Wednesday, December 24, 2008

Đảng Cộng sản và nhà nước CH XHCN Việt Nam hãy trả lời - Dương Thị Xuân

    Đảng Cộng sản và nhà nước CH XHCN Việt Nam hãy trả lời:
    “Bao giờ người dân chúng tôi được quyền tự do mưu cầu hạnh phúc cho gia đình mình ??? ”
Dương Thị Xuân

Cách đây hơn 63 năm, ngày 2-9-1945, tại quảng trường vườn hoa Ba Đình - Hà Nội trước hàng vạn quốc dân đồng bào, chủ tịch Hồ Chí Minh đã trịnh trọng đọc bản Tuyên ngôn tuyên bố thành lập chính phủ lâm thời VN DCCH. Bản Tuyên ngôn lịch sử ấy đã trích dẫn nhiều đoạn văn bất hủ trong Tuyên ngôn nhân quyền và dân chủ của Hoa Kỳ năm 1876 và cuộc cách mạng Pháp năm 1889, có đoạn viết: “Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng … quyền mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do và quyền sung sướng …”.

Với việc này ông Hồ Chí Minh vừa muốn tố cáo chế độ thực dân Pháp bất công đô hộ Việt Nam mấy chục năm ròng, đồng thời muốn khẳng định chính phủ cách mạng lâm thời do ông đứng đầu từ nay sẽ mãi mãi đi theo con đường tiến bộ để tranh đấu không ngừng vì hạnh phúc, tự do, dân quyền, dân sinh, dân chủ cho cả dân tộc Việt chúng ta..

Thế nhưng thật đáng buồn thay ! Cho đến tận ngày nay vào năm 2008, kể từ khi ông Hồ Chí Minh đọc bản khai sinh ra thể chế gọi là “nền cộng hoà dân chủ và nhà nước XHCN của dân, do dân, vì dân” như họ vấn thường tự nhận đêm ngày đã gần 2/3 thế kỷ trôi qua. Trong khoảng thời gian ấy trên thế giới đã có không biết bao nhiêu quốc gia có hoàn cảnh tương đồng như Việt Nam khi ấy và nay đã trỗi dậy trở thành phú cường, dân chủ, văn minh và tiến bộ …

Ấy thế mà, ngoài sự kiện ngày nay nước Việt Nam vẫn chỉ là quốc gia chậm phát triển còn cơ bản vẫn phải duy trì chế độ độc tài toàn trị do đảng CSVN nắm giữ quyền cai trị tuyệt đối. Trong đó hoàn cảnh gia đình bé nhỏ của tôi chỉ là một thảm cảnh đau lòng giữa một nước mang quốc hiệu nước CHXHCN Việt Nam mà thôi. Vâỵ thì thử hỏi người dân Việt Nam cụ thể như gia đình chúng tôi không biết đến bao giờ những “thứ quyền xa xỉ” này đến với mình đây và bao giờ mới trở thành hiện thực đây ??? Nói đến đây tôi xin nêu trường hợp của gia đình mình trong hàng chục triệu gia đình khác trên đất nước này để chứng minh cùng quý vị.

Năm 2007, gia đình tôi không có nhà ở được người anh em bạn để lại cho mảnh đất trong làng Ngọc Hà để xây nhà ở lâu dài. Trước khi mua chúng tôi có hỏi: “Em không có nhà ở, anh bán cho em đất có xây được nhà không ?”. Người bán đáp: “Em yên tâm, chung quanh họ xây nhà biệt thự, nhà kiên cố 4-5 tầng nhiều lắm, em chỉ xây ngôi nhà bé có 15 -20 mét vuông thì thoái mái không lo ngại gì hết bởi xây tạm căn nhà cấp 4 mái lợp ngói phibrô ximăng đơn giản có gì đâu to tát so với các nhà xung quanh !!! ”. Sau đó anh ta chỉ cho tôi mấy ngôi nhà liền kề để chứng minh lời nói của mình là đáng tin và đặc biệt tay anh ta chỉ sang tòa nhà đối diện với mảnh đất của anh mà hiện nay gia đình tôi đang tá túc khổ sở. Anh nói: “Đây nhé, tôi tiết lộ cho cô ngôi nhà 3-4 tầng này là của một đại tá cục trưởng cục an ninh Tây Nguyên, thuộc bộ công an, kia là nhà 3 tầng của một cán bộ cũng đảng viên CSVN cả …Vậy chị còn lo gì nữa nào, vì mình đều là công dân Việt Nam, đều bình đẳng trước pháp luật XHCN, nên sẽ được chính quyền, nhà nước đối xử công bằng như nhau cả thôi …”.

Nghe anh chủ đất nói thế nên vợ chồng tôi tin tưởng lắm, tin vào sự công bằng của nền pháp chế XHCN mà tôi đang được mục sở thị tận mắt đây chứ đâu có hoang tưởng gì cho cam. Thế nhưng gia đình tôi đã vỡ mộng vì sự lừa gạt tinh vi này của anh ta và có lẽ của tất cả bộ máy tuyên truyền đầy quyền lực trên xứ sở này với những gì chúng tôi phải gánh chịu bao năm qua nhất là mấy tháng nay.

Viết trong túp lều rách giữa làng Ngọc Hà

Ngày 22 /12/2008

Dương Thị Xuân

Email: hoabinhdantoc2007@yahoo.com



Gian lều “chính” có mái bạt dứa pha nilon (loại vật liệu vẫn dùng che chắn trong xây dựng) và hiện nay gia đình chị Dương Thị Xuân để dùng để ở, ngủ, nghỉ, ăn cơm, tiếp khách, làm việc … cho cả nhà mình. Còn đằng sau nhà là căn biệt thự nguy nga tráng lệ của đại tá an ninh, bộ công an CSVN !!!


Chị Dương Thị Xuân cùng 1 dân oan có tên là Hoè quê tỉnh Thái Bình đang đứng trên mảnh đất của nhà mình. Còn đằng sau là cảnh toà Vila của một gia đình cán bộ đảng viên đảng CSVN phục vụ trong bộ máy đảng và nhà nước vừa được chính quyền phường Ngọc Hà “cho phép” xây dựng xong !!!


Chị Dương Thị Xuân và dân oan tên là Hoè đang đứng trước khu đất nhà mình đã bị đập phá tan hoang hồi tháng 10/2008 mới đây. Đằng xa cách 10 mét là căn Vila của một cán bộ đảng viên CS thuộc nhà nước CSVN đã được chính quyền CS phường Ngọc Hà “cấp phép bằng miệng” cho xây dựng !!!


Nữ nhà báo Dương Thị Xuân đang đứng trên căn lều rách của gia đình mình sau khi bị chính quyền, công an, dân phòng, thanh tra xây dựng phường Ngọc Hà đập phá tan hoang theo chỉ đạo của cơ quan an ninh sở công an Hà Nội hồi tháng 10/2008. Ảnh chụp ngày 22/12/2008


Toà Vila 4 tầng của 1 sĩ quan an ninh cấp đại tá - cục trưởng cục an ninh Tây Nguyên, bộ công an VN, ông ta đang là người hàng xóm trước khu đất có túp lều của gia đình chị Dương Thị Xuân hiện nay. (Ảnh chụp ngày 22/12/2008)


ĐẦU HẠT TIÊU & LƯỠI LOÀI RẮN - Đinh Lâm Thanh


Đinh Lâm Thanh

"‘Phồn vinh giả tạo" và "văn hóa đồi trụy" là hai câu nói đã làm cho nhiều người phải điên lên trong thời gian đi tù cãi tạo, vì mỗi ngày phải lặp đi lặp lại hằng lần chục như con két, nhất là những lúc lên lớp hay lúc bị kiểm thảo. Đây là loại "ranh ngôn" do những bộ óc siêu việt của "đỉnh cao trí tuệ loài người" phát minh mục để ngày đêm nhét vào tai người miền Nam. Nghe mãi luận điệu nầy đến nỗi vừa thoáng thấy cái loa phóng thanh thì ai cũng lợm giọng buồn nôn !

Không biết anh em chế độ cũ đi tù cải tạo còn nhớ hai chữ "ngồi đồng" ? Danh từ mà chúng ta dùng để gọi những buổi học tập kiểm thảo của B (trung đội), của tổ (tiểu đội). Quản ngố bắt tất cả ngồi yên hàng giờ để suy gẫm, ăn năn tội lỗi đã phạm trong thời gian làm tay sai cho "ngụy quân Ngụy quyền" cũng như đế quốc Mỹ, đồng thời phải vận dụng trí óc thật thông suốt để "quán triệt" đường lối anh minh và nhân đạo của cách mạng ! "Ngồi đồng" là cảnh tù nhân trong vị thế giống như ngồi thiền, mỗi người một góc, mắt nhắm, yên lặng tỏ vẻ chăm chú và thành tâm học tập. Nhưng bọn cán ngố đâu biết trong đầu tù nhân đang nghĩ gì, có người thì ao ước một miếng cơm cháy, cục đường, lát cá khô, có người đang thả hồn tưởng tượng vài phút mặn nồng với gia đình vợ con. Trong một buổi ngồi đồng, tôi còn nhớ rõ, tên quản ngố đến bên và hỏi: Qua thời gian các anh được cách mạng khoan hồng tha tội chết, vào đây học tập để thông suốt đường lối nhân đạo của cách mạng cũng như "quán triệt" được nền khoa học tiên tiến hiện đại của xã hội chủ nghĩa. Vậy bây giờ anh có thấy những của cải vật chất mà thằng Mỹ để lại ở miền Nam là hoàn toàn giả tạo không ? Tôi gãi đầu chưa biết trả lời thế nào cho ổn thỏa thì anh bạn tù kế bên đã nhanh miệng giải vây: Thưa anh cán bộ, nghe nói tụi Mỹ đã dùng phi thuyền lên đến mặt trăng rồi phải không? Không cần suy nghĩ, hắn cười mỉa và trả lời ngay: Chẳng mới mẻ gì, thằng Mỹ nó bắt chước chúng ta đấy ! Rồi hắn tiếp tục huênh hoang: Các anh bị thằng Mỹ nó bưng bít tin tức chứ người Việt Nam chúng ta đã lên và ngự trị trên mặt trăng từ ngày xưa ! Người lên mặt trăng đầu tiên của nhân loại chính là anh hùng Nguyễn Văn Cuội, vì mê chị Hằng nên ở lại không trở về quả đất nữa ! Các anh có biết không, anh Nguyễn Văn Cuội là người Thanh Hóa của miền Bắc chúng ta đấy ! Cả tổ "ngồi đồng" trên mười người không ai dám hé răng cười vì sợ phạm phải tội "bôi bác cách mạng". Nhưng trong bầu không khí trang nghiêm của buổi học tập, anh em tù kể luôn tên cán ngố, đều nghe rất lớn nhiều tiếng đánh rấm (địt) liên tục phát ra trong đám anh em tù. Tội nghiệp, trong bao tử chẳng có gì ngoài không khí nhưng phải bậm miệng nín cười thì dĩ nhiên hơi trong bụng bắt buộc phải thoát ra ở đàng dưới !!!

Sau mấy chục năm từ rừng chui ra, tiếp xúc với văn minh nhưng Hà Nội vẫn tật ngồi đáy giếng, bưng bít, nói láo và bịp bợm không biết ngượng mồm. Cái loa tuyên truyền và chương trình nhồi sọ trẻ thơ trước sau như một, vẫn bài bản cũ rích như ngày chúng vừa kéo quân vào Nam. Những chuyện thần thoạị như chị nông dân dùng súng trường hạ ph áo đài bay B52, trẻ chăn trâu dùng ná cao su bắn rơi máy bay lên thẳng của Mỹ-Nguỵ. Ngược lại, khi tuyên truyền cho cái quân đội dép râu anh hùng thì máy bay phản lực của nhân dân núp sẵn trong mây chờ máy bay địch đến là xông ra bắn rụng như sung, anh hùng quân đội anh dũng lấy lưng chống cỗ pháo của quân ta đang tuột dốc hoặc can đảm đút đầu vào họng súng đại bác của địch để cản viên đạn đang bắn ra từ nòng … vân vân và vân vân ! Nếu thuật lại nguyên văn những chuyện nầy cho người ngoại quốc, thì từ cụ già xuống đến trẻ con chắc chắn bò lăn ra cười đồng thời phải thay ngay cái quần lót và tấm tã (couche) !

Một điều lạ lùng là đám người rừng về thành phố cứ cho rằng miền Nam phồn vinh giả tạo, của cải là đồ dỗm mà ngày đêm chúng lại dành giựt vơ vét để đưa ra Bắc. Ngay cái bàn cầu tiêu cầu tiểu cũng gở đem về làm chậu rửa mặt mà cứ lên giọng là đồ giả tạo !

Nói đến văn hóa đồi trụy thì lại càng nực cười hơn nữa. Ngày vừa vào thành phố, đám rừng rú phát cho đám trẻ con còn mặc quần dây thung, mỗi đứa một băng vải đỏ, xem như biểu tượng của ‘cách mạng’ để chúng đi từng nhà hò hét, lục lạo, thu hồi sách vở báo chí gọi là "văn hóa đồi trụy" ! Tội nghiệp cho người miền Nam quá sợ, đem nạp cho chúng tất cả tài liệu, sách vở nào in từ chế độ trước. Một lũ ngu si hả hê đem tiêu hủy chiến lợi phẩm văn hóa để rồi sau đó ít lâu chúng lại đi bới móc thùng rác kiếm từng cuốn sách, cuốn truyện, từng tờ báo đem về lót dưới gối, đêm đêm lấy ra đọc để thưởng thức cái hay ho, cái quyến rũ "đồi trụy" của Mỹ Ngụy để lại, để mở mang khối óc hạt tiêu và học đòi văn minh theo lối hàm thụ ! Nếu cán ngố nào may phước kiếm được một vài tấm ảnh Playboy nào đó, thì không gì quý hơn, liền treo ngay trên đầu giường thay hình "bác Hồ vĩ đại" và tối thì lấy xuống ôm ngủ để mơ màng ! Già mồm lên tiếng chưởi bới nhưng ngay cái ban văn hóa nô bộc của trung ương đảng cũng tranh nhau tìm đọc cho bằng được "cái văn hóa đồi trụy" của Mỹ-Ngụy xem nó hay ho, tốt đẹp như thế nào mà toàn thể dân chúng miền Bắc, từ dân ngu khu đen đến tên cán bộ chóp bu đều say mê như điếu đổ và ghiền như phải thuốc phiện !

Chuyện buồn cười chưa chấm dứt ở đây mà có thể nói là bắt đầu thì đúng hơn. Cả giòng họ từ trung ương xuống địa phương, từ nhỏ đến lớn, từ con đến cha đều tìm đường ra nước ngoài để kiếm cái "phồn vinh giả tạo" và học cho bằng được cái "văn hóa đồi trụy" của Mỹ-Ngụy ngày trước ! Các tay gộc thì ăn cắp tiền của dân chúng, vơ vét tài nguyên quốc gia đưa ra ngoại quốc nhờ Mỹ-Ngụy cất giấu giùm, đồng thời đưa con cái cháu chắt ra ngoài vừa học vừa dọn đường trốn chạy khi dân chúng đứng dậy xách búa kềm, đòn gánh, gậy gộc xông vào hang ổ chủ tịch. Gởi con ra nước ngoài học được chữ gì, kiếm được mảnh bằng nào thì đúng là phước đức bảy mươi đời của cha ông để lại, rồi mở tiệc ăn khao từ ngày nầy qua ngày khác. Chúng đâu biết xấu hổ mà huênh hoang in trên danh thiếp, gắn vào cửa làm việc, ra đường thì ưỡn ngực khoe khoang, hân hạnh đội trên đầu những cái "đồi trụy" và "giả tạo" lượm được ở ngoại quốc !

Những tên cộng sản đổi đời, dù bây giờ đi xe hơi ở nhà lầu, tiền tỷ trong ngân hàng nhưng cốt khỉ vẫn là khỉ. Khi ra làm việc (nhân viên các tòa đại sứ cộng sản) ở nước ngoài thì không dám chường mặt ra với quốc tế mà chỉ giỏi vấn đề bán visa, buôn lậu, chôm chỉa, câu trộm tôm cá, vơ vét và ăn cắp đồ giả tạo ! Là công dân "cái nôi của nhân loại" vang danh quốc tế mà chỉ biết cúi đầu ú ớ, mở miệng không ra lời trước mặt FBI (Mỹ) cũng như cảnh sát của các xứ kém văn minh Châu Phi. Thế mà lúc nào cũng vênh mặt lên cho mình là ‘đỉnh cao trí tuệ của nhân loại’, thật đáng buồn cười !

Một hiện tượng đang gây ồn ào : Đem con cái ra gả bán xứ ngoài ! Nếu được làm thông gia với một gia đình Ngụy trước đây là một điều nở mày nở mặt cho giòng họ. Chúng đã quên rằng trước kia thường rêu rao là, sau năm 1975 bọn phản động chạy theo làm nô lệ cho Mỹ. Bây giờ từ cán bộ chí mén đến lãnh tụ nước đều sắp hàng xin được làm nô lệ cả Việt lẫn Mỹ ! Chuyện xảy ra ngược đời nầy chỉ thấy ở đảng cộng sản Việt Nam !

Mới đây, tên thủ tướng có dịp sướng trân người như vừa trúng lô độc đắc, là cô con gái rượu đã vớ được một Việt kiều Mỹ gốc người tỵ nạn. Thôi thì từ nay ngôn chính danh thuận, được qua Mỹ thăm sui gia, khỏi phải chui rúc đi cửa hậu, con gái là dân Mỹ thì được tự do chuyển tiền qua gởi trong các ngân hàng của bọn tư bản phản động ! Nhân tiên lễ vu quy con gái tên thủ tướng, tôi có lời chúc mừng, mộng ước đã thành và nay mai người "đầu nón cối chân dép râu" phải năn nỉ thằng rể Ngụy xin cái quốc tịch của xứ "phồn vinh giả tạo" và "văn hóa đồi trụy" để vinh thân phì gia !

