Saturday, June 11, 2011

Vịt Tiềm

    Lại Đảng Việt Tân Chó Chết
Lão Móc

Lời giới thiệu: Cứ lâu lâu, người Việt tỵ nạn lại thấy đảng Việt Tân (VT) loan tin đảng viên của mình bị bắt vì về nước biểu tình với “dân oan”, biểu tình “chốngTrung Cộng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa”. Những đảng viên VT bị VC bắt giữ vài ngày rồi thả, ra hải ngọai lại được vài tờ báo “chàng hảng” phỏng vấn. Ba cái trò hề miết rồi cũng không được ai để ý.

- Mới đây, đảng VT “chơi nổi” đăng tải một bài viết về “DÂN OAN”, và lần này, đảng VT đã được MẸ NẤM, một blogger trong nước “góp ý” rất tới nơi, tới chốn, như sau:

“… Đồng hành cùng dân oan dưới hình thức biểu tình phải chăng VT đang muốn tạo ra một cuộc cách mạng hoa lài tại VN nhờ vào hiệu ứng đám đông?

Nếu lấy hệ lụy dân oan để đấu tranh với CS thì VT đang đi vào vết xe đổ của chính đảng CS không hơn không kém …

… Tôi cho rằng một khi đã làm cách mạng thì hãy xây dựng cho mình một chủ thuyết đích thực. Giải phóng hoàn toàn sự “oan” của dân. Chứ đừng thay nỗi oan này bằng một oan khiên khác, bởi đó là điều tối kỵ khi xây dựng nền móng tư tưởng và các lý thuyết điều chỉnh xã hội.

Và khi chưa tìm ra cách hữu hiệu để bảo vệ và tạo chính danh cho mình thì đừng nên để thêm bất kỳ ai phải khổ nữa”.

- Cũng mới đây, khi nhóm Nhật Ký Yêu Nước tổ chức biểu tình ngày 5-6-2011, đảng VT lại “dây máu ăn phần” khiến các bạn trẻ phải “la làng” vì sợ VC nó lại ghép vào chuyện liên lạc với “đảng phản động có lai-sân VT”. Đảng phái gì mà ai cũng tránh né như cùi hủi mà cứ trơ mặt ra cứ như là EM VIỆT CỘNG – nói theo cách nói của ông Kiêm Ái.

Để mọi người nhìn rõ MẶT THẬT CỦA ĐẢNG VIỆT TÂN VÀ NHỮNG VIỆC LÀM TÁC HẠI CHO CÔNG CUỘC TRANH ĐẤU HIỆN NAY, chúng tôi xin cho đăng tải lại bài viết “Cầm Vàng Mà Lội Qua Sông”của Lão Móc Nuyễn Thiếu Nhẫn.
________________
    Cầm vàng mà lội qua sông
    Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng!

    (Ca dao)
Cách đây 15 năm, một quyển hồi ký ra đời đã làm xôn xao dư luận và làm cho Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam (gọi tắt là Mặt Trận) đã tìm mọi cách đánh phá là quyển “Hồi Ký Một Đời Người”.

Tác giả quyển sách là cụ Phạm Ngọc Lũy, Chủ Tịch Phong trào Quốc Gia Yểm trợ Kháng chiến. Cụ Phạm Ngọc Lũy còn được nhiều người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản trên khắp thế giới biết đến vì cụ là Thuyền trưởng tàu Trường Xuân, chiếc tàu cuối cùng đã đưa trên 4000 người thoát khỏi “Xứ Tù Chung Thân”“nước Việt Nam xã nghĩa” trong ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Người in và phát hành quyển sách là ông Đỗ Thông Minh. Cùng với nhà báo Huỳnh Lương Thiện, ông Đỗ Thông Minh là một trong những người sáng lập ra Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam (từ nay viết tắt là MT). Cùng với nhà báo Huỳnh Lương Thiện, ông Đỗ Thông Minh đã từ Nhật đến Hoa Kỳ điều hành báo Kháng Chiến, cơ quan ngôn luận của MT. Khi MT bể hai lần thứ nhất vì sự tranh giành tiền bạc giữa ông Phạm Văn Liễu và ông Hoàng Cơ Định, họ đã rời bỏ MT.Ông Huỳnh Lương Thiện làm báo Mõ Tỵ Nạn và hiện nay là tuần báo Mõ San Francisco. Ông Đỗ Thông Minh trở về Nhật viết và in sách.

