Thursday, November 11, 2010

Thư Ngỏ của Tướng Lê Minh Đảo

    Kính thưa quý Chiến Hữu, Thân Hữu và Đồng Hương,
Trong mấy tuần vừa qua, tôi nhận được nhiều điện thư và điện thoại từ khắp nơi bày tỏ sự lo lắng, thắc mắc và bất bình trước vài bài viết gửi ra trên các Diễn Đàn Internet vu khống tôi giết chết cố Đại Tá Lê Quang Tung và Thiếu Tá Lê Quang Triệu. Trước nỗi quan tâm và sự ưu ái của quý vị, tôi thấy cần minh xác để quý vị an tâm.
    Kính thưa quý vị,
Với danh dự của một cựu chiến sĩ VNCH, tôi, Lê Minh Đảo, long trọng xác định rằng trong suốt cuộc đời binh nghiệp, tôi không bao giờ có một hành động nào vi phạm đến tài sản hoặc sinh mệnh của các chiến hữu của tôi trong QLVNCH. Đặc biệt là tôi không có một liên hệ gì đến cái chết của cố Đại Tá Lê Quang Tung và Thiếu Tá Lê Quang Triệu.

Từ năm 1963 đến 1975, trong tất cả các cuộc điều tra của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa về cái chết của hai sĩ quan kể trên, không có ai đề cập đến tên tôi bởi vì đã có những bằng chứng rõ ràng là tôi không thể có bất cứ một liên hệ nào đến vụ sát nhân nầy.

Trong thời gian gần đây, cộng sản Việt Nam đang nỗ lực thực hiện chiến dịch vu cáo và bôi nhọ các viên chức cao cấp trong Chính Phủ và Quân Lực VNCH nhằm chính nghĩa hoá hành động của cộng sản Bắc Viêt đánh chiếm Miền Nam và toàn trị đất nước Việt Nam. Xin quý vị lưu ý và đề cao cảnh giác trước kế hoạch thâm độc nầy của cộng sản.

Đây là lời minh xác chân thành và duy nhất của tôi. Tôi sẽ không quan tâm đến những vu cáo tiếp tục sau nầy (nếu có) của cộng sản và tay sai.

Trân trọng kính chào đoàn kết.

Lê Minh Đảo

Tuesday, November 9, 2010

Hòa thượng Thích Quảng Độ phản đối công an csVN đàn áp thương phế binh VNC


GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
VIỆN HÓA ĐẠO
Thanh Minh Thiền Viện, 90 Trần Huy Liệu, P. 15, Q. Phú Nhuận, TP. Sài gòn
Phật lịch 2554 Số : 13/VHĐ/VT
    Thư Phản kháng về việc Công An đàn áp Thương Phế Binh không cho nhận quà
Kính gửi :
Ông Nguyễn Tấn Dũng,
Thủ tướng nước CHXHCNVN

Phật Lịch 2554 - Sài gòn, ngày 01.11.2010

Thưa Thủ tướng,

Việt Nam bị lôi cuốn vào cuộc tranh chấp ý thức hệ quốc tế làm cho đất nước bị chia đôi. Đảng Cộng sản miền Bắc vì theo đuổi chủ thuyết Mác-Lênin, muốn nhuộm đỏ Miền Nam bằng bạo lực, gây ra cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn, làm cho dân tộc Việt Nam phải hứng chịu bao đau thương tang tóc.

Vào thế kỷ 19, Hoa Kỳ đã có một cuộc nội chiến. Ngay sau khi chiến thắng, các sĩ quan và binh sĩ miền Bắc, được lệnh không có bất cứ hành động nào vô lễ với sĩ quan và binh sĩ miền Nam bại trận. Vì nhân dân và chính giới Hoa Kỳ hiểu rằng, khi một người Mỹ bị nhục, thì dù là Mỹ miền Nam hay Mỹ miền Bắc, người Mỹ nói chung đang bị sỉ nhục. Nên trong cuộc nội chiến tại Hoa Kỳ được thua thì cũng vẫn là nước Mỹ và người Mỹ. Khi chiến tranh chấm dứt, không có tù binh, không có trại tập trung cải tạo, ai về nhà nấy, cùng nhau xây dựng lại quê hương.

Hơn một thế kỷ sau, tại Việt nam, với chủ thuyết vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc, với lòng hận thù đấu tranh giai cấp, Nhà cầm quyền Cộng sản miền Bắc, sau ngày chiến thắng, không noi theo gương sáng của Hoa Kỳ, đã bắt hàng trăm ngàn sĩ quan, binh sĩ bại trận miền Nam bỏ vào nhà tù dưới mỹ từ “trại học tập cải tạo” để trả thù, đày đoạ cho đến chết. Ai còn may mắn, sống sót, đều đau ốm, tật nguyền, sống lê lết qua ngày bên lề xã hội, chẳng ai thương xót, đoái hoài.

Vừa qua, Hoà thượng Thích Không Tánh, Tổng Vụ trưởng Tổng Vụ Từ Thiện Xã Hội, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) ra chùa Phước Huệ, tỉnh Quảng Trị, thay mặt cho những người có tấm lòng vàng, gửi quà cho anh em Thương Phế Binh Việt Nam Cộng hòa, món quà tình thương cao quí của những người dân Việt ly hương, thương về những mảnh đời đau khổ nơi quê nhà.

Từ sáng tinh mơ, có người lê đôi nạng gỗ từ Cam Lộ về đến Đông Hà, có người gồng mình với chiếc xe lăn từ Gio Linh đến Chùa Phước Huệ, nơi hội ngộ của tình thương, hy vọng nhận được món quà mọn sưởi ấm gia đình. Thế nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi đã tan thành mây khói khi hàng chục công an, dân phòng tấn công chùa Phước Huệ, xua đuổi, giải tán những con người tàn tật, làm náo loạn chốn thiền môn.

Xuyên suốt lịch sử bi thương nhưng hào hùng của dân tộc Việt, từng chịu đựng bao lần ngoại xâm, bao phen nội chiến, nhưng chưa có một triều đại nào nuôi dưỡng lòng hận thù dân tộc lâu như chế độ hiện nay. Chiến tranh đã chấm dứt hơn 35 năm mà lòng thù hận vẫn chưa nguôi, nhẫn tâm tước đoạt cả hạnh phúc nhỏ nhoi của người phế binh bên lề cuộc sống, dẫu trong quá khứ họ là đối phương nhưng nay đã là những người tàn phế.

Để giữ gìn truyền thống văn hoá khoan hoà, thương yêu, nâng đỡ, đùm bọc lẫn nhau, tôi yêu cầu Thủ tướng hãy cho ngưng ngay những hành động thiếu văn hoá, thiếu đạo đức của Công An đối với những anh em Thương Phế Binh thuộc Việt Nam Cộng hòa cũ.

Trong hoàn cảnh đất nước đang bị ngoại xâm, cần đoàn kết dân tộc trong thể chế đa nguyên, khoan hoà, tiến đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân mới hy vọng tạo được sức mạnh để cứu nguy tổ quốc.

Trân trọng.

Thanh Minh Thiền Viện, Sai gòn

Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống kiêm Viện trưởng Viện Hoá Đạo, GHPGVNTN
(ấn ký)
Sa môn Thích Quảng Độ

Sunday, November 7, 2010

Ðừng giải trang căn cứ quân sự Cam Ranh - Nguyễn Ðạt Thịnh



Nguyễn Đạt Thịnh

Việt Cộng đang chủ trương giải trang căn cứ quân sự Cam Ranh, trong một thông cáo đăng trên website bộ Ngoại Giao, bà Nguyễn Phương Nga, phát ngôn nhân của bộ, nói hải cảng Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa, sẽ được khai thác tiềm năng để “phục vụ cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc”. Câu nói có thể dịch cách nào, hiểu cách nào cũng được.

Tuy nhiên sân bay Cam Ranh đang trở thành sân bay dân sự, và Việt Nam “sẽ không hợp tác với nước ngoài để sử dụng cảng Cam Ranh vào mục đích quân sự”.

Câu nói này phản ánh tình trạng “muốn bảo vệ tổ quốc, nhưng vẫn ném khẩu súng đang cầm trên tay xuống đất, để không phật ý người Tầu”.

Người Tầu không muốn Cam Ranh trở lại vị trí đúng của nó là một căn cứ quân sự lý tưởng, hội đủ mọi thuận lợi cho việc sử dụng hải và không lực, hai sức mạnh thực sự quan trọng nếu tranh chấp Biển Ðông chuyển đổi từ tình trạng căng thẳng hiện nay sang hình thái va chạm quân sự.

Mời bạn đọc quan sát địa hình Cam Ranh dưới góc nhìn quân sự qua bức bản đồ này: Cam Ranh là một bán đảo, chỉ bám vào đất liền bằng một giải đất hẹp và một cây cầu; cả hai cùng dễ dàng kiểm soát để bảo vệ căn cứ quân sự đặt bên trong bán đảo.

Từ Hải Phòng xuống đến Vũng Tầu, bờ biển Việt Nam không thiếu chỗ để thiết lập hải cảng hay phi trường dân sự, nhưng tìm địa điểm để thiết lập một căn cứ quân sự có đủ thuận lợi cho cả không quân lẫn hải quân thì không chỗ nào hơn Cam Ranh.

Vị trí Cam Ranh

Trong cuộc nội chiến Việt Nam , quân đội Hoa Kỳ, đến giúp Nam Việt, đã thiết lập tại Cam Rang một căn cứ hải-không quân mà họ cho là nhiều tiện nghi và thuận lợi không kém căn cứ Subic Bay tại Phi Luật Tân, hay căn cứ Okinawa tại Nhật.

Ðường bay của phi trường Cam Rang rất dài khiến mọi loại phi cơ, kể cả phóng pháo cơ B52 dễ dàng cất cánh và đáp xuống; tiện nghi kỹ thuật để bảo trì và sửa chữa mọi loại phi cơ quân sự được thiết kế, trang bị tân tiến; hệ thống kho đụn tàng trữ và bảo vệ quân cụ, đạn dược vượt quá mức đầy đủ.

Quân cảng Cam Rang từ Họn Nhạn đến Mũi Cam Linh có thừa chỗ cho nguyên cả Hạm Ðội 7 thả neo, mặc dù một cuộc tập trung hàng ngàn chiến hạm như vậy chưa bao giờ xẩy ra.

Mũi Ðá-Hả-Miệng, có mức sâu trên 30 thước, từng là căn cứ tiềm thủy đĩnh lớn có thể so sánh với căn cứ tiềm thủy đĩnh Okinawa .

Nga thuê căn cứ Cam Ranh từ 1979 nhưng rút đi hồi tháng Năm 2002 vì giá thuê quá cao -300 triệu đôla mỗi năm.

Cam Ranh từng là căn cứ quân sự lớn nhất của hải quân Nga tại nước ngoài và đóng vai trò quan trọng trong các kế hoạch của hải quân Nga, Cam Ranh còn là quân cảng duy nhất cho phép tàu chiến Nga hiện diện và hoạt động trong khu vực Biển Ðông, Ấn Ðộ Dương và Vịnh Ba Tư.

Bộ trưởng Quốc phòng Nga Anatoly Serdyukov đến thăm Việt Nam cuối tháng Ba 2010, trong dịp này ông đã bàn với Việt Cộng việc “hoàn tất một số hợp đồng mới trong lĩnh vực hợp tác kỹ thuật quốc phòng từ nay tới 2020″, trong đó có thỏa thuận về thiết lập căn cứ tàu ngầm.

Tác giả viết, với thỏa thuận thiết lập căn cứ cho sáu chiếc tàu ngầm hạng kilo mà Việt Nam đã đặt mua của Nga, Hạm đội Thái Bình Dương một lần nữa sẽ chịu trách nhiệm về quá trình xây dựng cũng như duy trì cơ sở này.

Dĩ nhiên Trung Cộng không “thoải mái” với viễn ảnh hạm đội Thái Bình Dương của Nga hiện diện tại Cam Ranh, cản trở tham vọng cuốn Biển Ðông vào vùng lưỡi bò. Do đó Việt Cộng phải cam kết là Cam Ranh “sẽ chỉ được sử dụng với mục đích dân sự”. Nhiều quan sát viên nói là Hà Nội phát ngôn một quyết định của Tầu.

Hà Nội còn đề nghị Mạc Tư Khoa giúp xây dựng một nhà máy bảo trì và sửa chữa tàu chiến, nơi mà trong tương lai, các tàu hải quân Nga trên đường làm nhiệm vụ tại các vùng biển xa xôi ở Thái Bình Dương và Ấn Ðộ Dương có thể cập bến sử dụng dịch vụ. Công tác xây dựng này thật ra chỉ là trùng tu những thiết trí của Hoa Kỳ mà Nga đã sử dụng suốt 23 năm.

Trùng tu và tân trang một hải quân công xưởng tại Cam Ranh cũng là nhu cầu của Nga, vì hiện nay Nga chỉ có một trung tâm sửa chữa tàu chiến tại Syria .

Bộ trưởng Quốc phòng Nga Anatoly Serdyukov trong chuyến thăm Việt Nam tháng Ba 2010, đã bàn về việc “hoàn tất một số hợp đồng mới trong lĩnh vực hợp tác kỹ thuật quốc phòng từ nay tới 2020″, trong đó có thỏa thuận về thiết lập căn cứ tàu ngầm, và thúc đẩy các hợp đồng mua vũ khí mới.

Hãng thông tấn Ria-Novosti trích lời người phát ngôn cho ông Serdyukov nói ông hội kiến với Nguyễn Minh Triết và Phùng Quang Thanh. Sau khi thảo luận với Thanh, ông nói với truyền thông là Nga và Việt Nam đang tìm cách hoàn tất một số hợp đồng mới trong lĩnh vực hợp tác kỹ thuật quốc phòng từ nay tới 2020.

Hãng Itar-Tass trích lời Serdyukov: “Chúng tôi đã gặp các đồng nghiệp Việt Nam. Nhiều vấn đề quan trọng đã được thảo luận. Vấn đề thứ nhất liên quan đến hợp tác kỹ thuật quốc phòng; đã có tiến bộ đáng kể. Trong khoản thời gian 2008 – 2009, hai bên ký nhiều hợp đồng trị giá tổng cộng 4,5 tỷ đôla.

“Chúng tôi đang thảo luận để hoàn tất một số hợp đồng bổ túc có hiệu lực từ nay tới 2020,” Serdyukov nói. Ông cho biết Việt Cộng quan tâm đặc biệt tới các hệ thống phòng không của Nga. Họ quan tâm tới tất cả những gì ch́úng tôi có, thí dụ các hệ thống tên lửa Tor, Buk và S-300.” Trước khả năng không quân to lớn của Trung Cộng, ưu tư phòng không của Việt Cộng tưởng cũng dễ hiểu.

Serdyukov nói Nga sẵn sàng bán cho Việt Cộng, mọi quân dụng họ cần, kể cả những vũ khí tiên tiến nhất vừa được giới kỹ nghệ quốc phòng Nga chế tạo.

Vấn đề thứ nhì được Việt Cộng đem ra thảo luận với Serdyukov là hợp tác quân sự Việt-Nha; ông tiết lộ tổng cộng 14 hoạt động chung được thảo hoạch cho năm 2010, những “hoạt động chung” này được thực hiện tại trên lãnh thổ, lãnh hải Nga và Việt Nam.

Ông Serdyukov cũng cho hay phía Việt Cộng muốn Nga giúp cung cấp phụ tùng sửa chữa quân cụ do Nga sản xuất mà quân đội Việt Cộng đang sử dụng; dĩ nhiên ông đồng ý. “Tôi đã đề nghị các đồng chí Việt Nam cho chúng tôi chi tiết về mọi nhu cầu, và gửi chuyên gia sang Nga,” Serdyukov nói.

Liên hệ quốc phòng Việt – Nga được đánh giá là nối tiếp và chiến lược. Họ đã mật thiết cộng tác từ 1953, lúc còn Liên Bang Sô Viết; liên hệ này vẫn nối tiếp: năm 1998 Mạc Tư Khoa và Hà Nội ký thỏa thuận hợp tác quốc phòng, và một ủy ban chuyên trách về những liên hệ này được thành lập năm 1999.

Tháng 10/2008, trong chuyến Nguyễn Minh Triết sang Nga, hai bên đã đưa ra chiến lược hoạt động hợp tác quốc phòng và quân sự cho tới năm 2020.

Các hợp đồng quân sự giữa hai bên trong năm 2008 là vào khoảng hơn 1 tỷ đôla, năm 2009 là trên 3,5 tỷ. Trị giá hợp đồng ký đầu năm nay là gần 1 tỷ đôla, và Việt Nam đang là một trong 4 nước mua vũ khí của Nga nhiều nhất, ba nước kia là Ấn Ðộ, Algeria, và Trung Quốc.

