Monday, October 20, 2008

Nhớ ngày 1/11/1963: Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Ðình Diệm?

Phan Đức Minh

Tình hình trước khi xảy ra cuộc đảo chánh:

Những tháng giữa năm 1960, Ông Diệm với tư cách Tổng Thống và Tổng Tư Lệnh Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa, đi thăm các Bộ Tư lệnh Vùng I – 2 – 3 – 4 Chiến Thuật và Biệt Khu Thủ Ðô để nói chuyện với các Sĩ Quan thuộc các Quân Binh Chủng về một vấn đề vô cùng quan trọng.

Người Mỹ muốn đưa các đơn vị tác chiến (Combatant Units) của họ vào lãnh thổ Nam Việt Nam để đảm nhiệm vai trò chủ yếu trong công cuộc chiến đấu chống cộng sản trên chiến trường này… Tại Hội trường Bộ Tư lệnh Vùng I Chiến Thuật (Ðà Nẵng), trước mặt rất đông Sĩ Quan: cấp Tướng, cấp Tá và cấp Úy, Ông Diệm đã nói rõ ý chí của Ông là nhất định không chấp nhận cho người Mỹ đổ quân tác chiến vào Nam Việt Nam mà chỉ chấp nhận vai trò của người Mỹ trong nhiệm vụ cố vấn và huấn luyện cho Quân Ðội Việt Nam Cộng Hoà.

Ông nói: “Chúng ta cần có sự cố vấn và huấn luyện cuả Mỹ, chúng ta cần có sự viện trợ quân sự, kinh tế cuả người Mỹ, nhưng chúng ta không cần, và nhất định không chấp nhận để cho người Mỹ chiến đấu thay thế cho chúng ta trong công cuộc bảo vệ Quê Hương, Ðất Nước này. Cuộc chiến đấu này không thể thuần túy giải quyết bằng sức mạnh của vũ khí chiến tranh, nhất là bằng một đạo quân viễn chinh từ một quốc gia khác kéo đến.

Nếu người Mỹ làm việc đó, chúng ta sẽ mất hết chính nghiã, mất sự hậu thuẫn cuả nhân dân, tôi sẽ trở thành Tổng Thống bù nhìn và anh em, các Sĩ Quan sẽ chỉ còn là những kẻ đánh thuê cho ngoại quốc... “ Ông nói thật nhiều, với tất cả tấm lòng và trái tim cuả Ông. Rồi ông kêu gọi tất cả các Sĩ Quan Quân Ðội Việt Nam Cộng Hoa, đã từng nêu cao tinh thần anh dũng, can đảm trên mọi chiến truờng khắp các Vùng Chiến Thuật (Tactical Areas), hãy cùng Ông bằng mọi giá, giữ vững lập trường, đi đúng đường lối lãnh đạo chiến tranh bảo vệ Tổ Quốc mà ông đã vạch ra và quyết tâm theo đuổi, bất chấp mọi sức ép bất cứ từ đâu đến ! Những cánh tay giơ lên, những tiếng hô vang làm rung chuyển cả Hội Trường Bộ Tư Lệnh Quân Ðoàn I & Vùng I Chiến Thuật: “Quyết tâm ủng hộ Tổng Thống ! Quyết tâm giữ vững lập truờng chiến đấu của Tổng Thống để bảo vệ Tổ Quốc ! “

Tôi lúc đó chỉ là một Chuẩn Uý hiện dịch, nhưng với cái vốn kinh nghiệm gần 7 năm kháng chiến chống Pháp vô cùng gian khổ, 2 lần bị Tây bắt nhốt đầu vào tù, và hơn 6 năm chống cộng sản, tôi cũng đủ trí khôn để thông cảm với những khó khăn, nguy hiểm đang đợi chờ Ông Diệm, vị Tổng Thổng đầu tiên của nền Cộng Hoà non trẻ tại Nam Việt Nam.

Tôi nhìn các Sĩ Quan đàn anh đứng chung quanh, hình như ai nấy đều linh cảm thấy có một cái gì nặng nề, nguy hiểm đang đợi chờ vị Tổng Thống khả kính và can đảm của mình. Phải thành thực mà công nhận rằng: vào thời gian đó, dưới sự lãnh đạo của Ông Diệm, Quân Ðội ra Quân Ðội, Tướng Tá ra Tướng Tá, Sĩ Quan ra Sĩ Quan, chớ không có … hổ lốn, bát nháo như một số khá đông của những thời gian sau này, sau khi Ông Diệm không còn nữa... Tôi không phải là người công giáo như Ông Diệm, mà chỉ là một quân nhân hiện dịch thuần tuý, nhưng cũng thấy mắt mình nhoà đi. Tôi cầu xin Ơn Trên phù hộ, che chở cho Ông, cũng như cho Ðất Nước này…

Ngày 19/6/1960: Ðại Sứ Mỹ tại Sài Gòn Elbridge Durbrow, gửi cho ngoại trưởng Mỹ, Christian Herter ở Hoa Thịnh Ðốn 1 điện văn mật thông báo tình hình Sài Gòn: Có thể có 1 cuộc đảo chánh nhằm lật đổ chính quyền cuả Ông Diệm, trong khi đó ở nông thôn, hoạt động của cộng sản gia tăng mạnh mẽ… Phần cuối, bản văn kết thúc “Nếu thế đứng cuả Ông Diệm tiếp tục giảm sút, không còn phù hợp với tình thế chính trị, tâm lý, kinh tế và an ninh tại đây nưã thì có thể là điều mà chính phủ Hoa Kỳ nên tính đến những phương cách khác để hành động và thay thế người lãnh đạo hầu đạt đến những mục tiêu cuả chúng ta …

(If Diem’s position in the country continues to deteriorate as result failure adopt proper political, psychological, economic and security measures, it may become necessary for US Government to begin consideration for alternative courses of action and leaders in order to achieve our objectives…).

Ngày 11 – 12 tháng 11/1960: Ðại Tá Nguyễn Chánh Thi, Tư Lệnh Lữ Ðoàn Nhảy Dù và Trung Tá Vương Văn Ðông (nhưng ban đầu chủ yếu lại là Vương Văn Ðông) chỉ huy một lực lượng quân sự gồm nhiều Tiểu Ðoàn Nhảy Dù và 1 đơn vị Thuỷ Quân Lục Chiến, bao vây dinh Tổng Thống để làm một cuộc đảo chánh với lý do được công bố trên đài phát thanh Sài Gòn đã bị quân đảo chánh chiếm giữ “… Ông Diệm đã tỏ ra không đủ khả năng cứu đất nước khỏi họa cộng sản cũng như bảo vệ sự đoàn kết quốc gia… - Diem has shown himself incapable of saving the country from Communism and protecting national unity… “

Biết rằng cuộc âm mưu đảo chánh này không do những nhân vật chính trị có danh tiếng, không có hậu thuẫn chính trị thực sự cuả dân chúng, không có sự tham gia cuả các Tướng Lãnh cũng như lực lượng quân đội dưới quyền cho nên Ông Diệm tạo thế trì hoãn, thoái thác nhượng bộ trước sự đòi hỏi cuả phe đảo chánh là từ bỏ chính quyền và đợi cho các lực lượng quân đội, hầu hết vẫn còn trung thành với ông, từ các nơi kéo về dẹp loạn. Cuộc đảo chánh bất thành vì quá non kém về tổ chức, lãnh đạo cũng như đường lối chinh trị và quân sự. Tuy nhiên cuộc đảo chánh bất thành này đã đem lại cho chính quyền cuả Ông Diệm những bài học quan trọng:

A. Cộng sản càng tích cực tung cán bộ vào thành phố khai thác những mâu thuẫn, bất đồng giưã chính quyền và các nhân vật, các nhóm chống đối tại thành thị. Những mâu thuẫn này tất nhiên phải có trong hoàn cảnh miền Nam Việt Nam đang phải thực hiện một xã hội tương đối tự do, dân chủ, phồn thịnh (hơn hẳn miền Bắc), cùng một lúc phải đối phó với cuộc chiến tranh xâm lăng, phá hoại toàn diện cuả cộng sản Hà Nội, được chỉ đạo và yểm trợ từ Mạc-Tư-Khoa cũng như từ Bắc Kinh, theo “Ðường lối cách mạng vô sản toàn cầu cuả Ðệ Tam Quốc tế – Global Proletarian Revolution Policy of the Third International“.

B. Thi hành 1 đường lối vô cùng khó khăn khả dĩ đáp ứng được nhu cầu của tình thế:

Giữ vững chính quyền đang bị âm mưu khuynh đảo từ bên ngoài do bọn tài phiệt quốc tế, ở bên trong thì do cộng sản chỉ đạo. Ngay trong nội bộ hàng ngũ quốc gia cũng có những phần tử ham danh, hám lợi cũng như quyền lực đang chờ đợi thời cơ để hành động.

Giữ vững tinh thần kỷ luật và lòng trung thành cuả quân đội, là sức mạnh bảo vệ chính quyền, chế độ. Ðồng thời giữ vững sự đoàn kết các tôn giáo là sức mạnh hậu thuẫn cuả nhân dân, nhưng cả hai: Quân Ðội và Tôn giáo lại là những mục tiêu quan trọng nhất mà cả 3 lực lượng chống phá nói trên đang nhắm vào để làm nổ bùng một cuộc đảo chánh khác, có tầm vóc quy mô, có tổ chức tinh vi hơn cuộc đảo chánh đã thất bại một cách dễ dàng ngày 11 tháng 11 năm 1960.

Ngày 20/12 /1960: Ðể đánh lừa dư luận quốc tế, để thu hút các nhóm chống đối và lôi kéo nhân dân Miền Nam, cộng sản Hà Nội tuyên bố chính thức cho ra mắt công khai Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam tại 1 Chiến Khu (Strategic War Zone) của cộng sản tại phía Ðông của Nam Việt Nam, thành phần bao gồm chừng 100 nhân vật nói là đại diện cho các nhóm chính trị đối lập với chính quyền, đại diện cho các tôn giáo có mặt tại Nam Việt Nam, các lực lượng vũ trang còn sót lại sau khi bị quân chính phủ đánh tan trong các chiến dịch hành quân tại miền Tây trước đó vài ba năm. Mặt trận này thực sự đặt dưới quyền lãnh đạo của một cán bộ cao cấp của Hà Nội, thuộc Bộ Chính Trị Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng (Political Bureau of the Party’s Central Committee).

Ngày 1 tháng 4/1961: Cộng sản tung 1 Tiểu Ðoàn chủ lực quân, có du kích địa phương tăng cường, gồm hơn 400 quân, tấn công thử sức vào 1 ngôi làng chiến đấu kiểu mẫu cuả “Quốc sách ấp chiến lược – National policy of Strategic Hamlets“ thuộc Tỉnh Kiến Hoà, nhưng bị quân đội Cộng Hoà đánh tan và bị thiệt hại nặng nề. Hai ngày sau, cộng sản thử sức lần nữa bằng cách tấn công vũ bão và bất ngờ vào khu vực Bến Cát tỉnh Bình Dương, phía Bắc Sài Gòn, nhưng hơn 100 quân cộng sản bị quân Cộng Hoà tiêu diệt, bỏ xác tại trận. Cộng sản buộc phải đổi hướng, tập trung nỗ lực vào những hoạt động võ trang phá hoại tại các thành phố, tung cán bộ len lỏi vào trong các tầng lớp nhân dân, hàng ngũ tôn giáo có đông đảo quần chúng nhưng hệ thống tổ chức ít chặt chẽ, để tìm cơ hội gây xáo trộn chính trị tại các thị trấn, nơi tập trung đông đảo dân cư, làm suy yếu chính quyền Miền Nam thay vì nôn nóng giành chiến thắng quân sự để hỗ trợ cho các hoạt động chính trị và ngoại giao.

Ngày 12/5/1961: Phó Tổng Thống Hoa Kỳ Lyndon B. Johnson, trong cuộc viếng thăm Á Châu, đã gặp Tổng Thống Diệm tại sài Gòn. Ông Johnson ca tụng Tổng Thống Diệm là một Churchill của Á Châu và nói, “Ðối với thế đứng cuả Hoa Kỳ tại Á Châu, Tổng Thống Diệm là nhân vật, là người bạn không thể thiếu được”. Tuy nhiên, khi trở về Mỹ, ông Johnson lại báo cáo cho Tổng Thống Kennedy cũng như cho các nhân vật chính trị cao cấp biết rằng: Ông Diệm vẫn giữ vững lập trường không cho quân chiến đấu cuả Hoa Kỳ vào Việt Nam, trừ phi cộng sản Hà Nội xua quân tràn qua vĩ tuyến 17 một cách đại quy mô như cộng sản Bắc Hàn đã xua quân tràn qua vĩ tuyến 38 hồi 1950.

Ngày 18 /9 /1961: Cộng sản bất thần mở trận đánh lớn cấp Trung Ðoàn (Regiment), tung 1,500 quân bao vây và đành chiếm Tỉnh Lỵ Phước Vĩnh (tỉnh Phước Thành), sau khi đã mở chiến dịch gồm 41 trận đánh lớn nhỏ trên khắp lãnh thổ Miền Nam để áp đảo và chia xẻ lực lượng đối phương. Sau đó 3 tuần lễ, tại diễn đàn Quốc Hội, Tổng Thống Diệm chính thức tuyên bố với quốc dân và thế giới là Việt Cộng, với sự chỉ đạo và yểm trợ của cộng sản quốc tế đã chính thức biến cuộc chiến tranh du kích trên lãnh thổ Việt Nam Cộng Hoà thành một thứ chiến tranh xâm lăng quy mô thực sự, có sự tham chiến của quân chính quy cộng sản Bắc Việt, được trang bị tối tân và hùng hậu… Bọn tài phiệt quốc tế, buôn bán chiến tranh, càng thêm cơ hội để tung tiền và thủ đoạn để đưa đám “Lobbyists“ vào các hành lang, ngõ ngách của Quốc Hội, hệ thống truyền thông Hoa Kỳ, dọn đường cho một kế hoạch ào ạt đổ quân tác chiến của Mỹ và lôi kéo một số đơn vị quân đội Ðồng Minh vào chiến trường Nam Việt Nam.

Chậm chân là thiệt hại cả … núi đô la chớ không phải chuyện đùa. Nhưng, lại tiếng nhưng ở chỗ này ! Nhưng Ông Diệm nhất định không chấp nhận cho quân đội tác chiến của Mỹ chiến đấu tại Nam Việt Nam. Còn Tổng Thống Hoa Kỳ John F. Kennedy thì cũng không hăng hái, thiết tha cho lắm với việc đổ quân tác chiến cuả Mỹ vào chiến trường Miền Nam trong hoàn cảnh lúc này vì nó không như lúc cộng sản Bắc Hàn xua quân cấp Quân Ðoàn (Army Corps) tràn qua vĩ tuyến hồi năm 1950… Ông Kennedy vẫn trung thành với “Ðường lối ngăn chặn – Containment Policy“ để chống lại sự bành trướng cuả phong trào cộng sản trên thế giới từ sau Ðệ Nhị Thế Chiến, bằng những phương cách ít tốn sinh mạng người Mỹ nhất, trừ trường hợp nền an ninh của Mỹ bị đe dọa trực tiếp, nghĩa là ông Kennedy chỉ chấp nhận hy sinh nhân mạng của Mỹ trong trường hợp bất khả kháng - In case of absolute necessity“. Thế thì “chúng nó“ bắt buộc phải loại trừ Ông Diệm khỏi ngôi vị lãnh đạo Nam Việt Nam trước đã, và sau đó bất cứ kẻ nào làm ngăn trở việc đổ quân tác chiến của Mỹ vào Nam Việt Nam cũng đều bị “chúng nó“ xoá sổ hết (kể luôn cả Tổng Thống Mỹ).

Ngày 2/1/1963: Tại Ấp Bắc xã Tân Hội thuộc quận Cai Lậy tỉnh Định Tường, cách Sài Gòn 40 dậm về phía Ðông Nam, Trung Đoàn Đồng Tháp, một đơn vị chủ lực quân của cộng sản Bắc Việt đã tấn công một đơn vị thuộc Sư Đoàn 7 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa.

