"Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác. Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu." (Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn).
Sau khi những nguồn tin nói về Aline Rebeaud phỉ báng cờ Vàng được phổ biến khắp nơi ,đồng bào VN khắp thế giới hưởng ứng, tẩy chay những cuộc vận động trá hình qua hình thức "nhân đạo" để thi hành nghị quyết 36, nhằm triệt hạ cờ Vàng của nhóm Aline Rebeaud .
Sau khi ăn tiền ngon lành gần 400 nghìn thu được từ Mỹ và Canada, triệt hạ cờ vàng thành công ở San Fernando Valley, San Jose và Canada, "phái đoàn đại biểu" của Aline Rebeaud sang Munich ăn quen chuẩn bị màn cũ diễn lại nơi đây vào ngày 5 tây tháng 12 sắp tới, Sau đó nhóm Aline Rebeaud sẽ sang Anh và Pháp cũng như đi một số nơi tại Âu Châu như Thụy sĩ.
Để cho ăn khớp với màn trình diễn của Aline Rebeaud, Trần Tú Trinh phối hợp đặt tên cho nhóm là "Nhóm Từ Thiện Munich". Theo chúng tôi được biết là Trần Tú Trinh và nhóm từ thiện của hắn không cho treo cờ Vàng trong những lần xin tiền cộng đồng trước đây.
Trần Tú Trinh vào ngày 3 tây tháng 11 năm 2007, từ Munich vượt qua đoạn đường dài trên cả ngàn cây số để tới Hamburg tham gia một buổi lễ ra mắt hội xây dựng tượng đài tị nạn tại nơi đây. Trần Tú Trinh nhanh chân ghi tên danh vào danh sách Ủy Viên của Hội Xây Dựng Tượng Đài Tị Nạn tại cảng Hamburg. Sau buổi họp mặt cộng đồng, Đại sứ quán CSVN tại Berlin và lãnh sứ quán tại Frankfurt biết tin, liên tiếp, nhiều lần gửi thư cho hội đồng T.P Hamburg để phản đối việc xây dựng Tượng Đài tị nạn CS tại đây. Tượng đài nầy dự trù sẽ hoàn tất vào năm 2009 nhưng đã liên tục bị Đại Sứ CSVN phá rối.
Ngày 5 tây tháng 12 sắp tới, nhóm Aline Rebeaud sẽ ghé ngang Đức (Munich) trước khi qua Pháp, Anh, Thụy Sĩ xin tiền cùng với âm mưu Triệt Hạ Cờ Vàng. Trần Tú Trinh nhờ Trần Hà viết một lá thư mùi mẫn để đánh lừa đồng hương tại Đức qua email tran-ha@gmx. de và điện thoại của ông Trần Tú Trinh là 089/6379353. Nhờ Internet nên những thông tin về âm mưu triệt hạ cờ vàng của nhóm Aline Rebeaud và Việt Gian địa phương đã bị cộng đồng chống đối khắp nơi, nhiều người đã từ chối tham dự ngày Quyên Tiền của Trần Tú Trinh cũng như tẩy chay nhóm "Từ Thiện" của hắn.
Aline Rebeaud và Trần Tú Trinh trong lúc nầy đang bị đồng bào tẩy chay, không biết là tình cờ hay không, nhiều Du sinh tại Munich được Lãnh sự quán tại Frankfurt kêu gọi tới tham dự cho đông ngày Aline Rebeaud xin tiền tại Munich, ngày 5 tây tháng 12 sắp tới. Có thể sau nầy báo chí CSVN sẽ tuyên truyền cờ Vàng đã bị bà con Việt Kiều "tẩy chay" ở Đức cũng như đã đã xảy ra tại Mỹ, Cadana. Đại sứ quán CS tại Berlin gửi một nhân vật tên là Hoàng Trương (cũng là tên Trương giống Mười Trương ở San Fernando Valley) tới đe dọa Du Sinh phải tới tham gia ngày triệt hạ cờ Vàng tại Munich ngày 5 tây tháng 12 sắp tới do Trần Tú Trinh tổ chức.
Nếu chúng ta so sánh giữa chuyến đi tuyên vận của Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết và Aline Rebeaud, Aline Rebeaud nguy hiểm hơn nhiều vì qua hình thức nhân đạo sẽ đánh lừa được một số người nhẹ dạ. Chúng ta biết nước VN, hoàn cảnh xã hội nghèo đói bệnh tật xảy ra khắp nơi. Tại "Nhà May Mắn" của Aline Rebeaud có đầy đủ Computers cho "người nghèo", có xe đưa rước đi chơi. Điều nầy giống như một hoạt cảnh trình diễn để cho thế giới thấy. Trước đây tại Burma bão lụt, chính quyền Burma cũng đã dựng lên một trại tị nạn "kiểu mẫu" nhằm đánh lừa thế giới và đã bị báo chí lên án.
Nước VN ta nghèo đói khắp nơi, người dân phải sống cảnh màn trời chiếu đất như các vùng Cao Nguyên chứ làm gì mơ được cái computer như ở "nhà May Mắn" kiểu mẫu của cô Aline Rebeaud. Nguyễn Cao Kỳ Duyên, con gái của Nguyễn Cao Kỳ đã về VN, vận động cho Thúy Nga Paris thổi phồng Aline Rebeaud lên trở thành nàng Tiên huyền Diệu. Nếu không có Thúy Nga Paris thổi lên thì bà cộng đồng xưa nay chỉ biết quyên góp cho các cuộc từ thiện Bão Lụt, Thiên Tai hay trợ giúp cho Thương Phế Binh VNCH, trại Cùi ở Di Linh v.v.
Người Việt Nam mình có nhiều tình thương đối với người đồng hương, có dư một chút là dành lo cho người khác. Đây là một tinh thần cao quí của người VN đáng ca ngợi. Trước năm 1975 nhiều cán bộ CS đã được huấn luyện, đưa tới các làng "lo cho trẻ em". Nhiều trẻ em bị nghẹt mũi, các cán bộ VC liền trình diễn trước mặt cha mẹ đứa bé là dùng miệng hút mũi em bé cho sạch, tạo nên sự xúc động cho người khác. Cha mẹ đứa bé cảm động qua việc làm của nhóm cán bộ VC nầy, sau đó thì mọi người đã biết chuyện gì xảy ra ...
Đánh động lương tâm con người xưa nay bà con ta thường có câu "Buôn Dân Bán Nước, Buôn Thần Bán Thánh". Tất cả mọi chuyện yểm trợ nhân đạo, tôn giáo người Việt chúng ta thường rất dễ dãi. Nhờ vào tấm lòng nhân ái của người Việt "lá lành đùm lá rách" nên cán bộ CS thường dùng hình thức nầy để tuyên vận. Chúng ta biết là hình thức Chất Độc Da Cam mà VC đang dùng cho lúc nầy không còn ăn khách nữa nên VC dùng hình thức tương tự "Nhân Đạo". Với hai chữ "Nhân Đạo", VC sẽ tuyên truyền rằng "chúng tôi không làm chính trị, chính em" yêu cầu tháo cờ Vàng xuống. Cô Aline Rebeaud tại San Fernando Valley đã ra parking lot hút thuốc lá và đòi tháo cờ Vàng xuống vì "chúng tôi không làm chính trị" !.
Note: Sau khi hoàn tất phần phỏng vấn Du Sinh tại Munich về sự đe dọa du sinh học sinh của Đại sứ và Lãnh sứ quán CSVN nơi đây, chúng tôi sẽ phổ biến rộng Audio nầy để đồng bào biết được sự thật phía đằng sau kế hoạch xin tiền của nhóm Aline Rebeaud.
Hương nhận được bài viết của tác giả dothainhien. Mặc dù bài viết này gởi cho tác giả Tôn Nữ Hoàng Hoa, nhưng được chuyển ra cho các diễn đàn liên mạng. Như thế bài viết không còn có tính cách riêng tư (private), mà trở thành một bài viết được phổ biến trong lãnh vực công cộng (public domain). Hương xin mạo muội có đôi dòng hồi đáp của một đọc gỉa quan tâm.
Vì Hương không có nhiều thì giờ cũng như không phải là nhà văn, nhà báo, Hương xin được viết tóm tắt và kính cẩn không đồng ý (respectfully disagree) với tác giả dothainhien về những điểm sau đây:
(1) Tác giả dothainhien viết:
"Ngôn ngữ là ngôn ngữ chung. Dùng ngôn ngữ chung để diễn tả suy nghĩ riêng bao giờ cũng dễ dàng dẫn tới hiểu lầm và/hoặc bất đồng ý kiến. Đó là cội nguồn của tính đa nguyên trong đời sống xã hội" (dothainhien)
Theo Hương SG, "Dùng ngôn ngữ chung để diễn tả suy nghĩ riêng" không phải là nguyên nhân "dẫn tới hiểu lầm và/hoặc bất đồng ý kiến". Và đó không phải là "cội nguồn của tính đa nguyên trong đời sống xã hội" .
"Hiểu lầm" là do sự thiếu hiểu (kém trình độ) của người đọc (hay người nghe) hoặc do người viết (hay người nói) không có khả năng dùng ngôn ngữ chung để diễn tả tư tưởng hoặc sự kiện mình muốn trình bày. Bất đồng ý kiến chỉ đơn thuần là bất đồng về quan điểm chứ không phải là do "dùng ngôn ngữ chung để diễn tả suy nghĩ riêng". Điều nầy rất rõ ràng và không cần giảng giải thêm.
Cũng thế "cội nguồn của tính đa nguyên trong đời sống xã hội" không phải là do "Dùng ngôn ngữ chung để diễn tả suy nghĩ riêng" mà là do sư tôn trọng nhân bản và nhân quyền (gồm quyền tự do ngôn luận) của của các phần tử trong xã hội !
(2) Kế đến tác giả dothainhien viết:
"Đặc biệt đối với một vụ án kiểu "Vô Đề/Hoa Địa Ngục", luật pháp phân xử phải là luật pháp của dân tộc tính Việt + dân tộc tình Việt. Tại hải ngoại này và ngay cả tại trong nước Việt Nam ngàynay làm thế nào có được loại luật pháp kia? Nhiều lắm nay mai người ta sẽ kiện nhau về tội nhục mạ, vu khống nhân khi tranh cãi lẩn nhau chung quanh vụ Vô Đề." (dothainhien)
Hương thành thật nhận xét rằng đoạn văn trên không được sáng sủa mặc dù tác giả dùng ngôn ngữ chung (tiếng Việt). Theo Hương biết. Nghi án của tác phẩm Vô Đề là: "Ai là tác giả của thi tập Vô Đề ?" Những người nghi ông Nuyễn Chí Thiện không phải là tác giả của tập thơ Vô Đề đã diện dẫn những "circumstantial evidence" như ngày sanh, trình độ học vấn, sinh ngữ … Tác giả dothainhien cần giảng giải thêm tại sao: "vụ án kiểu " Vô Đề/Hoa Địa Ngục", luật pháp phân xử phải là luật pháp của dân tộc tính Việt + dân tộc tình Việt".
Trên thực tế, nếu đi đến toà án (bất cứ toà án nào trong xã hội pháp trị), thì bằng chứng mạnh nhất là nguyên bản chép tay "Vô Đề" của tác giả "Khuyết Danh" và lá thơ viết bằng tiếng Pháp cũng nhưng hình ảnh của người trao tập thơ được toà đại sứ Anh thu hình qua các máy ảnh trong toà đại sứ Anh. Bao nhiêu bằng cớ đó (với những kiễm chứng khoa học) cũng đủ cho toà tuyên bố ông NCT có phải là tác giả của tập thơ "Vô Đề" hay không ? (Ngoài ra tòa án cũng có thể dùng circumstantial evidence, if it's powerful enough!)
Hương không nghĩ ra tại sao: "luật pháp phân xử phải là luật pháp của dân tộc tính Việt + dân tộc tình Việt". Nhờ tác giả dothainhien giải thích hộ cho dọc giả về điểm này !
(3) Sau đó tác giả dothainhien đặt câu hỏi:
"Phải chăng Vô Đề và Vô Giải Pháp có một liên hệ đau đớn mang tính định mệnh? Biết trước Vô Đề và Vô Giải Pháp là một cặp bài trùng khắc nghiệt tại sao chúng ta vẫn hăng say tiến vào trận địa xung đột ý kiến? Để làm gì? Để thấy một cộng đồng vỡ tan tành ư?" (dothainhien)
Có phải chăng đây là lối chơi chữ , "Vô Đề và Vô Giải Pháp" Tại sao t ác giả dothainhien có ý tưởng này ? Tại sao vô giải pháp ???
Vì thi phẩm "Vô Đề" có một giá trị đặc biệt trong nền văn học và chính trị, nghi án nầy cần được quan tâm và giải quyết thỏa đáng, nhất là người tự nhận mình là tác giả đang còn sống giữa chúng ta. Tại sao chúng ta phải tự mãn với ý nghĩ "Vô Đề và Vô Giải Pháp" trong khi chúng ta đang sống trong một thời đại có mức kỹ thuật cao độ mà vấn đề điều tra "identity" không phải là vần đề qúa rắc rối nhất là "person of interest" còn sống giữa chúng ta?
