Friday, October 10, 2008

Đỉnh Cao Trí Tuệ của Loài Khỉ


Nguyễn Thanh Ty

Loài khỉ sống hoang dã trong rừng có tính hợp đoàn, quây quần với nhau thành bầy, đàn.

Đứng đầu thường là con khỉ già nhất có nhiều kinh nghiệm tinh ma, ranh mãnh, láu cá để hướng dẫn bầy bọn, con cháu đi bẻ trộm cây trái của nông dân, kiếm ăn.

Đặc tính của khỉ là thông minh, tò mò hay bắt chước và phá phách. Chúng thường kéo bè, kéo lũ xuống các nương rẫy, vườn tược của nông dân để hái trộm trái cây hoăc đôi khi lẽn vào những nhà ven rừng lúc vắng chủ để lục lạo thức ăn.

Khi đến mùa bắp, chúng kéo đến hàng đàn đông đúc, cả trăm con, bứt giây rừng quấn quanh lưng, vào rẫy, bẻ bắp giắt đầy lưng rồi kéo nhau về rừng. Hôm sau lại tái diễn ở nơi khác. Nhiều nơi bị chúng vừa ăn vừa phá gần như tan hoang cả nương rẫy, nhà nông đến phải khốn khổ vì chúng mà không làm sao đánh đuổi được.

Karl Marx đã bỏ công vào rừng sống gần gũi với loài khỉ mười năm, theo dõi và quan sát cách sống và sinh hoạt của khỉ để gom góp tất cả đặc tính của khỉ, viết ra cuốn “Chủ nghĩa Cộng Sản”, chỉ ra cách thức dùng “chuyên chính vô sản” để đi cướp của thiên hạ trên thế giới.

Ban đầu, Marx đặt tên cuốn này là “Chủ nghĩa loài khỉ” nhưng ngẫm nghĩ lại, Marx thấy không ổn. Vì cứ theo như cách của con khỉ già, thì tất cả cây trái hái về buộc phải cất hết trong hang động. Mỗi ngày đến giờ ăn, con khỉ già ra lệnh bộ hạ phân phát, bầy khỉ mới được ăn. Con nào cũng được phần như nhau, mặc dù trước đó khỉ chúa có dụ khị khỉ con rằng chúng mày phải “tích cực lao động để làm ra của cải vật chất, làm giàu cho bầy đàn” nghĩa là “hái tùy sức còn gặm thì tùy cầu”.

Quan sát một thời gian rất lâu cách thức gom chung và phân phối, Marx mới nghĩ ra được hai chữ “cộng sản”. Hai chữ này thật “cực kỳ chính xác” vừa có vẻ trí thức, vừa văn minh dùng cho loài người rất hợp “logic”. Vì vậy Marx quyết định thay tên ban đầu “Chủ nghĩa loài khỉ” bằng tên mới là “Chủ nghĩa cộng sản”.

Giống như “Bác Hồ” thấy tên “Đảng Cộng sản” ban đầu không dụ được ai theo nên đem giấu đi, đổi tên khác thành “Đảng Lao Động” để dễ đánh lừa lòng yêu nước của dân chúng vậy. Chỉ là cái mánh đổi bình chứ rượu dỏm bên trong vẫn y như cũ.

Thật ra nội dung hai cái tên y như nhau, cũng đều là dùng bạo lực để đi ăn cướp mà thôi. Chỉ khác nhau có mỗi cái chữ “đấu tranh giai cấp” để có vẽ như có tính người hơn tính thú một chút.

Và người thì có kèm theo dao găm, mã tấu, lựu đạn chày, súng C.K.C, AK để bắn giết những ai chống lại đảng một cách dễ dàng, mau và nhiều hơn.

Còn thú thì chỉ có cách duy nhất là nhe răng … cắn, hiệu quả đạt rất ít năng suất.

Nhưng Marx không ngờ và cũng không tiên đoán được sau này nhà nông đã tìm ra phương cách hữu hiệu để đuổi được cái loài ăn cướp này.

Và cũng nhờ vào kinh nghiệm của nhà nông Việt Nam mà Mỹ bắt chước phỏng theo, đã làm cho Chủ nghĩa cộng sản ở Liên Xô và Khối Đông Âu theo nhau sụp đổ.

Mỹ gọi đó là chiến lược Domino.

Nhà nông Việt Nam thì quê mùa ít học, chẳng cần biết “mi nô, mi néo” gì hết trơn, hết trọi.

Họ tìm hiểu được cái thói quen cũng là “nhược điểm” của loài khỉ là hay tò mò, bắt chước và rất ưa bắt chí, bắt rận cho nhau. Nắm được cái “cơ bản” đó, họ đuổi bầy khỉ đi xa khỏi nương rẫy của họ một cách thật dễ dàng như sau:

Họ đánh bẫy, chỉ cần bắt sống được một con là đủ. Họ lấy dao, rạch rách một đường trên da đầu con khỉ này, bôi thuốc đỏ, thuốc xanh toè loe lên chổ rạch, rồi thả cho nó nhập bầy trở lại.

Bầy khỉ thấy lạ, tò mò xúm nhau lại bươi chỗ vết thương coi thử cái gì xanh đỏ vậy. Con khỉ bị thương đau quá, bỏ chạy, bầy khỉ hùa nhau rượt theo để coi cho kỳ được. Càng bị rượt, càng bỏ chạy.

Bầy khỉ, cứ thế, rượt theo con khỉ kia, càng lúc đi càng xa khỏi nương bắp.

Từ khi con khỉ đầu đàn Liên xô bị bôi thuốc đỏ, chạy bán sống bán chết, rồi sụp chân xuống hố, chết không kịp giẫy, khối cộng như rắn mất đầu, bao nhiêu chủ thuyết, lý thuyết cộng sản của Marx để lại đều như “thuyền không lái trôi dạt lông bông, như ngựa không cương chạy lung tung”, chẳng biết đường nào mà mò đến nước thiên đàng cộng sản.

Vì thế, đàn em, thủ hạ, chư hầu của Liên Xô khi trước, nay mạnh ai nấy phải tự lo thân, tìm đường cứu đảng, cứu lấy bản thân của mình.

Cộng sản Trung Quốc, bắt đầu bằng lão già có cái tên rất thô tục là “được bình đái”, đọc âm theo tiếng Hán Việt là Đặng Tiểu Bình, thì chủ trương rằng “mèo trắng hay mèo đen” mèo nào bắt được chuột thì là “hẩu xực” tuốt, “mậu xìn, mậu lũ” ba cái chủ nghĩa cộng sản hay chủ nghĩa tư bản cái con mẹ gì sất!

Cái thuyết thực dụng mèo trắng, mèo đen đó Tàu khựa gọi là “Chủ nghĩa dân tộc”.

Cộng sản Việt Nam thì may mắn hơn, trong lúc Bộ Chính trị đang loay hoay lo són trong quần, không biết phải moi móc ở đâu ra cái chủ thuyết khác để quăng cái khẩu hiệu “Chủ nghĩa Mác LêNin bách chiến bách thắng” vào cầu tiêu cho khuất mắt nhân dân thì vớ được một miếng da người, mỏng te, (miếng da người này có lẽ đã lột được từ da lưng của một địa chủ bất đắc dĩ nào đó cho đủ chỉ tiêu của Đội Cải cách của ông Tô Hoài đề ra, từ cái dạo phát động phong trào Cải Cách Ruộng Đất) trên đó có chép cái chi chi đó, bằng thứ chữ loằng ngoằng, lèo ngoèo không giống chữ của Tàu ô, cũng không giống chữ của Phú Lãng Sa, chẳng hạn như chữ “cách mạng” viết thành “kách mệnh”, chữ “phải dóng” viết thành “fải dóng” rất kỳ … cục, từ trong hòm kiếng ướp xác “bác” Hồ.

Bộ Chính trị vội họp khẩn, lấy kính lúp loại phóng đại 300 lần soi vào để đọc cho rõ mấy hàng chữ trên đó. Hóa ra đó là bí kíp “Cửu âm chân kinh” của Bác đã cuỗm được khi theo thọ giáo học nghề sát thủ của Giáo chủ Xít Ta Lin ở xứ Nga La Sát.

Năm 1968, Tết Mậu Thân, bác ôm cuốn “chân kinh” định chơi xả láng một ván “Mậu Binh”, nên vét hết thanh thiếu niên miền Bắc đem vào miền Nam, quyết ăn thua đủ.

Ai dè bác thua tàn mạt, thua cháy sạch túi.

Ôm đầu máu về lại hang Pắc Pó, quá uất ức, bác hộc máu ba lần như Chu Du thời Tam Quốc, trong trận Xích Bích, rồi nằm liệt giường, liệt chiếu, chuẩn bị chuyển sang từ trần. Khi Bác sắp đi chuyến tàu suốt để theo hầu cụ Mác, cụ Lê ở thiên đàng … Mù, Bộ Chính trị thay nhau bám sát từng phút, từng giây bên cạnh để hỏi nơi cất cuốn kinh này.

Lúc bác khò khè gần hết hơi, ráng lắm mới phều phào được ba tiếng, bà Bình phải kê sát tai vào miệng bác để nghe, bị hàm râu của bác đâm vô lỗ tai, nên nghe không rõ, hình như là “kim trong dầu”.

Tổng bí thư Lê Duẫn lập tức ra lệnh bắt tất cả những người buôn dầu, nói thác đi là để “kiểm tra” dầu, nhưng thực ra là để kiếm cuốn bí kiếp.

Lệnh bắt dầu ban ra, đám thủ hạ thi hành rất sốt sắng, (có cớ để làm tiền) đã gây ra một cuộc khủng bố, náo động hoảng loạn trong đời sống nhân dân một thời gian dài.

Nhất là quãng thời gian từ 1976 đến 1986 lệnh lùng xét dầu càng gắt gao.

Ghe, tàu vượt biên bị chận bắt vô số, dầu bị tịch thu và khám xét trước tiên, vẫn không tìm ra cuốn kinh. Chỉ tìm thấy vàng và kim cương của người chạy trốn nhiều lắm.

Đảng ta được một phen vớ bẩm, bỏ vàng, kim cương vô túi riêng mệt nghỉ.

Mãi về sau, nhờ một dịp tình cờ cực kỳ may mắn, đó là một ngày trọng đại, ngày 6 tháng 11 năm 2000, Đại vương xứ Hồng mao là Biêu Cờ Lin Tông nổi hứng bất tử, sang thăm chơi xứ cộng sản Việt Nam, để coi thử mặt mũi anh hùng chống Mỹ ba đầu sáu tay ra sao. Đồng chí Chủ tịch nước Trần đức Lương nghe tin, mừng như cha chết sống lại, không phải, chưa xứng, phải nói mừng như bác Hồ sống lại mới đúng, đã dùng quốc lễ cung kính đón rước rất trọng thể linh đình, đàn ca sáo thổi inh ỏi.

Hôm BCT đặc biệt mời đại vương Hồng mao đến thăm lăng Ba Đình, xác khô của bác từ dưới hầm sâu được đưa lên mặt đất để cho Mít tơ Biêu Cờ Lin Tông tận mắt chiêm ngưỡng long nhan “người anh hùng cộng sản” có thành tích vô địch thế giới, đã giết ba triệu thanh niên của mình chỉ trong thời gian 10 năm để đưa Việt Nam đến thế giới đại đồng.

Lúc đứng trước hòm kính, thấy cái xác héo queo của bác, đại vương Cờ Lin Tông vừa cười cười, vừa đọc hai câu chót trong bài thơ mà bác Hồ đã làm khi tới thăm đền thờ Đức Trần Hưng Đạo. Câu sau có sửa đôi chút:

Bác có linh thiêng cười một tiếng,
Rằng đế quốc Mỹ đã thành công!

thì cái xác của bác bỗng chuyển động, hai mắt bác mở ra trừng trừng, trông ghê rợn như quỉ Dracula hiện hồn.

Cờ Lin Tông sợ quá, tái xanh mặt mũi, hét to lên một tiếng rồi … té xỉu. Hộ vệ đi theo bèn vội vàng lấy “nước đái quỉ” dí vào mũi cho tỉnh lại rồi khiêng ra xe, dông về khách sạn.

Khi kẻ thù đi khỏi hồi lâu, hai mắt bác mới chịu nhắm lại, đầu ngoẹo sang môt bên.

Lúc này Bộ Chính trị mới chợt thấy sau ót của bác có vật gì đen đen thò ra.

Nắm kéo thử, hóa ra là miếng da người.

Nhắc lại, sau khi soi kính lúp đọc được chữ trên miếng da, bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ ra rằng, ba tiếng bác đã trối lại là “kinh trong hầu” chứ không phải như bà Bình đã nghe nhầm là “kim trong dầu”.

Chuyện nghe y như truyện “Cô gái đồ long” của Kim Dung!

Nhưng những khẩu quyết trong cuốn kinh toàn là chỉ dẫn kỹ thuật dùng sọ người để luyện bàn tay thành bàn tay sắt để có thể giết người bằng cách bấu lủng sọ đầu của nạn nhân.

Cách này chỉ có thể giết từng người, mất nhiều thời gian, với thời đại Internet, đã lỗi thời, thành ra vô dụng.

Ngày nay, Bộ Chính trị dưới sự lãnh đạo anh minh của hai bác Đỗ Mười và Lê Đức Anh cùng đám lâu la Nông Đức Mạnh, Nguyễn minh Triết, Võ văn Kiệt, Nguyễn Tấn Dũng … đã phát minh ra nhiều cách giết người siêu cấp hơn nhiều.

Giết hàng loạt năm, bảy ngàn người một lúc như ở Huế Việt Nam, hàng triệu người như ở Cánh đồng Chum Căm Pu Chia.

Nhưng Bộ Chính trị cũng còn rất rành ngón tráo bài ba lá, biết vận dụng “sự cố” bất ngờ này, đã hô phong hoán vũ, biến miếng da vô dụng thành vật đắt dụng.

Bộ Chính trị lại họp khẩn để bàn suốt đêm.

Sáng hôm sau, đồng loạt 600 tờ báo cùng với hệ thống truyền hình, truyền thanh trên khắp nước đều “hồ hởi phấn khởi” loan tin rôm rả rằng “đảng ta và nhà nước ta đã tìm ra được tư tưởng Hồ chí Minh rất tuyệt cú mèo để thay thế cho triết lý Mắc Xịt”.

Thế là, sau đó chiến dịch học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức bác Hồ được phát động rầm rộ trong cả nước.

Cán bộ nhà nước hễ nghe học tập là ai nấy đều mừng rơn trong bụng. Vì mỗi lần học tập là có ăn nhậu. Ăn nhậu lễ khai mạc rồi lễ bế mạc và nhất là ai cũng được trao cái phong bì nằng nặng gọi là “bồi dưỡng”. Đó là lý do rất chính đáng để các cơ quan nhà nước ta xài tiền chùa thoải mái được cấp giấy chứng nhận hợp pháp.

