Thursday, March 26, 2015

America Wasn’t the Only Foreign Power in the Vietnam War

    America Wasn’t the Only Foreign Power in the Vietnam War
The conflict in Vietnam might have been an ‘American War’, but the U.S. was joined by six other allies in its struggle to defeat the communists in South East Asia.

The Vietnam War was one of the 20th Century’s most intractable conflicts. Also known as the Second Indochina War or simply the American War to the Vietnamese, the epic struggle claimed the lives of more than 2 million people, including some 60,000 U.S. personnel and more than a million civilians. The war also consumed hundreds of billions of dollars, scarred the landscape of much of South East Asia and created toxic divisions within the international community.

And while the conflict is largely remembered as a contest between the army of North Vietnam and the Viet Cong insurgency on the one side and South Vietnam and the United States on the other, it’s worth pointing out that both opposing factions enjoyed considerable help from a host of other world powers both large and small. In fact, more than 10 other nations took an active role in the decade-long fight, losing more than 15,000 lives in the process. While some countries’ contributions you likely already know about, others might come as a surprise. Let’s examine some of the Vietnam War’s other participants.

ALLIES OF THE SOUTH

Between 1964 and 1973, more than 2.7 million American troops served in Vietnam. Yet despite this hefty commitment, Washington was eager to portray the war as a multinational effort aimed at countering communist aggression. To that end, the White House invited (and pressured) a number its allies in the region to lend a hand in South Vietnam. More than 400,000 troops from six other countries answered the call. Here they are:

South Korea – Many might peg Australia as the next largest foreign contributor to the war after the United States. But South Korea was by far the most committed foreign ally of the American-led war effort in South East Asia. Between 1965 and early 1973, more than 320,000 South Korean troops served in the war alongside U.S. and ARVN forces, although ROK troop levels never reached more than 50,000 at any given time. And in addition to financially backing the government in Saigon, the U.S. also helped bankroll Seoul’s commitment to conflict to the tune of a quarter-billion dollars. Once deployed, the Korean contingent engaged in its own brutal counterinsurgency campaign throughout South Vietnam. In fact, ROK forces were responsible for a number of atrocities against Vietnamese civilians while prosecuting the conflict. In recent years, South Korea has sought to atone for this grizzly war record. All told, more than 5,000 of the country’s soldiers were killed in nine years of fighting; 10,000 were wounded.

Australia – In total, more than 61,000 Australian soldiers also served in the war between 1962 and 1972, although that commitment never exceeded 8,000 troops at one time. In addition to sending infantry, airborne, special forces, medical and armoured units, Australia’s task force also included squadrons of helicopters, transport planes and even Canberra bombers. The Royal Australian Navy contributed a destroyer to the effort as well. More than 500 Australian personnel were killed during 10 years of operations — 3,000 were wounded.

Philippines – The next largest partner in the U.S.-led war was the Philippines. Beginning in 1966, Manila deployed upwards of 10,000 troops to help support the Saigon government, but kept its contribution limited to medical and logistical operations. Filipino casualties were minimal, yet the decision by the administration of Ferdinand Marcos to deploy troops to Indochina was still controversial domestically.

New Zealand – Between 1964 and 1972, more than 3,800 New Zealanders served as part of the Allied war effort. In addition to providing artillery batteries, combat engineers and medical personnel, Wellington sent elements of the country’s elite Special Air Service. Pilots also served as part of the larger Australian contingent. In all, 37 troops were killed during the eight-year mission and 187 were wounded. The war proved highly unpopular at home and eventually led to the downfall of the National Party government of Jack Marshall.

Thailand – In 1965 Bangkok committed a small army contingent to South Vietnam, known as the Queen’s Cobra Battalion. It also pledged its national police force’s air assets to monitor several segments of the Ho Chi Minh trail that passed through neighbouring Laos.


Taiwan – One of the earliest foreign contributors to the Saigon government was the the ardently anti-communist Republic of China. In fact, Taiwan provided transport aircraft and secretly offered several hundred of its special forces soldiers to the cause beginning in 1961. Over the next 11 years, three aircraft were lost to enemy ground fire and a number of Taiwanese commandos were captured while on missions in North Vietnam. In all, 25 Taiwanese died in action in Vietnam.

Canada – Although not officially a military contributor to the American war effort, Canadian industry supplied the U.S. with more than $2.5 billion worth of war materiel during the 1960s and early 1970s. Canadian factories manufactured everything from uniforms to Agent Orange. While mainstream public opinion in Canada was largely against the U.S.-led war in Vietnam, more than 30,000 citizens volunteered to fight in the conflict. At least 100 Canadians died in American uniform during the war and one even won the Medal Of Honor in 1970 for heroism under fire. Following the 1972 Paris Peace Accord, 240 Canadian soldiers were deployed to Vietnam with a multinational UN peacekeeping force to monitor the agreement. Other contributors to that contingent included Hungary, Poland of the Warsaw Pact as well as Indonesia, and Iran.

HANOI’S COMRADES

As America’s role in the war widened, the communist world was keen to see Hanoi prevail. While support to North Vietnam largely came in the form of weapons and material, a number of countries sent advisors and even a handful of combatants. Here’s a run down:

Soviet Union – Moscow proved to be North Vietnam’s chief ally throughout the conflict, supplying both weapons and military advisors. In addition to maintaining a troop commitment that topped 3,000 men at its peak, the Soviet’s lavished Hanoi with more than 2,000 tanks, 7,000 artillery pieces, 5,000 anti-aircraft guns and nearly 200 surface to air missile batteries. Aid from Russia eventually reached $2 million a day. In at least one incident, Soviet advisors engaged American forces in combat. During an air raid on the North in 1965, Soviet anti-aircraft gunners fired on and destroyed American F-4 jets near Hanoi at Thanh Hoa.