Hương không nghĩ là công đồng sẽ tan vỡ vì sự bất đồng nầy. Có chăng chỉ là một số người bênh và chống quá nóng nảy mà chửi bới nhau như những người không may mắn có cơ hội sống trong nề nềp. Trên thực tế, người Việt quan tâm rất mong muốn nghi án nầy được giải quyết thỏa đáng, càng sớm càng tốt cho sự bình an của tác giả thật sự, cho sự trong sáng của nền văn học, và cho niềm tin của chúng ta cũng như các thế hệ mai hậu !
(4) Chính đề, phản đề, và tổng hợp đề:
Thú thật lần đầu tiên Hương hân hạnh nghe đựợc "Tam đề luận" nầy. Thành thật cám ơn tác giả dothainhien.
Tuy nhiên, trong nghi án nầy, theo "tam đề luận" và theo sự hiểu biết của Hương:
"Nguyễn Chí Thiện là tác giả Vô Đê" không phải là chính đề! Trong nghi án, chính đề là: "Ai là tác giả của Vô Đề ?" (Đấy, mới có từ ngữ "nghi án". Diễn trình của một nghi án là:
Nghi án => toà án => điều tra => Phán quyết của toà dựa trên các bằng chứng (evidence).
Chỉ đơn giản như thế, không có chính đề, phản đề cũng như tổng hợp đề trong trường hợp nầy. Đây là một vụ án về tác quyền chứ không phải là luận thuyết hay biện chứng.
5. Sau cùng Hương đồng ý với tác giả dothainhien: "Bất đồng nhưng không bất hoà" !
Nếu Hương SG viết điều chi không phải xin tác giả dothainhien vui lòng chỉ giáo cho.
10 giờ tối, kết quả bầu cử kể như đã chắc ăn: Obama thắng rất vẻ vang. Thế là xong chuyện. Hết còn hồi họp. Chẳng còn thắc mắc. Tôi lên giường đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng. 6 giờ dậy ngồi vào bàn keyboard. Cái e-mail đầu tiên trong hộp thơ của tôi là của một anh bạn đang dậy ở college viết bằng tiếng Mỹ:
Nov 5, 2008
Good morning. How are you doing?
Atttached is a good speech I would like to share with you. This is an impromptu speech delivered by US President-electBarack Obama just a few hours ago. I watched him deliver this speech live on television and had to admit that he's a really talented eloquent orator. I hope you'll find something new and interesting in his speech in terms of English language.
NB
(tạm dịch: Ngày 5-11-2008. Chào bạn, khỏe không? Kèm theo đây là một bài diễn văn hay tôi muốn chia sẻ với bạn. Đây là bài diễn văn ứng khẩu của ứng cử viên TT đắc cử Obama mới đọc mấy tiếng đồng hồ trước đây. Tôi đã quan sát ông ta nói thẳng (live) với truyền hình và phải thừa nhận rằng ông ta thật sự là một nhà hùng biện có tài. Tôi hy vọng bạn sẽ tìm thấy được một cái gì mới mẻ và thích thú trong bài diễn văn này theo các thuật ngữ tiếng anh. NB
Trời ơi! Trời! Anh bạn tôi nhè thằng dốt nát này mà chơi tiếng Mỹ. Theo lời anh bạn, tôi cũng ráng đánh vật với chữ nghĩa để đọc hết bài diễn văn của ông Obama. Phải thành thật thú nhận “rằng hay thì thực là hay”. Ông ứng khẩu mà ăn nói như vậy là số dách rồi. Ông Obama nói: To those -- to those who would tear the world down: We will defeat you. To those who seek peace and security: We support you. And to all those who have wondered if America's beacon still burns as bright: Tonight we proved once more that the true strength of our nation comes not from the might of our arms or the scale of our wealth, but from the enduring power of our ideals: democracy, liberty, opportunity and unyielding hope. (tạm dịch: với những kẻ muốn xé nát cái thế giới này ra, chúng tôi sẽ đánh bại các anh. Với những ai muốn đi tìm hòa bình và an ninh, chúng tôi sẽ hỗ trợ các anh. Và với tất cả những ai còn hoài nghi nước Mỹ là một ngọn hải đăng vẫn còn chiếu sáng thì đêm hôm nay, chúng tôi chúng minh một lần nữa cho thấy rằng sức mạnh của dân tộc này không phải đến từ khả năng của quân đội hay từ mức độ giầu có của chúng tôi, mà là từ sự bảo tồn sức mạnh của các lý tưởng dân chủ, tự do, cơ hội, và niềm hy vọng vững chắc). Ông ta còn nói nhiều nữa, kể ra thì quá dài, đành phải xin lỗi quí vị.
Tôi không lấy làm lạ, xưa nay ông tổng thống nào mới lên cầm quyền đọc diễn văn cũng đều hay như thế cả. Chẳng hạn ông Bush ca cũng đâu có thua ai: Today, America speaks anew to the peoples of the world: All who live in tyranny and hopelessness can know: the United States will not ignore your oppression, or excuse your oppressors. When you stand for your liberty, we will stand with you. (diễn văn của Bush ngày 20-1-05. Tạm dịch: Hôm nay, một lần nữa nước Mỹ nói với toàn thế giới: tất cả những ai đang sống dưới ách độc tài và tuyệt vọng cần hiểu rằng Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ sẽ không làm ngơ việc các bạn bị áp bức, hoặc tha thứ cho những kẻ đàn áp các bạn. Khi các bạn đứng lên vì nền tự do của các bạn, chúng tôi sẽ cùng đứng chung với các bạn).
Những chuyện đại sự thay đổi thì chưa thấy ông Obama nói ra, nhưng những cái đương nhiên phải đổi thay thì người ta thấy rõ, chẳng hạn chính quyền đổi từ đảng Cộng Hòa sang đảng Dân Chủ, ông Obama vô thay ông Bush làm chủ nhân ông tòa Bạch Ốc. Đệ nhất phu nhân Michell thay bà Laura thì mới hết xẩy. Bà Michell đen mun như cục than ăn mặc kiểu Jacky chễm chệ ngồi giữa tòa lâu đài được mệnh danh là Nhà Trắng thì nổi bật hết chê vào đâu được. Ngoài ra, kiểm điểm lại những cái thay đổi dưới mấy trào tông tông gần đây thấy cũng không ít. Chỉ trong thế hệ chúng ta, 20 năm trở lại đây thôi, cái hiện thực của những lời hứa văn hoa bóng bẩy của mấy ổng là gì? Cụ thể là tính bằng một chiếc xe (cart) từ trong một siêu thị trở ra khi bạn đi chợ. Trước đây hai chục năm, với khoảng 5 chục bạc, bạn đã có thể chất đầy một xe (cart). Nhưng nay nếu bạn cũng mua bằng đấy món hàng, bạn phải móc túi ra vài bớp (trăm) chứ không dưới. Hồi đó bạn đổ xăng có khoảng 80 cents một gallon. Nay cũng một gallon bạn phải mất trên dưới 2.5 dollars. Bạn là một người VN tỵ nạn CS, 20 năm trước đây, bạn sống tương đối yên bình trong một cộng đồng tỵ nạn đầy tình đồng bào, đầy nghĩa anh em. Bây giờ đây, bọn cán bộ VGCS quấy phá bạn mọi nơi mọi lúc. Chúng nhan nhản ở ngoài đường, tung hoành trong các đoàn thể. Bạn biết chúng nhưng bạn không làm gì được chúng, vì chúng được luật pháp Mỹ che chở có lẽ còn hơn cả bạn. Cái trò lấy CS trị QG các chính quyền Mỹ xài từ thời cụ Diệm đến nay vẫn còn hiệu nghiệm. Đấy là những cái mà các chánh khứa Mẽo gọi là “thay đổi = Change” trong các cuộc vận động tranh cử hay vừa mới đắc cử còn đang thừa thắng xông bừa lên. Thực tế xẩy ra là con đường ngược chiều với những lời hứa hẹn tốt đẹp kia. Nhưng không sao, với các chính khứa thì thế nào cũng tốt miễn là xong việc. Các tông tông mới đắc cử hay có thói quen “hứa ở đầu môi quên chót môi” nên các cử tri cũng nên đáp lễ lại bằng cách “nghe tai nọ qua tai kia” cho đúng phép lịch sự mà thôi.
Tôi ngạc nhiên có nhiều người Việt mình tỏ ra cay cú với việc ông Mc Cain thất cử và Obama thắng. Nhiều người lý luận thật đơn giản: người tài đức, có công với đất nước mới xứng đáng lãnh đạo quốc gia …. kẻ chỉ có tài ba hoa chíc chòe sẽ đưa đất nước đến diệt vong …. nước Mỹ này đúng là mù hết rồi v.v. Người mình đúng là chỉ xét việc theo cảm tính, cứ tưởng việc của nước Mỹ cũng giống như chuyện trong bếp nhà mình. Quí vị này đã quên câu cách ngôn ông cha ta dậy: Có tiền mua tiên cũng được. Ở VN ta xưa kia thế nào thì ở Mỹ bây giờ cũng vậy thôi. Có tiền mua tiên cũng được. Đồng tiền là mới là cái “đức” vạn năng. Ông Mc Cain thua Obama rõ ràng là vì yếu địa hơn Obama. Kinh nghiệm bầu cử kỳ này cho thấy, có tiền thì cái gì cũng xong. Có cái gì khó hơn làm tông tông nước Mỹ không? Vấn đề là làm sao trong một thời gian tối thiểu kiếm cho ra được thật nhiều tiền nếu không là tỷ phú. Obama nào giầu có gì hơn ai đâu thế mà xoay đâu được cả gần tỷ bạc để vận động. Một ngày thôi ông kiếm ra được hàng mấy chục triệu. Cái đó mới là lạ, rất lạ. Ai mà học được cái bí kíp làm tiền của Obama tất có nhiều hy vọng cũng sẽ làm tổng thống nước Mỹ sau này. Thực tế cho thấy dân Mỹ làm biếng suy nghĩ lắm. Cả ngày đi làm mệt đừ, 8 tiếng ở hãng, 2 tiếng đi về. Về nhà ăn tối xong bật TV coi một lát rồi đi ngủ, hôm sau còn phải cầy tiếp. TV nói gì thì tin vậy thôi chứ nào có biết gì hơn đâu. Dân cầy cuốc lương ba cọc ba đồng nghe Obama hứa lấy của người giầu chia bớt cho người nghèo là sướng rên lên rồi. Xếp hàng bỏ phiếu cho Obama chứ còn bỏ cho ai nữa bây giờ. Người Việt mình đa số rất kính trọng John McCain về khả năng, đức tính và công lao của ông đối với nước Mỹ. Rất tiếc là ông không biết mánh khóe kiếm tiền và nhất là không có tài ba hoa hứa lèo như Obama nên mất cả chì lẫn chài. Sự thất bại của ông cũng còn là hành động giận cá chém thớt của lớp quần chúng Mỹ chuyên ăn không ngồi rồi nhưng lại muốn mau giầu. Những thất bại trước mắt về kinh tế, lối giải quyết các vấn đề thế giới bằng cách tiên hạ thủ vi cường, và nhất là việc tấn công Irak với lý do thiếu chính xác của ông Bush là những nguyên nhân khiến quần chúng Mỹ trả thù Bush nhưng lại đổ lên đầu ông McCain. Mac Cain là một người đáng kính phục và cũng đáng tội. Ở ông đức năng đã không thắng số.
Có người còn lo Obama sẽ đem thực hành đường lối CS tại nước Mỹ. Có phải là lo bò trắng răng không. Nếu lo ngại Obama sẽ đem những lối sống buông thả, những bọn khủng bố, bọn tay sai cộng sản vào nước Mỹ thì có lẽ đúng. Nhưng Obama biến được nưóc Mỹ thành một nước CS như nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN chắc chắn còn khó hơn làm cho mặt trời mọc đàng tây. Tên trùm CS Lenin nắm quyền cai trị nước Nga 7 năm trời (1917-1924) chưa dẹp xong nổi một nước Nga phong kiến, huống hồ 4 năm cầm quyền của Obama có thể biến nưóc Mỹ đầu sỏ tư bản thành cộng sản được sao? Hãy cứ đợi 4 năm sau rồi hãy tính. Hơn nữa như đã thấy, bọn tư bản bám vào Obama đông như kiến cỏ, đổ tiền ra cho ông ta như nước, hơn McCain gấp chục, gấp trăm lần. Bọn con buôn buôn vua này kiếm lời thì có, chứ chúng chịu để cho Obama móc túi mình đem chia cho dân nghèo sao? Còn khuya và còn rất khuya. Các thứ đại gia này đều là bọn Lã Bất Vi thời đại cả, không lý chúng bỏ tiền ra buôn vua mà chịu lỗ vốn? Chẳng đứa nào điên đến cỡ đó đâu.
