Friday, June 5, 2009

Nói Chuyện Với Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai - Tạp Chí Trẻ

Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai

Tạp Chí TRẺ trong Số Tháng Tư 2009 có bài tường thuật Cuộc Nói Chuyện giữa Phóng Viên Trẻ và Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai. Tôi cảm khái khi đọc bài này, tôi trích đăng mời quí vị cùng đọc.

Lời nói đầu của Phóng viên Tạp Chí Trẻ:

Qua lời giới thiệu của anh Nguyễn Trọng Huấn, một Cựu Đại Úy Thủy Quân Lục Chiến, thành viên Hội Quảng Đà Dallas-Fortworth, Texas, đã đưa chúng tôi đến thăm Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai tại Trung Tâm Sinh Hoạt Người Việt Cao Niên Garland, Texas

Chúng tôi đến Trung Tâm vào giờ ăn trưa của các cụ nơi đây và được bác Đỗ, Giám đốc Trung Tâm tiếp đón. Bác Đỗ nhờ người thưa với Cựu Thiếu Tường Đỗ Kế Giai là có nhà báo chúng tôi xin được gặp ông, và mời ông Tướng ra phòng khách để cho chúng tôi được gặp, bác Đỗ cho chúng tôi biết ông Đỗ Kế Giai hôm nay không được khoẻ lắm.

Rồi tôi thấy Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai đi vào phòng khách của Trung Tâm. Hình ảnh một vị cao niên chống gậy vẫn không che được phong cách và uy nghi của một vị Tướng lãnh từng một thời oai vũ.

Chân dung và tiểu sử Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai được ghi lại không đầy đủ như sau:

Ông xuất thân Khoá 5 Sĩ Quan Võ Bị Đà Lạt, ra trường Tháng 4/1952, ông về phục vụ Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù đóng ở Hà Nội. Năm 1954, ông là sĩ quan hành quân “Officier Adjoint” cho Thiếu tá Mollo ở Đồng Đế, Nha Trang, với cấp bậc Trung úy. Cấp bậc cuối cùng của ông là Thiếu Tướng Biệt Động Quân, chỉ huy Lực Lượng bảo vệ Sài Gòn cho tới khi nhận lệnh buông súng…

Những người đàn anh của tôi ở đây là những cựu Trung úy, cựu Đại úy đang làm thiện nguyện ở Trung Tâm, các anh lo bữa ăn trưa cho vài chục cụ người Việt cao niên ở đây, các cụ đang … nói chuyện, chơi cờ, xem ca nhạc Asia và chờ cơm. Thấy Thiếu Tướng đi tới các anh đến mời ông đến chiếc ghế êm ả nhất phòng. Tôi cúi chào Thiếu Tướng.

Phóng Viên Trẻ: “Thưa bác, cháu là phóng viên Tạp Chí Trẻ. Xin được chào bác, chúc bác sức khoẻ. Xin được hỏi bác đôi điều …”

Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai: “Từ ngày xưa, tôi đánh giặc đã không thích kể chuyện đăng báo vì kể lể chiến công với báo chí tôi cho là việc tự kể cho đối phương nghe, biết chiến thuật của mình”

PV Trẻ: “Thưa bác, cháu xin không hỏi bác nhiều về những chuyện đã qua. Thay mặt Nhóm thực hiện báo Trẻ, cháu đến thăm hỏi sức khoẻ bác vì được nghe bác đã tham gia sinh hoạt tại Trung Tâm Sinh Hoạt Cao Niên Garland.”

CTTĐKGiai: “Nếu anh muốn hỏi gì thì phải đợi tôi nói xong hãy hỏi tiếp, đừng hỏi ngang làm tôi quên chuyện tôi đang nói …”

PV Trẻ: “Thưa bác, bác có viết quyển hồi ký nào không?”

CTTĐKGiai: “Tôi không viết hồi ký vì những đánh bóng cá nhân hay chạy tội trước lịch sử đều không phải là hồi ký. Theo thời gian, tôi chỉ nói ra những gì tôi thấy là cần thiết…”

PV Trẻ: “Cảm ơn bác đã trả lời. Xin hỏi bác đã đi “cải tạo” bao nhiêu năm?”

CTTĐKG: “Tôi không có đi cải tạo. Tôi đi tù.”

PV Trẻ: “Xin lỗi bác, cháu chỉ muốn dùng lời nói cho nó nhẹ nhàng thôi!”

CTTĐKG: “Ngày tôi đi phỏng vấn ở Trụ Sở ODP để sang đây, có người thông dịch viên cũng hỏi tôi một câu như thế. Tôi cũng trả lời rõ ràng như thế. Và ông nhân viên Mỹ nói luôn với tôi: “Mời ông ký giấy tờ để hoàn tất thủ tục.”

PV Trẻ: “Thưa bác, thời gian … ở tù của bác bao lâu?”

CTTĐKG: “17 năm thiếu 10 ngày.”

PV Trẻ: “Xin hỏi: Có phải bác là người đi tù sớm nhất và về trễ nhất?”

CTTĐKG: “Có thể. Ngày 15 tháng 5, 1975, họ đến nhà tôi, mời tôi đi họp nhưng thật ra là bắt tôi đi luôn từ đó. Lệnh tập trung những sĩ quan Quân lực VNCH vào Tháng 6, họ bắt tôi giữa Tháng 5. Có thể tôi là người đi tù sớm nhất!”

PV Trẻ: “Nhưng khi ấy họ chưa tổ chức kịp những trại tập trung thì họ đưa bác đi giam ở đâu?”

CTTĐKG: “Khám Chí Hoà. Một năm sau họ đưa tôi từ Nhà Tù Chí Hoà đến Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung cũ. Bữa sau nữa, họ đưa tôi ra Bắc.”

PV Trẻ: “Bác tù ở ngoài Bắc 17 năm. Khi trở về Nam, bác thấy miền Nam sau 17 năm kiểu cộng sản “giải phóng” thế nào?”

CTTĐKG: “Tôi không thích tiếng: giải phóng”!

Bác Giai im lặng-hồi tưởng. Mọi người im lặng-chờ đợi. Ở đây chỉ có những người trẻ làm thiện nguyện là đến trung tâm sinh hoạt cao niên này để phục vụ người già. Trong thái độ, ánh mắt, giọng nói của những người lính cũ, tôi cảm nhận được sự kính trọng Tướng Giai của họ như ngày họ còn tấm thẻ bài lính chiến trên ngực. Hình như với những người lính cũ, kỷ luật quân đội vẫn sống trong họ.

Bác Giai nói tiếp: “Hôm đó trong trại tù, một người thuộc Mặt Trận Giải Phóng miền Nam nói với tôi: “… Trong Quốc ca của các anh có câu: Này công dân ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng…, thì hôm nay chúng tôi đã giải phóng cho các anh rồi! Còn thắc mắc gì nữa!” Tôi nghe anh ta nói câu đó thì tức đến chết được, để rồi tôi nói cho các anh nghe về lịch sử bài quốc ca của Quốc Gia VNCH …”

Cuộc nói chuyện ngưng vì bác Đỗ đến mời vị Cựu Tướng đi ăn cơm, anh Tuấn và tôi được mời cùng ăn với vị Cựu Tướng. Bác Giai chống gậy, đi đứng đã có phần khó khăn, nhưng vẫn đi được một mình. Nhìn bác tự lo cho mình bữa ăn, tôi không biết ngày xưa, cấp Tướng thì có bao nhiêu người phục vụ? Tôi thấy ở ông phong cách tự tại, bình thản của một cụ già người Việt trong Trung Tâm Sinh Hoạt Cao Niên. Một chút ngậm ngùi nổi lên trong lòng tôi dù tôi thấy là vô lý. Bác Giai rất an nhiên, tự tại.

Tôi nói với bác Giai: “Hôm qua, cháu nói điện thoại với cô Kiều Mỹ Duyên. Cô gởi lời thăm bác.”

Ông ngồi yên như hồi tưởng lại những người quen biết cũ.

Thấy ông có vẻ xúc động, tôi hỏi thêm câu nữa: “Ngày xưa, chắc cô Kiều Mỹ Duyên đẹp lắm hả bác?”

Ông cười, nụ cười bí hiểm với ánh mắt trầm mặc sau làn kính cận dày. Nhưng sau đó … ông tỏ ra bớt “quạu”, chắc tâm tư sảng khoái nên ông ăn cơm thấy ngon.

Tôi hỏi: “Cơm ngon không bác? Cháu thấy món thịt kho rất ngon.”

Ông trả lời nhẹ nhàng: “Ngon hơn cơm tù”.

Trên chiếc bàn trải khăn trắng muốt, đơn sơ, mỗi người một đĩa cơm có thịt kho, cải xào, chén canh đậu hũ trắng nấu với cà chua và thịt bằm. Trước mặt có ly trà, trái chuối để tráng miệng. Một phần ăn trưa rất bình thường ở Mỹ, bình thường đến nỗi người ăn chỉ làm công việc ăn chứ ít ai nghĩ đến ân sủng của Ơn Trên đã ban cho lương thực hàng ngày hay công lao người nấu bữa ăn, hoặc tiền chợ có từ đâu? Nhưng nghe bác Giai vừa ăn vừa nói chuyện, mọi người như mới nhận thức ra giá trị của bữa ăn hàng ngày, bác nói:

“Từ ngày tôi ra tù đến nay, không bao giờ tôi bình phẩm về món ăn”.

Là một phóng viên chuyên thực hiện những cuộc phỏng vấn, nhưng lần này có lẽ là lần thứ nhất tôi không muốn đóng vai trò phóng viên đặt câu hỏi mà chỉ muốn ngồi nghe câu chuyện của một chứng nhân lịch sử, một trong những “Tự điển sống” hiếm hoi còn lại tới bây giờ. Những câu hỏi về lịch sử không phù hợp với không gian, thời gian. Từng câu hỏi như những mũi kim chích vào ung nhọt quá khứ, nó có cái “đã” của một vết thương mưng mủ được tuôn ra, nhưng tiếp theo sau là nỗi buồn vết sẹo không lành sau mỗi câu trả lời của vị Cựu Tướng. Tôi tự thấy mình có lỗi trong những câu hỏi có thể gợi sự bất an, hay không vui trong lòng vị Cựu Tướng nên tôi chuyển sang chuyện khác, may ra cuộc trò chuyện được vui vẻ hơn.

PV Trẻ: “Thưa bác, hiện nay bác đến Trung Tâm này sinh hoạt hàng ngày hay sao?”

CTTĐKG: “Không, một tuần tôi đến đây ba ngày thôi.”

PV Trẻ: “Vậy, những ngày ở nhà thì bác làm gì? Bác đang sống với ai?”

CTTĐKG: “Tôi sống với hai người con trai của tôi, hai con tôi qua đây đã lỡ tuổi, dở dang mọi chuyện nên chúng không lập gia đình. Công việc hàng ngày thì tôi làm được gì thì làm, được tới đâu hay tới đó.”

PV Trẻ: “Bác có thường xuyên liên lạc với bạn hữu và các vị tướng lãnh xưa không ạ?”

CTTĐKG: “Ít khi. Từ hôm ra tù đã thế. Ngày ra tù, họ cho hay trong nửa ngày phải thu xếp rời trại. Tưởng chuyển trại thôi vì tôi tin là tôi sẽ ở tù tới chết. Không ngờ họ cho về. Tôi với Thiếu tướng Trần Bá Di, Thiếu tướng Lê Văn Thân, Thiếu tướng Lê Minh Đảo là 4 người trong 100 người mà họ muốn giam tù cho tới chết. Nhưng nhờ sự đấu tranh của các chiến hữu, các vị đồng hương ở hải ngoại, tạo thành áp lực buộc họ phải thả chúng tôi. Bốn người chúng tôi là đợt cuối cùng trong 8 đợt thả 100 người tù cuối sổ. Lúc đợi xe đưa về Sài Gòn bốn chúng tôi tính với nhau: tôi sẽ được đưa về nhà trước vì là người lớn tuổi nhất trong anh em, kế đến là Trần Bá Di, tới Lê Văn Thân. Lê Minh Đảo trẻ tuổi nhất, sẽ về sau chót. Nhưng khi xe đưa chúng tôi về đến Sài Gòn thì những người áp giải chúng tôi làm ngược lại! Lê Minh Đảo được đưa về nhà trước nhất, tôi là người về nhà sau cùng.”

PV Trẻ: “Vậy, bác đúng là người đi tù trước nhất và về nhà sau cùng. Bác có không được vui về chuyện ấy không?”

CTTĐKG: “Từ những ngày cuối cùng của Tháng Tư, 1975, sau khi Tổng thống Thiệu và Thủ tướng Khiêm đã rời Sài Gòn thì ngày 28, 29 Tháng Tư, tướng Times bên Toà Đại Sứ Hoa Kỳ ngỏ lời sẵn sàng giúp tôi đưa cả gia đình tôi đi ra nước ngoài. Nhưng tôi quyết định ở lại vì trách nhiệm.”

PV Trẻ: “Bác có ân hận về quyết đnh ở lại đó với 17 năm tù và về sau chót?”

CTTĐKG: “Không. Tôi đã làm tròn trách nhiệm của một Tướng lãnh với Tổ Quốc, với Quân đội, với đồng bào và đồng đội. Qua 17 năm tù tôi vẫn giữ tác phong, danh dự của Quân Lực VNCH. Những người bắt tôi còn đó, họ có thể không thích tôi nhưng họ không có gì để khinh tôi.”

PV Trẻ: “Đối với bên kia, thì đã rõ về tác phong của bác. Nhưng đối với đồng đội, đặc biệt là với các vị Tướng đã bỏ nước ra đi vào những phút chót dầu sôi lửa bỏng, Bác nghĩ gì về họ?”

CTTĐKG: “Tôi quyết định ở lại vì tôi thấy hành động như vậy là đúng. Nhưng không phải vì vậy mà tôi công kích những người ra đi Tháng Tư năm 1975. Bởi vì trường hợp mất Nam Việt Nam thật đặc biệt, không thể quy trách cho những người cầm súng giữ nước. Các đơn vị quân đội vẫn hiên ngang chiến đấu, chúng ta không hề bỏ chạy trước cộng quân. Quân đội phải buông súng vì lệnh đầu hàng của ông Dương Văn Minh. Do đó, nếu quý vị Tướng có ở lại trong nước thì trước sau các ông cũng vô tù như tôi. Hơn nữa nhờ có một số chiến hữu thoát được ra hải ngoại nên về mặt chính trị mới có cơ hội tranh đấu cứu vãn những người còn kẹt lại. Về mặt kinh tế, những người đi trước đa số đã thành công trong việc xây dựng được cuộc sống ổn định ở nước ngoài, nhờ đó ta có thể có thể tương trợ lẫn nhau. Bây giờ không nên nói nhiều nữa về chuyện đi hay không đi, đi trước - đi sau, mà mọi người nên, và phải cùng chung lưng xây dựng một lực lượng vững mạnh cả chính trị và kinh tế nơi thế hệ tương lai của người Việt tại hải ngoại.”

