Tuesday, May 19, 2009

CỨU NƯỚC - Đỗ Thái Nhiên


Đỗ Thái Nhiên

Ngày 09/03/2009, báo Lao Động của CSVN loan tin: Ngày 04/03/09, tại Hà Nội Ban Thường Trực Ủy Ban Trung Ương MTTQVN và quân chủng Hải Quân đã thống nhất các biện pháp tuyên truyền về biển, đảo tới các tầng lóp quần chúng nhân dân. Bản tin này kết luận bằng cách nhắc lại một câu nói của tiền nhân: “Ta phải giữ cho cẩn thận, đừng để cho ai lấy một phân núi, một tấc sông của tổ tiên.”

Ngày 17/03/2009, Chương trình Nghiên Cứu Biển Đông cùng với Học Viện Ngoại Giao đã tổ chức tại Hà Nội, một cuộc hội thảo với đề tài: “Tranh Chấp Chủ Quyền Tại Biển Đông: lịch sử, địa chính trị, và luật pháp quốc tế”. Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Diện, Phó Giám Đốc Thư Viện Hán Nôm viết về cuộc hội thảo này như sau: “Hội thảo đã diễn ra trong một ngày (Kết thúc lúc 5giờ 30 chiều) với một tinh thần khẩn trương. Các trao đổi bên lề và các thảo luận tại hội trường thực sự sôi nổi, chất lượng và khoa học. Đây là cuộc hội ngộ của những tấm lòng yêu nước nhiệt thành và quyết tâm dấn thân vào mọi nỗ lực giữ bằng được biển Đông”.

Các tin tức nêu trên làm một số người nức lòng. Có người không ngần ngại cho rằng Hà Nội đã bật đèn xanh cho một phong trào dân tộc thượng tôn, toàn dân cứu nước. Tại hải ngoại có vài cá nhân/tổ chức công khai, hoặc kín đáo kêu gọi mọi người Việt Nam hãy kết hợp với CSVN để quyết liệt chống Tàu. Vài người còn nêu bật phương châm: “Cứu nước trước. Chống Cộng sau”

Câu hỏi cần đặt ra là: Liệu chừng lần này CSVN có thực sự muốn cùng với toàn dân cứu nước hay không? Câu trả lời nằm trong các bản tin sau đây:

1. Tin về việc CSVN bảo vệ “lưỡi bò Trung Quốc” trên biển Đông.

a. Tuy chưa bao giờ chính thức công bố, nhưng bằng nhiều hình thức truyền thông khác nhau, Trung Quốc đã cho toàn thế giới biết Trung Quốc khẳng định trọn bộ biển Đông là biển của Trung Quốc. Lãnh hải của Trung Quốc trên biển Đông do Trung Quốc đơn phương vẽ ra chiếm 75% biển Đông và có hình dạng giống cái lưỡi bò. Trên lưỡi bò kia có Hoàng Sa, Trường Sa và vô số các đảo khác. Ngày 10/03/2009 Philippines ban hành đạo luật Cộng Hòa 9522 xác định chủ quyền đối với hơn 7100 đảo, bao gồm một phần của Trường Sa. Trọng tâm của đạo luật 9522 là quyết tâm xé bỏ lưỡi bò Trung Quốc chứ không là một phần Trường Sa. Vì vậy, sự việc CSVN cùng Trung Quốc phản đối đạo luật 9522 của Philippines cần được hiểu là CSVN đã tích cực bảo vệ lưỡi bò giùm cho Trung Quốc.

b. Công ước của Liên Hiệp Quốc về luật biển ra đời ngày 10/12/1982. Ngày 25/07/1994, CSVN phê chuẩn công ước biển 1982. Công ước này qui định: các quốc gia ven biển được hưởng một vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa mở rộng bên ngoài 200 hải lý. Vẫn theo luật biển 1982: Muốn thềm lục địa được quốc tế bảo vệ, Việt Nam phải nộp hồ sơ thông báo cho Ủy-Ban-Ranh-Giới-Thềm-Lục-Địa của Liên Hiệp Quốc để cơ quan này ghi nhận thế nào là địa hình và diện tích của thềm lục địa Việt Nam. Hạn chót để Việt Nam đệ nạp hồ sơ kia là ngày 13/05/2009. Sở dĩ mãi cho tới bây giờ, CSVN vẫn chưa tiến hành thủ tục xác nhân thềm lục địa như vừa kể là vì thềm lục địa Việt Nam đương nhiên phủ nhận lưỡi bò của Trung Quốc. Nói rõ ra: CSVN không xác nhận lãnh hải Việt Nam chỉ vì muốn bảo vệ sự nguyên vẹn lưỡi bò Trung Quốc.

2. Tin về việc CSVN “giải phóng” Trung Quốc ra khỏi cơn túng thiếu bauxite-nhôm:

Mặc dầu cả nước ngăn cản, cả thế giới ngăn cản, CSVN vẫn một lòng trung thành với Trung Quốc đến độ mở cửa đón công nhân Trung Quốc lũ lượt vào Tây Nguyên khai thác bauxite. Công việc khai thác này để lộ ba nghịch lý lớn:

a. Trên lãnh thổ Trung Quốc, bauxite đã tàn phá môi sinh quá nặng nề. Đó là lý do khiến Trung Quốc quyết dịnh đóng cửa 100 mỏ bauxite ở Hà Nam trước khi kéo công nhân và máy móc qua Việt Nam khai thác bauxite.

b. Công ty ngoại quốc vào Việt Nam kinh doanh, phải thuê mướn công nhân Việt Nam. Đặc biệt, Trung Quốc vào Việt Nam kinh doanh lại ngang nhiên mang theo nhiều ngàn công nhân Tàu cho mỗi đơn vị kinh doanh.

c. Ngày 04/02/2009, tại Hà Nội, Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN mạnh mẽ cam kết: “An ninh Việt Nam vẫn được bảo đảm” trước sự kiện Trung Quốc kéo vào Tây Nguyên. Kinh nghiệm sống với CS đã dạy người Việt Nam rằng CS bao giờ cũng làm ngược lại những gì họ cam kết.

Ba nghịch lý kể trên cho thấy CSVN quyết tâm lấy đất đai của Tổ Tiên Việt Nam làm bãi rác cho người Tàu nhằm cứu Trung Quốc thoát khỏi nạn khan hiếm chất nhôm tinh luyện từ bauxite.

3. Tin về việc CSVN ra tay cứu nguy nạn thất nghiệp đang bành trướng ở Trung Quốc:

Theo tin Báo Tuổi Trẻ: Ngày 27/03/2009 Tổng Hội Xây Dựng Việt Nam có tổ chức một cuộc hội thảo chung quanh chủ đề Hoạt Động Xây Dựng Tại Việt Nam. Nhân cuộc hội thảo này, ông Trần Ngọc Hùng, Chủ tịch Tổng Hội Xây Dựng Việt Nam đã thông báo cho toàn thể tham dự viên biết các sự kiện sau đây:

a. Doanh nghiệp Trung Quốc được hỗ trợ của nhà nước Việt Nam như giảm thuế, nên giá bỏ thầu thường thấp hơn các công ty nước ngoài khác. Vì vậy, nhiều công trình trọng điểm về điện, xi măng, hóa chất đều về tay nhà thầu Trung Quốc.

b. Nhà thầu Trung Quốc thường đem theo hàng ngàn công nhân vào Việt Nam với đầy dủ trang thiết bị. Trong khi những trang thiết bị Việt Nam có thể sản xuất để bán cho Trung Quốc. Mặt khác, mỗi công trình Trung Quốc mang vào Việt Nam tối thiểu hai ngàn công nhân.

c. Trang thiết bị Tàu và công nhân Tàu đổ vào Việt Nam như kể trên đang làm “triệt tiêu nội lực” (chữ dùng trong cuộc hội thảo) kinh tế Việt Nam.

d. Năm 2007 Trung Quốc đẩy vào Phi Châu 750 ngàn công nhân hoạt động trong các lãnh vực: xây dựng, nông nghiệp, khoáng sản. Tháng 02 năm 2009 Bộ Trưởng Thương Mãi Trung Quốc nói với đài BBC rằng: Thất nghiệp là “thách thức lớn nhất” mà Trung Quốc đang đối diện.

Trong khi đó trong một báo cáo của Bộ Lao Động Thương Binh Xã Hội CSVN cho biết chỉ ba tháng đầu năm 2009 Việt Nam đã có tới 700.000 người thất nghiệp.

Sự việc CSVN tạo điều kiện để nhà thầu Tàu, công nhân Tàu với vô số nhóm 2000 người (chưa kể vợ con) tự do tung hoành trên toàn lãnh thổ Viêt cho thấy CSVN quyết tâm cứu nguy nạn thất nghiệp tại Trung Quốc. Do mải mê cứu nguy Tàu, CSVN lờ đi thảm cảnh kinh tế Việt Nam tiêu tan nội lực, dân Việt Nam đói, thợ Việt Nam thất nghiệp.

Tóm lại, bài viết này có mục tiêu nêu bật hai thái độ ứng xử của CSVN:

Thứ nhất là ứng xử đối với đồng bào Việt Nam: CSVN ban phát cho đồng bào Việt Nam hai quyền tự do không có trong nhân quyền. Đó là tự do đói và tự do thất nghiệp. Nhằm che đậy phần nào cung cách ứng xử tệ hại kia, CSVN ra lệnh cho Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam cùng với binh chủng hải quân kéo cao ngọn cờ dân tộc nay đã tả tơi. Bên dưới ngọn cờ tả tơi là tấm biểu ngữ với hàng chữ: “Quyết tâm bảo vệ từng thước núi tấc sông của tổ tiên bằng nước bọt”.

Thứ hai là ứng xử với Trung Quốc: CSVN nỗ lực tỏ lòng trung thành với Trung Quốc bằng kịch bản ba cứu: Một là cứu “Lưỡi bò” Trung Quốc không bị xé rách. Hai là cứu Trung Quốc thoát cơn khan hiếm bauxite-nhôm. Ba là cứu Trung Quốc giảm thiểu đại họa thất nghiệp.

Mang hai kiểu ứng xử kể trên đặt cạnh nhau, không ai là không nhận biết: Quả thực, chế độ Hà Nội đã và đang cực kỳ mẫn cán trong công việc cứu nước. Tuy nhiên, xin được nhấn mạnh rằng nước ở đây là nước Tàu chứ không là nước Việt Nam. CSVN chỉ biết cứu nước Tàu. Nước Việt Nam là nơi CSVN ngày càng tăng cao cường độ bóc lột và hành hạ đồng bào khốn khổ của chính họ. Mặt khác trong kịch bản ba cứu có kịch bản cứu thất nghiệp Trung Quốc là đáng chú ý nhất. Lá cờ bauxite chỉ cho phép Trung Quốc “đóng quân” ở những nơi nào có quặng bauxite. Ngọn cờ “Nhà thầu Trung Quốc trúng thầu xây dựng” mở đường cho Trung Quốc tung hoành trên khắp lãnh thổ Việt Nam.Với ngọn cờ xây dựng, Trung Quốc chia “quân” ra làm nhiều đơn vị khác nhau. Mỗi đơn vị tối thiểu 2000 người, chưa kể vợ con, tùy tiện “tiếp thu” những phần lãnh thổ trọng yếu của Việt Nam. Mỗi tiếp thu kia là một đòn chí tử làm tiêu tán nội lực của dân tộc Việt Nam. Mỗi tiếp thu kia chẳng khác nào một bọc ung thư đang nhảy cóc trên cơ thể Mẹ Việt Nam. Chừng nào những bọc ung thư quái ác vừa kể nhảy đúng vào tim, vào gan hay vào óc của Mẹ Việt Nam, Chừng đó MẸ SẼ QUA ĐỜI. Đó là tội ác, quỷ phải khóc, thần phải sầu của chế độ Hà Nội.

Đỗ Thái Nhiên



gương thành công của Quốc Gia Nghĩa Tử Nguyễn Thị Bích Yến - Đỗ Văn Phúc

    Để cho sự hy sinh của Cha Anh mình có đưọc ý nghĩa

    Giới thiệu gương thành công của Quốc Gia Nghĩa Tử Nguyễn Thị Bích Yến
Kỷ niệm 55 năm ngày mãn khoá, khoá 10 Trần Bình Trọng, Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam (01/06/1954 – 01/06/2009)

Đỗ Văn Phúc

Đại Uý Nguyễn Khắc Thi, sinh trưởng tại huyện Gio Linh, tỉnh Quảng Trị, nơi có bà mẹ có con trai bị giặc cắt đầu đêm trước, để tở mờ sáng hôm sau đã “không nói một câu, đem khăn gói đi lấy đầu”. Trước ngày nhập ngũ, Nguyễn Khắc Thi phục vụ trong nghành công an của chính phủ Quốc Gia Việt Nam. Anh bị Việt Minh phục kích giết hụt nhiều lần. Lần nghiêm trọng nhất là anh bị chúng dùng mã tấu chặt phía sau ót tưởng đã mất mạng, để lại một vết sẹo sâu và dài. Sau khi hồi phục, anh liền tình nguyện vào khoá 10 trường Võ Bị Liên Quân Đà Lạt (tiền thân của trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam). Ra trường vào ngày 1 tháng 6 năm 1954, với một vạch kim tuyến vàng trên vai áo, Thiếu Úy Thi được thuyên chuyển phục vụ nhiều đơn vị trước khi về làm Đại đội trưởng Đại đội Trọng pháo 44 đóng tại Dục Mỹ khoảng năm 1960 (có lẽ là tiền thân của Tiểu đoàn Pháo Binh thuộc Sư Đoàn 23 Bộ Binh, vì lúc đó, Đại Tá Hoàng Xuân Lãm đang là Tư Lịnh Sư Đoàn 23 BB tại Ban Mê Thuột).

Đường binh nghiệp của anh Thi không được suôn sẻ lắm, nên cho đến gần cuối năm 1964, anh vẫn còn mang cấp Trung Úy, dù đã chuyển qua binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt ưu tú, đầy hào hùng. Anh làm Trưởng một trại LLĐB cấp A tại vùng biên giới thuộc Quân Khu 4.

Trong một trận đánh và bị địch phục kích, Trung Úy Thi bị đạn vào đùi trên, nơi có các động mạch lớn và khó thể cầm máu. Trong khi chờ đợi tải thương, do máu ra nhiều, Trung Úy Nguyễn Khắc Thi đã trút hơi thở cuối cùng, hy sinh đền nợ nước.

