Thursday, January 22, 2009

TRÁO TRỞ VÀ NGỤY BIỆN - Đinh Lâm Thanh


Đinh Lâm Thanh

Vừa bước vào đầu năm dương lịch 2009, người Việt tại Mỹ đã đồng loạt xuống đường để dạy cho các bạn trẻ một bài học khi nhóm nầy thi hành lệnh quan thầy Hà Nội mang hình ảnh già Hồ và cờ Máu ra công khai thách đố cộng đồng. Nhóm trẻ cứng đầu nầy sống ở Mỹ nhưng xử dụng luật rừng Việt Nam, bất chấp luật lệ của chính quyền, khai trương phòng triển lãm không giấy phép ngay trong lòng thủ đô tỵ nạn và nhân danh nghệ thuật để trắng trợn lồng vào đó một chương trình tuyên truyền hạ cấp bằng cách trưng hình già Hồ cùng cờ máu và đồng thời nhục mạ cờ Vàng Quốc Gia. Cộng đồng người Việt chưa dạy xong bài học thì chính quyền Mỹ đã giải tán vì đây là một cuộc triển lãm lậu tổ chức bởi những người tự xưng là văn minh !

Nếu thành phần tổ chức là bọn nằm vùng hoặc du sinh con ông cháu cha hay thuộc đám có mồi ăn lương tháng thì đối với tôi không gì ngạc nhiên, vì những việc vừa xảy ra đều nằm trong kế hoạch của nghị quyết 36. Phản ứng của nhiều hội đoàn, tổ chức tôn giáo, đảng phái cũng như nhân sĩ, nhà văn, nhà báo đã lên tiếng ngay từ đầu và trong tương lai sẽ còn nhiều biện pháp kế tiếp để hỏi tội thành phần ngoan cố nầy. Sự việc xảy ra từ bên chân trời Mỹ, nhưng khi biết những người cầm đầu tổ chức, nhất là nhiếp ảnh gia Brian Đoàn (con một vị cựu sĩ quan an ninh của QLVNCH) cùng với một số bạn trẻ khác thuộc thành phần con cháu gia đình tỵ nạn, thì dù ở xa nhưng tôi thấy thật xót xa trong lòng. Dù chương trình triển lãm đã bị hủy bỏ nữa chừng nhưng tôi cũng xin mượn cơ hội nầy để nói chuyện với những bạn trẻ trong ban tổ chức, vì các bạn nầy đã họp báo tự bào chữa rằng, họ chính là con cháu thuộc thế hệ một rưởi, thế hệ hai của những người chạy trốn cộng sản !

Bài viết không cần đề cập đến những phần tử có mặt trong ban tổ chức thuộc bọn nằm vùng, du sinh, cò mồi hoặc vượt biên vì kinh tế. Tôi chỉ muốn nói chuyện với những bạn trẻ đã quên hoặc chối bỏ gốc tỵ nạn của mình, hay những ai vẫn còn xác nhận mình là con cháu của những người đã bỏ xứ ra đi vì cộng sản nhưng lại nhẫn tâm ngậm nọc độc của kẻ thù để phun vào mặt cha ông mình !

Tôi nghĩ rằng những lời sau đây là một hình thức đối thoại giữa một người già đáng tuổi chú bác với những bạn trẻ cứng đầu thuộc tổ chức VAALA. Là một hình thức đối thoại giữa thế hệ trẻ hải ngoại – thành phần chưa biết gì về cộng sản - với một người đã một đời trực diện sống chết cùng kẻ thù. Và cũng là hình thức đối thoại giữa một người đã chiến đấu, cầm chân địch đến giây phút cuối để cho gia đình các bạn trẻ an toàn xuống ghe tàu tìm đường ra biển. Hơn nữa, người viết tuổi đời đã quá 70, đầu óc vẫn sáng suốt, khả năng và kiến thức văn hóa cũng như nghệ thuật vẫn còn hơn xa các bạn trẻ trong ban tổ chức, vậy tôi nghĩ rằng, tôi đủ tư cách để nói chuyện tình cảm hoặc phải quấy (hiểu nghĩa nào cũng được) với bất cứ bạn trẻ nào đã lợi dụng hai chữ nghệ thuật, tráo trở và thách đố bằng vũ khí cộng sản để đâm vào mặt cha mẹ, bạn bè, dòng họ, cộng đồng … là những người thân tình ruột thịt đã một thời thương yêu, chăm sóc, đùm bọc và nuôi dưỡng để các bạn trở thành những nghệ sĩ vô ơn ngày nay !

Các bạn xác nhận thuộc thế hệ một rưởi (nghĩa là bỏ nước theo cha mẹ khi vừa có trí khôn, có thể tính từ 8 đến 15 tuối) và thế hệ hai (chưa có trí khôn hoặc chào đời ở hải ngoại), vậy các bạn thuộc thế hệ một rưởi có hình dung được ngày trốn chui xuống tàu hay chen nhau lên máy bay, các bạn là những đứa trẻ miệng còn hôi sữa, áo quần rách rưới, mặt mày hốc hác như kẻ đói cơm cùng cha mẹ đổi mạng sống đi tìm tự do…Đặt chân lên xứ người, dân địa phương xem các bạn là những người ăn xin, vượt biên vì kinh tế ! Nhưng vinh dự thay cho người Việt và phải cám ơn các bạn trẻ, ngày nay họ đã có một lối nhìn trái ngược hẳn với những gì trước đây, có thể nói là kính phục, vì người tỵ nạn đã sớm hội nhập, thành công và chiếm những địa vị quan trọng ngay trên quê hương của họ, nhất là thành phần trẻ mà trong đó có các bạn. Tôi hoan nghênh và cảm phục ý chí, tính cần cù siêng năng và trí thông minh của các bạn trẻ, nhưng có một điều tôi cần phải nói thật và nói thẳng, các bạn đừng tự mãn và vô ơn ! Nhờ ai đã nuôi dưỡng và tạo môi trường tốt để giúp các bạn thành công ngày nay ?

Phải nhớ rằng, khi bỏ nước ra đi trên người chỉ còn mảnh áo che thân, chính gia đình cha mẹ các bạn phải thắt lưng buộc bụng, chịu đựng tủi nhục, đổ mồ hôi sôi nước mắt, chịu khó cần kiệm … Ngày lượm lon, cắt cỏ, gánh hàng, rữa rau, đổ rác, quét chợ, tối về đơm nút, may áo, sáng sớm chạy bỏ báo cho kịp giờ … để lo cho các bạn trong buổi đầu. Đành rằng các bạn thành công trên đường học vấn là nhờ trí thông minh, siêng năng học hành và ân huệ của chính phủ Mỹ để ngày nay trở thành công chức cao cấp, bác sĩ, kỹ sư, họa sĩ, nhiếp ảnh gia. Nhưng phải nhìn thật gần và thật kỹ để thấy rằng bằng cấp của các bạn đã nhuốm đầy mồ hôi, nước mắt và xương máu của những người khác.

Có lẽ đọc đến đây có bạn đã tỉnh ngộ để nhận ra rằng mồ hôi và nước mắt là mồ hôi nước mắt của cha mẹ, nhưng còn xương máu ? Tôi xin thưa ngay, đó là xương máu của những người đã nằm xuống trong cuộc chiến, đã xả thân bảo vệ đất nước, đã cầm chân địch cho các bạn an toàn chạy trốn, đã chết trong các trại tù cộng sản hoặc đã bỏ mình giữa lòng đại dương. Chính những đau thương chết chóc nầy đã đánh động lòng người, đã giúp cho thế giới tự do thấy và hiểu được thế nào là cộng sản để họ mở rộng vòng tay ôm các bạn vào lòng, sẵn sàng nuôi dưỡng, trợ cấp giúp phương tiện để các bạn có cơ hội làm lại cuộc đời. Nếu không có xương máu của những người nằm xuống đánh động lương tâm nhân loại thúc đẩy cả thế giới vớt nạn nhân trên biển, đón người trong các trại tỵ nạn, lập ra chương trình HO, đoàn tụ gia đình, đưa con lai đi tìm cha mẹ … thì giờ đây chắc các bạn còn vướng tại Việt Nam và đã trở thành cặn bã của chế độ cộng sản, những lao động nô lệ chờ gọi tên đi bán mồ hôi, lấy chồng và làm đĩ khắp thế giới và con cháu các bạn là thành phần nồng cốt của cái bang bị gậy hoặc đầu nậu trong các băng đảng móc túi.

Tại sao cha mẹ, người thân các bạn phải trốn chạy ? Vì gia đình các bạn cũng như hàng triệu người miền Nam khác không chấp nhận chế độ cộng sản mà già Hồ và cờ máu là biểu tượng của một tập đoàn khát máu đã đày đọa nhân dân Việt Nam trên 60 năm qua. Như vậy, các bạn vinh danh già Hồ và cờ máu tại thủ đô tỵ nạn không khác gì chính các bạn đang đưa tay tát vào mặt cha mẹ và đồng hương của mình. Thế thì đạo nghĩa ở đâu ? Tình người ở đâu ? Các bạn phải biết rằng một người sinh ra và lớn lên, nếu được giáo dục bởi một nền văn hóa nhân bản thì không thể mất tình người, mất lý trí như một loài thú hoang …Hãy mở mắt ra để xem, hãy mở tai ra để nghe những gì mà chính người Việt hiện nay, trong quốc nội cũng như trên toàn cỏi năm châu, đã đánh giá về thần tượng già Hồ và cờ máu của các bạn:

Theo thiển ý của tôi, hội họa, nhiếp ảnh và tạo hình là một bộ môn nghệ thuật mà người nghệ sĩ đã xử dụng đôi mắt, bàn tay và khối óc sáng tạo của mình để lưu lại hậu thế những hình ảnh trung thực, thẩm mỹ, có giá trị không gian và thời gian, mang tính chất nhân bản, hướng thiện để góp phần phục vụ con người hầu nâng cao vẻ đẹp cao quý của Chân Thiện Mỹ. Nhưng tại sao ban tổ chức VAALA lại đem những hình ảnh tội ác vào nghệ thuật ? Phải chăng đây là âm mưu lợi dụng nghệ thuật để tuyên truyền chính trị một cách bất chính. Vì cá nhân già Hồ và cờ máu chẳng có gì gọi là nghệ thuật mà chính là hình ảnh đau thương, nước mắt và xương máu của dân tộc Việt Nam

Thật vậy, già Hồ là tội đồ của dân tộc, một thanh niên với hàng chục tên giả, chẳng có lý tưởng gì với quốc gia dân tộc. Thời trẻ trốn xuống tàu tha phương cầu thực mong được trở thành công chức của thực dân, nhưng mộng ước không thành nên phải bám vào gấu quần cộng sản quốc tế rồi mang chủ nghĩa Max-Lê về nhuộm đỏ tổ quốc Việt Nam. Chính y đã âm mưu, lừa lọc, hãm hại và bán đứng cho thực dân Tây cũng như phát xít Nhật các nhà cách mạng Việt Nam trong thời kỳ chống ngoại xâm. Chính y đã ra lệnh Phạm Văn Đồng ký giấy bán đất nhượng biển cho quan thầy Tàu Cộng do đó ngày nay Việt Nam trở thành thuộc địa của bọn Tàu đỏ. Chính y đã vay nợ 'anh em xã hội chủ nghĩa' hàng trăm tỷ vũ khí đạn dược để đưa về giết hại đồng bào ruột thịt. Bọn đàn em dù tận tình cướp của, bóp họng dân chúng và dùng lúa gạo, dầu thô để trả nợ từ mấy chục năm nay nhưng vẫn chưa dứt điểm. Tính đến năm 2008 cộng sản Việt Nam vẫn còn thiếu Tàu đỏ và Nga trên 30 tỷ dollars, do đó Hà nội bắt buộc phải ký hiến thêm đất thêm biển để làm vui lòng quan thầy. Chính y đã giết hại hàng triệu người miền Bắc dưới chiêu bài 'cải cách ruộng đất' (còn gọi là đấu tố) sau khi cướp xong chính quyền năm 1945 và cũng chính y đã ra lệnh đánh chiếm miền Nam năm Mật Thân 1968, chôn sống trên 5000 người tại Huế. Chính y đã gây bao cảnh tang thương chết chóc cho đồng bào vô tội của chính thể Việt Nam Cọng Hòa, cha mẹ mất con, anh mất em, vợ mất chồng, gia đình tan nát. Chính y đã ra lệnh xua quân vào xâm chiếm miền Nam, cướp bóc tài sản rồi đẩy hàng triệu gia đình đi vùng kinh tế mới cũng như lập hàng ngàn trại tù để giam giữ thành phần quân cán chính của chế độ VNCH, trong đó cha mẹ các bạn là nạn nhân !!!

Về phương diện đạo đức, già Hồ là một tên dâm dục tàn bạo vô lương tâm, chính y chẳng những công khai ăn ở với đủ hạng người từ Kinh, Thượng đến Tây, Tàu. Cướp vợ thuộc cấp, sinh con đẻ cái rồi ra lệnh giết vợ, giết người tình để phi tang hầu giữ được tiếng 'trai trinh', 'cha già dân tộc' và 'thần tượng chế độ' ….

