Friday, May 27, 2011

CÒN NHỚ HAY QUÊN? - Lê Văn Ấn

Lê Văn Ấn

Những tin tức bên nhà cho biết tiến trình mà Việt Cộng gọi là “Bầu Cử Quốc Hội Khóa 13” làm cho những người có chút liêm sỉ thấy bị tổn thương trầm trọng. Tổn thương cho giòng giống Việt Nam có những tên mặt người dạ thú như Việt Cộng, tổn thương vì cả dân tộc không ai là không biết bầu cử Quốc Hội chỉ là một trò bịp của Việt Cộng, cố nặn ra một cơ quan để trình diễn với quốc tế đó là “Quốc Hội”; mà vẫn phải cúi đầu thi hành cái trò giả dối bịp bợm đó, tổn thương vì những bậc trí thức, những kẻ dâng cả đời mình để phụng sự SỰ THẬT, SỰ SỐNG lại “hăng hái tham gia” hoặc ủng hộ những kẻ tham gia cái trò bịp bợm đó.

Tuy rằng sự bịp bợm, giả trá đời nào cũng có, nhưng ít ra là những trò phỉnh con nít, gạt những kẻ quê mùa v.v… những cái trò đó cũng bị người đời lên án hay mỉa mai. Cụ Nguyễn Khuyến, người được danh hiệu Tam Nguyên Yên Ðỗ đã viết về ông Nghè Tháng Tám:
    “Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai,
    Cũng gọi ông Nghè có kém ai
    ……..
    Ghế chéo lọng xanh ngồi bảnh chọe,
    Tưởng rằng đồ thiệt hóa đồ chơi!”
Việt Cộng cũng có can đảm không thua gì những Chú Ba Tàu hàng mã, làm lồng đèn tháng Tám, cũng bắt mọi người gọi những tên tay sai của chúng là “Ðại Biểu Nhân Dân” tức Dân Biểu và mọi người cũng phải gọi đó là “dân biểu” mà thực ra những tên này là bọn “Ðảng biểu”, thực chất là đầy tớ của Ðảng Cộng Sản, hay đúng hơn phải gọi chúng là những tên hề.

Thì ra, sau hơn nửa thế kỷ ra đời, lấy giống từ Nga, Tàu, mấy chục năm cai trị đất nước, Việt Cộng vẫn còn sợ người dân, không dám để cho người dân phê phán việc làm của chúng, đánh giá “thành tích” của chúng, không dám để người dân đánh giá việc làm của chúng một cách tự do, do đó, Việt Cộng cũng như Tàu Cộng vẫn cố nắm chắc đằng chuôi. Mặt khác, dân tộc Việt Nam qua 4 ngàn năm văn hiến, đã có những thành tích lừng lẫy như đánh bại quân Mông Cổ, một quân bách chiến bách thắng từ Á sang Âu, đã đại phá quân Thanh trong mấy ngày, đã có một kho tàng văn hóa mà Khổng Tử phải nhìn nhận “Ðạo từ phương Nam đến(?)” đã có một nếp sống văn hóa dân tộc mà các nhà truyền giáo Công giáo phải công nhận là tiến bộ và rất gần với Thiên Chúa Giáo. Thế mà đến nay đành cam chịu khuất phục trước bạo lực Cộng Sản, đành chấp nhận để Việt Cộng bắt buộc đóng đi, đóng lại cái trò hề “Bầu Cử Hội Ðồng Nhân Dân các cấp”. Những lần trước có thể vì phương tiện truyền thông còn eo hẹp, có thể vì áp lực Việt Cộng còn mạnh, vì dư luận quốc tế còn lơ là, chứ lần này, có những cuộc cách mạng Hoa Lài của Trung Ðông và Phi Châu, dư luận quốc tế công nhận cái gọi là “Quốc Hội” của Việt Cộng chỉ là một tổ chức bịp, một cây kiểng, và không có một giá trị “lập pháp” nào. Có khi những tên gọi là “Ðại Biểu Nhân Dân” cũng chưa biết bốn chữ này có nghĩa gì, hoặc được “tạp huấn” đó là nhiệm vụ “thông qua tất cả những gì “Ðảng” biểu thông qua, nhất trí”. Thế mà người dân vẫn cặm cụi đi bầu, vẫn gạch 8 lấy 2 như Việt Cộng dạy, tuy vẫn biết và biết rất rõ đây chỉ là trò bịp, trò làm cho có lệ của Việt Cộng, thế mà vẫn cứ răm rắp làm, mặc cho những nhà đấu tranh cho dân chủ mạnh dạn kêu gọi tẩy chay cuộc “bầu cử”, mặc dù đã có những thông tin, truyền đơn v.v… phản đối, cuộc bầu cử vẫn được số đông đồng bào tham gia, dù tham gia miễn cưỡng. Có phải dân trí Việt Nam thế hệ này “thấp kém” hơn các thế hệ trước? Có phải vì Việt Nam hôm nay vẫn sống trong ốc đảo, bị bưng bít ba bên bốn bề? Hay một lý do gì khác mà vẫn thi hành những gì Việt Cộng muốn? Tinh thần trách nhiệm. Tinh thần trách nhiệm chưa được dân chúng ý thức một cách thấu đáo, cộng thêm với sự hèn nhát của những nhà trí thức, những vị lãnh đạo tôn giáo chỉ thấy “cái tôi” cần phải thụ hưởng, cần phải an toàn, cần phải được ưu đãi mà quên mất cái gốc của đạo mà từ trước mình đã xin dâng hiến cả cuộc đời để phục vụ.