Nhiều ngàn, triệu tỷ đồng tiền thuế của dân nghèo è lưng đóng góp được đảng bỏ ra để tổ chức, in ấn, xuất bản cuốn “Bí kiếp tư tưởng Hồ Chí Minh” để làm kim chỉ nam, tuyên tuyền cho phong trào hoc tập này.

Riêng tiền “nhuận bút” cho việc “biên tập” cuốn kinh đã mất 27 tỷ đồng tiền cụ.

Ông Đào Hiếu, cán bộ biên tập nhà xuất bản Tuổi Trẻ trong nước có lẽ không được dính phần nên nhận xét một cách mỉa mai rằng: “Trong đời tôi chưa từng thấy có cuốn sách nào dày có vài ba trăm trang gì đấy mà lại có “nhuận bút” cao như vậy. Đó là cái nhuận bút giả tạo, dành để trả cho một cuốn sách giả tạo”.

Có kẻ “bức xúc”: - Hồi ông Hồ còn sống đã từng nói với đám bầy tôi trong triều rằng “Bác đâu có tư tưởng gì! Tất cả tư tưởng hay, đẹp Bác Mao và Bác Xít đã nói hộ cả rồi”. Sao bây giờ BCT đào ở cái xó xỉnh nào ra cái gọi là tư tưởng Hồ chí Minh thế?

Tất cả những ai dại dột có thắc mắc hay “bức xúc” như trên, lần lượt bị tó vào trại “cải tạo” để học tập tốt, lao động tốt mút mùa lệ thủy.

Kể từ lúc “tư tưởng Hồ Chí Minh” được tuyên truyền, rao giảng đại trà khắp nơi, khắp chốn để dân chúng được học tập thấm nhuần “lời vàng ý ngọc, lý lẽ cao siêu” của bác thì tài kinh bang tế thế của 14 ủy viên của Bộ Chính trị bỗng nhiên tăng cao đột ngột giống như người yếu sinh lý được cho uống thuốc “Tam tinh Hải cẩu bổ thận hoàn”.

Đảng ta bỗng nhiên vươn vai lớn lên y như được thổi bằng ống đu đủ vào đít, làm cho cả thế giới nhìn vào lé con mắt luôn. Nào là “chấp cánh bay cao”, nào là “bơi ra biển lớn”… vân vân và vân vân.

Khỏi nói, dĩ nhiên nhân dân trong nước nhìn vào “thành quả” của đảng lớn lao như vậy cũng sướng tá hỏa tam tinh, đui con mắt luôn chẳng cần phải “kinh qua quá trình” lé.

Cái sự bay cao lên trời và bơi xa ra biển của đảng ta có “chất lượng cao”giống như kiểu tăng vọt của vật giá và lạm phát mà báo chí truyền thông trong nước đã so sánh và bốc thơm lên trời xanh là “bão giá, bão lạm phát” vậy.

Nhưng cao siêu, tuyệt vời hơn cả vẫn là khẩu hiệu treo trước lăng Ba Đình và Bắc Bộ phủ mang dòng chữ: “Đảng ta là đỉnh cao trí tuệ loài người”.

Đỉnh cao trí tuệ loài người! Ghê chưa! Oai hách xì xằng chưa! Hãnh diện dân tộc gớm chưa!

Ôi! Đảng ta đã là đảng tiên phong độc quyền cai trị đất nước muôn đời rồi, nhất trên cõi đời rồi, nay còn đeo thêm cái “đỉnh cao trí tuệ loài người” nữa thì chao ôi, thế giới này chịu đời làm sao cho thấu, chỉ còn có nước xếp hàng quì gối trước Bắc Bộ phủ mà bái sư xin theo xách dép làm đệ tử…

Vinh quang và hãnh diện thay được làm người Việt Nam dưới thời cộng sản!

Nhưng thôi, tạm thời ta hãy đè nén cái vinh quang, oai hách, hãnh diện xuống một chút, để nêu lên một ít thành quả sau khi toàn dân được học tập tư tưởng của bác Hồ “muôn vàn kính yêu”. Bởi dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống khiêm cung, ít khi nào “nổ” lắm.

Thủ Dũng của ta chẳng đã từng chứng tỏ “on lai” bản chất thật thà của người cộng sản đó ư: “Tôi ưa sự thật và rất ghét dối trá”.

Thiệt là câu nói để đời đáng trao giải “Bông lúa đỏ” của trung tâm băng nhạc Thúy Nga Paris và ghi vào sử sách để cho đời sau học tập, giá trị không thua gì câu nói của ông Triết “quyết ôm điều 4” và của ông Thiệu “đừng nghe những gì cộng sản nói …”.

Đầu tiên, tư tưởng Hồ Chí Minh được áp dụng thử vào đám tang tướng Trần Độ đã cho thấy hiệu quả rất cao. Tất cả những vòng hoa phúng điếu của người thân, bạn bè, đồng chí … mang đến kính viếng ông có hàng chữ “Vô cùng tiếc thương Tướng Trần Độ” đều được cán bộ đảng ưu ái xé bỏ những chữ “Vô cùng tiếc thương Tướng …” chỉ để lại hai chữ “Trần Độ” trơ trọi để cho Tướng Trần Độ nằm trong quan tài kia biết thế nào là lễ độ một khi dám chống đảng. Thêm nữa, bài “điếu văn” của đảng đọc trước linh cửu đã hài tội người quá cố đã thể hiện rõ nét văn hóa tam vô “nghĩa tử (chưa) là nghĩa tận”. Đảng quyết truy sát đến ba đời. Chết rồi vẫn không buông tha!

Con dê tế thần thử nghiệm tiếp theo của bài học “tư tưởng HCM” là ông Hoàng Minh Chính, cựu Viện trưởng Viện Mác Lê, đã bỏ đảng, bỏ Viện, chối bỏ chủ thuyết Mác Lê, được đảng thực thi chương thứ 2 trong “Hồng thư Hồ Chủ Tịch” là “văn hóa bốc ném”. Một thứ văn hóa thần sầu quỉ khốc, rất “đậm đà bản sắc dân tộc”, chỉ có nhờ học tập tư tưởng của bác mới nghĩ ra được.

Lúc ông Hoàng Minh Chính còn đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị xuống địa ngục để chất vấn mấy tên đầu sỏ cộng sản thì đảng cho đoàn quân xưng là “cựu chiến binh, thương phế binh” mệnh danh là “nhân dân tự phát” đông cả trăm tên, ngày ngày tụ tập trước nhà, bốc đồ dơ như cứt, đái, mắm tôm trộn dầu nhớt ném vào nhà ông, kèm theo lời chửi bới thô tục rất nặng mùi cộng sản để cho ông mau mau đi theo bác.

Khi chết rồi, tro cốt của ông cũng bị đảng chận đường bít ngõ, không cho người thân của ông đi rãi xuống sông xuống biển. Thật đúng là cộng sản triệt để.

Càng lúc, oai lực của tư tưởng Hồ Chí Minh càng tỏ ra phát huy cao độ đạt đến “đỉnh cao trí tuệ của loài người”. Nó có thể “nhứt động ứng vạn biến”, nghĩa là chỉ dùng một chiêu thức sơ đẳng mà có thể khắc chế mọi “vọng động” của những ai không chịu theo ngón tay chỉ đường của đảng.

Nghị định 31/CP của Võ văn Kiệt là một trong những chiêu thức ấy, cho phép bắt bỏ tù vô thời hạn bất cứ ai mà đảng thấy không ưa, khỏi cần lý do, khỏi cần kết án.

Quyết định cấm dân ra báo của Thủ Dũng để bóp họng, khóa miệng nhân dân không được ho he phát ra ngôn luận cũng là được rút ra từ tư tưởng của bác.

Những chiêu thức trên tuy thấy “giản đơn” bên ngoài như vậy, nhưng bên trong nó biến hóa vô cùng khiến cho nạn nhân tối tăm mặt mũi, không thể nào chống đỡ nổi.

Đơn cử vài ví dụ cụ thể xem cho biết mùi:

- Dàn dựng tai nạn cho xe hơi, xe gắn máy đụng hay cán xe nạn nhân (ai không chịu vâng lời đảng) dọc đường, cho từ chết đến bị thương.

- Công an giả dạng đầu gấu (có chó lửa lận lưng) gây hấn, đánh lộn giữa đường để có cớ cho công an mặc sắc phục đến bắt giam.

- Gắp lửa bỏ tay người, vu oan giá họa, ( như bán xì ke) để bắt nhốt.

- Bắt người thân như cha mẹ già, trẻ thơ để làm con tin trao đổi, thương lượng với những người bất khuất.

- Lập chốt bao vây trí thức phản kháng. Dùng bọn đá cá lăn dưa, xã hội đen hợp tác với công an ngồi trước cửa nhà họ để canh chừng suốt ngày đêm.

- Huy động đám bồi bút báo chí bịa chuyện để lăng mạ, bôi bẩn cá nhân bị đảng đưa vào bảng phong thần.

Vân vân và vân vân.

Tư tưởng của Hồ Chí Minh thiên biến vạn hóa không thể nào biết hay kể cho xiết.

Nhưng những “thành quả to lớn” vừa nêu sơ lượt ở trên chỉ là những ngón đòn đánh dưới thắt lưng, được thực thi lẻ tẻ, mỗi nơi một ít, không được tập trung cùng một thời gian, một không gian, khiến cho nhân dân đa số là lao động lo miếng ăn hàng ngày, có thể không biết đến công ơn của đảng nó tích cực và to lớn đến nhường nào.

May thay, vừa rồi các sự việc đang diễn ra ở Thái Hà và Tòa Khâm Sứ Hà Nội đã là cơ hội ngàn năm một thuở để cho Bộ Chính trị được dịp “nêu bật” chói lọi cái “đỉnh cao trí tuệ loài người” của mình.

Ở hai địa điểm này, đảng ta đã áp dụng toàn bộ sách lược của “tư tưởng Hồ Chí Minh” một cách toàn bích, vừa phẩm lẫn lượng.

Nói theo văn hóa mới là có “chất lượng cao”.

Chẳng là, chỉ vì một mảnh đất bé xíu có mấy ngàn thước vuông của nhà thờ dùng để cho giáo dân đứng hành lễ, cầu kinh trong những ngày lễ lớn, đảng và nhà nước ta muốn lấy làm của riêng để chia năm xẻ bảy ra từng lô, bán lấy tiền tỷ bỏ túi.

Mà ảnh đất này 50 năm về trước, khi đảng mới cướp được chính quyền Bảo Đại, đảng “mượn đở” của Nhà thờ, nói là để làm việc công ích cho dân.

Thời gian qua, đảng tưởng để lâu cứt trâu hóa bùn, Nhà thờ quên, bèn hè nhau xẻ nai đem bán. Ai dè Nhà thờ không quên, lên tiếng khiếu nại, nhứt quyết đòi lại.

Hai bên giằng co cả tám tháng trời.

Bên Nhà thờ thì nói lý lẽ, pháp luật, trưng dẫn giấy tờ để chứng minh quyền sở hữu của mình.

Bên đảng thì dùng bạo lực và luật rừng ra áp chế rằng “đất đai là tài sản của nhà nước” không một ai, cá nhân hay đoàn thể nào có quyền chiếm giữ.

Tiếp tay với đảng còn có cả hệ thống truyền thông tay sai, yểm trợ, xuyên tạc sự thật và vu cáo.

Dưới những bài tường thuật của các cơ quan thông tin nhà nước thì Tòa Tổng Giám mục và Dòng Chúa Cứu thế đúng là những kẻ gây rối, coi thường pháp luật.

Người dân thấy rõ đây là một cuộc tranh chấp rõ ràng không cân sức.

Một bên chỉ dùng phương cách duy nhất là cầu nguyện bất bạo động để chống trả.

Một bên dùng tất cả sức mạnh và mưu lược để áp chế và cưỡng bức.

Cách xử thế khôn ngoan ở đời có câu “phù thịnh hơn phù suy”, ta cũng nên bắt chước, đứng về phe Nhà nước vừa (ỷ) mạnh lại vừa (thô) bạo mà dương cao ngọn cờ đen có hình sọ người với hai cái xương trắng hếu bắt chéo, để phô trương những thành quả của đảng ta cho thế giới coi chơi cho biết mặt và noi gương học tập.

Bác Hồ đã có thơ hô hào rằng:

Tòa Khâm ( Sứ) ta thắng vẻ vang,
Thái Hà giáo xứ phải càng thắng to.
Vì cộng sản, vì tam vô,
Đánh cho Chúa ngã, đánh cho Phật nhào!
Tiến lên chiến sĩ đồng bào!
Bắc Nam dâng hết cho Tàu! Vui thay!

(Nếu ai có ý nghi ngờ mấy câu trên đây không phải của bác, sẽ bị bắt đi cải tạo cho chừa.)

Những kế sách được đảng ta thực thi đúng theo “tư tưởng Hồ chí Minh” chỉ dẫn là “tiên lễ hậu binh” sau đó là “tiền pháo hậu xung” với chiến thuật “biển người” của bác Mao.

Trước tiên, đảng ta làm giấy tờ nhượng đất giả để làm bằng tưởng chắc ăn ai dè bị bên Nhà thờ lật tẩy, chỉ rõ ngày tháng không phù hợp, chữ ký giả. Một phen tẽn tò.

Ăn gian không được thì bỏ. Cãi chày cãi cối, nói lý không xong, thì dùng hạ sách.

Bước tiếp theo, thả đám tù hình sự, xì ke, ma túy cả trăm tên, mặt mày hung ác trà trộn trong giáo dân để gây rối. Trong lúc giáo dân đọc kinh cầu nguyện thì đám này chửi tục và hò hát “Như có bác Hồ ” trộn chung với “Một con vịt xòe ra hai cánh” ỏm tỏi lên. Hể ai chống đối liền bị đám côn đồ này đánh đập, chửi mắng, phun nước miếng vào mặt. Có nhiều bà giáo dân già đã bị bọn này đánh phun máu đầu rồi.

Để hỗ trợ đám côn đồ làm càng, làm bậy này, có đám an ninh chìm làm “tào kê”. Xin lỗi đã nói nhầm. Công an đâu có chứa gái đĩ đâu mà làm “tào kê”. Công an nhân dân chỉ “bảo kê” cho lưu manh để ăn chia thôi.

Cho nên khi giáo dân bị hành hung kêu cứu thì đám công an này lờ đi, giả điếc, giả mù, không can thiệp.

Giáo dân đi vấn kế luật sư. Luật sư cho biết “Trong Bộ luật Hình sự, điều 82 qui định quyền tự vệ cho phép bất cứ ai cũng có quyền bắt giữ kẻ hành hung gây rối, phạm pháp quả tang, giải giao cho chính quyền, chính quyền phải lập biên bản để xử lý…”.

Hôm sau, giáo dân ra tay, đám hình sự côn đồ chạy te cò, không dám manh động nữa.

Không quấy rối được bằng đám côn đồ hung hãn thì đảng ta quấy nhiễu bằng hệ thống âm thanh.

