Tuesday, April 20, 2010

H.O: Một Sự Lộng Giả Thành Chân - Đỗ Ngọc Uyển


Đỗ Ngọc Uyển

Ngày 25-2-2010, trên báo Người Việt Online có một bài báo với tựa đề “20 Năm Chương Trình H.O.: Mọi Người Viết Về Hát Ô”. Nguyên văn đoạn mở đầu của bài báo như sau: “Kể từ số báo hôm nay, Người Việt bắt đầu đăng các tác phẩm liên quan đến đề tài Hát Ô. Chương trình này sẽ kéo dài ba tháng từ nay đến ngày 1 tháng 6, 2010.”

Hưởng ứng chương trình nói trên, ngày 26-2-2010, Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết một bài báo có tựa đề “Cha đẻ chương trình H.O. không dùng chữ H.O.” được phổ biến trên Người Việt Online có đoạn mở đầu như sau:

“Ông Robert Funseth, nhà ngoại giao Hoa Kỳ được coi là cha đẻ của chương trình định cư cho cựu tù nhân chính trị Việt Nam, giật mình ngạc nhiên khi được hỏi, Ông có biết người Việt chúng tôi gọi chương trình đó là H.O. không?”

Ông Robert Funseth giật mình ngạc nhiên là đúng bởi vì:

a. Tại sao người Việt lại đặt tên là H.O. cho một chương trình do người Mỹ chủ trương, vận động và thực hiện? Người Mỹ đã đặt tên cho chương trình của họ là Tái Định Cư Những Người Tù Chính Trị qua câu nói khẳng định sau đây của Ông Robert Funseth được trích trong bài báo trên tờ New York Times ngày 15/10/1989 của ký giả Seth Mydans có tựa đề: “The Nation; The Next Wave from Vietnam: A New Disability.”

“… Resettling this group will be a step toward closing out this nation’s debt to its Indochinese wartime allies. These people have been detained because of their close association with us during the war, said Robert Funseth, the senior deputy assistant secretary of state, who has spent most of this decade negotiating their resettlement…” (… Tái định cư nhóm người này, (những người tù chính trị), là một bước tiến tới việc khép lại món nợ của quốc gia Hoa Kỳ đối với những đồng minh trong cuộc chiến Đông Dương. Những người này đã bị giam cầm vì đã cộng tác mật thiết với chúng ta trong cuộc chiến, trên đây là lời phát biểu của ông Robert Funseth, phụ tá cao cấp của bộ trưởng ngoại giao, người đã bỏ ra gần một thập kỷ để điều đình về việc tái định cư những người tù chính trị ...)

b. Ông Robert Funseth không phải là cha đẻ của chương trình H.O. như Ông Vũ Quý Hạo Nhiên viết. Ông Funseth chỉ là người được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trao trách nhiệm điều đình với Việt Cộng để mang những người tù chính trị, cựu đồng minh của Hoa Kỳ, sang định cư tại Mỹ.

Ngày 30/4/05, đúng 30 năm sau ngày 30/4/1975, trả lời cuộc phỏng vấn của RFA do phóng viên Nguyễn Khanh thực hiện, Ông Funseth đã nói những câu nguyên văn như sau:

“Khi tôi được cử về làm việc cho Văn Phòng Đặc Trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao (năm 1982), kế hoạch cứu tù chính trị được đặt trong khuôn khổ của Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự và nằm dưới sự hỗ trợ của Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc.” Trong một đoạn khác của bài phỏng vấn, Ông Funseth nói: “Riêng cá nhân tôi, tôi không thể nào nghĩ rằng 7 năm sau ngày khó quên đó (30/4/1975), tôi lại được trao trách nhiệm đàm phán với giới lãnh đạo Hà Nội để yêu cầu thả tù chính trị và cho họ cùng với gia đình sang Hoa Kỳ định cư …”

Những câu nói và trả lời trên đây của Ông Funseth chứng tỏ rằng “kế hoạch cứu tù chính trị” để trả món nợ quốc gia của Hoa Kỳ đối với đồng minh của họ đã được hoạch định trước khi Ông Funseth được bổ nhiệm làm việc tại Văn Phòng Đặc Trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao. Chương trình tái định cư những người tù chính trị Việt Nam tại Mỹ nằm trong chính sách ngoại giao của Tổng Thống Hoa Kỳ nhằm phục vụ quyền lợi của Hoa Kỳ mà bộ ngoại giao có nhiệm vụ thi hành. Ông Funseth không phải là thẩm quyền làm chính sách (policymaker) để có thể hoạch định chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ. Do đó, Ông Funseth không phải là cha đẻ của cái gọi là chương trình “H.O.” như Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết. Ông Funseth chỉ là một phụ tá cao cấp của bộ trưởng ngoại giao đã kiên trì trong tám năm với 25 cuộc họp để hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ chính trị và ngoại giao khó khăn được giao phó. Và như Ông Funseth đã phát biểu trong bài phỏng vấn nói trên: “Ngày ký kết cũng là ngày mà tôi hãnh diện nhất trong 40 năm làm ngoại giao.”

Một nhà ngoại giao được kính trọng như Ông Robert Funseth chắc cũng không muốn được tung hô quá mức vai trò thừa hành nhiệm vụ được giao phó mà bất cứ ai ở địa vị của ông Funseth cũng làm như Ông Funseth đã làm.

Những điều trình bày trên đây cũng gạt bỏ những luận điệu tung hô của một số người tâng bốc cho rằng nhờ có Bà Khúc Minh Thơ, Chủ Tịch Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị, vận động nên Ông Robert Funseth mới đẻ ra cái gọi là Chương Trình H.O. để mang những người cựu tù chính trị sang định cư tại Mỹ, và Bà Khúc Minh Thơ là ân nhân của tập thể hàng trăm ngàn người tù chính trị. Câu chuyện hoang tưởng, mờ ám này tưởng đã chìm xuống nhưng mới đây lại được hâm nóng lại qua báo chí và truyền hình. Để làm sáng tỏ “công ơn” của Bà Khúc Minh Thơ đối với tập thể người cựu tù chính trị, cách đây hơn một năm, vào dịp Bà Khúc Minh Thơ đứng ra tổ chức cái gọi là “Ngày Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị” tại Dallas vào ba ngày đầu tháng 10/2008, tôi đã viết hai bài có tựa đề: “Người Tù Chính Trị Việt Nam: Món Nợ của Hoa Kỳ Đối Với Đồng Minh và Dự Luật H.O. của Ông Nguyễn Ngọc Bích và Bà Khúc Minh Thơ.” Hai bài viết này hiện còn lưu trữ trên một số Websites.

Trong đoạn cuối của bài báo nói trên, Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết:

“Vậy chữ “H.O.” ở đâu ra? Có tác giả cho rằng khi người cựu tù cải tạo nộp đơn xuất cảnh qua diện này, phía Sở Ngoại Vụ đánh số hồ sơ bắt đầu bằng chữ “H”. Hồ sơ số 5987, chẳng hạn, sẽ mang số “HO5987” trong đó có số không (số zero) dẫn đầu. Nhưng người nộp đơn lại đọc số không thành chữ O và từ đó đẻ ra huyền thoại “Humanitarian Operation” là một chữ mà theo Ông Funseth không có trong vụ này.” Điều này chứng tỏ rằng Ông Vũ Quý Hạo Nhiên cũng chỉ viết lại những suy đoán mơ hồ của người khác chứ không truy nguyên rõ lai lịch của cái nguỵ danh H.O..

Một cách chính thức, không có cái gọi là Chương Trình H.O. nào cả. H.O. không phải là hai chữ viết tắt của “Humanitarian Operation” mà chỉ là sự suy đoán từ các con số thứ tự của các danh sách những người cựu tù chính trị đã được Việt Cộng cấp sổ thông hành (passport) và trao cho phía Hoa Kỳ phỏng vấn để đi tỵ nạn tại Mỹ. Ví dụ như các danh sách đầu tiên mang các số thứ tự H 01, H 02, H 03… gồm có hai phần: phần mẫu tự là H và phần các con số hàng đơn vị là 01, 02, 03 …, và khi đến con số hàng chục thì không còn số không (zero) nữa mà trở thành H 10, H 11, H 12 ….

Sau đây là một trích đoạn trong “Giấy Báo Tin” của Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh của ngụy quyền Việt Cộng tại Hà Nội gửi cho một người cựu tù chính trị.


    GIẤY BÁO TIN
    …………………………………………………… ……………………………………………………

    1/ Chúng tôi đồng ý cho ông cùng 03 người trong gia đình được phép xuất cảnh đến nước Mỹ.
    2/ Về việc cấp hộ chiếu: chúng tôi đã cấp 04 hộ chiếu số: 28273, 28275, 28277, 28279 gửi kèm theo.
    3/ Chúng tôi đã lên danh sách số H 10, số thứ tự 796, chuyển Bộ Ngoại Giao để chuyển chính phủ Mỹ bố trí tiếp xúc phỏng vấn xét nhập cảnh.
    Nếu gia đình cần biết thời gian phỏng vấn tiếp xúc và kết quả duyệt xét nhập cảnh xin liên hệ chính phủ Mỹ.
    Xin thông báo để ông yên tâm.
    (Hiện phía Mỹ đang phỏng vấn danh sách H 05) Hà Nội, ngày 10 tháng 7 / 1990
    TRƯỞNG PHÒNG X.N.C
    Trần Thành
    (Ký tên và ấn dấu)


Những điều trình bày trên đây đã chứng minh rằng không có cái gì chính thức gọi là “H.O.” cả. “H.O.” chỉ là một nguỵ danh đã được sử dụng một cách lập lờ để chỉ một người “tù cải tạo” nhằm xoá đi cái chính danh là người tù chính trị. Đây là trò chơi chữ đểu giả của lũ Việt Cộng bởi vì không bao giờ chúng nhìn nhận rằng chúng đã giam giữ những người tù chính trị mà chỉ đưa đi “cải tạo” những kẻ phạm tội hình sự đối với chúng. Cho nên chính danh là điều quan trọng, và phải xoá bỏ cái nguỵ danh “H.O.” trong từ vựng tiếng Việt.

Nếu dịch sang tiếng Việt, những cái tên nửa Việt nửa Mỹ như: Chương Trình H.O., các ông H.O., ông H.O. 1, bà H.O. 5, con ông H.O. 8 … sẽ thành những cái tên ngô nghê, vô nghĩa như: Chương Trình Chiến Dịch Nhân Đạo, các ông Chiến Dịch Nhân Đạo, ông Chiến Dịch Nhân Đạo 1, bà Chiến Dịch Nhân Đạo 5, con ông Chiến Dịch Nhân Đạo 8 ….

Cái nguỵ danh H.O. đã bị lộng giả thành chân từ 35 năm nay. Trong ngôn ngữ nói hàng ngày, người ta thường tự bào chữa rằng vì “quen miệng” nên sử dụng những cái ngụy danh như: “các ông H.O., chương trình H.O., ngày giải phóng, học tập cải tạo, người tù cải tạo…”. Nhưng khi đã viết ra trên giấy trắng mực đen lại là chuyện khác, người viết phải tôn trọng độc giả và có nhiệm vụ phải truy nguyên, điều tra cho rõ sự thật và sử dụng đúng chính danh chứ không thể sử dụng cái ngụy danh lập lờ “H.O.” nếu không muốn bị coi là có âm mưu bất chánh hoặc thiếu lương tâm nghề nghiệp.

Trước đây, trên một diễn đàn điện tử, có một ông nhà văn nhà báo đã viết: “Tên H.O. thực ra như chúng ta đã biết xuất xứ từ cách đánh số của cộng sản bắt đầu từ H 01 cho đến H 09 thì trở thành H 10. Nhưng bây giờ đã thành danh thì ta cứ gọi là H.O.”. Đây là kiểu ăn nói lấy được, bất chấp lương tâm nghề nghiệp của nhà văn nhà báo là phải tôn trọng sự thật, đặc biệt là sự thật đối với lịch sử.

Việt Cộng và tay sai có thể lợi dụng cái danh xưng H.O. không chính, không thực và lập lờ này cho âm mưu đen tối của chúng để bôi đen chân dung người chiến binh QLVNCH. Cách gọi bằng những cái tên tỏ vẻ giễu cợt như: “các Ông Hát Ô, các Ông Ếch Ô” là xúc phạm đến danh dự của tập thể người tù chính trị, người lính VNCH.

Băng đảng Việt Cộng không bao giờ nhìn nhận rằng những người đã bị chúng giam cầm phi pháp là tù nhân chính trị và chúng luôn luôn tuyên bố rằng những người này là tội phạm chiến tranh vì đã cầm súng chiến đấu chống lại chúng, và chúng thả những người này ra và để họ đi định cư tại ngoại quốc là vì lý do nhân đạo chứ không phải vì lý do chính trị. Do đó, Việt Cộng và tay sai có thể tuyên truyền lếu láo rằng đảng của chúng đã tổ chức cả một chiến dịch nhân đạo (H.O., Humanitarian Operation) để cho những người tù chính trị và gia đình họ đi định cư tại ngoại quốc. Nhưng thực tế và lịch sử đã chứng minh rằng Việt Cộng là một lũ vô nhân tính làm sao chúng có nhân ái để làm chuyện nhân đạo.

Trước đây vài năm, một tờ nhật báo tại San Jose đã đăng một loạt bài phỏng vấn với tựa đề “Cuộc Chiến Nhìn Từ Hai Phía”, trong đó có bài phỏng vấn tên Tổng Lãnh Sự Việt Cộng Nguyễn Xuân Phong tại San Francisco. Tên cộng sản này đã lợi dụng cuộc phỏng vấn để mạt sát các anh em cựu tù chính trị là vô ơn đối với đảng và nhà nước của y. Cũng tờ báo này đã xấc xược gọi Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Bắc California là Hội Tù với ý đồ bôi đen chân dung người tù chính trị Việt Nam.
Sự kiện hàng trăm ngàn người tù chính trị Việt Nam đi định cư tỵ nạn tại Hoa Kỳ là một sự kiện chính trị mang dấu ấn lịch sử. Sử dụng những cái nguỵ danh như “Hát Ô hay Ếch Ô” khi nói hay viết là thái độ cợt nhả đối với một sự kiện lịch sử. Để bảo vệ danh dự và chỗ đứng trong lịch sử của tập thể hàng trăm ngàn người tù chính trị, những người đã hy sinh xương máu để bảo vệ quê hương Miền Nam thân yêu suốt 20 năm, phải loại bỏ cái ngụy danh “Chương Trình H.O.” và thay bằng cái chính danh là “Chương Trình Tái Định Cư Những Cựu Tù Nhân Chính Trị”. Đây là một chương trình do chính phủ Hoa Kỳ hoạch định và thực hiện với sự hỗ trợ của Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để trả một món nợ quốc gia của Hoa Kỳ đối với đồng minh của họ trong cuộc chiến chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản tại Đông Dương và Việt Nam.