China – Beginning in 1965, the People’s Republic of China provided both military engineers and anti-aircraft batteries to the North Vietnamese war effort. This followed Beijing’s policy of supplying millions of dollars in rice and more than 90,000 assault rifles to the communist regime. By 1968, China began to withdraw its support following a widening rift with Hanoi’s chief ally, the Soviet Union. Beijing gradually shifted its support to the Khmer Rouge in Cambodia. Following the victory over the south in 1975, the unified Vietnam waged a four year war against Cambodia. China invaded Vietnam in 1979 by way of retaliation.

North Korea – Pyongyang also contributed to the communist north. In 1966, the reclusive regime dispatched two squadrons of MiG-17s and a squadron of MiG-21s — 30 planes in all. More than 200 of the country’s aviators eventually rotated in and out of country throughout the war during which time many flew combat missions. Two full regiments of air defence troops were also dispatched. North Korean dictator Kim Il Sung reportedly urged his men to protect the skies above Vietnam as if they were “their own.”

Cuba – Cuba has never formally confirmed its participation in the Vietnam War, although several thousand military engineers reportedly aided the communist war effort. In addition, military advisors from Havana are believed to have taken part in the interrogation of at least 19 captured U.S. fliers. In fact, their supposedly brutal methods have since been dubbed “the Cuban Program”. Castro himself visited Quang Tri shortly after it fell to the communists in 1972.



TỔNG TẤN CÔNG QUY MÔ XÓA SỔ QUỐC HẬN - Trương Minh Hòa

    2015:TỔNG TẤN CÔNG QUY MÔ XÓA SỔ QUỐC HẬN VÀ BIẾN NGÀY QUÂN LỰC 19/6 THÀNH NGÀY TUYỂN NGƯỜI MẪU

Trương Minh Hòa
    Lập lờ đánh lận con đen.
    Thay ngày quốc hận, "Đui Then" mưu đồ.

Nói về văn công, sau nhiều phen "ôm đầu máu văn công, từ lổ đến chạy làng" do người Việt hải ngoại" thề chiến thắng quân thù, ta đập tan lũ Vẹm văn công". Từ những đoàn văn công, múa rối nước, hoa hậu áo dài…tới văn công du kích hát hò lẻ tẻ và đám Bầu Xô lộ ra là một" BỒ SÂU mọt trong cộng đồng là những ĐỒNG HƯƠNG mà trái tim ĐƯƠNG HỒNG, thông đồng với Vẹm tung ra hải ngoại những đoàn quân chính qui và du kích, đặc công văn hóa vận; đáng lưu ý là có một số trung tâm ca nhạc vì tiền mà thi hành công tác" văn công giúp đảng" bằng cách thu nhận văn công núp dưới dạng ca sĩ, hát và nổi tiếng, sau đó thực hiện công tác tuyên truyền như tên" khỉ ca súc loại" Đàm Vĩnh Hưng. Nhưng Vẹm Cộng và lũ bầu xô, nằm vùng vẫn dùng văn công để" tiến quân trên đường dài" về mặt văn hóa vận đã thất bại:
    Văn công hát, gặp nhiều người chống đối.
    Ai bầu xô mà chẳng chạy bao giờ?
    Dậy mà đi, dậy mà đi.

Rút ra những thất bại trong "điều kinh và giao hợp" cũng như "điều phối" công tác móc nối với một số văn nghệ sĩ hải ngoại "quá độ" thành văn công tân tòng như gái có chồng mà ngoại tình, chúng rình rang tổ chức "ca hét" hỗn hợp" trong các chương trình "văn nghệ hỗn hợp theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Chúng sáng tạo lẫn "tối tạo" cách pha trộn hỗn hợp giữa vàng thiệt-giả để đánh lừa và giảm hay triệt tiêu chống đối, biểu tình. Nổi bật là vụ anh chàng Trịnh Hủi cùng với phối ngẫu thời ấy là Cẩu Cao Kỳ Duyên (ái nữ phản-hèn tướng Cầu Cao Cầy) tổ chức văn nghệ hỗn hợp như bột mì pha với cứt tại xứ Kăn Gà Rù. Tuy nhiên "mưu gian tại nhân, thành sự tại dân", đôi uyên Trịnh Hủi-Cầy Duyên gặp phải sự phản ứng mạnh của người Việt tỵ nạn nên bị "bể xô". Tức khí vì mất quyền lợi, đôi vợ già chồng trẻ như "con điên lấy thằng khùng" nầy viết một số bài chửi bới tập thể người Việt chống cộng ở xứ Kan Gà Rù và hỗ trợ, binh vực cho Trịnh Hủi-Cầy Duyên là anh ca nhạc sĩ Nam lột, gốc là lính kiểng VNCH, nhưng tệ hại là khi tình hình căng thẳng thì quá thành "lao công đào binh" (theo từ truyền tinh là: Loài Chi Đi Biển), ra nước ngoài thì rất nổi tiếng trên "mặt trận sân khấu Ế Sợ" oai hùng không khác gì "người ở lại Charlie" hay "anh chàng mũ đỏ tên Đương"… là hình ảnh hào hùng lúc làm hoạt náo cho các chương trình văn nghệ mà nghề M.C chẳng khác nào "chỉ huy chiến trường" nhưng không bao giờ đổ máu mà chỉ hao nước miếng, nổi tiếng là "lính đào ngũ oai hùng lắm" trên sân khấu ca nhạc mà hốt bạc cho Nhí Hồ:
    Trong chiến trận, ra tài tham sống.
    Nơi hý trường, quân phục oai phong.
    Đào ngũ thì bách thế lưu danh.
    Trước lính kiểng, sau thì đào ngũ.

