Saturday, May 17, 2008

Giám Sát Viên Janet Nguyễn Thân Cộng (?)

Cuộc bầu cử sơ bộ chức vụ Giám Sát Viên đơn vị I vào ngày 3 tháng 6 năm 2008 giữa 3 ứng cử viên Việt Nam sắp đến vòng chung cuộc. Trận chiến bắt đầu nóng rực khắp cộng đồng vì những lời tố cáo lẩn nhau. Take2Tango Weekly sẽ có cuộc mạn đàm đặc biệt với nghị viên Dina Nguyễn, luật sư Trần Văn Hòa và giám sát viên Janet Nguyễn.

Giám Sát Viên Janet Nguyễn.
Nhiều tài liệu "bôi bẩn" nhau được tung ra một cách thẳng thừng. Để bạn đọc Take2Tango khắp nơi tiện theo dõi, chúng tôi xin thu lượm một số sự kiện như sau:

Theo nhà báo Trần Nhật Phong, trong liên tiếp chưa đầy 10 ngày, Luật sư Trần Văn Hòa, người đang tranh cử chức Giám Sát Viên đơn vị 1 và ghi danh theo đảng Dân chủ tại quận Cam, theo các ghi nhận trên những trang blog, các đơn khiếu nại đều nhắm vào hồ sơ tài chánh của ông Hòa mà họ tin rằng đã không được rõ ràng đồng thời vi phạm luật tranh cử.

Lá đơn đầu tiên theo tường trình, một thành viên trên blog Red County/OC Blog có tên là Jubal đã gởi đơn khiếu nại đến nha biện lý quận Cam về hồ sơ tài chánh mà nhân vật này cho rằng ông Hòa đã vi phạm vào luật tranh cử. Theo đơn khiếu nại, ông Hòa đã không trình bày rõ ràng hồ sơ tài chánh tranh cử của ông từ ngày 1 tháng Giêng cho đến ngày 17 tháng 3 năm 2008. Jubal còn cho biết, ông ta đang giữ bản copy 2 tấm check ký ra từ văn phòng của ông Hòa, ghi trả cho nhân viên trong ban tranh cử của ông Hòa. Theo ông Jubal, Luật sư Trần Văn Hòa đã không kê khai những chi thu tài chánh một cách rõ ràng từ quỹ tranh cử của ông ta.

Lá đơn thứ 2 được gởi ra chỉ cách lá đơn đầu tiên có vài ngày do một tổ chức có tên gọi là tổ chức quan sát tài chánh tranh cử. Người đứng ra khiếu nại là bà Shirley Grindle (Campaign finance watchdog). Theo bà này cho biết, ông Trần Văn Hòa đã không báo cáo rõ ràng về các chi tiêu tài chánh của ông trong cuộc tranh cử. Lá đơn được gởi đến Bộ Tư pháp tiểu bang California, trong đó bà Shirley Grindle đã chỉ ra rằng, một thành viên trên blog TheLiberalOC.com có tên là Chris Prevatt, đã từng tố cáo người cố vấn cũng là trưởng ban vận động tranh cử cho ông Hòa, Edgardo Reynoso, đã ở khách sạn miễn phí theo lời yêu cầu của ông Nguyễn Đỗ Phủ là thủ quĩ của ông Hòạ Theo lời bà Shirley Grindle, ông Hòa đã hoàn toàn vi phạm một đạo luật có tên gọi là TIN CUP, một đạo luật nằm trong các luật lệ về tài chánh tranh cử trong quận.

Nghị Viên Dina Nguyễn.
Như vậy, hiện nay ông Trần Văn Hòa sẽ đối diện với cả 2 cơ quan lớn về các giải thích liên quan đến tài chánh tranh cửa của ông, bao gồm nha Biện lý Quận Cam (OC Disttric Attorney) và Bộ Tư pháp tiểu bang California (State Attorney General).

Trong khi đó, một bài viết do Liên Ủy Ban Chống Nghị Quyết 36 gửi tràn lan trên Net tố cáo trực tiếp vào GSV Janet Nguyễn như sau:

Trước năm 1975, những tên đặc công CS nằm vùng là những tên tỏ ra chống Cộng một cách công khai và ác liệt nhất, mục đích là để chúng che mắt và lừa phỉnh chính quyền VNCH len lỏi nằm vùng tại các cơ quan quan trọng nhất để lấy tin tức và pha hoạị Ngày nay tại hải ngoại cũng vậy, có những người miệng thì hô hào chống Cộng rất hăng say nhưng đàng sau lại chính là những người thi hành nghị quyết 36 của CSVN một cách tích cực nhất. Họ cố tình làm phân hóa tập thể người Việt quốc gia trong mục tiêu làm suy yếu tiềm năng chống Cộng của một cộng đồng người Việt quốc gia đông đảo và mạnh mẽ nhất tại hải ngoại. Sau khi nghiên cứu cặn kẽ một số tài liệu và bằng chứng, Liên Ủy Ban nhận thấy có bổn phận và trách nhiệm phải công bố tất cả những dữ kiện này với đồng hương.

Cảnh giác GSV Janet Nguyễn về hành tung của một số nhân vật đáng nghi ngờ đang công khai lộ diện yểm trợ cuộc tranh cử của cô

- Ông Nick Le Công, tự xưng là Luật Sư Lê Công Tâm (mặc dầu chưa bao giờ là luật sư thực thụ tại Việt Nam cũng như tại Hoa Kỳ) hiện đang giữ chức Cố Vấn Ðặc Biệt cho GSV Janet Nguyễn. Ông Lê Công Tâm chưa hề là người đấu tranh chống Cộng từ 1975 đến nay, ngoài ra ông đã từng có quan hệ mật thiết và làm ăn lâu năm tại Việt Nam sau năm 1975, trước khi xuất hiện trở lại khu Little Saigon dưới danh nghĩa Cố vấn đặc biệt cho GSV Janet Nguyễn.

- Bên cạnh ông Lê Công Tâm, GSV Janet Nguyễn còn được sự hỗ trợ mạnh mẽ của những người như ông Tony Lâm, Eric Lê, Hồ Văn Xuân Nhi và toàn ban biên tập Tuần Báo Việt Weekly. Ðây là những thành phần đã từng bị đồng bào Nam Cali cáo buộc là “thân Cộng, vận động cho vấn đề giao thương với Việt Nam bất kể tình trạng vi phạm nhân quyền ...”. Trong chuyến viếng thăm Quận Cam của Chủ Tịch CSVN Nguyễn Minh Triết vừa qua, chính những nhân vật này đã trực tiếp hoặc gián tiếp đứng ra mời và phân phối vé mời đến quan khách và giới thương gia gốc Việt tại Quận Cam tham dự tiệc tiếp đón Nguyễn Minh Triết tại Dana Point.

Trong cuộc biểu tình chống Việt Weekly, GSV Janet Nguyễn còn biện hộ cho Việt Weekly trong các bài phỏng vấn trên báo chí Anh ngữ rằng đây là “vấn đề tự do ngôn luận và những ai không đồng ý với quan điểm của Việt Weekly thì đừng đọc tờ báo đó ...”. Trên thực tế, Việt Weekly chỉ lợi dụng quyền tự do ngôn luận để bôi bác những giá trị hay biểu tượng của người Việt quốc giạ Tuần qua, GSV Janet Nguyễn còn công khai cho ViệtWeekly phòng vấn như một hình thức quảng cáo cho việc tranh cử của Cô.

Một nhân vật “bí mật” yểm trợ tích cực GSV Janet Nguyễn

Một nhân vật nữa, ít người biết đến đó là Eric Lê, còn được biết dưới tên Lê Công Trứ hay Lê Công Trí (anh em với Lê Công Tâm?) Eric Lê Công Trứ là aỉ Eric Lê hiện là chủ tịch tổ chức Vietnam Business Association, tức Hiệp Hội Doanh Thương Việt Nam. Tổ chức này có trang nhà trên lưới điện toán ở địa chỉ http://www.vietnamba.com/http://www.vnba.org/. Eric Lê đã từng sử dụng tấm danh thiếp nền đỏ với đầy đủ phù hiệu của lá cờ đỏ sao vàng của Cộng Sản VN và địa chỉ của cơ sở tại số 3943 Irvine Blvd., # 249, Irvine, CA 92602. Web site của tổ chức này có liệt kê đầy đủ các công ty Việt Nam có cơ sở làm ăn tại Hoa Kỳ và các công ty Hoa Kỳ làm thương mại tại Việt Nam. Nhiều người cho rằng đây có thể là một tổ chức trá hình của CSVN để chỉ đạo hoặc thi hành nghị quyết 36 tại hải ngoại nhằm nhiều mục tiêu, trong đó mục tiêu chính là dồn nỗ lực đưa người vào chính trường dòng chính và xúi bẩy, mua chuộc những người nhẹ dạ làm tay sai cho CSVN, gây xáo trộn, tung hỏa mù làm mất niềm tin của đồng hương Việt tại Nam Calị

Vietnam business association của Eric Lê cũng là tổ chức chính thức đứng tên trong thiệp mời tiệc tiếp đón Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nước CSVN, đến Dana Point, Quận Cam vào hồi tháng 6 năm 2007. Ðịa chỉ và số điện thoại trên danh thiếp của Eric Lê cũng là địa chỉ và số điện thoại chính thức của Vietnam business association tại Ivinẹ

Liên hệ với cuộc viếng thăm Little Saigon Radio

Eric Lê cũng chính là người đã đích thân đưa Tổng Lãnh Sự CSVN Trần Tuấn Anh đến Ðài Little Saigon Radio để thăm gặp ông Vũ Quang Ninh mà không hề báo trước cho ông Ninh cũng như không báo trước cho chính quyền địa phương để được hộ tống như thường lệ. Sự việc khá bí mật này sau đó đã được Tuần Báo Việt Weekly tiết lộ và phổ biến nhằm mục tiêu đánh phá Ðài Little Saigon Radio. Ông Vũ Quang Ninh đã quen biết Eric Lê trong bữa cơm gây quỹ tracnh cử của Janet trong kỳ bầu cử trước. Ông Vũ Quang Ninh cho biết chính Eric Lê đã dẫn Trần Tuấn Anh, Tổng Lãnh Sự CSVN ở San Francisco đến thăm Ðài Little Saigon và mời ông Ninh chụp hình chung với Trần Tuấn Anh và trước khi ra về, Eric mới đưa cho ông Ninh tấm danh thiệp của Trần Tuấn Anh. Vài hôm sau tấm hình này đã được Việt Weekly dùng để tấn công Ông Vũ Quang Ninh và đài Little Saigon.

Vậy Eric Lê là ai để được một viên chức cao cấp của chính quyền CSVN như tên Tổng Lãnh Sự Việt Cộng tại San Francisco là Trần Tuấn Anh tin dùng như vậỷ Phải chăng đây là một âm mưu của CSVN, qua nghị quyết 36, nhằm triệt hạ Ðài Little Saigon Radio nói riêng và một vài cơ quan truyền thông quan trọng có uy tín trong cộng đồng người Việt nói chung, mà chúng thấy là bất lợi cho công cuộc xâm nhập và tuyên truyền của chúng vào cộng đồng VN? Gần đây nhất có nhiều tin đồn cho rằng Eric Lê chính là người đã tiết lộ hình ông Ðỗ Ngọc Yến, cựu chủ nhiệm Nhật Báo Người Việt chụp chung với các viên chức Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN? Tại sao những tấm hình này đã được chụp từ rất lâu, mãi đến bây giờ mới được phanh phui khi ông Ðỗ Ngọc Yến, người bị cáo buộc chính, đã qua đời và khi ông Ðỗ Việt Anh, ông Vũ Ánh và Vũ Quý Hạo Nhiên, những người từng hỗ trợ tối đa cho Janet Nguyễn trong kỳ bầu cử trước, vừa bị Báo Người Việt sa thải vì tội thân Cộng và bôi bác lá cờ VNCH trong bồn rửa chân?

Trong vụ kiện với Bác Sĩ Trần Hùng Phong để đòi lại số tiền $400,000 dollar tiền mặt mà Eric Lê cáo buộc là đã cho Bs Trần Hùng Phong vay mượn. Ðây chỉ là số tiền nhỏ của Eric Lê, hồ sơ địa ốc tại Quận Cam cho thấy Eric Lê đứng tên một căn nhà lớn trên đồi Orange Hill trị giá trên 1 triệu dollar. Căn nhà này được mật báo là nơi các viên chức Cộng Sản Việt Nam nghỉ lại khi đến thăm Quận Cam. Vấn đề ở đây là tại sao một thanh niên còn trẻ trên dưới 40 tuổi, mới đến định cư tại Hoa Kỳ dưới danh nghĩa một du học sinh, mới hành nghề địa ốc mà đã có vốn liếng tài sản lớn như vậỷ Nếu không phải là kinh tài nằm vùng của CSVN?! Gần đây Eric Lê còn tỏ ra rất tích cực tham dự vào các sinh hoạt chính trị có ảnh hưởng quan trọng đối với công đồng Việt Nam tại hải ngoạị

Một thế lực hỗ trợ mới

Vào tháng 5 năm 2006, khi kết quả đếm phiếu vừa ngã ngũ, GSV Janet Nguyễn đã tổ chức buổi tiệc mừng chiến thắng tại Embassy Suite Hotel với sự tiếp tay tích cực của ông Tony Lâm và sự hỗ trợ của Eric Lê. Một bản tin có hình đính kèm do ông Vũ Ánh viết đăng trên Nhật Báo Người Việt số ra ngày 31 tháng 5 năm 2007 cho thấy Eric Lê cùng với luật sư riêng của mình đã có mặt để hỗ trợ GSV Janet Nguyễn trong buổi tiệc mừng chiến thắng nàỵ Giới am tường chính trị tại đây cho rằng khi CSVN nhận thấy trong cộng đồng tỵ nạn Việt Nam vừa xuất hiện một nhân vật chính trị mới, theo chỉ đạo của nghị quyết 36, CSVN qua đám tay sai nằm vùng, đã lợi dụng thời cơ, dồn sự hỗ trợ tối đa cho nhân vật này, đó là GSV Janet Nguyễn, rồi dùng nhân vật này trước là gây mâu thuẫn chia rẽ trong hàng ngũ các dân cử gốc Việt có quan điểm chống Cộng. Sau đó, qua nhân vật này có thể thực thi nghị quyết 36 một cách âm thầm nhưng có hiệu lực hơn. Hồ sơ đóng góp quỹ tranh cử của GSV Janet Nguyễn cho thấy Eric Lê dưới tên Tru Le đã tặng một số tài chánh cho GSV Janet ngày 22 tháng 1 năm 2007.

Vấn đề đặt ra ở đây là Liên Ủy Ban và một số đồng hương am hiểu tình hình, đều thắc mắc tại sao hầu hết những nhân vật bị đồng hương cáo buộc là thân Cộng đều là những người tích cực trong ban yểm trợ Janet Nguyễn tranh cử, trong số có cà chủ nhân Leés Sandwiches đã ủng hộ quỹ tranh cử của GSV Janet 10,000 đô. Thi hành nghiêm chỉnh nghĩa vụ của Liên Ủy Ban đã được Ðại Hội tín nhiệm bầu ra vào ngày 15/07/2007 tại phòng sinh hoạt của Thành phố Westminster, chúng tôi có nhiệm vụ phải tìm hiểu và nghiên cứu rất kỹ càng về sự xâm nhập của CSVN vào cộng đồng tỵ nạn qua những liên hệ và kết hợp chặt chẽ của các thành phần trong ban Yểm Trợ GSV Janet như ông Lê Công Tâm, cựu NV Tony Lâm, ông Hồ Văn Xuân Nhi và toàn ban biên tập Tuần Báo Việt Weekly và xin báo cáo để đồng hương được biết để rộng đường dư luận và tùy nghi quyết định khi chọn đại diện cho mình trong ngành luật.

Những bí mật qua việc Quận Cam tiếp đón Chủ Tịch CSVN Nguyễn Minh Triết

Chiến công đầu tiên nhờ sự hỗ trợ của Eric Lê đối với Janet Nguyễn là việc đưa được Chủ Tịch CSVN Nguyễn Minh Triết đến Quận Cam với đầy đủ sự bảo vệ và tiếp đón rất cản mật của chính quyền và cảnh sát Quận Cam là một thách thức lớn lao với cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại nam Californiạ Việc tổ chức cuộc tiếp đón NMT tại Dana Point là một điều hết sức bất ngờ cho cộng đồng VN bởi vì trước đó ai cũng suy đoán là cuộc tiếp đón chỉ có thể xảy ra tại San Francisco hay một nơi nào đó xa cộng đồng người Việt. Trong thời gian soạn thảo kế hoạch biểu tình, Ủy Ban đặc nhiệm chống Cộng đã tổ chức một buổi họp khoáng đại để yêu cầu báo chí cũng như quý vị dân cử hoặc bất cứ đồng bào nào biết, giúp đỡ bằng cách thông báo cho Ủy Ban biết nơi đến của phái đoàn Nguyễn Minh Triết để Ủy Ban tổ chức biểu tình, Ủy Ban đã phải họp bàn liên tục để chờ tin từng giờ từng phút về địa điểm và thời gian bọn Việt gian tổ chức cuộc tiếp đón NMT. Mãi cho tới khi một thiệp mời dự Tiệc từ văn phòng lễ tân (office of protocole) thuộc quận Cam, do một nghị viên nhận được tiết lộ ra, thì ban tổ chức mới xác định được địa điểm tiếp đón NMT đó là một khách sạn sang trọng tại Dana Point thuộc phạm vi Quận Cam.

