Thursday, April 8, 2010

Khi Giám Mục Đâm Sau Lưng Giáo Dân

Khi Giám mục đâm sau lưng những bà già bị Công an CSVN đánh bể mặt vì bảo vệ Giáo Hội, thì Giáo dân thấy sự hy sinh của mình trở thành vô ích. Dại gì phải hy sinh trong khi Giám mục tòng phạm với Cộng sản. Nếu có Giám mục nào bị Cộng sản đánh què cẳng, thì Giáo dân cần gì phải nhào vô bênh đỡ. Cứ để Cộng sản đánh cho Giám mục ấy gẫy thêm tay và bể đâu thì Giám mục ấy mới thấy cái giá phản bội của mình đối với Giáo dân.

Nguyễn Phúc Liên
*******
THƯ NGỎ NHẮC NHỞ CÁC GIÁM MỤC VN VỀ TRÁCH NHIỆM VÀ BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO

Gioan Nguyễn Phúc Liên
    Trọng kính quý Đức Cha,
Con là Gioan NGUYỄN PHÚC LIÊN, sinh ngày 17.06.1939, tại làng Văn Đức, Tổng Tân Phong, Huyện Nga Sơn, Tỉnh Thanh Hóa, hiện cư ngụ tại 22, Rue du Prieure, 1202 Geneva, Thụy sĩ. Con là một Giáo dân Công giáo, gốc thuộc Họ Sơn Tiền, Xứ Điền Hộ, Địa phận Thanh Hóa. Khi vào Miền Nam năm 1954, con thuộc Địa phận Đà Lạt. Ngày nay, do cư ngụ, con thuộc Giáo phận Fribourg-Lausanne- Geneva, Thụy sĩ.

Con viết Thư Ngỏ này đến qúy Đức Cha ở một thời điểm có nhiều những biến cố đang xẩy ra liên quan đến ĐỨC TIN và LƯƠNG TÂM của Giáo dân và Tổ chức Giáo Hội Công Giáo tại Quê Nhà. Mục đích lá thư là nhắc nhở qúy Đức Cha về TRÁCH NHIỆM và BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO đối với những biến cố của thời điểm.

Khi viết “NHẮC NHỞ CÁC GIÁM MỤC VN“, có thể có một số Đức Cha mang cảm tưởng rằng con nói với giọng xách mé. Không, con mang tâm tình thành thực, nghĩ sao nói vậy, chứ không uốn lời với ẩn ý. Trong cuộc sống giao tế xã hội, người ta dễ nịnh trên nèn dưới để thủ lợi cá nhân. Con muốn sống ngược lại là đối với những quyền cao trên mình, con rất khắt khe và nói nguyên tắc, nhưng đối với những ai dưới mình, con lấy sự thông cảm và tha thứ để hiểu họ. Cộng đồng Dân Chúa bao gồm Tín Hữu, Linh mục, Tu sĩ Nam Nữ và Giám Mục. Sinh thời, Chúa Giêsu luôn luôn thiên vị bênh đỡ những những người thấp hèn thế cô và nói rõ rằng Ngài là đầy tớ của các đầy tớ. Ngài đã làm gương rửa chân cho các Môn Đệ. Theo tinh thần ấy, hãy trở nên như con trẻ mà nói thành thực với nhau.

NHỮNG BIẾN CỐ ĐANG XẨY RA Ở THỜI ĐIỂM NÀY

1. Qua những biến cố Tòa Khâm sứ Hà Nội, Xứ Thái Hà, rồi Tam Tòa, Giáo dân Công Giáo đã can đảm bầy tỏ ĐỨC TIN sắt đá và LƯƠNG TÂM ngay thẳng của mình trong việc đòi hỏi CÔNG LÝ và HÒA BÌNH cho xã hội. Đã bao chục năm trường rồi, Giáo dân nói riêng và Dân chúng nói chung sống trong những BẤT CÔNG và do đó, không có HÒA BÌNH thực sự. Chính những Thư Chung của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam thường nêu lên những tha hóa xã hội. Việc công khai bầy tỏ lòng khao khát CÔNG LÝ và HÒA BÌNH của Giáo dân hiện nay có nguồn gốc là sự tích lũy những BẤT CÔNG mà họ đã phải chịu trong bao chục năm trường. Một cao trào đòi CÔNG LÝ và HÒA BÌNH như vậy thật đáng qúy và phải được nâng đỡ cổ võ.

2. Cao trào đòi CÔNG LÝ và HÒA BÌNH bột phát tự lòng Giáo dân, chứ không phải từ những chỉ thị dấy động đến từ Giáo quyền. TGM NGÔ QUANG KIỆT không phải là người đến xách động Giáo dân đứng lên đòi CÔNG LÝ và HÒA BÌNH. Ngài chỉ là người dám đồng hành với cao trào tinh thần Giáo dân thuộc Tổng Giáo phận của Ngài. Giám mục CAO ĐÌNH THUYÊN đã nhận xét đúng tinh thần đấu tranh này của Giáo dân đối với vụ việc Tam Tòa: “Giáo phận Vinh có 500'000 Cao Đình Thuyên“. Với tinh thần bột phát đứng lên của Giáo dân như vậy, người ta không thể nói rằng Tổng Giáo phận Hà Nội có một Ngô Quang Kiệt, nhưng phải nói rằng có 2'000'000 Ngô Quang Kiệt. Mỗi một Giáo dân là một Ngô Quang Kiệt, một Cao Đình Thuyên.

3. Nhưng CSVN, nhất là Nguyễn Thế Thảo, Chủ tịch Uûy Ban Nhân Dân Tp.Hà Nội, đã cố tình dùng toàn diện Báo Đài CSVN để vu khống TGM NGÔ QUANG KIỆT, nói rằng Tổng Giám Mục đã dụ dỗ một số Giáo dân để tuyên truyền chống lại Nhà Nước của họ, làm mất trật tự xã hội. Vu khống như vậy, CSVN và Nguyễn Thế Thảo muốn loại trừ TGM NGÔ QUANG KIỆT ra khỏi địa bàn Hà Nội. Chúng tìm đủ mọi cách thế ép buộc TGM KIỆT phải ra đi. Nguyễn Thế Thảo thậm chí công khai nói với Ngọai giao đoàn về việc đòi TGM KIỆT đi khỏi Hà Nội. Đây là việc vi phạm đến nguyên tắc tự trị của Tổ chức Giáo Hội mà chính Đức Giáo Hòang Gioan-Phaolô II đã nhắc nhở cho các Giám Mục Việt Nam năm 2002: “quyền Tự do Tôn Giáo hàm ngụ việc bảo đảm những quyền căn bản như quyền điều hành tự trị“.

4. Trong Giáo dân, một dư luận lo ngại rằng có một vài Giám mục, nhân danh chiêu bài “Đối thọai và Hòa giải“ mà làm việc theo chiều hướng của CSVN và Nguyễn Thế Thảo, nghĩa là cũng đồng ý và vận động để đẩy TGM NGÔ QUANG KIỆT ra khỏi địa bàn Hà Nội, nghĩa là chấp nhận việc bạo quyền vi phạm đến nguyên tắc tự trị của Tổ chức Giáo Hội. Đối thọai với âm mưu diệt người khác và Hòa giải bằng giả hình sơn phết bên ngòai không thể nào đưa đến HÒA BÌNH thực sự được. Một ao nước đã tù đọng, hôi thối, đầy trùng độc đã bao chục năm trường, không thể nào chỉ che đậy bằng mặt nước mỏng yên lặng để lừa Dân phải uống thứ nước đó mà sống. “Đối thọai và Hòa giải“ theo nghĩa CSVN và Nguyễn Thế Thảo chỉ là làm công việc đánh lừa che đậy ao nước tù đọng bằng một mặt nước mỏng coi như yên lành. Giáo dân Công giáo nói riêng và Dân chúng Việt Nam nói chung đã phải sống quá lâu với nước ao hôi thối đầy trùng độc ấy, nên không thể chấp nhận người ta chỉ che ở trên bằng một mặt nước mỏng, và họ đang đứng lên nhất thiết đòi hỏi phải rút hết nước tù đọng hôi thối khỏi cái ao để thay vào đó nước trong lành không nhiễm trùng độc. Lúc ấy họ mới có tin tưởng, có Hòa Bình trong chính tâm hồn họ để yên trí uống nước ao sống không bệnh tật.

5. Từ tuần vừa rồi, sau Lễ Khai Mạc Năm Thánh, Giáo dân quốc nội cũng như hải ngọai lại hoang mang về tin đồng TGM NGÔ QUANG KIỆT xin từ chức viện lẽ sức khỏe suy yếu. Quan sát việc làm của TGM KIỆT cho Khai Mạc Năm Thánh và nghĩ đến tuổi còn trẻ của TGM KIỆT, người ta không thể tin lý do sức khỏe, do đó, càng thấy đây là do sức ép của CSVN và Nguyễn Thế Thảo với bàn tay nối dài qua một vài Giám Mục bị lầm về chiêu bài “Đối thoại và Hòa giải“. Thực ra, trước dư luận hoang mang của Giáo dân về việc xin từ chức, chính bản thân con cũng chưa biết là TGM NGÔ QUANG KIỆT đã có làm đơn xin từ chức không, hay chỉ là tin mà CSVN và Nguyễn Thế Thảo tung ra để làm hoang mang dư luận Giáo dân. Đây có thể là một thủ đọan tâm lý của CSVN và Nguyễn Thế Thảo nhằm lung lạc tinh thầm Giáo dân và chính Đức TGM NGÔ QUANG KIỆT.

6. Tin chính thức từ Hà Nội lại cho biết Nguyễn Minh Triết sang Vatican và gặp Đức Thánh Cha BENEDICT XVI. Cuộc gặp sẽ vào ngày mai, 11.12.2009. Tin này càng làm dư luận xôn xao, nhất là về việc CSVN đang tìm che đậy cái ao đã tù đọng, hôi thối, đầy trùng độc bằng chiêu bài “Đối thọai và Hòa giải“ với thủ đọan giả hình của quân Pharisiêu mà chính Chúa Giêsu đã mắng chửi chúng cách đây 2000 năm: “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pharisiêu giả hình ! Các người giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế.“ (Mt. 23, 37). Giáo dân Công giáo nói riêng và Dân chúng Việt Nam nói chung hoang mang và lo sợ rằng hình ảnh của Đức Thánh Cha sẽ bị quân Pharisiêu CSVN lợi dụng để che đậy “xương người chết và đủ mọi thứ ô uế“, để chúng tiếp tục bắt dân phải sống với ô uế, phải uống nước ao tù đầy trùng độc.

NHẮC NHỞ CÁC GIÁM MỤC VN VỀ TINH THẦN TRÁCH NHIỆN VÀ BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO

Trước những biến cố của thời điểm lúc này như vừa liệt kê ở trên đây, và trong sự hoang mang lo sợ của Giáo dân về sức ép của CSVN và Nguyễn Thế Thảo về việc buộc TGM NGÔ QUANG KIỆT phải bỏ địa bàn Hà Nội bằng vu khống Báo Đài, bằng vận động giới ngọai giao đoàn, bằng dùng chiêu bài “Đối thoại và Hòa giải“ để dụ dỗ một vài Giám mục nhẹ dạ theo chúng, bằng sang tận Vatican gặp Đức Giáo Hòang, Giáo dân Công giáo Hải ngoại đã cho lưu truyền hai THỈNH NGUYỆN THƯ để xin chữ ký và đệ lên Đức Giáo Hòang để xin Ngài đừng chấp nhận việc xin từ chức của TGM NGÔ QUANG KIỆT, nếu có việc xin từ chức. Một trong hai THỈNH NGUYỆN THƯ đã nêu rõ hậu quả của việc từ chức như sau:

1. Sẽ phát sinh những tranh chấp, những hiểu lầm trong nội bộ Giáo Hội Công Giáo VN, giữa hàng giáo phẩm với nhau và giữa hàng giáo phẩm với các tín đồ, đe dọa trầm trọng đến sự hiệp nhất.

2. Dấy lên trong giáo dân những thắc mắc về sự độc lập của Tòa Thánh Vatican đối với nhà cầm quyền Việt Nam trong việc cử nhiệm và thuyên chuyển các giám mục.

3. Dân Việt Nam thuộc mọi tín ngưỡng sẽ thất vọng khi cuộc đấu tranh cho công lý và nhân quyền do Giáo Hội Công Giáo VN hướng dẫn bị suy yếu. Từ đó, công cuộc rao giảng Tin Mừng trên quê hương của chúng con cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Kính thưa các Giám Mục,

Riêng phần con, con không ký một THỈNH NGUYỆN THƯ nào vì con không muốn mỗi lúc mỗi nhờ Tòa Thánh Vatican can thiệp vào những vấn đề nội bộ của Hàng Giám Mục Việt Nam và nhất là vì những biến cố xẩy ra ở thời điểm này đến từ sự bột phát của Giáo dân mà chính Hàng Giám Mục Việt Nam sống với Giáo dân ở hiện trường và hiểu thấu ngưỡng vọng của Giáo dân hơn là Vatican chỉ được nghe thông tin từ xa. Con biết các Giám mục Việt Nam hầu hết đã từng học tại Vatican và tại Aâu, Mỹ, không những có đầy đủ khả năng để giải quyết những vấn đề nội của Giáo Hội Mẹ Việt Nam, đã từng sống với và hiểu rõ sự giả hình của quân Pharisiêu CSVN như thế nào, đã nghe và thấy ở hiện trường nguyện vọng tha thiết của Giáo dân và Dân tộc VN như thế nào. Con đã biết cá nhân một số Giám mục Việt Nam từ thời Đức Cha NGUYỄN MINH NHẬT (Cha Linh hướng của con), Đức Cha NGUYỄN VĂN BÌNH (người mà con chở xe sang Đức và sang Pháp thăm Gia đình Ngài), Đức Cha NGUYỄN SƠN LÂM (người cùng xứ Điền Hộ với con), Đức Cha VÕ ĐỨC MINH (đại Chủng sinh học tại Fribourg), Đức Cha NGUYỄN CHÍ LINH (học trò cũ của con ở Thanh Hải, Phan Thiết). Con biết những Đức Cha này thông minh, có đầy đủ khả năng trí tuệ để giải quyết một cách độc lập những vấn đề nội bộ thuộc Giáo Hội Việt Nam mà không cần mỗi lúc mỗi nhờ đến Vatican.

Không ký những THỈNH NGUYỆN THƯ để nhờ Vatican can thiệp bởi vì con tin vào thiện chí và khả năng giải quyết độc lập của Hàng Giám Mục Việt Nam. Trước những hoang mang lan tràn, con chỉ viết phổ biến vỏn vẹn trên các Diễn Đàn Internet như sau:

“Khi những bà cụ già bị đánh bể mặt. Khi những Trẻ em bị khói cay làm như mù hai con mắt. Khi những chị phụ nữ bị chó rượt cắn. Khi những thanh niên bị bẻ quặt tay sau lưng dẫn đi. Họ là những Giáo dân Công giáo can cường đấu tranh cho CÔNG LÝ và HÒA BÌNH. Họ tin tưởng vào TGM NGÔ QUANG KIỆT dám cùng họ đứng ở đầu sóng ngọn gió bão để mà HY VỌNG.

Bây giờ TGM KIỆT ra đi !(?). HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VN đứng nhìn TGM KIỆT bỏ Hà Nội ! ĐỨC GIÁO HÒANG chấp nhận cho TGM KIỆT tự đào thải !

Tôi không thể tin cả GIÁO QUYỀN: TGM KIỆT, HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VN, ĐỨC GIÁO HOÀNG đã bóp chết tinh thần TRÁCH NHIỆM và BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO của mình mà bỏ rơi Đàn Chiên già trẻ đã đổ máu ra cho CÔNG LÝ và HÒA BÌNH để yên lành tay bắt mặt mừng với CSVN và Nguyễn Thế Thảo tiếp tục đẩy Đàn Chiên xuống vực thẳm THẤT VỌNG.“

Càng suy nghĩ về những lời viết tóm tắt trên đây, càng tin tưởng vào khả năng của Hàng Giám Mục VN tự giải quyết nội bộ những vấn đề Giáo dân và Tổ chức Giáo Hội, càng nghĩ đến những hậu quả của việc TGM NGÔ QUANG KIỆT bỏ Hà Nội đầu hàng quân Pharisiêu CSVN gian dối lừa đảo, càng nghĩ đến hậu quả của việc đầu hàng này đối với ĐỨC TIN và LƯƠNG TÂM đang đòi hỏi CÔNG LÝ và HÒA BÌNH đích thực, con cảm thấy một sự cần thiết nhắc nhở các Giám mục VN về Tinh thần TRÁCH NHIỆM và BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO mà Chúa đã trao phó cho. Tinh thần TRÁCH NHIỆM và BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO nằm ở những hậu quả sau đây:

1. Con vẫn tin tưởng ở lòng can đảm của TGM NGÔ QUANG KIỆT không giơ hai tay hàng Nguyễn Thế Thảo, dù Ngài có yếu sức. Nếu sức lực giảm, thì phải sửa sọan người nối tiếp tinh thần của mình mà Giáo dân đang ngưỡng vọng. Việc rút lui lúc này của Ngài sẽ làm cho Giáo dân THẤT VỌNG và mặc nhiên chấp nhận việc CSVN vi phạm nguyên tắc tự trị tổ chức nội bộ của Giáo Hội. Ngài không có quyền tự đào thải, nếu có, vì việc tự đào thải này chứng tỏ Ngài thiếu Tinh thần TRÁCH NHIỆM đối với Giáo dân và Dân chúng Việt Nam đang tin tưởng nơi Ngài, thiếu BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO đối với Giáo Hội ở việc chưa sửa soạn người tiếp nối tinh thần của mình mà đã ra đi và ở việc không bênh đỡ nguyên tắc tự trị tổ chức của Giáo Hội.

2. Đối với HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM, việc ngồi yên để TGM NGÔ QUANG KIỆT giơ tay đầu hàng quân Pharisiêu CSVN và Nguyễn Thế Thảo là việc thiếu tinh thần TRÁCH NHIỆM của một Tập thể Giám mục đứng chung lại với nhau để có sự hữu hiệu hơn trong việc bênh vực ĐỨC TIN và LƯƠNG TÂM Giáo dân. Đó cũng là việc thiếu BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO đối với Thân Cây Mẹ Giáo Hội Việt Nam. Tổng Giáo phận Hà Nội là một chi thể của Thân Cây. Một chi thể bị đau đớn, thì Thân Cây cũng đau theo. Phải hiệp lực bảo vệ mọi chi thể. Phải hiệp lực bảo vệ nguyên tắc tự trị tổ chức Giáo Hội, không phải chỉ nguyên cho Tổng Giáo phận Hà Nội, mà còn cho cả Giáo Hội Việt Nam và Giáo Hội Hòan vũ.

