Saturday, March 12, 2011

Japan struggles with nuclear reactors in wake of quake



The Fukushima No. 1 power plant of Tokyo Electric Power Co.

By the CNN Wire Staff
March 12, 2011

Tokyo (CNN) -- Crews at a nuclear plant struck by an earthquake, then a tsunami and then an explosion in the span of 36 hours resorted Saturday to flooding a feverish nuclear reactor with sea water in hopes of preventing a meltdown of its core.

Fukushima Daiichi plant
An explosion that sent white smoke rising above the Fukushima Daiichi plant Saturday afternoon buckled the walls of a concrete building that surrounded one of the plant's nuclear reactors, but did not damage the reactor itself, Chief Cabinet Secretary Yukio Edano told reporters.

The explosion was caused, he said, by a failure in a pumping system as workers tried to prevent the reactor's temperature from racing out of control.

While Edano said radiation levels appeared to be falling after the explosion, the government nevertheless ordered an expanded evacuation of the area around the Daiichi plant, as well as a second facility where the cooling system had failed -- the Fukushima Daini plant.

On Saturday night, three patients at a hospital tested positive for radiation exposure, according to the Japanese public broadcasting station NHK, citing a statement from Fukushima Prefecture.

The three were randomly selected from a group of 90 hospital workers and patients who were already at the medical facility -- about three kilometers from the Daiichi plant -- before Friday's massive quake. The patients were outside of the hospital awaiting evacuation at the time of the explosion.

While the three showed signed of exposure, "no abnormal health conditions have been observed," NHK quoted the prefecture as saying.

Although government officials painted a hopeful picture, saying crews had begun implementing a backup plan to flood the reactor containment structure with sea water, a nuclear expert said the situation is dire even if it is already under control.

"If this accident stops right now it will already be one of the three worst accidents we have ever had at a nuclear power plant in the history of nuclear power," said Joseph Cirincione, an expert on nuclear materials and president of the U.S.-based Ploughshares Fund, a firm involved in security and peace funding.

If the effort to cool the nuclear fuel inside the reactor fails completely -- a scenario experts who have spoken to CNN say is unlikely -- the resulting release of radiation could cause enormous damage to the plant or release radiation into the atmosphere or water. That could lead to widespread cancer and other health problems, experts say.

Tens of thousands of people live within the evacuation zone around the Daiichi plant, which authorities expanded to 20 kilometers (12.6 miles) from the earlier 10 kilometer radius following the explosion. More than 51,000 of those live within 10 kilometers, according to Japan's Nuclear and Industrial Safety Agency.

A total of more than 83,000 live within 10 kilometers of the two plants under evacuation orders, the agency said.

Figures for residents within the 20-kilometer zone were not immediately available.

Japanese authorities appeared to be preparing for the possibility of a nuclear release. Japan public broadcaster NHK reported the country's defense ministry had sent a unit that specializes in dealing with radioactive contamination to a command post near one of the stricken plants.

The government was also preparing to distribute iodine tablets to residents, the IAEA said. Iodine is commonly prescribed to help prevent the thyroid gland from taking in too much radioactivity, according to the U.S. Environmental Protection Agency website.

In all, the earthquake prompted the automatic shutdown of 10 reactors at three nuclear plants near the quake site, Japan's nuclear agency said. Problems have been reported at all three plants, although the fire reported Friday at the Onagawa nuclear plant was quickly extinguished and it has not been a focus of concern since.

At the Fukushima Daini plant, problems had been detected with the pressure and cooling systems at three of the four reactors that shut down, but plant owner Tokyo Electric Power Company reported all of the reactors were stable on Saturday.

Japan's nuclear agency said there is a strong possibility that the radioactive cesium the monitors detected was from the melting of a fuel rod at the plant, adding that engineers were cooling the fuel rods by pumping water around them. Cesium is a byproduct of the nuclear fission process that occurs in nuclear plants.

A spokesman for the agency said atomic material had seeped out of one of the five nuclear reactors at the Daiichi plant, located about 160 miles (260 kilometers) north of Tokyo.

The problems at the Fukushima Daiichi plant began with the 8.9-magnitude quake that struck Friday off the eastern shore of Miyagi Prefecture. The quake forced the automatic shutdown of the plant's nuclear reactors and knocked out the main cooling system, according to the country's nuclear agency.

A tsunami resulting from the quake then washed over the site, knocking out backup generators that pumped water into the reactor containment unit to keep the nuclear fuel cool, according to the agency.

As pressure and temperatures rose inside the reactors at the Daiichi and Daini plants, authorities ordered the release of valves at the plants -- a move that experts said was likely done to release growing pressure inside as high temperatures caused water to boil and produce excess steam.

As crews were working to pump additional water into the reactor containment unit to lower the temperature, the pumping system failed, Edano said, causing an explosion that injured four workers and brought down the walls of the building containing the reactor.

The team then reverted to a plan to flood the reactor with sea water, which Edano said would lower the temperature to acceptable levels. That work began Saturday night and was expected to take two days, Edano said.

Before Edano's announcement, Malcolm Grimston, associate fellow for energy, environment and development at London's Chatham House, said the explosion indicated that "it's clearly a serious situation, but that in itself does not necessarily mean major (nuclear) contamination."

"This is a situation that has the potential for a nuclear catastrophe. It's basically a race against time, because what has happened is that plant operators have not been able to cool down the core of at least two reactors," said Robert Alvarez, a senior scholar at the Institute for Policy Studies in Washington.

The situation ranks as the third-most-serious nuclear accident on record, Cirincione said. He said only the 1979 partial meltdown of a reactor core at the Three Mile Island nuclear plant in Pennsylvania and the 1986 Chernobyl disaster in the Soviet Union were worse.

If damage from the explosions or aftershocks have compromised the structural integrity of the reactor complex, it could make efforts to cool the reactors more difficult, Cirincione said.

"The big unanswered question here is whether there's structural damage to this facility now," he said.

Janie Eudy told CNN that her 52-year-old husband, Joe, was working at the Fukushima Daini plant when the quake struck; he was injured by falling and shattering glass. As he and others were planning to evacuate, at their managers' orders, the tsunami struck and washed buildings from the nearby town past the plant.

"To me, it sounded like hell on earth," she said, adding that her husband -- a native of Pineville, Louisiana -- escaped.

Utility officials reported Saturday that more than 3 million households were without power, NHK said, and that power shortages may occur due to damage at the company's facilities.

"We kindly ask our customers to cooperate with us in reducing usage of power," Tokyo Electric Power Company said.


Friday, March 11, 2011

WikiLeaks suspect's treatment 'stupid,' U.S. official says

    PJ Crowley: Bradley Manning's treatment by US 'stupid'
Source: http://www.bbc.co.uk/news/world-us-canada-12717275

The US treatment of the man accused of leaking secret cables to Wikileaks is "ridiculous and counterproductive and stupid", US state department spokesman PJ Crowley has said.

Private First Class Manning is being held in solitary confinement in a military brig
Mr Crowley made the remarks about Bradley Manning to an audience at the Massachusetts Institute of Technology.

"Nonetheless Bradley Manning is in the right place," Mr Crowley said.

Private Manning is being held in solitary confinement at a maximum security US military jail.

He is shackled at all times and has been on suicide watch at the Quantico marine base in Virginia.

Mr Crowley was asked whether his comments were on the record and replied, "sure".

President Barack Obama was questioned about whether he agreed with Mr Crowley's comments at a news conference on Friday.

He responded by saying he had asked the Pentagon directly if the terms of Pte Manning's confinement were "appropriate" and received assurances that they were.

Mr Obama added that some aspects of Pte Manning's treatment "has to do with his safety as well".

Mr Crowley could not immediately be reached by the BBC on Friday, but one US report carried a quote from him saying he was speaking in a purely personal capacity, not representing the views of the US government.

'Elephant in room'

Philippa Thomas, a BBC journalist on a student fellowship in Boston, was among about two dozen people gathered to hear Mr Crowley talk about "the benefits of new media as it relates to foreign policy", at an event organised by the Center for Future Civic Media.

After a wide-ranging discussion, one young man said he wanted to address "the elephant in the room" and asked Mr Crowley what he thought about Wikileaks and, in his words, "torturing a prisoner in a military brig"?

Mr Crowley did not address the issue of torture, but replied that what was being done to Pte Manning by colleagues at the Department of Defence was "ridiculous and counterproductive and stupid".

"None the less Bradley Manning is in the right place," he added, going on to say that in Washington's view "there is sometimes a need for secrets… for diplomatic progress to be made".

Stripped

Amnesty International has described the treatment of Pte Manning, whose mother is Welsh, as "unnecessarily harsh and punitive" and has called on the British government to intervene.

In a letter released by his lawyers, Pte Manning claims he is routinely stripped each night and his prescription glasses are confiscated, leaving him with limited vision.

Military officials have said this is standard procedure for people deemed a suicide risk.

David House, a spokesman with the Bradley Manning Advocacy Fund, said it was clear there was "no justification for Bradley's inhumane treatment".

He went on: "I agree with Mr Crowley that it's just stupid and unproductive."

Pte Manning has been charged on 34 counts, including illegally obtaining 250,000 secret US government cables and 380,000 records related to the Iraq war from a military database.

He has also been charged with aiding the enemy, a capital offence, but prosecutors have said they will not seek the death penalty.


Nguyễn Minh Cần: Tòng phạm với cộng sản Việt Nam - Nguyễn Phúc Liên

    Nguyễn Minh Cần: TÒNG PHẠM VỚI CSVN DẸP CƠ HỘI NỔI DẬY?
Nguyễn Phúc Liên

Từ gần 5 năm nay, khi Phong trào Dân Oan từ các tỉnh nhất là từ Tiền giang kéo về Sài gòn đòi Nhà Đất bị chiếm đoạt bất công, tôi có ý thức rõ rệt rằng chỉ có ĐỘT BIẾN quần chúng mới có thể lật được Cơ chế CSVN. Từ đó, tôi nghiên cứu về cuộc Khủng Hoảng Tài chánh Á châu năm 1997 và đặc biệt lưu ý quần chúng đói nghèo đã lật đổ được nhà độc tài tham nhũng SUHARTO của Nam Dương. Khi mà quần chúng trở thành cực kỳ nghèo khổ, nghĩa là DẠ DẦY trống rỗng, thì đó là sức mạnh cuối cùng bật dậy làm Cách Mạng lật đổ bạo quyền đã làm họ đói nghèo đến tận cùng.

Tôi suy nghĩ thêm về những cuộc Cách Mạng lớn trong Lịch sử đã xẩy ra. Tôi cũng tìm thấy một động lực chung NỔI DẬY ấy, nghĩa là bắt đầu từ QUYỀN DẠ DẦY (Stmach Right):

  • Những Luật sư, Trí thức thời Cách Mạng Pháp, đã viết biết bao Điều trần, nhưng không lay chuyển được Vua Chúa và Giáo sĩ vẫn ăn chơi tiêu xài hoang phí mặc cho dân chúng đói ăn. Nhưng trong một khoẳng khắc không ai ngờ, một cô bé không biết điều trần lý luận là gì, chỉ lấy thanh la khua lên và hô to: “Tôi đói, hãy cho tôi bánh mì !”. Thế là quần chúng ùn ùn theo cô và chỉ đòi bánh mì, đòi có DẠ DẦY no. Điều quan trọng là ĐỘT BIẾN NỔI DẬY LÀM CÁCH MẠNG. Những Luật sư, Trí thức tiếp theo nổi dậy này mà xây dựng thuyết này thuyết kia.

