Người Việt hải ngoại và đồng bào Miền Nam lâu nay cứ tưởng vết nhục, vết nhơ chiến tranh Nam – Bắc (1954- 1975) sẽ được thời gian hàn gắn trong sự thứ tha lớn lao bằng những tấm lòng quảng đại của người Việt. Và những kẻ gây tội ác với đồng bào của mình rồi sớm hay muộn cũng sẽ phải nhận ra sự thật tội lỗi của họ về cuộc chiến đẫm máu tàn khốc nói trên. Cuộc chiến ấy đã làm cho hàng triệu đồng bào Bắc Việt phải rời bỏ nhà cửa ruộng vườn vào Nam. Có ít nhất hơn 2 triệu người chết, hàng triệu người khác trở thành tàn phế vì thương tích chiến trường, bom rơi đạn lạc, bệnh tật do chiến tranh. Sau này, hàng triệu người khác phải bỏ nước ra đi làm một thứ “thuyền nhân vượt biển”ngậm ngùi, gian nan, cay đắng …
Lê Nguyên Hồng
Năm nay- 2010 – Vào dịp 30/04, nhà nước Việt Nam đã đồng loạt khuyếch trương lễ kỷ niệm cái gọi là “ngày toàn thắng” 30/04 trên khắp cả nước. Nào là trình diễn màn hài kịch bắn pháo hoa, rồi các báo, đài, các kênh truyền hình của chế độ Cộng Sản đua nhau tâng bốc ca ngợi thành tích giết người trong cuộc chiến Nam- Bắc của họ.
Dường như họ cố tình quên một điều rằng: Miền Nam- Một nửa của nước Việt Nam yêu quý- Trước năm 1975 có hàng chục triệu đồng bào bị coi là “phía bên kia” là “Ngụy Quân, Ngụy Quyền”. Những người ấy nay trong thân phận là những kẻ bại trận, mà vì lý lịch có liên quan đến chế độ cũ của Việt Nam Cộng Hòa, các thế hệ con cháu của họ không bao giờ có thể tiến thân (về mặt hành chính) trong chế độ Cộng Sản. Một số ít trong số họ tìm đường vượt biên, may mắn không vùi thây nơi bụng cá thì nay được sống ở nơi “chân trời mới”, nhưng thực ra là đang làm những kẻ xa lạ, tha phương xứ người …
Người Việt hải ngoại và đồng bào Miền Nam lâu nay cứ tưởng vết nhục, vết nhơ chiến tranh Nam – Bắc (1954- 1975) sẽ được thời gian hàn gắn trong sự thứ tha lớn lao bằng những tấm lòng quảng đại của người Việt. Và những kẻ gây tội ác với đồng bào của mình rồi sớm hay muộn cũng sẽ phải nhận ra sự thật tội lỗi của họ về cuộc chiến đẫm máu tàn khốc nói trên. Cuộc chiến ấy đã làm cho hàng triệu đồng bào Bắc Việt phải rời bỏ nhà cửa ruộng vườn vào Nam. Có ít nhất hơn 2 triệu người chết, hàng triệu người khác trở thành tàn phế vì thương tích chiến trường, bom rơi đạn lạc, bệnh tật do chiến tranh. Sau này, hàng triệu người khác phải bỏ nước ra đi làm một thứ “thuyền nhân vượt biển” ngậm ngùi, gian nan, cay đắng …
Khi “nghị quyết 36” của chính quyền CS ra đời. Đồng bào người Việt hải ngoại trước đây từng bị coi là những kẻ tội phạm hình sự vì tội vượt biên giới trái phép, nay đột nhiên được họ gọi bằng hai tiếng thân thương “đồng bào”. Người Việt tha hương bỗng nhiên lại được coi là “khúc ruột ngàn dặm”, và cũng theo nghị quyết 36 của CS, người Việt hải ngoại sẽ được hưởng rất nhiều “đặc ân” mà họ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có (!) xin trích: “Đảng và Nhà nước ta luôn luôn coi cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài là một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc Việt Nam, đã đề ra nhiều chủ trương, chính sách rộng mở và biện pháp cụ thể nhằm tạo điều kiện ngày càng thuận lợi hơn cho đồng bào về thăm đất nước, người thân, đầu tư, kinh doanh, hợp tác khoa học – công nghệ, hoạt động văn hóa – nghệ thuật”.
Thực chất, nếu đồng bào ngừoi Việt hải ngoại không phải là chú “bò sữa” khổng lồ hàng năm cung cấp nguồn dinh dưõng quý báu là hàng chục tỷ USD chảy về Việt Nam, nếu đồng bào người Việt nước ngoài chỉ là một nhóm nhỏ yếu ớt không thành đạt, không phát triển thì chỉ vì tình người, còn lâu CS mới đoái hoài đến họ. Ta thử xét xem trong nghị quyết 36 họ đã nói gì? Thứ nhất là “tạo điều kiện thuận lợi cho đồng bào về thăm nhà”, điều này tất nhiên phù hợp với thông lệ quốc tế, không cần nhà cầm quyền ban phát theo kiểu ơn huệ (!). Thứ hai là “đầu tư kinh doanh, họp tác khoa học, công nghệ, hoạt động văn hóa nghệ thuật”, tức là hãy đem tiền về mà đầu tư, mà vỗ béo cho CS.
