Sunday, June 13, 2010

HỒNG HOA HOANG MỘ hay HỒNG HOA BẮC BỘ PHỦ - Nguyễn văn Hoàng




Nguyễn văn Hoàng

Câu chuyện bốc mộ được BBC, SBTN, SBS (Úc) quảng bá, đẹp trữ tình như một đóa hoa hồng nở trên nấm mộ hoang, bỗng trở thành một bụi gai khi bà con nhận được thông báo khẩn của CĐ NVTD UC về các buổi gây quỹ mang tên "Bông Hồng Trên Nấm Mộ Hoang".

Một cú sốc cỡ này luôn làm sục sôi máu truyền thông cấp làng xã của tôi, đặc biệt hơn nữa, nhóm tổ chức buổi gây quỹ Hồng Hoa Hoang Mộ này lại là nhóm bạn chí thiết của người viết. Cắp máy ghi âm đến dự buổi gây quỹ ở Brisbane đêm 12 tháng 6 và phỏng vấn người chủ xướng vụ bốc mộ, ông Nguyễn Đạc Thành, tôi mang theo đôi mắt dò dẫm, vừa hiếu kỳ, vừa dè dặt, của chàng trai trẻ lần đầu tiên diện kiến nhạc phụ tương lai.

Giọng miền Nam chơn chất, đôi mí mắt năm tháng trễ xuống, ông Nguyễn Đạc Thành cho người ta một cái cảm giác đáng tin cậy, thiện cảm. Ý nghĩ của thoáng đầu tiên gặp gỡ là "người này không gạt mình đâu". Nhìn dáng chân thật của ông, đâu đó trong vô thức của tôi lại lờn vờn ẩn hiện một bức tranh khác, "không gạt mình không có nghĩa là người này không bị người khác lợi dụng".

Cuộc phỏng vấn bắt đầu.

Khai vị là hai món ăn chơi. Ông Nguyễn Đạc Thành trả lời như ăn gỏi, trơn tru như súp măng cua. Sau đó thì tuần trăng mật chấm dứt, thời gian còn lại dành cho những hồi cụp lạc, gây cấn. Chúng tôi bắt đầu hỏi nhận định của ông về thông báo khẩn của CĐ NVTD UC.

Vấn đề của CĐ NVTD UC đặt ra là khía cạnh chính trị của thái độ và việc làm của ông Thành. Trong cuộc tiếp xúc riêng và trong buổi nói chuyện chung, ông Thành có nhấn mạnh việc ông bốc mộ là hành động hoàn toàn nhân đạo, không mang tính chính trị.

Tôi một nửa đồng ý, một nửa không. Tôi đồng ý là vì trong một số trường hợp, chính trị được đặt sang một bên, như khi người bác sĩ cứu bệnh nhân, tinh thần nhân đạo là kim chỉ nam duy nhất. Nhưng tôi còn một chút ưu tư trong trường hợp này, vì ông Thành không ở trong trường hợp một bác sĩ trước một con bệnh, mà ông mang trên mình tư cách của một Tổng Hội Trưởng HO, của một người quốc gia, tị nạn, như ông từng nói.

Ở một tư thế nào đó, người ta không thể tách rời các phương diện khác của đời sống với tư thế ấy của mình, như thể bất cứ người đàn ông nào cũng có thể vào night club xem sexy show nhưng một đương kim tổng thống thì không. Trong đôi mắt trần tục của tôi, ông như một con chim đầu đàn, tư thế Tổng Hội Trưởng HO của ông Thành có tính chính trị, khó có thể có hành động nào mà không mang một chút ảnh hưởng chính trị.

Hãy nghe ông Thành trả lời Hà Mi của BBC.

    Click Play nghe phỏng vấn của BBC với ông Nguyễn Đạt Thành

    Source: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/04/100428_nguyendacthanh_mia.shtml

    Nỗ lực tìm kiếm hài cốt quân nhân VNCH

    Hà Mi
    BBC Việt Ngữ


    Việc tìm kiếm hài cốt của những người chết và mất tích trong và sau cuộc chiến Việt Nam vẫn tốn nhiều công sức của các bên, cho dù chiến tranh kết thúc đã tròn 35 năm.

    So với nỗ lực tìm kiếm và truy tập các tử sĩ Mỹ và bộ đội Bắc Việt Nam, có vẻ như những người lính phe Việt Nam Cộng hòa mất tích hoặc chết trong các trại cải tạo sau 75 cho đến gần đây vẫn chịu nhiều thiệt thòi.

    Tuy nhiên, nhờ nỗ lực của một số cá nhân và tổ chức, công việc tìm kiếm hài cốt quân nhân lực lượng Việt Nam Cộng hòa gần đây đã thu hút được sự chú ý và trợ giúp của cả chính quyền Việt Nam lẫn Hoa Kỳ.

    Trong chuyến công tác tới Hoa Kỳ mới đây, Hà Mi của BBC Việt ngữ đã có cuộc trò chuyện với ông Nguyễn Đạc Thành, chủ tịch Tổng hội HO (ra đi có trật tự) và Hội Người Việt mất tích, và được ông cho biết về công việc tìm kiếm này:

    Nguyễn Đạc Thành: Trước hết, không có sự trợ giúp chính thức của chính phủ Việt Nam thì chúng tôi không làm được gì cả, bởi vì chính phủ Việt Nam họ quản l‎ý đất nước, nếu họ không chấp thuận thì chúng tôi không làm được gì hết.

    Chính phủ Việt Nam, cũng như chính phủ Mỹ, đã tích cực giúp chúng tôi trong việc này. Khi chúng tôi đến Việt Nam, thì một thời gian sau, chúng tôi đã liên lạc với tòa đại sứ và chúng tôi được tòa đại sứ yểm trợ rất là mạnh mẽ và cũng hậu thuẫn cho chương trình này.

    BBC: Ông mong muốn nhận được những trợ giúp gì nữa trong tương lai để tiếp tục công việc mình đang làm?

    Nguyễn Đạc Thành: Cái vấn đề mà chúng tôi mong mỏi là hai chính phủ đứng ra trực tiếp giúp chúng tôi tìm và đưa hài cốt của anh em trở về gia đình. Bởi vì sau 35 năm, tất cả đều đã lo đưa hài cốt tử sĩ của mình trở về. Riêng hài cốt của anh em Việt Nam Cộng hòa của chúng tôi thì ở ngoài rừng sâu. Cái việc đó làm cho chúng tôi rất là đau lòng.

    Tuy nhiên, chúng tôi cũng không trách được. Bên phía Việt Nam họ phải lo cho tử sĩ của họ, phía Mỹ phải lo cho tử sĩ của họ, điều đó là đúng. Mà họ không lo gì cho phía miền nam Việt Nam chúng tôi là cũng đúng thôi. Nhưng mà tại sao anh em chúng tôi không lo cho hài cốt của bằng hữu của mình, mà lại phải trông chờ người khác? Thì đó là lý do mà chúng tôi lên tiếng.

    Và chúng tôi rất là mong mỏi hai chính phủ giúp đỡ cho chúng tôi hoàn thành công việc nhân đạo này. Sau khi làm việc thì chúng tôi biết là chính phủ Việt Nam đang rất muốn giải quyết giúp chúng tôi và đang có một chương trình ủng hộ chúng tôi để làm công việc nhân đạo này.

    Riêng về chính phủ Mỹ thì cũng có dấu hiệu cho tôi thấy rằng chúng tôi sẽ nhận được sự ủng hộ của chính phủ Mỹ. Nhưng mà để có câu trả lời rõ ràng, xin cô hãy chờ chúng tôi đang thực hiện chương trình lấy 22 hài cốt của anh em tù cải tạo ở miền Bắc, tại làng Đá. Sau kết quả này thì sẽ có câu trả lời rất rõ ràng cho cô về bên phía Mỹ.

    BBC: Qua kinh nghiệm làm việc trong thời gian vừa qua, ông có thể tiên lượng được những khó khăn gì sẽ xảy ra khi tiếp tục công việc này trong thời gian tới?

    Nguyễn Đạc Thành: Công việc này có những khó khăn của nó. Thứ nhất là mộ của tù cải tạo hay là những anh em đã chết trong cuộc chiến là rất lâu rồi, thành ra khi phát giác ra, biết được chỗ đó tìm cũng rất là khó. Nếu mà không có sự giúp đỡ mạnh mẽ từ chính phủ Việt Nam cũng như những người biết thông tin tích cực giúp thì chúng tôi khó có thể làm được. Đó là khó khăn về mộ.

    Cái thứ hai là khó khăn mà chúng tôi cho rằng đến nay nên phải giải quyết, đó là cái sự hận thù của hai bên, của hai chiến tuyến nên dẹp bỏ để làm công việc nhân đạo này. Là bởi vì người chết rồi đâu còn thù hận gì, thì chúng ta nên giúp nhau đưa những người đó về với gia đình.

    Mà cái người đau khổ nhất là các gia đình còn sống. Mọi người đều biết rằng hài cốt là cái gì thiêng liêng của thân nhân người ta. Hiện tại mình còn sống thì nên giúp cho họ, để mà hoàn thành được cái mong muốn là đưa hài cốt họ về, cho dù là một mảnh xương tàn mà thôi.

    Đó là một việc làm nhân đạo rất cần, và nên gạt bỏ sang một bên tất cả những gì không nhân đạo. Đừng có đem chính trị vào vấn đề này. Tôi cho rằng làm sao để đưa hài cốt của những người đã mất trong cuộc chiến về với gia đình. Đó mới là việc làm hết sức cần thiết. Nó đúng với truyền thống nhân đạo của người Việt Nam mình.

    BBC: Xuất phát từ đâu mà ông làm việc này, vì cũng có thân nhân mất tích như thế?

    Nguyễn Đạc Thành: Tôi không có thân nhân, nhưng đối với tôi đó một vấn đề rất quan trọng, thật sự trong lòng tôi xin kể với cô, là tôi không nghĩ tôi có thể ra khỏi trại tù cải tạo và chính tôi khi đó là người sắp chết. Nên tôi biết được người sắp chết họ muốn gì.

    Bởi vì khi ở ngoài Bắc, tôi bị bệnh kiết, tôi sắp chết. Cô biết là ở tù ngoài Bắc mà bị kiết là chết, chứ không thể sống nổi. Ít khi nào sống được lắm, mà có sống được thì đưa lên đến trạm xá cũng chết. Khi tôi nằm đó, tôi vái Phật Bà, Phật tổ, và tôi vái những anh em đã chết, rằng nếu mà cứu tôi được, tôi sống được mà ra khỏi tù và có cơ hội thì tôi sẽ đưa họ về.

    Bởi vì khi sắp chết thì tôi tha thiết muốn gặp vợ con tôi lần chót. Tôi muốn nói với vợ con tôi là xin lỗi (khóc), trong thời gian làm việc, tôi có những mistakes (sai sót) với gia đình, hãy tha lỗi cho tôi. Đồng thời, nghĩ rằng khi nằm xuống đây, tôi cũng muốn thân xác tôi về với gia đình, bên vợ con tôi, để tôi yên nghỉ.

    Nếu mà chết lúc đó thì đảm bảo với cô là không ai biết được, thân xác tôi sẽ ở ngoài rừng, và đồng thời, linh hồn tôi sẽ không trở về được với vợ con. Cho nên tôi rất mong muốn gặp vợ con tôi lần chót. Tôi rất mong muốn hài cốt mình về với gia đình.

    Tôi có vái với anh em như vậy. Khi người bạn tôi chết, là anh Lê Xuân Đèo, chết vì bệnh kiết, mỗi lần đi ngang qua mộ ổng thì tôi bỏ một cục đất xuống, nói rằng: “Đèo ơi, anh ở đây đi, nếu anh phù hộ tôi về được thì tôi sẽ kiếm gia đình anh và tôi sẽ đưa các anh về”.

    Sau đó, tôi được ra khỏi tù và tôi được về.

    Như cô biết, tôi qua Mỹ, và năm 1995, tôi thành lập Tổng hội HO. Cái mục đích của tôi là tìm hài cốt của anh em. Cho nên trong thời gian từ năm 95 đến 2006-07, tôi cũng phải lo cho gia đình tôi làm sao hồi phục, rồi tôi mới làm được, thì tôi ráng làm việc với người Mỹ, tôi tìm sự ủng hộ của họ.

    Cuối cùng, năm 2006, ông luật sư của tôi ông ấy đi về bên Việt Nam trong chuyến thăm của ông Bush, thì tôi nhắn ổng, là thử coi xem phía bên Việt Nam có đáp ứng không, và xin phía VN là tôi muốn lấy hài cốt của bạn tôi từ trại cải tạo như vậy. Khi ông ấy về, ông ấy đem cho tôi kết quả. Cuối cùng là chính phủ Việt Nam cho phép tôi.

    Source: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/04100428_nguyendacthanh_mia.shtml

"
Nguyễn Đạc Thành: Trước hết, không có sự trợ giúp chính thức của chính phủ Việt Nam thì chúng tôi không làm được gì cả, bởi vì chính phủ Việt Nam họ quản l‎ý đất nước, nếu họ không chấp thuận thì chúng tôi không làm được gì hết. Chính phủ Việt Nam, cũng như chính phủ Mỹ, đã tích cực giúp chúng tôi trong việc này.

Qua câu trên, cảm nhận của người đọc là "chính phủ Việt Nam" đầy nhân tính và thiện chí. Có thể ông Thành chỉ nói lên sự thật (phiến diện) nhưng đóa hồng đã nở trên Bắc Bộ Phủ. Câu nói này thốt ra từ một nhân vật ngây thơ như Jane Fonda thì tôi cho nó một phút mặc... kệ, nhưng trên người Tổng Hội Trưởng HO thì tôi hơi thất vọng.

Trong buổi phỏng vấn, nhận thấy lấn cấn giữa quan điểm của CĐ NVTDUC và ông Thành là về phương diện chính trị, tôi mạo muội hỏi ông có chống C ộng hay không. Thoạt đầu ông Thành lăng ba vi bộ. Vốn tuổi con trâu ... điên, nên tôi húc càng thêm hai câu bồi, bất quá tam, cuối cùng ông miễn cưỡng bảo ông "chống Cộng", nhưng không phải chống bằng cách la lối, chửi bới.