Cũng không thiếu đồng bào ta đến nay vẫn còn thắc mắc hoài không hiểu làm sao một con người như Obama mà thắng cử được, lại thắng vẻ vang nữa chứ. Cái này thì cũng không có gì là khó hiểu cả. Như đã thấy cái công cụ dùng để đẩy Obama vào Tòa Nhà Trắng là truyền thông báo chí. Rõ ràng là như thế. Ở đây tôi không lý đến cái chuyện mỹ trắng, mỹ đen, mà chỉ xin đem những chuyện khác ra mà nói thôi. Nếu ông McCain có một nguồn gốc và tình trạng gia đình bê bối như Obama thì liệu bọn báo chí có chịu để yên cho ông ta không? Nếu một mình bà Sarah Palin ăn một bữa trưa hết 500 dollars trong thời gian đi vận động thì thử hỏi bọn báo chí có để yên cho bà ta nuốt trôi bữa ăn không? Chưa làm tổng thống mà bà vợ ông Obama đã xài 500 dollars cho một một bữa ăn, thì khi ngự trị trong tòa Bạch Ốc vợ chồng Obama chắc sẽ đòi ăn gan rồng trứng trâu, hay ít nhất cũng lưỡi chim se sẻ chưa biết chừng. Ấy thế mà bọn báo chí cho là chuyện nhỏ. Chúng nín khe. Ngược lại, chúng còn bới móc hạch sách chuyện bà Palin đi công tác bằng phương tiện công dẫn đứa con nhỏ theo cho có mẹ có con, chuyện bà sắm áo sắm quần nữa v.v. Ở một buổi lễ chào quốc kỳ, trong khi những người khác đặt tay trên ngực để chào cờ thì TNS Obama, ứng cử viên TT Hoa Kỳ đưa hai tay bụm lấy con cu, trông thật chẳng ra cái thể thống gì cả. Một người tiện dân vô học cũng không bao giờ chào cờ kiểu đó. Quốc kỳ là hồn thiêng của sông núi, là biểu tượng của dân tộc, một ông tổng thống tương lai không coi trọng lá quốc kỳ của mình thì làm sao ông coi trọng Tổ Quốc? Tấm ảnh đáng xấu hổ này bọn báo chí bất lương cũng ném vào sọt rác cho qua chuyện.
Những chuyện này xem ra nhỏ nhặt, nhưng nó chính là cái chìa khóa để đóng hay mở cửa vào tòa nhà Bạch Ốc nếu truyền thông báo chí muốn. Rõ ràng bọn báo chí bất lương đã đứng ra che chắn, bảo vệ cho Obama để lừa bịp dư luận. Trong cuộc bầu cử này người ta thấy truyền thông báo chí Mỹ đã tô vẽ Obama thành thần tượng và đưa ông ta vào tòa Bạch Ốc. Câu hỏi đặt ra là báo chí làm thế vói mục đích gì và tại sao phải làm thế?
Trước hết ta nên nhớ là 80% truyền thông báo chí có máu mặt ở Hoa Kỳ nằm trong một hệ thống có cùng một nguồn gốc là Do Thái. Truyền thông là công cụ hữu hiệu mà tư bản Mỹ dùng để điều khiển dư luận Mỹ đi theo con đường đã được vạch sẵn. Chúng ta không thể không thấy sự lợi hại của truyền thông Mỹ. Có một vấn đề sâu kín và quan trọng mà ít người quan tâm đến. Đó là vấn đề nạn Đại Hán ở Á Châu và nạn Do Thái ở Âu Châu. Dân Đại Hán và dân Do Thái tha phương cầu thực thực chất là hai khía cạnh của cùng một vấn đề. Cả hai giống dân này đều có chung một đặc tính là tài mánh lới làm giầu bất kể thủ đoạn. Cả hai dù đi đến dâu cũng không chịu mang trách nhiệm công dân của bất cứ quốc gia nào. Người Tầu ở Cholon được sự đùm bọc của chính quyền VNCH nhưng chúng vẫn đóng thuế cho VC. Khi bọn xâm lược Hànội vào Saigon, dân Tầu lại được bọn Bắc Kinh che chở và được hưởng ơn huệ hơn người dân miền Nam. Cả hai thứ dân này đi đến đâu cũng lấn lướt dân địa phương và tạo ra mối đe dọa tiềm ẩn đến đó. Ở Đức, Hitler đã thấy được điều đó, và ở VN cố TT Ngô Đình Diệm cũng đã nhận ra điểm này. Cả hai nhà lãnh đạo đã giải quyết cùng một vấn đề nhưng bằng hai kiểu cách khác nhau. Hitler giải quyết theo cung cách của một nhà độc tài tàn nhẫn. Cố TT Ngô Đình Diệm làm theo lối vương đạo là bắt người Tầu phải nhập Việt tịch, nếu không thì cấm làm 11 nghề trong nước. Tại Mỹ có thể nói báo chí muốn cái gì là cái đó trở thành hiện thực. Xin lấy việc đã qua để chứng minh. Cuộc chiến của quân dân VNCH trước đây là một cuộc chiến tự vệ sáng ngời chính nghĩa, rất gian nan và cũng rất quật cường. Quân lực VNCH chiến đấu can trường và hào hùng không thể phủ nhận. Chỉ cần được trang bị đầy đủ và tương đương như quân Bắc Việt xâm lược, không cần đến sự trợ giứp nhân lực của bất cứ quốc gia nào, QLVNCH có thừa sức để giữ vững bờ cõi bảo vệ Tổ Quốc. Sự thật này ngày nay đã được chứng minh bằng những tài liệu mật được phổ biến của chính phủ Mỹ. Để đạt được mục đích riêng tư bẩn thỉu của tư bản Mỹ, cả bọn báo chí bất lương Mỹ đã ăn tiền để xúm vào mở ra một chiến dịch vu khống và mạt sát dữ dội chính quyền và Quân Lực VNCH. Tờ tuần báo Newsweek bất lương đến độ trên trang bìa của một số báo đã bôi bác QLVNCH là những con thỏ đế và bọn lính xâm lược là những con sư tử (Our rabbits, their lions). Thật là bất nhân và khốn kiếp. Mục tiêu của bọn truyền thông bất lương là trước hết mở chiến dịch hạ bệ và giết chết TT Ngô Đình Diệm để đưa quân Mỹ vào VN, và sau đó khi mục tiêu chiến lược đã hoàn thành là rút quân đội Mỹ về nước bất kể đến điều sỉ nhục là nước Mỹ bị bại trận.
Cần nhấn mạnh một điểm là tin báo chí Mỹ làm truyền thông trung thực thì có ngày phải đổ thóc giống ra mà ăn. Đừng có mơ, làm gì có cái gọi là truyền thông trung thực với bọn báo chí bất lương này. Phương châm của báo chí WE REPORT YOU DECIDE là đúng. Nhưng vấn đề là report như thế nào, có thế nào nói thế hay cố tình nói bậy nói bạ để thủ lợi. Mỗi cơ quan truyền thông là một xí nghiệp thương mại, nó có đường lối riêng và mục tiêu riêng để phục vụ. Mỗi biến cố nào đó xẩy ra đều được nhà báo tường thuật hay bình luận. Sự tường thuật hoặc bình luận trung thực hay không trung thực tùy thuộc vào lợi ích của cơ quan truyền thông mà biến cố đem lại. Biến cố xẩy ra nếu trái với đường lối và lợi ích của cơ quan truyền thông liệu ông chủ có thông tin và bình luận trung thực không, nói gì đến anh phóng viên đi làm mướn.
Cuộc bầu cử lần này báo chí Mỹ cũng vẫn giữ cái thói lưu manh và bất lương đó. Để làm gì nếu không phải là để phục vụ cho quyền lợi của bọn tài phiệt ngành truyền thông nói riêng và đường lối của chính trị của tư bản Mỹ nói chung. Nước Mỹ ngày nay đang phải đương đầu với quá nhiều kẻ thù. Đưa Obama lên nắm chính quyền, phải chăng cái chính phủ ma ngự trị ở hậu trường chính trị nuớc Mỹ hy vọng thứ nhất, lấy lại được uy tín cho nước Mỹ trước thế giới về vấn đề nhân quyền và quyền tự do dân chủ mà nước Mỹ luôn rao giảng nhưng lại không ngừng chà đạp nó. Muslim đen thui cũng làm tổng thống Mỹ kia mà. Thứ hai, hy vọng sẽ hòa hoãn được với khối Hồi Giáo và làm yếu đi ảnh hưởng của Nga tại đây. Làm như thế mới mong dồn được hết nỗ lực và tập trung sức mạnh vào việc đối phó với Trung Cộng là một quốc gia có khả năng đánh bại Hoa Kỳ về quân sự cũng như về kinh tế trong một thời gian không xa. Nên biết rằng bây giờ thì nước Mỹ đã ý thức được con hùm ngủ khi nó thức dậy là thế nào rồi nên lo là phải. Lo được về mặt vật chất (mà chắc gì đã lo được), nhưng thiệt hại về tinh thần và đạo đức xã hội liệu có bù đắp lại được không? Lịch sử con người từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim cho thấy bao giờ cũng vậy, quốc phá bắt nguồn từ triều đình thối nát, vua quan chẳng ra gì, gia vong khởi đầu từ cha mẹ lục đục bất hòa. Ông Obama làm tổng thống, nền kinh tế có khởi sắc hay không thì hiện nay chưa biết được, nhưng về mặt xã hội, khởi đầu của nhiệm kỳ tổng thống mà ông Obama đã ra chiêu như bản tin chiều Chủ Nhậy Nov. 09, 2008 của phóng viên Stephen Ohlemacher, AP sau đây thì đã rõ là chuyện chẳng lành rồi: “President-electObama plans to use his executive powers to make an immediate impact when he takes office, perhaps reversing Bush administration policies on stem cell research … (tạm dịch: Tổng thống đắc cử Obama dự định sử dụng quyền hành pháp của mình để thực thi một hành động tức khắc khi ông lên nắm quyền, có lẽ là đảo ngược lại những chính sách của TT Bush về lãnh vực nghiên cứu tế bào gốc … ).
Các vấn đề tự do đồng tính luyến ái, tự do trợ tử, tự do phá thai, tự do hút sách v.v. có thể là những vấn đề cấp bách kế tiếp ông tổng thống muốn giải quyết?
Gần đây có nhiều hiện-tượng mới có tánh-cách thời-sự thường xuất-hiện trên các hệ-thống truyền-thông. Nhận thấy có thể đây cũng là những mặt-trận mới do Việt-cộng giăng ra để xoay chiều dư-luận hầu muốn mua thời-gian để thoát hiễm trước những khó-khăn hiện tại, vì vậy, chúng tôi muốn nêu vài vấn-đề trên mục phiếm-luận để rộng đường dư-luận và mong được sự hưởng-ứng tham-gia đông-đảo của anh chị em khắp nơi.
1.- Chánh-sách Bần Cùn Hóa Nhân-Dân:
Trước tiên xin đặt lại chánh-sách căn-bản nầy của Việt-cộng là khi cướp được chánh-quyền, bọn chúng phải làm cho dân nghèo đói bằng chánh-sách bần-cùn-hóa nhân-dân, vì dân có đói thì mới dễ sai khiến, dễ khủng-bố tinh-thần và chỉ cần bố-thí cho có chút cơm ăn thì sai-bảo gì cũng phải nghe, bắt-buộc phải làm việc quần-quật suốt ngày đêm để mọi người phải mệt lã sau ngày làm việc thì còn thời giờ đâu, còn hơi sức đâu mà nghĩ đến việc chống-đối, cho nên không biết vị “kiệt-suất” nào đó trong dân-gian đã sáng tác mấy câu thơ rất xác-thật, được phổ-biến sâu rộng mà các trẻ em thường hát nghêu-ngao, cười ra nước mắt:
Làm ngày không đủ, Tranh-thủ làm đêm, Làm thêm ngày nghỉ, Làm thí mạng cùi, Làm đui con mắt
Kế đến là bằng mọi giá, bọn chúng phải tiêu-diệt ngay những người có tư-tưởng đối-kháng, không giết chết được thì cũng phải bỏ tù như trường-hợp Nguyễn-Văn-Đài, Lê-thị Công-Nhân, v.v…Vì những người nầy có thể lãnh-đạo quần-chúng nổi-dậy chống lại họ.
2.- Người Cha Già Kính Yêu:
Bọn chúng cũng thừa hiểu, trong dân-gian ngày nay ai cũng biêt “Người Cha Già Kính-Yêu” của chúng là một tên hại dân, hại nước và là một tên đại-đạo hái hoa, ở Tây lấy vợ Tây, ở Tàu lấy vợ Tàu, sang Nga lấy vợ Nga và còn lấy luôn vợ của đồng-chí ông ta nữa, khi về Việt-Nam lấy vợ Việt-Nam, nên có con rơi đầy đàng, đầy đống Mọi bà vợ của ông ta đều được giấu kỹ, riêng bà vợ ở Việt-Nam có con và muốn được công-khai nên bị giết chết một cách thãm-thiết.
Con người như vậy, tất nhiên cả bọn chúng đều thừa hiểu, vì chính bọn chúng cũng giống như thế, nhưng thời-gian gần đây, chúng lại đặt hình tượng của ông ta lên bàn thờ Phật trong một ngôi chùa đồ-sộ mới khánh-thành ở Bình-Dương. Ý bọn chúng muốn nói là ông ta đã thành Phật.
Ngoài mặt là như vậy, nhưng hậu ý của chúng là muốn mượn xác của ông ta để làm ô-uế cửa chùa, cho mọi người phải ghê-tởm cửa chùa mà xa lánh, đở phải lo-sợ vấn-đề an-ninh, vì hình-tượng của ông ta ngồi trên bàn thờ thì chắc-chắn là không có Phật nào hiện đến.
Nếu Hồ-Chí-Minh còn sống, chắc-chắn là ông ta không bao giờ chấp-nhận việc nầy vì kẻ vô-thần như ông ta thì không bao giờ chịu ngồi chung với Phật.
