Tuesday, March 9, 2010

LS. Lê Thị Công Nhân lại vừa bị bắt trở lại

Hà Giang, thông tín viên RFA
2010-03-09Chưa đầy 72 tiếng sau khi được trả tự do, cô Lê Thị Công Nhân đã bị công an bắt đưa đi trong lúc đang mua sắm với người chị ruột, chúng tôi liên lạc ngay với bà Trần Thị Lệ, thân mẫu của cô để tìm hiểu sự việc. Mời quý thính giả theo dõi cuộc điện đàm dưới đây giữa bà và thông tín viên Hà Giang của đài chúng tôi.

Hà Giang: Thưa bà, chúng tôi vừa được tin báo khẩn là Lê Thị Công Nhân vừa bị công an bắt đi, bà có thể cho thính giả của đài Á Châu Tự Do biết sự việc đã xẩy ra như thế nào không ạ?

Bà Trần Thị Lệ: Dạ thưa, Công Nhân thì có một người chị ruột xuống chơi cũng là hứa là để đưa đi mua sắm. Hai chị em cùng bước ra, bước ra cửa hàng thì họ đã bao quanh rồi. Sự việc xẩy ra rất là nhanh, và họ làm rất nhanh, “A, a chị Công Nhân đây rồi, chị xin lên đi với chúng tôi một lát”. Rồi đấy, họ cũng cưỡng chế đưa Công Nhân lên xe luôn.

Hà Giang: Lúc đó Lê Thị Công Nhân đã phản ứng ra sao thưa bà?

Bà Trần Thị Lệ: Thì lúc đó cô chị cũng tay sách rồi nách mang các thứ rồi lại có cái xe nữa cho nên là, cái xe máy đó ạ, loay hoay cũng không thể nào mà chạy theo được cái xe đó, mà chẳng hiểu là cái xe đó đã đưa Công Nhân đi đâu. Còn Công Nhân bé nhỏ như thế thì làm sao mà chống chọi hay làm cái gì khác được với bốn, năm người như thế ạ.

Hà Giang: Lê Thị Công Nhân đã bị bắt lúc mấy giờ thưa bà?

Bà Trần Thị Lệ: À, lúc đó thì khi mà cô chị về, đem đồ đạc về báo như thế thì tôi cũng không nhìn lên đồng hồ, do đó thì tôi thấy lúc đó khoảng hai giờ rồi, thì chắc sự việc xẩy ra trong vòng khoảng một giờ rưỡi hơn gì đó.

Hà Giang: Như vậy gia đình có biết những người bắt Lê Thị Công Nhân thuộc cơ quan nào, và họ đưa đi đâu không ạ?

Bà Trần Thị Lệ: Các công an mặc thường phục như vậy thì họ cưỡng chế Công Nhân lên xe khoảng từ, tôi nghĩ là khoảng một giờ rưỡi chiều. Nói là cái xe đó thì rất là đẹp, cái xe đen, cái xe kiểu mà không thể nào mà dưới phường có thể có cái xe đẹp như thế được. Ở nhà cũng nghĩ chắc là đưa lên bộ gì đó, bộ công an. Tôi thì tôi chỉ biết thế thôi chứ không biết cái gì khác hơn nữa.

Hà Giang: Sau khi Lê Thị Công Nhân bị bắt rồi thì người chị có phản ứng gì thưa bà?

Bà Trần Thị Lệ: Con gái tôi chỉ nói là một cái xe hơi trông rất sang trọng lịch sự, mầu đen, một cái xe hơi dạng 4 chỗ, thoáng đi rất là nhanh trong khi cô ấy còn đang ngơ ngác chưa biết gì thì cũng đâu có thể nhìn rõ bảng số hay cái gì. Thì cũng đem đồ về thôi rồi đi làm chứ cũng chẳng biết thế nào vì chị còn đi làm mà, bữa nay cũng nhân ngày Quốc Tế Phụ Nữ thì là cũng còn thoải mái một chút, đưa đi mua sắm rồi phải trở về cơ quan làm việc luôn ạ.

Hà Giang: Cảm ơn bà, và xin cầu chúc cho Lê Thị Công Nhân sớm được trở về với gia đình.

Source: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Lawyer-Le-Thi-Cong-Nhan-was-detained-less-than-72-hours-after-released-03092010060149.html
---------------------

Source: http://www.vietnamexodus.org/vne0508/modules.php?name=News&file=article&sid=4454




Monday, March 8, 2010

Tô Hải vẫn hèn

    Đôi Lời Với Nhạc Sĩ Tô Hải
      Sau Khi Đọc Bài "Vài Lời Tâm Huyết …"
GS Xuân Vũ Trần Đình Ngọc

Thưa Nhạc sĩ Tô Hải,

Trong đối thoại Việt ngữ, quan trọng trước nhất là sự xưng hô. Tuổi của nhạc sĩ chỉ bằng tuổi người chị nhỏ nhất của tôi nên tôi xin gọi bằng anh (tôi là con út của bố mẹ tôi).

Tôi đã đọc bài “Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều” của anh, tuy nhiên vì quá bận, lá thư này chỉ trả lời một số mà không nhằm trả lời hết các mục anh đã nêu ra trong bài vừa nói trên.

Trước hết tôi phải nói một sự thực trong lòng tôi, viết và trình làng cuốn: ”Hồi ký của một thằng hèn” anh khiêm nhượng nói thế chứ sĩ phu Bắc Hà và khắp vùng đất nước còn nhiều “thằng” hèn hơn anh rất nhiều. Khi vẫn còn ở trong gọng kềm của Việt Gian Cộng sản (vgcs, tôi xin mượn tạm danh từ “trong gọng kềm” của ông cựu Đại Sứ Bùi Diễm (hoàn toàn không hèn!), cả đời ăn lộc hậu hĩ từ miền Nam và người Quốc gia, hiện đang là Đảng trưởng một đảng lớn chống Cộng ở hải ngoại, ông Bùi Diễm (con cụ Bùi Kỷ) đã viết cuốn sách để đời “Trong gọng kềm lịch sử” để ca tụng tên tội đồ dân tộc bán nước cho Tàu: Hồ chí Minh, một thằng rất hèn). Phải, khi còn trong gọng kềm kinh khiếp như chưa bao giờ nhân loại nhìn thấy cách tra tấn, cách đày đọa dã man của vgcs đối với các tù nhân chính trị của họ, thế mà anh (Tô Hải) dám nói lên một phần sự thật quí báu, đúng là một cái tát nổ đom đóm mắt vào mặt giặc Hồ và Mạnh, Triết, Dũng … thì anh Tô Hải đâu có phải là một thằng hèn như anh nhún nhường tự nhận. Cái hèn của anh, nhiều người ở hải ngoại này và cả trong nước mơ không thấy. Tôi thực sự kính phục anh và khinh những bọn xưa nay chỉ khua môi múa mỏ nhưng so với anh thì xách dép anh chưa đáng. Đây là lòng thành thực, không phải môi mép!

Những Tiến sĩ Hà sĩ Phu, Nguyễn thanh Giang, Nhà văn Dương thu Hương, Nguyễn huy Thiệp, Bùi ngọc Tấn, Đỗ hoàng Diệu, Lữ Phương, Trần mạnh Hảo v.v… ở đâu mà lặn kỹ thế! Những người này không hèn tí nào, cá nhân tôi nghĩ, nhưng chắc đang đi kiếm đôi dép của anh Tô Hải.

“Đỉnh cao chói lọi”- Au Zenith - giờ này cũng thành “thiên đường mù tịt” giữa ban ngày vì anh hùng, vĩ nhân thích uống rượu vang, ghét rượu quốc lủi nay bán nước cho Tàu phù, một cái nhục thiên thu, con cháu khinh vạn đại, đích thị là một thằng hèn, quá hèn và có trọng tội với đất nước. Và “Dẫn nhau đi dưới tấm biển chỉ đường” chỉ là tấm biển để đưa nhau xuống hố thôi sao?

Bài này không nhằm “ca” anh nhưng nhằm chỉnh sửa những điều anh nói sai trong bài”Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều”.

Năm 1945, khi ông Hồ chí Minh kêu gọi toàn dân kháng chiến, lúc đó có lẽ anh đi bộ đội thì tôi mới là một thiếu niên, vì tgia nhập bộ đội, xung phong đánh Pháp, xung phong thi hành mọi mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuốnghích cách mạng của ông Hồ quá, mê Độc lập, Tự do, Hạnh phúc hơn mê bất cứ cái gì, xung phong vào bộ đội chính qui nhưng họ không nhận, bảo em còn bé nên sang Văn công mà xung phong. Tôi bèn đi Văn Công, mẹ giấu bố tôi cho tiền để đóng tiền cơm rồi từ đó cùng với đoàn giãi dầu mưa nắng đói lạnh đi khắp mọi miền đất nước, dùng lời ca tiếng hát, tiếng đàn để kích thích lòng dân xung phong với ý hướng là cùng chung tay diệt Pháp mang lại Độc lập, Tự do, Hạnh phúc, áo ấm, cơm no cho toàn dân trong đó có mình và gia đình mình. Ôi, cái lý tưởng ấy đẹp biết chừng nào!

Bao chiến sĩ anh hùng, lạnh lùng vung gươm ra sa trường. Quân xung phong! Nước Nam đang chờ mong tay ngươi hồn sông núi khí thiêng ghi muôn đời …

Ngựa phi nơi xa tai nghe súng vang bên trời điệu kèn rộn ràng.

Là trang nam nhi, quyết chiến sa trường, sống thác coi thường, mong xác trong da ngựa bọc thân thế trai …

… Toàn dân thét vang kinh kỳ: Độc lập muôn năm dân cùng chung sức kiến thiết. Trước bóng cao quốc kỳ, đứng lên giơ tay, tiến lên đường đi.

Thề phục quốc, tiến lên Việt Nam. Lập quyền dân tiến lên Việt Nam. Đời Hạnh phúc, đắp xây tự do. Việt Nam tranh đấu chống quân ngoại xâm!

Chúng ta chưa thể quên được những bài hát oai hùng này, những hình ảnh oai hùng này với tiếng trống ếch khua vang trên đường phố, tôi vẫn còn như ngộp thở trong cái không thời gian thần thánh quá đáng sống ấy! Tôi chắc anh và nhiều người khác cũng thế!

Sau hơn năm rưỡi cực khổ và đói lạnh, sau đó tôi té ngửa vì biết ông Hồ và đảng Việt Minh của ông chỉ là đệ tam CS trá hình (do bố tôi quát vào tai tôi với sự giận dữ cực kỳ: Mày muốn mất cả cuộc đời thì cứ đi theo lão Hồ. Y là một cán bộ cs cực nham hiểm và thâm độc. Y sẽ giết nhiều đồng bào và có thể cả bán nước!)

Do vậy, nhờ có bố tôi chỉ bảo, tháng 9 năm 1954 tôi đã vui vẻ theo hơn 1 triệu người di cư vào Nam, làm lại cuộc đời (lúc đó tôi mới có tiểu học Pháp) và đã trở thành một Sĩ quan QLVNCH (1962, khóa 13 Thủ đức), Giáo Sư dạy Triết học và Anh ngữ từ Tú Tài 2 trở xuống (1965). Năm 1971, tôi đắc cử Dân Biểu Quốc Hội vào Hạ nghị viện VNCH. Ngày 30-4-75 qua Mỹ làm việc cho đến nay.

1. Anh Tô Hải, anh gọi là Dziệt kiều nghe không ổn. Những đồng bào trốn tránh chế độ gian ác dã man của vgcs đi ra nước ngoài sinh sống không phải là Dziệt kiều đâu anh! Là một Nhạc sĩ cận kề bên bác vĩ đại kính yêu và các gia nô của bác như Tố Hữu, Cù huy Cận, Xuân Diệu, Chế lan Viên, Hoài Thanh … nhiều năm mà sao anh còn tối quá thế. Kiều để chỉ những người nước ngoài qua một nước khác làm ăn buôn bán, thí dụ Nhật kiều đang ở Sàigòn, Pháp kiều đang ở Đà nẵng. Những người Việt Nam hiện nay ở Mỹ, ở Pháp, ở Canada v.v… gần 100% là dân tị nạn chính trị tức tị nạn cs, sau khi đã đánh cá cả cuộc đời mình với cái chết. Nguyễn Tuân bảo: ”Cái cột đèn đi được nó cũng đi!” anh không nhớ sao? Đó là một cái tát nẩy lửa vào mặt “bác” và đám gia nô việt gian. Con tôi nhiều đứa đã 4 chục, 5 chục, có đứa gần 6 chục tuổi, chúng sẽ nghĩ đầu óc bác Tô Hải chắc không bình thường nên mới gọi chúng là Dziệt kiều.

Vgcs gọi Việt kiều vì họ muốn xóa cái căn cước tị nạn của chúng tôi vô cùng nhục nhã cho họ, nhưng không ai đồng ý điều đó. Những ngu phu ngu phụ thiếu hiểu biết thường dùng danh từ đó thì kể làm chi!

2. Xin anh Tô Hải chớ dùng cái kiểu Việt ngữ “tân biên” của Trần Dzân Tiên dạy cho lũ trẻ. Y muốn cái gì y sáng chế ra là phải khác với người Quốc gia nhưng cứu hộ, đại trà, bức xúc, chất lượng, ùn tắc, sự cố … là bắt chuớc Tàu, sai bét hết. Từ Việt phải viết chữ Việt như thế chứ không viết như anh viết: Dziệt. Trần Dzân Tiên đã bán rẻ danh dự; nay anh cũng muốn theo chân y sao? Hồi năm 1956, tên vgcs bán nước giết bố mẹ, Tổng bí thư Trường Chinh Đặng xuân Khu (mà nay con gái y ra điên vì y giết quá người, chị này xây những ngôi nhà ma quái ở Đàlạt). Trường Chinh theo lệnh Hồ và lấy quyền Tổng bí thư đảng CSVN ra lệnh cho toàn dân bỏ chữ quốc ngữ học chữ Tàu, bỏ thuốc tây uống thuốc Tàu. Rõ ràng là đỉnh cao trí tệ loài chồn! Sau này, Hồ còn ra lệnh cho tay sai lấy tấm bia kỷ niệm cố Alexandre de Rhodes, ân nhân của người Việt, ông tổ chữ Quốc ngữ (dù rằng còn có thêm mấy cố Tây và I-pha-nho khác cùng chung sức chứ không phải chỉ có mình ông, nhưng Alexandre de Rhodes có công nhiều nhất). Bọn tay sai của Hồ dùng tấm bia làm hòn đá bắc cầu ao để vo gạo, rửa rau. Đúng là những quân ăn cháo đá bát! Khá không nổi!

