Sunday, August 2, 2009

Hãy Chận Đứng Cuộc Chiến Mới Ở Việt Nam

    Hãy Chận Đứng Cuộc Chiến Mới Ở Việt Nam: Cộng Sản Đang Tấn Công Các Linh Mục Công Giáo!
Source: http://www.catholic.org/international/international_story.php?id=34174#email_this

Nguyên tác tiếng Anh, bản dịch của Trần-Quốc-Việt
Xin vui lòng phổ biến rộng rãi.

Các tín đồ Công Giáo Việt Nam đang tràn ra ngoài đường để phản đối Phỉ Quyền Cộng Sản đã tấn công các Linh Mục Công Giáo và khủng bố những ai tin theo đức tin Công Giáo. Họ có được sự ủng hộ của tín đồ Thiên Chúa Giáo trên thế giới không?
Các tín đồ Công Giáo Việt Nam đang tràn ra
ngoài đường để phản đối Phỉ Quyền Cộng Sản
đã tấn công các Linh Mục Công Giáo và khủng
bố những ai tin theo đức tin Công Giáo. Họ có
được sự ủng hộ của tín đồ Thiên Chúa Giáo trên
thế giới không?
HANOI (Catholic Online) – Những bản tin gởi ra từ những cuộc biểu tình từ trong nước Việt Nam Cộng Sản là thực tế, mà một số ít người biết trong khi chúng ta đã lầm lẫn nghĩ rằng chúng ta đã được sang mắt ra, đó là sự hiện hữu của ma qủy. Cuộc chiến này đòi hỏi thế giới phải có phản ứng cấp thời và hữu hiệu. Chiến Tranh Việt Nam Mới đang diễn ra bởi kẻ thù của sự sống, của tự do và của chân lý giải phóng đang tấn công các Linh Mục Việt Nam!

Cái cặn bã còn xót lại của cái tư tưởng phi nhân đạo mang đầy tai vạ cho nhân loại gọi là Tư Tưởng Mao Trạch Đông giờ đây đã xoay nòng súng giận dữ vào đức tin Thiên Chúa Giáo là sự nhân đạo chân chính và cũng là kẻ thù vĩ đại nhất của Cộng Sản. Sự viên mãn của Đức Tin Thiên Chúa Giáo, với sự hệ thống phát triển xã hội duy nhất của sự hiện thực những điều mới mẻ và nhân đạo chân thực để khả dĩ soi đường cho phong trào xã hội mới, đó là Đức Tin Công Giáo. Đó là lý do tại sao bọn tôi mọi của Sa Tăng và cũng là những kẻ truyền nhiễm những ý thức hệ phi nhân đạo như Marxism đã chủ ý tấn công và khủng bố Giáo Hội Công Giáo bằng cách tấn công những người chủ chăn để làm tan vỡ đàn chiên. (Zech 13:7)

Những kẻ theo chủ nghiã Marxist chưa hề chết, chúng chỉ tái sinh lại. Kẻ sáng lập và bọn theo đuôi tự nhận là con người mới được tạo nên bởi Đảng Viên Cộng Sản đang thao tác và điều khiển guồng máy chính trị và kinh tế, chúng luôn luôn thay đổi luận điệu tuyên truyền và cương quyết bám víu vào luận điệu dối trá xảo quyệt đã cũ kỹ. Trong thời đại mới Đức Giáo Hoàng Benedict đã đặt tên cho chúng thật chính xác là “Nền chuyên chính của chủ nghĩa tương đối”, Cộng Sản chối bỏ tất cả mọi sự thật đã được phơi bày, và một lần nữa, chúng đã tìm lại con đường cũ.

Cho đến ngày hôm nay ở Việt Nam, bọn Việt Gian Cộng Phỉ vẫn chưa từng thay đổi như lời tuyên truyền xảo quyệt của chúng. Chủ Nghĩa Marxism, và bản chất ma qủy của nó. Cái ý thức hệ chống lại sự sống, chống lại tự do, và chống lại nhân loại của cách mạng văn hóa của bạo chúa Mao Trạch Đông , liên tục đẩy mạnh sách lược của chúng trong những quốc gia đỡ đầu cho bạo lực. Kẻ thù vĩ đại nhất của chúng vẫn chỉ là chiến sĩ vô địch của chân lý tự do, đó là Giáo Hội Công Giáo và thông điệp tuyên xưng chân lý giải phóng nhân loại trong Chúa Ky Tô.

Chiến Tranh mới đã bùng nổ ở Việt Nam. Tuy nhiên, thế giới đã không để ý nhiều đến chuyện này. Đoàn quân của ý thức hệ phi nhân đạo của cái gọi là tư tưởng Mao Trạch Đông đang ào ạt tấn công các Linh Mục Công Giáo. Như bạn đã thấy, Những Giáo Hội nào tuyên xưng rằng con đường duy nhất để tiến tới nhân bản mới là phải qua sự sống, sự chết, sự phục sinh và lên trời của Chúa Giê Su Ky Tô, con người mới, là con người mà cái thể chất nhân bản thánh thiện của ngài bộc lộ ra một nhân bản mới và qua sự chết để chuộc tội nhân loại của ngài để khả dĩ những ai chấp nhận và sống theo đức tin đó thì có thể vượt thắng được sự cám dỗ bởi tội lỗi, vẫn là hiểm họa vĩ đại đối với sự gian trá của cái ý thức hệ phỉnh phờ của chủ nghĩa Vô Thần Marxism, và bản sao ma qủy của chúng là tư tưởng Mao Trạch Đông.

Nguồn tin mới nhất từ chế độ Phỉ Quyền Cộng Sản Việt Nam cho biết chúng đã bắt giữ bẩy tín đồ Công Giáo với lý do bất chính sau khi công an Cộng Sản đã có hành vi vô pháp luật khi chúng tấn công các tín đồ Công Giáo ở nhà thờ ở Tam Tòa sẽ bị đem ra xét xử trước phiên toà phi công lý (kangaroo court). Họ bị bắt không được tại ngoại hầu tra là điều hiển nhiên cho thấy Phỉ Quyền Cộng Sản đã vi phạm không những chỉ về luật tự nhiên mà rõ ràng không chối cãi được là chúng đã vi phạm cả luật quốc tế. Bản tin Asia cho biết rằng một vị Linh Mục Việt Nam đã bị công an của Phỉ Quyền Cộng Sản đánh đập tàn bạo trong khi ông đang giúp đỡ các tín đồ ngoan đạo cầu nguyện cho những người bị bắt giữ phi công lý, đã cám ơn Thượng Đế đã cho ông còn sống sót sau khi bị đánh đập tàn bạo.

Sự tức giận của cộng đồng thế giới ở đâu? Sự tức giận của Hoa Kỳ ở đâu? Chúng tôi yêu cầu độc giả khắp nơi trên thế giới hãy xoay chuyển làn sóng này. Hãy cầu nguyện cho những tín hữu đang bị khủng bố ở Việt Nam. Sau đó, theo sự hướng dẫn của Giáo Hội, đấu tranh cứng rắn với tập đoàn Cộng Phỉ Việt Nam và bắt buộc chúng phải tôn trọng tất cả những quyền làm người và phải tuân hành theo luật tự nhiên và luật quy luật quốc tế.

Linh Mục của chúng ta đã bị tất công và đánh đập tàn bạo! Hãy trực diện với thảm họa là chuyện này đã thường xuyên xảy ra. Đúng vậy, ông Tertullian, sử gia của Giáo Hội đã nói rằng: “máu của các thánh tử vì đạo là hột giống của Giáo Hội!”. Thế nhưng, chúng ta vẫn phải làm tất cả những gì có thể làm trong phạm vi quyền lực của chúng ta để chận đứng những hành vi tấn công của ma qủy đối với các Linh Mục Việt Nam, và chống lại chân lý là điều có thể giải phóng nhân loại, thong điệp của Kinh Thánh của Chúa Giê Su.

Trong những năm qua chúng ta đã chứng kiến những hành vi thù nghịch đối với Thiên Chúa Giáo đã gia tăng đến mực độ trở thành hiểm họa toàn cầu. Catholic Online vô cùng quan tâm đến vấn đề gia tăng sự bất dung dị đối với Thiên Chúa Giáo nhắm thẳng vào những tín đồ Thiên Chúa Giáo ngoan đạo, và đặc biệt là các tín đồ Công Giáo nào đã hay là sẽ không chịu khuất phục, không từ bỏ đức tin trong lòng mình, và họ bảo vệ phẩm cách của mọi con người chống lại bất kể sự tấn công nào dù là ý thức hệ của Marxist hay Mao Trạch Đông hay chủ nghiã nhân bản thế tục và nền văn hóa của sự chết đã gia tăng trong xã hội Tây Phương đang trên chiều hướng suy thoái.

“Ám ảnh Thiên Chúa Giáo” là danh từ Đức Giáo Hoàng dùng để giải thích về sự gia tăng ý tưởng chống Thiên Chúa Giáo trong thời đại chúng ta. Sự kiện này đang lan rộng trong các cộng đồng Tây Phương, trong các Cộng Đồng Hoa Kỳ và khắp nơi trên thế giới. Và bây giờ thì nó xuất hiện với khuynh hướng bạo tàn ở Việt Nam. Là cơ quan thông tín quốc tế chúng tôi thường xuyên báo cáo về hậu qủa sự việc này mỗi khi xảy ra.

Điều này rất hiển nhiên và sự phô diễn quyền lực nguy hiểm đã nhận ra trong việc Cộng Phỉ Việt Nam trực tiếp tấn công tiêu diệt tín đồ Công Giáo và các Linh Mục Việt Nam. Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể làm để chấm dứt hành vi này của Phỉ Quyền Cộng Sản Việt Nam. Chúng ta phải chận đứng cuộc chiến mới ở Việt Nam!

Trong vài năm vừa qua chúng ta đã chứng kiến sự tấn công ác độc chống lại Thiên Chúa Giáo ở Iraq, hành vi thù nghịch chống lại Thiên Chúa Giáo lan tràn khắp nơi ở Trung Đông, những cuộc tấn công chống Thiên Chúa Giáo ở Á Châu, và đặc biệt là cuộc bạo động trí mạng ở Ấn Độ. Chúng ta đã thấy sự “Ám Ảnh Thiên Chúa Giáo” đầy ác độc này lan tràn tới không biết bao nhiêu chỗ tuy ít lộ liễu nhưng cái ý thức hệ xảo quyệt chống đối Thiên Chúa Giáo kích động rất nhiều những ý thức hệ khác như đối nghịch với sự sống, đối nghịch với gia đình và đối nghịch với tự do của xã hội Tây Phương đang trên đà suy thoái

Thật đáng buồn khi chúng ta đã không vùng lên như chúng ta có thể hay nên làm khi các tín hữu của chúng ta bị tấn công ở Iraq. Hay chúng ta đã chẳng có một phản ứng gì khi chúng tàn sát các tín hữu của chúng ta ở Ấn Độ! Chúng ta đã hành động qúa kém cỏi để thật sự phô bày sự nguy hiểm đối với Thiên Chúa Giáo trên mảnh đất mà Chúa Giê Su đã đi qua, chúng ta, những người Thiên Chúa Giáo đã thất bại trong việc canh phòng của mình.

Bây giờ chúng ta có thêm một cơ hội nữa. Mỉa mai thay nó đã xảy ra trên một một quốc gia mà nhiều người trong chúng ta, đặc biệt là người Mỹ, vẫn còn nhớ đến với sự hối tiếc, không cần biết chúng ta đứng về phía nào trong sự bại trận ở Chiến Tranh Việt Nam. Đó là chuyện xảy ra trong dĩ vãng, và đây là chuyện trong hiện tại. Một cuộc chiến mới đang được phất động ở Việt Nam. Chúng tấn công các Linh Mục Công Giáo và đang tìm cách ngăn chận tiếng nói của cuộc giải phóng thật sự của Giáo Hội Công Giáo, và lần này chúng ta không được thất bại.

Hãy vùng lên và bảo vệ tín hữu của chúng ta ở Việt Nam. Phải chận đứng cuộc chiến mới ở Việt Nam.

Phó tế Deacon Keith Fournier thỉnh cầu quý vị hãy giúp đỡ và tiếp tay với chúng tôi trong sứ mệnh sống còn này bằng cách gởi bài viết này đến than bằng quyến thuộc và hàng xóm của qúy vị và lien kết web site (www.catholic.com) vào website, blog hay social network của quý vị. Hãy loan truyền đi khắp nơi, CHÚNG TA HÃNH DIỆN LÀM NGƯỜI CÔNG GIÁO.

****
    Stop the New Vietnam War: Attacks on Catholic Priests!
By Deacon Keith Fournier
7/31/2009

Catholic Online (www.catholic.org)
Source: http://www.catholic.org/international/international_story.php?id=34174#email_this

There is a new “Vietnam War” underway. The enemies of life, freedom and true liberation are attacking Catholic priests in Vietnam!
Catholic Christians are pouring into the Streets of Vietnam protesting the attacks on Catholic Priests and the persecution of those who follow the ancient faith. Will they receive the support of their brethren throughout the world?Catholic Christians are pouring into the Streets of Vietnam protesting the attacks on Catholic Priests and the persecution of those who follow the ancient faith. Will they receive the support of their brethren throughout the world?
HANOI (Catholic Online) – The news out of Vietnam demonstrates a reality which few acknowledge these days when we mistakenly think we have become so “enlightened”, the existence of evil. It demands immediate global responsive action. There is a new “Vietnam War” underway. The enemies of life, freedom and true liberation are attacking Catholic priests in Vietnam!

