Sunday, June 8, 2008

Đại Hội VNCH (?)

Đại Hội VNCH (?) Trò Hề Hóa Bốn Chữ Việt Nam Cộng Hòa

Quốc Tuấn - Người lính già Sydney

Theo dõi tình hình đấu tranh trong những ngày qua, CSVN tiếp tục tung ra rất nhiều hiện tượng lập lờ mang tính phi lý nhằm đầu độc dư luận và gây nhiễu loạn nhân tâm như hiện tượng phóng thích tên trùm tham nhũng Nguyễn Việt Tiến, đồng thời thay thế vào đó những “con dê tế thần” khác như khởi tố Thiếu tướng công an CSVN Phạm Xuân Quắc, một số thuộc cấp liên quan, cùng hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến, và Nguyễn Văn Hải.

Những sự kiện cũng đã là một đề tài nóng bỏng để dư luận đàm tiếu sôi nổi trong những ngày qua. Song song với những trận hỏa mù trong nước, tại hải ngoại dư luận cũng khá xôn xao về hiện tượng “đại hội VNCH” do “VNCH Foundation” với một nhân vật nghe rất lạ tai là Hồ Văn Sinh chủ trương, đứng ký tên là cựu tướng Lý Tòng Bá sẽ được tổ chức vào tháng 6 năm 2008 tới đây.

Theo tin thì Tướng Bá kêu gọi sự kết hợp tất cả các tổ chức trong cộng đồng người Việt Quốc Gia để hình thành một nền đên nhị Cộng Hòa với đầy đủ pháp lý, chuẩn bị đưa vấn đề Hiệp định Paris ra trước Liên Hiệp Quốc, hầu buộc CS phải rút quân về bên kia vĩ tuyến 17, trả lại nguyên vẹn đệ nhị Cộng Hoà và thi hành tổng tuyển cử. (? (?) (?).

Sau khi bức đọc thư ngỏ của đại hội VNCH đăng tải trên Net đã khiến những người quan tâm đến công cuộc đấu tranh chung, một lần nữa lại tỏ ra rất trăn trở, ưu tư đi tìm hiểu sự thật, nhất là thành phần Cựu Quân Nhân VNCH. Sau khi thu thập được một số tài liệu về VNCH Foundation và chương trình đại hội VNCH, đa số tỏ ra rất thất vọng, vì hầu như những điều kiện và mục đích đều mập mờ, nếu không muốn nói là ảo tưởng, nó tựa như một một vở tuồng tiêu khiển cho qua ngày đoạn tháng.

Nhìn vào một số mục tiêu giao thời trong khi chờ đợi thành lập chính phủ khi CS sụp đổ. Nó không thể là một phe nhóm tụ lại bầu bán, áo thụng vái nhau vui chơi. Hơn nữa, đất nước đang còn trầm luân trong tay CS, thì quốc gia đâu mà lãnh đạo. Ngoài ra, cái danh xưng VNCH rất bao quát, đại diện cả một tập thể lớn của hơn hai muơi triệu người dân miền Nam Việt Nam, ít nhất cũng là đại đa số trong ba triệu người Việt tỵ nạn hiện đang lang thang trên khắp thế giới. Như vậy, cái danh xưng “Ủy Ban Đại Diện cho Việt Nam Cộng Hòa” có được trưng cầu dân ý không và trưng cầu dân ý bằng cách nào để có được một sự khả tín thuyết phục?. Nếu không, thì đây là một sự tiếm danh, chắc chắn với mục đích không trong sáng, nếu không muốn nói là phá hoại.

"Tổng hợp tài năng, nhân lực sẵn sàng trong kế hoạch tái thiết phục hưng"...

Trong điểm này lại là một điểm mâu thuẫn rất khôi hài mang tính không tưởng. Bởi lẽ hiện tại không ai có đủ điều kiện và thẩm quyền “tổng hợp tài năng và nhân lực” thành một khối để có thể xử dụng vào việc này hay việc kiạ Hơn nữa, chủ trương của đại hội chỉ dành riêng cho thành phần đã từng phục vụ trong chế độ VNCH khi xưa như “Các vị nhân sĩ yêu nước, các vị lãnh đạo chỉ huy các cấp từ các ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, giám sát viện , các ngành văn hóa giáo dục, xã hội, thanh niên, y tế ... trong chính thể VNCH trước đây” Hoặc “Bất kỳ tổ chức quốc gia nào có thành phần nhân sự là Quân, Dân, Cán, Chính VNCH và đã có các hoạt động liên quan đến VNCH như ái hữu, thân hữu, tương trợ, các Hội đồng hương, các Hội Đoàn Quân đội VNCH, các Hội Đoàn Cán, Chính VNCH”. Như vậy tài năng ở đâu để tổng hợp, trong khi ai cũng biết thành phần từng tham gia và phục vụ trong chế độ VNCH khi xưa, nay tuổi đã về chiều, còn lại thành phần thực sự có tài năng để xây dựng đất nước thời “hậu CS” là thế hệ thứ hai, thứ ba thì lại không thấy nhắc đến. Hơn nữa những thành phần “tài năng” này không phải là một vật dụng, để có thể tùy tiện vo tròn, bóp méọ Chúng ta nên biết, thành phần đưọc gọi là “tài năng” chính là những con người có tri thức, họ chỉ có thể cống hiến “tài năng” của họ bằng sự ý thức quê hương của chính họ, không ai có thể o ép hay thu gom họ để “tồn kho” và xử dụng khi cần, kể cả một chế độ thực sự vì dân, vì nước hậu CS. Như thế, phải chăng đây chỉ là mục đích tạo phân hóa, tách rời thành phần này tách rời khỏi công cuộc đâu tranh chung hiện nay, bẻ gẫy niềm tin của họ hay không?

Một mục tiêu nữa không kém phần khôi hài, không tưởng của của đại hội là “Vận động áp lực quốc tế buộc CSVN phải thi hành Hiệp Định Paris năm 1973”. vấn đề này Giáo sư Công pháp Quốc tế Nguyễn Văn Canh từng mơ tưởng nhưng không thể thực hiện và cũng chẳng có quốc tế nào có đủ khả năng và thẩm quyền xét xử một hiệp định đã ký kết 33 năm. Hơn nữa hiệp định này chỉ có bốn thành phần (VNCH, Mặt trận GPMN, Mỹ và CS Bắc Việt) không mang tính quốc tế. Hiện nay bốn thành phần ấy chỉ còn lại Mỹ và CSVN đang bang giao” khắng khít” và đều là thành viên của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Như vậy vấn đề đưa ra với mục đích gì? Thật là khó hiểu.

Với bốn điểm tiêu biểu nêu trên, thiết nghĩ cũng đã đủ để thấy được tính chất khôi hài, không tưởng của đại hội VNCH. Hơn nữa, thành phần Ban Tổ Chức lại có những nhân vật của một đảng chính trị đang bị đàm tiếu, nghi kỵ của đại đa số người dân trong cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại như Gs Lai Thế Hùng, Lm Đinh Xuân Minh, Nguyễn Thanh .v.v.. Theo nhiều tài liệu cho biết những nhân vật này thuộc đảng Việt Tân, một đảng đã có nhiều sự kiện tung hô CSVN như bài viết “Nước giầu, dân mạnh” của Lý Thái Hùng (Tổng bí thư đảng VT), hay ca tụng chính nghĩa của CSVN và bôi nhọ chính nghĩa của quân dân, cán, chính VNCH trong cuộc chiến trước năm 1975 qua loạt bài của Hà Dương Dực đã được chuyển tải và quảng bá trên đài phát thanh Chân Trời Mới, và mới nhất đây đảng trưởng của họ là Đỗ Hoàng Điềm đã chạy tội cho bọn khát máu CSVN với lời xác nhận CSVN đã không còn “đối xử phân biệt từ năm 1990”.

Ngoài ra, đại hội được mệnh danh là VNCH với những điều kiện tham dự rất chặt chẽ và gắt gao. Tuy nhiên, trong tiến trình tiền đại hội mang danh nghĩa “LIÊN MINH TỰ DO VIỆT NAM ” bức thư ngỏ rất khẩn khoản mời Bùi Tín do cựu tướng Lý Tòng Bá và Gs Lai Thế Hùng đồng ký tên là sao? Với nhân vật Bùi Tín, có lẽ ai cũng biết là một nhân vật “phản tỉnh cuội” trong nhiều năm qua, hắn luôn tìm cách chạy tội cho CSVN một cách trơ trẽn và phỉ báng quân cán chính VNCH. Ngay trong dịp tưởng niệm Quốc Hận 30-4-2008, chính Bùi Tín còn cố gắng chạy tội cho CSVN qua thảm sát Tết mậu Thân của CSVN. Bùi tín cho biết cuộc thảm sát ấy chỉ chết vài trăm ngưòi và không phải chính sách của trung ương mà là tự phát của thuộc cấp. Như vậy, chính Bùi Tín đã phỉ báng VNCH là những kẻ vu khống? Tướng Bá nghĩ sao?

Tóm lại, với những sự kiện điển hình nêu trên, đại đa số nhận định đại hội VNCH không có chủ trương làm sáng danh tinh thần Quốc Gia của VNCH mà ngược lại đang bôi nhọ xương máu của tất cả quân, dân, cán chính VNCH đã hy sinh cho chính nghĩa bảo quốc, an dân của VNCH trong cuộc chiến trước năm 1975 và ngay cả hiện tại qua sự hề hóa bốn chữ Việt Nam Cộng Hoà. Như vậy, đại hội này có thể đã bị CSVN và Việt Tân giật dây qua con rối Hồ Văn Sinh trong cái cảnh "Treo đầu dê bán thịt chó". Mong tướng Bá xét lại trong cương vị và danh dự của VNCH, và sau cùng cũng xin mọi người nên cảnh giác, nhất là anh em Cựu Quân Nhân QL/VNCH.

Quốc Tuấn - Người lính già Sydney

Đánh giặc cộng bằng internet

Trần Thanh

Trong công cuộc chiến đấu chống giặc cộng hiện nay của chúng ta, internet là phương tiện hữu hiệu, tiện dụng nhất để đánh kẻ thù. Đây là vũ khí truyền thông rất đơn giản, rẻ tiền mà bất cứ người Việt nào ở hải ngoại cũng có thể dùng nó để đánh giặc. Chỉ cần lập một trang nhà cá nhân mang nội dung chống cộng hoặc viết bài chống cộng gởi đến các tờ báo điện tử trên internet. Thế thôi, chỉ tốn công mà không tốn tiền.

Bọn việt cộng sẽ điên đầu vì chúng không thể nào mướn nhiều hacker để phá hàng chục ngàn trang nhà cá nhân như vậy. Hơn nữa, nếu biết đề phòng, người lập trang nhà có thể lập ra những biện pháp an toàn về kỹ thuật thì bọn hacker việt cộng chịu chết. Và cho dầu chúng có phá được một cái "nhà" thì người ta lại xây nên dăm bảy cái khác. Toàn bộ những tội ác, xấu xa, đáng ghê tởm của bọn chúng lần lượt bị phơi bày trên internet! Một người có thể xây được hàng chục cái "nhà" trên internet, rồi hàng chục, hàng trăm ngàn cái nhà trên toàn cầu có sự thông tin liên lạc với nhau, cùng thống nhất với nhau trong mặt trận đánh cộng sản thì bọn việt gian cộng sản sẽ có nguy cơ đi chầu bác Hồ dưới âm phủ!!! Đánh địch bằng cách này cũng rất an toàn vì bọn công an việt cộng không thể nào dò tìm được danh tánh và nơi cư ngụ của những người chống cộng. Hơn nữa về mặt pháp lý, họ là công dân các nước như Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Úc, Đức ..v..v.. Bọn việt cộng không thể cử công an khơi khơi tới nhà bắt họ, dẫn độ về Việt Nam để bỏ tù vì "tội" phản động!

Vấn đề là làm sao chúng ta đưa được những bài viết chống cộng đến 80 triệu dân trong nước? Ngòi nổ và chất xúc tác chúng ta đã có rất sẵn sàng nhưng làm sao đem nó đến khối thuốc nổ khổng lồ - 80 triệu dân- để kích nổ giật sập cái chế độ cùng hung cực ác? Bọn việt cộng biết rất rõ điều nguy hiểm này cho nên bọn chúng đã ra sức ngăn chận internet "độc hại" đến với toàn dân! Sau đây chúng ta thử phân tích xem những mặt mạnh và yếu của internet hiện nay trong vai trò đánh bọn việt gian cộng sản.

Mặt mạnh:

1. Đơn giản, rẻ tiền, ai cũng làm được. Nếu hăng say, một người có thể chống cộng 24 trên 24 và chống cộng .... bốn mùa! Mùa động lạnh cắt da, vài chục độ âm cũng không thành vấn đề. Người chiến sĩ vẫn tà tà ngồi trong căn phòng ấm áp để gõ bàn phím, vừa chống cộng vừa hút thuốc, uống trà, uống cà phê! Khỏe quá đi chớ mà kết quả lại rất hữu hiệu! Không phải như đi biểu tình, vừa tốn xăng, tốn tiền ăn, phải đem theo biểu ngữ, cờ, băng rôn lỉnh kỉnh và đôi khi còn sợ bị tụi công an việt cộng chụp hình, không về Việt Nam thăm bồ nhí được! Tất nhiên, mỗi một phương cách chống cộng đều có những mặt tích cực riêng của nó.

2. Các trang nhà cá nhân trên toàn cầu có thể liên kết với nhau thành một mạng lưới chằng chịt và rất an toàn. Tất cả chỉ biết nhau qua bút hiệu hoặc nick name và bọn công an việt cộng không thể nào dò tìm danh tánh của những người chống cộng, cũng như phá hết hàng trăm ngàn trang nhà trên không gian được! Có những trang nhà cá nhân rất đông khách, ví dụ như của một tài tử xi nê nổi tiếng, số khách đến thăm, ghi sổ lưu niệm lên đến hàng triệu người! Giả sử, mỗi một trang nhà cá nhân chống cộng chỉ cần 1000 người trong nước đến xem và chúng ta có một ngàn trang nhà thì "ngòi nổ" của chúng ta có thể đến được hàng triệu thùng "thuốc súng" ở trong nước rồi! Một triệu thùng thuốc súng cùng nổ thì bảo đảm bọn việt gian cộng sản phải bị diệt vong, xác của bọn chúng phải bị văng lên tới sao Hỏa sao Kim!!!

3. Việt cộng chỉ có thể ngăn chận internet chớ không thể phá hay diệt được internet. Nhất là trong xu thế toàn cầu hóa hiện nay, người dân trong nước ngày càng có nhu cầu sử dụng internet. Vì vậy những bài viết chống cộng từ hải ngoại sẽ xâm nhập vào Việt Nam với mức độ ngày càng tăng chớ không giảm.

Mặt yếu:

1. Internet bị bức tường lửa của việt cộng ngăn cản làm cho nhiều người trong nước nản chí, bỏ cuộc.

2. Khoảng 70 phần trăm dân số trong nước thuộc thành phần nghèo, không có tiền mua sắm máy computer, không có internet.

3. Những tiệm cho thuê internet thường xuyên bị công an rình rập, kiểm soát gắt gao. Những người nghèo không có tiền và thời gian để đến thuê internet. Nếu có, thì chỉ đến để xem phim .... sex để giải trí hoặc "giao lưu" kết bạn bốn phương để bán dâm!

4. Những thành phần nghèo như công nhân, nông dân đa số trình độ văn hóa thấp hoặc thất học. Khi đọc những bài viết chống cộng của những tờ báo điện tử ở hải ngoại, họ không hiểu, do đó họ dễ dàng đi vô mấy tờ "báo" như Con Heo hoặc Cõi Thiên Thai để coi hình sex cho thoải mái tâm hồn!

5. Nghèo thường gắn liền với cái eo. Công nhân, nông dân người nào cũng phải cày một ngày từ 10 đến 12 tiếng, một tuần phải làm 6,7 ngày. Khi lết về được đến nhà thì họ lăn quay ra ngủ để chuẩn bị cho ngày mai đi bán sức lao động tiếp. Do đó internet đối với họ vẫn là một cái gì xa vời lắm!