Viết để đánh dấu 20 năm một sự kiện lịch sử là điều rất nên làm. Nhưng chính danh là điều quan trọng để hậu thế biết và hiểu đúng sự thật lịch sử. Dùng cái nguỵ danh H.O. - một ám số của Việt Cộng - đã bị lộng giả thành chân để xuyên tạc một sự thật lịch sử là có tội đối với lịch sử.

Đỗ Ngọc Uyển
(Khoá 4 Thủ Đức)
Tháng 4 năm 2010
Morgan Hill, California




Monday, April 19, 2010

Về lời phát biểu của linh mục Nguyễn Văn Lý Qua cuộc phỏng vấn của đài BBC ngày 16/3/2010 - Trần Bình Nam

Trần Bình Nam

Về lời phát biểu 4 điểm này của linh mục Nguyễn Văn Lý ông Ngô Văn Hiếu ngày 13/4 đã phân tích và cho là 4 sai lầm. Ông Bùi Tín qua bài viết “Với bạn đồng hành, hãy có tâm nóng và tuệ sáng” cho rằng không nên nóng vội và cần giữ cái tâm nóng tốt để thông cảm bạn bè cùng đấu tranh cho dân chủ (xem 1. 2. & 3. đính kèm)

Đọc bài phê bình của ông Ngô Văn Hiếu và lời bênh vực linh mục Nguyễn Văn Lý của ông Bùi Tín, tôi thấy hai ông đều có lý, nhất là bài phân tích thấu triệt và cạn lý của ông Ngô Văn Hiếu.

Vậy sự thật ở đâu ?

Nghe cuộc phỏng vấn của đài BBC ngày 16/3 không ai khỏi ngạc nhiên (nếu không muốn nói là sửng sốt) về 4 điểm độc đáo của linh mục Nguyễn Văn Lý.

Cho nên câu hỏi chính không phải là linh mục Nguyễn Văn Lý đúng hay sai mà là câu hỏi: “Lý do nào nằm sau lưng các lời tuyên bố của linh mục Nguyễn Văn Lý?”

Và để trả lời câu hỏi này cần gạt bỏ hai lý do:
    1. linh mục Nguyễn Văn Lý vừa mới ra khỏi nhà tù chưa nắm vững thời cuộc.

    2. linh mục Nguyễn Văn Lý bị nhà cầm quyền Hà Nội mua chuộc.
Chúng ta có thể tin tưởng linh mục Nguyễn Văn Lý nắm vững tình hình và thời cuộc hơn chúng ta dù mới ra tù (do điều kiện tiếp cận của ông), và ông ta là người “uy vũ bất năng khuất.”

Vấn đề căn bản là linh mục Nguyễn Văn Lý là một tu sĩ Công giáo, cho nên dù những ngày đầu đấu tranh của ông nơi giáo xứ Nguyệt Biều ông không được Giáo hội Công giáo tại Việt Nam tích cực ủng hộ, cuộc tranh đấu của linh mục Nguyễn Văn Lý cũng không thể ra ngoài sách lược tranh đấu của Giáo hội Công giáo Việt Nam và chính sách của Vatican.

Cần tìm hiểu ý kiến của linh mục Nguyễn Văn Lý khi trả lời phỏng vấn của đài BBC trong khuôn khổ đó chúng ta mới có thể hiểu hơn các bước tiến của cuộc đấu tranh chung cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam. Từ đó có thể hiểu hơn việc tại sao đức Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt đi Vatican chữa bệnh, rồi đột nhiên trở về. Và cũng trong khung cảnh đó hiểu hơn nỗ lực thiết lập bang giao giữa Vatican và Hà Nội, một điều hai bên đều mong muốn. Và sau cùng ý nghĩa của việc bang giao này đối với quan hệ tay ba Hà Nội – Hoa Kỳ – Trung quốc.

Trần Bình Nam
April 18, 2010
binhnam@sbcglobal.net
www.tranbinhnam.com
    Mời nghe buổi phỏng vấn Linh Mục Nguyễn Văn Lý

1. Phát biểu của linh mục Linh mục Nguyễn Văn Lý. BBC phỏng vấn ngày 16/3/2010.

BBC: Linh mục bất đồng chính kiến Thadeus Nguyễn Văn Lý vừa được thả tù về nhà chữa bệnh. Ông Lý được chở từ trại giam Ba Sao, Nam Hà, về Huế hôm thứ Hai 15/03. Ông có cuộc nói chuyện với BBC, trước hết là về tình hình sức khỏe.

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi vẫn khỏe, tuy có hơi mệt vì mấy ngày hôm nay người đến thăm đông. Ngoài chân và tay phải bị liệt thì tôi vẫn bình thường, có thể ăn uống, trò chuyện tiếp khách được.

Cho tới nay tôi bị tai biến thế là ba lần rồi, lần này mọi thứ cũng đang hồi phục dần dần, tuy có hơi chậm. Ba, bốn tháng vẫn chưa bình thường lại.

Đằng sau não bên trái có một cái u, và đó là lý do tôi được về điều trị ở ngoài. Điều trị thế nào, thì tùy giáo hội và gia đình.

Họ tạo điều kiện cho ra ngoài điều trị cho thuận lợi hơn.

Có nghĩa không phải là chính quyền trả tự do cho tôi, mà chỉ tạm đình chỉ thi hành án. Tôi còn "nợ" nhà nước 5 năm tù giam và 5 năm quản chế nữa, tổng cộng 10 năm. Cái án này vẫn treo đó.

Mỗi lần đình chỉ thi hành án cũng chỉ dài nhất là 12 tháng, sau thời hạn đó thì phải tiếp tục xin gia hạn, nếu không xin thì tôi cũng chưa biết sẽ thế nào.

Bản thân tôi không đề xuất ra ngoài điều trị, mà đó là đề nghị của gia đình, tôi chấp thuận. Hiện tôi vẫn ở Nhà Chung của Tòa Tổng giám mục Huế.

BBC: Thưa, linh mục có thấy đây là hành động khoan hồng, nhân đạo của chính quyền không ạ?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi không muốn trả lời câu hỏi này, vì cho rằng nhà nước nào cũng biết khôn ngoan xử sự như thế thôi.

BBC: Về bản án mà tòa đã tuyên mấy năm trước, nay linh mục đã chấp nhận các tội trạng đó chưa ạ?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi đã nói rõ tại phiên tòa, là tôi không chấp nhận các tội danh, và chính phiên tòa không diễn ra một cách công bằng theo công ước quốc tế. Cách đây hơn 160 năm, ông Karl Marx viết Tuyên ngôn Cộng sản và Tư bản luận ở London, không bị bắt. Cách đây gần 100 năm, nhóm Nguyễn Ái Quốc viết báo, viết bài ở ngay thủ đô Paris của thực dân Pháp, cũng không bị bắt.

Rồi cụ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn An Ninh làm báo ở ngay tại Việt Nam ngay dưới chế độ thực dân, không bị bắt. Thì tại sao, nay tôi cũng làm những công việc như vậy thì lại bị bắt? Về tự do ngôn luận thì luật pháp Việt Nam hôm nay còn lạc hậu hơn thời thực dân Pháp và đế quốc Anh trước đây.

Vì vậy tôi bác bỏ bản án, và coi mình là tù nhân lương tâm.

BBC: Trong thời gian bị giam giữ, ông có biết dư luận phản hồi thế nào về bản án dành cho ông không ạ?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi không biết chính xác, nhưng có thể suy đoán được. Hàng ngày tôi chỉ được đọc báo Nhân Dân, và gia đình có gửi thêm tờ Pháp luật, có hai tờ báo đó thôi.

BBC: Các ưu tiên của linh mục hiện giờ là gì, thưa ông?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Ưu tiên hàng đầu của tôi có lẽ là việc điều trị bệnh theo ý nguyện của giáo hội và gia đình. Còn lý tưởng của tôi thì tôi vẫn theo.

Thực tế công việc thế nào thì tôi còn phải suy nghĩ, tập hợp thêm dữ liệu, tiếp cận cuộc sống xã hội để mà có thể quyết định.

Nhưng tôi nghĩ quan trọng là phải nghiêm túc suy nghĩ, công việc hiện nay phải được hướng dẫn bởi một lãnh tụ tài đức vẹn toàn. Phải có một học thuyết đủ sức thay thế chủ nghĩa Marx - Lenin, có đường hướng sát thực tế để người ta nhìn vào mà hy vọng rằng con đường ấy, tổ chức ấy sẽ làm cho Việt Nam ổn định hơn Indonesia, Thái Lan, Philippines. Nếu chúng ta ảo tưởng thì sẽ thất bại.

Bao nhiêu người có tâm huyết, muốn thay đổi, nhưng thay đổi thế nào? Nếu thay đổi mà tình hình xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, thì thà cứ để yên cho Đảng Cộng sản đang còn giúp cho Việt Nam cũng có một vị trí trong cộng đồng Asean.

Muốn để Việt Nam huy hoàng hơn, thăng tiến hơn, đạo đức hơn, có nền tảng vững chắc hơn thì tổ chức ấy phải hội đủ nhiều điều kiện lắm. Nếu như không, cũng chỉ mơ tưởng với nhau vậy thôi còn trong thực tế, không thể thành công.

2. Phê bình ý kiến linh mục Nguyễn Văn Lý của ông Ngô Văn Hiếu ngày 13/4/2010

Đọc bài phỏng vấn LM Nguyễn Văn Lý trên đài BBC ngày 16/3/2010, một ngày sau khi ông được tạm thả về nhà trị bịnh, chúng tôi thấy cần phải góp ý xây dựng.

Trước hết, quyền tự do ngôn luận của LM Lý, dù sai, phải được tôn trọng; ông đang đau yếu và thiếu thông tin. Người ta có thể vội thấy các quan điểm này có chút tích cực như cần có lãnh đạo tài đức, chủ thuyết ưu việt, dân chủ ổn định, và tổ chức kiện toàn.

Tuy vậy, những quan điểm này cần được hỏi lại cho sáng tỏ. Là quan điểm cá nhân hay của các tổ chức chính trị của ông? Ông có bị đe dọa hay tâm trí bất thường? Có phù hợp với chủ trương trước đây của ông? Phê bình ông là xây dựng hay phá hoại?

Có vài điều ta không đủ tin tức để trả lời. Nhưng chúng ta phải tin rằng phê bình chính trị là cần thiết cho việc đấu tranh chính trị. Nếu vì nể nang khỏa lấp điều sai của ông, ta khó mong cộng sản vạch ra các sai lầm của lãnh đạo họ.

Linh mục Lý nói“... công việc hiện nay phải được hướng dẫn bởi một lãnh tụ tài đức vẹn toàn”.

Theo tôi, việc xây dựng tự do dân chủ là đại cuộc của toàn dân, không thể dựa vào "sự hướng dẫn của một lãnh tụ tài đức vẹn toàn" như thời xưa được. Hơn nữa, khó có thể có người vẹn toàn; trong lịch sử, chưa có ai đáng xem mẫu mực như vậy. Cho nên, thật là lạc hậu khi cố công "xây dựng lãnh tụ" và "ỷ lại vào lãnh tụ".

Ông trả lời BBC rằng: “Phải có một học thuyết đủ sức thay thế chủ nghĩa Marx - Lenin, có đường hướng sát thực tế để… làm cho Việt Nam ổn định hơn Indonesia, Thái Lan, Philippines”.

Việc ông không nêu ra tên chủ thuyết nào hàm nghĩa là các học thuyết đã có, kể cả "tự do dân chủ", không đủ sức thay thế Mac-Le. Nhưng, sự thật là chủ trương tự do dân chủ đã thắng lợi ở Nga và Đông Âu; và dân ta nên vững tin vào chủ trương này để xây dựng một nền tự do dân chủ thật sự.

Linh mục Lý nói: “Nếu thay đổi mà mất ổn định, tình hình xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, thì thà cứ để yên cho Đảng Cộng sản lãnh đạo”.

Vì dân chủ, dân Phi lật đổ TT Marcos năm 1986, dân Thái xuống đường chống quân phiệt năm 1992, và dân Nam Dương hạ bệ TT Suharto năm 1998. Hiện nay, dân 3 nước này đã phát triển xã hội dân sự như đảng phái đối lập, bầu cử dân chủ, báo chí độc lập, và biểu tình tự do. Thỉnh thoảng có nổ bom ở Bali (Nam Dương, 2002) hay ám sát ở Maguindanao (Phi, 11/09) là do khủng bố, không là phó sản của dân chủ. Các xáo trộn xã hội giữa phe áo vàng và áo đỏ ở Bangkok gần đây cũng là nỗ lực hoàn thiện nền dân chủ ở Thái.

CSVN có thể cho rằng các nước nêu trên là "bất ổn" khi thấy dân biểu tình, làm báo chỉ trích nhà nước và lập đảng để tranh quyền; nhưng dân ở các nước đó đang hưởng tự do dân chủ, nỗ lực "ổn định” quốc gia và đòi chính quyền tôn trọng họ.

Thật ra, căn nguyên bất ổn thường do “chính sách vừa ăn cướp vừa la làng” của đảng CSVN. Khi bị hà hiếp, dân chúng khiếu kiện hay biểu tình; thay vì bồi thường, tránh tái phạm và trừng trị kẻ lạm quyền thì họ lại đàn áp dân, gán tội gây rối, biến nạn nhân thành tội phạm. Vậy, muốn ổn định thật sự, phải có chính thể dân chủ.

Linh mục Lý: “Muốn để Việt Nam huy hoàng hơn, thăng tiến hơn, đạo đức hơn, có nền tảng vững chắc hơn thì tổ chức ấy phải hội đủ nhiều điều kiện lắm”.

Làm sao ta có thể nhất thời kiện toàn tổ chức chính trị khi nước ta đang bị thống trị kiểu “đập tan từ trứng nước các mầm mống phản động”? Muốn được vậy, dân ta phải vừa đấu tranh vừa kiện toàn tổ chức; nếu ngược lại tiến trình này, đó là “đặt cái cày trước con trâu”.



Vụ LM Lý bị tòa án Thừa Thiên- Huế xử hồi tháng 3/2007 đã thu hút sự chú ý của dư luận quốc tế

Qua các phân tích trên, LM Lý đã có bốn điều sai lầm căn bản như ỷ lại vào lãnh tụ tài đức vẹn toàn, viễn vông đi tìm một chủ thuyết ưu việt, nhầm lẫn giữa dân chủ và hỗn loạn, và thiếu thực tế khi muốn tổ chức kiện toàn giữa hiện tình đất nước.

