Sunday, September 14, 2008

Ai đã giết giáo sư Nguyễn Văn Bông?


Trần Thanh

Mới đây, tôi được xem trên web-site của Radio VNCR.com một cuộc phỏng vấn bà Jackie Bông do phóng viên Vũ Chung thực hiện. Cuộc phỏng vấn này đề cập đến việc ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông hồi tháng 11 năm 1971. Bà Bông cho biết sau khi chồng bà bị giết, ông đại sứ Mỹ Bunker có đến nhà bà chia buồn và cho biết thủ phạm giết hại giáo sư Bông chính là bọn cộng sản. Sau cái chết của giáo sư Bông, nhiều nghi vấn đã được đặt ra, tập trung vào bốn đối tượng sau đây:
    1. Cộng sản đã giết giáo sư vì thấy giáo sư là người có tài và để tạo sự nghi kỵ -ly gián kế- trong hàng ngũ quốc gia.

    2. Tổng thống Thiệu muốn loại trừ giáo sư Bông vì giáo sư đã thành lập đảng đối lập Quốc Gia Cấp Tiến có uy tín, có thể tranh chức tổng thống với ông Thiệu trong tương lai.

    3. Thủ tướng Trần Thiện Khiêm muốn loại trừ giáo sư Bông vì tổng thống Thiệu đã mời giáo sư Bông làm thủ tướng và giáo sư Bông đã nhận lời.

    4. CIA Mỹ muốn loại trừ giáo sư Bông vì giáo sư Bông được đào tạo tại Pháp; mà Mỹ và Pháp không ưa nhau, nhất là Pháp đang đứng ngoài cuộc chiến và luôn tìm cách thọc gậy bánh xe, phá thối.
36 năm đã trôi qua (1971-2007) kể từ ngày giáo sư Bông bị ám sát nhưng những cuộc tranh luận và những nghi vấn về cái chết của ông vẫn còn tiếp diễn, vẫn chưa có một kết luận dứt khoát. Trong cuộc phỏng vấn dành cho phóng viên đài VNCR, tháng 8 năm 2007, bà Bông có vẻ có khuynh hướng tin rằng chính cộng sản đã giết hại chồng bà, cũng như bà cho biết ông Bunker, đại sứ Mỹ đã thông báo cho bà biết như thế, vì ông CÓ CHỨNG CỚ. Tuy nhiên, những chi tiết về những chứng cớ lại không được nêu ra, cho nên vấn đề có vẻ như vẫn được tiếp tục thả nổi.

Nhân xem đoạn video trên web-site của VNCR, tôi nhớ đến một bài báo có liên quan đến cái chết của giáo sư Bông, xin tường thuật lại để mọi người cùng tìm hiểu:

Vào năm 1976, tôi có đọc tạp chí Đứng Dậy của linh mục Chân Tín. Xin phép được dài dòng một chút xíu về tạp chí này: Trước năm 1975, linh mục Chân Tín là nhân vật thuộc thành phần thứ ba, đối lập với chính quyền VNCH và ông đã cho phát hành tạp chí mang tên là Đối Diện. Sau năm 1975, tạp chí Đối Diện được việt cộng tiếp tục cho phát hành nhưng phải đổi tên, mang tên mới là "Đứng Dậy". Tuy nhiên, tạp chí Đứng Dậy cũng chỉ "đứng" được khoảng hơn một năm rồi sau đó bị xụm bà chè vì bị việt cộng bức tử, đem vứt vào thùng rác, cùng chung số phận với tờ Tin Sáng của tên việt cộng nằm vùng Ngô Công Đức.

Trong tạp chí Đứng Dậy, (số mấy tôi không nhớ), có đăng một bài viết, dưới dạng hồi ký, kể lại chiến công của những "chiến sĩ biệt động thành" trong việc ám sát tên "ác ôn" (chữ dùng của việt cộng) Nguyễn Văn Bông. Tác giả bài viết ký tên là Vũ Quang Hùng, tự xưng là sinh viên năm thứ ba, đại học Khoa học Sài Gòn.

Tên đại ma đầu Việt Cộng Thích trí Quang
Tính đến nay, năm 2007, đã 31 năm trôi qua kể từ khi tôi đọc tạp chí ấy, ký ức có phần suy giảm, tuy nhiên tôi cố gắng nhớ càng nhiều chi tiết càng tốt để viết nên bài viết này.

Theo lời kể của tên Vũ Quang Hùng, hắn là cộng sản nằm vùng thuộc ban An ninh T4 biệt động thành, trực thuộc sự chỉ huy của trung ương cục R. Những tên cộng sản gộc như Lê Duẩn, Võ Văn Kiệt, Phạm Hùng, Trần Bạch Đằng đều đã từng hoạt động trong cục R. Tên Hùng cho biết một hôm hắn nhận được chỉ thị là phải bằng mọi giá ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông vì đây là thành phần "ác ôn", rất nguy hiểm. Tên Hùng và một tên nữa được ban An ninh T4 tuyển chọn và được cấp cho một chiếc xe Honda 90, súng k54 và chất nổ để thực hiện việc ám sát. Trước khi ám sát, hai tên này được cho biết địa điểm bọn chúng sẽ ra tay là ngã tư Cao Thắng - Phan Thanh Giản,Sài Gòn và phải chờ đúng vào lúc chiếc xe của giáo sư Bông bị kẹt đèn đỏ ngừng ngay tại đó. Bọn việt cộng đã theo dõi rất kỹ và biết vào khoảng 12 giờ trưa, xe giáo sư Bông thường đến ngã tư đó. Xe giáo sư Bông có một xe cảnh sát đi theo hộ tống vì trước đó giáo sư đã bị ám sát hụt nên an ninh được tăng cường.

Tên Hùng và tên đồng bọn phải tập dượt kế hoạch ám sát rất kỹ. Bọn chúng dự trù, sau khi ném trái bom xuống dưới gầm xe của giáo sư Bông thì hai tên sẽ vọt chiếc xe Honda 90 vào trong một con hẻm ngay gần đó để tẩu thoát. Bọn chúng tập phóng xe trong con hẻm này nhiều lần và canh đồng hồ làm sao trong vòng ba phút là phải thoát được sang đầu hẻm phía bên kia. Sau khi tập dợt nhuần nhuyễn, bọn chúng được lệnh chờ ám sát. Một tên việt cộng nằm vùng khác được bố trí giả làm thợ sửa xe đạp, xe Honda, đem bày biện đồ nghề nơi lề đường tại ngã tư Cao Thắng - Phan Thanh Giản. Tên Hùng và tên đồng bọn giả làm khách sửa xe, đậu xe tại đó. Nếu xe của giáo sư Bông khi đến ngã tư Cao Thắng - Phan Thanh Giản, gặp đèn xanh, chạy luôn thì ngày hôm đó kế hoạch ám sát được hoãn lại, chờ ngày tiếp theo. Ngược lại, nếu gặp đèn đỏ thì hai tên khủng bố sẽ ra tay. Tên Hùng ngồi đằng sau xe Honda 90 sẽ ném trái bom xuống dưới gầm xe của giáo sư Bông rồi bọn chúng phóng xe bỏ chạy. Kế hoạch đã diễn ra đúng như bọn chúng dự trù và giáo sư Bông đã thiệt mạng.

Sau vụ ám sát, hai tên khủng bố đã được ban an ninh T4 đưa ra ngoài chiến khu trốn thoát. Sau năm 1975, tên Hùng theo chân đoàn quân "giải phóng" vào Sài Gòn. Hắn được việt cộng cho làm chủ tịch ủy ban nhân dân quận ba, thành Hồ. Và hắn đã viết hồi ký, kể lại chiến công "vẻ vang" của mình! Điều đáng lưu ý, trong bài viết của hắn có ghi rõ những ý chính quan trọng như sau:

1. Nhận định của Trung ương cục R về giáo sư Bông:

- Đó là con người nguy hiểm vì có trình độ văn hóa (đậu bằng thạc sĩ luật tại Pháp), lãnh tụ đảng đối lập Quốc gia Cấp tiến, chủ trương lành mạnh hóa guồng máy quốc gia và chống tham nhũng. Nếu giáo sư Bông được ông Thiệu bổ nhiệm làm thủ tướng, ông Bông sẽ có nhiều cải tổ nội các, làm cho chính quyền VNCH thêm vững mạnh, cách mạng (việt cộng) sẽ gặp nhiều khó khăn trong tương lai.

- Giáo sư Bông làm viện trưởng Học viện Quốc gia Hành chánh, trực thuộc Phủ Thủ tướng. Trường này chuyên đào tạo các cử nhân và cao học hành chánh thuộc ngạch Phó đốc sự, Đốc sự hành chánh. Khi ra trường, đa số các học viên được bổ nhiệm làm phó quận hoặc phó tỉnh trưởng, giúp củng cố hệ thống chính quyền của "ngụy" thêm vững mạnh. Tầm quan trọng của Học viện Quốc gia Hành chánh cũng không thua gì trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt. Một bên giúp xây dựng quân đội một bên giúp xây dựng chính quyền dân sự. Một người có tài và liêm khiết như giáo sư Bông sẽ đào tạo ra rất nhiều tên "ngụy quyền" ác ôn, sẽ rất nguy hiểm cho cách mạng!!!

2. Chính vì vậy cho nên phải bằng mọi giá ám sát giáo sư Bông, đồng thời để GÂY KẾ LY GIÁN, LÀM CHO NỘI BỘ KẺ THÙ NGHI KỴ, TỐ CÁO LẪN NHAU, MẤT ĐOÀN KẾT, CHÍNH QUYỀN VÀ QUÂN ĐỘI CỦA NGỤY (VNCH) SẼ NGÀY CÀNG SUY YẾU.

3. Sau vụ ám sát, bà Bông đã tố cáo đích danh thủ tướng Trần Thiện Khiêm là đã giết hại chồng bà nhưng bà ta có ngờ đâu việc ám sát là do chính cách mạng (tức bọn khủng bố việt cộng) ra tay trừng trị tên "ác ôn" nguy hiểm! Đồng thời cũng chính trong thời điểm này (năm 1971), các tờ báo thuộc thành phần thứ ba ở Sài Gòn đua nhau khai thác tin tức về vụ ám sát và bình luận có lợi cho cách mạng! (việt cộng)

Như vậy, sau năm 1975, qua bài viết hồi ký của tên Vũ Quang Hùng, sự việc đã rõ: chính bọn khủng bố việt cộng đã sát hại giáo sư Bông.

Có thể có bạn đọc còn thận trọng, hoài nghi mà cho rằng: biết đâu tên Hùng bịa chuyện, viết hồi ký để tự đánh bóng thành tích cá nhân của mình?

Theo nhận định của riêng tôi thì có cho kẹo tên Hùng cũng không dám bịa chuyện nói phét. Nhất là sau năm 1975, hắn đang được việt cộng thưởng công bằng cách cho làm chủ tịch ủy ban nhân dân quận ba Sài Gòn. Vào thời điểm đó, hệ thống chuyên chính vô sản của việt cộng rất mạnh. Chỉ cần một tên công an khu vực tép riu thôi cũng có thể làm cho người dân phải sợ hãi, lao đao, khốn đốn, huống chi, bịa đặt chuyện, nói đụng chạm đến ban An ninh T4 thuộc trung ương cục R, lơ mơ có thể bị mất đảng, mất chức, nặng hơn nữa là có thể bị cho đi mò tôm!

Trong cuộc phỏng vấn dành cho Radio VNCR, tháng 8 năm 2007, bà Bông đã kể rằng có hai thanh niên đi xe mobilette ném quả bom vào gầm xe của giáo sư Bông.

Tôi e rằng chi tiết này không đúng vì xe mobilette do Pháp sản xuất là loại xe không có hộp số, khi khởi động, không thể phóng nhanh được. Theo hồi ký của tên Hùng thì bọn chúng dùng xe Honda 90 phân khối để phóng nhanh, vượt ấu, dễ dàng thực hiện việc ám sát. Chi tiết này có lý hơn.

BÀI HỌC KINH NGHIỆM LỊCH SỬ:

Qua sự kiện lịch sử nêu trên, chúng ta rút ra được một kinh nghiệm: Phải đề phòng kế ly gián của việt cộng. Nói cho rõ hơn là việt cộng luôn luôn tìm cách gây chia rẽ trong nội bộ của người quốc gia. Những thủ đoạn bọn chúng thường dùng là:

- Phao tin đồn nhảm để gây hoang mang hoặc bôi nhọ một cá nhân hay đoàn thể nào đó.
- Ném đá dấu tay (như vụ ám sát giáo sư Bông) để gây sự nghi kỵ lẫn nhau trong hàng ngũ những người quốc gia.
- Đâm bị thóc chọc bị gạo. Xúi dục và kích động các phe nhóm choảng lẫn nhau te tua, bể đầu sứt trán, trong khi đó bọn chúng đứng ở ngoài cười khoái trá và viết thu hoạch thắng lợi!
- Hăm dọa ám sát hoặc tố cáo một điều gì đó để làm nạn nhân sợ hãi, phải nghe theo sự điều khiển của bọn chúng.
- Mua chuộc, dụ dỗ, gài độ. Hình thức phổ biến là dùng tiền và gái.

Xin nêu thêm một ví dụ khác để thấy rõ thêm kế ly gián của việt cộng:

Sau năm 1975, các dân quân cán chính của VNCH bị việt cộng bắt đi cải tạo tư tưởng. Trong các buổi học chính trị, các tên quản giáo thường nói chắc như đinh đóng cột, đại khái như: ".... thằng Thiệu lúc bỏ chạy ra nước ngoài đã ăn cắp 17 tấn vàng đem theo. Nó đã ăn cắp tài sản của nhân dân!" Truyền thông báo chí của việt cộng trong giai đoạn này cũng ra rả một luận điệu tương tự, tha hồ vu khống, bôi nhọ cá nhân ông Thiệu, cựu tổng thống nước VNCH.

Năm 1990, tôi có nghe đài BBC phỏng vấn ông Thiệu. Trong cuộc phỏng vấn này, phóng viên có nêu ra vụ 17 tấn vàng và ông Thiệu đã trả lời, khẳng định rõ đó chỉ là tin đồn nhảm, hoàn toàn là chuyện vu khống, bịa đặt.

Và mãi đến khoảng thời điểm năm 1995 trở về sau, sự việc trên từ từ được phơi bày ra ánh sáng. Các báo của việt cộng lần lượt đăng những bài hồi ký liên quan đến vụ 17 tấn vàng, chẳng hạn như:
- Bài viết của viên trung tá phi công việt cộng phụ trách việc chở 17 tấn vàng ra bắc.
- Bài viết của một cựu thủ kho VNCH, phụ trách giữ kho vàng thuộc ngân khố quốc gia. Ông này tường thuật lại tỉ mỉ việc ông chứng kiến ông tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo, cựu phó thủ tướng VNCH kiêm tổng giám đốc ngân khố quốc gia đã bàn giao lại kho vàng ở bến Bạch Đằng cho việt cộng như thế nào.
- Bài viết của chính ông Nguyễn Văn Hảo, thuật lại "công trạng" của ông ta, bàn giao lại kho vàng cho việt cộng

Và mới đây nhất là quyển hồi ký của tiến sĩ Lê Tiến Hưng, người trước đây đã từng là phụ tá cho tổng thống Thiệu. Trong quyển hồi ký, ông Hưng có đoạn nói về 17 tấn vàng: Đầu năm 1975, khi bị Mỹ cắt giảm viện trợ quá nhiều, tổng thống Thiệu đã tiến hành kế hoạch dùng 17 tấn vàng để mua vũ khí tiếp tục chiến đấu nhưng kế hoạch này đã không thi hành được.

Cũng theo báo chí của việt cộng thì sau khi cướp được chiến lợi phẩm 17 tấn vàng, tên Lê Duẩn, tổng bí thư đảng đã vội đem cống nạp ngay cho mẫu quốc Liên Xô để trả nợ chiến tranh! Và chắc chắn là không ít trong số 17 tấn vàng đó đã chui vào túi của những tên trùm mafia việt cộng trong bộ chính trị và trung ương đảng việt gian cộng sản! Số vàng ăn cướp được, bọn việt gian cộng sản đã đem cống nạp cho quan thầy Liên Xô và tham nhũng nhưng đồng thời bọn chúng vẫn chỉ đạo cho truyền thanh, báo chí và hệ thống quản giáo trong các trại cải tạo lên án, bôi nhọ ông Thiệu, cựu tổng thống VNCH để hạ nhục kẻ thù! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Và cũng là thực hiện KẾ LY GIÁN!!!

Vẫn bổn cũ soạn lại và chúng ta vẫn cứ bị mắc lừa!

Qua hai dẫn chứng vừa nêu trên - vụ ám sát giáo sư Bông và vụ 17 tấn vàng - chúng ta thấy rằng nghề ruột của bọn việt gian cộng sản là khủng bố, rỉ tai tuyên truyền, khích bác, xúi dục, vu khống và ly gián hàng ngũ của người quốc gia. Bọn chúng đã làm nghề này từ năm 1945, hơn 60 năm kinh nghiệm, tay nghề đã rất vững vàng, đáng bậc thầy thiên hạ, có thể xin thế giới cấp cho Licence, nhãn hiệu cầu chứng tại tòa là sản phẩm loại xịn "chính cống bà lang trọc"!!!