3. Anh có vẻ thích thú khi nhắc lại những lời thằng vgcs bán nước Phạm văn Đồng tuyên bố ở Paris năm 1978 về người Việt tị nạn: ”đĩ điếm, lưu manh, ma cô, ăn bơ thừa sữa cặn …”. Xin có ý kiến thế này:

a. Phạm văn Đồng là một thằng Thủ tướng ký Công hàm bán nước cho Tàu (theo lệnh Hồ) sao anh không moi ra một tí cho nó bớt cái hèn đóng thâm căn cố đế trong cái đầu óc bã đậu của anh mà lại chỉ nhắc suông những lời y chửi đổng người tị nạn trong đó có em rể, em gái anh, những người đã có công với chính anh là trưởng nam và gia đình khi xây mộ cho thân phụ anh. Ông tướng này và vợ ông ta tức em gái anh cũng bị thằng vgcs Phạm văn Đồng gọi là ma cô đĩ điếm đấy! Nhân tiện, xin nói rằng tôi không tin anh đập mả bố anh đâu mà chỉ vì ghét thằng tướng VNCH là em rể nên đập cái bia có tên ông ta lập mộ thôi. Chứ nếu thực sự anh đập mả bố anh thì tôi khinh anh hơn con chó ghẻ!

b. Những bọn ma cô, đĩ điếm, lưu manh mà Phạm văn Đồng nói, nay có thiếu gì ở Hải Ngoại này. Tên Nguyễn Kao Kẩu, thằng Nhạc sĩ già mất nết họ Phạm, thằng MC Ngã ba ông Tạ, thằng BS Phát Chẩn, vợ là mụ BS Quỳnh Khùng, thằng Đỗ văng Tròn, thằng Chủ nhiệm Thì báo Nguyễn uy Nghi ở San Jose, thằng chủ báo Đỗ ngọc Én, thằng Hủi Liêm, mấy thằng Người Việt Daily, Weekly … nhiều, nhiều lắm, ở Pháp cũng dăm chục; anh có muốn đến coi cái mặt của chúng dày đến mức nào thì cứ chờ ở cổng lăng thối Ba đình. Những con, những thằng nào đi bằng đầu gối ấy là chúng đó; 850 đến 1000 chả biết có không nhưng dăm ba chục thì chắc có. Nhất là bọn xướng ca vô loài kiêm ăn cháo đá bát ở hải ngoại! Tất thảy chúng, dù có học vị Tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư … Chúng chính là bọn ma cô đĩ điếm lưu manh bán nước vì chúng biết chắc vgcs bán nước cho Tàu khởi từ Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc và Tây Nguyên nhưng chúng vẫn tự nguyện làm gia nô vì miếng đỉnh chung, vì chút tiếng tăm. Phạm văn Đồng tiên đoán cũng khá! Có thằng LS ở Houston chuyên đánh bóng mình được vgcs cho 800 ngàn nay mỗi tháng lãnh lương 5 ngàn đô thì sao? Anh đã đi bằng đầu gối ở cổng lăng Ba đình chưa, anh Tô Hải? Nếu chưa thì cũng chưa hèn lắm, khá hơn Tố Hữu, Cù huy Cận, Xuân Diệu, Huy Thông, Lữ Phương đấy! Ráng lên! Bài hát ca tụng Tàu và Mao năm xưa theo điệu quốc tế sol đố mì còn nhớ không? Thỉnh thoảng nên hát cho các cháu “Dziệt kiều” nghe chơi cho vui, nhất là những bài ca tụng tình hữu nghị Trung-Việt, núi liền núi, sông liền sông, cùng nghe một tiếng gà gáy, cùng thờ một lãnh tụ! Có thể cùng ở một nhà! Cái ngày ấy không còn xa đâu với đường phố tên Tàu đầy khắp!

Anh lại viết:

Về đến Việt Nam, hầu như các cháu tôi đều phát biểu giống ông Nguyễn Cao Kì: “Đi từ Nam ra Bắc, từ Bắc vô Nam, cháu có thấy cái gì là cộng sản đâu?” Vậy mà mấy ông chống Cộng ở bển cứ hô loạn lên! Cứ như đánh nhau với ma ấy!

Thưa anh Tô Hải tôi xin trả lời thế này:

Về đến VN đi suốt từ Nam chí Bắc không thấy gì cả vì đám trẻ này và thằng Nguyễn Kao Kẫu không đi vào nông thôn, không đi vào vườn hoa Mai xuân Thưởng, không đi vào các sân góp (golf) cán bộ vgcs chiếm đất của nông dân làm sân golf bán cho ngoại quốc thu lời trăm tỉ, nghìn tỉ. Những điều này cho thấy một xã hội mà những kẻ cầm quyền dùng súng và nhà tù cướp đoạt của cải của nhân dân, một xã hội bất công hơn thời thực dân Pháp 100 lần. Nguyễn Cao Kẩu và các thanh niên này cũng không vào nhà tù nơi các người trẻ như LS Lê công Định, LS Lê thị công Nhân, LS Nguyễn văn Đài, LM Nguyễn văn Lý (cỡ tuổi của họ), cô Phạm thanh Nghiên, nhà văn Trần khải Thanh Thủy, Kỹ sư Nguyễn tiến Trung, Trần huỳnh Duy Thức, anh Điếu Cày và hàng ngàn tù nhân chính trị khác đang bị nhốt, bị đày đọa, có khi bị giết chỉ vì nói lên lời công đạo, đòi Dân chủ Tự do và Nhân quyền cho cả nước, trong đó có Cao Kẩu đui mù và chính những thanh niên đó.. Cao Kẫu và đám thanh niên này không đến Thái Hà, nơi vgcs cướp đất giáo xứ và Toà Khâm sứ, từ 65,000m2 nay chỉ còn lại 2,000, không đến làng Mai Bát Nhã để coi các tăng ni bị tước đoạt đời sống chỉ vì nghe theo tên điếm quốc tế thiền tiếp hiện Thích Nhất Vẹm, không đến Loan Lý coi vgcs cướp trường của giáo xứ và mới đây, giáo xứ Đồng Chiêm, chúng đưa 1,000 du đãng xã hội đen và công an đầu gấu nửa đêm đặt mìn nổ tung cây thánh giá trên núi Thờ, đánh đập trí mạng nhiều giáo dân Đồng Chiêm phản đối chúng làm việc càn rỡ… Nguyễn cao Kẩu và đám thanh niên này chưa đi đến những đống rác trên đó đám trẻ bụi đời ăn, sống, ngủ và bươi rác để sống. Đám thanh niên này và Cao Kẩu cũng không có ý thức khi thấy đĩ điếm quá nhiều, tại sao đất nước lại “mạt rệp” đến thế mà chỉ biết hưởng thụ thân xác phụ nữ, những kẻ cùng đường phải bán trôn nuôi miệng như câu Ca dao ở Cần thơ trẻ em ra rả cả ngày:
    Chiều chiều ghé bến Ninh Kiều
    Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân!
Nguyễn Cao Kẩu và đám thanh niên này cũng chưa đến những buổi tập họp hàng trăm cô gái Việt trần truồng cho bọn già lão, tàn phế đàn ông Đài loan, Mã lai, Trung quốc, Hàn quốc lựa vợ. Có thời nào phụ nữ Việt khốn nạn như thế không? Cao Kẩu cũng chưa sang Cam bốt, nơi có hàng trăm động điếm, trẻ Việt rất nhiều vì bị bán sang đó, có đứa trẻ mới 6, hay 7 tuổi, còn mười mấy thì đa phần!

Còn hàng ngàn nơi khác kể không xiết ở đây mà Kao Kẫu mù và đám thanh niên lòa không đi thăm, cũng không biết, nhưng phát ngôn bậy và anh Tô Hải tin vào. Thật lạ cho cái đầu ngu và hèn của anh, thưa anh Tô Hải!

Hơn nữa, thằng hèn Nguyễn cao Kẩu (thằng làm nhục cả ngành Không quân miền Nam và người Việt vì chưa có tên nào hèn và đần như y trong suốt chiều dài lịch sử VN) và đám thanh niên kia đã bị những chai rượu quý, những đồng đôla, nhất là những cái váy đàn bà che mắt, che mất trí khôn không còn nhìn thấy gì nữa nên mới phát ngôn:

Người ta bảo ở Việt Nam mất tự do nhưng chúng cháu lại cho rằng ở Việt Nam này ... tự do nhất thế giới!. “Chỉ cần có đô la, rượu quý uống thả ga, đàn bà vơ cả đống!"

Không khảo mà xưng, rõ ràng từ miệng đám thanh niên này không chối cãi vào đâu được! Nước nhà đã mất về tay giặc một phần, Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc, Tây Nguyên, Hải Phòng. Thanh niên là rường cột của nước nhà, thế mà thanh niên phát ngôn như thế! Có lẽ đi đâu ai hỏi anh người gì thì nhục không dám trả lời là người Viêt Nam đấy anh Tô Hải! Anh đã hơn 80 tuổi, ở tuổi ông ngoại ông nội đám trẻ này anh cũng cho thế là đúng, cũng a dua theo chúng! Thực là nhục cho giới sĩ phu Bắc Hà có một người như anh!

Tôi nhớ khi còn học tiểu học (dưới thời Pháp thuộc), gương anh hùng Trần bình Trọng đã làm cho đám trẻ nhỏ chúng tôi phấn khởi: Khi Trần bình Trọng bị giặc Tàu bắt, Thoát Hoan hỏi muốn làm vương đất Bắc không, ý muốn chiêu dụ nhưng tướng Trần bình Trọng quát lên: “Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vưong đất Bắc!”. Thoát Hoan đem ra chém!

Trần quốc Toản mới 15, 16 tuổi chưa được dự việc quân, đứng nghe phía ngoài nhà hội ở Bình than, lóng tai nghe vua Trần Nhân tông cùng các tướng họp bàn kế phá giặc Nguyên Mông ở trong, Trần quốc Toản tức giận với quân Tàu xâm lăng, trong tay đang cầm quả cam bóp nát lúc nào không hay rồi ông về nhà tụ tập bạn bè lập một đội quân đi theo đoàn quân của các tướng, ông đánh đâu được đó dưới lá cờ đề sáu chữ: “Phá cường địch, báo hoàng ân”.

Sao anh Hải không cho đám con cháu một vài lời chính khí mà lại hùa theo chúng phát ngôn như những phường lạc chợ trôi sông, đầu đường xó chợ vậy?

4. Anh Hải lại viết: Ngay giữa một tiệm ăn trung tâm Hà Nội, trong một bữa tiệc liên hoan với gần 30 Dziệt Kiều trẻ về du hí đất nước (trong đó có cháu ruột tớ), sau vài chén ngà ngà say, một cháu Dziệt Kiều đã đứng lên nâng cốc hô lớn “Hãy trở về quê hương, Việt Nam thiên đường của thế giới! Việt Nam đã đổi mới! Trở về! Mau trở về!”. Chuyện có thật này xảy ra ngay trong nội bộ họ hàng nhà tớ, nói láo trời bắt chết ngay tối nay!

Anh Hải, anh không cần phải thề bồi làm chi! Ai cũng tin điều đó có thật, nhưng anh có nghĩ lời phát biểu của một thanh niên sau cơn say, trong túi sẵn tiền và gái ngồi kề thì có giá trị bao nhiêu? Có thể lấy câu nói của anh ta làm khuôn vàng thước ngọc đo tình trạng sống của cả nước được không? Khi anh (Hải) không nói ra, không ai biết tri thức anh tới đâu nhưng với câu này tôi thấy anh ngu tối quá, gần hết cuộc đời rồi mà chưa hấp thụ được chút văn minh văn hóa nào! Thực tội cho anh! Không lẽ anh đã lú lẫn? Hay là do tiếp cận với những tiến sĩ lớp ba trường làng của XHCN đỉnh cao chói lọi cứt chồn nên trí óc anh cù lần ra thế? Anh có biết lính cs của giặc Hồ vào miền Nam sau 30-4-1975 dùng cái bàn cầu của mỗi tư gia miền Nam nuôi cá trê, thả con nào con ấy biến mất, có tên lại dùng để vo gạo, rửa rau nữa. Trí óc anh Hải có lẽ cũng cỡ đó?

Anh tiếp tục viết:

Một số cháu Dziệt Kiều khác thì lại tỏ vẻ “cao đạo” hơn bằng những phát biểu có vẻ “không quan tâm đến vấn đề chính trị”, thậm chí “siêu chính trị” với những nhận định như sau - Về nước Việt Nam không lo làm ăn lại cứ dính vào những vấn đề tự do, dân quyền thì về làm gì? - Thế hệ bọn cháu không thích nói chuyện chính trị v.v...

Anh Tô Hải, người trong nước nhất là thanh niên càng không nói đến chính trị, càng hưởng thụ rượu quý và gái, càng phớt lờ khi Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc và Tây Nguyên mất thì đảng CS và Nhà nước càng hoan hô, càng mừng. Biết bao sinh viên học sinh và người dân biểu tình phản đối Trung cộng chiếm Hoàng sa, Trường sa đã bị công an bắt ở tù. Cô Phạm thanh Nghiên chỉ biểu tình với một cái biểu ngữ ở trong nhà của cô cũng bị mấy năm tù. Anh có thấy chính phủ nào nô lệ ngoại bang như thế không? Việt cộng muốn toàn dân khoán trắng cho họ việc cai trị, trường trị để họ cỡi đầu cỡi cổ dân Việt ngàn năm, muốn bán, muốn dâng lãnh thổ, lãnh hải cho ngoại bang nào cũng được. Đó là chủ trương của đảng và Nhà nước. Anh ở với họ suốt một cuộc đời tám, chín mươi năm mà anh không hiểu chủ trương và đường lối của họ, thảo nào anh đã gia nô cho họ suốt cuộc đời. Tiếc thay cho anh!