Đảng cho bắt một dàn loa công suất cực lớn trên các trụ đèn, chỉa về phía Nhà thờ. Khi giáo dân bắt đầu cầu nguyện thì bên này đảng bắt bác Hồ đọc đi, đọc lại “Bản tuyên ngôn độc lập” mệt nghĩ. Âm thanh của bác nghe rổn rảng, chát chúa, đinh tai nhức óc, khiến giáo dân đầu hàng, chịu không nỗi lời bác khoe “độc lập” nữa. Đảng ta thắng keo này.

Thật là một sáng kiến tuyệt vời trên cả tuyệt vời.

Đó là bước đầu “tiên lễ”.

Tiếp theo là “hậu binh”, coi thử phen này đám giáo dân với mấy Cha nhà thờ sẽ làm sao mà chống nổi với đảng ta.

Bước 1. Rào kẻm gai, ngựa sắt ba ri e, cảnh sát cơ động, công an chìm, nổi kể cả ngàn người với chó nghiệp vụ, xe phá sóng điện thoại … được rầm rộ kéo tới bủa vây khu đất kín như thiên la địa võng. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Giáo dân đói khát, dầm mình dưới mưa gió suốt mấy ngày liền, chỉ biết lâm râm đọc kinh cầu xin Đức Mẹ Bề trên cứu giúp.

Lực lượng của đảng ta kiên quyết bao vây, siết chặt hàng ngũ, không cho một ai trong vòng vây tẩu thoát.

Bước 2. Xua đám côn đồ khác đã được đảng ta huấn luyện, mặc đồng phục, là “đoàn thanh niên Cộng sản HCM”, đảng ta nói trớ đi là “lực lượng quần chúng tự phát”, chống lại sự bất hợp tác của Nhà thờ, xông vào bên trong, ra tay đập phá khu vực linh địa Đức Bà, đập đổ cổng Đền Thánh.

Bước 3. Hăm dọa và đe nẹt. Ủy Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội ra công văn cảnh cáo Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt, người đứng đầu giáo phận Hà Nội. Trong công văn này, thành phố Hà Nội nói rằng Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt có “ý đồ lợi dụng việc vi phạm pháp luật tại giáo xứ Thái Hà để tạo dư luận tác động đến việc đòi đất tại 42 Nhà Chung.”

Trong bài phát biểu trước Ủy Ban Nhân Dân Hà Nội ngày 20/9/09, Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt nói rằng “không tranh chấp với nhà nước nếu những cơ sở thuộc quyền quản lý của Tòa Tổng Giám mục mà nay nhà nước xử dụng vào những việc lợi ích thì Giáo phận không đòi lại”.

- Ấy là chính ông nói đấy nhé!

Vớ được câu nói của người đứng đầu giáo phận, nhà nước ta bám chốt ngay. Ủy Ban Nhân dân Hà Nội ra lệnh: - Cố bám lấy thắt lưng “địch”mà đánh.

Ngay ngày hôm sau, giữa đêm khuya, hàng chục xe cơ giới và nhân công hùng hậu kéo đến khu đất giáo xứ Thái Hà “thực thi lợi ích công cộng xây dựng công viên cây xanh” ngay tức khắc. Hỗ trợ đội xây dựng có lực lượng công an cơ động với chó nghiệp vụ bao vây vòng ngoài, chận đường, bít lối, không một ai có thể ra vào.

Từ xưa đến giờ chưa có công trình nào được nhà nước ta sốt sắng thi công ngày đêm đến như thế. Vừa đập phá các cơ sở, vừa san ủi, vừa trồng cây… chỉ có mấy ngày mà một công viên xanh tươi có đầy đủ đường đi lối lại, ghế đá cho thanh niên nam nữ từng cặp kéo nhau vào đây tình tự.

Chiếc đũa thần của bà tiên trong truyện cổ tích ngày xưa cũng phải chào thua “cái sự” quyết tâm và công sức của đảng ta trong “sự nghiệp”phục vụ công ích cho nhân dân.

Rồi đây, Tòa Khâm sứ chỉ trong vài ngày nữa cũng sẽ được san bằng thành bình địa để dựng nên phòng đọc sách, và cũng sẽ nói là để phục vụ nhân dân nữa.

Thế là coi như đảng ta giải quyết vấn đề rất “ổn định chính trị”, rất “đỉnh cao trí tuệ”. Nhà thờ mất đất, không có chổ cho giáo dân tụ tập cầu nguyện, mà đành phải cắn răng, trơ mắt ra nhìn, chịu thua trí lớn đảng ta, không mở miệng ra nói cái gì được nữa.

Cái “đỉnh cao trí tuệ” của đảng ta ở chổ là “vừa đàm vừa đánh”.

Trong lúc bên trong họp bàn với các linh mục Nhà thờ để tìm giải pháp ổn thỏa cho vấn đề tranh chấp đất đai thì bên ngoài ta “áp la xô” tấn công dành đất.

Đây là một thắng lợi hết sức vẻ vang không uổng công bác Hồ đã phải thức đêm, thức hôm, vắt óc suy nghĩ để làm thơ cổ võ đám đàn em tay sai hậu duệ của mình phải quyết tâm tiêu diệt tôn giáo.

An cư mới lạc nghiệp! Chổ ở không yên ổn thì công việc nào cũng vậy dù cho làm ăn hay hành đạo cũng khó bề thành tựu. Đảng biết rõ điều này nên các cơ sở tôn giáo là mục tiêu đảng nhắm đến trước tiên để cướp hoặc đập phá quấy rối.

Không riêng gì đạo Chúa, đạo Phật , Tin Lành, Hòa Hảo, Cao Đài … cũng gặp nạn như nhau.

Với sự việc xãy ra ở Thái Hà và Tòa Khâm sứ Hà Nội trong những ngày qua, hệ thống truyền thông trong nước rất “phấn khởi tự hào” về sự thành công của đảng ta và nhà nước ta, đám văn nô bồi bút đã gò lưng, cong cổ viết nhiều bài tường thuật ca tụng “đỉnh cao trí tuệ loài người” của đảng ta kể cả dùng thủ đoạn cắt xén, vo tròn bóp méo câu nói của Tổng Giám mục Ngô quang Kiệt nói về sự nhục nhã khi cấm cái hộ chiếu của Việt Nam mỗi lần qua các cửa hải quan ngoại quốc.

Nhưng theo những thong tin ngược lại từ các mạng tự do, cho thấy nhà nước đang trấn áp Giáo hội bằng tất cả sức mạnh của mình.

Ông Nguyễn Viện, nhà văn, hiện đang sống tại Sài Gòn, không chịu hùa theo bầy đàn của chủ nuôi mà bẻ cong ngòi viết để viết sai sự thật, kiếm chút xương bố thí của chủ nuôi, ông viết theo lương tâm của mình. Lối viết mà ông Đỗ quí Doãn, Thứ trưởng Bộ Thông tin, được ông Đinh Tấn Lực một blogger trong nước âu yếm gọi “Doãn ơi ta bảo Doãn này”, gọi là “đi lề bên trái”.

Xin trích một đoạn trong bài viết “Từ Sài Gòn nhìn ra điểm nóng Hà Nội” của ông gửi cho đài BBC:

“… Người ta có thể đặt ra những câu hỏi khác nhau xung quanh sự kiện này. Một diễn tiến của cách mạng cam nhằm lật đổ chế độ hay đơn giản chỉ là giáo hội Công giáo đang buộc chính quyền phải đối diện với Sự thật và Công lý?

Nhà nước có can đảm đối diện với Sự thật và Công lý không?

Câu trả lời rõ ràng là không.

Xuyên tạc câu nói của Tổng Giám mục Kiệt trên hệ thống thông tin đại chúng về nỗi ô nhục Việt Nam và những hành vi hạ cấp vô văn hóa ở Thái Hà, cũng như cách thức cưỡng chiếm Tòa Khâm sứ giữa đêm khuya với lực lượng an ninh hung hậu cùng chó nghiệp vụ, chỉ cho người ta thấy chính quyền không còn chính nghĩa, không thực sự mạnh và không có luật pháp.

Và người dân lại chép miệng: “Đúng là Cộng sản!”.

Những ngày này, đảng đã biểu dương một lực lượng trấn áp, vừa người vừa chó, rất hung hăng để cho đám dân đen thấy được sức mạnh nằm trong tay đảng ghê gớm như thế nào để hù dọa. Nhưng tiếc thay, đối với người dân trong nước, đảng ta rất là bạo hành với bàn tay sắt, rất cương quyết đánh nam, dẹp bắc, huy động binh hùng tướng mạnh, vũ khí trang bị tận răng cùng với đủ loại mánh khóe mưu mô của cái “đỉnh cao trí tuệ” của mình.

Ngược lại, đối với quân xâm lược Tàu ô cướp đất, cướp biển thì đảng ta lại sợ co vòi, rúm lại như con sâu róm rất là hèn hạ, im re nín thít không dám ho he một điều phản đối dù là yếu ớt cho có lệ.

Sự việc diễn ra ở Thái Hà và Tòa Khâm sứ Hà Nội mấy hôm nay với cách hành xử của nhà nước và của đảng cộng sản vừa thô bạo, hung hãn vừa lén lén, lút lút đã cho thấy nỗi bật lên hai vấn đề xã hội:

Đạo đức quá suy đồi và uy quyền nhà nước đã suy yếu đến độ tệ hại quá mức.

Đảng đã bất chấp công lý và pháp luật, bất chấp sự thật hiển nhiên, lấy điều dối trá che mặt để hành động, đạt cho được mục đích bằng mọi giá.

Một nhà nước có cả triệu bộ đội, công an, với súng ống rầm rộ mà sợ một nhúm giáo dân tay không một tất sắt tự vệ, đã phải lén lút cướp đất giữa đêm khuya, hối hả làm trò bẩn trong đêm tối thì chứng tỏ cái chính quyền ấy đã suy yếu, rệu rã lắm rồi.

Cho nên, cái mà nhà nước và đảng ta đã tự phong cho mình “đỉnh cao trí tuệ loài người” qua sự kiện vừa xảy ra đã chứng minh ngược lại.

Rõ ràng đó không phải của loài người mà là của loài vượn.

Từ vượn lên tới người phải mất một ngàn năm.

Từ người xuống vượn lại chỉ mất có 72 giờ đồng hồ.

Hai cái công viên cây xanh xây vội vã, lén lút giữa đêm khuya ở giáo xứ Thái Hà và Tòa Khâm sứ Hà Nội, ngày khánh thành mở cổng cho dân chúng đến dạo chơi chắc sẽ có hai tấm bảng thật lớn ghi hàng chữ:

“Công trình xây dựng của đỉnh cao trí tuệ loài hầu” để đời đời ghi nhớ công ơn của đảng cộng sản Việt Nam và nhà nước CHXHCN Việt Nam.

Nguyễn Thanh Ty


Ba Mươi Sáu Kiểu Nhà Hồ


    BA MƯƠI SÁU KIỂU NHÀ HỒ
    (gởi đảng CSVN, cộng ông, cộng cha, cộng bà,
    cộng mẹ, cộng cháu chắt, gởi nuôn cộng nằm vùng)

    Băm sáu kiểu trong tờ nghị quyết
    Kiểu tiền dân đảng liếm công khai
    Kiểu mua dinh thự nước ngoài
    Kiểu buôn siêu thị, đất đai, hoa màu

    Kiểu cộng nhí lau nhau du học
    Kiểu lưới tình câu móc nai tơ
    Kiểu tìm những kẻ ngu ngơ
    Hôn nhân hôn ... hột cộng vơ, cộng gài

    Kiểu nằm vũng, mồi chài gian ác
    Kiểu cộng đồng quấy nát, phun hôi
    Lập lờ, kiểu bút khen người
    Để người khoái tỉ cho ngồi cùng mâm

    Kiểu che mặt rồi cầm gậy thọc
    Kiểu nồi canh sâu ngóc quanh nồi
    Bình phong che chỗ đảng ngồi
    Kiểu gian xảo ấy từ hồi Bốn Lăm (1945)

    Được nhà đảng đứa bằm, đứa luyện
    Thành món hàng tân tiến ghê nơi ...
    Là BĂM SÁU KIỂU cò mồi
    Nặn thành nghị quyết và lôi ra mần

    Hỡi khúc ruột khúc chân thắm thiết
    Hãy thi hành sự nghiệp bưng bô
    Đảng ta sắp sửa xuống mồ
    Mau mang đô cứu kẻo hồ chết toi

    Cứu thôi nhé chớ lời théc méc
    Đảng bảo gì, cứ ..."DZÉT" là ... xong !
    Đừng mà ní nuận viển vông
    Đảng ta đã nghĩ mọi vòng giùm ta

    Cứ nằm vũng nhưng mà phải biết
    Nghị quyết kia khai triển cho thành !
    BA MƯƠI SÁU KIỂU lưu manh
    Đảng sai các cháu thực hành , mê ly ...

    Tha Hương

Thursday, October 9, 2008

THƯ NGỎ CỦA ĐẶNG VĂN NHÂM GỬI ÔNG NGUYỄN CHÍ THIỆN


Kính thưa ông Nguyễn Chí Thiện,

Từ năm 1987 cho đến năm 1995, cái tên Nguyễn Chí thiện với những bài thơ khí phách tỏa càn khôn trong tập Vô Đề đã tạo nên một ấn tượng khá đậm nét trong tâm hồn tôi. Sang năm 1988 , tôi đã dành thì giờ quí báu rất hiếm hoi của tôi để âm thầm vẽ 2 bức tranh chân dung của tác giả Vô Đề ( một sơn dầu, trên Canvas/toile, khổ 50x60, một trên giấy bằng bút sắt mực tàu để in báo, làm Illustration v.v...) và lại còn viết một số bài đăng báo bày tỏ lòng mến mộ sâu xa của tôi đới với ông.Tất cả tôi còn giữ bản thảo gốc đánh máy, bỏ dấu tay rất thô sơ của thời 1988. Ai muốn kiểm chứng sẽ được thỏa mãn!

Vì lòng chân thành ngưỡng mộ nồng nàn như thế, nên tôi còn tìm hiểu thêm gốc gác của ông qua một người bạn chí thân ”mày tao mi tớ” với nhau, từ năm 1955 đến tận ngày nay ở hải ngoại, 2008, là Nguyễn Thanh Hùng. Thằng Hùng và vợ con nó đã định cư ở Dallas. Còn thằng Đặng Văn Nhâm này, vốn là giống ”ngựa rừng bất kham” của thằng Hùng, thì từ chối đến Mỹ, đem vợ con sang ẩn cư đìu hiu ở Đan Mạch. Tuy xa nhau , nhưng từ năm 1975 đến nay tôi với nó vẫn thường liên lạc với nhau.Có lần vợ chồng tôi còn sang Dallas thăm nó và ”gánh hát quả mướp” của nó, rồi ở lại chơi với nó, chụp nhiều hình kỷ niệm, đến hơn tuần lễ ...

