Thursday, June 4, 2009

Các phong trào tưởng niệm biến cố Thiên An Môn - Ngô Văn


Ngô Văn

Trong suốt 19 năm qua, cứ gần đến ngày 4 tháng 6 là chính quyền Bắc Kinh ăn ngủ không yên. Họ bắt giữ người này, bao vây chỗ nọ, dập tắt ngay bất cứ những biểu hiện nào khiến người ta gợi nhớ lại biến cố và cuộc thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn 20 năm trước đây.

Từ cả tháng trước, ngày 4 tháng 6, Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh đã được lực lượng an ninh thay phiên nhau canh gác suốt ngày đêm. Bất cứ ai bước vào khu vực này đều không thoát khỏi ánh mắt theo dõi của công an. Hễ ba người trở lên đi chung với nhau là bị công an chặn đường xét giấy tờ ngay. Nhiều người đã bị bắt chỉ vì biểu lộ sự bất mãn về thái độ hung hãn, cùng với những lời lẽ nạt nộ, quy chụp của công an .

Có lẽ nhà cầm quyền Bắc Kinh hy vọng rằng, với thời gian lẫn sự cấm đoán nghiêm ngặt, người dân Trung Quốc sẽ quên dần, rồi chẳng mấy ai muốn nhắc và nhớ lại biến cố này nữa. Và khi mà người dân Trung Quốc không còn đề cập đến, thì dư luận thế giới cũng sẽ cho nó đi vào quên lãng.

Hai mươi năm qua, Bắc Kinh đã không đạt được hy vọng này. Hàng năm người dân Hoa lục vẫn tổ chức lễ truy điệu các nạn nhân vụ thảm sát Thiên An Môn dưới nhiều hình thức. Cho dù bị bắt bớ, đàn áp hay trù dập. Một trong những tổ chức kiên trì nhất, có thể nói là “Hội Những Người Mẹ Thiên An Môn”. Tính đến nay, hội này quy tụ được khoảng 130 bà mẹ có con bị bắn chết một cách tức tưởi tại quảng trường Thiên An Môn vào rạng sáng ngày 4 tháng 6 năm 1989. Các bà mẹ này thường xuyên thu thập thêm danh sách những người bị sát hại trong biến cố đó. Hàng năm họ tổ chức lễ truy điệu, yêu cầu nhà nước cộng sản Trung Quốc sớm công khai nhận lỗi, để phục hồi danh dự cho tất cả các nạn nhân; vì họ là những người muốn Trung Quốc có tự do, dân chủ, chứ không phải là thành phần phản động như lãnh đạo đảng Cộng sản Trung quốc gán ghép. Tuy Hội này hoạt động theo đường lối ôn hòa, bất bạo động, nhưng vì công khai nên nhiều người bị chế độ đàn áp, trù dập kể cả bắt giam. Thế nhưng, họ không sờn lòng, và quyết định năm nay vẫn đến quảng trường Thiên An Môn đặt vòng hoa tưởng niệm, cho dù bị nhà nước ngăn cấm.

Một hoạt động khác khiến Bắc Kinh rất lo ngại, nhưng chẳng thể nào đối phó được. Đó là phong trào mặc áo trắng trong ngày 4 tháng 6, để vừa bày tỏ lòng thương tiếc đối với những người thiệt mạng, vừa ngầm phản kháng nhà cầm quyền. Phong trào này được các nhà tranh đấu cho dân chủ Trung Quốc phát động. Một trong những người này là ông Hồ Bình cho biết, sau biến cố Thiên An Môn, nhiều người đã bày tỏ thái độ phản kháng. Tuy nhiên, vì sự đàn áp khốc liệt của nhà cầm quyền, nên dân chúng đã không dám bày tỏ một cách công khai. Phong trào mặc áo trắng là một trong nhiều phương cách để người dân công khai bày tỏ thái độ mà không gặp mối nguy bị đàn áp. Tức là vẫn đấu tranh công khai, nhưng nhà cầm quyền không có lý cớ để đàn áp, và như thế giảm thiểu được thiệt hại. Phong trào mặc áo trắng được khởi xướng từ năm 1990, cùng với việc kêu gọi người dân đến quảng trường Thiên An Môn tản bộ vào ngày 4 tháng 6. Nhưng lúc đó chưa có internet, thông tin lại bị bưng bít, nên việc kêu gọi đồng loạt không thực hiện được.


Năm nay, với sự xuất hiện của quyển hồi ký “Tù Nhân của Nhà Nước” (Prisoner of the State) mới đây, Bắc Kinh bắt đầu phải trả giá nhiều hơn cho những dối gạt của họ xung quanh biến cố Thiên An Môn suốt 20 năm qua.

Lúc biến cố Thiên An Môn xảy ra, ông Triệu Tử Dương là Tổng bí thư đảng Cộng Sản Trung Quốc. Hồi đó ông Triệu được nhiều người dân Trung Quốc ví như Mikhail Gorbachev của Liên Xô. Ông Triệu đã đích thân đến tiếp xúc với những người đang biểu tình tại quảng trường Thiên An Môn và ủng hộ những đòi hỏi chính đáng của họ. Cuốn hồi ký viết lại những lời của chính ông Triệu Tử Dương ghi âm trước khi qua đời, cho thấy các sinh viên biểu tình ở Thiên An Môn là do thiện ý. Họ chỉ muốn đảng Cộng Sản sửa đổi, chứ không hề có ý định lật đổ chính quyền. Chính vì vậy mà cố tổng bí thư Triệu Tử Dương đã chống lại chủ trương dùng bạo lực để giải tán cuộc biểu tình. Ông không muốn trở thành người Tổng bí thư nổ súng giết dân. Thế nhưng, Ông Đặng Tiểu Bình và Thủ tướng Lý Bằng lúc đó đã không đồng ý, và ban hành lệnh giới nghiêm toàn thủ đô Bắc Kinh vào ngày 20/05/1989. Rồi khuya ngày 3 rạng ngày 4 tháng 6 năm 1989, điều động quân đội, xe tăng đến đàn áp.

Biến cố Thiên An Môn đã làm cho lòng dân Trung Quốc ly tán. Thành phần thanh niên sinh viên và tầng lớp trí thức thì thất vọng về tương lai của Trung Quốc dưới thể chế độc tài đảng trị. Sự dửng dưng trước mọi chuyện của phần đông dân chúng khiến xã hội mất đi sức sống. Để hóa giải tình trạng này, đảng CSTQ phát động phong trào đề cao sự đoàn kết dân tộc, khuyến khích sinh viên, học sinh nên chăm chỉ học hành để làm giàu . Đồng thời hứa sẽ dần dần cải cách về mặt chính trị theo đường lối dân chủ tập trung. Thực tế cho thấy luận điệu ru ngủ này chẳng mấy có hiệu quả, phong trào dân chủ ở Trung quốc vẫn dần dần thăng tiến. Những người trẻ dấn thân đấu tranh sau này đều lấy biến cố Thiên An Môn làm mốc thời gian. Chính vì vậy mà đảng CSTQ luôn bị ám ảnh bởi biến cố này, coi đây là điều tối kỵ không muốn nhắc đến nữa. Do dó, nếu chẳng đặng đừng phải nhắc đến, thì họ cũng tìm cách bẻ cong sự thật. Nhưng đây chỉ là cách mua thời gian của Bắc Kinh, và cái vốn để mua này sẽ ngày càng cạn kiệt, khi mà bức màn bưng bít của Trung Quốc (cũng như các chế độ độc tài khác) ngày càng bị sự tiến bộ của truyền thông phá vỡ.

Ngô Văn
---------------------------------

Xem hình ảnh Thiên An Môn: http://cryptome.cn/tk/tiananmen-kill.htm

Tiananmen Square, 1989 The Declassified History

http://www.gwu.edu/~nsarchiv/NSAEBB/NSAEBB16/documents/index.html
Captions by Associated Press
[Image]

A Beijing University student leader argues with a policeman about the students' right to march as they are told not to march when emerging from their campus in Beijing, China, on April 27, 1989. Students from more than forty universities march to Tiananmen Square in protest of the April 26 editorial in the Communist Party newspaper despite warnings of violent suppression. (AP Photo/Mark Avery)

[Image]

Calling for freedom and democracy, demonstrating students surround policemen near Tiananmen Square in Beijing, China, Thursday afternoon on May 4, 1989. Approximately 100,000 students and workers marched toward the square demanding democratic reforms. (AP Photo/Sadayuki Mikami)

[Image]

The bodies of dead civilians lie among mangled bicycles near Beijing's Tiananmen Square early June 4, 1989. Tanks and soldiers stormed the area overnight, bringing a violent end to student demonstrations for democratic reform in China. (AP Photo)

[Image]

A rickshaw driver fiecely peddles the wounded people, with the help of bystanders, to a nearby hospital Sunday, June 4, 1989. PLA soldiers again fired hundreds of rounds towards angry crowds gathered outside Tiananmen Square at noon. (AP Photo/Liu Heung Shing)

[Image]

Local residents loaded the wounded people on a rickshaw flatbed shortly after PLA soldiers opened fire on a crowd in this June 4, 1989 photo. On Friday, it will be 10 years since the military assault that killed hundreds and ended seven weeks of protests centered on Tiananmen Square.(AP Photo/Liu Heung Shing)

[Image]

PLA soldiers locked in arms try to march past a human blockade of students outside of the Great Hall of People in this June 3, 1989 photo. Soldiers were reported to resort to teargas and amunitions. On Friday, it will be 10 years since the military assault that killed hundreds and ended seven weeks of protests centered on Tiananmen Square. (AP Photo/Liu Heung Shing)

[Image]

Beijing residents ask soldiers what they were going to do with the machine gun on their dashboard as they surround and stop a carload of chinese soldiers on their way towards to Tiananmen Square in this June 3, 1989 photo. Friday June 4, 1999 is the 10th anniversary of the military assault on pro-democracy protesters who had occupied the square for seven weeks. Hundreds died in the early hours of June 4, 1989 when troops shot their way through Beijing's streets to retake the square. (AP Photo/Mark Avery, File)

[Image]

A student from Beijing Normal University reads a pro-democracy statement to Chinese troops trapped by Beijing residents after being stopped on their way to Tiananmen Square in this June 3, 1989 photo. Friday June 4, 1999 is the 10th anniversary of the military assault on pro-democracy protesters who had occupied the square for seven weeks. Hundreds died in the early hours of June 4, 1989 when troops shot their way through Beijing's streets to retake the square. (AP Photo/Mark Avery)

[Image]

A huge crowd gathers at a Beijing intersection where residents used a bus as a roadblock to keep troops from advancing toward Tiananmen Square in this June 3, 1989 photo. Friday June 4, 1999 is the 10th anniversary of the military assault on pro-democracy protestors who had occupied the square for seven weeks. Hundreds died in the early hours of June 4, 1989 when troops shot their way through Beijing's streets to retake the square. (AP Photo/Jeff Widener)

[Image]

A student protester puts barcades in the way of an already burning armored personnel carrier that rammed through student lines during an army attack on pro-democracy demonstrators in Tiananmen Square in this June 4, 1989 photo. Friday June 4, 1999 is the 10th anniversary of the military assault on pro-democracy protesters who had occupied the square for seven weeks. Hundreds died in the early hours of June 4, 1989 when troops shot their way through Beijing's streets to retake the square. (AP Photo/Jeff Widener)

[Image]

A Chinese man stands alone to block a line of tanks heading east on Beijing's Cangan Blvd. in Tiananmen Square on June 5, 1989. The man, calling for an end to the recent violence and bloodshed against pro-democracy demonstrators, was pulled away by bystanders, and the tanks continued on their way. The Chinese government crushed a student-led demonstration for democratic reform and against government corruption, killing hundreds, or perhaps thousands of demonstrators in the strongest anti-government protest since the 1949 revolution. Ironically, the name Tiananmen means "Gate of Heavenly Peace". (AP Photo/Jeff Widener)

[Image]

A man tries to pull a Chinese soldiers away from his comrades as thousands of Beijing citizens turned out to block thousands of troops on their way towards Tiananmen Square in this June 3, 1989 photo. On Friday, it will be 10 years since the military assault that killed hundreds and ended seven weeks of protests centered on Tiananmen Square. (AP Photo/Mark Avery)

[Image]

Bicycle commuters, sparse in numbers, pass through a tunnel as above on the overpass military tanks are positioned in Beijing, China, two days after the Tiananmen Square massacre,on Tuesday morning, June 6, 1989. The slogan on the wall at left reads, "Strike down martial law." (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

A Chinese couple on a bicycle take cover at an underpass as tanks deploy overhead in eastern Beijing, China, June 5, 1989. Chinese troops crushed a pro-democracy demonstration held by students and other demading democratic reform in Tiananmen Square on June 4. (AP Photo/Liu Heung Shing)

[Image]

Chai Ling, a Chinese dissident who led the pro-democracy movement in Tiananmen Square in 1989, is shown during a news conference she held with her husband, Feng Congde, in Paris, France, Wednesday, April 18, 1990. Chai warned China's communist rulers that their days are numbered and said resistance in the country is growing daily. Chai and Feng spent ten months on the run in China before reaching France earlier this month. (AP Photo/Michel Lipchitz)


[Image]

This is a May 27, 1989 photo of student leader Wang Dan in Tiananmen Square Beijing calling for a city wide march. (AP Photo/Mark Avery)

[Image]

Chinese dissident Wang Dan meets reporters on Capitol Hill Wednesday May 6, 1998. Wang, leader of the 1989 Tiananmen Square student protests, was released from jail 17 days ago. (AP Photo/William Philpott)

[Image]

Liu Gang, a leader of the 1989 Tiananmen Square democracy movement who served a six-year prison sentence in northeast China, has fled to the United States because constant police harassment in China meant he could not find work or a place to live. This 1994 file photo shows Liu on closed-circuit television in the prison when several American reporters visited during a government-approved trip. (AP Photo/Charlene Fu)

[Image]

FILE--This March 4, 1994 file photo shows the guard tower at the Liaoyuan prison in northwest China's Liaoning province, the place where Chinese Tiananmen Square democracy movement dissident Liu Gang was held for six years. Gang has now escaped to the United States where he is seeking asylum. (AP Photo/Charlene Fu)

[Image]

Liu Gang, a leading Chinese dissident, speaks on the phone at a friend's apartment in Cambridge, Mass., Friday, May 3, 1996. Liu, who served a six-year prison sentence for his role as a leader of the 1989 Tiananmen Square democracy movement, fled China on April 27 with the help of human rights groups, and is seeking political asylum in the United States. (AP Photo/Elise Amendola)

[Image]

A weeping demonstrator at Hong Kong's Victoria Park Tuesday, June 4, 1996 holds a placard asking people not to forget the Chinese suppression of the pro-democracy movement seven years ago in Beijing's Tiananmen Square. A statue symbolizing "liberty" is seen in the background. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Chinese dissident Chen Ziming is seen in this September 1989 file photo at an unknown location. China released the ailing dissident Wednesday, November 6, 1996, just weeks before the expected arrival of U.S. Secretary of State Warren Christopher on a visit to improve ties. Chen, one of the organizers of the pro-democracy protests on Tiananmen Square in 1989, was freed on medical parole and arrived home Wednesday, his younger brother Chen Ziping said. (AP Photo)

[Image]

A pro-democracy activist wearing a headband with the words ``Don't Forget June 4 '' and holding a lighted candle raises his fist during a candlelight vigil Tuesday, June 4, 1996 by thousands of people at Hong Kong's Victoria Park to mark the seventh anniversary of the crackdown on the pro-democracy movement in Beijing's Tiananmen Square.. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Chinese dissident Wang Dan is seen in his family's home in Beijing in this March 8, 1994 photo. In a secretive trial lasting less than four hours, China Wedensday convicted the leader of the 1989 Tiananmen pro-democracy protests of trying to overthrow the Communist government. Wang, 27, was found guilty of "conspiring to subvert the Chinese government" and sentenced to 11 years in prison, the state-run Xinhua News Agency said. (AP Photo/Greg Baker)

[Image]

FILE--Chinese senior leader Deng Xiaoping, left, shakes hands with officers of the People's Liberation Army in Beijing June 9, 1987 while former President Li Xiannian, left, looks on. In this file photo, Deng praised the military suppression of the pro-democratcy movement in an address to the officers in his first public appearance after the Tiananmen Square incident. Deng, 92, died Wednesday night, Feb. 19, 1997 in Beijing. (AP Photo/File, Xinhua News Agency)

[Image]

The portrait of Mao Tse-tung overlooking Tiananmen Square faces off a statue erected in the square May 30, 1989. The statue was dubbed "The Goddess of Democracy" by students from the Central Academy of Fine Arts, who modeled it after the Statue of Liberty. (AP Photo/Jeff Widener)

[Image]