Đề cập đến văn hóa thì già Hồ là một tên vô liêm sĩ bằng cách tự tay viết sách ca tụng mình, ăn cắp văn thơ của người khác để biến thành tác phẩm của mình. Ra lệnh cho đám bồi bút đánh bóng, biến ác quỷ Hồ trở thành thần tượng của đất nước ! Như vậy già Hồ chỉ được sắp hạng đứng đầu một băng đảng tội phạm chứ không thể đưa lên làm lãnh tụ đất nước hoặc cha già dân tộc…

Ngày nay, bộ mặt gian dối tội lỗi của già Hồ đã bị lột trần trước ánh sáng. Chính UNESCO đã kịp thời tỉnh ngộ, ngưng ngay chương trình vinh danh già Hồ sau khi phám phá những điều nhơ bẩn nhục nhã chung quanh 'thần tượng' do những tên nằm vùng trong tổ chức lừa bịp dựng lên. Vậy các bạn trẻ còn lý do gì để đem hình già Hồ ra trưng bày và thách đố với cộng đồng người Việt tỵ nạn ?

Cờ đỏ sao vàng là cờ của băng đảng cộng sản, không thể gán ép để trở thành biểu tượng của một quốc gia, của một dân tộc vì * Cờ đỏ sao vàng không mang một ý nghĩa nào liên hệ với nguồn gốc, địa lý, dân tộc, lịch sử hay văn hóa của Việt Nam. Cờ máu là con đẻ từ hai lá cờ đàn anh, Đỏ Búa Liềm của Liên Sô cộng sản và Đỏ Năm Sao Vàng của Tàu cộng. Cờ đỏ do đảng vẽ rập theo các nước đàn anh, gồm màu đỏ tượng trưng cho máu, cho đấu tranh giai cấp và một sao duy nhất chính là đảng cộng sản. Cờ đảng nầy được áp đặt lên đầu dân tộc khi già Hồ và tập đoàn cướp được chính quyền. Vậy có chút gì vinh dự để xưng là cờ của Việt Nam ! Gọi là cờ 'máu' nhưng không phải vì miếng vải đỏ mà là máu của tang thương chết chóc, tanh hôi thoát ra từ hàng triệu người đã tức tưởi nằm xuống ở những nơi nào có bóng dáng quân cộng sản (* Trích Cờ Đỏ Sao Vàng trong Một Đời Xót Xa, xuất bản và phát hành tại Mỹ tháng 6 năm 2008).

Những nơi nào cờ máu xuất hiện thì dân chúng phải bỏ nhà cửa, bồng bế nhau chạy trốn như Bình Long, Quảng Trị trong mùa hè đỏ lửa 1972 và nhất là năm 1975, cả triệu người phải bỏ xứ ra đi khi quân cộng sản vào chiếm miền Nam. Bây giờ cờ máu đem ra trưng bày để thách thức với cộng đồng người Việt tại thủ đô tỵ nạn là một việc làm vô liêm sĩ của những người không có quả tim và bộ não.

Đã từ lâu tôi ao ước một cơ hội để trao đổi trực tiếp với các bạn trẻ tại Mỹ hầu hy vọng giải tỏa cho cá nhân tôi cũng như cho chính bản thân các bạn trẻ những ấm ức về quan niệm chính trị và hành động tranh đấu mà các bạn trẻ thường kiếm dịp tỏ thái độ cao ngạo, khinh thường tập thể người Việt tỵ nạn, kể luôn cha mẹ các bạn, anh em cô chú tỵ nạn và nhất là thành phần HO đến định cư tại Mỹ sau nầy. Một cơ hội đã đến với tôi nhưng rất tiếc chưa thực hiện được điều mong ước qua câu chuyện sau : Trong tháng tư đen năm 2008 tôi và vài người trong cộng đồng tại Pháp có dịp nói chuyện qua điện thoại với anh Nguyễn Lâm, một nghệ sĩ trẻ trong nhóm sản xuất phim Vượt Sóng, để xin phép anh cho cộng đồng được chiếu phim 'vượt sóng' (phim thu lại trên internet) miễn phí để giới thiệu với khoảng trên 100 anh em bạn trẻ tại Paris thì anh cho biết là anh làm phim thương mãi, việc chiếu cho cộng đồng trong dịp 30.4 anh không cần biết và phải trả tiền ! Cộng đồng Pháp đồng ý trả tiền theo yêu cầu và nhân tiện chuyến qua Mỹ vào giữa tháng 6.2008, chính tôi đem tiền giao tận tay anh Nguyễn Lâm. Thời gian trao đổi ý kiến với nhau chưa đến một giờ nhưng qua những lời phát biểu, anh có vẻ hằn học và đánh giá thật thấp cộng đồng cũng như hành động tranh đấu chung của người Việt tỵ nạn cộng sản. Tôi rất ngạc nhiên về trái độ của một nghệ sĩ trẻ, có học và là con cháu của những gia đình đã từ bỏ tất cả, đánh đổi mạng sống để đi tìm tự do ! Tôi đã đề nghị với anh Nguyễn Lâm một cuộc gặp gỡ thật rộng thời giờ để trao đổi quan điểm giữa tôi và nhóm của anh, nghĩa là giữa một người tỵ nạn đã sống trong lao tù cộng sản với thành phần trẻ thuộc thế hệ 1,5 và 2 trưởng thành hoặc chào đời ở hải ngoại. Tôi hy vọng dịp đó là cơ hội để giải tỏa một vài ấm ức của tôi đối với quan niệm của những người chưa biết gì về cộng sản hoặc đã ăn phải bã tuyên truyền của kẻ thù. Nhưng rất tiếc sau đó, anh Nguyễn Lâm thì đi làm phim ở phía Đông nước Mỹ và tôi phải trở về lại Pháp.

Đây là một cơ hội tốt, không biết nhà sản xuất Nguyễn Lâm có mặt trong ban tổ chức hay đóng góp tác phẩm trong chương trình triển lãm của VAALA tại Santa Anna hay không ? Nhưng theo tôi quan niệm về chính trị của anh Nguyễn Lâm cũng không khác gì với những người trong ban tổ chức thì tôi hy vọng sẽ gặp anh trong một lần đối thoại nào đó để tạo thông cảm giữa già với trẻ về chính trị, về tỵ nạn và các tổ chức tranh đấu của cộng đồng.

Để công bằng trong đối thoại và tránh trường hợp các bạn trẻ lên án cho rằng người viết dựa vào tuổi tác để làm thầy đời, tôi xin đưa ra hai đề nghị với các bạn trong ban tổ chức cũng như những nghệ sĩ tham dự triển lãm Vaala tại thành phố Santa Anna, Cali USA :

1. Các bạn về Hà Nội tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật, trong đó có ba bức tranh hay hình vẽ như sau: Một, cờ đỏ với ngôi sao vàng năm cạnh bằng kẽm gai (như hình các bạn đã bôi bác cờ Vàng với 3 gạch đỏ bằng kẽm gai). Hai, hình một vị cựu tổng thống của Việt Nam Cộng Hòa (như tượng hình già Hồ bằng thạch cao trong bức ảnh ). Ba, hình một thiếu nữ mặc áo có in Cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ (như hình cô gái với chiếc áo in cờ đỏ sao vàng). Nếu các bạn được Hà Nội chấp thuận cho triển lãm và để cho dân chúng tự do vào xem, rồi sau đó toàn bộ ban tổ chức cũng như các nghệ sĩ đều an toàn lên máy bay trở về Mỹ thì tôi thua cuộc.

2. Tôi sẵn sàng đối thoại công khai trước công chúng với các bạn trẻ về đề tài do chính các bạn đưa ra: "Cuộc triển lãm nhằm tạo những cuộc đối thoại tìm hiểu về tương quan giữa nghệ thuật, chính trị và cộng đồng, về những điều bị xem là cấm kỵ hoặc là kiềm chế trong cộng đồng". Nếu các bạn trẻ thấy không trở ngại thì chúng ta đề nghị với đài truyền hình SBTN dành cho một chương trình đặc biệt.

Trường hợp các bạn trẻ dám xâm mình thực hiện điều thứ nhất thì tôi sẽ công khai xin lỗi. Hoặc các bạn chấp nhận đối thoại thì tôi sẽ đánh giá rằng các bạn là những người còn một chút hiểu biết. Nếu không thực hiện được hai điểm nầy thì tôi xin phép xem các bạn là một nhóm trẻ chỉ biết tráo trở và nguỵ biện không hơn không kém.

Đinh Lâm Thanh
Paris, 20.01.2009


Sunday, January 18, 2009

Sự Phản Bội Đáng Nguyền Rủa - Đỗ Văn Phúc

Đỗ Văn Phúc

Những năm tôi còn ở trong trại tù Cộng Sản, các con tôi – cháu lớn nhất chưa đầy 6 tuổi lúc tôi vào tù năm 1975 - đã trải qua tuổi thơ trong đói khát, khổ nhọc. Gia đình tôi may mắn được ở thành phố Vũng Tàu, nơi sự hà khắc tương đối nhẹ hơn những vùng khác. Thế nhưng vì là gia đình của quân nhân VNCH đang bị tù “cải tạo”, vợ tôi chẳng thể tìm được công việc nào để kiếm sống. Trong lúc nhà nước CS thi hành chính sách cải tạo công thương – nói thẳng ra là tiêu diệt các thành phần công thương tư nhân để tập trung về một mối quốc doanh hay hợp tác xã, người dân thường chỉ còn một cách kiếm sống cuối cùng là buôn chui bán lén nếu không muốn phiêu lưu rời bỏ thành phố kéo nhau vào những khu “Kinh tế mới” để sau vài năm lại trở về thành dân homeless ngay bên thềm nhà cũ của mình.

Cháu lớn của tôi, ngồi xe đạp chưa với tới bàn đạp. Nhưng từ nửa đêm, đã phải nhiều vòng đạp xe từ nhà ra Bãi Sau chở những bao cá vụn về cho vợ tôi làm mắm. Các cháu nhỏ hơn thì quay quần bên mẹ để lựa cá, dọn dẹp cho đến gần sáng. Ban ngày, còn được đi học, các cháu đã phải chịu đựng sự phân biệt đối xử của thầy cô và các bạn học.

Những năm phong trào vượt biển rầm rộ, thỉnh thoảng các cháu lại “bị” mục kích những xác người thối rữa, trương sình tấp vào bờ. Họ là một số trong hàng vạn thuyền nhân xấu số bỏ mình trên biển khơi vì súng đạn của công an CS, vì nạn hải tặc Thái Lan và vì cơn cuồng nộ của thiên nhiên.

Khi đến Hoa Kỳ, các cháu là thế hệ 1.5 của người Việt tỵ nạn trên đất Hoa Kỳ. Các cháu sớm học và thực thi quan điểm tự do dân chủ như bất cứ công dân nào khác. Tuy không tham gia vào các sinh hoạt cộng đồng, nhưng cám ơn Trời, các cháu không chệch hướng nhìn chung của cha anh về các vấn đề chính trị xã hội.

Trong khi đó, các anh chị Brian Đoàn, Y Sa Lê, Trâm Lê, Lan Dương trong ban tổ chức Triển Lãm VAALA và Kiều Linh Valverde (thuộc Khoa Á Châu Học UC Davis), Linda Võ (Khoa Á Châu Học UC Irvine) cũng tự nhận mình là thế hệ 1.5 của người Việt Tỵ Nạn tại California. Họ tự nhận mình Fresh off the Boat (FOB) để xác minh lý lịch tỵ nạn Cộng Sản. Nếu đúng thế, họ là những đứa bé mấy chục năm trước may mắn thoát không bị bọn hải tặc nắm chân quăng xuống biển trong khi mẹ bị lũ thú vật thay nhau hãm hiếp, cha thì bị chặt ra từng khúc. Hoặc như Brian Đoàn mà thân phụ là cựu Thiếu Tá An Ninh Quân Đội, thì chắc tuổi thơ của anh cũng không thoát khỏi thảm cảnh như các con tôi.

Người Việt hải ngoại còn nhớ như in tiếng kêu gào từ các trại tị nạn, tiếng năn nỉ trong các phòng phỏng vấn của phái đoàn Hoa Kỳ; cha mẹ các anh chị cũng đã tìm cách thuyết phục người Mỹ rằng gia đình họ từng bị áp bức, đày đọa trong chế độ CS nên phải ra đi. Chẳng nhẽ ngày nay, khi chế độ Cộng Sản vẫn còn nguyên bản chất độc tài, man trá, các anh chị đã quá độ lượng và dễ quên và vô ơn đến độ ấp ủ những biểu tượng của kẻ tàn hại gia đình mình một cách thân thương đến nỗi thể hiện ra trên tác phẩm ưng ý của mình sao?

Chúng tôi càng không thể chấp nhận cách lý giải của quý anh chị.

Cô Trâm Lê đã rất hỗn xược khi nói rằng Cộng đồng VN đang trên đà xuống dốc, thiếu đối thoại cởi mở và chấp nhận chính kiến khác biệt. "I felt the community was on this slippery slope, that we were not progressing toward having open dialogue and being more tolerant of different political viewpoints." (Sự hỗn xược này được lại thể hiện khi cô phát biểu trong cuộc họp báo được ghi trong video clip phát trên Youtube).