Để kết luận bài nầy tôi cũng không quên nhắc thủ tướng một câu mà trước đây chính miệng "ngài" đã nói ra sau khi vừa lên làm người: Từ năm 1975 Mỹ bắt cóc trẻ em và người tỵ nạn qua Mỹ để làm nô lệ ! Vậy bây giờ "ngài" phải ăn nói làm sao với thằng rể, vì ngày nay Mỹ chẳng thèm bắt ai nữa mà chính những tên cộng sản gộc phải van xin để được làm nô lệ !

Đảng cộng sản Việt Nam đúng là một đám ngợm, thế giới chỉ tìm thấy ở chúng có hai cái vĩ đại nhất, đó là, Đầu hột tiêu và lưỡi loài rắn.

Đinh Lâm Thanh


Phải chăng Việt Tân bị vỡ ra làm hai ? - Phùng Ngọc Sa

Phùng Ngọc Sa

Qua truyền thông và báo chí, đặc biệt nhờ có cuộc họp báo của Bác Sĩ Trần Xuân Ninh, Ủy viên Trung Ương đảng Việt Tân diễn ra khá sổi nổi vào chiều Thứ Bảy 21 tháng Giêng năm 2006 vừa qua tại tòa soạn nhật báoViễn Đông, được đăng tải trên nhật báo Người Việt số 7354 ngày Thứ Tư 25-1-06, qua đó chúng ta, Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Tị Nạn CSVN tại Hoa Kỳ đã một phần nào thấy được điều mà BS Trần Xuân Ninh nói: Những thay đổi trong giới lãnh đạo chính trị hải ngoại. để rồi từ đó dư luận xì sầm bàn tán, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh từng được đổi tên là đảng Việt Tân, tức Việt Nam Canh Tân Cách Mạng đã bị vỡ ra làm hai.

Cuộc họp báo ngày 21-1-06, trong đó lập trường của hai Ủy Viên Trung Ương Đảng Việt Tân; một bên, Bs Trần Xuân Ninh chủ tọa, và một bên Bs Nguyễn Trọng Việt cũng là một Ủy Viên TƯĐ Việt Tân khác có mặt tham dự lại hoàn toàn trái ngược nhau và đôi lúc còn chống lại nhau. Trước sự kiện nầy, dư luận cho đó là một bằng cớ cụ thể chứng minh Đảng Việt Tân đã bị vỡ ra làm hai; nếu đúng như phán đoán, thì đây là lần đổ vỡ thứ nhì: lần đầu, xảy ra vào cuối năm 1984; lúc bấy giờ vì lý do bất đồng chính kiến và tranh dành quyền lợi giữa hai phe kháng chiến thiệt và kháng chiến giả; một bên là Tổng Vụ Hải Ngoại của cựu Đại tá Phạm Văn Liễu và Trần Minh Công, phía bên kia là Đề đốc Hoàng Cơ Minh và gia đình. Kết quả, phe HCM nhờ ẵm được số bạc lớn tận thu được của đồng bào hải ngoại thì tiếp tục chơi trò kháng chiến và NXN, cháu Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí Thư đảng CSVN có cơ hội rước CSVN vào làm tổ trong đảng để rồi thay tên đổi họ biến thành Việt Tân; còn phe muốn kháng chiến thật, thì bị tan biến. Lần nầy là thứ nhì, như tin bên ngoài, là do sự đụng độ giữa BS Trần Xuân Ninh (?) với những tay được bọn phái khiển Hà Nội ủng hộ, muốn hợp tác với bạo quyền trong nước. Tóm lại, cuộc họp báo ngày 21-1-06 chỉ là một giọt nước cuối cùng nó đã làm tràn đầy cái ly vốn đã chứa đựng quá nhiều mâu thuẫn vì lập trường và đường lối đấu tranh.

Chúng tôi xin sơ lược trình bày đến quý độc giả các sự kiện đưa đến nguyên nhân bị đỗ vỡ:

Phần I - Các Sự Kiện: Trước ngày BS Trần Xuân Ninh họp báo, các sự kiện sau đây xảy ra:

a. Sự kiện số 1: Khai trừ Bs Trần Xuân Ninh -

Ngày 30-12-05. Đảng Việt Tân qua thông cáo số 1924/TUĐB/CTĐ/QĐ, do ông Nguyễn Kim Hườn, Chủ tịch đảng ấn ký; Trung Ương Đảng Việt Tân đã chính thức ra Quyết Định khai trừ Bs Ninh với những lý do sau:

1. Tái phạm những điều đã cảnh cáo và đã kỷ luật, vẫn tiếp tục vi phạm nguyên tắc phục tùng chỉ huy, nguyên tắc bảo mật và sự đoàn kết trong đảng.

2. Lập diễn đàn Tất Thắng (ACE): Vi phạm nguyên tắc bảo mật và nguyên tắc bất phục tùng chỉ huy khi không chấp hành yêu cầu đóng diễn đàn của cấp bộ chỉ huy. Dùng diễn đàn phát biểu xuyên tạc chủ trương và việc làm của tổ chức, góp phần phá hoại sự đoàn kết trong đảng.

3.Vụ chống đánh Phan Văn Khải: Xuyên tạc tổ chức không chủ trương chống đánh gây hoang mang và nghi ngờ trong hàng ngũ đảng viên.

Quyết Định khai trừ toàn dùng theo ngôn ngữ của CSVN, nghĩa là khai trừ có thời hạn; trường hợp nếu bị khai trừ vĩnh viễn, có nghĩa là tội nhân phải đi mò tôm hết đường sống. Không biết, trước phong trào chống khủng bố hiện đang khẩn trương tiến hành tại Mỹ, liệu cấp lãnh đạo VT có dám công khai áp dụng bạo lực, dùng đội sát thủ mang quốc tịch khác nhau mà họ nuôi dưỡng như tin tức loan truyền để thủ tiêu những ai không đồng chính kiến với họ không? Riêng phần người viết từng bị VT đưa L.N ở vùng La Mesa/SD tới hăm chặt chân tay, cũng như mới đây một người quen đã xa gần chuyển lời hăm dọa.

b. Sự kiện số 2: Bản Cáo Trạng -

Ngày 20-1-06, trước việc Bs Trần Xuân Ninh, bí danh là Trần Thiên Ân bị kỷ luật và bị khai trừ ra khỏi Đảng; Luật sư (Ls) Hoàng Cơ Long đã ra một Bản Cáo Trạng (Bản CT) mà theo nguyên tắc thì ông phải đưa ra trước đại hội đảng, hoặc một Ủy Ban Trung Ương; đàng này ông lại phóng thẳng lên các diễn đàn điện tử với luận điệu muốn bênh vực cho phía Bs Trần Xuân Ninh.
Được biết Ls Hoàng Cơ Long khi còn ở Việt Nam, trong danh sách Luật Sư Đoàn Sài Gòn, ông mang tên Hoàng Huân Long, là anh em song sinh cùng với cố đề đốc Hoàng Cơ Minh. Ls Hoàng Cơ Long nguyên là Tổng Thư Ký Tỉnh Bộ Đảng Dân Chủ Tuyên Đức, đảng cầm quyền của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu có trụ sở tại Đà Lạt. Ngoài tình gia đình, Ls Long còn là ủy viên cao cấp của đảng Việt Tân. Bản CT cho biết những điều sau:

1. Nội dung phê bình: Trong vai một đảng viên Việt Tân, khi thấy Trung Ương Đảng (TƯĐ) VT hấp tấp quyết định khai trừ Bs Trần Xuân Ninh, Ls đã phê phán TƯĐ, làm việc quá lem nhem và bất xứng. Ông nói: Bs Trần Xuân Ninh phê bình TƯĐ đi chệch hướng của đường lối mới thì phải tìm cách sửa sai, sao lại khai trừ

2. Tin tức biết được: Nhờ có Bản CT của Ls Long, người ta mới biết rõ, tổ chức đảng Việt Tân hoàn toàn mô phỏng đúng theo cấu trúc của đảng CSVN từ ngôn từ, hình thức cho đến nội dung tỉ như Trung Ương Đảng, Bộ Chính Trị, Hội Nghị VIII, đi chệch hướng v.v. Và cũng nhờ vào Bản CT của Ls Long, dư luận mới biết trước đó không lâu, Trung Ương Đảng Việt Tân (VT) từng bị Bs Ninh chỉ trích đi chệch hướng , đã triệu tập Hội Nghị Trung Ương Đảng họp trong các ngày 13, 14, 15, 16 tháng 8 năm 2005 để họp bàn về những biện pháp chế tài dành cho Bs Trần Xuân Ninh, được xem là một phần tử vô kỷ luật.

3. Góp ý và kết luận: Trong Bản CT, Ls Long cũng cho biết, trong các lần hội họp đều không có mặt Bs Ninh tham dự. Trước sự kiện nầy, LS Hoàng Cơ Long nói: Người ta không tham dự các buổi họp thì cảnh cáo hay kỷ luật chứ cần gì phải phân trần; còn trường hợp thi hành kỷ luật thì phải để cho đương sự, hay tội nhân đích thân nói lý lẽ và tự biện hộ, tại sao lại tự áp đặt rồi quy tội: nào là không phục tùng mệnh lệnh cấp lãnh đạo; không bảo mật, và nặng nề nhất là phá vỡ sự đoàn kết nội bộ đảng để rồi vịn vào lý do đó mà ra lệnh khai trừ. Ls Long kết luận: Chỉ vì Bs Trần Xuân Ninh đã dám chỉ trích TƯĐ đã đi chệch hướng, không đúng với đường lối mới (không một ai biết được đường lối mới của VT như thế nào) mà đã khai trừ Bs Ninh ra khỏi đảng là một hành động thiếu nguyên tắc; ông phân tách như vậy để rồi kết luận, việc Trung Ương Đảng V họp bàn về việc khai trừ Bs Ninh là một hành động bất xứng.

Ghi chú: Ls Long đã viết, Lời lẽ ngôn từ trong Bản CT là những lời nói thẳng, trực tiếp để diễn tả sự việc cho nên không phải là những điều vu cáo đều tồi và vô ý thức cho rằng bị xúc phạm. Điều đáng tiếc, là từ hình thức đến nội dung Bản CT viết không được rõ lắm, do đó nó đã không gây tác dụng được bao nhiêu, vì thế ông Hoàng Cơ Định, được coi là nhân vật số một của VT, em của Ls Hoàng Cơ Long mới chế diễu nói: Anh tôi (ám chỉ ông Hoàng Cơ Long) quá già nên đã lẩm cẩm. Một điều đáng ngạc nhiên khiến nhiều người tự hỏi: khi ào ạt thâu tiền, góp hụi chết và số tiền thâu được bao nhiêu thì không ai nghe thấy họ khai báo mà đến khi nội bộ lủng củng thì lại la làng và cáo trạng cho đồng bào biết.

c. Sự kiện thứ 3: Cuộc họp báo ngày 21-1-06: Do các sự kiện nói trên và những bí ẩn đàng sau chưa được tiết lộ nên mới có cuộc họp báo vào ngày Thứ Bảy 21-1-06 theo chi tiết:

1. Nội dung họp báo: Trong buổi họp báo có đôi lần Bs Ninh phát biểu muốn ám chỉ đến một nhóm người trong đảng Việt Tân thuộc loại Cơ hội chủ nghĩa muốn dựa trên hai đường lối hành động: một là mong được Mỹ ủng hộ để làm đối lập; bọn khác lại muốn o bế CSVN để đấu thầu đối lập cuội. Cả hai nhóm, theo Bs Ninh đều muốn chạy theo Mỹ để tiếp cận với CSVN làm đối lập cuội một khi CSVN tiến hành một nền Dân Chủ Giả Hiệu. Theo lập trường của ông Ninh diễn giải trong buổi họp báo: trong cuộc đấu tranh sắp tới, nếu không có đủ sức mạnh vật chất như người, tiền và phương tiện thì chỉ có thua. Nhưng bọn cơ hội chủ nghĩa thì họ lại không bất chấp hơn thua, miễn sao tìm cách dựa hơi chính trị để buôn bán kiếm lời. Bs Trần Xuân Ninh chủ trương phải chống CS thực sự, và muốn chống cộng hữu hiệu thì phải dựa trên sức mạnh tinh thần mà cụ thể là dựa trên tinh thần chống cộng nhiệt tình sẵn có của đồng bào Tị Nạn CSVN hải ngoại từ trước đến nay. Tinh thần đó được thể hiện qua hai giai đoan : Trước hết là tìm cách giải thế chế độ CS; thứ đến là Canh Tân đất nước. Nếu không tiến hành đúng như vậy, chẳng qua chỉ là nền Dân Chủ Hình Thức và Đối Lập Vô Dụng, và trước sau nó chỉ là những vật trang trí cho chế độ đương quyền.

2. Kết quả cuộc họp báo: Điều đáng tiếc làm mọi người thất vọng, vì Bs Trần Xuân Ninh đã không đi vào trọng tâm của buổi họp báo, thường nói lảng qua nhưng đề tài khác không một chút gì liên quan đến VT, hoặc tránh né những câu hỏi có phần cụ thể. Độc giả cũng như những ai đã theo dõi cuộc họp báo của BS Ninh, thấy cách ứng phó trước các câu hỏi cũng như lời lẽ giải thích làm người ta có quyền nghi ngờ BS Ninh đang đóng vai khổ nhục kế, chống đảng để cứu đảng tỉ như tướng Việt Cộng Trần Độ chống cấp lãnh đạo CS để chỉnh đảng chứ không phải chủ trương giựt sập đảng CSVN.

3. Thắc mắc: Câu hỏi được đặt ra: a) - Bs Ninh thực sự chống đảng VT hay b) - ông chỉ thi hành khổ nhục kế để giúp VT giở trò kim thiền thoát xác đảo ngược chính nghĩa(Canh Tân trước Cách Mạng sau) thành Cách Mạng trước Canh Tân sau, ngõ hầu lộn sòng vào hàng ngũ chống Cộng sản dễ dàng hơn? Căn cứ câu nói trong cuộc họp báo, chúng ta có thể hiểu rằng Bs Ninh đảo ngược không được xuôi, cho nên bị lúng túng. Theo người viết, Bs Ninh là một lãnh đạo cao cấp trong trong Bộ Chính Trị/VT, không phải đảng viên bình thường; qua cơn chao đảo vừa rồi ông đã chứng tỏ là người làm việc theo lý trí nhiều hơn tình cảm. Nếu quả vậy thì hơi thất vọng, vì VT hiện đang trong vào thao túng của Việt Cộng, và VT sau khi kim thiền thoát xác vẫn chỉ là một, không có gì là chệch hướng cả .

Phần II - * Nguyên Nhân Gây Ra: Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn hải ngoại đều rõ, chủ trương của Việt Tân từng nói: Muốn giải phóng đất nước, thì phải đi với CSVN, tức là phải xóa bỏ hận thù như VC muốn, và chủ trương Hòa Giải&Hòa hợp với bạo quyền trong nước.

Nhờ chủ trương có lợi cho VC như vậy nên Việt Tân, theo tiết lộ của nguồn tin ghi nhận từ trong nước, được phối kiểm bởi một số thân nhân của ông Nguyễn Minh Triết, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Thành Ủy Sài Gòn, một ứng viên sáng giá chức vụ Tổng Thư Đảng đang chữa bệnh ung thư gan tại VDG, một bệnh viện nổi tiếng tại Paris, Pháp cho biết: Đảng VT được hưởng một số quyền lợi, ngoài ra còn đang hùn hạp làm ăn với một số tai to mặt lớn trong Bộ Chính Trị, đặc biệt được lãnh thầu nhận lãnh việc nuôi dưỡng du-học-sinh, tức đem bọn con cái cán bộ CS qua Mỹ du học. Kế hoạch đưa con cái cán bộ CS du học ở Mỹ là chủ trương của Trần Đình Hoan, Trưởng Ban Tổ chức Đại Hội Đảng từng phát biểu trong Đại HộiTrung Ương XIII, được đài Á Châu Tự Do nhắc lại. Hoan nói: Chúng ta phải tạo điều kiện thuận lợi cho thế hệ con cháu và hậu duệ cách mạng tiến lên đóng vai trò lịch sử trong giai đoạn sắp tới .

Với những quyền lợi mà Hà Nội để cho VT hưởng, đồng thời CSVN vẫn lầm tưởng, Việt Tân là một tổ chức có đủ khả năng bao trùm và chế ngự tất cả Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn hải ngoại, như thế Việt Cộng muốn gì sẽ được đó. Nhưng than ôi! Qua chuyến thăm viếng của Phan Văn Khải tại Úc và đặc biệt tại Hoa Kỳ trong tháng 6-05, CS Hà Nội hoàn toàn bị vỡ mộng; VT đã không làm tròn nhiệm vụ kìm hãm cao trào chống Cộng trong chừng mực mà Phan Văn Khải mong muốn (điều mà Bs Trần Xuân Ninh đã công khai chống đối), do đó bị thất bại nặng nề khiến bạo quyền Hà Nội vỡ mặt. Từ vùng Tây-Bắc, tiểu bang Washington, đến Thủ Đô Hoa Kỳ và các nơi khác; Thủ tướng VC Phan Văn Khải bị Cộng Đồng Người Việt khắp nơi biểu tình phản đối và rượt đuổi như một con thú mà VT tuy có lẫn lộn, nhưng lại quá lép vế trước đông đảo Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn, không giở được trò gì làm cho chuyến thăm viếng Hoa Kỳ của Phan Văn Khải bị hoàn toàn thất bại.

Trước các thảm bại liên tiếp, từ chuyến Phan Văn Khải đi Mỹ, đến vụ Duyên Dáng Việt Nam tại Úc, thậm chí đến con cò mồi Hoàng Minh Chính được đưa qua Mỹ để tuyên truyền Hòa Giải &Hòa Hợp và dân chủ cuội cũng bị lật tẩy; Hà Nội đành phải đặt lại vấn đề, và hạch tội các đầu lĩnh của hãng thầu Việt Tân, nhưng tất cả đều bị đớ lưỡi cứng họng không một ai trả lời được.