Vẫn vô cùng có thiện cảm với con người lành tính này, song tôi không khỏi bị ám ảnh bởi ý nghĩ ông đang bị VC nham hiểm lợi dụng. Ta hãy xem website quehuongonline viết gì về vụ ông Thành bốc mộ.

"Trong thời gian qua, thực hiện chính sách nhân đạo và đại đoàn kết dân tộc, Đảng, Nhà nước và Chính phủ Việt Nam đã tạo mọi điều kiện thuận lợi cho bà con kiều bào về thăm thân nhân, quê hương, đất nước, kể cả việc tìm và cải táng hài cốt những người từng phục vụ trong chế độ cũ, những người lính Mỹ chết trận tại Việt Nam.

Cảm kích trước chính sách trên, ông Nguyễn Đạc Thành - đại diện Vietnamese Mia Pow Foundation đã viết thư tới Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người VN ở nước ngoài Nguyễn Thanh Sơn bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đối với Chính phủ Việt Nam. Trong thư có đoạn:

“… Trong thời gian hơn hai năm qua, Chính phủ Việt Nam mà đại diện là Bộ Ngoại giao đã tận tình giúp đỡ, tạo mọi điều kiện dễ dãi cho chúng tôi trong việc giúp thân nhân tù cải tạo, tìm và đưa hài cốt người thân về với gia đình. Chính nhờ sự giúp đỡ đó, chúng tôi đã tìm được 240 ngôi mộ, giúp trên 50 gia đình đưa hài cốt người thân đoàn tụ với gia đình.

Với kết quả khích lệ đó, ông Thứ trưởng cũng như Tòa Đại sứ Mỹ tại Hà Nội đã đánh giá cao về nỗ lực Nhân Đạo và sự thành công của chúng tôi trong thời gian qua. Ông Brian C. Aggeler (1) cũng đã ca ngợi thiện chí của Chính phủ Việt Nam trong vấn đề hài cốt tù cải tạo. Ngoài sự đánh giá của Tòa Đại sứ Hoa Kỳ ra, đồng bào hải ngoại cũng đã có nhiều thiện cảm hơn, nhiều tin tưởng hơn đối với chính sách đoàn kết dân tộc của Chính phủ Việt Nam …”

Ông Nguyễn Đạc Thành nhấn mạnh, thiện chí và hành động của các cơ quan chức năng của Việt Nam “đã chứng minh một cách hùng hồn chánh sách Nhân Đạo và quyết tâm thực hiện Đoàn Kết Dân Tộc của Chánh phủ Việt Nam”. "

    Source: http://www.quehuongonline.vn/VietNam/Home/Nguoi-Viet-o-nuoc-ngoai/Tin-cong-dong/2009/06/3600A1C9/

    Thứ hai, 29/06/2009, 16:56:31 PM
    Thư cảm ơn của Vietnamese Mia Pow Foundation

    Trong thời gian qua, thực hiện chính sách nhân đạo và đại đoàn kết dân tộc, Đảng, Nhà nước và Chính phủ Việt Nam đã tạo mọi điều kiện thuận lợi cho bà con kiều bào về thăm thân nhân, quê hương, đất nước, kể cả việc tìm và cải táng hài cốt những người từng phục vụ trong chế độ cũ, những người lính Mỹ chết trận tại Việt Nam.

    Cảm kích trước chính sách trên, ông Nguyễn Đạc Thành - đại diện Vietnamese Mia Pow Foundation đã viết thư tới Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người VN ở nước ngoài Nguyễn Thanh Sơn bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đối với Chính phủ Việt Nam. Trong thư có đoạn:

    “… Trong thời gian hơn hai năm qua, Chính phủ Việt Nam mà đại diện là Bộ Ngoại giao đã tận tình giúp đỡ, tạo mọi điều kiện dễ dãi cho chúng tôi trong việc giúp thân nhân tù cải tạo, tìm và đưa hài cốt người thân về với gia đình. Chính nhờ sự giúp đỡ đó, chúng tôi đã tìm được 240 ngôi mộ, giúp trên 50 gia đình đưa hài cốt người thân đoàn tụ với gia đình.

    Với kết quả khích lệ đó, ông Thứ trưởng cũng như Tòa Đại sứ Mỹ tại Hà Nội đã đánh giá cao về nỗ lực Nhân Đạo và sự thành công của chúng tôi trong thời gian qua. Ông Brian C. Aggeler (1) cũng đã ca ngợi thiện chí của Chính phủ Việt Nam trong vấn đề hài cốt tù cải tạo. Ngoài sự đánh giá của Tòa Đại sứ Hoa Kỳ ra, đồng bào hải ngoại cũng đã có nhiều thiện cảm hơn, nhiều tin tưởng hơn đối với chính sách đoàn kết dân tộc của Chính phủ Việt Nam …”

    Ông Nguyễn Đạc Thành nhấn mạnh, thiện chí và hành động của các cơ quan chức năng của Việt Nam “đã chứng minh một cách hùng hồn chánh sách Nhân Đạo và quyết tâm thực hiện Đoàn Kết Dân Tộc của Chánh phủ Việt Nam”.

    Quê Hương
    -----
    * Chú thích:
    (1): Tuỳ viên Chính trị của Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội.

    Source: http://www.quehuongonline.vn/VietNam/Home/Nguoi-Viet-o-nuoc-ngoai/Tin-cong-dong/2009/06/3600A1C9/
Ngậm mà nghe! VC đã không đòi ông Thành trả tiền cho mỗi bộ hài cốt, nhưng bánh ít đi thì bánh quy phải lại. Không biết anh linh của người quá cố có hưởng được mùi thơm hoa hồng không chứ hoa thì đã cài trên áo anh cán Cộng rồi.

Có một lập luận của ông Thành mà khó cho người ta không chấp nhận. Đại ý của lập luận này là những hài cốt ấy không phải là của những vị trong CĐ NVTD UC, nếu muốn để hài cốt làm chứng tích tội ác VC thì hãy để hài cốt của người thân của quý vị ấy, đừng bắt vợ con của tử sĩ phải bỏ xác người thân lạnh lẽo trong rừng hoang.

Xác có biết lạnh hay không, hồn có biết lạnh hay không thì tùy vào quan niệm của mỗi người. Điều mà nhà trường dạy tôi từ thời tiểu học là tấm gương của đức Trần Hưng Đạo. Cốt lõi của bài học là xem chuyện nước cao hơn quyền lợi gia đình.

Ai mà không thông cảm cho nỗi lòng của thân nhân người quá cố, song điều mà tôi muốn thấy một niên trưởng, một tổng hội trưởng HO dạy lại đàn con lũ cháu, là nghĩa cả, là viễn kiến, là tư tưởng của Trần Hưng Đạo, Trần Bình Trọng, hơn là lý luận "anh đừng bắt tôi hy sinh" mà ông Thành đang phổ biến (dù ông không sai).

Tôi ái mộ tính khí của người bạn thân Lê Minh Tuấn, con người có tình có nghĩa và ủng hộ anh trong việc bốc mộ các cựu chiến binh VNCH ngã mình trong trại cải tạo. Song tôi không thưởng thức sự rình rang quảng bá nhân tính mà ông Nguyễn Đạc Thành đang tô điểm cho VC. VC không cho bốc mộ vì tính nhân bản mà là vì lợi ích tuyên truyền chính trị.

Lại một lần nữa, VC ngào lớp đường mang tên "nhân đạo" ngoài viên độc dược. Tôi mến con người bác Nguyễn Đạc Thành nhưng có cảm tưởng bác đang mang viên độc dược bọc đường ấy cho bà con uống qua con đường của BBC, SBTN, SBS và qua các bạn trẻ.

Bông Hồng Trên Nấm Mộ Hoang, cũng là Bông Hồng cho Bắc Bộ Phủ. HOA HỒNG CÓ GAI.

Nguyễn văn Hoàng
(Hoàng Nguyên, Brisbane)
2010/6/13 hoang nguyen (hoang4eb@gmail.com)
    Kính thưa quý vị,
Trong những tháng gần đây, chúng ta có nghe nói về chương trình của hội HO về việc bốc mộ một số mộ phần của các vị tù cải tạo, do ông Nguyễn Đạc Thành chủ xướng. Hôm thứ Sáu vừa qua, buổi gây quỹ cho chương trình Bông Hồng Trên Nấm Mộ Hoang đã diễn ra ở Melbourne và tối hôm qua, cuộc gây quỹ đã diễn ra ở Brisbane. Được biết, trong tuần tới sẽ có cuộc gây quỹ ở Sydney. Sáng hôm qua, chúng tôi nhận được một thông báo khẩn của Cộng Đồng NVTD - UC (bên dưới).
    * Ông Nguyễn Đạc Thành nhận định và phản ứng như thế nào trước thái độ của CĐNVTD-UC?

    * Ông có chủ trương đối thoại và thương lượng với CSVN hay không?

    * Ông có chống Cộng hay không?
Xin kính mời quý vị theo dõi phần phỏng vấn của Hoàng Nguyên với ông Nguyễn Đạc Thành, thực hiện vào tối thứ Bảy,12 tháng 6 năm 2010.
Trân trọng,
Hoàng Nguyên

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu
Vietnamese Community in Australia

PO Box 2115 Footscray VIC 3011
Tel: 0411 756 552
Email: sicmaa.nguyen@gmail.com

THÔNG BÁO KHẨN
CỦA BAN CHẤP HÀNH CỘNG ÐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO ÚC CHÂU
V/V: CHƯƠNG TRÌNH GÂY QUỸ
“BÔNG HỒNG TRÊN NẤM MỘ HOANG”

http://teolangthang.blogspot.com/2010/06/thong-bao-cua-cnvtduc-ve-chuong-trinh.html
    Thư khẩn của Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH/QLD
    v/v Bông hồng trên nấm mộ


    Kính thưa quý vị,

    Ngay từ đầu, khi Ban Tổ Chức mời gọi yểm trợ cho buổi Bông Hồng Trên Nấm Mộ Hoang được tổ chức ở Brisbane vào tối hôm qua, thứ Bảy 12/6/2010, Hội CQN/QLVNCH/Qld chúng tôi đã sẵn sàng ủng hộ với ý định sẽ có một số đông thành viên tham dự.

    Tuy nhiên, sau đó, được báo tin và được biết qua sự tìm hiểu thêm, chúng tôi thấy có một số vấn đề liên quan đến phương diện chính trị của câu chuyện này không được rõ ràng. Vì thế, Hội CQN/QLVNCH/Qld chúng tôi có mời Anh Lê Minh Tuấn Trưởng Ban Tổ chức đến Trụ sở của Hội và cho biết lý do Hội sẽ KHÔNG có mặt trong buổi sinh hoạt tối hôm qua.

    Khi được cho biết quyết định đó của chúng tôi, và trước khi ông Nguyễn đạc Thành tới Brisbane, anh Lê minh Tuấn - Trưởng Ban Tổ chức buổi BHTNMH ở Brisbane - có đề nghị để ông NĐ Thành tới tiếp xúc với anh em chúng tôi để có một buổi cùng nhau nói chuyện. Chúng tôi rất hoan nghênh và đồng ý sẽ gặp gỡ ông NĐ Thành vào 3 giờ chiều hôm nay, Chủ Nhựt 13/6.

    Dầu chỉ có hơn 24 tiếng đồng hồ để thu xếp, chúng tôi cũng đã kêu gọi được khoảng 40 anh em CQN đến tham dự buổi chiều hôm nay.

    Tuy nhiên, đến 10:45am sáng nay (Chủ nhựt 13/6), ông NĐ Thành đã điện thoại và cho biết sẽ không đến được nữa vì, theo ông Thành, "Có gặp cũng vậy thôi anh Phụng ơi, cũng có chừng bấy nhiêu câu hỏi mà hồi tối, tôi đã trả lời với bà con hết rồi !"

    Đây là một điều hoàn toàn trái ngược với câu mà ông NĐ Thành đã tuyên bố trong buổi sinh hoạt tối hôm qua tại Trung Tâm Sinh Hoạt Công Giáo Inala mà chúng tôi được nghe thuật lại là "Tôi sẵn sàng gặp bất cứ ai, bất cứ ở đâu để nói chuyện"

    Chúng tôi nghĩ đây là một điều đáng tiếc và sẽ phản ảnh không thuận lợi cho ông NĐ Thành vì những thắc mắc, những nghi vấn hay những tâm tư mà anh em CQN chúng tôi muốn chia sẻ cùng ông NĐ Thành cũng sẽ mãi mãi còn đó, nếu không muốn nói sẽ có phần gia tăng thêm.

    Nhân dịp này, tôi xin thông báo KHẨN đến các anh em hội viên CQN/QLVNCH/Qld là buổi sinh hoạt chiều hôm nay, lúc 3 giờ, như vậy đã được hủy bỏ. Thành thật xin lỗi các chiến hữu về sự việc ngoài ý muốn này.

    Trân trọng,
    Huỳnh bá Phụng
    Chủ Tịch
    Hội CQN/QLVNCH/Qld


Em Ngươi Đâu ? - Bút Xuân Trần Công Tử



Em Ngươi Đâu?

Em ngươi đâu? Sao mặt ngươi hoảng hốt?
Ngươi đã chôn vùi nó ở trong rừng?
Rồi ngươi về, vội trốn chạy vào bưng
Tưởng một mình thì không ai biết cả!

Ngươi đã gặp Pharisiêu ngã giá?
Chúng tặng ngươi nào quan chức, đô-la?
Ngươi nhẫn tâm phản lại Chúa chúng ta
Để ma quỷ thắng phen này quá lớn!

Em ngươi đâu? Sợ chi mà ngươi tởn?
Phải nói to: tôi không nỡ giết em
Nhà thờ nay không chuông trống, không đèn
Bởi giáo dân đã buồn lo sầu thảm!

Em ngươi đâu? Bị giặc thù vây hãm
Bọn quốc doanh, bọn đánh mất niềm tin
Giờ lâm chung Chúa sai bọn lý hình
Chúa công minh, cân tội công, xử án!

