Monday, July 21, 2014

Who are the Russian rebel separatists?

Who are the Russian rebel separatists?
10 questions answered about the history of Ukraine and the tragedy of MH17
 Source: http://www.news.com.au/travel/travel-updates/who-are-the-prorussian-rebel-separatists-10-questions-answered-about-the-history-of-ukraine-and-the-tragedy-of-mh17/story-fnizu68q-1226996215883

Video link: http://www.news.com.au/video/id-l2azY0bzpN1Nz7VcoQb3Zsy3wS-2fo0-/MH17:-The-Uncertain-Fate-of-Victims%27-Remains

WE’VE all read about the horror of the crash site in Ukraine, but who are the people who shot down Malaysia Airlines flight MH17?

Here are 10 points to help you get your head around the origins of the tragedy.
A member of a local militia guards access to the wreckage of Malaysia Airlines flight MH17. Picture: Rob Stothard/Getty Images Source: Getty Images

1. Who are the separatists and what exactly do they want?

They seem cold, disinterested, even disdainful, as they sift through the rubble or belligerently deny access to investigators. But who are the separatists? They are a loose group of ordinary Ukrainians and trained military personnel, who have formed a militia under the command of pro-Russian rebel commander, Igor Girkin. The separatists are concentrated in the eastern Ukrainian cities of Donetsk and Luhansk (also sometimes spelled Lugansk).
 The Novorussiya flag (top) is pretty much the confederate flag (bottom) without the stars. Source: NewsComAu

The separatists no longer want to be part of Ukraine and are hostile to the government in Kiev with its strongly pro-western leanings. They have declared two self-proclaimed republics bearing the names of the cities of Donetsk and Luhansk, though these republics are not recognised internationally. The separatists want to unify these two republics into a state called Novorussiya (New Russia). In a clear nod to the confederacy of southern states in America’s Civil War, they have adopted a flag which strongly resembles the confederate flag.

Should it come to be recognised as legitimate, it is not known whether the state of Novorussiya would be part of Russia or Ukraine. That’s a question for another day.
 An armed pro-Russian separatist stands guard near a piece of the wreckage of the Malaysia Airlines Flight MH17. Picture: AFP Photo/ Bulent Kilic Source: AFP

2. Who’s who? Who are the “rebels” and the “separatists”?

Readers unfamiliar with the conflict may be confused about who’s who in Ukraine.

Essentially, the media terms “pro-Russian separatists”, “Russian-backed rebels”, “eastern Ukraine militants” are interchangeable and refer to the Russian sympathisers in eastern Ukraine who have control over the region where the plane was shot down.
YouTube screenshots of a video purporting to be the Buk missile that took down Malaysian Airlines flight MH17.
 Source: YouTube 

3. What were they trying to shoot down, and why?

Pro-Russian separatists have shot down as many as 10 Ukrainian aircraft recently, in what appear to be strikes aimed against the Ukrainian military itself rather than any particular cargo the planes happen to be carrying. On June 13, separatists shot down a Ukrainian transport plane carrying nine crew members and 40 paratroopers. They have also shot down helicopters and a range of other aircraft.

Debris and objects found scattered on the ground where Malaysian Airlines flight MH17 fel

Debris and objects found scattered on the ground where Malaysian Airlines flight MH17 fell from the sky in Rozsypne, Eastern Ukraine. Picture: Ella Pellegrini Source: News Corp Australia

Debris and objects found scattered on the ground where Malaysian Airlines flight MH17 fell from the sky in Rozsypne, Eastern Ukraine. Picture: Ella Pellegrini Source: News Corp Australia 

4. So was the missile attack on MH17 an accident?

It’s too early to say definitively, but one of the most compelling theories is that militants in rebel-held eastern Ukraine shot down MH17 thinking it was a military plane, not a civilian passenger jet. It was less of a terrorist act and more of a military offensive gone wrong.

Phone calls released by the Ukrainian Government purporting to be a conversation between rebel leaders suggest that the separatists only discovered that they had shot down a commercial airliner after the fact, as reported in The Washington Post.

The Post has also reported that it was likely the separatists had enough training to operate their surface-to-air missile systems, but not enough to distinguish between military and commercial aircraft. “The Buk missile system is such a complicated radar-guided system. I would think a bunch of Ukrainian hillbillies would not have an ability to operate it efficiently,” US Senator Mark Kirk said.
Russian President Vladimir Putin. Picture: AP Photo/Felipe Dana Source: AP

5. Is Putin the bad guy here … again?

Let’s put it this way. Russian President Vladimir Putin isn’t issuing direct orders but he has paved the way for the separatists to work their chaos, partly through direct action and partly by turning a blind eye. While it’s extremely doubtful Putin ordered this attack, many defence experts believe he provided the separatists with sophisticated surface-to-air missiles. Russia has moved military equipment across the Ukrainian border in recent weeks, and it’s believed that all of the Ukrainian aircraft shot down during that time were done so with Russian manufactured air defence systems.

It is thought that the Russian surface-to-air missile known as “Buk” was used to shoot down MH17. These missiles are launched from trucks, and there are reports Russian trucks were recently seen crossing the Russia-Ukraine border. One of them was even said to be missing a missile.

It is unclear whether Russian military figures orchestrated the attack that downed MH17, but as a general point, it is known that Putin strongly sympathises with the separatists. The Russian President continues to be infuriated by Kiev’s leanings towards western Europe and its institutions.

UKRAINE
6. Let’s take a step back here. What is the source of the conflict in Ukraine?

Ukraine is a country split in two. There has been a dramatic schism between the country’s nationalist west, which speaks Ukrainian and welcomes involvement with the European Union, and the separatist east, which largely speaks Russian and considers the Kremlin an ally.


This drew the ire of Ukrainians in the west, who are keen to see the country align with the more prosperous economies of Europe.

Protesters stormed the streets of the capital, Kiev, to call for economic reform and demand the resignation of the President. The Ukrainian Government attempted to shut down the demonstrations with riot police, armed guards and military personnel. Allegations of police brutality ensued and the death toll reached into hundreds. Yanukovych fled to Russia, fearing for his life.

The unrest caused Russia to reassert its influence over what it considers a satellite state by proxy. Late in February, Russian troops moved into Crimea, a Russian-speaking province of Ukraine. The annexation of the region and the escalation of violence were met with widespread condemnation by world leaders, but the Kremlin argued it was protecting its own interests from the political instability of Ukraine.

Clashes have continued ever since between the Russian separatists and Ukrainian patriots along the highly volatile border region between Russia and Ukraine.

7. And going way back …

The origins of the dispute can be drawn back to the Stalinist era when the Soviet Union leader led a campaign of ethnic cleansing. In 1932, Joseph Stalin engineered a famine that killed an estimated 10 million, mostly in eastern Ukraine. Then, from 1933, the Soviets replaced them with millions of deported Russians.

Debris and objects found scattered on the ground where Malaysian Airlines flight MH17 fell from the sky in Rozsypne, Eastern Ukraine. Picture: Ella Pellegrini Source: News Corp Australia

8. This is all a bit of a worry. Could Europe, the US or even Australia be drawn into conflict with Russia?

The most likely repercussion for Russia would be further economic sanctions from the US and Europe. The Obama Administration had already levelled sanctions on Russia in relation to the Ukraine conflict in days preceding the MH17 crash, and there are international calls for further economic restrictions.

Australia has led the world in seeking a resolution from the UN for a wide-ranging, independent inquiry into the circumstances surrounding the crash. It has been noted that Australia has less to lose than European nations in talking tough to Russia, as we are not major trading partners.
A member of a local militia guards remnants of Malaysia Airlines flight MH17.
Picture: Rob Stothard/Getty Images Source: Getty Images

9. Why are eastern Ukrainians pro-Russian?

Ukraine is geographically the largest country that lies wholly within Europe (not counting Russia, which lies half within Asia). Ukraine was part of the Soviet Union from 1922, but became independent once more in 1991. Like Russia, Ukraine uses the Cyrillic alphabet. However it has its own language (Ukrainian). About one in six Ukrainians speak Russian as their first tongue. These people are mostly in the east, which borders Russia. Many people in this region are ethnically Russian and still consider themselves part of Russia. It is in the eastern region that the separatists are based, and where MH17 was shot down.

The chaotic scene where MH17 crash to earth. Picture: AFP Photo/Bulent Kilic Source: AFP

10. Will the bad guys be brought to justice?

Everybody’s talking tough, from the Malaysians to the Americans to the Europeans and of course Australian Prime Minister Tony Abbott and Foreign Minister Julie Bishop. But it’s one thing to point the finger at Putin and/or the separatists, another to bring the perpetrators to justice.