Nhưng cũng có những đảng viên sớm giác ngộ, bỏ cái mê lầm. Bà BS Dương quỳnh Hoa, gia nhập đảng CS Pháp từ 1956, sau đó đậu BS Y khoa tại Pháp về nước theo Hồ, được làm Bộ trưởng Y tế của chính phủ Mặt trận GP miền Nam VN, những năm sau cùng bà xé thẻ đảng, ăn năn những việc làm trước kia khi đi theo giặc Hồ. Lê Duẩn cấm bà phát ngôn về việc này trong 10 năm. Lẽ ra họ thủ tiêu bà nhưng không làm được vì sợ quốc tế. DB Lý quý Chung (Hồi ký Vô đề), LS Nguyễn hữu Thọ, Trương như Tảng v.v…cũng phản tỉnh. Còn anh, giờ này anh còn nói những câu khó nghe, phản động như thế đủ biết cái đầu óc bã đậu của anh nó tệ thế nào! LS Lê thị Công Nhân chỉ ở tuổi cháu ngoại của anh nhưng cô ấy sáng suốt và kiên cường chống lại vgcs độc tài toàn trị bán nước cho Tàu chứ không ngu tối và hèn như anh!

Anh lại viết tiếp:

Tóm lại, suốt 20 năm qua được sống, được gặp và được trao đổi với các cháu Dziệt Kiều đã để lại trong tớ nhiều niềm vui và nỗi buồn cho tương lai của đất nước nếu sau này có một phép lạ nào đó dẫn đến hòa hợp dân tộc … thật sự.

Thưa anh Tô Hải,

Ở đầu bài này, tôi khen anh hết mình, khen thực, nhưng đọc đến đây tôi lại thấy anh vẫn tối, vẫn hèn. Anh đã hơn 80 tuổi mà đầu óc chỉ bằng những thanh niên ba, bốn chục, năm chục. Việt Nam đã đổi mới như lời hoan hô của anh thanh niên. Đổi mới cái gì? Đổi mới nghĩa là tuổi gái VN làm điếm đi khắp các nước Á châu từ 20, 25, 27, 30, 35 nay trở thành 10, 13, 15? Có đứa ở Cam bốt mới 5, 6 tuổi! Thật khó tin nhưng có thực. Đổi mới nghĩa là đàn ông Hàn, Đài, Mã xưa mai mối lấy gái VN, nay thì chúng đứng coi vài trăm gái Việt cởi truồng, xét nét từ cái sợi…tóc, sợi lông để chỉ lựa lấy vài cô? Đổi mới nghĩa là Tư bản Đỏ giầu có, quyền thế hơn, trẻ con nhà nghèo đi bươi rác kiếm ăn nhiều hơn, lao nô đi các nước làm mướn đông hơn? Anh nên tìm hiểu những lao nô bị lừa đi rừng Calais Pháp để “nhảy dù” vào Anh quốc trồng cần sa! Đổi mới có nghĩa những nhà tranh đấu cho Dân chủ Nhân quyền vào tù nhiều hơn và Việt gian chạy theo ngoại bang Tàu và Mỹ đông hơn? Và còn nhiều thứ đổi mới nữa bài báo này thiếu “đất” không có chỗ viết ra!

Còn cái Hội nghị Chuột kiều, theo những đồng bào tị nạn CS ở hải ngoại hiểu thì đó chỉ là một cách để thi hành Nghị quyết 36 vốn bị thất bại ê chề. Đám Việt gian tay sai Việt cộng ở hải ngoại này về cúc cung bái tổ quì lậy lăng Ba đình vì đảng phát lương từ lâu mà sao có vẻ như chúng nằm ngủ. Đảng gọi về để tái tuyên thệ, nguyện trung thành với đảng, với bác dù đảng và bác bán nước cho Tàu.

Chỉ có thế! (Bài này viết trước khi lũ vg này về bưng bô)

Xin nhắc lại câu anh Hải viết về GS Nguyễn đăng Hưng:

Liệu có mấy đại biểu được mời như giáo sư tiến sỹ Nguyễn Đăng Hưng dám tuyên bố: “Ở cái thời điểm vừa ban hành nghị quyết 97, IDS vừa tự giải tán. Tia Sáng vừa bị đóng cửa thì việc triệu tập hội nghị Dziệt Kiều này là không hợp thời?!"

Thưa Nhạc sĩ Tô Hải,

Như nhiều tác giả đã nhận định, vgcs đã đến đường cùng chỉ chờ ngày tan rã như bức tường ô nhục Bá Linh đầu thập kỷ 90. Biến cố oai hùng đó có xẩy ra được không còn tùy vào sự nhận thức sai đúng và lòng quả cảm của người dân bị áp bức, dám vùng lên đòi lại quyền sống cho mình, không chịu sống nhục. Người dân Đông Âu trước đây đã chứng tỏ lòng can đảm này, họ đã chiến đấu quyết liệt (hãy coi Balan, Đức, Lỗ ma ni, Tiệp, Nga …) và ngày nay họ xứng đáng được hưởng Tự do Dân chủ như một phần thưởng quí báu.

Sự can đảm thường đi đôi với trình độ văn hóa người dân có, với việc ý thức được nỗi nhục nhã khi mất tự do, mất các quyền căn bản của con người. Nếu người dân vẫn cảm thấy thoải mái với cảnh chim lồng cá chậu, không thấy nhục nhã (như Nguyễn Cao Kẩu và đám thanh niên kia), thì chắc chắn nhục nữa họ cũng chịu được. Lòng can đảm chỉ còn thấy ở đầu môi!

Đó là cái tư duy khi anh viết bài “Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều” và của các cháu. Rượu quý, đô la và đàn bà với Cao Kẩu, anh và các cháu này phải hơn nhiều Tự do, No ấm cho toàn dân và một Việt Nam Dân chủ, Nhân quyền!

Cũng nói thêm, dù anh đã viết sách tự nhận là hèn nhưng sau 65 năm bị lừa gạt phũ phàng, anh chỉ mới phản tỉnh một nửa, tâm trạng anh, cái mà phụ nữ đi chợ mua thức ăn gọi là ba rọi.

Chào anh.

GS Xuân Vũ Trần Đình Ngọc
***
    VÀI LỜI TÂM HUYẾT GỬI CÁC CHÁU DZIỆT KIỀU
Tô Hải

Phải nói ngay rằng: bài này tớ dành riêng cho lớp Dziệt Kiều vào tuổi u 50-u 60, nghĩa là đồng trang lứa với hơn … 60 cháu nội ,ngoại, xa, gần của tớ đang sống và làm việc ở khắp thế giới mà tớ đã tính sơ sơ được,Con số này phải lên tới vài trăm nếu kể cả các cháu,con của bạn bè đồng học, đồng đội, đồng hương ... nhưng nay chẳng may cũng bị gọi là Dziệt Kiều, (còn yêu nước nhiều hay ít thì chưa biết.) Tớ không dám ý kiến ý cỏ gì với các vị trưởng lão Việt Kiều ở cùng tuổi tớ hoặc là đàn anh của tớ vì tớ tin chắc rằng, đối với các vị này, mọi lời khuyên nhủ, xúi bẩy đều ... vô tác dụng!. Lí do:

1. Vụ trở thành Việt Kiều bất đắc dĩ của các vị này là một nỗi đau không thể nào hàn gắn lại được. Sự căm thù cộng sản đã làm các vị mất hết quyền lợi, chức vụ, nhà cửa, tài sản, tan nát gia đình, đi học tập cải tạo,vượt biển, sẵn sàng làm mồi cho cá mập đại dương để rồi lại bị gọi là những “đĩ điếm ma cô, lưu manh bám theo địch kiếm bơ thừa sữa cặn …” thì dù có đến 3600 cái nghị quyết 36 cũng chẳng thể nào “xóa bỏ quá khứ, hướng tới tương lai” được. Cho nên, dù các vị có “chống cộng quá khích, phát biểu hung hăng hoặc … kệ mẹ sự đời, tớ cũng chẳng dám khuyên can hoặc tiếp lửa.!

2. Tóm lại, cái lo của tớ chính là lo cho các cháu Dziệt Kiều khi ra đi chưa thấy tổ quốc mình nó tròn méo ra sao hoặc mới lên năm lên ba đã kéo dài cuộc sống tị nạn trong các trại tập trung, Galang, Bidon .... Đặc biệt hơn nữa là những cháu Dziệt Kiều bằng xương bằng thịt đã có dịp về Sài Gòn, Hà Nội trực tiếp đến thăm tớ thì tớ mới thấy rõ là cái nghị quyết 36 nó ra đời là nhằm vào chính các cháu Dziệt Kiều này .chứ không dám rớ tới mấy bác việt kiều trưởng lão. Lý do:

a. Các cháu không có một quá khứ căm thù , thậm chí không hề biết căm thù hoặc có căm thù tí chút nhưng nay đã …. quên đi không ít thì nhiều.

b. Về đến Việt Nam ,hầu như các cháu tôi đều phát biểu giống ông Nguyễn Cao Kì: “Đi từ Nam ra Bắc, từ Bắc vô Nam, cháu có thấy cái gì là cộng sản đâu?”Vậy mà mấy ong chống Cộng ở bển cứ hô loạn lên !Cứ như đánh nhau với ma ấy!

c. Người ta bảo ở Việt Nam mất tự do nhưng chúng cháu lại cho rằng ở Việt Nam này …. tự do nhất thế giới.! “Chỉ cần có đô la, rượu quý uống thả ga, đàn bà vơ cả đống.!Ngay giữa một tiệm ăn trung tâm Hà Nội, trong một bữa tiệc liên hoan với gần 30 Dziệt Kiều trẻ về du hí đất nước (trong đó có cháu ruột tớ) Sau vài chén ngà ngà say, một cháu Việt Kiều đã đứng lên nâng cốc hô lớn “Hãy trở về quê hương, Việt Nam thiên đường của thế giới!”Việt Nam đã đổi mới!Trở về!mau trở về!”. Chuyện có thật này xảy ra ngay trong nội bộ họ hàng nhà tớ,nói láo trời bắt chết ngay tối nay!”

d. Một số cháu Dziệt Kiều khác thì lại tỏ vẻ “cao đạo” hơn bằng những phát biểu có vẻ “không quan tâm đến vấn đề chính trị”, thậm chí “siêu chính trị” với những nhận định như sau - Về nước Việt Nam không lo làm ăn lại cứ dính vào những vấn đề tự do, dân quyền thì về làm gì? - Thế hệ bọn cháu không thích nói chuyện chính trị.v..v….

Tóm lại, suốt 20 năm qua được sống, được gặp và được trao đổi với các cháu Dziệt Kiều đã để lại trong tớ nhiều niềm vui và nỗi buồn cho tương lai của đất nước nếu sau này có một phép lạ nào đó dẫn đến hòa hợp dân tộc … thật sự. Vậy mà, tin ở bên Mĩ đưa về, bên ta phát ra, chỉ trong tháng 11 này thôi sẽ có một cuộc gặp gỡ lớn mang tên “Meet Việt Nam” tại San Fransico và hội nghị Dziệt Kiều toàn quốc tại Hà Nội tập hợp tới 900 đại biểu từ khắp các nước trên thế giới, Chẳng hiểu tiêu chuẩn được mời dự sẽ là những ai nhưng chắc chắn không thể nào gồm tòan những người coi Việt Nam như là một điểm du hí rẻ tiền. Càng không phải là một nơi để các đại biểu về đọc các bài diễn văn, phát biểu vô thường vô phạt. Chỉ nghe qua lời giới thiệu của Ban Dziệt Kiều Trung Ương là thành phần dự hội nghị lần này đều là những “Dziệt Kiều tiêu biểu” thì tớ đã giật bắn người, chẳng biết mấy ông cháu của mình có lọt vào danh sách tiêu biểu đó không. Tớ cũng lại lo rằng:: Hầu hết sẽ lại bao gồm những cháu Dziệt Kiều không thích chính trị lại ngồi bên mấy ông Dziệt Kiều Đông Âu (xuất cảng lao động, nay làm ăn buôn bán khó khăn ở các thứ chợ vòm, nay muốn nhờ vả sự giúp đỡ,can thiệp của các sứ quán) lại sẽ thay phiên nhau lên đọc vài câu chúc mừng đòan kết, đòan kết, đại đòan kết. Liệu có mấy đại biểu được mời như giáo sư tiến sỹ Nguyễn Đăng Hưng dám tuyên bố: “Ở cái thời điểm vừa ban hành nghị quyết 97, IDS vừa tự giải tán. Tia Sáng vừa bị đóng cửa thì việc triệu tập hội nghị Dziệt Kiều này là không hợp thời?! Trước tình hình dù muốn hay dù không thì hội nghị sắp tới cũng vẫn diễn ra. Cũng sẽ có đủ người Nga gốc Việt, người Pháp gốc ta, người Tây gốc Giao Chỉ ,người Bỉ gốc .. Xè-Gòn … Cũng sẽ có dziệt kiều vượt biên,dziệt kiều đi học, dziệt kiều công tac bỏ trốn,dziệt kiều xuất cảng lao động bỏ chạy sau vụ dổ tường Bá linh ... nghĩa là đủ loại dziệt kiều ... cơ hội … Cũng sẽ có tuyên bố khai mạc, bế mạc, và chắc chắn sẽ có một bản tuyên bố chung cực kỳ hoàng tráng và đầy chữ nghĩa rối rắm trừu tuợng chung chung và thế nào cũng kết thúc thắng lợi cực kì to lớn,có thể lịch sử nữa!. Vậy thì, nhân danh tớ, một lão già đã có khá đủ kinh nghiệm suốt quá trình 65 năm được “ưu ái”, được ôm cả đống vinh quang với thành tích chuyên lừa dối người khác và lừa dối mình, tớ xin cảnh giác cho các cháu Dziệt Kiều thân yêu mấy điều sau đây:

1. Đừng có ảo tưởng, đây chỉ là chuyện “về nguồn” xây dựng đất nước, không cần xu hướng chính trị chính chọe gì

