Friday, May 9, 2014

Tại sao phải diệt Việt cộng trước? - Lão Ngoan Đồng

Tại sao phải diệt Việt cộng trước?
Lão Ngoan Đồng

Ai cũng biết và thấy rằng, bọn hán cẩu đã thực hiện kế hoạch xâm chiếm nước Việt Nam từ lâu lắm rồi, lịch sử gần nhứt là từ thời Minh, Thanh. Tàu đều có mộng muốn xáp nhập nước Việt Nam vào lảnh thổ của tàu, coi dân Việt như là một dân tộc thiểu số như Hồi, Mông, Tạng, Mãn… Và giờ đây, khi tàu cộng có chút miếng ăn, tiền bạc rủng rỉnh trong túi, lại muốn thực hiện mộng bá chủ của ông cha chúng.

Nhìn lại lịch sử thời cận đại, khi cộng sản Mao Trạch Đông chiếm được nước Trung Hoa, chúng nuôi và huấn luyện tên bại hoại Hồ Chí Minh, đưa về Việt Nam lập nên đảng cướp cộng sản, cướp chánh quyền Quốc Gia ngay sau khi đệ nhị thế chiến chấm dứt, làm nền móng cho sự cướp nước Việt Nam trong tương lai, âm thầm và tiệm tiến, để tránh bị thất bại như tổ tiên của chúng khi kéo quân ồ ạt qua xâm lấn Việt Nam.
Hành động phản quốc đầu tiên của cộng sản Việt Nam là công hàm bán nước của Hồ Chí Minh, do đệ tử trung thành của hắn là tên thủ tướng của cái gọi là “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” Phạm Văn Đồng, đã giao trọn quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho tàu cộng qua công hàm bán nước ngày 14 tháng 9 năm 1958, và công khai tuyên bố bán nước: “Hoàng Sa không bị mất, chỉ là bạn bè chiếm giữ dùm mà thôi !”, Sau khi tàu cộng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa năm 1974. Và cũng những tên chóp bu của đảng cướp cộng sản việt nam đã trắng trợn công khai là Việt Nam trực thuộc khối đệ tam quốc tế cộng sản, bằng câu nói của tổng bí thư đảng Lê Duẩn: “Ta đánh mỹ ngụy đây là đánh cho Liên xô và trung quốc”.

Đến đám hậu duệ của những tên cựu trào trong đảng việt cộng, sau khi cha ông của chúng, nhờ vũ khí đạn dược và nhân sự của khối cộng sản, đã ăn cướp được nước Việt Nam Cộng Hòa, lại bán đứt lãnh thổ và biển đảo cho tàu cộng bằng cách âm thầm chấp nhận cái lưỡi bò của tàu phù ở Biển Đông, cắt Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc cho tàu, cho bọn tàu phù rừng đầu nguồn và các quặng mỏ Bâu-xit ở Trung Phần, cho tàu công khai di dân và lập các đặc khu của tàu cùng khắp trên lãnh thổ Việt Nam.

Đến năm 2011, tàu phù ngang nhiên cắt dây cáp của tàu thăm dò dầu khí Bình Minh 02, tiếp theo đó một thời gian ngắn, tàu thăm dò Viking II của việt Nam, đều nằm trong ranh giới thềm lục địa của Việt Nam, chẳng ai thấy và cũng chẳng ai biết việt cộng giải quyết việc tàu phù ngang nhiên xâm phạm chủ quyền lãnh hải đó ra sao. Tiếp theo đó, bọn tàu phù cướp cá cướp ghe, đã thương và giết hại ngư phủ Việt Nam, bắt giữ ngư phủ Việt Nam để đòi tiền chuộc, ngay trong vùng ngư trường hợp pháp của Việt Nam, chẳng thấy bọn chop bu việt cộng có hành động gì, ngoài mấy lời lải nhải phản đối yếu ớt của tên tay sai Lê Thanh Nghị, phát ngôn viên của cái đảng cướp việt cộng. Thấy vậy, người dân Việt Nam không thể dằn cơn phẫn nộ, kêu gọi nhau biểu tình chống tàu phù, lập tức bọn cầm quyền ra tay đàn áp không nương tay. Những người đi biểu tình chống tàu phù bị đánh đập, bị nhốt vào tù, bị khó dể trong việc mưu sinh. Những hành động đó của bọn cầm quyền có nghĩa là gì, nếu không phải là binh vực cho kẻ thù xâm lược, đàn áp dân mình ? Tại sao vậy ? – Xin thưa là bọn việt cộng và bọn tàu phù là cùng một bè một lũ với nhau, chẳng lẽ “tui chống tao” ?

Mới đây, trong những ngày đầu tháng 5 năm 2014, đang lúc việt cộng tổ chức ăn mừng 30 tháng 4 “ngày cướp được tài vật lớn” là nước VNCH, và tiếp sau đó ăn mừng chiến thắng Điện Biên Phủ, thì “đột nhiên” giàn khoan dầu di động khổng lồ HD 981 của tàu phù lù lù đến thềm lục địa của Việt Nam, cách đảo Lý Sơn 119 cây số đóng chốt, có ý định ăn cắp mỏ dầu.

Lúc nầy 2 nhóm cộng sản tàu và việt cộng diển một màn kịch vô tiền khoáng hậu, trong lịch sử chiến tranh thế giới chưa hề có:

Bọn nào cũng đem đủ thứ tàu bè, kể cả máy bay đến địa điểm của giàn khoan HD 981. Theo video của việt cộng trình chiếu trên các trang mạng internet, thằng tàu thì dùng tàu của chúng đụng tàu của việt cộng, dùng vòi rồng xịt té ngửa, làm bi thương mấy tên thủy thủ việt cộng, khi đó thì bọn việt cộng chỉ chạy tàu vòng vòng tránh né, kể cả vòi rồng cũng không dám xịt lại, chỉ có thể ôm đầu máu về đất liền họp báo than khóc.

Phòng thủ và bảo vệ biên cương lãnh hải kiểu gì mà kỳ khôi vậy ?

Theo luật lệ chiến tranh, dù không có trên giấy trắng mực đen của bộ luật nào đi nữa, khi kẻ địch đã tấn công bằng vũ khí (vòi rồng, mũi tàu sắt cũng là một vũ khí sát thương), ít nhất, dù giữ hòa khí tột cùng, cũng phải xịt lại vòi rồng, hay dùng tàu của mình đụng lại tàu địch, vì khi địch đã khai hỏa trước, tức nhiên là chúng đã tuyên chiến, thì mình phải tiếp chiến chớ, lẽ nào chẳng có hành động gì để chống trả lại. Làm như vậy chỉ có thể là anh em một nhà nhường nhịn nhau, hoặc là đầy tớ tay sai không dám đánh trả lại ông chủ mà thôi.

Mục đích của màn kịch nầy, chúng chỉ diễn đến nửa chừng thì ngưng, nếu bị dân Việt Nam và cả thế giới quyết liệt chống đối với phản ứng có hại cho tàu cộng, và trong đầu chúng luôn chủ trương rằng: “Thua keo nầy, ta bày keo khác”. Nếu sự phản ứng của thế giới chỉ cầm chừng vừa phải, bọn tàu cộng sẽ thọc mũi khoan hút dầu của Việt Nam, không những tại địa điểm đó mà sẽ còn di chuyển đến những địa điểm có mỏ dầu khác nữa, cũng trong quyền tài phán của Việt Nam.

Những vấn đề giữa Việt và Tàu cộng dẫn giải ở trên, người viết chỉ muốn chứng minh một điều: Việt cộng và tàu cộng cùng một phe. Việt cộng là tấm khiên chắn, chống đỡ cho tàu cộng khi bị dân Việt Nam chống đối và muốn đánh đuổi chúng về tàu.

Chủ trương của Người Việt Quốc gia chánh hiệu là: “Muốn chống tàu phải diệt việt cộng trước”. Chủ trương nầy sẽ có nhiều người hỏi lại: “Tàu nó đang xâm lăng Việt Nam sát bên hè rồi tại sao phải chờ diệt cộng trước rồi mới chống tàu ?”. Câu hỏi nầy hay lắm, tuy nhiên nhìn lại hiện tình của nước Việt Nam, đảng cộng sản Việt Nam đang nắm chánh quyền, với các lực lượng quân đội và công an thề trung thành với đảng (không cần trung thành với tổ quốc), với vũ khí trang bị tận răng, với chủ trương độc đảng độc quyền độc tài, với đề cương “lấy thành quả biện minh cho hành động”, dù cho hành động đó là giết dân, bán đứng tổ quốc để đạt được thành quả là “tiến tới thế giới đại đồng”. Và với chủ trương nầy, bất cứ ai phản lại ý muốn của đảng, sẽ bị trừng trị thẳng tay và triệt để. Như vậy không đập bể cái khiên lá chắn việt cộng, làm sao diệt được mục tiêu đuổi tàu ?