The leftover remnant of the discredited and inhuman ideology of Maoism is now turning its ire against what has always been its greatest enemy, the only true humanism, the Christian faith. The fullness of that Christian faith, with the only systematic social development of the implications of that new and true humanism which can inform a new social movement, is the Catholic faith. That is why the denizens of death and the carriers of such a discredited ideology as Marxism have decided to strike against the Catholic Church by striking its shepherds and trying to scatter the sheep. (Zech 13:7)

Old Marxists never die, they just recreate themselves. Claiming, as their founders did, that the new man (or new woman) can somehow be created through a Statist manipulation of the political and economic order, they keep morphing into new expressions and pushing their old lies. In an age which has become what Pope Benedict rightly labeled a “dictatorship of relativism”, rejecting all truth claims, they are finding traction once again.

Yet, in Vietnam, they have not changed all that much in their message or their means. Marxism, and its evil clone, the anti-life, anti-freedom and anti-human ideology of the cultural revolution of the former tyrant, the Chairman Mao Zedong, continue to enforce their agenda through State sponsored violence. Their greatest enemy is still the only champion of true freedom, the Catholic Church and the message which she proclaims of true human liberation in Jesus Christ.

There is a new Vietnam War breaking out. However, the world is paying little or no attention. The storm troopers of the inhuman ideology of Maoism are attacking Catholic priests. You see, any Church that proclaims that the only way to a new humanity is through the life, death, resurrection and ascension of Jesus Christ, the New Man, who in his Sacred humanity reveals the new humanity and through his atoning death made it possible for all men and women to receive and live it by overcoming the separation caused by sin, is the still the greatest threat to the lies of the counterfeit ideology of atheistic Marxism and, its evil clone, Maoism.

Just recently, it was announced by the tyrant regime ruling Vietnam that seven Catholics who were wrongfully arrested after the illegal police action against the Catholics of the Church at Tam Toa will be prosecuted in a kangaroo court proceeding. They are being held without bail in a flagrant violation of not only the Natural law but clear and unquestionable mandates found in the international law. Asia news reports below that one of the priests, who was violently attacked while helping the faithful to pray for those wrongfully arrested, has, thank God, survived the brutal attack.

Where is the outrage in the international community? Where is the outrage in the United States of America? We ask our readers throughout the world to turn the tide. Pray for our persecuted brethren in Vietnam. Then, following the clear teaching of our Church, stand in solidarity with them and demand that they be afforded the full human rights that must be theirs in accordance with the Natural Law and the dictates of international law.

Our priests are being attacked! Let’s be honest, it is becoming a frequent reality. Yes, in the words of the great early Church historian Tertullian, “the blood of the martyrs is the seed of the church!” However, we must do everything within our power to stop this evil attack against them, and against the truth which alone can liberate all men and women, the message of the Gospel of Jesus Christ.

Over the last few years we have witnessed the growing hostility toward Christians as it reaches a global danger zone. Catholic Online is deeply concerned over the growing intolerance directed toward faithful Christians and, in particular, Catholics who have not and will not compromise on the heart of the Christian faith and their defense of the dignity of every human person against every kind of attack be it Marxist or Maoist ideology or the secular humanism and culture of death found increasingly in the decline of the West.

“Christianophobia” is a word coined by the Holy See to explain this growing anti-Christian sentiment in our age. It is spreading in the European community, in America and throughout the entire world. It is now showing its violent propensities in Vietnam. As an international news source we report on its effects regularly.

It’s most obvious and dangerous manifestation is found in the direct pogrom against Catholic Christians and their priests in Vietnam. We must do everything we can to bring it to an end. We must stop the new War in Vietnam!

Over the last few years we have witnessed the evil inflicted against Christians in Iraq, the anti-Christian hostility spreading throughout the entire Middle East, the attacks against Christians in Asia and, in particular, the deadly violence in India. We have seen this evil “Christianophobia” spread into countless other places through the less blatant but still insidious anti-Christian ideology fueling so much of the anti-life, anti-family and anti- freedom ideologies of the declining West.

Sadly, we did not rise up the way we could or should when our brethren were attacked in Iraq. Nor did we act when they killed our brethren in India! We have done little to truly expose the dangers faced by Christians in the land where Jesus walked. In short, we Christians have failed in our watch.

We have another chance now. Ironically it comes in the Nation which so many of us, particularly Americans, still remember with regret, no matter which “side” of the failed Vietnam War we stood on, the Nation of Vietnam. That was then and this is now. There is a new Vietnam War being waged. They are attacking Catholic priests and seeking to silence the voice of authentic liberation, the Catholic Church. We must not fail this time.

Rise up and defend our brethren in Vietnam. Stop the New War in Vietnam!
_______________

Deacon Keith Fournier asks that you join with us and help in this vital mission by sending this article to your family, friends, and neighbors and adding our link (www.catholic.org) to your own website, blog or social network. Let us broadcast, we are PROUD TO BE CATHOLIC!



Saturday, August 1, 2009

Vịnh Tiến Sĩ Giấy - Nguyễn Khuyến

Nguyễn Khuyến sinh năm 1835, tại làng Hoàng Xá, huyện Ý yên Nam Ðịnh. Lớn lên sống ở làng Yên Ðỗ, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Ông Mất ngày 24/02/1909.

Nguyễn Khuyến nổi tiếng là một người thông minh, hiếu học.

Năm 1864, Nguyễn Khuyến đi thi Hương và đỗ giải nguyên ở trường Nam Ðịnh.

Năm 1871, Thi Hội lần hai, đỗ Hội nguyên và thi Ðình đỗ Ðình nguyên. Ông từng thi đỗ Tam nguyên nên người ta gọi Nguyễn Khuyến là Tam nguyên Yên Ðỗ và làm quan dưới triều Tự Ðức.

Nguyễn Khuyến là người có phẩm chất trong sạch, mặc dù ra làm quan nhưng nổi tiếng là thanh liêm, chính trực. Nhiều giai thoại kể về đời sống đời sống và sự gắn bó của Nguyễn Khuyến đối với nhân dân.

Ông là người có tâm hồn rộng mở, giàu cảm xúc trước cuộc sống và gắn bó với thiên nhiên
    Vịnh Tiến Sĩ Giấy

    Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò,
    Bỡn ông mà lại dứ thằng cu.
    Mày râu mặt đó chừng bao tuổi,
    Giấy má nhà bay đáng mấy xu ?
    Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ,
    Bảng vàng bia đá vẩn nghìn thu.
    Hỏi ai muốn ước cho con cháu,
    Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu.

    Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
    Cũng gọi ông nghè có kém ai.
    Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2)
    Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3)
    Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ ?
    Cái giá khoa danh thế mới hời. (4)
    Ghế tréo, lọng xanh, ngồi bảnh chọe,
    Nghĩ rằng đồ thật hoá đồ chơi.

    Nguyễn Khuyến
1. hoa man: người thợ làm nghề hàng mã.
2. giáp bảng: bảng đề tên từ học vị tiến sĩ (thi đình) hay cử nhân (thi hương) trở lên. Trái với ất bảng đề tên những người đỗ phó bảng (thi đình) hay tú tài (thi hương).
3. văn khôi: đầu làng văn, chỉ người đỗ đạc cao.

TAM TÒA? CHUYỆN NHỎ! - Nguyễn Ngọc Tỉnh


Nguyễn Ngọc Tỉnh

Người người hiệp thông

Sau khi gửi thư đề ngày 21-07-2009 cấp báo về việc trên 20 giáo dân thuộc giáo xứ Tam Toà, Quảng Bình đã bị Công an Quảng Bình đánh đập tàn nhẫn và đang bị giam giữ, Toà Giám mục Giáo phận Vinh đã nhận được rất nhiều thư hiệp thông đến từ khắp nơi trong nước và cả từ nước ngoài. Người đầu tiên gửi thư hiệp thông là cha Phạm Văn Phương, giáo xứ Ngọc Xá, giáo phận Bắc Ninh, kế đến là cha Phạm Trung Thành, Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế. Tiếp theo sau là nhiều linh mục cũng như giáo dân. Đặc biệt có luật sự Lê Trần Luật, luật sư của anh chị em Thái Hà hiện đang gặp nhiều khó khăn, cũng biên thư hiệp thông và tuyên bố sẵn sàng giúp nếu anh chị em tín hữu Tam Toà cần sự “hỗ trợ pháp lý” (23-07-2009). Còn trong giới sinh viên, ngay sau khi hay tin anh Giu-se Nguyễn Văn Thông, Trưởng ban Đại diện Sinh viên Công Giáo địa phận Vinh tại Hà Nội bị bắt ngày 26-07-2009 thì ngày 27-07-2009 Hội Sinh viên Công Giáo Tổng Giáo Phận Hà Nội đã ra thông báo khẩn kêu gọi các bạn sinh viên hiệp thông cầu nguyện và ra tuyên cáo yêu cầu chính quyền trả tự do cho anh Thông. Còn ở hải ngoại, hưởng ứng lời kêu gọi của Liên hiệp Truyền Thông Công Giáo ngày 25-07-2009 thì cùng ngày, cha Nguyễn Thanh Liêm, Chủ tịch Liên đoàn Công Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ đã có thư hiệp thông gửi đức cha Nguyễn Văn Nhơn, Chủ tịch HĐGM/VN nhân vụ Tam Toà. Và thư hiệp thông mới nhất là của đức cha Osca Solis thuộc Uỷ Ban Á châu Thái Bình Dương của Giáo phận Los Angeles, Hoa Kỳ gửi cha Nguyễn Thanh Liêm.
Lãnh đạo giáo phận Vinh

May cho Tam Toà là từ năm 2006 Tam Toà thuộc giáo phận Vinh (nếu còn thuộc giáo phận Huế, chẳng biết Tam Toà có được số phận may mắn hơn đan viện Thiên An hay không?). Người đứng đầu giáo phận Vinh là đức cha Phao-lô Ma-ri-a Cao Đình Thuyên, vị cao tuổi nhất trong các giám mục đương chức đã nổi tiếng từ vụ Thái Hà với lời tuyên bố đanh thép: “Việc của Thái Hà cũng là việc của Vinh”. Tuy đang ở nước ngoài, nhưng qua lá thư đề ngày 22-07-2009 viết tại Hoa Kỳ “gửi cha Tổng Đại Diện, quý cha, quý tu sĩ, chủng sinh và toàn thể anh chị em, cách riêng giáo dân Tam Toà, nhất là những anh chị em bị đánh đập và bắt giữ”, ngài tỏ ra an tâm, vì như lời ngài nói: “Tôi tin tưởng vào sự khôn ngoan và nhiệt thành của quý cha với gần 500 ngàn giáo dân giáo phận Vinh”. Khi cùng một số linh mục Vinh đến thăm Thái Hà, những lời tuyên bố cũng như cách làm của đức cha Thuyên cho thấy ngài đã có một chọn lựa dứt khoát: Đoàn kết mới đem lại sức mạnh, và tình đoàn kết phải được thể hiện qua việc làm, đúng như lời thánh Gia-cô-bê: đức tin không đi đôi với việc làm là đức tin chết. Nay nổ ra vụ Tam Toà, một địa điểm trong giáo phận của đức cha Thuyên, ngài viết: “Tôi an tâm hơn khi biết quý cha cùng tất cả anh chị em đang cùng ‘một lòng một ý’ làm nên sức mạnh của những người tin Chúa, và đang hết mình vì giáo phận trong tình hiệp thông và liên đới.” Và cứ nhìn những gì đã diễn ra trong giáo phận Vinh trong vụ Tam Toà cũng thấy đức giám mục Vinh có lý để an tâm: 7 giờ sáng Chúa nhật 26-07 vừa qua, tất cả các tín hữu Công Giáo đều tập trung về một trong 18 nhà thờ giáo hạt để cầu nguyện với con số tổng cộng trên 200.000. Các linh mục một lòng đoàn kết, cho thấy các ngài là những mục tử cương quyết cùng nhau bảo vệ đoàn chiên.

Sự im lặng đáng sợ

Trong khi ở trong nước cũng như từ nước ngoài, các tín hữu bày tỏ tình hiệp thông với Tam Toà như vừa nói ở trên, thì ở trong nước các giám mục hoàn toàn im hơi lặng tiếng, khiến nhiều người ngạc nhiên. Thật ra thì nếu nhìn lại các sự việc đã diễn ra trong những năm gần đây, ta sẽ không ngạc nhiên trước sự im lặng của các ngài, khi xảy ra vụ cha Nguyễn Văn Lý chẳng hạn. Chắc hẳn sự im lặng của các giám mục đã khiến Chủ tịch Nguyễn Minh Triết nghĩ mình có lý do để tuyên bố với hãng CNN Hoa Kỳ: “HĐGM/VN và Toà Thánh Va-ti-can cũng đồng tình và ủng hộ việc xét xử linh mục Nguyễn Văn Lý” (Tuổi Trẻ ngày 07-07-2007). Ngay ngày hôm sau, 08-07-2007 đức cha Nguyễn Văn Hoà, Chủ Tịch HĐGM/VN đã phản ứng ngay. Ngài viết: “Câu trả lời của cụ Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết ‘HĐGM/VN và Toà Thánh Va-ti-can cũng đồng tình với chúng tôi’ là không đúng sự thật.”

