Friday, November 13, 2009

BỨC TƯỜNG BÁ LINH - Lê Văn Ấn


Cổng Brandenburg

Vào ngày 13.6.1987, Tổng Thống Reagan đã nói:
“Ông Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn hòa bình, nếu ông muốn sự phồn thịnh cho Liên Bang Sô Viết và Đông Âu - Nếu ông muốn được Tự do, ông hãy đến đây, phá bỏ bức tường này”

Lê Văn Ấn

Ngày 9 tháng 11 vừa qua, người ta đã long trọng làm lễ kỷ niệm 20 bức tường Ô Nhục Bá Linh sụp đổ. Người ta vui mừng vì ngày sụp đổ của bức tường Bá Linh là ngày người dân Đông Đức được giải thoát khỏi ách độc tài Cộng Sản. Người ta cho rằng bức tường Bá Linh tượng trưng cho độc tài áp bức, ngăn cấm tự do của con người, và rất nhiều người dân Đông Đức đã hy sinh, đổ máu khi muốn vượt qua bức tường này. Cuối cùng thì người dân Đông Đức không tìm cách vượt qua nữa, mà phá vỡ bức tường đó để đi qua một cách an toàn. Ngày 9 tháng 11 vừa qua, một số các bậc vị vọng của thế giới, cũng phá sập các bức tường giả bằng “móp” và vượt qua lằn ranh Đông và Tây Bá Linh. Có một sự kiện đầy ý nghĩa trong ngày 9.11.2009 là khi những nhân vật quan trọng “vượt” bức tường Bá Linh bằng móp thì phải đi dưới mưa tầm tã, âu đó cũng là biểu tượng cái gian nan đau đớn của người dân Đông Đức khi vượt qua bức tường này.

Tại sao bức tường Bá Linh lại được dựng nên? Ông Mikhail Pervukhin, đại sứ Liên Sô tại Đông Đức tức Cộng Hòa Dân Chủ Đức thời đó đã trả lời câu hỏi này: "Nếu không có bức tường người dân sẽ thấy được sự yếu kém của phía Đông so với phía Tây”. Khi nói câu này, vị Đại Sứ toàn quyền Liên Sô tại Đông Đức có lẽ chỉ nhắm vào những vật chất, sự phồn thịnh của Tây Bá Linh chứ không nghĩ rằng cái mà người dân Đông Đức nói chung, Đông Bá Linh nói riêng nhìn thấy trong tâm trí là TỰ DO.

Kể từ ngày xây nên bức tường (tháng 6/1961) đến ngày sụp đổ (9.11.1989), có khoảng 5 ngàn người vượt tường này và thành công, đến đất tự do dân chủ, và hơn 200 người đã phải nằm lại phía Đông bức tường vì bị lính Cộng Sản Đông Đức bắn hạ. Ngày nay, mỗi năm người ta kỷ niệm ngày bức tường bị sụp đổ với những nghi thức trang trọng, những yến tiệc linh đình, nhất là những người đã được tự do khi bức tường sụp đổ. Bức tường sụp đổ cũng là cánh cổng được mở ra cho dân chúng 8 quốc gia khác thoát ách độc tài Cộng Sản và sống tự do dân chủ, đó là các quốc gia: Tiệp Khắc, Slovakia, Hungary, Balan, Latvia, Lithuania, Slovenia, Estonia.

Việt Cộng có dựng nên bức tường nào để ngăn chận dân Việt Nam đi tìm tự do hay không?

Nếu từ năm 1945 đến 1961 dân Đức đã vượt thoát sang Tây Đức 3 triệu rưỡi người, bằng 20% dân số Đông Đức thì tính từ 30.4.1975 đến cuối năm 1988, cũng có hơn 3 triệu dân Việt Nam vượt thoát nạn độc tài đảng trị của Việt Cộng. Và con số nửa triệu đã bỏ mình khi vượt biên, vượt biển.

Nếu Đông Đức dựng bức tường Bá Linh để ngăn tầm mắt dân Đông Đức không cho họ nhìn thấy tự do dân chủ và phồn thịnh của Tây Đức thì Việt Cộng cũng đã dùng sự bưng bít báo chí truyền thông, tin tức vô tuyến để không cho dân Việt Nam biết đến những gì xảy ra ở bên kia bờ tự do.

Nếu sau một thời gian e ngại Đông Đức sẽ không còn dân, Cộng Sản phải dựng bức tường Bá Linh thì VC cũng đã dựng nên bức tường lửa, ngăn cấm dân Việt Nam không dùng được internet để biết những gì đang xảy ra ở thế giới tự do.

Tại sao dân Việt Nam đến hôm nay vẫn chưa thoát được ách Cộng Sản như dân Đông Đức?

Phải chăng ngày nay Việt Cộng đã xây một bức tường kiên cố hơn bức tường Bá Linh nên đã ngăn chận được dân tộc Việt Nam, không cho tự do dân chủ?

Câu trả lời là ĐÚNG NHƯ VẬY. Việt Cộng đã xây trong lòng người dân Việt một bức tường kiên cố, tuy vô hình nhưng rất công hiệu: đó là cái mồi phú quý giả tạo. Cái mồi hèn nhát không thắng được chính mình.

- Giới thứ nhất bị xây bức tường trong lòng là người Việt tỵ nạn Cộng Sản. Họ đã quên khi di tản bị Việt Cộng gọi là bọn đĩ điếm, làm biếng, chạy theo bơ thừa sữa cặn của Mỹ.

- Họ đã quên đồng bào và người thân của họ đã chết trên biển cả, trong rừng sâu khi đi tìm tự do. Họ đã quên vợ và con gái họ bị hải tặc hãm hiếp trước mắt họ, chồng con họ bị hải tặc giết trong khi họ bị hãm hiếp. Họ quên những ngày tháng tù đày trong lao tù VC mà thân mạng của họ thua xa những loài vật. Và họ đã trở về nước với cảnh “áo gấm về làng”, hưởng thụ, phung phí tiền bạc trên thân xác phụ nữ đáng tuổi con em họ. Họ đã giúp Việt Cộng phá hoại cộng đồng hải ngoại để nhận những đồng tiền máu của Việt Cộng. Họ đã được tự do no ấm, nay họ muốn có một chút “danh” của Việt Cộng, được đăng báo, được gọi là “Việt kiều yêu nước” được lãnh huy chương. Họ đã xây trong lòng họ một bức tường kiên cố, ngăn chận đồng bào trong nước đến với tự do dân chủ.

- Giới thứ hai là những kẻ ở trong nước, tiếp tay cho Việt Cộng trong những vụ khai thác thân xác phụ nữ, từ những quán ôm đến dịch vụ “lấy chồng ngoại quốc”, đến vụ xuất cảng phụ nữ, trẻ em ra nước ngoài làm nô lệ tình dục đến những vụ giúp VC lấy đất, lấy nhà của dân chúng để cho ngoại quốc đầu tư kiếm lời, đẩy những kẻ khốn cùng rời khỏi nhà, khỏi vườn ruộng của họ. Bức tường này cũng rất kiên cố, ngăn chận tự do dân chủ của người Việt Nam.

- Giới thứ ba là tu sĩ, tăng giới: họ có những bức tường xuất ngoại kiên cố, những bức tường quyên góp tiền bạc của tín đồ về xây nhà thờ, xây chùa, mua xe hơi, uống rượu mạnh của ngoại quốc, và những xa xỉ khác mà cuộc sống tu hành không cho phép. Đổi lại, họ phải nhắm mắt trước những sự tàn bạo của Việt Cộng đối với dân chúng cũng như tín đồ của họ, họ phải bưng tai trước những tiếng thét đau đớn của những kẻ bị tra tấn đánh đập ngay ở giữa phố phường hay trong làng mạc. Họ gia giảm những giới luật của đạo giáo để bản thân họ được phúc lợi. Những bức tường này ngăn chận hữu hiệu nhất, không cho dân Việt Nam được tự do dân chủ.

- Giới tiếp theo là những “bộ đội nhân dân”. Hạng người này đã vì những quyền lợi mà quên đi họ đã bị Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản lường gạt họ, đem thân ra chiến trận để củng cố độc tài toàn trị, ngày nay họ được hưởng một vài ân huệ khiến họ quên những đồng đội đã hy sinh một cách oan nghiệt, họ trở lại binh VC và đem bạo lực đàn áp có khi tàn sát anh em bà con họ.

- Còn nhiều nữa, kể không hết. Có nghĩa là những thành phần này đã góp một tay đắc lực để “khi cu ba ngủ thì Việt Nam (VC) canh gác không cho dân chúng tự do dân chủ, khi Việt Nam ngủ thì Cu ba gát ngăn chận tự do dân chủ.

- Giới truyền thông báo chí “đi lề bên phải” để được giàu sang phú quý, quên luôn cả liêm sỉ của người cầm bút, ca ngợi kẻ thù đang giết hại ngư dân, đang âm mưu xích hóa VN. giới cầm bút đã viết những điều hoàn toàn trái sự thật, đã mạt sát những nhà đấu tranh cho tự do dân chủ. Bức tường này được Cộng Sản dựng ngay từ lúc khởi sự và ngày càng tỏ ra đắc dụng đối với VC.

Ai phá vỡ được những bức tường Việt Cộng xây trong lòng những Việt kiều yêu nước, những bậc tu hành bỏ Chúa, bỏ Phật trong lòng họ, bỏ lương tâm con người, bỏ đồng đội đã hy sinh v.v…?

- Dân oan ruộng đất bị trưng dụng tịch thu - Những kẻ có thân nhân bị Việt Cộng đàn áp, bóc lột trắng trợn, thân nhân những nhà đấu tranh cho tự do dân chủ v.v...

- Hầu hết dân chúng Việt Nam hôm nay là nạn nhân của Việt Cộng

- Người Việt hải ngoại trung kiên với phẩm giá con người, đưa tiếng nói của tự do dân chủ về nước và đánh động thế giới những thảm trạng tại VN, giúp những nhà đấu tranh trong nước v.v…

Khi viếng thăm “bức tường Bá Linh” vào ngày 13.6.1987, Tổng Thống Reagan đã nói: “Ông Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn hòa bình, nếu ông muốn sự phồn thịnh cho Liên Bang Sô Viết và Đông Âu - Nếu ông muốn được Tự do, ông hãy đến đây, phá bỏ bức tường này”. Hai năm sau, Gorbachev đã giúp dân Đông Đức phá bỏ bức tường thật. Ngày nay, không có Reagan, không có Giáo Hoàng Gioan Phao Lồ Đệ Nhị, không có các nhà đấu tranh trong Công Đoàn Đoàn Kết Ba Lan v.v… nhưng người Việt Nam có một giòng máu chống ngoại xâm được mấy ngàn năm un đúc, có một nền văn hóa tuyệt vời, đi trước cả Thiên Chúa giáo và Phật giáo là đạo thờ trời. Nói cách khác, nếu toàn dân biết nhìn lại giá trị của mình, biết tự phá bỏ bức tường trong LÒNG MÌNH mà đứng lên như dân Đông Đức và Đông Âu đã đứng lên, Việt Nam sẽ có tự do dân chủ.

Lê Văn Ấn

Ông Lê Văn Xương Là Ai?? - Vân Anh



Vân Anh
source: http://thegioingaynay.blogspot.com/2009/10/van-anh-ong-le-van-xuong-la-ai.html

Thưa quý đọc giả các diễn đàn

Thưa ông “giáo sư” Lê Văn Xương.

Thật tình mà nói thì lâu nay ít khi nào tôi để mắt đọc hết các bài viết hay các buổi nói chuyện của ông Lê Văn Xương trên đài Việt Nam Hải Ngoại do ông Nguyễn Đình Toàn điều hành hay các bài viết của ông Lê Văn Xương đăng trên các diễn đàn.

Hôm nay vừa mở máy thì thấy ngay bài “CHIẾN TRANH VIỆT-HÁN, CUỘC CHIẾN TỐI HẬU.” của tác giả Lê Văn Xương. Bài viết khoảng 10 trang giấy này ông Lê Văn Xương viết cũng khá “công phu” đấy. Ông phân tích chủng tộc Hán, chủng tộc Việt cũng như văn minh Hán, Việt xưa và nay. (Ở đây cũng xin nói rõ là: “bài phân tích” của ông Lê Văn Xương cũng chỉ là những gom góp các bài viết của nhiều người lại thành “bài phân tích” riêng cho ông, chứ ông cũng chẳng có “bài phân tích” gì mới lạ hay ho cả), chiến tranh Lạnh cũng như “nóng” và cuối cùng là cuộc chiến sắp tới để đánh tan quân xâm lăng ... Trung Cộng với sự “hậu thuẫn” của Hoa Kỳ qua lời của bà ngoại trưởng Hoa Kỳ Clinton khi bà tuyên bố: “Hoa Kỳ trở lại Ấ Châu và sẽ trợ giúp các quốc gia Á Châu đối phó với các bất ổn, Hoa Kỳ và Đông Nam Á ký hiệp ước an ninh”. Cuối cùng ông Lê Văn Xương tuyên bố: “ta cần tập trung tối đa nỗ lực đánh tan Chủ Nghĩa Bành Trướng Hán Tộc”.

và ... “Mỗi người Việt phải là mỗi quân nhân, không phân biệt gái, trai, già, trẻ”. Rồi ông Lê Văn Xương “nhấn mạnh với mọi người Việt trong nước cũng như hải ngoại là: cánh cửa lớn của lịch sử mở ra vào lúc này đây, xin đừng để lỡ cơ hội ngàn năm này”.

Điểm quan trọng của bài viết “công phu” này là: ông Lê Văn Xương đã lợi dụng uy tín của các Cụ Mỹ cũng như Việt để đưa ra “7 đề nghị cụ thể”. Và ông Lê Văn Xương chỉ có “đề nghị” thôi, chứ thật sự nếu có “đánh” ... Tầu thì riêng ông Lê Văn Xương lấy cái gì để đánh ?! Và đánh như thế nào ?!

Nếu ai theo dõi chương trình “thời sự” do ông Nguyễn Đình Toàn điều hành trong khoảng 10 năm qua, thì chúng ta thấy ông Lê Văn Xương đã dùng uy danh của các bậc trưởng thượng của nước Mỹ để làm lợi cho phe nhóm và đánh bóng cá nhân ông Lê Văn Xương. Điều này không nên và không có trong một con người hoạt động hay đấu tranh chân chính vì tổ quốc. Quyền sống và quyền tự quyết cho vận mệnh quốc gia Việt Nam nằm trong tay của người Việt Nam chứ không nằm trong tay “trung tâm quyền lực” của bất cứ quốc gia hay “siêu cường” nào cả. Xin ông Lê Văn Xương và những ai còn ảo tưởng phải luôn luôn khắc ghi điều này vậy. Đầu mối của mọi tội lỗi, xuất xứ của bao bất hạnh đau khổ cho mọi người dân Việt nam đều bắt đầu từ tên Hồ Chí Minh và đảng cầm quyền Việt Gian Cộng Sản hiện nay. Điều đơn giản này chẳng lẽ một người “am tường” mọi chuyện “chiến lược” như ông Lê Văn Xương cớ sao lại không biết?!. Nay trong bài viết ông Lê Văn Xương lại “đề nghị” những người quốc gia chân chính chúng tôi ở hải ngoại “nên” “hợp tác” với bọn đầu trâu mặt ngựa như: Võ Nguyên Giáp, Bùi Tín thì ông Lê Văn Xương đã dám xem thường xương máu và sự đấu tranh của hàng triệu người Việt Quốc Gia chân chính trong nhiều chục năm qua rồi đấy !

Vậy yêu cầu ông Lê Văn Xương xác nhận “các Cụ Mỹ” là các Cụ nào ở đâu và tên gì ?. Trung tâm “siêu quyền lực của Hoa Kỳ” ở đâu và do ai điều hành ?. “Các Cụ Việt Nam ” là các Cụ nào ở đâu và các Cụ đang làm gì ?. Nếu không trả lời được thì từ đây tốt hơn ông Lê Văn Xương đừng bao giờ dựa vào bất cứ một “thế lực” nào để “ra lệnh” hay “đề nghị “cụ thể” nửa làm gì.