Chưa hết, hiện nay, bọn chúng đang phát-động chiến dịch ca tụng “Người Cha Già Kính Yêu” của chúng qua việc chỉ-định nhiều người lên truyền hình kễ chuyện kỷ-niệm với “Bác Hồ” có cho giải thưởng, trong số những người được chỉ-định, đa số là những ngưới ở nước ngoài qua tòa Đại-sứ của họ, đặc biệt là những người còn rất trẻ, sanh sau khi ông ta chết. Vậy mà họ kễ những chuyện kỷ-niệm với “Bác” một cách ngon lành, không biết ngượng miệng.
Sau năm 1975, không biết vị cao nhân nào ở miền Nam đã dạy cho trẻ con bài hát khi chạy nhảy ngoài đường như sau:
Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ Chân bác dài, bác đạp xích-lô Em âu-yếm hôn đôi má bác, Bác gật đầu, bác khen em ngon
Những việc nầy, rõ-ràng là “Bác” chẳng ra gì, thừa hiểu như thế, nhưng bọn chúng muốn mượn xác “Bác Hồ“ của chúng để đánh lạc hướng dư-luận trong kế-sách thoát hiễm. Giống như những con kênh kênh xúm nhau bu rĩa một cái xác xình-ương.
“Người Cha Già Kính-Yêu” của chúng mà bọn chúng còn làm như vậy hà huống gì những kẻ trở cờ “ăn cơm Quốc-Gia thờ ma Cộng-sản”, đã tới giờ phút nầy mà vẫn chưa chịu biết thân.
Bày ra những trò lấy xác người chết để mưu-sự riêng cho mình là tự mình hóa thân thành những con kênh-kênh mà đôi khi mình không hay biết, hoặc giã đã hay biết mà vẫn làm ngơ.
3.- Vấn-đề Cờ Vàng, Cờ Đỏ:
Việt-cộng tiêm-nhiễm vào đầu óc của mọi người trong vòng kiềm-tỏa của chúng, họ bắt-buộc mọi người phải gọi lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của Việt-Nam Cộng-Hòa là cờ ba que xỏ lá để chống lại việc người dân miền Nam gọi lá cờ của họ là lá cờ máu. Việc làm nầy của họ cho chúng ta thấy một sự khích-động hận-thù của người Việt-Nam chúng tai:
a.- Thứ nhứt là cái que: cái que hình tượng một khúc cây, hay một khúc gì đó có tánh-cách mõng-manh, sần-sùi, cong-queo giống như bọn Việt-cộng, vì đói ăn nên tên nào cũng ốm-o, gầy-mòn như cái que, ngay như que diêm, tuy thẳng nhưng trên đầu nó vẫn có một cục diêm.
Nói chung thì cái que không cho người ta một ấn-tương gì ngay thẳng, khác hẳn với ba sọc đỏ trên lá cờ vàng, rất ngay thẳng, mạnh-dạng, nằm dài vô tận từ đầu đến cuối lá cờ. Lá cờ vàng dài đến đâu thì ba sọc đỏ dài đến đó, tiêu-biểu một sức mạnh hùng-dũng của ba dòng máu Nam-Trung-Bắc, đã trãi qua mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước, nằm trên nền vàng, màu da của người Việt-Nam.
b.- Thứ nhì là màu vàng: Màu vàng còn tiêu-biểu cho sự độc-lập và sự toàn-vẹn lãnh-thổ. Bởi vậy, ngày xưa, các vì vua của chúng ta đều mặc áo màu vàng, gọi là Hoàng-Bào, hàm ý không chấp-nhận bất cứ một sự lệ-thuộc nào đối với ngoại-bang.
Bọn Việt-cộng vốn có bản-chất nô-lệ, nên đem ví ba sọc đỏ trên lá cờ vàng với ba cái que của chúng quả là một sự hàm-hồ quá đáng, nói cho có nói để thỏa-mãn một thú tánh, vì nếu là con người có chút suy-nghĩ thì đều nhận thấy đó là một giọng-điệu bất-chánh để chạy tội.
Bất cứ một bài viết nào của bất cứ ai, ngoại trừ bọn Cộng-sản,, không ai được quyền dùng những ngôn-từ bất-chánh để nói đến Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ để rao hàng cho bài viết của mình, dù chỉ đề trên cái tự. Vì lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu-tượng cho sự thiêng-liêng của Tổ-Quốc mà mọi người Việt Quốc-Gia đều phải tôn-kính.
c.- Cờ Đỏ Sao Vàng: Nhìn vào lá cờ nầy bay phần-phật trước gió, người ta có cãm-tưởng như một vũng máu đang khuấy-động vì nó màu đỏ sậm và ngôi sao vàng giống hệt như con rùa đang ló đầu và bốn chân ra khỏi mai để bơi-lội trong đó. Việt-cộng dùng dùng lá cờ nầy để biểu-tượng cho họ là con rùa vàng lội trong vũng máu để tranh danh đoạt lợi.
Dân-tộc Việt-Nam vốn có truyền-thống hiền-hòa, yêu-chuộng tự-do, hòa-bình nên không bao giờ chấp-nhận điều đó, cho nên biểu-tượng nầy của chúng chỉ là một sự áp-đặt.
Việt-cộng là một loại người quốc-tế, vô thần, vô tổ-quốc. Chính miệng Hồ-Chí-Minh đã tuyên-bố như vậy.
Dân-tộc Việt-Nam là một dân-tộc hữu thần, có tổ-quốc, hiện đang bị lũ người quốc-tế nầy đô-hộ, cho nên họ có quyền bắn giết người Việt-Nam một cách tàn-nhẫn mà chẳng có chút tiếc-thương. Những vụ giết người tập-thể ở Huế năm Mậu-Thân và những vụ bắn loạn-xạ vào những đoàn người chạy loạn trên Quốc-Lộ 1 năm 1972, những vụ giết người bại trận năm 1975 đã đủ để chứng-minh điều đó.
Lá cờ đỏ sao vàng hiển nhiên mang những đặc-tính của Việt-cộng, của lũ người quốc-tế vô thần, vô tổ-quốc chớ không phải là biểu-tượng cho tinh-thần của người Việt-Nam.
Bất cứ nơi nào trên thế, chỗ nào có Cộng-sản thì chổ đó có lá cờ đỏ, trên những lá cờ đỏ nầy, không gắn Cái Búa thì cũng gắn Cái Liềm, hoặc gắn Ngôi Sao hoặc là có tất cả bộ ba Búa, Liềm, Sao: Búa của họ dùng để đập đầu người, Liềm của họ dùng để cắt cổ người, còn Sao của họ là Sao Chổi quét sạch tài sản của người để gôm bỏ vào túi.
Bởi vậy, người Cộng-sản có một câu châm-ngôn căn-bản rất đáng sợ, rất lừng danh để hành-sử với mọi người là: ”Giết lầm hơn tha lầm”. Người Cộng-sản Việt-Nam đã áp-dụng câu châm-ngôn nầy một cách rất triệt-để với bộ mặt lạnh-lùng, trái tim băng-giá và hai bàn tay sắt.
So-sánh hai lá cờ với những đặc-tính của nó, hiển-nhiên ai cũng thừa hiểu chánh-nghĩa của người Việt-Nam nằm trên lá cờ nào rồi. Để nói lên tinh-thần nầy, thân tặng quý vị một đoạn thơ:
Cờ trong tay, quân dân thề giữ nước Chí anh-hùng, ta xây-dựng lại non-sông Ngày mai đây, Cờ Vàng ta mở hội Khắp non-sông hoa lá rộ tưng-bừng Ta ôm nhau, lệ trào trên khóe mắt Ta giang tay, ôm cả núi non ngàn Ta say-sưa trong tiếng hồn sông núi Quê-hương ơi! Hoa gấm dệt đời vui
4.- Vậy, những kẻ tránh né chào quốc-kỳ Nền Vàng Ba Sọc Đỏ là ai?:
Người Việt-Nam yêu-chuộng tự-do, dân-chủ, dĩ nhiên không ai chấp-nhận lá Cờ Đỏ Sao Vàng của Việt-cộng, vì lá cờ nầy không phải là quốc-kỳ của người Việt-Nam, mọi thứ mồm-mép để biện-hộ cho lá cờ nầy là một hình-thức vong-bản, lòn-trôn và a-tòng với lũ người vô thần, vô tổ-quốc, chuyên-môn bán nước để cầu vinh.
Còn những người tránh né chào quốc-kỳ Nền Vàng Ba Sọc-Đỏ ở hải ngoại là ai? Xin đơn-cử một số người (dĩ-nhiên là còn thiếu sót):
a. - Thứ nhứt là bọn Việt-cộng, như vụ cô Tim vừa mới đây b. - Thứ nhì là bọn đón gió trở cờ, chạy theo Việt-cộng để tìm những “chiếc ghế điện còn đang bọc nhung”. c. - Thứ ba là bọn bắt tay với Việt-cộng, về Việt-Nam để mánh-mung, chụp-giựt làm ăn, khai-thác du-lịch, mở cửa tiệm, mở quán ăn, mở phòng trà ca nhạc,v.v… vì lỡ-vận, hết thời ở hải-ngoại. d. - Thứ tư là những kẻ “Áo gấm về làng” để xum-xoe cờ lộng, tìm chổ ăn chơi, trụy-lạc. Lợi-dụng hoàn-cảnh nghèo-khổ của đồng-bào để tiếp tay với bạo-quyền làm băng-hoại nền-tảng truyền-thống đạo-đức của xã-hội Việt-Nam. e. - Thứ năm là những kẻ núp bóng Tôn-Giáo, những kẻ nhân-danh tổ-chức từ-thiên bất vụ lợi để lợi-dụng lòng nhân-hậu của người đời, quyên tiền về giúp kẻ nghèo, cứu-trợ, xây trường học, xây chùa, v.v… để thay thế cho bạo-quyền vốn có tiền rừng, bạc biển trong túi. Những hạng người nầy hoặc là cán-bộ Cộng-sản chìm, hoặc là một lũ tay-sai, đàng-điếm, ngu-ngơ?… Vì kẻ nghèo nào đã nhận được sự trợ-giúp của họ? Họa chăng chỉ có bà con họ hàng của cán-bộ Cộng-sản hay một số nhỏ-nhoi nào đó được dàn-dựng để đóng kịch, quay phim làm cảnh tượng-trưng cho những đợt quyền tiền trong những lần kế tiếp?
Lịch trình gây quỹ của cô Tim tại Hoa Kỳ bắt đầu tại Washington DC (11/10/2008), rồi đến Philadelphia (12/10), Houston (19/10), Orange County (24/10), San Fernando (25/10), Sanjose (26/10) tạm chấm dứt tại Seattle (31/10)
Đã quá trễ khi chuyện nổ ra tại trụ sờ Cộng đồng Việt Nam tại San Fernando Valley, nơi ban tổ chức đã theo lời yêu cầu của cô Tim, cất bỏ lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà đã được bày trí sẵn trên sân khấu, cạnh bục thuyết trình.
Cô Tim đã bỏ ra ngoài khi bắt đầu buổi dạ tiệc bằng lễ chào Quốc Kỳ. Sau đó cô ngang ngược tuyên bố “Tôi không muốn những vấn đề chính trị ảnh hưởng đến công việc từ thiện của tôi. Nếu Ban Tổ Chức muốn treo cờ hay làm gì đó tùy ý, nhưng trong chương trình của tôi không thể có cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Điều nầy qúy vị biết hơn ai hết, tôi không thể đứng dưới bất kỳ một lá cờ nào cả.” (điều này cô đã nói láo, vì có nhiều hình ảnh cho thấy cô đứng dưới lá cờ đỏ)
Việc ngang ngược của cô và thái độ hèn kém phản phúc của ban tổ chức đã gặp những phản ứng dữ dội của người Việt tị nạn trên các diễn đàn, truyền thông.
Nhưng khi phản ứng này nổ ra, thì cô Tim đã hoàn tất chuyến đi vòng nước Mỹ để xin tiền và đang đếm hàng trăm ngàn đô la ẵm về Việt Nam ngon ơ.
Trước khi có biến cố này, thì hầu như mọi người đều lên tiếng ca ngợi tấm lòng bác ái của một cô gái Thụy Sĩ đã rời bỏ cuộc sống hạnh phúc riêng tư nơi quê nhà mình, tìm đến một đất nước nghèo nàn xa xôi cách nửa vòng trái đất để mang niềm vui và hy vọng cho hàng trăm đứa trẻ tật nguyền bị bỏ rơi ở Việt Nam.
Năm 1993, người con gái Âu châu trong chuyến du lịch Việt Nam, đã này đã gặp một em bé tật nguyền bị bỏ rơi. Cô đã chọn lựa hy sinh thì giờ và tuổi xuân của mình để ở lại Việt Nam, bắt đầu một kế hoạch nhân đạo để chăm sóc cho trẻ em có cảnh ngộ đáng thương. Cô đã thành lập “Căn Nhà May Mắn”, đem các em về nuôi ăn, dạy học và dạy nghề. So với những người cầm quyền vô cảm trong chế độ Cộng Sản Việt Nam, so với hàng triệu người dân tất bật kiếm ăn, bất lực trước thảm cảnh, thì việc làm của cô Tim rất đáng ca ngợi. Người ta đã không quá lời khi so sánh cô với Nữ thánh Theresa trước đây từng làm việc thiện tại Ấn Độ.