23-5-2010
Bút Xuân Trần Công Tử


Saturday, June 12, 2010

“The Soviet Story” phim tài liệu do đạo diễn Edvins Snore thực hiện




“When Communists come to power, it does not matter where, let it be in Russia, in Poland, in Cuba, in Nicaragua, in China, initially they destroy about ten percent of the population [in order to] restructure the fabric of society.” (www.sovietstory.com)

Soviet Story tells the untold facts of Soviet Union. Film evokes the similarity between Soviet Union and Nazi Germany and the secret friendship that took millions of Ukrainian lives during the famine - Holodomor, as all the food resources were taken away from Ukraine to be exported to Nazi Germany. This documentary will also provide the Western world with a close look into Stalin's ruled country without any liberty of thought. Any opposition led to Gulag which can be considered an ancestor of Nazi Concentration camps and where numerous medical experiments were carried out. Film contains interviews with witnesses and historians and politicians as well as it has some archive documents and photographs, never been brought to public and taken by Hitler's personal photograph Heinrich Hoffmann. Quite surprising is the comparison of the propaganda posters of both countries, which appears to be quasi identical.

The film tells the story of the Soviet regime. - The Great Famine in Ukraine (1932/33) - The Katyn massacre (1940) - The SS-KGB partnership [in the late 1930s the KGB was called NKVD, - Soviet mass deportations - Medical experiments in the GULAG. These are just a few of the subjects covered in the film. The Soviet Story also discusses the impact of the Soviet legacy on modern day Europe. Listen to experts and European MPs discussing the implications of a selective attitude towards mass murder; and meet a woman describing the burial of her new born son in a GULAG concentration camp. The Soviet Story is a story of pain, injustice and realpolitik. [D-Man2010]


    "The Soviet Story" is a unique first time documentary film by director Edvins Snore.

    The film tells the story of the Soviet regime and how the Soviet Union helped Nazi Germany instigate the Holocaust.

    The film shows recently uncovered archive documents revealing this. Interviews with former Soviet Military intelligence officials reveal shocking details.

    "The Soviet Story" was filmed over 2 years in Russia, Ukraine, Latvia, Germany, France, UK and Belgium. Material for the documentary was collected by the author, Edvins Snore, for more than 10 years.

    As a result, "The Soviet Story" presents a truly unique insight into recent Soviet history, told by people, once Soviet citizens, who have first-hand knowledge of it. Written by: Anonymous






















Ai là kẻ dụng ý đánh phá Giáo Hội Công Giáo Việt Nam? - Lê Hùng Bruxelles



Lê Hùng Bruxelles

Cá nhân chủ nghĩa và sự liên quan xã hội

Hai trạng thái «cá nhân chủ nghĩa và sự liên quan xã hội» đã tạo ra những nghịch lý mà đôi khi đã làm cho cộng đồng đoàn lũ cấu xé nhau. Bởi lẽ đây là thời cơ thuận tiện (opportunité) cho những con người có đầu óc hoang tưởng mới (nouvelles imaginations) được dịp phát triển. Chúng ta cứ để ý bất luận một cuộc tranh luận nào, hình như hôm nay con người trưởng gỉa thường hay dùng thuật pháp ngôn ngữ để đem phần thắng lợi về cho mình. Thuât pháp ngôn ngữ thường đưa ra áp dụng là mớ lý luận phát xuất từ trí óc tưởng tượng của cá nhân, và như vậy thì kết quả các cuộc tranh luận lắm lúc không vững chắc. Không những nó không có giá trị, mà đôi khi còn mang tính cách thô lỗ, mạt sát, hồ đồ, ép uổng. Chẳng hạn, nhiều người thường rêu rao trên các diễn đàn chuyển tin rằng các ông tiến sĩ nọ, tiến sĩ kia, hay nhà văn nọ, nhà văn kia đã đánh phá Giáo Hội Công giáo và khẳng định Công giáo là lực lượng đối nghịch với Cộng sản. Câu nói có dụng ý kết án như vậy thì đồng bào sẽ nghĩ thế nào đối với các tác giả bấy lâu mang danh khoa bảng đang dùng truyền thông để đả kích Giáo Hội Công giáo, mạt sát công khai những vị chủ chăn như HY Phạm Minh Mẫn, GM Sang, GM Thể, GM Nhơn, và ông Cao Minh Dung trong Toà Thánh. ? Kết luận của thuật pháp ngôn ngữ là bắt người đọc tự hiểu «bọn viết lách đó là tay sai cộng sản». Thực ra, lối dùng pháp thuật ngôn ngữ chỉ là cường điệu cái «ta-đây» trước công chúng, thường để lại những dư vị mắng mỏ, xỉ vả một đối tượng, mà người dùng thuật pháp đã quên đi, hay không hiểu, mình có sự quan hệ liên đới xã hội.

Con người sinh ra bẩm tính tự nhiên đã có mối liên đới xã hội. Thái độ đứa trẻ biết khóc trước mặt người lạ và biết cười khi gần người mẹ đủ nói lên sự liên đới xã hội cách tự nhiên đó. Cũng trong cái nhận thức này, khi người lạ thấy đứa trẻ khóc thì tránh xa (vì sợ gần thì đứa trẻ càng khóc to) và người mẹ thấy con cười thì tinh thần càng vui, càng sảng khoái. Nghĩa là nhờ sự liên đới xã hội mà đứa trẻ và người mẹ đều cảm thấy như tăng thêm sức mạnh. Từ đây suy ra, sự liên đới xã hội rất cần thiết để bảo đảm an ninh cho con người. Trong gia đình, trong giáo hội hay trong đoàn lũ mà sự liên đới xã hội rời rạc, lỏng lẻo, thì không bao giờ có đủ sức mạnh để bảo đảm an ninh cho con cái, cho tín đồ hay cho cá nhân của cộng đồng được.

Giáo hội là một tổng hợp liên đới nên không bao giờ có trách nhiệm.

Những người áp dụng thuật pháp ngôn ngữ thường cho người đọc hiểu sai là khi có ai đả kích vị lãnh đạo một giáo phận công giáo tức là đả kích toàn Giáo Hội. Chẳng hạn, họ kết án các tác giả những bài viết phê phán vài vị HY và GM trong HĐGMVN là kẻ phá đạo vì họ đã nghĩ rắng các vị HY và GM trong Hội Đồng Giám Mục VN là Giáo Hội VN. Ai phê bình và dùng ngôn ngữ nặng nề với các HY Mẫn, GM Nhơn, GM Sang, GM Đọc hay ông Cao Minh Dung tức là đánh phá Giáo Hội. Ý nghĩ như vậy là sai hoàn toàn !. Họ không chịu hiểu cho rằng mục đích các bài viết là muốn nêu lên trách nhiệm của những vị lãnh đạo của các Giáo Phận.

Sức mạnh xã hội là tổng hợp sự liên đới cá nhân, nhưng xã hội không trực tiếp mang một trọng trách nào đối với cá nhân. Cũng như gia đình là sự liên đới giữa cha mẹ và những đứa con. Trước quan toà, gia đình không có trách nhiệm về hành động của đứa con trong tuổi vị thành niên, mà chỉ có người chủ gia đình, hoặc cha hoặc mẹ, là người có trách nhiệm về hành động của con mình. Người ngoài không trách cứ lời ăn tiếng nói xấc xược của đứa trẻ, mà chỉ trách cứ cha mẹ đứa trẻ quên trách nhiệm dạy đứa con. Cũng như hôm nay, chúng ta không trách cứ người dân trong nước thường hay dùng chữ «đéo» trong đối thoại, hoặc lớp thanh niên thanh nữ ăn chơi đàng điếm hút xách, mà chỉ kết tội chế độ Việt cộng đã không có một nền giáo dục đứng đắn.

Suy rộng ra, Giáo Hội Công Giáo là tổng hợp sự liên đới của nhiều người cùng tôn thờ đức Chúa Jésus. Giáo hữu càng đông thì sự liên đới xã hội trong Giáo Hội càng mạnh. Giáo Hội không trực tiếp mang trách nhiệm khi một giáo hữu phạm tội đối với pháp luật. Giáo Hội không mang trách nhiệm giải quyết chuyện ông linh mục có vợ có con được đứng cai quản một họ đạo, mà chỉ có ông Giám mục cai quản địa phận, người có quyền hành cao nhất, mang trách nhiệm trực tiếp giải quyết vấn đề. Tôi xin lấy thêm tỉ dụ mới xẩy ra tại Bỉ, (quốc gia có quốc giáo là Thiên Chúa giáo) để làm bằng. Hôm qua (10/06/2010) toà án đã đưa văn thư đòi Hồng Y Danniels trình diện để trả lời về vụ một ông Giám mục thuộc quyền đã bê bối, vì đức HY Danniels là vị TGM địa phận, người mang trách nhiệm hành động bê bối vị Giám mục thuộc quyền. Danh dự của HY Danniels thế nào cũng bị sứt mẻ. Nhưng không ai dám nói bức thư truyền lệnh của toà án là hành động phá hoại Giáo Hội được. Nhìn xa hơn nữa, là Vatican hôm nay (11/06/2010) loan tin Đức Thánh Cha Benoît XVI đã công khai «xin lỗi» những việc «bê bối» trong hàng tu sĩ thuộc quyền. Hành động của Ngài là hành động con NGƯỜI CÓ TRÁCH NHIỆM đối với Giáo Hội Hoàn Vũ. Do đó, những hành động của các HY và GM trong HĐGMCGVN mà bấy lâu báo chí đã phê phán nặng nề là vì những vị mục tử nầy KHÔNG CÓ TRÁCH NHIỆM đối với GHVN.

Phê bình trách nhiệm HĐGMCGVN không phải là đánh phá Giáo Hội VN.

Tại Việt Nam, trước hành động khủng bố của Việt Cộng đối với Giáo dân Hà Nội, Đồng Chiêm, Tam Toà, Cồn dâu … thì mọi người trong và ngoài nước đã thấy rõ. Đi xa hơn Việt Cộng ngang nhiên đánh nát Thánh Giá là biểu tượng duy nhất của Giáo Hội Công giáo, nhưng vì lý do nào đó, các ông Hồng Y, và Giám mục trong HĐGMCGVN cứ im thinh thít, không chịu lấy trách nhiệm người có quyền hành lớn nhất trong giáo hội và giáo phận đứng ra giải thích điều gì. Sự kiện này làm sao lớp giáo dân đứng đắn chịu đựng được ? Sở dĩ có dư luận công khai trách cứ nặng lời với các ông Hồng Y và Giám mục, là vì các Ngài trốn tránh trách nhiệm mục tử đã được Giáo Hội giao phó. Không lẽ Toà Thánh Vatican đặt để các chức vụ đó để các ngài âm mưu bán rẻ Giáo dân, tức là bán cả Giáo Hội? Việc làm của các HY Mẫn, GM Sang, GM Nhơn, GM Thể, GM Đọc, linh mục Phan Khắc Từ có cho phép chúng ta, những con chiên của GHVN, đặt lên bàn mổ hay không ? Việc phê bình chống đối các vị trốn tránh trách nhiệm này, phài chăng là hành động đánh phá Giáo Hội Việt Nam ? Trái lại, tôi nghĩ rằng những người kết án các bài viết phê bình trách nhiệm vài vị HY, GM trong HĐGMCGVN trong thời gian qua mới là những kẻ đã đánh phá GHVN.

Khi đã hiểu rõ như vậy, thì không thể lầm lẫn nghĩ rằng Giáo HộiVị thủ lãnh Giáo Hội«một». Cũng như không thể nhầm lẫn các HY, GM, Lm trong HĐGMVN là Giáo Hội Việt Nam. Bởi lẽ, GHVN là tổng hợp sự liên đới của nhiều giáo hữu. Như trên đã nói, GHVN không trực tiếp mang trách nhiệm trước giáo hữu, mà chính các vị HY, GM, Lm là những người mang trách nhiệm đối với giáo dân trước mặt Thiên Chúa. Há lẽ, trong gia đình, người ngoài có quyền phê bình và trách cứ cha mẹ, mà trong Giáo Hội, người tín hữu lại không có quyền đánh thức lương tâm trách nhiệm của vị giáo chủ hay sao ? Những luận cứ chụp mũ bừa bãi cho người đánh thức lương tâm trách nhiệm hàng mục tử lãnh đạo giáo phận là kẻ «đánh phá Giáo Hội» còn đáng tin cậy hay không ?.

Nguyên nghĩa Giáo Hội là hội của nhiều người cùng một tôn giáo. (une société religieuse). Chẳng hạn: Giáo Hội Tin Lành, Giáo Hội Phật giáo, Giáo Hội Cao đài, Giáo hội Hoà Hảo, và … Giáo Hội Công giáo đều nằm trong nhận định chung về hai chữ «giáo hội» đó. Trong đoàn lũ nhân loại, các giáo hội chỉ khác nhau ở phần giáo lý. Một Hội không bao giờ tan rã khi Hội đó còn hoạt động. Giáo Hội công giáo cũng vây, Giáo Hội VN không bao giờ bị ai đánh sụp nổi, chỉ trừ khi các lãnh đạo trong HĐGMCGVN thông đồng với Việt Cộng ngăn cấm những cuộc Cầu nguyện Hiệp thông. Do đó, bất cứ một hành động nào làm tắc nghẽn sự hiệp thông cầu nguyện của giáo dân tại Nhà Thờ hay nơi công cộng đều là chiến thuật tiêu diệt Giáo Hội Việt Nam. Thử nhìn lại những gì đã xẩy ra cho GHVN trong thời gian qua, ai là kẻ có mưu đồ đánh nát Giáo Hội VN ? Thiết nghĩ, là người công giáo chân thực muốn xây dựng Giáo Hội Công Giáo tại Việt Nam thì hôm nay phải cùng hiệp thông với Giáo Dân Hà Nội, Đồng Chiêm, Tam Toà, Loan Lý … giữ vững lập trường tiếp tục cầu nguyện cho Công Lý, Công Bằng và Tự do tôn giáo.

Kết luận.

Gần đây nhiều đọc giả gửi đến diễn đàn Ba Cây Trúc những bài viết phát biểu chống đối các ông Ts Hồng Lĩnh, Ts Nguyễn Phúc Liên, Ts Nguyễn An Bài, Linh mục Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, diễn đàn Nữ Vương Công Lý, nhà văn Kiêm Ái Lê Văn Ấn, chủ báo Trần Phong Vũ và nhiều người khác. Lý do là các vị này đã đánh phá Giáo Hội Công Giáo Việt Nam. Hôm qua lại có thêm một ông bên Mỹ gán những người này thêm cái tội «muốn lật đổ chính quyền Vatican» !(sic). Nhiều bài viết quy nạp rất gọn gàng là trong những tác giả nêu danh trên đều là «tay sai cộng sản» !. Bên cạnh, còn có nhiều thư yêu cầu Ba Cây Trúc đăng tải những bài họ viết «để rộng đường tranh luận», nhưng chúng tôi không thể thỏa mãn trí óc ngớ ngẩn và ấu trĩ như họ đã viết và đã nghĩ.

