Wednesday, August 6, 2008

Chân Tướng Câu Chuyện 100 Ngàn Đồng Dành Cho Khu Vực Thương Mại Việt Nam


Đặng Thiên Sơn


Trên chương trình phát thanh đài Quê Hương của bà Đoan Trang ngày 25 tháng 7/08 vừa qua ông Nguyên Khôi, Quản lý đài, đã phỏng vấn bà nghị viên Madison Nguyễn với đề tài liên quan đến một Mailer của Ủy ban Bãi Nhiệm gởi đến cử tri khu vực 7. Đọc qua Mailer này, mọi người thấy UBBN đã đặt vấn đề, bà Madison đã dùng ảnh hưởng để vận động HĐTP đưa 100 ngàn đồng giao cho ông Tăng Lập, để ông này thực hiện trang trí trên đường Story theo dự án của thành phố, trong đó có khu shoping do ông Tăng Lập làm chủ. Và cuối cùng trong Mailer của UBBN đặt câu hỏi là: “Liệu mọi người có chấp nhận tiếp tục tín nhiệm một nghị viên làm việc che dấu sự thật và lãng phí tiền thuế của chúng ta không?”.

Dựa vào những Email qua lại vào những ngày đầu tháng 4/07 giữa bà Madison và bà Deruna, Helen nhân viên Sở Tái Thiết, trong tài liệu lưu trữ của thành thành phố San Jose theo điều lệ của bộ luật California State Public Records Act. Người ta thấy, tất cả những vấn đề liên quan đến dự án “Vietnamese Business District Designation” đã được được sắp xếp, chuẩn bị giữa bà Madison, Sở Phát Triển thành phố và ông Lăng Lập hai tháng, trước khi được đưa ra HĐTP biểu quyết ngày 5 tháng 6/2007. Những diễn biến tuần tự này, đã được ông Thomas Nguyễn, thành viên UBBN giải thích rõ ràng trong cuộc phỏng vấn của ông Huỳnh Hớn trên chương trình phát thanh Việt Nam AM1430 vào ngày thứ Sáu 1 tháng 8 năm 08 vừa qua.

Với nội dung Mailer giản dị, ngắn gọn, dễ hiểu, không rắc rối. Nhưng cả hai ông Lâm Văn Sang của báo Việt Times và Nguyên Khôi đài Quê Hương nói là không hiểu Mailer của UBBN định đưa ra cái gì. Rồi họ giải thích quanh co với những lập luận binh vực bà Madison, cho thấy họ lánh né sự thật. Đặc biệt là ông Nguyên Khôi của bà Đoan Trang, với giọng nói được nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn đặt cho biệt danh là người có “giọng đểu thiên phú” cho biết là không hiểu chút nào hết, nhưng ai cũng nghĩ ông Nguyên Khôi hiểu rất rõ. Chính vì hiểu nên ông mới nói rất hăng, nói nhiều hơn bà Madison. Trong khi bà Madison lẽ ra là người cần phải nói, cần phải giải thích rõ ràng để làm minh bạch những nghi vấn vì bà là người trong cuộc.

Mặc dù nói ít, có thể nói là rất ít. Nhưng như đã nói nhiều lần, là trong máu của bà nghị viên có vi trùng nói láo, nên khi việc nào được bà trình bày, trước, sau, đều không ăn khớp rõ ràng. Nên có thể kết luận, là những gì mà bà Madison nói ra đều cho thấy sự thiếu trong sáng. Đoạn băng dưới đây, tôi cố tóm lược, bỏ những lời lòng thòng, nhưng vẫn giữ ý chính của người hỏi và người đáp cho dễ đọc, sẽ chứng minh điều đó:

Ông Nguyên Khôi hỏi bà Madison: “ …Vừa qua UBBN có gởi ra một Mailer, tiếng anh gọi là Mailer, tiếng VN là một hình thức gởi thư vận động đến cho những cử tri trong khu vực 7, nội dung của cái Mailer này bằng ba thứ tiếng. Tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và đặc biệt là tiếng Việt Nam… Tôi xin đọc những gì được in trên Mailer đó bằng tiếng Việt Nam và sau đó tôi xin được hỏi ý kiến của cô Madison Nguyễn (ông Nguyên Khôi vừa đọc những hàng viết trên Mailer, vừa phân tích vị trí và màu sắc nội dung của nó)... Xin cô Madison có thể trình bày cho biết câu chuyện như thế nào, tại sao cô lại lấy một trăm ngàn đồng tiền thuế của dân San Jose đóng góp cho ông Tăng Lập Thành để trang trí cho khu shoping của ông ta?”.

Được bà Madison trả lời như sau: “ … Dạ vâng, Madison sẽ trả lời tất cả những câu hỏi mà anh Nguyên Khôi đã đặt ra, trước hết thì Madison muốn tỏ bày là tất cả những nội dung trong Mailer này hoàn toàn là sai ... Kính thưa quí vị, một năm trước khi thị trưởng Chuck Reed và Madison đưa dự án thành lập khu thương mại cho người Việt đến với HĐTP, thì HĐTP đã chấp nhận. Sau khi chấp nhận họ cũng đồng ý để cho cơ quan phát triển, tiếng Anh gọi là Redevelopment Agency, đưa ra môt trăm ngàn cho dự án này. Mỗi khi thành phố công nhận và chấp nhận một dự án, thì họ đưa ra một số tiền để làm cho dự án đó tốt đẹp hơn. Chứ không có đưa tiền cho một người chủ hoặc là một hội đoàn, đoàn thể trong cộng đồng. Đó không phải là điều tất cả thành phố trong nước Mỹ làm, họ đưa tiền ra để cung cấp cho cái dự án đó. Trong dự án này thì HĐTP San Jose cũng làm như vậy. Cho nên Madison cảm thấy, những cái đề đưa ra trong Mailer hoàn toàn là sai. Và Madison cảm thấy hơi buồn cười, là ở trong Email mà Madison gởi cho Helen de Runa, cô thành viên của Cơ Quan Phát Triển, cô ta đã giúp cho Madison cũng như tất cả mọi người lo lắng về dự án này, trong đó Madison có nói, là ông Tăng Lập sẳn sàng đứng ra để trả những số tiền gắn những baners trên khu thương mại. Thì không hiểu tại sao, những người trong Recall Madison Committee lại nói rằng, Madison đưa ra một trăm ngàn để cho ổng, trong khi ổng sẳn sàng bỏ ra số tiền đó để cho thành phố gắn những bản này. Thì quí vị thấy là hai điều nó “contracdict” … nó mâu thuẫn nhau. Cho nên mình không hiểu, là bên Recall Madison Committee cái goal của họ là muốn cái gì. Chuyện này rất là buồn cười.”

Nhưng nhận xét cho kỹ, xét cho cùng, những gì mà UBBN đưa ra chẳng có gì gọi là buồn cười và chẳng có gì gọi là mâu thuẩn như ông Nguyên Khôi giải thích và bà Madison đồng ý. Cũng chẳng có gì là sai, như ngay câu mở đầu bà Madison đã nói: "… trước hết thì Madison muốn tỏ bày là tất cả những nội dung trong Mailer này hoàn toàn là sai”.

Thiết nghĩ, bà Madison mở đầu câu chuyện cho là sai, là để tránh né đi sâu vào chi tiết 100 ngàn đồng do RDA cung cấp, mà UBBN đặt thành vấn đề là có thật. Chuyện 100 ngàn đồng này, không dính líu gì tới việc ông Tăng Lập hứa cho tiền để bảo trì các baners của dự án, mà bà Madison cho là mâu thuẩn và buồn cười, để bà không cần phải đào sâu, không cần phải làm sáng tỏ. Vì nếu mọi chuyện êm xuôi số tiền 100 ngàn đồng sẽ vào túi ai, người nào?. Muốn biết thêm chi tiết, xin đọc một vài điều trong Email dưới đây mọi người sẽ hiểu.

Trong thư Email của bà Deruna, Helen gởi cho bà Madison ngày 4 tháng 4 năm 2007, có 3 điều mà mọi người cần biết như sau: “4.- Redevelopment Agency will provide $100,000 in funding for this project. 5.- Lap Tang (Vietnamtown’s developer) will have his architect lead the design of the baners. Redevelopment staff will assist and advise. 6.- Lap Tang has agreed to maintain the baners and replace them as needed. (Tạm dịch: 4.- Sở Tái Thiết sẽ cung cấp 100 ngàn đồng cho dự án. 5.- Nhóm kiến trúc của ông Tang Lap (người khai thác Vietnamtown) sẽ lo vẻ các baners. Nhân viên Sở Tái Thiết sẽ cố vấn và giúp đở. 5.- Ông Tang Lap đã đồng ý lo việc bảo trì và thay thế các baners khi cần).”

Thử hỏi, nếu mọi việc không đổ bể thì theo tinh thần của nghị quyết của HĐTP mang tên “Vietnamese Business District Designation” được ký ngày 5 tháng 6 năm 2007, thì số tiền 100 ngàn không giao cho ông Tăng Lập xử dụng làm các baners, monument hay trang trí gì đó, khi nhóm kiến trúc của ông Tăng Lập lãnh phần thực hiện vẻ kiểu mẫu, tạo hình thì số tiền ấy giao cho ai. Chẳng lẽ giao cho ma à?

Và thử hỏi, nếu chuyện xảy ra đúng như sắp xếp, thì khi là số tiền 100 ngàn được chuyển từ ngân sách thành phố qua trương mục một bộ phận nào đó trong công ty xây cất của ông Tăng Lập, thì có phải số tiền này trở thành của ông Tăng Lập không?. Nên khi UBBN nói “Nghị viên Madison Nguyễn đã dùng ảnh hưởng của bà trong Hội Đồng Thành Phố để lấy một trăm ngàn đồng tiền thuế của quí vị cho ông Tăng Lập”. Như vậy, với tư cách là những cử tri người ta đặt vấn đề như thế, thiết nghĩ cũng không có gì là sai, là không đúng, là quá đáng.

Hơn nữa ở đây qua những Email qua lại giữa bà Madison và bà Deruna, Helen theo thứ tự:

Email# 1 ngày 4/4/07 của bà Deruna, Helen gởi cho bà Madison với chủ đề Vietnamtown Business District Baners & Monument-Meeting with Councelmember Nguyen #1 .

Email# 2 ngày 5/4/07 của bà Madison gởi cho bà Deruna, Helen với chủ đề Re: Vietnamtown Business District Baners & Monument-Meeting with Councelmember Nguyen #1.

Email# 3 ngày 5/4/07 của bà Deruna, Helen gởi cho bà Madison với chủ đề Re: Vietnamtown Business District Baners & Monument-Meeting eith Councelmember Nguyen #1.

Email # 4 của Moua, Louansee gởi cho bà Deruna, Helen về vấn đề VN Town Sign”. Đã cho thấy, là hai tháng trước nghi nghị quyết “Vietnamese Business District Designation” đã được bà Madison, ông Tăng Lập và trong đó được bà Helen de Runa khuyến cáo bà Madison, nên thông báo cho cộng đồng biết ngay từ lúc ban đầu của dự án “early on in the project” trong Email ngày 5 tháng 4/07, để trả lời các câu hỏi của bà Madison. Nhưng mãi tới chiều ngày thứ Tư 15/8/07, văn phòng của bà Madison mới phối hợp Sở Tái Phát Triển tức RDA tổ chức buổi họp cộng khai với cộng đồng tại thư viện Tully với sự hiện diện của hơn 150 cư dân khu vục 7 và đồng hương để công bố dự án “Vietnamese Business District Designation”. Bà đã gặp ngay phản ứng mạnh của người tham dự về việc áp đặt tên trước cho khu thương mại Việt Nam. Đã cho thấy câu nói: “Trong nhiều tháng trước khi HĐTP biểu quyết …” do UBBN đưa ra trên Mailer hoàn toàn đúng sự thật 100%.

Mục đích đấu tranh của cộng đồng chúng ta hôm nay không phải là để ăn thua đủ với thành phố. Mục đích của UBBN lập ra cũng không phải để tranh cãi hơn, thua hay lý luận đúng, sai với các cơ quan truyền thông báo chí đang ủng hộ việc làm của bà Madison. Hãy để đồng bào và ánh sáng công lý phán xét. Riêng mục đích của UBBN là làm sao phải thực hiện cho thành công nhiệm vụ cộng đồng đã giao phó qua Quyết nghị của Cộng Đồng ngày 9 tháng 12 năm 2007. Là bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn. Quyết định bãi nhiệm bà Madison không phải vì cái tên “Lillte Sàigòn” tên “Vietnam Town Business District” hay “Saigòn Business District” mà chính vì tư cách và phong thái làm việc của bà. Madison là một Nghị Viên đại diện cho dân mà không biết lắng nghe nguyện vọng của đa số người dân, lại chỉ biết phục vụ cho một nhóm người ... bà ta là một nghị viên mà không biết trọng chữ Tín.

Trong tiến trình bãi nhiệm này, UBBN đã dụng phải một trở ngại lớn lao là sự bao che Madison bất chấp tình, lý; bất chấp tinh thần thượng tôn luật pháp; bất chấp tinh thần tôn trọng dân chủ; bất chấp thủ đoạn của đa số nghị viên trong HĐTP đang lấy quyền lực, tài lực ra đè người. Đây là “cái vốn” của tập đoàn đang hưởng bổng lộc từ dân đóng thuế mà có, từ lá phiếu của cử tri mà ra. Trong đó, cộng đồng VN tuy nhỏ bé, nhưng đã đóng góp không ít cho họ có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở, có xe hơi, có cuộc sống sung sướng và địa vị như hôm nay.

Lịch sử dân tộc đã chứng minh khi nỗi uất ức của con người đã dâng lên tận tim óc. Khi danh dự dân tộc và con người đã bị đẩy vào chân tường. Thì cho dù trước sức mạnh của quân Mãn Thanh hung hãn, dân tộc Việt Nam cũng đã chứng minh được sức mạnh đoàn kết của toàn dân. Hôm nay, cũng vậy, đứng trước sức mạnh tài phiệt, tài lực của tập đoàn thống trị HĐTP San Jose đang áp đảo UBBN - một nhóm người trẻ, trí thức Việt Nam hải ngoại vì danh dự cộng đồng phải dấn thân. Cán cân lực lượng đã thấy rõ. Bạo quyền đang áp đảo UBBN, đang áp đảo cộng đồng bằng những phương pháp có thể tiên đoán là đê tiện, bỉ ổi, thì chỉ có sức mạnh chữ ký của cữ tri Khu vực 7 mới chiến thắng được tập đoàn “đảng dân chủ trị” này.

Do đó, sự hăng hái cho chữ ký bãi nhiệm Madison của đồng hương cử tri VN tại khu vực 7 là điều anh, chị, em trong UBBN ngày đêm làm việc cần có. Nó còn cần hơn tiền bạc. Vì đây là những chữ ký lịch sử vô giá, là những viên đạn sẽ phá tan thành trì bất công, thối nát đang do Madison, Chuck Reed kết bè, kết đảng hà hiếp người tỵ nạn thiểu số lương thiện.

Đặng thiên Sơn
(6 tháng 8 -2008)

Không có tự do tôn giáo ở Việt Nam


• Michael Benge, FrontPageMagazine 05/8/08,
Phan Lưu Quỳnh lược dịch

Chính sách về tự do tôn giáo không có hiệu quả tại Việt Nam

Mâu thuẫn trực tiếp với chính sách của Tổng thống Bush nhằm cổ xuý cho tự do tôn giáo trên thế giới, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã thiết lập một chính sách đối ngoại đối với Việt Nam, quảng cáo cho việc kiểm soát các tôn giáo của nhà nước cộng sản. Ðây chính cũng là một nhà nước đã sát hại hơn một triệu người dân của họ sau khi cộng sản chiếm được miền Nam vào năm 1975.

Vào thập niên 1980s, câu thành ngữ "Chính sách ngoại giao Coca-Cola" đã được chế ra để mô tả chính sách của Hoa Kỳ do các nhà ngoại giao giỏi nhất và thông minh nhất đề ra vào lúc ấy, mà theo chính sách đó thì giao thương và đầu tư của Hoa Kỳ sẽ đưa Trung Hoa cộng sản vào thế giới văn minh và làm thay đổi cái quá trình lâu dài của họ về xúc phạm nhân quyền, đàn áp tôn giáo và dân chủ. Chính sách đó đã không bao giờ có hiệu quả và chỉ đưa đến một hậu quả là làm thâm thủng trầm trọng cán cân mậu dịch, những đồng đô la Mỹ đã tài trợ cho một sự tăng cường quân sự to lớn, sản phẩm bị nhiễm độc và một con số không biết bao nhiêu mà kể --hàng chục ngàn người-- Tây Tạng lẫn Trung Hoa bị giết chết và tù đày trong các trại lao động khổ sai.

Chính phủ của ông Bush lại hà hơi tiếp sức làm sống lại cái "chính sách ngoại giao Coca-Cola" đã bị thất bại này và hiện đang áp dụng vào Việt Nam, và vào năm 2007, Hoa Kỳ đã thu lượm về 10.6 tỷ đô la thâm thủng mậu dịch.

