Kế sách tuyên vận của CSVN
Trương Sĩ Lương
Từ cổ chí kim, trong những cuộc tranh giành quyền lực từ cấp làng xã đến quốc gia, hay rộng lớn hơn là thế giới - ngoài lãnh vực sử dụng quân sự để chiến thắng đối phương - thì mặt trận tuyên truyền và vận động nói tắt là tuyên vận, hay là chiến tranh chính trị, chiến tranh tâm lý vẫn là một thứ vũ khí trí vận vô cùng quan trọng, đóng góp lớn vào sự chiến thắng đối phương trên cả hai mặt chiến thuật và chiến lược.Trong lịch sử cận đại, đối với thế giới cộng sản quốc tế, trận chiến tuyên vận luôn luôn được đặt lên hàng đầu, không kém lãnh vực tình báo chiến lược. Ngân sách quốc gia to lớn đã được đổ vào quỹ này để điều nghiên, huấn luyện cán bộ trung kiên, móc nối, mua chuộc đối phương (bằng mọi giá nếu cần phải mua) để giành lấy chiến thắng.
Kế sách tuyên vận được thi hành trên hai mặt nổi và chìm dưới nhiều dạng thức tuyên truyền khác nhau. Tùy theo địa bàn hoạt động, tâm lý quần chúng từng vùng để thi hành sách lược. Tuyên vận (nổi) trên lãnh vực văn hóa, gồm các bộ môn thông tin, báo chí, văn nghệ, nghệ thuật để ru ngủ đối phương. Nếu có cơ hội là tung đòn trực tiếp, hoặc móc nối với thành phần “đứng giữa”vì ham lợi vật chất hoặc có đầu óc lập dị, - ưa làm những chuyện trái người khác để thỏa mãn tự ái riêng tư - để rồi lọt vào guồng máy tuyên vận của địch. Tuyên vận (chìm) là những vận động trong bóng tối, đôi khi vô thưởng vô phạt, nhưng có mục tiêu nham hiểm, lén lút như rỉ tai, bịa đặt, bêu rếu cá nhân, hăm dọa tung lý lịch đánh phá tổ chức hay chính quyền làm cho những hoạt động chính danh bị trở ngại.
Ðối với CSVN, lãnh vực tuyên vận vẫn là chiến dịch ưu tiên hàng đầu. Trong thời kỳ chiến tranh quốc-cộng, Cục Tuyên Vận CSVN đã tung ra các chiến dịch tuyên vận như chúng ta đã thấy.
Tại miền Nam Việt Nam trước đây thì họ tuyên truyền, bôi nhọ về mọi mặt để đánh phá chính phủ Việt Nam Cộng Hòa như: Tay sai Ðế quốc Mỹ; Ngụy quyền, ngụy quân, lính đánh thuê. Về mặt du kích văn hóa, văn nghệ thì họ cấy ngay trong hàng ngũ chúng ta những tay bồi bút chuyên môn giựt dây, phá hoại; về văn nghệ, nghệ thuật sân khấu thì có Trịnh Công Sơn, Miên Ðức Thắng, Kim Cương, Thanh Nga và hàng trăm cán bộ to nhỏ khác... không thể kể hết lên đây. Ðội ngũ du kích văn hóa, truyền thông chìm nổi này đã đâm sau lưng chiến sĩ QLVNCH nói riêng và chính quyền miền Nam Việt Nam nói chung một cách khoa học mà sau này ai cũng biết. Chính họ là thành phần đã góp công “to lớn” vào sự sụp đổ đau thương của chính thể Việt Nam Cộng Hòa.
Trên bình diện quốc tế thì họ tung những đòn tuyên truyền xuyên tạc, mua chuộc giới thanh niên thế giới thiên tả thời đó chống chiến tranh, làm lu mờ chính nghĩa chống cộng của quân dân miền Nam Việt Nam. Mua ngay cả những thành phần sinh viên du học, để họ quay lại chống cha anh đang ngày đêm chiến đấu mất còn với cộng sản xâm lăng.
Sau năm 1975, kể từ khi làn sóng người Việt tỵ nạn cộng sản ra đi trong đường tơ kẽ tóc để tìm tự do, tìm đất dung thân... thì CSVN cũng tung chiến dịch tuyên vận, móc nối, cấy người bằng mọi cách để xé lẻ khối người Việt tỵ nạn, vốn đã quá khổ đau vì đại họa cộng sản.
Những năm đầu sau 1975, mạng lưới tuyên vận CSVN còn e dè, chỉ hoạt động chìm, lén lút có tính cách lẻ tẻ ở một vài lãnh vực hạn hẹp. Nhưng từ khi chế độ CSVN cởi trói vào năm 1987 thì mạng lưới tuyên vận, giao lưu văn hóa và văn nghệ, dụ người về thăm quê hương (để cứu sống chế độ qua đồng đô la), đồng thời tung ra hải ngoại các sản phẩm văn nghệ, văn hóa, xoáy vào đề tài thương nhớ quê hương để ru ngủ những người nhẹ dạ qua chiến dịch mang tên “hoa hồng xám”.
Sau năm 1995 và cuối thập niên 90, lợi dụng dịp Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận và tái lập bang giao, CSVN hồ hởi ồ ạt tung ra hải ngoại chiến dịch tuyên truyền (nổi) bằng các phái đoàn thương mại, triển lãm tranh ảnh, văn hóa phẩm; đưa những đoàn văn công ra hải ngoại vừa kiếm lợi, vừa tuyên truyền xám mà những người không nắm vững âm mưu trong kế sách “thuốc độc bọc đường” rất dễ bị thu hút, vô tình tiếp tay cho mục tiêu tuyên vận của CSVN. Ðồng thời trên mặt trận thông tin, báo chí, CSVN cũng đã tung ra hải ngoại những tờ báo mang nội dung vô thưởng vô phạt, bê nguyên nội dung những tờ báo đảng trong nước với mục tiêu xoáy vào giới trẻ - rất mù mờ về chính trị - để ru ngủ thanh niên theo mục tiêu trí vận của họ. Họ nằm yên ở đó để chờ thời cơ là ngồi dậy hoạt động ngay. Những trang báo vô thưởng vô phạt ấy sẽ biến thành những lưỡi lê đâm lút cán chúng ta một cách hữu hiệu.
Mặt khác, họ mua chuộc một số báo khác mà người chủ trương chỉ xoáy vào lãnh vực thương mại, nhưng thỉnh thoảng lại cho đăng tải những bài viết ca ngợi CSVN, hoặc giả vờ cho đi những bài viết chập chờn mang đầy tính chất chia rẽ, gây hoang mang, thọc bên này, móc bên kia để gây hiềm khích trong tập thể người Việt quốc gia.
Ở trong nước thì đảng chủ trương hủy diệt mầm chống đối bằng cách đầu độc thanh niên thiên về vật chất, chỉ biết ăn chơi, rượu chè, thụ hưởng, trụy lạc, sa đọa. Còn ở hải ngoại thì những cán bộ trẻ trá hình dụ dỗ giới trẻ chống đối, ghét chính trị, tạo mâu thuẫn giữa hai thế hệ già trẻ, làm hao mòn tiềm năng của con em, đáng lẽ họ phải nối tiếp cha anh trên con đường đấu tranh giải thể chế độ CSVN.
Sau chuyến công du của Nguyễn Minh Triết, những khuôn mặt tay sai nằm vùng trong mục tiêu kiều vận của CSVN đang dần dần ra mặt hoạt động, trực tiếp gây phân hóa hàng ngũ của người Việt hải ngoại gần như công khai để đạt mục tiêu xích hóa cộng đồng. Hiện tượng Việt Weekly và các chiến dịch văn nghệ, văn hóa vận khác đang chĩa mũi dùi khắp hải ngoại, tuy không phải mới mẻ, nhưng những đợt tấn công này ít nhiều cũng tạo thêm khó khăn trong cuộc sống của người dân tị nạn cộng sản.
Ðể vô hiệu hóa, hoặc dẹp các phong trào đấu tranh cho dân chủ tự do ở quốc nội, CSVN, ngoài việc bắt bớ giam cầm những nhà đấu tranh, họ còn sử dụng kế sách tuyên vận một chiều để làm nhụt chí và khuynh đảo tinh thần dân chúng như chuyến công du của Nguyễn Minh Triết chẳng hạn. Bằng chứng rõ ràng là đa số người dân trong nứơc chỉ được nghe, được thấy hình ảnh dăm ba tên nô bộc đón rứơc Triết một cách trịnh trọng. Còn hàng vạn người chống đối y rầm rộ tại Hoa Thịnh Ðốn, New York và tại California thì không hề được nghe, được thấy! Y như hình ảnh khán giả vỗ tay rầm rộ chào đón các đoàn văn công “biểu diễn” trong một rạp hát sang trọng, mà không hề thấy cộng đồng khắp hải ngoại đang tẩy chay, đả đảo ở bất cứ nơi nào họ đến. Ðĩ nhiên những khúc phim ráp nối, cắt xén ấy sẽ được trình chiếu ở quê nhà, và rằng thì là “Việt kiều hải ngoại hồ hởi đón rước chúng ta (?).Vậy, thành phần đấu tranh cho dân chủ tự do ở trong nứơc đúng là bọn phản động!” Từ đó suy ra, làm sao người dân trong nứơc còn có tinh thần để tiếp tay cho phong trào đấu tranh dân chủ đang đứng trứơc vạn nỗi khó khăn?
Ðã đến lúc những chiến sĩ quốc gia, những quân dân cán chính, một đời đấu tranh, hy sinh cho tự do dân chủ phải nhận chân, phân biệt rõ ràng ai bạn, ai thù, không vì cảm tính, thành kiến cá nhân để rồi chính chúng ta chống lại chúng ta, hoặc vô tình che chở cho kẻ thù vì thiếu nhận định sáng suốt và cuối cùng lọt vào bẫy sập của cục tuyên vận CSVN.
Ðã đến lúc thế hệ đi trước phải chăm sóc con em trên lãnh vực tinh thần để vô hiệu hóa chiêu “vô thưởng vô phạt”, nhưng có mục tiêu tuyên vận của CSVN. Chính chúng ta phải nhắc nhở, giải thích, phân tích rõ ràng trắng đen để cho giới trẻ ý thức trách nhiệm nhằm đóng góp hữu hiệu vào đại cuộc giải thể chế độ cộng sản, xây dựng lại đất nước.
Ðừng quên, ngày trước chính CSVN đã gọi chúng ta là “bọn phản động chạy theo đế quốc”, nhưng ngày nay ở vào thế bí kinh tế, thế kẹt chính trị nên họ đã đổi thành cụm từ “khúc ruột ngàn dặm” để chiêu dụ chúng ta tiếp tục nuôi sống chế độ phi dân tộc.
Ðứng trước giai đoạn đấu tranh khó khăn, trước chiến dịch tuyên vận trắng trợn của tập đoàn cộng sản, đã và đang chĩa mũi dùi vào tập thể người Việt tỵ nạn về nhiều mặt, chúng ta phải nghiên cứu đối sách thật kỹ lưỡng để vô hiệu hóa những đòn tấn công này.
Trương Sĩ Lương
Sunday, March 23, 2008
Saturday, March 22, 2008
Trò lưu manh nữa của Bùi Tín
Lại một trò lưu manh nữa của Bùi Tín!
Trần Thanh
Chuyện về Bùi Tín là chuyện dài nhiều tập, tương tự như chuyện ngàn lẻ một đêm. Ngày nào hắn còn đánh phá cộng đồng thì ngày đó chúng ta phải có nhiệm vụ vạch rõ bộ mặt việt gian của hắn ra. Bùi Tín định cư tại hải ngoại đã được 18 năm, dưới chiếc áo khoác là "nhà phản tỉnh" .... bịp. Trước đây hắn đã từng tuyên bố: phải có thời gian cho những nhà "phản tỉnh" chuyển hóa tư tưởng, không thể chỉ trong một đêm mà một người cộng sản có thể lột xác hoàn toàn để biến thành người quốc gia. Nhưng MƯỜI TÁM NĂM đã trôi qua - đã 6500 đêm - hắn vẫn rặt là một tên việt gian như thời 1945, không hề có một "chuyển hóa" gì hết! Cho đến thời điểm này, năm 2008, rất nhiều người đã thấy rõ chân tướng của hắn chỉ là một tên đặc công đỏ chuyên đánh phá cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Biết hắn là tên đặc công rồi thì khi thấy hắn xuất hiện ở các buổi meeting hay diễn đàn thì cứ cà chua và trứng thối mà chúng ta ném tới tấp vào mặt hắn và đồng thời la lớn: "đả đảo tên đặc công đỏ Bùi Tín. Cút đi!" Chúng ta tẩy chay sự hiện diện của hắn, đồng thời kêu gọi toàn bộ truyền thông ở hải ngoại không đăng các bài viết của hắn. Nhiều lần như vậy, hắn sẽ cút và rút lui vào hang .... Bắc Pó! Không quậy phá được cộng đồng người Việt tại hải ngoại thì hắn sẽ bị bọn đầu gấu trong bộ chính trị trừng phạt, cúp lương "nghị quyết 36". Hắn sẽ biến thành con rệp đói nằm chèm bẹp một chỗ, chờ chết già! Đó sẽ là kết thúc bi thảm cho một tên việt gian suốt đời hết lòng phục vụ cho cái đảng cướp việt gian cộng sản!
Mới đây, trong dịp tết Mậu Tý, Bùi Tín lại tung ra một đòn đánh phá mới: hắn viết bài "Không thể bất công kéo dài đến vậy!", đăng trên báo điện tử Đàn Chim Việt (cái ổ rắn độc của việt cộng). Tóm tắt quả bom thối do hắn tung ra gồm những điểm như sau:
1. Hồ Sĩ Tạo là ông nội của Hồ Chí Minh (hắn gọi là "khám phá mới, bất ngờ và thú vị!")
2. Vương Chí Nghĩa là em út của Hồ Chí Minh (cùng cha khác mẹ)
3. Hoa Quốc Phong là con cả của Mao Trạch Đông
4. Phải đối xử công bằng với Nguyễn Tất Trung (con ruột của Hồ tặc và bà Nông Thị Xuân)
Cái trò lưu manh của Bùi Tín qua các bài viết là trò "giương đông kích tây", nói như vậy mà không phải như vậy, "chửi" cộng sản mà thật ra là ca ngợi cộng sản!. Tựa đề của những bài viết của hắn thường chỉ là hỏa mù và nguyên một thân bài viết dài lê thê cũng chỉ là hỏa mù nhằm đánh lừa người đọc. Trò lưu manh của hắn nằm ở chỗ này: đôi khi một vài chi tiết trong bài, XEM RA CÓ VẺ LÀ PHỤ NHƯNG ĐÓ MƠÍ ĐÚNG LÀ TRỌNG TÂM HẮN MUỐN NÓI!. Nghệ thuật cấy chất độc vào độc giả là nằm ở chỗ những chi tiết phụ. Ai cũng lo chú tâm vào chủ đề chính nên không ý thức được mình đang bị tên đặc công đỏ dẫn dắt vào một mê hồn trận!.
PHÂN TÍCH TỪNG ĐIỂM:
Điểm 1: - "Khám phá mới" của Bùi Tín: Hồ Sĩ Tạo là ông nội của Hồ Chí Minh.
Láo bịp và vô căn cứ. Chúng ta chỉ cần biết tên Hồ là tên việt gian bán nước, thủ phạm gây ra cái chết của MƯỜI TRIỆU người Việt từ năm 1945 đến nay, kể cả hai miền Nam Bắc. Còn gia phả của hắn như thế nào thì chúng ta KHÔNG NÊN MẤT NHIỀU THÌ GIỜ để tìm hiểu làm gì. Hơn nữa, đa số các "tài liệu lịch sử" do bọn việt gian cộng sản đưa ra đều là ngụy tạo. Nếu chúng ta cứ chúi đầu vào cái đống rác đó để đào xới là vô tình đi vào một bái quái đồ do bọn chúng giăng ra. Tất cả mọi công sức và thời gian bây giờ phải nhằm vào việc lật đổ chế độ cộng sản. Cái "khám phá mới" của Bùi Tín chính là đòn đánh lạc hướng đấu tranh của chúng ta, lèo lái chúng ta đi về hướng khác, quên đi mục tiêu chính là lật đổ bạo quyền cộng sản!.
Điểm 2:.- Vương Chí Nghĩa là em út của Hồ Chí Minh. (tên Nghĩa có người con tên là Vương Chí Việt sinh năm 1959, đi tu năm 1980, hiện nay là "thượng tọa" đang trụ trì một ngôi chùa nào đó ở quận Cam, nước Mỹ!)
Thằng chó nào là ông nội của Hồ Chí Minh cũng như thằng chó nào là em út của Hồ thì kệ xác chúng nó. Chúng ta KHÔNG NÊN MẤT THỜI GIAN tìm hiểu về những đòn hỏa mù này do Bùi Tín tung ra. Nếu chúng ta tỏ ra quan tâm, tranh luận thì mai mốt Bùi Tín lại tung ra thêm "những khám phá" mới khác, ví dụ như: "nhà dân chủ" Hoàng Minh Chính là bà con họ hàng gì đó của Hồ tặc!. Chữ viết tắt HCM và HMC rất giống nhau, chỉ khác vị trí các mẫu tự mà thôi!. KHÔNG LẼ SUỐT ĐỜI LÚC NÀO CHÚNG TA CŨNG PHẢI CHẠY THEO ĐUÔI NHỮNG QUẢ BÓNG HỎA MÙ DO BÈ LŨ VIỆT GIAN BÙI TÍN TUNG RA?.
Hoặc giả sử, Bùi Tín thấy những "khám phá mới" của mình có vẻ ăn khách, gây ra nhiều bàn cãi, tranh luận thì một ngày nào đó hắn lại tung ra những "khám phá" khác, rất giật gân, như sau:
Khám phá 1: - Hồi sinh thời, có lần Hồ chủ tịch đã từng .... giao cấu với một con chó cái bẹc giê. Sau đó, con chó này đẻ ra một con quái vật, thân hình người ta nhưng cái mặt là mặt chó, lông chó bao phủ khắp thân mình. Con quái vật này biết nói tiếng người bập bẹ nhưng đa số là tru tắc tiếng như loài chó đói!.
Hiện giờ con quái vật này đang sống tại số nhà ..... đường ...... thành phố ..... Bùi Tín sẽ yêu cầu đồng bào ở hải ngoại hãy gởi tiền về để giúp "giải oan" cho số phận oan nghiệt này. Suốt 50 năm nay "con người này" không được mang dòng họ Nguyễn Tất!!!
Khám phá 2: - Cần phải GIẢI OAN cho ông Nguyễn Tất Thành, tức Paul Thành, tức Hồ Chí Minh!. Lý do: Kể từ năm 1956, ông đã bị bè nhóm Duẩn-Thọ tước hết mọi quyền hành, bị cô lập toàn diện. Ông không hề giết cô Nông Thị Xuân. Ông không chủ trương xâm lăng miền Nam. Ông không chỉ đạo vụ tấn công tết Mậu Thân. Ông chết trong cô đơn năm 1969. Vậy mà đồng bào ở hải ngoại trong bao nhiêu năm nay cứ nhè chửi ông, hài tội ông dữ quá, khiến ông bị Diêm Vương kết án đọa địa ngục A Tỳ vô thời hạn!. Cần phải giải oan cho ông Nguyễn Tất Thành!!!
