- „Nhóm Cấp Tiến“ trong lòng Giáo Hội Công Giáo Việt Nam và
„Thành phần Bảo Thủ“ trong đảng Cộng Sản Việt Nam.
Trước biến cố việc thuyên chuyển Đức TGM Ngô Quang Kiệt
Lời phi Lộ:
Trong tựa đề, chúng tôi dùng danh từ „thuyên chuyển“ nghe cho thanh. Nhưng, đúng ra phải viết là „biến cố cách chức“ mới đúng. Nếu đức Tổng từ chức, thì đã không có chuyện xáo động xẩy ra, và đức Tổng không phải ra đi vội vã. Vậy, ai cách chức Ngài? Ai làm đầy tớ tay sai cho Việt Cộng? Ai tòng phạm cho sự dữ? Ai a dua trong biến cố cách chức này? Ai là nạn nhân? Ai là “chiên tế thần”? Và ai là kẻ phản bội lường gạt, một Giuđa thời đại?
Trước hết chúng ta tìm hiểu về thành phần bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam.
1. “Thành phần Bảo thủ” trong đảng Cộng Sản Việt Nam là ai?
Trong thời gian vừa qua, chúng tôi có đưa lên mạng bài viết nói về thành phần cấp tiến và bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam. Hai nhóm này xem ra đang tranh dành quyền lợi và thanh trừng lẫn nhau.
„Nhóm cấp tiến CS“ chủ trương bang giao với Tây phương và Hoa Kỳ, nhằm thoát khỏi sự lệ thuộc quân sự, kinh tế và chính trị của Trung Cộng. Ngược lại, thành phần BẢO THỦ, thì bám chặt vào Tầu Cộng. Thành phần này chịu làm nô lệ và nhượng đất bán biển, để hưởng sự bảo trợ của Trung Cộng, nhằm củng cố và giữ địa vị khỏi sụp đổ. Thành phần Bảo thủ là thành phần nhỏ, rất nhỏ, trong đảng CSVN. Họ là một số trong Bộ Chính trị, trong ban Bí thư và một số trong ban lãnh đạo Trung Ương đảng CSVN. Nói chung, thành phần bảo thủ, chỉ là một thiểu số nhỏ, nhưng có quyền hành. Họ lạm dụng quyền lực bạo lực và được bao che của Cộng Sản đàn anh Trung Cộng.
Nhóm bảo thủ này, đành ngậm bồ hòn, dâng hai quần đảo Trường sa và Hoàng Sa cho Tầu Cộng, để hưởng lợi. Chính sách của nhóm bảo thủ này rất tai hại, vì nguy cơ đưa dân tộc Việt Nam tới diệt vong. Và nguy cơ này, dần dần đã hiện rõ. Đất nước Việt Nam đang trở thành Tây Tạng thứ hai tại Á Châu vì tham vọng chủng tộc Hán, chủng tộc cai trị. Rồi đây, chính những kẻ phản động này rồi cũng sẽ bị đàn anh phản bội và trừng phạt. Chờ xem!
Trái ngược với Thành Phần Bảo Thủ trong đảng Cộng Sản Việt Nam. Tất cả những ai yêu chuộng tự do, cổ võ cho nền dân chủ Công Lý hòa bình thật sự, có chiều hướng thân Tây Phương, Âu Châu và Hòa Kỳ thì họ thuộc về „khuynh hướng CẤP TIẾN“. Họ không muốn Việt Nam trở thành một tỉnh lỵ của Trung Cộng, họ không muốn dân tộc Việt Nam bị Hán hóa. Nhóm CẤP TIẾN muốn ngăn chận cuộc Bắc thuộc cận đại lần thứ hai. Họ muốn loại bỏ và khai trừ thành phần BẢO THỦ ra khỏi đảng Cộng Sản Việt Nam, xây dựng một nền thể chế Dân chủ nhân bản đa nguyên pháp trị, phi Cộng sản.
Nhóm BẢO THỦ là thành phần phản bội dân tộc quê hương, bán đứng đất nước cho Tầu Cộng, để hưởng ô dù che trở bảo vệ quyền lợi riêng tư cho nhóm của họ. Dường như thành phần BẢO THỦ Việt Cộng đang thắng thế?
Nếu, chúng ta định nghĩa: tất cả những ai ao ước về Tự do, Dân chủ, nhân quyền v.v. vừa kể trên, là cấp tiến, thì chúng ta có thể nói được rằng, khối người Quốc gia, ít ra, cũng có một mẫu số chung với nhóm người Cộng Sản Cấp Tiến, trước mắt là về một phương diện chính trị này. Như vậy, khối quốc gia, những người tị nạn Cộng sản tại hải ngoại, những người cộng sản cấp tiến, và toàn khối dân tộc, không phân biệt tôn giáo, gọi chung là những thành phần CẤP TIẾN, chống lại thành phần BẢO THỦ Việt Cộng, thành phần dẫn voi Tầu Cộng về dày mồ. (Hồ Chí Minh là thần tượng hay tội đồ dân tộc, chưa xét về mặt này).
Nhóm BẢO THỦ CỘNG SẢN chủ trương không dung thứ bất cứ đường lối chính trị nào khác. Vì thế, nhóm bảo thủ, đứng đầu là Nông Đức Mạnh, đã ra tay hành hung và khủng bố, lập ra những „tòa án nhân dân“ đấu tố, đưa ra những pháp luật rừng rú, để bắt giam tất cả những chiến sĩ dân chủ hòa bình, bắt giữ những Hiệp sĩ đấu tranh dân chủ chân chính.
Thế „nhóm cấp tiến“ trong lòng Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, thì sao?
2. „Nhóm CẤP TIẾN“ trong lòng Giáo Hội Công Giáo Việt Nam
Khuynh hướng „Nhóm cấp tiến“, có từ lúc nào trong lòng giáo Hội Việt Nam? Xin thưa, nó thật sự hoạt động khi chính quyền Miền Nam sụp đổ, khi ngày 30-04-1975, Việt Cộng cưỡng chiếm bạo lực niềm Nam. Nhóm này, còn được gọi là nhóm Linh Mục cấp tiến, linh mục Quốc doanh, một thế lực cũng nằm trong Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo yêu nước.