Trong các hợp đồng ký năm 2009, Việt Nam đặt mua 6 tàu ngầm hạng Kilo Project 636 trị giá 4 tỷ đôla, 8 chiến đấu cơ Su-30MK2 Flanker-C trị giá 400 triệu đôla. Tháng Hai 2010, Việt Nam cũng đặt mua thêm 12 chiếc Su-30MK2 trị giá nhiều tỷ đôla.

Giới quan sát quân sự nói trong thời gian 2011-2012, Việt Nam có thể sẽ mua mỗi năm khoảng 1 tỷ đôla tiền vũ khí và thiết bị quốc phòng của Nga.Nga cũng đang chuẩn bị giao hai tàu chiến Gepard 3.9 cho hải quân Việt Cộng vào cuối năm nay.

Mâu thuẫn của Việt Cộng là một mặt tăng cường khả năng quốc phòng, mặt khác giải trang Cam Ranh, phương tiện quân sự quan trọng nhất. Chỉ có thể luận ra là bàn tay quân sự làm một việc, bàn tay ngoại giao làm việc trái ngược lại: kế hoạch dân sự hóa căn cứ Cam Ranh do bộ ngoại giao công bố. Bộ này công bố quyết định chuyển mọi hoạt động của hải cảng và sân bay sang mục tiêu kinh tế và du lịch.

Dù cho chiến tranh Việt-Hoa không thực sự xẩy ra, những tình trạng “sử dụng và hăm dọa sử dụng sức mạnh” để áp đặt quyết định một chiều (ngôn từ của ngoại trưởng Hillary Clinton) vẫn là một thực tế không ai chối cãi.

Một thực tế khác, chua chát hơn, là Việt Cộng hoàn toàn không chống cự lại sức mạnh của Trung Cộng đàn áp, bắn giết, bắt bớ ngư dân Việt Nam. Chúng có lý do của chúng: theo Tầu để bảo vệ chế độ cộng sản, bảo vệ ghế ngồi quyền lực.

Thái độ Trung Cộng không chấp nhận sự hiện hữu của căn cứ quân sự Cam Ranh cũng dễ hiểu: những chiến hạm, những tiềm thủy đĩnh và những chiến đấu cơ bố trí tại đây đe dọa “chủ quyền” của Tầu trên lãnh hải Việt Nam .

Giải pháp Clinton và thiện chí của Nga trở lại Cam Ranh đang làm viễn ảnh Biển Ðông sáng sủa hơn, nhưng trở lực chót vẫn là thuyết phục Việt Cộng bảo vệ lãnh hải, mà việc đầu tiên là đừng giải giới căn cứ quân sự Cam Ranh.

Việc Nga mướn rồi phải trả lại Cam Ranh vì không đủ sức chi 300 triệu mỹ kim mỗi năm hầu hiện diện trên vùng biển Ðông Nam Á và Ấn Ðộ Dương đủ nói lên trị giá quân sự của Cam Ranh, vậy mà Việt Cộng lại triệt phá giá trị tự vệ quý báu đó!

Nguyễn Ðạt Thịnh

Saturday, November 6, 2010

Tân Thẩm Phán Quận Oklahoma, Hoa Kỳ


    Cindy Trương Được Bầu Vào Chức Vụ Thẩm Phán Quận Oklahoma, Hoa Kỳ
Một người Mỹ gốc Việt ở tiểu bang Oklahoma, cô Cindy Trương, 35 tuổi, đã đánh bại đối thủ là ông Pat Crawley, 67 tuổi, cũng là một cựu đồng nghiệp, khi hai người cùng là Phụ tá District Attoney của Oklahoma County và giành được chiến thắng vẻ vang trong chức vụ: District Judge, Dist. 7 – Oklahoma County, Oklahoma.

Cô Cindy Trương, mồ côi cha, rời Việt Nam đến thành phố Oklahoma, Hoa Kỳ năm 1986 lúc mới được 11 tuổi và không biết một chữ tiếng Anh nhưng đã đứng đầu lớp khi tốt nghiệp Mustang High School.

Trong tóm lược tiểu sử tranh cử, cô cho biết vì không thể quên được những bất công xảy ra hàng ngày tại Việt nam mà cô đã chứng kiến từ nhỏ, nên cô quyết tâm theo đuổi ngành luật để đem lại cán cân công lý cho mọi người: từ lúc làm việc (law clerk) cho công ty Luật McKinney & Stringer, cho đến khi làm phụ tá công tố quận (assistant district attorney) Oklahoma County.

Ngày 27 tháng 7 năm 2010, trong cuộc bầu cử sơ bộ, cô Cindy Trương dần đầu số phiếu trước 6 ứng cử viên khác.

Vì là một người sinh trưởng tại Việt Nam, nên trong lúc tranh cử, phiá đối phương đã cố gán cho cô là muốn trở thành một quan tòa Việt Nam (Vietnamese judge) thay vì là một quan tòa Mỹ (American judge), nhưng tân Thẩm phán Cindy Trương đạt được số phiếu: 95,777 (56.57%) , còn đối thủ Pat Crawley được: 73,519 phiếu (43.43%).

Cũng cần nói thêm, quỹ vận động tranh cử của cô đã gây được $181,000; trong lúc ông Crawley có được hơn $31,000.

Cô đã lập gia đình và có một con trai 6 tuổi.


Cộng Sản Việt Nam là tội đồ của dân tộc - Thạch Hãn



Thạch Hãn

Những tội ác của bọn lãnh đảo Cộng Sản Việt Nam không còn bút mực nào viết ra hết được và có lẽ từ đời này cho đến đời khác sẽ không bao giờ đẩy lùi những ám ảnh của sự tàn ác dã man của bọn chúng đối với nhân dân hai miền Nam, Bắc của chúng ta.

Những tội trạng trời không dung đất không tha của bọn tội đồ Quốc Tế CS đã gieo tang thương, cho dân tộc từ cái ngày oan nghiệt 2-9-1945 nơi đất Bắc và miền Nam 30-4-75 cho đến nay nhân dân Việt Nam chưa bao giờ có một ngày an lành từ ngày chúng áp đặt chính sách cai trị tàn bạo lên đầu nhân dân.

Những sự tàn ác của chúng đối với nhân dân miền Bắc thì đã có nhiều sử gia, nghiên cứu gia đã tốn khá nhiều giấy mực hài tội bọn đầu lãnh từ Hồ Chí Minh trở xuống của trong cái tập đoàn bạo chúa Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng. Bài viết này người viết chỉ viết lại sự trả thù ác độc của CSBV đối với nhân dân miền Nam từ sau ngày chúng xua quân XÂM LƯỢC 30-4-75.

Sau ngày dùng bạo lực dưới sự trợ giúp hùng hậu của cộng sản quốc tế Nga Tàu chiếm trọn miền Nam chúng thẳng tay trả thù mọi từng lớp từ Quân Cán Chính đến nhân dân của VNCH không nương tay bất cứ ai sinh sống phía nam của Vĩ Tuyến 17 chúng đều ghép tất cả nhân dân miền Nam là “là ngụy quân, ngụỵ quyền, ngụy dân … có tội ác với cách mạng” và chúng đã dùng bạo lực để trả thù.

* Sự trả thù hành hạ tàn bạo với thân nhân của Quân Cán Chính VNCH (QCCVNCH)

Từ ngày thủ đô thất thủ, người dân luôn sống trong lo âu, khiếp sợ từng phút từng giây, ngoài sự giam cầm tù đày tra tấn dã nam những vị từng phục vụ trong chính quyền, quân đội, chính trị gia tu sĩ của các tôn giáo, nhà văn nhà báo v.v... Chúng còn thiết lập hệ thống rất quỷ quyệt để đày đọa trả thù hành hạ cho đến vợ con và thân nhân không riêng bất cứ một ai trước đây sống dưới chính thể VNCH, nghĩa là toàn dân Việt Nam (Nam Vĩ Tuyến đến mũi Cà Mau).

Kế hoạch trả thù của ba thành của chế độ VNCH

* - Trả thù thành phần thứ nhất chính bản thân Quân, Cán Chính VNCH

Chúng gom tất cả những vị từng là sĩ quan, công chức, dân biểu, nghị sĩ, nhà văn nhà báo … Từng phục vụ trong chính quyền VNCH nhốt trong những trại lao động khổ sai. Bọn cán bộ quản giáo là những con ác thú đội lớp người, chúng ra tay hành hạ từ thể xác đến tinh thần, bỏ đói, lao động lam lũ mà cái tàn độc nhất về tư tưởng là dùng những người “tù cải tạo” dùng phân người bón sau trái cho bằng hữu cùng ăn những hoa màu tự sản xuất. Sự hành hạ dã nam của bọn quản giáo đã khiến cho nhiều người kiệt sức gục ngã đã bỏ mình trong những trại tập trung theo hình thức như Tây Bá Lợi Á của Liên Xô cũ, không kể hết những tội ác tày trời của bọn đầu lãnh Cộng Sản Việt Nam.

* - Thành phần thứ hai, con của gia đình quân cán chính VNCH

Chính sách cai trị “kỳ thị” của bọn đầu lãnh CSBV là con của quý vị Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa (QCCVNCH) không bao giờ bước vào được ngưỡng cửa đại học và cũng không bao giờ xin được việc làm trong các công tư sở của nhà cầm quyền Cộng Sản. Con của quý vị QCCVNCH từng phục vụ trong chính quyền miền nam trở thành lực lượng nô dịch khai khẩn đất đai đào kinh dẫn thuỷ nhập điền (thủy lợi).

Những nữ sinh, nam sinh của các trường Gia Long, Lasan Ðức Minh, Lasan Hiền Vương, Lasan Taberd, Nguyễn Bá Tòng Lê Quý Ðôn ... và những sinh viên ưu tú trong các viện đại học nay đã biến thành những con vật bị bỏ đói nhưng phải lam lũ cực nhọc trong các nông trường: Lê Minh Xuân, Phạm Văn Cội, Cần Giờ cùng với những “vùng kinh tế mới” mà lực lược chính mà chúng khai thác bóc lột tận xương tủy là lớp trẻ, là con cháu của nhân dân miền Nam. Mà tên chúa tể cai quản khai thác trả thù lực lượng trẻ nầy là tên lãnh chúa Trương Tấn Sang với danh từ hoa mỹ “THANH NIÊN XUNG PHONG”

Người viết đã có lần chứng kiến những buổi ăn của lực lượng TNXP, thức ăn chính là bột mì nhồi nước dùng hai bàn tay áp miếng bột giống theo hình một của chiếc lá rồi bỏ vào nồi nước luộc chấm muối mà ăn. Nhìn thấy các người trẻ của Saigon hoa lệ trong chiếc áo dài trắng thước tha với mài tóc thề óng ánh buông xỏa bờ vai ngày ngày cặp sách đến trường nay lại biến thành những nô lệ, những lao nô lo sản xuất vật chất cho đảng, cho bọn lãnh chúa đảng Cộng Sản. Chỉ một chớp mắt toàn quân xâm lược của CSBV dùng vũ lực xâm chiếm niền Nam đặt một chính sách cai trị cực kỳ tàn ác lên toàn dân không chừa một ai, sự trả thù tàn bạo, những sự đàn áp man rợ của CSBV không bút mực nào kể hết. Lực lượng “thanh niên xung phong này” sau này biến thành “nghĩa vụ quân sự” làm bia đỡ đạn cho quân Khờ Me đỏ ở chiến Tường Campuchia.

* - Thành phần thứ ba là vợ của các vị từng phục vụ cho chính quyền VNCH

Người đàn bà Việt Nam với sự chịu đựng phi tường dù bất cứ nghịch cảnh nào, nhưng đối với sự tàn ác man rợ của bọn cán bộ CS những thủ đoạn gian manh của chúng không ngoài mục đích là chiếm đoạt tài sản, nhà đất ruộng vườn của sĩ quan, công chức thương gia kỹ nghệ gia của miền Nam, qua chiêu bài “vùng kinh tế mới” những người phụ nữ đáng kính đã ngả gục trên những “vùng kinh tế mới” đầy khắc nghiệt do tập đoàn CSBV lập nên.

Danh từ hoa mỹ do bọn CSBV nặn ra để chiêu dụ vừa phỉnh gạt những người vợ có chồng trong tù đày (cải tạo). Bọn chúng khuyến dụ “Nếu muốn chồng mau hoàn hương thì nên đi vùng kinh tế mới (VKTM) tài sản nhà cửa hiến cho đảng. Những người phụ nữ chân yếu tay mền chưa bao giờ biết gì là nghề nông nay trở thành những lực lượng lao động trên núi rừng để chúng khai thác sức lao động nơi hoang vu này thành những mãnh đất trù phú cho bọn cán bộ chia nhau làm tài sản riêng.

Người dân ở vùng kinh tế mới như những con vật hai chân bị nhốt trong một vùng đất rộng có cổng ra vào luôn do bọn du kích địa phương tuần canh nghiêm ngặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đau bệnh không thuốc, tất cả các bệnh đều trị một thứ “ thần dược "xuyên tâm liên” . Củi không được đem về thành, gạo không được đem lên VKTM, ngăn sông cấm chợ.

Chính sách cai trị của cộng sản là bỏ đói, bệnh để chúng sai khiến hành hạ như những con vật hai chân, nhiều thiếu phụ vì nóng lòng, thương chồng trong ngục tù lao động khổ sai đã hy sinh tất cả tài sản cho đảng thu tóm đi lên vùng kinh tế mới để rồi ngày tháng mong chờ chồng hoàn hương nhưng đâu ngờ bọn CSBV là bọn lưu manh để chiếm đoạt tài sản những người chồng người cha vẫn biền biệt giam hãm nơi rừng thiêng nước độc để bọn chúng tha hồ hành hạ tàn bạo.

Nhìều thiếu phụ dù can đảm chịu đựng đến đâu nhưng sức người có hạn nhiều người đã chết đói, chết bệnh nơi hoang dã trước khi thấy mặt chồng được bọn chúng thả về. Nhiều người không chịu nổi sự dã man của những Lãnh Chúa cai trị tàn ác nơi VKTM đành bỏ trốn về thành phố; nhà cửa của họ nay đã thành nhà của cán bộ. Ðành sống lây lất cho qua ngày tháng trên các hè phố, đầu đường xó chợ.

CSBV xua quân chiếm Nam là một cuộc xâm lược tàn ác và dã man nhất trong lịch sử nhân loại. Cuộc chiến tàn ác sử sách có ghi chép lại là cuộc chiến ở nước Trung Hoa đời Tần Thuỷ Hoàng tóm thâu Lục Quốc. Theo truyền thuyết vào thời đó theo “khẩu lệnh” của Tần Thủy Hoàng ra lệnh bất cứ một Nguyên Soái chỉ huy trận khi tấn công chiếm được thành của đối phương thì người chỉ huy trận thắp lên một cây nhan cho lệnh toàn quân chiến thắng được tha hồ chém, giết, cướp bóc hãm hiếp cho đến khi cây nhang tàn hết thì tất cả đều phải ngưng những hành động nêu trên.

Nhưng Cộng Sản Việt Nam đã đốt lên cây nhang đó từ ngày 2-9-45 cho nhân dân miền Bắc và cây nhang “tàn ác” 30-4-75 áp đặt cho nhân dân miền nam cho đến nay cây nhang đó vãn chưa tàn vẫn còn cháy và cháy mãi cho tới khi không còn chủ nghĩa Mác Lê .

Sự tàn phá khủng khiếp nhất trong lịch sử dân tộc do bè lũ Cộng Sản Bắc Việt gây nên là một đại họa cho con Rồng Cháu Tiên. Nơi nào có gót giày xâm lược của Cộng Sản Việt Nam dẫm qua thì nơi đó một ngàn năm sau vẫn còn tanh mùi máu.

Nỗi đau thương của dân tộc tan dần cho đến khi nào không còn hình bóng một tên đảng viên cộng sản hiện điện trên quê hương mến yêu MẸ VIỆT NAM.

Thạch Hãn

Nhân Bài Ngồi Lại Bên Nhau - Ts Hồng Lĩnh

    Nhân Bài Ngồi Lại Bên Nhau
    (Chưởi nữa đi em…)
Ts Hồng Lĩnh

Phi Lộ

Hoàng đế Napoléon Bonaparte, một thiên tài quân sự và suốt cả chiều dài binh nghiệp 19 năm, đi từ chiến thắng nầy tới chiến thắng khác: Arcole (1796), Rivoli, Pyramides, Marengo, Austerlitz, Iéna, Friedland, Wagram, La Moskova và thua trận chót tại Waterloo (1815).

Sau trận ấy, Napoléon Bonaparte bị cầm tù tại đảo Sainte Hélène và qua đời tại đó. Như một bài học độc nhất để lại cho các thế hệ tiếp theo, ông gói gém bài học ấy qua câu nói: «Muốn luôn giữ được ưu thế, cứ sau mỗi 10 năm phải thay đổi hoàn toàn từ chiến lược tới chiến thuật».