Khám phá 3: - Tổng bí thư của đảng việt gian cộng sản trong tương lai có thể là một ông Mỹ .... DA ĐEN!!!
Lý do: Trong suốt thời gian đi giang hồ làm thủy thủ, Hồ Chí Minh đã từng đặt chân đến nước Mỹ và đã từng sống ở khu phố Harlem, khu xóm nhà lá của người da đen tại New York. Vốn là một thanh niên ham thích của lạ, bác thường đi .... chơi đĩ mà hậu quả là làm cho một em điếm da đen mang bầu. Bác có ngờ đâu, khoảng 90 năm sau, tức năm 2008, có một ông Mỹ da đen nào đó tuyên bố mình là .... chắt của bác Hồ! (Mỹ đen lai việt gian!) Ông này có tham vọng chính trị. Ông muốn được về Việt Nam để được nối ngôi hoàng đế của ông cố nội, tức Hồ Chí Minh!.
Đồng thời ông cũng kêu oan um sùm, yêu cầu người Việt ở hải ngoại hãy "giải oan" cho ông vì trong suốt 90 năm nay, cha con ông ở Mỹ không được mang dòng họ "Nguyễn Tất"!!!. Biết đâu mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít, cậu Trung KHÙNG không được kế nghiệp cha thì ông Bùi Tín ở hải ngoại đã chuẩn bị sẵn một "thái tử" Mỹ đen lai việt gian, đưa về nước để được lên ngôi tổng bí thư, kế thừa sự nghiệp của ông cố nội!
Đến lúc ấy, có lẽ sự giao hảo giữa chính quyền Mẽo và việt gian cộng sản sẽ vô cùng hữu nghị và thắm thiết!. Nhất là ông tổng bí thư đảng việt gian cộng sản biết nói tiếng Mẽo nhanh như gió, còn tiếng Việt thì mù tịt!
Điểm 3: - Hoa Quốc Phong là con cả của Mao Trạch Đông.
Cũng tương tự như điểm 2. Chuyện nước chúng ta lo còn chưa xong, hơi sức nào MẤT THỜI GIAN để đi tìm hiểu chuyện bên Tàu?. Tên Bùi Tín muốn đánh lạc hướng, dẫn dắt độc giả đi lung tung, đi thật xa. Khi chúng ta bị lạc hướng, hắn mới lòn vào những độc kế mà hắn muốn cấy vào cộng đồng người Việt tại hải ngoại!. Tôi sẽ trình bày rõ những trò lưu manh này ở phần kế tiếp.
Điểm 4:- Phải đối xử công bằng với Nguyễn Tất Trung.
Đại khái trong phần này, Bùi Tín kể rằng: cô Nông Thị Xuân lúc mới 22 tuổi, bị đưa từ Cao Bằng về để phục vụ sinh lý cho bác, lúc đó khoảng 65 tuổi. Hậu quả là cô Xuân đã đẻ ra Nguyễn Tất Trung. Bùi Tín đã "khéo dư nước mắt khóc nòi việt gian", lâm li bi đát tả oán về cuộc đời của "cậu" Trung:
- Rằng cậu là người rất đẹp giai, rất thông minh(?) Tuy thông minh nhưng không học hết bậc trung học vì bị .... KHÙNG!!! Sở dĩ "cậu ấm" Trung bị khùng là vì bị tên Trần Quốc Hoàn cho uống thuốc độc!
- Rằng cậu phải sống trong đau khổ vì phải mang cái lý lịch giả suốt 50 năm nay, không được công khai hóa cho toàn dân biết mình chính là con ruột của Hồ Chí Minh, để cậu được hãnh diện với .... thế giới!!!
- Rằng vì cậu không được học đến nơi đến chốn nên phải đi làm .... thủ kho! (thủ kho to hơn thủ trưởng, tha hồ ăn cắp, làm giàu!)
- Rằng cuộc sống của cậu rất bị gò bó vì luôn luôn có công an theo dõi cậu đêm ngày ..v..v..
Bùi Tín đã đánh bóng cậu Trung như sau:
Trích: "... anh là công dân lương thiện cực hiếm" , "... anh không có tội gì dù là nhỏ nhất"
Cuối cùng Bùi Tín kêu gọi cộng đồng người Việt tại hải ngoại hãy:- Chia sẻ yêu thương (hãy yêu thương "cậu" Trung)
- Trích (Bùi Tín viết): " ... cả đại gia đình người Việt trong và ngoài nước sẽ hết lòng chia sẻ yêu thương anh và chị Duyên cùng gia đình và tận lực giúp anh, che chở anh khi cần".
Kèm theo bài viết là bốn tấm hình chụp, quan trọng nhất là hai tấm hình:
- Nguyễn Tất Trung thăm hang Bắc Pó, ngồi ngay tại cái bàn bằng đá mà Bùi Tín ghi chú đó là nơi "bác" Hồ đã dịch lịch sử đảng cộng sản Liên Xô, năm 1941!
- Trung và vợ hắn đứng chụp hình trước suối Các Mác và núi Lê Nin nơi hang Bắc Pó!
NHẬN XÉT:
Mục đích chính của Bùi Tín, qua bài viết, là giới thiệu đến cộng đồng người Việt tại hải ngoại, đứa con hoang của Hồ Chí Minh, có kèm theo những tấm hình chụp để mọi người biết rõ dung nhan của .... "hoàng tử"!. Biết đâu mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít thì Bùi Tín đã chuẩn bị sẵn dư luận ở hải ngoại, vận động sự yểm trợ, để đưa cậu Trung KHÙNG lên làm tổng bí thư đảng việt gian cộng sản!!!. Lúc ấy Bùi Tín tha hồ được hưởng những ơn mưa móc của cậu Trung KHÙNG!. Một đất nước mà bị một thằng KHÙNG lãnh đạo thì đất nước đó sẽ đi về đâu???
Đáng lưu ý nhất là trò lưu manh, mất dạy của Bùi Tín khi hắn hạ bút viết: "CẢ ĐẠI GIA ĐÌNH NGƯỜI VIỆT TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC SẼ hết lòng chia sẻ, yêu thương anh chị Duyên cùng gia đình và tận lực giúp anh, che chở anh khi cần"
Đứa con hoang của tên việt gian Hồ thì hãy để cho cái đảng cướp của hắn "chia sẻ yêu thương". Toàn dân trong và ngoài nước lo cái thân đói rách của mình chưa xong, ai rỗi hơi đâu "khéo dư nước mắt khóc nòi việt gian?". Bùi Tín nói y như thật, khổ quá!. Đứa con hoang của bạo chúa chưa bị người dân phẫn nộ xử tử là may rồi, ở đó mà kêu gọi người Việt ở hải ngoại hãy yêu thương cậu Trung!. Hay là Bùi Tín muốn gây quỹ từ thiện, kêu gọi người Việt ở hải ngoại gởi tiền về giúp đỡ "hoàng tử" Trung???
Chuyện cậu Trung bị đau khổ, đó là chuyện của nội bộ bọn việt gian cộng sản. Muốn khiếu nại giùm cậu Trung thì Bùi Tín hãy trực tiếp khiếu nại với đám đầu gấu của việt cộng ở trong nước. Không mắc mớ gì phải đưa lên truyền thông ở hải ngoại, kêu gọi người Việt ở hải ngoại hãy yêu thương cậu Trung!. NẾU BÙI TÍN CÓ NGON THÌ HÃY KHIẾU NẠI GIÙM GIA ĐÌNH ÔNG VÕ TỬ ĐẢN* đang sống ở San Jose, nước Mỹ. Ngày 28 tháng 4 năm 1999, ông Đản đã gởi thơ đến các cơ quan truyền thông ở hải ngoại, tố cáo Bùi Tín đã giết cha ông và hai người bà con khác trong gia đình, hồi năm 1947-1948, lúc đó Bùi Tín làm trưởng ban ám sát!!!. Đây mới chính là gia đình cần chia sẻ yêu thương, cũng như hàng trăm ngàn gia đình khác đã bị chết oan uổng trong vụ cải cách ruộng đất; hàng ngàn gia đình bị việt cộng đập đầu, chôn sống năm Mậu Thân 1968; hàng triệu quân dân cán chính VNCH đã chết trong các trại cải tạo; hàng triệu thuyền nhân đã bỏ mạng trên biển cả; hàng triệu dân oan đã và đang bị việt cộng cướp mất đất, mất nhà ..v..v... Còn nhiều nhiều lắm. Tội ác của cộng sản nhiều như cát sông Hằng, không thể nào kể ra hết. Và chính những nạn nhân này mới là nạn nhân cần chia sẻ yêu thương, cần giúp đỡ, che chở!.
Thằng KHÙNG Nguyễn Tất Trung không xứng đáng để được hưởng những chia sẻ yêu thương nơi toàn dân, lý do vì sao, tôi sẽ trình bày dưới đây.
Hơn nữa, hắn cũng không cần người Việt ở hải ngoại gởi tiền về giúp đỡ. Nên nhớ, hắn đã từng làm thủ kho to hơn thủ trưởng. Một con chuột sa vào hũ nếp thì phải ăn no biết chừng nào?. Và theo nhà văn Trần Khải Thanh Thủy cho biết thì hiện nay, hắn là MỘT TRONG BẢY NGƯỜI GIÀU NHẤT VIỆT NAM!.
Đã gọi là "khùng" mà tên Trung biết mò về hang Bắc Pó, biết đi thăm núi Các Mác, suối Lê Nin, những địa danh mà trước đây cha của hắn đã từng sống dâm loạn, thưởng thức đủ các loại "hoa" đồng nội cũng như "hoa" Trung Quốc, để rồi đến năm 1945 thì về thành phố gây ra biết bao nhiêu tội ác mà những hậu quả của nó còn kéo dài tới bây giờ, không biết đến khi nào mới giải quyết xong!.
Khi tên Trung lớn lên, chắc chắn hắn phải được nghe nói về những tội ác của cha hắn, nhất là tội ác hết sức ghê tởm, đó là cưỡng bức sinh lý mẹ hắn rồi giết chết mẹ hắn một cách thê thảm. Trên đời này không có chuyện gì có thể bưng bít mãi được, nhất là từ sau năm 1990, ở Việt Nam bắt đầu có internet, Việt kiều và khách du lịch đến Việt Nam rất nhiều. Vào thời điểm năm 1990, tên Trung đã được 33 tuổi, cái tuổi chín chắn nhất trong cuộc đời của một người đàn ông. Việc làm của tên Trung cùng với vợ đến thăm hang Bắc Pó, chụp hình lưu niệm, chứng tỏ cho chúng ta thấy một điều: tên Trung TỰ HÀO về người cha của hắn, đã từng là bạo chúa, làm chết MƯỜI TRIỆU người!. Một chi tiết khác: tên Trung có con trai đầu lòng, mới đầu hắn đặt tên là Vũ Thanh, lấy họ của người cha nuôi là Vũ Kỳ. Nhưng sau đó hắn đã đổi ý, đặt lại tên khác cho con là Nguyễn Thanh Trung. Bùi Tín giải thích rằng TÊN TRUNG MUỐN TÌM VỀ CỘI NGUỒN .... việt gian của mình!!! Làm con của một bạo chúa thì sẽ được cả thế giới biết đến, chớ làm con của một người dân thường thì ai thèm biết đến mình!!!.
Trong lịch sử đã có những trường hợp, khi người con khám phá ra cha mình đã từng phạm những tội ác tày trời, người đó cảm thấy xấu hổ và muốn CHỐI BỎ CỘI NGUỒN CỦA MÌNH. CÓ NGƯỜI ĐỔI SANG HỌ KHÁC để khỏi phải hổ thẹn vì mang tiếng là con cháu của những kẻ tội đồ của dân tộc! Nhưng Nguyễn Tất Trung lại tự hào mình là con của bạo chúa, người đã xài mẹ mình như một miếng giẻ rách rồi đem giết, quăng bỏ ở ngoài đường!. Nếu không tự hào thì tại sao hắn lại tìm đến hang Bắc Pó để chụp hình, lại ngồi chễm chệ nơi chiếc bàn đá, nơi tên đại việt gian Hồ Chí Minh đã từng ngồi?. Tên Trung muốn trở thành bạo chúa giống như cha của hắn?.
Nếu tên Trung thật sự là một con người có lương tâm, đạo đức, biết suy nghĩ thì hắn phải CHỐI BỎ cái họ NGUYỄN TẤT rất ô nhục và xin làm lại giấy khai sinh, mang họ mẹ là họ NÔNG. Con của hắn đẻ ra cũng phải mang họ NÔNG để tưởng nhớ đến người mẹ xấu số của hắn. Đó mới là biết cách cư xử làm người.
Bùi Tín bốc thơm cậu Trung: "anh là người lương thiện cực hiếm .... anh không có tội gì dù là nhỏ nhất"
"Cậu ấm" Trung lương thiện ở chỗ nào?. Nếu không ăn cắp, buôn lậu, tham nhũng, bóc lột xương máu của nhân dân thì làm sao có thể trở thành một trong bảy người giàu nhất nước?. Ăn cắp, buôn lậu, tham nhũng không phải là tội?. Nội cái chuyện hắn tự hào mang giòng họ NGUYỄN TẤT là cũng có tội tồi!. Xét về mặt đạo đức, hắn có tội với mẹ hắn. Người mẹ đáng thương của mình không lo tôn thờ, lại đi tôn thờ một thằng đại việt gian, tướng cướp!!!
CÓ PHẢI HỒ CHÍ MINH BỊ BỌN DUẨN-THỌ TƯỚC HẾT QUYỀN HÀNH HAY KHÔNG?
Một điều rất quan trọng ta cần chú ý ở đây, đó là: Bùi Tín trích dẫn trong quyển sách "Đêm giữa ban ngày" của Vũ Thư Hiên, kể lại những tình tiết tên Trần Quốc Hoàn hãm hiếp bà Nông Thị Xuân rồi giết bà ta. Tên Hoàn đã từng rút súng ra hăm dọa hai chị em bà Xuân: " .... chúng mày liệu hồn, đến ông Hồ đây cũng nằm trong tay tao, hiểu chưa!".
Những chi tiết mà tên việt gian Vũ Thư Hiên viết trong sách là hoàn toàn vô lý, không thể nào tin được. Viết láo quá!
Tên Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng công an chỉ là một tên đàn em rất cắc ké, chỉ đáng xách dép, bưng bô cho tên Hồ. Ta hãy xem danh sách Ban chấp hành trung ương đảng khóa 2 (1951-1960), cả thảy là 19 tên thì tên Trần Quốc Hoàn chỉ được xếp hạng thứ 15, gần áp chót!. Hắn không được là ủy viên bộ chính trị, gồm 12 ủy viên chính thức. Những tên trong bộ chính trị lúc bấy giờ , xếp theo thứ tự 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 như Chinh, Duẩn, Hoàng Quốc Việt, Giáp, Đồng, Nguyễn Chí Thanh, Lê đức Thọ đều sợ tên Hồ hơn sợ cọp, thì cỡ như tên Hoàn, chưa được vào bộ chính trị, không là cái thá gì hết!. Thành tích giết người như ngóe của tên Hồ làm tên đàn em nào cũng thấy lạnh cẳng, sợ hắn một phép!. Nhất là lúc ấy vào thời điểm năm 1956, vụ cải cách ruộng đất vừa mới tiến hành xong giai đoạn 5 và sửa sai, VÀI TRĂM NGÀN ngôi mộ của các nạn nhân vẫn còn như mới, cỏ chưa kịp mọc. Hàng triệu người thuộc thành phần có liên quan đến trí-phú-địa-hào, bị lưu đày lên các vùng rừng núi ma thiêng nước độc rồi chết luôn trên đó. Như vậy thì có cho vàng cục tên Hoàn cũng không bao giờ dám tuyên bố "ông Hồ đây cũng nằm trong tay tao!". Nếu thực sự hắn có nói như vậy, thì tên Hồ sẽ cho hắn đi mò tôm ngay lập tức! (mò tôm = bị trói tay, đập đầu, bỏ vào bao bố quăng xuống sông).
Viết những điều bịa đặt láo phét như vậy, chứng tỏ tên Vũ Thư Hiên rất coi thường trình độ chính trị của người Việt ở hải ngoại!!!. Không cần tìm hiểu ở đâu xa, ta thấy, ngay những người Việt đã định cư ở hải ngoại lâu năm mà cho tới giờ này vẫn còn sợ "bác" Hồ, không dám gọi "bác" Hồ bằng "thằng", mặc dù bác đã chết từ đời tám hoánh nào rồi!!!. Người dân đen chưa bao giờ thấy mặt bác mà còn sợ đến như vậy, huống hồ gì những tên đàn em thường xuyên làm việc với bác, hàng ngày thấy bác thanh toán các đối thủ chính trị, ra lệnh giết người hàng loạt (vài trăm ngàn người) một cách khỏe re như bác uống rượu, hút thuốc thì còn ớn lạnh xương sống tới cỡ nào?.
Trong suốt thời gian tên Hồ cầm quyền - nhất là giai đoạn cải cách ruộng đất, bắt đầu từ năm 1949 và cao điểm từ 1953 đến 1956 - tính trung bình cứ mỗi lần hắn hút xong một điếu thuốc là trên toàn quốc thế nào cũng phải có khoảng vài chục người bị chết do lệnh xử tử của hắn!. Hắn là người nghiện thuốc lá, một ngày tối thiểu HAI GÓI, vậy trong một ngày có bao nhiêu người bị chết dưới tay hắn?. Đó là chưa kể hàng ngàn bộ đội, dân quân bị chết hàng ngày trong suốt thời gian hắn phát động cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam!. Bà tư sản Nguyễn Thị Năm (tức bà Cát Hanh Long) ở Thái Nguyên đã từng ủng hộ tên Hồ, cống hiến cho Việt Minh hàng chục ký vàng, vậy mà sau này tên Hồ vẫn trở mặt, lạnh lùng ra lệnh xử tử năm 1952!. Những tên đàn em của Hồ như Duẩn-Thọ, dù có ngu tới cỡ nào, cũng phải có đủ lý trí để nhận xét rằng: - Bà Năm đã cống hiến trọn vẹn tài sản, xương máu cho "bác" mà còn bị bác thanh toán như vậy thì cỡ như tụi mình ăn nhằm gì?.
Một cuộc đấu tố khác Hồ đã cho thi hành để răn đe mấy tên đàn em như Duẩn-Thọ: nhà cách mạng vĩ đại Phan Bội Châu, uy tín trên cả thế giới, toàn dân trong nước đều hết sức kính phục, vậy mà tên Hồ cũng ra lệnh để "đấu tố" cụ Phan, mặc dầu cụ đã mất năm 1940, trước đó 15 năm!. Hồ ra lệnh cho đội đấu tố làm hình nộm của cụ Phan, bắt dân chúng tới xỉ vả, chửi mắng rồi đem CỨT trét lên hình nộm cụ Phan!. Toàn bộ những tài liệu cách mạng và thơ văn của cụ sáng tác đều bị đốt sạch!. Cụ Phan là người cùng quê với Hồ Chí Minh và cũng là người THẦY nâng đỡ, chỉ dạy cho Hồ khi Hồ đang tập sự "làm cách mạng" ở bên Tàu, năm 1924. Lúc gặp cụ Phan ở bên Tàu, Hồ rất xun xoe, nịnh bợ, một điều thưa "bác Phan", hai điều thưa "bác Phan"; nhưng sau này khi Hồ nắm được quyền hành rồi thì hắn quyết tâm bôi đen, triệt hạ uy tín của cụ, để cho toàn dân thấy rằng hắn là vì sao sáng nhất, không được có vì sao nào sáng hơn hắn!!!. Điều này chứng tỏ Hồ là kẻ hết sức gian manh, xảo trá, một kẻ lừa thầy phản bạn như nhân vật Bàng Quyên trong truyện Phong Kiếm Xuân Thu!.
