"Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác. Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu." (Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn).
WASHINGTON (AFP) - Laotian and Vietnamese troops have killed four Hmong Christian women after confiscating their Bible, a US rights group said Friday, condemning growing persecutions of people for their faith in Laos.
Lao army officers listen to official speeches in 2005. Laotian and Vietnamese troops have killed four Hmong Christian women after confiscating their Bible, a US rights group said Friday, condemning growing persecutions of people for their faith in Laos
The Center for Public Policy Analysis (CPPA) said the unarmed highland Hmong women were "summarily executed" on Thursday in northeastern Xieng Khouang province by soldiers from a special 150-member unit of the Lao People's Army (LPA) led by Vietnamese secret police and military advisers.
The government troops confiscated the group's only Bible, "brutally and repeatedly raped" at least two of the younger women before shooting them at point blank range with automatic weapons in the head and torso, it added.
Their husbands and 26 children were forced to witness the killings and have since disappeared after being beaten and tied up.
CPPA executive director Philip Smith denounced what he called a "tragic and major upswing" in religious persecution in Laos at the hands of Vietnamese and Laotian military and Communist Party officials over the past year.
"In a coordinated and expanded fashion, the Vietnam People's Army and LPA troops and security forces are especially determined to hunt down and kill independent Christian and animist believers in the highlands of Vietnam and Laos," he added.
Smith pointed to a "very dramatic" increase in persecution, imprisonment, torture and killing of Lao and Hmong Christians for celebrating Christmas or worshipping independently, as well as independent Buddhist and animist believers in the provinces of Vientiane, Khammoune, Saravan, Xieng Khouang, Luang Prabang and other regions in Laos.
Communist regimes have ruled in Vietnam and Laos since 1975. Many officials in Hanoi consider neighboring Laos an important part of their defense strategy, and the militaries of the two countries have long maintained close ties.
"We want the Socialist Republic of Vietnam and the Vietnam People's Army to remove all of its security forces and troops from Laos, and we want the Lao military and communist regime to respect the human rights and religious freedom of the Laotian and Lao Hmong people," said Bounthanh Rathigna of the United League for Democracy in Laos.
Laotian officials are also said to have destroyed crops in February to cut off about 60 impoverished Christians from their food supply in rural Saravan province. CPPA also cited reports of Christians being driven from their village at gunpoint.
The leaders of Britain, France and the United States said a Libyan future including Moamer Kadhafi is "unthinkable", as the defiant fist-pumping strongman toured the streets of Tripoli.
Western powers struggled meanwhile to stay united over a NATO-led air campaign that has so far failed to budge Kadhafi from power.
In a bid to put on a united front, however, British Prime Minister David Cameron, France's President Nicolas Sarkozy and US President Barack Obama penned a joint article dismissing a Libyan future with Kadhafi as "unthinkable" and saying his staying on would represent an "unconscionable betrayal" by the rest of the world.
"It is unthinkable that someone who has tried to massacre his own people can play a part in their future government," said the article, which appeared Friday in the London Times, The Washington Post and French daily Le Figaro.
Responding, Kadhafi's daughter Aisha said calls for her father to step down were an insult to all Libyans.
"To speak of Kadhafi's resignation is a humiliation for all Libyans," she said in a brief statement at her father's Tripoli residence before hundreds of young supporters late Thursday.
Her father had earlier in the day toured the streets of the capital in an open-top 4x4, sporting shades and a hunting hat and hailing bystanders with clenched fists.
"God, Libya, Moamer and no one else," supporters chanted as loud explosions rocked the Bab al-Aziziya neighbourhood home to Kadhafi's residence and a base for most foreign journalists in the capital.
NATO initially denied it had again bombed Tripoli, but an alliance spokesman later acknowledged that raids had targeted the outskirts.
"Late mission reports from pilots returning from Libya indicate there appear to be two additional strikes that were conducted at targets closer to the city of Tripoli," a NATO official told AFP on condition of anonymity.
Cracks opened up in NATO as Washington rebuffed French appeals for more assistance with the enforcement of the UN Security Council resolution authorising all necessary means to protect Libyan civilians.
French Foreign Minister Alain Juppe made a personal appeal to US Secretary of State Hillary Clinton for Washington to resume major air raids in Libya, but he said his plea was rebuffed.
"I told her we needed them back, we would have liked them to return," Juppe said, adding that Clinton said US planes would continue to fly on a case-by-case basis.
With nearly 100,000 US troops fighting a grinding war in Afghanistan, Washington pulled back around 50 combat planes from Libyan operations last week after handing over control of the mission to NATO, but they have since participated in some missions to take out Kadhafi's air defences.
A senior US official said the United States was performing a quarter of all missions and that it saw no need to do more on the military front.
"We have said all along that we want to see allies step up and that we are certainly doing at least our fair share," the official said.
The port area of Libya's besieged third city Misrata came under heavy attack by Kadhafi's forces, who fired dozens of Grad missiles and tank shells that killed at least 13 people and wounded 50, a rebel spokesman said.
The key crossroads town of Ajdabiya on the front line between the rebel-held east and the mainly government-held west, recaptured from loyalist forces over the weekend, also came under renewed assault on Thursday.
But the town was calm on Friday, an AFP reporter said, with around 30 rebel cars grouped at its western edge.
At an international conference hosted by the Arab League in Cairo, UN chief Ban Ki-moon called for a "political" solution and immediate ceasefire, while European Union foreign policy chief Catherine Ashton urged Kadhafi to resign immediately.
A NATO declaration said the allies "strongly endorse" calls for Kadhafi to leave power.
Alliance foreign ministers played down any rift after France and Britain pressed allies to contribute more combat jets to the mission and intensify the raids against regime tanks and artillery shelling civilians.
"We are also sharing the same goal which is to see the end of the Kadhafi regime in Libya. And we are contributing in many ways in order to see that goal realised," said Clinton.
"The US is committed to our shared mission. We will strongly support the coalition until our work is completed."
German Foreign Minister Guido Westerwelle, whose country shocked allies by refusing to back the UN resolution authorising the military operation, said NATO supports the aspirations of the Libyan people.
"We are united by the common goal, that we want a free and democratic Libya. The dictator Kadhafi, who started a civil war against his own people, must go," Westerwelle said at a two-day meeting of NATO foreign ministers in Berlin.
But differences remained over the air raids against forces threatening the population, which are being conducted by just six of the 28 allies. Rebels have urged NATO to step up the air campaign as the mission has failed to shift the balance of power so far.
NATO Secretary General Anders Fogh Rasmussen said a Wednesday meeting in Qatar of the international contact group on Libya, which promised the rebels cash and the means to defend themselves, "laid out a good foundation."
"We will now discuss how we can continue the military operation leading to a successful result," he said.
Military action was first launched by Britain, France and the United States on March 19, but NATO took over the operation two weeks ago after overcoming French reservations about letting the Western military organisation alliance lead it.
TRIPOLI (Reuters) - Leaders of Britain, France and the United States vowed on Friday to keep up their military campaign in Libya until Muammar Gaddafi leaves power, and rebels said his forces pounded the city of Misrata with missiles.
Mohamed, 10, stands guard at the frontline along the western entrance of Ajdabiyah April 13, 2011. Mohamed's rebel fighter father earlier had given him a rifle and asked him to replace him in his duties. Britain pressured other NATO members to beef up ground attacks in Libya on Wednesday as foreign ministers met in Qatar to try to open the deadlock in the country's civil war. REUTERS/Yannis Behrakis
In a strongly worded, jointly written article published in newspapers on both sides of the Atlantic, British Prime Minister David Cameron, French President Nicolas Sarkozy and U.S. President Barack Obama said leaving Gaddafi in power would be an "unconscionable betrayal" of the Libyan people.
"It is unthinkable that someone who has tried to massacre his own people can play a part in their future government," the leaders wrote.
"So long as Gaddafi is in power, NATO and its coalition partners must maintain their operations so that civilians remain protected and the pressure on the regime builds," they said.
"Then a genuine transition from dictatorship to an inclusive constitutional process can really begin, led by a new generation of leaders. For that transition to succeed, Colonel Gaddafi must go, and go for good."
The reaction from the Gaddafi camp was swift in coming as the Libyan leader's daughter Aisha told a rally in Tripoli, at a family compound bombed by the Americans in 1986, that demanding her father's departure was an insult to the Libyan people.
"Talk about Gaddafi stepping down is an insult to all Libyans because Gaddafi is not in Libya, but in the hearts of all Libyans," she said in a speech broadcast live on Libyan television to mark the 25th anniversary of American strikes on the huge complex, which includes military barracks.
The article by the Western allies appeared at a time when diplomatic efforts have failed to paper over divisions between NATO allies about how intensively they should prosecute the three-week-old air war, and the situation on the ground has shown signs of stalemate.
Washington, which led the campaign in its first week, has since turned over command to NATO and taken a back seat role. Britain and France complain that other NATO allies have not provided enough fire power to take out Gaddafi's armour and allow the rebels in control of the east to sweep him from power.
Libyan rebels begged on Thursday for more air strikes and said they faced a massacre from government forces, who blasted the besieged city of Misrata with missiles.