In recent weeks, separatist forces have downed numerous Ukrainian planes, and it is likely they thought MH17 was another. This means the incident falls under the rules of war. Under those rules, all combatants have a duty to distinguish between military and civilian objects. Even if they thought the plane was a military object, as communications transcripts suggest, the separatists could still be found guilty in the International Court of Justice under a rule that says combatants must take all reasonable precautions to verify that a target is a military one before they attack. It appears the perpetrators failed to do this, though just who brings them to justice, or when, is for now an unanswerable question.
Recovery ... The bodies of victims of the crash of Malaysia Airlines flight MH17 await collection by the side of the road near the crash site on July 20, 2014 in Grabovo, Ukraine. Source: Getty Images




Sunday, July 20, 2014

Những giọt nước mắt khiến cho bao người phải khóc theo

Những giọt nước mắt khiến cho bao người phải khóc theo






Việt-nam còn hay đã mất? - GS Trần Thủy Tiên

Việt-nam còn hay đã mất?


GS Trần Thủy Tiên

Nhân Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, ngày 4.7.2014 năm nay, có vài người quen từ Việt Nam mới tới Hoa Kỳ. Khi được hỏi: “Việt Nam còn hay mất?”, họ trả lời rất nhanh: “Thì mất rồi chứ còn gì nữa. Tất cả chỉ là bề ngoài, “làm đẹp” cho ra vẻ như VN có “độc lập”. Chứ Đảng CS Tầu cai trị cả nước từ lâu. Đảng CSVN (Việt Cộng) chỉ là tôi tớ của Tầu Cộng. Nó sai: “Mầy phải đánh giết dân mầy cho tao...” thì tuân lệnh thôi.

Họ nghĩ rằng: “Người Việt ở trong nước biết, nhưng đa số đã được Đảng và nhà nước VC... dạy và trị, bằng vật chất, chức quyền, và bạo lực từ mấy chục năm nay cho biết... SỢ và IM hết rồi!!! Còn một số anh hùng, anh thư có chí khí quật khởi dám cất Tiếng Nói vì dân tộc, thì từ từ bị tách riêng, bị đánh đập, bắt tù, tra vấn, hỏi cung, trừng phạt và còn hành hạ cả nhà người ta bằng cách triệt hạ quyền làm ăn sinh sống của họ nữa. Chúng ác đến nỗi không cho dân mình có một cơ hội nào để đoàn kết và chống lại chúng. Người bên cạnh bị bắt thì người kia cứ làm lơ để khỏi vạ lây thôi. Chúng nhập nhiễm lối suy nghĩ ích kỷ, cá nhân, mất nhân nghĩa và trung tín... vào tâm hồn dân Việt từ ngay sau năm 1975. Cái hiểm độc nhất của Tầu Cộng và Việt Cộng là dùng người Việt đánh phá người Việt, từ trong nước ra đến hải ngoại.”

Đúng vậy, nhiều người Việt hải ngoại kém lương tri, nói hay làm dở, không biết đoàn kết chống Việt gian (những kẻ vô tình hay cố ý làm lợi cho VC, giúp VC bán nước cho Tầu Cộng), lại kết bè nhóm chống nhau, làm sao các CĐNV Tự Do hải ngoại phát triển mạnh được?

Họ còn cho biết, thời thế đổi thay. Ở Miền Nam bao gồm Sàigòn, bây giờ toàn dân Bắc sau 1975 ở, nhà cao cửa rộng, và mới đây, có thêm người Tầu. Đa số người Miền Nam thời VNCH vì nghèo mà phải bán dần nhà cửa, đất đai cho họ để trả nợ và sống sót ở những nơi xa thành phố. Còn Đảng CSVN và gia đình họ thì tha hồ cầm quyền, tham nhũng, độc tài, và làm giầu; dân nghèo dám nói?

Cứ xem cả nhà thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng phất lên như diều, vẫn tham nhũng sau khi tuyên bố sẽ... “trừng trị tham nhũng”. Nhất là trong chế độ Đảng, con vua thì được làm vua. Con trai cả là Nguyễn Thanh Nghị, đang làm Thứ Trưởng Bộ Xây Dựng từ cuối năm 2011, thì được Bộ Chính Trị VC nâng chức Phó Bí Thư của Tỉnh Ủy Kiên Giang, năm 2014 lúc 38 tuổi. Con gái là Nguyễn Thanh Phượng, lúc 25 tuổi (Tháng 1/ 2006), đã là giám đốc đầu tư của công ty Vietnam Holding Asset Management, quản trị vốn đầu tư 112 triệu đô la của các nhà đầu tư Thụy Sĩ. Ðến tháng 11 cùng năm, Phượng lên làm chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị Công Ty Cổ Phần Quản Lý Quỹ Ðầu Tư Chứng Khoán Bản Việt với nhiều trăm tỷ đồng Việt Nam, đến từ các cá nhân và doanh nghiệp tư nhân Việt Nam. Tháng 3/ 2011, Chủ tịch Hội đồng Quản trị (HĐQT) của cả ba công ty kinh doanh vốn, chứng khoán và bất động sản là Nguyễn Thanh Phượng nắm thêm vai trò trong khu vực ngân hàng Bản Việt ở Gia Định, nhiệm kỳ 2010-2014.

Chồng bà Nguyễn Thanh Phượng là ông Nguyễn Bảo Hoàng (Henry), cũng là thành viên HĐQT Công ty Cổ phần Chứng khoán Bản Việt. Ông Hoàng, người Mỹ gốc Việt, hiện là Tổng Giám Đốc của Quỹ đầu tư IDG Ventures tại Việt Nam (IDGVV), chuyên đầu tư vào các công ty thuộc lĩnh vực tiêu dùng, truyền thông và công nghệ, kể từ năm 2004. Con rể nầy của VC Nguyễn Tấn Dũng cũng đã bán hamburgers Big Mac theo kiểu Mỹ ở Sài Gòn. (Theo công điện và tin tức của VC trong nước).

Còn về đối ngoại, theo ông Phạm Trần, “Cũng vì đảng CSVN đã bị Trung Cộng trói tay chân từ năm 1990 nên Bắc Kinh đã không đánh mà thắng, bằng mua chuộc và mưu mẹo để giờ đây được tự do “xâm nhập rất sâu” vào hệ thống chính trị, kinh tế, ngoại giao và quốc phòng nên Việt Nam đã hết đường thoát.” Cứ xem Tầu Cộng mang Giàn Khoan vào Biển VN vào Tháng 5/2014, người dân quốc nội biểu tình chống Tầu Cộng, VC tuân lệnh Tầu trấn áp dân. Tầu Cộng mang sang thêm hai giàn khoan nữa, VC im luôn.

Theo ông Nguyễn Văn Mai, có hai phương trời cách biệt.

Một đằng là phong thái uy nghi và tự tin của Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm đối với Đồng Minh Hoa Kỳ, trước năm 1975. Một đằng thì khúm núm, sợ sệt, ươn hèn, của bọn cầm quyền CSVN đối với Tầu Cộng xâm lăng, sau năm 1975.

Ngày nay, Tinh Thần Độc Lập của người Việt có ý thức, có lương tri, cần được phát huy.
Một Sự So Sánh Không Hề Nhẹ!!!
Về giáo dục, văn hóa thì trong nước nhồi sọ trẻ thơ sau năm 1975 với hình ảnh “Bác Hồ kính yêu” và “Mỹ Ngụy bóc lột”. Xin hân hạnh giới thiệu và mời đọc bài viết thấm đượm Lòng Tri Ân, sâu sắc nhưng chân thật sau đây, của tác giả Nguyễn Ngọc Già, để biết “ai bóc lột ai”...

Ngày 4.7.2014

GS Trần Thủy Tiên
M.A. in Human Sciences

Tôi Biết Ơn Việt Nam Cộng Hòa - Nguyễn Ngọc Già

Tôi Biết Ơn Việt Nam Cộng Hòa
Nguyễn Ngọc Già

Một số người trong nước cũng như người Việt hải ngoại cho rằng không nên vực dậy “xác chết” có tên Việt Nam Cộng Hòa. Tuy nhiên, lịch sử là nguồn cội của bất kỳ dân tộc nào. Lịch sử là khoa học và Tính Người được thể hiện cao nhất từ đó. Bất kỳ một giai tầng nào hay một bậc vua chúa hoặc một nhà độc tài nào đi nữa cũng không thể nào trốn được lịch sử. Lịch sử là Con Người.

Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như công hàm 1958 của VNDCCH (của VC) và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN bán nước cho Tầu, cùng nhiều biến cố sự kiện quan trọng khác, không thể không nhắc lại.

Nhắc lại để hiểu rõ hơn và để cho thế hệ con cháu hôm nay, ngày mai nghiền ngẫm, dọn mình cho một thời đại mới đang bắt đầu ló dạng. Tôi không biết mình có mơ mộng hão huyền trong tình thế của nước CHXHCNVN hôm nay hay không, nhưng trong tâm hồn tôi, từ lâu, tôi muốn nói: Cám Ơn Việt Nam Cộng Hòa - Nhà Nước đã làm cho tôi “Trích Lục Bộ Khai Sanh”. Sài Gòn - nơi tôi được sinh ra, lớn lên, chứng kiến một góc nhỏ nhoi những trầm luân của số phận dân tộc Việt Nam.