  • Cuộc Cách Mạng Vô sản tại Nga năm 1917 cũng có động lực chính yếu là sự đói nghèo của nông dân và công nhân Nga thời ấy trước giầu có của Nga Hoàng. LENINE cần sự NỔI DẬY của quyền DẠ DẦY này, thì mới vẽ vời thêm ý thức hệ Cộng sản. Ngay cả Marx, tình trạng đông con nghèo khó tại Luân Đôn đã khuôn đúc ý thức thù hằn tư bản giầu có thời Cách Mạng Kỹ nghệ Anh quốc. Lénine hoàn toàn làm cho giới ĐÓI BỤNG thành giai cấp đấu tranh đẫm máu.

  • Nếu nhìn vào cuộc NỔI DẬY lật đổ Công sản Nga và Đông Âu, người ta cũng tìm thấy cái động lực chung đứng lên của Cách Mạng. Thất bại Kinh tế Tập trung Chỉ huy đã làm dân chúng Nga và Đông Âu đói nghèo cùng cực. Ông NGUYỄN MINH CẦN ở Moscou và Ông không thể phủ nhận sự nghèo đói ấy của dân chúng. Tôi cũng sang Đông Âu và Moscou sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ. Chắc chắn Ông Nguyễn Minh Cần biết Dom 5 cũ và Dom 5 mới và thấy tình trạng buôn bán, sống nghèo khổ của giới Sinh viên VN sang du học như thế nào. Họ mở cả tiệm bán thịt chó KGB—không phải chó vàng VN—tại Dom 5 mới. Tôi đã ngồi ăn thịt chó KGB tại đó.

  • Mở đầu bằng những nhận xét như trên, tôi xin viết về một số quan điểm sau đây để đi đến kết luận rằng Bài viết của Ông Nguyễn Minh Cần về cơ hội NỔI DẬY tại Việt Nam hiện nay mang tính cản mũi kỳ đà, lấy bạo lực đe dọa và dễ bị cho rằng đó là tội tòng phạm với CSVN đẻ dẹp thời cơ NỔI DẬY thuận tiện mà quần chúng VN sẽ oán trách sau này, nhưng đã quá muộn.
    • Phân biệt Đấu tranh Xã hội và Đấu tranh Chính trị

    • Cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY Bắc Phi và Trung Đông

    • Việt Nam: CÁCH MẠNG DẠ DẦY đã quá chín mùi

    • Nguyễn Minh Cần: cái nhìn phiến diện hay chủ ý tòng phạm dẹp NỔI DẬY
    Phân biệt Đấu tranh Xã hội/Kinh tế và Đấu tranh Chính trị

    Chúng tôi phân biệt rõ rệt hai cuộc Đấu tranh Xã hội/Kinh tế (Lutte sociale/économique) và Đấu tranh Chính trị (Lutte politique).

    Về cuộc Đấu tranh Xã hội/Kinh tế, chúng tôi nhấn mạnh về khía cạnh Kinh tế hơn. Cái tối thiểu về Kinh tế là kiếm phương tiện sống còn cho thân xác mình, tức là DẠ DẦY phải có ăn thì thân xác mới sống. Đây là cuộc đấu tranh của mọi sinh vật trong đó có con người. Người ta cũng gọi là Đấu tranh đòi Quyền sống. Khi mà quần chúng đói ăn nổi dậy đấu tranh để có miếng ăn, thì không ai có thể cấm cản. Càng không thể cấm cản, đàn áp khi mà quần chúng bị bóc lột đói ăn bởi chính kẻ nắm quyền Chính trị. Đối với trường hợp Việt Nam, chúng tôi đã luôn luôn kêu gọi rằng DÂN OAN mất Nhà Đất, CÔNG NHÂN bị bóc lột sức lao động, GIÁO DÂN bị tước đoạt những cơ sở thờ phượng, hãy NỔI DẬY đòi lại những gì đã bị tước đoạt bất công thì bố CSVN cũng không thể nại điều 88 mà đàn áp, bắt tù tội họ được. Từ trước đến giờ, chúng tôi luôn luôn đứng trong tư thế đấu tranh này. Đây là khía cạnh chiến lược đấu tranh thủ trước, tấn công sau.

    Về cuộc Đấu tranh Chính trị, giới Trí thức nêu ra những phạm trù như Tự do, Dân chủ, Nhân quyền để làm tiêu đề NỔI DẬY đối chọi với Độc tài. Thường cuộc Đấu tranh Chính trị, với những phạm trù trừu tượng Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, dễ xa với đại đa số quần chúng đói nghèo vì cái DẠ DẦY rỗng của họ mới là mối quan tâm hàng đầu. Cuộc Đấu tranh Chính trị mang tính cách thay thế quyền lực quản trị quốc gia. Chính điểm thay thế Quyền lực Chính trị này mà sinh ra những thủ đoạn đàn áp, bắt tù tội.

    Cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY Bắc Phi và Trung Đông

    Chúng tôi theo sát những cuộc NỔI DẬY tại Tunisie, Ai Cập và Libye mà người ta gọi là Hoa Nhài cho sang. Nhưng thực chất vẫn như mọi cuộc Cách Mạng khác của quần chúng, đó là DẠ DẦY đói khổ và sự HẬN THÙ đối với kẻ cướp bóc họ đã làm cho quần chúng NỔI DẬY. Dân chúng đứng ở phạm vi Đấu tranh Xã hội/Kinh tế (Lutte sociale/économique). Quan sát những phát biểu từ những người biểu tình, chúng ta phân biệt ngay: những bà nội trợ, những công nhân trung niên nói toạc ra rằng họ không sống nổi với 2 Đo-la mỗi ngày, nên họ nổi dậy, trong khi đó những sinh viên thanh niên thường nói đến những chữ Tự do, Dân chủ cho có vẻ trí thức. Nhưng khi có Tự do, Dân chủ rồi, những thanh niên trí thức sinh viên này lại đang vượt biển sang Liên Âu kiếm ăn cho DẠ DẦY no.

    Mới đây nhất, tại Libye, chúng tôi đặc biệt lưu ý đến những câu trả lời của một Đại tá quân đội đã quay súng chống lại Kadhafi. Ngày 01.03.2011, tại thành phố Tobruck mà phía nổi dậy đã chiếm được, Phóng viên Mohamed ELHAMY, Đài EURONEWS, đã phỏng vấn Đại tá Rasheed RAJAB.

    Mohamed ELHAMY: Đâu là lý do chính để Đại tá chống lại Kadhafi ?

    Đại tá Rasheed RAJAB: Chúng tôi là quân đội, không muốn liên hệ đến Chính trị, nhưng lý do chính để chúng tôi chống lại Kadhafi là Kinh tế cho dân chúng.

    Mohamed ELHAMY: Đại tá có thể cho biết thêm chi tiết về lý do Kinh tế cho dân chúng.

    Đại tá Rasheed RAJAB: Chúng tôi thấy dân chúng nghèo thực sự mà lý do là Kadhafi đã khai thác tài nguyên dầu lửa cho ông và gia đình ông. Khi dân nghèo đứng lên đòi cơm áo, ông ta lại dùng tiền mướn người nước ngoài bắn giết dân chúng nghèo, nên chúng tôi phải quay súng bảo vệ dân nghèo.

    Việt Nam: CÁCH MẠNG DẠ DẦY đã quá chín mùi

    Như từ mở bài, chúng tôi đã nói rằng mọi cuộc NỔI DẬY quần chúng bắt đầu từ động lực nghèo khổ (quyền DẠ DẦY). Việc lật đổ Cơ chế CSVN hiện nay chỉ có thể thực hiện bằng ĐỘT BIẾN quần chúng đòi quyền sống cho thân xác mình, nghĩa là chống bóc lột, chống tước đoạt bất công cụ thể về vật chất như Nhà, Đất đối với DÂN OAN, chống lương thấp đối với CÔNG NHÂN, chống mất cơ sở Tôn giáo đối với GIÁO DÂN. Thủ phạm của những tước đoạt bất công này là đảng CSVN thu góm tài sản cho túi riêng mình. Khi DÂN OAN, CÔNG NHÂN, GIÁO DÂN đứng lên, đó là họ Đấu tranh Xã hội/Kinh tế. Cảnh bóc lột bất công tạo rõ rệt thiểu số cầm quyền trở thành giầu nứt khố và quần chúng trở thành nghèo kiết xác. Thêm vào đó, lạm phát tăng, vật giá phi mã, đồng tiền phá giá đang làm quần chúng nghèo phải chịu DẠ DẦY rỗng. Chúng tôi thường nhấn mạnh rằng quần chúng hãy đứng ở phạm vi Đấu tranh Xã hội/Kinh tế mà NỔI DẬY, thì CSVN không thể ngụy biện mất dậy mà đàn áp được.

    Đặt câu hỏi rằng cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY ở Việt Nam đã chin mùi hay chưa, đó là quá ấu trĩ. Thực vậy, cuộc Cách Mạng này đã có hai lần nổi dậy rồi mà chính chúng tôi đã lên tiếng với sự nổi xùng:

  • Lần nhất:

  • DÂN OAN đã kéo về Sài gòn, Hà Nội nằm la liệt đòi Nhà Đất. Hồi ấy, chúng tôi đã kêu gọi những nhà Trí thức Dân chủ hãy đi với Dân Oan để tổ chức quần chúng ô hợp này. Nhưng thay vì đi với Dân Oan, một số nhà Dân chủ còn muốn “mượn đầu dân oan nấu cháo“ để vui ca những chữ trừu tượng Dân chủ Nhân quyền. Họ dám viết lên báo rêu rao rằng những Dân Oan đang tha thiết đứng lên đòi Dân chủ cho họ. Tôi bực mình viết rằng Dân Oan đòi NHÀ ĐẤT chứ chưa thèm quan tâm đến danh từ trừu tượng DÂN CHỦ gì cả. Một bà mẹ tụt quần chửi Nguyễn Tấn Dũng vì Nhà Đất của bà bị mất chứ không phải bà mất hai chữ Dân chủ mà chính bà cũng chưa hiểu nó gồm những gì.

  • Lần hai:

  • Phong trào GIÁO DÂN đòi cơ sở Tôn giáo tại Tòa Khâm sứ, tại xứ Thái Hà, rồi Tam Tòa. Những cuộc NỔI DẬY từng trăm ngàn GIÁO DÂN là cơ hội quý hóa để tiến thêm lên nữa buộc cái Cơ chế CSVN phải tôn trọng CÔNG LÝ. Chúng tôi, một giáo dân Công giáo, đã vô cùng nổi xùng đối một số Lãnh đạo Tôn giáo như Hồng Y Mẫn, Giám mục Nhơn, Giám mục Minh … làm tay sai cho CSVN đẻ dẹp cuộc NỔI DẬY vô cùng hy vọng cho Dân tộc này. Những Lãnh đạo Tôn giáo này đã là tòng phạm với tội ác CSVN kéo dài cái Cơ chế bóc lột bất nhân.