Bài viết này không có mục đích chê trách những tên được đảng Cộng Sản cho làm tay sai, đóng vai những tên hề, vì những kẻ này bản chất của nó là như vậy, cái bản chất đã mất đi cái chất người rồi. Chúng đã bị Việt Cộng “lai giống vật” rồi. Bài viết này nhằm một mục đích khác. Trước khi trình bày mục đích chính cũng xin nói qua về cái gọi là “Quốc Hội” như một ví dụ cụ thể để đồng hương ở hải ngoại cũng như đồng bào trong nước ôn lại sự bịp bợm của Việt Cộng nhân cuộc bầu cử Quốc Hội khóa 13 của Việt Cộng.

Từ ngày có định chế “tam quyền phân lập”: hành pháp, tư pháp và lập pháp thì cơ quan lập pháp được tôn trọng bực nhứt vì nó thể hiện cái ý chí của toàn dân. Nếu cơ quan hành pháp do một vị đứng đầu điều hành đất nước một cách tổng quát, thì lập pháp với những đại diện của từng địa phương, nói lên tiếng nói trung thực và gần gũi của mỗi địa phương. Do đó, vị đại diện phải là người địa phương, được dân chúng địa phương, gọi là đơn vị bầu lên, đại diện cho địa phương đó, nói lên ý muốn, đường hướng của dân chúng địa phương, Tất cả gộp lại cùng trong một “Nhà” gọi là quốc hội, vấn đề gì được đa số chấp thuận coi như đó là ý muốn của dân chúng cả nước. Dĩ nhiên, nguyên tắc dân chủ là thiểu số phục tùng đa số. Ða số đã chọn vị đại diện, đa số đại diện thể hiện nguyện vọng, ước muốn hay lợi ích của cả toàn dân. Bản chất của Quốc Hội là đại diện trung thực của toàn dân nên phải được tự do ứng cử với những điều kiện về tư cách, trưởng thành và kiến thức, nhất là sẽ là kẻ xứng đáng và trung thành với ý muốn của cử tri. Nếu muốn có một đại biểu trung thực đại diện cho dân một cách đứng đắn, dân chúng hay cử tri phải được tự do bầu cử, muốn bầu cho ai tùy ý họ. Trình bày như thế chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót, nhưng nếu Việt Cộng thực hiện được những điều còn thiếu sót trên đây, chắc chắn đã là một chính thể của dân, thể hiện ý chí của dân.