Bọn việt cộng cũng thừa hiểu, hành động của tàu cộng mang giàn khoang vào gần đảo Lý Sơn, niềm căm hận bọn hán cẩu của người dân Việt Nam càng tăng, cho nên chúng phải có những lời tuyên bố phản đối lấy lệ, và đem tàu bè ra chịu những quả đấm thôi sơn của bọn tàu cộng, dù có bị chết vài tên bộ đội cũng chẳng sao, miễn là xoa dịu được lòng dân, bớt đi sự căm phẫn bọn nhà nước yếu hèn.

Ngày 8 tháng 5 năm 2014, chúng còn bày vẽ cho bọn tay sai tung tin, chúng cho lịnh bọn đầu trâu mặt ngựa là việc biểu tình chống tàu cộng của dân, “nhà nước không cho phép và cũng không cấm”. Như vậy có vẻ như nhà nước đã bật đèn xanh cho dân biểu tình chống tàu. Cũng có thể trong cuộc biểu tình chống tàu phù ngày 11 tháng 5-2014 tới đây, với sự ngó lơ của bọn cầm quyền, sẽ có vài tên tai to mặt bự tham gia, và sau đó sẽ la rùm ben lên là đảng và nhà nước cũng đã bày tỏ bất bình đối với tàu cộng.

Bí mật khuyến khích và cho phép dân biểu tình chống tàu phù, bọn cộng phỉ thi hành với hai mục đích:

- Mục đích trước tiên là muốn người dân yên lòng, “mọi việc đều có đảng và nhà nước lo rồi”, dân nên chỉ lo làm ăn, đừng chống đảng và nhà nước nữa. Như vậy sẽ có một số người tin theo, không tiếp tục tham gia vào các hoạt động chống đối, sẽ an phận với lời hứa lèo của bọn côn đồ cầm quyền, dù cho tự do và nhân quyền vẫn còn bị chà đạp, làm giảm đi thực lực của các tổ chức tranh đấu cho tự do và nhân quyền.

- Mục tiêu thứ hai là mục tiêu chủ yếu của bọn đầu sỏ và nha trảo ngụy quyền việt cộng. Bọn chúng muốn dân biểu tình chống tàu cộng rùm beng (nhưng cũng sẽ không đi đến đâu) để che khuất một âm mưu khác. Bọn chúng thấy rằng đảng của chúng không thể cầm cự để kéo dài hiện trạng, khi lòng oán hận của dân đã đến tột đỉnh. Chúng muốn thay ngựa (hay có thể gọi là xuống lưng cọp để cỡi ngựa) bằng cách thay hình đổi dạng cho đảng cộng sản Việt Nam để mờ mắt dân. Điều đó không có gì tốt hơn là thay thế những nhân sự hiện tại quá mang tiếng vì tham nhũng, hay quá tàn ác với dân quá lộ liễu của bầy đàn cầm đầu đảng và nhà nước, bằng những nhân vật tên tuổi, đã được chúng cài đặt nằm vùng vào các tổ chức chống đối, và những nhân vật cũng có tên tuổi, đã thi hành khổ nhục kế, trá hàng, ngưng sinh hoạt đảng từ trước. Có thể chúng thêm một chi tiết khác là cho phép có đảng đối lập (cuội) với đảng cộng sản. Ván bài nầy chúng đã được sự giúp đỡ hoặc chấp thuận của những nhân vật trong chánh phủ Hoa Kỳ, mà việc nầy, nếu người nào chịu quan sát và theo dõi tin tức sẽ nhận biết rõ ràng.

Đã nhìn thấy rõ mưu mô của tàu cộng và dã tâm làm tay sai cho tàu của đảng cộng sản Viêt Nam, chúng định lấy Việt Nam dâng cho bọn hán cẩu để làm một tỉnh lẻ của nước trung hoa đỏ vào năm 2020, theo mật ước Thành Đô của hai tên cộng sản ác ôn Tàu và Việt cộng, người Việt Nam chúng ta, ở cả trong và ngoài nước tính sao đây?

- Phải chống tàu trước, hoặc hợp tác với việt cộng để chống tàu ? lấy gì mà chống trong khi danh nghĩa của nước Việt Nam đang bị tên việt cộng ôm khư khư trong vòng tay, mà việt cộng đâu có chống tàu ? Hơn nữa, vì tàu đã xâm nhập sâu vào việt nam trên mọi mặt kinh tế, chánh trị giáo dục tập quán… không thể thành công trong một thời gian ngắn ngủi. Nói chống tàu là chống được sao, khi thằng việt cộng vẫn còn đang làm bá chủ tại Việt Nam, đang ôm chặt đáy quần của thằng tàu cộng, quyết lòng bảo vệ và chết thế cho ông chủ tàu của chúng ? điều nầy không thể thực hiện được.

- Để cho thằng việt cộng xuống lưng cọp và nhảy lên lưng ngựa xong, hợp tác với chúng chống tàu ? ý nghĩ nầy giống như chuyện khoa học giả tưởng, chỉ là đặt ra để giải trí chớ không có thật. Nếu còn việt cộng dù chỉ là vài tên trong bộ máy cầm quyền, không thể nào chống tàu, bởi vì cộng sản nào cũng vậy, chí hướng của chúng là tiến đến thế giới đại đồng mà, đâu còn Tổ Quốc nữa để mà chống, để mà bảo vệ ? Hãy nhìn sang nước Nga mà xem, chỉ còn một tên Putin, cựu chúa trùm mật vụ KGB của cộng sản liên xô, mà nước Nga đâu có bình yên, vì hiện giờ chúng đang từng bước chiếm lại Ukraina và các nước vệ tinh trước kia của Liên bang xô viết, dân Nga đâu có thể an cư lạc nghiệp với bầy ăn cướp Mafia gốc đảng viên cộng sản.

Những dòng chữ viết trên đây đã trả lời cho câu hỏi của đề tựa. Và điều muốn nói của kẻ viết bài nầy là phải thực hành triệt để khẩu hiệu của người Quốc Gia chân chính:

“MUỐN CHỐNG TÀU PHẢI DIỆT VIỆT CỘNG TRƯỚC”

Khẩu hiệu nầy phải được những người tham gia các cuộc biểu tình chống việt cộng hay tàu cộng ở bất cứ không gian, thời gian nào, luôn luôn nhớ kỹ trong lòng. Có được như vậy, thì việc chống tàu xâm lược mới thành công, mới dựng lại được hào khí của Ông Cha, những vị đã dầy công xây dựng và bảo vệ thành công Tổ Quốc Việt Nam.

Lão Ngoan Đồng



Ai thống trị Việt Nam ngày nay?

Ai thống trị Việt Nam ngày nay? Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy?

Giới thiệu tác giả:
Giáo Sư Stephen Young là một người gắn bó với vận mệnh đất nước Việt Nam. Ông từng làm việc trong Ủy Ban Quan Hệ Ngoại Giao và là cố vấn cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ thời chiến tranh Việt Nam. Ông từng là Phó Khoa trưởng Luật khoa tại đại học Harvard, Khoa trưởng tại Đại học Hamline, và là giáo sư về Lịch Sử Việt Nam tại trường Đại Học Minnesota.

Ông học tiếng Việt tại Vietnam Training Center, Arlington, Virginia, làm cố vấn Chương trình Bình định Phát triển nông thôn ở Miền nam Việt Nam (CORDS) trước 1975.

Tháng 4/75, vận động Chánh phủ Hoa Kỳ đón nhận người Việt tỵ nạn cộng sản.

Năm 1992, đưa đề nghị với Hà Nội “Chương trình 6 điểm” để thay đổi Việt Nam ôn hòa và phát triển.

Viết chung với Gs Nguyễn Ngọc Huy “Human Rights in Traditional China and Vietnam”. Viết riêng “Cuộc chiến thắng bị bỏ lở” và “Moral Capitalism”.

Hiện làm Tổng Giám đốc “Caux Round Table”, một Tổ chức vô vị lợi, tài trợ chương trình phát triển xã hội ở các nước nghèo.

Thành hôn với Bà Phạm thị Hòa, người Hà Đông, năm 1970. Bà là cựu nữ sinh trường Couvent Des Oiseaux và Văn Khoa Sài Gòn.
oOo

Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”. Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?

Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?

Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng? Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?

Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác. Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết Mác-Lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành "chính nghĩa xã hội chủ nghĩa” theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung Mác-Lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển Mác-Lê dạy người cộng sản.

Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.

Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của Mác-Lê.

Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân. Ông Bảo nói thêm rằng “tổ chức anh chị em cán bộ phải giữ quyền cai trị Việt Nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giữ ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ”.

Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.

Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?

Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.

Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng, ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan Văn Hùm, Nguyễn Văn Sâm,… và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân vân,… cho đến 1,2 triệu người Việt Nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giữ độc tôn cho đảng.

Xin trả lời: Công đức ở đâu?

Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào? Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi?

Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới. Và cả biển nữa! Tại sao?

Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.

Ở điểm này, chúng ta hãy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt Nam hỏi tội của họ đối với Tổ Quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra. Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.

Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt Nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ Hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.

Thực tế ở Việt Nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà Nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt Nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.

Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quốc gởi binh qua Hà Nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn. Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyễn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt Nam chăng? Tức đảng cộng sản vĩnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?

Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải Nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xâm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt Nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà Nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hãy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chỗ dựa vững chắc hơn thế của Trung Quốc.

Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?

Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rõ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy. Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rập.

Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.

Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi. Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.

Cái đạo chính trị này – “hoàng đế chính thuyết”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ Chí Minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.

Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lệnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.

Trong lịch sử Việt Nam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.

Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều, tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.

Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt Nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy”.

Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?

Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?

Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài Gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ”… Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “hoàng đế chính thuyết”.

Như vậy làm “Mỹ Ngụy” là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt Nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt Nam, không ở lại Việt Nam. Và “dân Ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.

Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?

Stephen B. Young


Thursday, May 8, 2014

Nói chuyện với người điếc - Ngô Nhân Dụng

Nói chuyện với người điếc

Ngô Nhân Dụng

Công ty Dầu Khí Hải Dương Trung Quốc (viết tắt CNOOC) đã xâm nhập hải phận Việt Nam khi đưa giàn khoan dầu tới khu vực mã số 981. Địa điểm này cách đảo Lý Sơn 119 hải lý và cách phía Nam đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam khoảng 18 hải lý. Khi đưa giàn khoan tới, Cục Hải sự Trung Quốc đã ra lệnh “cấm tất cả các loại phương tiện xâm nhập vào khu vực HD 981 hoạt động trong bán kính một hải lý” từ ngày 2 tháng 5 đến 15 tháng 8-2014. Ngày Chủ Nhật 15 tháng Năm, 2014, Công ty Dầu Khí Việt Nam (PetroVietnam) đã gửi thư phản đối CNOOC vì giàn khoan này đặt trong “lô 143” thuộc vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa 120 hải lý từ bờ biển Việt Nam, theo luật lệ quốc tế.

Nhưng luật lệ quốc tế là thứ ngôn ngữ mà các nhà lãnh đạo Bắc Kinh không hiểu. Vì họ từ chối không muốn hiểu. Trong bức thư PetroVietnam còn nhắc nhở “phương châm hợp tác hữu nghị giữa Việt Nam và Trung Quốc”. Hợp tác “chiến lược và lâu dài” đã được hai đảng Cộng sản đề cao với “bốn thứ tốt” (láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt) và “16 chữ vàng” (láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai). Nhưng khi muốn chiếm tài nguyên của nước láng giềng, chính quyền Trung Quốc đã lờ đi, bất chấp những thứ “vàng” và “tốt” kia không cần tính tới nữa, vì họ biết đó thực chất đều là “vàng” mã và “tốt” dỏm, chẳng dùng được việc gì.

Cục Hải sự Trung Quốc ra lệnh cấm ngay sau tin tức tuần trước Việt Nam đề nghị giao thêm hai lô cho Công ty ONGC Videsh (OVL) của Ấn Độ thăm dò dầu khí; chứng tỏ họ phản ứng rất nhanh. Cũng trong ngày Chủ Nhật 4 tháng Năm 2014, ông Lê Hải Bình, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam đã chính thức phản đối mạnh mẽ, vì tất cả các hoạt động của người ngoại quốc trong vòng 120 hải lý cách bờ biển Việt Nam mà không được cho phép đều là “bất hợp pháp và vô giá trị”. Ngày Thứ Hai, phát ngôn của bộ Ngoại giao Trung Quốc, bà Hoa Xuân Oánh (华春莹, Hua Chunying) đã trả lời rằng, “Các hoạt động trên nằm hoàn toàn trong khu vực biển thuộc Quần đảo Tây Sa của Trung Quốc” . Tây Sa là tên chính quyền Trung Quốc đặt cho Quần đảo Hoàng Sa của nước ta, mà quân họ đã chiếm từ năm 1974 trước khi cuộc nội chiến Việt Nam chấm dứt. Nghe giống như một cuộc đối thoại giữa những người điếc, chị này không nghe anh kia nói cái gì.
Đừng giả điếc !!

Thái độ “không nghe” này cũng diễn ra trong năm 2012, khi chính quyền Việt Nam phản đối các vụ CNOOC gọi thầu khai thác tại những lô thuộc vùng biển 120 hải lý của Việt Nam. Ông Vương Nghi Lâm (王宜林, Wang Yilin) Chủ tịch Công ty CNOOC (China National Offshore Oil Corp., 中国海洋石油公司) làm như không nghe thấy gì hết; nhưng ông cũng trả lời, lớn tiếng nói rằng các dự án khoan dầu lớn trong vùng biển sâu là “tài sản lưu động và vũ khí chiến lược của nước tôi”. Đầu năm nay, chính quyền tỉnh Hải Nam Trung Quốc lại ban lệnh cấm các thuyền đánh cá nước ngoài không được vào vùng biển của họ nếu không được cho phép, đặc biệt là vùng biển quanh Quần đảo Hoàng Sa. Cả vùng bị cấm này là nơi các ngư dân nước ta kiếm sống, từ mấy ngàn năm nay. Việt Nam đã phản đối, nhưng không ai nghe thấy, hoặc không ai hiểu. Trong cuộc đối thoại giữa hai nước, Trung Quốc luôn luôn làm bộ điếc từ mấy chục năm qua, không nghe thấy lời than khóc, phản đối, của những ngư dân Việt Nam bị đánh, cướp, và bắt cóc đòi tiền chuộc.

Chính quyền Bắc Kinh không những dùng chiến thuật “tai nghễnh ngãng” khi đối thoại với Việt Nam, mà còn áp dụng với các nước khác. Năm 2012, họ đã chiếm vùng đá nổi trên biển Scarborough Shoal của Philippines. Chính phủ Manila biết không thể chữa cái tai của Bắc Kinh cho nên đã dùng luật pháp quốc tế. Và họ đã mở rộng vấn đề ra ngoài cuộc tranh chấp giữa hai quốc gia, để các nước khác trong vùng Đông Nam Á có thể tham dự. Ngày 30 tháng Ba năm 2014 họ đã chính thức kiện Chính phủ Trung Quốc trước Tòa Tài phán Liên Hiệp Quốc ở Den Haag (The Hague), Hà Lan. Đơn kiện này, cùng với hồ sơ dày 4000 trang, yêu cầu Tòa án xác định bản đồ “Đường Chín Đoạn” của Trung Quốc vẽ trên vùng Biển Đông nước ta là không có giá trị pháp lý trong khuôn khổ công ước của Liên Hiệp Quốc về vùng độc quyền kinh tế. Cho đến nay, chính quyền Bắc Kinh vẫn làm như không nghe thấy đơn kiện này, nhưng đánh tiếng rằng họ sẽ không tham dự các cuộc điều trần, mặc dù phải đóng vai bị cáo.

“Cửu Đoạn Tuyến” đã được vẽ trong bản đồ năm 1946, thời chính quyền Tưởng Giới Thạch còn cai trị lục địa; lúc đầu vẽ mười một đoạn. Cộng sản Trung Quốc đã công bố lại bản đồ cũ, coi tất cả vùng Biển Đông nước ta thuộc lãnh thổ Trung Quốc. Vì vậy, họ bị nhiều quốc gia Đông Nam Á phản đối, trong đó có Philippines, Việt Nam, Brunei và Malaysia, vì vùng Sarawak phía Bắc đảo Borneo thuộc Liên bang Malaysia. Gần đây, Indonesia cũng lên tiếng phản đối Trung Quốc vì tàu chiến của họ xâm phạm hải phận Indonesia, cũng nằm trong vòng Đường Chín Đoạn.