Vì sao ?!

Trước hết tôi muốn thưa với “giáo sư” Lê Văn Xương rằng: “7 đề nghị cụ thể” do ông Lê Văn Xương “đề nghị” đều hoàn toàn trái ngược với tình hình quốc tế cũng như tình hình thế giới đang biến chuyển hiện nay. Chứng tỏ ông không am hiểu thời cuộc thế giới một cách chi tiết, nếu không muốn nói ông chỉ biết một các hời hợt và biết hay nói những chuyện ngoài khả năng của ông, ông Xương nên tìm xem lại tình hình của thế giới trong vòng 6 năm qua thì sẽ rõ hơn.

a. Ông Lê Văn Xương là ai ? “7 đề nghị cụ thể” này do ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn Đình Toàn tự suy nghĩ để “đề nghị” hay do một cơ quan hay một tổ chức “tình báo” nào đó đã “đề nghị” cho hai ông chăng?

b. Ông Lê Văn Xương là người của Hà Nội hay người của ai ? Ông Lê Văn Xương khoát màu aó “quốc gia” và đang làm việc cho ai ? Ông Lê Văn Tiếu là một cán bộ cao cấp của Cộng sản Hà Nội tại Cộng Hòa Đức hiện nay và là nhân vật được xem là một trong 300 người giàu nhất của chế độ Cộng sản Hà Nội hiện nay có phải là em ruột của ông Lê Văn Xương không ? Nếu phải thì anh em ông Lê Văn Xương và Lê Văn Tiếu đã liên lạc với nhau qua nhân vật nào ở Đức và ở Mỹ ?

C. Ông Lê Văn Xương đưa ra “7 đề nghị cụ thể” nhưng có làm được không ? Nếu làm được thì ai là người sẽ đứng ra điều hành ? Mỹ, Hà Nội hay anh em ông Lê Văn Xương sẽ đứng ra điều hành ?!

Thưa ông Lê Văn Xương. Ông cũng biết “đồng chí đại tướng Võ Nguyên Giáp” hiện nay đã lẫn và không còn nói chuyện được nữa. (Võ Nguyên Giáp sẽ chết cùng với chế độ Việt Gian Cộng sản trong nay mai. Điều này ông Xương và Hà Nội có quyền không tin. Nhưng cứ chờ xem rồi sẽ tin). Quan trọng hơn nửa là Cộng sản Hà Nội chỉ là một đám tay sai bán nước cho Trung Cộng, thì “chính nghĩa” đâu nửa mà “đồng chí đại tướng Võ Nguyên Giáp hay ông Lê Văn Xương “đề nghị” để “Mạnh dạn nêu lập trường kiên định chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc”. Vậy tại sao ông Lê Văn Xương không “đề nghị” ông Giáp hãy “mạnh dạn nêu lên lập trường kiên định chống” bọn Việt Gian Cộng sản trong nước hiện nay phải hay hơn không ? hay ông Lê Văn Xương chỉ “chống Tầu” mà “cố tình quên” đi cái tội bán nước của tập đoàn Việt Gian Cộng sản trong nước? Có thể ông Lê Văn Xương còn lấn cấn tình cảm với một số “đồng chí” như “đồng chí H” mà ông Xương đã nhiều năm qua đang ra sức bảo vệ ? . Ông Lê Văn Xương thừa hiểu Việt Gian Cộng sản hiện nay là đầu mối của muôn ngàn tội lỗi từ việc bán nước cho tới việc tàn phá đất nước. Vậy tại sao ông Lê Văn Xương không “mạnh dạn nêu lập trường kiên định chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc và chống tay sai của Tầu là bọn Việt Gian Cộng Sản” (làm một). Đã không chống bọn Việt Gian Cộng Sản mà ông Lê Văn Xương lại “đề nghị” “đồng chí đại tướng Võ Nguyên Giáp” đứng ra “quy tụ” mọi người để “chống Tầu”, thì liệu có ai “rảnh” để nghe “đồng chí Võ Nguyên Giáp” hay “đề nghị” của ông Lê Văn Xương hay không ? .

Thưa ông Lê Văn Xương. Ông dân Biểu Cao Ánh và ông Nguyễn Đình Thắng (SOS) thì hầu như ai cũng hiểu mấy ông này là con bài của ai rồi. Hơn nữa ông dân biểu Mỹ thì phải làm việc cho cử tri Mỹ chứ sao lại “gộp” cộng đồng tị nạn chúng tôi lại để làm gì ? chẳng lẽ ông Cao Ánh lại nghe theo “đề nghị” của ông Lê Văn Xương để làm công việc dỡ dang của ông đại sứ Ma Cô, Ma Cha Lát (Michael Michalak). Ông Michalak “có công” chỉ mới đem sơ sơ có 12 ngàn “sinh viên rửa tiền” của Hà Nội vào nước Mỹ thôi (trong đám này nghe nói cũng có cháu Gái của ông Lê Văn Xương đang học ở San Jose State University thì phải) và Hà Nội đã chi ra 400 triệu đô la trong gần 10 tỷ đô la mỗi năm (tiền người Việt tỵ nạn gởi về Việt Nam mỗi năm khoản 10 tỷ) để chi trả cho đám sinh viên này. Không biết chừng ông Cao Ánh nếu làm theo “7 đề nghị cụ thể” của ông Lê Văn Xương thì có thể vài tháng tới con số 12 ngàn sinh viên “du học rửa tiền” của Hà Nội lại tăng lên con số 20 ngàn hay hơn nửa không chừng. Một anh tuổi đời còn non nớt được “ai đó” dựng lên để làm công việc bàn giấy như Cao Ánh, thì sao lại có thể “sát cánh đứng lên cùng toàn dân chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc”. Ông Lê Văn Xương nên nhớ rằng Hiến Pháp của nước Mỹ không ủng hộ hay chấp nhận bất cứ công dân Hoa Kỳ nào có hành động chống lại những nước mà Hoa Kỳ đang có quan hệ ngoại giao như Mỹ - Trung hiện nay. Ông Cao Ánh là một dân biểu tiểu bang của Mỹ thì lại càng không thể chống Tầu dùm cho người Việt. Vậy một người “am tường” chuyện thế giới như ông Lê Văn Xương thì làm sao có thể đưa ra “đề nghị” nghịch lý như vậy được, hay là ông Lê Văn Xương được sự đồng ý của “trung tâm quyền lực” nào đó để đưa ra “đề nghị” như vậy ? Mà ông Xương có dám cam đoan rằng “Trung tâm quyền lực” đã đưa ra đề nghị đó hay không ?.

Nhân đây cũng xin nhắc lại cho đọc giả khắp nơi biết thêm. Gần đây cũng trên đài Việt Nam Hải Ngoại ông Lê Văn Xương trong một bài nói chuyện đã “tố khổ” ông Nguyễn Đình Toàn đã “đi theo” Trung Cộng (?). Nhưng đến nay đã mấy tuần trôi qua đọc giả chưa thấy ông Nguyễn Đình Toàn có phản ứng hay đính chính gì cả. Như vậy thì thưa ông Toàn và ông Xương hơn 10 năm qua các ông dùng hệ thống truyền thông của Hoa Kỳ để đưa tin tức cũng như phân tích tình hình của Hoa Kỳ cũng như của thế giới cho ai hiểu ?! Hà Nội hay Bắc Kinh ? và hiện nay giới tình báo văn hóa của Hà Nội đang hoạt động ở Mỹ đã bể ra làm mấy nhóm ? Riêng nhóm của ông Lê Văn Xương thì như thế nào ?

Trong khoảng 1 năm qua nếu để ý chúng ta sẽ thấy ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn Đình Toàn đã đi khắp nơi từ Mỹ qua Canada với dụng ý gì ? Ai đã chi tiền cho ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn Đình Toàn đi “hội họp” nhiều nơi như vậy và các ông đi như vậy với dụng ý gì thì mọi người đều biết rõ. Chỉ riêng ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn Đình Toàn cứ tưởng rằng công việc của các ông hoàn toàn “bí mật”, các ông không nghĩ rằng có những cặp mắt đã âm thầm theo dõi rất kỹ những điều ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn đình toàn hành động trong suốt 10 năm qua.

Ông Lê Văn Xương đã nhân danh ai và lấy quyền gì để “đề nghị” với người này, hay “đề nghị” tổ chức kia phải làm chuyện này hay chuyện nọ. Ông Lê Văn Xương là ai với chức vụ “Tr/ Úy biệt phái mà dám lên giọng “đề nghị Trung Tướng Nguyễn Đức Thắng cùng quý vị Tướng lĩnh Việt Nam cùng nhau hợp sức làm việc”? . Nếu các Tướng lĩnh Việt Nam có làm việc thì họ “làm việc” cho ai ? Cho Mỹ hay cho Hà Nội ? Và nếu hiểu như người viết thì các “Tướng lĩnh Việt Nam” liệu có dám đứng lên theo “đề nghị cụ thể” của ông Lê Văn Xương hay không ?! . Vậy theo người viết thì ông Lê Văn Xương nên đưa “đề nghị cụ thể” này đến ông “tướng Lê Minh Đảo, Lý Tòng Bá” hoặc ông “Tướng Nguyễn Khánh” hay ông cựu đại tá mê danh khoái của lạ là ông Nguyễn Xuân Vinh (*) xem sao ? Theo người viết thì ông Đảo, ông Bá và ông Khánh hay ông Nguyễn Xuân Vinh có thể họ nghe theo “đề nghị cụ thể” của ông Lê Văn Xương đấy. Vì sao ? vì mấy ông “tướng” tá này khi nghe nói “có Mỹ” và có “Ghế” và nhất là có “danh có em” thì nhất định các ông ấy nhào vào, bị chửi cũng nhào vào vì có ... Mỹ đứng sau. Ông Xương đừng lo bò trắng răng. Hoặc giả 3 ông tướng Đảo, tướng Khánh và tướng Bá đòi xin gặp mặt “các cụ Mỹ” trước khi làm theo “đề nghị cụ thể” của ông Lê Văn Xương, thì ông Xương tính sao bây giờ ?

Ông Lê Văn Xương nghĩ rằng những người Tướng Chân Chính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại dễ dàng nghe theo lời “đề nghị cụ thể” của ông Trung Úy biệt phái qua nghành “tài chính” Lê Văn Xương hay sao ?. Thưa ông “giáo sư” “chiến lược gia” và “nhà nghiên cứu chính trị” Lê Văn Xương, các tay điệp viên chiến lược của Hà Nội đã nằm trong chính phủ miền Nam như: Phạm Xuân Ẩn, Vũ Ngọc Nhạ, Bùi Văn Sắc, Huỳnh Văn Trọng, Lê Hữu Thuý làm sao có thể vào nằm sâu trong miền Nam ? Ai đưa các nhân vật này vào Nam nằm vùng ? Khi xưa ông TT Nguyễn Văn Thiệu có hỏi ông tướng Đặng Văn Quang về chuyện này, thì tướng Quang có nói rằng: “Moa làm chuyện này thì Moa làm cho cả nhóm chứ Moa đâu có làm riêng cho Moa đâu nào !”. Vậy cũng câu hỏi này ngày hôm nay người viết có thể hỏi thẳng ông Lê Văn Xương mà không sợ bị nhầm rằng: “ông Xương “đề nghị cụ thể” này có lợi cho cả nhóm ông Xương hay chỉ có lợi cho riêng ông Xương”. Và nếu mấy “tay tổ” gián điệp nói trên đã nằm vùng trong chính phủ miền Nam được, thì ông Lê Văn Tuyết hay Lê Văn Lâm ngày nay cũng có thể làm việc hai hay ba mang cũng đâu có gì là lạ. Đúng thế không ông Lê Văn Xương. Nhưng người viết có thể nói thẳng với ông Lê Văn Xương và Hà Nội rằng: Hà Nội không đủ sức để gài các tên “điệp viên chiến lược” nói trên vào nằm sâu trong chính phủ của miền Nam. Vậy ai đã giúp Cộng sản Hà Nội ? . Hỏi tức trả lời. Ngày nay các tên điệp viên hải ngoại và cả ông Lê Văn Xương có thể hiểu biết hơn một chút, nên các ông biết lợi dụng uy tín của “trung tâm quyền lực Hoa Kỳ” và “các Cụ Mỹ” cũng như “các Cụ Việt Nam” để làm lá chắn cho mình. Có lẽ cái “permit” của ông Lê Văn Xương 7 năm trước đến ngày nay đã hết hạn rồi thì phải nên ông không nhìn ra vấn đề . Người Mỹ họ làm việc vì quyền lợi và tổ quốc Hoa Kỳ. Người Quốc Gia Việt Nam Chân Chính cũng biết làm cho quyền lợi của Tổ Quốc Việt Nam. Tổ Quốc phải đặt trên hết mọi quyền lợi hay tình cảm khác.

Thưa ông Lê Văn Xương và nhóm người của ông. Người Việt Nam tỵ nạn Cộng sản đang ở hải ngoại hay ở trong nước chúng tôi không mù và không “ngủ gật”, ngược lại chúng tôi ngồi nhìn những hoạt động của các tay điệp viên “nhà nghề” một cách rất rõ để chúng tôi không bị cú lừa 30/4/75 một lần nữa. Chúng ta chống hay đánh Trung Cộng để cứu nguy cho tổ quốc Việt Nam chứ chúng ta không chống Trung Cộng để cứu nguy cho Việt Gian Cộng sản Hà Nội tồn tại. Yếu tố quyết định để thắng Tầu và Cộng sản Hà Nội là khối gần 90 triệu người Việt Nam, chứ không phải yếu tố quyết định từ Washing ton DC !

Ở đây cũng xin kể cho ông Lê Văn Xương và nhóm người của ông một câu chuyện liên quan đến các “điệp viên chiến lược” như sau:

Thời Đệ Nhất Cộng Hòa ai cũng biết ông Thái Lăng Nghiêm làm cố vấn cho ông Ngô Đình Nhu. Hôm nọ tình báo miền Nam báo cáo về cho công an ông Nhu rằng bà mẹ vợ của ông Thái Lăng Nghiêm đã đi bộ và vào đến sông Bến Hải , thì chính ông Ngô Đình Nhu vội vàng giục ông Thái Lăng Nghiêm và một ông Đại tá ra tận sông Bến Hải để đón bà mẹ vợ ông vào Sài Gòn. Bà mẹ vợ ông Nghiêm thì dĩ nhiên phải sống chung trong nhà của ông Thái Lăng Nghiêm. Bà cụ nhạc mẫu này rất hiền lành, tử tế và không bao giờ làm mất lòng con rễ hay con gái. Và sau vài tuần sống ở Sài Gòn thì ngày nào Bà cụ này cũng yêu cầu đi “chợ Bến Thành”. Điều này quá dễ nên ông Thái Lăng Nghiêm cung cấp cho “Bà Cụ” một chiếc xe xích lô máy và bất cứ khi nào “Bà cụ” muốn đi thì sẽ có người chở “bà cụ” đi. Nhưng ông Thái Lăng Nghiêm không biết rằng khi “Bà Cụ” nhạc mẫu của ông đi “chợ Bến Thành” thì hầu như các tay tình báo thượng thặng của Hà Nội hoạt động ở Sài Gòn thời đó cũng có mặt tại “chợ Bến Thành”. Trong nhóm tình báo đó người ta nhận diện ra Cô Bảy Gù và “Cô Bảy Gù” này chính là em gái ruột của “đồng chí Trường Chinh” tức Đặng Xuân Khu. Tin “Bà Cụ nhạc mẫu” của ông Thái Lăng Nghiêm đi “chợ Bến Thành” được một người Việt Nam bí mật “xì” ra cho ông Thái Lăng Nghiêm biết. Quả đúng như vậy. Ba ngày sau ông Thái Lăng Nghiêm bắt được “bà cụ nhạc mẫu” đang ngồi trong nhà sao chép các tài liệu của ông Thái Lăng Nghiêm đem từ văn phòng ông Ngô Đình Nhu về nhà nghiên cứu. Chuyện này hiện nay còn nhiều nhân chứng trong vụ “bà cụ nhạc mẫu” của ông Thái Lăng Nghiêm họ vẫn còn sống tại Hoa Kỳ. Sau này cũng chính ông Thái Lăng Nghiêm “bảo lãnh” cho Hà Thế Ruyệt (băng chú Chánh bây giờ) và Ls Đỗ Thái Nhiên tức Nguyễn Phương Minh (đám này và Hoàng Duy Hùng cũng đang giả dạng làm đảng viên đảng dân tộc đấy ông Lê Văn Xương). Ngày nay ai cũng biết Đỗ Thái Nhiên và Hà Thế Ruyệt và cả Hoàng Duy Hùng đang hoạt động và làm việc cho ai rồi. Điều này không cần phải nhắc lại ở đây.