Chinese human rights activists and former political prisoner Harry Wu gestures while talking to the media during a rally in San Francisco's Chinatown, Sunday, June 1, 1997, during a memorial program for the victims and survivors of the June 4, 1989, Tiananmen Square massacre in Beijing. Off to the left is the "Goddess of Democracy" statue memorializing of the Tiananmen Square incident. (AP Photo/Paul Sakuma)

[Image]

Demonstrators carry a banner depicting the Goddess of Democracy during a march through a Hong Kong street Sunday, June 1, 1997 to remember those killed in the crackdown on the pro-democracy movement in China eight years ago in Beijing's Tiananmen Square. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Louisa Coan, China coordinator for Amnesty International, holds a photo of Wang Weilin standing in front of tanks in Tiananmen Square in 1989 while testifying on Capitol Hill Wednesday, December 18, 1996 before the House International Relations Human Rights subcommittee hearing on China and human rights. A placard for Gen. Chi Haotian, the commander of the troops in the square, is at right. Gen. Chi did not show up for the hearing. (AP Photo/Joe Marquette)

[Image]

Chinese dissident Shen Tong sits in a stairway at the Democracy for China Fund, Inc., house in Wellesley, Mass., Thursday morning, June 26, 1997. Shen Tong, a Tiananmen Square student leader, is now the president and CEO of the non-profit Democracy for China Fund. Shen says that Hong Kong's citizens should not just accept China's agenda in its takeover of Hong Kong July 1, 1997, but should be vocal to keep the agenda of a free press and democratic ideals alive. (AP Photo/Stephan Savoia)

[Image]

China's Defense Minister Gen. Chi Hoatian addresses the National Defense University in Washington Tuesday, December 10, 1996. Hoatian, who oversaw the military crackdown at Tiananmen Square in 1989, said if there is a lesson to be learned from the student uprising, is is that we should educate our youth well. (AP Photo/Doug Mills)

[Image]

Jian-Li Yang, vice president of the Alliance for a Democratic China, holds a photo from Tiananmen Square taken in 1989, while testifying on Capitol Hill Wednesday, December 18, 1996 before the House International Relations Human Rights subcommittee hearing on the uprising at the square. Yang broke down as he described a man and a woman, both students, who had been crushed by tanks. (AP Photo/Joe Marquette)

[Image]

A masked protester waves a copy of a Chinese newspaper featuring the Tiananmen military massacre by Chinese soldiers in Hong Kong after its handover Tuesday, July 1, 1997. Britain returned Hong Kong to China after 156 years of colonial rule and the Chinese People's LIberation Army entered the city. (AP Photo)

[Image]

Xiao Qiang, executive director of Human Rights in China, reads and shows a statement to the media at the Henry Ford Hospital in Detroit, Monday, April 20, 1998, on behalf of China dissident Wang Dan, a leader of the 1989 Tiananmen Square protests who spent nearly six years in Chinese prisons. Wang, 29, is in good health with minor asthma and weak vision U.S. doctors said. Wang will be released from Henry Ford Hospital on Tuesday and will fly to New York City, where he will speak publicly on Thursday atthe New York Academy of Science. (AP Photo/Paul Warner)

[Image]

Demonstrators holding banners march through a Hong Kong downtown street Sunday, May 31, 1998, to honor those who were killed in the bloody crackdown on the pro-democracy movement in China nine years ago. The banner in front on which is painted a demonstrator facing Chinese tanks called on people ``not to forget'' the massacre. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Chinese dissident Wang Dan smiles as he answers questions during a news conference Thursday, April 23, 1998, in New York. Wang, who helped lead the 1989 protest in Beijing's Tiananmen Square, was released Sunday after nearly 6 years in Chinese prisons. (AP Photo/Kathy Willens)

[Image]

Chinese dissident Wang Dan addresses fellow students during a demonstration in Beijing's Tiananmen Square in this May 1989 photo. China denied a report Thursday, April 2, 1998 that it made a deal with the United States to release Wang, now jailed for his leadership of 1989 pro-democracy movement. But the Chinese government left open the possibility that he could be paroled on medical grounds. The characters on Wang's headband translate as `hunger strike'. (AP Photo)

[Image]

A Chinese woman looks through magazines near a poster which advertises a new book highlighting allegations of sexual harrassment against President Clinton, at a Beijing bookstore on Sunday May 24, 1998. The poster proclaims Clinton's troubles as the "number one sex scandal in the world." In the buildup to his June visit to China, Clinton is coming under pressure in the U.S. over his decision to allow exports of satellite and other technology to China, accusations of Chinese involvement in illegal campaign financing, and his planned welcome ceremony in Tiananmen Square, scene of the crackdown on democracy protestors in 1989. (AP Photo/Greg Baker)

[Image]

Chinese dissident Chai Ling, a leader in the now famous Tiananmen Square democracy movement in 1989, stands before the well-known photo of a man blocking Chinese tanks during the Tiananmen demonstrations, at her apartment Wednesday, June 24, 1998 in Cambridge, Mass. Chai, who recently graduated from the Harvard University School of Business, says it bothers her that President Clinton on his upcoming trip to China will be saluting the same soldiers who shot and killed her friends. (AP Photo/Kuni)

[Image]

Chinese dissident Wang Dan, left, says good bye to fellow Chinese dissident Wei Jingsheng, right, following a press conference that begins a campaign to commemorate the 10th anniversary of the Tiananmen Square democracy movement in New York on Friday, Jan 15, 1999. (AP Photo/Adam Nadel)

[Image]

Chinese political activist Tong Yi facilitates a conference call with colleague Ding Zilin in China, whose picture is projected on a screen, left, during a press conference for the 10th Anniversary of the Massacre at Tiananmen Square, in New York, Tuesday, June 1, 1999. Tong Yi participated in the 1989 pro-democracy movement in Beijing, which was crushed by the Chinese government and took the life of Ding Zilin's 17 year old son. Tong Yi was later detained for two years from 1994 - 1996 for her political activities in China. (AP Photo/Bebeto Matthews)

[Image]

A Chinese man holds up an umbrella with protest slogans painted on it in Beijing's Tiananmen Square Friday June 4, 1999, the 10th anniversary of the bloody military assault on pro-democracy demonstrators. The protest slogans read "Remember the 10th anniversary of the student movement" and "Privatize. Give all state property to the people". The man was quickly detained and led away by police. (AP Photo/Greg Baker)

[Image]

Shen Tong, Chinese dissident and pro-democracy leader during the Tiananmen Square movement and massacre, speaks with a reporter during an interview on the campus of Harvard University in Cambridge, Mass., Wednesday, June 2, 1999, during a 10th anniversary commemoration of the Tiananmen massacre. Dozens of dissidents gathered at the school to mark the anniversary, the largest such gathering of exiled students since the bloodshed. (AP Photo/William Plowman)

[Image]

A Chinese man wearing a T-shirt with protest slogans is tackled by a military policeman after he threw leaflets in Beijing's Tiananmen Square Friday, June 4, 1999, the 10th anniversary of the bloody military assault on pro-democracy demonstrators. The man, who claimed to be a Beijing University student, was protesting official corruption, a key complaint of the 1989 protesters. Hundreds died when troops shot their way through the city streets on June 4, 1989, to retake the square from student led demonstrators who had occupied it for seven weeks. (AP Photo/Greg Baker)

[Image]

A plain clothed policeman, with a two-way radio wrapped in a newspaper, keeps watch in Beijing's Tiananmen Square Friday, June 4, 1999, the 10th anniversary of the bloody military assault on pro-democracy demonstrators. Security was increased in the square Friday in an attempt to prevent any public commemorations of the bloody crackdown. Hundreds died when troops shot their way through the city streets on June 4, 1989, to retake the square from student led demonstrators who had occupied it for seven weeks. (AP Photo/Greg Baker)

[Image]

Girls hold candles as they follow the words of a song during a candlelight vigil attended by tens of thousands of people in Hong Kong's Victoria Park, Friday, June 4, 1999, to mark the 10th anniversary of the military crackdown on a pro-democracy student movement in Beijing on this day in 1989. (AP Photo/Anat Givon)

[Image]

In the only part of China where commemoration of the 1989 Tiananmen Square protests was allowed, tens of thousands of people attend a candlelight vigil in Hong Kong's Victoria Park, Friday, June 4, 1999 to mark the 10th anniversary of the military crackdown on a pro-democracy student movement in Beijing. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

University of Arizona Physics Professor Fang Lizhi, is shown on June 4, 1999, at the University of Arizona in Tucson, Ariz. About ten years ago, Chinese dissident Lizhi received a phone call at his home from frantic students protesting at Tiananmen Square. The Chinese government was plowing down student protesters with a violence he never predicted. He had expected beatings, perhaps, but not the gunfire he could hear over the telephone. Fang recounted the massacre during an interview recently at the University of Arizona, where he has taught physics for the past seven years. (AP Photo/The Arizona Daily Star, James S. Wood)

[Image]

China's banned sect Falun Gong protesters, sitting in center, are picked up by police officers as they meditate in Tiananmen Square on Wednesday September 29, 1999 in Beijing. Taking no chances with disgruntled unemployed workers and the recent crackdown on Falungong meditators, security is tight in the capital as the city prepares for National Day celebrations this Friday, October 1. (AP Photo)

[Image]

As other demonstrators look on, Xigang Zhou, right, holds a sign in Chinese that reads "Release Xu Wen Li, Qin Yongmin, Wang Youcai" three leaders of Chinese democracy parties, Saturday, June 3, 2000, near the Chinese Embassy in Washington. The demonstration to commemorate the 11th anniversary of the 1989 crackdown on demonstrators in Tiananmen Square. Below is a likeness of imprisoned Chinese dissident leader Gao Hong Ming. The man at left is unidentified. (AP Photo/Hillery Smith Garrison)

[Image]

About 20,000 people stage a candlelight vigil at Hong Kong's Victoria Park Monday, June 4, 2001, to mark the 12th anniversary of the millitary crackdown, at Tiananmen Square, on a pro-democracy student movement in Beijing on the same day in 1989.( AP Photo/Vincent Yu )

[Image]

Zhang Poli, former Chinese student activist, gestures as he recounts the Tiananmen massacre in Beijing 12 years ago while he attends a panel discussion Sunday, June 3, 2001, in Taipei. Zhang and another former Chinese student activist urged Taiwanese to keep pressuring China for democracy and to shun the lure of the mainland's economic prospects. (AP Photo/Jerome Favre)

[Image]

Demonstrators hold candles and sing as they take part in a candlelight vigil in Hong Kong's Victoria Park on Tuesday June 4, 2002, to commemorate the 13th anniversary of the military crackdown on protests in Tiananmen Square in Beijing. Local media reported that 10,000 Hong Kong residents showed up to mourn the army assault which killed hundreds, perhaps thousands, of unarmed demonstrators on June 4, 1989. (AP Photo/Anat Givon)

[Image]

Sharon, 20, niece of detained Chinese dissident Yang Jian-Li, pictured on poster, ties yellow ribbons and hang posters as they protest for his release across from the Chinese embassy in Washington, Saturday, Feb. 1, 2003. Yang, a 38-year-old U.S. educated pro-democracy activist, was detained by Chinese authorities on April 27, 2002 when he returned to China for the first time since the 1989 pro-democracy demonstrations at Tiananmen Square. (AP Photo/Charles Dharapak)

[Image]

Holding a burning letter to Zhu Rongji, a protester shouts slogans Tuesday, Nov. 19, 2002 during a demonstration outside Hong Kong's convention center where China's Premier Zhu Rongji was to address a gathering of accountants from around the world. About 20 activists demanded an accounting for China's decision to bring in the military to crush pro-democracy demonstrations in Beijing's Tiananmen Square on June 4, 1989. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Christina Fu, right, the wife of Chinese pro-democracy activist Yang Jianli, shown on poster, along with Rep. Barney Frank, D-Mass., left, and Yang's sister Jian Guo, center, hold a vigil marking the one year anniversary of his detention in China in front of the Chinese embassy in Washington Thursday, April 24, 2003. Yang, a U.S. educated pro-democracy activist, was detained by Chinese authorities on April 26, 2002 when he returned to China for the first time since the 1989 pro-democracy demonstrationsat Tiananmen Square. On poster, Yang is pictured with his seven-year-old son Aaron, and it reads "Bring my father home." (AP Photo/Charles Dharapak)

[Image]

More than more than 12,000 stage a candlelight vigil at Hong Kong's Victoria Park Wednesday, June 4, 2003, to mark the 14th anniversary of the millitary crackdown on a pro-democracy student movement in Beijing on the same day in 1989. Hundreds of activists demanded Beijing provide an honest accounting of the Tiananmen Square massacre, while voicing fears that such demonstrations may not be allowed after Hong Kong enacts a planned anti-subversion law. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

A protester carrying a placard takes part in a mass rally against a proposed anti-subversion bill, held in Hong Kong on Tuesday, July 1, 2003. The territory's top leader Tung Chee-hwa is under mounting pressure to respond to the massive march by 500,000 people who opposed an anti-subversion bill. The rally was the biggest here since 1 million people demonstrated against China's crackdown on the Tiananmen Square pro-democracy movement in June 1989. (AP Photo/Anat Givon)

[Image]

Military surgeon Jiang Yanyong is seen in a Beijing hotel room Monday, Feb. 9, 2004. Jiang, who shot to fame by exposing the extent of China's SARS outbreak last year, has called on the government to admit it made mistakes during the deadly 1989 crackdown on the Tiananmen Square pro-democracy movement. (AP Photo/Hu Jia)

[Image]

Police stand outside the home of a Chinese dissident in Beijing days before the 15th anniversary of the June 4, 1989 crackdown on the Tiananmen Square-based democracy protests. A number of political dissidents are being held under virtual house arrest in an effort to prevent them from publicly commemorating the 1989 massacre. (AP Photo/str)

[Image]

Zhang Boli, left, and Wang Chaohua look on during a news conference at the National Press Club in Washington, Thursday, June 3, 2004 to commemorate the 15th anniversary of the Tiananmen Square Massacre. Chaohua and Boli, both United States students at the time, were present at the massacre. (AP Photo/Lauren Burke)

[Image]

Tens of thousands of residents take part in a candlelight vigil in Hong Kong's Victoria Park on Friday, June 4, 2004, marking the 15th anniversary of the crackdown by the Chinese government on pro-democracy activists in Tiananmen Square in Beijing in 1989. Ever since Beijing sent tanks and troops to crush the Tiananmen Square pro-democracy movement, Hong Kong residents have led a candlelight vigil on the anniversary. Thousands of protesters demanded that China admit mistakes in its bloody crackdown onthe nonviolent student protesters that killed hundreds if not thousands. (AP Photo/Anat Givon)

[Image]

Chinese leader Deng Xiaoping, right in 2nd row, and Chinese Communist Party General Secretary Zhao Ziyang, left in 2nd row, vote at the start of the National People's Congress in Beijing, China, March 25, 1988. Zhao, 85, the former Chinese Communist Party leader who was ousted after the 1989 Tiananmen Square prodemocracy protests, died Monday, Jan. 17, 2005 at a Beijing hospital, a prominent human rights activist said, citing Zhao's family. (AP Photo/Neal Ulevich)

[Image]

A man cleans a plaque below "The Pillar of Shame," a monument built to mourn the victims who died in a bloody crackdown on the student pro-democracy movement in Beijing's Tiananmen Square on June 4, 1989 after they placed chrysanthemums to mark the May 4 movement in China at the Hong Kong University Wednesday, May 4, 2005. May 4 is the date of a 1919 student uprising over a treaty that ceded part of China to Japan, but students in the past had used the occasion to demand for democratization and modernization in China. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Several hundred people march on a downtown street in Hong Kong Sunday, May 29, 2005 to denounce China's bloody crackdown on pro-democracy protesters occupying Tiananmen Square in June 1989 - a move that stunned locals in this then-British colony years away from returning to Chinese rule. (AP Photo/Vincent Yu)

[Image]

Chinese dissident Wei Jingsheng speaks during a debate on 'Communism and Human Rights in China,' in Paris, Monday, May 30, 2005 ahead of the 16th anniversary of the June 4, 1989, Tiananmen Square crackdown on the democracy protests, which left hundreds dead. (AP Photo/Jacques Brinon)

[Image]

Chinese protesters shout a slogan during a rally marking the 16th anniversary of the Tiananmen crackdown on pro-democracy activists in Beijing, in front of the Chinese Consulate in Seoul, South Korea, Friday, June 3, 2005. About 100 Chinese demonstrators demanded the release of political prisoners and democratic figures in China. The letters read " Release." (AP Photo/Ahn Young-joon)

[Image]

Senior Chinese diplomat Chen Yonglin holds up his Chinese consular identity card to the media at a rally to commemorate the June 4, 1989 crackdown on the Tiananmen Square pro-democracy protests in Beijing, in Sydney, Australia, Saturday, June 4, 2005. Chen, the consul for political affairs at the Chinese consulate-general in Sydney, abandoned his post and is seeking political asylum in Australia, came out of hiding Saturday to address a pro-democracy rally. (AP Photo/Mark Baker)

