Bùi Lộc
Chuyện xưa và nay
Là dân di cư năm 54, tôi cứ nghĩ chẳng phải sống với vc nữa và sẽ được hưởng thanh bình trong sự sung túc của Miền Nam nước Việt. Còn người cs đang từ tay không bây giờ được làm chủ nửa nước chắc cũng thoả mãn đâu còn muốn gì hơn.
Nhưng tôi lầm với những ý nghĩ trẻ con và ngây thơ thằng bờm ấy. Chẳng mấy chốc, tôi lớn lên lại phải vác súng thay thế lớp cha chú tôi để tiếp tục chống cộng. Và sau cùng chúng tôi lại thua như cha chú tôi.
Khi tiếp súc với những người cs Bắc kỳ, tôi nghiệm ra được là mình không thể thắng họ nổi. Những câu tuyên bố đầu tiên tôi nghe được khi họ nói với chúng tôi:
“Chưa bao giờ tôi thấy có hạng người nào ngu hơn các anh. Cách mạng đã đuổi các anh cùng đường mà còn cố nhẩy xuống biển theo đế quốc. Các anh phải biết rằng sau khi giải phóng Miền Nam, cách mạng Việtnam cùng với cách mạng toàn thế giới sẽ truy lùng bọn tư bản đến tận sào huyệt của bọn chúng tại Phố Bức Tường (Wall Street)”.
Còn nhân dân Miền Bắc toàn là anh hùng: “Quân đội nhân dân anh hùng. Công an nhân dân anh hùng. Bô lão anh hùng. Thanh niên Việtnam anh hùng. Thanh nữ Việtnam anh hùng. Thiếu nhi Việtnam anh hùng.” Nghĩa là toàn dân Việt cộng anh hùng.
Còn thực phẩm: “Tất cả dành cho tuyến đầu. Ngoài những tổ sản xuất lương thực dành cho phía trước Mỗi gia đình với những khẩu phần ít ỏi, lại còn hũ gạo nuôi quân. Nếu ăn khoai sắn hay độn bất cứ thứ gì ngay cả phải nhịn đói, nhưng đáo hạn hũ gạo vẫn phải đạt tiêu chuẩn ấn định, nếu không là có ân mưu chống đối, phản động. Thanh thiếu niên chưa đến tuổi đã thi nhau tình nguyện tham gia chiến đấu đánh đuổi Đế quốc Mỹ xâm lược, giải phóng anh em ruột thịt MiềnNam”.
Riêng Bác tuyên bố những lời đầy khí thế khiến mọi người nức lòng, hăng hái nhẩy vào lửa:
“Nếu có đốt cả dẫy Trường sơn để đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào, chúng ta cũng sẽ đốt.”
“Dầu phải chiến đấu cho tới người Việtnam sau cùng, thì nhân dân ta cũng sẵn sàng chiến đấu.”
“Nếu cuộc chiến có phải kéo dài năm năm, mười năm hay hai mươi năm. Hải phòng và một số thành phố khác, một số xí nghiệp có thể bị tàn phá, nhân dân ta quyết không sợ.”
Toàn dân suốt ngày vừa làm vừa ca:
"Giải phóng Miền Nam,
Chúng ta thề quyết chiến đấu.
Diệt Đế quốc Mỹ,
Phá tan bè lũ bán nước.
Ôi xương tan máu rơi,
Lòng hận thù ngất trời.
Sông núi bao nhiêu năm vẫy vùng.”
. . . . .
Thề hy sinh đến cùng,
Cùng nhau ôm súng xông tới . . .
Riêng Bác Lê Duẫn giận lẩy Anh Hai Trung quốc: “Nếu các anh không cung cấp lương thực, vũ khí cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phải hy sinh thêm hai ba triệu thanh niên nữa, và cuối cùng chúng tôi cũng sẽ thắng”.
Đấy, Đảng phát động cuộc chiến Thần Thánh đánh đuổi Thực dân mới Đế quốc Mỹ, giải phóng anh em ruột thịt Miền Nam thế đấy. Hơn nữa; cách mạng phát động cuộc giải phóng còn vì lời vàng ngọc của Lãnh tụ Lénin muôn vàn kính yêu, người xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học còn vang vọng khắp thế giới cộng sản: “Nếu mất, chúng ta chỉ mất xiềng xích, nhưng nếu thắng chúng ta sẽ được tất cả “Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình.” (Quốc tế cs ca.).