Dù VNCH tồn tại ngắn ngủi nhưng tôi không sao quên được cuộc sống chan hòa nhân ái của tuổi hoa niên, dù ngay trong những ngày chiến tranh lửa khói. Hôm nay, bỗng nhiên trong tôi bật ra lời thành tâm này. Tôi viết với nỗi xúc động rưng rưng trên khóe mắt, khi xem lại hình ảnh những tử sĩ đã ngã xuống tại Hoàng Sa - Trường Sa ngày xưa.

Thay mặt gia đình

Như đã viết rải rác trong nhiều bài trước đây, tôi sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn trong một gia đình trung lưu với việc làm ăn phát đạt, dần dẫn đến giàu có hơn.

Thật ra, sau này tôi mới biết ba tôi là “Việt Cộng nằm vùng”. Do đó có thể nói, gia đình tôi là gia đình “ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”. Cách đây vài chục năm, khi nghe câu này, tôi khá giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục. Cảm giác đó dễ hiểu bởi Sự Thật chưa được phơi bày như sau này. Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà tôi tự tìm tòi. Tôi nghĩ, không có cách gì thuyết phục nhất cho mỗi người, nếu như tự thân mình không chủ động tìm hiểu và can đảm nhìn thẳng vào Sự Thật.

Nhìn một cách thẳng thắn, không hề né tránh là điều chưa bao giờ dễ dàng cho bất kỳ ai, cho bất kỳ điều gì, không riêng lãnh vực chính trị. Ít nhất, cho đến nay, tôi có thể nói, tôi đã nhìn thẳng vào Sự Thật mà tôi biết, tôi tin một cách có căn cứ.

Từ cảm giác giận dữ, dần dần tôi chuyển qua cảm giác nhục nhã. Nhục nhã vì sự vong ân bội nghĩa của gia đình mình đối với Quốc Gia mà từ đó gia đình tôi làm ăn khá giả một cách chân chính, còn bản thân tôi lớn lên từ đó. Tôi không có ý định chạy tội cho ba tôi hay những người thân khác. Suy cho cùng, gia đình tôi vừa là đồng phạm, vừa là nạn nhân của cộng sản. Đó là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ giết bất kỳ một ai.

Ba tôi đã chết dưới tay người cộng sản. Tôi có căm thù không? Có. Có muốn báo thù không? Đã từng. Điều mỉa mai, ba tôi chết không phải vì người cộng sản trả oán hay trù dập mà cái chết của ba tôi đến từ sự “ân sủng” dành cho ông - một người chưa bao giờ cầm một đồng tiền bất chính nào cũng như chưa bao giờ nhận bất kỳ sự “ban ơn” nào từ người cộng sản.

Một cái chết khá đặc biệt trong muôn vàn cái chết do người cộng sản gây ra. Có thể đó là một niềm an ủi cho tôi. Cũng có thể đó là một ơn huệ của Ơn Trên đã sắp đặt cho ba tôi một cái chết không hề nhơ nhuốc mà nhuốm màu thê lương trong một con người thơ ngây và chơn chất. Nhưng đó là câu chuyện quá vãng của gần 20 năm về trước, không phải những gì tôi muốn viết hôm nay.

Tôi có ba người chú ruột đều được VC “phong liệt sĩ”. Cả ba người đều chết thời Pháp. Bà Nội tôi được “tặng” “bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Tôi có hai người cậu ruột, trốn Ngoại tôi để đi tập kết ra Bắc Việt năm 1954. Hai người cậu ruột khác lại làm trong chế độ VNCH. Hai người cậu này đều có chức phận vào thời bấy giờ. Tôi có một người chị ruột làm trong nhà thương và “thân cộng” lúc đó. Một người anh ruột là sĩ quan thuộc quân lực VNCH (nhưng thật ra là VC nằm vùng), một người anh ruột khác là hạ sĩ quan cũng thuộc quân lực VNCH (thuần túy là lính, không quan tâm và tham gia vào chính trị cũng như không phải VC nằm vùng). Tôi có vài người anh, chị ruột nữa, họ là dạng “cách mạng 30/4” ngay sau khi CSBV vào Nam. Một số bà con thân thuộc nội ngoại khác, người thì ở trong “khu”, người lại chống Cộng triệt để. Vài người khác, người thì là quân nhân, người nữa lại là công chức của VNCH v.v...

Hồi trước 1975, thời VNCH, ở Miền Nam, đa số gia đình đều đông con. Ít thì ba, bốn; nhiều thì chín, mười. Có gia đình lên đến mười hai - mười bốn người con, đều bình thường trong nếp sống lúc bấy giờ. Một đời sống sung túc, hầu hết gia đình khá giả, đều giống nhau suy nghĩ: nhiều con là phúc lộc Trời cho. Chế độ VNCH cũng không có việc “sinh đẻ có kế hoạch”. Mắn đẻ lại là điều tốt mà phụ nữ thời xưa luôn tự hào. Cuộc sống dung dị như thế. Không chỉ riêng những gia đình giàu có mà có thể nói hầu hết đều tương tự như vậy.

Dông dài như thế, để nói rằng giòng tộc nội ngoại của tôi khá phức tạp. Giá như...

Vâng, chính cái “giá như” nó đã làm hầu hết giòng tộc, anh chị em đại gia đình tôi “tan đàn xẻ nghé” từ dạo ấy. Dạo mà “rầm rập bước chân ta đi rung chuyển đường phố Sài Gòn” với ngày 30/4/1975 (!) Một giòng tộc như thế mà nói đến “đoàn kết” (như CSVN đang kêu gọi) thì quả là... hài kịch. Ba tôi và anh chị tôi đã từng đi tù dưới chế độ VNCH. Ba tôi ra tù sớm, chị tôi thì được tha bổng sau vài tuần tạm giam vì không đủ chứng cớ kết tội (đối với luật pháp tương đối công bằng của VNCH). Riêng anh tôi nhận án “20 năm khổ sai” và bị đày đi Côn Đảo cho đến (tất nhiên) năm 1975, khi CSBV xâm lăng vào Nam bất hợp pháp.

Điều tôi cám ơn Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa thật giản dị

Ngày ba tôi ra tù của VNCH, ông vẫn mạnh khỏe. Về đến nhà chỉ một tuần sau là ông có thể bắt tay trở lại công việc làm ăn. Suốt thời gian ba và anh chị tôi bị điều tra cho đến lúc kết án chính thức, gia đình tôi (những người không liên quan) không hề bị săn đuổi, bắt bớ vô pháp luật, hành hung, sách nhiễu v.v... (như thời VC sau năm 1975). Má tôi đã gánh vác mọi việc làm ăn vào lúc đó. Chúng tôi vẫn đi học bình thường và sống trong môi trường không hề bị kỳ thị của bất kỳ thầy cô hay bạn bè nào. Hàng xóm láng giềng cũng không vì thế mà ghẻ lạnh, hất hủi hay tiếp tay như kiểu bây giờ mà người ta gọi là “đấu tố thời đại mới”. - Anh tôi, người ở tù Côn Đảo, ngày trở về đất liền, vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật gì cả.

Cá nhân tôi

Tôi cám ơn Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vì tôi được sống trong một xã hội - có thể chưa phải là tốt đẹp nhất - nhưng tốt đẹp hơn chế độ cộng sản 39 năm qua, mà tôi còn biết ơn vì tôi đã hấp thụ được nền giáo dục, có thể nói, cho đến nay 39 năm, dù VNCH không còn, dù sau năm 1975, nhà nước CHXHCNVN của CSVN cố gắng “cải cách” giáo dục nhiều lần, rất tốn kém nhưng không hề mang lại chút tiến bộ nào khả dĩ.

Và nói cho công bằng, giáo dục hiện nay (của CSVN) tính về chất lượng, vẫn không thể nào đạt được như trước 1975 của Miền Nam.

Nền giáo dục VNCH trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền giáo dục nhân bản và khai phóng. Trung thực và hiền lương. Ganh đua nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác. Đặc biệt nền giáo dục đó giúp cho hầu hết học trò Miền Nam luôn biết dừng lại đúng lúc, trước cái sai, với nỗi xấu hổ và tính liêm sỉ - tựa như “hàng rào nhân cách” được kiểm soát kịp thời.

Chính xác hơn, tôi cám ơn Thầy Cô của tôi, có lẽ bây giờ hầu hết đã qua đời, nếu còn sống chắc cũng đã nghễnh ngãng hay quá già yếu. Tôi biết ơn các Giáo sư. Tôi muốn nói rõ: Tôi không hề có danh vị, bằng cấp gì cả.