2. Trừ những người đã được mời để “làm cảnh, tất cả các chú hãy lợi dụng cái “diễn đàn mở”(theo như lời hứa hẹn của Ban Tổ Chức) này mà cùng tiến sỹ Đăng Hưng cứ kéo nhau về mà đặt những vấn đề huỵch toẹt ra để yêu cầu được trả lời

a. Chúng tôi là những người không cộng sản, chúng tôi sẽ đóng góp gì, đóng góp thế nào để xây dựng một nền kinh tế thị trường mà con đường tất yếu các ông lại cứ kiên quyết đi theo chủ nghĩa Mác Lê Nin và coi xã hội chủ nghĩa là lí tưởng bất di bất dịch, là khát vọng của lòai người, (trích chỉ thị 34 mới ban hành). Vậy thì, quyền tư hữu, nhà cửa, ruộng đất, nhà máy của chúng tôi liệu có bị mang ra cải tạo, đấu tố, tịch thu như xưa kia khi những người tiền nhiệm các ông đã đối xử với cha ông chúng tôi không?

b. Chúng tôi có quyền góp ý, phản biện những gì mà chúng tôi thấy là phản khoa học, không có lợi cho sự phát triển của đất nước, góp ý kiến thay đổi về tổ chức cũng những con người trong các các cơ quan nhà nước mà chúng tôi không thể không lệ thuộc khi về góp phần xây dựng đất nước không?

c. Trong lĩnh vực đời sống, do đã bị tiêm nhiễm,từ lúc mới lọt lòng mẹ, phong cách tự do, phóng khoáng của các nước “tư bản giẫy chết”,do quá quen với những khái niệm dân chủ, nhân quyền của thế giới phương Tây ,đặc biệt là tự do thông tin, tự do phát biểu , chỉ trích chẳng chừa một ai, kể cả tổng thống, thích xem thích đọc gì không ai cấm, liệu khi về Việt Nam, vẫn mang quốc tịch Mĩ, Pháp, Ỹ, Balan, Đúc, Hungary … có bị các chỉ thị về văn hóa, tư tưởng, chế tài? Những điều thắc mắc trên yêu cầu được giải đáp ,chính là những điều cốt tử để các chú Dziệt Kiều quyết định số phận của mình có nên dính líu tới đất nước VN trong lúc này không đấy.! Cũng cần phải cẩn thận,tế nhị trong lời ăn tiếng nói !Kẻo mấy chú lại bị người ta xếp vào hàng ngũ “lực lượng thù địch”, vào "những bọn đĩ điếm ma cô ,bám đít đế quốc” hoặc những bọn “Peace Corp”, "USAID"… đang âm mưu làm cho Nhân dân,cán bộ,đảng viên, trí thức, văn nghệ sĩ ta đang “tự diễn biến” để..chuyển sang “cách mạng màu”!?. Chẳng cần nêu lại các số phận khốn lịn của mấy chú dziệt kiều Nguyễn Trung Trực,Nguyễn Gia Thiều,Trịnh Vĩnh Bình ... xuýt mất mạng trước đây làm gì!. Thế nào cũng sẽ được trả lời bằng ... băng cassette: "Dó là bọn phạm pháp hình sự"... truy tố theo điều luật 88" Nghe phải lại thêm ... tức cái mình!

Cứ nghe .. khôn tớ, tranh thủ thẳng thừng đặt mấy câu hỏi này xem mấy ông có dám trả lời không?. Bất quá thì lần sau không mời vì không …. tiêu biểu … thôi!. Chẳng lẽ lại trục xuất “người nước ngoài gốc Việt” tại chỗ không chờ hội nghị kết thúc!

Ôi! Sao tớ thèm làm "Dziệt kiều tiêu biểu" lúc này quá!

Tô Hải

Source: http://langdu126.multiply.com/journal/item/128/128


Lê Thị Công Nhân: “Chúng Tôi đang bị đàn áp khốc liệt” - Nguyễn An Quý



“Chúng Tôi đang bị đàn áp khốc liệt”

Nguyễn An Quý
    Kính tặng nữ Luật Sư Lê Thị Công Nhân với lòng ngưỡng mộ.
“Tôi chỉ làm được cái bổn phận của tôi, tôi không thể làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam”. Câu trả lời của nữ luật sư Lê Thị Công Nhân với anh Tường Thắng khi người luật sư trẻ này vừa từ ngục tù cộng sản được thả về nhà. Câu nói đầy cảm động và vô cùng thấm thía. Dù cùng vui mừng vớí Bà Trần Thị Lệ với niềm vui khi đứa con gái thân yêu được thoát khỏi nhà tù nhỏ, nhưng không khỏi xót xa khi nghe lời người trẻ nói lên cái tâm trạng rất thực của những người dấn thân vào cuộc đấu tranh đòi tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Từ cảm xúc này, tôi xin ghi lại: Lời báo động của LS Lê Thị Công Nhân trước khi bị bắt vào năm 2007: “CHÚNG TÔI ĐANG BỊ ĐÀN ÁP KHỐC LIỆT”

Từ Hà Nội, trước khi bị bắt, nữ Ls Lê Thị Công Nhân đã cất lên tiếng kêu như một lời báo động khẩn cấp: “Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt”. Lời báo động này được vang vọng từ ngày VC mở chiến dịch tổng càn quét, khủng bố các nhà dân chủ tại Việt Nam khởi đầu từ Tết Đinh Hợi năm 2007, được xuất phát tại Cố Đô Huế, rồi lan rộng đến Hà Nội, Sài Gòn, và nhiều nơi khác trên đất nước Việt Nam.

Cuộc đàn áp xẩy ra chỉ hơn một tháng, sau khi Quốc tế chào đón Việt Nam là thành viên chính thức thứ 150 của tổ chức Mậu dịch Thế giới WTO tại trụ sở Thương mại Thế giới Thuỵ Sĩ vào trung tuần tháng 01 năm 2007. Hà Nội với chủ trương lừa bịp, dối trá trước sau nhự một, với cái luận cứ ngoan cố đầy trơ trẻn: “tại Việt Nam không có ai là tù chính trị, không có ai bị bắt vì bất đồng chính kiến mà tất cả đều vi phạm luật”. Bởi vậy, họ đã ngang nhiên đàn áp các nhà dân chủ.

Sở dĩ Hà Nội mạnh dạn ra tay đàn áp các nhà dân chủ một cách thô bạo, lúc bấy giờ họ thấy rằng : Hoa Kỳ đã cấp Giấy Chứng Nhận cho họ rồi như: được rút tên ra khỏi danh sách các nước đặc biệt quan tâm(CPC), được cấp qui chế tối huệ quốc (PNTR). Đây là những chứng từ mà Hà Nội lấy đó để bảo đảm với thế giới rằng: “Chúng tôi đã ngoan ngoản muốn hội nhập vào cộng đồng thế giới thật sự rồi, chúng tôi đã cải thiện về nhân quyền và tự do tôn giáo rồi, Mỹ đã công nhận rồi đấy”. Bởi vậy, thế giới đã chào đón Việt Nam vào Cộng đồng quốc tế trong tổ chức WTO với niềm lạc quan và đầy tin tưởng, khi nghĩ rằng:Việt Nam đã thật sự có thiện chí và muốn hội nhập. Nhất là khi nghĩ đến lợi nhuận, họ nhìn vào thị trường béo bở với dân số trên 85 triệu người, với nhân công rẻ mạc, với sức lao động cần cù của đa số người dân Việt Nam, họ tha hồ thu lợi nhuận. Ông Adam Sitkoff, Giám đốc chấp hành phòng thương mại Mỹ tại Hà Nội nói sau khi Hà Nội trở thành thành viên chính thức của WTO: “Mỗi ngày tới, là một cơ hội cho Việt Nam để nền kinh tế trở nên cạnh tranh hơn và vì cuộc sống tốt đẹp hơn cho nhân dân”(sic)( tin AFP phổ biến trên báo điện tử Ngoại Giao VC).

Lại nữa, trước phản ứng chậm chạp và thiếu mạnh mẽ của thế giới, nhất là Hoa Kỳ, nên VC đã không sợ chi ai, và họ đã cho tiến hành qui mô cuộc đàn áp khốc liệt. Bởi vậy, lúc bấy giờ LS Lê Thị Công Nhân đã lên tiếng báo động với thế giới: “Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt”

Phiên tòa bịt miệng ngày 30-3-2007 xẩy ra tại Huế đã bỏ tù 3 nhà đấu trang tại Huế: Linh mục Nguyễn Văn Lý, Anh Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thành và phạt án tù treo cô Hoàng Thị Anh Đào, cô Lê Thị Lệ Hằng. Tiếp đến ngày 3-5-2007, tại Đồng Tháp, VC đã kết án các Tín đồ Phật giáo Hoà hảo Thuần tuý như Ông Nguyễn Văn Thơ, Hội trưởng Giáo hội PGHH Thuần tuý 6 năm tù giam- Bà Trương Thị Tròn, Hội trưởng Phụ Nữ Từ thiện PGHH tỉnh Đồng Tháp 4 năm tù giam- Ông Lê Văn Sóc , Phó hội trưởng Giáo hội PGHH tỉnh Vĩnh Long 6 năm tù giam - Anh Nguyễn Văn Thùy, Tổng vụ Thanh Niên PGHH tỉnh Vĩnh Long 5 năm tù giam.Vào trung tuần tháng 5, chỉ trong vòng một tuần lễ từ 10 đến 15 tháng 5, VC đã kết án 6 nhân vật đòi tự do dân chủ cho Việt Nam gồm Bs Lê Nguyên Sang 5 năm tù giam, 2 năm quản chế - Ký giả Huỳnh Nguyên Đạo 3 năm tù giam, 2 năm quản chế - Bs Nguyễn Bắc Truyển 4 năm tù giam, 2 năm quản chế - Ls Lê Thị Công Nhân 4 năm tù giam, 3 năm quản chế - Ls Nguyễn Văn Đài 5 năm tù giam, 4 năm quản chế- Ls Trần Quốc Hiền 5 năm tù giam, 2 năm quản chế. Ngoài ra VC cũng đã sách nhiễu Ks Đỗ Nam Hải và tiến hành bắt bớ trái phép những người ủng hộ Khối 8406, cùng những người bất đồng chính kiến như Trương Quốc Huy, Ls Lê Quốc Quân, Ls Nguyễn Thị Thùy Trang, nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, dân oan Hồ Thị Bích Khương. Qua đó, rõ ràng lời báo động của Ls Lê Thị Công Nhân quả không sai: “Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt”.

Ls Lê Thị Công Nhân, một người thuộc thế hệ trẻ, mới 28 tuổi đời vào năm 2007, có bằng cấp, có điạ vị trong xã hội, tương lai cũng rạng rỡ lắm chứ? Nếu biết phấn đấu chịu khó cúi đầu đi theo con đường mà bác và đảng đã vạch ra cho tuổi trẻ Việt Nam từ thuở còn là cháu ngoan bác Hồ, cứ phấn đấu để vào Đoàn viên thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, cứ phấn đấu ngoan ngoản để được trở thành đảng viên nòng cốt, như thế cuộc đời giàu có và sung túc mấy hồi ! Thế nhưng Ls Lê Thị Công Nhân lại chọn con đường đầy gian khổ, đó là con đường yêu nước mà không yêu xã hội chủ nghĩa, nên đã phải bị đàn áp, bị hăm doạ, bị ép cung, và bị kết án tù với tội danh rất ư là hảnh diện:“Tội chống phá nhà nước CHXHCNVN”. Nhà nước nầy là một nhà nước đã gieo không biết bao nhiêu tang tóc cho cả dân tộc Việt Nam, nên cái gọi là chống phá nhà nước theo Bộ luật hình sự mà bọn bạo quyền đặt ra để bịt miệng toàn dân không được hé môi, mở miệng, thì việc chống phá của các nhà đấu tranh dân chủ như Ls Lê Thị Công Nhân đang thực hiện, thật đáng trân quý để ghi vào lịch sử nước Việt, để được vinh danh muôn thuở.

Hình ảnh trước toà án của bạo quyền VC, Ls Lê Thị Công Nhân không một chút sợ sệt vì đã chấp nhận chuyện phải chịu tù tội rồi, nhìn nét mặt bình thản, thật đáng kính phục, nhất là khi công tố bạo quyền đọc bản cáo trạng và hỏi cô ta: “tất cả các hành vi đó, có cấu thành tội hay là không?” cô Công Nhân đã hiên ngang trả lời: “Chắc chắn là không”. Câu trả lời của Ls Lê Thị Công Nhân ngắn gọn, rõ ràng, phải chăng đó là phát súng lệnh bắn vào đầu bọn Bắc Bộ phủ: “Các ông mới là người có tội. Tôi đòi tự do cho toàn dân mà có tội sao?”. Không rõ, bọn đầu nảo, khi chỉ đạo qui chụp bản án cho Ls Lê Thị Công Nhân, nghe vậy có giật mình không, có cảm thấy nhục nhã không? Lúc bấy giờ, trước khi xử án Ls Lê Thị Công Nhân cũng như Ls Nguyễn Văn Đài, nhà nước VC đã cho trình diễn màn hỏi cung trên đài truyền hình VTV1 Hà Nội. Tôi coi lại đoạn Video đó, nhìn nét mặt tươi tỉnh của cô gái Hà Nội. Một người trẻ được sinh ra và lớn lên trong vòng kềm kẹp của chế độ bạo tàn, được tôi luyện bởi chủ nghĩa Mác-Lê trong suốt cả những năm tháng dài trên ghế nhà trường. Nhưng Ls Lê Thị Công Nhân, trước ống kính truyền hình của bạo tàn, đã thành thật nói lên cái tâm của mình không chút e ngại, không chút sợ hãi, cô ta nói : “Khi mà tôi tham gia những tổ chức như vậy, rồi viết những bài viết như vậy, trả lời phỏng vấn thế nọ thế kia, thì nói chung là tôi rất cảm thấy thoải mái. Cái lý tưởng của mình, cái hiểu biết của mình và cái kiến thức của mình, tôi cảm thấy thoải mái.”