Những ai tự xưng là người công giáo chân chính đang muốn bảo vệ thanh danh Giáo Hội hãy phân tách kỹ lưỡng trách nhiệm của các mục tử lãnh đạo trong HĐGMCGVN. Việc say sưa quy nạp kết án bừa bãi là điều trơ trẽn nên tránh và tôi khuyên những anh chị em công giáo đã lớn tuổi trong Giáo Hội VN cần làm gương, và thận trọng đặt lại lối diễn xuất ăn nói trên các diễn đàn và báo chí, hầu tạo ra một luồng không khí thông thoáng hơn trong Giáo Hội Công giáo VN. Đánh đổthì rất dễ. Xây dựng mới là chuyện khó khăn.

Con người trong nền giáo dục hiện tại không còn là lúc ngối chờ đợi ai chỉ dẫn uống thuốc này thuốc nọ, hay những thực phẩm cần phải ăn, mà là nên đưa ra hiệu lệnh quan trọng nào cho người khác nên theo. Đó cũng là dụng ý của bài viết này.

Lê Hùng Bruxelles


Friday, June 11, 2010

Thông Báo của CĐNVTDUC về Chương Trình Gây Quỹ Bông Hồng trên Nấm Mộ

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu
Vietnamese Community in Australia

PO Box 2115 Footscray VIC 3011
Tel: 0411 756 552
Email: sicmaa.nguyen@gmail.com

THÔNG BÁO KHẨN
CỦA BAN CHẤP HÀNH CỘNG ÐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO ÚC CHÂU
V/V: CHƯƠNG TRÌNH GÂY QUỸ
“BÔNG HỒNG TRÊN NẤM MỘ HOANG”
    Kính thưa:
    - Quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo
    - Quý vị lãnh đạo các hội đoàn, đoàn thể
    - Quý vị đại diện truyền thông Việt ngữ
    - Toàn thể quý đồng hương
Trong những ngày vừa qua, CÐNVTD-UC đã nhận được nhiều thắc mắc của đồng hương và các hội đoàn, đoàn thể liên quan đến 3 chương trình gây quỹ bốc mộ tử sĩ VNCH “Bông Hồng Trên Nấm Mộ Hoang” sẽ diễn ra tại Melbourne, Sydney và Brisbane. Sau buổi tiếp xúc với những người phụ trách chương trình này tại Melbourne, CĐNVTD-UC đặc biệt lo ngại về phương cách và quan điểm của tổ chức đứng ra thực hiện công việc này khi biết họ chủ trương đối thoại và thương lượng với nhà cầm quyền CSVN trong việc cải táng mộ phần của các tử sĩ QLVNCH tại các trại lao tù (cải tạo).

Cộng Ðồng Người Việt Tự Do Úc Châu xác định:
    1. Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu rất thông cảm với nguyện vọng bốc mộ và cải táng hài cốt các chiến sĩ QLVNCH của thân nhân, gia đình và các chiến hữu đồng đội, nhưng CĐNVTDUC cần phải cảnh giác đồng hương tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam đối với những âm mưu thỏa hiệp, hợp tác, thương lượng hoặc tiếp tay với bạo quyền CSVN của bất cứ tổ chức hay cá nhân nào cho bất kỳ một mục đích nào. Việc làm này hoàn toàn đi ngược với Điều 2 của Bản Nội Quy CĐNVTD-UC.

    2. Không chấp nhận việc mang danh nghĩa của tập thể người Việt tỵ nạn hải ngoại để tổ chức gây quỹ quy mô và chính thức thương lượng, hợp tác hay thoả hiệp với bạo quyền CSVN. Qua đó chúng có thể lợi dụng để tuyên truyền, gây chia rẽ trong cộng đồng người Việt hải ngoại và thủ lợi trên các hài cốt và danh dự của các tử sĩ QLVNCH.

    3. Cộng sản Việt Nam luôn dùng mọi thủ đoạn để xóa bỏ mọi chứng tích tội ác của chúng, điển hình là việc CSNV đã áp lực chính quyền Mã Lai và Nam Dương phá hủy Bia Tưởng Niệm các thuyền nhân tại các trại tỵ nạn Ðông Nam Á. Chủ trương cải táng tất cả các ngôi mộ tại các trại lao tù (cải tạo) có thể giúp CSVN hủy bỏ hết các chứng tích tội ác của chúng đã gây ra cho hàng chục ngàn cái chết của quân cán chính VNCH, những người đã bị chúng trả thù, đày đọa trong các trại tù “Tập Trung Cải Tạo” trên khắp nước VN.
Trân trọng thông báo
Úc Châu ngày 11 tháng 6 năm 2010
    Nguyễn Thế Phong, Chủ tịch CÐNVTD- Australia
    Nguyễn Văn Thanh, Chủ tịch CÐNVTD- NSW
    Nguyễn Văn Bon, Chủ tịch CÐNVTD-Victoria
    Bùi Trọng Cường, Chủ tịch CÐNVTD-QLD
    Ðoàn Công Chánh Phú Lộc, Chủ tịch CÐNVTD-SA
    Peter Le, quyền Chủ tịch CÐNVTD-WA
    Lê Công, Chủ tịch CÐNVTD- ACT
    Lê Tấn Thiện, Chủ tịch CÐNVTD-NT
    Kim Dung Nguyễn, Chủ tịch CÐNVTD-Wollongong


Monday, June 7, 2010

Thư gởi Cô Nguyễn Thị Hoàng Bắc - Phạm Tín An Ninh

Phạm Tín An Ninh

Đọc trong danh sách những giáo sư dạy ở trường trung học Võ Tánh (Nha Trang) trước 75, tôi thấy có tên Nguyễn Thị Hoàng Bắc. Dù chưa từng là học trò của Cô, vì khi Cô vào dạy là tôi đã rời trường vài năm trước đó, nhưng tôi luôn xem Cô như là “cô giáo của trường mình”. Sau này ra hải ngoại, biết Cô là một nhà văn, tôi mừng và hãnh diện lắm, khoe với mấy thằng bạn tù: đó là cô giáo của trường tao! Tôi mua luôn mấy tập truyện Long Lanh Hạt Bụi rất dễ thương của Cô tặng cho mấy thằng bạn tù đọc chơi, để tạm quên những ngày tháng cũ.

Tôi định cư ở tận Bắc Âu, nên mấy năm đầu, không theo dõi được nhiều tin tức, sinh hoạt của người Việt bên Mỹ. Bỗng một hôm tôi đọc được trên một tờ báo hay diễn đàn nào đó, đề cập đến nhà văn Nguyễn Thị Hoàng Bắc trả lời phỏng vấn ông đạo diễn Trần Văn Thủy, đăng trên “Nếu Đi Hết Biển”. Tôi đã tìm đọc bài viết ấy của Cô và thấy lòng buồn cùng một chút băn khoăn. Sau đó bận bịu với chuyện học hành, nghề nghiệp áo cơm, tôi quên bẵng- quên chuyện Nếu Đi Hết Biển và (tạm) quên luôn cả cái tên đẹp đẽ của Cô.

Mấy tháng nay, một số các anh chị cựu học sinh hai trường VT và NTH Nha Trang tất bật lo tổ chức ngày Hội Ngộ 2010 tại San Jose vào tháng 8 này để kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường Nữ Trung Học và cũng là dịp để tỏ lòng biết ơn các Thầy Cô đã dạy dỗ mình, tôi lại được thấy tên GS Nguyễn Thị Hoàng Bắc trong danh sách được mời, nhưng chưa thấy trả lời. Sáng nay, thức dậy sớm, không có việc gì làm, tôi vào trang Talawas đọc, thì mới biết lý do vì sao Cô ”chưa trả lời” cho đám học trò, từng một thời tôn kính Cô: ,Ba MươiTháng Tư Đen, tôi đi Hà Nội (chữ của cô).*

Nếu chuyện chỉ đến đây thì tôi không phải viết những điều phiền muộn này làm gì, để mang tội thất lễ với Cô. Nhưng sau khi thấy Cô đưa cái lý do ”công tác tình cờ” để mỉa mai giáo đầu thiên hạ đừng vội hiểu “lệch lạc” cái chuyện du lịch Hà Nội của Cô, và cười nhạo cái giọng “lói” của người “Hà Lội” (chữ của Cô), cho có vẻ làm dáng hài hòa, Cô bèn khoe chuyện vào lăng viếng bác rồi sau đó là chửi xiên xỏ cái đám người Việt chống Cộng trong các “ghetto người Việt” tại Mỹ (chữ của Cô), tôi phải gom góp chút hiểu biết vốn đã ít oi, để viết lá thư này gởi đến Cô.

Xin trích một vài đoạn Cô viết:
    “Tôi thấy Bác nằm nghiêm trang, hồn hậu, đèn mờ nên mặt như mặt sáp, sau này vào xem ông Mao ở Trung Quốc cũng thấy không biết đâu là thật đâu là giả, nhưng nói chung, Bác Hồ mình đẹp trai hơn Bác Mao, theo tôi.
    ………………………
    Cụ già xứ Nghệ sống thanh đạm và có vẻ lặng lẽ, tủ sách nhỏ, vài quyển sách cũ đã tróc gáy, sờn bìa, thậm chí mất cả bìa, giấy ố vàng rất giống mấy quyển sách của ông già tôi khi ông về hưu; vườn hoa, ao cá, nhà sàn, khu vườn mênh mông, nếu hồi ký sách vở của vài nhân vật thân cận Bác nói đúng thì những năm cuối đời không được các đồng chí cho tham gia việc nước, suốt ngày cứ ra vào vỗ tay nói chuyện với cá không biết nói chỉ biết đớp mồi, ông cụ sống cô tịch lặng lẽ mà lại không được la đà tiêu dao thoải mái rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp, gót sen theo đủng đỉnh một đôi dì, vừa hé ra một dì Xuân gì đấy đã bị Bộ Chính trị tàn sát ngay, tôi thấy tội nghiệp Bác, sống thế có khác gì Bác đang bị cầm tù
    …………………..
    khi về lại Mỹ, đi ăn trưa với vài người bạn tôi nhặt được trong mấy tờ báo tiếng Việt địa phương ở đây sử dụng, cũng vẫn cái luận đề sát cộng, diệt cộng năm mươi năm trước sặc mùi máu, mà máu của ai đây mới được chứ, máu đã đổ thành sông thành biển, tám mươi tám triệu người trong nước không ai đọc, không ai viết, không ai suy nghĩ, không ai chia sẻ những gì như ghetto người Việt ở đây viết dai, nói dài, đọc dở. Chúng ta đang tự đóng cửa rút cầu, tự cô lập, tự xa lạ mình với tổ quốc, đất nước gốc, với đồng bào ta để làm gì vậy?

    Tôi không ngạc nhiên khi nghe nói đến vô số lực lượng đối lập võ mồm mà các bậc thân hào nhân sĩ người Việt nước ngoài lớn tiếng kêu gọi, ở nước ngoài quý ông bà anh chị muốn nói gì thì nói, công an có sờ gáy bắt bớ đụng đến cọng lông chân nào của anh chị đâu, nói cho vui, cho nổi bật, để xả stress, để tự sướng thì dễ, nhưng nói và được lắng nghe thì khó lắm, quý ông Lê Xuân Khoa, Nguyễn Hữu Liêm, Đỗ Kh., Nguyễn-Khoa Thái Anh … lâu lâu cũng vì mấy cái vụ này mà bị phản hồi lăng mạ tơi bời.”
Xin lỗi Cô, đọc tới đây tôi thấy nghẹn trong cổ họng. Chẳng lẽ một ”cô giáo của trường tôi”, tốt nghiệp đại học sư phạm miền Nam, từng dạy Quốc Văn cho học sinh trung học đệ nhị cấp, mà từ ngôn từ đến suy nghĩ chỉ đến vậy thôi sao? Đó là tôi chưa dám lạm bàn đến tư cách và lương tâm, hai phạm trù có “quan hệ hữu cơ” với cái nghề dạy học của Cô.

Cô có quyền thăm viếng, có quyền ca ngợi và cũng có quyển “dỡ mu ra chào” bác Hồ của Cô. Không được học rộng, không biết làm thơ viết văn có tầm cỡ như cô, tôi không có đủ khả năng để luận bàn những chuyện đông tây kim cổ, chỉ xin được phép nhắc cô ba điều mà cả nước, dù bất cứ kẻ ngu dốt nào, ai cũng biết:

- Chuyện Cải Cách Ruộng Đất , chuyện Nhân Văn Giai Phẩm ở miền Bắc và Chuyện Tết Mậu Thân 1968 ở Huế

Xin được hỏi Cô, bàn tay ông Hồ có vấy máu của hàng vạn người dân vô tội? Chuyện Cải Cách Ruộng Đất xảy ra hầu hết là ngoài Bắc, và thời gian ấy Cô còn bé, nên có thể không chứng kiến những cảnh kinh hoàng. Còn chuyện Nhân Văn Giai Phẩm, là một nhà văn/nhà thơ, chắc Cô phải biết, nhất là một số nạn nhân “đồng nghiệp” khốn khổ của Cô vẫn còn sống sau 75. Và mới nhất là chuyện Tết Mậu Thân 1968 ở Huế? Hay gốc gác ở Huế nhưng vì mang cái tên Bắc, nên Cô chẳng còn chút tình nào với Huế, với hơn 5000 đồng hương Huế của Cô bị giết dã man trong những ngày tết cổ truyền ?

Khi vào lăng viếng bác, không biết Cô có hỏi bác của Cô điều này? Nó ngàn lần quan trọng hơn là chuyện “dì Xuân, chuyện bác Hồ không được các đồng chí của ông cho làm việc nước”. Người trí thức và ngay thẳng, không ai đem vài chuyện “ruồi bu” để đánh lận những chuyện tày trời.