Nam Lột dùng uy tín là "chỉ huy trưởng ca nhạc, kịch sĩ" trên chiến trường "Ế Sợ" mà lên lớp, giáo dục cả hơn 200,000 người Việt ở Xứ Kăn Gà Rù về bài học "văn công-văn nghệ hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa" mà bắn tỉa túi tiền và cũng tuyên truyền trong mục đích yêu cầu "văn công tải đảng". Lúc đó ít ai chú ý vì thấy Nam Lột có uy tín, là lính nhưng chưa biết là từng trở
thành "loài chim đi biển" từ lính kiểng sang đào binh. Tuy nhiên sau nầy, càng ngày thì Nam Lột lộng hành, nhứt là sau vụ thỉnh nguyện thư Việt Khang, nghênh ngang cùng Nhí Hồ, thoái sĩ "Boat people", Việt Dũng, Nâng Sờ Buồi… thay vì dốc tâm cho Việt Khang, thì lại "sang ngang" lập trường là công nhận chế độ thái thú tại Việt Nam và còn lên giọng "giáo dục" tổng thống Obama, nước Mỹ về bài học: đoàn kết với thái thú Vẹm để ngăn chận bành trướng của thiên triều Bắc Kinh, chúng đinh ninh là cả nước Mỹ "quá dốt" nên không có cái "đỉnh cao trí tuệ" bằng nhóm người Thỉnh Nguyện Thư, lo mơ mà làm thầy đời, coi trời bằng vung, như gà nuốt dây thun, lại phun nộc độc.
Cũng như băng đảng thị tặc Vẹm Tân "điều kinh và giao hợp" công tác xóa ngày quốc hận 30-4, bước đầu là thay thế bằng những tên nhẹ nhàng hơn như: thời chủ tặc Mặt Trận Gian Bịp khủng Bố Hoàng Cơ Minh còn "sinh tiền" (tức là còn thu, làm ra tiền, thu một thời gian ngắn mà được hơn 22 triệu Mỹ kim) thì ngày quốc hận bị "bóp méo" thành Ngày Quốc Kháng, tức là ngày dành riêng cho Mặt Trận kháng chiến gian bịp, hầu càng ngày càng khá:
    Tiền thu như nước sông Đà.
    Tiền chui vô túi, họ nhà Hoàng Cơ.

Rồi ngày tỵ nạn, ngày thuyền nhân, ngày "diễn hành cho tự do" là chúng công khai diễn hành ăn mừng ngày: "như có khỉ Hồ trong thùng phi đậy nắp". Thua keo nầy, ta bầy keo khác, làm theo chủ trương lũ thờ Lê Mác, cũng không khác gì LỐI CŨ của LŨ CỐI, dép râu, cho nên sau những lần thay tên quốc hận đều "chọc giận" hàng triệu người quyết tâm chống cộng mà bọn lật lọng Vẹm Tân, nằm vùng, tay sai, đón gió…. như chó trực xương nằm chờ chủ Vẹm ban cấp từ "Ngân Qũy 36".

Không thể thuyết phục, bịp lừa người Việt hải ngoại chấp nhận thay ngày quốc hận bằng những tên khác, trái lại còn bị lên án, phản ứng mạnh, cho nên đám trở cờ chuyển hướng, dùng sức mạnh, sức ép hay thế lực chính trị nghị trường của các nước tạm dung để áp đặt ngày quốc hận bằng những tên khác, nên "thoái sĩ Mullberry Sea" là thủ tướng không người lái và tự biên tự diễn của VNCH tự phong đã lòn lách ra luật JR 455 với chiêu bài "vinh danh VNCH" ngay trong ngày quốc hận, bị phản đối mạnh.

Năm nay 2015, sau 40 năm trường kỳ bịp gian nhằm xóa sổ ngày quốc hận, thì cuộc tổng nổi tấn công quy mô chưa từng có đã và đang phát động rộng rãi: từ trong nước có nhóm trung tâm Thúi Nghe "hét" giúp vui và ăn mừng; ở nước ngoài có nữa ca nhạc phục quốc, chôn dầu vượt biển ngày xưa nhưng nay đã bán linh hồn cho Vẹm Tân với "marching for freedom" ở Âu Châu trong mùa quốc hận.

Đáng chú ý là ông thượng nghị sĩ xứ Cà Na Đá là Ngô Thanh Hải đưa ra dự luật S129 nhằm thay tên ngày quốc hận bằng "hành trình cho tự do". Theo sinh hoạt luật pháp ở các nước Tây phương, nếu thay tên bình thường, người muốn thay thế tên khác trong giấy tờ, cũng phải "qua thủ tục hành chánh" nhằm hợp pháp hóa. Tuy nhiên ông thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải chỉ đại diện cho vị trí trong thượng viện quốc hội do tham gia đảng phái nước nầy và thêm phe cánh mới vớt được chiến ghế béo bở trong cơ cấu lập pháp, đương nhiên hắn không phải là người đại diện cho người Việt ở Ca Na Đá chớ đừng nói là cho cả người Việt hải ngoại.

Nhưng sự LUẬT thành DỰ LẬT lọng thay ngày quốc hận bằng tên khác, báo nhác như những lần trước, chắn chắn 100% là rước lấy sự phản ứng mạnh của những người "quyết tâm chống cộng" khắp nơi. Chỉ có những tay "đồng chí đồng rận, đồng rệp" như Nguyễn Quốc Nam, Lê Phát Minh... nằm trong tổ chức Liên Minh Dân Chủ Việt Nam, nay bị "dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường" nên tổ chức nầy thành LIÊN MINH ĐÂM CHỦ VIỆT NAM, chúng đã đâm chết lập trường của cố giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và đồng thời biến đảng Tân Đại Việt thành đảng Tân Đại "Việt Tân", là đảng "Việt gian, Việt gian, đại Việt gian". Rồi cũng không thiếu đảng viên Vẹm Tân lâu năm làm lâu la là Nhà Dzăng Tru Tắt Tiếng, trong nước có linh mọp xếp sòng khối "Tám Bốn Trông Xạo" là Phan Răng Lợi… mới đây có thêm hàng ngũ "vẻ vang dân Vẹm" nhằm thày tên ngày quốc hận, nhập chung với đám Vẹm Tân và Liên Minh Đâm Chủ Việt Nam là "phản phé viên" Đặng Chí Hùng cũng cùng hưởng ứng, làm cho một số người ngây thơ tưởng phản tỉnh thiệt bị mất hứng và bị hố, khi công bố Đặng Chí Hùng chống cộng THIỆT TÌNH, chớ "đéo" phải vì THỊT TIỀN khi đương sự mới qua Cà Na Đá mà đã bám cứng lá cờ vàng ba sọc đỏ, đáng mặt thầy tên cán ngố Điếu Cày, nhưng dù có tài ngụy trang giỏi tới đâu cũng bị ló ra như cây kim dấu trong bọc vải lâu ngày khi viết bài ủng hộ Ngô Thanh Hải nhằm thay thế ngày quốc hận bằng "journey for freedom".