Nhưng nếu cô chỉ làm việc thiện và có thái độ biết điều thì sẽ không ai lên tiếng; dù rằng người Việt tị nạn vốn vẫn quan niệm rằng làm việc thiện tại Việt Nam là vô tình đưa lưng ra đỡ gánh nặng cho nhà cầm quyền – qua Bộ Xã Hội, là cơ quan chức năng chính yếu có nhiệm vụ phải lo chăm sóc đời sống cho con dân họ.
Người ta đã đưa ra thống kê dài cả trang giấy danh sách những đảng viên Cộng sản và giới cầm quyền chóp bu của nhà nước CHXHCNVN mà tài sàn lên đến hàng trăm triệu cho đến hàng tỷ đô la Mỹ (dẫn đầu là Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Phạm Văn Trà, Trần Đức Lương, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh mà tài sản mỗi người trên dưới 2 tỷ đô la).
Chúng tôi không lấy làm lạ rằng những người thủ đắc những tài sản khổng lồ này đã không chi ra một chút nào để giúp đỡ con dân mình. Vì mục đích cầm quyền của họ là làm giàu cho bản thân qua sự cướp đoạt và tham ô.
Vì thế từ mấy chục năm nay, người Việt Tị nạn đã phải quá hào phóng bỏ ra hàng tỷ đô la để cứu giúp trước hết cho thân nhân, sau đó là các nạn nhân các thiên tai, tệ nạn xã hội.
Vì thế, mà mấy năm gần đây, đã có hiện tượng các ông sư bà vãi, cha cố quốc doanh từ Việt Nam đi các nước tư bản – nơi có đông người tị nạn - để xin tiền cho các chương trình nào tu sửa chùa chiền, nhà thờ, nào nuôi nấng cô nhi, người già, nào cứu đói, cứu lụt …
Trong khi ngay tại trong nước, họ không dám góp phần vào việc đấu tranh đòi lại quyền sở hữu đất đai, tài sản mà Cộng sản đã cướp đoạt từ nửa thế kỷ qua do những Thượng Toạ, Linh Mục, Giám Mục đã can đảm khởi xướng như vụ giáo xứ Thái Hà vừa qua.
Không lâu trước đây, vào giữa năm, linh mục Trịnh Tấn Hoàng dòng Phancicô từ California đã đến nhiều nơi tổ chức gây quỹ và đã từ chối việc treo và chào quốc kỳ VNCH. Dư luận đã kịch liệt lên án tên thầy tu Việt gian này một thời gian dài.
Và nay thì đến cô Tim Aline Rebeaud.
Dĩ nhiên Tim Rebeaud khác với Trịnh Tấn Hoàng. Một bên là người Việt Nam đến Hoa Kỳ có xác xuất 90% ông ta cũng mang tư cách tị nạn; một bên thì là người ngoại quốc chẳng dính dáng gì đến quốc sự Việt Nam. Chúng ta không lên án nặng nề cô Tim như lên án Trịnh Tấn Hoàng. Nhưng ít ra, khi ở Việt Nam, cô phải đứng dưới lá cờ đỏ để thực hiện ý nguyện từ tâm của mình; thì khi ra hải ngoại cô cũng phải chấp nhận đứng dưới lá cờ vàng để kiếm chút tài trợ của người tị nạn.
Nếu như ban tổ chức đặt một vài điều kiện nào đó làm xúc phạm đến lòng tự trọng và danh dự của cô; thì việc cô phản đối là chính đáng. Nhưng đây là vấn đề lễ nghi rất hợp lý của bất cứ tổ chức, đoàn thể nào. Lá cờ vàng là biểu tượng cao quý nhất của người Việt hải ngoại. Đó là hồn thiêng sông núi, là máu xương hàng trăm ngàn chiến sị đồng bào đã hy sinh cho tổ quốc. Đó là chứng minh lý lịch của người Việt tị nạn.
Cô đã từ chối, không chào quốc kỳ VNCH, vì có lẽ lá quốc kỳ đó biểu trưng những gì cô không ưa. Mà đã như vậy, thì cô không nên tìm đến cộng đồng người Việt, là những người tôn vinh lá quốc kỳ đó, và theo thuyết tam đoạn luận, thì họ cũng là đối tượng cô thù ghét. Người có lòng tự trọng sẽ không ngửa tay nhận ân huệ từ những người mình thù ghét, không ưa.
May mắn cho cô. Cô đã gặp phải những ban tổ chức hèn yếu, thiếu bản lãnh, lập trường. Nên họ đã nhượng bộ cái thái độ trịch thượng của cô.
Trách cô Tim là thừa !
Phải đặt vấn đề này với ban chấp hành Cộng đồng San Ferdinand Valley, những người được cộng đồng tín nhiệm, bầu ra đại diện cho mình, đại diện cho quyền lợi và chính nghĩa của mình; cũng như các ban tổ chức khác tại các thành phố cô đã đi qua. Chính họ đã vì phút bồng bột, thiếu suy nghĩ đã có hành vi mà chúng ta có thể gọi là phản bội khi cất bỏ lá cờ mà người tị nạn ấp ủ tôn kính để làm vừa lòng một kẻ ngoại lai đến xin xỏ ơn huệ. Họ đã quên cái thế thượng phong của mình. Chắc cô Tim và những kẻ đứng sau lưng cô rất hể hả vì đại thắng lợi: »Chúng ta vừa lấy tiền chúng nó, vừa hành nhục chúng nó ! »
Hiện nay, đã có nhiều chi nhánh của tổ chức « Căn Nhà May Mắn » tại các nước Mỹ, Canada, Bỉ, Thụy Sĩ. và Pháp. Dĩ nhiên, có rất nhiều người đầy từ tâm sẵn sàng giúp cô mà quên đi những mặt trái của vấn đề xã hội trong chế độ Cộng Sản.
Cô Tim có lẽ sẽ còn lâu mới trở lại Hoa Kỳ. Nhưng chắc chắn trong tương lai, sẽ còn nhiều trò ăn xin từ Việt Nam.
Xin chấm dứt cái trò vừa ăn mày vừa hỗn láo này !
Muốn có tiền thì trước hết hãy gõ cửa bọn lãnh đạo Cộng Sản; nếu chúng không cho thì lật nhào chúng ra mà lấy lại. Vì đó là tiền của nhân dân Việt Nam. Còn kẹt quá mà phải ra hải ngoại xin, thì chớ có thái độ trịch thượng. Đất nào cũng có chủ cả.
Riêng với quý vị tị nạn, quý vị cộng đồng, đã quá đủ rồi. Không có công tác thiện nguyện nào hiệu quả bằng công tác đấu tranh chấm dứt chế độ phi nhân ở Việt Nam.
Austin, mùa Thanksgiving, 2008.
Michael Do (Do Van Phuc) webpage: www.michaelpdo.com
Hình chụp dưới đây tại VN khi Cô Tim nhận giải Henri Dunant ( Thụy Sĩ ) dưới Cờ đỏ Sao Vàng của Hà Nội
Aline Rebeaud
N Nguyen
Mấy hôm nay qua câu chuyện về cô Tim đã cho chúng ta thấy một vài điều như sau:
1. So sánh hai nền văn hóa Đông Tây thì chúng ta thường được nghe nói rằng người tây phương và nhất là người Âu Châu rất LỊCH SỰ - về cung cách cũng như cách đối xữ - đặc biệt là trong các trường hợp giao tế có tính cách "nhập gia tùy tục" ("When in Rome, do as the Romans do"). Vậy mà các hành động của cô đã cho ta thấy rằng cô không có được cái phong thái mà ta mong đợi. Đó là mới nói đến việc "nhập gia tùy tục" thôi huống chi là trong trường hợp này cô còn là người chịu ơn (xin tiền) của chủ nhà (Người Việt Tỵ Nạn cs) vậy mà cô đã không có cái cung cách của một người biết điều chứ đừng nói chi đến cái phong thái lịch sự của một người tây phương. Nhưng không cần phải là một người tây phương quý phái, lịch lãm mà là bất cứ ai, thuộc bất cứ dân tộc nào cũng đều phải có cái LỊCH SỰ TỐI THIỂU của một người khách đối với chủ nhà - đó là việc biểu lộ sự tôn trọng của mình đối với chủ gia.
2. Qua lời kể của chính cô thì ngay trong những bước đầu tiên cô đã gặp vô vàn những sự khó khăn trong việc tìm cách cứu giúp đứa bé mồ côi mà cô đã tìm thấy bên đống rác. Cô đã phải cúi đầu nhẫn nhục, chịu đựng đi đập cửa của không biết bao nhiêu là cơ quan công quyền để van xin sự giúp đỡ của họ mà đều bị từ chối, hất hủi, xua đuổi. Để rồi chỉ bằng một trái tim nhỏ bé nhưng lại chứa đựng một tấm lòng nhân ái bao la cô đã đơn thân độc mã, tự cán đáng một mình việc cứu giúp, nuôi nấng, dạy dỗ ... mới đầu một em, hai em, rồi dần dần hàng chục em bé bất hạnh với sự hình thành Căn Nhà May Mắn (Maison Chance) như ngày hôm nay. Nhưng tiếc thay những hành động và cách cư xử của cô vừa qua đã để lộ ra cho chúng ta thấy rằng con người của cô Tim ngày nay không còn có sự hy sinh, quên mình trong việc làm từ thiện mà đã "chệch hướng" sang việc mua bán, đòi hỏi, mặc cả, có sự tính toán!
(Đó là nói về khách còn bây giờ thì đến phần chủ nhà.)
3. Chúng ta (Người Việt Tỵ Nạn cộng sản) là chủ nhà nhưng với một tấm lòng từ bi, bác ai bao la đã làm cho chúng ta đôi khi trở nên quá dễ dãi, yếu mềm để rồi bị lợi dụng, làm tiền một cách trắng trợn. Chúng ta cần phải có một thái độ nghiêm túc, những điều lệ nghiêm minh để duy trì kỷ cương trong gia đình và sự tôn trọng của "khách vãng lai". Cho dầu các vị khách đó là một Hồng Y, Giám Mục, Thượng Toạ, Đại Đức, Cha, Thầy, Sơ (Soeur), Ni Cô, là một người Việt hay là một người ngoại quốc đều phải "nhập gia tuỳ tục". Trong các Cộng Đồng Người Việt từ Mỹ sang Úc, từ Âu xuống Á, nếu chúng ta không có luật lệ rõ ràng để "tề gia" một cách cứng rắn thì làm sao chúng ta có thể nói đến chuyện "bình thiên hạ"?!
4. Qua bao nhiêu tháng năm, đã có biết bao nhiêu là các tổ chức từ thiện với các buổi quyên tiền rầm rộ, nhưng thử hỏi có mấy ai trong chúng ta đặt ra câu hỏi cho chính mình và cho những người đi quyên tiền là: "Tại sao quý vị không tổ chức các buổi quyên tiền ngay ở trong nước để kêu gọi sự đóng góp tấm lòng từ thiện của các tư bản đỏ mà lại cứ tìm mọi cách để rúc rĩa "khúc ruột ngàn dặm" của những người lương thiện?!". Và ai ai cũng đều rỏ là bọn tư bản đỏ là các tay cán bộ, đảng viên giàu sụ, có những tài sản kếch xù, với tiền rừng bạc bể đã từng bỏ cả ngàn đô-la (Mỹ) cho một bữa nhậu hay đi du hí vào cuối tuần, hàng trăm ngàn đô đế cho con cháu đi du học. Là những tay giàu nứt vách đổ tường, giàu đến nỗi thừa tiền để có thể tậu những chiếc Roll Royce bạc triệu, hay có máy bay riêng với giá hàng chục triệu mỹ kim. Trong khi đó Người Việt Tỵ Nạn cs vẫn có rất, rất nhiều người hàng ngày phải cày 2, 3 jobs để nuôi con cái, lo cho gia đình mà cũng vẫn còn thiếu trước hụt sau.
Một lần nữa đây là một bài học cho những ai vẫn chưa sáng mắt - hãy chịu khó suy nghĩ một tí xíu thì chúng ta sẽ thấy rõ rằng hầu như tất cả các vụ gây quỷ từ thiện của "khách vãng lai" đều có cái thùng đựng tiền mà dưới đáy thùng có ghi rõ hàng chữ: "Nghị Quyết 36". Do đó chúng ta phải có thái độ dứt khóat: KHÔNG CHO MỘT CẮC, KHÔNG THÍ MỘT XU!
Riêng đối với các việc gây quỷ từ thiện của Cộng Đồng để giúp cho những người kém may mắn tại quê nhà nhất là các Thương Phế Binh và Cô Nhi Qủa Phụ thì chúng ta đã có các tổ chức, hội đoàn, đoàn thể và các cá nhân uy tín đã và đang âm thầm chuyển những đồng bạc mồ hôi, nước mắt đầy tình nghĩa của chúng ta đến tận tay những người đáng được cứu giúp. Nói một cách khác, từ thiện là một việc làm từ tâm những nếu không dược lý trí dìu dắt, đặt để con tim đúng chỗ thì việc làm của chúng ta sẽ đem đến một sự cay đắng, ân hận khôn cùng. Mà điều đáng buồn và thất vọng nhất là những người mà chúng ta hằng mong cứu giúp lại hoàn toàn không nhận được gì ở chúng ta. Do đó "Trực Tiếp Từ Thiện" (TTTT = 4T) hoặc tận tay chúng ta hoặc nhờ qua bạn bè, người thân tín là điều tốt nhất!