3. Cái hậu quả của việc từ chức này, nếu có, còn đi xa hơn nữa đối với Giáo dân:

a. Giáo dân nói riêng và Dân chúng VN nói chung đang đặt HY VỌNG ở tinh thần Ngô Quang Kiệt, thì nay phải rơi vào THẤT VỌNG, nếu TGM KIỆT phải đầu hàng ra đi. Cái THẤT VỌNG ảnh hưởng xấu lên ĐỨC TIN Tín hữu và LƯƠNG TÂM mỗi người đã được thấm nhuần từ Phúc Aâm cho CÔNG LÝ và HÒA BÌNH. Đẩy Giáo dân vào THẤT VỌNG để suy yếu ĐỨC TIN và hoang mang LƯƠNG TÂM, đó là việc thiếu TRÁCH NHIỆM và BỔN PHẬN LÃNH ĐẠO của Chủ Chăn.

b. Trong vực thẳm THẤT VỌNG, yếu ĐỨC TIN, hoang mang với LƯƠNG TÂM, phải tiếp tục sống dưới đè nén của CSVN, mà Giáo dân lại nhìn thấy cảnh các Giám mục nhởn nhơ tay bắt mặt mừng sống với kẻ đã bao chục năm trường tạo những BẤT CÔNG, làm cho mất HÒA BÌNH, thì từ THẤT VỌNG, Giáo dân chuyển sang THÙ HẬN đối với chính những Giám Mục mà họ coi là tòng phạm với tội ác lên họ.

Một người con gái đang là HY VỌNG thần tượng cho một người con trai. Người con gái bỗng dưng bỏ ra đi. Người con trai THẤT VỌNG. Nếu người con gái ấy còn nhởn nhơ quàng tay người con trai khác âu yếm trước chàng trai đang THẤT VỌNG và đau khổ kia, thì chàng trai này có thể chuyển THẤT VỌNG sang THÙ HẬN và có thể đi đến giết người con gái.

Trọng kính quý Đức Cha

Ký tên: Gioan Nguyễn Phúc Liên
_______________________________
    QUỐC DOANH HÓA HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VN ?
Vì sao HĐGMVN đề cử GM Phụ tá Nguyễn Văn Khảm làm TGM Hà Nội?

Thursday, 08 April 2010 01:51 BLV

Nếu những quyết ý của nhà nước Cộng sản VN đều được HĐGMVN đáp ứng cách này hay cách khác để có một HĐGMVN im lặng trước các tội ác gây ra cho giáo dân và nhân dân dưới chiêu bài “đối thoại” và thỏa hiệp như hiện nay… thì nhà nước CSVN đã có thể nghĩ tới việc thành lập một “HĐGMVN quốc doanh” với khẩu hiệu “Kinh Thánh, Dân Tộc và Chủ nghĩa xã hội” là điều không xa lắm.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, tại Hội nghị thường niên năm 2010 đang họp tại Bãi Dâu, Vũng Tàu, HĐGMVN đã bàn đến việc tìm người thay thế TGM Giuse Ngô Quang Kiệt làm TGM Hà Nội. Cũng theo nguồn tin này, HĐGMVN đã đề cử GM Phụ tá Sài Gòn Phêrô Nguyễn Văn Khảm vào vị trí này.

Nhiều thắc mắc khắp nơi được gửi về Nữ Vương Công Lý muốn biết diễn tiến của sự việc.

Chúng tôi tìm hiểu qua một số người am tường tình hình thì sự việc như sau:

Theo giáo luật, Hồng y Phạm Minh Mẫn đã tới tuổi về hưu và việc ngài phải dời khỏi chức vụ TGM Sài Gòn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong khoảng thời gian một năm trở lại đây, chức vụ TGM Sài Gòn tương lai được Hồng Y Mẫn và một số vị có chức vụ trong HĐGMVN ủng hộ GM giáo phận Mỹ Tho Bùi Văn Đọc. Trong thực tế, thời gian qua, Hồng Y Mẫn đã tạo rất nhiều điều kiện để GM Mỹ Tho làm một số công việc tại Tổng giáo phận Sài Gòn như những bước đi làm quen, chuẩn bị cho việc kế tục chức TGM Sài Gòn.

Riêng về GM Bùi Văn Đọc, người ta đã có thể “đọc” được rất rõ những tư tưởng và hành động cũng như suy nghĩ qua các bài viết “Phương hướng đối thoại và hợp tác”… đã được đưa lên sau bài giảng trong cuộc hành hương Roma tháng 6/2009 và đã có nhiều tiếng nói phản ứng. Vì vậy, việc nhà nước CSVN chấp nhận phương án này là điều hết sức dễ hiểu.

Nhưng gần đây lại có tin rằng Hồng Y Mẫn muốn cơ cấu GM Phụ tá Nguyễn Văn Khảm lên vị trí TGM Sài Gòn. Việc Hồng Y Mẫn bất chợt đổi ý muốn đưa GM phụ tá của mình lên kế nhiệm khiến cho HĐGMVN khó xử và một cuộc “mặc cả” tất yếu đã phải diễn ra giữa nhà nước cộng sản và HĐGMVN, và giữa các vị có chức quyền trong HĐGM.

Đến cuộc họp của HĐGMVN kỳ này, Hồng Y Mẫn và một số vị trong HĐGMVN tìm cách đưa GM Phụ tá Nguyễn Văn Khảm ra làm TGM Hà Nội thay thế TGM Giuse Ngô Quang Kiệt nhằm giải quyết sự việc “nhất cử lưỡng tiện”. Được như vậy, GM Mỹ Tho Bùi Văn Đọc lên TGM Sài Gòn và giải quyết được vụ việc TGM Hà Nội thỏa ý nhà nước cách “êm đẹp”.

Nếu cuộc họp thường niên này thống nhất những đề cử của HĐGMVN đưa ra, GM Mỹ Tho sẽ tiếp tục được chọn làm Tổng Giám mục Sài Gòn và GM phụ tá TGP Sài Gòn sẽ tiếp quản chức vụ TGM Hà Nội thay cho Đức tổng Giuse Ngô Quang Kiệt bị buộc phải đi dưỡng bệnh dài ngày tại Roma “theo lệnh của Tòa Thánh”.

Nên nhớ rằng cuộc mặc cả này đã diễn ra trước khi diễn ra cuộc họp Hội nghị thường niên của HĐGMVN và nhận được sự đồng thuận cao từ phía nhà nước cộng sản. Chính vì thế, người ta dễ hiểu tại sao trong cuộc giao ban báo chí hàng tuần diễn ra sáng ngày 6/4/2010, báo chí VN đã được lệnh như thể mọi chuyện đã rồi: “Nếu ông Kiệt có bị chuyển đi nơi khác thì không được đưa tin và hãy coi như đây là chuyện nội bộ của chúng nó” và việc bàn ai sẽ lên thay Đức Tổng Kiệt tại Tòa Tổng Giám mục Hà Nội tại cuộc họp tại Bãi Dâu những ngày qua chỉ còn mang tính hình thức.

Và để ngăn chặn trước những tiếng nói chỉ trích có thể xảy ra khi HĐGMVN chính thức công bố người lên thay Đức Tổng Kiệt, ngày 3/4/2010, Gm. Bùi Văn Đọc trong bài viết “Hiện tình Giáo Hội” đăng trên Vietcatholic đã rào trước đón sau và kêu gọi mọi người hãy lên tiếng bảo vệ các vị lãnh đạo Giáo hội trước các “thế lực thù địch” (rất giống cộng sản, coi người lên tiếng bảo vệ sự thật là thế lực thù địch).

Bên cạnh đó, một sự thật hiển nhiên mà ai cũng có thể nhận thấy là quyết ý của cộng sản Hà Nội từ lâu đã muốn thuyên chuyển Đức tổng Kiệt ra khỏi Hà Nội và người về thay Đức Tổng Kiệt phải là ứng viên được chọn theo đề nghị của nhà nước và HĐGMVN sẽ đứng ra đề nghị để được nhà nước chấp thuận.

Gm. Nguyễn Văn Khảm là người đáp ứng được những yêu cầu trên. Trong hàng ngũ các Giám mục Việt Nam hiện nay, Gm. Nguyễn Văn Khảm vốn được tiếng là dẻo ăn nói, khéo léo trong việc thuyết phục giáo dân. Do đó, cả hai phía đều hy vọng sự hiện diện của Gm. Khảm tại Tòa Giám mục Hà Nội sẽ kìm nén được những tiếng thở dài của đại bộ phận những người công giáo Miền bắc đã phải chịu quá nhiều bất công từ trước tới nay.

Một vấn đề khác cũng khá quan trọng, Gm. Nguyễn Văn Khảm là người có quan hệ tốt với các vị Giám mục hiện đang giữ các chức vụ quan trọng trong HĐGMVN như Gm. Chủ tịch Nguyễn Văn Nhơn, GM Võ Đức Minh, phó Tổng thư ký HĐGMVN, Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn và với cả chuẩn Tổng Giám mục Sài Gòn Gm. Bùi Văn Đọc. Những mối tương quan tốt đẹp này sẽ là một hậu thuẫn vô cùng to lớn giúp Gm. Nguyễn Văn Khảm dễ dàng chu toàn trách nhiệm chăn dắt đoàn chiên Tổng giáo phận Hà Nội theo những dự phóng của cả hai phía.

Bên cạnh đó, theo những thông tin nhận được, bài viết “HĐGMVN lên tiếng hay không lên tiếng” trong vụ việc Đồng Chiêm, tạo ra nhiều bức xúc trong toàn thể Giáo hội trong và ngoài nước về thái độ của HĐGM bình chân như vại khi Thánh giá bị đập tan là của GM Nguyễn Văn Khảm.

Với nhà nước Cộng sản, khi đọc được tư tưởng và cách hành động của Giám mục Nguyễn Văn Khảm – qua bài viết đã cách nào đó bày tỏ thái độ của mình trước các vấn đề xã hội … nên được nhà nước chấp nhận là người kế tục Đức Tổng Kiệt thì không có gì đáng ngạc nhiên.

GM Nguyễn Văn Khảm còn được coi là người có khả năng thuyết giáo trong các bài giảng của mình khi còn là linh mục. Tuy nhiên, theo nhận định của Giáo dân Hà Nội, thì ngày nay, giáo hội “cần những chứng nhân của Chúa Kito mà không cần những thầy dạy”. Đã đến lúc, những lời thuyết giáo dù hay đến đâu nhưng không có hành động thực tế hoặc ngược lại trong hành động thực tế chỉ còn là những lời sáo rỗng mà thôi.

Vì vậy, sự mặc cả vẫn còn được tiếp tục. Theo tin nhận được, hiện nay Tòa Thánh cũng đang quan tâm và chú ý đến sự phản ứng của dư luận trong và ngoài nước, nhất là của người Công giáo Việt Nam trong việc giải quyết vấn đề này.

Một vấn đề dễ thấy là gần đây, đa số các GM được bổ nhiệm và được nhà nước nhất trí dễ dàng là các vị được đưa từ các Giáo phận Miền Nam ra Bắc.

Vì sao có hiện tượng đó, điều chỉ có thể giải thích là các GM xuất phát từ miền Nam ra rất dễ có sự “hợp tác” với nhà nước cách êm đẹp hơn các GM xuất thân từ miền Bắc. Điều này đã được thực tế chứng minh. Chính cố GM Phaolo Lê Đắc Trọng đã nói rõ điều này trong Hồi ký của mình. Trường hợp TGM Giuse Ngô Quang Kiệt là một trường hợp ngoại lệ và hi hữu.

Nếu những quyết ý của nhà nước Cộng sản VN đều được HĐGMVN đáp ứng cách này hay cách khác để có một HĐGMVN im lặng trước các tội ác gây ra cho giáo dân và nhân dân dưới chiêu bài “đối thoại” và thỏa hiệp như hiện nay… thì nhà nước CSVN đã có thể nghĩ tới việc thành lập một “HĐGMVN quốc doanh” với khẩu hiệu “Kinh Thánh, Dân Tộc và Chủ nghĩa xã hội” là điều không xa lắm.

Trong lúc này, điều cần nhất đối với các tín hữu và những người yêu chuộng công lý là cầu nguyện để ý Chúa được thể hiện.

Ngày 8/4/2010

BLV
_______________________________
    ĐỔI CHÁC CHÂN LÝ
Kiêm Ái Lê Văn Ấn

Kể từ khi Thánh Phê Rô được đầy Thánh Linh trong lễ Ngũ Tuần và đứng lên rao truyền Phúc Âm đầu tiên cho đến hôm nay, Giáo Hội Công Giáo khắp nơi trên hoàn vũ đã chịu bách hại tàn khốc hầu như khắp nơi và liên tục, nhất là những nơi hạt giống Phúc Âm được gieo vãi lần đầu tiên. Trong những cuộc bách hại đó, người Công Giáo thường lấy máu đào làm chứng Đức Tin. Nói cách khác là người tin Chúa hoặc giữ đạo hoặc bị cất mạng sống. Giáo Hội Công Giáo Việt Nam cũng khởi đầu bằng một cuộc bách hại tàn độc, hậu quả hay kết quả là hơn 130 ngàn người đã lấy máu đào làm chứng Đức Tin.

Dưới chế độ Cộng Sản, nhất là Cộng Sản Trung Hoa và Việt Nam thời kỳ Đổi Mới đã gặp một sự bách hại hết sức tinh vi và êm ái như bị siết cổ bởi một cái dây thòng lọng bọc nhung: Đổi chác chân lý. Nghĩa là nếu Giáo Hội Công Giáo giảm bớt việc truyền rao Chân Lý chừng nào thì Việt Cộng sẽ dễ dãi cho việc mở mang Nước Chúa BỀ NGOÀI NHƯ XÂY NHÀ THỜ, PHONG CHỨC CHO GIÁO SĨ, RƯỚC KIỆU RẦM RỘ, hay XUẤT NGOẠI, v.v… chừng đó, tuy thỉnh thoảng cũng bị ăn bánh vẽ hoặc trao tay phải, giựt lại tay trái, nhưng nhìn chung từ Bắc vào Nam bề ngoài của Giáo Hội Công Giáo tại Việt Nam ngày nay như một sức sống đang lên, huy hoàng với những ngôi giáo đường đồ sộ, nguy nga, với những cuộc rước kiệu hành hương, hội thảo, tĩnh tâm v.v… cho đến nỗi không ai dám nói đó là một giáo hội đang bị thắt họng dần dần bằng sợi dây bọc nhung. Nhung hay thừng, đã là dây thắt họng thì nạn nhân tất phải chết. Giáo Hội Việt Nam đang chết dần mòn, chết cách êm ái ngoài mặt nhưng đau đớn vô cùng bên trong lục phủ ngũ tạng.

Xin dẫn chứng: kể từ khi Việt Cộng hô hào đổi mới, mở cửa theo định hướng xã hội chủ nghĩa thì các vị lãnh đạo Giáo Hội, thay vị bị “kêu lên làm việc” liên tục, bị quản thúc tại chỗ, cấm ngặt đi lại, phong chức, đào tạo, bổ nhiệm v.v… thì được lần lượt xuất ngoại mang về nhiều đô la, tiền Âu, bạc Mỹ, xây dựng thánh đường, nhà hưu dưỡng, trung tâm mục vụ v.v… Và nếu tinh ý, mọi người sẽ nhận thấy sự thay đổi cũng đồng loạt xảy ra như một sự đổi chác: Các Giám mục, Linh mục tu sĩ nam nữ không bao giờ chỉ trích những việc làm chà đạp giá trị con người của VC, cụ thể là phải nhắm mắt trước tệ nạn mãi dâm, tệ nạn bóc lột, tệ nạn phá thai, tệ nạn xuất cảng người làm nô lệ tình dục, tham nhũng của Nhà Nước v.v... Nhưng, cái nhưng tai hại, MANG LẠI công bằng cho xã hội, KHUYÊN BẢO người ta không được bóc lột người khác, không được giết chết sự sống con người, PHẢI ĐẢ PHÁ sự bất công v.v… là BỔN PHẬN thực hiện lời Chúa: MẾN CHÚA và YÊU NGƯỜI, hai điều quan trọng nhất Giáo hội Công giáo. Rõ ràng là Giáo Hội phải làm ngơ trước những sự việc mà Giáo Hội CÓ BỔN PHẬN PHẢI LÀM, PHẢI NÓI để đổi lấy những vật chất chóng hư, bị mối mọt ăn ruỗng.

Trong dụ ngôn khi rao giảng: Chúa Giê Su bỏ 99 con chiên để đi tìm con chiên lạc. Giáo Hội Công Giáo ngày nay bỏ 99 con chiên lạc để giữ một con chiên đang an toàn trong chuồng. Ngoài Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt và Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Kim Điền, chưa có Giám Mục nào lên tiếng cảnh báo nhà “cầm quyền” Cộng Sản Việt Nam về bất cứ tệ nạn nào; như vấn đề công bằng, phá thai, cờ bạc, mãi dâm v.v… Vì các ngài đang đổi chác với Việt Cộng. Ngày xưa còn bé, cứ mỗi lần lấy cắp của mẹ một lon gạo thì được ông hàng xóm cho một con dế. Mười ngày sau hũ gạo của mẹ cạn sạch và những con dế cũng lần lượt chết. Đến khi mẹ hỏi thì kẻ viết bài này chỉ còn biết khóc.

Tin tức ghi nhận được Hội Đồng Giám Mục Việt Nam hiện đang họp thường niên tại Đền Thánh Đức Mẹ ở Bãi Dâu, Vũng Tàu. Tất cả giám mục của 26 giáo phận có mặt đầy đủ, chỉ vắng mặt 3 giám mục già yếu và Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đang “chữa bệnh tại Roma”. Cuộc họp bên ngoài là để nghe tường trình về Thánh Lễ khai mạc Năm Thánh tại Sở Kiện, chuẩn bị Lễ Bế Mạc Năm Thánh tại Thánh Địa La Vang và thảo luận về cố linh mục Léopold Cadière. Nhưng bên trong là bàn cãi về “giá cả một cuộc đổi chác” với Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam . Những gì hai bên, Việt Cộng và Công Giáo, đem ra đổi chác? - Một bên là Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt không bao giờ được trở về Hà Nội. Đổi lại, Việt Cộng sẽ “xét” việc bang giao với Vatican, Đức Thánh Cha Bênêditô 16 có thể được mời Thánh Du Việt Nam. Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt hiện đã ở tại Roma, nghĩa là Việt Cộng đã nắm phần thắng một nửa. Còn việc bang giao và Thánh Du của Đức Giáo Hoàng thì chưa xét. Sẽ xét khi Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đồng ý để Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt không trở về Hà Nội, thậm chí là không trở về Việt nam.

Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt mới chỉ làm những việc bình thường mà bổn phận của một chủ chăn phải làm, thế mà ngài đã trở nên vật để anh em đổi chác với Việt Cộng. Điều này chứng minh rằng hàng Giám Mục Việt Nam trước nay chưa bao giờ làm những việc mà bổn phận của chủ chăn đòi hỏi các ngài phải làm, chẳng hạn như binh vực kẻ bị đàn áp. Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể phải im lặng trước việc Việt Cộng tịch thu cả trăm mẫu đất của dòng Thiên An để xin lại 23 mẫu đất cho Thánh Địa La Vang, đến nay chưa biết đã được cấp “Thẻ Đỏ” chưa. Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn, Chủ tịch HĐGMVN phải im lặng trước việc VC xâm phạm Giáo Hoàng Học Viện Đàlạt để đổi lấy một khu đất 11 mẫu cách xa Đàlạt để làm Trung Tâm Mục Vụ (?). Nhưng đó là vật chất, đất đai, còn Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt là một chủ chăn! Một mục tử, chỉ vì thực hành bổn phận mà nay bị anh em đưa lên bàn cân để đổi chác cho việc Vatican bang giao với Việt Cộng và cuộc Thánh Du Việt Nam của Đức Bênêditô 16. Hai điều kiện VC đưa ra chỉ là “chuyện tương lai” có thể chỉ là 2 bánh vẽ được tô màu. Còn việc không trở về với đàn chiên của Đức Tổng Kiệt là “hiện thực”.

Không có giá nào cân xứng cho việc tách chủ chăn ra khỏi đàn chiên, nhất là khi vị mục tử đó chỉ vì đòi hỏi Chân Lý cho con chiên mà bị kẻ thù làm áp lực với anh em mình, buộc mình rời đàn chiên. Một thắng lợi vĩ đại của Việt Cộng nếu sự đổi chác này thành công! Tại sao? Tại vì các “chủ chăn” khác sẽ trông vào cái gương bị đổi chác của Đức Tổng Kiệt mà giữ lấy mình, nếu không muốn bị đổi chác thì giảm bớt hay từ bỏ hẳn việc rao truyền Chân Lý. Bứng được Đức Tổng Kiệt ra khỏi Hà Nội, Việt Cộng đã bứng luôn chân lý chẳng những ra khỏi Hà Nội mà còn ra khỏi cả lãnh thổ Việt Nam. Bứng được Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội, Việt Cộng đã bứng luôn lòng tin cậy kính mến của giáo dân đối với chủ chăn của mình. Bứng Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội, Việt Cộng tái lập được sự bàn cãi giữa các Tông Đồ xưa: Ai sẽ là kẻ lớn trong anh em, ai sẽ thay thế Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Già hay trẻ, Bắc hay Nam , thân hay sơ với Việt Cộng, liệu Đấng Bậc đó có là cái gai thứ 2 cho Việt Cộng phải bứng nữa hay không. Thôi thì cả một “kho tàng” phó sản chiến lợi phẩm của việc bứng Đức Tổng Kiệt ra khỏi Hà Nội.

Bang giao giữa Vatican và Thánh Du của Đức Thánh Cha, Giáo Hội Công Giáo Việt Nam được những lợi lộc gì? Được Việt Cộng trả lại toàn bộ tài sản đã cướp đoạt cho Giáo Hội Công Giáo tại VN? Cho người Công Giáo được tự do giống như dưới chế độ VNCH ngày trước? Cuộc Thánh Du của Đức Thánh Cha sẽ mang lại kết quả như Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phao Lồ II trở về Ba Lan? Không có như vậy và gần như không có gì cả. Một là cả 2 chuyện đó Việt Cộng chỉ mới hứa là sẽ cứu xét, vì hiện nay chúng đã ngưng cứu xét. Hai là cứu xét là một chuyện, thực hiện hay không là chuyện khác. Ba là 2 sự kiện này để bịt miệng rao giảng Chân Lý của các chủ chăn thì chẳng khác nào Đức Thánh Cha đến Việt Nam để chứng kiến Đức Tin bắt đầu sụt giảm và bang giao để Vatican làm chứng nhân cho khuôn mặt của Đức Kitô tại Việt Nam ngày càng xa lạ với Giáo Hội Hoàn Vũ. Cứ nhìn xem Giáo Hội Công giáo Cuba có thay đổi gì sau cuộc thăm viếng của Đức Thánh Cha Gioan Phaolo Đệ II.

Sự đổi chác Chân Lý giữa Việt Cộng và Giáo Hội Công Giáo Việt Nam thực là bất cân xứng, mang lại cho Việt Cộng một chiến thắng vẻ vang và chúng sẽ thừa thắng xông lên bịt miệng tất cả chủ chăn của giáo Hội La Mã tại Việt Nam.

Những con dế của thằng bé đã chết và hũ gạo của mẹ nó cũng không còn một hột.

Kiêm Ái Lê Văn Ấn



Bài trả lời tổng quát bài phỏng vấn GM Nguyễn Văn Nhâm




Nguyễn Văn Nhâm

Hồng Y Phạm Minh Mẫn sẽ có mặt tại LA để chỉ “củng cố tình Hiệp Thông giữa hai Giáo Phận LA và SG“: Như vậy nỗi đau bị bách hại khắp nơi tại VN trong những năm tháng vừa qua HY PMM không hề quan tâm, coi như không có, trong khi Tại Toà Thánh, Đức Thánh Cha mời gọi chúng ta trongTháng 4 hợp ý với tín hữu Kito giáo toàn thế giới, cầu xin cho các tín hữu Kitô bị bách hại vì tín mừng được Chúa Thánh Thần nâng đỡ kiên trì làm chứng cho tinh thần yêuThiên Chúa đối với toàn nhân loại.

Tại VN , trong những năm tháng gần đây nhất, sự bách hại đã xảy ra liên tục với tính cách thách thức Toà thánh:

- Năm 2007, Thủ tướng CSVN sang thăm Đức Giáo Hoàng thảo luận bang giao, khi về đã ra lệnh đập phá tượng Đức Mẹ Sầu Bi tại địa phân Phát Diệm.

- Chủ Tịch việt gian CSVN tới Vatican cũng thăm ĐGH cũng về thiết lập ngoại giao với Toà Thánh, khi về đảng CS đã ra lệnh 600 Công An đặt chất nổ phá sập thánh giá trên Núi Thờ Đồng Chiêm địa phân Hà Nội năm 2009.

Những sự việc đã sảy ra liên tục, có tính tổ chức, có tính hệ thống, đều được chỉ đạo chung từ Đảng CSVN, nhiều vụ việc đã từng xảy ra đổ máu, bắt bớ giam cầm do nhà nước CS. Hà Nội gây ra trong việc cướp đất tại Thái Hà, Loan Lý v,vv.

Chính những sự Bách hại có tính hệ thống nhắm vào Giáo Dân mà những người trách nhiệm trong Hàng Giáo Phẩm trong HĐGMVN đã không một lời lên tiếng với Thế Giới, không một lời cầu nguyện Hiệp Thông.

Hồng Y Phạm Minh Mẫn và Quý vị trong Hàng Giáo Phẩm HĐGMVN phải chịu trách nhiện trước Toà Thánh và toàn thể Giáo Dân VN: Quý vị là chủ chăn đã thiếu trách nhiệm chăn dắt, bảo vệ với đoàn chiên, như vậy Quý vị còn đủ tư cách và khả năng trong nhiệm vụ bảo vệ và chăm sóc Đàn Chiên đang bị bách hại không ?

Quý Vị không thể hiện diện bất cứ nơi nào có Giáo Dân Tỵ Nan CS để giảng thuyết mà không đi đôi với việc làm của Quý Ngài, như vậy có thể thuyết phục ai được không ?

Trân trọng kính thỉnh cầu Đức Hồng Y Mahoney hãy nhìn rõ đến giáo Hội Việt Nam đang bị bách hai và nhìn bộ mặt thật của những vị giả nhân gỉa nghĩa giống như Giuda bán Chuá.

Đảng Cộng Sản VN đang thanh lọc hàng giáo Phẩm VN trong việc đưa Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đi chữa bênh không cho về và âm mưu đưa GM Nguyễn văn Khảm thân tín vào thay thế Ngài, chỉ vì Ngài giám rao giảng Phúc Âm, Sống với Phúc Âm, bảo vệ Đàn Chiên của Chuá đang bị bách hại trong biến cố Toà Khâm Sứ,Thái Hà, Đồng Chiêm v.v...

Kính xin Đức Thánh Cha sáng suốt bảo vệ chúng con, CS đang xử dụng Hàng Giáo Phẩm tại VN như một phương tiện chính trị xâm nhập các Cộng Đồng Công Giáo Tỵ Nạn Cộng Sản VN tại HK và khắp nơi như đã một lần lộ diện tại Úc Châu.

Cầu xin toàn thể Giáo Dân Công Giáo VN khắp trên thế giới Ty nạn CS, hảy hiệp thông cầu nguyện chia sẻ vơí giáo hội và giáo dân tại quê nhà hãy Trông Cậy và Thờ Phượng Đấng Tối cao và Toàn Năng để có cuộc sống yên bình ngày nay. Không thể để các phương tiện đen tối cuả CS sử dụng làm lũng đoạn đời sống bình yên cuả chúng ta, đồng nhất cầu nguyện theo ý chi của Đức Thánh Cha.

Tháng Tư Đức Thánh Cha mời gọi chúng ta trong hợp ý với tín hữu Kitô giáo toàn thế giới, cầu xin cho các tín hữu Kitô bị bách hại vì tín mừng được Chúa Thánh Thần nâng đỡ kiên trì làm chứng cho tinh thần yêuThiên Chúa đối với toàn nhân loại.

Nguyễn An Bình
Ngày 07 tháng 04 năm 2010


Chân dung Lê Thị Công Nhân - Trần Xuân Ninh




Trần Xuân Ninh

Ai cũng có thể hiểu rằng sự cảm phục cô LTCN đối với quần chúng chỉ là tự nhiên, khi thấy một người con gái trẻ công khai khẳng định quyết tâm đấu tranh, và can đảm nhận làm phát ngôn viên cho một đảng chính trị dưới chế độ CSVN. Những ý kiến nghi ngờ cô là do VC nặn ra để làm đối lập cuội cũng không phải là vô cớ vì dựa trên những cung cách đối xử của Hà nội đối với cô và bà mẹ cô. Chuyện phe này hay phía kia đã có những mạt sát nhau cũng không lạ, vì trong cộng đồng hải ngoại có đủ hạng người, không nói đến những thành phần VC và tay sai nói năng nhăng cuội thô lỗ để quấy hôi bôi nhọ, gây nên ấn tuợng rằng chính trị hải ngoại loạn xà ngầu. Ngoài ra thì những kẻ manh tâm chính trị và VC cũng đưa ra luận điệu rằng đừng có soi rọi chỉ ra những sai trái của những nhà dân chủ hiếm hoi, trong đó có LTCN, mà hãy chỉ nhằm vào VC. Luận cứ này rõ ràng là quỷ biện, đẩy lệch vấn đề sang bên, trong khi yêu cầu đơn giản không có không được để mà hỗ trợ hay không một người đấu tranh chỉ là nhìn thẳng để xem người đó ra sao, lập trường thế nào, qua chính những lời nói hay bài viết của họ. Trên tinh thần này, ta sẽ tìm hiểu LTCN ở đây.

Trước hết, ở vai trò phát ngôn viên, lúc chưa bị bắt, cô đã cho biết rằng đảng Thăng Tiến nếu được mời thì sẽ tham gia cơ chế chính quyền CS. Lập trường này đã bị chỉ trích nên sau đó cô đã xin lỗi và loanh quanh giải thích lại. Trong suốt thời gian ở tù, đã không có nhiều tin tức về đời tù của cô. Cũng không có những phát biểu lập trường nào đáng kể. Trong buổi trao đổi nói chuyện với nhà truyền thanh Dương Phục, dân biểu Joseph Cao và tiến sĩ Nguyễn đình Thắng cô Công Nhân đã cho người nghe hiểu về con người của cô. Đầu tiên, nghe giọng nói đặc sệt kể là “Bắc kỳ Việt cộng 75” của cô người ta biết rằng giới thiệu cô là “người con gái miền Nam” trong những bài ca tụng là sai hoàn toàn. Về mặt tâm linh, LTCN đã nói rất dài để cho biết cô là người Thiên chúa giáo thuần thành, rất tin tuởng nơi đức chúa Trời.

Ông Dương Phục hỏi hai lần là cô trông đợi gì ở cộng đồng Việt Nam tại Hoa kỳ và ở quốc hội Hoa kỳ trong cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ thì cô chỉ trả lời phần hỏi về quốc hội Hoa kỳ. Tóm tắt lại là cô thấy cần “đẩy mạnh giao lưu”, “hợp tác làm việc”; muốn hai bên không nên “cắt đứt”, không nên “tuyệt giao”. Quốc hội Mỹ và quốc hội VN cần phải giao lưu, làm việc với nhau. Cô mong quốc hội Mỹ “khoan hoà, bao dung và giúp đỡ quốc hội VN”, “đừng đẩy họ vào con đường cùng”. Dù cho 1 lần, 2 lần … hay 100 lần hay hơn nữa thì quốc hội Mỹ cũng vẫn nên tiếp tục giúp đỡ quốc hội VN, như thế mới mong thay đổi được. Joseph Cao cũng đồng ý như thế.

Đây đúng là chủ trương “tiếp cận để thay đổi” của Mỹ. LTCN không nói thì Mỹ (cũng như các nuớc lớn khác) cũng vẫn làm ở những mức độ khác nhau tùy sự khả thi, không phải chỉ đối với VN mà đối với tất cả các nước tiểu nhược và Cộng sản cũ để mà có ảnh hường. Tôn nữ Thị Ninh từng phát biểu tương tự. Xa hơn nữa Nguyễn Cơ Thạch bộ trưởng CHXHCNVN thời toàn trị cũng nói rằng không có được bang giao với Mỹ thì đêm nằm ngủ có một mắt. Các nhà chính trị thời cơ cũng nghĩ rằng Mỹ mà vào VN thì sẽ đem lại dân chủ cho VN. Khi nghĩ như thế thì họ quên mất, hay không biết rất nhiều trường hợp độc tài trên thế giới tồn tại là nhờ Mỹ ủng hộ. Như vua Shah Pahlavi của Iran, như hoàng gia Ả Rập Saudi, Saddam Hussein Iraq trước khi tổng thống Bush con quyết định bứng đi, như các chính phủ Haiti từ khi Mỹ trả độc lập hơn một nửa thế kỷ nay, như trường hợp Mỹ tiếp cận với Trung quốc để gọi là thay đổi vân vân

LTCN đã không trả lời câu hỏi “cô trông đợi gì ở cộng đồng hải ngoại”. Nhưng chỉ nói hải ngoại cần “dũng cảm” để đấu tranh. Và khôn khéo nịnh rằng đấu tranh của người hải ngoại quý hơn đấu tranh của cô là vì người hải ngoại có nhiều, nên đấu tranh thì mất nhiều, còn cô mất ít. Ông Dương Phục đã nhắc khéo trường hợp bác sĩ Nguyễn đan Quế từ chối không đi Mỹ để gián tiếp hỏi cô định đấu tranh ở đâu. Cô đã không bắt ý này, mà chỉ nói rằng cô thích đi du lịch, và cô chưa tính đi tỵ nạn chính trị vì chưa bị o ép tới mực độ phải đi tỵ nạn. Phần nói chuyện với tiến sĩ Thắng không có gì đáng nói, ngoại trừ ông Thắng ca tụng cô hết lời, nói rằng những người Mỹ bạn của ông sau khi thăm cô đã nhìn thấy cô là một lãnh đạo tương lại của VN, rất cảm phục khi cô nhắn hỏi Nuyễn Tấn Dũng rằng ông có muốn con gái ông bị tù như cô không ?. LTCN thẳng thắn nói rằng cô không so sánh mình với con gái NTD mà chỉ nhắn hỏi ông NTD rằng có muốn cho người VN được sống tự do dân chủ hay không ?. Làm cho nhà truyền thanh Dương Phục phải khen chữa cho tiến sĩ Thắng là có trí nhớ tốt, vì nhớ những chi tiết mà chính LTCN không nhớ.

Qua cuộc nói chuyện với Dương Phục người ta biết rằng LTCN coi linh mục Nguyễn văn Lý như người thầy và hướng dẫn. Cũng qua phát biểu của cha Lý sau khi được thả ra, nói rằng nếu “không có lãnh tụ tài đức vẹn toàn và một học thuyết đủ sức thay thế chủ nghĩa Marx Lenin” thì chẳng thà để chế độ hiện tại tiếp tục còn có lợi hơn cho đất nước, thì người ta có thể hiểu rõ hơn lập trường cô LTCN, và người thầy của cô là cha Lý, sau khi ở tù ra.

Tóm lại nên căn cứ vào những dữ kiện này và những dữ kiện khác nếu có, để mà có thái độ, với cô LTCN và cha Lý. Còn như bên ca tụng cô LTCN chỉ trích phía không tin LTCN, và ngược lại, thì chỉ là ra ngoài vấn đề, và vô ích phí thì giờ, dù vô tình hay cố ý.

Trần Xuân Ninh
Source: http://tamthucviet.com/articleview.aspx?artId=%C5%B8C%1DY


Có Những Người Anh



Asia
http://www.youtube.com/watch?v=ZY6dDeVuIIc



Monday, April 5, 2010

"Can Đảm" TUỘT - conbenho Nguyễn Hoài Trang



Người TUỘT xuống làm chó mặt người

Những ngày gần đây người ta nói nhiều về nhóm chữ "Dân chủ hóa toàn cầu", "toàn cầu hóa", "diễn biến hòa bình", "đấu tranh bất bạo động" ... Âm thanh nhịp nhàng, hòa hợp, tung hứng khít khao ngào ngạt đến độ buồn nôn ý lộn buồn cười thở không ra !. Ông "dân chủ hóa" thì bà cũng "hóa chủ dân", chàng "bất bạo động" thì nàng cũng "không nhúc nhích" (!), anh "diễn tiến hòa bình" thì tui cũng "hòa bình .. tiến diễn .., em cũng góp hơi diễn .. tuồng. Cha cầu nguyện thì con cũng "hiệp thông" nguyện cầu. Cả một khung cảnh hoạt kê nhiệt náo lẫn bi hài trên diễn đàn toàn cầu Paltalk, vô cùng đặc biệt xảy ra trong một sắc dân được tiếng là có bốn, năm ngàn năm lịch sử !.