Anh để lại một vợ trẻ, và một bầy con bảy cháu mà cháu lớn tuổi chỉ mười ba; cháu út vừa sinh chưa thấy mặt cha.

Người goá phụ, Đỗ Thị Bích Nhạn, tuổi chưa đến 30, bao năm vò võ thay chồng chăm sóc đàn con. Vì anh đi chiến trận nay đây mai đó, chị phải thuê căn nhà xập xệ trong một hẻm nhỏ lầy lội trên đường Trương Minh Giảng, Sài Gòn để ở. Lương nhà binh không đủ cho bản thân, nói chi đến gia đình đông đúc. Vì thế, chị phải xuôi ngược, mở quán, làm thêm thức ăn bỏ mối để lo cho các con.

Sau khi anh hy sinh, gia đình hoàn toàn lâm vào cảnh cùng khốn. Nhưng chị quyết không để sự hy sinh của anh thành uổng phí. Chị đã tiếp tục làm ăn khổ cực, quyết cho các con tiếp tục ăn học. Được Quân Đội cung cấp một chiếc C-47 đưa thi hài anh về quê quán tại làng Lễ Môn, quận Gio Linh chôn cất chu đáo xong, chị lăn xả ngay vào cuộc sống mới. Vừa lo sinh kế, vừa để khuây khoả nỗi mất mát lớn lao.

Năm 1965, chị được Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt giúp đỡ cho thầu Câu Lạc Bộ tại Trung Tâm Huấn Luyện Động Ba Thìn (dưới quyền Thiếu Tá Phạm Duy Tất, sau này là Đại tá Chỉ Huy Trưởng C2, rồi BĐQ vùng 2). Gia đình được cấp một căn trong Cư Xá Lê Văn Duyệt gần Bộ Tư Lệnh LLĐB tại Nha Trang. Căn bên cạnh dành cho các chị Nữ Trợ Tá Xã Hội LLĐB. Vì thế, các cháu phần nào cũng được sự săn sóc của các chị Trung Uý Nguyễn Hồng Đào, các Trung Sĩ Phan Thị Liên, Nguyễn Thị Nương, chị Thạch … Chị làm đủ nghề, ngay cả việc nhận giặt áo quần cho binh sĩ Hoa Kỳ thuộc Liên Đoàn 5 LLĐB.

Cháu đầu lòng, Nguyễn Thị Bích Yến, từ đây thay mẹ chăm sóc đàn em nheo nhóc. Có nhiều ngày, bảy chị em chỉ lót lòng chén cơm nguội chan nước mắm để đi học. Nhưng sớm ý thức hoàn cảnh của mình, nên các cháu đều chăm lo học hành.

Ba chị em đầu được nhận vào trường Trung Học Quốc Gia Nghĩa Tử tại Sài Gòn. Dù trong thời kỳ chiến tranh tàn khốc, khó khăn về kinh viện, sự săn sóc của chính phủ và Quân đội VNCH có thể nói là rất chu đáo để đến đáp lại sự hy sinh cao quý của người quân nhân.

Năm 1972, người goá phụ đảm đang đã cố gắng làm thêm việc kiếm thêm tiền, hy sinh hạnh phúc của mình để lo cho Bích Yến đi du học tại Hoa Kỳ.

Bích Yến tốt nghiệp truờng Đại Học Texas tại Austin, là một trong 10 trường đại học công lập nổi tiếng nhất tại Mỹ. Cô nhận văn bằng Kỹ sư Hoá Học năm 1977 và khởi nghiệp là công chức của City of Austin. Sau đó, cô được hãng Motorola thu dụng và làm việc tại đây cho đến ngày nay.

Ngay từ năm 1980, Bích Yến đã được công nhận về những phát minh trong kỹ thuật bán dẫn CMOS (complementary metal oxide semiconductor) cho các sản phẩm IC (integrated circuit) tiên tiến. Cô có nhiều công lớn trong việc chuyển các phát minh ra ứng dụng trong sản xuất, mà đã tạo cho Motorola một thế đứng rất cao trong việc cạnh tranh về kỹ thuật với các hãng lớn khác. Từ những năm cuối thế kỷ 20, Bích Yến đã là một trong những chuyên gia thượng thặng của hãng. Cô lãnh đạo một nhóm chuyên gia của bốn phòng nghiên cứu thí nghệm để phát triển các thành phẫm mới trong lãnh vực áp dụng kỹ thuật cấp nano (tức 1 phần ngàn của micro). Tổng cộng, Bích yến có trên 100 bằng sáng chế, va nhiều bằng sáng chế đang được cứu xét. Bích yến cũng được mời di thuyết trình về kỹ thuật bán dẫn CMOS hiện tại và trong tương lai tại các trường dạ-học và các hội nghị tại nhiều quốc gia.

Với những thành tựu đó, Bích Yến được các vinh danh và phần thưởng như sau:
    • Được đề nghị là Nữ Kỹ sư xuất sắc trong hai năm 1987 và 1989 (Nominations for the Woman Engineer of the Year)
    • Là nữ chuyên gia đầu tiên của Motorola/Freescale nhận giải Sáng Chế Xuất Sắc (Distinguished Innovation award in 1991 and Master of Innovation in 1993)
    • Được bầu vào Hội Đồng Cố Vấn Khoa Học từ năm 1992. (Motorola Science Advisory Board Associate (SABA)
    • Recipient of the High Impact Technology Award in 1997
Năm 2001, cô được trao giải cao nhất của hãng. Đó là giải Dan Noble Fellow.

Qua năm 2004, cô được chọn để trao giải Woman of Color Technology Award.

Nhưng trên tất cả những thành tựu trong nghề nghiệp, Nguyễn Bích Yến đã thành công trong việc lo cho me, các em gái và em trai vừa vượt biển, vừa theo chương trình đoàn tụ để cùng nhau đến bến bờ tự do cũng như tạo mọi điều kiện vật chất, khích lệ tinh thần cho các em tiếp tục học hành thành đạt.

Đối với Cộng Đồng, Bích Yến cùng chồng là Kỹ sư Trần Ziệp có nhiều đóng góp cho các chương trình trợ giúp những người Việt mới định cư. Cô rất sốt sắng tham gia vào nhiều công tác của các hội đoàn, nhất là các hội đoàn thiện nguyện của Phụ Nữ. Năm 1999, Ban Chấp Hành Cộng Đồng Austin đã ghi công của cô qua việc trao tặng bằng tuyên dương cá nhân xuất sắc. Vừa qua, Bích yến đã được Tạp Chí Phụ Nữ Cali phỏng vấn, giới thiệu.

Bích Yến là một tấm gương rất tốt cho các em thế hệ 1.5 và thế hệ 2; nhất là đối với các con em của các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh. Vì chắc chắn, nơi suối vàng, vong linh các anh hùng tử sĩ cũng hãnh diện và an lòng rằng sự hy sinh của họ cũng có nhiều ý nghĩa.

Nhân ngày Father Day năm nay, chúng tôi xin giới thiệu gương thành công của Nguyễn Thị Bích Yến làm quà kính tặng các bậc làm cha, nói chung; và các chiến sĩ VNCH nói riêng và ước mong các em, các cháu thế hệ 1.5, thế hệ 2 sẽ nghĩ đến cha anh mình mà luôn thăng tiến, thành đạt để góp sức trong cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ sớm vãn hồi trên quê hương.

Và cũng xin dành kính tặng các cựu SVSQ Khoá 10 Trần Bình Trọng, nhân kỷ niệm 55 năm ngày quý anh mãn khoá (01/06/1954 – 01/06/2009) để tưởng nhớ đến một đồng môn của quý anh: cố Đại Úy Nguyễn Khắc Thi.

Đỗ Văn Phúc


Từ Công An Nhân Dân Đến Điện Báo Tin Paris - Kim Dung


Kim Dung

Thiên hạ kháo với nhau rằng đòn thù của những người thù với ta không đau bằng những đòn thù của những người trước đây là bạn của ta … quả không sai một chút nào. Ít nhất là không sai trong trường hợp tờ điện báo Tin Paris của ông Hứa Vạng Thọ.

Nói theo một cách khác, điện báo Tin Paris đã chứng minh câu nói đó rất ư là hùng hồn qua bài viết “phong trào kháng chiến chống giặc Tàu tại gia” - nguyên văn - cố tình đả kích thầy Quảng Độ không thương tiếc. Đau thay, qua văn phong đến cách lý luận của bài đả kích này, nếu có thể gọi đó là văn phong và lý luận, chúng ta chỉ thấy được những làn hơi đứt khoảng, những ý tưởng vụn vặt, những tâm tư thù hận.

Bài viết không mạch lạc đã đành mà cũng không trôi chảy để tải được ý. Cố hiểu lắm cũng không thể hiểu tại sao tác giả lại đả kích Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, và đả kích vì lý do gì.

Chỉ biết tác giả cố tình đả kích và đả kích rất thù hận, hỗn xược. Thế thôi!

Ước gì đọc giả hiểu rõ tại sao họ phang … ngang như vậy. Đồng ý hay không lại là chuyện khác, nhưng ít ra khi cho đăng một bài đả kích, nhất là đả kích hận thù như vậy, nhóm chủ trương nên giữ lấy lề, và kính trọng đọc giả, họ không thể làm rộng đường dư luận rất ư là trái mùa qua một bài viết hoàn toàn bất chấp cú pháp. Nói nào ngay văn phong của bài đả kích này thua xa bài báo được đăng trên trang Công An Việt Cộng, vô tình hay cố ý, cũng được tung ra trong cùng một thời gian để đả kích ngài Thích Quảng Độ. Như họ!

Điện báo Tin Paris và báo Công An Nhân Dân cùng một thời điểm mạ lỵ Đại Lão Thích Quảng Độ không tiếc lời.

Và nói nào ngay, bài báo của Công An Việt Cộng đã nêu lý do, họ phân định rõ ràng đâu là bạn, đâu là thù, lằn ranh Quốc và Cộng với họ bao giờ cũng đậm nét. Còn nhóm chủ trương Tin Paris thì ngược lại. Họ chỉ đả kích và đả kích, ngoài ra không có gì là rõ ràng, kể cả lằn ranh Quốc và Cộng. Tất cả chỉ mờ mờ nhân ảo.

Việt Cộng phân định chúng ta rất là rõ ràng, còn nhóm chủ trương Tin Paris đã phân biệt ai là bạn, ai là thù sau 34 năm làm người mất nước, mất quê hương?

Với lối chống Cộng của họ, xin hỏi, đã giúp gì trong công cuộc chung qua do sự phân biệt đục ngầu, qua lập trường cứ thay đổi với tốc độ chóng mặt hơn cả mức lên xuống của nền chứng khoán ở Mỹ.

Khi bênh, khi chống, hay gặp ai cũng chống, làm gì cũng đả kích là cách chống Cộng hữu hiệu nhất mà họ chọn hay sao?

Đại Lão Hòa Thượng Quảng Độ đã chống đối mãnh liệt, can đảm ngay trong lòng của địch, từ lúc nhóm chủ trương Tin Paris mới co giò bỏ chạy, đang cố an thân, hoàn hồn trong bối cảnh đầy dẫy thịt và rượu bên kia phương trời Tây. Ngài đòi hỏi Tự Do Dân Chủ - Tự Do Tôn Giáo cho một nước Việt Nam lạc hậu thụt lùi so với các nước Á Châu trong vùng.

Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ vì dân tộc, vì quê hương. Ngày nào Việt Nam còn quốc nạn và pháp nạn, ngày ấy ngài Quảng Độ còn tiếp tục đấu tranh, không thay đổi. Và chúng ta, những con dân nước Việt may mắn được tạm cư trên những bến bờ tự do, trong đó có nhóm chủ trương Tin Paris, sau khi hoàn hồn, có quyền thay đổi, ngay cả phản bội để quay qua chống luôn những người đã và đang bỏ thân ra để đấu tranh cho quê hương, cho dân tộc.

Dù đồng ý hay không với phương cách của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, chúng ta cũng phải công nhận rằng ngài chống nhà cầm quyền trực diện, suốt hơn 30 năm qua. Bởi vậy, với tư cách của một con dân nước Việt, nếu còn chút liêm sĩ và tự trọng, chúng ta phải kính trọng ngài. Nhóm chủ trương Tin Paris ở bên này trời với chăn êm nệm ấm, quấn thêm vào người cả trăm thứ bảo đảm thêm cho tự do, nhân quyền nơi họ đang sinh sống, họ có quyền gì đả kích ngài, hỗn xược với ngài?

Nhóm chủ trương Tin Paris khoan cho là họ hay vì người tài nước chúng ta không thiếu. Hãy chứng minh với mọi người rằng họ có lòng, và can đảm đủ để làm 1/1000 những gì ngài đã làm, và làm rất âm thầm trước khi chúng ta ở hải ngoại biết về ngài, sửng sốt, kinh ngạc, và thán phục về sự quả cảm, coi thường cái chết của ngài.

Và cuối cùng, nhóm chủ trương Tin Paris khoan cho là họ hay trong khi họ đã không đưa ra một phương cách gì để bổ sung vào, hay thay thế phương cách của ngài Thích Quảng Độ.

Tin Paris đừng làm người cứ đi bên cạnh cuộc đời và cứ chỏ miệng chưởi bới, đả kích thiếu xây dựng. Hãy chứng minh với mọi người rằng họ có ý thức tập thể để đoàn kết, ý thức chính trị để hợp quần, trong một cuộc chiến mà phe Quốc gia đã có lắm điều thua thiệt.

Đấu tranh chỉ có thắng hay bại, chứ đấu tranh tự nó không khó. Có điều, đấu tranh chung với nhóm người cứ ra vẻ đấu tranh để mượn thế gây chia rẽ, đả kích 10 phương 8 hướng, từ Quốc cho đến Cộng, như nhóm chủ trương Tin Paris, mới khó.

Kim Dung


Monday, May 18, 2009

TRẦN THANH: LÝ VÀ TÌNH - Bảo quốc Kiếm


Bảo quốc Kiếm

Hôm qua, nhân đọc được bài viết của Tiến sỹ Trần Thanh, được giới thiệu bởi ông Chủ diễn đàn Tinparis.net thật lâm ly, bi thiết. Do quá cảm động, tôi đã ghi vội vài lời đúng theo ngữ ngôn mà Trần Thanh đã dùng trong bài viết ấy. Hôm nay, vui vẻ hơn, tôi muốn cùng nhau tìm ra những Tình và Lý mà ông Tiến sỹ này đã dạy.

