Tuesday, May 13, 2008

VĂN HÓA TRONG VAI TRÒ TRANH ĐẤU TỰ DO DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM

Đinh Lâm Thanh

Mỗi dân tộc dù còn trong thời kỳ văn minh thô sơ hay trên đà phát triển hiện đại cũng đều có một nền văn hóa riêng biệt, phản ảnh bản sắc cá tính và là niềm hãnh diện của từng sắc dân, từng chủng loại một. Văn hóa là kết tinh những gì cao đẹp nhất, có tính nhân bản, hướng thượng…vừa phục vụ con người vừa đánh dấu những quá trình phát triển đời sống tinh thần của một dân tộc. Những biến cố lịch sử đều kèm theo những thay đổi lớn về vật chất cũng như tinh thần đồng thời phát triển văn hóa ngày càng hoàn mỹ để thích ứng với đà tiến triển của nhân loại. Nhưng ngược lại, một khi thay đổi ý thức hệ từ Tự do qua Cộng sản, văn hóa dân tộc đã biến thành một nền văn hóa nô dịch, chà đạp nhân phẩm con người để mưu đồ lợi ích riêng tư. Đảng nhồi nặn, bóp méo văn hóa nhân bản từ phục vụ con người trở thành công cụ bảo vệ quyền lợi chủ nghĩa và bè lũ cầm quyền. Liên Bang Sô Viết và các chư hầu Đông Âu đã liệng chủ nghĩa Max-Lênin vào sọt rác nhưng đến giờ nầy vẫn còn bốn quốc gia cố bám lấy chế độ Cộng sản, dùng kẽm gai, súng đạn để duy trì và phục vụ chế độ, ca tụng lãnh tụ. Trong đó có Việt Nam chúng ta.

Văn hóa nhân bản là biểu tượng trí tuệ của một dân tộc mà tư tưởng quốc gia được xử dụng để phục vụ con người. Ngược lại văn hóa cộng sản thì chủ trương đấu tranh giai cấp, ca tụng chế độ độc tài đảng trị và ca tụng cá nhân chủ nghĩa không ngoài mục đích duy trì quyền lực của nhóm người lãnh đạo của đảng.

Lịch sử đã chứng minh, mỗi lần Cộng sản cướp quyền ở một xứ nào thì việc đầu tiên của chúng là làm một cuộc cách mạng văn hóa hay nói đúng hơn là phải thay đổi toàn bộ nền văn hóa hiện hữu. Từ cuộc lật đổ Nga Hoàng đến lúc xua quân chiếm các quốc gia Đông Âu, Cộng sản đã diệt toàn bộ các nền văn hóa nhân bản để thay vào đó một nền tảng vô sản nhằm xóa toàn bộ vết tích cũ để xây dựng một nền văn hóa theo đường lối chủ nghĩa Cộng sản, và từ đó có thể nói, văn hoá nhân loại đã bị chia thành hai hướng rõ rệt và đối nghịch nhau: Văn hóa Nhân bản Tự Do để phụng sự con người và Văn hóa Vô Sản Max-Lê mục đích phục vụ cho Đảng.

Những hành động phản tiến hóa của Tần Thủy Hoàng như việc đốt sách, chôn sống học trò đến cuộc cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông, đốt sách và giết hại nhà nho là khuôn vàng thước ngọc cho Cộng sản Hà Nội khi chiếm xong Việt Nam Cộng Hòa. Kẻ cướp nước ra lệnh tịch thu toàn bộ sách vở, báo chí hình ảnh băng nhạc của Miền Nam phát hành trước ngày 30/4/1975 mà chúng gọi là sách vở phim ảnh phản động, nhạc vàng Mỹ-Ngụy không ngoài mục đích xóa bỏ tất cả vết tích văn hóa nhân bản và thay vào đó một nền văn hóa nô bộc, chúng đưa 120 tác giả đi tù cải tạo tư tưởng đồng thời đưa bọn bồi bút tấn công văn hóa Miền Nam bằng lý luận Mác Xít qua các tác phẩm: Văn Hóa Văn Nghệ của chế độ Mỹ-Ngụy ( Trà Linh & Trần Hữu Tá). Cuộc xâm lăng về Văn Hóa và Tư Tưởng của Đế Quốc Mỹ tại Miền Nam Việt Nam. (Lữ Phương). Nhất là cuốn Những tên Biệt Kích của Chủ Nghĩa Thực Dân Mới trên Mặt Trận Tư Tưởng…(theo nhà thơ Ngô Đức Diễm).

HÀNH ĐỘNG ÁP ĐẶT TRONG NƯỚC:

Trong lãnh vực văn hóa như sách vở, báo chí, truyền thanh truyền hình, văn chương, nghệ thuật, tôn giáo, thuần phong mỹ tục…nghĩa là trong lãnh vực tinh thần, Cộng sản đã xử dụng tất cả phương tiện để xóa bỏ toàn bộ quá khứ, mục đích tẩy não và nhồi vào đầu óc dân Miền Nam một nền văn hóa đỏ : Căm thù chế độ cũ và cúi đầu phục tùng chế độ mới. Hành động nhồi sọ liên tục Cộng sản đã biến con người thành cái máy, nhất là trẻ con, một ngày nào đó chúng tự động trở thành dụng cụ phát âm, mở miệng ra toàn giọng điệu rập theo một khuôn như những cán bộ tuyên truyền. Nhưng ngay từ lúc đầu Hà Nội đã gặp phải khó khăn trước phản ứng ngầm của dân Miền Nam đã cứng đầu lại còn có óc khôi hài, Cộng sản chẳng những không nhồi sọ được gì mà còn bị dân biến những lời ‘vàng ngọc’ của lãnh tụ thành những câu châm biếm mà những bộ óc vĩ đại trong ban tuyên huấn trung ương đảng phải mất nhiều năm mới hiểu được ý nghĩa những câu nói lái, nói bóng, nói gió của giới bình dân !

1. Núp dưới danh từ xóa bỏ văn hóa đồi trụy Mỹ Ngụy, ngay trong những ngày đầu, bọn đầu trâu mặt ngựa với băng đỏ trên cánh tay, được Cộng sản xử dụng như một lực lượng nòng cốt tại địa phương trong kế hoạch truy lùng, bắt bớ các thành phần quân nhân cán chính trung và cao cấp của Việt Nam Cộng Hòa đồng thời đến từng nhà, từng cơ sở tịch thu tất cả sách báo hình ảnh có liên quan đến chế độ cũ. Hàng trăm ngàn tấn sách báo bị tiêu hủy để hấp tấp thay vào đó một số sách báo nhồi sọ chính trị một cách ngu xuẩn, giáo khoa hạ cấp và văn hóa nô dịch. Cộng sản Hà Nội đã hủy đi cả một gia tài văn hóa vô giá, tẩy não dân chúng và đưa chất xám người dân trở lại thời kỳ đồ đá, chưa có kiến thức căn bản, không có tình người không ngoài mục đích ngu si hóa để cai trị

2. Ngoài việc tẩy não dân chúng qua các chương trình học tập từ tổ, khu phố, thôn xóm, làng, quận, từ thành thị đến thôn quê, từ địa phương lên trung ương bằng những bài bản ngớ ngẩn, láo khoét, phản khoa học được Hà Nội ca tụng như những khuôn vàng thước ngọc vĩ đại, ưu việt của đỉnh cao trí tuệ loài người mà từ tên chủ tịch nước đến anh nông dân phải thuộc nằm lòng. Nhưng đối với dân Miền Nam chỉ là một trò cười, các bài học chính trị ba xu nầy chỉ dành cho bọn ba mươi và những thành phần thiếu kiến thức đang nô nức chào đón Cách mạng ! Trong phạm vi giáo dục, Cộng sản áp đã lồng vào việc học chữ một chương trình chính trị bôi xấu chế độ cũ để nhồi sọ trẻ con ngay từ lúc vừa cắp sách đến trường. Nhà giáo là giới chức bị tẩy não trước, nhất là những người dạy các môn Văn chương và Sử. Tất cả những gì đã lãnh hội được trong đầu đều phải tẩy xóa và thay vào đó những câu, những chữ trái với luân lý, đạo đức, phản khoa học, đi ngược với trào lưu tiến hóa và rập theo chỉ thị của nhà nước để lên lớp nói như con vẹt, nhồi vào đầu trẻ thơ những điều hoàn toàn sai sự thật, mục đích gây căm thù đối với bất cứ những gì thuộc về chế độ cũ.

3. Ngoài các cơ sở nhà nước như truyền thông, giáo dục, văn hóa, kịch nghệ được thay đổi toàn diện từ nhân sự đến đường lối hoạt động, nội dung, tác phong, chương trình rập theo khuôn miền Bắc, Hà Nội còn dựng lên nhiều tổ chức đoàn thể và đặt trực thuộc dưới quyền Mặt trận Tổ quốc, là một tổ chức ngoại vi của Đảng, để kiểm soát từ tư tưởng đến hành động dân chúng trong tất cả mọi lãnh vực. Quan trọng nhất phải đề cập đến:

- Cho ra đời các giáo hội Công giáo, Phật giáo…quốc doanh, để tách đôi các tôn giáo lớn nhằm chia rẽ, lũng đoạn. Như chúng ta đã biết, tôn giáo là một bộ phận quan trọng trong văn hoá dân tộc chống lại chủ nghĩa vô thần của Cộng sản, là một cái gai lớn dưới chế độ mới mà Hà Nội phải tìm cách tiêu diệt. Ngoài ra tôn giáo còn là môi trường tập hợp tín hữu, Phật tử trung thành với đạo giáo, có thực lực, có quy củ và đầy nhiệt huyết sẽ gây khó khăn cho Cộng sản trong việc cai trị.

- Ép buộc người dân vào các hội đoàn từ thiếu nhi, thanh niên, phụ nữ đến lão ông lão bà, tập trung đủ các hành phần dân chúng, các hạng tuổi, ngành nghề trong các lãnh vực để quản lý chặt chẽ từ tinh thần đến bao tử của người dân đồng thời tạo môi trường để gột rửa tư tưởng cũ và phát triển nền văn hóa đỏ.

4. Bưng bít thông tin, hạn chế vấn đề truyền thông, sách báo đến từ xứ ngoài là sách lược của Cộng sản theo đúng đường lối bần cùng hóa và ngu si hóa để cai trị. Một khi bao tử bị cột lại, trí óc trở nên đần độn thì nhà nước nói gì, ra lệnh gì dân chúng cũng phải theo. Những điều nầy không lạ gì dưới chế độ Cộng sản mà chúng đã áp dụng trong thời kỳ đầu để áp đặt gông cùm lên đầu lên cổ ngay lúc chúng vừa tiếp thu Miền Nam. Dân chúng có đói phải sắp hàng xin mua thực phẩm từng bữa một thì chuyện gì cũng không quan trọng bằng xếp hàng chầu chực từ sáng đến chiều tối để được mua vài lít gạo, ký bột mì. Bao tử đang rỗng, chân đứng không vững, người dân chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác ngoài miếng ăn. Đầu óc có ngu, tai chỉ nghe một chiều thì chúng nói gì thì họ cũng tin một cách dễ dàng. Đây là sách lượt của đỉnh cao trí tuệ mà Hà Nội đã áp dụng và rêu rao với quốc tế rằng người dân Miền Nam hân hoan chào đón chế độ mới, sống an lành hạnh phúc dưới sự lãnh đạo của đảng ! Nhưng sự thật đã chứng minh một cách phủ phàng và rõ ràng nhất là lúc binh lính và dân chúng vừa đói rách, vừa ngu ngơ khờ khạo, ồ ạt từ Bắc kéo vào hôi của kiếm ăn, đã chứng minh cho thế giới thấy rõ chính sách cai trị rừng rú với một nền văn hóa phi nhân bản, phi đạo đức và phản tiến hóa từ năm 1954 đến năm 1975 ngay tại thiên đường Cộng sản Miền Bắc !

CHƯƠNG TRÌNH KIỀU VẬN HẢI NGOẠI CỦA CỘNG SẢN

Kiều vận là chương trình quan trọng hàng đầu được nhà nước Cộng sản đưa lên thành Bộ Kiều Vận nhằm lôi kéo cộng đồng người Việt hải ngoại theo nghị quyết 36 của bộ chính trị trung ương đảng. Chương trình kiều vận xử dụng tất cả khả năng nhân-vật-lực để ru ngủ, đánh lừa, mua chuộc, lôi kéo, cộng đồng hải ngoại ủng hộ và duy trì chế độ Cộng sản dưới nhiều hình thức mà trong phạm vi bài nầy chúng tôi xin phép đề cập một phần về văn hóa :


1. Giáo dục:

Điểm nổi bật đầu tiên trong chương trình kiều vận của Hà Nội : Tổ chức học tiếng Việt cho con em của cộng đồng người Việt hải ngoại. Cộng sản ý thức được vai trò giáo dục trong việc đầu tư tư tưởng cũng như trồng người. Tôi không muốn vơ đũa cả nắm, nhưng trong thời gian gần đây, một vài cơ sở dạy tiếng Việt dành cho trẻ em của cá nhân cũng như các đoàn thể thiện nguyện đã vô tình tiếp tay chương trình kiều vận của địch nhưng vẫn không hay biết. Đây là môi trường rất hữu hiệu mà Cộng sản đã nghiên cứu và thực hiện : Trước tiên chúng tổ chức dạy chữ quốc ngữ cho trẻ em với chiêu bài trở về nguồn, sau đó khôn khéo lòn vào buổi học những câu nhắn nhủ, những ý tưởng thô sơ rồi từ từ sẽ dẫn đến một chương trình nhồi sọ tinh tế hơn. Chắc chắn các bậc cha mẹ khó nhận được kế hoạch thâm độc nầy, vì chương trình được nghiên cứu kỹ càng do bọn tay sai của Hà Nội núp bóng ở hải ngoại, rất khoa học và đi đúng với chương trình giáo dục của các xứ tự do Tây Phương. Nhưng nếu lưu tâm đến vấn đề nầy, chúng ta có thể nhận diện được các lớp dạy tiếng Việt của Cộng sản trà trộn trong các tổ chức của cộng đồng bằng nhiều cách : Trước hết, nghiên cứu tổ chức nào đứng phía sau yểm trợ tài chánh, sách vở. Tiếp đến, để ý đến sách vở, nội dung bài giảng đồng thời lưu ý lý lịch và hành động của các thầy-cô giáo. Ngoài ra nên theo dõi những cuộc họp mặt phụ huynh hay các buổi sinh hoạt của các lớp học, thì, nếu tinh ý chúng ta sẽ khám phá được giọng điệu tuyên truyền cố hữu của chúng. Trong tương lai, sách giáo khoa xuất xứ từ Việt Nam hay tại các xứ Đông Âu sẽ được phát không ồ ạt cho học sinh. Trong trường hợp nầy xin quý vị bỏ ít thời giờ nghiên cứu thật kỹ nội dung lẫn hình thức các sách giáo khoa trước khi cho các con em xử dụng.

2. Văn chương:

Trong lãnh vực văn chương, sách báo đóng vai trò chính kiều vận. Do đó Hà Nội đã tận dụng khả năng tài chánh để đưa sách vở tài liệu sản xuất từ trong nước đến tay đọc giả ở giai đoạn đầu, và trong tương lai sẽ nới rộng việc in ấn tại chỗ phổ biến bằng nhiều hình thức :

2a. Phát không sách báo, gởi đến tận nhà như trường hợp đã xảy ra tại Mỹ ( không đề tên người gởi). Cộng sản đã xuất khẩu qua Âu Mỹ sách truyện bằng hình hay tiểu thuyết ấn hành trong nước, lẫn lộn hàng trăm chủ đề dành cho trẻ em, thanh niên, đàn bà, con gái, người đứng tuổi cho đến các cụ cao niên…Trong lượng sách lớn lao đó, chêm vào nhiều ấn bản ca tụng Cộng sản, bôi nhọ chế độ cũ cũng như cộng đồng người Việt tự do hải ngoại. Chi phí kế hoạch của chương trình kiều vận, Cộng sản đã dành một ngân khoảng lớn để sẽ tổ chức in ấn ngay trong các quốc gia Đông Âu (ổ Việt Cộng gài lại sau ngày các nơi nầy từ bỏ chế độ Cộng sản) hầu che mắt cộng đồng.


2b. Mua chuộc, lôi kéo thành phần sáng tác, viết lách đồng thời trả thù lao hậu hỷ cho bọn bồi bút viết bài ca tụng chế độ. Đây là kế hoạch nằm trong chương trình kiều vận nhằm mua những tay viết tin tức, viết bình luận cũng như sáng tác văn thơ. Chắc quý vị độc giả cũng nhận ra, gần đây có nhiều người làm báo, làm phóng sự, viết bình luận, viết văn làm thơ chống Cộng…bỗng nhiên có thái độ xoay chiều trong lối viết mập mờ ca tụng chế độ, kêu gọi từ bỏ quá khứ, nối tay hòa giải hòa hợp, phản lại lý tưởng và chiếu hướng tranh đấu của cộng đồng. Cộng sản lúc nào cũng dùng tiền đánh vào lòng tham của những người vô liêm sĩ và biến họ thành công cụ phục vụ chế độ một cách dễ dàng. Thật vậy, trong số những nhà văn nhà báo nào nổi tiếng chống Cộng thì ít ra cũng có vài người đã được chúng móc mối đề nghị trả tiền để quay ngược ngòi bút.

2c. Nhiều nhà phát hành, tiệm sách báo được ban Văn Hoá Kiều Vận của các tòa đại sứ nghiên cứu để cung cấp văn hóa phẩm của chế độ theo giá tiền đồng Việt Nam (ví dụ một cuốn giá 15.000 đến 20.000 đồng VN - tương đương 1 hoặc 1,30 $US – các nhà phát hành nhà sách nầy bán ra thị trường Âu-Mỹ Châu giá 15-20 Euros hay $US). Tóm lại Cộng sản nhắm vào túi tham của một số phần tử nầy để tung vào cộng đồng hải ngoại sách báo cũng như văn hóa phẩm đỏ. Chúng ta cần phải sáng suốt trước kế hoạch kiều vận của các tòa đại sứ Cộng sản Tây Phương, chúng đang nghiên cứu, mua chuộc, phát triển nhiều cơ sở trong lãnh vực văn hóa, truyền thông theo chỉ thị nghị quyết số 36.

2d. Cộng sản yểm trợ tài chánh cũng như nhân lực cho một số người để thiết lập và phát triển các websites văn chương với chiêu bài không chính trị, quy tụ nhiều văn thi sĩ tài tử, tạo nơi hội họp giải trí, trao đổi tin tức, tâm tư, tình cảm. Nhưng nếu chú ý chúng ta sẽ thấy thỉnh thoảng cũng xuất hiện những tin tức bài viết có lợi cho Cộng sản do những người không ở trong giới văn nghệ sĩ đăng lên. Ngoài ra cũng xuất hiện một vài trang web mang tính cách thông tin văn hóa nhưng chính là nơi dùng làm diễn đàn chưởi bới, chụp mũ bất cứ cá nhân đoàn thể nào mà đảng và Hà Nội cho rằng nguy hiểm cho chế độ. Điều nầy chắc chúng ta đã thấy rõ, những người chống Cộng nhiệt tình không mưu cầu lợi ích, thường bị những tên nằm vùng rỉ tai và chụp cho những cái nón cối thật vĩ đại, mục đích là cô lập và tách rời cá nhân đó ra khỏi cộng đồng. Cộng sản còn chủ động một vài websites, lợi dụng thông tin văn hóa để tụ tập một số thành viên với mục đích lôi kéo họ vào những mưu đồ đen tối sau nầy. Cứ để ý xem, websites nào bài vở không ra gì, quảng cáo chẳng có thì tiền đâu để duy trì và phát triển càng ngày rộng lớn, đó là chưa nói đến tiền trả công cho người suốt ngày ngồi post bài !