Như đã trình bày ở trên, trước sự o ép và đòi hỏi của nhà cầm quyền Hà Nội khiến nội bộ của Việt Tân đâm ra lúng túng và gây nhiều tranh cải; đặc biệt từ đầu năm 2005, khi đảng VT thuận nghe lời bọn VC nằm vùng, ngang ngược đổi ngày Quốc Hận 30-4 thành Ngày Tự Do cho Việt Nam và tổ chức Freedom March for Viet Nam tại Washington D.C. thì Bs Trần Xuân Ninh đã gửi đến TƯĐ 3 bức thư, chưa ai biết nội dung, nhưng một số chiến hữu thân cận của Bs Ninh tiết lộ: ông phản đối bằng cách thiết lập Diễn Đàn Tất Thắng (ACE) chống lại; dưới bút hiệu Lâm Phong, ông đã viết nhiều bài bình luận phóng lên diễn đàn đả kích nặng nề những luận điểm vô lý và phản động của đám Lý Thái Hùng, Trần Diệu Chân và Nguyễn Kim Huồn; ngoài ra, Bs Ninh không chấp nhận quan điểm của Lý Thái Hùng, Trần Diệu Chân và Nguyễn Kim Hườn cho rằng bọn Hoàng Minh Chinh, Nguyễn Thanh Giang, Bùi Tín và Đỗ Nam Hải là những người cộng sản phản tỉnh; theo ông Ninh, những người nầy đang đóng vai trò cò mồi để làm đối lập cuội lúc CSVN buộc phải tiến hành Dân Chủ Giả Hiệu.

Trước hành động có tính cách ngăn cản của Bs Ninh không để cho băng Lý Thái Hùng lèo lái VT hành động theo đơn đặt hàng của VC, TƯĐ/VT đã lệnh cho Bs Trần Xuân Ninh phải đóng diễn đàn, chấm dứt hành động bị kết tội Tiết lộ bí mật đảng; Bs Ninh đã không nghe lệnh, mà còn trực tiếp tố cáo một việc cực kỳ quan trọng khác, ông nói thẳng: Đảng Việt Tân không chủ trương chống Thủ tướng VC Phan Văn Khải.

Quả đúng đây là một đòn trí mạng đánh vào đầu não Việt Tân mà người viết xác nhận lời tố cáo của Bs Ninh là một sự thật, xin được chứng minh dưới đây:

Trong 2 lần biểu tình chống tên Phan Văn Khải tại Hoa Thịnh đốn từ ngày 19-6 đến 21-6-05; người viết được Ủy Ban Tổ Chức Biểu Tình (UBTC) gồm 19 cộng đồng và 11 phái đoàn đề cử đặc trách Trưởng Ban Truyền Thông & Báo Chí, trong phương vị đó chúng tôi thấy Bs Trần Xuân Ninh tố cáo VT chủ trương không chống đánh Thủ tướng VC Phan Văn Khải là một sự kiện hoàn toàn đúng.

Nhờ các cuộc tiếp xúc chúng tôi biết rõ, tổ chức Việt Tân không có một hành động, hay có ý hợp tác với các tổ chức cộng đồng trong kế hoạch chống tên Thủ tướng VC Phan Văn Khải; VT chỉ muốn tiến hành theo đường lối cai thầu của họ. Bằng cớ: trước ngày tên Phan Văn Khải đến Thủ đô, UBTC biểu tình có nhận được một lá thư của Bs Đặng Vũ Chấn thay mặt đảng Việt Tân xin tham gia biểu tình và đề nghị ủng hộ tài chánh. Chính tôi, người viết đã thay mặt Ban Tổ Chức Biểu Tình Cộng Đồng viết thư mời gọi không những đảng VT mà còn các tổ chức chính trị khác đông đảo tham dự. Thư mời, trước là hoan nghênh sự góp mặt của họ kèm theo một điều kiện tiên quyết: tuyệt đối không được đem một màu sắc đảng phái riêng biệt nào vào cuộc biểu tình; mọi thứ: từ cờ, truyền đơn và biểu ngữ đều do Ban Tổ Chức cung cấp cho đồng nhất, vì đây là cuộc biểu tình của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tị Nạn chống CSVN. Thứ đến, xin cám ơn và từ chối phần ủng hộ tài chánh của đảng VT vì ngân khoản dự trù cho biểu tình của UBTC đã có đầy đủ. Tiếc thay, họ không những không tham gia mà còn đưa một đám trên mười mấy người mặc áo vàng có in chữ Freedoom March For Viet Nam đến quấy phá. Lần đầu, Cựu Đại tá Trương Như Phùng, một thành viên UBTC buộc mấy người mặc áo vàng phải cởi áo, vì thứ nầy chưng ra không đúng thời điểm, họ đã viện cớ phản đối và la toáng lên gây gổ không ngoài mục đích để Cảnh Sát có cớ dẹp biểu tình; các lần khác họ áp dụng vũ lực bằng cách dùng cán cờù rượt đánh một tên VC đi lạc , gây rối loạn hàng ngũ biểu tình. May thay lực lượng An Ninh và Cảnh Sát Mỹ nhận thấy Cộng Đồng Người Việt hết sức tôn trọng luật lệ nên đã làm ngơ không dẹp biểu tình như ý VT muốn.

Đưa ra một vài một vài tin tức nói trên để chứng minh cho những ai còn thắc mắc nghi ngờ về trường hợp của Bs Ninh có đủ dữ kiện suy đoán. Riêng người viết, từng biết và nghe nói nhiều về hành vi và đạo đức của Bs Trần Xuân Ninh, một vị thầy thuốc gương mẫu trước đây mà mấy chữ Lương y như từ mẫu đáng trang trọng dành riêng tặng ông. Không ai phủ nhận lập trường quốc gia chống cộng quyết liệt của Bs Ninh; không vì ông là nạn nhân từng có con bị hy sinh trên bước đường vượt biên; lập trường của ông đã rõ rệt ngay từ khi còn là một sinh viên y khoa cho đến lúc trở thành một bác sĩ điều trị tại bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn. Tuy nhiên, người viết rất thất vọng và khó hiểu khi thấy, Bs Ninh là một trí thức, nhiệt tình với đất nước tại sao lại:

1. Gia nhập vào Mặt Trận, một tổ chức từng bị đồng bào hải ngoại kết tội là buôn bán kháng chiến gây nhiều tranh cãi; chính tổ chức đó đã làm mất niềm tin đồng bào khiến cho bầu không khí sinh hoạt chính trị hải ngoại bị vẩn đục và nghi kỵ lẫn nhau. Xin nhớ, Bs Ninh không phải có mặt liên tục trong tổ chức, mà có lúc đã bỏ đảng, rồi vì một lý do nào đó lại tái sinh hoạt. Phải chăng vì danh lợi trong chính trị mà Bs Trần Xuân Ninh bị lú lẫn.

2. Tự dối mình, dối đồng bào, đến giờ phút nầy mà còn cho rằng, đảng VT đã được thành lập vào ngày 10-9-1982 tại một khu chiến trong vùng rừng núi Đông Dương, trong khi đó thì người đồng sáng lập Mặt Trận là cựu Đại Tá Phạm Văn Liễu cho đến cuối năm 1984 vẫn xác nhận: không hề hay biết một chút gì về sự hiện hữu của tổ chức VT.

3. Trong lúc dưới mắt chính quyền Hoa Kỳ, đảng VT thoát thân từ Mặt Trận là một tổ chức tội ác, phần đồng bào lại cho rằng đó là dư đảng của một tổ chức xã hội đen; thế mà Bs Ninh vẫn còn đề cao cho rằng, Việt Tân là một tổ chức có uy tín cách mạng và yêu nước. Thử hỏi với cung cách và khả năng những người lãnh đạo VT như ông Nguyễn Kim Hườn mà lại có hành động nông nổi sáng nắng chiều mưa , thay đổi lập trường như chong chóng: cụ thể, ngày 30-12-05, hấp tấp Quyết Định khai trừ Bs Ninh, chưa ráo mực thì ngày 24-1-06 lại ra thông báo quyết định đình chỉ , rồi vài tuần sau lại khai trừ vĩnh viễn. Với cung cách cách làm việc vừa trẻ con và vừa ấu trĩ như thế thì làm sao:

a. Có thể lãnh đạo Bs Ninh cùng C72, tức là Cơ Sở Chicago và 40 cán bộ trí thức và tâm huyết ủng hộ Bs Ninh chống lại đường lối chạy theo CSVN của Trung Ương Đảng/VT.

b. Tiến hành được một cuộc cách mạng toàn diện để xây dựng dân chủ và canh tân đất nước. Nếu số phận đất nước chẳng may bị rơi vào tay VT, ắt còn khốn nạn hơn bạo quyền Hà Nội hiện nay.

Chúng tôi viết bài nầy với sự dè đặt và thắc mắc về hành động của Bs Trần Xuân Ninh: nếu thực sự chủ trương chỉnh đảng để cứu đảng thì tại sao Bs Trần Xuân Ninh lại có những đòn trí mạng tố cáo: Việt Tân không chủ trương chống CSVN; còn trường hợp muốn chơi xả láng cố triệt hạ VT về đường lối mới: Xóa ngăn cách, vượt thử thách; vấn đề ngày tị nạn thì sao còn đề cao VT mà rõ ràng nhứt là thái độ của Bs Ninh trong buổi trả lời phỏng vấn dành cho ông Nguyễn Hữu, Saigon Time - Úc châu ngày 5-2-06

Tóm lại, dù kết quả xảy ra thế nào đi nữa thì tất cả sự kiện xảy ra trong nội bộ VT mà truyền thông đã phản ảnh chứng tỏ:

1. Nội bộ Việt Tân đã bị chào xáo nức rạn, cơm không lành và canh đã không ngọt.

2. VT chỉ là một tập họp, không phải là một tổ chức có lãnh đạo, có nguyên tắc và kỷ cương như bất cứ một đảng phái chính trị nào khác đúng nghĩa từ CSVN đến quốc gia; trước sau họ cũng chỉ một băng đảng, phường bát nháo và mâu thuẫn vì quyền lợi. Và trong vụ nầy, kẻ bị thấm đòn nặng nhứt là bọn cầm quyền Hà Nội; chúng cứ tưởng nắm được VT là sẽ ăn gỏi Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tị Nạn Hải Ngoại; không ngờ mới ra chiêu đã bị chính ngay các thành viên chân chính trong nội bộ VT có tinh thần chống Cộng đánh gục - Quả thật đáng mừng.

Phùng Ngọc Sa

Tuesday, December 23, 2008

Hỏa Mù Bao Quanh Tên Đại Quốc Tặc Hồ Chí Minh - Trương Minh Hòa


Trương Minh Hòa

Hầu hết những hôn quân, bạo chúa như Tần Thủy Hoàng, Trụ Vương, Võ Hậu, Từ Hy Thái Hậu ... và những nhà độc tài như Hitler, Mussolini, Stalin, Lenin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành ... đều có những hỏa mù bao quanh cuộc đời và sự nghiệp, lúc đương thời được che phủ tối đa, nếu ai phanh phui thì bị giết chết; những chuyện đó được coi là "thâm cung bí sử" trong từng thời đại, nhưng từ từ, bức màn bí mật cũng được vén lên từ những người trong cuộc để người đời biết, như câu tục ngữ: "dưới ánh mặt trời, không có gì là bí mật cả".

Tên đại quốc tặc Hồ Chí Minh cũng có những lớp hỏa mù u ám bao quanh cuộc đời cá nhân; trong đó có cả cái sự nghiệp phản dân, bán nước, làm tay sai cho ngoại bang. Cũng như hầu hết các bạo chúa, nhà độc tài, cuộc đời cá nhân của hắn được đảng Cộng Sản đánh bóng, tô lớp sơn khá dầy nhằm che đậy những thối tha bên trong từ hơn nửa thế kỷ đến nay; ngoài ra còn nâng cấp tên Việt gian thành yêu nước, thương nòi, ca tụng cuộc sống "giản đơn" như ông thánh sống trên thế gian, được họ cho là mẫu mực như câu: "sống, lao động, học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại", đây là công thức tuyên truyền đầy dối trá bằng cách ghép một phần thật vào 9 phần giả để lừa bịp quần chúng, nhất là những kẻ ít, thất học, u mê nghe theo, nên họ tin tưởng một cách máy móc rằng: "Chủ Tịch Hồ Chí Minh suốt đời lo cho dân, nước, mà không nghĩ đến chuyện gia đình riêng tư". Tuy nhiên, những bí mật ấy trước sau gì cũng bị phanh phui ít nhiều qua những người từng sống trong chăn mới biết chăn có rận như Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần .... hy vọng là sau khi chế độ Cộng Sản tại Việt Nam sụp đổ, thì sự thật chắc chắn sẽ được nhiều người trong thành phần đảng viên, cán bộ bạch hóa để mọi người biết; nhưng hiện nay chế độ nầy vẫn còn, cái Lăng chứa xác ướp rất tốn kém của Hồ Chí Minh vẫn còn được canh phòng ngày đêm, và các giáo hội tôn giáo nhà nước vẫn coi việc học tập tư tưởng Marx Lenin, Hồ Chí Minh ... quan trọng hơn cả những thánh kinh, kinh Phật và những lời các đấng khai sáng như Thích Ca, Jesus dạy; điển hình là một ngôi chùa lớn ở Bình Dương còn có sáng kiến, dưới sự chỉ đạo của đảng, đúc tượng Hồ Chí Minh lớn hơn tượng Đức Phật, có trang trí đèn như hào quang lấp lánh, để Phật Tử có tập quán" Kính Tăng" một cách máy móc, mù quáng, đó là những Tam Tạng thời đại, gần xa khắp nơi đến cung bái, đảnh lễ như đấng Bồ Tác đắc quả, thật là mỉa mai và phỉ báng đạo Phật một cách lố bịt của những tên" thầy cúng gốc đảng" hay đám Công An đội lớp chức sắc bài ra, làm hoen ố đạo pháp, thật là đau lòng hàng triệu Phật Tử và những vị lãnh đạo tin thần chân chính, trước sau như một vì đạo pháp và dân tộc. Pháp nạn ngày nay nằm ngay trong nhà chùa, trong tâm của các tu sĩ, chức sắc cao cấp, chớ không cần phải đi tìm ở đâu xa.

Nguyễn Sinh Cong là tên thật trong lối viết, người Nghệ An đọc là Cung. Hình như cha hắn là người cụ thể, mà tục ngữ có câu: "thấy mặt đặt tên", nhìn thấy đứa con có tánh CONG QUẸO, lưu manh từ thuở nhỏ, nên mới đặt cho cái tên rất thích hợp nầy; trên đường lừa bịp, làm tay sai cho ngoại bang, hắn dùng sơ sơ đến 17 tên khác nhau, chưa kể đến nhiều bút hiệu khác.

Tháng 8 năm 1945, Cong xuất hiện ở Hà Nội với cái tên Hồ Chí Minh, từ đó nhờ thủ đoạn gian manh, tàn ác, học được từ quan thầy Liên Sô dạy ở trường huấn luyện kỷ thuật tuyên truyền và khủng bố tên Đông Phương, nên cái tên Hồ Chí Minh được đồng đảng đánh bóng có kỷ thuật, lan truyền rất nhanh trong dân chúng, sớm trở thành một "lãnh tụ" yêu nước, nên lừa được hàng triệu người Việt đang khao khát độc lập, tự do sau bao năm dài bị thực dân Pháp cai trị. Vì không biết hắn làm tay sai đắc lực cho ngoại bang Nga-Tàu, thâm độc gấp vạn lần những thế lực xâm lược "ngàn năm nô lệ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây" trong lịch sử chống ngoại xâm, nên dân chúng từ nam chí Bắc đã lầm lẫn, tin tưởng, gia nhập tổ chức Việt Minh để "đánh Tây giành độc lập" và sau nầy bật ngữa ra khi biết" tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa".

Không ai biết rõ hắn sinh ngày, tháng, năm nào, theo quyển "Chân Tướng Hồ Chí Minh" của Cao Thế Dung, thì Hồ có đến 5 ngày, tháng, năm sinh khác nhau; nếu có thầy tướng số tử vi nào có tài giỏi đến đâu cũng đành chịu thua khi chấm lá số tử vi cho hắn. Nhưng ngày 19 tháng 5 được đảng cho là ngày sinh nhật "Cụ Hồ" cũng không thể tin được, có nhiều nguồn tin cho là Hồ lợi dụng chức vụ chủ tịch chính phủ liên hiệp, mật ước với Pháp qua hiệp ước sơ bộ Sainteny, ngày 4-6-1946 tại Fontainbleau, mời Pháp sang cai trị lần thứ hai. Để hợp thức hóa chuyện rước giặc vào nhà, Hồ ra lịnh cho đảng viên cổ động dân chúng treo cờ đỏ sao vàng khắp nơi để chào đón, dân thắc mắc, thì được cán bộ giải thích bừa là ngày sinh Hồ Chủ Tịch; từ đó lỡ đà nên cái ngày đó được đảng cử hành hàng năm ăn mừng sinh nhật. Hồ Chí Minh được đảng đánh bóng, sơn phết lớp "huyền thoại" từ con người gian manh thành lãnh tụ, thần thánh, nên những ai biết đến cuộc đời thật sự, ngay cả như anh chị ruột, cũng không tránh khỏi sự trù dập cho đến chết, để bào vệ danh hiệu "cha già dân tộc", hay lãnh tụ "chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta". Hồ có người em út là Nguyễn Sinh Xin, thuở nhỏ nhà nghèo, nên hay ẩm em đi xin ăn, thế mới có tên XIN, may mắn là em của hắn chết sớm nên mới tránh được cảnh bị trù dập cho đến chết, vì có một thời từng được "vị cha già dân tộc bồng đi xin ăn" khắp nơi trong làng. Còn lại người anh ruột là Nguyễn Sinh Khiêm, chị là Nguyễn Thị Thanh, biết rất rõ "cuộc đời niên thiếu và những kỷ niệm vui buồn" trong gia đình; nhất là bà chị xì ra câu chê của bố là Nguyễn Sinh Sắc hay mắng cậu CONG là: "thằng láo cá", vì ông biết rõ tánh của con trai hơn bất cứ ai ngoài gia đình.