Việt gian Cộng Sản Đặng Xuân Khu - Trường Chinh


Đỗ Thái Nhiên tức Nguyễn Phương Minh


LS Hoàng Duy Hùng chủ tịch Ban Cộng Đồng Houston, Texas
trưởng Khu Bộ Trưởng của Đảng Dân Tộc.



Từ trái sang, hàng ghế đầu: Ông Nguyễn Hữu Chánh, Chủ Tịch Hội Đồng Sáng Lập, Luật Sư Nguyễn Khắc Chính, thuộc Hội Đồng Lãnh Đạo, Tiến Sĩ Hà Thế Ruyệt, Chủ Tịch Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Dân Tộc Việt Nam


Từ phải sang: Nguyễn Khánh, Đô Đốc Lâm Ngươn Tánh, Trung Tướng Tôn Thất Đính, Cụ Dân Biểu Lý Trường Trân và Thiếu Tướng Lê Văn Tư


Viết ít mong ông Lê Văn Xương và ông Nguyễn Đình Toàn hiểu nhiều. Nếu điều kiện cho phép lần sau Vân Anh sẽ “phân tích” vì sao uy tín của Hoa Kỳ lại xuống thấp như ngày hôm nay để nhóm ông lê Văn Xương có dịp nhìn rõ sự thật hơn một chút nữa. Và cũng xin nhắc các ông thêm rằng: Đấu Tranh khác với Chiến Tranh. Đấu Tranh thì vô hình vô ảnh. Chiến tranh thì phải thực tế vì nhìn thấy được. Những kẻ kém tài trí cũng như không hiểu được Thời, Thế, Cơ thì tốt hơn đừng nên nghĩ cách làm việc nước. Vì có làm thì cũng hỏng và hỏng thì phải bị tội.

Vân Anh

(*) xin xem thư viết về ông Nguyễn Xuân Vinh bên dưới.
-----------------------------------

CHIẾN TRANH VIỆT-HÁN, CUỘC CHIẾN TỐI HẬU

Lê Văn Xương

Chủng tộc Hán là gì ? điều mà ta gọi là văn minh Hán là chi ? chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc hình thành dựa trên căn bản nào ? cuộc chiến không khoan nhượng giữa Việt với Hán hiện đang đi vào khúc rẽ quan trọng, rồi ra sẽ đưa Hán về đâu? Việt sẽ ra sao sau cuộc chiến tối hậu này?. Đó là các vấn đề lớn đã được nhiều học giả có uy tín thế giới suy nghĩ trong thời gian dài đã qua, phía Việt nam bàn luận trong hơn 60 năm trước và được bàn luận chi tiết hơn qua những lời phát biểu cũng như những bài viết của tôi trên làn sóng này. Nhằm đáp ứng với những diễn biến mới nhất của tình hình quốc tế, từ khi Ông Tổng Thống Obama nhận chức đến giờ, tôi đã viết bốn bài đặc biệt nhằm đáp ứng ngay tức khắc đối với các diễn biến quốc tế quốc nội cũng như các phản ứng của nhiều phía mà cá nhân chúng tôi nhận được sau mỗi bài viết ấy. Bài viết này là bài thứ năm trong loạt bài quan trọng này nhằm tổng hợp lại một lần nữa một số nhận định nền tảng đã được đưa ra, cũng như đáp ứng lại các phản hồi mà chúng tôi đã nhận được.

CHỦNG TỘC HÁN

Loài người xuất hiện đầu tiên ở Châu Phi vào thời kỳ cách nay 2.7 triệu năm , thiên di về phía Bắc rồi chia làm hai hướng , hướng thứ nhất tiến đến vùng đất Palestine ngày nay khoảng 1.4 triệu năm trước, một nhóm khác chậm hơn tiến đến vùng Algeria Bắc Phi để rồi từ đó đến Vùng đất Tây Ban Nha ngày nay khoảng 800,000 năm trước. Nhánh tiến về Palestine tiếp tục thiên di về phía đông đến vùng sông Indus thuộc Tiểu Lục Địa Ấn Độ ngày nay khoảng 1.8 triệu năm . từ đó phân làm hai nhánh nhánh phụ , một nhánh đi về hướng đông bắc đến lục địa Trung Hoa tại vùng Lantian ngày nay khoảng từ 1 triệu đến 700,000 năm, nhánh phụ thứ hai thiên di về hướng Đông Nam đến đảo Java cũng trên 1 triệu năm trước. Nhánh tiến về phía Tây Ban Nha tiếp tục hướng về phía bắc để đến vùng ngày nay là Đức cũng khoảng trên 600,000 năm. Đó là sự thiên di của con người đứng thẳng mà ta được biết đến lúc này nhờ kỹ thuật định tuổi dựa vào khoa phân tích với hợp chất carbon.

Quá trình chuyển hóa từ người đứng thẳng sang người tinh khôn (homo sapiens) cũng như con người tinh khôn hiện đại (Modern homo sapiens) như thế nào là điều đến nay vẫn chưa tìm hiểu được ngọn nguồn. Nhưng những gì ghi nhận được đến lúc này thì con người tinh khôn hiện đại từ Châu Âu đã tiến về hướng đông đến vùng Malta thuộc Nga ngày nay khoảng 15,000 năm trước, đó cũng là thời điểm con người tinh khôn hiện đại xuất hiện ở vùng Liujiang thuộc vùng Quảng Đông thuộc Trung Quốc ngày nay. Các phần trình bày rất vắn gọn vừa nêu được coi là rất chính xác được các sử gia Mỹ chánh thức nêu lên trong cuốn “Concise History of the World, ấn bản năm 2005“, nên không có gì để nghi ngờ cho đến khi có các dữ kiện khác mới hơn bổ sung.

Như thế, người chủ tiên khởi của toàn vùng Hoa Nam là ai, nếu không phải là dòng tộc Bách Việt ta. Con người hiện đại từ Malta theo thời gian thiên di về hướng nam cũng như tây nam hình thành các nhóm Ấn Âu mà ta được biết theo lịch sử cổ đại. Các tính toán về vận tốc di chuyển của con người tinh khôn hiện đại từ Malta đến vùng Trung Á, cũng như từ vùng Liujiang lên phía bắc đến chiếm toàn vùng Hoàng Hà cũng như Dương Tử Giang là rất phù hợp khi so chiếu với lịch sử được ghi nhận bởi văn minh Lưỡng Hà Sumer hay các truyền thuyết của Bách Việt cổ còn sót lại. Các khám phá sau đó được các nhà Đông Nam Á học chứng minh rõ ràng là văn minh Lưỡng Thiều (Yangshao) hay Long Sơn (Lungshan) cách nay khoảng 10,000 năm đều xuất phát từ văn hóa Hòa Bình cả, các khai quật thuộc vùng tây bắc Thái Lan cho thấy dụng cụ đồng pha thiếc 10% có độ cứng hơn đồng nguyên chất được tìm thấy cách nay trên 6,000 năm cũng đủ để chứng minh rằng người Bách Việt hình thành văn minh nông nghiệp đầu tiên trên trái đất này, và là chủ thực sự của hầu như toàn lục địa Trung Hoa mà ta biết ngày nay.

NOMADS PHƯƠNG ĐÔNG THIÊN DI

Điều mà lịch sử gọi là Hán Tộc thực ra thuộc về nhóm người tinh không hiện đại từ vùng Malta thuộc Nga tràn xuống phía nam, trong khi bộ phận chính yếu thuộc nhóm này di chuyển về phía tây nam để hình thành cộng đồng mà lịch sử gọi là người Nomads, trước khi được ghi nhận là người nói tiếng Ấn Âu tiếp tục thiên di về phía tây để hình thành văn minh Lưỡng hà cũng như Âu Châu sau này. Về phương diện lịch sử thì từ ngữ Nomads , được hiểu như người du mục phương bắc vô luận thuộc thời kỳ nào của lịch sử, Hán thuộc nhóm này. Như vậy trong số những chủng tộc hình thành người tinh khôn hiện đại tại Malta, ta cần phân biệt hai nhóm, đó là: nomads phương đông và nomads phía tây. Nomad phương đông thiên di vào Hoa Lục, để rồi kết hợp với người Bách Việt mà thành Hán Tộc. Điều này tương đối dễ hiểu khi trung tâm của Bách Việt nằm ở phía Hoa Nam để rồi từ đó lan lên phía bắc, cho nên khi người Nomads phương Đông tràn vào Trung Nguyên thì họ gặp ít chống đối nên dễ kết hợp để thành Hán mà ta đã biết.

Đó là cả một quá trình dài liên hệ đến tiến trình hội nhập của Nomads phương đông với Bách Việt trước khi hình thành các truyền thuyết Trung Hoa cũng như khởi đầu lịch sử đầy nghi vấn về lịch sử ấy kể từ thời Hoàng Đế. Trong bối cảnh ấy, Bách Việt đã định canh định cư lâu rồi và xã hội đã được hình thành vững trãi dựa trên căn bản nông nghiệp lúa nước, theo chế độ kinh tế tự cung tự cấp, nên không thể thống nhất thành các nhà nước lớn nhằm chống lại làn sóng thiên di của người Nomads phương đông diễn ra liên tục trong suốt mấy ngàn năm. Việc này được chứng nghiệm rất rõ khi ta quan sát lịch sử Trung Cận Đông, hoàn toàn phù hợp về tiến trình giao thoa cũng như thời điểm thiên di. Như thế thực tế thì không có một chủng tộc Hán thực sự, chỉ có người Nomads phương đông lai với người Bách Việt mà thành điều mà ngày nay ta gọi là Hán ... Như thế ngay từ thái cổ thời đại thì văn minh Trung Nguyên là văn minh Bách Việt , chẳng có văn minh Nomads Phương Đông hay Hán nào ở đó cả. Từ thời Hoàng Đế đến thời nhà Chu , Tây Chu và Đông Chu, đánh dấu thời kỳ hình thành nhóm người lai này để đến nhà Hán thì, nhà nước hán được hình thành, kéo theo việc hình thành Hán Tộc, dẫn đến việc xâm lăng Bách Việt trên quy mô lớn để hình thành văn minh Hán.

VĂN MINH HÁN ?

Càng đi về phương Nam thì ảnh hưởng của người Nomads Phương Đông càng giảm đi và ảnh hưởng của Bách Việt càng tăng lên. Thực tế trong 5,000 năm qua, điều mà ta gọi là văn minh Hán cũng như chủng tộc Hán sau khi đạt đến đỉnh cao thời nhà Hán thì bắt đầu suy yếu về mặt cấu trúc xã hội, khi cả xã hội ấy có thể đến 70% dân số là người Bách Việt, Hoa Nam lúc nào cũng tỏ ra văn minh hơn Hoa Bắc, xưa thế nay cũng vậy. Như thế văn minh Hán thực ra chính là văn minh Bách Việt trên lãnh thổ mà Hán tự nhận quyền làm chủ như những kẻ ăn cướp đích thực. Để củng cố vị trí của Hán - thực tế là nhóm Nomads Phương Đông lai Bách Việt - chúng phải đề ra những học thuyết sửa lịch sử để củng cố quyền cai trị vĩnh viễn của chúng , ta không ngạc nhiên khi Hán gọi các lân bang là man di. Hán xâm lăng bằng quân sự, bằng di dân, bằng cướp bóc, nhưng cao hơn hết là văn hóa khi chúng đề ra khái niệm về Thiên Tử với Chư Hầu bắt đầu từ thời nhà Chu (1121 BC-221 BC).

Khái niệm này được diến dịch như một học thuyết căn bản của chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc, theo đó: “ai cai trị ở Trung Nguyên , thì các vùng xung quanh phải quy phục , muốn có chính danh để cai trị thì cần được Thiên Tử công nhận“. Khái niệm này sau đó được mở rộng ra và trở thành chủ trương của Bắc Kinh hôm nay: “mọi vùng xung quanh Hán đều là lãnh thổ của Hán, chỗ nào có người Hán cư ngụ là lãnh thổ của Hán“. Cuối đời Đông Chu, người Nomads phương Tây thuần hóa ngựa và đem vào xử dụng trong vận chuyển cũng như chiến tranh, họ cũng tìm ra kỹ thuật luyện thép, hai kỹ thuật này được nhập vào nhà Chu đã dẫn đến cuộc tranh dành quyền lực giữa các chư hầu với thiên tử nhà Chu nên đã dẫn đến thời kỳ lịch sử Hán gọi là thời “Xuân Thu, Chiến Quốc“. Đây là thời kỳ khởi đầu của điều mà ta gọi là văn minh Hán cổ đại tách khỏi cái nôi là văn minh Bách Việt; được đánh dấu bởi học thuyết Khổng học, về quân sự thì Tôn Tử; để hình thành nhà Tần chủ trương dùng sức mạnh quân sự để quyết diệt Bách Việt, Hán Cao Tổ chỉ tiếp nối khai thác thành quả mà thôi. Đối lại với Khổng Tử là Lão Tử với Trang Tử là biểu tượng của tinh thần Bách Việt đề cao tinh thần “Đạo Học“, chính Đạo Học là nguồn gốc của Mật Tông, sau này được gọi là Thiền khi kết hợp với Phật Giáo. Đạo là gốc của muôn loài, đạo quá cao siêu nên không thể đối lại được với vó ngựa cũng như kiếm cung bằng thép mà Tần Thủy Hoàng cũng như Hán Cao Tổ xử dụng để thôn tính Bách Việt phương nam.

Như thế điều mà ta gọi là văn minh Hán thực ra chỉ là một bản sao chép bất toàn và loang lổ của một nền văn minh cao hơn hẳn văn minh Hán, đó là văn minh tinh thần của Bách Việt dựa trên nền tảng của Đạo Học . Đạo Học mới chính là cốt lõi của văn minh Phương Đông và cũng là đối với loài người nói chung. Sau năm 1949 khi bị đẩy ra Đài Loan, Tưởng Giới Thạch đã lập ra hẳn một Ủy Ban để nghiên cứu ngọn nguồn về lịch sử Hán. cuộc nghiên cứu truy nguồn đến thời Hoàng Đế, đành phải ngưng bất ngờ vì các học giả Đài Loan nhận thấy chỗ nào cũng có vết tích Bách Việt hiện diện sâu đậm trong văn minh Hán. Điều đó đã đủ nói lên toàn bộ vấn đề rồi, không cần bàn thêm nữa.