    Đặt câu hỏi CÁCH MẠNG DẠ DẦY tại Việt Nam đã chín mùi hay chưa, đó là không những ấu trĩ mà còn là mù chột ngu dốt bởi nó đã hai lần nổi dậy rồi.

    Nguyễn Minh Cần: cái nhìn phiến diện hay chủ ý tòng phạm dẹp NỔI DẬY

    Trong bài viết của Ông Nguyễn Minh Cần, từ đầu đến cuối, ông chỉ nói đần Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, nghĩa là ông chỉ nghĩ đến cuộc Đấu tranh Chính trị của những Trí thức Dân chủ nhằm tranh chấp Quyền hành quản trị quốc gia. Ông không nhắc gì đến những quan tâm thiết yếu của quần chúng đói nghèo cần có DẠ DẦY no đủ. Đây là cái nhìn hoàn toàn phiến diện của ông về những cuộc Cách Mạng Lịch sử. Không cuộc Cách Mạng nào mà không có quần chúng nghèo khổ làm chủ lực nổi dậy. Nếu ông chỉ nhìn Cách Mạng ở một số Trí thức Dân chủ—đúng là điều ông viết trong bài—thì không những một mình ông sợ hãi mà cả đám Dân chủ chuồn lùi cũng nhẩy chuồng trấu mà trốn như mèo và dấu luôn cứt ở đó.

    Khi nhìn CÁCH MẠNG phiến diện như vậy, ông đã lớn tiếng bàn rùn, kêu gọi cuộc NỔI DẬY của quần chúng nghèo khổ hãy thối lui. Việc kêu gọi lớn tiếng này có thể trở thành TÒNG PHẠM với CSVN đẻ âm mưu phá vỡ cơ hội CÁCH MẠNG của quần chúng nghèo khổ và khốn cực Việt Nam đã phải chịu bao nhiêu năm trường.

    Nếu Trí thức Dân chủ muốn Đấu tranh dành quyền Chính trị với CSVN, nhưng vì sợ hãi mà muốn chuồn lùi trong tủi nhục, thì hãy tự động câm miệng rút lui, chứ đừng lớn tiếng đe dọa quần chúng nghèo khổ NỔI DẬY làm CÁCH MẠNG DẠ DẦY trong quyền Đấu tranh Xã hội/Kinh tế chính đáng của họ.

    Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên



    Massive 8.9 Earthquake and Tsunami Hit Japan


    Pacific Tsunami Warning Center
    http://ptwc.weather.gov/
    Tsunami in japan
    Friday, March 11, 2011 at 2:46 p.m local time



























    Thursday, March 10, 2011

    Hoa sen hay hoa lài? - Nguyễn Hữu Nghĩa



    Nguyễn Hữu Nghĩa

    Lài, là quốc hoa của Tunisia. Cuộc cách mạng nổ ra ở Tunisia được mệnh danh là “Cách mạng hoa lài”. Giống như “Cách mạng nhung” ở Đông Âu, “Cách mạng hoa lài” là cuộc cách mạng tự phát từ phía dân chúng bị áp bức, nhằm lật đổ độc tài, khởi sự đặt nền móng tự do dân chủ cho đất nước họ.

    Khi làn sóng cách mạng lan sang Ai Cập, làm sụp đổ chế độ Mubarak, vẫn được gọi là “Cách mạng hoa lài”, dù quốc hoa của Ai-cập là hoa sen, không phải hoa lài. Biểu tình lan sang Ấn độ, vẫn cứ là “Cách mạng hoa lài”, dù quốc hoa Ấn-độ cũng là hoa sen, như Ai-cập, không phải hoa lài. Ngọn lửa bùng cháy, lan khắp vùng Phi châu nhìn ra Địa trung hải, Trung Đông và lan sang Trung Hoa, vẫn cứ là “Cách mạng hoa lài”. Căn cước hoa lài của cuộc cách mạng dân chủ hiện đại đã được xác nhận. Khi nói tới “cách mạng hoa lài”, người ta biết ngay nó phát xuất từ đâu, bản chất, quá trình và sự phát triển như thế nào, mục đích ra sao, không cần phải giải thích dài dòng.

    Gần đây, một nhóm thanh niên ở Hà Nội muốn gọi cuộc xuống đường tại Việt Nam là “Cách mạng hoa sen”. Có phải vì hoa sen gần đây đã được Quốc hội biểu quyết công nhận là quốc hoa? Việc đổi tên như vậy có quan trọng không? Tại sao nên và tại sao không?

    Lật lại vài trang sử, nghĩ sâu ở một vài điểm, người ta có thể hồ nghi cách chọn quốc hoa của CSVN. Tại sao không phải là hoa đào (miền Bắc), hoa cúc (miền Trung) hay hoa mai (miền Nam), là những thứ hoa phổ thông và được chưng bày trang trọng trong những ngày trọng đại nhất trong năm: ngày tết, khởi đầu một mùa tươi tắn nhất trong năm: mùa xuân?

    Hồ nghi, vì bất cứ cử động nào của CSVN đều theo nguyên tắc “hồng hơn chuyên”, đặt mọi thứ trên căn bản chính trị. Khi lý thuyết Mác, Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông phá sản toàn diện, CSVN đã vội vã “xác lập”, tìm kiếm, ráp nối, chế biến “tư tưởng” Hồ Chí Minh để cấp thời điền khuyết. Cái xác ướp nằm ở lăng Ba đình nhờ đó mà bắt đầu có “tư tưởng”!

    Tên tuổi Hồ Chí Minh được lôi ra chà láng, đánh bóng như những ngày đầu của cuộc “Cách mạng tháng 8”. Họ tô màu từ ao cá bác Hồ, tới đôi giép bác Hồ, và quan trọng hơn nữa, cho tới quê Bác, làng Kim Liên, làng Sen. Từ đó, văn nô tung hô câu thơ:

    “Tháp Mười đẹp nhất bông sen
    Việt Nam đẹp nhất có tên bác Hồ.”

    Từ đó, làng Sen, bông sen gắn liền với tên tuổi “bác”. Từ đó, quốc hoa Việt Nam phải là sen, không thể là đào, là cúc, là mai hay bất cứ thứ hoa nào khác. Nhìn sen nhớ “bác”. Trong nước, không hiếm những người đã nghĩ, đã viết: Chúng nó -- Đảng và Nhà nước -- có thể sai nhưng “bác” không sai. Nếu “bác” còn, Việt Nam ta ngày nay không lạc hậu đến như thế.

    Cả hai phía, cả nhà cầm quyền lẫn giới trẻ lớn lên trong chế độ giáo dục nhồi sọ đều bám lấy bác làm chân lý!. Đó là sự sai lầm căn bản, sai lầm tệ hại. Hồ Chí Minh không bao giờ là cha già dân tộc. Hồ Chí Minh, kẻ mang cộng sản vào Việt Nam, làm hại dân tộc, làm hại đất nước, là quốc tặc, không phải là quốc trượng!

    Nhưng điều quan trọng trước mắt, là làm sao để thống nhất ý chí, không nên chỉ vì một cái hoa mà mất đoàn kết. Hoa thài lài, hoa cứt lợn, hoa mõm chó,.. hay hoa gì cũng được, miễn đạt được thắng lợi cuối cùng, xây dựng được tự do dân chủ, cứ gì hoa sen!

    Nhưng – lại nhưng! -- suy đi rồi nghĩ lại. CSVN có thể thờ giép, thờ hoa sen, bám cứng lấy “bác” để tồn tại, nhưng người Việt Nam thì không nên, nhất là lấy hoa sen làm biểu tượng cho cuộc cách mạng mới.

    Muốn thoát ra khỏi cái vỏ cũ rách bươm, nặng mùi, cần có một biểu tượng cao quí. Hoa sen, tự nó thanh khiết, nhưng trong giai đoạn hiện nay, nó còn nằm giữa bùn lầy, được bùn lầy nuôi dưỡng và lợi dụng. Chúng ta cần nghĩ lại.

    “Cách mạng hoa lài” đã có lai lịch quốc tế, là trào lưu của nhân loại. Muốn gây cảm xúc, tìm được sự ủng hộ bên ngoài, nên dùng biểu tượng chung này.

    Nguyễn Hữu Nghĩa

    Wednesday, March 9, 2011

    People's Power


    People's Power

    Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
    Free the people, Free yourself

    "Those who make peaceful revolution impossible,
    make violence inevitable." - John F. Kennedy


    Peaceful Revolution Hopeless
    Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


    Tự do không phải ngồi đó mà có,
    phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
    không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
    cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
    teolangthang

    ****

    Về một bài hát, nên hay không nên? - Nguyễn Hữu Nghĩa

    Nguyễn Hữu Nghĩa

    Một bài viết trên liên mạng thông tin nói rằng khối 8406 (phong trào dân chủ tại quốc nội) nhận ca khúc “Dậy mà đi” làm bài hát chính thức của phong trào. Cuộc tranh luận về việc đó đã vỡ ra, bắt đầu sôi động, nóng bỏng, và có thể sẽ bị đối phương khai thác với dụng ý phân hóa hàng ngũ của những người đấu tranh.

    Xuất xứ của bài “Dậy mà đi” ra sao? Tác giả là ai? Nó xuất hiện từ bao giờ? Tại sao nên dùng hay không nên dùng?

    Trước hết, tác giả bài hát “Dậy mà đi” là Tôn-thất Lập, không phải Phạm Trọng Cầu hay ai khác như có người ghi nhầm. Lời ca của bài hát phổ từ bốn câu đầu, bài thơ “Dậy mà đi” của Tố Hữu, viết năm 1941, in trong tập thơ “Từ ấy”, xuất bản năm 1946.

    Ca khúc “Dậy mà đi” ra đời trong chiến dịch 1966-67, để chuẩn bị cho cuộc Tổng công kích 1968, lấy thơ Tố Hữu làm định hướng chính trị (như bài “Tự nguyện” của Trương Quốc Khánh, “Dậy mà đi” của Tôn-thất Lập) và tất cả đều qua tay Lưu Hữu Phước đãi lọc, có khi trau chuốt thêm. Khi viết bài này Tôn-thất Lập ký tên “Nguyễn Xuân Tân”. Sau 1975, Tôn-thất Lập ghi tên “Nguyễn Xuân Tân” trong tiểu sử, là một trong những bút hiệu đắc ý của anh ta, sáng tác để khích động phong trào sinh viên miền Nam xuống đường chống chính phủ VNCH. Hiện Tôn-thất Lập là phó chủ tịch Hội Âm Nhạc Việt Nam, tổ chức ngoại vi của Mặt Trận Tổ Quốc.