Tôi biết ơn Thầy Cô của tôi, vì nhiều độc giả thương mến (có lẽ qua những bài viết), họ ngỡ tôi là: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, nhà văn, nhà giáo v.v... nhưng tôi thưa thật, tôi chỉ là một người “tay ngang” trong viết lách. Qua từng bài viết, tôi rút ra kinh nghiệm. Đặc biệt, tôi luôn cố gắng viết cẩn trọng và khách quan nhất để thuyết phục độc giả. Tính cách này, tôi đã học từ Thầy Cô tôi, ngày xưa. Dù môn Văn Chương ngày ấy, tôi luôn nhận điểm thấp tệ.

Tôi biết ơn Thầy Cô của tôi cũng vì sau 1975, cả nước rơi vào đói kém làm cho “Tính Người” trong xã hội cũng mai một dần, và tôi không là ngoại lệ. Thảm trạng xã hội lúc đó biến tôi trở nên chai lỳ, mất cảm xúc và lạnh lùng. Đặc biệt “chữ nghĩa” hầu như trôi sạch hết cùng những “tem phiếu”, “xếp sổ mua gạo”, chầu chực “mua nhu yếu phẩm” v.v... sau ngày 30.4.1975.

Về sau này, khi cuộc sống đỡ hơn, tôi có thời giờ hơn cùng với thời cuộc đảo điên, dần dần, tôi cảm nhận tôi “trầm mình” trong nỗi đau của bản thân, gia đình, từ đó tôi mới thấu hiểu những điều ngày xưa tôi học và tôi giật mình vì sự lãng quên đáng trách đó.

Tôi tìm lại được “Tính Người” mà bấy lâu nay tôi đánh mất.

Một lần nữa, tôi cám ơn Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa và các Thầy Cô của ngày xưa ở Miền Nam VN.

Nguyễn Ngọc Già - Việt Nam, ngày 11/06/2014



Saturday, July 19, 2014

BÁN TRÔN KHÔNG BÁN NƯỚC

BÁN TRÔN KHÔNG BÁN NƯỚC
Tao bán trôn nhưng tao không bán nước!
Bởi nước mất rồi, tao sẽ ở đâu?
Bọn chúng bay: dũng, trọng, sang, hùng...
là một lũ đầu trâu
Phường mặt ngựa, phường điếm đàng chó đẻ!

Gặp người nước ngoài, bọn bay hay khoe mẻ
Nào anh hùng đầy ngõ, đánh Mỹ, Ngụy nhào
Nào cách mạng, nào giải phóng, ôi chao!
Bay chuyên nổ khiến người dân tưởng bở...

Nhưng thực ra, bọn bay là đầy tớ
bọn khựa tàu, giặc truyền thống nhà Nam
Chúng cướp xong cả Bản Giốc, Nam quan
Cả Hoàng, Trường, biển Đông vào tay chúng!

Hàng trăm ngàn cây số vuông đã cúng
cho bọn Tàu, lòng tham ngất trời xanh
Chúng giả vờ là đồng chí, em anh
Nhưng lòng dạ thực vô cùng thâm hiểm!

Bọn chúng bay là những thằng chó điếm
Bán giang sơn để mua chức, phì gia
Tao bán trôn nhưng chẳng bán nước nhà
Phẹt vào mặt tụi bay phường chó mửa!

Bút Xuân


Saturday, June 28, 2014

Australian of Vietnamese origin on death row in Vietnam


By AAP. SBS

A Vietnamese-born Australian citizen has reportedly been sentenced to death in Vietnam for attempting to smuggle four kilos of heroin in his luggage.

An Australian of Vietnamese origin has been sentenced to death in Vietnam for possessing more than four kilos of heroin.

Pham Trung Dung was arrested in May last year when customs officials reportedly found the heroin in his luggage as he was boarding a flight from Ho Chi Minh City to Australia.

Dung has claimed he was hired by an unidentified man to carry the heroin and was paid $40,000.

Possessing or trafficking 100 grams of heroin is punishable by death in Vietnam.

A spokesperson for the Department of Foreign Affairs told SBS the government is offering assistance to Dung.

“We understand that he has the right of appeal. Whether he decides to do so is a matter for the man and his lawyers.

“The Australian Consulate-General in Ho Chi Minh City is closely monitoring the case and providing all possible assistance.”

Foreign Minister Julie Bishop also confirmed that Australian authorities are working on Dung's case, but did not further elaborate.

“I don’t want to do anything that would harm the work that is being done by our diplomats," News Corp quoted her as saying.




Friday, June 27, 2014

Độc ác và tàn nhẫn?

Màn kịch độc ác và tàn nhẫn?
JB Nguyen Huu Vinh

Thái độ và hành động đáng ngờ

Trong con mắt của những người dân Việt Nam mộc mạc vốn thừa mứa lòng tin, người ta sẽ nghĩ rằng sau cuộc khốc liệt 1979 trên toàn tuyến biên giới, Việt Nam thấm đòn đau từ anh bạn láng giềng to xác quen ăn hiếp và bắt nạt thì tưởng như sẽ không bao giờ có thể ngoái đầu quay lại với những kẻ thù tàn bạo, quay quắt mà chính họ đã nguyền rủa. Thế nhưng cả dân tộc không ngờ, cả dân tộc đã bị dồn vào một khúc quanh đau đớn nhất của lịch sử: Giai đoạn nô lệ ngoại bang.

Theo dõi thái độ và cách hành động của nhà cầm quyền Việt Nam mấy năm nay với chủ đề lãnh thổ của Tổ Quốc, nhất là thái độ với bọn bá quyền cướp nước, có lúc thăng, lúc trầm, nhưng tất cả đều nhất quán và không có mấy thay đổi. Đường lối, cách nghĩ của đảng CS vẫn thế, tất cả đều đi đúng một định hướng đã vạch sẵn: Lấy thù làm bạn, hèn với giặc, ác với dân.

Thông thường, một chính phủ, một nhà nước, một đảng lãnh đạo xã hội, luôn lấy sự an nguy của quốc gia, an ninh của dân chúng, bảo toàn lãnh thổ của đất nước làm trọng, mọi nhân tài, vật lực đều được ưu tiên tập trung cho những nhiệm vụ chính yếu đó. Thế nhưng, riêng ở Việt Nam, mọi điều đã được thực hiện ngược lại.

Nhà nước không dùng quân đội để bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ nhân dân mà người ta quy định rằng trước hết, quân đội phải bảo vệ Đảng. Rồi mặc cho dân bị kẻ thù, bị ngoại bang giết chết trên đất nước, quân đội được huy động đi cướp đất của dân và luyện tập để “chống diễn biến hòa bình”. Thậm chí, người đứng đầu quân đội luôn miệng gọi kẻ thù là đồng chí, tỏ rõ sự hàm ơn nặng nề kẻ thù của đất nước, ngay cả khi kẻ thù đã và đang xâm chiếm lãnh thổ.

Nhà nước bơm phình lực lượng công an không với mục đích phục vụ nhân dân, mà họ huỵch toẹt thách thức là “còn đảng, còn mình”. Hẳn nhiên họ không nhắc lực lượng này rằng người nuôi họ là dân. Lực lượng này được huy động đàn áp, canh giữ, bắt bớ và gây sự với những người có mầm mống tư tưởng yêu nước. nhà nước bỏ tù những tiếng nói can đảm, dám thể hiện lòng yêu nước, thương nòi của mình.

Họ tạo ra một thế hệ vô cảm với những điều thiêng liêng nhất, ngộ độc thông tin nặng nề nhất, thậm chí dùng đám hồng vệ binh đó đi đàn áp, khủng bố những người yêu nước.

Kết quả là lòng yêu nước bị dập tắt, tinh thần yêu nước bị đánh tan tác và hạ xuống đến mức thấp chưa từng có.

Hoảng loạn, lúng túng

Có thể nói, kể từ khi người Cộng sản Việt Nam cướp quyền lãnh đạo đất nước này đến nay, cái gọi là “độc lập” đúng nghĩa chưa bao giờ xuất hiện. Việt Nam luôn kêu gào “độc lập, tự do” nhưng thực tế thì hết đu bám thế lực này lại sang bám thế lực khác.

Nếu như sau Tháng 8/1945 trở đi, khối cộng sản nẩy nở, sinh sôi, những người cộng sản Việt Nam tự nguyện làm một bộ phận “tiền tiêu, tuyến đầu” cho CNCS để tiến hành cuộc chiến Nam – Bắc đẫm máu vì ý thức hệ. Khi đó, trừ vài nước “cộng sản anh em”, còn tất cả đều là “bè lũ đế quốc và bọn phản động, chó săn, sen đầm quốc tế”. Thì đến khi nội bộ khối Cộng sản lục đục chia rẽ nặng nề, những người Cộng sản Việt Nam nhanh chóng tách khỏi anh bạn Trung Cộng để tìm đến Liên Xô là “thành trì của CNXH”. Khi đó, hệ thống truyền thông Việt Nam đã không tiếc bất cứ một lời lẽ, ngôn từ nào dù bẩn thỉu, xấu xa nhất lên án anh chàng Trung Cộng Đại hán đã chệch hướng, lạc đường, phản bội lại “Mác – Lênin chân chính”.