[Image]

Hong Kong radical legislator "Long Hair" Leung Kwok-hung, also known as a veteran street protester,center, is surrounded by police officers, as he wears T-shirt showing the tanks at Beijing's Tiananmen Square in 1989 and a message of "People will not forgot," at a hotel in southern China's city of Guangzhou Sunday, Sept. 25, 2005. Hong Kong's pro-democracy lawmakers, some banned from mainland China for years, crossed the border for an unprecedented visit Sunday _ a trip that may signal a new strategy by Beijing to stop snubbing the legislators, once branded traitors to the motherland. All 60 members of Hong Kong's legislature were invited on the whirlwind two-day tour of neighboring Guangdong province, once known as Canton _ a top manufacturing base powered by heavy investment from Hong Kong companies. (AP Photo/Kin Cheung)

[Image]

** FILE ** Dressed in a People's Liberation Army uniform, Deng Xiaoping, left, chairman of Chinese Military Commission, and General-Secretary Hu Yaobang, right, salute as they review military parade in this file photo taken in Sept. 1981. China announced plans Tuesday, Nov. 15, 2005, to commemorate the birthday of deposed leader Hu Yaobang, whose death prompted mourning that led to pro-democracy protests in Tiananmen Square in 1989. The move suggests the Chinese leadership plans to rehabilitate the reputation of Hu, who was fired in 1987 as general secretary of the ruling Communist Party's central committee. (AP Photo/Xinhua via Kyodo, FILE)

[Image]

A Hong Kong citizen pays tribute to late Chinese leaders Zhao Ziyang, left, and Hu Yaobang in downtown Mongkok area in Hong Kong on Sunday, Jan. 15, 2006. The street-side memorial corner was set up by activists commemorating the first anniversary of the death of Zhao, who was purged from his party leader position in 1989 after sympathizing with pro-democracy demonstrations centered around Tiananmen Square. Hu, Zhao's predecessor, was dismissed as Communist Party general secretary in 1987 by then-supreme leader Deng Xiaoping for allowing student protests. (AP Photo/Lo Sai Hung )



Chuẩn Tướng LÊ TRUNG TƯỜNG qua đời

Chuẩn Tướng Lê Trung Tường

Trân trọng báo tin

Chuẩn Tướng LÊ TRUNG TƯỜNG
Nguyên Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn III
Cựu Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh

Đã tạ thế lúc 11 giờ 40 ngày 22 tháng 05 năm 2009
Tại Sài Gòn

Hưởng thọ 83 tuổi

Chuẩn Tướng Lê Trung Tường sinh ngày 01/01/1927 tại Mỹ Lam, Phú Vang, Thừa Thiên, Huế.

Tướng Tường xuất thân từ Trường Võ Bị Sĩ Quan tại Đập Đá Huế, ra trường với cấp bậc Thiếu Úy năm 1951 và đã phục vụ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa qua các chức vụ:

    Từ Trung Đội Trưởng đến Tư Lệnh Sư Đoàn Tỉnh Trưởng Quảng Ngãi: 1964
    Tỉnh Trưởng Bình Định: 1965
    Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn II – Quân Khu II: 1966-1969
    Phụ tá Lãnh Thổ, Phụ tá Hành Quân Quân Đoàn II – Quân Khu II: 1971-1972
Năm 1975, Cộng Sản Việt Nam xua quân ồ ạt cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, khởi đầu tại Ban Mê Thuột, nơi Sư Đoàn 23 Bộ Binh chiếm đóng. Dưới áp lực hùng hậu của Cộng Sản Quốc Tế, và sự áp đặt của các Cường Quốc triệt buộc Việt Nam Cộng Hòa phải tan hàng, thất trận. Toàn Quân-Dân-Cán chính VNCH phải bị tù đày tại các Trại giam Cải Tạo của Cộng Sản.

Cựu Chuẩn Tướng Lê Trung Tường bị Cộng Sản bắt đi tù trên mười mấy năm, không được đi tỵ nạn tại ngoại quốc, bị kẹt lại tại Việt Nam, sống những ngày còn lại muôn ngàn đắng cay, kham khổ dưới sự áp bức tàn khốc của chế độ Cộng Sản Hà Nội .

Kính xin Quý Chiến Hữu và Đồng Hương thương cảm gởi lời chia buồn, san sẻ cảnh ngộ tang gia người quá cố.
    Đia chỉ: Vợ là Hoàng Thị Quảng
    95/31/6 Đường Số 4 Cư Xá Đô Thành
    Phường 4, Quận 3 Sàigòn
    Điện thoại: 848 – 833 – 4624
    Địa chỉ email: huypro_vip2@yahoo.com.vn


Wednesday, June 3, 2009

China security tight in Tiananmen

Reuters June 4, 2009, 4:16 pm

BEIJING (Reuters) - Chinese police were out in force on Thursday to prevent commemoration of the crackdown on pro-democracy protesters around Tiananmen Square 20 years ago, a day after Washington demanded Beijing account for those killed.

Tanks rolled into the square before dawn on June 4, 1989, to crush weeks of student and worker protests. The ruling Communist Party has never released a death toll and fears any public marking of the crackdown could undermine its hold on power.

China has changed dramatically in the past two decades. Market reforms have lifted hundreds of millions out of poverty and transformed China into the world's third-largest economy, making similar protests on the same scale highly unlikely today.

The 1989 killings strained ties between Washington and Beijing and the reverberations were evident on the eve of the anniversary.

U.S. Secretary of State Hillary Clinton called on China to release all those still imprisoned in connection with the protests, to stop harassing those who took part and to begin a dialogue with the victims' families.

"A China that has made enormous progress economically and is emerging to take its rightful place in global leadership should examine openly the darker events of its past and provide a public accounting of those killed, detained or missing, both to learn and to heal," Clinton said in a statement.

The demands reflect views Washington has long held but represent a tougher stance on China's human rights record than Clinton has taken in her first four months in the job.

Clinton's call was echoed by Australian Prime Minister Kevin Rudd, a Mandarin-speaking former diplomat once posted in Beijing.

"All people around the world were affected by those events and they still have resonance today," Rudd told the Australian Parliament.

In a sign of Beijing's mix of confidence and caution, Tiananmen Square was open to visitors on Thursday, with hundreds of police and guards present. On the 10th anniversary of the crackdown in 1999, it was closed to the public.

Chinese crowded the square to watch the dawn flag-raising ceremony that is now a fixture of official patriotic ritual. Many were visitors from outside Beijing and appeared oblivious to the sensitive date. There were no gestures of protest.

But some people came quietly to the square to mourn.

"Today is June 4, so we came here to commemorate it," said a man surnamed Wang.

Authorities blocked access to the social messaging site Twitter (www.twitter.com), online photo sharing service Flickr (www.flickr.com), as well as briefly to email provider Hotmail. Foreign newscasts about the anniversary have been cut.

"The leaders would rather just avoid this topic," said Zhang Boshu, a philosopher in Beijing who has urged a public reckoning with the killings. "They know that the 1989 crackdown, shooting their own citizens, was a terrible blow to their legitimacy."

Foreign reporters were barred from the Beijing courtyard home of late reformist leader Zhao Ziyang, in a quiet back alley crawling with plainclothes police and security volunteers who sat on stools sipping tea.

Security officials also tightly controlled access to Beijing universities, checking ID cards and refusing permission to enter for most non-students.

HONG KONG, TAIWAN COMMEMORATIONS

Dissidents have been detained or harassed, including Zeng Jinyan, wife of detained AIDS activist Hu Jia, prompting anger from rights groups. Mothers of some of the dead from 1989 were prevented from leaving their homes to commemorate their children.

"We express our strongest outrage and vehement resistance to the Chinese government's barbaric conduct in brazenly violating international human rights covenants and stripping grieving kin of their rights," the Tiananmen Mothers, who want a full accounting of June 4, said in a statement.

Some Chinese activists and intellectuals recently urged the government to repent for the killings and start on a course of political liberalisation. But China's leaders have shown no appetite for such steps, often saying that top-down political control is needed to guard economic growth.

Thousands of people in Hong Kong are expected to attend a candlelight vigil to commemorate the victims, as they do every year, and in Taiwan activists also marked the anniversary.

The president of Taiwan, a self-ruled island claimed by China, told Beijing to face up to the truth.

"This painful period of history must be faced with courage and cannot be intentionally ducked," President Ma Ying-jeou said in a statement.

While mention of the crackdown is taboo in Chinese media, dissidents have again been trying to get the government to reassess its official verdict on the incident, which is that it was a counter-revolutionary plot.

This year's anniversary comes as the economy is slowing on the back of the global financial crisis, eliminating jobs especially in export-dependent coastal regions and making it harder for new graduates to find work.

The government has reacted quickly to the crisis, unveiling a 4 trillion yuan

Nguồn: http://au.news.yahoo.com/a/-/world/5628176/china-security-tight-tiananmen/

Hai mươi năm bức màn im lặng trên Thiên An Môn - Bảo Thạch, Trọng Nghĩa

Một thanh niên tay không chận đoàn xe tăng đến đàn áp sinh viên ở Thiên An Môn.
Một hình ảnh đã đi vào lịch sử.

Hai mươi năm sau thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6/1989, vết thương vẫn không lành cho dù Bắc Kinh tìm đủ mọi cách kiểm duyệt ký ức. Phương Tây cũng nhanh chóng trở lại ve vãn những người mà họ từng lên án là '' những tên đồ tể Bắc Kinh "

Ngày 35 tháng 5

Trên khắp các lục địa, từ Sydney đến Luân Đôn, từ Paris sang Washington hay Hồng Kông, các buổi lễ tưởng niệm nạn nhân Thiên An Môn được tổ chức nhân ngày giỗ này. Nhưng tại Trung Quốc, chính quyền buộc mọi người phải mắc bệnh mất trí: mọi tin tức liên quan đến ngày "mồng bốn tháng sáu" bị thanh lọc và tẩy xóa trên mạng, đến mức hôm nay, những người sử dụng Internet tại Trung Quốc phải luồn lách, gọi "ngày 4 tháng 6" là "ngày 35 tháng 5".

Điều chắc chắc là mạng Internet phải giữ im lặng tuyệt đối. Chính quyền Trung Quốc không muốn xảy ra một sự trao đổi nào về ngày "35 tháng 5". Bức tường lữa thuộc hệ thống kiểm duyệt trên mạng đã biến thành "Vạn Lý Trường Thành" hay "Bức tường ô nhục", theo bình luận của một số người trên Internet.

Bởi vậy mà ngày hôm nay, tại Trung Quốc, rất ít khả năng diễn ra một cuộc tập hợp nào để tưởng nhớ Thiên an Môn: các nhà ly khai bị đặt dưới vòng kiểm soát gắt gao của công an. Có thể ai đó ngày mai sẽ can đảm mặc áo trắng, màu tang chế, để thầm nói lên sự phản đối, theo lời kêu gọi của đối lập lưu vong.

Theo nhà phân tích Jean-Philippe Béja (Pháp): "Trong Đảng Cộng sản Trung Quốc, người ta rất lo ngại sẽ phải trả lời về việc đã thừa kế quyền lực từ những "tay đồ tể Thiên An Môn".

Bị cấm kỵ nhắc nhở đến, điều mà chính quyền quy chụp với bản án "phiến loạn chống cách mạng" vẫn còn chờ đợi một ngày kia sẽ được xét lại. Con số nạn nhân cũng không rõ ràng. Một bản tổng kết đầy đủ của Tòa Đô chính Bắc Kinh đưa ra con số 241 nạn nhân thiệt mạng, trong khi các nhà bảo vệ nhân quyền cho rằng đã có ít nhất hàng ngàn trường hợp tử vong.

Trong lớp trẻ hiện nay, ít ai biết rằng, cách đây 20 năm, từ trung tuần tháng 4 đến ngày 4 tháng 6, những thanh niên, sinh viên như họ, mang lý tưởng Dân chủ, đã được sự ủng hộ của đông đảo công nhân, giáo viên, công chức và dân cư Bắc Kinh, để khởi xướng phong trào biểu tình sẽ nhanh chóng lan sang nhiều thành phố và khiến cho Đảng Cộng sản cầm quyền gần như bị tê liệt.

Vào thời điểm đó, tất cả các ông kính truyền hình truyền thông trên thế giới đều nhắm về hướng Thiên An Môn, đặc biệt nhân cơ hội Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô Gorbachov đến viếng thăm Bắc Kinh vào giữa tháng 5 năm 1989.

Theo nhiều nhà báo, phong trào mệnh danh là Mùa Xuân Bắc Kinh vào đỉnh điểm đã tập hợp được cả triệu người để yêu cầu dân chủ hóa. Các lãnh đạo sinh viên, vành khăn đỏ quấn đầu, tuyệt thực đòi đối thoại với chính quyền. Ngày 30 tháng 5, trước bức chân dung khổng lồ của Mao Trạch Đông, họ đã xây một bức tượng Nữ thần Tự do cũng vĩ đại không kém.

Lãnh đạo Đảng Cộng sản bị chia rẽ. Triệu Tử Dương muốn bênh vực cho thanh niên biểu tình, nhưng Đặng Tiểu Bình quyết định sử dụng bạo lực. Ngày 3 tháng 6, chính quyền ra lệnh cho sinh viên rời quảng trường Thiên An Môn. Trong chốc lát, các xe thiết giáp đổ về đây. Đêm hôm đó, chẳng còn nghi vấn gì nữa, quân đội được gọi là quân đội nhân dân, đã xả súng bắn vào đám đông. Một số lãnh đạo sinh viên như Vương Đan, Ngô Nhĩ Khai Hy, Sài Linh, buộc phải lui vào vòng bí mật, rồi ra đi sống lưu vong, trong khi Trung Quốc bước vào thời kỳ bị cô lập.

Phương Tây cũng nhanh chóng xí xoá vụ Thiên An Môn

Tuy nhiên, 20 năm sau vụ Thiên An Môn, từ kẻ ''tội đồ'' của thế giới, Trung Quốc đã vươn lên thành nhân vật tối cần trên chính trường quốc tế.

Thật vậy, vào thời điểm hiện nay, từ Hoa Kỳ cho đến châu Âu, tất cả những ai từng hứa hẹn trừng phạt những kẻ bị họ mệnh danh là ''những tên đồ tể tại Bắc Kinh'', đều cố ve vãn chính quyền Trung Quốc, để giành được thị phần tại một nước có sức hấp dẫn đáng kể về mặt kinh tế.

Cuộc khủng hoảng kinh tế tài chính toàn cầu đang làm các nước Phương Tây điêu đứng lại càng gia tăng uy thế của một quốc gia được cho là có khả năng cứu vãn đà tăng trưởng của thế giới, đồng thời là chủ nợ hàng đầu của siêu cường Hoa Kỳ. Sự kiện Diễn Đàn Kinh tế Thế Giới Davos trải thảm đỏ đón thủ tướng Trung Quốc Ôn Gia Bảo vào tháng giêng 2009 là dấu hiệu rõ nhất về thực tế này.

Hai mươi năm sau vụ Thiên An Môn, Liên Hiệp Châu Âu đã trở thành bạn hàng số một của Trung Quốc, thậm chí còn ký kết với nước này một thỏa thuận đối tác chiến lược. Pháp và Đức, hai đầu tầu của Châu Âu, trong những năm gần đây, đã không ngừng vận động để Liên Hiệp Châu Âu và Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận vũ khí đối với Bắc Kinh, được ban hành ngay sau vụ Thiên An Môn, viện lẽ biện pháp trừng phạt này đã ''lỗi thời''.

Thái độ của Hoa Kỳ cũng không khác. Cựu tổng thống Bill Clinton, người đã lên án những ''tên đồ tể tại Bắc Kinh'' trong cuộc vận động tranh cử năm 1992, đã chính thức đi thăm quảng trường Thiên An Môn 6 năm sau đó. Phu nhân cựu tổng thống, hiện là Ngoại trưởng Hoa Kỳ, cũng mau mắn công du Trung Quốc ngay sau khi nhậm chức. Tại Bắc Kinh, bà Hillary Clinton đã cho biết rõ là nước Mỹ sẽ không để cho hồ sơ nhân quyền chi phối tiến trình hợp tác với Trung Quốc trên các hồ sơ thiết yếu như kinh tế hay khí hậu.

Thậm chí bà chủ tịch Hạ viện Mỹ, Nancy Pelosi, người vào năm 1991 đã từng trương biểu ngữ ngay trên quảng trường Thiên An Môn để tưởng niệm ''những người chết vì dân chủ tại Trung Quốc'', cũng đã đến Bắc Kinh cuối tháng 05/2009 và tiếp xúc với giới lãnh đạo Trung Quốc, chủ yếu bàn về vấn đề khí hậu.