BÀNH TRƯỚNG HÁN TỘC HIỆN ĐẠI

Khái niệm về thiên tử với chư hầu cần được đánh giá là nền tảng của chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc. Tôn Văn khi đề ra Tam Dân Chủ Nghĩa tức là nền tảng của Quốc Dân Đảng Trung Hoa không đi ra ngoài khái niệm “thiên tử với chư hầu kể trên“, Mao khi đem chủ nghĩa Cộng Sản vào Tầu cũng chỉ là phương tiện để thực hiện mục tiêu bành trướng Hán Tộc như một lời nguyền đã để lại từ ngàn xưa. Mao nhìn thấy một cơ hội rất lớn đối với Tầu khi chủ nghĩa Cộng Sản hình thành ở Nga trong điều kiện nội bộ các nước đế quốc đang phải đối diện với các mâu thuẫn nội tại nghiêm trọng giữa chủ với thợ, cũng như giữa các nước ấy với nhau về quyền lợi xâm chiếm thuộc địa . Mao quyết tâm tiến hành chiếm trọn nước Tầu từ tay Quốc Dân Đảng để khôi phục chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc trên quy mô toàn cầu. Về mặt này Mao và Staline có cùng một mục tiêu nhưng mâu thuẫn về quyền lợi nên tình trạng đồng sàng dị mộng là tất yếu sảy ra. Chủ nghĩa Quốc Tế Cộng Sản chỉ là một thứ không tưởng, không thể thắng được chủ nghĩa Dân Tộc hẹp hòi mà cả Nga lẫn Tầu đều đã lún quá sâu vào đó . Mỹ với Quyền Lực Toàn Cầu cứ tương kế tựu kế tiến hành các kế sách nhằm khuyến khích chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc thì rồi ra sẽ dẫn đến sự tan rã tất yếu của chủ nghĩa Cộng Sản Quốc tế thôi , đúng như lời tiên đoán của Ông George Kennan là người đã viết ra tài liệu định hướng chiến lược cho chiến tranh lạnh lấy tên là “Article X“. Kế sách củng cố chủ nghĩa bành trướng Đại Hán được thi hành trong suốt thời kỳ dài từ trước thế chiến II đến nay, đó là bối cảnh rất ngoạn mục chi phối mọi diễn biến chính trị trong vùng Á Châu Thái Bình Dương, tiếc thay đa số người Việt ta không hề hay biết gì về kế sách này, vì các vị ấy đều suy nghĩ dựa trên căn bản của chủ nghĩa dân tộc chứ không phải trên căn bản của Chủ Nghĩa Quốc Tế Toàn Cầu. Chủ Nghĩa Quốc Tế Toàn Cầu, gọi tắt là Toàn Cầu Hóa, tất yếu phải đi qua London và New York với Washington, chứ chẳng thể đi qua Moskva bay Bắc Kinh được.

Đến giai đoạn này, Mao chuẩn bị mọi mặt để chuẩn bị chiến trường , trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh, Mao cùng Lâm Bưu, Chu Đức xua quân lên vùng đồi núi phía tây để được gần Liên Xô hơn để có tiếp tế, đồng thời mở rộng tuyến tiếp vận của quân Tưởng. Hoa Kỳ chả dại gì can dự vào cuộc chiến Quốc Cộng bên Tầu. Cả hai anh đều là bành trướng cả, xử dụng bành trướng Mao hay hơn là bành trướng Tưởng Giới Thạch, thế là Tưởng thua phải chạy ra Đài Loan. Mao một mặt chiếm vùng phía tây như Tây Tạng, Tân Cương để đẩy mạnh việc Hán hóa toàn vùng này, nỗ lực quan trọng khác là chuẩn bị chiến trường Đông Nam Á mà Việt Nam là mục tiêu quyết định tối hậu đối với chủ trương Hán Hóa toàn thế giới. Hán Tộc biết tại Đông Nam Á thì Việt Nam là sừng sỏ nhất, mọi giá phải khuất phục Việt Nam bằng một kế hoạch thật thâm sâu để cánh Việt nam - Quốc hay Cộng - đều không thể hay biết. Đó là: “gài người vào lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam để dứt khoát biến đảng ấy thành tay sai tuyệt đối cho Tầu.

Về căn bản, chúng đã thành công bước đầu trong âm mưu đó. Rất ít người Việt tự hỏi xem: tại sao Trần Phú, Lê hồng Phong bị chết bí ẩn, họ bị giết vì chỉ có một người mang tên Hồ Chí Minh được cả tình báo Tầu và Liên Xô dựng lên mà thôi. Tại sao các ông Phạm Quỳnh, Bùi Quang Chiêu và con trai bị giết sau năm 1945. Các vị này bị giết chỉ vì các vị ấy biết rõ về Ông Nguyễn Tất Thành là ai. Một người nữa biết về Ông Nguyễn Tất Thành là Ông Nguyễn Thế Truyền người Hành Thiện cùng lấy bút hiệu chung với Ông Bùi Quang Chiêu là Nguyễn Việt Nam, nhưng Ông Nguyễn Thế Truyền dù nghi ngờ vẫn giữ im lặng vì không có bằng chứng cụ thể về Hồ Chí Minh lãnh đạo thực tế của Đảng CSVN là người Hẹ. Ông Hồ Tuấn Hùng, một sử gia trẻ tuổi Đài Loan mới đây đã viết sách nói rõ về sự kiện tráo người này, nhiều người Việt nói rằng: không có bằng chứng xác thực. Sau này kho sử liệu ở Nga mở ra sẽ minh xác nhận định mà một số cực hiếm người Việt đã nghi ngờ, cũng như xác nhận các luận cứ mà Ông Hồ Tuấn Hùng đã nêu lên.

Đối với Mao thì cách ứng xử với Campuchea và Việt Nam phải rất khác nhau, vì không dễ qua mặt cánh Việt Nam dù Quốc hay Cộng, với Campuchea thì chỉ cần một Pol Pot là đủ giết chết 2 triệu người Campuchea có học vốn là xương sống của bất cứ dân tộc nào. Với người Mỹ thì, Hồ Chí Minh giả hay thật không quan trọng, vấn đề căn bản vẫn là củng cố chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc để Hán trở thành đối thủ của Liên Xô, đó là mấu chốt của chiến lược quật ngã Liên Xô trong Chiến Tranh Lạnh. Chủ trương này vẫn tiếp tục để Hán củng cố lực lượng và tiến hành xâm lược thế giới. Hán xâm lược thế giới sẽ dẫn ngay đến cuộc đụng độ với các nước khác trong vùng như một tất yếu lịch sử .

CUỘC CHIẾN TẠI ĐÔNG NAM Á

Chiến tranh lạnh sảy ra khắp nơi, nhưng chiến trường chính vẫn là Đông Nam Á, trong đó tuyến đầu vẫn là Việt Nam là nơi mà chủ nghĩa dân tộc còn mạnh hơn chủ nghĩa bành trướng Hán tộc một bậc. Hoa Kỳ coi cuộc chiến Việt-Pháp 1945-1954 chỉ là cuộc chiến chuyển tiếp để chuẩn bị cho cuộc chiến Đông Dương lần thứ hai 1954-1975. Với cuộc chiến này Hoa Kỳ phải đổ quân trực tiếp vào Việt Nam để buộc Hán phải chọn lựa lập trường là đứng hẳn về phía Mỹ để đẩy Liên Xô đến chỗ phải chấp nhận thua cuộc. Hoa kỳ chấp nhận cái chết của 58,000 binh sỹ Mỹ tại Đông Dương, sẵn sàng ký hiệp định 1962 nhằm trung lập hóa Lào về hình thức để mở đường cho Hà Nội tự do đem quân qua ngả Lào và Cambodge để mở rộng chiến tranh Đông Dương để Hoa Kỳ có cớ đem quân vào Việt Nam tham chiến. Khi đã đạt được thỏa hiệp với Bắc Kinh thì Hoa Kỳ rút quân, Hà Nội xua quân chiếm Miền Nam như chỗ không người để dẫn đến biến cố tháng 4-75 đầy oan nghiệt. Đó là kế “thành không“ hay được xử dụng trong quân sự. Nhưng khi Cộng Sản chiếm trọn Miền Nam thì trước sau gì cũng dẫn đến chỗ Hán bành trướng chiếm trọn Đông Dương như một đầu cầu quan trọng nhất để xâm lăng các vùng khác.

Nhìn trên căn bản của cuộc chiến Quốc Cộng đứng về phía những người đã tham chiến trong hàng ngũ VNCH thì, điều đó cho thấy Hoa Kỳ thiếu thủy chung và không trung thành với các cam kết của mình. Nhưng đối với quyền lực Toàn Cầu thì cuộc chiến chưa xong, vẫn cần thúc đẩy cho chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc mở rộng thêm nữa đến mức độ đủ để hình thành nhóm trung lưu tại nước Tầu để đào sâu hố cách biệt trong xã hội Hán về mặt chủng tộc cũng như kinh tế, cũng từ đó các mâu thuẫn giữa Tầu với các lân bang gia tăng đến mức độ đủ để gây ra chiến tranh. Chiến tranh nổ ra thì tất yếu Tầu bị tan rã từ bên trong.

Các chủ trương về mặt chiến lược như vậy rất hiếm người Việt biết rõ ngọn nguồn, Bắc Kinh hay Hà Nội cũng chả biết gì cứ nhởn nhơ đi vào kế sách mà quyền lực toàn cầu đã định. Thực ra thì các bài học lịch sử như vậy sảy ra rất nhiều rồi, dựa trên các mâu thuẫn chủng tộc, quyền lợi quốc gia hẹp hòi tất yếu sẽ dẫn đến chiến tranh, chiến tranh sẽ dẫn đến tan rã của tất cả các phía tham chiến. Xin đừng nghĩ rằng tại sao Hoa Kỳ không đem quân đánh trực tiếp ngay vào nước Hán, hơi đâu mà kế này kế nọ cho phí sức nhọc công. Xin thưa ngay rằng: nghĩ như thế là rất sai vì không thể tự nhiên đơn phương đem quân đánh nước khác được, không có chính nghĩa là thua cuộc. Ngay cả khi chiếm được nước của địch rồi thì vẫn thua cuộc vì: không giữ được thành, điều đó rồi sẽ dẫn đến sự tan rã của chính ta. Việc này lịch sử cổ kim đông tây đã chứng nghiệm quá nhiều lần rồi . Như thế nhìn về mặt chiến lược thì: bành trướng Hán Tộc hiện nay chỉ là con cờ do Quyền Lực Toàn Cầu dựng lên mà thôi, dựng lên để diệt là vậy như trước đây Napoleon, Hitler đã từng sảy ra y như thế.

CUỘC CHIẾN CỦA DÒNG TỘC VIỆT .

Mao và những người theo Mao rất cả tin vào sự thành công tuyệt đối của kế sách mà chúng đã dăng ra từ thập niên 30 của thế kỷ trước đến giờ, chúng tin rằng đã nắm được quyền lực của giới công nghiệp tài chánh Mỹ cũng như Âu Châu, các nhóm này rất cần thị trường 1, 3 tỷ người Tầu nên sẽ tác động vào chủ trương và đường lối của Mỹ để Mỹ không thể chống lại Tầu dù cho chúng có làm gì đi nữa. Đó là quan điểm của Bắc Kinh hiện nay. Nhưng Bắc Kinh hoàn toàn không thể ngờ được là có một nhóm rất nhỏ người Việt hiểu thấu các toan tính của Toàn Cầu cũng như của Trung Nam Hải. Những vị ấy vẫn thúc thủ tĩnh tọa chờ cho cục diện diễn biến, đúng lúc sẽ xuất hiện như một thế lực mới làm lệch hẳn cục diện.

Với Hà Nội thì lòng rất muốn nói truyện với Mỹ để tìm một chỗ dựa hầu giữ quân bình với áp lực ngày càng tăng của Tầu, Mỹ ngó lơ như những gì đã được thỏa thuận trong Thông Cáo Chung Thượng Hải 1972. Ban Lãnh Đạo Đảng CSVN đành phải ngậm đắng nuốt cay đi dự Hội Nghị Thành Đô năm 1990, được hiểu như hội nghị bán nước. Từ đấy mối bất hòa trong nội bộ Đảng CSVN gia tăng ở cấp cao nhất, cũng từ đó người Việt hải ngoại bắt đầu có một vị trí tối thiểu nào đó đối với thế bế tắc hoàn toàn của Hà Nội để từng bước dẫn đến việc Hà Nội và Hoa Thịnh Đốn thiết lập quan hệ ngoại giao hoàn toàn .Sự hiện diện của Hoa Kỳ ở Việt Nam đặt ra một vấn đề mới về mặt chiến lược, Bắc Kinh muốn hành động gì trong vùng cũng phải ngó xem người Mỹ nghĩ sao về vấn đề Việt Nam cũng như trong vùng.

Trong gần 70 năm trải qua hai cuộc chiến với số người Việt bị chết lên đến trên 2 triệu ở cả hai bên của chiến tuyến, đó là một mất mát lớn. Cũng trong thời gian khá dài đó Bắc Kinh âm thầm tiến hành xâm lăng nước ta về mọi mặt để cố biến ta thành một tỉnh của chúng. Việc này được những bộ óc thông tuệ Việt Nam nhìn thấy rất rõ, dù rất đau lòng, nhưng vẫn phải thúc thủ chờ thời cơ chín mùi cho đến khi Quyền Lực Toàn Cầu để lộ cho thấy các dấu hiệu cụ thể liên quan đến chủ trương tổng quát về trật tự thế giới mới, cũng như lập trường đối với chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc. Đó là bối cảnh tổng quát khi tôi đến định cư ở Mỹ này theo diện tỵ nạn chính trị.

Tôi rời nước ra đi với một trách nhiệm thật rõ ràng và rất cụ thể. Đó là: “mở cuộc chiến tranh chống Hán về mặt văn hóa tư tưởng, thực hiện các thăm dò liên quan đến nhiều phía về cách thức mà Việt Nam sẽ tham gia trong cuộc chiến tối hậu này“. Cách thức tiến hành cuộc chiến hôm nay khác hẳn với tất cả các cuộc chiến tranh với Hán đã từng sảy ra trong lịch sử nước ta. Hán không ồ ạt xâm lăng ta như chúng đã làm trong quá khứ , đúng như lời Đức Trần Hưng Đạo đã nói khi dặn lại cho các thế hệ sau là: “chúng từ từ gặm nhắm, thế mới phiền“. Cuộc chiến này là cuộc chiến của thế giới, ta chỉ là một bộ phận của lực lượng toàn cầu mà thôi , nhưng là bộ phận quan trọng nhất trong cuộc chiến này. Đối với ta thì đây là cuộc chiến tối hậu nhằm đập tan chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc về mặt văn hóa tư tưởng cũng như quân sự để vĩnh viễn chôn vùi cái khái niệm “Thiên Tử với Chư Hầu“ mà Hán vẫn ôm trong lòng như một thứ lời nguyền , như một thứ bệnh dịch. Cuộc chiến này còn là cơ hội để ta khôi phục văn minh Bách Việt mới, lấy lại quyền làm chủ đích thực của Văn Minh Phương Đông.

Như thế mục tiêu của cuộc chiến này vô cung lớn lao, vượt ngoài tầm hiểu biết của rất nhiều người Việt nam. Mục tiêu lớn chỉ có thể thực hiện được bởi trí tuệ lớn, ẩn phục lâu dài qua nhiều thế hệ, vận động được thế quốc tế ở mức cao nhất, thế giới trọng ta vì trí tuệ của ta chứ không phải bằng van xin năn nỉ. Hán từ trước đến nay vẫn cả tin rằng nước Việt ta hết nhân tài rồi , khi chúng đụng những chiêu thức chưa hề được Binh Thư Tôn Tử nói đến bao giờ và thực ra thì cũng chưa hề sảy ra trong lịch sử nhân loại từ cổ chí kim, Bắc Kinh vô cùng hoang mang vì các phát biểu trên làn sóng này là một phần, nhưng phần khác chính là các đáp ứng của thế giới mà các cơ quan tình báo của Hán thấy rất rõ. Đối với một người cầm quân , đẩy đối phương đến chỗ hoang mang là rất quan trọng, các diễn biến hiện nay cho thấy Hán ngày càng trở nên bất ổn vì hoang mang. Dĩ nhiên việc đó chưa đủ để làm cho Hán tan rã ngay được, hành động quân sự sẽ sảy ra sắp tới đây sẽ đẩy Hán tới chỗ tan rã thật sự.

CUỘC CHIẾN TRANH ĐÁNH TAN CHỦ NGHĨA BÀNH TRƯỚNG HÁN TỘC .