Thật là một cơ hội bằng vàng để bọn tài phiệt quốc tế dùng ảnh hưởng, sức mạnh của đồng đô la để lái các cơ quan truyền thông, hướng dẫn dư luận, gây áp lực tại Hoa Kỳ, từ Quốc Hội cho đến chính phủ phải bằng mọi giá đổ quân tác chiến của Mỹ vào Việt Nam ngay lập tức. Nếu không, “Tiền đồn chống cộng“ của Mỹ tại Á Châu sẽ sụp đổ và “Chính sách ngăn chặn cộng sản“ cuả Mỹ trên thế giới sẽ thất bại và … nền anh ninh của chính nước Mỹ cũng sẽ bị lâm nguy …

Chúng đem câu nói của Lenin, Sư Tổ của cách mạng vô sản 1917 tại Nga, người đã mở đường cho phong trào cộng sản thế giới bùng ra hết cách ngăn cản sau thế chiến thứ 2, mà dọa cả nước Mỹ “Trước hết, chúng ta hãy chiếm giữ Ðông Âu, rồi nắm lấy khối quần chúng khổng lồ ở Á Châu, sau đó bao vây Hoa Kỳ là thành lũy cuối cùng của chủ nghĩa tư bản. Chúng ta khỏi phải đánh đấm chi cả, Hoa Kỳ cũng sẽ rơi vào tay chúng ta như một trái cây đã chín rữa.
First, we will take eastern Europe, then the masses of Asia, then we will encircle the United States which will be the last bastion of Capitalism. We will not have to attack, it will fall into our hands like an overipe fruit.”(The Death of A Nation – John A. Stormer – The Liberty Bell Press – Florissant Missouri, July 1978, Page 14). Thế là “người ta“ phải tính đến 2 điều quan trọng nhất để lật đổ chính quyền Ngô Ðình Diệm: Thứ nhất: Phải giao cuộc đảo chính vào tay nhân dân miền Nam làm lực lượng chính yếu thì nó mới có chính nghĩa (just cause). Ai có thể huy động được đông đảo dân chúng ? - Phải cần đến một tôn giáo nào đó, có khả năng lôi kéo được nhiều người nhẩy vào cuộc. Thứ hai: Phải đẩy được đông đảo Tướng Lãnh có quân trong tay đứng ra ... cứu dân, bảo vệ đất nước trước sự rối loạn bên trong và quân thù
(cộng sản) đang rình rập, chờ đợi 1 cơ hội thuận lợi ở bên ngoài....

Ngày 8/5/1963: Bùng nổ vụ rối loạn, chống đối ở Cố Ðô Huế, giữa hàng chục ngàn tín đồ Phật Giáo do cộng sản giật dây với nhân viên chính quyền địa phương và các lực lượng an ninh. Tổng Thống Diệm tuyên bố trên đài phát thanh quốc gia là vụ này có bàn tay của cộng sản nhúng vào, gây thêm tình trạng khó khăn cho địa phương, tạo thêm sự mâu thuẫn trầm trọng giữa chính phủ và 1 tôn giáo lớn trong nước.

Cuộc rối loạn ngày càng gay go, dữ dội, quyết liệt và biến sang hình thức “Một tôn giáo lớn nhất trong nước – thường kể luôn cả những người chỉ thờ cúng Ông Bà, không được đào tạo, huấn luyện, sinh hoạt tôn giáo chặt chẽ- chống lại một hệ thống chính quyền được lãnh đạo bởi 1 Tổng Thống và các nhân vật cao cấp, trọng yếu, đa số là người thuộc Giáo Hội Công Giáo La Mã“.

Phía chính phủ thì lên tiếng: Tổng Thống Diệm sử dụng người theo nguyên tắc thông thường của các nhà lãnh đạo là căn cứ vào tài năng, đức độ, sự tin cậy, thích hợp cho công việc và lợi ích quốc gia, chớ không phải vì kỳ thị tôn giáo…(Sau 1975, Cộng sản Việt Nam đàn áp tôn giáo, kềm kẹp kẻ đối lập, áp bức dân chúng gấp triệu lần Ông Diệm, mà sao chưa thấy biểu tình, chống đối để lật đổ chính quyền ? Hay nhỉ ! Chẳng lẽ cộng sản nó tài, nó giỏi !).

Sự rối loạn càng bùng lên dữ đội và lan mạnh tới các thành phố lớn rồi di chuyển trung tâm đấu tranh chống chính phủ về ngay tại Thủ Ðô Sài Gòn, nơi tập trung các cơ quan quyền lực quốc gia, các Toà Ðại Sứ ngoại quốc, cũng như các cơ sở truyền thông quốc tế. Tại đây, Thượng Toạ Thích Trí Quang, cán bộ cao cấp của cộng sản, một trong những vị lãnh đạo cao cấp Phật Giáo, gốc người Bắc Việt, 2 lần bị Pháp bắt vì tình nghi có liên lạc với Việt Minh (cộng sản) được dư luận coi là một nhân vật tôn giáo đặc biệt trong hoạt động chính trị, đứng ra phát động và lãnh đạo cuộc đấu tranh của dân chúng.

Thích Trí Quang thông báo cho phía Mỹ biết là người Mỹ phải chịu trách nhiệm về những hoạt động của chính quyền Sài Gòn do Mỹ ủng hộ… (Thich Tri Quang, a politically sophisticated monk of North Vietnamese origin, twice arrested by French on suspicion of Vietminh connections, stirs the people against Diem and informs US officials, whom he holds responsible for Diem because of US support…). Sau này, người ta mới biết Phòng Nhì (2ème Bureau) của Pháp đã theo dõi không sai, và biết rõ sự liên hệ chặt chẽ của nhân vật này với cộng sản Việt nam từ năm 1946 trở đi...

Ngày 7/6/1963: Bà Ngô Ðình Nhu lên tiếng tố cáo trước dư luận là người Mỹ đã cố tình nhúng tay vào, tạo nên vụ biến động này và thúc đẩy cho ngày một thêm trầm trọng, phức tạp thêm, nhằm khuynh đảo chính quyền của Tổng Thống Diệm vì Tổng Thống Diệm cương quyết không chấp nhận chính sách can thiệp chính trị và quân sự cuả người Mỹ, là chính sách đi ngược lại ý nguyện và quyền lợi của dân chúng Nam Việt Nam.

Ngày 11/6/1963: Thượng Toạ Thích Quảng Ðức do cộng sản giật dây tự thiêu ngay tại trung tâm thủ đô Sài Gòn, để phản đối chính phủ. Dư luận dân chúng trong nước và thế giới bị xúc động mạnh. Báo chí trong và ngoài nước, các cơ quan truyền thông khác, nhất là tại Mỹ (đã bị lâm trận hoả mù của bọn Lobbyists nói ở trên) khai thác tối đa vụ này theo chiều hướng “Phải thay thế ngay người lãnh đạo chính quyền Nam Việt Nam“. Ðang cơn dầu sôi lửa bỏng như thế thì Bà Ngô Ðình Nhu, vì tức giận người Mỹ và lực lượng chống chính phủ nên đã nóng giận, mất sự khôn ngoan, bình tĩnh cần thiết trước tình thế bất lợi cho chính phủ. Bà Nhu lên tiếng mạt sát, thoá mạ cuộc tự thiêu của Thượng Toạ Quảng Ðức do cộng sản giật dây. Thật là “Lửa đã đỏ lại đổ thêm dầu“. Ðiều này làm cho dư luận dân chúng thêm phẫn nộ, nghiêng hẳn về phía lực lượng chống chính phủ.

Ngày 27/6/1963: Thấy tình hình Sài Gòn rối loạn, khó gỡ được ra, Tổng Thống Hoa Kỳ John F. Kennedy bổ nhiệm Ông Henry Cabot Lodge, thuộc Ðảng Cộng Hoà, sang Sài Gòn giữ chức vụ Ðại Sứ Hoa Kỳ, thay thế cho Ðại Sứ Nolting, người đang tỏ ra bất lực trong việc gỡ rối cho tình hình Sài Gòn theo chiều hướng có lợi cho chính sách của Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam. Thực tâm Tổng Thống Kennedy là chỉ gỡ rối sao cho êm đẹp, thuận lợi cho đường lối, chính sách của Hoa Kỳ, của Ông Kennedy, chớ Ông Kennedy lúc này không hề nghĩ đến việc lật đổ Ông Diệm, nhất là không bao giờ nghĩ đến việc phải giết Ông Diệm. Ông Cabot Lodge được giới chính trị và truyền thông Hoa Kỳ coi là “Một con cáo già chính trị“ và đồng thời là một “Chuyên viên đảo chánh”, và hiện đang theo đuổi một chính sách mang tính cách “Diều hâu“ khác hẳn với Ông Kennedy về vấn đề Việt Nam. Một Cabot Lodge, cáo già chính trị, chuyên viên đảo chánh, không cùng 1 Ðảng với Ông Kennedy, thuộc Ðảng Cộng Hòa, có nhiều liên hệ với quyền lợi của bọn tài phiệt buôn bán chiến tranh, mà sang làm Ðại Sứ Mỹ tại Sài Gòn thì tình hình sẽ ra sao ?

Cabot Lodge được cử sang Sài Gòn với nhiệm vụ “gỡ rối – Untangling“ tình hình, nhưng Cabot Lodge lại quyết định chọn “phương cách gỡ rối“ bằng một “Cuộc đảo chánh – Coup d’état“ êm ái, nhẹ nhàng, không chọc giận Ông Kennedy, sinh trưởng trong 1 gia đình theo đạo Thiên Chúa, nghĩa là chỉ cần đẩy Ông Diệm ra khỏi ngôi vị lãnh đạo chính quyền Nam Việt Nam, đưa Ông Diệm đi sống lưu vong ở một quốc gia nào đó nằm trong “Quỹ đạo chính trị – Political circle“ của Hoa Kỳ, như Ðài Loan, Thái Lan chẳng hạn là đủ rồi. Sau đó, Cabot Lodge sẽ dựng lên một thứ chính quyền mới hoàn toàn biết vâng phục theo ý muốn của Hoa Kỳ, hay đúng ra trong lúc này, là ý muốn cuả “Giới tài phiệt – Financial Oligarchy“ của Mỹ đang tính chuyện kiếm lời thật lớn lao trong cuộc chiến tranh đang xẩy ra trên đất nước Việt nam nhỏ bé nhưng đầy đau khổ, máu xương và nước mắt này…

Ðó ! Câu trả lời cho cái đầu đề của bài viết này “Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Ðình Diệm ?“ tưởng đã đủ rõ ràng, khả dĩ góp phần nhỏ bé vào việc làm sáng tỏ 1 trang lịch sử cận đại của một đất nước, một dân tộc anh hùng, nhưng quá bé nhỏ trước nanh vuốt của một bầy thú dữ khổng lồ ...

San Diego, California
Phan Ðức Minh
-----------------
Tài liệu tham khảo:
* The Death of A Nation.- John A. Stormer.- Liberty Bell Press – Missouri, 1978.
* The World Almanac of The Vietnam War.- John S. Bowman (General Editor).- Bison Books Corp.- New York,1985.
* Vietnam: The History & The Tactics.- Ahsley Brown & Adrian Gilbert.- Orbis Publishing Limited.- London,1982.
* The Final Days.- Bob Woodward & Carl Bernstein.- The Hearst Corporation.- New York, 1976.
* Kennedy.- Theodore Sorensen.- Harper & Row.- New York, 1965.-
* A Book of U.S. Presidents.- George Sullivan.- Scholastic Incorporation.- New York,1984.-


Hương Lòng Dâng Tặng Cố TT Ngô Đình Diệm


Hồng Lĩnh

Mùa thu khởi điểm kết liễu miền Nam tự do ; Mùa thu ấy, vào sáng 02/11/1963, chiến tuyến chống cộng miền Nam, nơi quy tụ cuối cùng của lực lượng quốc gia chống cộng đã mất đi một con người của phép lạ của các năm 1954 - 1956.

Tổng Thống Diệm, một tiên khởi của VNCH, một niềm kiêu hãnh và tướng tiên phong đương cự với xâm lăng CSVN và Đệ III Quốc Tế CS. Để rồi kể từ ngày ấy, cuộc chiến đấu cho tư do bị cướp mất chính nghiã và cuối cùng thua cuộc. Nhắc đến một thu cũ của niềm đau. Nay một thu nữa lại về, gợi lại thu xưa. Xin thắp một nén hương lòng tưởng niệm và vinh danh một tinh thần.
Thanh gươm và cành ô liu của cố TT Kennedy.
Tàn sát bạn từ vịnh Con Heo tới Việt Nam

Vịnh Con Heo: Niềm đau của các chiến sĩ tự do Cuba

Ngày 17/04/1961, vào lúc 2 giờ sáng, khoảng 1' 500 chiến sĩ di cư Cuba chống Fidel Castro, được huấn luyện tại Guatamala và Nicaragua, bắt đầu đổ bộ tại hai bãi biển Playa Girón và Playa Larga của bờ biển có tên Con Heo. Bờ biển nầy nằm ở phía nam thủ đô La Havane và xa cách 200 km. Dùng lữ đoàn 2506 với mật mã I.D. (Invasion Day). Sau 72 giờ giờ chiến đấu (vào ngày 20/04/1963), thành phần đổ bộ mất 90 lính do tử thương và 1179 lính bị bắt và bị kết án 30 năm tù. (Sau nầy Mỹ chuộc họ bằng viện trợ cho Fidel Castro 63 triệu Mỷ Kim hồi ấy, để mua máy cày và thuốc men).

Cuộc đổ bộ thành thảm thương, ngoài lý do tình báo Mỹ sai lầm, vì TT Kennedy không cho phép không quân và hải quân Mỹ yểm trợ. Nên lực lượng đỗ bộ đã bị 200' 000 quân của Fidel Castro tiêu diệt bằng phi cơ, chiến xa và trọng pháo. Thanh gươm của TT Kennedy bị gãy. Ngoài ra vào ngày 28/10/1963, TT Kennedy dùng cành ô liu qua tuyên bố cam kết không tấn công và tháo gỡ các tên lửa Jupiter đặt tại Thổ Nhĩ Kỳ hướng vào Nga như đổi chác để Nikita Khrouchtchev rút các hỏa tiễn từ Cuba về nước Nga. Nông nỗi nầy do ai?

Trung lập Lào - Niềm đau của TT Diệm và các chiến hữu Lào

Người Pháp suốt cả một chiều dài lịch sử 80 năm cai trị, không bao giờ thành thật với Việt Nam. Nhưng truớc lúc rời khỏi Việt Nam, vào năm 1956, đã để lại một di chúc cho lực luợng chống cộng miền Nam: “ CSVN và CS Quốc Tế sẽ xâm lăng miền Nam tự do qua ngã Lào”.

TT Einsenhower truớc lúc rời khỏi chức vụ đã nhắc nhỡ TT Kennedy: “ Lào là vòm trời bảo vệ tự cho miền Nam. Có thể quân đội Mỹ sẽ phải chiến đấu tại đây”. Nhưng TT Kennedy cương quyết trung lập hóa Lào, để rút chân ra khỏI nơi đây. Trong lúc quân CSVN đang tìm cách xâm lăng tạo địa bàn chuyển quân và vũ khí vào Nam cho cuộc xâm lăng (1960-1975).

TT Diệm, cùng đồng quan điểm với TT Eisenhower và di chúc Pháp: “ CSVN sẽ dùng đất Lào để chuyển quân vào miền Nam”, đã đáp lởi kêu gọi khẩn trương của tướng hữu phái chống cộng Phoumi của Lào quốc. Ông nôn nóng xin TT Diệm quân viện và TT Diệm đã đáp lời qua lệnh mở các kho vũ khí do Pháp để lại. Nhưng TT Kennedy cương quyết không dùng thanh gươm và nhất định cắm cành ô liu tại Lào qua Hiệp Định trung lập Lào vào tháng 07/1962. Tất cả các lực lưỡng chống cộng phải rút khỏi Lào và CSVN ở lại. Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã cực lực phản đối quyết định trên và từ đó mối tình Việt Mỹ trở nên thù nghịch tới chỗ phải hạ hạ sát TT Diêm sau nầy.