Nông dân tôi bản chất thật thà, chất phác. Và rồi do sự đẩy đưa của số phận kém hèn, tôi đã nhiễm những sắc tố của chợ búa và du côn. Như trong các bài trước tôi đã viết, thật sự tôi đã được sự giúp đỡ của mấy thím, mấy chị bán cá trong chợ Đông ba Huế. Tôi cũng được thương yêu bởi những tay anh chị trong các băng đảng. Từ các Đại ca Hoàng minh Giám, Lê văn Cón, đến Vĩnh vẽ, Vĩnh đồng hồ, Luạ bạch đằng, Quỳnh Đào duy từ, Lân Kim long ….; thậm chí cả hai anh Trọng và Phú tại Phủ cam cũng thương luôn.

Kể như vậy để làm gì ? Để thưa rằng, trong sự hiền hoà chất phác của nông dân, những ảnh hưởng xã hội cũng đã giúp tôi tự đứng vững trước những vô vàn bão táp. Nhắc lại cũng để nói lên lời cám ơn với họ trong chặng đường còn lại của cuộc đời. Nhưng đều quan trọng hơn hết đối với tôi, là từ nơi họ, tôi nhận ra mấy điểm chính:

1. Sai khác chính là sự sống. Sai khác không phải hủy diệt nhau.

Đây chỉ là một cảm niệm thấp kém trước thiên sai vạn biệt của cuộc đời. Nhờ vào chút suy tư này tôi bình thản trước mọi bất đồng. Tự nghĩ rằng, nếu không có a hẳn không có b, và ngược lại. Nhờ sự tương tác của a và b mà hoạt cảnh trần gian mới có. Nói cách khác, sự sống là một va chạm như các nhà khoa học nói chuyện Bigbang.

2. Sự quyền biến để đi tìm sự sống được thể hiện qua ba dạng của tâm thức, mà tôi tạm gọi là khẩu thuyết, thân hành và trí lự. Điều này xảy ra khi mà tôi có một cảm giác rất vui để nhìn hai ba bà bán cá tranh nhau, chửi nhau, nói dóc, nói láo. Cái nghề của họ toàn nhờ nơi cửa miệng. Cái dạng này phổ biến cùng khắp, chỉ khác nhau ở “tấm lá chắn”. Qua những năm dài trong tù, tôi cũng chứng nghiệm với các bậc phụ mẫu chi dân, khoa bảng y chang.

3. Do sự sống đa dạng, nên mỗi cảnh giới con người sẽ tự tìm sự phù hợp cho mình. Nếu như những người chợ búa dùng khẩu thuyết làm chuẩn, thì nơi các băng đảng không cần chuyện này. Với họ, một chữ ĐỤC là xong mọi chuyện. Gọn gàng, nhanh chóng vô vùng.

4. Thế nhưng, đối với giới gọi là khoa bảng chắc phải khác, bởi vì nó là trí lự. Tôi chưa thể mon men đến cửa này, nên không hiểu rõ lắm. Nhưng do hai cảnh giới trên, tôi có thể nhận ra cảnh giới này dễ dàng. Cái đó gọi là “kinh nghiệm nông dân”. Và từ kinh nghiệm này, cho tôi những phương cách hữu hiệu nhất khi cần để giải quyết vấn đề.

Vì vậy, không phải vô cớ bắt quý vị nghe một chuyện tào lao. Ngược lại, đây là căn bản tri thức của tôi trong chuyện đi tìm cái Tình và cái Lý qua bài “Một vài nhận định về Lời Kêu Gọi "bất tuân dân sự" của hòa thượng Thích Quảng Ðộ” của Trần Thanh. Vì vậy, nếu Tiến sỹ Trần Thanh bước vào cảnh giới nào của ông, thì tôi cũng “hoá thân” vào đó để ứng xử cho phù hợp. Tôi sẽ lần theo từng câu của Trần Thanh để xem sao. Mở đầu, ông ta viết:

“Ngày 29/3/2009 vừa qua, hòa thượng Thích Quảng Ðộ trong nước đã ra Lời Kêu Gọi "một tháng biểu tình tại gia để chống việc lấy vàng dân tộc đổi nhôm nước ngoài".

Xin quý vị lưu ý đến cái tựa đề. Mục đích của việc biểu tình chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô-xít (chống Trung Cộng). Như vậy không phải là chống cộng sản. Mục đích của việc chống cộng của chúng ta là phải hủy diệt cái chế độ đó chớ không phải công nhận nó vẫn tiếp tục tồn tại và chỉ yêu cầu nó "sửa sai". Lời Kêu Gọi của Thích Quảng Ðộ chính là một cạm bẫy”.

Nhưng sau đó, ông Thanh lại viết:

” Mệnh đề hai: - Việt gian cộng sản chính là nguồn gốc gây ra trăm ngàn tai họa cho đất nước, kể cả việc rước voi Trung Cộng về giày xéo mả tổ. Sở dĩ Trung Cộng xâm chiếm hải đảo Hoàng-Trường Sa và công khai ra vào nước ta như đi chợ để khai thác mỏ là vì bọn chó việt gian cộng sản đã tự nguyện mở cửa dâng hiến. Chúng ta đánh là phải đánh vào cái gốc chớ không đánh vào cái ngọn. Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn sẽ tự nhiên chết”.

Xin thưa trước rằng, là một nông dân thiếu học, tôi không có tham vọng giải thích bản văn của Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ. Việc ấy thuộc quyền các ngài trong Văn phòng II Viện hoá đạo. Nhưng vì phải luận thử với Trần Thanh, nên tôi xin phép mạo muội trình bày chút ngu ý khi đọc câu: ”Xin lưu ý đến cái tựa đề. Mục đích của việc biểu tình chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô xít (chống Trung cộng). Như vậy không phải là chống Cộng sản”.

Vâng, từ cái tựa đề: ”Lấy vàng Dân tộc đổi nhôm nước ngoài”. Đó chính là chỗ tôi tâm đắc nhất. Xin phép đưa ra vài suy nghĩ nhỏ của riêng tôi, xem sao.

Cái gì là VÀNG DÂN TỘC ?

Theo thiển ý, vàng Dân tộc bao gồm:
- Đồng bào Việt nam
- Văn hiến Việt nam
- Tổ quốc Việt nam

Thế thì, khi Cộng sản cho phép bọn “giặc thù truyền kiếp” khai thác quặng mỏ tại Cao nguyên Trung phần, tức là chúng đã bán đứng Đồng bào, Văn hiến và Tổ quốc Việt nam. Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ đã vận dụng toàn tâm của một người con dân Lạc Việt, cất cao tiếng gọi khi Tổ quốc bị lâm nguy, Văn hiến bị xâm thực, Đồng bào bị xâm phạm. Thế thì ngài có lỗi chăng ? Chúng ta thử lần lượt xét một vài ảnh hưởng đối vớì BA THỨ VÀNG trên đây xem sao:

a. Đối với Đồng bào:

Như nhiều nhà khoa học trong và ngoài nước đã lên tiếng, trong đó có cả những “lão thành Cộng sản” đã quyết liệt vạch rõ những nguy hiểm về môi trường, an ninh do hậu quả khai thác Bô xít, tôi không cần lập lại. Bên cạnh đó, với một diện tích nhỏ bé, dân số đông đảo, thì việc để cho Trung cộng “toàn quyền khai thác” là một tính toán đần độn. Trong lúc đồng bào đang thất nghiệp, đói nghèo, thì dù cho bất cứ ai đấu thầu trên đất nước mình, việc tất yếu là phải sử dụng công nhân sở tại. Các chuyên viên cao cấp thuộc ngành cũng phải giới hạn ở mức độ 1/3. Còn công nhân thường thì người nhà phải ít nhất là 90%. Có như thế, thì việc mở mang kinh tế mới có ý nghĩa đối với đồng bào mình. Do đó, khi thấy cho phép “toàn quyền khai thác”, thì ai cũng có thể hiểu ngay rằng đấy không phải là thuần vấn đề kinh tế. Nhận thức được nguy biến thầm lặng ấy, Hoà thượng Thích quảng Độ mới chính thức lên tiếng.

b. Đối với Văn hiến Việt.

Không cần phải dài dòng giải thích, ai cũng biết được rằng, chính “Trung hoa thiên triều” đã cộng nhận “Việt nam văn hiến chi bang”, nghĩa là chúng ta có một nền văn minh Lạc Việt độc lập, một nền văn hoá tự chủ, một truyền thống chống ngoại xâm oanh liệt nhất hoàn cầu. Nói như thế không phải tự khoe, mà trong thực tế, không những “thiên triều Trung hoa” đã chịu thảm bại sau gần ngàn năm đô hộ, mà cả “Nguyên Mông bất bại”, “Tây độc vô địch” đã phải chào thua “một” Dân tộc nhỏ bé này. Vậy thì ngày nay, Cộng sản Việt nam tự dâng hiến biển trời, nay còn dâng cả cửa ngỏ Tam biên cho Tàu cộng, không phải là làm nhục Văn hiến Việt hay sao ? Cảnh báo của Hoà thượng Thích quảng Độ như vậy là hoà hợp với Cộng sản sao ?

3. Đối với Tổ quốc Việt nam:

Khởi đi từ Tổ tông Lạc Việt, qua các đời Hùng vương, rồi truyền thừa cho đến ngày nay, Dân tộc chúng ta đã đổ biết bao xương máu để gầy dựng non sông Việt nam. Một tấc đất là một tấc máu. Chính vì có một địa lý thuận lợi ở biển Đông, nên Việt nam đã trở thành con mồi của mọi kẻ bá quyền trên thế giới, mà trực tiếp là quân thù phương Bắc. Nhưng tham vọng của Bắc tà, Tây độc … đều chịu thảm bại. Đến giai đoạn hiện đại, con Rắn Thần đã biến hoá thành Chủ nghĩa Cộng sản để chia đôi thế giới bằng cuộc chiến tranh bạo lực độc ác nhất. Thảm thương thay, đất nước Việt lại sinh ra loài Rắn con mang lấy họ Hồ, họ …. để thực hiện một cuộc tương tàn tương sát trong dòng máu Lạc Việt. Vẫn tiếng nói, vẫn làn da, vẫn mái tóc, vẫn màu mắt … rất Việt nam; nhưng linh hồn chúng đã thuộc về ác quỷ. Do vậy, khi bàn tay nhuộm máu anh em, thì chúng vui cười thoải mái, hãnh diện kể công; mà đặc biệt phối hợp là thảm sát Mậu thân 1968. Mà tội khổ nhất là chúng đang tâm bán đứng Tổ quốc mình một cách không thương tiếc. Từ Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng … nay đến Nông (Hồ) đức Mạnh, Nguyễn tấn Dũng … đang cúi đầu dâng hiến đất Tổ cho Tàu cộng. Đây là mối nhục không thể im lặng. Thế nhưng trước cường quyền vô đạo đang thống trị trên quê hương, lại được những tên “cai thầu chiến tranh hoàn vũ” đưa tay nâng đỡ để “đôi bên cùng hưởng lợi”, thì sự phản kháng không còn dễ như xưa. Cái văn hoá “duy vật Tây phương” thực sự đang khống chế đa phần lớp trẻ. Vì vậy, cuộc đấu tranh này không dễ chút nào. Cái khẩu hiệu cũ rích”Theo Đảng có gạo mà ăn” không những thâm nhập ở trong nước, mà tệ hại hơn chúng lại xâm nhập mạnh vào những tay “khoa bảng áo cơm” tại hải ngoại. Chính vì vậy, khi tiếng nói phát ra từ tâm huyết của một người thương nòi tiếc giống bị chúng hùa nhau nguyền rủa. Đó là niềm đau Tổ quốc. Ảnh hưởng khai thác Bô xít Tây nguyên không nằm trong vòng kinh tế, mà thực sự là một âm mưu chính trị rất nguy hiểm. Chính vì chỗ này mà Hoà thượng Thích quảng Độ phải lên tiếng báo động. Vậy ngài là Cộng sản chăng ?

Để có thể hiểu rõ luận cứ của Trần Thanh, Hứa vạn Thọ, Trưong minh Hoà, Trần lệ Nhân …. chúng ta nhận rõ quan điểm đổi chiều của chúng trong việc viết mấy chữ “việt gian cộng sản”. Như mọi người đều biết, chủ nghĩa Cộng sản phát đi từ Tây phương, mà người đứng đầu chính danh là Karl Marx, Lênin của nước Nga lại “vận dụng”, và Mao trạch Đông của Trung hoa lại mù loà thêm thắt. Chính vì vậy mà Hồ chí Minh đã khuyên đảng Cộng sản rằng: ”Chúng ta đi theo chủ nghĩa Mác Lênin, và tư tưởng Mao trạch Đông”. Điều ấy mang ý nghĩa gì ? Đó là một sự “xỏ lá”, vì thực sự Hồ chí Minh phục vụ cho một mưu đồ khác. Tôi nói như vậy, vì xét cho tận cùng thì giữa Mác, Lênin và Mao trạch Đông hoàn toàn không giống nhau cả lý thuyết lẫn thực tế. Hồ chí minh cũng không giống cả ba. Chuyện này sẽ trình bày riêng.

Có một điều hơi giống nhau giữa ba tên Lênin, Mao trạch Đông và Hồ chí Minh, đó là ĐẠI ÁC. Và đa số đồng bào chúng ta cũng nhận ra Cộng sản chính là ở chỗ này. Thế nhưng, nay nhóm người này chỉ gọi Cộng sản Việt nam bằng hai chữ VIỆT GIAN. Trong giới hạn của từ này, nghĩa là Cộng sản chỉ mang tội bán nước, chứ tất cả tội ác diệt chủng, làm suy đồi văn hoá, diệt tinh thần Dân tôc, đầu độc các thế hệ tương lai, buôn bán phụ nữ, trẻ em …. chúng đều THA hết. Đây là một âm mưu THA TỘI cho Cộng sản sau khi chúng đã tiêu diệt văn hoá Việt nam. Chuyện này mới xảy ra mấy năm gần đây. Do chỗ này, tôi nhận ra ngay những ngôn từ “mất dạy” của chúng khi viết, khi nói trên hệ thống Paltalk. Nền văn hoá VÔ TỔ QUỐC, PHI DÂN TỘC, PHẢN VĂN HOÁ VIỆT được âm thầm tái dựng sau mấy trăm năm bị lãng quên !!! Tại sao bọn chúng thực hiện âm mưu này ? Bởi vì, tất cả tội ác vừa nêu đều làm lợi cho chúng, và tội bán nước không liên quan đến linh hồn chúng ! Thậm nguy.