Mới đây, hàng chục nhà hoạt động dân chủ, ký giả, các nhà bất đồng chính kiến xử dụng internet cùng các tín đồ Tin Lành và các nhà lãnh đạo tôn giáo khác đã bị CSVN bắt và bỏ tù. Các nhà lãnh đạo quốc hội Mỹ và các tổ chức nhân quyền đã tố cáo Hà Nội về "những vụ xúc phạm nhân quyền bừa bãi" , "làn sóng đàn áp tồi tệ nhất trong 20 năm qua". Một vài dân biểu đã cáo buộc chính phủ Hoa Kỳ đề cao chính sách "Chỉnh đốn giao thương" trong khi ngoảnh mặt làm ngơ các vấn đề bách hại tôn giáo và xúc phạm nhân quyền ở Việt Nam.

Mặc dù Việt Nam gia tăng xúc phạm nhân quyền, lần thứ ba vào ngày 24/6, Tổng thống Bush đã gặp gỡ các quan chức của CSVN tại Phòng Bầu Dục, lần này là với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Buổi hội kiến chú tâm vào việc cải thiện thương mãi, thậm chí phát triển thêm các quan hệ kinh tế cho gần gũi hơn và gia tăng đầu tư Hoa Kỳ vào Việt Nam nhằm nâng đỡ đưa Việt Nam ra khỏi tình trạng kinh tế đang suy sụp. Cùng dịp đó, Tổng thống Bush đã nói với ông thủ tướng rằng, ông Bush "nghĩ là các bước tiến lớn của nhà nước Việt Nam đang thực hiện về tự do tôn giáo thì đáng ghi nhận".

Thật sự là đáng ghi nhận. Quan điểm của ông Bush về tự do tôn giáo ở Việt Nam đặt căn bản một phần trên những tường trình đầy sai lầm được Bộ Ngoại giao báo cáo cho ông ta. Vào năm 2006, Việt Nam đã được tháo gỡ khỏi danh sách CPC dành cho các quốc gia vi phạm nghiêm trọng đến tự do tôn giáo của Bộ Ngoại giao Mỹ. Ủy ban Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Thế giới cùng với Tổ chức Nhân quyền đã thúc giục Bộ Ngoại giao hãy đưa Việt Nam trở lại danh sách đen về vi phạm tự do tôn giáo CPC.

Một trong những lý do bào chữa của Bộ Ngoại giao về việc tháo gỡ Việt Nam khỏi danh sách đen của họ là chế độ cộng sản đã có ngụ ý cho tự do bỏ bớt hạn chế đối với các hội thánh tư gia. Nhưng có bằng chứng phản bác lại điều này. Thật ra thì chế độ CSVN đã áp đặt nhiều hạn chế thậm chí còn nghiêm ngặt hơn. Mặc dù gia đình các tín đồ Tin Lành bây giờ được phép cầu nguyện trong nhà riêng của họ, nhưng họ không được phép cầu nguyện chung từng nhóm - bao gồm cả việc cầu nguyện cùng bà con thân nhân trong họ hàng, hoặc ở nơi công cộng hoặc ở trong nhà thờ trừ khi được nhà nước cho phép và kiểm soát.

Ở Cao nguyên Trung phần và các khu vực nhiều lôi thôi khác, giới chức Hoa Kỳ được đưa tới làng Potempkin và các nhà thờ quốc doanh kiểu mẫu rồi được các an ninh mật vụ của nhà nước đội lốt lãnh đạo tôn giáo tường trình những tin tức sai lạc. Các viên chức Hoa Kỳ thường coi lời nói của những kẻ đội lốt này như phúc âm. Một an ninh mật vụ như thế, đồng thời cũng là kẻ cung cấp tin tức cho ông Ðại sứ lưu động về Tự do Tôn giáo Thế giới John Hanford có tên là Siu Kim, y là một người Thượng Montagnard thuộc về một nhà thờ ở Pleiku, làm việc cho nhà nước CSVN. Theo thống kê của chính phủ Hoa Kỳ, người Thượng Montagnard thuộc về những cư dân nghèo nhất ở Việt Nam; nhưng, Siu Kim đã đến Hoa Kỳ 4 lần, phí tổn do nhà nước cộng sản đài thọ để tuyên truyền trong cộng đồng người Thượng Montagnard ở đây.

Trong lúc được bổ nhiệm, Ðại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông Michael Michalak đã nói rõ rằng ông sẽ tiếp tục chính sách của Ðại sứ Hanford nhằm xúc tiến làm nhanh chóng thêm việc đăng ký các giáo hội ở Việt Nam. Nhưng Ðại sứ Michalak đã sao lãng không giải thích những thiệt hại cho tự do tôn giáo do hậu quả của việc đăng ký này.

Ðể đăng ký, các giáo hội phải nộp cho Ban Tôn giáo trung ương một danh sách tên tuổi và địa chỉ của các thành viên, và chỉ có những người được Ban Tôn giáo chấp thuận thì mới được tham dự các lễ nghi tôn giáo. Tất cả các buổi hội họp và các bài thuyết giảng phải được Ban Tôn giáo chấp thuận, và bài giảng phải bằng tiếng Việt --ngay cả trong các nhà thờ toàn người dân tộc thiểu số. Các nhà truyền đạo và chủ tế không thể giảng chệch hướng bài giảng đã được chấp thuận hoặc thu nhận tín đồ mới, và có công an của Ban Tôn giáo theo dõi tất cả các buổi cầu nguyện. Các nhà thờ và các nhà truyền giáo cũng không được phép trợ giúp và an ủi dân làng tại địa phương. Ðây là một cách không chính thức mà cộng sản dùng để kiểm soát các giáo hội tại Việt Nam.

Phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách Ðông Á và Thái Bình Dương Sự vụ, ông Christopher Hill, đã tái xác nhận thêm về chính sách lầm lẫn này trong buổi điều trần ngày 12 tháng 3 trước Uỷ ban Ðối ngoại Thượng viện, và như để bào chữa thêm ông ta đã nói rằng: "Kể từ khi danh sách CPC được tháo gỡ, đã có thêm nhiều tiến bộ. Nhà nước đã tổ chức hơn 3000 khoá đào tạo và 10,000 lớp huấn luyện cho các cán bộ trên toàn quốc về việc làm thế nào để thi hành nghị định mới về tôn giáo".

Cái mà ông Hill đã quên không đề cập đến là chỉ thị của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về "Ðề án vận động tôn giáo năm 2007-08 của ÐCSVN để đào tạo 21,811 cán bộ tôn giáo cộng sản nhằm vào việc quản lý chính trị trong tôn giáo, với chú tâm đặc biệt nhắm vào thành phần dân tộc thiểu số" (Vietnam News Agency, 6/13/07). Những "cán bộ" tôn giáo này sẽ bảo đảm các giáo hội và tín đồ phải tuân thủ theo những yêu cầu bắt buộc đăng ký của Ban Tôn giáo nhà nước và sự kiểm soát tôn giáo của cộng sản.

Nhà nước CSVN liên tục hứa hẹn là sẽ giảm bớt việc áp bức tôn giáo trong khi đó lại gia tăng đàn áp những ai cổ vũ cho tự do tôn giáo. Chính quyền cộng sản không phân biệt trong việc họ đàn áp tín ngưỡng, hoặc người mà họ ngược đãi - cả đàn ông lẫn phụ nữ. Ðáng chú ý nhất là Linh mục Công giáo Tađêô Nguyễn Văn Lý, người đã bị bịt miệng và kềm giữ như được miêu tả trên màn ảnh truyền hình trong khi bị kết án nhiều năm tù, trong một phiên toà kiểu kangaroo ở Việt Nam.

Hoà thượng Thích Huyền Quang, 87 tuổi, vị Tăng thống của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) vừa viên tịch gần đây, ngài là một trong những vị lãnh đạo tinh thần được thương mến và kính trọng nhất ở Việt Nam, cùng với người lãnh đạo phụ tá là Hòa thượng Thích Quảng Ðộ đã bị đày ải ngay trong nước vào năm 1982 và giam lỏng tại các tỉnh xa xôi suốt 26 năm qua vì từ chối không chịu đưa Phật giáo Việt Nam vào vòng kiểm soát của Ðảng cộng sản.

Mặc dù có trên 80% Phật tử Việt Nam trung thành với GHPGVNTN, nhưng chính phủ vẫn từ chối không công nhận GHPGVNTN và tiếp tục cố tình bắt buộc các thành viên gia nhập vào Giáo hội Phật giáo Việt Nam do nhà nước cộng sản kiểm soát. Các tăng ni và thành viên của GHPGVNTN, cùng với Giáo hội Phật giáo Hoà hảo và Giáo hội Phật giáo người Khmer Krom (người Miên thiểu số ở Việt Nam) vẫn liên tục bị sách nhiễu, đánh đập và bỏ tù.

Vào ngày 8 tháng 2, hai trăm nhà sư Phật giáo người Khmer Krom đã ôn hoà biểu tình ở Sóc Trăng, Việt Nam, để đòi hỏi tự do tôn giáo. Nhà nước Việt Nam phản ứng bằng cách đánh đập họ tàn nhẫn, bắt giữ và bỏ tù 19 nhà sư --trong đó 5 người bị tuyên án tù từ 2 đến 4 năm. Nhà cầm quyền Việt Nam còn đi xa hơn khi tổ chức bắt cóc Thượng tọa Tim Sakhorn, một công dân Cambodia và là nhà sư trụ trì Chùa Phnom Den ở tỉnh Takeo, Cambodia, đồng thời cũng là người giúp đỡ những người tị nạn Khmer Krom trốn thoát cảnh đàn áp tôn giáo ở Việt Nam sang Cambodia xin tị nạn. Thượng tọa Tim Sakhorn bị bỏ tù ở Việt Nam và trớ trêu thay, bị buộc tội là đã vượt biên giới không có giấy phép hẳn hòi. Gần đây nhất, nhà cầm quyền Việt Nam tuyên bố là Thượng tọa Tim Sakhorn đã được phóng thích, nhưng không một ai ngạc nhiên là ông ta đã "mất tích" kể từ đó.

Trong khi các cán bộ quan chức CSVN có thể đi lại thoải mái khắp đất nước Hoa Kỳ, thì các giới chức Hoa Kỳ lại không thể đi lại thoải mái ở Việt Nam mà không có sự thông báo trước cho chính quyền trung ương lẫn địa phương, và bị theo sát bởi những cán bộ nhà nước và nhân viên an ninh. Các cơ quan nhân quyền của Liên Hiệp Quốc lẫn các tổ chức nhân quyền độc lập đều không được phép có đại diện ở Việt Nam; do đó, các sự kiện xảy ra như việc "mất tích" của nhà sư Cambodia, hoặc một số lớn các vụ xúc phạm nhân quyền, không thể nào điều tra được.

Rất đều dặn, các tín hữu thuộc các giáo hội Tin Lành tư gia bị vây bắt và đánh đập, dí cho điện giật, và bỏ tù khi họ từ chối không chịu tham gia vào các giáo hội quốc doanh do cộng sản kiểm soát. Có nhiều báo cáo liên tục đưa ra từ Việt Nam rằng nhiều đàn ông và phụ nữ người Thượng Montagnard và Hmong vẫn phải chịu đựng sự bắt buộc từ bỏ đức tin Ki-tô giáo của họ, thường đưa đến hậu quả là bị tra tấn và đôi khi bị chết. Năm 2007, khi "chủ tịch" của cộng sản Việt Nam Nguyễn Minh Triết gặp gỡ Tổng thống Bush tại Toà Bạch Ốc, thì anh Y-Het Vin, một thanh niên người dân tộc thiểu số Hroi ở Phú Yên bị công an tôn giáo tra tấn. Anh đã chết vì các vết thương sau nhiều ngày bị công an đánh đập với mưu toan bắt buộc anh phải công khai chối bỏ đức tin Ki-tô. Ðây không phải là một trường hợp lẻ loi.

Trên 350 tù nhân chính trị người Thượng Montagnard, có nhiều người là các nhà truyền giáo Cơ Ðốc, đang mòn mỏi trong tù, và con số bị chết hoặc bị tra tấn trong khi tù đày thì không được biết rõ.

Vì sự liên tục bách hại tôn giáo và các xúc phạm nhân quyền khác, một số lớn người Thượng Montagnard vẫn tiếp tục đào thoát sang Cambodia xin tị nạn với Cao uỷ Liên Hiệp Quốc. Nhưng thật đáng buồn, chính sách của Cao uỷ Tị nạn Liên Hiệp Quốc đối với người Thượng Montagnard lại bị ảnh hưởng nặng nề của nhà cầm quyền CSVN, và người Montagnard tiếp tục bị bắt buộc phải quay về với cộng sản Việt Nam, và vì thế vi phạm vào hiến chương Liên Hiệp Quốc.

Cũng tương tự đáng buồn cho người Thượng Montagnard bị ngược đãi, là chính sách tị nạn của Hoa Kỳ, cũng bị ảnh hưởng nặng nề của CSVN. Trong một chuyến đi đến Cambodia hồi tháng Hai năm 2007, bà Ellen Sauerbrey, phụ tá Bộ trưởng dân số, tị nạn và di dân, đã nói trong một cuộc họp báo rằng người Thượng Montagnard nên ở lại Việt Nam và đừng đi xin tị nạn tại Cambodia vì các quan chức nhà nước Việt Nam đã bảo đảm với bà ta là người Montagnard sẽ không bị hành hạ.

Hãy nói như vậy với chị H'Suin Rmah, một người Montagnard vừa mới đào thoát sang Cambodia xin tị nạn với Cao uỷ Liên Hiệp Quốc sau khi bị cán bộ quan chức CSVN hãm hiếp. Chị đang sống trong sợ hãi, không biết là Cao uỷ Liên Hiệp Quốc có trả chị ta về Việt Nam hay không, mặc dù với bản chất của tội ác mà chị đã phải chịu đựng, thì chị đủ tư cách để được tái định cư tại Hoa Kỳ. Có nhiều trường hợp được báo cáo là phụ nữ Montagnard bị công an, cán bộ nhà nước địa phương liên tục hãm hiếp như là một cái giá phải trả để được cấp giấy tờ, hộ chiếu.

Bằng chứng cho thấy lời khuyến cáo của bà Sauerbrey là một cách xử sự rất kém cỏi. Vào tháng Tư năm nay, công an đã bắt giữ ông Y Ben Hdok ở Ðắc Lắc sau khi ông ta và nhiều người Montagnard khác ở cùng một quận huyện đã cố trốn chạy khỏi sự ngược đãi và xin tị nạn tại Cambodia. Công an Việt Nam đã từ chối không cho gia đình hoặc một luật sư vào thăm trong 3 ngày ông bị giam giữ. Vào ngày 1 tháng 5, công an bảo vợ ông Y Ben đến để nhận cái xác bị bầm dập của ông. Xương sườn và xương tay chân bị gãy nát, và răng của ông Y Ben đã bị rụng mất. Công an gán cho cái chết của ông Y Ben là một "vụ tự sát". Ðây không phải là một trường hợp riêng lẻ, và xảy ra quá thường xuyên.

Tổng thống Bush đã từng nói tự do tôn giáo là "quyền tự do đầu tiên của linh hồn con người". Nhưng ông ta sẽ không đến tham dự các buổi cầu nguyện ở nhà thờ St Johns ở bên kia đường từ Toà Bạch Ốc, nếu nhà thờ đó do đảng cộng sản kiểm soát, thế thì tại sao các phụ tá đề ra các chính sách đối ngoại của ông ta nghĩ là người dân Việt Nam muốn thờ phượng trong các nhà thờ chùa chiền bị kiểm soát bởi một chế độ chuyên môn đàn áp mà tôn giáo duy nhất của họ là cộng sản vô thần?

Chính sách lầm lẫn của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ về tôn giáo ở Việt Nam gởi một thông điệp rằng, nếu Hoa Kỳ ủng hộ việc cộng sản kiểm soát các tôn giáo, thì chúng ta cũng nên ngoảnh mặt làm ngơ đến việc họ liên tục đàn áp và bỏ tù những người chủ trương ủng hộ cho nhân quyền, dân chủ, tự do ngôn luận và tự do truy cập internet. Ðây chính là chính sách ngoại giao Coca Cola ở mức tồi tệ nhất, và tạo ra lợi thế cho cùng một chế độ tàn ác đã từng giết hại hơn 1 triệu người dân của họ.
_____________________________________
Michael Benge đã trải qua 11 năm ở Việt Nam với chức vụ Tuỳ viên Ngoại giao, bao gồm 5 năm là tù binh chiến tranh --1968-73, và là một sinh viên khoa Chính trị Ðông Nam Á. Ông rất tích cực trong việc cổ vũ cho nhân quyền và tự do tôn giáo, và đã viết khá nhiều về những đề tài này.

http://frontpagemagazine.com/Articles/Read.aspx?GUID=6B36AFC6-CFB6-4B60-9DF2-28D53B42A37F.

Phan Lưu Quỳnh lược dịch

NỖI ÁM ẢNH CỦA NHỮNG TÊN TƯ BẢN ĐỎ VIỆT CỘNG


Trương Minh Hòa

Những tên ăn cướp, trộm, buôn bán ma túy, đường dây tội phạm luôn luôn phập phòng lo sợ cái ngày tàn bị sa lưới pháp luật và nhất là sau đó thì toàn bộ tài sản bị tịch thu, tay trắng hoàn trắng tay mà còn bị vướng vòng lao lý dài hạn, tương lai gia đình mù mịt. Cũng nằm trong qui luật đó, nỗi ám ảnh triền miên thuộc hàng" chiến lược" của những tên ăn cướp, kẻ gian manh, nhà độc tài là: ngày tàn và việc cất giấu, tẩu tán tài sản an toàn; cho nên lúc đương thời, họ tìm đủ mọi cách để củng cố thế lực, sẵn sàng tàn sát, thanh toán bất cứ những ai có khả năng đe dọa đến quyền hành, kể cả đồng bọn và đồng thời, cũng thu gom tài sản cất dấu ở nơi thật an toàn, hầu sau nầy có thể sử dụng khi hết thời, con cháu còn của chìm để tiêu xài, sinh sống nhiều đời.