Càng ngày, diễn đàn Paltalk càng trở thành một nơi sản xuất rất nhiều "anh hùng", "liệt nữ", "bình loạn gia" anh minh thần võ, tài ba xuất chúng, cái gì cũng biết, cũng thông, từ thiên văn cho tới địa lý; từ lịch sử tới xã hội; từ văn hóa tới chính trị, từ thời loài người ăn lông ở lỗ cho tới bây giờ ở nhà lầu, đi máy bay, tắm hơi, ăn "hem bơ gơ" và "hot dog" rất ư là hiện đại nhưng lại vẫn luôn "hoài cổ" ở chỗ vẫn thích "ở truồng", chỗ nào có thể là họ cứ tự nhiên mà cởi mở, phô trương thoải mái, an nhiên một cách .. rất ư là ổ lỡ !

Không gì đáng ngạc nhiên trên "thế giới ảo" ngày nay.

Đáng suy ngẫm chăng là một dân tộc với truyền thống bất khuất chống ngọai xâm, truyền thống bảo vệ danh dự Quốc Gia, văn hóa, lễ nghĩa Ông Cha từ ngàn năm, đã và đang bị cuốn vào cơn lốc TUỘT, tuột hết, tuột tới tấp, tuột sạch, tuột tuốt luốt, tuột trần truồng dưới sự lãnh đạo của cái gọi là "đỉnh cao trí tuệ loài người" (sic!) của tập đoàn mang bản chất loài THÚ, là tập đoàn phản quốc - bán nước - diệt chủng, đảng cộng sản Việt Nam.

Cái đảng THÚ VẬT này đến nay đã gần 35 năm CƯỚP toàn cõi Nước Việt, tàn sát, thống trị, chà đạp, ăn xương uống máu Dân Việt, tiêu diệt cả Đất Nước Việt.

Chúng đã biết được TỘI ÁC của chúng, đã thấy được thế giới phương tây và cả láng giềng của chúng đã khinh bỉ, ghê tởm chúng như những con chó ghẻ, những con dã nhân, những ổ giòi bọ thối tha nhơ nhớp, nên cũng có vài trong số mấy triệu con thú vật muốn trở lại làm người mà lại không đủ can đảm vứt bỏ những gì mà chúng đã từng CƯỚP ĐOẠT, trấn lột của người dân VN, và cuộc sống xa hoa, vua chúa trên xương máu đồng loại của chúng.

Tập đoàn THÚ VẬT csVN biết rõ TỘI ÁC của chúng, nhưng chúng vẫn BÁM LẤY những của cải, những tài sản nhuộm đầy máu xương và TỘI ÁC đó. Chúng không nhả ra, chúng vẫn cố tình BÁM lấy, ôm chặt dù có phải nhúng tay vào MÁU, vào TỘI ÁC thêm nữa, chúng vẫn BÁM lấy.

Chúng đã biết và biết rất rõ, những con THÚ muốn trở lại làm người nhưng không có can đảm. Cái "can đảm" thời "đánh tây, đuổi mỹ, diệt ngụy" .. của những con THÚ ĐÓI, khác hẳn với cái "can đảm" của những con thú đang sống trong vàng son nhung lụa và quyền lực.

Thế giới ngày nay thật tốt. Có những bộ óc "siêu việt" cùng như những trái tim nai .. trắng nõn, ngây thơ đầy "từ tâm" muốn "thay đổi", "giáo dục" loài THÚ ĐỎ csVN trở thành những con người. Thật đáng tuyên dương !

Đáng suy ngẫm hơn là những con người đã từng bị áp bức, trấn lột, chà đạp bởi loài THÚ ĐỎ csVN, đã ăn nhiều "ham bơ gơ", "hot dog" của phương tây, lẽ ra phải tiến bộ hơn, ý thức rõ ràng hơn tại sao họ có mặt tại hải ngọai. Đặc biệt là những kẻ đã thành danh, được đứng vào thành phần "hiền nhân", "quân tử ", trí thức, học giả, chuyên gia, kẻ sĩ .. phải biết nói lên cho thế giới phương tây biết được họ sẽ không thể "thay đổi" được những con THÚ ĐỎ csVN vì chính lũ THÚ ĐỎ này tự bản thân chúng không muốn thay đổi. Đã không làm điều này để xứng là con người, họ lại tình nguyện trở thành những con thú.

Những kẻ từ "người" muốn TUỘT xuống làm thú này ca ngợi bầy thú đỏ csVN, họ ve vãn, thậm thò thậm thụt cũng có, ngang nhiên bắt tay bắt chân cũng có, đủ kiểu đủ loại, đủ mọi hình thức. Những con "người" can đảm tự nguyện TUỘT xuống làm thú này muốn được chia những mẫu xương thừa, canh cặn của thú đỏ csVN thải ra, họ cố tình lân la lòn lách để được ngồi chung, để được bưng bô cho những con thú đỏ csVN, tiếp tay, tiếp sức, giúp những con thú đỏ csVN tiếp tục CƯỚP BÓC, trấn lột, chà đạp, tù đày đồng loại của chúng, và đáng khinh bỉ hơn trong số này, khi bị người ta thấy được, biết được nói ra cho mọi người chưa biết, cùng biết thì họ giẫy nẩy chối quanh, còn dùng phương tiện có sẵn trong tay để bịt miệng một cách trơ trẽn, thô bỉ, đáng phỉ nhổ.

Có người đã nói bọn này là những con chó. Bọn "người" muốn TUỘT xuống làm chó.

Nói đi thì cũng nên nghĩ lại để thấy rằng đã nói oan cho loài chó. Nhiều con chó rất có nghĩa, có tình. Còn bọn đang là "người" lại có cái "can đảm" tự nguyện TUỘT xuống để làm những con chó ghẻ thì quả thật đáng khinh bỉ, đáng phỉ nhổ, đáng ghê tởm vì đã thua xa những con chó đó vậy.


(Soi Dòng Sông Chữ Thấy Mù Tâm .. )


conbenho
Tiểu Muội quantu
Nguyễn Hoài Trang
22012010

Source: http://nguyenhoaitrang.blogspot.com/2010/01/can-am.html


Sunday, April 4, 2010

Tôi Viết Tên Anh





HẬU QUẢ THẢM KHỐC CỦA NHỮNG KẺ PHẢN ĐẠO, PHẢN CHIẾN, LUỒN TRÔN CS - Trần Bá Đàm

    TỪ NHẤT HẠNH ĐẾN VỀ NGUỒN:

    HẬU QUẢ THẢM KHỐC CỦA NHỮNG KẺ PHẢN ĐẠO, PHẢN CHIẾN, LUỒN TRÔN CS


Từ Đình Trần Bá Đàm
(Toronto)


I. Không tưởng:

Đồn đại, nhà tu danh tiếng Tuệ Sỹ và Trí Siêu trá hàng để vận dụng chân như Phật cảm hóa cộng sản đem lại độc lập cho dân tô.c. Mơ tưởng, chỉ có chánh pháp và toàn dân mới hóa giải được vấn nạn. Duy vật đi lên thế giới đại đồng khắc kỵ duy tâm, nhưng lại khai thác duy tâm làm công cụ. Xã nghĩa khẳng định bỏ điều IV hiến pháp là tự sát nên phải toàn trị, nhưng vẫn cao rao hòa hợp hòa giải để xây dựng quê hương. Ai vì lòng ái quốc, vì kém trải nghiệm đi cộng tác với chúng đều bị xử sự như công cụ, Tuệ Sỹ, Trí Siêu (đã hồi tục từ lâu dưới tên Lê Mạnh Thát) cũng không ngoại lệ.

Sơ dẫn: Thật khôi hài khi thấy thẩm quyền trình độ "dốt như chuyên tu, ngu như tại chức" đứng trao bằng khen cho Tiến sĩ Mỹ gốc Việt. Khi cộng tác với xã nghĩa đừng suy nghĩ cứ làm theo chỉ đạo thì muốn gì cũng được. Nếu không giữ được phong độ là đưa đi bồi dưỡng, xét không tiến bộ là thải hồi, còn chống đối là bị xử trị. Trường hợp của Thích Nhất Hạnh đã chuyển từ cộng tác sang bị VẮT CHANH BỎ VỎ, và tệ hơn, bị ĐẬP ĐẦU qua vụ Tu Viện Bát Nhã Lâm Đồng bị giải tán. 400 thiền sinh đệ tử Nhất Hạnh đã bị bay mô mỗi người một chân trời trước 31-12-2009 từ nơi tụ tập cuối cùng là Chùa Phước Huệ - Lâm Đồng. Còn THÍCH TUỆ SỸ và LÊ MẠNH THÁT cũng ở tình trạng treo đầu ngành, chưa biết lúc nào, nếu không làm được điều mà nhà nước muốn (tức là tiêu diệt Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất). Nói tóm lại TUỆ SỸ và MẠNH THÁT không thành công trong đại công tác PHẢN ĐẠO, PHẢN TỔ, PHẢN THẦY thì bạo quyền chắc chắn sẽ không dung tha, và hậu quả sẽ còn khốc hại gấp nghìn lần đòn PHỦ ĐẦU THÍCH NHẤT HẠNH qua vụ Bát Nhã.

II. Vụ Oprah phỏng vấn Thích Nhất Hạnh

Vì Oprah thiếu tìm hiểu về quá trình của thiền sư Thích Nhất Hạnh trước khi đàm thoại, nên thành ra chỉ nói toàn chuyện ngưỡng mộ, có lúc tung hứng:

Khen cốt cách sư phi phàm - học thông minh - trí tuệ viết sách - công án, chánh niệm tu thiền – Thành tích phục vụ xã hội. Từng được Mục sư Martin Luther King JR lúc sinh thời ca tụng là tông đồ hòa bình. Lần đầu tiên được nghe cao tăng thuyết giảng về trà thiền. Sư than sống lưu vong 39 năm v.v....

Đặt câu hỏi: Là công dân Mỹ nhờ sắc diện, năng khiếu và duyên nói trở nên danh tiếng. Cô Oprah da mầu kiều mỵ chủ biên tạp chí, diễn viên điện ảnh, danh tiếng trong các cuộc phỏng vấn đặc biệt, nghĩ sao khi thấy Thích Nhất Hạnh du sinh Việt Nam thành đạt ở Mỹ lại đi phản chiến chống tư bản ngăn chặn làn sóng đỏ cho thế giới. Nói Hồi giáo quá khích phá tháp đôi Nữu Ước là do đế quốc trả quả gây chiến. Bịa đặt không quân Mỹ oanh tạc chết cả 300.000 dân chúng thành phố Bến Tre tỉnh Kiến hòa. Cuộc phỏng vấn phản chiến Kim Phúc Canadian gốc Việt và đàm thoại phản chiến Thích Nhất Hạnh quốc tịch Pháp gốc Việt có trung thực không? (*)

Trong lúc Jane Fonda Mỹ quốc phản chiến từng đứng bên giàn súng phòng không Việt Cộng ở thủ đô Hà Nội; sau khi chấm dứt chiến cuộc Việt Nam 1946 -1975, Jane Fonda tìm đọc sách báo, giải mã chiến tranh nhìn ra sự thật. Diễn viên điện ảnh này đã tạ lỗi chống nước Mỹ và quân sĩ Mỹ hy sinh chiến đấu bảo vệ đất nước, ngăn làn sóng đỏ. Kết quả Liên Xô bị sụp đổ, dân Đông Âu được giải thoát sau trên 4 thập niên sống dưới chế độ cộng sản, thống nhất Đức quốc phá tường Bá Linh ngăn đôi đông Đức, tây Đức. Oprah Winfrey phỏng vấn và đàm thoại với 2 người này có xứng đáng, tác dụng gì, hay chỉ là đám người nhờ thế giới tự do mà có đời sống tiện nghi văn minh, nhưng lại vô ơn hành động chống lại, bịa đặt nói xấu và làm cho nạn nhân cộng sản công phẫn?

III. Tản mạn về một số vấn đề liên quan đến Nhất Hạnh và VỀ NGUỒN

- Nói về Thiền sư Thích nhất Hạnh thời quốc gia viết bài, biên soạn sách Phật giáo đăng tạp chí "Hải Triều Âm" do sư chủ trương, nhà in Lá Bối phát hành. Phê bình văn học xếp hạng công phu tham khảo rồi hệ thống rất đạt, căn cứ một số kinh điển của các bậc trí huệ tâm linh nối tiếp viết kinh Phật như Lăng nghiêm, Trà cú, v.v... Thiền sư Thích nhất Hạnh viết sách, tổ chức, hoằng pháp, giáo sư trợ giáo đại học Mỹ, không hiểu sao lại phạm lỗi lầm rất sơ đẳng đi theo phản chiến? Cao ngạo cái ta hơn người, sửa tên đạo Phật là đạo Bụt, phạm thượng tộc Lạc Việt đã kính cẩn gọi từ khi có đạo Phật. Sư Thích Nhất Hạnh thông minh tâm linh {Spiritual Intelligence} nhưng thiếu THIỆN căn. Thi hào Nguyễn Du, tác phẩm Đoạn Trường Tân Thanh: "Thiện căn ở tại lòng ta, Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài", tham khảo tác giả Đàm trung Phán (Fwd by vongoclam@yahoo.com, Wed March 2010). Thiếu thiện căn điển hình khi là giáo sinh đã đòi viện Phật học sửa chương trình giáo khoa. Không được chấp thuận bỏ vào Saigon thi đại học văn khoa, nhờ học giỏi và có đỡ đầu nên được hoãn dịch đi du học trong lúc tổng động viên.

- Để cứu vãn tu viện Làng Mai, thiền sư Thích Nhất Hạnh lấy tên Nguyễn Lang là bút hiệu lúc làm tạp chí "Hải Triều Âm" thời quốc gia, viết thư xin chủ tịch bạo quyền VC Nguyễn Minh Triết giải quyết nội vụ nhưng không được hồi âm mới lên tiếng trên truyền thông. THÍCH NHẤT HẠNH ĐÃ ĐẾN ĐƯỜNG CÙNG! Khai khẩu là thấy mâu thuẫn như nói không làm chánh trị, nhưng lại thuyết giảng bát nhã là công án thiền không thể giải đáp bằng lý luận, biện chứng mà bằng chánh niệm. Chưa thông suốt thì chưa thấy tương lai đất nước. Ý đảng là phải theo lòng dân, nhưng Đảng NE PAS tất cả! Ai cũng muốn nói lên suy nghĩ của mình mà không bị tù tội. Lập luận như vậy là nguyện vọng của nhân dân Việt Nam nói chung hiện nay, nên chỉ là nhắc lại bằng ngôn từ chánh trị chứ không phải thuyết pháp thuần túy giáo lý.

- Thích Nhất Hạnh không thi hành cam kết du học thành tài trở về phục vụ quốc gia, rồi còn bịa là bị lưu vong. Sau ngày 30 tháng 4 nam 1975 sao không hồi hương mà vẫn ở Pháp. Thiền sư Thích Nhất Hạnh sinh ra lớn lên ở đất nước Việt Nam nợ áo cơm. Được quân đội, cảnh sát quốc gia bảo vệ. Du học thành tài nhờ tư bản, đời sống nhờ tư bản. Tu đạo Phật. Nhưng lại đi phục vụ cho phản chiến, vô thần, phải chăng vì ác nghiệp nên cuối đời bị chính quỷ vương phản bội và còn làm khổ lây đến 400 tập sinh vô can. Gặp nghịch cảnh phải tìm cách hóa giải, sám hối tu tỉnh, nhưng căn cứ phản ứng đối phó trong thời gian qua thấy chỉ thụ động ở bên Pháp, viết vô nghĩa gửi lên truyền thông. Đi nhờ Oprah đề cao cá nhân mình trong lúc ngày vào lò thiêu đâu có còn bao xa?

- Oprah Winfrey không biết sắc diện của thiền sư Thích nhất Hạnh lúc bình thường, với sắc diện trầm cảm sau khi xẩy ra vụ trục xuất 400 tăng sinh, lo sợ cả bị Trung cộng ám toán. Đã thể hiện ngồi đàm thoại mà có 12 sư trẻ đứng phía sau che chở, nên đã nhầm ca tụng cốt cách chân tu. Sư bà Chân Không thuốc thang lo lắng vì ở tuổi thượng thọ mà bị sốc là dễ bị đứt bóng, nếu có bề gì thì cõi trần ai lại thêm người lẻ bóng. Còn thuyết về uống trà là văn hóa của mỗi dân tộc, dân Mỹ uống trà chế biến bỏ túi giấy pha nước đun sôi. Trà siêu cường. Nhờ thiền sư Thích nhất Hạnh kể, Oprah mới biết trà thiền làng Mai, nhưng lại không biết tu thiền ở đây chỉ thuyết giảng phản chiến không nói đến bổn phận công dân nợ áo cơm, biết ơn chiến sĩ hy sinh giữ nước, nên kiến thức thiền sinh kém cân đối hài hòa. Còn vấn đề tổ chức từ thiện lại không sử dụng hết số tiền quyên góp được, giữ lại tích lũy rồi tùy tiện làm theo ý mình. Chủng sinh biết, nhưng tốt phô ra, xấu xa đậy lại, học của Trung Hoa. Thấy mình không bị ảnh hưởng trực tiếp, nói ra chẳng ích lợi gì mà còn đụng chạm tôn giáo. Hủ lậu này đã kềm hãm tiến bộ phải đến thế hệ Việt Nam sinh ra lớn lên ở hải ngoại mới bỏ đươ.c.

- Năm 1954 khoảng 800.000 dân bắc di cư vào miền nam lánh nạn cộng sản. Năm 1975 cộng sản chiếm đóng miền nam, dân 3 miền lại vượt biên ra nước ngoài vì lý do chánh trị, vì lý do kinh tế kéo dài 1975-1989. Đi thoát ước lượng khoảng 7/10, còn bị chết, mất tích. Khi đến được xứ sở tự do mong yên ổn làm ăn, nhưng vẫn bị xã hội chủ nghĩa đuổi theo tìm mọi cách moi tiền mồ hôi nước mắt của dân tỵ nạn, rồi dùng tiền này khuất phục cộng đồng để làm công cụ cho chúng thống trị. Mặc dù biết lỗi thời vì cộng đồng ngày nay có trình độ văn minh hiện đại đâu có còn là bần cố nông. Nhưng cứ làm được đến đâu hay đến đó để kéo dài "Ly Trung Tự Hoại" !