Khi „Nhóm Cấp tiến Công Giáo“ bắt đầu công khai hoạt động, thì trong thời điểm đó, kỹ thuật thông tin điện tín, không như ngày nay, làm chúng tôi khó liên tưởng, và không thể ngờ được rằng sự kiện đó có thể xẩy ra. Ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi! Vậy, chúng ta hãy cùng nhau ôn cố tri ân, những gì đã xẩy ra trong Giáo Hội Việt Nam, tính từ „Ngày dân tộc đau thương“: 30/4/1975, đến nay.
a. Trường hợp thứ nhất: Đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận (1928-2002)
Cách đây đúng 35 năm, cũng trong lúc xáo trộn hiện nay trong Giáo hội. Khi đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, qua văn thư thông báo của Tòa thánh, 22/05/1975, nhậm chức Phó TGM Sài Gòn với quyền kế vị, thì „Nhóm Cấp tiến“ đã giăng băng-rôn, biểu ngữ, phản đối việc bổ nhiệm của Tòa thánh. Chủ động là một số „Linh mục quốc doanh“ của TGP Sài Gòn. Kết qủa, Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận bị tù 13 năm, để rồi sau đó, Ngài bị „đày“ ra hải ngoại, vì sự hiện hữu của Ngài bất cứ ở đâu trong nước, đều nguy hại cho chế độ đương thời. Nguyên nhân, chỉ vì Ngài là cháu của giòng họ Ngô, cháu của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm chống cộng khét tiếng.
Và nhóm „Linh mục Cấp tiến“ đã thực thi thâm ý „bứng chức Tổng giám Mục“ ra khỏi Tổng giáo Phận Sài gòn. Đã „diệt“ thì phải diệt tận gốc tránh hiểm họa sau này?
b. Trường hợp thứ hai: Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi
Song song đó, sự kiện lại xẩy ra với Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi (sinh 1928). Ngày 1/07/1974, Ngài được Tòa thánh phong chức Giám mục phụ tá TGP Sài gòn, hiệu tòa Selsea. Ngày 1/08/1974, lễ tấn phong do Hồng Y Agnelo Rossi, tổng trưởng Bộ Truyền Bá Đức Tin chủ phong, với sự phụ phong của hai Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình và Philipphê Nguyễn Kim Điền, tại nhà thờ chính tòa Sài-gòn.
Sau khi được phong Giám mục phụ tá Sàigòn, nhưng gần năm sau, ngày 17/04/1975 Ngài làm Giám Quản Tông Tòa tân Giáo Phận Phan Thiết. Và ngày 6/12/1979, Ngài chính thức là Giám Mục chính tòa, Giáo Phận Phan Thiết.
Từ ngày 10/08/1993 đến tháng 03/1998, đức Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi kiêm chức Giáo quản Tông Tòa TGP Sài gòn, thay cho TGM Nguyễn Văn Bình tuổi già sức yếu.
Ngày 1/07/1995, TGM Phaolô Nguyễn Văn Bình mất, hưởng thọ 85 tuổi.
Tổng cộng gần trọn sáu (6) năm, kiêm chức Giám Quản tông tòa TGP Sài gòn, Đức cha Nghi đã được phép làm những gì đúng chức năng? Và nhóm „Linh Mục Cấp tiến Sài gòn“ đã tước quyền Ngài như thế nào tại Sàigòn?
Một lần nữa, nhóm „Linh Mục cấp tiến“, đã ngăn chận Giám Mục Nghi thực thi nhiệm vụ, do tòa thánh bổ nhiệm. Tòa TGM Sàigòn trống ngôi sáu (6) năm. Nhóm Linh Mục Cấp tiến tha hồ rảnh tay „dẫn dắt và lãnh đạo“ đoàn chiên mất Mục tử.
c. Trường hợp thứ ba: Đức cố TGM Huế, Philiphê Nguyễn Kim Điền (1921-1988)
Đức cố TGM Nguyễn Kim Điền là một Giám Mục mạnh dạn. Ngài dũng cảm hiên ngang công khai chống „nhóm Cấp tiến“. Chính vì vậy, Ngài được đức cố Thánh cha Gioan Phaolô II, phong tước hiệu là vị „Tổng Giám Mục Anh Dũng“.
Vào những năm đầu thập niên 1980, Đức cố TGM Nguyễn Kim Điền, đã nhiều lần viết thư cho Lm Nguyễn Hữu Vịnh, chủ tịch Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo, phản đối Ủy ban này. Khi đối chọi với nhóm tay sai này của Việt Cộng, Ngài đã hiểu được dã tâm bất nhân và tiên đoán được chúng sẽ thủ tiêu Ngài. Nên, trước khi chết, Ngài đã nói: „Thiên Chúa đã gọi tôi, để tôi chịu chức tù tội và chết vì bảo vệ Nhân quyền và Công Lý“.
Vâng đúng vậy, ngày 8/06/1988, Ngài đã bị cô y tá nhân viên của bác sĩ Dương Quỳnh Hoa và bác sĩ Trần Văn Thọ (Hôn thê) đầu độc thủ tiêu, trong bệnh viện Chợ Rẫy Sàigòn.
d. Trường hợp thứ bốn: TGM Giuse Ngô Quang Kiệt
Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, qua công văn Tòa Thánh ngày 22-5-2010, „bị“ thuyên chuyển. Chuyển đi đâu? Hay bị phổng tay lộng hành cách chức?
Lại một lần nữa, nhóm „khuynh hướng cấp tiến“ lộng hành, tiếp tay cho Việt Cộng, ném đá dấu tay„bứng“ TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi TGP Hà Nội.
Đây không phải là hình thức thuyên chuyển thông thường, từ địa phận này qua giáo phận khác, song, đây là hình thức „bứng“ cương vị của một Tổng Giám Mục, cho về „hưu non“.