Thời xưa, bọn cướp biển, nhất là vùng vịnh Caribean thường chôn dấu những tích sản nơi những địa điểm bí mật ở những hải đảo hoang vu và ngày nay, những nhà độc tài cũng có thói quen cất dấu tài sản bất chính ở các ngân hàng ngoại quốc, nhất là hệ thống ngân hàng ở Thụy Sĩ, có tiếng là bảo mật tuyệt đối, từng lưu trữ tài sản kếch xù của những nhà độc tài trên thế giới từ thời Đức Quốc Xã đến nay. Do cất quá kỹ nên một số kẻ bất chính, nhà độc tài qua đời, không để lại mật mã cho con cháu, nên của cải ấy thuộc về quyền sở hữu của ngân hàng.

Cũng giống như những tên ăn cướp, nhà độc tài, ..... đám tư bản đỏ ở Việt Nam, sau thời gian cầm quyền, hàng trăm tên đã trở thành triệu, tỷ phú Mỹ Kim mà bề ngoài vẫn đóng vở kịch lói vô duyên "cần kiệm liêm chánh, chí công vô tư" để đánh lừa dân chúng và những người nhẹ dạ, trong đó có cả những tổ chức cấp viện ngây thơ. Đó là tài sản tích lũy từ nhiều nguồn gốc: tham nhũng, ăn chận, cắt xén viện trợ, đụt khoét tiền, cứu trợ phẩm từ thiện các nước mang đến nạp; như câu tục ngữ của đảng cướp Cộng Sản, được che đậy bằng mỹ từ, biện minh bằng lý thuyết bất lương Marx Lenin: "cách mạng đi từ không đến có"; nhưng nếu không biết cách tẩu tán thì cũng "đi đến trớt quớt"....Trên thực tế, dù là triệu, tỷ phú, nhưng những tên cướp Việt Cộng không dám công bố vào danh sách những nhà giàu nhất thế giới, trái lại còn cố tình dấu dím, lý do là họ làm giàu bất chánh "không lao động mà lại vinh quang", không làm ra của cải vật chất không bằng mồ hôi, tài trí, mà là bằng cây mã tấu, súng Ak, được áp dụng bằng hành vi bạo ác, nhưng được ngụy trang bằng mỹ từ "cách mạng" xã hội chủ nghĩa.....

Tiền quá nhiều, nên cần được cất dấu nơi an toàn là các ngân hàng Thụy Sĩ và các ngân hàng các nước dân chủ, mà trong cái "chủ thuyết cơ bản Marx Lenin" bị Việt Cộng lên án là "bọn đế quốc tư bản phản động" được lập lại và áp dụng từ thời Hồ Chí Minh đến nay. Trước cái "tình huống thoái trào cách mạng" sau khi đại sư phụ Liên Sô tan hàng năm 1991, kéo theo toàn khối Đông Âu, nên các nước "tàn dư Cộng Sản" cố tìm đủ mọi cách để tồn tại hầu có thể áp dụng chiến lược cố hữu là: "lùi một bước để chuẩn bị tiến lên ba bước"; dó đó dù bên ngoài, những tên lãnh đạo khát máu Cộng Sản tàn dư giả vờ tay bắt, mặt vui, nếu cần thì "cũng khúm núm như những tên Việt Cộng" khi bang giao với các nước dân chủ phương Tây, nhất là" kẻ thù số một là đế quốc Mỹ"; nhưng trong lòng những tên tướng cướp Cộng Sản vẫn luôn tin tưởng là "rồi đây bọn đế quốc tư bản phản động cũng phải tiêu tán, nhường bước cho chủ nghĩa xã hội, thiên đàng Cộng Sản" là" thế giới đại đồng" khi mà" cờ đỏ phát phới trên toàn cầu", là ngày mà bọn đế quốc tư bản phải trắng tay như câu nói của Nguyễn Hộ khi mới vào tiếp thu miền Nam ngày 30-4-1975 rằng: "nhà chúng ta ở, vợ chúng ta lấy, con chúng ta bắt làm nô lệ".

Do đó, đối với những tên trùm Cộng Sản, dù cho thế giới tự do, các nước dân chủ như Hoa Kỳ, Liên Âu .... có đối xử tốt, cho chúng nhiều đặc quyền đặc lợi kinh tế, ăn ngập mặt, giúp cho đám con cháu du học bằng các học bổng hàng năm nhưng bọn Cộng Sản vẫn luôn muốn tiêu diệt kẻ thù "tư bản" theo đúng sách vở của Marx, Mao. Tức là người Cộng Sản không bao giờ thay đổi lập trường, dù cho sông có thể cạn, núi có thể mòn; hay "non sông dễ đổi, bản tánh gian ác Cộng Sản khó chừa". Những ai còn mơ mộng Cộng Sản có thể từ "tướng cướp biến thành La Hán" như chuyện cổ tích thần thoại Phật Giáo là hảy suy nghĩ kỹ và nhớ câu của ông Boris Yelsin, cựu đảng viên Cộng Sản Nga Sô, người dầy kinh nghiệm: "chủ nghĩa Cộng Sản không thể canh tân, sửa đổi, tốt nhất là nên bỏ phức nó đi". Dân Liên Sô, Đông Âu đã vứt cái "thây ma sình thúi Marx Lenin" vào nghĩa địa "dành cho súc vật" từ lâu, thế mà ở Việt Nam vẫn còn "nguyện tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Marx Lenin" và ở Trung Cộng vẫn còn lấy chủ thuyết Mao Trạch Đông, là thứ phó sản của Karl Marx, được ông chủ nhà hàng Tàu Mao Trạch Đông thêm chút gia vị, xì dầu, bột ngọt theo khẩu vị Á Đông, để làm nền tảng cai trị dân Tàu như thời quân chủ phong kiến.

Một sự thật phủ phàng là: những tên ăn cướp có tích sản "vĩ đại" hàng triệu, tỷ Mỹ kim, thay vì đem cất ở những ngân hàng do chính họ thành lập, như Việt Cộng có Ngân Hàng Nhà Nước thì lại đem gởi các ngân hàng do bọn "tư bản phản động" giữ dùm, thật là trớ trêu và khôi hài, đây là chuyện khó tin nhưng đã có thật từ lâu; trên đời nầy có ai mà dám đem cả tài sản của mình để nhờ kẻ thù "quản lý" dùm?. Một điều chắc chắc là tiền ăn cướp, ăn cắp, ăn chận, vơ vét từ xương máu, mồ hôi của dân, nếu gởi cho hệ thống ngân hàng của đảng "quản lý" là không an toàn chút nào, khi mà nơi nầy có nhiều phe cánh dòm ngó nhau thật kỷ, có khả năng bị phanh phui nếu yếu thế và bị đấu tố nhau mà thành "vô sản chuyên chính" dể dàng, ngoài ra còn phải đi tù, bị giết là thường; một điều không thể chối cải là ngân hàng nhà nước lại không có chỗ đứng và uy tín trên thị trường, hệ thống tiền tệ thế giới; nên gởi tiền ở đây không "đảm bảo chất lượng" và tình trạng may rủi tất cao, nguyên do là chế độ Cộng Sản bấp bên, xây dựng nhà nước trên bạo lực, nên gởi tiền cho nhà nước quản lý là coi như không an toàn tuy nhiên, các nước "tư bản phản động" cũng có thứ vũ khí "cực kỳ lợi hại" là biện pháp phong tỏa tài chánh trong các trương mục của những tên độc tài, thành phần khủng bố; nhất là sau biến cố ngày 11 tháng 9 năm 2001, thì biện pháp phong tỏa trương mục, tài chánh của các tổ chức có quan hệ đến Al Qaeda được áp dụng mạnh, nhằm ngăn chận nguồn cung cấp tài chánh cho các tổ chức nầy, ngoài ra còn có biện pháp phong tỏa tài sản, tài chánh của những tổ chức tội phạm liên quốc gia, nhằm ngân chận tội ác lan rộng, gây bất ổn đời sống nhân loại.

Một điều chắc chắn là hầu hết những tên độc tài, lãnh chúa Cộng Sản đều hội đủ điều kiện để bị "phong tỏa tài chánh trong các trương mục ngoại quốc", vì tên nào cũng phạm những tội danh: diệt chủng, giết người, nên chúng luôn phập phòng lo sợ bị "hỏi thăm sức khỏe". Tuy nhiên những tên độc tài, Cộng Sản gian manh không còn nơi nào "khả tín" bằng các ngân hàng của" bọn tư bản phản động" nên mang tiền ăn cướp ký thác, nhưng có ngờ đâu là tài sản của chúng có thể bị phong tỏa bất cứ lúc nào, nếu thế giới cảm thấy cần thiết. Những tài sản của Saddam Hussein và đồng bọn, cựu tổng thống Nam Tư Melosevic hay gần đây là cựu lãnh tụ người Serbia là Radovan Karadzic, kể cả tập đoàn Mugabe ở Zimbawue cũng nằm trong tiến trình phong tỏa trương mục. Đây là vĩ khí vô cùng nguy hiểm mà thế giới đang nắm trong tay, có khả năng làm bạt vía kinh hồn những kẻ làm ăn bất chính, nhà độc tài trên thế giới. Ngân hàng ngoại quốc nằm trong tay các quốc gia Tây Phương là nơi cất giữ an toàn, nhưng cũng là nơi thi hành những biện pháp phong tỏa tài chánh, đúng là con dao hai lưỡi.

Hiện nay, dù cho nước Cộng Sản mạnh nhất trong các nước tàn dư là Trung Cộng có trong tay nhiều tiền, họ có thể mở các ngân hàng ở các nước trên thế giới. Nhưng các ngân hàng của họ cũng phải dùng đơn vị tiền tệ là Dollar Mỹ, đồng Euro, Anh Kim và các thứ tiền tệ giá trị khác từ các nước dân chủ chớ khách hàng nào muốn đổi thành đồng "nhân dân tín tệ" để tiêu xài, tích lũy. Đó là thế yếu "chiến lược cơ bản" của Trung Cộng và những tên độc tài trên thế giới.

Trong vấn đề quan hệ quốc tế, kẻ nào nắm giữ "hầu bao" thiên hạ mới chính là chủ nhân đầy uy lực, có khả năng khuynh đảo những kẻ nào muốn làm ăn, đầu tư; giả dụ như trong tương lai, có sự xung đột mạnh giữa Trung Cộng và các nước Tây phương, thì hệ thống ngân hàng của Trung Cộng cũng có thể bị cô lập và đi vào chổ khánh tận, khi mà toàn thể hệ thống ngân hàng các nước dân chủ đều đồng loạt không giao dịch với bất cứ ngân hàng nào có quan hệ đến nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, được coi là biện pháp phong tỏa tài chánh qui mô, là cuộc thế chiến tiền tệ đi đến giai đoạn quyết liệt, thiệt hại chắc chắn phải là Trung Cộng; cho nên từ nhiều năm qua, họ cố gắng thành lập một trung tâm kinh tế với chủ yếu là dùng tiền Yuan thay Mỹ Kim, Euro trong việc buôn bán, nhưng đã hoàn toàn bị thất bại; đáng cứ ý về việc thủ tướng nước Úc Đại Lợi là Kevin Rudd, người được coi là thân Trung Cộng.

Trong khi tại Á Châu đã có diễn đàn Apec, thì ông Kevin Rudd (Lưu Kế Văn) đang có kế hoạch vận động thành lập khối liên hiệp các nước Á Châu và Thái Bình Dương, cũng nhằm đi vào quỷ đạo của Trung Cộng trong việc mậu dịch với hệ thống tiền tệ duy nhất như Euro ở Âu Châu, đã bị nhiều người phản đối, trong đó có cả cựu thủ tướng Lao Động kỳ cựu Bob Hawke, là đàn anh, bậc thầy của vị thủ tướng đương nhiệm, nói lưu loát tiếng Quan Thoại, nhưng hình như không hiểu rành về chủ nghĩa Cộng Sản tại Hoa lục. Một sự thật hiển nhiên là hầu như tất cả những tên độc tài Trung Cộng, Việt Cộng đều có tài sản lớn ký thác ở các ngân hàng Tây Phương, nên rất ngại bị phong tỏa khi tình hình đòi hỏi, nhất là sau khi bị mất hết uy quyền, rồi bị chính các đồng đảng tố cáo hay thế giới "phát hiện" ra những tội danh như: diệt chủng, vi phạm nhân quyền, có quan hệ đến các đường dây tội phạm, thành tích tham nhũng, .... đó là những trọng tội hình sự, khi bị lên án là tài sản cũng bị ảnh hưởng.

Khi các biện pháp phong tỏa tài chánh được ban hành, các hệ thống ngân hàng thế giới đều chấp hành theo luật quốc tế, thì những tên tư bản bất lương nầy khó mà cựa quậy. Do đó, dù những tên độc tài hung hăng, tàn bạo, gian ác, nhưng khi đụng tới "kho tàng" là chúng rất ngán, đó là lý do tại sao những tên gian ác Việt Cộng hay lần mò sang Mỹ để "ăn mày, bang giao", không phải vì quyền lợi quốc gia, nhưng đây cũng là lối mòn nhằm bảo vệ kho tàng ăn cướp nếu sau nầy bị mất hết quyền hành bằng cách làm lành với những nước Tây Phương là những nơi đang "cầm giữ hầu bao" của từng tên đầu lãnh; cũng là nơi có khả năng ban hành ra những "quyết định" phong tỏa tài chánh nếu cần và xét thấy có quan hệ đến những vấn đề tội phạm, an ninh thế giới.

Khi những tên Việt Cộng trở thành "tư bản đỏ" thì chúng rất lo sợ tài sản bị phong tỏa, nên người ta không ngạc nhiên khi thấy những tên cướp khát máu, tham lam, gian ác như Phạm Văn Đồng, Lê Khả Phiêu, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải lúc còn tại chức thì hung hăng như con bọ xít, nhưng khi hết quyền hành thì lại lên tiếng "phê bình đảng"; đây chỉ là biện pháp nhằm bảo vệ túi tiền ăn cướp, nếu mai nầy đảng bị sụp đổ thì những tên nầy cũng là thành phần "phản tỉnh" hoặc được đám cò mồi, gián điệp hải ngoại truy tặng danh hiệu: "Người Cộng Sản cấp tiến" mà toàn dân "tha dùm" đừng đụng tới túi bạc, để con cháu sau nầy còn tiếp tục đầu tư, làm giàu, trở thành giới tư bản "hậu Cộng Sản"; tức là diệt được Cộng Sản cha trở thành Thái Thượng Hoàng, thì Cộng Sản con có tiền nhiều tấn lên, tiếp tục làm giàu, đè đầu cởi cổ dân chúng, làm giàu ba họ mà vẫn chưa hết tiền; đó là con đường tiến thủ của những tên lãnh đạo Cộng Sản; nên ngày nay, nhiều cơ sở kinh thương tầm vóc quốc gia đang nằm trong tay của các con cháu đảng viên cao cấp, là những bước chuẩn bị chiến lược của những tên tư bản đỏ tại Việt Nam.

Cái gọi là "Công Sản cấp tiến" nghe qua rất nghịch lổ tai, vì ăn cướp nào mà lại là LƯƠNG THIỆN, đảng viên đảng cướp nào mà CẤP TIẾN; hay những tên khủng bố trong tổ chức Hamas, Hezbollah, Al qaeda, Taliban đứng hơn là: những tên phiến loạn Hamas, phiến quân Hezbollah thì được một số cơ quan truyền thông hải ngoại như đài phát thanh sắc tộc SBS Úc Châu, thường "trịnh trọng" gọi là "CHIẾN BINH HỒI GIÁO" là khoát lên chiếc áo "chính nghĩa" cho bọn khủng bố; điều nầy cũng đã từng được đám linh mục Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Phan Khắc Từ trước 1975 ở Miền Nam, trịnh trọng cho những tên khủng bố Việt Cộng là "tù chính trị" để được hưởng qui chế tù nhân chính trị theo công ước quốc tế, qua cái tổ chức gọi là "Ủy Ban Cải Thiện Chế Độ Lao Tù". Những tên tư bản đỏ Việt Cộng rất sợ bị "đế quốc Mỹ" và các nước "tư bản phản động Phương Tây" phát động chiến dịch phong tỏa tài chánh từ các trương mục ở ngoại quốc nếu một mai "bóng xế, trăng lu", nên thái độ "phản tỉnh bằng mồm" được đám cò mồi phát loa rộng rãi, nhằm để chứng minh "La Hán bỏ khí giới" nhưng vẫn không bao giờ bỏ túi bạc; tức là dù cho từ bỏ quyền, bỏ súng chớ tiền là phải "bảo vệ như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt".

Những tên tư bản đỏ Việt Cộng ắt hẳn đả nhìn thấy cái "bóng ma phong tỏa tài chánh luôn ám ảnh, hơn cả bóng ma diễn biến hòa bình của các thế lực phản động nước ngoài" như những lời la hoảng vu vơ "như bị ma nhát" nên khi đã trở thành triệu, tỷ phú Dollar, thì việc bảo vệ túi tiền là "nhu cầu bức thiết" nên người ta không ngạc nhiên khi thấy một số cán bộ cao cấp trong đảng đang có khuynh hướng "thân Mỹ" để sau nầy có thể giữ được tài sản ở nước ngoài nếu bạo quyền sụp đổ hay bị phong tỏa tài chánh" đột xuất" nếu thế giới" phát hiện" ra tội danh giết người, tổ chức tội phạm liên quốc gia.