Vì nó là người làng Bình Lục, tỉnh Hà Nam, nhà nó lại gần nhà ông Thiện, nên nó đã vô tư kể chuyện cho tôi nghe rằng nó có quen thằng Thiện từ hồi cu Thiện mới lên 7 tuổi. Cu Thiện kém tao đến 7 tuổi. Nó sinh năm 1939, còn tao sinh năm 1932 như mày đã biết đó! ...

Sở dĩ tôi phải kể ra những chuyện thâm tình lỉnh kỉnh riêng tư giữa tôi và thằng Hùng, và giữa thằng Hùng với ông khi ông còn con nít, để cho ông và đám ”gia nô” tạp nhạp của ông trên các Diễn Đàn hải ngoại đừng bao giờ nghĩ rằng tôi không phân biệt được Nguyễn Chí Thiện thật hay giả và nhất là tôi muốn ganh tị với thi tài của ông (xịt!). Dĩ nhiên, hơn bất kỳ ai khác và trước tiên hết mọi người tị nạn hải ngoại, qua Ng. Thanh Hùng tôi đã biết ông Nguyễn Chí Thiện này là thứ thiệt. Nhưng còn nghi vấn Ng.Chí Thiện có phải là tác giả thi phẩm Vô Đề hay không thì tôi vẫn còn thấy mù mờ như có khói đen bao phủ. Hỏi thằng Hùng, thì nó bảo:” Tao chỉ có thể bảo đảm với mày thằng ấy chính thằng Ng. Chí Thiện mà tao đã biết nó hồi nó còn bé ở nhà quê. Còn hỏi tao về việc nó làm thơ trong tù làm sao tao biết được?!”

Tuy nhiên, tôi không phải loại người mù quáng, thấy kẻ sang cứ nhắm mắt nhảy vào bắt quàng làm họ ngay. Tôi thấy cần phải có thời gian quan sát và phán đoán thêm nhiều mặt cho kỹ càng để tránh mọi lầm lỡ, như những con đàn bà lang chạ, để cho cái bụng đã chương phình lên rồi mới than thân trách phận: ”Em đã lầm lỡ trao thân cho tướng cướp!”. Đó là ngu si, nông cạn , thấy đỏ tưởng là chín,không chịu phán đoán tinh vi, chớ lầm lỡ cái gì?!

Theo tôi, không ai có quyền khơi khơi phủ nhận tên Ng. Chí Thiện. Bộ khùng sao? Nhưng chúng ta cần phải có thời gian quan sát hành vi, ngôn ngữ và nhân cách của Ng. Chí Thiện bằng xưong thịt này để xem anh ta có xứng đáng muôn một nào so với những lời thơ ”khí quát càn khôn” trong thi phẩm Vô Đề của anh ta hay không? Đó là cái quyền tự nhiên mọi người đều có.

Đấy chính là vấn đề tôi muốn nói khi viết bài đầu tiên về Ng. Chí Thiện từ sau năm 1995,tức 18 năm sau ông Thiện ra hải ngoại ngao du tung tăng đây đó với những nghênh đón chen chúc đông đảo tưng bừng.

Kể từ năm 1995, tức thêm 8 năm nữa con bịnh ho lao tới thời kỳ hộc máu, chờ chết, hằng ngày bị cùm kẹp, đày ải, thiếu mọi điều kiện vệ sinh, dinh dưỡng nằm trong đôi tay sát nhân của CS mà ông Thiện không chết lại béo tốt thêm ra. Thực là một phép lạ mà đức Mẹ đồng trinh và Phật Bà Quan Âm cũng đành chịu thua!!!

Sau đó, khi ông Thiện đã được đảng CSVN ban đặc ân cổ kim hãn hữu giải phóng và cho ra hải ngoại đến tận ngày nay, hào quang ông sáng rực, danh ông nổi như cồn. Chung quanh ông đã bu đầy mọi thứ hạng người ở khắp nơi hải ngoại, từ hạng đĩ lậu, điếm dở, gái nạ giòng lỡ thời cần đàn ông, đến những kẻ dốt nát,tứ thời thất nghiệp, ăn tiền già, tiền phế thải, vô danh tiểu tốt khoái dựa hơi như mấy con chim ăn bám trên mình trâu , hay mấy sợi giây bìm bịp leo bám lên thân cây đại thụ. Dĩ nhiên trong số cũng lẫn lộn một số nhà văn, nhà báo nghiệp dư, cộng thêm mấy nhà ”trí thức thủ đô” (!) mấy anh chánh trị gia sôi thịt trong vùng Virginia, vốn bị bịnh ” lạnh cẳng kinh niên” tứ thời trùm mền, nằm sa lông chờ cái búng tay của tòa Bạch Ốc , hay cục xương khô của Bắc Bộ Phủ quẳng ra sân kêu lộp độp, liền lập tức tung mền nhảy ra gầm gừ sủa inh tai nhức óc! ...

Được hưởng vinh quang bất ngờ, ở ngoài xa và đứng trên cao hơn hết mọi tầm nhìn, tôi thấy ông Thiện đã hiện nguyên hình là một kẻ tâm địa và kiến thức hoàn toàn dưới mức tầm thường nhất của bọn phàm phu tục tử, cặn bã trong các cộng đồng tị nạn tạp nhạp, thượng vàng hạ cám ở khắp nơi hải ngoại. Ông cũng phóng phét bừa bãi, cũng khoác lác ra trò, cũng sẵn sàng nhanh chóng chui đầu vào các tổ chức chính trị có tiền đang nằm vùng cho CS và đã có tiền tích bất hảo, lừa bịp hàng mấy chục triệu MK tiền quyên góp kháng chiến bịp. Ông cũng khoái theo đuôi bọn giặc thầy chùa để ngầm kiếm chác vặt vãnh. Ông không biết rằng bọn giặc trọc ấy từ năm 1945 đến nay 2008 đã liên thủ với nhau đánh phá miền Nam cho đến tan vỡ vào ngày 30.4.75. Ông cũng đã dễ dàng nhập bọn, lê la với đám chánh khách đảng phái sôi thịt ma tịt ở Virginia gồm : Bùi Diễm, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Quốc Quân ... và lũ vác cờ chạy hiệu lăng xăng như cặp uyên ương Ng. Ngọc Bích-Trương Anh Thụy, nay về già mới bỗng nhiên ngứa nghề làm chính trị . Nhưng thảm hại thay, vì cả cặp Bích –Thụy đều bị cận thị nặng, nên khi vừa nhảy lên sân khấu đã vồ lầm, tôn thờ một lúc cả bầy minh chúa chuyên đi chàng hảng như những thằng bị bịnh hột xoài lậu mủ: Hoàng Minh Chính, Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Chính Kết và cả Ng. Chí Thiện linh tinh ... đang nằm ngửa há mồm sẵn chờ sung rụng!

Chính vì vậy, kể từ năm 1995 đến nay, tôi không một lần muốn gặp mặt Nguyễn Chí Thiện. Nhiều khi cùng hiền nội ngao du thiên hạ, từ Úc sang Âu Châu rồi qua Mỹ, gặp lúc Ng. Chí Thiện đang có mặt hội họp nơi đó, các bạn rủ đi nghe, tôi đều từ chối, thoái thác đã lỡ hẹn phải đưa hiền nội đi xem ... ” sở thú”!!!

Nhiều khi nhàn hạ thảnh thơi, ngồi suy nghĩ, tôi đã tự hỏi lòng mình: ”Tại sao bỗng nhiên lòng mình đã lạnh ngắt với Ng. Chí Thiện như vậy? Tôi có ganh tị bất công với ông ta không?”

Tuyệt không. Vì tôi còn thừa lòng thông cảm với những hành động quá tầm thường,đến thô bỉ đã diễn ra khắp nơi , trái ngược hẳn với khẩu khí cang cường ”uy vũ bất khuất” của tác giả Vô Đề khi còn ngồi trong ngục tối. Sự mâu thuẫn ấy đã đạt đến mức nghịch lý phi thường ngoài sức hiểu biết của người VN bình thường. Nhưng tôi vẫn cố biện giải cho ông. Tôi nghĩ: Nguyễn Chí Thiện bất quá chỉ là một con người bình thường như hàng triệu người VN khác. Nghĩa là trong bụng ông cũng chứa đủ cả cơm lẫn cứt. Có thể cứt còn nhiều hơn cơm so với thiên hạ. Dù vậy không sao.Vì thông thường ai cũng biết cơm và cứt chỉ tác động đến bộ đồ lòng và tấm thân ô trọc của ông mà thôi. Còn những vần thơ trong Vô Đề nó là sản phẩm tinh thần. Chắc chắn nó không vương mùi cứt của tác giả. Vậy, nếu quả thực tác phẩm Vô Đề đúng là đứa con đẻ trong một quá trình tư tưởng khí khái nào đó của một kẻ bụng chứ đày cứt cũng chẳng sao. Ta hãy cứ thưởng thức nó.Còn con người Ng. Chí Thiện thối tha, hèn yếu, hay bịp bợm hãy vứt nó vào thùng rác bên đường.

Hơn thế tôi còn kêu cứu đến cả ông FREUD, tổ sư khoa phân tâm học để biện bác rộng rãi cho ông Thiện như sau: Đây chính là một biến thái tâm lý của một con người vô bản sắc dễ bị ngoại cảnh chi phối như giống tắc kè.Khi bị giam cầm cùm kẹp đến mức sống dở chết dở, liền đánh bài liều, hăng tiết vị lên, chửi bới vung vít, chỉ mong sao sớm được kết liễu ngay cuộc đời khốn nạn này cho khỏi khổ. Thời niên thiếu tham gia kháng chiến chống Pháp ở miền Nam, tôi đã từng bị ”bao bố nhìn mặt” nhiều lần, giữa giờ học, và đã từng nếm mùi uống nước mắm, nước sà bông bằng mũi, được đi tàu bay không cánh quạt, được chạy điện vào những nơi nhạy cảm trong cơ thể tại bót Catinat , thời Tây và bót Tầm Vông trong Gia Định. Thời gian ấy tôi đã chứng kiến có người bị điên khùng hoảng loạn, trong xà lim suốt ngày cứ gào thét chửi bới lung tung và thách thẩm vấn viên bắn chết v.v... nghe rất can trường hùng dũng. Nhưng sau khi đã được trả tự do rồi kẻ ấy lại trở nên yêu đời hơn ai hết!

Vậy, biết đâu Ng. Chí Thiện lại chẳng phải hạng người ấy?! Bởi thế, tôi cũng không buồn để ý đến những bài thơ sặc mùi ”VÈ” hay ” HÁT XẨM” của NG. Chí Thiện đã khổ sở rặn ra trong thời gian ở hải ngoại. Tôi tưởng các bạn thi sĩ ở hải ngoại cũng nên rộng lòng thông cảm với ông NC Thiện trong giai đọan này. Sau năm 1995, ra hải ngoại tung tăng đây đó, cảnh nhà giam đen tối, vớ vẻ mặt giết người của chúa ngục CS không còn nữa, chung quanh tòan là nhà cao cửa rộng, nơi nào cũng kẻ đón người đưa trọng vọng, khi rượu sớm lúc trà trưa, đêm đêm gác đầu lên đùi non của giai nhân ngủ kỹ, trong túi đô la lúc nào cũng rủng rỉnh, mà NC Thiện vẫn còn lải nhải tiếp tục làm thơ chửi cha Bác với Đảng nữa chẳng hóa ra là kẻ vong ân bội nghĩa hay sao? Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến lời đại văn hào kiêm ký giả lừng danh Pháp Emile Zola đã nói: mỗi bước chân ta đi tới, cảnh vật chung quanh đều thay đổi.

Quả đúng vậy! Con đường từ Hỏa Lò Hà Nội đến xứ Cờ Hoa, một tuyến đường dài vạn dậm, trải qua qua bao cảnh vật đổi sao dời mà làm sao NC Thiện còn tức cảnh sinh tình làm thơ chửi bác với đảng được nữa! Đó là một biến trạng tâm lý tự nhiên.Vậy bây giờ, theo tôi, nếu có đáng trách chăng ta chỉ nên trách những kẻ u mê ngu dốt ở hải ngoại này, năm nay là 2008 mà vẫn còn nhìn NC Thiện bằng con mắt lạc tròng của thời kỳ đầu thập niên 70, khi ông ta còn nằm trong ngục tối!

Chưa hết, trước những hành vi thô bỉ dưới mức tầm thường của NC Thiện từ khi ra hải ngoại đến nay, tôi vẫn sẵn lòng tha thứ cho ông ta. Từ năm 1995, dù NC Thiện sa đọa đến cỡ nào chăng nữa cũng không ai có quyền trách ông ta. Ngược lại, phải biết tự trách mình. Một người trẻ tuổi bị tù đày,cùm kẹp, đói khát trong đia ngục tối tăm nhiều năm liên tiếp. Có lẽ chưa biết trong đũng quần của đàn bà có cái gì. Nó ra làm sao ? Bây giờ bỗng được mở mắt ra trước sánh sáng chói lòa của tự do, dân chủ, no nê, phè phỡn làm sao tránh khỏi bị lóa mắt, lạc đường, dễ sa chân vào cạm bẫy của tụi Mẹ Mìn....

Nhưng cái đại tội của NC Thiện đối với cộng đồng người Việt tị nạn khắp nơi hải ngoại từ năm 1995 đến nay là anh ta đã kênh kiệu, hạ mục vô nhân, khinh thường sự hiểu biết của mọi người. - - Trong tác phẩm Vô Đề, vẫn luôn luôn còn hiển lộ sờ sờ những mâu thuẫn, nghịch đảo trắng trợn về thân thế, tuổi tác, so với bối cảnh thời gian, trình độ học vấn, khả năng sinh ngữ, liên quan tới lịch sử và thời kỳ bị tù rạc, mà Thiện không thèm giải thích đến nửa lời! ( bạn đọc nào muốn kiểm chứng đầy đủ nhất, xin mời vào xem trang nhà: www.dangvannham.com, mục chuyên đề Nguyễn Chí Thiện, bài của nhà văn Thế Huy ở Paris).

Trong tiểu sử cũng như những lời thơ cho độc giả biết NC Thiện rất thông thạo Anh và Pháp Văn, đã từng dạy học 2 môn này. Vậy tại sao NC Thiện đã không dịch lấy thi phẩm mới ” Hạt Máu Thư ” của mình mà phải cậy đến 2 nhà dịch giả Anh ngữ là Lê Tinh Thông và Nguyễn Ngọc Bích từng nổi tiếng lừng lẫy khắp thế giới về dịch những câu: strawberry sea (bể dâu), Chicken soup Canh gà Thọ Xương) v.v...

Bây giờ, khi văn báo giới hải ngoại đặt lại nghi án thi phẩm "Vô Đề”. Nhiều người nêu lên thắc mắc và đặt giả thuyết ” Vô Đề” có nhiều khả năng không phải của NC Thiện. Vậy tại sao ông vẫn làm thinh, im như thóc. Ông khinh bỉ mọi người không đáng cho ông mở miệng nói nửa lời chăng?