Giả sử Chủ tịch Nước nói như thế này: “Ông linh mục Nguyễn Văn Lý vi phạm luật pháp Việt Nam thì bị xử lý theo luật pháp Việt Nam, và bản án 8 năm tù giam là thoả đáng, bằng cớ là trong số các vị giám mục là lãnh đạo của ông linh mục Lý, không có vị nào lên tiếng phản đối hết”. Trong giả thuyết đó, chẳng biết đức cha Chủ tịch HĐGM/VN sẽ phản ứng như thế nào?.

Trở lại vụ Thái Hà

Vụ Thái Hà nổ ra ngay trước Hội nghị các giám mục tại Xuân Lộc. HĐGM/VN đã nhận được thư ông Nguyễn Thế Thảo, chủ tịch UBND/Tp Hà Nội tố cáo “Toà Tổng giám mục Hà Nội mà đứng đầu là Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt và Nhà thờ Thái Hà, mà đứng đầu là linh mục Vũ Khởi Phụng cùng các giáo sỹ Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật, Nguyễn Ngọc Nam Phong … đã kích động, lôi kéo giáo sỹ, giáo dân hoạt động tôn giáo trái pháp luật và có những hành vi vi phạm pháp luật, gây mất an ninh trật tự trên địa bàn Thành phố”, văn thư đề ngày 23-07-2008. Trong văn thư trả lời đề ngày 25-09-2008, đức cha Nguyễn Văn Nhơn, Chủ tịch HĐGM/VN trả lời rằng các vị nói trên “Không làm bất cứ điều gì ngược lại giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo.” Lời thanh minh chỉ có bấy nhiêu. Hoá ra Đức Cha Chủ tịch HĐGM/VN không biết hay không nhớ tài liệu vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Giáo Hội Công Giáo Việt Nam chỉ cách Đại hội tại Xuân lộc có 6 năm, đó là lá thư ngỏ gửi lãnh đạo các cơ quan lập pháp của Nhà Nước Việt Nam nhân Hội nghị thường niên của HĐGM tại Hà Nội từ ngày 7 đến ngày 12-10-2002 trong đó các giám mục phản đối cơ chế xin-cho của chế độ. Và tội tầy đình của đức cha Ngô Quang Kiệt Tổng Giám mục Hà Nội là đã công khái phản bác cơ chế xin-cho đó trong cuộc họp với UBND Tp Hà Nội ngày 20-09-2008.

Một chút tưởng tượng

Nếu sau lời tuyên bố đức cha Ngô Quang Kiệt không làm bất cứ điều gì ngược lại giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo, mà đức cha Chủ tịch HĐGM/VN nói thêm: “Khi phản đối cơ chế xin-cho, đức cha Ngô Quang Kiệt đã lấy lại lập trường của HĐGM/VN sau Hội nghị 2002 trong thư chung đã gửi các cơ quan luật pháp vào thời điểm nói trên”. Nếu có được một lời khẳng định như thế, mọi sự sẽ hoàn toàn khác so với những gì chúng ta chứng kiến thời gian vừa qua.

Thư ngỏ của HĐGM/VN năm 2002 vừa nói hoàn toàn đi theo nguyên tắc đồng hành với Dân Tộc của thư chung năm 1980. Nhưng nay nhìn lại, ta có cảm tưởng HĐGM/VN chỉ muốn đưa ra những nguyên tắc trừu tượng mà thôi chứ không đi vào thực tế, vì khi nổ ra những vấn đề xã hội như tham nhũng, dân oan, và gần đây nhất là vụ bauxite Tây Nguyên thì không thấy động tĩnh gì từ phía HĐGM, trong khi người người đều mạnh mẽ lên tiếng trước hiểm hoạ khôn lường đe doạ đến sự tồn vong của Dân Tộc.

Những vấn đề lớn

Có vẻ như khi nổ ra vấn đề bauxite, các giám mục Việt Nam đang bận tâm lo chuẩn bị cho chuyến đi “ad limina” nên phải tránh mọi động thái khiến Nhà Nước kiếm cớ gây khó dễ. Nay đi về bình an rồi thì lại phải lo nhiều chuyện lớn khác: nào là chuẩn bị mừng Năm Thánh 2010 kỷ niệm 50 năm thành lập hàng giáo phẩm Việt Nam, nào là ứng xử ra sao cho hợp với hoàn cảnh, vì cuối năm nay Chủ tịch Nước thăm Toà Thánh Va-ti-can, đưa quan hệ Việt Nam – Va-ti-can lên một tầm cao mới, biết đâu là thiết lập quan hệ ngoại giao bình thường, và biết đâu Giáo Hội Việt Nam sẽ được vui mừng tiếp đón Đức Thánh Cha nhân chuyến công du của ngài sang Nam Triều Tiên vào năm 2011 ?. Bên cạnh những chuyện đại sự như thế, nhà thờ và nhà dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm đâu có là gì, Tam Toà cũng thế, chỉ là chuyện nhỏ … Chẳng biết có phải đây là lý do khiến các giám mục Việt Nam giữ miệng làm thinh như ta đang chứng kiến.

Vài suy nghĩ

Hồi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thăm Va-ti-can, có người bảo: sắp có bang giao giữa Toà Thánh và Việt Nam rồi. Tôi nói với mấy người bạn: Cứ chờ đi. Hồi Hội nghị Pa-ri, phải mất 6 tháng mới thoả thuận được về hình thù của cái bàn hội nghị, thì nay các phái đoàn của Toà Thánh cứ việc đi đi về về mòn cả dép, chưa chắc gì đã có bang giao. Điều này xem ra đúng. Mà giả như nay mai có một vị sứ thần Toà Thánh ở Hà Nội, thì ta cũng chớ vội mừng: thử hỏi tại thủ đô Hà Nội, ông đại sứ của cường quốc số 1 là Hoa Kỳ, đã làm được gì để chính quyền cộng sản Việt Nam bớt độc tài, thối nát ?. Còn chuyện đức giáo hoàng sang Việt Nam, thì trong hoàn cảnh bình thường, có người tín hữu nào lại không mong điều đó. Nhưng trong hoàn cảnh thực tế, có lẽ mơ điều đó chỉ là mơ chuyện hão huyền. Và giả như để có được một cuộc viếng thăm như thế, cái giá phải trả là ngậm miệng làm thinh mặc cho các nhà đấu tranh cho dân chủ cứ nối tiếp nhau vào tù, mặc cho chuyện khai thác Tây Nguyên cứ việc tiếp tục, dù chẳng lợi lộc gì về kinh tế, môi trường bị huỷ hoại, an ninh quốc phòng bị xâm phạm, nguy cơ tiếp nối “một ngàn năm nô lệ giặc Tàu” là không tránh khỏi, mặc cho ngư dân ở nhà thì chết đói, mà ra biển thì bị tàu Trung Quốc tấn công, v.v… Cái giá phải trả thật là quá cao so với niềm vui được đón tiếp đức giáo hoàng. Điều ta còn phải lo âu là nếu lãnh đạo tôn giáo vì muốn yên thân lo việc đạo mà nhắm mắt làm ngơ cho bạo quyền mặc sức lộng hành, phỉ báng sự thật, bóp chết tự do, chà đạp công lý, thì liệu đạo Chúa Ki-tô trên đất nước này có còn là men trong bột, là muối cho đời nữa chăng ?

Kết luận

Là công dân Việt Nam, tôi thấm thía nỗi đau của người nông dân bị cướp đất, của ngư dân phải ở nhà nhịn đói, không dám đi ra biển, của những trí thức muốn xây dựng đất nước, nhưng chỉ vì dám nghĩ khác đảng cộng sản mà phải vào tù. Là tín hữu Chúa Ki-tô, tôi xót xa khi thấy anh chị em đồng đạo ở Thái Hà, ở Tam Toà bị bách hại. Nhất là tôi thất vọng trước vẻ thờ ơ lạnh lùng của những bậc cha mẹ của tôi trong đời sống đức tin. Nhưng tôi an tâm vững chí khi nhớ lại lời ông Moóc-đo-khai nói với hoàng hậu Ét-te:
    “Đến lúc này mà con vẫn cứ ngậm miệng làm thinh thì người tín hữu sẽ nhận được sự trợ giúp và giải cứu từ một nơi khác” (Et 4,14).
Sài-gòn, ngày 31 tháng 07 năm 2009
Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh
pascaltinh@gmail.com

Đại hội bất thường của Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu - tiểu bang Queensland - Hoàng Nguyên

Hoàng Nguyên

Kính thưa quý vị,

Chiều hôm qua, Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu, tiểu Bang Queensland đã triệu tập một đại hội bất thường để điều chỉnh phần danh xưng trong bảng điều lệ Anh ngữ. Mặc dù danh xưng tiếng Việt của CĐ là Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu- Tiểu Bang Queensland nhưng trước đây danh xưng này không có ghi trong văn bản Anh ngữ, nay đại hội quyết định ghi thêm vào.

Việc tổ chức một đại hội bất thường ắt phải có lý do. Bạch Phượng của bản đài tường thuật như sau:

"BS Bùi Trọng Cường cho biết trong tình hình hiện nay, với nghị quyết 36, cộng sản VN đang tìm đủ mọi cách để lủng đoạn cơ chế CĐ NVTDUC như tạo ra những tranh chấp, lập ra những cộng đồng khác, v.v. nhằm gây xáo trộn và hoang mang cho đồng hương.

Cũng theo BS Bùi Trọng Cường, để ngăn chận âm mưu tiếm danh “cộng đồng”, các BCH CĐ NVTDUC liên bang và tiểu bang đã có ý kiến là đăng ký cả danh xưng tiếng Việt với cơ quan thẩm quyền tại mỗi tiểu bang. "

Kính thưa quý vị,

Theo lời tường thuật trên, chống trả nghị quyết 36 là lý do sâu xa, còn mục đích trước mắt là ngăn ngừa sự tiếm danh. Vậy tại sao trong thời điểm này lại cần một đại hội bất thường để ngăn ngừa sự tiếm danh?. Thưa quý vị, không biết có liên quan đến việc lo ngại sự tiếm danh hay không, nhưng gần đây có một hiện tượng đáng nhắc lại.

Kính thưa quý vị,

Theo chúng tôi được biết thì trong tháng qua, ở tiểu bang New South Wales (Sydney) có một tổ chức được ra đời mệnh danh là "Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Úc Châu". Thắc mắc mà đa số chúng ta muốn biết là tại sao Úc Châu, tiểu Bang NewSouth Wales đã có Cộng Đồng rồi, đó là Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu - tiểu bang New South Wales, và CĐ này là một bộ phận của cơ chế CĐ liên bang, sinh hoạt chặt chẽ từ bấy lâu nay, mà bây giờ lại có thêm một số người muốn lập ra một CĐ khác?. Như vậy có lẽ những người chủ xướng tổ chức CĐ mới này cảm thấy không thỏa mãn với sinh hoạt hay điều lệ của CĐ sẵn có chăng?. Câu trả lời nằm trong bức thư ngỏ cua ông Võ văn Trung, thay mặt Ban Điều Hành Lâm Thời của tổ chức mang danh Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Úc Châu. Bức thư có đoạn như sau:

"Trong suốt thời gian dài trên 3 thập niên qua, đã có biết bao nhiêu Cộng đồng, Hội đoàn và Đoàn thể của người Việt được thành lập ra nhưng đa số đều hoạt động với tính cách kỷ niệm nhiều hơn là đấu tranh mang lại tự do, dân chủ cho toàn dân Việt Nam." (hết trích)

Kính thưa quý vị,

Thì ra quý vị chủ trương CĐ "Tỵ Nạn" ấy cảm thấy là CĐ NV Tự Do ÚC (và cả các đoàn thể khác) đấu tranh chưa đủ mạnh để mang lại tự do, dân chủ cho toàn dân VN. Mỗi người có một quan điểm khác nhau, cũng cùng là nửa ly nước, có người thấy đó là nửa ly nước đầy, có người thấy là nửa ly nước bị vơi. Trước việc một tổ chức mới được thành lập với danh xưng Cộng Đồng, chúng tôi xin được đưa một quan niệm về vai trò của Cộng Đồng.

CĐ của chúng ta chống Cộng và đó là lập trường. Song vai trò của CĐ không chỉ là đấu tranh chính trị mà còn là phát triển về mặt xã hội, bảo tồn văn hóa như giúp đỡ đồng hương trong quá trình hội nhập, tổ chức những sinh hoạt mang tính dân tộc vân vân. Do đó, trên chiều sâu nền tảng, CĐ là một tổ chức xã hội có lập trường chính trị chứ không phải là một tổ chức chính trị.