Ngày quốc hận năm 2015 rất bận rộn vì bị đánh phá khắp nơi, ngoài ra còn tổ chức "ăn mừng công khai ngày như có khỉ Hồ Trong thùng phi đậy nấp" qua cái tổ chức "dạ tiệc" ăn mừng và hỗ trợ "hành trình cho tự do" của Ngô Thanh Hải ở xứ Ca Na Đá, bán vé ăn tiệc mừng là 40 đô la. Ngày quốc hận lại vui mừng, mở dạ tiệc, ăn nhậu nhà hàng:

Bốn mươi năm, giờ tổng tấn cộng.
Vui sao dạ tiệc nhà hàng?

Còn tại Mỹ, thoái sĩ Boat People, người "ăn PHÂN nghiệp chuyên" cũng tổ chức ăn mừng qua thông cáo, có đoạn như sau:
    "Hành Trình Đến Tự Do của Chúng Tôi", được thực hiện để đánh dấu 40 năm người Việt ly hương; chủ đề là: Vinh danh và tri ân đất nước Hoa Kỳ, các người Mỹ đã tham chiến ở Việt Nam và các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa".

    Buổi lễ sẽ được tổ chức tại Kennedy Center, những ai muốn tham dự đều phải mua vé vào cửa với giá hạng chót là US $75, hạng nhất là US $1,000 và bảo trợ là từ US $10,000 trở lên.

    Trích bản giá vé của BPSOS của ông phổ biến vào ngày 19 tháng 2 năm 2015: Ghế ngồi và giá vé Tổng cộng có 1,159 ghế ngồi ở hí viện Eisenhower. Chúng tôi chỉ bán vé cho 1,094 ghế, phân hạng như sau:

    - 66 ghế yếu nhân (VIP) trong "hộp " (Box), trong đó 46 chỗ dành cho các người được vinh danh và những nhà bảo trợ từ $10,000 trở lên.

    Chỉ có 20 ghế được bán ra với giá $1,000/chỗ.

    - 184 ghế danh dự (Premium) ở 8 hàng đầu của tầng chính (Orchestra), với phân nửa dành cho các người bảo trợ từ $1,000 đến $10,000. Số 92 ghế còn lại bán vé giá $500/chỗ.

    - 193 ghế thượng hạng (Dignitary): $250/chỗ, ở những hàng ngay sau khu ghế danh dự ở tầng chính (Orchestra).

    - 569 ghế trung hạng (Regular Gold): $150/chỗ, ở cả tầng chính và tầng lầu. - 58 ghế đồng hạng (Regular): $100/chỗ, tầng lầu (Balcony).

    - 24 ghế cho học sinh: $75/chỗ, tầng lầu (Balcony).

    Chương trình Ngày 19/6 tại hí viện Eisenhower tại Kennedy Center sẽ có phần trình diễn thời trang của 12 "Người Mẫu" do nhà thiết kế thời trang Thái Nguyễn đảm trách. Hiện tại số người mẫu này đang được Thái Nguyễn phỏng vấn bằng điện thoại. Ông Thái Nguyễn sẽ có mặt tại Bắc Virginia vào trung tuần tháng 4/2015 để tuyển chọn 12 người mẫu vào vòng chung kết. Muốn tham gia thi tuyển thì ghi danh với cô Loan (BPSOS)."
Nói tiếng là "Hành Trình Đến Tự Do của Chúng Tôi", tức là lấy danh xưng mới của Ngô Thanh Hải, nhưng lại dời vào ngày quân lực 19 tháng 6, là kế hoạch tấn công đợt hai "hậu quốc hận" của nhóm Nguyễn Đình Thắng, chứ không phải do các tổ chức quân nhân quân lực VNCH thực hiện, nhưng bị thay tên luôn ngày quân lực thành ngày "hành trình đến tự do". Không biết là các hội quân nhân, quân binh chủng, quân trường… có nhìn thấy cái "ý đồ" đen tối của những kẻ "ăn cơm tự do, đội mo Vẹm cộng" đánh vào ngày quốc hận mà có tấn công cả quân lực VNCH?. Tiêu đề "hành trình đến tự do" cổ xúy cho dự luật S129 "journey for freedom" của Ngô Thanh Hải và đồng thời xóa sổ ngày quân lực bằng: tiệc tùng và chương trình" tuyển chọn 12 người mẩu vào chung kết "… như vậy là Nguyễn Đình Thắng "cướp" ngày quân lực một cách có bài bản và; khoa học kỹ thuật" cũng như trước đây chính đương sự đã "tiếp quản" tổ chức SOS Boat people do giáo sư Nguyễn Hữu Xương và nhà văn Phan Lạc Tiếp, nay thì:
    Thuyền nhân bỏ biển lái xe.
    Mà Nguyễn Đình Thắng đeo dè ăn PHÂN (fund).

Ngày quân lực "nào bao hùng binh tiến lên" thì nay Nguyễn Đình Thắng biến thành ngày dạ tiệc có thu tiền với giá cao và thi tuyển người mẫu, như ở Saigon, sau năm 1975 thì: "ngày xưa ta quen từ viên đá nơi sân trường, nay thì nghe khác mỗi tên đường" cho nên chuyện thay thế ngày quân lực bằng "hành trình đến tự do" và thêm vào tuyển người mẫu cũng không khác gì cảnh:
    NAM KỲ KHỞI NGHĨA, tiêu CÔNG LÝ.
    ĐỒNG KHỞI lên rồi, mất TỰ DO.