Cô có biết là trong những ngày Cô và gia đình sống êm ấm ở Saigon, để Cô được trở thành cô giáo, có biết bao nhiêu người lính (và dân) miền Nam đã chết, trong đó có biết bao nhiêu thằng học trò đã học với Cô. Chính họ đã hy sinh tính mạng để giữ an toàn cho Cô, và giúp cho Cô không sớm trở thành giáo viên “lưu dung”. Ngày xưa có lẽ Cô dạy môn Quốc Văn cho đệ nhị cấp, nên chẳng còn nhớ những bài công dân giáo dục vỡ lòng: “ăn trái nhớ kẻ trồng cây”, vậy mà tội nghiệp cho đám học trò của Cô, bây giờ đến tuổi già rồi mà cứ vẫn còn phải nằm lòng cái câu “nhất tự vi sư bán tự vi sư”.

Cô về “tham quan Hà Nội”, dắt theo mấy người bạn Mỹ, viếng lăng bác, và bận rộn công việc họp hành “giao lưu với các nhà văn trong nước”, rồi lại tất bật sang viếng cả xác chết của “chủ tịch” Mao Trạch Đông tận bên Tàu, có lẽ vì vậy mà Cô không có dịp gặp đám dân nghèo cùng khổ, và những người trí thức trẻ như, những nhà tu, đang bị hành hạ giam cầm chỉ vì lên tiếng kêu gọi nhân quyền và tự do tôn giáo. Tôi tiếc (và buồn) cho Cô, đi nghe (và viết mỉa mai) làm gì những lời nói ngọng. Đó chỉ là chuyện bình thường của những vùng quê, nơi nào cũng có, mà một nhà giáo nhà văn tên tuổi như Cô không nên làm. Tôi tiếc hơn là giá mà Cô dùng thì giờ ấy để đi thăm một nữ luật sư rất trẻ có tên Lê Thị Công Nhân, vừa mới ra tù, để nghe cô ấy nói những lời đớn đau chân thật, thăm vài gia đình vùng Thái Bình, Nam Định, hỏi xem có bao nhiêu cô con gái, bao nhiêu đứa con nít tuổi 11-12 (và có cả những người vợ nữa) đã được “xuất cảng” sang các nước Trung Quốc, Đài Loan, Đại Hàn, Cam Bốt, để làm nô lệ và gái điếm?

Cùng là đàn bà, chẳng lẽ Cô không cảm thấy chút nào tủi nhục và chua xót hay sao? Hay là Cô lại chậc lưỡi, phán rằng “biết rồi, mấy cái chuyện này đã xưa như trái đất”!

Chắc thế nào Cô cũng đã gặp giáo sư Nguyễn Huệ Chi, người đồng hành với đạo diễn Trần văn Thủy và nhiều người bạn khác của Cô ở William Joiner Center, người lập ra trang web boxitvn. Sao Cô không hỏi ông những điều quan trọng hơn của đất nước, để nghe ông tâm tình về viễn ảnh của một Việt Nam trở thành chư hầu (thực thụ) của Trung Quốc? Bao nhiêu lãnh thổ, lãnh hải của cha ông đã mất? Và ngay cả những người trí thức chống họa xâm lăng phương Bắc này đã hứng chịu những hậu quả ra sao, từ phía chính quyền?

Cô cay cú làm gì với những “ghetto người Việt” (chữ của Cô). Bản thân và gia đình họ đã từng bị hành hạ, bị sỉ nhục, bây giờ họ có “hận thù” “sặc mùi máu”, cũng là lẽ tự nhiên thôi. Hơn nữa, thấy những kẻ “tư bản đỏ” cầm quyền đang sống phè phỡn trên máu và nước mắt của dân nghèo, xã hội ở quê nhà ngày càng băng hoại, đất nước ngày càng lệ thuộc và có nguy cơ mất vào tay giặc, họ phẫn nộ cũng là lẽ thường tình. Cô có thể (và có quyền) không ưa họ, nhưng là người viết văn làm thơ, ít nhiều phải thông cảm họ. Giá hồi ấy cha của Cô bị đấu tố, chôn sống trong Cải Cách Ruộng Đất, mẹ của Cô bị trói tay, đập đầu, vùi thây trong hố chôn người tập thể ở Huế trong Tết Mậu Thân, (sau tháng 4/75) phu quân của Cô bị đày ải đánh đập đến tàn phế, mù lòa, còn Cô không được “lưu dung” mà bị cưỡng bức lên vùng kinh tế mới, mang theo một đàn con dại sống đói khổ bơ vơ giữa rừng thiêng nước độc, bị đám cường quyền 30/4 làm nhục đến mang bầu, liệu bây giờ Cô có hận thù để “nếu đi hết biển” rồi mà cũng vẫn chưa thăm viếng được bác Hồ? Nhưng những người trong “ghetto chống Cộng sặc mùi máu” ấy cũng chỉ là một thiểu số. Cái bách phân lớn lao chính là khối người thầm lặng, nhiều người tài năng, học rộng, chí ít cũng bằng Cô, nhưng chắc chắn là họ sẽ không khi nào để mất lương tri và liêm sĩ.

Cô bênh vực cho đám trí thức hèn hạ cỡ Nguyễn Hữu Liêm, (nhưng tội nghiệp cho gs Lê Xuân Khoa bị Cô cưỡng bức đứng chung với đám này). Cô quên là Nguyễn Hữu Liêm bị đuổi ra khỏi đại hội của Hội Luật Gia Viêt Nam tại San Jose, không phải bởi những người chống Cộng “sặc mùi máu” mà bởi một số Luật sư lão thành, cùng với sự đồng tình của hầu hết những vị đồng nghiệp có mặt? Tất nhiên, họ cũng đều là những người trí thức. Còn riêng tôi, và chắc chắn tất cả đám học trò ngày xưa của Cô, chỉ cần nghe tới cái tên của gã trí thức này là đã muốn buồn nôn.

Khi tôi ngồi viết mấy dòng buồn bã này, thì dưới bài viết của Cô (trên Talawas) đã có trên 30 ý kiến. Tôi chỉ mới đọc thoáng qua mà lòng đã nhói đau, bởi dù gì Cô cũng là cô giáo của trường tôi. Ý kiến ngắn nhất của ông độc giả Louis nào đó chỉ đúng có một dòng: “Thương nữ bất tri vong quốc hận”. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó câu này, trong bài thơ Bạc Tần Hoài của nhà thơ Đỗ Mục. Chỉ có một câu mà lòng tôi đau hơn vết chém. Chẳng lẽ cô giáo trường Võ Tánh Nha Trang tiếng tăm, nhà văn tôi từng mến mộ một thời, lại được một người lạ hoắc gọi là một “ca nhi đâu còn biết hận vong quốc” là gì!

Không biết là Cô về Hà Nội lần này có được tham dự cuộc hội thảo Văn học Việt Nam - Hoa Kỳ sau chiến tranh do Đại học Văn hóa Hà Nội và Trung tâm William Joiner thuộc Đại học Massachusetts phối hợp tổ chức, với sự tham gia của nhiều nhà văn hai nước. Nếu đúng như vậy, thì có thể bài viết trên Talawas của Cô chỉ là món quà lót đường. Nhưng khi đọc bài viết “Ngẫm nghĩ về ba tư cách văn hóa của tôi trong những ngày làm việc ở William Joiner Center”, của giáo sư Nguyễn Huệ Chi, một tên tuổi trong nước, trên trang boxitvn, ngày 06.6.10, tôi càng buồn hơn cho Cô. Bài viết của ông (có thể có người không đồng tình một vài điểm), nhưng là người sống trong nước, dưới sự “canh gác” của chính quyền, mà những điều ông viết, ngay cả nhận định về cộng đồng người Việt hải ngoại, đã vượt Cô quá xa.

Lẽ ra, tôi phải viết dài hơn, thưa thêm với Cô ít điều phải trái, nhưng ngại là Cô không có thì giờ để đọc. Bởi lòng Cô đang tràn ngập niềm vui, con tim của Cô đang rộn rã như ngày nào, (trong đại hội Việt kiều), khi Nguyễn Hữu Liêm bước lên sân khấu đồng ca bài “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Mong là tháng 8 này Cô sẽ đến San Jose tham dự Ngày Hội Ngộ của cựu giáo sư và học sinh hai trường Võ Tánh & Nữ Trung Học Nha Trang, để gặp lại đám học trò nhỏ dại ngày xưa, mà bây giờ ai nấy cũng đều bạc tóc. Không chỉ bạc vì tuổi tác mà bạc vì từng phải trải qua cuộc trầm luân khốn khổ sau ngày “thống nhất hai miền”, để bây giờ Cô được ra Hà Nội viếng lăng bác và viết lách xỏ xiên những đồng hương sống trong các “ghetto người Việt”, mà trong đó chắc hẳn phải có những đứa học trò của Cô ngày trước.

Nếu những dòng này làm buồn lòng Cô, xin Cô thông cảm và tha lỗi. Bởi nếu tôi không viết, chắc chắn sẽ có nhiều người khác viết. Dù gì, một người học trò viết cho cô giáo của trường mình, vẫn còn nặng một chút tình. Tuổi đã già, lại sống trong cảnh lưu lạc tha hương, cái tình này lại càng đáng trân quý lắm, phải không Cô?

Kính chúc Cô được nhiều sức khỏe trong những ngày còn lại trên quê hương.

Kính chào Cô.

Phạm Tín An Ninh
______________

*
    Ba mươi tháng Tư Đen, tôi đi Hà Nội.

Nguyễn Thị Hoài Bắc

Ấy ấy, các bác chớ có mà nhanh nhẩu phản hồi đoảng là tớ đội mũ ngược bán nước cũ (miền Nam) lươn lẹo cầu vinh với nước mới (miền Bắc), thế ra vẫn là hai nước Việt sao, nhá, chẳng qua là nhà cháu có tí công tác tình cờ rơi vào hai tuần cuối tháng Tư và đầu tháng Năm năm nay ấy thôi …

Thế là cờ đỏ rợp trời Hà Nội, thế là tivi hát hùng ca giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước, nhưng bây giờ nghe không còn sợ giật mình như trước chẳng qua vì … vào thành ra cửa tây, xe ngựa chạy như bay…, nghe hát giải phóng không còn thấy sợ như ngày ấy khi chính quyền ta di tản hết rồi, thành phố lặng yên vắng ngắt, mọi người mọi nhà nằm yên thin thít nín thở như chết, ngoài đường không một bóng xe, bỗng thình lình từ cái loa nào đó vang lên tiếng hát … xác nhận thành phố đã có chủ mới!

Nhưng không sao, mấy loại đài đó là đài dớ dẩn, bấm bấm vài cái sang đài khác chập chờn thì cũng hip hop, hoà nhạc jazz, liên hoan chân dài có Jennifer Phạm nói tiếng Anh như gió, Mr. Đàm mùi mẫn nhạc sến sợ lên trời, lên trên trời … hai đứa hai nơi, nhưng em chỉ muốn làm người trần gian, Ngô Thanh Vân bay lượn Bước nhảy Hoàn vũ, và còn khối gì phim truyện đắc ý để xem. Tôi đi đâu cũng ba chân bốn cẳng về phòng xem tivi để luyện tiếng Việt cho đúng giọng Hà Nội.

Chả bù đêm hôm trước, ra khỏi sân bay Nội Bài, đang phấn khởi đắc ý, lần này mình đi Hà Nội chẳng khác gì Nhất Linh Đi Tây thuở ấy, chỉ không có được cái sướng theo bác Linh là được tha hồ đọc rạng ngày lên bãi hái chè oang oang ngoài phố mà chẳng làm Tây giật mình, mình thì ngược lại, được cái thú tha hồ nói giọng Bắc giả cầy với các cháu lái xe taxi:

“Cháu ơi, cầu này là cầu gì thế cháu?”

“Ủa, nghe cô lói giọng Hà Lội mà cô không phải là người Hà Lội à?”

Buôn dưa lê với cháu nái xe một hồi thì biết cháu quê ở Quảng Linh, trước nái xe tải, bây giờ thì chuyển qua nái taxi, ít tiền hơn nhưng đỡ mệt hơn, hai tư tuổi mà đã vợ hai con v.v… Sau hai tuần ở Hà Nội, Hạ Long, Ninh Bình, gặp gỡ, tán chuyện tầm phào với người này người kia thì thấy họ tỉnh bơ bờ dậu cho rằng Quảng Linh là Quảng Linh chứ làm gì có tỉnh nào tên là Quảng Ninh, Hạ Long thì tuy có cái bảng to đùng ra đấy nhưng vài người ngoan cường vẫn bảo là Hạ Nong.

Đi city tour thì tất nhiên phải có đi thăm Lăng Bác, vào thăm lăng bác âm u, các chị bộ đội dở mu ra chào, trời nắng, tôi không phải bộ đội nhưng chưa kịp dở nón nên bị anh cảnh vệ dữ dằn lừ mắt phất tay ra hiệu. Tôi thấy Bác nằm nghiêm trang, hồn hậu, đèn mờ nên mặt như mặt sáp, sau này vào xem ông Mao ở Trung Quốc cũng thấy không biết đâu là thật đâu là giả, nhưng nói chung, Bác Hồ mình đẹp trai hơn Bác Mao, theo tôi. Khu nhà ở của Bác nguy nga bát ngát, người tour guide nói tiếng Anh giới thiệu đây là nhà cũ của French Ambassador, một tên Tây trong đoàn xì xào, dạo đó Việt Nam là thuộc địa của Pháp thì làm sao có đại sứ?