Trong lời báo động: “Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt” của Ls Lê Thị Công Nhân, người nữ trẻ tuổi này đã bày tỏ nguyện vọng của mình một cách thiết tha và cụ thể. Đây là cái tâm của một người yêu nước thật sự và có cái nhìn rất thực tế, đầy ý nghĩa , nàng đã trân quý và thấy được tầm vóc giá trị lớn lao về mọi mặt của lực lượng người Việt hải ngoại, nên Ls Lê Thị Công Nhân đã thốt lên lời van nài: “Hởi đồng bào hải ngoại: Xin ngưng về Việt Nam, nếu không cần thiết- Xin ngưng gởi tiền về Việt Nam, nếu thấy không cần thiết …”

Vâng, “khúc ruột xa ngàn dặm” mà chính VC thường rêu rao, luôn tìm cách tâng bốc, ca tụng chính là ở điểm này đây. Hàng năm từ khúc ruột xa ngàn dặm này, đã góp phần vào việc nuôi sống và duy trì chế độ bạo tàn với một số tiền gởi về khá lớn, năm, sáu tỉ mỹ kim mỗi năm đâu phải chuyện tầm thường? Hãy nhìn lại cả miền Nam trước 1975 đi. Thời đó, Mỹ viện trợ cho VNCH cao điểm nhất, cũng chỉ lên đến một tỉ mỹ kim là cùng, tính luôn cả đạn dược súng ống, quân trang, quân dụng hàng năm, cho nên, có ông tướng nào của miền Nam lúc đó có được cả triệu đô trong tay như những ông trời con dưới chế độ cộng sản bây giờ? Số tiền khổng lồ mà người Việt hải ngoại gởi về bằng đô la đều lọt vào trong tay những ông trời con này hết, và chúng đã in ra những tờ giấy vô giá trị để phát lại cho thân nhân của chúng ta xài, cho nên chúng đã trở thành một lũ tư bản đỏ. Cảnh áo gấm về làng trong những dịp Tết lên đến ba bốn trăm ngàn “khúc ruột xa ngàn dặm” về vui chơi, ăn Tết thỏa thích cũng làm cho cô Công Nhân và những người đang bị đàn áp đau lòng lắm chứ? Những nhà tranh đấu trong nước, chắc chắn họ đau lòng khi nhìn lại việc tiếp tay gián tiếp hay trực tiếp nuôi sống chế độ bạo tàn của lực lượng hải ngoại, bằng những số tiền khổng lồ này, bằng những chuyến du lịch thảnh thơi. Làm sao đây ? “Hỡi đồng bào hải ngoại, xin ngưng về Việt Nam, nếu thấy không cần thiết - Xin ngưng gởi tiền về Việt Nam, nếu thấy không cần thiết”. Gần đây có những người chuyên lo tổ chức các chuyến du lịch Việt Nam, du lịch để tham quan những danh lam thắng cảnh là tốt thôi, nhưng lại không thấu được nổi đau của toàn dân đang sống trong cuộc sống bị kềm kẹp của bạo quyền thì có đáng tham quan danh lam thắng cản không? Có nên suy nghĩ điều này chăng?

Đến đây, tôi lại liên tưởng đến người mẹ của Ls Lê Thị Công Nhân, Bà Trần Thị Lệ, một người mẹ đã luôn vun xới cho con gái mình một ý chí sắt đá, một ý chí quật cường qua những lần minh xác: “con tôi là người yêu nước”. Có người mẹ nào lại không đau lòng, hốt hoảng khi thấy con mình bị hành hạ, bị tù tội. Nhưng với lòng yêu nước cao hơn, nên đã đưa bà mẹ này đi về cùng dân tộc với những quặn đau và chỉ tìm được niềm an ủi với tấm lòng trung thực, can đảm khi quả quyết“ Con tôi là người yêu nước”. Xin cám ơn Bà, cám ơn các Bà Mẹ đang quặn đau khi những đứa con vào tù, khi con mình bị kết án chống phá nhà nước CHXHCNVN, cám ơn Mẹ Việt Nam.

Vâng, những người đã và đang chịu tù tội, đã và đang bị cộng sản Việt gian kết tội chống phá nhà nước, đang bị đày đọa ở chốn ngục tù , là những người yêu nước của con dân Việt Nam, đáng được ghi vào sử sách oai hùng của một thời chiến đấu của các vị anh hùng không súng đạn, không một tấc sắt trong tay với bạo quyền Việt gian cộng sản trong thế kỷ 21.

Lời báo động của Lê Thị Công Nhân: “Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt“ đã có một giá trị lớn lao, đã tố cáo mạnh mẽ về thực trạng đàn áp nhân quyền tại Việt Nam. Nhất là thế giới đã thấy rõ bộ mặt đích thực, đầy tàn bạo, xảo quyệt, dối trá, man rợ của Hà Nội qua tấm hình “Bịt Miệng” Cha Lý, dưới bàn tay hộ pháp của tên công an gian ác Nguyễn Minh Tân trong phiên tòa ngày 30-3-2007 tại đất Thần Kinh Huế, đã làm tăng thêm giá trị lời kêu gào của Ls Lê Thị Công Nhân.

“Bịt Miệng“ Cha Lý, một hình ảnh ô nhục, có một không hai trên thế giới và trong lịch sử nhân loại, đã đánh thức lương tâm con người khi nhìn thấy rõ ràng sự đau thương của Việt Nam dưới chế độ cộng sản.

Hỡi những ai còn cam tâm tiếp tay hợp tác, đánh bóng và nuôi dưỡng hay đứng chung với hàng ngũ chế độ cộng sản Việt gian bạo tàn này. Hãy sớm nhận ra rằng: cộng sản Việt gian là bọn tội đồ của Dân tộc Việt Nam.

Quả đúng, Ls Lệ Thị Công Nhân chỉ làm được cái phần của cô, chứ không thể làm thay cho 87 triệu người Việt trong nước và hơn 3 triệu người Việt hải ngoại.

Nguyễn An Quý


Sunday, March 7, 2010

Lê Thị Công Nhân: ... chắc chắn tôi không bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình ...



Lê Thị Công Nhân còn phải chịu 3 năm quản chế
"... chắc chắn tôi không bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình ..."

Luật sư bất đồng chính kiến Lê Thị Công Nhân vừa được về nhà từ trại giam số 5, Thanh Hóa, hôm thứ Bảy 06/03 sau ba năm thi hành án tù vì tội Tuyên truyền chống Nhà nước XHCN.

Tuy vậy, theo bản án phúc thẩm hồi tháng 11/2007, chị còn phải chịu thêm 3 năm quản chế tại gia.

Một ngày sau khi được trả tự do, Lê Thị Công Nhân nói chuyện với BBC, trong đó chị khẳng định sẽ tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình.

BBC: Đầu tiên xin chị̣ cho biết cảm tưởng của mình khi rời trại giam hôm thứ Bảy?

Lê Thị Công Nhân: Cảm tưởng đầu tiên của tôi có lẽ là hơi ghen tị một chút với những người tù bình thường, vì niềm vui của tôi không được trọn vẹn. Mặc dù đã xác định cho bản thân là cái tự do mà mình sắp được hưởng sẽ có giới hạn, nhưng tôi bất ngờ vì thực sự không cảm thấy tự do một chút nào hết.

Công an họ giữ tôi tới tận 11:15 mới cho ra khỏi khu giam và họ áp giải từ đó tới khi về nhà.
Tới nay thì họ vẫn cho nhiều người canh giữ bên ngoài nhà, có gương mặt nhân viên an ninh cũ từ trước tôi nhận ra, và có cả người mới.

Nhưng khi tới nhà, thì tôi rất xúc động, và cả bối rối nữa. Cảm giác nó như là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng kéo dài ba năm nay mà chỉ những ai đã từng đi tù về chắc mới có thể chia sẻ được với tôi.

BBC: Một cơn ác mộng kéo dài ba năm như chị định nghĩa thì chắc để lại nhiều dư ấn về cả tâm lý và thể chất?

Lê Thị Công Nhân: Vâng, chắc chắn rồi. Ít có ai qua được những thử thách trong tù và suốt ba năm liền tôi bị mắc chứng đau đầu nặng.

Lúc nào tôi cũng nghe mạch đập ở trên đầu, đó là ảnh hưởng của tâm lý lên sức khỏe.
Tôi còn mắc thêm nhiều chứng bệnh mới, bệnh cũ thì nặng hơn, nhất là mắt đã cận lên tới 6 độ sau ba năm, may mà chưa tăng nhãn áp.

BBC: Bây giờ nghĩ lại, liệu chị có hối tiếc về những gì mình đã làm khiến phải ngồi tù lâu như vậy không?

Lê Thị Công Nhân: Hối tiếc là từ ít khi xuất hiện trong đầu tôi, mặc dù tôi không phải người tốt đẹp hơn người gì. Nhất là khi nói tới những gì tôi đã làm để phải đi tù, thì lại càng không hối tiếc.

Có tiếc chăng, thì là tiếc rằng mình đã không làm được nhiều hơn mà thôi.

BBC: Ba năm là khoảng thời gian khá dài và một ngày đêm thì chắc chắn không đủ để đưa ra một nhận định gì khái quát. Nhưng liệu Công Nhân có nhận thấy thay đổi nào trong cuộc sống xã hội ngày nay hay không?

Lê Thị Công Nhân: Vâng, đây cũng là điều gây cho tôi nhiều suy nghĩ trên con đường từ trại giam trở về nhà. Tôi thấy có một sự phát triển nhất định về mặt kinh tế mà ai cũng có thể nhận ra, đường xá, xây dựng vv...

Nhưng tôi cũng thấy một điều là chất lượng môi trường sống xuống cấp rõ rệt. Đoạn đường đi trên xe với sáu công an áp tải quả thực rất ngột ngạt, chính ra ở trong tù không khí còn trong lành hơn vì trại giam nằm ở giữa một cánh đồng.

Môi trường và giao thông ở Hà Nội thật là kinh khủng, thật là hỗn loạn, nhiều chỗ nhếch nhác và nghèo nàn một cách không đáng có.

BBC: Một câu không thể không hỏi, là dự định đầu tiên của chị khi về đến nhà là làm gì?

Lê Thị Công Nhân: Dự định đầu tiên hoàn toàn là những chuyện rất riêng tư và cá nhân thôi, như đi khám sức khỏe và nghỉ ngơi. Thực sự tôi rất mệt mỏi.

Về công việc, thì thực sự mà nói, sau 24 tiếng đồng hồ tôi cũng chưa có đủ thời gian để cập nhật thông tin, gặp gỡ các anh chị, cô bác và những người bạn trong phong trào dân chủ để có định hướng một cách cụ thể. Thế nhưng, chắc chắn tôi không bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình.

Về mặt phương thức hay kỹ thuật thì tới thời điểm này chắc cũng chưa có nhiều thay đổi so với ba năm trước, nghĩa là chúng tôi vẫn tiếp tục đấu tranh qua ngòi bút và tiếng nói.

Nếu như các phương tiện truyền thông của Nhà nước đồng ý truyền đạt các ý tưởng và tiếng nói của chúng tôi thì tôi rất hoan nghênh, nhưng chắc chắn điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Source: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/03/100307_lethicongnhan_inv.shtml


Saturday, March 6, 2010

Hỡi ơi, Dân tộc VN có tất cả 90 triệu ! - Nguyễn Hoài Trang




Vô cùng xúc động khi nghe lại tiếng nói của LS Lê Thị Công Nhân.

cbQR ứa nước mắt khi nghe LTCN đề cập tới 90 triệu người dân VN !

Hỡi ơi, Dân tộc VN có tất cả 90 triệu !

3 triệu thằng đảng viên trong cái đảng buôn nòi bán giống phản quốc bán nước, lũ THÚ VẬT csVN.

3 triệu người đã thóat khỏi gông cùm của lũ THÚ VẬT csVN tại hải ngoại (cứ tạm cho là như thế).
và 84 triệu người dân bị trị trong nước.

1 Lê Thị Công Nhân, 1/90000000 trong tổng số dân VN đã phải bỏ những tháng ngày thanh xuân của Cô trong ngục tù của lũ THÚ VẬT csVN chỉ vì lên tiếng nói đấu tranh cho Quyền Tự Do của con người.
    Lũ THÚ VẬT có quyền bỏ tù con người.

    Hãy MỞ MẮT TO RA để nhìn
    Hãy MỞ TAI TO RA để ngheHãy MỞ TÂM ra để hiểu cho rõ những lời ngắn ngủi của LS Lê Thị Công Nhân rằng Cô đã làm hết sức của Cô, Cô chỉ có thể làm phần của Cô, Cô KHÔNG THỂ làm giùm phần của cả 90 triệu người dân VN !!!
Vậy mà những con chó má còn hăm dọa Cô, còn muốn nhục mạ những việc làm Cao Đẹp của Cô.

Hãy MỞ TÂM ra mà nhìn, mà nghe thấy và hiểu rằng Trách Nhiệm đối với Đất Nước là của cả 90 triệu dân Việt, không chỉ riêng ai.

Lọai bỏ tập đòan 3 triệu thằng THÚ VẬT csVN ra vì lũ TÔỊ ĐỒ dân tộc này đã BÁN NƯỚC DIỆT CHỦNG, lũ này không phải người VN, chúng là lũ chó má ăn xương uống máu đồng lọai, là tội đồ của dân tộc Việt.

Vậy thì Sự Tồn Vong của Giang Sơn và Nòi Giống Việt là của 87 triệu dân Việt trong và ngoài nước.
Lũ THÚ VẬT csVN BÁN NƯỚC, những ai còn nghĩ là dân VN phải đồng tâm góp sức, lôi cổ lũ chó má csVN xuống, giành lại Quyền làm chủ Đất Nước và hợp sức đuổi cổ lũ giặc tàu ra khỏi đất nước VN.

Hãy nhìn người con gái nhỏ Lê Thị Công Nhân để mà xấu hổ, mà thấy NHỤC hỡi những ông những bà "sĩ đờ", "sĩ đặc", tay sai, cò mồi, chính trị xôi thịt .. đã và đang tiếp tay nuôi dưỡng lũ chó má Bán Nước Diệt Chủng csVN.

Xin gởi đến Lê Thị Công Nhân niềm mến thương vô vàn và Cầu Chúc cho LTCN sớm phục hồi Sức Khỏe, phục hồi Nghị Lực để tiếp tục với Lý Tưởng cao đẹp , xứng đáng là đứa con yêu dấu của Mẹ Việt, là cháu con của Trưng Triệu, với truyền thống Bất Khuất Diệt nội tặc, đuổi ngọai xâm của Giồng Giống Lạc Hồng .

(Ghi vội cảm nghĩ nhân ngày LS Lê Thị Công Nhân được về với gia đình sau những ngày bị lũ chó má csVN bỏ tù).