Lời tuyên bố này khuyến khích mọi tầng lớp cán bộ nức lòng muốn giải phóng người anh em càng sớm càng tốt. Trong Nam Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu cũng tuyên bố tương tự nhưng mang tính phòng thủ: “Chúng ta bằng mọi cách phải ngăn chặn bọn cs ác ôn. Nếu chúng ta thắng, chúng ta còn tất cả; nhưng nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ mất tất cả.”
Sau cùng Miền Nam thua, các ông, các bà, các bác, các chú dì, mợ, anh chị, các em và tôi mất tất cả. Người cs Bắc nức lòng theo Bác theo Đảng thắng và được tất cả.
Hàng đoàn xe tấp nập ngày đêm chở phẩm vật thu được của Miền Nam ra Bắc.Tất cả tài sản vào tay cán bộ đảng qua chiến dịch đánh tư sản. Cán bộ chiếm nhà cửa của quân dân cán chính chế độ cũ hay qua chính sách lùa dân đi kinh tế mới, người vượt biên bỏ lại. Những người xuất ngoại theo chương trình HO sau này, nhiều người phải ký giấy hiến tặng nhà cửa,ruộng vườn mới được đi.
Đổi tiền, tỷ giá một đồng tiền mới ăn 200$ tiền cũ. Mỗi hộ khẩu chỉ được 200$ tiền mới. Số tiền cũ còn bao nhiêu không cần biết trở thành giấy lộn, gói hàng cũng không được. Quảng đi, cán bộ hay bà con cán bộ lượm về đổi sau cánh cửa đã được khoá lại. Sau ngày chiếm được Miền Nam cán bộ ai cũng trở nên giầu có. Lớn giầu lớn, bé giầu bé.
Còn người dân với 200$ làm sao sinh sống. Thế là cả dân Miền Nam nếu không có liên hệ xa gần với cán bộ trở thành tay trắng trong nháy mắt.
Toàn thể cán bộ cách mạng hoàn toàn vô sản, cả đời chỉ mơ một chiếc xe đạp, một cái đài (radio), một đồng hồ Seiko hai cửa sổ, không người lái, không chết đuối, nên đánh đấm rất hăng, rất khoẻ, đụng độ bất cứ đế quốc nào cũng thắng. Hai đế quốc sừng sỏ nhất thế giới Mỹ và Pháp đã xất bất xang bang với cách mạng ta, bỏ của chạy lấy người. Cán bộ ta anh hùng như thế đó.
Nhưng bây giờ mọi người đều thắc mắc sao đối với bọn xâm lược Trung quốc, cán bộ, nhà nước ta lại yếu xìu vây. Trung quốc, một đế quốc vừa mới hồi sinh, kinh nghiệm đánh đấm không có, mỗi cách đánh du kích tức đánh lén, còn không thì biển người, lấy thịt chắn đạn; nội lực thấm gì so với những đế quốc đương đại như Liên sô, Hoa kỳ, Pháp Anh mà sao dám ngang nhiên trêu chọc một “Quân đội nhân dân bách chiến bách thắng, một dân tộc anh hùng” như thế.
Nó bắt cắt đất, cắt biển, cũng cắt. Nó muốn khai thác Bauxite, cứ tự nhiên. Nó vào khai thác rừng đầu nguồn với lý do che mắt thánh là thuê mướn cũng phải cho. Nó ngang nhiên vào ngay hải phận sát bờ cũng chỉ nhẹ nhàng phản đối với lời nói õng ẹo của nữ phát ngôn bộ ngoại giao: “Xâm phạm chủ quyền không thể tranh cãi”. Cái đau nhất là bắt bớ, trấn áp những công dân dám lên tiếng phản đối khi đất nước bị xâm chiếm giũa thanh thiên bạch nhật. Làm nhục và hành hạ, giam cầm hay bắn giết ngư dân hành nghề ngay trong lãnh hải của mình.
Và mới nhất vào ngày 26. 05. 2011, tàu của chúng lấn ép tầu Bình minh 2, cắt cable thăm dò dầu khí trong lãnh hải đặc quyền kinh tế của mình.