Trong khi đó , ngược lại, ông cứ giả vờ làm ông bình vôi, để cho bọn gia nô tạp nhạp, nửa người nửa ngợm, nửa đười ươi, trong đầu chứa toàn chất bã đậu, hùa nhau lên tiếng bênh vực ông khơi khơi, một cách ngu đàn vô liêm sỉ trên các Diễn Đàn.Họ đã chẳng đưa ra được một chút lý cớ cỏn con nào, hay một tí lý luận nào, gọi là có ý tranh luận của những người trí thức muốn tìm ra chân lý của một nghi vấn văn học. Họ hùa nhau túa lên chửi càn, bằng những bài đầy chất côn đồ, nông nổi với giọng hùng hổ, ba que xỏ lá, mà điển hình nhất là bài này:

ÐIỆP KHÚC THIỆN THẬT, THIỆN GIẢ CỦA BỌN ẾCH NHÁI ÐẾU CÁNG LẠI VANG LÊN

Sau khi ông Nguyễn chí Thiện lên đài SPTN mới đây để phát biểu một vài vấn đề đấu tranh dân chủ chung với các ông Bùi Tín, Bùi Diễm v..v thì một chiến dịch đánh phá tên tuổi của nhà thơ được một số báo và một vài trang mạng đăng lên để tạo sự nghi kỵ về uy tín của nhà thơ nối tiếng lừng danh này. Có lẽ tôi cũng xin nêu lên vài lý luận và bằng chứng để chứng minh ông Nguyễn chí Thiện đang có mặt ở hải ngoại đích thực là tác giả tập thơ mà không có lời vu cáo bẩn thỉu đê tiện nào có thể bôi xấu và bác bỏ được chuyện Nguyễn chí Thiện là tác giả tập thơ. Cũng mong bài viết này sẽ rèn luyện thêm cách thức lý luận , óc phán đoán cho một số người đôi khi hoang mang trước chiến dịch bôi bẩn đầy ác ý nhằm chôn vùi tên tuổi Nguyễn chí Thiện.

Phải nói rất may cho tác giả Nguyễn chí Thiện là tập thơ Hoa địa ngục khi được giao cho Tòa đại sứ Anh là một tập thơ được viết tay chứ không phải đánh máy. Chứ nếu tập thơ được đánh máy thì giờ này ai cũng nhảy vào tự xưng là tác giả tập thơ được cả. Ông Nguyễn chí Thiện hiện nay ở hải ngoại là tác giả đích thực của tập thơ vì ông là người có nét chữ giống y chang nét chữ của những bài thơ trong tập thơ. Ðây là khẳng định có tính cách khoa học.

Lúc tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong xuất bản tập thơ của Nguyễn chí Thiện dưới nhan đề “Bản chúc thư của một người Việt Nam“ (192 bài thơ bi hùng), tạp chí này có cho trích đăng lá thư viết bằng tiếng Pháp của nhà thơ kèm theo với tập thơ . Ðặc biệt vì có sự ăn cắp tập thơ có liên quan đến ông Nguyễn hữu Hiệu và ông Ngụy Trúc của báo Văn Nghệ Tiền Phong nên tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong có cho trích đăng một đoạn của bài thơ “ Ðồng lầy “ ở trang 209 và 210 để giải thích mọi chuyện. Thế là qua bức thư bằng tiếng Pháp và ảnh chụp một phần bài thơ Ðồng lầy, người ta đã nhìn thấy thủ bút của tác giả tập thơ.

Trong Tuyển địch Việt –Anh Hoa địa ngục của Nguyễn ngọc Bích ( do Tổ Hợp xuất bản miền Ðông Hoa Kỳ xuất bản năm 1996) có đăng lá thư tay của ông Nguyễn chí Thiện viết cho giáo sư Nguyễn ngọc Bích ở đầu cuốn sách đề ngày 6 tháng 12 năm 1995. Như vậy ta đã có bút tích của nhà thơ trong lần xuất bản đầu tiên năm 1981 và thủ bút của ông Nguyễn chí Thiện viết cho giáo sư Bích năm 1995. So sánh hai nét chữ thì rõ ràng là của một người. Người đó là Nguyễn chí Thiện. Ai muốn có 3 bản bút tích này để so sánh tìm hiểu chuyện Thiện thật, Thiện giả xin mời gửi email về địa chỉ (dalatogo@yahoo.com) và ghi rõ địa chỉ nhà. Tôi sẽ gửi 3 bút tích này tặng quý vị miễn phí để tìm tòi nghiên cứu. Nếu không vẫn còn không tin tưởng xin mang đến một chuyên viên kiểm tự để nhờ kiểm tra. Ðó là cách hay nhất để kiểm tra ông Nguyễn chí Thiện hiện nay ở hải ngoại có phải là tác giả tập thơ hay không?

Cách đây vài chục năm có kẻ tung ra cuốn Hồi ký của trùm Ðức quốc xã Hitler. Tờ báo chính trị uy tín của Hoa kỳ là tờ Newswêek của Mỹ chút xíu nữa là bị hố khi tính trích đăng cuốn Hồi ký này. Nhưng rồi các chuyên viên kiểm tự quốc tế nhảy vào làm việc để truy tìm có phải là của Hitler thật không? Họ lấy chữ viết của Hitler và so sánh với chữ viết của cuốn hồi ký và đưa ra lời kết luận đây là cuốn hồi ký giả. Nói như vậy để thấy yếu tố chữ viết là yếu tố quyết định trong chuyện truy tìm ai là tác giả của tác phẩm. Chuyện giả chữ viết chỉ qua mắt người thường, không thể qua mắt chuyên viên kiểm tự chuyên nghiệp. Chữ viết có thể nói là đấu tay của mỗi người, không bao giờ có thể lẫn lộn với người khác được.

Ai là người đưa tên tuồi và hình ảnh nhà thơ Nguyễn chí Thiện ra hải ngoài. Người đầu tiên lên tiếng tác giả tập thơ là Nguyễn chí Thiện là ông Minh Thi , bạn tù của nhà thơ. Ông Minh Thi hiện sống tại quận Cam , California , Hoa Kỳ. Người đưa hình ảnh nhà thơ Nguyễn chí Thiện đến với đồng bào hải ngoại là ông Trần Nhu, cũng là một bạn tù của nhà thơ. Ông Nhu liên lạc về người chị tên Hảo của nhà thơ ở Hà Nội để xin ảnh ông Thiện. Ông Trần Nhu hiện sống ở San José.

Rồi đến hai người bạn tù nổi tiếng cũng làm chứng cho ông Nguyễn chí Thiện ở hải ngoại là tác giả của tập thơ Hoa địa ngục là Linh mục tranh đáu Nguyễn văn Lý và nhà văn Vũ thư Hiên. Năm 1995 có người ở hải ngoại đã email về cho Linh mục Lý để hỏi chuyện hư thực về Nguyễn chí Thiện thì Linh mục Lý đã khẳng định Nguyễn chí Thiện là bạn tù và là tác giả tập thơ. Còn nhà văn Vũ thư Hiên trong cuốn hồi ký nổi tiếng “ Ðêm giữa ban ngày “ cũng có nhắc đến Nguyễn chí Thiện cùng những vần thơ của ông Thiện mà ông Hiên còn nhớ được. Những vần thơ này dĩ nhiên nằm trong cuốn thơ Hoa địa ngục. Linh mục Lý hiện nay đang ở tù, ai có thắc mắc có thể nhắn lời nghi vấn cho thân nhân để khi thân nhân vào thăm cha Lý , sẽ hỏi chuyện Thiện thật,Thiện giả cho rõ trắng đen. Còn nhà văn Vũ thư Hiên đang định cư ở Pháp, ai có thắc mắc gì về chuyện Nguyễn chí Thiện xin mời điện thoại cho ông Hiên để tìm hiểu sự thật và không nên hoang mang trước luận điệu bôi bẩn rẻ tiền của bọn tay sai Cộng sản đang tính chuyện vùi dập tên tuổi Nguyễn chí Thiện.Dĩ nhiên Linh mục Nguyễn văn Lý và nhà văn Vũ thư Hiên sẽ không bao giờ làm chứng gian cho tác giả Nguyễn chí Thiện nếu ông Thiện không phải là bạn đồng tù và là tác giả tập thơ.

Nhà thơ Nguyễn chí Thiện cho biết khi đưa tập thơ vào tòa Ðại sứ Anh năm 1979, ông có để rõ nhan đề tập thơ là Hoa địa ngục, đề rõ tên Nguyễn chí Thiện kèm với vái cái ảnh, trong đó có ảnh ông chụp với gia đình hồi thanh niên. Có lẽ vì vấn đề tế nhị ngoại giao và vì sự an nguy của nhà thơ nên khi tập thơ được tung ra, chính phủ Anh đã không công bố tên tác giả và điều đó làm cho nhà thơ khá buồn bực kể từ khi ông đến bến bờ tự do vì bị bọn tiểu nhân đánh phá bổi bẩn kể từ khi tập thơ đến với người đọc hải ngoại năm 1981.

Hy vọng bài viết này sẽ làm sáng tỏ những uẩn khúc hoang mang của một số người từ trước đến này đã bị bọn lưu manh tay sai cộng sản đầu độc bằng những luận điệu gian trá, ác ý và phản khoa học. Nguyễn chí Thiện là một đóa sen quý, dù bị bọn tiểu nhân bôi bẩn, đóa sen vẫn tỏa hương thơm ngát và tập thơ Hoa địa ngục mãi mãi là một vũ khí đấu tranh lợi hại chống cộng sản mà bọn tay sai Cộng sản không bao giờ có thể vô hiệu hóa được.

Los Angeles , một đêm trăng sáng cuối tháng 9 năm 2008

Trần Viết Đại Hưng

Email: dalatogo@yahoo.com

* Xin vào www.nsvietnam.com rồi bấm vào tên Trần viết Ðại Hưng để đọc bài Hoa thật , Hoa giả viết về Nguyễn chí Thiện trước đây.

Đến đây chắc ông đã đọc hết bài của tên Trần Viết Đại Hưng nào đó rồi.Vậy ông nghĩ thế nào? Ông sẽ cư xử với hắn ra sao? Thằng này có phải là gia nô, tay chân thủ hạ , côn đồ chữ nghĩa của ông không? Ông có ngầm dùng nó cũng như hơn 5 năm trước đây, ông bình vôi Võ Phiến đã từng dùng tên Khỉ Đột Văn Nghệ (Gorille) Lê Tất Điều, bút hiệu Kiều Phong, chuyên trò đánh thuê chém mướn cho mình không?

Nếu không tại sao ông không dám lên tiếng khuyên nó nên ngưng ngay trò nâng bi lố bịch, và dơ bẩn ấy đi. Theo tôi, ông nên bảo thẳng cho nó biết rằng: ”Bố đây chính thực là NC Thiện nè. Bố là nhà thơ chống Cộng một cây xanh lè ... Bố chẳng cần đến thứ gia nô ngu dốt, sủa bậy như mày. Mày làm vậy vô tình chứng tỏ bố là thằng ngốc và hèn quá mức, đéo dám cả hé răng nói nửa lời phải trái, khiến cho thiên hạ bà con cô bác cho rằng bố là thằngThiện dổm, chống Cộng cụi, thằng Thiện ăn cắp tác phẩm của thiên hạ ... đúng quá rồi.Bố làm sao cãi lại cho được?!”...

Hơn một tuần qua tôi đã chờ cho đám gia nô của ông ra mặt lên tiếng bênh chủ trên các Diễn Đàn khá đầy đủ rồi, bây giờ tôi mới viết thư ngỏ này cho ông , để có đủ bằng chứng hơn. Đồng thời có đủ lý do vững chắc yêu cầu ông một điều duy nhất sau đây:

- Nếu quả thực ông Thiện đúng là tác giả của thi phẩm Vô Đề, thì tôi kính cẩn xin ông nên nghĩ đến danh dự của mình, một nhà thơ VN can trường hiếm có hãy lập tức mở ngay một một cuộc họp báo công khai giải thích về những sư kiện mâu thuẫn trắng trợn liên quan đến tác phẩm Vô Đề và thân thế của ông. Để tránh cuộc họp báo nghiêm trang này bị bọn “văn sĩ cô đầu trên các diễn đàn” độn nhập vào phá thối làm mất thì giờ, ban tổ chức nên gửi thư mời riêng đến từng cá nhân chọn lọc.

Đề nghị này của tôi hoàn toàn có tính cách xây dựng chung cho nền văn hóa dân tộc ở hải ngoại, giải tỏa nghi vấn về một tác phẩm, và rất lợi ích cho thể diện và danh dự của cá nhân ông. Cam đoan từ nay sẽ chẳng còn ai dám nghi ngờ gì về nhân cách và tài năng cùng ý chí của ông nữa.

Tôi cũng mạn phép tin tưởng rằng đề nghị này sẽ được nhiều anh chị em tên tuổi , có quá trình cầm bút thâm niên và nhân cách đĩnh đạc sẵn lòng hưởng ứng. Vậy để khỏi phụ lòng của mọi người, nhất là tỏ ra xứng đáng với những lời thơ khẩu khí hào hùng của tác giả thi phẩm lừng danh Vô Đề, tôi xin ông NC Thiện nên mau mắn chững chạc, đường hoàng trả lời ngon lành” chấp nhận” công khai trên mặt các Diễn Đàn Việt Ngữ hải ngoại.

Sau đó quí vị văn nhân, thi sĩ, báo chí khắp nơi hải ngoại sẽ cùng ông Thiện thảo luận riêng về qui trình của cuộc họp báo ấy.

Trân trọng kính chào ông Nguyễn Chí Thiện,

Đặng Văn Nhâm bái bút



Thư ngỏ của Ban Phát Thanh Việt Ngữ đài 4EB-FM (Brisbane) Úc châu


Vietnamese Programming Group
140 Main St
KANGAROO PT QLD 4169 - POBox 7300 East Brisbane
QLD 4169

THƯ NGỎ
của Ban Phát Thanh Việt Ngữ đài 4EB-FM (Brisbane)

Trích yếu v/v Họp giữa Ban Chấp Hành Cộng Đồng Qld và các hội đoàn, đoàn thể.

Kính gởi:

- Ban Chấp Hành Cộng Đồng NVTD Úc Châu, tiểu bang Queensland,
- Quý hội đoàn, đoàn thể tại Queensland,
- Quý đồng hương,
- Quý thính giả,

Đồng kính gởi:

- Các Ban Chấp Hành Cộng Đồng NVTD Liên bang, tiểu bang và lãnh thổ Úc Châu, -

Để tường.

- Các cơ quan truyền thông - Để tường và tùy nghi phổ biến.

Ki;nh thưa quý vị,

Là một cơ quan truyền thông phục vụ một cách thiện nguyện cho cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở Brisbane trong 30 năm qua, ban phát thanh Việt ngữ đài 4EB có một lập trường chính trị rất rõ ràng và dứt khoát: chống đối chế độ độc tài Cộng Sản Việt Nam. Chúng tôi không chấp nhận bất cứ sự đối thoại hay hòa hợp, hòa giải nào với nhà cầm quyền Hà Nội.