Mở đầu quyển “Hồi Ký Một Đời Người, Tập 2”. ông Đỗ Thông Minh viết:

“Cao trào đấu tranh đã như sóng thần dâng lên đến tột đỉnh nhờ sự gắn bó giữa Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam và Phong Trào Quốc Gia yểm Trợ Kháng Chiến cũng như giữa hai tổ chức này với các đoàn thể và đông đảo quần chúng.

- Sự nức lòng của quần chúng đã thể hiện qua việc 2.000 người chen lưng thích cánh đi đón tiếp chiến hữu Chủ tịch Hoàng Cơ Minh từ chiến khu về ngay tại phi trường Los Angeles, Hoa Kỳ. Những buổi nói chuyện tiếp theo đó đồng bào đã đến tham dự đông nghẹt khiến cho hàng trăm người phải đứng ngoài hội trường.

- Sự hợp nhất tất cả lòng người như một đã thể hiện qua việc hình thành 138 Ủy Ban Yểm Trợ Kháng Chiến trên toàn thế giới. Tất cả đã làm sống lại bừng bừng tinh thần “Hội Nghị Diên Hồng” qua “Đại Hội Chính Nghĩa” ngay tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn với 3.000 người từ khắp Âu, Á, Mỹ, Úc về tham dự. Và qua việc hàng trăm đoàn thể người Việt khắp nơi tự nguyện ký văn thư ủng hộ Mặt Trận là một hiện tượng chưa từng thấy trong cộng đồng người Việt ở cả trong nước cũng như ngoài nước.

- Sự lớn mạnh của công cuộc đấu tranh đã thăng hoa thành hàng trăm buổi hội họp Yểm Trợ Kháng Chiến dưới mọi hình thức của mọi người, mọi giới đầy cảm động liên tiếp diễn ra ở khắp mọi nơi. Các vùng đông người Việt thì không thiếu một địa danh nào mà ngay cả tận những nơi xa xôi thuộc phần Nam hay Bắc bán cầu rất ít người cũng thấy góp mặt. Mọi người đều chung một ý thức trách nhiệm là chúng ta tự cứu mình trước khi kêu gọi mọi người khác cứu mình.

Tiếc thay trong lúc khí thế lên cao như vậy thì một số nhân vật lãnh đạo Mặt Trận hoặc vì quá tự mãn, hoặc vì quá nôn nóng cho đại cuộc, hoặc vì tỵ hiềm cá nhân đã không tự chế được mình nên đi dần đến chỗ độc đoán, kết bè phái đấu tranh nội bộ với nhau khiến Mặt Trận đi dần đến chỗ rạn vỡ. Khẩu hiệu “Đoàn Kết Là Vũ Khí” chính Mặt Trận nêu lên đã bị bỏ rơi lúc nào không hay! Những người lãnh đạo Mặt Trận mà như vậy thì Phong Trào cũng bị ảnh hưởng nặng nề và quần chúng xa rời là điều tất nhiên không thể tránh được.

Độc đoán dẫn đến sai lầm, rồi dùng độc đoán để che đậy sai lầm là kết quả của sự thiếu tinh thần dân chủ và phản tỉnh. Vì đại nghĩa, quần chúng nhanh chóng hết lòng yểm trợ đấy, nhưng nếu làm việc không đứng đắn thì quần chúng cũng bỏ rơi nhanh chóng như vậy. Ở những xã hội tự do và thông tin đầy đủ như ở hải ngoại này thì những việc khuất tất không lừa được ai, không kéo dài được lâu.”