Sau khi có danh tiếng lẫy lừng, lên chức "cha già dân tộc" ngang hông lúc mới 57 tuổi; từ năm 1945 Hồ ra mật lịnh cho đàn em tỉnh ủy Nghệ An phải biệt giam anh chị ruột của hắn vào một nơi, để không còn ai xì ra những gì có quan hệ đến đời tư thuở niên thiếu; cho nên Hồ bắt thuộc hạ tung ra câu: "Hồ Chủ Tịch không có gia đình", đến giữa thập niên 1960, Nguyễn Sinh Khiêm qua đời, dân mới vở lẽ ra, nhưng Hồ viện lý do bận công tác mà không về dự đám tang; còn người chị thì bị Hồ vu khống là Điên khùng, đang sống biệt lập ở quê nhà dưới sự chăm sóc của nhân viên y tế của nhà nước. Chị hắn suốt đời không lấy chồng, bà thừa hiểu tâm địa ác độc của thằng em trai nên từ chối không chịu uống, chích bất cứ loại thuốc nào do đảng Cộng Sản cử bác sĩ đến chăm sóc và cũng không dám bước ra khỏi xứ Nghệ, ngại bị thằng em chủ tịch giết chết, rồi dàn dựng tai nạn lưu thông. Cho nên Hồ Chí Minh đã bị thất bại trong việc ám hại chị mình bằng nhiều cách, nhằm bảo vệ danh hiệu cha già dân tộc, uy tín của đảng.

Đối với gia đình, hắn còn tàn ác như thế, thì với người khác, mức độ dã man không thể tưởng tượng, hắn trở thành tên cuồng sát máu lạnh, bạo chúa, hôn quân thời đại, từng đẩy hàng triệu người vào cuộc chiến với chiêu bài "đánh Tây giành độc lập, đánh Mỹ cứu nước", hắn cũng là thủ phạm chánh trong vụ tàn sát dã man hàng trăm ngàn người ở miền Bắc sau 1954 với cái gọi là "cải cách ruộng đất", đánh tư sản ở thành thị ... sau khi chết vào ngày 2 tháng 9 năm 1969, Hồ để lại cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh" chỉ đạo cho đàn em tiếp tục sự nghiệp "tàn sát dân, cướp của" nên sau 1975, hàng trăm ngàn quân nhân cán chính miền Nam bị đày, trả thù trong hệ thống nhà tù dã man nhất thế giới, với mỹ từ "trại cải tạo", tội ác của Hồ Chí Minh và đồng đảng cướp Cộng Sản không bút mực nào tả hết, máu chảy thành sông, xương chất thành núi "đất không dung, trời không tha", oán thù ngàn năm vẫn chưa phai mờ trong dòng lịch sử dân tộc.

Trong cuộc đời, cái sở thích thuộc hàng "chiến lược" của Hồ Chí Minh là môn chơi bời, hắn đi đâu cũng có gái, nên rải rác trên con đường "đi tìm cách bán nước từ bến Nhà Rồng" từ 1911, Hồ sang Pháp, có đứa con rơi tên là Louis Daguère, sang Nga cũng có gái Nga ăn ở do KGB bố trí, hắn vớt luôn vợ của người đồng chí cật ruột Lê Hồng Phong là Nguyễn Thị Minh Khai. Trở về hoạt động ở Á Châu, nhằm bành trướng thế lực quan thầy Liên Sô, hắn bị Trung Hoa Quốc Dân Đảng của thống chế Tưởng Giới Thạch bắt, may mắn là được tổ chức Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, nằm trên đất khách hoạt động, bảo lãnh, vì không biết hắn là Cộng Sản nên cho gia nhập tổ chức; trong chuyến công tác trở về nước hoạt động, Hồ Chí Minh tình nguyện cùng với khoảng 10 người khác.

Nhưng khi về đến biên giới, Hồ thủ tiêu một số đồng chí để hù dọa, đồng thời hãm hiếp một phụ nữ trong tổ chức là Đổ Thị Lạc, bà nầy sinh ra đứa con gái; vì ở tại Việt Nam nên sau đó Hồ ra lịnh giết chết để bịt đầu mối và những hệ lụy bất lợi sau nầy về hành vi dâm tặc. Hồ là tên đại dâm tặc, thường có gái bên mình để giải quyết sinh lý, được coi là "thỏa mãn thú tính", ngay trong thời kỳ tá túc trong dinh của tên tướng Tàu là Lùn Văn (thuộc người của Mao Trạch Đông), Hồ lén lút thông dâm với một cô đầy tớ gái của tướng Tàu; cho nên có nhiều phụ nữ, ăn ở có con ở đất Trung Hoa như: bà Mao Từ Mẫn, có đứa con trai tên Từ Phong, vài lần bí mật sang thăm cha ở Việt Nam, mà ít ai biết. Bà vợ khác không biết tên, nhưng bà nầy là mẹ của nữ ca kịch sĩ văn công Hồng Tuyến Nữ. Bà Hoàng Sâm, vốn là cô họ của một viên tướng Tàu thuộc đảng Cộng Sản, bà từng chung sống với Hồ Chí Minh trong thời kỳ trốn trong hang Pác Pó, về sau ra lịnh cho thuộc hạ là tên sát thủ Khuất Duy Tiến giết chết ở bến đò Gầm (Bắc Ninh).

Năm 1926, thời gian hoạt động ở Quảng Châu với bí danh là Lý Thụy, Hồ Chí Minh kết hôn với bà Tăng Tuyết Minh; cũng trong năm ấy, hắn còn quan hệ tình dục với một phụ nữ khác tên là Lý Huệ Khanh.

Ngày 6-6-1931, Hồ bị tóm cổ ở thị trấn Cửu Long, gần Hồng Kông, thời gian nầy hắn đang chung sống với người phụ nữ tên Lisam .... kể sao cho hết những về "cuộc đời TÌNH DỤC" của Hồ Chí Minh, đây là chuyện thâm cung bí sử, mà đảng Cộng Sản luôn bảo vệ bí mật như "bảo vệ con ngươi trong tròng mắt". Ngoài những mối tình ấy, ngay cả lúc trốn chui, trốn nhủi, trôi dạt từ đất Tàu sang Thái Lan, hắn nhờ đàn em Hoàng Văn Hoan che chở, giới thiệu ở tạm nhà của góa phụ tên Ky, hắn vớt luôn bà nầy, được người ta gọi là "cơm no bò cỡi" và sau đó nhân lúc lợi dụng chuyện dạy học tiếng Việt, hắn dụ dỗ và hiếp dâm cô gái vị thành niên đẹp, Việt lai Ấn, tên là Tuyết Lan, là con gái của bà Tịnh, một gia đình Việt kiều sống lâu năm ở đất Thái. Sau đó Tuyết Lan mang bầu, mẹ biết được, bèn rượt đánh Hồ Chí Minh và dọa sẽ báo với cảnh sát Thái bắt vì tội làm phiến loạn Cộng Sản. Hồ hoảng sợ bỏ đất Thái, dẫn theo đứa con trai của tình nhân già là bà Ky, đứa bé mới 15 tuổi, tên là Lý Văn Keng, được Hồ đổi tên cho có vẻ "cách mạng" là Lý Tự Trọng. Đứa bé biết quá rõ mối "quan hệ hữu cơ" giữa Hồ Chí Minh và mẹ mình, nên sau đó, Hồ tạo được uy tín, muốn bảo vệ bí mật, bèn đưa Trọng làm công tác nguy hiểm để nhờ bàn tay thực dân giết dùm; sau khi Lý Tự Trọng chết, Hồ giả vờ thương tiếc, dựng tượng, phong liệt sĩ, nhưng trong lòng mừng thầm.

Thời kỳ gọi là "kháng chiến" với chính phủ Liên Hiệp, nhà ái quốc Huỳnh Thúc Kháng làm bộ trưởng nội vụ, tình cờ sang "cơ ngơi" của Hồ Chủ Tịch, mới "phát hiện" ra Hồ đang hú hý, trần truồng với một "cháu ngoan Bác Hồ" thuộc "dân tộc ít người" trên giường, đang cùng nhau hát bài: "Bác cùng với cháu hành quân". Huỳnh Thúc Kháng chán ngán, âm thầm bỏ về cơ quan, rồi viết một bài thơ, nhờ người đem qua, như nhắc nhở; Hồ biết Huỳnh Thúc Kháng rõ câu chuyện nên giả vờ như là nhà cách mạng đứng đắn, viết bài thơ và sai người mang qua đối đáp, coi như chuyện thông thường, nhưng trong lòng thì sợ bị lộ tẩy sau nầy. Nhân lúc Pháp dội bom gần đó, bộ chỉ huy chạy tứ tán, Hồ ra lịnh cho đàn em giết chết Huỳnh Thúc Kháng, rồi giả vờ thương tiếc, cho người mang xác về tận Quảng Ngãi.

Nhưng mối tình của nàng sơn nữ Nông Thị Xuân là được nhắc đến sau nầy qua quyển sách "Đêm Giữa Ban Ngày" của Vũ Thư Hiên, đây là chuyện tình bi thương, nàng bị đảng đưa về Hà Nội làm "hộ lý" cho vị cha già Dịch Hồ Chí Minh, chàng Hồ lớn hơn nàng tới hơn 40 tuổi, được thích nhất, coi là "người vợ không bao giờ cưới" của Hồ Chủ Tịch. Sau khi có con là Nguyễn Tất Trung (nay là Nông Đức Mạnh), bà Xuân muốn hợp thức hóa tình trạng hôn phối, thế là Hồ sợ bị lộ nên sai đàn em là Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng công an, hãm hiếp nhiều lần, đoạn đập đầu chết, rồi dàn dựng là tai nạn lưu thông ... vụ án chìm xuống, mất cả xác nạn nhân, hồ sơ thì bị thủ tiêu từ khi mới xảy ra án mạng. Sau đó những nhân chứng khác như em ruột của Xuân là Nông Thị Vàng, người chồng thương binh, cũng bị đảng hóa kiếp, hầu không còn ai biết đến bí mật nữa. Thật ra, thì từ khi nàng sơn nữ Nông Thị Xuân được "trúng tuyển tiến cống Dinh Hồ" là coi như cuộc đời đi đứt từ đó, lý do là người phụ nữ nầy ăn ở với "vị cha già dân tộc" suốt hai năm trong dinh, từng má tựa môi kề, cùng với vị cha già dân tộc vĩ đại đưa nhau đến cõi mơ hồ nào đây, có khi được coi là "thiên đàng, Non Bồng Nước Nhược" nơi cõi tạm, là mối quan hệ hữu "HỮU CƠ" và từng cùng nhau "trở thành vô sản chuyên chính" tức là trên thân thể hai người được trở lại thời "nguyên thủy loài người", hai người từng phát huy cái" tình hữu nghị Việt-Trung" khắn khít, liền nhau như răng với môi, rồi liền rốn ... nhất là ở "hạ tầng cơ sở" thường được "đoàn kết keo sơn" hơn cả "tình đồng chí", cho nên nàng đã biết tất cả những gì mà vị cha già dịch nầy với nhiều lần hành động theo bản năng: "biến dâm dục thành hành động" trong những lần giao hoan trên "long sàng" trong dinh, còn quan trọng hơn cả "bí mật quốc phòng" nữa; theo một đồng chí cật ruột, thâm niên là Trần Huy Liệu, chỉ lỡ lời nói với các đồng chí khác rằng: "Bác có tài khẩu quyền", thế mà suốt đời bị trù dập, không được cất nhắc làm lớn, nếu ông Liệu nói những chuyện khác thì đã bị thủ tiêu từ lâu. Do đó, nếu sau nầy, nếu bà Xuân không có con, hay không đòi được hợp thức hóa thành "bà chủ tịch", cũng khó sống và cũng không thể lấy chồng khác như bao người con gái bình thường sau khi gãy đổ hôn nhân, vì sau khi qua tay Hồ Chủ Tịch là coi như biết tất cả những gì trong Dinh, trên con người của vị "cha già" nầy có bao nhiêu nốt ruồi ... những thứ khác cũng rành và biết luôn những hành vi, thể hiện cuộc sống thực của vị cha già dịch nầy trong lúc đang làm tình, giải quyết sinh lý.

Nếu những chuyện nầy được bà Xuân kể cho người khác biết, thì tai hại vô cùng, có khả năng chôn vùi cả cuộc đời và sự nghiệp của Hồ Chủ Tịch. Để bảo mật những chuyện phòng the ấy, nên những người con gái bị "tiến Dinh làm hộ lý cho Bác", có thể đã bị giết để bảo mật và uy tín của chủ tịch, được thần thánh hóa cá nhân và danh hiệu "cha già dân tộc". Ngày nay, không biết bao nhiêu phụ nữ, cháu ngoan Bác Hồ trở thành "gái ngoan Bác Hồ" bị đưa vào dinh cho bác thỏa mãn sinh lý, sau khi dùng xong một thời gian, thì giết chết để bảo toàn bí mật như vụ Nông Thị Xuân? Đó là câu trả lời đang được nhiều người mong đợi, nhất là những gia đình nạn nhân, từng có con gái vào hầu "hộ lý" cho bạo chúa Hồ Chí Minh. Một điều chắc chắn là: hầu như tất cả những người phụ nữ nào qua tay "dập liễu, vùi hoa" của Hồ Chí Minh, nếu ở tại Việt Nam đều bị giết như Đổ Thị Lạc, Hoàng Sâm, Nông Thị Xuân .... nhưng một số phụ nữ ở các nước khác thì Hồ không thể hóa kiếp, nằm ngoài tầm tay, thẩm quyền.

Trương Minh Hòa


Monday, December 22, 2008

THAM Ô VÀ HỆ LUỴ - Đỗ Thái Nhiên


Đỗ Thái Nhiên

Cờ bạc bịp là kỷ thuật rút tiền của nạn nhân nhưng đương sự không biết bị lường gạt, không cảm thấy tức giận. Trên bang giao Việt Trung, Trung Quốc là tay cờ bạc bịp, CSVN là “nạn nhân chịu đấm ăn xôi” của hành động bịp bợm vừa kể. Thực vậy từ 1991 cho đến nay Trung Quốc áp dụng chính sách ngoại giao hai măt đối với Việt Nam. Một mặt, Trung Quốc thường xuyên ru ngủ CSVN bằng “ngoại giao mười sáu chữ vàng”(Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai). Mặt khác, Trung Quốc liên tục, mạnh mẽ và ngang nhiên thực hiện ý đồ đánh cướp đất và biển của Việt Nam. Mới đây nhất, ngày 24/11/2008 hãng thông tấn Bloomberg loan tin tập Đoàn Dầu Khí Trung Quốc quyết định chi tiêu 29 tỉ Mỹ Kim để khai thác dầu khí trên biển Đông, bao trùm cả hải phận của Việt Nam.

Ngoại giao hai mặt chính là ngoại giao cờ bạc bịp. Việt Nam là quốc gia nạn nhân đầu tiên nhưng không là nạn nhân duy nhất của trận địa ngoại giao hai mặt kia. Muốn tồn tại trước những dự mưu thâm độc của thế lực “Bắc Kinh Bành Trướng”, các quốc gia Đông Á phải kết hợp thành một khối trên ba mặt: kinh tế, chính trị và quốc phòng, có cấu trúc chặt chẽ . Ý nghĩ vừa nêu là cội nguồn của sự việc Nhật Bản và các quốc gia trong tổ chức ASEAN hội họp tại TOKYO tháng 12/2003. Sau hội nghị này Nhật Bản đẩy mạnh công tác xây dựng quan hệ ngoại giao gắn bó với ASEAN thông qua ba phương pháp:

Một là Nhật Bản ký hiệp định tự do mậu dịch với ASEAN: Free Trade Agreement, gọi tắt là FTA

Hai là Nhật Bản trực tiếp đầu tư tai các quốc gia thành viên của ASEAN: Foreign Direct Investment, gọi tắt là FDI

Ba là Nhật Bản viện trợ và cho vay vốn ưu đãi dành cho thành viên của ASEAN: Oversea Development Administration, gọi tắt là ODA.

Bây giờ, chúng ta hãy tìm hiểu liên hệ ngoại giao giữa CSVN và Nhật Bản thông qua chương trình cấp viện ODA. Ngày 04/06/2004 trả lời phỏng vấn của BBC, ông Misuru Kitano, đại diện đại sứ quán Nhật tai Việt Nam cho biết: viện trợ ODA của Nhật dành cho Việt Nam đươc dựa vào thang điểm gồm năm yếu tố: bảo vệ môi sinh, xây dựng kinh tế thị trường, thu và chi tiền vốn hợp lý, dân chủ hóa đất nước, tôn trọng nhân quyền. Sự thể này cho thấy ODA của Nhật không là vấn đề thuần túy kinh tế. Một trong những công tác hàng đầu của ODA tại Việt Nam là công trình xây dựng xa lộ Đông Tây Saigon. Công trình này khởi công ngày 31/01/2008 và được nhà cầm quyền CSVN ủy thác cho công ty PCI của Nhật Bản thực hiện. Hồi bấy giờ, báo chí của CSVN hân hoan cho rằng công trình Đông Tây Saigon sẽ “chắp thêm đôi cánh” cho Saigon. Trong thực tế công trình Đông Tây không chắp cánh cho Saigon mà lại chắp cánh cho những món tiền do Nhật viện trợ bay đi nơi khác. Thực vậy:

Tháng 06/2008, tài liệu điều tra của viện công tố Tokyo cho biết bốn thành viên ban giám đốc PCI đã đút hối lộ cho ông Huỳnh Ngọc Sỹ, giám đốc ban quản lý dự án Đông Tây để được CSVN giao nhiệm vụ thi công dự án vừa kể.

Ngày 04/08/2008, biện lý cuộc Tokyo ký trát tống giam bốn bị can PCI.