Theo chuyên gia John Delury, thuộc Trung Tâm Quan hệ Mỹ Trung tại hội Asia Society, tầm quan trọng của Trung Quốc đối với kinh tế toàn cầu đã đẩy tất cả các vấn đề khác xuống hàng thứ yếu. Ông T. Kumar, thuộc tổ chức Amnesty International, chi nhánh tại Hoa Kỳ cũng ghi nhận: ''Hoa Kỳ có thể cứng rắn với Miến Điện trên hồ sơ nhân quyền, nhưng khi đụng đến Trung Quốc thì do các nguyên nhân chiến lược, vấn đề lại khác".

Bảo Thạch, Trọng Nghĩa
Nguồn: http://www.rfi.fr/actuvi/articles/114/article_3724.asp
---------------------------------------

Bắc Kinh kiểm duyệt nhiều trang Web và đàn áp ly khai trước ngày kỷ niệm Thiên An Môn

Bảo Thạch, Trọng Thành

Lực lượng an ninh được tăng cường ở quảng trường Thiên An Môn
trước ngày kỷ niệm 20 vụ thảm sát. Reuters

Hôm nay, tại Trung Quốc, những người sử dụng Internet đã không thể truy cập được vào một số địa chỉ như Twitter, Hotmail hay Bing. Twitter là mạng xã hội để làm quen. Hotmail là dịch vụ thư tín. Bing là phần mềm tìm thông tin. Nhiều dịch vụ của Microsoft cũng bị gián đoạn.

Trước ngày 4 tháng 6, đánh dấu 20 năm vụ thảm sát Thiên An Môn, quảng trường này cũng bị đặt trong tình trạng canh phòng cẩn mật. Trong khi đó, nhiều nhà ly khai bị công an sách nhiễu, thậm chí bị áp tải ra ngoài thủ đô Bắc Kinh. Ông Kỳ Chí Dũng, ông Vạn Ngạn Hải đều bị đưa ra ngoài Bắc Kinh, trong khi ông Giang Kỳ Sinh, bà Tăng Kim Yến, vợ ông Hồ Giai, bị cấm không được ra khỏi tư gia. Xin nhắc lại, ông Bào Đồng, nguyên là cánh tay phải của ông Triệu Tử Dương, đã bị đưa lên vùng cao nguyên vào tuần trước. Từ Bắc Kinh, thông tín viên Marc Lebeaupin tường thuật.

"Đó là điều chúng ta đã có thể đoán trước. Bắc Kinh đã chuẩn bị một bộ máy công an, đồng thời kiểm soát báo chí và Internet. Trên nguyên tắc, chức năng của bộ máy này là cấm chỉ mọi hình thức phản kháng trong hoạt động tưởng niệm các sinh viên bị sát hại trong đêm ngày mùng 3 rạng sáng ngày 4 tháng 6 năm 1989.

Quảng trường Thiên An Môn đã trở thành một nơi rất khó vào. Hàng trăm công an, trong đó có cả công an mặc thường phục, theo dõi chặt lối vào quảng trường. Khách tham quan bị lục soát, xét hỏi giấy tờ, các phóng viên bị đẩy ra. Một số người đã bị câu lưu vì thử làm phỏng vấn về Thiên An Môn. Hiệp hội các nhà báo nước ngoài đã chính thức lên án «những biện pháp xiết chặt một cách thô bạo đối với các phóng viên và đi ngược lại luật pháp Trung Quốc».

Từ cách đây vài tiếng đồng hồ, nhà cầm quyền cũng đã hạn chế đáng kể việc truy cập Internet. Hàng chục địa chỉ nổi tiếng nhất đã không thể vào được nữa. «Nhà cầm quyền Trung Quốc không từ bất cứ hành động nào để áp đặt một bầu không khí im lặng lên sự kiện Thiên An Môn». Đây là nhận định của hiệp hội Phóng viên không biên giới sáng hôm nay (3/6).

Các phương tiện thông tin đại chúng Trung Quốc hoàn toàn không nói gì đến dịp kỷ niệm 20 năm Mùa xuân Bắc Kinh, không có bất cứ một nhắc gợi nào, kể cả trên các kênh truyền hình chính thức. Các bình luận duy nhất nghe thấy được ở Bắc Kinh đến từ câu trả lời các ký giả ngoại quốc của phát ngôn viên Bộ ngoại giao Trung Quốc. Theo phát ngôn viên này, vụ thảm sát Thiên An Môn chỉ là «một sự cố chính trị nhỏ, mà về chuyện này mọi thứ đều đã được nói cả rồi !». Trong chuyện này, không cần phải xin lỗi về bất cứ điều gì, phát ngôn viên nói rõ. Ngay cả những phát biểu của người đại diện Bộ ngoại giao Trung Quốc thậm chí cũng đã không được đưa vào thông báo chính thức.

Và cuối cùng, một số các nhà ly khai và cha mẹ các nạn nhân cũng bị buộc phải im lặng hoặc phải rời khỏi Bắc Kinh từ mấy ngày trước dịp kỷ niệm này. Đó là trường hợp ông Bào Đồng, một trong những nhà lãnh đạo chủ chốt của thời đó và là một trong những người ủng hộ mục tiêu dân chủ hóa chê độ. "

Trong khi đó, tại nhiều quốc gia trên thế giới, từ Pháp, Anh, Hoa Kỳ, Thụy Điển đến Hồng Kông, các buổi lễ tưởng niệm nạn nhân Thiên An Môn sẽ được tổ chức trọng thể. Các hiệp hội bảo vệ nhân quyền kêu gọi tập hợp trước nhiều tòa đại sứ Trung Quốc, để đòi chính quyền Bắc Kinh mở một cuộc điều tra độc lập về sự kiện ngày 4 tháng 6 năm 1989 tại Thiên An Môn.

Bảo Thạch, Trọng Thành

Nguồn: http://www.rfi.fr/actuvi/articles/114/article_3725.asp

HỒ SƠ THIÊN AN MÔN - Từ Nguyên Nguyễn Văn Thuận



Cuộc tuần hành của 100,000 sinh viên Trung Hoa trên đường phố Bắc Kinh
(mùng 2 tháng 6 năm 1989)

Sự can đảm của một sinh viên vô danh

Từ Nguyên Nguyễn Văn Thuận


Biến có Thiên an môn xẩy ra đã gần 12 năm. Tình tiết về vụ thảm sát những người sinh viên đấu tranh cho tự do, dân chủ tại Trung hoa lục địa vào ngày 4 tháng 6 năm 1989 đã được sách báo nói đến nhiều. Thế giới ngày nay không còn những ốc đảo che kín bởi những bức màn sắt, những bức màn tre như hồi mấy chục năm về trước, nên những sự thật, hay ít nhất là một phần của sự thật đã được phơi bày trung thực, mặc cho những âm mưu che đậy của nhà cầm quyền. Thiên an môn là một vết nhơ, cọng thêm vào trăm ngàn tội ác diệt chủng của những con người nhân danh ý thức hệ cộng sản để áp đặt bá quyền chuyên chính lên nhân loại.

Nhưng với những chiến sĩ tự do, Thiên an môn mãi mãi là thiên anh hùng ca. Ngày nay, những vũng máu trên cái quảng trường rộng lớn nhất thế giới đó đã được rửa sạch, những

bức tường thành đã được sơn quét lại cho đẹp hơn nhân ngày kỷ niệm 50 năm thành lập cộng hòa nhân dân Trung quốc. Nhưng du khách ghé thăm nơi đó vẫn như còn thấy đâu đây hình ảnh người sinh viên lấy thân xác nhỏ nhoi ngăn chận đoàn xe thiết giáp của bè lũ cướng quyền, vẫn còn thấy hàng ngàn xác người gục ngã trước làn đạn của quân đội giải phóng nhân dân, vẫn còn thấy những oan hồn vất vưỡng, vẫn còn thấy ý chí bất khả tiêu diệt của những con người vùng lên đấu tranh cho quyền sống của con người.

Bởi thế, cũng không lạ khi gần đây, vào thượng tuần tháng giêng năm nay, Thiên an môn lại được làm sống lại trong dư luận thế giới qua một tài liệu vừa được ấn hành và phát hành rộng rãi, cuốn “Những tài liệu về Thiên an môn”, The Tiananmen Papers, hợp soạn bởi Zhang Liang, Andrew J. Nathan và Perry Link, qua nhà xuất bản Public Affairs tại Nữu ước.

“Những tài liệu về Thiên an môn” là một tập hợp gần như toàn bộ những tài liệu mật xuất xứ từ cơ quan đầu não trung ương của chế độ: ủy ban thường vụ chính trị bộ, được sắp xếp theo thứ thự ngày tháng, trong khoảng thời gian bắt đầu tứ cái chết của Hồ diệu Bang ngày 15 tháng 4, 1989 cho đến ngày cuối của phiên họp lần thứ tư ủy ban trung ương đảng vào ngày 24 tháng 6 năm đó. Tài liệu gồm tin tức, phúc trình, báo cáo từ các dảng bộ địa phương , từ bộ công an, cơ quan tình báo trung ương, từ Tân hoa xã với các văn phòng khắp trên thế giới. Tài liệu cũng bao gồm biên bản các phiên họp hội đồng nhà nước, chính trị bộ, những cuộc nói chuyện riêng của cac cấp quyền cao nhất, hay những chỉ thị bên lề nhưng mang tính quyết định.

Hàng ngày, những khối lượng lớn tin tức, báo cáo, phúc trình có tính tối mật được gởi về Trung Nam Hải, tổng hành dinh trung ương đảng. Các tài liệu này chỉ được phân phối đến khoảng 40 đảng viên cao cấp đang nắm giữ những chức vụ trọng yếu nhất trong đảng, và chính quyền. Trong nhiều trường hợp, sự hạn chế còn gắt gao hơn, hồ sơ mật chỉ được trình lên năm ủy viện trong ủy ban thường vụ chính trị bộ, và 8 đảng viên kỳ cựu trong hội đồng chỉ đạo. Và do vậy, mọi vấn đề quan trọng liên quan đến sự sống còn của đất nước, của trăm, ngàn triệu dân đều được giải quyết bởi một nhúm lãnh đạo, nhiều khi chỉ bởi một, hai người được xem là đầu não ( core ) của chế độ.Hồ sơ mật, sau đó, bị tiêu hũy hay được cất giữ trong văn khố. Người ngoài cuộc, dẫu nắm giữ những chức vụ trọng yếu nhất về sau nhiều khi cũng không nắm vững được vấn đề, vì càng biết nhiều, càng dễ chết. Hồ sơ mật thiên an môn cũng nằm trong trường hợp đó. Do vậy, khi đọc “ Những tài liệu về Thiên an môn “, một số câu hỏi phải được đặt ra: ai đã tiết lộ hồ sơ, bằng cách nào, mức độ khả tín , và dụng ý của người tiết lộ.

Vấn đề thứ nhất: người nào đã tiết lộ hồ sơ mật Thiên an môn?

Cuốn sách ( the Tiananmen papers ) in lại những tài liệu mật về vụ Thiên an môn, dày trên 500 trang, đến tay người đọc qua nhiều lần lọc lựa. Tài liệu được chọn in tiết lộ những quyết định quan trọng dẫn đến cuộc tắm máu quảng trường. Hơn thế, tài liệu chỉ được trích dẫn, mà không được in lại toàn bộ. Tập tài liệu, sau khi được lọc lựa, dày 516 trang, khoảng 570 ngàn chữ hoa ngữ. Ấn bản tiếng Anh mà chúng ta đang có chỉ gồm 1/3 tài liệu. Toàn bộ hồ sơ sẽ được xuất bản bằng hoa ngữ trong vài tháng tới.

Ai có thể chuyển lậu ra ngoài hàng ngàn tài liệu mật? Công việc đó không thể là công việc của một người, mà phải là công việc của nhiều người, của một tập thể, của một phe nhóm trong chính quyền hiện hữu của Trung cộng. Người chuyển tài liệu đã xác nhận điều đó. Và để có thể thủ đắc được những tài liệu này, cá nhân và nhóm tiết lộ phải ở những vị thế tối quan trọng vào thời điểm vụ Thiên an môn xẩy ra, và vẫn còn đang trong guồng máy lãnh đạo.

Mấy năm trước, Andrew Nathan, một giáo sư chính trị học tại đại học Columbia, chuyên trách về Trung hoa, được một người tên là Zhang Liang – lẽ dĩ nhiên là tên giả – tiếp xúc, và yêu cầu giúp đở để phơi bày sự thật về vụ thảm sát Thiên an môn. Trong quá khứ, Andrew Nathan cũng là người đã tham dự vào việc xuất bản cuốn The Private Life of Chairman MAO của bác sĩ Lý Phục Huy, ấn bản tiếng Việt Bí mật cuộc đời Mao Trạch Đông, và những bức thư viết từ trong tù của Ngụy kinh Sinh. Ban đầu, Andrew Nathan ngần ngại không muốn can dự vào những vấn đề chính trị của Trung quốc, nhưng càng đọc, ông càng bị cuốn hút vào những tình tiết phức tạp, bi thương của sự việc, nên sau rốt, ông đã cùng Perry Link, giáo sư Hoa ngữ thuộc đại học Princeton, hoàn tất công trình lọc lựa và phiên dịch tài liệu này để xuất bản.

Cuốn sách không nói gì về người thu tập tài liệu, Zhang Liang, vì lý do an ninh cho ông và gia đình ông. Cũng không nói gì về cách chuyển lậu tài liệu ra ngoài.

Vấn đề thứ hai: động cơ tiết lộ hồ sơ mật Thiên an môn

Trong bài “ Những suy nghĩ về ngày 4 tháng 6”, đề tựa cho cuốn sách, Zhang Liang cho thấy dụng ý của ông, và nhóm của ông về việc cho tiết lộ hồ sơ mật Thiên an môn. Bài viết rất hay, nên xin lược dịch:

“Mười hai năm chỉ là một khoảnh khắc trong lịch sử, nhưng lại khá dài trong đời sống con người. Với người đã kinh qua, biến cố 4 tháng 6 năm 1989 vẫn mãi đè nặng trong tâm khảm. Lịch sử như đóng băng lại ở đó. Viết về 4 tháng 6 là gợi lại máu của hàng ngàn người trẻ đã đổ trên đường phố quanh đại lộ Tràng an ở Bắc kinh. Thời gian có thể đã rửa sạch vết máu, nhưng không thể làm mờ ký ức. Lịch sử và nhân loại cuối cùng rồi cũng sẽ phán định ngày đó như một trong những giai đoạn quan trọng và bi hùng nhất của công cuộc đấu tranh cho dân chủ trên thế giới trong thế kỳ 20. Còn với Trung quốc, thì chắc chắn đó là sự cố lớn lao nhất trong nỗ lực dân chủ hóa đất nước.

“Vì 4 tháng 6 không chỉ đơn thuần là một sự phản kháng của sinh viên hay phong trào dân chủ ái quốc. Đó là cái kết quả cuối cùng của những cuộc biểu dương lực lượng hổ trợ dân chủ lớn rộng, kéo dài và ảnh hưởng nhất của thế kỷ, để rồi chấm dứt trong bi thảm, trong máu, và trong chiến thắng về phía cường quyền.

“Thất bại của phong trào 4 tháng sáu là tất nhiên, Nhưng phong trào cũng đạt được những tác động đáng kể. Phong trào đã đi sâu vào quần chúng từ thành thị đến thôn quê, đến các trường học, hầm mỏ, xí nghiệp, công sở, với gần cả trăm triệu người tham gia dưới hình thức này hay hình thức khác. Phong trào tự phát, và có phần hỗn loạn, nỗ bùng ra vì sự bất mãn và giận dữ của quần chúng đối với chính quyền. Nhưng phong trào đã thất bại vì sự yếu kém của nhóm cải cách trong giai tầng lãnh đạo cao cấp của đảng, vì sự chia rẽ trong nhóm biểu dương, vì thiếu một chương trình hành động chặt chẽ, vì sự ngăn cách giữa trí thức, công nhân và nông dân. Điều đó cho thấy những cáo buộc của chính quyền gán cho phong trào là một cuộc bạo loạn phản cách mạng có tổ chức là không đúng.

“Trung quốc đã thay đổi nhiều trong những năm sau đó. Bình tĩnh nhìn lại biến cố ngày đó, tôi rút tĩa được 4 bài học:

Thứ nhất, con đưởng dẫn tới dân chủ tại Trung quốc tùy thuộc ở nhân dân Trung hoa.. Dẫu chế độ cộng sản trong nước đã hủ hóa ( tham nhũng ) từ trên xuống dưới, thì chính quyền đó cũng đã tạo được những tăng trưởng kinh tế đáng kể, và nâng cao đời sống của người dân, đồng thời thiết lập được một hệ thống xâm nhập vào mọi góc cạnh của đời sống. Không một lực lượng chính trị nào có thể đối kháng được chế độ đó. Người dân không chấp nhận đảng không còn lối đi nào khác ngoài chính họ. Sự cáo chung của chế độ cộng sản tại Trung quốc là điều đương nhiên, nhưng sự sụp đổ của đảng cộng sản Trung hoa sẽ được thực hiện bởi chính những đảng viên, chứ không bởi một lực lượng nào khác ngoài đảng.