Cuộc đấu tố cụ Phan xảy ra trước khi Duẩn và Thọ được vào bộ chính trị. Hai tên này chắc chắn phải biết và lo nghĩ đến thân phận tay sai của mình: uy tín lẫy lừng trong và ngoài nước như cụ Phan mà còn bị đem ra đấu tố thì những kẻ làm tà lọt cho "bác" có thể bị "bác" cho đi chầu diêm vương bất cứ lúc nào!. Lơ mơ, dù chỉ có Ý ĐỊNH (chưa bộc lộ thành lời nói) chống đối thôi là "bác" giết liền lập tức, đừng có nói gì đến việc "soán đoạt ngôi vua" của bác!!!.
Vậy thì chuyện "soán đoạt ngôi vua" do bè lũ Vũ Thư Hiên, Bùi Tín bịa ra, chỉ là chuyện phong thần. Quyển sách "Đêm giữa ban ngày" viết ở dạng hồi ký-tiểu thuyết. Nó không phải là tài liệu lịch sử để Bùi Tín căn cứ vào đó để viết bài đòi giải oan cho dòng họ NGUYỄN TẤT!. Đúng ra phải nói là giải oan cho dòng họ NÔNG THỊ XUÂN.
Khi tìm hiểu về chế độ của bọn việt gian cộng sản, ta phải chú ý tới yếu tố tàn bạo và sắt máu. Chế độ của bọn chúng tồn tại được là nhờ ... giết người và làm cho mọi người luôn luôn phải sống trong sự sợ hãi, mất hết ý thức đề kháng. Ngay cả trong nội bộ của bọn chúng cũng có những sự thanh toán hết sức tàn bạo. Có những tên đã từng là ủy viên bộ chính trị, ở trong ban lãnh đạo cao nhất nước mà còn bị giết, sau đó báo Nhân Dân đăng cáo phó "Vô cùng thương tiếc đồng chí .... đã đột ngột qua đời sau một cơn .... suy tim!!!". Đa số bị giết bằng thuốc độc. Đó là lý do vì sao tên Võ Văn Kiệt lúc còn làm thủ tướng, khi đi dự các hội nghị, phải mang kè kè bên mình một chai nước riêng để uống cho chắc ăn. Hắn tuyệt đối không dám uống nước tại hội nghị do các "cháu gái ngoan" rất xinh đẹp đem đến mời!!!. Còn các tên cấp bậc cao trong quân đội như đại tướng, thượng tướng, bị giết là chuyện thường tình!.
Giai đoạn 1951-1960, ban chấp hành trung ương đảng khóa hai, tên Hồ là CHỦ TỊCH NƯỚC và CHỦ TỊCH ĐẢNG KIÊM TỔNG BÍ THƯ ĐẢNG, nghĩa là hắn nắm hết tất cả quyền hành từ A tới Z, nắm trọn quyền hành sinh sát trong tay. Cô Xuân bị giết vào tháng 2 năm 1957. Đây là thời kỳ tên Hồ vẫn là thủ lĩnh tuyệt đối và hắn vẫn nắm trọn vẹn quyền hành cho đến khi hắn chết vào năm 1969. Vậy thì làm sao có thể giải thích được rằng trong giai đoạn này, Hồ đã bị cặp bài trùng Duẩn-Thọ tước hết quyền hành, rồi còn bị ngay cả một tên đàn em rất cắc ké là Trần Quốc Hoàn qua mặt, hãm hiếp "vợ" của mình rồi đem giết luôn bà ta!. Mọi người ai cũng biết tên Lê Đức Thọ, bí danh Sáu Búa, trong giai đoạn này chỉ là nhân vật số 8 trong bộ chính trị và mới được bổ sung vào bộ chính trị CUỐI NĂM 1955. Mới được lót tót vào bộ chính trị - như con mèo ướt- thì làm gì Thọ có vây cánh, vai vế, uy tín và CÓ GAN để dám kết hợp với Lê Duẩn tước hết quyền hành của "bác" Hồ?. Thêm nữa, thời điểm năm 1956-1957 là lúc hai tên Lê Duẩn và Lê Đức Thọ mới được Hồ triệu tập từ miền Nam ra và được cho vào bộ chính trị. Lạ nước lạ cái, hoàn toàn không có vây cánh thì làm sao Duẩn và Thọ dám tính đến chuyện soán đoạt "ngôi vua" của Hồ?. Muốn bay đầu chăng?. Muốn bị chết như bà Nguyễn Thị Năm???. Hay muốn bị đấu tố giống như cụ Phan Bội Châu???.
Thông thường, một nhân vật chính trị, muốn gây dựng vây cánh, tối thiểu phải mất vài ba năm; trong khi đó Hồ là một tên cáo già, luôn luôn dùng những nhóm đàn em chỏi nhau để kiểm soát lẫn nhau, một hình thức để cân bằng phương trình quyền lực!. Ta thấy trong bộ chính trị lúc ấy có Giáp và Đồng là hai thành phần trí thức, đậu tú tài Pháp thì Hồ đưa ba tên nông-công nhân dốt đặc cán mai là Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Lê Duẩn vào bộ chính trị để kềm bớt uy thế của Giáp và Đồng. Hai thành phần vô học và trí thức luôn luôn thù ghét nhau. Con gà tức nhau tiếng gáy, mấy tên này sẽ kiểm soát, gờm miếng lẫn nhau, sẵn sàng báo cáo, lập công dâng bác những "khuyết điểm" của đối thủ, tên Hồ yên tâm cơm no bò cỡi, khỏi sợ "đảo chánh"!
Bởi vậy nguồn tin "bác" Hồ bị tước hết quyền hành là hoàn toàn láo phét, không thể nào tin được. Sự bịa đặt này là do bè nhóm Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần, Bùi Tín, Trần Khuê tung ra, nhằm chạy tội cho tên Hồ ở các điểm sau:
A. Bác là người "nhân từ" muốn cưới cô Xuân làm vợ nhưng vì năm 1957, bác đã bị mất hết quyền hành, bị bộ chính trị ngăn cấm không cho cưới vợ! Thế rồi, dậu đổ bìm leo, tên đàn em Trần Quốc Hoàn đã dám lộng hành hãm hiếp rồi giết luôn "vợ" của bác mà bác không thể nào can thiệp được!
B. Bác không chịu trách nhiệm về vụ dâng hai hòn đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng hồi năm 1958!
C. Bọn chúng phao tin rằng "bác" là người yêu chuộng hòa bình, không thích xâm lăng miền Nam nhưng vào năm 1959, bác bị bè nhóm Duẩn-Thọ chèn ép, bắt buộc phải tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam! (bắt đầu từ năm 1960)
Để cho sự lừa bịp này có vẻ y như thật, bọn chúng còn trích dẫn những "công trình nghiên cứu" của các ông Tây ông Mỹ nào đó, cũng nói rặt một khuôn y như bọn chúng. Ai còn lạ gì cái trò mua chuộc của bọn việt gian cộng sản?. Các ông Tây ông Mỹ đến Việt Nam để "nghiên cứu" chiến tranh Việt Nam đều được cho ở khách sạn miễn phí, ăn uống nhà hàng sang trọng miễn phí và tha hồ .... chơi đĩ miễn phí!!!
D. Tết Mậu Thân năm 1968, bác đã hoàn toàn bị tước hết quyền hành, bị lưu đày ở bên Tàu. Mọi tội ác xảy ra hồi tết Mậu Thân là đều do bè lũ Duẩn-Thọ gây ra! Bác hoàn toàn .... "vô tội"!!!
Nói tóm lại, theo sự chạy tội cho tên Hồ của bè nhóm Bùi Tín thì: những tội ác xảy ra trong giai đoạn từ 1956 cho đến khi tên Hồ chết vào năm 1969 là hoàn toàn do bè lũ Duẩn-Thọ gây ra. "Bác" hoàn toàn không chịu trách nhiệm. "Bác" vẫn là một con người "đạo đức", "lương thiện", một thần tượng sáng chói trong lòng những tên việt gian suốt đời tình nguyện đi tôn thờ và phục vụ loài quỷ dữ!!!. Phải tiếp tục đánh bóng thần tượng Hồ Chí Minh cho sáng chói, cho linh thiêng như .... Phật Thích Ca thì bọn việt gian cộng sản mới có cớ để tiếp tục "giáo dục" và đè đầu cưỡi cổ 85 triệu dân đen trong nước!!!
MỘT VÀI NHẬN XÉT VỀ BÀI VIẾT "HÃY GIẢI OAN NGHIỆT CHO DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT"
Tác giả bài viết là Thiên Đức, đăng trên báo điện tử VietNam Exodus, tháng 3 năm 2008. Khi đọc bài viết này tôi thấy có nhiều điều không đồng ý:
1. Tác giả dùng hai chữ "oan nghiệt" cho dòng họ Nguyễn Tất.
Họ cũng là dân oan? Oan nghiệt ở chỗ nào? Nhiều người trong họ bị giết theo kiểu tru di tam tộc? Hay toàn bộ gia sản của dòng họ bị tịch thu, bị cướp như kiểu "đánh" tư sản ở miền Nam sau năm 1975? Hay toàn bộ dòng họ bị buộc phải đổi họ khác, bị phát vãng, bị đưa đi lưu đày ở vùng rừng thiêng nước độc? Hay nhiều người trong họ bị đày sang châu Phi, châu Mỹ như thực dân Pháp đã từng làm đối với vua Duy Tân, thuộc dòng họ Nguyễn?
Tác giả Thiên Đức đòi đấu tranh kiện giúp cho ông Nguyễn Tất Trung để được kế thừa tài sản của người cha, tức tên việt gian Hồ Chí Minh. Suốt 60 năm nay và kể cả sau khi tên Hồ chết, đảng cộng sản luôn luôn nói rằng bác là một người "vô sản" thứ thiệt, trên răng dưới .... dế! "Tài sản" của bác chỉ có hai bộ quần áo ka ki, một đôi dép râu, một cái nón cối và một cái va ly đan bằng sợi mây. Và tất cả những thứ này đã tự động biến thành "tài sản quốc gia" mà bọn việt gian cộng sản đã đem trưng trong bảo tàng viện Hồ Chí Minh cho khách du lịch tới xem. Không lẽ ông Trung đòi được kế thừa những "tài sản" này?. Đem bộ quần áo ka ki về nhà để làm miếng giẻ chùi nhà. Nhưng trước khi chùi nhà thì phải giặt cho thật kỹ vì nó đã từng nhuốm rất nhiều máu của nhân dân! Còn đôi dép râu và cái nón cối thì đem để trên bàn thờ tổ tiên hoặc là đem bán đấu giá trên internet, có lẽ được giá cao!.
Đó là những tài sản công khai của tên Hồ mà toàn dân đều biết. Ngoài ra không biết có tài sản bí mật nào không? Hồ Chí Minh có nhà riêng hay có biệt thự nào không? Không ai biết chắc điều này nhưng nếu ta xem cái hang Bắc Pó như là nhà thì có lẽ ông Trung có thể nhờ ông Thiên Đức hoặc ông Bùi Tín đâm đơn kiện bộ chính trị để đòi lại "tài sản" của cha mình, đó là cái hang Bắc Pó!!! (bây giờ đã biến thành địa điểm du lịch, kiếm tiền gây quỹ cho đảng!). Sau đó, nếu ông Trung muốn bán cái hang Bắc Pó thì có lẽ tòa soạn báo Người Việt hoặc đảng phở bò Việt Tân sẽ mua!
Tuy nhiên, nếu ai nghĩ rằng, tài sản vật chất của "bác" chỉ có hai bộ quần áo ka ki, một đôi dép râu và một cái va li thì đó là một sự nhầm lẫn rất to lớn. Khi còn sinh thời, tên Hồ đã coi CẢ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM VÀ TOÀN DÂN VIỆT NAM LÀ TÀI SẢN RIÊNG CỦA HẮN!. Đó là lý do vì sao hắn đã tỉnh bơ ra lệnh cho tên Phạm Văn Đồng ký công hàm dâng đất, dâng biển cho Trung Cộng!. Còn đối với người dân thì hắn đã giết cả triệu người mà không hề một chút mảy may hối hận. Những người may mắn còn sống sót thì chỉ còn là những con ma đói, xương tủy đã bị tên Hồ và bè đảng việt gian của hắn bòn rút hết sạch, còn phần linh hồn thì bị "cải tạo" đến mức trở thành u mê, tăm tối, tới giờ này nhiều người vẫn còn tôn thờ "bác"!!!. Làm chủ một tài sản khổng lồ như vậy vẫn chưa thỏa mãn lòng tham, hắn còn nuôi tham vọng muốn biến luôn hai nước láng giềng Lào và Cam Bốt thành tài sản riêng của mình. Những tên đàn em kế nghiệp tên Hồ cũng đi theo đúng những vết xe của hắn. Đó là lý do vì sao nước Việt Nam ngày nay vẫn còn nghèo mạt rệp, 80 triệu dân trong nước là 80 triệu dân oan, cả triệu nô lệ đủ loại đã và đang bị bán đi khắp thế giới, đồng thời cả đất nước ĐANG BỊ trở thành một tỉnh của Trung Cộng!
Như vậy, việc ông Thiên Đức đòi kiện giúp cho ông Trung được kế thừa tài sản của người cha, là HÀM Ý MUỐN ÔNG TRUNG ĐƯỢC LÊN NGÔI LÀM BẠO CHÚA, CHA TRUYỀN CON NỐI???
(Nguyên văn ông Thiên Đức viết: "Vụ án tìm cha: nhằm xác định thân nhân cho người sống, BẢO TỒN QUYỀN LỢI CHO DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT")
Ông Thiên Đức cũng đề cập đến việc kế thừa các TÀI SẢN TINH THẦN của người quá cố. Tài sản tinh thần của Hồ Chí Minh thì chỉ có một vài tác phẩm "văn học" mà khốn nạn thay, 99% là ĂN CẮP!!! Ví dụ như quyển thơ "Ngục Trung Nhật Ký" và "Đường Kách Mệnh". Đã có khá nhiều tác giả chứng minh quyển thơ này là tên Hồ ăn cắp của một người tù họ Lý, trong thời gian hắn bị tù ở Quảng Châu năm 1942!. Quyển sách "Bản án chế độ thực dân Pháp tại Đông Dương" mà việt cộng thường quảng cáo rùm beng là của "bác" Hồ viết trực tiếp bằng tiếng Pháp, trong thời gian bác "hoạt động cách mạng" ở bên Pháp, năm 1921!. Thật ra quyển này là do nhóm viết báo của luật sư Phan Văn Trường, kỹ sư hóa học Nguyễn Thế Truyền và cụ Phan Chu Trinh viết!. Khi mới sang Pháp, trình độ Pháp văn của Hồ chỉ là tiếng bồi "uẩy me xừ" thì chữ nghĩa đâu mà viết báo, nhất là viết những bài văn nghị luận chính trị!
Còn hai "tài sản" tinh thần nữa của Hồ, đó là quyển "Vừa đi đường vừa kể chuyện", ký bút hiệu là T. Lan và quyển "Vài mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch", ký bút hiệu là Trần Dân Tiên. Nội dung hai quyển này là tự mình bốc thơm mình. Trơ trẽn và thối không thể tưởng!. Kế thừa mấy cái đống rác hôi thối này chỉ đem lại sự nhục nhã cho tên Trung mà thôi. VINH DỰ GÌ MÀ KẾ THỪA? Những sự đạo văn, ăn cắp của Hồ đã bị cộng đồng người Việt tại hải ngoại tố cáo khắp nơi trên thế giới, đến mức tổ chức Unesco phải rút lại ý định "vinh danh" Hồ tặc!!!
Trong mục "Tiểu sử Hồ Chí Minh", bọn việt gian cộng sản thường ca ngợi rằng bác Hồ là người sáng lập ra đảng cộng sản. Sự "sáng lập" này cũng được xem như "tài sản tinh thần". Sai bét và nói phét. Con cháu của Trần Phú và Lê Hồng Phong sẽ kiện cho trọc đầu!. Chưa hết, việt cộng còn quảng cáo, bác chính là người thành lập ra "Hội Việt Nam cách mạng thanh niên" ở Quảng Châu, năm 1925!. Điều này cũng sai nốt. Một trong những người đi tiên phong chính là nhà cách mạng Hồ Học Lãm, đã hoạt động cách mạng từ lâu, tại Hồ Nam, Trung Quốc.
Đối với cá nhân ông Trung, ông vẫn được mang họ của người cha của ông. Ông là chủ quán cà phê (không biết có "ôm" hay "lắc" gì hay không). Ông làm thủ kho mà được lãnh lương ngang với một sĩ quan cấp bậc thượng tá!!!. Theo nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tiết lộ thì ông là một trong bảy người giàu nhất Việt Nam. Cũng theo tin đồn, ông đã móc ngoặc với trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, tổng cục trưởng tổng cục tình báo chính trị để đi buôn lậu. Cha của Nguyễn Chí Vịnh là đại tướng Nguyễn Chí Thanh (chết năm 1967) mà Thanh là đàn em của Hồ Chí Minh. Thế thì việc hợp tác làm ăn giữa hai bên đều là thắm thiết tình nghĩa vô sản quốc tế, trên cơ sở hai bên cùng có lợi!
Như vậy, xét về mặt cá nhân và dòng họ của Nguyễn Tất Trung thì mọi người đều được "ơn bác ơn đảng", không có gì có thể gọi là "OAN NGHIỆT" Hai chữ "oan nghiệt" nghĩa của nó rất là nặng. Ví dụ như vụ thảm sát hồi tết Mậu Thân ở Huế, hơn NĂM NGÀN đồng bào bị đập đầu, chôn sống. Đó mới là oan nghiệt. Không hiểu ông Thiên Đức có hiểu nghĩa hai chữ "oan nghiệt" hay không mà ông lại gán hai chữ này cho dòng họ "Nguyễn Tất", nghe sặc mùi "bùi-ngầu pín" và bưng bô quá!
Tuy nhiên, tôi thấy có một điều RẤT THIỆT THÒI cho Nguyễn Tất Trung mà tôi nghĩ rằng hai ông Thiên Đức và ông Bùi Tín nên đâm đơn kiện bộ chính trị giùm cho ông Trung, đòi bồi thường thiệt hại có thể lên đến vài chục triệu đô la chớ không ít!. Đó là ông Trung KHÔNG ĐƯỢC TRÚNG TUYỂN NGHĨA VỤ QUÂN SỰ để đi sang Cam Pu Chia LÀM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ!. Ông Trung sinh năm 1957, tức là khi miền Nam được "giải phóng" thì ông mới có 18 cái xuân xanh. Nhưng vài năm sau đó lại xảy ra chiến tranh bên Cam Pu Chia, thế mà bọn đầu gấu ở Bắc Bộ Phủ đã hết sức hiểm độc, tàn nhẫn không cho ông được vinh dự đi LÀM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ!!!. Thế là thế nào?. Đã có 100 ngàn thanh niên "vinh quang" chết ở bên đó, vậy mà tại sao ông Trung không được hưởng cái vinh quang này?. Bất công quá!!!. Hay là bọn đầu gấu chê ông bị KHÙNG, không biết bắn súng?. Điều này vô lý vì khùng mà tại sao ông làm được thủ kho, làm chủ quán cà phê được?