Vấn đề được đặt ra ở đây là tại sao khi mọi chuyện tiếp đón đã được chuẩn bị rất kỹ càng trước đó với sự tiếp tay tích cực của chính quyền Quận Cam mà GSV Janet Nguyễn, trong Hội Ðồng Giam Sát, lại không hề thông báo gì cho cộng đồng trong khi LS Andrew Ðỗ, phụ tá đặc biệt của GSV Janet, là người đến dự họp với UB đặc nhiệm và trong lời phát biểu, Ls Andrew Ðỗ đã hứa sẽ tường trình cho GSV Janet và sẽ hết sức hỗ trợ Ban Tổ Chức để dò tìm và thông báo kịp thời cho cộng đồng biết nơi đến của NMT. Thế nhưng rất tiếc cả cộng đồng Việt Nam không hề hay biết gì về địa điểm đón tiếp NMT cho đến khi nhờ vào sự tiết lộ của một vị dân cử nhận được thiệp mờị Khi biết được, mọi chuyện đã quá trễ để cộng đồng Việt Nam có thể chuẩn bị một kế hoạch đối đầu với phái đoàn NMT một cách có hiệu quả hơn.

Một điều bí ẩn nữa là trong suốt thời gian chuẩn bị cho cuộc biểu tình chống NMT, GSV Janet Nguyễn không những không hề thông báo tin tức về địa điểm đón tiếp NMT mà cô cũng không hề lên tiếng ủng hộ cuộc biểu tình chống NMT cho đến khi Báo Orange Register và Ban Tổ chức Biểu tình lên Ðài Little Saigon tiết lộ tin là văn phòng Lễ Tân thuộc Hội Ðồng Giám Sát Quận Cam đã chính thức gửi thiệp mời các quan khách và dân cử đến dự tiệc đón tiếp NMT tại Dana Point, lúc đó GSV Janet mới cho đọc một thông báo yểm trợ cuộc biểu tình vào giờ chót. Thái độ này cũng được phản ảnh qua việc GSV Janet Nguyễn đã không hề lên tiếng hỗ trợ cuộc biểu tình chống Tuần Báo Việt Weekly, ngược lại cô còn tuyên bố với Tuần Báo OC Weekly rằng quan điểm của cô là, “Việt Weekly có quyền tự do báo chí và ai không đồng ý thì đừng đọc báo Việt Weekly...”. Cuộc biểu tình chống Việt Weekly một phần cũng vì Việt Weekly đã hỗ trợ và phổ biến quan điểm của nhà cầm quyền CSVN liên quan đến chuyến viếng thăm của Nguyễn Minh Triết.

Vụ biểu tình chống Nhật Báo Người Việt

Nhiều người nghi ngờ và đồn đoán Eric Lê và Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN tại San Francisco có thể nhúng tay vào cuộc biểu tình chống Nhật Báo Người Việt?!

Từ những ngày đầu của cuộc biểu tình chống Báo Người Việt, GSV Janet Nguyễn, cùng với ông Lê Công Tâm, Ls Andrew Ðỗ và ông Ðỗ Việt Anh, (chủ nhiệm Báo Người Việt vừa bị sa thải), đã đến tận nơi biểu tình để thăm hỏi người biểu tình và thắp hương trước bàn thờ được đặt trước Báo Người Việt. Những người biểu tình sau đó đã được cung cấp hai tấm ảnh có hình ông Ðỗ Ngọc Yến tiếp xúc với các viên chức cao cấp của CSVN và hai tấm hình đó đã trở thành trọng tâm của cuộc biểu tình hiện naỵ Những tấm ảnh này chỉ có thể đến từ Tòa Lãnh Sự của CSVN. Vấn đề được đặt ra là Tòa Lãnh Sự CSVN đã đưa ra những tấm ảnh này qua tay ai để trao lại cho những người biểu tình?

Nhiều nguồn tin từ Little Saigon đã cho rằng chính ông Lê Công Tâm đã đi gặp ban giám đốc của Nhật Báo Người Việt để yêu cầu đưa nhóm chủ nhiệm/chủ bút/TTK (Ðỗ việt Anh, Vũ Ánh và Vũ Quý Hạo Nhiên vừa bị sa thải) trở lại vai trò điều hành Báo Người Việt mục đích để tiếp tục hỗ trợ GSV Janet Nguyễn, nếu không những rắc rối sẽ tiếp tục xảy rạ Quả nhiên sau đó, những tấm ảnh Ðỗ Ngọc Yến được phổ biến trên Internet và được những người biểu tình khai thác để chống lại Nhật Báo Người Việt. Cô Ðỗ Bảo Anh, khi trả lời phóng viên Nhật Báo ỌC. Register, trong bản tin ra ngày 27 tháng 3 năm 2008 đã nói thẳng rằng, “cuộc biểu tình này là một phần do âm mưu của những người cộng sản VN nhằm đóng cửa tòa báo và tất cả những điều này đang xảy ra trong một bầu không khí đầy chính trị dẫn tới cuộc bầu cử vào tháng 11 sắp tớị” Nhiều người đã đặt câu hỏi có phải cuộc biểu tình chống lại Nhật Báo Người Việt được kéo dài đến ngày hôm nay là do âm mưu thọc gậy bánh xe của chính quyền CSVN muốn triệt hạ một cơ quan ngôn luận quan trọng trong cộng đồng Việt Nam hay không? Nhờ vào sự nhúng tay của Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN, những người hỗ trợ GSV Janet Nguyễn thừa nước đục thả câu muốn dành lợi điểm về chính trị trong cuộc tranh cử hiện naỵ Mặc dầu hai mục tiêu khác nhau, nhưng nguồn gốc có thể đến từ sự quan hệ bí mật từ Tòa Lãnh Sự CSVN qua trung gian của những người nằm vùng trong cộng đồng Việt Nam.

Nhiều thắc mắc cần được GSV Janet trả lời thỏa đáng trước khi cộng đồng cân nhắc có nên bầu cử cho cô không.

- Thứ nhất, Hội Ðồng Giám Sát Quận Cam đã họp và chấp thuận cho phái đoàn CSVN Nguyễn Minh Triết đến Dana Point để tổ chức buổi tiếp tân vào thời điểm nàỏ Ý kiến của Cô về việc này ra saỏ Thuận hay chống?

- Tại sao vấn đề được giữ kín và không thông báo cho cộng đồng mà cô là người đại diện chính thức?

- Tại sao khi thiệp mời do văn phòng Lễ Tân trực thuộc Quận Cam chính thức gửi đến quan khách mời dự Tiệc tiếp đón NMT mà Giám Sát Viên không thông báo cho cộng đồng Việt Nam biết?

- Có đúng ông Lê Công Tâm đã tiếp xúc với ban lãnh đạo của Nhật Báo Người Việt để đòi tiếp tục hỗ trợ cho việc tranh cử của GSV trước khi hai tấm ảnh được phổ biến hay không?

- GSV Janet có xác nhận ông Eric Lê là một người quan trọng trong ban Yểm Trợ của cô, đã chụp nhiều hình bên cạnh cô chính là người đã đứng ra tổ chức tiệc tiếp đón NMT và tổ chức của ông này đã chính thức đứng tên trong thiệp mời khách tham dự tiệc tiếp đón Nguyễn Minh Triết tại Dana Point hay không?

- Cô nghĩ sao về quan hệ của ông Eric Lê đối với chính quyền CSVN qua những việc nêu trên?

- Tại sao không thấy một nhân vật chống Cộng quan trọng nào trong thành phần yểm trợ GSV mà nhận thấy đa số là những người có thành tích thân Cộng bị đồng bào dị nghị từ nhiều năm naỷ

Nếu những câu hỏi này không được GSV Janet quan tâm giải thích một cách thỏa đáng, Liên Ủy Ban và những người chống Cộng sẽ tiếp tục đánh dấu hỏi về hành tung của Giám Sát Viên Janet Nguyễn khi cô có những quan hệ thân thiết với những thành phần tiếp tay cho CSVN là những kẻ luôn luôn tìm cách tạo ra những bất ổn, những nghi ngờ chia rẽ liên tục trong cộng đồng Việt Nam để cộng đồng này không thể vững mạnh và yên ổn để dồn nỗ lực chống lại sự lũng đoạn của cộng sản VN qua nghị quyết 36.

Thay mặt Liên Ủy Ban chống Nghị Quyết 36
Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Xuân Tùng, Trần Trọng An Sơn

http://take2tango.com/?display=932


Phở Bò Việt Tân

Loài Rắn Độc
Kim Âu

Sau khi bài “Liêm sỉ của người lính” được đưa lên liên mạng, chúng tôi nhận được một số email phản hồi. Tuyệt đại bộ phận email đều biểu lộ sự đồng tình với hành động của chúng tôi. Lác đác đếm trên đầu ngón tay vài email của những người thuộc băng đảng Phở Bò Việt Tân, đặc biệt là hai Viẹạt Tân cái (Ðỗ Thuấn và Mỹ Linh) phản ứng rất là “mất vệ sinh”. Ðã quá quen với trò chữ nghĩa “negative”. Chúng tôi không phí thời gian với đám “ăn cơm chúa , múa tối ngày. Trình độ của bọn Phở Bò Việt Tân vốn chẳng có lý luận. vả lại băng đảng bịp bợm thì việc gì cũng mưu đồ gian dối nên chỉ cãi chầy cãi cối, chưỉ bới bừa bãi là coi như “hoàn thành nhiệm vụ” của đảng giao. Ðến lúc thấy thêm một e mail của cô Bút Vàng, liếc sơ qua thấy ông Hoàng Cơ Ðịnh chấp bút, chúng tôi cũng hơi ngạc nhiên. Con rắn độc này bao nhiêu năm nay hiếm khi lên tiếng. Hoàng Cơ Ðịnh chỉ quen đếm và diếm, chứ viết lách và lý luận thì hết sức tầm thường, công việc chính của Ðịnh sau khi cùng anh y dựng chiêu bài Kháng Chiến Bịp ôm trọn gói số tiền (đồng tiền xiết máu”) đóng góp của đồng bào, chiến hữu là y rúc sâu vào hang luyện nọc, chỉ xua đám rắn con ra cắn xé, phun nọc để tàn hại cộng đồng ỳ.

Ðọc hết email của Ðịnh, download file đính kèm, chúng tôi mới biết nguyên nhân làm cho độc xà lú đầu ra khỏi lỗ. Số là ông Lê Duy San có nhận được bài viêt của chúng tôi, đọc xong, ông San bỏ công "lay out" lại tử tế và chắc có đôi chút tâm đắc nên ông đã thay cái đề bài từ "Liêm sỉ của người lính" thành "Lý do tế nhị" cho lịch sự (có lời cảm ơn ông San) và phát tán trên diễn đàn. Việc làm của ông San vô tình trở thành thông đường cho ngọn khói hun vào ổ rắn. Hoàng Cơ Ðịnh không bò ra không xong, im lặng thì bẽ mặt với đồng môn. Nhưng lên tiếng thì hỡi ôi! Chữ nghĩa, lập luận đọc qua thấy ngay y chẳng khác gì cái giá mắc áo hay túi đựng cơm.

Lá thư của y giới thiệu ba bài, ngoaì bài viêt của chúng tôi, một là tài liệu của cô Lữ Anh Thư quảng bá về anh hùng Trần Văn Bá đưoc trao tặng huy chương Tự Do còn phần của cô Thuấn viết chửi bới lăng nhăng cũng được xem là bài thế mới kinh hãi về kiến thức của Ðịnh.

Sau đó Ðịnh cũng công nhận Ngày 30. 4 là Ngày Quốc Hận và cho rằng tôi không hiểu mấy chữ Vietnam Freedom March nên mới có chuyện lời qua tiếng lại, Ðịnh cho tôi là vô lý và sỗ sàng. Chuyện Phở Bò Việt Tân của Ðịnh tổ chức cuộc diễn hành chào mừng tự do vào Ngày Quốc Hận 30-04-2005 đã gây ra một làn sóng công phẫn trong các cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, không phải là chuyện lời qua tiếng lại để cho rằng người này hiểu người kia không hiểu. Hơn ba triệu Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở hải ngoại chỉ có một dúm người thuộc băng đảng Phở Bò Việt Tân kéo về làm cuộc diễn hành mừng Ngày Tự Do. Còn lại tất cả các nơi khác vẫn tổ chức tưởng niệm Ngày Quốc Hận ở địa phương, cử một số người đại diện tham gia, tiếp sức cho buổi tưởng niệm Ngày Quốc Hận được tổ chức lớn tại Washington D.C để chặn bớt sự lộng hành của đảng bịp. Như vậy là chỉ có Ðịnh và đảng bịp của Ðịnh chào mừng Ngày Tự Do theo mưu đồ và thâm ý của Phở Bò Việt Tân.

Vào thời đoạn đó không phải là một người mà hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu người đã nguyền rủa bọn Phở Bò Việt Tân. Ðịnh chỉ lập lại một luận điệu đã bị bẻ gãy từ trước để chống chế. Mưu đồ của Ðịnh nhằm xóa bỏ Ngày Quốc Hận toàn thể Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản đều hiểu rõ. Băng đảng của Ðịnh muốn đổi thay lịch sử xoá bỏ Ngày Quốc Hận 30 4 để làm gì? Nếu không phải nhằm mục đích xóa bỏ tội ác của cộng sản đối với dân tộc Việt Nam.

Ngày 30-4-1975 là một trang sử đau buồn, tang thương trong giòng sử mệnh của dân tộc. 30 4 đối với những người cộng sản Việt Nam là “Ngày Giải Phóng, Ngày Tự Do là Ðại thắng Mùa Xuân” ngược lại Người Việt Quốc Gia gọi đó là Ngày Quốc Hận 30 - 4. Bè lũ của Ðịnh, băng đảng bịp bợm của Ðịnh chắc chắn phải biết không có một sức mạnh nào có thể thay đổi được những gì đã đi vào lịch sử nhưng chúng vẫn cố tình theo đuổi ý tưởng vô vọng đó một cách dai dẳng.

Lịch sử của một dân tộc có vô vàn sự kiện thăng trầm, hưng phế. Vinh hay nhục, công hay tội, tất cả các sự kiện đều phải được phản ảnh một cách trung thực cho hậu thế phán xét.

Ðọc qua bài viết “Liêm sỉ của người lính” quý độc giả đồng bào và chiến hữu đều thấy rõ: Ông Bob Hull là một nghị viên gốc Mỹ trắng, ông là một nhà chính trị, một nhà biện thuyết tất phải giỏi về ngữ nghĩa, ngữ pháp English. Ông ta nghe chúng tôi, một người gốc Việt giải thích về Ngày Quốc Hận 30 4, ông ta đã tự ý cởi bỏ cái áo của Phở Bò Viêt Tân chế tác mà ông ta đang mặc trên người. Sự việc này đã chứng minh, chúng tôi đã giải thích đúng và hàng chữ “Vietnam Freedom March 30 . 4.2005” không mang ý nghĩa như băng đảng của Hoàng Cơ Ðịnh giải thích. Hành động của ông Bob Hull có giá trị gấp triệu lần những lời nguỵ biện, cãi chầy cãi cối của bọn người vô liêm sỉ. Ðịnh bảo rằng tôi vô lý và sỗ sàng hay chính y đã thậm vô lý và vu khoát cho chúng tôi một cách sỗ sàng. Nghị viên Bob Hull không thể nghe theo lời của một người nói năng vô lý và ông lại càng không sợ những kẻ sỗ sàng phải không quý vị.

Trong phần cuối lá thư của Ðịnh, y than thở:

    trích: Ngoài ra, chắc quý bạn cũng thấy trong bài viết của Kim Âu nhiều chỗ chửi bới “Phở Bò Việt Tân” tức là Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh hay Ðảng Việt Tân mà tôi là một thành viên. Từ nhiều năm qua, Kim Âu thường xuyên chửi bới chúng tôi và nhiều nhân vật và tổ chức khác (nhưng Việt Tân thì bị chửi nhiều hơn cả và chửi một cách rất vô giáo dục). hết trích
Hoàng Huân Ðịnh thật không biết mình và cũng chẳng biết người. Y quên rằng đã một thời bao nhiêu nhiẹạt vọng ái quốc của đồng bào đã dành trọn cho Mặt Trận Kháng Chiến, đáp lại sự tin yêu đó chỉ là những trò bịp bợm, sát nhân và trắng trợn phản bội lại đồng bào, phản bội lại lịch sử của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, phản bội lại đại cuộc của dân tộc mà chúng tôi thấy không cần thiết phải nhắc lại. Những tên đã phạm tội như vậy chính là “thiên cổ tội nhân” nghìn năm bia miệng.

Trong sự tức tối, Hoàng huân Ðịnh phê:

    trích: Kim Âu có một lối suy nghĩ chủ quan và kiêu ngạo đặc biệt của một người có trình độ học vấn kém ... chửi nhiều hơn cả và chửi một cách rất vô giáo dục) ..., đương sự rất thô bạo trong hành động và ngôn ngữ. hết trích
Qua những xảo ngôn thượng dẫn, chúng tôi thực sự thấy Ðịnh suy nghĩ chủ quan và thể hiện sự kiêu ngạo của một khoa bảng rỗng tuếch, vô lương để đi đến một kết luận không biện chứng. Ðộc giả không cần y giới thiệu, đeo cho họ một lăng kính màu hồng hay màu đen về nhân cách của chúng tôi. Chúng tôi là một nhà báo làm công tác điều hướng dư luận. Dù muốn hay không nhân cách chúng tôi đang hiển lộ trước mắt người đọc. Lập trường quan điểm và nhân cách được chứng minh qua lời nói và việc làm. Tuỳ từng con người, tuỳ theo sự việc, đối tượng ngôn từ và bút pháp nặng nhẹ khác nhau. Nhưng tựu chung chưa đánh mất liêm sỉ ( không nhận lời Nguyễn kim Hườn mời tham gia Mặt Trận Phở Bò) , chưa chối bỏ nhân nghĩa, chưa bán đứng đại cuộc như Hoàng huân Ðịnh.