    Bài thơ “Dậy mà đi” của Tố Hữu, nguyên văn như sau:

    Dậy mà đi! Dậy mà đi!
    Đừng tiếc nữa, can chi mà tiếc mãi ?
    Ai chiến thắng mà không hề chiến bại
    Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ?
    Huống đường đi còn lắm bước gian truân
    Đây chưa phải trận sau cùng chiến đấu!
    Thì đứng dậy, xoa tay và tự bảo:
    Chỉ còn đây sức lực hãy còn đây!
    Lòng không nghèo tin tưởng ở tương lai
    Chân có ngã thì đứng lên, lại bước.
    Thua ván này, ta đem bầy ván khác,
    Có can chi, miễn được cuộc sau cùng
    Dậy mà đi, hy vọng sẽ thành công
    Rút kinh nghiệm ở bao lần thất bại:
    Một lần ngã là một lần bớt dại
    Để thêm khôn một chút nữa trong người.
    Dậy mà đi, hỡi bạn dân nghèo ơi!
    (Tháng 5-1941)

    Lời ca của Tôn Thất Lập:

    Dậy mà đi. Dậy mà đi.
    Ai chiến thắng không hề chiến bại?
    Ai nên khôn không khốn một lần?
    Dậy mà đi. Dậy mà đi.
    Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!
    Đừng tiếc nữa can chi khóc mãi.
    Dậy mà đi núi sông đang chờ.
    Dậy mà đi. Dậy mà đi.
    Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!
    Bao nhiêu năm qua dân ta sống không nhà.
    Bao nhiêu năm qua dân ta chết xa nhà.
    Dậy mà đi. Dậy mà đi.
    Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!

    Trong 21 năm của cuộc chiến tự vệ chống lại sự bành trướng của cộng sản quốc tế, Miền Nam đã “vướng” rất nhiều bài hát của Lưu Hữu Phước, kể cả bài Quốc ca và Hồn tử sĩ (nhạc nền cho phút mặc niệm trong nghi lễ), ngoài các bài sử ca như Bạch đằng giang, Ải Chi lăng, Hội nghị Diên Hồng,.. Trong khi đó, bài hát chính thức của MTGPMN, là “Giải phóng miền Nam” cũng của Lưu Hữu Phước, ký tên “Huỳnh Minh Liêng” (tức Hoàng Mai Lưu, sau bị đọc nhầm là Huỳnh Minh Siêng). Lưu Hữu Phước là tác giả của hai bài hát chào cờ của hai phe đối nghịch!

    Quốc hội khoá 2 của đệ nhất Cộng hoà đã nhận dự thảo tu chính Quốc ca, dùng bài “Việt Nam minh châu trời Đông” của Hùng Lân để thay thế bài của Lưu Hữu Phước, nhưng việc không thành vì có một nhóm dân biểu khác vận động cho bài “Suy tôn Ngô Tổng thống”. Việc chưa ngã ngũ thì đệ nhất Cộng hoà sụp đổ, hỗn loạn, đảo chánh liên miên, “Quốc ca” trở thành chuyện nhỏ, ít ai quan tâm, ngoại trừ việc sửa lại nửa câu đầu bằng lời cũ của “Tiếng gọi sinh viên”: “đứng lên đáp lời sông núi” thay vì “quốc gia đến ngày giải phóng.” Gọi là sửa, nhưng kỳ thực là lấy lại lời ca của Hoàng Mai Lưu (Huỳnh Văn Tiểng, Mai Văn Bộ, Lưu Hữu Phước); và chỉ sửa nửa vời khiến hai câu đầu bị lạc vận. Câu đầu “đáp lời sông núi” không đi với câu kế, “đồng lòng cùng đi hy sinh thiết gì thân sống”!

    Nhưng đó là chuyện xưa, trong cuộc chiến tranh cài răng lược, trong trạng thái xôi đậu, da beo, địch và ta lẫn lộn. Bây giờ trạng thái lẫn lộn không còn nữa. Cán bộ nằm vùng đã công khai ra mặt, kể công, chia chác. Nhân dân bị áp bức, người thì đã bỏ nước ra đi, kẻ ở lại nếu không mạnh dạn chống đối thì thờ ơ không hợp tác. Những bài hát thời giả dạng sinh viên để cướp chính quyền nay đã được các tác giả minh danh nhận làm công trạng của họ. Ai ở đâu ở đó, giai đoạn trá nguỵ nhập nhằng đã qua.

    Lai lịch của bài hát “Dậy mà đi” không còn huyền ảo, mù mờ nữa: rất minh bạch, nó là bài hát của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, công cụ của cộng sản Bắc Việt.

    , bài “Dậy mà đi” là niềm đau của dân tộc; là cáo trạng của một sự lường gạt tri thức; là vết hằn của một lớp người từng bị nó dẫn dụ xuống đường, nổi dậy để tiêu diệt tự do của chính mình, và lôi cả nước vào vòng ô nhục, quẫn bách. , đã góp phần dựng nên bạo quyền mà Khối 8406 đang vận động để giải thể. Nó, là vũ khí, nhưng coi chừng, Khối 8406 đang nắm đàng lưỡi, thay vì cầm đàng chuôi!

    Chuôi hay lưỡi, đó là chủ điểm của vấn đề đang tranh luận. Nhưng điều quan trọng hơn cả, là xin hãy giữ cho cuộc thảo luận vào mục đích đi tìm chân lý thay vì tranh thắng, thay vì dìm đầu những kẻ bất đồng ý kiến vào nước lạnh -- hay tệ hơn nữa -- nước sôi. Tất cả mọi người trong cuộc đều đang giấn thân cho tự do dân chủ. Trong khi chưa mưu cầu được tự do dân chủ cho toàn dân, hãy thử áp dụng tự do dân chủ với nhau!

    Nguyễn Hữu Nghĩa


    Monday, March 7, 2011

    Lực Lượng Cứu Quốc tiếp xúc đồng hương Melbourne, Úc Châu

    Melbourne, Úc Châu, Chủ Nhật 27/2/2011



    Từ trái qua phải: Ông Nguyễn Thế Phong (CT.BCH CĐNVTD Úc),
    Ông Nguyễn Văn Bon (CT.BCHCĐNVTD Victoria), Ông Ngô Quốc Sĩ, LM. Nguyễn Hữu Lễ,
    Ông Trần Quốc Bảo, Ông Đỗ Như Điện và Ông Lý Việt Hùng



    Ông Nguyễn Văn Bon đang đọc diễn văn chào mừng


    BS Thái Thị Thu Nguyệt, Phó chủ tịch HĐCV-YT, Trưởng Ban Tổ chức


    Ông Nguyễn Thế Phong, chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu
    cũng đã ngỏ lời chào mừng phái đoàn LLCQ đến Úc Châu


    Quang cảnh một phần hội trường


    Từ trái qua phải: Ô. Lý Việt Hùng, Ô. Ngô Quốc Sĩ, Ô. Trần Quốc Bảo,
    Lm Nguyễn Hữu Lễ và Ô. Đỗ Như Điện.


    Tiệc trà thân mật


    Tiệc trà thân mật. BTC tặng DVD cho đồng hương
      Địa chỉ liên lạc Lực Lượng Cứu Quốc:
      P.O. Box 6005, Torrance, CA 90504, USA
      187 The Horsley Drive, Fairfield, NSW 2165, AUSTRALIA
      Website: www.lldtcntq.org
      Email: vpll.llcq@gmail.com

    Sunday, March 6, 2011

    Mùa xuân không giành riêng cho Tunisia và Ai Cập - Trần Nhu


    People Power

    Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
    Free the people, Free yourself

    "Those who make peaceful revolution impossible,
    make violence inevitable." - John F. Kennedy


    Peaceful Revolution Hopeless
    Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


    Tự do không phải ngồi đó mà có,
    phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
    không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
    cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
    teolangthang

    ****


    Trần Nhu

    Cuộc cách mạng ở Tunisia và Ai Cập là của quần chúng nhân dân. Từ đây cho chúng ta bài học vô cùng quý giá là không nhất thiết phải có lãnh tụ lãnh đạo, không nhất thiết phải có đảng phái đứng ra làm cách mạng, cũng không có phép màu nào có thể giúp nhân dân ta thoát được ách độc tài cộng sản, chỉ cần chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng mình, nhất định nhân dân ta giành được tự do - dân chủ. Cái quyền mọi dân tộc đều được hưởng. Chúng ta đã bị Đảng cs tước đoạt quá lâu rồi.

    Hãy đứng dậy hỡi anh chị em, hỡi những người bị áp ức, những dân oan, những ai bị cướp đoạt tài sản hãy cùng nhau đồng lòng xuống đường, không nên trông đợi ở bên ngoài. Vận mệnh đất nước mình phải tự lo lấy. Những kẻ không tin nơi mình trở nên yếu đuối và dễ trở thành công cụ cho kẻ khác.
      Thời khắc của tự do dân chủ đã điểm.

      Một ngày chỉ có 24 giờ, đừng để ngày mai những công việc có thể làm hôm nay.

      Không có cơn giông bão nào mà lại không kết thúc.

      Không có hoạn nạn nào mà không có lối ra.
    Chớ thấy chế độ độc tài toàn trị bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, hùng cường tưởng như không gì lay chuyển nổi với quân đội, hùng hậu, công an, mật vụ đủ loại dầy đặc, hung dữ, xảo quyệt … mà khiếp sợ. Những bài học lịch sử cho chúng ta thấy rằng: Tất cả các chế độ độc tài đều xây dựng thành trì trên bãi cát, nên chỉ gặp một luồng gió nhẹ cũng làm nó sụp đổ. Trường hợp Đế quốc cộng sản khổng lồ Liên Bang Xô Viết là một trắc nghiệm thực sự đối với tất cả các chế độ độc tài toàn trị. Thử hỏi còn đế quốc nào hùng mạnh hơn nó? Với tổ chức trên 4 triệu quân lính tinh nhuệ, 2 triệu quân của bộ Nội An, với bộ máy mật vụ KGB cực kỳ nhậy bén, không bị gới hạn bởi không gian, nó len lỏi nhòm ngó khắp thế giới. Cùng với đủ loại vũ khí cực kỳ tối tân, kể cả kho vũ khí hạt nhân, đứng hàng nhất nhì trên thế giới. Thế mà chốc lát sụp đổ tan tành trước cuộc tranh đấu của quần chúng nhân dân 1991 làm cho cả nhân loại bàng hoàng.(1)

    Cuộc cách mạng nhung diễn tiến uyển chuyển nhẹ nhàng trên đất nước Tiệp Khắc, Hungaria, Ba Lan làm đổ nhào các chế độ toàn trị của đảng cs. Có ai ngờ bức tường Berlin kiên cố như vậy mà sụp đổ trong một đêm. (2)

    Lịch sử có những điều hết sức thú vị, lại không ngờ nữa. Thực vậy, như các bạn đều biết: Trung Quốc hiện là nước có số quân thường trực đông đảo nhất thế giới. Lực lượng này không ngừng phát triển với các loại vũ khí, trang bị ngày càng hiện đại.