6. Một số bài viết chống cộng ở hải ngoại thường viết với nội dung quá chuyên biệt, dùng nhiều thuật ngữ, khó hiểu đối với ngay cả giới học sinh, sinh viên trong nước.

PHẦN ĐỀ NGHỊ:

Qua những phân tích sơ bộ, chúng ta thấy những khó khăn nhiều gấp đôi thuận lợi. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta nản lòng, không làm. Tên tổ sư của cộng sản là Kác Mác đã nói rằng: tư tưởng khi xâm nhập vào quần chúng thì sẽ biến thành sức mạnh vật chất. Đại khái diễn nôm na, sự tuyên tuyền chính trị nếu đến được với nhiều người dân, làm cho họ thông hiểu thì họ sẽ đồng loạt nổi dậy, chặt phá gông xiềng! Không thể chấp nhận được ở Việt Nam hiện nay 70% dân số là thành phần nghèo, chạy ăn từng bữa toát mồ hôi, ở nhiều địa phương vẫn có người chết đói thì bọn khốn kiếp đảng viên cộng sản đang sống trên núi tiền rừng bạc bể. Mới đây, theo tin báo chí, tên việt cộng Đoàn Nguyên Đức ở trong nước đã dám bỏ ra BẢY TRIỆU đô la để mua một chiếc máy bay riêng, đó là chưa tính thuế nhập cảng trên 100%! Còn tên việt gian Bạch Diệp thì dám mua một chiếc xe Roll-Royce giá 1,4 triệu đô la chưa tính thuế! Sắp tới, có lẽ bọn chó đẻ này mua luôn cả phi thuyền để đi du lịch cung trăng? Tại sao 85 triệu người phải nhịn đói, chết đói để nuôi những thằng ăn cướp như vậy? Tội của bọn chúng là TỘI ĂN CƯỚP CHỚ KHÔNG PHẢI LÀ ĂN CẮP NHƯ ÔNG BÙI TÍN ĐÃ NHẬN XÉT TRONG BÀI VIẾT NHÂN NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 2008. Ông ta mới viết như vậy mà trên diễn đàn VietLand đã có người cảm động quá, khen là ông ta đã biết "hối hận" và người này vội post một bó hoa hồng để gởi tặng ông Bùi Tín!!! Trong phạm vi bài nay, tôi xin mạn phép đề nghị một vài điều:

1. Các tờ báo điện tử trên internet trong và ngoài nước cùng lập trường chính trị nên liên kết lại. Nếu có một bài viết hay và hữu ích thì cùng nhau phổ biến và đăng đi đăng lại nhiều lần. Mục đích chính là chúng ta tạo cơ hội cho những người dân trong nước đọc được những bài viết đó.

2. Kêu gọi những người có khả năng viết bài, sáng tác nhạc, vẽ hí họa, sưu tầm chuyện lạ bốn phương, cộng tác với các tờ báo chống cộng.

3. Không nhất thiết lúc nào cũng đăng những bài chính trị mà có thể có xen kẽ nhiều mục giải trí khác để cho người đọc đỡ nhàm chán.

4. Nên dành ra những mục đặt tên là "Viết cho người dân trong nước", "Viết cho anh Hai Lúa", "Viết cho học sinh, sinh viên trong nước", "Viết cho giới công an, bộ đội trong nước" ..v..v.. Những bài viết này nên ngắn gọn, dùng chữ thật đơn giản dễ hiểu để một người dù có trình độ rất thấp cũng có thể hiểu được. Cuộc các mạng Pháp năm 1789 có tên gọi là "Cuộc cách mạng bánh mì" Lý do là khi Napoleon kêu gọi những người nông dân tham gia cách mạng lật đổ chế độ phong kiến thì ông ta chỉ nói đơn giản rằng:- Đây là cuộc cách mạng BÁNH MÌ. Ai theo tôi thì sẽ có bánh mì ăn! Ông ta không hề nói đến các khái niệm như "hiến pháp, hành pháp, lập pháp, tư pháp, khế ước xã hội" Người nông dân chỉ cần nghe hai chữ BÁNH MÌ là họ hiểu ngay và hưởng ứng ngay lập tức!

KẾT LUẬN:

Đấu tranh bằng internet là đơn giản nhất và cũng chẳng cần xin phép bọn chó chết việt gian cộng sản. Ông Nguyễn Vũ Bình, khi trả lời cuộc phỏng vấn của phóng viên VietNam Exodus, đã cho rằng tự do báo chí là một trong những điểm đột phá và ông đã NỘP ĐƠN ĐỂ XIN PHÉP ĐƯỢC RA MỘT TỜ BÁO TƯ NHÂN!

Đó là chuyện tề thiên, chuyện hài hước, hoang đường không bao giờ có. Trước đây việt cộng nó đã từng dùng báo chí để đánh phá và góp phần làm sụp đổ chế độ Việt Nam Cộng Hòa, tụi nó rành sáu câu rồi! Nếu có giỏi thì toàn dân nổi dậy lật đổ tụi nó, còn không thì muôn đời phải chịu làm nô lệ, đọc 600 tờ BÁO ĐẢNG! Nếu nó cho phép tư nhân trong nước ra báo thì chắc chắn trong vòng một năm là chế độ hung ác của chúng phải bị sụp đổ. Không những bọn chúng kiểm soát rất chặt 600 tờ báo trong nước mà tụi nó còn bóp cổ luôn mấy tờ báo lớn ở hải ngoại, biến những tờ báo "chống cộng" này thành những quả dưa hấu, nghĩa là chỉ có cái vỏ bên ngoài là "chống cộng" thôi, còn bên trong thì đã đỏ lòm màu bác và đảng!!!

Còn hai phương tiện đấu tranh khác hết sức quan trọng đó là truyền thông và truyền hình nhưng chúng ta không thể thực hiện được. Cái khó nó bó cái khôn. Một điều hết sức quan trọng là đòi thì cứ đòi, xin-cho thì cứ xin-cho để gây rối trí kẻ thù nhưng chúng ta không phải ngồi đó mà chờ. Đấu tranh chính trị với việt cộng mà cứ ngồi đó để CHỜ NÓ CHO PHÉP LÀM CÁI GÌ ĐÓ thì chẳng thà đừng đấu tranh, phí thời giờ vô ích!

Hiện nay những bài viết chống cộng tại hải ngoại đến được những người đọc trong nước còn rất ít. Không có con số thống kê nhưng chúng ta có thể dự đoán chưa tới một phần trăm dân số. Càng nhiều người biết về tội ác của cộng sản thì càng tốt và phải có truyền thông dẫn dắt người dân cần phải làm cái gì để tự giải phóng mình thoát khỏi ách nô lệ. Tôi có một người quen về Việt Nam chơi ba tuần lễ. Nhà người này ở khu Khánh Hội, Sài Gòn. Khi người này trở về Mỹ tôi hỏi có biết vụ cả trăm người dân oan đi biểu tình ở nhà thờ Đức Bà không? Người này hoàn toàn không hề hay biết gì hết, mặc dù sự kiện biểu tình của dân oan kéo dài cả tuần lễ trùng vào dịp ông ta đang ở tại Sài Gòn! Bọn việt cộng nó bưng bít, nó không đưa tin lên đài truyền thanh, truyền hình thì lấy gì người dân biết những điều bất lợi cho chúng nó! Như vậy, ta thấy vai trò của truyền thông rất là quan trọng. Có khi một sự việc xảy ra chỉ cách nơi ta ở một vài khu phố mà chúng ta cũng không biết. Và chúng ta có thể mạnh dạn rút ra một kết luận: trong đấu tranh, bên nào nắm được ưu thế về truyền thông, bên đó sẽ có nhiều cơ may chiến thắng.

ƯU TIÊN LÀ PHẢI CHIẾM THẾ THƯỢNG PHONG VỀ TRUYỀN THÔNG INTERNET chớ không phải dồn mọi công sức để đòi được đa nguyên, đa đảng hay đòi hủy bỏ điều 4 hiến pháp.

Chúng ta phải xắn tay áo và HÀNH ĐỘNG ngay, làm tất cả những gì có thể làm được, đang có sẵn trong tầm tay của mọi người. Không thể ngồi đó mà chờ. Vì chờ thì tất cả chúng ta sẽ hóa đá trong khi đó thì Việt Nam sẽ bị đổi tên thành Tây Tạng Á Châu!

Trần Thanh
Ngày 11 tháng 5 năm 2008

Tương Quan Giữa Văn Hóa Và Chính Trị


Bài thuyết trình của Đinh Lâm Thanh

Kính thưa quý vị,

Gần đây nhiều nhà trí thức cũng như một vài tổ chức văn học nghệ thuật chủ trương rằng, hoạt động văn hóa phải hoàn toàn tách khỏi môi trường chính trị. Một điều đáng chú ý là nhiều diễn đàn, hội văn hóa thường lên tiếng cổ võ vấn đề nầy rập theo luận điệu tuyên truyền ru ngủ của nghị quyết 36.

Trong thời bình và dưới ảnh hưởng tự do dân chủ của một quốc gia đã có sẵn nền tảng văn minh vững chắc, đôi lúc cũng không thể tách chính trị và văn hóa ra làm hai lãnh vực riêng biệt hoặc đối đầu lẫn nhau. Nếu so với hiện tình của một đất nước cai trị bởi Cộng sản và dân tộc bị phân hóa làm hai như tình trạng Việt Nam và cộng đồng chúng ta hiện nay thì vấn đề càng không thể xảy ra.

Hai lãnh vực văn hóa và chính trị, bất luận dưới thời nào cũng phải được kết hợp, dung hòa đồng thời bổ túc lẫn nhau để đưa đời sống con người đến Chân Thiện Mỹ (Nhân bản, Tự do) hoặc phục vụ tối đa cho quyền lực phe nhóm đảng phái (Quân phiệt, Cộng sản).

Vậy dựa vào chế độ chính trị để làm nền tảng phát triển văn hóa, hay, dùng văn hóa để cãi tạo và xây dựng chế độ ?

Dù hiểu cách nào thì văn hóa và chính trị là hai hành động lúc nào cũng phải liên quan mật thiết với nhau. Đất lành sinh trái ngọt hoặc nói ngược lại, cây tốt khó mọc từ bùn dơ. Vậy chế độ chính trị tốt tự nhiên sẽ nẩy sinh một nền văn hóa tự do nhân bản và ngược lai một nền văn hóa nô bộc chắc chắn sẽ giúp chế độ càng ngày càng thêm độc tài thối nát. Điều nầy có thể chứng minh hai lãnh vực chế độ và chính trị đều liên hệ mật thiết với nhau. Do đó không thể kết luận, văn hóa phải tách khỏi ảnh hưởng của chính trị.

Trước khi đề cập đến hai nền văn hóa riêng biệt cũng như hai khuynh hướng chính trị đối lập của Việt Nam tại quốc nội cũng như người Việt Quốc Gia hải ngoại, xin quý vị đừng đơn giản hóa và đóng khung hai danh từ ‘văn hóa’ cũng như ‘chính trị’ trong một nghĩa hạn hẹp, mà đề nghị một hướng nhìn bao quát rộng lớn hơn.

Không thể hạn chế nền văn hóa của một dân tộc vỏn vẹn chỉ nằm trong phạm vi văn chương, ngôn ngữ và nghệ thuật mà cần phải đề cập đến truyền thống, phong tục tập quán, tôn giáo, y phục, ẩm thực … Cũng vậy, đối với hành động chính trị, không nên gò bó bằng những hình thức bên ngoài, hội họp xuống đường hô hào mà phải nghĩ đến những mục đích tối hậu của các hành động trên. Vậy để được khách quan, cần nghiên cứu nhiều chi tiết và lãnh vực khác nhau trong đường hướng phục vụ đời sống tinh thần lẫn vật chất của con người để những người làm chính trị có một lối nhìn bao quát hơn. Ngoài ra cũng nên tìm hiểu những hành động chính trị một cách rộng rãi trong các chương trình tranh đấu, xây dựng, bảo vệ lý tưởng, sự toàn vẹn quê hương và hạnh phúc của nhân dân Việt Nam để những suy nghĩ của người làm văn hóa khỏi bị lệch lạc.

Nói đến văn hóa và chính trị của Việt Nam trước và sau 1975 cũng như trong và ngoài nước thì thật không đơn giản. Từ việc thay đổi chế độ trong nước rồi nền văn hóa đỏ ra đời, đến môi trường tự do với các phong trào cách mạng đời sống Âu-Mỹ và việc bảo vệ văn hóa cổ truyền ở hải ngoại, là những ưu tư của những người hằng quan tâm đến vận nước và gia tài văn hóa dân tộc.

Chúng ta không thể khách quan xem việc bảo tồn văn hóa Việt Nam một cách đơn giải như dưới thời bình và trong một chế độ tự do dân chủ, vì nền văn hóa của tổ tiên để lại đã bị đổi chiều trong quốc nội và đang bị phá sản tại hải ngoại. Việc bảo tồn văn hóa của chúng ta không thuận buồm xuôi gió mà phải đương đầu trực diện trước một cuộc chiến khốc liệt, không ranh giới, không quy ước. Đó là cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản mà văn hóa chính là vũ khí của chiến trường để đối đầu với nhau.

Nếu xét về lượng, trận chiến hiện nay giữa ta và địch không cân xứng cả chính trị lẫn văn hóa. Cộng sản đã dốc toàn lực, như một kẻ liều mạng, để ăn thua đủ trong giai đoạn quyết liệt một mất một còn với chúng ta. Hà Nội đã tung hết khả năng, từ vật lực đến nhân lực, đánh một lượt hai mặt chính trị lẫn văn hóa vào cộng đồng người Việt Quốc Gia. Chúng đã xử dụng môi trường văn hóa làm bàn đạp cho thế chính trị, hai mặt trận phối hợp nhịp nhàng và đồng bộ với nhau. Cộng đồng chúng ta trong thế bị động và chỉ có chống đở. Lượng đã yếu mà còn bị một số trí thức, nhiều tổ chức hải ngoại còn kêu gọi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài chương trình phát triển và bảo tồn văn hóa là một điều bất lợi cho công cuộc tranh đấu hiện nay. Nếu chúng ta thiếu lý tưởng không có tinh thần để chống đở, bảo tồn và phát triển văn hóa cổ truyền dân tộc Việt Nam thì xem như chưa đánh đã thua ! Trước một đối thủ dư thừa nhân-vật-lực cộng thêm những thủ đoạn tráo trở gian manh, nếu chúng ta không sức, thiếu khả năng và sáng suốt thì chắc chắn chúng ta sẽ đi vào con đường hỏa mù mà kẻ thù đã giăng ra.

Không thể thuần túy và đơn giản kêu gọi giới trẻ theo học tiếng Việt, nghe một buổi thuyềt trình hay đọc vài cuốn sách là xong việc bảo tồn và phát triển văn hóa như chương trình của một vài tổ chức đề ra.Nếu chỉ có thế thì không khác gì chúng ta mời giới trẻ đến xem một cuộc triển lãm, nghe một chương trình ca nhạc xong rồi ai về nhà nấy, như vậy, làm văn hóa trong tình hình chính trị hiện nay thì chẳng đi đến đâu mà còn đem lại một kết quả ngược. Điều quan trọng là phải biết tạo cho mọi người, nhất là thành phần trẻ có một tinh thần yêu nước, biết đâu là nguồn gốc dân tộc, đâu là lịch sử oai hùng, đâu là di sản của tổ tiên. Phải làm thế nào cho thế hệ trẻ hiểu được nỗi khổ tâm kẻ ra đi cũng như cảm thông thân phận của người ở lại, phải biết đâu là chính nghĩa, đâu là con đường phải tiến tới để mai kia quay về với phục vụ quê hương.

Trước các chương trình đầu độc ru ngủ qua văn hóa của Cộng sản, chúng ta cũng phải mượn con đường chính trị để phát huy tính chất nhân bản chống lại văn hóa vô sản, dùng tôn giáo đối đầu văn hóa vô thần, lấy tình người cãi tạo văn hóa loài thú !