Thứ hai, phán quyết về biến cố 4 tháng 6 phải được xét lại. Đó là một tất yếu của lịch sử, và cũng là ý nguyện của toàn dân Trung hoa. Nhóm lãnh đạo đảng đã bị chia rẽ từ ngày đó. Những cá nhân trách nhiệm trong vụ đàn áp, như Đặng tiều Bình, cũng đã chết rồi. Đòi hỏi xét lại vụ án ngày càng mạnh, từ trong cũng như ngoài đảng, và chắc chắn lực lượng tự do trong đảng sẽ nắm lấy cơ hội lịch sử để đảo ngược phán quyết, rồi từ đó giải thể chế dộ.

Thứ ba, nhóm hổ trợ dân chủ trong đảng là lực lượng nòng cốt đẩy mạnh đổi thay chính trị tại Trung quốc. Đảng cộng sản Trung hoa, đã từ lâu không còn là một đảng thuần nhất. Đảng nay là một hổn hợp của nhiều phe nhóm, nhiều khuynh hướng, nhiều hệ tư tưởng. Sự khác biệt giữa nhóm cực đoan và nhóm bảo thủ trong đảng ngày nay còn sâu xa hơn cái đối nghịch giữa đảng cộng sản và đảng quốc dân ngày trước. Tình trạng bây giờ giống như tình trạng cộng đảng Nga năm 1989, và cái bề ngoài vững chắc đó có thể bị vỡ vụn ra từng mãnh bất kỳ lúc nào, để rồi một lực lượng mới sẽ trồi lên từ những cái sai lầm, rữa nát đó để xây dựng một hệ thống lãnh đạo dân chủ và lành mạnh hơn.

Thứ tư, vấn đề xây dựng một chế độ dân chủ tại Trung quốc là việc làm của những lực lượng ngay ở trong nước. Những vấn đề căn bản phải được giải quyết ngay từ trong nước. Nhân dân Trung hoa phải noi gương Triệu Tử Dương, lao mình vào lửa, chấp nhận hiểm nguy, chấp nhận hy sinh để cứu nước. Người Trung hoa hải ngoại, thương nước thương nòi thì hãy trở về, sẵn sàng dâng đời mình cho đất mẹ.

Từ những bài học đó, là phải trả lại cho lịch sử, cho nhân dân Trung hoa cái sự thật của lịch sử. Trong mục đích đó, tập tài liệu này được tiết lộ và phổ biến.

Thiên An Môn 1989

Vấn đề thứ ba: mức độ xác tín của tài liệu.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này. Người đọc, tùy theo khả năng tri thức, có thể đưa ra những nhận định khác nhau. Và chỉ có cách đối chiếu những dữ kiện trong tài liệu với kiến thức tích lũy mới có thể có được một ý niệm về mức độ xác tín của tài liệu.

Trong cuốn sách này có bài viết của Orville Schell, khoa trưởng khoa báo chí đại học Berkely, về vấn đề thẩm định giá trị tài liệu (Reflections on Authentication).

Guồng máy cực quyền cộng đảng Trung quốc vẫn còn khép kín, đó là một loại thâm cung bí sử, không những chỉ đối với người dân, mà còn ngay cả đối với những người trong cuộc. Thông thường, khi một tin được tung ra ngoài đều có một hậu ý chính trị. Riêng trong trường hợp này, nhóm tiết lộ tài liệu đã nói rõ: họ hy vọng phục hồi nhóm ôn hòa trong đảng và làm sống lại công cuộc cải cách chính trị tại Trung quốc. Điều này có thể tin được.

Thiên an môn, trong thực tế, đã từ lâu không còn là một bí mật. Vai trò của Đặng tiểu Bình và Lý Bằng trong vụ thảm sát đã được nói đến nhiều. Đặng tiểu Bình không hẵn chỉ vì nghe theo những báo cáo bị bóp méo của Lý Bằng, chủ tịch Quốc vụ viện – thủ tướng -, để ra lệnh dẹp sạch Thiên an môn. Cho đến cuối đời, ông vẫn nghĩ ông không có cách nào khác hơn là phãi sử dụng quân đội và cảnh sát để dẹp bạo động. Bảy người còn lại trong tổ tám người “ lão nhân gia” ( the elders), thật sự không có tiếng nói mạnh. Những người này, nay cũng hoặc đã nghỉ hưu, hoặc đã chết. Nhóm 5 người trong ủy ban thường vụ chính trị bộ, thì 3 người theo phe Triệu Tử Dương, tổng bí thư cộng đảng, chủ trương hòa hoãn và đối thoại với sinh viên để tìm giải pháp. Nhóm 3 người này đã bị thanh trừng từ ngày đó. Triệu tử Dương nay sống âm thầm trong một ngỏ ngách nào đó, và vẫn còn bị quản chế. Nhưng số phận Lý Bằng cũng không mấy sáng sủa: vì là người dính đến vụ Thiên an môn, về sau này, ông bị bứng ra khỏi chức vụ thủ tướng, và dầu nay vẫn còn là chủ tịch quốc hội, con đường chính trị của ông cũng được xem như sắp hết.

Máu đổ trên quảng trường Thiên An Môn

Vậy sự tiết lộ hồ sơ Thiên an môn không nhằm mục dích tranh chấp hoặc trả thù cá nhân, nhưng nặng hơn, là một tranh chấp phe nhóm khác biệt nhau về hệ tư tưởng. Ngày Mao trạch Đông còn sống cũng đã có những thanh trừng đẩm máu nội bộ vì quyền lợi. Sau Mao trạch Đông, vấn đề tranh chấp tư tưởng càng rõ ràng hơn, và dẫu Đặng tiểu Bình vẫn là đầu não của thế hệ lãnh đạo thứ hai, hai trong ba tổng bí thư trung ương đảng, Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, đã chủ trương một chính sách hòa dịu, đổi mới phải là cải tổ chính trị song hành với cải tổ kinh tế. Như vậy, cho thấy rõ điều Zhang Liang nói là đúng.

Giang trạch Dân, hiện tại là lãnh tụ đầu não hệ thứ ba của chế độ cộng sản Trung quốc, nắm giũ cả ba chức vị chủ tịch nước, tổng bí thư đảng, và chủ tịch quân ủy. Ông không dính gì đến vụ Thiên an môn, nhưng ông đã cai trị dưới cái bóng của Đặng tiểu Bình. Đặng chết mấy năm rồi. Hùm thiêng khi chết thì bộ lông cũng rữa, nên ảnh hưởng của Đặng cũng lần hồi phai mờ. Lại nữa, nhiệm kỳ của Giang cũng sẽ chấm dứt vào tháng 10 năm2002. Ông không đủ uy thế như Đặng để kéo dài quyền lực. Cho nên, bây giờ là lúc sửa soạn cho cuộc đấu giữa các phe nhóm. Và dẫu trong một chế độ chuyên chính cực quyền, ngày nay theo với đà toàn cầu hóa, tiếng nói và ý nguyện của người dân bắt đầu có giá hơn, nên vấn đề tranh thủ nhân tâm có thể đã lần hồi trở nên yếu tố quyết định.

Nếu hiểu như vậy, là hiểu được ý đồ của vụ tiết lộ hồ sơ mật Thiên an môn.

Không có gì phải đặt nghi vấn về mức độ xác tính của tập tài liệu này. Tin một phần, tin nhiều phần, cũng tìm được ở đó nhiều điều hữu ích. Có thể có những thêm bớt, có thể có một phần ngụy tạo. Nhưng phần chính của sự thật được phơi bày trung thực. Một ngày sau khi tập tài liệu được tung ra, chính quyền Trung cộng đã phủ nhận và cho rằng đây chỉ là một tập tài liệu giả. Phát ngôn viên bộ ngoại giao Trung cộng tuyên bố: “ Mọi ý đồ quan trọng hóa sự việc nhằm gây rối cho Trung quốc bằng những phương cách ti tiện, mạo hóa tài liệu hay bóp méo sự việc đều vô hiệu.” Và “Dẹp bạo loạn là điều cần thiết cho sự ổn cố và phát triển của Trung quốc.”

Bài viết này không nhằm phân tích và trình bày những bí ẩn được tiết lộ qua tập tài liệu về Thiên an môn. Vì thật ra người đọc cũng không có được những ngạc nhiên về những điều được tiết lộ. Bài này chỉ nhằm nói về một cuộc chơi chính trị trong nội bộ đảng cộng sản Trung quốc ở cấp đầu não, với một hy vọng những người chủ trương cởi trói chính trị, dân chủ hóa Trung quốc sẽ giành được phần thắng trong cuộc tranh chấp quyền lực.

Ở quê ta, chính quyền chuyên chính cộng sản vẫn dùng con ngáo ộp “ diễn biến hòa bình” để hù dọa người dân, và làm lý cớ đàn áp mọi phong trào tranh đấu cho tự do, dân chủ. Họ vẫn nói như một lũ vẹt “ biên giới của nước Mỹ kéo dài đến tận ải Nam quan”, mà không bao giờ ý thức được rằng người dân từ mấy ngàn năm đã lo sợ vì “ biên giới của nước Tàu kéo dài xuống đến tận mũi Cà mâu”. Nước ta bị cái bất hạnh là nằm ngay dưới chân một Trung quốc khổng lồ. Ngày nào chế độ cộng sản Trung hoa chưa cáo chung, ngày đó chế độ cộng sản Việt nam vẫn tồn tại.

Cho nên, nói chuyện nước người là để tìm ở đó chút niềm hy vọng cho nước mình vậy.

Từ Nguyên Nguyễn văn Thuận

Sách đọc thêm:

“The Tiananmenmen Papers, the Chinese Leadership’s Decision to Use Force Against Their Own People – in Their Own Words”. Compiled by Zhang Liang. Edited by Andrew J. Nathan and Perry Link. Public Affairs, New York. $30.00.

Dân Chủ Hóa - Đoạn Đường Không Thể Tránh Của Bắc Kinh và Hà Nội - Lâm Lễ Trinh

Lâm Lễ Trinh

Để Tưởng Niệm Thiên An Môn


Vấn đề then chốt ảnh hưởng đến chính sách Hoa kỳ hiện nay và đang phân tán mạnh công luận Mỹ là hướng tiến chính trị của Trung Hoa và Việt Nam. Quốc hội và giới truyền thông Mỹ chỉ trích Hoa kỳ thiếu viễn kiến và hành động tùy thời. Theo dân chúng nhận xét, Bắc kinh và Hà nội không mấy thay đổi sau nhiều năm tham gia kinh tế thị trường: vẫn áp chế quần chúng không nương tay, dân chủ hóa rùa bò và khủng bố tôn giáo dài dài. Trung cộng và Việt cộng, cả hai, từ chối nhân nhượng về nhân quyền. Hơn nữa, Trung hoa trở nên mối đe dọa lớn vì phổ biến kỹ thuật chế tạo võ khí hạt nhân và ứng dụng những phương thức mậu dịch bất chánh.

Clinton lẫn Bush biện minh rằng không nên cô lập Bắc kinh và cần đối thoại xây dựng, constructive engagement để đạt mục tiêu chiến lược dài. hạn. Lập luận này không trấn an được dư luận

Gs Minxin Pei, thuộc đại học Princeton, cho đăng trong tạp chí Foreign Affairs một bài nghiên cứu súc tích phân tách căn nguyên của cuộc tranh luận sôi nổi nói trên. Theo Gs Pei, Hoa kỳ chỉ chú ý đến những cải cách kinh tế của Đặng Tiểu Bình mà không tìm hiểu những thay đổi chính trị làm rung chuyển tận gốc nước Tàu từ trên hai thập niên. Ngày nay, sau Mao và Đặng, một thế hệ lãnh tụ thứ ba - Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào là thí dụ điển hình - đã lên nắm quyền tại Bắc kinh. Hoa Thịnh Đốn cần thẩm định khả năng thực tế của lục địa Trung hoa.

Ảnh Hưởng Sâu Rộng Của Các Canh Tân Chính Trị Của Đặng Tiểu Bình:

Thông thường, người Mỹ hiểu cải cách chính trị theo nghĩa hẹp và đồng hóa cải cách với dân chủ hóa. Họ đánh giá sự tiến bộ cải cách ở các xứ khác theo tiêu chuẩn duy nhứt: việc tổ chức bầu cử tự do và cởi mở. Tuy nhiên, dân chủ hóa không phãi là yếu tố đơn độc của cải cách ở các quốc gia còn thiếu những định chế cai trị thô sơ. Tại Tây phương và những nước đang mở mang, tiến trình canh tân chính trị gồm có ba phần tối yếu:

1. Đặt ra quy tắc chung chi phối cấp lãnh đạo

2. Tái lập các định chế điều hòa mối liên hệ giữa các ngành của chính phủ (như việc phân quyền Tư pháp, Lập pháp và Hành pháp) và

3. Củng cố phương thức tham chính của dân chúng.

Năm 1978, Đặng Tiểu Bình - nạn nhân của ba cuộc thanh trừng - thừa kế một chế độ hỗn mang thoát thai từ nhiều thập niên độc tài cá nhân sắt máu, với một hệ thống pháp lý, kinh tế và thư lại hoàn toàn bị đảo lộn bởi chủ trương “Bước Tiến Nhãy Vọt“ và “Cách Mạng Văn Hóa“. Duới thời Mao, quần chúng xuống đường và bạo động theo lịnh của lãûnh tụ. Đó là phương thức “dân tham chính“ kiểu Mao ít. Gần hai thập niên, Đặng chấn chỉnh kinh tế nhưng không kèm theo cải cách dân chủ. Về nội trị, tuy chưa có dân chủ thật sự nhưng Đặng đã thành công ổn định bằng các biện pháp thực tiển sau đây:

1. Thể hiện thủ tục chuyển quyền chính trị cởi mở và dựa vào cạnh tranh hơn trước. Trong nhiều năm, đảng CS Trung hoa - đặc biệt thành phần được xem là ưu tú - bị bầm giập vì cách lảnh đạo độc tôn của Mao. Thất bại trong việc tranh quyền luôn luôn đem lại tù đày hay bức tử. Các cấp chỉ huy sống trong sự phập phồng hằng ngày. Tháng 2.1980, Đặng cho phổ biến một văn kiện lịch sử mệnh danh “Vài quy tắc về đuờng lối nội bộ Đảng“ xác định quyền căn bản của đảng viên CSTH. Khó mà biết được các quyền này có được bảo vệ thực tế hay không. Tuy nhiên, với Đặng, nước Tàu có một bộ mặt chính trị văn minh và nhân tính hơn. Hai nhân vật nối tiếp Đặng, - Triệu Tử Dương và Hồ Điệu Bang - về vườn vì thất bại nhưng họ được rời chức một cách tương đối êm thấm. An toàn bản thân không bị đe dọa và đặc quyền vật chất không sứt mẻ. Các người “ngã ngựa“ khác trên chính trường, nhờ thế, bớt khốn khổ. Không còn những loạt thanh trừng, thủ tiêu dã man của thời Mao. Trong nhiều trường hợp, các kẻ thắng vẫn dùng lại phần đông đệ tử của người thua.

2. Đặng còn đặt ra tuổi hưu trí bắt buộc đối với nhân viên chính quyền và đảng viên CS. Bắt đầu từ 1982, các Tổng trưởng, Bí thơ và Thống đốc phải nghỉ việc khi đúng 65, còn các phụ tá, khi tới tuổi 60. Tất cả chức vụ trong Đảng và Chính phủ không được giữ quá hai nhiệm kỳ. Sự phối hợp hai quy định kể trên chấm dứt tệ đoan “bám quyền “, đồng thời thúc đẩy thế hệ mới dấn thân phục vụ. Các “bình vôi“ i tờ từ nay phải nhường chổ cho lớp chuyên viên trung niên. Cho đến 1982, tuổi trung bình của cấp Tổng trưởng và Thứ trưởng trong Hội đồng Quốc gia là 64; 37% có trình độ đại học. Khi việc về hưu trở nên bắt buộc, tuổi trung bình của những chức vụ vừa kể sụt xuồng 58 và tỷû lệ xuất thân đại học tăng lên 52%. Tại Trung ương đảng bộ, sau 15 năm áp dụng luật hưu trí, tuổi trung bình của đảng viên giảm từ 59 xuống 56 và tỷ lệ những người tốt nghiệp đại học vọt từ 55 lên 92% (tài liệu Minxin Pei) .