Chu kỳ 10 năm là một định mệnh hay chỉ là một tình cờ cho tập thể cựu chiến sĩ của quân lực VNCH Nam California? Theo tác gỉa Giao Chỉ-San Jose, trong bốn lần đại hội, đánh dấu mỗi năm đầu của ba chu kỳ 10 năm, đi từ năm 1980 tới 2010, tập thể ấy luôn mời một số người và xem họ là những thượng khách của đại hội. Những con người đang ôm trọn đống song chảo mà hiện tại hay lịch sử xem ra khủng khiếp.
    1. - Năm 1980 có Nguyễn Cao Kỳ bên cạnh Trần Văn Đôn.

    2. - Năm 1990 có Nguyễn Văn Thiệu.

    3. - Năm 2000 có Nguyễn Khánh.

    4. - Năm 2010 có Trần Thiện Khiêm.
Những Tội Đồ Ghê Gớm

Nếu hiện tại Nguyễn Cao Kỳ theo CSVN phản bội lại đồng đội, còn Trần Văn Đôn, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Khánh và Trần Thiện Khiêm là những tội đồ của dân tộc từ năm 1963 !

Họ phản loạn đảo chánh tại một thế chế dân chủ là VNCH, một cấm kỵ tuyệt đối. Vì không ai có quyền thay lãnh đạo ngoài lá phiếu của tòan dân và chỉ có toàn dân mới có quyền quyết định thay đổi.

Những tên ấy đã trực tiếp phá nát nền Đệ I Cộng Hòa của thể chế dân chủ đầu tiên của Việt Nam, phản lại vị tổng tư lệnh của QLVNCH, hay đã nhúng tay, một cách trực tiếp hay gián tiếp, vào máu của vị tổng Tổng Thống tiên khởi của dân chủ Việtnam cũng như tổng tư lệnh của QLCNCH hay vào máu của hai cố vấn Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Cẩn, không kể máu của một số sĩ quan như Đại Tá Hồ Tấn Quyền, Lê Quang Tung và Lê Quang Triệu. Nhựng tên tổ chức hay cầm quân đảo chánh phải trả lời về các tội kể trên, không cần phải cầm súng bắn vào các nạn nhân.

Riêng đối với một cựu chủ tịch của tập thể ấy, gần đây, tại diễn đàn http://hon-viet.co.uk, tác gỉa Lệ Tuyền có những kết án chung cũng như một số chất vấn cựu chủ tịch Lê Minh Đảo như sau:

«Hàng năm, cứ đến ngày 1-11, thì đa số những người Việt Nam yêu nước chân chính, thì đều thấy lòng xót đau khi hồi tưởng về cái chết bi thương của Cố tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng nhị vị bào đệ: Ông Cố vấn Ngô Đình Nhu và Ông Ngô Đình Cẩn.

Và khi nhắc đến sự sụp đổ của Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa, qua các sách báo, thì mọi người đã biết đến những kẻ đã nhúng vào máu.

Song tiếc rằng, ít ai nói đến ba vị Sĩ quan đã chết dưới cờ, chỉ vì họ trung thành với Chính Nghĩa Quốc Gia, nên hôm nay, người viết bài này muốn nhắc đến ba vị Sĩ quan trung thành đó:

Trước hết, là Đại Tá Lê Quang Tung, Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt. Vào thời điểm đảo chánh, Trần Văn Đôn đã gọi điện thoại cho ông, nói là mời đến họp. Và trước phiên họp của cái gọi là «Hội Đồng quân Nhân Cách Mạng» Đại tá Lê Quang Tung đã lớn tiếng:
    «Chúng bay đeo lon, mặc áo, thụ hưởng phú quý, lạy lục để được Tổng Thống ban ơn, mà nay lại dở trò bất nhơn bất nghĩa … ».

Đại tá Lê Quang Tung chỉ kịp nói đến đó, thì liền bị cựu Tướng Lê Minh Đảo, lúc đó là Đại úy, Tùy viên của tướng Lê Văn Kim, lôi lên chòi canh trên sân thượng của tòa nhà chánh Bộ Tổng Tham Mưu bắn chết ngay.

Em ruột của Đại Tá Lê Quang Tung là Thiếu Tá Lê Quang Triệu, Tham Mưu Trưởng Lực Lượng Đặc Biệt, được tin cũng liền chạy sang Bộ Tổng Tham Mưu để xem hư thực, thì cũng bị Đại úy Lê Minh Đảo dùng súng bắn chết tức khắc.

Sở dĩ người viết bài này, chưa muốn nêu lên tài liệu, và nhân chứng sống, là vì muốn cựu Tướng Lê Minh Đảo hãy nghiêm khắc với chính mình mà lên tiếng nhận tội giết cả huynh đệ Đại Tá Lê Quang Tung và Thiếu Tá Lê Quang Triệu. Song nếu Tướng Lê Minh Đảo vẫn im lặng thì người viết phải xin nhị vị nhân chứng sống, một vị là Thiếu tướng và một vị là Đại Tá QLVNCH, hãy lên tiếng trước công chúng.

Riêng Đại tá Hồ Tấn Quyền, Tư Lệnh Hải Quân, thoát chạy, nhưng sau đó cũng bị chính thuộc hạ là Hải quân Trung úy Nguyễn Văn Lực, Sĩ quan tùy viên bắn chết trên chiếc xe Traction màu đen. Về cái chết của Đại Tá Hồ Tấn Quyền thì nhiều người đã biết.

Người viết chỉ muốn nói với cựu tướng Lê Minh Đảo: Kể từ phút giây hạ thủ để bắn chết nhị huynh đệ của Đại Tá Lê Quang Tung và Thiếu Tá Lê Quang Triệu cho đến hôm nay, có bao giờ ông nhớ lại hai tấm thân nhuộm đầy máu của nhị vị Sĩ Quan ưu tú của quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã phải gục chết bởi họng súng của ông hay không?!


Nếu Nguyễn Cao Kỳ phản bội sau đại hội 1980, nên tập thể ấy không biết tước đưọc, thời các sự kiện xảy ra vào các năm 1963 và 1964 cũng như những tội phạm, không lẽ tập thể ấy không biết, không thấy cũng như không nghe gì hết hay sao? Trái lại tập thể ấy vẫn xem các tội phạm tày trời kia là những thượng khách của đại hội! Nhất là khi các chất vấn của tác giả Lệ Tuyền có thể trở thành sự thật nơi Lê Minh Đảo?

Thời cái tổ chức ấy là cái gì, trên lãnh vực trách nhiệm cũng như nhân bản? Từ đó một số vấn đề cần được đề cập với tập thể ấy.

Quá Khứ Trách Nhiệm Của QLVNCH Và Của Tập Thể Cựu Quân Nhân Nam California

QLVNCH do chính cố TT Ngô Đình Diệm lập ra và cũng chính quân lực ấy đã phá nát tất cả của 9 năm xây dựng, qua đảo chánh 1960 và vụ ném bom vào dinh Độc Lập 1961 cũng như phản loạn năm 1963, hay đã nhúng tay vào máu của vị tổng tư lệnh và một số sĩ quan của quân lực ấy cũng như máu của một số người khác.

Đã đành, QLVNCH gồm hàng tướng lãnh, hàng sĩ quan cũng như hạ sĩ quan không tuớng lãnh và binh sĩ. Trong các vụ kể trên nhất là vụ phản loạn 1963, hầu hết tướng lãnh, nhất là ba tên chỉ huy ba quân đoàn (I, II. III) trên bốn quân đoàn và một số sĩ quan là những tên chủ xướng và ra lệnh (theo các giải mã của Mỹ cũng như nhiều tài liệu khác).

Nhưng binh sĩ và không tất cả đã nổ súng phạm tội ác. Tuy biết đó là phản loạn cũng như tội ác. Một cách nào đó, các binh sĩ ấy, vì không muốn lãnh cái bất hãnh do không tuân lệnh nổ súng, đã trút cái bất hãnh có thể ấy lên nạn nhân của họ. Nghĩa là lấy da thịt kẻ khác để che da thịt mình. Nói cách khác là phải giết kẻ khác, tuy vô tội, để mình sống !

Do đó, trên lãnh vực tinh thần, từ tướng tới quân đã phạm tội ác. Nhưng trên phương diện luật pháp, binh sĩ cũng như kẻ dưới quyền luôn được khinh giảm vì lý do phải vâng lệnh cấp trên trực tiếp.

Không chịu trách nhiệm trên luật pháp không có nghĩa là không có trách nhiệm trên tinh thần. Vì các binh sĩ, có thề thà chết, chứ không nổ súng tấn công dinh Gia Long hay sát hại các sĩ quan không theo đảo chánh.

Làm hại kẻ khác là một bất công. Một bất công không được sửa đổi luôn là một bất công. Nhất là khi không có ý chí sửa bất công. Lại phạm thêm một tội nữa là đã không sửa bất công.

Vì các yếu tố kể trên, tập thể cựu chiến binh nam California, một cựu thành phần quân lực ấy, đều có trách nhiệm phải đặt vần đề sửa sai.

Nay trên đất tự do, đã không đặt vấn đề chịu trách nhiệm đã tấn công vào vị tổng chỉ huy QLVNVH mà lại còn mời mọc những tên chủ động của tội ác nữa là sao ?

Nhất là khi đã thông suốt vấn đề cũng như không còn phải tuân lệnh cấp trên và có tự do hành động! Không rõ quan niệm về trách nhiệm tinh thần cũng như nhân bản và nhân tính của tập thề ấy còn có nữa hay không? Hơn nữa, khi hành động như vậy, không rõ họ có biết hành động như vậy là sai quấy đối với các nạn nhân nữa không?

Xin thành thật cáo lỗi với những ai của tập thể ấy đã cư xử đúng đắn và hào hùng trong quá khứ, nhất là trong biến cố 1963 làm mất nước và mất chính nghĩa của một chiến đấu bảo vệ tự do cho miền Nam.

Tuy dân gian có câu: «Một con sâu làm rầu nồi canh». Hỡi chí sĩ Ngô Đình Diệm, chính hàng ngũ của chúng ta cũng như đồng đội đã là những bất hãnh!

Lời Đề Nghị Chân Tình

Quý vị của tập thể cựu quân nhân của QLVNCH, vì chinh chiến, đã phải gác tất cả để theo việc binh đao và không một ai, có chút chất xám, lại dựa trên thắng bại để luận anh hùng. Thất trận 1975 chỉ là một thất trận, chứ chưa phải thua cuộc chiến.

Cố TT Ngô Đình Diệm, khi thành lập trường võ bị quốc gia Đà Lạt, luôn có hoài bão mong muốn quý vị sẽ là những lãnh đạo tài ba, văn cũng như võ, của quốc gia.

Mỗi lần cố TT Diệm tới Đà Lạt, cố TT không lần nào tới mà không tới thăm trường mẹ Đà Lạ của một số trong quý vị cũng như lo lắng cho các sĩ quan tương lại của đất nước.

Chính vì thế, khóa đầu tay của truờng võ bị quốc gia là khóa XVI, một khóa đã tạo ra biết bao sĩ quan tài ba trên khắp bốn vùng chiến thuật.

Nay Cố TT Diệm đã về bên kia thế giới, chính do bàn tay của các loạn tướng đầy phản bội như Trần Thiện Khiêm, các tên khác thuộc hàng ngũ của tập thể của quý vị hay những thượng khách của tập thể trong bốn đại hội của ba thập niên (80, 90, 2000), và sau khi quý vị đã nhận được nhiều phản ứng dữ dội từ quần chúng đối với những cựu loạn tướng ấy hay những thành phần ấy, xin đề nghị quý vị hãy có thái độ cương quyết đối với những loạn tướng ấy và có một số hành động giải tỏa oan ức cho cố Tổng Tư Lệnh của quý vị.

Đó có thể là những hành động mà quý vị luôn có khả năng làm. Thay vì đi vào những con đường rừng mất hướng, tạo lý do hay biện minh câu nói của tác giả Gai Chỉ-San Jose «HỌ NGỒI LẠI BÊN NHAU ! Chưởi nữa đi em ...».

Chưởi vì quá khứ và hiện tại với không có tương lai của một tập thể. gần mực thì đen và gần đèn thì tối!

Thưa quý vị.

Napoléon Bonaparte khuyên thay đổi chiến lược và chiến thuật sau mỗi 10 năm có mục tiêu để luôn giữ được ưu thế, chứ Napoléon Bonaparte không bao giờ khuyên, cứ sau mỗi 10 năm, phải lôi hết tên cựu tướng phản loạn nầy tới tên cựu tướng phản loạn khác, để mất hết tất cả, từ tinh thần trách nhiệm tới nhân tính và để giống ra điên cũng như vô hướng trong hành động.

Ts Hồng Lĩnh

Tham chiếu:
    NGỒI LẠI BÊN NHAU
    (Chửi nữa đi em...)
Giao Chỉ - San Jose

Cứ 10 năm một lần:

Sau cuộc chiến phe nào cũng có các cựu chiến binh. Trận chiến tranh Nam Bắc Việt Nam thực sự có thể kể từ Genève 1954 đất nước chia đôi cho đến 1975. Trải qua 21 năm từ chuẩn bị cho đến cuộc chiến nổi dậy, du kích chiến, vận động chiến rồi tấn công quy ước. Cuối cùng quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tan hàng theo mệnh nước. Tiếp theo là di tản, tù đày, vượt biên, HO và đoàn tụ. Số phận cựu chiến binh cộng sản sau 75 cũng không khá, ngoại trừ một số cán bộ và đảng viên. Trong khi sĩ quan miền Nam đi tù thì sĩ quan miền Bắc phục viên cũng không có tương lai. “Ðầu đường đại tá vá xe, cuối đường thiếu tá bán chè đậu đen”

Nhưng ở đây, nhân dịp vị đại tướng 85 tuổi Trần Thiện Khiêm lần đầu tiên họp mặt với đại hội Tập thể chiến sĩ tại miền Nam California, tôi xin nói chuyện về cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tại hải ngoại.

Ðây cũng không phải là lần đầu anh em ngồi lại bên nhau.

Ðầu thập niên 80, các hội cựu quân nhân với đa số thành phần chiến binh di tản từ 1975 đã kết đoàn. Sau 5 năm lưu vong, đời sống anh em tạm thời ổn định, bắt đầu nhớ về quê hương và nhớ về đồng đội. Ở đâu có đủ một tiểu đội là ngồi lại thành một bàn. Tại San Jose hội Không quân, Hải quân, Nhảy dù là các tổ chức tiên phong. Ða số xây dựng trên tinh thần tương trợ, quan hôn tương tế. Anh em chạy 75 được người Hoa kỳ bảo trợ nay quay ra bảo trợ người mới đến.

Một số anh em khắc khoải hờn vong quốc đã không cam chịu cảnh suốt đời đất khách quê người. Thêm một lần, tôi xin nhắc lại con đường về phục quốc đấu tranh võ trang khởi đi từ Trần văn Bá (Âu Châu), Võ đại Tôn (Úc Châu) và Hoàng cơ Minh (Mỹ Châu). Một sự tình cờ lịch sử là ba người anh hùng tìm đường về đại diện cho cả ba miền đất nước.

Tại Hoa kỳ, cựu chiến sĩ Cộng hòa đã cất tiếng gọi đàn, mở rộng vòng tay. Ðại tá thiết giáp Hà Mai Việt mời anh em về họp mặt tại Texas để chính thức ra mắt một tổng hội cựu chiến sĩ đầu tiên. Thiếu tướng không quân Ðặng đình Linh được bầu làm chủ tịch. Ngôi sao sáng của đại hội là thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ. Ông Kỳ mời được đại tướng Cao văn Viên và trung tướng Trần văn Ðôn về dự. Trong bài nói chuyện, với sự cảm xúc cố hữu ông Kỳ đã khóc. Ông Viên lên tiếng xin lỗi toàn quân. Ðó là đại hội cựu chiến sĩ đầu tiên của đa số anh em di tản 75.

Chứa chan tình cảm với đầy hy vọng nhưng rồi lại không có đoạn kết.Tướng Nguyễn cao Kỳ, ngôi sao của đại hội toàn quân lần đầu tiên từ thập niên 80 ngày nay ra sao. Thiết tưởng chẳng cần nói thêm. Ðời lính già sống lâu, chỉ thấy thêm nhiều chuyện đau lòng.

Tổng Thống Thiệu ra quân.

Mười năm sau, vào đầu thập niên 90, một đại hội toàn quân quy mô được hình thành tại California. Chưa bao giờ San Jose lại có dịp đón tiếp một số lượng đông đảo các tướng lãnh như thế. Có cả Ðại tướng Cao Văn Viên, các trung tướng, các thiếu tướng và quan trọng hơn hết có cả ngôi sao rực rỡ nhất hải ngoại là trung tướng Nguyễn Văn Thiệu. Các nhà lãnh đạo một thời của miền Nam đang nuôi ảo tưởng có thể đòi hỏi quốc tế và Hoa kỳ đưa Việt Nam trở lại với sự cam kết theo Hiệp định Paris 1973. Nhưng sự kết hợp trong đại hội hoàn toàn chỉ có hình thức. Không phải vì có sự chống đối, mà chính vì nội dung không thực tế nên một lần nữa, anh em lại tan hàng. Sự trăn trở vẫn còn nguyên.