Cụ già xứ Nghệ sống thanh đạm và có vẻ lặng lẽ, tủ sách nhỏ, vài quyển sách cũ đã tróc gáy, sờn bìa, thậm chí mất cả bìa, giấy ố vàng rất giống mấy quyển sách của ông già tôi khi ông về hưu; vườn hoa, ao cá, nhà sàn, khu vườn mênh mông, nếu hồi ký sách vở của vài nhân vật thân cận Bác nói đúng thì những năm cuối đời không được các đồng chí cho tham gia việc nước, suốt ngày cứ ra vào vỗ tay nói chuyện với cá không biết nói chỉ biết đớp mồi, ông cụ sống cô tịch lặng lẽ mà lại không được la đà tiêu dao thoải mái rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp, gót sen theo đủng đỉnh một đôi dì, vừa hé ra một dì Xuân gì đấy đã bị Bộ Chính trị tàn sát ngay, tôi thấy tội nghiệp Bác, sống thế có khác gì Bác đang bị cầm tù … Tuổi già của mọi người, dù là của một người thông minh kiệt xuất như ông cũng không hơn gì bọn dân ngu như tôi, rồi mình sẽ có chuyện để tự an ủi nếu lỡ có buồn khi về hưu bị ngồi một mình …

Hà Nội ba mươi sáu phố phường không lớn, không trẻ trung, nhà cao cửa rộng hiện đại như Sài Gòn nhưng rất giống Rome, Bắc Kinh, Paris ở vẻ cổ kính đan xen với hiện đại. Chùa Trấn Bắc, trấn bắc hành cung cảnh dãi dầu, Ô Cầu Giấy Henri Rivière bị Cờ Đen giết, người anh hùng áo vải nửa đêm trừ tịch định ngày xuất chinh kéo một mạch quân ra Bắc rượt Tôn sĩ Nghị chạy te, bỏ mặc lính hắn nghẽn cầu chết chôn thành Gò Đống Đa, Quốc Tử Giám, một thời sĩ tử ưu tú khăn xếp áo the trang nghiêm đến nghe giọng giảng bài sang sảng của các bậc danh nho. Nói về cái giọng danh nho sang sảng một thời của Hà Nội chắc phải nhắc đến bác Bô-xít Nguyễn Huệ Chi thôi. Bác gầy, tầm thước, tôi đã gặp mấy lần ở Mỹ, gặp lại bác vẫn vậy, hồn nhiên, thư sinh, và hùng hồn sang sảng, nói hồn nhiên vì khi nghe chúng tôi đến, bác Chi chơi nguyên một bộ pyjama, một ống quần xăng lên, một ống bỏ xuống, ra đến tận đầu ngõ đứng chờ (nhà của bác Chi và bác Dương Tường đều là những căn nhà đẹp và đều ở trong ngõ,) vào nhà, sẵn gặp một đám khách đang sẵn sàng hóng chuyện, bác sang sảng hùng hồn kể một lèo chuyện bị công an lôi lên làm việc vì cái website bauxite, nhưng lại được công an tặng rượu quý sau đó; đến khi chúng tôi đề nghị chụp ảnh trong nhà thì bác đi thay một bộ đồ áo sơ mi và quần tây mới toanh cáo cạnh, còn nguyên cả giấy nhãn hiệu vướng ở cổ lòng thòng. Tôi nghe bác gọi vợ bằng tên: “này Hương (?), vào chụp ảnh đi!” tôi nghe không rõ lắm tên bác gái, nhưng cách xưng hô của một cặp vợ chồng lớn tuổi đã từng là mối tình sinh viên nghe vẫn nhẹ nhàng trong sáng và… hấp dẫn như của một cặp tình nhân trẻ. Ra đến cửa tôi được Nguyễn Thị Minh Hà ở Nhà xuất bản Phụ Nữ cho biết thêm thông tin, bác gái là Nguyễn Kim Hưng cũng là một chuyên gia Hán-Nôm của Hà Nội.

Hai gian nhà là thư viện tư gia Hán-Nôm của Nguyễn Huệ Chi thì khỏi nói, mai sau dầu có bao giờ mong sẽ được bảo quản tốt hơn tủ sách của thầy Vương Hồng Sển hiện nay ở miền Nam.

Nói về bảo quản di tích ngàn năm Thăng Long thì chỉ có Lăng Bác là vào hạng nhất, nhưng xác của Bác thì nghe đâu tháng 10 này lại phải đem đi Nga để bảo quản lại. Ở khu triển lãm các dạng nhà cổ, nhà sàn dân tộc thì nhân viên tỉnh bơ nấu ăn thật ngay trong bếp thiết kế giả, vài người lăn kềnh ra soải tay soải chân nằm ngủ tự nhiên trên sạp tre, mặc kệ du khách tò mò xem xét ngắm nghía, cứ ngỡ họ làm mẫu minh hoạ người Việt cổ, nhưng ngó lại không phải vì họ đang ăn mặc… giống như tôi, ở Quốc Tử Giám, tôi thấy các cánh cửa gỗ bị long ốc ra, những con ốc cũng bằng gỗ của một thời văng đâu mất tiêu, cánh cửa bị dẹp qua bên xếp xó bụi bám để dành chỗ bày hàng bán các món rùa giả, bia tiến sĩ bằng plastic … cho khách du lịch. Cũng ở đó, không ai quắc mắt tôi phải dở nón ra khi vào nơi trang nghiêm, nên cha mẹ các em nhỏ tha hồ dạy con (làm cái phép) đến sờ đầu, cỡi cổ rùa đá để chụp ảnh (sau này bất chiến tự nhiên thành, học lai rai cũng có tiến sĩ hay phó tiến sĩ?) Nhiều bia tiến sĩ đã mờ chữ đi một nửa, có tấm mòn gần hết, trong khi sách của cụ Hồ có long gáy hay mất bìa cũng vẫn được an toàn nằm kín trong tủ khoá chẳng làm sao mà đụng đến được!

Tôi đến Hà Nội cũng hơi … trật đường rầy. Xem thời tiết trước ở internet thì thấy rất nóng, chỉ toàn mang áo quần ngắn tay ngắn chân, ai ngờ đến nơi lại rét nàng Bân thế là tha hồ run cầm cập. Nhưng sau đó ghé chơi thăm công ty của Nguyễn Thuỵ Kha và Trần Thị Trường được mời ăn bánh trôi thân em vừa trắng lại vừa tròn mà Trần Thị Trường nói là nhân dịp tết Hàn thực là tết ăn đồ lạnh, tại trời nóng quá phải ăn đồ lạnh cho mát hay tại để nhớ ông Khuất Nguyên? Tôi đem ý này hỏi một cháu nái xe khác, cháu nói, là tết thì ăn tết thế thôi, chả biết ông nào với bà nào, và gọi điện nhắc vợ ngay “em ơi, hôm nay tết hàn thực đấy nhé!” Ở miền Nam tôi chưa hề ăn tết này nên thấy người Hà Nội rất cổ truyền. Cũng phải thôi, sống giữa một miền núi non đan xen quá khứ và hiện tại gần gũi chen lẫn gắn bó như thế, con người hồn nhiên sống với lịch sử và Hà Nội tương tự với Huế, có thể bảo thủ một chút, nhưng phong cách bảo vệ cổ truyền hơn hẳn những miền khác của đất nước, trong một ý nghĩa tích cực.

Ba má tôi từ miền Trung vào Nam lập nghiệp đã lâu, sinh đẻ anh chị em chúng tôi ở Sài Gòn, chúng tôi đi học ở Sài Gòn, Đà Lạt, Nha Trang, lớn lên tôi lại có việc làm và gia đình ở Nha Trang, những di tích lịch sử của tôi cũ lắm là Lăng Ông Lê văn Duyệt, sau đó là mấy cái tháp Chàm, tôi đi qua đi lại chỉ thấy hơi mặc cảm chút xíu là mình chiếm nước người ta lại còn diệt chủng họ nữa thì chẳng có gì đáng tự hào, Lăng Ông thì tôi buồn vì cách xử sự tàn ác với nhân tài của một ông vua xứ Huế của mẹ tôi.

Nhưng đến Hà Nội thì tôi thấy cái gì là cội nguồn, cái gì là lịch sử, và cái gì là các vua Hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải ra công giữ nước. Khi lên biên giới đến xem Hữu Nghị Quan thấy cột mốc biên giới quả có bị lùi lại thật, quả các đồng chí công an Trung Quốc có dương oai diệu võ thật, người nói câu nói trên dù có là ai đi nữa cũng không thể bị/được gọi bằng những từ xỏ xiên như già hồ, cáo hồ, giặc hồ, con hoang của Hồ Sĩ Tạo… như trưa nay khi về lại Mỹ, đi ăn trưa với vài người bạn tôi nhặt được trong mấy tờ báo tiếng Việt địa phương ở đây sử dụng, cũng vẫn cái luận đề sát cộng, diệt cộng năm mươi năm trước sặc mùi máu, mà máu của ai đây mới được chứ, máu đã đổ thành sông thành biển, tám mươi tám triệu người trong nước không ai đọc, không ai viết, không ai suy nghĩ, không ai chia sẻ những gì như ghetto người Việt ở đây viết dai, nói dài, đọc dở. Chúng ta đang tự đóng cửa rút cầu, tự cô lập, tự xa lạ mình với tổ quốc, đất nước gốc, với đồng bào ta để làm gì vậy?

Tôi không ngạc nhiên khi nghe nói đến vô số lực lượng đối lập võ mồm mà các bậc thân hào nhân sĩ người Việt nước ngoài lớn tiếng kêu gọi, ở nước ngoài quý ông bà anh chị muốn nói gì thì nói, công an có sờ gáy bắt bớ đụng đến cọng lông chân nào của anh chị đâu, nói cho vui, cho nổi bật, để xả stress, để tự sướng thì dễ, nhưng nói và được lắng nghe thì khó lắm, quý ông Lê Xuân Khoa, Nguyễn Hữu Liêm, Đỗ Kh., Nguyễn-Khoa Thái Anh… lâu lâu cũng vì mấy cái vụ này mà bị phản hồi lăng mạ tơi bời. Trong nước nghe các anh chị Nguyễn Huệ Chi, Đà Linh, Trần Thị Trường kể chuyện chạm trần mà không vượt ngưỡng, chuyện công an văn hoá làm việc mới là ghê. Lần tổ chức ra mắt quyển Thơ đến từ đâu đã phải làm như đánh du kích không bằng, và banderole giới thiệu đã phải thay đi đổi lại mấy lần để … thoát. Tuy nhiên, so với cái lần đã lâu rồi, thuở nhà thơ Đỗ Kh. cầm bản thảo tập hợp những truyện ngắn trong và ngoài nước do nhóm Hợp Lưu Nhật Tiến, Khánh Trường chủ trương đưa về cho nhà văn Hoàng Lại Giang in và đã không thành, Đỗ Kh. thì lại bị công an theo sát nút, coi như Nguyễn Đức Tùng và số phận Thơ đến từ đâu lần này gặp may mắn hơn, để may ra Trần Thị Trường lấy lại vốn chút chút vì đã chơi ngông tung tiền ra xuất bản. Ở Việt Nam, chưa có nhà xuất bản tư nhân, muốn in sách báo phải hợp đồng với nhà xuất bản của nhà nước, và trường hợp Thơ đến từ đâu là hợp đồng của công ty Nguyễn Thuỵ Kha, Trần Thị Trường ký với nhà xuất bản Lao Động. Nhưng đạt được hợp đồng hay chịu ký hợp đồng in sách tư nhân lại là một chuyện khá gay go, bây giờ tôi mới hiểu tại sao ông Đặng Tiến bảo phải đánh giá cao nhà xuất bản Lao Động trong trường hợp này.

Nhưng tiệm sách tư nhân thì khá lớn và khang trang mà lại có phong thái ấm cúng, sang trọng và tất nhiên có cá tính riêng tây hơn những hiệu sách Tràng Thi hay Fahasa của nhà nước. Tôi tình cờ có dịp đến dự buổi ra mắt sách của nhà văn trẻ Linh Lê ở hiệu sách Đông Tây của dịch giả Đoàn Tử Huyến, thấy đông đảo độc giả đến dự, mua sách, ký sách, trao đổi, chuyện trò rôm rả mà thèm. Vì là nơi hội tụ nhân sĩ Bắc Hà nên đã được gặp và nghe các bài nói chuyện và giới thiệu về sách vở quan trọng của Phạm Xuân Nguyên, Lê Anh Hoài, gặp mặt Đà Linh, Đoàn Tử Huyến, Trần Thị Trường và diễn viên Xuân Tóc Đỏ một thời và bây giờ anh đang là đạo diễn một số phim tài liệu và phim truyền hình …

Tháng Năm, Hà Nội lại nóng như điên. Tôi ra Hồ Gươm ngồi hóng mát một mình, liễu rũ la đà, nước đậm rong rêu, chờ mãi chả thấy hậu duệ rùa nào của cụ-rùa-ngậm-gươm năm xưa xuất hiện, trai thanh gái tú Hà Nội bây giờ tây hơn Tây cặp kè khoác vai ôm ấp thoải mái nơi ghế đá, một bác gái ngồi cạnh, áo cánh trắng, quần đen ống rộng, và ngắn như thời bao cấp thiếu vải, tay phe phẩy cái quạt giấy màu tím, tôi buôn dưa lê với bác đỡ buồn.

Tôi quên rồi, nguời Việt mình hay hỏi tuổi người khác thẳng tưng, bác hỏi tôi:

“Năm nay bác bao tuổi rồi?”

Tôi giật mình nhưng lanh miệng phịa:

“Tôi tuổi Dần.”

Bác gái lẩm nhẩm tính, mới biết bác khoảng sáu mươi, trẻ tuổi hơn tôi. Trời ạ, mà tôi lại quần jean áo sơ mi ngắn tay sọc kẻ. Thấy một cái quạt đan bằng lát rất đẹp tôi mua chơi nhưng rồi chỉ vứt ở khách sạn không dám phe phẩy mang theo đi ngoài đường sợ thấy mình giống ông địa, bác gái nói, bác nói giọng Bắc lơ lớ giọng Nam nhỉ, tôi bảo vâng, tôi ở trong Nam ra chơi, bác bảo giời nóng thế này hiệu tôi bán chăn đệm ga nên cũng ế ẩm lắm nên mới ra đây ngồi chơi một chốc; một chị bán quà rong mời chúng tôi mua quả dứa, hồng xiêm và na mà ăn cho mát; chị khác đi buôn đồ đồng nát ghé lại góp chuyện thì lại khuyên tôi nên ăn thử quả mã tử mát hơn. Nếu tôi phiên dịch các câu chuyện này ra tiếng Nam thì phải nói thế này: trời nóng như zầy, tiệm bán mền gối khăn giường của tui ai mà mua, mời hai cô mua trái thơm, lồng mức và trái mảng cầu, còn chị bán ve chai thì khuyên nên ăn củ năng cho mát người hơn.

Và thế nghĩa rằng thì là … tôi đang hiểu và biết nói được đến … hai thứ tiếng Việt! Ba mẹ tôi là người Trung, tất nhiên tôi sẽ dễ dàng hạ sang tone nặng trịch, rứa là tui nọi được tợi ba thự tiệng Việt rồi đó nghẹ. Thời buổi toàn cầu hoá, khuynh hướng nổi bật hiện nay là mỗi người nên tự trang bị cho mình ít nhất là hai sinh ngữ, bilingual, cho nó văn minh văn hoá, tôi thấy yên chí lớn, vì với khả năng nghe và nói tiếng Việt vừa rồi, tôi đã là multilingual rồi còn gì.