Lập trường đó của chúng tôi đã được thể hiện qua những bản tin, bài viết, các bài tường thuật, phỏng vấn về các sinh hoạt đấu tranh chống Cộng ở khắp nơi trên thế giới. Riêng ở Queensland, chúng tôi đã sát cánh cùng với các tổ chức, hội đoàn, đoàn thể, đóng góp phần khiêm tốn của chúng tôi vào công cuộc đấu tranh chung này.

Tuy nhiên, trong thời gian qua, đã có những sự kiện xảy ra khiến chúng tôi rất quan tâm.

1. - Thứ nhứt, vào tháng Tư năm ngoái 2007, khi Trịnh Hội và chương trình ca nhạc "Người Ấy và Tôi, Em Chọn Ai?" đến Brisbane, một phiên họp giữa Ban Chấp Hành Cộng Đồng cùng các hội đoàn, đoàn thể đã có quyết định nhờ chúng tôi viết và phổ biến một Thông Cáo nói lên sự quan ngại của chúng ta đối với lập trường chính trị của một tờ báo Việt ngữ địa phương.

Nhưng ngay sau khi chúng tôi phổ biến Thông Cáo nói trên, Bác sĩ Bùi trọng Cường, Chủ Tịch Cộng Đồng và ông Nguyễn Đỗ Thanh Quang (lúc bấy giờ là Tổng Thư Ký của Ban Chấp hành Cộng Đồng NVTD Uc/Qld) đã đơn phương quyết định thu hồi Thông Cáo chúng tôi phổ biến và thay thế bằng một Thông Cáo khác mà KHÔNG có sự tham khảo ý kiến với chúng tôi hay các hội đoàn, đoàn thể.

2 .- Thứ hai, gần đây hơn, tối thứ Hai 29/9/2008, trong phiên họp giữa Ban Chấp hành Cộng Đồng NVTD UC/Qld cùng các hội đoàn, đoàn thể để bàn về cái gọi là "cuộc triển lãm văn hóa" Taste Vietnam do du sinh Việt Nam ở Brisbane tổ chức có sự hỗ trợ của tòa Đại sứ CSVN ở Canberra, một kế hoạch phản đối do chúng tôi đề nghị đã được tất cả mọi người đồng thuận.

Nhưng, hai ngày sau đó, Bác sĩ Bùi trọng Cường và các thành viên khác trong ban Chấp hành Cộng Đồng đã tiếp xúc riêng rẽ với ban tổ chức của cuộc triển lãm nói trên, cùng sự hiện diện của ông Trương minh Đức và Nguyễn Đỗ Thanh Quang, hai thành viên của đảng Việt Tân Cải Cách tại Brisbane.

Tất cả các hội đoàn, đoàn thể khác đều không hay biết gì về cuộc tiếp xúc riêng rẽ này cũng như về những sự thỏa thuận giữa Bác sĩ Bùi trọng Cường và ban Chấp hành Cộng Đồng cùng với ban tổ chức Taste Vietnam cho đến khi ra đến nơi biểu tình vào chiều thứ Sáu 3/10/2008.

Trước những sự kiện trên, ban phát thanh Việt ngữ đài 4EB rất lấy làm tiếc phải đi đến những quyết định sau đây:

1. - Phản đối cách làm việc không minh bạch của ban Chấp hành Cộng Đồng NVTD UC/Qld;

2.- Phản đối ban Chấp hành Cộng Đồng NVTD UC/Qld đã không tôn trọng những quyết định trong các phiên họp nói trên với các hội đoàn, đoàn thể;

3. - Bày tỏ sự cực kỳ quan tâm của chúng tôi về việc ban Chấp hành Cộng Đồng NVTD UC/Qld bị chi phối bởi ảnh hưởng từ thế lực của một đảng phái chính trị;

4. - Sẽ không tham dự các phiên họp do BCH Cộng Đồng NVTD UC/Qld tổ chức cho đến khi chúng tôi nhận thấy có sự thay đổi trong cung cách làm việc của BCH Cộng Đồng đối với các quyết định chung.

Tuy nhiên, vì là "tiếng nói chung của người Việt Tự Do tại Queensland", chúng tôi vẫn không quên trách vụ truyền thông của mình nên vẫn sẽ tiếp tục:

1.- Phổ biến các Thông Cáo do ban BCH Cộng Đồng NVTD UC/Qld gởi đến chúng tôi nếu theo đúng các thủ tục quy định như từ trước đến nay;

2. - Tham dự các sinh hoạt do BCH Cộng Đồng NVTD UC/Qld tổ chức để có thể tường trình đến cùng quý đồng hương.

Trân trọng,
Brisbane, 7 tháng 10, 2008
TM Ban phát thanh Việt ngữ đài 4EB-FM (Brisbane),

Trần hưng Việt
(Trưởng Ban)


THẾ TƯƠNG TÁC TRONG CUỘC ĐẤU TRANH TỰ DO DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM


Lý Đại Nguyên


Cuộc đấu tranh tự do dân chủ nhân quyền cho Việtnam là một cuộc đấu tranh cam go, hung hiểm với một tập đoàn gian trá, lỳ lợm, không từ bỏ bất cứ thủ đoạn thâm độc, tàn ác, ngụy tạo, bất nhân, bất nhẫn, bất cần liêm sỉ nào, mà không đem ra sử dụng, và trong tay chúng đang điều khiển một guồng máy chính quyền khủng bố khổng lồ . Cuộc đấu tranh này đòi hỏi sức mạnh toàn tâm, toàn ý, toàn lực của toàn dân, toàn thế giới và toàn diện tương tác mới mong có kết qủa mau chóng. Tiếc rằng, về phía chúng ta vẫn còn là “nắm cát rời”. Tuy ước nguyện Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền chỉ là một, nhưng quyền lợi của các cá nhân, tập thể, và các thế lực quốc dân trong, ngoài nước và quốc tế lại khác nhau. Nên không tìm được “thế hợp đồng tác chiến” tốc chiến, tốc thắng. Nhất là kẻ địch biết cách khai thác những mâu thuẫn về nhận thức, thành kiến và sự nghi kị giữa các tôn giáo, đảng phái, giữa những “người phản tỉnh” và người chống cộng.


Còn chúng ta, nhất là ở hải ngoại này vốn là thế lực hậu thuẫn chính cho cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ trong nước, thì vẫn mơ mơ, hồ hồ, cứ thản nhiên rơi vào bẫy của kè địch để chống phá nhau, lên án nhau, oán trách nhau một cách hăng say không thương tiếc. Chính vì vậy, mà cộng sản đã thành công trong kế sách dùng tôn giáo chống tôn giáo. Khi hết tác dụng thì chúng lại dùng ngay chính những cánh phản đồ của các tôn giáo đang bị bách hại trong nước, cũng nhân danh tôn giáo đó, cũng nhân danh chống cộng, để chống lại với Lãnh Đạo của tôn giáo mình đang trực diện đấu tranh gian khó với cộng sản ngay trên quê hương. Những vị lãnh đạo đó vốn là mối nguy cho chế độ cộng sản, mà họ càng đánh phá, càng đàn áp, thì uy thế của các vị này trong quốc dân và trên quốc tế càng lên cao. Nay, cộng sản dùng ngay người của chính tôn giáo đó phá hoại uy tín và niềm tin của tín đồ với Giáo Hội mình thì hậu quả tai hại biết là ngần nào. Do đó những người Quốc Gia Dân Chủ chân chính cần phải bình tâm, tĩnh trí đưa cuộc đấu tranh này ra khỏi vòng lẩn quẩn đánh phá lẫn nhau. Tùy hoàn cảnh và vị thế của mỗi tâp thể, mỗi thế lực mà áp dụng những chủ trương, phương pháp, phương tiện đấu tranh riêng. Nhưng nên hiểu tất cả đều cần tương tác với nhau để đẩy mau tiến trình Dân Chủ Hoá Việtnam.


Hiện nay. Tổng Giám Mục Hànội, Ngô Quang Kiệt đã chính thức công khai phát động phong trào Giáo Dân Đòi Công Lý và Sự Thật qua việc đòi đất tòa Khâm Sứ và Thái Hà. Ngài tuy không dùng khẩu hiệu: “Tự Do Tôn Giáo Hay Là Chết” có tính một mất, một còn như Lm Nguyễn Văn Lý, nhưng cũng dứt khoát quyết liệt và tích cực thể hiện: “Tự Do Tôn Giáo Là Quyền chứ không phải là cái ân huệ, xin cho”. Ngài đã bị hệ thống thông tin tuyên truyền của nhà nước Việtcộng xuyên tạc đánh phá dữ dội. Thành phố vội biến 2 khu đất đang tranh chấp thành 2 công viên, nhằm vô hiệu hóa việc tập trung cầu nguyện tranh đấu của Giáo Dân và Tu Sĩ. Hội Đồng Giám Mục Việt Nam nêu quan điểm, kêu gọi chính quyền sửa luật đất đai, cần quan tâm tới quyền Tư Hữu của người dân, và rằng: “Một giải pháp thỏa đáng chỉ có thể đạt được nhờ đối thoại thẳng thắn, cởi mở và chân thành, trong hòa bình và tôn trọng lẫn nhau”. Nhưng trong cuộc gặp giữa đại diện Hội Đồng Giám Mục với Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng Việtcộng ở Hànội ngày 01-10-08. Dũng đã nhắc lại lập trường cố hữu của Hànội là: “Theo pháp luật và Hiến Pháp Việt Nam hiện hành, đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý và nhà nước không thừa nhận việc đòi lại”. Đồng thời Dũng còn kết án nặng nề Tổng Giám Mục Hànội, Ngô Quang Kiệt. Xem thế chủ trương đối thoại của Hội Đồng Giám Mục với Việtcộng đã bế tắc. Muốn buộc Việtcộng phải nghiêm chỉnh đối thoại, thì thế đấu tranh phải mạnh, đề đủ sức đe dọa tới an nguy của chúng.


Mới đây nhất, Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã tuyên bố: “…Tôi không có sợ bất cứ cái gì hết, dù tôi có chết… một cái chết vinh quang” “…Nếu như mà có bị bắt đi chăng nữa thì đây cũng là hình thức tử vì đạo” “…Chúng tôi rất lấy làm vinh dự nếu được chết như thế” “… chúng tôi sẵn sàng chết cho sự thật” “…Chúng tôi không sợ, vì chúng tôi đang làm công việc không sai” “…chẳng có chút gì lo ngại và lo sợ cả” “…Người ta muốn bắt thì người ta bắt thôi. sự thật vẫn là sự thật…” Đây mới chỉ là biểu lộ ý chí và tinh thần sẵn sàng “tử vì đạo” cho công lý và sự thật của Ngài. Nhưng Ngài cần phải hành động cụ thể là đến từng nhà để yên ủi những thân nhân giáo dân có người bị bắt. Đến cầu nguyện cùng với các tu sĩ và giáo dân ở 2 công viên, tuy không có ảnh thánh, nhưng trong tâm tư mỗi người, nơi đó vẫn mãi mãi là Linh Địa, là Thánh Địa, nơi quy ngưỡng Tâm Linh Tín Hữu. Mỗi sinh hoạt của Ngài sẽ là tin tức được loan truyền đi khắp nơi, nuôi dưỡng cho cuộc tranh đấu đòi Công Lý và Sự Thật không bị tắt lịm. Có thế mới tạo được thế mạnh cho việc đối thoại của Hội Đồng Giám Mục với nhà cầm quyền Việtcộng. Có như thế mới khơi dậy được phong trào Hải Ngoại bừng lên yềm trợ cho Quốc Nội. Mới có cớ để cho Quốc Tế áp lực Việtcộng phải tôn trọng Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo của toàn dân Việtnam.


Mặc dù phía Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, ở hài ngoại đã hiệp thông với các tôn giáo cùng cầu nguyện cho cuộc đấu tranh đòi đất của Giáo Dân Công Giáo ở Thái Hà và tòa Khâm Sứ Hànội. Tại Hoa Kỳ, Thượng Tọa Thích Viên Lý, tổng thư ký Văn Phòng 2 Viện Hóa Đao đã lên tiếng trên đài truyền hình SBTN tán thán công cuộc tranh đấu của Ngài Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, linh mục, tu sỉ, giáo dân Thái Hà và Hànội. Trên đài Việt Nam Sydney Radio, Hòa Thượng Thích Không Tánh, Tổng Vụ Trưởng Từ Thiện Xã Hội của GHPGVNTN đã ca ngợi tinh thần tranh đấu của bà con Công Giáo cho Công Lý và Sự Thật, cùng dâng lời cầu nguyện cho “tất cả quý linh mục, quý tu sĩ và bà con giáo dân đang bị đàn áp… xin hãy giữ vững tinh thần để cho Công Lý và Sự Thật của mình được sáng tỏ và nhà cầm quyền cộng sản Việtnam phải trả lại những gì mà họ đã chiếm đoạt từ bấy lâu nay”. Tuy vậy dư luận cũng đã nêu thắc mắc là: Tại sao Hòa Thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo GHPGVNTN không chính thức lên tiếng yểm trợ cho cuộc tranh chấp này của người Công Giáo và cuộc đối thoại của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam? Đây là một điểm cực kỳ tế nhị. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất vốn đứng trong thế đấu tranh quyết liệt đòi Tự Do Tôn Giáo, Nhân Quyền và Dân Chủ cho Việtnam một cách không khoan nhượng. Khác với thế đứng công khai hợp pháp của Hội Đồng Giám Mục đang được thừa nhận. Nên không thể chính thức lên tiếng tán thành chủ trương đối thoại với Nhà Nước của HĐGM. Và cũng không phát động phong trào đòi đất lại cho Giáo Hội mình. Vì có đòi thì Việtcộng sẽ chỉ trả lại cho Giáo Hội của nhà nước. Đâu cũng vào đấy! Nhưng ở đây, nên hiểu như một sự thật hiển nhiên là, cuộc tranh đấu Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền của GHPGVNTN lại đang ở thế tương tác hữu hiệu cho cuộc đòi hỏi Công Lý và Sự Thật của người Công Giáo. Vì mọi cuộc đấu tranh hiện nay đều phài hướng vào tiến trình Dân Chủ Hóa Chế Độ, do toàn dân mong đợi và thế giới hậu thuẫn mau thành tựu, thì mọi vấn đề mới được giải quyết hợp tình, hợp lý và hợp pháp.

Lý Đại Nguyên
Little Saigon ngày 07-10-2008.



Wednesday, October 8, 2008

Phó Tổng Thống tương lai Mỹ

Sarah Palin









Tư gửi Ông Nguyễn Thiếu Nhẫn


Kính anh Nguyễn Thiếu Nhẫn,

Những người rút ra khỏi LTCG, trong đó có tôi (Hà Tiến Nhất) vì lý do gì thì anh đã rõ.
Nay anh viết:

VÌ khi sự kiện đặt tên khu vực LS trên đường Story, Lương Tâm Công Giáo và Nhóm ủng hộ khối 8406 đã tích cực trong các Phong Trào Vận Động Chọn Tên Little Saigon, Phong Trào Cử Tri San Jose Đòi Dân Chủ, Ủy Ban Bãi Nhiệm NV Madison Nguyễn . . . những người rút lui hoặc tách ra khỏi LTCG vì họ ủng hộ NV Madison Nguyễn và Đài Phát Thanh Quê Hương, là những người hiện đang có quan điểm và việc làm ngược lại đông đảo người Việt tại San Jose.

