Friday, February 27, 2009

Sự phản bội độc ác đáng bị trừng phạt ! - Đặng Thiên Sơn -


Đặng Thiên Sơn

Cách nay 3 năm cử tri người Mỹ gốc Việt tại khu vực 7 thành phố San Jose đã làm nên lịch sử là đem vinh dự đến cho người Việt tha hương. Vinh dự này là chúng ta có một nữ nghị viên trẻ bước vào chính trường tại thành phố lớn thứ 10 của Hoa Kỳ. Nhưng ba năm sau, chính họ lại quyết định bãi nhiệm người nghị viên đó. Đây cũng là một quyết định lịch sử, vì chẳng những để lấy lại danh dự cộng đồng, mà còn thể hiện nỗ lực duy trì nền dân chủ địa phương đang bị Hội Đồng Thành Phố chà đạp.

Danh dự của người Việt quốc gia tại San Jose bị xúc phạm khi lớp phấn, lớp son trên mặt bà nghị viên Madison rơi xuống để lộ bản chất thật, tư tưởng thật của bà ta qua biến cố đặt tên cho khu thương mại. Bản chất thật của bà Madison, là một con người độc ác không có đạo đức. Tư tưởng thật của bà Madison, là tư tưởng của một người không có lòng chống cộng. Lời tuyên bố công khai của bà Madison trên báo San Jose Mercury News về lý do bà chống tên “Little Sàigòn” vì tên này “mang âm hưởng chống cộng” đã chứng minh lập trường chính trị của bà.

Bà Madison đã gởi một thông điệp rõ ràng đến những người quốc gia chống cộng – bà không thuộc phe họ trong việc phân lằn ranh quốc cộng. Như vậy, thì không có lý do gì để những người quốc gia tiếp tục ủng hộ bà ta làm nghị viên cho đến hết nhiệm kỳ.

Ai cũng biết việc đặt tên cho khu thương mại trên đường Story, là sự công nhận lẫn biết ơn của thành phố đối với cộng đồng VN. Hơn 30 năm có mặt tại San Jose, mồ hôi của người Việt tỵ nạn đã đổ ra, nước mắt của những nạn nhân CS đã chảy xuống cho thành phố này vươn lên. Những đóng góp về mọi mặt của Cộng đồng Việt Nam để thành phố San Jose có được sự hưng thịnh như ngày nay, là một thực tế không thể phủ nhận. Cộng đồng Việt Nam xứng đáng được đối xử như các cộng đồng bạn: Cộng đồng Nhựt có khu phố Nhựt, cộng đồng Mễ có khu phố Mễ, cộng đồng Đại Hàn có khu phố Đại Hàn v.v… Nhưng than ôi! Sự ghi nhận và biết ơn của thành phố đã bị bà Madison nghiền nát một cách thô bạo qua việc gạt bỏ cái tên “Little Saigon” mà đa số người Việt tỵ nạn mong muốn.

Hôm nay, bà Madison chống cái tên có “âm hưởng chống cộng” thì ngày mai, ai cấm bà ta có đề nghị thủ tiêu nghị quyết cờ vàng – mà trước đây bà đã từng gọi vào hội đồng thành phố ngăn cản khi bà chỉ là ủy viên giáo dục của một học khu - để rồi thế vào đó là nghị quyết khác cho phù hợp với tình hình bang giao Mỹ - Việt. Nếu bà vẫn còn tiếp tục làm nghị viên.

Bà Madison tuyên bố sẽ ra tranh cử vào ngày 7/7/09, nếu thất bại trong ngày 3/3/09. Và nếu thất bại trong ngày 7/7/09, bà ta sẽ tiếp tục ra tranh cử vào năm 2010. Sự tuyên bố này, đã cho thấy quyết tâm chống lại CĐVN tại San Jose cho tới cùng của bà Madison – ý nghĩa một ứng cử viên bình thường ra ứng cử nhiều lần sau những lần thất cử, khác với người dân cử đã bị truất nhiệm lại cứ tiếp tục ra ứng cử dù đã thất cử dài dài. Do đó, theo tôi sự quyết tâm này là sự thi hành những cam kết trong bóng tối, là làm việc có “remote control”, là lỳ lợm “chịu đấm ăn xôi”.

Viết tới đây tôi chợt nhớ lại trong một, hai năm vừa qua tại San Jose có khách sạn, có trường học đã treo cờ VC. Nhưng chưa bao giờ chúng ta nghe bà Madison lên tiếng khích lệ hành động của Ban Đại Điện CD và các đoàn thể đã đi hạ cờ máu của VC tại những nơi đó. Ngược lại, bà này đã quyết liệt chống tới cùng cái tên vô tri “Little Sàigòn”. Sự kiện này đã làm nổi bật sự thờ ơ của bà Madison đối với những hoạt động chống cộng.

Khi nói lên điều mình nghĩ, tôi không chụp mũ bà Madison là VC hay những thành phần đang ra sức bảo vệ bà Madison dưới chiêu bài NO RECALL là VC. Đây là sự suy nghĩ “rất bình thường” trước những lời nói, những hành động “hết sức bất thường” trong vai trò nghị viên của bà Madison.

Ngoài sự sai khiến được một số tay sai người VN ai cũng biết mặt, biết tên đang ra rả trên báo chí, trên đài phát thanh của nhóm No recall. Bà Madison còn sai khiến được ông Thị trưởng Chuck Reed và những cá nhân người Mỹ, người Mễ lẻ tẻ tại San Jose. Đây là một hiện tượng đặc biệt. Nhưng khi đề cập tới Thị trưởng Chuck Reed không ai lại không có những thắc mắc, nghi vấn về sự liên hệ với bà Madison. Những nghi vấn này chỉ có cơ quan FBI biết được nếu họ muốn biết và cần biết.

Hình ảnh ông Chuck Reed đem cả địa vị, đem cả danh dự và tương lai chính trị để đội mưa, khum lưng, bỏ từng truyền đơn No Recall vào kẹt cửa nhà cử tri cho bà Madison trong ngày Chủ nhựt 15/02/09 vừa qua, đã cho thấy ông Chuck Reed sẵn sàng bỏ vốn “đầu tư” bằng cả sự nghiệp chính trị của mình cho một người đàn bà.

Hình ảnh bà Madison sánh vai cùng ông thị trưởng San Jose, tân thị trưởng Milpitas còn cho chúng ta thấy bà Madison không phải là người “con gái VN da vàng” đơn giản. Trái lại, bà này hết sức nguy hiểm cho tiền đồ tranh đấu đòi tự do dân chủ thực sự của người Việt hải ngoại cho quê hương Việt Nam.

Không ai biết được sự cam kết, sự ràng buộc giữa ông Chuck Reed và bà Madison ra làm sao, ngoài sự hoài nghi về một thế lực có sức mạnh tiền tài ghê gớm đang chỉ huy họ. Nhưng theo sự “đoán mò” không tránh khỏi của tôi, thì bà Madison và thế lực sau lưng bà đã giăng ra một cái bẫy - ông Chuck Reed đã bị sập bẫy. Vì bị sập bẫy kẹt chân, nên Chuck Reed hết đường cục cựa đành phải làm theo sự sai khiến của bà Madison.

Tuần lễ vừa qua là tuần lễ thứ hai San Jose chìm trong mưa bão. Mặc dù thời tiết khá lạnh, nhưng hình như tâm tư trong từng gia đình Việt Nam tại thành phố đều bị hâm nóng do sự uất ức, căm giận khi liên tưởng đến lời hăm dọa vùi dập của ông Chuck Reed đã được thể hiện qua những sự kiện xảy ra với Ủy Ban Bãi Nhiệm. Cả Cộng đồng Việt Nam đã cảm nhận ra sự vùi dập bất chính đã được thi hành sau “phát súng lệnh” của ông Chuck Reed được ông Việt Tân Hoàng Thế Dân công bố. Người thừa hành đầu tiên là bà Mễ tên Mary của Công đoàn Lao động Vùng Nam Vịnh. Bà này tuyên bố sẽ “thoi vào mặt” những người đòi bãi nhiệm bà Madison, những người đi xin chữ ký bãi nhiệm bà Madison.

Sau đó chị Phạm Loan, một thiện nguyện viên trong Ủy Ban Bãi Nhiệm đã bị một phụ nữ người Mễ khác trong toán làm việc của nhân viên Phụ tá bà Madison lớn tiếng chỉ vào nói: “Mầy phải biết mày là dân thiểu số … Muốn gì thì cút khỏi San Jose .. ”.

Tiếp theo là cháu Phan Linh một tình nguyện viên khác, đã bị nhân viên công tố thành phố đến nhà điều tra xem cháu có hợp lệ về việc xin chữ ký hay không. Tôi nghĩ, đây không phải là sự sách nhiễu những người muốn bãi nhiệm bà Madison từ văn phòng Biện lý đưa ra, khi họ nhận được một đơn khiếu nại. Nhưng, theo tôi cuộc điều tra này đã nói lên tính cách thiếu vô tư của văn phòng Biện lý, khi trước đó họ đã nhận được hàng trăm đơn tố cáo của người dân về hành vi giả mạo, gian lận chữ ký của ông Lê Văn Hướng. Hành vi giả mạo, gian lận này đã gây xáo trộn và ảnh hưởng đến quyết định đặt tên cho khu thương mại trên đường Story; nhưng các đơn tố cáo của người dân đã không được văn phòng Biện lý điều tra, ngoài sự giải thích khôi hài mang nặng tính của một vở kịch bao che tội phạm. Việc làm bất công này của văn phòng Biện lý đã khiến người ta nghĩ rằng sự theo dõi, điều tra sinh viên Phan Linh trong Ủy Ban Bãi Nhiệm chính là một trong những chiến thuật vùi dập của thị trưởng Chuck Reed nhằm hù dọa những người muốn bãi nhiệm bà Madison.

Rồi đến chuyện anh Đỗ Thức, người có tấm bảng Recall Madison thật lớn gắn trên xe truck của anh, để bày tỏ sự bất mãn của mình đối với người đại diện bất xứng, cũng nhận được giấy phạt vì tội không chịu “trim” cây của nhà nước trồng trước nhà. Thật là một trò vùi dập lạ đời.

Những điều tôi kể trên chỉ là để lập lại những tố cáo trước công luận về cái gọi là vùi dập của ông Chuck Reed và đồng bọn, đã được các ông Thomas Nguyễn, Lê Lộc, Hồ Vũ trong Ủy Ban Bãi Nhiệm lên tiếng. Nhưng tôi nhắc lại ở đây để chúng ta cùng thấy nhóm NO RECALL đang làm mọi thứ để tạo ra hình ảnh việc bãi nhiệm bà Madison là chuyện “ruồi bu” để đánh lạc hướng thực chất của vấn đề.

- Nếu chuyện bãi nhiệm bà Madison là chuyện “ruồi bu” thì chắc chắn thị trưởng Chuck Reed đâu phải bận lòng, lo lắng đến độ thay vì ngày Chủ nhựt ở nhà để du hí với vợ con, chớ có đâu lại đi dầm mưa làm việc cho bà Madison.

- Nếu chuyện bãi nhiệm bà Madison là chuyện “ruồi bu” thì dân biểu Mike Honda, ông Chủ tịch đảng bộ Dân chủ Santa Clara, Công đoàn Lao Động Vùng Nam Vinh, báo San Jose Mercury News, đài phát thanh KLIV không phí thời giờ nhảy vào tham chiến để chống lại bãi nhiệm.

Ngược lại, việc bãi nhiệm đã biểu lộ sức mạnh của Cộng đồng Việt Nam, là phát súng thần công đang bắn vào thành trì thối nát của Hội Đồng Thành Phố mà họ cần bao che vì quyền lợi nào đó. Thành trì thối nát này đang bị phanh phui trước ánh sáng trong vấn đề vi phạm luật Brown Act, trong vấn đề gian lận 92 chữ ký giả mạo của Lê Văn Hướng, trong vấn đề liên quan đến sự xây cất thương xá của Tăng Thành Lập trên đường Story, trong vấn đề xây cất Vườn Truyền Thống Việt, trong vấn đề ngân khoản dành cho Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng đồng Việt Nam, và sự thâm thủng ngân sách thành phố do sự chi tiêu bừa bãi của nghị viên Madison để đổi lấy sự ủng hộ cho bà.

Trước năm 1975, giặc cộng từ miền Bắc đem quân vào xâm lăng miền Nam. Chúng gieo tang tóc, đau thương cho cả dân tộc từ Nam tới Bắc chớ không phải cho riêng ai. Hôm nay cũng vậy, người đàn bà Mễ kia trong tập đoàn chống bãi nhiệm của bà Madison đã mắng chị Phạm Loan “Mầy là dân thiểu số.....” là mắng cả Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản chớ không phải riêng cá nhân chị Phạm Loan. Dân tộc Việt Nam đã chịu quá nhiều đau khổ do cộng sản gây ra, người Việt Nam tỵ nạn có quá nhiều kinh nghiệm thương đau vì sự gian ngoa xảo trá của cộng sản. Do đó việc bà Madison bóp chết tên “Little Sàigòn” trên đường Story tuy là chuyện nhỏ, nhưng từ sự bóp chết cái tên này, không tránh khỏi người ta nghi ngờ bà Madison đang có ý thực hiện kế hoạch khống chế cộng đồng người Việt Hải ngoại, qua nghị quyết 36 của VC lại là chuyện rất lớn.

Bà Madsidon có thể giết chết cái tên “Little Sàigòn”, nhưng bà sẽ không bao giờ chống lại được sự trừng phạt của cử tri khu vực 7, chống lại sự trừng phạt của lương tâm con người, và chống lại được sự trừng phạt của trời đất dành cho những kẻ phản bội.

Xin đồng bào cử tri VN trong khu vực 7 nhớ đi bầu cho thật đông vào ngày 3/3/09.

Và xin bầu YES recall Madison để loại kẻ phản phúc ra khỏi Hội Đồng Thành Phố San Jose.

Nếu không như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ hối tiếc về sự thờ ơ của mình.

Đặng thiên Sơn
25 tháng 2/09


Bảng Lên Tiếng của Tỳ Kheo Thích Viên Lý

Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại / Hoa Kỳ
Văn Phòng II Viện Hoá Đạo

Bảng Lên Tiếng của Tỳ Kheo Thích Viên Lý

Kỷ nguyên 21 là kỷ nguyên của khoa học hiện đại và toàn cầu hóa thông tin. Trong thời đại thông tin hiện nay, có rất nhiều mạng lưới để chuyển tải thông tin và nhiều diễn đàn để bày tỏ quan điểm.

Trong những ngày gần đây, một bài viết của Trí Tịch được đăng tải trên các trang nhà Pháp Vân, Hải Triều Âm..., vọng động quy kết trang nhà "Bảo Vệ Chánh Pháp" là của Chùa Điều Ngự và do chính tôi chủ trương một cách thiếu căn cứ. Bằng một văn phong khiếm nhã, thiếu văn hóa, Trí Tịch xuyên tạc, bôi nhọ tôi bằng cách gán ghép cho tôi là tác giả của một văn bản không rõ tác giả đăng tải trên trang nhà "Bảo Vệ Chánh Pháp". Do đó, với tư cách Tổng Thư Ký Văn Phòng II Viện Hóa Đạo, GHPGVNTNHN/HK và Viện chủ Chùa Điều Ngự, tôi xin khẳng định:

Trang nhà “Bảo Vệ Chánh Pháp” hoàn toàn không liên hệ gì đến Văn Phòng II Viện Hóa Đạo, GHPGVNTNHN/HK và Chùa Điều Ngự, cũng không liên quan gì đến cá nhân tôi. Tôi tôn trọng quyền tự do ngôn luận nhưng tôi không chấp nhận việc lạm dụng quyền tự do ngôn luận để xuyên tạc sự thật, gây chia rẻ, hoang mang nhằm tạo lợi thế cho Cộng sản. Tất cả những tin tức liên quan đến GHPGVNTN và Chùa Điều Ngự đăng tải, phổ biến trên những trang nhà điện toán là quyền truyền thông của người tạo lập trang nhà điện toán đó.