Thực không ai hiểu nổi. Có lẽ Bác và Đảng mơ “Thế giới Đại đồng quá” mờ cả mắt. Cái gì Anh Cả Staline và Anh Hai Mao nói cũng đúng quá nên làm theo răm ráp đưa đến những nhận định sai lầm về bạn thù. Có mỗi Dẫy Trường sơn Bác đã đốt mất rồi, lại nướng thêm hơn ba triệu thanh niên của cả hai miền Nam Bắc trong cuộc chiến tranh thần thánh.
Oái oăm ông bạn xưa nay công khai thành thù, môi hở răng lạnh đã tê cứng vẫn không dám lên tiếng.
Muốn ngăn chặn những hành động vô lối, xấc xược của ông bạn tráo trở này chỉ còn mỗi cách dựa hơi kẻ thù năm xưa. Nhưng thật khó khăn vì danh dự, thế đứng và quyền lợi của đảng ta cũng như của ba triệu anh em đảng viên. Cái khó nhất là lỡ chửi và lên án đế quốc nặng quá. Cái khó này chẳng nhằm nhò gì với đế quốc, nhưng khó là khó với dân, sợ họ cười cho. Rồi nhiều thứ phải hy sinh quá. Bắng mọi cách Đảng phải tồn tại. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, chứ biết sao.
Ngày xưa cán bộ ta “trên răng, dưới củ kiệu” làm gì cũng được, đánh hăng, đánh mạnh, đánh không sợ bể đầu, cụt tay hay cụt chân, đánh chết bỏ. Vì chắng mất gì, nếu có mất là mất xiềng xích. Cón thắng là được tất cả. Nhưng bây giờ khác rồi, cán bộ ta đều đã trở thành tỷ phú, triệu phú Dollars, sống cả bao đời cũng không hết. Ăn sáng phở 35 dollars một tô, rau thì có vườn rau sạch. Đi làm bằng xe Roll-Royce. Nay đi dự đại hội, mốt cắt băng khánh thành xí nghiệp mới. Garage còn thêm chiếc Porsch để cuối tuần du hý, tham dự liên hoan sinh nhật bạn bè với các em chân dài. Nhà hai ba cái, cái để ở, cái để nghỉ mát, cái làm nhà thờ tổ. Nên không dám đánh nữa. Đánh để mất hết à. Ai mà dại, mà ngu thế.
Người ta đang hình dung một ngày nào đó, những đoàn xe tất nập chở hàng từ Việtnam qua Trung quốc. Đổi tiền mới có giới hạn cho toàn dân trắng tay. Các quan chức các ngành, lớn nhỏ nếu không chạy kịp, đều bị lùa vào trại cải tạo lao động. Dân chúng bị đẩy ra khỏi thành phố với hai tay trắng giống y tình trạng Bác, Đảng đã làm với dân chúng Miền Nam sau năm 1975. Các quan chức Trung quốc sang chiếm những ngôi biệt thự hay những căn nhà sang trọng trong các thành phố. Văn hoá phẩm Việnam (văn hoá phẩm đồi truỵ) bị chất đống đốt hết. Các bảng hiệu, tên đưởng phố thay bằng chữ Tầu, tên Tầu. Hànội sẽ mang tên Thành phố Mao trạch Đông. Thành phố Hồ chí Minh được đổi thành Thành phố Đặng tiểu Bình. Ai nhanh chóng học chữ Tầu sẽ có cơ may hội nhập sống còn. Còn lại sẽ thuộc thành phần thiểu số. Tiếng Việt chỉ tồn tại như một thổ ngữ. Và rồi trở thành đề tài nghiên cứu thổ ân cho các sinh viên đại học thế giới sau này.
Đấy chủ nghĩa anh hùng của người cs Việtnam chỉ dùng để lấn át, lên án, đánh đấm, chèn ép và nuôi hận thù vời anh em trong nhà, còn với kẻ thù truyền kiếp của đất nước thì bạc nhược; tồi tệ hơn nửa còn đàn áp những người dám lên tiếng chống đối hay nêu đích danh kẻ thù.
Bắc thuộc 1000 năm lần trước còn giải phóng được nhờ những anh hùng dân tộc và ý chí toàn dân. Nhưng nếu sa cơ lần này thì mất đứt, tiêu luôn, không còn cơ may lấy lại được nữa.