Các quan điểm nêu trên có thể bị CSVN dùng làm luận điệu biện bạch để kéo dài nền độc tài đảng trị như sau. Ví dụ họ nói Hồ Chí Minh là một lãnh tụ tài đức vẹn toàn”, đã chết mà "vẫn sống mãi trong sự nghiệp” của dân ta. Hay chủ nghĩa Mac-Lê là ưu việt vì từng chống Pháp (1954), Mỹ (1975), Khmer Đỏ (1979), Trung Quốc (1979), đưa Việt Nam vào Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc.

Đó là chưa kể cảnh máu lửa ở Nam Tư (Kosovo, 1999), Nam Dương (Jarkata, 1998), Nam Hàn (Kwangju, 1980) được dùng làm con ngáo ộp dọa dân về viễn cảnh "tự do dân chủ hỗn loạn".

Họ cũng có thể nói "Đảng CSVN có nhiều điều kiện như đảng viên đông, tổ chức chặt chẽ, và giàu kinh nghiệm."

Điều đáng nói là các quan niệm này cũng ít nhiều phù hợp với suy nghĩ của nhiều người, kể cả trong giới tự do dân chủ.

Chúng ta nên biết rằng sức mạnh chính là ý thức thấu đáo và tin tưởng sắt đá vào giá trị lý tưởng tự do dân chủ. Đại cuộc đấu tranh không thể dựa vào người lãnh đạo tài đức, mà phải dựa vào chủ trương và sách lược. Ban lãnh đạo chỉ là người chấp hành và chịu tránh nhiệm trước tập thể.

Tóm lại, chúng ta không được nhầm lẫn tự do dân chủ với sự hỗn loạn do dân biểu tình ôn hòa bị đàn áp. Và, cũng không thể xem xã hội ổn định thật sự vì có cường quyền kềm kẹp. Một khi nghĩ rằng thà bị cộng sản độc tài còn hơn là có dân chủ mà hỗn loạn như Thái, Phi và Nam Dương nghĩa là chưa thực sự có niềm tin vào sự ưu việt của dân chủ tự do, và như vậy làm hạn chế khả năng đấu tranh cho tự do dân chủ!

3) Ý kiến của ông Bùi Tín đối với lời phát biểu của linh mục Nguyễn Văn Lý ngày 16/4/2010

Với bạn đồng hành, hãy có tâm nóng và tuệ sang !

Gần đây trong và ngoài nước bàn nhiều về Linh mục Nguyễn Văn Lý và Luật sư Lê Thị Công Nhân.

Không cần nói đến những bài báo chính thống trong nước, nói lấy được, chẳng ai nghe, kết tội Lm Lý là kẻ tội phạm được đặc ân do ốm đau, mạt sát Ls Công Nhân là dại dột, non nớt, ra tù còn hoang tưởng về mình.

Cũng không cần nói đến những kẻ manh tâm chống phá phong trào tự do dân chủ, tự vỗ ngực là chống cộng kiên định nhất trần gian, lên án từ ông Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương … đến các cô Thanh Thủy, Thanh Nghiên,

anh Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, cả đến ông Nguyễn Chính Kết, Linh mục Chân Tín là «cuội», là tay sai CS, là CS trá hình, cho đến ở nước ngoài các ông Đoàn Viết Hoạt, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Chí Thiện đều được họ ‘sáng suốt’ nhận ra là ‘đặc công đỏ nằm vùng’.

Đó là một liên minh tự nhiên ‘độc quyền cộng sản‘ với ‘độc quyền chống cộng’ hai thế lực cực đoan ở 2 đầu chung một bản chất tận cùng phi lý.

Giữa anh em, bạn bè dân chủ với nhau ,trong và ngoài nước, ủng hộ nhau, góp ý, xây dựng cho nhau đang là vấn đề, cần có thái độ sao cho phải đạo và có lợi chung.

Theo tôi, vừa qua đã có những lời nói, những bài viết, có những ý chưa được nghiền ngẫm cân nhắc kỹ, chưa toát lên tấm lòng nhiệt tâm, yêu thương trân trọng người bạn đường quý hiếm của mình. Do có lúc trái tim thiếu ấm nóng để bộc lộ cái tôi cần cảnh giác. Cũng từ đó mà tuệ không thật sáng, không thật minh mẫn, không biết rằng đối phương rất ác độc, ma quái sẽ lợi dụng những sơ xuất, sa đà của mình để vu cáo, bôi xấu, hạ thấp bạn đường của mình, làm hại phong trào chung.

Tại sao khi cô Lê Thị Công Nhân nói rằng quốc hội Mỹ nên quan hệ với quốc hội Hànội lại vội cho rằng nói thế là sai lập trường(!), là đề cao chính quyền CS(!), là non nớt …Đây là cô nói với các nghị sỹ Mỹ đang có quan hệ với quốc hội Hànội, với ý tứ là ép, hướng dẫn, dạy bảo cho họ những bài học về dân chủ đích thực.

Khi Lm Lý nói với khách quốc tế rằng cần có tổ chức chính trị mạnh, có lý luận đúng, lôi cuốn quần chúng, theo con đường hòa bình không bạo động, nếu để cho bạo loạn, dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn như xưa, thì thà rằng cứ để CS cai trị còn hơn. Ông nói hơi quá, về một chuyện chưa xảy ra, nhưng cốt để khẳng định con đường phi bạo lực. Sao có bạn lại kể ra ‘4 sai lầm’ của ông, cho rằng ông đã phạm sai lầm bghiêm trọng lắm. Tôi cho rằng LM Lý trả lời các cuộc phỏng vấn, nhất là khi tiếp bà đại sứ Canada, đã tỏ ra am hiểu, vững vàng, còn sinh động trong lập luận, trình độ chính trị so với nhiều anh em ta trong phong trào dân chủ không có chút thấp kém nào.

Cái chí khí của người dám ghi rõ trước cán bộ công an : Viêt nam Cộng hòa XHCN – Chưa Độc lập- Thiếu Tự Do – Không Hạnh phúc ; rồi không ký giấy xin ân xá ; quyết không nhận phạm tội ; ốm nặng liệt nửa người, vẫn không chịu ra nước ngoài chữa trị.

Cô Lê Thị Công Nhân khi ra tù đã nói ‘đã đấu tranh là đấu tranh đến cùng‘,’bận vào tù ‘, hồn nhiên, bất khuất, thông minh đến vậy,gắn bó với Khối 8406, chẳng có gì là non là kém. Trái lại, chính dân biểu Hoa kỳ quý trọng cô, coi là chính khách tương lai mà đất nước cần .

Đối với người như thế không bao giờ nên phê phán dễ dãi, cả khi có tinh thần xây dựng càng nên thận trọng.

Lại có bạn luôn tự cho là dân chủ lương thiện lại viết rằng ‘đa số bạn bè trong và ngoài nước đều thất vọng về Lm Lý’, và ‘quay mặt với khối 8406’. Đa số là bao nhiêu ? tôi nghi ngờ lắm. Không nên lôi số đông viển vông vào với riêng một người.

Giữa bạn đồng hành với nhau, trước đối phương nham hiểm, không nên lắp đi lắp lại rêu rao rằng trong nước có những hàng động ‘manh động‘, khối 8406 là ‘manh động’, Tập thể Thanh niên dân chủ là ‘manh động’, truyền bá nhận xét nhóm Nguyễn Tiến Trung trẻ người non dạ, là ham danh tiếng bề nổi, là « con cái các cụ cả ‘…

Cần nhận rõ rằng thay thế một chế độ toàn trị không đơn giản, dễ dàng, không phải sẽ diễn ra từng bước rõ rệt, xong bước 1 đến bước 2, xong bước 2 lên bước 3 như lý thuyết sách vở. Các bước xen kẽ, gối lên nhau. Và lập ra khối…, ra tập họp... cũng là hành động dấn thân cần thiết, gây cho chính quyền giật mình, hoảng sợ, đối phó, tạo thanh thế cho phong trào chung, hoàn toàn không phải là ‘tự sát’ vô ích ! Huống gì khối 8406 đang còn phát triển cả trong và ngoài nước, mấy chục bạn còn trong tù, được thế giới biết đến và quan tâm, không thể khinh thị cả một tập thể như thế. Có ai nỡ ngoảnh mặt đi, dè bỉu anh chị em mình .

Đó là những bậc thang nhỏ, là những lớp đá lát đường cho tiến trình đấu tranh. Từ hồi 1930 lãnh tụ đảng trưởng Quốc Dân Đảng Nguyễn Thái Học trước khi lên đoạn đầu đài dõng dạc tuyên bố « cuộc khởi nghĩa không thành công thì thành nhân ». Đó chính là một nấc thang lớn thức tỉnh toàn dân để Quốc Dân Đảng tăng 3 lần số đảng viên 5 năm liền sau đó dù cho thực dân lùng bắt.

Bất cứ hành động nào đi trước là dơ lưng ra cho bạn đồng chí hướng trèo lên vai, để cho lớp sau leo tiếp, chinh phục dần lô cốt cố thủ của đối phương. Không thể phụ bạc bĩu môi với những dấn thân trước ta. Cần ưu ái, thương yêu, quý mến chân thành.

Cô Lê Thị Công Nhân, lm Nguyễn Văn Lý có thể có sơ xuất, thiếu sót, sơ hở, cần góp ý, nhưng không nên khuếch đại lên, nói quá lên. Hai người đã hy sinh, chịu đựng quá nhiều. Ở ngoài nước ta được sống thảnh thơi, tự do, càng không nên vào hùa một cách vô tình với những kẻ cố tình phá hoại, vu cáo phong trào dân chủ mà chính chúng ta đang dày công xây dựng.

Xét cho cùng, theo kinh nghiệm bản thân tôi, - cũng từng lầm lỡ và vụng dại, thái độ chung với bạn bè dân chủ đồng hành nên luôn theo phương châm :

luôn giữ cho trái tim nóng hổi, không bao giờ nguội lạnh tình anh chị em, giữ cho trí tuệ trong sáng, không để lu mờ vì vị kỷ, bè phái.

Sunday, April 18, 2010

Vì sao Đức Giáo Hoàng trở thành trung tâm của bão truyền thông ? - Mai Loan

Mai Loan

Đó là tựa đề của một bài viết của nhà báo John L. Allen Jr, phân tích gia kỳ cựu về Vatican của đài truyền hình dây cáp CNN, viết ngày 19-3 vừa qua “Why pope is at center of media storm giải thích phần nào một số các vụ xì-căng-đan được liên tiếp loan báo từ đầu tháng Ba. Ông Allen cũng còn là một phóng viên thường trực kỳ cựu của tờ National Catholic Reporter và đài phát thanh NPR đặc trách về các đề tài liên quan đến Vatican. Vào lúc bài báo của ông Allen được loan ra, người ta biết đến nhiều vụ tai tiếng xâm phạm tình dục trong nhà thờ nổ ra tại nhiều nước ở Âu Châu như Ý, Áo (Austria), Hoà Lan, Tây Ban Nha, Thuỵ Sĩ, Ái Nhĩ Lan (Ireland) và đặc biệt là Đức, có dính líu xa gần đến chính vị chủ chăn tối cao là Đức Giáo Hoàng Benedict 16.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian gần hai tuần lễ từ đó đến nay, một loạt những bài viết khác với những tin tức và nội dung mới hơn được liên tiếp đưa ra gần như mỗi ngày, trình bày nhiều vấn đề nhạy cảm và đồng thời cũng rất nhức nhối khác (với đầy đủ những bằng chứng rõ ràng kể cả những tài liệu và văn thư từ bên trong Toà Thánh), đã cho thấy vấn đề dường như càng ngày càng trầm trọng hơn khiến cho mọi người theo dõi thời sự, dù không phải là con chiên của Giáo Hội Thiên Chúa Giáo La Mã, cũng phải đặc biệt quan tâm đến.

Đa số các bài viết đa dạng của hàng chục nhà báo khác nhau -- như Bobby Ghosh, Bryan Coll và Jeff Israely của tạp chí Time; Nicole Winfield, Victor Simpson, Gillian Flaccus và một lô các ký giả tại nhiều nước khác nhau của hãng thông tấn AP; Dan Gilgoff và John Allen Jr. của đài CNN; Brett Michael Dykes của Yahoo! News; Andrew Sullivan của tạp chí The Atlantic; Richard Owen và Ruth Gledhill của Times of London; Nicholas Kulish, Rachel Donadio và Laurie Goodstein của New York Times -- đều nói đến những hậu quả tai hại của những nguồn tin này được loan báo ra ngoài, ảnh hưởng không ít đến uy tín cá nhân của Đức Thánh Cha. Đặc biệt là đối với người dân tại Hoa Kỳ, vốn từ lâu đã rất khắt khe đối với các tội phạm xâm phạm trẻ em và do đó đã không mấy hài lòng khi vụ xì-căng-đan này nổ ra vào năm 2002 khiến cho hàng chục giáo phận tại Hoa Kỳ đã phải bồi thường hàng trăm triệu Mỹ-kim cho các nạn nhân đã từng bị nhiều vị linh mục xâm phạm tình dục lúc còn trẻ và nội vụ đã được giấu nhẹm trong nhiều thập niên do bởi các chính sách bao che của cấp trên là các vị giám mục và hồng y điều hành tại các giáo phận.

Do bởi truyền thống tranh đấu cho tự do và công lý tuyệt đối và đòi hỏi tinh thần phải nhận lãnh trách nhiệm từ những vị lãnh đạo cao cấp cho dù có là tổng thống hoặc giáo chủ, nhiều người cực đoan tại Hoa Kỳ đã lên tiếng yêu cầu Đức Giáo Hoàng phải từ chức vì trách nhiệm liên đới đến các vụ tai tiếng này. Hoặc có nhiều người, như luật sư Jeff Anderson và nhiều luật sư khác đại diện cho các nạn nhân của các vụ xâm phạm tình dục, mong muốn Toà Thánh phải cung cấp tất cả những tài liệu riêng tư được giữ kín từ trước tới nay trên hồ sơ này, hoặc nếu cần thì đòi sẽ gửi trát toà đến để đòi Đức Thánh Cha phải ra khai trước toà như là một nhân chứng liên hệ. (Ông Jeff Anderson là vị luật sư đại diện cho nhiều thân chủ trong cả ngàn đơn kiện về các vụ xâm phạm tình dục trong hơn hai thập niên qua và đã đấu tranh để đem lại cho các thân chủ của ông hàng chục triệu Mỹ-kim tiền bồi thường).

Trên lý thuyết, điều này gần như không thể xảy ra bởi vì Đức Giáo Hoàng, ngoài cương vị là chủ chăn của một giáo hội với hơn một tỉ tín đồ trên thế giới, còn là một vị nguyên thủ quốc gia của Vatican, và do đó không thể bị ép buộc phải ra hầu toà để nghe các vị luật sư chất vấn tại toà án ở Mỹ. Hoa Kỳ đã công nhận Vatican là một quốc gia có chủ quyền độc lập và hai bên đã thiết lập bang giao chính thức kể từ năm 1984. Vào năm 2007, thẩm phán liên bang John Heyburn đã bác bỏ thỉnh nguyện của một số các nguyên đơn trong vụ kiện muốn đòi lấy lời cung khai của Đức Giáo Hoàng. Ngoài ra, cũng còn có đạo luật “Foreign Sovereign Immunities Act” quy định những đặc miễn tài phán không cho phép những đơn kiện tại Hoa Kỳ đối với các nước khác.