Chúng ta hãy nhìn vào cộng đồng người Việt ở hải ngoại: suốt 30 năm qua, các phe phái, hội đoàn liên tục bất hòa, choảng nhau bể đầu sứt trán. Có người cho rằng bản tính của người quốc gia là ưa sinh sự, ưa cãi vã. Nhưng tôi không tin như vậy. Người quốc gia rất đáng yêu, bản tính hiền hòa lắm chứ không phải ba trợn hay "Chí Phèo" như đã bị bọn cộng sản giật dây. Tôi cho rằng trong những sự bất hòa đó, chắc chắn là có bàn tay nhám nhúa của việt cộng nhúng vào. Những sự bất hòa này đã có trong xã hội miền nam liên tục từ năm 1960 đến 1975. Chỉ một vụ ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông thôi đã gây ra bao nhiêu tranh chấp, mất đoàn kết trong nội bộ hàng ngũ những người quốc gia? Tổng thống Thiệu, thủ tướng Khiêm và CIA Mỹ có thanh minh bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thuyết phục nổi người dân, bởi vì, lúc ấy những tờ báo ở Sài Gòn thuộc thành phần thứ ba, bị cộng sản giật dây đã liên tục bôi nhọ, vu khống, lên án chính quyền VNCH. Một trong những tên to mồm nhất lúc bấy giờ là Thích Trí Quang, thuộc thành phần thứ ba. Tên này nổi đình nổi đám và quậy từ trái sang phải tới mức tờ báo Time của Mỹ đặt cho hắn biệt hiệu là "the Buddhist Bid for Power" (nhà sư tham vọng quyền hành). Tôi nhìn thấy hình chụp của tên này đăng trên hình bìa của tờ báo Time. Tướng mạo hắn trông rất bậm trợn, gian ác, y như những thằng khỉ đột trong bộ chính trị của việt cộng: đôi lông mày sâu róm, chổi xể, mũi sư tử, cặp môi dày và thâm xì như môi trâu! Sau năm 1975, hắn hoàn toàn câm họng, sống ẩn dật, lặn sâu 20 ngàn dặm dưới đáy biển. Cộng sản đã dùng hắn xong, múi chanh đã vắt hết nước và hắn đã bị liệng vào thùng rác như bao nhiêu tên thuộc thành phần thứ ba khác!

Và mới đây nhất, tại quận cam đã xảy ra những cuộc biểu tình liên tục, lên án một nhóm người trẻ tự xưng là "làm báo theo kiểu Mỹ". Theo tôi, họ làm báo theo kiểu.... việt gian chớ không phải làm theo kiểu Mỹ! Người Mỹ chính cống cũng không ai làm báo ngu như vậy! Chúng ta thấy từ sau biến cố 911, có tờ báo của Mỹ nào ca ngợi bọn khủng bố đâu? Những người trẻ này đã bị cộng sản giật dây, xúi dục hoặc chính họ đã tự nguyện đi bưng bô cho cộng sản. Bọn việt gian cộng sản đã lắp ống đu đủ vào đít họ và thổi miên man 24 giờ trong một ngày, 7 ngày trong một tuần, để rồi, họ đang từ là những con nhái bỗng có ảo tưởng mình là những con bò!!!

Những tên lưu manh, điếm có nòi, có sạn cục trong đầu, có 60 năm kinh nghiệm gây ly gián, phá rối hàng ngũ những người quốc gia như tên Võ Văn Kiệt rất thích những người trẻ tuổi. Bởi vì những người này là những con nai tơ, dễ dụ dỗ. Đó là lý do vì sao Viet Weekly đã ĐƯỢC CHỌN (!) để phỏng vấn những tên cáo già như Võ Văn Kiệt, Nguyễn Minh Triết!

Những người lớn tuổi đã từng sống trong ruột cộng sản, rành sáu câu vọng cổ của bọn chúng , chính vì vậy nên bọn cộng sản thường bôi nhọ những người lớn tuổi là " mang nặng quá khứ hận thù "! Và những người trẻ thì thường bị chúng phỉnh phờ, tâng bốc là "những người có đầu óc cởi mở, biết hướng về tương lai"! Những con nai biết cái đếch gì mà cởi mở với không cởi mở? 60 năm kinh nghiệm lừa bịp của việt cộng nhiều gấp hai, gấp ba lần tuổi đời của những con nai, con nhái!!!

Nghị quyết 36 tiêu tốn hàng tỷ đô la, trong khi hàng triệu dân trong nước đang chết đói, sống lây lất nơi đầu đường xó chợ!!!

Chưa có xã hội nào trên thế giới có sự tương phản về giàu nghèo đến mức kinh hoàng như ở Việt Nam, dưới sự cai trị của bọn việt gian cộng sản. Ở Mỹ cũng có sự phân cực về giàu nghèo nhưng người dân nghèo ở Mỹ còn có chiếc xe hơi để đi làm, cuối tuần, hạng bét cũng uống được chai bia và có được một bữa ăn ngon để tẩm bổ cho năm ngày đi cày vất vả trong tuần. Tỷ phú như Bill Gate cũng lái xe hơi 4 bánh chứ không đi trực thăng và một anh cu li hạng bét cũng chễm chệ ngồi trên xe hơi như ai, tất nhiên giá trị hai chiếc xe hoàn toàn khác nhau, nhưng xe hơi là xe hơi, giàu hay nghèo gì cũng chạy vi vu trên đường phố!

Còn ở Việt Nam hiện nay thì sao? Hàng triệu người đang chết đói! Tất nhiên không chết đói thê thảm như năm Ất Dậu 1945 nhưng cái cảnh "chạy ăn từng bữa toát mồ hôi" thì nhiều lắm. Hàng triệu triệu người đang lâm vào hoàn cảnh chỉ cầu mong sao hàng ngày kiếm được một cái gì đó nhét vào bao tử để khỏi bị đói, thế là may mắn lắm rồi, còn mọi nhu cầu khác họ không bao giờ dám nghĩ tới! Như vậy đó cũng là một dạng đang bị chết đói! Tôi thực sự kinh hoàng khi đọc những phóng sự do chính những tờ báo trong nước đăng: ở một xã nọ, chính quyền cho xe ủi đất đào một cái hố khổng lồ để chôn hàng chục ngàn con gà bị chết vì bệnh cúm gà. Chôn xong, họ rắc vôi bột lên rồi lấp đất lại. Thế nhưng chỉ trong vài giờ đồng hồ sau, vài chục ngàn xác chết các con gà đã bị người dân đói ở trong xã ra đào lên và đem về nấu ăn ngon lành!!! Phóng viên báo chí hỏi những người dân rằng họ không sợ bị lây bệnh cúm gà hay sao? Câu trả lời gây kinh hoàng, đánh động lương tâm cả loài người: Phải ăn một bữa thịt gà no cho đã rồi sau đó có bị chết vì bệnh cũng mãn nguyện, chớ bị đói triền miên từ ngày này sang ngày khác, chịu không thấu!

Trong khi đó thì bọn việt gian cộng sản sẵn sàng vung ra hàng tỷ đô la, quyết tâm đánh phá và thôn tính cộng đồng người Việt ở hải ngoại, nhất là tại ba nước Mỹ, Canada và Úc. Chúng đã liên tục đưa ra hàng trăm đoàn văn công sang để "phục vụ" việt kiều, vé bán không được thì đem cho không, lỗ vốn đã có nhà nước bù lỗ!!! Mới đây có một cuộc biểu tình chống các ca sĩ trong nước sang Mỹ trình diễn. Khi được phóng viên phỏng vấn, ca sĩ Đù-Với-Heo đã chê bai những người biểu tình là kém văn hóa. Nhìn cái bản mặt tái mét của hắn vì sửa sắc đẹp quá nhiều, trông như mặt một tên thái giám bị thiếu sái thuốc phiện, tôi biết chắc hắn đang ra sức tuyên truyền cho nghị quyết 36, theo đúng chỉ thị của bọn đầu gấu trong bộ chính trị. Có ngoan ngoãn làm cái loa tuyên truyền cho đảng thì mới được đảng cho xuất ngoại dài dài chớ!

Ngoài ra còn nhiều dạng tấn công cộng đồng chúng ta, cũng là một phần của nghị quyết 36, chẳng hạn như các linh mục, giám mục trong nước đua nhau ra hải ngoại để quyên tiền. Người nào quyên được nhiều tiền thì lại được bọn cộng sản tiếp tục cho xuất ngoại để làm công tác.... "mục vụ"!!! Đi xin tiền về để nuôi bọn việt gian cộng sản mà họ gọi là "mục vụ" thì hết chỗ nói! Vì sao? Bởi vì số tiền quyên được, chắc chắn khi về nước họ phải đóng hụi chết cho bọn đầu gấu việt cộng. Cũng tựa như những em điếm phải đóng tiền "tứ lục" cho những thằng ma cô gác động đĩ!

Kết luận:

Chúng ta phải luôn luôn đề phòng kế ly gián của việt cộng. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Bọn việt gian cộng sản luôn ở thế chủ động tấn công, trong khi đó chúng ta lại ở trong thế bị động, phòng thủ. Bọn chúng như những con vi trùng ho lao, luôn luôn phục sẵn trong cơ thể chúng ta. Khi cơ thể chúng ta yếu, chúng sẽ bùng lên phá nát hai lá phổi.

Chính vì vậy, mỗi khi tôi thấy có một biến cố gì lớn, xảy ra trong cộng đồng là tôi liên tưởng ngay đến những bài học cay đắng, kinh nghiệm trong quá khứ. Tôi tự đặt ra một câu hỏi cho chính tôi: Phải chăng đây là một vụ ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông hay là vụ 17 tấn vàng đang tái diễn?????

Phải luôn đề phòng, kể cả những món "quà" của việt gian cộng sản đang đem biếu cho chúng ta: miễn vi-sa cho việt kiều. Thực chất đó chính là những sợi giây thòng lọng mà những ai đã dại dột đút đầu vào thì vô phương cứu chữa.

Trần Thanh
Tháng 9.2007

Các chính đảng đối lập


Trần Thanh

Tiếp theo bài viết "Tâm sự của một cựu đại tá việt cộng"

Giới thiệu tóm tắt nhân vật:

- Ông Khải: Cựu đại tá việt cộng đã về hưu trên 20 năm, đảng viên cộng sản nhưng đã xin ra khỏi đảng từ khi về hưu. Ông đang là ủng hộ viên cho các phong trào đấu tranh dân chủ.

- Anh Tý cu li: Cháu đích tôn của ông Khải, công nhân hãng sản xuất xe gắn máy của Trung Quốc. Anh là thành viên của phong trào đấu tranh dân chủ tại Hà Nội.

*
* *

Ông Khải mở cái hộp nhựa trên bàn ra, bên trong là ba gói lá chuối gói thịt chó còn nóng hổi, thơm phức, mỡ chó rịn chảy ra ngoài. Đó là ba món chó nướng, chả chìa và rựa mận. Ông nói với anh Tý cu li:

- Đây là thịt của con chó cái màu vàng, thơm ngon lắm! Thịt chó vàng có thể giúp cho chúng ta thêm bổ về dương, tức bổ thận và bổ não!

Anh Tý hỏi:

- Sao ông biết đây là con chó vàng? Thịt chó vàng ăn bổ lắm hay sao?

Ông Khải đáp:

- Thằng trợ lý chủ quán nói cho ông biết như thế. Nhất mực, nhì vàng, tam khoang, tứ đốm. Chó mực dạo này hiếm lắm, đôi khi người ta phải đi lùng mua mãi tận bên Lào!

Anh Tý giúp ông nội bỏ các món ăn vào lò vi ba (micro-wave) hâm nóng lại. Ông Khải lấy chai rượu nếp than rót ra ly:

- Nào, ông cháu mình cùng uống với nhau ly rượu cho ấm bụng rồi lai rai nhậu thịt chó! Sống trên đời đớp miếng chó dồi ....

Anh Tý lăng xăng bày biện các món ăn trên bàn, nhất là dĩa rau húng, mắm tôm, ớt và củ giềng. Trong đầu anh còn rất nhiều những thắc mắc về chính trị, đây là cơ hội tốt để anh hỏi ông nội, vị "tổ sư bồ đề", được xem như La Sơn Phu Tử* của các nhân vật đấu tranh dân chủ tại Hà Nội. Ông Khải cầm đũa gắp một miếng thịt chó nướng:

- Cháu ăn đi. Có thắc mắc gì cháu cứ hỏi, ông sẽ chỉ dạy cho ....

Anh Tý nêu câu hỏi:

- Vừa rồi ông đã giảng cho cháu hiểu thế nào là đa nguyên đa đảng. Như vậy nếu mình muốn có dân chủ, nhân quyền thì mình phải có nhiều đảng phái đối lập phải không ông?

Ông Khải hỏi lại:

- Theo như cháu hiểu, thế nào là đảng đối lập?

Anh Tý đáp:

- Đối lập tức là chống đối lại chính quyền .... Vậy đảng đối lập tức là đảng chống đối lại chính quyền ....

Ông Khải hỏi tiếp:

- Vậy hiện nay trong nước ta có đảng nào gọi là đảng đối lập không?

- Có chứ ạ. Đó là đảng Dân Chủ 21, đảng Thăng Tiến, đảng 8406 ....

Ông Khải lắc đầu:

- Cháu hiểu lầm rồi. Khi tìm hiểu một vấn đề gì, ta phải tìm hiểu tận gốc và ĐI TỪ GỐC ĐI LÊN. Đừng có hớt cái ngọn hoặc giải quyết vấn đề bằng cách hớt ngọn. Cái gốc nó sẽ tiếp tục đẻ ra cái ngọn thì mình sẽ không bao giờ giải quyết dứt điểm được vấn đề. Vậy trước hết, ông dặn cháu ba điều này, cần phải nhớ:

Một là, trước tiên là phải có một thể chế chính trị lành mạnh, thực sự dân chủ, lúc ấy mới nói chuyện đến các chính đảng đối lập. Cũng ví như, phải có xe Honda rồi thì mới bàn đến chuyện nên mua loại bình điện gì để chạy xe cho tốt. Nếu cháu đang đi xe đạp thì cháu có cần phải mua bình điện không, vậy thì bàn đến chuyện mua bình điện để làm gì? Người Mỹ có câu: - Chưa bắn được con gấu thì đừng có bàn đến chuyện đem bán da gấu! Mình đang sống trong một chế độ độc tài đảng trị khát máu (xe đạp) mà lại đòi đi mua cái bình điện xe Honda (đảng đối lập) thì làm sao gắn nó vào chiếc xe đạp được? Gắn ở chỗ nào? Hề quá!

Nếu cháu muốn biết thêm về đối lập chính trị thì cháu nên tìm đọc bài viết của giáo sư Nguyễn Văn Bông*

Hai là, các đảng "đối lập" đang hoạt động trong nước hiện nay không phải là đảng đối lập đúng nghĩa theo như khoa chính trị học đã định nghĩa. Họ giống như những cái bình điện của xe Honda treo trên tay lái của chiếc xe đạp, trang trí coi cho vui mắt. Chỉ trang trí cho vui thôi chớ không thể gọi đó là chiếc xe Honda được! Bản chất là xe đạp thì vẫn là xe đạp. Ông chưa cần nói đến yếu tố đối lập cuội hay không cuội.

Năm 1944 thằng Hồ nó thành lập ra cái đảng Dân Chủ để trang trí cho cái xe đạp của nó coi cho giống xe .... Honda. Đến năm 1988 thì đảng Dân Chủ bị giải tán. Rồi đến năm 2006, thằng Hoàng Minh Chính tuyên bố "phục hoạt" lại đảng Dân Chủ. Nó thêm con số 21 vào thành ra đảng Dân Chủ 21 cho có vẻ là đảng tân lập nhưng thực chất nó cũng chỉ là một vật trang trí cho cái "xe đạp" tức cái chế độ việt gian cộng sản bạo tàn, sắt máu!

Còn hai đảng Thăng Tiến và đảng 8406, ta cứ tạm cho họ là những người có thiện chí đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền và không phải là đảng cuội nhưng họ đang ở trong cái tình thế giúp phần tô vẽ thêm cho cái chế độ việt gian cộng sản, làm cho thế giới hiểu lầm rằng ở Việt Nam đang có các chính đảng đối lập (đa đảng)!

Ba là, đảng đối lập - hiểu theo đúng nghĩa chính trị của nó- không phải là đảng chống đối lại chính quyền. Nó có ba nhiệm vụ chính, đó là giám sát, chế tài và hợp tác với chính quyền để cùng nhau xây dựng một đất nước giàu mạnh. Cháu nên tìm đọc tài liệu trên internet để hiểu rõ thế nào là một đảng phái chính trị (political party)

Nếu căn cứ vào định nghĩa chính trị về chính-đảng thì cái đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay chỉ là một đảng cướp và đảng Dân Chủ 21 cũng chỉ là một đảng thảo khấu chính trị! Ở các nước dân chủ tại Âu Mỹ, các chính đảng nắm được chính quyền là nhờ thông qua các cuộc bầu cử, hay nói cụ thể hơn là nhờ lá phiếu của người dân. Còn đảng Cộng Sản Hồ Tặc nắm được chính quyền là nhờ .... LƯỜNG GẠT hồi năm 1945, và sau đó bọn chúng củng cố địa vị lâu dài bằng cách khủng bố, GIẾT HAI TRIỆU người hồi những năm 1951 - 1956 mà chúng gọi là "cải cách ruộng đất"!

Theo bài viết của giáo sư Bông thì đối lập là một sự bất đồng về chính kiến, có tính cách tập thể và phải hợp pháp, tức là phải được chính quyền công nhận.