Xét về những trường hợp của Đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, GM Nikolas Huỳnh Văn Nghi, cố TGM Philiphê Nguyễn Kim Điền và TGM Giuse Ngô Quang Kiệt đều có mẫu số chung. Qúi Giám mục này đều là nạn nhân của „khuynh hướng Cấp tiến“. Nhóm này được Việt Cộng tiếp tay loại bỏ chức năng Tòa thánh bổ nhiệm. Kết qủa: Đức Cố Hồng Y Thuận thì đi tù. Sau 13 năm tù, Ngài phải từ bỏ quê hương. Riêng đức cố TGM Nguyễn Kim Điền thì bị đầu độc thủ tiêu.
Nay, đức TGM Ngô Quang Kiệt thì bị „lưu đày“. Đức TGM Thuận và Kiệt, cả hai vị bị coi là „nguy hiểm“ cho chế độ và cho nhóm Cấp tiến, nên phải rời khỏi Việt Nam.
Riêng đức cha Nghi, còn được tại chức, có lẽ Ngài cũng đành ngậm đắng nuốt cay, nhìn con cái Chúa đấu đá trong hậu trường. Chắc chắn Ngài rất đau khổ trước những thủ đoạn nham hiểm của nhóm tay sai Cấp tiến trong lòng Giáo Hội.
Riêng trường hợp của đức TGM Ngô Quang Kiệt hơi khác, so với trường hợp của đức cố Hồng Y Thuận và đức cha Nghi về diện và điểm. DIỆN trong trường hợp của Đức TGM Kiệt: Dường như có sự nhường nhịn của Tòa Thánh và của một số Giám Mục trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. ĐIỂM là sự vận động của „Nhóm Cấp Tiến“ tiếp tay cho Việt Cộng. Ai tiếp sức và làm tay sai cho thủ đoạn của Việt Cộng, âm mưu cách chức Đức Tổng?
Họ đổ tội cho „thành phần Cấp tiến trong Hội đồng Giám Mục Việt Nam“ tiếp sức làm tay sai cho Việt Cộng? Họ đổ tội cho „điệp viên đeo thánh giá cấp tiến“ đã được gài vào Tòa thánh? Họ đổ tội cho đức Cha Nguyên Văn Nhơn „nhẹ dạ vâng lời mù quáng“? Họ đổ tội Hội đồng giám mục Việt Nam đang bị quốc doanh hoá? Đúng sai, oan ức? Nếu đúng, thì đây là vết thương trầm trọng cho Giáo Hội Việt Nam. Đức tin đang bị khủng hoảng. Nội bộ cấu xé, không có tình thương và lòng bác ái hy sinh quên mình, và đức chịu đựng nhịn nhục trong tình anh em. Nếu sai, thì qủa đây là sự lên án qúa khích. Nhưng đây, có lẽ cũng là cơ hội để Giáo Hội càng ngày trưởng thành và trong sáng hơn, tạo niềm tin cho bổn đạo nhiều hơn. Cơ hội cho Giáo Hội: Bạch hóa những kẻ làm tay sai cho sự gian ác của Việt Cộng, đang ở trong bóng tối, và „gỡ rối“ đường giây gián điệp gài trong lòng Giáo Hội, phải lộ diện.
(Đúng ngày 13/05, ngày Đức Mẹ hiện ra tại Fatima, ngày Đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, bị ám sát tại quảng trường thánh Pherô, đức Thánh Cha Benediktô XVI, hành hương đến Fatima. Ngài cầu nguyện theo mệnh lệnh Fatima: nguyện cho Cộng Sản trở lại. Cộng sản Đông Âu đã trở lại. Nay chỉ còn CS Trung cộng, Bắc hàn, Cu ba và Việt Cộng. Nguyện xin ba mệnh lệnh Fatima thực hiện trên quê hương Việt Nam thân yêu chúng con.)
Riêng TGM Kiệt: Ngài không chỉ là nạn nhân của anh em đồng giáo, song còn là „vật tế lễ hy sinh“ và là nạn nhân của sự phản bội của chính đồng bổn đạo. Có lẽ, Ngài cũng như Đức Giêsu nguyền rủa kẻ phản bội: Thà ngươi đừng sinh ra thì hơn!?
e. Trường hợp của đức cha Cao Đình Thuyên (Vinh). Ngài xin từ chức trong thời điểm này thì được hiểu là vừa bị gián tiếp „bứng“. Qua đó, ngài còn bày tỏ tình Hiệp thông và Liên đới với đức Tổng, báo động cộng đoàn Công giáo trên thế giới, về hiện tình Công Giáo Việt Nam hiện nay, dưới „triều đại Việt Gian Hồ chí Minh“. (Với 83 tuổi, nếu còn sức khỏe minh mẫn, Ngài vẫn không phải về hưu. Ngài rất còn khôn ngoan sáng suốt. Hướng dẫn và lãnh đạo đoàn chiên bằng trí óc, chứ không cần thiết bằng chân!)
Ngài „về hưu“ đúng trong thời điểm này, là Ngài bày tỏ quan điểm, báo động và phản đối về hiểm họa „thế lực đen“ của nhóm cấp tiến trong lòng Giáo Hội Việt Nam.
3. Nhận định tổng quát
Qua những sự kiện kể trên, và mới đây, qua biến cố thuyên chuyển đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt, chúng ta có những nhận xét về đất nước và Giáo Hội Việt Nam như sau:
* Thành phần BẢO THỦ trong đảng Cộng sản Việt Nam, và Nhóm Linh Mục Cấp tiến, có mẫu số chung: Họ có ô dù lớn: Thành phần VIỆT CỘNG BẢO THỦ thì dựa vào Tầu Cộng để giữ quyền lực bán nước hại dân. Còn „nhóm cấp tiến quốc doanh“ thì dựa vào đảng Cộng Sản Việt Nam, để phản bội, và bán đứng anh em, tạo thành tích nhằm mua chức thánh.