Với phẩm cách chân chính của một tu sĩ Phật giáo, từ trước đến nay, tất cả bài vở, sách báo do tôi viết hay dịch đều đề tên tôi rất rõ ràng, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về những gì tôi dịch và viết. Tôi không vô minh và bạc nhược đến độ phải sử dụng nặc danh.

Là thành viên của Văn Phòng II Viện Hóa Đạo, GHPGVNTNHN/HK, chủ trương và việc làm của tôi rất rõ ràng, minh bạch, đó là phụng sự Đạo pháp và Dân tộc. Nhân đây, tôi cũng minh xác là tôi chưa bao giờ kích động, xúi giục ai biểu tình bất kỳ chùa nào.

Chụp mũ, xuyên tạc sự thật là hành động vô minh của Cọng sản. Trong cương vị của một tu sĩ Phật giáo, tôi sẵn sàng tha thứ những sai lầm vụng dại của kẻ xấu, nhưng vì tinh thần trách nhiệm, tôi lên tiếng khiển trách các bài viết bôi nhọ, xuyên tạc sự thật của Trí Tịch, cũng như của một nhóm người lạm dụng danh xưng "Tăng Ni Hải Ngoại" để bôi nhọ cá nhân tôi hoặc bất cứ ai đã và đang hết lòng phục vụ đạo pháp và dân tộc.

Tôi cầu nguyện cho những kẻ xấu sớm tỉnh thức, ăn năn sám hối và đừng vì bất cứ quyền lợi đen tối nào đó mà tạo ra những ác nghiệp để phải đọa lạc vào ba ác đạo.

Trân trọng,

Westminster ngày 25 tháng 02 năm 2009

Tổng Thư Ký Văn Phòng II Viện Hoá Đạo/ GHPGVNTNHN/HK
Tỳ kheo Thích Viên Lý,


Thursday, February 26, 2009

Ai Thắng, Ai Thua? - Kiêm Ái


Kiêm Ái

Còn không đầy một tuần lễ nữa sự thắng bại giữa Thiện và Ác sẽ được giải quyết, còn chuyện giải quyết này có minh bạch hay không còn tùy. Chúa Nhật vừa qua, một người thuộc phe bưng bợ Madison điện thoại hỏi Kiêm Ái rằng cuộc bỏ phiếu này ai thắng? Tôi trả lời không do dự: nếu không có sự gian lận, Madison Nguyễn sẽ thảm bại và dĩ nhiên, phe Recall sẽ thắng. Tôi cũng giải thích cho họ biết là tôi không nói oan cho họ khi bảo rằng “nếu không có gian lận thì chúng tôi thắng” vì sự gian dối của Chuck Reed và Madison Nguyễn đã được thể hiện nhiều lần, mà lần gần nhất là lần đề nghị “tất cả cử tri đều phải bầu phiếu bằng thư”. Đề nghị này của Madison Nguyễn và Chuck Reed vừa GIAN, vừa DỐI. Gian, vì là một lối bầu cử quái đản, chưa có cuộc bầu cử nào ở trên thế giới tự do “dị hụ” như cuộc bầu phiếu do 2 nhân vật quái dị này đề nghị. Gian, vì họ tính áp dụng mưu mô tương tự như “biến một đứa trẻ 7 tuồi thành một phụ nữ 27 tuổi và bầu cử bằng thư”, như đảng Dân Chủ đã áp dụng ở miền Đông trong cuộc bầu phiếu vừa qua. Dối là vì Madison Nguyễn và Chuck Reed đã đưa đề nghị lên văn phòng thành phố, bà Lee Price thuộc văn phòng thành phố đã báo cho anh Lê Lộc biết đề nghị này. Bà Lee Price cũng đã lên Truyền hình của ông Nguyễn Mạnh xác nhận điều đó, thế mà sáng hôm sau, chỉ cách nhau khoảng 12 giờ, Madison và Chuck Reed đã vội lên đài Quê Hương chối bay, chối biến rằng 2 chúng tôi không đề nghị như vậy, đó chỉ là tin đồn. Madison có biết đâu rằng, bà Lee Price, một người Tây Phương rất ghét nói dối, sẽ khinh bỉ Madison đến bực nào? Lớp người trẻ Việt Nam sinh ra hoặc trưởng thành tại Mỹ họ khinh thường Madison biết bao nhiêu.

Với cái “mửng”, cái “sự cố” gian dối nói trên đã đủ cho những ai là người tự trọng phải quyết định loại Madison, con người gian dối ra khỏi Hội Đồng Thành Phố (HĐTP) nghĩa là chọn bầu YES trong cuộc bỏ phiếu ngày 3.3.2009 sắp tới.

Nhưng nếu ai theo dõi vụ Madison từ đầu sẽ thấy Madison Nguyễn, Chuck Reed và những người binh vực bà ta đã không ngần ngại nói cho mọi người biết, họ sẵn sàng dùng những thủ đoạn bỉ ổi để vùi dập nguyện vọng của cử tri thuộc sắc dân Việt Nam, những người đã tận tình ủng hộ, góp phần quan trọng để Madison thắng cử chức nghị viên, Chuck Reed thắng cử chức thị trưởng. Cũng trên mục Cuộc Hí Trường tuần qua, Kiêm Ái đã ghi lại lời phát biểu của Hoàng Thế Dân, đảng viên cao cấp Việt Tân, là kẻ lãnh đạo một đám cò ke lột chốt trong “Tiếng Nói Cử Tri Khu Vực 7” ngày ngày tuyên truyền cho Madison trên đài Quê Hương, khi trả lời ông Nguyễn Mạnh trên TV, Dân nói: “… Người ta (Chuck Reed và Madison cùng 5 nghị viên khác – Chú thích của Kiêm Ái) ôm nhau mà sống. Đừng có đạo đức hóa hay lý thuyết hóa rằng những người này là công bộc, những người này phải có bổn phận thế này, thế nọ”. Và cách ôm nhau mà sống của Chuck Reed và Madison là dùng quyền lực của họ để vùi dập cuộc bầu cử bãi nhiệm Madison ! Hoàng Thế Dân đã xác định đám người phe Madison chỉ vì cái quyền lợi của họ, bất chấp lẽ phải, bất chấp sự thật. Và từ đó “cứu cánh biện minh cho phương tiện” Madison đã cùng Chuck Reed tạo nên biết bao nhiêu âm mưu bỉ ổi để vùi dập cho bằng được chẳng những cái tên Little Saigon mà cả cộng đồng người Việt tại San Jose nữa.

Chuyện 2 người này, Chuck Reed và Madison dùng thủ đoạn bỉ ổi để cứu cái ghế nghị viên cho Madison đã là một việc làm sai trái, gian tà, tuy vậy, cũng còn có thể hiểu được. Nhưng chuyện Madison dùng tất cả thủ đoạn gian trá để phục vụ cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi và Tăng Thành Lập vì mục đích gì? Vì động cơ nào? Ông thị trưởng Chuck Reed có biết không? Biết hay không chúng ta không biết, nhưng thái độ từ bỏ một khối cử tri đông đảo đã từng là ân nhân đưa mình đắc cử ông Chuck Reed đem cả tương lai sự nghiệp của mình chạy theo phục vụ Madison Nguyễn, thử hỏi có mối lợi nào lớn lao như thế để ngài thị trưởng phải lao vào vực thẳm, vào cái hố sâu vô tận? Trong một bài trước, Kiêm Ái đã nêu câu hỏi này và cho rằng có 4 động lực làm cho một người phải tận tụy bảo vệ một người khác, vì danh, lợi, tiền, tình. Nếu dùng phương pháp loại suy, mỗi người chúng ta có thể tìm biết nguyên nhân ông Chuck Reed ủng hộ Madison triệt để như vậy. Nhưng độc giả Tiếng Dân không chịu, họ thêm vào một nguyên nhân nữa, đó là “sập bẫy”.

Trở lại vấn đề “Ai thắng, ai thua”, chúng ta xét xem yếu tố nào để thắng và yếu tố nào để thua?.

- Những ai ủng hộ Madison ?

Trước hết phải kể đến bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi, một người công khai ủng hộ Việt Cộng vào chức Ủy viên không thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, đã tuyên bố sẵn sàng về với Việt Cộng để gia nhập “quốc hội Việt Cộng” dù “ứng cử hay không ứng cử” như lời VC hứa, đã đưa 2 du sinh Việt Cộng qua San Jose. Hai tên này dị ứng với Quốc Kỳ VNCH, đã “bảo lãnh để Hoàng Minh Chính qua Hoa Kỳ chữa ung thư tiền liệt tuyến” đồng thời chào hàng món “Tiểu Diên Hồng – Bàn Tròn 3 Bên” . Khi Hoàng Minh Chính chết lại tổ chức “Lễ Truy Điệu” một cách long trọng dành cho tên Việt Cộng đầu sỏ này tại tòa thị chính San Jose. Người thứ 2 là Hoàng Thế Dân, một đảng viên cao cấp của Việt Tân, Việt Tân là thối thân của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, hễ có dịp là biểu diễn những màn có lợi cho Việt Cộng như thiếu nhi rước lồng đèn có hình bộ đội và khẩu hiệu Việt minh, lợi dụng vụ Trần Trường chiếu hình ảnh “tội ác Mỹ Ngụy” tại Nam Cali, chủ trương “Tổng Nổi dậy trong hòa bình” và gần đây nhất chủ trương hợp tác “xây dựng” với Việt Cộng, bằng lòng sống chung với VC cho đến năm 2025. Cũng vì chủ trương này mà Việt Tân đã bể làm 2, Hoàng Thế Dân ở lại trong đám hợp tác với VC. Một tên không kém quan trọng, chính tên này đã cùng với Madison thực hiện một âm mưu bỉ ổi để HĐTP “không đặt tên cho Khu Story, đó là Henry Lee tức Lê văn Hướng, đồng chủ nhân hệ thống Lee’s Sandwich tại hải ngoại. Tên này hiện nay đang được Việt Cộng nâng đỡ cho phát triển một hệ thống Lee’s Coffee tại Saigon, Việt Nam, hệ thống này cũng đang được “quốc tế hóa”.

Còn Đỗ Vẫn Trọn với hệ thống truyền thông Viên Thao thì lợi dụng những dịp thiên tai ở VN để quyên tiền giúp VC, nhất là vụ quyên tiền “mổ mắt” cho đồng bào Việt Nam nhưng đưa cho VC để chúng thực hiện nghĩa vụ quốc tế tại Cam bốt. Vũ Bình Nghi, kẻ đã làm loa cho tên VC Nguyễn Xuân Phong tuyên truyền và mạt sát anh em HO cũng như đồng hương hải ngoại. Đã “gác bút” mấy năm vì bịnh tim, nhưng mấy tuần lễ chót cũng đã nhảy ra để binh vực Madison, Vũ Bình Nghi là kẻ đã nhục mạ linh mục Nguyễn Văn Lý với những lời vu khống bỉ ổi, dùng những chữ cay độc để mạt sát ngài, ngay cả khi ngài ở trong tù. Vũ Bình Nghi cũng đã là kẻ đánh phá cộng đồng chống Cộng ở đây mạnh mẽ nhất. Cao Sơn là một ký giả được mệnh danh là “kiếm ăn bằng đầu gối”, đổi trắng thay đen chỉ vì đồng tiền. Cao Sơn đã có một thời hợp tác với Vũ Bình Nghi bịa đặt, vu khống cho nhiều người chống Cộng, hậu quả là bị tòa án phạt phải bồi thường cho nạn nhân.

Sau cùng là đài Quê Hương, một cơ quan truyền thông “chống Cộng triệt để”, nhưng kể từ ngày bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi và Madison vào đài, Hoàng Thế Dân làm chủ xị đám cò ke lột chốt, đài Quê Hương đã ra mặt chống lại người chống Cộng. “Ai Thắng, Ai Thua” liên can gì đến những người có thành tích thân Cộng này? Có, vì những kẻ này mà Madison đã mạnh miệng cho 2 chữ Little Saigon có nghĩa chống Cộng nên bà ta nhất quyết bác bỏ cho bằng được. Chính vì Madison cùng phe đảng với những kẻ này mà đồng hương Việt Nam nói chung, cử tri khu vực 7 nói riêng đã “thi đua” ký tên bãi nhiệm Madison . Những người này ngày 3.3.2009 cũng sẽ nối 2 đầu mũi tên chỉ vào chữ YES để loại Madison ra khỏi HĐTP. Hầu hết người Việt hải ngoại chống Cộng, vì họ là những người tỵ nạn cộng sản, Madison chống 2 chữ Little Saigon vì nó có nghĩa chống Cộng, cùng bè đảng với những kẻ không bỏ lỡ cơ hội nào để làm lợi cho VC. Madison thua kỳ bầu cử này là vì vậy.

Trước khi qua mục khác, tưởng cũng nên mở một dấu ngoặc ở đây để nói về một tin đồn cũ mà mới. Khi đồng hương tố cáo Madison tuyên bố với ký giả Joshua Molina rằng: “cư dân và thương nhân trong khu vực 7 không ưa cái tên Little Saigon chỉ vì nó có hàm ý chống Cộng”, và ký giả này còn thêm “nhưng bà ta không được lòng dân”. Bà Đoan Trang đã hỏi Madison vấn đề này và khẳng định nếu đúng như vậy đài Quê Hương sẽ “cắt đứt dây chuông”. Madison thề bán mạng và “viết thư yêu cầu San Jose Mercury News đính chính”. Đây là một cái tin “rửa mặt” cho đài Quê Hương chứ tôi không tin. Vì với trình độ truyền thông của bà Đoan Trang, không thể nào lại nhẹ dạ đi tin lời thề của kẻ nói láo. Để làm sáng tỏ vụ này chỉ cần gởi thư bảo đảm cho SJMN yêu cầu đính chính, đồng thời thông báo cho truyền thông đăng lên, nhất là chỉ cần nhờ luật sư nào đó viết một bức thư gởi cho SJMN, chắc chắn sự thật sẽ sáng tỏ. Tiếc thay! Đài Quê Hương với bề dày “chống Cộng”, hiểu thấu đáo âm mưu của VC, thế mà trong vụ này giống như một cô gái thơ ngây chửa biết gì, như nhận xét từ ban đầu của bà Nhàn SF: Đoan Trang đã thua Madison! Cái gì làm cho bà Đoan Trang có mắt như mù vậy? Cái gì đã khiến cho Đoan Trang đi vào vết chân của Chuck Reed? Người Việt ở đây là “tỵ nạn Cộng Sản”, bà Đoan Trang đã ăn cơm của người tị nạn Cộng Sản mòn răng, gãy răng mà đi ủng hộ một kẻ chống người chống Cộng như Madison , làm sao những sự ủng hộ của đài Quê Hương có thể có lợi cho Madison ? Đài Quê Hương không ủng hộ Madison thì còn “đỡ đỡ”, Đài Quê Hương càng ủng hộ Madison, dân chống Cộng càng ghét Madison, không những vì Madison chống người chống Cộng, mà vì đài Quê Hương phản bội người chống Cộng để ủng hộ Madison. Đó cũng là một nguyên nhân quan trọng để Madison bị đồng hương khu vực 7 loại bỏ. Madison sẽ thua.

- Những ai đòi bãi nhiệm Madison ?