Địa phương cũng có thay đổi: Năm 1982, ở cấp tỉnh, tuổi trung bình của bí thơ và thống đốc là 62. Năm 1983, tuổi sụt xuống còn 55 và đến nay, vẫn giữ mức củ. Trình độ học vấn củng tăng từ 20% (1982) lên 79% (1996). Tại Nga, Mikhail Gorbatchev cho áp dụng tuổi bắt buộc về hưu (70) lần đầu tiên vào tháng 6.1988. Vì có sự giới hạn nói trên nên ở Trung hoa, chỉ có lối phân nửa đảng viên thiệt thọ được tái đắc cử vào Hội đồng lảnh đạo trung ương trong khi tỷ lệ này đạt đến con số 80- 89 % dưới trào Brezhnev vào thập niên 70 và 80. Sự cải cách của Đặng đem lại hai kết quả: Một mặt, tiết giảm những tranh chấp trong chế độ vì giới trẻ bớt bất mản, có thêm cơ hội tăng tiến và ít bị lôi cuốn vào các âm mưu chống đối hay khuynh đảo chính quyền. Mặt khác, giới chỉ huy trở nên đồng nhứt hơn về văn hóa, tuổi tác và kinh nghiệm xã hội lẩn chính trị. Dưới một khía cạnh nào đó, xung đột thế hệ và bất đồng về ý thức hệ củng bớt gay gắt.

3. Sự chạy đua để dành các chức vụ trong Đảng bị giới hạn. Mục tiêu thật sự là tránh nạn lý thuyết gia hữu khuynh và tã khuynh “trăm hoa đua nở“. Năm 1987, Đặng Tiểu Bình viện lý do dân chủ hóa nội bộ Đảng để cho thông qua quyết nghị ấn định số ứng cử viên vào chức đại biểu trong Đại hội đảng phải 20% nhiều hơn số ghế chính thức. Đồng thời, số ứng viên để trở thành đảng viên CS thiệt thọ và thành viên của Hội đồng Trung ương phải nhiều hơn số chức vụ theo tỷ lệ 5% và 12%. Biện pháp này tìm cách ngăn ngừa các thành phần bảo thủ và cấp tiến quá khích xuất hiện trong hàng ngủ của đảng. Một hậu quả bất ngờ khác là con cái - các “vương tôn“, princelings - của lớp công thần lập quốc CS củng lần hồi bị loại khỏi Đại hội và Trung ương Đảng. Có thể nói họ không còn là mối họa chính trị giữa thập niên 90. Quyền bính nhờ thế đã chuyển ôn hòa từ thế hệ Đặng Tiểu Bình qua ê kíp Giang Trạch Dân. Lớp lảnh tụ thời hậu Đặng có thể thỏa hiệp về chính sách chủ yếu và các vấn đề cá nhân mà không cần tranh dành quyền lực bằng súng đạn.

A. Vấn Đề Gây Cấn Nhứt Là Tái Cấu Trúc Quốc Gia Cách Nào Mà Không Giảm Quyền Bính Của Đảng Cộng Sản?

Trung hoa, thật vậy, cần chuyển gấp qua một thể chế bớt trung ương tập quyền hơn và tiến vào thị trường tự do từ một nền kinh tế chỉ huy. Hai nhu cầu này đòi hỏi phải tái định nghĩa thẩm quyền của các cơ cấu quốc gia. Vì chưa được minh xác trong Hiến pháp, sự tản quyền chính trị không khỏi gây đụng chạm trong guồng máy nhà nước. Và các cải cách theo hướng kinh tế thị trường sẽ bị thể chế chính trị cũû cản trởû. Khác với các quốc gia kỷ nghệ dân chủ Tây phương, nước Tàu vào cuối thập niên 70 không có những định chế cần thiết cho mậu dịch tự do. Khác hơn Tây phương, Trung hoa bị thách đố phải tái thiết cơ sở chính trị và đồng thời, canh tân kinh tế. Đà phát triển mau chóng về kinh tế gây bất hòa hằng ngày giữa trung ương và địa phương, Nhà nước và xã hội. Sau bức bình phong thành công hào nhoáng, ẩn núp biết bao đổ vỡ và đảo lộn về giá trị và xác tín. Trong lúc đề cao vị thế tối thượng của đảng CS, Bắc kinh đã thuận cải tổ các định chế một cách giới hạn. Nếu thực hiện điều này cho đến cùng trong tương lai, hậu quả của sự phân quyền sẽ vô cùng sâu rộng. Hai cải tổ đáng được đặc biệt lưu ý:

A. Củng cố lần hồi Viện Quốc Dân, National People’s Congress hay NPC. Đặng Tiểu Bình đã biến Quốc hội Trung hoa - chuyên đóng trước kia vai trò “nghị gật” - thành một địch thủ của Đảng CS đang nắm độc quyền cai trị và làm luật. Tuy chưa trực diện đối đầu với Đảng về các dự luật chính yếu, thành viên Viện Quốc Dân hiện trình dự án riêng của họ, tích cực tranh luận và tu chính luật lệ được đề nghị, chận giữ hay bỏ phiếu chống các dự luật hệ trọng. Viện có quyền công nhận hay bác bỏ những quyết định bổ nhiệm của Đảng và gần đây, đã gây lúng túng cho Đảng với một loạt biểu quyết chống đối. Trong kỳ họp tháng 3.1995, một phần ba dân biểu từ chối phê chuẩn việc chỉ định một thành viên Chính trị bộ vào chức Phó Thủ tướng. Tại các tỉnh, cơ quan dân cử bất đồng ra mặt với đảng. Năm 1988, đại diện của viện dân biểu địa phương được phép chỉ định ứng viên để tranh với những người được đảng chọn vào chức Thống đốc và Phó thống đốc. Đôi khi viện nhân dân địa phương không chấp nhận quyết định bổ nhiệm của đảng và thay thế bằng các con gà của họ. Tại 20 tỉnh, theo thống kê, có ít nửa 15% ứng viên địa phương được bầu vào địa vị chỉ huy.

Viện Quốc Dân tăng uy tín nhờ tỏ ra càng ngày càng độc lập. Cuối 1994, tạp chí Far Eastern Economic Review thăm dò dư luận thì được biết 22% trong quần chúng xem Viện này như cơ quan tíếp nhận những khiếu nại và yêu sách của họ. Năm 1988, tỷ lệ thấp hơn, 13%. Sự tản quyền trong chế độ là lý do để Viện Quốc Dân đòi hỏi chính đáng một vai trò lập pháp. Việc bổ nhiệm những nhân vât chính trị nặng ký để chủ tọa Ban thường trực của Viện ban cho cơ chế này thêm quyền thương lượng trong giới lãnh đạo. Tại các tỉnh, củng như thế.Trong số 30 viện dân biểu địa phương, năm 1996, có 9 cựu đệ nhứt bí thơ đảng CS, 3 cựu thống đốc và 11 phó bí thơ CS giữ chức chủ tịch.

Màu sắc chính trị trong Viện Quốc Dân củng thay đổi từ 1978. Từ 1978 đến 1993, số dân biểu vô đảng phái tăng chậm. Trong nhiệm kỳ 1993, tuổi trung bình của các dân biểu là 53. 69% có bằng đại học và 50% tổng số là trí thức và công chức. Tỷ lệ dân biểu gốc quân nhân, nông dân và công nhân - thành phần thường ủng hộ Đảng - suy giãm: từ 62% năm 1978 xuống còn 30% năm 1993.

B. Vấn Đề Pháp Trị.

Để tránh tái phạm những sai lầm nguy hại của cuộc “Cách mạng Văn hóa“ và đặt nền tảng pháp lý cho kinh tế thị trường, Viện Quốc dân ban hành 175 đạo luật từ 1978 đến 1994 còn các viện địa phương thì không dưới 3000. Trên giấy tờ, luật lệ nước Tàu dựa khá nhiều vào các học thuyết pháp lý, khái niệm, thủ tục và danh từ chuyên môn Tây phương. Mậc dù việc chấp hành luật còn quá thiếu sót (chỉ có phân nửa tổng số bản án thương mại được thi hành), người dân cũng như giới thương gia - càng ngày cáng đông - tin tưởng nơi pháp luật để bảo vệ tài sản và quyền cá nhân của họ. Kiện cáo trước tụng đình gia tăng mau chóng từ 1986 đến 1996 trong lãnh vực buôn bán (387%), hành chính (12,483%, phần đông khiếu nại chính phủ) và dân sự (212%). Những cuộc thăm dò dư luận giữa thập niên 90 cho thấy 78% quần chúng ý thức về quyền tư hữu mà họ xem như “thiêng liêng và không được vi phạm“. 77% không đồng ý với lời tuyên bố “Khi có tranh chấp giữa cá nhân và đoàn thể, bản án nên thiên về đoàn thể“. 47% chống và chỉ có 28%ø ủng hộ việc “cảnh sát giam giử nhân danh an ninh công cọng dù không thể xác định người bị bắt có tội”

Đảng CS Trung hoa khó thể đảo ngược khuynh hướng đòi pháp trị vì các thành phần hưởng lợi trong những cải cách pháp luật (dù giới hạn) có nhiều thế lực: giới doanh gia tư nhân, công ty đầu tư ngoại quốc và giai cấp trung lưu đang mở rộng. Yếu tố thuận lợi khác là một cộng đồng luật gia đã thành hình. Nhân số luật sư tăng từ 31,000 năm 1988 lên 90,000 năm 1995. Họ tranh đấu quyết liệt cho quyền biện hộ. Hiện nay, uy quyền của Đảng CS Trung hoa bị gián tiếp thách đố trong phạm vi làm luật. Không như việc đòi hỏi thể chế đa nguyên và bầu cử tự do, sự thách đố này chưa đe dọa cấp thời độc quyền lảnh đạo của Đảng. Nhưng khi các định chế pháp lý tiếp tục phát triển, kế hoạch cải cách pháp luật giới hạn của Bắc kinh sẽ phải tiến từ hệ thống luật pháp, system of law, đến chế độ pháp trị, rule of law.

Vì Sao Bắc Kinh Tiếp Tục Chống Đối Dân Chủ Hóa?

Thời Mao, các khám đường Trung hoa không khác loại gulags của Stalin. Trong thời khoảng 1953 - 1975, 39% can phạm mang nhản hiệu “phản cách mạng “. Tỷ lệ này sụt xuống 13% năm 1980 và 0,5% năm 1989. Chính phủ hủy tội danh trên đây năm vừa qua. Thống kê cho biết thượng tuần 1997, có 2,026 can phạm (tức 0, 46% tổng số tù phạm toàn quốc) bị truy tố về “tội ác đe dọa an ninh quốc gia “. Thời Đặng Tiểu Bình, Đảng CS đổi chiến thuật: giảm đàn áp đám đông, mass repression, và duy trì áp lực trên một thiểu số đối kháng chính trị, selective repression. Thí dụ: Ngụy Kinh Sinh, Vương Đán...

Nhóm lãûnh tụ Bắc kinh e dè dân chủ hóa vì lo ngại cho địa vị cá nhân và thấu hiểu sự xuống dốc của Đảng CS củng như cái thế mỏng manh của chế độ. Quyền hạn và vai trò của các bộ phận quốc gia vẫn chưa được minh xác và những định chế chính trị có trách vụ giải quyết tranh chấp còn quá thiếu sót và bất hợp thời. Mở cửa cho quần chúng thí nghiệm dân chủ đương nhiên gây rối loạn. Một dư luận cho rằng Gorbatchev sai lầm vì cải cách chính trị trước khi canh tân kinh tế. Lập luận này bỏ sót một điểm hệ trọng: Gorbatchev thất bại là vì y để cho dân tham gia dân chủ trước khi hoàn tất những thay đổi hiến định dẫn đến việc củng cố các định chế cần thiết cho tiến trình dân chủ hóa. Nhóm lãûnh đạo Trung hoa lo sợ sụp đổ kiểu Nga sô nếu họ cải cách dân chủ trước khi tái phối trí xong các cơ cấu hiến định hiện hữu.

Ngày nay, đảng CS suy yếu trầm trọng về tổ chức, với 58 triệu đảng viên (thống kê 1997) chia thành 3,4 triệu tiểu tổ vẫn còn bị xao động tâm lý bởi biến cố Thiên An Môn 1989. Xã hội Tàu củng thay đổi, ít tùy thuộc Nhà nuớc và Đảng hơn trước, tiếp nhận những giá trị ngoại bang mới và không dễ bị nhồi sọ về ý thức hệ. Ngoài ra, cải cách thị truờng làm cho hệ thống đảng lung lay: Năm 1994, một nhân vật thuộc Trung ương Đảng công nhận rằng trong 35% tổng số hội thảo của các xí nghiệp quốc doanh không tìm ra một bóng đảng viên mạc xít. Đảng cũng không hiện diện cụ thể trong lãnh vực tư nhân đang lên. Theo một thống kê năm 1994 về 3,092 công ty liên doanh với ngoại quốc trong 34 đặc khu kinh tế, đảng chỉ thành công lập tiểu tổ trong 704 xí nghiệp. Nguy cơ lớn nhứt là tình trạng tan rã của tổ chức nông thôn. Sự giải tán các công xá nhân dân, people’s communes, từ 1980 đến 1982 là một vố nặng cho Đảng tại thôn quê. Trên giấy tờø, có 26 triệu đoàn viên CS gài trong 900,000 tổ. Phúc trình chính thức tiết lộ 8% của mạng lưới này “không thể họat động hay sụp đổ “ và 60% “bê bối“ . Công nhân thay đổi vùng để tìm việc làm mới trên thị truờng mở rộng là căn nguyên của bi kịch. Ngân sách quốc gia eo hẹp không cho phép tài trợ tổ chúc đảng tại nông thôn. Lương trảû cho một xã trưởng CS là 1, 000 yuan tức 120 mỹ kim hằng năm. Vì thế không còn mấy ai tha thiết hy sinh phục vụ. Theo thống kê 1995, chỉ có lối 12% tổng số xã trưởng đương nhiệm là dưới 35 tuổi và hơn phân nửûa, thất học hay thuộc bậc tiểu học, thiếu kinh nghiệm chỉ huy. Rất dễ hiểu vì sao nông thôn căng thẳng và dân bớt ủng hộ Đảng.Tham nhủng lan tràn, luật pháp vắng bóng và xung đột bộc phát giữa dân và nhà nước ở nhiều nơi. Tại Guizhou và Sichuan, quần chúng nổi lọạn, giết nhà chức trách địa phương và đốt nhà của họ. Đảng không còn trông cậy vào nông thôn để bảo vệ an ninh. Võ lực vì thế là phương pháp khó tránh để tái lập trật tự.

Trước tình cảnh đó, Bắc kinh sẽ tiếp tục chống chế dân chủ hoá, ưu tiên củng cố đảng và thận trọng cải cách hầu gia tăng khả năng của Nhà nước đối đầu với những thách đố phát xuất từ sự phát triển kinh tế mau chóng của Trung hoa. Đặc biệt, cải cách luật pháp và các định chế đại diện. Gần đây, Giang Trạch Dân tuyên bố nuớc Tàu sẽ “cai trị chiếu theo luật lệ, rule according to law” và tiến trình này sẽ hoàn tất trong hạn...15 năm!. Canh tân thuế vụï đã bắt đầu từ 1994. Tư hữu hóa xí nghiệp quốc doanh, đặt chế độ hưu bổng, sửa đổi chương trình bảo vệ sức khỏe quân chúng, cứu trợ xã hội...v..v..được chính quyền hứa hẹn. Việc cho phép dân tham chính rộng rãi và tự do còn phải đợi cho đến lúc hệ thống chính trị nói trên có hy vọng tồn tại. Trong khi chờ đợi, Đảng áp dụng một vài thí nghiệm vô thưởng vô phạt ở cấp đia phuơng như tổ chức bầu cử khép mở, semi-open elections, tại những tỉnh nhỏ. Điều này chưa thỏa mản giới Mỹ đang đả kích đường lối đối thoại của Clinton. Clinton và các Tổng thống Hoa kỳ về sau sẽ rất vất vả mới thuyết phục nổi dư luận Hoa kỳ rằng chính sách của họ đạt kết quả mong mỏi đối với sự tiến hóa chính trị của Trung hoa.

Còn Việt Nam Thì Sao?