Bùi Lộc
Chuyện xưa và nay
Là dân di cư năm 54, tôi cứ nghĩ chẳng phải sống với vc nữa và sẽ được hưởng thanh bình trong sự sung túc của Miền Nam nước Việt. Còn người cs đang từ tay không bây giờ được làm chủ nửa nước chắc cũng thoả mãn đâu còn muốn gì hơn.
Nhưng tôi lầm với những ý nghĩ trẻ con và ngây thơ thằng bờm ấy. Chẳng mấy chốc, tôi lớn lên lại phải vác súng thay thế lớp cha chú tôi để tiếp tục chống cộng. Và sau cùng chúng tôi lại thua như cha chú tôi.
Khi tiếp súc với những người cs Bắc kỳ, tôi nghiệm ra được là mình không thể thắng họ nổi. Những câu tuyên bố đầu tiên tôi nghe được khi họ nói với chúng tôi:
“Chưa bao giờ tôi thấy có hạng người nào ngu hơn các anh. Cách mạng đã đuổi các anh cùng đường mà còn cố nhẩy xuống biển theo đế quốc. Các anh phải biết rằng sau khi giải phóng Miền Nam, cách mạng Việtnam cùng với cách mạng toàn thế giới sẽ truy lùng bọn tư bản đến tận sào huyệt của bọn chúng tại Phố Bức Tường (Wall Street)”.
Còn nhân dân Miền Bắc toàn là anh hùng: “Quân đội nhân dân anh hùng. Công an nhân dân anh hùng. Bô lão anh hùng. Thanh niên Việtnam anh hùng. Thanh nữ Việtnam anh hùng. Thiếu nhi Việtnam anh hùng.” Nghĩa là toàn dân Việt cộng anh hùng.
Còn thực phẩm: “Tất cả dành cho tuyến đầu. Ngoài những tổ sản xuất lương thực dành cho phía trước Mỗi gia đình với những khẩu phần ít ỏi, lại còn hũ gạo nuôi quân. Nếu ăn khoai sắn hay độn bất cứ thứ gì ngay cả phải nhịn đói, nhưng đáo hạn hũ gạo vẫn phải đạt tiêu chuẩn ấn định, nếu không là có ân mưu chống đối, phản động. Thanh thiếu niên chưa đến tuổi đã thi nhau tình nguyện tham gia chiến đấu đánh đuổi Đế quốc Mỹ xâm lược, giải phóng anh em ruột thịt MiềnNam”.
Riêng Bác tuyên bố những lời đầy khí thế khiến mọi người nức lòng, hăng hái nhẩy vào lửa:
“Nếu có đốt cả dẫy Trường sơn để đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào, chúng ta cũng sẽ đốt.”
“Dầu phải chiến đấu cho tới người Việtnam sau cùng, thì nhân dân ta cũng sẵn sàng chiến đấu.”
“Nếu cuộc chiến có phải kéo dài năm năm, mười năm hay hai mươi năm. Hải phòng và một số thành phố khác, một số xí nghiệp có thể bị tàn phá, nhân dân ta quyết không sợ.”
Toàn dân suốt ngày vừa làm vừa ca:
"Giải phóng Miền Nam,
Chúng ta thề quyết chiến đấu.
Diệt Đế quốc Mỹ,
Phá tan bè lũ bán nước.
Ôi xương tan máu rơi,
Lòng hận thù ngất trời.
Sông núi bao nhiêu năm vẫy vùng.”
. . . . .
Thề hy sinh đến cùng,
Cùng nhau ôm súng xông tới . . .
Riêng Bác Lê Duẫn giận lẩy Anh Hai Trung quốc: “Nếu các anh không cung cấp lương thực, vũ khí cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phải hy sinh thêm hai ba triệu thanh niên nữa, và cuối cùng chúng tôi cũng sẽ thắng”.
Đấy, Đảng phát động cuộc chiến Thần Thánh đánh đuổi Thực dân mới Đế quốc Mỹ, giải phóng anh em ruột thịt Miền Nam thế đấy. Hơn nữa; cách mạng phát động cuộc giải phóng còn vì lời vàng ngọc của Lãnh tụ Lénin muôn vàn kính yêu, người xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học còn vang vọng khắp thế giới cộng sản: “Nếu mất, chúng ta chỉ mất xiềng xích, nhưng nếu thắng chúng ta sẽ được tất cả “Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình.” (Quốc tế cs ca.).