KIỆN KIỆN KIỆN ngay lập tức! Ông Thiên Đức thường xuyên hô hào PHẢI TRẢ LẠI SỰ CÔNG BẰNG cho Nguyễn Tất Trung thì bây giờ phải đòi gấp sự công bằng đó!. Ông lại rành sáu câu về các bộ luật của việt cộng. Bộ luật nào, tên gì, điều số mấy, chương mấy, ông thuộc nằm lòng y như ông là luật sư .... việt cộng thứ thiệt!. Hình như hiện nay bọn đầu gấu đang tuyển bộ đội đi làm lính đánh thuê ở I Rắc. Ông Trung phải đòi ngay QUYỀN LỢI này của mình kẻo thiệt thòi!. Còn nếu không thì đòi bồi thường thiệt hại quyền lợi, tính từ năm 1975 đến nay, có thể lên đến vài chục triệu đô la chớ không ít!!!
2. Ông Thiên Đức viết rằng phải bảo vệ hòn máu HIẾM HOI còn sót lại của dòng họ Nguyễn Tất. Thôi ta hãy bỏ qua yếu tố thử DNA. Cứ coi như ông Trung đây là sản phẩm thứ thiệt của tên việt gian Hồ. Thật ra ông Đức khéo lo xa quá. Ông Nguyễn Tất Trung không phải là hòn máu hiếm hoi CUỐI CÙNG của tên việt gian Hồ Chí Minh đâu. Con rơi con rớt của hắn khắp năm châu bốn bể, thiếu gì! Ở Mỹ, Nga, Pháp, Anh, Tàu, Ma Róc cóc keng gì cũng có con rơi của Hồ Chí Minh!. Còn ở Việt Nam thì khỏi phải lo xa. Mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít, cho về vườn thì sẽ có khối người xuất hiện, tuyên bố mình là con ruột thứ thiệt của tên đại việt gian Hồ Chí Minh, xứng đáng được kế thừa "ngôi báu" của cha ông để lại!!! Lúc đó ông Thiên Đức và ông Bùi Tín sẽ tha hồ có việc mà làm. Nội làm quân sư, kiêm luật sư .... dỏm kiêm luôn đi quyên tiền, một tuần làm 80 giờ cũng không hết việc!
3. Ông Thiên Đức đang làm một việc rất là vô ích, đó là ông nghiên cứu "luật" của việt cộng để làm quân sư cho ông Trung kiện tụi cộng sản. Việt cộng làm gì có luật mà nghiên cứu làm chi cho phí công? Tất cả những cái gọi là "Bộ luật hình sự", "Bộ luật dân sự", "luật hôn nhân gia đình" của tụi nó soạn ra chỉ nhằm để làm kiểng, để lòe thế giới rằng tụi nó cũng văn minh, dân chủ như ai! Luật của tụi nó là .... LUẬT RỪNG!!! Luật sư thứ thiệt của tụi nó đọc còn chưa hiểu thì làm sao người Việt mình ở hải ngoại đọc mà hiểu? Mà hiểu để làm gì? Giữa hiểu và thực hành - đối với bọn việt gian cộng sản- là hai điều hoàn toàn tách biệt, tựa như hai đường rầy xe lửa. Tụi nó đọc và hiểu luật của tụi nó THEO KIỂU CỦA TỤI NÓ! Ví dụ như nó nói "cho ông đi HỌC 10 ngày" Nếu ông hiểu 10 ngày là 10 ngày thì ông sẽ chết! Và nếu ông hiểu chữ "học" tương đương như chữ "study" thì ông cũng chết!.
Thực tế đã làm cho nhiều người sáng mắt: "học 10 ngày" tức là đi ở TÙ .... 10 NĂM!!!
"Luật" của tụi nó là "thấy như dzậy mà hổng phải như dzậy", mình cứ ngây thơ, căn cứ vào chương mấy, điều mấy của bộ luật để khiếu nại, kiện tụi nó thì chỉ tổ mất thời gian và làm trò cười cho tụi nó! Hiến pháp của tụi nó cũng vậy. Đừng có khiếu nại mà nói rằng căn cứ vào chương mấy, điều mấy của hiến pháp! Nếu mà làm đúng theo hiến pháp như bên nước Mỹ thì chính quyền của tụi nó làm sao còn tồn tại tới ngày hôm nay?
Chắc ông cũng đã thấy thực tế đã chứng minh rất nhiều: có những người bị tòa án việt cộng kết án là "phản động", bị tuyên án trên 5 năm tù, một thời gian sau được .... trả tự do!!! Những thằng cộng sản gộc ly khai hoặc bị đuổi ra khỏi đảng như Trần Độ, Trần Bạch Đằng, Nguyễn Văn Trấn, khi uất ức, bất mãn thì viết thơ chửi đảng vung vít cho hả giận chớ tụi nó không bao giờ nêu ra căn cứ vào chương mấy, điều mấy của bộ luật RỪNG để mà khiếu nại, bởi vì tụi nó RÀNH SÁU CÂU QUÁ RỒI!!!
Ông không phải là luật sư việt cộng mà ông viết bài viện dẫn nhiều luật của việt cộng để làm gì, độc giả sẽ đánh giá ông là thành phần đi bưng bô cho việt cộng!! Phải chăng là ông muốn lập công dâng đảng, muốn chứng minh cho thế giới thấy rằng việt cộng nó cũng "văn minh", có đủ các bộ luật cần thiết? Hơn nữa, chuyện "oan" của tên Trung, đó là chuyện của tụi việt cộng với nhau, hãy để cho tụi nó giải quyết với nhau, mắc mớ gì ông đi kêu oan giùm cho nó? Chúng ta, những người Việt tỵ nạn cộng sản lo chuyện của chúng ta còn chưa xong, hơi đâu đi lo cho thằng con trai của thằng đại phản quốc Hồ Chí Minh! TẠI SAO LẠI KHÉO DƯ NƯỚC MẮT KHÓC NÒI VIỆT GIAN NHƯ THẾ? Ông đang làm những chuyện ruồi bu, ngu xuẩn, chọc tức cộng đồng! Nếu ông muốn về Việt Nam đi bưng bô cho việt cộng thì ông cứ về công khai như Phạm Duy và Nguyễn Cao Kỳ. Đừng có lôi kéo người Việt ở hải ngoại vào những chuyện ruồi bu, nếu không muốn nói ông đang cố tình phá thối cộng đồng, lập công dâng đảng việt cộng!!!
Nếu ông có tình thương thì ông hãy dành tình thương cho những người đang THỰC SỰ bị OAN KHUẤT và họ đang sống vất vưởng như những con ma đói ở ngoài đường. Đó là những người dân oan.
4. Ông Thiên Đức đã viết cái tựa đề là "Hãy giải oan nghiệt cho dòng họ Nguyễn Tất". Khi ta đề cập đến hai chữ "dòng họ" thì về mặt ngữ nghĩa, có nghĩa là bao gồm nhiều thế hệ, ít nhất là ba đời: đời cha, đời con và đời cháu. Cha của Hồ Chí Minh là Nguyễn Sinh Sắc uống rượu say, đã đánh chết người rồi bị cách chức. Như vậy có bị oan ức gì không, có phải là người tử tế đàng hoàng gì không mà cần phải được giải oan? Hồ Chí Minh đã giết MƯỜI TRIỆU người, có bị oan ức gì không mà cần phải được giải oan? Còn tên Trung, một trong những người giàu nhất Việt Nam có bị oan ức gì không mà cần phải giải oan?
NỘI CÁI TỰA ĐỀ ÔNG VIẾT LÀ ÔNG MUỐN CHỬI CHA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỘNG SẢN Ở HẢI NGOẠI RỒI. ĐÂY LÀ VIỆC LÀM CỐ Ý CHỚ KHÔNG PHẢI ÔNG KHÔNG Ý THỨC ĐƯỢC CÁCH DÙNG CHỮ CỦA MÌNH!!!
Nếu ông viết cái tựa đề là "Hãy giải mối oan nghiệt cho dòng họ cô Nông Thị Xuân" thì người đọc có thể thông cảm.
5. Trong bài viết, ông Thiên Đức thường xuyên dùng hai chữ "người tình" để chỉ mối quan hệ giữa cô Xuân và những người đàn bà khác đối với tên giặc Hồ. Ông dùng chữ sai bét, chứng tỏ trình độ tiếng Việt của ông rất dốt. Cô xuân và những thiếu nữ đáng thương khác là những nô lệ tình dục. Họ bị cưỡng ép hoặc bị mua chuộc để "yêu" tên già Hồ chớ không phải tình yêu nam nữ giữa hai bên đến với nhau một cách tự nhiên. Không thể gọi cô Xuân là "người tình" của tên giặc Hồ được.
Ông lại còn bày ra cái trò rất thối là tình nguyện giúp ông Trung kiện đòi xác mẹ. Và ông đòi: - Nếu tìm được hài cốt cô Xuân thì bộ trưởng công an việt cộng phải đội khăn tang, đọc điếu văn xin lỗi trước linh cữu của người chết và bài điếu văn phải được đăng trên trang nhất của báo việt cộng liên tục trong một tuần. Sau đó, theo đề nghị của ông Thiên Đức, linh cữu của "hoàng hậu" phải được đưa tới lăng của tên Hồ để "được gặp mặt người tình lần cuối trước khi xa cách vĩnh viễn"!!!
Ối trời ơi, thối quá, thối quá ông Thiên Đức ơi! Bồi bút hạng bét! Mẹ đẻ của thằng bộ trưởng công an lỡ có chết, chưa chắc gì nó đã đội khăn tang, đọc điếu văn, ở đó mà đòi nó đội khăn tang, đọc điếu văn giải oan cho bà Nông Thị Xuân! Lúc tên bồi bút Tố Hữu chết rồi, người dân nước Việt đã mừng vì từ nay họ đã thoát được một cái họa bồi bút nâng bi giặc Hồ, nâng bi việt cộng. Nhưng người dân đã lầm. Thằng bồi bút này chết đi thì có liền thằng bồi bút khác tàn mạt hơn kế vị:
Các anh đâu phải nhà văn
Một bọn giết mướn kiếm ăn qua ngày
Nói thật sợ bị tù đày
Cúi luồn nịnh bợ thì hay vô cùng!
(Thơ Nguyễn Hữu Nhật)
KẾT LUẬN:
Vụ án cô Nông Thị Xuân không phải là điều gì mới lạ hay là "khám phá mới" gì của Bùi Tín. Hồi năm 1996, những sự việc này đã được phơi bày trên internet, rất nhiều người ở hải ngoại đã biết. Nhưng đến năm 2008, bọn việt gian cộng sản lại khơi lại sự việc này với những mưu đồ lưu manh và lừa bịp. Bọn chúng có nguyên một băng đảng, làm việc với nhau rất ăn khớp, có sự phân công hẳn hoi.
Thoạt tiên là tên việt gian Vũ Thư Hiên chế tạo quả bom thối ở giai đoạn một. Sau đó Bùi Tín tiếp tục làm giai đoạn hai, giả vờ kêu oan cho tên Trung và bà Xuân nhưng thật sự là muốn chạy tội cho tên Hồ Chí Minh với lý do bị mất hết quyền lực!. Và đồng thời Bùi Tín muốn giới thiệu đến đồng bào ở hải ngoại về vị "hoàng tử" KHÙNG, có thể sẽ kế nghiệp "vua" trong tương lai!. Cuối cùng, giai đoạn ba, ông Thiên Đức táo bạo hơn, mở rộng hai chữ "oan nghiệt" CHO CẢ DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT và giới thiệu cho mọi người biết là bọn việt gian cộng sản rất văn minh: bọn chúng có đủ các bộ luật như hình luật, dân luật, luật hôn nhân gia đình ..v..v.. Ngoài ra ông cũng muốn chứng minh rằng một người "dân quèn" như ông Nguyễn Tất Trung cũng có thể làm đơn kiện bộ chính trị trung ương đảng cộng sản để ĐÒI LẠI "TÀI SẢN" CỦA CHA MÌNH; ĐÓ LÀ TOÀN BỘ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM VÀ 85 TRIỆU NÔ LỆ!!!. Như vậy là chế độ việt gian cộng sản dân chủ quá xá rồi, dân chủ nhất trên thế giới !!!
Bài viết của ông Thiên Đức cũng là một thông điệp muốn nhắn gửi đến các tổ chức đang đấu tranh cho tự do dân chủ ở trong và ngoài nước như sau: không được đụng đến "tài sản" riêng của DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT. Tài sản này - lãnh thổ Việt Nam, diện tích 326 ngàn ki lô mét vuông gồm toàn bộ các tài nguyên khoáng sản, rừng, biển, 85 triệu nô lệ và toàn bộ các "tác phẩm" văn học của Hồ chủ tịch - đã có cậu Trung KHÙNG kế thừa rồi! Ai mà xâm phạm các "tài sản" ấy thì cậu Trung sẽ nhờ ông quản gia kiêm "luật sư" Thiên Đức kiện ra tòa án quốc tế chớ không phải chuyện đùa!!!
Treo đầu dê bán thịt chó là nghề bấy lâu nay của Bùi Tín. Bài viết của hắn giả vờ xót thương cho cái chết của cô Xuân và số phận "oan nghiệt" của cậu Trung. Nhưng đó chỉ là động tác giả. Mục tiêu chính của hắn nằm ở chỗ này: - Những độc giả thiếu suy nghĩ, sau khi đọc bài của hắn, sẽ thảo luận với nhau rằng: - Thật không ngờ tên Trần Quốc Hoàn ác đến như thế, quyền lực của hắn lớn quá, đến bác Hồ cũng phải sợ! Không ngờ ngay từ hồi năm 1956, bác Hồ đã bị mất hết quyền hành rồi! Thế thì việc xâm lăng miền Nam, vụ tàn sát tết Mậu Thân, vụ dâng đảo Hoàng Sa, Trường Sa hồi năm 1958 cho Trung Cộng đâu có phải do bác gây ra???!!!
Cái chết của cô Xuân nên được xem như những cái chết của hàng triệu người dân khác dưới bàn tay đồ tể tàn độc của tên giặc Hồ. Tương tự như những cái chết của hàng trăm ngàn người dân bị đấu tố hồi cải cách ruộng đất hoặc vụ tàn sát hồi tết Mậu Thân ở Huế. Không thể xem đó là cái chết của "hoàng hậu" hoặc "người tình" của tên Hồ Chí Minh! Ông Thiên Đức đã gán mấy chữ "hoàng hậu" và "người tình" cho cô Xuân như vậy là xúc phạm tới vong linh của người đã khuất. Trên thực tế, đã có hàng trăm ngàn cái chết khác, oan khuất hơn gấp ngàn lần cái chết của cô Xuân mà cho đến nay họ vẫn chưa được giải oan! Và đang có hàng trăm ngàn người phải chịu những hoàn cảnh oan nghiệt do việt cộng gây ra, đau khổ hơn hoàn cảnh của ông Nguyễn Tất Trung rất nhiều. Nếu cần phải giải oan hoặc thương xót, chia sẻ yêu thương thì những người này mới là những người xứng đáng, chớ không phải "cậu" Trung KHÙNG.
Tại sao không giải oan cho bà Nguyễn Thị Năm mà cứ lo giải oan cho dòng họ Nguyễn Tất, vốn từ trên xuống dưới toàn là loài việt gian, phản dân hại nước?.
Hồ Chí Minh là tên tội đồ của đất nước và dân tộc. Trong khi toàn dân đang tìm mọi cách để đạp đổ "thần tượng" Hồ Chí Minh thì ông Thiên Đức lại cố gắng đi "giải oan" cho nó! Việc làm của ông là việc làm của một tên việt gian đi bưng bô cho việt cộng một cách rất trơ trẽn và hèn! Tiếp tay với kẻ cướp để củng cố cho cái chế độ bạo tàn của chúng nó thì chính bản thân mình cũng là ăn cướp!
Riêng đối với ông Nguyễn Tất Trung, nếu ông còn lương tâm của một con người, muốn được người dân xem ông như là một con người (chớ không phải là loài cầm thú) thì ông phải chối bỏ cái họ "Nguyễn Tất". Ông nên ra tòa xin làm lại giấy khai sinh, mang họ mẹ là họ NÔNG. Mẹ ông và cô của ông là những nạn nhân rất đáng thương. Ông không nên nghe theo lời xúi dại của mấy tên việt gian như Bùi Tín, Thiên Đức làm đơn kiện TRUY TÌM PHỤ HỆ, bởi vì Hồ Chí Minh là một tên tội đồ dân tộc, một sự đại ô nhục cho cả lịch sử của dân tộc Việt nói chung và cho bản thân ông nói riêng, nếu ông nhìn nhận nó là cha ruột của ông! Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ, người dân người ta cứ nguyền rủa hoài mãi không thôi! Ông nên nhớ tên giặc Hồ đã làm chết MƯỜI TRIỆU người! Vinh dự gì mà đòi được làm người kế thừa của tên giặc Hồ? Toàn bộ tài sản của nó để lại đều là tài sản ăn cướp và ăn cắp! Ông mà kế thừa những tác phẩm "văn học" của nó thì cả thế giới người ta sẽ xúm lại chửi ông, nhổ nước miếng vào mặt ông, lúc đó ông chỉ còn có nước mang mặt mo suốt đời! Còn cái hang Bắc Pó là sào huyệt của bọn cướp, hãnh diện gì mà ông còn mò tới đó để chụp hình lưu niệm?
Những thằng việt gian ở hải ngoại như Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Thiên Đức nó chỉ lợi dụng ông để mưu đồ chính trị cho bản thân chúng nó và cái đảng cướp việt gian cộng sản của chúng nó. Bọn chúng chẳng có yêu thương gì ông hoặc mẹ ông đâu. Nó càng làm lớn chuyện cuộc đời của ông là càng làm cho ông thêm nhục. Mẹ của ông cũng không thể nào nhắm mắt được nơi suối vàng! Ông nên sám hối và sửa chữa những sai lầm. Muộn còn hơn không!
Trần Thanh
Ngày 22 tháng 3 năm 2008
Chú thích:
1. Hồi năm 2000, tôi có đọc lá thơ tố cáo của ông Võ Tử Đản đăng trên các báo trên internet. Ông Đản tố cáo Bùi Tín đã giết cha ông và các người thân khác trong gia đình ông, hồi năm 1947. Ông Đản thách đố ông Bùi Tín đối chất công khai với ông. Sau đó tôi có đọc lá thơ trả lời của ông Bùi Tín, bác bỏ toàn bộ những lời tố cáo của ông Đản.Sự việc này đến nay vẫn chưa ngã ngũ.