Thế rồi, cuộc chiến 1979 trên biên giới Việt – Trung đã thể hiện sự cạn nghĩa, ráo tình và sự tráo trở của những người cộng sản ra sao. Tưởng từ nay, cái gọi là “môi hở răng lạnh” sẽ không bao giờ được nhắc tới, cái gọi là “anh em, hữu nghị, láng giềng” đối với Trung Cộng sẽ vĩnh viễn biến mất trên mọi lĩnh vực đời sống xã hội khi vẫn còn người Cộng sản Việt Nam cai trị đất nước.

Nhưng, trớ trêu thay, vật đổi sao dời. Những biến động của Đông Âu về sự sụp đổ hàng loạt khối cộng sản mà không một thế lực nào đỡ nổi như một quy luật. Cái bức tường, cột trụ mà những người cộng sản Việt Nam tưởng rằng luôn bền vững, chắc chắn bỗng chốc sụp xuống nhanh chóng không ngờ. Thế là từ đó, bỗng chốc cái thần thái độc lập, tự chủ và sự tự tin “bách chiến, bách thắng” của những người Cộng sản Việt Nam nhanh chóng bay biến.

Và họ hoảng loạn thật sự.

Theo đúng nguyên lý của Chủ nghĩa Mác – Lenin thì “giai cấp thống trị không bao giờ để mất quyền thống trị của mình, nếu không có bạo lực cách mạng”. Vì thế, họ đã ra sức để bằng mọi cách củng cố, bám giữ lấy chiếc ghế cai trị của mình.

Một trong những cách đó là đổi thù thành bạn, tất nhiên chỉ là bạn của Đảng, còn với cả đất nước này thì kẻ xâm lược truyền kiếp kia chẳng bao giờ thay đổi bản chất và quan hệ. Rồi Hội nghị Thành Đô, (một hành động chính trị lén lút mới được bạch hóa gần đây) đã diễn ra trong hoàn cảnh đó.

Kể từ đó, đất nước ta bước vào một ngã rẽ đầy sự tăm tối, từng bước, từng bước đi vào vòng nô lệ theo “đúng quy trình”.

Hành động có hệ thống và màn diễn đẫm máu

Cho đến gần đây, nhà nước Việt Nam mới công nhận một số điều mà người dân đã bàn tán bao năm nay về quan hệ Việt – Trung. Năm 1958, Phạm Văn Đồng trên cương vị Thủ tướng có công hàm gửi Trung Cộng, công nhận Tuyên bố về lãnh hải 12 hải lý của Trung Quốc trong đó bao gồm cả quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà Trung Cộng gọi là Tây Sa và Nam Sa.

Khi bọn bá quyền Trung Cộng dùng vũ lực xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, chính phủ Bắc Việt đã không hề mở miệng hé răng.

Năm 1988, bọn bá quyền Trung Cộng dùng quân đội tiếp tục dùng vũ lực chiếm đóng một phần Quần đảo Trường Sa, hàng loạt chiến sĩ bỏ mạng trên biển, người dân Việt Nam không được thông tin về sự hy sinh của họ. Việc mất một số đảo của Tổ Quốc được im lặng như một món quà cho bọn bành trướng để để đi đến Hội nghị Thành Đô sau đó.

Ngày 3-4/9/1990, Hội nghị Thành Đô bí mật diễn ra, mở đầu một thời kỳ đau đớn cho đất nước. Những người cộng sản đã mua bán, đổi chác sinh mệnh dân tộc bằng hội nghị bí mật này.

Năm 1999, Hiệp định Biên giới Việt Trung mờ ám được bí mật ký kết. Tất cả những ai lưu tâm, tò mò đến bản hiệp định này đều trở thành thế lực thù địch của Đảng và nhà nước Cộng sản. Nhiều người đã nếm mùi tù đày, lao lý bởi cái Hiệp định này. Kết quả là hàng loạt vấn đề mất đất, mất lãnh thổ trên biên giới đã không được giải đáp thỏa đáng.

Từ năm 2000 trở lại đây, Trung Cộng gia tăng các hành động cướp bóc, lấn chiếm ngang ngược trên biển, Đảng và nhà nước Việt Nam có những hành động “hèn hạ vĩ đại” trước quân giặc ngày càng hung hăng. Trên đất liền, những nơi trọng yếu, các công trình trọng điểm đều có mặt người Trung Quốc.

Đặc biệt là việc gia tăng bắt bớ, giam cầm, đàn áp trắng trợn những người yêu nước, thương nòi. Có lẽ trong lịch sử dân tộc ta, chưa có giai đoạn nào những người yêu nước phải đau đớn như giai đoạn hiện nay.

Dưới sự lãnh đạo “tuyệt đối, tài tình và sáng suốt” của đảng Cộng sản Việt Nam, sau 70 năm, đất nước Việt Nam đã và đang dần dần lún sâu vào cơn khủng hoảng, khốn đốn về mọi mặt chính trị, kinh tế, văn hóa… Vị thế của đảng Cộng sản chìm sâu trong những cơn oán thán, trong những câu chuyện bi, hài của người dân và qua từng hành động khó hiểu, bất nhất, lời nói ngô nghê của lãnh đạo, của hàng ngũ quan chức. Vị thế của Việt Nam trên con mắt quốc tế sa sút đến thảm hại.

Đúng lúc đó, anh bạn vàng khổng lồ của Đảng gia tăng những hành động xâm lăng, cướp bóc trắng trợn lãnh thổ Việt Nam.

Máu dân Việt đã đổ, mạng người dân đã mấ trên chính lãnh thổ mình. Mưu đồ xâm lược bấy lâu nay đã thêm một bước được thể hiện một cách trắng trợn và ngang ngược, bất chấp mọi lý lẽ, mọi thứ “tình hữu nghị” được bôi trát bằng bộ mặt giả nhân giả nghĩa bấy lâu nay. Nhà cầm quyền Trung Cộng đã từng bước thể hiện bản chất cướp bóc hung bạo là sản phẩm kết hợp giữa chủ nghĩa bành trướng đầy tham vọng và sự tàn bạo không giới hạn của Chủ nghĩa Cộng sản trong chiến lược xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam.

Tưởng như vậy là giới hạn cuối cùng, một đảng luôn tự ca ngợi mình là “thiên tài, là vô địch là tinh hoa của dân tộc, là đội quân tiên phong của đất nước” đã bước nốt những bước cuối cùng của sự bi đát và sẽ tỉnh ngộ để sớm từ bỏ cái tư tưởng hão huyền và hãi hùng Mác – Lênin để trở về phục vụ nhân dân và đất nước.

Nhưng không.

Sau khi những hành động xâm lược của Trung Cộng bằng giàn khoan và tàu chiến trên biển, người ta thấy gì?

Những cuộc biểu tình yêu nước trên cả đất nước bừng lên, để rồi bị dẹp tan với những lý do rất Chí Phèo, người yêu nước lại tiếp tục ngậm ngùi uất hận.

Tại Philippines ông tưởng thú nói vài câu mạnh mẽ, thì lập tức tại Shangri-La Bộ Trưởng Quốc phòng dội ngay một giáo nước lạnh vào mặt quan khách toàn thế giới và nhất là 90 triệu người dân Việt Nam, bằng những lập luận ngô nghê khi gửi thông điệp đến kẻ thù xin “hữu nghị”. Không chỉ là đập thẳng vào miệng Thủ tướng mà thể hiện thái độ của một đội quân “bách chiến, bách thắng” hiện nay đang sẵn sàng chiến đấu ở mức độ nào.

Trước một kẻ thù hung hãn, đầy vũ khí trong tay và sự tàn bạo thể hiện trong từng hành động trên thực tế, việc một Bộ Trưởng Quốc phòng nêu quyết tâm “không để xung đột xảy ra’ chỉ có thể coi là hành động bó gối xin hàng. Ngay cả hàng mấy chục cuộc điện thoại gọi sang Trung Cộng không thèm trả lời mà đòi “hữu nghị” thì chưa rõ hệ thống thần kinh của quan chức Việt Nam đã đến tình trạng nào?

Ông Tổng Bí thư Đảng, người nắm chức Chủ tịch Quân ủy Trung ương thì lặn mất tăm, đến mức người dân phải nhắn tin tìm kiếm trên mạng. Trong khi cả hệ thống cầm quyền, công an luôn miệng rằng “đã có đảng và nhà nước lo” thì giờ lo đến đâu không ai được biết? Nhưng khi ông xuất hiện thì chỉ bàn về “Văn hóa”. Thật tiếc, có lẽ cái văn hóa mà ông bàn đến không có bao gồm vấn đề ứng xử của kẻ có trách nhiệm như thế nào?