PV Trẻ: “Cảm ơn bác đã cho nghe về lịch sử và những biến động ở Sài Gòn cũng như miền Nam vào những ngày cuối cùng của nền Cộng Hoà. Trong tương lai, bác có suy tư nào để chia sẻ với những người đời sau?”

CTTĐKG: “Những ngày lễ, ngày Tết, đặc biệt là Ngày 30 Tháng Tư hàng năm, đều có những người trẻ tìm đến tôi để hỏi thăm. Tôi cảm ơn nhiều. Phần các cháu hỏi, thì câu trả lời của tôi còn đó, đến năm sau có thể ta sẽ lại gặp nhau. Các cháu hãy làm đi, làm những gì có thể làm cho quốc gia, dân tộc chúng ta khá hơn, hay hơn.”

PV Trẻ: “Cảm ơn lời chỉ dạy của bác. Xin được chào bác và để bác nghỉ. Xin chúc bác được nhiều sức khoẻ để làm chỗ dựa tinh thần cho lớp trẻ dấn thân vào việc xây dựng tương lai chung của chúng ta. Kính chào bác.”

Khi ngồi nghe chuyện Cựu Tướng Đỗ Kế Giai sau bữa ăn trưa ở Trung Tâm Sinh Hoạt Người Việt cao niên, những câu hỏi tôi đã chuẩn bị để hỏi ông không có cơ hội được tôi nói ra vì dòng hồi tưởng của vị Tướng Già cứ tuôn chảy theo ký ức và tâm cảm của ông. Hai nữa có những chuyện tôi không muốn hỏi sợ làm ông buồn.

Thế rồi bác Đỗ lái xe đưa bác Giai về tư gia. Trongcuộc sống âm thầm nơi viễn xứ, những người lính cũ vẫn sống bên nhau với tình đồng đội ngày nào. Thật đáng kính phục những người Lính Chiến của một Quân Lực oai hùng nay không còn nữa.

Tôi trở về toà soạn, ngồi gõ keyboard viết những dòng chữ này để Tưởng Niệm Tháng Tư 2009 gửi đến quí vị độc giả Tạp Chí Trẻ.

Người viết Phóng Viên Trẻ.

Thiên An Môn: 20 năm sau - Linh Tiến Khải

Hồng Y Trần Nhật Quân

Linh Tiến Khải

Phỏng vấn anh Vũ Nhi Khai Hi, lãnh tụ phong trào sinh viên học sinh đòi dân chủ, 20 năm sau vụ thảm sát tại Thiên An Môn

Cách đây 20 năm ngày mùng 4 tháng 6 năm 1989, Nhà Nước cộng sản Bắc Kinh đã ra lệnh cho quân đội tàn sát hàng ngàn sinh viên học sinh tại quảng trường Thiên An Môn, khi người trẻ biểu tình ôn hòa chống tham những, đòi dân chủ và cải cách đất nước.

Trong bài phỏng vấn dành cho hãng thông tin Asianews của Hiệp Hội Truyền Giáo Nước Ngoài Milano, gọi tắt là PIME, hôm mùng 1 tháng 6 vừa qua, Đức Hồng Y Giuse Trần Nhật Quân nguyên Giám Mục Hồng Kông đã tuyên bố: ”Thật là điều đau buồn, khi thấy 20 năm đã qua rồi kể từ khi xảy ra vụ tàn sát đinh viên học sinh tại Thiên An Môn, mà chính quyền Bắc Kinh vẫn không thừa nhận sự sai lầm và tội phạm của mình... Ông Đặng Tiểu Bình là người có trách nhiệm đối với vụ tàn sát này, vì chính ông ra đã ra lệnh cho quân đội xả súng bắn giết sinh viên học sinh; rồi các ngày sau đó lại còn đến chúc mừng quân đội về vụ tàn sát này. Nhưng giờ đây họ Đặng đã qua đời rồi, làm sao sau bao nhiêu năm rồi mà người ta vẫn chưa làm sáng tỏ và đưa ra công lý những gì đã xảy ra, và lại sợ hãi một người đã chết từ lâu như vậy?

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân nổi tiếng là người can đảm tranh đấu cho dân chủ và các quyền tự do của con người. Ngài khẳng định rằng nguồn gốc thái độ khước từ nhận tội của chính quyền là chế độ độc tài đảng trị. Đã đến lúc phải thay đổi chế độ này. Chế độ độc tài của nhà nước cộng sản Trung Quốc tùy thuộc nơi một cá nhân. Cá nhân đó đã nhìn xa thấy rộng và thông minh trong một số vấn đề, nhưng cũng chính cá nhân đó đã không chịu được nền dân chủ, và tự coi mình là một hoàng đế. Mới đây có người đưa ra câu hỏi: ”làm thế nào để tái lập danh dự cho phong trào đòi dân chủ của sinh viên học sinh tại Thiên An Môn? Phải trách cứ ông Đặng Tiểu Bình thôi. Nhưng đây là điều không làm được”. Thế thì tôi xin hỏi tại sao lại không thể trách cứ ông Đặng Tiểu Bình khi ông ấy đã làm một chuyện tầy đình như vậy? Chủ tịch Mao Trạch Đông cũng đã bị trách cứ vì cuộc Cách Mạng Văn Hóa sai lầm, thì tại sao lại không thể trách cứ ông Đặng Tiều Bình vì tội của ông ấy? Cần phải thay đổi hệ thống vua chúa này đã gây ra một thảm cảnh to lớn như vây.

20 năm trước đây Đức Hồng Y Trần Nhật Quân đã chỉ là một linh mục. Và hồi đó cha Trần là hiệu trưởng trường của dòng Don Bosco tai Aberdeen, nhưng cha nhớ rất rõ sự tham dự của người dân Hồng Kông vào phong trào đòi dân chủ cũng như nỗi đớn đau của họ sau khi xảy ra vụ thảm sát tại Thiên An Môn. Kể từ năm 1989, người dân Hồng Kông đã bắt đầu có một ý thức mới và sự nhậy cảm mới. Đức Hồng Y nói: ”Chúng tôi là người Trung Hoa và là thành phần của quốc gia này. Chúng tôi đã khóc và chia sẻ niềm đau của các người trẻ đã có can đảm đòi hỏi chính quyền cải cách quốc gia. Tôi còn nhớ tôi đã đọc hai bài diễn văn, và chúng tôi đã cử hành buổi lễ tưởng niệm các anh hùng Thiên An Môn tại quảng trường gần trường học. Tôi nhớ nhất là buổi tuần hành cầu nguyện của 1 triệu người dân Hồng Kông. Đó đã là một kinh nghiệm duy nhất không bao giờ có thể quên được. Và từ năm 1989 đến nay hàng năm cứ vào ngày mùng 4 tháng 6 người dân Hồng Kông lại tổ chức buổi canh thức cầu nguyện tưởng niệm các nạn nhân vụ thảm sát tại Thiên An Môn.

Sau đây chúng tôi xin gửi tới qúy vị và các bạn bài phỏng vấn anh Vũ Nhi Khai Hi về phong trào đòi dân chủ, cải cách đất nước và cuộc thảm sát tại Thiên An Môn. Cùng với Vương Dân và Sài Linh, anh Vũ Nhi Khai Hi thuộc bộ ba lãnh đạo phong trào sinh viên học sinh đòi dân chủ tại Trung Quốc cách đây 20 năm. Phong trào này ban đầu đã chỉ được khởi xướng trong thủ đô Bắc Kinh, nhưng sau đó lan ra trên toàn Trung Quốc. Anh Vũ Nhi Khai Hi thuộc chủng tộc Uigura gồm 8 triệu người sống trong vùng Trung Á, bị coi là một dân tộc thiểu số và bị kỳ thị trên chính quê hương mình. Chủng tộc Uigura có dáng vẻ của người tây phương, theo một hình thức Sufi Hồi giáo, và nói một thứ ngôn ngữ giống tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Vũ Nhi Khai Hi trong tiếng Uigura là Urkesh Devlet.

Trong mấy tuần theo sau vụ thảm sát, ban đầu Vũ Nhi Khai Hi trốn sang Pháp, và cùng vời các sinh viên khác thành lập ”Liên hiệp Trung Hoa dân chủ”. Sau đó anh sang Hoa Kỳ và tiếp tục học. Hiên nay anh cùng vợ và hai con sống lưu vong tại Đài Loan, và làm việc trong lãnh vực truyền thông.

H: Thưa anh, ngày nay nghĩ lại những gì đã xảy ra cách đây 20 năm, khi các cuộc biểu tình phản đối lôi cuốn hàng triệu người dân trong toàn Trung Quốc, nhưng lại đã kết thúc một cách thê thảm như vậy với vụ tàn sát tại Thiên An Môn, anh có các cảm nghĩ gì?

Đ: Tôi tin rằng đó đã là một thời điểm chính trong lịch sử của Trung Quốc: một thời điểm gây xúc động và một sự thức tỉnh. Nó đã có ảnh hưởng vĩ đại đối với tất cả những gì xảy ra từ đó cho đến nay tại Trung Quốc. Chúng ta không được quên rằng trong số các điều mà giới sinh viên yêu cầu cũng có quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do diễn tả, tự do hội họp cũng như thừa nhận quyền tư sản. Nếu chúng ta nhìn vào Trung Quốc hiện nay, thì thấy ngay là những gì chúng tôi yêu cầu vẫn chưa được chấp thuận, trong khi các yêu cầu kinh tế thì được công nhận. Ngoài ra còn có một yêu cầu quan trọng khác nữa do các sinh viên học sinh biểu tình tại Thiên An Môn đưa ra: đó là Đảng cộng sản phải rút lui khỏi cuộc sống tư của người dân. Ngày nay điều này đã được thực hiện: mọi người đều có thể chọn công ăn việc làm họ muốn, ở nơi đâu họ muốn, và muốn lập gia đình với ai thì lập.

H: Như thế không thể nói là các sinh viên học sinh Thiên An Môn đã có được tất cả những gì họ đòi hỏi nơi nhà nước Bắc Kinh?

Đ: Không, nhưng các bước tiến ghi nhận được đã quan trọng và chúng có nguồn gốc nơi phong trào đòi hỏi dân chủ của chúng tôi. Ngay sau khi xảy ra vụ tàn sát sinh viên học sinh, từ năm 1989 tới năm 1992 chính quyền Bắc Kinh đã biến quốc gia trở thành một Nhà Nước cảnh sát công an. Nhà nước đã quyết định làm một thỏa hiệp tồi tệ nhất với nhân dân để đánh đổi lấy tự do chính trị, mà chúng tôi không nhượng bộ: nhà nước đồng ý cho dân được tự do kinh tế. Tôi gọi đó là một thỏa hiệp tồi tệ nhất, vì sự thật đó là cả hai quyền tự do đều thuộc nhân dân trung quốc cả. Và nhân dân đã chấp nhận: kể từ đó trở đi thì không còn có các vụ phản đối chính trị có ý nghĩa nào khác nữa.

H: Anh đã rời Trung Quốc như thế nào?

Đ: Tôi đã là một trong số các sinh viên được kéo ra khỏi Trung Quốc qua cái được định nghĩa là công tác ”Chim vàng”, được một mạng lưới các nhà kinh doanh Hồng Kông yểm trợ, hay một số các nhà buôn lậu thường nhập cảng xuất cảng các sản phẩm bất hợp pháp. Tôi không biết tin đồn có đúng hay không, theo đó chính quyền ra lệnh phải bắt giữ Vương Dân và Sài Linh, nhưng phải giết thằng Uigura là tôi. Sau khi tới Hồng Kông tôi sang Âu châu.

H: Anh có muốn trở về Trung Quốc không?

Đ: Dĩ nhiên là có chứ! Cùng với các người bất đồng ý kiến khác chúng tôi đã kêu gọi chính quyền Bắc Kinh cho chúng tôi trở về Hoa Lục; và năm nay chúng tôi cũng sẽ lại mạnh mẽ lên tiếng kêu gọi nữa. Trong qúa khứ đã có những người đến gặp tôi và đề nghị tôi nên giàn xếp với nhà nước để có thể trở về Hoa Lục, nhưng với các điều kiện không thể chấp nhận được: nhà nước Trung Quốc muốn tôi hoàn toàn từ bỏ phong trào tranh đấu cho dân chủ của năm 1989, và cung cấo các tin tức liên quan tới vài người gắn bó với phong trào hồi đó. Nhưng mà tôi đâu có thể phản bội sự tin tương của người khác được.

H: Anh nghĩ gì về người trẻ Trung Quốc hiện nay, sẵn sàng biểu tình để tấn công Tây Âu, nhưng lại không dám biểu tình chống nhà nước?

Đ: Các lãnh tụ hiện nay như Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, Thủ tướng Ôn Gia Bảo là các người lãnh đạo buồn nản nhất, mà Trung Quốc chưa từng có. Họ đã chỉ thừa kế quyền của ông Giang Trạch Dân, chứ họ không phải là các chiến sĩ cách mạng, cũng không phải là những người đã được bầu lên. Họ cũng không thể tự gán cho mình sự thành công kinh tế quốc gia. Cái duy nhất còn lại để che đậy sự hợp pháp của họ là vẫy cao lá cờ ái quốc. Rất tiếc là điều này lại đã tìm thấy sự thành công nơi vài người trẻ, tin rằng thực sự có kẻ thù bên ngoài Trung Quốc; và họ ”cà khịa” với các cuộc đàm phán Pháp như Carrefour hay Fast Food Mỹ như hãng KFC. Tôi tin rằng cái vô lý thường là một căn bệnh của xã hội, kể cả các xã hội dân chủ; nếu có sự sự khác biệt chăng đó là một nền dân chủ có trong mình các cơ cấu giúp sửa chữa, một khi các cử tri chịu hậu qủa của một sự lựa chọn sai lầm của họ. Còn một chính quyền độc tài thì không có cách sửa sai. Nhưng xem ra có nhiều người chỉ trích khuynh hướng ái quốc độc địa này, và tôi coi đó là một dấu chỉ tích cực.

H: Nhiều người tại Trung Quốc cũng như ở nước ngoài ngày nay chỉ trích phong trào sinh viên học sinh đòi dân chủ, bằng cách cho rằng giới sinh viên vô trách nhiệm vì đã đem hỗn loạn vào các đường phố Bắc Kinh, và dân chủ là đều sai lầm đối với Trung Quốc, anh thì anh nghĩ sao?

Đ: Tôi khiêm tốn lắng nghe những ai nói rằng chúng tôi đã lầm lỗi, vì như thế là họ khích lệ chúng tôi suy tư. Nhưng nhiều lời chỉ trích không do thiện ý, mà chỉ muốn bôi nhọ giới sinh viên chúng tôi thôi. Sự kiện có người tại Trung Quốc hốt hoảng sợ hãi nền dân chủ là điều có thể hiểu được, vì họ đã biết các cảnh tàn phá của cuộc Cách Mạng Văn Hóa, và họ sợ sự hỗn loạn. Cái lầm lẫn của họ đó là tin rằng nền dân chủ đương nhiên dẫn tới sự hỗn loạn. Các nền dân chủ có thể ồn ào, nhưng không hỗn loạn. Qúy vị cứ nhìn Đài Loan thì đủ biết!