Hơn 10 năm trước, trên làn sóng này tôi trình bày quan điểm liên quan đến cuộc chiến tranh tối hậu của thế giới cũng như của dân tộc ta với Hán, nhiều người không tin. Bây giờ ta hãy xem xem trong thời gian đó điều gì sảy ra trên thế giới. Như đã trình bày nhiều lần, văn minh nhân loại đang bước vào thời kỳ hung hiểm nhất đối với lịch sử nhân loại, cần giải quyết dứt khoát nếu không thì văn minh này sẽ phải đối diện với sự tan rã thật sự bởi chủ nghĩa cực đoan Hồi Giáo kết hợp với chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc, việc giải quyết phải trên căn bản toàn diện chứ không thể đơn lẻ từng vụ việc được, hành động như vậy là không giải quyết gì cả, nguy hiểm chết chóc sẽ cao hơn gấp bội. Khi Hoa Kỳ lật đổ các chế độ Taliban ở Afghanistan năm 2001 và Irak năm 2003 là những hành động quân sự nhất thiết cần thực hiện để ngăn chặn một tình huống có thể lây lan sẽ dẫn đến chỗ không còn kiểm soát được tình hình nữa. Tình hình ở Trung Cận Đông và Nam Á đang diễn biến đúng như vậy; trong khi đó hình thành trận doanh kết hợp các lân bang của Hán cùng nổi lên chống hán, việc này nay trở thành sự thực rõ ràng.

Thực tế thì Hán rất sợ chiến tranh vào lúc này, các phát biểu của các quan chức Hán cho dù lớn lối cũng chỉ để lộ mối âu lo canh cánh bên lòng mà thôi. Chúng dùng mọi chiêu thức bẩn thỉu nhất để hạ nhục dân ta cũng như Đảng CSVN, thực ra cũng để lộ mối âu lo ấy khi càng ngày chúng càng cảm thấy không còn kiểm soát được tình hình Việt Nam như chúng dự tính. Cao trào chống Hán đang gia tăng trong lòng dân Việt bất chấp chủ trương của một số cấp chỉ huy Đảng CSVN ra sao đi nữa. Mối quan hệ với Úc đang xấu đi nhanh chóng; Ấn Độ đã ký hiệp ước với Mỹ để Mỹ cung cấp cho Ấn Độ các trang thiết bị quân sự tối tân, hiệp ước này cần được coi như hiệp ước an ninh hỗ tương , mặc dù hai bên không để lộ ra ngoài; Nga đã ngả theo Mỹ gần như hoàn toàn; Nhật Bản tăng cường vũ trang tối đa; Pakistan còn trở nên thân với Mỹ hơn cả dưới thời Ông Musharaf, Thái lan là con cờ quan trọng.

Hiện bà Ngoại Trưởng Mỹ đến Thái lan và Ấn Độ trong một tuần lễ để bàn luận về các vấn đề an ninh trong vùng, tại Thái Lan bà tuyên bố trong hội nghị an ninh vùng là: ”Hoa Kỳ trở lại Ấ Châu và sẽ trợ giúp các quốc gia Á Châu đối phó với các bất ổn , Hoa Kỳ và Đông Nam Á ký hiệp ước an ninh“. Một hành động như vậy nào có khác gì việc hình thành một Liên Minh Quân Sự như SEATO hồi chiến tranh lạnh. Như thế Hán thực tế đang bị bủa vây rất chặt chẽ từ mọi phía trong khi không có gì bảo đảm rằng Miến Điện cũng như Bác Triều Tiên sẽ tuân thủ các chỉ bảo của Hán.

Hán đối diện với các bất ổn trong nước với người Uighir Tân Cương, người Tây Tạng, Nội Mông cũng như Mãn Châu. Tân Cương là vùng khó nhai nhất, quân Hán cần đổ đến đấy trên quy mô lớn vì vùng này tiếp giáp với biên giới của năm quốc gia lân bang, Hán dựng lên vụ xuống đường của người Uighir, nhưng thế giới tương kế tựu kế cho thổi phồng lên , thế là Hán tuyên chiến với 1,3 tỷ người Hồi Giáo. Người Iran đã hô vang “death to Russia, death to China”, Hồ Cẩm Đào gấp rút bay về nước chính vì thái độ của Nga là chính yếu, cuộc gặp gỡ được sắp xếp giữa Hồ với các nguyên thủ khác trở nên vô ích. Trớ trêu là trong điều kiện ấy, phát biểu trong cuộc điều trần trước Ủy Ban Thượng Viện về Á Châu, Phụ Tá Thứ Trưởng Ngoại Giao Mỹ tuyên bố “Mỹ đứng ngoài cuộc tranh chấp ở biển Đông cũng như đảo Shenkaku theo tiếng Nhật, theo tiếng Hoa là Điếu Ngư Đài, nhưng Hoa Kỳ vẫn cẩn trọng theo dõi sát tình hình“. Còn rất nhiều tin tức khác nữa cho thấy: chiến tranh đang đến rất gần kề là thế. Kể từ hôm nay chiến tranh lớn có thể sảy ra bất cứ lúc nào, đang có vài dự kiến là vào tháng 9 này. Tuy vậy nếu tháng 9 này sảy ra một biến cố nào đó trong vùng biển Đông của ta, thì đó mới là bước khởi đầu của hàng loạt biến cố lớn hơn sẽ sảy ra sau đó, kể cả thiên tai cũng phải nghĩ tới.

Chúng ta mong chờ chiến tranh lớn để giải quyết một lần các ân oán giữa ta với Hán trong suốt mấy ngàn năm qua , mà đến giai đoạn này ta mới trút bỏ được mối lo canh cánh bên lòng về chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc, vĩnh viễn trút bỏ cái khái niệm “Thiên Tử với Chư Hầu“. Chúng ta không hành động chỉ nhân danh nước Việt ta mà là nhân danh cả cộng đồng Bách Việt, Cộng Đồng Đại Bách Việt tại Hoa Nam cũng như tại Đông Nam Á quần Đảo, cũng như các dân tộc khác đã từng làm chủ đích thực của vùng lãnh thổ mà lịch sử gọi là Trung Hoa như người Mãn Châu, Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương mà ngày nay Hán đang ra sức hủy diệt. Chiến tranh lớn đang đến rất gần.

Quốc tế tính là một truyện, về phần mình chúng ta cần ráo riết chuẩn bị tối đa cho toàn dân trong nước cũng như hải ngoại. Trước tình hình cấp bách hiện nay , cách nay khoảng hai tuần, một vị được coi là biết nhiều việc tế nhị đối với thế giới có chuyển đến cho tôi thông qua anh Toàn một số câu hỏi, nhưng thực ra lại là các lời thông báo tế nhị về tình hình thế giới mà tôi cũng như Anh Toàn không tiện nêu ra công khai ... Tuy nhiên có một vấn đề mà vị ấy nêu ra nội dung cụ thể được tóm gọn như thế này “chiến tranh nổ ra tới nơi, bây giờ cần gấp rút chuẩn bị một Ban Tham Mưu. Nếu đã có rồi thì nên xúc tiến hoạt động ngay. Nếu chưa sẵn sàng thì cần gấp rút thành lập và đi vào hoạt động liền tức khắc “.

Vị ấy đã đặt ra một vấn đề mà tôi đã suy nghĩ nhiều từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng trên làn sóng này tôi hay nói: tôi không làm chính trị . Câu đó có nghĩa là tôi không hề có ý định can dự vào bất cứ hoạt động công khai nào, không tìm kiếm bất cứ chức vụ nào , đảng phái cũng như chính quyền . Thế mạnh của tôi không phải ở các lãnh vực như vậy, vả lại đó cũng là điều mà thầy tôi đã nhấn mạnh với tôi khi chúng tôi bàn về tương lai của đất nước cũng như thế giới , cùng với những việc tôi cần làm sau này , trên làn sóng này tôi có nói là: “tôi đến đây với một trách nhiệm nặng nề và một sứ mệnh cao cả là vậy.”

Muốn đánh ngoại xâm ta cần thống nhất lòng dân , ta cần lực lượng quân sự tinh nhuệ và dũng cảm dám xông lên trận tiền để diệt giặc , biết phát huy các kinh nghiệm sáng kiến để lấy ít thắng nhiều , ta cần lãnh đạo khôn ngoan sáng suốt biết vận động quốc tế để hạn chế tối đa các mất mát của ta và sau này ta không mất quyền lợi. Việc ấy một người , ngay cả Đảng CSVN cũng không làm được. Ta lại không thể nhờ bất cứ ai đứng làm thay cho ta được, mặc dù ta rất hoan nghênh và cám ơn các sự trợ giúp mà ta hy vọng là các bạn của ta sẵn lòng giúp ta đối với những việc ngoài tầm tay của ta. Sứ mệnh này là của toàn dân, nhưng trách nhiệm cụ thể nằm trong tay những người đang thực sự lãnh đạo khối quần chúng trong nước cũng như hải ngoại hoặc các chuyên gia đã được thử thách qua các công việc mà quý vị ấy đã trải qua. Đã hơn 34 năm sau ngày 30-4-75, vàng thau nay đã rõ, người nào cơ hội đã cơ hội rồi; người nào trùm chăn chả lẽ cứ trùm chăn mãi sao , để mặc cho vận nước nổi trôi là có tội với tổ tiên dòng tộc. Muốn đánh thắng ngoại xâm trên lãnh thổ ta, ta cần có quân đội cùng lực lượng an ninh đích thực Việt Nam, ta cần những công chức tại chỗ để giữ vững ổn định xã hội. Mọi bất ổn xã hội sẽ tạo điều kiện để kẻ thù khai thác khi chúng nằm đầy trong nước ta.

Việc Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn cùng Tòa Tổng Giám Mục Sài Gòn cho triển lãm các tài liệu chứng cớ lịch sử có từ năm 1502 chứng tỏ rằng Hoàng Sa và trường Sa là do ta làm chủ là một trả lời cho những gì mà Bắc Kinh cố đưa ra để xâm lăng Biển Đông của ta. Như trong chỗ riêng tư, từ lâu rồi tôi đã nói với anh Toàn nhiều lần là: “khi nào Công Giáo nhập cuộc thì chủ nghĩa Cộng Sản tan rã“ . Qua Đức Hồng Y Mẫn, Giáo Hội Công Giáo đã nhập cuộc toàn diện, dĩ nhiên còn rất nhiều việc khác trong chỗ kín đáo, tôi không muốn nêu ra ở đây. Đối với các tổ chức tôn giáo khác, vì lý do tế nhị khó nhập cuộc, nhưng như vậy không phải là quý vị thiếu việc để phục vụ đất nước. Quan trọng nhất là Quý vị cần dứt khoát thay đổi tầm nhìn về thế giới cũng như việc nước để chuẩn bị cho tương lai. Các việc lớn sau này theo như những gì tôi được biết cũng đã được Quyền Lực Toàn Cầu dự kiến một cách tổng quát rồi. Tôi đã nhiều lần nói với quý vị rằng: “Cánh cửa lớn của Lịch Sử hàng ngàn năm mới mở ra một lần , phúc cho ai có duyên được đi vào cánh cửa lớn ấy của Lịch Sử“. Cánh cửa lớn của Lịch sử mở ra kỳ này đánh dấu thời kỳ dài đến 5,000 năm kể từ thời Hoàng Đế bên Tầu đến giờ, nên đây là cơ hội rất lớn đối với Lịch Sử của ta. Xin các bạn hết thảy lưu ý.

MỘT VÀI ĐỀ NGHỊ CỤ THỂ

Đáp ứng đối với vấn đề mà người bạn biết việc đã nêu lên , tôi cần trình bày cụ thể là: một ban tham mưu không thôi là chưa đủ , ta cần nhóm chuyên về truyền thông , kinh tế tài chánh , về quân sự cũng như nghiên cứu ngọn nuồn mọi ngành. Đây là vấn đề tôi đã suy nghĩ từ rất lâu rồi và nhận thấy: đây là công việc chung của đất nước chứ chẳng của riêng ai. Hôm nay tôi có một số đề nghị cụ thể sau đây:

Thứ nhất: Yêu cầu Đại Tướng Võ Nguyên Giáp quy tụ tất cả các Tướng Việt Nam ở trong nước để bàn cụ thể về việc nước hiện nay. Mạnh dạn nêu lập trường kiên định chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc. Tiếp tục lên tiếng cảnh báo đồng bào trong nước về các âm mưu của địch và các chuẩn bị cụ thể cho đồng bào ta .

Thứ hai: ở hải ngoại, tôi đề nghị Trung Tướng Nguyễn Đức Thắng cùng quý vị Tướng lĩnh Việt Nam cũng cùng nhau hợp sức làm việc như vậy. Mọi hoạt động trong nước cũng như hải ngoại cần được lãnh đạo chặt chẽ với sự trợ giúp của quý vị trẻ hơn thuộc hàng ngũ quân đội. Giờ đây mọi người phải đứng dưới ngọn cờ duy nhất là Dân Tộc. Xin thưa ngay với quý vị Tướng Lãnh là, bây giờ không phải là năm 1984 khi quý vị gặp nhau lần cuối; tình hình hiện nay khác hẳn, các cản trở thực tế không đáng kể đối với các diễn biến quốc tế cũng như chủ trương của thế giới về các hoạt động của ta. Nhưng các hoạt động của ta cần đủ mạnh và đủ sâu rộng mới xứng với tầm cỡ của ta vào lúc này. Nhân dân cả nước đang trông chờ, quý vị cần làm gì đó để đáp ứng với hiện tình, đồng bào ta trong nước đang bị bọn Hán tước đoạt nguồn sống, dòng tộc đang bị bọn Hán hạ nhục. Cánh cửa lớn của lịch sử đang mở ra vào lúc này và chỉ lúc này thôi, xin quý vị đặc biệt quan tâm.

Thứ ba: tôi đề nghị Ông Phạm Văn Thuyết là người đã có kinh nghiệm lâu năm làm việc cho Ngân Hàng Thế Giới , là người biết nhiều về các chuyên gia người Việt đã và đang làm việc cho hai Định Chế Tài Chánh Quốc Tế cũng như các Bộ thuộc Chính Quyền Liên Bang Mỹ, giữ vai trò đầu cầu để kết hợp quý vị ấy lại thành một nhóm nghiên cứu về các vấn đề kinh tế tài chánh của nước nhà trong tương lai.

Thứ tư: Tôi đề nghị Ông Vũ Quang Ninh đứng mời các cơ quan truyền thông Việt Ngữ khắp nước Mỹ về họp để đề ra đường lối phối hợp truyền thông Việt Ngữ, kiên định chống chủ nghĩa Bành Trướng Hán Tộc. Chấm dứt ngay tức khắc mọi hình thức bôi nhọ cá nhân. Đề ra cung cách hành sử đối với lãnh vực truyền thông tại hải ngoại.

Thứ năm: tôi đề nghị Cô Dương Nguyệt Ánh, cùng Ông Dân Biểu Liên Bang Cao Ánh nếu cần chỉ làm một nhiệm kỳ Dân Biểu cũng không sao, Ông Đinh Việt cùng những vị khác hãy sát cánh đứng lên cùng toàn dân chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc. Quý vị có đủ các mối liên hệ hữu ích đối với công việc của đất nước hiện nay. Xin Ông Dân Biểu Cao Ánh đứng tổ chức cuộc bàn luận về chủ đề này. Giới trẻ cả nước đang trông chờ quý vị hợp sức làm những việc vó lợi cho đất nước. Quý vị là những người lãnh đạo có khả năng kết hợp với bộ phận lãnh đạo trẻ trong nước để hình thành hẳn một trào lưu mới, tạo một sức sống mới cho cả dân tộc.