Những tên gian ác nầy rất nhạy bén trong việc "ăn cướp và bảo vệ kho tàng", có thể họ đã nhìn thấy cái thế mạnh của các nước Tây Phương và thế yếu "cơ bản" của quan thầy Trung Cộng trong lãnh vực tiền tệ, kinh tế; dù cho có mạnh đến đâu, thì đám quan thầy Trung Cộng cũng phải chịu lép vế xài tiền Mỹ, Âu Châu và nếu cần thì tài sản khổng lồ của từng tên tài phiệt đỏ Hoa Lục cũng bị phong tỏa, nếu nhà nước sụp đổ, thì tiền bất chính ắt phải được hoàn lại cho nhân dân Trung Hoa, cũng theo luật quốc tế, phủ hợp với quyền dân tộc tự quyết, công bằng "tiền của nhân dân phải được trả về cho nhân dân", chớ các nước Tây phương có lấy làm của riêng đâu; đó là vấn đề "danh chánh ngôn thuận" của biện pháp phong tỏa tài chánh đối với những tên ăn cướp có đẳng cấp "quốc gia" nhưng đám cán bộ, đảng viên các nước Cộng Sản.

Do đó, mặt ngoài, những tên cướp Việt Cộng có vẻ thân Tàu nhằm để bảo vệ quyền lực, nhưng bên trong ngán cú "phong tỏa tài chánh", thế nên sau chuyến Mỹ du của tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đột nhiên quân khu Hà Nội thay thế cả bộ phận chỉ huy đầu não gồm 5 tướng lãnh, được cho là thân Trung Quốc, đây là chuyện bất thường. Nhiều nguồn tin cho là: Nguyễn Tấn Dũng có thế mạnh trong bộ chính trị, nên mới dám ra quyết định táo bạo, gây chấn động toàn đảng nầy. Tuy vậy, đây cũng có thể là cái đòn "phòng thủ" của những tên tư bản máu, đã lỡ gởi bạc triệu, tỷ, tài sản tích lũy cả đời làm ăn cướp, sợ bị phong tỏa trong tương lai, nên mới làm một hành động "cụ thể" để chứng minh là "thân Mỹ" nhằm gởi một thông điệp khẩn trương cho thế giới Phương Tây, nhất là Hoa kỳ là: sau nầy đừng đụng tới tài sản của họ ở nước ngoài, hiện đang nằm trong tay của "bọn tư bản phản động". Tóm lại, cái gì mà đụng tới túi tiền là dù cho tàn bạo, độc tài, gian manh cũng phải nao núng; do đó, cái chiến lược "cơ bản" nhằm đánh gục các chế độ độc tài, khát máu, Cộng Sản cũng không ngoài "cứ nhắm vào túi tiền" mà đánh tới, thì cơ may thành công cao. Điều nầy đã từng được Napoleon Banapart của Pháp nói về sức mạnh của quân đội là: "đoàn quân đi bằng cái bụng". Thời nhà Trần, khi giặc Nguyên sang với binh hùng tướng mạnh, nhưng chiến công của Trần Khánh Dư đánh cướp đoàn quân lương của Trương Văn Hổ làm đà chiến thắng quân Nguyên.

Áp dụng vào công cuộc chống Cộng, việc đánh vào túi tiền là rất quan trọng; khi các cơ sở bị phát giác, biện pháp phong tỏa tài chánh bằng cách: không mua vé xem văn công, không quảng cáo, đọc báo những cơ quan truyền thông "xanh vỏ đỏ lòng", không đóng tiền cho "bầy quạ đen" và "công an đầu trọc" núp dưới chiếc áo nhà tu để thu tiền, cướp mồ hô của dân tỵ nạn qua chiêu bài "từ thiện". Không tiếp tay cho Việt Cộng trong việc làm ăn, xây nhà trong nước, gởi tiền hạn chế cho thân nhân để đủ sống qua giai đoạn, chớ đừng gởi về để kinh doanh, làm giàu và nhất là tự mình "ban hành lịnh cấm vận bản thân" như câu nói Lão Tử: "tự thắng dã cường", không mang tiền về Việt Nam du lịch, du hý, du dâm thì nhà nước bọn DU ĐẢNG, DU CÔN Việt Cộng sẽ khó tồn tại lâu hơn, nhất là thời điểm khủng hoảng kinh tế, tiền tệ ngày nay. Những lối đánh mang tính cách "chiến lược" của đảng Cộng Sản ngày nay đã trở thành thứ "đồ chơi con nít" trong các mũi giáp công: văn hóa vận, tôn giáo vận, trí vận, kiều vận, kinh tài vận không thể tạo cái gọi là "tiến vào cộng đồng, trận cuối là trận nầy" ở hải ngoại như họ đã từng thành công ngày 30-4-1975.

Những gì Cộng Sản áp dụng đều bị phá vở hay "phát hiện" ngay sau khi vừa mới phát động, điển hình là nghị quyết 36 đã trở thành NGHỊ QUẮC 36 chỉ mới ban hành, thì làm sao lấy vải thưa che mắt thánh. Tại hải ngoại nầy, một số cơ sở nằm vùng bị bạch hóa như vài tờ báo Vẹm trá hình tỵ nạn, đảng cò mồi, một số khoa bảng tưởng dùng bằng cấp để thuyết phục, nhưng không ai nghe, ngay cả vài tướng tá cũ cũng không thể lôi kéo các chiến hữu đi theo như trường hợp phản tướng Nguyễn Cao Kỳ nhưng vũ khí lợi hại đang nằm trong tay người Việt hải ngoại là đánh vào túi tiền là thượng sách.

"Đừng sợ những gì Cộng Sản làm.
Hảy làm những gì Cộng Sản sợ".


Yếu huyệt của những tên "triệu, tỷ phú Mỹ Kim" quốc tế và tại Việt Nam đang nằm trong tay các quốc gia Phương Tây, đương nhiên là nằm ngoài tầm tay của những kẻ "thừa tiền lắm của phi nghĩa" khi mà tiền của mình đang do kẻ khác nắm giữ. Nên nhớ rằng, chỉ sau một giấc ngủ, sáng hôm sau nghe, thấy tên mình nằm trong danh sách của những tên tội phạm diệt chủng như Milosevic, Karadzic dù có thay hình đổi dạng, để râu bít cả mặt mày, những "lưới trời lồng lộng, con kiến cũng khó lọt" đấy. Có gian manh tẩu tán tái sản, nhường lại cho con cháu, cũng vô ích thôi.

Trương Minh Hòa

Vì lợi ích mười cây chuộc con, vì lợi ích trăm cây chuộc nhà!


Trần Thanh
(Chuyện dài nhiều tập về những việt kiều về Việt Nam du lịch và làm ăn buôn bán với việt cộng)

Lời nói đầu: Nói đến tội ác và những thói đời lưu manh của bọn việt gian cộng sản thì không bao giờ nói hết. Những tội ác của bọn chúng, tội nào cũng lớn như núi Thái Sơn, do đó trong tương lai khi bị đưa ra tòa xét xử, tội danh nhẹ nhất dành cho bọn chúng là phải tử hình! Một trong những thủ đoạn lưu manh, tàn ác nhất của bọn chúng là: - Tất cả mọi người Việt Nam đều bị bọn chúng coi như TÀI SẢN RIÊNG CỦA "bác HỒ "! Tài sản của bác Hồ cũng chính là tài sản RIÊNG của đảng. Theo nguyên tắc, đã là tài sản riêng thì chủ nhân có quyền "xử lý" nó bất cứ lúc nào, ví dụ như đem bỏ tù, đem giết, hoặc đem rao bán như người ta rao bán trâu bò, nô lệ .v..v.. Đó là lý do vì sao bất cứ một người dân nào đang sinh sống trên đất nước Việt Nam đều "được" mang sẵn những bản án đã được ký sẵn, chỉ cần điền tên vào là .... xong ngay! Ví dụ như: - "tội" phản động, "tội" làm gián điệp, "tội" âm mưu lật đổ chính quyền cách mạng, "tội" tiết lộ bí mật quốc gia, "tội" nói xấu đảng và nhà nước , "tội" phá hoại kinh tế quốc gia ..v..v..

Nhiều "tội" lắm, một cái tóc là một cái tội! Đọc đến đây, có một số việt kiều thở phào, mừng rỡ: - Những "tội" đó chỉ áp dụng cho những người dân trong nước thôi, chớ tụi mình là việt kiều mang quốc tịch nước ngoài thì việt cộng nó đâu có dám động tới!

Xin thưa, quý vị nào mà hiểu như vậy là lầm to rồi! Việt kiều đang sống ở nước ngoài cũng bị coi như tài sản riêng của "bác" Hồ! Không những thế hệ lớn tuổi là tài sản riêng của bác, của đảng mà ngay cả NHỮNG THẾ HỆ TRẺ SINH RA TẠI HẢI NGOẠI cũng đều bị coi như tài sản riêng của bác! Các tòa đại sứ của việt cộng thường dùng nhóm chữ "việt kiều mang GỐC VIỆT NAM" là ám chỉ những thế hệ thứ hai, thứ ba được sinh ra tại hải ngoại! Như vậy có nghĩa là những người thuộc thế hệ sinh ra tại hải ngoại nếu xớ rớ vác xác về Việt Nam thì có thể bị bắt bỏ tù, bị giết hoặc bị đem bán như những người thuộc thế hệ cha ông của họ đã từng bị!

Tôi xin kể hầu quý vị một câu chuyện ngụ ngôn của La Fontaine: - Con nai tơ và con chó sói

Một con chó sói đang khát máu thấy một con nai tơ đang uống nước ở một dòng suối. Đang đói bụng, muốn ăn thịt con nai, sói ta bèn bang tới kiếm chuyện:

    - Ê, thằng nhãi kia, tại sao mày dám làm đục dòng nước suối tao đang uống?

    Con nai lễ phép trả lời:

    - Thưa ông sói, tôi đang uống phía dưới dòng, còn ông đang uống phía trên dòng, làm sao tôi có thể làm đục nước của ông?

    Sói ta đuối lý, nhưng nó chưa chịu buông tha con mồi, bèn hạch tội tiếp:

    - Tại sao hồi năm ngoái mày dám nói xấu tao? Mày là .... phản động, tao phải ăn thịt mày!

    Con nai tơ vẫn cố sức thanh minh để tự bảo vệ mình:

    - Thưa ông sói, hồi năm ngoái tôi chưa sinh ra đời làm sao tôi có thể nói xấu ông được? Tôi mới có ba tháng tuổi!

    Đến lúc này thì con sói hoàn toàn bị đuối lý, bực quá, nó áp dụng "lý của kẻ mạnh", gầm lên:

    - Nếu mày không nói xấu tao thì cha mẹ của mày nói xấu! Nếu không phải cha mẹ của mày thì ắt phải là ông nội hoặc ông cố nội của mày! Đó chính là "tội tổ tông", hôm nay mày phải đền tội!

    Thế là con sói nhảy xổ tới ăn thịt chú nai tơ!
Xin mời quý bạn theo dõi câu chuyện ở dưới đây để biết rõ thêm tội ác của bọn việt gian cộng sản ....

Sau nhiều đêm nằm vắt tay lên trán, suy tư, trằn trọc, cuối cùng thì ông Bảy Tình đã quyết định đầu hàng cái lý tưởng mà ông đã hằng theo đuổi bao nhiêu năm nay. Cách đây 25 năm, khi còn là một thanh niên trẻ bước chân lên thuyền vượt biên, ông đã được mẹ dúi vào tay hai chỉ vàng cuối cùng và mẹ nói với ông qua giòng nước mắt:

- Con ơi, lần này mẹ cầu nguyện trời Phật cho con đi thoát. Gia đình ta đã tan nát hết rồi. Nếu may mắn con đi thoát thì mẹ khuyên con đừng có bao giờ trở về nữa. Còn cộng sản thì đừng có bao giờ con trở về nghe con ..... Nếu lỡ mẹ có chết thì con chỉ cần thắp nhang cầu nguyện cho mẹ là đủ rồi. Đừng có bao giờ trở về đây khi còn cộng sản!

Trước năm 1975, cha mẹ ông Bảy Tình là thương gia giàu có ở tỉnh Bình Dương, có năm bảy căn nhà lầu cho thuê và một cơ xưởng lớn chuyên sản xuất đồ gốm thủ công nghệ. Nhưng khi việt cộng vào "giải phóng" miền Nam thì cha mẹ của ông bị trắng tay, bị tịch thu toàn bộ tài sản và bị đuổi đi vùng kinh tế mới. Cha ông khi bị đuổi lên vùng kinh tế mới thì một thời gian sau ông tìm cách vượt biên qua biên giới Thái Lan nhưng mới đi đến cửa khẩu Cam Pu Chia thì bị bộ đội biên phòng của việt cộng bắn chết. Xác của ông bị nằm phơi nắng cả tuần lễ đến sình thúi, sau này nhờ những người dân ở đó đem chôn. Mẹ ông cố gắng thu gom những tài sản còn cất giấu được, lo cho bốn anh chị em của ông đi vượt biên. Mọi người bị bắt rất nhiều lần khiến mẹ của ông hoàn toàn bị trắng tay. Đến năm 1982, bà chỉ còn hai chỉ vàng cuối cùng đưa nốt cho ông để đi vượt biên. May mắn cho mấy anh chị em ông là cuối cùng tất cả đều đi thoát và được định cư tại Mỹ. Từ khi được định cư tại Mỹ, ông Bảy Tình luôn ghi nhớ lời khuyên của mẹ - và cũng là lời trăn trối vì hai năm sau bà đã qua đời vì buồn lo, bệnh tật- nên ông đã thề sẽ không bao giờ trở về Việt Nam nữa, một khi còn cộng sản cai trị! Bản thân ông cũng hết sức căm thù bọn cộng sản vì trước năm 1975, ông là một cậu ấm con nhà giàu, thi tú tài hai đậu hạng ưu và được cha mẹ lo cho đi du học tại nước Mỹ. Nhưng khi thủ tục giấy tờ đang làm thì xảy ra biến cố năm 1975. Sau đó, ông phải sống lăn lóc bằng nghề đạp xích lô suốt mấy năm trời mới đi vượt biên được.

Vậy mà bây giờ ông Bảy đã phản bội lại lời thề và lời trăn trối của mẹ ông. Bà đã nói rằng dù bà có chết thì ông chỉ cần thắp nhang cúng là được rồi chớ đừng có bao giờ về Việt Nam, như vậy chứng tỏ là bà vô cùng căm giận và thù oán cái chế độ tàn ác nhất thế giới của bọn việt gian cộng sản! Mấy ngàn lượng vàng của gia đình cùng với nhiều bất động sản đã bị bọn cướp lấy sạch. Hỏi ai mà không đau xót? Chưa kể chồng của bà đã bị chết hết sức thê thảm nơi vùng biên giới! Nhưng một khi con người ta đã thay lòng đổi dạ rồi thì họ có nhiều lý do để bào chữa. Ông Bảy cũng có nhiều lý do như sau:

1. Quê hương là chùm khế ngọt (Ông thường coi băng ca nhạc của trung tâm Đỉnh Vu Sơn) Nếu mình không về Việt Nam thì hóa ra mình là .... con khỉ chớ không phải là con người! (Ông cứ bị hai câu thơ trong bài hát ám ảnh: ..... Quê hương nếu ai không nhở ..... Sẽ không lớn nổi thành người .....)

2. Đọc báo Người Vẹm thấy đăng tin nhà nước việt cộng mới xây một làng việt kiều ở Bình Dương, giá trung bình một căn là 300 ngàn đô. Làng việt kiều rất đẹp, toàn bộ nhà cửa đều xây theo kiểu Mỹ, giống y chang như những căn nhà bên Mỹ, kể cả giá cả cũng giống như .... bên Mỹ! Chỉ có một điều khác duy nhất đó là người mua phải có đủ 300 ngàn, tiền trao cháo múc, chớ không có cái màn vay mo-ghệt như ở bên Mỹ. Thôi thế cũng được. Hai vợ chồng ông đi cày liên tục 25 năm ở bên Mỹ cũng đã để dành được một số tiền gần nửa triệu. Nhân dịp này mình về Việt Nam đi du lịch, mua một căn nhà để đầu tư, mai mốt nó lên giá bạc triệu thì trở thành triệu phú mấy hồi!

3. Đọc báo con Tắc Kè Nhảy Xì Lô thấy đăng những hình ảnh chơi bời ở Việt Nam sao mà hấp dẫn quá, thích hợp với mọi lứa tuổi, từ .... 10 tuổi cho đến 99 tuổi đều có thể thoải mái đến các động đĩ để chơi bời, miễn là có tiền!

4. Mấy đứa con của ông đều sinh ra ở bên Mỹ, chưa có đứa nào biết Việt Nam là gì. Đứa con trai lớn nhất, năm nay 16 tuổi, kế đến là hai đứa con gái 13 và 10 tuổi. Thôi thì sẵn dịp này cho tụi nó về Việt Nam chơi cho biết quê cha đất tổ.