Cô có trình độ, kiến thức về nghệ thuật (giả sử như thế dựa trên bằng cấp và vai trò của cô trong VAALA), nhưng tôi có thể nói rằng cô ngủ quên (nếu không muốn dùng chữ u mê) giữa cộng đồng đang đấu tranh chống chế độ độc tài Cộng Sản. Có thể nào những nạn nhân Cộng Sản lại có thể cởi mở đối thoại với đảng Cộng Sản và chấp nhận ý hệ CS?

Lan Dương, phụ tá giáo sư tại UC Riverside đã ngụy biện rằng lá cờ đỏ trong tranh của Brian Đoan không phải là biểu tượng chính trị mà là nói lên những gì đang xảy ra trong thế hệ trẻ bên Việt Nam. "The communist flag isn't used just as a political symbol, but of what is going on in Vietnam and the kinds of modes of consumption that marks youth culture."

Trong những năm đầu các phân khoa kỹ sư, sinh viên phải học vài lớp về Khoa học xã hội và ngay cả Nghệ thuật để tự trang bị cho mình kiến thức căn bản trong cuộc sống trước khi trở thành chuyên viên khoa học kỹ thuật. Tôi không rõ các vị có bằng MA, BA đang đảm nhiệm những chức vụ phụ tá Giáo sư, Giám đốc như các cô Lan Dương, cô Trâm Lê, cô Linda Vo … có từng học khoa học xã hội không? Nhưng cách lý giải của các cô chứng tỏ hoặc trí thức và tầm nhìn các cô quá thấp - thua xa người phu xích lô hay người thợ cày bình thường bên Việt Nam xa lắm - hoặc vì bí quá, nên các cô nói bừa và hỗn láo xem người nghe như đám trẻ con.

Cô Linda Vo (Giám đốc Khoa Á Châu Học tại UC Irvine, đồng thời trong Hội đồng Cố vấn Hội Nghệ Thuật) lại coi rằng cuộc triển lãm như một cách thử nghiệm coi liệu Người Việt hải ngoại có chấp nhận quyền tự do phát biểu chưa hay phải chờ thêm 10 năm nữa? "It has been difficult for the Vietnamese community to express their experiences … The war and what happened afterward, of being refugees and having to restart their lives, left scars that have never been dealt with. None of us know if the community is ready for this now, or if it will take another 10 years."

Cách thử nghiệm kiểu này thấy cứ mỗi năm lại xảy ra một lần (vụ băng Thuý Nga Paris 40, vụ Trần Trường, vụ bài thơ của thầy bói Nhân Quang, cái chậu rửa chân của Huỳnh Thúy Châu, vụ cờ đỏ ở UT/Arlington, vụ Tim Rebeaud …). Câu trả lời đã rõ ràng qua hàng trăm bài phản đối cũng như sự hưởng ứng của hàng vạn người khác trên diễn đàn hay trong các cuộc biểu tình. Chúng tôi không học thói chụp mũ của VC khi chưa có bằng cớ cụ thể các anh chị làm tay sai cho Cộng Sản. Nhưng cứ tạm coi rằng các hành vi ngông nghênh, hợm mình, xuẫn ngốc, chưa đủ trưởng thành chính trị này đã xúc phạm sâu sắc đến cộng đồng tị nạn, và vô tình làm lợi cho Cộng sản mà thôi.

Cũng từ những lời tuyên bố, giải thích trên, chúng tôi nhận ra rằng về một phương diện khác, các anh chị hình như chưa hoàn toàn hiểu biết về nghệ thuật. Nếu muốn nói đến nghệ thuật thuần tuý “Nghệ thuật vị nghệ thuật”, thì đó là những bài thơ, bản nhạc, bức tranh phát xuất từ tình cảm, nhận thức con người trước thiên nhiên, tình cảm, hay cuộc sống bình thường; có thể có hay không có chủ đích. Nhưng khi đã đem vào đó một biểu tượng chính trị, thì nghệ thuật đã trở nên vị nhân sinh, đúng hơn vị chính trị; vì nó phục vụ mục đích tuyên truyền - ủng hộ hay đả kích một ý hệ, một chế độ, chính sách. Chính các hoạ sĩ có tranh triển lãm cũng đã giải thích ý nghĩa chính trị của tranh họ, nhưng giải thích một cách ngược ngạo, hoàn toàn trái hẳn với chủ ý của tranh. Xa hơn, những bức tranh mà cần phải giải thích thì đủ nói lên trình độ thấp kém của người sáng tác!

Các thành viên trong VAALA và người yểm trợ cho họ thì nêu ra quyền tự do phát biểu. Các anh chị tưởng rằng có được các cấp bằng MA, MS là các anh chị hiểu biết về chính trị hơn cha anh mình chăng? Lầm to! Sự hiểu biết về chính trị xã hội không hoàn toàn dựa vào trình độ, mà là kinh nghiệm sống. Tự do nào cũng có giới hạn của chúng trong không gian và thời gian..Hình luật, dân luật là những văn bản giới hạn tự do con người. Giáo lý, đạo đức cũng giới hạn tự do con người. Có nhiều việc làm là tội lỗi theo tiêu chuẩn đạo đức mà không là tội ác theo tiêu chuẩn pháp luật, và ngược lại. Chúng tôi thách các anh chị sử dụng quyền tự do phát biểu bằng cách đem ra đường phố trưng bày một bức ảnh một cô gái ngồi dạng hai chân để lộ hết những gì kín đáo! Hay vẽ dĩa thịt heo đem phổ biến tại một thánh đường Hồi Giáo. Tự do phát biểu đấy, thử làm đi?

Dân chủ tự do không nước nào bằng Hoa Kỳ. Vậy mà trong thời Chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ cũng đặt đảng Cộng Sản ra ngoài pháp luật. Hiện nay, những người tuyên thệ nhập tịch Hoa Kỳ vẫn còn phải xác nhận là không dính líu đến Cộng Sản dù rằng đối lực Liên Xô đã tan rã.

Đúng thế, trong cộng đồng người Việt vẫn còn những điều cấm kỵ (Taboo, như các anh chị VAALA nhắc đến). Vì tự thân, tự tên gọi, Cộng đồng VN tại hải ngoại bao gồm tuyệt đại đa số những người ly hương vì bị đàn áp, ngược đãi trong chế độ CS. Điều này được nhắc đến hàng triệu lần trên báo chí, diễn đàn, trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.

Rất dễ hiểu mà quý anh chị cố tình làm bộ không hiểu. Các anh chị có thể lớn lên, có suy nghĩ riêng tư độc lập của mình mà yêu thích chế độ Cộng sản là quyền của các anh chị. Chúng tôi xin tôn trọng sự lựa chọn đó. Nhưng chúng tôi có quyền bày tỏ thất vọng về sự phản bội lý lịch của mình, bôi nhọ sự hy sinh của cha anh mình. Chúng tôi thất vọng vì trong khi những người trẻ khác đang tham gia vào các sinh hoạt cộng đồng, vào phong trào đấu tranh cho quê hương; thì có một bộ phận tự cho là con cháu thuyền nhân lại chóng quên thảm kịch của chính gia đình họ để nhận thù làm bạn. Chúng tôi gọi đây là sự phản bội đáng nguyền rủa.

Ít nhất thì sau vụ này, chúng ta biết thêm được vài kẻ bội phản.

Đỗ Văn Phúc


Những Người Trẻ Cứng Đầu - Chu Tất Tiến

  • Những Người Trẻ Cứng Đầu Chủ Trương Nghệ Thuật của Sự Hỗn Xược
    • Thư gửi ban tổ chức triển lãm tranh tượng cộng sản
    Chu Tất Tiến

    Các em mến,

    Trước hết, tôi gửi lời chào thân ái đến các em, (các cháu), những người muốn khẳng định nguồn cội là người Việt Nam, dù có mang tên Mỹ, nhưng vẫn luôn suy nghĩ về Tổ Quốc của mình. Khi tổ chức buổi triển lãm này, các em đã mạnh dạn diễn tả một vài nhận xét và quan điểm của mình về Việt Nam, bất chấp tất cả những dị nghị, hiềm khích, cũng như những phản đối đến từ cộng đồng, nơi mà các cháu cho là một tập hợp những kẻ quá khích, không có sự cởi mở và cảm thông với những người thuộc thế hệ thứ hai. Các em cho rằng, dưới không khí Tự Do và Dân Chủ mà các em đã được thụ hưởng một cách trọn vẹn trên quê hương thứ hai này, các em có toàn quyền làm những điều mình thích, mà không sợ bất cứ ai phản kháng mình. Hơn nữa, các em còn muốn thử thách phản ứng của cộng đồng trong khi cất lên tiếng nói đối lập của mình. Vì thế, tôi muốn viết vài điều, mong các em hiểu lý do tại sao cộng đồng lại có thái độ mạnh mẽ như thế với các em, những người tin tưởng rằng mình làm một việc đúng.

    Khi trả lời phỏng vấn của báo L.A. Times, Trâm Lê nói: "Tôi cảm thấy có sự sợ hãi hiện diện chung quanh cộng đồng Việt Nam sau sự kiện chậu rửa chân." (*) Em nhìn về phía cộng đồng bằng một con mắt thiếu thiện cảm: "Tôi cảm thấy rằng cộng đồng này đã trên đà tuột dốc (slippery slope), rằng chúng ta không thể tiến đến một cuộc thảo luận cởi mở và chấp nhận nhiều hơn những quan điểm trái ngược về chính trị." Tại sao lại có sự sợ hãi trong cộng đồng? Hãy hỏi những thanh niên nam nữ cùng độ tuổi với các cháu trong Tổng Hội Sinh Viên, trong đoàn Phan Bội Châu, Thanh Niên Cờ Vàng, VietAct, hay các nhóm Dấn Thân, Tuổi Trẻ Lên Ðường ... Không ai cảm thấy sợ hãi cả! Họ liên lạc với cộng đồng một cách chan hòa bởi vì họ cảm thấy họ là những đứa con cưng của cộng đồng. Ðã là con, thì sao lại sợ cha mẹ, nếu mình không làm điều gì quấy?

    Tư tưởng "cách mạng" của em cũng giống như mấy cô thiếu nữ trẻ thời đại, đang tìm cách phá tung tất cả các rào cản đến từ xã hội. Có lẽ vì những tư tưởng tương tự như thế, các em mới thấy rằng "cộng đồng này đang tuột dốc". Tuột từ đâu? Các em đứng ở đỉnh núi nào mà nhìn thấy cộng đồng tuột dốc? Theo toán học, nếu ta vẽ một đường biểu diễn thẳng đứng từ một điểm A ở phần Dương (positive) chạy xuống một điểm B ở phần Âm (negative), ta sẽ thấy chuyển động từ A xuống B là một sự tuột dốc. Sẽ không có sự tuột dốc, khi ta không chấm điểm B ở một góc độ cao hơn A. Khi nói là cộng đồng đang tuột dốc, các em đã tự cho mình đứng ở điểm A và Cộng Ðồng ở điểm B. Tại sao thế? Theo triết học, quan điểm của con người thay đổi tùy theo sự giáo dục, học vấn, và hoàn cảnh của mỗi người. Cũng một sự việc, mà người này cho là phải, kẻ kia lại cho là trái. Người xưa có câu: "Chân Lý luôn ở bên kia rặng Pyrenê".

    Có nghĩa là, nếu ta không đứng cùng một vị trí, thì ta cứ mãi đi tìm một chân lý không bao giờ có. Các em tự mình đứng tách ra khỏi cộng đồng gồm nhiều triệu người trên quả đất này, thì sẽ mãi lang thang, tìm hoài không bao giờ thấy cái "mặt trời chân lý" của Tố Hữu cả, vì nó không hiện hữu. Chân Lý thật sự đang nằm ngay trong tư tưởng của cộng đồng, một cộng đồng tập hợp bởi muôn ngàn tiến sĩ, giáo sư, triết gia, bác sĩ, dược sĩ, nha sĩ, kỹ sư, các chiến sĩ chiến đấu cho Dân Chủ, và hàng triệu người luôn hướng về một đất nước đang ngào nghẹn dưới ách thống trị tàn bạo của một Ðảng Vô Luân, Vô Tổ Quốc, Vô Quá Khứ và Vô Tương Lai. Ðảng ấy đã dẫn dắt con người Việt Nam đi đến chỗ máu đổ thành sông, xương chất thành núi. Ðảng ấy không biết lịch sử cha ông đã hy sinh ngàn vạn đời bảo vệ từng tấc đất quê hương, mà bán đứng cả chục ngàn cây số trên bộ, trăm ngàn hải lý trên biển cho kẻ thù truyền kiếp của dân Việt. Người chủ Ðảng ấy đã nói láo công khai: "Các Vua Hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải cùng nhau giữ nước" rồi tiếp tục bán nước cho Tầu Cộng, đổi lấy sự vinh thân phì da cho chính bản thân của mình. Cái lá cờ mà các em giương ra trên ngực cô gái kia là hiện thân của Máu trăm ngàn đồng bào trong các kỳ cải cách ruộng đất, của cuộc chiến vô lý cướp đi hơn hai triệu sinh linh, của bao trinh nữ bị bán làm nô lệ tình dục cho ngoại bang, của hơn 30,000 em bé 9, 10 tuổi đang phục vụ khách làng chơi ở Campuchia, Thái Lan, Singapore, của hàng vạn nhân công lao động nước ngoài bị hãm hiếp, bị bỏ đói, bị nhục mạ. Cái bức tượng có râu dài kia nhắc ta nhớ tới hàng chục bà vợ của ông, nhất là đến chị Nông Thị Xuân từnglàm nô lệ tình dục cho 'Cụ Chủ Tịch.' Với bất cứ nước XHCN nào cũng là "môi với răng" của cụ Hồ cả. Chỉ trừ Mỹ. Ðiều đáng quan tâm là khi xưa thì khuôn mặt đó đã từng hô hào đánh cho "Mỹ cút, Ngụy nhào", nhưng bây giờ, các đệ tử đang bon chen, năn nỉ Mỹ một cách hèn hạ hơn bao giờ hết.