Thứ sáu: tôi đề nghị quý ông Đinh Đức Hữu là một nhà công nghiệp thành danh , Ông Trung Dung là một nhà công nghiệp chuyên về kỹ thuật cao, Ông Trần Đình Trường là tỷ phú hoạt động trong lãnh vực khách sạn, cùng một số vị khác mà tôi chưa được biết quý danh, cùng họp lại để thảo luận về các vấn đề liên quan đến công cuộc xây dựng lại nước nhà sau này. Dùng các tài nguyên quý vị sẵn có để củng cố và xây dựng các Ban Tham Mưu nêu trên. Về mặt pháp lý cũng cần bàn thêm. Xin Ông Đinh Đức Hữu đứng tổ chức các cuộc thảo luận này.

Thứ bảy: Những tổ chức của người Việt hải ngoại nào thấy không cần thiết nên tự động giải tán. Tình hình hiện nay cho thấy nhiều tổ chức ở hải ngoại đang làm rối thêm cho nỗ lực thống nhất toàn dân trong cuộc chiến tối hậu này. Nhiều người cứ đòi làm chính trị mà chẳng biết gì về quy luật khắc nghiệt của chính trị , chẳng hiểu gì về thế giới, về quyền lực toàn cầu, cứ quen đem vài mối quen biết ra để thu hút mối quan tâm của nhiều người nhẹ dạ nhằm phục vụ cho cái tôi đáng ghét, cố tình đánh lạc hướng nỗ lực chính hiện nay là: ta cần tập trung tối đa nỗ lực đánh tan Chủ Nghĩa Bành Trướng Hán Tộc. Tôi chỉ nói vắn gọn thế thôi, quý vị khắc hiểu tôi muốn nói gì.

Thưa quý vị trong nước cũng như hải ngoại , đất nước đang đối diện với cuộc chiến tranh vô tiền khoáng hậu như chưa từng sảy ra trong quá khứ. Chúng ta đã rút tỉa các kinh nghiệm đấu tranh và biết ứng dụng nhiều bài học lịch sử của ta cũng như của cả thế giới này nhằm đập tan chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc đã dày xéo dòng tộc Bách Việt trong mấy ngàn năm qua. Bây giờ là lúc mỗi người phải xác định quyết tâm kiên định trong lập trường chống Hán , gạt bỏ ngay mọi tỵ hiềm cá nhân cũng như những tính toán lụn vụn. Cả thế giới đang nhìn chúng ta hành sử như thế nào trước hiện tình, thế giới sẽ đáp ứng theo cách mà chúng ta hành xử trong lúc này đây . Quyền lợi của đất nước được bảo vệ tới đâu trong tương lai cũng ở lúc này đây. Dịp duy nhất này qua đi, vĩnh viễn sẽ không thể trở lại. Chúng ta đã thúc thủ chờ đợi, chịu biết bao nỗi đắng cay tủi nhục với biết bao hy sinh, cớ sao đến lúc tình hình diễn biến, chúng ta lại không dám hành động quyết liệt cho xứng với dòng máu Lạc Hồng.

Đất nước cần sự đóng góp của mọi tầng lớp nhân dân, đất nước cần lực lượng quân sự dưới cờ sẵn sàng xông lên giết giặc với tất cả sự khôn ngoan, trí tuệ, lòng can đảm dám hy sinh nhưng cũng đầy nhân ái . Mỗi người Việt phải là mỗi quân nhân , không phân biệt gái, trai, già, trẻ. Vua Hùng anh minh và các tiền bối của dòng tộc Việt đòi hỏi mỗi người trong chúng ta phải hành động như vậy. Một lần nữa, tôi nhấn mạnh với mọi người Việt trong nước cũng như hải ngoại là: “cánh cửa lớn của lịch sử mở ra vào lúc này đây, xin đừng để lỡ cơ hội ngàn năm này“.

Xin đa tạ quý vị đã lắng nghe, và xin chuyển bài viết này đến quảng đại quần chúng Việt Nam trong nước cũng như hải ngoại, đặc biệt đối với những vị có liên quan. Xin quý vị đừng vội thắc mắc: tôi là ai ?. Xin thưa ngay: tôi là người Việt như mọi người Việt khác, với tất cả lòng thành kính với tổ tiên, với lòng yêu thương con người , cùng với danh dự của mình, tôi nguyện sát cánh cùng tất cả quý vị trong nước cũng như hải ngoại trên mọi bước đường đã qua cũng như sắp tới đây.

Lê Văn Xương 22 July 2009.
Nguồn: www.nationnalistvietnameseforum.com

Về bản thông cáo của ô Đỗ Hồng Anh đối với việc giao du với VC của đài VNHN - Trương Duy Linh

Trương Duy Linh

Hơn một tháng qua, một sự việc quan trọng đang được dư luận khắp nơi theo dõi: đài Việt Nam Hải Ngoại tại Hoa Thịnh Đốn bị tố cáo có những “hành vi giao du mật thiết” với VC cụ thể là ÔB Giám Đốc Giao Tế và Tài Chánh Dương Văn Hiệp-Lưu Lệ Ngọc.

Ngày 5 tháng 11 năm 2009, Tổ Chức Cộng Đồng vùng DC, MD và VA mới lên tiếng về sự việc hệ trọng này. Sự lên tiếng muôn màng vẫn đáng được trân trọng nếu đứng đắn nhưng đáng tiếc thay, bản thông cáo đã cho thấy một sự bao che trắng trợn và thậm chí vô lý.

Điển hình là ông DHA đã không tiến hành đúng thể thức: triệu tập một phiên họp khoáng đại với sự hiện diện của các hội đoàn, thành viên của tổ chức cộng đồng. Ông đã tự ý họp với một thành phần hạn hẹp và hầu như “bí mật” và “gấp rút”. Thành phần đó là các thành viên trong ban chấp hành cộng đồng của ông và điều không hợp pháp nữa là, bản thông cáo do ông cựu chủ tịch TCCD Lý Văn Phước gửi, thay vì đương kim chủ tịch! Sự thiếu vắng ý kiến của các đòan thể thành viên là điều then chốt có thể cho chúng ta một kết luận: sự vô giá trị của Bản Thông Cáo về mặt pháp lý.

Xét đến nội dung, ngay câu đầu đã cho thấy sự làm việc cẩu thả thiếu trách nhiệm của ông ĐHA. Trước một sự kiện quan trọng liên quan đến lằn ranh quốc cộng mà ông không cử người điều tra căn kẽ mà ông lại chỉ xem xét vấn đề dựa trên bài viết trên mạng lưới internet!

Điểm thứ hai chứng tỏ sự ấu trĩ của ông ĐHA khi ông viết rằng “Xác nhận cuộc tiếp xúc với CSVN của hệ thống Truyền Thông VNHN trong quá khứ, cho đến nay không thấy có một hậu quả nào có thể gọi là làm lợi cho CSVN và gây nguy hại cho công cuộc đấu tranh của người Việt quốc gia chúng ta”. Tại sao ấu trĩ? Xin thưa, ông không thấy các hậu quả đã và đang xảy ra sao? Từ sự phân hóa trong nội bộ Đài Phát Thanh cho đến cộng đồng khắp nơi. Người bênh kẻ chống là lẽ thường nhưng bất thường là những kẻ bênh đã sử dụng những ngôn từ hạ cấp, những vu cáo cá nhân và kẻ bênh là kẻ đang giữ trọng trách chống cộng trong Tổ Chức Cộng Đồng! Ông không thấy ba chương trình chống cộng nòng cốt của Đài Phát Thanh đã bị tắt tiếng sao? Ông không thấy Đài Phát Thanh, cụ thể là Dương Văn Hiệp đang cố tình tạo một tiền lệ cho cộng đồng vùng Hoa Thịnh Đốn là cứ “ăn nhậu’ với VC và khoác cái vỏ “ tiếp xúc để giáo dục và tìm hiểu” hay sao? Sau nữa, lãnh đạo là phải biết tiên liệu, tại sao lại chỉ nhìn hiện tại, mà không lo lắng cho tương lai?


Sự hời hợt của ông ĐHA chứng tỏ qua mục số 3 khi ông viết “Xác nhận trong suốt 12 năm qua, hệ thống truyền thông VNHN không có cho phát thanh một câu nói nào, một chương trình nào và một tiết mục nào có thể gọi là làm lợi cho CSVN và gây nguy hại cho công cuộc đấu tranh của người Việt quốc gia chúng ta”

Một, ông có nghe tòan bộ chương trình của Việt Nam Hải Ngoại trong 12 năm qua không? Có cần chúng tôi nhắc lại cho ông nhớ về những sóng gió của đài Việt Nam Hải Ngoại trong các vụ quyên góp tiền hay vụ ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng?

Hai, đài Việt Nam Hải Ngoại nếu được tiếng là tiền đồn chống cộng trong lãnh vực truyền thông, là mũi nhọn xung kích thì tiếng thơm đó là của các chương trình nào? Văn Học của bà Quỳnh Giao, Cổ nhạc của Chí Tâm, Gỡ rối tơ lòng của Bùi Bích Hà? Hay là của Hồng Phúc với “Thế Giới Ngày Nay”, của Huỳnh Quốc Bình với “Chúng ta và thời cuộc”, của Đòan Trọng Hiếu với “Dân Oan”, của Nguyễn Đình Toàn với “Người Việt Quốc Gia”, của Đinh Quang Trung với “Phong Trào Phục Hưng”?

Sau nữa, ông ĐHA còn chứng tỏ trí khôn hạn hẹp của ông vì:

1. CS không ngu đến độ bắt chúng ta phải hoan hô nó để lòi cái đuôi chồn. Chúng chỉ cần làm phân hoá CĐ người Việt, ru ngủ chúng ta trong những mục tiêu chống cộng: mời gọi du lịch VN, gửi tiền về VN, kêu gọi chất xám về xây dựng đất nước, và đừng chống cộng nữa.

2. Mười hai năm chưa phải là gì cả: NCKỳ, Phạm Duy... gần hết đời còn phản lại chính nghĩa quốc gia; Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Hữu Hạnh, nếu không có 30-4-75 làm sao lòi mặt chuột là những tên ăn cơm quốc gia thờ ma CS?

Sự hời hợt của ông DHA cũng được chứng tỏ khi ông cho rằng tinh thần chống cộng của đài VNHN được thể hiện ở “… từ việc tiếp tay phổ biến rộng rãi mọi tin tức đấu tranh, dành thời giờ phát thanh miễn phí cho các hội đoàn đấu tranh, yểm trợ tài chánh để thuê mướn xe chở đồng hương đi biểu tình cũng như cung cấp thức ăn, nước uống miễn phí cho đoàn biểu tình”.

Thưa ông DHA, không lẽ mục tiêu tranh đấu, đường lối chống cộng của một Đài Phát Thanh chỉ đơn thuần là bánh mì, là nước uống, là xe cộ? Không thưa ông, những điều ấy đáng quý nhưng không là then chốt trong nhiệm vụ của một cơ quan truyền thông. Văn dĩ tải đạo. Đài Phát Thanh phải có một lập trường vững chắc và phải được thể hiện qua các chương trình phát thanh chống cộng rõ ràng. Một bài viết, một chương trình phát thanh có giá trị gấp ngàn lần những chuyến xe hay bánh mì vì truyền được chính đạo cho hàng trăm ngàn thính giả cùng một lúc. Đó là chưa kể, Đài Việt Nam Hải Ngoại đã có dấu hiệu “buôn bán niềm tin của thính giả” khi một mặt kêu gọi thính giả đóng góp tiền, mặt khác thì “chè chén” với cán bộ Tòa Đại Sứ VC!

Cuối cùng sự hàm hồ của ông DHA chứng tỏ ở mục cuối khi ông viết “Kêu gọi đồng hương và các hội đoàn hãy đề cao cảnh giác trước những âm mưu thừa nước đục thả câu, đánh phá cùng xúi giục các hội đoàn và cá nhân trong cộng đồng người Việt quốc gia nhằm triệt hạ uy tín và làm sụp đổ các cơ quan truyền thông là nơi có những tiếng nói chống cộng hữu hiệu để dọn đường cho công cụ tuyên truyền của CSVN xâm nhập và lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia theo Nghị Quyết 36 của chúng”.

Sự giao du rõ ràng đã chứng minh bằng chứng cớ, thủ phạm “móc nối” cũng đã chính thức thừa nhận thì ông ĐHA không đếm xỉa đến mà ngược lại ông chụp cái mũ “đánh phá xúi dục” cho người tố cáo? Ông ĐHA đã ngạo mạn khi đánh giá thấp trình độ nhận xét của người đọc nhất là các bậc thức giả khắp nơi. Những bài viết tố giác nếu không có đủ bằng cớ, nếu không tỏa sáng bởi chính nghĩa thì không bao giờ gây ảnh hưởng được độc giả. Nếu các thân hào nhân sĩ trong vùng lên tiếng vì những bài viết ấy thì ông hãy tự hỏi, tự thân những bài đó có gì thuyết phục đến thế? Ở cương vị chủ tịch cộng đồng, ông DHA đã không cư xử đúng mà ngược lại còn cho thấy một tư cách thiếu giáo dục ở sự hàm hồ, một nhân cách ngạo mạn ở sự khinh thường khả năng thẩm định sự việc của các bậc trưởng thượng.

Tố cáo sự giao du với cán bộ cấp cao của Tòa Đại Sứ VC đã được ông chủ tịch DHA coi là một hành vi nhằm triệt hạ uy tín và làm sụp đổ các cơ quan truyền thông thì chúng tôi xin mạnh dạn nói rằng, chính ông, DHA đã tiếp tay cho Việt Gian! Thay vì cảnh cáo, bắt những kẻ ấy phải long trọng tuyên hứa không được giao du với VC, sắp đặt lại tổ chức, nhân sự để tiếp tục phục vụ thính giả và đi đúng đường lối chống cộng thì ông quay mũi dao vào những người tố cáo, vu khống họ là làm sụp đổ Đài Phát Thanh? Thái độ đó là tiếp tay cho việt gian, thưa ông DHA!

Và đã đến lúc chúng tôi nghĩ rằng, ông DHA không xứng đáng ở cương vị chủ tịch cộng đồng thông qua những thái độ, lời lẽ, cư xử của ông!

Trương Duy Linh


TOÀN QUÂN hay “TÀN QUÂN” ? - Phùng Ngọc Sa

Phùng Ngọc Sa

Trước đây, khi cái được gọi Đại Hội Toàn Quân (ĐHTQ) sắp nhóm họp vào cuối tháng 9 năm 2003 thì nhiều bực thức giả trong đó có Luật Sư Nguyễn Văn Chức, nguyên Chủ Tịch Ủy Ban Tư Pháp Định Chế Thượng Viện Việt Nam Cộng Hòa cũ, qua bài phỏng vấn do Nhóm Phục Hồi Niềm Tin thực hiện, ông đã lên tiếng chỉ trích đích danh những hành vi bất chính và một số việc làm sai trái của các thành viên tự xưng là “Ủy Ban Phối Hợp” ĐHTQ. Ngoài ra, ông đã thẳng thắn tố cáo trước dư luận đồng hương các âm mưu đen tối của những thế lực ma quái đứng đằng sau ĐHTQ như Mặt Trận Hoàng Cơ Minh (MTHCM) và nhóm tàn dư của ông Nguyễn Văn Thiệu muốn tiếm danh quân đội, từng bước biến tập thể này trở thành một lực lượng đối lập cuội cho Cộng Sản Việt Nam (CSVN) khi đương quyền Hà Nội muốn giở trò bịp, báo cho thế giới biết là chúng chấp nhận đối lập, Việt Nam thực sự có dân chủ với chế độ đa nguyên đa đảng.

Sở dĩ LS Chức tố cáo MTHCM và tay chân của cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, là những kẻ đạo diễn vở tuồng ĐHTQ vì trước hết: do các sinh hoạt khác thường của Mặt Trận và phe nhóm ông Thiệu trong việc rầm rộ quảng cáo Đại Hội một cách quá “cường điệu” trong khi thực chất chẳng có gì. Mặt khác, các thành viên của Ủy Ban Tổ Chức toàn là tay chân bộ hạ của phe nhóm nầy: tỉ như Lê Minh Đảo, Hoàng Hữu Định thuộc MTHCM, và Mai Viết Triết là tay chân kinh tài của ông Thiệu cũ từng móc nối với bọn chủ trương hòa giải hòa hợp như Nguyễn Gia Kiểng thuộc nhóm Thông Luận và tên Đại Tá VC Bùi Tín.