Khoẻ re, khoẻ re … như con bò kéo xe, người lần đầu đến rồi đi từ Hà Hà, Nội Nội!

Virginia, tháng 5/ 2010

Source: http://www.talawas.org/?p=20888


Friday, June 4, 2010

Giá trị đích thực việc linh mục Phan Văn Lợi xin lỗi Đức Ông Cao Minh Dung - Nguyễn An Quý


Nguyễn An Quý


Ngày 3 tháng 6 năm 2010 Giáo Hội bắt đầu vào ngày thứ ba tháng Kính Thánh Tâm Chúa, từ thành phố Huế, nơi làng Phủ Cam hiện nay còn được gọi là phường Phước Vĩnh, linh mục được liệt kê vào loại linh mục “CHUI” lang thang (sic) Phêrô Phan Văn Lợi lại phóng lên bức thư làm ngạc nhiên cho những ai thường theo dõi tin tức trên các diễn đàn. Đó là “Thư xin lỗi của linh mục Phan Văn Lợi”.

Có người khi đọc được “Thư Xin Lỗi “ này thì vui mừng vô kể nên đã miệt mài phóng lên net suốt cả ngày không biết mệt, nhưng có người chắc cũng ngồi suy tư thấm thía về chuyện đời thuộc dạng thâm cung bí sử, và cũng có người thở dài nhẹ nhõm: thì ra chuyện cha Lợi nói trên video clip hôm rồi là vậy à, cha đâu có tự mình bịa chuyện bậy bạ nhỉ.

Người viết khi nhận được thư này thì vội đọc nhanh để biết Linh mục Phan Văn Lợi đã viết bức thư “xin lỗi” như thế nào. Đọc xong bức thư, người viết cảm thấy vô cùng lý thú. Lý thú vì nhận ra ở đây là niềm hãnh diện về một linh mục can trường nơi xứ Huế lại đang sống trên phần đất giáo xứ Chánh Toà Phủ Cam, phần đất của vị anh hùng tử đạo Việt Nam Tống Viết Bường.

Nên nhớ rằng người dân Phủ Cam không bao giờ chịu khuất phục bọn VC, bằng chứng là những người thanh niên Phủ Cam đã anh dũng chiến đấu chống lại cộng quân khi cộng quân tiến vào Phủ Cam trong biến cố Tết Mậu Thân. Chiến đấu đến khi hết đạn, họ mới chịu tìm cách trốn thoát để lánh nạn, nhiều giáo dân Phủ Cam đa số bị giết thê thảm tại Khe Đá Mài. Bà ngoại của ĐÔ Cao Minh Dung cũng bị chết khi đi lánh nạn trong dịp Mậu Thân.

Nhắc lại một chút về thiên hùng ca xuất phát nơi Phủ Cam để nhắc nhở với Đức Ông Dung, kẻo sợ ngài quên mất chuyện đau thương thuở nào.

Tôi đọc kỹ bức thư ngắn gọn này, và nhận ra đây là một sự tuyệt vời, quả thật bức thư xin lỗi đã trở thành: Giá trị đích thực của một câu chuyện, đó là Giá Trị Sự Thật về chuyện linh mục Phan Văn Lợi xin lỗi Đức Ông Cao Minh Dung.

Để rộng đường dư luận, xin trích nguyên văn toàn bộ bức thư của LM Phan Văn Lợi, viết tại Huế ngày 03 tháng 06 năm 2010 (những chữ màu xanh là sự chú ý của người viết):

Kính thưa Đức Ông P.X Cao Minh Dung thuộc Bộ Ngoại Giao Toà Thánh Vatican.

Tôi là linh mục Phêrô Phan Văn Lợi đang ở tại Huế Việt Nam xin có mấy lời với Đức Ông.

Ngày 23-05-2010 trên một video clip, tôi có nói động đến đời tư của Đức Ông, dựa theo những bằng chứng dư luận bà con thân thuộc của Đức Ông. Từ đấy đã gây nhiều xôn xao, làm mất thanh danh của Đức Ông.

Nay tôi xin lỗi Đức Ông, nhân cơ hội này tôi cũng xin lỗi những người liên quan đã mất thanh danh vì các lời nói của tôi.

Cuối cùng những ai đang khai thác đoạn video clip, xin vui lòng dừng lại.

Tôi xin cám ơn Đức Ông và xin Đức Ông cầu nguyện cho tôi.

Huế ngày 03-06-2010.

Ký tên: Lm Phan Van Lợi.

Qua lời lẽ trong thư xin lỗi, chắc chắn ai cũng nhận ra đây quả là một linh mục khiêm nhường, một linh mục luôn biết trăn trở để cùng chia xẻ những ưu tư của người khác, nhất là trong hàng ngũ anh em linh mục với nhau. Tuy nhiên trong cái thế chẳng đặng đừng nên cha Lợi đã phải tung lên đoạn video clip về chuyện bí mật có liên quan đến đời tư ĐÔ Dung như đã nêu trên

Trên thực tế, những bàn tán xôn xao về chuyện thâm cung bí sử đã xẩy ra tại Phủ Cam từ cả nửa thế kỷ nay rồi chứ chẳng phải chuyện mới lạ gì đâu. Đây chẳng qua, là lời nhắc lại như một sự báo động: báo động cho Toà Thánh, báo động cho HHĐGMVN và báo động ngay cả Đức Ông Dung … để trong một lúc nào đó ĐÔ Dung hồi tưởng lại chút gì cho cuộc đời hư hư ảo ảo của mình để trở về thực tại và sống đúng với Thiên chức của mình. Đọc bức thư xin lỗi này tôi thấy có nhiều điều lý thú:

Điều lý thú thứ nhất là cách trả lời của linh mục Phan Văn Lợi ngắn gọn và đầy ý nghĩa để nói thẳng với linh mục Đỗ Quang Châu rằng: không phải tôi đặt điều, đặt chuyện dối trá mà nói công khai huỵch toẹt về câu chuyện thâm cung bí sử này đâu. Tôi lại nhớ, ngày 31-05-2010, Lm Châu có viết lời minh xác và nhờ ông Nguyễn Lý Tưởng phổ biến.

Tiện đây cũng xin trích nguyên văn thư minh xác của LM Châu, để mọi người cùng biết cho vui:

Kính gởi anh Nguyễn Lý Tưởng.

Nhờ anh phổ biến lời minh xác của tôi sau đây:

“Tôi linh mục Phêrô Đỗ Quang Châu minh xác rằng những lời Phan Văn Lợi nói về tôi là những lời dối trá và vu cáo một cách trắng trợn. Tôi thấy không còn gì phải nói thêm nữa.

Linh mục Phêrô Đỗ Quang Châu

Ashland City Tennesee…”

Chắc cha Châu đã đọc lời xác minh của Cha Lợi trong đoạn thư xin lỗi ĐÔ Dung này rồi, chuyện rõ như ban ngày rồi còn gì nữa? Chẳng lẽ những người bà con thân thuộc của ĐÔ Dung lại đi phịa chuyện tào lao này sao?

Hiện có em gái của ĐÔ Dung cũng đang ở Mỹ đấy.

Đây là lời xác minh của linh mục Phêrô Phan Văn Lợi thật vô cùng ý nghĩa: “… tôi có nói động đến đời tư của Đức Ông dựa theo những bằng chứng dư luận bà con thân thuộc của Đức Ông ...”

Lý thú thứ hai mà người viết nhận ra cách dùng chữ trong thư xin lỗi của Cha Lợi vừa tế nhị, lại vừa để lại cho đời sự suy nghĩ thực tế, đó là câu nói nhẹ nhàng bao hàm nhiều ý nghĩa như: “… làm mất thanh danh của Đức Ông” “… những người liên quan đã mất thanh danh ...”

Thanh danh của ĐÔ Dung đã được nhiều người quan trọng hoá là một nhân vật đang làm việc tại Toà Thánh nên khi về Việt Nam phải được VC đón rước nồng hậu, thanh danh của ĐÔ Dung là mộng ước đang trên đường tiến nhanh tiến mạnh lên địa vị cao sang nhất làng Phủ Cam và cả Giáo Hội Việt Nam nữa. Bởi vì trên thực tế thanh danh của ĐÔ Dung đang lừng lẫy đến nỗi những người em trai của ĐÔ Dung cũng dựa hơi thanh danh này để sống một cách phè phởn nơi xứ Huế, vì được công an giúp đỡ. Có dịp sẽ bàn tiếp chuyện hơi hưởng thanh danh từ Đức Ông Dung mà những người em trai của ĐÔ Dung đang ở VN đã thể hiện như thế nào. Thanh danh của ĐÔ Dung là khi về thăm quê hương xóm làng thì cố tránh mặt ngay cả người cậu của Đức Ông, vì người này là linh mục chui, mà lại tiếp xúc thân mật với những tay công an gộc nơi xứ Huế, nên nhớ đây không phải là lúc thi hành nhiệm vụ ngoại giao của Toà Thánh nha.

Nhìn lại thực tế, đây là một câu chuyện thật quá đau lòng, khi nói lên sự thật này, người nêu vụ việc cũng đã có nhiều trăn trở vì cảm thấy đôi lúc còn thiếu đức ái nữa, nhưng qua suy nghĩ thì cảm thấy khi nêu sự thật là một vấn đề quan trọng, cần phải huỵch toẹt nói ra để phòng hậu hoạn cho một sự việc, nếu có thì quả nguy hại cho Giáo Hội bội phần, cho nên phải công bố sự thật là vậy theo suy nghĩ của người viết.

Đọc lời xin lỗi Đức Ông Dung của linh mục Phan Văn Lợi rồi lại đọc lời minh xác của linh mục Đỗ Quang Châu, người viết cảm thấy linh mục Đỗ Quang Châu là một vị linh mục còn mang đầu óc cả quyền như một ông cha nhà thờ thời xa xưa, đã tỏ ra bất lịch sự, coi thường người khác mà người đó lại là một linh mục, dù linh mục chui. Không biết ông linh mục này đã dùng quyền gì để lột chức linh mục của linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, (tôi biết VC chưa bao giờ công nhận linh mục Phêrô Phan Văn Lợi là một linh mục) khi viết lời minh xác như sau: Tôi linh mục Phêrô Đỗ Quang Châu, minh xác rằng những lời Phan Văn Lợi nói về tôi là những lời dối trá …” Qua cách viết và cách xử sự như thế với nhau trong hàng linh mục thì rõ đây là vị linh mục thế nào rồi đấy.

Tóm lại nhân chuyện bức thư xin lỗi Đức Ông Cao Minh Dung của linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, người viết sực nhớ chuyện xa xưa nên trước khi dứt lời, xin hỏi nhỏ linh mục Phêrô Đỗ Quang Châu: tại sao linh mục đang là một thầy thuộc Dòng Thánh Tâm Huế, mà sau đó lại chuyển ngành để trở thành linh mục triều, có phải linh mục tự ý bỏ Dòng Thánh Tâm hay bị cha Bề Trên Laurent Trần Văn Đàng đuổi khỏi nhà Dòng?

Nguyễn An Quý


Vai Trò Của Cộng Đồng Việt Nam Trong Việc Xây Dựng Tượng Đài Nạn Nhân Độc Tài Cộng Sản - GS Trần Gia Phụng




GS Trần Gia Phụng
(Trình bày tại Toronto tối Thứ Bảy, 29-5-2010)

    Kính thưa các Bậc Trưởng thượng,
    Kính thưa quý quý vị quan khách,
Khi tham dự “Lễ kỷ niệm 20 năm sụp đổ bức tường Bá Linh” tại thủ đô Ottawa ngày 9-11-2009, chúng tôi được nghe thủ tướng Stephen Harper công bố quyết định chấp thuận dự án của tổ chức Tribute to Liberty, xây dựng tại Ottawa TƯỢNG ĐÀI NẠN NHÂN ĐỘC TÀI CỘNG SẢN. Uỷ ban Yểm Trợ Phong Trào Dân Chủ Quốc Nội chúng tôi nhận thấy điều nầy phù hợp với chủ trương tranh đấu đòi hỏi dân chủ tại Việt Nam của Uỷ ban chúng tôi, nên toàn thể anh chị em chúng tôi quyết định thành lập Uỷ Ban Yểm Trợ Xây Dựng Tượng Đài.

Kính thưa quý vị,

Thay mặt ban Tổ chức, tôi xin cảm ơn quý vị đã có mặt tối hôm nay thật đông đảo, đông đảo hơn dự đoán ban đầu của anh chị em chúng tôi. Điều nầy chứng tỏ sự quan tâm của đồng hương trong công việc chung. Uỷ ban chúng tôi không thể yểm trợ phong trào dân chủ quốc nội hay yểm trợ xây dựng tượng đài NNCS tại Ottawa, nếu không có sự tiếp tay của quý vị đồng hương Việt Nam ở Canada và trên thế giới.

Như quý vị đều biết, trước kia, người Việt rất gắn bó với quê hương, rất ít xuất ngoại. Khi đi du học ngoại quốc, người Việt chỉ thích du học ở các nước quen thuộc như Pháp, Hoa Kỳ, Anh, Úc. Làn sóng tỵ nạn sau ngày 30-4-1975 đã làm cho người Việt có mặt khắp nơi trên thế giới và đông hẳn lên. Canada là trường hợp điển hình rõ ràng nhất.

Thời tiết lạnh lẽo của Canada ít thích hợp với người Việt, vốn sinh sống ở miền nhiệt đới, nên trước năm 1975, ít có người Việt đến Canada. Tuy nhiên, sau biến cố 30-4-1975, Canada đã mở rộng vòng tay, sẵn sàng đón nhận người Việt lưu vong vì quốc nạn cộng sản. Nhiều người Việt đã tìm đến định cư tại đất nước tự do dân chủ nầy. Người ta hay ví von “Canada đất lạnh tình nồng” thật là đúng. Xin cảm ơn đất nước Canada. Xin vạn lần cảm ơn dân chúng Canada.