NATO planes bombed targets in the capital Tripoli, where state television showed footage of a defiant Gaddafi cruising through the streets in a green safari jacket and sunglasses, pumping his fists and waving from an open-top vehicle.
"MEDIEVAL SIEGE"
Rebels said a hail of rockets fired by besieging forces into a residential district of Misrata, Libya's third largest city, had killed 23 civilians, mostly women and children.
"Over 200 Grad missiles fell on the port area, including residential neighbourhoods near the port. They shelled this area because the port is Misrata's only window to the outside world," a rebel spokesman using the name Ghassan said by telephone.
"The destruction there was huge. I was there and saw for myself," he said, adding that the port had been shut.
In their article, the U.S., British and French leaders said Misrata was "enduring a medieval siege as Gaddafi tries to strangle its population into submission."
Aid organisations warn of a humanitarian disaster in the city, the lone major rebel bastion in western Libya, where hundreds of civilians are said to have died in a six-week siege
NATO foreign ministers in Berlin promised on Thursday in a joint declaration to provide "all necessary resources and maximum operational flexibility" for the air campaign to maintain a "high operational tempo against legitimate targets."
But several allies rebuffed calls from France and Britain to contribute more to the air attacks, conducted under a United Nations mandate to protect civilians.
British Foreign Secretary William Hague said after the Berlin meeting he was hopeful more countries would contribute to the strike force. "It's not unreasonable to ask other nations...to make additional contributions," he said.
Spain said it had no plan to join the seven NATO states that have conducted ground strikes. Italy, Libya's former colonial power, expressed reluctance to launch attacks.
(Writing by Peter Graff; editing by Michael Roddy)
Supatra Sasuphan has told of her delight at being named the 'World's Hairiest Girl.' She has been teased her entire life by other children calling her “monkey face” and “wolf girl”, but now the 11-year-old has been given a Guinness World Record and she says it has helped her become extremely popular at school. "I'm very happy to be in the Guinness World Records! A lot of people have to do a lot to get in," she said. "All I did was answer a few questions and then they gave it to me."
The bubbly little girl is determined not to let her condition prevent her from leading a normal life. She said: "I like to study maths so I can be good at it and teach it to younger children so they can do it too. I want to become a doctor so I can help patients when they get injured. I want to help people who get hurt and help cure people."
Sau khi cưỡng chiếm được miền Nam, bọn Cộng San Hà Nội đã áp đặt một chế độ độc tài chuyên chính vô sản trên toàn quốc Việt Nam. Các chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo như “Học Tập Cải Tạo” để cho đi tù không cần xét xử hàng trăm ngàn quân nhân, công chức của Việt Nam Cộng Hoà, các cán bộ, các đoàn viên của các đảng phài chính trị và cả các văn nghệ sĩ miền Nam, “Kiểm kê tài sản” để cướp đoạt tài sản của các các giới doanh thương cũng như các công kỹ nghệ gia, “Khu kinh tế mới” để cướp nhà, cướp của và xua đẩy những người này ra khỏi thành phố.
Chưa hết, thấy nhiều người vượt biên bỏ nước ra đi, chúng cho “Vượt biên bán chính thức” để vừa thu được vàng, vừa tống xuất được bọn người Việt gốc Hoa và các thành phần mà bọn chúng cho là ăn bám xã hội nhưng không có lý do gì để bỏ tù hoặc bắt đi “học tập cải tạo”.
Với những chính sách vô cùng độc ác và tàn bạo trên, bọn Cộng Sản Hà Nội hy vọng rằng sẽ vô hiệu hoá được tất cả các thành phần chống đối chúng hoặc có thể trở thành đối nghịch để đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh lên Xã Hội Chủ Nghĩa, một Thiên Đường mà bọn chúng tin tưởng rằng, nếu không hơn thì ít nhất cũng phải bằng các nước tiền tiến nhất thế giới.
Nhưng thực tế đã ngược hẳn lại, sau hơn 10 năm thống trị miền Nam và sau hơn 30 năm thống trị miền Bắc, bọn Cộng Sản Hà Nội đã đưa cả một đất nước giầu có về tài nguyên cũng như nhân lực, cả một dân tộc có tiếng là thông minh, cần cù và chịu khó thành một đất nước điêu tàn, một dân tộc ngu dốt và nghèo khổ nhất thế giới. Chính vì vậy mà năm 1985, bọn Cộng Sản Hà Nội đã phải noi gương quan thầy của chúng là Trung Cộng, nới lỏng một vài lãnh vực, nhất là lãnh vực kinh tế như cho phép dân chúng làm kinh doanh nhỏ và xã hội như cho phép những người có thân nhân ở ngoại quốc được nhận qùa cáp, tiền bạc của thân nhân gửi về để cứu vãn phần nào sự nguy khốn của chế độ.
Không những thế, bọn Cộng Sản Hà Nội còn giả vờ cởi trói văn nghệ để cho một số người trong đó có cả một số tay sai của chúng viết bài phê bình cán bộ, viết truyện chỉ trích nhà nước để tạo nên một bầu không khí cởi mở và một thứ văn nghệ chống đối gỉa tạo gọi là “Văn chương phản kháng”. Chúng cho cán bộ ra ngoại quốc ca tụng người Việt hải ngoại, những người mà trước kia bọn chúng gọi là những thành phần đĩ điếm, trộm cắp, là có khả năng cao, có tiềm năng lớn cùng khích động lòng yêu nước của người Việt hải ngoại và kêu gọi hãy quên đău thương, hận thù để cùng nhau xây dựng đất nước, đưa dân tộc ra khỏi tình trạng lạc hậu, nghèo đói. Điều này đã làm cho một số người Việt hải ngoại, ngay từ năm 1995, không hiểu vì nhậy cảm dễ tin hay vì hậu ý riêng hoặc vì muốn làm cò mồi cho bọn chúng, đã dám kết luận rằng: ”Hai mươi năm trước đây, chúng ta là những kẻ thua cuộc trong thời chiến. Ngày nay, năm 1995, chúng ta đã trở thành những kẻ thắng cuộc. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
“Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này” nghĩa là thế nào? Phải chăng họ muốn chúng ta “hãy quên hận thù”, ‘hãy hoà hợp, hoà giải” với bọn Cộng Sản Hà Nội?
Làm sao chúng ta có thể quên được hận thù, làm sao chúng ta có thể hoà hợp, hoà giải với cướp của giết người? bọn bán nước, hại dân? Ngay nhà văn Tô Hải, một người đã đi theo Cộng Sản, một người suốt đời đã sống dưới chế độ Cộng Sản Hà Nội cũng đã phải than rằng:
Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với hàng vạn gia đình, con cháu họ khi cha ông họ bị cướp sạch ruộng đất, nhà cửa, bị đấu tố rồi giết hại bằng đủ kiểu dã man như thời Trung Cổ bởi những Đoàn, Đội Cải cách ruộng đất cơ chứ?.....
Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình , sau chiến thắng Điện Biên, phải bỏ hết của cải, nhà cửa, xưởng máy "di cư"vô Nam để tìm tự do. Những người ở lại, thì mất hết sau các đợt cải tạo tư sản, cải tạo nhà đất, bị tịch thu từ cái máy may đến cửa hàng không quá 3 mét ở các phố hàng Đào, hàng Ngang, hàng Trống .... và nhiều nhà hơi cao, cửa hơi rộng cũng vị tịch thu hoặc bố trí cho thành phần cốt cán vào ở cho đến nay cũng cấm đòi lại.
Làm sao hòa giải với con cháu những người văn nghệ sỹ, trí thức bị đi tù không án, không thời hạn, thậm chí ra tù cũng chết dần chết mòn cả thể xác lẫn sự nghiệp, dù hôm nay có đền bù một cái giải thưởng này nọ kèm theo tí tiền còm nhưng không một lời xin lỗi!! Tớ không tin con cái, cháu chắt họ thôi căm thù đâu!
Làm sao có thể hòa giảỉ với hàng triệu gia đình có cha, ông là sỹ quan phía "bên kia" bị đánh lừa bằng những lời hứa hẹn kiểu ông Trần văn Trà "Người Việt Nam không ai thắng ai thua, Chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua thôi!", đã hồ hởi (?) đi "học tập mang theo lương thực 10- 20" ngày để rồi bị đi mút mùa ở các trại cải tạo nơi rừng sâu nước độc, để ỏ nhà vợ con bị xua đi kinh tế mới ... và không ít người đã mất xác cho đến nay, bao gia đình vẫn phải về tìm hài cốt ở những nơi chồng, cha họ đã từng bị "học tập", dưới danh nghĩa "khúc ruột ngàn dặm" một cách đắng cay và mai mỉa...
Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với những người phải bỏ nước ra đi, sống ở quê người, những người bị làm mồi cho cá mập đại dương, cho lũ cướp biển, bỏ lại tất cả của cải ,nhà cửa, xe cộ cho mấy ông cán bộ lấy làm chiến lợi phẩm ? Cho đến tận hôm nay, mỗi lần về "du lịch thăm quê" nhìn ngôi nhà mình, cửa hàng mình, xưởng máy mình nay đã trở thành "của riêng" của mấy ông cán bộ cs đang làm chủ hợp pháp có đầy đủ giấy đỏ, giấy hồng mà chỉ dám đi qua mà chửi đổng?......