Nói như vậy không có nghĩa là CĐ NVTD ÚC không có những mũi tấn công chính trị vào VC một cách mạnh mẽ, một bằng chứng điển hình là trận đánh mà CĐ đã đẩy lùi chương trình VTV 4 của VC. Ngăn chận sự xâm nhập của VC đúng là trách nhiệm một phần của CĐ, nhưng việc vươn cánh tay dài về đấu tranh cho quốc nội mà bắt CĐ bao thầu luôn thì e là hơi quá tầm cho một cơ cấu mang nặng tính xã hội.

Về phương diện đấu tranh, trong ba thập niên qua, ở hải ngoại nói chung, và Úc châu nói riêng, đã có nhiều phong trào, lực lượng, đảng phái, liên minh chính trị. Đó là những mũi dùi đấu tranh cho tự do dân chủ cho VN. Mục đích chính, nếu không nói là duy nhất, của những tổ chức này là đấu tranh chính trị.

Đứng trên quan điểm vừa nói, chúng ta sẽ thấy CĐ NV TD ÚC là nửa ly nước đầy, hay dễ dãi hơn một chút, CĐ NV TD ÚC là một ly nước gần đầy, nghĩa là đã làm nhiệm vụ một cách tương đối tốt đẹp, so cùng các CĐ bạn ở hải ngoại. Còn theo quan điểm của các vị chủ trương CĐ "Tỵ Nạn" thì CĐ của quý vị ấy dường như bao thầu luôn vai trò của các phong trào, lực lượng, liên minh, đảng phái chính trị.

Kính thưa quý vị,

Nhân tiện đây, chúng tôi xin có vài hàng bàn về hai chữ nhóm chữ, một là "Cộng Đồng Người Việt Tự Do" và hai là "Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn".

Cả hai tính từ Tự Do và Tỵ Nạn đều có ý nghĩa chính trị, nhưng chữ Tự Do rộng nghĩa hơn. Tuy không có con số thống kê chính thức nhưng chúng ta đều biết có rất nhiều người Việt sống ở Úc, ở hải ngoại, yêu tự do, chống độc tài CS, mà không có tư cách tỵ nạn chính trị chính thức. Chẳng hạn như những người đi rời VN theo diện đoàn tụ gia đình. Điểm chính để phân biệt chúng ta và VC là chúng ta yêu tự do, chống độc tài, còn VC là độc tài, VC kềm kẹp tự do của đồng bào. Cho dù không sang Úc trong tư cách tỵ nạn, hễ yêu tự do, chống độc tài thì cùng đứng chung dưới một lập trường của người Việt Tự Do.

Nếu một mai VC đổi tên, bỏ mất chữ CS, nhưng vẫn độc tài, thì chính nghĩa của hai chữ Tự Do vẫn soi sáng lập trường của CĐ chúng ta.

Kính thưa quý vị,

Trong một đoạn khác, bức thư ngỏ của ông Võ văn Trung cũng có ghi như sau:

"CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN ÚC CHÂU cũng nhận định rằng, nếu tập thể người Việt tỵ nạn chân chính không có những hành động cụ thể hơn nữa về văn hóa và truyền thống của dân tộc Việt Nam tại hải ngoại, nơi chúng ta đang sinh sống thì e rằng thế hệ kế tiếp của chúng ta sẽ bị mai một và đồng hóa như những người bản địa trên khắp thế giới." (hết trích)

Một lần nữa, đây cũng là vấn đề cái nhìn về nửa ly nước.

Kính thưa quý vị,

Việc một tổ chức mang danh Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Úc Châu ra đời đã tạo nên một số sự bàn tán. Một số dư luận phản đối, một số khác thì cho rằng phản đối sự thành lập tổ chức CĐ NV Tỵ Nạn là không biết tôn trọng quyền tự do lập của người khác. Về pháp lý, quả thật một nhóm năm bảy người nào cũng có quyền lập hội và cũng có quyền sử dụng hai chữ Cộng Đồng trong danh xưng. Song về tình, về mặt truyền thống, Úc châu xưa nay đã có một cơ cấu CĐ nổi tiếng là bền chắc, nên việc lập ra một CĐ khác quả không hay bằng việc tham gia vào CĐ sẵn có và hướng sinh hoạt của CĐ này theo chiều hướng mong muốn.

Sự e dè của BS Bùi Trọng Cường là "cộng sản VN đang tìm đủ mọi cách để lũng đoạn cơ chế CĐ NVTD ÚC như tạo ra những tranh chấp, lập ra những cộng đồng khác, v.v. nhằm gây xáo trộn và hoang mang cho đồng hương" thật không phải là không có lý.

Hoàng Nguyên
hoang4eb@gmail.com

Friday, July 31, 2009

Hàn quốc tính sổ lại về chiến tranh Việt Nam - Ngô Văn

Ngô Văn

Hơn bốn thập niên trước, Nam Hàn cùng với các nước đồng minh đã gởi quân đội sang giúp miền Nam Việt Nam chiến đấu chống lại làn sóng đỏ. Chuyện này công khai, cả thế giới đều biết chứ không bị giấu diếm như việc Liên xô, Trung cộng, Bắc Triều Tiên ... đưa binh lính, vũ khí đến miền Bắc, giúp Hà Nội xâm lược miền Nam.

Sau khi chiến tranh chấm dứt, nhà cầm quyền CSVN vẫn muốn giấu kín chuyện này, nhưng rồi thành trì cộng sản Liên xô bị sụp đổ, cộng thêm việc cơm không ngon, canh không ngọt với Trung quốc và Bắc Triều Tiên, nên những gì Hà Nội muốn giấu diếm dần dần được chính các nước đó tiết lộ ra trong một chừng mực nào đó, để vừa kể công, vừa dằn mặt Hà Nội hầu đòi hỏi quyền lợi.

Trong cuộc chiến 1954 – 1975 CSVN đã vay nợ nhiều nước trong khối Xã Hội Chủ Nghĩa để có những phương tiện chiến tranh tàn phá đất nước và gieo rắc đau thương tang tóc cho hàng triệu người dân Việt Nam. Điều này đã được chính cố thủ tướng CSVN thừa nhận qua câu nói: "Cứ 30/4 tới có triệu người vui thì có cả triệu người buồn". Liên Xô và Trung Quốc đã công bố nhiều tài liệu về việc vay nợ này của Hà Nội; tuy nhiên Bắc Triều Tiên thì chưa. Vì một lý do nào đó, hoặc có thể vì Hà Nội không chịu trả số tiền mà Bình Nhưỡng bảo là họ đã cho CSVN vay trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, nên mới đây báo đài Bình Nhưỡng đã loan tin là lãnh đạo của họ trong chuyến công du Việt Nam vào năm 2005 đã đến viếng thăm và đặt vòng hoa tưởng niệm tại nghĩa trang quân đội Bắc Triều Tiên ở Hà Nội. Nếu không có sự tiết lộ này thì chẳng mấy ai biết đến việc chính quyền cộng sản Bắc Triều Tiên đã gởi quân đội sang phòng thủ Hà Nội, để cho bộ đội miền Bắc dồn mọi nỗ lực xua quân xâm vào đánh chiếm miền Nam Việt Nam.

Sư đoàn Mãnh Hổ Ðại Hàn tham chiến tại Việt Nam
Về phía Nam Hàn thì tuy đưa quân sang tham chiến, nhưng cho đến nay, qua nhiều đời tổng thống, chính phủ quốc gia này vẫn không thừa nhận chuyện binh lính của họ bị mất tích hay bị bắt làm tù binh trong chiến tranh Việt Nam. Nhưng vào trung tuần tháng 7 vừa qua, chính quyền Hàn quốc đã thừa nhận chuyện này, chẳng phải vì Tổng thống Lý Minh Bác muốn làm khác với các chính quyền trước; mà vì không thể nào bác bỏ được những bằng chứng cụ thể vừa mới được đưa ra do nỗ lực tìm kiếm của gia đình một người lính Hàn quốc bị mất tích tại Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh. Đó là hạ sĩ An Hạc Thọ (Ahn Hak-soo). Năm 1966, hạ sĩ Thọ (23 tuổi) theo đơn vị sang Việt Nam tham chiến, hai năm sau bỗng nhiên người ta thấy hạ sĩ Thọ xuất hiện trên đài phát thanh Bình Nhưỡng, cho hay là mình đã rời bỏ hàng ngũ, tìm đường sang tỵ nạn ở Bắc Triều Tiên, và đang được đối xử hết sức nhấn đạo. Hạ sĩ Thọ còn kêu gọi bạn bè đồng ngũ nên tìm cách đào thoát như mình và không quên lên án lẽ chính quyền Nam Hàn là tay sai của đế quốc Mỹ, bắt dân làm lính đánh thuê v.v....

Chính phủ Nam Hàn lúc đó đã ghi vào hồ sơ quân bạ của hạ sĩ An Hạc Thọ là kẻ đào ngũ, chạy theo giặc. Gia đình hạ sĩ Thọ ở Nam Hàn tuy không bị xếp vào thành phần thân cộng, nhưng chẳng hề lãnh được một đồng nào từ tiền lương suốt trong hai năm mà hạ sĩ Thọ chưa lãnh. Vì biết tính của con mình, nên cha mẹ hạ sĩ Thọ không tin con mình đào ngũ chạy theo cộng sản, và cho rằng, có thể trong một cuộc giao tranh nào đó anh đã bị bộ đội cộng sản Việt Nam bắt làm tù binh, rồi giao cho Bắc Triều Tiên để tuyên truyền. Gia đình của hạ sĩ Thọ đã nhiều lần yêu cầu tòa án quân sự xét lại bản án, nhưng không được đáp ứng vì hai lý do. Thứ nhất chẳng bao giờ có chuyện binh lính Nam Hàn mất tích hay bị bắt làm tù binh trong chiến tranh Việt Nam, và thứ hai là chính Thọ đã lên đài phát thanh Bình Nhưỡng nói thẳng là mình đào ngũ. Gia đình của hạ sĩ Thọ không còn cách nào khác hơn là tiếp xúc với những người tỵ nạn Bắc Triều Tiên ở khắp nơi để hỏi thăm tin tức. Dù sau hơn 10 năm trời không có được kết quả nào, nhưng gia đình hạ sĩ Thọ vẫn không nản lòng, và vẫn tiếp tục đi tìm kiếm. Mới đây, qua một người tỵ nạn Bắc Hàn định cư ở Seoul, họ mới biết được một số tin tức của hạ sĩ Thọ. Theo lời của người tỵ nạn này thì hạ sĩ Thọ đã bị xử tử hình vào năm 1975 khi tìm cách trốn thoát khỏi Bắc Hàn. Theo lời kể của hạ sĩ Thọ thì ông ta bị bắt làm tù binh trong một trận giao tranh ở ngoại ô Sài Gòn, sau đó bị dẫn ra Bắc, rồi giao cho người của sứ quán Bắc Triều Tiên ở Hà Nội. Khi đưa sang Bình Nhưỡng ông bị giam một thời gian dài, sau đó bị đưa lên đài đọc những lời đã viết sẵn. Lời tường thuật của người tỵ nạn vừa kể được xem là khả tín nếu không muốn nói là đúng sự thực. Là một người hoàn toàn xa lạ với gia đình hạ sĩ Thọ, lại sống ở Bắc Triều Tiên vào lúc hạ sĩ Thọ bị bắt, thì ông ta không thể nào biết được nhiều chi tiết liên quan đến hạ sĩ Thọ tại chiến trường Việt Nam, như số quân, đơn vị, tên người chỉ huy của hạ sĩ Thọ, và nhất là địa danh nơi xảy ra trận giao tranh khiến hạ sĩ Thọ bị bắt làm tù binh.

Hạ sĩ An Hạc Thọ (áo trắng)
Sau khi thẩm xét lý lịch và những lời chứng của người tỵ nạn Bắc Hàn vừa kể, Sở quan An ninh quân đội Hàn Quốc đã đi đến kết luận là, chứng nhân này sẽ chẳng bao giờ biết được những thông tin như thế, nếu như không được chính hạ sĩ Thọ kể lại cho ông ta nghe.

Khi không còn kết tội hạ sĩ An Hạc Thọ là kẻ đào ngũ nữa, thì coi như chính quyền Hàn quốc thừa nhận là có chuyện binh lính của họ bị mất tích hay bị bắt làm tù binh tại chiến trường Việt Nam, việc phải khôi phục lại danh dự cho người hạ sĩ này chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù trong những ngày cuối tháng 7/2009, dư luận ở Hàn quốc nóng lên vì vấn đề này, nhưng chính quyền Bình Nhưỡng vẫn giữ yên lặng. Những người am hiểu về Bắc Triều Tiên không ngạc nhiên về thái độ im lặng này, vì họ biết rằng có nhiều xác xuất là rồi đây chính quyền Bình Nhưỡng sẽ bằng cách nào đó dùng chuyện này làm điều kiện để đòi chính quyền CSVN phải trả nợ; nếu Hà Nội từ chối thì có thể Bình Nhưỡng sẽ cho công bố thêm những chi tiết liên quan khác để làm Hà Nội mất mặt, như là một cách làm áp lực để đòi nợ từ một con nợ vẫn nổi tiếng là lật lọng.