2. Sau năm 1954, một số lực lượng của việt cộng tập kết ra bắc, Lê Duẩn theo lệnh của Hồ lén ở lại miền Nam để tiếp tục hoạt động, mãi đến đầu năm 1957 hắn mới ra bắc luôn và là ủy viên bộ chính trị. Quý bạn đọc có thể tham khảo thêm qua bài viết của tác giả Hứa Hoành "Bí ẩn cuộc đời của Lê Duẩn": http//www.hungviet.org/huahoanh/huahoanh-8.html
Trần Thanh
Chuyện về Bùi Tín là chuyện dài nhiều tập, tương tự như chuyện ngàn lẻ một đêm. Ngày nào hắn còn đánh phá cộng đồng thì ngày đó chúng ta phải có nhiệm vụ vạch rõ bộ mặt việt gian của hắn ra. Bùi Tín định cư tại hải ngoại đã được 18 năm, dưới chiếc áo khoác là "nhà phản tỉnh" .... bịp. Trước đây hắn đã từng tuyên bố: phải có thời gian cho những nhà "phản tỉnh" chuyển hóa tư tưởng, không thể chỉ trong một đêm mà một người cộng sản có thể lột xác hoàn toàn để biến thành người quốc gia. Nhưng MƯỜI TÁM NĂM đã trôi qua - đã 6500 đêm - hắn vẫn rặt là một tên việt gian như thời 1945, không hề có một "chuyển hóa" gì hết! Cho đến thời điểm này, năm 2008, rất nhiều người đã thấy rõ chân tướng của hắn chỉ là một tên đặc công đỏ chuyên đánh phá cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Biết hắn là tên đặc công rồi thì khi thấy hắn xuất hiện ở các buổi meeting hay diễn đàn thì cứ cà chua và trứng thối mà chúng ta ném tới tấp vào mặt hắn và đồng thời la lớn: "đả đảo tên đặc công đỏ Bùi Tín. Cút đi!" Chúng ta tẩy chay sự hiện diện của hắn, đồng thời kêu gọi toàn bộ truyền thông ở hải ngoại không đăng các bài viết của hắn. Nhiều lần như vậy, hắn sẽ cút và rút lui vào hang .... Bắc Pó! Không quậy phá được cộng đồng người Việt tại hải ngoại thì hắn sẽ bị bọn đầu gấu trong bộ chính trị trừng phạt, cúp lương "nghị quyết 36". Hắn sẽ biến thành con rệp đói nằm chèm bẹp một chỗ, chờ chết già! Đó sẽ là kết thúc bi thảm cho một tên việt gian suốt đời hết lòng phục vụ cho cái đảng cướp việt gian cộng sản!
Mới đây, trong dịp tết Mậu Tý, Bùi Tín lại tung ra một đòn đánh phá mới: hắn viết bài "Không thể bất công kéo dài đến vậy!", đăng trên báo điện tử Đàn Chim Việt (cái ổ rắn độc của việt cộng). Tóm tắt quả bom thối do hắn tung ra gồm những điểm như sau:
1. Hồ Sĩ Tạo là ông nội của Hồ Chí Minh (hắn gọi là "khám phá mới, bất ngờ và thú vị!")
2. Vương Chí Nghĩa là em út của Hồ Chí Minh (cùng cha khác mẹ)
3. Hoa Quốc Phong là con cả của Mao Trạch Đông
4. Phải đối xử công bằng với Nguyễn Tất Trung (con ruột của Hồ tặc và bà Nông Thị Xuân)
Cái trò lưu manh của Bùi Tín qua các bài viết là trò "giương đông kích tây", nói như vậy mà không phải như vậy, "chửi" cộng sản mà thật ra là ca ngợi cộng sản!. Tựa đề của những bài viết của hắn thường chỉ là hỏa mù và nguyên một thân bài viết dài lê thê cũng chỉ là hỏa mù nhằm đánh lừa người đọc. Trò lưu manh của hắn nằm ở chỗ này: đôi khi một vài chi tiết trong bài, XEM RA CÓ VẺ LÀ PHỤ NHƯNG ĐÓ MƠÍ ĐÚNG LÀ TRỌNG TÂM HẮN MUỐN NÓI!. Nghệ thuật cấy chất độc vào độc giả là nằm ở chỗ những chi tiết phụ. Ai cũng lo chú tâm vào chủ đề chính nên không ý thức được mình đang bị tên đặc công đỏ dẫn dắt vào một mê hồn trận!.
PHÂN TÍCH TỪNG ĐIỂM:
Điểm 1: - "Khám phá mới" của Bùi Tín: Hồ Sĩ Tạo là ông nội của Hồ Chí Minh.
Láo bịp và vô căn cứ. Chúng ta chỉ cần biết tên Hồ là tên việt gian bán nước, thủ phạm gây ra cái chết của MƯỜI TRIỆU người Việt từ năm 1945 đến nay, kể cả hai miền Nam Bắc. Còn gia phả của hắn như thế nào thì chúng ta KHÔNG NÊN MẤT NHIỀU THÌ GIỜ để tìm hiểu làm gì. Hơn nữa, đa số các "tài liệu lịch sử" do bọn việt gian cộng sản đưa ra đều là ngụy tạo. Nếu chúng ta cứ chúi đầu vào cái đống rác đó để đào xới là vô tình đi vào một bái quái đồ do bọn chúng giăng ra. Tất cả mọi công sức và thời gian bây giờ phải nhằm vào việc lật đổ chế độ cộng sản. Cái "khám phá mới" của Bùi Tín chính là đòn đánh lạc hướng đấu tranh của chúng ta, lèo lái chúng ta đi về hướng khác, quên đi mục tiêu chính là lật đổ bạo quyền cộng sản!.
Điểm 2:.- Vương Chí Nghĩa là em út của Hồ Chí Minh. (tên Nghĩa có người con tên là Vương Chí Việt sinh năm 1959, đi tu năm 1980, hiện nay là "thượng tọa" đang trụ trì một ngôi chùa nào đó ở quận Cam, nước Mỹ!)
Thằng chó nào là ông nội của Hồ Chí Minh cũng như thằng chó nào là em út của Hồ thì kệ xác chúng nó. Chúng ta KHÔNG NÊN MẤT THỜI GIAN tìm hiểu về những đòn hỏa mù này do Bùi Tín tung ra. Nếu chúng ta tỏ ra quan tâm, tranh luận thì mai mốt Bùi Tín lại tung ra thêm "những khám phá" mới khác, ví dụ như: "nhà dân chủ" Hoàng Minh Chính là bà con họ hàng gì đó của Hồ tặc!. Chữ viết tắt HCM và HMC rất giống nhau, chỉ khác vị trí các mẫu tự mà thôi!. KHÔNG LẼ SUỐT ĐỜI LÚC NÀO CHÚNG TA CŨNG PHẢI CHẠY THEO ĐUÔI NHỮNG QUẢ BÓNG HỎA MÙ DO BÈ LŨ VIỆT GIAN BÙI TÍN TUNG RA?.
Hoặc giả sử, Bùi Tín thấy những "khám phá mới" của mình có vẻ ăn khách, gây ra nhiều bàn cãi, tranh luận thì một ngày nào đó hắn lại tung ra những "khám phá" khác, rất giật gân, như sau:
Khám phá 1: - Hồi sinh thời, có lần Hồ chủ tịch đã từng .... giao cấu với một con chó cái bẹc giê. Sau đó, con chó này đẻ ra một con quái vật, thân hình người ta nhưng cái mặt là mặt chó, lông chó bao phủ khắp thân mình. Con quái vật này biết nói tiếng người bập bẹ nhưng đa số là tru tắc tiếng như loài chó đói!.
Hiện giờ con quái vật này đang sống tại số nhà ..... đường ...... thành phố ..... Bùi Tín sẽ yêu cầu đồng bào ở hải ngoại hãy gởi tiền về để giúp "giải oan" cho số phận oan nghiệt này. Suốt 50 năm nay "con người này" không được mang dòng họ Nguyễn Tất!!!
Khám phá 2: - Cần phải GIẢI OAN cho ông Nguyễn Tất Thành, tức Paul Thành, tức Hồ Chí Minh!. Lý do: Kể từ năm 1956, ông đã bị bè nhóm Duẩn-Thọ tước hết mọi quyền hành, bị cô lập toàn diện. Ông không hề giết cô Nông Thị Xuân. Ông không chủ trương xâm lăng miền Nam. Ông không chỉ đạo vụ tấn công tết Mậu Thân. Ông chết trong cô đơn năm 1969. Vậy mà đồng bào ở hải ngoại trong bao nhiêu năm nay cứ nhè chửi ông, hài tội ông dữ quá, khiến ông bị Diêm Vương kết án đọa địa ngục A Tỳ vô thời hạn!. Cần phải giải oan cho ông Nguyễn Tất Thành!!!
Khám phá 3: - Tổng bí thư của đảng việt gian cộng sản trong tương lai có thể là một ông Mỹ .... DA ĐEN!!!
Lý do: Trong suốt thời gian đi giang hồ làm thủy thủ, Hồ Chí Minh đã từng đặt chân đến nước Mỹ và đã từng sống ở khu phố Harlem, khu xóm nhà lá của người da đen tại New York. Vốn là một thanh niên ham thích của lạ, bác thường đi .... chơi đĩ mà hậu quả là làm cho một em điếm da đen mang bầu. Bác có ngờ đâu, khoảng 90 năm sau, tức năm 2008, có một ông Mỹ da đen nào đó tuyên bố mình là .... chắt của bác Hồ! (Mỹ đen lai việt gian!) Ông này có tham vọng chính trị. Ông muốn được về Việt Nam để được nối ngôi hoàng đế của ông cố nội, tức Hồ Chí Minh!.
Đồng thời ông cũng kêu oan um sùm, yêu cầu người Việt ở hải ngoại hãy "giải oan" cho ông vì trong suốt 90 năm nay, cha con ông ở Mỹ không được mang dòng họ "Nguyễn Tất"!!!. Biết đâu mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít, cậu Trung KHÙNG không được kế nghiệp cha thì ông Bùi Tín ở hải ngoại đã chuẩn bị sẵn một "thái tử" Mỹ đen lai việt gian, đưa về nước để được lên ngôi tổng bí thư, kế thừa sự nghiệp của ông cố nội!
Đến lúc ấy, có lẽ sự giao hảo giữa chính quyền Mẽo và việt gian cộng sản sẽ vô cùng hữu nghị và thắm thiết!. Nhất là ông tổng bí thư đảng việt gian cộng sản biết nói tiếng Mẽo nhanh như gió, còn tiếng Việt thì mù tịt!
Điểm 3: - Hoa Quốc Phong là con cả của Mao Trạch Đông.
Cũng tương tự như điểm 2. Chuyện nước chúng ta lo còn chưa xong, hơi sức nào MẤT THỜI GIAN để đi tìm hiểu chuyện bên Tàu?. Tên Bùi Tín muốn đánh lạc hướng, dẫn dắt độc giả đi lung tung, đi thật xa. Khi chúng ta bị lạc hướng, hắn mới lòn vào những độc kế mà hắn muốn cấy vào cộng đồng người Việt tại hải ngoại!. Tôi sẽ trình bày rõ những trò lưu manh này ở phần kế tiếp.
Điểm 4:- Phải đối xử công bằng với Nguyễn Tất Trung.
Đại khái trong phần này, Bùi Tín kể rằng: cô Nông Thị Xuân lúc mới 22 tuổi, bị đưa từ Cao Bằng về để phục vụ sinh lý cho bác, lúc đó khoảng 65 tuổi. Hậu quả là cô Xuân đã đẻ ra Nguyễn Tất Trung. Bùi Tín đã "khéo dư nước mắt khóc nòi việt gian", lâm li bi đát tả oán về cuộc đời của "cậu" Trung:
- Rằng cậu là người rất đẹp giai, rất thông minh(?) Tuy thông minh nhưng không học hết bậc trung học vì bị .... KHÙNG!!! Sở dĩ "cậu ấm" Trung bị khùng là vì bị tên Trần Quốc Hoàn cho uống thuốc độc!
- Rằng cậu phải sống trong đau khổ vì phải mang cái lý lịch giả suốt 50 năm nay, không được công khai hóa cho toàn dân biết mình chính là con ruột của Hồ Chí Minh, để cậu được hãnh diện với .... thế giới!!!
- Rằng vì cậu không được học đến nơi đến chốn nên phải đi làm .... thủ kho! (thủ kho to hơn thủ trưởng, tha hồ ăn cắp, làm giàu!)
- Rằng cuộc sống của cậu rất bị gò bó vì luôn luôn có công an theo dõi cậu đêm ngày ..v..v..
Bùi Tín đã đánh bóng cậu Trung như sau:
Trích: "... anh là công dân lương thiện cực hiếm" , "... anh không có tội gì dù là nhỏ nhất"
Cuối cùng Bùi Tín kêu gọi cộng đồng người Việt tại hải ngoại hãy:- Chia sẻ yêu thương (hãy yêu thương "cậu" Trung)
- Trích (Bùi Tín viết): " ... cả đại gia đình người Việt trong và ngoài nước sẽ hết lòng chia sẻ yêu thương anh và chị Duyên cùng gia đình và tận lực giúp anh, che chở anh khi cần".
Kèm theo bài viết là bốn tấm hình chụp, quan trọng nhất là hai tấm hình:
- Nguyễn Tất Trung thăm hang Bắc Pó, ngồi ngay tại cái bàn bằng đá mà Bùi Tín ghi chú đó là nơi "bác" Hồ đã dịch lịch sử đảng cộng sản Liên Xô, năm 1941!
- Trung và vợ hắn đứng chụp hình trước suối Các Mác và núi Lê Nin nơi hang Bắc Pó!
NHẬN XÉT:
Mục đích chính của Bùi Tín, qua bài viết, là giới thiệu đến cộng đồng người Việt tại hải ngoại, đứa con hoang của Hồ Chí Minh, có kèm theo những tấm hình chụp để mọi người biết rõ dung nhan của .... "hoàng tử"!. Biết đâu mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít thì Bùi Tín đã chuẩn bị sẵn dư luận ở hải ngoại, vận động sự yểm trợ, để đưa cậu Trung KHÙNG lên làm tổng bí thư đảng việt gian cộng sản!!!. Lúc ấy Bùi Tín tha hồ được hưởng những ơn mưa móc của cậu Trung KHÙNG!. Một đất nước mà bị một thằng KHÙNG lãnh đạo thì đất nước đó sẽ đi về đâu???
Đáng lưu ý nhất là trò lưu manh, mất dạy của Bùi Tín khi hắn hạ bút viết: "CẢ ĐẠI GIA ĐÌNH NGƯỜI VIỆT TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC SẼ hết lòng chia sẻ, yêu thương anh chị Duyên cùng gia đình và tận lực giúp anh, che chở anh khi cần"
Đứa con hoang của tên việt gian Hồ thì hãy để cho cái đảng cướp của hắn "chia sẻ yêu thương". Toàn dân trong và ngoài nước lo cái thân đói rách của mình chưa xong, ai rỗi hơi đâu "khéo dư nước mắt khóc nòi việt gian?". Bùi Tín nói y như thật, khổ quá!. Đứa con hoang của bạo chúa chưa bị người dân phẫn nộ xử tử là may rồi, ở đó mà kêu gọi người Việt ở hải ngoại hãy yêu thương cậu Trung!. Hay là Bùi Tín muốn gây quỹ từ thiện, kêu gọi người Việt ở hải ngoại gởi tiền về giúp đỡ "hoàng tử" Trung???
Chuyện cậu Trung bị đau khổ, đó là chuyện của nội bộ bọn việt gian cộng sản. Muốn khiếu nại giùm cậu Trung thì Bùi Tín hãy trực tiếp khiếu nại với đám đầu gấu của việt cộng ở trong nước. Không mắc mớ gì phải đưa lên truyền thông ở hải ngoại, kêu gọi người Việt ở hải ngoại hãy yêu thương cậu Trung!. NẾU BÙI TÍN CÓ NGON THÌ HÃY KHIẾU NẠI GIÙM GIA ĐÌNH ÔNG VÕ TỬ ĐẢN* đang sống ở San Jose, nước Mỹ. Ngày 28 tháng 4 năm 1999, ông Đản đã gởi thơ đến các cơ quan truyền thông ở hải ngoại, tố cáo Bùi Tín đã giết cha ông và hai người bà con khác trong gia đình, hồi năm 1947-1948, lúc đó Bùi Tín làm trưởng ban ám sát!!!. Đây mới chính là gia đình cần chia sẻ yêu thương, cũng như hàng trăm ngàn gia đình khác đã bị chết oan uổng trong vụ cải cách ruộng đất; hàng ngàn gia đình bị việt cộng đập đầu, chôn sống năm Mậu Thân 1968; hàng triệu quân dân cán chính VNCH đã chết trong các trại cải tạo; hàng triệu thuyền nhân đã bỏ mạng trên biển cả; hàng triệu dân oan đã và đang bị việt cộng cướp mất đất, mất nhà ..v..v... Còn nhiều nhiều lắm. Tội ác của cộng sản nhiều như cát sông Hằng, không thể nào kể ra hết. Và chính những nạn nhân này mới là nạn nhân cần chia sẻ yêu thương, cần giúp đỡ, che chở!.
Thằng KHÙNG Nguyễn Tất Trung không xứng đáng để được hưởng những chia sẻ yêu thương nơi toàn dân, lý do vì sao, tôi sẽ trình bày dưới đây.
Hơn nữa, hắn cũng không cần người Việt ở hải ngoại gởi tiền về giúp đỡ. Nên nhớ, hắn đã từng làm thủ kho to hơn thủ trưởng. Một con chuột sa vào hũ nếp thì phải ăn no biết chừng nào?. Và theo nhà văn Trần Khải Thanh Thủy cho biết thì hiện nay, hắn là MỘT TRONG BẢY NGƯỜI GIÀU NHẤT VIỆT NAM!.
Đã gọi là "khùng" mà tên Trung biết mò về hang Bắc Pó, biết đi thăm núi Các Mác, suối Lê Nin, những địa danh mà trước đây cha của hắn đã từng sống dâm loạn, thưởng thức đủ các loại "hoa" đồng nội cũng như "hoa" Trung Quốc, để rồi đến năm 1945 thì về thành phố gây ra biết bao nhiêu tội ác mà những hậu quả của nó còn kéo dài tới bây giờ, không biết đến khi nào mới giải quyết xong!.
Khi tên Trung lớn lên, chắc chắn hắn phải được nghe nói về những tội ác của cha hắn, nhất là tội ác hết sức ghê tởm, đó là cưỡng bức sinh lý mẹ hắn rồi giết chết mẹ hắn một cách thê thảm. Trên đời này không có chuyện gì có thể bưng bít mãi được, nhất là từ sau năm 1990, ở Việt Nam bắt đầu có internet, Việt kiều và khách du lịch đến Việt Nam rất nhiều. Vào thời điểm năm 1990, tên Trung đã được 33 tuổi, cái tuổi chín chắn nhất trong cuộc đời của một người đàn ông. Việc làm của tên Trung cùng với vợ đến thăm hang Bắc Pó, chụp hình lưu niệm, chứng tỏ cho chúng ta thấy một điều: tên Trung TỰ HÀO về người cha của hắn, đã từng là bạo chúa, làm chết MƯỜI TRIỆU người!. Một chi tiết khác: tên Trung có con trai đầu lòng, mới đầu hắn đặt tên là Vũ Thanh, lấy họ của người cha nuôi là Vũ Kỳ. Nhưng sau đó hắn đã đổi ý, đặt lại tên khác cho con là Nguyễn Thanh Trung. Bùi Tín giải thích rằng TÊN TRUNG MUỐN TÌM VỀ CỘI NGUỒN .... việt gian của mình!!! Làm con của một bạo chúa thì sẽ được cả thế giới biết đến, chớ làm con của một người dân thường thì ai thèm biết đến mình!!!.