Ðịnh có chút khoa bảng hơn chúng tôi ngày xưa nhưng thực chất toát ra từ qúa khứ và hiện tại đã chỉ rõ chính y mới là một tên tâm địa bất chính, vô giáo dục, bất nhân bất nghĩa đến mức vô luân, mang trong người giòng máu bất lương gia truyền.

Chắc hẳn toàn thể diễn đàn không quên thành tích dơ bẩn của Hoàng Huân Ðịnh:

    1. Thời VNCH, Ðịnh đã bị cả Ban Ðại Diện Sinh Viên và Giáo Chức tại trường Cao Ðẳng Hóa Học, Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ đứng lên tố cáo về tội tham nhũng, bị đưa ra Giám Sát Viện cách chức từ năm 1970.
    2. Ðại bịp bợm: Lưu lạc vì nạn nước, lợi dụng thành tâm nhiêt vọng chống cộng của Người Việt Quốc Gia. Ðịnh cùng anh em trong gia đình dựng chiêu bài Kháng Chiến giả hiệu để lừa dối đồng bào, độc quyền giữ lấy Vụ Tài Chánh của Mặt Trận và thực tế ra sao quý đồng bào, đồng hương đã rõ.
    3. Anh của y đã chết từ lâu nhưng quen thói vô luân y vẫn chủ tâm tiếp tục lừa gạt đồng bào hải ngoaị để tiếp tục vơ vét đến 14 năm sau, Hoàng Huân Minh tức HCM 2 mới được phép chết.
    4. Ðại bất nghĩa khi công nhiên từ chối tấm hình chụp thi thể của anh ruột mình.
    5. Ðại bất nhân khi không cho gia đình lập bàn thờ người quá cố ngay sau khi được tin HCM thảm tử
    6. Ðại bất lương khi điều động bộ phận K 9 dùng mọi thủ đoạn để bức hại những người cầm bút chân chính.
    7. Ðại phản động khi y và đồng bọn vẫn đeo đuổi mưu đồ bóp méo lịch sử để xoá bỏ tội ác của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam. v.v
Qua những bằng chứng nêu trên chắc hẳn mọi người đã thấy thực chất của Hoàng Huân Ðịnh. Con người là sản phẩm của gia đình, học đường và xã hội, trong đó giáo dục gia đình quan trọng nhất. Hoàng Huân Ðịnh là một người được xã hội và thời thế ưu đãi nhưng tính bất lương gia truyền không gột rửa được nên không làm gì lợi ích mà chỉ gây ra tác hại kinh hoàng cho cộng đồng và đại cuộc cứu nước của dân tộc.

Hạng người như vậy thì có khác gì loài rắn độc.

Kim Âu

Những ẩn số về cuộc Họp Mặt Dân Chủ 2005 ?

Phùng ngọc Sa

Qua thư của Ô .HMC thì cái goi là giải pháp "tiểu Diên Hồng 3 bên" bàn thảo đồng thuận xong đưa qua "chính phủ" v..v.. theo giải pháp này chúng ta thấy rõ là cái tiểu Diên Hồng nầy chỉ là một "cơ cấu" mới của chế độ CHXHCNViệt Nam, một bộ phận có nhịệm vụ cứu nguy cho chế độ CSViệt Nam trong tình thế hiện nay. Nó chỉ là một địêp khúc HHHG của nhà cầm quyền HàNội kêu gọi Hải Ngoại hảy đứng sau lưng (Đảng) nhà nước để xây dựng tổ quốc.

Truóc đây tại Hội nghị Paris, Hội nghị HHHG /QG/DT được ký kết duói sự giám sát của các cường quốc, CSVN còn không xem ra gì khi sự ký kết còn chưa ráo mực, thì đối với cái đề nghi gọi là "Tiểu Diên Hồng 3 bên" này có gía trị chi đối với chúng ??

Xin nhũng bậc trí thức Hải ngoại đừng bỏ phí thì giờ để mắc mưu CS. Hiên nay, nằm trong nghị quyết 36, CSVN đang ngang nhiên truyền bá chương trình giáo dục của chúng với các sách giáo khoa của chúng in ấn cho các trẻ em VN Hải Ngoại tại các trung tâm dạy tiếng Việt núp bóng Tôn Giáo (Gian) mọc lên nhan nhản tại TĐ/HTĐ.

Xin quý vi hãy phối hợp với các CĐ người VN tỵ nạn để tìm biện pháp ngăn chặn kịp thời tránh việc con em của chúng ta bị nhôì nhét vào trí óc non nớt chương trình giáo dục của CSViệt Nam.

Qua tin tức được loan báo trên các cơ quan truyền thông báo chí cũng như internet, quý độc giả biết là có một cuộc hội luận lấy tên Họp Mặt Dân Chủ 2005 tại Trung tâm Pali Mountain Retreat&Conference Center, số 30778 Highway18-Running Spring, một vùng hẻo lánh thuộc tiểu bang California diễn ra trong 4 ngày, từ ngày 09 đến ngày 12 tháng 9 năm 2005, mục đích để bàn thảo về công cuộc "Vận Động Một Phong Trào Dân Chủ Rộng Lớn Cho Việt Nam". Dưới đây, chúng tôi xin góp ý về một vài câu hỏi thắc mắc xung quanh cuộc HMDC/2005:

* Mục tiêu cuộc Họp Mặt Dân Chủ

Đây không phải lần đầu có cuộc hội luận mang tên "Họp Mặt Dân Chủ", thực ra trước đó vài năm các buổi họp mặt nói trên đã diễn ra và từng quy tụ được nhiều chính khách, đặc biệt là một số trí thức khoa bảng; họ gặp nhau nói là tìm kiếm một giải pháp hữu hiệu để hình thành một phong trào vận động đòi dân chủ rộng lớn cho người dân trong nước. Năm nay, cuộc "Họp Mặt Dân Chủ 2005" lại được diễn ra trong một tình huống đặc biệt vì 3 lý do :

1. Cuộc họp mặt lần nầy được giữ kín: Do đó từ lộ trình đến địa điểm họp mặt có vẻ bí ẩn, nửa kín nửa hở hình như muốn che dấu không cho "ngoại nhân" biết, vì thế ngay cả người được mời tham dự cũng cảm thấy khó khăn trong việc tìm kiếm nơi hội hop.

2. Trong nước, nội bộ đảng bị chia rẽ trầm trọng vì bất đồng chính kiến, đến độ Trung Ương Đảng họp để theo đuôi bắt chước Trung Quốc, là Chủ tịch Đảng kiêm luôn chức vụ Chủ tịch Nhà Nước, thế mà phải trên hai tuần lễ hội họp liên tiếp vẫn không có kết quả đành gác lại. Đảng CSVN bị lúng túng nhiều mặt đang ở thế thụ động chống đỡ .

3. Bên ngoài, do việc nhà cầm quyền Hà Nội mỗi ngày một vi phạm thô bạo tôn giáo một cách trầm trọng, bị cả thế giới lên án, đặc biệt là Hoa Kỳ và Cộng Đồng Âu châu đã nặng nề chỉ trích VN về các vấn đề Tự Do, Dân Chủ và Nhân quyền trong nước; do trở ngại nầy khiến việc Việt Nam xin gia nhập WTO có thể bị vuột khỏi tầm tay. Mặt khác, về đối ngoại, Hà Nội bị thất bại ê chề khắp nơi, nhất là tại Hoa Kỳ, cụ thể là Thủ tướng Phan Văn Khải, người đứng đầu ngành hành chánh VN bị thua đậm trên mọi mặt, thậm chí bị "đánh" túi bụi mà không kịp đỡ, và không đủ thời gian tập họp đám trí thức tay sai giúp CSVN quảng bá kịch bản "dân chủ giả hiệu" mà Hà Nội đã dàn dựng xong, được Khải mang theo qua Mỹ để phổ biến.

Trước tình hình nội bộ rối ren nói trên, khi Phan Văn Khải từ Hoa Kỳ trở lại VN và sau khi đã sang "triều kiến" Bắc Kinh để nhận chỉ thị về nước, thì giới tình báo ngoại giao tiết lộ và được một vài tờ báo hải ngoại phổ biến cho biết, nhà cầm quyền Hà Nội đã cử 2 cán bộ đầu sỏ phản gián là Nguyễn Huyên, Bí thư Đảng Ủy Trung Tâm Du Lịch Sài Gòn, tức là Saigontourist, một ổ Phản gián của VC và Cao Lập, phụ tá của Huyên qua Mỹ tiếp xúc với một số tổ chức tay sai để bàn định kế hoạch mới. Không một ai rõ biết chi tiết về những hoạt động của CSVN và bọn nằm vùng trong những ngày sắp tới; tuy nhiên liền sau đó thì có cuộc "họp mặt dân chủ 2005" diễn ra, mà người đứng đầu tổ chức HMDC/2005 là Gs Đoàn Viết Hoạt, một nhân vật từng bị đông đảo đồng bào hải ngoại đả kích nặng nề do việc ông chủ trương không treo treo quốc kỳ VNCH lúc hội họp ở Âu châu, hoặc "kẹt" quá thì ông đề nghị "treo luôn cả Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ và Cờ Đỏ Sao Vàng" cùng lúc và song song với nhau tại đại học Fulleton, CaliforniạNói tóm, ông là người không có lập trường quốc gia.

Chi tiết buổi HMDC2005 do chính một chiến hữu chí thân được mời tham dự thông báo. Nhìn chung, qua chương trình 4 ngày hội thảo với nhiều đề tài bổ ích, thích hợp với thời sự được các diễn giả có tiếng tỉ như: cựu đại sứ Bùi Diễm nói về: "Chính sách mới của Hoa Kỳ"; Ts Âu Dương Thệ và các đảng viên Cộng sản Bùi Tín, Vũ Thư Hiên phác họa qua "Thực trạng xã hội và tình hình vận động dân chủ trong nước" v.v.. Bên cạnh các chính khách, những gốc cổ thụ của chính trường hải ngoại còn có vài "mầm non chính trị" đóng góp, thuyết trình về "Vai trò của người trẻ (trong/ngoài nước) trong việc vận động phong trào quần chúng rộng lớn đòi hỏi dân chủ cho VN" do Lữ Anh Thư, Trịnh Hội và Nguyễn Đỗ Phủ .

Với các đề tài có tính phân tách thời sự nóng bỏng nói trên, cộng theo khả năng diễn giải, kinh nghiệm và hiểu biết của các thuyết trình viên; mới nhìn vào, chúng ta phải nói : Đây là một việc làm hữu ích, một đóng góp tích cực lớn lao cho tiến trình vận động dân chủ tại Việt Nam. Nói chung "HMDC 2005" là một việc làm đáng được đề cao, hy vọng với công cuộc vận động tích cực và đường lối hành động vững chắc, tương lai dân chủ cho VN ắt sẽ có nhiều hy vọng và đó là tia sáng cuối đường hầm u tối hiện nay .

Tuy nhiên, một vài câu hỏi đặt ra tỉ như :

1. Cớ sao, HMDC/2005 được xem là một việc làm có lợi, trung gian để giúp dân cứu nước mà lại có thái độ che dấu nửa kín nửa hở ?

2. Tại sao lại có sự trùng hợp một cách "ăn khớp" như vậy. Trước đó không họp; thời gian sau không họp, mà đợi ngay lúc ông Hoàng Minh Chính (HMC) từ VN qua thì liền có cuộc HMDC2005 ?

Tìm hiểu chúng tôi được biết : Do khôn khéo, tuy không chính thức xuất đầu lộ diện, nhưng ông HMC, người vừa được CSVN cho qua Mỹ để chữa bệnh, được xem là con chim đầu đàn của Phong Trào Dân Chủ ở VN; ông HMC gửi cho cuộc "Họp Mặt Dân Chủ 2005" một lá thư trong đó ông đã cổ xúy cho một phương án có tên là "Bàn Tròn Ba Bên" hay một "Tiểu Diên Hồng"; gồm có 3 thành phần tham dự :

1. Đại diện Đảng CSVN,
2. Ðại diện trí thức hải ngoại,
3. Ðại diện trí thức trong nước.

Đọc và nghiên cứu phương án đó khiến nhiều người thất vọng; hơi thất vọng vì thái độ khôngdứt khoát với bạo quyền CS của ông Chính. Từ trước ai cũng tưởng là ông chủ trương: không nhân nhượng, không thỏa hiệp với chế độ CSVN vì ông Hoàng Minh Chính từng dõng dạc kết án: "đảng CSVN là nguyên nhân của mọi sự trì trệ đất nước trong gần nửa thế kỷ qua". Ngoài ra ông Chính còn khẳng định là "Đại hội X đảng CSVN trong năm 2006 không hứa hẹn một điều gì sáng sủa, thậm chí còn trì trệ, bảo thủ, giáo điều, độc đảng, toàn trị v.v" thế mà bây giờ ông lại còn đề nghị những chuyện viễn vông thì làm sao có thể chấp nhận được.

Nhìn chung, qua phương án, ông Chính viết rất hay, nhưng phải xác định, trước sau gì ông vẫn là một đảng viên cao cấp cộng sản, một lý thuyết gia, một người từng dạy dỗ bọn cán bộ áp dụng những thủ thuật chính trị để vận động quần chúng, do thế ông đã khéo léo hướng dẫn dư luận tiến hành những việc làm có lợi cho chế độ bạo quyền cộng sản trong nước hiện nay mà vẫn qua mặt được quần chúng, kể cả đám trí thức ngớ ngẩn háo danh ở hải ngoại.

Tựu trung, ông Hoàng Minh Chính cũng như cựu tướng VC Trần Độ trước đây, cả hai đều phê bình chỉ trích để "làm tốt" đảng CSVN, chứ không phải để loại bỏ đảng hay giựt sập chế độ; mặt khác, một số anh em tù nhân chính trị VNCH từng có thời gian sống chung với ông Hoàng Minh Chính trong ngục tù cộng sản đã chứng minh: ông Chính do vì quyền lợi và ý thức hệ mà hận thù bọn lãnh đạo đảng hiện nay, chứ ông ta vẫn mãi mãi đỏ, một màu đỏ máu và theo họ thì ông Chính vẫn muốn, CSVN muôn năm.

Khi ông Hoàng Minh Chính viết đề nghị phương án "Bàn Tròn Ba Bên", ca tụng "tính chất bình đẳng xung quanh một cái bàn tròn, với tinh thần tương thân tương ái, đại đoàn kết dân tộc, ba bên cùng bàn bạc quốc kế dân sinh theo tiêu chí Đồng Thuận". Ông nhấn mạnh: "cái gì mà 3 bên đã đồng ý và nhất trí thì chuyển qua cho chính phủ thực thi, còn việc gì chưa thì được đồng thuận thì cùng nhau tiếp tục suy nghĩ đối thoại cho đến khi đồng thuận".

Ông Chính còn đề nghị là bàn tròn cần một tờ báo để trao đổi ý kiến trên tinh thần xây dựng vì tổ quốc và nhân dân. Thật ra, những điều ông viết trong phương án chẳng gạt được ai, ngoại trừ những người không hiểu biết CS, thiếu kinh nghiệm, nhẹ dạ và cả tin, còn lại thì ai cũng rõ điều mà ông Chính nói chẳng qua là ông muốn nhắc lại điệp khúc Hòagiải & Hòa hợp của nhà cầm quyền Hà Nội, là kêu gọi hải ngoại hãy đoàn kết sau lưng đảng để xây dựng tổ quốc. Chắc CSVN tưởng là ai cũng ngu dễ mắc mưu chúng, nên lầm tưởng mới dùng ông Chính làm cái loa cho hữu hiệu, vì biết ông Chính vốn được tiếng là một nhân vật đối kháng có hạng, do đó mới có việc bạo quyền Hà Nội phải áp dụng xảo thuật và giàn dựng, xúi nhà báo Hoàng Tiến nhắc lại lời của Ts Nguyễn Thanh Giang dồn dập "đánh" ông Chính để chứng tỏ với bàng dân thiên hạ biết, ông Chính là "thứ thiệt", chứ không phải đối lập cuội .

Nhắc đến phương án "Bàn Tròn Ba Bên" của ông Hoàng Minh Chính đề nghị, người viết lại liên tưởng đến việc bàn cãi về vụ "Bàn Tròn", "Bàn Vuông" tại Hội nghị La Cell Saint Cloud, Paris, Pháp; và các điều khoản ấn định về hoạt động của "Hội Đồng Hòa Giải & Hòa Hợp Quốc Gia Dân Tộc (HG&HH), gồm có 3 thành phần được giải thích rõ từ điều 9 tới điều 12 trong Bản Hiệp định Paris, để "Chấm dứt chiến tranh và tái lập hòa bình tại VN"; trong đó nhấn mạnh, HĐ/HG&HH hành động theo nguyên tắc nhất trí; nếu một trong 3 thành phần không đồng ý thì điều khoản đó không giá trị.