Và còn hàng ngàn, hàng vạn thứ chủ trương, hành động gây thù, gây oán ngàn đời không rửa sạch nữa, xảy ra suốt hơn 60 năm tớ sống và làm việc trong kinh hoàng và sợ hãi thường trực nữa .....
Cho nên tớ mới nghĩ rằng: CHỈ KHI NÀO, NHỮNG KẺ GÂY NÊN THÙ HẬN NHÌN RA LÀ MÌNH CÓ TỘI THÌ MAY RA SỰ HẬN THÙ MỚI ĐƯỢC DẦN DẦN ĐƯỢC NGUÔI NGOAI”. Có người cho rằng bọn Cộng Sản Hà Nội muốn “Hoà Hợp, Hoà Giải”. Thật ngây thơ và ngu xuẩn! Làm sao chúng chiụ hoà hợp hoà giải khi mà bọn đang nắm quyền trong tay, đang ăn trên ngồi trốc? Hoà hợp hoà giải gì mà chúng vẫn giam giữ cả ngàn người chỉ vì họ bất đồng chính kiến với chúng hoặc chỉ vì họ đã phổ biến một vài bài báo tỏ bầy những nguyện vọng chính đáng của dân tộc? Vậy mà nói: “Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này?” Vậy thì phải bắt lấy cơ hội này để làm gì? Phải chăng họ muốn chúng ta, những người đã bị bọn Cộng Sản Hà Nội cướp đoạt hết tài sản và đẩy lên rừng, ra biển với hai bàn tay trắng, nay lại đem tiền của trở về hợp tác với bọn chúng? Lời kêu gọi này cũng chẳng khác gì lời kêu gọi “Hãy xóa bỏ hận thù” và Hoà hợp hoà giải” của bọn Cộng Sản Hà Nội và một số tay sai , trở cờ hoặc cò mồi trước đây đã từng được cổ xúy rầm rộ qua các phong trào như “Ủy ban xây dựng và tái thiết VN” trước đây của NBC, NVT, “Kế hoạch hóa dân chủ VN và giải pháp chính phủ Liên Hiệp” của Stephen Young, của các nhón như “Thông Luận”, “Hợp Lưu” v.v…và vài cá nhân như Phó bá Long, Lê Xuân Khoa, Nhật Tiến, Thụy Khê, Khánh Trường v.v…
Thực ra thì chiêu bài ”Xóa bỏ hận thù” hay “Hoà hợp hoà giải” đã được bọn Cộng Sản Hà Nội dùng đi dùng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần ở mỗi hoàn cảnh khác nhau và chủ đích khác nhau. Năm 1945, để cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim, bọn Cộng Sản Hà Nội lúc bấy giờ được gọi là Việt Minh đã kêu gọi mọi tầng lớp nhân dân, mọi đảng phái chính trị, mọi tôn giáo phải đoàn kết để làm một cuộc cách mạng dân tộc. Nhưng sau khi cướp được chính quyền, thay vì hoà hợp, hoà giải với các đang phái quốc gia, chúng đã hoà hợp hoà giải với thực dân Pháp để tiêu diệt tôn giáo và các đảng phái chính trị, nhất là Việt Nam Quốc Dân Đảng, một đảng phái quốc gia có thực lực nhất. Chính Đức thày Huỳnh Phú Sổ cũng vì qúa tin vào lời đường mật của bọn chúng nên đã bị bọn chúng thủ tiêu trên đường đi đến phó hội với bọn chúng.
Năm 1954, sau khi ký Hiệp Định Genève chia cắt Việt Nam, bọn Cộng Sản Hà Nội lại một lần nữa kêu gọi đoàn kết khi tiếp thu miền Bắc và cho các đàn em như Nguyễn Bảo Hoá (Tô Nguyệt Đình), Phạm Văn Huyến, Tôn Thất Dương Kỵ v.v… thành lập :Phong Trào Hoà Bình” ở miền Nam để chuẩn bị cho cuộc tổng tuyển cử vào năm 1956.
Năm 1967, bọn Cộng Sản Hà Nội lại cho các tay sai thành lập một phong trào khác lấy tên là Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ và Hoà Bình để chuẩn bị cho cuộc tổng công kích vào năm 1968.
Năm 1973, sau khi Hiệp Định Paris được ký kết, bọn Cộng Sản Hà Nội lại cho thành lập một lực lượng thứ ba với chủ trương “Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc” để chuẩn bị cho cuộc cưỡng chiếm miền Nam vào năm 1975.
Gần đây, trước sự Trung Cộng cưỡng chiếm biên giới và lãnh hải của Việt Nam cũng như sự bất mãn của dân chúng vì sự lộng quyền của chính quyền địa phương, nhất là bọn công an, chúng lại cho bọn tay sai, nằm vùng ở hải ngoại đưa ra chiêu bài “hãy xoá bỏ hận thù để đoàn kết chống giặc Tầu xâm lược” mà một trong những kẻ to mồm nhất la Bác Sĩ Nguyễn Thị Thanh ở Canada. Thử hỏi chúng (bọn Cộng Sản Hà Nội) có chính quyền, có quân đội, có vũ khí trong tay, sao chúng không chống mà lại kêu gọi chúng ta, những người Việt hải ngoại trong tay chẳng có gì, chống ?
Bởi vậy cho nên chúng ta có thể kết luận rằng chiêu bài “Xoá bỏ hận thù, Hoà Hợp Hoà Giải” của bọn Cộng Sản Hà Nội bây giờ được đề ra cũng không ngoài mục đích để hoá giải những nỗi khó khăn, những sự oán hận của dân chúng đang dâng cao chứ thực tâm chúng chẳng bao giờ chúng hoà hợp hoà giải hay đoàn kết gì cả. Không những thế, chúng còn luôn luôn gây căm thù, gây chia rẽ để dễ trị vì đó là chính sách của bọn chúng. Thực vậy, cứ mỗi lần bọn Cộng Sản Hà Nội đưa ra một chiêu thức nào đó, là y như rằng cộng đồng người Việt hải ngoại của chúng ta lại chia ra làm hai phe: phe ủng hộ và phe chống đối khiến cộng đồng chúng ta đã chia rẽ lại chia rẽ thêm.
Tóm lại, bọn Cộng Sản Hà Nội chỉ muốn chúng ta. những người Việt Quốc Gia chống Cộng, quên đi hận thù để chúng dễ dàng dẹp tắt những bất mãn của người dân đang manh nha nổi dậy và hoá giải được tất cả những gì bất lợi cho chúng, để chúng dễ dàng dụ dỗ những thành phần ngây thơ, nhẹ dạ nhưng có khả năng, có tài chánh, về nước để chúng dễ bề cướp đoạt. Chính Tạp Chí Cộng Sản do cơ quan Lý Luận và Chính Trị của Trung Ương Đảng Cộng Sản VN trong số phát hành vào tháng 5 năm 1990 đã viết: ”Đổi mới không phải là đổi hướng đi về phiá XHCN, mà là làm cho mục tiêu ấy được thực hiện hiệu qủa bằng những quan niệm đứng đắn về chủ nghĩa xã hội, những hình thức , bước đi và biện pháp thích hợp”.
Thực ra thì đối với chúng ta, những người đã từng sống dưới chế độ Cộng Sản, nhất là những người đã từng bị Cộng Sản bỏ tù, chúng chẳng thể nào lừa bịp được chúng ta một lần nữa. Nhưng đối với những thành phần di tản tức những người chưa từng nếm mùi cộng sản, nhất là những thành phần trẻ, sinh sau, đẻ muộn lại có lòng yêu nước, thương nòi thì lại không phải là điều khó khăn đối với bọn chúng. Đây là điều mà chúng ta cần phải cẩn trọng, đừng vì qúa hăng say, đừng vì qúa căm thù mà vô tình xô đẩy họ về phía cộng sản.
Để kết luận bài này, xin nhắc lại lời của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn viết trong bài “Vài nét về văn học Trung Quốc sau Cách Mạng Văn Hóa” đăng trong Đặc San CVA Bắc Cali năm 1993 như sau:
“Phê phán khuyết điểm để sửa đổi chế độ Cộng Sản là một việc làm vô vọng. Chỉ có xóa bỏ chế độ đó mới thật sự giải quyết được vấn đề của con người”. Cố Tổng Thống Nga Boris Yeltsin cũng nói: ”Cộng sản không thể nào sửa chữa được, mà cần phải đào thải nó”. Cựu Tổng Thống Nga và hiện là Thủ Tướng cũng nói: ”Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời Cộng Sản nói là không có trái tim”.
Ls. Lê Duy San
Chú thích (1) Bài này được viết vào năm 1995 và đã được đăng trong Đặc San Chu Văn An Bắc Cali dưới bút hiệu Lê Nhân. Nay xin bổ túc và để tên thật.
Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương. Cả nước đã quay về một mối, - Một mối hận thù một mối đau thương! Hạnh, phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường Đảng tới là tan nát cả!