Riêng về chuyện Đức Giáo Hoàng có thể từ chức, điều này lại còn khó xảy ra hơn. Từ hàng trăm năm qua, đây là chức vụ mà người nắm quyền giữ vững cho đến khi qua đời. Tuy luật lệ của Giáo Hội không ngăn cấm việc một vị giáo hoàng tự động từ chức, lần sau cùng xảy ra vụ này là vào năm 1415 khi Giáo Hoàng Gregory 12 từ chức, nhưng không phải vì một vụ tai tiếng mà là từ sự chia rẽ nội bộ trầm trọng trong Giáo Hội với 2 vị Giáo Hoàng tranh quyền cùng một thời (với Giáo Hoàng Benedict 13 tại Avignon). Lần chót một vị giáo hoàng phải bị từ chức vì một vụ tai tiếng là vào năm 1046 khi Giáo Hoàng Gregory 6 bị mang tai tiếng trong vụ hối lộ để mua lại chức vụ này từ một người con tinh thần là Giáo Hoàng Benedict 9.

Theo lời của ông Rainer Kampling, giáo sư về thần học tại trường Đại học Berlin Free University thì việc đòi hỏi vị giáo hoàng phải từ chức là điều không thực tiễn cho dù các cuộc thăm dò dân ý có cho thấy là uy tín của ngài có xuống thấp đến đâu đi chăng nữa. Theo nhận định của giáo sư Kampling thì “Giáo Hoàng không phải là một chính trị gia”. Ngay cả một người chỉ trích mạnh mẽ Giáo Hoàng Benedict 16 là ông Herbert Kohlmaier, chủ tịch một nhóm giáo dân người Áo, cũng cho rằng việc từ chức này là điều sẽ không xảy ra. Theo ông Kohlmaier thì “người ta chắc chắn sẽ không thể để cho một nhân vật đầy biểu tượng như vậy có thể ra đi dễ dàng như vậy”.

VỤ TAI TIẾNG BẮT ĐẦU TẠI ĐỨC.

Theo lời của nhà báo John Allen thì thoạt tiên vụ tai tiếng nổ bùng ra dính líu gần nhất đến Đức Giáo Hoàng Benedict 16 là vụ xảy ra tại Đức, liên quan đến một linh mục đã xâm phạm tình dục trẻ em tại nhà thờ xảy ra khoảng 30 năm về trước. Khi còn cai quản Tổng Giáo Phận Munich & Freising vào năm 1980, Tổng Giám Mục Joseph Ratzinger đã chuẩn thuận việc thuyên chuyển đến nơi này để điều trị tâm thần cho một vị linh mục can tội xâm phạm tình dục trẻ em tại giáo phận Essen. Đây là một hình thức điều trị thông thường vào thời ấy cho những vị linh mục can tội xâm phạm tình dục trẻ em. Thế nhưng vị linh mục này, có tên là Peter Hullermann, sau đó đã được cho phép trở lại một địa phận khác để làm mục vụ tông đồ, và do đó có cơ hội xâm phạm tình dục nhiều nạn nhân thiếu nhi khác.

Sau đó Tổng Giám Mục Ratzinger được chuyển đến làm việc tại Vatican vào năm 1982 và mãi đến năm 1986 thì linh mục Hullermann mới bị kết án trước toà về tội xâm phạm tình dục – nhưng vẫn được tiếp tục làm việc như một linh mục. Phải đợi đến khi tờ báo Suddeutsche Zeitung khui ra vụ tai tiếng này vào đầu tháng Ba năm 2010 thì danh tính của vị linh mục này mới được loan báo cho công chúng biết.

Những người bênh vực cho Đức Giáo Hoàng Benedict 16 thì cho rằng ngài đã không biết gì về chi tiết của vụ này. Phát ngôn viên của Vatican là linh mục Federico Lombardi đã nói rằng trách nhiệm trong vụ này là của vị phụ tá là Giám mục quản nhiệm Gerhard Gruber. Trên website của Tổng giáo phận Munich cũng đã có đăng lời thú nhận của giám mục Gruber nhận hoàn toàn trách nhiệm cho vụ này. Tuy nhiên, nhiều người đã tỏ ý nghi ngờ việc Tổng Giám Mục Ratzinger đã không hề biết gì về chi tiết trong vụ này. Một trong những người đó là Linh mục Thomas Doyle, từng làm việc tại Toà Khâm Sứ ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn và là một trong những người nổi tiếng trong việc phanh phui các vụ bê bối trong nội bộ Giáo Hội đã xảy ra trước đây.

Trong một bài tường thuật bởi hai nhà báo Nicholas Kulish và Rachel Donadio đăng trên tờ báo New York Times đề ngày 12-3 vừa qua, linh mục Doyle nói rằng lời thú nhận trách nhiệm của Giám mục Gruber là một “điều khó tin” và đưa ra lời nhận định giải thích rõ hơn: “Giáo Hoàng Benedict 16 là một người nổi tiếng về chuyện quản lý chi ly (micromanager) mọi việc trong nội bộ. Đó là thói quen của những người theo truyền thống cũ như ngài. Tất cả những vụ quan trọng kiểu này chắc chắn phải được trình lên cho ngài biết rõ. Có lẽ nên nói với vị giám mục quản nhiệm này cần đưa ra một lời biện minh nào khác hay hơn. Thật ra việc mà ông ta muốn làm rõ ràng là muốn bảo vệ thanh danh cho Đức Giáo Hoàng”.

Vào thứ Sáu tuần trước, tờ New York Times lại cho biết là Hồng Y Ratzinger đã nhận được một phó bản ghi rõ là linh mục Hullerman sẽ được trở lại làm công tác mục vụ với con chiên chỉ vài ngày sau khi bắt đầu chương trình chữa trị tâm thần. Tổng giáo phận Munich đã nhấn mạnh rằng ngài Ratzinger vào thời ấy không biết gì về quyết định này và mọi tin tức nào khác chỉ đều là “do suy diễn mà ra”.

Trong một chừng mực nào đó, theo như lời của nhà báo John Allen Jr., việc đổ lỗi cho tổng giám mục Ratzinger trong vụ tai tiếng này cũng có phần hơi khắt khe. Vì đây chỉ là một vụ đơn lẻ xảy ra cách nay ba thập niên và nhiều phần là ngài đã không chủ ý hoặc biết rõ gì nhiều về chi tiết của sự việc. Chi tiết tội lỗi nặng nề đáng trách nhất trong vụ này lại diễn ra trong thời gian sau khi ngài đã rời khỏi tổng giáo phận Munich, đó là việc để cho linh mục Hullermann tiếp tục làm linh mục mặc dù đã bị toà án dân sự kết tội.

Điều quan trọng nhiều người muốn xét đến là không phải chỉ có một vài vụ lẻ tẻ đã xảy ra cách nay vài thập niên và thái độ của ngài Ratzinger đã có hoặc không có những biện pháp chế tài nào. Bởi vì điều cần biết hơn là ngài đã đề ra những chính sách nào để đối phó với vấn nạn này trong cương vị của một Giáo Hoàng. Tuy vậy, vụ tai tiếng này cũng ảnh hưởng không ít đến uy tín và thanh danh của Giáo Hoàng Benedict 16 vì nhiều lý do khác nhau.

Thứ nhất, nếu như vụ tai tiếng này nổ ra và dẫn đến nhiều vụ tai tiếng khác lần lượt được tiết lộ, điều này sẽ tác hại mạnh mẽ về mặt tâm lý và tuyên truyền, ít ra là cũng khiến cho Toà Thánh Vatican phải mất nhiều thời gian để chống trả lại những lời chỉ trích từ nhiều phía trong cuộc chiến giành lại uy tín trong công luận trên một thời gian dài.

Và ác nghiệt thay, điều này đã xảy đến trong tuần qua, với việc tiết lộ một vụ tai tiếng của linh mục Lawrence Murphy tại Wisconsin đã can tội xâm phạm tình dục trẻ em trong thời gian dài từ năm 1950 đến năm 1975 mà đa số nạn nhân là các em học sinh bị điếc. Đến khi các vị chủ chăn tại Tổng Giáo Phận Milwaukee quyết định đem vụ này ra vào năm 1997 để xét xử trong nội bộ giáo hội -- và có thể dẫn đến hình phạt “treo chén” (defrock) vị linh mục phạm tội này -- thì lại có áp lực từ phía Hồng Y Ratzinger lúc bấy giờ điều hành Bộ Giáo Lý Đức Tin, cơ quan thẩm quyền cao nhất tại Toà Thánh để giải quyết các hồ sơ kỷ luật, muốn dẹp qua vụ này vào năm 1998 và để cho linh mục Murphy được yên thân. Lý do là vì linh mục Murphy đã gửi một bức thư riêng đến Hồng y Ratzinger để xin được tha tội và sống nốt những ngày còn lại ở tuổi già và sức khoẻ suy yếu, và vì thế đã được hưởng khoan hồng trước khi qua đời vào năm 1998 với đầy đủ nghi thức trang trọng giành cho một vị linh mục. Dĩ nhiên, điều này càng khiến cho những người chỉ trích Đức Giáo Hoàng Benedict 16 có thêm lý do để đả kích quyết định có tính cách “bao che” này.

Kế đến, nếu như càng ngày càng có thêm nhiều vụ tai tiếng nổ bùng ra, điều này có thể sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ đến khả năng của vị giáo hoàng để giải quyết tình trạngï khủng hoảng chính trong vụ này.

Bởi vì người ta có thể phân tích để nhìn thấy chuyện “khủng hoảng lạm dụng tình dục” gồm có hai phần riêng biệt nhưng lại tròng tréo vào nhau: đó là hành động phạm tội của một số linh mục, và sau đó là quyết định của các vị giám mục hay hồng y đã thiếu trách nhiệm để giải quyết thẳng thừng và trong sạch các vụ này mà đúng ra các ngài phải biết là trách nhiệm buộc họ phải hành động mạnh tay.

THÀNH TÍCH CỨNG RẮN CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG BENEDICT 16

Trong vấn đề đối phó với tệ nạn xâm phạm tình dục, nhiều người phải công nhận rằng Đức Giáo Hoàng Benedict 16 đã được nhiều người khen ngợi là có những hành động dứt khoát và mạnh tay, ít ra là cứng rắn và dứt khoát hơn vị tiền nhiệm, cố Giáo Hoàng John Paul II. Trong vụ xì-căng-đan về xâm phạm tình dục nổ ra tại Hoa Kỳ vào năm 2002, người ta thấy rõ việc làm thiếu trách nhiệm của nhiều vị chủ chăn là các giám mục và hồng y cai quản các giáo phận. Tuy vậy, chỉ có mỗi một mình Hồng Y Bernard Law là phải chịu áp lực để từ chức. Nhưng Đức Giáo Hoàng John Paul II cũng còn giành cho đặc ân bằng cách trao cho Hồng Y Bernard Law chức vụ cai quản một thánh đường ở Rome và có chân trong nhiều uỷ ban khác tại Toà Thánh.

Nhưng Đức Giáo Hoàng Benedict 16 đã có những chính sách cứng rắn hơn, tuyệt đối không chấp nhận các hành vi phạm tội. Trong thời gian đầu làm giáo hoàng, ngài đã xử phạt hai vị linh mục được nhiều người coi như là nổi tiếng và khó bị xử kỷ luật. Ngài cũng là vị giáo hoàng đầu tiên đã gặp gỡ, tiếp xúc với các nạn nhân của các vụ xâm phạm tình dục này, như đã xảy ra trong chuyến công du sang Hoa Kỳ vào năm 2008.

Tuy vậy, trong việc giải quyết vấn đề ở cấp thứ hai, tức là đối với các vị giám mục, nhiều người tỏ ra chưa hài lòng với các quyết định của Đức Giáo Hoàng. Cho đến nay, gần như rất ít có những vị giám mục bị buộc phải từ chức hoặc bị xử phạt kỷ luật vì những hành động thiếu trách nhiệm này. Trong vụ tai tiếng xảy ra trong Giáo Hội Thiên Chúa Giáo tại Ái Nhĩ Lan, đã có 4 vị giám mục nộp đơn xin từ chức nhưng chỉ có Giám mục John Magee đã được chấp thuận đơn từ chức.

Những vụ tai tiếng tiếp tục nổ ra gần đây sẽ khiến cho nhiều người có thể đặt ra câu hỏi rằng liệu Đức Giáo Hoàng Benedict 16 có thể điều khiển được các vị giám mục khác nhau trên thế giới hay không, nhất là nếu như hồ sơ cho thấy là chính ngài khi còn là một vị giám mục cũng đã có nhiều vấn đề nhức nhối và khó xử?

Có lẽ sự lo ngại trước việc càng ngày càng có nhiều người sẽ đặt ra câu hỏi như trên giải thích vì sao Toà Thánh đang rất nhạy cảm trước vấn đề này, và cũng rất quan tâm không biết rằng nội vụ sẽ đi về hướng nào.

Mai Loan
Houston, Texa



Vân Đề Ủng Hộ Danny Nguyễn Quốc Đoàn làm Lợi Cho Việt Cộng ? - Lệ Dân

Lệ Dân

LS Hoàng Duy Hùng, nguyên Chủ Tịch Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston, tân nghị viên thành phố Houston, ủng hộ Danny Quốc Đoàn Nguyễn ứng cử vào Hội Đồng thành phố Missouri City (sẽ bầu cử vào ngày 08/5/2010), một người hành nghề địa ốc, đã có hành động có lợi cho Cộng Sản Việt Nam (CSVN)! Một tin nếu không nói là “động trời” thì cũng là địa chấn cấp 7 tại Houston sau vụ động đất mạnh tại Haiti! Đồng hương tỵ nạn CS tại Houston hoang mang, thất vọng, bất mãn, phẫn nộ.

- Tại sao lại hoang mang? Tại vì tin này không biết có thật không hay là tin “cá tháng Tư” vô căn cứ nhằm trả thù cá nhân đối với LS Hoàng D Hùng?

- Tại sao lại thất vọng? Tại vì LS Hoàng D Hùng khi còn là Chủ Tịch Cộng Đồng Houston (một cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn CS dứt khoát không chấp nhận chế độ toàn trị độc đảng CSVN), đã bao lần phát biểu chống Cộng mạnh mẽ thì nay đi ủng hộ người làm lợi cho VC!