Đây là vùng biển quan trọng bậc nhất, vì một nửa số hàng hóa chuyên chở trên biển khắp thế giới đi qua Biển Đông nước ta. Con đường hàng hải này nối liền các nước Á Đông với các thị trường ở châu Âu, Trung Đông, và châu Phi. Ngoài ra, dưới đáy biển còn chứa nhiều dự trữ dầu và hơi đốt. Kinh tế Nhật Bản, Trung Quốc, Nam Hàn, Đài Loan tùy thuộc việc chuyên chở nguyên liệu, năng lượng, và bán hàng hóa qua con đường giao thông này.

Cho nên, việc Philippines kiện Trung Quốc trước tòa án quốc tế là một biến cố quan trọng. Theo các chuyên viên luật pháp thế giới thì khi ra trước tòa án, “Cửu Đoạn Tuyến” của Trung Quốc sẽ bị bác bỏ, nếu tòa thụ lý hồ sơ và xét xử – tòa có thể tuyên bố vấn đề không thuộc phạm vi trách nhiệm của họ. Các nước Đông Nam Á nằm ven biển có thể ủng hộ quan điểm của Philippines, trừ Chính phủ Việt Nam vẫn muốn đứng ngoài. Nhưng gần đây, Chính phủ Mỹ đã góp một tiếng nói vào cuộc tranh chấp Đường Chín Đoạn.

Từ trước đến nay, Chính phủ Mỹ vẫn chủ trương họ không có ý kiến gì về vấn đề chủ quyền; nước nào làm chủ vùng đảo và biển nào, kể cả mấy đảo Điếu Ngư Đài (Senkaku) mà Nhật Bản và Trung Quốc đang tranh giành, Mỹ không theo ai cả, chỉ yêu cầu giải quyết ôn hòa với nhau. Nhưng tháng trước, Daniel Russell, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ mới lên tiếng yêu cầu Trung Quốc xác định rõ Đường Chín Đoạn trên bản đồ của họ có ý nghĩa rõ ràng là thế nào, trong khuôn khổ luật biển quốc tế.

Vì Trung Quốc chưa bao giờ xác định ý nghĩa đích thực của Đường Chín Đoạn, đối với pháp luật, thì cần phải nói rõ hơn về quan niệm chủ quyền của Bắc Kinh trên vùng biển này. Đó là do Trung Quốc đã làm chủ các quần đảo trong vùng, vì thế nên làm chủ cả vùng biển chung quanh, vẽ bởi Đường Chín Đoạn? Hay là Trung Quốc muốn nói họ đã làm chủ vùng biển trong khuôn khổ Đường Chín Đoạn, cho nên cũng làm chủ các hòn đảo trong đó?

Những lý lẽ này quan trọng đối với pháp luật, nhưng chính quyền Bắc Kinh vẫn làm như họ không nghe thấy! Điều họ hay dùng nhất là danh xưng Nam Hải, nghĩa là Biển phía Nam Trung Quốc, được ghi trong các bản đồ thế giới, viết tiếng Anh là South China Sea. Danh xưng này đã xuất hiện năm 1953, trong một tập bản đồ do International Hydrographic Organization ở Monaco ấn hành. Nhưng danh từ địa dư này không có nghĩa là Trung Quốc làm chủ cả vùng biển. Gần đây chính quyền Obama nước Mỹ đã yêu cầu Trung Quốc không nên thiết lập một Vùng Nhận diện Quốc phòng Hàng không (ADIZ, Air Defense Identification Zone) trong vùng Biển Đông Nam Á. Khuyến cáo này cho ngầm hiểu rằng họ không công nhận chủ quyền của Bắc Kinh trong vùng Đường Chín Đoạn.

Tất cả những lời yêu cầu đó, giới lãnh đạo Bắc Kinh làm như không nghe thấy. Trong khi đó, họ vẫn tiếp tục gây khó khăn cho các nước khác, từ Nhật Bản đến Philippines, Việt Nam. Họ ngăn cản tàu tiếp tế của Philippines không cho đến các hòn đảo họ đòi chiếm; và mang giàn khoan dầu tới hải phận Việt Nam. Trong cuộc tranh chấp mấy tảng đá nổi gọi là Điếu Ngư Đài mà người Nhật Bản gọi là Senkaku, Bắc Kinh chỉ dám lớn tiếng mà không dám có hành động nào.
 
Vì mặc dù Nhật Bản chính thức không có quân đội mà chỉ có 58.000 quân “tự vệ” so với 2.300.000 quân Trung Quốc, nhưng nếu có chiến tranh, chưa biết ai đã hơn ai. Vì cuộc chiến sẽ không diễn ra trên mặt đất. Hải quân và không quân Nhật hơn hẳn Trung Quốc. Trong số 1.321 máy bay của không quân Trung Quốc, chỉ có 502 chiếc có khả năng chiến đấu; số còn lại là những máy bay Liên Xô chế tạo từ thời 1970. Trong số các tàu ngầm, chỉ một nửa được chế tạo trong 20 năm gần đây. Chiếc hàng không mẫu hạm Liêu Ninh mua lại là tàu Liên Xô chế tạo từ thập niên 1980, không có khả năng chứa các máy bay đường xa, có thể bảo vệ bờ biển chứ không thể đi xa tấn công. Còn Nhật Bản thì đã mua những tàu chiến và máy bay tối tân của Mỹ, đang mua thêm những khu trục hạm với hỏa tiễn phòng không, tàu ngầm, máy bay không người lái, và máy bay F-35 mới nhất của Mỹ.

Trong khi đang gây sự với Nhật, Bắc Kinh lại gây thêm rắc rối trong vùng biển Đông Nam Á, hoàn toàn đi ngược lại chủ trương “thao quang dưỡng hối” của Đặng Tiểu Bình. Hậu quả là các nước trong vùng Á Đông đã tìm cách liên kết với Mỹ nhiều hơn để tự bảo vệ. Nhờ thế, Nhật Bản có thêm nhiều bạn, không bị cô lập trong cuộc tranh chấp với Trung Quốc.

Trong thời gian tới, các nước Đông Nam Á, đặc biệt là Philippines và Việt Nam sẽ phải trả đòn mỗi khi Trung Quốc gây sự. Giải pháp quang minh chính đại nhất là đưa tất cả các vấn đề tranh cãi ra tòa án quốc tế, được trọng tài xét xử. Một giải pháp tốt cho cả vùng là giữ nguyên trạng, ai ở đâu cứ ở đó, vấn đề chủ quyền giải quyết sau. Trong khi đó, các nước cùng khai thác các tài nguyên trong vùng biển này, chia nhau theo tình trạng các hòn đảo họ đang cai quản. Nhưng chính quyền Trung Cộng không chấp nhận giải pháp này, vì họ không thể bỏ được tham vọng đế quốc, muốn một mình ăn cả! Họ cũng không chịu chấp nhận cách giải quyết quốc tế, mà chỉ muốn xé lẻ các nước Đông Nam Á để bàn song phương, dễ bắt nạt hơn. Khi Bắc Kinh không chấp nhận cuộc chơi quang minh chính đại, thì tất cả các nước khác phải sẵn sàng dùng các thủ đoạn và ngôn ngữ mà người Trung Hoa có thể hiểu được.

Làm cách nào cho chính phủ Bắc Kinh chịu nghe và hiểu rằng phải đối thoại với các nước Đông Nam Á? Chúng ta có thể rút kinh nghiệm của một viên sĩ quan Pháp thời họ mới chiếm Việt Nam. Đó là Joseph Galliéni.

Galliéni chỉ huy cả vùng biên giới Lạng Sơn, Cao Bằng ở nước ta, từ năm 1892 đến 1896, khi còn đeo “lon” Đại tá. Trong thời gian đó, có những đoàn “thổ phỉ” bên Tàu sang cướp bóc dân Việt. Những toán thổ phỉ này phần lớn là lính, thêm nghề ăn cướp. Có lúc một toán quân Pháp ở Cao Bằng đánh nhau với thổ phỉ, chạy lạc sang Tàu. Ngày 23 tháng Tám năm 1982, viên chỉ huy đồn Phúc Hòa, gần Cao Bằng, cùng một toán quân 91 người bị thổ phỉ phục kích, trong đó có 29 lính Lê dương, chỉ còn một đường thoát là vượt qua biên giới. Họ đến một đồn binh nhà Thanh tên là “Bo Cup” xin tá túc qua đêm. Viên chỉ huy đồn này tỏ vẻ ngần ngại, sau cũng chấp nhận cho vào. Mấy phút sau, cửa đồn lại mở. Một toán lính Trung Hoa đồn trú đã quay trở về. Mặt mũi và tay họ đều dính đầy thuốc súng; hai ba người tiến đến gặp Trung úy Lê dương trong toán quân Pháp, tỏ vẻ ngạc nhiên tại sao ông ta vẫn còn sống mà tới đây! Không những thế, họ còn ngỏ lời khen ngợi viên Trung úy này là đánh nhau rất can đảm!