(Avvenire 29-5-2009; ASIANEWS 1-6-2009)

Nhà báo Dan Southerland, một nhân chứng sống

Nhà báo Dan Southerland

Biến cố Thiên An Môn ngày mùng 4 tháng 6 năm 1989, đã 20 năm, vẫn còn gợi trong lòng những con người trên toàn thế giới mối thương cảm, uất hận cho những người dân đòi tự do bị tàn sát đẫm máu. Trung Quốc tìm đủ mọi cách che dấu sự thực, trong khi phương Tây dường như cũng muốn quên đi mối thương tâm, ngày càng hoà dịu với Bắc Kinh.

Diễn tiến chân thực của những ngày lịch sử ấy được ký giả Daniel Southerland, lúc đó là trưởng văn phòng tại Bắc Kinh của báo Washington Post, chứng kiến từ giữa tháng tư, qua tháng năm, đến tháng sáu, kể lại với ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do. Việt-Long thuật lại câu chuyện hiến quý vị sau đây.

Cuộc biến động âm ỷ từ ngày 15 tháng tư, sau khi lãnh tụ Hồ Diệu Bang qua đời. Ký giả Daniel Southerland vội trở về văn phòng Washington Post ở Bắc Kinh khi nghe tin mọi người tập trung càng lúc càng đông đảo. Đầu tiên chỉ là cuộc tập trung tưởng niệm và vinh danh Tổng bí thư họ Hồ, là người mà giới sinh viên và trí thức coi là nhân vật chủ trương đổi mới. Họ yêu cầu đảng Cộng Sản xác lập danh dự cho ông, vì trước đây ông Hồ Diệu Bang bị mất chức do đã có lập trường mềm mỏng theo chiều những cuộc phản kháng của sinh viên và trí thức.

Từ đêm 21 tháng tư 100 ngàn sinh viên và trí thức tập trung tại Thiên An Môn, không cho chính quyền ngăn cấm đưa đám ông Hồ Diệu Bang. Họ tập trung thêm để đưa tiễn ông Hồ trong ngày hôm sau, và bắt đầu bãi khóa. Học sinh một vài trường trung học bất chấp lệnh cấm của chính quyền, xuống đường tham gia biểu tình.Sau đó người biểu tình nêu lên nhiều vấn đề khác, như sự tham nhũng của thế hệ con cái các lãnh tụ trong đảng và Nhà nước. Mọi người quy tụ ngày càng đông và đông hơn. Khoảng giữa tháng 5 thì ông ước lượng con số phải trên dưới một triệu người. Không thể đếm chính xác được, khi cả quảng trường Thiên An Môn đều chật nứt những người, và khu vực xung quanh, gần khắp mọi đường phố của thủ đô Bắc Kinh, cũng đầy người ủng hộ xuống đường.

Điều đáng lưu ý là số người dân thường đủ mọi ngành nghề đông hơn rất nhiều so với số sinh viên tranh đấu. Thành phố gần như tê liệt. Cảnh sát không thể trấn dẹp. Có nơi thanh niên tiền phong và sinh viên đứng ra điều khiển lưu thông xe cộ. Có nơi cảnh sát còn tỏ cảm tình với sinh viên. Những đơn vị an ninh đầu tiên cải trang tiến vào đều bị vô hiệu hoá, hoà vào với người biểu tình, những cây, gậy toan dùng để trấn dẹp được lôi ra trưng bày. Binh sĩ tươi cười cởi mở với nhân dân. Đầu tiên, cuộc biểu tình phản kháng rất vui tươi. Người ta phấn khởi trước không khí được bung ra mọi điều suy tưởng sau bao nhiêu năm dài bị áp chế. Người ta bàn chuyện chính trị khắp mọi góc phố. Có một số đảng viên Cộng Sản mà ký giả Southerland coi là thuộc phe bảo thủ cứng rắn còn nói với ông là họ muốn rời bỏ xứ sở Trung Quốc.

Không khí cởi trói lan qua cả giới truyền thông chính thống. Đầu tiên sinh viên tố giác truyền thông Nhà nước là chỉ làm công vịêc vô nghĩa, chỉ trích họ đã không loan tin tức hình ảnh về hoạt động phản kháng này. Đột nhiên báo chí Nhà nước gần như đồng loạt xin được tường thuật biến cố, và họ nhanh chóng tường thuật thật sự. Cơ quan hàng đầu trong số này là đài truyền hình Nhà nước Trung Quốc, CCTV. Hình ảnh Tổng bí thư Triệu Tử Dương đến thăm và khóc trước các sinh viên cũng được trình chiếu:

Ngày 20 tháng 5 năm 1989. Giới nghiêm được ban hành chuẩn bị cho cuộc tàn sát

Thời gian bừng nở này kéo dài đâu khoảng hai tuần trước khi lệnh giới nghiêm được ban hành hôm 20 tháng 5, quân đội và an ninh tiến vào Bắc Kinh. Lực lượng an ninh bao vây nhiều trụ sở cơ quan truyền thông. Một số trửơng biên tập báo chí, truyền hình, bị cất chức. Điều này chuẩn bị cho cuộc đàn áp đẫm máu bằng súng đạn sau đó, vì ta cần nhớ rằng người phản kháng không phải chỉ là sinh viên, học sinh, mà phần đông là người dân thường. Và cuộc phản kháng không phải chỉ ở Bắc Kinh, mà lan ra ít nhất là 80 thành phố, theo ghi nhận của ký giả Dan Southerland, trưởng văn phòng báo Washington Post tại Bắc Kinh trong thời gian đó. Con số có thể còn thấp so với sự phối kiểm về sau, cho thấy thực ra hầu như mọi quận huyện ở Trung Quốc ngày đó đều dấy lên phong trào phản kháng.

Ký giả Dan Southerland nói ông cho là người dân Bắc Kinh ủng hộ sinh viên và trí thức vì những mục tiêu tranh đấu được đưa ra, như chống tham nhũng, chống nền cai trị độc đảng, đòi hỏi một chính quyền có trách nhiệm hơn. Nhiều giới trong quần chúng với nhiều ngành nghề đã quy tụ ủng hộ và tỏ ra sẵn sàng bảo vệ sinh viên. Người phản kháng không đòi lật đổ chính quyền, chỉ đòi cải tổ. Có thể lý do là nhiều người trong số họ cũng là đảng viên Cộng Sản, gia nhập đảng để thăng tiến. Sau đó họ đòi một số lãnh tụ từ chức, trong số đó có cả ông Đặng Tiểu Bình, và Thủ tướng Lý Bằng. Ảnh Mao Trạch Đông to sầm trên quảng trường bị ném sơn. Có lẽ đến mức này thì đảng Cộng sản không thể dung thứ.

Xe bọc thép từ đường phố phía Tây cách Thiên An Môn khoảng 8 kilômét, vượt qua hàng rào chướng ngại thô sơ do người dân dựng vội. Cuộc phản kháng lúc đầu rất ôn hoà, đã trở thành đầy phẫn nộ, người dân hết sức ngăn cản quân đội trên xe bọc thép tiến vào Bắc Kinh. Đơn vị này dường như là lộ quân 27. Ký giả Southerland ước lượng có tới hơn 200 ngàn quân, nói nhiều thứ tiếng Hoa từ khắp mọi miền đất nước. Cuộc tấn công được tung ra vào khuya mùng 3 ..... Ông cho là có thể có xe tăng, như hình ảnh sau này phô bày, nhưng từ chỗ ông quan sát thì chỉ thấy xe bọc thép húc vào hàng rào xe buýt không người được xếp hàng ra cản đường, binh sĩ bắn thẳng vào đám đông không vũ trang.

Đơn vị này dường như là lộ quân 27. Ký giả Southerland ước lượng có tới hơn 200 ngàn quân, nói nhiều thứ tiếng Hoa từ khắp mọi miền đất nước. Cuộc tấn công được tung ra vào khuya mùng 3 ..... Có nơi nhân dân liều mình chống trả bằng gạch đá ném vào quân đội. Đợt đầu ông thấy có 2 binh sĩ bị dân đánh chết. Nhưng sau đó quân đội đàn áp mạnh, giết nhiều người. Những người chết toàn là người dân liều mình bảo vệ học sinh, sinh viên và trí thức tham gia phản kháng. Ông phối hợp với nhìêu đồng nghịêp để kiểm chứng, và cùng kết luận là con số người chết, sau khi loại bỏ mọi sự trùng hợp, ít nhất phải là 700 người, hầu hết là thường dân, chỉ một số ít là sinh viên học sinh. Tại một nơi chứa xác tạm, ký giả Dan Southerland đếm được 20 xác lỗ chỗ những vết đạn, toàn là thường dân. Cũng có một số binh sĩ thiệt mạng trong cuộc chống trả của dân, khoảng trên dưới 12 người. Sau đó thì truyền hình chiếu toàn những hình ảnh của những người bị gọi là du thủ du thực, tội phạm, bị đối phó, đánh đập tàn bạo, bị kết án trước toà. Các ký giả phương Tây ước đoán có nhiều trường hợp hành quyết bí mật, nhưng không thể xác minh.

Hằng ngàn người dân mất tích, nói là bị bắt giữ, nhưng không thấy ngày về. Một đồng nghiệp của Dan tiếp cận được với tài liệu mật của chính quyền, một tài liệu đó viết rằng có hơn 10 ngàn người bị bắt giữ, hay tạm giam, ông không nhớ rõ từng chữ. Tạm giam hay bắt giữ ở Trung Quốc có nhiều ý nghĩa, kể cả mất tích không còn dấu vết.

Trung Quốc đổ lỗi cho phương Tây kích động

Chính quyền Bắc Kinh lúc đó đã lên án Dan Southerland là nói sai sự thực về tổn thất của dân chúng, nhưng ông khẳng định với lương tâm nghề nghiệp, ông đã tường trình trên báo chí toàn là sự thật có kiểm chứng tại chỗ, có thể còn chưa đủ số lượng người dân bị tổn thất. Bắc Kinh tìm sơ hở của truyền thông phương Tây để tố cáo họ bịa đặt. Và các ký giả cũng có phạm sai lầm, khi nói là cuôc tàn sát xảy ra tại Thiên An Môn, trong khi thực sự ngay tại quảng trường này thì không có xác chết nào, mà trên những đường phố cạnh đó, nhất là ở cạnh phía Bắc và phía Nam cách quảng trường nửa dặm, người chết đầy đường, có nơi xác còn nằm đó tới vài hôm, như để răn đe dân chúng. Ngay tại khách sạn nơi đặt văn phòng của báo Washington Post, nhiều người cha mẹ có vẻ đi tìm con mất tích, bị binh sĩ bắt phải về nhà trong 5 giây, và có mấy trường hợp những người ấy đã bị bắn thiệt, nhiều lần như vậy.

Trung Quốc đổ lỗi cho phương Tây kích động cuộc phản kháng, cả Đài Loan cũng bị quy tội. Nhưng thực ra diễn tiến cuộc phản kháng ở Thiên An Môn là hoàn toàn bất ngờ đối với tất cả mọi phía, từ các nước ngoài, đến ngay cả những người chống đối, chỉ có cuộc đàn áp là không bất ngờ đối với chính quyền. Từ đó đến nay Bắc Kinh che dấu rất kỹ vụ này với người dân trong nước, đến nỗi thế hệ 90 ở Trung Quốc hầu như không biết đến biến cố ấy. Nhưng với các phương tiện truyền thông, thông tin hiện tại, người dân đã dần dà biết ra nhiều sự thực.

Ký giả Dan Southerland, tổng biên tập của đài Á Châu Tự Do, cho biết ban Hoa ngữ có 4 chương trình đối thoại trực tiếp, và rất nhiều thanh niên Trung Quốc đã gọi vào hỏi nhiều điều về biến cố ấy. Một trong những lãnh tụ sinh viên tranh đấu tại Thiên An Môn ngày ấy, ông Vương Đan, có lần đã trả lời hơn 30 lần gọi của người Trung Quốc trong nước. Tổng biên tập đài Á Châu Tự Do ngỏ ý tin tưởng người dân Trung Quốc dần dần sẽ hiểu ra sự thực, và giới lãnh đạo sẽ phải trả lời cho họ về biến cố Thiên An Môn.

Việt Long, phóng viên đài RFA
2009-06-04

Bấm vào để nghe.


* Source: http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...009083903.html

Cô Giáo bị buộc thôi việc vì khuyến khích học sinh tìm hiểu thông tin trên Internet

Cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh

Báo chí Việt Nam gần đây đưa tin một giáo viên dạy văn tại trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm, tỉnh Quảng Nam, là thạc sĩ Nguyễn Thị Bích Hạnh, bị cho thôi việc vì “sử dụng bục giảng làm nơi tuyên truyền những nội dung trái với quan điểm của chính sách Nhà Nước. Cô Hạnh còn bị buộc tội "xuyên tạc đường lối của Đảng, chủ trương pháp luật của Nhà nước, vi phạm quan điểm nội dung giáo dục trong việc cập nhập khai thác, truyền bá trang web phản động, phản giáo dục.”

Bấm vào để nghe.


Chúng tôi liên lạc với nhà giáo này để tìm hiểu sự việc. Cô cho biết, cô tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại Học Đà Lạt với luận văn có đề tài “Hoàng Cầm Trong Tiến Trình Thơ Việt Nam Hiện Đại.” Và cô cũng nói rằng, chính cô đã chọn Quảng Nam làm mảnh đất khởi đầu cho nghề dạy học của mình. Xin giới thiệu bài phỏng vấn của biên tập viên Thiện Giao với cô Nguyễn Thị Bích Hạnh sau đây.

Bị điều tra và buộc thôi việc

Thiện Giao: Xin được hỏi, các danh từ “thôi việc,” “đuổi việc,” và “ngưng hợp đồng,” danh từ nào phù hợp nhất với hoàn cảnh của chị?

Nguyễn Thị Bích Hạnh: Tôi nghĩ không có danh từ nào phù hợp với hoàn cảnh của tôi cả.

Tôi nghĩ tôi làm việc với tinh thần nghiêm túc và với tâm huyết của một nhà giáo. Quyết định của Sở Giáo Dục làm tôi không hài lòng.

Quyết định này không rõ ràng. Bản thân họ, những người ra quyết định, cũng không hiểu rõ những chuyện giữa tôi và học trò. Họ chỉ nghe thông tin từ học trò, từ công an và từ những người khác. Họ làm việc với nhau rất lâu, và rồi đưa ra quyết định buộc thôi việc tôi.

Tôi thấy rằng hành động của họ là vi phạm quyền dân chủ và không tôn trọng nhân quyền. Họ xử lý công việc liên quan đến tôi mà không hỏi ý kiến tôi và ngay khi công an điều tra sự việc, họ cũng không gặp tôi. Họ chỉ áp lực sang Sở và Sở đưa đến quyết định như vậy.

Thiện Giao: Cơ quan nào có tiếng nói quyết định trong vụ của chị?