Qua đến năm 2000, đại tướng Nguyễn Khánh nguyên là quốc trưởng đầu tiên của miền Nam Việt Nam đã có cơ hội ra mắt tại Cali với tổ chức Nguyễn Hữu Chánh.

Trong vai trò tự phong làm thủ tướng, ông Chánh đã đưa đại tướng Nguyễn Khánh trở lại ngôi quốc trưởng tại hải ngoại. Mặc dù đã có nhiều bài báo phanh phui những mánh khóe bịp bợm, nhưng phong trào của chính phủ Nguyễn hữu Chánh vẫn có cả trăm người tin tưởng và đại hội thường quy tụ cả ngàn người. Trong đó gồm cả các chức sắc, tướng lãnh cao cấp của Việt Nam Cộng Hòa. Sự ngây thơ không phải là độc quyền của tuổi thiếu niên hay anh em cấp dưới. Lúc đó đại tướng Nguyễn Khánh là ngôi sao rực rỡ của phong trào Nguyễn Hữu Chánh.

Niên trưởng của tôi dường như cũng biết hết sự tình, nhưng tiếng vỗ tay và ánh đèn sân khấu vẫn còn khả năng hấp dẫn tuổi cao niên. Mỗi lần đại hội hay mỗi lần tập hợp xuống đường, phong trào này đã đạo diễn chụp hình hàng trăm thiếu nữ Việt Nam áo trắng cờ vàng vẫn được thế giới mạng xử dụng trong mọi trường hợp. Giòng đời vẫn trôi qua, lịch sử Việt Nam Cộng Hòa kéo dài tại hải ngoại sẽ còn lưu lại một bức hình đáng giá.

Năm 2010, thủ tướng xuất hiện.

Như vậy là cứ 10 năm một lần, anh em cựu quân nhân lại thấy có một vì sao của thời xưa xuất hiện. Lần này đại tướng Khiêm đến với đại hội Tập thể chiến sĩ Việt nam Cộng Hòa. Ông gặp gỡ báo chí, dự bửa cơm thân mật, nhận lời làm cố vấn. Còn chuyện sau này sẽ ra sao chưa ai biết. Dư luận khá ồn ào, có người thông cảm, có người phê bình chỉ trích thậm tệ, hết sức tàn nhẫn.

Nhưng về cuộc đời và sự nghiệp thực sự của thủ tướng Trần Thiện Khiêm thì những người biết chuyện không nói hết, những người nói ra cũng chưa biết hết chuyện. Cuộc đời chính trị hết sức may mắn của ông vui nhiều hơn buồn. Nhưng để lại những thành tích cho quốc gia thì buồn nhiều hơn vui. Sau cùng, một câu hỏi đặt ra là, ý nghĩa thực sự của việc đại tướng Khiêm xuất hiện là chuyện gì. Phải chăng Mỹ đã tính chuyện với Việt Nam và bây giờ là lúc tìm đến Việt nam Cộng Hòa. (?)Thắc mắc này từ ngày xưa, cũng đã được thiên hạ đưa ra cứ 10 năm một lần. Thời kỳ 80 phải chăng CIA tính dùng ông Kỳ qua đại hội Texas. (?)Thời kỳ 90 ông Thiệu xuất hiện do Mỹ dự trù trở lại hiệp định Paris. (?)Qua 2000 chính phủ của chú Chánh tuyên bố úp mở là có Mỹ đứng sát sau lưng thủ tướng lưu vong để ủng hộ đại tướng quốc trưởng.(?) Nếu những chuyện không tưởng như thế đã không xảy ra mấy chục năm trước thì ngày nay người Mỹ dùng các cựu chiến binh cao niên Việt Nam Cộng Hòa với niên trưởng 85 tuổi của anh em ta để làm việc gì. Sao anh em lại có thể tiếp tục ngây thơ vô tội như thế. Sự thực là chẳng hề có yếu tố Hoa Kỳ trong thế giới Việt Nam Cộng Hòa di tản trong suốt 35 năm qua và vĩnh viễn về sau. Sức mạnh của cộng đồng Việt Nam nếu có phải trong khuôn khổ người công dân Mỹ gốc Việt.

Riêng phần chiến sĩ cộng hòa đã đành nếu bạn nhập ngũ một ngày cũng là lính. Người lính mặc áo trận năm 75 lúc 18 tuổi ngày nay cũng đã là cựu quân nhân trên 50 tuổi. Nhưng trên thực tế, đa số cựu chiến binh VNCH tại Hoa Kỳ bây giờ đã hưởng tiền già hoặc sắp hưởng tiền già, hoặc tiền hưu bổng vào lớp tuổi lục tuần. Phần lớn các nhà lãnh đạo quân đội, các tướng lãnh ở lớp tuổi bát tuần. Rõ ràng là lực bất tòng tâm. Không phải là lúc ôm mộng lấp bể vá trời. Cũng chẳng ai đòi hỏi những người anh hùng mỏi mệt chúng ta phải thi hành những sứ mạng lớn lao như thế. Nhu cầu hết sức cần thiết và đơn giản là anh em ta ngồi lại bên nhau.Vì vậy sinh hoạt của các hội đoàn quân đội, các khu hội, các tổng hội quân binh chủng, các đơn vị vùng, tại khắp năm châu bốn bể, dù trong hay ngoài tập thể, đều là những sinh hoạt lành mạnh, hợp với hoàn cảnh thực tế. Trong tinh thần xây dựng như thế, tôi xin viết lời bình luận về tổ chức Tập Thể vừa họp xong đại hội bất thường.

Ðường trường xa, muôn vó câu bay ...

Cách đây 7 năm, một số niên trưởng trong quân đội đã ngồi lại bàn tính xây dựng một cơ cấu kết đoàn giữa các cựu quân nhân và các khu hội, tổng hội quân binh chủng.

Một trong các nhu cầu then chốt là tìm người lãnh đạo. Bất cứ nhân vật nào thì cũng sẽ bị búa rìu dư luận phê phán, chê bai. Tuy nhiên sau cùng cũng tìm ra được những nhà lãnh đạo có vẻ đủ điều kiện và điều quan trọng là can đảm nhận lời. Tướng Lê Minh Ðảo, người anh hùng cuối cùng của mặt trận Long Khánh, cựu tù chính trị lâu năm nhận lời làm vai trò then chốt. Ngoài ra còn có giáo sư Nguyễn Xuân Vinh, khoa bảng nổi danh nhận làm chủ tịch quản trị. Xin coi như ông Ðảo là sĩ quan bộ binh đóng vai chính. Ðại hội mở ra khí thế tưng bừng và được khá nhiều đoàn thể quân đội hưởng ứng. Tập thể ra đời, mở rộng tổ chức và kiện toàn. Họp tới họp lui từ địa phương đến trung ương được vài năm thì tướng Ðảo từ chức vì lý do sức khỏe. Ðại tá không quân Nguyễn Xuân Vinh kiêm nhiệm luôn việc điều hành. Từ bộ binh, lá cờ Tập thể chuyển qua không quân. Ngày xưa các tư lệnh làm việc chỉ tay năm ngón. Tất cả trông cậy cấp dưới chạy việc từ tham mưu đến binh đoàn. Ngày nay tư lệnh chỉ có một mình, đường lối thì đao to búa lớn nhưng lấy phương tiện đâu mà lên đường. Dậm chân tại chỗ để giữ được anh em là may. Rồi đến khi vị chủ tịch không quân từ chức. Từ bên trong, anh em đều biết, các nhà vận động suốt nhiều tháng trường cố gắng tìm người ra thay thế. Lập danh sách năm vị anh hùng của quân lực Việt nam Cộng Hòa trong hàng ngũ đại tá được coi là tương đối trẻ trung. Tuổi từ khoảng 75 hay 76. Tất cả đều từ chối. Tập thể đứng ở ngã ba dường. Hoặc là cứ đại hội rồi bầu ra bất cứ ai, hoặc là tan hàng. Xem như thế vai trò lãnh đạo tương đối gọi là chính thức tại hải ngoại vô cùng khó khăn. Tại sao không ai nhận công tác lãnh đạo? Xin trả lời: Tuổi già sức yếu, phương tiện không có, hoài bão lớn lao, đánh phá tưng bừng và còn gì nữa xin bổ túc cho đầy đủ một danh sách dài ...

Nhưng sau cùng dường như một người ít vấn đề nhất trong số anh em cựu chiến sĩ đã nhận lời thử thách. Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại chấp nhận ra làm việc. Trong lá thư ngỏ ông viết rằng ra ngồi với anh em để anh em tiếp tục ngồi lại với nhau. Mục tiêu đơn giản và chân thành. Phải nhìn lại trong hàng ngũ lãnh đạo của tập thể ta có thể thấy sự cô đơn của những người tâm huyết nhiệt thành. Vị đô đốc hải quân 90 tuổi Trần văn Chơn trong ghế chủ tọa. Tướng Nguyễn khắc Bình, ngôi sao trẻ trung của quân đội ngày xưa, nay cũng đã 80 tuổi. Và thêm phó đề đốc Thoại. Các tướng lãnh Việt Nam Cộng Hòa khác đều không có mặt. Nhiều tên tuổi đã ra đi. Không còn ai là cựu tổng thống. Không còn ai là các tư lệnh Vùng của thời kỳ 75. Có vị già yếu, hoặc là đã chán chường. Chỉ cần đến để gặp anh em, nhưng các ngài cũng quản ngại. Trong hoàn cảnh đó tướng Khiêm xuất hiện, gọi là để khích lệ tinh thần. Nào ngờ mang nặng quá khứ với nhiều vấn đề, lại thêm 35 năm tránh né cộng đồng nên đã bị dư luận chỉ trích kịch liệt. Một người anh em đi dự đại hội về đã nói một câu đáng đồng tiền bát gạo. Nói rằng:”Anh em ra ngoài phơi nắng cộng đồng mấy chục năm nay, nghe chửi đã nhiều. Bây giờ cũng là dịp niên trưởng đại tướng ra phơi nắng để nghe chửi với anh em cho biết đá vàng. Gọi là chia ngọt xẻ bùi.” Như vậy phải chăng kỳ này anh em mời niên trưởng ra là để phơi nắng ông Thầy. Cùng vui hưởng những tràng pháo tay và những lời chửi rủa. Anh em sinh hoạt, bị nắng cháy gần thành than, nhờ niên trưởng ra chịu đạn thay cho anh em một thời gian.

Tiếng gọi từ biển Ðông.

Từ khi Tập thể thành hình, có một vị sinh hoạt từ đầu nhưng chẳng mang chức vụ chính thức. Nếu có hỏi đi hỏi lại thì ông chỉ nhận là liên lạc viên. Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình năm nay 80 tuổi, sinh quán Ba Tri thuộc tỉnh Bến Tre. Ông đã kiên trì trong vai trò kiến trúc sư xây dưng ngôi nhà Tập thể. Ðể có thể gác bỏ ngoài tai những lời phê phán, công việc đầu tiên của vị sĩ quan cao cấp về tình báo an ninh của VNCH là cắt đứt Internet. Tướng Bình yểm trợ ông Lê Minh Ðảo, tư vấn cho đại tá Vinh và ông tình nguyện làm tài xế cho đô đốc Trần Văn Chơn. Mối chân tình sâu đậm với ông cựu tư lệnh hải quân cho đến nỗi trong anh em, ông Chơn cũng gọi luôn ông tài xế Bình là đô đốc. Từ khi ông Vinh từ chức, tướng Bình đôn đáo tìm người ra gánh vác tập thể. Hết sức kiên trì, tận tụy và nhiệt thành, ông đã suy tư đi tìm nhà lãnh đạo cho giai đoạn mới. Thời cơ mới rất thời sự chính là tiếng gọi từ biển Ðông. Thành quả rất đáng kể lần này của tướng Bình có được vị chủ tọa là đô đốc nguyên tư lệnh hải quân. Ðồng thời ông mời được đại tướng Trần thiện Khiêm xuất hiện. Và sau cùng tình thế đưa đẩy phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, quê Gò Công ra nhận công tác. Từ nay tạm thời ông Bình có thể ngủ yên và đến lượt ông Thoại mất ngủ.

Là tướng lãnh trẻ trung của hải quân Việt Nam Cộng Hòa, đề đốc Thoại đã từng có thành tích chỉ huy các chiến dịch biệt kích hải bên kia vỹ tuyến, trước khi làm tư lệnh hải quân Vùng I trong trận Hoàng Sa. Thân phụ là cụ Hồ Văn Kỳ Trân và ông nội là Hồ Biểu Chánh. Trong thời đệ nhất cộng hòa, ông Thoại là sĩ quan tùy viên của tổng thống Ngô Ðình Diệm. Khác với nhiều vị tướng lãnh, suốt 30 năm qua, ông Thoại có cơ hội tiếp tục làm việc trong công tác chỉ huy và quản trị tại các cơ quan Hoa Kỳ. Ông là người của nguyên tắc và hiểu rõ thể thức sinh hoạt chính thức của hội đoàn. Dù vậy, ra nhận trách nhiệm lãnh đạo Tập thể trong tuổi về hưu quả thực là một hành động bất thường. Nguyên do chính vì anh em, nhưng thực sự ông rất nể trọng vị tư lệnh hải quân tóc bạc 90 tuổi. Tướng Trần văn Chơn, người chỉ huy trực tiếp của ông Thoại thời kỳ Hoàng Sa 74 đã nhắc đến 60 chiến sĩ hải quân chết tại biển Ðông. Những tin tức thời sự về biển Ðông ngày nay đã đưa tâm tư người lính biển về với chiến tích oai hùng 36 năm trước. Ông Chơn nói rằng xin đề đốc Thoại hãy vì các chiến binh nằm lại Hoàng Sa mà nhận lời.

Sau bộ binh Lê Minh Ðảo, qua không quân Nguyễn Xuân Vinh, bây giờ đến hải quân Hồ Văn Kỳ Thoại lên phiên. Ông Thoại có bà vợ là giáo sư dạy học nhiều năm tại Mỹ. Bà rất hết lòng yểm trợ phu quân. Thuận vợ, thuận chồng tát biển Ðông cũng cạn. Tát cạn biển Ðông lúc đó thiên hạ cùng thấy rõ, Hoàng Sa, Trường Sa gắn liền vào Việt Nam ra sao. Nhưng ngay bây giờ, ông bà cùng chuẩn bị đón nhận búa rìu dư luận...

Một cái tóc là một cái tội.

Bất cứ người nào ra nhận trách nhiệm đều có thể lãnh búa tạ. Cuộc đời binh nghiệp cũ được đưa ra bình luận. Ðời sống 35 năm qua cũng là cả vấn đề. Anh làm gì bấy lâu nay. Anh chạy trước thì có tội bỏ anh em. Anh ở tù thì có thể thiếu tư cách, có thể đã khiếp nhược trước kẻ thù. Một cái tóc là một cái tội. Ở cái đất nước tự do này, chửi bới được hiến pháp bảo vệ trong tu chính án dân quyền. Và chửi thượng cấp ngày xưa là một cái thú vô cùng hấp dẫn. Phần lớn các bài báo và tham luận của anh em viết về quân đội thường đề cao chiến binh và mắng chửi tướng tá đã trở thành cái mốt rất thời thượng. Nhưng tôi cũng xin nói một lần để các bạn rõ. Các bạn liệt kê vô tội vạ danh sách tướng bẩn tướng sạch, tướng anh hùng tướng hèn nhát. Kể tội tá xấu tá đẹp, tá hiên ngang ở lại hay tá nhục nhã chạy làng, phần lớn đều không phải như vậy. Thành ngữ thấy vậy mà không phải vậy chính là hình ảnh của quân đội. Khi phải nói lại cho thế hệ tương lai, ta có thể nói rằng, Chúng ta đang ở thời đại của người biết chuyện không nói. Kẻ nói nhiều lại là người không biết chuyện. Các bạn có giận thế hệ đàn anh xin vui lòng chửi bới toàn thể hàng tướng tá, để anh em chúng tôi cùng chia xẻ theo tình nghĩa huynh đệ chi binh. Nếu cứ tuyên dương hay lên án theo danh sách lếu láo chính là những lầm lẫn chết người. Quân đội nào cũng thế, có kẻ xấu người tốt. Nhưng đã cùng trong hàng ngũ, nếu không phải chính phạm làm mất nước thì ta cũng là tòng phạm. Nước mất nhà tan, dậu đổ bìm leo. Chửi nữa đi em. Các em chửi là đúng quá. Nhưng cần ghi nhận rằng tội của thế hệ đàn anh làm mất nước là quan trọng nhất. Còn tội chạy trước chạy sau, dốt nát, ăn chơi, ngậm miệng ăn tiền, ba cái lẻ tẻ đó chỉ là thứ yếu. Tập thể ngày nay chẳng qua cũng chỉ là di sản về già của cuộc binh đao. Chẳng khác gì ngày xưa quân đội cũng lẫn lộn cả người xấu kẻ tốt. Trong buổi hoàng hôn, anh em ta đã ngồi lại bên nhau. Nếu không làm nên cơm cháo gì, thì cũng nên ngồi lại cùng nghe thiên hạ chửi, hầu vơi được phần nào trách nhiệm tội lỗi với non sông.