    Về hải quân Trung Quốc có Hạm đội Nam Hải, Hạm Đội Bắc Hải, Hạm Đội Đông Hải.

    Cùng với lực lượng không quân đứng hàng thứ ba trên thế giới.

    Về lục quân Trung Quốc có:

    - Đại quân khu Thảm Dương (phía Đông Bắc) khoảng 250,000 quân.
    - Đại quân khu Bắc Kinh (phía Bắc) khoảng 300.000 quân.
    - Đại quân khu Lan Châu (phía Tây) khoảng 300.000 quân.
    - Đại quân khu Thành Đô (phía Tây Nam) khoảng 220.000 quân.
    - Đại quân khu Quảng Châu (phía Nam) khoảng 250.000 quân.
    - Đại quân khu Tế Nam (khu vực trung tâm) khoảng 200.000 quân.
    - Đại quân khu Nam Kinh (phía Đông) khoảng 250,000 quân.(3)

    Trung Quốc có lực lượng công an võ trang và các lực lượng an ninh đứng hàng đầu thế giới.

    Lược qua như vậy, đủ biết Trung Quốc hùng mạnh lắm. Họ còn phải sợ quốc gia nào đe dọa nền an ninh của họ. Nhưng điếu trớ trêu thay, người khổng lồ Trung Quốc lại run sợ trước một anh chàng luật sư mù, không một tấc sắt trong tay. Chính cái anh chàng mù này, chứ không phải lực lượng hùng mạnh nào khác bên ngoài có thể đe dọa nền an ninh của Trung Quốc, và nếu nhà cầm quyền Bắc Kinh không bưng bít được tiếng nói của anh chàng mù, để nhân dân Trung Hoa nghe được có thể làm sập đổ chế độ độc tài đảng trị. Cho nên lực lượng công an ưu tú nhất của nhà nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đã ngày đêm bao vây anh chàng mù trùng trùng điệp điệp và cắt mọi thứ trên trời, dưới đất … (4)

    Gieo phúc, giáng họa đối với một quốc gia, có khi cũng chỉ vì một lời nói… một lời nói rất có thể làm sụp đổ chế độ, một lời nói ảnh hưởng cả thị trường toàn cầu. Đó là điều ai cũng biết. Có những lời nói còn nặng ký và đáng sợ hơn cả bom kinh khí. Đảng cộng sản và những kẻ lãnh đạo Bắc Kinh có khi không sợ bom nguyên tử, nhưng họ lại rất sợ sự thật! Đức Đạt Lai Lạt Ma, cái ông thày tu này đi đâu cũng chỉ nói hai điều: “Từ bi và hòa bình” làm cho cả chính quyền Bắc Kinh nháo nhác từ Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đến thủ tướng Ôn Gia Bảo … hoảng hốt mất bình tĩnh nói những lời thiếu văn hóa. Sao vậy? Bởi vì cả thế giới đều coi Đức Đạt Lai Lạt Ma vừa là lãnh tụ tinh thần vừa là nguyên thủ quốc gia của đất nước Tây Tạng. Đó vừa là chân lý vừa là sự thật, mà Trung Quốc kiêng kỵ sự thật. Sự thật có thể làm bay biến “lợi ích cốt lõi” và Trung Quốc sẽ đại loạn về sự thật.(5)

    Còn cái đảng Việt gian, bán nước hại dân chúng cũng chỉ có sợ “sự thật”.

    Sự thật sẽ trở thành sức mạnh đạp đổ cường quyền và áp bức. Chiếu sáng niềm tin đến các bản làng và mọi nơi chốn. Tất cả đồng lòng, đồng hành động cùng toàn thể đồng bào. Hãy xuống đường! Hỡi anh chị em, đừng có sợ chúng! Nhất định nhân dân tộc ta sẽ chiến thắng bọn lưu manh cộng sản.

    Sau chót người viết muốn vài lời tâm huyết cùng các bạn trẻ, vận mệnh quốc gia trong tay các bạn.

    Hãy hành động, hành động đừng sợ hãi! Chính các bạn, làm chủ các các phương tiện thông tin điện tử, hãy huy động quần chúng xuống đường tranh đấu. Tất cả già, trẻ, nam nữ, giầu nghèo, tôn giáo gắn bó với nhau, trong mục tiêu là lật đổ chế độ đảng trị, để xây dựng một chế độ dân chủ, tự do.

    Đáp Lời Sông Núi


    “Không có tự do, đời chỉ là một guồng máy thôi” (La Cordaire).
    “Không bao giờ nâng cao tâm hồn được, nếu không lo giải thoát” (Sosrte).
    “Tự do không bao giờ đi chung với yếu đuối” (Vauvenagues).
    “Nản lòng thối chí, không có gì đáng sợ hơn nữa. Đó là sinh lực đã đến hồi tàn tạ” (Seneque).
    “Tự túc là đã được một thứ tự do vô giá.” (Epicure).

    Đó là một thứ danh ngôn của các bậc đại sĩ. Các bạn hãy suy ngẫm, và đừng quên hành động…

    Trân trọng.
    Trần Nhu

    Ghi chú
    Tài liệu tham khảo

    (1). Hồng Quân Liên Xô, bách khoa toàn thư Wikipediaa.

    (2). Giá của tự do luôn luôn cao, loạt bài của tác giả viết về các cuộc cách mạng ở Đông Âu và Liên Xô.

    (3). Vài nét về quân đội Trung Quốc, Quân sử Việt Nam

    (4). Mộ luật sư mù người Trung Quốc bị đàn áp thô bạo vì tố cáo nạn cưỡng bức phá thai. Ông bị quản thúc tại gia hiện đang bị cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. 11-2-2011 R F I, Le Monde - tuần báo Le Nouvel Obserteur và đài RFI. Bài Trung Quốc ngăn chặn thô bạo ký‎ giả nước ngoài, thứ Năm ngày 17 tháng 2 năm 2011.

    (5). Trung cộng coi Tây Tạng đối với nó là “lợi ích cốt lõi” một thứ thuật ngữ Bắc Kinh sử dụng để nói tới Đài Loan, Tây Tạng, và rất có thể cả nước Việt Nam nữa với nghĩa rộng chủ quyền lãnh thổ không cho phép bất kỳ một thỏa hiệp nào)…

    BẠN ĐỌC LƯU Ý:

    Về vai trò và bổn phận trách nhiệmn của quận đội bạn đọc xem bài”Giác Thư Gửi Các Tướng Lãnh Quân Đội Nhân Dân Việt Nam” cùng tác giả dù bao năm vẫn còn nóng bỏng.

    Google một công ty tìm kiếm lớn quốc tế tức khắc giúp bạn tìm ra những bài của tác giá. Chỉ cần bạn đánh đúng đề tài thí dụ bài ”Trung quốc là kẻ thù của hòa bình thế giới”, ”Trung Quốc có đáng sợ không”,”Giá của tự do luôn cao”, ”Đảng lưu manh chính quyền côn đồ” v.v…

    "CẤM ĐÙA VỚI CÁCH MẠNG" - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

    Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

    Ông Nguyễn Minh Cần là một người CS không còn là CS nữa. Có người nói ông ta từ bỏ đảng. Cũng có người nói ông bị khai trừ. Tựu chung thì ông không còn là đảng viên nữa. Chuyện này tôi không biết chính xác, vì thế tôi mới nói ông Nguyễn Minh Cần là một người CS không còn là CS. Đã có thời ông làm tới bí thư thành ủy Hànội. Như vậy vai vế trong đảng không phải là nhỏ. Cái bệnh mơ thành VN của ông có lẽ còn nặng lắm. Vì thế khi cuộc cách mạng tại Bắc Phi bùng nổ, ông mới lên mặt kẻ cả răn đe mọi người: “Không ai được đùa với cách mạng và nổi dậy”. Có phải ông ngụ ý rằng chỉ có ông đây và các đồng chí dân chủ của ông mới là cách mạng thực và mới được quyền làm cách mạng? Người khác thì đừng hòng?

    Lời răn đe của ông Nguyễn Minh Cần là tựa đề của một bài viết mới đây của ông. Bài này do một người bạn ở miền Đông chuyển cho tôi đọc. Thú thực xưa nay ít khi tôi đọc các bài biết của các ông cán lớn đã hết thời, thí dụ như Bùi Tín, Nguyễn thanh Giang chẳng hạn. Tất cả chỉ thấy tán hươu tán vượn, lăng nhăng, lít nhít, và đều phảng phất âm điệu thơ Hổ Nhớ Rừng của Thế Lữ “than ơi thời oanh liệt nay còn đâu”. Có đọc thì đọc của những anh cán đương quyền, ít ra còn biết được chuyện này, chuyện nọ. Đọc mấy ông quá đát (out of date) chỉ tổ bực mình. Người bạn chuyển bài với ghi chú: nên đọc cho biết. Đó là lý do tôi đọc bài của ông Nguyễn Minh Cần.

    Nhận xét đầu tiên của tôi là, dù cộng sản còn thời hay hết thời, vì anh nào cũng đều chui ra từ một lò cả, cho nên tính cường quyền CS lưu thông trong huyết quản, giống như chất phèn bám vào da thịt người dân “guộng” miệt Đầm Giơi Cái Nước, có đi nhà thương lọc máu cũng không tài nào hết được. Vì thế tôi không ngạc nhiên khi thấy ông cựu thành ủy họ Nguyễn ra lệnh cho mọi người không được thế này, không được thế nọ …

    Thử nghĩ mà coi, có người VN nào lúc này mà còn có tâm tư đùa với cách mạng hay với nổi dậy trên quê hương mình. Lật đổ bọn cầm quyền Hànội đối với 80 triệu người dân Việt có bao giờ là chuyện đùa, chuyện dỡn chơi đâu. Chuyện thật một trăm phần trăm đấy. Ông Nguyễn Minh Cần lấy tư cách gì để dậy bảo hay cấm đoán người VN đưa ra sáng kiến hoặc tham dự vào các hoạt động nhằm lật đổ bọn độc tài bán nước. Tinh thần thất phu hữu trách đáng lẽ ông phải hoan nghênh và cổ võ mới phải.

    Sau khi ra lệnh cấm không được đùa với cách mạng, ông Nguyễn Minh Cần tiên đoán nổi dậy sẽ thất bại nếu không nghe ông. Ông viết: cố tình đẩy phong trào dân chủ nước ta đi vào một cuộc phiêu lưu cực kỳ tai hại chỉ có thể dẫn đến thất bại nặng nề. Ông còn đe dọa: Đó sẽ là một tội ác trước phong trào dân chủ cũng như trước nhân dân VN. Ô hay, thế thì cái gọi là Cách Mạng Tháng 8 mà ông Nguyễn Minh Cần cho là thành công ư? Nó đã đưa đất nước đi đến tình trạng thê thảm như thế này thì phải kể là cái gì? Ông Nguyễn Minh Cần có góp công góp sức vào biến cố đó không? Sao ông mau quên và bỏ qua dễ dàng thế? Tại sao ông dám gọi cuộc nổi dậy chống độc tài VGCS là phiêu lưu và tiên đoán sẽ thất bại? Trò không bao giờ hơn thầy. Marx và Engels đều tiên đoán cách mạng vô sản sẽ xẩy ra tại các nước Tây Âu trước, vì ở đó kỹ nghệ phát triển hơn nên cuộc đấu tranh giai cấp gay gắt hơn và chóng đưa giai cấp công nhân đến thành công hơn. Thế nhưng trái lại, cái gọi là cách mạng vô sản lại xẩy ra tại nước Nga lạc hậu chứ không xẩy ra tại Tây Âu. Mấy ông thầy của ông Nguyễn Minh Cần còn tiên đoán sai bét. Người học trò Nguyễn Minh Cần dám tự phụ hơn mấy ông thầy mình sao?