Lịch sử sang trang phũ phàng tai họa Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà? Đau đớn này không chỉ riêng ta Mà tất cả! Cả những kẻ nằm trong mả Và những bào thai trong bụng mẹ trót sinh ra Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha Đã để chúng sa xuống hầm tai vạ.
Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả Mấy ai người đem hết tâm can? Trước quân thù hung hiểm gian ngoan Biết bao kẻ mơ hồ trong hưởng lạc! Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác Đến bao giờ lấy lại được giang san!
Chế độ này trâu ngựa sống không an Sài lang đã dựng xong nền thống trị. Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ? Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn
Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!
Tao cụt một chân một tay Nhưng còn một tay Viết thư giùm cho thằng mù hai mắt Nghe nói ở xứ người chúng mày "cày" như trâu Nhưng không quên đồng đội Chia đôla cho chúng tao, như chia máu ngày nào Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: phế binh Việt Cộng! Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau Bởi đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu... Có điều tao không thể hiểu Bao nhiêu năm qua Chúng mày cứ mãi dặn dò Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động Liệu chúng mày có thể hoà hợp được không Với lũ kênh kênh hổ báo? Những con thú cực kỳ giàu có Mang " thẻ đỏ, tim đen" Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ Với quan thầy cung cúc tận tụy Quay về đàn áp dân đen Chúng đóng đinh Jesus lần nữa Bịt Miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư quản lý chùa Chúng tao lết lê trên thành phố Cáo Hồ Nên biết rõ từng tên đại ác Trên bàn tiệc máu xương dân tộc Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh! Chúng tao sẽ tỉa từng thằng Đất nước cần nhiều "quốc táng" Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này Còn có chút sáng láng hơn Hãy gửi tiền cho những nhà tu Để họ mở cửa nhà tù Còn chúng tao là chiến sĩ Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh!
MỘT BỨC TƯỜNG ĐÁ HOA VINH DANH NGƯỜI VỊ QUỐC VONG THÂN
ĐN
Hằng năm, vào dịp 30 tháng 4, cõi lòng người dân Việt tỵ nạn Cộng sản khắp năm châu lại một lần thổn thức. Biến cố 30/4 năm 1975 tại miền Nam Việt Nam, không những là khúc quanh trọng đại của lịch sử dân tộc, nó còn là một vết hằng sâu trong buồng tim mổi người dân Việt tại quốc nội cũng như hải ngoại. Đó là cơn hồng thủy đã bứng nhổ và cuốn trôi đi cơ nghiệp của một phần nhỏ nhân loại với quá trình chiến đấu kiên cường cho Tự Do, Dân Chủ và chống lại tội ác. Nó đã hủy diệt từng mảnh đời, giết chết từng hy vọng của tương lai. Nó là loại ác thần gieo định mệnh nghiệt ngã, xẻ từng con tim người sống, tạo phân ly, tan nát trên từng mái âm gia đình. Tác giả của đủ loại thảm cảnh mà dân tộc chúng ta đã và đang phải gắnh chịu một tập đoàn CSVN. Tưởng nhớ ngày 30/4, mỗi người chúng ta phải tâm nguyện để đừng vội quên đầu mối của khổ đau và bất hạnh này; đồng thời, cũng để tưởng niệm anh linh những người đã nằm xuống vì lý tưởng phục vụ tha nhân.
58.000 người Mỹ bỏ thây trong cuộc chiến Việt Nam, đã được nhân dân xứ này tỏ lòng tri ân, qua bức tường đá hoa nổi danh tại Washington DC. Khách thập phương, người bản xứ, quanh năm suốt tháng, đến nới đây chiêm bái linh hồn người quá cố; hằng ngày không thiếu những tràng hoa tươi bày trên bệ đá. Lòng tri ân đã thể hiện trọn vẹn để vinh danh người chết và làm ấm lòng người sống. Riêng đối với những vị anh hùng của Dân Tộc, gần gũi nhất là những người đã chết vào những ngày cuối của cuộc chiến cũng như sau này, chúng ta chưa có một bức tường đá hoa để tưởng niệm, dù không ai có thể phủ nhận sự góp phần vô giá bằng cái chết cho cuộc đời tự do của chúng ta và thế hệ con cháu ngày hôm nay.
Ngược giòng thời gian trở về quá khứ của 27 năm về trước, không thiếu những gương anh dũng làm sáng ngời giá trị truyền thống và đạo đức Việt Nam. Dọc theo quốc lộ 1 đổ dồn về phương Nam, trong khoảng thời gian sôi bỏng nhất, trong cảnh tên bay đạn lạc của tháng 3 và tháng 4 năm 75, đã có bao gương quả cảm, hy sinh thân mình cho đồng loại của những tên tuổi vô danh về phía dân chúng cũng như các đơn vị quân đội. Tử lệnh hàng giặc của Dương Văn Minh, vài giờ sau buổi bình minh ảm đạm ngày 30/4, đã gây ra bao cảnh huống bi hùng. Đã có bao người tuẩn tiết để vẹn toàn khí tiết, "ninh thọ tử, bất ninh thọ nhục" ! Bên cạnh những tên tuổi đã đi vào sử xanh như Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai ... là một dọc dài tên họ mà chúng ta chưa hề biết đến. Người trung tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Đức (xuất thân khóa 11 trường VBQGVN) đã tự xử mình trên đường phố Sàigòn với đầy đủ quân phục trên người. Một gia đình dân đã kết thúc cuộc đời 8 sinh mệnh bằng một liều độc dược, trong buổi cơm chiều thường lệ. Một số đông binh sĩ cắc đơn vị ưu tú đã tập họp thành từng nhóm 5 hay 10 đồng đội, nở nụ cười ngạo nghễ trong tiếng hô "đảo đảo Cộng nô" và bình thản mở chốt lựu đạn để cùng chết trên hè phố thủ đô.
Giờ thứ 25 của cuộc chiến, tiếng súng bất khuất vẫn còn rền vang trên một số trận tuyến, rải rác khắp miền Nam. Nguyễn Văn Phát, thiếu tá quận trưởng quận Thạnh Trị, Ba Xuyên, đã cùng binh sĩ chiến đấu đến hết đạn rồi tự kết thúc đời bằng những khẩu súng cá nhân. Tại Chương Thiện, quân, dân toàn tỉnh đã anh dũng chiến đấu đến lúc cạn hết nguồn đạn dược lưu trử và khi Việt Cộng tràn vào được, chúng đã sát hại tại chỗ trung tá Võ Ngọc Đường trưởng ty Cảnh Sát (xuất thân khoá 11 VBQGVN). Đại tá Hồ Ngọc Cẩn, tỉnh trưởng, vì niềm tin tôn giáo đã không thể tự xử, hiên ngang bước lên pháp trường, theo gương dũng liệt của các tiền nhân Yên Bái. Thiếu tá Nguyễn văn Bé, Nguyễn văn Tư (cả hai cùng xuất thân khóa 19 VBQGVN) đã chửi thẳng vào mặt lũ vô nhân, đám cai tù Cộng sản, và nở nụ cười ngạo mạn, rẻ khinh, trước cái gọi là phiên tòa nhân dân với hai chiếc hòm gỗ tạp chờ sẵn, vào một buổi chiều mưa ảm đạm nơi trại tù Suối Máu … Còn nhiều, và thật nhiều cảnh bi hùng tô thắm giòng sử dân tộc trong các trại tù, trên các đường phố đô thị và tận cáx xã, ấp vùng nông thôn, sau ngày CSVN cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam.
Trước những cái chết đầy ý nghĩa của bao anh hùng suốt đời đấu tranh cho Lý Tưởng Quốc Gia, Dân Tộc đó, chúng tôi xin thành kính thắp nén tâm hương cho người dưới mộ, đồng thời, cũng xin chia xẻ mối đau thương vô bờ đối với từng thân nhân của quý vị này còn hiện tiền, vào ngày tang chung của dân tộc.
Trong hoàn cảnh và khả năng hạn hẹp, chúng tôi xin biểu tỏ lòng tri ân sâu rộng bằng cách Vinh Danh những người vị quốc vong thân vào dịp tháng Tư máu lệ này. Chúng tôi xin dựng lên một BỨC TƯỜNG ĐÁ HOA BẰNG GIẤY MỰC này, nhưng gói trọn lòng thành của những người hậu tiến trong sứ mạng đem An Bình và Thịnh Vượng về trên quê hương. Chúng tôi cũng hy vọng BỨC TƯỜNG ĐÁ HOA THÔ SƠ này sẽ là một hội chứng đầy vinh dự của một dân tộc bất khuất trước tòa án lương tri của nhân loại và không bao giờ phôi phai trong tâm khảm thế hệ trẻ để họ có thể ngước mặt, hãnh diện đi trên con đường cha, anh đã hiến thân.
Anh Hùng Tử Khí Hùng Bất Tử Quốc Hận 36 30-04-2011 Tổ Quốc Ghi Ơn
Hát Cho Linh Hồn Anh
Lời nhạc: Ngân Giang Ca sĩ: Giao Linh
Em đứng giữa khoảng trời bơ vơ, hát bài ca tặng linh hồn các anh, những người ngủ yên trong lòng đất. Cho Việt Nam, vì Việt Nam này mấy triệu người vẫn còn đang sống Cho đất khô lên cây trổ lộc, cho tóc em thơm hương cỏ dại, cho mắt mẹ cười trong niềm tin.