Nếu chiếu theo tiêu chuẩn "hợp pháp" thì chỉ có cái đảng Dân Chủ 21 của thằng Hoàng Minh Chính là hội đủ điều kiện vì nó được phục hoạt từ đảng Dân Chủ do thằng Hồ thành lập ra từ năm 1944! Đó là lý do vì sao thằng Hoàng Minh Chính chỉ muốn "canh tân" chế độ chớ không dám xóa bỏ cái chế độ cộng sản! Nó là con đẻ của đảng cộng sản thì làm sao nó dám phủ nhận mẹ đẻ của nó! Nó chỉ đi vận động, xin chữ ký để XIN hủy bỏ điều BỐN hiến pháp (!), hủy bỏ nghị định 31/CP và thành lập "hội chống tham nhũng"! Cái phong trào đòi hủy bỏ điều bốn hiến pháp và "tiểu diên hồng" là hai vở hài kịch do bọn việt gian cộng sản làm đạo diễn mà thằng Hoàng Minh Chính đóng vai chánh, được một số nhân vật ngây thơ chính trị và cò mồi chính trị ở hải ngoại hưởng ứng! Cả "sự nghiệp chính trị" của nó chỉ có như vậy!

Cho đến bây giờ những điều XIN-CHO của nó chưa được điều nào hết và mãi mãi sẽ không bao giờ được!

Giả sử việt cộng nó có hủy bỏ nghị định 31/CP đi chăng nữa thì nó sẽ ký cái nghị định khác còn tàn bạo hơn gấp mấy lần cái nghị định 31/CP! Độc tài đảng trị mà, nó muốn làm cái gì mà không được! Nó cho tay phải rồi lấy lại bằng tay trái mấy hồi! Cho nên vấn đề quan trọng là ta phải ĐẤU TRANH ĐỂ TRIỆT ĐỂ XÓA BỎ CÁI CHẾ ĐỘ BẠO TÀN, KHÁT MÁU. Phải bứng nguyên cái gốc cây đi và chặt hết tất cả rễ của nó chớ không phải giải quyết vấn đề bằng cách chặt những cành cây ở trên ngọn! Chỉ có những thằng đối lập cuội mới chủ trương như vậy! Bởi vì bọn chúng là những con ký sinh trùng ăn bám nhờ "đấu tranh chống cộng"! Ngoài ra, những thằng lưu manh, điếm đàng sống nhờ dịch vụ "từ thiện" cũng không bao giờ muốn xóa bỏ cái chế độ cộng sản!

Anh Tý thấy ông nội nói có vẻ gay gắt nên anh gắp một miếng chả chìa bỏ vào bát của ông:

- Ông ăn miếng này còn đang nóng kẻo nguội. Đúng như ông nói, thịt chó cái mà lại là chó vàng thì ngon quá!

Ông Khải cầm miếng chả chìa chấm vào dĩa mắm tôm có chanh ớt rồi đưa lên miệng nhai rau ráu một cách ngon lành. Tuy đã 80 tuổi nhưng ông vẫn còn tinh anh, khỏe mạnh, thường xuyên tập thái cực quyền mỗi sáng và nghiên cứu chính trị trên internet. Ông uống cạn ly rượu rồi hỏi thằng cháu:

- Như thế cháu đã hiểu rõ thế nào là đảng đối lập chưa?

Anh Tý gật đầu:

- Vâng, thưa ông cháu đã hiểu! Sẵn đây cháu xin hỏi ông: - cháu thấy có một số nhà dân chủ như anh Đỗ Nam Hải đã tuyên bố rằng anh đấu tranh trong khuôn khổ tôn trọng luật pháp của nhà nước và đấu tranh bất bạo động, như vậy có phải anh ta là loại "đối lập hợp pháp" như cái đảng Dân Chủ 21 của ông Hoàng Minh Chính hay không? Ngoài ra, cháu thấy ở hải ngoại có cái đảng Việt Tân cũng thường tuyên bố là họ đấu tranh bất bạo động nhằm "canh tân" đất nước. Họ có phải là .... con đẻ của đảng Cộng Sản hay không?

Ông Khải hít một hơi thuốc lào kêu ro ro thật là vui tai. Ông khẽ ngửa cổ lên và thở ra một luồng khói trắng dày đặc. Trời đã tối hẳn, khí trời tháng mười hơi se lạnh nên khói thuốc lào vẫn còn quyện trong căn gác xép bé nhỏ, hòa lẫn với mùi thịt chó và rượu nếp than, những món ăn truyền thống của người miền bắc. Bỗng nhiên ông Khải cười khà khà một cách khoái chí. Ông thích thú nhìn thằng cháu của ông và khen ngợi:

- Cháu khá lắm! Biết đặt câu hỏi như vậy tức là cháu đã tìm ra câu trả lời tới 50 phần trăm rồi! Thằng Đỗ Nam Hải là thằng cò mồi chính trị do bọn việt gian cộng sản nặn ra, phối hợp với đám chó săn ở hải ngoại thổi ống đu đủ, đưa nó lên tuốt lên mây, tới cái mức mà "danh tiếng" của nó vang tới tận tai ông tổng thống Bush, khiến ông phải gọi điện thoại hỏi thăm! Qua sự kiện đó, thế giới đã đánh giá rằng Việt Nam đang có "dân chủ" vì có "nhà bất đồng chính kiến" trí thức, trẻ tuổi đang bị quản thúc trong nước! Còn cái gọi là đấu tranh "bất bạo động" của đảng Việt Tân chính là hình thức quỳ lạy XIN-CHO mà bọn việt gian cộng sản rất mong muốn các tổ chức đấu tranh làm như vậy! Cứ làm đơn hoặc thỉnh nguyện thư, gởi lên bọn chúng rồi ngồi chờ khoảng ..... 100 năm sau sẽ được giải quyết!

Đảng Việt Tân chính là đảng cướp và là cánh tay nối dài của bọn cộng sản. Bọn chúng nguy hiểm ở chỗ chúng khoác áo người "quốc gia" để ....."chống cộng"! Rất nhiều người đã bị lầm, trao duyên lầm tướng cướp, tan nát cuộc đời và vô hình chung họ đã tiếp tay với bọn cướp để phản dân hại nước!

Nghe ông nội giảng, anh Tý vô cùng thích thú vì được mở mang thêm kiến thức. Anh hứng chí làm một miếng rựa mận còn nóng hổi, thơm phức và đồng thời chiêu thêm một ngụm rượu nếp than để lấy .... can đảm hỏi tiếp một câu hơi khó trả lời:

- Thưa ông, theo như lời ông thì các đảng phái hoạt động công khai trong nước hiện nay thì hoặc họ là đảng phái cuội hoặc là các đảng vô tình giúp đánh bóng cho chế độ việt gian cộng sản. Vậy thì theo ý ông phải hoạt động cách mạng như thế nào cho hữu hiệu?

Ông Khải bẻ một miếng bánh tráng, gắp một miếng thịt chó đặt lên đó rồi chấm vào dĩa mắm tôm:

- Hoạt động cách mạng có ba hình thức: bí mật, bán công khai và công khai. Hình thức bí mật thì ta miễn bàn ở đây vì nó là .... bí mật! Bán công khai là hình thức đấu tranh một cách gián tiếp nhưng không trực tiếp ra mặt đối đầu với việt cộng. Ví dụ như những người dân tiếp tế, ủng hộ tinh thần và vật chất cho những người dân oan hoặc những người biểu tình, những giáo dân đang cầu nguyện đòi công lý ..v..v.. Và cuối cùng là hình thức công khai đấu tranh. Nếu đã công khai ra mặt đấu tranh thì những chiến sĩ đấu tranh nên sẵn sàng đón nhận cái chết như những chiến sĩ cảm tử thuộc phi đội Thần Phong của Nhật Bản khi ra trận. Những cá nhân hoặc tổ chức nếu đã chấp nhận đấu tranh công khai thì nên can đảm NÓI THẲNG RA VẤN ĐỀ LÀ TOÀN DÂN KHÔNG CHẤP NHẬN SỰ CAI TRỊ CỦA BỌN CỘNG SẢN DƯỚI BẤT CỨ HÌNH THỨC NÀO. Nghĩa là bọn việt gian cộng sản, nếu biết điều thì phải tự nguyện rút lui, còn nếu không rút lui thì toàn dân sẽ nổi dậy lật đổ bọn chúng! Tất cả những tên đầu sỏ, tội đồ của dân tộc sẽ bị đưa ra tòa, hình phạt nhẹ nhất là tử hình! Tất cả tài sản ăn cướp của bọn chúng phải được trao trả cho toàn dân. Tất cả những tên tay sai làm chó săn cho bọn việt gian cộng sản cũng phải bị trừng trị, ví dụ như đảng Việt Tân!

Một khi lòng dân đã không thuận rồi thì có mười thằng Mỹ muốn "giúp việt gian cộng sản được xuống cọp an toàn" thì cũng vô ích. Không có sức mạnh gì có thể cản được một khi nước đã muốn lật thuyền! Thằng Trung Cộng ở kế một bên cũng không thể nào can thiệp được! Ngay cả cái tập đoàn đại gian ác của Trung Cộng cũng không thể nào biết bọn chúng sẽ bị toàn dân nổi dậy lật đổ và hỏi tội bất cứ lúc nào!

Đối với những đảng phái chọn hình thức công khai đấu tranh, khi được truyền thông ở hải ngoại phỏng vấn thì nên nói thẳng vấn đề. Không nên nói một cách nửa vời, kiểu như đấu tranh là để đòi lại các thứ chổi cùn và rế rách, còn cái nhà thì không dám đòi lại! Nhà của chúng ta thì chúng ta phải đòi lại chớ tại sao chỉ dừng lại ở những cái cối đá, cái nồi đất, cái chổi cùn và rế rách? Và nếu việt cộng nó trả lại những thứ này thì thỏa mãn, thôi không đấu tranh nữa? Ông chỉ giả sử như vậy thôi chớ toàn dân ta đòi chổi cùn và rế rách đã hơn 60 năm nay rồi mà chúng nó chưa bao giờ trả lại bất cứ một thứ gì, dù là nhỏ nhất!

Sở dĩ chúng ta phải nói thẳng vấn đề là để tránh cho thế giới hiểu lầm chúng ta là những chính đảng đối lập (political party), nghĩa là Việt Nam dưới sự cai trị của việt cộng, đang được hưởng tự do, dân chủ và có các đảng phái đối lập! Chúng ta không phải là những chính đảng đối lập! Chúng ta là những người làm cách mạng thuộc những đảng phái cách mạng, quyết tâm xóa bỏ toàn bộ cái chế độ cộng sản hung tàn, bạo ngược để xây dựng một chế độ mới tự do và dân chủ!

Được ông nội truyền dạy cho những bài học kinh nghiệm về đấu tranh cách mạng, anh Tý mừng rỡ vô cùng. Anh hăng hái đi nướng thêm bánh đa (bánh tráng) để hai ông cháu tiếp tục nhậu với thịt chó. Ông Khải tiếp tục khoan khoái nhâm nhi ly rượu nếp và món rựa mận mà ông rất ưa thích. Cả cuộc đời của ông là một chuỗi những ngày buồn dài lê thê đầy những oan trái và bất đắc chí. Chỉ may mắn lắm mới có một đôi lúc được vui và thư thái về tinh thần như giây phút này. Dù đang nói chuyện với thằng cháu nhưng ông có cảm tưởng như ông đang nói chuyện với một người bạn cố tri! Nếu mai đây ông có chết thì đã có thế hệ trẻ nối tiếp ngọn lửa đấu tranh của cha ông để lại, vong hồn tổ tiên ông nơi đảo Tahiti ở Thái Bình Dương chắc cũng không đến nỗi tủi hổ!

Ông Khải tiếp tục hâm nóng các món nhậu chứa trong cái lẩu đặt trên bàn và đưa mắt nhìn đứa cháu:

- Cháu còn thắc mắc gì không cứ việc hỏi. Ông còn sống ngày nào thì ông sẵn sàng chỉ dạy cho cháu ngày đó miễn là cháu chịu học. Cháu phải luôn ghi khắc trong tim điều này: ông tổ gia phả nhà ta mang họ Nguyễn, đã từng thi đỗ phó bảng, từng làm quan lớn dưới triều Nguyễn, đã từng phò vua Hàm Nghi lập hịch Cần Vương chống Pháp. Tiếc rằng sau đó ngài đã bị giặc Pháp bắt, bị đày đi đảo Tahiti rồi chết đó! Ông cố nội của cháu là đảng viên Việt Nam Quốc dân đảng, rất giỏi Pháp Văn và Hán văn, đã bị giặc Pháp xử chém năm 1933! Lúc ấy ông còn nhỏ nên có người lén đưa vào thuộc địa Nam Kỳ, đổi họ Nguyễn thành họ Huỳnh, làm con nuôi gia đình một người giàu có. Ông lớn lên ở đất Nam kỳ thuộc địa, đậu tú tài Pháp rồi đi theo Việt Minh chống Pháp. Ông là người trí thức nên bọn việt gian cộng sản rất ghét, thường xuyên trù dập nên cuộc đời binh nghiệp chỉ lên đến cấp đại tá là hết! Ông may mắn còn được thừa hưởng chút văn hóa, chữ nghĩa của tổ tiên để lại, đó là chữ Tàu, tiếng Pháp và tiếng Ăng Lê. Dù đó là văn hóa ngoại lai nhưng thế hệ của ông còn được gọi là có chữ nghĩa. Đến đời bố của cháu và cháu, sống dưới chế độ "bác Hồ" thì hoàn toàn dốt đặc, chữ Việt đọc chưa thông, viết chưa thạo, đừng có nói gì đến các ngoại ngữ như Anh, Pháp, Hán văn! Tủi hổ và buồn lắm! Đáng lẽ "con hơn cha là nhà có phúc" nhưng đằng này, các thế hệ càng về sau thì càng tàn lụi! Đó là những tội ác tày trời của thằng Hồ tặc và cái tập đoàn ăn cướp đại gian ác của hắn!!!

Nghe ông nội kể về gia phả, anh Tý không khỏi ngỡ ngàng và tự hào. Không ngờ tổ tiên của anh đã từng là những người tài cao học rộng, khí phách hiên ngang đến thế! Vậy mà đến đời bố anh thì gần như bị thất học. Bố anh chỉ mới học đến lớp tám là bị cưỡng bức đi vào Nam xâm lược. Còn thân phận anh thì cũng chỉ học dở dang đến lớp 11 thì phải nghỉ học, đi bán chợ trời rồi nhờ ông nội chạy chọt xin vào làm công nhân trong hãng chế tạo xe gắn máy của Trung Quốc! Anh Tý tiếp tục hỏi ông:

- Hiện nay giới sinh viên đang chuẩn bị biểu tình lớn vào ngày 14 tháng 9 để phản đối Trung Cộng xâm chiếm hai đảo Hoàng-Trường Sa. Ông có ý kiến gì về chuyện này không?

Ông Khải:

- Đây có thể là một âm mưu của bọn việt gian cộng sản nhằm làm lu mờ cuộc đấu tranh của giáo dân giáo xứ Thái Hà! Bọn chúng sẽ ngấm ngầm lèo lái cuộc biểu tình theo từng bước:

+Bước một, "phản đối" Trung Cộng và cũng để làm một màn trình diễn "dân chủ" để làm hài lòng thằng thứ trưởng ngoại giao của Mỹ đến thăm Hà Nội hôm 12 tháng 9. Đây lại là một màn moi tiền đô la để đem cống nạp cho thằng bố đẻ của bọn chúng là Trung Cộng!

+Bước hai, kêu gọi người Việt trong và ngoài nước cùng hợp tác với chính quyền Việt Cộng, cùng đứng dưới bóng cờ đỏ sao vàng để "chống" giặc ngoại xâm Trung Quốc, vốn là bố đẻ của bọn việt gian cộng sản!

+Bước ba, trong khi dư luận trong và ngoài nước đang lo chúi đầu chú ý vào cuộc biểu tình thì bọn chúng sẽ thẳng tay đàn áp cuộc đấu tranh của giáo dân giáo xứ Thái Hà và dập tắt luôn!

Anh Tý:

- Chúng cháu đang chuẩn bị làm những câu khẩu hiệu treo nơi công cộng, đòi đa nguyên đa đảng, xin ông cho biết nên viết câu gì thiết thực nhất?

Ông Khải:

Như ông đã phân tích: đòi đa nguyên đa đảng là vô ích. Mình đang đi xe đạp mà cứ đòi cái bình chứa xăng cho xe Honda thì đòi để làm gì? Phải đòi cho được cái xe Honda rồi mới đòi quyền được mua xăng chứ! Chiếc xe Honda có thể ví như chế độ chính trị tự do dân chủ, còn quyền được mua xăng chính là đa nguyên đa đảng! Câu khẩu hiệu phải như thế này:

- ĐẢNG VIỆT GIAN CỘNG SẢN PHẢI CÚT VỀ TÀU! NẾU KHÔNG CÚT THÌ TOÀN DÂN SẼ NỔI DẬY LẬT ĐỔ CHÚNG BAY!