Nhưng có những điều lạ xuất hiện hiện nay:

Báo chí sau bao năm bị cấm ngặt không được đụng tới biển đảo, nay mở hết công suất về biển đảo, góp tiền, góp gạo cho Trường Sa… hết chương trình này đến chương trình khác, cứ như xưa nay Việt Nam chưa bao giờ tồn tại, nay mới xuất hiện thêm biển và đảo vậy.

Quân đội đã thề nguyền là sẽ không bao giờ động binh với anh bạn vàng của đảng để giữ tình hữu nghị. Ông Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng chỉ biết lẩm bẩm: “Anh là ai? Sao vật ngửa thuyền tôi ra” và vẫn là “Tình hữu nghị Việt – Trung bền vững đời đời”

Nhưng trên biển với lúc nhúc súng đạn kẻ thù, tàu chiến nườm nượp, đảng và nhà nước kêu gọi đẩy công dân tay không ra bám biển, giữ đảo. Thế là bao mạng người lại nằm xuống biển khơi.

Thật đau đớn và hài hước.

Những sự tréo ngoe đó đã nói lên điều gì? Tại sao trước một kẻ thù hung hãn với ý đồ xâm lược rõ ràng, bộ máy CSVN lại hành động khi trống đánh xuôi thì lập tức có kèn thổi ngược?

Điều đó chỉ có thể giải thích một điều cần giấu kín. Rằng khi tất cả biển đảo của Việt Nam đã rơi vào tay giặc theo “đúng qui trình”, thì nhà nước Việt Nam vẫn vô tội trước mắt người dân, đã “làm hết khả năng mình, đã phản đối nhưng kẻ thù quá mạnh, quá nguy hiểm nên lực bất tòng tâm”. Nghĩa là lỗi không nằm ở nhà nước mà nằm trong tay nhân dân và kẻ thù. Và để an dân, thì nhà nước lại học ông Phó thủ tướng Vũ Đức Đam mà rằng: “Đời chúng ta chưa đòi được thì đời con đời cháu chúng ta sẽ đòi cho bằng được”.

Và cứ vậy, người dân cứ phải chấp nhận tính mạng bị đe dọa, Tổ quốc phải chấp nhận mất biển đảo vào tay giặc, dân tộc chấp nhận một giai đoạn nô lệ kiểu mới.

Và màn diễn sẽ kết thúc ở đó còn Đảng thì vẫn quang vinh để kiên định con đường đi lên CNXH với người anh em 16 chữ vàng và 4 tốt.

Đó là màn diễn quá độc ác và tàn nhẫn đối với nhân dân.

J.B Nguyễn Hữu Vinh


Những tên điên của thế kỷ!

Lãnh đạo Cộng sản: những tên điên của thế kỷ!
Ngoc Nhi Nguyen

Zana, 1 phụ nữ Nga mà người ta tin là nửa đười ươi nửa người, sống hoang dã trong rừng, mình mẩy đầy lông và rất cao lớn, rất khỏe. Bà ta đã bị bắt đem về làng và được dùng để làm những công việc nặng vì có sức khỏe đặc biệt. Bà giao cấu với người và đẻ ra 4 đứa con, đứa nào cũng cao lớn và có sức khỏe như bà.

Khi nghe câu chuyện này, Stalin đã nảy ra ý định sẽ thành lập 1 quân đội toàn bằng người lai giống với đười ươi. Một quân đội như vậy sẽ rất khỏe mạnh, có sức kinh người, không biết đau, không biết sợ và đặc biệt là tuyệt đối trung thành. Với 1 quân đội như vậy Stalin sẽ dễ dàng đánh chiếm cả thế giới, biến cả thế giới thành cộng sản.

Một thế giới đại đồng mà tất cả đều theo cộng sản là giấc mơ của mỗi lãnh tụ CS, từ Lenin đến Stalin, đến Mao và cả Hồ Chí Minh.

Một người bình thường khi nghĩ đến việc tạo ra 1 loại người lai khỉ để làm quân đội phục vụ cho mình thì sẽ thấy kinh hoàng ớn lạnh, nhưng với lãnh đạo CS thì đây là điều rất tốt. Họ không có đạo đức, không có đức tin, không bị bất cứ 1 điều gì ràng buộc, họ sẵn sàng làm tất cả để đạt được mục đích.

Năm 1926 Stalin cấp cho giáo sư Ilya Ivanov, chuyên gia về sinh sản của súc vật, 1 món tiền khổng lồ là 120 000 đô Mỹ, để chế tạo cho Stalin 1 loại người mới. “ Loại người này phải to lớn, khỏe mạnh, không dễ bệnh hoạn, dễ nuôi, chịu ăn thức ăn rẻ tiền và không biết đau “ Stalin ra lệnh cho Ivanov. Đồng thời Stalin cho xây 1 trang trại ở George, để chuẩn bị nuôi dạy cho loại người này thành quân lính trung thành cho mình.

Ngoài ra Stalin cũng tuyên bố, thí nghiệm này thành công thì Stalin sẽ chứng minh cho nhà thờ Thiên Chúa Giáo thấy rằng hắn mới là “đức chúa trời”, vì hắn có thể tạo ra 1 loài người mới!

Giáo sư Ilya Ivanov sang Châu Phi và thực hành nhiều thí nghiệm cấy tinh trùng người vào những con đười ươi cái. Nhưng thí nghiệm không thành. Ông bèn trở về Nga và thực hành thí nghiệm cấy tinh trùng đười ươi vào tử cung phụ nữ Nga! Vô cùng may mắn là ông ta cũng không thành công.

Sau 2 năm Ivanov vẫn thất bại trong thí nghiệm của mình khiến Stalin nổi giận. Stalin bèn chụp mũ cho ông giáo sư này là có âm mưu phản quốc, ra lệnh bắt và kết án tù 5 năm. Ilya Ivanov chết trong tù vì tai biến mạch máu não.

Đến năm 2005, một chuyên gia khoa học Nga tìm tòi trong các hồ sơ mật của bộ chính trị Nga mới tìm thấy tài liệu này và đem công bố cho thế giới biết.

Lãnh tụ CS, tên nào cũng điên và tàn ác như nhau. Chúng coi con người như cỏ rác và coi người dân không hơn súc vật, chỉ là công cụ cho chúng sử dụng để đạt mục đích ghê tởm và khùng điên của chúng.

Chủ nghĩa CS là cơn ác mộng có thật của nhân loại!
Khốn nạn cho dân tộc VN phải chịu cái nạn này!


Cái chết của tên đồ tể Stalin

Stalin là 1 người vô cùng tàn bạo. Lúc còn tại vị Stalin đã ra lệnh giết hàng chục triệu người Nga, trong đó bao gồm cả người thân và đồng chí trong đảng CS. Tất cả những người thân cận bên cạnh Stalin đều sợ hãi và căm ghét ông, nhưng không ai dám nói ra hay phản kháng.

Vào đầu năm 1953, sức khỏe Stalin sút kém, ông ta bị 1 số tai biến mạch máu nhỏ, khiến cho trí nhớ bị ảnh hưởng và làm tánh tình càng cau có, khó chịu hơn. Stalin cũng sinh bệnh khó ngủ, nên thường gọi các đồng chí thân cận như Malenkov, Beria, Bulganin và Khrushchev vào gặp nói chuyện và ăn uống đến sáng.

Ngày 28 tháng 02 1953, Stalin cũng thức xem phim đến sáng rồi về phòng, sau khi ra lệnh không ai được quấy rầy. Sáng hôm sau không thấy ông ta lên tiếng hay thức dậy nhưng ai cũng sợ không dám gõ cửa. Mãi đến 10 giờ tối 1 người cận vệ mới liều đẩy cửa vào thì thấy Stalin té nằm dưới đất trên vũng nước tiểu. Người cận vệ quá sợ không dám làm gì hết nên chạy đi gọi bộ trưỏng bộ công an. Ông này cũng sợ quá bèn gọi Beria. Beria cũng không dám quyết định 1 mình nên gọi Malenkov, Bulganin và Krushchev, khi 4 người đến được thì Stalin vẫn nằm dưới đất, á khẩu không nói được.

Bốn đồng chí tốt này mặc kệ cho Stalin nằm đấy, 1 là họ quá căm ghét nên muốn hành hạ lúc sắp chết cho bõ ghét, 2 là họ sợ trách nhiệm và 3 là họ bận lo phân chia quyền lực với nhau. Mãi đến sáng ngày hôm sau bác sĩ mới được gọi và Stalin mới được khiêng đặt lên ghế.