Tóm lại, có những người như cô Tim, bao năm qua đã tạo được sự quý trọng cùng những cảm tình sâu đậm trong Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs nhưng vì nay đã bán linh hồn cho loài quỷ đỏ, chịu sự lèo lái của cs cho nên tiếng tăm của cô Tim cũng như sự yêu mến mà Cộng Đồng Người Việt dành cho cô bấy lâu nay đã một sớm một chiều tan theo mây khói.
Để kết thúc bài viết xin phép được mượn một câu trong bản nhạc Pháp "Aline" của Christophe để kêu gọi cô Aline Rebeaud (Tim) hãy sáng suốt, thức tỉnh trở về nhưng không phải là trở về với người tình mà là trở về với con đường Từ Thiện Chân Chính –
Dưới đây là chi tiết liên lạc của cô Tim nếu quý vị nào muốn có đôi lời cùng với cô. Tuy nhiên xin quý vị cũng phải hiểu rằng tất cả các thư từ, các cuộc đối thoại đều bị VC đón bắt, nghe lén hay kiểm duyệt cũng như là cô Tim hôm nay không còn là cô Tim của ngày xưa nữa!
Bằng bưu điện:
Nhà May Mắn / Maison Chance 06/17 đường Tân Kỳ Tân Quý, Khu phố 4 Phường Bình Hưng Hòa, Quận Bình Tân Saigon, Việt Nam
Bằng điện thoại:
Tel & Fax : 0084 (0)8 875 51 71 Tel : 0084 (0)8 265 9566 Fax: 0084 (0)8 767 0434
Ngày tôi còn nhỏ, tôi nhớ ở đầu chợ Giồng, tức là chợ Vĩnh Lợi, thuộc tỉnh Gò Công, có một ông già ăn xin, suốt ngày ngồi xin tiền bà con cô bác ở ngay cửa vào nhà lồng chợ. Ông ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trước mặt ông là một cái lon không, thứ lon sữa đặc có đường, để thiên hạ bỏ tiền vào đó cho ông. Ông hành khất này không già lắm, tiếng nói còn rổn rảng, điếu thuốc không bao giờ ngưng cháy trên miệng ông. Có điều lạ là khi có ai đó dừng lại trước mắt ông, định bỏ tiền vào lon cho ông thì ông bảo người đó hãy dở nón xuống trước khi bỏ tiền vào lon. Mỗi lần tôi đi với ba tôi vào chợ thường hay đi bằng cửa này vì thuận đường và mỗi lần đi ngang qua ông già ăn xin, ba tôi cũng đều ngừng lại, dở chiếc nón nỉ fléchet của ba tôi xuống và bỏ vào lon một đồng xu vàng. (Vào thời buổi đó, một đồng xu vàng có thể mua được một cái bánh giá lọai lớn – một thứ bánh nổi tiếng ở Chợ Giồng, Gò Công - của bà bán bánh giá ngồi ở phía trong, giữa 2 nhà lồng chợ. Lần đầu thấy ba tôi dở nón ra truớc khi bỏ tiền vào lon, tôi rất thắc mắc và tôi có hỏi ba tôi về sự lạ đời này. Ba tôi cho biết là nghe ông hành khất nói như vậy nên những người bố thí, ai ai cũng không muốn làm phật lòng ông già ăn xin, đều dở nón trước khi cho ông tiền, nếu trên đầu có đội nón. Lâu dần, điều này trở nên quen thuộc và không còn một ai ngạc nhiên về điều kiện quái lạ của ông già ăn xin này nữa.
Giờ đây, việc cô Tim Aline Rebeaud từ Việt Nam chu du nước ngoài để xin tiền đem về giúp xây nhà cửa cho những trẻ em kém may mắn ở Việt Nam mà không chịu chào quốc kỳ VNCH khi bắt đầu buổi xin tiền và cũng không chịu vào những nơi nào có treo cờ VNCH làm tôi nhớ đến ông lão ăn xin ở Chợ Giồng này.
Lá cờ VNCH có ảnh hưởng gì đến việc xin tiền của cô Tim không? Lá cờ VNCH có làm cho người ta cho cô Tim ít tiền đi hay không? Là cờ VNCH có phải là một lá bùa trù ếm, phép phù gì làm cô ta đau ốm bệnh họan, khi cô ta đi ngang qua nó hay bước dưới nó hay không? Sao cô ta sợ lá cờ quá vậy? Không cần phải đặt nhiều câu hỏi nữa, chúng ta cũng đều thấy rằng cô Tim này dị ứng với lá cờ vàng VNCH của chúng ta. Mà tại sao cô ta dị ứng? Tức cô Tim này là hiên thân của một con người CS, như yêu quái thấy lá bùa lổ bang, hay quỷ Dracula thấy cây thánh giá vậy.
Cộng sản là con quái vật với trăm ngàn cái vòi để hút máu đồng bào. CS có trăm mưu nghìn kế để rút tiền nhân dân. CS có nhiều phương cách để gom góp tiền bạc, tài sản của nhân dân. Thử nhìn lại xem, từ ngày bè lũ chúng kéo vào miền Nam, không biết bao nhiêu là kế họach của chúng để bần cùng hóa nhân dân, lột sạch miền Nam, từ vụ đổi tiền những ngày đầu tiên, đền vụ kiểm kê tư sản mại bản, rồi đuổi dân chúng đi vùng kinh tế mới, đuổi dân chúng ra biển gọi là vượt biên bán chính thức để vơ vét hết vàng của miền Nam, rồi bán nước, rồi buôn dân … Cho đến khi những người tị nạn CS ở ngọai quốc làm ăn khá giả là đến giai đoạn bòn tiền của những người tị nạn, bằng trăm ngàn phương cách, dưới nhãn hiệu từ bi, nhân đạo. Từ việc đưa những ông cha quốc doanh, những ông sư công an đầu trọc ra nước ngoài xin tiền đem về sửa sang nhà thờ cũ, cất chùa chiền mới… mửng cũ làm hoài thì phải có ngày lộ liễu. Bây giờ chúng nghĩ ra việc nhờ người ngọai quốc để xin tiền những đồng hương sống ờ ngoài nước. Việc này coi bộ mới mẻ và ăn tiền, vì người ngọai quốc biết nói tiếng Việt là một yếu tố rất nhạy cảm và là một cô gái ngọai quốc mặc áo dài VN nữa, dễ thương quá, chắc ăn quá.
Từ ngày có phong trào gọi là “Tây ba lô” đến Việt Nam để ăn chơi, để du ngọan tìm hiểu một xứ sở mới, con người mới, với những phong cảnh thiên nhiên đẹp đẻ, cô Aline Rebeaud cũng đua đòi theo giới trẻ, muốn tìm hiểu cái xứ cong cong hình chữ S này, rất mới lạ đối với người ngọai quốc này, coi ra sao? Dần dần, cô thấy người VN vốn dĩ hiền hòa, nhã nhặn, thôi thì đến đây thì ở lại đây, thuốc bột có đủ, chích choác cũng có đủ mà lại rẻ rề, đâu xứ nào bằng. Rồi bỗng đâu cô nhận được một sứ mạng vô cùng cao cả là … làm nhân đạo. Ôi sung sướng nào bằng. Thôi thì mặc sức vừa có tiền, vừa được đi ngao du ngọai quốc khỏi tốn tiền riêng, không phải theo kiểu Tây ba lô ngủ hè phố xó chợ như ngày trước mà giờ đây, cô là hạng ngưới quý phái, ở khách sạn sang trọng, có kẻ hầu người hạ, có tiền hô hậu ủng. Mà suớng nhất là được mang cái nhãn hiệu người có tấm lòng… bác ái, vị tha. Nói đến cô Tim – một cái tên của chủ nhân của cô ta đặt cho cô ta – là thiên hạ nghĩ đến một biểu hiệu cao cả, như mẹ Térésa, như công nương Diana.
Viêt Nam ta có câu “Nhập gia tùy tục, đáo giang tùy khúc”, đến nhà ai thì phải tuân theo thói quen của nhà ấy, mình làm khác đi thì coi không giống ai, vào một khúc sông lạ thi phải khéo léo đưa thuyền theo lòng sông đó, nếu không thì thuyền sẽ bị đắm. Thế mà những người tổ chức cho cô Tim có cơ hội để xin tiền, những người gọi là tị nạn CS này lại nghe lời cô Tim và bọn lâu la lạ mặt theo hộ giá cô ta, tháo gỡ cờ VNCH xuống, bỏ hết những phù hiệu cờ VNCH trên áo ra, cô ta mới chịu vào rạp. Quá quắc và ngang bướng vô cùng, như vậy mà ban tổ chức cũng làm theo ý của cô ta thì là một việc lạ. Được chụp hình với cô Tim là một hân hạnh thật lớn, cho nên thanh niên nam nữ trong ban tổ chức miệng cười tươi rói, xúm xít chụp ảnh với cô ta, tháo gở, vứt hết phù hiệu có cờ VNCH, vì trên sân khấu có ghi rõ ràng hàng chữ to lớn: “Muốn chụp ảnh với cô Tim phải bỏ Logo Hội người Việt có in cờ VNCH”.
Mà cái cô Tim này cũng không “thông minh” chút nào. Có lẽ về phần tiếng nói bản xứ, cô học rất dễ, chỉ cần một năm ở lại VN, có một anh nhân tình người Việt luyện tập ngày, luyện tập đêm, là cô nói tiếng Việt như gió rồi. Nhưng, phong tục tập quán VN thì cô phải cần một đời mới hiểu hết văn hóa, phong tục và tập quán VN. Cho nên cô rất ngây thơ khờ khạo mà chống đối sự hiện diện của lá cờ VNCH. Tiền của người tị nạn đưa tặng cô, dưới lá cờ VNCH hay không có lá cờ VNCH có khác nhau đâu. Tiền là tiền vậy thôi, dù có lá cờ hay không có lá cờ. Đồng tiền không có mùi mà. Nếu cô thông minh hơn một chút, nếu cô học được câu: ”Nhập gia tùy tục, đáo giang tùy khúc”, cô sẽ kiếm đuợc nhiều tiền hơn, kiếm dài dài từ Đông qua Tây, từ Á sang Âu, sang Mỹ, sang Úc …. mà không bị lộ tẩy.
CSVN là một tổ chức mafia to lớn có quy củ, thi hành những cú ngọan mục, quy mô, nhưng nếu đem so sánh những hành động của chúng thì cũng chẳng khác nào những đám ăn mày ở trong nước, cũng biết tổ chức để bòn tiền những ông đi qua bà đi lại, theo kiểu ăn mày cỡ nhỏ. Bọn người này quy tụ những trẻ con, đứa lớn ẵm đưa bé, tay chân băng bó, máu me đầy người, đứa buột cánh tay vô làm thành cụt tay, đưa co chân vô giả làm cụt chân … chia rải rác đi khắp nơi trong thành phồ để xin tiền thiên hạ rồi tối về trao lại cho chúng. Những kẻ ăn mày này là ăn mày nhỏ, thuộc quốc nội, còn bọn ăn mày CS là ăn mày cỡ lớn, ăn mày quốc tế.
Tội nghiệp cho cô Tim. Tiếng là cô làm việc nhân đạo mà cô không nhân đạo chút nào. Trái lại, cô là kẻ rất vô nhân đạo, kẻ thù của người dân VN, vì cô giúp cho CS tồn tại dài dài để sát hại nhân dân VN, cô giúp chúng có thêm nhiều phương tiện để kéo dài việc ăn cướp và đán áp dân chúng. Nhưng còn một điều nữa chắc cô ta không biết. Cô có biết tài sản khổng lồ cửa những tên xếp lớn của cô lên đến mức nào không? Mà những tên này gửi tiền bạc, gia sản của họ ở đâu vậy? Họ gửi tại nước Thụy Sĩ của cô chứ đâu. Cô có biết tài sản của Nguyễn Minh Triết, của Nguyễn Tấn Dũng, của Nông Đức Mạnh, của Dũng Lò Vôi lên đến bao nhiêu không? Chỉ cần những tên này bỏ ra số tiền lẻ của họ thôi, cũng dư dả để xây cất hàng ngán căn nhà may mắn, nuôi trẻ bất hạnh từ Nam chí Bắc. Nhưng thôi có cô lo rồi, họ khỏi lo nữa và sẽ có nhiều thì giờ mưu tính những kế hoạch tinh vi hơn, ranh ma hơn để bòn rút tiền của những kẻ hảo tâm ở hải ngọai.
Thật ra, cô Tim ơi, cô cũng đâu cần tìm hiểu chi cho mệt xác, mệt trí. Chỉ cần cô cỏ đủ số lượng bột trắng cần thiết hàng ngày người ta cung cấp cho cô, để khỏi ngáp, khỏi chảy nước mắt, là hạnh phúc rồi, ngoài lương bổng của cô, có lẻ cũng khá cao, để xứng đáng với công lao của cô, được trích từ số tiền kếch xù cô mang về cho họ là đủ rồi. Cô cũng đâu cần nhớ tên cô là gì, chỉ cần họ gán cho cô một cái tên - tên gì cũng vậy thôi - nghe thật là êm tai, thật là nhân đạo, như “Tim”, như “Gan”, như “Phèo”, như “Phổi” là được rồi. Thật tội nghiệp cho cô Tim và cũng thật tội nghiệp cho đồng bào bất hạnh của tôi!