Riêng các chiến sĩ hữu phái như tuớng Phoumi Nosavan và các tuớng lãnh khác phải lao đao chống đỡ các hiệu quả của cái Hiệp Định ác quái và ngu ngốc cũng như làm tàng của Mỹ. Rồi khi Đệ I Cộng Hoà miền Nam, người bạn độc nhất và tận tụy với họ, bị TT Kennedy tàn sát còn tàn nhẫn hơn khi ông tàn sát họ. Họ trở thành cô đơn và rơi vào tuyệt vọng. Tướng Phoumi Nosavan rời quê hương để rồi mất tại Thái Lan sau đó (1964).

Kennedy và tội ác giết nền Đệ I Cộng Hoà miền Nam non trẻ và sát hại TT Diệm cùng hai bào huynh của TT Diệm!

Thanh gươm và cành ô liu của TT Kennedy tại Việt Nam.

Các nhà nghiên cứu chính trị đồng thanh về sách lược của TT Kennedy như sau: “ Ứng biến tùy khi! Hôm nay thế nầy. Mai thế nọ của năm 1963!. Từng hồi- Gián đoạn- Tất cả trái ngược của một chiê'n lược chính trị có suy nghĩ và cương quyết. Trong thời kỳ của chính phủ Kennedy,chỉ có thuyết nhị nguyên liên tại (dualisme persiste): “Their War-Our War”. Cuộc chiến của chúng nó- Cuộc chiến của chúng ta ».

Không quan tâm tới sự cương quyêt xâm lăng của cộng sản Việt nam trong suốt chiều dài của nhiệm kỳ, TT Kennedy chỉ đối mặt với ba chọn lựa chính:

1. Có nên nhúng tay vào Việt Nam để tránh cộng sản chiến thắng không ?
2. Có nên ủy thác quân bộ chiến Mỹ hoàn thành nhiệm vụ ấy không?
3. Có nên dành ưu tiên cho giải pháp quân sự chống cộng sản hay cho giải pháp cải thiện chính trị cần thiết hầu được sự ủng hộ của dân chúng miền Nam không?

Sự ngớ ngẫn về tinh thần chống cộng của bọn chính trị xa lông ở Miền Nam Việt Nam đã tạo ra sự nghi ngờ nầy cho chính quyền Kennedy.

Một đêm với TT Diệm qua ghi chép của Nguyễn Mẫu :

1.- « Quốc gia đang trải qua một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm. Quân lực ta thiếu cán bộ. Các tướng lãnh được người Pháp đặt để trong ý thức dùng thâm niên quân vụ như một yếu tố hợp lý cho sự tùng phục để chỉ huy. Quân đội cần những tướng lãnh có học, có tài, có óc hơn cái gọi là thâm niên quân vụ… »

2.- « Ta cần thời gian để xây dựng quân đội và kiện toàn tổ chức quốc gia hầu ứng phó với CSVN».

3.- « Họ (Mỹ) muốn lật đổ chế độ này để cho lính Mỹ vào Việt Nam. Việt Nam không cần lính Mỹ mà chỉ cần duy trì các quan hệ chính trị quốc tế hiện hữu, dành thời gian cho quân lực trường thành và cho tồ chức quốc gia kiện toàn từ trên xuống dưới »

4.- «Lính Mỹ đến. Lính Mỹ không dẹp được du kích CS. Lính Mỹ không ngăn chận được quân Bắc Việt vào Nam…. Lính Mỹ sẽ ra đi và lính Mỹ để lại xã hội Việt Nam băng hoại thui chột đạo đức cổ truyền ».

5.- « Lính Mỹ đền rồi lính Mỹ sẽ ra đi… Không, ta sẽ chết ở đây cho quê hương. Không, ta sẽ chết ở đây cho đồng bào ruột thịt, Bắc Nam cũng như nhau ».

Những lời nói chót của TT Diệm

1.- Vào một buổi tối , trời đã khuya, TT Diệm đi bách bộ bộ trong vườn, tùy viên Lê Công Hoàn nghe TT nói đi và nói lại một một mìnhnhiều lần: « Sau nhiệm kỳ nầy thì mình xin nghỉ, cũng đã ngoài 60 mươi. Xin nghỉ để về lo phụng dưỡng bà cụ. Ở xa mãi chắc bà cụ cũng buồn ».

2.- Riệng đối với Đại Sứ Cabot Lodge ra mặt chủ động và hách dịch, TT Diệm đập mạnh tay xuống bàn và nói qua sự giận dữ tột độ: « Ông nên nhớ rằng tôi vẫn còn là Tổng Thống của một quốc gia có chủ quyền. Tôi muốn ông phải nghe câu hỏi nầy của tôi, là người Mỹ các ông muốn gì ? Tôi sẽ ở đây, và nếu cần, tôi sẵn sàng chết cho danh dự Dân Tộc tôi ».

3.- Khi Thiều Tá Duệ nhờ tùy viên Lê Công Hoàn trình TT Diệm: « Xin sử dụng toàn bộ lực luỡng lữ đoàn, gồm cả thiềt giáp, đánh chớp nhoáng… Phải đánh ngay để hốt gọn bộ tham mưu của họ trước khi cuộc đảo chánh thu hút thêm những đơn vị khác. Lưc luỡng của lữ đoàn sẽ không khó khăn gì nhiều trong việc áp đảo tân binh quân dịch (hình như nhóm quân nầy tới từ TTHL Quang Trung ? ». TT Diệm sau khi nhìn bào đệ Ngô Đình Nhu rồi trầm ngâm: « Đã đành thì thế nào cũng đổ máu. Rồi vợ con của những đứa bị chết, bị thương sẽ ra sao ? Tiết kiệm xương máu để đánh thằng CS không lợi ích hơn hay sao ? Mi nói với Duệ gọi cho họ coi họ muốn gì ở nơi chính phủ ? Nói Duệ đùng có hành động gì nóng nảy ».

4.- Vào lúc 11 giờ 30 tối ngày 01/11/1963, TT Diệm hội tùy viên Đỗ Thọ và Lê Công Hoàn lại và dặn: « Hai đứa mi, một đứa đi theo tau, một đứa ở lại lo việc canh phòng dinh ». Rồi vào lúc 4 giờ sáng, tùy viên Đỗ Thọ gọi về cho tùy viên Lê Công Hoàn và chuyển lệnh của TT Diêm không biết đang ở đâu: « Nếu hôm nay họ có kéo đến đánh dinh thì nói anh em đừng kháng cự, tránh mọi cuộc đổ máu ». Sau chẳng bao lâu TT đã trở thành người thiên cổ bên cạnh xác cố vấn Nhu, đầy máu me và vết đạn cũng như vêt dao găm, trong thiêt vân xa.

Thời gian và chất liệu đã đủ để ghi công một con người

Từ dạo ấy tởi nay đã 45 năm trôi qua. Một chiều dài thời gian, tuy ngắn so với lịch sử của một dân tộc, được xem như đã khá dài so với chiều dài của một đời người. Một khoảng thời gian được xem khá đủ để làm lắng đọng những nét nóng bỏng do các sự kiện đã tạo ra nơi quần chúng. Cũng với thời gian qua, các chất liệu thông tin xem như khá đầy đủ để cho phép có một cái nhìn bao quát về cuộc hành trình của cố TT Diệm trên đường phục vụ quê hương.

Lịch sử chỉ có nhiệm vụ ghi lại một cách đúng đắn về cuộc đời một nhân vật cùng các việc họ đã làm được, gồm tốt lẫn xấu. Những nhận xét phải thật công tâm và phải có nền tảng dựa trên các sự kiện có thật. Xuyên suốt cuộc đời của cố TT Diệm là một hành trình phục vụ quê hương. Vào thời điểm của năm 1954, tại miền Nam không ai có thể hơn cố TT Diệm được từ qúa khứ tới con người. Tuy thế, tới nay vẫn còn một bài viêt nặng mùi hẳn học, cay cú và nhục mạ cố TT Diệm. Đó là nhũng nhận xét đầy cảm tính và lệch lạc.

Không ai có thể chối cãi đuợc là cố TT Diệm, lúc về chấp chánh vào tháng 6 năm 1954, đã phải chấp nhận một di sản hấp hối, xem như tuyệt vọng của nmiền Nam. Nhưng đã tạo được những thành tích vẻ vang: Đón tiếp và an cư lạc nghiệp gần 1' 000' 000 đồng bào di cư từ Bắc vào Nam. Tiếp đến khai trương một thể chế dân chủ đầu tiên cho Việt Nam. Và cố TT Diệm đã tạo đuợc sự kính nể của nhiều quốc gia trên thế giới đối với chính phủ dân chủ miền Nam non trẻ. Miền Nam Việt Nam từ trước tới nay chỉ có 9 năm dân sung suớng và an lành duới một thể chế dân chủ đầu tiên. Thời gian dưới sự lãnh đạo cửa cố TT Diệm ( 1954 - 1963).

Vào lúc CSVN, được CS quốc tế yểm trợ từ vật chất tới tinh thẩn, đang tấn công mãnh liệt vào miền Nam. Thanh gươm và cành ô liu của cái chính phủ thuộc loại ngu ngốc nhất của Mỹ đã gieo rắc tan nát từ Cuba, qua Lào, rồi tới miền Nam Việt Nam. Bất hạnh chồng chất bất hạnh, cũng thanh gươm ấy đã sát hại cố TT Diệm và hai bào đệ của Ông. Nhưng chính phủ ấy đã không có can đảm nhìn nhận đã ra lệnh ấy. Một tồi tàn của tận đáy của tồi tàn.

Tưởng niệm và vinh danh tinh thần Ngô Đình Diệm

Gần ba chục năm gian khổ tìm đường sống cho dân tộc và quốc gia miền Nam Việt Nam, cố TT Diệm đã tạo được một ý thức cao độ về ý niệm danh dự, uy tín và chủ quyền của quốc gia Việt Nam.

Trong tương quan với nước Mỹ, dầu là một quốc gia viện trợ sinh tử cho miền Nam chống cộng, nhưng cố TT Diệm đã chấp nhận cái chết, chứ quyết không chịu bất cứ một chà đạp nào trên danh dự của quốc gia Việt Nam. Cố TT Diệm đã chọn cho mình một tư thế cũa một thủ lãnh miền Nam Việt Nam trên trận tuyến chống cộng sản , quyết không phải cúi mặt khi thương thuyết.

Suốt thời gian chấp chính 9 năm, cố TT Diệm đã không quản ngại vất vả và nguy hại tới tính mệnh, luôn kinh lý tìm hiểu tầt cả sự tình dân gian.

Một vị Tổng Thống có một không hai dùng đồng lương của mình để ủng hộ xây đắp chùa chiền và hàn huyên với các chân tu tại chùa Từ Đàm khi có dịp về Huế.

Một vị Tổng Thống luôn chấp nhận thiệt thòi cho chính bản thân, để tránh đổ máu cho lính tráng trong chính biến 63. Sự thiệt thòi nầy được thể hiện qua nấm mộ sơ sài của Ông tại Lái Thiêu.

Cố TT Diệm đã để lại cho hậu thế một di sản cao quý: Vì dân, vì nước hy sinh tính mạng mình. Trong hàng ngũ các nhà dân chủ hôm nay, thử hỏi có bao nhiêu người can đảm chấp nhận thái độ quyết liệt và dứt khoát như cố TT Diệm, khi phải đối phó với kẻ thù đáng sợ nhất?

Hồng Lĩnh

Nhà báo Đỗ Sơn nhận định về Nguyễn Chí Thiện


ETCETERA
ghi

LTS: Nhân thân ông Nguyễn Chí Thiện có thực sự là tác giả của thi tập "Vô Đề" hay không đang là đề tài thảo luận sôi nổi nhất tại Nam Cali. Nhật báo Saigon Nhỏ, qua ngòi bút của Đào Nương Hoàng Dược Thảo đã hâm nóng lại sự kiện vốn đã từng một thời eo xèo khi ông Nguyễn Chí Thiện vừa đặt chân lên đất Mỹ năm 1995. Bà Đào Nương đề nghị, ông Thiện nên hợp tác với giới truyền thông để giải quyết nghi án qua một cuộc "giảo nghiệm chữ viết" công khai, minh bạch, công bằng. Oâng Thiện im lặng, bắn tiếng, "Ai tin thì tin, không tin thì thôi." Trong bối cảnh này, nhà báo Đỗ Sơn, với cương vị là chủ tịch của Hội Ký Giả Việt Nam Hải Ngoại, chủ đài VOV và chủ nhiệm/chủ bút của tuần báo Con Cò, một diễn đàn xông xáo trong các vấn đề nóng hổi trong cộng đồng Nam Cali đã dành cho Việt Weekly một cuộc phỏng vấn về sự kiện trên. Dưới đây là nội dung cuộc trao đổi diễn ra tại phòng vi âm của đài VOV, ngày thứ Ba, 7 tháng 10, 2008.

VietWeekly (VW): Thưa ông Đỗ Sơn, một vấn đề mang tính thời sự đang được giới truyền thông đặt ra là ông Nguyễn Chí Thiện có phải là tác giả của thi tập "Vô Đề" hay không. Bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo của nhật báo Saigon Nhỏ gọi đây là một "nghi án văn học," theo bà, cần giải quyết. Trong cương vị là người làm báo, và là chủ tịch Hội Ký Giả Việt Nam Hải Ngoại, xin ông cho biết nhận định của ông về vấn đề này?

Đỗ Sơn (ĐS): Câu hỏi của Việt Weekly đặt ra cho chúng tôi là, "Có phải ông Nguyễn Chí Thiện có phải là tác giả của tập "Vô Đề" mà sau này là "Hoa Địa Ngục" hay không? Tôi xin đưa ra một số nhận xét có tính cách cá nhân. Tôi không đại diện cho ai hết. Trong thời gian làm đại hội Truyền thông lần thứ I cách đây mấy năm, trong đại hội này, ông Nguyễn Chí Thiện được mời như một diễn giả đầu tiên, để nói chuyện về báo chí. Oâng Nguyễn Chí Thiện nói chuyện về báo chí, nhưng thực chất của nội dung bài phát biểu của ông là tấn công các ký giả miền Nam. Nhất là những ngòi bút viết ở các đề mục phiếm luận, trào phúng. Ví dụ như các mục "Viết mà chơi…" của ký giả Tú Gàn (Báo Saigon Nhỏ), hay mục "Ao Thả Vịt" của các báo khác. Anh em ký giả có mặt nghe ông ta nói, chỉ cười. Sở dĩ ông Thiện được mời phát biểu, ý của chúng tôi muốn có hai diễn giả để một nói về sinh hoạt báo chí ở miền Nam, và một nói về sinh hoạt báo chí miền Bắc. Oâng Nguyễn Chí Thiện là diễn giả nói về phía miền Bắc. Thay vì nói vào trong tâm vấn đề, ông Nguyễn Chí Thiện dùng diễn đàn để tấn công vào những vấn đề mà ông ấy cho rằng, "không đứng đắn" khi viết theo phong cách trào phúng, châm biếm. Ông Nguyễn Chí Thiện cho rằng, khi nói chuyện chính trị, việc quan trọng, không nên dùng lối văn "ao thả vịt," "viết mà chơi …" Tất cả cử tọa, anh em ký giả khi nghe ông nói, đều cười. Khi đối chiếu lại, chúng tôi thấy thi tập "Vô Đề" tức là sau này gọi tên "Hoa Địa Ngục" rất trào phúng. Thơ của tập "Vô Đề" rất thâm thúy, hay vì có tính cách trào phúng. Vì trào phúng đi vào lòng dân. Ví dụ một câu thơ trong tập "Vô Đề" diễu "bác Hồ như … bác Hổ" đại khái thế, cách so sánh sâu sắc, trào phúng ấy rất mỉa mai, nên đi vào lòng người đọc rất sâu, rất lâu dài. Như vậy, một anh là tác giả thật của tập thơ "Vô Đề" không thể nào là một anh đứng trên diễn đàn để chỉ trích những người làm công việc như anh. Ở miền Nam, sau này khi nhớ về những giai đoạn chính trị gay cấn nhất của thời trước 1975, sẽ không thể quên được những cây bút trào phúng như Duyên Anh, chuyên viết phiếm trào phúng, mỉa mai chế độ miền Nam. Cũng sẽ nhớ đến Chu Tử,… còn những ngòi bút khác, so ra không để lại được những ấn tượng sâu sắc như vậy. Ở hải ngoại có Tú Gàn, và có Đỗ Sơn chút chút (cười). Trước đó, tôi không để ý đến ông Nguyễn Chí Thiện, sau đó, sự kiện đại hội truyền thông diễn ra với sự tham dự của 143 đại diện truyền thông về tham dự, có mặt, đều nghe ông Nguyễn Chí Thiện nói như vậy, tôi bắt đầu chú ý. Về nhà, tôi tìm lại tập thơ "Vô Đề" được tặng từ lâu, nhưng chưa đọc, và tôi đọc. Tôi cũng lật tập thơ sau này của Nguyễn Chí Thiện làm ở hải ngoại, tôi thật sự bất ngờ, không thể tin được một người nói mình là tác giả tập thơ "Vô Đề" hay "Hoa Địa Ngục" lại là một. Tập thơ "Vô Đề" không chỉ có giá trị chống chế độ cộng sản, mà nó còn có giá trị văn chương, nghệ thuật với văn phong riêng của nó, mà so sánh với văn phong của tập thơ của ông Thiện ở hải ngoại, nó như là một tập để trên nóc nhà, còn một tập để dưới sàn nhà. Không thể nào cùng một người mà có hai tác phẩm có giá trị cách xa nhau như vậy được. Nhất là một tác phẩm xuất sắc được viết ra trước, còn một tác phẩm quá tệ viết ra sau. Gọi là "vè" cho tập thơ sau cũng đúng. Một tác giả lỗi lạc như vậy mà lại làm thơ sau này không giống ai, mà thêm một điểm nữa, nếu cho rằng bây giờ hết hứng, không viết được như vậy nữa, nhưng điều quan trọng là, văn phong sẽ quyết định. Khi quyết định cho ra đời tập thơ "Hạt Máu Thơ," máu thiệt đó (cười), không đủ can đảm đưa ra công chúng. Do đó, tôi không tin rằng ông Nguyễn Chí Thiện hiện nay đang có mặt tại hải ngoại là tác giả thật của tập thơ "Vô Đề" tức "Hoa Địa Ngục." 100% tôi không tin. Tôi nghĩ điều mình tin là đúng, chứ không sai. Chỉ vậy thôi, tôi không muốn bàn qua chuyện chính trị với ông Nguyễn Chí Thiện.