Thương mấy đứa em còn ngây thơ, thiếu phụ kia còn u uẩn tiếc thương, vắng người đèn khuya thêm sầu héo Sau mùa Thu là mùa Đông trời gió lạnh lùng chỉ vài manh áo Đôi cánh tay yêu thương nhỏ giọt, anh có hay nhân gian lúc này Em vẫn nguyện cầu cho linh hồn anh !
Trời mưa, mưa mãi ngàn năm, nước sông vẫn chảy về biển khơi, thì tình người Việt Nam sau đêm tối sẽ rạng ngời dưới ánh mặt trời . nhờ các anh, vì các anh, những người đi làm lịch sử Việt Nam.
Em sẽ hát cho ngàn năm sau, hát ủi an từng linh hồn các anh, những người đã an thu ngàn giấc. Đất của anh là của anh Diện tích nhỏ hẹp chẳng người xâm chiếm Đây núi sông quê ta hữu tình Nhưng biết ai yêu thương lấy mình Em vẫn nguyện cầu cho linh hồn anh.
"Khi thấy thằng cộng sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo.
Nếu ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi không ở lại nghe nó nói láo.
Nếu ta không can đảm bỏ đi mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại những lời nó nói láo với người khác".
Thảm sát Mậu Thân, Huế 1968
Hôm qua đọc báo biết nhà văn Alexandre Solzenitsym qua đời, tôi buồn vì tiếc cho thế giới mất đi một nhà văn kiệt xuất. Ngoài ra, tôi bồi hồi thương cảm cho số phận của đất nước tôi vô cùng!!
Đất nước tôi còn bất hạnh, có lẻ bởi vì số đông những người Việt Nam lưu vong trên những xứ sở tự do, sống bằng cây bút, sống với văn học nghệ thuật còn thiếu một nhân cách can đảm như ông Alexandre Solzenitsym. Một nhân cách bất chấp mọi nguy hiểm để nói lên sự thật, nói lên cái sai trái, cái độc tài, cái giảo quyệt của chế độ Cộng sản. Một nhân cách bất chấp mọi quyền lực bè phái, dám bất bình vạch trần sự thật trước dư luận về một số người lưu vong hèn hạ vô ơn với ‘cái chính thể’ đã nuôi dưỡng họ được sống còn cho đến ngày hôm nay. Một nhân cách biết đau xót trước những khủng bố tù đày của những người đấu tranh không mệt mỏi cho một Việt Nam tự do dân chủ và nhân quyền.
Trước năm 1975, ông Mai thảo, một trong những nhà văn lớn trên đất nước tôi, một người suốt đời sống bằng chữ nghĩa. Chữ nghĩa của ông sặc mùi rượu mạnh đêm đêm phòng trà, chữ nghĩa của ông trau chuốt óng ả sống thời thượng nhảy đầm trên những xác chết của vô số người lính ngoài trận. Nửa đời còn lại, ông tiếp tục sống ngất ngưởng phong lưu tỵ nạn, chữ nghĩa của ông bây giờ nói lên khát vọng tự tôn:
"Ta thấy hình ta những miếu đền ... Đời ta sử chép cả nghìn chương ...."
Đọc những lời thơ thần thánh hóa một cách bệnh hoạn của một nhà văn già một đời nát rượu này, tôi thấy thương cho ông. Tôi tôn trọng những gì gọi là văn học, nhưng ca tụng những dòng thơ huyễn tưởng của ông thì không. Thế mà một số người lưu vong sống bằng chữ nghĩa, họ lãng quên rồi những người Việt Nam Cộng Hòa anh hùng đã chết thật anh hùng cho đất nước. Họ dấy động chữ nghĩa tâng bốc thơ ông là những dòng trác tuyệt, ông là bậc vĩ nhân, ông là cây đại thụ, là Nguyễn Du thời đại. Tôi ngán ngẫm vô cùng, mường tượng thấy trước mắt mình đang diễn lại hoạt cảnh điếu đóm xưng tụng, tự chia nhau chiếu trên chiếu dưới, tự phong mỗi người thống lãnh mỗi cõi Thái Sơn Bắc Đẩu như ngày xưa ở văn đàn nước tôi.
Có người cho ông Trịnh Công Sơn dùng chữ dễ dàng như lấy từ trong túi áo. Vâng đúng vậy, không ai phủ nhận điều này. Chữ nghĩa của ông đẹp lắm, vì những chữ nghĩa đó được cưu mang, được thấm đẫm bởi máu, nước mắt và mồ hôi của hàng triệu người đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho đất nước để bảo vệ hai chữ Tự Do.
Sau năm 1975, ông sống hèn hơn tôi tưởng. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp xác người trôi dạt khắp biển Đông. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp những trại tập trung cải tạo. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp những thân phận tù đày khổ sai trên khắp cùng rừng núi. Mỗi ngày TCS nhâm nhi rượu Tây rượu Mỹ, TCS đem những chữ nghĩa đẹp của ông để ngất ngây say đắm ca ngợi cái xã hội ông đang sống mà mỗi ngày chung quanh TCS có hàng triệu người đói cơm thiếu mặc. TCS đem những chữ nghĩa đẹp của ông để thiết tha ca tụng cái xã hội ông đang sống mà mỗi ngày chung quanh TCS có hàng triệu người bị đòn thù bách hại.
Ông chết, bạn bè ông trong nước, người nặn tượng, kẻ vẽ tranh sùng bái ông (tôi cũng vẽ một bức, vẽ chính con người của ông: mặt mày lơ láo, tóc tay dựng đứng. Bức vẽ này tôi gởi về địa chỉ nhà ông).
Nực cười thay, tại hải ngoại có một số cây bút mà ngày trước họ đã sợ hãi trốn chạy chế độ phi nhân phi lý phi pháp qua đây sống kiếp lưu vong. Nghe TCS chết, họ vội vã vấy động chữ nghĩa khóc ông ...!? (tôi nghe ra những lời thống thiết trơ trẽn đó có khác gì với cái trơ trẽn của Tố Hữu khóc Stalin). Nước mắt tôi không đổ cho loại người như TCS, loại người có tấm lòng chỉ để ... gió thổi bay đi. Không bao giờ.
Tài hoa, họa sĩ bậc thầy mà sống vô hậu như các ông Đinh Cường và ông Trịnh Cung ... Ngày xưa, các ông ấy cùng với bọn Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường thâm giao vô cùng trên mấy ngàn xác chết của dân Huế bị bọn Việt Cộng sát hại. Ngày nay, các ông ấy tiếp tục thản nhiên đàn đúm, làm ngơ trước những dòng nước mắt và trên những giải khăn tang của vô số đồng bào. Các ông ấy tiếp tục làm ngơ trước những nỗi gieo neo tận cùng nghèo khổ của hàng triệu dân lành.
Họ nghèo khổ tới nỗi những thanh niên thiếu nữ phải chấp nhận bán đi nhân phẩm của mình cho bọn cầm quyền để được đem qua những xứ sở lân cận để làm những nghề thật tủi nhục. Các ông ấy lặng thinh trước một xã hội suy đồi đạo đức một cách ghê sợ mà lịch sử nước nhà trước đây chưa hề xảy ra. Các ông lặng thinh trước một xã hội đầy rẫy bất công trong một chế độ độc tài tham nhũng thối nát, giàu nghèo vô cùng chênh lệch và biết bao tội ác thì có khác gì với đồng lõa. Các ông ơi, chiêm ngưỡng những ngòi bút cây cọ thui chột của các ông? Không có tôi đâu.
Đất nước Việt Nam của chúng ta. Một giải đất thật nhỏ bé thật thân thương mà các tiền nhân, những vị anh hùng của chúng ta suốt mấy ngàn năm nay đã đổ biết bao xương da máu thịt trong lửa đạn để bảo vệ giữ gìn. Giờ đây bọn CS Việt Nam cắt từng miếng đất, dâng từng hòn đảo cho ngoại bang. Sơn hà đang lâm nguy. Nước nhà đang nguy biến. Những người sống bằng chữ nghĩa lưu vong trên những mảnh đất tự do đâu hả? Họ sợ gì sao không dấy động chữ nghĩa lên chiến đấu bằng ngòi bút của mình? Dấy động chữ nghĩa lên kêu gọi lương tâm nhân loại. Dấy động chữ nghĩa lên đánh thức lòng yêu nước của người Việt Nam sống khắp nơi trên thế giới? Chữ nghĩa của họ đâu rồi? Có phải chữ nghĩa của họ bây giờ chỉ dùng để kêu gào cổ súy cõng rắn vô nhà? Có phải chữ nghĩa của họ bây giờ dùng để khích bác một cách ác độc ngu xuẩn làm thương tổn đến niềm tin về tôn giáo cao cả của mỗi người trong Cộng đồng? Có phải thái độ sống của họ là một thái độ không làm người tử tế? Có phải thái độ viết của họ là thái độ thiếu trung thực, gây rối, khiếp nhược, ích kỷ?