Xóa tên ngày quốc hận 30-4 và đồng thời biến ngày quân lực 19-6 thành ngày "hành trình tìm đến tự do" đoạn giải tán tập thể chiến sĩ quân lực VNCH lần nữa là biến ngày quân lực thành ngày: tuyển chọn 12 người mẫu… cũng như Dương Văn Minh và Nguyễn Hữu Hạnh bàn giao chính quyền miền nam, song hành với giải tán quân lực VNCH trong câu "bàn giao trong vòng trật tự".

Chưa hết, nhà dzăng Vẹm Tân Tru Tắt Tiếng có bài viết binh vực và ủng hộ ông thượng nghị sởi Ngô Thanh Hải, là "bầu bạn thân thương" với thú trưởng ngoại giao là con khỉ mặt heo Nguyễn Thanh Sơn, nay Tru Tắt Tiếng "tru thêm" bài viết để chửa cháy cho Ngô Thanh Hải và nhóm nhỏ nầy, cũng là trò y như văn công và văn nghệ sĩ trình diễn hổn hợp như Trịnh Hủi-Cầy Duyên trước đây, nên Tru Tắt Tiếng thêm vô cái đuôi: "Tưởng niệm quốc hận và ghi nhớ hành trình đến tự do"…không khác gì: "kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa".

Tức là năm 2015 là chúng mở mặt trận tổng tấn công toàn diện, quy mô chưa từng thấy, không biết là trong năm nay, Vẹm cộng và tay sai Vẹm Tân còn tấn công bằng những "mánh mun" nào nữa? Hãy chờ xem và mọi người hãy đặt trong tư thế ứng chiến, báo động.

Trương Minh Hòa



Monday, March 23, 2015

Sau 40 năm thiên đường việt cộng trẻ em bán đi nước ngoài để làm nô lệ

    Aussie hero saving trafficked Vietnamese kids sold as sex slaves
http://www.news.com.au/world/asia/aussie-hero-saving-trafficked-vietnamese-kids-sold-as-sex-slaves/story-fnh81fz8-1227273540499?sv=75b9055f39a841155b335b1537f19b6f

SLEEPING rough on the street before being picked up and exploited by traffickers, these are the children the world ignores.

But an Australian hero has made it his life’s work to rescue and protect Vietnam’s forgotten street kids.

Michael Brosowski and his team save young girls and boys sold as sex slaves and into child labour. His charity gives children a new chance at life after they have suffered through these traumatic experiences in their formative years.
Seven teenage girls are brought back to Vietnam by the foundation,
after being sold into China’s sex industry. Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Most trafficked children come from poor rural villages and don’t go to school.
Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Thuy, 16, was lured from her home by a friend who promised her a well-paying job in China, at a clothes shop near the border.

But there was no shop, and the teenager was sold to a brothel as a sex slave.

One night, she made a run for it, but was tackled to the ground by three brothel-keepers, who attacked her with knives and apparently stuffed a drug into her wounds, leaving her for dead. The Blue Dragon Children’s Foundation got her to hospital, tracked down relatives and began work to heal the extraordinary psychological scars her ordeal had caused.

In one recent case, the charity brought home 16-year-old Sung, who had apparently been sold to a massage parlour in China.

He had escaped and wandered for two days through the unfamiliar country until a woman took him to the police.

This week, they rescued seven-year-old Thi, who had been kidnapped and handed to a family in China for $750.
Thi, seven, returns to her village with her father, after being sold to a Chinese family.
Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Earlier this month, Blue Dragon stopped the trafficking to China of 33 children and young adults,
some of whom are seen here writing statements for the police. Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Michael, now 40, first learned about the fate of such children when he went to work at Hanoi’s national university in 2002 and began teaching English to shoeshine boys.

“They came to the city to make money for their families in the countryside,” he told news.com.au

“I quickly realised they needed to get back to school.”

He set up Blue Dragon and started helping these kids into education and training. He soon stumbled upon a whole village children who had been trafficked to Ho Chi Minh City — promised wages and an education, but instead forced to work selling flowers for nothing. The charity contacted their families and got them home.

Then he discovered more children being trafficked to South Vietnam to work in garment factories, living as sweatshop slaves. The charity began rescuing the children, and Michael believes their work has started to unravel the practice.
Sung, 16, is reunited with his family after wandering through China alone.
Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Three girls trafficked to China make it back into Vietnam with the help of the foundation.
Picture: Blue Dragon Source: Supplied

“We’ve made it expensive for them,” says Michael. “We call the police and get the factory shut down. Then we come back again.”

It was from there that his team began bringing children back from brothels in China, dangerous work that incurred the traffickers’ wrath.

The sexual abuse of boys is not yet against the law in Vietnam, so they are targets for exploitation by paedophile rings.

“You see boys lose belief in themselves,” says Michael. “They believe they’re garbage.”

In one harrowing case from October, a 14-year-old disabled boy was beaten and raped by a neighbour. Blue Dragon paid his hospital bills, helped his family through the recovery and provided legal assistance. His attacker was sentenced to 18 months in jail for indecency — very little by international standards but a major achievement in Vietnam.

Michael hopes the country is moving closer to resolving this law. He is also working with lawyers to bring more traffickers to justice.

“It’s an important part of the healing process,” he says.
Michael’s foundation gives these children hope. Picture: Blue Dragon Source: Supplied

Education, training, rehab and counselling help them start a new life.
Picture: Blue Dragon Source: Supplied

“In just about all cases of sex trafficking, the victim knows the trafficker. If you’re sold by someone you trust, how can you ever trust anyone again?”