Trong lịch sử đã có những trường hợp, khi người con khám phá ra cha mình đã từng phạm những tội ác tày trời, người đó cảm thấy xấu hổ và muốn CHỐI BỎ CỘI NGUỒN CỦA MÌNH. CÓ NGƯỜI ĐỔI SANG HỌ KHÁC để khỏi phải hổ thẹn vì mang tiếng là con cháu của những kẻ tội đồ của dân tộc! Nhưng Nguyễn Tất Trung lại tự hào mình là con của bạo chúa, người đã xài mẹ mình như một miếng giẻ rách rồi đem giết, quăng bỏ ở ngoài đường!. Nếu không tự hào thì tại sao hắn lại tìm đến hang Bắc Pó để chụp hình, lại ngồi chễm chệ nơi chiếc bàn đá, nơi tên đại việt gian Hồ Chí Minh đã từng ngồi?. Tên Trung muốn trở thành bạo chúa giống như cha của hắn?.
Nếu tên Trung thật sự là một con người có lương tâm, đạo đức, biết suy nghĩ thì hắn phải CHỐI BỎ cái họ NGUYỄN TẤT rất ô nhục và xin làm lại giấy khai sinh, mang họ mẹ là họ NÔNG. Con của hắn đẻ ra cũng phải mang họ NÔNG để tưởng nhớ đến người mẹ xấu số của hắn. Đó mới là biết cách cư xử làm người.
Bùi Tín bốc thơm cậu Trung: "anh là người lương thiện cực hiếm .... anh không có tội gì dù là nhỏ nhất"
"Cậu ấm" Trung lương thiện ở chỗ nào?. Nếu không ăn cắp, buôn lậu, tham nhũng, bóc lột xương máu của nhân dân thì làm sao có thể trở thành một trong bảy người giàu nhất nước?. Ăn cắp, buôn lậu, tham nhũng không phải là tội?. Nội cái chuyện hắn tự hào mang giòng họ NGUYỄN TẤT là cũng có tội tồi!. Xét về mặt đạo đức, hắn có tội với mẹ hắn. Người mẹ đáng thương của mình không lo tôn thờ, lại đi tôn thờ một thằng đại việt gian, tướng cướp!!!
CÓ PHẢI HỒ CHÍ MINH BỊ BỌN DUẨN-THỌ TƯỚC HẾT QUYỀN HÀNH HAY KHÔNG?
Một điều rất quan trọng ta cần chú ý ở đây, đó là: Bùi Tín trích dẫn trong quyển sách "Đêm giữa ban ngày" của Vũ Thư Hiên, kể lại những tình tiết tên Trần Quốc Hoàn hãm hiếp bà Nông Thị Xuân rồi giết bà ta. Tên Hoàn đã từng rút súng ra hăm dọa hai chị em bà Xuân: " .... chúng mày liệu hồn, đến ông Hồ đây cũng nằm trong tay tao, hiểu chưa!".
Những chi tiết mà tên việt gian Vũ Thư Hiên viết trong sách là hoàn toàn vô lý, không thể nào tin được. Viết láo quá!
Tên Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng công an chỉ là một tên đàn em rất cắc ké, chỉ đáng xách dép, bưng bô cho tên Hồ. Ta hãy xem danh sách Ban chấp hành trung ương đảng khóa 2 (1951-1960), cả thảy là 19 tên thì tên Trần Quốc Hoàn chỉ được xếp hạng thứ 15, gần áp chót!. Hắn không được là ủy viên bộ chính trị, gồm 12 ủy viên chính thức. Những tên trong bộ chính trị lúc bấy giờ , xếp theo thứ tự 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 như Chinh, Duẩn, Hoàng Quốc Việt, Giáp, Đồng, Nguyễn Chí Thanh, Lê đức Thọ đều sợ tên Hồ hơn sợ cọp, thì cỡ như tên Hoàn, chưa được vào bộ chính trị, không là cái thá gì hết!. Thành tích giết người như ngóe của tên Hồ làm tên đàn em nào cũng thấy lạnh cẳng, sợ hắn một phép!. Nhất là lúc ấy vào thời điểm năm 1956, vụ cải cách ruộng đất vừa mới tiến hành xong giai đoạn 5 và sửa sai, VÀI TRĂM NGÀN ngôi mộ của các nạn nhân vẫn còn như mới, cỏ chưa kịp mọc. Hàng triệu người thuộc thành phần có liên quan đến trí-phú-địa-hào, bị lưu đày lên các vùng rừng núi ma thiêng nước độc rồi chết luôn trên đó. Như vậy thì có cho vàng cục tên Hoàn cũng không bao giờ dám tuyên bố "ông Hồ đây cũng nằm trong tay tao!". Nếu thực sự hắn có nói như vậy, thì tên Hồ sẽ cho hắn đi mò tôm ngay lập tức! (mò tôm = bị trói tay, đập đầu, bỏ vào bao bố quăng xuống sông).
Viết những điều bịa đặt láo phét như vậy, chứng tỏ tên Vũ Thư Hiên rất coi thường trình độ chính trị của người Việt ở hải ngoại!!!. Không cần tìm hiểu ở đâu xa, ta thấy, ngay những người Việt đã định cư ở hải ngoại lâu năm mà cho tới giờ này vẫn còn sợ "bác" Hồ, không dám gọi "bác" Hồ bằng "thằng", mặc dù bác đã chết từ đời tám hoánh nào rồi!!!. Người dân đen chưa bao giờ thấy mặt bác mà còn sợ đến như vậy, huống hồ gì những tên đàn em thường xuyên làm việc với bác, hàng ngày thấy bác thanh toán các đối thủ chính trị, ra lệnh giết người hàng loạt (vài trăm ngàn người) một cách khỏe re như bác uống rượu, hút thuốc thì còn ớn lạnh xương sống tới cỡ nào?.
Trong suốt thời gian tên Hồ cầm quyền - nhất là giai đoạn cải cách ruộng đất, bắt đầu từ năm 1949 và cao điểm từ 1953 đến 1956 - tính trung bình cứ mỗi lần hắn hút xong một điếu thuốc là trên toàn quốc thế nào cũng phải có khoảng vài chục người bị chết do lệnh xử tử của hắn!. Hắn là người nghiện thuốc lá, một ngày tối thiểu HAI GÓI, vậy trong một ngày có bao nhiêu người bị chết dưới tay hắn?. Đó là chưa kể hàng ngàn bộ đội, dân quân bị chết hàng ngày trong suốt thời gian hắn phát động cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam!. Bà tư sản Nguyễn Thị Năm (tức bà Cát Hanh Long) ở Thái Nguyên đã từng ủng hộ tên Hồ, cống hiến cho Việt Minh hàng chục ký vàng, vậy mà sau này tên Hồ vẫn trở mặt, lạnh lùng ra lệnh xử tử năm 1952!. Những tên đàn em của Hồ như Duẩn-Thọ, dù có ngu tới cỡ nào, cũng phải có đủ lý trí để nhận xét rằng: - Bà Năm đã cống hiến trọn vẹn tài sản, xương máu cho "bác" mà còn bị bác thanh toán như vậy thì cỡ như tụi mình ăn nhằm gì?.
Một cuộc đấu tố khác Hồ đã cho thi hành để răn đe mấy tên đàn em như Duẩn-Thọ: nhà cách mạng vĩ đại Phan Bội Châu, uy tín trên cả thế giới, toàn dân trong nước đều hết sức kính phục, vậy mà tên Hồ cũng ra lệnh để "đấu tố" cụ Phan, mặc dầu cụ đã mất năm 1940, trước đó 15 năm!. Hồ ra lệnh cho đội đấu tố làm hình nộm của cụ Phan, bắt dân chúng tới xỉ vả, chửi mắng rồi đem CỨT trét lên hình nộm cụ Phan!. Toàn bộ những tài liệu cách mạng và thơ văn của cụ sáng tác đều bị đốt sạch!. Cụ Phan là người cùng quê với Hồ Chí Minh và cũng là người THẦY nâng đỡ, chỉ dạy cho Hồ khi Hồ đang tập sự "làm cách mạng" ở bên Tàu, năm 1924. Lúc gặp cụ Phan ở bên Tàu, Hồ rất xun xoe, nịnh bợ, một điều thưa "bác Phan", hai điều thưa "bác Phan"; nhưng sau này khi Hồ nắm được quyền hành rồi thì hắn quyết tâm bôi đen, triệt hạ uy tín của cụ, để cho toàn dân thấy rằng hắn là vì sao sáng nhất, không được có vì sao nào sáng hơn hắn!!!. Điều này chứng tỏ Hồ là kẻ hết sức gian manh, xảo trá, một kẻ lừa thầy phản bạn như nhân vật Bàng Quyên trong truyện Phong Kiếm Xuân Thu!.
Cuộc đấu tố cụ Phan xảy ra trước khi Duẩn và Thọ được vào bộ chính trị. Hai tên này chắc chắn phải biết và lo nghĩ đến thân phận tay sai của mình: uy tín lẫy lừng trong và ngoài nước như cụ Phan mà còn bị đem ra đấu tố thì những kẻ làm tà lọt cho "bác" có thể bị "bác" cho đi chầu diêm vương bất cứ lúc nào!. Lơ mơ, dù chỉ có Ý ĐỊNH (chưa bộc lộ thành lời nói) chống đối thôi là "bác" giết liền lập tức, đừng có nói gì đến việc "soán đoạt ngôi vua" của bác!!!.
Vậy thì chuyện "soán đoạt ngôi vua" do bè lũ Vũ Thư Hiên, Bùi Tín bịa ra, chỉ là chuyện phong thần. Quyển sách "Đêm giữa ban ngày" viết ở dạng hồi ký-tiểu thuyết. Nó không phải là tài liệu lịch sử để Bùi Tín căn cứ vào đó để viết bài đòi giải oan cho dòng họ NGUYỄN TẤT!. Đúng ra phải nói là giải oan cho dòng họ NÔNG THỊ XUÂN.
Khi tìm hiểu về chế độ của bọn việt gian cộng sản, ta phải chú ý tới yếu tố tàn bạo và sắt máu. Chế độ của bọn chúng tồn tại được là nhờ ... giết người và làm cho mọi người luôn luôn phải sống trong sự sợ hãi, mất hết ý thức đề kháng. Ngay cả trong nội bộ của bọn chúng cũng có những sự thanh toán hết sức tàn bạo. Có những tên đã từng là ủy viên bộ chính trị, ở trong ban lãnh đạo cao nhất nước mà còn bị giết, sau đó báo Nhân Dân đăng cáo phó "Vô cùng thương tiếc đồng chí .... đã đột ngột qua đời sau một cơn .... suy tim!!!". Đa số bị giết bằng thuốc độc. Đó là lý do vì sao tên Võ Văn Kiệt lúc còn làm thủ tướng, khi đi dự các hội nghị, phải mang kè kè bên mình một chai nước riêng để uống cho chắc ăn. Hắn tuyệt đối không dám uống nước tại hội nghị do các "cháu gái ngoan" rất xinh đẹp đem đến mời!!!. Còn các tên cấp bậc cao trong quân đội như đại tướng, thượng tướng, bị giết là chuyện thường tình!.
Giai đoạn 1951-1960, ban chấp hành trung ương đảng khóa hai, tên Hồ là CHỦ TỊCH NƯỚC và CHỦ TỊCH ĐẢNG KIÊM TỔNG BÍ THƯ ĐẢNG, nghĩa là hắn nắm hết tất cả quyền hành từ A tới Z, nắm trọn quyền hành sinh sát trong tay. Cô Xuân bị giết vào tháng 2 năm 1957. Đây là thời kỳ tên Hồ vẫn là thủ lĩnh tuyệt đối và hắn vẫn nắm trọn vẹn quyền hành cho đến khi hắn chết vào năm 1969. Vậy thì làm sao có thể giải thích được rằng trong giai đoạn này, Hồ đã bị cặp bài trùng Duẩn-Thọ tước hết quyền hành, rồi còn bị ngay cả một tên đàn em rất cắc ké là Trần Quốc Hoàn qua mặt, hãm hiếp "vợ" của mình rồi đem giết luôn bà ta!. Mọi người ai cũng biết tên Lê Đức Thọ, bí danh Sáu Búa, trong giai đoạn này chỉ là nhân vật số 8 trong bộ chính trị và mới được bổ sung vào bộ chính trị CUỐI NĂM 1955. Mới được lót tót vào bộ chính trị - như con mèo ướt- thì làm gì Thọ có vây cánh, vai vế, uy tín và CÓ GAN để dám kết hợp với Lê Duẩn tước hết quyền hành của "bác" Hồ?. Thêm nữa, thời điểm năm 1956-1957 là lúc hai tên Lê Duẩn và Lê Đức Thọ mới được Hồ triệu tập từ miền Nam ra và được cho vào bộ chính trị. Lạ nước lạ cái, hoàn toàn không có vây cánh thì làm sao Duẩn và Thọ dám tính đến chuyện soán đoạt "ngôi vua" của Hồ?. Muốn bay đầu chăng?. Muốn bị chết như bà Nguyễn Thị Năm???. Hay muốn bị đấu tố giống như cụ Phan Bội Châu???.
Thông thường, một nhân vật chính trị, muốn gây dựng vây cánh, tối thiểu phải mất vài ba năm; trong khi đó Hồ là một tên cáo già, luôn luôn dùng những nhóm đàn em chỏi nhau để kiểm soát lẫn nhau, một hình thức để cân bằng phương trình quyền lực!. Ta thấy trong bộ chính trị lúc ấy có Giáp và Đồng là hai thành phần trí thức, đậu tú tài Pháp thì Hồ đưa ba tên nông-công nhân dốt đặc cán mai là Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Lê Duẩn vào bộ chính trị để kềm bớt uy thế của Giáp và Đồng. Hai thành phần vô học và trí thức luôn luôn thù ghét nhau. Con gà tức nhau tiếng gáy, mấy tên này sẽ kiểm soát, gờm miếng lẫn nhau, sẵn sàng báo cáo, lập công dâng bác những "khuyết điểm" của đối thủ, tên Hồ yên tâm cơm no bò cỡi, khỏi sợ "đảo chánh"!
Bởi vậy nguồn tin "bác" Hồ bị tước hết quyền hành là hoàn toàn láo phét, không thể nào tin được. Sự bịa đặt này là do bè nhóm Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần, Bùi Tín, Trần Khuê tung ra, nhằm chạy tội cho tên Hồ ở các điểm sau:
A. Bác là người "nhân từ" muốn cưới cô Xuân làm vợ nhưng vì năm 1957, bác đã bị mất hết quyền hành, bị bộ chính trị ngăn cấm không cho cưới vợ! Thế rồi, dậu đổ bìm leo, tên đàn em Trần Quốc Hoàn đã dám lộng hành hãm hiếp rồi giết luôn "vợ" của bác mà bác không thể nào can thiệp được!
B. Bác không chịu trách nhiệm về vụ dâng hai hòn đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng hồi năm 1958!
C. Bọn chúng phao tin rằng "bác" là người yêu chuộng hòa bình, không thích xâm lăng miền Nam nhưng vào năm 1959, bác bị bè nhóm Duẩn-Thọ chèn ép, bắt buộc phải tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam! (bắt đầu từ năm 1960)
Để cho sự lừa bịp này có vẻ y như thật, bọn chúng còn trích dẫn những "công trình nghiên cứu" của các ông Tây ông Mỹ nào đó, cũng nói rặt một khuôn y như bọn chúng. Ai còn lạ gì cái trò mua chuộc của bọn việt gian cộng sản?. Các ông Tây ông Mỹ đến Việt Nam để "nghiên cứu" chiến tranh Việt Nam đều được cho ở khách sạn miễn phí, ăn uống nhà hàng sang trọng miễn phí và tha hồ .... chơi đĩ miễn phí!!!
D. Tết Mậu Thân năm 1968, bác đã hoàn toàn bị tước hết quyền hành, bị lưu đày ở bên Tàu. Mọi tội ác xảy ra hồi tết Mậu Thân là đều do bè lũ Duẩn-Thọ gây ra! Bác hoàn toàn .... "vô tội"!!!
Nói tóm lại, theo sự chạy tội cho tên Hồ của bè nhóm Bùi Tín thì: những tội ác xảy ra trong giai đoạn từ 1956 cho đến khi tên Hồ chết vào năm 1969 là hoàn toàn do bè lũ Duẩn-Thọ gây ra. "Bác" hoàn toàn không chịu trách nhiệm. "Bác" vẫn là một con người "đạo đức", "lương thiện", một thần tượng sáng chói trong lòng những tên việt gian suốt đời tình nguyện đi tôn thờ và phục vụ loài quỷ dữ!!!. Phải tiếp tục đánh bóng thần tượng Hồ Chí Minh cho sáng chói, cho linh thiêng như .... Phật Thích Ca thì bọn việt gian cộng sản mới có cớ để tiếp tục "giáo dục" và đè đầu cưỡi cổ 85 triệu dân đen trong nước!!!
MỘT VÀI NHẬN XÉT VỀ BÀI VIẾT "HÃY GIẢI OAN NGHIỆT CHO DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT"
Tác giả bài viết là Thiên Đức, đăng trên báo điện tử VietNam Exodus, tháng 3 năm 2008. Khi đọc bài viết này tôi thấy có nhiều điều không đồng ý:
1. Tác giả dùng hai chữ "oan nghiệt" cho dòng họ Nguyễn Tất.
Họ cũng là dân oan? Oan nghiệt ở chỗ nào? Nhiều người trong họ bị giết theo kiểu tru di tam tộc? Hay toàn bộ gia sản của dòng họ bị tịch thu, bị cướp như kiểu "đánh" tư sản ở miền Nam sau năm 1975? Hay toàn bộ dòng họ bị buộc phải đổi họ khác, bị phát vãng, bị đưa đi lưu đày ở vùng rừng thiêng nước độc? Hay nhiều người trong họ bị đày sang châu Phi, châu Mỹ như thực dân Pháp đã từng làm đối với vua Duy Tân, thuộc dòng họ Nguyễn?
Tác giả Thiên Đức đòi đấu tranh kiện giúp cho ông Nguyễn Tất Trung để được kế thừa tài sản của người cha, tức tên việt gian Hồ Chí Minh. Suốt 60 năm nay và kể cả sau khi tên Hồ chết, đảng cộng sản luôn luôn nói rằng bác là một người "vô sản" thứ thiệt, trên răng dưới .... dế! "Tài sản" của bác chỉ có hai bộ quần áo ka ki, một đôi dép râu, một cái nón cối và một cái va ly đan bằng sợi mây. Và tất cả những thứ này đã tự động biến thành "tài sản quốc gia" mà bọn việt gian cộng sản đã đem trưng trong bảo tàng viện Hồ Chí Minh cho khách du lịch tới xem. Không lẽ ông Trung đòi được kế thừa những "tài sản" này?. Đem bộ quần áo ka ki về nhà để làm miếng giẻ chùi nhà. Nhưng trước khi chùi nhà thì phải giặt cho thật kỹ vì nó đã từng nhuốm rất nhiều máu của nhân dân! Còn đôi dép râu và cái nón cối thì đem để trên bàn thờ tổ tiên hoặc là đem bán đấu giá trên internet, có lẽ được giá cao!.
Đó là những tài sản công khai của tên Hồ mà toàn dân đều biết. Ngoài ra không biết có tài sản bí mật nào không? Hồ Chí Minh có nhà riêng hay có biệt thự nào không? Không ai biết chắc điều này nhưng nếu ta xem cái hang Bắc Pó như là nhà thì có lẽ ông Trung có thể nhờ ông Thiên Đức hoặc ông Bùi Tín đâm đơn kiện bộ chính trị để đòi lại "tài sản" của cha mình, đó là cái hang Bắc Pó!!! (bây giờ đã biến thành địa điểm du lịch, kiếm tiền gây quỹ cho đảng!). Sau đó, nếu ông Trung muốn bán cái hang Bắc Pó thì có lẽ tòa soạn báo Người Việt hoặc đảng phở bò Việt Tân sẽ mua!