Trong lúc địch ru ngủ chúng ta bằng văn hóa đỏ mà những người trong cộng đồng làm văn hóa bằng hình thụ động, chống đở hoặc chạy theo chiêu bài ‘loại chính trị ra khỏi văn hóa’, thì không khác gì chưa ra trận chúng ta đã đầu hàng vô điều kiện. Tóm lại trong hoàn cảnh hiện tại chúng ta không thể tách rời ‘chiến tranh văn hóa’ ra khỏi ‘chiến tranh chính trị’. Hai mặt trận phải song song hổ trợ cho nhau để đối đầu với Cộng sản khi chúng dùng văn hóa để phục vụ mưu đồ chính trị bất chánh. Nếu chúng ta muốn bảo tồn văn hóa nhân bản mà loại hẳn vấn đề chính trị ra ngoài thì lấy gì làm căn bản cho trận chiến không biên giới ngày nay ?

Xin ghi nhớ, chúng ta là những chiến sĩ trong cuộc chiến giữa hai nền văn hóa nhân bản và văn hóa vô sản. Kẻ thù với khả năng dư thừa sẵn có, chúng đang lấn áp chúng ta trên mọi lãnh vực. Nếu những nhà làm văn hóa không tiếp tay với Cộng đồng Người Việt Quốc Gia thì xin im lặng, đừng lên tiếng đòi hỏi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài vòng chiến, vì thái độ và hành động nầy không khác gì việc nối giáo cho giặc, phá hoại công cuộc tranh đấu chung của toàn thể dân tộc Việt Nam hiện nay.

Xin chân thành cám ơn Quý Vị.

Đinh Lâm Thanh

LUẬN BÀN VỀ CHUYẾN ĐI CỦA TÊN VIỆT GIAN NGUYỄN MINH TRIẾT


(Có biệt hiệu là Triết Mặt Dày hay Triết Mặt Thớt)

Trần Thanh

Lời giới thiệu:

Vừa rồi, ngày 5 tháng 6 năm 2008, tên tướng cướp Sáu Phong (Nguyễn Minh Triết) đã đến Na Uy để ký hiệp định thương mại. Cũng vẫn là việc buôn dân bán nước mà tập đoàn việt gian cộng sản đã làm suốt 60 năm qua. Chuyến đi Na Uy của tên Triết, về bản chất, cũng không khác gì chuyến đi sang Mỹ của hắn hồi năm ngoái. Bài viết dưới đây nhận định về sự cấu kết bẩn thỉu giữa các thế lực tư bản và bọn việt gian cộng sản và nhiệm vụ của chúng ta phải làm gì để diệt trừ bọn chúng. Kính mời bạn đọc theo dõi.

Sở dĩ Triết được báo chí ở hải ngoại tặng cho danh hiệu "mặt dày, mặt thớt" vì hắn chai lì về nhiều thứ, trong đó có câu tuyên bố nổi tiếng của hắn khi dụ khị giới doanh gia Mỹ về Việt Nam đầu tư. Hắn nói bằng giọng nam bộ đặc sệt: "Các bạn nên dề diệc nam đầu tư. Con gái diệc nam đẹp lắm!" Thật là một sự sỉ nhục cho nữ giới ở trong nước! Thật đúng là miệng lưỡi của một tên ma cô, điếm đàng, chuyên buôn bán phụ nữ, làm giàu trên thân xác của phụ nữ! Bộ mặt thớt của hắn phải dày tới mức đạn AK bắn không thủng, cho nên hắn mới mở miệng nói được một câu như thế!!!

Chuyến đi Mỹ vừa rồi của tên việt gian "Triết Mặt Thớt", như bọn chúng tuyên bố, là nhằm mục đích thương mại. Bọn chúng đã ký kết được những hợp đồng thương mại trị giá bảy tỷ đô la. Nhưng đây chỉ là mặt nổi, dương đông kích tây, đã được công bố công khai. Mặt chìm của chuyến đi, chắc chắn là có những THỎA THUẬN NGẦM VÀ MỜ ÁM giữa hành pháp Mỹ, khối tài phiệt Mỹ và bọn việt gian cộng sản, NHẰM MUA BÁN, ĐỔI CHÁC TRÊN XƯƠNG MÁU CỦA 85 TRIỆU DÂN TRONG NƯỚC VÀ BA TRIỆU NGƯỜI VIỆT TẠI HẢI NGOẠI. Những thỏa thuận đó là gì, được hai bên giữ bí mật tuyệt đối. Tuy nhiên chúng ta có thể suy đoán, không ngoài các mục tiêu sau đây:

1. Quyết tâm đẩy mạnh nghị quyết 36, với sự yểm trợ của bọn "Mỹ gian", cho dù bọn chúng có phải chi ra hàng tỷ đô la để khống chế từng bước rồi đi đến thôn tính toàn bộ cộng đồng người Việt tại nước Mỹ. Chúng sẽ làm điều này như chúng đã từng làm trước đây khi thôn tính miền Nam Việt Nam! Quan trọng nhất là các cộng đồng người Việt tại tiểu bang California. Có thể nói đây là đầu não -tựa như thủ đô Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa trước 1975- của toàn bộ cộng đồng người Việt trên khắp nơi trên thế giới. Một khi bọn việt gian cộng sản đánh gục được bộ phận đầu não nơi này thì các nơi khác, như rắn mất đầu, sẽ lần lượt tan rã.

2. Tiếp tục hứa hẹn với Mỹ, sẽ dành cho Mỹ những quyền lợi béo bở nào đó, ví dụ, như cho Mỹ thuê cảng Cam Ranh trong vòng 99 năm, hoặc nếu cần đem cho không cũng được. Đổi lại, Mỹ sẽ làm ngơ cho việt gian cộng sản tiếp tục đàn áp nhân quyền trong nước, tiếp tục nắm quyền cai trị đất nước.

3. Nếu phong trào đấu tranh của toàn dân cứ tiếp tục dâng cao thì việt gian cộng sản sẽ tính đến nước bài "tẩu mã" trước khi bị người dân vùng lên lật đổ, đưa những tên đầu sỏ lên giá treo cổ như tên độc tài cộng sản, tổng bí thư Xô-Xét-Ku nước Ru Ma Ni năm 1989. Trước khi bỏ chạy, bọn chúng sẽ ký hiệp định dâng trọn miền nam Việt Nam, từ vĩ tuyến 17 trở vào, cho Mỹ. Bán đổ bán tháo trước khi bỏ chạy. Đổi lại, Mỹ sẽ dành cho bọn chúng những nơi trú ẩn an toàn trên nước Mỹ, để hưởng thụ những tài sản do chúng đã cướp được của toàn dân, ăn chơi phè phỡn đến vài trăm năm cũng chưa hết!!!

Đó là lý do vì sao ta thấy những tên lãnh đạo việt gian cộng sản, trong những năm gần đây, cứ thậm thọt qua Mỹ. Vừa rồi là chuyến đi của tên Triết mặt thớt, sắp tới sẽ là chuyến đi của tên Nguyễn Tấn Dũng, một trong những tên đầu sỏ trong đảng cướp việt gian cộng sản. Tên Dũng lại sẽ vào nhà trắng để bắt tay với tổng thống Bush, chụp hình lưu niệm rồi đem hình về nước để hù hè dân đen trong nước. Tổng thống Bush lại xoa đầu Dũng và khen ngợi: "Gooood boy!" và ông Bush sẽ không quên dăn dò: "Chú mày nhớ đàn áp nhân quyền cho kheo khéo, kín đáo một chút. Đừng làm lộ liễu quá, làm tao phải mất công lên tiếng, can thiệp!" Dặn dò xong, ông Bush hỏi tới luôn: "Sao, tụi bay có quà gì cho nước Mỹ của tao không?" Dũng xun xoe trả lời: "Dạ, thưa đại ca Bush, tụi em đã họp và nhất trí như sau: kỳ trước anh Triết đã gởi tặng (cho không) nhân dân Mỹ cảng Cam Ranh, kỳ này em xin gởi tặng anh đảo Phú Quốc với đảo Côn Sơn. Hai đảo này hết xảy, không thua gì Hawaii đâu! Miễn là anh yểm trợ cho tụi em tiếp tục được ở lại để lãnh đạo đất nước! Và nhờ anh trấn áp, cho FBI bắt giam mấy tên việt kiều phản động ở Mỹ, để bọn chúng đừng có quấy phá nữa, làm tụi em nhức đầu lắm, ăn không ngon, ngủ không yên!!!".

TỪ CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC ĐẾN CHỐNG NƯỚC CỨU MỸ!!!

Như vậy, tổng kết lại, ta thấy rằng gian đảng cộng sản Việt Nam trước kia hô hào, kêu gọi toàn dân cùng hợp tác với bọn chúng để CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC. Thế nhưng, 47 năm sau (1960-2007), oái oăm thay, chúng phải làm ngược lại: CHỐNG NƯỚC CỨU MỸ!!! Diễn nôm ra là chúng đang chống lại 85 triệu dân trong nước để giúp Mỹ có điều kiện trở lại Việt Nam, biến Việt Nam thành tiền đồn ngăn chận sự bành trướng của Trung Cộng ở Đông Nam Á!!!

Thân phận nhược tiểu. Đây là câu ta thán mà nhiều chính trị gia đã từng thốt lên chán chường. Nói trắng ra là tư bản xanh và tư bản đỏ đang cấu kết với nhau để xẻ thịt nước Việt Nam. Nhiều người khi nghe tên Triết tuyên bố đã ký kết được các hợp đồng đầu tư bảy tỉ đô la thì đâm ra hồ hởi, phấn khởi (sảng)! Họ cho rằng sắp tới nhân dân trong nước sẽ có công ăn việc làm, đời sống nhân dân sẽ khá thêm. Thực ra đây là ảo tưởng. Cho dù việt gian cộng sản có ký được 7 tỉ, 70 tỉ hoặc thậm chí 700 tỉ đi chăng nữa thì người dân nghèo vẫn hoàn nghèo, mạt rệp vẫn hoàn mạt rệp. Bởi vì toàn bộ số tiền lời do đầu tư sẽ chui vào túi bọn cướp việt gian cộng sản!!! Đó là lí do vì sao chúng không muốn đất nước được dân chủ hóa!!!

Những ngôn từ hoa mỹ ngoại giao chỉ để mua thời gian. Các thế lực đen vẫn tiếp tục tích cực đi đêm với nhau để mua bán, đổi chác tài nguyên, lãnh thổ nước Việt và 85 triệu nô lệ Việt Nam. Nếu chúng ta không tích cực đấu tranh mạnh để lật đổ bọn việt gian cộng sản thì chỉ trong vòng khoảng năm năm nữa, nước Việt Nam sẽ bị xóa sổ trên bản đồ thế giới, như nước Inka ở Nam Mỹ vào thế kỷ thứ 15!!! Bọn việt gian cộng sản cũng biết ván cờ sắp đến hồi kết thúc, cho nên chúng đang gấp rút chạy đua với thời gian.

CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ ĐỂ LẬT ĐỔ CHẾ ĐỘ VIỆT GIAN CỘNG SẢN?

LỜI KHẲNG ĐỊNH TRƯỚC TIÊN:

Dứt khoát là không có hòa hợp hòa giải hay đối thoại gì với việt gian cộng sản. Hoàn toàn phí thời gian, vô ích. Hơn nữa, đây chỉ là những biện pháp chúng dùng để mua thời gian, đánh lạc hướng chúng ta, làm loãng các mục tiêu đấu tranh của chúng ta.

Chúng ta cần nhớ rằng, dù có hòa hợp hòa giải bằng cách nào đi chăng nữa hay tổ chức các hội nghị bàn tròn, bàn méo, bàn vuông thì biện pháp cuối cùng vẫn là: bọn việt gian cộng sản VẪN NGỒI TRÊN ĐẦU chúng ta, xỏ giây vào mũi chúng ta, lôi chúng ta đi như một con bò theo ý chúng muốn. KHÔNG BAO GIỜ BỌN CHÚNG CHẤP NHẬN CHO CHÚNG TA ĐỨNG NGANG HÀNG VỚI BỌN CHÚNG, CHIA SẺ QUYỀN LỰC LÃNH ĐẠO VỚI BỌN CHÚNG.

Còn về tung hỏa mù và đánh lạc hướng là ngón nghề của việt cộng. Sắp tới khi tên Nguyễn Tấn Dũng sắp qua Mỹ, tên cò mồi chính trị Võ Văn Kiệt sẽ lại tuyên bố một vài câu nói giật gân gì đó, lại lên tiếng kêu gọi cộng đồng người việt tại hải ngoại nên hòa hợp hòa giải và xóa bỏ hận thù. Giới truyền thông tại hải ngoại lại xúm vào mổ xẻ, phân tích bài nói chuyện của tên Kiệt, lại phê bình và chửi bới vung vít. Thế là chúng ta lại tiêu phí mất một số công sức, thời gian, quên đi chuyện đối phó với chuyến sang Mỹ của tên Dũng!!!

Chính vì không bao giờ có thể hòa hợp hòa giải với cộng sản, cho nên chúng ta chỉ còn một cách duy nhất và hay nhất là lật đổ bọn chúng bằng các biện pháp:

Sau đây là dàn bài sơ lược:

A. KINH TẾ:

1. Không gởi tiền về Việt Nam
2. Không đi du lịch Việt Nam
3. Tẩy chay hàng hóa của Việt Nam, kể cả các sản phẩm ca nhạc hoặc đi xem ca nhạc và mua sách báo của việt cộng
4. Không đầu tư vào Việt Nam
5. Không hợp tác với chính quyền việt gian cộng sản về bất cứ lãnh vực nào

B. ĐẤU TRANH CHÍNH TRỊ:

- Vận động sự ủng hộ của quốc tế và chính quyền các nước, nơi chúng ta đang định cư.

C. TỔ CHỨC CUỘC TỔNG NỔI DẬY TRONG NƯỚC BẰNG HÌNH THỨC ĐÌNH CÔNG, LÃNG CÔNG.

1. Đấu tranh đòi quyền tự do thông tin - Vừa đấu tranh vừa tổ chức báo chui, đài truyền thanh chui và phân phát truyền đơn.

2. Tổ chức các cuộc đình công, lãng công khắp nước, 85 triệu nô lệ trong nước cùng nhất loạt nổi dậy, đào mồ chôn gian đảng việt gian cộng sản.

3. Trung Cộng cũng sẽ sụp đổ vì đã mang sẵn các mầm mống tự hủy: bệnh ho lao đã sang đến thời kỳ thứ ba!


*PHÂN TÍCH:

A. KINH TẾ:

1&2: KHÔNG GỞI TIỀN VỀ VIỆT NAM - KHÔNG ĐI DU LỊCH VIỆT NAM

Sở dĩ bọn việt gian cộng sản còn sống tới ngày nay vì chính CHÚNG TA ĐÃ NUÔI SỐNG BỌN CHÚNG!!! Điều này mới nghe có vẻ nghịch lý nhưng có thật! Năm 1989, khi đế quốc Liên Xô cùng 13 nước chư hầu bỗng nhiên bị sụp đổ trong vòng hai tuần lễ, bọn việt gian cộng sản đâm ra hoang mang tột độ. Cha ruột của chúng là Liên Xô đã chết cùng với toàn bộ cô, bác, chú, dì, dượng (cộng sản Đông Âu) của chúng cũng chết theo. Toàn bộ các nguồn tiền viện trợ bỗng dưng bị cúp cái rụp. Không có tiền, lấy gì nuôi hai triệu đảng viên báo cô, cùng vài triệu tên công an, bộ đội? Đó là chưa kể hàng chục triệu cán bộ, công nhân viên nhà nước! Lúc đó tên tổng bí thư Đỗ Mười, lập tức phải sang triều kiến Trung Cộng, xin được nối lại tình hữu nghị Việt Trung mà trước đó tên Lê Duẩn thân Liên Xô đã phá hỏng! Và cũng thật may mắn cho bọn chúng, vào lúc ấy, cộng đồng người Việt tại hải ngoại, sau hơn 10 năm định cư, đã bắt đầu ổn định đời sống, làm ăn khấm khá, có tiền gởi về giúp thân nhân khá dồi dào. Số tiền gởi về lên đến vài tỷ. Việt kiều cũng bắt đầu về thăm quê hương ngày càng đông. Vòi nước đô la bắt đầu tuôn về Việt Nam.