Nhân tiện đây xin mượn bài nói chuyện nầy để góp ý với những người tỵ nạn thường xác định hành động phi chính trị của mình trong cuộc sống hằng ngày. Một số người thường gò bó danh từ chính trị trong một nghĩa hạn hẹp, nghĩa là làm chính trị là phải xuất đầu lộ diện, hội họp, xuống đường bày tỏ quan niệm tư tưởng hành động của mình với mục đích phục vụ đất nước hoặc mưu cầu một tương lai tốt đẹp cho việc vinh thân phì gia. Những người nầy đã quên rằng, khi Cộng sản tiến vào cướp Miền Nam, chính họ đã suy tư lo nghĩ cho thân phận mình, cho tương lai con cháu cũng như cho quê hương tiền đồ tổ quốc, như vậy mầm mống chính trị đã có trong thâm tâm trí óc và con tim. Đến chừng xuống thuyền vượt biên hay bước lên máy bay bỏ xứ ra đi thì từ tư tưởng chính trị đã biến thành hành động là không chấp nhận một chế độ Cộng sản độc tài đảng trị (ngoại trừ thành phần vượt biên với mục đích kinh tế)… Ra đến xứ ngoài, có lúc nghĩ đến cảnh đồng bào thiếu ăn thiếu mặc, tự do dân chủ toàn dân cũng như niềm đau của quê hương tổ quốc thì chính tư tưởng chính trị của họ đã ăn sâu vào tâm khảm. Đến chừng khi tham gia những buổi sinh hoạt của cộng đồng, yểm trợ thương phế binh VNCH, biểu tình vinh danh cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, đọc và cổ võ một cuốn sách chống Cộng hay sáng tác bài thơ ca tụng quê hương, ca tụng người lính đã nằm xuống thì cá nhân họ đã có hành động chính trị thực tiển, nếu không nói là đã tham gia hoạt động chính trị trong một phạm vi nào đó. Như vậy không thể nói rằng không biết, không làm chính trị hoặc vì một lý do nào đó không chấp nhận hành động chính trị của mình. Những người hoạt động trong các đoàn thể, hiệp hội tuyên bố không làm chính trị hoặc từ chối tư tưởng chính trị thì chính họ đã tự dối với chính lương tâm mình hoặc vô tình hay cố ý lặp lại giọng điệu tuyên truyền của Cộng sản theo chương trình ru ngủ và hãy quên quá khứ theo âm mưu của nghị quyết 36. Điển hình là trường hợp hai vị cựu sĩ quan cấp tá lãnh đạo hai đoàn thể Quân Đội và Cảnh Sát đã tuyên bố trước cộng đồng rằng : Quân Đội và Cảnh Sát ở hải ngoại không làm chính trị !!!

3. Truyền thông, Báo chí:

Vấn đề truyền thông báo chí đóng vai trò quan trọng trong giai đoạn quyết liệt nầy. Hà Nội chú tâm vào các công tác phát triển truyền thông như : Xây dựng cơ sở để đánh phá các trang websites chống Cộng, mở nhiều forum văn hóa Phi Chính Trị, đào tạo chuyên viên để xâm nhập, đánh phá các trang điện tử cũng như các nhật, tuần hay nguyệt báo không cùng lập trường quan điểm. Quan trọng nhất là cài người của chế độ vào các cơ quan truyền thông… Trong thời gian vừa qua, các websites Người Việt Online, Take2tango, ViệtLand tại Mỹ, Việt.no ở Na-Uy, TinParis ở Pháp đã bị phá bằng nhiều cách, thả virus phá máy vi tính hoặc dán hình cờ máu Đỏ Sao Vàng’. Đưa hình dâm đãng thay thế các trang có bài viết bằng tiếng Việt không có lợi cho Cộng sản. Đánh phá bằng virus (việt.no, TinParis….). Thay thế bài viết thành những bài ca tụng Cộng sản (Người Việt Online). Đánh phá bằng virus, dán cờ máu (Take2Tango, VietLand). Đưa vào trang đầu bài chúc Tết các lãnh tụ Cộng sản (Nhật báo Người Việt)… Ngoài ra chúng còn mua chuộc hoặc gài cán bộ vào các đài phát thanh quốc tế RFI (Pháp) – BBC (Anh) và các đài địa phương tại Mỹ. Cộng sản Hà Nội tận dung tất cả phương tiện để thực hiện mưu đồ văn hóa đỏ, tuyên truyền cho chế độ Cộng sản xuyên qua chỉ thị. Xin ghi lại nguyên văn lời của một bí thư tòa đại sứ Việt Cộng tại Châu Âu đã tiết lộ như sau : Các tòa đại sứ nước ngoài phải làm bất cứ mọi cách để thay thế những lãnh tụ đoàn thể, đảng phái chống Cộng của cộng đồng người Việt hải ngoại bằng cách cài người của chúng ta vào. Bằng không, phải tung tiền mua hết đám người nầy trước ngày 31.12.2006, đây là chỉ tiêu theo tinh thần nghị quyết 36 của bộ Chính Trị Trung Ương Đảng. (Vì vấn đề an ninh của người cho tin, người viết tạm thời giấu tên, địa chỉ và nơi làm việc của vị nầy). Nhưng Cộng sản Hà Nội đã hoàn toàn thất bại vì mãi đến nay, sắp hết năm 2007, chúng chỉ mua chuộc được một thiểu số bất tài ham danh mà cộng đồng người Việt hải ngoại đã vạch mặt chỉ tên.

4. Văn hóa-Nghệ thuật:

Trong thời gian gần đây, Cộng sản Việt Nam đã xử dụng những số tiền khổng lồ để gởi các đoàn trình diễn văn hóa ra nước ngoài (ví dụ như chương trình ‘Duyên Dáng Việt Nam, Áo Dài…) với âm mưu gây sự chú ý của quốc tế, đánh bóng chế độ. Nhưng may mắn đã bị cộng đồng người Việt tại Úc, Mỹ cũng như những nơi khác đã thẳng thừng tẩy chay hình thức tuyên truyền nầy của Cộng sản. Ngoài những đoàn ca kịch còn trình diễn những xuất hát cải lương nhằm thu hút quý vị đồng hương lớn tuổi cũng như những chương trình tân nhạc nhắm vào giới trẻ, đôi lúc chúng bán vé phá lệ so với những cố gắng của các nghệ sĩ định cư tại nước ngoài như chúng ta đã thấy vài trường hợp xảy ra tại Mỹ và Canada. Điều nầy cho thấy Hà Nội tìm đủ mọi cách len lỏi vào cộng đồng để rồi tuyên truyền mua chuộc một số dân chúng bình dân, thầm lặng và yên phận với cuộc sống mới tại quê người.

Một vấn đề cần phổ biến rộng rải để cùng lưu ý : Đã đến lúc cán bộ Cộng sản đội lốt thuyền nhân tỵ nạn chính trị công khai xuất hiện trong lòng cộng đồng người Việt hải ngoại, có chủ đích, có hệ thống, có sách lược để phá hoại chúng ta. Hành động có tính cách thách thức lương tri và chính danh tỵ nạn của người Việt hải ngoại ngay trên vùng đất tự do. Phạm vi bài nầy, chúng tôi chỉ xin trình bày một vài chi tiết trên phương diện văn hóa nhưng cũng đề nghị cộng đồng rằng, đây cũng là một cuộc trắc nghiệm của Cộng sản đối với tinh thần đoàn kết và chống Cộng của chúng ta, như vụ Trần Trường, trước đây đã ngang nhiên treo hình già Hồ và cờ máu ngay trong cửa tiệm bán băng nhạc tại Litlle SàiGòn. Thành phần chúng tôi đề cập trên đây đa số núp bóng trong diện thuyền nhân tỵ nạn phát xuất từ miền Bắc, vượt biên nhiều nhất qua ngã Hồng Kông. Trước đây Cao Ủy Tỵ nạn đã từ chối về lý lịch của những người Miền Bắc đến trong các trại tại nầy, nhưng vì lý do nhân đạo, chính chúng ta và những cơ quan đoàn thể trên thế giới tự do đã kêu gọi quốc tế cứu vớt họ. Buồn thay, chúng ta đã nhiệt tình lo cho những người được Cộng sản cấy trong kế hoạch ‘mười năm trồng cây, trăm năm trồng người’. Đến nay thì việc đấu tranh chính trị đã bước vào giai đoạn quyết liệt, Hà Nội phải vội vã đem đám người nầy ra xử dụng. Chúng bật đèn xanh cho lớp cán bộ trà trộn trong các chuyến vượt biên công khai ra mặt đối đầu với cộng đồng tỵ nạn hải ngoại. Một trường hợp điển hình vừa xảy ra tại Vancouver (thủ đô phía Tây của Canada) những người tỵ nạn Cộng sản tụ tập thành một cộng đoàn, ra mặt công khai chống đối cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, lập hội đoàn gây chia rẽ cộng đồng người Việt tại thành phố nầy. Mới đây nhóm người nầy tổ chức những buổi văn nghệ vinh danh Hồ Chí Minh cũng như ca tụng đảng Cộng sản Việt Nam một cách công khai (xin đọc bài Những Ca Khúc Vượt Thời Gian của tác giả Hải Triều đăng trên Nguyệt san Việt Nam và trên diễn đàn Take2Tango ngày 09.9.2006. Link: http.//www.Take2Tango.com/News.aspx?NewsID=3263

5. Tôn Giáo:

Hà Nội đã lợi dụng tôn giáo tối đa để thi hành các thủ đoạn thâm độc của chúng. Nói vấn đề văn hoá mà không đề cập đến tôn giáo là một điều thiếu sót, nhưng cá nhân nào đụng vấn đề nầy thường bị bọn Cộng sản nằm vùng bóp méo sự thật, chụp đủ thứ mũ lên đầu và tạo những làn sóng mâu thuẩn gây xáo trộn, do đó tôi xin lướt qua vài giòng thô sơ để trình bày với cộng đồng. Tôn giáo là môi trường rộng lớn mà Cộng sản có thể lợi dụng hoạt động một cách an toàn.

Những bài học trước năm 1975 đã chứng minh cho chúng ta những khó khăn, hay nói đúng hơn, tôn giáo đã bó tay các chính quyền Miền Nam trước việc Cộng quân mượn nhà thờ chùa chiền để đánh phá Việt Nam Cộng Hòa. Ngay sau ngày mất nước Hà Nội đã biến công an thành nhà sư, cha thầy, xuống ghe ty nạn lẫn lộn trong hàng ngũ dân chạy trốn Cộng sản bằng đường biển (sự việc nầy đã được chứng minh rất nhiều trong các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á). Trong thập niên gần đây, chúng xuất khẩu hàng trăm sư, cha quốc doanh ra xứ ngoài xin tiền lập chùa, xây nhà thờ tụ, quy tụ Phật tử, con chiên hảo tâm, sùng đạo để biến thành những hang ổ vừa kinh tài cho chế độ vừa làm cơ sở để đánh phá cộng đồng. Cộng sản chủ trương vô thần, nhưng tôn giáo là nền tảng của người lương thiện, tín đồ là một đạo quân chính trị, chúng không thể bỏ qua vai trò tôn giáo là một trong những môi trường lớn để thực hiện chương trình kiều vận. Đi chùa lạy Phật, ăn năm sám hối, làm việc thiện cúng dường Tam Bảo, đi nhà thờ đọc kinh cầu nguyện là việc rất tốt nên làm. Nhưng đến chùa đến nhà thờ cũng phải lưu ý một số ít sư, cha… không biết nguồn gốc tu ở đâu (gần như tổ chức Phật giáo khó kiểm chứng được việc nầy), nay xuất hiện dìu dắt Phật tử con chiên vào con đường hòa giải hòa hợp dân tộc theo kiểu Cộng sản. Nếu bỏ chút thời giờ suy nghĩ kiểm chứng thì sẽ thấy ngay, những ông sư cha quốc doanh nầy chính là những tên nằm vùng ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản, thi hành chỉ thị Hà Nội trong các hoạt động văn hóa đỏ.

VAI TRÒ QUAN TRỌNG CỦA VĂN HÓA

Qua phần trình bày trên Cộng sản Việt Nam đã lợi dụng tất cả phương tiện phục vụ đời sống tinh thần con người để mưu đồ thủ đoạn, mua chuộc lôi kéo người Việt tự do hải ngoại đi vào kế hoạch cứu vãn chế độ của chúng. Một ngân sách lớn dành cho kế hoạch kiều vận theo nghị quyết 36 được bà Tôn Nữ Thị Ninh, dân biểu phó chủ nhiệm đối ngoại quốc hội Cộng sản đã huỵch toẹt tuyên bố ngay từ ngày nhậm chức như sau : ‘Mai đây với phương tiện dồi dào sẵn có của Ủy Ban Đối Ngoại Quốc Hội, chúng tôi sẽ mua đứt tất cả truyền thông báo chí để đánh gục bọn hải ngoại, kể cả những thằng chống Cộng hăng nhất’. Phương tiện truyền thông báo chí chỉ là một khía cạnh trong chương trình kiều vận rộng lớn do chính bà nầy trách nhiệm điều động qua các tòa đại sứ tại các xứ tự do. Trận đấu trí giữa văn hóa nhân bản và văn hóa đỏ đã thực sự đi vào thời điểm quan trọng, vậy phải làm gì để chận đứng đà bành trướng thủ đoạn văn hóa đỏ đang đầu độc người Việt Tự Do hải ngoại.

Phải công nhận rằng, trận giặc văn hoá hiện nay giữa Cộng sản và Tự Do không cân xứng về lượng. Hà Nội bỏ ra hàng trăm triệu dollars với một lực lượng hùng hậu trong bóng tối để thực hiện mưu đồ, trong khi việc tổ chức chống kiều vận trong cộng đồng còn rời rạc. Nhưng thật may mắn tinh thần đoàn kết chống Cộng trong tất cả con người chúng ta bộc phát thật cao. Đó chính là phẩm của nhân bản, của lương tri và của lẽ phải thì chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại cái lượng man rợ, vô đạo đức và thiếu tình người của Cộng sản. Việc tranh đấu của chúng ta có Chính Nghĩa, thuận ý Trời, hợp lòng Dân, cho dù chúng ta ít người thiếu phương tiện nhưng một khi đã quyết tâm bắt tay, chung lưng sát cánh, trực diện với kẻ thù thì phẩm chắc chắn sẽ thắng lượng. Vì nguồn gốc lượng đã bất chính, lại do loài quỷ đội xác người lợi dụng giết hại đồng bào thì Trời Đất sẽ bất dung (nói theo tôn giáo) và xã hội sẽ đào thải (nói theo luật tự nhiên).

Nền văn hóa hải ngoại, tôi xin tạm gọi như vậy để trình bày những nổ lực của người Việt bỏ nước ra đi, mặc dù đã hội nhập nhanh chóng với đời sống mới và tiếp thu nền văn hóa Tây Phương nhưng chúng ta vẫn duy trì và phát huy mạnh mẽ nền văn hóa cũ của chúng ta qua nhiều lãnh vực từ giáo dục, văn chương, truyền thông, văn hoá nghệ thuật đến vấn đề tôn giáo...

Có thể nói người Việt hải ngoại đã duy trì văn hoá nhân bản để chống lại văn hóa phi nhân bản, dùng văn hóa đạo đức để đành đổ văn hóa vô thần và dùng văn hóa mang nặng tình người để xóa bỏ văn hóa bất nhân bất nghĩa của Cộng sản. Đó là những cố gắng và thành công của cộng đồng người Việt hải ngoại đã chứng minh trong 32 năm qua dưới nhiều hình thức sau đây :

- Duy trì tiếng Việt, tạo cơ hội cho con em các thế hệ thứ hai, thứ ba đọc và viết thành thạo tiếng Việt. Dịch ra tiếng địa phương những tài liệu, dữ kiện lịch sử để giúp con em dễ dàng thông suốt chính nghĩa và công việc tranh đấu của cha ông ngày trước.

- Hàng trăm ngàn sách truyện của các nhà văn lão thành cũng như quý vị mới xuất hiện sau nầy đã tạo cho cộng đồng một gia tài văn chương đáng kể, chẳng những duy trì cái hay cái đẹp của quê hương tổ quốc, của tình yêu, của tình người mà còn là chứng tích lịch sử đau thương của những người phải tức tưởi buông súng, xếp hàng vào tù và bỏ mình trên biển cả.

- Duy trì nền âm nhạc kịch nghệ truyền thống đồng thời phát triển tinh hoa giới trẻ trong việc phục vụ quần chúng. Riêng phần ca nhạc hải ngoại mà Cộng sản gọi là nhạc vàng, nhạc phản động đã thổi một luồng gió trở ngược về lại Việt Nam, đang được trong nước yêu chuộng nâng niu thay cho những bài hát sắt máu ca tụng cá nhân cũng như chế độ.

- Truyền thông phát triển mạnh tạo cơ hội giúp cho người quốc nội hiểu biết về thế giới tự do đồng thời lột mặt nạ bịp bợm của tập đoàn Cộng sản Hà Nội mà chúng bưng bít. Đây là phương tiện văn hóa phản tuyên truyền mà Hà Nội đang lo sợ, cảnh giác đề phòng ngăn chận. Trong thời gian qua chúng ta đã thành công nhiều về các hoạt động văn hóa trong công cuộc xây dựng tự do dân chủ cho đất nước.

- Các tôn giáo được tôn trọng và phát triển mạnh mẽ ở hải ngoại, điều nầy gây trở ngại lớn cho Cộng sản vô thần vì nơi nào có tự do tôn giáo thì nơi đó chủ nghĩa Cộng sản không còn đất dung thân.

Kể thì nhiều nhưng cũng phải nhìn nhận rằng tổ chức văn hoá của cộng đồng vẫn còn rời rạc cần phải phối hợp thật chặt chẽ giữa hai lục địa Âu và Mỹ, giữa các quốc gia tại Châu Âu với nhau. Riêng nội bộ trong nước Pháp, cần phải cổ võ những người làm văn hóa nghệ thuật ngồi chung lại hầu tạo sức mạnh để đối đầu với ổ Cộng sản tại đây. Phải mạnh dạn lột mặt nạ, tẩy chay những tên văn nghệ sĩ núp bóng trong cộng đồng, lúc nào cũng vỗ ngực chống cộng nhưng lại đi chụp mũ người nầy người kia, phá thối những buổi sinh hoạt cộng đồng.

CHIỀU HƯỚNG HOẠT ĐỘNG CỦA NGƯỜI VIỆT TỰ DO HẢI NGOẠI:

Đối phương đã xử dụng các phương tiện văn hóa đỏ để cứu vớt chế độ đang trên đà tuột dốc thì chúng ta cũng phải phát triển văn hóa nhân bản để đối đầu với địch trong giai đoạn cuối của cuộc chiến tranh ý thức hệ. Đối với Hà Nội, lúc nầy là thời điểm quyết liệt phải chiến đấu một mất một còn. Đối với chúng ta cũng là giai đoạn cuối của cuộc đấu tranh cho nhân quyền, tự do dân chủ. Cuộc chiến giữa Tự Do và Cộng sản của người Việt phải kết thúc trong ôn hòa mà phần thắng bao giờ cũng đến với Chính Nghĩa. Khẳng định như vậy nhưng chúng ta không thể ngồi yên để trông chờ một phép lạ hay dựa vào chủ động của ngoại bang mà chúng ta, mỗi người đều phải dấn thân gánh vác trách nhiệm :

- Trong vai trò của người làm văn hóa, ngòi bút là vũ khí tối quan trọng, không chỉ là lưỡi gươm, mũi súng nhắm thẳng vào quân thù mà phải biến văn chương thành những bài thơ, nét nhạc chất chứa tình người, đậm tình yêu quê hương để thức tỉnh và cổ võ những người nản chí chủ bại, những người cò mồi đón gió…

- Nếu là người mang trọng trách giáo dục, đứng trước bục giảng phải xử dụng phấn trắng bảng đen trong vai trò của người tham mưu, cầm cân nẩy mực yểm trợ, điều động kế hoạch chiến đấu cho quê hương.

- Người làm truyền thông phải biến những phương tiện hiện đại thành tiếng kèn, hồi trống thúc quân, khua động chiến trường tạo khí thế cho tất cả cùng tiến tới.

- Người nghệ sĩ phải diễn vai trò thật trọn vẹn trong sáng và trung thực của một người yêu chuộng tự do, un đúc tinh thần yêu nước từ bây giờ cho đến các thế hệ mai sau.

- Các Thầy, các Cha nên kiểm soát cửa Chùa, Nhà Thờ, loại hẳn cán bộ Cộng sản nằm vùng cũng như những tên đội lốt con chiên Phật tử thường mượn những nơi trang nghiêm để móc nối hoạt động tuyên truyền cũng như tổ chức kinh tài cho Hà Nội. Các Thầy, các Cha hãy trở về vị trí cao cả của mình, dùng tín ngưỡng để chống với tà thuyết Cộng sản.

- Phật tử, con chiên mạnh dạn tố cáo các Thầy, các Cha lợi dụng sự tín ngưởng để vinh thân phì gia và nhất là làm tay sai cho giặc, bòn rút mồ hôi nước mắt của người tỵ nạn đưa về nuôi chế độ.

Tóm lại, tất cả mọi người Việt hải ngoại đều phải ý thức, tiếp tay nhau trong khả năng, bất cứ lúc nào cũng như ở đâu, để cộng đồng chúng ta trở thành một khối duy nhất, yểm trợ đắc lực cho các phong trào trong nước để có thể quật ngã Cộng sản Việt Nam một cách nhanh chóng.

Đừng đóng cửa tắt đèn ngồi trong bóng tối mà than vãn cho số phận của đất nước. Nhập cuộc, xuống đường và mỗi người trong chúng ta hãy thắp lên một ngọn nến nhỏ, thì hàng triệu ngọn nến sẽ soi sáng cả bầu trời. Nhờ đó chúng ta sẽ thấy con đường chính nghĩa phải theo, để rồi cùng nhau chung sức, góp công, yểm trợ các đảng phái, phong trào cùng toàn thể dân chúng tại quốc nội đang nổi dậy đánh đổ bạo quyền Cộng sản Hà Nội.