Cũng trong “Lời Tựa” quyển hồi ký này, tác giả là cụ Phạm Ngọc Lũy, Chủ tịch Phong trào Quốc Gia Yểm trợ Kháng chiến, đã viết những dòng chữ cay đắng như sau:

“1994, Mười năm! Mười năm đã thực sự đi qua. Mười năm có thể một thế hệ mới đã trưởng thành, thế hệ cũ đang lùi vào dĩ vãng. Mười năm, thời gian có thể đủ để làm thành công đuợc một cuộc cách mạng, làm tốt đẹp được một chuyện đổi đời. Nhưng, mười năm, thời gian lại chưa đủ xóa đi được cái bẽ bàng của sự phản bội với chính nội tâm mình, làm lu mờ đi cái mặc cảm bán đứng niềm tin của đồng bào, mặc cảm đồng lõa với những gian thương mua bán ước mơ và niềm hy vọng của cả một dân tộc.”

Cũng trong “Lời Tựa”, cụ Phạm Ngọc Lũy đã viết:

“Những sự thực được viết ra đây không phải để công kích một đoàn thể hay cá nhân nào. Viết ra như một đóng góp về những kinh nghiệm thất bại của bước trước gửi lại cho “những bước chân sau” để tránh giẫm lên những lỗi lầm.”

Tiếc thay những lời tâm huyết của cụ Phạm Ngọc Lũy, ông Đỗ Thông Minh là những người đã có thời gian dài gắn bó với Mặt Trận đã không được những người tiếp tục lãnh đạo Mặt Trận sau khi Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh, Chủ tịch của Mặt Trận qua đời trong một đợt Đông tiến, lắng nghe.

Trong “Hồi Ký Một Đời Người, Tập II” các ông Đỗ Thông Minh, Trần Minh Công đều xác nhận là ông Hoàng Cơ Minh đã chết. Các hãng thông tấn quốc tế như Reuters, AFP, UPI… đều loan tin ông Hoàng Cơ Minh tử trận. Chỉ có Mặt Trận là lúc nào cũng khẳng quyết là “Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn còn sống và đang lãnh đạo công cuộc kháng chiến tại … quốc nội”. Năm 1995, ông Nguyễn Kim, Tổng vụ trưởng Hải ngoại của MT (nay là Chủ tịch đảng Việt Tân) gửi lời chúc Tết của Chủ tịch Hoàng Cơ Minh trên đặc san Đồng Tâm của Mặt Trận; ông Bùi Minh Đoàn tức Lý Thái Hùng (hiện nay là Tổng bí thư đảng Việt Tân) khẳng định là: Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn còn sống và sẽ xuất hiện khi điều kiện cho phép (sic!)”.

Theo một bức thư của luật sư Hoàng Duy Hùng gửi cho bà doctor-to-be Trần Diệu Chân, (lúc đó) là phát ngôn viên của Mặt Trận thì “năm 1991, chính phủ Hoa Kỳ đưa Mặt Trận ra Tòa ở San Jose với 39 tội danh gồm cả việc trốn thuế, buôn bán thuốc phiện v.v… Năm 1995, chính phủ Hoa Kỳ ngưng không tố Mặt Trận những tội danh này nữa vì hai bên đã đi đến một điều đình và nhất là vì ông Hoàng Cơ Minh là thủ lãnh đã qua đời”. Theo tài liệu từ tòa án mà chúng tôi có được thì các người bị bắt là các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Kim Hườn và ông Bình Tấn Nguyễn, em vợ của ông Hoàng Cơ Định. Phía Mặt Trận phải thuê luật sư biện hộ, đóng tiền ngoại hầu tra, lập ra “Quỹ Công Lý” thu góp khoảng 120.000 Mỹ kim.

Ông Đỗ Thông Minh đã có nhận xét về việc này khi trả lời cuộc phỏng vấn của cụ Phạm Ngọc Lũy như sau: “Kể cũng lạ, đối đầu với Sở Thuế tức chính phủ Hoa Kỳ mà phải dùng đến “Công Lý”, lại không thấy nêu ra điểm nào sở thuế “phi Công lý” cả.”