(Soi Dòng Sông Chữ Thấy Mù Tâm .. )

(Ta Hong Giọt Nắng Cho Vừa Nhớ Thương .. )

conbenho
Tiểu Muội quantu
Nguyễn Hoài Trang
06032010
Source: http://nguyenhoaitrang.blogspot.com/2010/03/6-3-2010-luat-su-le-thi-cong-nhan-ra.html


Hãy MỞ MẮT ra hỡi các ông các bà đạo đức giả. HÃY MỞ MẮT RA - Nguyễn Hoài Trang



    HÃY MỞ MẮT ra hỡi các ông các bà ĐẠO ĐỨC GIẢ.
    HÃY MỞ TO MẮT ra để nhìn cho THẤU NHỮNG ĐAU NHỤC mà tập đoàn khốn kiếp VÔ LOÀI csVN đã làm cho dân tộc VN.Lũ ÁC THÚ csVN đã và đang XỬ TỬ Dân Tộc VN .
    Lũ ÁC THÚ csVN có đáng được XỬ TỬ để cứu dân tộc VN không ?
    Vậy thì các ông các bà ĐẠO ĐỨC GIẢ bênh vực cho lũ ÁC THÚ csVN có còn là người không ?
    Lũ ÁC THÚ csVN không biết NHỤC, các ông các bà CÓ CÒN biết NHỤC không ?CÓ KHÔNG ????
Đau lòng quá các anh chị của cbQR ơi ! Đau lòng quá ..

***
Thật kỳ lạ, tai sao đến ngày giờ này vẫn còn có những kẻ miệng hô hào "chống cộng" nhưng vẫn "vô tư" bênh vực cho tập đoàn KHÁT MÁU BẠO TÀN gồm mấy triệu thằng mặt người lòng THÚ trong cái đảng giết dân phản quốc Diệt Chủng Bán Nước csVN ?!

Những kẻ này còn mồm năm miệng mười bào chữa cho những thằng đảng viên của cái đảng CƯỚP, ĐỘC ÁC PHI NHÂN này chỉ vì "miếng cơm manh áo" mà vào đảng Diệt Chủng Bán Nước !

Nếu nói như thế thì quả thật chỉ thấy những thằng vc trong cái đảng csVN chúng có cái mặt người, nói tiếng người nhưng hoàn toàn chưa hiểu cái bản chất của những "thằng người" vc này ra làm sao cả. Thật đúng là ngây cụ.

Bản chất của cộng sản là VÔ LUÂN, là DÃ MAN, là TÀN BẠO ..
Đặc biệt, bản chất của những thằng cộng sản Việt Nam, tức là những thằng Việt cộng thì chúng còn VÔ LUÂN, DÃ MAN, TÀN BẠO .. trên tất cả những sự VÔ LUÂN, DÃ MAN, TÀN BẠO .. nhất trên trái đất này.

Đây là 1 băng đảng tập hợp những con THÚ- người với tất cả những ĐỘC ÁC VÔ LOÀI nhất, kinh khủng nhất, vô lương tri nhất nhân loại.

Loài thú không ăn thịt đồng loại nhưng loài THÚ-người csVN đã.
Lũ THÚ-người csVN đã và đang sống trên Xương Máu của đại khối người dân khốn cùng trên đất nước VN.
Lũ THÚ-người csVN đã và đang đày đọa, chà đạp người dân đen VN tới tận cùng sự dã man nhất của loài người.
Lũ THÚ-người csVN đã và đang thông đồng với những con THÚ-người khác trên thế giới phanh thây xẻ thịt người dân khốn khổ VN qua nhiều hình thức.

Hãy MỞ MẮT ra hỡi các ông các bà đạo đức giả.
Hãy CHONG MẮT lên để nhìn
Nếu vẫn chưa thấy thì hãy MỞ cả TÂM ra để nhìn.
Hãy Can Đảm nhìn vào Sự Thật trên đất nước mang tên Việt Nam đã và đang chịu đựng tất cả những đau thương ô uế nhục nhằn mà lũ THÚ-người đã gây ra, Lũ THÚ-người này đã và đang nhẩn nha cợt đùa, đớp hít, liếm láp, hưởng thụ trên những xú oế hôi tanh đó.

Nhưng hãy ĐỪNG bao giờ có cái "Can Đảm" TUỘT. Đừng bao giờ từ người lại tự tình nguyện TUỘT xuống để thành những con THÚ mặt người, những con chó ghẻ mặt người, tiếp tay với lũ THÚ-người csVN, dung dưỡng chúng, bơm hơi tiếp máu cho chúng, nuôi béo chúng, để chúng tiếp tục ăn xương hút máu Dân Đen Việt Nam.

"Can đảm" TUỘT từ người xuống thành THÚ- người là hành động đồng lõa với TỘI ÁC, là TỘI ÁC.
Và nhúng tay vào TỘI ÁC sớm muộn cũng sẽ bị TRỪNG PHẠT. Đơn giản chỉ thế.

(Soi Dòng Sông Chữ Thấy Mù Tâm .. )

Chân thành cám ơn Quý Anh Chị ghé thăm "conbenho Nguyễn Hoài Trang Blog".

Trên đây là những dòng ghi vội cảm nghĩ của cbQR sau khi nghe sinh hoạt của một trong những diễn đàn Paltalk . Xin được lắng nghe ý kiến chia sẻ của Quý Anh Chị trực tiếp tại Diễn Đàn Paltalk: 1Latdo Tapdoan Vietgian CSVN Phanquoc Bannuoc .

Kính chúc Sức Khỏe Quý Anh Chị .

conbenho
Tiểu Muội quantu
Nguyễn Hoài Trang

Source: http://nguyenhoaitrang.blogspot.com/2010/03/hay-mo-mat-ra-hoi-cac-ong-cac-ba-ao-uc.html



Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Cộng Sản Việt Nam




Chúng tôi xin gởi đến đồng bào Việt Nam khắp thế giới nguyên văn lời khai của một nạn nhân vụ Mậu Thân, bà Nguyễn Thị Thái Hòa, nguyên sinh viên trường Cán Sự Điều Dưỡng Huế, trước ngụ tại đường Hàm Nghi Huế.

Nhân Chứng, Nạn Nhân Tội Ác Việt Gian Cộng Sản Tết Mậu Thân 68
    Kính thưa Ông Liên Thành,
Tôi xin tường thuật lại chi tiết những cái chết đau thương của ông nội tôi, ba người anh, cùng một người bạn của họ, như là một nhân chứng còn sống sót sau tết Mậu Thân như là tiếng kêu oan cho gia đình tôi, cho linh hồn của những người thân trong gia đình, gia tộc tôi cách riêng, và cho những người dân Huế nói chung, thay cho tất cã những ai bị sát hại trong tết Mậu Thân 1968 bây giờ còn kẹt lại VN không có cơ hội để nói lên những oan khiên mà họ đã gánh chịu bởi Đãng Việt Gian Cộng Sãn, và bè lũ tay sai khát máu giết hại dân lành vô tội như anh em Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh v.v…

Thưa Ông,

Năm 1968, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất trường Cán Sự Điều Dưỡng Huế. Ngoài những giờ học lý thuyết chung tại trường, bọn sinh viên chúng tôi được chia thành nhiều toán. Mỗi toán từ 8- đến 10 người, luân phiên thực tập ở các trại bệnh trong BV Trung Ương Huế.

Có những trại bệnh sinh viên thực tập theo giờ hành chánh. Có một vài nơi, như phòng cấp cứu, phòng bệnh nội thương … thì giờ thực tập được chia làm ba ca: sáng, chiều và đêm …

Ca sáng từ 7giờ đến 2 giờ chiều, ca chiều từ 2 giờ đến 9 giờ tối, và ca đêm từ 9 giờ tối cho đến 7giờ sáng hôm sau.

Mỗi một nơi chúng tôi được thực tập từ 2 đến 3 tuần lễ.

Hai tuần trước tết, toán của tôi được chia phiên thực tập ở phòng cấp cứu. Ngày mồng hai, tôi và hai anh bạn vào ca đêm.

Tết năm nay ba tôi bận đi hành quân xa không về kịp ăn tết.

Thường thì mấy anh em tôi năm nào cũng vậy, đều phải về nhà ông bà nội từ trước ngày 30 tết, ở luôn cho hết ngày mồng một, rồi sau đó mới được tự do đi chơi, thăm viếng bạn bè…

Sau bữa cơm tối mồng một tết, khoảng 8 giờ 30 Anh Hai lấy xe Honda của anh đưa tôi tới BV, và nói sáng mai anh sẽ đến đón.

Tối mồng một tết phòng cấp cứu hơi vắng, chúng tôi, mấy anh sinh viên y khoa và hai người nhân viên phòng cấp cứu nói đùa với nhau rằng hôm nay tụi mình… hên! Chúng tôi mang một ít mứt bánh ra vừa ăn vừa nói chuyện, vừa thay nhau thăm chừng những bệnh nhân mới nhập viện từ đêm qua chưa được chuyển trại.

Nhưng qua nữa đêm thì bắt đầu nghe có tiếng súng . Tiếng súng lớn, nhỏ, từ xa rồi mỗi lúc một gần. Chúng tôi thốt giựt mình, băn khoăn nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, mấy anh sinh viên y khoa thì nghe ngóng bàn tán, thắc mắc không biết tiếng súng từ đâu vọng lại …

Lúc đầu chúng tôi tưởng là thành phố Huế và BV bị pháo kích, nhưng không ngờ, chừng 3, 4 giờ sáng, bất thần không biết tứ ngỏ ngách nào có chừng mười mấy người tràn vào phòng cấp cứu, họ xưng chúng tôi là quân giải phóng. Đa số mặc áo quần đen, súng mang vai , bị rết ngang hông. Họ bắt tất cã chúng tôi băng bó cho một số người bị thương, đồng thời hò hét chia nhau lục soát, vơ vét, và lấy đi một số thuốc men, bông băng, dụng cụ y khoa v.v… Họ lấy sạch không chừa lại một món nào, kể cã những bánh mứt chúng tôi để trong phòng trực.

Trong lúc bọn họ đang tranh nhau lục lọi, thì ầm một cái, một tiếng nỗ rớt rất gần, đâu đó trong BV, rồi tiếng thứ hai, thứ ba … rớt ngay con đường phía trước cổng chính BV, kề phòng cấp cứu… Điện trong phòng cấp cứu vụt tắt. Thừa lúc bọn chúng nhốn nháo kéo nhau đi, chúng tôi mạnh ai nấy tìm đường chạy thoát thân.

Ra khỏi phòng cấp cứu tôi cắm đầu chạy, tôi không định hướng được là mình đang chạy đi đâu. Súng nỗ tư bề, cứ nằm xuống trốn đạn, rồi đứng lên chạy, cứ thế mà chạy. Chạy bất kể tả hữu. Cho tới khi tôi đâm sầm vào một người , định thần ngó lại mới biết đó là cha Trung, tuyên úy của BV. Cha từ phía một trại bệnh nào đó tình cờ chạy về phía tôi. Nét mặt cha cũng thất thần, đầy vẻ lo âu, nhận ra tôi, cha hỏi “ con ở mô chạy lại đây?”

Tôi nói “ từ phòng cấp cứu”.

Vừa nói vừa theo cha, chạy về phía nhà nguyện của BV và cũng là chổ ở thường ngày của cha. Đến đó thì đã có hai bà xơ dòng áo trắng và vài người nữa không biết từ trại bệnh nào cũng chạy lại đây. Tôi nhận ra trong số đó có xơ giám thị suốt trong sáu năm tôi nội trú tại trường trung học Jeane d’ Arc.

Cha Trung quen biết ông nội và ba mạ tôi, thỉnh thoảng ngài có ghé đến thăm ông nội nhà ở đường Hàm Nghi, nên ngài biết tôi. Không biết chạy đi đâu nữa tôi ở lại đó với cha hai bà xơ, và mấy người nữa.

Bốn năm ngày liền chúng tôi chui rúc trong nhà nguyện, không dám chạy ra ngoài và cũng không liên lạc được với một ai từ những trại bệnh khác. Súng nỗ tư bề nên ai ở thì cứ đâu ở đó.

Sau khi đám người xưng là “quân giải phóng” ở Cấp Cứu kéo nhau đi chúng tôi không gặp, không thấy bọn VC nào nữa, hay chúng đang lẫn trốn trong những trại bệnh khác thì tôi không biết.

Tới ngày thứ năm, ruột gan như lửa đốt, không biết ông bà nội, mạ và mấy anh em tôi trên đường Hàm Nghi ra sao. Tôi nói với cha Trung, cha ơi con muốn muốn về nhà. Cha bảo, không được, súng đạn tư bề, nguy hiểm lắm, cứ ở đây với cha và mấy xơ đi đã, khi mô có lính mình xuất hiện thì mới đi được. Tôi hỏi, khi mô thì lính mình mới tới, cha nói không sớm thì muộn họ cũng sẽ phản công thôi, cha nói như để trấn an tôi và mọi người thôi chứ trên mặt cha thì vẫn đầy vẻ lo âu.

Không biết nghe tin từ đâu mà một người trong nhóm nói người ta chạy vô ở trong nhà thờ Phủ Cam đông lắm. Tôi nghe càng nóng lòng muốn chạy về nhà. Muốn đi phần vì sốt ruột muốn gặp mạ với mấy anh em tôi, phần vì đói. Đã mấy ngày không có gì ăn ngoài mấy ổ bánh mì cứng còng của Caritas còn sót lại ở nhà nguyện chúng tôi chia nhau gặm … cầm hơi!

Tôi quyết định chạy về tìm gia đình. Tôi liều. Trên người tôi chỉ có bộ đồ đồng phục dính đầy máu, tôi chạy ra phía sau cổng BV, tìm đường về nhà. Vừa chạy vừa lo, ngó tới, ngó lui không một bóng người, nhưng tiếng súng thì nghe rất gần. Không biết mấy lần vấp, tôi té xuống. Té rồi lồm cồm bò dậy, vài bước lại vấp té. Tôi lạnh run , hai hàm răng đánh bò cạp, nhìn cảnh tượng xác người nằm đây đó, máu me đóng vũng. Không biết họ bị thương đâu đó ở bên ngoài chạy vào gục chết ở đây. Quá sợ hải, tôi định chạy trở lại nhà nguyện thì bất thần thấy anh Văn hớt ha hớt hải từ cổng sau BV chạy vô.