Số đô la việt kiều gởi về Việt Nam là nguồn viện trợ vô điều kiện cho bọn việt gian cộng sản. CHÚNG TA ĐÃ GIÚP CHO BỌN CHÚNG RỬA TIỀN và chuyển ngược số đô la đó ra nước ngoài và hậu quả là CHÚNG LẠI DÙNG CHÍNH TIỀN CÚA CHÚNG TA ĐỂ ĐÁNH PHÁ CHÚNG TA. Gậy ông đập lưng ông!

Tất cả các nguồn tiền viện trợ của quốc tế cho Việt Nam, kể cả viện trợ về nhân đạo, đều có những điều kiện ràng buộc kèm theo và có những biện pháp theo dõi. Chỉ riêng nguồn tiền gởi về giúp thân nhân là hoàn toàn không có điều kiện gì hết, coi như tiền cho không. Việt cộng chỉ việc in tiền giấy Hồ lèo ra, bất cần lạm phát, trao lại cho người nhận tiền!!!

Nếu chúng ta ngưng gởi tiền về và ngưng đi du lịch thì chắc chắn bọn việt gian sẽ lao đao, khốn nạn, CHỈ CẦN KÉO DÀI CHỪNG HAI NĂM LÀ BỌN CHÚNG SẼ CHẾT THẲNG CẲNG!!!

ĐÂY LÀ VŨ KHÍ HẾT SỨC LỢI HẠI CỦA CHÚNG TA MÀ LÂU NAY CHÚNG TA KHÔNG SỬ DỤNG hoặc không thống nhất sử dụng. Đồng TIỀN là yếu tố quyết định trong cuộc chiến. Chúng ta đã thấy đế quốc Liên Xô cùng các nước cộng sản Đông Âu sụp đổ hàng loạt và nhanh chóng mà nước Mỹ và các nước phương tây không hề tốn một viên đạn!

Bọn việt gian cộng sản thường rêu rao là chúng đang làm ăn kinh tế "có lời", ra vẻ cho rằng không cần tiền của việt kiều gởi về, bọn chúng vẫn sống được! Nhưng sự thực không phải như vậy. Chẳng hạn, chúng rêu rao rằng hàng xuất khẩu may mặc, cùng hàng giày dép xuất khẩu, kiếm lời được một năm khoảng hai tỷ. Nhưng do nạn tham nhũng cùng sư ngu dốt của bọn cán bộ trong quản lý kinh tế cho nên số chi luôn nhiều hơn số thu. Nghĩa là muốn kiếm lời được hai tỷ thì phải chi ra sáu tỷ! Ta cứ nhìn vào bản kết toán ngân sách quốc gia của bọn chúng thì thấy số chi luôn vượt cao hơn số thu. Đó là chưa kể bọn chúng đang thiếu nợ như chúa chổm, nợ các nước trên thế giới hàng trăm tỷ đô la!!!

3. TẨY CHAY HÀNG HÓA VIỆT NAM, KỂ CẢ CÁC SẢN PHẢM CA NHẠC HOẶC ĐI XEM CA NHẠC VÀ MUA SÁCH BÁO CỦA VIỆT CỘNG:

Hàng Việt Nam bán ra nước ngoài tuy có rẻ so với các nước khác nhưng hết sức độc hại, nhất là các mặt hàng thực phẩm. Có thể nói 100% là mất vệ sinh và có tẩm các chất độc hóa học, gây nên bệnh ung thư. Chúng ta vừa mất tiền vừa đầu độc chính chúng ta thì mua làm gì? Nên nhớ một khi một người đã được bác sĩ báo cho biết bị bệnh ung thư thì chuẩn bị đi mua hòm là vừa! Chúng ta phải trả giá xương máu mới được đi định cư ở nước ngoài, cần phải sống để chờ ngày nhìn thấy cờ vàng lại phất phới tung bay trên quê hương tự do! Và thêm nữa, một sự thật rất kinh hoàng vừa được khám phá: món mắm cá sặc, cá tra, made in Viet Nam, đóng trong hũ thủy tinh xuất khẩu sang Mỹ CÓ TRỘN LẪN CỨT NGƯỜI I!!!!!!

Rất có thể đây là kế hoạch đầu độc việt kiều do bọn việt gian cộng sản chỉ đạo! Đây là sự lưu manh tột cùng, hết sức ác độc của bọn việt gian cộng sản: chúng vừa bắt chúng ta phải trả tiền cho các sản phẩm dỏm của chúng, vừa bắt chúng ta phải ăn cứt! Chúng bay ỷ là việt kiều có nhiều tiền thì "bác và đảng" bắt chúng bay ăn cứt cho bõ ghét!!!

- Tẩy chay các sản phẩm ca nhạc Việt Nam, không đi xem các show diễn từ trong nước sang:

Xét về mặt nghệ thuật các sản phẩm ca nhạc trong nước rất rẻ tiền, trình độ chuyên môn rất thấp, dở đến phát ói. Nếu so sánh với các show diễn của Thúy Nga Paris hoặc Asia thì thua kém xa một trời một vực. Chẳng thà chúng ta dùng tiền đó để ỦNG HỘ CÁC THƯƠNG PHẾ BINH VIỆT NAM CỘNG HÒA còn có ý nghĩa hơn!

Chúng ta không đi xem các show ca nhạc do các đoàn ca nhạc từ trong nước sang diễn, dù do nhà nước việt cộng tổ chức hay do tư nhân tổ chức hay do các ca sĩ đi làm ăn riêng lẻ. Tất cả các ca sĩ trong nước đều bị việt cộng ép buộc, khi sang hải ngoại trình diễn, phải thi hành nghi quyết 36, đó là khéo léo tuyên truyền, dụ dỗ việt kiều về thăm quê hương. Đa số những bài hát đều núp dưới dạng ngụy trang khéo léo này.

Chẳng hạn như năm ngoái ca sĩ Thanh Lam từ trong nước sang trình diễn tại Little SaiGon đã hát bài "Không thể và Có thể" của nhạc sỉ Phó Đức Phương. Những lời trong bài hát đại khái như sau:
- Thời gian đã qua đi không thể trở lại. Giòng sông đã qua đi làm sao trở lại chỗ cũ. Mây trên đầu không thể ngừng trôi. (NHƯNG) Con người ra đi có thể trở lại. VẾT THƯƠNG NGÀY NÀO CÓ THỂ LIỀN DA. Vòng tay yêu thương có thể rộng mở. VÀ CHÚNG TA CÓ THỂ KẾT HỢP THÀNH ĐÔI. Tình yêu biến những điều không có thể trở thành có thực!

Nội dung bài này được ngụy trang dưới dạng tình yêu đôi lứa nhưng đồng thời nó kêu gọi người Việt hải ngoại nên hòa hợp hòa giải với việt cộng và xóa bỏ hận thù!

Việt cộng kêu gọi chúng ta nên xóa bỏ hận thù mà chúng lại áp lực chính quyền Mã Lai đập bỏ bia tưởng niệm thuyền nhân! Miệng thì kêu gọi xóa bỏ hận thù mà hai bàn tay sắt của chúng vẫn bóp nghẹt cổ họng người dân trong nước!

"Vết thương liền da"? Vết thương của cả dân tộc bị cộng sản đày đọa suốt 62 năm nay (1945-2007) là vết thương không bao giờ lành. Bọn việt gian cộng sản từ ngày chiếm được chính quyền năm 1945 đã làm chết khoảng 10 triệu người Việt ở cả hai miền nam bắc. Nội nạn đói năm Ất Dậu đã chết khoảng 2 triệu người. Khi nào bọn chúng CÓ THỂ LÀM SỐNG LẠI 10 TRIỆU NGƯỜI ĐÃ CHẾT THÌ CHÚNG TA ĐỒNG Ý HÒA HỢP, HÒA GIẢI VỚI BỌN CHÚNG!!! Nếu chúng tài giỏi thì hãy biến những điều "không có thể" trở thành có thực như nội dung bài hát đã nêu!!! OTHERWISE, WE WILL NEVER FORGIVE AND WILL NEVER FORGET!!!

"chúng ta sẽ kết hợp thành đôi"? Kết hôn với bọn vẹm răng đen mã tấu? Hòa hợp hòa giải với bọn việt gian cộng sản?

Tại sao việt cộng không hòa hợp hòa giải với những người ở trong nước như các nhà đấu tranh cho dân chủ, dân oan khiếu kiện, các tín đò tôn giáo mà cứ đòi "KẾT HÔN" với việt kiều ở hải ngoại là những người có tiền và có chất xám? Đúng là quân lưu manh, điếm đàng, lợi dụng!

Việt cộng đã chi ra hàng tỷ đô la để dụ dỗ việt kiều về đầu hàng bọn chúng (hòa hợp hòa giải) nhưng sau hơn 20 năm, cho đến nay 2007, số người đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Và chỉ có một tên duy nhất dám công khai đứng ra đóng vai hề cho việt cộng, đó là Nguyễn Cao Kỳ! Đây là một thất bại rất lớn đối với bọn việt gian cộng sản: quăng ra những mẻ lưới rất lớn, TỐN RẤT NHIỀU TIỀN, nhưng chỉ bắt được một con cá lòng tong đã gần kề miệng lỗ!!!

Một điểm nữa, cần nêu ra ở đây, đó là việc đóng thuế. Sống ở hải ngoại, khi có income, chúng ta phải đóng thuế cho chính phủ. Đây là bổn phận của mọi công dân. Các ca nhạc sĩ ở hải ngoại đều phải đóng thuế lợi tức. Thế nhưng có một số các ca nhạc sĩ ở trong nước ra hải ngoại trình diễn đã trốn thuế, hay còn gọi là hát chui, lãnh tiền mặt. Bằng chứng là đã có ca sĩ bị Hoa Kỳ cấm nhập cảnh vì có lem nhem về vấn đề thuế lợi tức.

Đây là việc không công bằng, vì vậy, chúng ta không nên đi xem những show do các ca sĩ trong nước trình diễn, dù họ đi với tư cách cá nhân. Trong khi chúng ta nai lưng ra đóng thuế thì họ lại sống nhởn nhơ trên đầu chúng ta, là điều không thể chấp nhận được! Đó là chưa kể họ là những cái loa tuyên truyền cho cộng sản, hết sức tinh vi và độc hại!


4&5: KHÔNG ĐẦU TƯ VÀO VIỆT NAM - KHÔNG HỢP TÁC VỚI CHÍNH QUYỀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN TRONG BẤT CỨ LÃNH VỰC NÀO.

Việc kêu gọi việt kiều đầu tư thì việt cộng đã thất bại nặng nề. Đã hơn 20 năm nay, số người đầu tư chỉ lèo tèo, đếm trên đầu ngón tay. Vụ án Trịnh Vĩnh Bình, việt kiều Hòa Lan còn sờ sờ ra đó nên việt cộng không thể dụ dỗ việt kiều được dễ dàng.

Việt cộng thường kêu gọi chúng ta làm công tác "TỪ THIỆN", hàn gắn vết thương chiến tranh. Có thể nói 95% số tiền chúng ta đóng góp đều chui vào túi bọn cán bộ cộng sản tham nhũng hoặc những tay cò mồi ở hải ngoại, đứng trung gian môi giới, trục lợi.

Một chuyện mới xảy ra tại Sài Gòn, cười ra nước mắt: Một người dân Sài Gòn, không hề có võ công thượng thừa như Lý Tiểu Long mà có thể dùng tay không, đấm vỡ một ống cống đúc bằng "bê tông cốt sắt"!!! Vì sao? Câu trả lời dành cho bạn đọc!!!

VIỆT CỘNG ĂN ỐC NHƯNG LẠI BẮT CHÚNG TA ĐỔ VỎ!!! Tất cả những thảm cảnh xã hội, nghèo đói thê lương trong nước đều do bọn chúng gây ra. Chúng gây ra thì chúng phải giải quyết, cớ sao lại kêu gọi việt kiều giải quyết? Hơn nữa, bọn việt gian cộng sản có đi xin tiền việt trợ nhân đạo quốc tế, xin được cả trăm triệu đô la. Ví dụ như quỹ xóa đói giảm nghèo. Khốn nạn thay, 95% số tiền đó đã chui vào túi bọn cán bộ tham nhũng, người dân đen nghèo vẫn hoàn nghèo!

Vấn đề quan trọng chúng ta cần nhìn thấy là PHẢI TRỊ BỆNH TẬN GỐC. Ví dụ như một người bị ghẻ ngoài da là do gốc gan bị yếu. Muốn trị dứt điểm phải uống thuốc trị bệnh gan. Mua thuốc xức ghẻ không giải quyết được gì, tốn tiền vô ích. TRỊ BỆNH TẬN GỐC TỨC LÀ XÓA BỎ CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN, TIÊU DIỆT ĐẢNG CƯỚP MAFIA CỦA BỌN VIỆT GIAN CỘNG SẢN, lúc ấy chúng ta không còn bận tâm nhiều về việc làm công tác từ thiện nữa. Tổng thống Yeltsin của Nga Sô đã nói:" Chủ nghĩa cộng sản là phải xóa bỏ chớ không thể sửa chữa!"

Để kết luận cho phần "A" nói về vũ khí kinh tế của chúng ta: Đây là vũ khí hết sức lợi hại của chúng ta nhưng chúng ta chưa từng đem ra sử dụng. Đã đến lúc chúng ta phải sử dụng nó. Chỉ cần thắt chặt hầu bao lại, bọn việt gian cộng sản sẽ chết!

Tất nhiên, có một vài ngoại lệ, chúng ta chỉ gởi tiền trong những trường hợp thật cần thiết.

Phải hy sinh những cái nhỏ để đạt được những cái lớn. Sự "cấm vận về kinh tế" có thể ảnh hưởng nhiều đến thân nhân của chúng ta nhưng nếu không kiên quyết làm thì đảng cướp việt gian cộng sản cứ còn tồn tại hoài. Có nhiều người thở dài, ngao ngán, tại sao chúng ta chống cộng đã 32 năm rồi mà việt cộng cứ còn tồn tại! Bởi vì chúng ta nuôi việt cộng!

Đảng việt gian cộng sản có thể được ví như con sán sơ mít, bám bào thành ruột non của bệnh nhân để hút chất bổ. Sán sơ mít là loại sán rất nguy hiểm vì những thuốc trị sán lãi bình thường không thể triệt hạ được chúng. Khi bị thuốc trị sán tấn công, chỉ có những "toa xe lửa" của chúng bị tuột ra ngoài hậu môn. Còn "đầu xe lửa" có những cái móc vẫn bám chặt vào thành ruột non, chờ bệnh nhân ăn uống chất bổ, chúng lại tiếp tục hút các chất bổ và lại tiếp tục phát triển cái toa xe lửa! Đó là vì sao bệnh nhân ăn uống, bồi dưỡng nhiều mà người vẫn cứ xanh xao vàng vọt!

Đã đến lúc chúng ta cần phải đánh đòn triệt hạ về kinh tế, quyết tâm dứt điểm con sán sơn mít, tống xuất nó ra khỏi hậu môn. Bệnh nhân có thể bị đói một thời gian nhưng sẽ khỏi bệnh!

B. ĐẤU TRANH CHÍNH TRỊ:

Tất cả các quốc gia nơi chúng ta đang định cư đều theo thể chế dân chủ. Ví dụ như nước Mỹ theo tổng thống chế, theo đó, hành pháp chỉ là một phần quyền lực của nước Mỹ. Điều thuận lợi cho chúng ta là hành pháp và lập pháp được bầu theo định kỳ. Giả sử trong giai đoạn này chính quyền của ông George Bush không thuận lợi cho chúng ta thì ta kiên nhẫn chờ vận động chính quyền kế tiếp.

Một điểm thuận lợi: Chúng ta đã có thế hệ trẻ sống và lớn lên tại Mỹ, đang giữ nhiều vị trí quan trọng trong chính quyền Mỹ và họ đang ủng hộ phong trào đấu tranh cho dân chủ trong nước. Ngoài ra chúng ta cần ráo riết vận động giới lập pháp Mỹ.

Không phải người Mỹ nào hay tài phiệt nào cũng tham tiền, tham chiếm tài nguyên, lãnh thổ, dân số của nước khác. Mỗi giới có cách làm giàu riêng, không nhất thiết phải chiếm đoạt được lãnh thổ mới trở nên giàu có. Cũng không phải nhà tư bản nào cũng ham gái đẹp Việt Nam, hăm hở đổ tiền vào Việt Nam như tên Triết Mặt Thớt đã đem mồi câu ra dụ dỗ!