Dư luận và giới am hiểu chính trị hải ngoại đều đồng ý nhận xét của LS Chức, vì đã từ lâu, ai cũng biết MTHCM đã nhiều lần gian dối lừa gạt đồng hương mà điển hình là họ đã ém nhẹm cái chết của Đề Đốc Hoàng Cơ Minh để trục lợi. Họ đã trở thành một băng đảng để phá nát cộng đồng người Việt hải ngoại, bằng chứng là nơi nào có họ chen vào thì tổ chức đó sớm muộn gì cũng chia làm hai hoặc banh ra thành ba thành bốn. Và, vì quyền lợi phe nhóm họ chấp nhận làm “cò mồi” cho CSVN. Cụ thể cứ đọc kỹ tờ báo Việt Nam Tự Do, cơ quan ngôn luận của Liên Minh Việt Nam Tự Do, một tổ chức ngoại vi của MTHCM thì biết rõ lập trường của họ. Trên tờ báo số 5, họ đã in nguyên văn Cương Lĩnh của Đảng Việt Tân trong đó có đoạn như sau: “Đảng Việt Tân nhìn nhận cuộc Cách Mạng Mùa Thu năm 1945 là của toàn dân. Đảng Việt Tân cũng nhìn nhận ngày 2 tháng 9 mang tính độc lập”. Xin lưu ý: Đảng Việt Tân là cải danh của MTHCM (1). Và vì mới đây trong một cuộc phỏng vấn dành cho đài Á Châu Tự Do, Nguyễn Ngọc Bích, cựu Giám Đốc đài Á châu Tự Do đã khoe, hiện có hơn 1000 thành viên đảng Việt Tân đang hoạt động chống Cộng tại quốc nội; người viết vì thế xin nói để quý độc giả rõ, số thành viên mà ông Bích đưa ra để khoe thành tích, chính là các đảng viên Việt Nam Thanh Tân Cách Mạng đảng gọi tắt là Việt Tân, một bộ phận ngoại vi của một chính đảng quốc gia chân chính (tạm dấu tên) đang bí mật hoạt động chống Cộng trong nước mà bạo quyền CSVN đang truy lùng, còn Việt Tân mà ông Bích khoe là MTHCM cải danh, tức là Việt Nam Canh Tân Cách Mạng đảng mà dư luận cho biết ông Đảo đã gia nhập thì làm gì có chuyện các đảng viên nầy hoạt động chống Cộng ở trong nước.

Trong cuộc đấu tranh góp tiếng nói nhằm vạch rõ những sai trái của cái gọi là Đại Hội Toàn Quân, chính người viết đã liên tiếp đóng góp ý kiến, với hy vọng mong chính nghĩa Quốc gia được sáng tỏ, đồng thời muốn cho Tập Thể Cựu Quân Nhân của chúng ta tại hải ngoại có thêm tài liệu và dữ kiện, chóng lớn mạnh để tạo áp lực với bọnViệt Cộng. Tiếc thay, do mưu cầu của phe nhóm, cái gọi là Ủy Ban Phối Hợp đã bất chấp dư luận, gạt đi mọi ý kiến xây dựng, tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành cho được kế hoạch của kẻ thù: biến tập thể Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa Hải Ngọai, một thành phần nhờ tinh thần “huynh đệ chi binh” được tiếng là đoàn kết chống Cộng mãnh liệt nhất, trở thành một công cụ của Hà Nội: chấp nhận làm đối lập cuội cho CSVN.

May mắn thay, nhờ Hồn Thiêng Sông Núi, cái gọi là Đại Hội Toàn Quân để đẻ ra tổ chức “Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Hải Ngoại” đã hoàn toàn thất bại. Lý do: Mặc dầu Ban Tổ Chức đã trăm mưu ngàn kế, tìm cách áp đặt mọi phương pháp để hoàn thành kế hoạch của những kẻ đứng giựt dây đằng sau, nhưng cuối cùng thì kết quả của nó cũng chỉ là chuyện Quả Núi Đẻ Ra Con Chuột. Cho dù họ đã hao công tốn của để mua chuộc một số truyền thông để “tuyên truyền” và đánh bóng cái được gọi là ĐHTQ, nhưng sau mấy ngày họp bàn về một tổ chức vốn được tiền chế, dàn dựng móc nối và xếp đặt từ trước, thế nhưng vẫn chỉ “rặn” ra được một vài nhân vật mang nhiều tai tiếng tầm cỡ như Lê Minh Đảo và một người khác đã xa lìa đất nước và quân đội hơn 40 năm, đó là Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh.

Sự thất bại cụ thể ở chỗ: Dù các tay chân hô hoán là Đại Hội “Thành công, đại thành công” nhưng cho đến ngày 2 tháng 10, sau khi tuyên bố “thành công” thì cái được gọi “Trung Tâm Trưởng” của Tập Thể chiến Sĩ là ông Lê Minh Đảo phải viết bưu điệp số 002/TTCSVN/VP/03, đề ngày 1 tháng 10 năm 2003, gửi đến các đơn vị tham dự Đại Hội để một lần nữa hối thúc, yêu cầu các nơi xác nhận là “có chấp nhận tham gia Tập Thể không?, và mãi cho đến ngày 31 tháng 10 năm 2003, một số đơn vị vẫn chần chừ “nhường nhau”, xem ai là kẻ lao đầu vô trước mới “dám” theo gót. Điển hình, một Tổng Hội nọ, mà Tổng Hành Dinh đóng tại San José phải dùng một hội địa phương tại San Diego để “trắc nghiệm” cho biết thực hư, sau đó phải đợi tới tháng 7 năm 2004, sau khi có họp nội bộ, Tổng Hội mới có quyết định. Sự kiện nầy chứng tỏ là có đại biểu, nhưng thiếu hậu thuẫn của lực lượng cơ sở.

Thử hỏi, một tổ chức mà người lãnh đạo bất xứng, tác phong lại non kém từ trong quân ngũ tới chốn lao tù, đặc biệt khi phải trực diện với kẻ thù lại tỏ ra hèn hạ, thì làm sao có được uy tín và hội đủ các yếu tố Thực Đức-Thực Dũng-Thực Tài để lãnh đạo một cuộc đấu tranh. Và, với tác phong, nhân cách đạo đức của “Trung Tâm Trưởng” như ông Lê Minh Đảo, thì làm sao trong vòng 4 tháng kể từ khi Đại Hội kết thúc, ông có thể kiếm cho được nhân tài để phục vụ Tập Thể Chiến Sĩ. Chắc chắn lúc đó thì chỉ có loại hoạt động chính trị cơ hội, kẻ mang bản chất như ông Đảo, loại “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, và bọn tay sai kẻ thù mới hợp tác với ông ta. Trước sau thì bọn này sẽ len lỏi vào Tập Thể để phá hoại tổ chức, sẽ làm hoen ố danh dự của Quân Đội. Quả là một sự kiện đáng buồn, đáng trách, nhưng nếu có trách chăng, xin quý vị hãy tự trách mình trước. Vì không cân nhắc, thiếu đắn đo suy nghĩ nên chính 149 lá phiếu mà các đại biểu đã ủy cho ông Lê Minh Đảo làm Trung Tâm Trưởng để trực tiếp đại diện Tập Thể Chiến Sĩ Hải Ngoại, chính quý vị là những người đã hợp thức hóa vị trí cho vai trò của Đảo để ông ta thực hành những ý đồ đen tối của những kẻ chủ mưu.

Xuyên qua những vụ việc có vẻ bất bình thường nói trên, một câu hỏi được đặt ra, và câu hỏi này đã có người đã nêu lên trong buổi họp nhưng bị gạt đi. Câu hỏi đó là: “Tại sao Đại Hội lại không suy cử người trong Tập Thể vào Ban Điều Hành, mà phải đợi bế mạc xong, 4 tháng sau thì Trung Tâm Trưởng mới đi kiếm nhân sự khác để giúp việc.?”. Như vậy mục đích và kết quả của Đại Hội chỉ là một con số không. Còn nói đến việc đi tìm nhân sự, thử hỏi nhân sự nào đây? Cộng Sản nằm vùng hay là bọn chính trị lưu manh? Trước thắc mắc nầy, ông Đảo trả lời cho biết: “Phải tìm người thích hợp với nhau mới cộng tác được.”. Nếu có người đặt ngược lại vấn đề, “nếu nhân sự mà ông Lê Minh Đảo tuyển được là thành phần bất xứng, thuộc loại cỏ đuôi chó tức bọn cộng sản nằm vùng thì những người tham dự cái được gọi làĐHTQ sẽ phản ứng như thế nào? Phản đối chăng trước một việc đã rồi, và nếu sự kiện đó xảy ra thì xem như lỗi của quý vị đã khoán trắng cho ông Đảo để thi hành gấp rút những gì mà bọn tay sai CSVN muốn, đồng thời quý vị đã ủy cho “Trung Tâm Trưởng” Lê Minh Đảo âm mưu thực hiện hệ thống lãnh tụ chế để tự tung tự tác chứ đâu phải dân chủ như miệng lưỡi của phe nhóm tuyên bố.

Như vậy phải chăng cái được gọi là Ủy Ban Phối Hợp đã “cường từ đoạt lý” tiến hành ĐHTQ hòng tạo cho được một “chứng chỉ khai sanh” để đẻ ra một quái thai hầu kịp “chớp” thời cơ. Cụ thể thời cơ đó là các cuộc viếng thăm của Bộ Trưởng Quốc Phòng CSVN Phạm Văn Trà và Thủ Tướng Việt Cộng PhanVăn Khải, kẻ trước người sau sẽ đến Mỹ trong năm 2003; cơ hội nầy thì họ sẽ đánh trống gõ mõ inh ỏi, vỗ ngực thông báo cho cả Mỹ lẫn Việt Cộng và đồng hương Việt Nam hải ngoại biết là “Có ta đây”, ta là đại diện cho hải ngoại, và từ đây trở đi ta là kẻ đã trúng thầu và được ủy quyền bao thầu hết mọi dịch vụ liên quan giữa CSVN-Mỹ-Cộng Đồng Việt Nam Hải Ngoại.

Và phải chăng với ý đồ đó, nên trong dịp Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ, ông Donald Rumsfeld tiếp Bộ Trưởng CSVN tướng Phạm Văn Trà thăm Mỹ thì Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh Trong cương vị “Chairman, Assembly of Veterans of former Republic of Vietnam” đã có thư viết, số 007/HĐDSĐ/NV gửi cho ông Rumsfeld ngày 31 tháng 10 năm 2003 để nhờ vị nầy can thiệp với tướng VC vài vấn đề liên quan đến Thương Phế Binh và Nghĩa Trang của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cũ.

Phải chăng khi gửi thư nầy đến ông Rumsfeld, Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh nghĩ rằng, đây là cơ hội ngàn năm một thuở: trước hết, trực tiếp xác nhận với Mỹ-CSVN biết vị trí của ông trong Tập Thể Chiến Sĩ, một tổ chức có thực lực bao trùm Cộng Đồng Việt Nam Hải Ngoại. Thứ đến, có dịp cho đồng bào Việt Nam biết, ngoài khoa học gia, ông là một văn tài (đúng ông là một nhà văn). Nhưng tiếc thay, khi đọc lá thư thì nhiều nhà nghiên cứu và am hiểu lắc đầu cho rằng lá thư đã có lắm sai lầm về hình thức cũng như nội dung.

Thử hỏi, Tậïp Thể Chiến Sĩ chỉ là một tổ chức vá víu, hiện những người đứng đầu còn đang tìm cách tạo ra một hệ thống ô dù lớn bao trùm và chi phối lên các hội đoàn cựu quân nhân QLVNCH ở hải ngọai, đang lấy của người làm của mình, thì sao có thể sử dụng chữ Assembly (Assemblé) cho hợp lý. Là một nhà trí thức khoa bảng chắc GS rõ hơn ai hết, chữ Assembly theo tự điển thường chỉ dành cho các nhân vật thuộc ngành Lập Pháp (Corps Constitué), hoặc là những chức quyền được luật pháp công nhận (Autorité établie par la loi). Nói chung, ngành Lập Pháp tức Quốc Hội mới có tư cách sử dụng danh xưng Assembly. Một tổ chức đầu voi đuôi chuộït sao có thể mạo nhận là Assembly.

Riêng phần nội dung mà GS viết để nhờ ông Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ lên tiếng can thiệp với Bộ Trưởng Quốc Phòng VC để đương quyền CSVN đối xử nhân đạo với các thương phế binh QLVNCH, và chỉnh trang lại các nghĩa trang của QLVNCH cũ vốn từ lâu đã bị bọn họ tàn phá. Việc làm nầy được xem như một nghĩa cử tốt đẹp đối với những người đã nằm xuống cũng như các chiến hữu khác đang bị lạc loài tại quê nhà. Tuy nhiên, phương thức hành động lại không thức thời và thất chính trị. Lý do: Những điều mà Chủ Tịch Tập Thể “nhờ” ông Rumsfeld can thiệp với Bộ Quốc Phòng CSVN chính là những tội ác mà bọn Việt Cộng đã vi phạm trắng trợn Chương III, Điều 8, khoản b của Hiệp Định Paris. Biết rằng Hiệp Định Paris để Chấm Dứt Chiến Tranh và Tái Lập Hòa Bình tại Việt Nam ký vào ngày 27-1-73 gồm có 9 Chương và 23 điều khoản thì tất cả đều đã bị CSVN bất chấp dư luận thế giới và Công Pháp Quốc Tế trắng trợn chà đạp thì tại sao GS Vinh lại xin can thiệp một điều khoản của Hiệp định Paris. Việc CSVN trắng trợn vi phạm Hiệp định Paris là một điều sỉ nhục của Hoa Kỳ và đó là cái hận lớn mà tổng thống Nixon, vị tổng thống thứ 37 của Hoa Kỳ trước khi qua đời đã trăn trối với các chính khách hàng đầu của Mỹ là bằng mọi giá phải rửa cho sạch cái nhục nầy. Việc đó, chắc CSVN đã biết và các chính quyền kế tiếp của Hoa Kỳ ắt hẳn mãi mãi ghi nhớ, cần gì người đứng đầu Tập Thể cất công đi lo chuyện không đáng.

Lãnh đạo là phải có tầm nhìn nhất quán, phải biết cách hành xử, nên cân nhắc kỹ lưỡng, điều gì là ưu tiên để hành động và ra tay trước. Tại sao trong lúc CSVN đang mạnh tay đàn áp tôn giáo, chà đạp thô bạo nhân quyền, bóp chết những đòi hỏi dân chủ của nhân dân trong nước đến độ mà cả dư luận thế giới, toàn thể Cộng đồng Âu Châu và chính quyền Hoa Kỳ phải mạnh mẽ kết án, thì vị Chủ tịch Tập thể lại không nhờ can thiệp các vấn đề nóng bỏng đó mà lại đi lo những công việc thứ yếu. Hơn nữa quân đội là công cụ của quốc dân, do dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu và hy sinh, thì có thể nào tập thể chiến sĩ lại chỉ lo cầu xin ân huệ riêng cho mình, trong khi đồng bào còn đang đau khổ và quằn quại dưới ách thống trị bạo tàn của CSVN. Và, chắc GS Vinh cũng đồng ý, một khi do bị áp lực của cộng đồng quốc tế, và xu hướng của thời đại mà CSVN buộc phải chấp nhận nhân quyền, tôn trọng quyền lợi và hạnh phúc của nhân dân, đương nhiên chúng phải tự sửa sai những gì mà chế độ từng vi phạm cần gì GS Vinh phải xin can thiệp.

Do thiển cận hẹp hòi, mà hành động của GS Vinh đã đánh mất hết lập trường chính nghĩa của quốc dân, và vì lập trường nầy nên đã dễ dàng đưa tới thỏa hiệp và đầu hàng CSVN.