Tuy nhiên, nếu ai nghĩ rằng, tài sản vật chất của "bác" chỉ có hai bộ quần áo ka ki, một đôi dép râu và một cái va li thì đó là một sự nhầm lẫn rất to lớn. Khi còn sinh thời, tên Hồ đã coi CẢ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM VÀ TOÀN DÂN VIỆT NAM LÀ TÀI SẢN RIÊNG CỦA HẮN!. Đó là lý do vì sao hắn đã tỉnh bơ ra lệnh cho tên Phạm Văn Đồng ký công hàm dâng đất, dâng biển cho Trung Cộng!. Còn đối với người dân thì hắn đã giết cả triệu người mà không hề một chút mảy may hối hận. Những người may mắn còn sống sót thì chỉ còn là những con ma đói, xương tủy đã bị tên Hồ và bè đảng việt gian của hắn bòn rút hết sạch, còn phần linh hồn thì bị "cải tạo" đến mức trở thành u mê, tăm tối, tới giờ này nhiều người vẫn còn tôn thờ "bác"!!!. Làm chủ một tài sản khổng lồ như vậy vẫn chưa thỏa mãn lòng tham, hắn còn nuôi tham vọng muốn biến luôn hai nước láng giềng Lào và Cam Bốt thành tài sản riêng của mình. Những tên đàn em kế nghiệp tên Hồ cũng đi theo đúng những vết xe của hắn. Đó là lý do vì sao nước Việt Nam ngày nay vẫn còn nghèo mạt rệp, 80 triệu dân trong nước là 80 triệu dân oan, cả triệu nô lệ đủ loại đã và đang bị bán đi khắp thế giới, đồng thời cả đất nước ĐANG BỊ trở thành một tỉnh của Trung Cộng!
Như vậy, việc ông Thiên Đức đòi kiện giúp cho ông Trung được kế thừa tài sản của người cha, là HÀM Ý MUỐN ÔNG TRUNG ĐƯỢC LÊN NGÔI LÀM BẠO CHÚA, CHA TRUYỀN CON NỐI???
(Nguyên văn ông Thiên Đức viết: "Vụ án tìm cha: nhằm xác định thân nhân cho người sống, BẢO TỒN QUYỀN LỢI CHO DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT")
Ông Thiên Đức cũng đề cập đến việc kế thừa các TÀI SẢN TINH THẦN của người quá cố. Tài sản tinh thần của Hồ Chí Minh thì chỉ có một vài tác phẩm "văn học" mà khốn nạn thay, 99% là ĂN CẮP!!! Ví dụ như quyển thơ "Ngục Trung Nhật Ký" và "Đường Kách Mệnh". Đã có khá nhiều tác giả chứng minh quyển thơ này là tên Hồ ăn cắp của một người tù họ Lý, trong thời gian hắn bị tù ở Quảng Châu năm 1942!. Quyển sách "Bản án chế độ thực dân Pháp tại Đông Dương" mà việt cộng thường quảng cáo rùm beng là của "bác" Hồ viết trực tiếp bằng tiếng Pháp, trong thời gian bác "hoạt động cách mạng" ở bên Pháp, năm 1921!. Thật ra quyển này là do nhóm viết báo của luật sư Phan Văn Trường, kỹ sư hóa học Nguyễn Thế Truyền và cụ Phan Chu Trinh viết!. Khi mới sang Pháp, trình độ Pháp văn của Hồ chỉ là tiếng bồi "uẩy me xừ" thì chữ nghĩa đâu mà viết báo, nhất là viết những bài văn nghị luận chính trị!
Còn hai "tài sản" tinh thần nữa của Hồ, đó là quyển "Vừa đi đường vừa kể chuyện", ký bút hiệu là T. Lan và quyển "Vài mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch", ký bút hiệu là Trần Dân Tiên. Nội dung hai quyển này là tự mình bốc thơm mình. Trơ trẽn và thối không thể tưởng!. Kế thừa mấy cái đống rác hôi thối này chỉ đem lại sự nhục nhã cho tên Trung mà thôi. VINH DỰ GÌ MÀ KẾ THỪA? Những sự đạo văn, ăn cắp của Hồ đã bị cộng đồng người Việt tại hải ngoại tố cáo khắp nơi trên thế giới, đến mức tổ chức Unesco phải rút lại ý định "vinh danh" Hồ tặc!!!
Trong mục "Tiểu sử Hồ Chí Minh", bọn việt gian cộng sản thường ca ngợi rằng bác Hồ là người sáng lập ra đảng cộng sản. Sự "sáng lập" này cũng được xem như "tài sản tinh thần". Sai bét và nói phét. Con cháu của Trần Phú và Lê Hồng Phong sẽ kiện cho trọc đầu!. Chưa hết, việt cộng còn quảng cáo, bác chính là người thành lập ra "Hội Việt Nam cách mạng thanh niên" ở Quảng Châu, năm 1925!. Điều này cũng sai nốt. Một trong những người đi tiên phong chính là nhà cách mạng Hồ Học Lãm, đã hoạt động cách mạng từ lâu, tại Hồ Nam, Trung Quốc.
Đối với cá nhân ông Trung, ông vẫn được mang họ của người cha của ông. Ông là chủ quán cà phê (không biết có "ôm" hay "lắc" gì hay không). Ông làm thủ kho mà được lãnh lương ngang với một sĩ quan cấp bậc thượng tá!!!. Theo nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tiết lộ thì ông là một trong bảy người giàu nhất Việt Nam. Cũng theo tin đồn, ông đã móc ngoặc với trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, tổng cục trưởng tổng cục tình báo chính trị để đi buôn lậu. Cha của Nguyễn Chí Vịnh là đại tướng Nguyễn Chí Thanh (chết năm 1967) mà Thanh là đàn em của Hồ Chí Minh. Thế thì việc hợp tác làm ăn giữa hai bên đều là thắm thiết tình nghĩa vô sản quốc tế, trên cơ sở hai bên cùng có lợi!
Như vậy, xét về mặt cá nhân và dòng họ của Nguyễn Tất Trung thì mọi người đều được "ơn bác ơn đảng", không có gì có thể gọi là "OAN NGHIỆT" Hai chữ "oan nghiệt" nghĩa của nó rất là nặng. Ví dụ như vụ thảm sát hồi tết Mậu Thân ở Huế, hơn NĂM NGÀN đồng bào bị đập đầu, chôn sống. Đó mới là oan nghiệt. Không hiểu ông Thiên Đức có hiểu nghĩa hai chữ "oan nghiệt" hay không mà ông lại gán hai chữ này cho dòng họ "Nguyễn Tất", nghe sặc mùi "bùi-ngầu pín" và bưng bô quá!
Tuy nhiên, tôi thấy có một điều RẤT THIỆT THÒI cho Nguyễn Tất Trung mà tôi nghĩ rằng hai ông Thiên Đức và ông Bùi Tín nên đâm đơn kiện bộ chính trị giùm cho ông Trung, đòi bồi thường thiệt hại có thể lên đến vài chục triệu đô la chớ không ít!. Đó là ông Trung KHÔNG ĐƯỢC TRÚNG TUYỂN NGHĨA VỤ QUÂN SỰ để đi sang Cam Pu Chia LÀM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ!. Ông Trung sinh năm 1957, tức là khi miền Nam được "giải phóng" thì ông mới có 18 cái xuân xanh. Nhưng vài năm sau đó lại xảy ra chiến tranh bên Cam Pu Chia, thế mà bọn đầu gấu ở Bắc Bộ Phủ đã hết sức hiểm độc, tàn nhẫn không cho ông được vinh dự đi LÀM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ!!!. Thế là thế nào?. Đã có 100 ngàn thanh niên "vinh quang" chết ở bên đó, vậy mà tại sao ông Trung không được hưởng cái vinh quang này?. Bất công quá!!!. Hay là bọn đầu gấu chê ông bị KHÙNG, không biết bắn súng?. Điều này vô lý vì khùng mà tại sao ông làm được thủ kho, làm chủ quán cà phê được?
KIỆN KIỆN KIỆN ngay lập tức! Ông Thiên Đức thường xuyên hô hào PHẢI TRẢ LẠI SỰ CÔNG BẰNG cho Nguyễn Tất Trung thì bây giờ phải đòi gấp sự công bằng đó!. Ông lại rành sáu câu về các bộ luật của việt cộng. Bộ luật nào, tên gì, điều số mấy, chương mấy, ông thuộc nằm lòng y như ông là luật sư .... việt cộng thứ thiệt!. Hình như hiện nay bọn đầu gấu đang tuyển bộ đội đi làm lính đánh thuê ở I Rắc. Ông Trung phải đòi ngay QUYỀN LỢI này của mình kẻo thiệt thòi!. Còn nếu không thì đòi bồi thường thiệt hại quyền lợi, tính từ năm 1975 đến nay, có thể lên đến vài chục triệu đô la chớ không ít!!!
2. Ông Thiên Đức viết rằng phải bảo vệ hòn máu HIẾM HOI còn sót lại của dòng họ Nguyễn Tất. Thôi ta hãy bỏ qua yếu tố thử DNA. Cứ coi như ông Trung đây là sản phẩm thứ thiệt của tên việt gian Hồ. Thật ra ông Đức khéo lo xa quá. Ông Nguyễn Tất Trung không phải là hòn máu hiếm hoi CUỐI CÙNG của tên việt gian Hồ Chí Minh đâu. Con rơi con rớt của hắn khắp năm châu bốn bể, thiếu gì! Ở Mỹ, Nga, Pháp, Anh, Tàu, Ma Róc cóc keng gì cũng có con rơi của Hồ Chí Minh!. Còn ở Việt Nam thì khỏi phải lo xa. Mai mốt khi Nông Đức Mạnh bị đá đít, cho về vườn thì sẽ có khối người xuất hiện, tuyên bố mình là con ruột thứ thiệt của tên đại việt gian Hồ Chí Minh, xứng đáng được kế thừa "ngôi báu" của cha ông để lại!!! Lúc đó ông Thiên Đức và ông Bùi Tín sẽ tha hồ có việc mà làm. Nội làm quân sư, kiêm luật sư .... dỏm kiêm luôn đi quyên tiền, một tuần làm 80 giờ cũng không hết việc!
3. Ông Thiên Đức đang làm một việc rất là vô ích, đó là ông nghiên cứu "luật" của việt cộng để làm quân sư cho ông Trung kiện tụi cộng sản. Việt cộng làm gì có luật mà nghiên cứu làm chi cho phí công? Tất cả những cái gọi là "Bộ luật hình sự", "Bộ luật dân sự", "luật hôn nhân gia đình" của tụi nó soạn ra chỉ nhằm để làm kiểng, để lòe thế giới rằng tụi nó cũng văn minh, dân chủ như ai! Luật của tụi nó là .... LUẬT RỪNG!!! Luật sư thứ thiệt của tụi nó đọc còn chưa hiểu thì làm sao người Việt mình ở hải ngoại đọc mà hiểu? Mà hiểu để làm gì? Giữa hiểu và thực hành - đối với bọn việt gian cộng sản- là hai điều hoàn toàn tách biệt, tựa như hai đường rầy xe lửa. Tụi nó đọc và hiểu luật của tụi nó THEO KIỂU CỦA TỤI NÓ! Ví dụ như nó nói "cho ông đi HỌC 10 ngày" Nếu ông hiểu 10 ngày là 10 ngày thì ông sẽ chết! Và nếu ông hiểu chữ "học" tương đương như chữ "study" thì ông cũng chết!.
Thực tế đã làm cho nhiều người sáng mắt: "học 10 ngày" tức là đi ở TÙ .... 10 NĂM!!!
"Luật" của tụi nó là "thấy như dzậy mà hổng phải như dzậy", mình cứ ngây thơ, căn cứ vào chương mấy, điều mấy của bộ luật để khiếu nại, kiện tụi nó thì chỉ tổ mất thời gian và làm trò cười cho tụi nó! Hiến pháp của tụi nó cũng vậy. Đừng có khiếu nại mà nói rằng căn cứ vào chương mấy, điều mấy của hiến pháp! Nếu mà làm đúng theo hiến pháp như bên nước Mỹ thì chính quyền của tụi nó làm sao còn tồn tại tới ngày hôm nay?
Chắc ông cũng đã thấy thực tế đã chứng minh rất nhiều: có những người bị tòa án việt cộng kết án là "phản động", bị tuyên án trên 5 năm tù, một thời gian sau được .... trả tự do!!! Những thằng cộng sản gộc ly khai hoặc bị đuổi ra khỏi đảng như Trần Độ, Trần Bạch Đằng, Nguyễn Văn Trấn, khi uất ức, bất mãn thì viết thơ chửi đảng vung vít cho hả giận chớ tụi nó không bao giờ nêu ra căn cứ vào chương mấy, điều mấy của bộ luật RỪNG để mà khiếu nại, bởi vì tụi nó RÀNH SÁU CÂU QUÁ RỒI!!!
Ông không phải là luật sư việt cộng mà ông viết bài viện dẫn nhiều luật của việt cộng để làm gì, độc giả sẽ đánh giá ông là thành phần đi bưng bô cho việt cộng!! Phải chăng là ông muốn lập công dâng đảng, muốn chứng minh cho thế giới thấy rằng việt cộng nó cũng "văn minh", có đủ các bộ luật cần thiết? Hơn nữa, chuyện "oan" của tên Trung, đó là chuyện của tụi việt cộng với nhau, hãy để cho tụi nó giải quyết với nhau, mắc mớ gì ông đi kêu oan giùm cho nó? Chúng ta, những người Việt tỵ nạn cộng sản lo chuyện của chúng ta còn chưa xong, hơi đâu đi lo cho thằng con trai của thằng đại phản quốc Hồ Chí Minh! TẠI SAO LẠI KHÉO DƯ NƯỚC MẮT KHÓC NÒI VIỆT GIAN NHƯ THẾ? Ông đang làm những chuyện ruồi bu, ngu xuẩn, chọc tức cộng đồng! Nếu ông muốn về Việt Nam đi bưng bô cho việt cộng thì ông cứ về công khai như Phạm Duy và Nguyễn Cao Kỳ. Đừng có lôi kéo người Việt ở hải ngoại vào những chuyện ruồi bu, nếu không muốn nói ông đang cố tình phá thối cộng đồng, lập công dâng đảng việt cộng!!!
Nếu ông có tình thương thì ông hãy dành tình thương cho những người đang THỰC SỰ bị OAN KHUẤT và họ đang sống vất vưởng như những con ma đói ở ngoài đường. Đó là những người dân oan.
4. Ông Thiên Đức đã viết cái tựa đề là "Hãy giải oan nghiệt cho dòng họ Nguyễn Tất". Khi ta đề cập đến hai chữ "dòng họ" thì về mặt ngữ nghĩa, có nghĩa là bao gồm nhiều thế hệ, ít nhất là ba đời: đời cha, đời con và đời cháu. Cha của Hồ Chí Minh là Nguyễn Sinh Sắc uống rượu say, đã đánh chết người rồi bị cách chức. Như vậy có bị oan ức gì không, có phải là người tử tế đàng hoàng gì không mà cần phải được giải oan? Hồ Chí Minh đã giết MƯỜI TRIỆU người, có bị oan ức gì không mà cần phải được giải oan? Còn tên Trung, một trong những người giàu nhất Việt Nam có bị oan ức gì không mà cần phải giải oan?
NỘI CÁI TỰA ĐỀ ÔNG VIẾT LÀ ÔNG MUỐN CHỬI CHA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỘNG SẢN Ở HẢI NGOẠI RỒI. ĐÂY LÀ VIỆC LÀM CỐ Ý CHỚ KHÔNG PHẢI ÔNG KHÔNG Ý THỨC ĐƯỢC CÁCH DÙNG CHỮ CỦA MÌNH!!!
Nếu ông viết cái tựa đề là "Hãy giải mối oan nghiệt cho dòng họ cô Nông Thị Xuân" thì người đọc có thể thông cảm.
5. Trong bài viết, ông Thiên Đức thường xuyên dùng hai chữ "người tình" để chỉ mối quan hệ giữa cô Xuân và những người đàn bà khác đối với tên giặc Hồ. Ông dùng chữ sai bét, chứng tỏ trình độ tiếng Việt của ông rất dốt. Cô xuân và những thiếu nữ đáng thương khác là những nô lệ tình dục. Họ bị cưỡng ép hoặc bị mua chuộc để "yêu" tên già Hồ chớ không phải tình yêu nam nữ giữa hai bên đến với nhau một cách tự nhiên. Không thể gọi cô Xuân là "người tình" của tên giặc Hồ được.
Ông lại còn bày ra cái trò rất thối là tình nguyện giúp ông Trung kiện đòi xác mẹ. Và ông đòi: - Nếu tìm được hài cốt cô Xuân thì bộ trưởng công an việt cộng phải đội khăn tang, đọc điếu văn xin lỗi trước linh cữu của người chết và bài điếu văn phải được đăng trên trang nhất của báo việt cộng liên tục trong một tuần. Sau đó, theo đề nghị của ông Thiên Đức, linh cữu của "hoàng hậu" phải được đưa tới lăng của tên Hồ để "được gặp mặt người tình lần cuối trước khi xa cách vĩnh viễn"!!!
Ối trời ơi, thối quá, thối quá ông Thiên Đức ơi! Bồi bút hạng bét! Mẹ đẻ của thằng bộ trưởng công an lỡ có chết, chưa chắc gì nó đã đội khăn tang, đọc điếu văn, ở đó mà đòi nó đội khăn tang, đọc điếu văn giải oan cho bà Nông Thị Xuân! Lúc tên bồi bút Tố Hữu chết rồi, người dân nước Việt đã mừng vì từ nay họ đã thoát được một cái họa bồi bút nâng bi giặc Hồ, nâng bi việt cộng. Nhưng người dân đã lầm. Thằng bồi bút này chết đi thì có liền thằng bồi bút khác tàn mạt hơn kế vị:
Các anh đâu phải nhà văn
Một bọn giết mướn kiếm ăn qua ngày
Nói thật sợ bị tù đày
Cúi luồn nịnh bợ thì hay vô cùng!
(Thơ Nguyễn Hữu Nhật)
KẾT LUẬN:
Vụ án cô Nông Thị Xuân không phải là điều gì mới lạ hay là "khám phá mới" gì của Bùi Tín. Hồi năm 1996, những sự việc này đã được phơi bày trên internet, rất nhiều người ở hải ngoại đã biết. Nhưng đến năm 2008, bọn việt gian cộng sản lại khơi lại sự việc này với những mưu đồ lưu manh và lừa bịp. Bọn chúng có nguyên một băng đảng, làm việc với nhau rất ăn khớp, có sự phân công hẳn hoi.