Ngày 25/08/2008, cơ quan công tố Tokyo quyết định truy tố bốn bị can PCI trước tòa án hình sự về tội đã vi phạm “luật chống cạnh tranh không lành mạnh”

Ngày 12/11/2008, tại phiên thẩm vấn đầu tiên của tòa án quận hạt Tokyo, cả bốn bị can PCI đều nhận tội đã đút hối lộ cho ông Huỳnh Văn Sỹ số tiền 820,000 USD.

Đứng trước một loạt thủ tục tố tụng hình sự của công quyền Nhật Bản nhằm vào vụ án bốn bi can PCI và Huỳnh Văn Sỹ của CSVN, chế độ Hà Nội đã phản ứng như thế nào? Câu trả lời như sau:

Ngày 16/08/2008, nhân trả lời phỏng vấn của TTXVN, ông Hồ Xuân Sơn, thứ trưởng bộ ngoại giao CSVN đã lên án truyền thông Nhật “có một số bài viết không khách quan và không đúng sự thật” đối với vụ PCI. Sau đó ông Sơn đề nghị truyền thông Nhật cũng như truyền thông Việt Nam không nên đưa tin PCI vào lúc này.

Ngày 13/11/2008, tại nghị trường quốc hội CSVN, ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN khi đề cập tới vu PCI Nhật Bản đã tuyên bố: cho tới nay, phía Việt Nam vẫn “chưa có đủ cơ sở pháp lý” về PCI, đồng thời ông Dũng cũng đã chỉ thị cho nội các của ông hãy giải quyết vụ PCI theo kiểu “làm rõ tới đâu, xử lý tới đó theo pháp luật Việt Nam” .

Ngày 29/11/2008, đại diện ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng đã nói với báo chí rằng: “Hiện vẫn chưa có gì cụ thể” trong vụ PCI.

Trở lại với câu nói của Ông Nguyễn Tấn Dũng “Làm rõ tới đâu, xử tới đó”. Câu nói này có nghĩa rằng: bằng chứng trong vụ PCI là 10/10, tuy nhiên vì “lý do đặc biệt”, CSVN sẽ chỉ có thể “làm rõ” 2 hoặc 3/10. Nếu làm rõ 10/10 thì bộ chính tri sẽ hiện nguyên hình. Sau đây là bốn chìa khóa để “làm rõ” PCI 10/10:

1. Ngày 12/11/2008, tin từ BBC cho biết: “Các khoản tiền hơn 2,4 triệu đô la mà PCI bị cáo buộc trao cho ông Huỳnh Ngọc Sỹ, phó giám đốc sở giao thông công chánh TP. HCM diễn ra trong giai đoạn 2002-2006. Đây cũng là giai đoạn chủ tịch nước Việt Nam hiện nay Nguyễn Minh Triết giữ chức bí thư thành ủy tại TPHCM”. Vì vậy cơ quan điều tra của CSVN hãy thẩm vấn Nguyễn Minh Triết và thuộc viên của ông này những năm 2002-2006 ắt sẽ thấy thế nào là PCI 10/10.

2. Ông Huỳnh Ngọc Sỹ là phó giám đốc sở Giao Thông-Công Chánh kiêm giám đốc ban quản lý PMU của dự án xa lộ Đông Tây. Sở Giao Thông Công Chánh và PMU xa lộ Đông Tây đều thuộc thẩm quyền điều động và tổ chức của bộ Giao Thông Công Chánh. Như vậy ông bộ trưởng Giao Thông-Công Chánh và cấp lãnh đạo của bộ này ắt phải biết thế nào là PCI 10/10.

3. Ngày 08/08/2008, tin từ báo chí Nhật Bản cho biết: PCI đã thắng thầu vào tháng 10/2001 sau khi tham dự đấu thầu khó khăn với các công ty khác trong một dự án đường cao tốc tri giá 1,1 tỷ Yen, tiền viện trợ từ Nhật. Tháng 03 năm 2003, PCI lại trúng thầu trong bí mật một dự án khác, trị giá 2 tỷ yen. Như vậy hội đồng đấu thầu của Huỳnh Ngọc Sỹ phải biết bằng cách nào đấu thầu công khai biến thành đấu thầu bí mật. Từ đó, hội đồng này thừa biết: thế nào là PCI 10/10.

4. Câu chuyên tham ô xa lô Đông Tây là một vụ án hình sự nhục nhã và ồn ào, cả thế giới đều biết, Nguyễn Tấn Dũng nhận lệnh từ đâu để ém nhẹm nội vụ hơn nửa năm qua? Không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ, mọi người Việt Nam đều thừa biết, lệnh ém nhẹm kia phải là lệnh từ bộ chính trị. Nói cách khác bộ chính trị CSVN là bị can tối hậu của vụ án xa lộ Đông Tây. Sau khi thẩm vấn toàn bộ thành viên của bộ chính tri, cơ quan điều tra mới có đủ thông tin để chuyển đổi câu nói của Nguyễn Tấn Dũng từ “Làm rõ tới đâu, xử tới đó” thành “Làm rõ tới 10/10, xử 10/10”.

Mặc dầu vụ PCI đã bị mang ra trước ánh sáng của công lý Nhật Bản từ vài tháng qua, ngày 04/12/2008, trước toàn thể hội nghị các nhà tài trợ cho Việt Nam ở Hà Nội, Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng CSVN vẫn lớn tiếng và dõng dạc xác định rằng: “Việt Nam trân trọng từng đồng vốn ODA” và rằng: “Chính phủ Việt Nam sẽ nổ lực và tập trung chỉ đạo để nâng cao hơn nữa hiệu quả xử dụng nguồn ODA.”

Thế nhưng, đáp lời ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Mitsuo Sabaka, đại sứ Nhật Bản tại Việt Nam đã thông báo cho toàn thể hội nghị biết: “Các khoản viện trợ ODA của Nhật sẽ tạm dừng cho tới khi nào Việt Nam có biện pháp hữu hiệu để tận diệt nạn tham nhũng trong các chương trình công cộng”

Đại Sứ Sabaka nói thêm: “Cho tới khi ủy ban điều tra chung Việt-Nhật đưa ra được các biện pháp hữu hiệu và đứng đắn để chống tham nhũng thì rất khó có thể giành lại sự ủng hộ của công chúng Nhật trong việc tiếp tục hổ trợ Việt Nam. Vì vậy chúng tôi không thể cam kết thêm các khoản tài trợ mới.”

Sau đó, Đại Sứ Nhật rời khỏi hội trường của các nhà tài trợ cho Việt Nam trước khi hội nghị này bế mạc.

Tại sao chính phủ Nhật lại quyết định làm nhục CSVN ngay tại một hội nghị quốc tế như vừa trình bày? Câu trả lời như sau:

ODA không là chương trình viện trợ thuần túy nhân đạo. Nó đích thực là một trong những tảng đá làm nền cho ngôi nhà đóng vai trò tổ chức và điều động các vấn đề kinh tế, chính tri, quốc phòng của vùng Đông Á.Trong khi Nhât chưa hoàn tất những công tác được hoạch định từ hội nghị Nhật-ASEAN tạI Tokyo tháng 12/2003 thì tại Kuala Lumpur, Mã Lai Á tháng 12/2005 lại diễn ra hội nghị toan tính hình thành Cộng Đồng Đông Á. Thông qua hội nghị này những tranh chấp Nhật-Hoa về vai trò dẫn đạo các quốc gia Đông Á đã trở nên cụ thể và gay gắt. Đây là lý do hối thúc Nhật phải tích cực hơn nữa trong chương trình nổ lực tăng cường quan hệ ngoai giao với ASEAN.

Chính sách ngoại giao hai mặt của Bắc Kinh chỉ là một bộ phận nhỏ nằm trong âm mưu lớn của Trung Quốc. Âm mưu lớn kia là: phương pháp bành trướng căn bản của Bắc Kinh có trọng tâm tách rời bó đủa ASEAN ra và bẻ gảy từng chiếc một. Nói rõ hơn, Bắc Kinh chủ trương thương lượng riêng lẽ với từng quốc gia thành viên của ASEAN để dễ bề vừa dụ dỗ vừa gây sức ép cho đến khi quốc gia nạn nhân trở thành vệ tinh của Trung Quốc. Sau khi ASEAN rơi vào tay Trung Quốc, an ninh kinh tế và quốc phòng của Nhật Bản sẽ gặp khó khăn. Vì vậy nhằm vô hiệu hóa âm mưu bẻ gảy từng chiếc đủa ASEAN của Trung Quốc, Nhật Bản đang mẫn cán dùng một loai keo đặc biệt nhằm kết nối các quốc gia ASEAN thành một bó đủa không thể tách rời, không thể bẻ gảy. Tùy theo tình huống kinh tế, tài chánh, keo đặc biệt được mang ra sử dụng có thể là ngoại thương FTA, đầu tư FDI, phát triển OAD hoặc tổng hợp ca ba phương thức vừa kể. Vì vậy sự việc CSVN ăn trộm tiền của ODA hiển nhiên có tác dụng phá hoại công trình xây dựng bó đủa ASEAN của Nhật Bản. Điều này giải thích tại sao ngay giữa Hà Nội, trước mặt Nguyễn Tấn Dũng, trước mặt quan khách quốc tế của hội nghị Các Nhà Tài Trợ Cho Việt Nam, Đại Sứ Nhật Bản đã làm nhục thủ tướng CSVN bằng một cung cách rất khinh thị nhưng rất ngoại giao. Nhật Bản căm giận bao nhiêu thì Trung Quốc vui mừng bấy nhiêu. Lý do: phá vỡ âm mưu mang bó đủa ASEAN tiến về phía Nhật là ước muốn của Trung Quốc. Như vậy, ăn trộm tiền của ODA, CSVN cùng một lúc đoạt thủ hai mục tiêu: một là làm hài lòng quan thầy Trung Quốc, hai là có thêm vài triệu Mỹ kim cất vào túi riêng.

Không cần phải lý luận dông dài, mọi người đều thừa biết: Trung Quốc là đại họa truyền kiếp đối với Việt Nam. Hiện tình thế giới cho thấy: muốn Việt Nam tránh được hiểm họa Trung Quốc, muốn cứu nước, CSVN cần liên minh với Nhật, Úc, Ấn, Hoa Kỳ… trong đó Nhật là đầu cầu tiên khởi. CSVN đã phá vỡ đầu cầu kia bằng cách ăn trộm tiền của ODA Nhật Bản. Vấn đề không là số tiền mà CSVN ăn trộm là vài trăm ngàn hay vài triệu Mỹ Kim. Vấn đề chính là vụ trộm ODA đã trở thành lời tố cáo không một chút hoài nghi rằng: các năm 1999-2000, CSVN bán nước thông qua hành động dâng đất, dâng biển cho Trung Quốc, năm 2008, CSVN lại phản quốc dưới hình thức hủy diệt con đường cứu nước, huỷ diệt con đường liên minh với Nhật và các quốc gia quan yếu khác trong cộng đồng quốc tế. Trong lịch sử tội ác của loài người, đây là lần đầu tiên thế giới được biết đến một hồ sơ tội ác vô cùng kỳ lạ, vô cùng tàn độc. Đó là hồ sơ: CSVN vừa bán nước vừa hủy diệt con đường cứu nước.

Đỗ Thái Nhiên


Trong "Thời Ðại Hồ Chí Minh": Bần Cùng Sinh Đạo Tặc? Hay Đạo Tặc Sinh Bần Cùng? - Trần Quốc Kháng


Trần Quốc Kháng

“Đối với Cộng Sản thì phải thay thế,
chứ không thể nào thay đổi được”
Boris Yelsin

LTG: "Học lịch sử để làm lịch sử”. Nhiều người nhắn nhủ các Thế Hệ Trẻ như thế. Chúng tôi xin thêm vào: Lịch sử gắn liền với SỰ THẬT. Thế nhưng CSVN lại có sở trường rất xảo quyệt về việc tuyên truyền bịp bợm. Trong đó, "xuyên tạc lịch sử" là dịch vụ hàng đầu. Nên các bạn Thanh Niên cần đề cao cảnh giác. Nói theo Ðức Phật là "cần vận dụng trí tuệ để hiểu đúng, sai".

Ðiển hình như "vấn đề Hồ Chí Minh". Có khá đông Thanh Niên - nhất là các bạn ở trong nước, bị ảnh hưởng do VC tuyên truyền, hay bị nhồi sọ ở học đường và các bạn ở hải ngoại, chưa có cơ hội tìm hiểu sự thật - có thể hoài nghi trước ‘trận đồ bát quái’ do Cộng Sản tung ra.

Tuy nhiên, nhờ có hai SỰ THẬT HIỂN NHIÊN - nắm giữ vai trò then chốt trong lịch sử hiện kim - nên phía Cộng Sản, dù xảo quyệt thế nào chăng nữa, cũng không thể nào ‘lấy thúng úp voi’:

1. Sau 70 năm Ðệ Tam Quốc Tế Cộng Sản (Mác-Lênin) tung hoành từ Âu sang Á, KINH NGHIỆM lịch sử ở tất cả các nước CS - dẫn đầu là khối CS Ðông Âu và Ðế Quốc Ðỏ Sô-Viết - đã chứng minh: Cộng Sản là thảm họa chống nhân loại và đã hoàn toàn bị phá sản.

2. “Văn Kiện Đảng” CSVN - kể cả thư của Hồ Chí Minh - đã cho thấy, Hồ là “ĐẠI BIỂU” của Quốc Tế Cộng Sản, lãnh lương của QTCS, thi hành chỉ thị của QTCS thành lập đảng CSVN để áp đặt ách nộ lệ Mác-Lênin trên đất nước VN.

Vậy thì chúng ta tiến tới kết luận vững chắc: Hồ Chí Minh là quốc tặc "vĩ đại" trong lịch sử VN. Chính hắn đã mang Mác-Lênin từ bên Sô-Viết về VN, giày xéo quê cha đất tổ.

Quý vị nào còn hoài nghi, hãy dùng lời nói của Lênin - “thực tiễn là thước đo chân lý” - để tìm hiểu SỰ THẬT ở VN qua ba ‘tiêu chuẩn’ ‘Ðộc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc’ mà Hồ và đồng đảng đã nêu lên từ năm 1945 đến nay.

Sau khi nhận định chính xác, chắc hẳn quý vị sẽ cảm thấy ghê tởm trước luận điệu gỡ tội ác cho ‘bác Hồ quốc tặc’ của bọn "phản tỉnh cuội" - dẫn đầu là Bùi Tín và Dương Thu Hương. Cuốn tiểu thuyết “Ðỉnh Cao Chói Lọi” của ‘nữ vẹm’ họ Dương viết về Hồ Chí Minh là thí dụ cụ thể.

Thưa vâng, cổ nhân nói không sai “ôn cố tri tân”. Mời quý vị và các bạn Thanh Niên tiến sâu vào chi tiết của chủ đề - “Thời Ðại Hồ Chí Minh: Bần Cùng Sinh Đạo Tặc? Hay Đạo Tặc Sinh Bần Cùng”?

Nhiều người bảo rằng: “Thanh Niên là rường cột của quốc gia”. Ðúng là như vậy. Nên mỗi khi thấy các bạn Thanh Niên hăng say tranh đấu, chúng tôi cảm thấy vui mừng. Nếu đa số Thanh Niên đi đúng đường, tham gia các tổ chức đấu tranh, có chủ đích giành lại quyền Dân Chủ Tự Do cho đất nước, đó là điều diễm phước cho Dân Tộc chúng ta.

Ngược lại, nếu chẳng may có nhiều người lầm đường, hoạt động cho các tổ thức CUỘI, “diện” bên ngoài tưởng là giúp dân giúp nước, nhưng thật sự “điểm” bên trong là giúp CSVN gia tăng “tuổi thọ” thì hiển nhiên, đó là điều bất hạnh cho quê nhà.

Chúng tôi thiết tưởng, muốn tranh đấu cho đất nước - hay giải quyết bất cứ vấn đề nào - chúng ta nên tìm hiểu kỹ càng và giải quyết tận cội nguồn thì mới đạt được giá trị lâu bền. Nói cách khác là “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”.

Nhìn lại quá trình lịch sử 61 năm trước đây, chắc hẳn các bạn Thanh Niên đều biết, sau khi Mặt Trận Việt Minh cướp chính quyền, ép buộc vua Bảo Đại thoái vị, Hồ Chí Minh lên làm “Chủ Tịch Nhà Nước”? Ngày 2-9-1945, trong buổi lễ ở Quảng Trường Ba Đình, họ Hồ đọc tuyên ngôn, phía Cộng Sản gọi là “Tuyên Ngôn Độc Lập” và ngày 2-9 là “Tết Độc Lập”, hay ngày “Quốc Khánh”.

Thế nhưng, “Văn Kiện Đảng” Cộng Sản - kể cả thư của Hồ Chí Minh viết - đã cho thấy, Hồ là “ĐẠI BIỂU” của Quốc Tế Cộng Sản, lãnh lương của QTCS, thi hành chỉ thị của QTCS. Nên hai chữ ‘Ðộc Lập” và “Quốc Khánh” không thể nào đứng vững.

* Chứng cớ là trong bài “Đảng cộng sản Việt Nam ra đời và cương lĩnh đầu tiên của đảng”, do CSVN soạn thảo và phổ biến [website www.cpv.org.vn], có mấy đoạn đã viết nguyên văn:

“….. Quốc tế cộng sản đã chỉ thị cho đồng chí Nguyễn ái Quốc chịu trách nhiệm "hợp nhất các phần tử cộng sản chân chính lại, để thành lập một đảng duy nhất". Nhận chỉ thị này, mùa thu năm 1929, đồng chí Nguyễn ái Quốc từ Thái Lan trở lại Hương Cảng chuẩn bị kế hoạch thực hiện nhiệm vụ lịch sử trọng đại nói trên …..

...… Hội nghị tiến hành dưới sự chủ trì của đồng chí Nguyễn ái Quốc, đại biểu của Quốc tế cộng sản. Sau 5 ngày làm việc khẩn trương, các đại biểu đã hoàn toàn nhất trí tán thành ý kiến của đồng chí Nguyễn ái Quốc và thống nhất các tổ chức cộng sản thành một đảng lấy tên là Đảng cộng sản Việt Nam ...