    Đang viết dở, tôi lại đọc trên Internet, thấy ông Thằng Hèn Tô Hải cũng bô lô ba la cùng một giọng điệu như ông Nguyễn Minh Cần. Ông Thằng Hèn Tô Hải ba hoa rằng lúc này chưa phải thời cơ địa lợi nhân hòa để làm cách mạng. Và ông cũng tỏ ra uy quyền y chang như ông cựu bí thư thành ủy: không được nghe theo những lời kêu gọi xuống đường bằng bất cứ giá nào bởi bất cứ ai … bằng không thì đổ máu, bắt bớ chắc chắn xẩy ra. Rõ ràng CS vẫn là CS, và CS nào cũng như nhau cả. Nói theo kiểu nhà quê là: chó đen giữ mực. VGCS không thể nào gột rửa được chất CS trên người nên lúc nào cũng nghĩ mình mới là vua cách mạng, tự cho rằng chỉ có mình mới biết làm cách mạng. Vậy chứ cách mạng Tunisia thì thời cơ ở nơi mô? Tính cường quyền chỉ quen ra lệnh và đe dọa là bản chất của CS khó tẩy rửa nhất. Cũng một câu nói, giá như người miền Nam thì đã là “Xin đừng đùa với cách mạng …, xin đừng nghe theo những lời kêu gọi xuống đường ….,” lịch sự hơn, nghe lọt tai hơn, và dĩ nhiên dễ được người khác chấp nhận hơn.

    Chất CS thứ hai hiện lên trong bài viết của ông cựu bí thư thành ủy là sự là sự dốt nát. Tôi không nói CS dốt nát về tất cả mọi mặt, nhưng nhận thức về cách mạng thì quả thật là họ có dốt nát. Do bản chất kiêu căng tự phụ, cái gì cũng cho là mình hay hơn người và giỏi hơn người. Cho nên người CS cho rằng mình nắm được các quy luật về cách mạng, tức là biết cách nắm thời cơ, đo lường được các yếu tố khách quan và chủ quan. Thực ra họ chả biết gì cả. Ông Nguyễn Minh Cần hay ông Thằng Hèn Tô Hải cũng không ngoại lệ. Có thể ông Nguyễn Minh Cần dựa vào những kinh nghiệm của cái gọi là Cách Mạng Mùa Thu mà ông đã tham dự để phê phán những người VN đang thúc đẩy cuộc Cách Mạng Hoa Nhài tại VN tiến lên. Thế nhưng ông đã lầm, và lầm to rồi. Biến cố 19-8-1945 tại Hànội chẳng phải là cách mạng. Lịch sử đã nói lên chính xác nó chỉ là chuyện cướp chính quyền của bọn CS lưu manh từ tay người Quốc Gia, chứ làm gì có cách mạng.

    Theo định nghĩa, cách mạng là một cuộc chính biến làm thay đổi một thể chế. Điều nhấn mạnh là từ xấu sang tốt. Thể chế cũ bị lật đổ là một thể chế xấu được thay thế bằng một thể chế tốt đẹp qua một cuộc chính biến. Đó là Cánh Mạng. Cái mà VGCS gọi là Cách Mạng 19-8 hay Cánh Mạng Mùa Thu có xứng đáng gọi là cách mạng không?. Chắc chắn là không, bởi vì, những hậu quả của biến cố đó đem đến cho đất nước toàn là mất mát, đau thương, lầm than, đói khổ, bần hàn, tang tóc, và thâm chí mất nước. Nó biến đất nước ta từ tình trạng kém khả quan đến tình trạng bi thảm, bi đát, và tồi tệ. Nếu nó thực sự là cách mạng thì tội gì ông Nguyễn Minh Cần và nhiều đồng chí của ông ta phải mưu tìm một cuộc cách mạng nào khác cho tốn công tốn sức. Xem như vậy thì ông Nguyễn Minh Cần có hiểu gì về cách mạng đâu. Ông đã không hiểu gì về ý nghĩa của chữ cách mạng, nay ông lại đem cái yếu tố “thời cơ” ra để dậy bảo người khác thì thật là chuyện quái gở.

    Thời cơ của Cách Mạng Hoa Nhài tại VN (nếu có) là gì, không thấy ông Nguyễn Minh Cần cho biết. Yếu tố chủ quan và khách quan trong cuộc cách mạng đó là gì, cũng không được ông Nguyễn Minh Cần giải thích. Theo Lenin nhận định, cách mạng là một biến cố tự phát và bất ngờ, không phải là một hành động được kế hoạch trước. Biến cố 18-9-1945 tại VN tuy không phải cách mạng, nhưng đã chứng minh câu nói của Lenin là đúng, và cũng chứng minh sự hiểu biết của ông Nguyễn Minh Cần về cách mạng là thiển cận. Trường hợp Tunisia cho thấy cuộc Cách Mạng Hoa Nhài không hề được chuẩn bị hay kế hoạch. Nguyên nhân đưa đến cuộc cách mạng Hoa Nhài là sự kéo dài của một chế độ độc tài, thối nát, khiến cho xã hội đầy rẫy bất công, người dân đói khổ và bị đàn áp. Nếu không có cuộc tự thiêu của thanh niên Bouazizi thì đã không có Cách Mạng Hoa Nhài. Xin hỏi ông Nguyễn Minh Cần, Thời Cơ trong cuộc Cách Mạng Hoa Nhài tại Tunisia ở đâu?

    Lý luận như thế có lẽ cũng chưa làm ông Nguyễn Minh Cần hài lòng về cái gọi là thời cơ mà ông đề cập tới. Tốt hơn hết, cứ làm thử một bảng khảo sát bỏ túi để xem cái thời cơ của cuộc Cách Mạng Hoa Nhài nằm ở chỗ nào. Lấy Tunisia ở đầu bảng, rồi đến Ai Cập, rồi đế Libya, rồi cuối cùng là Vietnam. Cả 4 nước đều có chung một đặc tính là, đất nước được cai trị bởi một nhà nước độc tài, thối nát và tham nhũng, giai cấp giầu nghèo chênh lệch quá mức, thất nghiệp cao, đời sống đắt đỏ, xã hội chồng chất bất công, dân chúng sống lầm than, đói khổ, nhân quyền bị chà đạp. Tình trạng này không đồng nhất, mà chênh lệch cao thấp, cao nhất là VN, và thấp nhất là Tunisia. Thời gian kéo dài tình trạng này cũng dài ngắn khác nhau tại mỗi quốc gia. Ngắn nhất là Tunisia hơn hai thập niên, và lâu nhất là VN trên sáu thập niên. Như thế, đúng lý thì VN phải là nơi thời cơ chín mùi nhất cho một cuộc nổi dậy mới phải, rồi mới tới Libya, tới Ai Cập, và cuối cùng là Tunisia. Nhưng thực tế xẩy ra trái hẳn, cuộc cách mạng bùng lên tại Tunisia trước hết, rồi mới đến Ai Cập, Libya, còn VN thì không biết đến bao giờ? Như vậy thì những cái gọi là thời cơ, yếu tố chủ quan, khách quan v.v. của ông Nguyễn Minh Cần có phải là tiếng kêu của con vẹt không? Có người nghi ngờ ông là nhà dân chủ cuội đang cố ý kéo dài tuổi thọ cho đảng VGCS. Nói chung thì cả 4 quốc gia trên bảng khảo sát đều chín mùi cả, có thể ví như 4 đống rơm khô, thiệt khô, gặp một tàn lửa là có thể bùng cháy ngay.

    Bạn đọc có thể thắc mắc tại sao đã không có cách mạng tại VN trong khi như chúng tôi trình bầy trên, điều kiện cho một cuộc cách mạng tại VN đã quá chín mùi so với nhiều nước tại Bắc Phi? Một câu hỏi khác được đặt ra là, tai sao đống rơm khô Tunisia gặp mồi lửa Bouazizi là cháy bùng lên, trong khi tại VN những cái chết của giáo dân Nguyễn Thành Nam tại Cồn Dầu, của thanh niên Nguyễn Văn Khương tại Bắc Giang, và gần đây nhất, của kỹ sư Phạm Thành Sơn tại Đà Nẵng lại không làm cháy nổi đống rơm VN? Giải thích tình trạng này, theo thiển ý thì có hai lý do. Một là VGCS đã làm chủ (control) được sự sợ hãi của người dân. Hai là chúng đã xâm nhập và khống chế sức chống đối của nhân dân. Nhìn vào cuộc nổi dậy của nhân dân tỉnh Thái Bình năm 1997 và các phong trào dân oan lẻ tẻ, người ra sẽ biết được VGCS làm chủ sự sợ hãi của người dân như thế nào. Một, chúng đền bù và đãi ngộ thật hậu hĩ bọn “lão thành cách mạng” tại địa phương nếu bọn này có oan khuất gì. Hai, chúng thủ tiêu hoặc bắt đi mất tích thành phần cầm đầu thuộc lóp dân đen. Người dân biết VGCS là thủ phạm, nhưng chẳng ai nhìn thấy VGCS thủ tiêu người hay bắt người đi mất tích. Chúng không có trách nhiệm. Sát nhất nhân vạn nhân cụ là thế. Có vậy thôi là êm hết. Lý do thứ hai, VGCS xâm nhập các tổ chức và phong trào chống đối để hề hóa, lố bịch hóa, và tha hóa hóa khiến chuyện gì cũng dửng dưng, chẳng còn ai tin tưởng vào ai thì hiện nay nhìn thấy ở khắp nơi. Đúng là nhân dân VN đang sống cái hiện thực: hồn ai nấy giữ, hoặc, đèn nhà ai nấy sáng. Chúng ta chẳng lạ gì, VGCS đã thành công rất đáng kể trong lãnh vực này. Do đó mà VN rất khó có một cuộc cách mạng giống như Tunisia hay Ai Cập.