Lời tuyên bố này khuyến khích mọi tầng lớp cán bộ nức lòng muốn giải phóng người anh em càng sớm càng tốt. Trong Nam Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu cũng tuyên bố tương tự nhưng mang tính phòng thủ: “Chúng ta bằng mọi cách phải ngăn chặn bọn cs ác ôn. Nếu chúng ta thắng, chúng ta còn tất cả; nhưng nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ mất tất cả.”
Sau cùng Miền Nam thua, các ông, các bà, các bác, các chú dì, mợ, anh chị, các em và tôi mất tất cả. Người cs Bắc nức lòng theo Bác theo Đảng thắng và được tất cả.
Hàng đoàn xe tấp nập ngày đêm chở phẩm vật thu được của Miền Nam ra Bắc.Tất cả tài sản vào tay cán bộ đảng qua chiến dịch đánh tư sản. Cán bộ chiếm nhà cửa của quân dân cán chính chế độ cũ hay qua chính sách lùa dân đi kinh tế mới, người vượt biên bỏ lại. Những người xuất ngoại theo chương trình HO sau này, nhiều người phải ký giấy hiến tặng nhà cửa,ruộng vườn mới được đi.
Đổi tiền, tỷ giá một đồng tiền mới ăn 200$ tiền cũ. Mỗi hộ khẩu chỉ được 200$ tiền mới. Số tiền cũ còn bao nhiêu không cần biết trở thành giấy lộn, gói hàng cũng không được. Quảng đi, cán bộ hay bà con cán bộ lượm về đổi sau cánh cửa đã được khoá lại. Sau ngày chiếm được Miền Nam cán bộ ai cũng trở nên giầu có. Lớn giầu lớn, bé giầu bé.
Còn người dân với 200$ làm sao sinh sống. Thế là cả dân Miền Nam nếu không có liên hệ xa gần với cán bộ trở thành tay trắng trong nháy mắt.
Toàn thể cán bộ cách mạng hoàn toàn vô sản, cả đời chỉ mơ một chiếc xe đạp, một cái đài (radio), một đồng hồ Seiko hai cửa sổ, không người lái, không chết đuối, nên đánh đấm rất hăng, rất khoẻ, đụng độ bất cứ đế quốc nào cũng thắng. Hai đế quốc sừng sỏ nhất thế giới Mỹ và Pháp đã xất bất xang bang với cách mạng ta, bỏ của chạy lấy người. Cán bộ ta anh hùng như thế đó.
Nhưng bây giờ mọi người đều thắc mắc sao đối với bọn xâm lược Trung quốc, cán bộ, nhà nước ta lại yếu xìu vây. Trung quốc, một đế quốc vừa mới hồi sinh, kinh nghiệm đánh đấm không có, mỗi cách đánh du kích tức đánh lén, còn không thì biển người, lấy thịt chắn đạn; nội lực thấm gì so với những đế quốc đương đại như Liên sô, Hoa kỳ, Pháp Anh mà sao dám ngang nhiên trêu chọc một “Quân đội nhân dân bách chiến bách thắng, một dân tộc anh hùng” như thế.
Nó bắt cắt đất, cắt biển, cũng cắt. Nó muốn khai thác Bauxite, cứ tự nhiên. Nó vào khai thác rừng đầu nguồn với lý do che mắt thánh là thuê mướn cũng phải cho. Nó ngang nhiên vào ngay hải phận sát bờ cũng chỉ nhẹ nhàng phản đối với lời nói õng ẹo của nữ phát ngôn bộ ngoại giao: “Xâm phạm chủ quyền không thể tranh cãi”. Cái đau nhất là bắt bớ, trấn áp những công dân dám lên tiếng phản đối khi đất nước bị xâm chiếm giũa thanh thiên bạch nhật. Làm nhục và hành hạ, giam cầm hay bắn giết ngư dân hành nghề ngay trong lãnh hải của mình.
Và mới nhất vào ngày 26. 05. 2011, tàu của chúng lấn ép tầu Bình minh 2, cắt cable thăm dò dầu khí trong lãnh hải đặc quyền kinh tế của mình.