..…. Hội nghị còn thông qua Lời kêu gọi của đồng chí Nguyễn ái Quốc thay mặt Quốc tế cộng sản và đảng cộng sản Việt Nam gửi đến quần chúng công, nông, binh, đồng bào và đồng chí trong cả nước nhân dịp thành lập đảng”.….

* Thứ đến là trong bài “Hồ Chí Minh Tự Thú” trên diễn đàng Vietnamexodus [www.vietnamexodus.org] ngày 27-6-06 đã dẫn chứng lá thư của Hồ Chí Minh gởi cho “Ban Chấp Hành QTCS” xin tăng lương hàng tháng lên 100 US Đô-La. Có đoạn Hồ đã viết nguyên văn:

“.... Tôi hành động thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này? Số tiền cần thiết cho sự ăn ở của tôi sẽ là bao nhiêu?

Hẳn là tôi sẽ phải đổi chỗ luôn, duy trì những mối liên hệ với các giới khác nhau, trả tiền thư tín, mua những ấn phẩm nói về Đông Dương, tiền ăn và tiền trọ, v.v... Tôi tính rằng, sau khi tham khảo ý kiến các đồng chí người Trung Quốc phải có một ngân sách xấp xỉ 100 đôla Mỹ mỗi tháng, không kể hành trình Nga - Trung Quốc (vì tôi không biết giá vé). Ngày 11-4-1924”
(Hồ Chí Minh Toàn Tập - tập 2)

Như vậy, chứng cớ đã quá rõ ràng: Hồ lãnh lương của QTCS, thi hành chỉ thị của QTCS thì hiển nhiên 2 chữ “ĐẠI BIỂU” nêu trên có nghĩa là “TAY SAI” không hơn không kém. Chính vì thế, Hồ và đồng đảng mới ép buộc dân chúng VN phải cúi đầu “thờ Mao Chủ Tịch, thờ Stalin bất diệt” - đúng như lời của Tố Hữu, “Trưởng Ban Văn Hoá và Tư Tưởng Trung Uơng Đảng” CSVN. Ai hớ hênh khi nói chuyện, mà tỏ ra “thất lễ” với mấy hai “vị Thánh Tổ” của CSVN là bị công an đến nhà “làm việc”.

Vả lại, đất nước chỉ ĐỘC LẬP khi nào, đại khối dân chúng có CHỦ QUYỀN trên đất nước. Nói theo tinh thần dân chủ của người Mỹ thì các cơ quan công quyền đều là “của dân, vì dân, do dân”. Ngược lại ở VN hiện thời, tất cả các cơ quan công quyền - kể cả “Quốc Hội” - cùng các đoàn thể và các cơ quan ngôn luận v.v đều là “của đảng, vì đảng, do đảng”. Mà cội nguồn của đảng này, lại do Hồ Chí Minh - TAY SAI Quốc Tế CS - thành lập theo chỉ thị của QTCS.

Như vậy thì hiển nhiên, KHÔNG thể nào gọi ngày 2 tháng 9 là “Tết Độc Lập” được. Đúng nghĩa, đó là ngày “ĐẠI QUỐC HẬN”, khởi đầu cho thời kỳ đen tối nhất của dân tộc chúng ta: Suốt 30 chiến tranh máu lửa (1945-1975) do CSVN khởi xướng – “diện” bên ngoài là “đánh Pháp chống Mỹ cứu nước”, nhưng “điểm” bên trong là thi hành chỉ thị của Nga-Tàu “nối vòng tay lớn”, xiết chặt ách nô lệ Mác-Lênin trên hai miền Nam Bắc VN.

Vì dã tâm ấy của họ Hồ mà trong 30 năm chiến tranh, hàng triệu người gục ngã trên chiến trường; hàng triệu người bị tàn phế; hàng triệu gia đình tan nát; hàng triệu người đã phải bỏ nước, đi tỵ nạn - sau khi CSVN đánh chiếm miền Nam năm 1975. Có hàng trăm ngàn thuyền nhân bị vùi thây dưới lòng đại dương. Có hàng trăm ngàn thiếu nữ bị sa vào tay hải tặc Thái Lan. Hiện thời, cũng vì ách nô lệ Mác-Lênin mà quê hương chúng ta trở thành nơi nghèo khổ và nhiều tệ đoan xã hội nhất thế giới.

Qua những sự kiện lịch sử nêu trên, mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh: Nếu không phải là Hồ Chí Minh và đồng đảng thì tập đoàn đạo tặc nào đã đem Mác-Lênin từ bên Sô-Viết về VN giày xéo quê cha đất tổ?

Thế mà suốt 61 năm nay, đảng CSVN thường xuyên “đánh trống khua chiêng” om xòm:

“Vinh quang thời đại Hồ Chí Minh”!

“Chủ nghĩa Cộng Sản, đỉnh cao trí tuệ, thắng lợi huy hoàng”!
“Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa”!

Sự thực thì ai cũng thấy, chuyện xẩy ra hoàn toàn trái ngược với những lời lẽ mỹ miều của CS tung ra. Hiện thời trên đất nước chúng ta, ĐẠO TẶC hoành hành khắp nơi. Dẫn đầu là QUỐC NẠN tham nhũng: Cán bộ CS ăn cắp công quỹ, hối mại quyền thế, ức hiếp dân lành, đuổi nhà chiếm đất của dân, tước đoạt tất cả các quyền Tự Do căn bản của người dân. Thứ đến là QUỐC NẠN mãi dâm song hành với tội ác buôn bán phụ nữ và trẻ em.

Trong thời XHCN, chỉ có “giai cấp Cộng Sản” là “tiền rừng bạc biển”, còn đại khối dân chúng - nhất là đồng bào ở vùng quê - thì quá nghèo khổ. Cuộc sống cơ cực, “làm ngày chưa đủ, tranh thủ làm đêm”, nhưng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, tất cả các quyền tự do căn bản đều bị tước đoạt.

* Chuyện Đạo Tặc trong “Thời Đại Hồ Chí Minh”

Chúng tôi xin nêu lên mấy trường hợp điển hình, “lừng danh” về chuyện đạo tặc hiện nay:

1. Quốc Nạn Tham Nhũng: Hầu như toàn thể hệ thống cai trị của “Quan Quyền Mác-Lênin” tham nhũng từ trên xuống dưới. Nhìn lại mấy chục năm qua, ai cũng thấy, tệ trạng này “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” - từ mức độ QUỐC NẠN sang mức độ “lừng danh” trên thế giới. Điển hình là vụ “PMU-18” (Project Management Unit-18, có nghĩa là Đơn Vị Quản Trị Dự Aùn-18) bùng nổ khoảng đầu tháng 4–2006. Nếu Tổng Giám Đốc “PMU-18” – là VC Bùi Tiến Dũng - không ăn cắp công quỹ thì làm sao đương sự có “tiền rừng bạc biển” để chơi “cá độ” cả triệu Đô-La một lúc. Tệ trạng này đã làm cho các cơ quan tài trợ quốc tế phải lo ngại về ngân khoản ODA giúp VN phát triển, bị lọt vào túi tham của bọn cán bộ VC. Bà đại sứ Thụy Điển và Quốc Hội Nhật Bản cũng phải đặt lại vấn đề về tiền viện trợ cho CSVN. Đồng thời, Ngân Hàng Thế Giới (World Bank) phải cử phái đoàn đến Hà Nội điều tra về những khoản tiền giúp CSVN - đã bị cán bộ Cộng Sản ăn cắp, tương tự như vụ PMU-18.

Mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh, đó là những điều “vinh quang” hay Ô NHỤC -- đã vượt qua mức QUỐC SỈ - trong “thời đại Hồ Chí Minh”?

2. Quốc Nạn Mãi Dâm - bao gồm cả chyện buôn bán phụ nữ và trẻ em - liên tục hàng chục năm qua, đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” từ mức độ QUỐC NẠN sang mức độ, “lừng danh” trên thế giới: Từ Bắc vào Nam, rồi lan tràn sang Cao Miên, Đài Loan, Singapore, Đại Hàn và Tàu Cộng, tổng cộng hiện thời có hàng trăm ngàn, hay cả triệu thiếu nữ và trẻ em VN, vì quá nghèo khổ mà phải chấp nhận “hành nghề bán trôn nuôi miệng”, hay sa vào cạm bẫy của bọn buôn bán nô lệ tình dục – nguỵ trang dưới nhiều hình thức khác nhau. Chắc hẳn các bạn Thanh Niên còn nhớ, vụ “193 Cô Dâu VN Bị Ép Buộc Phải Cởi Truồng” đứng xếp hàng trong khách sạn, chờ các chàng rể người Đại Hàn “xem xét cơ thể”, để được họ tuyển lựa, mua về nước “làm vợ” – sự thực là làm “nô lệ tình dục và đầy tớ”. Trong khi đó, ở bên Hàn Quốc, tờ Chosun hồi tháng 4–2006, đăng bài “Các Trinh Nữ VN Đến Hàn Quốc” với hậu ý quảng cáo “sản phẩm thiếu nữ made in VN” của bọn buôn bán nô lệ tình dục – trá hình là dịch dụ “mai mối hôn nhân”:

“Trên màn hình lần lượt xuất hiện 150 cô gái (VN) đeo số báo danh trên ngực. Ống kính quay từ gương mặt rồi đến toàn thân và cứ lặp lại nhiều lần”.

Đồng thời, nhiều cơ quan truyền thông bên Đài Bắc, rầm rộ quảng cáo “trinh nữ VN” - còn tồi tệ hơn chuyện bán nô lệ thời xa xưa. Trong bản tin của tờ Việt Báo ngày 15-3-06, có đoạn đã viết:

“Chỉ cần 200 nghìn (tiền Đài Loan), lấy về trong vòng 3 tháng. Đảm bảo 4 điều: Còn trinh nguyên; lấy (vốn) về trong vòng 3 tháng; không tăng giá; trong 1 năm, nếu bỏ trốn sẽ đền 1 người (1 cô gái khác)”.

“Cũng có những kẻ lấy vợ để vừa thỏa mãn sinh lý vừa có thêm 1 người ở đợ phục vụ cho cả gia đình. Truyền hình Đài Loan đã có lần đưa ra trường hợp: cả làng hơn 30 người đàn ông lấy 1 cô. Đây là 1 dịch vụ đang được khai thác bởi những gia đình trung lưu có người thân bị tật nguyền: Tại Đài Loan, mướn 1 người đến chăm sóc kẻ bị tật nguyền tốn khoảng 2000 đô 1 tháng. Chỉ cần bỏ ra 6000, họ có thể huề vốn trong 3 tháng và sau đó vừa có người hầu hạ suốt đời vừa có người thỏa mãn nhu cầu sinh lý”.

Mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh, đó là những điều “vinh quang” hay Ô NHỤC - đã vượt qua mức QUỐC SỈ - trong “thời đại Hồ Chí Minh”?

3. Ô Nhục Trong Ngành Hàng Không: Trung tuần tháng 6-2006, trong công ty Hàng Không CSVN, ít ra đã có 3 vụ tham nhũng “đồng khởi”:

Thứ nhất là việc sử dụng quỹ của công ty Hàng Không, bao bọc con cháu “quan quyền đỏ” cấp cao hơn, đi ngoại quốc du học.

Thứ hai là chuyện hối mại quyền thế, cố ý mua động cơ tầm trung để trang bị cho 4 phi cơ Boeing 777 tầm xa, gây lãng phí trầm trọng.

Thứ ba là án lệnh bên Italia, bắt công ty Hàng Không CSVN phải bồi thường 5 triệu Euro cho phía khởi tố – hệ quả vì tham nhũng và dốt nát về Quốc Tế Công Pháp, xuất phát từ chủ trương “hồng hơn chuyên” của CSVN.

Mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh, đó là những điều “vinh quang” hay Ô NHỤC của ngành Hàng Không trong “thời đại Hồ Chí Minh”?

4. Ô Nhục Trong Ngành Giáo Dục.

Trong thời gian gần đây, nhiều cơ quan ngôn luận đã loan tin về tệ trạng thi cử - trực thuộc ngành giáo dục - ở VN hiện nay. Bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết:

“Gian lận thi cử ở VN giống như một căn bệnh trầm kha thường tái phát mỗi mùa thi cử với thủ đoạn càng lúc càng tinh vi như sử dụng điện thoại di động, hoặc đội tóc giả rồi gắn máy nghe cực nhậy vào tai để được nhắc bài từ bên ngoài”.

Đấy là chưa kể những tổ chức thi mướn. Chưa kể tệ trạng mua điểm, mua bằng cấp, càng ngày càng nhiều. Chưa kể tệ trạng cán bộ VC cao cấp, ra lệnh cho cán bộ thuộc cấp, nâng điểm cho con mình trong kỳ thi v.v.

Vì thế, giới báo chí mới gọi tệ trạng thi cử ở VN là “nhất thế nhì tiền”. Điển hình là ở Đà-Lạt, bản tin của Đài Á Châu Tự Do có phần đã viết:

“Hồi tháng Năm vừa qua, trưởng phòng Giáo dục thành phố Đà Lạt, ông Phạm Đình Cầu, bị phát hiện tổ chức nâng điểm cho con trai ông Giám đốc Công ty Xây dựng Cầu đường 7 tháng Năm, để cậu ấm được tốt nghiệp cấp Trung học Cơ sở.

Kế tiếp là chuyện buôn bán “bài giải đáp đề thi”:

“Chưa biết thu được đến đâu, nhưng một sinh viên có khiếu "kinh doanh" đã mua và in ra bán với giá chỉ 5 ngàn đồng một bản đáp án môn Anh văn B2 và Trung văn B 2”.

Đồng thời, báo chí trong nước còn thuật lại, các em học sinh muốn trúng tuyển vào học trường công lập, đều phải nộp tiền hối lộ cho “thầy giáo VC”. Làm sao các phụ huynh - thuộc đại khối dân nghèo - có đủ tiền cho con em “làm thủ tục đầu tiên” (tiền đâu) và đóng lệ phí hàng tháng? Hậu quả là chỉ có con em VC mới được đi học.

Làm như vậy, liệu CSVN có thể che dấu được dã tâm qua chính sánh “Ngu Dân Dễ Trị” hay không? Đấy là chưa kể, nhiều chuyện đốn mạt của các “thầy giáo thuộc đảng ta”. Kẻ thì dẫn nữ sinh đi bán trinh! Người thì cậy quyền cậy thế, ép buộc nữ sinh, phải cho hắn làm tình thì mới được điểm cao.

Mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh, đó là những điều “vinh quang” hay Ô NHỤC của ngành Giáo Dục trong “thời đại Hồ Chí Minh”?

5. “Nhục Quốc Thể”

Phải chăng, vì "phong tục tập quán XHCN"? Nên cán bộ VC đi đến đâu, làm xấu hổ người VN đến đó. Chúng tôi xin tóm lược 3 trường hợp tiêu biểu sau đây:

A. Khi làm Ðại Sứ ở Mỹ, Lê Văn Bàng đã bị cảnh sát Mỹ bắt quả tang về tội ắn cắp sò huyết ở bãi biển. Mới đầu, Bàng gian dối, làm dấu tay tỏ ý "không biết đọc tiếng Anh" trên bảng "cấm bắt sò" để cảnh sát Mỹ tha tội. Nhưng không xong, Bàng bèn trưng giấy tờ là “Đại Sứ VN” để được miễn tố.

B. Lãnh Sự Nguyễn Tâm Chiến ở Hồng Kông, bị bắt quả tang phạm tội "sờ mông phụ nữ" giữa nơi công cộng.

C. Gần đây nhất, giới truyền thông Nam Phi cho phát hình đoạn phim, bắt quả tang "nữ vẹm" Vũ Mộc Anh - "bí thư thứ nhất" của Đại Sứ CSVN tại Nam Phi - đang "bầy mưu tính kế" với bọn buôn lậu sừng tê giác ngay trước cổng Tòa Ðại Sứ.

Chắc hẳn, vì vậy mà Cộng Hòa Czech bèn quyết định, ngưng cấp visa cho công dân VN. Lý do rất đơn giản: Nhân cách Ðại Sứ VC tại Nam Phi thì như vậy. Còn khối "Việt kiều yêu nước” tại Czech, càng ngày càng gia tăng buôn lậu trong xứ này.

Mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh, đó là những điều “vinh quang” hay NHỤC QUỐC THỂ trong “thời đại Hồ Chí Minh”?

Dù sao, những trường hợp đạo tặc “lừng danh” nêu trên chỉ là chuyện tiêu biểu cho hàng ngàn trường hợp khác nhau trong “thời đại Hồ Chí Minh”.

* Bần Cùng Sinh Đạo Tặc? Hay Đạo Tặc Sinh Bần Cùng?

Nhiều người cho rằng, vì sa vào thảm cảnh nghèo khổ quá mức, nên kẻ khốn cùng đành phải chịu cảnh “đói ăn vụng, túng làm càn” - trộm cướp, mãi dâm, buôn lậu v.v... - để kiếm tiền sinh sống. Từ đó, tệ đoan xã hội lan tràn. Nói cách khác là “bần cùng sinh đạo tặc”.

Thế nhưng, các đảng viên Cộng Sản, nhất là giới lãnh đạo, đã có “tiền rừng bạc biển” trong tay, mà tại sao vẫn tiếp tục ăn cắp công quỹ, vẫn tiếp tục hối mại quyền thế? Phải chăng, chính chúng là tập đoàn ĐẠO TẶC - cội nguồn sinh ra thảm cảnh bần cùng trên đất nước chúng ta?