Phải có lập trường chính trị dứt khoát là quyết tâm LÀM CÁCH MẠNG lật đổ bạo quyền. Tám mươi triệu dân trong nước không lẽ không đủ sức để lật đổ bọn chúng? Đó là chưa kể chúng ta đang được cộng đồng người Việt tại hải ngoại làm hậu thuẫn và được sự đồng tình ủng hộ của nhiều nước và nhiều tổ chức trên thế giới! Không cần phải súng ống gì cả, lực lượng công nhân viên chức và nông dân trong nước, khoảng 15 triệu người, với sự ủng hộ của công an và bộ đội cứ thay phiên nhau đình công, lãng công, sẽ làm tê liệt guồng máy quốc gia rồi làm cho cả chế độ của bọn việt gian cộng sản phải sụp đổ! Đây cũng là một hình thức đấu tranh bất bạo động nhưng không phải là đường lối XIN-CHO mà các đảng phái dỏm, cò mồi đang cố lèo lái chúng ta đi theo hướng đó! Và cháu cần nhớ điều này:

Thằng Nguyễn Tấn Dũng nó mới ký hiệp ước dâng luôn bốn thành phố cho giặc Tàu, đó là Hà Nội, Hải Phòng, Quảng Ninh và Lạng Sơn. Nó gọi là "hợp tác kinh tế" nhưng thực chất là dâng đất cho giặc Tàu. Bọn giặc Tàu sẽ nuốt hết đất nước chúng ta bằng hình thức xâm thực kinh tế, xâm lăng văn hóa, bằng nạn di dân, trộn dân, lai giống dân, đồng hóa ..v..v.. Như vậy là chỉ khoảng vài chục năm sau nước Việt Nam sẽ biến mất trên bản đồ thế giới! Việt Nam sẽ biến thành một quận của Trung Cộng!

Vấn đề Hải-Hà-Quảng-Lạng là vấn đề quan trọng, rất lớn mà ông không thấy tổ chức nào lên tiếng phản đối, vạch mặt bọn việt gian bán nước. Cứ lo quay lòng vòng trong cái vòng lẩn quẩn đòi "đa nguyên đa đảng" thật là lãng phí thì giờ và công sức đấu tranh! Ông nói thật với cháu: giả sử bọn việt gian cộng sản nó có nhường cho mấy cái tổ chức đấu tranh một phần ba số ghế trong bộ chính trị cũng không làm đếch gì được nó, bởi vì nó vẫn chiếm đa số, vẫn nắm quyền hành tuyệt đối! Quyền hành thật sự chỉ tập trung trong tay khoảng năm sáu thằng trong bộ chính trị, còn mấy thằng khác chẳng qua cũng chỉ là chầu rìa!

Nói đến đây bỗng ông Khải hỏi anh Tý về tình hình làm việc trong hãng:

- Dạo này cháu làm việc như thế nào? Bọn cố vấn Trung Cộng có tôn trọng người Việt mình không?

Như một đứa bé thường xuyên bị bắt nạt, nay được "mẹ" hỏi, anh Tý thoải mái trút bầu tâm sự:

- Ối dào, ông ơi, nói ra thêm buồn. Nhục lắm ông ạ! Bọn cố vấn Tàu rất lộng hành, tha hồ hiếp đáp người Việt mình mà không có ai dám làm gì bọn chúng! Cháu đã từng chứng kiến mấy thằng cố vấn Trung Cộng bóp vú mấy nữ công nhân người Việt ngay tại trong hãng!

Ông Khải cau mày:

- Bọn Tàu mất dạy! Thế mấy cô công nhân đó có báo cáo với ban giám đốc công ty hay không?

Anh Tý:

- Mấy cô đó kêu khóc, đi báo cáo với ban giám đốc. Sau đó ban giám đốc triệu tập một buổi họp gồm 300 công nhân và mời các cố vấn Trung Quốc tới dự để .... "hòa hợp hòa giải". Mấy thằng Tàu nó nói là công nhân Việt Nam "vu khống" các đồng chí chuyên gia Trung Quốc. Bọn chúng bắt các cô gái đó phải .... xin lỗi bọn chúng công khai trong buổi họp! Thật là ngược đời, vừa ăn cướp vừa la làng! Toàn bộ công nhân rất phẫn nộ, nhao nhao phản đối, đòi đình công và yêu cầu ban giám đốc phải có thái độ cương quyết để bảo vệ danh dự của người Việt. Nhưng ban giám đốc, cũng giống như .... bộ chính trị trung ương đảng, hai đầu gối đã quá mềm nên lưỡng lự, không dám lên án bọn cố vấn Tàu ..... Thế là thằng cố vấn Tàu bèn nổi giận tát luôn ông giám đốc hai bạt tai ngay trước mặt 300 công nhân người Việt! Vừa tát nó vừa chửi bằng tiếng Tàu có pha tiếng Việt: - Tỉu nà ma, ngọ tả nị xảy. Nị xực buồi pín! (đù má mày, tao đập chết cha mày! Mày ăn cặc tao!)

Trước tình trạng đó, toàn bộ công nhân bèn nổi loạn, đập phá bàn ghế và ùa lên sân khấu rượt mấy thằng cố vấn Trung Cộng. Nhưng may cho bọn chúng là trước khi họp, bọn chúng đã lường trước sự việc nên đã gọi sẵn công an đến canh gác ngay trong hội trường. Tuy vậy, mấy thằng Tàu cũng phải chạy trốn trong .... cầu tiêu, sợ hết hồn đến đái ỉa ra quần! Nếu không nhờ công an bảo vệ thì có lẽ bọn chúng đã bị tan xác vì sự phẫn nộ của giới công nhân!!!

Nghe xong câu chuyện của đứa cháu, ông Khải thở dài buồn rười rượi. Giọng nói của ông như lạc đi:

- Tổ tiên ta hiển hách chừng nào thì bọn chó việt gian cộng sản nó hèn và biến dân ta thành những nô lệ mạt hạng đến như vậy! Cháu biết không, trong hộp quà mà cháu gởi biếu ông có một tờ mẫu đơn ghi bằng chữ Tàu, nội dung là yêu cầu người công nhân nên "tình nguyện" tham gia vào câu lạc bộ thể thao và văn hóa. Thật ra, đây chính là một sự lừa bịp và ngụy trang. Bọn Tàu muốn những người dân trong bốn tỉnh Hải- Hà-Quảng-Lạng làm thủ tục xin được trở thành ..... kiều dân Trung quốc!!! Mình mà điền vào mấy tờ đơn đó tức là mình chối bỏ mình là người Việt và xin được trở thành người Tàu! Một hình thức ngụy trang để đăng ký "hộ khẩu" trở thành người Tàu!

Thấy ông nội buồn, anh Tý rụt rè hỏi một câu chót:

- Thưa ông, có một số người chủ trương rằng mình phải "đi sâu vào quỹ đạo của người Mỹ" để được người Mỹ che chở, chống lại bọn giặc Tàu xâm lược. Theo ý ông như thế nào?

Ông Khải thở dài ngao ngán:

- Hiện nay một số thằng chó săn cho việt gian cộng sản ở hải ngoại đang tích cực làm môi giới để lôi kéo người Mỹ can thiệp vào Việt Nam, để giúp bọn việt gian cộng sản được "xuống cọp an toàn", được "hạ cánh an toàn". Bọn chúng thường quảng cáo rùm beng rằng việt gian cộng sản ngày càng đang đi sâu vào quỹ đạo của người Mỹ!

Thật ra, chúng ta phải nhìn vấn đề như thế này: - việt gian cộng sản (nếu có) đi sâu vào ÂM ĐẠO của Mỹ thì ai sẽ được sướng? Hai thằng lưu manh đó nó địt đéo với nhau thì chỉ có bọn việt gian cộng sản và bọn chính quyền Mỹ, tư bản Mỹ bẩn thỉu nó SƯỚNG VỚI NHAU, chớ 83 triệu dân Việt đâu có sướng!!! Còn mấy thằng chó săn chầu rìa thì bất quá chỉ được liếm những chất nước nhờn rơi vãi ở bên ngoài! Tám mươi ba triệu người dân đen nghèo vẫn hoàn nghèo, vẫn tiếp tục phải đánh đổi bát máu để lấy bát cháo sống qua ngày! Theo sự thỏa thuận mua bán ngầm một cách bẩn thỉu, người Mỹ sẽ tiếp tục làm ngơ cho việt cộng đàn áp nhân quyền và tiếp tục ách cai trị độc tài đảng trị, đổi lại, bọn tư bản Mỹ sẽ được hưởng một số quyền lợi nào đó!!!

Một ví dụ cụ thể: sách báo của việt cộng tràn ngập ở hải ngoại trong khi đó sách báo ở hải ngoại thì bị cấm nhập vào trong nước. Sao người Mỹ không can thiệp? Rõ ràng là có một sự cấu kết bẩn thỉu giữa chính quyền Mỹ bẩn thỉu và bọn việt gian cộng sản thông qua cái đám chó săn làm môi giới cò mồi chính trị tại hải ngoại. Nếu văn hóa phẩm ở hải ngoại mà được tự do nhập vào Việt Nam thì ông bảo đảm chỉ trong vòng một năm là cái chế độ cộng sản sẽ bị sụp đổ!!!

Nói xong ông Khải đưa tay lấy cái điếu bát thuốc lào. Ông phải hút cho say để quên hết sự đời, quên bớt những phiền muộn mà đám chó săn đã từng làm cho cuộc đời ông bị đau khổ, làm cho đất nước ta mãi mãi phải khốn khổ, điêu linh. Và đó cũng là một trong những lý do mà ông thường hay nhậu thịt chó!

Trần Thanh
Ngày 13 tháng 9 năm 2008

* Chú Thích:

* Xin đọc Bài viết "Đối Lập Chánh Trị" của giáo sư Nguyễn Văn Bông

* Giáo sư Nguyễn Văn Bông đi du học tại Pháp, đậu bằng thạc sĩ luật. Khi về nước, ông được bổ nhiệm làm Viện trưởng Học viện quốc gia Hành chánh và sau đó được tổng thống Thiệu mời giữ chức Thủ tướng chính phủ. Ông là lãnh tụ đảng đối lập Quốc gia Cấp tiến. Tháng 11 năm 1971, ông bị việt cộng ám sát chết.

* Nguyễn Thiếp (1723 - 1804), tên hiệu thường gọi là La Sơn Phu Tử, người tỉnh Hà Tĩnh. Ngoài ra, ông còn có những tên hiệu khác do người đời phong tặng như: Lam Hồng Dị Nhân, Lạp Phong Cư sĩ ..v..v..

Ông học rất giỏi, từng thi đỗ làm quan dưới triều Lê, sau đó từ quan về ở ẩn, dạy học. Vua Quang Trung đã viết thơ mời ông ra cộng tác ba bốn lần, cuối cùng ông nhận lời nhưng khi vua Quang Trung mất, ông lại lui về ở ẩn cho đến khi mất.




Đối lập chánh trị - Nguyễn văn Bông -

I. Định nghĩa và các quan niệm về đối lập.

Nói đến Dân chủ là chúng ta nghĩ ngay đến vấn đề đối lập, mà đối lập là gì? Và được quan niệm như thế nào?

A. Định nghĩa.

Chúng ta đã dùng nhiều danh từ đối lập. Mà đối lập là gì? Thế nào là đối lập? Đứng về phương diện lịch sử mà suy xét, đối lập phát sinh ở sự thực hành chính trị và liên quan đến lịch trình biến chuyển của chế độ Đại nghị. Nói đến đối lập tức là nói đến cái gì ở ngoài đa số, ngoài chính phủ. Đối lập là khía cạnh nghị viện của vấn đề. Ý niệm đối lập cần phải được phân tích rõ ràng hơn nữa để phân biệt nó với những hiện tượng tương tự. Đối lập có ba đặc điểm: Một sự bất đồng về chánh trị, có tánh cách tập thể và có tính cách hợp pháp.

1. Trước nhất, đối lập phải là một sự bất đồng về chánh trị.

Hiện tượng đối lập chỉ có, khi nào những kẻ chống đối có thể tổng hợp lại tất cả những vấn đề được đặt ra , đưa những vấn đề ấy lên một mực độ đại cương và phán đoán theo một tiêu chuẩn chính trị. Có thể có một số đông người dân chận đường chận xá để phản đối một chính sách của chính phủ, có thể có một số đông sinh viên, một đoàn thể văn hóa hay tôn giáo biểu tình đòi hỏi những cái gì. Đành rằng những sự kiện ấy có thể có hậu quả chính trị, nhưng đó không phải là đối lập. Đó chỉ là một sự khước từ, kháng cự hay phản đối. Hiện tượng đối lập chỉ có, khi nào sự khước từ ấy, sự kháng cự ấy, sự phản đối ấy được chính trị hóa.

2. Là một sự bất đồng về chính kiến.

Đối lập phải có tính cách tập thể. Trong bất cứ lúc nào, luôn luôn có những người bất đồng chính kiến với chính quyền. Có thể có một thiểu số đông anh em, thỉnh thoảng họp nhau, rồi trong lúc trà dư tửu hậu, bàn quốc sự, có một thái độ chống đối đường lối, chủ trương của chính phủ. Đó là những kẻ chống đối, những cá nhân đối lập. Và những kẻ chống đối ấy có thể có trong chính thể Độc tài, Cộng sản. Đó không phải là đối lập.

Đối lập chỉ có khi nào sự bất đồng chính kiến ấy có tính cách tập thể, khi nào nó là kết quả biểu hiện một sự hành động có tổ chức của những kẻ chống đối. Nói đến sự hành động có tổ chức là nghĩ ngay đến chính đảng. Chỉ có đối lập khi nào có một chính đảng đối lập.

3. Là một sự bất đồng về chính kiến có tính cách tập thể, đối lập phải hợp pháp nữa.

Có thể vì một lý do gì mà một đoàn thể phải dùng võ lực chống lại chính quyền. Có thể vì một lý do gì mà một chiùnh đảng phải hoạt động âm thầm trong bóng tối. Những hành động ấy, đành rằng nó có tính cách tập thể và kết quả của một sự bất đồng chính kiến, không được xem là đối lập. Những hành động ấy chỉ được xem là những cuộc âm mưu phiến loạn hay kháng chiến, nó không còn là đối lập nữa. Vì đối lập chỉ hoạt động trong vòng pháp luật.

B. Các quan niệm về đối lập.

Một khi đã ý thức được danh từ "đối lập" và nhận định tầm quan trọng của nó trong cuộc sinh hoạt chính trị, vấn đề then chốt được đặt ra là xác định vị trí của đối lập trong các chính thể. Nếu tinh túy của dân chủ là lòng độ lượng, khoan dung và tự do chính trị, thì lẽ tất nhiên lòng độ lượng, khoan dung và tự do chính trị ấy được thể hiện trên bình diện chính trị, qua những quyền của đối lập và sự hiện diện của đối lập chỉ là kết quả của sự thừa nhận tự do chính trị.

Đối lập chỉ có giá trị và hiệu quả trong một chế độ mà triết học chính trị là Dân chủ tự do. Vì đối lập dựa trên tinh thần khoan dung, trên sự chiùnh đáng của bất đồng chính kiến. Vì thừa nhận tính cách tương đối của chân lý chính trị. Một quan niệm đối lập như thế, dựa trên Chủ nghĩa tự do, Chính thể độc tài không thể chấp nhận được. Trong chính thể này, chính quyền là tất cả, còn đối lập chẳng những vô ích mà còn nguy hiểm nữa. Vô ích vì những nhà độc tài luôn cho rằng ý thức hệ của mình là bất di bất dịch và vai trò của cơ quan công quyền không phải tìm lấy một ý chí đi sát với nguyện vọng của quốc gia mà trái lại chỉ có nhiệm vụ áp dụng mệnh lệnh của chính đảng nắm quyền lãnh đạo. Chẳng những vô ích, đối lập còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm cho sự thực hiện nguyện vọng của quần chúng, vì hành động của đối lập phân ly quần chúng. Bởi thế, đối lập cần phải được thanh trừng và những cái mà người ta gọi là Dân chủ, quyền tự do công cộng, những lợi khí mà đối lập dùng để họat động, lợi khí ấy cần phải được cấm nhặt.

Bị khước từ bởi những chính thể Độc tài, đối lập chỉ được thừa nhận trong chính thể Dân chủ, chẳng những trên bình diện triết lý chính trị, đối lập còn được chứng minh qua khía cạnh cuộc điều hành thực tiễn của định chế. Chính sự hiện diện của đối lập phản ảnh tính cách chân chính của ý chí quốc gia. Trong những chế độ mệnh danh là "nhất tề - nhất trí", trong những chế độ mà người ta chỉ nghe 99 phần trăm, đành rằng không phải không thể có được, nhưng sự vắng mặt của đối lập làm cho người ta lắm lúc phải hoài nghi. Chỉ trên bình diện thực tại, vai trò của đối lập chứng tỏ rằng, mặc dù bị loại ngòai hệ thống chính quyền, đối lập cần có mặt và phát biểu.

Một quan niệm quá ư rộng rãi về Dân chủ, lẽ tất nhiên - dựa trên một sự đối lập chân thành, xây dựng. Nhưng ý niệm đối lập ngày nay quá biến chuyển. Một hiện tượng mới đã xảy ra, một đối lập, không phải trong chính thể, mà chống chính thể Dân chủ, một sự đối lập hoàn toàn phủ nhận nguyên tắc Dân chủ, một sự đối lập về ý thức hệ. Tất cả vấn đề là thử hỏi, trước một sự đối lập như thế, thái độ của chính thể Dân chủ phải như thế nào. Một vấn đề hết sức phức tạp, tế nhị và trên bình diện quốc tế, những giải pháp bảo vệ chính thể Dân chủ tùy thuộc hoàn cảnh thực tại chính trị của mỗi nước.