Ngô Văn

“Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê” - Ngô Nhân Dụng

Ngô Nhân Dụng

Gần đây chúng tôi mới nói chuyện với một người Việt từng tham dự những cuộc biểu tình trước tòa lãnh sự Trung Quốc để phản đối việc Bắc Kinh thành lập huyện Tam Sa ở đảo Hải Nam; anh đã từng bị công an đuổi bắt. Tôi hỏi đùa một câu vô duyên: Sao, đã biết sợ công an chưa? Câu trả lời của anh thật bất ngờ: Không sợ, vì họ cũng là người Việt cả. Tôi chỉ sợ công an Trung Quốc!

Công an Trung Quốc làm gì những người Việt biểu tình ở Hà Nội hay Sài Gòn? Không, họ không cần làm gì cả. Họ chỉ cần theo dõi, ghi chép. Họ sẽ có tên tuổi, địa chỉ, tình trạng vợ con, kế sinh nhai, đường đi lối về hàng ngày của tất cả những người từng nói hay hành động chống quyền lợi Trung Quốc ở Việt Nam. Họ lập một cuốn sổ đen. Khi hữu sự, họ sẽ sẵn sàng. Hình ảnh “cuốn sổ đen” đó đang ám ảnh rất nhiều người Việt yêu nước.

Nghe anh bạn nói, tôi ngờ vực không tin. Nhưng nếu quý vị được nghe cả giọng nói bình thản, dửng dưng không xúc động của anh, quý vị sẽ hiểu mối lo sợ này là có thật. Mạng lưới công an Trung Cộng đã hoạt động ở Sài Gòn-Chợ Lớn từ thời Việt Nam Cộng Hòa. Dù bây giờ nó không bành trướng lên tới mức đáng sợ như trên, thì mối lo sợ vẫn có thật. Không lẽ công an Việt Nam cũng cộng tác “chiến lược và toàn diện” với công an Trung Quốc trong mật vụ này hay sao?

Gần đây một nhà báo ở Sài Gòn mới bị một đám côn đồ “lạ mặt” hành hung vô cớ. Tình cờ, anh cũng là một nhà báo từng viết trên mạng những bài về đòi bảo vệ chủ quyền Việt Nam trên các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Anh cũng viết rất nhiều về vụ Bô Xít, và những vụ “tầu lạ” đâm chìm thuyền đánh cá Việt Nam ra biển. Ðám “người lạ” đánh anh nhà báo và đám “tầu lạ” đâm thuyền ngư phủ Quảng Ngãi có liên hệ gì với nhau không?

Một điều chúng ta biết chắc là chính quyền Cộng Sản Trung Quốc quyết tâm bành trướng ảnh hưởng không riêng trong vùng Ðông Nam Á mà ra khắp thế giới, ở bất cứ nơi nào trên thế giới có tài nguyên thiên nhiên để khai thác, Trong mục này đã có lần kể chuyện chúng tôi gặp một sinh viên người Congo ở Quảng Châu. Khi nói chuyện với nhau, anh ta bày tỏ nỗi ngạc nhiên không hiểu sao người Trung Quốc sang nước anh nhiều thế. Và họ đi khắp nơi, cả những vùng núi non xa xôi anh không bao giờ nghĩ đến mà họ cũng mò tới. Sau cuộc gặp gỡ đó, tôi đọc một bản tin cho biết hơn 200 nhà kinh doanh Trung Quốc ở Congo mới lén bỏ trốn về nước, để lại hàng ngàn công nhân bản xứ đến đập phá nhà cửa, máy móc, cơ xưởng vì họ không được trả lương! Ðám doanh nhân này là những người Trung Quốc sang Congo khai thác mỏ. Hồi đầu năm 2009 giá nguyên liệu kim khí tụt xuống khắp thế giới, các đại gia Trung Quốc chỉ tính làm ăn chụp giật, thấy lỗ vốn bèn bỏ của chạy lấy người!

Hôm rồi, một anh bạn từ Pháp qua chơi kể rằng anh đã đi khắp các nước Phi Châu vì công việc của sở. Tình cờ, anh cũng kể có lần đi đến thăm một chi nhánh của hãng anh ở Côte d'Ivoire, anh tới một thị xã xa xôi hẻo lánh. “Ông biết không? Mình đang bước đi ngoài phố bỗng giật mình thấy một da vàng mặc áo may ô ưỡn cái bụng phệ trên chiếc ghế trước cửa nhà! Ông ấy đang ngồi xỉa răng! Ở giữa cái xứ chỉ thấy toàn mầu da đen, mình tưởng là gặp đồng bào Việt! Hỏi chuyện rồi mới biết ông ấy là một cố vấn cho chính quyền tỉnh, do Bắc Kinh gửi tới! Ông ấy được mang cả gia đình vợ con sang Côte d'Ivoire để làm cố vấn!”

Không thể nói chính phủ Bắc Kinh chỉ nhắm riêng vào nước Việt Nam mình khi họ đi tìm các nguồn tài nguyên để khai thác. Trung Quốc đang cần công nghiệp hóa. Họ đi tới bất cứ nơi nào tìm quặng mỏ. Họ vừa bị hụt vụ mua 18% cổ phần trong công ty Rio Tinto ở Úc Châu, bắt người đứng đầu công ty Anh-Úc này ở bên Tầu, gán cho tội “gián điệp.” Ở Trung Ðông các nước Á Rập Hồi Giáo cũng chống Trung Quốc sau vụ đàn áp người Uyghur tại Tân Cương. Dân chúng những nước Trung Á cùng chung gốc Turk (Thổ) đã biểu tình chống Trung Quốc, trong khi Bắc Kinh lo hối lộ chính quyền các nước này để mua dầu lửa và khí đốt. Dù ăn hối lộ, chính quyền các nước này cũng không dám đàn áp dân họ để bênh vực Thiên triều. Ở Algerie có những vụ tập kích đánh vào xe chở người Trung Quốc. Cũng vì vụ Tân Cương cả. Nhu cầu nguyên liệu và nhiên liệu khiến chính quyền Bắc Kinh phải tiếp tục bành trướng, khắp thế giới. Ðó sẽ là hiện tượng quan trọng nhất ở Á Châu trong thế kỷ 21, đặc biệt là trong vùng biển Ðông của nước ta.

Vì Ðông Nam Á vẫn là một trọng tâm của tham vọng bành trướng này. Chỉ vì lý do địa dư; đó là những nước láng giềng, nhỏ, còn yếu, và quyền lợi còn khác biệt nhau rất nhiều. Trong các nước ASEAN có nước dân chủ, có nước độc tài, có nước Phật Giáo, có nước Hồi Giáo, có nước độc tài Cộng Sản, có nước độc tài quân phiệt, có nước chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa như Việt Nam, có nước theo Thiên Chúa Giáo như Phi Luật Tân. Tình trạng này khiến ASEAN còn chưa thể liên kết chặt chẽ, và Bắc Kinh thì đã gõ cửa xin vào tham dự, đến năm nay Mỹ mới bước vô. Người Mỹ từng coi Tây Bán Cầu với những nước Châu Mỹ La tinh, là “sân sau” của họ, không muốn cường quốc nào đụng tới. Bây giờ Trung Quốc có thể cũng mong tới ngày cả miền biển Ðông Á và Ðông Nam Á trở thành “cái ao trước cửa” cho họ thả câu.

Ðứng về mặt đạo đức, chúng ta lên án tham vọng bá quyền này, của bất cứ quốc gia nào. Trên thực tế, bất cứ chính quyền độc tài một nước lớn nào cũng nuôi những tham vọng như vậy, và có khả năng khích động dân chúng ngả theo khuynh hướng đó. Thế kỷ trước, Nhật Bản đã làm như vậy. Ngay một Ðảng Cộng Sản nho nhỏ của các ông Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ cũng có thời muốn làm bá chủ toàn cõi Ðông Dương kia mà! Cho nên phải coi tham vọng bá quyền của Trung Quốc là một sự thật không thể tránh được, các nước Ðông Á phải đối phó chứ không thể chỉ lên án suông mà thôi.

Trong cuộc phỏng vấn của Nhật báo Người Việt, đăng ngày hôm qua, Giáo Sư Carl Thayer đã nói, “Có Hoa Kỳ hiện diện, Trung Quốc không thể múa gậy vườn hoang.” Ðúng như vậy. Các nước Ðông Nam Á đều mong nước Mỹ trở lại vùng này để tạo thế cân bằng với Trung Quốc. Trung Quốc đã lập căn cứ hải quân ở đảo Hải Nam (Thời Tây Hán gọi tên là Châu Nhai và Ðạm Nhĩ) với 6 hàng không mẫu hạm và 20 tầu ngầm nguyên tử. Chỉ có hạm đội Thứ Bẩy của Mỹ đáng vai đối thủ. Nhưng chúng ta đã có dư kinh nghiệm về cả Hoa Kỳ lẫn Trung Quốc. Nước nào cũng chỉ nghĩ tới quyền lợi quốc gia của họ mà thôi. Người Việt Nam không thể trông nhờ vào ngoại lực. Muốn kháng cự được sức bành trướng của hơn một tỷ dânTrung Quốc thì người Việt phải lo lấy nước Việt chứ không thể trông cậy vào ai khác. Trong hai ngàn năm lịch sử tổ tiên chúng ta vẫn sống như vậy, bây giờ cũng không khác.

Nhưng dân tộc Việt Nam muốn đủ sức cự địch với sức bành trướng của Trung Quốc nếu chính quyền cũng chứng tỏ quyết tâm bảo vệ chủ quyền dân tộc và toàn dân đoàn kết một lòng kháng cự. Hiện nay chúng ta không thấy những dấu hiệu đó. Ðiều đáng lo ngại đối với dân tộc Việt Nam bây giờ không phải là những đoàn quân Trung Quốc tiến qua biên giới như hồi năm 1979. Phương cách xâm lăng đó đã lỗi thời rồi, mà không cần thiết nữa. Ðiều lo lắng nhất là một kế hoạch “tàm thực,” (tầm ăn dâu), hay nói theo kiểu bà con trong nước, gọi là Diễn Biến Hòa Bình. Cộng Sản Trung Quốc không cần gây chiến với Việt Nam. Họ đang gậm nhấm nước Việt Nam từ từ, như đã gậm dần dần cho tới khi nuốt chửng đất đai của người Uyghur, người Mông Cổ, nước Ðại Lý, nước Tây Tạng.

Ngày hôm qua Nhật Báo Người Việt cũng đăng thiên phóng sự viết về chuyến đi thăm miền đất cực Ðông của nước ta, mũi Sa Vỉ, bờ biển Trà Cổ, thành phố Móng Cái, giáp giới Trung Hoa. Ký giả Thiên Thư viết tựa đề: “Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê.” Ðó là “tám chữ vàng” mô tả một sự thật. Có những mảnh đất cho người Trung Quốc thuê 50 năm, còn dài hạn hơn nhiều nông dân Việt Nam chỉ được thuê đất 35 năm. Người Trung Quốc sang mở nhà hàng, khách sạn, sân Golf, và cả cờ bạc, đĩ điếm. Người Trung Quốc làm chủ, người Việt Nam làm thuê. Hai bên cùng có lợi. Các quan chức lợi nhất. Tổng cộng thành 20 chữ vàng, có thể coi là một chính sách, chủ trương lớn của đảng và nhà nước ... Trung Quốc!

Nếu chưa đọc, xin mời quý vị đọc lại thiên phóng sự này. Nhiều nhà báo trong nước đã kể chuyện và chụp hình những “làng Trung Quốc” ở Việt Nam, từ miền Bắc vào tới miền Trung và Cao nguyên. Nhưng ở thành phố Móng Cái, ở mũi Sa Vĩ, có những trung tâm thương mại Trung Quốc mà người Việt muốn xin việc làm phải nói hai thứ tiếng. Con cháu người Việt khôn ngoan ở đây sẽ biết rằng muốn có tương lai phải học tiếng Quảng hay tiếng Phổ thông. Tiếng đầu lòng con học nói có thể là “Nỉ Hào Ma?”. Người bạn ở Sài Gòn đang sợ công an Trung Quốc, anh vẫn tin tưởng rằng anh không cần sợ công an Việt Nam. Vì họ cũng là người Việt như mình cả. Niềm tin đó còn có cơ sở vững chắc hay không?

Nhiều người Việt ở Nam California đã nói đùa rằng có ngày Bắc Kinh sẽ đổi tên huyện Tam Sa thành Tứ Sa. Vì ngoài Hoàng Sa, Trường Sa của nước ta, cộng với Tây Sa của họ, họ còn muốn có thêm chữ Sa thứ tư là Bôn Sa (Bolsa) nữa! Trung Quốc sẵn sàng đầu tư sang Bolsa mở nhà hàng, khách sạn, thương xá, cư xá cho người già, khu giải trí, vân vân; chỉ cần lúc nào cũng theo đúng 8 chữ vàng: “Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê.”