VW: Hiện nay, bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo đề nghị một giải pháp để xóa đi nghi án này bằng cách "giảo nghiệm chữ viết" một cách minh bạch, công khai. Đề nghị này không được ông Nguyễn Chí Thiện trả lời. Tuy nhiên, những người bênh vực ông Nguyễn Chí Thiện như nhà văn Phan Nhật Nam, Chu Tất Tiến, Nguyễn Ngọc Bích cho rằng, không cần thiết. Theo ông, có nên giải quyết vấn đề hay không?

ĐS: Nếu nói về vấn đề tác quyền của một tác phẩm, tôi nghĩ ông Nguyễn Chí Thiện nên làm. Bởi vì, đối với chúng ta, những tác giả có tác phẩm, vấn đề tác quyền và uy tín vô cùng quan trọng. Mất cái gì cũng được, nhưng không thể mất tác phẩm được. Do đó, để có sự công bình cho tác giả của tập thơ "Vô Đề", ít nhất bây giờ, mình chưa làm được việc tìm ra tác giả thật của nó là ai, cũng nên làm sáng tỏ sự hoài nghi hiện nay đang có với ông Nguyễn Chí Thiện. Nếu gọi đây là một "nghi án văn chương" cũng rất đúng. Có nhiều cách để giải quyết, chứng minh. Việc thành lập một ủy ban, bỏ qua vấn đề chính trị, đừng để chính trị dính vào, mà chỉ trong giới làm văn, làm báo họp lại với nhau để tìm hiểu, so chữ viết chẳng hạn. Hay có thể dựa vào lời kể của ông Nguyễn Chí Thiện về sự kiện ông nhảy vào tòa đại sứ Anh ngày đó có những ai, thấy những gì. Bộ ngoại giao Anh quốc có thể cung cấp cho chúng ta những tên tuổi của những người có mặt ngày hôm đó, rồi chúng ta đi tìm những người đó, qua hình ảnh hôm đó, từ những tài liệu này, chúng ta sẽ truy ra được người thật là ai. Đó là một cách. Tuy nhiên, ngay cả khi tòa đại sứ Anh xác nhận chính ông này là Nguyễn Chí Thiện, cũng chưa đi đến kết luận ông ta là tác giả của tập thơ, nhưng ít nhất cũng xác định được ông là người vào tòa đại sứ Anh. Lúc đó mới đi được nửa đường. Rồi sẽ đi tiếp, sẽ tìm ra. Vì nếu không tìm nữa, sẽ rất bất công cho tác giả thật của tập thơ "Vô Đề," nếu cứ để ông Nguyễn Chí Thiện nhận mình là tác giả, thiệt là tội nghiệp cho tác giả "Vô Danh" quá.

VW: Hiện nay, ông Nguyễn Chí Thiện giữ một thái độ im lặng, sau một lần ông ấy cho rằng, "Si tin thì tin, không tin thì không tin." Oâng Nguyễn Chí Thiện đang sống trong khu vực bị tranh cãi, trong điều kiện khoa học kỹ thuật rất tiến bộ, chính xác và không có gì phải khó khăn để làm một cuộc giảo nghiệm chữ ký, tìm ra sự thật để tất cả mối hoài nghi vĩnh viễn không có dịp làm ông phiền lòng nữa, thế mà ông ta vẫn im lặng, theo ông vì sao?

ĐS: Câu hỏi được đặt ra cũng chính là câu trả lời. Để giải quyết vấn đề này, tôi ủng hộ một tổ chức, hay một Uûy ban để đi tìm sự thật, để đi tìm tác giả của tác phẩm "Vô Đề," tức "Hoa Địa Ngục." Uûy ban này không dính dấp gì đến chính trị, mà là một ủy ban gồm những nhà văn, nhà báo để nhất quyết tìm ra sự thật của một tập thơ của tác giả hy hữu đối với văn nghệ sĩ của mình. Việc đó nên làm, rất nên làm.

VW: Có thể nào ông Nguyễn Chí Thiện cho rằng, sự hoài nghi của bà Đào Nương và dư luận hiện nay chưa đủ trọng lượng để ông ta chấp nhận chứng minh. Nếu với tư cách là chủ tịch Hội ký giả Việt Nam hải ngoại, để triệu tập một ủy ban cùng nhau đi tìm sự thật, biết đâu ông Nguyễn Chí Thiện sẽ đồng ý hợp tác cuộc giảo nghiệm chữ viết, nếu ông ta tin rằng mình thực sự là tác giả?

ĐS: Tóm tắt là thế này: Nếu tôi là người viết trào phúng Con Cò, tôi sẽ không bao giờ chỉ trích nhà văn Duyên Anh cả. Giản dị vậy thôi. Một điều quan trọng ở chỗ một người đứng ra chỉ trích giới ký giả miền Nam trong phong cách trào phúng, trước mặt hàng trăm ký giả ở đại hội truyền thông kỳ I, chứng tỏ rằng ông ta không hiểu về làm văn thế nào để đi vào lòng quần chúng. Đã không hiểu, không thể nào là tác giả của thi tập đi vào lòng người đọc như tác phẩm "Vô Đề."

VW: Một bên im lặng, một bên cứ tiếp tục đặt ra sự hoài nghi, lỡ may ông Nguyễn Chí Thiện bị bạo bệnh không còn nữa, không lẽ nghi án sẽ đi vào lòng đất không có câu trả lời, theo ông có cách nào đẩy vấn đề giải quyết đi đến tận cùng hay không?

ĐS: Đây là xứ tự do cá nhân, nếu ông là một tác giả thực sự, ông ấy sẽ tức tối vô cùng. Oâng sẽ chứng minh cho bằng được. "Ê, tập thơ này là của tôi, bằng mọi cách, tôi sẽ chứng minh cho mọi người biết, nó là của tôi." Còn nếu im lặng không trả lời, sẽ có một ủy ban của giới ký giả, nhà văn sẽ tiến tới. Nguyễn Chí Thiện còn sống mà không trả lời, cũng đâu có khác gì Nguyễn Chí Thiện không có mặt trên cõi đời đâu. Vấn đề tiến tới để tìm sự công bình cho tác giả thật, giới làm văn, làm báo, ít nhất ở hải ngoại phải làm.

VW: Tới đây chúng ta phải mở ra câu chuyện, mặc dù nói là không nên để yếu tố chính trị dính vào, nhưng trên thực tế, ông Nguyễn Chí Thiện đã đến Mỹ với tư cách là một tác giả của một tập thơ tù, đầy tính chống đối chế độ, mang màu sắc chính trị. Nếu Uûy ban điều tra tìm ra sự thật, đề nghị một cơ quan công quyền như FBI hay sở di trú giúp điều tra về sự thật của tác giả. Hướng giải quyết này cũng đã được báo Saigon Nhỏ đưa ra, ông nghĩ sao về cách này?

ĐS: Nói về FBI thì nặng quá. Còn phá một án văn học, chỉ cần một nhà chuyên môn giảo nghiệm chữ ký, cũng đủ rồi. Nếu tìm ra tác giả thật, lúc đó chính tác giả sẽ giải quyết vấn đề tác quyền, chứ không phải là chúng ta.

VW: Một tiền lệ đã từng xảy ra trước đây là vụ án Bùi Đình Thi đã bị LM Nguyễn Hữu Lễ tố cáo là giết hại bạn tù, cuối cùng bị kêu án và đang nằm trong tù chờ giải về Việt Nam. Trong trường hợp nếu chứng minh ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả tập "Vô Đề" tức là ông đã khai man với sở di trú về thân phận của mình, sự việc có thể trầm trọng không?

ĐS: Ngay từ đầu tôi không muốn đặt vấn đề chính trị ở đây, vì thế này: Hai trường hợp ông Bùi Đình Thi và Nguyễn Chí Thiện khác nhau. Bùi Đình Thi có bạc đãi bạn tù, dẫn đến chuyện bị xử và bị án. Còn ông Nguyễn Chí Thiện có ở tù, và được rất nhiều bạn tù làm chứng là ông ta ở tù không giống như Bùi Đình Thi. Nguyễn Chí Thiện qua Mỹ, cũng chưa làm điều gì để có thể cộng đồng này đặt thành vấn đề, trừ chuyện nghi vấn tác phẩm "Vô Đề." Tôi không nghĩ mình nên có một thái độ đối với Nguyễn Chí Thiện như đối với Bùi Đình Thi, mặc dù chúng ta không thích việc ông ta mạo nhận mình là tác giả tập thơ.

VW: Khi ông Nguyễn Chí Thiện ra hải ngoại, một số tổ chức, hội đoàn muốn biến ông ta trở thành một "biểu tượng chống cộng," nên không ngần ngại dùng ông trong các diễn đàn chống cộng. Họ bênh vực, cho rằng ông Nguyễn Chí Thiện chống cộng là tốt rồi, không nên tra cứu chuyện nghi án văn chương làm gì, có một người chống cộng là tốt, làm khó ông ấy làm chi. Theo ông, có thể nào tách bạch hai khía cạnh chống cộng và văn chương ra được không?

ĐS: Bất cứ một việc gì xảy ra ở một xã hội tự do, dân chủ như Hoa Kỳ đều có hai nguồn dư luận. Đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ có một bên chống hay một bên bênh. Chuyện đó là rõ ràng. Dư luận là phải chấp nhận thôi. Không tin, nói không tin. Nếu không có niềm tin, không có bất cứ một cuộc hợp tác nào với Nguyễn Chí Thiện. Còn bên nào tin, cứ việc hợp tác. Trên con đường dài, tôi tin là trước sau gì sự thật sẽ được sáng tỏ, không có gì phải gấp. Ai cũng thấy ông Nguyễn Chí Thiện qua đây mười mấy năm, mà dấu hỏi về ông ấy cứ đặt ra, đặt ra, cho đến bây giờ, chị Hoàng Dược Thảo lại đặt ra một lần nữa, tạo ra sự sôi động, và sẽ tiếp tục đặt ra.

ETCETERA ghi


Vài nét tiểu sử của Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt

Tổng Giám Mục Thành Phố Hà Nội
Ngô Quang Kiệt

Trần Duy Nhiên

Ngày 29-06-1999, cha Giuse Ngô Quang Kiệt được phong giám mục để phục vụ tại một giáo phận nghèo và hẻo lánh của tuyến đầu đất nước: Lạng sơn. Nơi đây, đồng bào là những người dân quê hiền lành mộc mạc, đời sống rất khó khăn vì hậu quả của chiến tranh. Nước Việt Nam vốn đã chịu nhiều cảnh nghèo: dân nghèo, địa phương nghèo thì Giáo Hội ở đó cũng nghèo theo.

Cùng hồi tưởng lại lời chia sẻ của ngài trong lời mở đầu của bài hội thảo tại Đại Hội Giáo Lý do Tổng Giáo Phận Los Angeles tổ chức và tân Tổng Giám Mục Hà Nội là diễn giả: ‘Tháng 10 năm 2000, tôi được hân hạnh tham dự đoàn hành hương Năm Thánh của một số Giám mục Việt nam. Trong dịp vào chầu Đức Thánh Cha, Đức Tổng Giám mục Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn, bây giờ là Hồng Y đã giới thiệu tôi là một giám mục 3 không: không có tòa giám mục, không có nhà thờ chính tòa, không có linh mục tu sĩ. Và Đức Thánh Cha đã gọi tôi là "homeless bishop"... "Chỉ có một mình, nên tôi miệt mài rong ruổi. Hết xứ nọ sang xứ kia. Hết làng này sang làng khác. Ở trên xe nhiều hơn ở trong phòng. Ở trên đường nhiều hơn ở trong nhà. Trời đất là quê hương. Núi rừng là giáo phận. Đường là nhà. Xe là phòng. Cứ đi không ngừng …"

Vâng, vị Tông Đồ mục tử ấy, Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt, quê quán ở chính nơi được gọi về phục vụ như là vị mục tử ngày nào "không nhà" ở Lạng Sơn. Ngài sinh ngày 4 tháng 9 năm 1952 tại Mỹ Sơn, Lạng Sơn. Được đào tạo tại Tiểu Chủng viện Têrêsa, thuộc giáo phận Long Xuyên rồi theo học tại Đại Chủng Viện Tôma, trong cùng giáo phận. Hoàn cảnh đất nước đổi thay, nhiều khó khăn cho các ơn gọi và tâm hồn ước ao tận hiến; nhưng với riêng ngài, tuân phục ơn Chúa dẫn đưa và lòng kiên trì theo đuổi, mùa hè năm 1991 ngài được chọn bước lên bàn thánh cử hành sứ vụ linh mục. Sau thời gian phục vụ tại Nhà Thờ Chính Toà Long Xuyên, ngài được theo học tại Institut Catholique de Paris, Pháp.

Khi về nước, cũng tiếp tục phục vụ tại giáo phận nhà cho đến khi trở thành Giám mục coi sóc giáo phận quê quán mình. Tại đó, ngài đã chia sẻ với những giáo dân nghèo và lam lũ trong thân phận hẩm hiu với họ. Một giám mục phục vụ dân nghèo thì làm gì có mũ gậy quyền bính, nhưng là một ông từ quét dọn nhà thờ nghèo xơ xác, vừa làm ca trưởng và cũng vừa là giáo lý viên, và là linh mục cử hành các bí tích, mục vụ cho những người dân bản làng. Ấy thế mà ngài vẫn dành thì giờ để viết những loạt bài chia sẻ Tin Mừng hàng tuần, và cùng với một số linh mục anh em biên soạn sách vở, dịch thuật để giúp cho dân Chúa thêm lương thực cho đời sống đức tin.