Dù sao, để trở lại vấn đề đối lập trong chính thể Dân chủ, không ai có thể chối cãi tính cách chính đáng của sự hiện diện của đối lập. Nhưng đối lập, chẳng những phải có mặt mà còn phải có thể phát biểu nữa. Mà đối lập phát biểu để làm gì và hành động của đối lập sẽ có tác dụng gì trong guồng máy chính trị quốc gia? Và theo thủ tục nào, dưới hình thức nào, với những bảo đảm nào, đối lập có thể mạnh dạn và thành thực phát biểu ý kiến?

Đó là hai vấn đề cực kỳ quan trọng, vấn đề vai trò của đối lập và vấn đề qui chế của đối lập, hai vấn đề căn bản mà chính thể Dân chủ cần phải giải quyết một cách phân minh để ổn định cuộc sinh hoạt chính trị và để đối lập làm tròn sứ mạng của nó.

II- Vai trò của Đối Lập.

Trong chính thể Dân chủ thật sự, hiện diện của đối lập là một điều hết sức chính đáng. Chính đáng vì thừa nhận đối lập tức là thừa nhận tự do chính trị. Chẳng những chính đáng, đối lập lại còn cần thiết nữa. Cần thiết cho phẩm tính, đối lập còn cần thiết cho sự hiện hữu của chính quyền nữa. Trong cuộc sinh hoạt chính trị ổn định, đa số ở đâu ra, chính quyền hiện tại ở đâu ra, nếu không phải là sự kết tinh của sự tranh chấp với đối lập? Trên khía cạnh này, đối lập đóng vai trò căn bản, vai trò hợp tác với chính quyền, đó là hai khía cạnh của vai trò đối lập.

A. Vai trò hạn chế và kiểm soát chính quyền

1- Hạn chế và kiềm soát chính quyền.

Đó là một trong những hoạt động cốt yếu của đối lập ở bất cứ lúc nào trong cuộc sinh hoạt chính trị. Trước hết, ở giai đoạn tuyển cử Đối lập có mặt, có thể phát biểu ý kiến, đối lập có quyền phủ nhận làm cho chính quyền bỏ bớt thái độ cứng rắn, những chương trình mỵ dân, những hứa hẹn hão huyền. Đối lập chận đứng lại những tư tưởng hẹp hòi, những quan điểm thiển cận, tư tưởng và quan điểm không phải của một chính phủ quốc gia mà hoàn toàn lệ thuộc vào mệnh lệnh của đảng phái.

2- Đối lập bảo đảm tính cách đích xác công khai của những quyết định của nhà nước.

Thật vậy, khi mà chúng tạ nói đến ý chí của toàn dân, ý chí của quốc gia, cần phải nhận định rằng đó chỉ là ý chí của đa số. Ý chí của đa số là ý chí của quốc gia, cái phương trình ấy chỉ có giá trị khi nào quyết định của đa số được chấp thuận trong một bầu không khí cởi mở, sáng tỏ và tự do. Chính đối lập bảo đảm tính cách đích xác của quyết định của đa số và bắt buộc đa số nắm chính quyền phải tham dự một cuộc tranh luận công khai. Vẫn biết rằng, trong chế độ Tổng Thống hay trong chế độ Đại nghị mà chính phủ có đa số ở Quốc Hội, đối lập không thể ngăn cản chính quyền hành động theo ý của họ. Nhưng, tự do chỉ trích, đối lập bắt buộc địch thủ phải tiết lộ dự định của họ, những lý do của một quyết định của họ. Và như thế, đối lập bảo đảm rằng, khi một biện pháp hay chính sách được chấp thuận, những lý lẽ chống đối hay bênh vực biện pháp, chính sách ấy, đều được công khai đưa ra dư luận. Vai trò hạn chế và kiểm soát chính quyền, đối lập đảm đương một cách thiết thực hơn nữa trên diễn đàn Quốc Hội.

3 - Với phương tiện nào đối lập đóng vai trò của nó trên bình diện nghị viện?

Đành rằng cơ cấu chính phủ nước này không giống nước kia, nhưng trong bất cứ chính thể Dân chủ nào, người ta cũng tìm thấy từng ấy phương tiện cho phép đối lập phát biểu công khai ý kiến của họ. Trong những lúc bàn cãi và biểu quyết ngân sách quốc gia, sự hiện hữu của đối lập bắt buộc chính quyền bỏ hẳn chương trình mỵ dân, thái độ cứng rắn, và nhứt là chính quyền hết sức dè dặt khi bắt buộc toàn dân phải hy sinh quá độ. Cuộc đối thoại giữa chính phủ và quốc hội - chung qui giữa chính quyền và đối lập - qua những cuộc tranh luận, những câu hỏi, những cuộc tiếp xúc với ủy ban hay giữa phiên họp công khai là những dịp mà các vị Dân biểu đối lập nói lên những lạm dụng của cơ quan hành chánh, hay nhận được - qua cuộc trình bày của các vị Bộ trưởng - tin tức về một vấn đề nhất định hay câu trả lời đích xác. Vai trò hạn chế và kiểm soát chính quyền được biểu hiện một cách thiết thực nữa qua nguyên tắc trách nhiệm chính trị. Chúng ta biết rằng trong chế độ Đại nghị, chính phủ bắt buộc phải từ chức khi đa số ở Quốc Hội biểu quyết chống chính phủ. Yếu điểm này sẽ là một ảo mộng nếu không có một đối lập thực sự.

Vậy qua từng giai đoạn của sự khởi thảo chương trình và trong hành động hàng ngày, chính quyền luôn luôn để ý đến lập trường của đối lập, tự kiểm soát lấy mình và trong việc ấn định kế hoạch quốc gia, lắm lúc phải nhận lấy chủ trương của đối lập. Thái độ này không nhằm làm vui lòng đối lập mà cho toàn dân, vì để ý đến lập trường của đối lập trong việc xác định đường lối chính trị, chính quyền hướng về nguyện vọng của quốc gia.

4 - Hạn chế và kiểm soát chính quyền.

Vai trò tối quan trọng này, không phải đối lập luôn luôn đảm đương với tất cả hiệu quả thật sự. Không, vấn đề không phải ở chỗ đó. Vấn đề là ở khía cạnh tâm lý của toàn dân. Vấn đề là mỗi công dân có thể chắc chắn rằng, ngoài Quốc Hội hay trên diễn đàn Quốc Hội, có những người đại diện có thể phát biểu ý kiến của mình, không phải theo đường lối của chính quyền mà khác hẳn chính quyền. Và dù rằng ý kiến không được chấp thuận đi nữa, họ có cảm giác rằng sự kiện ấy do nơi quyền lợi tối cao của quốc gia, chứ không phải vì tính thị hiếu nhất thời, chuyên chế. Cần phải nhận định rằng, đối lập không những là tượng trưng cho một khuynh hướng chính trị, đối lập còn có giá trị tự bản chất nó nữa. Vì chỉ có đối lập và bởi đối lập mà việc kiểm soát của toàn dân mới có tính cách chân thành và hiệu lực trong một chế độ thương nghị, không những hạn chế, kiểm soát chính quyền, đối lập còn cộng tác với chính quyền nữa.

B. Vai trò cộng tác với chánh quyền

Cho rằng đối lập cộng tác với chính quyền, đó là một khẳng định có hơi mâu thuẫn. Tuy nhiên chính đó là khía cạnh tích cực của vai trò đối lập. Và chúng ta có thể quả quyết rằng cái lợi của chính quyền là dung túng đối lập.

1 - Qua những cuộc tranh luận trong một bầu không khí cởi mở, những ý tưởng khích động tinh thần, những định kiến bớt phần cứng rắn, những ý kiến được chọn lọc và uy quyền sáng tỏ.

Bất cứ một chính quyền nào cũng có khuynh hướng tự giam mình trong tình trạng cô đơn, chỉ nghe lời của đồng chí và lấy quyết định phù hợp với ảo vọng hoang đường qua những nhận xét riêng biệt của mình về thời cuộc. Đối lập có mặt, nhắc lại cho đoàn thể ở chính quyền tính cách phức tạp của thực tại chính trị, đem lại những màu sắc chính trị và đôi khi phản kháng lại những truyền tin báo cáo đơn phương của chính phủ. Qua những hành vi tích cực ấy, chính quyền thâu lượm được những dấu hiệu quý giá về tình trạng tinh thần của dư luận. Chẳng những trong lãnh vực thông tin, vai trò cộng tác với chính quyền của đối lập nổi bật lên nữa qua khía cạnh nghị viện.

2 - Tất cả những công việc thuộc về thiết lập chương trình nghị sự, về những vấn đề cần phải được thảo luận, những dự án ưu tiên, những cuộc tiếp xúc tóm lại, vấn đề liên hệ đến việc tổ chức công tác của Quốc Hội, sự thỏa thuận giữa đối lập và chính quyền là điều kiện cốt yếu của một tình trạng chính trị ổn định. Và lịch sử đã chứng minh rằng, trong những trường hợp đặc biệt, trong những tình trạng khẩn cấp, tối cần, trong những trường hợp mà sinh tồn của quốc gia được đặt ra, trong những trường hợp ấy, lịch sử đã chứng minh rằng đối lập từ khước độc lập và lắm lúc lại ủng hộ chính quyền để bảo vệ uy thế của chính quyền lúc phải đương đầu với mọi cuộc ngoại xâm.

3 - Hướng dẫn chính quyền tham gia vào cuộc điều hành công tác Quốc Hội, một sự đối lập có tổ chức, có hệ thống đóng một vai trò cực kỳ quan trọng là chủ trương một chính sách để thay thế cho chính sách chính quyền. Cần phải nhấn mạnh đặc điểm này. Trong những xứ mà tình trạng chính trị chưa ổn định, trong những xứ mà đối lập vắng mặt, người ta luôn luôn lo ngại cho tương lai chính trị quốc gia. Ai sẽ thay thế nhà lãnh tụ hôm nay? Viễn tượng những cuộc cách mạng đẫm máu, những cuộc chính biến, viễn tượng những gián đoạn chính trị đầy hậu quả làm cho cuộc sinh hoạt chính trị kém phần tích cực. Đối lập, trong chính thể Dân chủ, cho phép Quốc gia xoay chiều, đổi hướng trong khung cảnh của định chế và không tổn thương đến sự liên tục của cuộc sinh hoạt chính trị. Đối lập là chính phủ của ngày mai, đối lập tượng trưng sự tin tưởng vào định chế quốc gia, đối lập duy trì sự liên tục của chính quyền.

Một sự đối lập hữu hiệu là một lực lượng tích cực. Cần phải nhận định rằng đối lập không phải là lực lượng luôn luôn chống đối chính quyền. Đối lập và chính quyền là hai yếu tố căn bản của thế quân bình chính trị trong chính thể Dân chủ.

Hạn chế và kiểm soát chính quyền, cộng tác với chính quyền, một khi đã hiểu như thế, vai trò của đối lập, vấn đề được đặt ra bây giờ là thử hỏi trong điều kiện nào đối lập có thể làm tròn sứ mạng của nó trong một bầu không khí khoan dung, khi mà một số quyền hạn của đối lập được xem là bất khả xâm phạm và đồng thời đối lập thông suốt nhiệm vụ của mình. Kê khai những quyền hạn ấy, ấn định nghĩa vụ của đối lập, tức là bàn đến vấn đề quy chế của đối lập.

III – Qui chế của Đối Lập

Vấn đề ấn định qui chế của đối lập tùy thuộc mỗi quan niệm riêng về đối lập. Nếu đối lập chỉ được xem là một quyền đối lập, nó chỉ là hậu quả tất nhiên của thể chế chính trị Dân chủ tự do. Đối lập tức là có quyền xử dụng tất cả những tự do hợp pháp. Trái lại, nếu đối lập được đưa lên hàng một chức vụ rất cần thiết cũng như chính quyền, nếu đối lập được xem không phải là một việc bất đắc dĩ, mà là một liều thuốc kích thích chính quyền, thì theo quan niệm này, quy chế chẳng những bảo đảm tự do của đối lập mà còn chú ý tới công hiệu của nó nữa. Tổ chức đối lập, định chế hóa đối lập đó là quan niệm thứ hai của đối lập.

Nhưng dù có được định chế hóa hay không, đối lập để có thể đảm đương vai trò chủ yếu của nó, phải là một đối lập tự do và xây dựng. Nói đến đối lập tự do là phải nghĩ ngay đến quyền hạn của nó; nói đến đối lập xây dựng là nghĩ đến ngay nghĩa vụ của nó.

A - Một trong những quyền hạn của Đối Lập

1 - Là quyền không thể bị tiêu diệt.

Vì đối lập luôn luôn là một chướng ngại, chính quyền hay có khuynh hướng thừa một cơ hội nào đó, tẩy trừ phần tử rối loạn ấy đi. Vẫn biết rằng, có những lúc, những giờ phút nguy nan, đối lập hoặc tự mình, hoặc thỏa thuận với chính quyền, ngưng hẳn những phê bình hay chỉ trích. Nhưng đó chỉ là im hơi, lặng tiếng; chớ quyền sinh tồn vẫn là quyền tối cao của đối lập. Tiêu diệt đối lập tức là dọn đường cho Chủ nghĩa độc tài. Đối thoại trở thành độc thoại.

2 - Quyền thứ hai của đối lập là quyền phát biểu.

Và quyền phát biểu này được thể hiện bởi những cái mà người ta gọi là tự do công cộng. Số phận của đối lập sẽ ra sao nếu đối lập không tự do có ý kiến khác hẳn ý kiến chính quyền, và tự do phát biểu ý kiến ấy trên báo chí và sách vở? Nếu đối lập không được tự do hội họp? Chỉ có đối lập thật sự trong một chế độ mà các tự do này được ấn định và chế tài một cách hợp lý.

Chúng ta có nói rằng thừa nhận đối lập tức là thừa nhận tính cách tương đối của chân lý chánh trị Dân chủ. Tính cách tương đối này được thể hiện qua sự tự do tuyển cử. Tự do tuyển cử tức là tự do trình ứng cử viên, tự do cổ động và nhất là sự bảo đảm tính cách chân thành của kết quả cuộc bầu cử.

Trên bình diện đại nghị, đối lập cần phải được đặc biệt bảo vệ. Trường hợp Dân biểu đối lập bị bắt bớ hay tống giam không phải là những trường hợp hiếm có. Vì thế mà quyền bất khả xâm phạm của Dân biểu là một thực tại.

Những quyền hạn mà chúng tôi đã sơ lược kê khai không phải chỉ dành riêng cho đối lập. Đó là quyền bảo vệ tất cả công dân trong chính thể Dân chủ. Nhưng phải thành thật mà nhận định rằng tự do phát biểu, tự do tuyển cử, quyền bất khả xâm phạm v..v.. là những điều kiện quí giá cho đối lập luôn luôn bị chính quyền đe dọa.

Đó là điều kiện tối thiểu. Một quan niệm cấp tiến đã đi đến chỗ định chế hóa đối lập. Đối lập trở thành một thực thể có hiến tính. Đó là trường hợp của Anh quốc vậy.

Ở nước Anh, đối lập có một tước vị chính thức "đối lập của Nữ hoàng". Và đối lập của Nữ hoàng có cả chính phủ riêng của họ, một nội các bóng trong Hạ nghị viện. Vị lãnh tụ đối lập của Nữ hoàng là một nhân vật cao cấp đầy uy thế, luôn luôn được mời đến cùng vị Thủ tướng tham dự những buổi lễ chính thức và luôn luôn được tham khải ý kiến về những vấn đề chính trị trọng đại. Và xin nhắc lại một điều rất lý thú là "nhà nước lại phải trả lương cho vị lãnh tụ đối lập".

Nhưng dù sao, định chế hóa hay không, quyền sinh tồn và những điều kiện thuận tiện để tự do phát biểu, chỉ có ý nghĩa khi nào đối lập tin tưởng có quyền nắm lấy chính quyền. Chính sự bình đẳng trong vận hội ấy làm cho cuộc sinh hoạt chính trị thêm phần phấn khởi.

Đối lập có vài quyền hạn để đảm đương vai trò của nó. Nhưng đối lập không phải chỉ có quyền. Một số nghĩa vụ hạn chế hoạt động của đối lập, nghĩa vụ nhằm mục tiêu tôn trọng tinh thần Dân chủ.

B - Những nghĩa vụ của Đối Lập

1. Một trong những nghĩa vụ của đối lập là thừa nhận qui luật đa số.

Những ai quan tâm đến cuộc bầu cử đều rõ rằng có thể xảy ra trường hợp mà vị Tổng thống đắc cử hay một chính đảng chiếm đa số ở Quốc Hội trong lúc phiếu của mình lại kém địch thủ thất bại. Nhưng đó chỉ là hậu quả kỹ thuật của luật tuyển cử. Và công lý là một chuyện, mà hợp pháp là một chuyện khác nữa. Trường chính trị là một cuộc tranh đấu công nhận qui luật đa số, tức là thẳng thắn tham gia cuộc đấu tranh bởi đó là luật lệ của nguyên tắc dân chủ.

2. Nghĩa vụ thứ hai của đối lập là hoạt động một cách ôn hòa xây dựng và có tinh thần trách nhiệm.

Những chỉ trích vớ vẩn, những vu khống không có căn bản chính trị của những kẻ tự cho là chính khách, những phê bình chỉ đem lại hoài nghi và bất mãn, đó là những tệ đoan của sự đối lập không xứng đáng với danh hiệu của nó. Vì đâu lại có một hiện tượng bất thường như thế? Ngoài tham vọng cá nhân, hiện tượng này phát sinh từ một hệ thống chính đảng nhất định và liên quan đến khía cạnh ý thức hệ của một vài chính đảng.