Đinh Lâm Thanh

Khôi Phục Phẩm Cách Việt Nam: Được Phép Chết

Kim Âu

Như một số báo đưa tin, sau khi tên Nguyễn Kim Hườn tung ra một bản thông báo vào ngày 20-07-2001, cả một bộ sậu của đám MT Phở Bò tổ chức một buổi họp báo tại trung tâm của chúng ở San Jose mà tên bồi bút, gia nô Lê Bình gọi là một biến cố chính trị đáng quan tâm để trả lời những vấn đề mà đồng bào hải ngoại lâu nay thắc mắc.

Theo như một số đồng nghiệp bên San Jose cho biết, việc một số đại diện của các báo đến tham dự không phải vì họ muốn biết về cái chết của Hoàng Cơ Minh mà chỉ muốn xem bọn đầu trò MT Phở Bò hiện nay biện minh giải thích thế nào về việc làm của họ. Theo ký giả Lâm Văn Sang viết trên báo Việt Mercury: Cuộc họp báo mở đầu bằng bài phát biểu của Nguyễn Kim Hườn tuy khá dài nhưng hẳn nhiên đã không giải đáp đầy đủ những nghi vấn khác được cử tọa đặt ra trong thời gian hai tiếng đồng hồ sau đó. Chưa kể, hai lý do đầu tiên để giữ kín tin tức về sự tổn thất lãnh đạo của Mặt Trận chỉ là một về mặt lý luận.

Bài phát biểu này đã xác nhận nhiều nguồn tin khác nhau trong vòng 14 năm trở lại đây (trong đó có cả báo chí phát hành ở Việt Nam nhân vụ án kháng chiến quân tháng 12-1987 và gần đây nhất từ ông Hoàng Duy Hùng hay Phạm văn Thành) về sự hy sinh của ông Hoàng Cơ Minh trong ngày 28 tháng Tám, năm 1987.

Trong phần trả lời những câu hỏi tìm cách làm sáng tỏ hơn nội vụ đã chỉ được trả lời cho có lệ được đăng trên tờ Việt Mercury (trích nguyên văn) như:

1. Thời gian 14 năm giữ kín có thể khá dài đối với đời sống bình thường nhưng đối với việc xây dựng cơ sở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, khó khăn, tương quan lực lượng không đồng đều, 14 năm quả thật không dài. (Nguyễn Kim Hườn trả lời ông Nguyễn Xuân Hiệp, tạp chí Nhân Văn).

2. Việc giữ kín không phải là lừa dối đồng bào. Gọi là lừa dối khi nào Mặt Trận không còn đấu tranh nữa. (ông Nguyễn Kim Hườn trả lời ông Võ văn Sĩ, báo Đại Nghĩa).
3-Tại sao lại chọn thời điểm này để công bố? Tất cả chỉ là sự tình cờ trong quyết định chung mà lãnh đạo Mặt Trận đã chọn lựa như vậy.

Đó là chuyện chuyển thông báo từ trung ương ở trong nước ra hải ngoại công bố cho đồng bào. (ông Lý Thái Hùng trả lời ông Cao Sơn, báo Tin Việt News)

4. Chuyện ông Phạm văn Liễu ra đi năm 84 là chuyện quá khứ, chúng tôi không muốn nhắc lại. Sự ra đi của ông có liên quan đến việc ông không thi hành một số đường lối do Mặt Trận đưa ra. Trường hợp ông Nguyễn Xuân Nghĩa, ông hiện nay không ở trong Mặt Trận nên chúng tôi không đề cập. (ông Lý Thái Hùng trả lời ông Võ văn Sĩ, báo Đại Nghĩa).

5. Mặt Trận biết đích xác ông Hoàng Cơ Minh hy sinh từ năm 1993. (ông Nguyễn Kim trả lời ông Lê Phong, báo Saigon USA)

6. Mặt Trận không coi thường sự hy sinh của kháng chiến quân khác. Tôi xác nhận, nhân vật đầu tiên được Mặt Trận vinh danh là kháng chiến quân Phùng Tấn Hiệp. Đó là kháng chiến quân thôi chứ không phải bất cứ một vị lãnh đạo nào khác. (ông Hoàng Cơ Định trả lời ông Lê Phong, báo Saigon USA)

7. Mặt Trận đề ra nguyên tắc không tiết lộ danh tánh của chủ tịch cũng như toàn thể cán bộ hoạt động trong nước. (ông Hoàng Cơ Định trả lời ông Nguyễn Xuân Hiệp, tạp chí Nhân Văn).

8. Trong hiến chương: Mặt Trận chỉ giải tán sau khi đất nước Việt Nam hoàn toàn được giải phóng. (Lý Thái Hùng trả lời ông Lê Phong, báo Saigon USA)

9. Áo nâu là của thập niên 80. Thế kỷ 21, Mặt Trận sẽ ở nhiều nơi, nhiều lãnh vực nhưng không có áo nâu. (Hoàng Cơ Định trả lời ông Huỳnh Hớn, báo Ý Dân).

10. Đường lối Mặt Trận không thay đổi, chỉ uyển chuyển dựa theo tình hình (Nguyễn Kim Hườn trả lời ông Võ văn Sĩ, báo Đại Nghĩa)

11. Mặt Trận vẫn là Mặt Trận, không biến dạng. Cộng sản Việt Nam phải chấm dứt sự cai trị độc tài của họ, Việt Nam phải có tổng tuyển cử tự do với giám sát của quốc tế, chừng đó Mặt Trận mới tham gia cùng với các đảng phái khác trong sinh hoạt dân chủ. (Lý Thái Hùng trả lời ông Phan văn Hòa, báo Cali Today).

12. Mặt Trận không bao giờ chủ trương đối thoại hay hòa hợp hòa giải với cộng sản. Ngày nào họ còn cầm quyền cai trị, chúng ta không bao giờ đối thoại, không bao giờ cộng tác, không bao giờ hòa hợp, hòa giải. (Lý Thái Hùng trả lời ông Joseph Phạm, Viên Thao Media).

Buổi họp báo chấm dứt với nhiều câu hỏi và vấn đề chưa có ai đặt ra hay có đặt ra như ông Hoàng Xuyên cũng không có được một câu trả lời thỏa đáng. hết trích

Như quý độc giả đã đọc trên mặt báo này nhiều bài viết về MT Phở Bò của những nhân vật có liên quan, tựu chung mọi người đều nhận thấy sự thật về lũ Mafia Phở Bò như sau:

1. Kể từ ngày thành lập MT đến nay chỉ có những trò quyên tiền, móc túi đồng bào chứ không hề có một cuộc kháng chiến nào.

2. Chiến Khu Quốc Nội chỉ là một mảnh đất thuê mướn trên đất Thái Lan cách xa Việt Nam tới một quốc gia trái độn
3. Việc Hoàng Cơ Minh công bố có 36 tổ chức và 10.000 quân chỉ là một lời tuyên bố bịp bợm, láo khoét.

4.Biên Thùy Đông Dương chỉ là một mỹ từ rỗng tuếch được đưa ra nhằm mục đích tô vẽ cho vở tuồng Kháng Chiến Bịp Bợm.

5.Việc mướn lính Thái, Miên để quay phim lừa bịp đồng bào đã chỉ rõ Hoàng Cơ Minh có chủ tâm lừa đảo.

6. Việc giết hại những người có nhiệt vọng, thành tâm cứu nước đã phản đối trò lừa bịp đồng bào của Hoàng Cơ Minh tại chiến khu là một hành động sát nhân diệt khẩu đầy tội ác bởi chính họ mới là những người con yêu của tổ quốc. Hoàng Cơ Minh thì không.

7. Việc ám sát, giết hại những người cầm bút chân chính dám nói lên sự thật của Vở Tuồng Kháng Chiến Bịp là một tội ác không thể chối cãi, là thủ đoạn của đám Mafia Phở Bò nhằm khống chế và bóp chết dư luận để chúng rảnh tay làm trò bịp bợm.
8-Không hề có chuyện Đông Tiến mà đó chỉ là một cuộc chuyển địa điểm do người Thái Lan không còn cho mướn đất nữa.

9. Việc Hoàng Cơ Minh vong mạng do bị tình báo Thái Lan bán đứng cho Cộng Sản là chuyện không mấy người không biết nhưng đám Mafia Phở Bò vẫn dối trá một cách trắng trợn, vẫn lớn tiếng chửi rủa, chụp mũ những người đặt vấn đề và nói lên sự thật. Hành động và thái độ đểu cáng của chúng không thể bôi xóa bằng một lời xin lỗi chung chung.

10. Với âm mưu xây dựng một hệ thống truyền thông tiền trạm để bàn giao cho Cộng Sản trong thời gian sắp tới. Đám Mafia Phở Bò dựa trên một số cơ sở kinh tài được thành lập nhờ vào đồng tiền xiết máu đồng bào vẫn tiếp tục làm phân hóa cộng đồng, làm suy yếu tiềm năng chống Cộng của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản bằng cách thành lập những tổ chức cộng đồng tự biên, tự diễn. Chuyên nghề chôm credit và làm lệch hướng của những phong trào đấu tranh.

11-Mặt Trận Phở Bò ngày hôm nay vẫn tiếp tục là một tổ chức lừa đảo bằng cách nhân danh kháng chiến. Chắc hẳn những bộ óc đầu sỏ của Mặt Trận Phở Bò không kém hiểu biết về ngôn ngữ Việt Nam đến mức không hiểu giữa một tổ chức đấu tranh và một lực lượng kháng chiến vốn khác nhau một trời một vực.

12-Việc truy điệu một người đã chết vì những tham vọng lừa đảo của bản thân mình như Hoàng Cơ Minh ngày hôm nay chỉ là một sự phỉ báng anh linh của những anh hùng liệt sĩ đã vị quốc vong thân thật sự.

Qua mười hai điểm nêu trên đồng bào và chiến hữu chắc chắn nhận ra đám MT Phở Bò không từ một thủ đoạn bất lương, bất nghĩa nào để tìm cách thi thố âm mưu của chúng. Thời kỳ đầu khi Hoàng Cơ Minh vừa vong mạng bọn đầu sỏ MT Phở Bò học theo đám Cộng Sản Việt Nam để cho HCM 2 * SỐNG MÃI TRONG SỰ NGHIỆP BỊP BỢM CỦA MT PHỞ BÒ.

Người đã chết mà không cho phép chết để cho thiên hạ xúc phạm là một điều bất nhân. Đối với người đứng đầu tổ chức, là người thầy, là anh em ruột thịt mà chúng dám công nhiên không nhận di ảnh của người quá cố là một điều đại bất nghĩa. Thủ đoạn của chúng ngày hôm nay thú nhận một cái chết từ 14 năm về trước không khác gì một anh bán phở cố gắng bán nốt món xí quách cuối cùng sau khi thùng nước lèo đã cạn.

Những lụân điệu quanh co của mấy anh đầu sỏ chủ tọa rốt lại cũng không đưa ra được điều gì mới lạ. Chắc hẳn quá ngán ngẩm ký giả Lê Phong đặt vấn đề bao giờ thì MT giải tán. Câu nói này có thể cũng là một câu kết luận được buông ra sau khi nhận rõ tình hình và khả năng, thực chất của đám MT Phở Bò.

Như rất nhiều người đã kết luận, ngày nay MT Phở Bò không còn chút uy tín nào ngoài hệ thống kinh tài đã bắt đầu mất giá. Phở MT bây giờ mất mùi Kháng Chiến nên dễ khiến người ta chán. Đường lối của đám Phở Bò không có gì sáng tạo ngoài việc cố gán cho tổ chức Cộng Đồng một tính chất lãnh đạo toàn thể những người Việt Nam lưu vong để rồi giành được thì giở trò bịp bợm, không giành được thì tự biên, tự tạo ra một cộng đồng thứ hai để hợp thức hóa những màn tuồng khất thực.

Xưa lắm và sai rồi. Tổ Chức Cộng Đồng chỉ là một tổ chức bất vụ lợi, bỏ vài trăm bạc là có chút danh phận hão huyền ngay nhưng danh đấy thì cũng chẳng phải là danh gì với núi sông.

Vấn đề quang phục đất nước không phải là vấn đề của những tên hoạt đầu ở hải ngoại. Đó là vấn đề của những người đang bị áp bức ở quốc nội. Truyền thống quật cường của dân tộc Việt Nam đã được thử thách qua mấy nghìn năm lịch sử. Vận nước hết bĩ lại đến thái, những trang hào kiệt của dân tộc đứng lên đúng lúc. Dân tộc Việt Nam sẽ tự cứu lấy mình, những người dân cùng khổ sẽ tự giải phóng cho chính họ chứ không cần đến bọn chính trị điếm đàng ở cách tổ quốc cả một đại dương, mượn chiêu bài kháng chiến để tạo dựng sản nghiệp cho gia đình và dòng họ và phe đảng.

Đồng tiền xiết máu là đồng tiền bất nhân. Vì thế người chết 14 năm nhưng không cho chết để người còn sống trục lợi. thậm chí cho đến nay vấn đề thú nhận và truy điệu cũng chỉ là sự tình cờ trong quyết định.

Cuối cùng thì Hoàng Cơ Minh cũng đã được phép chết.

Lác đác trên liên mạng có vài đoàn viên văn nô, bồi bút làm thơ viết văn khóc người quá cố 14 năm trước như vừa mới chết hôm qua. Thật là trò hề.Hóa ra thương vay, khóc mướn là như vậy.

Kim Âu
24-7-2001

Hoàng Cơ Minh, Anh Hùng hay Thiên Cổ Tội Nhân?

Kim Âu


  • Dẫn nhập: Trước khi rời khỏi Washington D.C, chia tay những anh em cùng trong ban lãnh đạo cuộc biểu tình chống Phan văn Khải ngày 21 tháng 6 năm 2005 trước tòa Bạch Ốc, tôi tặng cho mọi người hai câu thơ tếu:

      Hãy nghe chúng chửi như nghe hát
      Chúng chửi om sòm bởi chúng thua.

    Đúng như tiên liệu, bọn Phở Bò Việt Tân gấp rút mộ được mấy tên thí thân kiếm cháo, ra rả chửi bới những người quốc gia chân chính qua hệ thống đài phát thanh hố xí hai ngăn TNT của chúng.

      Chửi người, người chẳng thèm nghe
      Hóa ra bọn chúng một bè chửi nhau.

    Theo một số người thuật lại thôi thì hết Chị Ba Chú Ía, Dì Năm Chuồng Chó, Anh Hiệp Thụt Két, chú Đông Gián Mối, chị Hạnh Mặt Dầy, anh Mãng Đầu Khấc, Hùng Anh xổ số bịp. Độ Mặt Méo v..v tranh nhau dí mõm vào những cái hố xí hai ngăn TNT để bài tiết vào tai nhau.

    Chỉ khổ cho cái lỗ tai của các thính giả bị tặng cái hố xí hai ngăn TNT sau khi sửa xe hay mua hàng nên bị ảnh hưởng tối đa. Thật là tai họa, tức HỌA VÀO TAI. Buổi sáng đi làm cứ phải rửa tai ba bốn lần vì sợ gây ô nhiễm môi trường, bạn đồng sở phải bịt mũi ghê tởm.

    Bọn Việt Cộng thành công qua lối tuyên truyền trắng nhờ vào độc quyền thông tin một chiều. Nhưng trong những xã hội dân chủ cái trò tuyên truyền trắng đó chẳng mảy may tác dụng vì thông tin quá phong phú, đa dạng.

    Nếu sống vào thời này, bà mẹ của Tăng Sâm chẳng cần phải bỏ khung cửi mà chạy bởi những lời bịa đặt, bịp bợm ngay lập tức bị bóc trần.

    Đại khái như việc một bọn gian nhân hiệp đảng tụ tập lại với nhau, diễn trò tưởng niệm tên đại bịp Hoàng Cơ Minh để chuẩn bị cho một trò bịp mới thì thay mặt cho những người quốc gia chân chính, chúng tôi đã sẵn sàng VẠCH MẶT bọn chúng. Thật ra nếu bọn Phở Bò Việt Tân không bày trò bịp bợm thì chúng tôi chẳng tốn công lên tiếng. Đối phó với trò bịp xưa chỉ cần một bài viết cũ. Nói là cũ nhưng thật ra vẫn mới với những người chưa hề được đọc.

    Năm năm trước, bài viết này chỉ in ra được một nghìn năm trăm bản. Ngày hôm nay MT Phở Bò Việt Tân yên tâm. Bộ mặt bẩn thỉu của Tên Đại Bịp Hoàng Cơ Minh sẽ được vạch trần và quảng bá sâu rộng đến hầu hết đồng bào năm châu, bốn biển.

    Chuyện Hoàng Cơ Minh bày trò Kháng Chiến Bịp, Lừa Đảo ôm trọn Những Đồng Tiền Xiết Máu Đồng Bào, chúng tôi đã muốn cho vào quá khứ. Nhưng con người vốn mau quên và có nhiều đồng bào mới đến cũng chưa được biết trò Kháng Chiến Bịp này do khiếm khuyết thông tin.Trong khi bọn Cộng Sản và tay sai chuyên nghề đổi trắng, thay đen; đảo ngược phải trái tạo ra những huyền thoại giả dối để bày trò móc túi đồng bào.

    Đồng tiền vốn quý vì khó kiếm nên những đồng tiền từ tâm chia ba, xẻ bảy càng quý hơn. Nếu để từ tâm của đồng bào bị bọn chơi bạc bịp lợi dụng kiểu kêu gọi đóng góp cho Kháng Chiến thì Kháng Chiến Bịp; tổ chức Xổ Số thì không người trúng; tiền quỹ hội đồng hương, Hội Tình Thương đóng góp được đem bỏ túi tiêu xài vô tội vạ thì cũng là một sự vô tâm đáng trách.

    Điều đáng nói hầu như tất cả những tên bịp bợm đều có chung một cái lò đào tạo là Mặt Trận Phở Bò Việt Tân. Bởi thế nếu ngưng tay vạch mặt bọn này sẽ là một sai lầm lớn. Một khi chúng tôi đã ra tay tất nhiên loại “cỏ đuôi chó” chỉ là tiểu tiết, phụ đề. Tuần này để đáp lại bài báo tưởng niệm tên đại bịp, mời quý độc giả sang trang để đọc bài viết về tên Thiên Cổ Tội Nhân Hoàng Cơ Minh và trang uế sử của cái gọi là Mặt Trận Kháng Chiến Bịp tức đảng Việt Tân hiện nay./.

    Nguyễn Triều với "chính sách bế quan tỏa cảng" thiển cận đã dẫn tới việc Thực Dân Pháp xâm chiếm và biến Việt Nam thành thuộc địa hơn 100 năm.

    Trong khoảng thời gian Pháp thuộc đó nhiều cuộc kháng chiến chống thực dân đã nổ ra nhưng tinh thần ái quốc không mạnh hơn sức mạnh của vũ khí - sản phẩm của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật ở Châu Âu - nên hầu như không thành công mà chỉ để lại trong lịch sử thêm một số vị anh hùng, liệt sĩ "thành nhân".

    Đến thời kỳ đệ nhị thế chiến Pháp bị Đức đánh bại và cũng trở thành một dân tộc bị trị nên hệ thống thuộc địa cũng suy yếu phải để cho quân đội của Nhật vào Việt Nam chia xẻ quyền lợi rồi sau đó làm một cuộc đảo chánh chỉ trong 24 tiếng lật đổ toàn bộ hệ thống cai trị của Pháp ở Đông Dương giành lấy thế chủ động.

    Nhưng không lâu sau đó, hai quả bom nguyên tử ném xuống Hiroshima và Nagasaki đã kết thúc Đệ Nhị Thế Chiến. Toàn thể Đông Dương lúc đó cùng một lúc hai thứ xiềng xích nô lệ tự đứt. Cuộc Cách Mạng Mùa Thu vào ngày 19- 8- 1945 thật ra chỉ là việc nhặt lại một chính quyền được thả nổi và việc Hồ Chí Minh được đề cử đọc Bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 2 - 9 - 1945 cũng chỉ là kết quả của một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ giữa những kẻ đầu cơ thời cuộc mà lực lượng của các bên đều nhỏ bé và yếu kém chưa thanh toán được nhau.

    Sự do dự của các lãnh tụ Việt Nam Quốc Dân Đảng - sai lầm lớn nhất của các đảng phái và lực lượng quốc gia thời đó - đã gây ra đại họa kinh hoàng cho dân tộc Việt Nam dài hơn nửa thế kỷ, đến nay còn chưa chấm dứt.

    Ba mươi năm đấu tranh Quốc Cộng cũng là ba mươi năm đọ sức của Thế Giới Tự Do và Quốc Tế Cộng Sản dẫn tới chung cuộc bất hạnh 30 - 4 - 1975 của dân tộc Việt Nam là nguyên cớ chính đưa một khối lớn người Việt Nam yêu Tự Do không đội chung trời với Cộng Sản tỏa ra sinh sống khắp nơi trên thế giới.