Chạnh Lòng Thương - khẩu hiệu của Đức cha Giuse khi được gọi làm Giám Mục đã được ngài sống hết mình qua những thể hiện của những hy sinh chính bản thân mình. Bất kể thì giờ, mưa nắng, trong những năm tháng qua, ngài đã cùng với dân làng ở Lạng Sơn tìm kiếm lại khuôn mặt Đấng đã Chết và Sống Lại cho họ bấy lâu đã nhạt nhoà. Mà ở đó, theo ngài "... Biết bao tâm hồn thiện chí đang khao khát chờ đợi ta. Biết bao niềm tin câm lặng đang chờ dịp tỏ lộ. Biết bao nỗi mất mát đau thương chờ được thông cảm. Biết bao cảnh lầm than cơ cực chờ được nâng đỡ. Những tiếng mời gọi tha thiết nhưng rất âm thầm. Phải mở lòng ra mới nghe thấy. Phải mở trái tim ra mới hiểu được. Hôm nay tiếng Chúa vẫn vang lên qua những lời giáo huấn của Hội thánh. Tiếng Chúa vẫn mãnh liệt trong tâm hồn mỗi vị mục tử. Tiếng Chúa bàng bạc, âm thầm nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm tha thiết ‘Hãy ra khơi ..." (Hội Thảo 20/2/2005, ĐHGL Los Angeles).

Tháng 5 năm 2003, bận rộn hơn vì nhiệm vụ mới, rong ruổi hơn khi ngài được gọi về phục vụ trong nhiệm vụ Giám Quản Tông Toà Hà Nội vì Đức Hồng Y Phạm Đình Tụng đến tuổi về hưu. Rày đây - Lạng Sơn, mai đó - Hà Nội, bận rộn như con thoi chạy đi chạy về vì việc nhà Chúa và bổn phận. Hai năm sau, ngày Thứ Bảy 19-03-2005, đúng vào ngày lễ Quan Thầy Giuse, ngài được chính thức tấn phong Tổng Giám Mục Giáo Phận Hà Nội.

Dĩ nhiên, chức vụ tổng giám mục là do Đức Giáo Hoàng cắt đặt, nhưng chính quyền Hà Nội đã chấp nhận, nếu không nói là "chọn" ngài; bởi vì trong hiện tình đất nước Việt Nam, không một giám mục nào có thể được cai quản giáo phận, nếu chính quyền sở tại không đồng ý. Có lẽ chính quyền Hà Nội cũng hy vọng ngài sẽ hợp tác để phục vụ "quyền lợi của nhân dân" theo cách nghĩ và cách làm của những vị có chức có quyền tại đó. Một trong những lý do khiến họ an tâm, ấy là vì homeless bishop này chẳng màng gì đến toà nhà, đến đất đai, đến quyền lợi thế gian cả. Thế mà chỉ hai năm sau, ngài trở thành cây gai đâm vào cái ung của bộ máy chính quyền Hà-nội, và có nguy cơ làm vỡ tung một mụt nhọt từng làm cho người dân Hà Nội nói riêng, và nhân dân Việt Nam nói chung, nhức nhối trong một thời gian dài. Vâng! vị tổng giám mục ấy vẫn cứ đi không ngừng …

Con người "chạnh lòng thương" ấy - một người khiêm nhường không bao giờ to tiếng với ai, một tổng giám mục mà mỗi lần nhấc điện thoại thì chỉ nói đơn sơ vỏn vẹn: "Kiệt đây!" - người ấy đã khẳng khái trình bày lớn tiếng trước UBND thành phố Hà Nội một số câu mà mọi người hiểu như sau: Tôn giáo là quyền của chúng tôi! Chúng tôi không cần xin ai cả! Chúng tôi không tranh chấp đất đai với chính quyền, chúng tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình, mà bọn ‘ăn cướp’ đang tính bán đi để lấy tiền bỏ túi.

Dĩ nhiên, đó là một cú bất ngờ nhất đối với chính quyền Hà Nội! Và đó cũng là những lời đem về cho ngài bản án tử hình. Dĩ nhiên, vào thời buổi này, giết ngài bằng một viên đạn thì không thể làm được, vì tình hình đã đổi thay. Nhưng họ giết ngài bằng những phương tiện "hợp pháp" như bôi nhọ trên truyền thông, đặt lộ liễu khắp nơi những máy móc để "quản chế" ngài, viết trên văn bản gửi Hội Đồng Giám Mục yêu cầu "thuyên chuyển ra khỏi Giáo Phận Hà Nội", v.v…

Thời thế đã đổi thay! Hẳn những người "có quyền bán đất" nuối tiếc thời 25-30 năm về trước, thời mà ai cản trở quyền lợi cá nhân mình thì chỉ cần chụp cho cái mũ "cấu kết với bọn phản động", rồi bắn bỏ mà chẳng ai có thể làm gì mình! Thời mà chính quyền ở El Salvador đã giết tổng giám mục Oscar Romero.

Trần Duy Nhiên

Bản Thảo (Bản chánh) duy nhất của Tập thơ " Vô Đề " hiện do Văn Nghệ Tiền Phong cất giữ ! -


TinParis

Trong thời gian gần đây, nghi án Nguyễn chí Thiện đã được đề cập trên các diễn đàn và trên TinParis, nay khi lật "chồng báo cũ" VNTP chúng tôi tìm lại được một vài sự kiện liên hệ đến bản thảo của tập thơ "Vô Đề" xuất phát từ Văn Nghệ Tiền Phong, nên đưa lên để quý đọc giả hiểu rõ thêm vấn đề từ lúc đầu.

Trong bài viết " Mở lại hồ sơ tập thơ " Hoa Địa Ngục " của Nguyễn Chí Thiện , Văn Nghệ Tiền Phong số 435 , ngày 1 đến ngày 15.3.1994, tr 24,25,26,80,81, tác giả Nguyễn Lý ( xem phụ đính ) cho chúng ta thấy được những sự kiện rất quan trọng mà chỉ có người trong cuộc và trách nhiệm của tờ báo mới biết được thôi , và từ đó kết luận Nguyễn Lý không ai khác hơn là cố chủ nhiệm, chủ bút Nguyễn thanh Hoàng . Ngoài ra, cần nói rõ lúc đó NCT chưa qua Mỹ, nên Ô NTH , cũng như tất cả mọi người,rất phục và đề cao NCT, và tin chắc rằng NCT là tác giả của tập thơ " Vô Đề " mà ông gọi là " Hoa Địa Ngục ".

Nhờ thế, qua bài viết của một ký giả "lão thành" như ông, chúng ta có thể biết được nhiều dũ kiện rất chính xác sau đây :

1- Ông Đỗ Văn, nhân viên phụ trách Việt Ngữ Đài BBC, trao tập thơ cho Ông Châu Kim Nhân để nhờ ông nầy trao lại cho Văn Nghệ Tiền Phong.

Đối với những ai trước tháng 4.1975 thường nghe Đài BBC thì hãy còn nhớ là Ông Đỗ Văn thường loan tin các thành phố Miền Nam thất thủ trước 1,hoặc 2 ngày trước khi điều đó xảy ra

2- Theo Ông Đỗ Văn cho VNTP biết, tập thơ đã được trao cho ông ta một cách kín đáo, không cho biết là từ Bộ Ngoại Giao Anh. Như vậy, không ai biết rõ " tập thơ " từ đâu đến ngoại trừ Đỗ Văn.

Thông thường, cách làm việc ở Tòa Đại sứ của một quốc gia Tây phương, bất cứ một sự việc nào quan trọng nhất là "NCT xâm nhập sứ quán", Sứ quán đều có làm báo cáo chi tiết gởi về Bộ Ngoại Giao , huống chi lại có nhận một văn kiện (tập thơ) và tình báo MI6 của Anh nổi tiếng trên thế giới.

Chỉ có NCT kể lại trong thư viết cho ông anh ở Mỹ là NCT chạy vào sứ quán. Không tìm ra báo cáo, hay chứng tích về sự việc này, kể cũng lạ.

Theo Ông Sơn Tùng , Ông có nhờ một người bạn tại Virginia dò hỏi Bộ Ngoại Giao Anh về Bản thảo "tập thơ" vì ông nầy có liên hệ hoạt động về nhân quyền với tổ chức Ân Xá Quốc Tế (Amnesty International) ở London. Giữa tháng 12.2006, người bạn chuyển cho tôi e-mail của một viên chức tại tổ chức Ân Xá Quốc Tế báo tin đã tiếp xúc với ông Nick Alexander, Trưởng Ban Mekong và Miến Ðiện thuộc Nhóm Ðông Nam Á và Thái Bình Dương tại Bộ Ngoại Giao Anh. Ông Alexander cho biết đã có nhiều người hỏi về tập thơ, và ông cho số điện thoại với đề nghị Nguyễn Chí Thiện gọi cho ông ta, nếu muốn hỏi về tập thơ. Ông ST đã chuyển ngay những tin tức này cho ông Nguyễn Chí Thiện.

Về sau, Nguyễn Chí Thiện cho Ông ST biết là ông đã điện thoại với ông Alexander và ông ta cũng không biết tập thơ ở đâu, và nói rằng nếu ông Thiện biết tập thơ đang do ai giữ thì cho ông ta biết!

3- Theo sự tiết lộ trong bức thư viết tay gửi cho người anh ruột, NCT đả đích thân đến Tòa Đại Sứ Anh ở Hà Nội và tự tay trao tập thư này cho nhân viên Tòa Đại sứ vào lúc 9 giờ sáng thứ Hai 13.7.1979. Ông nói chuyện với các nhân viên sứ quán bằng tiếng anh khoảng gần một tiếng đồng hồ. Như vậy, rõ ràng là NCT nói tiếng Anh rất lưu loát.
Đây chỉ là tường thuật của NCT mà thôi, chứ Sứ quán Anh không có báo cáo về Bộ Ngoại Giao nên không có dấu tích.

4- trích từ bài viết của Nguyễn Lý tức NTH :

"Để cho công việc phổ biến được chu đáo và tài liệu khỏi bị thất lạc, VNTP đã chụp hai bản sao ( hai bản sao duy nhất) tập thơ. Bản thứ nhất được lưu giữ cùng với nguyên bản tại tòa soạn , bản thứ hai ( tức là bản cuối cùng ) được trao cho ông Ngụy Trúc ( tức Bùi Bảo Trúc) lúc ấy đang cộng tác với VNTP để dịch ra Anh ngữ ..." ( hết trích )....

Sau đó, Ô. NTH được ô. Ngụy Trúc cho hay hình như là Ô. Nguyễn hữu Hiệu -một cựu Đại Đức" cũng có một bản chụp tương tự!:
trích :

"Thật là một điều phi lý khó tin. VNTP đã lập tức điện thoại và phối kiểm sự việc với Ông Đỗ Văn, thì được xác nhận là bản ông Đỗ Văn chuyễn cho VNTP qua ô. Châu kim Nhân vào trung tuần tháng 8.1980 là bản duy nhất, vì chính Ông Đỗ Văn cũng không còn giữ một bản nào khác cho nên không hề có người thứ hai nào được trao bản thảo tập thơ nầy".

Nói tóm lại, nếu Ông Đỗ Văn nói thật với Ô. Nguyễn Thanh Hoàng , chỉ có một bản chánh duy nhất hiện còn " giữ tại Văn Nghệ Tiền Phong" thế thôi! Như vậy bản mà Đinh Quang Anh Thái (xem chú thích) trao lại cho NCT ở đâu ra nếu không nói là bản giả !

HVT
TinParis.net
19.10.2008

Chú thích
Theo Ô. Sơn Tùng viết như dưới đây : :

Bẵng đi hơn một năm không có tin gì thêm về tập bản thảo, bỗng vào tháng 4.2008, tôi được ông Nguyễn Chí Thiện cho biết ông đã nhận được tập bản thảo do vợ một nhà văn người Anh gửi tới. Theo lời ông Thiện, nhà văn này (tôi quên tên) vừa qua đời, bà vợ trong khi dọn dẹp kho sách của chồng đã thấy tập bản thảo nên tìm cách liên lạc với ông để trả lại. Cũng theo lời Nguyễn Chí Thiện, ông đã yêu cầu bà vợ nhà văn Anh gửi tập bản thảo cho ông Ðinh Quang Anh Thái, một nhà báo quen thân với ông tại Orange County, California. Khi nhận được tập bản thảo, ông Thái đã bóc ra, sau đó giao lại cho ông Nguyễn Chí Thiện. Ông Thiện cho biết ông Thái không chịu cất giữ, vì sợ thất lạc.

Phụ đính:


2 trang cuối 80, 81 của bài viết chỉ nói đến các vần đề phổ biến và giải thưởng dịch thuật của VNTP nên TinParis miễn đăng lên vì không cần thiết cho đề tài.

Thách đố Nguyễn Chí Thiện !


Trần Thanh
(Tiếp theo bài viết "Thằng ăn cắp vẫn còn kia!)
http://teolangthang.blogspot.com/2008/10/thng-n-cp-vn-cn-kia.html

Tôi có một mối thù phải trả
Ðốt buồng gan hôm sớm không tha
Thù bản thân, thù nước, lại thù nhà
Chưa thể chết khi thù chưa thể trả!
(Thi sĩ Vô Danh)

Qua bốn câu thơ này, chúng ta biết rằng thi sĩ Vô Danh đã chết, dù rằng ông nói "chưa thể chết khi thù chưa thể trả"! Nội bệnh ho lao rất nặng, thân hình chỉ còn da bọc xương thì cho dù không bị việt cộng tra tấn, ông cũng phải chết, không cách gì sống nổi. Huống chi, theo giả thuyết, ông đã liều mạng đem tập thơ Vô Ðề vào tòa đại sứ Anh thì khi bị bọn công an việt gian cộng sản bắt, chắc chắn ông phải chết vì những đòn tra tấn độc ác của bọn chúng. Tập thơ Vô Ðề có thể ví như một quả bom nguyên tử, có thể phá sập chế độ cộng sản, và ngòi bút thần của ông có sức tàn phá như những quả bom khinh khí, quét sạch toàn bộ bọn tà ma, ác quỷ việt gian cộng sản xuống dưới địa ngục. Với một con người cực kỳ nguy hiểm và với một ngọn bút thần như vậy thì không bao giờ bọn việt gian cộng sản ngu dại gì mà cho ông ta đi định cư tại Mỹ để ông lại tiếp tục dùng ngòi bút của ông tố cáo tội ác của cộng sản cùng khắp thế giới, rồi phá sập chế độ!

Nếu thật như thế thì hóa ra bọn việt gian cộng sản quá ư là nhân đạo, thế giới và nhân loại này ắt hẳn đã có hòa bình từ lâu rồi, và toàn dân Việt Nam đã được hưởng tự do, thanh bình, hạnh phúc từ lâu rồi, chớ đâu có phải đi bán máu để đổi lấy từng bát cháo, mong được sống qua ngày như ngày hôm nay!

Do đó, cái thằng người mà được đi định cư tại Mỹ hồi năm 1995, dưới cái tên là Nguyễn Chí Thiện, tự nhận là "tác giả" của tập thơ Vô Ðề, chắc chắn phải là một thằng lưu manh, ăn cắp, là điệp viên của cộng sản mà trong vòng 13 năm qua, cộng đồng người Việt tại hải ngoại đã ngu ngốc, đội hắn lên đầu, tung hô vạn tuế như một vị "anh hùng"!!!

VÌ SAO NGUYỄN CHÍ THIỆN ÐÃ DÁM NGANG NHIÊN NHẬN VƠ MÌNH LÀ TÁC GIẢ CỦA TẬP THƠ "VÔ ÐỀ"?