Các bác sĩ đến thì Stalin trong tình trạng tỉnh mà không nói được, không cử động được, ói ra máu và không thở được. Nhưng các bác sĩ này hoàn toàn vô dụng vì bao nhiêu bác sĩ giỏi đã bị Stalin bỏ tù hết, nên họ không biết làm gì hơn là tuyên bố rằng Stalin bị tai biến mạch máu não rồi để mặc ông nằm đó.

Stalin được khiêng lên giường và vứt đấy, không được chữa trị gì cả. Ông ta đã phải chịu sự đau đớn kinh hoàng suốt 5 ngày và cuối cùng chết vào 21 giờ 50 ngày 05 tháng 03 1953. Con gái Stalin, kể lại rằng đó là những ngày khủng khiếp nhất, Stalin bị ngộp thở mắt trợn lên miệng khò khè mà không chết được, cứ vậy kéo dài đến 5 ngày. Trước lúc chết, Stalin còn cố đưa tay lên như muốn nói điều gì nhưng vẫn không nói được rồi tắt thở.

Nhưng sau đó thì các đồng chí của Stalin ướp xác ông thật đẹp, xây lăng thật lộng lẫy và cho dân chúng Liên Xô khóc thương vị cha già vĩ đại kính yêu. Dân miền Bắc VN cũng được cho khóc ké!

Và sự thực về cái chết của Stalin thì mãi đến 40 năm sau khi Liên Xô sụp đổ mới được Mỹ tìm ra trong các tài liệu mật và đem công bố cho dân Mỹ biết!


Ngoc Nhi Nguyên



VẤN ĐỀ TẨY NÃO - Thanh Thủy

VẤN ĐỀ TẨY NÃO
Thanh Thủy

Vấn đề tẩy não con người dường như có từ đời Tần Thủy Hoàng, một nhà vua độc tài và tàn bạo, trị vì nước Trung Quốc từ năm 221 trước Công nguyên cho đến năm 207 trước Công Nguyên thì sụp đổ. Tần Thủy Hoàng vì tẩy não giới nho sinh để bắt họ theo chế độ độc tài toàn trị của ông không được nên đem tất cả đi chôn sống và đốt sạch các sách vở của họ để mong diệt trừ mầm mống đối kháng.

Từ đó đến nay đã hơn hai ngàn năm, qua biết bao giai đoạn lịch sử, hầu như tất cả mọi người đều lên án sự tàn bạo vô nhân của Tần Thủy Hoàng, nhưng trớ trêu thay, từ khi đảng Cộng sản ra đời thì chánh sách của đảng nầy lại ca tụng Tần Thủy Hoàng và việc làm của họ càng tàn bạo, tinh vi và táo tợn hơn cả Tần Thủy Hoàng của hơn hai ngàn năm trước. Không nói đâu xa, cứ nhìn cách cai trị của bọn Việt cộng từ sau ngày 30/4/1975 cho đến nay thì đủ rõ:

1. Tẩy não đồng bào trong nước: Sau khi cướp được chính quyền, bọn chúng quyết tâm tẩy não ngay tức khắc những thành phần quân cán chính Việt Nam Cộng Hoà, những đảng phái chính trị, những Tôn giáo bằng cách tập trung tất cả vào những nhà tù khổ sai mà chúng mệnh danh là trại học tập cải tạo, hiểu đúng nghĩa là Trại Tù Tẩy Não. Nhưng vì biết chắc rằng những thành phần nầy khó lòng tẩy não được theo như ý muốn, cho nên bọn chúng áp dụng một chính sách nhục hình, khổ sai với mục đích giết hết một cách âm thầm nơi rừng thiêng nước độc để có thể vừa che mắt thế gian, vừa để diệt trừ hậu hoạn. Trong khi đó thì bên ngoài xã hội, bọn chúng tổ chức rất nhiều toán thanh niên mang băng đỏ đi lục soát từng nhà xuất bản, từng nhà sách, từng những khu nhà trong xóm để tịch thâu tất cả những sách vở được xuất bản tại Miền Nam, kể cả sách giáo khoa để tập trung đốt sạch.

Riêng về thường dân không dính líu vào những thành phần trên, từ những người già cả cho đến thanh thiếu niên nam nữ, sau mỗi buổi chiều đều bị tập trung để Tẩy Não tại những khu phố để nghe cán bộ Cộng sản nhồi sọ về chủ nghĩa Cộng sản cho tới khuya mới được về nhà, trong thời gian bị nhồi sọ như thế, nếu người dân nào có lời phát biểu trái với đường lối của họ, nhẹ thì bị mời lên công an thẩm vấn bằng những hâm dọa đủ điều còn nặng thì đi tù biệt tăm.

Nếu đem so sánh thì bọn Việt cộng chẳng những áp dụng một chính sách giống hệt như chính sách của Tần Thủy Hoàng mà mức độ còn rộng lớn và quy mô hơn nhiều. Tần Thủy Hoàng bắt dân đi xây Vạn Lý Trường Thành, còn bọn Việt cộng thì lùa dân đi khai rừng hoang đầy bôm đạn chưa nổ, còn sót lại trong hơn suốt hai mươi năm chiến tranh tang tốc mà chúng gọi là “Vùng Kinh Tế Mới”.

Bọn chúng thừa hiểu rằng dân Miền Nam đã sống trong chế độ tự do dân chủ từ lâu, vì vậy khó có thể nhồi sọ một cách dễ dàng bằng lý thuyết Cộng sản, cho nên, chính sách của bọn chúng là giết chết hoặc đài ải người dân Miền Nam vào các vùng tử địa nhiều chừng nào thì bọn chúng đỡ lo chừng ấy. Biểu ngữ đã được bọn chúng dán khắp nơi trong các thành phố với hàng chữ: “Nhà sạch nhà, phố sạch phố mới xứng đáng mang tên Bác Hồ” đã chứng minh điều đó.

2. Sự hiện diện của đồng bào vượt biên, tị nạn Cộng sản ở hải ngoại: Thành phần nầy hiện diện trong cộng đồng quốc tế là cái gai nhọn khiến bọn chúng rất bực bội vì khó ăn nói trong lãnh vực ngoại giao, tuyên truyền, cho nên chính tên tưởng thú Việt cộng Phạm Văn Đồng năm xưa đã không ngần ngại thốt lên lời “hàng tôm, hàng cá” tại Pháp Quốc, đại khái quy chụp những người vượt biên là những hạng người đĩ điếm, xì ke, ma tuý, biếng nhác không muốn làm việc nên mới bỏ nước ra đi.

Khối người Việt tị nạn Cộng sản ở hải ngoại dần dà có cuộc sống ổn định, lớn mạnh và tổ chức thành các Cộng đồng, các tổ chức chánh trị, các tổ chức Tôn Giáo, lúc nào cũng lên tiếng vạch trần những hành vi bất chánh, vô nhân của chế độ Cộng sản Hà nội và tập đoàn cai tri tàn bạo của chúng.

3. Nguyên nhân trở thành đại gia: Nhận thấy rằng sự lớn mạnh của Người Việt Tị Nạn Cộng sản đã ảnh hưởng rất lớn đến công cuộc vận động quốc tế, qua đó, các nước Tây phương càng ngày càng thấy rõ bản chất vô nhân, lọc lừa và xảo trá của tập đoàn Việt cộng, cho nên những điều sỉ nhục của họ đối với tập thể Người Việt Tị Nạn trở nên trơ trẽn, điều nầy đã gây rất nhiều khó khăn cho đảng Cộng sản Việt Nam khi họ đang ra sức kêu gọi sự đầu tư của các nước Tây phương, vì vậy bọn chúng mới thay đổi thái độ, mở cửa cho những Người Việt tị nạn Cộng sản có cơ hội về thăm quê hương, mục đích để đánh lừa dư luận là họ không có tinh thần thù hận. Sau vài năm mở cửa, bọn chúng nhận thấy được “những người áo gấm về làng” đã mang đến cho họ những số ngoại tệ lớn lao bất ngờ, tạo cơ hội cho họ thi hành những thủ đoạn làm giàu bất chính. Quả đúng vậy, chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, những tên Việt cộng lãnh đạo đảng, lãnh đạo công an, tư lịnh quân đội đã cùng nhau chia chác quyền hành, thi nhau tham ô và đã nhanh chóng trở thành những tên trọc phú, mà người ta thường gọi là đại gia hay tư bản đỏ.

Sự làm giàu nhanh chóng của tập đoàn Việt Cộng đã khiến cho một số ký giả Tây phương ngạc nhiên, đặt câu hỏi với tên Việt cộng Tổng Bí Thư đương thời là Lê Khả Phiêu là làm ăn như thế nào mà mau làm giàu đến như thế. Tên Tổng Bí Thư nầy không dám trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ nói một câu ngắn ngủi, đại khái là Việt Nam chỉ có những tỷ phú như vậy là còn quá ít cho sự phát triển. Câu nói nầy đã mở đường cho chánh sách tham ô, cho nên, từ đó sự giàu có của những tên Việt cộng có quyền hành đã trở nên phát triển rần rộ và vô tận cho đến ngày nay.