Tôi ước gì ở hải ngoại này có được thêm vài ông Nguyễn Hữu Nghĩa, Duyên Anh, Bùi Bảo Trúc, . v..v… Chắc chắn cộng đồng sẽ bớt những kẻ sống bằng chữ nghĩa, thiếu lòng tự trọng quên bước đi bằng hai chân để được sự ân sủng của bọn Cộng Sản Việt Nam cho phép rao bán thơ văn của mình. Bớt những loại sâu bọ lên làm người còn giấu mặt. Bớt những kẻ vô lại như bọn Phạm Duy như bọn Nguyễn Cao Kỳ ... Bùi duy Tâm.
Trong số các nhà văn nhà thơ, được mấy người có nhân cách đẹp không thèm tiếp Nguyễn Tuân như bà Nhã Ca? Nhưng có rất nhiều người như bà Mộng Tuyết.
Những người Việt Nam lưu vong sống bằng chữ nghĩa nhân cách lương tâm kiệt xuất? Có, nhưng hiếm. Những người lưu vong Việt Nam sống bằng chữ nghĩa lương tâm công chính? Có, ít lắm. Còn lại, một số họ sống cố tình lú lẩn quên rồi những oan nghiệt lầm than do hai chữ Cộng sản, hoặc không thể làm bộ si khờ, thì họ sống chúi đầu xuống đất. Có người, họ sống thật khéo, thật bảnh bao mũ ni che tai, sống cả nể, sống phất phơ như loài cỏ dại, tâm tư quan điểm của họ trôi nổi như lục bình. Có số, họ còn tự cho mình là cao cả, là phi chính trị, là đứng trên những thị phi, văn chương thơ phú của họ là châu là ngọc trau chuốt thật tròn trịa đổi màu lấp lánh vái lạy tôn tụng nhau, để tự choàng cho nhau những vòng nguyệt quế thối rữa.
Tôi mơ ước cái chết của nhà văn Nga vừa qua sẽ đánh động lương tri và sự chân thật của những người Việt Nam lưu vong sống bằng ngòi bút.
John Boehner, center, announced a budget deal in the Capitol in Washington on Friday evening.
By Natali Bendavid and Janet Hook
Congressional leaders reached a last-gasp agreement Friday to avert a shutdown of the federal government, after days of haggling and tense hours of brinksmanship.
Speaker of the House John Boehner announced that an agreement has been met through both houses and the president to cut spending allowing the government to remain open
Word of the deal came just an hour before a midnight deadline, as House Speaker John Boehner (R., Ohio), Senate Majority Leader Harry Reid (D., Nev.) and President Barack Obama made separate appearances before TV cameras to hail what they said were its historically large budget cuts.
Under the deal, the GOP won budget cuts of $39 billion for the remaining six months of the fiscal year, far more than either party had expected a few months ago. Democrats managed to hold off Republican demands to strip funding for the new health-care law and for a range of other Democratic priorities. GOP provisions to cut all federal funding to Planned Parenthood of America and National Public Radio also were dropped.
Also in the deal is a provision requiring an annual audit of the new Consumer Financial Protection Bureau, which had been created by last year's Dodd-Frank financial overhaul law. Republicans have been widely critical of the law.
The budget battle was the first big standoff in the new Washington power structure created by November's midterm election, in which Republicans seized control of the House on a surge of voter complaints about government spending. As bitter as the weekslong fight was, it served merely as a warm-up for bigger and more consequential battles to come. Some Republicans say they will vote against raising the federal debt ceiling in a few weeks unless it is accompanied by a plan to rein in deficits. In addition the GOP has laid out cuts and proposals in its budget plan for the next fiscal year that dwarf the deal struck Friday in scope and size.
One apparent winner Friday was Mr. Boehner, who negotiated budget cuts that a few months ago would have been hard to envision. Democrats' opening position was for no cuts at all. The final deal is evidence Washington has now turned its attention from new spending to cutbacks.
"We fought to keep government spending down, because it really will in fact create a better environment for job creators in our country,'' Mr. Boehner said Friday night in announcing the agreement.
Mr. Obama, speaking from the White House near midnight, said the two parties had worked together to produce "the largest annual spending cut in our history," and that "both sides had to make tough decisions.'' Despite being pushed into making cuts his party initially opposed, Mr. Obama sought to turn the deal to his advantage by saying it would protect Democratic priorities, such as federal spending on education and environmental programs.
Mr. Reid also hailed a "historic'' level of budget cuts.
Shortly after the leaders spoke, the Senate and House passed a short-term funding measure to keep the government operating until Friday; Mr. Obama signed that measure into law Saturday. It was intended to give legislative leaders time to sort out final details of the broader agreement that covers the rest of the fiscal year, which ends Sept. 30.
Lawmakers were scrambling to beat a deadline of midnight, when legislation funding government operations was due to expire, leaving federal agencies without authority to spend money. While lawmakers bickered in public and aides to congressional leaders negotiated in private, federal agencies prepared to furlough an estimated 800,000 government workers, close national parks, passport offices and other operations, and suspend an array of federal services.
The deal set spending for the remainder of the year at $39 billion less than was budgeted for 2010 and $79 billion less than Mr. Obama had requested. House Republicans had called for $22 billion in additional cuts.
The final package drops Republican-backed provisions that would have barred funding for Environmental Protection Agency regulation of greenhouse gases and for the Federal Communications Commission to implement "net neutrality" rules.
But it re-establishes a school voucher system for the District of Columbia, a longtime cause of House Speaker John Boehner (R., Ohio). That program provides low-income children with vouchers to attend a school of their parents' choice.
Republicans had wanted to cut off funding for the new, Democratic-backed health-care law, and they wanted to turn federal aid to family planning programs into block grants to the states. The final deal includes neither provision, but it requires the Senate to take up-or-down votes on both of them.
President Obama addresses the bipartisan agreement on the national budget from the Blue Room of the White House. Video courtesy of New
Attention turned late Friday to how rank-and-file lawmakers would react to the details. House conservatives had warned for weeks they would oppose any agreement with cuts they believed were insufficient, but several of them indicated that they would vote for the compromise.
"I think it will be fairly widely supported,'' said Rep. Tom Price (R., Ga.), a former chairman of the Republican Study Committee, a conservative caucus of House Republicans.
Some GOP lawmakers said they would oppose the deal. Rep. Jim Jordan (R., Ohio), current chairman of the Republican Study Committee, said he planned to vote against it because the measure failed to meet the group's target of $61 billion in cuts.
Democratic leaders likely will have to contend with the party's sizable liberal faction, which could be furious that Messrs. Obama and Reid agreed to such spending reductions. Many Democrats are also dissatisfied with Mr. Obama's decision to keep a relatively low profile during much of the debate, only to surface at the end and try to position himself as the adult.
House Minority Leader Nancy Pelsoi (D., Calif.) stopped short of endorsing the deal. "House Democrats look forward to reviewing the components of the final funding measure,'' she said.
The immediate implications of the budget deal will be limited, since it covers only the remaining six months of fiscal 2011. Its spending cuts come from only a portion of the federal budget, leaving untouched spending on the major health-care and pension entitlement programs that are not funded by annual appropriations.
But the budget fight has set the stage for other, more sweeping battles, as the divided capital takes on the 2012 budget and the nation's long-term deficits—and possibly spending on the popular Medicare and Social Security programs. Messrs. Boehner, Obama and Reid will likely be subjected to the same pressures in those debates as in this one.
Mr. Boehner has been caught between a desire to show that Republicans can use their new House majority to govern effectively and conservatives who discouraged compromise.
Mr. Obama has sought to stay above the fray, a strategy that risked making him appear disconnected from his party and the biggest issue of the day. And Democrats have given significant ground on spending while trying to tie the GOP to a tea party movement that Democrats continually describe as "extremist.''
Throughout Friday, Messrs. Reid and Boehner were simultaneously jockeying with each other to deflect blame for the budget impasse while reaching out to their partisan bases.
Mr. Reid said a final obstacle to the deal was Mr. Boehner's insistence on changing the Title X program, which provides family-planning services to low-income women. Democrats said the GOP was pushing to turn Title X into a block grant to states, allowing conservative governors to gut the program because it would give them more discretion in how to use those funds.
"We are not bending on women's health," Mr. Reid said.
Mr. Boehner, by contrast, said differences over social provisions had largely been resolved and the final dispute was over spending levels. "There is only one reason that we do not have an agreement yet, and that reason is spending," Mr. Boehner said early on Friday.
Democrats argued that block-granting Title X, which has an annual budget of $317 million, would cripple it and damage Planned Parenthood Federation of America, which receives about one-fourth of Title X money.
Planned Parenthood provides abortions but by law can't use federal money for that procedure. Instead, Democrats said it uses Title X funds to provide such services as mammograms and cervical cancer screening to low-income women.
Still, many Republicans were upset at the notion of an abortion provider getting any federal money.
The Center for Responsive Politics reports that the Planned Parenthood political action committee donated $286,986 to federal candidates in the 2010 election cycle, 99% of it to Democrats.
US House Speaker John Boehner told fellow Republicans he had reached a deal with the White House to avert a government shutdown with barely more than an hour to spare, officials said.