Nguyễn Thị Bích Hạnh: Cơ quan có tiếng nói quyết định trong sự thôi việc tôi là Sở Giáo Dục. Nhưng trước đó thì Sở không biết điều gì cả. Công an điều tra trước, điều tra học trò rất kỹ, rất lâu. Sau đó thì họ gặp Hiệu Trưởng, làm việc với Giám Đốc Sở, và Sở đưa ra quyết định buộc thôi việc tôi.

Thiện Giao: Giữa chị và trường Nguyễn Bỉnh Khiêm có hợp đồng làm việc không?

Nguyễn Thị Bích Hạnh: Tôi về tỉnh Quảng Nam theo diện thu hút nhân tài. Sở Giáo Dục phân tôi về trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Quý vị đang theo dõi cuộc phỏng vấn Đài chúng tôi với cô giáo dạy văn Nguyễn Thị Bích Hạnh, người vừa bị cho thôi việc tại trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm vì “xuyên tạc đường lối của Đảng … truyền bá trang web phản động …” Thạc sĩ Bích Hạnh cho biết cô khuyến khích học trò chuyên của mình bớt chơi game mà nên dành thời gian tìm kiếm tri thức trên mạng. Cô đã giới thiệu với học trò các website, chẳng hạn talawas, Hợp Lưu, Tiền Vệ. Liên quan đến luận văn thạc sĩ, cô Bích Hạnh cũng nhận định “Nhân Văn Giai Phẩm cùng nhóm Sáng Tạo là 2 nhóm có khả năng cách tân thơ, cách tân nền văn học Việt Nam. Tiếc rằng nhóm Nhân Văn Giai Phẩm đã bị dập tắt nhanh chóng…” Xin tiếp tục theo dõi cuộc phỏng vấn sau đây.

Thiện Giao: Báo chí nói chị có những bài giảng không đúng đường lối chính sách luật pháp của Nhà Nước. Theo trí nhớ, chị có nói những điều như vậy với học trò của mình?

Nguyễn Thị Bích Hạnh: Tôi có nói, nhưng với nội dung thế này. Khi lên lớp, tôi dạy bài “Hai Đứa Trẻ”, một bài tiếng Việt, một bài phỏng vấn và trả lời phỏng vấn.

“Hai Đứa Trẻ” là bài giảng văn rất hay, nhưng thời lượng không cho phép. Khi dạy xong theo phân phối chương trình, tôi có nói rằng các bạn về nhà, đào sâu, tự nghiên cứu, tự tìm tòi thêm về tác phẩm. Đây là một tác phẩm hay, các bạn có thể tham khảo thêm tài liệu trên mạng vì hiện nay trên mạng có nhiều bài viết đăng tải thông tin rất thú vị.

Tôi cũng nói không phải bài viết nào trên mạng cũng hay. Có những bài hay, nhưng cũng có những bài chúng ta đọc và chọn lựa thông tin.

Tôi có nói các bạn cần cẩn thận với thông tin trên mạng, vì gần đây “cô đọc một bài viết trên mạng của giáo sư Lê Hữu Mục nói rằng Nhật Ký Trong Tù không phải của Bác Hồ.”

Tôi nói các bạn cần cẩn thận khi xử lý thông tin. Lúc đó, một em học sinh phát biểu rằng Bác Hồ là thần tượng của cả dân tộc, tại sao lại có thông tin như vậy. Tôi trả lời, rằng “cô tin sự thật, cái đẹp, chân lý luôn luôn tồn tại, cho dù ai đó có tìm cách phủ nhận, nó vẫn tồn tại”.

Tiếp theo, tôi dạy tiết “phỏng vấn và trả lời phỏng vấn.” Tôi nói với học trò, cách trả lời phỏng vấn rất quan trọng. Nó cho người ta biết người trả lời phỏng vấn có kiến thức bao nhiêu, văn hóa như thế nào, văn hóa ứng xử ra sao.

Tôi có lấy một ví dụ bên lề, là khi Nông Đức Mạnh ra nước ngoài, có người hỏi “ở Việt Nam nhiều người nói ông là con Bác Hồ, ông nghĩ sao về điều này”. Tôi nói với học sinh, tôi nghe phong phanh ông ta không nói có, cũng không trả lời không, chỉ trả lời “ở Việt Nam, ai chẳng là con, là cháu bác Hồ”.

Tôi chỉ dạy học trò cách trả lời phỏng vấn. Tôi không có ý định nói Bác Hồ có con riêng hay chuyện này chuyện kia. Nhưng Ban Tuyên Giáo Tỉnh Ủy Quảng Nam nói cô Hạnh nói Bác Hồ có con riêng, và Tuyên Ngôn Độc Lập và Nhật Ký Trong Tù không phải của Bác. Đồng thời còn có một nội dung trong đó cô nói không nên thần thánh hóa Bác Hồ.

Tôi không nói là không nên thần thánh hóa bác Hồ. Tôi nói rằng mọi thiên tài đều là con người. Trước khi nhìn nhận là một thiên tài, hãy nhìn nhận họ dưới góc cạnh một con người để thấy chất người trong con người của họ. Tôi không hề có ý định hạ bệ lãnh tụ hay xuyên tạc, phản động. Nhưng Ban Tuyên Giáo kết luận tôi nói 4 nội dung như thế.

Khi đưa ra quyết định, họ kết tội tôi hạ bệ lãnh tụ và cấu kết với thế lực thù địch nước ngoài để làm diễn biến hòa bình.

Thiện Giao: Bây giờ chị định như thế nào?

Nguyễn Thị Bích Hạnh: Khi nhận quyết định, tôi nghĩ tội này là tội của một ai đó chứ không phải tội mà người ta gán ghép cho tôi. Vì vậy, tôi có ý định viết bài, đăng báo và gởi đơn khiếu kiện lên Sở, yêu cầu Sở giải trình nguyên do dẫn tới buộc thôi việc tôi.

Thiện Giao: Xin cám ơn thời gian của chị.

Thiện Giao, phóng viên RFA
2009-06-04

* Source: http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...009091256.html


Đêm thắp nến vì Thiên An Môn ở Hong Kong

Hong Kong là nơi duy nhất ở Trung Quốc tổ chức đêm thắp nến kỷ niệm 20 năm
sự kiện Thiên An Môn hôm thứ Năm 04-06-2009

Khoảng 150.000 người đã tới Victoria để tham dự buổi lễ và nghe các phát biểu, của một cựu lãnh đạo sinh viên năm 1989, ông Xiong Yan.

Hồng Nga của BBC chứng kiến cảnh các dòng người cuồn cuộn đổ từ các nơi về Victoria Park, nhiều người mặc T-shirt có in hình hiệu kỷ niệm 20 năm biến cố Thiên An Môn.

Nhiều người cầm trên tay những đóa hoa cẩm chướng trắng bằng giấy, tượng trưng của sự ghi nhợ Rất nhiều thanh thiếu niên, mà khi cuộc đàn áp Thiên An Môn xảy ra các em có lẽ còn chưa ra đời.

Thế nhưng cả một rừng nến cháy rực tại Victoria Park cho thấy niềm tin mãnh liệt vào cá giá trị dân chủ mà những người tham gia coi cuộc biểu tình Thiên An Môn là biểu tượng.

Chính quyền Hong Kong đã cấm một số lãnh đạo biểu tình nhập cảnh.

Tại Bắc Kinh, cảnh sát đóng cửa Quảng trường Thiên An Môn và cấm các phóng viên nước ngoài lai vãng nơi đây.

Chính phủ Trung Quốc cũng bác bỏ kêu gọi của Mỹ mở điều tra công khai về vụ việc và chỉ̉ trích Washington là mang "định kiến chính trị".

Tại lục địa các cuộc tranh luận về sự kiện xảy ra ngày 04/06/1989 đều bị cấm và chưa có cuộc điều tra chính thức nào, con số người chết là bao nhiêu cũng không dám chắc.

Thể chế khác

Khi Hong Kong trở về với đại lục năm 1997, thành phố này được giữ lại một hệ thống luật pháp riêng, tôn trọng quyền tụ họp và biểu tình.

Con số người tham dự đợt kỷ niệm năm nay là đông nhất từ trước tới nay.

Tuy Bắc Kinh tuyên bố sự kiện Thiên An Môn đã hoàn toàn là quá khứ và không cho phép nhắc tới, người Trung Quốc vẫn không quên.

Lễ tưởng niệm ở Hong Kong chỉ cho thấy sự tương phản với cuộc sống chính trị trong đại lục.

Chính quyền Hong Kong biết rằng họ không thể ngăn chặn sự kiện này.

Ông Xiong Yan, người cho nhập cảnh Hong Kong từ Hoa Kỳ, tuyên bố trước đám đông:

"Trái tim chúng ta còn nhói đau, nhưng chúng ta vẫn nuôi dưỡng giấc mơ rằng trong một tương lai không xa, chế độ độc đảng, độc quyền Trung Quốc sẽ phải rút khỏi vũ đài".

Các phóng viên nói rằng không khí tại Victoria Park giống như không khí Thiên An Môn 20 năm trước, với sự cuồng hiệt và lý tưởng của tuổi trẻ.

Nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2009/06/090605_hongkong_vigil.shtml

Từ Balan Cho Tới Thiên An Môn - Trác Tuân


TỪ BA LAN CHO TỚI THIÊN AN MÔN VÀ KẾT CỤC CỦA CEAUSESCU!
BÀI TOÁN CÓ HAI ĐÁP SỐ?

Trác Tuân

Hôm nay ngày 4/6/2009, nhân dân thế giới, những người yêu chuộng tự do dân chủ trên toàn thế giới, long trọng kỷ niệm 20 năm, cuộc cách mạng dân chủ Ba Lan đã thành công vang dội bằng cuộc bầu cử tự do, khẳng định quyền làm chủ của nhân dân. Cuộc cách mạng Ba lan chính là tiếng súng đầu tiên báo hiệu ngày tàn của chế độ CS đã điểm.

Thiên An Môn bản hùng ca bi tráng

Đồng thời một sự kiện có tính ngẫu nhiên đã diễn cùng ngày 04/6/1989 . Đó là sự kiện xảy ra biến cố Thiên An Môn. Sự kiện đau thương đó đã đi vào lịch sử đương đại thế giới như một vết nhơ, một sự hổ thẹn về sự tàn bạo khát máu đã xảy ra giữa con người với con người trong một xã hội văn minh. Chỉ vì muốn độc quyền chiếm gữi quyền lực, muốn áp đặt lên đầu lên cổ nhân dân một thứ gông xiềng nô lệ kiểu mới, mà nhà cầm quyền CSTQ đã bất chấp tất cả, thách thức lương tri tất cả loài người, đã tàn bạo sử dụng quân đội có xe tăng và súng ống hỗ trợ đã dùng vũ lực để bắn giết những người dân, những công nhân sinh viên một cách hết sức dã man, chỉ vì họ muốn đòi lại những quyền làm chủ, bị cướp mất hơn 40 năm, kể từ khi chế độ CS hiện hữu.

Hai mươi năm sau biến cố đã qua đi, nhưng sự kiện đó sẽ còn ghi dấu mãi mãi về những khát vọng tự do dân chủ đã được giới sinh viên học sinh và công nhân Trung Quôc thể hiện. Những hình ảnh sống động về một thiên anh hùng ca, mãi mãi sẽ là biểu tượng cho ý chí và lòng dũng cảm vô song của lớp thanh niên trẻ Trung Quốc.

Những cuộc biểu tình rầm rộ, những gương mặt rạng ngời và phấn khích, sẵn sàng hy sinh cho một cuộc cách mạng vì nhân dân vì đất nước Trung Hoa Vĩ đại. Bất khuất thay, hình anh của một thanh niên yêu nước vô danh đã anh hiên ngang dũng cảm lấy tấm thân nhỏ bé của mình để ngăn chặn cả đoàn xe tăng hùng hổ và tàn bạo. Đã cho thấy sức mạnh của ý chí và nghị lực đã không chịu khuất phcuj trước bất cứ cường quyền nào.

Máu đã đổ, đầu đã rơi, cuộc đấu tranh cách mạng của thanh niên sinh viên TQ tuy bị dìm trong biển máu và cho dù nhà cầm quyền Bắc Kinh ra sức bưng bít che đậy, nhưng sức sống của nó vẫn lan tỏa ra toàn thế giới, nó làm cho lương tri loài người thức tỉnh và phẫn nộ. Nó vượt qua cả không gian và thời gian để rồi 2o năm sau nó vẫn là đề tài nóng hổi, nó vẫn là hồi chuông thức tỉnh và cảnh báo cho loài người vẫn còn hiện hữu những chế độ độc tài gian ác. Những chế độ mà sự ích kỳ mù quáng của một nhóm hay một cá nhân con người đã giết chế cả một dân tộc, đã đẩy lùi sự phát triển chung của nhân loại.

Những chế độ độc tài vẫn còn đó. Một Stalin, Mao Trạch Đông, Một Đặng Tiểu Bình, Hồ Chí Minh chết đi những vẫn còn đó Một Kim Chang Il, một Fiden hay một nhóm độc tài Bắc Kinh, Hà Nội vẫn đang hiện hữu để sẵn sáng bất chấp tất cả để diễn lại một kịch bản Thiên An Môn thứ hai. Chúng sẵn sàng dìm nhân dân trong biển máu để giữ yên cho ngôi vị của chúng. Thật là tàn bạo! Lịch sử sẽ ghi tội ác của chúng, hậu thế mai sau sẽ nguyền rủa chúng.

Nhưng cho dù chúng tàn bạo khát máu bao nhiêu cũng không ngăn cản được dòng thác cách mạng đang dâng trào khắp nơi. Sự toan tính dùng cái bả kinh tế nhằm trì hoãn, đánh lạc hướng ru ngủ nhân dân thì mưu toan của chúng cũng sẽ phải dừng lại trong một ngày không xa. Nhân dân thế giới nhất định sẽ cảnh giác và vạch trần âm mưu lợi dụng diễn tiến hòa bình để tồn tại.

Thấy gì qua Biến cố Thiên An Môn (TAM)

20 năm qua đi khi nhìn lại và đánh giá sự kiện TAM, người ta không khỏi bàng hoàng và đặt ra nhiều câu hỏi để làm bài học cho ngày hôm nay.

Tại sao nhà cầm quyền TQ khi đó lại phải huy động LL quân đội với sự hỗ trợ của xe tăng để đàn áp những sinh viên biểu tình trong tay không một tấc sắt???

Phải chăng khi đó họ thấy những người biểu tình có dấu hiệu bao loạn????

Hay họ muốn dùng “bàn tay sắt” nhằm dùng sức mạnh tàn bạo đánh đòn phủ đầu những người biểu tình ?

Tất cả những hình ảnh sau này tuy chưa thể hiện đầy đủ cũng cho ta thấy, những người biểu tình khồn hề có ý định đòi lật đổ chế độ mà họ chỉ mong muốn đảng CSTQ chuyển đổi từ chế độ độc đảng sang chế độ dân chủ, nhất là cuộc biểu tình được khởi phát nhân tưởng niêm 2 năm ngày mất của ông Hồ Diệu bang, một nhà lãnh đạo cấp tiến, muốn thay đổi chế độ độc tài sang chế độ dân chủ. Điều đó chứng tỏ lòng mong mỏi của người dân muốn chuyển đổi chế độ hơn là dùng sức mạnh số đông để gây biến cố lật đổ chế độ.