Thế là vào một ngày đẹp trời, ông Bảy Tình kéo toàn thể "đại binh" gồm hai vợ chồng và ba đứa con về Việt Nam, áo gấm về làng một bữa cho thiên hạ biết mặt. Hai vợ chồng ông hồ hởi phấn khởi mua liền một căn nhà trong làng việt kiều, sau khi đã chung đủ 300 ngàn đô la cho nhà nước việt cộng, không thiếu một cắc. Sau khi đã mua nhà thì đến tiết mục đi du lịch trong nước. Trước tiên là ông dẫn ba đứa con ông đi tham quan ngôi chùa Đại Nam Quốc Tự, tổng diện tích rộng tới 400 hecta mà việt cộng rất tự hào là lớn hơn cả Thiên An Môn của Trung Cộng! Nghe nói chủ nhân của ngôi chùa này là nhân vật Dũng Lò Vôi, con nuôi của anh Sáu Dân Võ Văn Kiệt! Người bạn của ông Bảy tích cực quảng cáo:

- Ông phải vô tham quan chùa cho biết. Bên trong khuôn viên chùa có cả một làng giải trí giống như Walt Disney Land ở bên Mỹ, đủ thứ ở trên đời. Có thể nói ở bên Mỹ có cái trò chơi gì thì ở trong Đại Nam Quốc Tự đều có đủ. Chưa kể nhiều thứ ở bên Mỹ không hề có, ví dụ như Bồng Lai Tiên Cảnh. Ông mà vô trong đó là ông hết muốn ra luôn: tiên nữ là người thiệt đó nghe, chớ không phải là mấy pho tượng bằng sáp!

Đúng là ngôi chùa thật quá sức vĩ đại! Nghe nói tổng kinh phí xây dựng toàn khu giải trí này lên tới vài trăm triệu! Toàn bộ tiền đầu tư đều do tập đoàn Phan Văn Khải và Võ Văn Kiệt cùng kinh doanh. Nhân vật đứng mũi chịu sào thực hiện công trình chính là Dũng Lò Vôi, con nuôi của anh Sáu Dân. Dũng Lò Vôi còn có thêm một biệt hiệu khác là Dũng Lò Bồn (xin đừng có nói lái!) Sở dĩ hắn có biệt hiệu là "lò bồn" vì hắn làm chủ cơ xưởng chuyên sản xuất các loại bồn rửa tay và bồn tắm có tráng men.

Thoạt tiên khi mới bước chân vào chánh điện của ngôi chùa thì ông Bảy Tình hết sức kinh ngạc vì ông nhìn thấy một pho tượng "bác" Hồ to đùng, mạ vàng sáng loáng, được đặt ngay trên bàn thờ, ngồi ngang hàng với đức Phật Tổ Như Lai!!! Toàn bộ pho tượng bác Hồ đều được mạ vàng. Nội số vàng dùng để mạ pho tượng có lẽ cũng đủ để nuôi sống toàn bộ dân oan ở Hà Nội trong nhiều năm trời! Ông Bảy đứng tần ngần, nghĩ thầm:

- Mẹ kiếp, vậy là mình vái lạy phật thì cũng là vái lạy luôn cái thằng già mắc dịch này!

Nhưng biết làm sao được, lỡ rồi. Vả chăng, ông nhìn xung quanh, thiên hạ ai cũng lo quỳ vái lạy phật và "bác Hồ" lia lịa! Nghe nói sáng kiến đưa bác Hồ vào chùa chính là tư duy "đổi mới", "cấp tiến" của anh Sáu Dân Võ Văn Kiệt! Sau khi làm lễ xong, ông bước trở ra và cùng với mấy đứa con ông đi dạo quanh khuôn viên chùa. Đứa con gái út của ông tên Betty hỏi:

- Daddy à, có phải cái ông già ngồi trên bàn thờ là ông Hồ Chí Minh không? Sao con thấy giống quá!

Ông Bảy tình ầm ừ:

- Ờ ờ, đó là .... bác Hồ đó!

Đứa chị gái tên Kitty nêu thắc mắc:

- Daddy, người Việt mình đâu có thích cái ông già Hồ đó phải không? Nhưng tại sao cái ông ấy lại được ngồi trên bàn thờ?

Đến phiên thằng con trai tên là Kent xía vô:

- That's right! (đúng vậy) Daddy à, con nhớ ở quận Cam mình, mỗi khi đi biểu tình, đồng bào lấy cây viết gạch chéo lên mặt cái ông già đó!

Ông Bảy Tình muốn đánh trống lãng, vội xua tay:

- Thôi thôi đừng có nói nữa .... Bây giờ để ba đưa mấy con đi vô khu giải trí Bồng Lai Tiên Cảnh ....

Nhưng mấy đứa con của ông Bảy vẫn còn muốn tranh luận nên bọn chúng vẫn chí chóe với nhau:

Betty: - He's kinda of a hero or a Buddha? (ông ấy là anh hùng hay là ông Phật?)
Kitty: - He's a criminal and a traitor! That's what I heard! (Ông ta là kẻ tội phạm và là kẻ phản quốc. Tao nghe nói như vậy!)
Kent: - I don't like that guy. He looks like Al Capone*! (Tao không thích thằng cha đó. Trông hắn giống như tướng cướp Al Capone!)

Đứa con gái út Betty nắm tay ông Bảy Tình, lay lay:

- Daddy, he's bad guy, right? But why he's sitting in the temple? (Ba à, hắn (Hồ Chí Minh) là kẻ xấu phải không? Nhưng sao hắn lại ngồi trong chùa?)

Con gái út của ông Bảy có cái tật "xấu" là ưa hỏi nhiều câu hỏi ... khó trả lời! Mỗi khi nó thắc mắc một chuyện gì thì nó phải hỏi cho tới khi nào nó thỏa mãn mới thôi. Khi mới đi du lịch Việt Nam được có mấy ngày, nó đã nêu thắc mắc với cha:

- Ba ơi, sao lá cờ ở đây màu đỏ? Tại sao không phải là màu vàng?

Ông Bảy cũng ú ớ vì câu chuyện dài lắm, đâu thể nói một hai câu là giải thích hết được! Gia đình ông Bảy thường xem các băng ca nhạc do những trung tâm ca nhạc ở hải ngoại sản xuất. Ông thường khuyến khích các con ông xem băng ca nhạc Việt Nam để chúng biết cội nguồn dân tộc. Nhưng ông bất mãn các trung tâm ca nhạc đã không dành thời giờ để tố cáo tội ác của cộng sản cho thế hệ trẻ biết rõ. Có rất nhiều đề tài và rất nhiều dịp để tố cáo tội ác của cộng sản. Thế nhưng những trung tâm đã ngậm câm miệng hến, tuyệt đối không dám nói động đến các "ông cố nội"! Phải chăng vì họ đã bị ăn xôi chùa nên ngọng miệng? Đó là lý do vì sao hôm nay đứa con ông đã nêu thắc mắc về tên Hồ tặc BAD GUY mà lại được ngồi trong chùa!

Do đó, ông phải khất với con, khi nào về lại Mỹ rồi ông mới giải thích được. Bây giờ ở đây bận đi du lịch! Thấy đứa con gái út lại bắt đầu thắc mắc những câu .... khó trả lời, mà nó lại nói hơi lớn tiếng, ông Bảy sợ tái mặt. Rồi bỗng dưng ông nổi quạu, ông xì nẹc nó:

- ĐM, đừng có nói lớn quá! Lát về nhà ba kể cho nghe!

Nhưng vừa lúc ấy bỗng dưng có hai thanh niên đến gần ông Bảy, đưa tấm "thẻ hành sự " có màu đỏ ra:

- Chúng tôi là công an bảo vệ chính trị. Mời ông về sở công an làm việc!

Nghe nói đến hai chữ "làm việc" là ông Bảy chết điếng người. Ông đã từng bị nếm mùi "làm việc" cách đây 25 năm, lúc ông còn là một thanh niên đi vượt biên, bị việt cộng bắt hai, ba lần. Biết mình đã bị công an chìm của việt cộng bắt nhưng ông Bảy vẫn tỏ ra bướng bỉnh:

- Tôi làm việc ở bên Mỹ chớ không "làm việc" ở đây!

Tên công an đe dọa:

- Nếu ông không đi, chúng tôi sẽ còng tay ông ngay. Có đi không thì bảo?

Thế là mấy cha con ông Bảy bị đưa về sở công an, tống vào phòng biệt giam để chờ điều tra! Ngày hôm sau, ông Bảy bị dẫn lên phòng "điều tra xét hỏi". Tên thiếu tá công an trưởng phòng điều tra, 35 tuổi, dân gốc Hà Nam Ninh, chuyên nói ngọng. Hắn mời ông Bảy hút thuốc và hỏi thăm sức khỏe của ông cùng gia đình. Sau vài câu xã giao, hắn mới bắt đầu vào đề:

- Sở dĩ chúng tôi mời ông về sở để nàm việc vì chúng tôi có bằng chứng ông nàm .... gián điệp!

Ông Bảy giật thót người vì không ngờ bọn chó này lại dựng đứng, bịa đặt chuyện quá sức trơ trẽn! Tuy nhiên sau đó, ông cố giữ bình tĩnh để đối phó với tên công an. Ông quyết định tấn công tên công an:

- Anh nói tôi làm gián điệp? Yêu cầu anh đưa ra bằng chứng. Nếu không có, tôi sẽ thưa anh ra tới tòa án .... quốc tế chớ tôi không ngán đâu nghen. Nên nhớ, tôi là việt kiều mang quốc tịch Mỹ! Mấy anh không được quyền đối xử với tôi như vậy!

Tên công an cười hềnh hệch một cách đểu cáng:

- Ông đã vác xác về đây thì ông nà người Việt, chúng tôi coi ông như người Việt Lam và xử ní ông theo nuật Việt Lam! Chúng tôi không cần biết ông mang quốc tịch gì!

Ông Bảy mặt đỏ gay, giận dữ:

- Tôi đã tuyên thệ nhập quốc tịch Mỹ cách đây 20 năm rồi! Tôi là công dân Hoa Kỳ, tôi không phải là người mang quốc tịch Việt Nam! Yêu cầu anh phải cho tôi nói chuyện với tòa đại sứ Mỹ ở đây để nhờ họ can thiệp!

Tên công an rít một hơi thuốc rồi thổi khói vào mặt ông Bảy:

- Thế ông đã nàm đơn xin từ bỏ quốc tịch Việt Lam chưa? Nếu ông chưa nàm có nghĩa nà ông vẫn nà công dân nước Việt Lam, chúng tôi vẫn có quyền xử ní ông mà tòa đại sứ Hoa Kỳ không thể lào can thiệp được!

Thấy ông Bảy hơi giao động, tên công an bồi thêm một đòn tiếp theo:

- Đại sứ Mỹ ở đây không nà cái .... củ cặc gì hết, lói cho ông biết như thế! Đại sứ Mỹ muốn đi nên tây nguyên để thăm bọn mọi biểu tình, chúng tôi không cho đi! Các nhà "dân chủ" tới tư gia của đại sứ Mỹ, chúng tôi đuổi thẳng cánh! Đại sứ Mỹ mà nơ mơ, chúng tôi cũng đuổi nuôn về lước!

Nghe tên công an nói như vậy, ông Bảy .... hết ý kiến! Đại sứ Mỹ mà nó còn dám đối xử thô bạo như vậy thì mình là cái thá gì? Thế là bao nhiêu "khí phách" của ông Bảy vụt tiêu tan và biến thành dòng nước .... tiểu ấm áp, tuôn ra trong quần! Sắc mặt của ông Bảy tái mét, mồ hôi rịn ra trên trán, ông nói với tên công an bằng giọng yếu xìu:

- Tôi về du lịch Việt Nam, mua nhà của nhà nước trong làng việt kiều. Tôi được giấy khen của mặt trận tổ quốc chứng nhận tôi là việt kiều yêu nước! Tại sao anh lại nói tôi là gián điệp!

Tên công an nói:

- Chính ông nà người tổ chức một mạng nưới gián điệp!

Ông Bảy rất kinh ngạc, kêu lên:

- Tôi tổ chức hồi nào? Có ai đâu? Anh đừng có vu oan giá họa cho tôi!

Tên công an chỉ tay vào mặt ông Bảy, đay nghiến:

- Những tên gián điệp đó chính nà .... ba đứa con của ông!

Ông Bảy giơ hai tay lên trời:

- Cha mẹ ơi, mấy đứa con tôi nó biết cái gì mà làm gián điệp!

Tên công an cầm chiếc máy thâu băng chỉ lớn bằng hai ngón tay, quăng lên trên mặt bàn:

- Mấy đứa con của ông lói chuyện phản động, lói xấu bác Hồ, chúng tôi đã ghi âm đầy đủ!

Để chứng minh cho ông Bảy thấy tận mắt khoa học kỹ thuật của "đỉnh cao trí tuệ", tên công an bấm nút máy thu băng. Đúng là toàn bộ cuộc nói chuyện của mấy cha con ông Bảy đã bị bọn chúng thu gọn! Đây chỉ là thủ đoạn để bọn chúng làm tiền những việt kiều, chớ những người dân đen trên răng dưới dái, bọn chúng đâu có thèm bám sát theo dõi, ghi âm làm gì! Tên công an bắt đầu giở thủ đoạn làm tiền:

- Đấy, bằng chứng đã quá rõ ràng, đừng hòng chối cãi. Chúng tôi cần giam giữ mấy đứa con của ông để điều tra xét hỏi về những hành vi hoạt động gián điệp .... Chỉ có những kẻ phản động và nàm gián điệp cho lước ngoài mới đi lói xấu bác Hồ, vị nãnh tụ vô cùng kính yêu của toàn dân!

Ông Bảy mặt tái mét, cắt không còn một giọt máu, năn nỉ tên công an:

- Xin anh thả mấy đứa con của tôi ra. Tụi nó dưới 18 tuổi mấy anh không có quyền giam giữ. Tôi cam đoan với mấy anh tụi nó hoàn toàn vô tội. Mấy anh muốn giam tôi bao nhiêu năm tù cũng được!

Tên công an liền giở giọng thô lỗ, trấn áp tinh thần:

- Nuật pháp của chúng tôi có quyền xử ní bất cứ người nào phạm tội phản động, nàm gián điệp, không cần biết người đó mấy tuổi. Địt mẹ, trẻ con mới đẻ mà ..... phản động thì cũng phải đi tù!!!

Thấy con mồi của mình đã hoàn toàn mất tinh thần, tên công an quyết định đánh cú nốc ao:

- Chưa hết đâu, căn nhà mà ông mới mua, chúng tôi buộc nòng phải liêm phong, tịch thu để .... điều tra. Các đồng chí công an chống phản động sẽ đến đấy nục soát để tìm tài niệu phản động!

Ông Bảy gục đầu xuống như một con gà đã bị cắt tiết. Những sự uất ức pha lẫn lo sợ làm cho ông bị cứng lưỡi, không nói được lời nào nữa! Tên công an bấm chuông. Một nữ công an xuất hiện, tay cầm một xấp giấy. Hắn nói:

- Đồng chí hãy đưa giấy thú tội cho hắn ký ....

Tên công an nữ mang cấp bậc trung úy, trạc 25 tuổi, có khuôn mặt xấu còn hơn Thị Nở. Từ trước đến giờ ông Bảy đã từng thấy những người đàn bà xấu nhưng ông chưa bao giờ thấy ai xấu hơn tên công an "thị nở" này. Dung nhan của thị là một sự kết hợp của mặt chó, mặt heo và mặt khỉ, trông hết sức gớm ghiếc. Thị đưa xấp giấy cho ông Bảy:

- Ông hãy ký vào tờ giấy thú tội này ....

Tên công an tiếp tục hăm dọa và dụ dỗ:

- Nếu ông đồng ý ký vào tờ giấy thú tội, nhận "tội" nàm .... gián điệp thì chúng tôi sẽ tha cho ông và mấy đứa con được trở về Mỹ. Còn nếu ngoan cố thì chúng tôi sẽ có cách xử ní ....

Ông Bảy không còn cách nào khác, đành phải ký vào đơn "nhận tội" để được trả tự do. Ký xong , ông nói:

- Yêu cầu mấy "đồng chí" trả tự do cho mấy cha con tôi ngay!

Tên công an bỗng nhiên cười hềnh hệch một cách hết sức đểu cáng:

- Chưa xong đâu. Ông còn phải ký vào tờ đơn "tình nguyện" đóng tiền phạt! Ông phải lộp cho nhà lước một số tiền phạt vì đã gây rối noạn trị an, đe dọa đến lền an linh của quốc gia, nàm cho chúng tôi phải mất nhiều thì giờ để điều tra xét hỏi!

Ông Bảy chửi thầm trong bụng:

- Đù má tụi bay, đồ chó đẻ, đồ ăn cướp! Tao thí cô hồn cho tụi bay một số tiền, khi về Mỹ tụi bay sẽ biết tay tao! Tao sẽ kiện lên tới tổng thống Mỹ, lên tới Liên Hiệp Quốc ....

Cố dằn cơn uất hận, ông Bảy hỏi:

- Số tiền phạt là bao nhiêu?

Tên công an nói:

- Mười cây vàng cho mỗi đứa con của ông. Ba đứa nà ba chục cây vàng! Còn căn nhà của ông muốn được chuộc nại cũng phải đóng tiền phạt nà một trăm cây vàng. Tổng cộng nà một trăm ba mươi cây!!!