* Hình ảnh người mục tử là hy sinh dấn thân cho đoàn chiên, và bảo vệ cho đoàn chiên. Thì thay vào đó, là hình ảnh „Mục tử đội lốt Cáo“, với lòng lang dạ thú, dùng mọi thủ đoạn ám hại tranh dành „mồi“ của nhau. Đoàn chiên có hai mặt trận để chống chọi: thứ nhất, đó là „tập đoàn lang sói hiện nguyên hình“ (= Cộng Sản Bảo thủ). Thứ hai là „Sói đội lốt Mục tử“, đi chung với đoàn chiên. Đây là vấn nạn lớn, vì đoàn chiên khó nhận ra được đâu là Sói và đâu là Mục tử chân chính. Mục tử tốt lành sẵn sàng dấn thân hy sinh bảo vệ đoàn chiên; Hay đây chỉ là thành phần „mục đồng chăn chiên“, là loại ô bế chiên, tẩm bổ vỗ béo cho chiên, nhằm có dịp „mần“ thịt chiên, bán lông lấy thịt. Thành phần này chẳng cầu mong họ thương tiếc gì đến đoàn chiên.
* Bất cứ ai đi „chệch hướng“ với „nhóm công giáo Cấp tiến“, có nghĩa không chịu khuất phục làm tay sai cho Việt Cộng Bảo Thủ, thì xẩy ra hai trường hợp: một là bị tiêu diệt; hai, để cho đi tù mục xương; ba là cho về „hưu non“. Nếu ngay cả Giám Mục còn bị cho về vườn, thì sá gì, những cha „chánh xứ tép riu“.
* Cả hai: Thành phần VIỆT CỘNG BẢO THỦ và nhóm CẤP TIẾN CÔNG GIÁO, đều dương cao ngọn cờ đoàn kết, yêu dân tộc. Cả hai muốn xây dựng một Xã Hội Công Dân Mới và Con Chiên Mới. Thành phẩn Bảo thủ Việt Cộng thì tiêu diệt người dân, nếu ai không theo đường hướng của họ. Thủ đoạn của Nhóm Cấp tiến Công Giáo là „bứng“, cho về „hưu non“, tạo „của lễ hy sinh toàn thiêu“. Những ai đi „chệch hướng“ nguy hiểm cho chế độ, không „đồng hành“ với thành phần bảo thủ Việt Cộng, đều bị „trừng phạt“.
* Cả hai đều dùng thủ đoạn phản bội, lòng dạ thì lang sói. Nhóm Cấp tiến Công giáo thì sẵn sàng „tế thần“ đồng đạo để lập thành tích với thành phần bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam. Còn Bảo thủ Việt Cộng thì sẵn sàng bán nước hại dân để hưởng sự bao che của đàn anh Tầu Cộng.
* Ai đấu tranh cho Công Lý hòa bình, dấn thân cho sự thật công bằng bác ái, làm chứng cho lẽ phải, đều bị hai nhóm này „kết tội“ là phản động, phải „khai trừ“.
Tóm lại:
a. Đạo diễn cho thảm kịch „TGM Ngô Quang Kiệt“ là „Thành phần Bảo thủ Việt cộng“, trong đó có Nguyễn Thế Thảo, chủ tịch của cái gọi là UBNDTP Hà Nội và Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị. „Nhóm cấp tiến Công giáo“ là diễn viên diễn tuồng. Tựu chung, cả hai có những khuynh hướng cực kỳ cực đoan và rất nguy hại. Một hiểm họa cho dân tộc và Giáo hội! Theo nhóm BẢO THỦ Việt cộng thì bán nước cho Hán Cộng. Theo nhóm Cấp tiến quốc doanh thì bán Giáo Hội cho Satan! Giáo hội Việt Nam đang bị „nhóm cấp tiến“ lãnh đạo.
b. Hai nhóm này đang tìm mọi cách xây dựng một xã hội đầy bất công và hận thù gian ác. Họ gieo mần mống hận thù, chia rẽ, đầy thủ đoạn thâm độc. Thâm tâm họ thì luôn đòi tiêu diệt người khác chính kiến. Khi tiêu diệt xong, chúng kêu gọi đoàn kết. Ai lên tiếng chống lại sự lòng lang dạ sói, thì họ cho là phá rối đoàn kết. Nên, theo họ nghĩ, quy phục sự Ác là phải thời phải lúc và phải đạo. Họ đòi hỏi người khác tha thứ cho họ, nhưng họ không „nhân nhượng“ bất cứ ai đi „chệch hướng“.
c. Mệnh lệnh sứ điệp của đức cố Thánh Cha Gioan Phaolô gửi Hội Đồng Giám mục Việt Nam là: „Collaborer en résident“ (=Cộng tác trong tư thế luôn đề kháng). Dường như một số thành viên trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, mới làm được phần câu đầu „collaborer“!?
d. Đồng bào và con chiên trong nước phải biết tự vệ. Bất hợp tác dân sự là phương pháp hữu hiệu nhất, nhằm bảo vệ chính mình và bày tỏ quan điểm: không là tòng phạm cho sự gian manh độc ác của Việt Cộng.
Giáo hội do thiên Chúa lập bền vững, không có chỗ đứng cho những ai chống lại nhân phẩm và gía trị tôn giáo cũng như quyền tự do làm người của nhân loại con người. Ai tiếp tay cho sự ác, đều là tòng phạm. Cuộc Chiến giữa Thiện và Ác đang tới hồi kết chăng? Trái tim mẹ sẽ thắng!
Thiện chắc chắn sẽ thắng gian Ác!!! Sau cơn mưa trời lại sáng!
Mong ước, mọi người yêu chuộng công lý hòa bình và sự thật cần quyết tâm hăng say hơn nữa!
Lạy Mẹ La Vang, thánh mẫu giáo hội Việt Nam, xin Mẹ giải thoát dân tộc Việt Nam chúng con khỏi tà thần gian ác ma qủy Việt Cộng.
Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh
(Đức Quốc, thứ tư ngày 19/05/2010)
Trong tựa đề, chúng tôi dùng danh từ „thuyên chuyển“ nghe cho thanh. Nhưng, đúng ra phải viết là „biến cố cách chức“ mới đúng. Nếu đức Tổng từ chức, thì đã không có chuyện xáo động xẩy ra, và đức Tổng không phải ra đi vội vã. Vậy, ai cách chức Ngài? Ai làm đầy tớ tay sai cho Việt Cộng? Ai tòng phạm cho sự dữ? Ai a dua trong biến cố cách chức này? Ai là nạn nhân? Ai là “chiên tế thần”? Và ai là kẻ phản bội lường gạt, một Giuđa thời đại?
Trước hết chúng ta tìm hiểu về thành phần bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam.
1. “Thành phần Bảo thủ” trong đảng Cộng Sản Việt Nam là ai?
Trong thời gian vừa qua, chúng tôi có đưa lên mạng bài viết nói về thành phần cấp tiến và bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam. Hai nhóm này xem ra đang tranh dành quyền lợi và thanh trừng lẫn nhau.
„Nhóm cấp tiến CS“ chủ trương bang giao với Tây phương và Hoa Kỳ, nhằm thoát khỏi sự lệ thuộc quân sự, kinh tế và chính trị của Trung Cộng. Ngược lại, thành phần BẢO THỦ, thì bám chặt vào Tầu Cộng. Thành phần này chịu làm nô lệ và nhượng đất bán biển, để hưởng sự bảo trợ của Trung Cộng, nhằm củng cố và giữ địa vị khỏi sụp đổ. Thành phần Bảo thủ là thành phần nhỏ, rất nhỏ, trong đảng CSVN. Họ là một số trong Bộ Chính trị, trong ban Bí thư và một số trong ban lãnh đạo Trung Ương đảng CSVN. Nói chung, thành phần bảo thủ, chỉ là một thiểu số nhỏ, nhưng có quyền hành. Họ lạm dụng quyền lực bạo lực và được bao che của Cộng Sản đàn anh Trung Cộng.
Nhóm bảo thủ này, đành ngậm bồ hòn, dâng hai quần đảo Trường sa và Hoàng Sa cho Tầu Cộng, để hưởng lợi. Chính sách của nhóm bảo thủ này rất tai hại, vì nguy cơ đưa dân tộc Việt Nam tới diệt vong. Và nguy cơ này, dần dần đã hiện rõ. Đất nước Việt Nam đang trở thành Tây Tạng thứ hai tại Á Châu vì tham vọng chủng tộc Hán, chủng tộc cai trị. Rồi đây, chính những kẻ phản động này rồi cũng sẽ bị đàn anh phản bội và trừng phạt. Chờ xem!
Trái ngược với Thành Phần Bảo Thủ trong đảng Cộng Sản Việt Nam. Tất cả những ai yêu chuộng tự do, cổ võ cho nền dân chủ Công Lý hòa bình thật sự, có chiều hướng thân Tây Phương, Âu Châu và Hòa Kỳ thì họ thuộc về „khuynh hướng CẤP TIẾN“. Họ không muốn Việt Nam trở thành một tỉnh lỵ của Trung Cộng, họ không muốn dân tộc Việt Nam bị Hán hóa. Nhóm CẤP TIẾN muốn ngăn chận cuộc Bắc thuộc cận đại lần thứ hai. Họ muốn loại bỏ và khai trừ thành phần BẢO THỦ ra khỏi đảng Cộng Sản Việt Nam, xây dựng một nền thể chế Dân chủ nhân bản đa nguyên pháp trị, phi Cộng sản.
Nhóm BẢO THỦ là thành phần phản bội dân tộc quê hương, bán đứng đất nước cho Tầu Cộng, để hưởng ô dù che trở bảo vệ quyền lợi riêng tư cho nhóm của họ. Dường như thành phần BẢO THỦ Việt Cộng đang thắng thế?
Nếu, chúng ta định nghĩa: tất cả những ai ao ước về Tự do, Dân chủ, nhân quyền v.v. vừa kể trên, là cấp tiến, thì chúng ta có thể nói được rằng, khối người Quốc gia, ít ra, cũng có một mẫu số chung với nhóm người Cộng Sản Cấp Tiến, trước mắt là về một phương diện chính trị này. Như vậy, khối quốc gia, những người tị nạn Cộng sản tại hải ngoại, những người cộng sản cấp tiến, và toàn khối dân tộc, không phân biệt tôn giáo, gọi chung là những thành phần CẤP TIẾN, chống lại thành phần BẢO THỦ Việt Cộng, thành phần dẫn voi Tầu Cộng về dày mồ. (Hồ Chí Minh là thần tượng hay tội đồ dân tộc, chưa xét về mặt này).
Nhóm BẢO THỦ CỘNG SẢN chủ trương không dung thứ bất cứ đường lối chính trị nào khác. Vì thế, nhóm bảo thủ, đứng đầu là Nông Đức Mạnh, đã ra tay hành hung và khủng bố, lập ra những „tòa án nhân dân“ đấu tố, đưa ra những pháp luật rừng rú, để bắt giam tất cả những chiến sĩ dân chủ hòa bình, bắt giữ những Hiệp sĩ đấu tranh dân chủ chân chính.
Thế „nhóm cấp tiến“ trong lòng Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, thì sao?
2. „Nhóm CẤP TIẾN“ trong lòng Giáo Hội Công Giáo Việt Nam
Khuynh hướng „Nhóm cấp tiến“, có từ lúc nào trong lòng giáo Hội Việt Nam? Xin thưa, nó thật sự hoạt động khi chính quyền Miền Nam sụp đổ, khi ngày 30-04-1975, Việt Cộng cưỡng chiếm bạo lực niềm Nam. Nhóm này, còn được gọi là nhóm Linh Mục cấp tiến, linh mục Quốc doanh, một thế lực cũng nằm trong Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo yêu nước.