Căn cứ trên thực tế, Hồ chí Minh nhận tư tưởng Mao làm chủ đạo chiến lược, thế thì chống Trung cộng, tức chống chủ nghĩa Mao, tức chống tư tưởng Cộng sản Việt nam. Thế thì, Trần Thanh nói rằng “chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô-xít (chống Trung Cộng). Như vậy không phải là chống cộng sản” , đúng hay sai ?

Để dễ dàng nhận diện, xin đọc thêm câu này:

“Chúng ta đánh là phải đánh vào cái gốc chớ không đánh vào cái ngọn. Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn sẽ tự nhiên chết”.

Kết hợp hai câu trên lại với nhau, thì bộ mặt Tàu phù cộng Hán lộ ra ngay. Ông bảo rằng đánh thì phải đánh cái GỐC. Nhưng GỐC LÀ TƯ TƯỞNG. Vậy thì ĐÁNH VÀO TRUNG CỘNG, ĐÁNH VÀO TƯ TƯỞNG MAO, tức là đánh vào GỐC, sao ông lại bảo “không phải là chống Cộng” ? Nếu như Trần Thanh không cho TƯ TƯỞNG LÀ GỐC CỦA MỌI THIỆN ÁC, thì Trần Thanh tự sắp mình vào cảnh giới bàng sanh sao ? Ngược lại CÔNG NHẬN TƯ TƯỞNG LÀ GỐC CỦA MỌI VẤN ĐỀ, thì ĐÁNH TƯ TƯỞNG MAO, ĐÁNH TRUNG CỘNG TỨC CHỐNG CỘNG VẬY. Mấy chú khoa bảng nghĩ sao ?

Bây giờ thêm chút mắm muối nông dân cho vui nhộn bà con trước câu nói: ”Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn tự nhiên chết”. Thoạt nghe thì thiệt là khoa bảng, triết lý, chính trị thứ thiệt đấy. Nhưng với bản nông dân thì hổng trúng vào đâu. Xin đưa một vài thí dụ cụ thể đồng quê để bà con rửa tai. Không những ở tại Việt nam hồi còn nghèo khó, mà ngày nay, bản nông dân đang ở vùng cao nguyên nước Mỹ Văn minh hiện đại đây, hàng ngày đi làm về, và dĩ nhiên là trong mùa vụ thôi, tớ vẫn thấy những chiếc máy bay xịt thuốc cỏ. Tớ đã có lần xuống ruộng xem coi, lúa của họ không có một cây cỏ dại nào. Thậm chí những ruộng trồng cỏ, lại không có cỏ hoang mọc được. Đố Tiến sỹ Trần Thanh làm sao thấy cái khu chổng mông nhổ cỏ nào. Ngay tại Việt nam ngày nay, người nông dân cũng không đưa tay nhổ cỏ bao giờ, bởi vì họ đã có hoá chất diệt cỏ. Lại đố Trần Thanh trưng dẫn một ai đó, dù chỉ một người thôi; nhổ cỏ lên rồi mới xịt thuốc vào rễ. Nếu dẫn được, tớ nằm xuống cho Trần Thanh tùy ý. Dui hông nào ?

Nói như vậy để biết rằng lý luận của Trần Thanh là thứ lý luận cù nhầy, vô căn cứ, không căn bản, thiếu thực tế, phi thực tại, hàm hồ, cục bộ, phi khoa học, phản tiến bộ. Rõ ràng ông Tiến sỹ này và cả nhóm khoa bảng ấy “chưa học khoa học thường thức lớp ba”. Nếu đã học rồi thì phải biết rằng: ”Cây gồm có THÂN RỄ VÀ LÁ. Rễ lấy dưỡng chất trong đất nuôi thân, lá lấy dưỡng khí nuôi thân”. Chính vì vậy, lá cũng rất quan trọng; bởi vì khi nó không đem dưỡng khí mà đem tử khí vô cho thân thì thân phải chết. Chỉ nói ngắn gọn cho vui như vậy, nhưng chính chỗ này người ta mới chế ra thuốc diệt cỏ. Không cần phải bứng gốc thì cây mới chết, người ta chỉ xịt vào lá mà thôi cũng đủ chết mẹ hết rồi. Phải không Trần Thanh, Hứa vạn Thọ … ? Nếu cải được cứ cải, không sao. Hì hì …

Tôi tự nghĩ, cũng từ những nhận định thực tế như vậy, Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ mới kêu gọi BIỂU TÌNH TẠI GIA. Đây chỉ là một hình thức mang tính vô tướng vô tác trước cường quyền bạo lực man rợ nhất trần gian. Hình thức ấy giống như bóng chiếc máy bay ngang qua đồng ruộng, không lưu lại hình ảnh nào. Nhưng chính làn sương nhẹ phun ra sẽ làm sạch cỏ dại, để ruộng lúa Dân tộc sinh sôi, nẩy nở. Ngài là người đã đã chứng kiến những thảm cảnh thầy tổ bị chém giết ngay trước mắt, thấy đồng bào chịu bao khổ đau đày đoạ. Chính bản thân ngài bị vào tù ra tội, quản chế cho đến lúc này. Thế mà những cái mõm kia dám bảo rằng ngài là Cộng sản, thì chúng ta biết ngay chúng là ai. Do kinh nghiệm bản thân và thấy rõ thực tại của đồng bào và bộ mặt nhem nhuốc của những bàn tay phù thủy quốc tế, nên ngài chỉ kêu gọi làm một hành động nhỏ để tự thức tỉnh lương tâm người Việt trước cơn quốc phá gia vong. Tôi nghĩ, ngài biết rõ điều ấy có thể xảy ra hay không. Nhưng việc thành bại của lời kêu gọi ấy không nhằm vào việc phải hành động, mà chỉ nhằm vào thức tỉnh lương tâm của người Việt trong và ngoài nước, cũng như quốc tế.

Đối với kẻ bạo ác, thì đó là một việc vô bổ, vì không chém giết được ai. Nhưng đối với một nhà tu hành Phật giáo, thì việc cần thiết nhất là giữ gìn tuệ giác. Nói một cách thực tế là làm thế nào để đồng bào mình phải cảnh giác trước âm mưu bán nước của kẻ cầm quyền. Một khi mọi người, trong đó có cả những người đang ở trong hệ thống cai trị tỉnh thức, tự họ sẽ tìm con đường giải cứu quê hương. Ngài không phải là một nhà chính trị, ngài không mơ ước làm chính trị, và tôn giáo mà ngài theo không chủ trương làm chính trị như các tôn giáo khác. Nhưng đạo Phật với tâm nguyện báo Tứ trọng ân, buộc ngài phải lên tiếng. Phải có một thái độ chính trị, vì ngài là con dân Lạc Việt, là tu sỹ của một tôn giáo luôn luôn gắn chặt với Dân tộc của mình.

Từ những cảm nhận như thế, tôi thấy những con rắn con vung lời thô bỉ “tự sướng ở trong quần”, thì tôi biết ngay mặt thật bọn “văn hoá chó trâu” của ba ngàn năm trước, chứ ai khác. Đừng hòng lấp liếm, đừng giở trò mất dạy, đừng tưởng không ai dám đụng đến bầy Rắn con. Trước lưỡi kiếm ta, bây không thể nào biến hoá được đâu. Thượng vàng hạ cám ta chơi tuốt. Dui hông ???

Trở lại với vấn đề “triệt cái gốc” của Trần Thanh, tôi thấy anh này hình như man man. Khi nói đến nhổ một cái gốc, thì người ta phải biết gốc gì, ở đâu, có ai bảo quản, rễ loại gì …., chứ không phải gốc nào giống gốc nấy đâu chú bé ạ. Đơn giản nhất là chú muốn nhổ một bụi cỏ, chú phải biết đó là loại cỏ gì, rễ mọc sâu hay cạn. Phải quan sát chung quanh nó hay ở ngay trên bụi cỏ có ong ve gì không, có ai bảo hộ nó không. Chứ tự nhiên chú lao đầu vô mà nhổ, thì đừng nói ông chủ bụi cỏ đánh chết mẹ chú, mà bầy ong ở đó cắn chú cũng sưng đầu. Cũng thế, muốn bứng gốc Cộng sản, thì chú phải biết Chủ nghĩa Cộng sản là gì, do ai sáng lập. Chủ nghĩa ấy luận lý thế nào, căn cứ vào đâu.

Vậy, để chứng tỏ là những nhà chống Cộng thứ thiệt, Trần Thanh và nhóm của ông thử trả lời vài câu hỏi sau đây xem sao:

1. Căn cứ vào cái gì mà Karl Marx viết Tuyên ngôn Cộng sản ?
2. Tại sao mấy mươi năm sau thì Tư bản luận mới ra đời ?
3. Những chính sách ác độc nhất như: Toàn dân tay trắng(vô sản), giết lầm hơn bỏ sót, Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ, đấu tố ông bà cha mẹ, anh em, chính sách ngu để trị … từ đâu mà ra ?
4. Nhờ ai mà chú bé Nguyễn tất Thành trở nên sáng lập viên đảng Cộng sản Pháp và trở thành lãnh tụ Cộng sản Việt nam ?
5. Tại sao Cộng sản được nhận được cả nước Việt nam ?
Tàm tạm trả lời được 5 câu ấy, thì hãy khoe mỏ chống Cộng. Tớ thách đấy. Chờ tiếp nhé.

Bảo Quốc Kiếm
18-05-09




NICK TRẦN THANH TUNG HỎA MÙ? - Nguyễn Phúc Liên


Nguyễn Phúc Liên

    Trọng kính quý Vị trên Diễn Đàn,
Vấn đề Boxít Tây Nguyên, Hòang Sa/Trường Sa nói riêng và vấn đề Trung quốc giết Kinh tế VN nói chung đang là những vấn đề chính yếu và cấp bách lúc này.

Cao trào Quần chúng Quốc nội đang đứng lên mạnh như tuyên bố với CSVN một tối hậu thư về việc cúi đầu phục vụ Tầu xâm lăng. Những người tại Quốc nội đã nói cho CSVN biết tình hình Dân chúng sẽ nổi dậy. Tỉ dụ:

Giáo sư NGUYỄN HUỆ CHI đã báo trước việc nổi dậy này: “Chúng tôi vẫn lắng nghe bởi vì chúng tôi là người dân, nhưng một khi người đứng đầu tỏ ra không tiếp nhận được cái tình cảm yêu nước tích luỹ từ hàng nghìn năm của dân tộc thì chính là các anh đối đầu với một vấn nạn rất lớn.”

Bác sĩ NGUYỄN ĐAN QUẾ cũng tuyên bố: ”Nếu không ngưng ngay việc khai thác bauxite Tây Nguyên, việc tất yếu có thể xẩy ra, là các sắc dân thiểu số ở Tây Nguyên và toàn dân tộc sẽ chứng tỏ cho Bộ chính trị biết rằng sự độc hại của bauxite sẽ tiêu diệt độc tài trước khi trở thành đại họa cho toàn dân.”

Cuộc đấu tranh chính yếu và cấp bách lúc này là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC. Từ Hải ngọai, chúng ta làm công việc hỗ trợ cho CHỦ LỰC DÂN CHÚNG QUỐC NỘI. Chúng ta phải đặt trọng tâm viết lách, phổ biến thông tin xoay quanh vấn đề chính yếu đấu tranh của Chủ Lực Quốc nội.

Cách đây hai tuần, trên Diễn Đàn, Bác sĩ HOÀNG và DD PHỐ NẮNG đặt ra vấn đề Minh chủ DƯƠNG NGUYỆT ÁNH để bàn cãi. Chúng tôi nghĩ Bs Hoàng và Phố Nắng có lòng thành thực đặt ra vấn đề này. Tuy nhiên, thấy đây là vấn đề dài hạn, chưa cấp bách, chúng tôi chỉ viết ít điều mong mọi người tạm để vấn đề này ra một bên để quy tụ toàn lực cho những vấn đề cấp bách “Giặc Tầu đã vào nhà” tại Quốc nội.

Nhưng gần đây nhất, khi tôi vừa viết bài CÔ ĐỌNG VÀO VIỆC CHỐNG BÔ XÍT VÀ ĐẶT CƠ SỞ KHÁNG CHIẾN, thì Nick Trần Thanh và TinParis phổ biến luôn một bài đả kích chúng tôi. Tiếp theo đó là Nick Trần Thanh công kính Luật sư ĐỖ THÁI NHIÊN, một số Web như VietnamEXODUS, một số Đài Phát thanh và ngay cả Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ. Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ, nhân danh Giáo Hội Phật Giáo VNTN, kêu gọi cuộc đấu tranh cứu nguy Đất Nước thực sự và cấp bách lúc này. Mục đích đấu tranh này là vô cùng chính đáng mà không một người Việt nào có thể phủ nhận, trừ những tên bán nước, phản quốc. Luật sư ĐỖ THÁI NHIÊN và chúng tôi, cũng như hầu hết những Vị trên các Diễn Đàn, viết bài yểm trợ và ủng hộ cuộc đấu tranh mà Hòa Thương THÍCH QUẢNG ĐỘ đã lên tiếng kêu gọi.

Tại sao Nick Trần Thanh và TinParis viết loạt bài vu khống, đả kích ngay Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ, Luật sư ĐỖ THÁI NHIÊN và chúng tôi cũng như một số Web và Đài phát thanh ... ? Chúng tôi nghĩ rằng có thể đây là một đòn TUNG HỎA MÙ nhằm mục đích hướng dư luận trên Diễn Đàn vào những vấn đề khác để lạc hướng, không dùng toàn lực vào việc hỗ trợ CUỘC ĐẤU TRANH CẤP BÁCH tại Quê Hương là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC. Việc tung hỏa mù này cũng có thể là cứu vãn sự bí lối của CSVN trước cao trào NỔI DẬY của Dân Chúng mọi giới tại Việt Nam.

Việc tung những bài gần đây của Nick Trần Thanh và TinParis có thể được hiểu là nhằm hai mục đích:

Làm lạc hướng dư luận Hải ngoại khỏi vấn đề chính yếu và cấp bách tại Quê Hương.

Hỗ trợ (vô tình hay hữu ý?) cho CSVN trong lúc bí lối trước Cao Trào Quần Chúng Quốc nội đang NỔI DẬY phản đối.


Chúng ta dồn toàn lực vào việc chính yếu và cấp bách là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC, và chúng ta coi việc làm của Nick Trần Thanh và TinParis như TUNG HỎA MÙ với hai mục đích như trên.