Galliéni cũng luôn phải đi tiễu trừ thổ phỉ. Một hôm, ông ta sang bên kia biên giới, gặp viên tướng nhà Thanh, yêu cầu ngăn cấm không cho lính sang “An Nam” ăn cướp. Viên tướng Tàu này, trong sách gọi là Thống chế Sou, đáp: “Tôi rất ân hận, tôi xin ông tha lỗi. Nhưng lính của tôi chúng nó vô kỷ luật, không thể nào ngăn cấm được! Nếu ông bắt được đứa nào, tôi xin ông, cứ việc bắn. Bắn, không cần đem ra xử làm gì!”.

Tất nhiên, khó bắt được thổ phỉ, mà lúc đó nếu có bắt được kẻ nào thì cũng bắn thôi. Galliéni đành chịu, nhưng sau một thời gian ngắn, ông ta đã đổi cách đối thoại với người Trung Hoa. Galliéni đưa một toán quân Lê dương lên đồn trú ở sát biên giới. Lê dương là đội lính tình nguyện ngoại quốc trong quân đội Pháp, đủ các thứ quốc tịch, đông nhất là người Đức. Họ được phép lâu lâu lại sang cướp phá mấy làng bên kia biên giới. Cho đến một ngày viên tướng nhà Thanh phải sang than phiền với Galliéni. Ông Đại tá Pháp bèn trả lời: “Tôi rất ân hận, tôi xin ông tha lỗi. Nhưng lính của tôi toàn người ngoại quốc, chúng nó vô kỷ luật, không thể nào ngăn cấm được! Nếu ông bắt được đứa nào, tôi xin ông, cứ việc bắn. Bắn, không cần đem ra xử làm gì!”. Viên tướng Tàu khen ngợi Galliéni: Ông đáng lẽ phải là người Tàu mới phải!

Joseph Galliéni đã dùng một thứ ngôn ngữ mà người Trung Hoa có thể hiểu được, vì không thể giả bộ lãng tai được nữa.

Không biết Nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay liệu có học được cách đối thoại của ông Đại tá người Pháp cuối thế kỷ XIX để nói chuyện với người “bạn vàng” bài bây điếc đặc của mình, nhằm giải quyết một cách hiệu quả hơn những vụ việc “lấn tới” trắng trợn của họ trên vùng biển Việt Nam ngày một leo thang từ mấy năm nay hay không?

(Câu chuyện thứ nhất kể theo cuốn Operations militaires au Tonkin, của Emmanuel Chabrol, Thiếu tá quân đội Pháp, nhà xuất bản Charles Lavauzelle in năm 1896 tại Paris, Pháp. Chuyện Galliéni kể theo sách Extrême Orientcủa Claude Farrère, Flammarion in năm 1934 tại Paris. Cả hai chuyện được ghi lại trong cuốn Lịch sử Binh đoàn Lê dương (The French Foreign Legion), của Douglas Porch, Harper Perennial xuất bản năm 1991 tại New York, Mỹ, trang 243).

Ngô Nhân Dụng



Đập Việt-cộng trước - Việt Nhân

Đập Việt-cộng trước

Việt Nhân

Mọi người đã quá rõ toan tính của Trung Cộng đang trỗi dậy muốn thành một cường quốc kinh tế, và đang khát dầu, mà cố giành cho bằng được chủ quyền toàn bộ 3.5 triệu km vuông biển Đông, nơi có trữ lượng dầu dồi dào nằm dưới đáy.

Ngoài ra biển Đông còn có sản lượng 1/10 cá thế giới, và cũng có con đường hàng hải chiếm 1/3 giao thương đường biển thế giới, bao nhiêu cái lợi đó đã khiến Tầu cộng trở thành một con thú điên, sẵn sàng cắn xé nhằm cướp cho được miếng ăn, bất chấp lẽ phải chúng liên tiếp đặt nạn nhân vào cảnh chuyện đã rồi. Một đường lưỡi bò phân ranh lãnh hải, một thành phố Tam Sa trên đảo Phú Lâm của Hoàng sa (2012), nay thêm một căn cứ lớn đang được xây dựng trên đảo Gạc Ma thuộc Trường sa… Trong khi đó những nước nhỏ Asean trông chờ sự hỗ trợ từ Hoa Kỳ, và Washington vẫn sát cánh cùng hai đồng minh của mình là Nhật và Philippines - Còn An Nam xã nghĩa mọi người gần như quá quen với vở tuồng chúng đang đóng, như thể chúng cũng là một nạn nhân (tự nguyện).

Đầu tháng 05/2014, trong lúc nhà nước An Nam xã nghĩa, hân hoan đốt pháo hoa kỷ niệm chuyện cướp được miền Nam tháng Tư, chuyện mở ngõ Điện Biên tháng Năm cho Tầu cộng nam tiến, và mươi ngày tới đây là ngày sinh già Hồ. Thì khựa kéo giàn khoan khủng HD.981 đến đóng chốt cách đảo Lý Sơn 119 hải lý tức là nằm trong thềm lục địa 200 hải lý của VN! Dân Việt lại một phen lo lắng cho chủ quyền biển đảo, và rồi dư luận cứ thế mà bàn ra tán vào, có người qua chuyện này mà nêu đủ ý kiến vẽ đường cho Việt cộng chạy, kể cả phê phán bọn chúng đã có chính sách ngoại giao sai lầm v.v… Vậy ra chuyện nhà, mà người trong cuộc hiểu biết thua cả thiên hạ ngoài ngõ, đã từ lâu thiên hạ chỉ nói đến Nhật, đến Phi là nạn nhân, chớ đâu có ai nói An Nam xã nghĩa là bị Tầu cộng xâm lăng?

Xin trở lại vài chuyện cũ khoảng năm năm trở lại đây thôi (2009), rồi theo chuyện Hồ, Đồng, bán nước năm xưa (1958), để thấy rõ chúng ta cần phải làm gì bây giờ, và vì sao mỗ tôi đã dùng lời tựa “đập Việt cộng trước”? Chúng ta không ai quên cái công hàm bán nước 14/09/1958, thì bọn chúng là kẻ mua người bán, lại càng nhớ hơn, bọn An Nam xã nghĩa thực hiện chuyện hiến dâng hẳn hoi bằng phúc trình cho Liên Hiệp Quốc, ngày 07/05/2009 trước Ủy ban Định Ranh Thềm Lục Địa. Bọn chúng đã đệ nạp, một bản phúc trình cùng bản đồ có tọa độ đính kèm lên LHQ, trong phúc trình này, thềm lục địa mở rộng, tức thềm lục địa địa chất của VN, được nhà nước An Nam xã nghĩa tự ý cắt bỏ hai đoạn, tổng cộng có đến 7 vỹ tuyến.

Những đoạn cắt bỏ này gồm từ Quảng Trị xuống tới Quảng Ngãi (từ vỹ tuyến 17 xuống vỹ tuyến 15 tức khu vực Hoàng Sa), và từ Phan Thiết xuống tận Cà Mau (từ vỹ tuyến 11 xuống vỹ tuyến 7 tức khu vực Trường Sa). Lý do mà chúng cắt rời, đứt đoạn hai khoảng thềm lục địa mở rộng, tổng công có đến 7 vỹ tuyến, rõ ràng là không ngoài tránh hai khu vực quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Nói cách khác là sau khi chính quyền xã nghĩa, tự xóa bỏ hơn 60% thềm địa chất, mà đáng lý VN được hưởng, thì hai quần đảo này không còn nằm, trên thềm lục địa mở rộng của Việt Nam nữa. Với Ủy ban định ranh thềm lục địa LHQ, khi phúc trình như vậy có nghĩa tự tước bỏ chủ quyền trên HS-TS trước công luận quốc tế, mặc dầu tọa độ hầu hết các đảo thuộc HS nằm trong thềm 200 hải lý của VN.