Trong năm 1994, Mặt Trận thua vụ kiện báo chí. Ngay trong phiên tòa tại San Jose, ông Cao Thế Dung, một bị cáo đã phải kêu gọi trước Tòa: “Mặt Trận là một Chính phủ vô hình, Một Chính Phủ Đen.”

Sau đó, Mặt Trận đã dùng thủ đoạn “khủng bố trắng” là dùng báo chí ngoại vi để đánh phá, mạ lị, vu cáo các ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung, Nguyên Vũ.

Cũng cùng một phương cách, ngay sau khi luật sư Hoàng Duy Hùng lên tiếng tố cáo về cái chết của Chủ tịch Hoàng Cơ Minh, những việc làm khuất tất của Mặt Trận. Cựu tù nhân Phạm Văn Thành, một cựu đoàn viên của Mặt Trận lên tiếng qua “Những Dòng Tâm Tư Nước Mắt” kêu gọi những người lãnh đạo Mặt Trận hãy quan tâm đến những đoàn viên đã hy sinh và còn đang bị tù đày thì, lập tức những người này bị đánh phá một cách tàn độc như trước đó Mặt Trận đã đánh phá các nạn nhân trong vụ án “Mặt Trận kiện báo chí.”

Điều chua xót nhất là Mặt Trận đã dùng những đồng tiền tình nghĩa mà đồng bào hải ngoại đóng góp cho công cuộc kháng chiến giải phóng quê hương quay lại đánh phá những người chống Chộng, những cơ quan truyền thông chống Cộng – như đài phát thanh Quê Hương (lúc đó) là cơ quan truyền thanh đã đứng ra tổ chức “Diễn Đàn Công Luận” lên tiếng về Mặt Trận.

Mặt Trận lúc nào cũng la làng là mình bị đánh phá, nhưng, chính Mặt Trận lại là một tổ chức tìm mọi cách đánh phá công cuộc chống Cộng, gây chia rẽ trong cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Theo một tài liệu do luật sư Hoàng Duy Hùng phổ biến thì, vào năm 1999, khi các ông Hoàng Duy Hùng, Phạm Văn Thành lên tiếng trên “Diễn Đàn Công Luận” do đài phát thanh Quê Hương tổ chức tại San Jose, Mặt Trận đã không dám công khai đối chất. Đảng Việt Tân phải họp Đại Hội để tìm cách giải quyết một cách bí mật. Theo luật sư Hoàng Duy Hùng thì, trong Nội san Việt Tân số 38 tháng 7&8 năm 1999, ở đoạn 4 cột hai trang 10, đã viết về đại hội bí mật đó như sau: “Qua phần hai là sinh hoạt nội bộ của Đảng Bộ Bắc California. Vì ngày hôm sau Chủ Nhật 11 tháng 7 năm 1999 là ngày nói chuyện của Hoàng Duy Hùng và Phạm Văn Thành tại San Jose, cho nên hầu hết thời giờ sinh hoạt bình định, đối phó, phản đòn với những xáo trộn đang xảy ra một cách trầm trọng tại Bắc Cali, nhất là tại San Jose thủ phủ chính trị của người tỵ nạn.”

Để thực hiện “những kế hoạch bình định, đối phó, phản đòn với những xáo trộn đang xảy ra một cách trầm trọng tại Bắc Cali” chắc chắn cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại Bắc California không sao quên được chuyện bà Trần Diệu Chân, phát ngôn viên của Mặt Trận đã cùng đứng tên với ông Chủ tịch Hoàng Cơ Minh trong một đơn kiện đài phát thanh Quê Hương lên Tổng đài AM-1120 và cơ quan FCC.

Trong quá khứ, Mặt Trận đã làm những chuyện khuất tất như chỉ thị cho Đoàn Thanh niên Phan Bội Châu là một tổ chức ngoại vi tìm cách đánh phá tinh thần chống Cộng của đồng bào trong vụ biểu tình chống Trần Trường bằng cách tổ chức chiếu những slides lấy từ tài liệu tuyên truyền cho VC của Lê Lý Hayslip, thả chim bồ câu trong Đêm Thắp Nến; lén lút phát lồng đèn có in câu “Vì Các Cháu Thiếu Nhi, Toàn Dân Ta Kháng Chiến” tại Tết Trung thu được tổ chức tại Houston vào ngày 24 tháng 9 năm 1999 do ban Đại Diện Cộng Đồng tổ chức.