Vì thiếu sáng kiến canh tân và viễn kiến chính trị cho nên từ 1975 đến nay, nhóm cầm quyền tại Hànội không ngớt hướng về Bắc kinh để tìm giải pháp đưa họ ra khỏi thế bí ý thức hệ và kinh tế. Cuộc chiến đẩm máu năm 1979 không xóa được lòng khâm phục của Bắc bộ phủ đối với người đàn anh khổng lồ láng giềng. Lý do khác là hai đảng CS Việt và Tàu đồng chung một căn bịnh. Việt cộng bịnh hoạn ngặt nghèo hơn vì nội tình bê bối thập bội và đất nước thiếu lãûnh đạo khá như Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ. Tham nhũûng, bè phái, dốt nát ù lì, kỳ thị địa phương và trí tuệ, nền giáo dục quốc gia buông thả, môi sinh tệ hại, pháp trị ấu trỉ.....đang đưa Việt Nam từ thất bại đến phá sản. Đất nước tiến vào thế kỷ 21 bằng cách thụt lùi. Đó là nổi nhục của dân tộc ! Với mức độ cao hơn Trung Hoa, nông thôn Việt bất ổn và bắt đầu sôi động từ Bắc vào Nam.vì bất mản tột cùng. Tại nhiều nơi, nông dân đã xuống đường và bạo động chống cường hào ác bá, sưu cao thuế nặng, bất công xã hội, thất mùa, đói khát...Không khác thời thực dân Pháp và kháng chiến với chiến dịch “Cải cách Ruộng đất “! Nông thôn không còn là thành đồng che chở xã hội chủ nghĩa và sẽ là mồ chôn của lý thuyết mac xít. Dân thành thị và giới công nhân củng khởi đầu rục rịch với thất nghiệp lan tràn, xì ke ma túy, mãi dâm, nghèo giàu chênh lệch, dinh dưởng số không và sinh viên bị đối xữ bất công như tại Đại học Văn Lang.

Các tôn giáo sẽ không bỏ qua cơ hội để xách động quần chúng vì tự do tín ngưởng nghẹt thở. Dấu hiệu nổi bật nhứt làm thế giới theo dỏi là trong và ngoài đảng, nhiều tiếng nói thành tâm và uy tín đã, đang và sẽ tiếp tục vang lên để báo nguy tình thế, cảnh cáo chế độ và kêu gọi thức tỉnh, mỗi người một cách. Tuy nhiên, áp lực mạnh nhứt - vì thực tại và cấp thời - là nguy cơ sụp đổ về kinh tế tài chính. Tại VN, đầu tư ngoại quốc giãm sút, tiền tệ mất giá ít nữa 10%, xuất cảng ngất ngư, du khách thối lui, 6300 xí nghiệp quốc doanh thua lổ và không giải tán theo lời đốc thúc của Ngân hàng thế giới vá Quỷ tiền tệ quốc tế. Cuộc khủng hoảng Á châu càn quét Đông Á không chừa nước nào, từ Thái lan, Hồng kông, Mã Lai qua Nhựt, Nam Hàn, Singapour...Chế độ độc tài Nam Dương sụp đổ sau trên 30 năm cầm quyền. Rồi sẽ đến những thủ phủ khác. Việt Nam CS nằm trong trung tâm con trốt, với tất cả điều kiện và yếu tố để bị thổi bay. Trước tình thế khẩn trương, CS Việt Nam đã có hai quyết định u tối: chỉ định Nguyễn Tấn Dũng, một trùm công an dốt dặc về kinh tế, đứng ra điều khiển Ngân hàng quốc gia. Dũng nay được Đại hội CS đưa vào thay thế Thủ tường Phan Văn Khải. Mặt khác, buộc dân chúng học tập chủ thuyết Máïc Lê và tư tưởng họ Hồ. Có lẽ vì tuyệt vọng, Lê Khã Phiêu (khi còn giữ chức Tổng Bí thơ) và các đồng chí nghĩ rằng chỉ có Mác và Hồ đội mồ về mới có thể cứu nguy chế độ. Để vuốt đuôi Bắc kinh, Phiêu còn tuyên bố với báo giới, nhái lại Giang Trạch Dân: VN cần 15 năm để dân chủ hóa !

Bắc kinh và Hà nội nên mở to mắt ngó về Nam Dương, rồi Mã Lai và sau đó, Bắc Hàn và Miến Điện. No ấm và phúc lợi của dân quyết định sự sống còn của chế độ chớ không phải mưu toan và tính toán của nhà đương quyền. Súng đạn không trấn áp được khí thế của dân tộc. Tự do vắng bóng là áp chế. Những kỳ công đẹp nhứt và gợi hứng nhứt của nhân loại đều được tạo ra trong tự do. Xã hội chủ nghĩa chỉ mang lại nô lệ câm hờn và bóp nghẹt sáng tạo . Ngọn thủy triều dân chủ đang biến thành trận bão lớn. Khắp mọi nơi ở Á châu, các nhóm đối lập đã tạo được phong trào nhờ thế giới ủng hộ bằng dư luận và áp lực kinh tế. Toàn dân - nông dân, công nhân, sinh viên và tôn giáo - sớm muộn sẽ kết khối với đối lập. Không thể tống giam toàn dân vì đối lập.

Với hệ thống truyền thông thần tốc hiện đại, thế giới ngày nay thu hẹp lại như một ngôi làng nhỏ. Khái niệm liên đới và đoàn kết nối liền các quốc gia. Mọi lãnh vực đều bị toàn cầu hóa, nhiều hay ít. Dưới sức ép từ nhiều phía, bên trong và bên ngoài, nội tâm củng như ngoại lực, chắc chắn Trung hoa và Việt Nam sẽ dân chủ hóa trước thời hạn, muốn hay không muốn. Vì ýÙ Dân là ý Trời. Tự giải thể hay bị tiêu diệt, tạo cơm áo cho dân và trả quyền lại cho dân, Cộng sản cùng đường không có lối thoát thứ hai. Vấn đề hiện tại là rút ngắn thời hạn dân chủ hóa. Bằng mọi cách. Càng sớm càng hay.

Lâm Lễ Trinh


Từ Công Nhận Cờ Vàng Tới Cấm Treo Cờ Đỏ cộng sản Việt Nam - Lý Đại Nguyên


Lý Đại Nguyên

Nhiều thành phố, quận hạt, tiểu bang Hoakỳ công nhận Lá Cờ Vàng của Quốc Gia Việt Nam là biểu tượng tinh thần Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hoakỳ, là một bằng chứng hùng hồn nói lên rằng: Những cơ quan đại diện trực tiếp của Người Dân Hoakỳ đã đồng tình và triệt để hỗ trợ cho những cuộc tranh đấu chống lại chế độ độc tài toàn trị của Việtcộng, để đòi Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho toàn dân Việtnam của Người Việt Tỵ Nạn sống trên đất Mỹ và ở toàn thế giới. Lá Cờ Vàng, do đó, vừa là hiệu lệnh thống nhất, và duy nhất để quy tụ lực lượng đối kháng lại những âm mưu thao túng Cộng Đồng của Việtcộng, vừa là thứ vũ khí hữu hiệu trong tay các đoàn biểu tình bất bạo động, để dằn mặt, làm nhụt nhuệ khí, vô hiệu hóa khả năng tuyên truyền của Việtcộng trước dư luận quốc tế cho các chuyến công du của phái đoàn cấp cao Việtcộng chính thức viếng thăm Mỹ, và các nước khác có Cộng Đồng Người Việt hiện diện.

Mở đầu cho phong trào “Công Nhận Cờ Vàng”, khởi đi từ vùng Little Sàigòn, thủ đô của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, sau 53 ngày đêm người Việt Hải Ngoại kiên trì bất bạo động, chống lại sự xuất hiện của hình Hồ Chí Minh và lá Cờ Đỏ Sao Vàng của Việtcộng tại phố Bolsa. Với 2 Nghị quyết công nhận Cờ Vàng của 2 thành phố Westminster và Garden Grove, do hai nghị viên trẻ là Andy Quách và Trần Thái Văn của 2 thành phố đó là những tác giả của 2 bản Nghị Quyết lịch sử này. Để tới nay, hàng trăm thành phố, quận hạt, và tiểu bang có người Việtnam sinh sống, đều đã công nhận Lá Cờ Vàng tiêu biểu cho Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn. Sau khi Việtcộng công bố Nghị Quyết 36, chúng liền vận động với Bộ Ngoại Giao Mỹ để cho một phái đoàn Quốc Hội của chúng, công khai, ngang nhiên đến ‘tham quan’ khu Little Sàigòn, bằng xe limousine cắm cờ đỏ, được Cảnh Sát Mỹ hộ tống. Ngay lập tức, thành phố Garden Grove ra Nghị Quyết không cho các phái đoàn của Việtcộng chính thức quá cảnh, hoặc thăm viếng thành phố. Nghị quyết này do nghị viên Trẩn Thái Văn đệ nạp và được toàn thể hội đồng thành phố chấp thuận ngày 11/05/2004. Tiếp đến là thành phố Westminster cũng ban hành nghị quyết tương tự. Mục đích của nghị quyết 36 nhằm công khai hóa mọi sinh hoạt của Việtcộng trong Cộng Đồng Việtnam tại Hoakỳ đã bị bẻ gẫy.

Mặc dù vậy, việc treo cờ của các nước ngoài, ở các trường học, có học sinh của nước đó theo học là quyền của mỗi nhà trường. Nhất là các Đại Học có quy chế tự trị rất cao. Chính vì thế mà, vì vô tình, hay cố ý, nhiều trường ở các thành phố, quận hạt, tiểu bang đã công nhận Cờ Vàng vẫn treo Cờ Đỏ của Việtcộng, khiến cho Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tốn rất nhiều công sức. Nên việc 2 tiểu bang Massachusetts, và mới đây là tiểu bang Texas đã ra Nghị Quyết cấm treo Cờ Đỏ của Việtcộng là một thắng lợi lớn đối với Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản. HCR258, là nghị quyết do dân biểu tiểu bang Texas, gốc Việt, Hubert Võ đệ trình trước quốc hội tiểu bang, đã được Thượng Viện và Hạ Viện tiểu bang Texas thông qua hôm 30/05/2009. “HCR258 là Nghị quyết luật pháp khuyến cáo các trường Đại Học Houston (University of Houston) và tất cả các trường đại học tại tiểu bang Texas phải treo Cờ Vàng là biểu tượng của người Việt quốc gia, đại diện cho Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Texas, chứ không treo Cờ Đỏ của Việtcộng nữa”.

Sở dĩ có một vài trường đại học mượn cớ, là trường của họ có một số du sinh tại Việtnam theo học, nên họ phải treo Cờ Đỏ của chế độ Việtcộng, cũng như họ treo cờ của các nước khác. Nhưng việc này đã là một đả kích lớn đối với các sinh viên Mỹ gốc Việt, vốn là những người tỵ nạn cộng sản, ông bà, cha mẹ, anh chị em và chính bản thân họ đã từng bị chế độ đó đầy đọa, khủng bố, tước đọat quyền sống, cả quyền học hành, thế mà nay tới được bến bờ tự do, lại vẫn phải đến học dưới mái trường có Lá Cờ Đỏ ngạo nghễ tung bay, thì tâm tình, tinh thần đâu chịu đựng nổi. Nhất là trong khi đó, tại thành phố, quận hạt và tiểu bang ấy lại đã chính thức có nghị quyết công nhận Lá Cờ Vàng là tiêu biểu của cộng đồng mình. Còn đối với các du sinh từ Việtnam qua, thì họ đã có tự do để lựa chọn trường lớp và nước đến học. Đó là quyền của họ, không thể vì làm vừa lòng một thiểu số Việtcộng, mà quên đi nguyện vọng của đa số con em người Mỹ gốc Việt được.

Quả thật việc giới trẻ Việtnam tham gia vào chính trường Hoakỳ, nếu họ giữ vững được tâm hồn và ý chí của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, luôn luôn hướng về quê hương Việtnam, quyết tâm vận động cho một nước Việtnam Tự Do, Dân Chủ, Phú Cường thực sự, thì tiến trình Dân Chủ Hoá Việtnam chắc chắn sẽ rút ngắn lại nhiều. Vì các Nghị Viên thành phố, các Giám Sát Viên quận hạt, là những đơn vị trực tiếp hỗ trợ hữu hiệu cho công cuộc xây dựng thế vững mạnh cho Cộng Đồng Chống Cộng. Các Dân Biểu tiểu bang và Liên Bang đưa các nghị quyết, luật lệ có lợi cho công cuộc Dân Chủ Hoá Việtnam. Dân biểu tiểu bang California, Trần Thái Văn đã vận động thành công để tiểu bang công nhận Cờ Vàng, rồi được chính thống đốc Arnold Schwarzenegger đến tận Little Saigon ký ban hành. Đến nay Dân Biểu tiểu bang Texas, Hubert Võ đã thành công trong việc vận động Quốc Hội tiểu bang không cho treo Cờ Đỏ Việtcộng tại các trường đại học trong toàn tiểu bang

Còn dân biểu liên bang gốc Việt, Cao Quang Ánh đã vận động thành công để Hạ Viện Hoa Kỳ, ngày 28/04/2009, thống nhất thông qua Dự Luật H.Res.342 lấy ngày 02 tháng 05 hàng năm làm Ngày Của Người Tị Nạn Việt Nam, để vinh danh chuyến đi tới tự do của người Mỹ gốc Việt. Về Tự Do Tôn Giáo, dân biểu Cao Quang Ánh và dân biểu Ed Royce bảo trợ cho điều luật bổ sung của Dự Luật H.R.2410, khuyến cáo chính phủ Mỹ đưa Việtnam trở lại danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về tự do tôn giáo – CPC, đã được Hạ Viện Mỹ thông qua, và chờ Thượng Viện Mỹ biểu quyết. Bộ ngoại giao Hoakỳ đã đưa nhà nước Việtcộng vào danh sách này từ năm 2004 đến 2006. Trong thời gian ấy, Hànội đã nới lỏng tự do tôn giáo tại Việtnam đôi chút. Nhưng sau khi Mỹ lấy tên Việtnam ra khỏi danh sách đó, thì Việtcộng lại xiết chặt các tôn giáo dân lập tại Việtnam thêm nữa. Đồng thời dùng thứ "Pháp Lệnh Tín Ngưỡng Tôn Giáo" ma quái "xin cho" đặt các tôn giáo đang được sinh hoạt công khai tại Việtnam dưới sự chi phối, kiểm soát của Mặt Trận Tổ Quốc công cụ của Cộng đảng, ngày càng gắt gao. Đứng ở thế quốc tế, Hoakỳ vẫn là một thế lực mạnh trong việc áp lực Việtcộng phải sớm Dân Chủ Hóa. Chính vì thế, mà người Mỹ gốc Việt chân chính càng đạt tới điạ vị cao trong mức thang Dân Cử Hoa Kỳ, thì càng thiết thực giúp ích cho đất nước khốn khổ Việtnam sớm thoát khỏi bàn tay cai trị của bọn đầy tớ Bắckinh mau hơn.

Lý Đại Nguyên

http://danviet.de/baiMitMenu.php?bai=1192&LinkIndex=index.php?&vung=&muc=0&AnfPos=0&Ausw%20ahl=&Eingabe=&Gr=0&Eb1=0&Eb2=0&Eb3=0&TypEb=&ReiterA=0&ReiterB=0

Hứa Vạng Thọ (Tin Paris) Chuyện công và chuyện tư - Nguyễn văn Hoàng

Nguyễn văn Hoàng

Kính thưa bà con,

Điều đầu tiên đệ muốn chia sẻ trong thư này là một cái nhìn.

CHUYỆN CÔNG

Tin Paris viết:

Biến chống Cộng thành "trò hề" tức là tiếp tay cho CS, và đó cũng là "chiến thuật" thâm độc của CSVN , như Mặt Trận Hoàng Cơ Minh , các chính phủ Đào Minh Quân, Nguyễn hữu Chánh, Lý tòng Bá (Việt Nam Cộng Hòa Foundation), Phan văn Song Chủ tịch Đại Việt QDĐ, tiến sĩ giả, v.v.. mà mọi người đều biết rõ nhưng không dám nói. Chuyện "Chống Cộng" là quan trọng, ai cho các anh đại diện Cộng Đồng ở Hải Ngoại có quyền "phong chức" bừa bãi y như trong các gánh hát "bầu tèo"? Đó là hành vi của những kẻ "lưu manh", lường gạt và tiếm danh.

Đệ nghĩ rằng VC luôn luôn tìm cách gài nằm vùng vào các tổ chức chống chúng. Nếu không phá sập các tổ chức, VC hướng nó trở thành một tổ chức chống Cộng cuội. Người nào nguy hiểm cho chúng thì chúng sẽ tìm cách thanh toán, hay vô hiệu hóa bằng cách này hay cách khác. VT hay các tổ chức chính trị lớn của hải ngoại khó lòng thoát khỏi nanh vuốt này. Dạo thường liên lạc với nhân vật cao cấp của VT, đệ vẫn hỏi là làm sao VT tránh được nằm vùng của VC, nhưng không có câu trả lời.