    Trong lịch sử của nhân loại, có lẽ đây là cuộc di thực lớn nhất, đau thương nhất và bi thảm nhất. Nước mất, nhà tan. Gần như chẳng có gia đình nào toàn vẹn. Cả nước gông cùm. Kẻ đào thoát được, ngoài một thiểu số ăn trên, ngồi trốc, hút máu dân lành, chiến hữu mới có được tài sản giúp họ khả dĩ sống an nhiên tự tại. Số còn lại mặc nhiên trở thành loại người ăn nhờ, ở đậu. Tất cả đều làm thân nô lệ xứ người.

    Mấy năm đầu tiên từ 1975 cho đến cuối 1978. Chưa hoàn hồn vì cuộc đào tẩu, không mấy ai nghĩ đến chuyện nước non mãi cho tới 1979, Cuộc Chiến Tranh Biên Giới giữa Trung Cộng với Việt Cộng nổ ra, kèm theo đó việc ly khai của Hoàng Văn Hoan, Trương Như Tảng bộc lộ những mâu thuẫn trong tập đoàn Cộng Sản, lúc đó hải ngoại mới dấy lên phong trào tập hợp lực lượng nhằm phục quốc.

    Nhiệt vọng phục hận lúc này thức tỉnh bởi mọi người đã thấm thía nỗi nhục nhằn qua mấy năm bươn chải để thích nghi với cuộc sống lưu vong đã gây ra lắm chuyện đau lòng. Có tiếng vang nhất trong giai đoạn đó là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam nhưng trên thực tế không có hoạt động gì đáng kể ngoài vấn đề tai tiếng về những trò bịp bợm trước và sau khi Hoàng Cơ Minh thảm tử.

    Tìm hiểu kỹ sự việc, chúng tôi thấy trong khi những anh em Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa đang bị đày đọa trong những nhà tù Cộng Sản thì tại hải ngoại có một nhóm người lợi dụng Tinh Thần Ái Quốc của đồng bào và chiến hữu - đang còn nhiệt vọng phục hận - bày ra trò Kháng Chiến Bịp để quyên góp, thậm chí cưỡng ép đồng bào nộp tiền cho họ làm giàu tắt. Đầu trò của tổ chức này là cựu Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh và hầu như tất cả mọi phần vụ quan trọng khác của tổ chức này đều do gia đình, dòng họ Hoàng Cơ nắm giữ.

    Đặc biệt Vụ Tài Chánh do Hoàng Cơ Định - một người mà cả Ban Đại Diện Sinh Viên và Giáo Chức tại trường Cao Đẳng Hóa Học, Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ đứng lên tố cáo về tội tham nhũng, bị đưa ra Giám Sát Viện cách chức từ năm 1970,- giành phần quản lý.

    Khởi đầu, Mặt trận Kháng Chiến Bịp này vốn thoát thai từ một tổ chức có tên là Lực Lượng Quân Nhân Việt Nam ở Miền Đông và Miền Tây hình thành từ năm 1978 sau cải danh thành Lực Lượng Quân Dân Việt Nam và nhờ vào quyết định sai lầm của cựu tướng Nguyễn Chánh Thi (cũng do xảo kế của Hoàng Cơ Minh lừa cả Nguyễn Chánh Thi và Phạm Văn Liễu nhằm khuynh loát tổ chức để loại bỏ Lục Phương Ninh, Đinh Thạch Bích.v.v) trong vai trò Chủ Tịch Hội Đồng Trung Ương Ủy Viên đã ký quyết định giải tán tổ chức này để sát nhập với Tổ Chức Phục Hưng, Tổ Chức Người Việt Tự Do thành Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam vào ngày 1- 8 - 1981.

    Lúc đó, ông Nguyễn Chánh Thi đương nhiên trở thành Chủ Tịch của tổ chức mới. Ông Phạm Văn Liễu làm Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại và Hoàng Cơ Minh là Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Quốc Nội.
    Sự xếp đặt này cũng hợp lý theo đẳng cấp từ chế độ cũ vì khi Hoàng Cơ Minh vào học trường sĩ quan Hải Quân 1955, ông Liễu đã đeo lon thiếu tá được 3 năm đang là Tư Lệnh Thủy Quân Lục Chiến. Ông Nguyễn Chánh Thi thì đang là Tư lệnh phó Liên đoàn Nhảy Dù.

    Sau cuộc khuynh loát tổ chức nói trên, ngày 18 - 8 - 1981 Hoàng Cơ Minh đi Bangkok. (Nhóm 9 người- Hoàng Cơ Minh (tự Chính), Lê Hồng (tự Hiếu) Nguyễn Trọng Hùng (tự Huy), Trương Tấn Lạc (tự Lộc), Nguyễn Văn Thành (tự Thông), Phan Văn Phúc (tự Phút). Trần Thiện Khải (tự Khanh), Nguyễn Đức (tự Đài), Nguyễn Thành Tiễn (tự Tín) - sau bỏ về Hawaii đã từng bị mưu sát hụt. - có cựu Đại tá Nguyễn Hữu Duệ tháp tùng đã không vào được Thái Lan. Duy nhất chỉ một mình ông Duệ có quốc tịch Hoa Kỳ là được chấp thuận. Mãi đến tháng 10 - 1981 qua Richard Armitage được Tướng Sutsai giới thiệu nhóm HCM mới được nhận vào Thái làm công tác phỏng vấn, dò la tin tức về POW - MIA và cho ở tại Ubon từ tháng 11 - 1981.

    Tại tỉnh Ubon thuộc vùng Đông Bắc cách Bangkok khoảng 500km, Minh được cho mướn một mảnh đất làm "Chiến Khu Quốc Nội " tại làng Bultharit còn khoảng 15 cây số tới biên giới Miên Thái (báo VNTP số 233).

    Đến lúc này âm mưu lừa bịp của Hoàng Cơ Minh càng lộ rõ. Nhóm Người Việt Tự Do như đã viết phần trên sau khi hòa nhập vào với MT đã giới thiệu cho tờ báo Nhật Seikai -Nippo đăng bản văn kêu gọi của Lực Lượng Kháng Chiến Việt Nam ngày 27 tháng 12 năm 1981 trong khi Hoàng Cơ Minh và nhóm tiên phong chỉ vừa mới vào được Thái có hai tháng.

    Sau đó, Hoàng Cơ Minh tiếp tục tiến hành bịp bợm một cách có hệ thống, bài bản. Hắn nhờ ký giả Hoàng Xuân Yên bút danh Hoàng Xuyên viết bài tường thuật về thăm chiến khu trong nước (viết láo là về tận Đà Lạt) tham dự Ngày MT Công Bố Cương Lĩnh 8 - 3 - 1982, đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong tới 6 kỳ [ từ số 151 (ngày 1/5/1982 đến số 156 (ngày 16/7/1982)] tạo thành một cơn sốt Kháng Chiến trong tất cả mọi nơi có Người Việt Quốc Gia cư ngụ (gần đây Hoàng Xuyên sau nhiều năm im lặng đã lên tiếng vạch trần bộ mặt xảo quyệt, đểu cáng của Hoàng Cơ Minh qua trả lời phỏng vấn của Ký giả Tân Dân đăng trên Hải Ngoại Nhân Văn từ số 18 - 19 tháng 10 /1999). Ngay cả "cameraman" Nguyễn Ngọc Ấn (lúc đó đang làm cho CBS) cũng được chi tiền để làm cuốn phim "Hoàng Cơ Minh Trail" và lừa cả cấp trên trong CBS để đưa lên phần tin. Sau đó, cuốn phim Vidéo Kháng Chiến "Dĩa Giấy, Lính Lào, Rừng Thái Lan" được lưu hành như một bằng chứng Kháng Chiến để đoàn viên MT mặc sức lừa bịp đồng bào.

    Tiếp thêm xảo kế, tờ báo Kháng Chiến (Bịp) (ra số thứ nhất ngày 1- 4 - 1982) đã loan tải những bản tin thất thiệt đến độ hoang tưởng về những trận đánh ở trong nước. Những trò bịp bợm, xảo quyệt có hệ thống, lớp lang đó tất nhiên làm nức lòng đồng bào dẫn tới việc thành lập Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến ngày 3 - 4 - 1982 do ông Phạm Ngọc Lũy làm Chủ Tịch để quyên góp tài chánh cho kháng chiến?!!? (Nguyễn Ngọc Bích phụ trách phần Việt Ngữ đài Á Châu Tự Do hiện nay đã về hưu là người viết diễn văn và soạn thảo cương lĩnh phần chuyển ngữ sang Anh Văn do Nguyễn Hữu Vinh).

    Thời đó, hầu như tất cả đồng bào Việt Nam tại hải ngoại đã bị rơi vào mưu mô quỷ quyệt của dòng họ Hoàng Cơ và trở thành nạn nhân của việc buôn bán, bịp bợm Tinh Thần Ái Quốc nhân danh Kháng Chiến. Lúc này Phạm Văn Liễu ở Hoa Kỳ gần như đồng tình với những thủ đoạn xảo quyệt của Minh nên khi Hoàng Cơ Minh lẳng lặng cho Nguyễn Chánh Thi về vườn tiếm chức Chủ Tịch, Liễu cũng im lặng hùa theo. Cuối năm 1982, chính Phạm Văn Liễu mới phát giác ra Hoàng Cơ Định không hề gởi tiền sang Thái. Cựu đại tá Phạm Văn Liễu khai trước tòa ngày 19 - 12 - 1994 : "Tôi thấy buồn vì tiền bạc thu được nhiều như thế, tôi tưởng Hoàng Cơ Định đã gởi về nhưng chẳng có chi nhiều ở căn cứ". Sau mới biết được rằng Định có gởi về khoảng 160.000USD nhưng Hoàng Cơ Minh gởi trả lại, bảo em giữ lại số tiền ấy ở Mỹ.

    Lẽ dễ hiểu Richard Armitage tức Trần Văn Phú đã trả lương cho công tác dò la tin tức POW - MIA rất sòng phẳng, đậm đà bằng mật phí.

    Như vậy tất cả tiền bạc của Mặt Trận xiết máu trực tiếp kiếm chác được của đồng bào hay do Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến quyên góp đều ở lại Mỹ và nằm trong "hầu bao " của gia đình Hoàng Cơ Minh và phe đảng. Tính sơ sơ ... khoảng chừng từ 18 đến 22 triệu USD (tài liệu của Nguyên Vũ)

    Điều đó có nghĩa là ngay từ phút đầu tiên cho đến khi thảm tử, Hoàng Cơ Minh đã có manh tâm, chủ tâm và chuyên tâm làm một cú bịp lớn.

    Trong cuốn Hồi Ký Một Đời Người, ông Phạm Ngọc Lũy đã ghi lại những lời nói của Hoàng Cơ Minh trong lúc thuyết phục Dược Sĩ Huỳnh Ngọc Anh cho vợ là nữ Luật Sư Nguyễn Thị Truyện tham gia MT như sau:' Một khi chúng ta về được trong nước rồi, những người ngoài này không còn cần thiết nữa sẽ bỏ đi hết" (tập I, trang 400 - dòng thứ 10 - 11 sđd HKMĐN).

    Hoàng Cơ Minh có trở lại Hoa Kỳ vào ngày 16 - 4 - 1983 để tham gia Đại Hội Chính Nghĩa từ ngày 28 - 29 /30 - 4 - 1983. Tại đây, Minh trơ tráo tuyên bố thống hợp được 36 tổ chức qui tụ được hơn 10.000 Kháng Chiến Quân??!?!?

    Cựu Đại Tá Trần Minh Công đã vô cùng lúng túng phải trả lời là: "Tôi không có ý kiến..." khi nữ ký giả báo The Register hỏi:" Ông là phát ngôn viên, ÔNG NGHĨ SAO VỀ LỜI TUYÊN BỐ CỦA Chủ Tịch MT?" Phần ông Nguyễn Bích Mạc, đảm trách ngoại vận của MT nhìn rõ sự giả dối nên cương quyết không chịu phổ biến những con số trên. Tất nhiên sau đó Nguyễn Bích Mạc bị ghép tội phản bội?!!! (tr 122 HKMĐN. Phạm Ngọc Lũy).

    Thật là Đại Bịp, ngồi không trong rừng Ubon mà dám tuyên bố như vậy để xây dựng cho mình một hào quang giả dối chỉ nhằm vào mục đích dơ bẩn cuối cùng như ta đã thấy : Tiền!.

    Hỡi ơi! Thật mỉa mai! Thật đáng thương cho Dân Tộc Việt Nam chúng ta! Cả một khối hơn 5.000 người đầy nhiệt vọng, thành tâm với quê hương từ năm châu, bốn bể, đến tham dự Đại Hội Chính Nghĩa đã trở thành những đào thương, kép hát, quân hầu của vở tuồng Kháng Chiến Ma. Đúng là chuyện "Nghìn Năm Bia Miệng". Đại cuộc của cả một dân tộc đã bị hủy diệt bởi một kẻ vong thân trong vòng lửa của địa ngục dối trá.

    Đọc những dòng hồi ký của ông Phạm Ngọc Lũy thật đau lòng cho Tổ Quốc và Dân Tộc. Quả thật những năm cuối cùng của Thế Kỷ 20 nằm trong thời Suy Mạt của Dân Tộc Việt Nam nên mới nẩy sinh ra tên đại bịp Hoàng Cơ Minh - người đã hủy diệt lòng khả tín vào những tổ chức cứu quốc của toàn thể đồng bào và chiến hữu tại hải ngoại- người coi Hồ Chí Minh là thần tượng cả về hình thức lẫn nội dung và tự hoang tưởng cho mình là hậu thân của Hồ Chí Minh qua cách phục sức quần áo bà ba đen, khăn rằn, để râu chòm.

    Công Thức ba mẫu tự HCM = HCM cũng được Nguyễn Tường Bá xử dụng làm vũ khí tuyên truyền.

    Nếu thật sự HCM 1 = HCM 2 thì chúng ta đâu có cần gì phải chống Cộng mà nên khăn gói trở về để xây dựng đất nước Xã Hội Chủ Nghĩa cho xong. Có điều chúng ta còn hận chưa dẹp bỏ được hậu quả của tên chó chết HCM gây ra thì lại nảy sanh thêm một tên đại bịp khả ố HCM nữa.

    Điều này cũng chỉ rõ một vấn đề là đám chính khứa "tea room" lường thưng, tráo đấu trong lãnh vực chính trị đã một thời nắm giữ vận mệnh quốc gia chỉ là một đám người "úy tử tham sinh", "ái quốc tại khẩu " chứ chẳng bao giờ chịu dấn thân thật sự để phụng sự đại cuộc của đất nước.

    Chính quyền VNCH bại vong. Lỗi ở họ. Chuỗi ngày lưu vong thất thổ kéo dài lỗi cũng ở họ, do thói cả nể dung dưỡng những hành vi lừa gạt, xảo trá. Kèm theo đó bản chất "chính khách salon" vốn ngại gian nguy nên dẫu chỉ một vé máy bay khứ hồi sang một đất nước thanh bình không tiếng súng, cũng chẳng chịu lên đường kiểm tra cho rõ thực hư.

    Một số người khi thấy Hoàng Cơ Minh bị thảm tử do chính những hành động tự diệt của ông ta, cho đó là người có lòng ái quốc và đã hy sinh vì đại cuộc nhưng như chúng tôi đã phân tích làm gì có đại cuộc trong đầu Hoàng Cơ Minh bởi mấy từ ngữ xa xỉ dùng để bịp bợm như : Chiến Khu Quốc Nội, Biên Thùy Đông Dương, Hội Đồng Kháng Chiến Quốc Nội, Ủy Ban Kháng Quản, Đông Tiến v..v.. tất cả chỉ là sản phẩm của những bộ óc lừa đảo, xảo quyệt.

    Đại Cuộc và Chính Nghĩa ở đâu khi ngay bước khởi đầu đã là những trò dối trá, bịp bợm? HÀO KHÍ VÀ HÙNG KHÍ Ở CHỖ NÀO KHI CHIẾN KHU QUỐC NỘI CHỈ LÀ MẤY CĂN NHÀ Ở TRÊN ĐẤT THÁI? Chẳng lẽ hàng đêm CHỐNG MUỖI ĐỐT ĐỂ KHỎI SỐT RÉT LÀ KHÁNG CHIẾN Ư?

    Kiểm chứng lại cho kỹ những bài phỏng vấn ông Trần Văn Sơn, Đỗ Thông Minh, Huỳnh Lương Thiện, Phạm Văn Liễu, Trần Minh Công - những nhân vật chính trong vở tuồng Kháng Chiến - chúng tôi thấy những nhân vật này vẫn chưa dám nói hết Sự Thật.

    Bởi chính họ đã tiếp tay thần tượng hóa một con người bằng những trò lừa bịp, dối trá nên không đủ can đảm để nhận lãnh trách nhiệm trước SỰ THẬT.

    Diễn biến từ buổi khởi đầu cho chúng ta thấy rõ Hoàng Cơ Minh chỉ thực sự nổi lên nhờ vào những trò dối trá. Hắn chưa từng đặt chân lên đất Mẹ, ngay cả khi vong mạng vì hậu quả của vở tuồng Kháng Chiến Bịp . Không ai có quyền nhân danh "Phục Vụ Đại Cuộc" để biện minh cho những hành vi lừa đảo, dối gạt quần chúng. Trải mấy nghìn năm lịch sử quá nhiều thăng trầm, biến động nhưng cho dù mất hàng nghìn năm nô lệ giặc Tàu và hàng trăm năm nô lệ giặc Tây, cuối cùng dân tộc Việt Nam vẫn trường tồn và phát triển do biết dùng "Chí Nhân để thay Cường Bạo, biết lấy Đại Nghĩa để thắng Hung Tàn."

    Vận nước gặp thời Suy Mạt nên mới nẩy sinh ra chuyện lẫn lộn giữa Chính Trị với Tà Trị, Anh Hùng với Đại Gian Hùng. Mười ba năm đã trôi qua kể từ ngày Hoàng Cơ Minh thảm tử nhục nhã tại Tây Bắc Lào do bị trục xuất khỏi đất Thái. Bọn Kháng Chiến Ma vẫn trơ tráo xem như hắn còn sống, vẫn nuôi dưỡng âm mưu tiếp tục lừa bịp và làm phân hóa Cộng Đồng Việt Nam hải ngoại bằng những trò "ma nớp" chính trị. Nếu Người Việt Quốc Gia chúng ta không đủ dũng khí lên tiếng vạch trần Sự Thật thì chắc chắn giới trẻ Việt Nam sẽ tiếp tục bị những tổ chức bịp bợm dẫn dắt vào con đường sai trái không còn biết đâu là đại cuộc của dân tộc. Một phần tư thế kỷ đã qua, nhiều tổ chức yêu nước vẫn tiếp tục trên đường tranh đấu. Có những người đã nêu tấm gương sáng, đã anh dũng hy sinh như Liệt Sĩ Trần Văn Bá (từ hải ngoại về), Nguyễn Thành Sĩ, Hà Xuân Hùng, Thái Thanh Hùng, Phan Ngọc Nhất Linh, Nguyễn Công Ích (tại quốc nội) v..v.v.

    Tổ Quốc và Dân Tộc tri ơn những anh hùng. Nhưng riêng với sự việc nổi đình, nổi đám, nặng phần trình diễn nhất của MTHCM, xét về thực chất lại chính là vụ việc bẩn thỉu và ô nhục nhất trong lịch sử chống Cộng của người Việt lưu vong.

    Người ta có thể lừa dối được một người mãi mãi. Có thể lừa dối một số người một ít lâu nhưng không ai có thể lừa dối được tất cả mọi người.

    Trong bối cảnh lịch sử vừa qua và hiện nay hành vi nhục nhã Lừa Dối Tinh Thần Ái Quốc của khối người lưu vong là một Đại Tội Không Thể Tha Thứ. Như vậy tên Đại Bịp Hoàng Cơ Minh không thể là Anh Hùng mà chính là Thiên Cổ Tội Nhân.

    Kim Âu
    18 -8 -2000

    Tài Liệu tham khảo:

    Mặt Thật - Cao Thế Dung
    Hồi Ký Một Đời Người - Phạm Ngọc Lũy
    Tạp Chí Văn Nghệ Tiền Phong
    Đặc San Hải Ngoại Nhân Văn..v..v..
  • Kế Sách Vận Động Tuyên Truyền của CSVN

    Trương Sỹ Lương

  • Từ cổ chí kim, trong những cuộc tranh giành quyền lực từ cấp làng xã đến quốc gia, hay rộng lớn hơn là thế giới - ngoài lãnh vực sử dụng quân sự để chiến thắng đối phương - thì mặt trận tuyên truyền và vận động nói tắt là tuyên vận, hay là chiến tranh chính trị, chiến tranh tâm lý vẫn là một thứ vũ khí trí vận vô cùng quan trọng, đóng góp lớn vào sự chiến thắng đối phương trên cả hai mặt chiến thuật và chiến lược.