Một khi chúng ta đã vận động được sự đồng tình ủng hộ của chính quyền sở tại thì những sự ủng hộ này sẽ biến thành những mũi tên bắn thẳng vào đầu não của bọn việt gian cộng sản. Bọn chúng không có chính nghĩa, mọi cuộc thương thuyết, vận động của chúng đều được thực hiện dưới dạng "đi đêm", lén lút và mờ ám, như những con cáo đi ăn đêm! Âm mưu bán nước của bọn chúng sẽ có ngày bị phơi bày ra ánh sáng! Bọn chúng sẽ phải trả lời trước tòa án Lương Tâm và Công Lý của dân tộc về những mưu đồ bán nước này!!!

Chúng ta đang thành công trên mặt trận Lobby (vận động), bằng chứng là lá cờ vàng ba sọc đã được công nhận trên nhiều tiểu bang và nhiều thành phố trên khắp nước Mỹ. Quốc hội Mỹ cũng đang ủng hộ phong trào đấu tranh cho dân chủ của chúng ta. Nói tóm lại, về "điểm" lẫn "diện", chúng ta đang có ưu thế.

C. TỔ CHỨC CUỘC TỔNG NỔI DẬY TRONG NƯỚC BẰNG HÌNH THỨC ĐÌNH CÔNG, LÃNG CÔNG.

Hiện nay bọn việt cộng đang có ưu thế là chúng đang giam cầm 85 triệu con tin trong nước. Và chúng đang độc quyền mọi phương tiện truyền thông. Sau đây là hai kế hoạch đấu tranh và một thời cơ:

1. Đấu tranh đòi quyền tự do thông tin - Vừa đấu tranh vừa tổ chức báo chui, đài truyền thanh chui và phân phát truyền đơn.

Có thể nói quyền tự do thông tin là điểm tựa của chiếc đòn bẩy. Mọi yếu tố thuận lợi dùng để bẩy hòn đá tảng việt gian cộng sản xuống hố thẳm địa ngục, chúng ta đã có. Nhưng chúng ta thiếu điểm tựa, đó là quyền tự do thông tin.

Trước năm 1975, việt cộng đã lợi dụng tối đa quyền tự do thông tin, qua nhiều tờ báo, vu cáo, bôi nhọ chánh quyền Việt Nam Cộng Hòa và tuyên truyền xúi dục người dân chống lại VNCH. Chúng đã thành công trong mặt trận này, góp phần vào sự sụp đổ của chế độ VNCH.

Đã kinh qua kinh nghiệm này cho nên việt cộng rất sợ quyền tự do ngôn luận và bằng mọi giá chúng phải bịt miệng, bịt tai, bịt mắt người dân càng nhiều, càng lâu dài càng tốt.

Không nắm được các phương tiện truyền thông trong tay, chúng ta không có điều kiện kêu gọi người dân đứng lên lật đổ bạo quyền. Báo chí ở hải ngoại rất nhiều, internet rất dư thừa nhưng chỉ có những người ở hải ngoại được tiếp cận dễ dàng. Tất cả những thông tin của chúng ta chỉ đến được người dân trong nước rất hạn chế, có lẽ không quá 4% dân số!!!

40% dân số trong nước là giới trẻ, tức là khoảng 34 triệu người. Đa số những thành phần này là nông dân và công nhân. Những nông dân thì hàng ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, thậm chí có nhiều người mù chữ, cả năm trời không biết đến tờ báo là gì. Thành phần công nhân cũng không khá gì hơn: một ngày họ phải làm việc quần quật trong các hãng xưởng từ 12 đến 16 tiếng đồng hồ với đồng lương chết đói và phải làm việc từ 6 đến 7 ngày một tuần! Còn tệ mạt hơn cả những công nhân dưới thời Pháp thuộc!

Một số không nhỏ thanh niên ở các thành thị, con nhà trung lưu trở lên, có chút tiền dư giả thì lao đầu vào các ổ ăn chơi trác táng! Thanh niên càng ăn chơi sa đọa thì việt cộng càng mừng bởi lẽ chẳng ai thèm quan tâm đến vấn đề đấu tranh để lật đổ bọn chúng!

Vì vậy vấn đề thông tin là hết sức quan trọng. Một mặt chúng ta đấu tranh đòi quyền tự do thông tin, bởi vì thật vô lý khi việt cộng đã gia nhập WTO, báo chí của chúng tràn lan tại hải ngoại, trong khi đó báo chí ở hải ngoại lại không được nhập vào Việt Nam!

Tất nhiên đòi thì cứ đòi nhưng không biết đến lúc nào việt cộng mới chịu nhượng bộ. Vì vậy chúng ta không thể ngồi chờ sung rụng mà phải tích cực tổ chức các báo chui, đài phát thanh chui, phổ biến đến toàn dân ở trong nước.

2. Tổ chức các cuộc đình công, lãng công khắp nước, 85 triệu nô lệ trong nước cùng nhất loạt nổi dậy, đào mồ chôn gian đảng việt nam cộng sản.

Một khi ta đã chủ động được vấn đề thông tin thì vận động nô lệ trong toàn nước nhất loạt đình công, kể cả các thành phần là công nhân viên chức của nhà nước việt cộng. Nếu tổ chức được thành công thì chắc chắn chỉ trong vòng một tuần lễ, mọi sinh hoạt trong cả nước sẽ bị tê liệt, ba triệu đảng viên việt gian cộng sản sẽ đi xuống địa ngục!

Bọn công an của việt cộng chắc chắn sẽ bó tay bởi vì chúng không thể bắn bỏ 85 triệu người cùng một lúc!

3. Trung Cộng cũng sẽ sụp đổ vì đã mang sẵn các mầm mống tự hủy: bệnh ho lao đã sang đến thời kỳ thứ ba!

Có nhiều người cho rằng không thể nào lật đổ được chế độ việt gian cộng sản bởi vì chúng có chỗ dựa rất vững chắc, đó là quan thầy Trung Cộng khổng lồ đang trấn yểm ngay trên đầu như một lá bùa hộ mạng!

Tuy nhiên ở đời khó ai lường được sự bất ngờ. Nếu hàng trăm triệu người dân Trung Cộng cùng nhất loạt nổi dậy, đạp đổ bạo quyền thì không có lý do gì gian đảng việt gian cộng sản còn tồn tại!

"Liên Xô vĩ đại", thành trì của cách mạng thế giới mà còn sụm bà chè thì sá gì Trung Cộng, một con khủng long già đang bị thối rữa bên trong đến tận xương tủy?

KẾT LUẬN:

Diệt trừ gian đảng việt gian cộng sản là nhiệm vụ của mọi người Việt trong và ngoài nước. Tất cả chúng ta cùng đoàn kết một lòng thì không lo gì không làm được. Help yourself before God can help you!* Chúng ta phải nổ lực và chứng minh rằng mình có thực lực thì thế giới mới ủng hộ! Vừa qua, hành pháp và lập pháp Mỹ đã mời các nhà đấu tranh dân chủ để tham khảo ý kiến. Đó là tín hiệu cho thấy cuộc đấu tranh của chúng ta đang có triển vọng. Một nước Việt Nam sạch bóng kẻ thù việt gian cộng sản, phất phới bóng cờ vàng tung bay trong bầu không khí dân chủ tự do đang chờ đón chúng ta!

Trần Thanh

* Hãy tự giúp đỡ trước rồi Trời mới giúp đỡ anh sau ! (Tận nhân lực, rồi mới tri thiên mạng !)

Cách miệng đi trước cách mạng

Trương Minh Hòa

Lời người viết: Từ khi khối Cộng Sản Quốc Tế Âu Châu tan rã vào đầu thập niên 1990, một số tổ chức gọi là chống Cộng, với chủ trương lập lờ đánh lận con đen như những tay chơi bài ba lá: cũng hô hào đấu tranh cho dân chủ, giải thể chế độ độc tài Cộng Sản,... nhưng họ đưa ra công thức đấu tranh "ôn hòa, bất bạo động kiểu Gandhi" với "dân chủ đa nguyên" để tiến đến biến "Cộng Sản thành dân chủ" bằng phương thức "cải hóa" những kẻ bất lương dần dần theo thời gian, giúp cho đảng cướp nầy thức tỉnh, trả lại tự do cho người dân .... nên những tổ chức ấy đi xa hơn, họ coi là nhằm "tỏ thiện chí" là tiến tới xóa bỏ tội các tày trời của đảng và Hồ Chí Minh đối với dân tộc, bắt tay, hòa hợp hòa giải, sống chung, cùng nhau xây dựng đất nước ... dù đảng cướp Cộng Sản Việt Nam vẫn luôn cầm vũ khí trong tay, càng ngày càng ngoan cố và tung ra nhiều thủ đoạn để cướp, lừa, thu nhiều tiền hơn nữa. Trong chuyện cổ tích Phật Giáo, khi 18 tên cướp thật sự hối cải, từ bỏ vũ khí, đem nấu thành nước, nên được ca tụng và đắc quả trở thành "thập bát La Hán"; trong khi đó thì đảng cướp Cộng Sản Việt Nam vẫn như cũ, thế mà những tổ chức cố tình mặc chiếc áo gấm cho kẻ cướp được chính danh để tiếp tục cướp của, giết người, phản dân, bán nước. Từ lâu, một số tổ chức mệnh danh chống Cộng nhưng lại "theo định hướng xã hội chủ nghĩa" đã dùng bài học Ba Lan, Đông Âu để ru ngủ dân Việt Nam hải ngoại, lại được đảng Cộng Sản "Tương kế tựu kế" đưa ra một số tay "phản tỉnh cuội" là liều thuốc an thần. Những màn ảo thuật tồi nầy khó qua mắt được những người có quá nhiều kinh nghiệm với Việt Cộng. Do đó bài viết nầy nhằm giải thích lý do "Việt Nam không phải là Ba Lan thứ hai", giải tỏa hỏa mù của những tổ chức chống Cộng dỏm tung ra từ nhiều qua qua.

* *
*

Sau khi đế quốc đỏ Liên Sô, lãnh đạo khối Cộng Sản Quốc Tế và toàn thể các nước Cộng Sản Đông Âu tiên tiến nhất trong khối bị sụp đổ một cách thảm hại, thế giới thở phào nhẹ nhõm về bóng tử thần của cuộc đệ tam thế chiến đi qua, chắc phải tàn khốc với vũ khí nguyên tử, chấm dứt chiến tranh lạnh một cách nhẹ nhàng, không có những trận đánh khốc liệt cuối cùng như ngọn đèn sắp tắt lóe lên lần cuối, được chứng minh qua hai cuộc thế chiến vừa qua, mà trong chiến trường, việc: "chiến thắng lớn, hòa bình mau" được coi là nguyên lý giải quyết bất cứ cuộc chiến nào, nhưng chiến tranh lạnh là một ngoại lệ. Đó là quy luật tất yếu "mâu thuẫn nội tại" với mầm mống hủy diệt luôn sẵn có trong bất cứ vật thể nào, bao gồm cả các vật cứng; nếu nó vẫn đứng nguyên như các chế độ độc tài, thì sau thời gian tồn tại, chắc chắn tự hủy; nhưng các vật thể luôn cải tiến như các thể chế chính trị dân chủ, thì "cái hủy thể" luôn được tu chỉnh, sửa chữa, nên vẫn tồn tại và đứng vững mãi mãi theo thời gian. Sau khi những nước tiên tiến, giàu mạnh nhất của Khối Cộng Sản Quốc Tế bị "hủy thể", còn lại tàn dư Cộng Sản mạnh nhất ở Á Châu với Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, Lào; trước sự tan rả của khối Cộng Sản Quốc Tế, có một số người tỏ ra lạc quan tin tưởng một cách máy móc là: trước sau gì Cộng Sản tàn dư cũng tự "phế võ công" như Liên Sô.

Thế nhưng từ thập niên 1990 đến nay, tàn dư Cộng Sản Á Châu vẫn chưa sụp đổ, vì họ đã áp dụng thành công chiến lược căn bản, chủ đạo là: "khi thoái trào cách mạng thì lùi lại một bước; đợi khi cao trào cách mạng, tiến lên ba bước". Trung Cộng và Việt Nam biết lợi dụng sách lược toàn cầu của Hoa Kỳ và các nước Liên Âu trong việc duy trì nền hòa bình giai đoạn hầu làm ăn, buôn bán dễ dàng, tạo thành cơ hội thuận lợi áp dụng chiêu: "Lấy sức người làm sức mình" hay: "Mạnh dùng sức, yếu dùng chước" mà giới lãnh đạo tại tất cả các nước dân chủ luôn thay đổi tùy theo nhiệm kỳ để dùng kế "man thiên quá ải" và "tương kế tựu kế", uyển chuyển, tinh ranh như kỳ nhông đổi màu và từ đầu thiên niên kỷ thứ 3, Trung Cộng trở thành cường quốc kinh tế lẫn quân sự và nay họ đang chuẩn bị tiến lên ba bước, khiến thế giới quan ngại, hiểu rằng: chủ nghĩa Cộng Sản vẫn còn, thì hiểm họa vẫn còn đe đọa và cái thây ma "chiến tranh lạnh" đang hiện ra trước mắt, với sự bành trướng thế lực của Trung Cộng ở biển Đông, thu phục Cộng Sản Việt Nam thành chư hầu, tung hoành tại các nước lục địa Phi Châu, đỡ đầu tập đoàn quân phiệt Miến, viện trợ cho chính quyền độc tài ở Sudan, phóng vệ tinh và có khả năng bắn rơi vệ tinh ... lại được đăng cai tổ chức Thế Vận Hội tại Bắc Kinh tháng 8 năm 2008. Từ nhiều năm qua, Trung Cộng là một trong một số nước phát triển, thi đua tiêu thụ dầu hỏa, khiến cho giá dầu thô lên thang không ngừng, tác động mạnh vào nền kinh tế toàn cầu: tăng giá nhiên liệu đưa đến tăng giá thực phẩm, nhất là các mặt hàng nhu yếu phẩm lúa gạo, bột mì .... tác động mạnh vào nền sản xuất thế giới. Dù Trung Cộng chấp nhận mua nhiên liệu với giá cao như các nước Tây Phương, nhưng nhân công đông và rẻ mạt, công ty quốc doanh với số vốn vô tận từ sự gom góp mồ hôi hàng tỷ người, cũng dư khả năng cạnh tranh, khuynh đảo hàng hóa, mậu dịch toàn cầu, gây khó khăn cho các nước Tây Phương. Nói tóm lại, Trung Cộng trở thành đại họa mới cho thế giới từ quân sự đến kinh tế, chính trị.

Từ lâu, trong thời kỳ chiến tranh lạnh đến nay, những biến động trong khối Cộng Sản Quốc Tế được nhận thấy thường trực như: - Tình trạng thanh trừng nội bộ khốc liệt có đổ máu giữa các phe cánh. - Kinh tế suy sụp do không uyển chuyển mang tính cách cang tranh nên phẩm chất hàng hóa không cải tiến. - Quản trị đất nước tồi vì những người lãnh đạo dốt nát, chính sách kinh tế tập trung không hiệu quả. - Dân chúng cực kỳ bất mãn (người ta tin tưởng là dể đi đến việc đứng dậy lật đổ chế độ). - Một số cán bộ cao cấp, trung cấp đứng lên chống đảng, hiện tượng phản tỉnh, có cả những cuộc đào tỵ của các cán bộ cao cấp từ các nước Cộng Sản thế nhưng, tất cả những yếu tố đó không thể làm Liên Sô sụp đổ, kéo theo toàn khối Đông Âu; nhưng sự sụp đổ là do toàn dân đồng loạt đứng dậy, mà trong đó điều kiện địa lý là chung quanh là các nước tự do tiên tiến bậc nhất thế giới, quá trình lịch sử có truyền thống làm cách mạng do tinh thần cởi mở, ảnh hưởng sâu đậm trào lưu dân chủ lâu đời, với nền dân trí cao. Cho nên, khi đem cái kết quả nầy mà lòng "phơi phới một tương lai sụp đổ" của các nước Cộng Sản Á Châu là điều lầm lẫn vô cùng tai hại, có tác dụng ru ngủ những người chưa nhận xét chính chắn, luôn nuôi niềm hy vọng: là trước sau gì các nước Cộng Sản Á Châu như Trung Cộng, Việt Nam, Lào, Bắc Hàn ... cũng phải sụp đổ, chả cần đấu tranh, hay đấu tranh tà tà, ôn hòa, bất bạo động, đối lập, đối kháng ... hay là "hòa hợp hòa giải", thỏa hiệp chia ghế, để cải hóa, lái Cộng Sản theo tự do ... thế nào bánhh xe lịch sử sẽ nghiền nát các chế độ bạo ngược, tức là "bất chiến tự nhiên thành" như câu: "chánh thắng tà"; đây là cơ hội tốt để Trung Cộng, Việt Cộng có đủ thời giờ mua thời gian, áp dụng "trì hoãn kế" và ngày nay thì những người ngây thơ, đấu tranh bất bạo động, đối kháng, đối lập với các đảng Cộng Sản tàn dư, ắt là sáng mắt?