Tửong như các “nỗ lực” của chính quyền CS nói trên là hoàn toàn mang tính thiện chí và thiện ý, nhằm hòa họp dân tộc, hòa giải hận thù. Nhưng những “hoạt động” nhân ngày 30/04/2010 này không những chỉ làm tốn kém tiền thuế của dân vào các lễ hội tiệc tùng vô bổ, các màn pháo hoa hoành tráng chỉ làm người ta quên đi thực tại trong giây lát. Và hàng chục triệu người dân Việt trong nước vẫn đang còn sống dưới mức nghèo khổ kia họ sẽ nghĩ gì cho bữa cơm ngày mai?
Bằng những hoạt động “tôn vinh”, phóng đại khuếch trương cái gọi là “tự hào” ngày 30/04, CS đã vô tình cho thấy dã tâm của họ không hề thay đổi. Họ cố tình “quên mất” hàng chục triệu đồng bào người Việt khắp nơi đang cố quên đi nỗi đau dai dẳng, day dứt 35 năm qua. Những màn trình diễn rẻ tiền của Hà Nội đã như những “hạt muối” oan nghiệt cứ chà xát vào nỗi đau chưa lành của những cựu công dân Việt Nam Cộng Hòa mất nước …
Vậy thì ai đang “hòa họp hòa giải” ai đang khắc sâu hận thù? Tại sao chế độ Cộng Sản lại không tôn vinh Vua Nguyễn Phúc Ánh – Người đã có công lần đầu tiên thống nhất đất nước hình chữ S cho Việt Nam? Tại sao họ lại không ghi công các thế hệ cha ông đã “mang gươm đi mỏ cõi” mói có đựoc Miền Trung? Tại sao lại không cảm ơn vua Nguyễn Phúc Ánh và người Pháp đã biến cả một vùng đất rộng lớn sau này có tên gọi “sáu tỉnh Nam Kỳ” về tay Việt Nam?
Hóa ra nhà cầm quyền chỉ muốn tôn vinh chính chế độ Cộng Sản đương thời của họ mà thôi. Họ không cần tôn vinh đến lịch sử của cha ông ta để lại như thế nào. Họ không cần biết đến nỗi đau của hàng chục triệu người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa thua trận.
Như vậy là, một lần nữa bàn dân thiên hạ lại càng thấy rõ rằng chế độ Cộng Sản chỉ vì quyền lợi, danh vị, tiền tài bổng lộc của họ, chỉ vì một mình họ mà thôi. Còn tình dân tộc, tình nhân dân ư? Cứ việc chờ đấy!
Lê Nguyên Hồng
Lê Nguyên Hồng
Năm nay- 2010 – Vào dịp 30/04, nhà nước Việt Nam đã đồng loạt khuyếch trương lễ kỷ niệm cái gọi là “ngày toàn thắng” 30/04 trên khắp cả nước. Nào là trình diễn màn hài kịch bắn pháo hoa, rồi các báo, đài, các kênh truyền hình của chế độ Cộng Sản đua nhau tâng bốc ca ngợi thành tích giết người trong cuộc chiến Nam- Bắc của họ.
Dường như họ cố tình quên một điều rằng: Miền Nam- Một nửa của nước Việt Nam yêu quý- Trước năm 1975 có hàng chục triệu đồng bào bị coi là “phía bên kia” là “Ngụy Quân, Ngụy Quyền”. Những người ấy nay trong thân phận là những kẻ bại trận, mà vì lý lịch có liên quan đến chế độ cũ của Việt Nam Cộng Hòa, các thế hệ con cháu của họ không bao giờ có thể tiến thân (về mặt hành chính) trong chế độ Cộng Sản. Một số ít trong số họ tìm đường vượt biên, may mắn không vùi thây nơi bụng cá thì nay được sống ở nơi “chân trời mới”, nhưng thực ra là đang làm những kẻ xa lạ, tha phương xứ người …
Người Việt hải ngoại và đồng bào Miền Nam lâu nay cứ tưởng vết nhục, vết nhơ chiến tranh Nam – Bắc (1954- 1975) sẽ được thời gian hàn gắn trong sự thứ tha lớn lao bằng những tấm lòng quảng đại của người Việt. Và những kẻ gây tội ác với đồng bào của mình rồi sớm hay muộn cũng sẽ phải nhận ra sự thật tội lỗi của họ về cuộc chiến đẫm máu tàn khốc nói trên. Cuộc chiến ấy đã làm cho hàng triệu đồng bào Bắc Việt phải rời bỏ nhà cửa ruộng vườn vào Nam. Có ít nhất hơn 2 triệu người chết, hàng triệu người khác trở thành tàn phế vì thương tích chiến trường, bom rơi đạn lạc, bệnh tật do chiến tranh. Sau này, hàng triệu người khác phải bỏ nước ra đi làm một thứ “thuyền nhân vượt biển” ngậm ngùi, gian nan, cay đắng …
Khi “nghị quyết 36” của chính quyền CS ra đời. Đồng bào người Việt hải ngoại trước đây từng bị coi là những kẻ tội phạm hình sự vì tội vượt biên giới trái phép, nay đột nhiên được họ gọi bằng hai tiếng thân thương “đồng bào”. Người Việt tha hương bỗng nhiên lại được coi là “khúc ruột ngàn dặm”, và cũng theo nghị quyết 36 của CS, người Việt hải ngoại sẽ được hưởng rất nhiều “đặc ân” mà họ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có (!) xin trích: “Đảng và Nhà nước ta luôn luôn coi cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài là một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc Việt Nam, đã đề ra nhiều chủ trương, chính sách rộng mở và biện pháp cụ thể nhằm tạo điều kiện ngày càng thuận lợi hơn cho đồng bào về thăm đất nước, người thân, đầu tư, kinh doanh, hợp tác khoa học – công nghệ, hoạt động văn hóa – nghệ thuật”.