Trọng kính qúy Vị,

Nguyễn Phúc Liên
*
* *
    Trọng kính qúy Vị,
Trong suốt 9 năm nay, tôi đã phổ biến tới 402 số báo, viết 402 bài QUAN ĐIỂM về Lập trường phải ĐỨT KHÓAT VỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN THAM NHŨNG & BÁN NƯỚC hiện nay, thế mà Nickname TRAN THANH đã viết một bài nói rằng tôi chủ trương Hòa Giải Hòa Hợp với CSVN.

Nickname Trần Thanh này chỉ ăn móc nói mò. Chính tôi biết tôi và tôi khẳng định rằng Nick Trân Thanh nói sai sự thật để công kích người khác.

Vì vậy, từ nay, những bài mà Nick Tran Thanh này viết, tôi không tin tưởng ở lòng thành thực của Nick Tran Thanh nữa.

Trọng kính,

Nguyễn Phúc Liên



Tiền là Tiên là Phật - Bùi Trọng Nghĩa

Bùi Trọng Nghĩa
(phiếm)

“Khi nào tường đá nở hoa; nhà tù họp chợ thì ta sẽ về.” Ðó là lời “Sấm” phát xuất từ những người tù “cải tạo“ trại Ba-Sao tỉnh Nam-Hà vào khoảng năm 1980. Ngày đó, sắp đến Tết Nguyên-Ðán, tù nhân phải vẽ hoa trên tường đá cao hơn hai thước, phía ngoài chung quanh trại giam. Ðồng thời cũng là lần đầu tiên các cai tù “thi đua” bán hàng ăn cho tù nhân. Ðúng là một biến cố lớn! Sau năm năm tù giam biệt xứ, các quan “ngụy” được đi chợ sắm tết thỏa thê. Người tù thì mua, cai tù thì bán ... Tíu tít, ồn ào, náo nhiệt như ở chợ Bà-Chiểu năm xưa. Ðặc biệt là mấy cai tù, tranh nhau khách hàng, cãi nhau chí chóe. Dùng đủ mọi lời để chê hàng của “đồng chí” khác! Thời kỳ kinh tế mở cửa ... ở nhà tù bắt đầu.

Tôi có một người bạn, anh là một nhiếp ảnh gia khá nổi tiếng. Trong chuyến về Việt-Nam vừa qua, anh có ý muốn thâu thập một ít cảnh đẹp, thiên nhiên của núi rừng Hoàng Liên Sơn. Trên đường Nghĩa-Lộ thuộc tỉnh Yên-Bái, anh dừng chân ở một quán nhỏ, mái tranh, vách đất bán đồ nhậu, gọi là quán nhậu, nhưng thật ra chỉ lèo tèo vài con khô mực, vài con cá khô, với vài ba cút rượu trắng. Trong quán đã có sẵn hai, ba người khách, xem ra có vẻ đã xưa sứa. Một tửu khách chửi thề: “M ... giải phóng xong, mấy thằng đảng viên có máu mặt cùng họ hàng nhà nó vội vàng ùa vào Nam. Mình không có đảng tịch nó bắt ở lại đón bọn “ngụy” đưa ra giam ở ngoài này. Ngày nay đứa nào đứa nấy giầu sụ, béo tròn, có nhà, có của ở trong đó, lại còn ôm đầy tay về ngoài này, chia nhau mua đất, cất nhà. Con cháu, họ hàng chúng nó ăn xài, vênh váo! Còn mình coi mấy thằng tù, bán cho chúng nó vài cân gạo, vài củ khoai, vài cây rau xanh. Bây giờ phục viên, nghèo rớt mùng tơi, sống vất vưỡng như con chó đói. Hy sinh đời bố, củng cố đời con, mình hy sinh, chúng nó thì không, vậy mà bây giờ nó cũng cố con cháu nó đi ăn, đi chơi, đi du học ở tít tận bên Mỹ, ăn xài cả trăm ngàn đô la mỗi tháng, lại còn mua nhà, mua đất, làm ăn, phát huy kinh tế ngay giữa cái thủ đô của người Việt ở bên đó. Nghĩ mà tức hộc máu mồm.”

Một người bạn nhậu của hắn an ủi: “Thôi đi, than thở làm gì, Ðại Tướng Giáp nhà mình kia, ai lại không biết, một đại đảng viên to tổ bố còn bị nó cho ‘Ngày xưa đại tướng cầm quân; bây giờ đại tướng cầm quần chị em’ đó thôi.”

Chiến tranh đã kết thúc, những “Cương lĩnh chính trị” trong đấu tranh “Ðánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” đã lỗi thời, không còn nữa, giờ đây “Ðảng ta”, thay vào đó là “cương lĩnh kinh tế” như sau:

“Tiền là tiên, là Phật, là sức bật của con người, là tiếng cười của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân công lý, là thắm tình đồng chí. Tiền là hết ý.”

Vậy thì “tiền là hết ý” ra sao? Mẹ tôi, vượt ngàn dặm trên con tàu “Thống-Nhất,” để đi tiếp tế, nuôi con. Sau năm năm cách biệt, lần đầu tiên gặp lại, thay vì hỏi han con mình, bà chỉ than thơ: “Suốt ba ngày không chợp mắt, chỉ tại con mụ Bắc kỳ vào Nam buôn hàng mang ra Bắc, thằng chồng ngồi ôm hàng ngủ gật, để mất cắp hai gói bột mì chính (bột ngọt), mà nó chửi chồng nó lải nhải suốt dọc đường.”

Tôi hỏi: “Vậy không ai can gián sao?” Mẹ tôi trả lời: “Ai mà dám lên tiếng, cái mặt nó cứ vênh lên ra điều ta đây là kẻ thắng trận.” Quà mẹ tôi tiếp tế có hai hộp sữa ông thọ, đó ý là “thuốc bổ” quý nhất của tôi để phòng lúc cơ hàn, ốm đau. Nhưng khi khui ra, trong ruột toàn là bùn đen, bóc nhãn hiệu, cạnh hộp có một vết hàn nhỏ, chính từ cái lỗ hàn đó, sữa đã được rút ra, bùn được bơm vào. Mẹ tôi cho biết hai hộp sữa quý đó đã được bán ngay giữa thủ đô Hà-Nội ngàn năm văn vật, nơi mà con cháu “Bác Hồ”, người của “đỉnh cao trí tuệ” đã giải phóng từ ngày 20-7-1954. Tội nghiệp mẹ tôi, bà đã phải nhịn ăn để có hai hộp sữa đó.

“Quyền lực của đồng tiền trong đời sống con người, được người Mỹ diễn tả bằng câu: “Money talk,” còn người Pháp là: “Largent c’est la clé, qui ouvre toute la porte,” (Tiền là cái chìa khóa mở được mọi cửa). Tôi tưởng rằng như vậy đã là “hết ý,” nào ngờ con cháu “Bác Hồ” được bác trồng mới chưa đủ trăm năm mà đã tình tự ví tiền ngang với ông Phật, ông Tiên, thì quả thật cái sáng tạo của họ trong đấu tranh “giải phóng” đồng tiền, vận dụng vào thực tế đời người, vượt xa ngàn dặm mấy cái ông Mỹ, và ông Pháp. Ví von đồng tiền như cái “cương lĩnh kinh tế” của người Hà-Nội, thì người Sài-Gòn chào thua. Vì ở miền Nam “phồn vinh giả tạo” kia chưa từng có hộp sữa nào có ruột là bùn, chưa từng có chị vợ nào chửi chồng sa sả chỉ vì đánh mất hai gói bột ngọt như cháu gái ngoan của “Bác Hồ”.

Vào, vơ, vét, về, đó là bước đầu của “cương lĩnh”. Tiếp theo là cướp, là trấn lột, qua những “chiến dịch” đánh tư sản mại bản, đánh tiểu tư sản, đổi tiền, đi kinh tế mới, cướp nhà, cướp của... Trong tù, tôi được một chiến hữu kể rằng: “Hai tên công an áo vàng, mới từ miền Bắc vào, bước vào nhà anh, hùng hổ, hách dịch hỏi anh rằng ‘Anh đi lính, lương hàng tháng của anh được bao nhiêu?", anh trả lời: ‘Tiền lương chỉ đủ để sống." Tên công an hỏi tiếp: ‘Vợ, con anh làm gì?’ anh trả lời: ‘Con đi học, vợ ở nhà chăm sóc con cái, bếp nước.’ Tên công an kết luận: ‘Tiền lương chỉ đủ sống, vậy tiền ở đâu anh có được căn ‘hộ’ to như thế này? Rõ ràng là chỉ có từ nhân dân. Anh lấy của nhân dân, vậy, bây giờ anh phải trả lại nhân dân. Anh và vợ con có ba ngày để chuẩn bị ra khỏi nhà này.’ Ðúng ba ngày sau, một lực lượng công an võ trang đến áp đảo đẩy vợ chồng, con cái anh ra khỏi căn nhà được xây cất bằng mồ hôi, nước mắt của vợ chồng anh qua bao năm. Trong đám hàng xóm vây quanh đứng xem, có người lẩm bẩm: ‘bọn cướp cạn.’” Ngày ra tù, anh về sống ở vùng kinh tế mới với vợ con, nơi đất hoang, xa xôi hẻo lánh. Bây giờ, 34 năm sau, căn nhà của anh trị giá cả triệu đô la, người ở ra, vào nói giọng Bắc kỳ 75 khó nghe. Tôi trộm nghĩ, nếu có ai đó thử làm một cuộc tổng kiểm kê xem có bao nhiêu căn “hộ” ở miền Nam, nói chung, tại các đô thị nói riêng, đặc biệt là tại thành phố Sài-Gòn, bị các người Cộng-Sản Hà-Nội chính hiệu là “Ðầy tớ của nhân dân” cưỡng chiếm. Tôi dám khẳng định không dưới con số 30%.

Cách nay ít tháng, bà Dân Biểu Liên Bang Loretta Sanchez khởi xướng một phong trào đòi hỏi Việt-Cộng phải trả lại người Việt lưu vong những căn nhà mà chúng đã cưỡng chiếm từ sau 30/4/1975. Ðề nghị đó được xem như thiện ý khởi đầu của hòa hợp, hòa giải dân tộc. Thế nhưng, “Ðảng” ta im lặng. Tôi có một đứa cháu ngoại đang học lớp 12, tôi bảo nó kể cho tôi cuộc chiến tranh Nam, Bắc của người Mỹ xưa kia. Qua lời cháu, tôi được biết khi tướng miền Nam đề nghị đầu hàng, tướng miền Bắc đã vô cùng xúc động, cảm phục tính hy sinh và lòng can đảm của vị tướng miền Nam. Họ kính nể, và tôn trọng nhau, thân mật hội họp trong một căn nhà của một người dân thường ở giữa một cánh đồng. Tướng miền Bắc hỏi tướng miền Nam có yêu cầu gì? Tướng miền Nam chỉ xin hãy trao trả cho lính của ông những con ngựa, để họ tự do về nhà, và sống đời dân dã bình thường. Yêu cầu đó đã hoàn toàn được thỏa mãn. Tôi hỏi cháu có dấu hiệu nào cho thấy là kẻ thắng cướp của, lấy nhà của người thua trận không? cháu trả lời: “Không”, đoạn cháu kể tiếp, đoàn quân thắng trận còn dàn chào đoàn quân bại trận, và hiện nay ở trong bảo tàng viện người Mỹ còn có tượng cả hai ông tướng Bắc, Nam thắng, bại đo. Phần tôi, để trả công cho cháu, tôi lại kể cho cháu biết những hành động ở những ngày sau 30/4/1975 của kẻ thắng đối với người thua ở miền Nam trên quê hương yêu dấu của cháu. Nghe xong cháu lỡ miệng “Semi civilize” (bán khai). Thấy cháu nóng giận, tôi sinh lòng hối hận đã vô ý làm vẩn đục cái hồn nhiên của tuổi thơ.

Tư tưởng chỉ đạo hành động. Cương lĩnh kinh tế cho thời hậu chiến kể trên xuất phát từ những người của “Ðỉnh cao trí tuệ” được triệt để phát huy, ngày, đêm không ngừng, nghỉ theo đúng tôn chỉ “Cướp ngày chưa đủ, tranh thủ cướp đêm.” Cho nên trong suốt 34 năm qua, họ liên tục cướp nhà,cướp đất, cướp ruộng, cướp vườn, cướp cơm, cướp áo, thậm chí cướp cả sự sống của nhân dân!

“Tiền là Tiên, là Phật“.Người Cộng-Sản không có tôn giáo, do đó Việt Cộng không thờ Phật, họ ví tiền với Phật, chỉ vì tiền dính liền với người dân miền Nam hiền hòa, chất phác của một xứ sở phồn vinh thật sự mà họ đã trấn lột dễ dàng trong suốt những năm dài qua. Trái lại, người Cộng-Sản Hà-Nội họ tôn thờ tiên, bởi vì tiên hóa phép ra tiền. Do đó chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, từ không, bây giờ thành có, đang một đời sống “Cơm niêu, nước lọ” bây giờ nhà cao, cửa rộng, phương tiện di chuyển, cũng như vật dụng trong nhà hoàn toàn từ Mỹ đưa về.

Một viên đại tá công an “tư hữu” cả chục triệu đô la Mỹ, là Ðảng viên cao cấp, tốt nghiệp viện triết học xưa kia của ông Hoàng-Minh-Chí nh về môn triết lý Mác-Lê. Trong lúc say sưa đã hào hứng, hùng hồn khẳng định “Chân lý có thay đổi”.

Bùi Trọng Nghĩa


Sunday, May 17, 2009

Linh mục Nguyễn Văn Lý, một tội phạm hay một nhà đấu tranh?


(Nguồn yahoo mail)

Từ Tết Đinh Hợi cho tới nay, ngày nào tin tức về Lm. Nguyễn Văn Lý cũng trở thành một tin tức nóng bỏng của các cơ quan truyền thông. Lm. Nguyễn Văn Lý đang trở thành cái đinh của công luận. Lm. Lý là một tội phạm hay một nhà đấu tranh? Cuối tuần này có nhiều cuộc biểu tình hoặc cầu nguyện cho Lm. Lý và công cuộc đấu tranh cho Việt Nam tự do tại nhiều địa điểm trên thế giới.