Đó là chuyện 2009, qua đến 2011, Tầu cộng liên tiếp thực hiện chủ quyền của chúng, căn cứ trên những gì Hồ, Đồng công nhận (14/09/1958), và phúc trình định ranh thềm lục địa (07/05/2009), ngoài những gì chúng vẫn làm từ trước, như bắt bớ ngư dân Việt đòi tiền chuộc, phá hủy tàu ghe, ngư cụ. Ngày 26/05/11 Tầu cộng cắt dây cáp của tàu thăm dò dầu khí Bình Minh 02, ngay trong thềm lục địa của Việt Nam, cách Đại Lãnh thuộc tỉnh Phú Yên 120 hải lý. Nửa tháng sau đó ngày 09/06, Tầu cộng lại cắt cáp thăm dò của tàu Viking II, cũng nằm trong thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam, chuyện đó đã được giải quyết ra sao, cho tới nay người dân vẫn không được biết, người ta chỉ nhớ rằng, sau đó những cuộc biểu tình chống Tầu cộng của người dân, bị đàn áp thẳng tay.

Và người dân đã nghiệm ra chuyến đi Tầu của Trọng lú (10/10/2011) là nhận lịnh, vì chỉ vài ngày sau chuyến đi, ngư dân Quảng Ngãi cho RFA biết là hải quân xã nghĩa, chỉ còn hoạt động bên trong 110 kinh độ đông, tức khoảng non 100 hải lý, và phía bên ngoài kinh độ đó là vùng hoạt động của Tầu cộng. Như vậy, HS-TS hôm nay có phải đã là của Tầu cộng, thì chuyện chúng đem giàn khoan HD.981 vào khu vực chủ quyền của chúng thì có gì phải làm ồn, nếu nhà nước xã nghĩa có lên tiếng, thì chỉ là như đã bao lần trước cho có lệ. Còn đã nói là phản đối, thì phải hành động như Philippines mới là đúng nghĩa, nhưng có dám làm vậy không, trong khi có nhiều cái cho tới nay, vẫn cho thấy nhà nước xã nghĩa đóng kịch quá dở.

Chuyện tuần tra chung Việt-Trung trong sát bờ biển VN, đã gây thắc mắc cho cả dư luận trong lẫn ngoài nước, BBC đã đưa tin về cuộc tuần tra liên hợp lần thứ 13 vào chiều 04-06-12 như sau: Tại Vùng 3 Hải quân là đoạn giữa miền Trung Việt Nam, từ Quảng Bình đến Bình Định. Hành trình tuần tra chung được công bố là bắt đầu từ tọa độ 17 độ 47 phút Bắc, 107 độ 58 phút Đông và kết thúc ở tọa độ 20 độ 46 phút Bắc, 108 độ 16 phút Đông. Tọa độ được nêu đây, cho thấy hoàn toàn nằm sâu trong lãnh hải pháp lý của Việt Nam, theo luật biển Quốc Tế – Vậy cuộc tuần tra chung cùng Tầu cộng này cho ta biết gì về chủ quyền các vùng biển đó?

Đã nói tới chủ quyền thì không thể không nhắc tới chuyện Hoàng sa (19/01/1974) và chuyện Gạc Ma (14/03/1988), có một phản kháng nào của nhà nước An Nam xã nghĩa cùng LHQ về hành động xâm lăng của Tầu cộng? Chủ quyền hợp pháp sẽ dễ dàng được công nhận, nếu sự chiếm hữu kéo dài theo thời gian, mà không gặp bất cứ sự phản đối nào, đây là luật mà ai cũng biết, nên sự im lặng của bọn cầm quyền xã nghĩa, không thể không gây nghi nghờ về sự tồn tại của vùng biển cũng như các hòn đảo thuộc chủ quyền nước ta.

Trở lại vụ giàn khoan HD.981 – Dầu trên bờ có hạn, trong cơn khát dầu để phát triển, thì chuyện khai thác dầu vùng nước sâu đã từ lâu được Tầu cộng đặt lên hàng chiến lược, hai năm trước theo tờ China Daily ngày 16/05/2012 đã đưa tin tàu thăm dò dầu khí nước sâu đầu tiên của Tầu cộng là Hải Dương 201 ngày 16.5 đã rời Thanh Đảo tiến vào phía bắc biển Đông để vận hành thử nghiệm. Cũng thời gian đó giàn khoan HD.981 là giàn khoan do Tầu cộng tự thiết kế và chế tạo, có thể hoạt động ở độ sâu tối đa 3000 mét, và do Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Cộng (CNOOC) sở hữu và điều hành, đã khoan sâu xuống đáy biển khoảng 1500 mét hôm 9/5/2012, đánh dấu bước tiến trong “chiến lược nước sâu” này của Tầu cộng.

Tầu cộng chắc chắn sẽ thăm dò dầu khí trong thềm lục địa 200 hải lý của Việt nam trong nay mai thôi, và đó là chuyện tự nhiên như thể chúng lấy đồ trong túi của chúng vậy, chúng đã là chủ từ lâu, từ lúc Hồ còn sống. Xin hãy nhìn vào thực tế, một nước An Nam xã nghĩa hôm nay từ kinh tế, xã hội, chính trị hoàn toàn lệ thuộc vào Tầu cộng, nên nói đến chuyện chủ quyền đất nước thì đó chỉ là nói cho vui, khựa đã tràn ngập các điểm chiến lược trọng yếu mà tự nơi bọn bán nước rước giặc vào dưới mọi hình thức.

Vậy xin đừng nói nữa về bọn xã nghĩa sẽ như thế này hay sẽ như thế kia, rồi hy vọng chúng sẽ đối đầu với Tầu cộng, chúng chưa ngu tự cưa ghế chúng đang ngồi đâu, từ ngày chúng nắm trọn đất nước đến nay chuyện Hoàng Sa đã đúng 40 năm, vụ Gạc Ma 26 năm, thử hỏi chúng đã làm được gì? Những tài liệu chứng cứ chủ quyền, cái đó chúng ta có dư để đưa bọn khựa ra tòa án Quốc tế, nhưng lũ chóp bu xã nghĩa chả dại đi chống lại mẫu quốc, làm như vậy cá nhân chúng cùng cái đảng An Nam cộng đâm ra lêu bêu như chó mất chủ.

Còn báo Global times lại có bài giọng điệu hung hăng như sắp xảy ra cuộc chiến, cũng như có tin bọn xã nghĩa cho tàu chiến ra truy cản, để không cho thiết kế giàn khoan HD.981, thày trò chúng đang chơi trò chém gió và múa cuội, đừng có tin chuyện đó. Xin lỗi cho kẹo bọn An Nam xã nghĩa cũng không dám đụng đến ông cố nội nó ở Bắc kinh!

Thời gian kéo dài là giúp cho Tầu cộng đứng vững trên mặt pháp lý, càng ngày chúng càng nắm chắc hơn những gì chúng cướp được, với bọn xã nghĩa tiếp tay, vậy muốn cứu nước chúng ta phải nhanh lên: Đánh Tầu cộng phải đập Việt cộng trước, càng sớm càng tốt, không on đơ gì sất!

Việt Nhân


Cộng sản Việt Nam đối đầu Tàu cộng tại Biển Đông

Ảnh do hải quân csViệt Nam công bố cho thấy tàu Trung Quốc (trái) dùng vòi rồng phun thẳng vào tàu Việt Nam, ngày 7/5/2014..

Đây là cách bảo vệ hải phận của cộng sản Việt Nam




US concern over South China Sea 'dangerous conduct'

U.S. DEPARTMENT OF STATE
DIPLOMAT IN ACTION


Vietnam/China: Chinese Oil Rig Operations Near the Paracel Islands
Press Statement

Jen Psaki
Department Spokesperson
Washington, DC
May 7, 2014

China’s decision to introduce an oil rig accompanied by numerous government vessels for the first time in waters disputed with Vietnam is provocative and raises tensions. This unilateral action appears to be part of a broader pattern of Chinese behavior to advance its claims over disputed territory in a manner that undermines peace and stability in the region.

We are also very concerned about dangerous conduct and intimidation by vessels operating in this area. We call on all parties to conduct themselves in a safe and professional manner, preserve freedom of navigation, exercise restraint, and address competing sovereignty claims peacefully and in accordance with international law.

Sovereignty over the Paracel Islands is disputed; this incident is occurring in waters claimed by Vietnam and China near those islands. These events highlight the need for claimants to clarify their claims in accordance with international law, and to reach agreement on appropriate behavior and activities in disputed areas.





Wednesday, May 7, 2014

Thailand PM Yingluck Shinawatra forced to resign after found guilty in abuse of power case

Thailand PM Yingluck Shinawatra forced to resign after found guilty in abuse of power case
Political crisis ... Thai Prime Minister Yingluck Shinawatra has been forced to resign after the Constitutional Court found
her guilty in an abuse of power case. Picture: Pornchai Kittiwongsakul
Source: AFP

THAILAND’S prime minister was forced to resign Wednesday after the Constitutional Court found her guilty in an abuse of power case, pushing the country deeper into political turmoil.