- Tại sao lại bất mãn? Tại vì đồng hương tỵ nạn CS đã bầu LS Hoàng Duy Hùng vào chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Houston căn cứ vào lập trường chống Cộng, việc bị CS bắt giam trước đây, thì nay đã quên mau lẹ, quên việc bị VC cầm tù và quên luôn lập trường chống Cộng!

- Tại sao lại phẫn nộ? Tại vì đồng hương tỵ nạn đặt nhiều niềm tin vào LS Hoàng Duy Hùng, đã tích cực yểm trợ, vận động, bỏ phiếu cho LS Hùng đắc cử vào Hội Đồng Thành Phố Houston thì nay niềm tin và nổ lực bị xóa bỏ, bị trả công bội hậu bằng việc ủng hộ người hô hào, cổ võ làm ăn, buôn bán với VC!

Bốn loại cảm nghĩ (hoang mang - thất vọng - bất mãn - phẫn nộ) có căn cứ vững chắc không? Nói khác đi, tin về LS Hoàng D Hùng ủng hộ thành phần làm lợi cho CS có thật không? Nếu không có thật, các cảm nghĩ vừa kể đương nhiên trở thành vô nghĩa và nó đòi hỏi phải xưng tội cả nghìn lần nhân mùa Phục Sinh. Buồn thay! Đây là sự thật, một sự thật đau lòng, lan rộng khắp Houston, tràn ngập lòng đại đa số của trên 150 ngàn đồng hương tỵ nạn CS!

Đồng hương tỵ nạn CS muốn những gì? Dĩ nhiên đồng hương muốn rõ chi tiết hơn về sự thật quái lạ này. Các câu hỏi, thắc mắc sau đây cần được giải đáp:

1. Danny Quốc Đoàn là ai? Đã thực sự có hành động gì làm lợi cho CS? Có chứng cớ để kiểm chứng không? Đã có ai, có tổ chức nào lên tiếng tố giác ?

2. Tại sao LS Hoàng Duy Hùng ủng hộ Danny Quốc Đoàn? LS Hoàng D Hùng có giải thích không? Giải thích có thỏa đáng không? Tại sao?

Danny Quốc Đoàn và hành động

Kiểm điểm tin tức từ Internet đến truyền thông báo chí, đặc biệt bài viết tường trình của Ông Trần Minh Tâm chủ bút báo Đẹp, hành động của Danny Quốc Đoàn Nguyễn từ năm 2008 được ghi nhận như sau:

- Danny Quốc Đoàn Nguyễn, tốt nghiệp đại học Texas A&M vào năm 1998(?), hành nghề địa ốc; trở thành Thành Viên của Greater Houston Partnership (GHP), một tổ chức tư nhân, lập để cổ động việc giao dịch thương mại; chủ tịch Phòng Thương Mại Việt Mỹ (Vietnamese American Chamber of Commerce Houston ,VACCH). Năm 2007 Danny Quốc Đoàn theo một phái đoàn Mỹ về Việt Nam trong 10 ngày để “Làm Sao làm ăn buôn bán với Việt Nam”.

- Ngày 24/4/2008, Greater Houston Partnership tổ chức buổi tiệc hội thảo thương mại tại trụ sở của GHP, số 1200 Smith St, Downtown Houston. Buổi tiệc nhằm mời Đại Sứ VC Lê Công Phụng (nhậm chức hồi tháng10/2007) thuyết trình về cơ hội đầu tư, làm ăn buôn bán tại Việt Nam. Thuyết trình đoàn gồm 3 người: Đại Sứ VC Lê Công Phụng + Danny Quốc Đoàn + Robert Bowser Tổng Giám Đốc First Line Corporation. Danny Quốc Đoàn ngồi cùng bàn thuyết trình với Đại Sứ VC Lê Công Phụng, ngồi sát bên tay trái của LC Phụng. Có độ 30 thương gia Mỹ (đa số) và Việt tham dự với 3 cơ quan truyền thông báo chí Đẹp, Con Ong và đài Á Châu Tự Do RFI. Hình ảnh, bài viết có đăng tải trên 2 báo Đẹp và Con Ong. Trong khi Lê C. Phụng và phái đoàn VC hội thảo trong phòng thì có trên 50 đồng hương tỵ nạn CS cùng ông Trương Như Phùng (Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa Quốc Gia) biểu tình bên ngoài, phản đối với biểu ngữ, hô to các khẩu hiệu chống Cộng.

Đại Sứ VC Lê Công Phụng khuyến dụ đầu tư tại Việt Nam, chỉ ra các cơ hội làm ăn buôn bán với CSVN, kêu gọi các thương gia tại Houston, Texas hãy nhập cảng hàng hải sản, nông sản từ Việt Nam để bày bán tại địa phương.

Tiếp sau Đại Sứ VC Lê Công Phụng, Danny Quốc Đoàn chào mừng ngài Đại Sứ VC và phái đoàn VC cùng quan khách; khen ngợi ngài Đại Sứ cho biết các tin tức, cơ hội đầu tư tại Việt Nam; nhận định rằng trong chuyến về Việt Nam 10 ngày trước dây, ông đã mở mắt với đời, thấy một Việt Nam huy hoàng, tráng lệ. Đối với thương gia Mỹ, Danny Quốc Đoàn hô hào, cổ võ về Việt Nam làm ăn buôn bán, mở xí nghiệp v.v.. và cho rằng Việt Nam có rất nhiều cơ hội đầu tư tốt, thị trường nhân công rẽ. Đối với Đại Sứ Lê Công Phụng, ông khuyến khích VC gởi thêm nhiều phái đoàn thương mại đến Houston, nhắc nhở ngài Đại Sứ VC cần tiếp xúc đúng nơi, đúng chỗ, đúng người tại địa phương biết nhiều về Việt Nam và gián tiếp giới thiệu mình biết Việt Nam nhiều vì đã có nhiều người liên lạc ông về việc làm ăn tại Việt Nam!

Tất cả các sự việc xảy ra, được tóm lược bên trên, có thể kiểm chứng bằng cách vào internet http://www.youtube.com/watch?v=_NPOfQoLo3w

Phản Ứng Chống Đối Danny Quốc Đoàn

- Ngày 29/4/2008, khi biết Danny Quốc Đoàn tham dự hội thảo thương mại với phái đoàn VC, Phòng Thương Mại Việt Mỹ tại Houston đã phổ biến văn thư xác định rằng Danny Quốc Đoàn tự mình tham dự hội thảo, không có hội ý, đồng ý của Phòng Thương Mại Việt Mỹ và các phát biểu của Danny Quốc Đoàn là của cá nhân ông.

Kiểm soát lại việc giới thiệu Danny Quốc Đoàn tại buổi hội thảo thì Ban Tổ Chức (ông Don Wang) có giới thiệu Danny Quốc Đoàn là Chủ Tịch Phòng Thương Mại Việt Mỹ Houston và sau đó, không hề nghe thấy Danny Quốc Đoàn đính chính rõ ràng tư cách tham dự; phải chăng để ngầm hiểu là ông tham dự với tư cách Chủ Tịch Phòng Thương Mại Việt Mỹ Houston? Vì thế, Phòng Thương Mại đã chính thức phô bày sự thật như trên.

Ngoài ra, tư cách sai trái của Danny Quốc Đoàn cũng bị phô bày khi Phòng Thương Mại Việt Mỹ xác nhận rằng Danny Quốc Đoàn và vợ đã tự mình điều khiển Phòng Thương Mại bằng cách lén lút chỉ khai trình tên của vợ chồng ông ta và tên 1 luật sư vào Ban Chấp Hành mà không khai tên các thành viên khác như luật lệ quy định (văn thư ngày 29/4/2008 của Phòng Thương Mại Việt Mỹ).

- Ngày 24/3/2010, khi biết Danny Quốc Đoàn ứng cử vào Hội Đồng Thành Phố Missouri, Tổ Chức Vận Động Chính Trị Việt Mỹ Houston (Vietnamese American Political Action Committee VAPAC) phổ biến thông báo kêu gọi cử tri Mỹ gốc Việt, tất cả các đoàn thể, tổ chức đấu tranh, dân sự, quân đội nhất quyết không bỏ phiếu cho Danny Quốc Đoàn vì 3 lý do: vì đã tiếm danh Phòng Thương Mại Việt Mỹ tiếp xúc với Đại Sứ VC LC Phụng và phái đoàn thương mại CSVN vào ngày 24/4/2008 tại Houston; vì đã cổ võ hợp tác thương mại với CSVN; vì đã miệt thị, thách đố cộng đồng người Việt Quốc Gia khi tuyên bố không cần lá phiếu của cử tri người Mỹ gốc Việt. Thông báo thứ hai ngày 2/4/2010 được tổng cộng 20 đoàn thể, tổ chức đấu tranh, ái hữu, quân đội đứng tên kêu gọi không ủng hộ, không bỏ phiếu cho Danny Quốc Đoàn. Chi tiết về sự thật này có thể kiểm chứng bằng cách liên lạc Tổ Chức Vận Động Chính Trị Việt Mỹ Houston (điện thoại 713/260-0375).

- Liên hệ việc thành phố Houston thảo luận, biểu quyết “Yes” hay “No” cho lập tòa Tổng Lãnh Sự VC tại Houston, chủ bút Trần Minh Tâm của báo Đẹp phổ biến rằng có thể kiểm chứng bằng cách liên lạc LS Teresa Ngọc Hoàng (Luật sư Cố Vấn CĐNVQG Houston) và Bà Nguyễn Phúc Anh Lan (Hội Văn Hóa Khoa Học) để xác định phải chăng Danny Quốc Đoàn đã biểu quyết “YES”, đồng ý cho lập Tòa Tổng Lãnh Sự VC tại Houston ?!

- Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa Quốc Gia, ông Trương Như Phùng đã phổ biến điện thư và xác định trong buổi hội luận trên đài Saigon Houston 900 AM ngày 5/4/2010 rằng nhiều đồng hương tỵ nạn CS liên lạc ông, lên tiếng phản đối hành động có lợi cho CS của Danny Quốc Đoàn, hoang mang, bất mãn việc LS HD Hùng đã ủng hộ Danny Quốc Đoàn ứng cử vào Hội Đồng Thành Phố Missouri. Ông Trương N Phùng tuyên bố rằng với quyền tự do dân chủ ai cũng có thể có ý kiến, chủ trương khác biệt và ông cũng có quyền lên tiếng chống đối hành động cổ võ làm ăn buôn bán với CSVN, làm lợi cho CS; ông chống đối, ngỏ hầu các tôn giáo, đồng bào tại Việt Nam không bị chế độ CSVN áp bức, giam cầm, gây nghèo đói mà được thực sự tự do dân chủ. Đồng thời ông cũng yêu cầu LS Hoàng Duy Hùng giải thích rõ cho mọi đồng hương lý do ủng hộ Danny Quốc Đoàn.

Ls Hoàng Duy Hùng ủng hộ Danny Quốc Đoàn

Tại buổi tiệc gây quỹ cho ngày Quốc Hận 30/4/2010 tổ chức tại nhà hàng Ocean Palace vào tối chủ nhật 4/4/2010, ông Trương Như Phùng có gặp và hỏi LS HD Hùng, được LS Hùng xác nhận có ủng hộ Danny Quốc Đoàn ứng cử vào Hội Đồng Thành Phố Missouri City và Danny Quốc Đoàn ghi tên Hoàng Duy Hùng là người ủng hộ số 1 trên danh sách ủng hộ (theo thứ tự mẫu tự). Chính đương sự xác nhận có, nên không còn nghi ngờ gì nữa.

Ông Trương Như Phùng cũng đề nghị và được đài Saigon Houston 900 AM đồng ý tổ chức buổi hội luận vào trưa thứ hai 5/4/2010 gồm Trương Như Phùng, LS Hoàng Duy Hùng, Danny Quốc Đoàn Nguyễn và đồng hương có thể gọi vào đài đóng góp ý kiến.

Nói chung, ông Dương Phục đã không điều hợp thỏa đáng việc hội luận vì số thính giả được gọi vào chỉ có vài người và chỉ có thể lên tiếng không quá 1 hay 2 phút hoặc không kịp nói hết ý kiến của mình trong khi Danny Quốc Đoàn và nhất là LS Hoàng Duy Hùng thì được quá nhiều thời gian phát biểu dong dài, quanh co mà không bị ngăn chận! Sau buổi hội luận, LS Hoàng Duy Hùng có phổ biến văn thư gửi ông Trương Như Phùng lúc 4:23 chiều ngày 5/4/2010 nêu các điểm phát biểu trong buổi hội luận và có thêm chi tiết về việc Danny Quốc Đoàn Nguyễn ngồi chung bàn thuyết trình với Đại Sứ CS Lê Công Phụng tại buổi hội thảo thương mại giữa phái đoàn CSVN và các thương gia Mỹ Việt.

Tổng kết các lý lẽ do LS Hoàng Duy Hùng phát biểu trong buổi hội luận và qua văn thư nêu trên được ghi nhận như sau:

1. LS Hoàng Duy Hùng cho rằng đồng hương tỵ nạn CS tại Houston cương quyết chống Cộng cho đến khi Việt Nam có Tự Do Dân Chủ là sự đáng mừng (gián tiếp cho thấy ông cũng tán đồng việc này nhưng đã không trực tiếp khẳng định rằng mình cũng quyết liệt chống Cộng).

2. LS Hoàng Duy Hùng viết: “Có nhiều phương cách chống Cộng, con đường nào cũng tới La Mã & không nên vội vàng đẩy người khác chính kiến về phía bên Công Sản”. Lập luận này có vẽ khả chấp nhưng xét ra quá tổng quát. Người Quốc Gia tuy có thể theo các phương cách khác nhau để chống Cộng nhưng điều cốt yếu là các phương cách này về thực tế dễ hiểu là phải không làm lợi cho CS. Chống Cộng một cách mập mờ, chiếu lệ, chống Cộng bằng cách “hòa hợp hòa giải” với CS, bắt tay hợp tác để giúp CSVN, hy vọng cải tiến, chấp nhận chế độ CSVN để cùng CS canh tân xứ sở v.v.. là các phương cách không dẫn tới La Mã mà kéo dài sự tồn tại cho chế độ CSVN. Đó là các phương cách quên mất kinh nghiệm lịch sử đau thương đấu tranh với CS, quên cả khổ nạn rời xa quê hương lánh nạn CS với biến cố 30/4/1975.