    Trong lịch sử cận đại, đối với thế giới cộng sản quốc tế, trận chiến tuyên vận luôn luôn được đặt lên hàng đầu, không kém lãnh vực tình báo chiến lược. Ngân sách quốc gia to lớn đã được đổ vào quỹ này để điều nghiên, huấn luyện cán bộ trung kiên, móc nối, mua chuộc đối phương (bằng mọi giá nếu cần phải mua) để giành lấy chiến thắng.

    Kế sách tuyên vận được thi hành trên hai mặt nổi và chìm dưới nhiều dạng thức tuyên truyền khác nhau. Tùy theo địa bàn hoạt động, tâm lý quần chúng từng vùng để thi hành sách lược. Tuyên vận (nổi) trên lãnh vực văn hóa, gồm các bộ môn thông tin, báo chí, văn nghệ, nghệ thuật để ru ngủ đối phương. Nếu có cơ hội là tung đòn trực tiếp, hoặc móc nối với thành phần «đứng giữa» vì ham lợi vật chất hoặc có đầu óc lập dị, - ưa làm những chuyện trái người khác để thỏa mãn tự ái riêng tư - để rồi lọt vào guồng máy tuyên vận của địch. Tuyên vận (chìm) là những vận động trong bóng tối, đôi khi vô thưởng vô phạt, nhưng có mục tiêu nham hiểm, lén lút như rỉ tai, bịa đặt, bêu rếu cá nhân, hăm dọa tung lý lịch đánh phá tổ chức hay chính quyền làm cho những hoạt động chính danh bị trở ngại.

    Đối với CSVN, lãnh vực tuyên vận vẫn là chiến dịch ưu tiên hàng đầu. Trong thời kỳ chiến tranh quốc-cộng, Cục Tuyên Vận CSVN đã tung ra các chiến dịch tuyên vận như chúng ta đã thấy.

    Tại miền Nam Việt Nam trước đây thì họ tuyên truyền, bôi nhọ về mọi mặt để đánh phá chính phủ Việt Nam Cộng Hòa như «Tay sai Đế quốc», «Ngụy quyền, ngụy quân, lính đánh thuê». Về mặt du kích văn hóa, văn nghệ thì họ cấy ngay trong hàng ngũ chúng ta những tay bồi bút chuyên môn giựt dây, phá hoại; về văn nghệ, nghệ thuật sân khấu thì có Trịnh Công Sơn, Miên Đức Thắng, Kim Cương, Thanh Nga và hàng trăm cán bộ to nhỏ khác ... không thể kể hết lên đây. Đội ngũ du kích văn hóa, truyền thông chìm nổi này đã đâm sau lưng chiến sĩ QLVNCH nói riêng và chính quyền miền Nam Việt Nam nói chung một cách khoa học mà sau này ai cũng biết. Chính họ là thành phần đã góp công «to lớn» vào sự sụp đổ đau thương của chính thể Việt Nam Cộng Hòa.

    Trên bình diện quốc tế thì họ tung những đòn tuyên truyền xuyên tạc, mua chuộc giới thanh niên thế giới thiên tả thời đó chống chiến tranh, làm lu mờ chính nghĩa chống cộng của quân dân miền Nam Việt Nam. Mua ngay cả những thành phần sinh viên du học, để họ quay lại chống cha anh đang ngày đêm chiến đấu mất còn với cộng sản xâm lăng.

    Sau năm 1975, kể từ khi làn sóng người Việt tỵ nạn cộng sản ra đi trong đường tơ kẽ tóc để tìm tự do, tìm đất dung thân ... thì CSVN cũng tung chiến dịch tuyên vận, móc nối, cấy người bằng mọi cách để xé lẻ khối người Việt tỵ nạn, vốn đã quá khổ đau vì đại họa cộng sản.

    Những năm đầu sau 1975, mạng lưới tuyên vận CSVN còn e dè, chỉ hoạt động chìm, lén lút có tính cách lẻ tẻ ở một vài lãnh vực hạn hẹp. Nhưng từ khi chế độ CSVN cởi trói vào năm 1987 thì mạng lưới tuyên vận «giao lưu văn hóa và văn nghệ», dụ người về thăm quê hương (để cứu sống chế độ qua đồng đô la), đồng thời tung ra hải ngoại các sản phẩm văn nghệ, văn hóa, xoáy vào đề tài thương nhớ quê hương để ru ngủ những người nhẹ dạ qua chiến dịch mang tên «hoa hồng xám».

    Sau năm 1995 và cuối thập niên 90, lợi dụng dịp Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận và tái lập bang giao, CSVN hồ hởi ồ ạt tung ra hải ngoại chiến dịch tuyên truyền (nổi) bằng các phái đoàn thương mại, triển lãm tranh ảnh, văn hóa phẩm; đưa những đoàn văn công ra hải ngoại vừa kiếm lợi, vừa tuyên truyền xám mà những người không nắm vững âm mưu trong kế sách «thuốc độc bọc đường» rất dễ bị thu hút, vô tình tiếp tay cho mục tiêu tuyên vận của CSVN. Đồng thời trên mặt trận thông tin, báo chí, CSVN cũng đã hồ hởi tung ra hải ngoại những tờ báo mang nội dung vô thưởng vô phạt, bê nguyên nội dung những tờ báo đảng trong nước với mục tiêu xoáy vào giới trẻ - rất mù mờ về chính trị - để ru ngủ thanh niên theo mục tiêu trí vận của họ. Họ nằm yên ở đó để chờ thời cơ là ngồi dậy hoạt động ngay. Những trang báo vô thưởng vô phạt ấy sẽ biến thành những lưỡi lê đâm lút cán chúng ta một cách hữu hiệu.

    Mặt khác, họ mua chuộc một số báo khác mà người chủ trương chỉ xoáy vào lãnh vực thương mại, nhưng thỉnh thoảng lại cho đăng tải những bài viết ca ngợi CSVN, hoặc giả vờ cho đi những bài viết chập chờn mang đầy tính chất chia rẽ, gây hoang mang, thọc bên này, đục bên kia để gây hiềm khích trong tập thể người Việt quốc gia.

    Ở trong nước thì đảng chủ trương hủy diệt mầm chống đối bằng cách đầu độc thanh niên thiên về vật chất, chỉ biết ăn chơi, rượu chè, thụ hưởng, trụy lạc, sa đọa. Còn ở hải ngoại thì những cán bộ trẻ trá hình dụ dỗ giới trẻ chống đối, ghét chính trị, tạo mâu thuẫn giữa hai thế hệ già trẻ, làm hao mòn tiềm năng của thế hệ trẻ, đáng lẽ họ phải nối tiếp cha anh trên con đường đấu tranh giải thể chế độ CSVN.

    Đã đến lúc những chiến sĩ quốc gia, những quân dân cán chính, một đời đấu tranh, hy sinh cho tự do dân chủ phải nhận chân, phân biệt rõ ràng ai bạn, ai thù, không vì cảm tính, thành kiến cá nhân để rồi chính chúng ta chống lại chúng ta, hoặc vô tình che chở cho kẻ thù vì thiếu nhận định sáng suốt và cuối cùng lọt vào bẫy sập của cục tuyên vận CSVN.

    Đã đến lúc thế hệ đi trước phải chăn dắt con em trên lãnh vực tinh thần để vô hiệu hóa chiêu «vô thưởng vô phạt», nhưng có mục tiêu tuyên vận của CSVN. Chính chúng ta phải nhắc nhở, giải thích, phân tích rõ ràng trắng đen để cho giới trẻ ý thức vai trò đóng góp hữu hiệu vào đại cuộc giải thể chế độ cộng sản, xây dựng lại đất nước.

    Đừng quên, ngày trước chính CSVN đã gọi chúng ta là «bọn phản động chạy theo đế quốc», nhưng ngày nay ở vào thế bí kinh tế, thế kẹt chính trị nên họ đã đổi thành cụm từ «khúc ruột ngàn dặm» để chiêu dụ chúng ta tiếp tục nuôi sống chế độ phi dân tộc.

    Đứng trước giai đoạn đấu tranh khó khăn, trước chiến dịch tuyên vận trắng trợn của tập đoàn cộng sản, đã và đang chĩa mũi dùi vào tập thể người Việt tỵ nạn về nhiều mặt, chúng ta phải nghiên cứu đối sách thật kỹ lưỡng để vô hiệu hóa những mũi tấn công này.

    Trương Sỹ Lương
  • Monday, May 12, 2008

    Madison Nguyễn

    Tại sao phải "RECALL" Madison Nguyễn ?

    NGÀY CÀNG SÁNG TỎ

    Kiêm Ái

    Ủy Ban Truất Nhiệm nghị viên Madison Nguyễn đã bắt đầu làm việc để thực hiện ý chí của gần 2 ngàn người Việt tỵ nạn Cộng Sản nhóm họp tại G.I. Forum, ngày 9.12.2007 vừa qua.

    Cho đến hôm nay thì vấn đề truất nhiệm nghị viên Madison Nguyễn là việc thực hiện không những ý chí của 2 ngàn người, mà có thể nói là toàn thể người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại San Jose, bằng cớ là ngày 2.3.2008 một cuộc biểu dương tinh thần qui tụ khoảng 10 ngàn người Việt tị nạn Cộng Sản cũng đã nhắc lại ý muốn truất nhiệm nghị viên Madison.

    Trong tuần này, khi Ủy Ban Bãi Nhiệm thong báo cần chữ ký của một số đồng hương khu vực 7 ghi danh vào danh sách tiên khởi, đồng hương khu vực này đã tự đến Văn Phòng Ủy Ban để ghi danh và ký tên, mặc dù luật lệ thành phố chỉ yêu cầu 50 cử tri cho lần nạp đơn đầu tiên, nhưng chỉ trong vài giờ đã có hơn 100 cử tri đến ghi danh, khiến Ủy Ban Bãi Nhiệm phải giải thích đồng bào mới an tâm trở về. Nói chung là hầu hết đồng hương đã nhận thức được việc bãi nhiệm nghị viên Mỹ gốc Việt này là cần thiết, cần thiết như phải mổ xẻ một cái ung bướu trong thân thể, phải vứt nó ra khỏi thân thể mới có thể sống và làm việc thoải mái.

    Thái độ và hành động của đồng hương thật rất hợp tình, hợp lý. Vì kể từ ngày nghị viên Madison Nguyễn ngồi vào Hội Ðồng Thành Phố SJ thì cô ta đã gây bất ổn triền miên cho cộng đồng Việt Nam nói riêng và thành phố nói chung. Dư luận người Việt trên khắp thế giới khi được biết sự thật về vụ Little Saigon cũng đã hưởng ứng, ủng hộ và đồng ý mặc dù nghị viên Madison Nguyễn là người Mỹ gốc Việt đầu tiên được vào Hội Đồng Thành Phố SJ, nhưng cũng phải truất nhiệm để bảo vệ nền dân chủ của Hoa Kỳ và nhất là để khỏi bị các sắc dân khác cho là người Việt đã đem mầm mống độc tài phi dân chủ của Việt Cộng sang Hoa Kỳ. Trong bài "Tại Sao Recall? (có đăng lại trong số báo này), tôi đã trình bày những trò lật lọng, lươn lẹo, tráo trở của Madison Nguyễn, và những hành động và thái độ này khiến mọi người nhìn cô ta như là một kẻ không có chút tư cách tối thiểu của một con người trưởng thành, hoặc cô ta chỉ là một cán bộ thuộc cấp, bị người khác điều khiển một cách nghiêm khắc cho đến nỗi những cái rất tầm thường, rất cần thiết để tỏ ra cô ta là một con người, cô ta cũng không thể làm khác được.

    Không có lý trí của con người:

    Một trong những nguyên tắc căn bản của dân chủ là "thiểu số phục tùng đa số". Ðây là một nguyên tắc rất rõ ràng, nó giúp chuyển giao quyền hành từ người này sang người khác một cách hòa bình thay vì đảo chánh đẫm máu, xáo trộn cũng như nội chiến ở các nước không có dân chủ. Nguyên tắc tiểu số phục tùng đa số đã đưa cô Madison Nguyễn vào chức vụ nghị viên thành phố San Jose, và nó đã loại ứng cử viên Linda Hàn Nguyễn, vì cô Madison Nguyễn nhận được nhiều phiếu hơn cô Linda. Nguyên tắc này chặt chẽ cho đến nỗi ở cuộc bầu cử lần thứ 2, chỉ cần hơn 1 (một) phiếu cũng thắng, dĩ nhiên, thua 1 phiếu cũng thua luôn. Ở Nam Cali, cô Jannet Nguyễn chỉ hơn đối thủ 3 phiếu và cô được làm Giám Sát Viên, còn đối thủ của cô thì về nhà chờ "bày keo khác". Trong tất cả các cuộc thăm dò, các vụ biểu dương lực lượng của đồng bào San Jose, Bắc California, phe ủng hộ tên Little Saigon đều chiếm đại đa số, không phải với một tỉ lệ nhỏ nhoi, mà là một tỉ lệ hơn 90% so với 6 hoặc 10%. Thế nhưng nghị viên Madison Nguyễn đã bất chấp, gạt bỏ kết quả này, dù cuộc thăm dò do cô nêu ra, dù cuộc thăm dò do nhật báo San Jose Mercury, một tờ báo ít có cảm tình với cộng đồng tị nạn Cộng Sản Việt Nam thực hiện.

    "Ðại diện người vắng mặt", một trò chơi bệnh hoạn:

    Trong bất cứ cuộc đầu phiếu, bầu cử nào, người ta chỉ căn cứ vào những lá phiếu của người hiện diện chứ không ai căn cứ vào những người vắng mặt, vì chỉ có ÔNG TRỜI mới biết ý muốn của những người không nói ra ý kiến của mình. Nhưng cô Madison làm được chuyện đó. Trong khi gần 2 ngàn người hiện diện tại hội trường thành phố đêm 20.11.2007, thỉnh cầu thành phố đặt tên Little Saigon và chỉ có 4 người ủng hộ "nghị viên Madison" trong đó có 2 du sinh (du sinh không phải cử tri, cũng không có tư cách can dự vào việc chính trị của thành phố), thế nhưng cô cho rằng cô phải "đại diện" cho những người làm 2, 3 jobs không đến được! Thực là một lập luận của những kẻ không có lý trí, hay đúng hơn, lập luận của những con người Cộng Sản Việt Nam, giống như bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Việt Cộng mở một cuộc trưng cầu dân ý trong tự do để hỏi xem dân chúng có tín nhiệm đảng Cộng Sản làm đại diện dân hay không, nhưng Việt Cộng luôn luôn cho rằng chúng được "toàn dân tín nhiệm!". Lập luận của Madison Nguyễn và của Việt Cộng giống nhau y hệt! Sáu ngàn (6,000) người tham gia cuộc thăm dò của báo San Jose Mercury, có đến hơn 5 ngàn người chọn tên Little Saigon, và và chỉ có hơn 300 người không chọn tên nàỵ Thế nhưng cô Madison Nguyễn cho rằng cô phải làm đại diện cho những người không phát biểu ý kiến. Nếu áp dụng nguyên tắc ngày thì chính bản thân Madison Nguyễn không "đủ phiếu" để làm nghị viên! Không biết Madison để lý trí cô ở đâu mà cô suy nghĩ một cách ngược ngạo như vậỵ

    "Dung hòa", một phát minh quái đản:

    Trong khi có hơn 2 ngàn chữ ký thỉnh cầu đặt tên Little Saigon, và chỉ có 14 hội đoàn và cá nhân mà đúng ra chỉ có 8 cá nhân chọn tên New Saigon. Nhưng cô Madison cho rằng cô phải dung hòa 2 khuynh hướng nói trên bằng cách đặt ra một tên khác! Ðó là Saigon Business Distrct. Nói cách khác, Madison Nguyễn đã thực hiện sự độc đoán của cô ta một cách trắng trợn, ở trong một quốc gia có hơn 200 năm lập quốc và 200 thực hiện dân chủ một cách khá toàn hảo.

    Công việc của thành phố San Jose mà nghị viên Madison Nguyễn lại phải làm việc do một cá nhân là ông Tăng Lập điều khiển, cô còn lộng hành cho đến nỗi để Tăng Lập điều khiển luôn cả văn phòng thành phố. Chính cô ta biết đây là một việc làm bất chính, nên cô làm trong bóng tối, lén lút, thay vì đưa ra công khai cho toàn thể cử tri biết và quyết định, vì đó là quyền lợi, quyền hạn và trách nhiệm của cử tri và thành phố. Chính cái tên đầu tiên đặt cho khu vực đường Story, do Tăng Lập đặt, cô Madison chỉ thi hành. Những mẫu phướn, mẫu monuments cũng do Tăng Lập "sáng tạo". Như vậy, nếu không nói Madison Nguyễn là con người gian trá thử hỏi còn "tĩnh từ" nào khác thích hợp cho cô tả

    Ðây không phải là lần đầu tiên mà nghị viên Madison Nguyễn chơi trò thiếu lý trí. Trong vụ xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Ðồng, cô Madison đã lén lút đưa dự án này cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi toàn quyền thực hiện, chọn thành viên cho Board Directors, khi đã hoàn tất mọi việc, Madison mới phổ biến, "mời" đồng hương tham dự lễ "ra mắt và gây quỹ". Nói cách khác, cô ta coi cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản như là một công cụ hay là những đứa con nít, chỉ khi nào cần phải có để hợp thức hóa công việc của cô, cô mới cho biết, lại còn trâng tráo lên giọng "đại diện luật pháp" khi có người hỏi cô tại sao khi được thành phố chấp nhận một ngân khoản 2.8 triệu mỹ kim để tạo mãi hay xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Ðồng, cô không cho cộng đồng hay biết? Madison Nguyễn đã cho rằng: tiết lộ cho cộng đồng biết là bất hợp pháp, là phạm luật! Nhưng khi có người hỏi tại sao cho cộng đồng biết thì phạm luật, mà cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi biết và thực hiện dự án này thì không phạm pháp, Madison Nguyễn đã trả lời: "vì năm ngoái, khi cháu ra ứng cử, bác sĩ Ngãi đã giúp cháu rất nhiều". Với những lời lẽ này, cô Madison Nguyễn coi cả cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản là con nít, hay cô ta là một người bị bịnh tâm thần? Dĩ nhiên là không phải, cô Madison Nguyễn đã bị người khác điều khiển, cô chỉ là âm binh của tên phù thủy đó, nó bảo sao cô làm vậy, vì chính kẻ điều khiển này đã coi Madison như là một phương tiện, một dụng cụ chứ không phải là một con ngườị Ðể đạt cho bằng được mục tiêu, Madison Nguyễn đã bất chấp luật pháp, đã bất chấp luật Brownd Act, ngấm ngầm vận động quá bán nghị viên đồng viện ủng hộ đề nghị của cô tạ Khi được hỏi tại sao lúc đầu cô nói chỉ những người sinh sống hay buôn bán trên đường Story mới có quyền quyết định cái tên cho khu vực này, nay cô lại chủ trương đưa vấn đề này để toàn thể cử tri San Jose bỏ phiếủ Cô đã chối ngay rằng "tôi không bao giờ và không bao giờ nói như thế", ngay cả khi luật sư Ðỗ Văn Quang Minh cũng như anh Lê Hoàng Trung cho phát thanh lại chính lời cô nói, cô vẫn trơ bộ mặt đá, vẫn không chấp nhận.

    Trong việc đặt tên cho khu vực thương mại đường Story "để vinh danh người Mỹ gốc Việt" Madison Nguyễn đã lần lượt đưa ra 3, 4 đề nghị, đề nghị sau loại bỏ đề nghị trước, cô Madison và ông thị trưởng Chuck Reed đã bất chấp thủ đoạn, bất chấp liêm sỉ, miễn sao tên Little Saigon phải bị loại mới được. Từ "chỉ những người sinh sống hay buôn bán trên đường Story mới có quyền quyết định cái tên đặt cho khu vực này" đến toàn thể cử tri San Jose bầu phiếu quyết định, nhưng cuối cùng, Madison Nguyễn cũng không đạt được mục tiêu, và cô và người điều khiển cô cũng không thể nào loại bỏ được tên Little Saigon, vì nó đi ngược lại nền dân chủ của Hoa Kỳ, ngược lại với ý chí của đại đa số người Việt tị nạn Cộng Sản.