Đại đa số người dân Việt Nam, không phân biệt tôn giáo, hoặc chính kiến đều nhìn nhận Lm. Lý là một nhà đấu tranh cho dân chủ, cho dân quyền, cho tự do ngôn luận và cho tự do tôn giáo. Đây là một linh mục Công giáo duy nhất vào tù ra khám nhiều nhất trong suốt thập niên qua. Đây là một linh mục Công giáo đối diện với cường quyền cộng sản kiên quyết nhất từ trước tới nay để tranh đấu cho chính nghĩa đạo giáo và dân tộc!

Bạo quyền cộng sản vẫn kết tội Lm. Lý là tội phạm khi ghép cho linh mục các tội danh như hô hào chống đối Nhà Nước, vận động thành lập đảng phái đối nghịch chính quyền... Điều khó khăn và nan giải nhất cho giáo quyền Công giáo là phải nhìn nhận Lm. Lý là một tội phạm hay là nhà đấu tranh cho dân chủ, cho nhân quyền, cho tự do ngôn luận và cho tự do tôn giáo? Đã từ lâu giáo quyền ở trong tư thế im lặng và mặc cho chính quyền cộng sản hành xử. Người ta đưa ra nhiều nguyên do biện minh cho thái độ làm ngơ này. Có thể vì Lm. Lý là một Lm. đã vi phạm luật độc thân linh mục mà công an đã nắm vững hồ sơ. Như vậy làm sao Giáo hội dám đứng ra bênh vực cho con người 'hư hỏng' này? Có thể Lm. Lý là một linh mục hám danh đứng ra tranh đấu để tạo tên tuổi cá nhân. Như vậy làm sao Giáo hội có thể hậu thuẫn cho một con người mưu cầu tư lợi như thế? Có thể Lm. Lý đã phạm phải sai lầm ngay từ đầu khi ra bản thông cáo số 2 đụng chạm đến lối hành xử của một số giới chức cao cấp trong Giáo hội đi ngược với đường lối của Chúa Giêsu trong Tin Mừng? Có thể Lm. Lý đã thiếu uyển chuyển và khôn khéo khi không đi lãnh tôn ý của một số giới chức cao cấp trong Giáo hội để rồi tự mình đứng ra tự biên tự diễn trong công cuộc đấu tranh? Có thể Lm. Lý cương quyết đi theo đường lối lãnh đạo Giáo hội của Cố TGM Nguyễn Kim Điền, đi ngược với đường lối cầu an và thỏa hiệp của một số giới chức trong Giáo Hội? Có thể Lm. Lý đang công khai hoạt động chính trị đảng phái chống lại quyền lực Cộng sản?...

Mỗi người đều có thể đưa ra những phỏng đoán khác nữa. Nhưng trong bản tin từ Huế gửi đi ngày 4-3-07, chính Lm. Lý đã nhìn nhận TGM Nguyễn Như Thể tại Huế đã "nhượng bộ và cộng tác với cộng sản!" Và trong bản tin ngày 6-3-07 được nhật báo Việt Báo đăng tải lại và truyền hình STBN loan đi, chúng tôi đọc được:

"Tuy nhiên, đồng lòng với linh mục Lê Đình Du (cha sở Bến Củi), linh mục Nguyễn Văn Lý luôn nói với công an: 'Các anh một là đem tôi trả về lại Nhà Chung, hai là đem tôi nhốt vào nhà tù. Các anh không được biến nhà xứ Bến Củi của Công giáo chúng tôi thành nhà tù của các anh!' (xin xem lại bản tin hôm qua 05-03-07). Nhưng lần nào cũng vậy, toán công an luôn trả lời: 'Chúng tôi đã thỏa thuận với Tổng giám mục. Tổng giám mục đã nhất trí với chúng tôi. Ông không thể ra khỏi đây được."

Nếu thực sự các bản tin vừa rồi là sự thực và chính xác, phải chăng Lm. Lý là một phạm nhân bị "quân dữ" dắt đi ra khỏi công đường như Chúa Giêsu khi xưa, sau khi Philatô rửa tay? Nhưng trớ trêu và độc địa là Nhà Chúa (nhà thờ Bến Củi) đang được người Cộng sản biến thành trại giam nhốt một linh mục đấu tranh chống cường quyền áp bức! Chắc chắn TGM Thể không dự đoán được diễn tiến lại xẩy ra oái oăm như thế! Và Lm. Lý cương quyết đòi hỏi một là được trở về Nhà Chung hai là vào ngồi tù của cường quyền, chứ không thể để người Cộng sản lợi dụng biến Nhà Chúa thành trại giam. TGM Thể lại ở trong trường hợp khó xử!

Dầu muốn hay không, người ta muốn tránh né đối diện với sự thật. Nhưng đến một lúc nào đó, người ta không thể né tránh được nữa. Khẩu hiệu "Vạch áo cho người xem lưng" đã trở thành một thứ khí giới chụp mũ, xuyên tạc, hoang đường, che đậy cho những tội lỗi bên trong của mình, dần dần đang rớt mặt nạ 'giả nhân giả nghĩa' xuống. Chính Thiên Chúa đã không chấp nhận lối hành xử trí trá, che đậy, giả hình của giới cầm quyền và dân chúng Do Thái vi phạm các luật lệ Ngài đã ban hành, và cuối cùng Ngài đã thẳng tay cho dân ngoại phá bình địa Đền Thánh Giêsrusalem. Nhìn gần kề với chúng ta hơn, Giáo hội Hoa Kỳ đã và đang còn điêu đứng trước tội lỗi ngút ngàn lạm dụng tình dục của một số linh mục và tội bao che của một số giới chức cao cấp.

Thiên Chúa không ngần ngại cho vạch mặt trước công luận thế giới những tội lỗi tầy đình này của giới giáo sĩ chà đạp luật lệ của Ngài. Rồi vừa qua, đến lượt Giáo hội Balan lãnh nhận trận búa rìu dư luận vì những giáo sĩ đã làm mật vụ cho Cộng sản trước đây.

Phải nhìn nhận Lm. Lý là một linh mục sòng phẳng. Nếu TGM Thể còn coi Lm. Lý trong hàng ngũ giáo sĩ của TGP Huế, TGM Thể phải yêu cầu bạo quyền trả Lm. Lý về Nhà Chung như cũ. Còn nếu TGM Thể coi Lm. Lý là một tội phạm chính trị và vuột khỏi vòng kiểm soát của mình, ngài cứ việc giao Lm. Lý cho công an xử lý. Tất cả gánh nặng đang đè nặng trên vai TGM Thể, vì hiện nay hầu như không có mấy giáo sĩ lên tiếng ủng hộ hoặc lên án Lm. Lý, trong khi đó dư luận bên ngoài càng ngày càng cười chê Giáo hội khiếp sợ, thụ động, thỏa hiệp.

Về phía giáo dân, từ trước tới nay, đa số mọi hoạt động đều phải lệ thuộc vào giáo sĩ, do đó ít ai dám đứng lên điều động một chuyện gì khi chưa "có phép", do đó cũng sống trong trạng thái thụ động, cầu an, chờ đợi. Nhưng may mắn hơn, mỗi ngày tầng lớp giáo dân trưởng thành hơn khi ý thức vai trò và nghĩa vụ của mình, do đó đã có một số tổ chức tự động đứng lên vận động chính trị. Điển hình tại Nam California, một số anh em giáo dân đã thành lập được một Uỷ Ban đứng ra hô hào và tổ chức các buổi họp báo và canh thức ủng hộ công việc đấu tranh của Lm. Lý và yêu cầu bạo quyền cộng sản phải thả trả tự do cho Lm. Lý.

Cay đắng hơn nữa là ngay việc Tượng Đức Mẹ bị cộng sản đập phá tại Phát Diệm, hầu như chúng tôi cũng thấy ít giáo sĩ đứng lên hô hào phản đối trước công luận hoặc tổ chức những buổi tụ tập lên án hoặc cầu nguyện. Hình như có những lấn cấn bên trong thật khó hiểu. Không phải người bên ngoài không hiểu được những khó khăn, những phức tạp, những tế nhị của các giới chức tại Việt Nam, nhưng ít ra các giới chức vẫn có thể hô hào mọi người cầu nguyện cho hiện trạng. Đâu ai có thể tù đầy một giám mục hay một linh mục kêu gọi mọi người cầu nguyện cho đất nước, cho Giáo hội và kể cả cầu nguyện cho Lm. Lý. Đối với tôn giáo, cầu nguyện là loại vũ khí thần hiệu nhất.

Phải chăng đây không là cơ hội chúng ta cần đọc lại Lời Thiên Chúa phán bảo vua Salômôn trong ngày nhà vua cung hiến Đền Thánh Giêrusalem, để cảnh giác chúng ta: "Nhưng nếu các ngươi tráo trở, bỏ các chỉ thị và mệnh lệnh Ta đã ban bố cho các ngươi, mà đi làm tôi các thần khác và thờ lạy chúng, thì Ta sẽ tiêu diệt các ngươi khỏi phần đất Ta đã ban cho các ngươi. Còn Đền Thờ Ta đã thánh hoá để kính Danh Ta, Ta sẽ loại khỏi Nhan Ta, và sẽ biến thành bia miệng cho mọi dân tộc đàm tiếu. Đền Thờ này, dù cao trọng đến đâu, cũng sẽ thành đống hoang tàn, khiến mọi kẻ qua lại phải sững sờ mà nói; "Tại sao ĐỨC CHÚA đã xử với xứ sở này, với Đền Thờ này như thế?"

Và người ta sẽ trả lời: "Tại chúng đã bỏ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của chúng, Đấng đã đưa tổ tiên chúng ra khỏi đất Ai-cập; chúng đã gắn bó với các thần ngoại, sụp lạy và làm tôi các thần ấy, nên ĐỨC CHÚA đã giáng xuống đầu chúng tất cả những tai hoạ này". (2Sb 7:19-22)

* Trái tim không ngủ yên

Vừa rồi là tựa đề bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Đỗ Lực được đăng trên Tiengnoigiaodan. net. Đây là một linh mục chia sẻ Tin Mừng đi sát với cuộc sống và thẳng thắn như ông Nathanaen được Chúa Giêsu khen trong Tin Mừng. Bài chia sẻ khá dài và sâu sắc. Ở đây tôi chỉ xin mạn phép được trích dẫn một số đoạn. Đây, chúng ta hãy đọc lại những cảm nhận của một linh mục về công việc lãnh đạo hiện nay trong Giáo hội một cách ngay thẳng:

"Giáo Hội Việt nam cũng đang thiếu những con người như thế ("những con người tự trọng, mẫn cảm và có ý thức" của người Singapore)! Mặc dù có nhiều chủng viện và học viện, GHVN vẫn thiếu một cách trầm trọng những người lãnh đạo thực sự. GHVN không thiếu nhân tài, nhưng thiếu tầm nhìn và kiến thức quản trị. Thiếu những nhà lãnh đạo biết đón nhận, lắng nghe những tiếng nói khác với mình. Nếu loại trừ hay không tạo điều kiện cho những tiếng nói khác góp phần vào xây dựng công cuộc chung, e rằng giới lãnh đạo cách nào đó không tin Giáo hội là thân thể Đức Kitô với nhiều bộ phận và chức năng khác nhau do Thiên Chúa an bài trong Thần Khí" (x. 1 Cr 12:12-30).

Tôi thật đau lòng khi được nghe một số bạn bè đi về thăm Việt Nam đều tỏ ra ngao ngán trước thực trạng Giáo hội VN như đang bị bỏ ngỏ lãnh đạo, đúng như nhận xét vừa rồi của Lm. Đỗ Lực. Người lãnh đạo TGP Saigon thực sự là Hồng y Phạm Minh Mẫn hay Lm. Huỳnh Công Minh? Tôi vẫn thích khẩu hiệu của Lm. Lý: một là chết hai là tự do tôn giáo. GHVN thiếu lãnh đạo khi "thiếu tầm nhìn, thiếu kiến thức quản trị, thiếu biết đón nhận và lắng nghe những tiếng nói khác với mình." Tệ hơn nữa, lại "hay loại trừ hoặc không tạo điều kiện cho những tiếng nói khác góp phần vào xây dựng công cuộc chung..." Điều sâu sắc ở đây của Lm. Lực chính là nhận ra giới lãnh đạo "cách nào đó không tin Giáo hội là thân thể Đức Kitô." Phải chăng như vậy, nhiều giới chức lãnh đạo suy nghĩ và hành xử như một ông quan, một viên chức theo kiểu thế tục, khác hẳn với lối lãnh đạo đặt niềm tin nơi Thiên Chúa an bài trong Thần Khí: "Nhưng Thiên Chúa đã khéo xếp đặt các bộ phận trong thân thể, để bộ phận nào kém thì được tôn trọng nhiều hơn. Như thế, không có chia rẽ trong thân thể, trái lại các bộ phận đều lo lắng cho nhau. Nếu một bộ phận nào đau, thì mọi bộ phận cùng đau. Nếu một bộ phận nào được vẻ vang, thì mọi bộ phận cũng vui chung." (1Cr 12:24-26).

Càng đọc bài chia sẻ, tôi càng thấm thía cái nhìn sắc bén của vị Lm. này. Tôi được hân hạnh gặp vị Lm. này khi tôi mới ra khỏi trại tù cải tạo. Vị linh mục này cũng đã ngồi chung chia sẻ với một số anh em giáo dân hoạt động trong các đoàn thể Công Giáo Tiến Hành sau 1975. Tâm hồn mục tử đó vẫn được ôm ấp và ngày hôm nay khi cầm bút loan truyền Lời Chúa, ngài vẫn thể hiện niềm tin thâm sâu của mình. Trong lúc nhiều mục tử đi tìm nếp sống thảnh thơi, theo thời, và né tránh, thì ngài mạnh dạn gióng lên tiếng nói ngôn sứ:

"Một cuộc cải tổ sâu rộng nền giáo dục chủng viện vô cùng khẩn thiết ở Việt nam. Qua bao đời, nền giáo dục đó hầu như chỉ chú trọng cung cấp kiến thức thần học hay triết học cho người thụ huấn. Khi còn ngồi trong chủng viện, con người chỉ lo phát triển tài năng và tập những nhân đức cá nhân để vinh thăng trên đường “hoạn lộ,” (“quan triều”!) chứ ít khi chú ý tới tinh thần trách nhiệm, hợp tác, cộng đồng. Kết quả khi ra đời, họ không có khả năng làm việc tập thể và sống cộng đoàn. Nhiều người chỉ tìm danh vọng cá nhân hay quyền lợi phe nhóm. Tham quyền cố vị tới chết cũng chưa chịu về hưu hay đổi xứ! Cá nhân to hơn Nước Chúa. Làm sao kiếm được tinh thần từ bỏ và khiêm tốn nơi những con người như thế?"