Ngôn ngữ là ngôn ngữ chung. Dùng ngôn ngữ chung để diễn tả suy nghĩ riêng bao giờ cũng dễ dàng dẫn tới hiểu lầm và/hoặc bất đồng ý kiến. Đó là cội nguồn của tính đa nguyên trong đời sống xã hội. Đó cũng là lý do giải thích tại sao dân chủ đa nguyên trở thành giải pháp vận hành của các xã hội văn minh nhân văn: bất đồng nhưng không bất hoà. Khó khăn không nằm ở kỷ thuật trình bày những quan điểm dị biệt, quan điểm xung khắc. Khó khăn chính là khả năng TỰ CHẾ của các bên trong tranh luận.
Phần dẫn nhập cẩn thân này xin hãy xem như lời cảm ơn chân thành của tôi kính gửi tới tác giả TNHH về việc đã cho tôi cơ hội đọc một bài "góp ý" dứt khoát bất đồng ý nhưng cũng rất dứt khoát nhã nhặn.
Đứng trước một nghi án, nhất là loại nghi án hàm chứa những bất đồng gay gắt, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đưa nội vụ ra trước toà án. Nói tới toà án, không thể không nói tới luật pháp. Xin đừng quên rằng luật pháp là sự phóng chiếu tâm lý, tình cảm, phong tục tập quán, văn học nghệ thuật của cả một dân tộc. Đặc biệt đối với một vụ án kiểu "Vô Đề/Hoa Địa Ngục", luật pháp phân xử phải là luật pháp của dân tộc tính Việt + dân tộc tình Việt. Tại hải ngoại này và ngay cả tại trong nước Việt Nam ngày nay làm thế nào có được loại luật pháp kia? Nhiều lắm nay mai người ta sẽ kiện nhau về tội nhục mạ, vu khống nhân khi tranh cãi lẩn nhau chung quanh vụ Vô Đề.
Phải chăng Vô Đề và Vô Giải Pháp có một liên hệ đau đớn mang tính định mệnh? Biết trước Vô Đề và Vô Giải Pháp là một cặp bài trùng khắc nghiệt tại sao chúng ta vẫn hăng say tiến vào trận địa xung đột ý kiến? Để làm gì? Để thấy một cộng đồng vỡ tan tành ư?
Bây giờ, nhằm có thêm thông cảm từ phía người đọc, tôi xin phép viết vài lời về những suy nghĩ căn bản của tôi mỗi khi tôi cầm bút.
Mỗi khó khăn (tạm gọi là chính đề) trong đời sống bao giờ cũng sản sinh hai phản ứng: môt là phản đề (chống đối gay gắt), hai là tổng hợp đề (một giải pháp có thể chấp nhận được). CSVN độc tài và tham ô hiển nhiên là chính đề. Các lực lượng chống đối bằng bạo lực: bạo lực ngôn ngữ và bạo lực quân sự (nếu hoàn cảnh cho phép), đó là phản đề.
Sau khi CSVN bị giải trừ, thể chế dân chủ đa nguyên ra đời, đó là tổng hợp đề. Nhớ rằng không có phản đề không thể có tổng hợp đề. Không có tổng hợp đề, phản đề sẽ là con thuyền không bến. Một ngòi bút có thể khi này viết theo phản đề để gây sức ép, buộc chính đề phải đầu hàng. Khi khác viết theo tổng hợp đề để mọi người trong cuộc đấu tranh không đi lạc đường lịch sử.
Nguyễn Chí Thiện là tác giả Vô Đề, đó là chính đề. Những cố gắng nêu bật ý kiến chống đối NCT là phản đề. Tổng hợp đề là sự thể rằng: không thể có toà án và pháp luật để phân xử vụ Vô Đề, chúng ta nên chiếu hiện trạng hồ sơ để tạm đóng hồ sơ Vô Đề nhằm giữ lấy hoà khí cho cộng đồng. Bài viết "ANH KHÔNG CHẾT" chỉ vỏn vẹn 2800 chữ nhưng lại chất chứa cả phản đề lẩn tổng hợp đề. Điều này khiến bài viết bị trách cứ là viết phê phán thay vì viết gợi ý dẫn đường.
Một buổi hội thảo nhiều giờ, may ra mới tìm ra giải pháp tạo lại bình tâm cho cộng đồng trong vụ Vô Đề. Hiện nay chúng ta không có điều kiện để thực hiện cuộc hội thảo kia. Vả lại hãy nghĩ tới tội ác ngút ngàn của chế độ Hà Nội, chúng ta sẽ nhận ra rằng: nghệ thuật sống cao cấp nhất là nghệ thuật "biết quên". Hãy tạm quên Vô Đề, một tranh chấp không giải pháp pháp lý, hãy dồn mọi nỗ lực để đánh thẳng về Hà Nội, đòi cơm áo và dân chủ cho người dân.
Cảm ơn tác giả TNHH, cảm ơn quí vị thức giả quan tâm tới Vô Đề đã dành thì giờ đọc "bài viết" này của tôi.
Nay kính, Đỗ Thái Nhiên
Góp Ý Cùng Luật Sư Đỗ Thái Nhiên Qua Bài Viết "Anh Không Chết“
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Ý kiến cuả một số vi hữu trên các diễn đàn yahoo về vấn đề ai là tác giả cuả tập thơ Vô Đề chung quanh nghi án ông Nguyễn Chí Thiện như vậy đã quá đủ. Không cần tốn thì giờ thêm cho câu chuyện này. Tôi rất đồng tình với ý kiến của các vi hữu trên.
Nhưng hôm nay một người bạn foward bài viết của ông Đỗ Thái Nhiên "Anh Không Chết", tôi lại phải xin lỗi người đọc cho phép tôi góp ý cùng ông ĐTN sau khi tôi đọc xong bài viết này. Tôi cũng xin hứa với các vi hữu là sẽ không đào sâu vào việc Ai là tác giả của thập thơ Vô Đề.
Tôi không có quan niệm không tin ai là chống đối và thù hằn người đó. Tôi không tin anh nhưng tôi không chống anh hay thù ghét anh như đã có một vi hữu trên diễn đàn bảo là tuy không "tin tưởng" tôi nhưng vẫn đồng tình về bài viết cuả tôi.
Vì lẽ đó đã có một số nhận định của một số người viết cho là nhóm người không tin ông NCT là tác giả của tập thơ Vô Đề là VC nằm vùng, là chống đối ông NCT vân vân và vân vân.
Người ta không tin ông NCT nhưng chưa chắc người ta đã ghét ông NCT hay chống đối ông ta.
Người ta chống ông NCT vì ông NCT có những lời tuyên bố mở đường cho hoà hợp hoà giải với VC và kêu gọi người Việt hải ngoại không nên chống CSVN mà cứ ngồi chờ chúng giải thể hay là kêu gọi người dân đừng đi biểu tình.
Những ý kiến tiêu cực này không đáp ứng nguyện vọng đấu tranh cuả người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại trên tôn chỉ quyết tâm giải thể chế độ CS tại VN.
Hoặc giả chúng tôi cũng không có quan niệm miệt thị ai nếu người đó không đồng quan điểm với mình. Như chúng tôi đã thưa với quý vị chúng tôi là đàn bà do đó thiếu thốn chữ nghĩa hơn quý vị thức giả trên các Diễn Đàn.
Do đó chúng tôi vào các diễn đàn Yahoo không ngoài mục đích học hỏi để mở mang kiến thức.
Trong suốt thời gian qua, có những người viết, cả hai phía tin hay không tin ông NCT là tác giả tập thơ VÔ ĐỀ, trong đó có cả cá nhân chúng tôi, chỉ bày tỏ ý kiến chủ quan của mình qua nghi án văn học này thành ra những bài viết đôi lúc công phu mà mất đi tính tìm tòi chân lý của sự thật. Do đó như nhà văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất đã đặt cho cái tên là "Vũ Như Cẩn".
Chính trong thời điểm này, chúng tôi vẫn hy vọng sẽ có một tiếng nói tỉnh táo, sáng suốt để khắc phục tình trạng khó khăn đang bẻ đôi tình đoàn kết của người Việt Quốc Gia.
Do đó bài viết của Luật sư Đỗ Thái Nhiên là một hy vọng sẽ trở thành tiếng nói sáng suốt để khắc phục tình trạng.
Nhưng qua bài bài viết "Anh Không Chết" của LS ĐTN đã làm tôi không những thất vọng mà lại càng chán nản ê chề.
Mở đầu bài viết ông ĐTN lấy hai tiêu đề:
Một của phim đề "Chúng Tôi Muốn Sống", hai là nhạc đề "Anh Không Chết Đâu Anh" cuả cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
Hai cái tiêu đề này cần phải thêm chút muối vì không đủ mặn mà để tô hồng cho những đoạn kế tiếp của bài viết.
Chúng Tôi Muốn Sống là một cuốn phim của những người miền Bắc vượt biên muốn sống, trốn chạy sự truy lùng của Việt Cộng thời bấy giờ.
Diễn đạt ra là ông Đỗ Thái Nhiên đã cho những người không tin ông NCT là tác giả của tập thơ Vô Đề là tượng hình như CSVN đang ráo riết dồn người di cư Miền bắc vào chỗ chết (1).
Thứ hai khi ông Đỗ Thái Nhiên dùng nhạc đề "Anh Không Chết" để ca ngợi ông NCT đã bị ráo riết truy lùng mà không chết. Ông Đỗ Thái Nhiên viết: (trích)
" ....Văn hóa Việt Nam là văn hóa yêu cuộc sống, đến độ phủ nhận ngay cả cái chết: “Anh, Anh không chết đâu Em. Anh chỉ về với Mẹ mong con”. Thế nhưng, thời gian gần đây, tại hải ngoại có một số người Việt Nam lại viện dẫn nhiều lý do khác nhau để buộc một người phải chết, mặc dầu “nạn nhân” đã nhiều lần xác định: “Tôi chưa hề chết. Tôi vẫn đang sống”.Câu chuyện “Anh Không Chết” có nội dung như sau (hết trích)
Qua câu dẫn trích trên đây của bài viết “Anh Không Chết” làm tôi nhớ là khoảng thập niên 90 chúng tôi có cơ hội đọc bài "Từ Đề Cương Văn Hóa 1943 đến Nghị Quyết Văn Nghệ 1987" của ông Đỗ Thái Nhiên mà trong đó ông đã nhận định trong văn hoá có văn học và nghệ thuật là hai bộ môn có tính hấp dẫn quần chúng cao độ và ông đã viết như sau:
(Trích) "văn hoá hiển nhiên là sản phẩm ra đời từ dòng tâm sinh mệnh cuả mỗi dân tộc. Vì vậy không thể có văn hoá nếu không có dòng sống dân tộc. Mặt khác dòng sống của bất kỳ dân tộc nào cũng chất chứa đầy đủ mỹ tục và hủ tục, thương yêu và thù hận, ổn định và rối loạn, hưng thịnh và suy thoái và vô số cặp phạm trù đối lập khác. Tuy nhiên nhờ vào tính thống nhất giữa dân tộc tính và nhân loại toàn tính theo luật tắc "động bất ổn tìm về động ổn định, động tìm về tĩnh những đối lập trong dòng sống dân tộc dân tộc đều có xu thế tìm đến thống nhất." (Hết trích)
Như vậy khi ông cho rằng một nhóm người ráo riết rượt đuổi ông NCT và muốn “mưu sát ông NCT” qua việc không tin ông NCT là tác giả tập thơ Vô Đề là xuất phát từ đâu? hay là từ sản phẩm ra đời của dòng tâm sinh mệnh của một dân tộc mà theo ông thì trong đó có cả ổn định và rối loạn. Rồi từ rối loạn đó theo luật động tìm về tĩnh mà có xu thế tìm về thống nhất như ông đã viết. Như vậy những bất ổn và rối loạn này đi từ dòng tâm sinh mệnh của mỗi dân tộc có đủ điều kiện ắt có và đủ để ông phán đoán những người không tin ông NCT là tác giả của tập thơ Vô Đề đã chủ tâm mưu sát ông NCT Thiệt và GIẢ hay không?
Sau khi ông phán đoán việc mưu sát ông NCT thiệt và giả xong qua những vấn đề giảo nghiệm, sự liên hệ giữa Hoa Địa Ngục 1 và 2 rồi ông tự vỗ tay tán thưởng mình qua câu "Anh Không Chết". Trong 3 chữ Anh Không Chết ông lại viện dẫn Văn Hoá VN và cho rằng vì yêu cuộc sống mà đã phủ nhận ngay cái chết cho rằng "Anh không chết đâu anh anh chỉ về với Mẹ mong con". Nói như vậy là Văn Hóa VN mà trong đó có cả văn học và nghệ thuật là nói chuyện mộng du hay sao mà bảo là vì yêu cuộc sống mà phủ nhận cái chết trong khi ông đã hơn một lần viết Văn hóa VN: "văn hóa hiển nhiên là sản phẫm ra đời từ dòng tâm sinh mệnh của mỗi dân tộc. Vì vậy không thể có văn hoá nếu không có dòng sống dân tộc".