    Từ "Bản Lên Tiếng của Đài phát thanh Quê Hương" đến "Chúng tôi lên tiếng" (Our Voices) tưởng rằng sẽ gây được ảnh hưởng trong cộng đồng, nhưng từ đó, đài Quê Hương đã bị đồng hương phản đối, dư luận cười chê, cho là đài Quê Hương phản bội cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản, là cộng đồng đã ủng hộ, nâng đỡ đài Quê Hương mười mấy năm qua, chỉ vì đài Quê Hương chống Cộng, và tôn trọng sự thật, nhưng, qua bản lên tiếng với những lập luận phiến diện, sai lầm chỉ cốt làm sao binh vực Madison Nguyễn. Tiếp theo, đài Quê Hương cũng phổ biến bản "Chúng Tôi Lên Tiếng" qui tụ một thiểu số người thật, còn nhiều người bị "mượn tên", trùng tên, hoặc tên giả. Sự lường gạt này chứng minh phe ủng hộ Madison Nguyễn chỉ đem lại sự xấu xa cho Madison và những ai ủng hộ cô ta mà thôị Và mặc dù ông Chuck Reed đã nâng đỡ, đã cho cái "Our Voices" này có chỗ ngồi ưu tiên trong hội trường, có tự do muốn phát biểu bao nhiêu phút cũng được thay vì chỉ một phút như mọi ngườị Sau cùng, cũng do sự sắp xếp của Chuck Reed và Madison, nghị viên Sam Liccardo đã kêu Lê Văn Hướng lên trình bày một bản thỉnh nguyện yêu cầu hoặc là để họ được chọn tên hay không có tên nào cả. Với 92 chữ ký của "thương gia trong vùng", Bản Thỉnh Nguyện Thư này là một sự bịp bợm "vĩ đại", biến Lê Văn Hướng thành tên lưu manh, lợi dụng chữ ký của các cơ sở buôn bán trong khu vực. Sự bịp bợm được phơi bày khiến nghị viên Sam Licaccdo như đỉa phải vôi, vội vàng đính chính, giải thích quanh co, dồn "phe ủng hộ" Madison Nguyễn vào thế cùng quẩn. Ai đã bày ra những điều tệ hại này, nếu không phải là kẻ đứng sau lưng Madison Nguyễn?

    Qua những sự việc nêu trên, chúng ta thấy ngày nào Madison Nguyễn còn ngồi trong Hội Đồng Thành Phố San Jose, ngày đó không những cộng đồng Việt Nam bị những phiền toái mà các sắc dân khác cũng mang họa lây.

    Trách nhiệm của cộng đồng:

    Như ông Chủ Tịch Cộng Đồng Việt Nam Nguyễn Ngọc Tiên đã lên tiếng xin lỗi đồng hương vì chúng ta đã ủng hộ Madison Nguyễn, đã dồn phiếu cho cô ta, chúng ta có trách nhiệm đối với các sắc dân khác. Gần một năm qua, thành phố San Jose sống trong xáo trộn, các nghị viên thành phố lúc binh vực bên này, khi chỉ trích bên kiạ Ông thị trưởng thành phố Chuck Reed từ một người thân cận với cộng đồng Việt Nam nay trở mặt, điều đó không phải là một hiện tượng lạ, vì làm chính trị người ta có quyền và đôi khi bắt buộc phải làm như vậy, điều đáng quan ngại là ông Chuck Reed đã nghe theo Madison và làm những điều có thể nói "vô pháp vô thiên".

    Đêm 20.11.2007, gần 2 ngàn người tham dự buổi họp của thành phố và hơn 200 người đã lên phát biểu ý kiến thỉnh cầu Hội đồng thành phố chấp nhận tên Little Saigon, trong khi chỉ có 4 người lên ủng hộ Madison. Với 2 ngàn người, một cuộc tự động tập hợp chưa từng có trong lịch sử họp hành của thành phố này, thế mà ông Thị trưởng Chuck Reed đã cho là "một thiểu số to mồm", chứng tỏ ông ta đã "sa chước cám dỗ" nặng nề. Với một tên vô loại Lê Văn Hướng, ăn cắp chữ ký của người khác, bịa chuyện ủng hộ Madison Nguyễn đến nỗi những người bị lợi dụng chữ ký công khai lên tiếng phản đối¸ thế mà ông thị trưởng vẫn điềm nhiên, cho là chuyện cần phải bỏ quạ Việc làm mà lý trí không cho phép, sự nghiệp chính trị theo con đường dân cử của ông ta không cho phép bỏ một thành phần cử tri quyết định thắng, thua trong các cuộc tranh cử, và các sắc dân khác khi hiểu rõ nội tình cũng chê trách ông thị trưởng của họ đã thay đổi bản chất, không còn là con người mà trước đó họ tín nhiệm. Các nghị viên khác như Sam Liccardo vội vàng hấp tấp kéo tên Lê Văn Hướng lên diễn đàn với một bản văn có 92 chữ ký mà tôi chắc rằng ông ta không cách nào đọc hết bản văn, có thể chỉ đọc cái tựa đề, đã vội vàng đưa ra để hội đồng bỏ phiếu! Biến những nhà dân cử uy tín của thành phố thành những kẻ xử sự không theo lý ltrí, bất kể tương lai tái ứng cử của mình, đó là thành quả của Madison, hay nói rõ hơn là thành quả của "thế lực ma quỷ" như lời của luật sư Đỗ Doãn Quế phát biểu.

    Còn Madison Nguyễn, sau cùng, cô ta đã nói thẳng thừng với Báo San Jose Mercury News rằng các thương nhân và cư dân trong khu vực không thích tên Little Saigon chỉ vì nó có nghĩa chống Cộng (sic). Nhưng, theo tác giả bài báo thì cô ta không thu hút được dân chúng trong vùng, có nghĩa là chính Madison Nguyễn không thích Little Saigon chỉ vì nó có nghĩa chống Cộng chứ không ai khác. Vì saỏ Vì thành phố San Jose được mệnh danh là thủ đô chống Cộng, trong bất cứ cuộc thăm dò nào Little Saigon cũng đứng đầu và người Việt tị nạn Cộng Sản tại San Jose chỉ ủng hộ những cơ quan đoàn thể nào chống Cộng. Vậy thì Madison là ai mà chống người chống Cộng? Câu trả lời chính xác là Madison Nguyễn là người của Việt Cộng hay bị Việt Cộng mua chuộc, hay bị Việt Cộng áp lực, v.v… Mặc dù trên đài phát thanh Quê Hương, Nguyên Khôi đã cò mồi để Madison phủ nhận lời tuyên bố chống người chống Cộng và Madison còn nói cô ta đã gởi thư yêu cầu nhật báo San Jose Mercury News đính chính, nhưng ai cũng biết đây chỉ là trò bịp, lấy vải thưa che mắt thánh mà thôi.

    Một con người hành động như âm binh bị phù thủy điều khiển, một con người đã dùng đủ mọi mánh mưu mô kể cả những hành động bất hợp pháp, kể cả những hành động mà ai cũng cho là không có lý trí như Madison Nguyễn, chúng ta cần phải bãi nhiệm và bãi nhiệm càng sớm càng tốt.

    Tại Sao "Recall"?

    Từ cái đêm 20.11.2007 mà theo nhà văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất là "The Longest Night", đêm dài nhất, thì chữ "Recall Madison Nguyễn" đã được nhiều người đề cập đến và cổ động, coi như một giải pháp cuối cùng cho một vị dân cử mà mình đã ủng hộ, cổ động và dồn phiếu để Madison Nguyễn đắc cử. Và đến chiều Chủ Nhật, 9.12.2007, thì 2 chữ Recall đã chính thức được 2 ngàn đồng hương chấp thuận.

    Câu hỏi "tại sao recall" một vị dân cử? Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tiền bạc và công sức để truất phế một nghị viên, rồi bầu lại nghị viên khác v.v… cộng đồng có nghĩ đến chuyện đó hay không,? Chưa kể "tránh vỏ dưa lại đạp phải vỏ dừa"? Những lo lắng này rất chính đáng. Và chính những điều này đã là "luận cứ" của những kẻ binh vực nghị viên Madison Nguyễn dựa vào đó để "chữa lửa" cho bà nghị viên nàỵ Nhưng, lập luận rằng "chỉ vì cái tên mà gây chia rẽ trong cộng đồng" là lập luận coi như "hòa giải hòa hợp" nhất mà phía "nâng khăn sửa túi" cho nghị viên Madison Nguyễn đưa ra, và được họ coi như "ăn khách" nhất để đả phá quyết định của đồng hương. Bằng chứng là Chủ Nhật vừa qua (16.12.07), trong bữa 'Tiệc gây quỹ cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cứu trợ dân oan, nạn nhân bão lụt. Giới thiệu sách cội tùng trước gió vinh danh Hòa Thượng Thích Quảng Độ", khi thấy Madison Nguyễn xuất hiện, một số lớn người tham dự (khoảng 10 bàn) đã phản đối và bỏ ra về. Có phải đây là hành động chia rẽ hay không? Hay vì người ta không thể chung bữa tiệc, dù là tiệc từ thiện với một kẻ đã phản bội họ, đã khinh dễ họ, đã mắng họ là bọn vô công rồi nghề? Do đó, lập luận rằng vì cái tên cho một khu vực mà cộng đồng chia rẽ thì hoàn toàn không đúng, trái lại, đúng như lời tên Việt Cộng Nguyễn Dy Niên đã than van thảm thiết rằng: "bọn Việt kiều thường ngày thì chúng chống đối nhau, nhưng khi có việc gì có thể nguy hiểm cho chúng thì chúng lại đoàn kết để chống chúng ta".

    Chính người Việt tị nạn Cộng Sản San Jose đã bỏ mọi hiềm khích và đoàn kết ngay khi biết được tự do và dân chủ ở San Jose bị chà đạp, chính họ đã thấy việc phải làm khi tập hợp trên 2 ngàn người để có quyết định chính xác.

    Muốn biết tại sao mà 2 ngàn người Mỹ gốc Việt đồng thanh hô to mấy chữ: "Recall Madison Nguyễn" và đưa cả 2 tay lên, rồi đứng dậy để bày tỏ sự cương quyết của mình, chúng ta nên bình tĩnh xét lại những gì mà Madison Nguyễn đã làm có đáng "đồng tiền bát gạo" để đưa Madison Nguyễn về vườn đuổi gà cho chồng hay không. Muốn biết những lập luận của những người binh vực Madison Nguyễn có chính đáng hay chỉ là những luận cứ hàm hồ, chúng ta hãy bình tĩnh tìm hiểu tại sao một nghị viên người Việt lại bị người Việt truất phế. Sau đây là những hành động mà nghị viên Madison đã làm để đưa đến quyết định của cử tri người Mỹ gốc Việt:

    Nghị viên Madison Nguyễn đã nhân danh cộng đồng Việt Nam để xin Hội Đồng Thành Phố ngân khoản cho việc tạo mãi hay xây cất một Trung Tâm Sinh Hoạt cho cộng đồng Việt Nam. Nhưng khi được thành phố chấp thuận một ngân khoản 2.8 triệu Mỹ kim để dùng vào việc này, nghị viên Madison Nguyễn không hề cho cộng đồng hay biết. Đùng một cái, Madison gởi thư mời đồng hương đến dự lễ ra mắt Ban Quan Trị TTSHCĐ và gây quỹ. Mọi người đều ngạc nhiên, và khi biết ra sự việc thì rất phẫn nộ, Nghị viên Madison đã giao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi và 5 người rất xa lạ với cộng đồng đảm trách vấn đề này, trong khi không cho cộng đồng biết bất cứ một chi tiết nào ngoài cái thiệp mời được đọc trên đài và đăng trên báo.

    Trước tình thế đó, ông Nguyễn Ngọc Tiên, Chủ Tịch Ban Đại Diện Cộng Đồng đã triệu tập một phiên họp có nghị viên Madison tham dự. Trước những câu hỏi của đồng bào, nghị viên Madison đã lần lượt "giải đáp" rằng: Sở dĩ cô không cho cộng đồng biết là vì nếu làm như vậy là "phạm luật". Được hỏi tại sao cho cộng đồng biết thì phạm luật mà cho bác sĩ Ngãi biết và lập ban điều hành thì không phạm luật, nghị viên Madison trả lời: "Vì năm ngoái, khi cháu ra tranh cử, bác sĩ Ngãi đã giúp cháu rất nhiều", và lý do mà cô giao công tác này cho bác sĩ Ngãi và 5 người xa lạ là vì "công việc này tốn rất nhiều tiền bạc, những người bác sĩ Ngãi đem vô là họ phải đóng một số tiền rất lớn, tiền thành phố cho chỉ để làm việc khác, mình phải có tiền để điều hành". Nhưng đến khi được hỏi họ đóng bao nhiêu tiền thì Madison nói tỉnh bơ: "Chưa có ai đóng đồng nào cả" và "số tiền 2.8 triệu Mỹ kim cũng không có". Nhân danh cộng đồng để xin tiền Thành Phố, đến khi xin được thì giao cho người ân của cá nhân mình, để người này "đưa một số người vào làm việc này để họ đóng góp một số tiền "rất lớn". Cho cộng đồng biết thì phạm luật, cho người ân của riêng mình chẳng những biết mà còn lợi dụng để đưa người vào điều hành công việc này để nhận tiền "vào cửa" của họ. Thử hỏi, cộng đồng phê phán:

    NGHỊ VIÊN MADISON NGUYỂN LÀ KẺ LẤY CÔNG VI TƯ, PHẢN BỘI CỘNG ĐỒNG, ĂN NÓI LƯƠN LẸO có gì không đúng? Một nghị viên như vậy có đáng phải bỏ đi hay không? Chúng tôi còn giữ cuốn video thu hình buổi họp hôm đó. Buổi "ra mắt và gây quỹ cho cái Board Director đã bị hủy bỏ. Nghe nói bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi đã cho Madison Nguyễn là dại dột khi đến họp với cộng đồng!

    Tháng 6 vừa qua, nghị viên Madison Nguyễn đã đưa đề nghị và được Hội Đồng Thành Phố chấp thuận lấy đường Story giới hạn bởi 2 đường Senter và McLaughlin, làm khu thương mại cho người Việt, nghị viên Madison Nguyễn cũng không cho cộng đồng biết, cho đến khi cái tên "Việtnamese Business District" (VBD) được nói đến, mà người chúc tụng cái tên đầu tiên này lại là … Việt Cộng. Cộng đồng đã đề nghị đặt tên cho khu vực này là Little Saigon với nghị viên Madison, nhưng không được cô ta chấp thuận. Cộng Đồng cũng đã gặp cả thị trưởng Chuck Reed để đề nghị cái tên mà đa số đồng bào mong muốn.

    Trước tình thế quá đông người ủng hộ tên Little Saigon, Ủy Ban Tái Phát Triển Thành Phố San Jose (từ nay xin đọc là UBSJ) đã mở cuộc họp tại thư viện Tully, San Jose, để "tham khảo" về những banners mà thành phố sẽ dựng lên trong khu vực này, nhưng hầu hết hơn 200 đồng hương Việt Nam đã yêu cầu UBSJ chấp nhận tên Little Saigon, khiến cho Madison nổi trận lôi đình. Nghị viên Madison đã mạt sát, dạy dỗ đồng hương khi làm kinh tế thì phải quên chính trị, và cô cho rằng dù 100% đồng hương có muốn tên Little Saigon đi chăng nữa cũng không được, chỉ có những chủ nhân business và cư dân trên đường Story trong khu vực chỉ định mới có giá trị quyết định.

    Thiên bất dung gian, UBSJ căn cứ vào lời cô Madison đã mở một cuộc thăm dò chủ nhân business và cư dân trong khu vực mà cô Madison cho là chính họ mới có quyền chọn tên. Kết quả trong 117 phiếu gởi trả lại, chỉ có 6 phiếu ủng hộ tên do cô Madison đề nghị, còn 44 phiếu chập thuận tên Little Saigon. Nếu Madison Nguyễn là một người biết tự trọng, tôn trọng lời nói của mình, cô Madison phải chấp thuận tên Little Saigon mới là người đại diện cho dân, là người đàng hoàng, nhưng, thấy ý muốn của người dân không đúng với ý của cô ta, nghị viên Madison liền đưa ra cái tên khác: "New Saigon". Đại diện cho dân, tự chọn khu vực để cho rằng họ mới có quyền quyết định, thế mà khi họ quyết định chọn tên Little Saigon qua cuộc thăm dò của chính thành phố, cô Madison vẫn không chịu! Đây có phải là hành động của KẺ ĐỘC TÀI, LƯƠN LẸO hay không?

    Trong thời gian này, nhựt báo San Jose Mercury News (SJMN) mở cuộc thăm dò trên "mạng", kết quả là trên 90% trong hơn 5 ngàn phiếu đã chọn tên Little Saigon. Còn cái tên do Madison đặt ra không được 10%. Cô Madison vẫn không chịu mở mắt ra mà nhìn nhận sự thật để làm nhiệm vụ đại diện cho dân, cô ta có là kẻ ĐẠI DIỆN CHO DÂN hay không?

    Trước hành động ngoan cố của Madison Nguyễn, Ban Đại Diện Cộng đồng Việt Nam Bắc Calị đã mở một cuộc họp lấy ý kiến của đồng hương. Kết quả tất cả mọi người tham dự buổi họp đều chọn Little Saigon. Cô Madison từ chối không đến tham dự, vì bận tham dự "kỷ niệm 30 năm thành hôn của người quen". Trong khi đó, một Ủy Ban Vận Động Tên Saigon (UBVĐ) cũng đã làm một bản Thỉnh Nguyện Thư với 2 ngàn chữ ký gởi lên các nghị viên thành phố, ông Minh Dương, một ứng cử nghị viên đơn vị 8, cũng đã làm một cuộc thăm dò dư luận, kết quả cũng trên 90% chọn tên Little Saigon.

    Qua những cuộc thăm dò, gởi Thỉnh Nguyện Thư, và nhiều cộng đồng khác, nhất là Cộng Đồng Việt Nam Hoa Kỳ cũng đã gởi thư đến tất cả các nghị viên thành phố, trong đó có cô Madison Nguyễn, yêu cầu thành phố chọn tên Little Saigon (báo Tiếng Dân có đăng tải vào các số báo trước).

    Trong khi đó, bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi đã cầm một Thỉnh Nguyện Thư xin chữ ký của đồng hương. Kết quả có 15 Hội Đoàn ủng hộ tên New Saigon. Trong số 15 hội đoàn này đã có 6 "hội đoàn" đã rút lui, không ủng hộ New Saigon nữa, mà trở lại ủng hộ tên Little Saigon. Trên thực tế, những người ký tên trong Bản Thỉnh Nguyện Thư ủng hộ New Saigon, không có "ông Hội Đoàn" nào hỏi ý kiến người trong hội, trước khi nhân danh Hội Đoàn mình làm trùm rồi mới ký tên, mà trường hợp tiêu biểu ông Tony Đinh, Hội Trưởng Hội Tây Sơn Bình Định là một. Kết quả của các cuộc thăm dò, phát biểu trong các buổi họp hay gởi thỉnh nguyện thư lên Hội Ðồng Thành Phố thì tên Little Saigon vẫn là sự lựa chọn của đông đảo đồng hương Việt Nam. Đông đảo một bên 90%, bên kia không tới 10%. Nhưng cô Madison vẫn không chấp nhận. Tại saỏ

    Nhận thấy tên Little Saigon ngày một nhiều người ủng hộ, mà ủng hộ một cách quyết liệt, không có ai rút lui như "danh sách 15 Hội đoàn" đã ủng hộ cô Madison, ngày 15.11.07, cô Madison bèn cùng ông Chuck Reed đã mở cuộc họp báo trước tiền đình City Hall và công bố cái tên cô mới đặt: Saigon Business District và tuyên bố tên này được 5 vị dân cử chấp nhận! Đây là một cuộc họp báo bỏ túi, rất ít người trong báo giới biết. Lập luận của Madison Nguyễn là tên Saigon Business District là vì nó cũng có chữ Saigon và cô không muốn làm mất lòng phe thiểu số 10% và phe đa số 90%, chấp thuận tên này thì bỏ tên kia, do đó, cô tự đặt một cái tên khác, khác với 2 tên New Saigon và Little Saigon.

    Lúc 7 giờ tối ngày 20.11.2007, hơn một ngàn người tham dự và gần 200 đồng hương đã lên tiếng yêu cầu Hội Đồng Thành Phố chọn tên Little Saigon, chỉ có 4 người, trong đó có 2 du học sinh yêu cầu chọn tên Saigon Business District. Thế nhưng, nghị viên Madison và ông thị trưởng Chuck Reed vẫn giữ vững lập trường, chọn cái tên mà Madison Nguyễn đã đặt rạ Hành động của thị trưởng và phó thị trưởng cũng như Madison Nguyễn là một hành động: ĐỘC TÀI, PHẢN DÂN CHỦ khiến mọi người thất vọng.

    Độc tài: vì những cái tên được nêu lên không được chọn, mà chính Madison Nguyễn chọn.

    Phản dân chủ: những ai được dân bầu lên tức là đại diện cho dân. Ðại diện cho dân là làm theo ý dân. Ðông Phương nói rằng ý dân là ý trờị Hoa Kỳ nói rằng: do dân, vì dân và bởi dân. Cô Madison có biết tại sao Ủy Ban Tái phát triển đưa ra một cuộc thăm dò không? Họ muốn biết ý dân muốn gì, trong trường hợp này là muốn đặt tên gì trong 6 tên mà họ đưa rạ Ủy Ban này cũng muốn biết tên nào được dân chọn nhiều nhất để họ trình lên cho Hội Ðồng Thành Phố để Hội Ðồng có một quyết định hợp với lòng dân! Ðây là điều sơ đẳng ai cũng biết, tại sao một nghị viên lại không biết? Cuộc thăm dò không phải là không tốn công, tốn của của thành phố. Nghị viên Madison Nguyễn có dám nói với Ủy Ban này kết quả quý vị thăm dò tôi không dùng, đừng làm tốn công, tốn của không?