Lâu nay bọn tay sai Việt Cộng cứ mở mồm là nhân danh “khối thầm lặng”. Chúng cho rằng khối thầm lặng thích Cộng Sản như chúng. Nhờ cuộc đấu tranh bãi nhiệm Madison Nguyễn và khôi phục dân chủ cho San Jose, những tên tay sai Việt Cộng còn miệng ăn không còn miệng nói. Vì Madison “liều mạng” để loại cái tên Little Saigon cho được vì nó hàm ý chống Cộng. Do đó, khối thầm lặng tuy không nói nhưng tay chân họ làm việc. Hai ngàn người có mặt liên tục mấy giờ tại City Hall đêm 20.11.2007, 2 ngàn người tại G.I.Forum ngày 9.12.2007, 10 ngàn người tại tiền đình City San Jose ngày 2 tháng 3.2008, hàng trăm người hằng đêm thức với Lý Tống ở lề đường Santa Clara, trước mặt tòa thị chính, hàng trăm người liên tục có mặt những Thứ Ba Đen dù là ngày lễ, Tết. Nhất là đã có 7 ngàn cử tri trong khu vực 7 ký tên bãi nhiệm Madison trước thời hạn quy định - một điều ngoài sức tưởng tượng của Madison, Chuck Reed cũng như dư luận ngoại quốc. Con số này đã đập thẳng vào mặt tác giả bài viết “Đường Đi không đến” đăng trên Tin Việt News mà Đoan Trang và Nguyên Khôi giành nhau để đọc nhiều ngày, nghe đâu 2 vợ chồng phải bốc thăm vì bài viết của “đại ký giả” này hay quá. Với số người “thầm lặng” như vậy làm sao không thắng Madison ? Madison phải thua!

Lâu nay, bọn tay sai Việt Cộng cứ cho rằng “chỉ những thằng già chống Cộng, những tên HO còn mơ về dĩ vảng, những kẻ ăn không ngồi rồi, lãnh lương trợ cấp v.v… mới chống cộng, mới làm việc “cộng đồng” chứ lớp người trẻ ở Hoa Kỳ đâu có thiết tha tham gia những “công việc đó”!! Nhưng cuộc đấu tranh chống Madison lại hoàn tòan do những người trẻ đảm trách từ A tới Z. Những người trẻ này đã làm cho Chuck Reed và Madison hố nhiều cái, trượt vỏ chuối nhiều phen, chính nhờ họ mà Hội Đồng Thành Phố phải ghi vào văn bản công nhận tên Little Saigon là tên được đa số dân chúng chọn. Đây là một văn bản đầu hàng của ông Chuck Reed và Madison, nhưng 2 người này là con cháu của Mạnh Hoạch, sớm đầu tối đánh mới có những trò quái đản gây thiệt hại cho thành phố. Điều đáng quan tâm là có nhiều người ủng hộ UBBN, tham gia đầy đủ sinh hoạt của cộng đồng trong công cuộc này mà họ không biết có lời “đầu hàng” này của Chuck Reed và Madison cho đến khi kẻ viết bài này nói lên họ mới biết và họ cho rằng Madison hết thuốc chữa rồi.

- Nguyên nhân nào kết hợp người Việt tị nạn Cộng Sản tại San Jose ?

Ai đã tham gia cuộc họp đêm 20.11.2007 của thành phố San Jose, chứng kiến bộ mặt đá, bộ mặt không có tính người của Madison Nguyễn mới biết tại sao người Mỹ gốc Việt lại đoàn kết chặt chẽ như vậy. Cả 2 ngàn người tham dự, hơn 2 trăm người lên phát biểu, người nào cũng xin đặt tên Little Saigon, từ những người chỉ “bập bẹ” được vài chữ tiếng Anh cho đến những kẻ thông thạo Anh ngữ, tất cả chỉ yêu cầu đặt tên Little Saigon. Nhưng đụng phải bộ mặt đá của Madison Nguyễn, bà ta ngồi đó để hành hạ những kẻ đã hết lòng ủng hộ bà, đưa bà lên nghị viên để rồi hôm nay, bà coi họ như những kẻ ăn xin, rồi thẳng thừng từ chối. Những kẻ bưng bợ Madison thường vu vạ phe chống đối Madison chỉ vì cái tên, chỉ vì tự ái. Nếu chỉ vì cái tên, một cái tên tượng trưng cho tinh thần Quốc Gia của người Việt tỵ nạn Cộng Sản, thì tại sao một kẻ đại diện cho họ, một kẻ được chính họ đưa lên ngồi ở ghế nghị viên, một kẻ mà mới đây được chính cha của mình “trao cho lá cờ vàng ba sọc đỏ đem theo từ ngày vượt biên”, lại tàn nhẫn loại bỏ cho bằng được. Nếu chỉ vì cái tên như phe nhóm Madison rêu rao, mà Madison dùng đủ mọi thủ đoạn bỉ ổi đưa đến cuộc bầu cử bãi nhiệm hôm nay, thì chính những kẻ bưng bợ Madison đã vạch mặt phản bội cử tri của Madison , đã vạch mặt phản bội người chống Cộng của Madison .

Bãi nhiệm Madison có phải vì tự ái hay không? Bao nhiêu lần, Cộng Đồng họp mời Madison, nhưng luôn luôn bị từ chối, bao nhiêu lần Ủy Ban Vận Động Chọn Tên Little Saigon muốn gặp Madison, hy vọng sẽ trình bày hơn, thiệt để bà ta thay đổi thái độ, hay ít nhất cũng được nghe bà ta giải thích tại sao bà ta không chấp nhận ý nguyện của người Việt. Tất cả đều bị từ chối. Cộng đồng đã nhường nhịn hết cách, đã kiên nhẫn đến độ không còn kiên nhẫn hơn, nhưng mục đích vẫn không đạt được mà ngoài câu nói “cỏ vẻ” giải thích, đó là câu “Saigon Business District là cái tên đứng chót trong kết quả thăm dò của Cơ Quan Tái Phát Triển Thành Phố, nhưng là một cái tên thích hợp để tránh gây chia rẽ trong cộng đồng”. Câu giải thích này không có thì hơn, vì nó là bản án “phế bỏ” tất cả sự hiểu biết và lương tâm về dân chủ của Chuck Reed, Madison và 3 nghị viên khác. Câu giải thích này là một lời thú nhận sự độc tài của thành phố, phản bội nguyên tắc dân chủ, cũng là sự công khai truất bỏ quyền làm công dân, quyền cử tri của người Việt tị nạn Cộng Sản, xếp chúng ta vào loại công dân thấp kém. Sở dĩ Chuck Reed nói được câu nói này một cách trịch thượng vì đó là kết quả vận động ngầm của Madison , một hành động vi phạm luật pháp, luật Brown Act.

Madison và Chuck Reed còn đi thêm một bước nữa: tội ác, lường gạt, ăn cắp chữ ký của người khác, bất chấp thủ tục của HĐTP, bất chấp liêm sỉ, bôi bẩn bộ mặt của thành phố khi vào phút chót của buổi hearing, nghị viên Sam Liccardo đã kêu tên Lê Văn Hướng ra để tên này có dịp trình bày tội ác của Madison và Lê Văn Hướng: thỉnh nguyện thư với 92 chữ ký giả mạo, yêu cầu “không đặt tên gì cả” cho khu vực đáng lẽ phải đặt tên là Little Saigon. Một điểm đáng chú ý là tại sao Sam Liccardo phải kêu đích danh, Lê Văn Hướng mới lên diễn đàn? Chính Lê Văn Hướng cũng biết đây là một hành vi phạm pháp, nên ngập ngừng. Tại sao Liccardo lại phải kêu Lê Văn Hướng? Do sự xúi dục hay năn nỉ, hoặc hứa hẹn quyền lợi nào đó từ Madison Nguyễn, vì chính mắt kẻ viết nhìn thấy Madison đã ghé tai Liccardo thì thầm một hồi trước khi Liccardo gọi tên Hướng. Liccardo biết hơn ai hết đây là tội ác. Madison chính là kẻ đạo diễn tội phạm này với mục đich loại bỏ tên Little Saigon.

Loại bỏ Madison Nguyễn ra khỏi Hội Đồng Thành Phố là một việc phải làm, y như người ta phải cắt bỏ một cái ung nhọt trên cơ thể chứ không phải vì tự ái, vì trả thù v.v… như những kẻ bưng bợ Madison vu khống.

Chúng ta thử tưởng tượng một thành phố được quản trị bởi những kẻ gian dối, những thủ đoạn bỉ ổi như vậy, thành phố này sẽ đi về đâu? Đó chính là lý do đích thực mà cộng đồng người Mỹ gốc Việt phải loại bỏ Madison Nguyễn để đem lại dân chủ và công bình cho thành phố San Jose . Vì thế, tôi mạnh dạn phát biểu: nếu không có gian lận, chúng ta sẽ thắng.

Madison dựa vào đâu để vùi dập cộng đồng Việt Nam ? Dựa vào quyền lực của Chuck Reed và tài phiệt, ngoài ra, còn một thế lực khác đứng sau lưng Madison khiến Madison phạm từ tội ác này đến sự gian dối nọ mà vẫn ngoan cố. Madison cũng như Chuck Reed đã quên rằng địa vị, chức tước của họ chỉ do cử tri cho, và duy nhất chỉ có cử tri mới làm được chuyện đó, các thế lực tài phiệt, các quyền lực mà Chuck Reed có, tiền bạc của tài phiệt không giúp gì cho Madison, chỉ có cử tri mới có quyền và có khả năng tạo địa vị dân cử, và cũng chính cử tri mới có quyền và có khả năng bãi nhiệm Madison. Cái quyền lực của Chuck Reed không cứu được Madison nên Chuck Reed phải đội mưa đi từng nhà để xin cử tri đừng bãi nhiệm Madison . Đừng nghĩ rằng một ông thị trưởng, 2 ông thị trưởng đến từng gia đình sẽ làm cử tri cảm động. Điều đó chỉ đúng khi sự van xin này có mục đích chính đáng, đằng này, bãi nhiệm Madison là làm sạch bộ mặt của thành phố mà chính Chuck Reed là kẻ đồng phạm với Madison thì dù có lạy van đi nữa, Chuck Reed cũng không làm cho ai xiêu lòng. Vì họ nhất quyết đem lại dân chủ và sự trong sáng cho thành phố.

Tuần này, báo SJMN đã cho chúng ta thấy Madison đã quyên được một số tiền gấp 2 lần UBBN, nhưng họ cũng cho biết hầu hết số tiền này đều do tài phiệt ở ngoài San Jose, ngoài Bắc California cung cấp. Còn UBBN được từng đồng hương đóng góp. Bao nhiêu cuộc gây quỹ của Madison Nguyễn đều không có bộ mặt đồng hương của Madison, không có cử tri, và không bao giờ quy tụ được hơn 100 người, ngoại trừ một trường hợp duy nhất tại The Plant. Kết quả những cuộc quyên góp này đều được báo cáo là rất ít, thế thì Madison Nguyễn “quyên tiền” ai và ở đâu? Đừng để thế lực đen tối đằng sau Madison lợi dụng Madison để hại chúng ta, hại thành phố chúng ta đang sống. Phải loại trừ Madison.

Madison ngày càng lún sâu vào con đường bạo lực, vi phạm luật pháp, phản bội cộng đồng, chắc chắn sẽ thua.

Kiêm Ái


bịnh BỤT NHÀ KHÔNG THIÊNG - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Sau ngày 30-4-1975, tôi bị giải ngũ không chứng chỉ. Xin nhớ cho là bị giải ngũ chứ không phải được giải ngũ. Mà đã gọi là giải ngũ không chứng chỉ thì chỉ có nước đi ăn mày sớm. Thế mới đau. Nhà tôi ở khu Tân Cảng ( New Port ) nằm trên xa lộ Biên Hòa, cửa ngõ vào Saigon. Bên cạnh là một quán cà phê giải khát. Mấy ngày đầu lúc chưa vào học trường Cải Tạo, chẳng biết làm gì cho hết buổi, tôi chỉ còn nước sang trụ tại quán, ngồi uống cà phê, hút thuốc lá vặt để giết thì giờ. Cũng có cái hay là tọa ở đây cũng không hẳn là vô ích, có thể nhìn được khối chuyện thiên hạ sư vui đáo để, và biết được cũng không ít việc hay vặt vãnh ở trên đời. Ở đây mọi chuyện thượng vàng hạ cám mặc dầu nhiều khi chẳng thèm nhìn nó cũng ập vào mắt, không muốn nghe nó cũng cứ chui tọt vào tai và nằm lỳ trong đó không chịu ra nữa. Thế mới phiền.

Một buổi sáng sớm đầu tháng Năm, tôi vừa đặt đít xuống ngồi vào cái bàn ở trong góc quán nhìn ra thì cũng có 3 tên bộ đội nhóc ùa vào kéo ghế ngồi. Tôi biết chúng từ căn cứ Quận Vận cũ bên kia đường của QLVNCH bỏ lại kéo qua. Bọn lính xâm lược rất khoái uống cà phê phin của miền Nam mà chúng gọi là cà phê cái-nồi-ngồi-trên-cái-cốc. Mỗi đứa kêu một phin và ngồi đợi. Vẫn lại những chuyện bốc phét cũ rích phun ra từ những cái “đít vịt” của bọn chính trị viên đơn vị, chúng đem ra tán nhảm với nhau để lên mặt với dân miền Nam. Chẳng hạn ở Thái Bình cũng có mỏ dầu, dân chúng ngoài đó cứ đem thùng ra các giếng dầu mà múc đem về thắp đèn thoải mái. Hoặc, ở ngoài Bắc nhà nào cũng có TiVi chạy đầy đường. Hoặc, trẻ con ngoài đó cà lem ăn không hết phải đem phơi khô để dành v.v. Trong có vài ba ngày trời tai tôi nghe những câu chuyện đại loại như thế có lẽ đến cả chục lần. Uống xong chầu cà phê chúng đứng dậy bỏ đi tỉnh bơ -dĩ nhiên là quên trả tiền- và để lại trên mặt bàn một tờ báo Nhân Dân. Chúng đã ra đến ngoài đường. Chị chủ quán thật thà lượm tờ báo rượt theo bọn lính, nói:

- Mấy chú bỏ quên tờ báo.

- Cho chị để gói hàng đấy. Báo toàn nói nhảm đọc cái đéo gì mà đọc (nguyên văn).

Chị chủ quán chưng hửng, cầm tờ báo trở lại để dùng vào việc gói đồ hay làm những việc gì khác nữa sau này với tờ báo tôi cũng chẳng biết. Cái thói quen ăn bửa uống chạy của bọn bộ đội trong khu vực lúc đó chẳng ai lạ gì. Kẻ thắng trận mà. Và còn cái nạn ăn cắp chó làm thịt trong xóm tôi ở thì ôi thôi xẩy ra hà rầm. Con chó berger Đức của tôi thả trong sân chỉ không đầy tuần lễ là bị mất tích rồi. Hiện tượng Saigon mất chó lan tràn đến độ bài hát Nối Vòng Tay Lớn của tên nhạc sĩ phản chiến Trịnh Công Sơn đã được nhái lại cùng khắp: Từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau, tay kia cầm sợi giây để bắt con cầy …. Con nít Saigòn hễ trông thấy bọn bộ đội đi ngoài đường là ở trong nhà đóng cửa lại hát chõ ra để chọc chơi.