    Nguyễn Minh Triết, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng liên tục sang Mỹ cầu cạnh, năn nỉ. Cả nước bây giờ đang học tiếng Mỹ, cả nước treo bảng hiệu thương mại bằng tiếng Mỹ, chỉ với mục đích cho tiền đô la của Mỹ tiếp tục tuôn về, để thêm phương tiện sinh sống cực kỳ xa hoa, cho dù đã chiếm nhà, chiếm đất của dân oan tơi bời hoa lá. Bao
    nhiêu căn nhà thờ tổ đã biến thành sân golf cho tư bản đỏ. Bao nhiêu đất ruộng, đất vườn đã trở thành biệt thự của chủ tịch, bí thư, giám đốc. Lịch sử thế giới không có ghi chép tình trạng quốc gia nào đốn mạt như thế, trừ các nước cộng sản. Mà số lượng các nước cộng sản đã dần dần nhỏ lại, chỉ còn loe hoe ba nước Trung Cộng, Bắc Hàn, và Việt Nam. Như vậy, có phải cộng đồng này đang tuột dốc hay cả cái hệ thống, lý thuyết, chủ nghĩa cộng sản kia xuống dốc không phanh?

    Trở lại cuộc triển lãm, các em biết rằng, cuộc triển lãm chắc chắn sẽ mang lại nhiều đối kháng, nhưng các em vẫn cứ tiếp tục. Maria Lam, một phụ tá giáo sư về văn chương, cương quyết: "Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang cố gắng đối diện với nỗi sợ đó một cách trực tiếp. Chúng tôi cố gắng nói rằng cộng đồng phải là một nơi an toàn cho mọi người, ngay cả những người phản đối." Dĩ nhiên, dưới chế độ tự do, các em có toàn quyền làm mọi việc theo ý muốn, kể cả bôi lọ lãnh tụ, vẽ hình tổng thống một cách bôi bác, cũng không có cảnh sát nào làm khó các cháu. Các em có thể mang hìnhaiđóra trưng, cũng có thể bôi bác tổ tiên bằng cách vẽ ba vạch vàng tượng trưng cho ba miền Nam, Trung, Bắc kia thành ba cọng kẽm gai, mà cho là nghệ thuật. Cũng rất Tự do khi các em vẽ hình một thiếu nữ nhem nhếch mặc áo vàng, quấn khăn bằng lá cờ Cộng Hòa, tay cầm bình thuốc Viagra. Thú thật, nếu các em cho đó là nghệ thuật thì tôi rất xấu hổ cho nghệ thuật. Theo tôi, bức hình chụp cô bé có ngôi sao vàng đè lên ngực kia chỉ tốn khoảng 5 phút sắp xếp. Bức vẽ cô áo vàng lem nhem kia tốn khoảng 1 giờ đồng hồ. Bức hình chụp cái chậu rửa chân kia, vừa kẻ vạch, vừa xếp chỗ, và chụp mất khoảng hai, ba tiếng đồng hồ.

    Về ý nghĩa của các tấm hình, thiết nghĩ, các em chưa từng học về Art history hoặc nếu có học, cũng lơ mơ. Muốn vẽ một bức tranh chính trị, phải có tư tưởng rõ nét và phải diễn tả sao cho người xem hiểu được mình muốn nói. Như bức tranh "Guernica" mà Pablo Picasso diễn tả lại cảnh thủ đô văn hóa của người Basque bị Ðức oanh tạc tan nát năm 1937, đã là thần tượng của các bức tranh chính trị.

    Bức chiến đấu nhất của thế kỷ 18 là bức "Ngày 3 tháng 5, 1808" của Francisco Goya làm cho bất kỳ người thưởng ngoạn nào cũng phải thổn thức cùng với tác giả. Lộng lẫy nhất có lẽ là bức "Judith slaying Holofernes" vẽ cô chiến sĩ cách mạng cắt đầu kẻ thù. Về tính dục, thì có hàng vạn tác phẩm độc đáo. Từ "Warriors" vào thế kỷ thứ 5 đến "Doryphonis, Hermes and Dionysus, Venus, The Dying slave ..." Những tác phẩm này hồn nhiên diễn tả bộ phận sinh dục của con người, nhưng không một ai nhắm mắt trước vẻ đẹp kỳ thú đó.

    Tất cả những vấn đề liên quan đến các "tác phẩm" của các em, từ hình thức đến nội dung, đều chứng tỏ các em, dù có bằng cấp cao, nhưng tư tưởng quá nghèo nàn. Cũng có thể các em đã bị mua chuộc bằng tiền, bằng các lời hứa hẹn công danh của cộng sản. Các em quên rằng, Blaise Pascal, nhà toán học, vật lý học, và triết gia đã nói: "Con người là một cây sậy có tư tưởng". Nếu không có tư tưởng, thì con người chỉ là một sinh vật. Rất tiếc, tư tưởng của các em qua cuộc triển lãm có tính chất thách đố cộng đồng này, thật là ít ỏi. Dù cho các em có biện luận thế nào chăng nữa, ý định tổ chức cuộc triển lãm này đã là tấm hình chụp "MRI" toàn diện từ tư tưởng, khả năng, đến giáo dục của chính bản thân các em, những sinh vật sặc sỡ nhưng rỗng tuếch.

    Thực ra, có rất nhiều điều muốn trao đổi với các em, nhưng thư đã dài, nên chỉ muốn nhắc điều cuối cùng này. Các em nên nhớ lý do tại sao mình cư ngụ ở đây (trừ các cháu du học sinh là con ông cháu cha của Ðảng, là Ðoàn Viên, là Ðảng Viên, du học bằng đồng tiền nhuộm máu của nhân dân). Cha mẹ các em, khi bỏ hết quê hương, quá khứ, kỷ niệm để vượt biển sang Mỹ, họ đã hãi sợ chế độ đó đến nỗi thà chết trên biển Ðông, thà làm cu-li trong xã hội Dân Chủ còn hơn ở lại với chế độ. Cha mẹ các em may mắn không như vài trăm ngàn người đã chết trong bụng cá, trong rừng sâu núi thẳm. Khi liều mạng sang đây, cha mẹ các em mong cho các em học hành để mai mốt, có dịp thì tiếp tay đổi mới quê hương. Nhưng khi học thành tài, lại quay trở về tiếp tay với bọn đàn áp dân lành, thì các em đã mất trí rồi đó. Lịch sử trùng trùng điệp điệp đó, sao các em không nhìn thấy? Tiếng kêu uất nghẹn ngất trời xanh đó, sao các em không nghe thấy? Thảm cảnh Dân Oan đó, cả thế giới đều thấy, sao riêng các em không biết? Karl Max đã nói: "Chỉ có súc vật mới quay lưng lại nỗi đau của đồng loại mà chỉ chăm chút cái bộ lông của mình."

    Hãy nhìn vào nỗi khổ của mấy chục triệu dân Việt mà tỉnh ngộ đi! Trên hết, nếu không giúp ích gì cho quê hương, đừng chống lại Dân Tộc. Hãy sử dụng tài trí và can đảm của các em mà nói với người Cộng Sản rằng: "Người mà không biết đến Tổ Tiên thì không phải là Người!"

    Lời cuối: Các em nên lưu ý, khi tuyên thệ làm công dân Hoa Kỳ, các em đã thề không phải là đảng viên Cộng Sản, và không phục vụ cho Ðảng Cộng Sản.


    Vài hàng ngào nghẹn, nước mắt tuôn trào.

    Thay mặt cho những người bác, chú, anh lỗi thời, nhưng không lạc hậu.

    Chu Tất Tiến
    ------------------------------
      THÔNG BÁO
    Xét rằng:

    • Hồ Chí Minh cùng tập đoàn độc đảng csVN là tội đồ của dân tộc VN, chúng đã từng bán đất dâng biển cho quan thầy Trung Cộng.

    • Mang lại sư băng hoại cùng cực cho xã hội Việt Nam, tham nhũng khủng khiếp, đục khoét tài nguyên quốc gia tới trộm cắp nước ngoài bị phê phán như lũ giòi bọ, phụ nữ cùng đường phải lấy chồng xa xứ, trẻ em bị bán dâm xứ người …

    • Cờ đỏ sao vàng của csVn không phải là cờ quốc gia mà là của tập đoàn đảng csVN, đại diện cho sự khát máu đã nhuộm đầy máu của đồng bào VN chúng ta.

    • Hiện tại trong nước, csVN lại dâng thêm đất thêm biển cho Tàu cộng & không ngừng đàn áp dã man thanh niên sinh viên quốc nội vì lòng yêu nước của họ, và cũng không ngừng cướp đất, cướp nhà của tôn giáo & người dân vô tội để tư lợi cho mình.

    • Ngoài hải ngoại, chúng luôn quấy rối đồng bào tị nạn qua nhiều hình thức, đặc biệt trong lãnh vực truyền thông nhằm gây chia rẽ, xáo trộn, tạo ra những hiềm khích nghi kỵ, bất ổn làm suy yếu tiềm năng của những người quốc gia luôn tranh đấu cho một Việt Nam công bằng và Dân Chủ.

    Được sự ủy nhiệm của quý Nhân sĩ, quý Hội đoàn, quý Đoàn thể, quý Đảng phái đấu tranh, và quý Đồng hương trong Cộng đồng, nhóm Thanh Niên Cờ Vàng đứng ra tổ chức cuộc biểu tình phản đối cuộc triển lãm F.O.B. II Nghệ thuật Lên Tiếng của tổ chức VAALA có những hình ảnh xúc phạm đến những nỗi đau của người Việt tị nạn cộng sản.

    • Ảnh tượng Hồ Chí Minh là một tội đồ dân tộc.
    • Hình ảnh lá cờ máu.
    • Lá Cờ Vàng chính nghĩa Dân Tộc bị xuyên tạc và bôi nhọ

    Ban tổ chức xin kêu gọi toàn thể quý Thân hào Nhân sĩ, quý Hội đoàn, Đoàn thể, Đảng phái, quý Đồng hương, và quý cơ quan Truyền thông Báo chí tham gia đông đảo cuộc biểu tình vào lúc:

    9:00AM-12:00PM
    thứ bảy ngày 17 tháng 1 năm 2009
    tại trung tâm VAALA
    1600 N. Broadway, Santa Ana, CA 92706.

    Kính báo.

    THANH NIÊN CỜ VÀNG

    thanhniencovang@ gmail.com
    www.thanhniencovang .com

    LS Trần Văn Hoà yểm trợ phần cố vấn luật pháp.

    Sau đây là những danh sách những Hội đoàn, Đoàn thể, Đảng phái, Tổ chức, và Nhân sĩ đã yểm trợ:

    Tập Thể Chiến Sĩ Trung Tâm Tây Nam Hoa Kỳ (Ô. Trần Trọng An Sơn 714-980-3594 )
    Việt Nam Quốc Dân Đảng Khu Bộ Nam Cali (Ô. Vũ Anh Dũng 714-636-6252 )
    Tổng Hội Cảnh Sát Quốc Gia
    Đài phát thanh Diễn Đàn Chống Cộng (Ô. Thái Hiến 714-554-2286 )
    Tổng Hội Không Lực ( 714-925-2010 )
    Cộng Đồng Nam Cali (Ô. Nguyễn Tấn Lạc 714-26...)
    Cộng Đồng Việt Nam nam Cali (BS Nguyễn Xuân Vinh 714-539-3939
    Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tacoma (BS Nguyễn Xuân Dũng 253-473-7081 )
    Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH
    Liên Ủy Ban Chống Nghị Quyết 36
    Phật Giáo Hải Ngoại (Ô. Trương Minh Đức 714-...)
    Ô. Bùi Văn Nhân, cựu Dân Biểu VNCH ( 714-81...)
    Đài Kito Hữu (Ô. Nguyễn Xuân Tùng 714-83...)
    Ô. Lê Quang Dật (Gia Đình Phật Tử Miền Quảng Đức, 714-313-1941 )
    Ô. Hoàng Văn Phong (An Lạc Phụng Sự, 714-89...)
    Bạch Đằng Giang (NS Đàm Bảo Kiếm 714-65...)
    Ủy Ban Xây Dựng Nghĩa Trang
    Ủy Ban Xây Dựng Sức Mạnh Cộng Đồng (Ô. Frank Trần)
    Đoàn Thanh Sinh Phó Đức Chính (Ô. Ngãi Vinh)
    Phong trào Tự Do Việt Nam (Ô. Nguyễn Quốc Phục Việt)
    Thanh Niên Đoàn Phật Giáo Hoà Hảo ( 714-25...)
    Diễn Đàn Tiếng Nói Tự Do của Người Dân Việt Nam trên PalTalk
    Diễn Đàn Thảo Luận Hiện Tình Đất Nước và Phỏng Vấn Live trên PalTalk
    Hội Văn Hoá Người Việt Tự Do (Ô. Đinh Lâm Thanh
    Thanh Niên Thiện Chí Hoà Lan (Ô. Lưu Phát Tấn)
    Trung Tâm Điều Hợp Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải ngoại vùng đông bắc Hoa kỳ (Ô. Đoàn Hữu Định)
    Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản Hoà Lan (Ô. Nguyễn Liên Hiệp)
    Việt Nam Cộng Hoà Foundation (Th.T. Lý Tống Bá)
    Ủy Bn Yểm Trợ Đấu Tranh Quốc Nội
    Phụ Nữ và Việc Nước
    Tổng Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quang Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam (Ô. Nguyên Hàm)
    Nhà Văn Quân Đội (Ô. Hải Triều 604-879-1179 )
    Tổng Hội Thủ Đức Hải Ngoại (Ô. Lê Khắc Hải)
    Cộng Đồng Người Việt vùng Greater Vancouver, Canada (Ô. Phan Siêu
    Nguyệt San Việt Nam, Canada
    Phong Trào Đấu tranh đòi Tự do Tôn giáo và Nhân quyền cho VN (Ô. Lê Tử Hà 714-471-8958 )
    Tiếng Nói Giáo Dân (B. Trần Thanh Hiền 714-58...)
    Hội Đền Hùng Hải Ngoại (LS. Nguyễn Xuân Nghĩa, LS. Trần Sơn Hà 714-423-8888 )
    Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Việt Nam, Montreal, Canada (Ô. Trần Đình Thắng)
    Đại Việt Quốc Dân Đảng (Ô. Trần Trọng Đạt 714-...)
    Uỷ Ban Đặc Nhiệm Bảo Vệ Cờ Vàng Tại San Fernando Valley (Ô. Nguyễn Quang Cảnh)
    Nhóm Vinh Danh Cờ Vàng, The Netherlands (Ô. Nguyễn Trung Cang)
    Bút Nhóm Gọi Đàn (B. Tâm Bền)
    Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington DC (Ô. Đỗ Hồng Anh)
    Hội Cựu SVSQ/Bộ Binh/Thủ Đức Orange County (Ô. Nguyễn Phương Hùng 714-469-0462 )
    Điện Báo Take2Tango
    Thanh Niên Sinh Viên Cờ Vàng (Ô. Nguyễn Minh Huy)
    Nhóm Linh Mục Nguyễn Kim Điền, VN
    Nhóm chủ trương và toàn Ban Biên Tập Hồn Việt, UK online
    Nhóm Người Việt Quốc Gia tại Nordweststadt và vùng phụ cận, Frankfurt am Main, West Germany
    Hội Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH, Washington (Ô. Nguyễn văn Thảo 253-627-6079 )
    Hội Bảo Tồn Truyền Thống QLVNCH
    Ủy Ban Chống Cờ VC ở Olympia, Washington (Ô. Hồ Tấn Đạt)
    Cộng Đồng VN tại Massachusetts (Ô. Nguyễn Thanh Bình)
    Cộng Đồng Người Việt Thành phố Fresno, California (Ô. Nguyễn Kim Khoa)
    Hưng Việt, Sacramento (Ô. Trần Minh Dũng 916-...)
    LM Nguyên Thanh
    Gia Đình Phật Tử Điều Ngự

    Danh sách sẽ cập nhật thêm.

    Hình ảnh biểu tình trung tâm VAALA





    Từng đoàn xe bus đổ người dồn dập ngay trước tòa binh đinh, trong đó có trụ sở của Vaala. Phái đoàn xa nhất từ Bắc California cũng có mặt. Các anh chị em đã lái xuyên đêm về kịp ngay đúng giờ Đoàn Người Quốc Gia làm lễ Chào Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa




    Một biến cố bất ngờ xảy ra vào lúc 9 giờ 30, một thanh niên ngang nhiên cầm "lá cờ máu" đến khiêu khích đối diện đoàn biểu tình. Sự phẫn nộ nổ bùng không tránh khỏi.


    Cảnh sát Santa Ana đã lập tức còng tay và áp giải thanh niên "khiêu chiến" này lên xe.



    Thursday, January 15, 2009

    Trả lời thư ĐÔNG XUYẾN - Việt Nhân/ Vũ Trọng Khải

    Việt Nhân/ Vũ Trọng Khải

    Kính thưa Quý Vị,

    Cùng Đông Xuyến

    Các Nghệ Sĩ trong Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA).

    Đọc thư của Đông Xuyến,

    Cá nhân tôi cảm nhận được trạng thái tình cảm của Đông Xuyến, một trạng thái ray rứt, pha trộn một chút ân hận,

    Cho dù Đông Xuyến có cố tìm cách thanh minh cho một vài "tác phẩm" được trưng bầy trong cuộc triển lãm này, bằng cách dẫn chứng những chú thích về "ý nghĩa của tác phẩm" trên quan điểm của người Nghệ Sĩ sáng tác ra nó.

    Nhưng tôi nghĩ, Chính Đông Xuyến và các Nghệ Sĩ cũng hiểu rằng, đứng trước một tác phẩm nghệ thuật nào đó - nói chung cho nhiều hình thái nghệ thuật sáng tác khác nhau - … người thưởng ngoạn có những cách đón nhận tác phẩm khác nhau, cho dù có cùng trình độ thưởng thức, hay cho dù đang đứng cạnh nhau để cùng ngắm nhìn một họa phẩm, chẳng hạn như thế.

    Chính người Nhệ Sĩ sáng tác cũng hiểu như thế, nên đã có những chú thích để dẫn giắt người thưởng ngoạn hiểu được ý nghĩa hay dụng ý của tác phẩm, như Đông Xuyến đã dẫn chứng trong thư.

    Nhưng khốn nỗi, chính những chú thích, những dẫn giắt đó, cho dù có được viết thật to, gắn cùng với tác phẩm, nhưng chính tác phẩm đó là một biểu tượng khơi dậy những nỗi đau mà cả Đông Xuyến cùng gia đình, cùng cả đồng bào đang ray rứt, nó cũng khó được chấp nhận, nói chi đến những lời chú giải cho tác phẩm chỉ được in với những hàng chữ nho nhỏ trong tờ chương trình, cho dù có đọc được những lời chú giải ấy, thì người thưởng ngọan, trong vị trí của mình, cũng có quyền nghĩ rằng đó cũng là một "dụng ý", một dụng ý khó có thể được chấp nhận.

    Tôi không phải là một nghệ nhân, nhưng tôi cũng hiểu được rằng, đối với người nghệ sĩ sáng tác, lẽ dĩ nhiên tôi chỉ muốn nói đến những người Nghệ Sĩ Chân Chính cùng với những tác phẩm được chắt chịu, được ấp ủ, được vắt ra từ trái tim, từ khối óc của mình để dâng hiến cho đời … cũng mong được đời nâng niu đón nhận … Nhưng vạn nhất, tác phẩm ấy không được đón nhận, người nghệ sĩ không nên chỉ đau khổ với thất bại, mà cần phải suy nghiệm, tại sao tác phẩm của mình đã không đươc đón nhận như mong ước.

    Trở lại với một vài tác phẩm được trưng bầy trong cuộc triển lãm của VAALA tại Wesminter từ ngày 9 đến 18 tháng 1 năm 2008, được đặt tên là "Nghệ Thuật Lên Tiếng"

    Một vài "tác phẩm" được trưng bầy trong phòng triển lãm này đã gây phẫn nộ trong lòng Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại ở khắp nơi không riêng tại Hoa Kỳ.

    Trong cái tinh thần, được gọi là độc lập của các các nghệ sĩ trong nhóm VAALA, các nghệ sĩ này cho rằng phản ứng của Đồng Hương là chèn ép vì các nghệ sĩ ấy phạm những điều cấm kỵ …

    Tôi xin xác định, trong vị trí cá nhân, các nghệ sĩ ấy đã hoàn toàn sai lầm, cho dù có muôn lời thanh minh …

    (Xin được mượn nội dung câu nói của ai đó, xin lỗi là tôi không nhớ tên và đã phát biểu trong trường hợp nào và ở đâu, và chỉ nhớ được đại ý thôi, xin đưa ra để chia sẻ.)

    "Nếu bạn đem một chân dung của Hitler, dù được vẽ, tạc, nặn thật đẹp, đat đến trình độ nghệ thuật cao cách nào đi nữa, mà đem triển lãm trong cộng đồng người Do Thái thì đó là một hành động khiêu khích trắng trợn."

    Và giờ đây cũng thế, nếu Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn CS có kết án người nghệ sĩ có những tác phâm đó là "có thái độ khiêu khích" cũng không phải là quá khắt khe hay nặng lời, và tôi nghĩ lời kết án đó còn hơi nhẹ.

    Chắc Quý Vị hẳn còn nhớ, có một hoạ sĩ nào đó, có một tranh biếm họa Hồi Giáo đăng trên báo, sau vụ nhóm Hồi Gíao Cực Đoan khung bố ở Hoa Kỳ, đã gây căm phẫn trong khối Hồi Giáo như thế nào, và kết quả người hoạ sĩ ấy phải chốn chạy ra sao ?

    Thế cho nên, nếu chỉ bị kết án là "có thái độ khiêu khích" không thôi, thì tinh thần Văn Hóa Việt đã quá BAO DUNG và ĐỘ LƯỢNG rồi đó.

    Tôi đã viết bài "Nghệt Thuật Lên Tiếng và Nghệ Thuật Bịt Miệng", trong đó có đoạn tôi kêu gọi "hãy gỡ bỏ những tác phẩm được gọi là nghệ thuật đó xuống" thì nay, nơi đây, tôi xin được viết thêm rằng: "hãy gỡ bỏ những tác phẩm được gọi là nghệ thuật đó xuống để những tác phẩm và những nghệ sĩ khác trong cùng phòng triển lãm đó không bị lây những xú uế phát xuất từ những tác phẩm của những nghệ sĩ theo khuynh hướng thứ ba - Một kuynh hướng của "Nghệ Thuật Nô Lệ", nếu không gỡ bỏ được những tác phẩm xú uế đó xuống, thì hãy mang những tác phẩm chân qúy của mình ra khỏi phòng triển lãm đó ngay bay giờ còn kịp để dữ danh thơm cho tác phẩm của mình".

    Đông Xuyến,

    Như ngay khi mới viết những giòng chữ đầu tiên này, tôi đã trình bầy sự cảm thông của tôi với trạng thái tình cảm hiện nay của Đông Xuyến …

    Lòng ray rứt, Đông Xuyến đứng ngồi không yên, tại sao vậy ?

    Chính những giòng chữa trong thư của Đông Xuyến đã giãi bầy tâm trạng đó …

    Đông Xuyến,ray rứt, ăn năn, hối hận… đứng ngồi không yên bởi lẽ :

    "Trong Đông Xuyến vẫn còn tồn đọng lương tri của một người nghệ sĩ chân chính vậy."

    Hãy tìm cách thoát ra khỏi trang thái tình cảm đó của ngày hôm nay và mãi mai sau …

    Chỉ có một cách duy nhất …

    Đông Xuyến nên viết thêm một lá thư nữa, gởi chung cho cả cộng đồng cũng như ban tổ, với nội dung rút tên ra khỏi ban tổ chức để lòng minh được bình yên hơn trong những ngày tới và cho những sáng tác mới.

    Xin xác định, tôi chi muốn nói đến việc Đông Xuyến nên rút tên và tác phẩm của minh ra khỏi cuộc triển lãm này mà thôi, tôi không đề nghị Đông Xuyến rút ra khỏi hội VAALA, Vì trong hội này, tôi biết danh nhiều người rất đáng trân trọng và là những người nghệ sĩ chân chính xứng với Văn Hoá Dân Tộc./.

    Trân trọng.

    Úc Châu, ngày 14 tháng 1 năm 2009
    ViệtNhân/ Vũ Trọng Khải

    • CUỘC TRIỂN LÃM VAALA



    Đông Xuyến

    Kính thưa các bác, các cô chú, và toàn thể qúy vị trong cộng đồng,

    Lời đâu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả các bác và các cô chú đã hết sức bày tỏ tiếng nói của mình đối với cuộc triễn lãm của hội Văn Học Nghệ Thuật Việt-Mỹ (VAALA). Cũng như mọi người trong tinh thần Việt Nam: “một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.” Những ngày qua, tôi cũng trằn trọc với những nỗi đau chưa dứt của các bác và các cô chú, đặc biệt là những người đã từng bị đày ải trong lao tù cộng sản, từng chứng kiến những dã man của cộng sản như những gì xảy ra với cha tôi, mẹ tôi, và gia đình tôi, cũng như kinh nghiệm của các cô chú đã từng chia sẻ về những đau thương không tả xiết trong phòng tâm lý với tôi. Bên cạnh là nỗi đau của những người Việt Nam phải bỏ xứ ra đi vì muốn sống trong tự do, nhưng phải trả cái gía qúa đắt là sinh mạng hay trinh tiết hoặc sự nhọc nhằm của chính mình và của người thân. Tôi đã có mặt trong cuộc vượt biên không cùng với gia đình ở tuổi thiếu niên để đến nơi này sau nhiều năm sống dưới chế độ Cộng Sản. Và quan trọng hơn là cái đau của đồng bào chúng ta hiện ở Việt Nam, cái đau mất đất đai phương tiện sinh nhai của gia đình mình, cái đau mất chủ quyền đất nước mà lại bị đàn áp bắt bớ chỉ vì muốn nói lên tiếng nói yêu nước, cái đau vì nhân phẩm bị chà đạp và nhục hình khi tha phương cầu thực ớ xứ người, v.v... Chúng ta có chung những niềm đau của dân tộc.