Trong một xứ, một hệ thống đa đảng là một thực tại chính trị, khi mà không một chính đảng nào chiếm đa số hay ưu thế trên sân khấu chính trị, Chính phủ luôn luôn là một chính phủ liên hiệp. Mà liên hiệp tức là tập hợp những khuynh hướng mâu thuẫn, dung hòa những chính sách tương phản. Chính cái viễn tượng không bao giờ tự mình chiếm được hoàn toàn quyền và thực hiện những chương trình hứa hẹn làm cho chính đảng thiếu ý thức xây dựng và tinh thần trách nhiệm. Tính cách rời rạc và chia rẽ của đối lập, chỉ biết phá hoại biến đổi hẳn mối tương quan truyền thống giữa đa số và thiểu số. Đối lập không còn là đối lập ngoài và chống chính phủ, đối lập ở đây là đối lập trong chính phủ.

Chẳng những thế, khía cạnh ý thức của một vài chính đảng là nguyên do thứ nhì của sự thiếu tinh thần xây dựng. Đối lập chỉ có nghĩa trong một khung cảnh chính trị nhất định. Nếu chúng ta đồng ý về một nguyên tắc căn bản, nếu chúng ta thừa nhận chủ quyền nhân dân, nguyên tắc phân quyền, tự do chính trị, nếu chúng ta tôn trọng nhân vị, sự độc lập của Thẩm phán hay quyền tự do phát biểu, thì cuộc tranh chấp chính trị chỉ nằm trên lãnh vực thực tiễn qua những nguyên tắc thứ yếu. Trái lại, nếu đối lập nhằm chống lại, không phải một khuynh hướng chính trị hay một chính sách nhất định, mà chính cả nền tảng của xã hội, nghĩa là chống cả chính thể, thì khẳng định rằng đối lập là chính phủ tương lai không còn giá trị nữa. Vì đặc tính của đối lập về ý thức hệ là chiếm chính quyền để rồi thủ tiêu quyền đối lập.

Trong một tình trạng như thế, trước tình trạng mà đối lập không thi hành nghĩa vụ của nó, những quyền hạn không còn lý do tồn tại nữa. Và "Chính thể dân chủ" cần phải có những biện pháp thích nghi để đối phó. Sa thải những phần tử bất chính trong hành chính, bắt buộc đối lập phải có một chương trình và có năng lực nắm chính quyền trước khi lật đổ chính phủ, sửa đổi luật bầu cử, đặt ngoài vòng pháp luật những chính đảng quá khích, đó là một vài ví dụ cụ thể về biện pháp được áp dụng để bảo vệ Chính thể dân chủ.

IV - ĐốI lập trong các quốc gia chậm tiến

Phác họa như thế, vai trò và "qui chế đối lập" trong "chính thể dân chủ" qua sự biến chuyển của ý niệm trong xã hội cận đại, chúng ta không khỏi tự nhủ rằng đó là lý tưởng. Và tự hỏi rằng lý tưởng ấy có phù hợp với những quốc gia trên đường phát triển, với hiện tình những nước vừa thu hồi độc lập.

Thực tại chính trị cho chúng ta biết rằng, đối lập nếu không hoàn toàn vắng mặt, thì chỉ được dung túng một phần nào, một phần nhỏ nào, trong những nước mới này, những nước mệnh danh là Dân chủ và đồng thời cũng được xem là những chính thể không độc tài. Tại sao lại có một sự kiện oái oăm như thế?

Lý do thứ nhất mà người ta đưa ra là sự đe dọa trầm trọng của độc tài Cộng sản. Những nước mới này, là những nước bị nạn Cộng sản đe dọa và có nước đang chiến đấu một mất một còn với Cộng sản. Dung túng đối lập tức là cho Cộng sản cơ hội núp sau lá cờ đối lập để phá hoại nền dân chủ. Đối lập Cộng sản là đối lập về ý thức hệ, và chúng ta biết rằng đối lập về ý thức hệ là đối lập chống chính thể Dân chủ.

Lý do thứ hai là trình độ giáo dục của quần chúng. Người ta cho rằng dân chúng chưa có một trình độ giáo dục về chính trị khá đầy đủ để cho có thể xử dụng một cách hoàn hảo những quyền tự do công cộng. Và như thế, đối lập chỉ có hại vì nó sẽ là bức bình phong của những tham vọng cá nhân của những kẻ không cơ sở chính trị chỉ dựa trên cuộc chính đồ sinh hoạt. Hơn nữa, thì giờ gấp rút, nâng cao mực sống của toàn dân là một việc tối cần, lúc kiến quốc không phải lúc bàn cãi, phê bình hay chỉ trích.

Những lý do mà chúng ta vừa nêu ra rất là chính đáng. Nhưng chính đáng không có nghĩa là phải chấp nhận. Trong lĩnh vực chính trị và xã hội, sự hoàn hảo của một định chế chính trị là kết quả của kinh nghiệm. Làm sao hy vọng một nhận thức khá cao của quần chúng, nếu hôm nay không có học tập hướng về Dân chủ? Không phải nhất thiết áp dụng tất cả những gì đã có hay đang có ở Tây phương. Thực tại chính trị xã hội văn hóa của mỗi nước là yếu tố căn bản. Nhưng điều kiện tối thiểu phải có để đối lập được phép khởi đầu và phát triển.

Vả lại, vì thiếu đối lập mà Cộng sản và những phần tử phản Dân chủ nắm mất chính nghĩa đối lập và lợi dụng khai thác những bất mãn, than phiền của quần chúng.

Vậy để tránh mọi sự ngộ nhận giữa chính quyền và nhân dân, để cho trạng thái tinh thần khủng hoảng của dư luận được thể hiện một cách ôn hòa, để cho phần tử phiến loạn hết cơ hội lợi dụng tuyên truyền và khai thác, vấn đề đối lập tự do và xây dựng cần phải được đặt ra. Và như thế không những trong những nước tiền tiến, mà chính ngay trong những tân quốc gia, công cuộc kiến quốc và cứu quốc, công cuộc xây dựng nền Dân chủ phải là kết tinh của hoạt động song phương giữa chính quyền và đối lập

Friday, September 12, 2008

Ngoại Giao Lại Quả

Ðỗ Thái Nhiên

Năm 1949, Mao Trạch Ðông thống lãnh toàn bộ Hoa Lục. Kể từ đó, bang giao giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc bị cắt đứt vô thời hạn. Hai thập niên sau, với chủ tâm tạo ly gián giữa Trung Quốc và Liên Xô, Hoa Kỳ, lúc bấy giờ là tổng thống Richard Nixon, tìm cơ hội để lập quan hệ ngoại giao với Bắc Kinh. Cơ hội kia chính là ngày 12/04/1971.

Vào ngày này, hai toán bóng bàn Mỹ - Hoa gặp nhau trên sân đấu Bắc Kinh, theo lời mời của Trung Quốc. Chỉ một thời gian ngắn sau kịch bản bóng bàn, Hoa Kỳ và Trung Quốc chính thức thiết lập bang giao. Liên lạc ngoại giao lấy bóng bàn làm thủ tục mở đầu gọi là “ngoại giao bóng bàn”. Từ xa xưa, người Việt Nam đã có tập tục: “Miếng trầu là đầu câu chuyện”. Ngoại giao bóng bàn đã lấy bóng bàn thay thế miếng trầu. Với tâm lý của những kẻ chỉ biết chạy theo chủ nghĩa đồng tiền, chế độ Hà Nội không thích miếng trầu, chẳng ưa bóng bàn. Vì vậy, gần đây CSVN đã sáng chế ra một thể thức ngoại giao mới có danh xưng là “ngoại giao lại quả”. Câu chuyện ngoại giao lại quả xin được trình bày như sau:

Tại Saigon, ngày 11/01/2005, đại diện CSVN và đại diện Nhật Bản ký hợp đồng xây dựng đại lộ Ðông Tây. Công trình xây dựng này trị giá 21 triệu Mỹ Kim. Số tiền vừa kể được chánh phủ Nhật chuyển giao cho CSVN thông qua chương trình viện trợ trực tiếp gọi tắt là ODA. Mặt khác, công ty Tư Vấn Quốc Tế Thái Bình Dương (Pacific Consultants International), tức là công ty PCI của Nhật Bản được nhà cầm quyền CSVN giao trách nhiệm thực hiện dự án Ðông Tây.

Ngày 26/06/2008, đài BBC Luân Ðôn cho biết, một cựu thành viên cao cấp của công ty PCI tiết lộ rằng: năm 2006 PCI đã hối lộ cho quan chức CSVN 200 nghìn Mỹ Kim. Hãng thông tấn Kyodo Nhật Bản gọi số tiền kia là tiền “bôi trơn”, tức là tiền giúp cho PCI được quyền thực hiện công tác xây dựng đại lộ Ðông Tây không cần thông qua thủ tục đấu thầu công khai. Thông thường giới tư bản đỏ tại Hà Nội gọi tiền “bôi trơn” là tiền “lại quả”.

Tháng 06/2008, tài liệu điều tra của viện công tố Tokyo Nhật Bản cho biết: Bốn thành viên trong ban giám đốc của công ty PCI đã khai rằng sở dĩ họ được CSVN giao cho nhiệm vụ xây cất đại lộ Ðông Tây Saigon là vì họ đã đút hối lộ cho ông Huỳnh Ngọc Sĩ, phó giám đốc sở Giao Thông - Công Chánh kiêm giám đốc ban quản lý PMU của dự án Ðại Lộ Ðông Tây. Tiền hối lộ được chuyển đi nhiều lần khác nhau. Riêng ông Sakashita Haruo (Một trong bốn can phạm) còn khai thêm chi tiết: “Tiền hối lộ mà chúng tôi đưa cho ông giám đốc Huỳnh Ngọc Sĩ tổng cộng là từ hai đến ba triệu Mỹ Kim”. Số tiền kia tương ứng với tỷ lệ từ 10 đến 15% của 21 triệu Mỹ Kim, trị giá của công trình đại lộ Ðông Tây Saigon. Ðính kèm tài liệu điều tra của cơ quan công tố Tokyo là thư kêu gọi phía CSVN hãy hợp tác với chánh phủ Nhật trong việc điều tra hiện vụ.

Ngày 04/08/2008 công tố Tokyo loan báo đã tống giam bốn bị can trong vụ đút hối lộ cho quan chức Việt Nam. Bốn bị can kia đều là thành viên của ban giám đốc điều hành PCI.

Ngày 05/08/2008 hảng tin AP loan báo số tiền PCI đút hối lộ cho quan chức CSVN có thể lên đến 2 triệu tám trăm ngàn Mỹ kim.

Ngày 08/08/2008 nhật báo Yomiuri Shimbun của Nhật Bản loan tin: ông cựu quản lý công ty PCI cho biết quan chức CSVN đòi tiền hoa hồng lên tới 15% của tổng số tiền trị giá dự án Ðông Tây Saigon. Về sau do sự thương lượng của ông Haruo Sakashita, giám đốc điều hành PCI, số tiền hoa hồng kia hạ xuống con số 10%. Kể từ năm 2001, PCI bắt đầu trả tiền cho CSVN.

Ngày 25/08/2008 tin từ Tokyo cho biết bốn thành viên hàng đầu của ban giám đốc PCI đã bị truy tố ra trước tòa án hình sự Nhật Bản về tội đã vi phạm “Luật Chống Cạnh Tranh Không Lành Mạnh”. Bốn can phạm trong hiện vụ gồm có: Kunio Takasu, Haruo Sakashita, Tsuneo Sakano, và Masayoshi Taga cựu chủ tịch công ty PCI.

Ðương đầu với hàng loạt tin tức về vụ PCI đút hối lộ cho quan chức Việt Nam, đảng CSVN đã đưa ra các phản ứng sau đây:

Mặc dầu từ tháng 06/2008 cơ quan công tố Tokyo đã nhờ bộ ngoại giao Nhật Bản chuyển hồ sơ PCI cho Hà Nội để yêu cầu CSVN “hợp tác điều tra”, ngày 10/07/2008 phó thủ tướng CSVN Phạm Gia Khiêm vẫn trả lời với báo chí là: “Việt Nam chưa nhận được tin tức gì về vụ án PCI”. Mãi tới ngày 29/08/2008 trong một cuộc họp báo thường kỳ, ông Lê Dũng phát ngôn viên bộ ngoại giao CSVN mới cho biết là Việt Nam đã nhận được đề nghị hợp tác điều tra của Nhật Bản ngày 21/08/2008.

Ngày 04/08/2008 báo Người Lao Ðộng của CSVN có loan tin Cơ quan công tố Tokyo đã ra lệnh truy tố bốn can phạm PCI. Nhưng, ngay sau đó Người Lao Ðộng đã vội vàng gỡ bỏ bản tin kia. Họ không muốn bị đi tù như hai ký giả của Tuổi Trẻ và Thanh niên trước đây trong vụ Nguyễn Việt Tiến.

Ngày 16/08/2008, nhân trả lời phỏng vấn của TTXVN, ông Hồ Xuân Sơn, thứ trưởng bộ ngoại giao CSVN đã lên án truyền thông Nhật “có một số bài viết không khách quan và không đúng sự thật” đối với vụ PCI. Sau đó ông Sơn đề nghị truyền thông Nhật cũng như truyền thông Việt Nam không nên đưa tin PCI vào lúc này. Lời lẽ của thứ trưởng ngoại giao CSVN không làm cho truyền thông thế giới và truyền thông Nhật nổi giận mà nó làm cho moi người vô cùng kinh ngạc. Kinh ngạc bởi lẽ tại sao một ông thứ trưởng ngoại giao lại có thể không hề được giáo dục về quyền tự do báo chí ở các xã hội văn minh.

Năm 2003, CSVN gia nhập Công Ước Chống Tham Nhũng của Liên Hiệp Quốc. Năm 2004, CSVN gia nhập Công Ước Chống Tham Nhũng của Tổ Chức Hợp Tác Phát Triển Kinh Tế Châu Á - Thái Bình Dương và Ngân Hàng Phát Triển Châu Á. Thế nhưng mãi cho đến năm 2008 hai công ước kia vẫn không được quốc hội CSVN phê chuẩn. Sự thể này cho thấy CSVN ký công ước chống tham nhũng chỉ để dối gạt dư luận thế giới chứ Hà Nội không bao giờ có thực tâm chống tham nhũng. Hơn thế nữa, luật chống cạnh tranh bất chính số 27/2004/QH11 của CSVN lại không đề cập đến tội đút hối lộ và nhận hối lộ. Từ đó quan chức CSVN cho rằng Việt Nam không có pháp chế thích nghi để xét xử vụ PCI và Huỳnh Ngọc Sĩ. Luận cứ vừa kể của CSVN chỉ là kiểu lý luận chạy làng. Tại sao CSVN có vô số luật để xử phạt tội “phản động”, nhưng khi cần xét xử tội tham nhũng thì lại than phiền là “thiếu cơ sở luật pháp thích nghi”? Tại sao CSVN không áp dụng các điều luật 277,278,279,280 chương 21 nói về quan chức ăn hối lộ của Bộ Luật Hình Sự hiện hành tại Việt Nam để xét xử Huỳnh Ngọc Sĩ và đồng bọn trong vụ PCI?

Huỳnh Ngọc Sĩ là giám đốc quản lý PMU của dự án đại lộ Ðông Tây Saigon. Cấp chỉ huy của Huỳnh Ngọc Sĩ chính là Nguyễn Việt Tiến cựu tổng giám đốc PMU18. Bây giờ chúng ta hãy theo dõi những tin tức về Nguyễn Việt Tiến.

04/2006 Nguyễn Việt Tiến bị tống giam vì vụ tham ô PMU18. Ðầu tháng 10/2007 Nguyễn Việt Tiến được tại ngoại hầu tra.

Ngày 28/03/2008 Nguyễn Việt Tiến được viện kiểm sát nhân dân tối cao tuyên bố “trắng án”.

Ðầu tháng 05/2008, ủy ban kiểm tra của ban chấp hành trung ương đảng ban hành quyết định cho phép Nguyễn Việt Tiến khôi phục sinh hoạt đảng.

Ngày 12/05/2008, hai nhà báo kỳ cựu Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ) và Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên) bị tống giam vì trước kia đã viết bài kể tội PMU18. Từ đó có tin đồn là Nguyễn Việt Tiến đang mạnh lên và đang trả thù.

Thế rồi bỗng nhiên một loạt tin tức ngược chiều lại bao vây lấy Nguyễn Việt Tiến:

Ngày 18/07/2008, thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng kêu gọi khẩn trương (xin nhấn mạnh hai chữ khẩn trương) áp dụng những biện pháp kỷ luật đối với Nguyễn Việt Tiến.

Ngày 12/08/2008, ban bí thư trung ương đảng họp xét xử kỷ luật Nguyễn Việt Tiến đã đi đến kết luận: cách tất cả chức vụ trong đảng của Nguyễn Việt Tiến, đồng thời, “Yêu cầu thủ tướng chính phủ cách chức thứ trưởng giao thông vận tải” của ông Tiến.

Ngày 28/08/2008 thủ tướng CSVN ký quyết định cách chức thứ trưởng của Nguyễn Việt Tiến.