Vừa khai tử Mặt Trận, công khai ra mắt đảng Việt Tân, đảng đã chỉ thị tổ chức ngoại vi của mình là Ủy Ban vận Động Chính Trị (VPAC) tổ chức cái gọi là “Ngày Tự Do Việt Nam” vào ngày 30 tháng 4 năm 2005 tại Hoa Thịnh Đốn. Bị dư luận phản đối, đảng Việt tân đã cho thêm ba chữ “Đấu Tranh Cho” để biến ngày này thành “Ngày Đấu Tranh Cho Tự Do Việt Nam”.

Dư luận cho rằng đây là hình thức ra mắt của đảng Việt Tân với đảng CSVN để từng bước ngồi chung với đảng CSVN trong “tiến trình dân chủ hóa”.

Tháng 1 năm 2006, đảng Việt Tân lại “bể” một lần nữa – cũng do chính từ những người lãnh đạo đảng tố cáo. Lần “bể” này không phải do tranh dành tiền bạc mà là vì … “chệch hướng”! Bác sĩ Trần Xuân Ninh, Ủy viên Trung ương đảng VT đã phát biểu về việc Vũ Mão, Trưởng Ban Đối Ngoại của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội CSVN, tuyên bố VC sẽ mời “một số Việt kiều có cống hiến lớn cho đất nước làm đại biểu Quốc Hội” như sau: “Tất cả tạo sự suy đoán rằng sẽ có thay đổi chính trị. Người dân thì đơn giản cho rằng đảng và nhà nước CSVN sẽ phải nhượng bộ, và rồi Mỹ sẽ tới Việt Nam. Các giới hoạt động chính trị thì có những tính toán để hy vọng có chân trong sự thay đổi này. Những tính toán này dựa trên hai nền tảng.

Nền tảng thứ nhất: tranh thủ sự ủng hộ của Mỹ trong khuôn khổ chấp nhận đối tác CSVN.

Nền tảng thứ hai: mong mỏi sự chấp nhận của CSVN. Thí dụ như xuống giọng mềm đi thái độ quyết liệt đấu tranh chấm dứt chế độ bằng chiến thuật thay đổi từ từ qua hợp tác và bầu cử.

Bằng cách làm việc từ thiện và cải thiện dân sinh để mua lòng cử tri. Bằng cách hô hào đồng bào hải ngoại về nước dạy dân chủ và nhân quyền cho người dân đang bị áp chế để họ đấu tranh. Bằng cách ra tín hiệu sẵn sàng hợp tác với một phe gọi là Đổi Mới trong đảng CSVN để loại phe Thủ Cựu (trong vụ Tổng Cục 2). Hy vọng mình sẽ được nhận lên một đoàn tàu mà nhóm lãnh đạo CS gọi là Hy Vọng hay Đổi Mới hiện nay đang lái. Bằng cách o bế chiều chuộng những nhà đấu tranh dân chủ để hy vọng họ sẽ hợp tác với mình trong một cái lien minh chính trị đối lập với nhà nước CS.”

Tưởng không có lời nhận xét nào rõ ràng hơn về “sự chệch hướng” của đảng Việt Tân, cũng như “những tính toán” của một số tổ chức, đảng phái tại hải ngoại qua lời phát biểu của bác sĩ Trần Xuân Ninh qua việc Vũ Mão thả cái mồi “Đại biểu Quốc Hội” để dụ mấy ông “to đầu mà dại…!”