    Trở lại với VAALA, cho sự độc lập của các bạn, điều đầu tiên tôi xin chia xẻ để cộng đồng rõ là tôi không là người tổ chức hay quyết định cho việc lựa chọn các tranh ảnh và triển lãm của VAALA, mặc dù tôi được vào danh sách người cố vấn. Các bạn trong VAALA từ trong hội đồng quản trị và ban tổ chức là những người làm việc độc lập. Tôi không thuộc về cả hai ban này. Trong những ngày qua, tôi có một số ý kiến đề nghị các bạn cân nhắc lại và ý kiến của tôi không phải là ý kiến quyết định. Công việc mà các bạn nhờ tôi là giúp phỏng vấn để tìm hiều về những kinh nghiệm của các bác và các cô chú đã từng trải qua trong chế độ Cộng Sản, để mọi người hiểu rõ hơn lập trường quan điểm chống cộng của các bác và các cô chú này. Mục đích của VAALA là để các bác các cô chú có tiếng nói của mình trong buổi triễn lãm. Có bạn sau khi quay phim đã hiểu rõ hơn tâm tình của thế hệ đi trước mình.

    Các bạn trong VAALA cũng đã nghĩ rằng những bức tranh họ triển lãm phần nào phản ánh thực trạng Viêt Nam hôm nay như:

    1) ở Việt Nam ngày nay ba miền Bắc Trung Nam đều không có tự do và nhân quyền căn bản mà lẽ ra ai cũng có được (bức tranh nền vàng với 3 dây kẽm gai màu đỏ-Steven Toly đã ghi rõ ý của mình trong trang 51 của tập chương trình);

    2) Người Việt Nam phải đã phải bỏ nước ra đi bằng đường bộ và đường biển trong đau thương mất mát (bức tranh nền vàng và có hình thuyền và người đi bộ màu đỏ-Steven Stoly-ý ghi rõ trong trang 51);

    3) trong xã hội Việt Nam những gì trước đây được xem là thần tượng để tôn thờ giờ là những đồ dùng hay vật trang trí như lá cờ đỏ sao vàng và tượng nhỏ HCM, đồng thời giới trẻ Việt Nam không còn sống trong ý thức hệ Cộng Sản mà theo trào lưu của thế giới tân tiến bên ngoài (tác phẩm Brian Doan-lời của tác giả). Bên cạnh, các bạn cũng triển lãm những tác phẩm của các nhà phản kháng và văn nghệ sĩ bị trù dập tại Việt Nam, khoảng 17 người. Trong đó có Bùi Chát, Dương Thu Hương, Hoàng Cầm, Hữu Loan, Lê Đất, Lê Quang Hà, Lý Đời, Lynh Bacardi, Nguyễn Quốc Chánh, Nguyễn Thái Tuấn, Phùng Quán, Quang Dung, Trần Khải Thanh Thủy, Trần Tiến Dũng, Trần Trọng Vũ, Trần Dần, Trương Tấn. Các tác phẩm này hiện nay bị chế độ Cộng Sản cấm trong nước, nên các bạn VAALA đã tìm mọi cách để trình chiếu các tác phẫm này bên ngoài Việt Nam. Đây là nỗ lực để khuyến khích những văn nghệ sĩ dám nói lên sự thật từ trong nước. Trong đó, có những tác phẩm nói lên việc mất tự do tư tưởng (những hình người không có đầu ở Việt Nam của Nguyễn Thái Tuấn) và những biếm họa về công an ác ôn, v.v... Nhiều người trẻ, có người đã ngồi lại để xem hết slideshow này về thực trạng bị kiềm kẹp tại Việt Nam hôm nay.

    Hiểu được ý nguyện của các bạn VAALA là muốn có những chia xẻ và tâm tình từ nhiều thế hệ khác nhau trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại cho những quan tâm chung, tôi cũng hiểu những đau thương của thế hệ đi trước khi phải nhìn lại những hình ảnh, hiện thân của những tàn sát đau thương, cho thế hệ ông bà cha mẹ, hay của chính mình. Những niềm đau này không đến từ sự hận thù như một số các bạn trẻ nghĩ hay một số tuyên truyền của Cộng Sản để cô lập đồng bào chống cộng hải ngoại, mà đến từ những mong mỏi không muốn thấy dân Việt và nước Việt bị khủng bố và đau thương dưới chế độ Cộng Sản, một chế độ độc tài tràn đầy tham nhũng và bất công. Những tiếng nói này xuất phát từ những đau thương rất nhân bản.

    Tôi cũng không ngạc nhiên đế hiểu rằng chế độ cầm quyền Cộng Sản hiện nay sẽ tiếp tục khai thác những vết thương này của cộng đồng để tạo thành kiến về cộng đồng hải ngoại với đồng bào trong nước. Họ cũng khai thác sự ngăn cách giữa các thế hệ trong cộng đồng người Việt trong và ngoài nước để chia rẽ và làm yếu đi sức mạnh chung của những người yêu nước, chuộng tự do nhân bản trong việc phản kháng chế độ Cộng Sản, đã và đang mang lại nhiều đau thương cho dân tộc.

    Qua các dịp tâm tình với các cô chú, các bác, và các bạn, tôi được hiểu rằng, thế hệ đi trước muốn con em mình, nếu chưa thể hiểu hết lập trường của mình, thì cũng đừng làm gì tạo thêm cơ hội cho sự tuyên truyền rất tinh vi và gian xảo của nhà cầm quyền Cộng Sản. Thế hệ đi sau muốn hiểu lập trường và kinh nghiệm của thế hệ đi trước, cố lắng nghe, và cũng muốn cái nhìn riêng tư của họ được bày tỏ và được hiểu. Có lúc cả hai thế hệ cùng qúy chuộng tự do như nhau và đều nhìn thấy chế độ Cộng Sản lấy mất đi tự do này của bao con người Việt Nam, nhưng đã có những diễn đạt khác nhau.

    Nỗ lực của tôi kêu gọi các bạn VAALA cân nhắc lại về các hình ảnh của cuộc triễn lãm này vẫn tiếp tục. Các bạn có những suy nghĩ riêng của các bạn. Và những qúy vị trong cộng đồng vẫn đang nói lên tiếng nói thống thiết của mình .... Tôi tin vào lòng nhân bản của mỗi người Việt yêu chuộng tự do.

    Kính thư,

    Đông Xuyến


    Wednesday, January 14, 2009

    Nhạc Chủ Đề Về Người Lính - Hùng Trần SBS Radio



    Nhạc Chủ Đề Về Người Lính
    Bài đã phát thanh trên Radio SBS Melbourne, Victoria, Australia

    Hung Tran

    Trên quê huơng tự do miền Nam Việt Nam, trong hơn 20 năm chiến tranh, có những nguời nhận lãnh phần thức cho nguời khác ngủ, chết cho nguời khác sống. Đó là những nguời lính Việt Nam Cộng Hoà.

    Họ là ai?

    Họ là những chàng trai mắt sáng, môi tươi, tâm hồn trẻ trung phơi phới tinh tươm, là học sinh, sinh viên, là con em những gia đình lao động ở thành thị hay nông dân chơn chất ở nông thôn.

    Họ là những thanh niên tuổi đôi muơi căng tràn nhựa sống, ăm ắp mộng mơ, là những con nguời rất bình thuờng cũng đầy những thuơng ghét vui buồn …

    Sinh ra và lớn lên trong buổi loạn ly, dù không ham chém giết, dù ham sống, sợ chết , nhưng họ bình thản chấp nhận bổn phận được chính quyền, đại diện cho nguời dân giao phó trở thành những nguời lính

    Những nguời trẻ, 19, 20, hay “21 tuổi vào quân đội mà lòng chưa hề yêu ai” ấy đã lấy đất làm giường, rừng lá làm màn, bỏ lại sau lưng ánh đèn màu của đô thị phồn hoa, mải miết đêm rồi lại ngày, chỉ rừng và núi, chỉ biết yêu những cánh rừng lá thấp vì đấy là màn che cho họ và đồng đội khỏi mắt quân thù , dù không quên những ngày hoa mộng nhưng chẳng cần những tiếng nỉ non đóng kịch rên rỉ câu yêu đương giả tạo.

    Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi
    Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì

    Tôi là người đi chinh chiến dài lâu
    Nên mộng ước đầu nghe như đã chìm sâụ
    Từ máy thâu thanh cô nàng vừa ca
    Trọn kiếp yêu anh lính khổ xa nhà
    Giữa rừng già vang tiếng hát thật cao
    Nhưng giữa già tôi có thấy gì đâu?
    Sao không hát cho người giết giặc trên cầu
    Khi bùn lầy còn pha sắc áo xanh
    Trong khói súng xây thành
    Mắt quầng thâm mất ngủ
    Tàn đêm chiến cuộc, giờ chỉ còn hai tiếng yêu anh
    Sao không hát cho những người còn mải mê
    Lá rừng che kín đường về phồn hoa
    Không hát cho những bà mẹ hằng đêm nhớ con xa
    Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua
    Rừng lá xanh xanh núi đồi chạy quanh.
    Đời lính quen yêu gian khổ quân hành
    Nghe từ ngày thơ khói súng triền miên
    Đánh giặc lâu bền cho non nước bình yên
    Lời hát xin gây rung động thật lâu
    Đừng hát như chim giữa rừng lá sầu
    Xin thật lòng qua câu hát đầu môi
    Như lính giữa rừng yêu lá thấp mà thôi

    (Nhạc: Rừng Lá Thấp- Trần Thiện Thanh)


    Đất anh ở và rừng anh thở
    Sớm anh đi chiều lại trở về
    Rừng vi vút những đêm gío thổi
    Bóng anh chìm với bóng hư vô
    Đôi khi đứng bên triền đá dựng
    Anh hoang mang sợ núi đẻ mình
    Có khi thấy con chồn con cáo
    Anh giật mình lòng thoáng hãi kinh
    Anh đi qua rừng cao quá đỗi
    Anh đi về rừng quá đỗi cao
    Anh thấy rồi, anh: con sâu gạo
    Nằm rung rinh trong đám lá rì rào
    Và buồn thảm ôi những chiều lặng lẽ
    Núi và anh thành hai kẻ đăm chiêu
    Núi ngó anh và anh ngó núi
    Núi đụng trời anh đụng nỗi đìu hiu
    Đất anh ở và rừng anh thở
    Quá lâu ngày nên thấy hoang mang
    Anh sống dở và anh chết dở
    Giữa núi rừng cao ngất ngàn năm

    (Thơ: Ở trong rừng lâu ngày -Phạm Cao Hoàng)

    Những nguời lính Việt Nam Cộng Hoà ấy, trong hai mươi năm dài, hàng hàng lớp lớp, tai nghe tiếng đạn réo, bom rơi mà lòng vẫn mềm như gió, sinh mạng treo đầu súng nhưng tim chẳng hận thù, ngày lội ruộng, đêm băng rừng nhưng mỗi lúc dừng chân lại tha thiết nhớ về mẹ, về em, về quê hương xóm làng, về những ngày thơ ấu

    Phải là nguời đã cùng chia với họ túi cơm sấy nguội lạnh, hớp nuớc hố bom, đi cùng họ hàng muời ngày không thấy ánh mặt trời, và khi dừng chân bên trảng trống ở bià rừng, mới vừa tạm ngả lưng vào gốc cây chưa kịp lại sức , đã nghe lệnh tiếp tục lên đường thì mới cảm được trọn vẹn tấm lòng rất đỗi thô sơ nhưng vô cùng tha thiết của nguời lính trẻ ngâm nga câu hát bên rừng

    Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm
    Sương trắng rơi vai tôi buốt lạnh mềm
    Chim muôn buồn rủ nhau bay về đâu
    Ngẩn ngơ lũ vượn gọi nhau
    Nào những khi ôm thép súng tê tay
    Đắm mắt theo bao hư ảo thở dài
    Nơi chốn xa cuộc đời mẹ quẳng gánh
    Em còn khều sáng ánh đèn từ sương mai
    Mẹ biết bây giờ con ngồi hố nhỏ
    Gió hẹn mưa thề một khi con về quê ngoại xưa
    Để mẹ nhắn lời thăm
    Trường làng cũ năm nào khi con còn bé nhỏ
    Theo mẹ đến trường giờ đây con đường xưa còn đó
    Tóc liều vờn gió ru hoài ...
    Bận hành quân nên chắc khó thăm nhau
    Nhưng có nhau như hơi thở vào đời
    Tóc em còn có thơm hương cỏ may
    Để anh nói chuyện ngày mai
    Bạn bè anh theo lớp tuổi ra đi
    Dăm đứa thân đôi khi chẳng trở về
    Xin có em nguyện cầu cho đời anh
    Đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai ...