Lẽ dễ hiểu là đại đa số đảng viên Cộng Sản - nhất là thành phần kỳ cựu - đều xuất thân từ giới vô sản, ít học hay vô học, nhiều kẻ thuộc thành phần vô luân. Chúng lại được "Trường Đảng Nguyễn Ái Quốc" huấn luyện phương pháp “bá đạo”, sử dụng “cứu cánh biện minh cho phương tiện”, bao gồm những thủ đoạn lừa bịp, trí trá, xảo quyệt, lưu manh, bất nhân, bất nghĩa miễn là đạt được thắng lợi cho “đảng ta”. Tự bản thân chúng là kẻ vô liêm sỉ thì làm sao chúng nhìn thấy những điều quốc sỉ nêu trên? Nên khi có “quyền cao chức trọng” thì chúng ăn cắp công quỹ, hối mại quyền thế, bán rẻ tài nguyên của đất nước cho ngoại bang. Nếu bị bại lộ thì thông thường, chúng được phe này, phe nọ bao che. Và chính “Ðảng ta” cũng muốn giữ kín, cho các tội phạm “hạ cánh an toàn” để giữ “uy tín” của “Ðảng”. Vì vậy nên quốc nạn tham nhũng càng ngày càng “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” đến mức độ “danh tiếng lẫy lừng” trên thế giới!

Nói theo ngôn từ “triết học Mác-Lênin” thì “bần cùng sinh đạo tặc” là tệ trạng chỉ xẩy ra ở “cơ sở hạ tầng”, tức là đời sống kinh tế èo uột của giới dân nghèo thời XHCN. Còn tìm hiểu cội nguồn ở “kiến trúc thượng tầng”, tức là chủ Nghĩa Mác-Lênin và đảng Cộng Sản thì ngược lại: “ĐẠO TẶC sinh bần cùng”. Nói cách khác là Chủ Nghĩa Mác-Lênin cùng tập đoàn đạo tặc CSVN là cội nguồn, gây nên thảm cảnh bần cùng trong xã hội.

Trong tập thơ Vô Đề, thi sĩ Khuyết Danh đã nêu lên tệ trạng “bần cùng sinh đạo tặc” và “đạo tặc sinh bần cùng” trong “thời đại Hồ Chí Minh”:

Cậu kia con cụ đồ Nho
Mà sao móc túi, mặt tro trát vào?
Cô kia như dải lụa đào
Mà sao bát phở vài hào cũng trao?
Hỏi ra chẳng tại sâu đào
Biết ngay thủ phạm VÀNG SAO LÁ CỜ

Sáng tỏ như ban ngày, “Vàng Sao Lá Cờ” là tập đoàn đạo tặc CSVN. Đó là cội nguồn ở “thượng tầng kiến trúc” chính trị Mác-Lênin, đã gây ra thảm cảnh bần cùng trên đất nước chúng ta.

* Tập Đoàn Đạo Tặc Mác-Lênin

Chắc hẳn, đa số các bạn Thanh Niên có thể đã biết, Nghị Viện Âu Châu là cơ quan Lập Pháp cao nhất của 46 quốc gia ở châu Âu - kể cả nước Nga Sô và các nước Cộng Sản Đông Âu cũ - đặt trụ sở tại thành phố Strasburg, miền đông bắc nước Pháp. Vào ngày 25-1-2006, Nghị Viện Âu Châu đã ban hành Nghị Quyết 1481, cực lực lên án chủ nghĩa Cộng Sản cùng chế độ toàn trị Mác-Lênin là THẢM HỌA chống nhân loại. Nội dung của Nghị Quyết, đã minh định, tội ác của các đảng Cộng Sản cầm quyền trong quá khứ cũng như hiện tại, còn dã man, tàn ác hơn cả Đức Quốc Xã hồi Đệ Nhị Thế Chiến. Cần phải đem bọn lãnh tụ Cộng Sản ra Toà Án Quốc Tế xét xử.

Như vậy thì mặc nhiên, ai cũng hiểu, Đệ Tam Quốc Tế – trong đó Hồ Chí Minh và đồng đảng – là tập đoàn ĐẠO TẶC Mác-Lênin, không hơn không kém.

Làm sao mà CSVN và bọn bồi bút ngụy biện được nữa? Hiển hiện, Nghị Viện Âu Châu là cơ quan đại diện cho hàng trăm triệu người dân, yêu chuộng Dân Chủ Tự Do ở châu Âu. Kẻ tôn trọng sự thật, không thể nào “nói như vẹm” bảo rằng, “Nghị Viện Âu Châu” là phe phái của “VN Cộng Hòa nối dài”, hay “phe nhóm chống cộng quá khích”.

Nhìn lại quá trình lịch sử tội ác Cộng Sản trong 70 năm, ai cũng thấy, Quốc Tế Cộng Sản do Sô-Viết cầm đầu, đã gây ra quá nhiều thảm cảnh chiến tranh máu lửa ở nhiều nơi trên thế giới - dưới chiêu bài “Giải Phóng Dân Tộc” - khiến hàng trăm triệu người bị thiệt mạng. Để bây giờ, chính “Mẫu Quốc Sô-Viết” – cùng các nước Cộng Sản Đông Âu - đã phải trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia, tôn trọng quyền tư hữu của dân, chọn lựa thể chế Dân Chủ Tự Do nhằm cứu nguy nền kinh tế bị kiệt quệ.

Qua bài học lịch sử “núi xương sông máu” này của Nhân Loại: Nghị Quyết 1481 ra đời. Đó là chứng cớ hùng hồn nhất, khách quan nhất, cụ thể nhất đã cho thấy Cộng Sản là THẢM HỌA chống Nhân Loại mà quốc tặc Hồ Chí Minh cùng đồng đảng, đã mang từ bên Sô-Viết về VN, giày xéo quê cha đất tổ.

Nếu ai còn hoài nghi, xin quý vị hãy phối kiểm với những sự kiện lịch sử khác – kể cả đời sống của đại khối dân nghèo trong thời XHCN - rồi “vận dụng trí tuệ để hiểu đúng, sai”.

Thử áp dụng lời nói của Lê-Nin, “thực tiễn là thước đo chân lý”. Chúng tôi xin nêu lên 3 trường hợp thực tiễn của 3 đảng viên Cộng Sản kỳ cựu, đã nêu lên kinh nghiệm của họ về Cộng Sản:

Thứ Nhất là nhận định của ông Gorbachev cựu Chủ Tịch Liên Bang Sô-Viết, trong buổi thuyết trình tại trường Columbia University Hoa Kỳ về đề tài “Nước Nga: Hiện Tại Và Tương Lai”. Qua bản tin của ký giả Verena Dobnik ngày 11/3/2002 và bài “Gorbachev: Communism Was Pure Propaganda" của ông Brian Carnell ngày 18-3-2002, chúng tôi được biết, ông Gorbachev đã can đảm thú nhận:

…… “Chủ nghĩa Cộng Sản mà tôi [Gorbachev] phục vụ gần cả đời người, toàn là tuyên truyền lừa bịp. Người Cộng Sản chúng tôi tin dùng những điều gian dối để che dấu sự thật (relied on lies to hide the fact)….

……“Trong khi Liên Bang Sô-Viết, càng ngày càng tụt hậu, ở phía sau các nước Tư Bản Tây Phương rất xa thì người Cộng Sản rao rêu là “Chú nghĩa Tư Bản đang sa vào thảm trạng phá sản, còn Chủ nghĩa Cộng Sản đang phát triển tốt đẹp”. Điều ấy, hoàn toàn là luận điệu tuyên truyền lừa bịp quần chúng”.

Trong buổi thuyết trình hôm ấy, cựu “Hoàng Đế Đỏ”, tức là ông Gorbachev, còn cho biết Liên Bang Sô-Viết trong thập niên 1980, sa vào tình trạng khủng hoảng toàn diện:

“Khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng xã hội, khủng hoảng liên bang, khủng hoảng quân sự, nơi nào cũng bị khủng hoảng (Chaos in the economy, chaos in the social sphere, chaos in the federation, chaos in the army, chaos everywhere)”.

Qua sự kiện lịch sử nêu trên, mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh:

Đảng Cộng Sản Sô Viết – Sư Phụ của họ Hồ và đồng đảng - hàng chục năm liên tiếp, đã làm cho kinh tế kiệt quệ, gây nên thảm cảnh bần cùng, mà lại còn chủ trương “tin dùng những điều gian dối để che dấu sự thật” nhằm lừa bịp dân chúng thì tổ chức ấy là tập đoàn ĐẠO TẶC, hay đảng phái chính trị chân chính?

Thứ Nhì là nhận định của ông Hoàng Minh Chính, Viện Trưởng Viện Triết Học Mác-Lênin. Qua làn sóng của đài Á Châu Tự Do ngày 23-1-2004, đương sự đã lên án Cộng Sản mãnh liệt:

"Nhà nước Sô-Viết, dưới thời Stalin đã sát hại khoảng từ 22 đến 23 triệu người. Ở Trung Quốc dưới thời Mao Trạch Đông đã tàn sát khoảng từ 60 đến 70 triệu người... Thì những chính quyền CS ấy, độc đảng ấy, đem lại quyền lợi sống còn cho nhân dân hay tàn sát nhân dân. Thế còn ở VN này, cái chính quyền độc đảng của CS, đã làm cho trên 3 triệu người phải hy sinh trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn”....

Bỏ qua tất cả việc làm khác của VC Hoàng Minh Chính để cô động trong phần nhận định nêu trên, mong các bạn Thanh Niên hãy phán xét công minh:

Quốc Tế Cộng Sản - trong đó có CSVN - sau khi gây ra thảm cảnh chiến tranh máu lửa và tàn sát tổng cộng hàng trăm triệu người, để rồi lại phải xoay chiều 180 độ, cúi đầu đi theo “kinh tế thị trường” của chủ nghĩa Tư Bản thì tất cả bọn chúng, có phải là tập đoàn ĐẠO TẶC Mác-Lênin hay không?

Thứ Ba là “Thư Góp Ý Xây Dựng Đảng” của cựu Trung Tá VC Trần Anh Kim đề ngày 03-02-06. Có đoạn, tác giả đã viết nguyên văn:

“Những đặc điểm nổi bật của đảng CSVN trong quá trình lãnh đạo cách mạng Việt Nam là: Bịp bợm, lừa đảo, ăn cướp, yêu ai nên tốt, ghét ai nên xấu, bịa đặt vu cáo, trả thù, trù dập, cướp cả quyền làm người của nhân dân, cướp cả quyền công dân của những đảng viên chân chính! Tự cho mình đứng trên pháp luật, đứng ngoài pháp luật, chỉ thích khen, thích nịnh bợ, không thích chê bai, dốt nát, phá hoại, có nhiều việc làm vô văn hoá, giả dối, ham thành tích, che dấu khuyết điểm v.v và v.v.… Trên thế giới này chưa có đảng nào vô liêm sỉ, ăn cháo, đá bát như đảng CSVN”!

Bỏ qua tất cả việc làm khác của VC Trần Kim Anh để cô động trong phần nhận định của đương sự, mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh: “Những đặc điểm nổi bật của đảng CSVN là bịp bợm, lừa đảo, ăn cướp” thì đảng ấy là đảng giặc, là bọn ‘hồ quần cẩu đảng”, hay là đảng chính trị chân chính?

Nhiều nguồn tin khả tín cho biết, hiện thời có khoảng 300 đảng viên VC cao cấp là triệu phú hay tỷ phú US Đô-La (USĐ) - gởi tiền ở ngân hàng ngoại quốc. Chẳng hạn như Lê Đức Anh có trên 2 tỷ USĐ và 7 tấn vàng; Đỗ Mười có khoảng 2 tỷ USĐ; Trần Đức Lương có trên 2 tỷ USĐ; Phan Văn Khải có 2 tỷ USĐ; Phạm Văn Trà 2 tỷ USĐ và 3 tấn vàng ….”

Thế mà đại đa số đảng viên CS đều xuất thân từ thành phần vô sản, nếu không ăn cắp công quỹ, nếu không ăn cướp của dân, nếu không hối mại quyền thế, nếu không bán rẻ tài nguyên của đất nước thì chúng lấy tiền ở đâu ra mà trở thành tỷ phú USĐ?

* Chuyện Quốc Tặc Thời Xưa Và Thời Nay

Trở lại trang sử năm 1945, sau khi Mặt Trận Việt Minh cướp chính quyền, ép buộc vua Bảo Đại thoái vị thì tay sai của Quốc Tế Cộng Sản là quốc tặc Hồ Chí Minh lên làm “Chủ Tịch Nhà Nước”.

Sự kiện lịch sử này làm chúng tôi liên tưởng đến chuyện Mạc Đăng Dung khi xưa. Mặc dù, họ Hồ và họ Mạc có nhiều điểm khác biệt, nhưng ngược lại cũng có nhiều điểm tương đồng.

* QuốcTặc Họ Mạc Và Quốc Tặc Họ Hồ

Thật vậy, qua tập “Việt Nam Sử Lược”, đọc lời phê phán của sử gia Trần Trọng Kim, ai cũng hiểu tác giả đã mặc nhiên, liệt kê họ Mạc là “quốc tặc”:

“Mặc Đăng Dung đã làm tôi nhà Lê mà lại giết vua để cướp lấy ngôi, ấy là một người nghịch thần; đã làm chủ một nước mà không giữ lấy bờ cõi, lại đem cắt đất mà dâng cho người, ấy là người phản quốc. Làm ông vua mà không giữ được danh giá cho trọn vẹn, đến nỗi phải cởi trần ra trói mình lại, đi đến quỳ lạy ở trước cửa một người tướng của quân nghịch để cầu lấy cái phú quý cho một thân mình và một nhà mình, ấy là người không biết đến liêm sỉ.

Đối với vua là kẻ nghịch thần, đối với nước là kẻ phản quốc, đối với cách ăn ở của loài người, là không có nhân phẩm; một người như thế ai mà kính phục? Cho nên, dẫu lấy được giang sơn nhà Lê, dẫu có mượn được thế nhà Minh bênh vực mặc lòng, một cái cơ nghiệp dựng lên bởi sự gian ác hèn hạ như thế, thì không bao giờ bền chặt được. Cũng vì cớ ấy cho nên con cháu nhà Lê lại trung hưng lên được”.

Rõ ràng như ban ngày, họ Mạc khi xưa cũng chiến thắng, đánh bại nhà Lê để lên ngôi vua và nắm quyền cai trị đất nước, tương tự như họ Hồ cùng đồng đảng hiện nay. Nhưng vì không có Chính Nghĩa, nên họ Mạc và họ Hồ không đạt được “vinh quang” của phía dân chúng dành cho. Lẽ dễ hiểu là đại đa số dân chúng VN, khi biết rõ sự thật lịch sử thì chẳng còn ai ‘ngưỡng mộ’ bọn ‘hồ quần cẩu đảng’ VC. Ngược lại là sợ hãi và ghê tởm. Vì vậy, băng đảng VC đi đến đâu, ở đó dân chúng VN phải tìm đường, liều minh đi tỵ nạn.

Ðiển hình là năm 1954, khi VC chiếm miền Bắc thì có khoảng 1 triệu đồng nào di cư vào miền Nam tỵ nạn. Và sau khi VC chiếm miền Nam năm 1975 thì chuyện tỵ nạn thảm khốc hơn trăm ngàn lần:

Hàng trăm ngàn thuyền nhân bị vùi thây dưới lòng đại dương. Hàng trăm ngàn thiếu nữ bị sa vào tay hải tặc Thái Lan. Thế mà hàng triệu người vẫn liên tục, liều mình đi tỵ nạn. Theo Liên Hiệp Quốc phỏng đoán thì tổng cộng có khoảng từ 6 đến 7 triệu thuyền nhân đã liều mạng vượt biên vượt biển. Nhưng chỉ có độ 40% là đến được bến bờ Tự Do. Phần còn lại bị chết vì đắm tàu lúc gặp bão. Vì hải tặc giết hại, hay bị chúng bắt mang đi rồi biệt tăm. Thảm cảnh đau thương diễn ra liên tiếp khoảng 10 năm trời (1975-1985). Máu và nước mắt của đồng bào tỵ nạn lai láng khắp nơi trên biển Đông.

Như vậy, mong các bạn Thanh Niên phán xét công minh: Năm 1975, CSVN đã "giải phóng miền Nam"? Hay ngược lại, bọn chúng đã đặt ách nô lệ Mác-Lênin trên phần đất Tự Do này?

Không những thế, khi so sánh họ Mạc thời xưa và họ Hồ thời nay, chúng ta còn thấy những điểm như sau:

A. Chỉ vì muốn giữ ngôi vua, họ Mạc chịu nhục, quỳ lạy tướng Tàu, dâng vàng cho Tàu, dâng đất cho Tàu. Còn họ Hồ, cũng vì muốn giữ ngôi “Chủ Tịch Nhà Nước”, nên đã mở chiến dịch quyên vàng của dân để dâng cho tướng Tàu là Lư Hán. Nhờ vậy, thay vì thi hành lệnh của Tưởng Giới Thạch – đem quân sang VN giải giới quân đội Nhật và giúp VN Quốc Dân Đảng dẹp Cộng Sản - thì Lư Hán làm ngược lại, giúp Mặt Trận Việt Minh. Nhiều bậc cao niên ở Hà Nội đã cả quyết chứng kiến, hồi ấy cán bộ CS đã đi tuyển lựa gái đẹp trong các đoàn thể thiếu nữ - để “làm quà hữu nghị” dâng cho tướng Tàu.

Hồi ấy, họ Hồ còn cho công an Việt Minh tấn công vào trụ sở VN Quốc Dân Đảng ở số 9 phố Ôn Như Hầu, Hà Nội, trong đêm 12-7-1946. Chúng đã bắt tất cả đảng viên VNQDĐ hiện diện ở đó, mang đi thủ tiêu. Ngay sau đó, chúng ra sau vườn, đào xác chết của mấy người lính Tàu lên (vì trước khi giao căn biệt thự này cho VNQDĐ, lính Tàu đã đóng quân ở đây và chôn xác đồng đội chết ở phía sau vườn).

Sau khi đã có xác người chết - vào lúc sáng sớm ngày 13-7-1946 - công an Việt Minh hô hoán ầm ĩ, báo động cho dân chúng biết là trụ sở VNQDĐ là “Hắc Điếm” của “bọn cướp của giết người - có chứng cớ rõ ràng”. Nhiều người bị lừa, trong đó có cụ Huỳnh Thúc Kháng, đã kết tội oan cho các đảng viên VNQDÐ. Thế là Hồ, đã nguỵ tạo được “chính nghĩa”. Hắn bèn ra lệnh cho thuộc cấp, đi khắp nơi lùng bắt, sát hại hàng ngàn đảng viên VN Quốc Dân Đảng.