Văn là bạn của anh Hải, anh kế tôi, hai người cùng học ở Văn Khoa. Nhà Văn ở miệt trên, gần dòng Thiên An. Mặt mày Văn xanh xao, hai mắt thất thần, trủm lơ, gặp tôi Văn lắp bắp, nói không ra hơi. Ti ơi thằng Hải bị bắn chết rồi. Hắn bị bắn ở bên Văn Khoa. Toàn thân run rẫy, tôi khuỵu xuống . Văn đỡ tôi đứng lên. Lại có tiếng nổ rất gấn. Văn hoảng hốt kéo tôi chạy lại ngồi xuống bên trong bức tường sát cánh cổng sau BV. Hai đứa tôi run rẫy ngồi sát vào nhau. Lát sau, tiếng được tiếng mất, anh lắp bắp kể. Văn nói mấy đêm rồi Văn với mấy người anh của tôi trốn đạn trong nhà thờ Chánh Tòa, { nhà thờ Phủ Cam } nhưng rồi đêm qua có mấy sinh viên của mình dắt một toán VC vô nhà thờ đọc một lô danh sách, họ lùa người đi đông lắm, không biết họ đưa đi đâu. Văn kể một hơi mấy tên “sinh viên của mình” nhưng bây giờ tôi không còn nhớ nổi.

Khi đám người bị lùa đi, thân nhân của họ khóc la thảm thiết.

Sau đó Văn, anh Hải cùng mấy người bạn rủ nhau trốn ra khỏi nhà thờ và mạnh ai nấy tìm đường trốn.

Ra khỏi nhà thờ, không biết trốn chui, trốn nhủi, chạy quanh, chạy co, làm sao mà Văn với anh Hải lại tới được trường y khoa. Anh Lộc, anh Kính đi lạc hướng nào không biết. Hai anh hè nhau chui vô phòng thí nghiêm trốn thì thấy có vài người đã bị bắn chết từ bao giờ mà những vũng máu đọng dưới họ còn tươi lắm. Văn, anh Hải hoảng hồn chạy trở ra.

Chưa ra khỏi cửa thì gặp Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn thị Đoan Trinh cùng mấy sinh viên khác nữa Văn không biết tên, chỉ biết họ đồng bọn với HPNP. Văn biết mặt Phan là vì Văn có người anh học y khoa cùng lớp với Phan.

Gặp Văn, Phan nạt nộ: tụi mi chạy trốn đi mô? Khôn hồn thì chạy qua bên Văn Khoa tập trung ở đó để đi tải thương!

Hải và Văn biết không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của bọn HPNP nên vội vàng chạy bộ xuống Văn Khoa, hy vọng bị bắt đi tải thương chứ không bị giết.

Bọn Trinh, Phan chạy xe Honda nên họ tới trước, và cũng đã bắn trước một số người khác rồi. Hải ,Văn không biết nên lúc thúc chạy đến. Anh Hải chạy vô trước, nghĩ là sẽ gặp được một số bạn bè khác, cùng đi tải thương với nhau như lời HPNP nói.

Vừa vô tới giảng đường thì anh Hải bị HPNP bắn gục ngay. Văn mắc đi cầu, tìm chổ phóng uế nên chạy vô sau anh Hải. Mới tới cửa thì nghe tiến súng, tiếng hét của anh Hải, Văn quay đầu bỏ chạy. Chưa kịp rượt theo Văn thì bỗng ầm, một tiếng nổ đâu đó, trong sân trường đại học, khiến HPNP và đồng bọn hoảng hốt leo lên xe Honda tháo chạy.

Văn thoát chết, chạy như điên, như khùng, chạy vô BV, và tình cờ gặp tôi trong đó.

Nghe anh Hải bị bắn trong sân đại học Văn khoa, tôi bỏ ý định về nhà, tôi muốn chạy qua Văn khoa tìm anh tôi, hy vọng anh chưa chết, tôi nghĩ sẽ tìm cách đưa anh vô BV cấp cứu. Tôi khóc nói với Văn, em tới chổ anh Hải. Văn can, Ti đừng đi, tụi nó có thể trở lại. Tôi mặc kệ Văn ngồi đó, vùa khóc vừa chạy. Một lát nghe tiếng chân Văn sau lưng, miệng thì nói, Ti ơi, vô BV trốn đi, Hải nó chết thiệt rồi, mà chân vẫn bước theo tôi. Tôi như người mất hồn, vừa đi, vừa chạy, vừa khóc. Trời ơi, thật là khủng khiếp, chỉ một đoạn đường từ cổng sau BV tới sân trường VK mà không biết bao nhiêu là xác người, áo quần vung vãi khắp nơi.

Chúng tôi chạy mới tới trường trung học Jeane d’Arc, thì gặp bọn HPNP lấp ló trước cổng trường với một nhóm bộ đội Bắc Việt. Người nào mặt mày đằng đằng sát khí. Gặp lại Phan, Văn run rẩy, Phan chưa kịp nói thì Văn đã lắp bắp phân trần, em qua BV kiếm con Ti chớ em không có trốn mô, và xin xỏ, anh cho em với con Ti đem xác thằng Hải về nhà rồi em trở lại đi… tải thương!

Phan không trả lời Văn, hắn nhìn tôi ác độc: mi về nhà kêu thằng Lộc, thằng Kính xuống đây mà đem thằng Hải về.

Tôi líu lưỡi, em không biết hai anh em ở mô mà kêu. Trước đây tôi không hề biết mặt HPNP, mà cũng chưa hề nghe nói tới tên người này vì trước năm 68 tôi còn là học sinh trung học. Có thể các người anh của tôi thì biết, vì họ là những lớp sinh viên đàn anh, đã từng qua những khó khăn đối đầu với đám sinh viên theo phe “tranh dấu, lên đường xuống đường” của những năm trước.

HPNP to nhỏ gì với những người đồng bọn rồi quay lại ra lệnh cho tôi với anh Văn đem xác anh Hải về nhà. Chưa biết nghĩ cách nào để đem xác anh Hải về thì Văn thấy một chiếc xích lô của ai bị bể bánh xe sau, nằm chơ vơ cạnh vách tường trường Jeane d’Arc.

Văn gọi tôi theo anh. Chúng tôi đẩy chiếc xích lô sứt cọng gẫy càng về phía Văn khoa. Có chừng 10 xác người trong đó. Tôi không dám nhìn lâu. Chúng tôi hè hụi khiêng Hải bỏ lên xích lô. Xác anh đã cứng. Đùm ruột lòi ra ngoài trông rất khủng khiếp. Hai mắt vẫn còn mở trừng. Miệng vẫn còn há ra.

HPNP vừa đánh anh Văn bằng báng súng vừa chửi: Chuyến ni mi trốn nữa, mi gặp lại tau là mi chết!

Văn run rẫy lắp bắp: dạ lạy anh, em không dám nữa mô. Rồi chúng tôi hè hụi đẩy chiếc xích lô mang xác người anh xấu số của tôi nhắm hướng cầu Kho Rèn đi lên. Nhà tôi ở trên đường Hàm Nghi. Qua khỏi cầu một chút. Suốt quảng đường từ đó về đến nhà, có rất nhiều đám lính bộ đội Bắc Việt đứng tụm năm, tụm ba. Chúng tôi không bị bắt giữ lại vì có HPNP chạy đi trước ra dấu cho họ để cho chúng tôi đi.

Khúc đường ngang trường Thiên Hựu cũng có rất nhiều xác người nằm rải rác. Nhiều vũng máu cũng như xác người bị ruồi bu đen. Đã mấy ngày không có gì trong bụng, tôi vừa đi vừa ói khan. Văn cũng vậy. Chúng tôi rán sức đẩy chíếc xích lô, trong lúc HPNP cùng hai người đàn bà nữa cứ chạy xe đảo tới, đảo lui hối chúng tôi mau lên. Tôi nghe chúng nó hỏi nhau, bên Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ còn ai nữa không? Có mấy chiếc xe Honda chở gạo, bánh tét, đã tịch thu của nhà ai đó chạy thẳng vô trường Thiên Hựu.

Lúc đó bỗng dưng có mấy chiếc trực thăng xuất hiện trên trời nhã đạn xuống,Văn nói như reo bên tai tôi, Ti ơi, máy bay của mình. Mừng chưa kịp no, thì trời ơi, từ những cửa sổ trên lầu của trường Thiên Hựu những họng súng lớn nhỏ nhả đạn, nhắm hai chiếc trực thăng mà bắn, lúc đó chúng tôi mới biết là VC đang ở trong trường Thiên Hựu quá nhiều.

Hoảng hồn tôi, Văn chạy lại ngồi sụp xuống bên tường rào của trường tránh đạn.

Phan và đồng bọn biến đâu mất. Tụi nó như ma, khi ẩn, khi hiện. Nhưng chỉ được một lát, hai chiếc trực thang bay đâu mất. Chúng tôi thất vọng, khi thấy Phan với đồng bọn xuất hiện hối chúng tôi đi.

Lên tới cầu Kho Rèn, thấy một đám người, đàn ông, đàn bà, con nít bị bắt trói chung với nhau ngồi trên đầu cầu. Họ ngồi gục đầu xuống hai đầu gối. Tiếng con nít khóc, tiếng mấy bà mẹ dỗ con: nín đi con ơi.

Đi ngang qua họ mà chúng tôi không dám nhìn. Có tiếng người trong đám gọi tôi Ti ơi, quay lại tôi nhận ra chị giúp việc của mẹ tôi và vợ của một chú cùng đơn vị với ba tôi ở tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Tôi đoán họ là những người từ trên Phủ Cam, chung quanh cầu Kho Rèn, Hàm Nghi và những con đường chung quanh đó chạy xuống tìm đường trốn lên Phú Lương thì bị bắt giữ.

Tôi định dừng lại hỏi thăm thì HPNP trờ xe tới nạt nộ: “đi, mau ngó chi!”

Trên đoạn đường từ Văn Khoa ngang qua trường Thiên Hựu, cầu Kho Rèn, lên tới nhà nội chúng tôi thấy nhiều người bị trói dính chùm vào với nhau đi trước mấy người mặc đồ đen đi dép râu, mang súng.

Súng nỗ tư bề mà sao không thấy bóng dáng lính mình ở đâu cã. Chỉ thấy lính bộ dội Bắc Việt khắp nơi.

Trên đường Hàm Nghi, Nguyễn thị Đoan Trinh chạy ngang nhà nào mà y thị gật đầu là y như rằng trong nhà đó có người bị bắt đem ra, người thì bị bắn tại trước nhà, người thì bị dắt đi, mấy ông bà cụ trong nhà chạy theo nằm lăn ra đường khóc la thảm thiết. Bọn lính Bắc thì cứ chửi thề luôn miệng, đéo mẹ câm mồm, ông bắn bỏ mẹ bây giờ …

Hai chúng tôi cứ nghiến răng, cúi mặt, lầm lủi đẩy chiếc xích lô mang xác Hải đi tới.

Khi gần tới nhà tôi ở số 24 đường Hàm Nghi thì HPNP và con hồ ly Trinh rà xe lại gần bảo tôi: không được đẩy vô nhà mi. Đẩy lên trên tê!

Đẩy lên trên tê, tôi hiểu đây là đẩy lên nhà ông bà nội tôi. Cũng trên đường Hàm Nghi nhưng nhà nội tôi ở trên dốc, hướng đi lên Phủ Cam. Nhà ba mạ tôi thì ở gần cầu Kho Rèn.

Tôi cũng không hề biết mặt Nguyễn thị Đoan Trinh trước đó. Trong hoàn cãnh này tôi mới biết mặt y thị là nhờ anh Văn nói. Tội nghiệp anh Văn, cứ tưỏng khi HPNP biểu cùng tôi đẩy xác anh Hải về là được tha chết. Anh Văn và tôi cũng không ngờ rằng đoạn đường từ Văn Khoa lên tới nhà nội trên đường Hàm Nghi là đoạn đường sau cùng chúng tôi đi chung với nhau trong cuộc đời này.

Lên tới nhà nội, chúng tôi đẩy Hải vô bên trong hàng rào chè tàu, bỏ Hải ngoài sân tôi với Văn chạy vào nhà, nhà vắng ngắt, đi từ trước ra sau bếp gọi ông ơi, mệ ơi.

Nghe tiếng ông nội yếu ớt từ trong buồng vọng ra, ai đó, đứa mô đó? Con đây, ông nội. Nghe tiếng tôi, ông tôi hấp tấp chạy ra, bước chân xiêu xiêu, ông tôi chạy lại ôm tôi, ông khóc, ông nói, lạy Chúa lạy Mẹ cháu tui con sống. Tôi không khóc được, tôi run rẫy trong tay ông nội. Ông tưởng tôi sợ nên an ủi, con còn sống mà về được đây là phúc lắm rồi, ở đây với ông nội, không can chi mô! Nghe nói mạ mi đưa ba thằng em mi chạy lên Phú Lương rồi, không biết đi tới mô rồi, có thoát được không ? Lạy Chúa , lạy Mẹ phù hộ.

Tôi không nói vì quá mệt, kéo tay ông nội ra ngoài, thấy Văn ngồi bệt dưới nền nhà, ông hỏi, đứa mô giống thằng Văn rứa bây?

Văn òa khóc, tôi khóc theo, kéo ông nội ra sân. Nhìn thấy xác Hải ông nội tôi khuỵu xuống, miệng thì kêu trời ơi, trời ơi, răng mà ra nông nổi ni.

Chúng tôi đem Hải vào nhà, đặt anh trên divan. Ông nội lấy mền đắp lên xác Hải.

Hai người anh tôi đang trốn trên trần nhà đòi xuống nhìn mặt Hải. Ông nội không cho. Anh Lộc giở nắp trần nhà sát góc tường, thò đầu xuống vừa khóc vừa nói, Ti, đẩy cái ghế đẩu qua cho anh. Tôi nghe lời ra đằng sau bếp lấy cái ghế đẩu mang lên để ngay góc phòng cho anh Lộc nhẩy xuống. Ông nội ngó lên, quơ quơ hai tay, giọng ông lạc đi, đừng xuống, ông nội lạy con, đừng xuống, ở trên đó đi mà… Anh Kính đang ở trên đó, cũng đang khóc. Lộc chưa kịp nhẩy xuống thì nghe tiếng nói, tiếng chân người ngoài sân. Anh vội vàng đóng miếng ván lại thì bọn HPNP cũng vừa vào đến.