    (Nhạc: Sương Trắng Miền Quê Ngoại - Đinh Miên Vũ)

    “Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm…”
    bài nhạc đầy cải lương nói về nguời lính
    Nam Bắc phân tranh, chiến hào Nguyễn Trịnh
    điệu Habanera nón sắt úp trên đầu
    “sương trắng rơi vai tôi ướt …” rồi sao?
    Vai ai ướt, Bắc kỳ hay Nam bộ?
    đời lính thú lưu đồn quên cố thổ
    “LÍNH” viết hoa, bao ngôn ngữ đều thừa
    gặp lại bạn bè cũ vẫn như xưa
    thằng nào cũng hát những bài ca tang chế
    điệu Boléro như một lời trách khẽ
    tiếng đàn đêm bỗng hoá tiếng than dài
    phải rồi tiếng đàn quen thuộc ở Chu Lai
    nắp hầm đầy rêu ta ngồi bưng mặt khóc
    tay gõ nhịp kiểu sênh tiền lóc cóc
    nhạc ngựa reo thấp thỏm giọng nam trầm
    phải rồi tiếng đàn quen thuộc ở Chu Prong
    dân” sinh Bắc tử Nam” không cần Trương Lương thổi sáo
    thằng “ ca sĩ lính Cộng Hoà” cụt đầu cây guitar chảy máu
    khan giả hét “xung phong” qua tiếng hát ngậm ngùi
    phải rồi tiếng đàn quanh quất đây thôi
    thằng Nhái Hải quân, thằng Nhảy dù, thằng Lôi hổ
    cũng tiếng đàn ấy xưa mà chẳng cũ
    dù đứt một giây, gân cổ vẫn nghẹn ngào
    mười năm mới gặp nhau mỗi đứa một cơn đau
    cởi áo binh chủng sao hồn còn vằn vện
    nói gì đây khi rửa tay gác kiếm
    chỉ biết lặng im chờ thái độ tiếng đàn
    tiếng đàn của binh nhì không giống sĩ quan
    lại habanera, lại bolero, lại những bài hát ấy
    không phải tango, không phải valse quý phái
    mà rất rưng rưng con mắt kẻ giang hồ
    “giải phóng” về ta bỏ súng làm thơ
    bạn bè tàn phế phải ăn mày hát dạo
    tiếng đàn từ đó trở thành ra giọt máu
    máu đã ứa ra không thể ưá hai lần
    không thể một gã lính dù đã từng cõng bạn tải thuơng
    lại đóng ngược vào đời mình đinh nhọn
    cảm ơn lời ca và tiếng đàn chưa muộn
    đã đánh thức ta sau mười tuổi công hầu

    (Thơ: Đêm lính ngụy – Bùi Chí Vinh)

    Người lính ấy suốt hai mươi năm, vai mang balô, tay ghì chặt súng lội qua những cánh đồng sinh lây ở Đồng Tháp Năm Căn , nơi đỉa lội như bánh canh, muỗi kêu như sáo thổi, đi qua những địa danh xa lạ: Ashau, A lưới ,Ia Drang, Toumorong , Pleime... Chu Pao ai oán hờn trong gió, Mỗi tấc khăn tang một khúc đường.

    Anh miệt mài những ngày truy lùng địch nơi Cổ Thành Quảng Trị, bên dòng sông Dakbla cuồn cuộn nuớc phù sa đỏ ngầu như máu , đã có những nguời bạn anh nằm yên trong rừng cao su Đồng Xoài, trên bãi cát Sa Huỳnh hay trên cánh đồng miền Tây xanh ngát luống mạ non

    trời bỗng xầm đen tóe sấm sét
    mặt đất ào ào trận pháo tuôn
    trong thành phố tử thần co quắp
    viên đạn cuối cùng đã bắn đi
    người chết giữa trời - trên đồi cháy
    hồn anh thảng thốt bay lên không
    suốt dọc Trường Sơn đất run rẩy
    mặt trời chưa thấy đêm dài ôi
    từng khối lớn mênh mông đặc cứng
    qua khe nhìn lại đồi C2
    nhớ anh em ta đã nằm xuống

    (Thơ: Ngày mưa đọc lại Dấu Binh Lửa- Đỗ Quý Toàn)

    Thế nhưng nguời lính ấy, đi chiến đấu với tâm niệm “súng đạn dẫu vô tình nhưng lòng nguời thì độ lượng”, biết quý vô cùng sự sống nhưng cũng không ngại thản nhiên dấn thân vào nơi binh lửa

    nửa đêm kẻng giục, quân ra trận
    kinh động cả lòng đêm tối bưng
    nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy
    không buồn chỉ một chút bâng khuâng
    đời ta là con số không vô tận
    may trên đầu còn chiếc mũ rừng
    mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
    chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân

    (Thơ: Trước Giờ Tiếp Viện - Trần Hoài Thư)

    Trong nỗi chịu đựng hy sinh, âm thầm nhưng kỳ vĩ, nguời lính vẫn sống và luôn gắng vượt qua chính mình và số phận, để uớc mơ một giấc mơ hiền hoà về một ngày mai

    Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn
    Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi
    Ngoài con tim héo em ơi
    Xin trả lại đây, bỏ lại đây
    Thép gai giăng với lũy hào sâu
    Lổ châu mai với những địa lôi
    Ðã bao phen máu anh tuôn, cho còn lại đến mãi bây giờ
    Trả súng đạn này, ôi sạch nợ sông núi rồi
    Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao
    Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu
    Với cây đa khóm trúc hàng cau
    Với con đê có chiếc cầu tre
    Ðã bao năm vắng chân anh
    Nên trở thành hoang phế rong rêu
    Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
    Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
    Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
    Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu
    Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
    Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
    Bạn anh đó đang say ngủ yên
    Xin cám ơn ! Xin cám ơn ! Người nằm xuống
    Ðể có một ngày, có một ngày cho chúng mình
    Ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la
    Chuông chùa làng xa, chiều lại vang
    Bếp ai lên khói ấm tình thương
    Bát cơm rau thắm mối tình quê
    Có con trâu, có nương dâu
    Thiên đường này mơ ước bao lâu!

    (Nhạc: Một mai giã từ vũ khí - Ngân Khánh)

    Nguời lính không mơ uớc lớn lao, chỉ mơ có ngày trả súng đạn , cởi chiến y về với em với mẹ, mơ có ngày sống sót để được đi tạ ơn những đồng đội đã nằm xuống cho anh và cho bao nguời được “ làm lại từ đầu”

    Nhưng hôm nay, đã hơn 30 năm, có thật chiến tranh đã kết thúc? nguời lính đã giã từ khẩu súng hôm qua, có thật được an phận sống đời một kẻ thường dân, được gặp lại con trâu bên nuơng dâu và có tìm được chốn thiên đường giản dị mà anh, cũng như bao lớp nguời đã bao lâu mơ uớc?

    Hai mươi năm chiến tranh, hơn năm trăm ngàn người lính đã để lại một phần thân thể trên chiến truờng, và một số tuơng đương đã vĩnh viễn gục bên súng mũ bỏ quên đời, có ai trong chúng ta nhớ đến họ?

    Từ trong tăm tối hận thù, nguời lính đã thắp sáng ý nghĩa đời người, đã từ cõi chết bước vào sự sống bất tử.

    Xin cám ơn và chân thành nguyện cầu cho anh.

    Hùng Trần
    SBS Radio


    Download tại đây: Người Lính


    Vietnamese art exhibit puts politics on display

    my-thuan.tran@latimes.com

    Ann Phong, one of a group of Vietnamese artists, helps install artwork depicting communist symbols at a Santa Ana gallery. The silver gelatin print in the foreground by artist Brian Doan depicts a woman wearing a shirt emblazoned with the flag of the Socialist Republic of Vietnam, and also shows a bust of Ho Chi Minh. Mark Boster / Los Angeles Times

    The show opening in Santa Ana purposely includes communist symbols, a bold step that curators hope will provoke discussion and tolerance of different political viewpoints.

    By My-Thuan Tran
    January 10, 2009

    It's an image rarely seen in Little Saigon: the red flag of Vietnam.

    The last time the communist flag was displayed prominently in Orange County's Vietnamese enclave -- when a merchant displayed the banner -- it ignited 53 days of angry street protests.

    Today, an exhibit commissioned by a Vietnamese American arts group will open in Santa Ana, a display that purposely includes communist symbols, the flag of the fallen country of South Vietnam and artwork that has been banned in Vietnam. In the middle of the country's largest Vietnamese population, the curators hope to challenge sensibilities and provoke discussion in a community where the topic of politics other than staunch anti-communism has long been taboo.

    Organizers say the display is a direct response to the artwork of a UC Davis graduate student and Vietnamese immigrant who painted a foot spa yellow with three bright red stripes. She said it was to honor her mother-in-law's years of labor in a nail salon, but some in Little Saigon saw it as a mocking reference to the South Vietnamese flag -- which is also yellow with three red stripes -- and branded it communist propaganda. When a photograph of the artwork appeared in Little Saigon's leading newspaper last year, street protests erupted and the paper apologized and fired two top editors.

    "We felt this prevailing fear around the Vietnamese community after the foot bath incident," said Tram Le, one of the curators. "I felt the community was on this slippery slope, that we were not progressing toward having open dialogue and being more tolerant of different political viewpoints."


    The group hopes to change the mood in Little Saigon through art.

    "I think that we were trying to confront that fear head on," said Mariam Lam, a UC Riverside assistant professor of literature and cultural studies, and board member of the art group. "We are trying to say that the community should be a safe space for people, even protesters."

    The exhibit is extraordinary in this historically anti-communist community, where the memories of war and the communist takeover still smolder. Any hint of associating with Vietnam can spark accusations of communist sympathies that can ruin reputations and incite street protests.

    Sponsored by the Vietnamese American Arts & Letters Assn., the exhibit includes paintings, photographs, multimedia displays and performances on topics including politics, war, sexuality and youth culture. Called "F.O.B. II: Art Speaks," the name is a play on the pejorative moniker "fresh off the boat," a term given to immigrants who came to the United States by boat, including hundreds of thousands of Vietnamese refugees who escaped after the war ended.

    Art has a complicated past in Little Saigon, where the line between free expression and traitorous behavior is razor-thin. The protesters who demonstrated against the foot spa image said then that despite the abundant freedoms in America, artists should avoid images that could insult or inflame a community still reconciling its past.

    The exhibit will test the Vietnamese American community, said Linda Vo, chair of UC Irvine's Asian American Studies department.

    "It has been difficult for the Vietnamese community to express their experiences," said Vo, who also sits on the art association's advisory board. "The war and what happened afterward, of being refugees and having to restart their lives, left scars that have never been dealt with. None of us know if the community is ready for this now, or if it will take another 10 years."

    One of the more provocative pieces is a photograph by Brian Doan of a girl in Vietnam wearing a red tank top with a yellow star, a representation of Vietnam's official flag. On a table next to her is a small bust of former communist leader Ho Chi Minh and a cellphone.

    "This piece uses the communist flag but isn't celebratory of communism," said Lan Duong, a co-curator and assistant professor of media and cultural studies at UC Riverside. "The communist flag isn't used just as a political symbol, but of what is going on in Vietnam and the kinds of modes of consumption that marks youth culture."

    Another installation is an interactive voting booth where people can choose which flag represents them: the flag of South Vietnam, the official flag of Vietnam, or they can use crayons to create their own flag. Flags are important symbols in the Vietnamese community, where the banner of South Vietnam still hangs on lampposts and storefronts and the official Vietnamese flag is stomped on during protests.

    The exhibit also features submissions from Chau Huynh, the artist who created the controversial foot spa installation. In one painting, she intersperses written lyrics of the anthems of the Socialist Republic of Vietnam and the former Republic of Vietnam.

    The curators also created a sideshow of art that was banned in Vietnam and included audio recordings and writings of dissidents in Vietnam.

    "I wanted to make the connections with Vietnamese artists that have been banned in Vietnam and this kind of repression that we face here in terms of voicing political opinions," Duong said. "The forms of censorship are not equivalent, but they are similar."

    Choosing pieces for the exhibit was not easy. "We kept asking, 'Are we being sensitive enough for the community, or will they be so hurt when they see this that they are not going to be part of the conversation?' " Le said.

    Mindful of the pitfalls, the curators decided to have statements from artists explaining the pieces, along with panel discussions and a curator walk-through.

    "We felt in the end," Le said, "that we could not self-censor ourselves even at the risk that it may offend somebody."

    The curators are both part of the so-called 1.5 generation of Vietnamese Americans, who were born in Vietnam but immigrated to the United States at an early age. They see their role as bridging the gap between the first generation, many of whom lived through the war, and the next generation, who may not understand the experiences of their parents.