Việc bà “Tiến sĩ” Trần Diệu Chân trong buổi ra mắt sách “Đông Âu tại Việt Nam” của ông TBT Lý Thái Hùng tại San Jose, đã kẹp cổ bà đảng viên VT Kim Loan đưa ra khỏi phòng họp khi bà này lên tiếng về việc đài phát thanh Chân Trời Mới và đài Tiếng Nước Tôi trong tiết mục “Câu Chuyện Lịch Sử” đã cho phát thanh một bài viết của tên tay sai VC Hà Dương Dực bênh vực VC trong cuộc xâm chiếm miền Nam. Tên Hà Dương Dực này lôi cả những người đã chết như cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và viết như sau:

“Nói về chính nghĩa của cuộc chiến thống nhất, chúng ta có thể nói miền Nam thua ngay từ khi Ngô Đình Diệm làm mất chính nghĩa Dân tộc, Tự Do.”

Tên Hà Dương Dực còn tỏ ra hỗn xược và cực kỳ khốn nạn – như “Bác của nó” là tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh - đã xúc phạm tới tiền nhân khi“bác bác, tôi tôi” với Đức Thánh Trần – tên này đã viết những dòng chữ mất dạy như sau:

“Nguyễn Trãi mới qua có mười năm kháng chiến mà khi thắng trận còn kiêu hãnh, sinh chướng, chọc ghẹo con gái nhà lành bên hồ Trúc Bạch, rồi lấy làm nàng hầu.”

Luật sư Nguyễn Văn Chức có ví von việc làm này của Lý Thái Hùng (chỉ thị đài phát thanh Chân Trời Mới, Tiếng Nước Tôi phát thanh bài của tên Hà Dương Dực) cũng giống như việc làm của tên đặc công Trần Văn Đang, kẻ đã giấu chất nổ trong xe Vespa với mục đích giật sập một khách sạn Mỹ trong thời kỳ chiến tranh. Và luật sư Nguyễn Văn Chức, cách đây 3 năm, đã đặt câu hỏi:
    “LÝ THÁI HÙNG, TỔNG BÍ THƯ ĐẢNG VIỆT TÂN THEO LỆNH CỦA VIỆT CỘNG, HAY TỰ NGUYỆN ÔM BOM PHÁ HOẠI CÔNG CUỘC TRANH ĐẤU CHO TỰ DO, DÂN CHỦ VÀ NHÂN
    QUYỀN MÀ TOÀN DÂN VIỆT NAM THEO ĐUỔI TRONG SUỐT 31 NĂM QUA?”
“Vì đại nghĩa, quần chúng nhanh chóng hết lòng yểm trợ đấy, nhưng nếu làm việc không đứng đắn thì quần chúng cũng bỏ rơi nhanh chóng như vậy”. Tưởng không có nhận xét nào xác đáng hơn nhận xét này của học giả Đỗ Thông Minh, một trong những người đã thành lập Mặt Trận, nhưng cũng đã lập tức rời bỏ Mặt Trận khi những người lãnh đạo của tổ chức này đi vào con đường sai quấy, phản lại lòng tin cậy, niềm tin yêu của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản!

Trước kia, cụ Tản Đà có câu: “Tội ác lớn nhất là lợi dụng lòng yêu nước!”. Qua thế kỷ 21, câu nói này lại càng có lý hơn khi áp dụng vào đảng Việt Tân.

Xem ra thời nào cũng chỉ có bọn dân đen chúng ta là tội nghiệp! Thời nào bọn dân đen, bọn “thất quốc tha bang” chúng ta, sau khi bị bọn Tướng lãnh quân phiệt, bọn chính khứa hoạt đầu, bọn truyền thông “lợi dụng chiêu bài chống Cộng để mưu sinh” lợi dụng lòng tin của chúng ta để buôn dân, bán phở, lợi dụng quyền tự do báo chí để giở trò vu cáo, mạ lỵ hèn hạ, dùng tiền mua chuộc bọn côn đồ hành hung hăm dọa những người làm truyền thông chân chính phục vụ lẽ phải và sự thật … làm vỡ mộng thì cũng đành phải ngâm nga câu:
    “Cầm vàng mà lội qua sông
    Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng!”
Lão Móc

No comments:

Post a Comment