Điều đó hoàn toàn sai sự thật. Chúng tôi rút khỏi tổ chức LTCG vì lý do gì xin anh đọc lại Thông Cáo Cộng Đồng của chúng tôi ngày 25-3-2008 (xin đính kèm dưới đây để anh coi lại cho dễ). Anh nói chúng tôi ủng hộ Madison Nguyễn và đài phát thanh Quê Hương lại là một hành vi dựng đứng, gắp lửa bỏ bàn tay người. Một người viết văn, làm báo không nên làm như vậy. Sau khi rút khỏi tổ chức LTCG chúng tôi đã giữ thái độ im lặng để cộng đồng khỏi bị xào xáo thêm. Chúng tôi nghĩ chúng tôi đã làm đúng, không ngờ nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn lại khơi lại không biết với dụng ý gì? Anh nên nhớ ngay khi vừa xẩy ra vụ Little Saigon, tôi đã viết liên tiếp 3 bài, anh đã có lấy đăng trên tờ Tiếng Dân của anh rồi mà. Quan điểm của tôi thế nào anh đã thất rõ. Sao anh mau quên thế?

Hà Tiến Nhất

  • THÔNG CÁO CỘNG ĐỒNG
  • về việc
    GIẢI TÁN TỔ CHỨC LƯƠNG TÂM CÔNG GIÁO
Trong thời gian qua, cặp vợ chồng ông bà Lê Văn Ý, Cao Thị Tình, trong tư cách là thành viên của tổ chức Lương Tâm Công giáo, đã phạm nhiều sai lầm, vượt ra ngoài nội qui, mang tính chất bè phái, gây chia rẽ, làm đổ vỡ thêm cộng đồng vốn đã bị phân hóa trầm trọng, từ đó làm mất uy tín của Tổ Chức. Trong phiên họp tối ngày 13-3-2008, khi bị các thành viên khác phê bình xây dựng, cả hai vợ chồng ông Ý đã giận dữ đứng lên bỏ ra về trong lúc còn đang họp.

Nhận thấy sự đoàn kết trong tổ chức không thể hàn gắn được nữa, những thành viên còn ngồi lại họp đành phải giải quyết theo Nội Qui là đặt ra vấn đề giải tán tổ chức. Tất cả mọi người đều biểu quyết đồng ý chấp thuận giải tán, trừ ra ông Đặng Đình Hiền, người đã nhất quyết từ nhiệm chức vụ chủ tịch LTCG từ trước, không có ý kiến. Ông Hiền hai lần xác nhận sau đó trong buổi họp là ông bỏ phiếu trắng. Tổ Chức LTCG như vậy chỉ còn lại hai vợ chồng ông bà Lê Văn Ý, Cao Thị Tình.

Chiếu kết quả đầu phiếu trên, chiếu Nội Qui LTCG điều 29 chương VI, tổ chức LTCG đương nhiên đã bị giải tán. Vì thế, chúng tôi xin trân trọng thông báo cùng toàn thể cộng đồng: tổ chức LTCG đã chính thức được giải thể, và ngưng mọi hoạt động kể từ ngày 13-3-2008. Những việc làm của ông bà Lê Văn Ý, Cao Thị Tình nhân danh LTCG sau ngày 13-3-2008 nếu có đều là tiếm danh.

Vấn đề còn lại đối với LTCG là thanh toán tài sản của tổ chức do ông bà Lê Văn Ý quản lý và thủ quĩ. Tài sản này gồm một số dụng cụ dùng cho việc làm truyền thông như laptop, computer, máy ảnh, máy thâu thanh và edit v.v. và khoảng 17.000 (mười bẩy ngàn) US dollars. Chúng tôi không đòi phân chia số tài sản này mặc dầu là của chung, mà chỉ yêu cầu ông bà Lê Văn Ý thi hành Nội Qui, bán số dụng cụ, gom lại thành tiền giúp các công tác xã hội của cộng đồng, hoặc gởi về yểm trợ các hoạt động đấu tranh chính đáng ở trong nước. Chúng tôi không cần biết ông bà Ý, Tình hoạt động gì, nếu có thì yêu cầu ông bà bỏ tiền túi ra mà làm để giữ đúng cam kết khi gia nhập là thành viên tổ chức LTCG phải hành động đúng với lương tâm của một người công giáo chính trực.

Sau cùng, chúng tôi xin trân trọng gởi đến các quí vị ân nhân, các nhà hảo tâm, các cơ sở thương mại đăng quảng cáo trên chương trình phát thanh của chúng tôi, các tổ chức trong cộng đồng, những người bạn phương xa, và tất cả mọi người lời cám ơn sâu xa và chân thành nhất của chúng tôi. Trong nhiều năm qua, quí vị đã không ngừng khuyến khích, giúp đỡ, yểm trợ tinh thần hoặc vật chất cho LTCG. Cầu xin sự bằng an và đoàn kết cho tất cả mọi người trong cộng đồng.

Kính thông báo

San Jose, ngày 25 tháng 3 năm 2008

Thay mặt các thành viên đồng thuận giải tán LTCG
Huỳnh Viết Diệu
Nguyên phó chủ tịch nội vụ LTCG



LỜI NÓI TỪ THÂM TÂM


Hoàng Nguyên
October 6, 2008

Kính thưa quý vị,

Gần 30 năm trước, khi tôi chưa sang Úc, một số thủy thủ VC đã ghé cảng Brisbane và đồng hương tị nạn đã kéo ra chống đối. Một trận xô xát kịch liệt đã diễn ra. Bây giờ thì họ (VC) múa, họ hát, thậm chí họ còn vào thẳng văn phòng Cộng Đồng Qld để họp, và được để cho thấy trước những những truyền đơn, những "vũ khí" mà chúng ta sắp mang ra tấn công họ, như trong buổi họp của BCH CĐ Qld và du sinh VC trong đêm 1/10 vừa qua. Họ đã vào tới trong ruột của ta rồi.

Đối với những tay sinh hoạt chính trị và cộng đồng lão làng thì lý do tại sao ta phải chống văn hóa vận như Duyên Dáng Việt Nam, show "Người Ấy và Tôi, Em chọn ai" mà Trịnh Hội làm MC, hay thậm chí Taste Việt Nam của du sinh VC thì rất rõ ràng. Nhưng đối với đồng hương ít lưu tâm đến sinh hoạt chính trị thì chưa chắc đã cảm thấy rõ ràng như vậy. Và đây là một trong những lý do chính khiến từng bước, từng bước một VC đã lấn sang hải ngoại.

Để giải thích tại sao chúng ta chống văn hóa vận, chống các màn văn nghệ, chống hội chợ Taste Vietnam, chắc chỉ cần một vài câu là đủ.

Đảng CSVN độc tài, sau khi dùng súng cải cách ruộng đất, đánh tư bản, họ, kẻ nắm quyền thì giàu sụ, đất nước thì lầm than. Con gái VN thì bán thân cho ngoại nhân, người lên tiếng thì bị bịt miệng. Để củng cố cho thế lực và địa vị của họ, họ tô son trét phấn, ngụy trang dưới những màn văn nghệ hào nhoáng, những hình bóng văn hóa nghệ thuật ngây thơ của du học sinh. Muốn cho nước mạnh, dân giàu, chúng ta, những người Việt tị nạn cần phải lột xuống lớp son phấn ấy, phô trần bộ mặt độc tài, thâm lạm của họ cho người dân và thế giới thấy. Như vậy mới hòng làm suy yếu được đảng cướp, sớm đưa công bằng, tự do, dân chủ lại cho đồng bào VN.

Đó là lý do mà những người sinh hoạt Cộng Đồng và nhiều đảng phái chính trị đã và đang chống đối những sinh hoạt văn hóa thoạt trông tưởng chừng như vô hại của VC.

Việc một số đồng hương không thấy được sự cần thiết của việc đánh văn hóa vận là một trong những nguyên nhân chính mà CS có thể tiến công trên mặt trận tuyên truyền này nhưng đó không phải là hiểm nguy mà người sinh hoạt cộng đồng như tôi đang lo lắng nhất. Đồng hương không thấy sự cần thiết chống văn hóa vận thì cũng như bệnh nhân không biết mình bị bệnh gì, hoặc biết bệnh mà không biết phải chữa ra sao mà thôi. Đây là chuyện thường tình, nếu không muốn nói là chuyện tất nhiên.

Điều nguy hiểm là khi chính bác sĩ không biết chữa cách nào, và nguy hiểm nhất, nhất, nhất là khi bác sĩ biết căn bệnh, biết cách chữa, mà làm bộ bó tay, không chữa. Đó là khi người y sĩ có kiến thức mà không còn lương tâm! Tương tự như vậy, điều nguy hiểm nhất, nhất, nhất của cuộc đấu tranh chống độc tài, giành lại công bằng, tự do, dân chủ cho VN là khi chính những tay lão làng đầy đủ kinh nghiệm trong cộng đồng, khi những đảng phái chính trị, những người thấy được thủ đoạn tuyên truyền tô son trét phấn của VC, biết được ta cần phải chống, nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, hay tệ hơn nữa, là hùa theo trang điểm phụ.

Điều đó đã xảy ra!

Điều đó đã xảy ra ở Brisbane, trong ngày 1/10/08, trong buổi họp riêng giữa du sinh VC và BCH CĐ Qld, và ngày 3/10, trong lùc BS Cường và anh Trương Minh Đức tiếp xúc với đồng hương đi chống văn hóa vận tại hội chợ Taste Vietnam.

Khi nghe BS Cường nói về việc các du sinh tổ chức hội chợ văn hóa vận Taste Vietnam là "chúng nó đang làm một cái việc mà có thể nói rằng là chính mình, mình không có nhiều thì giờ để mà mình làm nữa", tôi cảm thấy tuyệt vọng. Trịnh Hội cũng làm cái chuyện mà BS Cường không có nhiều thì giờ để mà làm, Duyên Dáng VN cũng vậy. Họ cũng chỉ làm văn hóa thôi, làm khéo hơn, hay hơn ta rất xa, nhưng chúng ta, BS Cường đã chống họ. Lý do gì mà BCH CĐ Qld lại xem các du sinh VC này khác với những tay hoạt động văn hóa kia?

Tôi nổi da gà mỗi khi nghe anh Trương Minh Đúc, đảng viên đảng Việt Tân, người mà BS Cường mời vào BCH mở rộng, gọi các du sinh tổ chức Taste Vietnam này là "các em". Anh Đức lớn tuổi, gọi người trẻ tuổi bằng các em thật không sai, nhưng tôi rùng mình vì cái cảm giác thân thiện trong hai chữ "các em" đó.

Đúng, đại đa số những em du sinh là những mái đầu xanh, nhưng tôi hầu như chắc chắn các tay du sinh tổ chức Taste Vietnam, như Hoàng Sơn Trà, là những mái đầu... ranh, chứa trong đó là khối óc cán bộ VC. Tôi không chứng minh được đảng tịch của họ, nhưng chắc chắn chứng minh được sự trí trá, khả năng lừa bịp của họ. Đây:

- Trong buổi họp riêng với BCH CĐ, Hoàng Sơn Trà hứa trả lại tiền bảo trợ của tòa đại sứ VC nhưng khi tôi phỏng vấn thì Trà đã phủ nhận lời hứa của anh ta.

Hoàng Sơn Trà đã gạt được BS Cường, gạt được anh Trương Minh Đức, gạt cả BCH CĐ chăng?

Không. Trong thâm tâm của tôi, một tay sinh hoạt lão làng, hiểu đời, hiểu VC như BS Cường và anh Đức không thể nào không biết Hoàng Sơn Trà không phải là một "em du sinh" ngây thơ, cũng không thể nào cả tin một cán bộ tổ chức cỡ Hoàng Sơn Trà. Nếu họ tin Hoàng Sơn Trà là du sinh ngây thơ, thì làm sao xứng đáng lãnh đạo CĐ hay làm đảng viên đảng chính trị Việt Tân? Trong thâm tâm, tôi nghĩ BS Cường và anh Đức dư sức biết Hoàng Sơn Trà là một du sinh mang trong mình một sứ mệnh chính trị. Trong thâm tâm, tôi nghĩ BS Cường và anh Trương Minh Đức không ngây thơ đến mức tin Hoàng Sơn Trà. Không tin thì nói chuyện với nó làm gì? Hay là muốn làm thân với nó?

Trong thâm tâm tôi, các chú bác, anh chị chống văn hóa vận thì cũng không bị những lời của BS Cường và anh Đức làm họ tin đám du sinh thuộc thành phần tổ chức là thành thật.

Khi nghe BS Cường báo lại là BTC Taste Vietnam trả lại tiền cho tòa đại sứ VC, không muốn ba nhân vật của tòa đại sứ VC vào tham dự buổi văn nghệ của họ, thật tình tôi cảm thấy chán ngán, tuyệt vọng. Tuy BS Cường không hề bảo rằng đám du sinh nói thật, nhưng cái khẩu khí đưa ra các tin tức này của BS Cường cho tôi ấn tượng là BS đang khoác bộ da cừu để che dùm lớp lông cáo của những tên cán bộ du sinh này. Những điều Hoàng Sơn Trà nói không đáng một xu, nhưng cũng được lập lại. Trong thâm tâm tôi, các chú bác, anh chị em và tôi đang bị gạt.

Trong thâm tâm tôi, BS Cường và anh Đức cũng đang mang một lớp áo lông cừu khi phổ biến dùm những lời nói láo của đám cán bộ du sinh. Trong thâm tâm tôi, BS Cường như một y sĩ biết cách chữa bệnh mà nói "tôi bó tay"- trong câu cuối này tôi không ghi tên anh Đức, vì trong thâm tâm tôi, có sự khác biệt giữa anh Trương Minh Đức, đảng viên đảng Việt Tân và BS Cường, một bên là đảng, một bên là cá nhân.

Trong thâm tâm tôi, BS Cường là một cá nhân, người có trên 30 năm công dầy với cộng đồng và công cuộc chống Cộng. Con người có thể thay đổi nhiều lần, đổi xấu cũng như đổi tốt. Con người có thể đi lầm đường rồi đi lại con đường chính. Tôi không nghĩ một chuyện họp với du sinh, hay một câu nói có tính cách bênh vực cho những tên cán bộ du sinh xóa sạch hết công dầy của 30 năm qua. Tôi cũng không biết nếu BS Cường không làm CT CĐ thì có ai làm không. Tôi hy vọng BS Cường trở lại như một lương y ngày nào, đó là lời nói tự thâm tâm. Tôi cũng mong BS Cường không xúc tiến việc thưa kiện chú Huỳnh Bá Phụng.