- Hiện nay, không chỉ người quốc gia nguyện vọng Việt Nam dân chủ tự do, mà cả người trong nước bao gồm dân, cán binh, đảng viên cũng đòi hỏi. Thơ vè biếm: Đảng chỉ tay - Quốc hội dơ tay - Mặt trận vỗ tay - Chính phủ khoanh tay - Quốc doanh ngửa tay - Tội phạm ngoặc tay - Công an còng tay - Báo chí chùn tay - Trí thức phẩy tay - Quan chức đầy tay - Dân trắng tay!

- Lẽ biến dịch: thiền sư Thích Nhất Hạnh từ thân cộng nay đổi sang chỉ trích sau khi hết sôi rồi việc, vắt chanh bỏ vỏ và bị chúng ĐẬP TRÊN ĐẦU một cú trời giáng là cú BÁT NHÃ. Đây là cơ hội sám hối về hòa mình vào cộng đồng di tỵ nạn cộng sản hải ngoại, đã vượt khó trên 3 thập kỷ qua thể hiện nguyện vọng nước Việt Nam có thể chế dân chủ tự do. Hiện tình cấp thiết ngoài đòi tự do tôn giáo còn tranh đấu bảo vệ đất nước đang bị Đại Hán bành trướng âm mưu đồng hóa. Khuynh hương hành động riêng rẽ không làm chánh trị hãy kiểm lại thực lực và nếu mất nước kẻ thù đâu có cho yên thân ngồi thiền? Hãy nhìn Tầu cộng diệt Phật giáo Tây Tạng, Hán hóa sắc tộc này và hiện nay đang từng bước xâm chiếm Việt Nam! LÀM ĐẦY TỚ và LUỒN TRÔN CS như bọn QUỐC DOANH HẢI NGOẠI là CHẾT!

- Đại lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu Phật Giáo Thế Giới từng nhận chứng minh đạo sư cho tập đoàn phản đạo Về Nguồn. Để đóng góp dung hòa nói chung thì mới thống nhất danh chính ngôn thuận, phi xã nghĩa và cá nhân. Nhưng pháp nạn quốc doanh, Lực Bất Tòng Tâm và bọn phản đạo đã đi quá xa trên con đường của qủy vương nên ngài từ nhiê.m. Hồi nhớ Việt Nam Quốc Tự thời Quốc Gia, Hòa Thượng Thích Tâm Châu phát biểu ai chống cộng theo tôi. Ngài là thuyền nhân vượt biên sau ít ngày Việt cộng chiếm đóng Saigon. Ra hải ngoại ngài góp công của xây dựng Phật giáo Việt Nam tỵ nạn cộng sản nên rất được vì nể và tín nhiệm đào tạo đệ tử. Bây giờ Ngài đã chạy xa VỀ NGUỒN và RA THÔNG CÁO lời lẽ cực kỳ khẳng quyết trên tất cả các diễn đàn điện tử cũng như báo chí (tờ Viet Herald) để tránh bị VỀ NGUỒN tiếp tục lợi dụng làm cháy tiêu Ngài, vì đã thấy rõ thực chất của nhóm này sau 2 năm thể nghiệm bản thân.

Phật giáo Việt Nam hải ngoại nói chung hiện nay có vài nét giống thời quốc gia bị CS nằm vùng:

Phật giáo truyền thống và Phật Giáo không chấp nhận CS. Phật giáo bất mãn do chủ khách quan tuy nhiên vẫn chống cộng vô thần. Phật giáo quốc doanh hải ngoại sử dụng chùa che dấu kiều vận hoạt động phá hoại cộng đồng tỵ nạn cộng sản.

- Sau khi xẩy ra vụ thiền viện Bát Nhãthì tổ chức Phật giáo ở hải ngoại do nhà nước xã hội chủ nghĩa giật giây âm thầm tỏ nghi ngại. Tuy nhiên, vẫn còn tình trạng đả kích, bịa đặt Viện Hóa Đạo 2 hãy sám hối trước khi xin tham gia Về Nguồn, do kiều vận và tay sai chủ động. Con quỷ mà lại biểu chân sư hãy sám hối thì rõ ràng đã đến thời Mạt Pháp! Nghe nói bọn quỷ đang xúc tiến tổ chức lễ hội Về Nguồn tiếp như quảng bá khi bế mạc lễ hội Về Nguồn kỳ 1. Kỳ này do thời cuộc, Phật tử và quần chúng đã quá rõ VỀ NGUỒN là gì sau hai năm thể nghiệm. Xin đọc lại Văn Thư của Hòa Thượng THÍCH TÂM CHÂU từ giả VỀ NGUỒN để thẩm định về bọn qủy phá chánh pháp này!

- Kể từ khi xẩy ra nội vụ thiền viện Làng Mai ở Lâm Đồng, chưa có đoàn thể, cá nhân nào ở hải ngoại đứng ra giúp đỡ. Ai cũng chạy xa Thích Nhất Hạnh! Chỉ có Nhóm tu thiền Khóm Trúc Toronto nghe nói sẽ tổ chức cơm chay gây quỹ vào 5 giờ chiều Chúa nhật 18-4-2010 ở Ace Place 821 Runnymede Rd Toronto do Tư đồ Minh thực hiện để giúp đỡ các thiền sinh đã bay mô tứ tán {Trùng Trùng Duyên Khởi!} (TB ngày 27 tháng 2 năm 2010 số 1678).

Bài viết tôn giáo, chánh trị không sao tránh được sai sót, kính thỉnh cầu quý độc giả góp ý, chỉ dẫn.

Tác giả cẩn chí.

Từ Đình Trần Bá Đàm

Nguyên quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Chú thích:

(*) Mỹ và Nga đều là siêu cường tranh dành quyền bá chủ nếu làm phản chiến thì không được thiên vị. Vì cả hai bên đều chung bản chất ích kỷ miễn làm sao có lợi và nhất thống là được rồi. Tuy nhiên có phê bình:

Đế quốc tư bản xấu nhưng chưa có đế quốc nào tốt hơn để thay thế được, sau thế chiến thứ hai 1939-1945 Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ đã tái thiết Âu Châu, yểm trợ Đài Loan, Nam Hàn. Còn Nhật bản là kẻ thù đánh úp Trân Châu cảng gây thiệt hại cho hải quân Mỹ, bị Mỹ đánh bom nguyên tử phải đầu hàng, cũng được nâng đỡ trở nên giầu có bề thế rồi trở thành đồng minh.

Còn Liên Bang Cộng Hòa XHCN Xô Viết vẫn tiếp tục tham vọng nhuộm đỏ toàn cầu, nhưng vì bất nhân nên đã sụp đổ vào đầu thập niên 1990. Chủ nghĩa cộng sản do Karl Marx- Lenin chủ trương đại đồng, nhưng khi áp dụng đã gieo thảm họa cho nhân loa.i. Vì bất nhân nên đã tiêu vong 1917 -1989, bỏ cờ búa liềm phục hồi cờ thời Nga hoàng. Hiện nay, quốc gia nào còn áp dụng cộng sản, còn xóa đói giảm nghèo, đi xin viện trợ, xã hội phi nhân quyền, còn gìới lãnh đạo thì tùy tiện, nhũng lạm: 4 nước Trung hoa-Việt nam-Bắc hàn-Cuba! Đồng dao: Chủ nghĩa xã hội = cả nước xuống hố, ý dân chiết tự cho thấy phải vùng lên cứu giống nòi qua nơi lầm than và để thoát nạn tiêu diệt, đồng hóa của Trung Cộng.



Góp ý phản đối HY Mẫn - Nguyễn Phúc Liên

    Trọng kính quý Vị,
Thấy quý Vị đóng góp vào việc lên tiếng phản đối khi Hy Mẫn sang Long Beach, tôi cũng xin đóng góp một kinh nghiệm về điểm này.

Cách đây 6 năm, có cuộc Tổ chức ĐẠI HỘI NIỀM TIN tại Giáo Đô La-Mã. Đại Hội này do Đức Ông Đinh Đức Đạo đứng tổ chức cho Giáo dân khắp nơi về tụ họp tại Roma. Nếu trong Đại Hội như vậy mà không có Chào Quốc kỳ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ, thì CSVN có thể tuyên truyền rằng người Việt tỵ nạn tại Hải ngoại đã bỏ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Trong Đại Hội này, có sự hiện diện của Giám mục Nguyễn Văn Hòa, Chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam.

Chúng tôi (Gs Nguyễn Hoc Tập, Gs Nguyễn Phúc Liên) đã hội ý với Linh mục Trần Quý Thiện, Đức Ông Trần Văn Hoài để làm một cái gì cho thấy rằng người Công Giáo tỵ nạn vẫn giữ chính nghĩa Việt Nam Cộng Hoà mà biểu tượng là lá Cờ Vảng Ba Sọc Đỏ.

Gs Nguyễn Học Tập và tôi (Nguyễn Phúc Liên) đi tham dự Đại Hội. Chúng tôi viết thư xin Ban Tổ Chức cho phép chúng tôi mở một Quầy Thông Tin (Stand d’Information) trong Đại Hội tại Roma vì ở cuối Hội Trường có Quầy bán Nhạc của Ca sĩ Khánh Ly chẳng hạn. Nhưng Đức Ông Đinh Đức Đạo, Trưởng Ban Tổ chức, không trả lời cho chúng tôi, nghĩa là Đức Ông sợ CSVN mà không cho phép chúng tôi. Nhưng tôi và Gs Nguyễn Học Tập vẫn đi Đại Hội và tìm mọi cách để làm cho có sự hiện diện của Việt Nam Cộng Hoà trong Đại Hội.
  • Chúng tôi in sẵn những Tài Liệu về Huấn Dục của Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II, Tài Liệu về tinh thần Đức TGM Nguyễn Kim Điền, Tài liệu về Đàn áp Tôn Giáo tại Việt Nam.

  • Những Tài Liệu này sẽ được phát trong Đại Hội. Nếu tại chỗ, Ban Tổ chức vẫn không cho phép chúng tôi có Quầy Thông Tin, thì chúng tôi đứng tại cửa ra vào để phát và nhờ các Trưởng phái đoàn từng nước phát cho đoàn viên đến tham dự.

  • Khi đến Roma, thấy Ca sĩ Khánh Lý có quầy bán Nhạc Trịnh Công Sơn, mà chúng tôi không có Quầy để phát về Thông tin Tôn Giáo từ Việt Nam, chúng tôi đã làm mạnh nhờ một số anh em Thanh Niên đến từ Đức quốc. Sau cùng, chúng tôi đã có một Quầy Thông Tin “cách mạng “, ở đó chúng tôi cắm một Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ và phát những Tài Liệu đã in sẵn mang theo.
Nhưng cuộc CÁCH MẠNG CỜ VÀNG đã xẩy ra chính trong Đại Hội mà Hồng y Đại Diện Tòa Thánh, Giám Mục Nguyễn Văn Hòa, Đại diện Giáo Hội Công Giáo VN, cũng phải đứng lên để chào Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.

Số là trong Chương trình Khai mạc, Đoàn Thanh Niên Đức có nhiệm vụ Rước Đuốc từ cuối Hôi trường lên Sân Khấu. Mặc dầu Ban Tổ chức không cho phép, nhưng Đoàn Thanh Niên Đức đã dấu một lá CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ thật lớn. Khi bắt đầu Rước Đuốc, Đoàn Thanh Niên trương Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ra và cùng với Đuốc rước lên Sân Khấu. Khi lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ đã được dương cao tại giữa Sân Khấu, thì Ông Việt Dũng cất lên Bài Ca Chào Quốc Kỳ. Cả Hội Trường đồng đứng lên chào Quốc kỳ rất cảm động.

Chúng tôi viết kinh nghiệm này trong ĐẠI HỘI NIỀM TIN ROMA để tuỳ nghi anh em bên California thấy gì có thể làm được.

Chúng tôi thấy rằng anh em có quyền mở một QUẦY THÔNG TIN (Information Stand) trong Đại hội Long Beach để phát thông tin đến Giáo dân đến tham dự. Ở Quầy Thông Tin này, anh em cắm lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ rất lớn và phát những Tài liệu, Hình ảnh:
  • Tài liệu và Hình ảnh biểu tình của Tòa Khâm sứ, của Xứ Thái Hà, của Tam Tòa, của Đồng Chiêm.

  • Những Hình ảnh Công an đánh đập Giáo dân tại những nơi trên

  • Tài liệu cho thấy Hồng y Phạm Minh Mẫn không những không lên tiếng về những việc đánh đập này, mà còn như giúp CSVN với chiếu bài “đối thoại “
Cách phản đối với Quầy Thông Tin trên đây là rất khả thi và mang tính cách ôn hòa mà Giáo quyền địa phương không phản đối được.

Xin góp ý như trên.

Chú thích:

Tại Đại Hội Niềm Tin Roma, tôi có gặp một Linh mục, dường như tên là LUÂN. Cha Luân này có thân hình mập mạp, gốc người Ba Làng (VN). Tôi không hiểu Cha Luân ở Long Beach có phải là chính Cha Luân đã đi Đại Hội Niềm Tin Roma hay không. Nếu đúng vậy, xin cho tôi gửi lời hỏi thăm từ “Thầy Liên đã dậy học ở Ba Làng trước đây.”

Trân trọng

Nguyễn Phúc Liên

____________________________________

    Tâm Thư kêu gọi biểu tình và biểu dương Lá Cờ Vàng Chính nghĩa vào ngày 11-4-2010
Tâm Thư kêu gọi biểu tình và biểu dương Lá Cờ Vàng Chính nghĩa vào ngày 11-4-2010 khi Hồng y Phạm Minh Mẫn xuất hiện tại nhà hát Pyramid, trong khuôn viên Đại học Cal State Long Beach, Nam California
    Kính thưa quý đồng hương Người Việt quốc gia tỵ nạn csVN
Một lần nữa ngày 30 tháng tư lại sắp đến và mọi người dân Việt tỵ nạn khắp nơi trên thế giới đang chuẩn bị tưởng niệm ngày gục chết của tự do dân chủ tại Việt Nam. Đây là biến cố trọng đại khởi đầu cho một chuỗi trầm luân, tang thương uất nghẹn của dân tộc, của tổ quốc Việt Nam trải dài suốt 35 năm qua và tà quyền csVN đã và đang đàn áp tôn giáo vô cùng tàn bạo và khốc liệt.

Trong khi Hòa Thượng Thích Quảng Độ, xử lý Tăng Thống kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Mục Sư Tin Lành Nguyễn Công Chính đã và đang bị csVN sách nhiễu, bắt bớ và đánh đập tàn nhẫn. Chúng ta đều biết rằng sự ra đi "chữa bệnh" của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt là một dấu hỏi lớn. Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt là hình ảnh của một vị chủ chăn khả ái, sáng suốt và khẳng khái bất khuất trước chủ trương đàn áp tôn giáo của csVN. Ngài là linh hồn của những đòi hỏi chính đáng và những buổi cầu nguyện cho tự do tôn giáo tại Toà Khâm Sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý và Đồng Chiêm. Sự tập trung cả chục ngàn người Kitô hữu trong các buổi cầu nguyện đã làm cho csVN run sợ và lo ngại, cho nên csVN đã và đang thẳng tay đàn áp thô bạo. Cộng đồng quốc tế và nhiều dân cử Hoa Kỳ đã phải lên tiếng phản đối đồng thời đang vận động để đưa CHXHCN Việt Nam trở lại danh sách(CPC) những quốc gia đáng quan tâm đặc biệt về tự do tôn giáo. Sự ra đi quá đột ngột của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, khiến chúng ta liên tưởng đến Đức Cố Hồng y Nguyễn Văn Thuận khi ngài còn giữ chức Tổng Giám Mục cũng điều đi Rome và csVN đã cấm không cho Ngài trở lại Việt Nam, chỉ vì Ngài cũng có lập trường như Đức Tổng Giám Mục Kiệt hôm nay vậy. Thì nay được biết csVN để Hồng y Phạm Minh Mẫn xuất ngoại tới Nam California do lời mời của Linh mục Nguyễn Trường Luân, Dòng Chúa Cứu Thế Long Beach và sẽ đồng Chủ Tế trong Đại Lễ "Lòng Chúa Thương Xót"vào ngày 11-4-2010 sắp tới đây.

Kính thưa quý vị.

Như quý vị đã biết:

- Ngày 4-6-2008, Hồng Y Phạm Minh Mẫn đã phổ biến bức thư ngỏ để bày tỏ sự lo ngại về sự hiện diện của Lá Cờ Vàng trong ba kỳ Đại Hội Thế Giới Trẻ trước đây tại Pháp, Đức, Canada mà Hồng y gọi là “sự Cố” cờ vàng làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam. Nhằm mục đích thuyết phục, Hồng y đã trình bày theo lối pha trò, giễu cợt rằng: “người mẹ Việt Nam lúc mặc áo vàng (cờ vàng), lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc mặc áo rách …” Hồng y còn sợ những giáo dân tầm thường không hiểu hết ý của ngài nên ngài đã tỏ ra rất minh bạch ở chỗ vừa giễu cợt, vừa giải thích với những từ ngữ đã được đóng trong ngoặc đơn rất cụ thể : áo vàng (cờ vàng), áo đỏ (cờ đỏ) nhằm cố ý nhắn với người Việt tỵ nạn tại hải ngoại rằng: đất nước Việt Nam lúc thì cờ vàng tức chế độ Việt Nam Cộng Hòa, lúc thì cờ đỏ tức nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hiện nay, có sao đâu? Cờ vàng hay cờ đỏ, trước sau tôi vẫn sống thoải mái cả mà. Thời VNCH thì tôi đi tu, làm linh mục, xuất ngoại du học. Bây giờ, thời cộng sản thì tôi làm đến chức Hồng y, tôi thường xuất ngoại làm công tác “mục vụ di dân”, và tôi đã đi ra hải ngoại rất nhiều lần, Hồng y đã khẳng định mỉa mai, lăng nhục Lá cờ vàng có chi chỉ là biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng.