Từ nhiều năm qua, tại Hoa Lục, đảng và nhà nước Trung Cộng cũng có nhiều nhà phản kháng, phản tỉnh, nhà dân chủ, nhà đấu tranh, Giáo Phái Pháp Luân Công, dân oan khiếu kiện và hàng năm có hàng chục ngàn cuộc biểu tình đòi đất, một nước có hệ thống tham nhũng vào hàng cao cấp nhất trên thế giới, nhà nước tàn bạo, độc đảng độc tài, dân chúng bất mãn .v..v.... thế mà chế độ Cộng Sản vẫn chưa hề hấn gì. Nhà nước Bắc Kinh vẫn "thanh tâm trường an lạc" tiếp tục cai trị dân "theo định hướng xã hội chủ nghĩa" được áp dụng một cách "độc đoán" qua chủ thuyết Mao Trạch Đông, họ coi thường tất cả những thứ mà những người bên ngoài cho là: "Rồi đây Trung Cộng cũng sẽ bị sụp đổ"; tức là đảng và nhà nước Trung Cộng coi các cuộc nổ dậy, phản đối từ dân oan, Pháp Luân Công .... đều là tội "hình sự", nên bị công an, cảnh sát, tòa án xét xử, cho đi tù cải tại hay tử hình, tùy theo tội trạng; như các nước dân chủ áp dụng đối với những người phạm pháp vậy. Trung Cộng còn coi thường cả thế giới, tổ chức Liên Hiệp Quốc, họ định nghĩa "nhân quyền" khác, để binh vực cho chính sách vi phạm nhân quyền, thế mà những nước tự hào có nền dân chủ mẫu mực trên thế giới vẫn: "Ngậm bồ hòn thành ngọt".

Người Trung Hoa từ cổ đại đến ngày nay, chưa quen với dân chủ, lại bị ảnh hưởng sâu đậm nền triết học Khổng Giáo lúc còn sức để làm việc và khi già yếu thì có Lão Tử lo cho khoản đời còn lại. Từ hơn 5 ngàn năm văn hiến, dân nước Trung Hoa đã bị "thuần hóa" bởi các chế độ quân chủ phong kiến, an lạc mẫu mực "Nghêu Thuấn", nên sự thay đổi triều đại vua chúa, cũng chỉ là sự nối tiếp từ gia tộc vua nầy sang vua khác, không vượt khỏi hệ thống độc đoán trị vì, và trở thành tập quán, đạo lý một cách máy móc, mà ai đi ngược lại bị xã hội coi là nghịch tử, phản tặc: "Quân thần, phụ tử, phu thê" hay: "Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung". Bị đàn áp từ hơn 5 ngàn năm lịch sử, nên người Trung Hoa chấp nhận sự cai trị độc tài, nếu có ai đứng dậy bị tội "tru di tam tộc", liên lụy cả họ hàng, là bản án có tác dụng lâu dài, làm cho dân chúng cảm thấy "an phận" cầu an, sống cho hợp đạo lý làm thần dân, dù dân, quan biết vua là bạo ngược nhưng cũng phải "trung thành tuyệt đối", như giai thoại thời nhà Thương, có trung thần Tỷ Can, là hoàng thúc của vua Trụ, cũng phải ngoan ngoãn đem quả tim chín lỗ nạp cho Trụ Vương để chữa bịnh cho vợ vua là Tô Nương Hoàng Hậu Đắc Kỷ. Nước Trung Hoa ngày xưa cũng có nhiều cuộc nổi dậy chống lại triều đình phong kiến do bị đàn áp, nhưng quan niệm vua là con trời, thay trời trị dân, được nhồi nhét từ đời nầy sang đời khác, trở thành bức "tường thành tư tưởng vô hình nhưng vững chắc" bảo vệ các triều đình, nên quyển sách 108 Anh Hùng Lương Sơn Bạc của Thị Nại Am thời nhà Tống là một chứng minh hùng hồn về "thiên tử", dù sao đi nữa, thì dân nổi loạn cũng phải tuân phục triều đình, tức là vua là nước, chống lại vua là phản quốc.

Khổng Giáo giúp cho người Trung Hoa phát triển trong thời kỳ phong kiến, nhưng trở thành trở lực phát triển đất nước, lổi thời khi mà thế giới chuyển mình sang dân chủ, tự do. Từ năm 1911, cuộc cách mạng Tân Hợi do bác sĩ Tôn Dật Tiên, chấm dứt chế độ quân chủ phong kiến Mãn Thanh, nhưng dù có thành lập ra thể chế dân chủ, Trung Hoa Quốc Dân Đảng cũng không thể một sớm một chiều mà xóa sạch cái "tập quán" thuần hóa, cầu an của cả nước, đã ăn sâu từ hàng ngàn năm lịch sử dân tộc, trở thành thứ đạo lý, ảnh hưởng từ đời nầy sang đời khác. Từ năm 1926 chính quyền tự do của thống chế Tưởng Giới Thạch áp dụng nền dân chủ bán phần, nhưng cũng chưa đủ sức để xóa sạch "tàn dư tư tưởng phong kiến" và "triết lý, đạo đức Khổng Mạnh" ăn sâu thành cổ thụ, bám rễ sâu trong tư tưởng, xã hội, tín ngưỡng, khi mà Khổng tử, Mạnh Tử đã trở thành thánh nhân từ lâu và những gì của thánh nói là: "không bao giờ sai lầm", được coi như khuôn vàng thước ngọc. Thời kỳ loạn lạc với Quốc-Cộng phân tranh, rồi cuộc xâm lăng của Nhật và Mãn Châu, nhưng dân Trung Hoa không thay đổi tập quán thụ động, cầu an, họ tin tưởng: "hết cơn bĩ cực đến thời thái lai", người nào có khả năng, di dân sang các châu lục khác sinh sống, đi tìm "đất lành chim đậu" mà an hưởng cuộc sống.

Đến năm 1949, Đảng Cộng Sản Trung Quốc do gã phụ tá quản thủ thư viện Bắc Kinh, quê ở làng Tường Đàm, tỉnh Hồ Nam cầm đầu, thành lập chế độ Cộng Sản, nối tiếp chế độ độc tài, cũng như các triều đại quân chủ phong kiến mà người Trung Hoa đã làm quen, bị thuần hóa từ hơn 5 ngàn năm lịch sử, nên họ chấp nhận chế độ độc tài, như quân chủ ngày xưa "trung quân ái quốc", thì nay là: "yêu nước gắng liền với xã hội chủ nghĩa", Mao Trạch Đông trở thành "tiên đế Cộng Sản"; ngoại trừ một số di tản ra hải đảo Đài Loan theo thống chế Tưởng Giới Thạch, nhượng địa Hồng Kông, Ma Cau là dân Trung Hoa còn biết cái giá trị của nền dân chủ, tự do (những nơi nầy quá nhỏ, ít dân số nên khó tác động vào hoa lục với dân số đông nhất thế giới). Với điều kiện, hoàn cảnh lịch sử, là điểm thuận lợi để cho đảng Cộng Sản Trung Quốc cai trị lâu dài, ít gặp chống đối và dân cảm thấy "tự hào" khi tiếp xúc với các dân tộc khác chung quanh, hay các sắc dân khác, có nền văn minh lâu đời nhất trên thế giới, nhất là sau nầy nhờ Hoa Kỳ, Âu Châu mà phát triển, thì niềm tự hào dân tộc dâng cao, như thời xưa họ xem các giống dân khác Hán Tộc là Man Di, Mọi Rợ vậy. Ngày nay, ngay cả cùng chủng tộc, người dân Hoa Lục tự coi mình là "công dân hạng nhất" khi tiếp xúc với các "đồng hương Hán Tộc" tha phương cầu thực khắp năm châu. Đó là lý do mà dân chúng của nước Trung Hoa chưa sẵn sàng đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản ngoại trừ có một thế lực chư hầu nào trong nước (từ các quan chức cao cấp) lật đổ, lập triều đại mới, cũng như thay đổi đế chế ngày xưa vậy. Cho nên người Trung Hoa sống ở lục địa vẫn chấp nhận "đế chế Cộng Sản" như các triều đình phong kiến; hệ tư tưởng Khổng Mạnh quả tai hại, giúp cho chế độ độc tài Cộng Sản tồn tại, nên việc dân chủ hóa Trung Hoa chưa có điều kiện thuận lợi, dù trong lịch sử cận đại, có những luồn tư tưởng tiến bộ do Lương Khải Siêu, Khan Hữu Vi thời cuối triều đại Mãn Thanh, Tam Dân Chủ Nghĩa của Trung Hoa Quốc Dân Đảng .... nhưng tất cả đều không thể tẩy xóa hệ tư tưởng Khổng Mạnh đã thuần hóa dân tộc nầy từ 5 ngàn năm văn hiến. Một điều bất lợi khác là tư tưỏng Mao Trạch Đông có kèm theo bạo lực, khủng bố đã ngự trị tại Hoa Lục từ năm 1949 đến nay, trải qua nhiều thế hệ, nên người Trung Hoa lại bị "thuần hóa" lần nữa bởi chủ thuyết mới, nối tiếp Khổng Mạnh, thật là điều bất hạnh cho dân tộc nầy.


Một điều quan trọng nữa, với cái gọi là "chủ thuyết Mao Trạch Đông" được đảng Cộng Sản Trung Quốc đầu độc dân chúng từ lúc mới chào đời đến khi qua đời, từ thế hệ nầy sang thế hệ khác, và sau nầy Đặng Tiểu Bình kế tiếp vói 4 hiện đại hóa, trở thành "quốc phụ" Hán Tộc, nhưng cũng phải dựa vào tư tưởng của Mao Chủ Tịch để làm mẫu mực, là chỗ dựa quyền lực; dù thời đại cách mạng văn hóa, Đặng Tiểu Bình đã từng bị Hồng Vệ Binh bắt quỳ gối ở đường phố bị đấu tố, nhiều lần vào trại lao cải. Mao Trạch Đông giống như ông chủ nhà hàng Tàu, dùng vật liệu của người khác, thêm gia vị để trở thành "Chinese food"; Chủ nghĩa Karl Marx được Lenin ở Liên Sô áp dụng, theo nguyên tắc kinh điển thì: "công nhân là giai cấp tiên tiến nhất, có khả năng làm cuộc cách mạng vô sản", nên ngay cả nông dân, Lenin cũng coi là kẻ thù: "Bần cố nông từng ngày tiến lên giai cấp tư sản". Khi chủ nghĩa Marx sang Trung Quốc, được Mao biến thành nhản hiệu: "Made in China", trở thành "Maoist", lấy nông dân làm giai cấp nồng cốt để làm cách mạng vô sản, nên mới có sách lược "lấy nông thôn bao vây thành thị", giúp Mao thành công trong việc đánh bại Tưởng Giới Thạch năm 1949.

Nước Việt Nam cũng thế, bị ảnh hưởng ngàn năm đô hộ của người Trung Hoa, bị nhồi nhét hệ tư tưởng Khổng Mạnh, nên nền đạo lý, nếp sống xã hội, quan niệm cuộc sống thường được "định hướng theo tư tưởng Khổng giáo", đưa đến tập quán: "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô" vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, ngay cả những người sống ở hải ngoại sau 1975, cũng mang theo trong hành trang tỵ nạn mớ tư tưởng ấy.

Dân Việt Nam cũng từng bị thuần hóa bởi các triều đại quân chủ, nên tập quán "trung quân, ái quốc" được coi là khuôn vàng thướt ngọc cho giới sĩ phu. Từ năm 1884, thực dân Pháp đặt ách đô hộ, thì tư tưởng Khổng Mạnh dần dần phai nhạt nhưng không hết hẵn, sau những cuộc khởi nghĩa xuất phát từ tấm lòng "trung quân ái quốc" với các phong trào Cần Vương, Văn thân; tuy nhiên cái tàn dư của Khổng Mạnh vẫn âm ỷ, trở thành tập quán. Đất nước loạn lạc, thay đổi chủ từ Pháp, Nhật và chia hai đất nước qua hiệp định Geneve 1954, do đảng Cộng Sản Việt Nam cấu kết với ngoại bang gây ra. Miền Nam còn hưởng được chính thể tự do dân chủ với hai nền Cộng Hòa từ 1954 đến 1975; tuy nhiên miền Bắc thì bất hạnh, chế độ Cộng Sản ngoại lai, xa lạ do Hồ Chí Minh du nhập, tròng vào cổ dân, tiếp nối chế độ phong kiến, nên dân miền Bắc chưa hưởng được không khí tự do, các quyền căn bản con người, thế là họ tiếp tục "bị thuần hóa" do chế độc độc tài Cộng Sản, là chế độ phong kiến thời đại, trá hình là "cách mạng"; ngày xưa thì "trung quân ái quốc" và dưới chế độ Cộng Sản: "yêu nước gắng liền với chủ nghĩa xã hội", nên dân miền Bắc chấp nhận chế độ Cộng Sản hơn là dân miền Nam.

Từ đó mà họ ngoan ngoãn thi hành lịnh đảng, dưới sự chỉ đạo của thiên tử Cộng Sản là Hồ Chí Minh "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" và chấp nhận bị trù dập, tù đài, ngay trong thời cải cách ruộng đất, nhiều địa chủ trước khi bị chặt đầu, cắt cổ, chôn sống, thường hay hô to: "Hồ Chí Minh muôn năm", cũng giống như những người dân dưới chế độ phong kiến Trung Hoa ngày xưa, trước khi bị xử trảm, cũng bày tỏ lòng trung thần lần cuối, hô to: "Thánh thượng vạn tuế" mà vui lòng chịu chết.

Cho nên, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, dân miền Bắc mang tập quán "trung với đảng, hiếu với Bác" vào Nam, đương nhiên là họ được hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi như dân của một nước xâm lăng vào một nước khác. Chính tư tưởng thuần phục đảng và nhà nước của người dân miền Bắc do bị thuần hóa lâu năm và chưa hề biết đến dân chủ, nên việc đứng dậy lật đổ chế độ Cộng Sản không được họ hưởng ứng nhiều, chỉ lẻ tẻ những nhà phản tỉnh, nhà dân chủ mà trong đó, đảng Cộng Sản cũng đã cài một số "nhà phản phé, nhà dân chủ dỏm, nhà đấu tranh cuội" gốc miền Bắc như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Lê Hồng Hà, Trần Khuê .... để đánh lừa mọi người dân Việt hải ngoại và thế giới. Như vậy, từ khi đế quốc Liên Sô sụp đổ, đến nay hơn 2 thập niên, thế mà Khối Cộng Sản Tàn Dư ở Á Châu vẫn chưa sụp đổ như Âu Châu, đó là do cái tập quán ảnh hưởng từ tư tưởng Khổng Mạnh, là đồng lõa với chế độ Cộng Sản: "hết phong kiến đến độc tài Cộng Sản" và dân bị thuần hóa từ hệ tư tưởng Khổng Mạnh đến triết học Marx Lenin. Như vậy, thì khối tàn dư Cộng Sản Á Châu bị sụp đổ như thế nào?