Lúc đó tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao bọn cán binh CS lại dám cho rằng tờ báo của đảng của chúng lại viết nhảm nhí. Thời gian ở trong tù tôi thường được đọc các tờ báo của CS như tờ Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, và Saigon Giải Phóng. Đọc mấy tờ báo này tôi mới nghiệm ra rằng bọn cán binh CS mà tôi gặp tại quán cà phê của người hàng xóm nói đúng. Báo chí CS chẳng có cái gì đáng đọc cả. Đói con mắt thì đọc chơi thôi, cho đỡ buồn. Tin tức thì nghèo nàn. Bình luận thì một chiều và nhạt như nước ốc. Đến bọn bộ đội mà còn chê thì làm sao những người lính miền Nam như chúng tôi đọc nổi. Ở miền Nam trước đó chỉ có tờ Tiền Tuyến là tờ báo “quốc doanh” nhưng tờ Tiền Tuyến cũng không đến nỗi quá nghèo nàn về nội dung và khô khan như các tờ báo của CS. Căn cứ từ câu trả lời của tên bộ đội và cách thức hắn chỉ cho chị chủ quán xử lý tờ báo mà hắn bỏ lại, tôi đã có thể rút ra được một hệ luận không sai là tờ báo đã chẳng ra “cái đéo” gì (không phải tiếng của tôi), thì người làm ra các tờ báo đó tất nhiên cũng chẳng là cái đếch gì cả. Bọn nhà báo CS cũng chỉ đáng dùng để gói đồ hay tệ hơn nữa, chùi đít mà thôi. Mối liên hệ giữa một tờ báo CS và người biên tập rõ ràng là một thứ liên hệ nhân quả: tel père tel fìls, hay telle marmite tel couvert (cha nào con nấy, hay nồi nào vung ấy). Chúa cũng đã dậy cây xấu không thể sinh ra trái tốt được kia mà. Kết luận như thế hẳn không sai logic nhưng lại đụng chạm đến nhiều người trong đó có ông Bùi Tín, cựu phó tổng biên tập của tờ báo Nhân Dân. Mà quả thật người viết cũng đang muốn nói đến ông ta đây.

Cách đây ít bữa tôi có rà qua một lượt mấy trang web quen thuộc, bắt gặp một bài viết trình bầy tóm tắt các ý tưởng ông nhà báo Bùi Tín trả lời báo chí nhân ngày 30-4 sắp tới. Chủ nhân của trang web giới thiệu ông Bùi Tín khá trịnh trọng và nêu bật các ý mà ông Bùi Tín muốn nói. Xưa nay, việc ông Bùi Tín bầy tỏ quan điểm thì nhiều lắm, nhưng lần này có khác, ngoài những điều ông tố khổ lũ CS trong nước, và lời cuối cùng như thường lệ, ông kêu gọi tuổi trẻ tập suy tư bằng cái đầu tỉnh táo của chính mình, ông đặc biệt nhấn mạnh một điểm quan trọng khi nói: Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người nghe rõ: đất nước Việt nam ta sau ngày 30-4-1975 không hề được giải phóng, cũng không hề được thống nhất. Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ đây là lần thứ nhất ông Bùi Tín mạnh miệng phủ nhận việc VGCS miền Bắc xâm lăng mà chúng vẫn rêu rao là giải phóng miền Nam. Câu tuyên bố này tôi nghĩ chắc chắn càng củng cố thêm khẳng định mới đây của nhà văn nhà báo Trần Phong Vũ trong nhóm Diễn Đàn Giáo Dân khuynh hướng Việt Tân cho rằng Bùi Tín đã hoàn toàn phản tỉnh. Tôi còn tin rằng có nhiều chính khứa chạy rông ở hải ngoại này cũng nghĩ như ông Trần Phong Vũ. Nhưng việc Bùi Tín có thật sự phản tỉnh hay không không thể chỉ dựa vào mấy bài viết nhăng viết cuội hoặc mấy câu tuyên bố ẫm ờ nửa chừng xuân của ông ta thôi là đủ, mà cần phải căn cứ trên suốt cái quá trình gọi là phản tỉnh của ông ta mà đánh giá mới được.

Hãy nghe lời ông Bùi Tín đi, tư duy bằng cái đầu tỉnh táo của mình đi. Không biết bà Dương Thu Hương có tư duy bằng cái đầu tỉnh táo của bà không, nhưng khi Dương Thu Hương mới đi được nửa đường vào miền Nam đã phải quị sụp xuống bên lề đường khóc rống lên mà rằng: bịp, bịp, một trò bịp bợm vĩ đại. Trong lúc đó theo như Bùi Tín viết, Tín đang vênh vang nạt nộ tên hàng tướng Dương Văn Minh tại dinh Độc Lập: Các anh còn gì nữa đâu mà đòi bàn giao! Xét về đủ mọi mặt: địa vị xã hội, căn bản đào tạo, phạm vi giao tiếp, kinh nghiệm trường đời v.v. thì phải nói Bùi Tín hơn hẳn Dương Thu Hương một bậc. Thế mà Dương Thu Hương chỉ chợt nhìn đã sáng mắt nhìn ra, trong khi Bùi Tín có mắt mà vẫn cứ như mù. Ngay từ ngày 30-4-75 không phải chỉ có Dương Thu Hương, mà hầu hết nhân dân miền Bắc đã biết suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của mình thì anh nhà báo Bùi Tín vẫn mải mê tư duy bằng cái đầu của người khác. Thật tội nghiệp. So với Dương Thu Hương và những người dân bình thường, Bùi Tín quả là anh chàng có cái đầu lừa: rất chậm hiểu.

Tháng 9-1990, Bùi Tín thoát sang Paris và xin tỵ nạn chính trị tại đây. Cũng không phải Bùi Tín đã nuôi dưỡng tinh thần phản tỉnh từ ngày đó. Ở Paris, Bùi Tín viết 2 cuốn sách chẳng mang một biểu hiện phản tỉnh nào cả, mà trái lại, sặc mùi lưu manh CS. Bùi Tín vẫn một mực bênh vực chính sách dã man vô nhân đạo của bọn chiếm đóng đối với người dân miền Nam như sau:

- Chẳng phải trong số trên dưới một triệu gọi là ngụy quân, ngụy quyền thì số bị đi cải tạo dài hạn chỉ bao gồm trên mười vạn người, nghĩa là chừng 1/10 còn 9/10 đã được hưởng quyền công dân ngay từ đầu rồi là gì? chằng phải đã có có ông chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh tham gia Mặt trận tổ quốc thành phố Hồ Chí Minh, ông Nguyễn Xuân Oánh quyền thủ tướng cũ, được bầu làm đại biểu quốc hội rồi là gì? (Hoa Xuyên Tuyết, trang 88)

Bùi Tín cũng còn miệt thị QLVNCH tàn nhẫn lắm:

- Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có những khó khăn ở ngay sau sự ra đời và phát triển của nó. Nó được chính quyền thực dân Pháp lập nên. Được người Pháp tổ chức và huấn luyện. Các sĩ quan cao cấp nhất hầu hết học ở trường quân sự của thực dân Pháp. Các tướng Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Văn Hinh, Trần Văn Đôn, Dương Văn Minh, Phạm Văn Phú, Đỗ Cao Trí, Ngô Quang Trưởng, Đỗ Mậu đều thế cả. Trước nhân dân cả nước Việt Nam, trước dư luận quốc tế quả thật là có nhiều khó khăn khi muốn dành cho quân đội ấy những chữ yêu nước, chính nghĩa. Khác hẳn với quân đội nhân dân Việt Nam. (Mây Mù Thế Kỷ, trang 32)

Và Bùi Tín còn nhắm mắt trốn chạy sự thực khi viết:

- Ở trong nước, đồng bào ta kể cả những người từng sống trong chế độ Sài gòn cũ cũng không nuối tiếc và hy vọng gì về những người quốc gia ở nước ngoài vì họ không tác động có hiệu quả đối với đất nước. Trong khi phần đông thì họ chỉ cổ vũ hận thù, và một thời gian còn có không ít những người chủ trương dùng bạo lực. (Mây Mù Thế Kỷ, trang 54). Hoặc:

Về lá cờ Vàng 3 Sọc đỏ, Bùi Tín không bao giờ công nhận nó mà còn ác ý xuyên tạc:

- về lá cờ vàng ba sọc đỏ, nó được dựng lên dưới thời thực dân Pháp, dưới lá cờ ấy biết bao nhiêu người chết oan uổng. Mẹ tôi đã bị quân đội lính Pháp bắn chết. Hàng chục vạn người bị chết trong những cuộc càn quét của quân Pháp và lực lượng do Pháp xây dựng. Rồi sau này là những đợt tố cộng, diệt cộng thực chất là giết những người yêu nước ở miền Nam. (Mây Mù Thế Kỷ, trang 55)

Lại còn nói láo không ngượng miệng thế này:

- Cho đến nay, ngay một số người Việt quốc gia đã nghĩ đến một lá cờ khác. Họ không công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ là quốc kỳ nữa. Với lý do nó tiêu biểu cho một thời kỳ, một chế độ tham những do thực dân ngoại quốc dựng lên. Một số người quốc gia còn nói với tôi là không thể chấp nhận cờ vàng ba sọc đỏ vì nó đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận, bất lực trong cuộc chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay Cộng sản đến nỗi họ phải bỏ nước ra đi …. …. Tôi thấy lá cờ đỏ sao vàng đã có một thời kỳ oanh liệt, đó là thời kỳ khởi nghĩa cách mạng tháng 8 năm 1945, thời kỳ kháng chiến chống Pháp cả trước đó còn tiêu biểu cho cuộc khởi nghĩa Nam Bộ năm 1940, nó có cả một quá trình lịch sử hào hùng, và đi cùng với nó là bài quốc ca có tựa đề là Tiếng Quân Ca. Nhiều người cho rằng cần phải giữ cờ đỏ sao vàng vì nó tiêu biểu cho một thời kỳ lịch sử được quốc hội của nướcViệt Nam chấp nhận, được công nhận ở Liên Hiệp Quốc. Là lá cờ chính thức làm lễ chào cờ khi đón các vị nguyên thủ quốc gia, còn thay mặt đất nước Việt Nam trên trường quốc tế. (Mây Mù Thế Kỷ, trang 56).

Với những luận liệu láo xược và đầy định kiến như trên thì ai dám bảo rằng Bùi Tín đã phản tỉnh, có chăng là bọn làm tay sai cho CS. Rõ ràng Bùi Tín xin tị nạn tại Pháp là một thứ ngụy tị nạn với một mission nào đó chứ chẳng phải là tị nạn thiệt. Theo dư luận đồn thổi thì Tín có sứ mệnh thổi tên tướng hèn Võ Nguyên Giáp lên làm minh chủ nhưng bất thành, vì tên tướng già nhát và hèn quá. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận rằng hiện nay Bùi Tín đã bớt hung hăng con bọ xít đi một chút rồi. Điều này cũng dễ hiểu thôi. VGCS ngày nay đã hiện nguyên hình là bọn buôn dân bán nước nên Bùi Tín còn mặt mũi nào mà huênh hoang được nữa. Phải mất 33 năm trời từ ngày 30-4-1975, và 18 năm từ ngày đào tị sang Paris, Bùi Tín mới bớt cái thói lưu manh CS được phần nào. Cái tư tưởng cấp tiến nhất của Bùi Tín như vừa nói trên nhân dịp 30-4 năm nay là ông ta đã dám công khai phủ nhận việc “giải phóng” miền Nam của đảng VGCS. Tuy không nói trắng ra nhưng người ta hiểu ông muốn nói đó là một cuộc xâm lược. Nếu đã thừa nhận việc “giải phóng” miền Nam là một cuộc xâm lược thì hệ quả tất yếu phải đặt ra là kẻ xâm lược phải bị trừng trị và quốc gia bị xâm lăng phải được lấy lại chủ quyền. Nói không úp mở là đảng VGCS phạm tội ác xâm lược, hơn nữa còn là một đảng bán nước thì đảng đó không còn xứng đáng tồn tại. Nó phải bị dẹp bỏ. Và chế độ miền Nam cho dù là một nền dân chủ chưa hoàn thiện nhưng không đáng bị tiêu diệt, nó phải được phục hồi và tồn tại. Đó là công lý, cũng là công pháp. Thế nhưng tôi tin rằng dù Bùi Tín hay bất cứ một tên VGCS nào phản tỉnh hay không phản tỉnh cũng thế, chẳng bao giờ dám đi đến căn bản lý luận đó để giải quyết rốt ráo vấn đề của đất nước. Vì thế như trên chúng tôi đã nói, nếu chỉ căn cứ và những lời tuyên bố phét lác mà kết luận rằng Bùi Tín đã hoàn toàn phản tỉnh thì thật là ngây thơ và sai lầm hết sức. Bùi Tín thực tế chỉ là một tên phản tỉnh cuội.

Tại sao Bùi Tín lại phản tỉnh cuội, nghĩa là không dám công khai đòi hỏi giải tán đảng CS của y? Có 2 lý do: lý do quyền lợi và lý do chính tri. Thứ nhất, quyền lợi: Nếu đảng CS bị kết án và phải giải tán thì chính bản thân những kẻ lãnh đạo đảng tùy theo chức vụ như Bùi Tín cũng sẽ trở thành tội phạm: tội tham gia cướp nước và bán nước. Mấy chục năm trời theo đảng, bao nhiêu công lao dù là công lao hão huyền như đuổi Pháp, đánh Mỹ v.v. cũng sẽ bị mất sạch, mất trắng. Chẳng có tên CS nào chịu cam tâm như thế cả. Vì thế tôi dám lấy cái cái đầu tỉnh táo của mình bảo đảm rằng chẳng có tên VGCS nào dám đứng ra kêu gọi giải tán đảng của chúng. Thứ hai, cái lý do rất thầm kín đầy tính lưu manh CS này chỉ nằm sâu trong cái đầu có sạn của những tên CS mà không bao giờ chúng dám nói ra. Đó là vấn đề chính trị, nhưng chỉ cần tinh ý một tí thôi thì sẽ thấy ngay. Như chúng ta đã thấy, bọn CS phản tỉnh như Bùi Tín không bao giờ đòi giải tán đảng CS mà chỉ đòi hỏi phải đa nguyên đa đảng. Đa đảng tức là một chế độ mà trong đó pháp luật bảo đảm cho tất cả mọi đảng phái đều phải được sinh hoạt bình đẳng. Sự chuyển hóa một cách hòa bình từ độc tài độc đảng sang dân chủ đa đảng là một lý tưởng ai mà không mơ ước. Cái cốt lõi thầm kín trong mưu đồ của bọn CS phản tỉnh là khi đã có đa đảng rồi thì không ai có quyền cấm đảng CS hoạt động được. Lúc đó tên đảng có thể sẽ thay đổi nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng là cơ cấu tổ chức, nhân sự cùng là tiền bạc tài sản của đảng vẫn còn y nguyên. Có thể gọi đó là một đảng CS phi CS. Bọn cán bộ già nua hoặc đã chết, hoặc sẽ lui về hưởng già. Các tội ăn cướp, tội bán nước của chúng sẽ không còn bị truy cứu nữa. Trong tình hình mới, bọn CS phản tỉnh chắc chắn sẽ buông những đồng minh giai đoạn phe QG của chúng trong lúc còn tranh đấu. Chúng và đại đa số cán bộ không phản tỉnh dù sao cũng đã từng là đồng chí, hai bên sẽ lại bắt tay hợp tác với nhau trong cùng một tổ chức. Với khả năng tiền bạc dư thừa, phương tiện dồi dào, nhân sự đầy dẫy trong tay, bất cứ ai muốn thi đua tranh cử với chúng, chúng vẫn chẳng ngại. Nếu cần chúng có thể đẻ ra hàng chục, hàng trăm đảng ngoại vi để tranh với các đảng không CS để xem ai sẽ thắng ai. Rốt cuộc, quốc hội là chúng, tòa án là chúng, chính phủ cũng vẫn là chúng. Lương tâm thế giới, nhất là chính quyền Hoa Kỳ sẽ không còn bị cắn rứt nữa, vì VN đã có dân chủ rồi, nhưng lại là thứ dân chủ cuội, vì bon tư bản xanh tư bản đỏ vẫn tiếp tục ôm nhau nhẩy đầm trên lưng người dân nghèo VN khốn khổ. Thay đổi cái nỗi gì? Như Obama, ít ra cũng còn đổi được từ trắng ra đen. Đa nguyên đa đảng lúc đó mới thấy rõ chỉ là một chiêu bài giai đoạn của bọn CS phản tỉnh cuội, cũng giống như Mặt Trận Liên Việt hồi năm 1946 hay cái mồi Chính phủ Liên Hiệp 3 thành phần năm 1975 vậy. Nếu không biết sớm mà để đến bấy giờ mới biết thì đã quá muộn rồi. Sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, VGCS sẽ tự động cho đa đảng cho mà xem. Yên chí lớn đi, mấy nhà anh cuội chả nên tranh đấu làm gì cho tốn sức. Tôi đã có nhiều dịp nói chuyện trực tiếp với anh Nguyễn Chính Kết, một nhân vật lãnh đạo nòng cốt của khối 8406 ở hải ngoại. Anh xác nhận quan điểm của anh là trong lúc này cần phải bắt tay với bất cứ cá nhân hay đoàn thể nào miễn là họ chống cộng. Thì ra lại là học mót cái sách “mèo trắng mèo đen” của tên chệt Đặng Tiểu Bình. Chính trị không đơn giản đến thế chứ? Thật là nguy hiểm. Đó là một thứ phiêu lưu chính trị. Người ta ít ai chịu học những bài học của quá khứ.