Tại sao lại có tin tức ngược chiều, dồn dập và khẩn trương như thế kia? Thưa rằng những tin tức ngược chiều đó chỉ xảy ra sau ngày 26/06/2008. Ðây là ngày tin tức về vụ PCI Nhật Bản đút hối lộ cho PMU Việt Nam, đại diện bởi Huỳnh Ngọc Sĩ bắt đầu bị phát tán đi khắp thế giới. Vụ án này nếu nổ lớn không thể không liên hệ đến Nguyễn Việt Tiến và hàng loạt cán bộ cao cấp ẩn nấp đàng sau Nguyễn Việt Tiến. Vì vậy, muốn bảo vệ lãnh đạo đảng, chế độ Hà Nội quyết định phải vội vàng “cắt dây” Nguyễn Việt Tiến. Sau nầy Nguyễn Việt Tiến bị đẩy vào thế phải khai ra nhiều việc “động Trời”, CSVN sẽ lập tức biện bạch rằng Nguyễn Việt Tiến là đảng viên bị khai trừ và rằng vì mối hận bị khai trừ Nguyễn Việt Tiến đã bịa đặt những điều bất lợi cho đảng. Chặt dây Nguyễn Việt Tiến tức là CSVN quyết định “chùi miệng” cho đảng, sau vụ đảng ăn hối lộ của công ty PCI Nhật Bản. Nhớ rằng vụ này là vụ tiêu biểu trong vô số vụ tương tự.

Yêu cầu báo chí Nhật đừng viết về vụ án PCI, than phiền Việt Nam không có pháp chế thích nghi để thanh lý vụ PCI, chặt dây bị can kiêm nhân chứng Nguyễn Việt Tiến, chừng ấy công việc vẫn chưa làm CSVN yên tâm. CSVN muốn thuyết phục người Nhật thực sự tin là CSVN không bao giờ ăn hối lộ. Muốn vậy, CSVN gieo vào dư luận ý nghĩ rằng sự việc PCI giao cho quan chức CSVN khoảng 3 triệu Mỹ Kim không phải là hành động hối lộ. Nó là một trường hợp “lại quả”.

Thế nào là “lại quả”? Quả là một cái hộp hình tròn, đường kính khoảng 50cm, cao khoảng 20cm, có nắp đậy, bên trên có phủ khăn đỏ. Theo phong tục cưới hỏi của Việt Nam, đàng trai dùng quả để mang quà cưới đến cho nhà gái. Ngay sau khi nhận quà, nhà gái biếu lại cho nhà trai một số quà, lấy từ trong quả ra. Như vậy gọi là lại quả. Ðể được gọi là lại quả thì quà phải là tài sản của nhà trai. Sau đó nhà trai mới được lai quả. Trong vụ PCI quả là công trình xây dựng trị giá 21 triệu Mỹ Kim. Số tiền này không phải là tài sản của CSVN mà là tiền đóng thuế của dân chúng Nhật. CSVN đã ăn cắp 21 triệu Mỹ Kim, bỏ vào quả mang tặng cho PCI để được lại quả 3 triệu!

Nói lấy được. Nói không cần biết người nghe có đồng ý hay không. Ðó là thói quen tuyên truyền thô thiển của CSVN. Nghèo đói, không thể có cơ hội ăn thịt bò. Thỉnh thoảng ăn được miếng thịt trâu. CS gọi thịt trâu là thịt bò đen! Không có gạo để nuôi dân, dân phải ăn bo bo, một loại thực phẩm để nuôi ngựa. CS gọi bo bo là cao lương! Bây giờ vụ nhận hối lộ 3 triệu Mỹ Kim của PCI Nhật Bản đã rõ như ban ngày, CSVN vẫn “vô tư” gọi vụ hối lộ kia là một trường hợp “lại quả”. CSVN tin tưởng rằng lấy hai chữ “lại quả” làm giấy hoa gói kín vụ PCI đút hối lộ sẽ giúp cho chương trình viện trợ trực tiếp ODA mà hoạt động ngoại giao Nhật dành cho CSVN vẫn tiếp tục tốt đẹp. Ðó là kiểu suy nghĩ của những người chủ trương chính sách “ngoại giao lại quả” vậy.

Ðỗ Thái Nhiên


Lời tiễn biệt


N Nguyễn

Các anh lại kêu gọi hoà giải hòa hợp, các anh lại dở lại cái trò diểu cợt mà các anh đã diễn bao năm nay. Nói thật với các anh, các anh diễu dở mà lại diễu dài, diễu dai, nghe chán bỏ bu!

Miệng các anh thì hô hào hoà giải hoà hợp mà tay các anh thì hàng ngày, hàng giờ vẫn tiếp tục bắt bớ, đánh đập dân oan, vẫn cướp bóc đất đai, tài sản của dân lành, vẫn ra sức tiêu diệt các tôn giáo, vẫn tìm mọi cách để đánh phá Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại ... Xin thưa với các anh, nếu là các anh thì các anh có thể nào hoà hợp hoà giải với những hạng người miệng nói bồ tát mà bụng là một bồ dao găm?! Chắc chắn là không! Nếu chính các anh mà đã không tin tưởng những người có cùng bản chất như các anh thì thử hỏi có bao nhiêu thằng điên trên thế giới này lại đi tin các anh?!

Chính vì cái bản chất lưu manh, gian hùng đó cùng với cái chủ thuyết CS ngoại lai của Marx-Lenin, cái đường lối của Mao, cái tư tưởng của bác Hồ, nên chi cho dù các anh có tung ra bạc triệu (đô-la) để mua chuộc, dụ dỗ, tuyên truyền, quảng cáo, tô son điểm phấn cho chế độ mafia CSVN ... thì cũng chẳng bao giờ qua được cái câu nói bất hủ của TT Nguyễn Văn Thiệu ngày nào!

Và để đáp lại sự kêu gọi của các anh thì trong bài "Hòa Giải Hòa Hợp Là Đầu Hàng Cộng Sản" [1] ông Đinh Lâm Thanh đã thẳng thắng trả lời rỏ ràng hết cả rồi.

Khi đề cập đến vấn đề "hoà giải" thì có người cho rằng "hoà giải hoà hợp với cs là tự sát", nhưng riêng chúng tôi thì lại thấy việc hoà giải là "chuyện khó tin nhưng không bao giờ có thật".

Ngoài những việc "khẩu phật tâm xà" của các anh vừa mới kể trên thì trước hết là các anh đã tỏ ra không có đủ bản lỉnh và có đủ tư cách để nói chuyện với Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại. Nếu các anh thực lòng muốn ngồi lại nói chuyện với chúng tôi thì chính các vị chủ tịch nước, thủ tướng của các anh phải can đảm, mạnh dạn công khai lên tiếng trước công chúng trong và ngoài nước về thiện ý muốn ngồi lại với nhau để bàn chuyện "hòa hợp hòa giải" chứ không phải bắn tiếng qua các bài viết sáo rỗng (có vỏ mà không có ruột) [2], các bài phỏng vấn nặng phần trình diễn [3] theo kiểu trẻ con mà các anh đã làm. Nói thật với các anh là các anh rất "trưởng thành" trong các vấn đề mưu mô, lừa đảo, bịp bợm, láo khoét ... nhưng các anh vẫn chưa trưởng thành để có thể nói chuyện với chúng tôi như một người lớn!

Và kế đến là khi nói đến chuyện hoà giải thì phải nói đến sự ngồi lại nói chuyện giữa hai thành phần có tầm cỡ ngang nhau. Đàng này các anh là một đám ô hợp, đầu trộm đuôi cướp, đối với dân lành thì thẳng tay đàn áp, cướp bóc, trong khi đó thì lại cúi mọp đầu hai tay dâng đất, dâng biển cho ngoại bang một cách hèn hạ. Vậy thì các anh cứ thử nghĩ xem các anh có xứng đáng và có đủ tư cách để xin nói chuyện hoà giải với chúng tôi không?!

Các anh cần gì ở chúng tôi ?

Có lẽ vì quá khiếp sợ trước sự hăm he và chuẩn bị "dạy cho Việt Nam một bài học" của hán cộng [4] nên các anh đã rối cả lên vội vả tìm cách đánh động tấm lòng yêu nước của Người Việt Tỵ Nạn cs bằng cách kêu gào "hoà giải hoà hợp", vuốt ve cầu hoà. Các anh đang thả cái giọng trầm buồn ... ngủ, đang ca bài ca con cá ... tra để trông mong gì ở chúng tôi?! Mong chúng tôi dốc lòng giúp các anh về tài lực, nhân lực hay trí lực để vận động sự hổ trợ của quốc tế chăng?!

Về tài lực

Các anh kêu gọi hòa hợp hòa giãi là có phải chăng để chúng tôi gởi tiền về cho các anh để mua súng đạn chuẩn bị đánh lại Trung Cộng hay là để mua villa, sắm Roll Royce, tậu máy bay, chuồn tiền ra các ngân hàng ngoại quốc, gởi con cháu đi du học, ... ?!

Chắc các anh cũng thừa hiểu rằng chúng tôi không có ngu dại gì mà làm chuyện đó! Tuy nhiên nói thì nói vậy thôi chứ chúng tôi là những con người có lương tri, có tình cảm cho nên không thể nào quay lưng hay khoanh tay đứng nhìn dân mình đang phải lầm than lê lết một cuộc sống cùng khổ.

Cũng chính vì biết như vậy nên các anh đã thâu tóm được mổi năm hàng dăm tỷ đô-la, gián tiếp hoặc trực tiếp, mà "khúc ruột ngàn dặm" đã gởi về để giúp gia đình, thân nhân, bạn bè, giúp các TPB VNCH cùng các cô nhi quả phụ, giúp dân nghèo khốn khó cùng cực, giúp dân lành bị cảnh thiên tai, màn trời chiếu đất, giúp cho các chương trình từ thiện thật và dổm, ...

Và cũng chính nhờ vào việc ăn cướp, ăn chận các đồng tiền pha lẫn máu, mủ và nước mắt này mà các anh mới ngày nào còn là những bộ đội từ rừng núi xuống đồng bằng, xanh xao vàng vọt mang chứng sốt rét rừng, chân tay khẳng khiu, đen đủi, ngu ngơ, ngố ngáo với đôi dép râu và chiếc nón cối nay đã trở thành các ông tư bản đỏ mập ú, béo phì, chễm chệ ngồi trong các xe hơi sang trọng, bóng loáng, sống trong các biệt thự lộng lẫy, đáng giá bạc triệu (đô-la), có người hầu kẻ hạ, đi du hí ở ngoại quốc như đi chợ, vung tiền ăn chơi phung phí hơn cả những tay tư bản xanh!

Vậy nếu là để mua súng đạn thì các anh đã có trong tay hàng tỷ đô-la do "công lao khó nhọc" của các anh với bao năm cướp bóc, tham nhũng, rút rỉa tài nguyên quốc gia về làm của riêng, đem ra nước ngoài đầu tư, kinh doanh, tậu dựng cơ ngơi, dấu đút ở các ngân hàng, ... với cái số tiền đen khổng lồ đó các anh thừa sức đặt mua hàng tấn vũ khí dùng để chống trả giặc tàu cộng.

Nhưng xin phép được nhắc nhở rằng đây là vấn đề sống chết của chính các anh cho nên nếu có mua thì phải mua các đồ thật, đồ tốt, đồ tối tân chứ đừng vì có cái máu tham nhũng trong người, đừng có quen cái thói ăn chận, cắt xén mà vác toàn đồ phế thải về chất đống, xả rác đầy trên đất nước Việt Nam như các anh đã từng làm trong bấy lâu nay.

Về nhân lực

Còn nói về nhân lực thì chẳng lẽ các anh muốn chúng tôi về để cùng với các anh chung vai sát cánh đánh lại giặc hán?!

Chúng tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm rút ra từ những bài học trong quá khứ cũng như hiện tại vẫn còn sờ sờ trước mắt! Chẳng lẽ chúng tôi toàn là những "người điên không biết nhớ" vác xác về cho các anh lùa hết vào trại học tập cải tạo, rồi đợi đến khi có biến là bắt chúng tôi ra làm lao công chiến trường hay làm bia đở đạn cho các anh! Vậy thì không thể nào có chuyện một lực lượng vài ngàn hay vài chục ngàn người (hoặc nhiều hơn) có lòng với đất nước được phép tự do trở về chứ đừng nói chi đến chuyện các anh sẽ phát súng đạn cho chúng tôi để hai ta cùng chiến đấu bên nhau như đồng chí đồng rận.

Còn cái đám gọi là "việt kiều yêu nước", thì chắc các anh cũng đã quá rỏ rồi, chỉ toàn là một lũ ham danh hám lợi, làm ăn chụp giựt, lợi dụng chấm mút, ăn chơi đàng điếm, .... cho nên cái đám người ngợm này chỉ là thứ: có ăn có chơi là có mặt, nhưng khi có giặc thì vác c.... trốn mất! Bỏ công các anh đổ tiền bạc ra mua chuộc, dụ dỗ, và tung hô, ca tụng chật các trang báo, khô cả nước dãi!

Về trí lực

Trong bao năm qua dầu cho có giả đui giả điếc thì chắc rằng các anh cũng đã nhận rỏ là chúng tôi vì xót xa với quê cha đất tổ (mặc dầu không nằm trong tay của chúng tôi) mà chúng tôi đã không từ bỏ một việc gì, một điều gì để tranh đấu đòi lại chủ quyền những phần đất, những vùng biển mà các anh đã muối mặt, manh tâm dâng hiến cho tàu cộng.

Từ những lời tuyên bố, những bản tuyên cáo, những buổi nói chuyện về tính cách pháp lý, việc trưng dẫn những chứng cớ lịch sử về chủ quyền, vận động sự hổ trợ của các chính quyền địa phương cũng như quốc tế, cho đến những lời kêu gọi, dấy lên lòng yêu nước của dân Việt trong và ngoài nước, những cuộc biểu tình rầm rộ ở khắp năm châu trước văn phòng LHQ, trước các đại sứ quán, toà lảnh sự của Trung Cộng và của các anh (VC).

Vậy chứ trong khi đó thì các anh có dám hé môi nói lên được điều gì và đã làm được gì để bảo vệ đất nước và dân tộc Việt Nam không?! Hay là ngược lại các anh còn răm rắp tuân theo lời của các quan thầy bắc triều ra tay đàn áp các cuộc biểu tình, dập tắt ngọn lửa yêu nước của dân Việt đang bùng lên, bịt miệng, chận đứng những lời oán than, ai oán của thân nhân, gia đình các ngư phủ bị tàu cộng bắn giết!

Hơn thế nữa, vậy thì khi các anh ôm chân Mỹ cầu khẩn, vận động các nước anh em XHCN dành được cái ghế không thường trực ở trong Hội Đồng Bảo An LHQ để làm gì?! Khi có được cái vị trí quan trọng này trên chính trường quốc tế thì các anh có làm được điều gì khả dĩ gọi là bảo vệ hoà bình và an ninh cho chính đất nước Việt Nam không?! Chẳng lẽ chiếc ghế này sẽ chỉ được dùng để đọc điếu văn cho chính các anh trước LHQ sau khi bị bọn hán cộng tàn sát (nếu chiến tranh xảy ra)?!

Các anh dựa hơi đế quốc Mỹ

Và chỉ mới đây thôi khi các anh được Mỹ vỗ vai, bắt tay, nói vài lời đường mật là các anh cứ nghĩ rằng:

    • khi Mỹ rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách của các quốc gia đáng quan tâm (CPC),


    • khi Mỹ giúp cho Việt Nam ngồi vào cái ghế không thường trực của Hội Đồng Bảo An LHQ,


    • khi Mỹ cho một vài phái đoàn, tàu chiến viếng thăm ngoại giao Việt Nam,


    • khi Mỹ có một vài công ty hay cá nhân bỏ vốn đầu tư, làm ăn tại Việt Nam,


    • khi Mỹ giúp huấn luyện một số sĩ quan của quân đội nhân dân,


    • khi Mỹ cố vấn và cung cấp một số kỹ thuật tân tiến,


    • khi Mỹ tạo điều kiện dễ dãi cho các du học sinh, cho việc nhập cảng hàng hoá Việt Nam và việc mua bán, làm ăn tại Mỹ,

    • khi Mỹ tuyên bố "Chính phủ Mỹ ủng hộ sự toàn vẹn lãnh thổ, an ninh và chủ quyền của Việt Nam" [5], ... là Mỹ sẽ sống chết cho Việt Nam chăng?! Là Mỹ sẽ hùng hổ ra mặt đối đầu với Trung Cộng hay bất cứ một thế lực đe doạ nào khác để bảo vệ đất nước và dân tộc Việt Nam chăng?!
Xin các anh hãy vui lòng quay đầu lại 180 độ để nhìn cái quá khứ không xa lắm ... các anh có thấy gì không?!

Các anh có thấy rằng Mỹ đã từng thề non hẹn biển với chính phủ VNCH (giữa TT Richard Nixon và TT Nguyễn Văn Thiệu) với đầy đủ bút tích trên giấy trắng mực đen, minh bạch, rõ ràng với các thư từ, văn kiện [6]. Vậy mà chỉ một sáng một chiều là Mỹ đã quay lưng một cái rẹt, từ người đồng minh trở thành kẻ phản phúc, trói chân buộc tay và đâm thêm một nhát dao chí tử vào sau lưng của chúng tôi ... để cho các anh tràn vào cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam như chỗ không người. Nếu các anh nghĩ rằng Mỹ sẽ làm những gì mà các anh mong muốn dựa vào những lời tuyên bố khơi khơi thì các anh đúng là "đỉnh cao trí tuệ của loài người"!