Thấy Phan bước vô, mặt Văn biến sắc, anh lắp bắp nói với ông nội, anh Phan cho tụi con đem xác về đó ông ơi. Ông nội đứng im không nói. Hai mắt cú vọ của nó ngó ông nội hỏi: thằng Lộc, thằng Kính ở mô?

Ông nội nói tui không biết. Phan gằn giọng: ông thiệt không biết tụi hắn ở mô? Tụi hắn năm mô cũng về ăn tết ở đây mà ông không biết răng được?

Ông nội nói, ba ngày tư ngày tết, ăn xong thì tụi hắn đi chơi, đi thăm bà con họ hàng chứ chẳng lẻ ở nhà hoài răng? Chừ thì tui biêt tụi hắn ở nhà mô mà chỉ!

Mắt Phan ngó láo liên khắp nơi, chợt thấy cái ghế đẩu ngay góc phòng, nó cười khan một tiếng.

Tôi đứng núp sau lưng ông nội, HPNP hung hăng bước tới, xô ông nội qua một bên, nó nắm lấy tóc tôi kéo tôi ra về phía hắn. Ngó lên trần nhà la lớn: Lộc, Kính, Hiệp, tụi mày không xuống tau bắn con Ti!

Nó vừa nói, vừa xoáy mái tóc dài của tôi trong tay, nó đẩy tới, đẩy lui. Tôi đau điếng, tôi sợ, tôi run lẩy bẩy, nước mắt ứa ra nhưng không dám la thành tiếng. Ông nội tôi chấp tay lạy nó như tế sao: tui lạy anh tha cháu tui, con gái con lứa, hắn biết chi mô.

Thằng Phan càng la lớn: tau biết tụi mi trên đó, có xuống không thì nói, tau bắn con Ti.

Phan xô tôi té xuống, lấy chân đạp lên lưng. Chĩa mũi súng lên đầu tôi hô một, hai, ba…

Lập tức anh Lộc mở nắp trần nhà thò đầu xuống la to: đừng, đừng bắn em tau, tau xuống, để tau xuống.

Ông nội tôi chạy lại giữ cái ghế cho anh bước xuống, hai chân ông run, ông té sấp, đang lúc Anh Lộc tìm cách tuột xuống, thò hai chân xuống trước, hai tay còn vịn trần nhà, khi đôi chân vừa chạm chiếc ghế đẩu thì HPNP đã nỗ súng, đạn trúng ngay chính giửa cổ, máu phọt ra, Lộc lăn xuống sàn nhà toàn thân anh dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.

Mặc ông nội tôi la hét thất thanh, Phan chĩa súng bắn lên trần nhà, nghe tiếng anh Kính lăn tới đâu, nó bắn tới đó, bắn nát trần nhà, hết đạn nó dành lấy cây súng của một thằng khác bắn tiếp, cho tới khi anh Kính tôi rớt xuống theo mấy miếng ván.

Anh Văn ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt, bịt tai, run lẫy bẩy, ngồi kề bên cạnh anh người tôi tê cóng, đái ỉa ra cã quần, ông nội tôi nhào tới ôm anh Kính, hai mắt trợn trừng, anh đang thều thào những lời sau cùng, ông khóc, ông chửi rủa thằng Phan, nó say máu, bắn luôn ông nội tôi. Ông tôi đỗ xuống bên cạnh anh Kính.

Bắn ông tôi xong chúng kéo nhau đi bắt anh Văn theo. Còn lại một mình, tôi bò lại ôm lấy ông nội, tôi khóc không ra tiếng, tôi thở không ra hơi, hai bàn tay tôi ướt đẩm máu, máu của ông nội tôi, tôi bò sang anh Lộc, bò sang anh Kính, tôi lay, tôi gọi, tôi gào, không ai nghe tôi hết, anh tôi không trả lời tôi , hai con mắt, bốn con mắt, sáu con mắt

đều mắt mở trừng, ông nội tôi nằm im, máu trong ngực ông vẫn tuôn ra từng vòi. Tôi gục đầu xuống xác ông lịm đi. Không biết bao lâu thì tôi tỉnh lại, nhưng không ngồi dậy nổi. Cứ nằm ôm lấy xác ông nội. Tóc tôi bết đầy máu, toàn thân tôi, máu,

phân và nước tiểu đẩm ướt. Tôi không còn sức đễ ngồi lên. Không biết tôi nằm bên cạnh xác ông tôi với ba người anh như vậy là bao lâu.

Khi tỉnh dậy thì thấy hai vợ chồng bác Hậu, vài người lối xóm nữa của với ông nội đang ở trong nhà.

Họ dọn dẹp, khiêng bộ ngựa trong nhà bếp ra trước phòng khách, đặt xác ông nội cùng với ba người anh tôi nằm chung với nhau. Hai bác gái đem tôi vào phòng tắm, phụ nhau tắm rửa cho tôi như một đứa con nít, bác Hậu lấy áo quần của bác mặc cho tôi. Tâm trí tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi không còn khóc được, không còn mở miệng nói được câu nào. Ngày cũng như đêm ngồi rủ rượi bên cạnh xác của ông tôi, các anh tôi. Tôi không còn sợ chết. Nhưng sao tụi nó không giết luôn tôi? Trời hởi, trời ơi!

Nhìn thấy tôi tiều tụy, mỗi ngày bác Hậu gái khuấy cho tôi vài muổng bộ bích chi ép tôi uống.

Thiệt ra nhà nội cũng chẳng còn chi. Gạo cơm, bánh mứt thì bị tụi nó khiêng đi hết rồi. Bác Hâu còn dấu được ít gạo, ít than nấu cháo uống cầm hơi với nhau.

Ngày hôm sau thằng Phan trở lại. Bác Hâu xin phép được chôn ông tôi và mấy người anh sau vườn nhà nhưng nó không cho, nói cứ để đó.

Đã hơn bảy ngày, xác đã bắt đầu sình lên và nặng mùi. Mà Phan không trở lại.

Một buổi tối tụi bộ đội Bắc Việt đến lục lọi kiếm gạo. Bác Hậu xin chúng nó đào huyệt sau nhà để chôn ông nội và ba người anh tôi. Chúng nó bảo ừ thối quá rồi thì chôn đi, nhưng chỉ được đào một lỗ huyệt.

Vợ chồng bác Hậu khóc lóc năn nĩ: mấy anh ơi, người chết rồi biết chi, anh cho tụi tui dào 4 huyệt. Chúng không cho. Chúng nó phụ bác Hậu đào huyệt. Bảo đem cã bốn người bỏ xuống chung một lỗ. Lấp lẹ đi, thối quá. Bác Hậu với mấy người trong nhà không ai muốn làm, ngó nhau mà khóc.

Chiều tối hôm đó Văn trở lại với Phan và mấy thằng bộ đội. Chúng nó bắt Văn phụ với mấy thằng bộ đội khiêng từng người ra bỏ xuống huyệt. Hai vợ chồng bác Hậu theo ra vườn.

Tôi kiệt sức nằm vùi một chổ nhưng tai tôi vẫn nghe rỏ những lời đối thoại trong nhà. Tôi không đũ can đãm theo ra vườn chứng kiến cảnh vùi lấp những người thân yêu của tôi. Nằm trong buồn ông bà nội nhưng tôi nghe rỏ từng tiếng cuổng xẻng đang đào đất. Tâm rí tôi quay cuồng, ruột gan tôi đòi đoạn. Trời ở đâu, đất ở đâu ? Tôi gọi ông tôi, gọi anh Lộc, anh Kính, anh Hải, không ai nghe tôi hết.

Khi bốn cái xác người được bỏ xuống, miệng lỗ chưa được lấp,thì tôi nghe tiếng súng nỗ, tiếng kêu gào của vợ chồng bác Hậu, nhưng không nghe tiếng của Văn. Tiếng bác Hậu kêu Văn ơi, Văn ơi giọng bác đòi đoạn, thì tôi biết chuyện gì đã xẩy ra cho Văn. Toàn thân tôi lẩy bẩy, tôi cảm thấy khó thở, một lần nữa cứt và nước đái trong người tôi túa ra.

Tôi nghe tiếng mấy thắng bộ đội hò hét bảo lấp đất lại. Bác Hậu và những người hàng xóm của nội tôi đành phải làm theo.

Khi tụi bộ đội VC bỏ đi, bác Hậu chạy vào buồng vò đầu, bức tai, giọng tức tửởi: thằng Văn nằm chung với ba thằng anh mi rồi con ơi! Trời ơi, là trời ơi. bác Hậu đấm ngực: không biết thằng Văn đã chết chưa mà hắn bắt tui lấp. Văn ơi là Văn ơi, con tha tội cho bác, trời ơi người mô mà ác như rứa.

Tôi lặng người, nghe bác Hậu khóc anh Văn.

Sau lần đó không đứa nào trong bọn chúng trở lại, kễ cã tụi bộ đội.

Chắc nhà ông tôi chẳng còn người để mà giết, chẳng còn của cãi chi dễ mà cướp nữa.

Hơn hai mươi ngày, tôi nằm liệt lào trong nhà nội. Bên ngoài súng đạn vẫn tư bề.

Hai vợ chồng bác Hậu không nỡ bỏ tôi lại một mình, trong lúc bác nghe ngóng và biết đa số dân Phủ cam đã tìm đường chạy thoát được xuống Phú Lương. Bác năn nĩ tôi: rán ăn uống thêm một chút để có sức mà chạy, không lẽ con nằm đây chờ chết? Con không muốn tìm mạ con răng?

Hôm sau nữa tôi theo gia đình bác Hậu tìm đường chạy lên Phú Lương vì nghe nói lính Mỹ, lính mình đã thấy xuất hiện chung quanh đây rồi.

Đi xuống ngã cầu Kho Rèn thì cầu đã bị sập, bác theo đoàn người đi hướng khác, tôi đi theo như người mất hồn, họ đi đâu tôi theo đó, tôi không còn nhớ là mình đã đi qua được những nơi đâu. Có điều tôi lấy làm lạ, trên đường chạy giặc, mỗi khi đạn pháo bắn khắp nơi mà người ta cứ gồng gánh nhau mà đi, không ai chịu dừng lại kiếm chổ tránh đạn, người ta nói với nhau: khi mô mà có mọc chê hay đạn pháo chi đó thì bọnVC chui vô nhà dân để trốn đạn, chúng nó không ra đường để chặn bắt dân lại, vì vậy người ta cứ chạy bất kể, dưới lằn mưa đạn người ta càng chạy đi đông hơn. Ôi những người dân tội nghiệp của xứ Huế thà chết dưới bom đạn còn hơn để bị lọt vô tay quân sát nhân ác độc.

Cuối cùng thì tôi cũng về đến được Phú Lương gặp mạ và ba đứa em trai của tôi. Quá đau khổ, Mạ tôi bị phát điên khi hay tin cái chết của ba người anh và ông nội.

Ít lâu sau ba tôi trở về sau một đợt hành quân nào đó của tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Thấy mạ tội như vậy, biết không thể trở lại đường Hàm Nghi ông mướn nhà ở tạm tại Phú Lưong.

Sau khi Huế được giải thoát. Ba tôi nhờ bà con lối xóm cãi táng Văn, ba người anh, và ông nội tôi, tang lễ được cữ hành tại nhà thờ Phủ Cam do cha Nguyễn Phùng Tuệ chủ tế.

Gia đình anh Văn đồng ý cho anh Văn đươc nằm lại trong miếng vườn nhà ông nội tôi cùng với ba người anh của tôi.

Ba tôi được giải ngủ khoảng giữa năm 69. Mạ tôi vẫn trong cơn điên loạn không thuyên giảm. Ba tôi quyết định bỏ Huế đem hết gia đình vào Long Khánh sinh sống. Nhà nội giao lại nhờ hai bác Hậu coi chừng. Nhà ở 24 Hàm Nghi { gần dường rầy xe lửa } thì bán cho ai đó tôi không rỏ.

Thưa ông Liên Thành,

Đó là những cái chết oan khiên của những người ruột thịt thân yêu mà tôi phải chứng kiến tận mắt với muôn ngàn đau dớn. Trong bà con thân tộc nội ngoại hai bên của tôi có rất nhiều người bị bắt đi ở nhà thờ Phủ Cam, một số bị bắt ở nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế. Số người bị chôn sống, mất tích lên tới 70 người. Tất cã đều là học sinh, sinh viên, thường dân, nông dân , buôn bán ở chợ An Cựu.

Sau Tết Mậu Thân, những người bà con còn lại của tôi quá đau khổ, sợ hãi, họ đã âm thầm bỏ Huế, tãn mác khắp nơi, thay tên đổi họ mà sống…

Sau biến cố tháng 4 đen 75, gia đình tôi lại là những nạn nhân của lũ Việt Gian Cộng Sãn ác độc, vô luân. Ba tôi và những đứa em trai còn lại cũng đã chết sau mười mấy năm bị đày đọa trong lao tù CS.

Đã 40 năm qua, những vết thương đó vẫn còn tươi rói trong tôi. Nỗi đau mỗi ngày một đầy. Đó là những cái chết oan khiên trong muôn ngàn cái oan khiên của người dân Huế.

Tôi là người con duy nhất trong gia đình còn sống sót sau tết mậu Thân cũng như sau những ngày mất nước. Nay viết lại những cái chết thương tâm của những người Thân Yêu trong Gia đình tôi với tư cách là một nhân chứng và nạn nhân, để tố cáo Tội Ác của Việt Gian Cộng Sãn, có như thế, oan hồn của ông nội và anh em tôi mới có thể siêu thoát

Tôi sẳn sàng ra làm nhân chứng trước tòa án quốc tế, cũng như xuất hiện trước các phương tiện truyền thông khi cần thiết

Xin trình ông tên tuổi ông nội tôi, và của ba người anh bị sát hại:

Tên ông nội:

- Nguyễn Tín, 70 tuổi.

Ba người anh:

- Nguyễn Xuân Kính, sinh viên y khoa, sinh năm 1942.

- Nguyễn Xuân Lộc, sinh viên luật, sinh năm 1946

- Nguyễn Thanh Hải, sinh viên Văn Khoa, sinh năm 1949

- Lê Tuấn Văn, sinh viên Văn Khoa, bạn của anh Hải tôi.

Địa chỉ hiện tại của tôi:
Nguyễn thị Thái Hòa
xxxxxxxxxxxxxxxxxx

Phone: xxxxxxxxxxxxxxx

Cell: xxxxxxxxxxxxxxxxx