Và HĐHG&HH có nhiệm vụ vạch ra một đường lối thích hợp cho tương lai chính trị của Miền Nam VN. Nói thì hay như thế, nhưng hiệp ước vừa ký xong chưa ráo mực, thì bọn Cộng Sản Bắc Việt đã tráo trở vi phạm, và chỉ một thời gian ngắn sau, khi thấy tình hình thế giới bất lợi cho Hoa Kỳ, CSVN được các đàn anh Liên Xô Trung Cộng hỗ trợ và xúi giục, chúng chẳng cần đếm xỉa gì đến Hội Đồng HG&HH của Hiệp Định Paris, dốc hết toàn lực cưỡng chiếm VNCH. Nhớ rằng, Hiệp Định Paris là một văn kiện quốc tế, được tất cả cường quốc công nhận và bảo đảm mà VNCH còn bị bọn VC ăn tươi nuốt sống, huống gì một chiếc bàn tròn mong manh do ông Chính đề nghị mà trong đó đảng CSVN là người "cầm chịch", với đầy đủ sức mạnh của lưỡi lê họng súng; trí thức trong nước phải triệt để tuân hành lệnh đảng; (làm sao kiểm chứng được họ không phải là đảng viên CS), còn một số trí thức hải ngoại ắt độc giả đã rõ họ là ai; đối với những tay hoạt đầu chính trị, đón gió trở cờ ở hải ngoại hiện nay, cứ theo lời của Mao Trạch Đông thì tầng lớp nầy "không bằng một cục phân".

Thử hỏi, với thực trạng nói trên thì những gì ông Hoàng Minh Chính viết chẳng qua chỉ là nhắc lại những điều mà CSVN mơ ước, là phải thực thi cho bằng được nghị quyết 36, kêu gọi trí thức và chuyên gia hải ngoại về nước giúp đảng thoát hiểm vượt khó khăn để tiếp tục củng cố quyền lực. Tất cả chỉ có thế thôi ! Mong ông Hoàng Minh Chính chớ vội quên, chẳng cần ông nhắc nhở thì cũng đã có biết bao là trí thức khoa bảng, chuyên gia và thương gia hải ngoại khờ dại, từng thực tâm trở về giúp nước, làm cố vấn kinh tế, chuyên gia kỷ thuật v.v. nhưng họ đã quá chán ngán trước cảnh trấn lột và cướp giựt trắng trợn của bọn côn đồ CS trong tập đoàn tư bản đỏ khiến nhiều thương gia VN không chịu nổi, hoảng sợ bỏ của giữ lấy người, ôm đầu máu tháo chạy.

* Phải chăng "Họp Mặt Dân Chủ 2005" là cuộc trắc nghiệp phương án của ông HMC ?

Nhiều người cho rằng lá thư của ông Chính gủi đến HMDC/2005 không phải là một sự ngẫu nhiên hay trùng hợp, mà coi đó là một việc làm có tính toán, vì thế nên dù đang chữa bệnh ông vẫn cố viết thư gửi đến cuộc HMDC/2005 để cổ xúy phương án "Bàn Tròn Ba Bên", một việc làm mà ông Chính xem là "nhứt cử lưỡng tiện"; trước là để hoan nghênh, cổ vũ và cám ơn những nhà hoạt động dân chủ hải ngoại vừa tiếp đón ông nồng nhiệt khi mới đến Hoa Kỳ; sau đó được dịp ông "lên dây cót", nâng cao tinh thần mấy tay cán bộ CS được bộ phận "Phái Khiển" cử ra hải ngoại theo diện "chính sách" như Bùi Tín và Vữ Thư Hiên; ông kín đáo khuyến khích bọn nầy hăng hái xáp lại với giới trí thức hải ngoại để "chống Cộng" bằng cách tích cực tham gia vận động Dân Chủ cho VN tại cuộc HMDC 2005, được xem là một cái mốt thời thượng. Đây đúng là cơ hội "bằng vàng" để trắc nghiệm phương án "Bàn Tròn Ba Bên" mà đảng đã ủy thác cho ông để hoàn thành.

* Vai trò của ông Hoàng Minh Chính.

Như tất cả đã biết, ông HMC là cán bộ cao cấp đảng CSVN, một ứng viên sáng giá trong chức vụ Tổng Bí thư Đảng sau Trần Xuân Bách, ông Chính là người từng viết dự thảo bản báo cáo chính trị cho Trường Chinh đọc trước Đại Hội VI, hiện ông được coi là người đứng đầu danh sách nhóm đối kháng chống đảng. Với thành tích "phản động" cực kỳ như thế mà bạo quyền Hà Nội còn dám cho ông ra hải ngoại, rồi ông còn xác định chữa xong bệnh sẽ trở về, liệu hành động đó có hợp lý không ? Không lẽ VC qúa ngu mà thả hổ về rừng ? Nếu áp dụng đúng nguyên tắc và chủ trương của cộng sản, thì chỉ là kẻ thù trong tư tưởng thôi, cũng đủ cho chúng có cớ triệt hạ, huống gì nhưng người đã ra mặt chống lại đảng, từng bị đi tù thì chỉ có con đường chết, thế mà Hà Nội lại tha cho ông HMC ra đi.

Câu hỏi và thắc mắc, việc để ông HMC qua Hoa Kỳ chữa bệnh nhằm mục đích gì, và thực chất ra sao?

Người viết biết là CSVN để ông đi ra nước ngoài thì bọn chúng đã đoán trước, ông Chính ắt sẽ gây nhiều bất lợi cho đảng, vì một khi ông có mặt tại Hoa Kỳ :

- Thế nào ông HMC cũng sẽ tiếp xúc với bọn chống cộng cực đoan, sẽ đem tiếng nói đối kháng, chống đảng trong nước phổ biến cho thế giới, đặc biệt là cho Hoa Kỳ biết, VN là một chế độ xấu xa, rừng rú thì quả thật vô cùng tai hại. Nhớ rằng VC không ngại ông Chính mà chỉ sợ dư luận quốc tế.
- Bản thân ông HMC sẽ trở thành một chất xúc tác, kết hợp lực lượng hải ngoại tạo nó thành một mũi nhọn để sau nầy trở về dành chính nghĩa, triệt hạ CSVN.

Thử hỏi, để HMC ra nước ngoài nguy hại đến thế thì tại sao CSVN vẫn làm? Biết là bất lợi mà cứ làm, tức là VC đã có dự mưu nên đã chuẩn bị sẵn cái nhân; không phải chuẩn bị từ bây giờ, mà chúng đã sửa soạn ngay từ năm 1967, lúc ông HMC mới bị ghép vào tội "Xét lại chống đảng". Trước sau, và tất cả chỉ là "khổ nhục kế", áp dụng kế hoạch "trồng người" của Hồ Chí Minh.

Nói chung, không sách lược nào hay bằng : chuẩn bị dùng người của mình đào luyện, rồi khoác áo cho nó cái áo đối kháng phản động, sử dụng nó làm con bài để kết hợp những bộ mặt trí thức lương thiện nhưng khờ khạo, thiếu hiểu biết cộng sản biến họ thành một lực lượng chống cộng theo ý muốn thì quá tuyệt. Ông HMC hiện đang đóng vai trò đó. Và, rồi đây CSVN sẽ tạo ra nhiều nhiều nhân vật đối kháng tương tự; điển hình là trước đây trong nước, lúc Nhóm Diễn Đàn Tự Do bị cộng sản vây bắt, thì ông Phạm Đức Khâm là người đứng đầu và ông Đoàn Viết Hoạt lúc đó chỉ là một thành viên thường. Nhưng đến khi vào tù, bọn phản gián thấy Đoàn Viết Hoạt còn trẻ, có bằng tiến sĩ, sẽ có tiếng nói ảnh hưởng đối với quốc tế trong tương lai, bọn chúng liền đôn Đoàn Viết Hoạt lên cho làm vai chính, xong đó cấy sinh tử phù, biến Đoàn Viết Hoạt thành một tên tay sai có hạng cho chúng lợi dụng về sau.

Với một cán bộ cao cấp CS có đủ khả năng lý luận và già đặn kinh nghiệm như ông Hoàng Minh Chính, được sự hỗ trợ tích cực và tối đa của những tên cán bộ phản gián thuộc bộ phận "Phái Khiển" cử ra hải ngoại như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên thì cái "Bàn Tròn Ba Bên" của ông Chính đã hình thành được hai bên; cộng với sự hợp tác chặt chẻ của đám trí thức hoạt đầu tự phong là đại diện cho trí thức hải ngoại đang chủ động triệu tập HMDC2005 như Đoàn Viết Hoạt; lại được sự hỗ trợ tích cực của một nhân vật từng nổi tiếng chủ trương Hòa giải&Hòa hợp với CSVN như ông Nguyễn Ngọc Bích, người từng có mặt bên cạnh Thủ tướng VC Phan Văn Khải trong dạ tiệc tại khách sạn Mayflowers, Washington D.C. tối ngày 21-6-05, thì phương án Bàn Tròn Ba Bên, một phương án đầu hàng chỉ có lợi cho CSVN đã được thành hình và đưa ra ứng dụng.

Từ đó, ngày nào mà đảng CSVN còn thống trị đất nước, còn đặt quyền lợi của Đảng lên trên quyền lợi tổ quốc, thì ngày đó tất cả ý kiến và đóng góp của toàn dân đều được đảng tận dụng với mục tiêu duy nhất là giúp đảng thoát hiểm đểø tiếp tục vai trò chủ nhân ông đất nước.

Thử hỏi với tình trạng nầy thì liệu vấn đề "Vận Động Một Phong Trào Dân Chủ Rộng Lớn Cho VN" không biết nó sẽ trôi dạt về đâu. Biết rằng, sinh hoạt chính trị có rất nhiều phương án để đạt mục tiêu, trong đó có đường lối hành động dưa theo kiểu "lộng giả thành chân", tùy cơ ứng biến, không biến thành có để dành thắng lợi.

Tuy nhiên, theo đánh giá của dư luận thì với thành tích cũng như lập trường của thành phần nói trên, họ chỉ là một hạng "Nhập Nô, Xuất nô" như cụ Lý Đông A nói, chứ khó có hy vọng trở thành "Nhập Nô Xuất Chủ". Trước sau gì cũng chỉ là những tên tay sai.

Phùng ngọc Sa


Đáp số về cuộc họp mặt Dân Chủ 2005

Phùng ngọc Sa

Một số anh em trong nhóm thân hữu do đoán được ý định của tác giả bài Ẩn số của cuộc Họp Mặt Dân Chủ 2005 (HMDC2005) là sớm muộn cũng viết thêm phần nhận định để nói rõ sự hiện diện của Ông Hoàng Minh Chính (HMC) tại Hoa Kỳ, được xem như là một sứ giả của Hà Nội; vì thế các thân hữu đó đã tự lên Net, hứa hẹn với độc giả sẽ có bài Đáp số cuộc HMDC2005 để trình bày một số diễn biến về cuộc họp mặt trong tháng 9-05 vừa qua. Nhưng bài viết chưa xong thì đã có một cơn lốc truyền thông, vô số điện thư xuất hiện trên các diễn đàn với sức công phá lớn do chính độc giả chủ động, tập trung xoáy mạnh vào đám tay sai Việt Cộng (VC) để đập tan mọi ý đồ đen tối của CSVN qua lá bài HMC.

Quả đúng như vậy. Khi bài nhận định Những ẩn số vừa đưa lên Net và được đăng tải trên báo thì một số đông đảo độc giả đã đồng loạt gửi email, điện thoại lên tiếng ủng hộ bài viết; trong số đó đã có nhiều vị cao nhân nổi tiếng như quýù ông Tôn Thất Sơn, và quý bà Tôn Nữ Hoàng Hoa, v.v.,.những độc giả nầy tuy bận rộn nhưng vẫn dành thời giờ để nói lên lập trường của mình và ủng hộ quan điểm tác giả, đồng thời phê phán cái Bàn Tròn Ba Bên của ông HMC, một phương án được xem là một bẫy sập mới của CSVN đưa ra để lừa gạt hải ngoại. Tuy mỗi người một chiêu thức khác nhau, nhưng trọng tâm vẫn là góp phần hóa giải âm mưu của CSVN. Các bài góp ý tuy ngắn gọn , nhưng lại vô cùng súc tích không những bổ túc mà còn tăng thêm giá trị thuyết phục cho bài viết của tác giả, nhờ đó chỉ trong một thời gian ngắn. chính độc giả đã hình thành một trận tuyến, tiếp tay nhau vạch cho cộng đồng Người Việt Tị Nạn thấy rõ sự lừa gạt của bạo quyền Hà Nội qua tay sứ giả HMC.

Hành động tích cực của quý vị nói trên một phần chứng tỏ, thành phần chống cộng thầm lặng ở hải ngoại còn nhiều và rất dũng mãnh.(tiếc thay chưa kết hợp được). Mặt khác, đây cũng là cơ hội nói cho bạo quyền Hà Nội biết, đừng bao giờ tái diễn cái trò lường gạt ấu trĩ như cái kiểu Bàn Tròn Ba Bên mà ông HMC theo lệnh đảng cộng sản đưa ra để gạt hải ngoại.

Trước khi nêu ra những sở hở ấu trĩ của CSVN qua vai trò của sứ giả Hoàng Minh Chính, chúng tôi xin lược qua mấy điều dưới đây:

* Vị thế của Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại (NVQGHN).

Trong một cuốn sách lý luận về Mácxít-Leninnít dùng để giảng dạy cho cán bộ, Lê Nin, một tay tổ cộng sản quốc tế đã khẳng định: Tất cả những ai không phải là cộng sản, đều là kẻ thù của CS . (Tout ce qui n'est pas communist, il est ennemi de communisme). Giáo điều CS phán: Đối với kẻ thù, dù chỉ là kẻ thù trong tư tưởng cũng phải triệt ; nếu triệt không được thì phải Hóa, tức tìm cách hóa giải, để đối tượng ù không cản trở cái mà VC cho là sự nghiệp cách mạng ; Hóa không được phải Hòa. Với tư tưởng chỉ đạo đó, thì tuyệt đại đa số NVQGHN là nạn nhân của chế độ bạo tàn CSVN, và được xem là một đối tượng nguy hiểm mà VC phải tận diệt.Trong hiện tại, VC do bị yếu thế chưa phóng tay triệt hạ Cộng Đồng Tị Nạn đành phải kiếm cách trì hoãn để mua thời gian, nên: bên ngoài thì bọn chúng phải tỏ ra vuốt ve hải ngoại, mồm vẫn luôn nói Người Việt Hải Ngoại là khúc ruột ngàn dặm , người anh em xa rời đất nước v.v., thậm chí còn lếu láo nói hải ngoại là cái vú sữa của chế độ. Nhưng bên trong thì Người Việt Hải Ngoại được xem là một trở ngại lớn trong tiến trình thống trị đất nước của CS. Xin nhớ, CSVN tuy thống nhất đất nước, nhưng chưa thu phục được lòng người. Các phong trào đấu tranh chống Cộng sản dai dẳng trong hơn 30 năm qua đã chứng minh điều đó. Sở dĩ lực lượng chống đối trong nước còn cầm cự được với bạo quyền Hà Nội là nhờ được sự yểm trợ tối đa và tích cực của hải ngoại, nhờ thế họ mớiõ phát động hết cuộc đấu tranh nầy đến đợt đấu tranh khác, liên tục chống lại chế độ khiến bạo quyền Cộng sản không ngồi yên hưởng lạc. Vì lý do đó, Hà Nội bằng mọi giá và mọi biện pháp phải tìm cách triệt hạ khối đoàn kết của Người Việt Tị Nạn để khống chế CĐNVHN. Có khống chế được hải ngoại thì Hà Nội mới khai thác được chất xanh (dollars), chất xám (trí thức ); ngoài ra chúng còn sử dụng hải ngoại như những loa tuyên truyền giúp CSVN lừa dối thế giới tự do, có lợi cho chế độ độc tài toàn trị trong nước mà Nghị quyết 36 do Phan Diễn ký ngày 26-4-04 đã nói rõ.

Tuy nhiên CSVN muốn, nhưng trời không muốn, vì thế đã hơn 30 năm qua, hết kế hoạch nầy đến âm mưu khác, Hà Nội vẫn liên tục sử dụng bọn tay sai nằm vùng tìm cách phân hóa hải ngoại: cụ thể trong sinh hoạt của Người Việt thì hầu như khắp nơi đều bị đánh phá khiến nội bộ lủng củng; một cộng đồng bị xé thành hai, thành ba; hàng ngũ cựu quân nhân, một tổ chức được coi là có kỷ luật và nhờ tinh thần huynh đệ chi binh rất gắn bó với nhau, nhưng một số hội đoàn do thiếu tỉnh táo cũng bị gom bi biến thành một công cụ cho một tổ chức tay sai; cuối cùng là Trung Tâm Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, một Văn Đàn từng được Văn Bút Quốc Tế chính thức công nhận là một tổ chức của VNCH với lá quốc kỳ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thế mà còn bị chia rẽ và trở mặt đánh nhau túi bụi. Tuy VC hết sức quấy phá như thế, nhưng đến nay chúng vẫn không triệt nổi Khối Đoàn Kết Người Việt hải ngoại. Vì thế, CSVN phải đành xuống nước để cầu hòa; muốn Hòa thì phải tìm cách Thỏa Hiệp. Xin nhớ rằng, chính trị là một nghệ thuật thỏa hiệp (Politique est un art de compromis) và trong tiến trình nầy nếu CSVN muốn Thỏa Hiệp thì trước hết phải giả vờ đầu hàng Mỹ, thứ đến là ve vãn CĐNVHN, đặc biệt là giới trí thức khoa bảng.