- Tại Hoa Thịnh Đốn ngày 24-6-2008, khi đến tiếp xúc với Dịch Vụ Thông Tin Công Giáo (Catholic News Service) Hồng Y đã nói với ký giả Chaz Muth (CNS): “Tôi bảo họ, các bạn đang ở đây, các bạn không còn là người tỵ nạn nữa ...”

Do đó, lập tức cộng đồng giáo dân cũng như Người Việt tỵ nạn khắp mọi nơi đã đáp trả và bày tỏ sự phẫn nộ, dù biết đó là sự đau lòng khi phải đụng chạm đến tước vị Hồng y của Giáo hội:

- Cộng Đồng người Việt ở Úc Châu trong những ngày Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới năm 2008 cũng như ngày bế mạc 20-7-2008 là bằng chứng hùng hồn về lá cờ vàng chính nghĩa cùng sức mạnh của giới trẻ Công giáo và cộng đồng người Việt tỵ nạn tụ tập kéo về biểu dương, tôn vinh để nói lên cho thế giới biết rằng Lá cờ Vàng ba sọc đó chính là biểu tượng cho các giá trị nhân bản, tự do và dân chủ của người Việt Nam.

- Vào ngày 5-7-2008, khi nhận được tin Hồng Y Phạm Minh Mẫn sẽ đến dâng Thánh Lễ tại St Maria Goretti lúc 6:30 chiều, và tối Chủ Nhật 6-7-2008 lúc 8:30 giờ tại St Patrich thuộc thành phố San Jose thì giáo dân đã được kêu gọi tập trung tại hai nhà thờ để giương cao ngọn cờ vàng. Cuối cùng thì thông báo chính thức là Hồng Y Phạm Minh Mẫn sẽ không đến dâng Thánh Lễ tại các nhà thờ nêu trên.

- Vào ngày 8-7-2008, tại thành phố Seattle, Tiểu bang Washington, được tin Hồng Y Phạm Minh Mẫn sẽ đến đồng tế Thánh Lễ tại nhà thờ Chánh tòa nhân ngày Lễ Mừng 50 năm linh mục của Đức Tổng Giám Mục Alexander Brunett và sau đó ngày 9-7-2008 HY Phạm Minh Mẫn sẽ dâng Thánh lễ tại nhà thờ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Lập tức Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Tiểu bang Washington đã chính thức ra Bản Tuyên Bố với nhận định: " Dù kính trọng vị trí lãnh đạo tôn giáo của Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn, nhưng chúng tôi không đồng ý với quan điểm và nhận định của Đức Hồng y về lá cờ vốn đã và đang tôn kính .." và Bản Tuyên Cáo còn kêu gọi đồng hương tham dự cuộc biểu dương Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tại các địa điểm khi Hồng y có mặt tại Seattle. Trước tình trạng không mấy tốt đẹp trong ngày vui của Đức Tổng Giám Mục, Tòa Giám mục đã hủy bỏ sự hiện diện của Hồng Y Phạm Minh Mẫn đến trong ngày lễ mừng Kim Khánh Đức Tổng Giám Mục và ngày hôm đó chỉ còn lại 4 Đức Hồng Y khác mà thôi.

- Cũng thời gian này, cũng có tin Hồng y từ chối tham dự Đại hội Grotto, Portland vì chương trình được khai mạc bằng Lễ Truy Điệu các chiến sĩ Đồng Minh, các chiến sĩ VNCH và những người bỏ mình trên đường tìm tự do rất trang nghiêm và cảm động. Lễ Đài chính bao giờ cũng được cắm ngọn cờ vàng là biểu tượng của những người bỏ nước ra đi, đang tập trung nơi đây trong những ngày hành hương núi Mẹ Sầu Bi Grotto Porland, Tiểu bang Oregon mà hàng năm có trên chục ngàn tín hữu tham dự. Việc Hồng y Phạm Minh Mẫn từ chối vào những phút chót thì cũng đúng thôi, vì đến đây mà chứng kiến Lễ Truy Điệu và thấy ngọn cờ vàng thì HY sẽ phải nói năng làm sao với bọn chóp bu nhà nước CHXHCNVN đã cho phép ngài xuất ngoại làm "mục vụ xin tiền" khúc ruột nối dài ngàn dặm và tuyên truyền cho nhà nước xã nghĩa.

Chưa hết, tin ngày 11-7-2008, tại Dòng Đồng Công cũng đã ra thông báo hủy bỏ luôn sự hiện diện của Hồng y Phạm Minh Mẫn trong những ngày Đại Hội Thánh Mẫu Carthage, Missouri vào giữa tháng 8 năm 2008 mặc dù Hồng y đã được mời từ trước và có tên trên Thiệp mời cũng như trên Website của nhà Dòng và Đại hội sau đó đã diễn ra êm đẹp.

Năm nay 2010, không biết Linh Mục Nguyễn Trường Luân có thỉnh ý và đã được sự đồng thuận của các Cha Bề Trên để mời Hồng y Phạm Minh Mẫn, Tổng Giáo Phận Sàigòn đến cùng chủ tế Thánh Lễ Đại Trào tại nhà hát Pyramid, trong khuôn viên Đại học Cal State Long Beach, vào chiều ngày Chủ Nhật 11 tháng 4 năm 2010 trong Đại hội Lễ “Lòng Chúa Thương Xót” hay không? Đặc biệt, các cuộc đàn áp đẫm máu tại Thái Hà, Tam Tòa và mới nhất vụ Cánh Đồng Chiêm, Cồn Dầu khổ hạnh hiện nay đang làm cả thế giới phẫn nộ. Những biểu tượng thờ kính như Thánh Giá, Thánh Tượng, bàn thờ bị đập nát, bôi bẩn, tục hóa. Giáo dân và giáo sĩ bị đánh đập tàn nhẫn, máu loang, đầu vỡ ... diễn ra trước sự im lặng đến khó hiểu, nếu không nói là làm ngơ hay thậm chí đồng tình của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cũng như của Hồng y Phạm Minh Mẫn mà người đời cho rằng để thể hiện chủ trương đổi chác, đền bù bằng một phúc lợi nào đó chăng?

Linh mục Nguyễn Trường Luân mời Hồng y Mẫn đến chủ tọa Đại Lễ "Lòng Chúa Thương Xót" có thích hợp không? Nói đến Lòng Thương Xót là nói đến những nạn nhân và tội nhân. Chúa thương xót những nạn nhân xấu số, đó chính là nạn nhân của thiên tai, của khủng bố, của chính sách buôn người và đặc biệt là dân Việt đã và đang bị csVN giết dã man, đầy đọa. Nạn nhân là những nông dân miền Bắc bị đấu tố, chôn sống dùng trâu bò cày đứt đầu thật man di mọi rợ, là hơn 5,000 người dân vô tội, lương thiện Huế bị chôn sống tập thể trong Tết Mậu Thân năm 1968 và khi khi Mẹ Việt Nam mặc áo đỏ năm 1975 toàn cõi Việt Nam hàng triệu người Việt bỏ xứ đi tìm tự do và có hàng trăm nghìn người chết trên biển Đông làm mồi cho cá mập và hàng vạn người đi tù bỏ thân xác nơi rừng sâu nước độc. Hàng nghìn phụ nữ, con gái Việt Nam bị hải tặc hãm hiếp ở vịnh Thái. Sự hiện diện của Hồng y Mẫn trong Đại Lễ "Lòng Chúa Thương Xót" có làm vơi đi nỗi tủi hờn, uất nghẹn cho những linh hồn nạn nhân đó không, hay còn làm mất đi ý nghĩa thiêng liêng Ngày Đại Lễ “Lòng Chúa Thương Xót”. Còn riêng đối với tội nhân, thì những tên khủng bố, những tên cướp đoạt tự do, bịt miệng dân chủ, chà đạp nhân quyền hẳn phải được Chúa thương xót cho thức tỉnh, cải hối, HY Phạm Minh Mẫn có cầu nguyện cho bọn người này cải hối không? hay Hồng y đến chỉ để làm cảnh, để che đậy và khuyến khích tội ác thêm nữa. Thiết nghĩ linh mục Nguyễn Trường Luân, một linh mục trẻ, học vị cao, nhìn xa, thấy rộng và kinh qua chính kinh nghiệm bản thân của Linh mục thì phải thấu hiểu hơn ai hết.
    "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh"
Chúng ta biểu tình, biểu dương lá cờ vàng không phải vì danh, vì lợi mà thay cho hàng triệu linh hồn chết tức tưởi, uất nghẹn. Chúng ta cũng tha thiết mong mỏi các tín hữu, con chiên của Chúa tham dự buổi lễ bên trong nhà hát Pyramid hãy cùng bày tỏ và ứng xử một cách đích đáng khi thấy Hồng y xuất hiện để thể hiện khí thế trong ngoài hợp nhất cương quyết biểu dương lá cờ vàng chính nghĩa thì hay biết chừng nào, mong lắm thay ! Đồng bào, đồng hương tại Bắc California đến Seattle vòng qua Porland, thậm chí ngay cả trong Đại hội Thế Giới Trẻ tại Úc đã làm được và ngài Hồng y Mẫn đã phải tránh né thì không lẽ tại chính nơi được mệnh danh là thủ đô của người Việt tị nạn trên thế giới lại không thể làm được việc này sao?

Rất mong gặp mặt đông đủ quý vị vào lúc 9: 00 AM(sáng)ngày 11-4—2010 tại Đại học Cal State Long Beach.

Trân trọng,

Trần Thế Cung (Cựu tù nhân chính trị VN).
Giuse Phạm Rambo (Cựu thuyền nhân tỵ nạn mafia csVN, phóng viên tự do Nam Cali, Hoa Kỳ)





*** Hướng dẫn đến trường đại học Long Beach.

1. Nếu quý vị đi từ vùng Orange county-Little Sài Gòn:
Đi freeway 22 West >>> chuyển sang 405 North,giữ Lane phải để ra Exit đường số 7, đi khoảng 2 -- 3 miles quý vị sẽ gặp trường đại học Long Beach.Trường đại học Long Beach nằm trên đường số 7(7 street) giữa đường STUDEBAKER và đường BELLFLOWER.Nếu quý vị đi qua đường Bellflower tức là quý vị đã đi lố tìm ngã tư U-TURN trở lại.

2. Nếu quý vị đi từ hướng Bắc xuống (Los Angeles-Norwalk ...) có thể đi 405 south hoặc 605 south Exit đường STUDEBAKER quẹo mặt đi vài miles sẽ thấy trường đại học Long Beach nằm bên phải.

Kính chúc quý vị thượng lộ bình an (Good Luck)

Nếu quý vị lạc đường xin liên lạc Mr Trần Thế Cung: 714-442-9117 hoặc Mr Phạm Rambo 714-653-0349

http://teolangthang.blogspot.com/2010/03/tam-thu-keu-goi-bieu-tinh-va-bieu-duong.html

Saturday, April 3, 2010

Nghề Đi Tu - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Văn hóa truyền thống dạy cho người Việt chúng ta kính trọng các bậc tu hành, vì những vị tu hành là những người đã dứt khoát trần tục, từ bỏ giàu sang danh vọng phú quý để tìm con đường tu thân, và từ đó, dẫn dắt người đời đến một cuộc sống thánh thiện, chân thiện mỹ. Sở dĩ chúng ta trọng những người tu hành vì những vị nầy đã trở thành những kẻ hơn người. Họ đã từ bỏ được ba cái tầm thường ‘Tham, Sân, Si’ của giới phàm tục. Như vậy, những ai một khi quyết định xa gia đình, dứt bỏ phú quý danh vọng để tự nguyện trở thành kẻ phục vụ chúng sinh, lấy đức bác ái, tinh thần từ bi hỷ xả làm lý tưởng để lo cho đời sống tâm linh con người, đồng thời chấp nhận làm kẻ thấp hèn trong xã hội cũng như quên mình để hiến dâng cho lý tưởng, thì đều được xã hội quý trọng. Người Việt chúng ta rất sùng đạo, đó là vấn đề rất tốt phía tôn giáo. Nhưng hành động trọng cha, kính thầy một cách quá đáng, có thể nói rằng đi đến lố bịch của một số con chiên, Phật tử đã làm hư các thầy các cha đồng thời biến các vị tu hành trở thành Phật, thành Chúa, là thần thánh oai nghiêm và quyền uy vô lượng chứ không còn là những kẻ tu hành hèn mọn mà những vị nầy đã tâm nguyện dâng hiến để trọn đời phục vụ Phật tử, tín đồ cũng như con chiên!

Những hình ảnh chấp tay cúi đầu ‘con lạy thầy, con lạy cha’ làm cho các nhà tu hành quên hẳn vai trò một người tu hành để rồi những vị nầy tự ban cho mình cái quyền linh thiêng, đại diện cõi trên ban phát ân huệ cho chúng sanh và bắt người phàm tục phục dịch cho mình. Hình ảnh và thái độ của thầy cha ngày nay thường bị hư hỏng và đôi lúc trịch trượng bởi hai lý do. Trước hết là số người người sùng đạo có thái độ tôn trọng cha thầy một cách quá đáng: việc gì của thầy của cha làm đều tốt đều đẹp, lời thầy lời cha nói gì nghe cũng hay cũng phải. Thứ đến là một số tín đồ, giáo hữu cò mồi dựa vào tôn giáo để làm chính trị cũng như kinh doanh, họ bám vào thầy cha, nhà chùa, nhà thờ, theo sát thầy cha đánh trống thổi kèn, chấp tay lạy sống và khúm núm trình thưa như đang đứng trước mặt quan quyền vua chúa ngày xưa. Hành động nầy chẳng những đưa ‘cái tôi’ của thầy cha lên tận mây xanh, do đó, những cái tầm thường xấu xa trong lòng các vị tu hành đã không diệt được mà còn được thường xuyên bơm lên thì Tham Sân Si trong lòng các vị tu hành càng ngày càng lớn hơn những người phàm tục nữa ! Như vậy tu hành đã không đạt được kết quả…mà một khi cái Tham Sân Si trong các vị tu hành thường xuyên bị dồn nén thì sẽ bộc phát dữ dội. Nên nhớ rằng, các nhà tu hành một khi đã đi lạc đường, thì cái Tham Sân Si sẽ quậy tới bến còn hơn những người phàm tục !!!

Cá nhân tôi là người trong cuộc và đã chứng kiến tận mắt hai trường hợp, từ đó lòng tôi mất đi rất nhiều kính trọng đối với một số vị tu hành:

1. Trong một cuộc biểu tình, tôi được giới thiệu với một vị linh mục còn trẻ hơn tôi. Sau câu chào hỏi thân mật xong thì vị linh mục quay mặt đi nơi khác, hình như có thái độ không muốn nói chuyện với tôi nữa vì tôi đã thẳng thắng kêu bằng cha và xưng tôi. Có lẽ chữ tôi trong cách xưng hô không thích hợp giữa một giáo dân với một vị linh mục nơi đông người đã làm giảm giá trị một vị tu hành nên vị nầy đã quay mặt đi giả vờ nói chuyện với những người chung quanh. Nếu tôi trịnh trọng gọi bằng cha thì phải xưng con như những người khác thì câu chuyện sẽ được tiếp tục trong tình thân mật !. Tôi có thể gọi cha và xưng con trong nhà thờ, lúc xem lễ hay vào tòa xưng tội theo con người Kytô hữu của tôi. Nhưng ngoài đời, trong một buổi biểu tình chính trị, thì giữa hai người tu hành và giáo dân cũng đều là những người dân tỵ nạn Việt Nam. Tôi nghĩ rằng một người già trên 70 xưng con với một vị linh mục còn trẻ giữa nơi công cộng thì cũng khó nghe !. Như vậy trong bộ áo màu đen quý trọng đang mặc trên linh mục nầy, cái sân si vẫn còn quá nặng mùi trần tục trong một vị tu hành.

2. Dịp cúng thất cho một người trong gia đình, nhằm buổi cơm chay, tôi có dịp phải đi ngang qua phòng ăn - nối liền từ chân cầu thang đến chánh điện – trong lúc các vị sư đang dùng bữa. Chuyện đập vào mắt tôi, vị trụ trì ngồi đầu bàn, sau khi ăn hết chén cơm vị nầy ngồi yên, không quay lại, đưa cái chén ra phía sau thì một Phật tử chấp tay vái lạy ba cái, cúi mình xuống và đưa hai tay lên khỏi đầu đỡ lấy cái chén, lấy cơm xong lại cung kính dâng lên vị trụ trì như lúc đầu trong lúc tô cơm đang nằm ngay trước mặt và trong tầm tay của vị trụ trì !. Phía bên kia, một Phật tử cầm quạt đang phe phẩy để cho thầy dùng cơm mặc dù Paris lúc đó đang mát trời ! Tôi thấy vị trụ trì nầy đã quên hẳn mình là kẻ tu hành mà có thái độ trịch trượng như một vị vua chúa ngày trước.

Trở về với đề tài, nhiều người hỏi tôi thời đại nầy làm nghề gì sướng nhất, tôi có thể trả lời tức khắc không cần đắn đo suy nghĩ rằng: ‘Nghề Đi Tu’ ! Một nghề không đòi hỏi vốn kiến thức, không cần đầu tư tài chánh mà chỉ cần thuộc vài ba kinh – như loại tu hành quốc doanh - là có thể hành nghề một cách dễ dàng. Khi hành đạo, không cần làm việc, nhưng tài sản đất đai, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc do con chiên thiện nam tín nữ cung hiến cũng quá dư thừa cho phép những vị nầy ăn uống no say, vợ con đầy đủ và nếu muốn thì tình nhân cũng sẵn sàng có ngay ! Nhà cửa được giảm hoặc miễn thuế, ăn khỏi tốn tiền, có người hầu hạ, có kẻ làm bếp dâng lên tận miệng. Có vị còn biến từ nhà ở cho đến nơi thờ phương thành cơ sở kinh doanh với giá bán cắt cổ từ cuốn sách cho đến gói thực phẩm. Tất cả hoạt động kinh tế đều theo hình thức chui và chỉ thu tiền mặt. Các lễ lộc phục vụ tôn giáo không có tình trạng miễn phí hoặc giảm giá cho nhà nghèo mà phải tuân theo theo từng bậc giá cả khác nhau. Cước phí xin lễ, cầu nguyện đối với các vị tu hành người nước ngoài hoàn toàn do tín hữu tự nguyện không bắt buộc theo một hình thức khuôn mẫu nào. Tôi chứng kiến một cha người Pháp từ đã chối số tiền lớn do một tín hữu người Việt Nam đến nhà thờ Tây xin lễ bình an cho gia đình. Chẳng những thế, nhà thờ còn làm hóa đơn chính thức để ghi vào sổ của nhà thờ. Nhưng trái lại, trong một dịp gặp một cha người Việt Nam để xin lễ, vị linh mục nầy cho giá đàng hoàng và tỏ vẻ không hài lòng khi tôi đề cập đến giá cả của nhà thờ !