    Nếu dân chúng hay cử tri biết được rằng ý kiến của họ không ảnh hưởng gì, chắc chắn họ sẽ không trả lờị Không ai rãnh để làm một việc không ích lợi, không có ý nghĩạ Ðại diện cho dư luận quần chúng, báo SJMN cũng đã làm một cuộc thăm dò, và cuộc thăm dò đó kết quả là hơn 90%, hơn 5 ngàn người cũng chọn tên Little Saigon, trong khi đó thì cái tên do cô đặt ra chưa được 10%. Sau khi Hội Ðồng Thành Phố đã quyết định loại bỏ tên Little Saigon ra ngoài, tờ báo này làm lại một cuộc thăm dò khác, và kết quả là hơn 90% cho rằng Hội Ðồng Thành Phố San Jose đã quyết định sai. Chuyện nghe tưởng như trò đùa, nhưng đó là sự thật.

    Sự thật là một nghị viên nhân danh cộng đồng mà khi cô tranh cử, đã tận tình ủng hộ cô, đến khi đắc cử rồi lại nhân danh cộng đồng xin một Trung Tâm Sinh Hoạt cho Cộng Ðồng, nhưng khi được chấp thuận ngân sách 2.8 triệu Mỹ kim lại âm thầm giao cho một người mà cộng đồng rất dị ứng vì ông ta đi hàng 2, hàng ba trong vấn đề chính trị, ông ta lại kêu gọi những người xa lạ với cộng đồng để chia nhau xử dụng số tiền đã được chấp thuận để "tạo ra Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Ðồng!" Ðược hỏi tại sao lại giao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi, cô nói như nói với em út trong nhà: "tại vì lúc tranh cử, bác sĩ Ngãi đã giúp cháu rất nhiều!". Lấy công vi tư! Trong khi cộng đồng tận tình giúp cô thì cô lại khinh dễ, cho họ không có tiền, không biết luật pháp! Người ta tự hỏi bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi là gì của cô mà cô trọng vọng như vậỷ Ðến khi cô bị cộng đồng vạch mặt, phải hủy bỏ "lễ ra mắt và gây quỹ", liền bị cho là dại dột khi đến với cộng đồng! Cô lại còn lấy "pháp luật của Hoa Kỳ" ra để hù dọa cộng đồng: tiết lộ cho cộng đồng biết công việc của cộng đồng là phạm luật! Cái luật bịa đặt này của cô đã bị đồng hương vạch mặt cô nói xạo.

    Có ai chấp nhận một con người điêu ngoa như Madison Nguyễn không? Cô ta cho rằng tất cả những kẻ trong cộng đồng này đều là những kẻ mường mọi, không có lý trí. Do đó, khi bị lật mặt nạ, cô lại tỉnh bơ nói rằng: công việc này cần rất nhiều tiền, những người muốn vô board director phải có nhiều tiền, và ông Ngãi đem họ vào họ đã phải đóng rất nhiều tiền. Bị hỏi vặn thế họ đóng bao nhiêu tiền, lúc đó cô mới biết hố. Hố nặng, vì nói như vậy tức là ai có tiền nạp cho cô thì mới được cô cho vào trong board director. Cách chọn người kiểu này ở Việt Nam gọi là "thủ tục đầu tiên". Lúc đó, cô lại nói như có thoa mỡ bò trên môi miệng: nói vậy chứ chưa ai đóng đồng xu cắc bạc nào cả. Con người đó có tư cách để làm một người bình thường không, chưa nói đến là vị đại diện cho dân? Có đáng để chúng ta truất phế con người điêu ngoa này không?

    Sau vụ "Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Ðồng", những người binh vực cô cho rằng vì còn trẻ, vì thiếu kinh nghiệm nên cô mới có cách xử sự quá lố như vậy, nhưng qua những hành động mà cô đã làm trong vụ đặt tên cho khu thương mại ở đường Story thì không ai có thể cho rằng cô Madison là người trẻ, thiếu kinh nghiệm, trái lại họ xác định Madison Nguyễn là con người đã được huấn luyện rất kỹ để có những hành động bất chấp lý trí, bất chấp tình cảm và nghĩa lý ở đờị Lẽ ra, sau lần "Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Ðồng" đã gây sóng gió và chính cô cũng phải mất mặt khi phải nói ngược nói xuôi, lúng ta lúng túng, người ta nghĩ rằng cô đã biết rõ không thể nào qua mặt được cộng đồng.

    Không ngờ, trong vụ đặt tên cho khu vực thương mại dành riêng cho người Việt, cô đã lập lại cái thói điêu ngoạ Kể từ khi thành phố San Jose được thành lập, đây là lần đầu tiên có một hội đồng thành phố có những quyết định độc tài và phản dân chủ, mà lại do một nghị viên gốc Việt, một sắc dân đến đây vì không chịu được độc tài phản dân chủ của Việt Cộng. Một sự nhục nhã cho tập thể người Việt khi có một kẻ phản bội dân chủ tự do ngay tại nơi đã ban phát cho họ cái mà mình liều chết để đạt cho bằng được.

    Nếu chỉ vì cái tên Little Saigon không đáng để cho chúng ta tranh cãi như lập luận của những kẻ thiếu vô tư, tại sao Madison Nguyễn lại bằng mọi cách, kể cả hy sinh tương lai chính trị của cô? Có cái giá nào mà đắt hơn một tương lai chính trị mà cô hằng mơ ước sẽ là dân biểu tiểu bang, nghị sĩ tiểu bang hay dân biểu liên bang? Câu hỏi này cũng nên đặt cho ông thị trưởng Chuck Reed, một người 15 năm qua luôn sát cánh với một cộng đồng để có một sự ủng hộ triệt để, lại đành vứt bỏ khối cử tri có thể quyết định thắng hay bại của bất cứ một cuộc bầu cử nào khi không ai đạt được số phiếu 50% + 1 phiếủ Ông Chuck Reed và nghị viên Madison chà đạp lên ý chí của dân chúng, đã độc tài, phản dân chủ. Ðó là lý do chính đáng tại sao phải Recall Madison Nguyễn. Recall Madison Nguyễn là bổn phận của sắc dân Việt Nam, vì chính một người Việt Nam đã gây rạ Thành hay bại chúng ta cũng phải làm, chưa làm thì làm sao biết thành hay bạỉ Ðối với những người vượt biên, nếu cân nhắc thành bại thì ai dám vượt biên? Tại sao nghị viên Madison Nguyễn và ông Chuck Reed lại làm chuyện độc tài phản dân chủ thì luật sư Ðỗ Doãn Quế và nhà báo Huỳnh Lương Thiện đã trả lời : Có bàn tay Ma Quỷ, có thế lực Ma Quỷ đằng sau vụ nàỵ Có bàn tay của các đại gia đằng sau vụ nàỵ Những kẻ bị ma quỷ sai khiến thì nên vứt bỏ nó đị Xin mượn lời luật sư Ðỗ Doãn Quế và nhà báo Huỳnh Lương Thiện kết thúc bài phiếm hơi … ngắn này.
    Kiêm Ái



    HỘI CHỨNG ẤU TRĨ NƠI NGHỊ VIÊN MADISON NGUYỄN

    Ngày thứ Năm, 24-4-2008, báo San Jose Mercury News loan tin cộng đồng Việt Nam bắt đầu tiến trình nộp đơn bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn. Ủy ban Bãi nhiệm đã chọn ngày thứ Ba để làm thủ tục pháp lý và đã chính thức nộp hồ sơ cho Phòng Văn Thư Thành Phố San José (San Jose City Clerk) với mục đích thông báo cho bà Nghị viên Madison Nguyễn biết là cộng đồng Việt Nam sẽ mở chiến dịch lấy chữ ký của cử tri khu vực 7 để đưa bà ra khỏi Hội Đồng Thành Phố San José.

    Trong thư của Ủy Ban Bãi Nhiệm có đoạn viết rằng "Đã quá nhiều lần chúng tôi đã chịu đựng một cách khổ sở trước những thủ đoạn chia rẽ, nói dối và thóa mạ của bà ta" do đó, việc chính thức gửi hồ sơ bãi nhiệm này là "Để bảo đảm rằng tiếng nói của người dân đã được trình bày ra, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bãi nhiệm bà ấỵ"

    Vì Đâu Nên Nỗi ?

    Cũng cần nhắc lại là cách đây ba năm (2005), cô Madison Nguyễn đã được đa số cộng đồng người Việt ủng hộ, dồn phiếu bầu cho cô, và cô đã trở thành người phụ nữ Việt Nam đầu tiên được đắc cử vào Hội Đồng Thành phố. Trong thời gian vận động tranh cử cô Madison Nguyễn đã rất gần gũi với cộng đồng Việt Nam, đã tỏ ra hiền lành và đã hứa là sẽ bênh vực và phục vụ phúc lợi của cộng đồng Việt Nam.

    Thế nhưng, đau đớn thay cho cộng đồng người Việt đã hết lòng lo cho cô! Khoảng chừng một năm sau, Nghị viên Madison Nguyễn đã có nhiều hành động lừa dối cộng đồng người Việt. Trong đó, hành động gây phẫn nộ lớn nhất là vụ "Xây Vietnam Town" trên một đoạn đường Story, thành phố San Jose.

    Nghị viên Madison đã bí mật liên kết với Công Ty Phát Triễn TWN để xây một khu thương mãi lấy tên là Vietnam Town. Nói là bí mật vì dự án Vietnam Town này không được công bố cho cư dân và thương gia trong khu vực theo đúng luật lệ của thành phố. Người Việt tại San Jose và tại hải ngoại chỉ biết có dự án này, khi đọc được bản tin chúc mừng "Người Việt đã có Vietnam Town tại San Jose" trên website của đảng cộng sản Việt Nam.

    Sự lạm xưng để nhập nhằng rằng "Vietnam in the heart of Vietnam Town" đã bị báo chí tố giác và Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose đã tìm hiểu và đã chất vấn ông Thị Trưởng, thi mới vỡ ra chuyện "Nghị viên Madison Nguyễn đã nói với Hội Đồng Thành Phố rằng cô đã thông qua cộng đồng Việt Nam rồi". Tờ Việt Nam Nhật Báo, San Jose đã phát giác và tiết lộ một loạt e-mail giữa nghị viên Madison Nguyễn và Văn Phòng Tái Phát Triển Thành Phố, trong đó có e-mail nói rằng "ông Tăng Thành Lập đã đồng ý trả hết mọi chi phí về bảng hiệu và phướng cho Vietnam Town, vậy thì có cần thiết phải thông báo cho công chúng không?

    Đã có 27 cơ sở kinh doanh, thương mãi trong khu vực 7 đã nộp đơn khiếu nại tại sao việc xây dựng Vietnam Town lại không có "Public hearing" theo như luật định? (Hồ sơ lưu tại San Jose, city clerk – được trích dịch ra Việt ngữ trong bài "Vietnam Town đi về đâu" đang trên các báo San Jose và SaigonNhỏ).

    Áp lực đòi công khai hóa dự án từ cộng đồng Việt Nam ngày càng nặng nề, nhất là đối với cái tên Vietnam Town. Đại đa số người Việt muốn chọn danh xưng cho Khu Thương Mãi đó là "Little Saigon". Một phong trào vận động cho danh xưng "Little Saigon" được thành hình và hoạt động rất mạnh.

    Trong thế chẳng đặng đừng, để thực hiện âm mưu xây Vietnam Town của Lập Tăng, nghị viên Madison Nguyễn đã đặt ra một loạt tên gọi khác nhau cho Khu Thương Mãi trên đường Story, San Jose, nói là để vinh danh sự đóng góp của người Việt vào sự phát triển của Thành phố.

    Qua các cuộc thăm dò ý kiến cư dân, cái tên "Little Saigon" đứng đầu bảng kết quả, với một đa số áp đảọ Nhưng, nghị viên Madison Nguyễn đã ngầm vận động các nghị viên trong Hội Đồng Thành Phố trước khi biểu quyết và kết quả là cái tên do cô ta đặt "Saigon Business District" được chấp thuận đêm 20-11-2007, gây một làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng Việt Nam. Nghị viên Madison Nguyễn ngụy biện rằng "những người đến tham dự cuộc họp của Hội Đồng Thành Phố một cách đông đảo là vì họ rảnh rỗi, không có việc làm, còn cô ta thì đại diện cho những người làm hai ba "jobs" không thể đến được". Ông Thị Trưởng Chuck Reed cũng đã có lời miệt thị rằng "Họ chỉ là một thiểu số to mồm".

    Với những câu nói trên, Madison Nguyễn và Chuck Reed đã xúc phạm nặng nề đến danh dự của cộng đồng người Việt, dẫn đến những cuộc biểu tình ngày thứ ba đen trước tiền đình Tòa Thị Chính và cuộc tuyệt thực đòi dân chủ và cái tên "Little Saigon" và quyết định vận động bãi nhiệm Nghị viên Madison Nguyễn vì bà ta đã phản bội lời hứa khi tranh cử, chống lại nguyện vọng thiết tha của cộng đồng, dùng mọi thủ đoạn để giết chết cái tên "Litlle Saigon" chỉ vì cái tên đó "mang nội dung chống cộng sản", thủ đoạn thâm độc nhất của nghị viên Madison Nguyễn là đã muốn dùng thế lực của cộng đồng người Mỹ bản xứ và các sắc dân khác (xa lạ với văn hóa Việt Nam) để chèn ép và uy hiếp cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại San Jose. Bà đưa ra đề nghị đưa cái tên "Little Saigon" ra cho gần một triệu người cử tri toàn thành phố bỏ phiếu trong ngày Tổng Tuyển cử, dù cho việc này có phải chi tiêu hàng triệu đô-la tiền thuế của người dân!

    Hồ sơ gồm 104 chữ ký của cư dân Thành phố. Văn Phòng Bầu Cử Quận Hạt Santa Clara (Santa Clara County Registrar's Office).

    Cộng đồng Việt Nam tại San Jose đã kiên trì đấu tranh. Các cuốc biểu tình ôn hòa và 28 đêm ca hát quanh lều tuyệt thực của chiến sĩ Lý Tống trước tiền đình Tòa Thị Chính San Jose đã làm chấn động dư luận toàn quốc. Chuyện "Little Saigon" đã thành chuyện lớn. Nhưng điều lớn nhất về mặt nhân đạo, mà người bình thường không thể hiểu nổi, đó là việc nghị viên Madison Nguyễn và Thị Trưởng Chuck Reed vẫn không mảy may quan tâm đến sinh mệnh của một công dân và một cư dân đang kiệt sức sau 28 ngày tuyệt thực và 6 ngày tuyệt cả ẩm (không uống nước). Thị Trưởng Chuck Reed tuyên bố "ông Lý Tống là một người trưởng thành, việc tuyệt thực là do ông tự nguyện, tôi không có trách nhiệm nào cả."

    Người bình thường không hiểu nổi, bởi vì hầu hết mọi người ai "thấy chết cũng muốn cứu" thế mà ông Thị Trưởng bản xứ và bà nghị viên gốc Việt lại rất dửng dưng, dường như nơi hai người này không có chút trắc ẩn nào trong lòng. Báo chí Mỹ đã nhắc nhở rằng theo Hiến Chương của Thành Phố thì vị Thị Trưởng là một lãnh tụ chính trị, ý muốn nói thái độ và cách cư xử của ông Thị Trưởng San Jose không chính trị chút nào? Báo chí Mỹ cũng ghi nhận là mấy năm vừa qua ông ta đã "rất chính trị" đối với cư dân, đặc biệt là với cộng đồng người Việt.

    Ngày 24 tháng Tư, 2008, báo San Jose Mercury viết

    "Madison Nguyễn đang ở cách xa Thung lũng Điện Tử 2,000 dặm, đang đàn đúm vui choi với các viên chức dân cử trẻ tại Little Rock, tiểu bang Arkansas, thì cuộc chiến về "Little Saigon" đã trở lại ám ảnh bà ta.

    "Những kẻ thù chính trị của bà nghi viên đã chính thức gửi văn thư thông báo cho Nguyễn rằng họ lên kế hoạch vận động một nỗ lực to lớn để đá bà ra khỏi nhiệm sở..."

    Trong khi đang thăm viếng tiểu bang Arkansas, Nguyễn đã nghe được tin là cuộc vận động bãi nhiệm đã khởi sự. Bài báo viết tiếp:

    "Qua điện thoại từ văn phòng của hội nghị Hệ thống Những Viên chức Dân Cử Trẻ (Young Elected Officials Network) tại Little Rock, bà Nguyễn nói "Thật là bất hạnh khi năng lực đang được tiêm vào nỗ lực bãi nhiệm thay vì tiêm vào công tác có ý nghĩa được chỉ đạo để cải thiện phẩm chất của đời sống cho cư dân khu vực 7. Bà ta chưa thấy tập giấy tờ bãi nhiệm.

    "Đắc cử năm 2005, trong khi Nguyễn cố gắng chào hàng bằng các công tác xây dựng gia cư thích hợp và cãi thiện đường phố, công viên địa phương, thì vụ "Little Saigon" dường như đã trở thành con bài chủ cắt hết mọi thứ. Năm vừa qua bà đã nằm dưới lằn đạn bởi vì không ủng hộ cái tên ấy cho một khu bán lẻ trong khu vực của bà.

    "Hàng ngàn người Mỹ gốc Việt muốn cái tên ấy vì biểu tượng của nó nối kết với quê hương của họ trước khi cộng sản xâm chiếm vào năm 1975.

    "Thế mà Nguyễn và đa số trong hội đồng thành phố đã hậu thuẫn cái tên "Saigon Business District" nên đã đẩy mạnh cơn phẫn nộ của cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Dưới áp lực chính trị, và giữa những cáo buộc rằng Nguyễn đã vận động được sự ủng hộ từ đa số thành viên của hội đồng trước khi biểu quyết, việc này có thể là đã vi phạm luật tiểu bang, nên hội đồng thành phố đã hủy bỏ nghị quyết này đi.

    "Trong lúc tình hình đang gay can, thì một người đã tình nguyện tuyệt thực cả tháng dài trước tiền đình Tòa Thị Chính, quyết nhịn ăn cho đến khi hội đồng thành phố chấp nhận cái tên "Little Saigon"

    "Bối rối trước sự tê liệt của thành phố đang lôi cuốn sự chú ý của truyền thông toàn quốc, trong tháng Ba, hội đồng thành phố đành phải chấp thuận cho thiết lập những bảng hiệu "Little Saigon" do tư nhân tài trợ, nhưng lại không chính thức đặt tên cho khu vực đã đề nghị trên đường Story.

    "Mặc dù hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình trước Tòa Thị Chính trong hai cuộc biểu quyết khác nhau về vấn đề này, và đoàn người biểu tình đều đặn vào ngày Thứ Ba, trước tòa nhà này, với nhiều người gọi Nguyễn là "kẻ phản bội", bà nghị viên này vẫn nói là "những kẻ chống đối bà chỉ là một nhóm nhỏ và "không phải là toàn thể cộng đồng Việt Nam".

    "Công việc mà tôi đã làm trong hai năm rưỡi vừa qua tự nó sẽ nói lên. Tôi đã làm một dự án mà một nhóm người lúc đó lại muốn bãi nhiệm tôi, thì điều đó tự nó là rất thất vọng"

    "Thị Trưởng Chuck Reed cho rằng Nguyễn là người được ưa chuộng trong khu vực của bà ta không thể bị bãi nhiệm.

    "Ông Reed nói "Tôi buồn là có một số người không chịu lưu ý đến lời kêu gọi hòa bình, tôi chán ngán vì một số người vẫn không chịu tiến về phía trước."

    Phản ứng của nghị viên Madison Nguyễn đã bộc lộ sự bối rối và rúng động trước tin Ủy ban Bãi Nhiệm đã chính thức nộp hồ sơ. Bà Madison Nguyễn đã phản ứng một cách ấu trỉ, nghĩa là đã hành động như một đứa con nít. (childish – Infantilism)

    Qua câu nói "Thật là bất hạnh khi khả năng ấy đang được tiêm vào nỗ lực bãi nhiệm thay vì tiêm vào công tác có ý nghĩa được chỉ đạo để cải thiện phẩm chất đời sống cho cư dân khu vực 7."

    Thử hỏi "bất hạnh cho ai?" Ai là người làm hao tổn các khả năng cải thiện đời sống cư dân thành phố khi tất cả năng lực của Hội Đồng Thành Phố San Jose tập trung hết vào chuyện đặt một cái tên cho một khu buôn bán lẻ, ròng rã gần sáu tháng?

    Tại sao Madison không dùng thời gian và trí óc để suy nghĩ các phương thức đem lại phúc lợi thay vì dùng nó để tìm ra những mưu kế gian dối, gạt lừa đa số những cử tri đã bầu bà ta lên?