Xin các bạn ngồi lui vào, dành cho tôi một chỗ hàng đầu. Chẳng phải vì tôi nhiều tội hơn anh em, chẳng qua mình đã phơi nắng nghe chửi hơn 30 năm, trở thành điếc không sợ súng. Chửi nữa đi em ... May ra giúp các niên trưởng siêu thoát ngay trong cõi trần gian.

Chửi nữa đi em ...


Giao Chỉ - San Jose.
giaochisanjose@sbcglobal.net


Quét Sạch Chúng Đi - Thụy Ái

Thụy Ái

Theo tin báo trong nước, Sở Giáo Dục & Đào Tạo Hà Nội vừa thông báo, bắt đầu từ học kỳ 2 năm học này, tất cả học sinh từ lớp 1 đến lớp 11 sẽ được học nếp sống thanh lịch, văn minh dựa theo bộ tài liệu mà Sở vừa biên soạn.

Bản tin này nói lên điều gì? Và nó có liên quan đến những chê trách phê bình của dư luận trước những tác phong của người dân Hà Nội trong những năm gần đây hay không? Có phải đến bây giờ khi không còn thi hành được chính sách ngăn sông cấm chợ nữa, giới lãnh đạo CSVN biến thái mới thấy được cái kết quả của xây dựng con người xã hội chủ nghĩa của “bác và đảng” trong môi trường bế quan tỏa cảng đã đưa tới những tai họa lớn lao cho nếp sống dân tộc như thế nào cho nên mới vội vàng chữa cháy?

Hỏi tức là trả lời. Cái chính sách ngu dân, đấu tranh giai cấp hơn nửa thế kỷ bắt đầu từ thập niên 50 đã thay đổi toàn bộ cốt cách của nhiều thế hệ Việt Nam. Nó đã xóa sạch đi sự chất phác của người nông dân Việt nam, sự hiếu khách kiểu cách của người dân trung lưu hiểu biết thành thị mà CS gọi là tiểu tư sản, để thay vào đó là sự hung dữ, thô bạo của giai cấp mới vô sản, vô học được tuyên xưng là thành phần tiền phong của chế độ, nhưng thực ra chỉ là những công cụ bạo lực được dùng để bảo vệ chế độ gồm một nhóm lãnh đạo quỷ quyệt, đứng đầu là Hồ chí Minh.

Sức mạnh bạo lực dựa trên căm thù giai cấp áp dụng một cách không khoan nhượng trong mục tiêu gọi là xây dựng chuyên chính vô sản này đã trấn áp tất cả mọi thành phần không phải là công nông. Tất cả, muốn tồn tại thì phải yên lặng, nói trắng thành đen, và tàn nhẫn. Cái tác phong tư thái này đã khiến cho con người lớn lên trong môi trường đó trở thành vô cảm. Chỉ cần một cơn giận, một lời khích bác là có thể đánh đập hay giết người một cách vô lý. Không cần lý do chính đáng, mạng sống của một con người bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu cũng có thể bị lấy đi một cách thản nhiên, vô tư, bởi những người mà đa số là những thanh niên rất trẻ.

Đọc những câu chuyện trên báo Việt Nam mà thấy rùng mình. Một cụ già đi ngang thấy một tốp thanh niên tụ tập chuẩn bị đi đánh người, cụ can ngăn thì bị những thanh niên này đánh cho tới chết. Sinh viên vì muốn cưóp tài sản, đã cắt đầu người yêu và lóc các ngón tay xác chết để phi tang dấu tích, rồi cho thả đầu và các đầu lóng tay trôi sông. Cô gái xinh đẹp sau khi trải qua đêm với người yêu, đã dùng dao đâm người tình liên tục cho đến chết vì ghen tuông. Người cha hay say sưa về nhà đánh vợ con, đã bị con truyền điện giật cho tới chết. Em chặt đầu anh vì bị anh đánh. Bà chủ quán thịt rừng rút guốc đánh và chửi rửa tục tằn người phóng viên nước ngoài đã đến thâu phim quán hàng của bà ta. Người dân đi xem hội chợ hoa Nhật Bản triển lãm đã vít cành bẻ gẫy những bông hoa xinh đẹp, phá nát vườn hoa Anh Đào. Dân chúng Hà Nội đi xem chợ hoa ngày Tết đã bê các cây cảnh trưng bầy đem về nhà. Qua các clip video gần đây tung lên mạng, người ta chứng kiến các nữ sinh đánh nhau một cách dữ dội, hung bạo: nắm tóc, tát vào mặt, lên gối, thọi vào ngực, đạp lên đầu, lột áo, bắt đối phương quỳ lậy, vân vân … Sự hung dữ này của gái Hà nội đã được uốn nắn lại để mô tả trong bài viết quảng cáo Hà nội nhân dịp đại lễ ngàn năm Thăng Long của cô xướng ngôn viên Hồng Hạnh đài PHTH Hà Nội 2 là “đằm thắm, nhẹ nhàng nhưng lại vừa có gì đó mãnh liệt”, "êm dịu và mỏng mềm như ngọn lửa, vừa nấu chín cơm vừa có thể đốt cháy rừng". Những hiện tượng nữ sinh hung bạo này không phải là lẻ tẻ. Bởi vì khảo sát hiện tượng nữ sinh đánh nhau tại Hà Nội, PGS.TS. Hoàng Bá Thịnh, Chủ nhiệm Bộ môn Giới và Gia đình, Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn – ĐHQG Hà Nội đã cho thấy rằng có tới 64% các nữ sinh Hà Nội thừa nhận đã từng đánh nhau với các bạn khác.

Hồ Chí Minh cho đàn em giết vợ mình, giết người ơn, hại đồng chí để thiết lâp chuyên chính vô sản. Đảng CSVN thời toàn trị làm chư hầu cho Liên Xô Trung quốc. Lãnh đạo CS biến thái bây giờ dâng biên giới miền Bắc và các đảo biển Đông cho Tầu, còn các cán bộ quyền lực điạ phương xẻ từng mảnh đất mảnh rừng hiến cho tài phiệt ngoại quốc, nhân danh đầu tư khai thác. “Bác và Đảng” đã như thế, thì những con người mới xã hội chủ nghĩa được thúc đẩy sống và học tập theo gương đạo đức và tư tưởng bác Hồ dưới sự lãnh đạo của đảng làm sao khác được?

Với thực trạng như vậy thì làm sao có thể gọi là “tiếp cận để thay đổi”, “để canh tân” như mấy nhà chính trị thời cơ chạy hiệu? Những hô hào kiến nghị đóng góp ý kiến cho lãnh đạo, tức là những thành phần chủ chốt điều hành cái guồng máy thống trị bệnh hoạn đó - phải chăng chỉ là để biểu lộ sự chấp nhận uy quyền của cơ chế? Người đầu óc bình thường chỉ còn thấy có một giải pháp, là quét sạch chúng đi !

Thụy Ái


LUẬN VỀ 4 CHỮ ĂN CHÁO ĐÁ BÁT - Nguyễn Công Lý

Nguyễn Công Lý

Cách đây mấy tuần, trên bục giảng vào thánh lễ Chúa Nhật, linh mục Nguyễn Văn Kiên đã giảng qua về những từ ngữ như phải nhớ ơn cho những người làm phúc cho mình, ghi lòng tạc dạ v..v.., sau đó linh mục Kiên còn nói đừng hành động như kẻ ăn cháo đá bát. Không hiểu khi giảng và nói đến 4 chữ “Ăn Cháo Đá Bát” thì linh mục Kiên có hiểu rõ ràng 4 chữ này không?

Nhưng suy luận cho kỹ ở 4 chữ Ăn Cháo Đá Bát mà linh mục Kiên đã răn dạy cho giáo dân thì có thể áp dụng đúng vào những trường hợp của linh mục Nguyễn V. Kiên như sau:

1. - Bố mẹ của linh mục Kiên và nhiều đồng bào Miền Bắc đã được chính quyền của cụ Ngô Đình Diệm đem vào Nam và cho định cư tại Cái Sắn, linh mục Kiên lớn lên và để trốn lính nên xin đi tu, bây giờ đã được làm quản nhiệm một họ đạo Việt-Nam tại Honolulu. Như vậy mà hàng năm tới tháng 11 Dương Lịch là lễ cầu hồn và kỷ niệm ngày tổng thống Diệm bị thảm sát, anh em công giáo xin lễ cho cụ Diệm và xin để hình cố Tổng Thống Diệm cùng một bàn với những giáo dân khác đã qua đời, thì linh mục Kiên không cho và tiền xin lễ mồ thì bỏ túi, rồi còn nói tôi không biết ông ta là ai. Đó không phải là hành động Ăn Cháo Đá Bát hay sao?

2. - Mỗi năm tới ngày 30 tháng 4 Dương Lịch, một số anh em cựu quân nhân và giáo dân xin linh mục Kiên cho đặt một bàn thờ nhỏ có bản đồ Việt-Nam và treo lá cờ vàng ba sọc đỏ, để tưởng nhớ ngày Quốc Hận, linh mục Kiên không cho và nói tôi không làm chính trị. Vậy nhờ ai mà linh mục Kiên và gia đình được nhận vào định cư tại Hoa Kỳ? Đó không phải là một hành động Ăn Cháo Đá Bát hay sao ?

3. - Mới đây nhất là khi làm lễ tại một tư gia, linh mục Kiên đã giảng thuyết và nói nước Mỹ là một nước tư bản thối nát và sa đọa nhất thê giới . Chắc có lẽ chủng viện nào đó tại nước Mỹ không cho thầy Nguyễn Văn Kiên đậu chức linh mục và phải sang Đài Loan để thi linh mục, tuy nhiên tiếng Mỹ và tiếng Đài Loan cũng không thông thạo. Vậy mà đã đậu được chức linh mục ở Đài Loan mới là một phép lạ? rồi lại trở về Mỹ sinh sống và quay lại chửi Mỹ là quốc gia đã bao dung số rất đông người tỵ nạn Việt-Nam. Đó không phải là một hành động Ăn Cháo Đá Bát hay sao ?

4. - Linh mục Kiên di cư vào miền Nam, lớn lên ở miền Nam, được sự bảo vệ của chính quyền và quân đội miền Nam. Vậy mà dám giảng thuyết và so sánh tên đồ tể Hồ Chí Minh là một vĩ-nhân,vì không bị chôn vùi dưới lòng đất thì cũng ngang hàng với Chúa Giêsu Kitô. Chẳng những đó là một hành động Ăn Cháo Đá Bát của linh mục Kiên mà còn là tên phản bội Chúa Giêsu, như chính Giuđa đã bán Chúa Giêsu để lấy mấy chục đồng, nhưng sau đó đã hối hận và treo cổ chết, để đền tội phản bội Thầy. Riêng linh mục Kiên không hiểu đã nhận của Cộng Sản Việt-Nam bao nhiêu tiền mà dám so sánh tên đồ tể Hồ Chí Minh với Chúa Giêsu Kitô nhân từ và bác ái của chúng ta? Thử hỏi linh mục Kiên có học được một chút gì trong bài học của Giuđa, về tội phản bội Thầy của mình không? Tôi khuyên linh mục Kiên không nên treo cổ như Giuđa, mà hãy sống để thụ hưởng các món tiền đã vơ vét được của giáo dân Việt-Nam tại Hawaii.

5. - Cha Trịnh Tuấn Hoàng thuộc dòng Phaxicô, khi còn là một chủng sinh thì ngài đã tận tình giúp đỡ linh mục Kiên lúc đó mới ở Đài Loan về, tiếng Mỹ còn ú ớ, nên cha Hoàng đã hướng dẫn cho linh mục Kiên về mọi mặt và hai người rất thân với nhau, thế mà khi cha Hoàng ra Hawaii thì linh mục Kiên đã cố ý làm ngơ, như chưa hề quen biết. Đó không phải là một hành động Ăn Cháo Đá Bát hay sao?

6. - Kể về chuyện bà sơ (sister) Grace, trước đây là trưởng phòng Các Sắc Tộc tại tòa Giám Mục Honolulu, bà sơ Grace đã cố gắng giúp đở cho linh mục Kiên về Hawaii, mặc dù có những thư từ gửi lên toà Giám Mục nói là:

- Linh mục Kiên kém tiếng Anh và vừa bị Đức cha ở tòa Giám Mục San Jose’ sa thải, nhưng bà sơ Grace vẫn cố gắng thuyết phục Đúc cha Lorenzo cho linh mục Kiên về Hawaii, vì cộng đoàn đang cần một linh mục. Vậy mà khi bà sơ Grace về hưu, các cộng đoàn công giáo khác cử người đi tham dự rất đông đảo, riêng cộng đồng Việt-Nam thì các viên chức đề nghị linh mục Kiên cử người tham dự nhưng linh mục Kiên làm ngơ, nên một số anh chị em phải bỏ tiền túi ra, đóng góp với nhau, hầu mua chút quà tặng và chúc mừng cho vị ân nhân của cộng đoàn Công Giáo Việt-Nam.

Linh mục Kiên đã không nhớ ơn người đã giúp cho mình có công việc làm khi bị sa thải ở cộng đoàn Công Giáo San Jose, đang phải lêu bêu đi xin việc làm phó xứ ở tiểu bang Louisiana. Đó không phải là một hành động Ăn Cháo Đá Bát hay sao?

Con kính lạy 117 vị Thánh Tử Đạo Việt-Nam, con xin thưa là những điều con phát biểu trên đây là đúng sự thực, nếu con nói sai sự thực thì xin các Ngài vì danh Chúa mà trừng phạt con và con xin sẵn sàng đón nhận.

Một giáo dân thuộc Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo Việt-Nam tại Honolulu.

Nguyễn Công Lý


Friday, November 5, 2010

Tẩu Tướng Trần Thiện Khiêm ra tay

    TƯỚNG KHIÊM RA TAY

Lê Văn Ấn

Sự xuất hiện đột ngột của cựu Ðại tướng Trần Thiện Khiêm cũng là cựu Thủ Tướng của nền Ðệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam làm cho người Việt khắp nơi “bàng hoàng như giấc chiêm bao”. Tại sao sau 35 năm im hơi lặng tiếng, nay Ðại tướng Trần Thiện Khiêm lại xuất hiện? Tại sao mỗi lần ba chữ Trần Thiện Khiêm xuất hiện đều mang lại những biến cố quan trọng cho đất nước và dân tộc Việt Nam? Tại sao lúc “thập tử nhất sinh” của đất nước ba chữ này lại âm thầm ra hải ngoại bỏ lại giang sơn và dân tộc cho người khác gánh chịu phút hấp hối của nền Ðệ Nhị Cộng Hòa? Sự xuất hiện lần này của cựu Ðại Tướng, Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm có ý nghĩa gì? Ảnh hưởng ra sao đối với đất nước?

Năm 1960, sự xuất hiện của Ðại tá Trần Thiện Khiêm đã làm cho cuộc đảo chánh 11.11.1960 tan rã, cứu nguy chế độ Ngô Ðình Diệm. Kể từ đó, Ðại tá Trần Thiện Khiêm là con cưng của chế độ, trở thành Thiếu Tướng, lên Trung Tướng để rồi …

Năm 1963, Trung tướng Trần Thiện Khiêm tham gia đảo chánh thì chế độ Ðệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ với cái chết thê thảm của 3 anh em họ Ngô, để từ đó sau khi để cho Nguyễn Khánh “giỡn mặt, đưa đi làm Ðại sứ” tưởng Ðại Tướng đã ngâm câu “được làm vua thua làm Ðại Sứ”, nhưng rồi Ðại Tướng trở về được cử giữ chức Tổng Trưởng Nội vụ kiêm Tổng Trường Quốc Phòng rồi Thủ Tướng một lèo cho đến những ngày cận kề sụp đổ của Miền Nam, Ðại Tướng theo gót Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bàn giao cho ông Nguyễn Bá Cẩn để ra đi trước khi Saigon nghe được tiếng súng địch.