Với sách lược nói trên và trong tình thế hiện tại, kẻ đóng vai trò du thuyết để đạt được thỏa hiệp với hải ngoại, theo đánh giá của đảng CSVN, thì không ai thích hợp hơn ông Hoàng Minh Chính, một lý thuyết gia đầy đủ kinh nghiệm; một người có tính chiến đấu cao; một tên xung kích quyết tử đánh chết bỏ; điển hình và cụ thể là năm 1950, trong vai đặc công, ông HMC đã dẫn một đội cảm tử đánh sân bay Gia Lâm ở Bắc Việt. Riêng đối với tầng lớp chống Cộng, đặc biệt là các nạn nhân CSVN ở hải ngoại thì phần lớn đều biết ông HMC là người từng bị Đảng CSVN gắn cho danh hiệu là một tên chống đảng cực kỳ phản động sau Trần Độ. Thử hỏi, một người mệnh danh là thủ lãnh của phong trào đối kháng chống chế độ trong nước như ông HMC mà ra hải ngoại tiếp tay với Tập Thể Tị Nạn chống Cộng Sản thì ai mà không tin; mới nghe ai cũng tin tưởng là ông HMC là người đã nắm được chính nghĩa tuyệt đối. Biết rằng, năm 1954, chiêu bài Chống thực dân Pháp, giải phóng quốc gia , thì Việt Minh Cộng sản đã nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối. Hiện tại, năm 2005, ai là người chống Cộng Sản giải phóng quê hương thì người đó nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối.

* Sơ hở một cách ấu trĩ của Đảng CSVN

Do tin tưởng là ông HMC đã nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối, hơn nữa ông lại là một người từng nêu cao ngọn cờ đối kháng từ hàng ngũ cao cấp nhất trong đảng CS. Với thành tích đó thì kế hoạch thỏa hiệp với hải ngoại để tiếp tục nắm giữ quyền lực của CSVN qua tay HMC thì không những nó sẽ lừa gạt được quốc tế, đặc biệt là chính giới Mỹ mà còn lừa gạt luôn cả khối người Việt chống Cộng cực đoan.

Thử hỏi một lý thuyết gia tốt nghiệp Đại Học Đông Phương Moscou; Viện trưởng viện Lý luận Mácxít; người từng viết Bá cáo chính trị cho Trường Chinh đọc trong Đại Hội VI để hướng dẫn đảng chuyển đổi từ Vị Thế Đối Đầu sang đường lối Sống Chung Hòa Bình với tư bản của Cút Xốp, một đề tài vô cùng khó khăn tế nhị; người đãø 3 lần bị chế độ bỏ tù; thử hỏi với thành tích cá nhân nổi bật như thế thì còn có ai hơn ông HMC. Khốn thay, đảng CSVN và ông HMC đã quá khinh thường hải ngoại nên đã vấp phạm nhiều sai lầm trầm trọng; làm một việc Đối Nhân Tiếp Vật trái ngược hẳn với những gì mà Hà Nội đã làm từ trước khiến lá bài của ông HMC bị cháy mốt cách thê thảm vì lý do:

1. Đảng quá hấp tấp vội vàng trong vấn đề đưa ra phương án Bàn Tròn Ba Bên , một hình ảnh dễ gây dị ứng cho các nạn nhân CSVN, họ từng kinh hãi vì hệ lụy của cái được gọi là Chính Phủ Ba Thành Phần và Hội Đồng Hòa Giải Hòa Hợp Quốc Gia Dân Tộc gồm Ba Thành Phần trong việc thi hành Hiệp Định Paris để Chấm Dứt Chiến Tranh&Tái Lập Hòa Bình tại VN ; người CS vội quên cái tội phản bội và vi phạm Hiệp định Paris, được coi là một vụ lường gạt trắng trợn và lớn nhất trong lịch sử VN cận đại mà CSVN đã dối gạt quốc tế, và toàn thể dân Miền Nam không bao giờ quên được.

2. Coi thường hải ngoại, bất chấp dư luận, đưa những nhân vật mà ai cũng biết là đảng viên Cộng Sản ra làm đại diện cho trí thức hải ngoại và trí thức trong nước tỉ như hai trường hợp dưới đây:

a. Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi được ông HMC ca tụng và chỉ định là người đại diện trí thức hải ngoại:

Vào ngày 28-9-05, tại Đại học Harvard khi được đảng cho phép, ông HMC đã phùng mang trợn mắt tố cáo xả láng đảng, lợi dụng cơ hội nầy ông vội chỉ định ngay Bs Nguyễn Xuân Ngãi là người đại diện trí thức hải ngoại cho phương án Bàn Tròn Ba Bên; hành động hấp tấp nầy đi đôi với việc đảng chấp thuận để Bs Ngãi bảo lãnh cho ông HMC lưu trú tại nhà Bs Ngãi trong thời gian chửa bệnh ở Hoa Kỳ đã nói cho chúng ta thấy rõ các sơ hở vụng về và quá ấu trí của nhà cầm quyền Hà Nội trong tiến trình cầu hòa để tìm cách thỏa hiệp với hải ngoại. Lý do, phần lớn các giới Quân, Cán, Chính VNCH cũ còn sinh hoạt đều biết; Bs Nguyễn Xuân Ngãi, hiện là phó chủ tịch Đảng Nhân Dân Hành Động, một đảng mới nghe danh xưng thì có người lầm tưởng là một tổ chức chống cộng tích cực. Nhưng xét kỷ lý lịch đảng viên thì toàn là một màu đỏ máu.

Theo hồ sơ tình báo của VNCH, trước năm 1975, khi còn là sinh viên năm thứ 3 Đại Học Y Khoa Sài Gòn thì Bs Nguyễn Xuân Ngãi từng giữ chức vụ Tổâng Thư Ký; Ngãi là một phần tử đấu tranh cực đoan triệt để chống Mỹ-Ngụy của băng đảng Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi; Dương Văn Đầy, Nguyễn Huyên, Cao Lập, Lý Quý Chung, Nguyễn Chánh Trung v.v. Nhóm nầy thường cấu kết với một số học sinh thân Cộng của trường kỹ thuật Cao Thắng xuống đường biểu tình đả đảo chống phá chế độ VNCH. Biết rằng, bọn nầy sau đó vì sợ cơ quan an ninh VNCH lùng bắt nên phải trốn vào chiến khu theo đảng, phần lớn được đào tạo ngành tình báo; đương nhiên đã trở thành đảng viên CS nòng cốt. Một đặc điểm khác khiến ông HMC phải giới thiệu Bs Ngãi làm đại diện cho giới trí thức hải ngoại vì lý do, Ngãi hiện giữ chức Phó cho ông Nguyễn Sĩ Bình, một kỹ sư được đào tại Mỹ, đương kim Chủ tịch đảng Nhân Dân Hành Động mà có thời gian ngắn trước đây từng bị CS Hà Nội bắt bỏ tù vì tội lập đảng chống Cộng trong nước. Điều đáng nói là khi thả Bình, thì tên Tổng Bí Thư thiến lợn Đỗ Mười đã công khai đánh bóng Nguyễn Sĩ Bình (NSB) bằng cách nói Mặc dầu Bình là một tên cực kỳ phản động phá hoại đất nước, nhưng vì đại nghĩa dân tộc, đảng vẫn tha thứ . Mẹ kiếp chúng, thử hỏi VC đã chặt đầu mổ bụng hằng triệu người thì sá chi một tên vô danh như kỹ sư NSB; khi bắt không ai biết, mà khi thả thì lại rầm rộ để hợp thức hóa cho bọn nầy là dân chống cộng thứ thiệt. Ngay Bs Ngãi cũng được hưởng đặc ân như NSB; bằng chứng Bs NXN về VN mở khóa đào tạo cấp tốc Tim-Mạch cho các bác sĩ tại Sai Gòn trong một thời gian ngắn; khi mở khóa thì chẳng ai hay biết, mãn khóa lại bị VC tố cáo, gắn cho nhãn hiệu gián điệp Mỹ để lấy cớ trục xuất, thế là đảng NDHĐ của Nguyễn Sĩ Bình và Nguyễn Xuân Ngãi được Hà Nội tô son trát phấn tuyên dương là một đảng chống Cộng Số Dzách còn ai hơn. Việc HMC giới thiệu Bs Nguyễn Xuân Ngãi đại diện cho trí thức hải ngoại, tức là đảng đã bố trí một đảng viên CS hải ngoại vào ngồi trong chiếc chiếu thống trị còn ai chen chân lọt. Đúng là vô ra chỉ là thằng cha VC.

b. Giáo sư Trân Khuê, một học giả kiêm lý thuyết gia Cộng sản:

Cũng thời gian chữa bệnh tại Hoa Kỳ, ông Hoàng Minh Chính sẵn dịp thuận tiện đã giới thiệu luôn học giả Trần Khuê, được xem là nhân vật thứ hai của Phong Trào Dân Chủ; ông Khuê, tác giả sách Đối thoại năm 2000 được chính thức làm đại diện cho giới trí thức trong nước. Việc bổ nhiệm của ông HMC được bọn chóp bu CS đánh giá là vô cùng thích hợp vì, Giáo sư Trần Khuê cũng được coi là nhân vật hàng đầu trong phong trào đối kháng chống đảng như ông HMC; điều nổi bật, học giả Trần Khuê lại là con người có khả năng kết hợp được hai yếu tố quyết định để đóng trò thỏa hiệp, là tính chất sắt máu quyết liệt của cựu tướng Trần Độ, và sự khéo léo dễ dàng thỏa hiệp (bên ngoài) của Hoàng Minh Chính. Đó chính là những yếu tố cần thiết để thành công trong công tác khống chế tầng lớp trí thức của VNCH cũ còn kẹt lại tại Miền Nam. Vì lý do nói trên nên một số nhà tình báo ngoại giao các nước Âu châu đánh giá học giả Trần Khuê là nhà tình báo và gián điệp lỗi lạc chuyên trách văn hóa trong nước. Hơn ai hết, ông ta còn là người nắm vững được tư tưởng của giới trí thức Miền Nam hiện đang nín thở qua sông . Đặc biệt vị học giả Trần Khuê khi đối thoại rất khéo và lập trường bên ngoài có vẻ tròn như viên bi nhưng một ai đó mà dám cả gan động đến Bác Hồ của ông là thấy mồ tổ, ông gay gắt phê phán: Chỉ có lịch sử mới có quyền phê phán Bác Hồ thân mến của chúng ta .

Ngoài hai cái sơ hở chính kể trên, bọn phái khiển lại quá ngu dốt đi xúi tụi đàn em từng có dự mưu trong vụ HMDC/ 2005 để lén lút tán gẫu cái Bàn Tròn Ba Bên, lên tiếng để chối tội một cách vụng về. Thử hỏi có ai tra khảo đâu mà hết Bùi Tín viết bài lên tiếng chửi đổng và mắng xéo Người Việt Quốc Gia; rồi đến Vũ Thư Hiên lại thuê cò mồi bày trò phỏng vấn để hắn ta có cơ hội thanh minh thanh nga giùm cho bọn thống trị trong nước. Ngoài ra, Hiên còn đặt điều khoe là có bàn tay phối hợp nhịp nhàng và đồng bộ giữa Washington-Hà Nội để trộ nói cho thiên hạ biết chúng đang lo việc nhớn . Đúng thật là một bọn hạ mục vô nhân; chúng là những tên phản gián hạng bét chỉ lo đi săn tin vặt, có biết con mẹ gì hơn mà bàn chuyện Hòa Giải&Hòa Hợp.

Phần ông Hoàng Minh Chính, cho dù ông có vận dụng tối đa và được bọn tay sai tích cực hỗ trợ, ông mới tới được Harvard để nói cho giới trí thức Mỹ biết các sai trái, không lô gích và dõm của chủ nghĩa Cộng Sản quốc tế; quả thật ông HMC đã làm một công việc quá nhảm nhí, vì tại Hoa Kỳ đã có hằng triệu tác phẩm phê bình chủ nghĩa Cộng sản từ cả nửa thế kỷ nay đầu tới phiên ông. Riêng tại Quốc hội Hoa Kỳ thì ông HMC đã lớn tiếng tố cáo của chế độ, một việc làm vô bổ vì ai mà không biết tội ác của CSVN; biết đâu nhiều người còn thấu rõ hơn ông HMC; có điều người nói, ông biết nhưng không dám nói sự thật; lý do, trước sau ông HMC chỉ làm một công tác theo đơn đạt hàng của bạo quyền Hà Nội. Có điều đáng lưu ý, ngoài phần tố cáo chế độ, ông HMC lại kín đáo nhắn với Quốc Hội Mỹ nên cấp cho ông một bằng chứng tại tòa , kiểu Trade Mark, chứng nhận ông là Nhà độc quyền đấu tranh Dân Chủ , để rồi từ đó ai muốn Dân Chủ hãy theo ông (Theo ký giả Đổ Sơn&Tường Thắng đài SBTN). Đi chửa bệnh mà ông lại quá huỗn ngược xuôi như vậy chẳng qua để chứng minh, ông là một nhân vật đối kháng hạng bự; người đang nắm lá cờ đầu của Phong Trào Dân Chủ VN và một người có thể giúp hải ngoại nói chuyện với bọn cầm quyền trong nước.

Tuy nhiên nhìn chung, qua các hành động cụ thể của ông HMC trong thời gian ở Mỹ, cho tới tận nay, chúng ta thấy đảng CSVN và cá nhân ông HMC đã bị phạm nhiều điều lỗi lầm quá sơ đẳng, chứng tỏ đảng CSVN và ông Chính quá đần độn và lú lẫn như dưới đây:

Thứ nhất- Thiếu hiểu biết: qua nhà láng giềng (hải ngoại) mà vớ một tên vỗ ngực tự xưng trí thức hải ngoại rồi chỉ định làm đại diện hải ngoại mà không cần ý kiến ai thì quá hỗn láo; hơn nữa, ngay cả trong giới y khoa đã có mấy ai đánh giá cao Nguyễn Xuân Ngãi. Ông HMC không biết câu Nhập gia tùy tục

Thứ hai- Về mặt tổ chức và kỹ thuật thì việc tự ý chỉ định NXN làm đại diện hải ngoại không những tỏ ra vô lễ với NVHN mà còn tỏ ra ngu dốt tố cáo cho thiên hạ biết, NXN là người của CSVN. Thử hỏi còn làm ăn gì được nữa.

Thứ ba - CSVN tưởng là Phan Văn Khải đã qua Mỹ, nhận làm tôi tớ cho quan thầy Mỹ thì bọn chống Cộng hết vốn, đã được hóa giải do đó phái HMC, người đầy thành tích chống Cộng nói chuyện với hải ngoại thì ai mà chẳng tin. Thử hỏi, cái được gọi là nhà dân chủ HMC, mà cách hành sử như thế thì làm sao có thể bàn đến việc đấu tranh dân chủ. Chưa có quyền mà đã phách lối hỗn láo coi cộng đồng hải ngoại như cỏ rác thì có đáng được goi là Nhà Dân Chủ không? Thủy chung HMC vẫn mang nặng bản chất độc tài, đảng trị của bọn CS. Chỉ mấy thằng ngu và ăn cơm sú mới tin được ông.

Điều đáng ngạc nhiên là cho đến nay, chưa ai thấy ông HMC đưa ra một đề nghị, hay một biện pháp nào để loại bỏ chế độ bạo tàn CSVN. Tựu chung, những hành động của ông trong thời gian được phép đi chửa bệnh là đem đi áp dụng tất cả mưu lược của CSVN để lừa gạt hải ngoại; tìm cách thỏa hiệp để tiếp tục nắm quyền; đầu hàng Hoa Kỳ và ve vãn hai ngoại không ngoại mục đích củng cố quyền lực. Chỉ có thế thôi.! Người ta nói Xem cây thấy quả. Qua các hành động của HMC đủ thấy CSVN quá kém, dấu đầu bị hở đuôi, tưởng dùng HMC ắt sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ chẳng thuyết phục được ai mà còn làm trò cười cho thiên hạ. Nếu ông HMC quả thật là người yêu nước, đề nghị ông cố thuyết phục nhà cầm quyền Hà Nội phải lập tức: ngưng ngay việc khủng bố; bỏ trò lừa bịp để che mắt quốc tế bằng cách thả một bắt thêm hai; quan trọng nhất phải lập tức trả lại quyền Dân Tộc Tự Quyết cho Nhân dân VN; cho phép người dân được hưởng Tự Do&Dân Chủ; nhớ rằng Tự Do &Dân Chủ đâu phải miếng thịt hay con cá muốn mua giờ nào cũng được mà phải có sự chuẩn bị Dân Chủ.Trước là phải tạo cơ hội cho họ học tập để biết thế nào là Tự Do&Dân Chủ cụ thể là Tự Do Ngôn Luận bằng cách tự do phát hành báo mà không bị Nhà Nước kiểm duyệt. Một khi người dân đã hưởng được dân chủ, họ sẽ tự ý lựa chọn người đại diện nói chuyện với đảng để bàn công cuộc cứu dân cứu nước. Lúc đó hải ngoại sẽ tận lựïc tối đa để yểm trợ quốc nội. Nếu chế độ bạo quyền Hà Nội cứ mãi sử dụng âm mưu để tiếp tục lừa gạt đồng bào và hải ngoại, thì ắt một ngày không xa, do tức nước vổ bờ nhân dân sẽ nổi dậy thì bọn CS sẽ không còn có đất chôn thây. Xin ông Hoàng Minh Chính hiểu cho.

Mong thay.

Phùng Ngọc Sa

Tương Quan Giữa Văn Hóa Và Chính Trị


Bài thuyết trình của Đinh Lâm Thanh

Kính thưa quý vị,

Gần đây nhiều nhà trí thức cũng như một vài tổ chức văn học nghệ thuật chủ trương rằng, hoạt động văn hóa phải hoàn toàn tách khỏi môi trường chính trị. Một điều đáng chú ý là nhiều diễn đàn, hội văn hóa thường lên tiếng cổ võ vấn đề nầy rập theo luận điệu tuyên truyền ru ngủ của nghị quyết 36.