Quả thật, theo người bạn kể lại, nếu chúng ta về Việt Nam và đi rảo qua một vòng các giáo xứ trong TGP Saigon, chúng ta sẽ chứng kiến được một số "quan Triều" chạy theo nếp sống thế tục, hành xử theo lối quan quyền thế tục. Đi tìm danh lợi, tiền bạc, hưởng thụ hơn là thi hành nhiệm vụ của một mục tử. Khi đức tin đã chết trong tâm hồn rồi, người linh mục sẽ trở thành một loại "hoạn quan!" Thật đau xót cùng với Lm. Lực:

"Thế mới hay GHVN thiếu những thợ gặt lành nghề. Vẫn không đủ những người có khả năng rao giảng Tin Mừng cho người nghèo hèn và bị áp bức. Thời nào cũng thế, GHVN đầy dẫy những con người đồng lõa với bọn giàu sang và thế lực trong các cơ chế đàn áp. Những người bị áp bức hầu như nằm ngoài sự quan tâm của Giáo hội."

Cả một Giáo hội bề ngoài xem ra có vẻ đang hồi sinh, đang phát đạt, nhất là tại các thành thị, nhưng bên trong xem ra đầy rẫy các bất ổn. Đời sống tâm linh của hàng giáo phẩm thế nào? Kiến thức thần học, tu đức, Kinh Thánh và mục vụ ra sao? Trong lúc có những linh mục xả thân, khiêm tốn, cần cù, nghèo khó tin vào Tin Mừng, thì lại không thiếu các linh mục đua nhau chạy theo nếp sống hưởng thụ, cầu vinh và an thân. Lối sống Tin Mừng và lãnh đạo theo gương Chúa Giêsu lập lòe trong đêm tối của dân tộc. Hầu như rất ít giáo sĩ trở thành các ngôn sứ đích thực của Chúa Kitô. Tin Mừng được rao giảng trong thánh đường như một nghĩa vụ, nhưng loan báo, làm chứng tá và sống Tin Mừng giữa lòng dân tộc trở thành họa hiếm. Đây chúng ta hãy đọc tiếp những nhận định của Lm.Lực:

"Dù có cả bề dầy lịch sử gần 500 năm, GHVN vẫn thiếu những ngôn sứ quả cảm như Đức Giêsu. Có một lỗ trống khổng lồ trong đức tin của GHVN hôm nay. Chưa ai có thể lấp nổi! Mặc dù có khối lượng nhân sự khổng lồ, GHVN có lẽ còn thiếu xác tín vào sức mạnh Tin Mừng. Có lẽ đức tin chúng ta chưa bằng hạt cải, nên chưa thể bứng cây đa cổ thụ hay trái núi bất công ra khỏi lòng dân tộc. Trái núi càng cao càng cản bước tiến Tin Mừng."

Giáo hội Việt Nam ngày nay hình như đang sống khác với Giáo hội Việt Nam thời tổ tiên chúng ta là các Thánh Tử Đạo. Máu Tử Đạo mới phát sinh các tân tín hữu của Chúa Giêsu. Nhìn vào thực trạng hiện nay của Giáo hội Việt Nam tại quốc nội hay quốc ngoại, hàng năm Giáo hội đưa được bao người tuyên tín vào Chúa Giêsu và đánh mất đi bao nhiêu niềm tin của những người đã lãnh nhận Phép Rửa? Và Lm. Lực khuyến khích chúng ta hãy sống noi gương Giáo hội Nam Hàn:

"Nếu có đức tin bằng hạt cải, GHVN đã dũng cảm như anh em Công Giáo Nam Hàn. Trước cảnh đàn áp bất công ngoài xã hội, Giáo hội Nam Hàn đã tranh đấu đòi quyền lợi cho công nhân. Nhờ đó, Tin Mừng đã tìm được con đường đi đến với dân tộc. Các giám mục và linh mục đã không ngồi yên hay thỏa mãn với những công trình xây nhà thờ, phòng phát thuốc, hay công việc mục vụ trong khuôn viên nhà thờ và giáo xứ. Cùng giáo dân, họ đã xắn tay áo xuống đường tranh đấu và vô tù vì tương lai xã hội và Giáo hội. Đó là con đường Thần Khí dẫn Giáo hội Nam Hàn theo Đức Kitô."

Phải nhìn nhận Lm. Lực chia sẻ bài Tin Mừng của Thánh Luca đề cập về việc Chúa Giêsu trở về Nagiarét loan báo Tin Mừng tại Hội đường (xem Lc 14) thật phong phú và sâu sắc. Tôi không thể lặp lại tất cả những gì Lm. Lực đã chia sẻ. Rất mong độc giả có dịp đọc lại bài chia sẻ thấm thía này. Ở đây tôi xin nhấn mạnh đến điểm then chốt của bài chia sẻ, đó là mỗi tín hữu của Chúa Kitô cần phải có đức tin bằng hạt cải. Chỉ có đức tin mới giải quyết được các nan đề của Giáo hội và đất nước. Có đức tin mạnh mẽ vào Chúa Kitô và Tin Mừng của Ngài, người tín hữu mới nhận được Thần Khí Tác Sinh. Có nhận được Thần Khí Tác Sinh chúng ta mới đi theo con đường của Chúa Kitô được. Không có Thần Khí Tác Sinh, người chủ chiên chỉ là hạng người chăn chiên mướn. Không có Thần Khí Tác Sinh, người tín hữu chỉ là những con chiên lạc lõng giữa dòng đời. Không có Thần Khí Tác Sinh, Giáo hội chỉ còn là một cơ cấu kiểu thế tục, một bà mẹ cằn cỗi trở về già. Và ngược lại, nếu có Thần Khí Tác Sinh, Giáo hội mới có thể thi hành được sứ mệnh của Chúa Kitô đến giải phóng và đem ơn cứu độ đến cho con người được:

"Nếu có đức tin bằng hạt cải, chúng ta sẽ can đảm lãnh nhận sứ mệnh giải thoát như Đức Kitô. Sứ mệnh đó quyết định tương lai toàn thể Giáo hội. Trước khi bước vào cuộc đời công khai, Đức Kitô đã được “quyền năng Thần Khí thúc đẩy.” (Lc 4:14) Còn chúng ta đang được Thần Khí nào hướng dẫn? Nếu được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, chắc chắn chúng ta đã biết quên mình thực sự để dấn thân hoàn toàn cho sứ mệnh “trả lại tự do cho người bị áp bức” (Lc 4:18) như Đức Kitô. “Trả lại tự do” là sứ mệnh “thâu tóm rõ nhất sự nghiệp của Chúa Giêsu."

Trái tim ngủ yên thế nào được khi những trăn trở về Giáo hội vẫn còn đó. Trái tim ngủ yên thế nào được khi đất nước vẫn còn đầy dẫy những bất công, những đàn áp, những bóc lột, những nghèo đói, những băng hoại, những tha hóa. Trái tim ngủ yên thế nào được khi nhìn thấy Tin Mừng của Chúa Kitô chỉ được rao giảng bằng ngôn từ, chứ không phải bằng thân đạo (đem thân mình ra sống và làm chứng tá cho Tin Mừng). Trái tim ngủ yên thế nào được khi mỗi lần nhớ tới Chúa Giêsu là một lần lại nhìn thấy Ngài đang vác thập giá vào Giáo hội, vào quê hương thống khổ, trong lúc phần đông các tư tế và các tín hữu của Ngài làm ngơ như khách bàng quang như trong trường hợp tượng Đức Mẹ Sầu Bi bị cộng sản đập phá tại Phát Diệm và tệ hơn nữa, còn sống thỏa hiệp với trần gian và với bè lũ của Satan.

Chúng ta đang đứng trước những thách thức của thời cuộc. Tôi muốn dùng những lời kết của bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Lực để tạm kết thúc bài viết tản mạn về "Cứu Cha cứu Chúa cứu Giáo hội":

"Vậy làm cách nào để 'trả lại tự do' cho dân tộc? Dĩ nhiên, chính trị, kinh tế, quân sự không phải là phương tiện tranh đấu của Giáo hội. Phương tiện duy nhất của Giáo hội chính là Tin Mừng của Chúa Giêsu Kitô. Tin Mừng là “sự thật giải thoát” (Ga 8:32). Sự thật vẫn còn bị che dấu và bưng bít ở Việt nam. Đó là lý do tại sao dân tộc chưa có tự do. Làm sao người dân có thể làm người tự do khi nền “văn hóa nói dối” đang hoành hành từ Bắc chí Nam, từ trong đạo ra ngoài đời?

Noi gương Đức Kitô, giáo dân xứ Phường Tây, Huế hiện nay đang đứng lên tranh đấu đòi lại ngôi trường của giáo xứ. Đoàn kết với dân Chúa, ngày 9-1-2007 vừa qua, Đức TGM Têphanô Nguyễn Như Thể mạnh mẽ tuyên bố: "Toàn thể Giáo phận Huế sẽ đứng đàng sau linh mục quản xứ và giáo dân Phường Tây!"

... Tinh thần Nguyễn Kim Điền vẫn sống mạnh trong lòng giáo dân Huế! Rất may dân tộc Việt nam còn có những con người dũng cảm tranh đấu cho công lý như vậy! Nhìn từ Nam ra Bắc, có lẽ chúng ta phải khâm phục truyền thống kiên cường và anh hùng của Giáo Phận Huế!"

*
* *

“Không cần biết Cha Lý làm chi
Cũng chẳng cần nghe người nói gì
Nhưng thấy cảnh tay cùm miệng bịt
Tự trong ta lệ ứa hoen mi
Thương dân lành mất quyền dân chủ
Hận Cộng quyền khóa chặt tứ chi
Hãy đứng lên cùng nhau quyết chiến
Cứu quê nhà qua cảnh sầu bi"
(Trịnh Du, Houston một ngày năm 2007)

*
* *
(Xin Chúa cứu cha ra khỏi ách ngục tù)

Chợt một thoáng nhớ thương về Cha Lý.
Con làm thơ kính tặng gởi về cha
Trên quê hương cha sống kiếp không nhà
Nơi đất khách con ôm hồn tủi nhục

Ôi nơi ấy đầy chông gai tù ngục

Cha vào tù vì đòi hỏi tự do
Bên nơi này con được bát cơm no
Nên quên mất quê nhà cần hạnh phúc

Nơi quê mẹ giờ đây là địa ngục

Dân khổ đau mà chúng chẳng âu sầu
Ngày qua ngày đất nước chẳng về đâu
Bởi bọn quỷ gian manh và độc ác

Bao em bé sống cuộc đời đói khác

Bao thanh niên chẳng có một tương lai
Bao cụ già thoi thóp tiếng thở dài
Bao thiếu nữ bán trinh tìm lẽ sống

Ôi cuộc sống dưới bàn tay Việt Cộng

Xấu xa nào bì được hỡi thế gian
34 năm đất nước vẫn điêu tàn
Như thế đấy … làm sao mày che đậy?

Hãy đứng dậy, dân ta hãy đứng dậy!

Hãy cùng nhau giết hết bọn tay sai
Hãy đập tan chế độ thối nát này
Mang hạnh phúc về cho người dân Việt!

Hãy đứng dậy, dân ta cùng nhau diệt

Diệt quân thù để bảo vệ quê hương
Từ khắp nơi trên các nẻo con đường
Hãy quyết chiến dù xương rơi máu đổ

Hãy đứng dậy chiếm quê cha đất tổ

Hãy vùng lên lấy lại trọn non sông
Đảo gần xa, rừng núi và cánh đồng
Để tổ quốc vẫn còn là nước Việt

Hãy đứng dậy cùng nhau ra tay giết

Thù trả thù, ân oán ta tính sau
Bọn cộng kia, ta hãy chém rơi đầu
Để tổ quốc không còn loài ma quỷ!
(Houston một sáng tháng 5 năm 2009, Trịnh Du)


TRẦN THANH TIẾN SỸ: CHÓ, NGU, THÚI” ! - Bảo Quốc Kiếm

TRẦN THANH TIẾN SỸ: CHÓ, NGU, THÚI” !

Bảo quốc Kiếm
(phiếm)

Kính thưa Tiến sỹ Trần Thanh,

Trước hết, tiểu điệt xin ngài đừng vì cái tiểu đề mà vội giận. Tiểu điệt sẽ hạ hồi phân giải với ngài, xin đừng chấp lũ lóc nhóc như bản nông dân này nhé. Như ngài biết, trên phương diện học thuật, ngài là bậc quá cao đối với tiểu điệt. Căn cứ vào khía cạnh này, lớp Năm phải gọi Tiến sỹ là Tứ đại Tổ sư; vì làm thầy nhau qua bậc thang: Tiểu học- Trung học ĐNC-Tú tài- Cử nhân-Tiến sỹ. Tuy vậy, lần này xin mạn phép thượng đại tôn nhân hầu chuyện một lần, và có lẽ hơi dài dòng mới nói hết được cái chỗ kính quý với Tứ đại Tổ sư.

Thưa ngài,

Vì không có thì giờ lên NET, nên bài của ngài đăng đã lâu mà tiểu điệt không biết. Hôm qua tình cờ, một vị nào đó đã nhắn sang bảo tiểu điệt vào trong TINPARIS.NET mà thưởng lãm danh tài vô thượng Trần Thanh. Mừng quýnh, tiểu điệt vội chui dzô Copy hai bài lưu làm “gia phả trần gian cho dòng họ Trần”. Một bài ngài nói về Hoà thượng Thích quảng Độ, một bài nói chuyện ông Nguyễn phúc Liên, Đỗ thái Nhiên. Tuyệt hảo.

Là nông dân, tiểu điệt dốt, lại ít đọc sách báo, mạng nhện, vì bận đi kiếm cơm, chứ đâu rảnh rỗi đi săn lùng trên NET. May nhờ ơn mưa móc, hôm qua tiểu điệt có một bữa thật ngon. Cười suốt cả đêm không ngủ được. Chỉ có gãi và gãi thôi. Cái sướng ở chỗ là đọc được cái văn phong Tiến sỹ”, điều chưa từng thấy bao giờ. XIN CÁM ƠN NGƯỜI.