Tính sổ lại trong hàng tướng lãnh, nhất là tướng lãnh đã tham gia thảm sát gia đình họ Ngô, Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm là người hưởng nhiều bổng lộc hạng nhất, chỉ sau Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, tuy nhiên Tổng Thống Thiệu còn lắm vất vả và tính mạng luôn bị đe dọa, sống trong lo âu phập phồng, còn Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm đúng là “ngồi mát ăn bát vàng”. Cũng vì vậy mà những người viết sử trong giai đoạn này đều cho Ðại Tướng là một nhân viên CIA đắc lực nhất, mới được những bổng lộc phú gia địch quốc và dưới một người trên muôn người. Cũng vì vậy mà lần xuất hiện này của Ðại Tướng làm cho mọi người vừa lo âu, vừa hồi hộp. Phải chăng, Hoa Kỳ hay CIA đang sắp đặt một biến chuyển mới cần đến Ðại Tướng ra tay? Và nếu những lần ra tay trước đây chỉ có lợi cho Hoa Kỳ, vậy lần này có lợi cho ai?

Qua bài phát biểu ngắn ngủi trước Ðại Hội Toàn Quân, Ðại Tướng chỉ cho biết là “… tôi vinh danh các anh, những người còn sống cũng như những người đã ra đi là chiến sĩ anh hùng của lý tưởng Tự Do và Dân Chủ, nhân dịp này tôi gửi lời chào và thăm hỏi của tôi đến từng gia đình của các chiến hữu trong tập thể các chiến sĩ VNCH hải ngoại”. Và theo lời cựu Thiếu tá Cảnh Sát Phan Tấn Ngưu, Trưởng Ban Tổ Chức Ðại Hội Toàn Quân thì Ðại tướng Trần Thiện Khiêm nhờ ông Phan Tấn Ngưu “tổ chức một bữa cơm để mời một số anh chị em đã hy sinh làm những việc đáng ca ngợi như trên …”.

Nếu chỉ có vậy rồi Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm trở về lại gia đình, trông hương khói cho người vợ quá cố cách đây mấy năm thì chắc hẳn Bà Tôn Nữ Hoàng Hoa đã không viết một bài với tựa đề “Những kẻ không yên phận”. Nói cách khác là nữ sĩ TNHH cho rằng Ðại Tướng không yên phận như đã yên phận mấy chục năm qua. Trước mắt thì cái tựa đề bài viết của TNHH đúng thật, nhưng xét cho cùng, nếu quả tình Ðại Tướng trong quá khứ đã là người của CIA thì cho đến lúc trăm tuổi, chắc chắn Ðại Tướng thân bất do kỷ, dù có muốn yên phận hay không cũng không do mình quyết định. Người tiết lộ bí mật Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm là người của CIA là cựu đại tá Phạm Bá Hoa, chánh văn phòng của Ðại tướng, và cũng theo ông Phạm Bá Hoa thì chính Ðại Tướng Khiêm mới là người chủ chốt cuộc đảo chánh 1.11.1963! Còn ông Nguyễn Văn Ngân thì cho rằng chính Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã khẳng định Ðại tướng Trần Thiện Khiêm là tay chân của CIA và là người chủ chốt trong cuộc lật đổ chế độ Ðệ Nhất Cộng Hòa, chịu trách nhiệm cái chết của 2 anh em cố Tổng Thống Ngô Ðình Diệm!

Chúng tôi viết bài này không phải để tố cáo một ông già 85 tuổi, vì cũng có thể trước khi thấy mình gần đất xa trời, Ông muốn đến với các chiến hữu lần chót, nhưng nếu cựu Ðại Tướng Thủ Tướng xuất hiện trong những dịp khác chắc mọi người sẽ nhìn Ðại Tướng với con mắt khác, đằng này ông lại xuất hiện trong một Ðại Hội Toàn Quân “không đúng hạn kỳ”, lại do một cựu sĩ quan Cảnh Sát đứng ra tổ chức với sự có mặt của cựu Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình, trong khi Biển Ðông đang dậy sóng, trong khi Hoa Kỳ muốn trở lại Á Châu nhất là vùng Biển Ðông, trong lúc những tên chóp bu trong Bộ Chính Trị VC nói với Mỹ khác, nói với Trung Cộng khác, trên thực tế thì Trung Cộng vẫn tiếp tục lấn đất, lấn biển, dân chúng chỉ viết mấy chữ HS, TS, VN là bị VC đàn áp khốc liệt, thử hỏi ai là người Việt Nam không bàng hoàng thảng thốt khi thấy sự xuất hiện của Ðại Tướng giữa Ðại Hội Toàn Quân?

Tập Thể Cựu Chiến Sĩ VNCH gồm luôn cả Cảnh Sát nếu tính về số lượng là một tập thể đông đảo nhất, tối thiểu cũng lên hàng trăm ngàn người trên Hoa Kỳ và trên thế giới, nhưng có thể nói trên thực tế, đây chỉ là con số ảo! Cũng vì là con số ảo nên Tập Thể tổ chức hết sức lỏng lẻo và trong quá khứ, cán bộ nòng cốt của Tập Thể nhiều khi lại là người của đoàn thể khác, lại tiếc rằng đoàn thể đó là đoàn thể “đâm sau lưng người chống Cộng”. Sau đây là một vụ điển hình. Cách đây hơn 5 năm, trong một bài viết cho mục Cuộc Hý Trường của báo Tiếng Dân, tôi có trình độc giả một đoạn như sau: “Trong thông cáo ngày 12.3.2005 của Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại do giáo sư Nguyễn Xuân Vinh ký, có đoạn nguyên văn như sau: “Những tin đồn Tập Thể có liên hệ với một số đảng phái như đảng Việt Tân chỉ là đòn ly gián, gây chia rẽ bằng cách phổ biến thông tin sai lạc”. Chúng tôi xin không dùng “những tin đồn”, chúng tôi cũng không “phổ biến những tin tức sai lạc”, và chúng tôi cũng không dùng “đòn ly gián”. Chúng tôi xin đưa ra những sự kiện có thật, được Tập Thể xác nhận để giúp Tập Thể có cái nhìn chính xác những việc làm của những nhân vật cao cấp của Tập Thể, để giáo sư Nguyễn Xuân Vinh phải nhìn thẳng vào sự thật và có thái độ dứt khoát với những ai muốn khuynh loát Tập Thể. Cũng trong Thông cáo nêu trên, giáo sư Nguyễn Xuân Vinh còn cho biết: “Việc kết hợp giữa Tập Thể với các đoàn thế Quốc Gia chân chính khác sẽ được cứu xét từng trường hợp trên căn bản kết hợp công tác, không kết hợp cơ cấu”. Tuy nói vậy, nhưng không phai vậy! Cũng trong dịp tổ chức ngày Quốc Hận 30 tháng Tư năm 2005, ông Phạm Đình Khuông, phát ngôn viên của Tập Thể, ông Đoàn Hữu Định Tổng Thư Ký của Tập Thể và cô Lữ Anh Thư Phó Chủ tịch Trung Tâm Điều Hành Trung Ương, Cả ba người này chỉ dưới quyền của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và giáo sư Nguyễn Xuân Vinh trong hệ thống lãnh đạo của Tập Thế. Thế nhưng, cô Lữ Anh Thư là “đồng trưởng ban tổ chức”người đồng Trưởng Ban với cô là ông Võ Quốc Bình, một cán bộ cao cấp của đảng Việt Tân âm mưu biến ngày Quốc Hận thành ngày Tự Do cho Việt Nam, nghĩa là nhờ có ngày 30.4.1975 mà người Miền Nam Việt Nam được tự do do Việt Cộng ban cho! Ông Phạm Đình Khuông, phát ngôn viên của Tập Thể là người tham dự các cuộc họp với đảng Việt Tân và là người Bảo Trợ cho “Ngày Tự Do cho Việt Nam”, Ông Đoàn Hữu Định, Tổng Thư Ký Tập Thể cũng nhận lãnh trách nhiệm quan trọng trong “Ngày Tự Do Cho Việt Nam”.

Một dẫn chứng như trên đủ thấy rõ Tập Thể đã bị đảng Việt Tân xâm nhập ngay đầu não từ 5 năm qua.

Những ngày gần đây, tất cả những ai đứng lên đấu tranh cho tự do dân chủ ở trong nước bị Việt Cộng bắt đều bị Việt Tân dán cho bản cáo trạng trên trán là “đảng viên Việt Tân” để cho Việt Cộng dễ bề thanh toán họ. Những người này sẽ phải lãnh những bản án nặng nề vì Việt Cộng đã chính thức “sắc phong” cho Việt Tân là “Khủng bố”. Song song với việc giúp Việt Cộng có bằng cớ trừng trị những nhà đấu tranh trong nước, Việt Tân nỗ lực phá hoại và chiếm đoạt những chức vụ “dân cử” các tổ chức của người Việt nhất là các Ban Đại Diện Cộng Đồng vì đây là cơ sở địa phương. Các nơi đã bị Việt Tân lũng đoạn và chiếm đoạt là Houston, Texas; Portland, Oregon; Nam Cali trở thành “vùng xôi đậu” và Bắc Cali hiện đang bi Việt Tân, LĐCT và dư đảng Hoàng Duy Hùng tấn công mãnh liệt. Chúng tôi khẳng định Việt Tân là Việt Cộng, bởi vì những “thành tích” làm lợi cho Việt Cộng điển hình là Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, một đoàn thể ngoại vi của Việt Tân, dưới sự điều khiển trực tiếp của Đỗ Hoàng Điềm mà hiện nay là Chủ tịch, đã dùng những hình ảnh của Việt Cộng tố cáo “tội ác Mỹ Ngụy” trình diễn cho đồng hương xem, như là một cách trả đũa cho Trần Trường!

Với những “thành quả” phục vụ Việt Cộng của Việt Tân như vậy, với những liên hệ giữa Tập Thể và Việt Tân như thế, người Việt tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam tại hải ngoại sẽ ra sao? Nhất là với sự xuất hiện của cựu Đại Tướng Trần Thiện Khiêm, một tay sai đắc lực nhất của CIA?

Có phải vì đây là sự kết hợp giữa Việt Cộng và Hoa Kỳ mà Việt Cộng đòi hỏi điều kiện là Hoa Kỳ phải “thu xếp” người Việt Hải Ngoại vào cái rọ của Việt Cộng mà CIA một lần nữa lại nhờ bàn tay của Đại Tướng Trần Thiện Khiêm? Có phải vì sự sắp xếp này mà cách đây 2 tháng có tin đồn rằng Tân Tổng Lãnh Sự Việt Cộng tại Houston, Texas đã “ướm hỏi” 3 nhân vật quan trọng của người Việt tỵ nạn Cộng Sản, trong đó có Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại về việc .. “cộng tác”?

Có phải chăng đã đến lúc người Việt tị nạn Cộng Sản Hải ngoại cũng như đồng bào trong nước phải than câu “Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng thua tại Hoa Kỳ” do sự kiện cựu Đại Tướng Trần Thiện Khiêm ra tay?

Khi thấy Ðại tướng Trần Thiện Khiêm xuất hiện, mọi người bàng hoàng như giấc chiêm bao. Tại sao vậy? Vì những lần ngài xuất hiện đều là những lần mang lại kinh hoàng cho dân tộc.

Cha ông chúng ta có câu “được làm vua, thua làm giặc”, không ai trách chuyện đảo chánh một chế độ để giành quyền lực, Ðại tướng Trần Thiện Khiêm cũng vậy, nhưng, mọi người “bàng hoàng” vì theo những nhân vật then chốt của Ðệ Nhị Cộng Hòa, kể cả cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ông Ngân, ông Hưng v.v… nhất là ông Phạm Bá Hoa, cựu chánh văn phòng Ðại tướng Khiêm đều chứng minh lệnh đảo chánh 1.11.1963 phát xuất từ ngoại bang, cách thi hành lệnh đảo chánh lại quá tàn nhẫn, vô nhân đạo, giết một cách dã man những người đã đầu hàng, những đồ tể lại là những quân nhân, những tướng lãnh. Ðại tướng Khiêm và các tướng lãnh tham gia cuộc đảo chánh lại “không có một chính sách, chủ trương đường lối kế hoạch” nào để thay thế chế độ mình đảo chánh, dù chỉ là một chính sách non kém. Nói cách khác họ chỉ biết vâng lệnh ngoại bang, hay họ chỉ là NHÂN VIÊN của CIA. Cái nhục khác là họ đã nhận 3 triệu đồng bạc Việt Nam do một sĩ quan Hoa Kỳ giao cho!

Sau 35 năm im hơi lặng tiếng, Ðại Tướng xuất hiện lần này chẳng những “bổn cũ soạn lại” mà còn tệ hơn nữa. Vì Ðại tướng Khiêm không có sự chuẩn bị nào hết. Tại sao nói Ðại Tướng Khiêm không chuẩn bị? Sau 35 năm không bị ai khuấy rầy cũng chẳng khuấy rầy ai, thế mà Ðại Tướng không biết địch cũng chẳng biết ta. Không biết địch khi Ðại Tướng cho rằng Cộng Sản cũng vì quốc gia dân tộc, và Cộng Sản đang lắng nghe ý kiến của người dân để sửa đổi chế độ! Với 2 ý kiến trên của Ðại tướng Khiêm, nữ sĩ Tôn Nữ Hoàng Hoa đã cho rằng “Ðại tướng ở truồng giữa chợ”, không phải ở truồng thể xác mà là ở truồng tư tưởng, vốn liếng hiểu biết sau 35 năm chẳng những là con số không mà còn giúp Việt Cộng tuyên truyền một cách hữu hiệu. Từ khi Hồ Chí Minh ra khỏi hang Pak Pó, hắn ta chỉ nói một câu “vì dân vì nước” để lùa bao nhiêu thanh niên nhảy vào lửa đạn, để đến khi “chiến thắng Ðiện Biên Phủ”, Hồ Chí Minh quá “hưng phấn” nói toạc móng heo: “Nhận chỉ thị của Quốc Tế Cộng Sản giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ” (Lịch sử đảng Cộng Sản Ðông Dương, trang 29, Nhà Xuất Bản sách Giáo khoa Mác Lenin, Hà Nội, 1979). Việc làm của Hồ Chí Minh cũng như thuộc hạ chỉ nhằm mục đích phục vụ ngoại bang, phản dân hại nước. Biết bao nhiêu người đã chết hoặc bị tù đày chỉ vì chứng minh rằng Hồ Chí Minh và Cộng Sản KHÔNG BAO GIỜ VÌ QUỐC GIA DÂN TỘC. Ðại tướng đã coi thường sự hy sinh xương máu của người chết, khinh dể người sống qua câu nói này. Năm mươi năm sống ở Việt Nam, 35 năm sống ở Hoa Kỳ, võ làm đến Ðại tướng, văn làm đến Thừa tướng để chống Cộng mà không biết những cái sơ đẳng của Việt Cộng!!!!

Trong cuộc phỏng vấn của SBTN do Việt Dzũng phụ trách, Ðại Tướng Khiêm cho rằng “Ðảng Cộng Sản Việt Nam đang họp đảng và đang lấy từng ý kiến của người dân để thay đổi chế độ”. Hèn gì mà bà TNHH cho là Ðại Tướng ở truồng giữa chợ. Nếu ai không phục thì cũng phải cho rằng Ðại Tướng giống như “gà đội nón”. Bao nhiêu người cho ý kiến, kể cả Ðại tướng Việt Cộng Võ Nguyên Giáp. Tất cả những người “cho ý kiến” đều bị Việt Cộng dần cho bầm dập. Hơn nữa, rất rất nhiều “ý kiến” đã đến tai VC và được Nguyễn Minh Triết trả lời: “Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát”.

Trong cuộc phỏng vấn này, Ðại tướng Khiêm cho biết đã đọc báo này, báo nọ của ngoại quốc, nhưng ngay cả báo chí ngoại quốc, đài truyền thanh, truyền hình cũng biết bao nhiêu lần đề cập đến chuyện VC trấn áp những người “góp ý kiến”! Các chính phủ cũng như các đoàn thể phi chính phủ đã biết bao lần yêu cầu VC trả tự do cho những người phát biểu ý kiến trong ôn hòa, mà VC đã nghe đâu, thưa Ðại Tướng? Trừ phi Ðại Tướng được Việt Cộng và Hoa Kỳ cam kết sẽ “lắng nghe”!!!!?? Nếu thế thì xin Ðại Tướng nói thẳng ra để toàn dân góp ý!!!

Lần xuất hiện này, Ðại Tướng dùng Tập Thể Chiến Sĩ làm bàn đạp, nhưng Ðại Tướng chẳng biết tổ chức Tập Thể ra sao cả. Trong bài trưóc kẻ viết bài này đã chứng minh những 3 vị lãnh đạo cao cấp của Tập Thể là người của Việt Tân. Ba người này đã lộ mặt, còn những người chưa lộ mặt mặt nữa, mà “Việt Tân cũng là Việt Cộng”.