3. LS Hoàng Duy Hùng quan niệm rằng ủng hộ các hoạt động do CSVN lãnh đạo (như ủng hộ đội banh VN tại Seagame do CSVN lãnh đạo) không có nghĩa là và khác với việc ủng hộ CSVN làm những việc tồi tệ như hiếp đáp dân lành, cắt đất dâng biển cho Trung Cộng. Đồng hương nghĩ thế nào? Hai việc tuy có phần khác nhau nhưng hai việc này liên hệ nhau vì cả hai đều do CSVN lãnh đạo, hành động. Đã không ủng hộ CSVN về các việc tồi tệ mà đi ủng hộ CSVN về các việc khác thì đúng là ca ngợi chế độ CSVN bất chấp các hành động tồi tệ. Sẽ tệ hại hơn khi im lìm hoặc không mạnh mẽ cáo buộc CSVN về các việc tồi tệ mà lại hoan hô rầm rộ CSVN về các việc khác! Tương tự, có thể nào chấp nhận không ủng hộ CSVN (về các việc tồi tệ) mà lại ủng hộ các chương trình văn nghệ VC như “Duyên Dáng Việt Nam” do CSVN chỉ đạo, tổ chức trình diễn theo kế hoạch kiều vận, văn hóa vận nhằm chiêu dụ “khúc ruột ngàn dặm” nhớ thương về nguồn, du lịch, hợp tác? Thế có phải là ủng hộ “Duyên Dáng Việt Nam” do CS lãnh đạo không sao cả, không có nghĩa là ủng hộ chế độ CSVN? Vì là 2 việc khác nhau? Nếu chấp nhận thì ví như hoan hô, ca ngợi kẻ sát nhân, hiếp dâm thân nhân mình chỉ vì kẻ này có giọng ca, có tài viết nhạc quá hay? Vì 2 việc này khác nhau!?

4. LS. Hoàng Duy Hùng giải thích rằng Danny Quốc Đoàn dự buổi thảo luận thương mại với Đại Sứ CS là do lời mời của Ban tổ chức (Greater Houston Partnership). LS Hoàng Duy Hùng đồng ý với lời trần tình của Danny Quốc Đoàn “Em là một thương gia & Anh nên nhớ Em không phải là người mời ông Lê Công Phụng. Em là khách mời và ông Lê Công Phụng cũng là khách mời”. Việc được mời này không sai, việc có mặt tại buổi hội thảo thương mại với phái đoàn VC cũng không hẳn bị cáo buộc. Vấn đề quan trọng là chủ trương, lập trường, phát biểu thế nào tại buổi họp. Như đã trình bày, Danny Quốc Đoàn phải chăng hãnh diện ngồi kế cận Đại Sứ VC Lê Công Phụng? Hẳn là Danny Quốc Đoàn đồng ý mục đích của buổi hội thảo nên đã đến thuyết trình tiếp ngay sau bài thuyết trình của Đại Sứ VC Lê Công Phụng? Và phải chăng vì quá phấn khởi nên Danny Quốc Đoàn đã khen ngài Đại Sứ VC, ca ngợi CSVN đổi mới huy hoàng, tráng lệ, và đã hô hào, cổ võ thương gia nắm bắt cơ hội đầu tư tốt, về VN làm ăn buôn bán, mở xí nghiệp ..v.v.. Ngoài ra, LS HD Hùng cũng nêu nhận định của Danny Quốc Đoàn rằng “Biết rằng CSVN gian dối, như trường hợp thương gia Trịnh Vĩnh Bình, nhưng rồi sau đó CSVN cũng đã phải trả một giá rất đắt..” Biết CSVN gian dối mà tại sao Danny Quốc Đoàn không cảnh giác các thương gia dự họp thảo luận thương mại? Biết CSVN gian dối trong việc kêu gọi đầu tư mà vẫn mù quáng lao vào làm ăn với VC thì chỉ còn cách giải thích là mờ mắt trước đồng tiền thu được! Danny Quốc Đoàn là thế, và LS Hùng nhận định ra sao? LS Hùng viết trong thư gửi ông Trương Như Phùng rằng “... cũng phản đối Danny Quốc Đoàn nhưng phản đối trong cách “đóng cửa dạynhau”... hành vi là lời phát biểu cùa Danny Quốc Đoàn không thích hợp với người tỵ nạn Cộng Sản”.

Thoạt đọc lời nhận xét này, đồng hương tỵ nạn CS có thể bớt cơn bất mãn nhưng chắc không hài lòng việc “đóng cửa dạy nhau” đối với thành phần rõ ràng làm lợi cho CS. Tại sao? Vì cách gọi là “phản đối” này mang tính cách “xử chìm xuồng”, âm thầm, không ai hay biết và vô hình chung khuyến khích việc làm ăn với VC, giúp hành động làm lợi cho CS tăng tiến!? Và nếu tiếp tục đường lối này, có thể sẽ được tòa Tổng Lãnh Sự VC tại Houston ban thưởng huân chương “một cộng đồng Houston đổi mới, thân thiện và mỹ cảm”!?

5. LS Hoàng D Hùng kết luận về Danny Quốc Đoàn: “Tôi không đồng ý với Danny Quốc Đoàn nhiều điểm nhưng tôi không thấy có đủ bằng chứng thuyết phục tôi Danny Quốc Đoàn là Cộng Sản hay thân Cộng& không thể vịn vào khác biệt quan điểm đấu tranh để đẩy con em của mình vào chiến tuyến của Cộng Sản”. Trước hết, LS Hùng không nói rõ hết các điểm không đồng ý với Danny Quốc Đoàn mà cho rằng “lời phát biểu của Danny Quốc Đoàn không thích hợp với người tỵ nạn Cộng Sản”. Theo đó, nó không thích hợp, nó khác biệt quan điểm chứ không đủ bằng chứng! Các cá nhân, đoàn thể, tổ chức chống đối Danny Quốc Đoàn không hề cáo buộc Danny Quốc Đoàn là CS hay thân Cộng mà chống đối việc làm lợi cho CS. LS Hùng có phần tránh né các chữ “làm lợi cho CS”. Danny Quốc Đoàn có làm lợi cho CS không? Chứng cớ nào rõ ràng hơn lời của chính đương sự tại buổi hội thảo thương mại với phái đoàn VC ngày 24/4/2008? Khen CSVN tiến triển huy hoàng tráng lệ, ca ngợi Đại Sứ VC Lê Công Phụng chỉ rõ cơ hội đầu tư là hại hay có lợi cho VC? Danny Quốc Đoàn tự mình muốn chụp cơ hội tốt, cổ võ làm ăn buôn bán với VC là làm hại hay làm lợi cho CS? CSVN đang nguy khốn vì kinh tế bị đe dọa suy sụp, Danny Quốc Đoàn hô hào mang tiền của đầu tư tại Việt Nam để giúp CSVN thoát cơn nguy khốn là làm hại hay làm lợi cho CS? Đồng hương không tin rằng LS Hùng không thấy được các điều này mà muốn thấy bằng chứng nào khác?! Nhằm bảo vệ quan điểm của mình, LS Hoàng Duy Hùng trở lại lập luận “2 việc khác nhau”, cho rằng ủng hộ Danny Quốc Đoàn vào dòng sinh hoạt chính không có nghĩa là ủng hộ Cộng Sản hoặc ủng hộ” làm ăn với Cộng Sản”. Mãi đến lúc này LS Hùng mới hé lộ cho đồng hương thấy ông chống đối việc “làm ăn với Cộng Sản”. Biết Danny Quốc Đoàn chủ trương, hô hào làm ăn với Cộng Sản mà vẫn ủng hộ Danny Quốc Đoàn! Tại sao thế? Tại vì, theo ánh nhìn của LS Hùng, ủng hộ ứng cử và ủng hộ làm ăn với Cộng Sản là 2 việc khác nhau! Đồng hương tỵ nạn CS biết rõ 2 việc này liên hệ nhau, ảnh hưởng nhau. Một nghị viên thành phố ủng hộ “làm ăn với Cộng Sản” sẽ bỏ phiếu chấp thuận các chương trình, kế hoạch của CSVN tổ chức, vận động đầu tư tại VN, khuyến khích buôn bán, làm lợi cho CS.

Sau cùng, LS Hoàng Duy Hùng thổ lộ rằng ông “là đảng viên Cộng Hòa, Danny Quốc Đoàn cũng là đảng viên Cộng Hòa ... ”, Danny Quốc Đoàn là người Việt Nam ứng cử nên ông ủng hộ! Tức là, quyết định ủng hộ tranh cử không cần để ý đến hành động, chủ trương làm ăn với VC, làm lợi cho CS. Tiêu chuẩn quyết định ủng hộ là đảng viên cùng đảng với mình và là người Việt ứng cử bất chấp khả năng, đạo đức, tư cách, lập trường tốt hay xấu, bất kể có làm lợi cho CS; dù có làm lợi cho CS thì cũng ủng hộ!

Lệ Dân
Source: http://depweekly.com/~/goto/le-dan-van-de-ung-ho-danny-quoc-doan-lam-loi-cho-cs-2273.aspx


Khi những chính trị gia gốc Việt tìm cách nguỵ biện - Mai Loan

Mai Loan

Đó là những chính trị gia trẻ đang tập tễnh bước vào chính trường Hoa Kỳ theo giòng chính, thường gọi là mainstream, ý nói những sinh hoạt đấu tranh chính trị trong xã hội Hoa Kỳ để chen chân vào chính quyền sở tại chứ không phải chỉ đơn thuần giới hạn trong tập thể người Việt hải ngoại với những chức danh và cơ cấu của một ban đại diện cộng đồng nghe thật kêu, nhưng thực chất thì hữu danh vô thực, không khác gì một hội ái hữu và cũng chẳng có uy tín gì đáng kể đối với người đồng hương lẫn với người bản xứ.

Gọi họ là trẻ thì cũng hơi oan vì có nhiều người đã vượt qua lớp tuổi 30 hoặc 40 hay hơn nữa, nhưng đối với đa số những người Việt hải ngoại hiện giờ còn thiết tha đến chữ nghĩa và các vấn đề dính líu đến Việt Nam, thì những người trẻ này chỉ là những cô cậu còn rất “baby” vào thời điểm 1975 (một số còn chưa ra đời). Nhưng giờ đây họ đã trưởng thành, biết học hỏi mau lẹ những kinh nghiệm và mánh khoé trên trường đời để dấn thân vào chính trường Hoa Kỳ những vẫn dựa trên sự ủng hộ đắc lực của tập thể người Việt thuộc lớp đàn anh và cha chú. Những người trẻ khác gốc Việt cùng lứa tuổi với họ thường là chẳng quan tâm gì đến cộng đồng người Việt và đã nhập cuộc thực sự vào xã hội giòng chính tại Hoa Kỳ và đeo đuổi những ngành nghề làm ăn đa dạng khác nhau trong nước Mỹ mà chẳng còn quan tâm hay thiết tha gì đến ngôn ngữ tiếng Việt, nói gì đến những sinh hoạt đặc thù của người Việt.

Vì thế nên đối với những người nhập cuộc vào guồng máy chính quyền Hoa Kỳ ở mọi cấp độ (từ các khu học chánh cho đến hội đồng thị chính, tiểu bang cho đến liên bang), ngoại trừ ông cựu nghị viên Tony Lâm thuộc thế hệ già và một vài vị trung niên trong các hội đồng quản trị học khu, phần lớn các vị nghị viên, dân biểu hoặc những người khác đang mong muốn chạy đua vào các chức vụ này đều được đa số người Việt còn tha thiết đến các đề tài dính líu đến quê hương và đồng hương (gồm toàn là những người đã cao tuổi) coi như là những người trẻ.

Thoạt đầu, đa số cử tri gốc Việt thường giành cho những cô cậu chính trị gia trẻ này nhiều thiện cảm, hay đúng hơn là một thứ “benefit of the doubt”, tức là cứ lạc quan và nghĩ tốt về họ vì hy vọng rằng dù sao thì những người trẻ này vẫn là người Việt Nam và do đó sẽ cố gắng tranh đấu cho quyền lợi của người Việt hoặc là sẽ dễ dàng lắng nghe những lời nói hướng dẫn hoặc cố vấn của lớp đàn anh và cha chú của họ. Lớp người cao niên tại hải ngoại dễ có thiện cảm với những người trẻ ham dấn thân vào chính trường vì họ nhìn thấy những người trẻ này ít ra cũng có một ưu điểm hơn là con em của chính họ, đó là còn biết ăn nói tiếng Việt một cách lưu loát, tuy rằng thỉnh thoảng cũng còn vấp váp một vài sơ hở hoặc lỗi lầm. Đa số còn lạc quan tin tưởng rằng lớp trẻ bao giờ cũng có triển vọng hơn, thành thật hơn là những lớp người đi trước vốn luôn có những mưu mô và toan tính riêng do hậu quả của nhiều chục năm chia rẽ và sống dưới nhiều thể chế cầm quyền khác nhau.

Nhưng thực tế đã chứng nhận rằng những chính trị gia trẻ gốc Việt này cũng đã mau chóng học hỏi những kinh nghiệm ma đầu trên chính trường để “nói một đàng, làm một nẻo”, tức là hành động theo đúng với cung cách và thói quen của một chính trị gia. Họ chỉ biết học hỏi nhanh chóng những trò loè mắt thiên hạ bằng những lời lẽ lịch sự trên đầu môi chót lưỡi (như thưa gửi đối với các bậc trưởng thượng) trong những dịp khi cần lấy phiếu, nhưng vẫn xử sự y hệt những nhà chính khách sa-lông, chuyên bày mưu tính kế để qua mặt người khác và thủ lợi riêng cho mình. Trong nhiều trường hợp, họ còn dùng thủ đoạn ma giáo và tệ hơn những chính trị gia gốc Việt cao niên khác, bởi vì lần này những tay chính trị gia trẻ còn lợi dụng cái bằng cấp mới của họ tại Hoa Kỳ (như luật sư, kỹ sư v.v.) để hù doạ những người dân ít hiểu biết vì tưởng rằng những chính trị gia trẻ này có bằng cấp thực sự của Mỹ thì ắt hẳn là nói điều gì ra cũng đúng.

Chuyện gây sôi nổi gần đây tại thành phố Houston (nhưng cũng khiến nhiều người ở xa đặc biệt để ý đến nhờ vào việc loan tin mau lẹ trên hệ thống truyền tin qua Internet) liên quan đến hai khuôn mặt được coi là trẻ là ứng cử viên Danny Nguyễn Quốc Đoàn cho một chức vụ nghị viên hội đồng thị chính của Missouri City và nghị viên Hoàng Duy Hùng của hội đồng thành phố Houston. Lý do đơn giản là vì ông Danny Nguyễn Quốc Đoàn này bị nhiều người chỉ trích và phản đối mạnh mẽ vì coi là người đã công khai ủng hộ cho việc làm ăn với nhà cầm quyền Việt Cộng, nhất là sau cú bắt tay với ông đại sứ Việt Cộng là Lê Công Phụng và đọc một bài diễn văn tại Houston vào năm 2008 để ca ngợi cho việc hợp tác làm ăn này.