    Bà tưởng câu nói trên đây của bà còn có giá trị mị dân nữa hay saỏ Chứng ấu trĩ đã làm cho bà nghị viên trở nên ngớ ngẩn. Thật vậy, nếu bà ta không làm điều sai trái, không phản bội lại lời hứa khi tranh cử, không tuyên bố láo lếu và hỗn xược với cộng đồng người Việt, không dối trá nhiều lần thì ai hơi đâu mà tìm cách bãi nhiệm bà.

    Một người làm chính trị mà tách rời người dân, coi thường cử tri, dám lên mặt công khai miệt thị cư tri thì đâu còn xứng đáng để đại diện cho ai nữa.

    Bà Madison nói "những kẻ chống đối bà chỉ là một nhóm nhỏ và không phải là toàn thể cộng đồng Việt Nam". Với câu nói này, nghi viên Madison Nguyễn đã "chửi cha" Hội Đồng Thành Phố San José, vì trong nghị quyết chấp nhận cái tên "Little Saigon" Hội Đồng Thành Phố đã công nhận rằng "cái tên Little Saigon đã được đa số rộng khắp ủng hộ". Bà Nguyễn nói "không phải là toàn thể cộng đồng Việt Nam" đây lại là một hành vi trẻ con nữa. Thật vậy, trong các cuộc bầu cử hoặc biểu quyết làm gì mà có "toàn thể" trăm phần trăm? Tất cả đều tương đối. Trong Luật bầu cử cái gọi là đa số tuyệt đối khi có 2 phần 3 số phiếu, chứ không đòi hỏi 99 hay 100 phần trăm.

    Ông Thị Trưởng buồn vì một số người không chịu ngồi yên theo lời kêu gọi hòa bình, không chịu tiến về phía trước. Nghĩ như thế là không công bằng với cộng đồng Việt Nam đấy.

    Bởi vì, Phong Trào Cử Tri đòi Dân Chủ, Cộng Đồng Việt Nam Bắc California đã trả lại sự yên bình và vẻ đẹp cho Tòa Thị Chính sau khi có sự công nhận là "cái tên Little Saigon được đa số ủng hộ". Xin hỏi, làm sao Cộng đồng Việt Nam có thể ngồi yên khi bà nghị viên Madison Nguyễn vẫn ngồi trong HĐTP để tìm mưu mô và thủ đoạn đánh quật lại cộng đồng Việt?

    Bà nghị viên khoe là đã làm một dự án, và cho rằng công việc của bà sẽ tự nó nói lên. Nhưng cộnng đồng Việt Nam tìm hoài chẳêng thấy cái Trung Tâm Cộng Đồng mà bà nghị viên đã hứa và cho biết là đã chuyển số tiền 2.8 triệu của City cấp qua cho bác sĩ Ngãi ở Vườn Truyền Thống là nơi mà hiện nay các loại cỏ được tự do mọc. Gần hai năm qua, tính từ ngày động thổ, đặt viên đá đầu tiên rầm rộ, khu Vườn Truyền Thống vẫn hoang vu, mặc dù đã phải trả cho một nhân viên điều hành quản trị (người Mỹ) hai năm lương, tốn ngót hơn $200.000.

    Có lẽ, bà Madison Nguyễn, 34 tuổi đời, hai tuổi rưỡi nghị viên, đã nhận thấy rằng không còn đường để trở lại với cộng đồng Việt Nam nữa, cho nên không cần phải giữ lễ nghĩa làm gì. Ngay cả báo chí Mỹ cũng nhận định rằng "hiếu thắng và ngoan cố không thể là những tính chất của một người làm chính trị tại Hoa Kỳ, bà Madison cần ý thức rõ điều này". Chính người lãnh đạo Nghiệp Đoàn Lao Động – từng ủng hộ Madison trong cuộc tranh cử - cũng đã khuyên nên nhượng bộ cho cộng đồng Việt Nam cái tên Little Saigon, nhưng Madison nhất quyết không chịu buông cái tên Saigon Business District, dù phải hy sinh cả tương lai chính trị của mình tại thành phố San Jose.

    Bà còn viết báo kể những công tác mà bà đã đem lại cho cộng đồng. Bà khoe khoang các dự án phúc lợi mà bà đã thực hiện trong hai năm quạ Bà làm như là nếu thành phố San Jose mà không có Nghị viên Madison Nguyễn thì chẳng có dự án nào cho phúc lợi của người dân cả. Đây lại thêm một thái độ ấu trĩ nữạ Bởi vì, mọi dự án và mọi công trình của Thành phố đều phải do Hội Đồng Thành Phố gồm 10 nghị viên và ông Thị Trưởng quyết định và thúc nay việc thi hành, chứ đâu có thể chỉ do một người! Ngay cả đối với khu vực 7 đi nữa, thì không thể do một mình nghị viên Madison Nguyễn định đoạt. Cho nên tự nhận hết công lao về cho mình là hành động mà trẻ con mới làm.

    Cộng đồng người Việt đã bị nhầm lẫn và đã sớm thức tỉnh cho nên trước sự hống hách, thâm hiểm, ngoan cố và hỗn xược, họ không còn con đường nào khác là tiến hành truất phế, bãi nhiệm bà ta như một điều kiện cần và đủ để ổn định và cãi thiện cuộc sống cư dân.

    Nguyễn Trung Ngôn


    Bãi Nhiệm Madision: Thử Thách
    ... Cuối Cùng Của Sự Xung Đột


    Ngày 22 tháng 4 năm 2008, Ủy Ban Bãi Nhiệm đã gởi một "Notice of Intention Recall" (Thông báo ý định bãi nhiệm) đến văn phòng Thư ký thành phố (City Clerk) và văn phòng nghị viên Madision Nguyễn.

    Nội dung "Notice of Intention Recall" cho bà Nguyễn biết, là cử tri trong khu vực 7 đã nộp đơn đề nghị bãi nhiệm chức vụ nghi viên của bà. Thư này kèm theo danh sách tiên khởi trên 104 cử tri ký tên, mặc dù luật chỉ đòi hỏi 50 người.

    Khi nhận được "Notice of Intention Recall". Ngày 29/4/08, bà Nguyễn đã viết thư trả lời với tựa đề: "Answer to Notice of Intention Recall". Trong thư trả lời, bà kể lễ những việc đã làm từ ngày đắc cử vào năm 2005. Được tóm lược như sau:

    - cải thiện đường Senter và Lucrettia,

    - xây dựng được hơn 700 đơn vị nhà Housing,

    - dựng những khu công viên,

    - kiếm đươc hơn 1,000 công việc cho cư dân trong khu chợ tọa lạc tại góc đường Curtner và Montereỵ

    - cải thiện an ninh công cộng.

    Bà Nguyễn còn khoe bà được Thị trưởng và những đồng viện ủng hộ và cho rằng việc bãi nhiệm là không chính đáng, chỉ làm tệ hại hơn cho khu vực 7.

    Bà Nguyễn cũng cho biết khu vực 7 còn nhiều việc khác cần phải làm. Bà đang chuẩn bị mọi thứ để biến khu vực này thành một khu dân cư an toàn, tốt đẹp hơn.

    Bà Nguyễn còn ám chỉ việc bãi nhiệm bà - chỉ là sự thất vọng của một nhóm người bất đồng trong việc đặt tên cho một khu thương mại.

    Thiết nghĩ khỏi cần phải bàn thêm về "mức độ thành thật" của một nhân vật mà bản chất đã có sẵn sự thiếu thành thật trong lời nói, cử chỉ. Bản chất này đã làm cho nhiều người ngao ngán, đặt cho một biệt hiệu bất hủ là "Nghị viên lươn lẹo, ăn cháo đái bát". Một người như vậy, lẽ ra không nên đề cập đến những gì họ đã nói.

    Tuy nhiên, nếu cần phải làm sáng tỏ thêm về những thành tích mà bà Nguyễn đã kể, để cộng đồng và đặc biệt là cử tri khu vực 7 suy ngẫm thêm về sự man trá của người đại diện mình, thì đây không phải là điều vô ích.

    Khách quan nhận xét thì những "công lao" mà bà Nguyễn kể ra một lô không có gì gọi là xuất sắc, đáng được ca tụng hay vinh danh. Bởi vì những điều bà Nguyễn đã kể, thì tất cả các các nghị viên khác trong các khu vực 1, 2, 3, 4, 5, ... vân vân . Ai cũng - có - cái- để - đem - ra - kể .

    Lý do thật dễ hiểu, là khi tất cả những dự án do Cơ Quan Tái Phát Triển thành phố (RDA) đề ra như: xây cất chung cư, xây thương xá để phát triển kinh tế, làm công viên để người dân có nơi thư giãn, tu bổ đường xá để đẹp mặt thành phố, xây thêm thư viện "local"... khi đã phù hợp với điều kiện (tài chính, an toàn ...) của thành phố, thì sẽ lần lượt, khỏi nói, cũng sẽ được thực hiện. Điều này mọi người lái xe trên đường có thể nhận thấy, là không chỉ riêng tại khu vực 7 có công viên mới, khu chung cư mới, chợ búa mới, đường xá sữa chửa lại mới ... Mà là khắp nơi, đâu đâu cũng có bộ mặt mới để chuẩn bị biến San Jose trở thành thành phố "vĩ đại nhất thế giới" vào năm 2020 trong chiến lược phát triển Greater Downtown (San Jose Greater Downtown Strategy for Development) đã được thành phố vạch ra từ ngày 27 tháng 3 năm 1972, được liên tiếp bổ túc vào ngày 10/11/92 và ngày15/10/2002.

    Khi đọc tới đoạn bà Nguyễn cho rằng đã tạo ra hơn 1,000 công việc ở khu thương xá mới cất nằm tại góc đường Curtner và Monterey. Người ta hết sức ngạc nhiên.

    Ai cũng biết, khi các chủ nhân bỏ tiền ra kinh doanh, thì họ cần người giúp việc. Người kiếm việc phải nộp đơn và có khả năng thì sẽ được mướn. Bà Nguyễn không tạo ra "Job" mà chính các chủ nhân cơ sở thương mại mới tạo ra "Job" cho mọi người. Bà Nguyễn không phải là một "Job developer" tức là người đi tìm việc. Và bà cũng không phải là người trực tiếp hay gián tiếp là động cơ chính đã thúc đẩy các đại gia Mỹ xây khu chợ nằm tại góc đường Cutner và Monterey.

    Chuyện nhà Housing cũng vậỵ Như khu chung cư "Paseo Senter At Coyote Creek" nằm trên đường Senter với hơn 200 đơn vị vừa mới cất, là do tổ hợp Charities Housing (có nhiều chung cư như vậy khắp nước Mỹ) có hợp đồng phù hợp với chính sách, ngân sách của nhà nước, họ đã chọn khu đất nằm trên đường Senter để xây chung cư.

    Chớ không phải nhờ bà Nguyễn can thiệp Charities Housing Corporation mới xây trên đường Senter. Hay nhờ bà Nguyễn vận động họ mới nhận cho người có Housing (section 8) hay lợi tức thấp mướn. Chuyện công viên, chuyện đường xá, thư viện cũng tương tợ thế thôi.

    Tóm lại, bà Nguyễn đã gặp may đắc cử vào thời kỳ "Tái phát triển thành phố" nên cóthời cơ để gán ghép ... kể công. Thật là một sự quơ quào bá láp, không chừa chỗ để hổ thẹn. Trong khi cái chuyện đáng kể, đáng nói, là chuyện Hội Đồng Thành Phố muốn vinh danh Cộng Đồng qua việc đặt tên cho một khu thương mại trên đường Story, lẽ ra bà Nguyễn phải yểm trợ tên "Little Saigòn" mà mọi người mong muốn. Nhưng ngược lại, bà đã chống đối cái tên này quyết liệt, khiến cả thành phố phải náo loạn mấy tháng trờị

    Ngày 24/4/08, Ủy Ban Bãi Nhiệm gởi thơ thông báo ý định bãi nhiệm tới văn phòng của bà Nguyễn. Thông báo này được công bố cho mọi người biết qua báo chí Việt - Mỹ và được đăng trên tờ San Jose Post vào sáng ngày thứ Hai 5/5/08.

    Người ta còn nhớ trong cuộc bầu cử ngày 3 tháng 5 năm 2005, khi biết con mình đắc cử nghị viên, thân phụ bà Madision Nguyễn đã tuyên bố với Cộng đồng một câu rất chí tình: "Tới nay con gái t ôi Madision Nguyễn đã là đứa con của cộng đông." Câu nói của ông là câu nói có tính lịch sử của người Việt tỵ nạn cộng sản tại San Josẹ Ba năm sau, chỉ là một thời gian ngắn, so với đường dài sự nghiệp chính trị của bà Nguyễn. Báo Việt ngữ và ngoại quốc phải bàng hoàng khi họ nhận được bảng cáo thị "Notice of Intention Recall".

    "Notice of Intention Recall" được Ủy Ban Bãi Nhiệm đăng báọ Có nghĩ là công khai tuyên bố cùng bà con hai họ, trong và ngoài khu vực 7, không phân biệt chủng tộc, rằng: "NGHỊ VIÊN HỌ NGUYỄN TRONG HĐTP SAN JOSE ĐANG BỊ RECALL".

    Ngày trước thân phụ Madision Nguyễn đã đem đứa "con riêng" của mình giao cho Cộng Đồng để làm đứa con "con chung". Ba năm sau, đồng bào Việt tại khu vực 7 đã đăng báo từ đứa "con chung" mà thân phụ bà đã giao cho cộng đồng.

    Chuyện cha mẹ đăng báo từ con đối với truyền thống Việt Nam là một điều sĩ nhục, là điều xấu hổ giòng họ tổ tiên, là chuyện bầm gan, xé ruột, ít cha mẹ nào nghĩ đến. Nhưng khi cha mẹ đã quyết định từ con và đăng báo cho cả họ, cả làng, cả xứ biết, thì đứa con đó đã hết thuốc chữạ Đứa con này tệ lắm rồi!

    Hội Đồng Thành Phố công nhận tên "Little Sàigòn" là cái tên mà ngườiViệt tỵ nạn tại San Jose quí trọng và mong muốn. Sự công nhận của thành phốâ qua nghị quyết ngày 25/3/08 mang tên "COMMUNITY IDENTIFICATION SIGN A BEARING THE NAME "LITTLE SAIGON" ALONG STORY ROAD" tuy không phải là thắng lợi hoàn toàn như mọi người mong đợi, nhưng đây là kết quả đấu tranh đầy gian khổ của cộng đồng. Vì vậy ngày 18/5/08, Cộng đồng sẽ tổ chức lễ vinh danh chiến thắng này, đồng thời cũng để ra mắt Ủy Ban Bãi Nhiệm - Một Ủy Ban được thành lập theo quyết định của Đại hội Cộng đồng ngày 9/12/07 tại G.I Forum. Hoạt động của Ủy Ban nhằm mục đích vận động truất phế nghị viên Madision Nguyễn, vì bà không còn đủ tư cách và không còn xứng đáng đại diện cho cư dân trong khu vực 7.

    Trong thư trả lời Ủy ban Bãi nhiệm, bà Nguyễn cho biết bà được Thị trưởng Chuck Reed và đồng viện ủng hộ. Nói ra như vậy, bà Nguyễn có chủ ý riêng.

    - Thứ nhứt là tự trấn an mình và "chịu đấm ăn xôi" để cố ngồi hưởng lộc của dân cho đến hết nhiệm kỳ vào năm 2010.

    Bà Nguyễn đã nói đúng khi bà "khoe mẻ" rằng, Chuck Reed và đồng viện ủng hộ bà. Bởi vì nếu không ủng thì HĐTP đã ra quyết định cất chức bà và tìm người thay thế như trường hợp đã xảy ra cho bà nghị viên Kathy Cole vào năm 1993, khi bà này có những lời nói mang nặng tính kỳ thị chủng tộc. Trong trường hợp bãi chức này, thành phố không tốn công và tốn của để tổ chức một cuộc bầu cử.

    Bà Nguyễn được Chuck Reed và đa số nghị viên khác binh vực là lẽ đương nhiên. Vì nếu họ không binh vực, thì tất cả những người trong tập đoàn lãnh đạo thành phố ngoại trừ ba nghị viên Kensen Chu, Pierluigi Oliverio và Pete Constan, đều đáng bị bãi nhiệm hay tự động xin từ chức với lý do họ đã biểu quyết trong tinh thần phe đảng, phi dân chủ, đầy kỳ thị, chia rẻ, được thể hiện trong các Nghị quyết ký ngày 20/11/08, 13/02/08, 2/03/08. Trường hợp bà Kathy Cole, thì quyết định bãi nhiệm do Hội Đồng Thành Phố chủ động.

    - Thứ hai bà Nguyễn gởi một thông điệp với mục đích gây hoang mang và gieo vào lòng mọi người ý niệm bãi nhiệm bà là chuyện không tưởng khó thành công. Nhưng bà Nguyễn đã không che dấu được sự thật. Bởi vì trong trường hợp của bà cho dầu HĐTP ủng hộ bà hay tất cả những dân biểu, nghị sĩ đảng dân chủ của cả tiểu bang có lên tiếng ủng hộ ba, thì cũng chẳng đi đến đâụ Vì những thành phần nầy không có tư cách chống lại quyền bãi nhiệm. Mà quyền bãi nhiệm lại nằm trong tay cử tri khu vực 7. Đặc biệt là cử tri người Mỹ gốc Việt (thành phần nòng cốt đã dồn phiếu cho bà Nguyễn đắc cử vào năm 2005). Trong trường hợp này, khi chấp nhận thủ tục bãi nhiệm nghị viên Madision Nguyễn, thành phố phải tốn công tốn của để tổ chức một cuộc bầu cử . Đây là hậu quả tất yếu mà tập đoàn lãnh đạo phi dân chủ do Chuck Reed lãnh đạo phải gánh chịu, khi đối xử thiếu công bằng và quá tệ đối với cộng đồng Việt Nam.

    Khi tung ra thủ đoạn nhập nhằng. Hay nói một cách khác, là tung hỏa mù giữa một nghị viên bị Hội Đồng Thành Phố biểu quyết bải nhiệm và một nghị viên bị bãi nhiệm theo yêu cầu của cử tri. Bà Madision Nguyễn một lần nữa, đã đánh giá quá thấp sự hiểu biết của cộng đồng.

    Với sự làm việc biết tổ chức, có phương pháp và thông suốt luật lệ của những thành phần trí thức trong Uỷ Ban với học vị cữ nhân, cao học, tiến sĩ như: Lê Lộc, Steve Nguyễn, Bảo Vũ, Mỹ Phương , Thomas Nguyễn và còn nhiều nữẳ Mọi người có thể tin tưởng Ủy Ban sẽ hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ được giao phó. Phần còn lại là chúng ta, những thành viên trong cộng đồng, phải làm gì trong nghĩa vụ chung nàỵ Thiết nghĩ sự đóng góp của mỗi thành viên trong Cộng đồng tùy theo hoàn cảnh, được thể hiện qua hai hình thức: yểm trợ tài chánh và tham gia nhân lực.

    Đối với những người ngoài khu vực 7, chúng ta hãy yểm trợ tài chánh để Ủy Ban có phương tiện làm việc. Theo lời ông Thomas Nguyễn, thì chỉ cần mỗi gia đình yểm trợ hàng tháng 5 đồng và liên tục trong 6 tháng (tức 30 đồng). Và trong Cộng đồng có chừng từ hai đến ba ngàn gia đình chịu yểm trợ, thì Ủy Ban có đủ tài chánh để yên tâm làm việc.

    Về phần nhân lực, thì những người ngoài khu vực 7 cũng có thể xung phong vào các toán đi xin chữ ký với cử tri khu vực 7 vào những ngày cuối tuần thứ Bảy, Chủ nhật.

    Ngoài hai sự yểm trợ trực tiếp vừa nói. Tất cả thành viên trong cộng đồng hãy yểm trợ Ủy Ban Bãi Nhiệm bằng cách gọi điện thoại nhắc nhỡ bà con, bạn bè là cử tri trong khu vực 7 nên tích cực ký tên vào danh sách xin bãi nhiệm để bảo đảm số chữ ký cần thiết theo luật định. Đặc biệt là tham gia thật đông vào ngày "Lễ vinh danh tên Lillle Sàigòn" tổ chức trước tiền đình City Hall trên đường Santa Clara từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tốị Trong ngày này, Ủy ban Bãi nhiệm có bộ phận tiếp nhận chữ ký của cử tri khu vực 7.

    Hãy đến với nhau trong ngày 18/5/08 trước City Hall cho thật đông, để cùng bày tỏ sự đoàn kết và quyết tâm lấy lại danh dự cộng đồng. Đây là thử thách cuối cùng của sự xung đột giữa Cộng đồng, nghị viên Madision Nguyễn và Hội Đồng Hội Đồng Thành Phố San Jose.

    Đặng thiên Sơn