Từ chỗ nầy người ta xem các vị tu hành từ trong nước ra đến hải ngoại hành nghề tôn giáo với giá cả cắt cổ tín hữu và Phật tử một cách vô tội vạ. Riêng việc việc tang chế, giá cả được ấn định bao nhiêu tiền cho cha thầy đến tư gia, đến nhà xác để tụng niệm. Bao nhiêu tiền để tổ chức theo hình thức lớn, trung bình, nhỏ đối với một lễ tiễn đưa người quá cố, bao nhiêu tiền để mang cốt tro về chùa, nhà thờ và bao nhiêu tiền theo đẳng cấp giàu sang hay bình dân để thuê một cái hộc để đựng hủ cốt người chết ! Tiền nhiều thì nhà chùa nhà thờ tổ chức lớn, với nhiều cha nhiều thầy làm lễ. Nhiều tiền thì tổ chức lễ riêng rẽ một cách trang trọng vào cuối tuần. Ít tiền thì tổ chức cầu siêu tập thể và vào những ngày giờ làm việc. Chính các thầy các cha đòi hỏi giá cả để tổ chức những buổi lễ đình đám cho hôn nhân, cầu siêu, án táng, đưa hài cốt về chùa, về nhà thờ. Những tiền lệ nầy đã tập cho tín đố Phật tử những tính xấu, xem thường việc linh thiêng tôn giáo đồng thời tạo cho những gia đình nghèo, thiếu phương tiện bị mặc cảm và đau lòng mỗi khi có người thân vừa nằm xuống.

Chắc tất cả mọi người đều công nhận rằng nghề đi tu chẳng những là một nghề ấm thân cho kẻ tu hành mà còn giúp họ trở thành triệu phú một sớm một chiều. Chẳng mất một giọt mồ hôi, suốt đời không đóng thuế, nhà cửa được giảm tiền điện nước lại còn hưởng trợ cấp đặc biệt của xã hội. Cuộc đời tu hành thật đáng giá ngàn vàng, chỉ một sáng một chiều trở thành triệu phú, trở nên kẻ ăn trên ngồi trước và được trọng vọng nhất trong thiên hạ: Nhà cao cửa rộng, đi Mercedec, BMW… có tài xế, ngày ăn no, đêm ngủ với vợ, ngày thì đệ tử tự nguyện ( !) thời gian rổi rảnh thì đếm bạc giấy rồi đem cất vào tủ sắt. Như vậy nghề tu hành thời nay của người Việt quả thật là tuyệt hảo và độc nhất vô nhị của thế giới tính, từ thập niên cuối cùng của thế kỷ 20 đến nay. Nhà thờ nhà chùa đã biến thành cái chợ và hơn nữa các nơi nầy còn cạnh tranh tổ chức văn nghệ mừng Xuân, ca hát ăn uống thì chắc Chúa và Phật cũng phải quay mặt trước tình trạng tu hành thời nay. Bây giờ giới trẻ ai cũng muốn đi tu, một nghề ngồi mát ăn bát vàng mà được thiên hạ đội lên đầu, chắp tay vái lạy thì còn gì quý hơn khi phải phí cuộc đời gần hai chục năm trong các nhà trường để rồi vác bằng chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp.

Cái thiên đường ‘đỉnh cao trí tuệ’ và ‘cái nôi nhân loại’ của chế độ cộng sản đã đẻ ra nhiều nghề quái gở: Từ nghề ăn xin, mai mối, bịp bợm, nô lệ … đã nổi tiếng trên thế giới và bây giờ còn thêm nghề đi tu thật độc đáo vô cùng ‘hoành tráng’ không có một quốc gia nào bắt kịp. Chính cộng sản đã dàn dựng lên hình thức tu hành trưởng giả nầy từ ngay từ trong nước để chứng tỏ với thế giới rằng Việt Nam hòa toàn có tự do tôn giáo. Thật vậy, cần phải ghi nhận, trong nước đi đến đâu cũng gặp đầy dẫy nhà thờ, nhà chùa là những khu vực nguy nga to lớn bên cạnh những ngôi nhà của con chiên, Phật tử vẫn còn nghèo nàn đói rách. Các thầy các cha thì đua nhau xin tiền để sửa sang cơ sở tôn giáo của mình càng lớn càng đẹp để tranh với chùa, nhà thờ bên cạnh !!! Đi đâu các vị tu hành cũng hân hạnh khoe rằng, ông nầy bà nọ là Phật tử hoặc con chiên nằm trong khuôn hội hay họ đạo dưới quyền ! Các vị tu hành đâu có hay rằng dưới mắt Chúa và Phật những ông bà nầy là những tay ăn hối lộ, cướp của, giật vợ cướp chồng người ta, buôn bán cần sa, rửa tiền dơ mà các vị tu hành cứ đội lên đầu những người núp bóng tôn giáo cho mưu đồ chính trị, xem họ như một vinh hạnh của nhà chùa, nhà thờ. Các vị tu hành cứ giành nhau ôm chân các ông bà nầy và ca tụng hết mình thì thật tội nghiệp cho Chúa và Phật quá ! Việc tu hành không màng nghĩ đến, kinh kệ hằng ngày không quan tâm mà thầy cha chỉ chú trọng đến các hình thức phô trương bên ngoài. Đó là cái nghiệp tham sân si đang lấn át các đức tính bình dị, liêm khiết, vị tha, bác ái trong con người các vị tu hành hiện nay. Tình trạng thầy cha mượn Phật-Chúa để phục vụ cho cái tham sân si vô đáy cá nhân đang thịnh hành đầy dẫy từ trong nước ra đến hải ngoại!.

Cộng sản đố kỵ tôn giáo nhưng chúng lại xây dựng một số giáo hội gọi là quốc doanh nhằm thu nạp những vị tu hành mà tâm vẫn còn nặng nợ trần gian đồng thời cộng sản còn ‘sản xuất’ ra một số sư đỏ, cha đỏ để phân hóa các giáo hội chính thống, đồng thời chia đôi khối giáo dân cũng như Phật tử làm nhiều phe phái nhằm phá hoại tôn giáo. Âm mưu của cộng sản là chúng tạo ra một lớp tu hành gồm thầy cha quốc doanh với tất cả những cái xấu xa hơn những người trần tục, không ngoài mục đích để cho giáo dân, Phật tử nhìn thấy tư cách các vị lãnh đạo tinh thần để rồi từ đó họ sẽ xa dần Chúa và Phật.

Trong nước chính cộng sản bỏ tiền xây dựng chùa, nhà thờ để đưa vào đó những cha thầy quốc doanh với hai mục đích. Một là chứng minh với thế giới rằng Việt Nam là nơi mà các tôn giáo đều được phát triển tối đa, và hai là, chùa nhà thờ là những cái ổ trú ẩn của những tên cộng sản đội lốt tôn giáo. Tình hình ở hải ngoai cũng vậy, chùa và nhà thờ mọc lên như nấm, nguy nga đồ sộ, nhưng thử tìm hiểu tiền ở đâu để các thầy cha vừa mua đất vừa xây những cơ sở tôn giáo vượt quá khả năng ? Đồng ý rằng tiền của do tín đồ Phật tử đóng góp, nhưng đó chỉ là số nhỏ nhằm che đậy bên ngoài, phần tài chính quan trọng là do cộng sản cung cấp để thành lập những động ổ an toàn cho bọn cộng sản mặc áo nâu, áo đen từ trong nước ra trú ẩn.

Trong nước thì giáo gian Huỳnh công Minh, tổng thư ký tòa Tổng Giám Mục Sàigòn và cũng là ‘tổng tư lệnh’ giáo hội công giáo quốc doanh. Giáo gian nầy đang tận tình ‘điều khiển’ ngài Hồng Y Tổng Giám Mục ‘dính chàm’ Phạm Minh Mẫn. Do đó tín đồ không lạ gì khi ngài Hồng Y thi hành lệnh một cách tích cực, từ vụ Cờ Vàng cho đến ‘tống khứ’ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đi Vatican chữa bệnh theo yêu cầu của cộng sản Hà Nội. Ngoài ra, linh mục nào muốn ăn ngon mặc đẹp, tiền bạc đầy túi, muốn được lấy vợ đẻ con chính thức công khai, muốn có nhà thờ to lớn và đông giáo dân (như Phan Khắc Từ) thì đến cúi mình trước mặt giáo gian Huỳnh Công Minh, ký giấy tờ cam kết rồi lãnh vài ba trăm triệu để xây nhà thờ và xây tổ ấm !

Trước năm 1957 tôi thường đến thăm và dùng cơm chay với nhiều vị Thượng Tọa trụ trì tại các chùa nhỏ (chùa nghèo) trong vùng Gia Định cũng như với những vị linh mục dòng Phanxicô hoặc dòng Vinh Sơn. Các vị nầy sống bình dị, ăn mặc thô sơ, ăn uống thanh đạm. Khi tiếp xúc với những vị nầy tôi cảm nhận được Phật tính cũng như tinh thần Kytô thoát ra từ lời nói, cách cư xử đến cử chỉ và ánh mắt bao dung. Thâm tâm tôi lúc nào cũng quý trọng những vị chân tu nầy. Nhưng ngày nay, với chủ trương diệt tôn giáo, cộng sản đã sản xuất ra một số quốc doanh để mưu đồ phá hoại các tôn giáo chân chính và thành phần nầy hiện đang đầy dẫy từ trong nước ra đến hải ngoại. Các chất bổ béo trong cơ thể các vị tu hành ngày nay quá dư thừa, thân hình các vị tu hành phì nộn và đa số mang bệnh nhà giàu (tiểu đường, cao huyết áp …) vì các cha cai quản họ đạo được con chiên mời dùng bữa luân phiên từ nhà nầy qua nhà khác. Các thầy thì được Phật tử làm các món chay dưới dạng tôm rim, cá chiên, cua lột, thịt kho tàu giúp cho các thầy tự đánh lừa cả thị, xúc, vị giác để được ngon miệng. Như vậy cái si vẫn còn quá lớn, là sao cho trọn kiếp tu !!!

Xin kết thúc bài viết: Chống cộng sản thì phải chú tâm đến vấn đề tôn giáo vận. Địch đã gài sẵn cha thầy quốc doanh vào nhà thờ, vào chùa nếu chúng ta vô tình hay thiển cận, vẫn tôn vinh, nuôi dưỡng và đùm bọc thành phần nầy thì Phật tử con chiên đã tự chính mình ra tay diệt tôn giáo của mình.

Đinh Lâm Thanh



Giờ Quyết Định Đã Đến - Nguyễn Huy Hùng




Nguyễn Huy Hùng

Chúng ta những người Việt Quốc Gia Nhân bản yêu nước đã quyết liệt đấu tranh chống Cộng sản Việt Nam (CSVN) từ hơn nửa thế kỷ nay, vì chúng ta biết rằng chế độ Cộng sản là một hình thức Thực dân, Đế quốc, Phong kiến, Quân phiệt mới, một chế độ phi nhân độc tài tàn bạo vô nhân đạo gấp trăm ngàn lần những chế độ cũ. Các lãnh tụ Cộng sản gian manh tuyên truyền xảo quyệt đưa ra những mục tiêu lừa bịp để lôi cuốn mọi người đi theo ủng hộ chúng cướp chính quyền như: - Nhân dân làm chủ, - Mọi người có quyền bình đẳng, - Lao động theo khả năng hưởng thụ theo nhu cầu, - Không còn giai cấp giầu nghèo, cường hào ác bá, người bóc lột người, - Không còn tư sản tư hữu, mọi của cải tài sản đều thuộc về nhân dân … nhưng do Nhà nước quản lý …?

Gương Liên Xô Nga cho chúng ta thấy là, sau khi có được chính quyền trong tay thì chúng lại dùng phương thức Tập đoàn chuyên chính vô sản độc quyền cai trị đất nước, đàn áp bóc lột sức lao động của toàn dân một cách tàn bạo thâm độc hơn tất cả những Tập đoàn chuyên chính Phong kiến, Thực dân, Quân phiệt mà loài người được biết qua các thời đại phát triển từ sơ khai cho đến nay. Toàn dân trở thành bầy nô lệ tiếp tục lao động khổ cực để phục vụ cho giai cấp lãnh đạo mới là Tập đoàn Cộng sản khát máu phi nhân gọi một cách nôm na chính xác là Tập đoàn Tư bản Quân phiệt Phong kiến Đỏ.

Về chính sách và phương pháp chống Cộng, chúng ta đã được thừa hưởng tất cả những khảo cứu và phương sách được coi là thuận lý và khoa học nhất do các chính trị gia và triết gia Âu Á nổi tiếng biên soạn hướng dẫn. Mã-Lai-Á và Nam-Dương đã thành công trong việc loại trừ hết cộng sản trên đất nước của họ vào những năm cuối Thập niên 1950. Hoa-Kỳ cũng nhờ đó đã thắng cuộc Chiến Tranh Lạnh vào cuối Thập niên 1980 qua đầu Thập niên 1990, làm tan rã hoàn toàn cái nôi thành trì cộng sản Liên Xô và Đông Âu, đặt Trung Cộng vào trạng thái ngất ngư phải xét lại đổi mới theo kinh tế thị trường, Cu-Ba ngắc ngoải, và bây giờ Bắc Hàn và Việt Cộng đang đến lượt bước vào thời kỳ khủng hoảng hậu quả của chiến dịch “Diễn biến hoà bình” để giẫy chết.

Sau mốc lịch sử đau thương của đất nước Việt Nam từ ngày Quốc Hận 30-4-1975, một câu hỏi được đặt ra là: Vậy thì tại sao chúng ta cũng đã từng được Hoa Kỳ viện trợ để chống Cộng sản, nhưng chúng ta lại thất trận phải bỏ nước ra đi lưu vong nơi xứ lạ quê người từ hơn 30 năm nay, để cho hơn 80 triệu đồng bào Việt Nam ở trong nước phải chịu đựng sự bóc lột tàn bạo của bè lũ bạo quyền Việt Cộng còn thậm tệ hơn hoàn cảnh của các nông nô thời Phong kiến Thực dân trước kia?

Nếu can đảm thẳng thắn xét lại những bài học kinh nghiệm đã trải qua, chúng ta phải chân thành mà nhận định rằng: Chúng ta có chính nghiã, không thua Cộng sản về mặt tranh luận lý thuyết, nhưng chúng ta đã thua Cộng sản vì không phát huy được sáng kiến đem chiến tranh du kích và bạo lực tiêu diệt Cộng sản ngay trong lòng xã hội Cộng sản như Cộng sản đã thực hiện đối với chúng ta, và cũng vì chúng ta quá quân tử, xử thế theo Đạo Trời trọng Nhân Nghiã Lễ Trí Tín, không xảo quyệt lừa bịp tàn bạo vô nhân bất nghiã như Cộng sản, nên không thể áp dụng bạo lực một cách bừa bãi phi nhân.

Những điểm yếu khiến chúng ta tạm thua cuộc chiến máu lửa, có thể quy tại 3 lý do:

1.- Một số chính khách lãnh đạo chính phủ Hoa Kỳ trước đây giúp chúng ta chống Cộng sản nhưng không muốn chúng ta thắng, vì lợi ích chiến lược toàn cầu của họ là đang trắc nghiệm phương thức tấn công làm tan rã hàng ngũ đối phương Cộng sản bằng “Diễn biến hoà bình” ngay trong đất nước Liên Xô, các nước Đông Âu và Trung Cộng trong thời gian cuối Thập niên 1960 sang đầu Thập niên 1970, để tránh nguy cơ làm bộc phát chiến tranh nguyên tử. Do đó mọi sáng kiến tấn công của chúng ta vào hậu phương Cộng sản Bắc Việt, dù hợp lý và cần thiết đối với hoàn cảnh của Việt Nam lúc bấy giờ, đã không được Đồng minh Hoa Kỳ khuyến khích yểm trợ mà còn bị gạt bỏ một cách phũ phàng, bằng lý do là họ viện trợ cho chúng ta để tự vệ chứ không phải để chúng ta đi xâm lăng lãnh thổ miền Bắc Việt Nam để tiêu diệt Việt Cộng.

2.- Những người lãnh đạo và các nhóm trí thức, chính khách của chúng ta không chịu cách mạng bản thân, không thích ứng kịp thời theo tiến triển tâm lý xã hội thời đại nguyên tử, vẫn quá câu nệ vào triết lý cai trị theo nhân bản Khổng Nho, nên trở thành lạc hậu lạc lõng không giải quyết thoả đáng kịp thời những đòi hỏi của quảng đại quần chúng, lại không có những quốc sách hữu hiệu hướng dẫn giáo dục, để mọi người sống trong tình trạng tự do quá trớn với tinh thần cầu an hưởng thụ, hoặc không dám áp dụng những biện pháp cứng rắn cần thiết đúng mức khi tình hình đòi hỏi, nên đến lúc xẩy ra cảnh rối loạn hiểm nguy thì không còn cơ hội cứu vãn ổn định được đành buông xuôi.

3.- Chúng ta dễ tự mãn, không chịu tiếp tục khai thác đẩy mạnh thắng lợi đến kết quả cuối cùng, chỉ dồn đối phương vào thế bại nhất thời rồi lơ là không phòng bị, để chúng có thời gian ổn dịnh củng cố lại thế lực, theo chính sách cố hữu “lùi một bước để tiến lên hai bước” do các quan thầy Cộng sản quốc tế đã truyền dạy cho chúng, để rồi khi đã ổn định xong chúng lại tung ra những chiêu pháp mới, khiến chúng ta bất ngờ rơi vào thế ứng phó thụ động mất đi khí thế tấn công lúc ban đầu.