4. Thay đổi ngôn từ và chính sách tẩy não ở hải ngoại: Từ sự làm giàu nhanh chóng nầy, tập đoàn Việt cộng mới nhận chân rằng những Người Việt Tị Nạn Cộng sản ở hải ngoại chính là những con bò sữa mà chúng cần phải tận dụng để khai thác, cho nên từ những lời xỉ vả là xí ke, ma tuý, đĩ điếm, biếng nhác trước kia, nay đổi thành lời hoa mỹ là Khúc Ruột Ngàn Dậm không thể tách rời, v.v… dành cho Người Việt Tị Nạn Cộng sản.

Tuy nhiên, mưu sự không chỉ dừng lại ở chỗ đó, lợi dụng sự bang giao quốc tế và trao đổi mậu dịch, tập đoàn Việt cộng không ngớt tung ra hải ngoại thật nhiều cán bộ tình báo để tuyên truyền, mục đích tẩy não một số người bằng cách đưa ra những miếng mồi quyền lợi và địa vị hảo để chiêu dụ, từ đó mới nẩy sinh ra những tên Việt gian, làm phân hóa và ung thối một số tổ chức, đầu tiên có thể kể là vụ Trần Trường ở Cali, bọn Trịnh Vĩnh Bình ở Hòa Lan, một số báo chí trở cờ ở Mỹ, một bọn làm văn nghệ lật lộng, một nhóm lãnh đạo đê hèn của vài đoàn thể đấu tranh và một bọn trí thức ở rải rác tìm mọi thủ đoạn để gây chia rẽ và lũng đoạn Cộng đồng, đồng thời thi hành nghị quyết 36 dưới chiêu bài hòa hợp, hòa giải với Việt cộng mới vừa chính thức xuất hiện trong thời gian gần đây để có dữ kiện thẩm định thành quả đạt được sau mười năm ban hành nghị quyết nầy.

5. Lý luận của bọn người Quốc gia bị tẩy não: Lý luận của bọn người nầy là chính sách của Việt cộng đã thay đổi thì Người Việt Quốc Gia cũng phải thay đổi cách tranh đấu cho phù hợp với trào lưu. Lý luận ngụy biện nầy biểu lộ một xảo trá nếu không muốn nói là thủ đoạn để lường gạt một số người nhẹ dạ, dễ tin. Thật sự trước mắt là chính sách của Việt cộng không có gì thay đổi cả.

Trước đây, Việt cộng cấm tự do ngôn luận, không cho tự do Tôn Giáo, không để cho dân có quyền làm người theo Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, cướp nhà, cướp đất, cướp ruộng vườn và tài sản của dân, tham ô, bán nước, v.v…thì ngày nay cũng vẫn y như vậy, sau đây là một vài thí dụ:

Về tự do ngôn luận: Người dân hiện nay vẫn không có quyền ngôn luận như trước, thực tế là những nhà bất đồng chính kiến, các Blogger trong nước đều bị cấm đoán và bị phạt tù với những bản án nặng nề, xảy ra thường xuyên và luôn luôn bị chỉ trích trên các diễn đàn quốc tế.

Không cho tự do Tôn Giáo: Các Tôn Giáo trong nước vẫn đều bị kiểm soát nghiêm nhặt và liên tục bị đàn áp triệt để như trước, đặc biệt đối với Phật Giáo Hòa Hảo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đạo Tin Lành, đạo Thiên Chúa, đạo Cao Đài, đến nổi Ủy Ban Tôn Giáo của Quốc Hội Hoà Kỳ đã bao lần và cũng như hiện nay đang yêu cầu chính phủ của họ đưa nước Việt Nam trở lại danh sách (CPC) liệt kê các quốc gia không có tự do Tôn Giáo trên thế giới.

Quyền làm người cũng không được Việt cộng chấp nhận như trước, cho nên đã xảy ra hàng loạt những thỉnh nguyện thư của các giới yêu chuộng nhân quyền trên thế giới, gởi đến Liên Hiệp Quốc, Quốc Hội Hoa Kỳ và các quốc gia Tây Phương để yêu cầu dùng áp lực buộc Việt cộng phải tôn trọng Nhân Quyền.

Trầm trọng và tệ hại hơn nữa là sự cướp đất, cướp nhà, cướp ruộng vườn và tài sản của dân để khai thác, bán mua trục lợi còn tệ hại hơn trước. Tình trạng đã không giảm thiểu mà ngày càng gia tăng, khiến nẩy sanh ra những đoàn Dân Oan Khiếu Kiện khắp nơi từ Bắc chí Nam mà những lời kêu oan của họ chẳng những không được hồi đáp mà còn bị đàn áp thô bạo, không nương tay, một số người dân không thể chịu đựng nổi nên liều mạng phản ứng tự vệ, chống lại công an, điển hình nhứt là vụ gia đình Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, và mới đây nhứt là ngày 29/4/2014, công an Saigon đàn áp dã man những người Dân Oan Khiếu Kiện. Những sự kiện nầy chỉ thấy xảy ra trong những quốc gia Cộng sản mà trong đó nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một tiêu biểu.

Vấn đề tham ô cũng vậy, ngày càng trầm trọng và xảy ra hàng ngày, bọn quyền thế ngày càng giàu sang trước bao cảnh đói khổ, lầm than của dân tộc, những trường hợp tham ô khổng lồ, ăn cắp của công tại hai đại công ty như Vinaline, Vinashin chỉ là trường hợp bất ngờ được phát giác mà thôi.

Vấn đề bán nước cũng vẫn tiếp tục, chánh thức được phơi bày từ bức Công Hàm của Thủ tướng Việt cộng Phạm Văn Đồng gởi cho Thủ tướng Tàu Chu Ân Lai năm 1958, từ đó mới phát sanh ra những tiếng nói yêu nước của nhân dân chống bá quyền Trung Cộng xăm lăng và bọn Việt cộng lộ diện là những tên thái thú cho Tàu cộng.

Trên đây chỉ là một vài sự kiện cụ thể đã và đang xảy ra trong nước cho chúng ta nhận thấy rõ ràng là chính sách cai trị của bạo quyền Việt cộng từ trước cho đến nay không hề thay đổi, ngày trước như thế nào, bây giờ cũng vẫn y như vậy, có chăng là hình thức hành xử bên ngoài có vẻ tinh vi hơn.

6. Kết luận: Những nhà đấu tranh chống cộng ở hải ngoài từ sau ngày mất nước 30/4/1075, một số người hiện nay đã thay đổi lập trường, không còn nhiệt thành chống Cộng như trước kia nữa, với luận điệu là chánh sách cai trị của Việt cộng đã thay đổi thì họ cũng phải thay đổi cách tranh đấu cho thích hợp với trào lưu qua chiêu bài hòa hợp hòa giải giả hiệu. Lời ngụy biện nầy cho thấy họ là những người, vì nhiều lý do thấp hèn đã để cho bọn cán bộ tình báo Việt cộng nhồi sọ, biến thái không còn là những Người Quốc Gia chân chánh như trước kia nữa, có nghĩa là đã bị tẩy não, phản bội đồng bào và bị người đời sỉ nhục là Việt Gian.

Gọi là chiêu bài hòa hợp hòa giải giả hiệu thật không ngoa chút nào vì những Việt gian nầy lấy hậu thuẫn và tư cách gì để điều đình hòa hợp hòa giải với bạo quyền Việt cộng? Lấy hậu thuẫn và tư cách gì để hợp tác với bạo quyền Việt cộng chống xâm lăng? Ngoài hai bàn tay không và mang tiếng là Việt gian thì thử hỏi họ làm được gì cho chiêu bài hòa hợp hòa giải ? ngoại trừ việc cúi đầu thừa hành chỉ thị của Việt cộng qua trung gian của những tên như Nguyễn Thanh Sơn để làm những trò bung xung phá rối Cộng Đồng hầu được bạo quyền ban phát cho chút hơi hám nào đó. Quyền lợi trước mắt như thế nào thì chưa biết, nhưng thảm cảnh bỏ của chạy lấy người là việc xảy ra bình thường trong xã hội của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Nhìn những gương thảm hại của những Trần Trường ở Cali, những Trịnh Vĩnh Bình ở Hòa Lan vẫn chưa đủ để sáng hai con mắt hay sao?.

Mang tiếng là Việt gian thì có lẽ không còn nỗi ô nhục nào lớn hơn, người đời phỉ nhổ không chỉ riêng họ mà còn ảnh hưởng đến cả gia đình và con cháu của họ nữa.

Rất may là thành phần Việt gian nầy chỉ có một số ít ỏi, không đáng kể và đã bị đồng bào cùng Cộng đồng sớm vạch mặt chỉ tên.

Thanh Thủy