Khi nghe tên công an tuyên "bản án", ông Bảy rụng rời chân tay, muốn ngất xỉu! Một trăm ba mươi cây vàng, tính theo giá chợ đen là gần một trăm năm mươi ngàn đô! Đó là số tiền của hai vợ chồng ông dành dụm trong gần mười năm! Vậy mà bây giờ trong phút chốc, ông bị bọn cướp trấn lột sạch sẽ! Uất hận quá, ông hét lên:

- Đồ chó đẻ, đồ ăn cướp. Tụi bay giết tao đi. Không bao giờ tao nộp phạt!

Tên công an tái mặt giận dữ. Hắn không ngờ ông Bảy dám phản kháng lại uy quyền của hắn. Khuôn mặt hắn đanh lại một cách ác độc và hắn xỉa ngón tay vào mặt ông Bảy:

- À, mày dám ngoan cố chống nại chính quyền cách mạng .... Tao sẽ cho mày biết tay!

Ông Bảy nhủ thầm:

- Mày có tra tấn đánh đập tao bằng roi điện, roi cá đuối, roi cặc bò, cặc ngựa gì, tao cũng đếch sợ. ĐM, chết là cùng! Dứt khoát một xu tao cũng không nhả ra cho tụi bay. Công lao hai vợ chồng tao cày mấy chục năm mới có được chừng đó tiền, giờ đem cúng hết cho tụi bay sao?

Tên công an trưởng phòng ra lệnh cho nữ trung úy công an:

- Đồng chí chí cứ vô tư nàm việc đi nhé!

Tên nữ công an "thị nở" bèn tiến đến gần ông Bảy và đứng sát vào người của ông. Thị đưa hai tay lên chống nạnh và mặt của thị bỗng đỏ bừng lên tựa như một võ sĩ đang vận nội công .... Khoảng chừng ba mươi giây sau, ông Bảy bỗng ngửi thấy một luồng xú khí rất khủng khiếp, xông vào mũi mình. Ông bị xây xẩm mặt mày, người bị co giật liên hồi y như bị trúng độc. Ông đưa hai tay lên bịt miệng và mũi nhưng vẫn ói mửa ra hàng đống và rồi té lăn xuống đất, hai tay ôm đầu dãy dụa một hồi khoảng năm phút thì bất tỉnh ....

Giờ đây toàn bộ gia đình ông Bảy đã được phóng thích về Mỹ, sau khi ông đã đầu hàng bọn cướp, nộp đủ cho bọn chúng một trăm ba mươi cây vàng! Sau vụ bị trấn lột đó, ông quá sức kinh hoàng và ghê tởm cái chế độ ăn cướp nên ông đã bán đổ bán tháo căn nhà mới mua, bị lỗ tới mấy chục ngàn! Tuy nhiên đa số bạn bè vẫn thắc mắc và hỏi ông những câu hỏi như vầy:

- Ông có bị tụi nó tra tấn, đánh đập gì không?
- Không, tụi nó không có đánh đập gì!
- Vậy tại sao ông lại đầu hàng, chịu "nộp phạt" 130 cây vàng?
- À, tại vì loại vũ khí hóa học ....
- Ông nói sao, tụi tôi không hiểu?
- À, đầu đuôi như thế này .... Cái con nhỏ trung úy công an thị nở đó nó có mùi hôi nách rất khủng khiếp! Lúc thằng thiếu tá công an ra lệnh cho nó "làm việc", nó đã tiến sát tới người tôi, rồi vận nội công. Mùi hôi nách trong người nó tỏa ra hôi thúi vô cùng khủng khiếp. Tôi đã từng bị ngửi loại lựu đạn hóa học gây ói mửa của Trung Cộng phát minh lúc tôi bị việt cộng giam trong trại cải tạo. Hồi đó toàn thể tù nhân trong trại tuyệt thực tập thể để phản đối chính sách đối xử dã man thì bị tụi việt cộng nó quăng lựu đạn hóa học gây ói mửa. Nhưng nếu đem so loại lựu đạn đó với mùi hôi nách của con nhỏ trung úy công an này thì không thấm vào đâu hết! Cái mùi hôi của nó tấn công vào hệ thần kinh não làm tôi bị xây xẩm mặt mày, ói mửa, chân tay co giật liên hồi như người bị lên cơn kinh phong! Còn kinh khủng hơn là bị điện giật nữa! Tôi dám nói ở trên đời này không có cái mùi gì hôi thúi hơn cái mùi hôi nách của con nữ công an thị nở đó! Tôi đã từng bị hửi mùi xác chết sình thúi nát mười ngày, đã có giòi. Hồi bị đi "cải tạo", tụi công an bắt tụi tôi phải đi bốc mộ mấy người tù đã chết mới được mười ngày. Bốc mộ xong, mười ngày liên tiếp sau đó, tôi phải chịu nhịn đói vì ăn cơm không được! Mùi thúi của xác chết nó khủng khiếp đến như vậy! Ái chà, ..... ấy vậy mà so với mùi hôi nách của con nhỏ trung úy công an này thì không xi nhê gì hết! Tôi đã đưa hai tay bịt mũi nhưng mùi hôi của nó đã thấm qua da, đi xuyên qua mũi, đi thẳng vào não bộ, làm tê liệt hết mọi ý chí phản kháng của mình! Tôi cố sức chịu đựng chừng năm phút thì bị bất tỉnh. Nó xối nước vào mặt tôi rồi chuẩn bị vận nội công, tra tấn tiếp thì tôi chắp hai tay lạy nó, xin đầu hàng!!! Thế là đành chịu mất trắng 130 cây vàng, tương đương với 150 ngàn đô la!

- Ông nói giỡn hay nói .... chơi vậy ông Bảy Tình? Làm gì có cái vụ tra tấn tù nhân bằng mùi hôi nách? Đây là lần đầu tiên tôi mới nghe nói chuyện lạ này!

- Nếu ông không tin thì cứ đi du lịch về Việt Nam rồi biết. Tôi nói cho mấy ông biết chuyện này: mình thua việt cộng là phải rồi. Mình không bao giờ thắng được tụi nó đâu! Tụi nó đã biết sử dụng loại vũ khí vi sinh vật, tức là vũ khí hóa học, trong khi đó bây giờ tụi mình ở hải ngoại vẫn còn đang lo chửi nhau trên diễn đàn, còn đang lo mở mấy cuộc đối chất với đối luận! Nghe nói cái vũ khí vi sinh vật hôi nách đó chính là một phát minh của tập thể giáo sư của trường đại học bách khoa Hà Nội đó! Lúc mới phát minh ra, thằng trùm khủng bố thế giới Bin Laden hay tin, vội cử người của nó qua Việt Nam, ra giá ngay năm triệu đô la để mua đứt cái bằng phát minh, vậy mà tụi việt gian cộng sản chưa chịu bán! Không biết bây giờ hai bên thương lượng tới đâu rồi. Tụi Bin Laden nói là nó cần mua để tra tấn tù binh Mỹ!

Ngừng một chút, ông Bảy nói tiếp:

- Với loại vũ khí vi sinh học mới phát minh này, tụi nó không cần đánh đập hay tra tấn gì. Tù nhân không hề bị thương tích hay đổ máu nên khó mà thưa kiện được bọn chúng. Thế là tụi nó vừa được tiếng tốt là đối xử "nhân đạo" với tù nhân, đồng thời vẫn đạt được mục đích là trấn lột tiền bạc!

- Như vậy thì qua đại nạn vừa rồi, ông có rút ra được bài học kinh nghiệm gì không?

- Tôi rút ra được ba bài học kinh nghiệm:

Một là, ĐỪNG CÓ BAO GIỜ ĐI DU LỊCH VIỆT NAM HOẶC VỀ VIỆT NAM LÀM ĂN, BUÔN BÁN VỚI VIỆT CỘNG. Cách đây 25 năm, mẹ tôi đã khuyên tôi, dù mẹ có chết cũng đừng có về thăm. Vậy mà tôi không nghe, tôi đã phản lại lời thề tôi đã thề với mẹ!

Hai là, việt cộng đổi mới, việt cộng bảo thủ; việt cộng cấp tiến, việt cộng giáo điều; việt cộng thân Mỹ, việt cộng thân Tàu, TẤT CẢ ĐỀU LÀ BỌN CƯỚP VÀ LÀ VIỆT GIAN CÓ HẠI CHO TOÀN DÂN VÀ ĐẤT NƯỚC. Cái tụi công an ở tỉnh Bình Dương là bọn đàn em của băng đảng Nguyễn Minh Triết, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Tấn Dũng, Lê Hồng Anh đó chớ! Tụi nó là "thân Mỹ" đó! Nhưng đâu phải vì "thân Mỹ" mà nó tha cho người dân, nó không bóc lột và hút máu! Không hề có chuyện "thân Mỹ" đâu mấy ông ơi. Mấy thằng tay sai của việt cộng và cái đám cò mồi chính trị, thổi ống đu đủ ở hải ngoại cố ý gán cho tụi nó cái mác "thân Mỹ", đi sâu vào quỹ đạo của Mỹ (thuộc về phe .... Việt Nam Cộng Hòa!) để tụi mình bớt chống đối khi tụi nó ra hải ngoại đi ăn mày! TẤT CẢ tụi nó đều thân Tàu, muốn đi theo cái mô hình độc tài toàn trị của Tàu, có như vậy nó mới làm giàu cha truyền con nối được. Càng làm sai, càng ăn cắp, ăn cướp thì càng được lên chức! Chớ nếu nó đi theo Mỹ rồi áp dụng cái mô hình cai trị dân chủ giống như Mỹ thì chết mẹ tụi nó, bởi vì chỉ cần vi phạm khuyết điểm có chút xíu thôi là có thể bị người dân truất phế, đá đít liền! Ông có thấy thằng thống đốc tiểu bang Massachussett không? Chỉ dính líu tới một em điếm, dùng công quỹ đi chơi điếm một đêm hết sáu ngàn đô mà phải "tình nguyện" từ chức. Nếu không biết điều tình nguyện từ chức thì bị đưa ra tòa, hình phạt sẽ nặng hơn gấp trăm lần! Tổng thống Bill Clinton chút xíu nữa là bị quốc hội cách chức! Tổng thống Nixon cũng phải biết điều "tình nguyện" từ chức! Trong khi đó, nếu đi theo mô hình độc tài toàn trị của Tàu thì cho dù có phạm tội ác cao ngất trời cũng vẫn được chế độ bảo vệ!

Ba là, hầu như ai cũng biết cái câu "Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người". Bọn việt gian cộng sản nói đây là câu nói của "bác" Hồ dạy toàn dân. Thật ra bác còn có một câu khác độc chiêu hơn rất nhiều, đó là câu: "Vì lợi ích mười cây chuộc con, vì lợi ích trăm cây chuộc nhà" Câu thần chú này bác đã truyền dạy cho bọn công an để bóc lột người dân. Chữ "cây" trong câu này có nghĩa là .... cây vàng! Một khi bọn công an thấy gia đình việt kiều nào có máu mặt về thăm quê hương là bọn chúng kiếm chuyện, vu khống cho những tội như "phản động", làm "gián điệp" rồi tống tiền. Cứ bắt giam con cái của nạn nhân để làm con tin, tự khắc họ phải lòi "cây" ra để chuộc mạng! Nếu nạn nhân có nhà thì tịch thu nhà rồi đòi tiền chuộc 100 cây vàng, theo đúng công thức do bác Hồ đã vạch ra!

Bác Hồ đúng là vua trấn lột! Nghe nói cái "công thức" này, bác đã phát minh ra hồi năm 1969, trước khi chết. Cách đây đúng 39 năm mà bác đã nhìn thấy trước có ngày bọn bò sữa ngu việt kiều sẽ về Việt Nam nộp mạng nên bác đã dạy bọn công an câu "thần chú" đó để tự do đập lột, để hưởng hạnh phúc!!!

Trần Thanh
Ngày 3 tháng 8 năm 2008

Chú thích:

1. Người Hà Nam Ninh bị tật nói ngọng:

a. Phát âm chữ "l" thành ra "n". Ví dụ:

- Báo cáo đồng chí thủ trưởng, hôm nay có một đồng chí đi nỏng, cả tiểu đội no!
(có một đồng chí bị tiêu chảy, cả tiểu đội lo lắng)

b. Phát âm chữ "n" thành ra "l". Ví dụ:

- Lấu cơm, uống lước trà

Chính vì vậy để viết cho đúng chánh tả, khi không rõ một chữ nào, họ thường hỏi "en nờ cao hay en nờ nùn"? Ví dụ:

- Lày, bác ơi, cái chữ "nồn" viết như xế lào? Nó nà en nờ cao hay en nờ nùn đấy?

2. Al Capone (1899 - 1947): Tên tướng cướp khét tiếng ở nước Mỹ trong thập niên 1930 - 1940. Hắn có biệt hiệu là Scar Face (mặt thẹo), chuyên nghề buôn rượu lậu, mở sòng bài và kinh doanh động đĩ.

Tuesday, August 5, 2008

Quyết Liệt Chống Sư Quốc Doanh Đến Hoa Thịnh Đốn


Thực Hiện Nghị Quyết số 36


SƯ QUỐC DOANH THÍCH NHẬT TỪ TỚI HOA THỊNH ĐỐN

Tin Đại Đức THÍCH NHẬT TỪ, Tiến sĩ học ở Ấn Độ về, sẽ từ VN sang thuyết giảng ở chùa Hoa Nghiêm trong những ngày từ 7 đến 10 tháng 8 năm 2008 tới đây lẽ ra phải là một tin vui cho đồng bào Phật tử trong vùng.

Đại Đức Thích Nhật Từ

Những đề tài Thầy tính thuyết giảng là những đề tài khá hấp dẫn: Phật Giáo và môi trường, Tự Do trong Phật Giáo, Vu Lan và Mẹ, Đạo Phật ngày nay.

Song không ít người không khỏi thắc mắc: Sư Ông đi trong tinh thần hoằng pháp thật hay còn có hậu ý nào khác? Nhất là sau khi, để thực hiện Nghị Quyết số 36, CS trong những ngày gần đây đã lộ liễu: cho in báo Giao Điểm ở trong nước và can thiệp với Hải quan Tân Sơn Nhất để cho người mang ra “khoảng 420 quyển” ra ngoài này (Văn thư Mật số 1020 đề ngày 20/12/2007 của Cục An Ninh Xã Hội A41 (Phòng 4) và Giấy Giới Thiệu của Tổng Cục An Ninh thuộc Bộ Công An cùng ngày số 211/GT), cung cấp “hộ chiếu công tác” cho một số sư quốc doanh, cùng là làm mọi cách để vu cáo Giáo Hội PGVN Thống Nhất, ngăn cản tính không cho Đại Lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ và các cao tăng thuộc GH Thống Nhất tổ chức lễ tang của Đức Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang.

Có thể có người sẽ cho rằng: Chuyện nhà cầm quyền VN tìm cách bách hại Giáo Hội PGVN Thống Nhất là có thật từ 33 năm nay (75 vào chiếm ngay hết các cơ sở giáo dục, xã hội, y tế của Phật Giáo, đóng cửa Đại Học Vạn Hạnh, o ép các thầy hoàn tục, bắt bỏ tù hay đầy ải nhiều bậc cao tăng của Giáo Hội, quản chế đến chết một số vị kể cả ĐLHT Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang v.v.) nhưng thế đâu có nghĩa là Đại Đức NHẬT TỪ là người của chế độ?

Xin thưa:

(1). Không thể chối cãi được, Thầy NHẬT TỪ là người của Giáo Hội quốc doanh và là người tín cẩn của chế độ. Nếu không thì làm sao Thầy được chỉ định làm Tổng thư ký IOC (Ban Tổ Chức Quốc Tế) của Lễ Phật Đản Tam Hợp vừa rồi ở Hà Nội?.


Thích Nhật Từ trên đài truyền hình
Việt Cộng chiếu ở trong nước

(2). Sau lễ Phật Đản Tam Hợp (13-17/5/2007), trả lời câu hỏi của báo về “nhiều lợi lạc” mà nhà cầm quyền Hà Nội đã thu được, Thầy NHẬT TỪ thẳng thắn công nhận: “Trước hết là Chính phủ được lợi về chính trị.” Bằng chứng: Lễ Phật Đản mà Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết mở màn và Phó Thủ tướng Phạm Gia Khiêm đọc diễn văn kết thúc.

(3). Được hỏi là nước nào sẽ đăng cai Vesak 2009, Thầy NHẬT TỪ cũng không giấu diếm: “Bây giờ chỉ có Đài Loan đăng ký thôi. Nhưng vì do sức ép của Trung Quốc nên IOC không đồng ý.” Do vậy, “mình (tức Thầy NHẬT TỪ) đang thuyết phục chính phủ VN làm thêm lần nữa.”

(4). Làm ở đâu nếu VN đăng cai lần nữa? Thầy NHẬT TỪ chia xẻ: “Trong đề án do Uỷ ban tổ chức quốc tế, cụ thể là GS Lê Mạnh Thát và báo Thanh Niên [tổng biên tập: Ô. Nguyễn Công Khế, người tổ chức các show Duyên Dáng VN] đề xuất lên Thủ tướng, là chúng ta tổ chức đại lễ Phật đản Liên hợp quốc 2009 tại Đại Nam Quốc Tự (Bình Dương), khu vực này có tổng diện tích gần 500 mẫu và các phương tiện về cơ sở hạ tầng cũng rất là đầy đủ.”