Ðã 35 năm qua, những người ở trong Tập Thể hôm nay chính là những kẻ đã chiến đấu ngăn cản địch quân để cho Ðại Tướng và gia đình lên máy bay ra hải ngoại bằng yên vô sự, đã bị lao tù Cộng Sản, ra được hải ngoại là họ “bắt tay vào việc chống Cộng”, dù đã bị những kẻ khốn nạn cho là “những ổ vi trùng bệnh tật”, là “đoàn quân tấn công rest room”, v.v… Nay “được hãnh diện” có Ðại Tướng làm cố vấn. Ðại tướng sẽ cố vấn cho họ những gì, thưa Ðại tướng? Ðại tướng sẽ khuyên họ nên tin rằng Việt Cộng cũng vì quốc gia dân tộc?? Phải góp ý kiến với VC để thay đổi chế độ hay để Việt Cộng vững vàng như bàn thạch đến năm 2025 giống chủ trương của đảng Việt Tân? Trong khi nghe theo lời cố vấn của Ðại Tướng, chờ đợi VC “cho phép” góp ý kiến, hoan hô chúng cũng vì quốc gia dân tộc v.v… Tập Thể sẽ đi về đâu? Nếu đem so sánh với chủ trương của Việt Tân với ý kiến của Ðại tướng thì cũng như hai anh em sinh đôi, vì Việt Tân cho rằng VC cũng yêu nước, Hồ Chí Minh là anh hùng, ngày 30 tháng Tư là Ngày Tự Do cho Việt Nam. Và nếu cần cũng sẵn sàng hy sinh 3 triệu người Việt hải ngoại v.v…và v.v… mà Ðoàn Hữu Ðịnh, một nhân vật của Việt Tân hiện đang ngồi chình ình trong Tập Thể. Thế là thế nào?

Năm 1960, Ðại tướng cứu nguy chế độ Ðệ Nhứt Cộng Hòa ai cũng tin tưởng, kể cả anh em họ Ngô, nhưng kỳ thực là Ðại Tướng lập công để ở lâu, đi sâu, trèo cao, cuối cùng anh em Ngô Ðình Diệm đã bị Ðại Tướng giết một cách dã man. Bây giờ, Ðại Tướng ra để lập lại chuyện 1960 hay 1963? Ðó là nguyên nhân làm mọi người bàng hoàng.

Có người “tin tưởng” rằng Ðại Tướng “ra” lần này là để hợp tác với Hoa Kỳ lật đổ chế độ VC để Việt Nam trở lại một tiền đồn ngăn cản Trung Cộng bành trướng. Nhưng xét ra lập luận này không vững. Lý do là Ðại Tướng qua bài phòng vấn, không biết mảy may gì về chủ trương và kế hoạch VC, không biết cả đến thủ đoạn của VC mà đã ca ngợi chúng rồi thì còn chống vào đâu?

Phải chăng, Hoa Kỳ nay đã quyết tâm trở lại Châu Á, để chống lại Trung Cộng ngày càng lớn mạnh, lớn bao nhiêu hiếu chiến, hiếu thắng và rắp tâm xâm lược bấy nhiêu, muốn hất cẳng Hoa Kỳ khỏi Á Châu, Phi Châu, nên Hoa Kỳ phải nhờ đến Việt Cộng. Và điều kiện để Việt Cộng hợp tác với Hoa Kỳ là phải “dẹp cái đám chống Cộng hải ngoại” nên mới nhờ Ðại Tướng ra tay? Dĩ nhiên, Việt Cộng không dại gì mà nói thẳng ra như vậy, chúng sẽ xin Hoa Kỳ yêu cầu hải ngoại hợp tác với chúng để “cùng chống Trung Cộng”, y như sách vở của đầu đảng của chúng là Hồ Chí Minh đưa chiêu bài “chính phủ Liên Hiệp để chống Pháp” ngày xưa? Nói cách khác Hồ Chí Minh ngày xưa mượn cớ chống Pháp để “đoàn kết các đảng phái” để rồi tiêu diệt đảng phái Quốc gia, nay VC cũng noi gương đó, trước khi “đánh Trung Cộng” thì Tập thể hải ngoại đã chết về tay chúng. Ai khác thì còn nghi ngờ chứ với Ðại Tướng thì chẳng cần phải nghi ngờ. Chúng tôi có võ đoán hay không? Xin thưa, Ðại Tướng đã có “lễ ra mắt” Việt Cộng: VC yêu nước, VC lắng nghe ý kiến người dân. Xin Ðại Tướng thử đưa một vài ý kiến về nhân quyền mà Hoa Kỳ là nước chủ trương nhân quyền lâu nay, xem Việt Cộng có rửa tai nghe hay không?

Ðại Tướng vừa ủng hộ “diễn biến Hòa Bình” của Hoa Kỳ đồng thời cũng lo ngại “Trung Cộng Ðồng hóa Việt Nam”. Nhưng ai giúp Trung Cộng đồng hóa Việt Nam, ai phản đối diễn biến hòa bình của Hoa Kỳ: Việt Cộng. Tại sao?, thay vì hô hào dân chúng “góp ý kiến” với Việt Cộng, Ðại Tướng không hô hào dân chúng đứng lên phản đối Việt Cộng, tạo nên một cuộc cách mạng xanh, cách mạng nhung?

Mấy chục năm nay, ai cũng cho rằng Ðại Tướng ngậm miệng ăn tiền, họ không oán trách Ðại Tướng như đã oán trách Nguyễn Cao Kỳ làm một hàng thần lơ láo, một Nguyễn Khánh thấy chức là nộp đơn cho Nguyễn Hữu Chánh. Nhưng nay Ðại Tướng ra tay mọi người đều lo sợ lành ít dữ nhiều, nhất là khi nghe Ðại Tướng cho rằng Việt Cộng cũng vì quốc gia dân tộc, Việt Cộng đang lắng tai nghe ý kiến của dân để thay đổi chế độ. Do đó, người Việt trong cũng như ngoài nước lo sợ rằng lần này Ðại Tướng Khiêm ra tay là “Việt Cộng sẽhốt hụi chót”, “thu hoạch” nghị quyết 36.

Năm nay Ðại Tướng đã thọ đến 85 tuổi, số năm tối đa cũng chỉ 15 năm nữa thôi. Xin Ðại Tướng suy nghĩ lại, làm tay sai cho Hoa Kỳ diệt tuyệt chế độ Ðệ Nhứt Cọng Hòa một cách dã man, đã hưởng trọn phần thưởng của Mỹ, nay xin hãy vì dân, vì nước nói lời công đạo, nếu không, xin Ðại Tướng buông tha cho đàn em, nhất là những kẻ từng cầm súng, để họ tiếp tục chống Cộng, xin Ðại Tướng về hưởng tuổi già, bên người vợ mới, đồng thời hương khói cho người vợ quá vãng.

Xin cám ơn Ðại Tướng.

Lê Văn Ấn
_________________

Trong 2 bài trước, chúng tôi đã trình bày cùng quý độc giả cựu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm quả thực đã là một nhân viên CIA, nói cách khác là một sĩ quan, một tướng lãnh của Quân Lực VNCH, nhưng là tay sai của Mỹ, Mỹ muốn cứu Tổng Thống Ngô Ðình Diệm thì cứu, Mỹ muốn giết Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, xóa bỏ nền Ðệ Nhứt Cộng Hòa, lập tức tướng Trần Thiện Khiêm thi hành, không chút ngại ngùng, đắn đo. Sau đó, miền Nam ra sao ai cũng biết rằng đó là hậu quả của cuộc lật đổ chế độ Ngô Ðình Diệm. Do đó, khi Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm xuất hiện tại miền Nam Cali đã làm cho những ai đã sống qua thập niên 50, 60 và những thập niên kế tiếp ở miền Nam Việt Nam đã bàng hoàng, không hiểu lần này Ðại Tướng Khiêm “lại ra”, thì số phận của người Việt tị nạn Cộng Sản hải ngoại và mấy chục triệu người trong nước sẽ gánh lấy những hậu quả nào.

Ðọc qua tất cả tài liệu về chính biến 1.11.1963, không có một tài liệu nào từ phía Mỹ, bàn đến một nhân vật, một đảng phái nào sẽ thay thế Tổng Thống Ngô Ðình Diệm. Các tướng lãnh khi được “mời” tham dự đảo chánh không có ai nêu lên vấn đề thay thế. Nhiều người đã cho rằng với trình độ học thức cũng như kiến thức các tướng lãnh hồi đó, ngoài tướng Lê Nguyên Khang có chứng chỉ năm thứ nhất luật khoa (?), tất cả đều ít học. Nhưng cho dù với trình độ “thảm hại” như vậy các tướng lãnh cũng không thể nào không đặt ra vấn đề đó. Thế mà nghe mời lật đổ là tham gia! Ngoài ra, các tướng lãnh này cũng đã biết “kỳ thị Phật giáo” là chuyện bịa đặt, thế mà lương tri họ vẫn không biết đến. Nói cách khác, các Tướng lãnh, nhất là Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm chỉ biết phá hoại.

Ðất nước là của chung, dù cho kẻ đã phản bội, đã lầm đường lạc lối, ngay cả Việt Cộng nếu ăn năn trở lại cũng có thể đóng góp một tay để lật đổ chế độ Cộng Sản, tất cả sự đóng góp đều phải được chấp nhận, nhưng phải thực lòng. Tuy vậy, qua nhận định “chắc như bắp” của Tướng Trần Thiện Khiêm: “Cộng Sản hay không Cộng Sản cũng nghĩ đến quốc gia dân tộc và đảng Cộng Sản Việt Nam đang lắng tai nghe ý kiến của người dân để sửa đổi chế độ” mọi người cũng nhận định “chắc như bắp” rằng tai họa sắp đến.

Tất nhiên, Tướng Trần Thiện Khiêm không thể không biết suy nghĩ để nhận định xem ý tưởng của mình đúng hay sai trước khi phát biểu, không thể chống chế rằng tôi nói trong lúc thiếu suy nghĩ, nhưng tới giờ phút này Tướng Khiêm vẫn chưa “chống chế”, tức là vẫn giữ vững lập trường. Hơn nữa, Tướng Trần Thiện Khiêm phát biểu trong một cuộc phỏng vấn chứ không phải trong một cuộc “làm việc” của công an Việt Cộng. Câu nói của Gorbachev, Cựu Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên sô: “chế độ Cộng Sản chỉ có thay thế chứ không thể sửa đổi”. Cái nôi của Cộng Sản là Liên sô và cả Ðông Âu đã “tự chối bỏ chủ nghĩa Cộng Sản họ đang theo đuổi” thì không lý do gì một người “thường đọc sách báo ngoại quốc” như Tướng Trần Thiện Khiêm lại không biết Cộng Sản có nghĩ đến quốc gia dân tộc hay không?

Tóm lại, Tướng Khiêm “ra” kỳ này với nhận định: “người Cộng Sản cũng nghĩ đến quốc gia dân tộc”“Ðảng Cộng Sản đang lắng nghe ý kiến của người dân để thay đổi chế độ”. Qua những nhận định này, chẳng khác gì Tướng Khiêm đã chấp nhận hợp tác với Việt Cộng. Và ông đã “mớm” cho Tập Thể đường lối đó! Lập trường này bất cứ người Quốc Gia chống Cộng nào cũng không thể chấp nhận được. Tiếc thay, tướng Khiêm lại “được bầu chọn vào chức” cố vấn cho Tập Thể Chiến Sĩ. Ðề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại sau khi nhận chức lãnh đạo Tập Thể cũng chẳng có ý kiến gì về lập trường này. Nói cách khác ông Chủ Tịch Tập Thể cũng chấp nhận lập trường của tướng Khiêm. Dĩ nhiên, các tướng lãnh tham gia “Ðại Hội trước nhiệm kỳ” mấy hôm đó cũng cùng lập trường với tướng Khiêm. Việt Cộng đã thắng một trận tuyên truyền ngoạn mục, một thắng lợi vĩ đại mà người đem lại thắng lợi cho chúng là tướng Trần Thiện Khiêm, và vị tân chủ tịch Tập Thể. Một tin đồn trước đó cả tháng rằng Ðề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại đã được Tổng Lãnh Sự VC ở Houston ướm lời mời hợp tác, và câu trả lời của Ðề Ðốc rất tiêu cực!!!??

Trong Tập Thể lại có những “cái nhân” (nhưng) của Việt Tân là em của Việt Cộng!

Trong bài viết này, chúng tôi xin trình bày những gì chúng ta “còn may mắn”, những gì Tướng Khiêm có thể làm để có lợi cho Việt Cộng và những gì các tướng lãnh, nhất là Ðề Ðốc Hồ Văn Kỳ Thoại có thể xác định, có thể làm để kềm chế những tác hại do việc “Tướng Khiêm ra tay” đem lại.

Nhưng còn may mắn! Tập Thể chẳng những chưa “nắm được” toàn thể cựu chiến sĩ Quân Lực VNCH mà quân số của Tập Thể mới chỉ là “con số ảo”! May là đã có rất nhiều người lên tiếng, vạch rõ những “ác tính” của lập trường Tướng Trần Thiện Khiêm. May là ngoại trừ tướng Khiêm và những tướng lãnh tham dự cuộc họp hôm đó, ngoài ra, mọi người trong cũng như ngoài nước đều có 2 lỗ tai và 2 con mắt còn tốt, còn thấy được Việt Cộng không nghĩ đến quốc gia dân tộc, và nhất là Việt Cộng không bao giờ “lắng nghe” ý dân! Có chăng là “nghe” để trả thù, trừng trị những ai nói ra ý kiến của họ nghịch với ý của Ðảng!!! Một người có mắt như mù, có tai như điếc mà đòi làm cố vấn, đòi lãnh đạo một đoàn thể có tham vọng “bao trùm lên tất cả các đoàn thể có cựu chiến sĩ VNCH” là Tập Thể, hỏi ai không bàng hoàng lo ngại.

Nếu:
    Nếu ông Chủ tịch Tập Thể Cựu Chiến Sĩ VNCH không minh định lại lập trường
Nếu các tướng lãnh đã có mặt trong buổi họp Tập Thể Chiến Sĩ và đã bầu Tướng Trần Thiện Khiêm làm cố vấn, không minh định lại lập trường và yêu cầu Tướng Khiêm hoặc lui về vui thú “điền viên” vợ mới. Hoặc nói lại cho rõ Việt Cộng thờ chủ nghĩa Tam Vô, trong đó có vô tổ quốc, Việt Cộng là độc tài đảng trị không bao giờ lắng nghe ý kiến của người dân. Ngay cả ca nhạc sĩ Việt Dzũng người thực hiện cuộc phỏng vấn cũng đã có “phản xạ” lập tức về câu nói của Tướng Khiêm, chứng tỏ hầu hết người Việt tỵ nạn Cộng Sản không chấp nhận lập trường của Tướng Khiêm. Nếu các tướng lãnh, lãnh đạo Tập Thể cũng như những người dân chống Cộng không lên tiếng:

Thì:
    Việt Cộng sẽ rêu rao chúng ta chống Cộng là sai lầm, là phá hoại v.v…
    Những ai đang ở tù Việt Cộng là “đáng trừng phạt”.. Và .. Chúng ta mất chính nghĩa.
    Trong khi đó chắc chắn Tập Thể sẽ có người lên tiếng phản đối “lập trường” của tướng Trần Thiện Khiêm, “Hoa quả đầu mùa” mà Tướng Khiêm ra mắt Việt Cộng là sự chia rẽ trong Tập Thể Chiến Sĩ. Và sự thắng lợi về mặt tuyên truyền của Việt Cộng qua câu nói của Tướng Trần Thiện Khiêm.
Ðề phòng:
    Một ngày nào đó, Tướng Khiêm sẽ nhân danh “các tướng lãnh VNCH, nhân danh Tập Thể, nhân danh …ĐOÀN KẾT cùng BẢO VỆ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA.. để tuyên bố ủng hộ Việt Cộng, hợp tác với Việt Cộng để “chống Trung Cộng” mà tay sai Việt Cộng đã nhiều lần thập thò đưa ra và đã bị người Việt hải ngoại phản đối.
Tướng Khiêm có thể đi đêm với Việt Cộng ký kết hợp tác với chúng, đặt người Việt hải ngoại trước sự đã rồi mà thiệt hại tối thiểu cũng là sự chia rẽ của KHỐI NGƯỜI VIỆT hải ngoại. Rồi sẽ có những “yếu nhân Hoa Kỳ” ăn phải bùa hay đô la Việt Cộng, hùa vào, cho rằng Tướng Khiêm là “lãnh đạo”, là biểu tượng Hòa Bình, v.v…

Một chuyện bên lề cũng cần đặt ra ở đây: không biết có sự trùng hợp nào mà khi Thiếu Tướng Lê Minh Ðảo đứng ra gánh vác việc Tập Thể thì có tiếng xầm xì về “bóng dáng một người đàn bà”. Khi giáo sư Nguyễn Xuân Vinh thôi gánh vác chuyện Tập Thể cũng có “bóng dáng một người đàn bà”. Khi Nguyễn Cao Kỳ đem thân về với “triều đình Việt Cộng” cũng có “bóng dáng một người đàn bà”. Và bây giờ, tướng Trần Thiện Khiêm ra tay bên cạnh “cũng có một người đàn bà” mới! Ðúng là chuyện bên lề, mong rằng không phải là chuyện bản lề trong công tác Tập Thể.