Hiện nay, các thế lực chính trị kinh tế thế giới đang hoà hợp cùng Hoa Kỳ đẩy mạnh cuộc chiến “Diễn biến hoà bình” tại vùng Á Châu Thái-Bình-Dương để khai thác thu lợi tối đa cho quốc gia dân tộc của họ. Và cũng nhờ thế mà tại Việt nam hiện nay, đồng bào ở trong nước cũng đang dũng cảm lợi dụng thời thế đứng lên đấu tranh chống bạo quyền Việt Cộng để đòi quyền sống, đòi công bằng xã hội, đòi tự do dân chủ, tự do tín ngưỡng, tư do phát biểu và hội họp. Đây là thời cơ thuận lợi nhất cho chúng ta sát cánh bên nhau thúc đẩy mạnh mẽ hơn nữa các chương trình hành động vận động thế giới hỗ trợ cho đồng bào trong nước, vùng lên mạnh mẽ hơn nữa để sớm đạt được thành quả sau cùng là loại trừ hẳn được bạo quyền Việt Cộng và đảng CSVN ra khỏi chính trường Việt Nam, để toàn dân tộc Việt Nam có được cuộc sống ấm no hạnh phúc với mọi quyền căn bản của con người được tôn trọng và bảo vệ bình đẳng, mà chúng ta đã dấn thân hành động nhưng chưa đạt được kết quả mong muốn suốt từ mấy chục năm qua.

Để thực hiện được điều này, chúng ta phải xét lại những hoạt động chính yếu mà chúng ta đã và đang làm xưa nay, để phối hợp đẩy mạnh liên tục hơn nữa là:

1.- Cập nhật hoá và gửi thêm những bằng chứng xác thực cụ thể mới nhất về những hành động vi phạm nhân quyền của bạo quyền Việt Cộng trong mọi hoàn cảnh sinh hoạt xã hội đối với đồng bào Việt Nam ở trong nước, đến đại diện các quốc gia thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc, đến các cơ quan Lập pháp của tất cả các nước trên Thế giới, nhằm vận động làm thức tỉnh lương tri nhân đạo của họ để họ áp lực cơ quan Hành pháp của nước họ chấm dứt giao thương cũng như yểm trợ phát triển cho bạo quyền Việt Cộng. Bởi vì mọi chương trình trợ giúp của quốc tế gửi vào Việt nam cho đến nay, đều bị Tập đoàn bạo quyền Việt Cộng các cấp ăn chặn để làm giầu sống phè phỡn xa hoa và tiếp tục cấu kết với nhau củng cố uy quyền dùng bạo lực đàn áp bóc lột nhân dân, chứ quảng đại quần chúng dân tộc Việt Nam chẳng được tiếp giúp gì đáng kể, mà vẫn phải thường xuyên sống lam lũ khổ cực còn hơn dưới các thời Phong kiến Thực dân cai trị trước kia. Những hành động nhân đạo không được ban bố đúng nơi hợp với nhu cầu sẽ là tiếp tay với tội ác.

2.- Mỗi đoàn thể tuỳ theo khả năng và phương cách hành động riêng, hãy gia tăng nỗ lực yểm trợ thực tiễn cho đồng bào của chúng ta ở trong nước về mọi phương diện, để họ vững lòng không chùn bước tiếp tục vùng lên theo dây chuyền tại khắp mọi nơi và trong mọi lãnh vực, để dồn bạo quyền Việt Cộng mọi cấp vào thế cùng không chịu đựng nổi phải rút lui giải thể trả lại cho toàn dân tộc Việt quyền tự chủ lựa chọn chế độ chính trị dân chủ thật sự không Cộng sản như mong muốn.

3.- Các đoàn thể đấu tranh nơi hải ngoại đang có những nhóm vệ tinh hoạt động ở trong nước Việt Nam, hãy tăng cường cài thêm người vào hoà đồng hoạt động trong các tổ chức ngoại vi của bạo quyền Việt Cộng, trong các đảng bộ quân đội nhân dân, công an nhân dân, cơ quan hành chánh trung ương và địa phương trong cả nước, để lôi cuốn thúc đẩy các phần tử này tự phát đứng lên sát cánh cùng đồng bào đấu tranh lật đổ bạo quyền, y như các đảng viên Cộng sản và nhân dân các nước trong khối Liên Xô Nga và Đông Âu đã làm vào cuối Thập niên 1980 sang đầu Thập niên 1990 trong thế kỷ 20 vừa qua trên đất nước của họ.

4.- Và đặc biệt, các đoàn thể cũng nên dồn mọi nỗ lực vào cuộc vận động tất cả đồng hương Việt Nam đang sống trên toàn thế giới và quảng đại quần chúng địa phương nơi mình cư ngụ, quyết liệt tẩy chay không tiêu thụ các sản phẩm vật dụng do Việt Cộng xuất khẩu dưới bất cứ nhãn hiệu nào, của Cộng hoà xã hội chủ nghiã Việt Nam hay của các công ty ngoại quốc hợp doanh với Việt Cộng sản xuất. Việc làm này nhằm mục đích cắt nguồn cung cấp ngoại tệ cho Việt Cộng dùng nuôi dưỡng các cơ sở Việt Cộng hoạt động tuyên truyền lừa bịp xảo quyệt nơi hải ngoại để giúp cho chế độ vô nhân của chúng được sinh tồn tiếp tục hại dân bán nước.

Dĩ nhiên còn rất nhiều việc khác nữa cần phải thực hiện, nhưng trên đây chỉ là những đề nghị hành động tối thiểu cấp thiết để chúng ta dồn trọng tâm nỗ lực thực hiện ưu tiên.

Hy vọng kết quả của những việc làm này sẽ là nguồn nhiên liệu thiết yếu hỗ trợ cho lửa thiêng ở trong nước bùng mạnh liên tục quyết liệt rộng khắp trên đất nước Việt Nam, để nhanh chóng đốt cháy Tập đoàn Việt Cộng Mafia Tư bản Thực dân Phong kiến Quân phiệt Đỏ sớm tan thành tro bụi, cho toàn dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách cai trị bạo tàn vô nhân phi nghiã của chúng từ suốt hơn nửa Thế kỷ nay.

Cầu xin Ơn Trên, Trời, Phật, và Anh Linh các Anh Hùng Liệt Nữ dòng giống Tiên Rồng Việt Nam phù trợ cho tất cả chúng ta.

Nguyễn Huy Hùng

Cựu Đại Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, Phụ tá Tổng cục trưởng Chiến tranh chính trị kiêm Chủ nhiệm Nhật báo Tiền Tuyến, Cựu tù nhân chính trị, 13 năm lao động khổ sai trong các trại tập trung cải tạo của Đảng Việt Cộng và bạo quyền Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam từ sau ngày Quốc hận 30-4-1975.



50 Năm Trước Hà Nội Khởi Xướng Cuộc Xâm Lăng Miền Nam Việt Nam - Tiến sĩ Uwe Siemon-Netto



South Vietnamese paratroopers getting ready to jump into combat
Photo Courtesy of HNDVN

Tiến sĩ Uwe Siemon-Netto
Người dịch: Duy Anh

Tết 2010 đánh dấu một cộc mốc quan trọng cho người Mỹ gốc Việt. Theo số liệu của Cơ Quan Thống Kê Hoa Kỳ (U.S. Census Bureau), cộng đồng người Mỹ gốc Việt đã lên tới con số 1.6 triệu và trở thành cộng đồng thiểu số gốc Á Châu lớn thứ hai toàn nước Mỹ (sau người Trung Hoa*). Ðối với họ, năm 2010 cũng chứa đựng một khía cạnh đau buồn bởi vì là kỷ niệm thứ 50 của một biến cố khiến họ phải bỏ xứ lưu lạc đến bến bờ này. Năm 1960, cộng sản Bắc Việt thành lập “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”, gọi tắt là Việt Cộng. Ðiều này đã mở màn cho một cuộc chiến mà hậu quả là nỗi đau đớn chưa nguôi cho hàng chục ngàn người đã từng nếm trải ngục tù cộng sản. Một công trình nghiên cứu y khoa dựa trên nhóm 200 người sống sót đã từng bị hành hạ cho thấy 64% đã biểu lộ những sự hư hại rõ rệt về thần kinh.

Khám phá của Richard F. Mollica, bác sĩ tâm thần của trường Ðại Học Harvard và các cộng sự viên đã xác nhận một điều là mặc dù người Mỹ cố quên đi chiến tranh Việt Nam, hậu quả cuộc chiến này vẫn luôn còn đó. Rất nhiều cựu chiến binh Hoa Kỳ không thể quên được sự đón tiếp tồi tệ khi họ trở về Mỹ và bị phỉ báng là những “tên sát nhân trẻ em”. Uất ức vì sự phản bội của đồng hương, hàng ngàn cựu chiến binh Hoa Kỳ đã phải tự tử.

Trong khi đó, dư luận Hoa Kỳ không hề nhắc đến số phận của các cựu chiến binh miền Nam Việt Nam đang sinh sống trên đất nước này. Bây giờ mới rõ ra là họ cũng chịu đựng đau đớn bởi những vết thương vô hình sau khi bị bỏ rơi vào tay bạo ngược. Ðiều này không có gì ngạc nhiên cả. Suốt chiều dài lịch sử, các chiến binh luôn luôn phải gánh chịu hai loại tổn thương - về thể xác gây ra bởi vũ khí và về tinh thần do những ám ảnh đau thương, đặc biệt là nỗi đau bị bỏ rơi ngay tại quê hương của mình.

Hẳn nhiên có nhiều cựu chiến binh miền Nam Việt Nam với những vết thương như vậy trong đám đông nồng nhiệt đầy tiếng pháo đón chào “Năm Canh Dần” vào sáng Chủ Nhật đầu năm. Họ có thể không để lộ ra nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, Bác Sĩ Mollica đã khám phá ra là những vết thương vẫn luôn còn đó.

Khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, những nhà phê bình chính sách Hoa Kỳ đã đồng lòng vào sự bịa đặt rêu rao bởi những tư tưởng gia quá khích và một số bộ phận của truyền thông. Họ cho là Washington và những “tay sai tham nhũng” tại Sài Gòn đã tạo ra cuộc chiến Việt Nam. Ðến nay đã có đầy đủ bằng chứng để chỉ mặt đích danh thủ phạm: đó là Hồ Chí Minh. Dưới cái tên Nguyễn Tất Thành, Hồ Chí Minh là một thành viên cốt cán của Cộng Sản Quốc tế (Comintern) với nhiệm vụ rõ rệt là áp dụng chủ thuyết Lê-Nin-Nít vào Việt Nam. Hồ Chí Minh đã theo đuổi không mệt mỏi sứ mạng được giao, ngay cả sau khi Hiệp Ðịnh Geneve 1954 tạm thời chia đôi đất nước với Bắc Việt theo Cộng Sản và miền Nam Việt Nam theo khối Tây Âu.

Vài tháng trước kỳ đại hội Ðảng Lao Ðộng lần thứ ba, Quốc Hội Bắc Việt đẻ ra tổ chức Việt Cộng vào tháng 9 năm 1960. Ðiều này chứng tỏ giới lãnh đạo cộng sản đã chuyển từ giai đoạn “khuấy động và tuyên truyền”, giai đoạn đầu của chiến tranh du kích vẽ ra bởi Võ Nguyên Giáp, sang thành “đấu tranh bạo động,” giai đoạn hai của chiến lược này. Giai đoạn thứ ba là giai đoạn tổng công kích với hình thức chiến tranh qui ước mà thế giới đã được biết qua màn hình TV hàng ngày.

Vào tháng 1, 1960, chính quyền Sài Gòn ghi nhận hàng ngày một số lượng trung bình khoảng 7“hành vi” khủng bố tại các vùng tiền đồn Việt Nam. Danh từ “hành vi” mà phát ngôn viên quân sự loan báo hàng ngày cho giới báo chí trong “bản tin vào lúc 5 giờ” nghe có vẻ tầm thường nhưng thực chất là những hành động ghê tởm mà số lượng tăng lên nhanh chóng thành hàng trăm và hàng ngàn vụ mỗi ngày.

Ðầu năm 1965, bản thân người viết làm nhân chứng cho một “hành vi” như vậy tại một ngôi làng đã được một toán Việt Cộng chiếu cố đêm hôm trước. Gia đình trưởng làng gồm cha mẹ và 11 người con bị treo cổ chết trên cây. Toàn làng bị bắt buộc phải chứng kiến cuộc tắm máu này. Trong khi đó, một tên cán bộ Việt Cộng răn đe họ “đây là hậu quả cho bất cứ ai cộng tác với ngụy quyền Sài Gòn.” Vị trưởng làng đã trung thành với chính quyền miền Nam Việt Nam trước đó.

Những ký ức như vậy không bao giờ phai mờ được, thì làm sao có thể quên được sự chịu đựng của những cựu chiến binh và công chức miền Nam Việt Nam đã trải qua khi đất nước họ bị đồng minh bỏ rơi và lọt vào tay cộng sản. Nhắc lại lần thứ 50 ngày thành lập tổ chức Việt Cộng cũng là dịp để tỏ lòng tri ân những người đồng minh cũ của Hoa Kỳ, những người đã bỏ mình ngoài biển cả trốn chạy chế độ cộng sản, và đồng thời cho những người đã không ngừng làm kinh ngạc người Mỹ với sự siêng năng, cần cù và lòng trung thành với đất nước này.

Ðã từng chịu đựng sự chế nhạo, nay họ xứng đáng được kính trọng và nhớ ơn sâu sắc. Rất mong năm Canh Dần này sẽ là một năm hạnh phúc và thành công cho tất cả những “Sài Gòn nhỏ” trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ.

(Người dịch: Duy Anh)
Bản gốc tại: www.uwe-thebeat.org

(*) Phần thêm của người dịch:

Giáo Sư Uwe Siemon-Netto, Ph.D gốc người Ðức, nguyên tổng biên tập về tôn giáo của United Press Internationa, hiện là bình luận gia quốc tế và một nhà thần học (không phong chức)của đạo Lutheran. Ông là sáng lập viên của Center for Lutheran Theology and Public Life (CLTPL) và chủ tịch của tổ chức “Tthe League of Faithful Masks” đặt bản doanh tại Capistrano Beach và trường Concordia University Irvine, California.

Với tư cách một nhà báo, ông chuyên về những đề tài liên quan đến niềm tin, xã hội và ngoại giao. Ông hiện là cộng tác viên thường trực của tờ “The Atlantic Times,” một tờ báo tiếng Anh hàng đầu của giới báo chí Ðức tại Mỹ.

Ông đã từng là phóng viên tường thuật những sự kiện lịch sử quan trọng như vụ xây dựng bức tường Bá Linh năm 1961, hoạt động của Liên Hiệp Quốc, phong trào nhân quyền tại Mỹ, vụ ám sát TT John F. Kennedy, cuộc chiến Việt Nam (trong thời gian 5 năm), cuộc chiến 6 ngày Ả Rập-Do Thái, và Cách Mạng Văn Hóa tại Trung Cộng.

Trong thời gian làm phóng viên chiến trường tại Việt Nam, ông đã chứng kiến tội ác Việt Cộng tại Huế kỳ Mậu Thân 1968, trong đó một số người quen của ông là 3 bác sĩ người Ðức cùng với vợ của một người đang làm việc thiện nguyện tại trường Y Khoa Huế đã bị thảm sát.

*************
    50 Years Ago: Hanoi Began the Vietnam War
By UWE SIEMON-NETTO


South Vietnamese paratroopers getting ready to jump into combat
Photo Courtesy of HNDVN

Têt 2010 presents a milestone for Vietnamese-Americans. Numbering more than 1.6 million, they are set to become the second-largest community of Asian ancestry in the United States this year, according to the U.S. Census Bureau. There is also a grim aspect to 2010. It is the 50th anniversary of an event that ultimately brought them to these shores. In 1960, Communist North Vietnam formed the “National Liberation Front of South Vietnam,” the Vietcong. This set the stage for a war whose legacy is still causing agony to tens of thousands of men tormented in Communist camps. A new medical study of a sample group of 200 torture survivors found that 64 percent of “showed neurologic impairment.”

The findings by Harvard University psychiatrist Richard F. Mollica and his fellow researchers illustrate that, much as Americans would like to forget about the Vietnam War, it is still very much with us. Many U.S. Vietnam Veterans find it hard to forget that when they returned from combat they were defamed as “baby killers.” Feeling abandoned by their compatriots, thousands committed suicide.

The U.S. public gave hardly any thought to the fate of South Vietnamese veterans living in this country. Now it turns out that they too are hurting from invisible wounds inflicted on them after having been abandoned to tyrants. This comes as no surprise. Throughout history combatants have always risked two kinds of wounds – physical wounds caused by weapons and psychological wounds due to the recall of their pain, particularly the pain of rejection at home.

There will be many neurologically injured veterans among the crowds greeting the “Year of the Tiger” with firecrackers and cheers early on Sunday morning. Their wounds might not show openly. But in years of research Dr. Mollica has discovered that they are there nonetheless.

When the Vietnam War was over, many critics of U.S. policies believed the fib disseminated by ideologues and segments of the media that Washington and its “corrupt puppets” in Saigon had caused this conflict. Yet for a long time there has been ample evidence pointing to the real identity of its author: Ho Chi Minh. Under the name of Nguyen Tat Thanh he had been a key player in the Communist International (Comintern) with the specific charge to apply Leninism to Vietnam. He pursued this mission relentlessly, even after the 1954 Geneva ceasefire accords that temporarily divided Vietnam’s Communist North and pro-Western South.

Months before Hanoi’s Third Workers’ Party Congress fashioned the Vietcong in September 1960, it became clear that the Communist leaders had shifted from “agitation and propaganda,” the first phase in guerilla warfare in the guerilla warfare strategy designed by North Vietnam’s defense minister Vo Nguyen Giap to “armed struggle,” the second phase. The third and final “phase three was the type of conventional war the world eventually watched every night on its television screens.

In January 1960, the Saigon government registered a daily an average of seven terrorist “incidents against its outposts. The term, “Incidents,” was banal term military spokesmen used during in “five o’clock follies,” the daily press briefing in Saigon. In reality, these “incidents” were gruesome outrages whose numbers multiplied quickly into hundreds and eventually thousands every day.

In early 1965, this correspondent witnessed one such “incident” in a village that had been “visited” by a Vietcong team during the previous night. The village mayor, his wife and their eleven children were hanging from trees. All other villagers had been forced to watch this bloodbath, while listen a Vietcong cadre told them: “This will happen to anybody cooperating with the Saigon puppets.” The mayor had been loyal to the South Vietnamese government.

Memories like these do not fade away, nor do memories of the torture South Vietnamese soldiers and public officials were subjected to after their country, abandoned by its Western allies, had fallen to the Communists. On the 50th anniversary of the Vietcong’s creation, it is time to pay homage to America’s former allies, to those who drowned fleeing from Communism, to those who made it to the United States where they have not stopped astounding their neighbors with their industry and their loyalty to this country.

Once derided, they deserve respect and gratitude. May the Year of the Tiger be a happy and successful one for all the “Little Saigons” in the United States.

Source: http://www.uwe-thebeat.org/uwe.html