Điều đáng tiếc là những bài viết, những câu tuyên bố bịp bợm của bọn phản tỉnh cuội như Bùi Tín lại được một số truyền thông, báo chí tị nạn đón nhận một cách nồng nhiệt. Hãy đọc kỹ đi, những bài viết tố cộng của Bùi Tín thường cũng chỉ là nhai lại những thông tin cũ rích ở trong nước. Nhiều tờ báo trong nước cũng dám chống cộng kiểu đó như Bùi Tín không thấy sao? Những nhận định phê bình về những nhân vật lãnh đạo đảng của Bùi Tín gay gắt lắm cũng không qua được mức gọi là “phải đạo” được đảng cho phép. Xét về trình độ văn hóa, trí thức, địa vị, chuyên môn nghề nghiệp, phạm vi giao tiếp, kinh nghiệm cùng là hiểu biết về CS, Bùi Tín còn thua xa rất nhiều sĩ quan QLVNCH hoặc nhiều nhà văn nhà báo của chúng ta ở hải ngoại này. Thế mà không hiểu sao những tài năng của chúng ta không được xem trọng, trong khi Bùi Tín lại được một số truyền thông tỵ nạn coi như một nhân vật chống cộng số một. Các bài biết của Bùi Tín được kể như khuôn vàng thước ngọc, định hướng cho công cuộc chống cộng ở hải ngoại này.

Cái não trạng “Bụt nhà không thiêng” của mấy bà già nhà quê này rõ ràng là một căn bịnh nguy hiểm. Ở trong nước, các cô gái chê lấy chồng nội mà chỉ khoái đàn ông Chệt, Hàn. Sự thể đã làm tan nát biết bao đời hoa, đổ vỡ biết bao gia đình. Mua hàng thì phải là hàng ngoại cơ, hàng nội người ta ngó bằng nửa con mắt. Toàn là cái bịnh bụt-nhà-không-thiêng cả. Nói vậy nhưng cũng không thể trách người dân trong nước được, vì đó là chủ trương buôn dân bán nước rất thâm độc của VGCS. Nhưng còn ở hải ngoại này, trải qua mấy chục năm rồi thế mà cái bịnh nguy hiểm này vẫn còn tồn tại trong giới truyền thông báo chí của ta thì thật là đáng buồn và đáng sợ. Những tư tưởng yêu nước thì không truyền bá, những bài viết vạch trần âm mưu và tội ác của VGCS lại không phổ biến, một số trong giới truyền thông tị nạn chỉ thích nhồi nhét vào đầu óc quần chúng luận điệu đầu hàng bịp bợm của bọn dân chủ cuội, phản tỉnh lèo thì thử hỏi tránh làm sao được cái cộng đồng tị nạn này không bị nhuộm đỏ có ngày. Chuyện thiệt đấy chứ chẳng chơi. Đừng coi thường kẻo rồi lại hối không kịp.

Duyên Lãng Hà Tiến Nhất


Ủng Hộ Bãi Nhiệm Madison Nguyễn - Frank Nguyen


Frank Nguyen

1. Ai đã qua mặt cộng đồng người Việt tại SJ, lén lút vận động cái tên Vietnam Town Business District với RDA ???

2. Ai đã hống hách dạy bài học dân chủ cho cộng đồng người Việt SJ tại Thư Viện Tully ngày 15/8/2007 ??? Sau đó tỏ quyền uy ra lệnh cho RDA của thành phố gởi survey chỉ có những người trong bán kính 1000 ft mới được cho ý kiến về cái tên cho Khu Thương Mại VN, mặc dù CD đã đưa ra gần 2000 petitions ủng hộ tên Little Saigon ngay trong buổi họp 15/8/2007 ???

Nhưng cuối cùng, ai chà đạp dân chủ bằng cách lạm quyền vứt kết quả của RDA Survey trong đó tên Little Saigon về hạng nhất ???

Ai ma giáo đưa ra chiêu bài tên thỏa thuận (compromised name) Saigon Business District, cái tên đứng chót trong RDA Survey, nói láo có 15 hội đoàn với hàng ngàn hội viên ủng hộ tên này (khi thực chất đó chỉ là 15 cá nhân), qua đó vận động HDTP biểu quyết SBD thắng với tỉ số 8/3 ???

3. Ai lừa gạt Phó Thị Trưởng Dave Cortese, cho những dữ kiện sai lạc để vận động sự ủng hộ của ông Phó Thị Trưởng này ???

4. Ai trong đêm City Hearing lạnh giá Nov. 20th, 2007, trơ trơ không đếm xỉa lời kêu nài của người đồng hương Việt, còn tàn nhẫn gạt ra 2 đề nghị chân thành của Nghị viên Kansen Chu và Oliverio yêu cầu để thêm thời gian xem xét lại vấn đề Little Saigon (Oliverio), hoặc cho tên Little Saigon treo bên ngoài Khu Thương mại, còn Saigon Business District ghi vào City Book (Kansen) ???

5. Ai bị Nghị viên Forest William vô tình tiết lộ đã vận động ông ta ủng hộ bà ta trong vấn đề tên gọi cho Khu Thương Mại VN ???. Sự vận động quá 50% túc số Nghị viên là một sự vi phạm Brown Act của tiểu bang California, đã khiến cộng đồng VN tại SJ phải khởi tố Madison và Hội Đồng TP. Theo Thông Cáo Báo Chí mới nhất của BĐD Cộng Đồng Bắc Cali, Vụ án Brown Act đang đi vào giai đoạn nóng bỏng: Madison và cựu nghị viên Forrest William sẽ chính thức bị hỏi cung trong những ngày kế tiếp???

6. Ai miệt thị đồng hương, những người công dân Việt-Mỹ quan tâm đến vấn đề của CD VN là những kẻ có thì giờ rãnh rỗi ???. Ai chọn vị trí chỉ đại diện cho người làm 2,3 jobs, người giàu có như ông BS Ngãi, ông đại gia Tăng Lâp, ông bánh mì thịt nguội Henry Hướng Lê, khi Madison Nguyễn chỉ được bầu lên bằng chính lá phiếu của cử tri Việt Quận 7 ???

7. Ai tàn nhẫn đứng trên lầu 18 của City Hall, nhìn xuống đồng hương đi tuần hành đưa tiếng nói và nguyện vọng chính đáng của mình đến với HDTP, và buông lời khinh thị đó chỉ là gánh xiệc hay thâm độc hơn, trò hề chính trị (political clowns/crowd) ???

8. Ai âm mưu đưa tên Little Saigon ra cho toàn thể TP SJ vote, với mục đích làm tốn kém ngân quỹ TP,mượn tay cư dân các sắc tộc khác tại SJ giết tên Little Saigon, và sâu xa hơn nữa là khiến mainstream của TP SJ chán ghét người VN thiều số ???

9. Ai đã chối bỏ lập trường tỵ nạn chạy trốn cs dã man khi tuyên bố chống lại tên Little Saigon vì âm hưởng chống cộng của nó ???

10. Ai đã nói dối một cách trơ trẽn trước mặt truyền thông báo chí Việt lẫn Mỹ, là tôi không bao giờ nói điều đó (cư dân 1000ft mới có quyền có ý kiến về cái tên) và đã bị Luật sư Nguyễn Tâm, luật sư Đỗ Văn Quang Minh phanh phui sự dối trá đó ???

11. Ai đã và đang giúp thực hiện âm mưu thâm độc của những thế lực đen tối nhằm chia rẽ, phá nát CD người Việt hải ngoại với chính sách Dùng người Việt đánh người Việt, qua sự hình thành Nhóm Our Voice, Nhóm Quan Tâm Cộng Đồng, Nhóm Tiếng Nói Cử Tri Khu Vực 7. Những Nhóm này trước sau chỉ đi từ các ông (Our Voice: Henry Huong Le & Hoàng Thế Dân), Nhóm Quan Tâm CD (BS Ngãi), Tiếng Nói Khu Vực 7 (Hoàng thế Dân, Uông tiến Thắng, Charlie Lý), Nhóm truyền thông uốn lưỡi và bẻ gãy ngòi bút vì $$$ (Phạm Lễ, Cao Sơn, Vũ Bình Nghi, Đỗ Vẫn Trọn, Đài Phát thanh Quê Hương với Đoan Trang, Nguyên Khôi). Những cá nhân này trước sau như một dùng thủ thuật 'Ngậm máu phun người", chửi rủa và đưa ra những tin tức thất thiệt nhắm vào những cá nhân đang đứng đầu sóng ngọn gió tranh đấu cho dân chủ, cho lẽ phải và danh dự của CD Người Việt tỵ nạn chính trị tại SJ. Những kẻ này không đưa ra được một bằng chứng và những lý giải hợp lý để biện luận cho những sai trái của Madison nguyễn, thay vào đó họ chỉ hèn hạ tung hỏa mù một cách vô tội vạ, nói những lời đạo đức giả, lương thiện 2 mặt để hướng dẫn sai lạc những người không nắm rõ vấn đề trong câu chuyện Madison Nguyen chà đạp người cộng đồng của mình trong biến cố tên gọi Little Saigon. Họ và ngay cả Madison Nguyen đã không bao giờ dám chấp nhận Hội luận một cách công khai và dân chủ với UBBN và những người ủng hộ tên Little Saigon ???

12. Ai đã cấu kết với ông đại gia bánh mì thịt nguội Henry Hướng Lê, giúp đưa vào Nghị Trình của TP văn kiện giả mạo 92 chữ ký, nhằm gạt bỏ tên Little Saigon một cách vĩnh viễn???

13. Ai đến bước đường cùng phải ký vào Bản Ký Kết TP chấp nhận tạm thời tên Little Saigon, vẫn cố chấp chối bỏ chữ ký chưa ráo mực của mình, tuyên bố với SJMN, là tôi vẫn thích tên Saigon Business District hơn ???

14. Ai âm mưu cùng với Vũ Đức Vượng, toan tính gạt bỏ Nghị Quyết Cờ Vàng năm 2005 ???. Ai đồng lòng đạo diễn cho cha của mình phải nói dối với đồng hương về Lá Cờ Vàng mang theo trên đường vượt biển, giả mạo Giấy Chứng Chỉ Giãi Ngũ của QDVNCH ???

15. Ai nhập nhằng một cách cố ý, đưa tên 2 Tân Giám sát viên Quận Hạt, Dave Cortese và George Shirakawa, vào danh sách ủng hộ mình và bị 2 vị này phanh phui trên báo SJMN (George) và thông báo cho CD biết (Dave qua email gởi đến CD) ???

16. Và sau hết, Ngũ Đại Nhân Bang bao quanh Madison là những ai ???

*** BS Nguyễn Xuân Ngãi: người chuyên lobby cho csVN vào PNTR, vào chân Hội Đồng thường trực Bảo an Liên Hiệp Quốc, người thành lập Đảng Dân Chủ Cuội trong vòng kiểm soát của Nhà Nước csVN, nhằm thu hút nhân tài và những cá nhân có lòng tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền tại hải ngoại và quốc nội, đi vào "mê lộ" do csVN cài đặt và cho phép.

*** Đại gia Tăng Lập: chủ đầu tư Dự án Vietnam Town, người thu $$$ deposits của hàng trăm buyers lên đến vài chục triệu Mỹ Kim, nhiều lần hứa hoàn thành dự án cuối năm 2006, nhưng hơn 2 năm nay cũng chỉ mới xây được cái nền móng.

*** Đại gia bánh mì thịt nguội Henry Hướng Lê: giả mạo danh sách 92 chữ ký của các chủ nhân thương mại, đưa vào Buổi Điều Trần Thành Phố March 2nd, 2008 với hàng ngàn người Việt trong đêm lạnh giá tha thiết với tên gọi Little Saigon, với ý đồ bất chánh giết chết tên Little Saigon một cách vĩnh viễn. Ông này đang bị khởi tố bởi Luật sư Đỗ Văn Quang Minh, đại diện các thương gia bị "cầm nhầm tên".

Hai đại gia Tăng Lập và Henry Hướng Lê là 2 cá nhân đang có những dự án làm ăn to lớn tại VN.

BS Ngãi, người chỉ tha thiết chen chân vào Quốc Hội VN, chưa bao giờ có một đóng góp gì cho CD Việt tại SJ, nhưng lại được Madison ưu ái giao cho dự án to lớn Vườn Văn Hóa Việt với kinh phí lên hàng chục triệu Mỹ kim. BS Ngãi là chủ tịch và Henry Hướng Lê là chủ tịch và phó chủ tịch Vườn Văn Hóa Việt đã nhận ít nhất là $500 ngàn từ Madison (tiền của tax payers) và họ cũng đã làm nhiều fund raisings quyên tiền của đồng hương tại SJ. Ông Ngãi đã thú nhận trên Đài Phát thanh Quê Hương tiêu tốn gần 1 triệu Mỹ kim nhưng Vườn Văn Hóa Việt vẫn là miếng đất bỏ hoang.

Cũng như ông Tăng Lập, suốt 2 năm nay, ông Ngãi cũng đưa ra những hứa hẹn khởi công Vườn Văn Hóa, nhưng cuối cùng chỉ là lời hứa cuội. Dư luận cộng đồng người Việt tại SJ liên tiếp đặt câu hỏi về vấn đề Vườn Văn Hóa Việt, yêu cầu ông Ngãi bạch hóa và công bố những chi tiết chi thu tài chánh của dự án này. Tiếc thay, BS Ngãi vẫn lặng im như hến.