Nhưng tầm ăn dâu ở Á Châu thì dễ, sang tới Mỹ sẽ khó hơn nhiều. Vì ngay người Hoa và người Việt gốc Hoa ở Mỹ cũng sợ Bắc Kinh xâm nhập. Cho nên dân Bolsa không cần lo. Nếu có một huyện Tứ Sa thì chắc chữ Sa thứ tư sẽ là mũi Sa Vĩ trong tỉnh Móng Cái. Ở Quảng Châu đã có bãi Sa Diện (Mặt Cát, sách thường in nhầm là Sa Ðiện), nay có thêm Sa Vĩ (Ðuôi Cát) nối với nhau như khẩu hiệu “núi liền núi, sông liền sông” từ 50, 60 năm trước!

Tám chữ vàng “Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê” không nhất thiết chỉ áp dụng trong các khách sạn, nhà hàng. Tại sao không áp dụng (hợp tác chiến lược và toàn diện), ngay trong hoạt động của ngành công an hai nước? Người Trung Quốc có thể còn muốn áp dụng tám chữ vàng trong tất cả mọi phạm vi, từ trên xuống dưới, như công cuộc trị quốc và bình thiên hạ mà họ vẫn theo đuổi từ thời Tần Hán đến giờ. Trong tâm thức, họ có thể nghĩ đó là sứ mệnh ông Trời đã buộc dân Hán tộc phải thi hành! Người Việt Nam tất nhiên nghĩ khác, hai ngàn năm nay vẫn nghĩ ngược lại. Vậy người Việt Nam phải làm gì?

Ngô Nhân Dụng
*****
    Từ mũi Sa Vĩ nhìn về Móng Cái:
    Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê
Phóng sự của Thiên Thư

Ðã rong ruổi qua nhiều miền biên ải nhưng mỗi khi quay về Trà Cổ lòng cứ thắt lại. Dã tâm của phương Bắc cỏ cây nước Nam ngàn năm khắc cốt. Cha ông đã ngã xuống để rừng dương ôm chặt biển nước Nam, thây vạn người giữ từng tấc đất để giờ đây kẻ hèn nhát, luồn cúi dâng rẻ bờ thiêng đất tổ cho láng giềng tham lam.
Mũi Sa Vĩ vẫn là đất của Việt Nam, nhưng ...
Ðình Trà Cổ nằm khiêm tốn so với những công
trình của người Trung Quốc. (Hình: Thiên Thư)


Tôi về thăm Trà Cổ vào những ngày cuối Tháng Bảy dương lịch, khi cả nước tổ chức 'về nguồn', đại giỗ cho những người con đất Việt đã chiến đấu và hy sinh trong các cuộc chiến tranh. Duy chỉ có vành đai biên giới phía Bắc này khói hương không được tỏa. Ba mươi năm qua những con người nằm xuống trong những cuộc chiến đấu với bọn xâm lược Trung Quốc không được ghi nhận, ở nghĩa trang, trên bia mộ, trong sách sử và truyền thông cả nước không được nhắc đến.

Có những quá khứ bị buộc phải bịt kín và lờ đi để phục vụ cho lợi ích hiện tại, nhưng tương lai sẽ như thế nào sau những gì đang diễn ra. Có thể lâu lâu tôi về đây mà ngây ngấy đâm lo, rồi nỗi lo của tôi cũng vơi đi theo nhịp sống hối hả của thị thành, nhưng những người dân miền biên ải thì đêm chẳng yên giấc, nỗi lo mất nước luôn thường trực như những gì buộc họ phải khắc cốt ghi tâm.

Ðứng từ mũi cực Đông Sa Vĩ phóng tầm mắt về phía Ðông Bắc có thể trông thấy cột mốc biên giới trên biển Việt-Trung, cứ vài phút lại thấy canô của lực lượng biên phòng phóng vút trên mặt sóng. Bên kia vùng biển của Trung Quốc, những cảng biển cầu tàu hiện đại và những công trình kiên cố trải dài trắng rực cả vành đai biên giới. Trên một hải phận có thể thu gọn vào tầm mắt này vẫn thường diễn ra xung đột, không ai khác chính người dân đã trực tiếp đấu tranh, phản kháng các vụ ngư dân Trung Quốc vi phạm chủ quyền, thả lưới quăng thuốc nổ trên hải phận của ta, hút cát dọc sông biên giới, xâm phạm ngư trường một cách táo tợn dù lực lượng biên phòng hai nước tuần tra 24/24.

Một ông lão ở làng chài nhìn thời vận mà thốt lên, “Danh nghĩa là đất của mình nhưng Trung Quốc đã thuê trong 50 năm tới, không chỉ Trà Cổ, Móng Cái, mà cả cái tỉnh Quảng Ninh này, từ cái sân golf, khách sạn, các khu trung tâm mua sắm, quảng trường, cho đến cái quán ăn vỉa hè đều có chủ là người Trung Quốc. Sống trên đất Việt nhưng người Việt chỉ là kẻ làm thuê lại phải tiêu dùng mọi thứ hàng hóa của Trung Quốc thì có đau không, có lo không?”

Mũi Sa Vĩ-Trà Cổ vẫn là của ta nhưng chuyện gì đang xảy ra nơi đây?

Vành đai biên giới Việt-Trung.
(Hình: Thiên Thư)
Ngày trước, đứng từ mũi Sa Vĩ địa đầu phía Ðông của Tổ quốc có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của bờ biển Trà Cổ cong và dài 17 cây số được mệnh danh là thơ mộng nhất Việt Nam. Nhưng bây giờ nhìn từ bức phù điêu Trà Cổ chỉ là một bãi lầy xộc xệch, bờ biển bị băm nát, rào kín bởi các dự án của Trung Quốc, có chăng chỉ là hai cây đa do ông Trần Ðức Lương (cựu chủ tịch nước) và Nguyễn Tấn Dũng (đương kim thủ tướng) trồng, nó ốm yếu trước gió biển Ðông Bắc thổi vào. Gần đó là bức phù điêu hình 3 ngọn phi lao ghi câu thơ “Từ Trà Cổ đến rừng dương đến Cà Mau rừng đước ...” của Tố Hữu mà nhiều ý kiến cho rằng ở vị trí này nên khắc bài thơ Nam Quốc Sơn Hà, đó mới là khí phách của dân tộc Việt Nam.

Bạc nhược thay! Án ngữ mũi Sa Vĩ ngày nay là sân golf 18 lỗ bành trướng của Trung Quốc. Ðể lấy đất làm sân golf này, người ta đã cho di dời cả ngôi miếu thờ thần hoàng làng, rồi bứng cả đồn biên phòng nằm sát mép biển vào sâu trong bờ. Bao quanh sân golf là rừng phi lao cao kín, lớp ngoài là dây kẽm gai che chắn mọi sự tò mò từ bên ngoài.

Sân golf án ngữ, khách sạn bao vây đã khiến làng chài Trà Cổ thay đổi đi nhiều. Giờ đây làng chài đã hoang vắng, ngư phủ đã thôi ra khơi, một số chuyển sang nghề nuôi thủy sản, chủ yếu là tôm nhưng từ khi sân golf hoạt động khách sản mọc lên như nấm mùa mưa thì cá tôm mỗi năm mỗi thất, môi trường càng ô nhiễm, vì nước thải từ sân golf và khách sạn đều được tuồn thẳng ra biển, bà con đã phản ánh nhiều nhưng chẳng cơ quan nào đứng ra cứu giúp. Có chăng chỉ là biên bản kết luận nước thải từ sân golf quốc tế Móng Cái đạt tiêu chuẩn và được Sở Khoa Học-Công Nghệ Quảng Ninh cho phép thải trực tiếp ra biển. Cũng xin nói thêm, từ Vịnh Hạ Long đến Trà Cổ, tất cả các khách sạn lớn ven biển, hầu hết có vốn đầu tư của Trung Quốc, đều được phép đặt ống nước thải đổ trực tiếp ra biển, cạnh đó thì khách du lịch vẫn bơi tắm hồn nhiên, với kiểu làm du lịch này thì quá vô nhân đạo với một kỳ quan thế giới.

Trong khi đó, phía Việt Nam đã cho phép phía Trung Quốc đầu tư xây dựng thêm một số cơ sở hạ tầng như khách sạn 5 sao, gắn kết với hoạt động của sân golf đã có, bờ biển Trà Cổ đang và sẽ tiếp tục được quy hoạch và kêu gọi nhà đầu tư Trung Quốc vào khai thác. Những gì cha ông để lại, đã phải đánh đổi bằng xương máu để gìn giữ thế mà tại sao người ta lại nỡ đối xử với Sa Vĩ như thế?!

Từ mũi Sa Vĩ theo con đường nhựa đến mái đình Trà Cổ, hai bên đường đã thay đổi nhiều, nhà cao tầng, khách sạn nhà trọ mọc lên nhiều, nhưng vẫn thấp thoáng những cụ già ngồi vá lưới trong những căn nhà ọp ẹp buồn đến cay mắt. Trà Cổ đã thay đổi rất nhiều nhưng ngôi đình Trà Cổ là vẫn thế gần 600 năm qua. Nếu đình Trà Cổ là báu vật là cột mốc khẳng định chủ quyền văn hóa của Việt Nam tại vùng biên ải này thì người dân Trà Cổ sống làm người nước Nam, có chết vẫn “thẳng người” làm ma nước Nam như một bô lão trong làng đã khẳng định.

Tôi vào đình thắp nhang rồi cùng lũ trẻ xem bài chòi, những câu ca dao, những hồi mõ dài vang lên mỗi khi có chòi nào “tới” khiến tim tôi rung lên, những đôi mắt ánh lên nụ cười, đó là thứ tình yêu thiêng liêng tôi tìm thấy nơi đây của người Trà Cổ...

Thành phố Móng Cái ngày nay

Quảng trường Hòa Bình ở thành phố Móng Cái
do người Trung Quốc làm chủ. Hình: Thiên Thư
Rời Vịnh Hạ Long trong cơn mưa chiều lất phất, dự tính sẽ đến Móng Cái sau 4 giờ ngồi xe nhưng kẹt xe và đường xấu khiến hành trình gian nan này kéo dài gần 6 tiếng. Ðoạn đường này có lẽ không dành cho những người yếu tim. Ðường đến Móng Cái đã xuống cấp trầm trọng do những chiếc xe container tải hàng từ Trung Quốc về đã ngày đêm cày xới con đường này không thương tiếc. Con đường đèo vốn hẹp và nhiều cua gắt liên tục nhưng các các bác container xứ này chẳng ai nhường ai, đua, vượt hơn cả trên phim hành động. Nguy hiểm rình rập nhưng dân 3 miền vẫn rủ nhau về Móng Cái như trẩy hội, kẻ không ruộng nương tha phương lên đây làm cửu vạn, người có vốn lên đây đánh hàng đi buôn.

Xứ biên ải này không phải là nơi dễ kiếm tiền như người ta nghĩ. Làm cửu vạn hay đứng bán hàng thuê cho chủ Trung Quốc cũng chẳng đơn giản chút nào. Ðồng tiền kiếm được nơi đây là đồng tiền mồ hôi và máu. Thế nhưng, người ta vẫn bỏ quê ra đây kiếm tiền, theo họ dù vất vả thay vì ở quê đói hả họng. Có người để vợ, để chồng, có gia đình dắt díu nhau mướn nhà thuê tạm bợ, rồi cũng qua ngày. Người ta chưa có số liệu thống kê có bao nhiêu cửu vạn ở đất Móng Cái với gần 10 cái chợ và trung tâm mua sắm này. Sáng mắt ra đã thấy họ khuân vác những núi hàng hóa như diễn xiếc. Chiều về cả nhà loay hoay với miếng thịt mỡ ăn quẹt ba ngày vẫn còn, ốm gục cả người nhưng vẫn cày khỏe như trâu. Thế mà bọn chủ người Tàu nói với tôi rằng chúng không thích mướn lao động người Việt vì người Việt lười hơn người của nó, nó chỉ cho thấy cái quảng trường Hòa Bình gần cửa khẩu được phía nó xây dựng với tốc độ nhanh chóng mặt, lao động của nó làm việc cật lực mà chi phí lại thấp hơn người Việt.

Ðỡ vất vả hơn cửu vạn có lẽ là những người bán hàng thuê cho chủ người Tàu ở chợ Trung Tâm Móng Cái. Chợ này chỉ họp từ 8 giờ sáng đến 12 giờ là đóng cửa vì chủ người Tàu phải về bên kia. Trung bình mỗi tháng tiền lương của người bán hàng là một triệu đến một triệu hai, nhưng đòi hỏi phải biết tiếng Tàu, nhanh lẹ, vui vẻ, khôn khéo. Công việc tuy nhẹ nhàng nhưng những người bán hàng thuê thường kiếm thêm một công việc nữa làm thêm vào buổi chiều nếu muốn tồn tại ở đất này.