"We have a deal," Boehner told Republican representatives on Friday night during an emotionally charged meeting behind closed doors, according to one lawmaker and an aide inside the talks.
Two senior Senate Democratic aides confirmed that lawmakers and the White House had reached an overall deal to slash some $US38.5 billion ($A36.86 billion) in spending in the rest of the fiscal year that ends on October 1.
The overall accord also removed what Democrats had characterised as the biggest stumbling block - a Republican-crafted measure stripping federal funding from the Planned Parenthood clinics that provide abortions.
With barely more than an hour before a midnight deadline triggering a painful government shutdown, the two sides also agreed to work out a short-term "bridge" funding measure to keep Washington in business for a few days while the main deal is written up.
ooOoo
United States News April 9, 2011
The Government Shutdown 2011 has been shut down….. at least for now. Late Friday night close to the midnight deadline, the government shutdown threat was cleared. After grueling discussions and differences, the parties finally agreed to cut $38.5 billion (£23.5 billion) from spending for the fiscal year until September 30, 2011.
Lawmakers in both chambers approved a stopgap funding measure before midnight to hurriedly seal the deal by giving a verbal vote by a 348 – 70 margin. The stopgap funding measure approved by Congress will allow the federal government to run until the budget agreement is officially approved. Federal negotiators have until Thursday to prepare the appropriate documents detailing the budget cuts and to finalize the overall deal. However, United States budget talks will continue. After the current budget agreement is sealed, Congress must reach an agreement for the budget for the next fiscal year which begins on October 1, 2011.
In a late night appearance about the budget agreement, United States President Barack Obama announced,
“Tomorrow, I’m pleased to announce that the Washington Monument as well as the entire federal government will be open for business.”
Concerning the budget deal he said,
“Both sides had to make tough decisions and give ground on issues that were important to them…Some of the cuts we agreed to will be painful. Programs people rely on will be cut back. Needed infrastructure projects will be delayed. And I would not have made these cuts in better circumstances.”
In his weekly radio address, President Obama emphasized that
“beginning to live within our means is the only way to protect the investments that will help America compete for new jobs.”
The previously dangling government shutdown would have affected at least 800,000 government employees from working and ultimately would have contributed even more to the current United States debts due to lay-offs, back-pay and other costs. Additionally, U.S. economic growth would have been severely damaged even more. Now, the value of the U.S. dollar and U.S. Treasury prices should be able to gain some ground and increase again with the government shutdown threat gone.
"Còn Trời, còn Nước, còn Non, Việt Cộng mà còn, thì mất Quê Hương"
NÓI VỀ 30 NĂM CUỘC CHIẾN VIỆT NAM hay là CHÍNH NGHĨA THUỘC VỀ AI ?
Đối với những người có một trình độ học vấn trung bình và được sống tại thành thị, thì hầu hết đều cộng nhận rằng cuộc chiến Việt Nam kéo dài suốt 30 năm, từ 1945 tới 1975 giữa hai miền Nam và Bắc Việt Nam không phải là một cuộc nội chiến, ngoại trừ Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn, mà là một cuộc chiến ý thức hệ: Cuộc chiến giữa Cộng Sản, độc tài chuyên chế và Quốc Gia, tự do dân chủ hay nói cho đúng hơn, giữa Chủ Nghĩa Cộng Sản và Chủ Nghĩa Tự Do. Bọn Cộng Sản miền Bắc Việt Nam được cả khối Cộng Sản mà trong đó, hai nước lớn nhất là Nga Sô và Trung Quốc hỗ trợ tối đa. Còn miền Nam Việt Nam chúng ta tức khối người Việt quốc gia thì được các nước trong thế giới tự do hỗ trợ mà đứng đầu là Hoa Kỳ.
Nói về chính nghĩa thì không người Việt quốc gia chân chính nào nói là Cộng Sản có chính nghĩa còn chúng ta, những người Việt quốc gia, là không có chính nghĩa. Bởi vì chúng ta chiến đấu để bảo vệ cho người dân và đem lại tự do và dân chủ thực sự cho người dân chứ không phải để phục vụ cho bất cử quyền lợi của bất cứ quốc gia nào hay chủ nghĩa ngoại lai nào. Còn Cộng Sản Việt Nam, với nhãn hiệu “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc” chỉ là bánh vẽ. Tuy miệng nói đem tự do dân chủ hạnh phúc cho dân nhưng thực tế chúng chủ trương độc tài và tước đoạt hết tất tài sản cùng các quyền tự do của con người. Mục đích của chúng là thi hành nghĩa vụ quốc tế, gieo rắc chủ thuyết Cộng Sản hòng nhuộm đỏ toàn thể thế giới . Bởi vậy có thể nói chúng ta lúc nào cũng có chính nghĩa. Nhưng hầu hết những người nông dân ở thôn quê cũng như những người lao động nơi chốn thị thành và ngay cả một số trí thức u mê, ham danh, hám lợi, bị Cộng Sản tuyên truyền và bịp bợm, lại lầm tưởng rằng Cộng Sản có chính nghĩa.
Đọc lại lịch sử, chúng ta thấy năm 1945, ngày 9 tháng 3, chính phủ Trần Trọng Kim ra đời. Nếu bọn Việt Cộng không cướp chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim và rước Pháp trở lại thì đây có thể nói là chính phủ quốc gia đầu tiên của Việt Nam, một chính phủ tự do, độc lập và có chủ quyền vì chỉ ít lâu sau Nhật đã phải đầu hàng đồng minh. Nhưng vì chính phủ Trần Trọng Kim qúa yếu hay nói cho đúng, các đảng phái quốc gia qúa yếu, lại không được nước nào hỗ trợ, trong khi đó thì bọn Cộng Sản VN không những được Cộng Sản Quốc Tế hỗ trợ, mà lúc đầu còn được cả Mỹ giúp đỡ. Vì thế chúng đã cướp được chính quyền một cách dễ dàng, rồi rước quân đội Pháp vào để rảnh tay tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Sau khi đã đạt được mục đích đen tối này, chúng mới mở cuộc chiến chống Pháp vào ngày 19/12/46 để giành chính nghĩa. Vì thế đối với người dân ít học, thấy chúng với chiêu bài chống thực dân Pháp đã cho rằng bọn Việt Cộng có chính nghĩa.
Người Pháp biết không thể nào thắng được Việt Cộng nên đành phải đã trao trả phần nào chủ quyền cho người Việt Quốc gia mà người lúc bấy giờ, Hoàng Đế Bảo Đại, được coi như là đại diện. Các đảng phái quốc gia vì yếu thế đành phải chấp nhận Giải Pháp Bảo Đại. Dựa vào người Pháp, để lập chính phủ, làm cho chính nghĩa của chúng ta bị lu mờ vì tuy là một quốc gia, nhưng vẫn còn nằm trong khối Liên Hiệp Pháp, nói khác đi là vẫn còn lệ thuộc phần nào vào người Pháp. Vthế Việt Minh (Việt Cộng) đã vin vào đó để tuyên truyền. Do đó tuy có chính nghĩa mà người Việt Quốc Gia vẫn không được đa số người dân, nhất là giới nông dân, thợ thuyền công nhận.
Năm 1955, sau khi chính phủ Ngô Đình Diệm truất phế vua Bảo Đại, yều cầu quân đội Pháp phải rút về nước và thành lập nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam. Chế độ Việt Nam Cộng Hòa tuy phải dựa vào hỗ trợ của Hoa Kỳ, nhưng Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn độc lập và có chủ quyền, không hề lệ thuộc một nước nào. Ngay cả Hoa Kỳ là nước hỗ trợ tích cực và mạnh mẽ nhất cũng phải tôn trọng. Vì thế chúng ta có thể nói, chính phủ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã làm cho chính nghĩa của chúng ta bừng sáng trở lại. Nhưng tiếc rắng chế độ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ kéo dài đươc 8 năm, đến năm 1963, một số tướng lãnh bất hảo đã nghe theo lời xúi dục của Hoa Kỳ làm đảo chánh, lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Rồi cho phép Mỹ đưa quân đội vào Việt Nam để bọn Việt Cộng lại có cớ tuyên truyền là Hoa Kỳ xâm lược miền Nam VN và miền Nam VN chỉ là tay sai của Hoa Kỳ. Đây có thể nói là lần thứ hai chính nghĩa của chúng ta lại bị lu mờ khiến người dân lại không còn tin tưởng vào chính nghĩa của chúng ta. Đó là đối với quốc nội tức đối với nhân dân Việt Nam. Còn đối với thế giới thì sao?
Chiến tranh 1946-1954, quân đôi Pháp đánh nhau với Việt Cộng là chính, quân đội Quốc Gia Việt Nam nằm trong quân đội Pháp chứ không phải là quân đội độc lập, riêng rẽ. Vì vậy đối với thế giới, chúng ta vẫn không được coi là một quốc gia độc lập và có chủ quyền.