Trong thời bình và dưới ảnh hưởng tự do dân chủ của một quốc gia đã có sẵn nền tảng văn minh vững chắc, đôi lúc cũng không thể tách chính trị và văn hóa ra làm hai lãnh vực riêng biệt hoặc đối đầu lẫn nhau. Nếu so với hiện tình của một đất nước cai trị bởi Cộng sản và dân tộc bị phân hóa làm hai như tình trạng Việt Nam và cộng đồng chúng ta hiện nay thì vấn đề càng không thể xảy ra.

Hai lãnh vực văn hóa và chính trị, bất luận dưới thời nào cũng phải được kết hợp, dung hòa đồng thời bổ túc lẫn nhau để đưa đời sống con người đến Chân Thiện Mỹ (Nhân bản, Tự do) hoặc phục vụ tối đa cho quyền lực phe nhóm đảng phái (Quân phiệt, Cộng sản).

Vậy dựa vào chế độ chính trị để làm nền tảng phát triển văn hóa, hay, dùng văn hóa để cải tạo và xây dựng chế độ ?

Dù hiểu cách nào thì văn hóa và chính trị là hai hành động lúc nào cũng phải liên quan mật thiết với nhau. Đất lành sinh trái ngọt hoặc nói ngược lại, cây tốt khó mọc từ bùn dơ. Vậy chế độ chính trị tốt tự nhiên sẽ nẩy sinh một nền văn hóa tự do nhân bản và ngược lai một nền văn hóa nô bộc chắc chắn sẽ giúp chế độ càng ngày càng thêm độc tài thối nát. Điều nầy có thể chứng minh hai lãnh vực chế độ và chính trị đều liên hệ mật thiết với nhau. Do đó không thể kết luận, văn hóa phải tách khỏi ảnh hưởng của chính trị.

Trước khi đề cập đến hai nền văn hóa riêng biệt cũng như hai khuynh hướng chính trị đối lập của Việt Nam tại quốc nội cũng như người Việt Quốc Gia hải ngoại, xin quý vị đừng đơn giản hóa và đóng khung hai danh từ ‘văn hóa’ cũng như ‘chính trị’ trong một nghĩa hạn hẹp, mà đề nghị một hướng nhìn bao quát rộng lớn hơn.

Không thể hạn chế nền văn hóa của một dân tộc vỏn vẹn chỉ nằm trong phạm vi văn chương, ngôn ngữ và nghệ thuật mà cần phải đề cập đến truyền thống, phong tục tập quán, tôn giáo, y phục, ẩm thực. Cũng vậy, đối với hành động chính trị, không nên gò bó bằng những hình thức bên ngoài, hội họp xuống đường hô hào mà phải nghĩ đến những mục đích tối hậu của các hành động trên. Vậy để được khách quan, cần nghiên cứu nhiều chi tiết và lãnh vực khác nhau trong đường hướng phục vụ đời sống tinh thần lẫn vật chất của con người để những người làm chính trị có một lối nhìn bao quát hơn. Ngoài ra cũng nên tìm hiểu những hành động chính trị một cách rộng rãi trong các chương trình tranh đấu, xây dựng, bảo vệ lý tưởng, sự toàn vẹn quê hương và hạnh phúc của nhân dân Việt Nam để những suy nghĩ của người làm văn hóa khỏi bị lệch lạc.

Nói đến văn hóa và chính trị của Việt Nam trước và sau 1975 cũng như trong và ngoài nước thì thật không đơn giản. Từ việc thay đổi chế độ trong nước rồi nền văn hóa đỏ ra đời, đến môi trường tự do với các phong trào cách mạng đời sống Âu-Mỹ và việc bảo vệ văn hóa cổ truyền ở hải ngoại, là những ưu tư của những người hằng quan tâm đến vận nước và gia tài văn hóa dân tộc.

Chúng ta không thể khách quan xem việc bảo tồn văn hóa Việt Nam một cách đơn giải như dưới thời bình và trong một chế độ tự do dân chủ, vì nền văn hóa của tổ tiên để lại đã bị đổi chiều trong quốc nội và đang bị phá sản tại hải ngoại. Việc bảo tồn văn hóa của chúng ta không thuận buồm xuôi gió mà phải đương đầu trực diện trước một cuộc chiến khốc liệt, không ranh giới, không quy ước. Đó là cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản mà văn hóa chính là vũ khí của chiến trường để đối đầu với nhau.

Nếu xét về lượng, trận chiến hiện nay giữa ta và địch không cân xứng cả chính trị lẫn văn hóa. Cộng sản đã dốc toàn lực, như một kẻ liều mạng, để ăn thua đủ trong giai đoạn quyết liệt một mất một còn với chúng ta. Hà Nội đã tung hết khả năng, từ vật lực đến nhân lực, đánh một lượt hai mặt chính trị lẫn văn hóa vào cộng đồng người Việt Quốc Gia. Chúng đã xử dụng môi trường văn hóa làm bàn đạp cho thế chính trị, hai mặt trận phối hợp nhịp nhàng và đồng bộ với nhau. Cộng đồng chúng ta trong thế bị động và chỉ có chống đở. Lượng đã yếu mà còn bị một số trí thức, nhiều tổ chức hải ngoại còn kêu gọi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài chương trình phát triển và bảo tồn văn hóa là một điều bất lợi cho công cuộc tranh đấu hiện nay. Nếu chúng ta thiếu lý tưởng không có tinh thần để chống đở, bảo tồn và phát triển văn hóa cổ truyền dân tộc Việt Nam thì xem như chưa đánh đã thua ! Trước một đối thủ dư thừa nhân-vật-lực cộng thêm những thủ đoạn tráo trở gian manh, nếu chúng ta không sức, thiếu khả năng và sáng suốt thì chắc chắn chúng ta sẽ đi vào con đường hỏa mù mà kẻ thù đã giăng ra.

Không thể thuần túy và đơn giản kêu gọi giới trẻ theo học tiếng Việt, nghe một buổi thuyềt trình hay đọc vài cuốn sách là xong việc bảo tồn và phát triển văn hóa như chương trình của một vài tổ chức đề ra.Nếu chỉ có thế thì không khác gì chúng ta mời giới trẻ đến xem một cuộc triển lãm, nghe một chương trình ca nhạc xong rồi ai về nhà nấy, như vậy, làm văn hóa trong tình hình chính trị hiện nay thì chẳng đi đến đâu mà còn đem lại một kết quả ngược. Điều quan trọng là phải biết tạo cho mọi người, nhất là thành phần trẻ có một tinh thần yêu nước, biết đâu là nguồn gốc dân tộc, đâu là lịch sử oai hùng, đâu là di sản của tổ tiên. Phải làm thế nào cho thế hệ trẻ hiểu được nỗi khổ tâm kẻ ra đi cũng như cảm thông thân phận của người ở lại, phải biết đâu là chính nghĩa, đâu là con đường phải tiến tới để mai kia quay về với phục vụ quê hương.

Trước các chương trình đầu độc ru ngủ qua văn hóa của Cộng sản, chúng ta cũng phải mượn con đường chính trị để phát huy tính chất nhân bản chống lại văn hóa vô sản, dùng tôn giáo đối đầu văn hóa vô thần, lấy tình người cải tạo văn hóa loài thú !

Trong lúc địch ru ngủ chúng ta bằng văn hóa đỏ mà những người trong cộng đồng làm văn hóa bằng hình thụ động, chống đở hoặc chạy theo chiêu bài ‘loại chính trị ra khỏi văn hóa’, thì không khác gì chưa ra trận chúng ta đã đầu hàng vô điều kiện. Tóm lại trong hoàn cảnh hiện tại chúng ta không thể tách rời "chiến tranh văn hóa" ra khỏi "chiến tranh chính trị". Hai mặt trận phải song song hổ trợ cho nhau để đối đầu với Cộng sản khi chúng dùng văn hóa để phục vụ mưu đồ chính trị bất chánh. Nếu chúng ta muốn bảo tồn văn hóa nhân bản mà loại hẳn vấn đề chính trị ra ngoài thì lấy gì làm căn bản cho trận chiến không biên giới ngày nay ?

Xin ghi nhớ, chúng ta là những chiến sĩ trong cuộc chiến giữa hai nền văn hóa nhân bản và văn hóa vô sản. Kẻ thù với khả năng dư thừa sẵn có, chúng đang lấn áp chúng ta trên mọi lãnh vực. Nếu những nhà làm văn hóa không tiếp tay với Cộng đồng Người Việt Quốc Gia thì xin im lặng, đừng lên tiếng đòi hỏi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài vòng chiến, vì thái độ và hành động nầy không khác gì việc nối giáo cho giặc, phá hoại công cuộc tranh đấu chung của toàn thể dân tộc Việt Nam hiện nay.

Xin chân thành cám ơn Quý Vị.

Đinh Lâm Thanh

Sòng Bầu Cua Cá Cọp

Sòng Bầu Cua Cá Cọp "Họp Mặt Dân Chủ Tái Nhóm" tại Pháp 2008

Trương Minh Hòa

Vào cuối tháng 8 năm 2005, nhà "đối kháng lừng danh" là giáo sư Hoàng Minh Chính, nhân một chuyến "QUI MẢ" được sự nhất trí của đảng, nhưng được ngụy trang bằng lý do đi trị chứng bịnh kinh niên "bị thúi dzái" vì sau nhiều năm làm "Kách mệnh, kách miết", do đầu óc quá nhiều "động não" để điều nghiên những kế sách giúp cho đảng bền, chủ nghĩa" Marx Lenin bách chiến, vô địt, ra địt ... muôn năm" nên âm dương đảo lộn mà lâu ngày cái "nhà lão thành của đảng cướp Cộng Sản ngụy danh làm kách miệng "nầy bi" trời ngó lại "mang phải chứng bịnh "thời thượng", giống như khi mà "khí tàng tại não như Khổng Phu Tử "xổm tọa chi bảo"; đúng là "mũi dại thì lái phải chịu đòn", hay "đầu dơ thì dzái thúi".

Cuộc ra đi với lý do "cực kỳ chất lượng "trị bịnh y như kế "thuận thủ thâu dương" trong 36 chước của người Trung Hoa ngày xưa. Muốn được "danh chánh ngôn thuận" thì không gì tốt bằng có được" đầu cầu giao liên, giao liên "đứng ra đón rước, tổ chức, nâng bi, bợ hàng, xách dép ... tiếp đón, dàn giá, dàn cảnh như là một: "nhà cách mạng lão thành" số một trong nước, tức là "hổng có ông Hoàng Minh Chính thì Việt Nam hổng bao giờ có dân chủ", được một số trí ngủ dàn giá từ lâu; nào ngờ, đây là vị "thánh nhân DƯA HẤU" xanh vỏ đỏ lòng, sao vàng cài túi đại cán. Cái đầu cầu giao liên nầy do bác sởi Nguyễn Xuân Ngỡi, một nhân vật từng dùng "khổ nhục kế" trong vụ án "Hercule Hoàng Phi Hổ" trong vở tuồng "phản Trụ đầu Châu" sau khi trở về đất Việt với toan tính giúp đảng và các đấng khoa bảng "tiến sĩ y khoa Cầu Muối" thêm kiến thức, sáng kiến lẫn "tối kiến", nhưng sau đó ông bác sởi tài ba nầy đã bị đảng trục xuất, rồi khi ra tới quê hương tạm dung, trở thành "nhà đối kháng Dân Chủ" mà không cần đấu tranh nhiều; ngày nay đảng Việt Tân cũng có màng" tấn phong chức NHÀ DÂN CHỦ" một cách dễ dàng, tức là bất cứ ai ở hải ngoại, dù trước đó là du kích trà trộn, dân tỵ nạn kinh tế, tỵ nạn gian, về nước du lịch, du dâm, du hý ... muốn trở thành "nhà dân chủ" thì cứ về Việt Nam, nói là của đảng Việt Tân đưa về rải truyền đơn, chống đảng, mang theo cây súng nhựa, dao bằng plastic dẻo ... cũng như ngày nay tại Việt Nam, ai muốn làm tỉnh ủy thì phải chi ra 100 triệu như viên tỉnh ủy ở Cà Mau. Làm nhà dân chủ quá dễ, khỏi cần quá trình đấu tranh, mại vô, mại vô!

Vì muốn thi hành nghị quắc 36 do Phan Diễn ký vào ngày 26-4-2004 mà Cu Hoàng Minh Chính phải" hy sinh làm cách mạng lần nữa "sau khi cút cung tận tụy Bác và đảng, rồi nhận lịnh quan thầy Liên Sô, cùng thiếu tướng Đặng Kim Giang tổ chức đảo chánh hụt vị "cha già dịch Hồ Chí Minh" nên bị cho nằm ấp, nếu không có quan thầy Liên Sô lên tiếng thì cu Chính chắc là đã đi đoàn tụ cùng với Lenin ở thiên đàng mù từ lâu. Khi còn bé, gọi là Cu, như Cu Tý, Cu Tèo .... nhưng lúc "nhớn" thì Cu nặng ký hơn, thế là gọi là Cụ, thật là "duy vật biện chứng pháp". Cụ Hoàng Minh Chính từng tốt nghiệp trường Đại Học Đông Phương, nơi đào tạo Hồ Chí Minh, Trần Văn Giàu, Tito ... làm tới chức: viện trưởng viện nghiên cứ Marx Lenin, là người hết lòng "nguyện tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa man rợ do Karl Marx" đề ra. Cụ Chính nầy từng được đảng cho phép phục hoạt cái đảng Dân Chủ do ông đảng viên Cộng Sản Nguyễn Xiễn thành lập, hoạt động theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Sau nầy Cu Chính làm tổng thư ký để chứng minh cho "toàn thế giới" biết là: Việt Nam có tiến bộ về mặt dân chủ, nhân quyền để đảng Cộng Sản nhận được thêm chi viện, lừa được nhiều nước, những người nhẹ dạ và trong đó có cả những người Việt tỵ nạn hải ngoại. Đương nhiên là nhiều cán ngố cao cấp có thêm tiền gởi các ngân hàng do "bọn tư bản phản động" làm chủ, không sợ bị "đánh tư sản hay bị kiểm kê tài sản" nếu có sự thanh trừng phe cánh. Cuộc chuẩn bị khá chu đáo của bác sỡi Nguyễn Xuân Ngỡi và cựu điệp viên "triple Zerro" xịa Nguyễn Nghịch Bốc, với buổi nói chuyện như "một phút tâm tình người Hà Tỉnh" tại trường đại học danh tiếng Harvard ngày 28-9-2005, tức là cụ Hoàng Minh Chính muốn mượn trường đại học số một của Mỹ để mở "sòng bầu cua cá cọp" với công thức: "cuộc họp do một số người khoa bảng, trí ngủ, u mê, tri mớ, trí mộng du ... được định hướng theo xã hội chủ nghĩa", nên nhân đó mà Cụ Chính là công thần của nhà Hồ Chí Chuột đã đưa nhân vật "nhà dân chủ Trần Khuê" lên làm người "chỉ trì" sòng lắc bầu cua lận ở trong nước. Sòng bầu cua cá cọp đầy gian lận của Cụ Hoàng Minh Chính tại Hoa Kỳ, do đầu cầu giao liên "mượn danh tỵ nạn để kết bạn với Cộng Sản" được ngụy trang bằng sân khấu của vở KICH LÓI: "Tiểu Dziên Hồng", mà thành phần có mồi được mời đặt dán bài cuội gồm 3 thành phần, chơi bầu cua cá cọp tại bàn tròn:

    1. Đại Diện đảng Cộng Sản Việt Nam.
    2. Đại Diện trí thức hải ngoại.
    3. Đại Diện trí thức trong nước.
Như vậy thì chỉ có "trí thức" trong, ngoài nước và đảng CSVN mới có quyền "đặt cọc" chơi bầu cua cá cọp, còn nhân dân trong nước gồm hơn 80 triệu, người tỵ nạn hải ngoại hơn 3 triệu ... thì chịu khó "sortir de lait", dịch theo chữ HÁNG cắt nghĩa ĐÙI là "ra ngồi gốc me chờ" để cho ba thành phần "đỉnh cao trí tuệ nòi người, giai cấp tiến bộ, tiên tiến "gồm đảng Cộng Xẻng, khoa bảng hải ngoại và đám tiến sĩ Cầu Muối cũng do đảng "phong quan hàm học vụ", cùng nhau ngồi chơi bầu cua cá cọp trên chiếc bàn tròn, mà phần thắng thua đã có "ĐẢNG NO", và đương nhiên là cụ Hoàng Minh Chính đóng vai trò "chạy hiệu cò mồi" lấy xâu, hát bài ca vọng vổ bù lon: "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa", cầu kết với nhau, bán đứng người Việt tỵ nạn lần nữa. Dân trong nước và hải ngoại chỉ đứng xem những kẻ "đại diện" đánh bầu cua mà "lòng phơi phới một tương lai ... đen tối". Nếu sòng bầu cua nầy được tổ chức thành công, từ "cờ đỏ sao vàng phất phới ngay trong hậu phương người Việt tỵ nạn", chừng đó chỉ có nước đóng thuyền chạy lên Bắc hay Nam cực mà tỵ nạn lần nữa.