Hơn nữa khi cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh viết bài nhạc Anh Không Chết Đâu Anh là một sản phẩm có thực từ dòng sinh mệnh trên chiều dài lịch sử chống sự xâm lăng của CSVN. Cái chết hào hùng của Cố Đại uý Nguyễn Văn Đương là cái chết hào hùng từ một con dân trong dòng sinh mệnh của dân tộc VN. Người lính VNCH không nhân danh bất cứ chủ nghĩa nào mà chiến đấu. Họ đi từ lòng dân tộc, bảo vệ dân tộc và đã đem xương máu vào đất đai để làm nên trang sử oai hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.
Cái chuyện người dân không tin ông NCT có ăn nhằm gì vào trang sử oai hùng của những Người Lính VNCH mà ông lại ví von vô thưởng vô phạt, đem cái nghi vấn tầm thường của ông NCT mà đi so sánh vơi sự hy sinh cao cả của những ngươi Lính VNCH đã Vị Quốc Vong Thân. Hay là ông có ý cho rằng những người lính VNCH những anh hùng của dân tộc VN trên cuộc chiến chống Cộng Sản xâm lăng cũng đang nằm trong một nghi vấn hay sao ?
Thưa ông Đỗ Thái Nhiên. Đây chính là lý do mà chúng tôi muốn thưa chuyện với ông. Trước hết về vấn đề Nghi án Nguyễn Chí Thiện?
Khi nói đến nghi án là chưa tìm ra sự thật. Xin lỗi tôi lại múa gậy vườn hoang vì ông là Luật sư. Do đó bổn phận của Luật sư là biết hóa giải những điều "Đúng" hay "Sai". Nhất là những Luật sư đúng đắn trong chức năng của mình thì ít khi phán đoán kẻ khác. Không nên có thái độ ưa thích người này và ghét bỏ người kia. Như vậy sẽ đưa sự việc vào tính tích cực tuyệt đối hay vào tính tiêu cực tuyệt đối thì khó để chúng ta có một căn bản để quyết định.
Nói một cách khác khi con người muốn đi tìm sự thật thì tuỳ theo mục đích họ sẽ bị lôi cuốn vào những ý kiến thích hợp mong cầu vào ý muốn của họ. Nếu họ muốn đi tìm sự thật cho qua chuyện thì họ sẽ chú ý đến những ý kiến trên đầu môi, chót lưỡi. Do đó sự thật họ muốn tìm kiếm chỉ là một sự thật của một hình thức bên ngoài. Còn muốn tìm hiểu đích thực của sự thật thì không cần quảng cáo hay hứa hẹn mà chỉ có những con người thật tâm muốn đi tìm sự thật để đem lại tính thống nhất trong tập thể mà thôi.
Như đã thưa ở trên với ông ĐTN là chức năng của một Luật sư là phải biết phân biệt để trả lời Đúng hay Sai hoặc Yes hay No. Chứ không thể phán đoán. Đi từ mỉa mai cái này hay chê bai mưu sát cái kia đều bắt nguồn từ sự phán đoán. Chính sự phán đoán bắt nguồn từ cảm xúc qua bài viết của ông Đỗ Thái Nhiên đã cho thấy phán đoán là một căn bịnh của trí óc.
Nếu ông Đỗ Thái Nhiên biết dùng phép phân biệt trong bài viết này để hóa giải giữa sự việc ĐÚNG hay SAI THÌ CHẮC CHẮN BÀI VIẾT ĐÃ ĐẠT ĐƯỢC MỘT GIÁ TRỊ CAO TRONG CÔNG VIỆC đem lại bình an trong tâm hồn và làm cho mọi người tránh xa được phiền não trên những ý kiến bất đồng.
Tiếc thay bài viết đã không đi đúng chức năng của nghề nghiệp luật sư mà trái lại chính hững phán đoán của ông Đỗ Thái Nhiên chỉ là những cảm xúc nhất thời không đem được ổn định trong tập thể, không giúp được gì cho sự phát triển tình đoàn kết và tai hại nhất khiến con người sẽ bị mù quáng mà tạo ra những sai lầm khác.
Mong rằng trong thời gian tới chúng tôi sẽ được đọc những bài phân biệt đúng đắn của Luật sư Đỗ Thái Nhiên trong công cuộc tìm ra sự thật AI LÀ TÁC GIẢ CỦA TẬP THƠ VÔ ĐỀ, chứ không phải là những PHÁN ĐOÁN như trong bài "Anh Không Chết" này.
Vì Phân Biệt chính là chức năng của luật sư. Cũng như biết phân biệt đúng thì sẽ giúp cho con người chọn được thái độ đúng đắn trong vấn đề hôm nay.
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Thư gửi LS Đỗ Thái Nhiên của Nhóm LyTranLeNguyen/ Paris
Kính gửi Luật sư ÐỗThái Nhiên
Thưa Luật Sư,
Theo dõi sự việc và sau khi đọc hồi âm của Luật Sư, cho phép chúng tôi chiêm nghiệm rằng:
Chấp nhận "Cá cược 200.000 USD " và những điều kiện nêu ra của Tiến-Sĩ & Giáo-Sư Nguyễn Phúc Liên chính là "Tổng Hợp Ðề ". Như vậy "Vô Ðề" đã có "Giải Pháp ".
Bởi, Luật sư chiếu vấn đề theo cái nhìn "Lý đáng".
Cho nên, hoặc là đứng bên nguyên cáo hay bị cáo, "Lý đáng" không bao giờ có sự "Trung dung".
Nghệ thuật sống cao cấp nhất là Nghệ thuật "biết quên" (trích lời LS ).
"Biết quên" là Nghệ thuật ?! Xin Luật Sư hướng dẫn nghệ thuật đó cho chúng tôi, để: Quên đi tội ác của Việt Cộng.
Ngõ hầu sở đắc: "Nghệ thuật sống cao cấp nhất".
Nhưng mà, thưa Luật Sư:
"Nghệ thuật sống cao cấp nhất" là sống như thê nào ??? Thật tình, chúng tôi bất khả tri.
Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa/ San Fernando Valley
Được sự móc nối của Nhà May Mắn Việt Nam (Cô Tim Aline Rebeaud), Chủ tịch Richard Mười Trương và Hội Người Việt San Fernando Valley quyết định tổ chức một chương trình văn nghệ gây quỹ giúp cho việc mở rộng Nhà May Mắn của Cô Tim, vào ngày 25 tháng 10, 2008 tại trụ sở Hội Người Việt San Fernando Valley.
Phái đoàn của cô Tim (Nhà May Mắn Việt Nam) không chấp nhận lễ chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa trong chương trình buổi lễ, nên đã bỏ ra khỏi hội trường.
Sau đó họ vào hội trường và yêu cầu Chủ tịch Richard Mười Trương cho dẹp bỏ lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ, cùng thay đổi toàn bộ logo (huy hiệu của Hội Người Việt San Fernando Valley có cờ vàng ba sọc đỏ) mà Ban Tổ Chức đã đeo trước ngực. Một số chấp nhận thay đổi, có vài người chống đối.
Xét rằng: Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng thiêng liêng, cao cả và là linh hồn của cuộc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam. Tập thể Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản đã bị nhiều tổ chức và cá nhân được Đảng Cộng Sản Việt Nam giựt dây trong việc đánh phá và xuyên tạc lá cờ chính nghĩa này qua Nghị Quyết 36 của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Xét rằng: Việc Chủ tịch Mười Trương cho lịnh dẹp bỏ lá cờ vàng ba sọc đỏ này là một việc sai lầm trầm trọng, đi ngược lại đường lối, chủ trương và nguyện vọng của tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản trong việc bảo vệ Cờ Vàng và chống lại Nghị Quyết 36 của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Đây là một việc làm chưa từng xảy ra tại hải ngoại, chỉ có những người thân cộng sản không chấp nhận Cờ Vàng mà tự động rút lui, chứ không có việc người tỵ nạn cộng sản hải ngoại phải dẹp bỏ lá Cờ Vàng theo yêu sách của họ.
Việc Chủ tịch Mười Trương cho lệnh dẹp bỏ lá Cờ Vàng theo yêu sách của Cô Tim (Nhà May Mắn Việt Nam):
- Đã gây nên một làn sóng căm phẫn trong Cộng Đồng Việt Nam tỵ nạn cộng sản tại vùng San Fernando Valley và phụ cận.
- Đã vô tình chà đạp lên sự hy sinh xương máu của Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa và mọi người Việt Quốc Gia đã tử nạn trên đường vượt biển tìm tự do. Là việc làm không thể chấp nhận được.
Xét rằng: Việc Chủ tịch Mười Trương cho lệnh dẹp bỏ lá Cờ Vàng theo yêu sách của Cô Tim (Nhà May Mắn Việt Nam) đã gián tiếp xác nhận tư cách tỵ nạn của mình. Một người không tôn trọng lá cờ vàng chính nghĩa của dân tộc thì không thể xứng đáng tiếp tục lãnh đạo tập thể người tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam tại hải ngoại.
Tổ chức hiện hành của Cộng Đồng Việt Nam hải ngoại vùng San Fernando Valley cần phải được bãi bỏ để thay thế bằng một cơ chế hữu hiệu hơn, đủ thực lực và uy tín đại diện cộng đồng, hầu đẩy mạnh công cuộc đấu tranh chính nghĩa của dân tộc hiện tại và sớm giải trừ chế độ độc tài cộng sản trên quê hương chúng ta.
Sự việc xẩy ra tại trụ sở Hội Người Việt San Fernando Valley trong đêm gây quĩ từ thiện yểm trợ cho tổ chức Nhà May Mắn Việt Nam (Cô Tim), một tổ chức chưa được xác định ở một lập trường nào (nhân đạo, từ thiện thuần túy, một cơ sở quốc doanh, hay do Đảng Cộng Sản sử dụng đưa ra hải ngoại gây rối đánh phá sự đoàn kết của tập thể Người Việt tỵ nạn cộng sản theo chỉ đạo của Nghị quyết 36).
Do đó việc thành hình một tổ chức đặc biệt, khẩn cấp trong lúc này là việc cần thiết để bảo vệ chính nghĩa Quốc Gia, bảo vệ Cờ Vàng và đấu tranh chống Nghị quyết 36 của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
San Fernando Valley ngày 1 tháng 11 năm 2008
Chủ Tịch Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa/ San Fernando Valley và phụ cận.
Nguyễn Quang Cảnh
Bản sao đồng kính gửi:
- Các Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam Hải Ngoại. - Các Hội Đoàn, Đoàn Thể đấu tranh chống CSVN hải ngoại. - Đề nghị đăng tải trên các báo. - Phổ biến tổng quát (Để biết, theo dõi và có biện pháp đối phó) - Lưu hồ Sơ.
Sáu Điều Tâm Niệm Của Người Lính Việt Nam Cộng Hòa
Là Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa,
Điều 1: Tôi nguyện chấp nhận mọi hy sinh gian khổ để chiến đấu bảo vệ cho sự sống còn của Tổ Quốc, của gia đình và của chính bản thân tôi.
Điều 2: Tôi tuyệt đối chấp hành các mệnh lệnh của cấp chỉ huy, đề cao cảnh giác trước mọi âm mưu tuyên truyền chia rẽ của giặc cộng.
Điều 3: Tôi luôn kính già, thương trẻ, đứng đắn với phụ nữ và giúp đỡ đồng bào.
Điều 4: Tôi luôn tâm niệm hành động làm mất lòng dân là xua dân về phía giặc cộng, là tự sát.
Điều 5: Tôi luôn đối xử tử tế với tù hàng binh địch (VC), không ngược đãi đánh đập họ, không đụng đến của riêng họ, để thêm bạn bớt thù.
Điều 6: Thực hiện các điều trên là tôi tích cực xây dựng tự do cho đất nước, đem lại hạnh phúc cho toàn dân, tôi sẽ được đền bù bằng sự cảm mến và biết ơn của Đồng Bào.
Di chúc của Vua Trần Nhân Tôn
"Các người chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo. Cho nên cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa.
Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra trên biên ải. Các việc trên, khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn. Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta. Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các người phải nhớ lời ta dặn:
"Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác".
Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu".
Lý Thường Kiệt
Tiếng Hán: 南國山河
南 國 山 河 南 帝 居
截 然 定 分 在 天 書
如 何 逆 虜 來 侵 犯
汝 等 行 看 取 敗 虛
Tiếng Hán Việt
Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Trần Hưng Đạo
"Nếu bệ hạ muốn hàng, trước hết hãy chém đầu hạ thần"
Phan Bội Châu
SỐNG "Sống tủi làm chi đứng chật trời Sống nhìn thế giới hổ chăng ai Sống làm nô lệ cho người khiến Sống chịu ngu si để chúng cười Sống tưởng công danh, không tưởng nước Sống lo phú quý chẳng lo đời, Sống mà như thế đừng nên sống! Sống tủi làm chi đứng chật trời?
CHẾT Chết mà vì nước, chết vì dân, Chết đấng nam nhi trả nợ trần. Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc, Chết đời Tây Hán lúc tam phân Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết Chết mà vì nước, chết vì dân"
Đại Kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Một Bảo Vật Lịch Sử
Công hàm bán nước của tập đoàn việt gian cộng sản Việt Nam ngày 14 tháng 09 năm 1958