Nhưng nhà cầm quyền Bắc Kinh đã bất chấp điều đó họ đã sử dụng công cụ sắt máu để đàn áp thanh niên sinh viên, chứng tỏ họ muốn dùng sức mạnh không những để dập tắt cuộc biểu tình mà con dập tắt ý chí của những thế hệ nối tiếp nếu họ muốn tái hiện một Thiên An Môn.

Ba Lan, Trung Quốc và Romania ! Bài toán có hai đáp số?

Cùng thời điểm xảy ra biến cố TAM là thắng lợi của các nhà cách mạng Ba Lan, Trước một dấu ấn đậm nét của giáo hoàng John Paul II, sau chuyến trở về thăm tổ quốc đã công khai thúc giúc người dân đừng sợ hãi nữa, để cùng đứng lên đòi quyền dân chủ cho Ba Lan. Đồng thời dưới sự lãnh đạo của công đoàn đoàn kết đã thực hiện thành công công cuộc cách mạng vào ngày 04/6/1989 .

Nhất là chỉ sau thời điểm biến cố Thiên An Môn chưa đầy ba tháng, khi Ceauşescu cũng dùng biện pháp mạnh để đàn áp những người biểu tình Romania và y đã phải trả giá đích đáng cho hành động của y, không phải bởi những người biểu tình, mà do sự phản chiến, bất mãn của quân đội và những nhà lãnh đạo CS khác không đồng tình đã đứng về hàng ngũ những người biểu tình để nổi dậy lật đổ chế độ và xử tử y.

Rồi liên tiếp những năm sau đó là sự sụp đổ của của phe XHCN được bắt đầu bằng biến cố Moskov, đánh dấu chấm hết cho chế độc độc tài toàn trị ở châu âu.

Ở đây chúng ta cần nhân xét và đánh giá cùng một thời điểm và hoàn cảnh lịch sử tương tự. Tại sao cuộc cách mạng dân chủ ở đông âu lại thành công và ở Trung Quốc lại thất bại???

Trong các cuộc cách mạng, tác động của quần chúng tuy là một yếu tố quan trong nhưng chưa đủ để làm sụp đổ cả một chế độ, mà chính những người cầm quyền của chế độ hiện hành vẫn là nhân tố quyết định. Tư tưởng của họ dù sao vẫn có sự tiến bộ nhất định hơn so với những người đồng chí của họ tại châu á nói chung và TQ nói riêng.

Rõ ràng, điều kiện và hoàn cảnh ở mối vùng địa lý, mỗi quốc gia có những đặc thù riêng. Nó phụ thuộc vào yếu tố nhận thức của con người của cả hai phía, một bên là đa số nhưng không có công cụ hỗ trợ và đặc biệt là bên kia, nhóm thiểu số lợi ích có công cụ nhà nước hỗ trợ đã nhận thức và ý thức được hành vi của mình tác động lên xã hội có lợi hay có hại để sẵn sàng hy sinh quyền lợi, lợi ích cá nhân để trao trả lại quyền làm chủ cho nhân dân, đưa đất nước đi lên, thoát khỏi sự trì trệ của ách độc tài như các nhà lãnh đạo công sản đông âu đã làm.

Trái lại, những người CSTQ đã cố tình ngoan cố bảo thủ vì lợi ích cá nhân, bất chấp và không đếm xỉa đến quyền lợi chung của đất nước, để lập lại những thảm cảnh dã man như lịch sử thời phong kiến Trung Hoa đã từng xảy ra. Điều đó chứng tỏ ngoài yếu tố truyền thống thì yếu tố tri thức hiểu biết của con người theo từng vùng địa lý, lịch sử dân tộc là yếu tố quyết định.


Liệu trong tưong lai, Việt Nam có thể xảy ra điều tương tự như Biến cố Thiên An Môn không?

Tôi tin là với hoàn cảnh như hiện nay, moi thông tin được cập nhật và một thế giới luôn được theo dõi sát sao bởi mạng thông tin toàn cầu, chắc chắn nhà cầm quyền Việt Nam không dám ra tay đàn áp nếu có một cuộc biểu tình xảy ra. Vì nếu họ dám làm điều đó, ngoài sự phản ứng của thế giới họ sẽ không nhận được sự đồng tình của chính trong nội bộ chế độ. Thế giới ngày nay đã đổi khác so với 20 năm trước. Một thế giới đã được phân định rõ ràng, bản thân những người CS cũng đã ý thức được việc làm của mình, nếu họ dám liều lĩnh dùng bao lực để đàn áp, thì hậu quả họ phải gánh chịu là khôn lường.

Vì vậy một cuộc biểu tình như Thiên An Môn nếu có chỉ trông chờ vào nhận thức của người dân cũng như của thanh niên sinh viên có đủ sức và dám dứng dậy để làm lên cuộc cách mạng dân chủ không mà thôi! Xét về hoàn cảnh và thực tế đang diễn ra thì một cuộc cách mạng như Thiên An Môn cũng rất khó xảy ra tại Việt Nam trong thời điểm này, bởi ngoài sự kiềm tỏa khống chế, đàn áp PTCM từ trong trứng nước, thì việc các tổ chức CM đóng vai trò trụ cột dẫn dắt và lãnh đạo cuộc CMVN vẫn còn quá non nớt và yếu kém. Một thành tố không thể thiếu trong bấy kỳ cuộc cách mạng nào, nhất là những quốc gia có tư tưởng bảo thủ độc đoán khó có thể trông chờ vào cuộc tự lột xác chuyển đổi tự nguyện của những kẻ đang nắm quyền lãnh đạo đất nước hiện nay.

Cuộc biểu tình Thiên An Môn tuy bị đàn áp dã man, nhưng Thiên An Môn sẽ mãi mãi là biểu tượng bất khuất và khát vọng tư do dân chủ của nhân dân Trung Quốc. Hôm nay chúng ta tưởng nhớ đến biến cố Thiên An Môn, nhằm tôn vinh những người đã vì nền tự do dân chủ đã anh dũng ngã xuống cho một ngày mai tươi sáng, không chỉ cho đất nước TQ mà cho cả thế giới ngày nay.

Thế hệ thanh niên, sinh viên TQ ngày nay nhất định sẽ noi gương cha anh họ, những người con quả cảm của Thiên An Môn 20 năm về trước để đứng lên đòi tự do dân chủ, một thứ tài sản thiêng liêng bất khả nhượng, để giành quyền làm chủ của mình.

Hà Nội, ngày 04/6/2009
Trác Tuân


Tiếng cú Phương Nam - Tưởng Năng Tiến

Tưởng Năng Tiến

Trong tiếng Việt “con ốc” với “con vít ” là một, nếu chúng đều nằm trong thùng đồ nghề sửa xe. Còn trên bàn ăn thì hai con tuyệt nhiên không có liên hệ gì ráo với nhau.

Sở dĩ có chuyện hơi rắc rối như vậy bởi con ốc có nguồn gốc từ phương Tây. Khi nó mới đến Việt Nam, có người thấy mặt (liền) đặt tên là “con ốc” vì trông cũng hơi giông giống.

Nhưng ốc có nhiều loại (ốc biển, ốc núi, ốc khe, ốc ao, ốc suối, ốc vườn, ốc ruộng …) với hình dạng và tên gọi khác nhau: ốc dừa, ốc gạo, ốc hương, ốc lác, ốc leng, ốc ma, ốc nhồi, ốc vòi voi, ốc sên, ốc móng tay, ốc bươu vàng, ốc mỡ, ốc đỏ, ốc ngựa, ốc vú nàng, ốc bàn tay, ốc mặt trăng, ốc đụn, ốc tù, ốc trám, ốc bùn, ốc mượn hồn … Ngó bộ cũng lộn xộn dữ nên có kẻ (bèn) gọi nó là con vít – gần như cách phát âm chữ “vis” trong tiếng Pháp.

Tưởng như vậy là êm chuyện nhưng dân Việt Nam, ở vùng biển, không chịu vậy. Mấy chả nghe nói tới con vít là nghĩ ngay đến một loại rùa biển, mang khìa nước dừa để nhậu chơi, chớ không phải là … con ốc.

Do đó – có lúc, và tuỳ nơi – con ốc còn được gọi là con đanh vít, hay đinh vít. Cũng có khi, cho nó chắc ăn, người ta dùng danh từ kép: con ốc - vít. Việt Báo.VN – số ra ngày 7 tháng 10 năm 2005 – có đăng một một bản tin rất ngắn (và hơi buồn) về ốc:

“Chúng Ta Chưa Tự Làm Ðược Cái Ðinh Vít”

“Mỗi năm kinh phí cho hoạt động NC&PT lên tới 200 triệu USD. Chúng ta cũng đã có trên 1,4 vạn tiến sĩ và 1,6 vạn thạc sĩ. Đây là niềm tự hào bởi con số này cao gấp gần năm lần so với Thái Lan và gần 6 lần so với Malaysia. Nhưng nhìn lại trên góc độ hiệu quả thì thật đáng buồn … dù có hàng chục luận án tiến sĩ về tôi thép và cơ khí nhưng trong nước vẫn chưa tự làm được con ốc cho xe máy, ô tô đạt tiêu chuẩn quốc tế (cứ vặn là trờn ren).”

Ôi, nếu “nhìn lại trên góc độ hiệu quả thì” ở “nước ta” chuyện gì mà chả … đáng buồn! Bản tin vừa dẫn nếu sửa lại vài chữ, có thể dùng để nói về một chuyện còn … đáng buồn hơn nữa:

“Xã Hội Chúng Ta Chưa Có An Ninh Và Trật Tự”
“Mỗi năm kinh phí cho hoạt động của ngành công an lên tới hàng tỉ USD. Chúng ta cũng có mấy trăm ngàn chiến sĩ công an. Đây là niềm tự hào bởi con số này cao gấp gần năm lần so với Thái Lan và gần 6 lần so với Malaysia. Nhưng nhìn lại trên góc độ hiệu quả thì thật đáng buồn … dù có hàng chục loại công khác nhau – kể cả công an văn hoá – nhưng trong nước vẫn còn vô số những phần tử phản động, không thiếu kẻ đạt tiêu chuẩn quốc tế (cứ vặn là trờn ren).”

Ủa, nói vậy không lẽ con người cũng bị trờn ren luôn sao? Vặn hoài, và vặn quá tay thì con gì chả trờn ren – chớ có riêng chi con ốc – mấy cha! Sau đây là câu chuyện về một “người bị trờn ren”, ở Việt Nam. Nhân vật này vừa cho phổ biến một bức thư như sau:

“Thông báo về tình hình hiện nay của tôi (Đỗ Nam Hải)”

“Chiều hôm qua, ngày 5/2/2009, viên đại úy công an khu vực tên Huệ, thuộc công an phường 9 – Q. Phú Nhuận – Tp. Sài Gòn lại một lần nữa đến nhà gặp tôi và đưa tờ Giấy Mời do viên thượng tá Trần Thanh Tá, Phó trưởng công an Q. Phú Nhuận ký, đóng dấu với nội dung yêu cầu tôi: "Đúng 8.30 sáng nay, ngày 6/2/2009 có mặt tại Trụ sở công an Q.Phú Nhuận, số 181 Hoàng Văn Thụ - phường 8 – Q. Phú Nhuận gặp ông Long để: Làm việc về một số vấn đề có liên quan đến ông". Tôi đọc xong và ghi luôn vào tờ Giấy mời để viên đại úy công an kia đem về báo cáo cấp trên của ông ta như sau: "Sài Gòn ngày 5/2/2009, Tôi phản đối Giấy mời phi pháp này và cương quyết không đi làm việc!". (tôi được giữ lại 1 bản và gửi kèm bản tin này.)”

“Mấy ngày tết Kỷ Sửu 2009 vừa qua, công an Tp. Sài Gòn thuộc Phòng PA21 (Phòng trinh sát ngoại tuyến) cũng vẫn không hề lơ là đến tôi suốt ngày đêm (24 giờ/ngày, 7 ngày/tuần và 365 ngày/năm, tính từ ngày 8/4/2006 đến nay). Thậm chí họ còn tăng thêm người, thêm xe: ngày thường thì 3 người đi 2 xe máy, còn ngày tết thì 4 người đi 3 xe. Tôi đi đâu thì họ bám sát theo đó. Họ luôn có Camera đem theo sẵn để quay phim bất cứ ai lạ gặp tôi. Hồi tháng 1/2009 vừa qua, anh Hà Sỹ Phu từ Đà Lạt xuống đã tận mắt chứng kiến chuyện này, khi tôi và anh Phu cùng ngồi uống café trong khuôn viên phía sau Dinh Độc Lập – Q.1 – Sài Gòn. Vậy xin thông báo để quý vị và các bạn được rõ về tình hình hiện nay của tôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên ông Đỗ Nam Hải “thông báo để quý vị và các bạn được rõ về tình hình” lôi thôi, và tồi tệ như thế của mình. Ai cũng biết, chuyện cơm không lành canh không ngọt giữa ông Đỗ Nam Hải và Nhà Nước CXHCNVN đã xẩy ra từ nhiều năm nay, và ai cũng hay – tự khởi thủy – đây không phải là chuyện lớn. Sự việc có thể được tóm tắt, một cách gọn gàng và chính xác, trong vài trăm chữ như sau:

Ông Đỗ Nam Hải là một người “sinh trưởng trong lòng cách mạng”. Một cuộc cách mạng vẫn được mô tả là đã mang lại “độc lập, tự do, hạnh phúc” cho tất cả mọi người.

Sau một thời gian xuất ngoại, sống “ngoài lòng cách mạng,” Đỗ Nam Hải (bỗng) có một số “nhận thức lại” về tình trạng xã hội ở Việt Nam. Bằng bút hiệu Phương Nam, ông đã trình bầy những vấn đề này qua nhiều bài viếtdưới hình thức một tập tiểu luận (*) với ý chính được nhấn mạnh – như sau:

“Tôi đề nghị hãy nghiên cứu, xem xét ý kiến đề nghị của tôi về 1 cuộc Trưng cầu dân ý ở Việt Nam. Trong đó, câu hỏi duy nhất cần nhân dân Việt Nam trả lời là: Việt Nam nên hay không nên theo chế độ đa đảng? Nếu ai đồng ý thì ghi Có. Ai không đồng ý thì ghi Không.”

Đề nghị giản dị này (tiếc thay) hoàn toàn không được Quốc Hội, và Chính Phủ lưu tâm. Còn Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam thì chuyển đạt nguyện vọng của công dân Đỗ Nam hải cho Bộ Công An … xử lý.

Cách xử lý của họ, xem chừng, hơi bị nặng tay: gây áp lực nơi sở làm khiến Phương Nam mất việc, đe doạ và sách nhiễu cá nhân cũng như thân nhân của đương sự, canh chừng và theo dõi để cô lập, lục soát nhà cửa và tịch biên tài sản một cách hoàn toàn phi pháp, bôi bẩn bằng tất cả những phương tiện truyền thông của Nhà Nước …Chưa hết, chỉ trong vòng vài năm, ông đã nhận được hàng trăm giấy triệu tập và và cả chục lệnh xử phạt hành chính từ chính quyền địa phương.