Mặc dù CS sử dụng “cứu cánh để biên minh cho phương tiện”, nhưng ở cương vị của “Chủ Tịch Nhà Nước”, Hồ hành xử như vậy thì quả thật là điều hèn hạ, xảo quyệt và gian ác hơn họ Mạc bội phần.

B. Dù quỳ lạy tướng Tàu là điều ô nhục của vua quan nhà Mạc. Nhưng chuyện ấy kéo dài, chắc hẳn chỉ nửa ngày, hay vài ngày? Dù sao, họ Mạc không hề bắt buộc dân chúng phải chịu nhục nhã, cúi đầu tôn thờ ngoại bang, kéo dài 61 năm nay như họ Hồ và đồng đảng đã làm: “Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Stalin bất diệt”.

Hơn nữa, họ Mạc không hề rước cố vấn Tàu, không tuân thủ theo lệnh của cố vấn Tàu, không mở chiến dịch “đấu tố” như họ Hồ đã làm: Xách động con tố cha, vợ tố chồng; xách động bần cố nông sỉ nhục, tra tấn dã man trước khi giết hại hàng trăm ngàn lương dân - bị vu cáo là “địa chủ gian ác”. Trong đó có bà Cát Thanh Long, đại ân nhân của Hồ, đã ủng hộ Hồ trong chiến dịch quyên vàng cả trăm lạng và con trai của bà, đã theo Hồ đánh Pháp!

Sau chiến dịch đấu tố, đến năm 1958, trong lúc VNCH ở miền Nam đang gia tăng nỗ lực bảo vệ chủ quyền trên quần đảo Trường Sa thì ở miền Bắc, Hồ ra lệnh cho Phạm Văn Đồng, viết thư xác nhận chủ quyền của Tàu Cộng trên quần đảo này.

Chứng cớ rõ ràng như thế, không ai có thể chạy tội phản quốc của họ Hồ. Vết nhơ này đã để lại hệ quả: “Noi gương bác Hồ” quốc tặc, đảng CSVN đã ký kết “Hiệp Định Biên Giới” năm 2001, dâng lãnh thổ và lãnh hải cho Tàu Cộng.

C. Tuy họ Mạc bị sử sách lên án là “quốc tặc”. Nhưng họ Mạc đã “tự lực, tự cường” khi cướp ngôi vua. Còn họ Hồ thì cúi đầu, làm say sai cho Quốc Tế CS. Nhờ thế lực của Nga Tàu, họ Hồ mới giành được chức “Chủ Tịch Nhà Nước”. Điểm khác biệt quan trọng là họ Mạc, không phát động chiến tranh. Ngược lại, họ Hồ đã sử dụng chiêu bài “Đánh Pháp Chống Mỹ” (1945-1975) để khởi xướng chiến tranh theo chỉ thị của QTCS. Vì vậy, đất nước chúng ta mới biến thành chiến trường đẫm máu của hai thế lực QUỐC TẾ: Một bên theo chủ nghĩa Cộng Sản độc tài toàn trị, muốn “nhuộm đỏ” VN. Một bên theo chủ nghĩa Tư Bản và thể chế Dân Chủ Tự Do - chống lại bọn "hồ quần cẩu đảng" VC.

Nếu xét trên bình diện quân sự thì Quốc Tế Cộng Sản mà Nga Tàu là hai kẻ đầu xỏ và CSVN là tay sai, đã chiến thắng trên chiến trường VN năm 1975. Còn Hoa Kỳ, đứng đầu phía Dân Chủ Tự Do -- trong đó có VN Cộng Hòa là “đồng minh bất đắc dĩ” – hiển nhiên đã thảm bại.

Thế nhưng, xét trên bình diện Chủ Nghĩa và Chính Nghĩa thì ngược lại. Những biến cố lịch sử hồi đầu thập niên 1990 đã chứng tỏ sự thật ấy: Sức mạnh của Tự Do Dân Chủ đã làm cho chủ nghĩa Cộng Sản và “Mẫu Quốc XHCN Sô-Viết” tan tành theo sau các nước Cộng Sản Đông Âu. Hiện thời, Quốc Tế Cộng Sản và Chủ Nghĩa Mác-Lênin đã phá sản toàn diện, không thể nào “đội mồ sống lại” được! Ngay cả Tàu Cộng và VC, hàng chục năm qua, cũng phải cúi đầu đi theo “Kinh Tế Thị Trường” của phía thù nghịch là chủ nghĩa Tư Bản để cứu nguy nền Kinh Tế XHCN bị èo uột.

Mặc nhiên, Chính Nghĩa qua cuộc chiến (1945-1975) của phía Quốc Gia - trong đó có VNCH - đã toàn thắng và sáng chói như ánh sáng mặt trời sau thời kỳ bị “mây đen bao phủ” hồi cuối thập niên 1970.

Thật ra, trong thời gian chiến tranh, Hồ cùng đồng đảng đeo mặt nạ “Dân Tộc” và làm ra vẻ “tự túc, tự cường”. Chúng phủ nhận sự hiện diện của cố vấn Nga, quân đội Tàu Cộng ... và phi công Bắc Hàn tham chiến ở VN.

Sự thật ngược lại: Từ tư tưởng đến việc làm, Hồ cùng đồng đảng nằm trong vòng nô lệ của Nga-Tàu: Vũ khí, quân trang, quân dụng, chiến thuật, chiến lược, nào là "Công Đồn Đả Viện", nào là "Tiền Pháo Hậu Xung", nào là "Cải Cách Ruộng Đất", nào là "Trăm Hoa Đua Nở", rồi đến chiêu bài "Đánh Tư Sản", "Đổi Mới Tư Duy"... và "Kinh Tế Thị Trường Theo Định Hướng XHCN" đều là do Nga Tàu dậy bảo.

Trong bài viết phản bác lại luận điệu “mập mờ đánh lận con đen” của Lê Xuân Khoa - về chiến tranh VN --- ông Đại Dương đã nêu lên nhiều nhận định sâu sắc và tài liệu xác thực. Trong đó có đoạn, ông Đại Dương đã viết:

“Căn cứ tài liệu giải mật của Bắc Kinh, vào tháng 8-1993, sử gia Chien Jiang tại Clark University, Hoa Kỳ cho biết Mao Trạch Đông và bộ tham mưu đã dốc tài nguyên và tâm sức cho Bắc Việt nhằm ngăn chặn Mỹ trên ba mặt trận đang bao vây Hoa Lục. Đó là các mặt trận Triều Tiên, Việt Nam và Đài Loan. Các chiến dịch Biên giới (1950), Tây Bắc, châu thổ Hồng Hà (1952), Thượng Lào (1953), Điện Biên Phủ (1954) đều do các tướng lãnh Trung Cộng như Lã quý Ba, Mai Gia Sinh, Đặng Nhất Phấn, Vị Quốc Thanh, Trần Canh đặt kế hoạch và nắm quyền chủ động”.

Thiết tưởng, chúng ta cũng nên minh định: Không có chuyện CSVN đơn phương thắng Pháp, thắng Mỹ như chúng khoe khoang. Sự thật, Quốc Tế Cộng Sản - do Nga Tàu điều khiển và tham chiến - đã thắng Pháp và Mỹ trên chiến trường VN. Hơn nữa, điều cốt lõi trong cuộc đấu tranh của CSVN là chủ nghĩa Mác-Lênin mà chúng tôn thờ - cho là “đỉnh cao trí tuệ” và “bách chiến bách thắng” - thì lịch sử hiện kim đã chứng tỏ, chủ nghĩa ấy là THẢM HỌA chống Nhân Loại và hoàn toàn bị phá sản.

Còn chỗ nào để CSVN ngụỵ tạo “Chính Nghĩa”?

Còn chỗ nào để CSVN kể công nhằm che dấu tội ác tầy trời đối với Dân Tộc VN?

Kể cả huyền thoại “bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước” cũng đã “lòi đuôi cáo đỏ”: Sự thật, lá thư do chính tay Hồ viết đã cho thấy, “bác Hồ” đi làm bồi tàu cho Tây để sang bên Pháp, viết thư xin vào học nội trú Trường Thuộc Địa. Ước mơ làm tay sai cho Pháp không thành, Hồ xoay sang là tay sai cho Quốc Tế Cộng Sản.

Còn “tư tưởng Hồ Chí Minh” ư? Sự thật, chính Hồ đã xác nhận trong Đại Hội Đảng năm 1951, đại ý là “cơ sở tư tưởng cho Đảng là tư tưởng Mác, Anghen và Lênin. Còn đường lối hay chính sách của Đảng thì có Chủ Tịch Stalin và Chủ Tịch Mao Trạch Đông đã vạch sẵn”. Nói nôm na, Hồ cùng đồng đảng chỉ là kẻ thừa hành. Chỗ nào là “tư tương Hồ Chí Minh”? Ai còn hoài nghi, xin quý vị kiểm chứng qua cuốn “Hồ Chí Minh Toàn Tập” do VC xuất bản năm 1994, trang 6.

Trở lại chuyện quốc tặc xưa và nay, nếu so sánh chuyện “không có liêm sỉ”, hoặc “cách ăn ở của loài người, không có nhân phẩm” – cụm từ của sử gia Trần Trọng Kim ở phần trên - thì họ Hồ tồi tệ hơn họ Mạc cả trăm ngàn lần.

Thật vậy. Không ai có thể kể được hết tất cả chuyện vô liêm sỉ của Hồ: Mạo nhận là tác giả của tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký”; gian dối, dùng bút hiệu là Trần Dân Tiên để viết sách tự ca ngợi và đề cao mình; dâm đãng mà lại còn trí trá, cho đồng đảng ca ngợi mình là “hy sinh hạnh phúc gia đình để phục vụ đất nước”. Ô danh nhất là chuyện Hồ ép buộc cô Nông Thị Xuân làm “gái bao” để thoả mãn thú tính. Đến khi có con với cô ta thì Hồ sợ bị bại lộ, nên ra lệnh cho Trần Quốc Hoàn - trùm công an VC - thủ tiêu cô Xuân. Quả thật Hồ là kẻ bất nhân, bất nghĩa đến mức độ, không ai có thể ngờ được! Chính vì thế mà Đại Tá VC là Bùi Tín - dù “nói như vẹm” – cũng không thể nào chối cãi được nữa. Nên hắn đành phải gọi “bác Hồ kính yêu” của hắn là “ông đại Việt gian” và đảng CSVN là đảng “Việt gian”.

* Nhổ Cỏ Phải Nhổ Tận Gốc

Như đã trình bầy trong Bài Thứ I, chúng tôi thiết tưởng, muốn tranh đấu cho Dân Chủ Tự Do - hay giải quyết bất cứ vấn nạn nào - chúng ta nên tìm hiểu kỹ càng và giải quyết tận cội nguồn thì mới đạt được giá trị lâu bền. Nói cách khác là “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”.

Đồng thời, qua tất cả những phần trình bầy - “nói có sách mách có chứng” - ở trên, chắc hẳn đại đa số các bạn Thanh Niên đều đồng ý, đất nước chúng ta bị tập đoàn ĐẠO TẶC cầm quyền, tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lênin – vừa phi nhân, vừa lạc hậu. Ðảng giặc VC trị dân bằng đường lối xuẩn động, khiến đại khối dân chúng sa vào thảm cảnh lầm than, nghèo khổ và tệ đoan xã hội, lộng hành khắp nơi. Như vậy:

Làm thế nào để đem lại Dân Chủ Tự Do cho đất nước - trong khi đảng CSVN chủ trương độc tài toàn trị?

Làm thế nào để diệt trừ tham nhũng - trong đảng cầm quyền, lại tham nhũng từ trung ương đến địa phương?

Làm thế nào để “xóa đói giảm nghèo” - trong khi chủ nghĩa Mác-Lênin và đảng CS lại là cội nguồn gây ra thảm cảnh bần cùng trong xã hội?

Làm thế nào để chặn đứng tệ trạng “bần cùng sinh đạo tặc” - trong khi dân chúng bị ép buộc, phải tôn thờ quốc tặc Hồ Chí Minh?

Không hiểu các bạn Thanh Niên nghĩ thế nào? Tổng Thống nước Nga là ông Boris Yelsin - cựu đảng viên Cộng Sản sau khi đã cải tà quy chính – thì khẳng định rằng: “Đối với Cộng Sản thì phải thay thế, chứ không thể nào thay đổi được”.

Còn Tiến Sĩ Raymond thì quả quyết: “Chỉ có một cách duy nhất, để canh tân đất nước trong thời XHCN là xoá bỏ chế độ ấy đi”.

Thi sĩ Hữu Loan thì nêu lên nhận xét và chủ trương của ông qua mấy vần thơ:

Hãy ngó mà xem, thật nguy hiểm thay

Chúng nó ngụy trang bằng tổ chức
Bằng quan điểm nhân dân
Bằng lập trường, chính sách
Chúng nó còn thì nhân dân còn khổ
Phải làm tổng vệ sinh cho kỳ hết mọi thằng

Rõ ràng, “làm tổng vệ sinh cho kỳ hết mọi thằng” có nghĩa là “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”.

Đồng ý là như vậy. Nhưng chúng tôi thiết nghĩ, nếu muốn “nhổ cỏ” êm ái nhất và nhân ái nhất thì chỉ cần quẳng XHCN “vào thùng rác lịch sử” và LOẠI TRỪ tập đoàn ĐẠO TẶC VC ra khỏi các sinh hoạt chính trị hoặc các cơ quan công quyền.

Dù sao, đó chỉ là “nguyên tắc”. Còn việc áp dụng “nguyên tắc” ấy, dĩ nhiên là thuộc phạm vi chiến lược, đòi hỏi khối óc minh mẫn của các chiến lược gia - trong các tổ chức đấu tranh chân chính hoạch định.

Ngược lại với “nguyên tắc” nêu trên, trong mấy tháng vừa qua, phe nhóm “chính trị gia nhi đồng đầu bạc”, đứng ra “đánh trống khua chiêng” om xòm, quảng bá cho đám “du sinh quàng khăn đỏ” – “cháu ngoan” của “bác Hồ quốc tặc”. “DIỆN” bên ngoài, chúng đấu tranh cho Dân Chủ Tự Do. Nhưng “ÐIỂM” bên trong, chúng muốn “mạ vàng mạ bạc” cho chế độ phi nhân VC. Lẽ dễ hiểu là chúng chỉ chủ trương, “tích cực nhắc các lãnh đạo đảng CSVN xoá bỏ bất công, chống độc quyền, tôn trọng các quyền tự do của nhân dân, thực hiện bầu cử tự do và công bằng”!

Dù sao, chúng tôi vẫn tin tưởng, khá đông bạn Thanh Niên đều có học vị cao, trí tuệ minh mẫn. Mặc dù tuổi còn trẻ - chưa có nhiều kinh nghiệm về Cộng Sản - nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy, đâu là sự thật, phía nào CHÍNH, phía nào là TÀ. Kinh nghiệm lịch sử 61 năm “núi xương sông máu” của dân tộc chúng ta đã cho thấy, hàng trăm hay cả ngàn lần CSVN đã xảo quyệt, lừa bịp dân chúng. Chúng lại còn sử dụng “luật rừng” và chẳng bao giờ tôn trọng bất cứ hiệp định nào do chúng ký kết. Ngay cả “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” mà Hồ Chí Minh cùng đồng đảng tung ra để nhử mồi quần chúng từ ngày 2-9-1945 đến nay, hiển hiện chỉ là BA CÁI BÁNH VẼ ‘vĩ đại’ không hơn không kém. Nên chắc chắn, chỉ có những kẻ bị bệnh tâm thân mới tin theo chiêu bài đòi hỏi CSVN ban cho quyền tự do này, ban cho quyền tự do kia, hoặc xin chúng thực hiện “bầu cử tự do và công bằng”!

Làm như vậy, chẳng khác nào “mạ vàng mạ bạc” cho CSVN, chế độ độc tài toàn trị, độc đảng gian manh, xảo quyệt khôn lường --- đã hoàn lương, tôn trọng Dân Chủ Tự Do rồi đấy!

Trần Quốc Kháng
Quốc Hận 2-9-2006
Rev 21-12-2008

Tài Liệu Tham Khảo
(1) - “Việt Nam Sử Lược”, Trần Trọng Kim.
(2) - “Thư góp ý xây dựng đảng” CSVN, cựu Tr/Tá VC Trần Anh Kim, đề ngày 03-02- 2006.
(3) - Bản tin và cuộc phỏng vấn Hoàng Minh Chính của Đài Á Châu Tự Do ngày 23-1-2004.
(4) - Tài Liệu PMU 18 của Bộ Ngoại Giao Mỹ (Department Of State, Oversea Security Advisory Council).
(5) - “Lê Xuân Khoa Với Hòa Giải Dân Tộc”, bài viết của nhà báo Đại Dương.
(6) - Bản tin của Việt Báo online ngày 13-3-06.
(7) - Bản tin của ký giả Verena Dobnik ngày 11/3/2002 và bài “Gorbachev: Communism Was Pure Propaganda" của ông Brian Carnell ngày 18-3-2002.
(8) - “Văn kiện đảng” CSVN, tựa đề là “Đảng cộng sản Việt Nam ra đời và cương lĩnh đầu tiên của đảng” do CSVN phổ biến trên website www.cpv.org.vn.
(9) - Tài liệu về Hồ Chí Minh trên website www.vietnamexodus.org.
(10) - “Cộng Sản Trên Đất Việt”, giáo sư Nguyễn Văn Canh.
(11) - “Lột Trần Huyền Thoại Hồ Chí Minh”, sử gia Trần Gia Phụng.
(12) - “VN Cuộc Chiến Tranh Quốc Gia / Cộng Sản” Tập I, của Nhóm Nghiên Cứu Lịch Sử Hải Ngoại”, NXB Nhân Chứng.