Sau đây là một giả thuyết nhưng tôi tin chắc không xa sự thật là bao nhiêu:

Năm 1994, trong một căn phòng bí mật thuộc sở tình báo của việt cộng tại Hà Nội, bốn người đàn ông đang ngồi họp. Hiện diện trong buổi họp là đồng chí chủ tọa Hai Long, tức Vũ Ngọc Nhạ, thiếu tướng công an, đặc trách về "nghiên cứu tình báo". Phụ tá cho đồng chí Hai Long là đồng chí Hai Trung tức đại tá công an tình báo, tên thật là Phạm Xuân Ẩn. Ngồi đối diện với hai đồng chí Long và Trung là một tên đại úy công an, chuyên phụ trách quản lý các hồ sơ tình báo. Và cuối cùng là một người tù hình sự, mặc bộ quần áo tù sọc dưa, cáu bẩn, hôi rình,vóc người ốm cao, khuôn mặt xương xương, dài ngoằng như mặt ngựa, với hàm răng vẩu vàng khè vì nhựa thuốc lá. Ðó chính là điệp viên Nguyễn Chí Thiện, bí danh là "Chí Phèo", bí số là A30. Ðồng chí Hai Long hơi nhổm người lên mời tên Chí Phèo một điếu thuốc ba số 555 và nói xã giao:

- Làm một điếu thuốc lá Ăng Lê đi, anh Thiện. Ở trong tù mới chịu khó hút thuốc rê chớ đi họp như vầy thì tụi mình thưởng thức thuốc lá ngoại cho thấy đời lên hương chớ!

Tên tù hình sự Chí Phèo khoan khoái phì phèo điếu thuốc ba số thơm phức do đích thân thủ trưởng Hai Long mời. Hắn không ngờ cuộc đời của hắn lại thay đổi một cách kỳ diệu như có bàn tay của thượng đế can thiệp vào vậy. Từ một người tù hình sự, vì ham chơi bời hồi những năm 1955 - 1956 mà bây giờ bỗng nhiên hắn đã trở thành một điệp viên và đã được kết nạp vào đảng Cộng Sản Việt Gian, sau hơn 15 năm thử thách! Ðể mở đầu cho buổi họp, Hai Long nhập đề:

- Anh Thiện à, nói chung là trong suốt hơn 10 năm thử thách, đảng đã đưa anh đi ở tù cùng khắp mọi nhà tù và đã tiếp xúc với đủ mọi thành phần những tên tù chính trị phản động của bọn ngụy. Anh đã tỏ ra là một chiến sĩ điệp báo rất xuất sắc, vì vậy nên đảng đã quyết định kết nạp anh vào đảng, và kể từ giờ phút này, chúng ta có thể gọi nhau là "đồng chí"!

Cặp mắt của Chí Phèo hơi chớp vì cảm động. Hắn không ngờ lại được hưởng ân sủng, mưa móc quá nhiều từ trên trung ương đảng dội xuống như vậy! Có lẽ cuộc đời của hắn sắp sửa được gặp một bước ngoặt lịch sử gì chăng? Quả nhiên, Chí Phèo đoán không sai, sau câu mào đầu, tên thủ trưởng Hai Long cất giọng nghiêm trang:

- Vừa rồi, theo chỉ thị của anh Ba Ngố (tức Bùi Thiện Ngộ, bộ trưởng bộ Nội Vụ của việt cộng), chúng ta cần phải có một đồng chí hoạt động tình báo tại hải ngoại, trong cộng đồng của cái đám Việt kiều. Nói chung, chúng tôi đã điều nghiên kế hoạch này từ lâu và thấy đồng chí là người phù hợp nhất để lãnh nhận công tác, ý đồng chí thấy thế nào?

Chí Phèo không bất ngờ vì câu hỏi này bởi vì hắn đã được liên tục huấn luyện nghiệp vụ tình báo trong hơn sáu năm qua, từ trình độ sơ cấp đến cao cấp. Cuộc họp ngày hôm nay chỉ là chính thức hóa vấn đề và "làm công tác tư tưởng" một lần chót, theo những thủ tục thông thường của đảng. Tuy vậy, hắn vẫn run run nói những câu mà hắn đã học thuộc làu trong các buổi học bồi dưỡng chính trị:

- Báo cáo đồng chí Long, tôi rất vinh dự được lãnh nhận công tác do đảng giao phó. Là một đảng viên cộng sản, tôi xin thề tuyệt đối trung thành với đảng, sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu khi tổ quốc đang cần và làm bất cứ điều gì mà tổ quốc .... CẤM!

Vừa nói xong câu nói thì Chí Phèo bỗng nhận ra là hắn đã nói lộn. Hắn hốt hoảng vội vàng cải chính:

- Ồ, xin lỗi, .... sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà tổ quốc MUỐN! Bố khỉ, nhầm lẫn tai hại!

Sắc mặt tên Hai Long hơi tái. Giọng nói của hắn hơi run vì giận dữ:

- Ðồng chí có cái thói quen không bỏ được là ưa nói trước quên sau, việc nọ xọ việc kia. Làm tình báo mà ưa lẫn lộn như thế thì bỏ mẹ!

Phê bình xong, tên Hai Long lại vuốt ve Chí Phèo:

- Tuy nhiên, đồng chí lại có biệt tài nhớ thơ rất giỏi. Một bài thơ nào của bất cứ tác giả nào mà đồng chí đã đọc qua thì đồng chí nhớ như in, có thể bốc phét vung vít như chính mình đã sáng tác, có phải thế không nào?

Ðược thủ trưởng khen, Chí Phèo cười hì hì và cao hứng khoe khoang thành tích:

- Vâng, cũng nhờ cái tài vặt đó mà tớ đã chim được khối em "phò" *ở phố hàng Ðào đấy chứ!

Tên Hai Trung bỗng xía vào:

- Nên nhớ đây là một nhiệm vụ tình báo rất quan trọng, đồng chí sẽ nhập vai là thi sĩ đấy nhé. Cái lý lịch giả mà tổ nghiệp vụ tình báo yêu cầu đồng chí phải học thuộc làu, đồng chí đã quán triệt chưa? Có điều gì còn vướng mắc không, trước khi lên đường sang Hoa Kỳ nhận nhiệm vụ?

Chí Phèo tỏ vẻ phân vân:

- Thật tình mà nói, tôi nhập vai là thi sĩ, nhỡ có một dịp nào đó, chúng nó yêu cầu tôi làm thơ ứng khẩu thì bỏ mẹ! Mình đéo biết làm thơ mới chết chứ! Lúc ấy có mà rừ xương với chúng nó, chứ không phải chuyện đùa!

Hai Long cau mày:

- Tổ tình báo đã huấn luyện đồng chí rất kỹ về cách đối phó khi gặp những tình huống bất trắc, đồng chí quên rồi sao? Ðồng chí thử nhắc lại cho tôi nghe một nghiệp vụ ứng phó xem nào?

Chí Phèo đọc thuộc bài:

- À, à, nào là giả vờ bị ho, lấy cớ bị đau cuống họng, không làm thơ được rồi chuồn êm; nào là giả vờ đi nhà vệ sinh rồi chuồn êm; nào là đánh trống lãng, nói qua đề tài khác; nào là tuổi già sức yếu, hết NỨNG và hết HỨNG .... Ối dào cả trăm nghiệp vụ!

Thấy điệp viên Chí Phèo thuộc bài, cả Hai Long và Hai Trung đều hài lòng. Tên Hai Long hỏi tiếp:

- Ðồng chí có thấy cộm điều gì nữa không, nếu không có thì ta có thể chốt vấn đề nơi đây và kết thúc buổi họp?

Chí Phèo rụt rè hỏi, mặc dù hắn đã nghe câu giải đáp về chuyện này hằng trăm lần:

- Nói tóm lại là cái thằng Ấy nó chết thực rồi phải không?

Hai Long hỏi lại:

- Ý đồng chí muốn hỏi là cái thằng làm ra tập thơ phản động mà ở hải ngoại bọn Việt kiều gọi là tập thơ Vô Ðề chứ gì?

Chí Phèo gật đầu:

- Vâng, chính thế. Hôm nay tôi muốn được nghe tận tai trong buổi họp với các thủ trưởng đấy ạ!

Hai Long sốt sắng:

- Ðược, xong ngay! Không những đồng chí được nghe tận tai mà còn được nhìn tận mắt nữa! Chúng tôi đã dự kiến đồng chí sẽ hỏi nên đã mời đồng chí đại úy ban chấp pháp tham dự buổi họp ....

Vừa nói, Hai Long vừa hất hàm về phía tên đại úy công an. Tên này mở tập hồ sơ ra và báo cáo vắn tắt:

- Thằng thi sĩ phản động đã bị công an tra tấn, đánh vỡ sọ, chết ngay trong phòng tra tấn! Trước khi chết, hắn đã ho ra cả bát máu. Nói chung, nếu không chết vì bị tra tấn thì hắn cũng phải chết vì bệnh ho lao đã bước sang thời kỳ thứ ba, rất nặng!!! Ðây này, đây là những tấm ảnh chụp khi hắn bị chết .... Ðặc biệt, trước khi chết, hắn còn cố ỨNG KHẨU, trăn trối được bốn câu thơ:

Tôi có một mối thù phải trả
Ðốt buồng gan hôm sớm không tha
Thù bản thân, thù nước, lại thù nhà
Chưa thể chết khi thù chưa thể trả!

Nghe tên đại úy công an báo cáo xong, Hai Long lên tiếng nhận xét:

-Thằng phản động này ghê gớm thật, bị đánh vỡ sọ, máu me đầy mặt mà hắn vẫn ứng khẩu được bốn câu thơ!!!

Tên đại úy công an đưa cho Chí Phèo xem mấy tấm ảnh trắng đen được phóng lớn bằng quyển vở. Chí Phèo nhìn kỹ tấm ảnh, thấy nạn nhân bị chết trong tư thế rất uất ức, mắt mở trừng trừng, không nhắm! Bỗng nhiên hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống như thể oan hồn của người anh hùng thi sĩ đang nhập vào hắn, chuẩn bị bẻ cổ hắn! Sợ quá, hắn quay phắt mặt nhìn ra ngoài cửa sổ và nói thầm: " tôi lạy Ngài, Xin hãy tha cho tôi! ...."

Ánh mắt thất thần và khuôn mặt tái bất chợt của Chí Phèo không thoát khỏi cặp mắt tình báo sắc bén của Hai Long. Biết tên đàn em đang sợ .... ma, Hai Long tìm cách nói lảng qua chuyện khác, xen lẫn tiếu lâm:

- Chà, đồng chí phen này được sang Mỹ tha hồ mà sướng nhé! Ðược đoàn tụ với ông anh ruột rồi tha hồ mà cặp bồ: Mỹ đen, Mỹ trắng, tây đầm đủ mọi quốc tịch! Tớ đang ao ước được như cậu mà không thể được!

Chí Phèo cười gượng:

- Thủ trưởng nói thế chứ. Cỡ như thủ trưởng thì muốn đi công tác sang Mỹ lúc nào chả được!

Hai Long cười xởi lởi:

- Tớ cũng mong có ngày chúng mình sẽ gặp nhau trên đất Mỹ! Thế nhé, nhìn thấy tận mắt rồi đấy nhé. Ðồng chí cứ yên tâm đi, cái thằng phản động ấy nó đã chết rồi. Kể từ nay,nhiệm vụ của đồng chí là làm sao cố gắng đóng vai trò của nó cho thật đạt, đừng để bị ai nghi ngờ. Cái thằng này là con một trong gia đình, cha mẹ nó đã chết. Nói chung nó không có anh, chị em hay bà con thân thích gì nhiều, cho nên ta không ngại vấn đề gia đình của nó sẽ lên tiếng,nếu như sau này tập thơ Vô Ðề của nó được nổi tiếng tại hải ngoại! Vả chăng, nếu có một người bà con hay bạn tù nào của nó mà biết sự việc thì họ cũng câm mồm, đố cha, bố bảo thằng nào mà dám lên tiếng! Công an sẽ tới tận nhà cho đi chầu diêm vương ngay!

Gương mặt của Chí Phèo lộ vẻ rạng rỡ:

- Vâng, trông thấy ảnh của hắn đã chết, tôi mới thật yên tâm! Kể từ nay mình có thể ăn ngon, ngủ kỹ!

Hai Long còn nhắc thêm:

- Và nhớ kỹ rằng kể từ nay, đồng chí sẽ là THI SĨ, thay mặt cho cái thằng phản động, đi ra hải ngoại mà hoạt động. Cứ mạnh dạn mà nhận mình chính là tác giả của tập thơ Vô Ðề. Bọn ngụy rất là ngu dốt và rất ngây thơ, dễ tin. Cục cứt mà mình bảo là củ sâm mà cũng có đứa tin như sấm! Càng nói láo mạnh mẽ chừng nào thì càng có nhiều người tin mình chừng đó! Ðó chính là những kinh nghiệm quý báu mà tôi và đồng chí Hai Trung đã từng hoạt động tình báo suốt 20 năm trong lòng địch, đã thâu thập được!

VÌ SAO CHÚNG TA PHẢI VẠCH MẶT NGUYỄN CHÍ THIỆN?

VÌ Thiện là một tên điệp viên, một con cờ của bọn Việt gian cộng sản và Việt Tân. Vạch mặt Nguyễn Chí Thiện chính là chúng ta tố cáo tội ác của Việt gian cộng sản và đảng cướp Việt Tân. Bọn chúng đã và đang sử dụng Thiện như một tên cò mồi chính trị, núp dưới lớp áo "người quốc gia chống cộng", lèo lái công cuộc đấu tranh của chúng ta đi chệch hướng, hay nói rõ hơn là vô hiệu hóa mọi nổ lực đấu tranh của chúng ta. Ví dụ như chúng ta đang nhắm bắn vào trái tim của con quái vật cộng sản thì bọn chúng hướng dẫn chúng ta bắn vào bàn chân! Ðó chính là lý do vì sao chúng ta đấu tranh chống cộng đã mấy chục năm nay mà bọn cộng sản trong nước vẫn cứ trơ lỳ ra đó, không bị sụp đổ!

Rất nhiều người ngây thơ, thấy Thiện đi diễn thuyết khắp năm châu, chửi bới và "chống cộng" rất mạnh mẽ, cứ tưởng Thiện là chiến sĩ chống cộng! Chính trị không đơn giản như những bài học của trẻ em lớp mẫu giáo. Có nhiều khi ta thấy như vậy, nghe như vậy mà không phải như vậy!

Trong bài viết "Thằng ăn cắp vẫn còn kia", tôi đã kể câu chuyện hồi đệ nhị thế chiến, tình báo Mỹ đã đánh lừa bọn Ðức Quốc Xã như thế nào. Khi vớt được cái xác chết của viên "trung tá" Mỹ, bọn Ðức đã "rõ ràng thấy" cái xác chết và tóm được cái cặp da đựng những tài liệu của bộ quốc phòng Mỹ, có đóng dấu "Top Secret" (tối mật), vậy mà vẫn bị đánh lừa! Thấy y như thật mà không phải là thật! Cũng ví như sau một cơn mưa lớn, chúng ta ai cũng đã từng trông thấy cái cầu vồng ngũ sắc, nhưng thực tế cái cầu vồng đó có thực hay không? Ðó không phải "rõ ràng thấy" là gì!!! Do đó, khi phe bênh vực ông Thiện đưa ra nhiều nhân chứng đã từng ở tù chung với Nguyễn Chí Thiện thì ta hãy liên tưởng đến cái cầu vồng. Họ cứ tưởng đó là "SỰ THẬT" nhưng không phải. Họ đã bị bọn việt gian cộng sản đánh lừa ngay từ gốc rễ!!!

Ðó là lý do vì sao chúng ta phải chịu khó dùng cái trí của mình để tự tìm tòi, suy nghĩ, phân tích và tổng hợp tình hình chính trị. Thượng đế đã ban cho chúng ta bộ não thì chúng ta phải biết tận dụng chớ đừng có ngây thơ như những con chim non nằm trong tổ, cứ ngóng chờ chim mẹ về bón thức ăn cho. Giả sử con chim mẹ bị chết, một con quạ đen nào đó lẻn vào thay thế rồi nó cứ bón những thức ăn độc. Hậu quả là các con chim non đã bị đầu độc mà lại còn ngu ngốc, cám ơn nó rối rít!

Xin nêu ra một vài ví dụ:

- Con quạ đen việt gian cộng sản, khoác áo "linh mục" Ðinh Xuân Minh thường đăng những bài viết "chống cộng" bố láo trên tờ báo điện tử VietNam Exodus. Hắn đã "sáng chế" ra phương pháp chống cộng bằng .... kinh thánh! Nào là chống cộng theo gương Ða Vít; nào là khuyên người Việt tại hải ngoại nên đi nhà thờ cầu nguyện Chúa tha tội cho thằng Nông Ðức Mạnh, tổng bí thư đảng Việt gian Cộng sản vì "y không biết những việc của y làm"!!! Thối quá và ngu xuẩn quá!!!