*** Hoàng Thế Dân (đảng viên cao cấp của Việt Tân): một đảng chính trị tại hải ngoại đang có "tham vọng kiss ass" csVN để được chia ghế tại Quốc Hội VN. Thành thật mà nói, tuy tham vọng này "hèn" thật, nhưng cũng có thể giải thích được trong tương quan chính trị hiện nay giữa hải ngoại và quốc nội VN. Nhưng, là một đảng chính trị được thành lập tại hải ngoại, thay vì dựa vào sức mạnh của các CD người Việt hải ngoại, họ chỉ quanh năm suốt tháng mưu mô "chôm chỉa credit" của CD để deal với csVN, với chính giới Mỹ. Có thể vì quá "hèn" và tự ti mặc cảm, ông Hoàng Thế Dân, đảng viên cao cấp Việt Tân, đã mù quáng đi theo sức mạnh của đồng minh Thị Trưởng Chuck Reed binh vực Nghị viên bất xứng Madison Nguyễn, đòi "vùi dập" cộng đồng bao gồm đa số đồng hương của mình. Ông Hoàng thế Dân chắc đã quên bài học lịch sử Hoa kỳ vì quyền lợi của HK, sẵn sàng phản bội đồng minh VNCH, bắt tay và bán đứng VNCH cho cs Bắc Việt.

*** Đoan Trang và Nguyên Khôi, chủ đài phát thanh Quê Hương, theo lời tố giác trong sách Thế Lực Đen của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, đã bị thế lực đen mua đứt từ lâu.

Một điều đáng nói là CD người Việt tại SJ trong lúc tranh đấu cho cái tên Little Saigon với Thị Trưởng Chuck Reed và nghị viên Madison Nguyễn, họ đã không hề đề cập và đụng chạm đến những cá nhân nêu trên. Ngược lại, Ngũ Nhân Bang đã liên tục tìm đủ mọi cách để "thọc gậy bánh xe", chống chọi và chửi bới, xỉ vả khối đại đa số đồng hương của mình đang tranh đấu với thành phố và Madison. Điều đáng lưu ý hơn nữa là những điều họ lên án đồng hương của mình: thiếu văn hóa, chống cộng quá khích, bất lương, tàn bạo, người già ăn hiếp không cho người trẻ tiến thân, v.v... và v.v... nghe cùng âm hưởng với báo chí công an csVN khi họ muốn chửi người Việt chống cộng tại hải ngoại.

Kính thưa quý vị đồng hương,

Chừng đó điều ôn lại và tóm tắt như trên, để giải thích Madison đã làm khủng hoảng niềm tin của cộng đồng người Việt Bắc Cali như thế nào. Thiết nghĩ, cư dân Quận 7 đang và sẽ hành xử chính đáng khi VOTE YES YES YES trong kỳ bầu cử bãi nhiệm Madison Nguyen ngày 3/3/2009 này.

Một cư dân Việt tại SJ, ủng hộ bãi nhiệm Madison Nguyễn.

Frank Nguyen


Tuesday, February 24, 2009

Cách Mạng và Phản Cách Mạng - Đỗ Thái Nhiên

Đỗ Thái Nhiên

Đảo chánh là một cuộc thay bậc đổi ngôi trên địa bàn tranh chấp quyền lực chính tri. Nhân cuộc tranh chấp này, nhà cầm quyền cũ bị lật đổ. Nhà cầm quyền mới được suy tôn. Cách mạng không phải là đảo chánh. Cách mạng bao gồm mọi suy nghĩ và hành động nhằm làm thay đổi đời sống của con người. Thay đổi ở đây phải là thay đổi theo hướng làm cho đời sống của xã hội loài người ngày càng trở nên ấm no hơn, công bằng hơn và Người hơn. Một cá nhân hoặc một tập thể tự nhận là những người phục vụ lý tưởng cách mạng. Thế nhưng, trong thực tế, công việc làm của họ đã đẩy xã hội loài người rơi xuống ngang tầm với hình thức sinh sống của một bầy động vật. Trong trường hợp này, cá nhân kia, tập thể kia hiển nhiên là những phần tử phản cách mạng.

Bây giờ, căn cứ vào ý niệm phổ quát về cách mạng và phản cách mạng như đã trình bày ở trên, chúng ta hãy nhìn vào hiện tình vận động của xã hội Hoa Kỳ và xã hội Việt Nam để có cơ hội nhận biết một cách tròn đầy và sinh động: sự chuyển động ngược chiều giữa cách mạng và phản cách mạng.

Xã hội Hoa Kỳ

Cách mạng là làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn. Ý dân là tiếng nói duy nhất có thẩm quyền xác định thế nào là tốt đẹp hơn. Cách mạng không thể không hành động theo ý dân. Cách mạng là xây dựng và bảo vệ dân chủ. Trong rất nhiều thập niên qua, nền dân chủ Hoa kỳ phải đối diện với hai dấu hỏi lớn: Một là: Phải chăng không xuất thận từ một gia đình quyền quý, một ngưới không thể trở thành tổng thống Hoa Kỳ? Hai là: Phải chăng người da màu, đặc biệt là người da đen, sẽ chẳng bao giờ có thể là tổng thống Hoa Kỳ? Câu trả lời nằm trong tiểu sử của tổng thống đắc cử Barrack Obama. Đồng thời nó cũng nằm trong kỳ bầu cử tổng thồng Hoa Kỳ 2008.

Tiểu sử của ông Barrack Obama

- Obama sanh ngày 04/Aug/1961 tại Honolulu, Hawai, con của ông Barrack Obama, Sr, công dân Kenya và bà Ann Dunham, một phụ nữ da trắng, cư dân của Wichita, Kansas, Hoa Kỳ.

Năm Obama lên 2 tuổi thì bố mẹ ly dị. Năm 1967 mẹ của Obama kết hôn với một người đàn ông Nam Dương. Từ đó Obama sống với mẹ và bố ghẻ để đi học tại Indonesia trong 04 năm. Năm 1971, Obama lên 10 tuổi, cậu bé này được gửi về Honolulu sống với ông bà ngoại cho đến ngày tốt nghiệp trung học năm 1979.

Rời trường trung học, Obama học đại học Occidental College tại Los Angeles. Sau đó nhập học đại học Columbia của New York. Năm 1983 Obama tốt nghiệp đại học Columbia với văn bằng cử nhân, chuyên ngành bang giao quốc tế. Các năm từ 1983 đến 1988, Obama đi làm việc kiếm tiền sinh sống tại New York và Chicago. Cuối năm 1988 Obama nhập học đại học Havard, ngành luật học. Năm 1991 tốt nghiệp tiến sĩ luật. Từ 1992-2004 dạy luật hiến pháp tại đại học Chicago. Từ 1996 đên 2004 thượng nghị sĩ tiểu bang Illinois. Tháng 11/2004 Obama đắc cử vào thượng nghị viện liên bang Hoa Kỳ. Tháng 11/2008 đắc cử tổng thống Hoa kỳ.

Cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ tháng 11/2008

Tháng 02/2007, Barrack Obama công bố ý định tranh cử chức vụ tổng thống Hoa Kỳ năm 2008.

Ngày 03/06/2008 Obama chiến thẳng nữ thượng nghị sĩ Hillary Clinton qua lần bầu cử sơ bộ để trở thành ứng viên đại diện của đảng Dân Chủ trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ 2008.

Ngày 04/11/2008 Obama chiến thắng thượng nghị sĩ Jonh McCain của đảng Cộng Hòa để trở thành tổng thống thứ 44 của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Về cử tri đoàn Obama có 364 phiếu, Jonh McCain chỉ 164 phiếu. Về bầu trực tiếp của người dân Obama chiếm 53%, Jonh McCain 46%.

Như vậy trên con đường đi vào Tòa Bạch Ốc, Obama phải vượt thắng hai nhân vật da trắng. Đó là thượng nghị sĩ Hillary Clinton (Đảng Dân Chủ) và thượng nghị sĩ Jonh McCain (Đảng Cộng Hòa)
Những suy nghĩ về văn hóa Mỹ và bầu cử Hoa Kỳ 2008.

Đầu thập niên 1960, xã hội Mỹ vẫn duy trì tập tục: người da đen phải ngồi các hàng ghế sau trên những phương tiện di chuyển công cộng. Trẻ em da đen phải đi học những trường dành riêng cho da đen. Giữa đen và trắng tuy cùng là công dân Mỹ nhưng trong sinh hoạt xã hội có tới một ngàn lẽ một cái riêng … Thế rồi chỉ già nửa thế kỷ sau đó, tai sao Obama một công dân da đen, lớn lên trong cảnh đời vất vả lại có thể được quần chúng Hoa Kỳ đẩy lên ngôi vị tổng thống với số lượng phiếu bầu làm cho cả thế giới choáng ngợp? Câu trả lời dẫn chúng ta đứng trước một cuộc cách mạng rất âm thầm và mềm dẽo nhưng rất dứt khoát và bền bỉ. Đó là cách mạng văn hóa. Hai cánh tay rắn chắc của cách mạng văn hóa là giáo dục và luật pháp. Giáo dục là phương pháp giải thích và thuyết phục con người thay đôi suy nghĩ và hành động sao cho đời người ngày một văn minh hơn, người hơn. Luật pháp là công cụ răn đe và trừng phạt những ai chống lại quyền làm người của mỗi người và mọi người. Đó là lý do giải thích tại sao nhiều thập niên qua guồng máy giáo dục của Hoa Kỳ - Giáo dục học đường cũng như giáo dục xã hội thông qua các loại truyền thông – đã không ngừng truyền bá tư tưởng chống mọi hình thức kỳ thị, đặc biệt là kỳ thị màu da. Đó còn là lý do giải thích tại sao hệ thống công lý hình sự Hoa Kỳ rất quan tâm đến các loại tội ác có nguồn gốc từ tâm lý kỳ thị, gọi chung là “Hate crime laws” . Sau rất nhiều thập niên chăm chỉ làm việc, giáo dục Hoa Kỳ và luật pháp Hoa Kỳ đã gặp nhau trong ngày văn hóa Mỹ thăng hoa, ngày 04/11/2008: lần đầu tiên nước Mỹ có một vị tổng thống da đen. Đây đích thực là một cuộc cách mạng văn hóa. Cách mạng văn hóa Mỹ không bạo lực và ầm ỉ như cách mạng văn hóa Mao Trạch Đông. Cách mạng văn hóa Mỹ diễn ra trong phòng đầu phiếu, diễn ra trong tuyệt đối hòa ái. Cách mạng văn hóa Hoa Kỳ là cách mạng do tâm phục. Tâm phục trong trường hợp này là người dân Hoa Kỳ tự nguyện phục tòng quyền làm người và quyền hoạt động bình đẳng của mọi chủng tộc sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ.

Từ cách mạng văn hóa 2008 tại Hoa kỳ, chúng ta hãy hướng mắt nhìn về quê hương Việt Nam.
Xã hội Việt Nam

Như đã trình bày ở trên, cách mạng là xây dựng một xã hội thuận lòng người, hợp ý dân. Cách mạng lá dân chủ hơn, nhân quyền hơn. Theo các chuẩn mực vừa nêu, chế độ Hà Nội ngày nay tại Việt Nam là một chế độ triệt để phản cách mạng. Thực vậy, sau đây là những bằng chứng phản cách mạng điển hình của CSVN:

1. Giáo dục phản cách mạng:

Ngày 14/11/2008 đài Á Châu Tự Do cho biết: tổ chức UNESCO vừa công bố báo cáo toàn cầu về giáo dục 2008. Báo cáo này cho thấy Việt Nam đứng thứ 79 trên tổng số 129 quốc gia, tức là tụt xuống 9 hạng so với năm 2007. Theo UNESCO, trong các năm tới giáo dục Việt Nam tiếp tục tụt hạng. Có hai lý do để Giáo dục Việt Nam tụt hạng:

Một là trong nhiều năm qua, hàng năm Việt Nam có khoảng một triệu học sinh cấp một không được đi học. Nhà cầm quyền CSVN vẫn ù lì trước vấn nạn này.

Hai là chương trình giáo dục của CSVN vẫn ngoi ngóp trong vũng lầy từ chưong. Nay học Marx, mai học Hồ. Từ chương đồng nghĩa với xa rời thực tế và nhàm chán. Thầy không muốn dạy. Trò không muốn học.

2. Luật pháp phản cách mạng:

Trong khoảng thời gian từ 1975 đến 1985 tất cả những người chống đối chế độ Hà Nội đều bị CSVN truy tố tội phản cách mạng. Sau này CSVN biến thể thành đảng của tư bản đỏ, một thể chế tham ô bậc nhất thế giới. Từ đó CSVN không còn tự nhận là “nhà nước cách mạng” nữa. Từ đó, những người đấu tranh cho tự do dân chủ bị CSVN truy tố đủ loại tội: nói xấu nhà nước, làm gián điệp, khủng bố, trốn thuế, lợi dụng quyền tự do dân chủ v.v…

Mặt khác, CSVN thường xuyên kêu gọi toàn dân chống tham nhũng. Thế nhưng những vụ đảng viên CS cướp nhà - đất của dân, những vụ tham ô lớn PMU18, vụ xa lộ Đông Tây Saigon ( PCI Nhật Bản), công ty Vedan thải chất độc xuống sông Thị Vải…tất cả chỉ là câu chuyện đầu voi đuôi chuột. Tệ hai hơn nữa nhà báo Nguyễn Việt Chiến bị phạt 2 năm tù giam chỉ vì đã giám tố cáo tham ô.

Luật pháp cộng với hệ thống tòa án của CS rõ ràng là đã hợp thành guồng máy pháp lý phản cách mạng.

3. Kinh tế phản cách mạng:

Tuyệt đa số nhân dân Việt Nam là nông dân. Hãy quan sát cung cách của CSVN trong việc chăm lo cơm áo cho nông dân, chúng ta sẽ biết được phẩm chất của guồng máy kinh tế Việt Nam.

Đầu tháng 03/2008 giữa lúc giá gạo thế giới tăng cao, CSVN ra lệnh ngưng xuất cảng gạo. Lý do: bảo đảm an ninh lương thực và kiềm chế lạm phát. Sự việc này làm cho hàng triệu tấn gạo tại đồng bằng sông Cửu Long bị ứ đọng, không bán được. Thêm vào đó, từ thượng tuần tháng 11/08 cho đến nay CSVN cho phép gao Kampuchia và gạo Thái Lan ùn ùn công khai kéo vào Việt Nam. Nông dân Việt Nam bị dè bẹp dưới khối gạo nội địa ế ẩm cộng với khối gạo thơm từ Thái và Kampuchia nhập vào. Đâu là cội nguồn của quyết định cấm xuất cảng gạo đi kèm với lệnh cho phép nhập cảng gạo? Cội nguồn kia nằm trong dự mưu tham ô của Hà Nội. Không còn nghi ngờ gì nữa: kinh tế nông nghiệp của CSVN là kinh tế phản cách mạng.

4. Chính trị phản cách mạng

Ngày 9/11/2008 trong một cuộc phỏng vấn dành cho đài BBC Luân Đôn, khi được hỏi về đòi hỏi dân chủ của người Việt Nam trong và ngoài nước, bà Tôn Nữ Thị Ninh trả lời: “Khát vọng dân chủ là của cả người dân thế giới, là xu thế của loài người … Một số người nhắc tới dân chủ để tạo sức ép hơn là vì mong muốn cái tốt đẹp cho người dân Việt Nam … Vấn đề khó là mổ sẻ thực tế cho sát hợp và nếu có đề xuất, phải khả thi”

Bà Tôn Nữ Thị Ninh nguyên là đại sứ Việt Nam tại Liên Minh Châu Âu,và là phó chủ nhiệm Ủy Ban Đối Ngoại quốc hội CSVN. Qua câu trả lời của Bà Tôn Nữ Thị Ninh công luận nhận biết CSVN không thể phủ nhận ước vọng dân chủ của loài người như một công lý hiển nhiên. Thế nhưng, CS độc tài và thể chế dân chủ như nước với lửa. Vì vậy, mỗi lần nhắc tới dân chủ, CSVN vội vàng tránh né dân chủ bằng các loại nghi vấn: Rằng liệu chừng có kẻ thù địch nào đó dùng dân chủ làm sức ép hay không? Rằng liệu chừng dân chủ có khả thi hay không? Nếu thực tâm muốn thỏa mãn ước vọng dân chủ của người dân, chế độ Hà Nội hãy mạnh dạn bắt tay vào công việc kiến tạo dân chủ bằng cách tức thời thực hiện luật pháp dân chủ đi kèm với giáo dục dân chủ. Giáo dục dân chủ bao gồm giáo dục học đường và giáo dục xã hội. Giáo dục xã hội hàm chứa báo chí và các loại truyền thông dân chủ. Chừng nào CSVN còn tránh né nghĩa vụ tuân phục dân chủ, chừng đó chế độ Hà Nội còn phục vụ tư tưởng chính trị phản cách mạng.