Ðêm xuống, trên phố chỉ còn lại những người bán hàng rong, du khách và người có tiền, còn những người lao động nghèo đã sập cửa trọ ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi cõng hàng trên lưng. Chợ đêm Móng Cái đông vui náo nhiệt với những gian hàng quần áo, giày dép, hàng lưu niệm giá rẻ, cạnh đó là khu ẩm thực với các món ăn kiểu Tàu, nào là rau muống nướng, nào là xì dầu và ngập đầy tỏi sống trên bàn ăn. Cũng thật lạ, hầu hết chủ các quán ăn, nhà hàng ở thành phố này đều là người Tàu, còn phục vụ là người Việt. Ở các quán nhậu ở chợ đêm thường tập trung thanh niên choai choai người Việt, ăn nhậu no say, rồi phóng xe bạt mạng không nón bảo hiểm, thỉnh thoảng chúng dừng lại đánh lộn, đâm chém, gái bán hoa giành khách cũng đấu đả khiếp rợn.

Không thể không nhắc đến những người Việt giàu có ở mảnh đất này, nhìn những chiếc Mẹc, Audi, Lexus, BMW đời mới lướt như mắc cửi quẩn quanh thành phố cũng đủ biết họ ăn nên làm như thế nào, biệt thự mọc lên như nấm, người ta đua nhau đầu tư quy hoạch các khu biệt thự vườn. Nhưng ở vùng biên ải này tiền kiếm được đa phần là từ buôn hàng lậu và buôn tiền và từ tiền mà ra đôi khi đi tù, ăn đạn cũng do tiền.

Ở các quán ăn, nhà hàng sang trọng thì càng vắng bóng người Việt, nếu có thì cũng là tay chủ lớn, luôn cặp kè cùng các cô bé chưa quá hai mươi. Các cô xinh chẳng kém gì mấy em “chân dài” Hà Thành, cũng thanh lịch, cũng sành điệu, cũng điêu ngoa và giang hồ bậc nhất. Trà Tàu và tỏi là những thứ thường trực trên bàn ăn, còn nước mắm thì chẳng bao giờ xuất hiện nơi đây, nó gần như bị xóa sổ khỏi khẩu vị của người Việt ở Móng Cái, ngay cái thứ nước chấm của món gỏi cuốn khá ngon trong chợ Móng Cái cũng được người ta đặc chế công phu từ nước muối để thay nước mắm. Trên bàn, khi ăn những chủ người Tàu ăn-nói-nhìn luôn nhịp nhàng khéo léo hơn chủ Việt, chốc chốc những cô gái Việt phục vụ bàn được mời cốc bia phải vặn vẹo thụt lùi trước bàn tay sờ mó của những gã đàn ông Tàu trong sự thờ ơ thỉnh thoảng tán thưởng của chủ nhà hàng người Tàu. Hết bàn này đến bàn khác, công việc bưng bê thức ăn của những cô gái này đôi khi cũng lắm tủi nhục nhưng phải luôn miệng cười tươi chào hỏi bằng đôi thứ tiếng.

Những ngày này việc một đại gia người Việt khét tiếng giàu có và ăn chơi ở xứ Móng Cái bị công an bắt đã trở thành đề tài trên bàn ăn. Rồi tin những người buôn tiền người Việt bị bắt ở Ðông Hưng cũng gây rúng động giới đổi tiền. Những tin tức phiền toái lại được dẹp qua, thay vào đó các chủ làm ăn bàn tính việc sẽ chọn lô nào trong khu thương mại Móng Cái Plaza đồn rằng của con trai ông Trần Ðức Lương sắp khánh thành sau một thời gian gián đoạn do kinh tế suy thoái. Có gì tốt xấu người ta cứ phơi ra trên bàn ăn vừa có bia hiệu vừa có trà Tàu nghi ngút khói. Còn tôi, chẳng ăn được gì vì nhà hàng không có nước mắm nhưng lại dậy mùi tỏi sống, cũng chẳng quen uống trà nóng thế là loay hoay tính tiền bước ra phố tìm một quán ăn còn gốc Việt, dù nó nằm hút trong con đường nhỏ.

Sau chiến tranh biên giới Tháng Hai năm 1979, thị trấn Móng Cái bị tàn phá nặng nề, mãi đến năm 1991, sau khi quan hệ Việt-Trung trở lại bình thường thị sự trao đổi buôn bán qua lại cửa khẩu Bắc Luân ngày càng tăng lên. Thành phố Móng Cái được thành lập ngày 25 Tháng Chín năm 2008 trên cơ sở toàn bộ diện tích tự nhiên và dân số của thị xã Móng Cái cũ.

Móng Cái cũng như nhiều thành phố vùng giáp biên khác, nhiều cửa hàng, trung tâm thương mại, khách sạn, khu vui chơi giải trí được đầu tư bởi các công ty, tập đoàn lớn của Trung Quốc. Một trong 2 khu giải trí, kinh doanh lớn nhất thành phố trẻ Móng Cái là của của công ty Hồng Vận và công ty liên doanh Hải Ninh-Lợi Lai. Như nhiều nhà đầu tư Trung Quốc khác, 2 công ty này được thuê đất 50 năm với nhiều loại hình kinh doanh như sòng bạc, khách sạn, sàn nhảy, dịch vụ, mua sắm hàng hiệu (nhái), cửa hàng đồ ăn Trung Quốc. Cuối tuần, khách du lịch từ Trung Quốc, Hongkong, Ðài Loan đến Móng Cái nghỉ ngơi rất đông, các nhà hàng, khách sạn cho đến sân golf dường như hoạt động hết công suất. Tất cả tiền đều chảy vào túi chủ Trung Quốc, chẳng có thứ gì của Việt Nam được tiêu dùng, trừ những người phục vụ luôn là người Việt Nam biết hai thứ tiếng.

Riêng với Trung Tâm Thương Mại Hồng Vận hiện nay đã bị phía Việt Nam đóng cửa, đình chỉ thi công và hoạt động mà lý do thì bị bịt kín. Ðược biết đây là vụ việc liên quan đến an ninh chính trị, trong thời gian thi công tại Trung Tâm Thương Mại Hồng Vận này phía Trung Quốc đã cho đào đường hầm thông qua biên giới, may mắn là phía Việt Nam kịp thời phát hiện, chẳng ai biết Trung Quốc đã đào đến đâu, Việt Nam xử lý làm sao với cái đường hầm và nghĩ sao về tình bạn hữu nghị Việt-Trung. Vậy mà người ta vẫn không run tay ký quyết định cho phép các dự án của Trung Quốc đóng chiếm các vị trí quan trọng của quốc gia.

Phóng sự của Thiên Thư

IRS dùng hình cờ Việt Cộng trong tài liệu tiếng việt để giúp người tỵ nạn Việt

Đây là tấm hình mà cơ quan IRS chuẩn bị in và phát hành
để hướng dẫn về Thuế vụ cho người Việt tại Hoa Kỳ.

Dưới đây là địa chỉ và điện thoại để quý vị độc giả gọi tới phản đối:
Thuychi McGaw: Thuychi.T.McGaw@IRS.gov
IRS/SPEC
Senior Relationship Tax Consultant
1220 SW 3rd Ave.
M/S 180
Portland Oregon, 97204
Tel: (503)326-3091
Fax: (503)326-7221

Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy Tổ Chức Hội Luận Về Ðại Họa Trung Quốc Ðô Hộ Việt Nam



Ðúng 11 giờ sáng ngày Thứ Bảy 25/07/2009, tại Stockton Blvd Resource Center, thủ phủ Sacramento của Tiểu bang California, một buổi Hội Luận về Ðại Họa Trung Quốc Ðô Hộ Việt Nam, đã được Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy phối hợp với Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento tổ chức, nhân ngày giỗ năm thứ 19 cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, với 3 diễn giả chánh đều là thành viên của Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy gồm Tiến sĩ Mai Thanh Truyết đến từ Orange County, Nhà văn Quân đội Hải Triều đến từ Vancouver, Canada và Giáo sư Trần Minh Xuân đến từ Newark.

Sau nghi thức chào cờ Quốc gia Việt Nam và tưởng niệm các anh hùng Quốc gia Việt Nam hy sinh bảo vệ Tổ Quốc và lý tưởng tự do, lễ dâng hương tưởng niệm trước bàn thờ Tổ Quốc có đầy đủ di ảnh cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, với hương hoa quả trang nghiêm, được tiến hành với Bác sĩ Tôn Thất Sang, đại diện Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento; Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, đại diện Ðại Việt Quốc Dân Ðảng, Nhà văn Hải Triều, đại diện nhóm Nhà văn Quân Ðội; và Giáo sư Trần Minh Xuân, đại diện Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy, cùng xếp hàng dâng hương theo tiếng nhạc trang nghiêm.

Khởi đầu buổi Hội Luận, ông Nguyễn Quý Nhượng, Chủ tịch Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento ngỏ lời chào mừng các diễn giả và các quan khách từ xa, gồm các thành viên lãnh đạo Liên đoàn Cử tri người Việt Bắc California, Ðoàn Thanh Niên Cộng Ðồng [VAYO], Hội Cao niên Diên Hồng Oakland, Hội H.O San Francisco, các khu hội CTNCT Bắc California và San Joaquin, Hội cao niên Stockton, Ðại Việt Quốc Dân Ðảng, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam, Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy, báo Mõ San Francisco & Oakland, báo Tiếng Dân ... về thủ phủ Sacramento tham dự Hội Luận cùng quan khách và đồng bào địa phương gồm Bác sĩ Hà Hữu Tâm, ông cựu Phụ tá Bộ Thông Tin Dân Vận và Chiêu Hồi Triệu Huỳnh Võ ...

Tiếp lời ông Nguyễn Quý Nhượng Giáo sư Trần Minh Xuân xướng đọc email của cô Nguyễn Ngọc Thúy Tần, ái nữ cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và bà Jackie Bông, quả phụ cố Giáo sư Nguyễn Văn Bông, nhờ thắp nhang trước bàn thờ và kính dâng Giáo sư Huy 2 lễ vật đặc biệt là cuốn “Các Ẩn Số Chánh Trị Trong Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kim Dung” của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và “Di Cảo Giáo sư Nguyễn Văn Bông” được Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy thực hiện ở Sài Gòn năm 1972, và Ðại Gia đình Nguyễn Ngọc Huy tái bản ở Hoa Kỳ năm vừa qua. Danh sách các thành viên Ðại Gia đình Nguyễn Ngọc Huy từ xa gọi điện thoại, email và fax gởi lời tưởng niệm cố Giáo sư Huy và chúc buổi Hội Luận thành công cũng được xướng đọc gồm quý vị Ðỗ Thành Công và Jane, ông Trần Hữu Phúc ở Ðức quốc, Bản Tin Âu Châu, ông Lê Minh Khởi ở Toronto, Canada, ông Lâm Bảo Tín ở Quebec, Canada, ông Hồng Thương ở Washington DC, Hoa Kỳ, ông Nguyễn Hữu Ninh ở Vancouver, Canada, ông Huỳnh Kim Tuấn ở New York, ông Hồng Ngự ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ, cựu Hải quân Ðại tá Nguyễn Văn Thiện ở New York, ông Phạm Ðức Duy và hiền thê ở New Jersey, Bà Song Thi cựu phóng viên Ðài VOA và phu quân ở Oregon, Hoa Kỳ, cựu Dân biểu Nguyễn Văn Quý và phu nhân ở Castro Valley, Hoa Kỳ, ông Lưu Tấn Xuân ở Canada, các ông Vương Từ Mỹ và Nguyễn Văn Khiêm ở San Francisco, ông Nguyễn Văn Ðầy, Houston, Taxas, Hoa Kỳ, ông Lê Văn Phú, Texas, Hoa Kỳ...

Diễn giả đầu tiên của buổi Hội Luận là Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, Phó chủ tịch Ðại Việt Quốc Dân Ðảng, thành viên Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy, đã thay mặt Tiến sĩ Phan Văn Song đọc lời tưởng niệm ghi lại những kỷ niệm của ông đối với Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy trong thời gian ông được sang Pháp du học và sau đó làm việc với cố Giáo sư Huy, đặc biệt là được Giáo sư Huy chỉ đạo cùng Giáo sư Trần Minh Xuân thành lập trường Cao Ðẳng Thương Mại Minh Trí ở Saigon năm 1974. Sau đó, qua những chứng liệu cụ thể và qua sự diễn giải mạch lạc ông cho thấy trong việc đô hộ Việt Nam “Trung Quốc đã lấy Bauxite làm DIỆN để che đậy ÐIỂM Hán hóa người thiểu số và dân tộc Việt”. Ðồng thời, qua việc Trung Quốc sa lầy ở Tây Tạng và gặp khó khăn ở Tân Cương cùng một số lãnh địa khác sẽ đưa tới việc vùng Vân Nam độc lập với Bắc Kinh, nhưng đại họa Hán hóa Việt Nam của bọn Tàu vẫn chưa chịu dứt; tuy nhiên Việt Nam sẽ có những thuận lợi để giải phóng dân tộc khỏi sự đô hộ của Tàu.