Khi „Nhóm Cấp tiến Công Giáo“ bắt đầu công khai hoạt động, thì trong thời điểm đó, kỹ thuật thông tin điện tín, không như ngày nay, làm chúng tôi khó liên tưởng, và không thể ngờ được rằng sự kiện đó có thể xẩy ra. Ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi! Vậy, chúng ta hãy cùng nhau ôn cố tri ân, những gì đã xẩy ra trong Giáo Hội Việt Nam, tính từ „Ngày dân tộc đau thương“: 30/4/1975, đến nay.
a. Trường hợp thứ nhất: Đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận (1928-2002)
Cách đây đúng 35 năm, cũng trong lúc xáo trộn hiện nay trong Giáo hội. Khi đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, qua văn thư thông báo của Tòa thánh, 22/05/1975, nhậm chức Phó TGM Sài Gòn với quyền kế vị, thì „Nhóm Cấp tiến“ đã giăng băng-rôn, biểu ngữ, phản đối việc bổ nhiệm của Tòa thánh. Chủ động là một số „Linh mục quốc doanh“ của TGP Sài Gòn. Kết qủa, Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận bị tù 13 năm, để rồi sau đó, Ngài bị „đày“ ra hải ngoại, vì sự hiện hữu của Ngài bất cứ ở đâu trong nước, đều nguy hại cho chế độ đương thời. Nguyên nhân, chỉ vì Ngài là cháu của giòng họ Ngô, cháu của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm chống cộng khét tiếng.
Và nhóm „Linh mục Cấp tiến“ đã thực thi thâm ý „bứng chức Tổng giám Mục“ ra khỏi Tổng giáo Phận Sài gòn. Đã „diệt“ thì phải diệt tận gốc tránh hiểm họa sau này?
b. Trường hợp thứ hai: Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi
Song song đó, sự kiện lại xẩy ra với Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi (sinh 1928). Ngày 1/07/1974, Ngài được Tòa thánh phong chức Giám mục phụ tá TGP Sài gòn, hiệu tòa Selsea. Ngày 1/08/1974, lễ tấn phong do Hồng Y Agnelo Rossi, tổng trưởng Bộ Truyền Bá Đức Tin chủ phong, với sự phụ phong của hai Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình và Philipphê Nguyễn Kim Điền, tại nhà thờ chính tòa Sài-gòn.
Sau khi được phong Giám mục phụ tá Sàigòn, nhưng gần năm sau, ngày 17/04/1975 Ngài làm Giám Quản Tông Tòa tân Giáo Phận Phan Thiết. Và ngày 6/12/1979, Ngài chính thức là Giám Mục chính tòa, Giáo Phận Phan Thiết.
Từ ngày 10/08/1993 đến tháng 03/1998, đức Giám Mục Nikolas Huỳnh Văn Nghi kiêm chức Giáo quản Tông Tòa TGP Sài gòn, thay cho TGM Nguyễn Văn Bình tuổi già sức yếu.
Ngày 1/07/1995, TGM Phaolô Nguyễn Văn Bình mất, hưởng thọ 85 tuổi.
Tổng cộng gần trọn sáu (6) năm, kiêm chức Giám Quản tông tòa TGP Sài gòn, Đức cha Nghi đã được phép làm những gì đúng chức năng? Và nhóm „Linh Mục Cấp tiến Sài gòn“ đã tước quyền Ngài như thế nào tại Sàigòn?
Một lần nữa, nhóm „Linh Mục cấp tiến“, đã ngăn chận Giám Mục Nghi thực thi nhiệm vụ, do tòa thánh bổ nhiệm. Tòa TGM Sàigòn trống ngôi sáu (6) năm. Nhóm Linh Mục Cấp tiến tha hồ rảnh tay „dẫn dắt và lãnh đạo“ đoàn chiên mất Mục tử.
c. Trường hợp thứ ba: Đức cố TGM Huế, Philiphê Nguyễn Kim Điền (1921-1988)
Đức cố TGM Nguyễn Kim Điền là một Giám Mục mạnh dạn. Ngài dũng cảm hiên ngang công khai chống „nhóm Cấp tiến“. Chính vì vậy, Ngài được đức cố Thánh cha Gioan Phaolô II, phong tước hiệu là vị „Tổng Giám Mục Anh Dũng“.
Vào những năm đầu thập niên 1980, Đức cố TGM Nguyễn Kim Điền, đã nhiều lần viết thư cho Lm Nguyễn Hữu Vịnh, chủ tịch Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo, phản đối Ủy ban này. Khi đối chọi với nhóm tay sai này của Việt Cộng, Ngài đã hiểu được dã tâm bất nhân và tiên đoán được chúng sẽ thủ tiêu Ngài. Nên, trước khi chết, Ngài đã nói: „Thiên Chúa đã gọi tôi, để tôi chịu chức tù tội và chết vì bảo vệ Nhân quyền và Công Lý“.
Vâng đúng vậy, ngày 8/06/1988, Ngài đã bị cô y tá nhân viên của bác sĩ Dương Quỳnh Hoa và bác sĩ Trần Văn Thọ (Hôn thê) đầu độc thủ tiêu, trong bệnh viện Chợ Rẫy Sàigòn.
d. Trường hợp thứ bốn: TGM Giuse Ngô Quang Kiệt
Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, qua công văn Tòa Thánh ngày 22-5-2010, „bị“ thuyên chuyển. Chuyển đi đâu? Hay bị phổng tay lộng hành cách chức?
Lại một lần nữa, nhóm „khuynh hướng cấp tiến“ lộng hành, tiếp tay cho Việt Cộng, ném đá dấu tay„bứng“ TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi TGP Hà Nội.
Đây không phải là hình thức thuyên chuyển thông thường, từ địa phận này qua giáo phận khác, song, đây là hình thức „bứng“ cương vị của một Tổng Giám Mục, cho về „hưu non“.