Thầy NHẬT TỪ chỉ quên nói là “Đại Nam Quốc Tự” không hề do thầy nào dựng nên mà là do tên Sáu Lò Vôi bỏ tiền ra làm ăn, và có tượng Hồ Chí Minh bằng vàng được đặt chình ình trước cả tượng Phật để cho ai tới lễ thì phải lạy “HCM Bồ Tát” trước hết.


http://take2tango.com/?display=4798

Tu Sĩ Và Bằng Cấp


Thằng Mõ TNB

Người không đi tu háo danh, gian dối, lấy không làm có … là những việc làm sai trái thường xảy ra. Bởi đó mà người ta gọi cõi đời là thế gian, trần tục. Nhưng người tu hành mà gian dối, háo danh, khoe khoang, khoe bằng, khoe chức, khoe của … là điều không ai có thể chấp nhận được. Người tu hành bất cứ đạo nào phải là hình ảnh khiêm cung, siêu thoát, đơn giản trong cung cách sống và lời nói. Nếu không, sao xứng đáng gọi là lãnh đạo tinh thần, hướng dẫn đời sống tâm linh? Vậy mà bịnh khoe bằng cấp/bằng cắp vẫn không tha giới tu sĩ Việt Nam trong nước và nhất là ở hải ngoại.

Một thượng tọa có bằng Ph. D. chủ lễ cầu siêu cho người chết có gì khác hơn một thượng tọa không có Ph. D.? Sao lại phải khai ra? Đức Phật Thich Ca sau khi xuất gia tu hành đâu còn xưng mình là Thái Tử? Chính cái tâm, cái đức của người tu hành, không phải cấp bằng hay chức tước, mới thật sự quan trọng.

Linh mục là chức thánh do Đức KiTô lập nên trước khi thọ hình. Chức này phải cao cả hơn hết ở thế gian, không gì có thể so sánh được. Người ta có thể bỏ tiền ra mua bằng cắp, chạy chọt quan chức nhưng không thể dùng tiền mua chức linh mục. Trong thời gian 15 năm qua ở Việt Nam, có trường hợp gia đình phải cắn răng chi tiền, “lịch sự” với quan chức cộng sản để chi bộ đảng cộng sản chấp thuận cho con em được phong chức linh mục, nhưng đây không phải là mua chức vì ứng cử viên đã hội đủ mọi điều kiện đối với Hội Thánh và giáo quyền:

Thế chiến quốc thế Xuân Thu
Gặp thời thế thế thời phải thế!

Nhưng một số lớn linh mục đã không cảm thấy chức linh mục là chức cao quý nhất nên mới có thêm những tước vị lòng thòng đi kèm, để phân biệt cá nhân mình với các linh mục ... tầm thường khác: linh mục nhạc sĩ Nguyễn Văn A, linh mục tiến sĩ Vũ Văn M, linh mục giáo sư tiến sĩ Lê Văn X ...

* Soạn nhạc, viết nhạc thì giáo dân biết mình là nhạc sĩ rồi, cần gì phải xưng danh là “linh mục nhạc sĩ”?

* Và xưng để làm gì?

* Bán CD, DVD nhạc?

Ở Hoa Kỳ hầu hết các giáo sư đều có bằng Ph. D. Giáo sư mà không có bằng Ph. D. thật là họa hiếm và phải thật giỏi, xem bằng Ph. D. chẳng vào đâu nên không bận tâm đạt lấy, như trường hợp linh mục Henri Nouwen, tác giả hơn 40 quyển sách nổi tiếng. Vậy đâu cần thiết phải xưng danh là “giáo sư tiến sĩ”?

Trừ phi muốn phân biệt mình với các “giáo sư” từ Việt Nam chạy sang! Đôi khi chính các ông các bà giáo dân đã tự động gọi nâng các cha cố, các thầy của mình lên khiến các ngài lỗi đức khiêm nhường và bị “tục hóa!”

Một vấn đề khác đáng nói là hiện tượng manh nha trong giới tu sĩ VN ở hải ngoại trong mười năm qua là hiện tượng học tiến sĩ hàm thụ online từ một số trường, nhất là các trường hàm thụ ở tiểu bang California. Tiểu bang California có quy chế xin mở trường đại học khá đặc biệt và lỏng lẻo. Vài người có bằng Ph. D. hợp lại là có thể xin mở trường đại học gồm ... một thầy, một cô, một chó cái! Các trường này không được các hội nghề nghiệp chuyên môn liên hệ công nhận (accredited). Sinh viên học hàm thụ online, một năm hai lần về trường để ôn tập một tuần. Nhưng học phí thì rất đắt, và khi “tốt nghiệp” chỉ dùng bằng cắp/học vị để treo tường, in trên thiệp mà không tìm được việc làm tương xứng.

Nói khác, đây là những trường chuyên phân phát “bằng cắp”, dành cho các sinh viên ngoại quốc thuộc thành phần con ông cháu cha, cô chiêu cậu ấm thích du hí mà không thích học, nhưng lại muốn có ... bằng cắp to để về nước lòe thiên hạ và nối nghiệp cha ông! Vậy rõ ràng những trường ... học đại này được lập ra không phải vì mục đích giáo dục, và người theo học cũng không phải muốn học mà chỉ muốn có ... bằng cắp!

Một linh mục VN theo học trường loại này, đỗ bằng “Psych Doc” (Tiến sĩ Tâm Lý Học!), đã ghi hai chữ này khá to sau chức linh mục và tên mình trên các bài viết trên mạng! Nhưng cũng có linh mục tự trọng, đậu bằng cắp loại này không dám khoe!

Trong ba năm qua, vài ba linh mục Việt Nam có bằng tiến sĩ họp nhau lại lập chương trình học tiến sĩ hàm thụ về tôn giáo/thần học/mục vụ ở California để giúp các linh mục VN ... hiếu học. Chương trình học ba năm, bằng tiếng Việt với học phí hơn 20.000 đô la một năm. Vài giáo xứ, cộng đoàn VN phải ... gánh chịu học phí này một cách bất đắc dĩ để linh mục chánh xứ/ quản nhiệm của mình ... tu học thêm, để giảng Lời Chúa về phép công bằng cho đúng hơn?!

Từ cát bụi hình thành, con người sẽ trở về với bùn đất, cát bụi. Danh vọng, quyền hành, bằng cấp/bằng cắp … không làm đổi thay thân phận con người: chết! Người tu hành há chẳng biết câu “Việc đời thành hay bại, muôn sự cũng là không?” Sao lại thích bon chen giữa chợ đời trần tục, thế gian đầy gian dối?

Thằng Mõ TNB

Bằng Cấp Hay Bằng Cắp?

Thằng Mõ TNB

Mười năm bác đảng trồng cây,
Những rừng danh mộc mỗi ngày hiếm hoi
Trăm năm bác đảng trồng người
Khỉ trình phương án, đười ươi giảng bài.
Mậu Binh Hà Huyền Chi, “Trồng Người"

Theo tin tức báo chí Việt Cộng từ trong nước, ở Việt Nam tính đến cuối năm 2006 có gần 15 ngàn tiến sĩ và hơn 16 ngàn thạc sĩ, tức nhiều hơn Mã Lai và Thái Lan là hai quốc gia láng giềng an hưởng thái bình và nền kinh tế phồn thịnh lâu đời.

Cũng cần nói rõ cái gì của Việt Cộng (VC) cũng khác người, không giống ai hết vì Việt Cộng là … Việt Cộng. Cho nên, đọc giả đừng nghe bằng “thạc sĩ" của VC mà hoảng sợ. Nó không phải là bằng thạc sĩ của Pháp (algrégé) như thạc sĩ Vũ Quốc Thúc và thạc sĩ Nguyễn Văn Bông, giáo sư đại học luật khoa Sài-gòn trước 1975. Nó là bằng Cao Học ở trong Nam trước 1975 hay bằng Master của Mỹ, bằng Maitrise của Pháp hiện nay, nhưng phẩm chất và giá trị của nó có thể tóm tắt bằng bốn chữ, “bằng cấp Việt Cộng," hay “bằng cắp Việt Cộng." Người viết sẽ giải thích tại sao có hai chữ “bằng cắp" thay vì “bằng cấp."

Thật sự không ai biết rõ trước khi đoàn quân viễn chinh cộng sản Bắc Việt vào tận Sàigòn, bộ giáo dục và đào tạo Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã in và cấp phát bao nhiêu bằng cấp trên bậc đại học, phó tiến sĩ và tiến sĩ. Đây là một “bí mật quốc gia," trừ bộ chánh trị không ai được quyền biết. Nhưng người viết tin chắc … không nhiều lắm. Trong mấy năm đầu tíếp thâu và điều hành các trường đại học thuộc Viện Đại Học Sàigòn, Cần Thơ, Huế, người ta chỉ thấy le que mấy ông xưng phó tiến sĩ XHCN tốt nghiệp ở Liên Sô và các quốc gia Đông Âu Cộng sản, và một đội ngũ giáo viên dạy đại học chi viện từ Bắc vô mà trình độ không quá bốn năm học đại ở Hà Nội!

Vì không có bằng cấp đúng tiêu chuẩn nên người dạy ở đại học “khiêm nhường" xưng và được gọi là giáo viên thay vì giáo sư như trong Nam trước 1975. Quan chức nhà nước không ai dám khoe bằng như hiện nay vì “trình độ văn hóa" nhiều lắm là ngang với các đồng chí lãnh đạo đảng như Lê Duẩn, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng … “đọc một trang diễn văn đánh máy hai lần mà không biết" (lời cụ Nguyễn Văn Trấn trong “Viết Cho Mẹ và Quốc Hội"). Nhờ đó mà các phụ khảo, giảng viên có bằng master Mỹ còn kẹt lại ở các trường đại học trong Nam trở nên trân châu bảo ngọc của chế độ, nhất là kể từ khi đảng chủ trương đổi mới mà không đổi màu, tức làm kinh tế thị trường (tư bản) theo định hướng xã hội chủ nghĩa (cộng sản), một loại óc mượn vỏ để sinh tồn.

BẰNG CẤP HAY BẰNG CẮP?

Thế gian biến đổi vũng nên đồi …

Trước tháng 4-1975, xã hội miền Nam như một gia đình nề nếp, gia phong từ lâu đời, ai cũng biết tiếng, nghe danh nên không cần phải khoe bằng cấp, chức tước hay tiền của. Hiện tượng … chó nhảy bàn độc thật họa hiếm. Người học hành đỗ đạt không có nhu cầu phải khoe, lòe thiên hạ, trừ một trường hợp duy nhất, ông tiến sĩ Nguyễn Văn H. Giới khoa bảng đại học ở Sàigòn gọi ông là “tiến sĩ hão!" Đi đâu hay làm gì, ông cũng thích khoe cái bằng “tiến sĩ hão" của mình ra. Ông nhờ chuyên viên ngân hàng Phát Triển Nông Nghiệp và Quỹ Phát Triển viết bài để ông đăng báo với tên “Tiến Sĩ Nguyễn Văn H." Thiên hạ đồn rằng … ông tiến sĩ thi rớt tú tài Tây, không vào đại học Tây được nên sang Thụy Sĩ học đại học và mò lên đậu tiến sĩ kinh tế học. Năm 1970 nhờ một “thủ tục quanh co" ông được nhận làm giáo sư HVQGHC làm ban giảng huấn trường nầy… té ngửa. Rồi ông cũng dạy môn kinh tế học như ai, nhưng sinh viên chẳng hiểu ông nói gì nên ông phải chạy đi làm tổng đốc Quỹ Phát Triển.

Dẫu sao thì ông cũng có đi học thiệt (khác với “học giả" hiện nay), bằng thiệt, có đến trường, đến lớp… Còn ông soạn luận án cách nào là điều bí mật, không ai biết. Trình độ văn hóa của ông đáng được thạc sĩ, tiến sĩ VC tôn làm sư phụ. Điều này không thể chối cãi. Nội cái chuyện ông phao tin để đánh lừa mà con cháu của “bậc thầy trí trá" tin nghe cũng đáng bậc “siêu sư phụ" của VC rồi: ông phao tin là ông có công giữ 16 tấn vàng cho chánh phủ cộng sản, không để cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lấy đi. Hồ Chí Minh mà sống cùng thời với ông tiến sĩ chắc phải bắt chước Châu Do ngửa mặt lên trời mà than: thiên sinh Thành, hà sinh Hão! Thời Tổng Thống Clinton, nhiệm kỳ 1, chính “tiến sĩ hão" đã đại diện cho CSVG đi “lịch sự" với bộ trưởng thương mãi Hoa Kỳ Ronald Harmon Brown để xin bãi bõ lệnh cấm vận.

Bây giờ trở lại vấn đề: bằng cấp hay bằng cắp XHCN?

Theo từ nguyên, bằng là bằng cớ, bằng chứng, cái gì đó để làm bằng, làm chứng việc đã xảy ra, như nhân viên cảnh sát lập vi bằng một tai nạn. Cấp là thứ bậc, trình độ như sĩ quan cấp cao, nhân viên cấp dưới. Vậy bằng cấp là giấy chứng nhận trình độ học thức của một người ở một cấp nào đó: tiểu học, trung học, cử nhân, cao học/ thạc sĩ, tiến sĩ. Giấy chứng nhận này là thành quả của công khó nhọc mài (mòn) quần trên ghế nhà trường, dù thông minh cũng phải thức khuya, dậy sớm chăm lo việc đèn sách.

Còn “bằng cắp" ai cũng biết, không cần phải giải thích dài dòng. “Cắp" là một hành động lén lút, lấy của người hay của chung làm của mình. Nếu công khai thì không còn là cắp nữa mà là cướp. Người không đi học, không đến trường, không đi thi mà có bằng thì đó đúng là “bằng cắp" rồi. Học lực bổ túc văn hóa lớp 5, viết một câu tiếng Việt không thông mà có bằng cử nhân, thạc sĩ, hay tiến sĩ thì đúng là đoạt… bằng cắp, dù có dấu ấn hay triện son của “bộ giáo dục và in bằng cắp" nhà nước XHCN ta.

Thử lấy một trường hợp cụ thể bằng cắp hiện nay ở quê hương… toàn chùm khế ngọt: Ông Lâm Xiếu, giám đốc Sở Bưu Điện An Giang hiện nay. Ông là một đảng viên công thần, xuất thân từ du kích xã. Học chưa hết lớp 5 trường làng, ông theo làm du kích VC. Cách mạng thành công, ông được thưởng công theo học lớp bổ túc văn hóa. Năm nào cũng thi đậu lên lớp dù ít khi đến lớp. Ông được kết nạp vào đảng, làm phó giám đốc, rồi giám đốc Sở Bưu Điện. Trong ba năm liên tiếp, ông đậu ba bằng cắp: cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ. Năm 2006, báo chí (VC) phanh phui trường hợp “bằng cắp" của ông. Ông trả lời tỉnh khô, thật trơn tru, đúng bài bản XHCN: ông không dè ông có nhiều bằng cắp như vậy. Có vài nhân viên thấy ông ăn ở hiền lành, lãnh đạo tốt nên tự động đi thi dùm mà không cho ông biết. Đến bây giờ, nhờ báo chí nói ông mới biết. Rồi nhà nước vẫn để ông yên lành làm… “dám đốc!" Nếu bắt tội ông thì phải cách chức 99 phần trăm giám đốc hiện nay, lấy ai làm “đầy tớ nhân dân?" Nhân dân mà thiếu loại đầy tớ nầy thì lấy ai phục vụ? Đất nước sẽ ra sao? Hơn nữa, ông đâu có tội gì ngoại trừ tội… không hiếu học mà thích bằng cắp! Nguyễn Tấn Dũng cũng xuất thân từ du kích như ông, có học luật ngày nào đâu mà cũng ghi là đậu cử nhân luật và làm thái thú đại diện thiên quốc?

Đó là những con số “bằng cắp thật" do “bộ giáo dục và in bằng cắp" phát ra cho các quan chức giám đốc nhà nước: bằng cắp thật, cấp cho người thật, chỉ có kiến thức là giả thôi. Còn loại bằng giả người thật, bằng thật người giả, hay loại bằng thuê mướn để “tạm dùng" một thời gian (như thuê mướn áo cưới cô dâu, chú rể) thì như lá cây rừng, nước đại dương…, nhiều hơn bằng cắp của Wal*Mart, Viện Đại Học Nhân Dân lớn nhứt thế giới, bán ra.

Dưới ánh sáng chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, xã hội Việt Nam ngày nay quý chuộng bằng cấp và bằng cắp hơn bất cứ dân tộc nào khác trên thế giới. Khi đăng tên ông giám đốc nào thì báo chí, cơ quan truyền thông nhà nước luôn luôn phải ghi thêm bằng cấp thạc sĩ, tiến sĩ… như tiến sĩ giám đốc Lê Văn Đực, thạc sĩ giám đốc Nguyễn Văn Mít. Còn giáo sư thì phải có "học vị" tiến sĩ đi kèm như giáo sư tiến sĩ Phạm Văn Rớt để phân biệt với… giáo sư Lý Chánh Trung hay loại giáo sư chỉ có học hàm mà không có học vị tiến sĩ. Mục đích là để cho thế giới tư bản không dám nghĩ lãnh tụ đảng và nhà nước ta thuộc loại mít đặc. Phóng viên, ký giả nào viết bài đăng báo -- tất cả phóng viên, ký giả đều là quốc doanh, ăn lương nhà nước và viết bài cho 700 tờ báo đảng -- mà quên chi tiết “bằng cắp" là chưa làm tròn thiên chức nhà báo (đời) XHCN; có thể bị kỷ luật vì làm giảm “chất lượng" các đầy tớ của nhân dân anh hùng ta!