Girls are told by boyfriends, friends and neighbours that they are going on a shopping trip to China, and then pimped out as prostitutes. Blue Dragon helps the girls recover — perhaps never 100 per cent, admits Michael, but they go on to university, careers and marriage.

Today, Blue Dragon cares for more than 1500 young people, with food, homes, jobs and rehabilitation. They are currently raising money through Roll’d in Melbourne to build a new school for 150 children in a heavily trafficked area, since kids who drop out are usually the vulnerable ones.

Michael says his team and the kids are like family, and look out for each other as they face trauma every single day.

“It’s highly rewarding because we see lives change,” he says. “The harrowing part is when it takes a long time. We know boys and girls of just 14 who are making money selling sex, after they’ve been abused. They hate themselves and think this is all they’re good for.

“Knowing that abuse is happening is the hardest part. You have to keep believing.”

Find out more about Michael Brosowski’s work at the Blue Dragon Children’s Foundation here.



Wednesday, March 18, 2015

Tony Abbott defends $11bn cut to foreign aid during Vietnamese V.C PM's visit

    Tony Abbott defends $11bn cut to foreign aid during Vietnamese PM's visit
Calla Wahlquist
http://www.theguardian.com/australia-news/2015/mar/18/tony-abbott-defends-11bn-cut-foreign-aid-vietnamese-pm-visit

‘If you don’t have your domestic economic house in order, it’s very difficult to be a good friend and neighbour abroad,’ Abbott said during joint press conference.
Tony Abbott (right) at a joint press conference with the Vietnamese VC, Nguyen Tan Dung, on Wednesday.

Tony Abbott has defended his government’s decision to cut Australia’s foreign aid budget by $11bn at a joint press conference with the Vietnamese prime minister, Nguyen Tan Dung.

Dung and Abbott addressed the media after a formal ceremony, where the former signed a “declaration on enhancing the comprehensive partnership” between the two countries with the foreign minister, Julie Bishop.

Asked if he was embarrassed to explain Australia’s reduced aid budget to Dung, Abbott said Australia had made “modest reductions” but that remaining aid would focus on countries in the Asia-Pacific region, including Vietnam.

“Look, obviously it’s important for all countries to ensure that their own domestic economic house is in order, because if you don’t have your domestic economic house in order, it’s very difficult to be a good friend and neighbour abroad,” Abbott said. 

Abbott said it was important to remember the “objective” of aid, saying, “the objective of aid is not to create a relationship of permanent dependency, the objective of aid is to ensure that countries are helped to develop to the point where they don’t need aid any more”.

“And obviously the very strong economic growth that Vietnam has enjoyed in the past few years, particularly under the economic stewardship of prime minister Dung, means that the need for this kind of aid will be less and less as the years go on.”

Dung, who was listening through a translator and offered a small smile at the end of Abbott’s response, declined to answer the question directed at him which asked if he was concerned at the effect aid cuts would have on Vietnamese people.

Australia gave about $140m in aid to Vietnam in the 2014/15 budget.

The declaration reaffirmed Australia’s trade, security, education and cultural ties to Vietnam.

Speaking through a translator, Dung said the declaration would “further deepen” ties between the two countries and made particular reference to the education and agricultural sectors, as well as increased cooperation in security and defence operations.

Chief among those concerns were freedom of navigation in the South China Sea and an agreement to “exercise self-restraint and refrain from anything that may inflame tensions in the region”.

Abbott said the Australian-Vietnamese relationship was going “from strength to strength” and would be enhanced by the Trans-Pacific Partnership, which is still being negotiated. 

“We have both prospered in peace over the last 40 years because of the stability that our region has enjoyed, and anything which destroys that stability is something we would mutually deplore and mutually work to ensure didn’t happen,” he said.

Dung’s delegation was met by human rights protesters when it arrived at Parliament House on Wednesday morning. The protesters, a large number of whom were Vietnamese-Australians, circulated this month’s report of the UN special rapporteur on the freedom of religion and belief, which found that “the scope of freedom of religion and belief remains extremely limited and unsafe” in Vietnam.
The special rapporteur, Heiner Bielefeldt, said Vietnam breached the terms of his visit to allow him confidential and unsupervised contact with people, saying some he met with had suffered “intimidation, police interrogations and even physical injuries” before and after his visit.
Vietnam did not support the report.
---##--
Hình ảnh Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu
Biểu tình chống tên việt cộng Nguyễn Tấn Dũng
Canberra 18-3-2015




Monday, March 16, 2015

HÌNH ẢNH SYDNEY BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI VIỆT CỘNG NGUYỄN TẤN DŨNG ĐẾN ÚC CHÂU NGÀY 17-3-2015

CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO ÚC CHÂU/NSW
BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI VIỆT CỘNG NGUYỄN TẤN DŨNG ĐẾN ÚC CHÂU
17-3-2015


Việt cộng Nguyễn Tấn Dũng đi cửa hậu
 



Thiếu Sinh Quân Việt Nam Cộng Hòa - Thanh Dũng

Thiếu Sinh Quân Việt Nam Cộng Hòa

Thanh Dũng

Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà trước ngày tan vỡ 30-4-1975 có một ngôi trường rất đặc biệt là trường Thiếu Sinh Quân. Nếu miền Nam tự do từng có Võ Bị Đà Lạt chuyên cung cấp Sĩ Quan Hiện Dịch trọn đời theo binh nghiệp; hay trường Bộ Binh Thủ Đức đào tạo Sĩ Quan Trừ Bị; hoặc Quân Trường Đồng Đế (Nha Trang) thường huấn luyện Hạ Sĩ Quan cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà -- thì có thể nói chỉ duy nhất mái nhà Thiếu Sinh Quân là nơi xuất thân đủ Sĩ Quan lẫn Hạ Sĩ Quan, cả Hiện Dịch lẫn Trừ Bị.
Thiếu Sinh Quân VNCH diễn hành

Ngược dòng lịch sử, thời Hoàng Đế Minh Mạng năm 1899 đã chấp thuận cho Toàn Quyền Đông Dương Paul Doumer thành lập 2 nhóm Thiếu Sinh Quân (TSQ) đầu tiên, mỗi nhóm 10 người. Từ đó, TSQ phát triển nhanh. Về sau, ngoài Bắc có các nhóm TSQ tại Hà Nội, Móng Cái, Việt Trì... Miền Trung có Trường Thiếu Sinh Quân Huế (đặt tại thành Mang Cá, sau dời vào Thành Nội). Trong Nam có nhiều trường TSQ tại Vũng Tàu, thành Ô Ma (Tổng Nha Cảnh Sát), Thị Xã Đà Lạt, và đặc biệt tại Tỉnh Lỵ Mỹ Tho... Đây chính là nơi tiếp nhận các nhóm TSQ miền Bắc di cư vào Nam sau Hiệp Định Geneva 1954.