Xét về những trường hợp của Đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, GM Nikolas Huỳnh Văn Nghi, cố TGM Philiphê Nguyễn Kim Điền và TGM Giuse Ngô Quang Kiệt đều có mẫu số chung. Qúi Giám mục này đều là nạn nhân của „khuynh hướng Cấp tiến“. Nhóm này được Việt Cộng tiếp tay loại bỏ chức năng Tòa thánh bổ nhiệm. Kết qủa: Đức Cố Hồng Y Thuận thì đi tù. Sau 13 năm tù, Ngài phải từ bỏ quê hương. Riêng đức cố TGM Nguyễn Kim Điền thì bị đầu độc thủ tiêu.
Nay, đức TGM Ngô Quang Kiệt thì bị „lưu đày“. Đức TGM Thuận và Kiệt, cả hai vị bị coi là „nguy hiểm“ cho chế độ và cho nhóm Cấp tiến, nên phải rời khỏi Việt Nam.
Riêng đức cha Nghi, còn được tại chức, có lẽ Ngài cũng đành ngậm đắng nuốt cay, nhìn con cái Chúa đấu đá trong hậu trường. Chắc chắn Ngài rất đau khổ trước những thủ đoạn nham hiểm của nhóm tay sai Cấp tiến trong lòng Giáo Hội.
Riêng trường hợp của đức TGM Ngô Quang Kiệt hơi khác, so với trường hợp của đức cố Hồng Y Thuận và đức cha Nghi về diện và điểm. DIỆN trong trường hợp của Đức TGM Kiệt: Dường như có sự nhường nhịn của Tòa Thánh và của một số Giám Mục trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. ĐIỂM là sự vận động của „Nhóm Cấp Tiến“ tiếp tay cho Việt Cộng. Ai tiếp sức và làm tay sai cho thủ đoạn của Việt Cộng, âm mưu cách chức Đức Tổng?
Họ đổ tội cho „thành phần Cấp tiến trong Hội đồng Giám Mục Việt Nam“ tiếp sức làm tay sai cho Việt Cộng? Họ đổ tội cho „điệp viên đeo thánh giá cấp tiến“ đã được gài vào Tòa thánh? Họ đổ tội cho đức Cha Nguyên Văn Nhơn „nhẹ dạ vâng lời mù quáng“? Họ đổ tội Hội đồng giám mục Việt Nam đang bị quốc doanh hoá? Đúng sai, oan ức? Nếu đúng, thì đây là vết thương trầm trọng cho Giáo Hội Việt Nam. Đức tin đang bị khủng hoảng. Nội bộ cấu xé, không có tình thương và lòng bác ái hy sinh quên mình, và đức chịu đựng nhịn nhục trong tình anh em. Nếu sai, thì qủa đây là sự lên án qúa khích. Nhưng đây, có lẽ cũng là cơ hội để Giáo Hội càng ngày trưởng thành và trong sáng hơn, tạo niềm tin cho bổn đạo nhiều hơn. Cơ hội cho Giáo Hội: Bạch hóa những kẻ làm tay sai cho sự gian ác của Việt Cộng, đang ở trong bóng tối, và „gỡ rối“ đường giây gián điệp gài trong lòng Giáo Hội, phải lộ diện.
(Đúng ngày 13/05, ngày Đức Mẹ hiện ra tại Fatima, ngày Đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, bị ám sát tại quảng trường thánh Pherô, đức Thánh Cha Benediktô XVI, hành hương đến Fatima. Ngài cầu nguyện theo mệnh lệnh Fatima: nguyện cho Cộng Sản trở lại. Cộng sản Đông Âu đã trở lại. Nay chỉ còn CS Trung cộng, Bắc hàn, Cu ba và Việt Cộng. Nguyện xin ba mệnh lệnh Fatima thực hiện trên quê hương Việt Nam thân yêu chúng con.)
Riêng TGM Kiệt: Ngài không chỉ là nạn nhân của anh em đồng giáo, song còn là „vật tế lễ hy sinh“ và là nạn nhân của sự phản bội của chính đồng bổn đạo. Có lẽ, Ngài cũng như Đức Giêsu nguyền rủa kẻ phản bội: Thà ngươi đừng sinh ra thì hơn!?
e. Trường hợp của đức cha Cao Đình Thuyên (Vinh). Ngài xin từ chức trong thời điểm này thì được hiểu là vừa bị gián tiếp „bứng“. Qua đó, ngài còn bày tỏ tình Hiệp thông và Liên đới với đức Tổng, báo động cộng đoàn Công giáo trên thế giới, về hiện tình Công Giáo Việt Nam hiện nay, dưới „triều đại Việt Gian Hồ chí Minh“. (Với 83 tuổi, nếu còn sức khỏe minh mẫn, Ngài vẫn không phải về hưu. Ngài rất còn khôn ngoan sáng suốt. Hướng dẫn và lãnh đạo đoàn chiên bằng trí óc, chứ không cần thiết bằng chân!)
Ngài „về hưu“ đúng trong thời điểm này, là Ngài bày tỏ quan điểm, báo động và phản đối về hiểm họa „thế lực đen“ của nhóm cấp tiến trong lòng Giáo Hội Việt Nam.
3. Nhận định tổng quát
Qua những sự kiện kể trên, và mới đây, qua biến cố thuyên chuyển đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt, chúng ta có những nhận xét về đất nước và Giáo Hội Việt Nam như sau:
* Thành phần BẢO THỦ trong đảng Cộng sản Việt Nam, và Nhóm Linh Mục Cấp tiến, có mẫu số chung: Họ có ô dù lớn: Thành phần VIỆT CỘNG BẢO THỦ thì dựa vào Tầu Cộng để giữ quyền lực bán nước hại dân. Còn „nhóm cấp tiến quốc doanh“ thì dựa vào đảng Cộng Sản Việt Nam, để phản bội, và bán đứng anh em, tạo thành tích nhằm mua chức thánh.