    Chất CS khác nữa tìm thấy trong bài viết của ông Nguyễn Duy Cần là sự khinh miệt quá đáng của ông đối với người quốc gia ở miền Nam nói chung, và đồng bào tỵ nạn tại hải ngoại nói riêng. Sau ngày 30-4-1975, bọn VGCS miền Bắc gọi toàn thể nhân dân miền Nam là “Ngụy”, và gọi người tỵ nạn là ma cô, đĩ điếm. Ngày nay, vì tình thế bắt buộc, để mua chuộc người tỵ nạn và dân chúng miền Nam, những danh từ này đã dần dần biến mất. Tuy nhiên cái bản chất khinh thị người tỵ nạn và đồng bào miền Nam vẫn còn nằm sâu trong con người mỗi đảng viên dù đương thời hay lỗi thời. Khi có dịp là nó xuất hiện trở lại. Chúng ta hãy nghe ông Nguyễn Minh Cần chỉ vào mặt và nói với người tỵ nạn như thế nào: ….. đó là những vị anh hùng hảo hán đủ loại, những nhà cách mạng đầu lưỡi, những nhà chống cộng hùng hổ nhất, những «chính phủ lưu vong» với đầy đủ các bộ «ma», những đảng cách mạng «cuội», những chính khách xa lông đủ cỡ ... họ vác cờ xí và khẩu hiệu hoàn toàn xa lạ với đại đa số dân chúng trong nước, nhất là giới trẻ nước ta để đi «đấu tranh cách mạng» ... thì lúc đó phong trào đấu tranh dân chủ trong nước sẽ ra sao?

    Chúng tôi không phủ nhận ở hải ngoại có những đảng phái ma trơi, những phong trào chống cộng cuội, những chính khách xôi thịt v.v. Nhưng Họ không phải là tất cả tập thể tỵ nạn. Họ cũng không đại diện cho đồng bào tỵ nạn. Trong số hơn 3 triệu người VN tỵ nạn CS, đa số là những người yêu nưóc nhiệt tình. Họ kêu gọi cuộc nổi dậy ở trong nước chỉ vì thương cảm và nhiệt tình đối với đồng bào tại quốc nội. Ngoài một thiểu số rất nhỏ còn mang đầu óc xôi thịt, đại đa số chẳng ai mơ tưởng đến danh vọng, địa vị, hay quyền lợi gì ở trong nước cả. Ông Nguyễn Minh Cần vơ đũa cả nắm nhục mạ người tỵ nạn là một hành động xấu không thể chấp nhận được. Ông đã tự lột trần con người CS của ông cho người ta thấy. Ông viết: họ vác cờ xí và khẩu hiệu hoàn toàn xa lạ với đại đa số dân chúng trong nước. Ai cũng thấy rõ, ông muốn ám chỉ lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ của người tỵ nạn và ông nhân cơ hội miệt thị lá cờ này cho bõ ghét. Có thể vì viết trong một cơn tức tối, ông còn dùng những lời lẽ hằn học và trịch thượng giống văn phong của một anh “Đội” thời cải cách ruộng đất: … tôi chỉ muốn thét lên vào tai những cái cái đầu quá nóng của một số người ở hải ngoại: các người có cái quyền gì mà dám đưa dân ta, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta vào một trận "thao dượt", một lần "thử lửa" để làm tiêu vong biết bao sinh mạng của dân chúng và các chiến sĩ dân chủ, để tạo điều kiện cho kẻ thù của dân chủ tận diệt phong trào yêu nước và tự do dân chủ? Các người có lương tâm, có tinh thần trách nhiệm, có đạo đức hay không mà dám hành xử như vậy? Và tôi cũng nói thẳng với các người lời kêu gọi, thúc giục của các người thì dân chúng Việt Nam sẽ không nghe đâu! Xin lỗi ông Nguyễn Minh Cần, ông kêu gọi thử coi, đồng bào trong nước họ nghe ông và các đồng chí của ông hay nghe người tỵ nạn chúng tôi. Cứ thử đi. Chết biết liền à.

    Tuy nhiên thì ông Nguyễn Minh Cần cuối cùng cũng nói được một lời thật lòng. Ông viết: Chính vì những người đứng đầu nhà nước dân chủ của Nga, sau khi chế độ cộng sản sụp đổ hồi tháng 8 năm 1991, đã không có thái độ dứt khoát đối với Xô-viết Tối cao (quốc hội) cộng sản, bộ máy hành chính cũ, quân đội và công an cũ, đã không cải tổ mạnh mà duy trì gần như toàn bộ bộ máy hành chính, quân đội và công an cũ, do đó đã gây ra hậu quả nghiêm trọng làm cho việc dân chủ hóa nước Nga bị trục trặc trong nhiều năm, làm cho đất nước và xã hội Nga không ổn định trong một thời gian dài, thậm chí có khi đã phải xung đột vũ trang (năm 1993, xuýt nữa thì xảy ra nội chiến) giữa chính quyền dân chủ và phe đối lập nấp dưới lá cờ của Xô-viết Tối cao với trên 90% là quan chức, cán bộ cộng sản... Tình trạng nghiêm trọng đó là do sự phá hoại ngầm (sabotage) của các dân biểu cũ, quan chức cũ, tức là giới nomenklatura cũ. Hậu quả nói trên là nước Nga hiện nay đang quay trở lại chế độ toàn trị, tuy rằng không phải của cộng sản như trước mà của giới mật vụ và quan liêu cũ. Ngày nay, những thành quả dân chủ trong những năm đầu của chính quyền dân chủ đang dần dần mất hết: không còn tự do bầu cử, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do biểu tình, v.v... theo đúng nghĩa nữa. Đúng thế, nước Nga và cả nước láng giềng Cambốt của VN nữa, hiện chỉ là những nước CS không CS mà thôi. Ông Nguyễn Minh Cần trách chuyện nước Nga, nhưng người VN lo chuyện đất nước mình. Mai đây nếu xẩy ra một cuộc Cách Mạng Hoa Nhài cho VN thì không biết nên vui hay nên lo. Lo vì những nhà dân chủ như ông Nguyễn Minh Cần và các đồng chí của ông lên cầm quyền thì tình trạng đất nước khó có thể khác nước Nga được, vì như chúng tôi dẫn chứng ở trên, bản chất CS trong con người đảng viên CS dù đương thời hay hết thời không bao giờ tẩy rửa được. CS Nga, CS Tầu, CS Cambốt, CS Việt đều như nhau cả. Chính ông Boris Yeltsin, một tay tổ CS, cũng phải thú nhận: CS chỉ có thể tay thế chứ không thay đổi được. Ông Nguyễn Minh Cần chưa làm ông nghè đã đe hàng tổng. Ông lối quá rồi đấy.

    Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

    PS. Sau bài viết này, không chừng đàn chó của Việt Tân sẽ nhào ra sủa inh ỏi. Nhưng cũng chẳng sao, chó bênh chủ là chuyện đương nhiên. Phản tỉnh cuội và Việt Tân là hai mặt của đồng tiền Dân Chủ do ông Do Thái Bắt Nàng Kể in ra. Đồng tiền này lưu hành rất mạnh tại Mỹ cũng như tại VN. Nhất là bọn ác ôn VGCS khoái thứ tiền này vô cùng.
    -----
      Không ai được đùa với cách mạng và nổi dậy
      Nguyễn Minh Cần

      Trong bài viết của tôi “Cuộc Cách Mạng Bắc Phi-Trung Đông Còn Đang Tiếp Diễn”, khi trả lời một câu hỏi mà nhiều bạn trẻ rất quan tâm: thế nào là “thời cơ”?, tôi đã nhấn mạnh rằng: “Nếu các chiến sĩ dân chủ lơ là việc chuẩn bị để khi thời cơ đến ta không kịp nắm lấy, hay khi thời cơ chưa đến, điều kiện chưa chín muồi mà đã vội vã nổi dậy tạo cơ hội cho kẻ thù của dân chủ tiêu diệt phong trào thì các chiến sĩ dân chủ sẽ có một trách nhiệm lớn lao trước Lịch sử. Không thể đùa với cách mạng, với nổi dậy. Những người dân chủ phải giữ đầu óc tỉnh táo, sáng suốt, chớ để bị kích động bởi những lời thúc giục của một số người nóng nảy. Cũng cần nhớ rằng kẻ thù của dân chủ muốn tiêu diệt phong trào khi còn trong trứng nước thường cho “nội gián” chui vào các cơ quan lãnh đạo để xúi giục những cuộc nổi dậy “non”. Phải hết sức cảnh giác!”, đồng thời tôi đặc biệt nói đến chuyện rất nguy hiểm đã và đang xảy ra: “Trong vài ngày qua, một nhóm người ở hải ngoại vốn ủng hộ tích cực cho phong trào trong nước thúc giục tổ chức đấu tranh trong nước “phải nắm lấy cơ hội, huy động và đi hàng đầu với nhân dân Việt Nam trong một cuộc vùng dậy để đòi quyền của người dân đã bị cộng sản chà đạp trên 60 năm qua”. May mà những người trong nước đã không nghe lời giục giã nguy hiểm này. Vẫn chưa hết, có tin cho biết “truyền đơn kêu gọi toàn dân xuống đường với quốc kỳ Việt Nam Cộng hòa xuất hiện nhiều nơi tại Sài Gòn” và nhiều bài viết của các “nhà tranh đấu hải ngoại” giục giã dân chúng trong nước “xuống đường”!!! Đọc những tin tức đó, tôi chỉ biết kêu lên: Khi chưa có đủ điều kiện chủ quan và khách quan mà hành động phiêu lưu thì chỉ là hành động tự sát. Chắc chắn quần chúng sẽ đủ sáng suốt để đánh giá những hành động như vậy”.

      Còn khi trả lời một người phản biện tôi trên tờ Dân Luận về chủ trương có tính chiến lược mà tôi tán thành “lực lượng đấu tranh trong nước là chủ yếu, lực lượng đấu tranh ngoài nước chỉ là hỗ trợ”, sau khi trình bày hết những lý lẽ của mình, ở đoạn cuối, tôi có nói:

      “Bây giờ xin các bạn thử hình dung một cảnh tượng có thể xảy ra: khi phong trào đấu tranh dân chủ trong nước bắt đầu lên cao, thì nhiều lực lượng dân chủ hải ngoại ồ ạt về nước, nếu mà những chiến sĩ dân chủ chân chính thì đã may cho phong trào, nhưng đằng này còn biết bao «lực lượng» khác nữa tự xưng là «lực lượng chủ yếu» của cách mạng dân chủ, đó là những vị anh hùng hảo hán đủ loại, những nhà cách mạng đầu lưỡi, những nhà chống cộng hùng hổ nhất, những «chính phủ lưu vong» với đầy đủ các bộ «ma», những đảng cách mạng «cuội», những chính khách xa lông đủ cỡ… họ vác cờ xí và khẩu hiệu hoàn toàn xa lạ với đại đa số dân chúng trong nước, nhất là giới trẻ nước ta để đi «đấu tranh cách mạng» … thì lúc đó phong trào đấu tranh dân chủ trong nước sẽ ra sao ? Tôi viết điều này không có hậu ý công kích ai hết, nhưng đó là một điều có thể xảy ra lắm. Đáng để mọi người suy nghĩ». Tôi cứ tưởng những lời cảnh báo trên đây của tôi đã quá rõ ràng và đầy đủ.