Các nhà phản tỉnh (dù là thiệt) cũng khó xóa bỏ cái tập quán cầu an, sợ hải của dân chúng, từng bị thuần hóa trong suốt quá trình lịch sử hàng ngàn năm qua các chế độ quan chủ phong kiến và dưới chế độ Cộng Sản như Việt Nam, dân miền Bắc bị thuần hóa từ 1954, miền Nam từ 1975; đến nay qua nhiều thế hệ, thì thái độ: "Tuân hành, sợ đảng, nhà nước, công an" đã trở thành tập quán, là trở lực cho công cuộc làm cách mạng như ở các nước Đông Âu, Liên Sô. Mặt khác các nước Cộng Sản tàn dư quỷ quyệt, chúng áp dụng lối "xả hơi" để làm giảm áp lực cần thiết khi căn thẳng, nên dân chúng không đứng dậy, là liều thuốc giải hữu hiệu câu "càng áp bức cao, càng đấu tranh cao", khi áp bức cao, rồi xả hơi, thì việc bể bong bóng khó xảy ra. Khoản 3 triệu người Việt hải ngoại cũng đã giúp đảng xì hơi bằng số tiền gởi về hàng năm tăng dần, nay lên hàng chục tỷ Mỹ Kim, từ thiện từ nước ngoài gởi về, tu sĩ từ trong nước đi ra, thi đua dồn vào túi tiền của đảng "cải tạo" đảng viên thành tư bản đỏ; đó là các nhà triệu, tỷ phú Mỹ Kim, không tên nào dám "đăng ký" vào danh sách những người giàu nhất trên thế giới, vì số tiền bất chính làm ra từ lừa đảo, bộc lột, ăn chận viện trợ, cấp viện thế giới. Các lực lượng, đảng phái nào được thành lập trong nước, mà hoạt động thoải mái, hay bị trù dập sơ sơ chiếu lệ đều là tổ chức CÒ MỒI rõ ràng như "đêm giữa ban ngày", do đảng lập ra; nếu các tổ chức nào không do đảng "chủ trì, chỉ đạo" hay được sự "nhất trí" của đảng, thì đều có cùng một mẫu số chung: "bị đàn áp thẳng tay, nhân vật lãnh đạo, uy tín bị tù đài dài hạn".

Ngày nay, con kỳ nhông Việt Cộng đổi màu thường xuyên trong mọi "tình huống"; những người Việt hải ngoại trở về thăm quê hương, hay dân chúng trong nước cảm thấy "hồ hởi phấn khởi" là không còn sợ đảng, công an, ủy ban nhân dân; đây cũng có thể là chính sách "thời thượng" nhằm tung hỏa mù, lừa đảo thế giới, những người Việt nhẹ dạ, ngây thơ, nạn nhân mau quên sau khi thấy Công an ngày nay bớt hung hăng, dân chúng chửi công khai mà công an vẫn "mỉm cười" hay "cười cầu tài"; hoặc những ông cán bộ cao cấp như thủ tướng, chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh đến nói chuyện, hứa hẹn, với vẻ mặt không "khẩn trương" đầy luận điệu khủng bố tinh thần "nghiêm túc" như thời đấu tố; trái lại tỏ ra là "thân thương, tương kính" mà tưởng là chế độ Cộng Sản sắp tiêu tùng rồi; có người còn cho là ở Việt Nam bây giờ có tự do, dân chủ, nên mới có quyền "tự do phát biểu chửi đảng và nhà nước" một cách công khai, thì từ từ cũng có "thay đổi chế độ", từ độc tài đến dân chủ nhưng không biết đến bao giờ?.

Đây là sự lầm lẫn vô cùng tai hại, ngày nay vì nhu cầu duy trì quyền lực, nên đảng viên Cộng Sản từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc phải "giả vờ" như câu của người bình dân: "giả mù sa mương" là biết nghe theo ý kiến dân (họ chỉ nghe, hứa cho quan truông, rồi đâu lại vào đấy), tức là đảng Cộng Sản ngày nay áp dụng câu: "Chịu đấm ăn xôi", sẵn sàng muối mặt, nén giận làm vui để cho nhân dân chửi, mắng, như nước đổ lá môn mà thu tiền, tiếp tục cai trị. Nhưng nếu có ai dám đụng tới "chính trị" hay quyền lợi của đảng, thì họ sẵn sàng dùng "bạo lực cách mạng" để đàn áp ngay. Thấy Việt Cộng như vậy là tưởng họ thay đổi, gần sụp đổ mà lầm to. Như vụ PMU 18, những người tố tham nhũng trong đảng lại bị tham nhũng phe cánh khác quật ngược, thanh trừ cả những người khác phe cánh, hai nhà báo của đảng, chỉ vì đụng tới "miếng ăn là miếng tồi tàn". Nhưng ai dám đụng tới "vật tổ" của đảng là hô to: "đả đảo Hồ Chí Minh" hay mang lá cờ vàng ba sọc đỏ đi ra đường, công an có bắt không? Đảng Cộng Sản Việt Nam không bao giờ ngán các nhà phản tỉnh trong dạng "phục viên" dù mang quân hàm trung tướng như Trần Độ hay nhà văn, thơ gần chết mới viết điều mình muốn nói; họ cũng không ngán hàng ngàn dân oan khiếu kiện cứ kéo đến Quốc Hội, cơ ngơi, dinh thự của thủ tướng, tổng bí thư, chủ tịch nhà nước hàng ngày tại Hà Nội, Saigon.... đảng khinh thường, gọi đó là "phản ứng tập thể" thay cho hai chữ "biểu tình". Ngay cả những người mang cờ đỏ "một sao vàng" của Việt Cộng để biểu tình chống "cờ đỏ năm sao vàng" của Trung Cộng trong lần rước đuốc thế vận ngày 24 tháng 4 năm 2008 tại Saigon, cũng bị công an dập tắt từ trong trứng nước, nhằm bày tỏ thái độ Trung Cộng xâm lăng Hoàng Sa và Trường Sa.

Tuy nhiên, tử huyệt của Việt Cộng đang nằm ở cái bao tử của dân, chứ không nằm trong tay các nhà phản tỉnh, lực lượng "ĐẤU TRANH" nhưng bị bọn "ĐÁNH TRÂU" chỉ đạo bên trong; tình hình kinh tế toàn cầu đang trên đà khủng hoảng không ngừng do giá nhiên liệu tác động, nạn lạm phát không kiềm được, những đỉnh cao trí tuệ loài người khi làm kinh tài theo định hướng xã hội chủ nghĩa, đã "đàn áp dã man" các đồng ngoại tệ như Mỹ Kim, Úc Kim, Gia Kim, Euro .... nên giá trị các đồng bạc quốc tế ấy khi đến nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đều bị "định hướng theo giá trị đồng tiền Hồ", thế nên tình trạng mua bán ngoại tệ với giá chợ đen rất thịnh hành, ngay cả cán bộ đòi hối lộ cũng chuộng đồng Đô la Mỹ, vàng để làm đơn vị mặc cả.

Năm 2008, nhiều biến cố dồn dập làm cho tình hình tại Việt Nam nói riêng, Trung Cộng và nhiều nước khác nói chung: - Khủng hoảng tiền tệ tại Hoa kỳ lan rộng toàn cầu. - Cuộc khủng hoảng nhiên liệu càng tác động mạnh, ngay cả các nước giàu mạnh còn chới với, thì nước Việt Nam phải hứng chịu hậu quả khôn lường. Đảng và nhà nước cũng biết nhưng làm cách nào để "khắc phục" mọi khó khăn như lời xúi dại làm chết hàng triệu người của tên đồ tề Hồ Chí Minh: "Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng"? Ngày xưa đảng cướp Cộng Sản dùng chiêu bài "cơm áo" núp dưới mỹ từ "cách mạng", thì ngày nay họ cũng sẽ bị "gậy ông đập lưng ông" khi mà người dân cũng vì cơm áo mà đứng lên làm cách mạng diệt bọn cướp đoạt cơm áo.

Giá nhiên liệu tác động mạnh, khiến những mắc xích yếu nhất kinh tế như Việt Nam bị lung lay tận gốc, làm giá thực phẩm gia tăng bất thường, ngay cả gạo là mặt hàng "chiến lược xuất khẩu" cũng bị ảnh hưởng nặng nề, điện thường bị thiếu nên tình trạng cúp điện càng thường trực hơn tại các thành phố lớn như thành Hồ, làm trì trệ các sinh hoạt sản xuất khác, lạm phát tăng đến mức báo động hơn 25% và có khả năng lên cao hơn nữa, cổ phiếu thị trường chứng khoán mất giá 2/3 nên có khi phải đóng cửa tạm thời, nhiều công ty ngoại quốc chạy dài, công nhân các hãng xưởng do người ngoại quốc đầu tư bị ngưng trệ vì nhân công đình công đòi tăng lương trước nạn vật giá leo thang không ngừng, đồng tiền Hồ vốn là "rác" nay có nguy cơ giảm thêm 1/3 giá trị nữa, thì "giấy đi cầu" dự trữ còn có lợi hơn là để dành đồng bạc Việt Nam làm của. Một số kinh tế gia quốc tế thuộc các cơ quan cấp viện cũng nhìn nền kinh tế Việt Nam đang tiến dần tới "BI ĐÁT" là hậu quả từ chủ nghĩa Cộng Sản do "BÁC ĐI" tìm đường bán nước, làm tay sai ngoại bang mang về. Cuộc biến động kinh tế Á châu vào tháng 7 năm 1997 làm cho một số con rồng Á Châu như Thái Lan, Tân Gia Ba, Đài Loan đành phải bay là đà một thời gian khá dài để điều chỉnh, tác động mạnh vào nền kinh tế quốc dân, nhưng họ phục hồi vì là nước tự do; lý do là họ có được một "nền tảng kinh tế vững chắc" nên tác động kinh tế như cơn cuồng phong, chỉ làm sập nhà, rồi còn nền nhà mà xây dựng lại dễ dàng. Trong khi đó tại Việt Nam, Trung Cộng, theo chế độ độc tài, tình trạng khủng hoảng càng lâu, càng mạnh thì dân chúng càng khổ, nền tảng không có, khi bị quét sạch, thì lấy đâu mà tái phục hồi? Mặt khác, nguồn ngoại tệ chính nuôi đảng, bộ máy cai trị là nhà nước, không xuất phát từ nền kinh tế quốc gia, mà tùy thuộc vào nước ngoài, số tiền lớn do người Việt hải ngoại gởi về. Nếu những "dòng thác tiền" nầy ngưng chảy thì chế độ Cộng Sản chắc chắn không tồn tại được do cạn máu.

Trong các cuộc "cách mạng" trên thế giới, thường bắt nguồn từ "kinh tế" mà ra. Tại các nước dân chủ, dân chúng "ăn ngon mặc đẹp" nên không có ai nghĩ đến" làm cách mạng" lật đổ chính quyền bạo đấu tranh; trong khi các nước độc tài, đời sống dân cơ cực, nên mới có chuyện đứng lên làm cách mạng.

Thời phong kiến, khi gặp vua là hôn quân, bạo ngược, khiến dân chúng lầm than, nên chư hầu đứng lên lật đổ, hứa hẹn "đất nước thái bình, thạnh trị, trăm họ ấm no" để thu phục người đi theo. Chế độ độc tài, Cộng Sản đi đôi với: áp bức, tàn bạo, bốc lột đưa đến hậu quả là dân nghèo đói liên miên. Do đó CÁCH MIỆNG đi trước CÁCH MẠNG, người dân đứng lên vì "cơm áo, đời sống", khi những thứ vô cùng cần thiết ấy bị tước đoạt một cách thô bạo, cộng thêm thiên tai, khủng hoảng kinh tế, lòng người bất mãn. Người dân ở Âu Châu đứng lên làm "cách mạng" xóa sạch chế độ Cộng Sản do một phần lý do cơm áo, nhưng yếu tố dân trí cao, tập quán cũng là những đóng góp quan trọng mà họ đồng loạt đứng lên .... nhưng ở Á Châu, các nước tàn dư Cộng Sản chỉ đứng lên làm cách miệng để tiêu hủy một chế độ bạo ngược, bao năm cướp đoạt nồi cơm, đó là cuộc CÁCH MẠNG CƠM GẠO đang thành hình và có khả năng tiến hành để xóa sạch một chế độ độc ác do tên Hồ Chí Minh thành lập. Tuy nhiên mức độ thành công từ "cách miệng sang cách mạng" vẫn còn tùy thuộc vào quyết tâm của người dân Việt Nam trong nước, khi người ta bị đói quá, lâm vào đường cùng, thì: "bần cùng sinh bạo loạn" là một định lý dẫn đến sự sụp đổ của tất cả các chế độ bạo ngược trên thế gian, đương nhiên là không có miễn trừ đối với các nước Cộng Sản, dù họ có nhiều mưu mô, thủ đoạn nay thì đã hết hơi để xì, khi cái bong bóng xã hội chủ nghĩa đã xẹp từ lâu.

Người Việt hải ngoại ngày nay đóng vai trò rất quan trọng để "biến căm thù thành hành động" trong cộng cuộc ĐẤU TRANH quyết liệt nhằm loại lũ có "nghiệp chuyên cũ" là ĐÁNH TRÂU dốt nát, gian ác ra khỏi bộ máy cầm quyền; ngoài vận động chính trị quốc tế, việc gởi tiền, mang tiền về du lịch, du hý, du dâm .... trở thành trở lực ngăn cản đà "cách miệng" đang dâng cao trong toàn dân Việt Nam, những món tiền tình nghĩa hàng chục tỷ Mỹ Kim hàng năm gởi về có tác động làm chậm tiến trình dân chủ hóa đất nước. Việc gởi tiền hạn chế giúp cho thân nhân còn ở lại Việt Nam sinh sống là không ai trách, nhưng gởi tiền về để đầu tư, kinh doanh, mang tiền về du lịch hàng năm, nhất là trong giai đoạn nầy là giúp cho đảng giàu, cán vững, là đồng lõa với đảng Cộng Sản trong việc duy trì chế độ lâu dài:

    "Ta chuyển tiền, Cộng đứng vững.
    Ta ngưng tiền, Cộng sụp đổ".
Đảng Cộng Sản Việt Nam tồn tại đến ngày nay là nhờ thời cơ: chính sự ngây ngô của ngoại trưởng Henry Kissinger và những chánh khách lập lờ ở Hoa Kỳ thuộc đảng Dân Chủ, dễ bị tác động bởi phong trào phản chiến khuynh tả, đã giúp cho đảng Cộng Sản: "dậy mà đi" sau khi bị tiêu tán trong trận tổng công kích tết Mậu Thân 1968, đưa đến sự thất bại một cách tức tưởi miền Nam vào ngày 30-4-1975. Tổng thống Bill Clinton là người đỡ Việt Cộng đứng dậy bằng lịnh xã vận năm 1994, nếu không thì Việt Cộng khó đứng vững khi quan thầy Liên Sô và toàn khối Cộng đảng Đông Âu sụp đổ ( lúc đó Trung Cộng chưa mạnh như ngày nay, thì việc lôi kéo Việt Nam gặp nhiều khó khăn), và cũng chính những người Việt tỵ nạn bỏ nước ra đi tìm tự do, trở về sau khi xã vận, cứu nguy nền kinh tế què quặt Việt Cộng, số tiền tăng dần từ vài trăm triệu, nay cài chục tỷ Mỹ Kim hàng năm, là kho bạc vĩ đại từ bên ngoài, nguồn tài nguôn không cần đầu tư mà đảng Cộng Sản được, đây là vấn đề mà người tỵ nạn nên suy nghĩ, nếu không muốn nhìn thấy đảng cướp còn thống trị tại quê hương mình.

Trương Minh Hòa

Saturday, June 7, 2008

Tội Ác của Trần Đức Lương


Dưới đây là nguyên văn lá đơn của bà Phạm thị Dấn viết ngày 6-9-2005 tố cáo Trần Đức Lương, chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam. Lá đơn này đã từng phải qua tay rất nhiều người, nhiều nơi, cuối cùng mới tới được nơi cần thiết là mạng Internet ... một thứ vũ khí siêu hình mà cộng sản rất sợ.