Khảo sát cung cách của CSVN trong việc cai trị đất nước trên bốn địa bàn trọng yếu: giáo dục, luật pháp, kinh tế và chính trị, người khảo sát không thể không đi đến kết luận: chế độ Hà Nội hiển nhiên là một chế độ chống lại quyền sống của người dân, chống lại dân chủ. Nó là chế độ phản cách mạng. Một mặt CSVN long trọng nhìn nhận dân chủ là ước mơ chung của nhân loại. Mặt khác CSVN lại thường xuyên nhanh chóng dấu mặt mỗi lần phải đối diện với dân chủ. Hai mặt đối nghịch vừa nêu họp lại, tạo thành hố đào thải của lịch sử. Chế độ Hà Nội sẽ rơi xuống dưới đáy của hố kia như một hệ quả tất nhiên.

Đỗ Thái Nhiên


Sunday, February 22, 2009

Những kẻ đi làm tay sai cho việt gian cộng sản - Trần Thanh


Trần Thanh

Trong bất kỳ một cuộc chiến nào luôn luôn có hai phe đối nghịch, phe ta và phe địch. Ví dụ như khi ra trận, thấy kẻ nào đội nón cối, mang dép râu, vác súng AK là chúng ta bắn. Kẻ địch trong trường hợp này là kẻ thù hữu hình, cụ thể, nên không nguy hiểm. Tuy nhiên, có một loại kẻ thù khác nguy hiểm hơn gấp bội phần, đó chính là những kẻ nội thù, hoạt động nội tuyến. Nói rõ hơn, đó chính là những kẻ phản bội, ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản; khoác áo người quốc gia nhưng lấy dao đâm vào lưng người quốc gia!

Tên chó săn Việt Tân

Kẻ nội thù đó chính là băng đảng Việt Tân, đang hoạt động rất mạnh mẽ tại hải ngoại.Có thể nói rằng nếu không có băng đảng Việt Tân tìm cách phá hoại, vô hiệu hóa những cuộc đấu tranh của chúng ta trong suốt mấy chục năm nay thì chế độ của bọn việt gian cộng sản đã bị sụp đổ từ lâu rồi! Bọn chúng đã phá hoại như thế nào? Sau đây là những chiến thuật mà bọn chúng thường áp dụng:

1. Chiến thuật bắn vào bụi rậm:

Ví dụ một người lính ra trận, được phát 100 viên đạn và khẩu súng M16. Khi đối diện với bọn việt cộng ngoài mặt trận, anh ta chuẩn bị bắn thì bỗng nhiên có một con ma hiện ra, hướng dẫn anh ta bắn:

- Anh hãy bắn vào cái bụi rậm đàng kia, việt cộng ở trong đó!

- Anh hãy bắn .... lên trời, việt cộng ở trên đó!

- Anh hãy bắn xuống ao, việt cộng ở dưới đó!

Anh lính bị con ma hớp hồn, lừa bịp nên bắn bừa bãi vào những nơi không có kẻ địch, tiêu phí hết 99 viên đạn! Cuối cùng khi việt cộng xung phong, anh chỉ còn có một viên đạn để .... tự sát!

Mục đích của bọn Việt Tân là đóng vai người quốc gia "chống cộng", làm cho chúng ta tưởng là "phe mình", lèo lái sự đấu tranh của chúng ta đi trật mục tiêu, gây lãng phí rất nhiều công sức, tiền của mà không đạt được một kết quả gì. Ðạn bắn lên trời thì lấy gì tiêu diệt được kẻ thù! Nếu biết săn bắn, một người thợ săn giỏi chỉ cần một phát đạn là có thể bắn hạ được một con thú khổng lồ và nguy hiểm.

Ví dụ như vừa rồi tên Nguyễn Bá Cẩn đã viết một bài đăng trên báo điện tử Ánh Dương, kêu gọi người Việt trong và ngoài nước hãy đoàn kết lại để chống giặc Tàu và làm đơn khiếu nại gởi lên Liên Hiệp Quốc để đòi lại hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa! Khi viết bài, hắn còn làm mặt dày, xưng là cựu Chủ tịch Hạ Nghị Viện, Thủ tướng VNCH, kính gởi toàn thể đồng bào trong và ngoài nước!

Tưởng cũng nên nhắc lại: tên việt gian Nguyễn Bá Cẩn đã từng khom lưng quỳ lạy trước bàn thờ tên việt cộng Hoàng Minh Chính. Ai cũng biết Hoàng Minh Chính là tên đại bịp, đối lập cuội, người đã "phục hoạt" cái đảng Dân Chủ để biến thành đảng Dân Chủ 21. Hành động quỳ lạy một tên cộng sản gộc là hành vi đại hèn nhát, đầu hàng quân giặc. Những kẻ như vậy hoàn toàn không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ người quốc gia nữa. Vậy mà Cẩn vẫn còn làm mặt dày, viết bài xưng là cựu Chủ tịch Hạ nghị viện, Thủ tướng VNCH, kêu gọi chúng ta nên bắn vào ... bụi rậm! (một việc làm rất ruồi bu) Một thằng hèn, tư cách thua một con chó mà còn lên mặt lãnh tụ "cứu nước"! Và cái diễn đàn mà hắn mượn để lên tiếng, chính là tờ báo điện tử Ánh Dương, khét tiếng là ổ rắn độc của việt gian cộng sản tại hải ngoại!

Một cái nhà của người dân oan mà người dân còn chưa đòi được thì lấy gì để đòi hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa? Việt gian cộng sản và Trung Cộng chính là một, tuy hai mà một, cùng một băng cướp. Vậy mà bây giờ Cẩn lại kêu gọi chúng ta phải hợp tác với thằng ăn cướp để đòi lại tài sản mà chính nó đã cướp của chúng ta!

2. Làm đầu nậu "chống cộng":

Sở dĩ ta gọi là "đầu nậu" vì đây là những tên trí thức hoặc những tên trước đây đã từng có vai vế trong chính quyền và quân đội của VNCH nhưng bây giờ đã trở cờ, đi làm tay sai cho cộng sản. Bọn chúng đi làm chó săn nhưng vẫn khoác áo "người quốc gia", đứng chung hàng ngũ với chúng ta và tự cho mình có nhiệm vụ .... HƯỚNG DẪN những người khác chống cộng! Cái gọi là "hướng dẫn" chính là khuyên người lính nên bắn xuống ao! (kẻ thù không lo bắn mà lại bắn xuống ao thì đúng là tự sát!)

Những tên đang đóng vai trò này, chúng ta gọi là "đầu nậu"!

Tiêu biểu là tên luật sư Trần Thanh Hiệp. Già trên 80 tuổi rồi, đáng lẽ nên giữ gìn tư cách để thế hệ con cháu còn nể trọng nhưng Hiệp đã chọn con đường đi làm tay sai cho giặc. Hiệp đã đóng vai Tô Tần đi thuyết khách, đi chu du nhiều tiểu bang nước Mỹ và Châu Âu để thuyết phục cộng đồng người Việt nên "đổi mới tư duy chính trị", tức là tự nguyện xóa bỏ căn cước tỵ nạn chính trị của mình, đúng y chang như băng đảng Việt Tân đã từng lớn tiếng hô hào, thậm chí còn hô hào nên bỏ luôn ngày Quốc Hận 30 tháng 4!

Ngoài cái trò thối "đổi mới tư duy chính trị", Hiệp còn lên tiếng ngỏ ý xin làm "quân sư quạt mo" cho việt gian cộng sản để cải tổ luật pháp, phải phân biệt giữa pháp trị và pháp quyền!

Chắc Hiệp đã quên, hay không muốn nhớ câu nói nổi tiếng của thằng Mao Trạch Ðông: "Trí thức không giá trị bằng cục phân"! Bọn cộng sản nó có coi trí thức ra cái gì đâu mà cứ bắn tiếng rao bán cái mớ kiến thức đã mốc meo của mình trên 50 năm nay!

3. Một loại đầu nậu khác, tiêu biểu như "luật sư" Ðỗ Thái Nhiên với những câu "hướng dẫn dư luận":

- Người Mỹ đã, đang và sẽ giúp cho Việt Nam được xuống cọp an toàn!

- Người Mỹ đã, đang và sẽ giúp cho Việt Nam được hạ cánh an toàn!

Ý của đầu nậu muốn "dạy" cho chúng ta biết rằng:

Người Mỹ sẽ bảo vệ bọn việt gian cộng sản thoát khỏi mọi chuyện nguy hiểm. Ðừng có biểu tình chống đối, đừng có mong lật đổ bọn chúng. "Anh Hai" Mỹ đã bảo kê cho kẻ thù rồi, có chống đối cũng vô ích. Vậy tốt nhất là nên .... đầu hàng kẻ thù!

Những câu "hướng dẫn dư luận" của tên việt gian Ðỗ Thái Nhiên đã làm cho nhiều người nản lòng. Những người ngây thơ nghĩ rằng các "chuyên gia" chống cộng đã nói như dzậy thì chắc là tình hình chính trị sẽ diễn biến đúng như dzậy. Họ có biết đâu những kẻ như Ðỗ Thái Nhiên chỉ là những tên đi bưng bô cho việt gian cộng sản! Hắn cũng là người đã bảo vệ Alibaba rất tích cực!

Chúng ta hãy tưởng tượng: Có hai người trên chiếc xe hơi, một người đạp ga cho xe chạy tới, còn một người đạp thắng để kềm xe lại, thì tình trạng của chiếc xe sẽ như thế nào? Nếu không có sự phá hoại của băng đảng Việt Tân và nhiều băng đảng chó săn khác thì chế độ của bọn việt gian cộng sản đã bị sụp đổ từ lâu rồi, có thể cùng thời điểm với biến cố đế quốc Liên Xô và các nước chư hầu bị tiêu vong năm 1989! Bọn việt gian cộng sản không phải là thần thánh gì mà chúng có thể tồn tại được 34 năm kể từ sau 1975. Bọn chúng đã gặp muôn ngàn khó khăn khi mẫu quốc Liên Xô bị sụp đổ, kèm theo với những thất bại về kinh tế triền miên do tham nhũng và ngu dốt. Thế nhưng bọn chúng đã tồn tại được đến ngay hôm nay. Nhờ ai giúp đỡ?

Xin thưa, đó chính là nhờ bọn chó săn ở hải ngoại làm cò mồi, môi giới, kêu gọi việt kiều đi du lịch và gởi tiền về Việt Nam! Ðây là lý do chính. Cái chế độ của bọn việt gian cộng sản ví như một căn nhà đã hoàn toàn mục nát, chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ là sập. Vậy mà chúng ta đã không phá sập được, ai là thủ phạm thì chúng ta đã biết rõ.

Vậy thì còn chần chờ gì mà không đánh tiết canh những con chó săn phản dân hại nước!

Trần Thanh
Ngày 23 tháng 2 năm 2009



Ghi dấu 30 năm lưu trú xứ người - Lưu Đàng

    1979 - 2009

    Mới mà đã 30 năm rời khỏi quê hương Việt Nam!
    30 năm cư ngụ nơi xứ sở này: Bayern - Đức quốc!
Lưu Đàng

Nhìn lại khoảng thời gian qua mà ngậm ngùi. Nhìn lại khoảng thời gian qua mà lòng luôn nhớ ơn, thật hết sức cám ơn nhân dân và chính phủ Cọng Hòa Liên Bang Đức, nôm na là Tây Đức trước kia, đã mở rộng vòng tay nhân ái cùng với một trái tim nồng thắm tình nhân loại, đón nhận và bảo bọc những người trốn chạy khỏi quê hương mình để xin tị nạn chính trị như chúng tôi: những người đã không thể sống trên quê hương của mình. Đã không thể sống trên quê hương của mình sau khi Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bị ngã …!

Hình ảnh những ngày tháng Tư đen tối năm 1975 không sao xóa nhòa: Một khung cảnh rối loạn, một cục diện bàng hoàng, những khuôn mặt âu lo, những đăm chiêu, những bồn chồn hớt hãi, những chấp nhận chờ đợi sự đổi thay ..v..v.. Vấn đề (kín đáo) được đặt ra, bàn đến: bỏ xứ chạy đi hay ở lại?!

Thảm nạn chiến tranh triền miên trên đất nước nay có được hy vọng sẽ dần được an bình, bom đạn chết chóc rồi sẽ đi vào quên lãng! Dù gì tất cả cũng là những đứa con từ cùng bọc Mẹ Âu Cơ mà chủ nghĩa chỉ là áo khoác. Người sống được thì mình cũng sống được, dĩ nhiên thời gian đầu có khó khăn là chuyện tất nhiên và “không đâu cho bằng quê nhà!”…. Với ý nghĩ này chúng tôi ở lại, tuy những tin tức “ra khơi” của một số Bà con có khi cũng làm xao động…

Người ta thường nói: “trăm nghe không bằng mắt thấy, trăm thấy không bằng tay .. rờ!”. Nhưng rờ vào cộng sản thì không phải chỉ đứt tay mà là mất cả mạng!

Sau một ít lý thuyết khái quát nói về chủ nghĩa cộng sản, nhất là về cộng sản Việt Nam, qua sách báo mà tôi đọc được trước và sau 1975, cũng lý tưởng lắm chứ. Nào là những lãnh đạo cũng viết sách, làm thơ (cả thơ Đường nữa!), sống giản dị liêm khiết và rất gần gũi dân lao động, tay lấm chân bùn. Nào là từ chế độ xã hội chủ nghĩa, con người sẽ được hưởng nhu cầu theo sức lao động đóng góp của mình, khi tiến lên được chủ nghĩa cộng sản thì con người làm việc tùy theo sức nhưng được hưởng theo nhu cầu, nôm na làm không cần nhiều nhưng nhu cầu cần dùng trong đời sống thì.. tha hồ! Nghe qua, đọc qua thì đây đúng là “Thiên Đàng Hạ Giới! ”. Còn nữa, muốn tiến đến chủ nghĩa xã hội thì phải có con người.. xã hội chủ nghĩa, nghĩa là phải giáo dục con người (bình thường?) trở thành hạng người xã hội chủ nghĩa, nghĩa là.. làm hết việc cho nhân dân chứ không làm hết giờ ..v..v.. Điều sau này thì, tôi thật ấm ớ không hiểu kể cả sau khi hỏi thăm và nghe giải thích (lòng vòng) vẫn mù mờ. Nhưng thôi, không quan trọng.

Thời gian sau đó, khi đã trực tiếp “rờ vào cộng sản”, tôi bắt đầu xét lại ý nghĩ “ở lại” của mình. Những lần phải “học tập và suy nghĩ theo tư tưởng mới, tư tưởng … xã hội chủ nghĩa” nơi câu lạc bộ văn nghệ sĩ, nơi phường khóm, nơi “cơ quan (y tế)” đã cho tôi “sáng mắt sáng lòng” như một bài ca của chế độ!