* Hình ảnh người mục tử là hy sinh dấn thân cho đoàn chiên, và bảo vệ cho đoàn chiên. Thì thay vào đó, là hình ảnh „Mục tử đội lốt Cáo“, với lòng lang dạ thú, dùng mọi thủ đoạn ám hại tranh dành „mồi“ của nhau. Đoàn chiên có hai mặt trận để chống chọi: thứ nhất, đó là „tập đoàn lang sói hiện nguyên hình“ (= Cộng Sản Bảo thủ). Thứ hai là „Sói đội lốt Mục tử“, đi chung với đoàn chiên. Đây là vấn nạn lớn, vì đoàn chiên khó nhận ra được đâu là Sói và đâu là Mục tử chân chính. Mục tử tốt lành sẵn sàng dấn thân hy sinh bảo vệ đoàn chiên; Hay đây chỉ là thành phần „mục đồng chăn chiên“, là loại ô bế chiên, tẩm bổ vỗ béo cho chiên, nhằm có dịp „mần“ thịt chiên, bán lông lấy thịt. Thành phần này chẳng cầu mong họ thương tiếc gì đến đoàn chiên.
* Bất cứ ai đi „chệch hướng“ với „nhóm công giáo Cấp tiến“, có nghĩa không chịu khuất phục làm tay sai cho Việt Cộng Bảo Thủ, thì xẩy ra hai trường hợp: một là bị tiêu diệt; hai, để cho đi tù mục xương; ba là cho về „hưu non“. Nếu ngay cả Giám Mục còn bị cho về vườn, thì sá gì, những cha „chánh xứ tép riu“.
* Cả hai: Thành phần VIỆT CỘNG BẢO THỦ và nhóm CẤP TIẾN CÔNG GIÁO, đều dương cao ngọn cờ đoàn kết, yêu dân tộc. Cả hai muốn xây dựng một Xã Hội Công Dân Mới và Con Chiên Mới. Thành phẩn Bảo thủ Việt Cộng thì tiêu diệt người dân, nếu ai không theo đường hướng của họ. Thủ đoạn của Nhóm Cấp tiến Công Giáo là „bứng“, cho về „hưu non“, tạo „của lễ hy sinh toàn thiêu“. Những ai đi „chệch hướng“ nguy hiểm cho chế độ, không „đồng hành“ với thành phần bảo thủ Việt Cộng, đều bị „trừng phạt“.
* Cả hai đều dùng thủ đoạn phản bội, lòng dạ thì lang sói. Nhóm Cấp tiến Công giáo thì sẵn sàng „tế thần“ đồng đạo để lập thành tích với thành phần bảo thủ trong đảng Cộng sản Việt Nam. Còn Bảo thủ Việt Cộng thì sẵn sàng bán nước hại dân để hưởng sự bao che của đàn anh Tầu Cộng.
* Ai đấu tranh cho Công Lý hòa bình, dấn thân cho sự thật công bằng bác ái, làm chứng cho lẽ phải, đều bị hai nhóm này „kết tội“ là phản động, phải „khai trừ“.
Tóm lại:
a. Đạo diễn cho thảm kịch „TGM Ngô Quang Kiệt“ là „Thành phần Bảo thủ Việt cộng“, trong đó có Nguyễn Thế Thảo, chủ tịch của cái gọi là UBNDTP Hà Nội và Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị. „Nhóm cấp tiến Công giáo“ là diễn viên diễn tuồng. Tựu chung, cả hai có những khuynh hướng cực kỳ cực đoan và rất nguy hại. Một hiểm họa cho dân tộc và Giáo hội! Theo nhóm BẢO THỦ Việt cộng thì bán nước cho Hán Cộng. Theo nhóm Cấp tiến quốc doanh thì bán Giáo Hội cho Satan! Giáo hội Việt Nam đang bị „nhóm cấp tiến“ lãnh đạo.
b. Hai nhóm này đang tìm mọi cách xây dựng một xã hội đầy bất công và hận thù gian ác. Họ gieo mần mống hận thù, chia rẽ, đầy thủ đoạn thâm độc. Thâm tâm họ thì luôn đòi tiêu diệt người khác chính kiến. Khi tiêu diệt xong, chúng kêu gọi đoàn kết. Ai lên tiếng chống lại sự lòng lang dạ sói, thì họ cho là phá rối đoàn kết. Nên, theo họ nghĩ, quy phục sự Ác là phải thời phải lúc và phải đạo. Họ đòi hỏi người khác tha thứ cho họ, nhưng họ không „nhân nhượng“ bất cứ ai đi „chệch hướng“.
c. Mệnh lệnh sứ điệp của đức cố Thánh Cha Gioan Phaolô gửi Hội Đồng Giám mục Việt Nam là: „Collaborer en résident“ (=Cộng tác trong tư thế luôn đề kháng). Dường như một số thành viên trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, mới làm được phần câu đầu „collaborer“!?
d. Đồng bào và con chiên trong nước phải biết tự vệ. Bất hợp tác dân sự là phương pháp hữu hiệu nhất, nhằm bảo vệ chính mình và bày tỏ quan điểm: không là tòng phạm cho sự gian manh độc ác của Việt Cộng.
Giáo hội do thiên Chúa lập bền vững, không có chỗ đứng cho những ai chống lại nhân phẩm và gía trị tôn giáo cũng như quyền tự do làm người của nhân loại con người. Ai tiếp tay cho sự ác, đều là tòng phạm. Cuộc Chiến giữa Thiện và Ác đang tới hồi kết chăng? Trái tim mẹ sẽ thắng!
Thiện chắc chắn sẽ thắng gian Ác!!! Sau cơn mưa trời lại sáng!
Mong ước, mọi người yêu chuộng công lý hòa bình và sự thật cần quyết tâm hăng say hơn nữa!
Lạy Mẹ La Vang, thánh mẫu giáo hội Việt Nam, xin Mẹ giải thoát dân tộc Việt Nam chúng con khỏi tà thần gian ác ma qủy Việt Cộng.
Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh
(Đức Quốc, thứ tư ngày 19/05/2010)
No comments:
Post a Comment