Hành động của GS Vinh quả thật không khác gì việc làm của một nạn nhân bị bọn cướp chiếm nhà, đoạt của, hãm hiếp vợ con, bản thân thì bị đẩy ra đường, thế mà nạn nhân không kiếm cách đòi lại cả ngôi nhà mà lại đi nhờ vào người hàng xóm năn nỉ với kẻ cướp để xin từng manh chiếu, vài món đồ tế nhuyển còn lại trong nhà, việc làm đó xét ra thật quá tầm thường. Và thiết nghĩ, viết thư kiểu GS Nguyễn Xuân Vinh, thì một tay mơ nào đó làm chẳng được cần gì phải là người đứng đầu Tập thể Chiến Sĩ Việt Nam Hải Ngọai.

Trước đây khi viết bài góp ý về ĐHTQ, có kẻ đã dùng internet chê người viết không lượng sức dám phê bình một nhà khoa bảng có tới mấy cái bằng tiến sĩ. Người viết không nghĩ đến tranh luận vì biết rằng họ quên là khoa học và chính trị 2 ngành hoàn toàn khác biệt nhau. Khoa học thì 2 + 2 = 4, nhưng chính trị có thể không phải 4. Chính trị là phải có ước tính tình báo, toan tính sai lầm đưa tới sụp đổ. Người viết xin nhắc để ai đó nhớ là trước đây từng có tới 3 vị tiến sĩ, thuộc loại “lưỡng quốc trạng nguyên” (Pháp-Mỹ) do thiếu thông tin đã nhẹ dạ nghe theo một tiến sĩ khác ở Canada xúi bậy, hùa nhau tôn tên VC ác ôn Nguyễn Hộ lên làm minh chủ, không may, theo lệnh đảng Cộng sản, tên này trở mặt tuyên bố là không có tuyên cáo hay tâm thư gì có hại cho đảng hết, thế là mấy “tiến sĩ” nầy bị “nhỡ tàu” và vỡ mặt. Qua kinh nghiệm đó cho thấy hành động của người đứng đầu Tập Thể qua cung cách của thư gửi cho Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ có đi chệch hướng chăng thì cũng chẳng có gì là lạ.

Kết quả của cái gọi là Tập Thể thì còn lâu mới biết, vì “Trung Tâm Trưởng” Lê Minh Đảo đang bôn ba lo kiếm nhân tài theo ý các nhà đạo diễn muốn, riêng ông Chủ Tịch Nguyễn Xuân Vinh do quá lâu ngày không quen sinh hoạt chính trị nên mới “ra quân” đã bị hố. Trực diện chống kẻ thù, cụ thể là biểu tình chống Cộng, thì đồng hương Việt Nam tại Virginia khi xuống đường vào ngày 11 tháng 10 để đốt cờ máu chống tên VC Phạm Văn Trà, thì chẳng ai thấy có một ma nào thuộc vây cánh của Trung Tâm Trưởng Lê Minh Đảo tham dự. Với cung cách đấu tranh kiểu đó thì tập thể nầy đã lộ bộ mặt thật nguyên hình của nó và chỉ là một đám “tàn quân” của ông Nguyễn Văn Thiệu. Tiếc thay.

Phùng Ngọc Sa

(1) Nguyệt san Góp Gió số 123 phát hành ngàyThứ Ba 4/11/03, trang 21.

TÂM SỰ CỦA MỘT ĐẢNG VIÊN - Blogger psonkhanh

Blogger psonkhanh

Lâu nay tôi không viết blog, không comment vì tôi sợ. Tôi nghe được những thằng bạn làm bên an ninh nói rằng đang thực hiện những chỉ thị của cấp trên rất quyết liệt để tìm ra dấu vết tông tích của những blogger “có vấn đề” để có cách xử lý thích đáng. Tôi thực sự sợ, có lẽ là tôi hèn nhát.

Nhưng hôm nay tôi muốn viết, tôi buộc phải viết, tôi không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng một sự thôi thúc phải nói ra những gì mình suy nghĩ cho nhiều người đọc. Sự thôi thúc đó đến từ đâu tôi cũng không chắc, nhưng thật tình là tôi vẫn rất run sợ khi post bài này, tôi không phải là người dũng cảm, nhưng tôi thấy mình cần làm điều đó. Và tôi cũng chỉ có nơi này để viết, để nói ra được sự thật, blog là nơi duy nhất ở xã hội này người ta có thể nói thật, còn lại đều là một cuộc sống dối trá với chính mình và mọi người.

Tôi đã gần 50 tuổi, đang làm cho một viện nghiên cứu của Nhà nước, đã được 15 năm tuổi Đảng. Thật lòng là tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Đảng nhưng lại không dám thực hiện, tôi không đủ can đảm và mạnh mẽ để chấp nhận một cách kiếm sống mới hoàn toàn mà tôi không tự tin với nó. Mà bỏ Đảng thì chỉ còn cách bỏ cơ quan. Đã suy nghĩ rất nhiều cách mưu sinh khác nhưng vẫn không thấy cái nào là được. Các con tôi phải còn vài năm nữa mới có thể tự lo được. Lương hai vợ chồng cộng lại mới hơn chục triệu. Riêng tôi mỗi năm được thêm vài công trình nghiên cứu, chia ra cũng được khoảng 30-40 triệu đồng. Cái này chính là bổng lộc mà cấp trên ban phát vì nghiên cứu cho có, xong cho vào tủ, chủ yếu là viết theo ý muốn cấp trên rồi lập hội đồng khen nhau mấy câu, thế là xong. Giàu thì chủ yếu là các sếp lớn vì đề tài nào các sếp cũng có tên để chia tiền dù chẳng làm gì, có khi cũng chẳng nhớ nổi cái tên đề tài. Còn chưa kể những thứ quyền lợi mua sắm khác.

Nói chung là nếu lên được trưởng phòng thì không phải lo tiền bạc, người ta cúng cho mình. Do vậy mà trong nội bộ người ta đấu đá giành giật nhau ghê lắm, vào Đảng cũng chỉ hy vọng lên được chức cao hơn. Nói thật là ngày xưa tôi vào Đảng cũng với động cơ như thế, nhưng không nghĩ rằng như thế chỉ mới là cái bắt buộc sơ đẳng, muốn ngoi lên được đòi hỏi phải nhiều thủ thuật lắm, và phải biết luồn cuối thật giỏi, chà đạp người khác mà không bị cắn rứt. Mà cả 2 cái này tôi đều dở, có lúc thấy phải làm nhưng làm cũng không đạt yêu cầu. Chuyên viên như tôi (dù là được xếp vào ngạch cao cấp) bây giờ toàn phải nói vẹt, nói dối đến mức mất tư cách mà chẳng biết phải làm sao. Giờ mới thấy mình hèn nhưng đã muộn. Tự an ủi trấn an mình “mưu sinh mà, thôi đành vậy …”

Những người Đảng viên như tôi, bây giờ chiếm đa số tuyệt đối trong Đảng, đến 95%. Hồi tháng 4 năm ngoái, tôi được đọc một bản nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Dư luận Xã hội, đây là tài liệu chính thức nghiên cứu theo yêu cầu của Bộ Chính Trị. Qua đó nói rõ rằng Đảng viên bây giờ đều chán nản và bi quan, không còn tin vào đường lối chủ nghĩa Cộng Sản và học thuyết Mác Lê-Nin nữa, Đảng viên chỉ hy vọng vào sự đổi mới của Đảng. Nhưng bây giờ Đảng đã không còn đổi mới nữa, đang đi vào ngõ cụt. Hầu hết những Đảng viên như tôi bây giờ đều mong muốn một sự thay đổi, nhưng họ lại sợ thay đổi. Lý do quan trọng nhất là họ sợ bị trả thù như lịch sử đã từng xảy ra, như Đảng đã từng làm. Rồi kiểu tuyên truyền của Đảng cũng tăng thêm điều đó, nếu bạn là Đảng viên, đi họp sinh hoạt Đảng thì sẽ nghe thấy những lời lẽ cảnh báo rất nặng nề, nào là các thế lực thù địch, nào là sẽ không đội trời chung với Đảng viên, âm mưu diễn biến hòa mình có thể mất nước v.v..

Nhưng cái làm xói mòn niềm tin ở Đảng nhất là tham nhũng và đặc quyền thì Đảng chẳng có một biện pháp hiệu quả nào ngăn chặn, nếu không muốn nói là Đảng phải duy trì nó để sống và để cai trị quan chức. Cơ quan tôi và nhiều nơi khác suốt ngày bàn tán về việc ông Lê Thanh Hải đã chi ra cả trăm tỷ đồng để hối lộ cho những vị ủy viên Bộ Chính Trị vào TpHCM để xem xét việc cách chức ông ta vì dính đến vụ PCI. Giờ ông ta tuyên bố với đám đàn em kinh tài là vững như bàn thạch vì không những thế, Thủ Tướng còn nhận của ông ta mấy triệu đô la nữa. Giờ là lúc ông ta ra sức vơ vét và tạo điều kiện cho các đàn em kinh tài vơ vét để bù lại những gì đã phải chi ra để chạy cho ông ấy. Những chuyện này giờ đây tồn tại như một sự tất yếu, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi đang đứng trước một trạng thái chông chênh, giữa những lựa chọn không dễ dàng: theo hiện trạng và thói xấu của xã hội để sống dễ dàng hoặc thay đổi để không theo nó, hay tham gia vào những sự thay đổi của người khác làm xã hội tốt hơn. Tôi muốn 2 cái sau nhưng nhiều lần đã không vượt qua được chính mình. Hàng này tôi bị buộc phải học và thực hành theo gương và đạo đức HCM nhưng toàn là những gì đạo đức giả và ngụy quân tử. Tôi là người luôn kính trọng Chủ Tịch HCM ngay cả khi đã đọc được những mặt trái của Bác. Tôi giữ thái độ đó vì tôi cho rằng Bác là một con người. Nhưng cách mà Đảng đang tuyên truyền về hình ảnh và đạo đức của Bác, bắt mọi người học tấm gương của Bác là cách mà người ta thường làm để ca ngợi những vị giáo của các tôn giáo.

Thật đáng buồn là những điều như vậy chẳng những không làm tôn lên hình ảnh của Bác mà ngược lại, vì Bác không có những điều cần thiết của một giáo chủ tôn giáo.

Thời buổi bây giờ không còn là những thế kỷ trước, thông tin quá nhiều, nhanh và dễ kiểm chứng thì không thể tạo ra những myth để dẫn dắt lòng tin của mọi người được. Tôn giáo được tạo ra từ các myth vốn là những hiểu biết sai lầm, có thể là dối trá nhưng lại mang ý nghĩa huyền thoại, thần thoại. Người ta đang làm cho hình ảnh Bác ngày càng trở nên méo mó và dối trá.

Gần đây tôi bắt đầu tin dần vào những gì vô hình như là định mệnh, số phận, vận nước,… Không tìm thấy căn cứ khoa học nào, nhưng có lẽ niềm tin là tâm linh, không phải biện chứng khoa học. Do vậy, tôi cũng hy vọng như nhiều người dân đang hy vọng, hồn thiêng sông núi sẽ phù hộ cho vận mệnh của đất nước. Tôi muốn nói với những người muốn mưu sự lớn và thực sự vì đất nước nhân dân, hãy nhắm vào những gì thiết thực nhất vì cuộc sống của đa số người dân, đừng có giương ngọn cờ dân chủ nhân quyền làm mục đích chính, những điều đó với người dân còn xa vời lắm. Chính quyền hiện nay dù làm ra vẻ chống đối và mạnh tay với những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền; giả bộ như là sợ những điều đó đe dọa sự cầm quyền của họ nhưng thực ra họ rất mong muốn những người đấu tranh này lao vào những mục tiêu như vậy vì chúng chẳng thể nào thu hút quần chúng trong vài chục năm nữa.

Họ ra vẻ cái này là gót chân Achile của Đảng nên phản ứng rất dữ dội, làm cho những người đấu tranh cứ tưởng thật là mình đã nhắm vào đúng tử huyệt của đối thủ và cứ thế hút đầu vào đá.

Những gì thiết thực đối với quần chúng thì rất nhiều, nhiều vô kể, không thể nhắm đến hết tất cả một lúc được. Những con người sáng suốt sẽ nhận ra một vài điểm thật quan trọng từ những nhu cầu này, nhấn mạnh nó, giương nó lên làm ngọn cờ để tạo ra động lực cho đa số dân chúng thì mới có thể tạo ra lực lượng và thế lực thay đổi cái hiện nay được. Điều đáng mừng là một vài năm gần đây đã thấy xuất hiện vài người có tầm nhìn như vậy, không lao vào những khẩu hiệu dân chủ nhân quyền mà nhìn được những mấu chốt từ những gì rất thiết thực. Tôi có hân hạnh được trao đổi với những người như vậy trên blog và cảm nhận được sức mạnh tư duy của họ cho dù họ không nói gì về điều đó.

Nếu ai muốn copy bài này để phổ biến thì cứ tự nhiên làm đừng hỏi ý kiến tôi. Mà cũng mong các bạn hãy làm điều đó vì có thể một ngày nào đó, tôi không đủ sự can đảm, không vượt qua nổi sự hèn nhát nên sẽ xóa hẳn cái blog này.

Tôi đã từng nghe cánh an ninh nói rằng sẽ dựa vào quan hệ của con rể Thủ Tướng, là Việt Kiều trong giới tài phiệt, can thiệp với Yahoo để “lôi ra ánh sáng” kẻ nào là Change We Need để trị tội vì đã “vu khống” thanh danh của gia đình “phò mà”. Chuyện ấy cũng vài tháng nay rồi nhưng vẫn thấy Change tiếp tục viết bài, có thể là họ không làm được, và cũng có thể là chưa làm được. Nếu một ngày nào đó mọi người thấy blog này biến mất hẳn thì xin hãy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi rất biết ơn ai đó copy bài này về blog của mình để những gì tôi viết còn lưu lại được.

Đa số Đảng viên và quan chức hiện nay đều hèn nhát như tôi vậy, những người dũng cảm có tư cách thì rất ít, những người này đều không lên cao được. Những kẻ chức vụ càng cao thì không những hèn mà còn nhát, thượng đội hạ đạp. Bản chất bọn chúng là những kẻ sợ sệt đủ thứ, chúng chỉ hung hăng khi nắm quyền lực trong tay và đối xử thô bạo với kẻ dưới hoặc những người không có chút quyền gì.

Tôi bảo đảm rằng, khi có một sự thay đổi bọn người này là những kẻ trốn chạy đầu tiên hoặc quay ngoắc tức thì theo lực lượng mới. Bọn chúng đa số (tôi là thiểu số) đều là những kẻ giàu có, giờ thì lắm tiền nhiều của, sợ chết và sẵn sàng trở thành kẻ phản bội cho người khác sai bảo nếu được bảo đảm rằng không làm gì bọn chúng.

Sự sụp đổ và thay đổi là chắc chắc và không thể tránh khỏi, nhiều người bảo rằng sẽ rất nhanh, nhưng cũng có người bảo rằng sẽ chưa thể trong một hai năm nữa. Tôi thì nghĩ điều đó không tùy thuộc vào Đảng, vào Chính quyền nữa, cái này ngoài khả năng của họ rồi. Nó tùy thuộc vào lực lượng thay đổi có thể hành động lúc nào thì lúc đó sẽ có sự thay đổi. Còn thay đổi như thế nào thì lại tuỳ thuộc vào cái lực lượng này có muốn làm điều tốt cho người dân hay không. Thật là khủng khiếp nếu đất nước này tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Hãy tha thứ cho tôi nêu ai đó vô tình bị xúc phạm từ những điều tôi viết, nhưng tôi vẫn tin những người đó rất ít, đếm trên đầu ngón tay. Tạm biệt mọi người, cũng có thể là vĩnh biệt …. Chúc mọi người vui khỏe và an toàn, chúc Việt Nam thay đổi tốt đẹp.

Tôi đã thực sự ân hận vì đã vào Đảng.

Blogger psonkhanh