Chuyện bản lề khác là những cán bộ Việt Tân đang nằm trong Tập Thể. Nếu Tập Thể chấp nhận đường lối của Việt Tân thì kẻ viết bài này không còn gì để nói, vì chúng tôi đã khẳng định “Việt Tân là em Việt Cộng”. Còn nếu Tập Thể không chấp nhận lập trường của Việt Tân, cũng không chấp nhận Cộng Sản là tập thể cũng nghĩ đến quốc gia dân tộc, lắng nghe ý kiến người dân, thì xin Tập Thể mạnh dạn trục xuất cán bộ Việt Tân ra khỏi Tập Thể, và minh định lập trường một cách công khai để các cựu chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có xung phong hợp tác với Tập Thể. Nếu không, kẻ viết bài này e ngại một sự chia rẽ trầm trọng sẽ xảy ra, làm lợi cho Việt Cộng. Ðau đớn hơn, sự thắng lợi về mặt tuyên truyền cho VC lại là công lao của tướng Trần Thiện Khiêm.
ooOoo

Ðây là bài viết chót trong loạt bài “Ðại Tướng Khiêm ra tay”, và đây cũng là những lời cô đọng tâm huyết của một kẻ chống Cộng tầm thường, nhưng luôn luôn trân trọng những gì người Việt tỵ nạn Việt Cộng tại hải ngoại đã làm với mục đích lật đổ chế độ Việt Cộng bên quê nhà, nhất là rất trân trọng những việc làm chống Cộng của tất cả các chiến sĩ đã cầm súng bảo vệ Miền Nam Việt Nam. Vì vậy, tuy hèn kém nhưng tôi quyết viết lên sự thật, viết lên những gì mà Việt Cộng và tay sai đang âm mưu phá hoại hàng ngũ chống Cộng của người Việt tị nạn Cộng Sản tại hải ngoại cũng như tất cả những lực lượng, quốc gia vì lợi lộc của quốc gia họ, hoặc cá nhân họ mà dùng Việt Nam như một món đồ trao đổi.

Có thể tóm lược những gì 3 bài trước tôi đã nêu lên như sau:
    * Ðại tướng Trần Thiện Khiêm, hoặc không hiểu Cộng Sản dù là những điều sơ đẳng, hoặc cố ý tuyên truyền cho Việt Cộng qua cuộc phỏng vấn của SBTN do Việt Dzũng thực hiện.

    * Cái nguy hại, nếu Tập Thể Chiến Sĩ dùng Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm làm cố vấn, vì tư tưởng ủng hộ VC của Ðại tướng đã rõ rệt, không thể chối cãi.

    * Việt Tân đã xâm nhập vào Tập Thể Chiến Sĩ ngay từ những ngày đầu và đã đóng những vai trò chủ chốt lãnh đạo Tập Thể Chiến Sĩ.

    * Việt Tân là Việt Cộng nối dài tại hải ngoại.

    * Hàng ngũ Tập Thể hiện rất lỏng lẻo, nhưng danh xưng rất lớn, bao gồm tất cả các quân binh chủng, các hội đoàn Quân Ðội hiện tại. Rất có thể bị những kẻ tay sai Việt Cộng hay thế lực nào đó mưu cầu một lợi lộc nào đó mà lợi dụng để “bán đứng” cho Việt Cộng.
Vấn đề còn lại hôm nay là Tập Thể Chiến Sĩ phải minh định lập trường mình là không chấp nhận quan điểm: “Cộng Sản hay không Cộng Sản cũng nghĩ đến Quốc Gia Dân Tộc” và nhất là “Ðảng Cộng Sản Việt Nam đang lắng tai nghe ý kiến của người dân để sửa đổi chế độ”, vì đó chỉ là ý kiến cá nhân của Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm. Và nếu người có tư tưởng đi ngược lại với chính nghĩa chống Cộng như vậy, chẳng những Tập Thể không thể đặt để họ vào làm cố vấn mà cần phải loại họ ra khỏi Tập Thể. Ðó là trường hợp của Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm.

Chúng ta, người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại hải ngoại, đang chống Cộng thì Ý CHÍ CHỐNG CỘNG LÀ TRÊN HẾT. Không vì cấp bậc, không vì học vị, không vì thế lực hay bất kỳ lý do gì mà chúng ta nhượng bộ họ, hoặc phải tôn trọng họ, để rồi họ lung lạc, dẫn dắt chúng ta rời khỏi mục tiêu chống Cộng hoặc sẽ là một loại chống Cộng hình thức, một thứ trang sức, một cần câu danh lợi v.v… Lời phát biểu của Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm không thể có cách cắt nghĩa nào khác, ngoài ý nghĩa sai lầm từ căn bản về Việt Cộng, ngoài ý nghĩa tuyên truyền cho Việt Cộng, ngoài ý nghĩa muốn dẫn dắt tật thể nói riêng và đồng hương hải ngoại nói chung hợp tác với Việt Cộng. hợp tác với Việt Cộng là tự sát.

Xin đừng binh vực Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm với những lập luận: nói vậy chứ không phải vậy, hoặc trong một phút bốc đồng, Ðại Tướng nói vậy thôi, hoặc một lập luận nào khác. Vì câu nói của Ðại Tướng Khiêm quá đơn giản, quá rõ ràng, không có điển tích, v.v… Nói cách khác không thể ngụy biện rằng chúng ta hiểu lầm Ðại Tướng. Qua buổi phỏng vấn trên, qua những lời phát biểu của cựu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm, chúng ta “không còn gì mà lưu luyến” Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm nữa.

Trong một bài trước, chúng tôi có xác nhận rằng công cuộc chống Cộng là công việc chung, bất kỳ ai cũng có thể tham gia, kể cả Việt Cộng hồi tâm chuyển ý dứt bỏ đường lối Cộng Sản để gia nhập hàng ngũ chống Cộng, chúng ta đều chấp nhận, ngược lại, những ai đã có hành động minh bạch binh vực Việt Cộng, ca ngợi Việt Cộng chúng ta không thể chấp nhận họ trong hàng ngũ chúng ta, vì đó là những kẻ nội tuyến nguy hiểm. Chúng tôi viết lên những bài này cũng chỉ nhân danh một người chống Cộng, chống Cộng thì bất kỳ ai cũng có bổn phận vạch mặt chỉ tên người kẻ “đâm sau lưng chiến sĩ”.

Trên đây là đề nghị của chúng tôi, dứt khoát phải loại Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm chẳng những ra khỏi Tập Thể mà cũng loại ông ta ra khỏi bất cứ hội đoàn chống Cộng nào. Nói cách khác là đoàn thể nào chứa chấp Trần Thiện Khiêm, đoàn thể đó không phải là đoàn thể chống Cộng. Kể ra, với nề nếp và truyền thống của Quân Ðội, nhất là Quân Ðội VNCH mà phải loại bỏ một Ðại Tướng, làm “phiền” một Ðại Tướng trong khi không có ai ngang cấp bậc với ông ta cũng là một điều rất tế nhị. Tuy nhiên, “pháp bất vị thân”. Cụ Phan Ðình Phùng đã từng nói với Hoàng Cao Khải: "Ðệ bây giờ chỉ còn một nấm mồ Việt Nam mà thôi” khi Hoàng Cao Khải dọa phá mồ mả tổ tiên của cụ Phan Ðình Phùng. Chúng ta cũng vậy, phải đặt tổ quốc và sự sống còn của dân tộc trên hết.

Tuy nhiên, nếu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm thật lòng ăn năn, thật lòng nhìn nhận sai lầm của mình, chắc chắn Tập Thể Chiến Sĩ cũng không hẹp hòi gì mà không dành cho Ðại Tướng một chỗ ngồi trong Tập Thể. Ðó là cách xử thế của người Việt Quốc Gia, người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ.

Như có lần chúng tôi đã viết “Tập Thể Cựu Chiến Sĩ VNCH nếu tính về số lượng là một tập thể đông đảo nhất, tối thiểu cũng lên hàng trăm ngàn người trên Hoa Kỳ và trên thế giới, nhưng có thể nói trên thực tế, đây chỉ là con số ảo. Ðó là sự thật, hơn nữa, chưa có một hệ thống tổ chức chặt chẽ từ hạ tầng cơ sở, nhưng tại sao người ta, những “thế lực thù địch” cứ muốn xâm nhập, muốn thao túng Tập Thể Chiến Sĩ? Trước tiên phải kể là Ðảng Việt Tân. Trong một email gởi cho bạn, ông Ðoàn Hữu Ðịnh, cựu Ðại úy QL/VNCH, phủ nhận ông không phải là đảng viên Việt Tân, nhưng cách đây 5 năm, tháng Tư năm 2005, ông Ðoàn Hữu Ðịnh, ông Phạm Ðình Khuông và cô Lữ Anh Thư3 cán bộ chóp bu của Tập Thể lại hợp tác cùng ông Võ Quốc Bình tổ chức “Ngày Tự Do cho Việt Nam”? Thời gian chuẩn bị rất lâu, báo chí có nêu thắc mắc này thì cô Lữ Anh Thư cho rằng “chú Ðoàn Hữu Ðịnh đi họp với tư cách cá nhân”. Sau đó chính cô Lữ Anh Thư lại là “Ðồng Trưởng Ban Tổ Chức “Ngày Tự Do cho Việt Nam” với Võ Quốc Bình, cán bộ Việt Tân? Ðến khi báo chí dồn dập nêu lên thắc mắc, cô Lữ Anh Thư mới tiết lộ “thấy tổ chức này không tốt nên cháu và chú Ðịnh đã rút lui (sic). Ba cán bộ cao cấp của Tập Thể, lại là những người trí thức, ra hoạt động chính trị chống Cộng (?) thế mà một tổ chức có một quá trình làm lợi cho Việt Cộng như Việt Tân mà 3 cán bộ này không biết đến thì thật là chuyện lạ! Không biết đến thì cũng không sao, nhưng nếu hợp tác với Việt Tân, lại là “Ðồng Trưởng Ban Tổ Chức” thì không thể nào không biết Việt Tân có đường hướng chính trị ra sao, tổ chức “Ngày Tự Do cho Việt Nam” ý nghĩa thế nào mặc dù dư luận báo chí đã thắc mắc, nêu vấn đề một cách nghiêm túc với 3 nhân vật này. Với những chứng cớ này, chúng ta có thể kết luận 3 nhân vật Ðoàn Hữu Ðịnh, Lữ Anh Thư và Phạm Đình Khuông là những người 2 mang, hoặc là họ được Việt Tân cho xâm nhập vào Tập Thể và họ đã ra mặt “kết hợp” hai đoàn thể, nhưng bị dư luận lên án nên họ phải lùi một bước, chưa biết bao giờ họ “tiến 2 bước” đây?

Cũng trên mặt báo này, nhiều lần chúng tôi đã đưa ra những bằng chứng cụ thể những hành động của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh trước đây và đảng Việt Tân hôm nay rằng, đảng Việt Tân đã có rất nhiều hành vi chứng tỏ họ đứng về phe Việt Cộng, qua thời gian dài mấy chục năm của Mặt Trận và mười mấy năm của Việt Tân. Những hành động có lợi cho Việt Cộng tại Âu Châu, Úc Châu và nhất là Mỹ Châu mà trọng tâm là Hoa Kỳ. Như thế, không thể nào gọi là “có sự hiểu lầm” về phía chúng tôi, hoặc “có sự sơ sót” về phía Việt Tân. Nếu chỉ một hai lần thì người bàng quan có thể cho chúng tôi hiểu lầm, nhưng có quá nhiều lần và xảy ra đều khắp trên thế giới. Cũng trong những bài báo đã được đăng tải trên tuần báo Tiếng Dân cũng như được phổ biến trên nhiều diễn đàn Internet, chúng tôi đã cố gắng trích lại những tài liệu họp tập, chỉ thị … về đường lối, mục đích của đảng Việt Tân là hợp tác với Việt Cộng. Ði từ “giải phóng Việt Nam” bằng quân sự đến “Tổng Nổi Dậy Hòa Bình” và bây giờ là hợp tác với Việt Cộng để xây dựng đất nước, tự ý cho phép VC tồn tại đến năm 2025!!!

Một chủ trương rất dã man của đảng Việt Tân hiện nay là bất cứ ai đấu tranh cho tự do dân chủ ở Việt Nam bị Việt Cộng bắt, đều bị Việt Tân xác nhận họ là đảng viên Việt Tân. Hành động này để chứng tỏ với dư luận rằng Việt Tân là một đảng chống Cộng và có “nhiều” cơ sở tại quốc nội. Nhưng trên thực tế Việt Tân giúp Việt Cộng khỏi mang tiếng bắt oan, Việt Tân còn giúp Việt Cộng có thể kết án nặng nề những nhà đấu tranh trong nước, vì Việt Cộng đã từng công khai cho rằng Việt Tân là quân khủng bố! Ðây là hành động hết sức thâm độc và dã man, nếu chúng ta để ý sẽ thấy Việt Tân là kẻ phản quốc, chống lại các nhà dân chủ trong nước. Bất cứ tổ chức nào có người hoạt động bí mật ở trong nước đều phải giữ kín tổ chức của mình, một là tránh cho mình khỏi bị đối phương lên án, hai là tránh khỏi bị Việt Cộng tra tấn để nạn nhân tiết lộ danh tánh “đồng đảng”. Thế mà mỗi khi nghe thấy ai bị bắt, Việt Tân vội vàng chứng nhận họ là Việt Tân, trường hợp giáo sư Phạm Hoàng là một vụ điển hình.

Với lập trường và hành động của Việt Tân như vậy, chúng tôi đã kết luận Việt Tân cũng là Việt Cộng. Do đó, công tác ưu tiên một của Tập Thể Chiến Sĩ là phải thanh lọc những tên Việt Tân nằm vùng trong tổ chức. Ðiều này rất khó cho Tập Thể Chiến Sĩ, nhưng nếu không làm điều này thì không trước thì sau, Tập Thể Chiến Sĩ cũng bị Việt Tân cũng là Việt Cộng lũng đoạn, khống chế và trở nên một tổ chức có hại cho công cuộc chống Cộng.

Với danh nghĩa Tập Thể Chiến Sĩ bao gồm hầu hết, nếu không nói là tất cả những ai là quân nhân VNCH, những ai là Cảnh Sát Quốc Gia VNCH đều “đứng dưới mái nhà Tập Thể”. Cũng vì thế, nếu cá nhân, đoàn thể nào nhân danh Tập Thể mà có hành động đón gió trở cờ sẽ làm cho tất cả những ai đã chiến đấu cho VNCH đều bị mang tiếng. Nhất là hiện nay, Việt Cộng đang tung ra chiêu bài: “Quốc Gia với Việt Cộng đều là người Việt, phải đoàn kết lại để “CÙNG” chống Trung Cộng xâm lăng”. Ðây là một âm mưu rất thâm độc, VC không phải “chiến đấu” với người chống Cộng mà vẫn dẹp được người chống Cộng. Và người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại sẽ bị VC xâm nhập, lũng đoạn và chiếm giữ.

Một cơ may cuối cùng đành cho Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm là nhân vì lời tuyên bố của Ðại Tướng rằng: “Ðảng Cộng Sản đang lắng nghe ý kiến của dân để sửa đổi chế độ”, xin Ðại tướng hãy chính thức yêu cầu Việt Cộng để cho toàn dân trong nước có TỰ DO NGÔN LUẬN! Có Tự Do Ngôn Luận mới có thể “góp ý kiến” để Ðảng sửa đổi chế độ được. Nếu không thì, chính Việt Dzũng khi nghe Ðại Tướng đề cập đến “góp y kiến với Cộng Sản”, Việt Dzũng đã như đỉa phải vôi. Nếu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm làm được điều này, cả dân tộc sẽ mang ơn Ðại tướng. Không cần phải đòi hỏi những chuyện như đòi bỏ điều 4 hiến pháp, thì Nguyễn Minh Triết cho rằng như vậy là buộc chúng tự sát, điều mà Việt Cộng làm được là TỰ DO NGÔN LUẬN.

Nếu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm không làm được điều đó hoặc ít ra, cũng thành thật thú nhận rằng hai nhận định của Ðại Tướng: Cộng Sản hay không Cộng Sản cũng vì Quốc Gia Dân Tộc và VC đang lắng nghe ý kiến của dân là sai lầm hoàn toàn. Nếu điều sau này mà Ðại Tướng cũng không đủ can đảm thú nhận. Thì Tập Thể loại Ðại Tướng ra khỏi Tập Thể là một điều phải làm vậy. Mọi người hãy đề cao cảnh giác Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm ra tay lần này nếu không đáp ứng được TỰ DO NGÔN LUẬN cho dân Việt Nam, thì ngài Ðại Tướng chỉ là tay sai của ngoại bang hoặc của Việt Cộng.

Lê Văn Ấn