Sòng bầu cua cá cọp với 3 thành phần tay chơi "dân chủ cuội" bị dân phản đối mạnh, nên đành phải tạm dẹp sòng, ai về nhà nấy ... nhưng khổ nổi là tay chạy hiệu, cò mồi, dàn giá Hoàng Minh Chính, người đã lỡ nhận công tác "ăn cơm đảng, phản tỉnh giả" không đóng trọn vai tuồng "chàng ngốc bán than" hay là "nước mắt kẻ sang Tần" hoặc vở tuồng khổ nhục kế "Yến Anh "nên khi "phản hồi cố quận" ở Hà Nội sau chuyến đi trị bịnh thúi Dzái, bèn được đảng dàn cảnh lần nữa, cho công an giả dạng dân bất mãn vì cụ tuyên bố chửi đảng (dù được đảng cho phép trước khi đi), họ chọi vào nhà cụ Chính bằng "chai lọ plastic" hổng có nước, rất nguy hiểm, khiến nhà dân chủ cụi nầy có thể lượm đem bán cho các đại lý RECYCLE để có thêm tiền tiếp tục chống đảng nữa; nên dân chúng cho là "hổng chết thằng Tây nào", đó là vở tuồng kịch lói "đất chuyển" đấy... sau khi cụ Hoàng Minh Chính "giã từ gác trọ" mà người ta cho là: "nghĩa tử cũng như nghĩa tận" giống như: "Nghĩa TIỂU như nghĩa TIỆN" hoặc cụ thể và duy vật hơn là: "Nghĩa TÈ cũng như nghĩa ĐÁI", thế là tại nhiều cơ sở phở bò, vịt tiềm ... tổ chức truy điệu, khóc lóc thảm thiết, quí lạy như ông cố nội, họ tỏ ra rất ư là: cực kỳ thương tiếc nhà PHẢN TỈNH CUỘI, NGƯỜI TÙ LƯƠNG "LẸO", là vị thánh DƯA HẤU ...

Sự ra đi của cụ Hoàng Minh Chính là một sự "mất MÁT cũng như mất DAO" lớn cho phong trào phản tỉnh theo định hướng xã hội chủ nghĩa, phản tỉnh theo đơn đặt hàng "order" của các đồng chí, đồng Rận ở Hà Lội, nên để tiếp nối truyền thống "lừa đảo" theo gương "chủ địt Hồ Chí Minh dĩ đại", tại hải ngoại lần nữa, một cuộc HỘP MẶT DÂN CHỦ được một số trí thức nữa tổ chức tại Etap Hotel, thành phố Pontault, miền Đông ngoại ô Paris, tái mở sòng bầu cua cá cọp với công thức, mô hình của cụ Hoàng Minh Chính, được tổ chức 3 ngày từ 2 đến 4 tháng 5 năm 2008.

Lần nầy cũng có vài tay chơi cũ, như giáo sư ĐOÀN VÁC HUYỆT, cũng là NGƯỜI TÙ LƯƠNG LẸO, từng du học ở Mỹ trước 1975; sau ngày 30-4-1975 làm việc cho sư Vẹm Thích Minh Châu, cầm cờ đỏ ăn mừng, hồ hởi phấn khởi với Trịnh Công Sơn với: "Nối CÒNG TAY lớn", sau thời gian phục vụ tốt cho đảng, bỗng như "phản tỉnh", ông nầy chỉ chửi đảng ở quán cốc khi ngồi uống cà phê, bị công an "tó", rồi nhờ đám học trò cũ ỡ đại học Vạn Hạnh, Mặt Trận Phở Bò, la lớn ở nước ngoài; sau đó ở tù và được thả đi nước ngoài, nhưng sau nầy "phản phé", khổ nhục kế, tiếp tục trở thành" đỉnh cao trí tệ nòi ... đười", công nhận cả cờ vàng và cờ đỏ "hòa hợp hòa giải". Diễn giả tham dự sòng bầu cua cá cọp có cu hay cụ cựu Đại Sú Bùi Dẽm, dù đã quá tuổi kim khánh 86, già nhất trong số đám chơi bầu cua, ngài từng xưng là Xịa và hay khoe khoang thành tích lấy le, coi như là điệp viên 001 là đàn anh của Jame Bond 0 0 7, đồng nghiệp là điệp viên 0 0 0 Nguyễn Nghịch Bốc ... người trẻ nhất là cô bé lọ chảo Hoàng Nan, mới có 25 xuân xanh mà có một chân chơi bầu cua. Tay chơi Trần Thanh Hiệp, là một đỉnh cao trí tệ nòi người "THINK TANK" nằm trong tổ chức "THÔNG LOẠN" nay là tổ chức "TẠP NHẠP DÂN CHỦ ĐIÊN NGOA", ông nầy với đề tài "đệ tam Cộng-huề" nghe qua cũng rặc mùi "quốc-cộng đề huề" như câu của Hồ Chí Minh trong trận Mậu Thân 1968: "Bắc nam sum hợp một nhà, tết nay sum hợp xuân nào vui hơn". Nhà báo Từ Ngủ (tức là Thức) nói về vận động truyền thông trong vận động dân chủ.

Về "tình huống" Việt Nam có các diễn dỏm: Bùi Tín, Nguyễn Văn Trần, Nguyễn NGHỊCH BỐC, Vũ Thư Hiên, Hoàng Nan; cô nầy là đại diện cho cái gọi là "Tạp hợp thanh niên dân chủ" mà người sáng lập lẫn "tối lập" là sanh viên du học ở Pháp là Nguyễn Tất Trung ... cô Nan thay mặt lực lượng "Thành Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh "để đánh bầu cua với mấy" tiền bối trí ngũ hải ngoại, nhà phản tỉnh dỏm tù nhân lượng LẸO ... sòng bầu cua cá cọp tái nhóm lần nầy cũng hổng khác gì các sòng của cu Hoàng Minh Chính, nhưng đặc biệt có hai cu cựu Xịa là Bùi Dẽm, Nguyễn Nghịch Bốc, hai ông đều là đàn anh của điệp viên Jame Bond "Double.O. Seven" (007) thế mới là lừng danh. Thói thường là các cựu điệp viên sau khi thi hành xong công tác, về Retire, vui thú điền viên, thì hay lặn kỷ, chớ ít ái bô bô cái "mồn to mép giải" để khoe và hù thiên hạ là XỊA ... nếu là điệp viên thứ thiệt, có mấy ai la lớn hay đem cái chuyện BÍ MẬT mà BẬT MÍ để khoe lấy le bao giờ nên hai ông nầy cũng có thể là XÍA chớ nào phải XỊA đâu.

Cuộc hợp mặt DÂN CHỦ kỳ nầy tại Paris vào hạ tuần tháng 5 năm 2008, hổng biết ban tổ chức bày ra sòng bầu cua cá cọp bàn tròn, bàn dài, bàn vuông, bàn méo hay trải chiếu ngồi chồm hởm dưới sàng nhà ... để cho tất cả các tay chơi có dịp thi thố tài năng "đón gió trở cờ", nhưng vải thưa không thể che mắt thánh, dưới kiếng hiển vi, thì con siêu vi trùng "đỏ" nào trốn được, mưu sự tại nhân, thành sự tại DÂN đó mấy tay chơi bầu cua cá cọp lận ơi! Xin nhắc với quí vị tay chơi bầu cua nhé, tay chơi Cẩu Cao Cầy, Phạm Ruy .... đã từng ngồi sòng và bị cháy túi, nên đã bị CHẾT CHÁY, nay bếp than hồng dân tộc cũng đang chờ để "nướng" cả cuộc đời và sự nghiệp của mấy ông giáo sư, cựu điệp viên lừng danh, thầy của Jame Bond ... nếu mấy ông tiếp tục mở sòng bầu cua cá cọp, lạm dụng "cuộc hợp mặt dân chủ" để che đậy việc gian lận bên trong, người Việt Nam trong vài ngoài nước đã khôn lắm rồi, khó gạt được họ nhé!.

Trương Minh Hòa

Tên Hề Chuyên Nghiệp Của Đức Vua

Tên Hề Chuyên Nghiệp Của Đức Vua (Le Bouffon Professionnel de Sa Majesté): BÙI DIỄM

Ls Nguyễn Văn Chức

Trong quyển TERRIBLES TSARINES, văn hào Henry Troyat (Hàn Lâm Viện Pháp) kể truyện những anh hề dưới thời Nữ Hoàng Nga Anna Petrovna. Có anh kẻ lông mày môi son má phấn mặc váy nhảy múa trước mặt nữ hoàng. Có anh mỗi buổi sáng đi bàng đầu gói đến hôn chân nữ hoàng lúc đó chưa thức giấc. Có anh mặc váy di giày cao gót cầm khăn mùi xoa (mouchoir) đỏ ưỡn ẹo khoe mình mới có kinh nguyệt. Tất cả những trò hề đó chỉ nhằm một mục đích: làm cho nữ hoàng cười và ban ân sủng. Anh hề nổi tiếng nhất, làm đẹp lòng nữ hoàng nhất, và được lịch sử nhắc đến nhiều nhất , có tên là Balakirev .

Balakirev làm hề, nhưng không gian manh.

Bùi Diễm thì khác, vừa làm hề vừa gian manh. Tất cả để làm đẹp lòng bọn chó đẻ Việt Cộng cờ đỏ sao vàng.

Hồ sơ của Bùi Diễm dầy cộm Cái gọi là «Bản Khẳng Định Lập Trường» của Người Việt Trên Toàn Cầu Về Hai Quần Đảo Hoàng Sa Và Trường Sa ngày 07 tháng 12 /2007 mới đây thực ra chỉ là giọt nước làm tràn cái ly.

  • Hồ sơ Bùi Diễm còn đó

Ngày 30/6/ 1992, môt Hội Nghị Thế Giới Người Việt Tự Do được tổ chức tại hội trường của đại học George Mason, Fairfax, Virginia. Ban tổ chức và điều hợp có Bùi Diễm, Nguyễn Ngọc Bich, Trân Văn Kiện, Nguyễn Hải Bình, Mary Chi Ray. Hội thảo viên đếm được khoảng 50 người, mỗi người được biếu một tập kỷ yếu của chương trình cuộc hội thảo, trên bìa có in ảnh cờ đỏ sao vàng. Một hội thảo viên đã lên diễn đàn lớn tiềng hỏi: «Tại sao lại in hình cở đỏ sao vàng». Bọn Bùi Diễm trả lời: «Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này» . Một hôi thảo viên khác kêu gọi hội thảo viên xé ngay tập kỷ yếu ấy đi . Và các hội viên đã xé tập kỷ yếu .

Ngày 22 tháng 3/2001 Bùi Diễm đánh phá sự phục hồi của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại. Kẻ giúp Bùi Diễm đánh phá, là Nguyễn Ngọc Bích.

Ngày 12 & 13 tháng 11/2004, Hans Stockton - giáo sư trường đại học ST. Thomas ờ Houston - tổ chức một cuộc hội thảo về những triẻn vọng của Việr Nam hiện nay (Looking Ahead To Vietnam's Future And Global Integration). Diẽn giả là một bọn lưu manh dôt nát, (Bùi Tin, Nguyễn Quốc Khai, Lê Xuân Khoa, Nguyễn Xuân Phong, Ong Thuy Ngoc, Nông duy Trường). Người ta lại thấy Bùi Diễm.

Ngày 11 tháng 12/2004, Cộng Đồng Người Viêt Tỵ Nạn tại Frankfurt (Đức Quốc) tổ chức hội thảo về «Chính sách đối ngoại của Mỹ trong nhiệm kỳ 2 của TT Bush ». Bùi Diễm được mời đến diễn thuyết. Bùi Diễm đòi hội trường không được treo lá cờ vàng ba sọc của Người Quốc Gia.

Ngày 9, 10, 11, 12 tháng 9/2005, Hoàng Minh Chính được Việt Cộng cho «sang Mỹ chữa bệnh ». Môt cuộc Họp Mặt Dân Chủ đã diễn ra tại Pali Mountain Retreat & Conference Center, California. Có Nguyễn Ngọc Bích, Bùi Tín, và mấy tên tay sai vô liêm sỉ của Việt Công. Người ta lại thấy Bùi Diễm.

Ngày 1 tháng 11/2005, Nghi Hội Toàn Quốc Nguời Việt Tại Hoa Kỳ (National Congress of Vietnamese Americans) nhóm họp tại khách sạn Double Tree gần phi trường San Jose để tiễn đưa Hoàng Minh Chính trở về VN. Người ta lại thấy Bùi Diễm.

Xin lỗi bạn đọc, tôi xin phép ngừng ở đây. Những hành động gian manh trở cờ của Bùi Diễm còn nhiều lắm, nhiều hơn những đống cứt chó ở quê nhà.

Tôi không trách Bùi Diễm gian. Tôi trách Bùi Diễm dốt. Tất cả những bài viết chính trĩ -và bài nó i-của Bùi Diễm tại hải ngoại chỉ là cỏ rác , so với những bài viết của Trần Thanh Hiệp, Nguyễn xuân Nghĩa, Nguyễn Gia Kiểng .

Người chủ dốt nát và làm trò hề, thì tên đầy tớ cũng dốt nát và làm trò hề. Tôi muốn nói : Nguyễn Ngọc Bích.

Ls Nguyễn Văn Chức

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/get_together_for_democracy_2008_in_%20Paris_Part2-05162008192119.html

Thơ gởi người bạn công nhân trong nước


Anh Nhân thân mến!

Nhận được thư anh lòng tôi vui buồn lẫn lộn. Vui vì, như một phép lạ, cho tới giờ này anh vẫn còn sống! Vui vì, dù đang sống trong gông cùm của cộng sản nhưng anh vẫn nuôi ý chí "phục quốc", mong chờ một ngày mai tươi sáng. Và tôi buồn vì lá thơ anh gởi cho tôi chỉ viết nguệch ngoạc đúng ba trang giấy, vậy mà anh cho biết phải mất đúng ba tuần lễ mới viết xong! Anh cho biết hiện nay anh chỉ còn là một cái xác chết đang còn biết thở! Đại khái mỗi ngày anh phải làm việc 12 tiếng, cộng thêm 5 tiếng đi xe buýt tuyến đường Sài Gòn-Thủ Đức thành ra 17 tiếng. Lết được về nhà là anh nằm lăn quay ra ngủ như chết để sáng mai đi cày tiếp. Một tuần anh phải làm việc 6 ngày, thứ bảy phải làm việc nhưng không được hãng trả lương phụ trội! Chỉ còn một ngày nghỉ duy nhất là chủ nhật thì anh bận đủ thứ công việc nhà, cho nên lá thơ viết cho tôi phải mất ba tuần lễ mới xong!

Tính ra một tuần anh phải làm việc 72 giờ, một tháng chỉ lãnh được có 80 đô la thì làm sao sống nổi trong thời đại mọi vật giá đều đang leo thang vùn vụt? Nhất là trong mấy tuần lễ vừa rồi giá gạo tăng gấp đôi, kéo theo mọi thứ khác đều tăng theo. Coi như anh bị mất trắng phân nửa tiền lương! Anh nói dầu sao lương 80 đô một tháng, tính bình quân một giờ là 1 đô la mười xu, như vậy so với các hãng của nhà nước, lương vẫn còn "cao"! Theo anh kể: thằng chủ hãng này là người Mã Lai theo đạo Hồi. Nó thường giở giọng "nhân đức" là nó cho công nhân làm thêm ngày thứ bảy (không trả tiền phụ trội!!!) để có thêm thu nhập! Mấy thằng cai trong hãng này đều là người Mã nói tiếng việt rất rành. Hỏi ra mới biết trước đây tụi nó đã từng làm cảnh sát trong mấy trại tỵ nạn ở Mã Lai, có thằng lấy vợ người Việt. Mấy thằng cai trong hãng mỗi khi muốn ra oai, đều chửi bới công nhân bằng tiếng Việt! Tất cả những vốn liếng tiếng Việt mà tụi nó học được trong thời gian làm việc tại các trại tỵ nạn Pulau Bidong, Sungei Besi ở Mã Lai bây giờ có dịp được đem ra áp dụng!

Anh Nhân!

Nói xin lỗi anh, mấy cái thằng Mã Lai này hồi trước năm 1975, Việt Nam Cộng Hòa mình gọi tụi nó là đồ "MỌI" đó. Tụi nó thua kém mình về mọi mặt. Vậy mà bây giờ nó qua đất nước mình, nó làm cha, nó lớn lối, nó đè đầu cưỡi cổ mình! Mấy thằng Đài Loan, Đại Hàn, Thái Lan cũng vậy. Tôi đọc báo nghe nói mấy con mẹ đốc công Đại Hàn dám cởi giày ra đập lên đầu nữ công nhân của mình vì nghi ngờ họ ăn cắp hàng! Rồi tụi nó còn dám rượt đánh những nam công nhân người mình! Tụi đốc công Đài Loan thì dám bắt phạt công nhân mình .... quỳ ngoài nắng! Đối với những công nhân nữ thì tụi nó bắt vào phòng, lột hết quần áo, cởi truồng, để tụi nó khám xem có dấu đồ ăn cắp không! Đó chỉ là cái cớ thôi chớ tụi nó bày trò này ra nhằm mục đích làm nhục người mình, hoặc để coi phim sex miễn phí!!!