- Bùi Tín và Vũ Thư Hiên là hai tên đại ma đầu việt gian cộng sản, trong suốt 20 năm qua đã cố gắng ra sức "chiêu hồi" cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Nhiều người quốc gia đã ngây thơ, cứ tưởng Bùi Tín và Vũ Thư Hiên là hai "nhà phản tỉnh", đã trở về với chính nghĩa quốc gia! Thật ra những tên này đang "chiêu hồi" chúng ta chớ không phải chúng ta đã chiêu hồi chúng! Nhiều kẻ ngu đần đã bị lọt vào mê hồn trận của hai tên ma đầu này, cam phận đi làm nô lệ, đội hai tên này lên đầu để thờ!

Hai tên này đã xuất hiện trên rất nhiều truyền thanh, truyền hình và báo chí ở hải ngoại. Có thể nói bất cứ ở hang cùng ngõ hẻm nào có người Việt là có hai con rắn độc này xuất hiện. Nếu có tờ báo nào chống đối, không đăng bài của chúng thì bọn chúng vẫn viết bài gởi đến nhưng ngụy trang dưới những bút danh khác, hoặc tìm những thủ đoạn khác để len lỏi vào, thò cái lưỡi rắn độc vào để đầu độc mọi người!

- Khoảng năm 2006, trên tờ báo điện tử VietNam Exodus có một loạt bài phóng sự phỏng vấn nhà biên khảo Trần Ðông Phong. Ông này hồi trước năm 1975 đã từng làm ở tòa đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Ai Cập. Ông Phong có một số bài nghiên cứu về lịch sử cận đại có giá trị và hấp dẫn, được nhiều thính giả theo dõi một cách thích thú. Một hôm, báo VietNam Exodus quảng cáo sẽ tiếp tục post một đề tài mới do nhà biên khảo Trần Ðông Phong trình bày:"Vì sao cộng sản rất thù ghét nhân vật lịch sử Phan Thanh Giản?" Nhiều thính giả háo hức chờ nghe đề tài phỏng vấn này. Nhưng sau đó thì các thính giả không được nghe cuộc phỏng vấn mà thay vào đó là một bài viết, ký tên tác giả Trần Ðông Phong. Nội dung bài viết này lên án hai nhân vật Lê Duẩn và Lê Ðức Thọ đã tước hết quyền hành của "bác" Hồ. Tác giả bài viết giải thích: Duẩn và Thọ là hai kẻ ít học nên thù ghét trí thức, đó là lý do vì sao sau năm 1975, bọn chúng đã ra lệnh triệt hạ toàn bộ các pho tượng của cụ Phan Thanh Giản ở trong miền Nam và đổi hết toàn bộ các tên đường phố, trường học nào mang tên Phan Thanh Giản. Một điểm quan trọng khác là bài viết này giới thiệu tên việt gian Võ Văn Kiệt chính là HẬU DUỆ CỦA CỤ PHAN THANH GIẢN!!! Phần cuối của bài viết đã ca ngợi "công đức" của tên Kiệt vì hắn đã nổ lực vận động cho việc phục hồi lại tên tuổi của cụ Phan trong miền Nam!

Qua bài viết này, các độc giả thấy nó bay mùi sặc sụa máu tanh và hôi thối của hai tên Bùi Tín và Vũ Thư Hiên (đổ tội cho Duẩn và Thọ và chạy tội cho Hồ tặc) , đồng thời chúng ta thấy rõ ràng là bài viết muốn quảng cáo tên Võ Văn Kiệt như là một đấng "minh quân", một Goóc Ba Chớp hay một Yeltsin của Việt Nam! Lúc ấy tên Kiệt đang ra sức ve vãn cộng đồng người Việt tại hải ngoại, nhất là tại Mỹ. Kế hoạch thôn tính cộng đồng của tên Kiệt đã được bọn chó săn ở hải ngoại tiếp tay rất đắc lực. Ðó là lý do vì sao tờ báo VietWeekly đã hăng hái đăng nhiều bài phỏng vấn hắn! Nghĩ cho cùng, tên Kiệt chỉ đóng vai "ông Thiện", cũng như tên Nguyễn Tấn Dũng hiện nay đang sắm cái vai tuồng đó. Bọn lưu manh đã phân công nhau: - tao đóng vai "ông Ác", mày đóng vai "ông Thiện" để lừa bịp người Việt tại hải ngoại!

Chuyện "ông Thiện, ông Ác" làm tôi nhớ đến một vở tuồng cải lương tôi đã xem hồi trước năm 1975: -một tên điếm ma cô, muốn tán tỉnh một cô gái đẹp, nhà lành, ngây thơ. Hắn bèn thuê những tên côn đồ, chờ khi cô này đi học về, và đi bộ trên quãng đường vắng thì xúm đến bao vây, dở trò chọc ghẹo, nham nhở, mất dạy. Lúc cô gái bị lâm vào hoàn cảnh nguy ngập như vậy, không biết kêu cứu ai vì đường vắng quá, thì thật may phước, bỗng nhiên có một chàng trai hào hoa phong nhã, xuất hiện như một .... Goóc Ba Chớp hoặc Yeltsin! Ðặc biệt chàng Goóc Ba Chớp này rất giỏi võ nghệ. Sau vài màn quyền cước đẹp mắt do chàng Goóc biểu diễn, mấy tên du côn sợ hãi, bỏ chạy tán loạn. Cô gái mừng quá, cám ơn chàng "Goóc" rối rít. Và thế là sẵn dịp, chàng trai ngỏ ý đưa nàng về nhà vì chàng có chiếc xe vespa mới cáo! Hậu quả của "cuộc tình" đó như thế nào chắc quý vị có thể đoán được!

Sau đây, chúng ta hãy nhìn xem chàng Goóc Thiện "chống cộng" như thế nào:

1. Gắn bó với đảng Việt Tân như bóng với hình mà đảng Việt Tân thì ai cũng thừa biết đó chỉ là một đảng cướp y như đảng Cộng Sản vậy thôi!

2. Chủ trương hòa hợp hòa giải với việt cộng, hoàn toàn trái ngược với lập trường mối thù không đội trời chung với cộng sản của tác giả Vô Danh bày tỏ trong tập thơ Vô Ðề.

3. Chủ trương "đối thoại" với việt cộng qua "Tiểu Diên Hồng", cái trò hề do tên việt gian Hoàng Minh Chính bày ra!

4. Ủng hộ hai tên du sinh việt cộng là Nguyễn Tiến Trung và Hoàng Lan khi hai tên này sang Mỹ đi tuyên truyền cho việt cộng và còn được bọn chó săn Việt Tân bày ra trò hề đến bắt tay với tổng thống Bush!!!

5. Khuyên đồng bào ở hải ngoại không cần phải đấu tranh chống cộng nữa mà nên kiên nhẫn ngồi chờ, sẽ có một ông Goóc Ba Chớp Việt Nam xuất hiện! (chắc khoảng 100 năm nữa!)

6. Cùng với các tên việt gian như Phan Nhật Nam, Trần Phong Vũ tổ chức các buổi hội luận "Mini Tiểu Diên Hồng" trên đài truyền hình SBTN tại quận Cam nước Mỹ. Ðặc biệt trong các buổi hội luận này, bọn chúng còn rước cả tên đại ma đầu Buồi Pín (Bùi Tín) lên để "chiêu hồi" đồng bào tại hải ngoại!

Sáu điểm nêu trên chính là sáu cái thòng lọng mà chúng ta tự đút đầu vào để tự sát, nếu nghe theo lời cố vấn "chống cộng" của "ngục sĩ" Nguyễn Chí Thiện! Dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm, dòng máu chưa kịp chảy, dòng máu chưa kịp trào! Cái thằng điệp viên nằm vùng nó giết chúng ta rất ngọt, rất êm, đến nỗi chúng ta không biết, cứ tưởng nó là "ân nhân", còn cám ơn nó nữa!

Cho đến nay, năm 2008, hầu như mọi người đều đã thấy một sự thật rất phũ phàng: - bọn việt gian cộng sản đã cấu kết với bọn Việt Tân và đám chó săn ở hải ngoại, cùng với đám chính quyền Mỹ, tư bản Mỹ bẩn thỉu và giới tư bản các nước để xâu xé 80 triệu dân và tài nguyên của đất nước Việt Nam, tựa như bầy chó sói và kên kên đang phanh thây, uống máu một con mồi!

Ðảng Việt Tân và đám chó săn ra vẻ "chống cộng" nhưng không bao giờ bọn chúng muốn cho cộng sản bị sụp đổ. Nếu cộng sản tiêu vong thì bọn chúng sẽ bị mất những cái "job" rất béo bở!!!

Nguyễn Chí Thiện là một con chủ bài của đảng Việt Tân, đem lại cho Việt Tân nhiều lợi lộc, do đó bọn chúng phải bằng mọi giá bảo vệ "thần tượng", không để cho "thần tượng" bị sụp đổ! Một khi mặt nạ của Nguyễn Chí Thiện đã bị lột thì những tội ác khác của đảng Việt Tân cũng sẽ lần lượt bị phơi bày và những tên tội đồ của dân tộc sẽ phải ra trước vành móng ngựa. Những vụ ám sát, giết người trước đây, liên quan đến những cái chết của các ký giả như: Ðạm Phong, Hoài Ðiệp Tử, vợ chồng ký giả Lê Triết sẽ lần lượt bị phanh phui trước công lý. Ðó là chưa kể những vụ lừa bịp đồng bào như vụ kháng chiến ma gồm 10 ngàn tay súng(!) và vụ "Ðóa Hồng Gai" Nguyễn Thanh Nga!

GIẢO NGHIỆM THI TÀI CỦA NGUYỄN CHÍ THIỆN BẰNG MỘT CUỘC TỶ THÍ:

Cuộc tranh luận về đề tài "Ai là tác giả của tập thơ "Vô Ðề" cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Phe bênh vực cho Nguyễn Chí Thiện, có bốn người hăng hái nhất, tự coi họ như "người nhà" của Nguyễn Chí Thiện, gồm có: Trần Phong Vũ, Phan Nhật Nam, Ðỗ Thị Thuấn và Chu Tất Tiến. Ta cứ tạm gọi đây là nhóm "Tứ Nhà Thiện". Tuy hăng hái bênh vực nhưng bốn người này đã đi lạc đề và đánh trống lãng. Cái mà cộng đồng đang rất quan tâm là câu hỏi: "AI là tác giả của thi tập Vô Ðề" chớ không phải ông Thiện đang sống ở Mỹ là con người thật hay giả! (so với lý lịch ở tù ở Việt Nam) Nhóm "Tứ Nhà Thiện" đã lôi ra một lô một lốc những "nhân chứng" ở trong cũng như ngoài nước, chứng minh rằng họ đã từng ở tù chung với Nguyễn Chí Thiện! Ðây là sự cố ý đánh trống lãng và lãng phí thì giờ vô ích, không giải quyết được chuyện gì hết!

Chính vì vậy, trong hai bài viết liên tiếp vừa qua, tôi đã đề nghị là chúng ta nên tiến hành một cuộc "giảo nghiệm" thi tài của Nguyễn Chí Thiện. Nói rõ hơn là tổ chức một buổi cho ông Thiện thi thố tài năng làm thơ với những người khác. Qua cuộc tỷ thí này, ông Thiện có thực tài hay không, chúng ta biết ngay và trên cơ sở đó mọi người có thể tự rút ra kết luận về con người của ông. Nếu không có cuộc tỷ thí này thì công luận sẽ tiếp tục thắc mắc: - Tại sao trong suốt 13 năm qua, ông Thiện đã bí rị, không rặn .... đẻ ra được một bài thơ nào? Phải chăng ông không biết làm thơ? Cũng ví như một người tự khoe khoang là một ca sĩ nổi tiếng thì ít ra cũng nên cất giọng oanh vàng cho thiên hạ biết đến tài năng của mình chứ! Tại sao lại im lìm như nấm mồ?

Trong 13 năm qua, biết bao nhiêu biến cố chính trị quan trọng đã dồn dập xảy ra, nào là: biến cố Trần Trường, biến cố những tên đại việt gian Khải, Triết, Dũng, Tôn Nữ Thị Ninh sang Mỹ đi ăn mày, biến cố Trung Cộng xâm chiếm hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa, biến cố dân oan trong nước, biến cố tòa Khâm Sứ và Thái Hà ..v..v.. Rất nhiều người tuy không phải là thi sĩ nổi tiếng nhưng trước hiện tình của đất nước, họ đã lần lượt bày tỏ cảm xúc và lập trường chính trị của họ qua những vần thơ. Tác giả Vô Danh là một nhà ái quốc chân chính. Trong tim ông ta luôn nung nấu một mối thù nhà, nợ nước, quyết tâm dùng ngòi bút của mình để làm ngòi nổ giật sập chế độ cộng sản bạo tàn. Khi miền Nam bị mất vào tay giặc cộng, ông đã sáng tác ngay một bài thơ " .... Miền Nam ơi từ buổi tiêu tan. Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!"

Thế mà trong thời gian gần đây, Trung Cộng ngang nhiên xâm chiếm hai đảo Hoàng sa và Trường Sa thì ông Thiện đã câm như thóc! Bởi thế nên thiên hạ mới nghi ông không phải là tác giả của tập thơ Vô Ðề! Ông không phải là nhà ái quốc cho nên nước mất, nhà tan, dân đen đói khổ, ông vẫn bình chân như vại. Và vì ông không phải là thi sĩ cho nên ông không thể rặn ra được một bài thơ nào, dù là thơ con cóc!!! Do đó, tôi đề nghị là ông Thiện nên chấp nhận lời thách đấu với thi sĩ Bút Xuân Trần Ðình Ngọc để chứng minh tài năng của mình và xóa tan đi những dư luận bất lợi đang như quả núi Thái Sơn đè nặng trên đầu ông, làm ông mất ăn mất ngủ trong nhiều ngày, đêm nào ông cũng rên rỉ:" Thi ơi Thi, sinh mi làm chi, khổ ta quá đi!"

Mới đây, tôi đọc trên báo điện tử Hồn Việt UK, thấy đăng một bài thơ song thất lục bát rất hay và thú vị, nên tôi xin phép tác giả Bút Xuân Trần Ðình Ngọc sao chép lại nguyên văn. Nội dung bài thơ này như sau:

THÁCH NGUYỄN CHÍ THIỆN
Tôi thách anh cùng tôi tỉ thí
Bằng vần thơ, chữ nghĩa, văn xuôi
Muốn cuộc thi có đầu đuôi
Cộng Đồng cầm chịch, ngàn người cùng coi!
Cộng Đồng ra một đề là viết
Khoảng thời gian mười phút phải xong!
Đề tài đủ thứ phượng, long
Kinh tế, chính trị cả trong nhân quần!
Cấm không ai được gà bài hộ
Cấm phao đề kiểu Cộng lâu nay
Thơ tình, thơ đạo, thơ say
Cộng đồng giám khảo là hay lắm rồi!
Cho sử dụng thể thơ mặc ý
Nhưng nội dung phải bám chủ đề
Cộng đồng sẽ rất hả hê
Chấm bài cho biết ai về trước, sau?
Cộng đồng phải vô cùng minh bạch
Và công tâm phân tích thơ văn
Anh tài, anh chắc phải ăn
Tôi thua, tôi cũng chẳng ân hận gì!
Ưng không? Anh hứa chịu đi!
Thơ "Hoa Địa Ngục" tôi thì rất mê
Cảm phục, kính trọng khỏi chê
Chẳng riêng tôi, có bề bề dân gian!
Thua anh, tôi tặng chỉ vàng
Lương hưu có thế, trăm ngàn thì không!(1)
Thôi đừng có nói lông bông
Chịu đi, tôi báo Cộng đồng biết ngay!
16-10-2008
Bút Xuân TRẦN ĐÌNH NGỌC
(1) Ông NCT đã đòi 100,000 đô nếu ông chứng minh được ông là tác giả tập thơ Vô Đề.