Thực chất, nếu đồng bào ngừoi Việt hải ngoại không phải là chú “bò sữa” khổng lồ hàng năm cung cấp nguồn dinh dưõng quý báu là hàng chục tỷ USD chảy về Việt Nam, nếu đồng bào người Việt nước ngoài chỉ là một nhóm nhỏ yếu ớt không thành đạt, không phát triển thì chỉ vì tình người, còn lâu CS mới đoái hoài đến họ. Ta thử xét xem trong nghị quyết 36 họ đã nói gì? Thứ nhất là “tạo điều kiện thuận lợi cho đồng bào về thăm nhà”, điều này tất nhiên phù hợp với thông lệ quốc tế, không cần nhà cầm quyền ban phát theo kiểu ơn huệ (!). Thứ hai là “đầu tư kinh doanh, họp tác khoa học, công nghệ, hoạt động văn hóa nghệ thuật”, tức là hãy đem tiền về mà đầu tư, mà vỗ béo cho CS.
Tửong như các “nỗ lực” của chính quyền CS nói trên là hoàn toàn mang tính thiện chí và thiện ý, nhằm hòa họp dân tộc, hòa giải hận thù. Nhưng những “hoạt động” nhân ngày 30/04/2010 này không những chỉ làm tốn kém tiền thuế của dân vào các lễ hội tiệc tùng vô bổ, các màn pháo hoa hoành tráng chỉ làm người ta quên đi thực tại trong giây lát. Và hàng chục triệu người dân Việt trong nước vẫn đang còn sống dưới mức nghèo khổ kia họ sẽ nghĩ gì cho bữa cơm ngày mai?
Bằng những hoạt động “tôn vinh”, phóng đại khuếch trương cái gọi là “tự hào” ngày 30/04, CS đã vô tình cho thấy dã tâm của họ không hề thay đổi. Họ cố tình “quên mất” hàng chục triệu đồng bào người Việt khắp nơi đang cố quên đi nỗi đau dai dẳng, day dứt 35 năm qua. Những màn trình diễn rẻ tiền của Hà Nội đã như những “hạt muối” oan nghiệt cứ chà xát vào nỗi đau chưa lành của những cựu công dân Việt Nam Cộng Hòa mất nước …
Vậy thì ai đang “hòa họp hòa giải” ai đang khắc sâu hận thù? Tại sao chế độ Cộng Sản lại không tôn vinh Vua Nguyễn Phúc Ánh – Người đã có công lần đầu tiên thống nhất đất nước hình chữ S cho Việt Nam? Tại sao họ lại không ghi công các thế hệ cha ông đã “mang gươm đi mỏ cõi” mói có đựoc Miền Trung? Tại sao lại không cảm ơn vua Nguyễn Phúc Ánh và người Pháp đã biến cả một vùng đất rộng lớn sau này có tên gọi “sáu tỉnh Nam Kỳ” về tay Việt Nam?
Hóa ra nhà cầm quyền chỉ muốn tôn vinh chính chế độ Cộng Sản đương thời của họ mà thôi. Họ không cần tôn vinh đến lịch sử của cha ông ta để lại như thế nào. Họ không cần biết đến nỗi đau của hàng chục triệu người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa thua trận.
Như vậy là, một lần nữa bàn dân thiên hạ lại càng thấy rõ rằng chế độ Cộng Sản chỉ vì quyền lợi, danh vị, tiền tài bổng lộc của họ, chỉ vì một mình họ mà thôi. Còn tình dân tộc, tình nhân dân ư? Cứ việc chờ đấy!
Lê Nguyên Hồng
No comments:
Post a Comment