Hồi Việt Cộng mới vào Saigon, cán bộ của chúng thường khoe khoang chế độ Cộng Sản là không ai bóc lột ai, không ai cai trị ai, mà thay phiên nhau mỗi người làm một thời gian, kể cả chủ tịch nước. Ðúng là thằng mù dẫn dắt thằng sáng mắt. Chúng tôi trong tư cách “dân ngụy” miền Nam, ngồi nghe chúng giảng mà nín cười không được, để rồi sau đó thấy nhục nhã, cái trình độ có thể nó là “trâu bò” như vậy mà cai trị dân chúng thì không có cái nhục nào bằng. Sau này, khi Việt Cộng cho “bầu cử Hội Ðồng Nhân Dân các cấp” quốc hội, Hội đồng Tỉnh và Hội đồng xã, chúng tôi mới thấy không phải thay phiên như bọn trong rừng rú mới ra khoe mẽ, mà cũng không phải “có một chút gì dân chủ” như chế độ Việt Nam Cọng Hòa. Trái lại, nghe những lời giải thích về bầu cử, về quốc hội v.v… khiến người miền Nam muốn nôn mửa. Không có chuyện tự mình ra ứng cử, mà phải do một cơ quan của Việt Cộng gọi là “Mặt Trận Tổ Quốc” giới thiệu tức là tuyển chọn. Cái quyền ứng cử đã bị ăn cướp. Thế nhưng trên lý thuyết, trên “hiến pháp” vẫn có khoản cho rằng người dân được tự do bầu cử và tự do ứng cử! Cái mặt bịp bợm của Việt Cộng đã được chúng tự phơi bày ra. Ðã do đảng Cộng Sản giới thiệu, nhưng Việt Cộng cũng chưa vừa ý, vẫn còn run sợ, sợ rằng dân chúng sẽ lựa trong cái đám được đảng Cộng Sản đưa ra, có kẻ “ít xấu nhất” mà bầu cho nó, do đó, Việt Cộng phải dạy cho dân biết phải “gạch 8 lấy 2”, gạch 9 lấy 1 v.v…, trong danh sách được đưa ra. Nhưng còn một sự chọn lọc phút chót. Ban bầu cử chọn ai mới được thắng, dù trong số được VC chỉ thị cho dân phải bầu, nhưng Ban Bầu cử vẫn có quyền, đảng vẫn giữ quyền quyết định. Khi tôi giải thích cho đứa cháu ngoại đang học đại học Hoa Kỳ “thể thức bầu cử” của VC như vậy. Nó hỏi tại sao mấy ông Việt Cộng không tự chọn mỗi địa phương một hoặc 2 người rồi đưa vào quốc hội có giản tiện và ít tốn kém không? Ðã không làm như “người ta” thì bày cái quốc hội như vậy làm gì? Nó không tin tôi, vì tôi đã trình bày cho nó nghe một quái thai chứ không phải một cái được gọi là quốc hội của Việt Cộng. “Thà ngoại nói 5 cộng với 5 là … 7 hay 12 còn có lý hơn là cái mà ngoại gọi là quốc hội Việt Cộng với cách thức ứng cử và bầu cử như vậy. Không ai có thể tin đưọc.” Những người trẻ sinh ra và trưởng thành ở hải ngoại không thể tin được, vì họ căn cứ vào hiến pháp năm 1992 của VC thì điều 2 (trích): Ðiều 2: Nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là Nhà Nước của Nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực của nhà nước thuộc về nhân dân mà nền tảng là liên minh giai cấp công nhân và giai cấp nông dân và tầng lớp trí thức.” Ðiều 83: cùng hiến pháp lại đề cao Quốc Hội là cơ quan quyền lực nhất nước, lại được bầu theo kiểu “Ðảng cử dân bầu”. Ðiều quan trọng khác là quốc hội chỉ là một cơ quan bù nhìn, làm cảnh. Hơn 80 triệu dân trong nước cũng không tin đó là Quốc Hội với thể thức bầu cử và ứng cử chửi cha 2 chữ dân chủ. Nhưng cả nước phải làm như vậy và phải gọi đó là quốc hội.

Các tôn giáo khác thì chúng tôi không có tin tức, riêng với Phật Giáo thì Phật Giáo thuộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất có bao nhiêu tăng ni đều bị VC xếp vào loại phản động, đàn áp, sách nhiễu, còn đối với Phật Giáo Quốc Doanh cũng không biết có bao nhiêu tăng ni. Riêng Công giáo thì có đến hơn 30 giám mục, dưới quyền mỗi giám mục có hàng trăm linh mục, tu sĩ nam nữ. Thế mà có đến 103 người vừa tu sĩ nam nữ, vừa linh mục tham gia vào cái quái thai “Quốc Hội” hay quái thai “Hội Ðồng Nhân Dân”.