Hãy nhìn vào cuộc hòa đàn Genève 1954. Mặc dầu Cộng Sản Việt Nam được cả khối Cộng Sản hỗ trợ, nhất là hai nước Nga Sô và Trung Quốc, nhưng trong bàn hội nghị, chúng (Nga So và Trung Cộng) vẫn để Cộng Sản Việt Nam ngồi ở vị trí quan trọng nhất để nói chuyện trực tiếp và ngang hàng với Pháp mặc dầu mọi quyết định của Việt Cộng đều phải được Nga Sô và Trung Quốc chấp nhận. Còn chúng ta (Việt Nam) chỉ được ngồi bên cạnh người Pháp cho có chứ không hề được trực tiếp thương thảo. Mọi chuyện, Pháp lại giành vai trò chính để nói chuyện trực tiếp với Việt Cộng và quyết định. Quốc Gia Việt Nam đóng vai phụ và ngồi ở vị trí thứ yếu, làm cho thế giới có cái nhìn là Quốc Gia Việt Nam lệ thuộc nước Pháp và không có chính nghĩa, không có chủ quyền.
Cuộc hòa đàm Paris 1973 cũng vậy, Cộng Sản Quốc Tế đứng đầu là Nga Sô và Trung Quốc, hỗ trợ hết mình cho Cộng Sản Việt Nam, không những về vật chất, súng đạn, mà cả quân đội và chỉ huy cả trận chiến, nhưng chúng cũng không hề để lộ diện trên chiến trường cũng như trên bàn hội nghị. Tại bàn hội nghị, chúng cũng để cho Cộng Sản Việt Nam ngồi ở vị trí quan trọng nhất để nói chuyện trực tiếp và ngang hàng với Hoa Kỳ, còn bọn chúng (Nga Sô và Trung Cộng) chỉ ngôi ở những vị trí thứ yếu để hổ trợ tinh thần mà thôi, mặc dầu trên thực tế, nhất cử, nhất động, bọn Việt Cộng đều phải hỏi quan thầy Nga Sô và Trung Cộng. Trái lại, Hoa Kỳ thì luôn luôn chường mặt ra, không những ở trên chiến trường mà cả trong bàn hội nghị cũng giành lấy ngồi ở vị trí quan trong nhất và nói chuyện trực tiếp với Cộng Sản Việt Nam, để Việt Nam Cộng Hoà ngồi ở vị trí thứ yều và chỉ đóng vai phụ làm cho thế giới có cảm tưởng là Việt Nam Cộng Hòa cũng là một nước lệ thuộc Hoa Kỳ, không có chủ quyền vì vậy chính nghĩa của Việt Nam Cộng Hòa cũng bị lu mờ.
Ngày nay, với những bí mật được phơi bầy ra trước ánh sáng, với những biến cố mất đất, mất biển, mất trên 10,000 cây số vuông ở biên giới Việt Trung, mất ải Nam Quan, mất thác Bản Giốc, mất Trường Sa, Hoàng Sa và ngay cả một phần trung tâm lãnh thổ Việt Nam, vùng Cao Nguyên Trung Việt, mà bọn Cộng Sản Việt Nam đã để cho Trung Quốc tự do khai thác Bô Xít và coi như vùng tự trị của bọn chúng. Sinh viên học sinh và đồng bào trong nước biểu tình chống Trung Quốc xâm lược đã bị ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cấm đoán và bắt bớ. Với vụ rước đuốt thế vận hội 2008 của Tầu Cộng ngay tại Hà Nội, Saì Gòn, bọn Cộng Sản Việt Nam đã cho công an bảo vệ, để lòi bộ mắt bán nước và lệ thuộc Trung Cộng thật rõ ràng. Chúng không còn có thể lừa bịp đồng bào trong nước cũng như thế giới được nữa; Chính nghĩa mà bọn Cộng Sản Việt Nam rêu rao do sự tuyên truyền và lừa bịp mà có được, không còn nữa.
Ngay nay, không phải chỉ có những người Việt Hải Ngoại tỵ nan Cộng Sản mới chống Cộng, mà người trong nước và ngay cả những người đã từng đi theo Việt Minh, Cộng Sản từ 1945 và có tới 4, 5 chục tuổi đảng cũng chống Cộng. Điển hình là cựu Trung Tá Quân Đội Cộng Sản Trần Anh Kim, nguyên bí thư đảng ủy tỉnh Thái Bình, trong một cuộc phỏng vấn của ông Hoàng Hà (Tiếng Nói Đa Nguyên) ông Trần Anh Kim nói “Không phải là Mỹ xâm lược Việt Nam mà là Trung Quốc xâm lược Việt Nam và gọi bọn lãnh đạo Việt Nam là môt “lũ hèn nhát”, là một “Tập Đoàn Lừa Đảo”. Ông công nhận trong trận chiến bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, quân đội VNCH giữ Hoàng Sa là những người anh hùng của dân tộc.
Anh Đặng Xuân Khánh, một sinh viên trẻ hiện đang sống tại Việt Nam trong bài “Đâu là sự thật” đã viết: “Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như “chế độ khát máu Mỹ-Diệm”,”miền Nam bị Mỹ, nguỵ kìm kẹp”, “đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào”, “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, “giải phóng miền Nam”v.v… Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền trong nhà trường”.
Đối với lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ không phải chỉ những người những miền Nam, đã sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hoà hay được hưởng được hưởng những ân huệ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa mới trân qúy và bảo vệ mà ngay cả những người sinh ra dưới chế độ Cộng Sản và được dậy dỗ bởi Cộng Sản cũng mong muốn Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ sẽ có ngày tung bay khắp vùng trời Việt Nam. Trong bài “Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thi Không Bao Giờ Có Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” đăng trong tờ báo chui trong nước, tờ “Báo Sinh Viên Yêu Nước”, tác giả nói “lá cờ vàng ba sọc đỏ chắc chắn sẽ lại tung bay ngạo nghễ trên quê hương Việt Nam”.
Tuy nhiên, một phần vì sự bưng bít thông tin của Việt Cộng, một phần vì chính sách hủ hoá của chúng vẫn còn nhiều đồng bào trong nước không biết nhiều về hiện tình đất nước, nhất là các đồng bào ở các vùng thôn quê hẻo lánh. Vì vậy, chúng ta có bổn phận phải làm sao cho đồng bào cả nước, nhất là giới nông dân, thợ thuyền, thấy rõ được cái tội buôn dân, bán nước của bè lũ Cộng Sản Việt Nam cũng như bản chất nô lệ của chúng mà vùng dậy, đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản Việt Nam, một chế độ nô lệ cho Trung Quốc, một chế độ hại dân, hại nước, chỉ biết mãi quốc cầu vinh, chỉ biết tham nhũng và ức hiếp đồng bào, để xây dựng một chế độ tự do dân chủ thực sự, một chế độ mang lại sự ấm no, hạnh phúc thực sự cho dân tộc, giầu mạnh cho đất nước.
Sáu Điều Tâm Niệm Của Người Lính Việt Nam Cộng Hòa
Là Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa,
Điều 1: Tôi nguyện chấp nhận mọi hy sinh gian khổ để chiến đấu bảo vệ cho sự sống còn của Tổ Quốc, của gia đình và của chính bản thân tôi.
Điều 2: Tôi tuyệt đối chấp hành các mệnh lệnh của cấp chỉ huy, đề cao cảnh giác trước mọi âm mưu tuyên truyền chia rẽ của giặc cộng.
Điều 3: Tôi luôn kính già, thương trẻ, đứng đắn với phụ nữ và giúp đỡ đồng bào.
Điều 4: Tôi luôn tâm niệm hành động làm mất lòng dân là xua dân về phía giặc cộng, là tự sát.
Điều 5: Tôi luôn đối xử tử tế với tù hàng binh địch (VC), không ngược đãi đánh đập họ, không đụng đến của riêng họ, để thêm bạn bớt thù.
Điều 6: Thực hiện các điều trên là tôi tích cực xây dựng tự do cho đất nước, đem lại hạnh phúc cho toàn dân, tôi sẽ được đền bù bằng sự cảm mến và biết ơn của Đồng Bào.
Di chúc của Vua Trần Nhân Tôn
"Các người chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo. Cho nên cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa.
Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra trên biên ải. Các việc trên, khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn. Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta. Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các người phải nhớ lời ta dặn:
"Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác".
Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu".
Lý Thường Kiệt
Tiếng Hán: 南國山河
南 國 山 河 南 帝 居
截 然 定 分 在 天 書
如 何 逆 虜 來 侵 犯
汝 等 行 看 取 敗 虛
Tiếng Hán Việt
Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Trần Hưng Đạo
"Nếu bệ hạ muốn hàng, trước hết hãy chém đầu hạ thần"
Phan Bội Châu
SỐNG "Sống tủi làm chi đứng chật trời Sống nhìn thế giới hổ chăng ai Sống làm nô lệ cho người khiến Sống chịu ngu si để chúng cười Sống tưởng công danh, không tưởng nước Sống lo phú quý chẳng lo đời, Sống mà như thế đừng nên sống! Sống tủi làm chi đứng chật trời?
CHẾT Chết mà vì nước, chết vì dân, Chết đấng nam nhi trả nợ trần. Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc, Chết đời Tây Hán lúc tam phân Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết Chết mà vì nước, chết vì dân"
Đại Kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Một Bảo Vật Lịch Sử
Công hàm bán nước của tập đoàn việt gian cộng sản Việt Nam ngày 14 tháng 09 năm 1958