Prime Minister Yingluck Shinawatra was charged with abusing her authority by transferring a senior civil servant in 2011 to another position. The court ruled that the transfer was carried out with a “hidden agenda” to benefit her politically powerful family and, therefore, violated the constitution, an accusation she has denied.

The court ruling marks the latest dramatic twist in Thailand’s long-running political crisis. It was a victory for Yingluck’s opponents who for the past six months have been engaged in vociferous and sometimes violent street protests demanding she step down to make way for an interim unelected leader.

But it does little to resolve Thailand’s political crisis as it leaves the country in limbo — and primed for more violence. Since November, more than 20 have been killed and hundreds injured.

The ruling also casts doubt on whether new elections planned for July will take place, which would anger Yingluck’s mostly rural supporters who have called for a major rally Saturday in Bangkok.

It also remains far from clear whether her opponents will be able to achieve other key demands, including creating a reform council overseen by a leader of their choice who will carry out various steps to rid the country of corruption and what they say is money politics, including alleged vote-buying.

The campaign against Yingluck has been the latest chapter in Thailand’s political upheaval that began when her brother, Thaksin Shinawatra, was ousted by a 2006 military coup after protests accusing him of corruption, abuse of power and disrespect for constitutional monarch King Bhumibol Adulyadej. Since then, Thaksin’s supporters and opponents have engaged in a power struggle that has on occasion turned bloody.


Trung Cộng đồng hóa VN - Sức mạnh người Việt Nam phải giải thể chế độ cộng sản Việt Nam

Thư Gởi những người đấu tranh cho đất nước,
tất cả đồng bào trong và ngoài nước

Tiến sĩ Nguyễn văn Lương
Chuyên gia điện toán và kinh tế tài chánh
Chuyên ngành quản trị thương mại quốc tế
Email: luonguyen2133@yahoo.com
Kính thưa những người đấu tranh cho đất nước,
Kính thưa tất cả đồng bào trong nước và hải ngoại,
Hơn 39 năm qua, người Việt hải ngoại đã nuôi sống chế độ csVN bằng cách gửi tiền về VN cho thân nhân, để xã hội Việt Nam có được sự sinh sống bằng đồng tiền của người hải ngoại vì đã tạo cho nền kinh tế di chuyển, và xã hội VN được ổn định vì cái bao tử không bị đói.

Người ngoại quốc đã nói: ”Người Việt Nam Hải ngoại gửi tiền về Việt Nam, người Việt Nam hải ngoại đi du lịch Việt Nam gia tăng và 90 triệu người Việt Nam trong nước không nổi dậy để đòi quyền sống như những quốc gia khác trên thế giới... Điều này khiến cho đa số người ngoại quốc quan tâm đến Việt Nam đã có sự nhận định rằng: "người Việt Nam trong nước cũng như người Việt Nam Hải ngoại đã và đang đồng ý với chế độ CSVN, đã hài lòng với chế độ CSVN và chấp nhận chế độ CSVN hiện tại này".

Do đó, những sự can thiệp của ngoại quốc sẽ không có hiệu quả nếu người dân Việt Nam không hành động cho chính bản thân của chúng ta, cho chính đất nước của chúng ta!

Chúng ta nghĩ thế nào về sự suy nghĩ này của người ngoại quốc? và chúng ta có biện pháp nào không?
Kính thưa quý vị,
Tôi xin được góp ý kiến trả lời câu hỏi trên như sau:

Người dân trong nước phải có một cuộc tổng nổi dậy để giải thể chế độ csVN hiện tại. Song song và chuẩn bị cho tổng nội dậy, người VN trong nước phải bày tỏ sự cương quyết hơn nữa trong khả năng có được trong mỗi tình huống khi đối diện với bọn công an luôn khủng bố người dân bằng vũ lực, đánh đập người dân.

Tình hình trong nước nhiều năm qua đã cho chúng ta thấy rằng hầu hết những người dân Việt thấp cổ bé miệng lên tiếng chống lại bất công của nhà cầm quyền csVN, khi đã bị bắt vào đồn công an thì tính mạng khó được an toàn, khi họ được thả ra thì không chết cũng thân tàn ma dại nên phải có biện pháp hữu hiệu để tự bảo vệ mình. Mặt khác, người dân Việt trong nước phải có những hành động cụ thể khi đối diện với những người Việt hải ngoại du lịch về VN ăn chơi. Vì chính những người này, đã đem tiền về hối lộ để bọn công an có thêm phương tiện để đàn áp khủng bố người dân; họ đã tiêu xài tạo mãi lực trong nước, và làm mất chính nghĩa căn bản đòi quyền sống của người dân; vì bọn csVN đã lợi dụng “sự đầu hàng” của những người Việt hải ngoại này, từng bằng mọi cách vượt thoát chế độ, nhất là những người Việt mang căn cước tỵ nạn cộng sản khi định cư, nay lại muối mặt “hớn hở” trở về … đã tạo thêm điều kiện cho bọn csVN tuyên truyền với thế giới rằng người tỵ nạn có nguy hiểm bởi chế độ, nhưng khi về VN không bị csVN bắt bớ vì chế độ csVN có nhân quyền… Do đó, việc cộng sản VN bắt bớ những người đấu tranh trong nước và người dân nổi dậy chỉ là kết quả bắt bớ những người tội phạm mà thôi chứ không phải là bắt bớ những người bất đồng chính kiến.

Vì vậy để tăng thêm sức mạnh và quyết tâm đồng loạt đứng lên xuống đường (vì đói khổ), cũng như giúp dân oan đòi lại những tài sản, đất đai, đòi lại miếng cơm, manh áo, đòi lại nhân phẩm, đòi lại cả quyền sống, đòi lại tất cả quyền con người… đã bị bọn csVN cướp trắng thì người VN hải ngoại phải tích cực yểm trợ bằng hành động thiết thực, là áp dụng biện pháp giảm gửi tiền về VN, và phải giảm du lịch về VN trong một thời gian ngắn (chỉ 6 tháng)... trong khả năng mà bất cứ người Việt hải ngoại nào cũng có thể làm được.

Thêm vào đó, người VN hải ngoại, đặc biệt tại Hoa Kỳ, cần phải phát động một phong trào đòi hỏi có một đạo luật giảm gửi tiền về Việt Nam, giảm du lịch về Việt Nam mới làm sáng tỏ được sự suy nghĩ nêu trên của người ngọai quốc; để có được sự hậu thuẫn, tích cực ủng hộ của thế giới tự do, dẹp tan chế độ csVN đang cai trị dân tộc Việt Nam, và đang làm tay sai cho Trung Cộng để đồng hóa dân tộc Việt Nam.

Chính vì thế, tôi tha thiết kêu gọi đồng bào VN đang sinh sống khắp nơi trên thế giới, hợp tác cùng với tôi, thực hiện thêm một phương pháp dân chủ nữa là gửi lá thư (mà tôi đính kèm với tâm thư này, quí vị chỉ in ra, hoặc copy) gửi đến Hành Pháp và Lập Pháp Hoa Kỳ (cũng như Nghị Sĩ và Dân Biểu nơi người Việt đang cư ngụ). Người dân sinh sống tại những quốc gia ngoài Hoa Kỳ, hay đang sinh sống trong nước Việt Nam xin gửi thư này đến Tổng Thống Obama, thượng nghị sĩ McCain, và thượng nghị sĩ Rubio bằng địa chỉ mạng lưới. Địa chỉ của Hành Pháp, Nghị Sĩ, và Dân Biểu Hoa Kỳ cũng được đính kèm với tâm thư này.

Dẹp tan được chế độ csVN hiện tại, nền móng dân chủ sẽ vững chắc đến đất nước VN: chúng ta sẽ không còn phải đòi hỏi nhân quyền, chúng ta sẽ không cần phải gửi tiền về VN cho thân nhân, chúng ta sẽ không cần phải du lịch Việt Nam (mà chúng ta còn có thể về VN để sinh sống, nếu muốn), chúng ta sẽ không cần phải quyên tiền cho những sự nhân đạo, thương phế binh, tôn giáo. Thêm vào đó, chúng ta cùng nhau góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước Việt Nam hùng mạnh để chống lại bọn Trung Cộng.