Nhục nhã thay! Những kẻ gọi là được các giám mục “chấp thuận” cho ra ứng cử đại diện cho cho Công Giáo lại là những kẻ không ra gì, mất tư cách người Công giáo, như ông Phan Khắc Từ, một vợ chính thức và 2 con sinh sống một cách công khai mà được Ðức Hồng Y Phạm Minh Mẫn chấp nhận cho ra ứng cử (theo lời của ông Phan Khắc Từ) thử hỏi vị “đại diện” đã như vậy, những linh mục được (bị) đại diện ra thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều có vợ con hay bồ bịch như vị đại diện? Chẳng lẽ chủ trương của Hồng Y Phạm Minh Mẫn là khuyến khích các linh mục thuộc quyền phải có vợ con hay bồ bịch theo “gương tốt” của ông Phan Khắc Từ? Phải bất chấp luật buộc độc thân mới là linh mục thuộc Tòa Thánh La Mã? Giáo dân Công Giáo khắp nơi và Tổng Giáo Phận Saigon đòi hỏi Hồng Y Phạm Minh Mẫn giải thích sự kiện PHẢN GIÁO HỘI HOÀN VŨ này.

Khi linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý hô hào “Tự Do tôn giáo hay là chết” và ngài đứng lên đấu tranh bất bạo động với Việt Cộng để có tự do tôn giáo, Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể đã cho rằng ngài không can thiệp được cho linh mục Nguyễn văn Lý vì “cha Lý làm chính trị”! Bây giờ, chính Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể cho phép và ủng hộ các linh mục dưới quyền ra tham gia trò hề bầu cử, quốc hội, hội đồng nhân dân các cấp của Việt Cộng, Tổng Giám Mục Thể trả lời ra sao với linh mục Nguyễn Văn Lý? Linh mục Nguyễn Văn Lý “làm chính trị” hay Giám Mục Tổng Thể và các linh mục, tu sĩ nam nữ dưới quyền làm chính trị?

Một giám mục gốc Việt ở hải ngoại vào thời điểm đó cũng kết án linh mục Nguyễn Văn Lý làm chính trị, nhưng bây giờ, trước 103 người vừa linh mục, tu sĩ tham gia các chức vụ của bạo quyền Việt Cộng thì Ngài ngó lơ, nhìn đi chỗ khác. Tại sao vậy?

Ðưa ra những vấn nạn này có phải chúng tôi là kẻ “chống cha chống Chúa”? Hay những ai phản bội CHÂN LÝ, công lý, đi ngược lại Giáo Luật là "CHỐNG CHÚA"? Chúng tôi nói lên SỰ THẬT vì SỰ THẬT là Ðức Giê Su Kitô, Nếu chúng tôi nói sai sự thật, xin chỉ cho chúng tôi biết chúng tôi nói sai ở chỗ nào, câu nào sự kiện nào.

Chúng tôi viết ra những điều này, chính bản thân chúng tôi cũng rất đau lòng, nhưng Ðức Giê Su Kitô còn đau lòng gấp triệu lần chúng tôi, vì các vị giám mục của ngài đã phản bội sự thật, đã khuyến khích lừa bịp và đi ngược lại giáo lý của Ðức Kitô. Hành động của các ngài cũng là hành động có hại cho dân tộc Việt Nam.

Ai cũng biết bầu cử Quốc Hội và Hội Ðồng Nhân Dân các cấp của Việt Cộng là lừa bịp, cái được Việt Cộng gọi là quốc hội chỉ làm cây kiểng, bù nhìn cho đảng Cộng Sản. Hầu hết dân chúng đã biết, đã hiểu như thế, nhưng những nhà trí thức, những bậc lãnh đạo tôn giáo càng hiểu rõ hơn. Câu hỏi đặt ra là tại sao các ngài đã có hành động binh vực sự bịp bợm của Việt Cộng?

Các giới lãnh đạo tôn giáo, các bậc trí thức, tất cả mọi người dân Việt Nam nếu đã biết trò bịp bợm của Cộng Sản thì hãy mau mau đứng lên, không thể để cho Việt Cộng chà đạp SỰ THẬT mãi được. Không có tôn giáo nào ngăn cấm nói lên sự thật, rao giảng sự thật, nhất là đối với Công Giáo khi 2 ngàn năm trước Ðức Giê Su Kitô đã nói TA LÀ ÐƯỜNG, LÀ SỰ THẬT VÀ LÀ SỰ SỐNG” Các giám mục Việt Nam còn nhớ hay đã quên? Dân Việt Nam còn nhớ hay đã quên?

Lê Văn Ấn

No comments:

Post a Comment