Nơi câu lạc bộ: văn nghệ sĩ phải ghi nhớ việc đầu tiên khi sáng tác, đó là luôn thể hiện “tính đảng!”. Chẳng hạn như vẽ một bức tranh về thôn quê bình thường với nhà cửa, ruộng lúa, trâu cày ..v..v.. thì không nói lên được gì cả. Nhưng trong bức tranh với cây cờ (đỏ!) bay bay sẽ nói lên “tính đảng” và như vậy là “đạt được yêu cầu của.. đảng!”. Một quan trọng không kém là bên trên lá cờ không được có vật gì đè lên, dù là đám mây bay ..v..v….

Các nơi kia, phải ngồi nghe những cán bộ nhai đi nhai lại những giọng điệu bài bản đã học thuộc một cách nhàm chán trong cái không khí luôn nặng nề. Những cán bộ con vẹt này đang học nói và nói lại những điều đã được dạy một chiều không đòi hỏi suy nghĩ, chỉ cần nhắm mắt tin (càn)!

Càng trực tiếp đối diện với thực tại trên nhiều lãnh vực, tôi bắt đầu xao động về việc “ở lại” của mình! Một thể chế lộ mặt chỉ muốn ngu dân qua chủ trương nhồi sọ một chiều, chớ dại đặt vấn đề hoặc muốn so sánh với một đối tượng khác. Bởi chỉ nghĩ đến việc muốn so sánh đã là “đầu óc tư sản, tư bản, chưa phấn đấu trở thành con người xã hội ...”, là tư tưởng ngụy phản động vẫn còn ..v..v… và … v..v… Khốn khổ cho người dân nay đã bị một chế độ, một chủ nghĩa độc tài, độc đảng bạo trị, sắt máu, gian ác mà trước kia không thể nghĩ!

Về giáo dục một chiều (Hồng hơn Chuyên) thì.. bị xét lý lịch ba đời trước khi vào học!

Về nhu cầu vật chất thì “nắm bao tử để trị dân”, biểu ngữ này được treo nơi kho hàng lương thực Lâm Đồng (1977-1978!) bán cho các “cơ quan”, mua theo tem phiếu ấn định về chia lại cho nhân viên mà tôi đã đọc (đó cũng là thứ ơn mưa móc đảng ban cho!).

Người dân thì mua theo tem lương thực hàng tháng do đảng ấn định. Không thể mua và không có quyền theo ý muốn, ngoại trừ mua chui!

Nhưng việc sau cùng khiến tôi dứt khoát tìm cách ra đi, nếu có cơ hội, đó là Nhà tôi thuật lại lời con trai lớn của chúng tôi, cháu vừa chập chững vào nhà trẻ: cô giáo nhà trẻ dạy các cháu về nhà nghe Ba Má nói gì, lên kể lại cho cô biết!

Trong một đất nước mà trẻ thơ bị nhồi nặn biến thành những tên điềm chỉ; tương lai các cháu mù mờ bởi tùy tiện vào cái lý lịch ba đời quái ác kia; kiến thức thì thui chột như ngựa bị che mắt; cá nhân sẽ hiểm nguy nếu không luôn ngậm miệng như người câm, tai không nghe như người bị điếc và những “đầy tớ nhân dân” ngày lộ mặt cường hào ác bá ngu đần. Việc phải bỏ xứ ra đi vì tương lai các con, vì an toàn bản thân đã ngày một thêm thôi thúc.

Rồi thì cơ may đã đến nhờ sự giúp đỡ của anh em, gia đình tôi trở thành Thuyền Nhân sau khi thoát qua bão tố mà mạng sống lúc bấy giờ như chỉ mành treo chuông! Chúng tôi rời bỏ quê hương Việt Nam khoảng tháng 10 năm 1978 và đến thẳng Phi Luật Tân.

Thời gian ở trại tị nạn Phi Luật Tân chưa tới nửa năm, chúng tôi ghi danh định cư Đức quốc khi được thông báo cho hay nước này sẽ nhận (200 người!?) và Đại diện Tòa Đại sứ Đức sẽ đến phỏng vấn trước khi quyết định nhận người. (Riêng các anh em đi chung còn độc thân đã được Úc nhận ).

Cuối cùng, gia đình chúng tôi ( cùng các đồng hương ) được sang Đức vào khoảng cuối tháng Giêng năm 1979 và ở Tiểu Bang Bayern cho đến nay.

Chúng tôi được đưa về trại tạm cư, München – Allach, tái khám sức khoẻ và nơi đây, nhân viên thuộc trung tâm cứu xét và quyết định việc xin tị nạn ở Zirndorf đã đến phỏng vấn, qua sự thông dịch của các anh sinh viên du học trước 1975.

Chúng tôi được thừa nhận là Tị Nạn: “BESCHEID DES BUNDESAMTES FÜR DIE ANERKENUNG AUSLÄNDISCHER FLÜCHTLINGE IN ZIRNDORF VOM 23.05.1979 ”.

Sau thời gian 8 tháng ở làng Engelsberg Tỉnh Traunstein học Đức ngữ để “ làm vốn sinh nhai!” Thật ra có lẻ chỉ học khoảng 6 tháng, còn lại thì được đưa đi thăm viếng cũng như nghỉ ngơi một vài nơi, nhờ vậy mới biết Obersdorf, nơi thi trượt tuyết, bay lên sau khi tuột trên giàn phóng, biết Allgäu, nơi tuyết phủ hàng mấy thước trên nóc nhà ..v..v..

Trong thời gian nước Đức còn chia đôi, bên Đông cộng sản và bên Tây Tự Do tương tự như Việt Nam trước 1975, Thủ Đô Tây Đức là Bonn và mỗi năm những người Việt tị nạn đều gặp nhau để biểu tình, bày tỏ một thái độ cũng như tư cách tị nạn chính trị. Những năm đầu thập niên 80, con số biểu tình vào ngày 30 tháng Tư lên đến vài ngàn!

Cũng không quên đầu thập niên 80, Phạm văn Đồng, lúc bấy giờ là thủ tướng của csvn, sang Pháp và tại đây đã “mạt sát” người Việt tị nạn, đại ý là “hạng chai lười, ma cô ma cạo, chạy theo đế quốc kiếm bơ thừa sữa cặn” v..v.. và v..v…!

Trong các cuộc biểu tình, chúng tôi đều cố gắng tối đa để góp phần. Khi thì Bonn, khi München, khi Stuttgart ..v..v.. Không chỉ ngày 30 tháng Tư mà cả khi các "quan csvn hay các văn công của họ" ra ngoài này ve vãn!

Bức tường, thường gọi là ô nhục, Bá linh sụp đổ năm 1989, kéo theo “quê hương cách mạng tháng mười sô viết” (chi đó!) và từng mảng chủ nghĩa cộng sản Đông Âu tan theo, không bao lâu người Việt tị nạn trong mắt đảng ta hết là “hạng ma cô ma cạo ..” mà biến thành “khúc ruột (thừa!) ngàn dặm ... ”! Rồi cũng dần dần sau đó, người Việt tị nạn trước kia, nay quay về “như áo gấm về làng, thăm, chơi nơi mà ngày xửa ngày xưa bỏ chạy như sợ quỷ ăn tươi nuốt sống!” Nếu thuở đó chạy không khỏi, bị bắt lại thì sẽ ra sao?

Người đi trước hại người đi sau! Ngay cả khoảng giữa thập niên 80 cũng đã có người về chơi rồi trở ra chứ không ở lại đã là nguyên nhân để các nước thứ Ba không còn đón nhận người xin tị nạn, trong đó có cả nước Đức!. Lý do là vì an ninh cá nhân không còn gặp nguy hiểm, đe dọa. Người về rồi trở ra được an toàn! Cũng từ đó, Cao Ủy lo về Tị nạn đặt ra việc “thanh lọc” nhằm cứu xét việc tị nạn là vì lý do chính trị hay chạy tìm miếng ăn! “Thanh lọc” đã tạo ra lắm chuyện đau lòng, bất công. Tôi không quên chuyện em Phan thị Linh ở trại tị nạn Hồng Kông, bởi bị cộng sản qui tội có Cha từng cộng tác Ngụy quyền cho nên em không được học hành, tìm việc làm mưu sống. Em bị chúng cho tên vào danh sách truy tầm vì tham gia chống đối. Ấy vậy mà khi “thanh lọc” ở Hồng Kông, em bị trả về Việt Nam! (báo Kháng Chiến số 138 trang 11, tháng 12.1994!). Bản tin chùa Khánh Anh bên Pháp lúc bấy giờ cũng đăng những tin tức tương tự! Hai chị em cùng chạy, em gái khoảng 11 tuổi được xếp tị nạn, chị khoảng 15 tuổi bị cho là kiếm ăn!

Tôi tự hỏi, nếu việc “thanh lọc” áp dụng ngay từ cuối thập niên 70 thì sẽ bao nhiêu người được tị nạn, bao nhiêu bị trả về?

Thấm thoát các con chúng tôi đã lớn. Nay đã là những người trưởng thành và tự lập, những người mà ông bà ngày xưa cho rằng “tam thập nhi lập!”, nôm na ba mươi thì tính chuyện gia đình. Dĩ nhiên chúng tôi cũng đã già. Chợt nhìn lại 30 năm qua (và cả sau này!) được sống trên đất nước thật sự tự do, tôn trọng nhân bản, nhân quyền, nghĩ đến (đa số) người dân trong nước vẫn không may…!

Cũng theo thời gian, những “bí mật (quốc gia?), bao che cấm kị như mèo dấu …” mà mấy chục năm qua csvn che kín, nay đã lần lượt phơi bày. Nào “bác hồ vĩ đại” lại là tay đạo Thơ, Ngục Trung Nhật Ký không là của ông ta, nào tự ca mình “vừa đi vừa kể chuyện” (chi đó!) qua tên trần dân tiên (!). Đám thủ hạ (thi hành chỉ thị?) đua nhau tô vẽ rằng cả đời “bác” hy sinh vì dân tộc không nghĩ đến hạnh phúc cá nhân, thì nay: Bà Tăng Tuyết Minh người Tàu, vợ cưới hỏi đàng hoàng, những “nữ cán bộ hộ lý!” Nguyễn thị Minh Khai, Nguyễn thị Xuân v..v.. và mới đây nhất trang Web: www.danviet.de với bài viết mang tựa đề: Lần gặp Bác Hồ tôi bị mất trinh của Huỳnh thị Thanh Xuân ngày 29.01.2009 kể lại chuyện các em gái Khăn Quàng Đỏ bị Bác… hiện hình một thứ quỷ râu xanh!

Nghe nói Unesco trước đây có ý “phong bác là vĩ nhân” rồi sau đó hủy bỏ, không biết đúng không, bởi không khéo tổ chức này bị một vết nhơ dính vào…!

“Đáng khâm phục nhất (?)” là những người từ Vô Sản (đoàn kết lại! như lời kêu réo của họ) mà chỉ trên 30 năm, tài sản đã có bạc Tỷ Đô La. Chắc chắn đây phải là những “tay Kinh tế gia cừ khôi”, như vậy tại sao Việt Nam còn bị liệt kê vào hàng đói kém? Hay bởi vì đây chỉ là tiền chúng, bọn trung ương đảng, vơ vét công quỹ, buôn người (lao động tha phương, cung cấp nô lệ tình dục, kể cả tuổi “cháu ngoan bác hồ!”..v..v.), cướp của (đất đai dân oan). Chưa hết, còn khấu đầu triều cống dâng hiến đất đai, hải đảo của Tổ Tiên để lại cho Tàu cộng mà người dân Việt nào trong nước dám đá động đến là khóa miệng ngay..!

Nghe ai đó nói rằng, nay không còn Vô sản đoàn kết mà là Tư bản đỏ kết chặt lại!

30 năm qua, đất nước Việt Nam ngoài một vài tô phết loè người bề ngoài: tốt nước sơn, thực chất chỉ thuộc loại gỗ xấu! Nguy cơ dần trở thành một tỉnh lẻ của ngoại bang phương Bắc là điều đáng lo. Con người được giáo dục không còn để ý việc khác, ngoài miếng ăn và hưởng thụ. Ngoài một số Tư bản đỏ vơ vét tài sản chung, còn lại bao nhiêu trong số hơn 80 triệu người có đời sống (tương đối) thoải mái? Hay chỉ có những người nhờ thân nhân bên ngoài cung cấp mới thảnh thơi mà thôi? Tương tự lời nói: “đảng csvn lo chi phí cho công an và binh lính, việt kiều lo chi phí cho an sinh xã hội …” Và có người cho rằng “dịch vụ an sinh xã hội này đang ăn nên làm ra và phát đạt lắm!” Thực hư?

May thay, tuy con số còn thật hiếm hoi, các anh chị em trong nước đang đối đầu với bọn Tư bản đỏ mà không nao núng cảnh lao tù, đã là những đóm lửa hy vọng: Vẫn còn những đứa con thân yêu quyết bảo vệ Mẹ Việt Nam, là truyền nhân của ý chí bất khuất …! Cũng không quên những người từ hải ngoại trở về mà Trần văn Bá là một điển hình..v..v..và v..v.., những người “tuy đã chết nhưng vẫn sống muôn đời trong lòng dân tộc …”

1979: 30 năm trước, chúng tôi là người xin tị nạn, không vì miếng ăn.

2009: 30 năm sau, chúng tôi vẫn là người xin tị nạn. Chưa hề về VN, dù “thăm!”.

Chúng tôi thường tự nhắc chính mình: tuy không may mắn được tàu cứu vớt trên biển cả để rủi có bị “thanh lọc” cũng không bị trả lui, nhưng không vì thế mà muối mặt trở về khi mình là người tị nạn. Để cám ơn xứ sở bao che đùm bọc, được sống trọn vẹn trong tự do nhân bản, chúng tôi không thể lừa người dối mình khi mà trước kia đã xin tị nạn chính trị, không vì miếng ăn, nay quay về nơi đã từng tìm cách chạy khỏi giữa đêm tăm tối, đã từng bị họ coi như thứ “ma cô ma cạo, một thứ chó chạy tìm xương” …! Những cái lưỡi không xương của họ chẳng gạt được ai, ngoại trừ tự bản thân muốn bị gạt. Vì vậy nay mới là (ôi!) “ khúc ruột ….”.

Có hàng trăm lý do đưa ra để biện minh việc phải chạy đi và lý do nào người cũng có thể chấp nhận. Nay cũng hàng trăm lý do biện minh cho việc quay về (thăm, chơi) nhưng e rằng không thuyết phục được ai, nếu công tâm phán xét! Nếu quả thật “nặng lòng” thì “bỏ chạy” làm chi và nay “đất nước đã thoải mái, phát triển” sao không về ở luôn cho “thỏa lòng nhung nhớ?”…

Trong sự hiểu biết và suy tư còn giới hạn của mình, chúng tôi luôn nhắc nhở và tự nghĩ như vậy, dù nếu có bị cho rằng “cố chấp (?)” thì … cũng đành! Cá nhân chúng tôi chắc là đã vấp biết bao lỗi lầm, cũng có thể đang và sẽ vấp phải tiếp! Nhưng mong sẽ cố gắng hết sức, xứng đáng là người không dối gạt, không nói một đàng hành động một nẻo: chúng tôi vẫn là người xin tị nạn chính trị!

Mơ ước sau cùng trước khi vĩnh viễn giã biệt cõi tạm dung, chúng tôi hy vọng có ngày sẽ trở về, khi có điều kiện, dù chỉ thăm viếng và lúc đó sẽ nhìn được quê hương Việt Nam thân yêu thật sự Tự do, đa nguyên, đa đảng, nhân quyền, tự do Tôn giáo, Báo chí….

Rất mong!

Ghi dấu 30 năm lưu trú xứ người
1979 – 2009
Lưu Đàng