Trong thâm tâm, tôi chấp nhận đảng Việt Tân có thể có chủ trương khác với chủ trương của các chú bác anh chị em chống Cộng. Đảng Việt Tân có thể có con đường của họ. Điều mà tôi không chấp nhận nỗi là bị họ lường gạt. Không tôi nói vậy là sai, vì họ không gạt được bao nhiêu người có lưu tâm đến chính trị, xin nói lại. Điều tôi không chấp nhận nỗi là họ xem thường cô bác anh chị bằng những lời nói điêu.

Trong thâm tâm tôi, ngồi bàn chuyện chống Cộng, như buổi họp chống văn hóa vận ngày 29/9/08 của CĐ và các hội đoàn ở Qld, mà có mặt của đảng viên Việt Tân thì giống như ngồi họp với VC nằm vùng. Đây là câu mà tôi muốn nhấn mạnh nhất trong toàn bài tâm sự hôm nay.

Hiện trong BCH mở rộng của BS Bùi Trọng Cường có nhiều đảng viên Việt Tân.

Qua câu chuyện chống văn hóa vận của du sinh, hội chợ Taste Vietnam, tôi quyết định sẽ không tham dự cuộc họp chống Cộng nào của CĐ nữa, nếu có mặt của đảng viên Việt Tân trong buổi họp (họp bàn chuyện xã hội thì không sao). Ai muốn đi họp thì họp, tôi không lôi kéo ai phải suy nghĩ và hành động như tôi.

Tất cả những lời nói trên đúng hay sai không quan trọng, điều quan trọng là tất cả đều là lời thật lòng.

Trân trọng,

Hoàng Nguyên
hoang4eb@gmail. com


Bức Tâm Thư của một nhóm du học sinh Úc châu

  • Bức tâm thư gởi Đảng và những Người yên mến Sự Thật

  • LTS: Chúng tôi nhận được bức thư sau đây của một số du học sinh đang học tại Australia.

    Thư mở đầu như sau:
      Cháu chào các Cô Chú và Cha làm ở đài VietCatholic.
      Cháu là Lê Thị Thanh Thảo cùng các bạn là Dung, Trâm Anh, Lan Thanh và Thùy Dung. Chúng cháu gồm 5 bạn đang học đại học ở Úc.
      Chỉ có mình cháu là không phải đạo Thiên Chúa còn 4 bạn khác là đạo Thiên Chúa. Vì bị quá bức xúc với Nhà nước nên chúng cháu viết bức thư này. Chúng cháu muốn gởi để đăng cho cho mọi người cùng đọc, nhưng gởi mà không thấy đăng. Chúng cháu gởi nhiều nơi lắm nhưng cũng chẳng thấy chỗ nào đăng ...

      Vậy bây giờ cháu xin gởi lại và xin các Cô Chú và Cha đăng giùm cho mọi người cùng đọc tâm tư của chúng cháu để góp tiếng nói với những người tốt.

      Kính chúc các Cô Chú và Cha luôn mạnh khoẻ.
      Lê Thị Thanh Thảo - du học sinh tại Úc.
  • CHÚNG CHÁU TIẾP TỤC NÓI SỰ THẬT
    • Kính gởi:

      - Những cán bộ UBND Thành Phố Hà Nội
      - Đảng Cộng Sản Việt Nam
      - Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt
      cùng tất cả mọi người yêu mến Sự Thật
    Chúng cháu là một nhóm sinh viên đang du học ở nước ngoài. Ngày nào chúng cháu cũng theo dõi tin tức trên các phương tiện thông tin đại chúng để biết về tình hình phát triển của quê hương mình. Trong khi theo dõi như thế, chúng cháu mới biết tin về vụ Tòa Khâm Sứ và Thái Hà. Nhờ được đọc nhiều nguồn tin khác nhau, chúng cháu đã hiểu rõ vấn đề hơn. Chúng cháu cảm thấy rất buồn rầu về thái độ vô liêm sỉ của những cán bộ UBND thành phố Hà Nội - Đảng Cộng Sản Việt Nam đối xử với người dân nói chung và Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt nói riêng.

    Chúng cháu cực lực phản đối cách hành xử vô văn hóa và vô nhân đạo của chính quyền Hà Nội trong việc xử lý vụ Tòa Khâm Sứ và Thái Hà cùng những vụ việc khác tương tự. Chẳng lẽ Đảng Cộng Sản Việt Nam không còn ai tài ba hơn, không còn ai học cao hiểu rộng hơn, không còn ai cao thượng hơn để lãnh đạo và giải quyết các yêu cầu của người dân cách hợp lý hợp tình và thuận lòng người sao? Chúng cháu hoàn toàn thông cảm và ủng hộ Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Nhiều sinh viên nước ngoài được chúng cháu thông tin cũng đều ủng hộ Ngài.

    Mỗi một dịp hè, chúng cháu cũng có tâm trạng xấu hổ và nhục nhã khi cầm Passport Việt Nam đi các nước khác. Chúng cháu cũng bị soi, bị rọi, bị chiếu … như Giám Mục đã phát biểu. Những bạn bè nước ngoài của chúng cháu pass một hồi lâu chúng cháu mới được qua. Đó là sự thật mà Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã nói với tất cả thiện chí của ngài. Thế mà sự thật đó lại bị báo đài trong nước cắt xén và xuyên tạc.

    Đất nước Việt nam cần nhiều con người can đảm nói lên sự thật như Giám Mục cùng những người khác đã làm. Chúng cháu rất trân trọng những vị này hơn nhiều cán bộ nhà nước. Và sau khi về nước, chúng cháu sẽ tiếp tục nói sự thật như vậy.

    Bây giờ chúng cháu đủ khôn lớn để nhận định rằng báo chí Việt Nam không còn là công cụ của nhân dân mà chỉ là công cụ của một phe đảng, một băng nhóm nào đó thôi. Nó không còn phục vụ lợi ích của nhân dân nữa mà chỉ phục vụ cho lợi ích của bọn cầm quyền. Vì thế chúng cháu không còn tin vào báo chí Việt Nam như xưa nữa. Chúng cháu tự hỏi: ngày nay có lẽ Đảng không còn lấy dân làm gốc nữa mà chỉ cậy dựa vào sự tham lam, ích kỷ, gian dối và ngu dốt của các cán bộ đảng viên? Nếu làm như vậy, chắc chắn tuổi đời của Đảng sẽ không thọ được bao lâu nữa mà sẽ tự diệt vong trong nay mai.

    Giới trẻ chúng cháu mãi mãi ủng hộ những người nói sự thật để xây dựng đất nước, cho dù sự thật đó làm "mất mặt" Đảng. Nếu Đảng áp bức người này, sẽ có người khác đứng lên. Đảng hãy xem lại danh sách những người nói sự thật bị Đảng bắt đã dài chưa? Những người đang nói và sẽ nói còn dài hơn danh sách ấy nhiều! Muốn đất nước thịnh vượng, dân chúng sống trong hạnh phúc, Đảng cần có những con người liêm chính hơn, cao thượng hơn, hiểu biết hơn để có khả năng lắng nghe sự thật mà người dân tỏ bày. Đảng cần có những người can đảm hơn để lãnh đạo đất nước theo Sự thật. Bọn tiểu nhân không thể làm được điều đó!

    Sau đây chúng cháu xin gởi một bài hát bằng tiếng Anh (có lời đính kèm) do một người bạn nước ngoài tặng để ủng hộ tinh thần Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt và tất cả những ai đang thay mặt cho người dân nói lên tiếng nói chân thật. Chúng cháu ước ao bài hát này được dịch ra và phổ nhạc Việt Nam để nhiều người cùng hát. Quý vị nào có thể, xin cùng cộng tác với chúng cháu. Xin cảm ơn.

    Lê Thị Thanh Thảo - du học sinh tại Úc
    ~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~ ~~~
      WHO WILL SPEAK?
      (Speaker: Dean Pakele – Solo: Joe Carter, Pemela Warrick-Smith)

      Xin bấm để nghe bài nhạc này

      The world that the Church must serve is the world of the poor.
      Persecution of the Church is the result of defending the poor.
      My life has been threatened many times.
      I have to confess that, as a Christian.
      I do not believe in death without resurrection.
      If they kill me, I will rise again in the Salvadoran people.
      (Oscar Romero – Archbishop of El Salvador).

      Who will speak for the poor and the broken?
      Who will speak for the peoples oppressed?
      Who will speak so their voice will be heart?
      Oh, who will speak if you don't?

      Who will speak if you don't?
      Who will speak if you don't?
      Who will speak so their voice will be heart?
      Oh, who will speak if you don't?

      Who will speak for the ones who are voiceless?
      Speak the truth in the places of power?
      Who will speak so their voice will be heard?
      Oh, who will speak if you don't?

      Who will speak for the children of violence?
      Who will speak for the women abused?
      Who will speak so their voice will be heard?
      Oh, who will speak if you don't?

      Who will speak for the shunned and the outcast?
      Who will speak for all people with AIDS?
      Who will speak so their voice will be heard?
      Oh, who will speak if you don't?

      Who will work for the thousands of homeless?
      Who will work in the ghettos and streets?
      Who will work so their voice will be heard?
      Oh, who will work if you don't?

      Who will care for the plants and the creatures?
      Who will care for the land and the sea?
      Who will work so their voice will be heard?
      Oh, who will work if you don't?
    Lê Thị Thanh Thảo

    Tuesday, October 7, 2008

    LẤY LẠI ĐẤT NƯỚC VIỆT


      LẤY LẠI ĐẤT NƯỚC VIỆT
      Là Chuyện Phải Làm Trước Nhất Của Toàn Dân Việt
    Nguyễn Nghĩa

    Trong công việc Bảo Vệ Tổ Quốc, toàn dân Việt có trách nhiệm và bổn phận như nhau. Nhưng đặc biệt, người Lính, khi khoác quân phục với bất cứ cấp bậc nào, trước bàn thờ Tổ Quốc, đều hiểu là họ có bổn phận bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi giá, kể cả sinh mạng và phục vụ Tổ Quốc, Dân Tộc suốt cả cuộc đời của họ. Trong mọi hoàn cảnh, thời thanh bình cũng như thời chiến tranh, nhiệm vụ Bảo Vệ Tổ Quốc không bao giờ tan biến đi hay thay đổi. Đào ngũ là một tội nặng của một quân nhân, chỉ thua tội Việt gian, hay phản quốc.

    Ngày nay, với sự xâm lăng, cưỡng chiếm Tổ Quốc Việt của tập đoàn Việt gian cộng sản, tay sai của đế quốc đỏ, Tổ Quốc Việt của chúng ta đã và đang lâm nguy. Bổn phận Bảo Vệ Tổ Quốc của mọi con dân nước Việt phải được nhắc nhở trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại cũng như trong nước bằng mọi phương tiện, mọi thời, mọi lúc.

    Và để thành công trong công việc Bảo Vệ Tổ Quốc Việt, chúng ta phải làm nhiều việc ... Và nhiều nhóm, đoàn thể, cũng như tổ chức đã hoạt động trong âm thầm hay dưới nhiều danh xưng như phục quốc, canh tân, đoàn kết, dân chủ, phục hưng, phục hoạt, hưng việt, nhân chủ, đổi mới, đấu tranh, (và buồn cười nhất như ) hoà hợp hoàn giải, xoá bỏ hận thù, giao lưu, hợp tác, liên hệ .... hầu như chưa có một tổ chức nào thực sự nêu rõ vấn đề cũng như nhắc nhở toàn dân Việt hàng ngày, hàng giờ cái việc phải làm đầu tiên trong công cuộc Bảo Vệ Tổ Quốc của ngày hôm nay là : Lấy lại Đất Nước Việt từ tay tụi Việt gian công sản.

    Thưa, đúng là như vậy: Phải lấy lại Đất Nước Việt từ tay tụi Việt gian công sản, rồi sau đó mới canh tân, mới hưng Việt, mới phục hoạt, mới phục hưng ... Chứ còn canh tân, hưng Việt, phục hưng, phục hoạt .... khi bè lũ Việt gian cộng sản còn thống trị cả nuớc bằng mọi thủ đoạn dã man nhất của loài bán nước bán dân thì có khác gì đi làm tôi mọi cho chúng nó để mang tiếng nhục muôn kiếp của kẻ phản quốc của đồ hại dân.

    Thưa, nói là chưa thấy có tổ chức nào nêu lên vấn đề phải lấy lại Đất Nước Việt từ tay tụi Việt gian công sản ... cũng không hẳn là hoàn toàn đúng, vì ngoài nhiều cá nhân thì trong quá khứ gần đây (trên dưới một năm nay - khoảng tháng 7 đến tháng 11 năm 2007) ít nhất thì cũng có một tổ chức (hình như với danh xưng là Lý Tưởng Việt ) do một số Anh Chị Em quân nhân thuộc QLVNCH và rất nhiều các Em, các Cháu trẻ tuổi lãnh đạo, đã nhắc đến vấn đề cần thiết và ưu tiên MỘT phải thực hiện là: Lấy Lại Đất Nước Việt Cho Người Việt (từ tay tụi Việt gian cộng sản) và Lấy Lại Quyền Làm Người Cho Người Việt .

    Thưa, tôi nghĩ phải như vậy. Trước tiên, và càng sớm càng tốt, chúng ta, toàn dân Việt trong nước cũng như ở hải ngoại cùng một lòng Lấy Lại Đất Nước Việt Cho Người Việt (từ tay tụi Việt gian công sản) và Lấy Lại Quyền Làm Người Cho Người Việt ....

    Rồi sau đó có canh tân, phục hưng hay phục hoạt, hưng Việt hay hoà giải gì gì đó .... sẽ được chính phủ đại diện cho dân thực hiện. Cũng như công việc canh tân, kiến thiết, phục hưng phục hoạt làm hưng thịnh đất nước và nòi giống Việt sẽ đi sau cuộc cách mạng (lật đổ tụi Việt gian cộng sản của Dân Tộc Việt. Chứ còn canh tân, phục hưng, phục hoạt đất nước dưới quyền của bè lũ Việt gian phản quốc đã và đang bán nước, bán dân ... chỉ mang nhục vào thân, làm tủi hổ Ông Bà Cha Mẹ và không sớm thì muộn cũng (nhẹ thì) mang tiếng lỏng óc, thiếu thông tin, bưng bô đội đĩa, theo voi hít bã mía ... (nặng thì) đồ phản dân hại nuớc, đi làm tay sai cho bè lũ phản quốc.

    Ôi! không có cái nhục nào bằng cái nhục là đồ Việt gian, không có cái tội nào nặng bằng cái tội phản quốc.

    Mong mọi người cùng suy tư để cùng nhau thông tin, quảng bá và chia xẻ cùng mọi đồng bào đang sống trong nước cũng như ở hải ngoại.

    Trân Trọng.

    Nguyễn Nghĩa

    Một Người Lính
    Lực Lượng Quân Nhân Việt Nam Cộng Hoà (LLQNVNCH)