HỌC VỊ

Xin mở ngoặc để nói về hai chữ “học vị". Học vị nghĩa là bằng cấp. Thế thôi. “Bằng cấp" là chữ Việt. “Học vị" là tiếng Tàu phát âm Việt theo chủ trương “Việt Trung muôn năm hữu nghị" của bác và đảng! Trước 1975, trong Nam không ai dùng chữ học vị vì nó chứng tỏ tinh thần nô lệ trong cách dùng chữ. Mình có chữ mà không dùng, phải dùng từ Hán Việt để chứng tỏ là đỉnh cao trí tuệ. Mấy ông trí thức khoa bảng miền Bắc XHCN muốn chứng tỏ mình khác người, dùng chữ “học vị" thay bằng cấp cho oai hơn. Trước đây từ “học vị" chỉ dùng cho bằng cấp phó tiến sĩ và tiến sĩ thôi. Bây giờ thời đại đổi mới, mở cửa, dùng thêm cho thạc sĩ và cử nhân. Không ai nói bác Hồ có “học vị tiểu học sơ cấp" (lớp ba trường làng) dù đó là sự thật, trừ phi muốn mất chỗ đội nón.

Cho nên cái (mắc) dịch hiện nay ở xã hội Việt Nam là dịch bằng cấp và dịch bằng cắp. Nó nguy hiểm hơn dịch cúm gà. Nó giết mòn lòng tự trọng của cả dân tộc. Người ta tìm mọi cơ hội để trưng bằng cấp và bằng cắp, thiệt giả khó phân biệt. Có khi hàng giả trông lại bén mắt hơn hàng thiệt. Có “học vị" hay “học hàm giáo sư" chẳng liên hệ gì đến công việc đang làm nhưng vẫn được trưng khoe ra:

• Thạc sĩ Lê Văn Khiên, Giám đốc Nhà Táng Ba Đình, Hà Nội

• Tiến sĩ Trần Văn Sai, chuyên đoán (mò) tương lai, tình duyên, gia đạo, làm ăn, lập gia đình, đầu tư, móc ngoặc, vượt biên…

• Cử nhân Đặng Thị Giả, chuyên viên tiếp thị, cung cấp hàng dõm cho các chợ trời từ Nam ra Bắc…

• Phó Giáo sư Phó Tiến sĩ Vũ Văn Chơm, Giám đốc Hảng Xe Hàng Quá Tải chạy suốt…

Ngày xưa thì phú quý sinh lễ nghĩa. Nhưng lễ nghĩa đã bị chế độ XHCN và phương cách trồng người của bác Hồ đập phá tan hoang nên không còn mấy ai muốn “sinh lễ nghĩa" cả. Ngày nay đảng viên cán bộ cao cấp đã trở thành đại gia đỏ. Để vượt thoát mặc cảm bần nông thất học, lái heo thiến lợn, phu cạo mủ đồn điền cao su…, các đại gia đỏ ngày nay chơi trò “bằng cắp" như phú ông dốt đặc chơi cây kiểng. Chơi mà không biết trồng, không biết chăm sóc, không biết lịch sử của từng loại cây, ngay cả không cần biết tên cây kiểng. Do đó, "giáo dục" trở thành buôn chữ, bán bằng; bằng cấp biến thành bằng cắp!

Descartes, nhà toán học kiêm triết gia Phú-Lang-Sa trước đây, đã bạo phổi tuyên bố: “Tôi suy nghĩ, vậy tôi hiện hữu." Câu này không còn hợp với trào lưu duy vật biện chứng pháp đang lộng hành ở đất nước ta. Suy nghĩ làm cho con người nhức đầu, nhức óc, đâu còn sáng suốt làm việc trị nước. Phụ nữ suy nghĩ nhiều quá thì trán nhăn, má lõm, tốn thêm tiền tân trang da mặt. Phải có cái gì cụ thể hơn để chứng minh sự hiện diện của mình và của người khác. Còn gì rõ rệt hơn mảnh bằng dán trên trán? Bằng cấp hay bằng cắp không thành vấn đề, ai có thời giờ “suy nghĩ" để biết thiệt hay giả? Tôi có bằng cấp/bằng cắp, càng to càng có thể. Vậy thì tôi có, tôi hiện hữu. Và ai muốn hiện hữu… như tôi thì phải biết, phải công nhận là… tôi có bằng cấp. Giản đơn như vậy!

Riêng có ba ngành “công an tra tấn," “giải tán biểu tình," và “khủng bố phá hoại" thì đảng ta vô địch, gồm nhiều nhân tài đỉnh cao trí tuệ, cả thế giới đều biết tiếng. Bộ Giáo Dục và bộ Công An nên phối hợp để lập học vị thạc sĩ và tiến sĩ ba ngành này cho các quốc gia như Miến Điện, Zimbabwe, Sudan, Somalia, Venezuela… gởi người đến học và tu nghiệp. Chắc chắn sẽ thu được nhiều ngoại tệ, đi buôn một vốn bốn lời!

Nếu nhân tài của chế độ CHXHCNVN mà có khả năng thì chỉ cần ¼ số thạc sĩ và tiến sĩ hiện có cũng đủ làm cho nước giàu dân mạnh. Rất tiếc!

Năm 2007, nhà nước cộng sản qua Bộ Giáo Dục và Đào Tạo lên kế hoạch “trồng người" khác: Từ nay đến 2020, tức 12 năm nữa, sẽ đào tạo thêm 20,000 tiến sĩ. Xin viết lại bằng chữ “hai chục ngàn tiến sĩ" để đọc giả không nghĩ là người viết ghi thừa hai con số không. Hai chục ngàn, không phải 200 hay 2000! 10.000 tiến sĩ đào tạo trong nước và 10.000 tiến sĩ đào tạo ở các nước Tây Phương, đặc biệt là Hoa Kỳ. Nghĩ tới cảnh 10.000 tiến sĩ bằng cấp ngoại quốc về nước làm việc dưới sự lãnh đạo của các tiến sĩ “bằng cắp XHCN"…thật kinh hoàng, như trường hợp thạc sĩ Trần Đức Thảo, giáo sư đại học từ Pháp về chiến khu Việt Bắc năm 1950, phục vụ dưới quyền các đảng viên cán cuốc, cán mai. Rồi đâu cũng vào đó hết!

Nhà nước ta “trồng người" như nuôi gà nuôi lợn, nuôi trâu bò công nghiệp! Cứ nuôi ăn đủ tháng, đủ năm, đủ ký thì cho vào lò sát sinh lấy thịt. Đảng và nhà nước quen sử dụng thi nô, nhạc nô, nghệ nô, giáo nô theo đơn đặt hàng nên không thể nào hiểu ý nghĩa của sáng tạo và nghệ thuật. Học lên cấp tiến sĩ là phải có óc sáng tạo và sự sáng tạo không thể ấn định thời gian khi nào có, khi nào thành, và không phải ai cũng có thể nghĩ ra cái mới. Có người chỉ học tới cấp cử nhân hay cao học và dừng lại mà không thể đi xa hơn, trừ phi “đoạt lấy" bằng cắp tiến sĩ XHCNVN!

Anh thiến lợn dạo không thể lên kế hoạch mỗi tháng thiến bao nhiêu con heo vì còn phải tùy thuộc vào số heo nuôi và chủ heo có muốn thiến hay không. Ông bác sĩ không thể lập phương án mỗi tháng phải chữa lành bao nhiêu bệnh nhân vì không biết rõ bao nhiêu bệnh nhân đến khám, khám xong có tiền mua thuốc uống không và tình trạng sức khỏe hiện tại. Đảng có thể định mỗi tháng bắt bỏ tù bao nhiêu người vô tội, thả bao nhiêu người vô tội, cướp bao nhiêu mẫu đất của dân… vì những vấn đề này thuộc quyền sinh sát trong tay của đảng. Nhưng vấn đế chất xám và trồng người không phải là chuyên môn của bác, của đảng! Tội nghiệp quá! Thiên hạ chỉ có bốn bồ ngu, sao lại dành trọn hết?

Để có thể nghĩ ra cái mới, có óc sáng tạo là cả một quá trình học vấn, được khuyến khích suy nghĩ, tự do suy nghĩ, tìm thấy cái sai trong hiện trạng. Chế độ cộng sản chỉ muốn mọi người “nhứt trí" với đảng, với lãnh tụ đảng dù lãnh tụ là những người ít học, cán mai cán cuốc, chuyên chế về suy tư hơn bất cứ chế độ chính trị nào trong lịch sử loài người, thì làm sao có người dám nghĩ ra cái mới để làm luận án tiến sĩ?

Tìm khắp các quốc gia tiên tiến Tây Phương, các trường đại học danh tiếng, không có nơi nào dám bạo phổi định số người lãnh bằng tiến sĩ hàng năm như định mức trâu bò giết thịt. Các bịnh trầm kha của những người được tôi luyện bằng “tư tưởng HCM" là ở chỗ suy nghĩ tầm bậy tầm bạ mà cứ tưởng mình khôn nhất thiên hạ!

TU SĨ VÀ BẰNG CẤP

Người không đi tu háo danh, gian dối, lấy không làm có… là những việc làm sai trái thường xảy ra. Bởi đó mà người ta gọi cõi đời là thế gian, trần tục. Nhưng người tu hành mà gian dối, háo danh, khoe khoang, khoe bằng, khoe chức, khoe của... là điều không ai có thể chấp nhận được. Người tu hành bất cứ đạo nào phải là hình ảnh khiêm cung, siêu thoát, đơn giản trong cung cách sống và lời nói. Nếu không, sao xứng đáng gọi là lãnh đạo tinh thần, hướng dẫn đời sống tâm linh? Vậy mà bịnh khoe bằng cấp/bằng cắp vẫn không tha giới tu sĩ Việt Nam trong nước và nhất là ở hải ngoại.

Một thượng tọa có bằng Ph. D. chủ lễ cầu siêu cho người chết có gì khác hơn một thượng tọa không có Ph. D.? Đức Phật Thich Ca sau khi xuất gia tu hành đâu còn xưng mình là Thái Tử? Chính cái tâm, cái đức của người tu hành, không phải cấp bằng hay chức tước, mới thật sự quan trọng.

Linh mục là chức thánh do Đức KiTô lập nên trước khi thọ hình. Chức này phải cao cả hơn hết ở thế gian, không gì có thể so sánh được. Người ta có thể bỏ tiền ra mua bằng cắp, chạy chọt quan chức nhưng không thể dùng tiền mua chức linh mục. Trong thời gian 15 năm qua ở Việt Nam, có trường hợp gia đình phải cắn răng chi tiền, “lịch sự” với quan chức cộng sản để chi bộ đảng cộng sản chấp thuận cho con em được phong chức linh mục, nhưng đây không phải là mua chức vì ứng cử viên đã hội đủ mọi điều kiện đối với Hội Thánh và giáo quyền:

Thế chiến quốc thế Xuân Thu
Gặp thời thế thế thời phải thế!


Nhưng một số lớn linh mục đã không cảm thấy chức linh mục là chức cao quý nhất nên mới có thêm những tước vị lòng thòng đi kèm, để phân biệt cá nhân mình với các linh mục... tầm thường khác: linh mục nhạc sĩ Nguyễn Văn A, linh mục tiến sĩ Vũ Văn M, linh mục giáo sư tiến sĩ Lê Văn X... Soạn nhạc, viết nhạc thì giáo dân biết mình là nhạc sĩ rồi, cần gì phải xưng danh là linh mục nhạc sĩ? Và xưng để làm gì? Bán CD, DVD nhạc? Ở Hoa Kỳ hầu hết các giáo sư đều có bằng Ph. D. Giáo sư mà không có bằng Ph. D. thật là họa hiếm và phải thật giỏi, xem bằng Ph. D. chẳng vào đâu nên không bận tâm đạt lấy, như trường hợp linh mục Henri Nouwen, tác giả hơn 40 quyển sách nổi tiếng. Vậy đâu cần thiết phải xưng danh là giáo sư tiến sĩ? Trừ phi muốn phân biệt mình với các “giáo sư” từ Việt Nam chạy sang! Đôi khi chính các ông, các bà giáo dân đã tự động gọi nâng các cha cố, thầy của mình lên khiến các ngài lỗi đức khiêm nhường và bị “tục hóa!”

Một vấn đề khác đáng nói là hiện tượng manh nha trong giới tu sĩ VN ở hải ngoại trong mười năm qua là hiện tượng học tiến sĩ hàm thụ online từ một số trường, nhất là các trường hàm thụ ở tiểu bang California. Tiểu bang California có quy chế xin mở trường đại học khá đặc biệt và lỏng lẻo. Vài người có bằng Ph. D. hợp lại là có thể xin mở trường đại học gồm... một thầy, một cô, một chó cái! Các trường này không được các hội nghề nghiệp chuyên môn liên hệ công nhận (accredited). Sinh viên học hàm thụ online, một năm hai lần về trường để ôn tập một tuần. Nhưng học phí thì rất đắc, và khi “tốt nghiệp” chỉ dùng bằng cấp/học vị để treo tường, in trên thiệp mà không tìm được việc làm tương xứng. Nói khác, đây là những trường chuyên phân phát “bằng cắp,” dành cho các sinh viên ngoại quốc thuộc thành phần con ông cháu cha, cô chiêu cậu ấm thích du hí mà không thích học, nhưng lại muốn có... bằng cấp to để về nước lòe thiên hạ và nối nghiệp cha ông! Vậy rõ ràng những trường... học đại này được lập ra không phải vì mục đích giáo dục, và người theo học cũng không phải muốn học mà chỉ muốn có... bằng cắp! Một linh mục VN theo học trường loại này, đỗ bằng “Psych Doc” (Tiến sĩ Tâm Lý Học!), đã ghi hai chữ này khá to sau chức linh mục và tên mình trên các bài viết trên mạng! Nhưng cũng có linh mục tự trọng, đậu bằng cắp loại này không dám khoe!

Trong ba năm qua, vài linh mục Việt Nam có bằng tiến sĩ họp nhau lại lập chương trình học tiến sĩ hàm thụ về tôn giáo/thần học/mục vụ ở California để giúp các linh mục VN... hiếu học. Chương trình học ba năm, bằng tiếng Việt với học phí hơn 20.000 đô la một năm. Vài giáo xứ, cộng đoàn VN phải... gánh chịu học phí này một cách bất đắc dĩ để linh mục chánh xứ/ quản nhiệm của mình... tu học thêm, để giảng Lời Chúa về phép công bằng cho đúng hơn?!

Từ cát bụi hình thành, con người sẽ trở về với bùn đất, cát bụi. Danh vọng, quyền hành, bằng cấp/bằng cắp… không làm đổi thay thân phận con người: chết! Người tu hành há chẳng biết câu “Việc đời thành hay bại, muôn sự cũng là không?” Sao lại thích bon chen giữa chợ đời trần tục, thế gian đầy gian dối?

“Bác hỏi tôi đi học để làm gì?”

Câu hỏi này khởi đầu một bài tập đọc trong quyển “Quốc Văn Giáo Khoa Thư” lớp ba mà nhiều đọc giả có học qua, thời 1947-1954. Nếu câu trả lời là:

“Tôi đi học để biết đọc, biết viết, biết tính toán... và làm quan để cả họ được nhờ...” thì học tiến sĩ ở đâu, trường nào cũng không thành vấn đề. Nếu mục đích chỉ có vậy thôi thì hà tất phải học đến “học vị tiến sĩ” chi cho mệt xác thân. Và nếu là con cháu đại gia đỏ thì cứ theo nguyên tắc “trước là du hí, sau là online, hàm thụ” để về tiếp nối sự nghiệp cha ông làm lãnh đạo! Dịch ra tiếng Việt thì “tiến sĩ” nào cũng là tiến sĩ. Ph. D. của phái bạch đạo và Ph. D. hay Doctor của phe hắc đạo hàm thụ online đâu khác gì! Có dấu trademark Made in USA mang về Việt Nam là nhứt rồi. Ra Wal*Mart mua mẫu bằng Ph. D., Doctor, Master, Bachelor... rồi viết tên mình vào, về Việt Nam ai biết? So với bằng cắp của nhà nước CHXHCNVN còn đẹp hơn nhiều!

“Là người trí thức trước hết là phải biết ngượng” (Nguyễn Văn Lục). Còn biết ngượng là còn muốn hướng về cùng đích Chân, Thiện, Mỹ. Trong xã hội Việt Nam hôm nay, tìm ra ông thạc sĩ, tiến sĩ được nuôi dưỡng bằng “tư tưởng Hồ Chi Minh” biết ngượng quả là điều rất khó. Lãnh tụ đảng, nhà nước, quốc hội, cả bộ chánh trị và trung ương đảng, quan chức, nói khác cả bộ máy cầm quyền thống trị nói láo thật trơn tru, không mắc cỡ thì bảo đàn em dưới trướng “biết ngượng” sao được? Biết ngượng thì sao gọi là… con người mới xã hội chủ nghĩa? Biết ngượng là dấu chỉ của con người trưởng thành, văn minh. Thử hỏi Trần Huy Liệu có biết ngượng khi gia công nặn đẽo “anh hùng liệt sĩ Lê Văn Tám” làm thần tượng cho các cháu ngoan bác Hồ?

Với phương cách trồng người của bác và đảng, “khỉ trình luận án, đười ươi giảng bài” thì thành quả bằng cấp trở thành bằng cắp đâu có chi lạ! Điều lạ là lòng tự trọng của cả một dân tộc bị kẻ cầm quyền cưỡng bức mà chế độ vẫn tiếp tục tồn tại…

Thằng Mõ TNB