Cách phản ứng của Phương Nam, xem ra, cũng dữ dội và nặng nề … không kém – sau khi đã bị dồn đến chân tường:

- Cách anh là đồ ăn cướp …

- Các anh hèn lắm …

Đỗ Nam Hải cũng từ chối đóng tiền “xử phạt hành chánh”, và trả lại những giấy “mời đi làm việc” của công an – với lời chú thích giản dị là “Đây là thứ cơm nếp nát của cả dân tộc Việt Nam trong suốt sáu mươi ba năm qua.”

Như vậy là kể như rồi. Cái thời “dù gian nan cách mấy cũng lên phường”, coi như, đã chấm hết. Bây giờ, người dân Việt không còn tuân phục cường quyền nữa. Họ đã bầy tỏ một thái độ khác: chúng tao đ… đi thì đã sao nào!

Nói cách khác, và nói tóm lại là Phương Nam đã bị … trờn ren. Không cách nào vặn vẹo gì được nữa.

Đương sự cũng không phải là người đầu tiên hay duy nhất có thái độ bất tuân như thế. Cứ đọc biên bản ghi những cuộc đối thoại giữa công an và những nhân vật đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam, hay những biểu ngữ của đám dân oan biểu tình (đòi đất) ở khắp nơi là người ta có thể biết rằng tình trạng “trờn ren” đã đến mức … đại trà! Đây là những “tiếng cú” (báo chuyện chẳng lành) cho chế độ hiện hành.

Cách đây chưa lâu, một nhân vật lãnh đạo hàng đầu ở xứ sở này – thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – đã ra chỉ thị cho toàn dân … bước ra biển lớn! Thuyền ra cửa biển (có lẽ) chưa xa. Nếu quay về, may ra, còn kịp.

Khi một chế độ không làm nổi một cái đinh vít, không dám hó hé khi lãnh thổ bị xâm chiếm, và cũng không còn đủ uy quyền để trị an thì điều cần phải làm ngay là … bỏ Đảng (và bỏ của) chạy lấy người – chớ đâu phải là lúc … bước ra biển lớn, cha nội! Thiệt nghe mà phát … mệt!

Tưởng Năng Tiến


TQ siết chặt an ninh nhân ngày kỷ niệm vụ Thiên An Môn

04/06/2009

Nguồn: http://www.voanews.com/vietnamese/2009-06-04-voa6.cfm

Cảnh sát mặc đồng phục và nhân viên an ninh mặc thường phục đã ồ ạt đổ vào quảng trường Thiên An Môn hôm nay, ngày kỷ niệm 20 năm cuộc đàn áp đẫm máu nhắm vào những người biểu tình đã đến đây để đòi nhiều quyền tự do chính trị hơn và phản đối tham nhũng trong chính quyền. Từ Bắc Kinh, thông tín viên Stephanie Ho của đài VOA gửi về bài tường thuật sau đây.

Police stop journalists from reporting near Tiananmen gate opposite to Tiananmen square in Beijing, China, 04 June 2009Police stop journalists from reporting near Tiananmen gate opposite to Tiananmen square in Beijing, China, 04 June 2009Police stop journalists from reporting near Tiananmen gate opposite to Tiananmen square in Beijing, China, 04 June 2009Police stop journalists from reporting near Tiananmen gate opposite to Tiananmen square in Beijing, China, 04 June 2009
Cảnh sát ngăn các phóng viên nước ngoài vào Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh hôm 4/6/2009

Cảnh sát tỏa ra khắp nơi ở quảng trường Thiên An Môn. Họ kiểm tra túi xách của người nước ngoài và ngăn không cho ký giả nước ngoài vào quảng trường. Từng cặp cảnh sát viên mặc đồng phục đi tuần tra. Những người khác mặc thường phục trà trộn vào các đám đông du khách.

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Tần Cương được yêu cầu trả lời câu hỏi tại một cuộc họp báo thường kỳ lý do vì sao lại có sự tăng cường hiện diện của nhân viên an ninh rõ ràng như thế.

Ông Tần Cương chỉ trả lời rất ngắn gọn và nói rằng quảng trường vẫn yên tĩnh như bình thường.

Không thể tiếp xúc được với hai trong số những người chỉ trích chính phủ nổi tiếng nhất là ông Bào Đồng, cựu viên chức cao cấp của chính phủ và bà Đinh Tử Lâm, một nhà hoạt động, trong khi có tin rằng họ đã được lệnh phải rời khỏi Bắc Kinh nhân dịp kỷ niệm ngày 4 tháng 6.

Trong một cuộc phỏng vấn trước đây trong năm, ông Bào Đồng nói ông tin rằng chính phủ sẽ phải đánh giá lại phán quyết rằng các cuộc biểu tình năm 1989 ở quảng trường Thiên An Môn là phản cách mạng, và do đó là phạm pháp.

Ông Bào nói rằng nếu các cuộc biểu tình được thẩm định lại, thì sẽ giống như một sự tái sinh cho Trung Quốc và sự phục hồi nhân quyền cho nhân dân Trung Quốc.

Ông Bào là viên chức cấp cao nhất đã bị tù vì ủng hộ những người trong chính phủ lúc đó đã muốn nói chuyện với sinh viên, chứ không phải nổ súng vào họ. Ông là giám đốc văn phòng cải cách thể chế chính trị của đảng Cộng sản Trung Quốc.

Bà Đinh Tử Lâm là một giáo sư hồi hưu đã vì một mối liên hệ cá nhân mà vận động đòi thực hiện một cuộc điều tra chính thức về những gì đã xảy ra 20 năm trước. Người con trai 17 tuổi của bà đã tử nạn vì đạn lạc gần quảng trường Thiên An Môn vào sáng sớm ngày 4 tháng 6 năm 1989.

Bà Đinh nói rằng mọi chuyện dường như mới xảy ra hôm qua. Bà nói rằng càng lớn tuổi thì sự đau buồn mỗi năm càng nhức nhối thêm.

Bà đã giúp thành lập một nhóm có tên là Các bà Mẹ Thiên An Môn, gồm phụ huynh những em đã bị sát hại trong cuộc đàn áp. Bà cho biết lực lượng nối kết mạnh nhất của nhóm là một cảm giác bi thảm được chia sẻ.

Bà Đinh nói rằng cách đây 20 năm, các bà mẹ này không hề quen biết nhau. Giờ đây, họ cảm thấy mối ràng buộc qua những kỷ niệm về con cái của họ.

Nhóm này đã phổ biến một bức thư đã trở nên truyền thông hàng năm, một bức thư ngỏ kêu gọi mở một cuộc điều tra chính thức, bồi thường cho gia đình các nạn nhân và trừng phạt những kẻ chịu trách nhiệm.

Phát ngôn viên của Trung Quốc không trực tiếp trả lời những câu hỏi được nêu lên nhiều lần về số tử vong chính thức trong cuộc đàn áp năm 1989. Ông nói rằng chính phủ không có kế hoạch xét lại phán quyết, ít nhất là trong thời gian sắp tới.

Thursday, June 4, 2009

Thiên An Môn: Bài học về tội ác man rợ còn đó - J.B Nguyễn Hữu Vinh


J.B Nguyễn Hữu Vinh

Ngày hôm nay (4/6/2009), kỷ niệm 20 năm cuộc đàn áp đẫm máu tại Quảng trường Thiên An Môn – của nhà cầm quyền Bắc Kinh với những người dân Trung Quốc biểu tình đòi tự do, dân chủ.
Tội ác không thể quên đối với loài người

Quân đội nhân dân Trung Quốc với những đoàn xe tăng được mua bằng tiền của nhân dân đã được huy động đến để cán nát những thanh niên, sinh viên và quần chúng yêu nước, yêu tự do dân chủ vào đêm 4/6/1989 tại Quảng trường Thiên An Môn.

Con số người chết chưa được công bố rõ ràng. “Những ước tính về con số thiệt mạng dân sự khác nhau: 400-800 (CIA), 2.600 (Chữ thập đỏ Trung Quốc) và một nguồn chưa được xác định khác là 5.000. Số người bị thương từ 7.000 đến 10.000” (Theo Wikipedia)

Tội ác Thiên An Môn không thể quên đối với loài người

Những tội ác dù được thực hiện ban đêm theo sách lược của những người Cộng sản Trung Quốc, họ tưởng chừng có thể mượn màn đêm che đi tội ác của mình trước lương tri nhân loại. Nhưng, nhân loại không quên, nhân dân Trung Quốc đã không quên.

Đây là một tội ác man rợ của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc với chính đồng bào mình, nhân dân mình.

Đã hai mươi năm qua, cuộc tàn sát đẫm máu đó vẫn đang là một nỗi đau và uất hận trong lòng mỗi người dân Trung Quốc yêu chuộng hòa bình, tự do, dân chủ. Đó vẫn là một vết nhơ ngàn đời không thể rửa và là một minh chứng hùng hồn, bài học đau thương về tội ác của Cộng sản đã gây ra ở đất nước này.

Sự kiện đó nói lên điều gì?

Không thể giải thích gì hơn là vì để bảo vệ sự độc tài của mình, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã không ngần ngại quay lại để cán nát quần chúng nhân dân Trung Quốc khi họ tỏ ý bất bình và tạo nguy cơ cho sự độc tôn của cộng sản.

Cũng không thể giải thích gì hơn, chính những người Cộng sản Trung Quốc luôn tự vinh danh là nô bộc của nhân dân đã lộ nguyên hình là những kẻ khát máu và bất chấp tính người khi vị trí độc quyền, độc đảng của mình bị đe dọa bởi những cuộc biểu tình ôn hòa, bất bạo động.

Cũng chính những khát vọng của nhân dân lao động (những người đã xây dựng nên chế độ độc tài Trung Quốc) đã là những đe dọa cho sự độc tôn của đám người Cộng sản, họ đã trở mặt với nhân dân khi quyền lực đã được kiểm soát bởi tay họ.

Đó cũng là cách hành xử của một “chính quyền được sinh ra từ họng súng” như Mao Trạch Đông đã nói.


Polpot

Tội ác diệt chủng

Nhớ đến tội ác diệt chủng, người ta không thể quên đất nước Campuchia láng giềng đã từng chịu nạn diệt chủng một thời gian dài dưới bàn tay của những người Cộng sản Campuchia là Polpot – IengXary. Những người cũng thường tự mệnh danh là “Cộng sản chân chính và trong sạch”. Những đàn em, học trò của Chủ nghĩa Mao và Cộng sản Quốc tế.

Bè lũ Polpot - IengXary một thời đã là “những người cộng sản anh em” của Việt Nam, đã gây bao nhiêu tội ác diệt chủng không chỉ với nhân dân Việt Nam bằng những cuộc tàn sát đẫm máu ở Ba Chúc - An Giang với 3.157 người bị sát hại từ buổi sáng 18-4-1978. Hơn 20.000 người Việt Nam tại dọc biên giới đã bị những “đồng chí” này sát hại.

Hơn thế nữa, ngay cả với đồng bào, nhân dân mìn, bè lũ Polpot còn thực hiện chính sách diệt chủng và cải tạo xã hội bằng cuốc, thuổng để xây dựng một “mô hình Cộng sản trong sạch”: Không chợ búa, không gia đình, không tiền tệ, không trí thức… đúng với mô hình “trí phú, địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ”.

Hậu quả của việc “xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản trong sạch” này là 2,5 triệu người Campuchia đã bị sát hại dã man.




Với những tội ác diệt chủng này, người ta thấy bóng dáng của Chủ nghĩa phát xít hiện nguyên hình. Chỉ có điều khác hơn là Chủ nghĩa Phát xít dù man rợ, cũng thường chỉ giết hàng loạt người dị chủng trừ dân tộc mình. Còn ở đây, những người “cộng sản chân chính” đã không ngần ngại gây tội ác diệt chủng ngay với nhân dân mình, đồng bào và dân tộc mình.

Trên bình diện quốc tế, những cuộc chiến giữa những đất nước “cộng sản anh em” lại là những cuộc chiến đẫm máu và khốc liệt. Điển hình là cuộc xâm lược Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh từ 17/2-05/3/1979. Những tội ác này còn in đậm trong lòng người Việt Nam dù vốn giàu lòng vị tha.

Không chỉ tác oai tác quái ngay trên đất nước nơi sản sinh ra nó. Chủ nghĩa cộng sản còn được xuất khẩu sang các nước khác, gây nên những thảm họa cho dân tộc khác. Với Việt Nam, những cuộc cải cách, cải tạo theo mô hình Cộng sản đã để lại những hậu quả to lớn cho dân tộc. Điển hình là cuộc Cải cách ruộng đất giữa những năm 1950 theo đường lối "cách mạng ruộng đất là điều kiện để giải phóng dân tộc" (Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (Manifesto) - Karl Marx).

Việc nhập cảng những cuộc cách mạng từ chủ nghĩa cộng sản, đã không chỉ làm cho một đất nước, một dân tộc, một vùng lãnh thổ mà là cả một phần của thế giới đã chịu thảm họa bởi làn sóng đỏ.

Những bài học cho hôm nay

Những nạn nhân của cuộc đàn áp này đã hai mươi năm chưa được siêu thoát. Người thân của các nạn nhân đang đau nỗi đau riêng của gia đình và nỗi đau chung của cả dân tộc Trung Quốc vẫn dưới sự cai trị của nhóm độc tài đảng trị.

Với chính nhân dân mình, đồng loại của mình, dân tộc mình mà nhà cầm quyền Cộng sản Bắc Kinh còn không ngần ngại dùng xe tăng cán nát hàng loạt, là một tội ác chống nhân loại.

Vậy thì đâu có gì lạ khi những ngư dân Hậu Lộc – Thanh Hóa hiền lành đánh cá trên biển Việt Nam bị tàu Trung Quốc bắn chết một cách ngang nhiên.

Đâu có lạ gì khi để thỏa mãn mưu đồ bành trướng của giấc mơ Đại Hán, nhà cầm quyền Bắc Kinh đã tấn công chiếm giữ Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974. Năm 1988, Trường Sa của Việt Nam cũng đã bị đánh chiếm trắng trợn, 64 chiến sỹ đã bỏ mạng khi canh giữ từng hòn đảo chìm của đất nước.

Đâu có gì là lạ khi những ngư dân Việt Nam hiện nay đang bó gối ngồi nhà vì những lệnh ngang ngược cấm đánh bắt cá trên biển Việt Nam từ nhà cầm quyền Trung Quốc sau khi hàng loạt tàu bè của ngư dân bị tàu của “nước ngoài” tấn công.

Chỉ có những điều lạ là những cuộc biểu tình, biểu thị lòng yêu nước của thanh niên và nhân dân Việt Nam đã bị nhà cầm quyền Việt Nam trấn áp. Chỉ có điều lạ là những “công nhân nước ngoài” vào Việt Nam lao động với con số đã tính được là hơn 53.000 và rất nhiều người không hề có giấy phép mà không có cơ quan nào đứng ra nhận trách nhiệm.