Nếu không thực hiện, người dân trong nước sẽ vẫn phải tiếp tục sống trong cực khổ, sẽ vẫn phải tiếp tục cam chịu sự bóc lột của bọn csVN, và sự nô lệ với Trung Cộng hiện tại. Với sự tiếp tay của bè lũ csVN, bọn Trung Cộng sẽ đồng hóa dân tộc VN, thân nhân chúng ta và cả 90 triệu người dân trong nước sẽ bị sự hiếp dâm, bóc lột, chà đạp , tù đày… và nước Việt Nam sẽ phải bị biến mất trên bản đồ thế giới.

Tôi kính xin quý vị suy nghĩ, hãy cùng với tôi hành động, áp dụng thêm một trong động lực hữu hiệu để dẹp bỏ chế độ csVN hiện tại.
Xin kính chào đồng tâm, quyết tâm tranh đấu cho một nước Việt Nam Tự Do, Dân Chủ, Phú Cường, để chúng ta được tự hào là con dân Nước Việt, để dân Việt chúng ta được vươn lên, sánh vai cùng tất cả quốc gia văn minh trên toàn thế giới. Xin quý vị chuyển thư này đến những địa chỉ mà quý vị có được, khuyến khích cùng nhau hành động, để chúng ta đồng lòng dẹp tan bọn csVN bằng kinh tế như Hoa Kỳ đang áp dụng cho Nga Sô và Trung Cộng.

Đất nước Việt Nam là của tất cả người dân Việt Nam chúng ta, không phải của bọn csVN.
Sức mạnh để giải thể chế độ csVN đang nằm trong tay của tất cả mọi người Việt Nam chúng ta.

Mạng lưới liên lạc:
E-mail tòa Bach Cung: http://www.whitehouse.gov/contact/
E-mail Thượng Nghị Sĩ: http://www.senate.gov/general/contact_information/senators_cfm.cfm
E-Mail Dân Biểu nơi cư ngụ: http://www.house.gov/representatives/
Trân trọng,
TS Nguyễn Văn Lương
Florida, tháng Năm, 2014
----------------------------------
* Download thư gởi cho Tổng Thống Obama và các Nghị Sĩ, Dân Biểu:



Tuesday, May 6, 2014

Monica Lewinsky opens up on Bill Clinton affair

Monica Lewinsky opens up on Bill Clinton affair
Source: http://www.news.com.au/entertainment/books-magazines/monica-lewinsky-opens-up-on-bill-clinton-affair/story-fnk84xng-1226908228754

Her story... Monica Lewinsky, pictured with former US President Bill Clinton, has spoken about her affair after 10 years of silence. Source: News Limited

MONICA Lewinsky has penned a new tell-all about her affair with President Bill Clinton in which she describes how his powerful political machine ruthlessly made her a “scapegoat” to save his presidency.

Lewinsky, 40, says she decided to tell her story now because of the suicide of Tyler Clementi, the 18-year-old Rutgers freshman who jumped from the George Washington Bridge in September 2010 after he was secretly caught on a webcam kissing another man in his dorm room.

The New York Post reports that Clementi’s suicide made her mother Marcia Lewis frantic because it dredged up memories of her fears for her own daughter after the scandal broke.

“She was reliving 1998, when she wouldn’t let me out of her sight. She was replaying those weeks when she stayed by my bed, night after night, because I, too, was suicidal. The shame, the scorn, and the fear that had been thrown at her daughter left her afraid that I would take my own life — a fear that I would be literally humiliated to death,” Lewinsky wrote.
The president and I ... Vanity Fair will publish an article by Monica Lewinsky on her affair with former President Bill Clinton after a decade of silence on the ordeal. Source: Getty Images

The former White House intern — dubbed the “portly pepperpot” for her full figure and undisguised lust for the married president — said she never tried to kill herself but had suicidal thoughts as the steamy details of their tawdry tryst emerged.

“My own suffering took on a different meaning. Perhaps by sharing my story, I reasoned, I might be able to help others in their darkest moments of humiliation. The question became: How do I find and give a purpose to my past?” she wrote.

An excerpt of the article appeared Tuesday on the Web site of Vanity Fair magazine, which will publish Monica’s full story May 13. Additional quotes came from a press release about her story.
Lewinsky admits the timing of her tell-all could prove awkward for the Clintons — with Hillary mulling a 2016 presidential run while facing renewed questions over her role in the Benghazi bloodbath.

But she said she’d remained silent during previous Clinton campaigns and decided now was the time to speak out.

“I remained virtually reclusive, despite being inundated with press requests. I put off announcing several media projects in 2012 until after the election. (They were subsequently cancelled — and, no, I wasn’t offered $12 million for a salacious tell-all book, contrary to press reports.)

And recently I’ve found myself gun-shy yet again, fearful of ‘becoming an issue’ should she decide to ramp up her campaign. But should I put my life on hold for another 8 to 10 years?” she wrote.
Different days ... Monica Lewinsky says her affair with Bill Clinton ruined any chance she had for a normal life or career. Source: Getty images

Lewinsky also brought up the files of Hillary Clinton’s close pal, Diane Blair, in which the first lady called Lewinsky a “narcissistic loony toon” and in part blamed herself for Bubba’s philandering.

“Yes, I get it. Hillary Clinton wanted it on record that she was lashing out at her husband’s mistress. She may have faulted her husband for being inappropriate, but I find her impulse to blame the Woman — not only me, but herself — troubling. Courageous or foolish, maybe, but narcissistic and loony?” she wrote.

“If that’s the worst thing she said, I should be so lucky,” Lewinsky wrote.

Lewinsky — who once boasted to a pal that she was bringing her “presidential kneepads’ to the White House — wrote that her Oval Office affair with Clinton was consensual.

“Sure, my boss took advantage of me, but I will always remain firm on this point: it was a consensual relationship. Any ‘abuse’ came in the aftermath, when I was made a scapegoat in order to protect his powerful position,” Lewinsky wrote.

“The Clinton administration, the special prosecutor’s minions, the political operatives on both sides of the aisle, and the media were able to brand me. And that brand stuck, in part because it was imbued with power.”

She also whines about how the internet magnified the story after it broke in 1998 in a way that would not have been possible just years earlier.

“Thanks to the Drudge Report, I was also possibly the first person whose global humiliation was driven by the internet,” she wrote, adding that she wants “to get involved with efforts on behalf of victims of online humiliation and harassment and to start speaking on this topic in public forums.”
Close... Intern Monica Lewinsky embraces US President Bill Clinton during White House lawn party in Washington in 1996.
 Source: AP

She also said her decade-long silence fuelled suspicions that she’d had been paid off to keep her yap shut.

“The buzz in some circles has been that the Clintons must have paid me off; why else would I have refrained from speaking out? I can assure you that nothing could be further from the truth,” she wrote.

Instead, she says, it’s all about her deciding that the time was ripe to revisit the scandal that led to Bill Clinton’s impeachment and almost destroyed his presidency.

“It’s time to burn the beret and bury the blue dress,” she says about her trademark topper and the infamous dress that was found to be stained by the president’s semen.

The dress came up in a suggestion she had for Beyonce, who alluded to the affair on her single “Partition,” from her new album.

“Thanks, Beyoncé, but if we’re verbing, I think you meant ‘Bill Clinton’d all on my gown,’ not ‘Monica Lewinsky’d,” Lewinsky cracked.

“Tiptoeing around my past — and other people’s futures. I am determined to have a different ending to my story. I’ve decided, finally, to stick my head above the parapet so that I can take back my narrative and give a purpose to my past. (What this will cost me, I will soon find out),” Lewinsky wrote.
Old book, new book ... Former White House intern Monica Lewinsky at book signing in Harrods, London in 1999.
 Source: AP

The scandal, she says, ruined her chance at a normal career and life.

“I turned down [job] offers that would have earned me more than $10 million, because they didn’t feel like the right thing to do,” she wrote.

After getting her master’s degree in social psychology at the London School of Economics, she bounced around Los Angeles, New York and Portland, Oregon, looking for work.

“Because of what potential employers so tactfully referred to as my ‘history,’” she wrote, “I was never ‘quite right’ for the position. In some cases, I was right for all the wrong reasons, as in ‘Of course, your job would require you to attend our events.’ And, of course, these would be events at which press would be in attendance.”

Lewinsky wrote that people recognise her on the street every day and that her name is frequently in the media.

She also adds in a girlish style that she does regret the whole thing.

“I, myself, deeply regret what happened between me and President Clinton. Let me say it again: I. Myself. Deeply. Regret. What. Happened.”
Stand by your man ... Former First lady Hillary Rodham Clinton watches then-President Bill Clinton. Source: AP