Còn ông Hoàng Duy Hùng, vốn không phải là một tên tuổi xa lạ từ nhiều năm qua, nhất là trên các diễn đàn tiếng Việt khắp nơi với nhiều tranh luận và đánh đấm chữ nghĩa loạn cào cào, đã bị nhiều người phản ứng dữ dội vì sự lên tiếng và quyết định ủng hộ cho việc ra tranh cử của Danny Nguyễn Quốc Đoàn với nhiều lý do nghe rất kêu và lòng vòng nhưng chỉ khiến người ta buồn cười cho sự lý luận của một ông luật sư tân nghị viên thành phố. Nhiều tiếng nói chống đối đã gióng lên, một số tỏ ý thất vọng vì đã lỡ lầm tin bỏ phiếu cho ông Hùng trong kỳ bầu cử vừa qua, một số khác cực đoan hơn thì cho rằng không muốn có một trường hợp Madison Nguyễn thứ hai xuất hiện tại thành phố Houston nên đã đòi thử tung ra chiến dịch đòi “bãi nhiệm” (recall) ông nghị viên Al Hoàng (tên chính thức của ông Hoàng Duy Hùng).

Phải chăng vì vậy mà ông Hoàng Duy Hùng sau đó đã gửi một bức thư khác cho ông Danny Nguyễn Quốc Đoàn, nhưng cũng gửi kèm theo cho nhiều người khác cùng đọc, để nói lên sự thay đổi của ông có thể rút lại sự ủng hộ và đề nghị với Danny NQĐ một số hành động để lấy lại cảm tình của người Việt chống Cộng trong vùng. Thực chất của bức thư này không phải nhắm đến anh chàng Danny NQĐ mà đúng hơn là một lá thư trần tình của ông Hoàng Duy Hùng đối với đồng hương và cử tri người Việt, khi có nhiều người lăm le sẽ vạch ra nhiều lỗi lầm trong quá khứ của ông và sẽ tố giác cho mọi người biết về hành động có tính cách phản bội lại niềm tin, và sẵn sàng kêu gọi mọi người tẩy chay không bỏ phiếu ủng hộ cho ông trong kỳ bầu cử cho nhiệm kỳ tới. Một nhà báo và phóng viên kỳ cựu trong làng báo tiếng Việt khi chuyển bức thư của ông Hoàng Duy Hùng đã phê bình bằng bốn chữ ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa nhất: “Bức Thư Chữa Cháy!”

TỪ NHÂN VẬT DANNY NGUYỄN QUỐC ĐOÀN

Danny Nguyễn Quốc Đoàn
Đây là một người trẻ hành nghề môi giới địa ốc, cũng thích xuất hiện trước công chúng khi tập tành làm MC không công cho nhiều buổi trình diễn và xuất hiện trên đài phát thanh, một nhân vật chẳng có tài cán gì đặc biệt đáng nói, ngoài trừ bản tính cũng “gian hùng” không kém nhiều tay ma đầu khác trên chính trường mà nhiều vị đàn anh cha chú đều phải cười đau khóc hận vì lầm tưởng rằng anh ta là một người trẻ, có vẻ dễ thương và ăn nói lịch sự, nhưng khi cần cũng đã biết và sẵn sàng qua mặt nhiều người khác để đạt được mục đích.

Sở dĩ phải viết tên anh ta đầy đủ vì sợ tránh dễ gây nhầm lẫn. Tại thành phố Houston cũng có một người trung niên khác cũng có cùng tên Nguyễn Quốc Đoàn và cũng hành nghề địa ốc cũng như đã từng xuất hiện trên các làn sóng phát thanh. Nếu viết tắt theo thói quen của người Mỹ địa phương là Danny Nguyen thì cũng không ổn vì có một nhân vật Danny Nguyen khác hoàn toàn không dính líu gì đến Danny Nguyễn Quốc Đoàn.

Danny NQĐ bắt đầu được nhiều người nói đến trong cộng đồng người Việt tại Houston vào mùa xuân năm 2008 khi anh ta tham dự trong một buổi họp của tổ chức Greater Houston Partnership trong đó có mặt của ông Lê Công Phụng là đại sứ Việt Cộng. Đây là một cuộc hội họp lồng trong một bữa ăn trưa quy tụ khoảng 30 doanh gia và chuyên viên Hoa Kỳ cùng với một số quan khách đến nghe ông đại sứ Việt Nam thuyết trình về đề tài “Mối bang giao giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, cơ hội để buôn bán và tạo những đầu tư mới tại Việt Nam.” Greater Houston Partnership là một tổ chức tư nhân vô vị lợi, có mục đích quảng bá những cơ hội làm ăn cho doanh gia Mỹ tại Houston với nước ngoài, và do đó thường tổ chức những cuộc gặp gỡ trao đổi này.

Tuy không có lén lút như cảnh khai trương toà lãnh sự tại Houston vừa qua để tránh sự biểu tình chống đối của nhiều thành phần chống Cộng tại Houston, nhưng cuộc gặp gỡ này cho mục đích trao đổi mậu dịch, được gọi là Trade Mission Luncheon, có thể được coi như diễn ra ở hình thức “low-key”. Một vài khuôn mặt chống Cộng hùng hổ đã được ban tổ chức nhận diện để nhờ nhân viên an ninh mời ra ngoài (vì không có tên trong danh sách được mời tham dự trong phòng họp), tuy nhiên một số các nhà báo và phóng viên khác của báo giới tiếng Việt cũng lọt vào được để chụp được những tấm hình và thu băng rõ ràng đoạn phim cho thấy ông Danny NQĐ đọc bài diễn văn cổ võ cho việc làm ăn với Việt Cộng.

Đây là một đề tài khá tế nhị và có thể gây nhiều tranh cãi tuỳ theo vị thế và hoàn cảnh của mỗi người đứng ở những góc cạnh khác nhau. Dĩ nhiên, đối với cộng đồng người Việt tị nạn chống Cộng tại hải ngoại nói chung và Houston nói riêng, sự kiện một người trong cộng đồng ra xé lẻ để tính chuyện làm ăn với nhà cầm quyền trong nước có thể bị dễ dàng kết án là một việc làm phản bội lại lý tưởng của người Việt quốc gia, một hành động của Việt gian cần phải tẩy chay. Dĩ nhiên, cá nhân Danny Nguyễn Quốc Đoàn muốn phớt lờ sự chống đối của tập thể người Việt tại Houston để tính đến chuyện kiếm lời qua việc làm ăn với nhà cầm quyền trong nước là quyền tự do của anh ta. Nhưng điều đó cũng không ngăn cấm quyền tự do của những người Việt khác muốn bày tỏ sự chống đối và lên án hành động hám lợi và bán rẻ lương tâm của anh, thuộc một gia đình đã bỏ trốn chế độ độc tài của Việt Cộng để chạy tị nạn sang Hoa Kỳ và giờ đây muối mặt quay trở lại để làm ăn và mong kiếm lợi. Các độc giả tò mò có thể vào link này để xem bài diễn văn của Danny Nguyễn Quốc Đoàn cổ võ cho quyết định hợp tác của mình: http://www.youtube.com/watch?v=_NPOfQoLo3w.

Danny Nguyễn Quốc Đoàn và đại sứ Việt Cộng Lê Công Phụng trong buổi họp tại Houston
Ngoài phần phát biểu của ông đại sứ Việt Cộng Lê Công Phụng còn có hai người khác là ông Robert Browser, tổng giám đốc một công ty có làm ăn tại Việt Nam là Firstline Corp. và Danny Nguyễn Quốc Đoàn, được giới thiệu là Chủ tịch Phòng Thương Mại Việt-Mỹ tại Houston (Vietnamese American Houston Chamber of Commerce, VAHCC), một thành viên của tổ chức Greater Houston Partnership. Chính ở cái vị thế nghe có vẻ rất kêu này (đại diện cho giới doanh gia, vốn là bộ máy chủ lực của nền kinh tế tại nước Mỹ) mà anh chàng Danny NQĐ mới được trọng vọng và có thể đã loè bịp được phía Việt Cộng tin tưởng rằng anh chàng này có thế lực. Trong thực tế, có lẽ nhiều viên chức của Greater Houston Partnership cũng bị Danny NQĐ đưa vô tròng vì tưởng lầm về thành tích của anh ta với một chiến thuật đã được dàn dựng khá kỹ lưỡng từ lâu.

Thứ nhất, Danny NQĐ đã tiếm danh của Phòng Thương Mại Việt-Mỹ tại Houston bởi vì đa số các thành viên của tổ chức này đã không hề uỷ nhiệm cho anh ta công tác này. Nhưng đến khi họ quyết định biểu quyết việc cách chức anh ta thì mới phát giác ra chuyện Danny NQĐ đã phỗng tay trên từ lâu, bằng cách lén lút đi nộp hồ sơ đăng ký “assume name” chỉ có tên mình và vợ trong cái gọi là Phòng Thương Mại Việt Mỹ. Đây là một sơ hở thường xảy ra trong các tổ chức, hội đoàn người Việt vì không có người lo thủ tục, hoặc không muốn chi tiền để thuê mướn luật sư hoàn thành các giấy tờ hành chánh cho đúng thủ tục pháp lý tại Hoa Kỳ, hoặc không đặt ưu tiên vào việc này vì cả tin vào bạn bè, và sau này mới phát giác ra mình bị lừa khi một người trong nhóm đã tự động nộp đơn đứng tên riêng cho mình để đại diện cho tập thể. Đến chừng đó có muốn biểu quyết để chống đối thì cũng kể như không vì tên của họ không có trong danh sách chính thức theo luật pháp, và do đó không thể biện minh được, đành phải ngậm đắng nuốt cay.

Bản sao thông cáo báo chí tố cáo hành động tự ý tiếm quyền Phòng Thương Mại Việt Mỹ của Danny Nguyễn Quốc Đoàn
Dĩ nhiên, những lời nói hô hào của Danny Nguyễn Quốc Đoàn ủng hộ hay cổ võ cho việc hợp tác làm ăn với nhà cầm quyền Việt Cộng khó lòng được đa số người dân tại Houston chấp nhận, chưa kể đến việc một số còn bực tức và muốn bày tỏ sự chống đối của họ trước một hành động mà họ gọi là thái độ vong ơn bội nghĩa, vì hám lợi mà cam tâm làm Việt gian. Nhiều tờ báo tại địa phương như Việt Nam Mới, Đẹp Magazine đã có các bài tường thuật chi tiết về vụ này cũng như bày tỏ nhiều tiếng nói chống đối hoặc lên án việc làm của Danny Nguyễn Quốc Đoàn.

Vào lúc ấy, nhiều người trong một tổ chức có tên là Uỷ Ban Phối Hợp Các Hành Động Chống Cộng Sản đã có ý muốn đưa vụ này ra trước đại hội khoáng đại của tổ chức Cộng Đồng Người Việt tại Houston để bàn thảo nhằm đề ra một biện pháp đối phó với việc làm của Danny NQĐ cũng như để ngăn chặn sự bành trướng của những thái độ trở cờ này nếu như những thành phần Việt gian cảm thấy rằng tập thể người Việt chống Cộng tại Houston có vẻ như hơi thụ động.

ĐẾN CỰU CHỦ TỊCH CỘNG ĐỒNG HOÀNG DUY HÙNG

Hoàng Duy Hùng
Nhưng không hiểu vì những lý do nào mà vị chủ tịch Hội đồng Đại diện Cộng đồng lúc ấy là ông Hoàng Duy Hùng lại tìm cách tránh né việc này, nếu không muốn nói là có phần bao che cho việc làm của Danny Nguyễn Quốc Đoàn. Ông Hùng đã biện bạch rằng dựa theo ý kiến cố vấn của ông chủ tịch Hội đồng Giám sát Cộng đồng để cho rằng không nên đem vụ này ra để bàn thảo và chỉ trích vì có thể sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu như ông Danny NQĐ sẽ kiện Tổ chức Cộng Đồng. (Không hiểu hai ông chủ tịch Hội đồng Đại diện và Hội đồng Giám sát này đã có hội ý với đa số thành viên trong hội đồng của mình hay không để đưa ra những quyết định này, và không hiểu vì sao ông Hùng là một luật sư mà chưa gì lại có vẻ “rét” khi nghe nói tới chuyện kiện cáo, nói gì đến chuyện đòi chống Cộng tới cùng khi ông hay lớn tiếng hô hào để khích động quần chúng?)

Rất nhiều người trong Uỷ Ban Phối Hợp Các Hành Động Chống Cộng Sản cũng như trong phòng họp đã bất mãn trước thái độ né tránh khá lộ liễu của ông Hùng khiến cho ông không còn có cách nào để biện minh bằng cách đưa ra lời hù doạ rằng ông sẽ phải rời bỏ phòng họp sớm, vì đã có hẹn lên một chương trình của đài phát thanh Little Saigon Radio nằm ở kế bên văn phòng Cộng Đồng. Có lẽ từ trước tới nay, chưa có một vị chủ tịch Cộng đồng nào khi triệu tập và sau đó chủ toạ một phiên họp khoáng đại cộng đồng lại sắp xếp để tham dự một buổi nói chuyện tầm thường khác trên một chương trình phát thanh bắt đầu vào giữa giờ của phiên họp.

Ông Hùng còn đưa ra lý luận rằng việc ông Danny NQĐ tiếm quyền của Phòng Thương Mại Việt Mỹ là chuyện riêng của họ, không việc gì Tổ chức Cộng đồng lại tự động xía vào nếu như không có sự yêu cầu của Phòng Thương Mại này. Nhưng nhà báo Vũ Văn Hoa là thành viên của Phòng Thương Mại đã phản bác và nói rằng nếu họ muốn chống Danny NQĐ là việc riêng của họ và không cần phải nhờ đến Tổ Chức Cộng Đồng, nhưng trong phiên họp khoáng đại như lần này thì việc nêu ra hành động của Danny NQĐ để tìm phương đối phó là một yêu cầu chính đáng mà ban điều hợp nên tôn trọng. Trong chốn riêng tư, nhiều người đã thắc mắc không hiểu vì sao ông Hoàng Duy Hùng lại có hành động vụng về và thiếu khôn ngoan như vậy khi bao che cho Danny NQĐ. Chẳng lẽ chỉ vì Danny NQĐ đã tham dự trong số những người đến cắt băng khánh thành trụ sở Cộng đồng diễn ra trước đó vài tháng?