Đơn tố cáo khẩn cấp
(Trần Đức Lương chủ tịch nước)

Kính gửi: Các báo đài Hải Ngoại
(Hãy cứu sơn hà, xã tắc, giang sơn Đại Việt)

Tên tôi là: Phạm thị Dấn, sinh năm 1958
Nơi sinh: Quảng Ninh
Quê quán: Gia lộc - Hải Dương
Dân tộc: Kinh.
Số chứng minh nhân dân: 070593590

Tôi xin trình bày với quý ban lãnh đạo Đảng và nhà nước, cùng các cơ quan bảo vệ pháp luật trong và ngoài nước một việc như sau:

Tôi đã dâng hiến cuộc đời tôi, tuổi thanh xuân cho ông Trần Đức Lương, được một mụn con gái trong lúc ông đang công tác ở gần đơn vị thanh niên xung phong chúng tôi đóng quân (Khi đó ông là kỹ sư địa chất). Sau đó ông chuyển đi đâu không biết. Tôi đã phải nuôi con một mình, ròng rã đến nay tôi mới biết rõ tung tích (vì ông ta hay xuất hiện trên vô tuyến), nên tôi đã tìm về và thực sự bức xúc khi thấy triều chính nghiêng ngả, quan tham lộng hành vơ vét của dân, đứng đầu là ông Trần Đức Lương. Tôi là người tu hành tại gia, ăn mày Phật, nên trên đường đi tìm ông Lương, tôi có lên chùa Quán Sứ, tạt qua Mai Xuân Thưởng, thấy dân đi kêu kiện đông như nước chảy mà không hề được giải quyết. Tôi nóng lòng nằm tại đó một tháng. Người dân oan bị bỏ mặc ngày này sang tháng khác. Không ai đoái hoài, chỉ thấy sự bịp bợm lừa dân dối Đảng để tước đoạt quyền tự do của những công dân lương thiện, bắt họ phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Ngoài ra, tại gầm cầu hay các ngóc ngách xó xỉnh trên mọi nẻo đường của thành phố Hà Nội, còn rất nhiều người phải tá túc để kêu oan khẩn cấp, trong số đó thậm chí có cả trẻ em mới chào đời, cả người già 80-90 tuổị Nhiều người không chống chọi nổi bạo lực, oan ức phải tự thiêu như chị Phạm thị Trung Thu (Lâm Đồng) - phải rời bỏ con thơ 2 tuổi để tự thiêu ngày 29-9-2005.

Thưa quý ban! Vì sự lừa đảo của lãnh đạo cấp trên - những Đảng viên thoái hoá, dùng đồng tiền mua quyền, mua chức, rồi lợi dụng việc khoác áo Đảng để ăn cướp tài sản của xã hội mà bà con ta mới lâm vào cảnh cùng đường như thế này... Ngày 20/10/2004 chính mắt tôi đã chứng kiến một vụ cướp tiền bạc và tài sản của nhà nước, trong đó có cả con rể tôi là Ma Văn Dũng, kẻ đã tham tiền cưới con gái tôi là đứa con rơi của ông Trần Đức Lương, nhưng lại vào hùa với bố vợ để hắt hủi mẹ vợ mình. Vì vậy trong khi chúng có nhà cao cửa rộng thì tôi phải ở túp lều, bị cấm vận mọi tình cảm mẹ con, bà cháu, khiến tôi lâm cảnh cùng đường, thân tàn ma dại, bấn loạn tâm thần vì phải suy nghĩ quá nhiều trước nhân tình thế thái, trước sự bạc tình, phản bội của tên cán bộ địa chất bất lương - nay là chủ tịch nước Trần Đức Lương.

Vì biết bị theo dõi nên con rể tôi đã thuê cả băng cướp để hành hung tôị Ngày 22/10/2004, khi tôi từ Nam trở về Bắc trên chuyến xe ca chật người, trong đó có đồng bọn do con rể tôi phái theo để hại bằng được tôi, cốt bịt đầu mốị Vi tôi nói rõ có liên quan đến chủ tịch nước, nên chúng không dám giết, chỉ dùng thủ đoạn đồi bại phun thuốc ngủ cho tôi ngủ, rồi cho bọn mắc bệnh aid hãm hiếp để tôi mang bệnh chết dần chết mòn. Lúc tôi về được đến Mai Xuân Thưởng, nghỉ lại qua đêm thì Trần Đức Lương cho người theo dõi tôi 24/24 tiếng. Sau đó tôi nằm lại vườn hoa Lý Tử Trọng cùng đồng bào nhiều ngày đêm để tố cáo Trần Đức Lương cùng con rể ném đá giấu tay, ăn cướp 13 chiếc xe taxi ở Hà Nộị Về sau tôi không rõ nguồn gốc số xe này được bán đi đâu.

Con ông Phan văn Khải là thằng Hoàn Ty đã câu kết với bà vợ ba của ông Lương, cùng nhà báo Lê Thành ở thành phố Hồ Chí Minh, cùng một số cán bộ ở tỉnh Đồng Nai trong đó có ông Một, và một số cán bộ phường, xã và công ty Tín Nghiã để vơ vét của cải.

Hôm 4/7/2005, tôi có đi xe từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh nhưng vào đến Thanh Hoá thì Trần Đức Lương đã cho một số tay chân bám theo, buộc tôi phải trở về nhà, nhất định không cho tôi vào thành phố Hồ Chí Minh. Tôi phải trốn tránh, đi bộ thâu đêm, nhưng chúng nó vẫn bám theo và hành hạ tôi đủ điềụ Tôi biết Trần Đức Lương không muốn tôi vào Nam tố cáo ông ta, nên cố sai người bắt bằng được.

Hôm nay tôi vạch tội ông Trần Đức Lương, chủ tịch nước: Nhà nước cấp nhà cho ông, ông để cho con gái ở, rồi lấy tiền của nhà nước xây nhà khác. Thích kiểu cách ông lại đập bỏ để xây lại, tốn bao nhiêu tỷ. Đã vậy, ông còn chiếm 3 mẫu đất ở Vịnh Hạ Long. Chỉ đạo xây dựng nhà máy lọc dầu ở Quảng Ngãi tốn cả trăm tỷ đồng mà đến nay vẫn không hòan thành. Quần Đảo Hoàng Sa, rồi một phần Trường Sa, ông cũng bán cho Trung Quốc để lấy tiền gửi Thuỵ Sĩ mấy trăm nghìn đô.

Tiện đây tôi xin nói thêm một việc. Công an Phạm văn Hưng, con ông Phạm Thế Duyệt (chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc) trong lúc thi hành công vụ, vào sòng bạc của Hoàn Ty, đã bị Hoàn Ty bắn chết nhưng vẫn được quyền ra nước ngoài để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sự việc lớn như vậy, sao các ông không làm rõ? Đã thế còn chỉ đạo cho các cơ quan chức năng của Đảng và nhà nước phải cố tình vi phạm pháp luật, bày mưu tính kế để kẻ phạm tội trốn đi nước ngoài.

Kính thưa các báo, đài Hải Ngoại cùng các quý ban lãnh đạo!

Người dân lương thiện đã bị mất nhà, mất cửa, bị tước đoạt nhân quyền, lại còn bị các cơ quan tối cao của nhà nước đồng loã bao che cho các quan tham, nhằm khủng bố đàn áp, bắt dân phải tuân theo những việc không đúng quy định của luật pháp. Kính mong các cấp có thẩm quyền, các báo đài Hải Ngoại hãy nhanh chóng gióng lên tiếng chuông cảnh tỉnh để đồng bào Việt Nam ở đâu cũng nghe được bội phần tội ác của lũ quan ôn, cướp ngày, ăn chặn hết phần của nhân dân. Những ai có điều kiện, hãy nhanh chóng đến gặp tôi tại vườn hoa Lý Tử Trọng để còn nghe về nhiều điều bí ẩn mà tôi chưa thể đưa ra trong lá đơn ngắn ngủi này được. Mong quý cấp có thẩm quyền cùng các vị có lương tri trong và ngoài đất nước mau cứu vãn giang sơn đại Việt.

Hà Nội 6-9-2005
Kính đơn (kèm chữ ký)
Phạm thị Dấn

Friday, June 6, 2008

Chữ Với Nghĩa


30 tháng 4 rục rịch đến thêm lần thứ 32 với người Việt hải ngọai. Ba mươi hai năm khóc cười theo mệnh nước nổi trôi. Ba mươi hai năm của ly tán bên này bên kia đại dương. Ba mươi hai năm của tiếng Việt biến thiên nhọc nhằn. Ba mươi hai năm tôi góp ít dòng về tiếng Việt bên ni, bên nớ.

Giải phóng mặt bằng: cái này tôi chỉ mường tượng được ý nghĩa thôi, không chắc là đúng. Có thể là san bằng chăng? Mặt bằng là thế nào, mà mặt không bằng nó ra làm sao ? Trong toán học ta có mặt phẳng. Thế thì mặt bằng có khác với mặt phẳng không. Mà nhóm chữ “giải phóng mặt bằng” thường hay xuất hiện trên báo chí bên VN liên quan đến đất đai, nhà cửa. Cho nên tôi đoán chừng là họ nói về căn nhà, một đơn vị diện tích nào đó. Sở dĩ đóan như thế vì cũng có nhóm chữ “thuê mặt bằng” trên báo chí bên ấy.

Nhưng sao lại phải “giải phóng” nhỉ ? Hóa ra là cái nhà, cái lô đất ấy nó bị áp bức, bị đô hộ à ? Mà ai bóc lột nó, ai bóp hầu bóp cổ nó cơ chứ ? Rồi nó có kêu cứu, có làm đơn thưa kiện gì không để được “giải phóng” ? Một mớ câu hỏi như thế chẳng tìm ra câu trả lời thỏa đáng nào cả.

Nếu phải nói theo cái lối tiếng Việt miền Nam trước 1975 thì phải nói thế nào ? San bằng khu nhà, lô đất thay cho “giải phóng mặt bằng” được không thưa quý cụ ?

Nếu “giải phóng mặt bằng” mà dịch sang tiếng Anh theo cái kiểu word by word thì nó thành ra “liberation of platform” hay “platform liberation”. Dịch lối nào nó cũng ngô nghê. Có lẽ tôi dốt thật quý cụ ạ. “Demolish the property” có cụ bảo là cũng tàm tạm. Chả biết nghe ai bây giờ.

Phi vụ: báo chí bên ấy bây giờ tường thuật những vụ làm ăn phi pháp thường dùng chữ 2 chữ “phi vụ”. Chữ “phi” trong trường hợp này không thể bảo rằng là dùng thay cho “phi pháp” được. Nhảm lắm ! “Phi” là “không có” (như “phi thương bất phú” – không buôn bán không giàu được”) hoặc là “bay” (như phi cơ – máy bay). Ngày xưa trước 75, ta dùng “phi vụ” để chỉ chuyến bay như thường thấy trong các bản tin chiến sự. Người Việt hải ngoại vẫn dùng như vậy. Nhưng đã có một số nhỏ báo chí bên này thỉnh thoảng cũng dùng “phi vụ” theo nghĩa là ăn phi pháp như báo chí bên nhà. Một vài con sâu đã và đang bò vào tô canh hải ngọai rồi đấy.

Sự cố kỹ thuật: cái này ngày xưa đài truyền hình VN gọi là “trục trặc kỹ thuật” mỗi khi đang “anh tiền tuyến, em hậu phương” tự dưng lại xuất hiện một cái hình cánh quạt với đầu ông mọi da đỏ. Và cái tiếng è è cà chớn. “Trục trặc” nghe nó có phải VN không. “Sự cố” nghe nó ra “nàm thao” ấy ! Tôi đóan nó là tiếng Tàu. Nhưng lại dốt tiếng Tàu nên không hiểu rõ.

Ở Mẽo này nó gọi là “tếch ních cồ đíb phi quyn ti”. Phải không thưa quý cụ ?

Xịn: ngày xưa phe ta gọi là “số dzách”, “thượng hạng”. Nguyên ngữ chợ trời Hùynh Thúc Kháng nó là “ô ri din”.

Mẽo trắng, mẽo đen, mẽo vàng, mẽo nâu có một lô tiếng. Nào là “hot”, “top of the line”, “the best”. Gì nữa nhỉ ?

Chảnh: Cái này thường xuyên xuất hiện trên các blog của đám choi choi. Bà bán tạp hóa, anh đạp xích-lô trong ngõ trước 75 vẫn phang khách hàng khó tính bằng câu: “Xí, nghèo mà làm phách, làm tàng !” Thú thật, chữ “Chảnh” này tôi không biết đã từ đâu ra nhưng coi mòi cũng đã bắt đầu len lỏi vào cái cộng đồng VN ta bên này rồi.

Con dế, con Dylan: Hỏi ra mới biết các ông thợ viết VN bên nhà đang nói tới cái điện thọai di động và cái xe gắn máy Dylan. Có tay còn gọi cell phone là “con a-lô” nữa mới là tức cừơi. Nếu cứ cái kiểu này thì một ngày u ám nào đó ta sẽ có hàng lọat “con nhà”, “con xe”, “con gọi là …”, vân vân và vân vân

Máy vi tính: phe ta ngày xưa gọi là “điện tóan”. Cái này nằm vào trong mục thuật ngữ khoa học nên khó phán xét. Trước năm 75, chỉ có hai chữ tương đối thông dụng cho dân trong ngành ở VN là “computer” hoặc “computing”. Ta quen gọi “computer” là máy điện toán. Ngày nay hai chữ “micro computer” dù đã xuất hiện từ cả hơn 20 năm rồi nhưng người Mỹ chỉ gọi tắt là “computer”. Nếu là máy cá nhân thì gọi là “PC”, “desktop”, “laptop”.

Phần mềm: thằng bạn thân VN ra trường giữa thập niên 80 bên California đã tự diễu mình bắng cách tự gọi là “kỹ sư phần mềm”. Đầu óc đương nhiên là méo mó rồi. “Software” bên này ta gọi là “nhu liệu điện tóan”. Các ông bên VN nghĩ rằng phải có mùi nước mắm cho nó “độc lập” nên gọi là “phần mềm”. Vậy thì hardware các ông bên ấy gọi rằng chi ? “Phần cứng” chăng ? Điệu này thằng bạn Cali chắc phải vào trường học tiếp rồi. “Liền ông” đi với “kỹ sư phần cứng” nó mới hách xì xằng chứ phải không các cụ ? “Kỹ sư phần mềm” nghe chán mớ đời.

Triển khai và Giản đơn: chỉ ngược lại với cách dùng chữ của miền Nam trước 75. Ấy, cái gì các ông ấy không đẻ ra được thì các ông ấy cho lộn đầu chơi hay trộn thập cẩm cho nó khác người. Nhất định là không thể giống cái “bọn Ngụy”. Nhờ thế mới có các thứ như “lính thủy đánh bộ”, “tên lửa”, “máy bay lên thẳng”, “nhà đẻ Từ Dũ”.

Nhưng ngoạn mục nhất vẫn là 4 chữ “Học Tập Cải Tạo”. Nghe hiền khô à. Bởi vậy hệ thống giáo dục này đã đào tạo ra không biết bao nhiêu cao học và tiến sĩ. 7 năm đến 18 năm thì không cao học mí lị tiến sĩ thì là cái gì ? Dốt lắm thì cái anh thiếu úy rằn ri nhà ta cũng chớp được cái cán sự của trường đại học Suối Máu, Hà Nam Ninh, Bù Gia Mập, Chí Hòa … Ông Phan Nhật Nam phe ta chắc phải có đến 2, 3 cái “Ph.D”. Ông ấy mới có đại úy thôi nghe quý cụ ! Mà ông ấy cặm cụi đèn sách dưới mái trường cải tạo những 14 năm, trong đó có ít năm kiên giam vì cái tội bướng. Có một điều ngộ nghĩnh là chẳng có ông nào tốt nghiệp từ các trường cải tạo mà đầu óc lại bị gột rửa được. Trái lại nhiều ông còn trở nên khéo tay hơn lúc còn làm quan to súng ngắn ngày trước. Các ông mang về cho mẹ, cho vợ, cho con nào lược chải đầu, kẹp tóc, trâm cài đầu, chuỗi tràng hạt bằng các thứ vật liệu quẩn quanh trong tù. Và y như rằng 10 ông thì 9 ông lo dọt ngay hoặc ra đi trong các chương trình HO. Chả thèm nhớ đến nền giáo dục XHCN cùng sự khoan hồng của “Bác” mí lỵ “Đảng”. Uổng công “Bác” thiệt !

Chữ với Nghĩa. Chán thật !
(tinparis)