Khi đọc báo, hay những tin như vậy, tôi tức sôi gan. Hồi trước năm 1975, tôi là dân nhà binh. Tôi đã từng đi hành quân chung với tụi Đại Hàn, tụi nó sợ tụi tôi thấy mẹ. Thằng nào láng cháng là tụi tôi dộng liền, đánh không đẹp không ăn tiền. Tụi nó thằng nào cũng có võ Tai Koon Đô nhưng đối với võ Vô Vi Nam của mình thì đâu nhằm nhò gì! Còn mấy thằng lính Thái Lan thuộc sư đoàn Mãng Xà Vương thấy sắc lính của tụi tôi là biết gặp thứ dữ rồi, không có thằng nào dám cà chớn. Tụi nó nhiều thằng có võ bùa nhưng đối võ Bình Định của mình là đồ bỏ! Tôi cũng đã từng tiếp xúc với mấy thằng kỹ sư canh nông người Đài Loan sang giúp Việt Nam Cộng Hòa. Tụi này gặp tôi lễ phép, lịch sự lắm, chớ đâu có dám bắt tôi .... quỳ ở ngoài nắng đâu anh!

Nhiều lúc nghĩ đến hoàn cảnh của anh và nhiều người thân khác của tôi đang sống ở Việt Nam mà tôi thấy thương cho họ. Tất cả những điều nhục nhã, đau đớn nêu trên đều xuất phát từ một nguyên nhân: BỌN CHÓ ĐẺ VIỆT GIAN CỘNG SẢN NÓ ĐANG CAI TRỊ ĐẤT NƯỚC CHÚNG TA và BẮT TOÀN DÂN TA PHẢI LÀM NÔ LỆ! Những người dân ở trong nước không phải là công dân đâu anh ơi. Họ là những nô lệ rất đúng nghĩa. Làm nô lệ cho bọn cướp việt gian cộng sản và làm nô lệ cho ngoại bang, gồm đủ thứ các nước trên thế giới!

Bọn việt cộng thường rêu rao rằng giai cấp CÔNG-NÔNG là giai cấp tiên phong của cách mạng nhưng thật ra ngày hôm nay chính hai giai cấp này là giai cấp bị bóc lột nhiều nhất! Họ bị bóc lột tới mức nghèo phải đi bán máu, bán bào thai, con cái nuôi lớn chừng bốn năm tuổi cũng phải rứt ruột đem bán để làm NHI DÂM! Hàng trăm ngàn cô gái đã bị đem bán khắp nơi trên thế giới, một số "kết hôn" với mấy thằng già, đui, què, mẻ, sứt người Đài Loan, Đại Hàn, theo "chồng" sang bên đó để làm nô lệ tình dục hoặc đi làm đĩ trong các hộp đêm sang trọng! Một số người nghèo phải đi sang Trung Cộng để bán thận, bán mắt, bán gan. Mới đây, có một anh sinh viên trường cao đẳng Kinh tế kỹ thuật công nghiệp ở Sài Gòn đã bị bọn chó đẻ nó lừa sang Trung Cộng, cắt béng đi một quả thận để ghép cho thằng chó đẻ cán bộ đảng viên, phó giám đốc sở Nội vụ thành Hồ. Bọn cò trung gian hứa trả cho anh này 100 triệu tiền Hồ nhưng cuối cùng bọn chúng đã quỵt! Anh sinh viên này tên là Tô Công Luân còn thằng cán bộ tên là Nguyễn Tấn Tài. Anh Luân lết được tấm thân tàn ma dại về đến Sài Gòn nằm chờ chết!

Còn đời sống của bọn cán bộ đảng viên việt gian cộng sản thì như thế nào? Anh ở bên đó chắc cũng biết rồi. Tụi nó đang sống trên những núi đô la, kim cương và vàng bạc. Tụi nó giàu hơn cả những triệu phú người Mỹ chính cống. Cô ca sĩ nổi tiếng, vua nhạc Pop của Mỹ là Britney Spears là triệu phú, tài sản có hơn 100 triệu đô la. Muốn có một tài sản như vậy, cô ta phải làm việc cật lực, có những buổi phải tập dợt múa hát hết 14 tiếng đồng hồ! Còn những thằng chó đẻ, đầu gấu việt cộng ở Việt Nam thì bọn chúng không làm gì hết, hoàn toàn chỉ là những kẻ ăn bám mà những tên có tài sản trên một trăm triệu lên đến khoảng 300 thằng, nhiều thằng có bạc tỷ đô la!

Mới đây thằng việt cộng Đoàn Nguyên Đức ở Gia Lai Kom Tum đã dám bỏ ra BẢY TRIỆU ĐÔ LA để mua một chiếc máy bay riêng, đó là chưa kể tiền thuế nhập cảng trên 100%! Tên nữ việt gian Bạch Diệp dám mua một chiếc xe Roll-Royce trị giá 1,4 triệu đô la! Thằng bí thư thị xã Bà Rịa Vũng Tàu, Nguyễn Trọng Minh xây một căn biệt thự khổng lồ trên một miếng đất rộng 4 hectare, trong đó có cả một sở thú nuôi heo rừng! Thằng Nguyễn Văn Quỳnh, phó ban tổ chức trung ương đảng đã xây một biệt thự khổng lồ ở tỉnh Quảng Ninh mà cỡ như thống đốc một tiểu bang ở Mỹ cũng chưa chắc gì có được một biệt thự như vậy!!! Đây chỉ là những thằng cán bộ cắc ké mà tài sản nổi của tụi nó còn khủng khiếp đến như vậy, còn mấy thằng đầu gấu, cấp bậc lớn hơn thì quy mô ăn cắp, ăn cướp của tụi nó phải lớn tới cỡ nào?

Tất cả tài sản của tụi nó đều bòn rút từ tài nguyên của đất nước và từ xương máu của 80 triệu dân nô lệ. Tài sản ăn cướp được, bọn chúng chuyển hết ra nước ngoài, làm giàu cho nước ngoài, đất nước ta ngày càng trở nên khô cạn, những người dân đen chỉ còn là những bộ xương khô!

Anh Nhân thân mến!

Trong lá thơ trước, anh có nói me mé nhưng tôi hiểu liền ý của anh muốn nói gì. Trong lá thơ này tôi nói thẳng thừng luôn, không cần phải úp mở che dấu gì: PHẢI LÀM CÁCH MẠNG LẬT ĐỔ BỌN CHÓ ĐẺ ĂN CƯỚP VIỆT GIAN CỘNG SẢN!

Hoàn cảnh đất nước của ta không hoàn toàn giống như nước Pháp hồi thế kỷ thứ 18 nhưng tôi vẫn thấy có một vài sự tương đồng. Sở dĩ có cuộc cách mạng năm 1789 xóa bỏ chế độ phong kiến ở Pháp là vì lúc đó nước Pháp dưới sự cai trị của vua Louis 16 bị thiếu nợ ngập đầu. Trong nước xảy ra nạn đói khắp nơi. Người dân phẫn uất, nổi loạn, phá ngục Bastille, vua Louis bị chém đầu ...

Khi đề cập đến việc làm cách mạng lật đổ bạo quyền, một số bạn công nhân nêu thắc mắc: - việt cộng nó có hàng tỷ đô la, có ba triệu công an bộ đội kềm kẹp, còn mình thì chỉ có hai bàn tay không thì làm sao chống lại nó?

Xin thưa: - Thấy như vậy mà không phải vậy. Bề ngoài của việt cộng rất là hùng hổ, có ba triệu khẩu súng AK, cùng nhiều thứ vũ khí khác nhưng trên đời này không có gì mạnh bằng SỨC MẠNH CỦA TOÀN DÂN. Lịch sử của Việt Nam và thế giới đã chứng minh điều này. Sức mạnh của toàn dân ví như nước. Mới thoạt nhìn, ai cũng thấy nước rất là "mềm yếu", làm sao có thể sánh bằng những ngọn lửa, những núi đá ..v..v.. Nhưng thật sự nước có thể dập tắt lửa và những ngọn sóng thần có thể cuốn trôi đi cả thành phố, cũng như nước có thể làm sói mòn cả một ngọn núi làm cho núi bị sạt lở. Nhiều dòng suối làm thành những con sông, nhiều con sông sẽ làm thành biển lớn và sóng thần. Và những ngọn sóng thần sẽ quật đổ chế độ hung tàn bạo ngược của bọn cộng sản!

Như vậy vũ khí quan trọng nhất của toàn dân là gì?

Đó là vũ khí ĐÌNH CÔNG và LÃNG CÔNG. Thử tưởng tượng nếu toàn bộ lực lượng CÔNG NHÂN, NÔNG DÂN và CÔNG NHÂN VIÊN, khoảng MƯỜI TRIỆU NGƯỜI cùng đoàn kết và đồng lòng đình công, lãng công trên toàn quốc trong vòng một tháng thì chắc chắn chế độ cộng sản sẽ phải sụp đổ. Khi công nhân đình công, rất nhiều hợp đồng với các đối tác nước ngoài sẽ bị trễ hạn, số tiền bị phạt có thể lên đến hàng tỷ đô la! Nông dân đình công thì cái bao tử của toàn dân trong nước sẽ bị đói. Dân bị đói, họ sẽ nổi loạn như những vụ phá kho thóc hồi năm 1945, năm đói Ất Dậu. Công nhân viên chức đình công thì rất nhiều ngành bị ảnh hưởng: -giao thông, ngân hàng, giáo dục, y tế, truyền thông, điện, nước, đổ rác ..v..v.. Thử tưởng tượng trong một thành phố mà bị cúp điện, cúp nước, không đổ rác trong ba ngày thì sẽ ra sao? Mùi hôi thúi sẽ bay lên thấu trời xanh, bọn đầu gấu trong bộ chính trị sẽ bị chết ngợp!!!

Vấn đề là làm sao các khối thuốc nổ phải liên kết lại và nổ CÙNG MỘT LÚC. Nếu nổ lẻ tẻ sẽ không gây được sức mạnh và sẽ bị việt cộng dập tắt. Trong vài năm qua đã có hàng trăm cuộc đình công xảy ra trong toàn quốc nhưng không đồng loạt nên đã bị dẹp. Phải có những người đứng ra tổ chức, móc nối. Vũ khí lợi hại mà các bạn có thể dùng để tổ chức mạng lưới đình công trên toàn quốc, đó là điện thoại di động và internet. Việt cộng không thể nào kiểm soát được hết. Yểm trợ cho các bạn là những lực lượng đấu tranh ở hải ngoại. Nếu những người cầm đầu ở trong nước bị bắt thì lực lượng đấu tranh ở hải ngoại có thể được xem như những ngọn hải đăng để tiếp tục dẫn đường cho công cuộc đấu tranh, chặt phá gông xiềng, giải phóng toàn dân khỏi ách nô lệ.

Nói tóm lại, bằng phương pháp ĐÌNH CÔNG, toàn dân có thể quật đổ chế độ hung tàn bạo ngược của bọn cộng sản. Không cần phải dùng phương pháp quân sự, mua vũ khí, súng đạn, tổ chức quân kháng chiến. Phương pháp đình công có thể tiết kiệm được rất nhiều xương máu cho toàn dân và có thể đem lại kết quả như mong muốn.

Đó chính là lý do vì sao tôi khuyến khích các bạn công nhân nên có điện thoại cầm tay và nên làm quen với internet. Xin các bạn hãy mạnh dạn hành động. Give me liberty or give me death! Một danh nhân nào nói câu này thật đáng khâm phục. Trước sau gì cũng chết, hiện nay các bạn còn sống mà coi như là đã chết bởi vì cuộc sống của các bạn rất vô ý nghĩa, sống mà không được thấy ánh sáng mặt trời thì sống làm gì!

Xin các bạn đừng nghe theo những lời ru ngủ của bọn tay sai cộng sản, ru ngủ các bạn bằng những luận điệu "rộng lượng, tha thứ" Đã hơn 60 năm nay, bọn việt gian cộng sản có "rộng lượng, tha thứ" cho ai đâu, thậm chí bọn chúng còn giết lầm còn hơn bỏ sót! Giết người thì phải đền mạng. Ở bên Mỹ này, nếu một người mà lỡ tay đánh chết một con chó là có thể bị đi tù hoặc bị phạt rất nặng! Còn nếu phạm tội GIẾT NGƯỜI, dù chỉ là một người, thì chắc chắn là bị chung thân khổ sai hoặc lên ghế điện! Trong khi đó, nếu tính từ năm 1945 đến nay, năm 2008, thì bọn việt gian cộng sản đã làm chết KHOẢNG MƯỜI TRIỆU NGƯỜI trên toàn quốc! Đó là chưa kể những thiệt hại về vật chất và tinh thần, không có gì có thể bù đắp được! Những tên tội phạm dầu có bị treo cổ hàng ngàn lần cũng chưa xứng với những tội ác mà bọn chúng đã gây ra!!!

Hiện nay bọn việt cộng và những tên bưng bô đang tung ra luận điệu "hãy chờ ông Goóc Ba Chớp". Đây là thủ đoạn câu giờ của bọn việt gian cộng sản. Không ai có thể cứu được các bạn hết, ngoại trừ chính các bạn, xin các bạn nhớ giùm quy luật này. Nếu các bạn KHÁT NƯỚC THÌ CHÍNH CÁC BẠN PHẢI ĐI TÌM NƯỚC UỐNG ĐỂ GIẢI KHÁT CHỚ KHÔNG CÓ AI CÓ THỂ UỐNG GIÙM CÁC BẠN!

Chúng tôi ở hải ngoại có thể yểm trợ bằng cách cung cấp "nước uống" cho các bạn nhưng chính các bạn phải là những người uống nước. Hay nói cho rõ hơn, chính các bạn phải đồng lòng đứng lên để chặt phá gông xiềng, tiêu diệt loài quỷ đỏ. Tổ quốc sẽ đời đời ghi ơn các bạn!

Cuối thư, tôi nhận được tin anh Nguyễn Tấn Hoành vừa được phóng thích. Anh Hoành trước đây là chủ tịch Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam và cũng là một thành viên của Giáo hạt Tin Lành Mennonite tại Sài Gòn. Anh bị bắt hồi tháng 11 năm 2006, bị công an đánh đập rất dã man trong trại giam. Hiện nay tình trạng sức khỏe của anh rất suy yếu. Mong là chúng ta cùng làm hết sức mình để giúp đỡ anh sớm bình phục, để tiếp tục trở lại con đường đấu tranh cho tự do, diệt loài quỷ đỏ. Người đấu tranh thật sự là anh Nguyễn Tấn Hoành thì bị đi tù, bị công an đánh gần chết, trong khi đó "nhà dân chủ" Nguyễn Khắc Toàn, kẻ tự xưng là chủ tịch liên đoàn công nhân trong nước thì lại đang sống nhởn nhơ tại Hà Nội, ngày ngày đi nhậu thịt chó! Từ ngày làm chủ tịt công đoàn, chưa bao giờ người ta thấy ông Toàn đứng lên bênh vực, tranh đấu cho quyền lợi của những người công nhân trong nước. Đáng lẽ ông ta phải có mặt trong những cuộc đình công của công nhân tại các hãng xưởng ở nhiều tỉnh trong nước, dám xả thân cùng với những người đấu tranh, dám hiên ngang đối đầu với bọn đầu gấu công an và chửi thẳng vào mặt những tên chó má lãnh đạo cao nhất của bọn cộng sản. Đáng lẽ ông ta phải là như thế. Nhưng ông đã biến mất, không hề có mặt trong những cuộc đình công của công nhân. Cái bụng của ông ta ngày càng bự ra, phệ ra vì uống bia và nhậu thịt chó. Và oái oăm thay, tên của ông lại có trong danh sách "những nhà đấu tranh dân chủ", đang nằm trong tay những nhà lập pháp và hành pháp của Mỹ!!! Những thằng điếu đóm lưu manh chính trị như vậy đang chờ được việt cộng cho đóng thùng "xuất cảng" qua Mỹ, để rồi bọn chúng lại làm giống như ông "thánh dưa hấu" đi một vòng nước Mỹ, thuyết giảng về "tha thứ", về "hòa hợp hòa giải" cho những người đần độn tỵ nạn nghe!!!

Hồi trước năm 1975, tôi có xem phim "Anh hùng nô lệ" (Spartacus) do tài tử Kirk Douglas đóng vai chính. Người lãnh tụ của cuộc nổi dậy, lãnh đạo những người nô lệ chống lại giới chủ nô La Mã là anh chàng trẻ tuổi, gan dạ, tên là Spartacus. Trong phim, khi bị kẻ thù chất vấn "thằng nào cầm đầu?", mọi người nô lệ đều đứng dậy, hiên ngang tự xưng: "chính tao là Spartacus đây!" Chỉ khi nào mỗi một công nhân trong nước ý thức rõ mình là một Spartacus thì khi đó mới có thể lạc quan mà nói chúng ta đã nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Các bạn sống phải được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, phải được ĂN PHỞ THẬT SỰ CHỚ KHÔNG PHẢI NGỦ MƠ ĐƯỢC ĂN PHỞ, và các bạn không phải sống để làm một tên nô lệ giác đấu, đâm chém nhau cho đến chết để làm trò mua vui cho những tên đầu gấu việt cộng đang nắm quyền cai trị. Những lưỡi gươm của các bạn, thay vì đâm vào cổ của bạn mình thì hãy đâm vào cổ của kẻ thù, đó là bọn việt gian cộng sản ở trong nước, từ thằng nhỏ nhất cho đến thằng lớn nhất, từ thằng công an khu vực cho đến những thằng như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Hồng Anh, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang ..v..v.. trong bộ chính trị. Những thằng này đang hàng ngày tự bồi dưỡng bọn chúng bằng cách bú sữa tươi nơi các cô gái trẻ đẹp, trong khi đó con cái của các bạn không có sữa mà bú! Xem ra những CHỊ DẬU dưới sự cai trị của bọn việt gian cộng sản còn nhiều gấp ngàn vạn lần những chị Dậu trong thời Pháp thuộc!!!

Thân chào anh, hẹn tái ngộ trong thư sau.

Bạn của anh,
Trần Thanh
Ngày 15 tháng 5 năm 2008