Sự việc bỗng đi vào quên lãng trong thời gian gần hai năm sau đó khi Danny NQĐ thỉnh thoảng cũng cho đăng quảng cáo dịch vụ địa ốc của mình trên một số bìa báo nhưng không đả động gì đến chuyện làm ăn với Việt Cộng trong khi ông Hoàng Duy Hùng được bất ngờ đắc cử chức vụ nghị viên tại đơn vị F, nhờ vào phần lớn sự ủng hộ của đảng Cộng Hoà địa phương quyết dồn phiếu ở vòng hai. Nhưng mới đây, người ta phát giác ra chuyện Danny Nguyễn Quốc Đoàn muốn ra tranh cử chức vụ nghị viên hội đồng thành phố Missouri City vào đầu tháng 5 sắp tới. Đây là một thành phố nhỏ nằm bên trong thành phố Houston như hàng chục thành phố nhỏ khác, chẳng có ảnh hưởng hay thực quyền nào, và do đó gần như chẳng được mấy ai thèm để ý. Ngoại trừ một số người cố tình tìm cách nhập cuộc vì nhiều hậu ý, trong đó có khía cạnh tuyên truyền lợi hại về mặt tâm lý. Chẳng hạn như thị trưởng hay nghị viên của những loại thành phố như Missouri City chẳng là “cái thá gì”, nói theo ngôn ngữ bình dân tại đây, một thứ chức vụ hữu danh vô thực, nhưng có thể mang đi loè với thiên hạ ở xa không biết rõ hiện tình tại Hoa Kỳ. Cái nơi xa đó có thể là Việt Nam, khi nhiều người có thể nhìn vào tấm danh thiếp hoặc tiểu sử thành tích của một ông A hay bà B nào đó sẽ có cảm giác nể trọng nhiều hơn nếu như thấy có ghi là nghị viên thành phố, dù rằng đó là một thành phố chỉ có vài chục ngàn dân như Missouri City (nằm bên trong một thành phố có trên 2 triệu 200 ngàn dân là Houston)!

Điều đáng nói nhất là ông Danny NQĐ ra ứng cử tại thành phố có đông người Việt nhưng lại không dám lên tiếng kêu gọi sự ủng hộ của người Việt, nếu không muốn nói là gần như muốn lén lút, giấu diếm để ít người biết đến, phải chăng vì sợ càng nhiều người biết thì càng bị chống đối hơn. Đây là một tình trạng nghịch lý chưa bao giờ xảy ra trong chính trường tại Hoa Kỳ, khi một người thuộc gốc di dân thiểu số (như ông Danny NQĐ) mới tập tễnh nhảy vào chính trường lúc ra ứng cử lại không dám kêu gọi sự ủng hộ của những người đồng hương. Thông thường những người này (dù là Mỹ đen, Mễ, Tàu, Nhật, Việt, Pakistan v.v.) lúc mới ra ứng cử đều dựa vào nền tảng ủng hộ vững chắc là khối người di dân cùng quê với họ, và sau đó chỉ cần nhận thêm một tỉ lệ ủng hộ vừa phải của cộng đồng đa số Mỹ trắng là đủ giúp họ giành được thắng lợi ở thùng phiếu.

Vì thế nên hồ sơ vận động tranh cử của ông Danny NQĐ được soạn thảo rất công phu, với tên tuổi ủng hộ của nhiều tên tuổi trong nội bộ đảng Cộng Hoà địa phương, nhưng lại không được phổ biến ra ngoài cộng đồng người Việt. Phải đến khi nhiều người muốn lục lọi tìm tòi thì mới thấy được nhiều chi tiết. Và điều này đã dẫn đến kết quả đầu tiên vô cùng tai hại cho Danny NQĐ: đó là quyết định chống đối tẩy chay ứng cử viên Danny NQĐ bởi tập thể đông đảo cử tri gốc Việt và hai chục hội đoàn, tổ chức người Việt khác nhau trong thành phố Houston. Nhưng trớ trêu thay, trong số những nhân vật được ghi tên ủng hộ ứng cử viên Danny Nguyễn Quốc Đoàn lại có người đứng đầu là ông nghị viên Al Hoàng, tức Hoàng Duy Hùng, cựu chủ tịch Cộng đồng Người Việt tại Houston.

ỦNG HỘ DANNY VÀO DÒNG CHÍNH KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ ỦNG HỘ CỘNG SẢN?

Chi tiết này đã gây khó chịu rất nhiều cho những người chống Cộng ghét cay ghét đắng những hành động “đâm sau lưng chiến sĩ”, một mặt hô hào những lời kêu gọi chống Cộng, một mặt lại ủng hộ hoặc làm ngơ trước những hành động tiếp tay với nhà cầm quyền Việt Cộng. Trong một bức thư email gửi cho ông Trương Như Phùng nhưng cũng đồng thời gửi kèm cho nhiều người khác cùng đọc, ông Hoàng Duy Hùng đưa ra nhiều lý do để biện minh cho việc tại sao lại ủng hộ cho Danny NQĐ trong việc ra tranh cử: Nào là hầu hết các đảng viên cao cấp của đảng Cộng Hoà đều ủng hộ Danny Nguyễn Quốc Đoàn nên Hoàng Duy Hùng là người của đảng Cộng Hoà cũng phải tuân theo (chẳng lẽ đảng Cộng Hoà làm ngơ với các nhà đối kháng và bắt tay với Việt Cộng như ông Bush thì mọi người Việt quốc gia theo đảng Cộng Hoà cũng vỗ tay theo?); nào là chưa có người Việt nào ứng cử để tìm hiểu những nguồn lợi cho cộng đồng mình (nguồn lợi nào từ thành phố Missouri City nhỏ như hạt tiêu?); nào là Danny Nguyễn Quốc Đoàn trả lời là vàng thật không sợ lửa, nhiệt huyết của Danny Quốc Đoàn cho tự do và dân chủ, đường dài sẽ biết thật hư. Để kết luận, ông Hùng viết: “Đôi dòng kính gởi lại bác để bác hiểu cháu ủng hộ Danny Nguyễn Quốc Đoàn vào dòng chính để tranh đấu cho quyền lợi của Cộng Đồng tỵ nạn CSVN, không phải là ủng hộ quan điểm làm ăn với VC và Danny Quốc Đoàn cũng đã gọi điện thoại lên trên đài xác nhận rõ quan điểm này của cháu.”

Ông Phùng có thể là một người hăng say trong các công tác biểu tình chống đối Cộng Sản, nhưng cũng bị nhiều người than phiền và chê trách như là một kẻ hữu dõng vô mưu. Có thể ông không muốn tranh luận đến nơi đến chốn với ông Hoàng Duy Hùng vì trước đây đã từng ca ngợi thành tích chống Cộng của một người trẻ như ông Hùng.

Nhưng chắc chắn là nhiều người khác không thể nào nghe cho lọt được lỗ tai những lời biện giải khá ngây ngô này của ông Hùng, cho dù ông có là luật sư, là tân nghị viên thành phố Houston, và từng khoe về thành tích đã nằm tù cộng sản. Cái lập luận lạ đời đầy mâu thuẫn này khiến nhiều người nhớ lại những lập luận tương tự trong một vụ tranh cãi khá gay gắt nổ ra hồi tháng 9 năm ngoái khi ban giám đốc hệ thống truyền thanh Việt Nam Hải Ngoại đã bị cáo buộc có hành động lén lút tiếp xúc nhiều lần với các viên chức của Toà Đại Sứ Việt Cộng tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Tuy nhiên, vẫn có nhiều người tiếp tục bênh vực cho việc làm của ban giám đốc đài này, trong đó có những người đã có những quan hệ thân tình từ lâu nên giờ đây khó thể quay lưng để lên tiếng chống đối. Thậm chí, có nhiều người còn đưa ra những lập luận để bênh vực cho việc làm của ban giám đốc đài VNHN trong khi vẫn một mực đề cao tinh thần chống Cộng tuyệt đối của mình.

Đó là những người như các ông Đỗ Hồng Anh, chủ tịch của Tổ chức Cộng đồng Người Việt tại vùng thủ đô DC, Maryland và Virginia với một thông cáo đưa ra 5 điểm nhận định với lời mở đầu rằng “Cộng đồng VN không thể chấp nhận trong lúc này bất cứ một cuộc tiếp xúc, giao du nào giữa người Việt quốc gia với cán bộ CSVN dưới bất cứ hình thức nào, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, với bất cứ lý do gì và trong bất cứ tình huống nào”. Thế nhưng liền sau câu khẳng định mạnh mẽ không thể nào tha thứ cho những hành động bắt tay với cán bộ Việt Cộng dù dưới bất cứ hình thức nguỵ biện nào đi chăng nữa, bản thông cáo này đã đưa ra thêm 4 nhận định tiếp theo, trong đó xác nhận hệ thống đài VNHN đã tiếp xúc với Việt Cộng (một hành động không thể biện minh, chấp nhận hay tha thứ dưới bất cứ lý do gì) nhưng cũng nói thêm rằng đã không thấy có một hậu quả nào có thể gọi là làm lợi cho CSVN và gây nguy hại cho công cuộc đấu tranh của người Việt quốc gia chúng ta. Bản thông cáo còn đề cao công lao của đài VNHN trong suốt 12 năm qua.

Hoặc là lời biện minh của ông Sơn Tùng, cựu chủ tịch Hội Văn Bút và cũng từng là luật sư Toà Thượng Thẩm thời VNCH trước đây, đã viết nhiều bài báo để bênh vực cho đài VNHN. Tuy cũng phải công nhận việc làm sai trái của những người trong ban giám đốc đã nhiều lần (3 lần) tiếp xúc với cán bộ toà đại sứ Việt Cộng, nhưng rồi ông Sơn Tùng cũng đi đến kết luận là cho đến nay chưa có bằng chứng gì cụ thể cho thấy là họ đã làm tay sai cho Việt Cộng, và vì thế không thể buộc tội họ được. Ông Sơn Tùng cũng có những nhận định đi song hành khá mâu thuẫn và ấu trĩ không khác gì ông Đỗ Hồng Anh, như khi ông viết “Nay, họ đang đứng trước một cơn sóng gió, trước những chỉ trích và buộc tội giao du với vài cán bộ CSVN. Đây là việc có thật, vì chính họ cũng đã nhìn nhận nhưng không coi đây là một cái tội”. Nhưng rồi liền sau xác quyết sai lầm tầy trời này của ban giám đốc đài VNHN (một đài phát thanh chống Cộng dễ gì biện minh cho những việc tiếp xúc lén lút với viên chức Việt Cộng trong những buổi ăn chơi), tác giả Sơn Tùng lại mạnh mẽ bênh vực cho đài khi viết tiếp: “Một sự thật hiển nhiên khác là cho đến nay, làn sóng của đài VNHN chưa truyền đi một bài nào tuyên truyền cho đối phương, hay có hại cho việc đấu tranh ở trong nước cũng như phá hoại cộng đồng ở hải ngoại.”

Nội dung của bức thông cáo này với lời minh định cương quyết ở phần đầu và những phần sau đó hoàn toàn đi ngược lại một cách mâu thuẫn khiến cho người bàng quan cũng phải giật mình và ngạc nhiên trước trình độ suy luận và phán xét rất ấu trĩ và ngây thơ của những vị ngồi họp trong cái gọi là hội đồng chấp hành và văn phòng thường trực của tổ chức cộng đồng này hoặc là những “tên tuổi lớn” như ông Sơn Tùng. Những lập luận này không khác gì những lời biện minh của ông Hoàng Duy Hùng khi cho rằng ủng hộ việc ứng cử của Danny Nguyễn Quốc Đoàn vào giòng sinh hoạt chính của Hoa Kỳ không có nghĩa là ủng hộ Cộng Sản hoặc ủng hộ “làm ăn với Cộng Sản”. Cho dù rằng đã có nhiều bằng chứng đủ sức thuyết phục đại đa số người Việt chống Cộng tin rằng việc làm của Danny Nguyễn Quốc Đoàn có lợi cho Cộng Sản. Phải chăng vì nó chưa đủ sức thuyết phục ông luật sư Hùng khi ông cứ lý luận rằng đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sau đó không lâu, ông Hoàng Duy Hùng đã vội vã đưa ra một bức thư email mới, mang tên là Tâm Thư Hoàng Duy Hùng gởi Danny Nguyễn Quốc Đoàn mong em làm sáng tỏ lập trường quốc gia. Nhưng nhiều người khi đọc qua đều cho rằng nội dung bức thư có tính cách trần tình của ông Hùng đối với nhiều người trong cộng đồng hơn là tâm thư thổ lộ riêng với Danny Nguyễn Quốc Đoàn. Đúng như một nhà báo đã nhận định với kẻ viết bài này: nó là một “bức thư chữa cháy”. Câu hỏi đặt ra là để chữa cháy nào đây? Phải chăng là sự bùng cháy của lòng tức giận từ nhiều cử tri người Việt khi nghe những lập luận đầy mâu thuẫn của ông tân nghị viên Al Hoàng mà trước đó họ đã bỏ phiếu ủng hộ vì đã cho ông ta cái “benefit of the doubt” của một người trẻ gốc Việt có thể đi vào chính quyền thành phố Houston?

Ngay cả nội dung của bức thư trần tình này cũng không đủ sức thuyết phục đa số cử tri vì ông Hoàng Duy Hùng cũng chỉ đưa ra giả thuyết rằng nếu như Danny Nguyễn Quốc Đoàn không chịu thay đổi lập trường, hoặc không chứng tỏ dứt khoát lập trường chống Cộng thì ông ta sẽ chống đối và rút lại sự ủng hộ. Điều này cho thấy là ông Hùng không thực sự chống đối vì không đồng ý với thái độ và hành động của Danny Nguyễn Quốc Đoàn đã gây bực tức cho nhiều người Việt tỵ nạn chống Cộng. Mà có thể ông lên tiếng chống đối chỉ vì ông sợ phản ứng bực tức của cử tri người Việt đối với cá nhân ông ta cho triển vọng ra tranh cử kỳ tới vào năm 2011? Điều này có lẽ nên giành để khai triển tiếp trong một bài viết khác.

Mai Loan
Mailoan74@yahoo.com
Houston, Texas 14-04-2009


Saturday, April 17, 2010

TƯỞNG NHỚ - Ngô Minh Hằng


    (Tháng Tư, thắp nén hương lòng, kính dâng những Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà
    đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa, cho Tổ Quốc Việt Nam)


    TƯỞNG NHỚ

    Lòng tôi, một nén hương, thành kính

    Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
    Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
    Máu xương Anh hiến dựng xây đời

    Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
    Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
    Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
    Tấm lòng son sắt với quê hương!

    Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
    Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
    Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
    Cho dầu gục ngã giữa âm u ...

    Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
    Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
    Anh đã hào hùng trong chiến thắng
    Hào hùng trong cả bước gian lao!

    Hoàng Sa, Bến Hải xuôi Đồng Tháp
    Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
    Xương máu Anh trong từng mạch đất
    Trong từng nhịp thở của non sông!

    Hồn Anh hoà với hồn sông núi
    Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
    Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
    Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!

    Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
    Phảng phất như Anh đã mỉm cười
    Có tháng Tư nào loang máu đỏ
    Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!

    Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
    Ai xé mà tan những mảnh đời
    Những gói poncho không đất phủ
    Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi

    Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
    Có những người trai chết vội vàng
    Và có những người không sống nhục
    Chọn cho mình cái chết vinh quang!

    Anh hy sinh thế vì dân, nước
    Tôi biết ơn và thương tiếc anh
    Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
    Cho dù hoang mộ có VÔ DANH !

    Ngô Minh Hằng