Đến tháng 6-1956, Tổng Thống Ngô Đình Diệm ra sắc lịnh sát nhập tất cả các trường TSQ lẻ tẻ trên toàn quốc, chuyển về Vũng Tàu, nâng lên thành “Quân Trường” tầm vóc Quốc Gia. Ngôi trường mới mang tên “Trường Thiếu Sinh Quân Việt Nam” cho đến ngày nước mất. Cơ sở Vũng Tàu vốn là một doanh trại của quân đội Pháp xây cất để lại, còn gọi là thành Pháo Thủ. Trường gồm ba dãy nhà ba tầng, rộng lớn, khang trang, nằm sát chân Núi Lớn Vũng Tàu, chánh diện là Quốc Lộ 15, nối liền Vũng Tàu với Bà Rịa, Sài Gòn.
Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH Tướng Lê Văn Tỵ (thứ 2 từ trái) thăm trường TSQ Vũng Tàu
thời Chỉ Huy Trưởng Phan Như Hiên (thứ 2 từ phải).

Thời điểm năm 1956, lúc chuyển về Vũng Tàu, được nâng lên bậc “Quân Trường”, trường có chừng 1,350 TSQ. Về sau, trung bình mỗi năm thu nhận khoảng 350 tân TSQ. Thiếu Sinh Quân thường là con của giới quân nhân, không phân biệt sĩ quan, hạ sĩ quan, hay binh sĩ, cũng không nhất thiết là cô nhi tử sĩ. Về học vấn, đơn cử niên khóa 1959-1960, người TSQ phải theo 4 chương trình giáo dục, bao gồm: chương trình văn hóa của Bộ Giáo Dục; chương trình quân sự; chương trình huấn luyện thể thao, điền kinh; và chương trình chính trị, luyện tinh thần dành riêng cho TSQ. Ngoài ra, người TSQ còn được học các ngành riêng như quân cụ, quân nhu, truyền tin, công binh, hành chánh, tài chánh v.v... Đến năm 18 tuổi, TSQ vào quân đội với cấp bậc Hạ Sĩ Nhất. Những TSQ đỗ bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp có thể được gửi lên trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt.

Qua thời gian 20 năm, trường TSQ trải qua các đời Chỉ Huy Trưởng: Thiếu Tá Phan Như Hiên, Thiếu Tá Nguyễn Văn Bích, Thiếu Tá Nguyễn Lũy, Đại Tá Huỳnh Văn Tư, Trung Tá Nguyễn Văn Kiên, Ðại Tá Nguyễn Văn Ưng, Đại Tá Hồ Nhật Quang, và Trung Tá Ngô Văn Dzoanh. Quân nhân gốc TSQ nổi tiếng không thích ngồi văn phòng, chỉ muốn xông pha trận mạc, nên con số thiệt hại vì chiến cuộc rất cao. Theo ước tính của Tổng Hội Cựu TSQ tại Hoa Kỳ, trường Thiếu Sinh Quân đã đào tạo và cung cấp cho quân đội khoảng 6,000 quân nhân, thì đến 4,500 đã vị quốc vong thân trên chiến trường hoặc thiệt mạng trong các trại tù cộng sản thời hậu chiến.
Lễ chào Quốc Kỳ tại trường TSQ một thời. Phía sau là Núi Lớn Vũng Tàu.

Thời VNCH, có hằng trăm quân nhân xuất thân TSQ từng nắm giữ nhiều chức vụ cao như Tư Lịnh Sư Đoàn, Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn, Trung Đoàn Trưởng, Tiểu Đoàn Trưởng, Hạm Trưởng, Đại Đội Trưởng, v.v... Trong số này có những tên tuổi đặc biệt đã đi vào quân sử: Thống Tướng Lê Văn Tỵ, vị Tổng Tham Mưu Trưởng đầu tiên của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà; Tướng Nguyễn Văn Vận, một trong những tướng lãnh đầu tiên của QLVNCH; Tướng Nguyễn Hữu Có từng là Tổng Trưởng Quốc Phòng... Cũng gốc TSQ có Tướng Lý Tòng Bá là thủ khoa Khoá 6 Võ Bị. Năm 1972, ông nắm quyền Tư Lịnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh, người hùng của mặt trận Kontum, đã chận đứng 3 sư đoàn Bắc Việt (sđ 320, sđ 10, và sđ 2). Còn phải kể thêm cựu TSQ Lâm Ngọc Chiêu (Lôi Hổ) và cựu TSQ Lai Đình Hợi (Biệt Kích Dù 81) -- là hai sĩ quan gan dạ bậc nhất trên chiến trường những năm hậu Mậu Thân, chuyên dấn thân vào những phi vụ đặc biệt, thả và đón biệt kích xâm nhập mật khu Bắc Việt dọc đường mòn HCM hay vùng tam biên, vùng Hạ Lào, v.v...