Thực không ai hiểu nổi. Có lẽ Bác và Đảng mơ “Thế giới Đại đồng quá” mờ cả mắt. Cái gì Anh Cả Staline và Anh Hai Mao nói cũng đúng quá nên làm theo răm ráp đưa đến những nhận định sai lầm về bạn thù. Có mỗi Dẫy Trường sơn Bác đã đốt mất rồi, lại nướng thêm hơn ba triệu thanh niên của cả hai miền Nam Bắc trong cuộc chiến tranh thần thánh.
Oái oăm ông bạn xưa nay công khai thành thù, môi hở răng lạnh đã tê cứng vẫn không dám lên tiếng.
Muốn ngăn chặn những hành động vô lối, xấc xược của ông bạn tráo trở này chỉ còn mỗi cách dựa hơi kẻ thù năm xưa. Nhưng thật khó khăn vì danh dự, thế đứng và quyền lợi của đảng ta cũng như của ba triệu anh em đảng viên. Cái khó nhất là lỡ chửi và lên án đế quốc nặng quá. Cái khó này chẳng nhằm nhò gì với đế quốc, nhưng khó là khó với dân, sợ họ cười cho. Rồi nhiều thứ phải hy sinh quá. Bắng mọi cách Đảng phải tồn tại. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, chứ biết sao.
Ngày xưa cán bộ ta “trên răng, dưới củ kiệu” làm gì cũng được, đánh hăng, đánh mạnh, đánh không sợ bể đầu, cụt tay hay cụt chân, đánh chết bỏ. Vì chắng mất gì, nếu có mất là mất xiềng xích. Cón thắng là được tất cả. Nhưng bây giờ khác rồi, cán bộ ta đều đã trở thành tỷ phú, triệu phú Dollars, sống cả bao đời cũng không hết. Ăn sáng phở 35 dollars một tô, rau thì có vườn rau sạch. Đi làm bằng xe Roll-Royce. Nay đi dự đại hội, mốt cắt băng khánh thành xí nghiệp mới. Garage còn thêm chiếc Porsch để cuối tuần du hý, tham dự liên hoan sinh nhật bạn bè với các em chân dài. Nhà hai ba cái, cái để ở, cái để nghỉ mát, cái làm nhà thờ tổ. Nên không dám đánh nữa. Đánh để mất hết à. Ai mà dại, mà ngu thế.
Người ta đang hình dung một ngày nào đó, những đoàn xe tất nập chở hàng từ Việtnam qua Trung quốc. Đổi tiền mới có giới hạn cho toàn dân trắng tay. Các quan chức các ngành, lớn nhỏ nếu không chạy kịp, đều bị lùa vào trại cải tạo lao động. Dân chúng bị đẩy ra khỏi thành phố với hai tay trắng giống y tình trạng Bác, Đảng đã làm với dân chúng Miền Nam sau năm 1975. Các quan chức Trung quốc sang chiếm những ngôi biệt thự hay những căn nhà sang trọng trong các thành phố. Văn hoá phẩm Việnam (văn hoá phẩm đồi truỵ) bị chất đống đốt hết. Các bảng hiệu, tên đưởng phố thay bằng chữ Tầu, tên Tầu. Hànội sẽ mang tên Thành phố Mao trạch Đông. Thành phố Hồ chí Minh được đổi thành Thành phố Đặng tiểu Bình. Ai nhanh chóng học chữ Tầu sẽ có cơ may hội nhập sống còn. Còn lại sẽ thuộc thành phần thiểu số. Tiếng Việt chỉ tồn tại như một thổ ngữ. Và rồi trở thành đề tài nghiên cứu thổ ân cho các sinh viên đại học thế giới sau này.
Đấy chủ nghĩa anh hùng của người cs Việtnam chỉ dùng để lấn át, lên án, đánh đấm, chèn ép và nuôi hận thù vời anh em trong nhà, còn với kẻ thù truyền kiếp của đất nước thì bạc nhược; tồi tệ hơn nửa còn đàn áp những người dám lên tiếng chống đối hay nêu đích danh kẻ thù.
Bắc thuộc 1000 năm lần trước còn giải phóng được nhờ những anh hùng dân tộc và ý chí toàn dân. Nhưng nếu sa cơ lần này thì mất đứt, tiêu luôn, không còn cơ may lấy lại được nữa.
Bùi Lộc
No comments:
Post a Comment