Chỉ có điều lạ là hai người Trung Quốc đã dám ngang nhiên cầm chân một người Việt Nam để dộng đầu xuống đất cho đến chết ngay giữa lòng Thủ đô Hà Nội.

Và có một điều lạ lùng nhất, là dự án Bauxite Tây Nguyên đã được triển khai, được coi là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước” lại manh tâm rước quân Trung Quốc vào mái nhà Tây Nguyên, dù mọi tầng lớp nhân dân, trí thức đã hết sức bất bình. Để giải thích điều lạ lùng này, cũng cần biết rằng chính những cơ quan đã và đang “làm hết sức mình” cho dự án này được triển khai lại là cơ quan đã có trang web tuyên truyền rằng phần lãnh thổ Việt Nam bị Trung Quốc cướp đoạt là “của Trung Quốc”?

Với những người cộng sản Trung Quốc, khi chính nhân dân mình, đồng bào mình còn bị tàn sát không gớm tay, thì với nhân dân Việt Nam hay dân tộc khác, có nên trông đợi vào sự hữu hảo, hữu nghị hay lòng tốt của họ?

Dù cho đó là 16 chữ vàng hay 1600 chữ gì đi nữa, cũng cần suy xét và cân nhắc cẩn thận những lời hoa mỹ của những người Cộng sản Trung Quốc với đất nước này, dân tộc này.

Là người dân Việt Nam, chúng ta hãy tỉnh thức, nếu chúng ta không muốn đất nước này quay lại thời kỳ 1000 năm Bắc thuộc.

Hà Nội, Ngày 4 tháng 6 năm 2009

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Những hình ảnh, những video quay lại sự rùng rợn, ghê tởm của tội ác Thiên An Môn hai mươi năm trước nhắc nhủ người dân Việt điều gì?

Video Thiên An Môn 1989-2009

Trần Thanh Lý Và Tình (6) - Bảo Quốc Kiếm

Bảo quốc Kiếm

Chúng ta tiếp tục tìm hiểu những luận điểm của những người, những nhóm chính trị của họ Hứa và Trần Thanh xem sao. Xin cùng đọc và suy nghĩ đoạn "văn ông Trời" trong bài "Nhận định ..." của Trần Thanh sau đây:

"Ðã chấp nhận đấu tranh thì phải chấp nhận có đổ máu, chấp nhận bị bắt bớ tù đàỵ Và hành động đấu tranh, ý chí đấu tranh phải được thể hiện công khai bên ngoài xã hội để biểu dương khí thế đấu tranh và khí thế này sẽ ảnh hưởng, lan truyền sâu rộng trong toàn dân, tạo thành làn sóng cộng hưởng trên quy mô toàn quốc. Tối thiểu phải được tổ chức công khai và thể hiện một cách khôn ngoan như những cuộc đấu tranh của các giáo dân thuộc giáo sứ Hà Nội và Thái Hà Tự Do phải được đánh đổi bằng máu, chắc chắn không thể bằng quỳ lạy van xin như trong Lời Kêu Gọi của ông Quảng Ðộ ...

Hình thức "biểu tình trùm mền" nằm ở nhà, chỉ là một trò hề, không tạo được một ảnh hưởng nào hết. Công nhân hay nông dân tự động bỏ việc thì sẽ bị mất việc và bị đói. Bọn giặc sẽ lấy cớ đó là những người vô kỷ luật và sa thải họ".

Chỉ 183 chữ, mà Tiến sỹ họ Trần đã làm cho chúng ta choáng váng mặt mày. Ðọc câu đầu thì sao Trần Thanh giống "anh hùng rơm Nguyễn văn Tám" của CSBV. Thế rồi đọc câu cuối lại lòi cái đuôi của "anh hùng rởm Trần thanh Chín" của đảng Hứa vạn Thọ mất tiêu. Chui choa, lý thuyết gia này quả thật tài tình không ai sánh kịp ! Từ nơi đỉnh cao trí tuệ: "Ðã chấp nhận đấu tranh thì phải chấp nhận có đổ máu, chấp nhận bắt bớ tù đày"; nó rơi rụng tại "tụ điểm điếm đàng nhà thổ Hứa vạn Thọ": "Công nhân hay nông dân tự động bỏ việc thì sẽ bị mất việc và bị đói ... và sa thải họ".

Rứa mà cũng noái được chơ hè ? Không biết ông Nguyễn phúc Liên để cái "váy đụp" ở đâu mà không cho nó bay lượn trên thượng đỉnh cao sơn Trần Thanh một chút cho vui nhỉ ? Chỉ Ðói, chỉ Mất việc, chỉ sợ Sa thải ... không thôi, thì đã đạp quần mà trốn, thế mà oang oang cái mỏ "chấp nhận đổ máu, tù đày", là cái con mẹ gì ? Một hạt cơm rơi mất đã "chảy tràn lệ thắm", mà còn nói "chấp nhận đổ máu" được sao ? Toàn là láo khoét. Chưa biết LẬT, BÒ, mà đòi đi NHẢY ÐẦM, mới là lạ nhỉ ? Ðúng là Trần Thanh đã trở thành TRẦN TRUỒNG, VÔ LIÊM SỈ ! Chỉ một việc "bất tuân dân sự, biểu tình tại gia", nghĩa là tạm quên quyền lợi vật chất cá nhân, gia đình của mình để nói lên một cách thầm lặng sự PHẢN ÐỐI NGUỴ QUYỀ N CỘNG SẢN, mà chưa dám làm, thế thì làm sao "xuống đường biểu tình" cho được hả ? Hay nói một cách mỉa mai như Trần Thanh thì "biểu tình trùm mền" còn chưa dám, huống chi nói chuyện tù đày, đổ máu ???

Khi Trần Thanh lý luận rằng; "hành động đấu tranh, ý chí đấu tranh phải được thể hiện công khai bên ngoài xã hội để biểu dương khí thế đấu tranh và khí thế này sẽ ảnh hưởng, lan truyền sâu rộng trong toàn dân, tạo thành làn sóng cộng hưởng trên quy mô toàn quốc", Trần Thanh có nghĩ rằng, nếu toàn dân đình công bãi thị, tức "bất tuân dân sự, biểu tình tại gia" thì cả nước, cả thế giới có biết hay không, nó có công khai hay không, nó có biểu dương khí thế hay không, nó có ảnh hưởng hay không, nó có cộng hưởng hay không, nó có lan truyền hay không, nó có tạo thành làn sóng hay không, nó có can đảm hay không, nó có thành công hay không ?

Với tôi, tất cả câu hỏi ấy sẽ được trả lời bằng một chữ CÓ. Và do lo sợ toàn dân hành động bằng cách "biểu tình trùm mền" này, nên chúng sai sử loài khuyển, mã, thỉ, dương ... bất chấp xấu hổ, bất chấp danh dự, bất chấp thô ác, bất chấp người đời nguyền rủa .... để dùng cái MÕM ÐEN NGÒM mà chửi rủa, nhục mạ, phỉ báng .... Chúng không biết rằng: ẨM HUYẾT PHÚN NHƠN, TIÊN Ô TỰ KHẨU. Tất cả những xấu xa, đê tiện, dơ dáy, thô tục, bỉ ổi ... ấy trước hết phải dính vào cái mõm chúng; nhưng không chắc đến được người khác. Và thực tế đã trả lời rồi, phải không Trần Thanh ? Một "thằng" Tiến sỹ, một đảng chính trị mà cái mõm phải dính cái của đàn bà, đầu chui vô trong màn trinh con đĩ ... thì mặt mũi hắn ra sao hở Trần Thanh ??? E gớm lắm nhỉ ? Trần Thanh thử vác mặt vô soi gương xem sao, chắc nó nhầy nhụa, loang lỗ, lòng thòng, dơ dáy ... lắm phải không, hay đó là cái đẹp thiên đàng của phe nhóm ông ??? OK. Cứ mần tiếp chơi dui, hổng sao mà !

Tôi lại ngẩn ngơ khi Trần Thanh lý luận:

"Tối thiểu phải được tổ chức công khai và thể hiện một cách khôn ngoan như những cuộc đấu tranh của các giáo dân thuộc giáo sứ Hà Nội và Thái Hà".

Thưa Trần Thanh tiến sỹ,

Theo hiểu biết của bản nông dân, Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất không thể bắt chước giáo xứ Thái hà, hay nói chung là hệ thống giáo hội La mã để hành hoạt trên quê hương Việt nam. Tại sao ? Tại vì Phật giáo gắn liền với Dân tộc Việt nam; trong khi giáo dân Việt nam thuộc Giáo hội La mã chỉ gắn liền với The State of Vatican dưới hình thức The Roman Catholic Church. Ðiều đó được một linh mục nhiều uy quyền tại Việt nam hồi 1965 đã tuyên bố: "THÀ MẤT NƯỚC KHÔNG THÀ MẤT CHÚA". Tôi chỉ muốn nhắc lại một sự kiện lịch sử để chứng minh cho ông hiểu rằng: ÐỪNG HÒNG XÚI DẠI. Và khi nhắc lại sự kiện này tôi không có ý chê trách Linh mục Hoàng Quỳnh, ngược lại tôi ca ngợi ngài là một cán bộ Chăn chiên của Giáo hội La mã rất can đảm. Ngài đã thố lộ chỗ sâu kín nhất trong tâm hồn, mà thông thường người khác phải lấy vải Hồng đào che kín lại. Ngài đã nói lên một sự thật, dù cho sự thật đó có người khen kẻ chê !

Như ông thấy, khi vụ TOÀ KHÂM SỨ xảy ra, nó "bùng" đấy chứ, nhưng sau mệnh lệnh của TRUNG TÂM QUYỀN LỰC HOÀN VŨ VATICAN ban ra, thì nó "xẹp" một cách "êm ru bà rù", đến nỗi một số vị có uy tín trong Cộng đồng giáo dân Việt nam đã lên tiếng cho rằng Vatican đã thủ tiêu tinh thần dân chủ, tinh thần đấu tranh của dân tộc Việt nam.

Từ chỗ đó, cho phép tôi nghĩ rằng hai bên không cùng hướng. Có thể giáo dân Thái hà hay giáo dân cả nước sẽ vùng lên quyết liệt để quyết chiến và quyết thắng. Nhưng cái chiến và cái thắng đó không ích lợi gì cho Tổ quốc, Dân tộc và Ðồng bào Việt nam. Họ đấu tranh vì Nhà thờ, vì Giáo hội La mã, chứ đâu vì Tổ quốc Việt nam ? Tôi nói như thế, không có nghĩa là phủ nhận lòng yêu nước của họ; nhưng có điều tôi chắc chắn là YÊU NƯỚC VATICAN NHIỀU HƠN NƯỚC VIỆT. Họ làm như vậy cũng đúng thôi, vì trong niềm tin của họ, thì họ tha thiết với nước Thiên Ðường (?); nhưng khốn nỗi GIÁO HỘI VATICAN CẦM CHÌA KHÓA THIÊN ÐƯỜNG, nên họ phải phục tùng giáo hội, giáo sỹ một cách tuyệt đối thì may ra mới chui vô được.

Trong kinh cầu nguyện ghi rất rõ rằng: "Lạy Chúa, con xin đầu phục thể xác, linh hồn và trí khôn cho Chúa". Thế thì, họ có còn chi mô để dành cho Tổ quốc Việt nam ? Ngược lại, họ có thể chết, có thể làm bất cứ việc gì theo lệnh của Giáo hội và Giáo sỹ để được Chúa yêu thương và Giáo hội La mã tin dùng, mở cửa Thiên đường cho họ sau khi chết. Không nói đến trước năm 1975, mà chỉ từ sau khi CSVN được trao quyền thống trị Việt nam, thì cũng từ đó, đất biển, đảo Việt nam bị CSVN dâng cho Trung cộng, chúng tôi không hề thấy Hội đồng Giám mục Việt nam lên tiếng bao giờ. Tất cả đó là SỰ THẬT, chứ tôi có thêm bớt gì đâu.

Trong một suy nghĩ về những hiện tượng CAN ÐẢM, tôi thấy nó khác nhau nhiều lắm. Thí dụ, một tên du đãng chẳng hạn, khi được Ðại ca gật đầu một cái, thì hắn có thể lao vào giết người một cách rất ngọt. Nó CAN ÐẢM đấy chứ, nhưng là sự can đảm chỉ phục vụ cho Băng đảng nó mà thôi. Nó CÓ KỶ LUẬT đấy chứ, nhưng là thứ kỷ luật chỉ phục vụ cho Băng đảng nó mà thôi. Ở một vấn đề khác, thí dụ như người lính chiến của Việt nam Cộng hoà chẳng hạn, họ can đảm hy sinh trên chiến trường để diệt thù cứu nước; thì sự can đảm của họ, sự có kỷ luật của họ không thể đem so sánh với sự can đảm, tinh thần kỷ luật của du đãng được. Một bên hy sinh vì quốc gia, vì đồng bào; một bên hy sinh cho đảng cướp, cho Ðại ca; thế thì hai sự can đảm và kỷ luật ấy nhằm hai mục đích khác nhau xa. Và do vậy, người lính chiến đấu không thể nào học cái can đảm, kỷ luật của du đãng được. Ở một bình diện khác thì, một bên là người lính chiến CÓ Ý THỨC về bổn phận, trách nhiệm; bên kia là du côn thì chúng chỉ biết CÚI ÐẦU TUÂN LỆNH để được Ðại ca khen ngợi, ban thưởng. Hắn hành động như một cái máy; vì Ðại ca không bao giờ cho phép hỏi lý do. Vì vậy, những tên du đãng chỉ biết TIN VÀ LÀM như thế, không cần động não. Nếu có động chăng là làm sao giết người thật ngọt. Thế thôi. Ngược lại, một người lính được giáo dục tử tế để biết tại sao mình phải chiến đấu, tại sao mình phải hy sinh, hy sinh thì được cái gì, mất cái gì, hy sinh cho ai ... Như vậy, một bên hành động theo ý thức, một bên hành động theo lòng tôn sùng Ðại ca, mà không cần ý thức; cùng hành động mà ý nghĩa và mục đích không giống nhaụ Xin phép tạm trình bày vài ý thô như thế mà thôi.

Cũng trong một hướng như Trần Thanh, Hứa vạn Thọ, sáng nay một vị trên diễn đàn đã chuyển bài của ông Lê công Cầu, Vụ trưởng GÐPT của GHPGVNTN, vị ấy viết hướng dẫn một câu như vầy:

"Chúng tôi không thích viết dông dài. Chúng tôi chỉ có thắc mắc là tại sao ông Quảng Ðộ không tiếp sức với giáo xứ Thái hà để đấu tranh đòi công lý và sự thật, mà phải toan tính riêng lẻ bằng cách kêu gọi biểu tình tại gia.