Ðến phần nhà văn quân đội Hải Triều, cũng được cô giáo MC Cao Thanh Tâm giới thiệu là một thành viên của Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy; ông đã hùng hồn trình bày sự quật khởi của dân tộc Việt trong mấy lần bị Bắc thuộc hơn ngàn năm và cho biết các tác phẩm của ông đều tập chú vào việc lên án Cộng sản Việt Nam và chỉ có giải thể chế độ Cộng sản Việt Nam mới giải quyết được đại họa Bắc thuộc; đồng thời viễn tượng sụp đỗ của bọn Thái Thù Việt và Bắc Triều tan rả là chuyện tất yếu phải xảy ra trong tương lai gần. Dịp nầy, ông cũng tường thuật tóm lược cuộc “Chiến Thắng Cờ Vàng ở Yukon” mà các ông với một thiểu số ít oi đã chiến thắng không chỉ Cộng sản Việt Nam mà còn chiến thắng cả bọn Trung Quốc kéo về đó để mong triệt hạ cờ vàng mà chúng đã bị thảm bại trong năm vừa qua. Ðiều đáng thương được ông tâm sự là ông hy vọng số sách ông được ủng hộ hôm nay sẽ góp phần trả tiền vé khứ hồi xe bus mà ông đã vất vả ngồi suốt ngày đêm từ Vancouver, Canada, đến Sacramento sáng sớm ngày 24 và trờ về tối ngày 25/07/2009.

Ðến phần Giáo sư Trần Minh Xuân, diễn giả thứ ba, cũng thuộc Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy, cho biết trong phần giới thiệu các tác phẩm được trình bày hôm nay, bên cạnh các tác phẩm “Câu Chuyện Da Cam/Dioxin Việt Nam” của Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, “Máu Và Nước Mắt Trên Lưng Trường Sơn” của Hải Triều, “Thư Cho Con” của Giáo Già; ông đặc biệt tập chú vào cuốn “Các Ẩn Số Chánh Trị Trong Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kim Dung” “Di cảo Giáo sư Nguyễn Văn Bông” vừa được Mekong-Tynan, Nguyễn Ngọc Huy Foundation và Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy tái bản; vì tư tưởng của cả hai Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và Giáo sư Nguyễn Văn Bông thể hiện triết lý đấu tranh cho sự SINH TỒN CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM trước sự thống trị của độc đảng độc tài Cộng sản Việt Nam và sự đô hộ của Trung Quốc.

Số khán giả ngồi kín hội trường say mê theo dõi các ẩn số chánh trị trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung được Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy khám phá cho thấy các ẩn số cũng là những giá trị tuyệt vời trong tư tưởng của Kim Dung, cho thấy cái hấp lực của Kim Dung không chỉ qua tuyệt chiêu của các cao thủ võ lâm, qua những chuyện tình vừa lãng mạn vừa trái ngang của mọi nhơn vật, từ trẻ tới già, mà cái hấp lực huyền nhiệm hơn cần thấy qua tư tưởng Kim Dung là sự phản tỉnh của Kim Dung từ khuynh tả lúc ban đầu cho tới sự vỡ mộng khi đụng chạm với thực tế gian án của Cộng sản, là sự nhận xét sâu sắc đầy nhân bản của những cái tốt và cái xấu coi như đương nhiên phải có nơi mỗi con người, mỗi tổ chức; để từ đó thấy rõ tư tưởng Nguyễn Ngọc Huy rực rỡ qua các ẩn số được khám phá đó. Vấn đề cũng không dừng lại ở đó; vì cái ẩn số được khám phá làm bộc lộ tư tưởng Nguyễn Ngọc Huy còn đưa tới cái đáp số cho tương lai ấp ủ “TÂM NGUYỆN NGUYỄN NGỌC HUY”, tương lai SINH TỒN CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM, tương lai DÂN BẢN, ÐỘC LẬP, TỰ DO, HÒA BÌNH VÀ TRUNG LẬP cho đất nước Việt Nam.

Ðến phần quan khách góp ý và hội luận, hầu như tất cả đều tập chú vào việc cần tìm ra giải pháp cụ thể và hữu hiệu trừ diệt bọn Thái Thú Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng ... và giải phóng đất nước khỏi đại họa Bắc thuộc. Ðược mời phát biểu ông Huỳnh Lương Thiện, chủ nhiệm báo Mõ San Francisco & Oakland đã nhắc lại kỷ niệm của ông với Giáo sư Huy và nói lên tầm quan trọng của chánh trị khi nhắc lại lời của Giáo sư Huy là “Mình không làm chánh trị thì sẽ bị trị”. Ông cũng nói lên tầm quan trọng của việc vận động sự ủng hộ của các chánh khách, dân biểu, nghị sĩ Mỹ cho cuộc đấu tranh nơi quê nhà. Ông yêu cầu mọi người tiếp tay gây quỹ đăng trang báo cám ơn 37 Thượng nghị sĩ Mỹ đã tích cực ủng hộ cuộc đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam. Nhiều câu hỏi được đặt ra và nhiều đề nghị được nêu lên từ chuyện nhỏ ai cũng có thể làm được như chận đứng mọi cám dỗ của Cộng sản Việt Nam, tẩy chay hàng hóa Trung Quốc và chuyện lớn hơn như chuyển đạt thông tin trung thực về nước cho đồng bào được rõ những gian ác của Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam bị bưng bít, như vận động quốc tế yểm trợ của cuộc đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam nơi quê nhà, theo đúng phương trình Nguyễn Ngọc Huy đã được các cá nhơn và tổ chức thực hiện lâu nay; đó là hải ngoại tiếp trợ quốc nội vùng lên chống lại Cộng sản Việt Nam và vận động quốc tế yểm trợ cuộc đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam nơi quê nhà.

Cuộc Hội Luận sôi nổi đưa tới bản TUYÊN CÁO CHUNG được Chủ Tọa Ðoàn đúc kết và tuyên đọc với sự hưởng ứng của toàn thể hội trường.

Buổi Hội Luận kết thúc sau lời cám ơn của Ban Tổ Chức và bữa ăn nhẹ do Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy và Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento khoản đãi lúc 2 giờ 30 phúc cùng ngày.

**********
TUYÊN CÁO

Lên Án Cộng Sản Việt Nam Ðể
Cộng Sản Trung Quốc Ðô Hộ Ðất Nước Việt Nam

Hôm nay, ngày 25 tháng 07 năm 2009 tại Stockton Boulevard Resource Center, Thủ phủ Sacramento, Tiểu Bang California, Hoa Kỳ, một cuộc Hội Luận do Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy và Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento, cùng các Tổ Chức, Hội Ðoàn, Ðoàn Thể, và đông đảo nhân sĩ đồng hiệp lực tổ chức với đề tài “Ðại Họa Bauxite và Ðế Quốc Trung Cộng Ðô Hộ Ðất Nước Việt Nam”, có sự tham dự của nhiều cơ quan Truyền Thông, Báo Chí.

Sau hơn 3 giờ nghe các bài Tham Luận do các chuyên viên và các nhà hoạt động chính trị trình bày, đông đảo các tham dự viên đã tích cực đóng góp ý kiến, phân tích và mổ xẻ hiện tình đất nước Việt Nam do bạo quyền Cộng Sản cai trị dưới sự đô hộ của Ðế Quốc Trung Cộng. Tất cả cùng nhận định:
    NHẬN ÐỊNH 1: Trải qua hơn 4 ngàn năm văn hiến dân tộc Việt Nam đã oai hùng dựng nước và giữ nước, không khuất phục trước bất cứ ách đô hộ của ngoại nhân và bọn tay sai nào. Bản năng DÂN TỘC SINH TỒN và kinh nghiệm sống thúc đẩy Dân Tộc Việt Nam luôn luôn cảnh giác trước tham vọng đô hộ và đồng hóa của bọn bành trướng Bắc Phương.

    NHẬN ÐỊNH 2: Lịch sử Việt Nam cận đại chứng minh rõ ràng Cộng Sản Việt Nam đã chịu làm tay sai cho Trung Cộng dùng bạo lực và lừa đảo cuớp đoạt chính quyền, rồi cai trị toàn lãnh thổ Việt Nam bằng dối trá và bạo lực, trong vai trò của những Thái Thú gốc Việt, nên nó hoàn toàn không là đại diện quyền lợi của dân tộc Việt Nam trước Cộng Ðồng Quốc Tế.

    NHẬN ÐỊNH 3: Những sự kiện cận đại như ký các văn kiện, hiệp ước liên quan đến biên giới và lãnh hải, cho Trung Cộng khai thác Bauxite ở Cao Nguyên Trung Phần, cho công nhân Trung Cộng tràn ngập các xí nghiệp, công trường, đặt Việt Nam dưới sự đô hộ của Trung Cộng, cho Trung Công vơ vét tài nguyên quốc gia và dùng Việt Nam làm vị trí chiến lược khống chế toàn vùng Ðông Nam Á Châu và đe dọa hải trình Bắc Nam Thái Bình Dương thông qua Ấn Ðộ Dương.

    NHẬN ÐỊNH 4: Hiện nay Cộng Sản Việt Nam thông qua bọn Thái Thú Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng công khai bóc lột đồng bào, tạo nên đại họa dân oan, đàn áp tôn giáo, bắt giam mọi thành phần chống đối bất bạo động như Linh mục Nguyễn Văn Lý, các Luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, Lê Công Ðịnh ..., tước đoạt mọi quyền tự do căn cản của người dân như tự do ngôn luận, tự do lập hội ..., vi phạm Hiến Pháp do chúng đặt ra để lừa bịp dân chúng và dư luận thế giới, để Trung Cộng Hán hóa dân Việt bằng kinh tế thị trường và văn hóa nô dịch bất chấp mọi phản đối mạnh mẽ của mọi giới đồng bào quốc nội và hải ngoại.
Do các nhận định trên, chúng tôi, các Ðoàn Thể, Tổ Chức, Hội Ðoàn và cá nhân
đồng ký tên dưới đây.
LONG TRỌNG TUYÊN CÁO

1. Mạnh mẽ phản đối trước Cộng Ðồng Quốc Tế những hành động đô hộ của Trung Cộng thông qua bọn Thái Thú Việt để chiếm đoạt bất hợp pháp lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam, cho bọn “hải tặc có giấy phép” sát hại ngư dân Việt, cướp đoạt hải sản do ngư dân Việt đánh bắt và phạt tiền các nạn nhân đánh bắt cá hằng năm ngay trên lãnh hải của mình; đồng thời sai khiến bạo quyền Cộng sản Việt Nam bắt giam những nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam; vi phạm các công ước quốc tế mà cả Trung Cộng lẫn Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam đã ký kết.

2. Hoàn toàn phủ nhận tất cả các văn kiện, hiệp ước được ký kết giữa 2 Ðảng và Nhà nước Cộng Sản Việt Nam và Trung Cộng liên quan đến lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam. Tích cực hỗ trợ các vụ kiện Trung Cộng giết chết ngư dân Việt, cướp đoạt tài sản và bắn chìm tàu của ngư dân Việt ngay trên lãnh hải Việt Nam trước Tòa án Hình sự Quốc tế và Liên Hiệp Quốc.

3. Khẩn thiết kêu gọi hơn 86 triệu con dân Việt Nam ở quốc nội và hơn 3 triệu đồng bào hải ngoại cùng ra tay chận đứng “Ðại Hoạ Diệt Chủng và Ðô Hộ Việt Nam của Ðế Quốc Trung Cộng” bằng cách dũng mãnh đứng lên đòi Bọn Thái Thú Cộng Sản Việt Nam ngưng ngay các dự án cho Trung Cộng đưa người theo các hãng thầu vào khống chế dân Việt, lập thành các làng trên lãnh thổ Việt Nam; đồng thời chấm dứt ngay các dự án khai thác Bauxite trên lãnh thổ Việt Nam.

4. Mạnh mẽ đòi hỏi Cộng Sản Việt Nam phải trả tự do cho những người tù lương tâm, đặc biệt là Linh Mục Nguyễn Văn Lý, các Luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, Lê Công Ðịnh ...; tôn trọng các quyền tự do căn bản của người dân như tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do lập hội ..., trao trả Quyền Tự Quyết cho Dân Tộc Việt Nam thông qua BẦU CỬ TỰ DO TRONG SINH HOẠT DÂN CHỦ ÐA ÐẢNG có sự giám sát của quốc tế.
    Làm tại Sacramento, California, Hoa Kỳ ngày 25 tháng 7 năm 2009

    Chủ Tọa Ðoàn

    Bác sĩ Tôn Thất Sang

    Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Sacramento
    Tiến sĩ Mai Thanh Truyết

    Ðại Việt Quốc Dân Ðảng
    Nhà văn Hải Triều

    Nhóm Nhà Văn Quân Ðội

    Giáo sư Trần Minh Xuân
    Ðại Gia Ðình Nguyễn Ngọc Huy

    Thư Ký:
    Trần Hoàng Anh sinh viên Saint Mary University
    Ðính kèm danh sách các Hội Ðoàn, Ðoàn Thể, Tổ Chức và nhân sĩ đồng ký tên:
    1. Danh Sách các Hội Ðoàn, Ðoàn Thể, Tổ Chức.
    2. Danh Sách các Nhân Sĩ.