Các anh có bao giờ nghĩ rằng biết đâu khi Mỹ mời những chóp bu của các anh sang công du đất nước Cờ Hoa, khi Mỹ mở lời mời tham dự thao diễn hải quân chung, khi Mỹ bật đèn xanh cho hãng dầu ExxonMobil cứ tà tà đi vào vùng hải phận đang tranh chấp, khi Mỹ tuyên bố ủng hộ sự toàn vẹn lãnh thổ, an ninh và chủ quyền của Việt Nam, … là Mỹ đang khiêu khích cho Trung Cộng đánh Việt Nam tan tành chứ không phải là giúp Việt Nam như các anh mơ tưởng!

Có thể lắm chứ! Vì quyền lợi mà Mỹ đã từng bán đứng Miền Nam Việt Nam mặc dầu Mỹ đã đổ biết bao nhiêu là của cải, xương máu vào Miền Nam với hàng tỷ đô-la, với hơn 58000 binh sĩ ra đi không có ngày về. Cho nên nếu bây giờ Mỹ có để cho Trung Cộng xơi tái Việt Nam thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng làm vậy Mỹ sẽ được lợi những gì? Các anh chỉ cần suy nghĩ một tí xíu và làm một bài toán nhỏ là biết ngay.

Các anh cứ nghĩ xem - bây giờ nếu Mỹ chỉ cần bán trong một ngày một cái hamburger McDonald hoặc một chai Coca Cola cho 1 phần tư (một phần tư thôi đó nhé = 300+ triệu) dân Trung Cộng thì vẫn còn nhiều hơn gấp 4 lần toàn thể 80 triệu dân Việt Nam chui đầu vào uống Coca hay ăn McDonald. Đối với Mỹ sức mạnh chính của một cường quốc là kinh tế, còn quân sự chỉ được dùng để bảo vệ hoặc tạo điều kiện cho cái sức mạnh kinh tế đó phát triển thêm lên. (Chứng cớ rõ ràng nhất là Mỹ đã không muốn và không bao giờ muốn thắng trận trong cuộc chiến ở Việt Nam mặc dầu khả năng của Mỹ có thừa).

Trong khi đó Trung Cộng và một số quốc gia cộng sản, độc tài khác thì lại lấy sức mạnh quân sự làm chính, đem ra hù doạ, hăm he thiên hạ. Đây cũng là sự khác biệt căn bản và chính yếu giữa chú Sam và các ông CS, độc tài khát máu. Nếu có chiến tranh xảy ra, mục tiêu của Mỹ là làm suy yếu đối thủ về mọi mặt nhưng không bao giờ có ý tiêu diệt đối phương. Trong khi đó thì chủ trương của mấy ông CS khát máu là tiêu diệt (con người) và cướp phá (tài sản) toàn diện mà chứng cớ hùng hồn nhất là cuộc chiến tranh Việt-Hoa 1979.

Do đó đối thủ đáng gờm nhất của Mỹ ở vùng Đông Nam Á là Trung Cộng nhưng Mỹ chỉ muốn làm suy yếu đối phương, tìm mọi cách để chia năm xẻ bảy Trung Cộng ra từng mảnh nhỏ (chia để trị) chứ không bao giờ có ý tiêu diệt 1 tỷ 300 triệu con người. Vì Trung Cộng không những là một cái vựa của nguồn lao động rẻ mạt mà còn là một cái thị trường tiêu thụ khổng lồ cho hàng hoá của Mỹ, sẽ giúp cho kính tế Mỹ (và cũng có nghĩa là giúp cho Mỹ) phát triển và đi lên.

Do đó biết đâu những việc làm, những lời tuyên bố gần đây của Mỹ chỉ là mưu mô, dẫn dụ Việt Nam khiêu khích Trung Cộng để chúng tung quân đánh Việt Nam, và nhân cơ hội này hoặc Mỹ sẽ đưa tay bẻ Trung Cộng ra từng mảnh, hoặc, nếu không thành công thì đây là cơ hội cho Mỹ lượng định tình hình, đánh giá tiềm năng của Trung Cộng để Mỹ có thể tính toán cho nước cờ kế tiếp. Việt Nam trước đây và trong giai đoạn này chỉ là con chốt thí, mà chính các anh là những người đã cúi đầu, kính cẩn trao con chốt này vào tay của ngoại bang (TC & Mỹ). Hậu quả hiển nhiên là dân Việt sẽ bị cảnh chết chóc, nghiệt oan, thống khổ triền miên, nước Việt thì sẽ bị mất mát, tan hoang, điêu tàn. Lỗi vì ai hở các anh?!

Cho nên cái mà các anh mong muốn là sự công khai đối đầu giữa Mỹ và TC là điều không thể xảy ra. Sau hai cuộc đệ I và đệ II thế chiến tất cả mọi quốc gia trên thế giới đều sợ hãi cái cảnh chiến tranh tương tàn, nhất là các cường quốc vì ông nội nào cũng có nguyên cái kho vũ khí nguyên tử thừa sức làm thiêu rụi trái đất, làm nhân loại biến mất trong thái dương hệ.

Do đó họ luôn luôn né tranh tối đa những sự va chạm, đối đầu trực tiếp. Điển hình nhất là khi Mỹ đem quân đánh chiếm Iraq thì cả thế giới đứng bên ngoài la hét ầm ỉ nhưng có ai làm được gì đâu. Rồi mới đây khi Nga đem quân tấn công Georgia thì Mỹ cũng đã mạnh mẽ lên tiếng phản đối nhưng rồi cũng có gì đâu! Và bây giờ nếu Trung Cộng có đem quân tràn sang đánh Việt Nam thì chắc chắn là Mỹ cũng sẽ vung tay, đưa chân, nhảy choi choi, hò hét nghe mát lỗ tai lắm nhưng hứng chịu những sự tàn phá, những thảm cảnh, đớn đau, oan khiên vẫn là người Việt Nam, vẫn là đất nước Việt Nam!

Do đó không bao giờ có việc Mỹ ra mặt đối đầu trực tiếp với Trung Cộng, làm như vậy là có thế chiến thứ III ngay. Mà một khi thế chiến xảy ra, nếu Mỹ có bị sụp đổ, chết chóc, tan thương thì Trung Cộng cũng sẽ bị biến thành bình địa. Nếu Trung Cộng bị tiêu diệt thì Mỹ cũng trở thành tàn phế, và sẽ mất đi ngôi vị siêu cường số một của thế giới - đây chính là điều mà Mỹ không bao giờ mong muốn.

Các anh cần phải làm gì ?

Vậy thì các anh cần phải làm gì trong lúc sơn hà nguy biến?! Xin thưa với các anh rằng là đã quá muộn rồi! Trong hơn 30 năm qua những điều đáng làm và phải làm để hòa hợp hòa giải dân tộc, để mang lại hạnh phúc ấm no cho dân mình, để xoá bỏ cái tà thuyết CS, để đưa đất nước đi lên, để thoát ra khỏi cái vòng kềm toả của Trung Cộng, ... thì các anh đã cố tình không làm!

Ngược lại các anh đã thi nhau đưa cả dân tộc Việt, cả đất nước Việt đi xuống vực sâu trong khi đó thì các anh lại đứng trên miệng hố huênh hoang với các chiến lợi phẩm cướp được của chính dân mình, lấy được từ giang san tổ tiên ông bà để lại - mà không biết rằng mình cũng sắp bị rơi xuống cái hố sâu mà chính tay các anh đã đào lấy.

Suốt đời các anh chỉ biết cúi đầu bợ đỡ, hết bám Tàu đến bu Mỹ chỉ cốt để bảo vệ quyền lợi riêng tư của chính các anh, của chính cái đảng mafia CSVN. Bây giờ thì các anh lại cho rằng Mỹ đang đứng đàng sau lưng cho các anh dựa hơi! Vậy chứ Mỹ đã viện trợ cho các anh bao nhiêu tấn vũ khí tối tân để giúp cho các anh chống đỡ giặc tàu?! Nếu không thì làm sao các anh có thể chống lại một lực lượng hùng hậu về hải, lục, không quân đông và mạnh gấp trăm lần?! Đó là chưa nói đến mức độ tân tiến của các loại vũ khí mà quân đội tàu cộng đang được trang bị, trong khi đó thì các anh vẫn còn ôm ấp trong tay các thứ đồ chơi cổ lỗ xĩ, và một số lớn thì đã bị hư hại, thiếu đồ phụ tùng để nằm ụ chất đống làm giàu cho các cán bộ "móc ngoặc" đem đi bán sắt vụn.

Đứng trước nguy cơ của thảm cảnh chiến tranh chúng tôi biết các anh đang lo lắng lắm! Tuy nhiên các anh lúc nào cũng được các chóp bu kích động tinh thần yêu nước và ve vuốt tự ái bằng cách ca tụng sự hy sinh, sự anh hùng chiến đấu để "bảo vệ nhân dân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ lãnh thổ" của các anh! Nhưng kỳ thật thì các anh đã quá rõ là các anh chỉ có chiến đấu, hy sinh để bảo vệ đảng mà thôi. Một khi chiến tranh bùng nổ các anh là những người lính cầm súng xông pha chiến đấu, lấy thân mình ra hứng đạn, cầm chân quân thù để cho các tên chóp bu của các anh cùng với gia đình cao bay xa chạy tới một phương trời yên bình nào đó. Và rồi chúng sẽ có một cuộc sống nhàn hạ, xa hoa, ung dung ngồi trên cái đống của cải đã cướp được bấy lâu nay trong khi đó thì chính các anh, trước khi gục ngã, lại không biết ở nhà cha mẹ, vợ con mình sẽ sống chết ra sao!

Nếu chiến tranh xảy ra thì thật là quá đớn đau cho dân tộc Việt vì họ chính là những nạn nhân trực tiếp của các anh. Chính các anh là những người đã rước voi về dày mả tổ! Vậy voi hán cộng có dày nát thân xác các anh thì đó cũng là cái hậu quả mà do việc làm của anh đã gây ra, đó là cái luật nhân quả, vay trả trả vay của trời đất! Nhưng những người dân lành họ có tội tình gì?! Ai gây ra cảnh đau thương, tang tóc này hở các anh?!

Cũng xin nhắc cho các anh biết rằng với những thứ vũ khí tối tân, điện tử tinh vi thời bây giờ thì các anh sẽ nghe đạn thù, thấy đạn thù, hứng đạn thù nhưng lại không thấy quân thù và không biết đạn thù bắn từ đâu tới. Đó là chưa kể đến các gián điệp tàu cộng đã được rải trùm khắp nơi, cấy sâu trong tất cả các cơ quan, tổ chức, ... thâu thập tin tức tình báo chiến lược thậm chí chúng còn biết rõ tên tuổi, địa chỉ của mấy cô bồ nhí, mấy bà vợ hờ mà các anh đã giấu giếm bấy lâu nay.

Chính chúng là những tên định vị cho các hỏa tiễn (các anh gọi là tên lửa) tàu cộng đánh sập toàn bộ các vị trí, các mục tiêu quân sự và đầu não, chiến lược trong những giờ phút đầu tiên của cuộc chiến. Kế đến là dùng biển người tràn vào để tiêu diệt các anh ngoài tiền tuyến với sự hỗ trợ của hải quân và không quân [7]. Và cuối cùng là tràn ngập để tàn phá và tàn sát toàn bộ hậu phương - trong đó có gia đình ruột thịt, ông bà, cha mẹ, vợ con, anh chị em của các anh - để cho Việt Nam không cất đầu lên nổi.

Cũng may là vẫn còn có hậu phương thứ hai sẳn sàng xây dựng lại quê hương - đó là Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn CS chúng tôi đang có mặt và lớn mạnh trên khắp 5 Châu mà không có một lực lượng hay sức mạnh nào có thể tiêu diệt được. Chắc các anh sẽ hỏi rằng - nếu giặc phương bắc chiếm đóng Việt Nam thì làm sao mà chúng tôi có thể về để xây dựng lại đất nước?

Câu trả lời cho các anh là - hy vọng rằng vì vị trí chiến lược của Việt Nam (chứ không phải chỉ có dầu hỏa) mà quốc tế sẽ không quay lưng làm ngơ trước sự chiếm đóng của Trung Cộng như trường hợp quê hương của Đức Đạt La Lạt Ma. Khi Miền Nam lọt vào tay các anh (30/04/1975) thì thế cờ Domino của Mỹ chưa sụp đổ vì Việt Nam vẫn còn là "con kỳ đà cản mủi" sự bánh trướng của con rồng hán cộng, vẫn còn là "trái độn" của vùng Đông Nam Á.

Nhưng bây giờ nếu Trung Cộng đánh chiếm Việt Nam thì thế cờ Domino mới thực sự sụp đổ - Trung Cộng sẽ từ từ bành trướng, lấn chiếm hoặc khống chế tất cả các nước trong vùng và luôn cả biển đông - đó là một mối hiểm nguy cho nền an ninh thế giới và chiến lược toàn cầu của Mỹ. Rồi có lẽ các anh sẽ hỏi - lấy gì mà xây dựng lại đất nước, quê hương một khi đã bị bọn hán cộng tàn phá tan hoang đến kiệt cùng?!

Thưa các anh chúng tôi sẽ xây dựng lại bằng đôi bàn tay cùng với tấm lòng yêu nước thương nòi! Và thật là quý hoá biết bao nếu được các anh giúp cho một tay - bằng cách cung cấp cho chúng tôi (mặc dầu chúng tôi đã có khá đầy đủ) tên tuổi chi tiết về những tài sản kếch xù của các tên tư bản đỏ cũng như các tài khoản đen của các tên gián điệp, nằm vùng, sinh sống ở hải ngoại để sau này chúng tôi nhờ quốc tế phong toả các tài sản ấy, thu hồi, trả lại cho dân tộc Việt Nam, đem về để xây dựng lại quê hương và giúp đỡ, xoa dịu các vết thương đớn đau của những người còn sống sót - biết đâu trong đó có các anh và người thân của các anh.

Lời cuối cho các anh

Thật lòng mà nói, chúng tôi oán hận các anh vô cùng không phải vì các anh đã giam cùm, sĩ nhục, tra tấn, đánh đập dã man chúng tôi hay các người thân của chúng tôi trong các trại tù cải tạo, không phải vì các anh bắn giết, thủ tiêu, thảm sát các bạn bè, đồng bào của chúng tôi trong tù, trên đường vượt biên, vượt biển, trên Đại Lộ Kinh Hoàng, trong dịp Tết Mậu Thân, v.v..., không phải vì các anh đã trù dập, bạc đãi, đày ải gia đình của chúng tôi ra các vùng kinh tế mới, đến những nơi khỉ ho cò gáy, rừng thiêng nước độc, không phải vì các anh đã cướp giựt của cải, tài sản của chúng tôi, ... mà là vì các anh đã vô tâm giết chết cả một dân tộc (văn hoá, giáo dục, tôn giáo, luân thường đạo lý, sức sống, danh dự, niềm tự hào, lòng yêu nước, ...), đã vô tri bán đứt những phần đất, những vùng biển thuộc giang san của tổ tiên, ông cha để lại, nay các anh lại đưa dân tộc, đất nước đến bên bờ vực thẳm của chiến tranh điêu linh, tương tàn.

Đó là lý do mà chúng tôi đã mắng chửi các anh, nhưng xin các anh phải nhớ rằng ông bà chúng ta thường nói "thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi", nghĩa là dầu oán hận các anh nhưng lòng chúng tôi luôn luôn rộng mở. Nay lại thấy các anh đang đứng trước cơn nguy khốn, trong tình thế cấp bách, không biết ngày mai sẽ ra sao vì vậy mà chúng tôi đã trút hết tấm lòng cùng với các anh dẫu cho lời lẽ có đôi lúc nặng nhẹ thì cũng xin các anh hiểu cho - sự thật mất lòng!

Nếu các anh và gia đình có tìm đường tẩu thoát khi chiến tranh xảy ra thì bằng mọi cách hãy thoát thân theo đường biển về hướng Nam (Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương) thì mới có hy vọng sống còn. Xin chớ có bao giờ chạy qua ngã Lào và Kampuchia vì lúc đó hán cộng đã dàn quân dọc theo biên giới để chận bắt và tàn sát các anh, cũng như đừng bao giờ lao thẳng ra biển Đông (hướng về Hồng Kông, Hoàng Sa, Trường Sa) vì tàu chiến Trung Công và các tàu đánh cá trá hình sẵn sàng nhả đạn không để một ai sống sót.

Nếu chiến tranh xảy ra, dầu cho các anh có bị hy sinh, thì ít ra các anh vẫn còn có cái vinh dự của một người lính được cầm súng chiến đấu chống kẻ thù một cách tương xứng (fair). Khác với các anh, chúng tôi đã chiến đấu một cuộc chiến không tương xứng (unfair) với những năm tháng dài trong các trại học tập cải tạo trược sự ngược đãi, bạo tàn và họng súng của các anh mà trong tay không có lấy một tấc sắt để tự vệ trong khi đó chân tay của chúng tôi đã bị gông cùm, xiềng xích, lại mang trên lưng một nhát dao đâm sâu đang chảy máu!

Thưa các anh, không một ai trong chúng ta muốn có chiến tranh xảy ra trên đất nước Việt Nam nhất là khi biết rằng chính dân tộc mình sẽ hứng chịu cái thảm cảnh tan thương, tương tàn, đớn đau vô vàn ấy! Nhưng nếu mai đây có điều gì không may xảy ra thì các anh nên nhớ rằng chúng tôi luôn luôn hướng về quê hương nguyện cầu cho dân tộc, cho đất nước, cho các anh và gia đình được bình an!

N Nguyễn
01/09/2008