VC có muốn các tổ chức cuội thực sự mạnh hay không? Chắc chắn là không. Ngay cả con đẻ của CS Hà Nội là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam mà nó còn đì sát ván, không có lý do gì VC muốn tổ chức chính trị hải ngoại, dù là cuội, mạnh. VC chỉ muốn đảng chống Cộng cuội đủ hấp lực để thu hút người chống chúng, đặc biệt là người trong nước, gom về một mối, rồi tỉa từ từ. Mặt khác, VC cũng phải đánh cho các đảng này mềm mềm để nói không đủ mạnh để lấn chúng. Do đó quý vị sẽ thấy một mặt thì báo Công An chửi VT, chửi chính phủ Nguyễn Hữu Chánh, làm người chống Cộng trong nước tin tưởng rằng các đảng này là địch thủ nguy hiểm của VC. Mặt kia thì cũng có những websites ở hải ngoại được VC phân công đặc trách chửi các đảng này tối ngày sáng đêm để đánh cho đảng này mềm ở hải ngoại. Do đó, không phải website nào đánh VT, CP Nguyễn Hữu Chánh cũng là websites của người chống Cộng chân chính. Tin Paris nằm trong "diện" này. Ở đây tiểu đệ không nói đến các cá nhân chỉ trích các đảng cuội, đệ chỉ xin quý vị lưu ý đến những websites, mở ra không thấy xây dựng, mà chỉ thấy đánh phá. Đệ cũng không nói Tin Paris là VC, điều đệ muốn tâm tình là không phải thấy Tin Paris đánh tùm lum thì ta cho website này là chống Cộng tích cực.

Chống Cộng tích cực là đánh VC tích cực, là xây dựng thế lực của tự do dân chủ chớ không phải đánh người và tổ chức hải ngoại ì xèo như Tin Paris. Đánh người và tổ chức ở hải ngoại như Tin Paris là điều CSVN muốn làm.

Quý vị thường đọc bài sẽ thấy có những bài chống chủ trương của các đảng chính trị một cách đàng hoàng, nhiều bài chửi rủa, hề hóa các đảng phái này. "Biến chống Cộng thành " trò hề " tức là tiếp tay cho CS, và đó cũng là "chiến thuật" thâm độc của CSVN". Câu này do Tin Paris viết, cũng là điều Tin Paris làm.

CHUYỆN TƯ

Kính thưa quý vị,
Trong mươi ngày qua, từ khi Take2tango phê bình Tin Paris, nhiều người cũng đã lên tiếng bất mãn về việc đánh phá tứ tung của website này, đặc biệt là sự tấn công lỗ mãng của họ đối với HT Thích Quảng Độ. Liên quan đến sự kiện này, một số bài viết được Tin Paris bắn trả. Tuy nhiên, một lần nữa, Tin Paris xác định điều người ta lên án website này là đúng: Tin Paris tiếp tục giở ngón bêu xấu người khác.

Cách đây vài ba hôm, một người bạn forward cho tiểu đệ một bài viết của Tin Paris, bổn cũ soạn lại, tấn công tiểu đệ. Tin Paris, ông Hứa Vạng Thọ, dựa vào tài liệu của một nick tên là Hue Tran. Đồng thời ông cho biết cậu của tiểu đệ là ông Trần Quang Long ở Mỹ xác định thư của Hue Tran là chính xác. Vì thư của Huệ Trân viết có nhiều chi tiết, có việc đúng, có việc hoàn toàn sai, tiểu đệ cũng không biết cậu Trần Quang Long xác nhận đoạn nào đúng, nên thật khó trần tình.

Trước đây, khi bị Tin Paris tấn công, tiểu đệ có lên tiếng bào chữa thì một vài bằng hữu khuyên rằng không cần đôi co với Hứa Vạng Thọ làm chi. Tiểu đệ vốn dĩ không xem những điều người ta bôi lọ mình là quan trọng, nhưng trong thư của Hue Tran mà Tin Paris dùng để tấn công đệ, có nhiều đoạn có thể gây ra ngộ nhận cho thân phụ của tiểu đệ. Bản thân có thể bỏ qua, nhưng việc bênh vực người ngay, dù là người lạ hay là thân thích, là bổn phận của người có nhân tính. Thông thường tiểu đệ không nói về bản thân và người nhà, vì hiểu rằng cái tôi là cái đáng ghét, song hôm nay xin được phá lệ.

Tin Paris viết:

Chúng tôi có hỏi thăm Nhạc sĩ Trần Quan Long để xác nhận những tài liệu mà chúng tôi có được của HueTran, và xin phép được đua tên ông ra làm nhân chứng. Ns Trần quan Long là cậu bảy của Nguyên văn Hoàng, cho biết là những tài liệu của HUETRAN là đúng, và nếu cần chúng tôi nên hỏi thêm Khúc Vượng & Trần Thị Lan Australia 011 61 7 37 14 99 77 Ông Khúc Vượng là dượng tám của BS NVH ( bà Khúc Vượng, tức Trần Thị Lan, là dì ruột (thứ tám) của Bs NVH). Một người bạn khác cũng cho chúng tôi tin về người chị Hai của Ông Nguyễn văn Trích là Bà Hai Én, có chồng Bs Ánh, trước đây làm việc cho Labo dược phẩm KIM của Dược sĩ Nguyễn Kim Loan, đường Cao Thắng Saigon. Sau 1975, bà hai Én rất giàu vì làm "áp phe" với các chóp bu CSVN.

Những kẻ làm tình báo cho CSVN làm sao mà biết rõ được họ ? Trừ khi nào họ bị bắt như Huỳnh văn Trọng hay Vũ Ngọc Nhạ, hoặc sau 1975 khi "ván bài đã lật ngửa" như Trần văn Chiêu, Tướng Nguyễn hữu Hạnh, Phạm Xuân Ẩn thì chúng ta mới biết được. Trường hợp ông Nguyễn văn Trích, một công chức cao cấp của Miền Nam VNCH, sau 1975 vẫn còn ở nhà của mình, con cái đi học đàng hoàng, không bị "kỳ thị" lý lịch không đi "cải tạo" , xin để quý đọc giả suy luận. Sau 1975, ông Khúc Vượng đã năn nỉ các người bạn của mình "tha Ông Nguyễn văn Trích" sau khi công tác "phá hoại Nhà đèn" của CSVN tại Saigon do nhóm của ông Khúc Vượng chủ trương đã thất bại. Ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ liên lạc thẳng với những người "trong gia đình" như Ns Trần Quan Long hay Ông Khúc Vượng thì biết rõ sự thật. Đây không phải là trọng tâm của TinParis.net ngày hôm nay.

Kính thưa bà con,

Thân phụ của tiểu đệ, ông Nguyễn văn Trích, vốn học cùng khóa Quốc Gia Hành Chánh với bác Nguyễn Bá Cẩn. Ông là một công chức gương mẫu, không theo phe cánh. Chức vụ cuối cùng của ông trong chính quyền VNCH là Tổng Thơ Ký bộ Kế Hoạch và Phát Triển Quốc Gia. Năm 1973, tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, tác giả của quyển Khi Đồng Minh Tháo Chạy, về làm tổng trưởng bộ Kế Hoạch và thân phụ của tiểu đệ đã thuyên chuyển qua làm ở công ty Đường VN đầu năm 1974. Đây là một công ty hợp doanh, thân phụ của tiểu đệ giữ chức Tổng Kiểm Soát, kim phụ tá hành chánh tài chánh. Từ đó ông không còn làm trong chính phủ VNCH.

Năm 1975, khi VC vô thì ông Tổng Giám Đốc của công ty đường di tản, thân phụ của đệ trở thành nhân vật cao cấp nhất của công ty Đường. Khi VC kêu đi học tập thì ông đã chuẩn bị khăn gói, nhưng Ba Hội, người tiếp quản công ty ra lệnh ông chỉ đi học tập ở trụ sở Hạ Viện vì nhiều lý do. Thứ nhất, Ba Hội bảo thân phụ của tiểu đệ đã không làm trong chính phủ VNCH, không phải là "ngụy quyền" đương quyền. Thứ nhì, nếu ông cũng rời công ty thì không còn viên chức cao cấp nào biết được việc điều hành của công ty, mà VC thì rất dốt. Thứ ba, lúc ấy VC quan niệm "bí thư" mới là lớn, còn "tổng thơ ký" thì bất quá chỉ làm sếp của thơ ký mà thôi.

Nhờ vậy mà thân phụ của tiểu đệ không phải ở tù dài hạn.

Cậu Trần Quang Long đi từ năm 1975, từ ấy chưa gặp mặt, thậm chí chưa liên lạc với thân phụ của tiểu đệ lần nào, cho nên nếu có làm chứng điều gì thì cũng chỉ có giá trị với việc xảy ra trước năm 1975 mà thôi. Cả câu chuyện dựng đứng là cô Hai Én của tiểu đệ làm áp phe với VC, chắc cậu Trần Quang Long cũng không làm chứng cho Tin Paris. Thật tội cho cô Hai, sau khi VC vô, nhiều cô chú đi di tản, VC vào chiếm nhà, sau cùng từ một biệt thự cô phải về sống trong một căn gác hẹp. Thân phụ của tiểu đệ một đời đóng góp cho miền Nam, liêm khiết đến mức độ không mua được một căn nhà riêng. Thật bất nhẫn khi người ta vì ghét con của ông mà bêu xấu một công chức tận tụy.

Bây giờ đệ xin kể đến đoạn sau mà Tin Paris đề cập, tức là đoạn có liên quan đến ông Khúc Vượng.

Thưa bà con, hình như năm ấy là 1979, trong một đêm mưa gió tầm tã, khoảng 11.30 khuya, có người dộng cửa nhà của tiểu đệ. Lúc ấy giới nghiêm lúc 12 giờ, 11.30 mà có người dộng cửa thì lành ít dữ nhiều. Ra mở cửa thì thấy ông Khúc Vượng. Ông đẩy xe honda vào nhà, thì thầm với thân phụ của tiểu đệ chừng 10 phút. Ông trao cho ba của đệ một cái phù hiệu bằng vải bố và bảo rằng sáng hôm sau sẽ có cuộc tổng nổi dậy ở Hồ Con Rùa của một nhóm phục quốc. Ông Khúc Vượng kêu ba của tiểu đệ ra Hồ Con Rùa tiếp ứng.

Trời mưa suốt đêm. Đến sáng, thân phụ của tiểu đệ đạp xe đạp ra Hồ Con Rùa đường Duy Tân thì thấy mọi sinh hoạt như bình thường. Sau này mới được ông Khúc Vượng cho biết là các nhóm nổi dậy đã bị bắt ở bến xe và những điểm tập họp khác. Bây giờ thì có người bịa đặt việc phá hoại nhà đèn, định bôi lọ thân phụ của tiểu đệ, thật ác tâm.

Sở dĩ họ dựng đứng những câu chuyện về thân phụ của tiểu đệ chỉ vì họ muốn tấn công tiểu đệ. Tin Paris viết:

Trở lại vấn đề "Diễn Đàn Mail Phố Nắng" của Ông Nguyễn văn Hoàng TinParis đã nêu lên 2 điểm chánh:

1. Ông Nguyễn văn Hoàng trước đây là người của Mặt Trận HCM tức Băng Đảng Việt Tân sau nầy.
2. Ông NVH viết những điều có lợi cho CSVN trong "Xóm vắng" với các Nickname như Võ Thủy Tiên, QLD,v.v...CSVN sẽ mừng lắm khi gặp một người chống cộng kiểu ông NVH !

Thực là khôi hài vì tất cả những người ở Brisbane, hiểu tiểu đệ, sinh hoạt chung với tiểu đệ, kể cả đảng viên của Việt Tân, đều biết tiểu đệ không hề là người của Mặt Trận. Trơ trẽn như Tin Paris thì phải gọi là thượng thừa. Còn nếu tiểu đệ sợ người ta nghĩ mình từng dùng bút danh Thủy Tiên thì đã không tự nhận mình là Thủy Tiên. Lý do mà tiểu đệ tự nhận như sau.

Ngày trước, nhà tiểu đệ ở sát vách với ông Hoàng Cơ Định. Gia đình ông thường qua lại. Người chú út của đệ thứ 16, bà nội tiểu đệ mến ông Định nên gọi ông là "thằng 17", xem như con. Trong thời gian tiểu đệ viết dưới bút danh là Thủy Tiên thì có liên lạc với "uncle 17" Hoàng Cơ Định, và đảng VT biết Thủy Tiên là tiểu đệ. Sau khi nhận thấy đảng VT có chủ trương giúp đào mương hốt giếng, ngược lại với lập trường của đệ thì tiểu đệ lên tiếng phản đối. Đệ từng ủng hộ Little Saigon ở San Jose, viết nhiều bài phê bình đảng Việt Tân. Khi đệ quyết định mở diễn đàn Phố Nắng, biết sẽ bị tấn công, nhất là khi người ta nắm cái tẩy Thủy Tiên của tiểu đệ, đệ đã công khai bút danh này.

Cũng trong thời điểm này thì nick Hue Tran nhào ra bôi nhọ đệ và gia đình. Tiếp theo là Tin Paris khai thác sự tấn công này mặc dù đệ và Tin Paris chưa hề có qua lại trước đó.

"Những kẻ làm tình báo cho CSVN làm sao mà biết rỏ được họ ? Trừ khi nào họ bị bắt như Huỳnh văn Trọng hay Vũ Ngọc Nhạ, hoặc sau 1975 khi " ván bài đã lật ngửa" như Trần văn Chiêu , Tướng Nguyễn hữu Hạnh, Phạm Xuân Ẩn thì chúng ta mới biết được." Câu này Tin Paris viết, xin kính hoàn lại cho Hứa Vạng Thọ.


Trân trọng,
Nguyễn văn Hoàng
(hoang4eb@gmail.com )

---------- Forwarded message ----------
From: Hien Phan >
Date: 2009/6/2
Subject: [PhoNang] Hua Vang Tho Tin paris
To: PhoNang@yahoogroups.com

Ông Hứa Vạng Thọ bị khai trừ khỏi LMDCVN từ năm 1990.
Hắn ta đánh phá LMDCVN sau khi hắn đề nghị LMDCVN mở website đăng tin giựt gân để câu đọc giả nhung LMDCVN kho^ng dong y'. kho^ng ngac nhien khi Tin Paris lau lau dang tin vi.t, thuong xuyen chui vc, lau lau quay qua chui nguoi chong cong.
________________________________________
http://www.take2tango.com/?display=7111


Liên Minh Dân Chủ Việt Nam
Dân Bản – Tự Do – Độc Lập – Hoà Bình – Trung Lập

ỦY BAN CHẤP HÀNH TRUNG ƯƠNG

THÔNG CÁO




Kính thưa Quý Vị

Gần đây, nhiều độc giả của điện báo Take2Tango và một số diễn đàn khác có đề cập đến Hứa Vạng Thọ và liên hệ của Ông này với Liên Minh Dân Chủ Việt Nam và với cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy.

Nhằm mục đích làm sáng tỏ vấn đề, kính xin Quý Vị vui lòng phổ biến rộng rãi Thông Cáo này:

1. Từ ngày cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy qua đời, có rất nhiều người đã “nhân danh” Ông, thậm chí còn “trích dẫn lời của GS Nguyễn Ngọc Huy”…, để che đậy những hành vi sai trái của mình hay của phe nhóm mình.

2. Đoàn thể chánh trị do cố GS Nguyễn Ngọc Huy sáng lập, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam có một lập trường rất rõ ràng và đơn giản:

- LIÊN MINH hàm ý Đoàn Thể của chúng tôi không chủ trương tranh đấu đơn độc, mà Liên lập với tất cả những đoàn thể quốc gia bạn.

- DÂN CHỦ VIỆT NAM là mục tiêu chiến lược tối hậu của Đoàn Thể chúng tôi.

Tập đoàn lãnh đạo cộng sản Hà Nội, qua chủ trương và đường lối phản quốc, phản dân chủ, đã đưa đất nước Việt Nam xuống vực thẵm; cho nên họ là kẻ thù duy nhứt mà chúng tôi phải ưu tiên triệt hạ.

3. Chính vì thế mà LMDCVN chủ trương TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHỐNG PHÁ BẠN.

- Công tác nào chúng tôi nhận thấy có lợi cho mục tiêu chiến lược nêu trên, LMDCVN sẽ chủ xướng hoặc cộng tác một cách chân thành, sao cho công tác được thành công hữu hiệu.

- Việc gì chúng tôi không đồng ý hay nhận thấy không thể cộng tác chung thì chúng tôi chủ trương “việc ai nấy làm”. LMDCVN TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐẢ KÍCH, CHỐNG PHÁ.

Vì thế cho nên, những việc làm của Ông Hứa Vạng Thọ hoàn toàn trái ngược với lập trường và chủ trương của LMDCVN. Và chúng tôi xin tái xác nhận: ông Hứa Vạng Thọ đã không còn liên hệ gì đến LMDCVN chúng tôi từ đầu thập niên 1990.

Ngày 26 tháng 05 năm 2009

Chủ Tịch Ủy Ban Chấp Hành Trung Ương
Nguyễn Quốc Nam