Ở trong nước không ai hưởng ứng. Ông Quảng Ðộ chỉ muốn những người ở hải ngoại đáp ứng lời kêu gọi trên mà thôi. Mưu tính này đã bất thành"

Tôi đã góp ý vài câu nhẹ nhàng, nhưng sau đó vị này quật lại với ý không mấy trong sáng, nên tôi không nói gì nữa. Tiện đây, tôi xin trình bày chung với độc giả. Qua 81 chữ này, vị ấy đã chứng tỏ một tinh thần đảng Trần Thanh, Hứa vạn Thọ. Lời lẽ ngắn ngủi ấy đã chứng tỏ một sự cao ngạo, xấc xược, vô lý, thiển cận ... Hẳn mọi người đều biết "Ông Quảng Ðộ" là vị lãnh đạo tối cao của GHPGVNTN, ông làm việc cho Giáo hội ông, ông trả ơn cho Tổ quốc ông, ông làm việc ở vị thế ông; chứ ông không phải là một cá nhân đơn thuần; vậy ông lấy lý do gì để "tiếp sức với Giáo xứ Thái hà", một đơn vị nhỏ nhất của hệ thống Nhà thờ La mã, trong lúc HÐGMVN là cơ quan Ðại diện Vatican, là chủ chăn của họ vẫn không "tiếp sức" ? Có một lần Linh mục Nguyễn văn Lý đã đến Thanh minh Thiền viện để yêu cầu "ông Quảng Ðộ" ký chung một văn kiện gì đó, "Ông Quảng Ðộ" đã trả lời rằng: "Thưa Linh mục, nếu có chuyện ký chung, thì tôi chỉ ký giữa cấp Giáo hội và Giáo hội, chứ đây là việc riêng của ngài, tôi xin ngài miễn cho vậy". Và chính từ những lời trân trọng ấy với LM Lý, những ngôn từ hạ đẳng của lớp "chiên" đã bắt đầu "tung ra thị trường heo dê", nhằm phỉ báng ngài Thích quảng Ðộ dưới mọi thứ Nickname, mọi thời gian sau đó !

Ðọc câu: "mà phải toan tính riêng lẻ", tôi khó mà chịu đựng nổi. Ai "toan tính riêng lẻ" ? Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất là một Giáo hội cấp quốc gia. Nhà thờ Thái hà, là Nhà thờ Thái hà, một đơn vị cấp ấp, làng, trong hệ thống Nhà thờ La Mã. Hai cái này làm sao đồng đẳng với nhau ? Mục đích tranh đấu của GHPGVNTN là vì Tổ quốc, Dân tộc và Ðạo pháp. Mục đích của giáo dân Thái hà là đòi lại "nhà thờ cấp ấp" thuộc hệ thống La mã của Nhà nuớc Vatican (State of Vatican). Hai mục đích này làm sao giống nhau ? Nếu như giáo dân Thái hà nghĩ rằng họ là người Việt, thì họ "chung sức" với GHPGVNTN trong mục đích bảo vệ Tổ quốc Việt nam, chứ GHPGVNTN là một tổ chức cấp quốc gia sao lại tiếp sức cho nhà thờ Thái hà trong lúc lãnh đạo linh hồn họ không tiếp sức ? Cái tư tưởng Ðạo dụ số 10, không lẽ giờ này còn trong đầu những con người như thế ? Nhưng, dù cho ai muốn áp đặt đi nữa, thì GHPGVNTN vẫn không thể tự mình xưng "cấp ấp" được. Một thái độ láo xược, ngạo mạn, vô lý mà vẫn nói được sao ? GHPGVNTN làm cái gì mà gọi là "riêng lẻ", trong lúc xóm nhà lá chỉ lo chuyện nhà mình mà gọi là "công lý và sự thật" được sao ? Không lẽ, "chuyện quốc gia thì riêng lẻ", còn chuyện "liên gia mới là đại sự" ? Nói như vậy mà nói được sao ?

Trong lúc mở miệng trách GHPGVNTN sao không "tiếp sức Thái hà", thì họ không bao giờ đặt vấn đề với cơ quan chủ chăn tối cao của họ (HÐGMVN) sao không tiếp sức với GHPGVNTN để giành lại chủ quyền quốc gia Việt nam, để bắt buộc ngụy quyền CS phải "công khai hoá hiệp ước Việt Trung" ? Mấy chục năm qua, HÐGMVN đã làm gì cho Tổ quốc Việt nam, ngay cả khi mất Bản giốc, Nam quan, Hoàng sa, Trường sa, nay đến chuyện Bô xít Tây nguyên ... ? Sao họ không hỏi mấy chục năm qua HÐGMVN đã liên hệ với Giáo hội Phật giáo Thống nhất như thế nào, ngay cả khi đức Ðệ tứ Tăng thống GHPGVNTN viên tịch, họ cũng không có một lời nào như tư cách một người thường trong đạo lý Việt nam. Vậy họ là ai, là gì trong lòng Dân tộc Việt ? Trong một quá trình xa dài đầy khổ nạn của nhị vị lãnh đạo tối cao của GHPGVNTN, thì HÐGMVN, hay có một cá nhân Giám mục nào đã nói dùm tiếng nào không; trong lúc những chuyện Linh mục Nguyễn văn Lý, chuyện Toà Khâm sứ và Thái hà, thì đã có một vị trong GHPGVNTN lên tiếng yểm trợ, đó là HT Thích không Tánh, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Từ thiện xã hội của GHTN. Trong khi đó, HÐGMVN đã tiếp xúc với Hội Quốc doanh Phật giáo để xứng câu: "VÀNG TÌM VÀNG LÀM BẠN, NGỌC LẠI TÌM NGỌC SÁNH DUYÊN. TRAI ANH HÙNG LÀM BẠN VỚI GÁI THUYỀN QUYÊN, KHÁC CHI SẤM DỒI MẶT NỘM XỨNG DUYÊN HỠI CHÀNG".

Một nghịch lý khác đã, đang xảy ra là, một số quý vị giáo dân hoan hô, cổ vũ, thậm chí kêu gọi tôn ngài Linh mục Nguyễn văn Lý lên ngôi Minh chủ của Việt nam; thế nhưng, những việc làm của Linh mục Lý đã bị HÐGMVN lên án là làm chính trị, là việc cá nhân ... HÐGMVN không những không yễm trợ, mà còn nói như thế, thì làm sao GHPGVNTN chen vào ? Hẳn mọi người còn nhớ lời Hồng y Giáo chủ Phạm minh Mẫn khi ngài còn là Giám mục Tổng thư ký HÐGMVN đã tuyên bố như thế nào rồi, tôi không cần nhắc lại. Ðiều oái oăm là, những vị giáo dân này vẫn ủng hộ cả hai bên, trong khi hai bên hoàn toàn nghịch chiều. Vậy thì bên nào đúng, bên nào sai ? Không lẽ, chống CS cũng đúng, mà hùa theo CS cũng đúng ? Phải chăng họ đang thực hiện một "kinh điển": "Wise as serpents, harmless as doves"(MT:10: 16)

Tất cả đó là sự kiện lịch sử, không ai thêm bớt gì cả. Và cũng từ đó cho thấy rằng Hội đồng Giám mục Việt nam đã đứng hẳn về phía Nhà nước Cộng sản, chứ là gì khác ? Nhưng chủ nghĩa Cộng sản là chủ nghĩa DIỆT TÔN GIÁO, thì HÐGMVN cũng là kẻ diệt tôn giáo, chứ là gì khác ? Ðiều khốn nạn là, khi họ chung vai góp sức với Cộng sản, thì những tôn giáo nào "khác họ mới bị diệt", còn họ thì ai diệt nữa mà lo. Chỉ mấy chữ "PHẬT GIÁO VÔ THẦN", "LÝ TƯỞ G CỘNG SẢN KHÔNG SAI" của Giáo chủ Hoàng đế La mã John Paul II đã chứng minh toàn bộ tim óc của họ đối với Phật giáo rồi. Thế mà, người ta dám mạnh miệng bảo sao không "tiếp sức Thái hà", "học hỏi Thái hà" được sao ? Nhắc lại như thế, tôi không có ý thắc mắc như người ta, vì từ lâu xa, tôi đã học được những mệnh lệnh ông Trời rồi:

AI THỜ MỘT THẦN KHÁC TA THÌ PHẢI CHẾT. (Exodus 22:20)

AI KHÔNG VÂNG LỜI LINH MỤC THÌ PHẢI CHẾT. (Deuteronomy: 17:12)

TẤT CẢ MỌI LINH HỒN PHẢI ÐẦU PHỤC ÐẤNG CẦM QUYỀN, VÌ KHÔNG QUYỀN NÀO MÀ KHÔNG DO ÐỨC CHÚA TRỜI MÀ CÓ. CHO NÊN AI CHỐNG LẠI CHÍNH QUYỀN LÀ CHỐNG ÐỐI ÐỨC CHÚA TRỜI VÀ SẼ BỊ TRỪNG TRỊ ÐÍCH ÐÁNG. (Romans:13:1)

Lại nghịch ngợm suy nghĩ câu: "Mưu tính này đã bất thành". Ðáng lẽ câu này phải do ngụy quyền Cộng sản Việt nam nói thì mới phải. Nhưng sao, ông kia, mụ nọ lại "nhân danh" để nói ? Không lẽ, những người hô hào chống Cộng lại vỗ tay hoan hô MƯU SỰ QUỐC GIA THẤT BẠI ? Vậy thì, họ chống Cộng hay chính là Việt cộng, thân Cộng ? Ba yêu sách mà Ðại lão Hoà thượng Thích quảng Ðộ đưa ra, không có cái nào là "mưu riêng của Phật giáo" cả, không có gì là đụng chạm đoàn thể, tôn giáo nào cả. Nếu có chăng, là đối với những tổ chức đã và đang bắt tay với Cộng sản, hay TRÁ HÌNH CỘNG SẢN mà thôi. (chứ không phải "Cộng sản trá hình")

Khi nói đến sự thành bại của một vấn đề, "kẻ hay suy nghĩ" phải biết rằng, giữa một trận TORNADO (gió xoáy) và cơn sóng ngầm là hai thứ khác nhau. Gió xoáy là một hậu quả của một chuỗi nhân duyên cực mạnh tất yếu, trong lúc sóng ngầm là nguyên nhân, là sự bắt đầu của một chuyển động, mà không ai đo lường trước được sức mạnh của nó. Nhưng có một điều cần ghi nhận là NƯỚC CÓ THỂ LÀM NỔI THUYỀN, THÌ NƯỚC CŨNG CÓ THỂ LẬT THUYỀN. Vậy thì, làm cái việc tạo nên sóng ngầm không phải dễ, khó phê bình vì không thể tính trước kết quả. Cho nên, những kẻ vội vã phê bình cũng chỉ là người mù dẫn đường chứ không là chi khác. Việc quan trọng là có bắt đầu hay không, chứ không phải mò mẫm hỏi kết quả thế nào. Nếu đã hình thành, tức tạo ra được cái NHÂN, thì cái QUẢ SẼ LÀ TẤT YẾU, nhưng nó yếu, mạnh, to, nhỏ, ngắn, dài, cao, thấp, xấu, đẹp .... lâ u, mau là còn tùy vào những cái DUYÊN khác.

Thử ví dụ thẳng thừng rằng, một bọn cướp đến đốt nhà, giết người, cướp của chẳng hạn. Khi bọn chúng có quá dư sức mạnh, thì tất nhiên không ai dám đụng đến nó. Nhưng do cái NHÂN ĂN CƯỚP này, nhứt định bọn cướp phải ÐỀN TỘI trước công lý tự nhiên. Có thể, những gia đình kia đã chết không làm gì được chúng, cũng không còn ai trả thù cho họ nữa, vì bọn cướp kia đã chủ trương: "GIẾT HẾT ÐÀN ÔNG, ÐÀN BÀ, TRẺ CON VÀ TRẺ BÚ, GIẾT TẤT CẢ GÁI ÐÃ CÓ BẠN TRAI, GIẾT HẾT VẬT CHI CÓ HƠI THỞ"; nghĩa là "đào tận gốc, trốc tận rễ", kể cả trâu, bò, chó, ngựa, heo, dê của kẻ thù. Thế nhưng, chúng có thể giết hết cả thế gian được hay không, và chúng dừng chân ăn cướp được không ? Nhứt định là không, không bao giờ bỏ nghề ăn cướp; bởi vì chúng nghe dạy rằng:

"Con ơi nhớ lấy nghề cha,
Một năm ăn trộm bằng ba năm làm"

Do đó, truyền đời nọ qua đời kia cái nghề ăn cướp. Dĩ nhiên, trên con đường ấy, bọn chúng sẽ gặp những phản ứng khác, của người khác, xứ khác. Một thí dụ dễ hiểu nhất là, quân đội Mông cố thời Hốt tất Liệt là một đoàn quân bất bại, kể cả "Trung hoa vỹ đại" cũng bị chúng xâm lăng, thống trị. Thế nhưng, khi tiến vào một nước nhỏ bé Việt nam thì "bất bại" đã trở thành "thất bại". Những kẻ ôm "Mộng Tây" cũng thế, khi đến Việt nam họ đã hoàn toàn bị chận lại bởi một lực rất yếu, rất nhỏ, rất mọi rợ với ho. Họ đã thảm bại. Nhưng cướp lại hoàn cướp, và vì thế chắc chắn một ngày nào đó phải rơi rụng mà thôi. Nói như thế để biết rằng, giữa nguyên nhân và hậu quả cách xa bao nhiêu khó mà biết được. Chỉ cần một BÙNG NỔ TÂM THỨC, thì số mạng của Ðảng Cộng sản sẽ chảy tan ra trong phút chốc, không ai biết trước.

Vì lý do này, mà tạo ra một đợt sóng ngầm trong lòng người Việt là một chuyện rất quan trọng, rất cần thiết lúc này. Hậu quả của nó không thể kiểm tra bằng con số, thì việc phê bình thành bại chỉ là trò con nít nói leo. Phật giáo không đứng trên lập thuyết "Răng đền răng, mắt đền mắt", nghĩa là "cắn qua thì cắn lại" ngay tức khắc cho chảy máu, đứt tay, rơi đầu, gãy cẳng ... để đếm tức thời theo lối Tây phương. Ngược lại, Phật giáo nghiêng hẳn về lý: NHÂN-DUYÊN- QUẢ tất yếu của vạn hữu, lâu dài và chắc chắn không sai, mặc dù sŨ biến thiên có muôn hình vạn tướng.

Trên nguyên tắc tự nhiên ấy, Ðại lão Hoà thượng Thích quảng Ðộ phát lời kêu gọi "bất tuân dân sự-biểu tình tại gia", mà tính cao nhất của nó là TƯỚNG NHI VÔ TƯỚNG, TÁC NHI VÔ TÁC, cho nên DIỆU DỤNG của nó khó lường. Kẻ phàm phu chỉ thấy "trùm mền", mà không thể biết được trong phút giây ấy những gì đã xảy ra trong tâm thức của kẻ "dám trùm mền", và nó có ảnh hưởng đến đâụ Chỉ một giây thôi, vũ trụ có thể tan hoang, cũng một giây đó có thể làm nên tất cả, hủy hoại tất cầ "Biểu tình trùm mền" nó không đơn giản chút nào.

Bảo Quốc Kiếm
28-05-09