Thưa ngài,

Dù nghèo, nhưng bẩm tính tiểu điệt vốn “chịu chơi”, nên không ích kỷ. Tiểu điệt mang cái này ra đọc cho mọi người nghe chung. Khổ một nỗi người chung quanh tiểu điệt chỉ là nhà quê cả. Sau khi nghe đi, nghe lại, một bà Cụ vội la lên, thì ra TRẦN THANH LÀ TIẾN SỸ CHÓ, NGU, THÚI đó à ? Nghe xúc phạm đến Tứ đại Tổ sư, tiểu điệt nổi khùng la bà Cụ mấy câu. Bà cũng giận lên và chửi đổng: Mẹ kiếp đọc mà không biết đếch chi cả. Có thứ Tiến sỹ gì viết lách mà dùng trong bài TÁM CHỮ CHÓ, SÁU CHỮ NGU, MẤY CHỮ THÚI VÀ…Thì ra bà Cụ cũng rành thiệt, tiểu điệt không hề để ý chuyện này. Vốn làm nghề Bán cá tại chợ Đông ba ở Huế, bà tức giận la lên rằng:’M Ẹ KIẾP THẰNG NÀY GẶP BÀ CHO CHO CÁI Đ…lên đầu. Tiểu điệt phải Stop bà lại đó Tứ đại Tổ sư à. Do chỗ ấy, mà tiểu điệt lấy làm cái đề cho “vui nhộn tuần hoàn khi nổi sóng” để thượng tấu tôn nhan Trần Thanh Tiến sỹ.

Hôm nay đi làm về, tiểu điệt mới “phạch” ra coi lại, thì ra, bà Cụ nói không sai chút nào. Tiểu điệt tiếc nuối vô cùng trời đất. Thì ra, Tiến sỹ Tứ đại Tổ sư đâu khác “con vện Vĩnh long” chút nào. Ngài cũng không bằng bà bán cá chợ Đông ba của tiểu điệt nữa. Răng rứa hè ? Nhưng dù sao, khi thưa thỉnh với ngài Tiến sỹ, tiểu điệt cũng rất cẩn trọng, nói rõ từng chút một để ngài thương tình xem xét sự khác biệt giữa “ngôn ngữ người và cầm thú”.

Thưa ngài Tiến sỹ,

Tiểu điệt không học hành mấy chữ, nhưng từ bé, mẹ tiểu điệt dạy như thế này: “Gặp ông gìa, bà lão phải thưa ông, thưa bà, thưa cụ. Gặp người ngang tuổi cha mẹ phải thưa bác, thưa chú, thưa cô, thưa dì. Gặp người lớn tuổi hơn phải thưa anh, thưa chị. Gặp bạn phải chào bằng bạn hoặc tên. Gặp em nhỏ phải chào bằng em….Còn thân thuộc thì tùy vào quan hệ…..”. Tiểu điệt “thi hành nghiêm chỉnh” những lời Mẹ dặn như thế. Một hôm, khi có người già đến nhà, tiểu điệt cúi đầu chào bác, thì con chó nó chỉ sủa và sủa mà thôi. Ngoài tiếng VÂU VÂU, nó không biết chào gì cả. Nổi nóng lên, tiểu điệt đè đầu nó xuống, đánh cho mấy cái, hỏi: Tại răng mi ngu rứa, không biết tôn trọng người lớn tuổi ? Bất ngờ, Mẹ từ đâu lại, kéo đầu dậy bảo tiểu điệt rằng: CON BẢO CHÓ NGU MÀ CON NGU HƠN CHÓ. Nó là chó, đâu phải là người mà biết lễ nghĩa hả con ? Hôm nay, cảm niệm này sở dĩ chạy về trong ký ức, vì tiểu điệt đọc mấy lời Tiến sỹ viết:

“- Yêu sách một: Rất ngu và rất thối !”
“- Yêu sách hai: cũng rất thối và rất ngu !”


Thì ra văn chương Tiến sỹ Trần Thanh chỉ có vậy. Chưa dám dâng lời phân tích, ở đây chỉ tạm nói chuyện tào lao chơi thôi. Tự nghĩ, không biết Trần Thanh có cha mẹ sinh ra như tiểu điệt không
, hay là từ cục đất sét sinh ra ? Giả như có cha sinh mẹ dưỡng, thì cha mẹ ngài có dạy như mẹ tiểu điệt hay không ? Hẳn là không. Bởi vì có dạy mà không làm thì là thứ mất dạy, chứ là gì, phải không chú bác bà con nội ngoại ? Người xưa dạy:

“Lời nói không mất tiền mua,
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.

Hay chứ Tiến sỹ ?

Nhưng, khi một kẻ chưa biết “lựa lời”, thì nó cũng chỉ như con chó chỉ biết VÂU VÂU NHƯ VỆN VĨNH LONG thôi. Lại nữa, một lời chưa nói được, nghĩa là chưa thành người, thì nói chuyện tranh đấu, chính trị, gia đình, quốc gia, xã hội… cái mẹ gì (chữ này của Trần Thanh). Có chăng những thứ ngôn ngữ ấy là trong giới “bàng sanh khổ thú” mà thôi ! Thậm nan ! Lẽ nào, Tiến sỹ cho rằng Mẹ tiểu điệt từng dạy ĐỪNG TRÁCH CHÓ, vì nó hkông phải là NGƯỜI, nên ngài bất chấp ?

Một cái vui khác là, khi tay tiên Tiến sỹ vẫy: “RẤT THÚI”, thì tự nhiên người ta hỏi: Sao con biết thúi”, thì Tiến sỹ trả lời sao cho đúng ? Bắt buộc tiến sỹ phải nói:”VÌ TUI NGỬI”. Người ta hỏi tiếp: Sao không ngửi mùi hoa mà ngửi phân để thúi cái mũi, thì Tiến sỹ trả lời sao ? Không lẽ nói :Trần Thanh thích phân ? Dzui nhỉ?

Đọc lại tiếp nghe tiến sỹ:

“Nó bay mùi Hoà hợp hoà giải … như tờ giấy chùi đít”.

Đến đây thì không ai lầm nữa chứ ? Bản năng tự nhiên của Tiến sỹ Trần Thanh đã ngang nhiên tự phát. Sự “mê mệt” với “tờ giấy chùi đít” minh thị đẳng cấp rồi đó, phải không ? Bây giờ, để mọi người có một nhận định đúng, xin phép trích lại những chữ CHÓ trong bài như sau:

    - Ngu xuẩn vì tình nguyện đi làm CHÓ săn
    - Bọn CHÓ săn
    - Việt tân CHÓ săn
    - Cam tâm đi làm CHÓ săn
    - Kháng chiến tại gia là cái CHÓ gì
    - Phường cẩu trệ (chó heo)
    - Là cái CHÓ gì
    - Những con CHÓ SĂN ở hải ngoại

Tạm trích ra chừng đó thôi để hiểu rõ sự liên hệ mật thiết nhất của Tiến sỹ Trần Thanh và đồng chủng: CHÓ của Tiến sỹ. Có quý vị nào có thể có cách giải thích khác đi để tách rời CẨU CHỦNG KHỎI TÂM HỒN CỦA TRẦN THANH được chăng ?

Thưa Tiến sỹ,

Có phải là vạn thú đều hành hoạt theo bản năng, nhưng con người có cao hơn một chút, đó là nhờ vào TÂM THỨC ? Trong dòng chảy của Tâm thức con người thì những quá khứ hiện tại và tương lai đều có mặt. Do vậy, quá khứ là kinh nghiệm, tương lai là dự phóng để tạo nên sự sống cho hiện tại, và tương lai. Trong quá khứ ấy tích tụ những sai đúng, thành bại, được mất, suy thịnh…làm căn bản cho những luận lý, suy tư, giải mã, định đoạt… trong hiện tại. Chính nhờ vậy mà con người thăng tiến, xã hội phồn vinh hơn các loài khác. Có những con người còn đi xa hơn thế để quyết định một tương lai hoàn hảo trong khi phải chấp nhận một thực tại khốn cùng. Nhưng viêc đó thuộc một tầng mức cao hơn, khó hơn, nên không cần nhắc tới.

Ngược lại, những động vật khác không có cái này, nên chúng không phân biệt được quá khứ, hiện tai và vị lai. Chúng phải chịu những bản năng tự nhiên thôi thúc, và cũng chính nhờ vậy, chúng ta nhận ra nó là “bàng sanh khổ thú”. Trường hợp nhỏ của một con người cũng thế. Khi nó không nhận ra ai là người già, ai trẻ, ai bằng ta, ai nhỏ hơn ta, ai là cha, ai là mẹ …. thì tự nhiên kẻ đó đã tự rơi vào thế giới “thuần thú” rồi. Phải vậy không ?

Chuyện thứ hai là chuyện bản năng. Khi nói đến bản năng, tiểu điệt không hiểu khoa học chứng nghiệm bằng cách nào, bởi vì nông dân không học, nên không biết. Nhưng theo sự quan trắc bản thân, tiểu điệt có thể nói đó là sự cấu tạo. Nhưng sự cấu tạo liên hệ đến quá khứ. Đó chính là nhân. Trong nhân lại chia ra hai thứ, đó là vật và thức. Do vì thức bị giảm, nên vật lấn át làm cho nó mờ mịt quá khứ đi. Chính vì vậy mà có “bàng sanh khổ thú”. Trong cái gọi là vật, nó di truyền và tồn đọng trong thực tế; vì vậy những cảm niệm thường mơ hồ liên kết với nhau.

Tạm nói bâng quơ như thế để đi đến một kết luận tạm thời là, nếu không có sự DI TRUYỀN của vật và thức, thì không có sự “thoát ra” hay “tỏ ra” bản năng của vạn thú. Vì vậy, khi một kẻ liên tu bất tận nhắc đến VÀNG CHẲNG HẠN, THÌ CHÚNG TA BIẾT NGAY NÓ ĐÃ TỪNG CÓ SỰ LIÊN HỆ NÀY TRONG QUÁ KHỨ. CŨNG THẾ, MỘT KẺ LUÔN NHẮC ĐẾN CHÓ, PHÂN… CHẲNG HẠN, THÌ NÓ CŨNG CÓ MỘT LIÊN HỆ TƯƠNG ĐƯƠNG. Phải vậy không Tiến sỹ ?

Tạm ngưng chuyện CHÓ ngang đó, bây giờ xin thượng tấu chuyện lai rai mà Tứ đại Tổ sư đã ra công tu luyện. Trong bài viết về ông Tiến sỹ Nguyễn phúc Liên, Đỗ thái Nhiên, tiểu điệt thấy ngài đã mang cả TAM TỨ ĐẠI TRẦN GIA BẢO của ngài ra xài hết cả. Siêu, siêu tuyệt !

Mời Tiến sỹ đọc lại câu này:

“Cam tâm đi đổ bô”.

Ở đây không hay chưa nói chuyện nghĩa lý, mà chỉ nó đến chuyện “liên loại ngữ ngôn”. Tiểu điệt cười như điên Tứ đại Tổ sư ơi. Chơ răng tự nguyện làm TÁM CHÓ, một tờ GIẤY CHÙI ĐÍT, nay lại “kết hợp” với BÔ một cách nhuần nhuyễn dzư rứa, nếu không phải là BẢN NĂNG CẨU LOẠI. Thế thì, từ LÀM TÁM CHÓ, từ NGỬI nên biết THÚI, đến LIẾM GIẤY CHÙI ĐÍT, nay hết chơn hết chọi lại LIẾM BÔ !!! Thế là không còn gì nữa mà trông đợi. Chỉ đợi ông chủ thọc tiết canh TIẾN THƯỢNG là xong.

Từ bản chất cầm thú này chạy theo bản chất cầm thú khác một cách thật liên lũy, đáng thương. Hãy đọc lại và suy gẫm thật nhiều, Tiến sỹ ha:

“Dám đứng tuột quần”

Đây là thứ ngôn ngữ gì nhỉ ? NGÔN NGỮ CẦM THÚ CỦA TRẦN THANH. Xin lỗi không thể để dành cho ai khác, vì đây là “công trình tim óc nhà họ Trần Thanh”, nên ngài phải được độc quyền sở hữu. Đó chính là “đường lối đấu tranh trâu chó”, chứ là gì khác ? Nhưng không tiện nói thêm để bài sau so sánh hẳn hay, Tiến sỹ nhé. Viết ngang đây, ông già ngồi bên cười lúc lắc nói:

LOẠI CHÓ NÀY KHÁ GHÊ, ĐÃ HẾT PHÂN, CHỈ CÒN CÁI BÔ ĐỂ LIẾM MÀ CÒN NGHĨ ĐẾN ĐUỢC CHUYỆN NÀY THÌ CÓ AI HƠN. Dzui nhỉ ?

Từ cảm niệm lâng lâng ấy, Tiến sỹ Trần Thanh chơi luôn:

“- Tự sướng ở trong quần”.

Thiệt hết chỗ chê tài cao Bắc đẩu của dòng họ ngài, Tiến sỹ nhỉ ? Không biết trong vạn loại còn có cái bằng gì có thể ban tặng được nữa. Hết !

Và cuối cùng, Tiến sỹ Trần Thanh ơi, trước khi chết, Tiến sỹ đã mãn nguyện:

“ĐỊT MẸ, bọn tớ ở nhà”.

Không biết các thượng đại tôn nhân học cao hiểu rộng biết nhiều, thì thấy làm sao. Còn bản nông dân cầm cày, cầm cuốc, nên chỉ nghe một chuyện về con ngựa mà thôi. Nghe đâu, người ta đã chứng nghiệm thật sự được rằng, LOÀI NGỰA KHÔNG LÀM TÌNH VỚI MẸ NÓ. Thế nhưng, ngày nay nghe một ông Tiến sỹ lại ĐỊT MẸ CHÍNH NÓ, thì nó đâu phải con NGỰA, huống chi con NGƯỜI !

Tóm lại, qua vài suy nghĩ của bần dân, Tiến sỹ Trần Thanh và Chủ Diễn đàn TINPARIS. NET chỉ đều giống cái tiêu đề không sai một ly. Thật là MỘT LŨ TRẦN TRUỒNG VÔ LIÊM SỈ (Chữ này trong Cựu ước (Naked and shameless)

Thưa Tiến sỹ và ông Chủ Diễn đàn TINPARIS.NET, do bản chất nông dân, “thấy sao nói vậy”. Tiểu điệt không hề thêm bớt chuyện chi. Tất cả còn đó mà. Ngày mai, ngày mốt, nếu được, tiểu điệt thử nói với người khác, (chứ không thể nói với Trần Thanh) chuyện “lý luận cù nhăng” xem sao. Nếu có điều chi “PHI THÚ LOẠI”, xin vui lòng cho.

Hẹn tái ngộ. Hì hì ….

Bảo Quốc Kiếm 14-5-09