    "We have this freedom of speech in this country that allows us to put on a show like this," Le said. "If we can't have a show here, where can we do it?"

    my-thuan.tran@latimes.com This e-mail address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it

    http://www.latimes.com/news/local/politics/cal/la-me-vietarts10-2009jan10,0,7044678.story

    Tuesday, January 13, 2009

    Công Khai Thách Thức Cộng Đồng

    Trích từ: http://take2tango.com/?display=5827
      Công Khai Thách Thức Cộng Đồng
    Một bản tin được phổ biến về cuộc triển lãm tranh được ghi nhận nguyên văn như sau:

    F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng – Giao Điểm Giữa Nghệ Thuật + Chính Trị + Cộng Đồng. Cuộc triển lãm quy tụ hơn 50 nghệ sĩ tạo hình và trình diễn cổ động cho một lịch sử phong phú và một sự đa nguyên trong cộng đồng Việt Nam từ ngày 9 đến ngày 18 tháng Giêng, 2009 @ VAALA Center, 1600 N. Broadway, Santa Ana, CA 92706

    Cuộc triển lãm F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng hân hạnh giới thiệu sự tham dự của hơn 50 nghệ sĩ tạo hình và trình diễn thuộc nhiều bộ môn như hội họa, điêu khắc, nhiếp ảnh, điện ảnh, installations, nghệ thuật trình diễn, video art, nghệ thuật graffiti, văn chương, âm nhạc, turntablism, kịch nghệ, v.v. Cuộc triển lãm nhằm tạo những cuộc đối thoại tìm hiểu về tương quan giữa nghệ thuật, chính trị và cộng đồng, về những điều bị xem là cấm kỵ hoặc là kiềm chế trong cộng đồng.

    Các nghệ sĩ của cuộc triển lãm F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng gồm có: Alex Chinh Nguyễn, Ann Phong, Bình Danh, Brian Đoàn, Charlie Nguyễn, Châu Thủy Huỳnh (Huỳnh Thủy Châu), Dinh Q. Lê, Đào Hải Triều, Debbie Nguyễn, Demon Slayer Family (Dan Duy Nguyễn + Mailan Thị Phạm), Đỗ Lê Anhdao, Hàm Trần, Nguyễn Cao Hiệp (Hiệp Nguyễn), Hồng-Ân Trương, Jenni Trang Lê, Nhạc kịch Kiếp Nào Có Yêu Nhau của Duy Tâm, Vũ Hoàng Lân , Lan Trần, Lê T. Quế Hương, Llouquet Sandrine, Long Nguyễn, Long T. Bùi, Nam Quan Nguyễn, Ngọc Võ Arps, Nguyễn Huy Lộc, Nguyên Khai, Nguyễn Quốc Thành, Nguyễn Trọng Khôi, Nguyễn Việt Hùng, Nhân Đức Nguyễn, Roland Nguyễn, Saigon 1, Steven Toly, Taylur Thu Hiền Ngô, Trần Tiến Dũng, Trương Chinh Ngọc, Tuấn Kiên Nguyễn, Ưu Đàm Nguyễn, Vi Lý, Việt Lê, Vương Văn Thảo, YLW (Young Leading Women), …

    Sáu năm trước đây, cuộc triển lãm đa nghệ thuật F.O.B.: MultiArt Show đã dấy lên một phong trào, đưa nhiều khuôn mặt nghệ sĩ thuộc thế hệ 1.5 và thế hệ 2 đến với cộng đồng. Cuộc triển lãm F.O.B. đầu tiên xoáy vào đề tài bản sắc của người nghệ sĩ, gạt bỏ những “nhãn hiệu” người khác gắn cho mình, và tự khẳng định chính mình.

    Cuộc triển lãm F.O.B.II: Nghệ Thuật Lên Tiếng sắp tới đây sẽ quy tụ nhiều nghệ sĩ thuộc nhiều lãnh vực khác nhau, không phân biệt tuổi đời hoặc tuổi nghề, đến với cuộc triển lãm F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng. Qua cuộc triển lãm F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng, chúng tôi muốn tìm hiểu các vấn đề bản sắc của cộng đồng, và những gì người nghệ sĩ có thể diễn đạt qua nghệ thuật trong phạm trù quốc gia và quốc tế.

    “Qua những biến cố gần đây trong cộng đồng cũng như trong nước, đưa đến việc gạt bỏ những tiếng nói khác biệt, chúng tôi muốn cổ động cho sự đa nguyên trong cộng đồng nghệ thuật tại Việt Nam cũng như hải ngoại,” hai giám tuyển (co-curators) của cuộc triển lãm, Lan Dương và Trâm Lê, cho biết. “Chúng tôi tin rằng Nghệ Thuật cần phải lên tiếng trước những biến động chính trị. Chúng tôi xin đặt các câu hỏi: chúng ta định nghĩa cộng đồng như thế nào trong hiện tại, và sẽ như thế nào trong tương lai? Một nghệ sĩ diễn đạt như thế nào khi không bị bó buộc bởi bất cứ điều gì?”

    Ban tổ chức mong mỏi cuộc triển lãm sẽ là một diễn đàn cho các thành viên trong cộng đồng, bao gồm cả nghệ sĩ, chia sẻ câu chuyện của họ qua hình thức nghệ thuật tạo hình hoặc trình diễn, cũng như tham dự vào các cuộc hội thảo.

    F.O.B. II: Nghệ Thuật Lên Tiếng là cuộc triển lãm đa nghệ thuật lớn nhất từ trước đến nay của VAALA, bao gồm nhiều lãnh vực nghệ thuật tạo hình và trình diễn. Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) là một tổ chức văn hóa bất vụ lợi đã từng tổ chức nhiều cuộc triển lãm, ra mắt sách, trình tấu âm nhạc, kịch, thuyết trình về đề tài văn hóa, và Đại Hội Điện Ảnh Việt Nam Quốc Tế (ViFF).

    Contact: TRAM LE, Co-Curator
    (626) 627-6826

    LAN DUONG, Co-Curator
    (323) 377-1967


    CUỘC TRIỂN LÃM VAALA - Đông Xuyến


    CUỘC TRIỂN LÃM VAALA

    Đông Xuyến

    Kính thưa các bác, các cô chú, và toàn thể qúy vị trong cộng đồng,

    Lời đâu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả các bác và các cô chú đã hết sức bày tỏ tiếng nói của mình đối với cuộc triễn lãm của hội Văn Học Nghệ Thuật Việt-Mỹ (VAALA). Cũng như mọi người trong tinh thần Việt Nam: “một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.” Những ngày qua, tôi cũng trằn trọc với những nỗi đau chưa dứt của các bác và các cô chú, đặc biệt là những người đã từng bị đày ải trong lao tù cộng sản, từng chứng kiến những dã man của cộng sản như những gì xảy ra với cha tôi, mẹ tôi, và gia đình tôi, cũng như kinh nghiệm của các cô chú đã từng chia sẻ về những đau thương không tả xiết trong phòng tâm lý với tôi. Bên cạnh là nỗi đau của những người Việt Nam phải bỏ xứ ra đi vì muốn sống trong tự do, nhưng phải trả cái gía qúa đắt là sinh mạng hay trinh tiết hoặc sự nhọc nhằm của chính mình và của người thân. Tôi đã có mặt trong cuộc vượt biên không cùng với gia đình ở tuổi thiếu niên để đến nơi này sau nhiều năm sống dưới chế độ Cộng Sản. Và quan trọng hơn là cái đau của đồng bào chúng ta hiện ở Việt Nam, cái đau mất đất đai phương tiện sinh nhai của gia đình mình, cái đau mất chủ quyền đất nước mà lại bị đàn áp bắt bớ chỉ vì muốn nói lên tiếng nói yêu nước, cái đau vì nhân phẩm bị chà đạp và nhục hình khi tha phương cầu thực ớ xứ người, v.v... Chúng ta có chung những niềm đau của dân tộc.

    Trở lại với VAALA, cho sự độc lập của các bạn, điều đầu tiên tôi xin chia xẻ để cộng đồng rõ là tôi không là người tổ chức hay quyết định cho việc lựa chọn các tranh ảnh và triển lãm của VAALA, mặc dù tôi được vào danh sách người cố vấn. Các bạn trong VAALA từ trong hội đồng quản trị và ban tổ chức là những người làm việc độc lập. Tôi không thuộc về cả hai ban này. Trong những ngày qua, tôi có một số ý kiến đề nghị các bạn cân nhắc lại và ý kiến của tôi không phải là ý kiến quyết định. Công việc mà các bạn nhờ tôi là giúp phỏng vấn để tìm hiều về những kinh nghiệm của các bác và các cô chú đã từng trải qua trong chế độ Cộng Sản, để mọi người hiểu rõ hơn lập trường quan điểm chống cộng của các bác và các cô chú này. Mục đích của VAALA là để các bác các cô chú có tiếng nói của mình trong buổi triễn lãm. Có bạn sau khi quay phim đã hiểu rõ hơn tâm tình của thế hệ đi trước mình.

    Các bạn trong VAALA cũng đã nghĩ rằng những bức tranh họ triển lãm phần nào phản ánh thực trạng Viêt Nam hôm nay như:

    1) ở Việt Nam ngày nay ba miền Bắc Trung Nam đều không có tự do và nhân quyền căn bản mà lẽ ra ai cũng có được (bức tranh nền vàng với 3 dây kẽm gai màu đỏ-Steven Toly đã ghi rõ ý của mình trong trang 51 của tập chương trình);

    2) Người Việt Nam phải đã phải bỏ nước ra đi bằng đường bộ và đường biển trong đau thương mất mát (bức tranh nền vàng và có hình thuyền và người đi bộ màu đỏ-Steven Stoly-ý ghi rõ trong trang 51);

    3) trong xã hội Việt Nam những gì trước đây được xem là thần tượng để tôn thờ giờ là những đồ dùng hay vật trang trí như lá cờ đỏ sao vàng và tượng nhỏ HCM, đồng thời giới trẻ Việt Nam không còn sống trong ý thức hệ Cộng Sản mà theo trào lưu của thế giới tân tiến bên ngoài (tác phẩm Brian Doan-lời của tác giả). Bên cạnh, các bạn cũng triển lãm những tác phẩm của các nhà phản kháng và văn nghệ sĩ bị trù dập tại Việt Nam, khoảng 17 người. Trong đó có Bùi Chát, Dương Thu Hương, Hoàng Cầm, Hữu Loan, Lê Đất, Lê Quang Hà, Lý Đời, Lynh Bacardi, Nguyễn Quốc Chánh, Nguyễn Thái Tuấn, Phùng Quán, Quang Dung, Trần Khải Thanh Thủy, Trần Tiến Dũng, Trần Trọng Vũ, Trần Dần, Trương Tấn. Các tác phẩm này hiện nay bị chế độ Cộng Sản cấm trong nước, nên các bạn VAALA đã tìm mọi cách để trình chiếu các tác phẫm này bên ngoài Việt Nam. Đây là nỗ lực để khuyến khích những văn nghệ sĩ dám nói lên sự thật từ trong nước. Trong đó, có những tác phẩm nói lên việc mất tự do tư tưởng (những hình người không có đầu ở Việt Nam của Nguyễn Thái Tuấn) và những biếm họa về công an ác ôn, v.v... Nhiều người trẻ, có người đã ngồi lại để xem hết slideshow này về thực trạng bị kiềm kẹp tại Việt Nam hôm nay.

    Hiểu được ý nguyện của các bạn VAALA là muốn có những chia xẻ và tâm tình từ nhiều thế hệ khác nhau trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại cho những quan tâm chung, tôi cũng hiểu những đau thương của thế hệ đi trước khi phải nhìn lại những hình ảnh, hiện thân của những tàn sát đau thương, cho thế hệ ông bà cha mẹ, hay của chính mình. Những niềm đau này không đến từ sự hận thù như một số các bạn trẻ nghĩ hay một số tuyên truyền của Cộng Sản để cô lập đồng bào chống cộng hải ngoại, mà đến từ những mong mỏi không muốn thấy dân Việt và nước Việt bị khủng bố và đau thương dưới chế độ Cộng Sản, một chế độ độc tài tràn đầy tham nhũng và bất công. Những tiếng nói này xuất phát từ những đau thương rất nhân bản.

    Tôi cũng không ngạc nhiên đế hiểu rằng chế độ cầm quyền Cộng Sản hiện nay sẽ tiếp tục khai thác những vết thương này của cộng đồng để tạo thành kiến về cộng đồng hải ngoại với đồng bào trong nước. Họ cũng khai thác sự ngăn cách giữa các thế hệ trong cộng đồng người Việt trong và ngoài nước để chia rẽ và làm yếu đi sức mạnh chung của những người yêu nước, chuộng tự do nhân bản trong việc phản kháng chế độ Cộng Sản, đã và đang mang lại nhiều đau thương cho dân tộc.

    Qua các dịp tâm tình với các cô chú, các bác, và các bạn, tôi được hiểu rằng, thế hệ đi trước muốn con em mình, nếu chưa thể hiểu hết lập trường của mình, thì cũng đừng làm gì tạo thêm cơ hội cho sự tuyên truyền rất tinh vi và gian xảo của nhà cầm quyền Cộng Sản. Thế hệ đi sau muốn hiểu lập trường và kinh nghiệm của thế hệ đi trước, cố lắng nghe, và cũng muốn cái nhìn riêng tư của họ được bày tỏ và được hiểu. Có lúc cả hai thế hệ cùng qúy chuộng tự do như nhau và đều nhìn thấy chế độ Cộng Sản lấy mất đi tự do này của bao con người Việt Nam, nhưng đã có những diễn đạt khác nhau.

    Nỗ lực của tôi kêu gọi các bạn VAALA cân nhắc lại về các hình ảnh của cuộc triễn lãm này vẫn tiếp tục. Các bạn có những suy nghĩ riêng của các bạn. Và những qúy vị trong cộng đồng vẫn đang nói lên tiếng nói thống thiết của mình .... Tôi tin vào lòng nhân bản của mỗi người Việt yêu chuộng tự do.

    Kính thư,

    Đông Xuyến