      Thế nhưng hôm nay, khi vào mạng đọc những lời kêu gọi của đảng này đảng nọ, cũng như thư từ trao đổi của những người trong cái gọi là «cộng đồng trên mạng», đặc biệt là ở hải ngoại, tôi thấy người ta đang «hăng hái» thúc giục người trong nước «vùng lên» xuống đường tranh đấu với chính quyền toàn trị !!! Chính bạn bè của tôi ở trong nước cũng xác nhận là vài hôm gần đây họ cũng nhận thấy «hiện tượng» này trong các bài viết trên mạng. Có người khi bị người chín chắn hơn phản bác là chưa đủ điều kiện cho một cuộc nổi dậy thì đã trả lời: người Tunisia và Egypt trong hai tháng đánh đổ được bọn độc tài, ta có thể chậm hơn họ, nhưng bốn, năm tháng cũng xong thôi! Một số bạn trẻ thông báo cho tôi biết : «có vài tố chức đấu tranh hải ngoại dường như đang tính toán thúc đẩy một cuộc xuống đường mà kết quả họ biết trước là không khả quan, nhưng đồng ý với nhau xem như là một trận ”thao dượt”, “thử lửa” … Thật là vô trách nhiệm, vô đạo đức không thể tưởng tượng nổi!!!

      Ngày 18.02.2011, tôi có viết cho các bạn thân trong nước một bức thư, nguyên văn một đoạn như thế này : «Phân tích tình hình của VN ta HIỆN NAY thì chưa có điều kiện chủ quan và khách quan đủ mức độ chín muồi cho một chủ trương như vậy (ý nói «một cuộc vùng dậy» như lá thư thúc giục của một số người ủng hộ viên rất nhiệt tình ở hải ngoại đã viết – NMC). Ai mà chủ trương như vậy là cố tình đẩy phong trào dân chủ nước ta đi vào một cuộc phiêu lưu cực kỳ tai hại chỉ có thể dẫn đến THẤT BẠI NẶNG NỀ. Đó sẽ là một TỘI ÁC trước phong trào dân chủ cũng như trước nhân dân VN. Nên nhớ rằng, trong giai đoạn hiện nay, việc chuẩn bị mọi điều kiện cho thật đầy đủ để khi THỜI CƠ đến thì phong trào sẵn sàng đón lấy kịp thời… là cần thiết và quan trọng nhất. Phải kiên nhẫn làm việc đó đi, đừng nóng vội, làm những việc phiêu lưu khi phong trào chưa đủ sức, khi chưa đủ điều kiện, chưa có thời cơ thì chỉ sẽ là hành động tự sát cực kỳ nguy hiểm».

      Tôi hiểu rõ sự nóng lòng của nhiều người, nhất là ở hải ngoại đang sống trong điều kiện hoàn toàn tự do, thoái mái, họ sống bằng ước mơ, bằng cảm tính, chứ không thể hiểu được hoàn cảnh thực tế của anh chị em ở trong nước đang phải sống và chiến đấu trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào. Tôi xin phép trích nguyên văn một đoạn trong bức thư của một bạn viết cho một số người ở hải ngoại : «Nhưng hơn ai hết, chúng tôi – những người đang hàng ngày hàng giờ phải trực tiếp đấu tranh với chế độ độc tài toàn trị này, hiểu rất rõ sức nóng của bộ máy ấy đối với dân tộc và đối với bản thân chúng tôi như thế nào.Nó phà vào mặt chúng tôi, vào sau gáy chúng tôi theo cả hai nghĩa bóng lẫn đen. Vì vậy, nỗi khao khát để dân tộc chuyển mình cũng là nỗi khao khát cháy bỏng để chúng tôi được giải phóng. Thế nhưng, trái tim của chúng ta thì nóng, nhưng cái đầu của chúng ta phải lạnh mới làm được những việc thiết thực, không khoa trương». Tôi thiết tưởng những lời nói chân tình trên đây có thể làm cho những cái đầu nóng nảy của ai đấy ở hải ngoại phải nghĩ lại và nguội đi.

      Trong bài viết mới đây về «Mười bài học… », tôi chỉ gợi ý «để mọi người suy ngẫm còn kết luận thế nào thì tuỳ các bạn”, nhưng đến bài «Cuộc cách mạng… » thì tôi đã phải nói mạnh hơn như đã trích mấy câu trên đây, vì thấy «hiện tượng» đáng lo xuất hiện ồn ĩ hơn. Hôm nay, một số bạn trẻ trong nước viết thư cho tôi cho biết những «tin tức» (đúng là «tức» thật) mới về cái gọi là một trận ”thao dượt”, “thử lửa” thì tôi chỉ muốn thét lên vào tai những cái cái đấu quá nóng của một số người ở hải ngoại : các người có cái quyền gì mà dám đưa dân ta, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta vào một trận ”thao dượt”, một lần “thử lửa” để làm tiêu vong biết bao sinh mạng của dân chúng và các chiến sĩ dân chủ, để tạo điều kiện cho kẻ thù của dân chủ tận diệt phong trào yêu nước và tự do dân chủ ? Các người có lương tâm, có tinh thần trách nhiệm, có đạo đức hay không mà dám hành xử như vậy ? Và tôi cũng nói thẳng với các người lời kêu gọi, thúc giục của các người thì dân chúng Việt Nam sẽ không nghe đâu! Nhưng nó có «tác dụng» làm cho kẻ thù của tự do sẽ thêm cảnh giác và càng kềm kẹp, sách nhiễu các chiến sĩ dân chủ trong nước một cách độc ác hơn.

      Tôi năm nay đã 83 tuổi đầu, tôi không có chân trong một đảng phái chính trị nào, dù đã có nhiều đảng phái mời tôi, vì tôi hoàn toàn không có tham vọng gì về chính trị, về chính quyền ; nhưng với tư cách một người óc còn biết nghĩ, tim còn nồng nàn yêu nước, cho nên tôi cảm thấy cái trách nhiệm công dân của mình là phải nói và nói thẳng về những ý kiến của mình mà không sợ ai đấy sẽ «chụp mũ» (trong Nam gọi là đội nón cối) cho tôi về những tội mà tôi không có. Xin mọi người hãy bình tĩnh, hãy tin rằng những lời tôi nói ở đây là rất chân thành: cách mạng hay nổi dậy là chuyện rất nghiêm chỉnh, không được đùa với cách mạng cũng như với nổi dậy!

      Nhân đây, tôi cũng xin nói thêm một điều về cuộc cách mạng đang diễn ra ở Bắc Phi và Trung Đông: các bạn trẻ nên biết là đánh đổ bọn độc tài và đánh đổ chế độ độc tài là hai việc khác nhau. Đánh đổ bọn độc tài khó, nhưng đánh đổ chế độ độc tài lại càng khó hơn. Cứ nhìn kỹ cách mạng ở Tunisia là nơi thuận lợi hơn cả, nhưng ta cũng thấy biết bao nhiêu vấn đề gay go còn phải giải quyết, chẳng hạn, làm sao trục hết những kẻ đã ở trong chính quyền cũ, đảng cũ của Ben Ali ra khỏi vị trí quan trọng trong chính quyền mới, làm sao giải tán triệt để được cái đảng độc tài của Ben Ali, làm sao thanh lọc được bộ máy nhà nước, làm sao chống được nạn tham nhũng nó đã ăn sâu vào nếp nghĩ, vào lối sống, vào thói quen, vào văn hóa, có thể nói vào trong máu của con người hàng nhiều thập niên rồi. Cho nên đừng thấy nước người ta đánh đổ tên độc tài rồi «lạc quan tếu» nghĩ thế là xong. Tôi thường nhắc đến kinh nghiệm về sự thất bại của cuộc cách mạng dân chủ ở Nga sau khi Liên Xô sụp đổ. Giờ đây tôi chỉ xin trích lại một đoạn tôi đã viết hồi năm 2007: «…Chính vì những người đứng đầu nhà nước dân chủ của Nga, sau khi chế độ cộng sản sụp đổ hồi tháng 8 năm 1991, đã không có thái độ dứt khoát đối với Xô-viết Tối cao (quốc hội) cộng sản, bộ máy hành chính cũ, quân đội và công an cũ, đã không cải tổ mạnh mà duy trì gần như toàn bộ bộ máy hành chính, quân đội và công an cũ, do đó đã gây ra hậu quả nghiêm trọng làm cho việc dân chủ hóa nước Nga bị trục trặc trong nhiều năm, làm cho đất nước và xã hội Nga không ổn định trong một thời gian dài, thậm chí có khi đã phải xung đột vũ trang (năm 1993, xuýt nữa thì xảy ra nội chiến) giữa chính quyền dân chủ và phe đối lập nấp dưới lá cờ của Xô-viết Tối cao với trên 90% là quan chức, cán bộ cộng sản… Tình trạng nghiêm trọng đó là do sự phá hoại ngầm (sabotage) của các dân biểu cũ, quan chức cũ, tức là giới nomenklatura cũ. Hậu quả nói trên là nước Nga hiện nay đang quay trở lại chế độ toàn trị, tuy rằng không phải của cộng sản như trước mà của giới mật vụ và quan liêu cũ. Ngày nay, những thành quả dân chủ trong những năm đầu của chính quyền dân chủ đang dần dần mất hết : không còn tự do bầu cử, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do biểu tình, v.v… theo đúng nghĩa nữa. Thất bại này là một bài học có tính giáo huấn cho chúng ta!»

      Tôi viết thêm điều vừa nói để các bạn trẻ suy ngẫm, để những ai cho rằng ở Bắc Phi sau khi đánh đổ độc tài thì mọi việc đã êm ru.

      Moskva ngày 28.02.2011

      Nguyễn Minh Cần

      P.S. Tôi vừa viết xong bài này thì bạn H.G. chuyển cho tôi bài «Hương hoa lài làm tôi nhức óc» của nhạc sĩ Tô Hải. Tôi thấy thương cụ Hải quá, một người cương trực cực kỳ dám nói thẳng những điều cụ nghĩ, mà những điều cụ viết như «TÌNH HÌNH NỔI DẬY LẬT ĐỔ CHÍNH QUYỀN Ở CÁC NƯỚC BẮC PHI CHƯA THỂ NÀO LAN TỚI VIỆT NAM HIỆN NAY» thì, theo tôi, là quá đúng ! Và lời cụ nhắc nhở các bạn trẻ : «LÚC NÀY CHƯA PHẢI LÀ CÓ THỜI CƠ, ĐỊA LỢI, NHÂN HÒA ! CÁC BẠN THANH NIÊN HÃY THẬN TRỌNG CHỚ CÓ NGHE NHỮNG LỜI KÊU GỌI «XUỐNG ĐƯỜNG BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO», BỞI BẤT CỨ AI!» thật vô cùng chí lý ! Như vậy là hai ông già chúng tôi dù ở cách xa nhau, nhưng chúng tôi đều cùng nói một điều giống nhau, nói vì lương tâm chúng tôi, vì trách nhiệm chúng tôi, những người có ít nhiều kinh nghiệm sống, ít nhiều hiểu biết về cái chế độ độc tài toàn trị của những nước châu Á ! Rất mong rằng giới trẻ nước ta không bỏ ngoài tai những lời khuyên của chúng tôi. – NMC