Nhiều quân nhân từng theo học trường TSQ Việt Nam cũng ghi lại tên mình trong những giờ phút chung cuộc của miền Nam tự do ngày 30-4-1975. Giữa lúc hầu hết các đơn vị VNCH đều đã buông súng, những người TSQ vẫn ngoan cường kháng cự: tại ngay chính trường TSQ Vũng Tàu, tại Tỉnh lỵ Chương Thiện, và trên sông Vàm Cỏ Tây.
Chân dung những Thiếu Sinh Quân VNCH

Vào lúc Thị Xã Vũng Tàu hoàn toàn bỏ ngỏ, Bắc quân đã xâm nhập và chiếm đóng các vị trí trọng yếu, còn một cứ điểm duy nhất chống cự suốt đêm 29 và gần trọn ngày 30-4. Tại trường TSQ, hằng trăm tay súng tuổi thiếu niên đã tự lập phòng tuyến quyết tử thủ. Đối phương tung hai tiểu đoàn xung kích vào trận. Các TSQ được huấn luyện bài bản, có hỏa lực, có đủ võ khí cá nhân và võ khí cộng đồng, đã kháng cự mãnh liệt. Họ tác chiến ngay trong sân trường, đột kích, đánh bọc hậu, thoắt ẩn thoắt hiện, hạ sát 6 bộ đội và làm nhiều người khác thương tích. Đến chiều 30-4, khi đạn dược đã cạn và kho lương thực đã cháy, họ đành thương thuyết với địch quân bao vây, nhận lấy một giờ ngưng bắn. Các TSQ tí hon vẫn bình tĩnh thu dọn chiến trường, săn sóc đồng đội bị thương, gói liệm thi hài người hy sinh, rồi đường hoàng làm lễ hạ Quốc Kỳ, hát Quốc Ca của quê hương Việt Nam tự do một lần cuối cùng.

Hai tuần trước đó, ngày 16-4-1975, tại ngã ba sông Vàm Cỏ Tây, địa phận tỉnh Long An. Đại Tá Đặng Phương Thành gốc Thiếu Sinh Quân, tốt nghiệp Khóa 16 Võ Bị Quốc Gia, lúc đó chỉ huy Trung Đoàn 12 thuộc Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Đơn vị của ông đã phối hợp với Giang Đoàn Đặc Nhiệm 99 dưới quyền Phó Đề Đốc Chung Tấn Cang với gần 100 giang đỉnh. Lực lượng thủy bộ hợp cùng nhau nghênh chiến với "Công Trường 5" của Bắc quân, làm vỡ kế hoạch vượt sông Vàm Cỏ của giặc. Về sau, cũng với khí chất quật cường đó, cựu TSQ Đặng Phương Thành đã chết mất xác trong ngục tù CS.
 Đại diện quân lực Hoa Kỳ (trái) trao đổi Quốc Kỳ với Chỉ Huy Trưởng TSQ VNCH Nguyễn Văn Ưng (phải).
 
Sau khi các đàn em TSQ tử thủ ngôi trường mẹ Vũng Tàu không lâu, tại Tỉnh Lỵ Chương Thiện ở Vùng Bốn Chiến Thuật, Đại Tá Tỉnh Trưởng Hồ Ngọc Cẩn đã tử chiến với Bắc quân vào "tiếp thu". ĐT Cẩn thuộc Binh Chủng Biệt Động Quân, xuất thân từ trường Thiếu Sinh Quân Đệ Nhất Quân Khu ở Gia Định thời đầu 1950, về sau học Khóa 2 Sĩ Quan đặc biệt Quân Trường Đồng Đế. Ông từng chỉ Huy Chiến Đoàn 15 thuộc Sư Đoàn 9 Bộ Binh vào giải vây An Lộc năm 1972. Từ 1973, ĐT Cẩn làm Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Tiểu Khu Chương Thiện, nổi tiếng được lính mến dân thương. Thời điểm 30-4-1975, mặc dù Dinh Độc Lập đã kêu gọi buông súng, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn cùng một số chiến hữu gốc TSQ đã quần thảo với giặc đến viên đạn cuối cùng, triệt hạ hằng chục tay súng Bắc quân. Ít nhất có 4 anh hùng gốc TSQ bị hành quyết tại chỗ. Riêng Đại Tá Cẩn chịu nhục hình, khổ sai giam cầm, đến sáng ngày 14-8-1975 bị xử tử tại sân banh Cần Thơ.

Cũng vì sự can đảm gan lì này, các quân nhân gốc TSQ trong chiến cuộc VN thường được cấp chỉ huy tin dùng. Một cá tánh rất đẹp khác của người TSQ VNCH là rất kỷ luật, đoàn kết, đùm bọc nhau, có thứ bậc trên dưới rõ ràng. Điểm mạnh này càng rõ ràng hơn khi lưu vong ra hải ngoại, với lắm cảnh xáo trộn trong đời sống người Việt, kể cả các tôn giáo. Riêng Thiếu Sinh Quân vẫn trung trinh, người đi trước vẫn có uy, vẫn được đàn em kính nể. Ngày nay, tập thể cựu TSQ vẫn liên lạc chặt chẽ. Họ có một Tổng Hội Cựu Thiếu Sinh Quân Việt Nam trên toàn thế giới, mỗi hai năm họp đại hội một lần. Và tại các địa phương có vài chục hội cựu TSQ khác.

Qua một cuộc bể dâu, ngôi trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu ngày nay trở thành trụ sở của một hãng dầu khí. Báo chí sách vở quốc nội hoàn toàn không nhắc đến, nhưng câu chuyện người TSQ cần thiết được ghi lại. Như trận chiến quả cảm mà bi thương, hùng tráng mà tuyệt vọng của hằng trăm tay súng thiếu niên 39 năm trước, kết thúc trong tư thế ôm nhau mà khóc trước sự chứng kiến của nhiều người dân Vũng Tàu -- khóc thảm thiết, khóc tức tưởi, khóc cho thân phận nhỏ bé giữa cơn cuồng phong của lịch sử.
 Cổng trường TSQ Vũng Tàu, nơi 6 bộ đội cộng sản đã bỏ mạng trong giờ phút sau cùng của chiến cuộc VN.

Thanh Dũng