Ông Thiện nên chấp nhận cuộc tỷ thí này đi! Vàng thiệt không sợ lửa. Ông là "thứ thiệt" kia mà, chính ông đã tự nhận như vậy và cái đám lâu la của ông, chúng nó cũng tôn vinh ông như vậy! Ðây là dịp may hiếm có để ông chứng minh cho cả thế giới biết cái thi tài không thua gì Lý Bạch của ông!

Ðây là cách "giảo nghiệm tài năng" rất là thực tế, khỏi cần phải giảo nghiệm chữ viết hay đối chất, đối chứng làm gì cho mất thì giờ! Một lần nữa, xin mời ông Nguyễn Chí Thiện!

Cần nhắc điều này để "đồng chí" Chí Phèo được yên tâm: - Ðây chỉ là cuộc tỷ thí về tài làm thơ chớ không phải là thách đấu gươm như những hiệp sĩ thời Trung Cổ bên Âu Châu đâu mà ông sợ chết!!! Nếu ông không dám nhận lời, ta có thể xem như NHỮNG NGHI VẤN VỀ ÔNG THIỆN ÐỀU LÀ ÐÚNG!

CUỘC HẸN HÒ GIỮA THỊ NỞ VÀ CHÍ PHÈO:

Tại một căn nhà bỏ hoang nơi nông trại vùng miền quê nước Mỹ. Trong gian phòng bằng gỗ ọp ẹp đầy mạng nhện và mùi ẩm mốc, một cặp tình nhân đang rù rì tâm sự yêu đương. Nhìn cho kỹ thì người ta nhận ra đó chính là Chí Phèo và Thị Nở. Chí Phèo đang ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngũ, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng phì phèo điếu thuốc lá Winston. Thị Nở đang ngồi trên mép chiếc giường gỗ ọp ẹp, ôm cây đàn ghi ta, vừa đờn vừa cất giọng hát khàn khàn:

.... Khóc cho vơi đi những nhục hình. Nói cho quên đi những tội tình.*
Ðời anh Chí rất cần dĩ vãng. Mà anh tôi chỉ còn tương lai!
Liệu xóa cho anh được không, những kỷ niệm đắng?
Lời nói thu băng ngày xưa sẽ trở lại tìm!
Ðếm cho anh giây phút cuộc đời
Giữ cho anh danh giá nửa vời
Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
Chuyện mai sau xin gởi lại anh!....

Hát xong, Thị Nở tình tứ hỏi Chí Phèo:

- Ðây là sáng tác mới nhất của em đấy. Anh thấy thế nào?

Chí Phèo lộ rõ vẻ xúc động trên khuôn mặt. Gã cúi gầm mặt nhìn xuống sàn nhà, thở dài sườn sượt, tựa như một người đang bị lâm vào hoàn cảnh hết sức éo le, bế tắc. Tuy Chí Phèo không nói nhưng thái độ, cử chỉ và nét mặt của gã có vẻ như rất "thấm" với bản nhạc. Thấy vậy Thị Nở bèn hỏi tiếp:

- Anh Phèo ạ, chúng mình yêu nhau đã 10 năm nay. Hôm nay em hỏi thật anh điều này, anh hãy trả lời thành thật với em: - Anh có phải là tác giả của tập thơ Vô Ðề hay không??? Hãy trả lời em đi anh, trả lời em đi, đừng nhẫn tâm làm ngơ, đừng dối gạt em nữa! Cả mấy tháng nay dư luận họ làm em muốn điên đầu lên rồi!

Chí Phèo rít thuốc lá liên tục, giọng gã chùng hẳn xuống và rất cay đắng:

- Em hỏi anh làm gì? Nếu em tin anh thì vị tất em đã viết ra hai câu nhạc rất mỉa mai, chua xót như lưỡi dao đâm vào tim anh? Ðời anh Chí rất cần dĩ vãng. Mà anh tôi chỉ còn tương lai! Em nói đúng đấy, anh sống nhờ vào dĩ vãng, nhờ vào hào quang của tập thơ Vô Ðề! Nếu không nhờ tập thơ Vô Ðề thì anh chả là cái quái gì cả, bất quá là anh đi rửa chén và chùi cầu tiêu trong các nhà hàng bên Mỹ, rồi chết già, thế là hết! Mà chẳng phải riêng anh đâu, em cũng được hưởng sái nữa kia mà! Rồi đảng Việt Tân, đảng cộng sản của anh, họ đã làm giàu nhờ tập thơ đó ....

Thị Nở nắm tay Chí Phèo lay lay:

- Như vậy có nghĩa là anh không phải là tác giả của tập thơ Vô Ðề? Có phải vậy không?

Chí Phèo thở dài sườn sượt:

- Chúng mình đã yêu nhau trên 10 năm nay. Hôm nay anh chính thức cho em biết sự thật: anh không phải là tác giả của tập thơ "Vô Ðề" đâu! Tác giả thật của nó đã bị công an nó đánh vỡ sọ chết từ lâu rồi! Chính anh đã nhìn thấy bức hình chụp "thằng phản động" khi chết, cặp mắt của nó vẫn mở trừng trừng, chứng tỏ là nó đã bị chết một cái chết hết sức uất hận, oan hồn của nó hiện nay vẫn còn lẩn khuất bên anh đó!!! Thú thật với em có nhiều đêm anh không sao ngủ được vì chỉ vừa chợp mắt là tự nhiên anh thấy cái hình ảnh "thằng phản động" bị đánh vỡ sọ, máu me đầy mặt, cặp mắt của nó như tóe lửa, nhìn trừng trừng vào anh, làm anh kinh khiếp quá, không dám ngủ nữa!

Thị Nở nghe Chí Phèo kể chuyện ma, sợ quá, vội đến ngồi sát bên gã, hai tay ôm lấy đùi gã thật chặt. Chí Phèo run run châm tiếp một điếu thuốc khác rồi tiếp tục thú tội:

- Anh đã nhiều lần lén đến tìm gặp thầy thượng tọa Thích Ðô La ở bên Úc, để nhờ thầy cúng giải oan hồn nhưng vẫn không có kết quả. Sau đó anh cũng đã lén sang tận bên Ðức để tìm gặp linh mục Sân Minh để xin cây thánh giá trừ tà ma nhưng cũng vô hiệu! Cái hồn ma của "thằng phản động" thỉnh thoảng nó vẫn cứ hiện về! Nếu tình trạng này kéo dài có lẽ anh phải vào nhà thương điên mất! Do đó, sau nhiều năm tháng trằn trọc, anh đã đi đến quyết định là anh phải thú tội! Chỉ có cách đó may ra hồn ma báo oán nó mới được siêu thoát và buông tha cho anh. Sau đó, nếu tụi Việt Tân hay đảng cộng sản có giết anh thì anh cũng cam chịu, chớ phải sống triền miên trong nỗi ám ảnh như vầy, đau khổ lắm em ơi! Chẳng thà cho anh đi tù Hỏa Lò trở lại!

Nghe Chí Phèo "thành thật khai báo", Thị Nở bỗng cảm động. Mụ nắm chặt tay người tình và bàn cách thoát hiểm:

- Anh Phèo, em đồng ý với anh. Có lẽ anh phải ra đầu thú và xin cộng đồng tha thứ. Theo em biết, hồi trước năm 1975, ở miền Nam có chính sách Chiêu Hồi của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Các cán binh cộng sản ra hồi chánh đều được đối xử rất tử tế. Chẳng hạn như thượng tá Tám Hà và nhà văn Xuân Vũ. Ông Xuân Vũ đã từng là tư lệnh phó mặt trận Củ Chi. Sau khi ra hồi chánh, ông được chính phủ trọng dụng, và kể cả sau năm 1975 tại hải ngoại, ông vẫn được đồng bào quý trọng, thương mến! Em dự định, sau khi anh ra "hồi chánh", hai đứa mình sẽ trốn đi một nơi thật xa, xây tổ uyên ương, xa lánh cuộc đời ô trọc này .... Hoặc nếu anh không muốn đi thì cứ ở lại tại quận Cam tại Mỹ, đồng bào họ sẽ thông cảm, tha thứ cho anh. Lúc ấy, anh có thể kiếm sống bằng cách hợp tác với bác Phan, bác Thượng Mã Phong và bác Buồi, một tuần ba buổi, lên trên đài truyền hình "hội luận" cũng kiếm ăn được chứ anh nhỉ!!!

Chí Phèo gục gặc cái đầu ra vẻ rất tâm đắc những kế hoạch "mưu sinh thoát hiểm" của Thị Nở. Gã hứa hẹn:

- Anh sẽ quyết định dứt khoát sau cuộc họp báo sắp tới. Thôi, bây giờ ta đi về kẻo trời tối rồi!

Trần Thanh
Ngày 19 tháng 10 năm 2008

Chú thích:
*Phò: Tiếng lóng của người miền bắc, có nghĩa là "đĩ điếm"
* Phỏng theo lời trong bài hát "Bài không tên số bốn" của Vũ Thành An
".... Ðời con gái cũng cần dĩ vãng. Mà em tôi chỉ còn tương lai ..."


Sunday, October 19, 2008

Chuyện ông Nguyễn Chí Thiện họp báo


Nhật báo Saigon Nhỏ

Chủ nhật số 43
Ngày 19 tháng 10/2008

Chuyện ông Nguyễn Chí Thiện họp báo.

Ðào Nương tôi mới đọc được một thông cáo cuả ông Nguyễn Chí Thiện loan báo về một cuộc họp báo để ông “công khai bạch hóa” một số vấn đề. Thư mời họp báo ông chỉ ... gửi cho báo Người Việt để trả lời những bài viết “tố cáo” ông trên báo Saigon Nhỏ. Cho đến nay, chúng tôi chưa nhận được lời mời chính thức cuả ông, nhưng Ðào Nương tôi đã gửi điện thư cho ông Trần Phong Vũ, chủ bút báo Diễn Đàn Giáo Dân để xin các ông dành cho tôi ít nhất là 20 phút để Ðào Nương tôi có thể đặt những câu hỏi trực tiếp với ông Nguyễn Chí Thiện. Nếu yêu cầu này không được đáp ứng thì dĩ nhiên báo Saigon Nhỏ không thể tham dự cuộc họp báo của ông Nguyễn Chí Thiện mà chỉ chờ đợi được nghe những điều ông tuyên bố để từ đó chúng tôi sẽ tường trình tiếp về vụ “nghi án văn học: ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả tập thơ Vô Ðề”.

Mới đây ông Phan Nhật Nam lại viết một bài dài đăng trên báo Người Việt để bênh vực cho ông Nguyễn Chí Thiện. Bài ông Phan Nhật Nam không khác gì bài viết của ông Trần Phong Vũ, tất cả chỉ loay hoay trên vấn đề bạn tù của ông Nguyễn Chí Thiện và xoay quanh việc ông Nguyễn Chí Thiện là giả hay thật. Vấn đề Saigon Nhỏ đưa ra là: nghi án văn học: ông Nguyễn Chí Thiện có phải là tác giả tập thơ Vô Ðề hay không? Kết luận cuả chúng tôi sau khi đọc và nghiên cứu tất cả những tài liệu nhận được, thì ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả cuả tập thơ Vô Ðề.

Có những người bênh vực như ông Phan Nhật Nam hay bà Bút Vàng Đỗ Thị Thuần thì ông Nguyễn Chí Thiện không cần đến kẻ thù vì uy tín cuả hai người này đủ để đảm bảo cho sự “nghi ngờ” của chúng tôi rồi. Nhưng như đã nói từ đầu: Saigon Nhỏ nêu lên một nghi án về văn học với tư cách cuả một cơ quan ngôn luận và sẵn sàng dành diễn đàn cho ông Nguyễn Chí Thiện lên tiếng. Những bài viết “bênh” ông Nguyễn Chí Thiện một cách đứng đắn dù quan điểm khác biệt với Ðào Nương tôi, với Saigon Nhỏ như bài viết cuả ông Trần Phong Vũ, cuả ông Sơn Tùng, quan điểm cuả ông Phan Nhật Nam, cuả ông Chu tất Tiến đều được lần lượt đăng tải trên báo Saigon Nhỏ. Ngay cả của ông Tú Gàn, một cộng tác viên lâu năm của Saigon Nhỏ cũng đã có những nhận định riêng về vụ Nguyễn Chí Thiện cũng không sao cả. Saigon Nhỏ không vu khống, không bịa đặt, không mạ lỵ ông Nguyễn Chí Thiện mà chỉ đưa ra những sự thật cuả chính ông Nguyễn Chí Thiện từ khi ông ra hải ngoại tức là từ năm 1995: Những hành động, những lời nói tiền hậu bất nhất, những nghi vấn về tài năng, về con người của ông Nguyễn Chí Thiện dựa trên những văn kiện giấy trắng mực đen và Saigon Nhỏ đã cho biết sẵn sàng dành diễn đàn, giúp ông Nguyễn Chí Thiện phương tiện để ông chứng minh ông là tác giả ngay cả việc tổ chức một cuộc giảo nghiệm chữ viết để ông Nguyễn Chí Thiện có thể chứng minh điều này.

Nhưng ông Nguyễn Chí Thiện đã im lặng và sau cùng, hiện nay, ông chọn hình thức họp báo nhưng không mời báo Saigon Nhỏ tham dự để đối chất về những điều nghi ngờ đã được chúng tôi nêu ra cho thấy sự lung túng của ông trong việc chứng minh ông là tác giả cuả tập thơ Vô Ðề. Saigon Nhỏ là một cơ quan ngôn luận nêu lên một nghi án về văn học mà nhiều người nghi ngờ và chúng tôi muốn làm minh bạch khi “tác giả” Nguyễn Chí Thiện còn đi lại giữa cộng đồng Người Việt hải ngoại để ông Nguyễn Chí Thiện có thể tự biện hộ và chứng minh.

Như đã viết trong nhật báo Saigon Nhỏ số ra ngày Chủ Nhật 12 tháng 10, chúng tôi đã kết thúc nghi án về văn học này với kết luận: ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả tập thơ Vô Ðề. Chúng tôi không bàn luận về chuyện ông Nguyễn Chí Thiện là người tù, bạn cuả các ông Phan Nhật Nam, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Bùi Diễm là giả hay thật. Chúng tôi cũng không muốn đi sâu vào vần đề chính trị và an ninh, tình báo vì những điều này ở ngoài lãnh vực của một cơ quan ngôn luận. Những người trong cuộc biết hơn ai hết về những điều đã xảy ra và sẽ xảy ra.

Tóm lại Saigon Nhỏ cần 20 phút để chứng minh ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả của tập thơ Vô Ðề. Nếu ông Nguyễn Chí Thiện và nhóm thân hữu cuả ông đồng ý dành cho Saigon Nhỏ thời hạn cần thiết này trong cuộc họp báo cuả các ông thì Saigon Nhỏ sẽ có mặt. Hạn chót để các ông trả lời là ngày Thứ Hai ngày 20 tháng 10 để chúng tôi chuẩn bị. Nếu yêu cầu này không được chấp thuận thì chúng tôi xin được miễn xuất hiện mà chỉ chờ xem ông Nguyễn Chí Thiện sẽ tuyên bố thêm điều gì “khác biệt” hơn những điều “khác biệt” ông đã nói về cùng một sự kiện như chúng tôi đã chứng minh trên báo Saigon Nhỏ trong thời gian qua.

Như đã viết cuối bài 3 cuả tác giả Triệu Lan, Saigon Nhỏ mới kết thúc phần I trong vở kịch Nguyễn Chí Thiện. Hy vọng rằng ông Nguyễn Chí Thiện và nhóm “thân hữu” của ông sẽ chấp thuận lời đề nghị của báo Saigon Nhỏ là sẽ dành cho chúng tôi 20 phút trong cuộc họp báo cuả ông Nguyễn Chí Thiện để chúng ta cùng nhau kết thúc nghi án này trong tinh thần dân chủ một cách khoa học và minh bạch.

Nhưng dù đề nghị này được chấp thuận hay không chấp thuận thì Saigon Nhỏ cũng đã có đủ tài liệu cho giai đoạn II để kết thúc nghi án văn hoá này.

Nhật báo Saigon Nhỏ