Dù đến ngay sau biến cố năm 1975, hay đến trễ qua phương thức bảo lãnh, tất cả người Việt ở Canada đều có những kinh nghiệm sống quý báu dưới chế độ cộng sản độc tài toàn trị ở Việt Nam. Có người đã phải trả cả máu và sinh mạng cho những kinh nghiệm nầy. Ở đây chúng tôi không muốn nhắc lại những kỷ niệm đau thương mà chúng ta đã trải qua. Chúng tôi chỉ kêu gọi quý vị hãy gắng làm thế nào cho những kinh nghiệm đó đừng tái diễn trong tương lai.

Quý vị nào muốn tha thứ thì tùy ý quý vị, nhưng xin đừng bao giờ quên, đừng bao giờ quên. Chẳng những đừng quên mà chúng ta còn phải nhắc nhở cho con cháu chúng ta đừng tái phạm những sai lầm trong quá khứ, đừng trở lại với những bạo tàn gây không biết bao nhiêu là tang thương cho dân tộc và cho nhân loại.

Chúng tôi xin nhấn mạnh là chúng ta không trao lại hận thù cho thế hệ tương lai, nhưng chúng ta cần phải trao lại những kinh nghiệm sống còn của bản thân chúng ta cho tuổi trẻ. Các em cần hiểu rõ lý do vì sao phụ huynh các em phải bỏ nước ra đi ở một phương trời xa lạ, và các em cũng cần biết phụ huynh của các em đã vất vả như thế nào trong những ngày đầu định cư lập nghiệp ở nước ngoài, với một ngôn ngữ hoàn toàn mới lạ.

Ngoài ra, Cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản chúng ta cần phải lên tiếng, để cho thế giới lưu ý đến tình trạng độc tài toàn trị hiện nay vẫn còn tiếp diễn ở Việt Nam. Dân chúng Việt Nam vẫn đang còn là nạn nhân của nền độc tài toàn trị nầy. Sự lên tiếng của chúng ta hôm nay rất cần thiết và đúng lúc trước khi thủ tướng cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đến Toronto vào tháng tới với tư cách là quan sát viên hội nghị G20, là hội nghị nhằm phát triển kinh tế toàn cầu một cách lâu dài bền vững. Tuy nhiên, Việt Nam hiện nay rất khó phát triển kinh tế vì các lẽ:

- Việt Nam hoàn toàn không có tự do dân chủ.
- Việt Nam là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới.
- Việt Nam không có luật pháp rõ ràng và nghiêm minh để trao đổi buôn bán.
- Việt Nam vẫn đeo đuổi nền “kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, là tàn dư của chủ nghĩa cộng sản.
- Nguy hiểm hơn cả là nhà nước cộng sản Việt Nam lại lợi dụng việc phát triển kinh tế để phá hủy môi trường, gây nguy hại lâu dài cho tương lai đất nước mà điển hình nhất là vụ bauxite ở Tây nguyên (tức cao nguyên Nam Trung phần).

Trong một mội trường chính trị và xã hội thiếu lành mạnh như thế, nhà cầm quyền CSVN lại còn lợi dụng viện trợ và đầu tư quốc tế, để mưu cầu lợi ích riêng. Bằng chứng là những nhà tư bản đỏ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng giàu trong khi dân chúng Việt Nam, nhất là dân chúng nông thôn càng ngày càng nghèo đói.

Thưa quý vị,

Đó là lý do chúng tôi kêu gọi quý vị hãy tích cực cùng chúng tôi yểm trợ công trình xây dựng TƯỢNG ĐÀI NẠN NHÂN ĐỘC TÀI CỘNG SẢN tại thủ đô Ottawa. Tượng đài là nơi ghi lại kinh nghiệm xương máu về một giai đoạn đen tối đã qua của nhân loại, và hiện còn tồn tại ở Việt Nam chúng ta. Chúng tôi xin dùng điều 7 nghị quyết 1481 của Quốc hội Âu Châu ngày 25-01-2006 để kết thúc phần trình bày nầy:

“Quốc hội [Âu Châu] tin rằng sự quan tâm của lịch sử là một trong những điều kiện tiên quyết giúp tránh những tội ác tương tự trong tương lai. Ngoài ra, sự đánh giá về đạo đức và sự lên án các tội ác đã phạm phải, đóng một vai trò quan trọng trong việc giáo dục các thế hệ trẻ. Vị trí rõ ràng của cộng đồng quốc tế đối với quá khứ có thể dùng làm nền tảng cho việc hành xử trong tương lai của giới trẻ.”

Vì vậy, chúng tôi tha thiết, hết sức tha thiết kêu gọi quý vị đóng góp vào công trình lịch sử nầy. Trân trọng kính chào quý vị.

Trần Gia Phụng
(Toronto, 29-05-2010)


Thursday, June 3, 2010

Thần đồng âm nhạc Nam Hàn Cô bé mù 5 tuổi


Yoo Ye-eun blind five year old genius Mozart


Source: http://www.youtube.com/watch?v=ntReE2n15bo&feature=player_embedded

Yoo Ye-eun was born blind. Adopted in 2002, Yoo Ye-eun did not have formal piano lessons but can play any song after listening just once. Yoo Ye-eun competed on Star King, a Korean Talent show. Yoo Ye-eun’s score was 95 out of 100. Yoo Ye-eun won USD 1000 cash prize.

Yoo Ye-eun’s adoptive mother said that she started playing at age 3. Yoo Ye-eun practices daily. Yoo Ye-eun has been nicknamed as the “five year old genius Mozart.” Yoo Ye-eun practices music from composers like Mozart, Beethoven and Chopin daily. Yoo Ye-eun's video attracted 27 million viewers to Pandora TV, a Korean website.

Source: http://celebgalz.com/yoo-ye-eun-blind-five-year-old-genius-mozart-video-here/

Phạm Minh Mẫn bất ngờ được Nhà nước Cộng sản cử qua Rôma ? - An Dân

An Dân

Trước nay, ngay cả trong các Văn thư bổ nhiệm hay Nghị quyết của Bộ Rao giảng Tin mừng cho các Dân tộc, người ta chỉ thấy nêu lý do: Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt xin một Tổng Giám mục Phó vì lý do sức khỏe, chưa bao giờ thấy nghe nói Tòa thánh chấp thuận đơn từ chức vì lý do lương tâm. Người ta chỉ nghe thấy một lần duy nhất, trong cuộc trả lời phỏng vấn của WHD, chính Đức cha Giuse nói tới lý do ngài “từ chức vì lương tâm”.

Đài Vatican loan tin: “Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn viếng thăm Roma để trao đổi về tình hình Giáo hội tại Việt Nam” từ 31/5-3/6/2010..

Thông tin trên khiến nhiều người sửng sốt và đặt câu hỏi: Hồng Y qua Rôma trong tư cách cá nhân hay đại diện HĐGMVN? Ngài tự nguyện qua Tòa Thánh để báo cáo tình hình hay Tòa Thánh mời ngài qua?

Việc ngài viếng thăm Rôma đột xuất khiến người ta nhớ lại trong chuyến ra Hà Nội trong tư cách Đặc sứ Tòa Thánh, cử hành tang lễ Đức Hồng y Phaolô Maria Phạm Đình Tụng và sau đó ngài đã đề nghị các Giám mục không được tới Thái Hà mà theo ngài đó là ý Tòa Thánh. Trong khi đó, Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt người có liên quan thì lại không nhận được bất cứ chỉ thị nào từ Tòa Thánh, ngoài lá thư của Hồng Y Bertone.

Việc ngài bất ngờ qua Rôma ngay sau cuộc Hội ngộ các linh mục Giáo tỉnh Sài Gòn (26-27/5/2010) – mà trong cuộc hội ngộ đó các linh mục thuộc Giáo tỉnh đã đề bạt lên ngài Bức tâm thư, yêu cầu HĐGMVN lên tiếng về các vấn đề liên quan tới Giáo Hội trong thời gian gần đây, nhưng đã bị Đức hồng Y gạt bỏ, khiến người ta nghi ngại về một chuyến đi mà ngài chỉ là đại diện cho nhóm “Lục ca áo tím” hơn là cho lợi ích của Giáo Hội Việt Nam?

Câu ngài nói với các linh mục trong cuộc Hội ngộ tại Sài Gòn: “Giáo hội Miền Bắc đã không sống theo tinh thần “đối thoại” của Công đồng Vaticanô II, nhưng sống theo tinh thần trước Công đồng”, khiến người ta quan ngại về chuyến qua thăm Rôma của Đức Hồng Y sẽ chỉ là chuyến tham vấn cho Rôma về chủ trương thân cộng của nhóm các Giám mục thỏa hiệp, trong đó có ngài, hơn là cho sự sống còn của Tổng Giáo phận Hà Nội?

Bài trên Vietvatican về chuyến đi của Phạm Minh Mẫn tới Roma
Đọc bản tin chi tiết, người ta sẽ càng sửng sốt hơn. Người đời thường nói: “Đường đi hay tối. Nói dối hay cùng”.

Bản tin trên bạch hóa thêm ra nhiều chuyện. Bản tin viết:

“ĐHY Gioan Baotixita Mẫn tỏ ra rất hài lòng về các cuộc hội kiến. Ngài cho biết các vị hữu trách tại Tòa Thánh rất am tường tình hình Giáo Hội tại Việt Nam. ĐTC cũng như cả hai bộ liên hệ đều tỏ ra rất tôn trọng ý kiến của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt cương quyết xin từ nhiệm vì lý do lương tâm. Về việc bổ nhiệm Đức TGM Phêrô Nguyễn Văn Nhơn kế nhiệm Đức TGM Ngô Quang Kiệt trong nhiệm vụ TGM chính tòa Hà Nội, chính Đức Thánh Cha quyết định.”

Trước nay, ngay cả trong các Văn thư bổ nhiệm hay Nghị quyết của Bộ Rao giảng Tin mừng cho các Dân tộc, người ta chỉ thấy nêu lý do: Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt xin một Tổng Giám mục Phó vì lý do sức khỏe, chưa bao giờ thấy nghe nói Tòa thánh chấp thuận đơn từ chức vì lý do lương tâm. Người ta chỉ nghe thấy một lần duy nhất, trong cuộc trả lời phỏng vấn của WHD, chính Đức cha Giuse nói tới lý do ngài “từ chức vì lương tâm”.

Còn về “việc bổ nhiệm Đức TGM Phêrô Nguyễn Văn Nhơn kế nhiệm Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt trong nhiệm vụ TGM chính tòa Hà Nội”, do “chính Đức thánh Cha quyết định” thì chẳng ai bàn cãi. Tuy nhiên, việc đưa tới quyết định của Đức Thánh Cha là vấn đề quan trọng đã bị lờ đi, không nói đến. Mặt khác điều khiến người ta băn khoăn, chính là thái độ chối trách nhiệm của những người trực tiếp liên quan tới việc ra đi trong đêm tối của Đức cha Ngô Quang Kiệt. Đây là cách hành xử thường thấy trong chế độ cộng sản.

Ai cũng biết Đức thánh Cha chỉ là người hạ bút ký cuối cùng. Ngài không thể hiểu hết được nội tình của các Giáo hội tại địa phương. Vấn đề đưa con ngáo ộp “Tòa Thánh” hay “chính Đức thánh Cha quyết định”, chỉ là một hành vi nhằm che đậy những sự thật đau lòng về sự ra đi trong đêm tối của Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt đối với một số người không đủ thông tin mà thôi.

Bản tin cũng cho biết: “Ngoài ra, Bộ ngoại giao Tòa Thánh cũng nói rõ với Nhà Nước Việt Nam rằng Tòa Thánh tôn trọng ý kiến của Đức TGM Ngô Quang Kiệt khi nhận đơn xin từ nhiệm của Người.”

Tòa thánh xưa nay luôn độc lập trong các quyết định, tại sao lại phải “nói rõ với Nhà nước Việt Nam rằng Tòa Thánh tôn trọng ý kiến của Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt khi nhận đơn xin từ nhiệm của Người”?

Phải chăng Tòa thánh đang muốn người giáo dân Việt Nam phải hiểu rằng việc ra đi của Đức tổng Giuse Ngô Quang Kiệt không phải do Nhà nước, mọi tội lỗi là do cá nhân Đức cha Ngô Quang Kiệt, do Tòa thánh tôn trọng ý kiến của Đức cha Kiệt, chứ Nhà nước không hề có can dự gì vào việc này. Đây hoàn toàn là việc nội bộ của Giáo Hội, giống như vụ việc tại Bát Nhã vậy?

Phải chăng, sau khi chứng kiến sự phẫn nộ của giáo dân Hà Nội về sự ra đi của Đức Tổng Kiệt, để an dân, chính quyền Hà Nội đã chính thức yêu cầu Tòa Thánh “giải oan” cho chính quyền Hà Nội, nên Tòa thánh mới phải giải thích với Nhà nước và nhân dân Việt Nam rằng: “Tòa thánh tôn trọng ý kiến của Đức TGM Ngô Quang Kiệt”?

Câu hỏi đặt ra ở đây là Hồng Y Mẫn đang muốn nói với giáo dân hay nói với Roma? Có lẽ là cả hai, nhưng chuyến đi và những phát biểu này nói lên điều gì? Trong khi cả giáo hội đang chờ một phát biểu chính thức từ Hội Đồng Giám mục và từ Hồng Y Phạm Minh Mẫn, người có tước hiệu cao nhất ở Giáo hội Việt Nam hiện nay, thì các ngài lại dùng tiếp phương sách “Im lặng là vàng… úa”.

Nếu đúng như vậy, thì trong chuyện này, việc Hồng Y Phạm Minh Mẫn bất ngờ “qua thăm Rôma để trao đổi tình hình Giáo Hội tại Việt Nam”, không còn là chuyện nhỏ nữa. Nói đúng hơn, ngài đã không đi Rôma trong tư cách đại diện của HĐGMVN, cũng chẳng đi theo diện cá nhân mà ngài chính là người được Nhà nước Cộng sản cử qua Rôma để hoàn tất nốt vở bi hài kịch còn dang dở nhưng đã chứa dầy nước mắt của người giáo dân Việt Nam.

Thật quá đau lòng!!!
An Dân


Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười qua tiếng hát Thế Sơn


Nhạc phẩm Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Thơ: Trần Trung Đạo
Nhạc: Võ Tá Hân
Trình bày: Thế Sơn
Trong Paris By Night 99 “Tôi Là Người Việt Nam”


Source: http://www.youtube.com/watch?v=YkopAEvQ5dw&feature=player_embedded