Thoạt tiên là tên việt gian Vũ Thư Hiên chế tạo quả bom thối ở giai đoạn một. Sau đó Bùi Tín tiếp tục làm giai đoạn hai, giả vờ kêu oan cho tên Trung và bà Xuân nhưng thật sự là muốn chạy tội cho tên Hồ Chí Minh với lý do bị mất hết quyền lực!. Và đồng thời Bùi Tín muốn giới thiệu đến đồng bào ở hải ngoại về vị "hoàng tử" KHÙNG, có thể sẽ kế nghiệp "vua" trong tương lai!. Cuối cùng, giai đoạn ba, ông Thiên Đức táo bạo hơn, mở rộng hai chữ "oan nghiệt" CHO CẢ DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT và giới thiệu cho mọi người biết là bọn việt gian cộng sản rất văn minh: bọn chúng có đủ các bộ luật như hình luật, dân luật, luật hôn nhân gia đình ..v..v.. Ngoài ra ông cũng muốn chứng minh rằng một người "dân quèn" như ông Nguyễn Tất Trung cũng có thể làm đơn kiện bộ chính trị trung ương đảng cộng sản để ĐÒI LẠI "TÀI SẢN" CỦA CHA MÌNH; ĐÓ LÀ TOÀN BỘ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM VÀ 85 TRIỆU NÔ LỆ!!!. Như vậy là chế độ việt gian cộng sản dân chủ quá xá rồi, dân chủ nhất trên thế giới !!!
Bài viết của ông Thiên Đức cũng là một thông điệp muốn nhắn gửi đến các tổ chức đang đấu tranh cho tự do dân chủ ở trong và ngoài nước như sau: không được đụng đến "tài sản" riêng của DÒNG HỌ NGUYỄN TẤT. Tài sản này - lãnh thổ Việt Nam, diện tích 326 ngàn ki lô mét vuông gồm toàn bộ các tài nguyên khoáng sản, rừng, biển, 85 triệu nô lệ và toàn bộ các "tác phẩm" văn học của Hồ chủ tịch - đã có cậu Trung KHÙNG kế thừa rồi! Ai mà xâm phạm các "tài sản" ấy thì cậu Trung sẽ nhờ ông quản gia kiêm "luật sư" Thiên Đức kiện ra tòa án quốc tế chớ không phải chuyện đùa!!!
Treo đầu dê bán thịt chó là nghề bấy lâu nay của Bùi Tín. Bài viết của hắn giả vờ xót thương cho cái chết của cô Xuân và số phận "oan nghiệt" của cậu Trung. Nhưng đó chỉ là động tác giả. Mục tiêu chính của hắn nằm ở chỗ này: - Những độc giả thiếu suy nghĩ, sau khi đọc bài của hắn, sẽ thảo luận với nhau rằng: - Thật không ngờ tên Trần Quốc Hoàn ác đến như thế, quyền lực của hắn lớn quá, đến bác Hồ cũng phải sợ! Không ngờ ngay từ hồi năm 1956, bác Hồ đã bị mất hết quyền hành rồi! Thế thì việc xâm lăng miền Nam, vụ tàn sát tết Mậu Thân, vụ dâng đảo Hoàng Sa, Trường Sa hồi năm 1958 cho Trung Cộng đâu có phải do bác gây ra???!!!
Cái chết của cô Xuân nên được xem như những cái chết của hàng triệu người dân khác dưới bàn tay đồ tể tàn độc của tên giặc Hồ. Tương tự như những cái chết của hàng trăm ngàn người dân bị đấu tố hồi cải cách ruộng đất hoặc vụ tàn sát hồi tết Mậu Thân ở Huế. Không thể xem đó là cái chết của "hoàng hậu" hoặc "người tình" của tên Hồ Chí Minh! Ông Thiên Đức đã gán mấy chữ "hoàng hậu" và "người tình" cho cô Xuân như vậy là xúc phạm tới vong linh của người đã khuất. Trên thực tế, đã có hàng trăm ngàn cái chết khác, oan khuất hơn gấp ngàn lần cái chết của cô Xuân mà cho đến nay họ vẫn chưa được giải oan! Và đang có hàng trăm ngàn người phải chịu những hoàn cảnh oan nghiệt do việt cộng gây ra, đau khổ hơn hoàn cảnh của ông Nguyễn Tất Trung rất nhiều. Nếu cần phải giải oan hoặc thương xót, chia sẻ yêu thương thì những người này mới là những người xứng đáng, chớ không phải "cậu" Trung KHÙNG.
Tại sao không giải oan cho bà Nguyễn Thị Năm mà cứ lo giải oan cho dòng họ Nguyễn Tất, vốn từ trên xuống dưới toàn là loài việt gian, phản dân hại nước?.
Hồ Chí Minh là tên tội đồ của đất nước và dân tộc. Trong khi toàn dân đang tìm mọi cách để đạp đổ "thần tượng" Hồ Chí Minh thì ông Thiên Đức lại cố gắng đi "giải oan" cho nó! Việc làm của ông là việc làm của một tên việt gian đi bưng bô cho việt cộng một cách rất trơ trẽn và hèn! Tiếp tay với kẻ cướp để củng cố cho cái chế độ bạo tàn của chúng nó thì chính bản thân mình cũng là ăn cướp!
Riêng đối với ông Nguyễn Tất Trung, nếu ông còn lương tâm của một con người, muốn được người dân xem ông như là một con người (chớ không phải là loài cầm thú) thì ông phải chối bỏ cái họ "Nguyễn Tất". Ông nên ra tòa xin làm lại giấy khai sinh, mang họ mẹ là họ NÔNG. Mẹ ông và cô của ông là những nạn nhân rất đáng thương. Ông không nên nghe theo lời xúi dại của mấy tên việt gian như Bùi Tín, Thiên Đức làm đơn kiện TRUY TÌM PHỤ HỆ, bởi vì Hồ Chí Minh là một tên tội đồ dân tộc, một sự đại ô nhục cho cả lịch sử của dân tộc Việt nói chung và cho bản thân ông nói riêng, nếu ông nhìn nhận nó là cha ruột của ông! Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ, người dân người ta cứ nguyền rủa hoài mãi không thôi! Ông nên nhớ tên giặc Hồ đã làm chết MƯỜI TRIỆU người! Vinh dự gì mà đòi được làm người kế thừa của tên giặc Hồ? Toàn bộ tài sản của nó để lại đều là tài sản ăn cướp và ăn cắp! Ông mà kế thừa những tác phẩm "văn học" của nó thì cả thế giới người ta sẽ xúm lại chửi ông, nhổ nước miếng vào mặt ông, lúc đó ông chỉ còn có nước mang mặt mo suốt đời! Còn cái hang Bắc Pó là sào huyệt của bọn cướp, hãnh diện gì mà ông còn mò tới đó để chụp hình lưu niệm?
Những thằng việt gian ở hải ngoại như Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Thiên Đức nó chỉ lợi dụng ông để mưu đồ chính trị cho bản thân chúng nó và cái đảng cướp việt gian cộng sản của chúng nó. Bọn chúng chẳng có yêu thương gì ông hoặc mẹ ông đâu. Nó càng làm lớn chuyện cuộc đời của ông là càng làm cho ông thêm nhục. Mẹ của ông cũng không thể nào nhắm mắt được nơi suối vàng! Ông nên sám hối và sửa chữa những sai lầm. Muộn còn hơn không!
Trần Thanh
Ngày 22 tháng 3 năm 2008
Chú thích:
1. Hồi năm 2000, tôi có đọc lá thơ tố cáo của ông Võ Tử Đản đăng trên các báo trên internet. Ông Đản tố cáo Bùi Tín đã giết cha ông và các người thân khác trong gia đình ông, hồi năm 1947. Ông Đản thách đố ông Bùi Tín đối chất công khai với ông. Sau đó tôi có đọc lá thơ trả lời của ông Bùi Tín, bác bỏ toàn bộ những lời tố cáo của ông Đản.Sự việc này đến nay vẫn chưa ngã ngũ.
2. Sau năm 1954, một số lực lượng của việt cộng tập kết ra bắc, Lê Duẩn theo lệnh của Hồ lén ở lại miền Nam để tiếp tục hoạt động, mãi đến đầu năm 1957 hắn mới ra bắc luôn và là ủy viên bộ chính trị. Quý bạn đọc có thể tham khảo thêm qua bài viết của tác giả Hứa Hoành "Bí ẩn cuộc đời của Lê Duẩn": http//www.hungviet.org/huahoanh/huahoanh-8.html
Friday, March 21, 2008
Những tên mặt mốc
Những tên mặt mốc ăn cơm Quốc Gia thờ ma Việt gian CS
TinParis: Chúng tôi xin nhắc lại nguyên tắc căn bản giúp chúng ta nhận định đúng : " Không phải một người , trong quá khứ, đã từng chống cộng thì ngày hôm nay vẫn còn tiếp tục chống cộng " (Trường hợp Nguyễn cao Kỳ và những kẻ có tên dưới đây).
Đây chỉ là những con cờ mà Csvn đưa ra để thí quân, tương tự như trong Tết Mậu Thân những kẻ không phải là "cán bộ chiến lược" thì lộ diện ra hết, còn những tay "gộc" như tướng Nguyễn hữu Hạnh, Vũ ngọc Nhạ, v.v. thì nằm im thin thít. Đó là bài học mà chúng ta "không nên quên".
Hiện nay, có những kẻ "nội tuyến" cao cấp đang nằm trong các chính đảng gọi là "tử thù lịch sử của CSVN " mà TinParis đã và sẽ lần lượt vạch trần ra ở đây để đọc giả hiểu rõ. Chung quy, chúng phản bội cũng chỉ vì "tiền" chứ chúng có lý tưởng gì đâu!
Duới đây là Lý lịch trích ngang của những tên ăn cơm QG thờ MA cộng sản. Kính mong Vị nào biết rành rẽ hơn , xin bổ sung thêm để lật mặt bọn tay sai VC ở hải ngoại.
1/- Phạm Thư Đăng, gốc Đảng Dân Chủ/HKỳ có 1 thời làm trong Hội Đồng Giáo Dục của chính phủ Bill Clinton, từ chức về Nam Cali tổ chức TT dạy kèm Petrus Ký, ra ứng cử DB không ai bầu bỏ chạy mất lên Bắc Cali ..!! Bây giờ lộ mặt Việt gian nằm vùng.
2/- Hồ Văn Xuân Nhị, Jr. con của Msư HVXNhi, Sr. từng về Việt Nam rồi bị VC bắt và trục xuất, HVXNhi Jr. từng là ký giả cho tờ Dân Chủ của Duơng Hữu Chuơng tại Little Saigon, từng làm cho HĐ Bầu Cử Quận Cam, viết bài lai rai chống Cộng, nhưng không hiểu lý do nào lại có 50 vé dự tiệc tên NMTriết tổ chức tối 22/6/2007 [vé này do tên John Duơng, nguời từng làm việc tại văn phòng Cty Nhà Đất Bridgecreek của tài phiệt Triều Phát phát hành??] tại Dana Point đem ra bán, thiên ha. NVQG Tỵ nạn mới thấy cháy nhà lòi mặt chuột..??!!
3/- Nguyễn Xuân Hoàng, nguyên Gs Triết tại TH Petrus Ký truớc 30/4/75. Khi VC tấn chiếm Miền Nam VN, NXHoàng ở lại nhận bàn giao truờng Petrus cho VC, đón chào TBT đảng CSVN Lê Duẫn, phá tuợng bán thân Petrus Ký trước sân truờng và sau đó ra hải ngoại cùng vào làm cho tờ báo (?) Nguời Việt có Lý Kiến Trúc và Hoàng Nam. Cả 3 nguời này đã bị NVQG Tỵ nạn Nam Cali nhận diện và lên án là tay sai VC hơn 15 năm qua!. Sau NXHoàng bỏ báo Nguời Việt lên bắc California làm cho tờ Việt Mercury chủ truơng bãi bỏ Cấm vận, Giao Thuơng với VC. Tất cả các Gs TH Petrus Ký đều không chơi với tên Gs hai man NXHoàng!.
4/- Chồng Bs Kiều Quang Chẩn, vợ BS Quỳnh Kiều, cả hai đều từng làm tay sai cho VC trong việc trưng bày văn hoá Hồ tặc tại Viện Bảo Tàng Bowers Museum, Santa Ana, CA năm 1999, trong đó có những bức tranh nhục mạ các Thầy, Cha, Sư tôn giáo ở tại VN, bị cả CĐ/NVQG Tỵ nạn chống cộng, chống văn hoá vận VC Nam Cali biểu tình liên tiếp trong suốt cuộc triển lãm trên 1 tháng trời ! Không biết cách nào mà Bs KQChẩn, nguời chuyên buôn đồ cổ từ VN, có cả 1 Trống Đồng Đông Sơn cùng đem trưng bày ở Bowers Museum ?? Hai vợ chồng Ô. Bà bác sĩ này đã từng về VN qua chuơng trình Du Lich Hè mỗi năm giúp VC chữa răng, mỗ mắt, vá môi, phát thuốc và thuyết trình tại các ĐH Y Khoa. Bs Quỳnh Kiều là 1 trong số 18 tên Việt Kiều đã được nhà nước VC phát Huân Chuơng Yêu Nước dịp Tết 2007 vừa qua.!!. Khi tên NMTriết đến Nam Cali đã ghé thăm vợ chồng bác sĩ này. ??
5/- Trương Công Cảnh: Hội Trưởng Hội Ái Hữu Quảng Nam Đà Nẵng (mới bị truất phế), trước dây ở tiểu bang Washington đã đuợc nhiều đồng huơng NVQG Tỵ nạn trên Seattle (bang Washington) tố giác từng làm tay sai cho VC.
6/- Ts Nguyễn Trí Hiếu, gốc từ Âu châu [không rõ thành tích, lập truờng] tự nhiên sang Mỹ ở Little Saigon làm TGĐ ngân hàng First Vietnamese American Bank ngay! Từ khi khu này mới xây trụ sở, NVQG Tỵ nạn đã đồn ầm lên rằng đây là ngân hàng của VC bỏ tiền ra lập để "rửa tiền" (money laundering) và tìm mọi cách moi tiền nguời tỵ nạn. Anh này rất khôn ngoan, thuờng hay đến dự các buổi sinh hoạt của mọi Hội Đoàn, Đoàn thể đấu tranh chống cộng! Anh cũng đuợc giới thiệu và mời lên phát biểu! Anh cũng hứa hẹn đủ thứ , ba hoa linh tinh, nhưng không 1 cent đuợc bỏ ra đóng góp. Nay cháy nhà lòi mặt chuột !
7/- Gs Võ Kim Sơn, dạy tại CSU Fullerton Nam Cali [truờng này là truờng từng phản chiến, và giúp cho VC]. Bà này có talk show trên radio Bolsa ở Nam Cali . Khi có sự dằn co bọn SV/ VCộng đòi treo Cờ Máu ngày ra truờng , bà này không ngăn chặn và còn giúp SV tỵ nạn đấu tranh chống lại việc này. Gs Phản chiến ĐOÀN VIẾT HOẠT nhân cơ hội đề nghị treo cùng lúc 2 Cờ: 1 Vàng + 1 Đỏ đã bị các CĐ/NVQG Tỵ nạn phản đối rât mạnh mẽ và quyết liệt. Cuối cùng nhà truờng Fullerton treo Cờ Máu, lý do vì CHXHCNVN đã đuợc quốc tế công nhận. Và NVQG Tỵ nạn tại Nam Cali leo lên gỡ Cờ Máu xuống và thay vào đó Cờ Vàng, cờ chính nghĩa của NVQG Tỵ nạn. Nay bà đã lộ mặt là Việt gian!
8/- Ô. Bà LÊ VĂN CHIÊU: con của Ô. Lê Văn Bá (một trong các triệu phú Bạc Liêu trước 75), tín đồ trung kiên của PGHH. Nhưng khi đã làm ăn với VC thì lợi nhuận đã đánh mất lẽ phải và công chính dù 3 cha con Ô. LVBá. LVChiêu và LVHuớng đã biết Việt cộng từng hãm hại Đức Huỳnh Giáo Chủ tại Đốc Vàng và Việt cộng từng chặt đầu mổ bụng không biết bao nhiêu tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo, Cao Đài thời kỳ 45- 48 chỉ vì các lãnh đạo 2 tôn giáo này biết rõ bản chất Việt minh và Việt cộng là cộng sản, không đồng tình với bọn Việt Minh cuớp của giết nguời, và chống lại bọn Việt Minh là bọn cộng sản trá hình !!.
Xin đọc bài viềt dưới đây để biết rõ hơn vê Lê văn Chiêu
TinParis.- Chúng tôi đăng bài dưới đây của Tuấn Phan, một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo. Đây là một bài nhận định và phân tích tình hình rất có giá trị giúp chúng ta biết rõ những kẻ nôi thù (nội tuyến của CSVN trong hàng ngũ quốc gia). Đó là chưa kể đến những "tướng tá", hay những lãnh tụ Đảng Phái cam tâm làm "nô lệ" cho những kẻ chi tiền của Cộng Sản Việt Nam mà TinParis đã có dịp đưa lên trên Web.
Nhân dịp chúng tôi xin nhắc lại nguyên tắc căn bản giúp chúng ta nhận định đúng: "Không phải một người , trong quá khứ, đã từng chống cộng thì ngày hôm nay vẫn còn tiếp tục chống cộng" (Trường hợp Nguyễn cao Kỳ).
_____________________
Thưa quý vị,
Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Chủ nhân Lee’s Sandwiches có mặt trong buổi tiệc của Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết là điều không ngạc nhiên vì báo Nhân Dân Online ở Hà Nội từng đăng bài ca ngợi kèm ảnh cặp vợ chồng này. Theo báo Nhân Dân Online (nhandan.org.vn, cập nhật lúc 12 giờ ngày 12-5-2003 ở mục “Thời Sự, bản tin số 21), Lê Văn Chiêu (sinh năm 1955) và vợ là Quách Ngọc Yến (sinh năm 1954) được CSVN xem như một khuôn mẫu điển hình cho lớp doanh gia trẻ Việt kiều đã thành công lớn tại Hoa Kỳ qua Hệ thống bánh mì fast-food Lee’s Sandwiches.
Lê Văn Chiêu là ai?. Nguồn gốc Lee’s Sandwiches ra sao? Bến xe đò Hoàng ở San José, Bắc California đậu ngay trước cửa tiệm Lee’s Sandwiches. Đây là cái nôi của hệ thống Lee’s Sandwiches của Lê Văn Bá, quê Thốt Nốt, An Giang vượt biên sang Mỹ rất sớm.
Lê Văn Bá tạo cơ nghiệp từ nghề bán xe lunch, ở San José. Đã giàu có, Lê Văn Bá tức Ba Thận tung tiền đổi danh vọng, nhận chức Cố Vấn Chỉ Đạo cho Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo hải ngoại do Nguyễn Văn Cội làm Hội Trưởng, tách ra từ Giáo Hội phe Thái Hòa và Lê Phước Sang. Bề ngoài tố cáo đàn em Nguyễn Văn Cội là Cộng Sản và đánh cuội, thực sự là tạo cớ cho Nguyễn Văn Cội chia rẽ đoàn thể PGHH ở hải ngọai nhưng bên trong Lê Phước Sang vẫn giữ mối giao hảo thâm tình, đặc biệt về tiền bạc (với “thần tài” Lê Văn Bá hào phóng). Cấu kết với Chính phủ VNTD Nguyễn Hữu Chánh, phá hoại PGHH
Giáo Hội PGHH hải ngoại phe Lê Văn Bá và Nguyễn Văn Cội ủng hộ tổ chức Chính phủ VNTD của Nguyễn Hữu Chánh, gia nhập Nha Tuyên Úy của tổ chức này do Hòa Thượng Thích Giác Lượng làm Giám Đốc. Giáo Hội phe Lê Văn Bá Nguyễn Văn Cội móc nối với Lê Quang Liêm trong nước, được báo chí và đài phát thanh của Chính phủ VNTD của Nguyễn Hữu Chánh tuyên truyền mạnh mẽ cái gọi là đấu tranh tôn giáo của Lê Quang Liêm, và không quên quyên góp đô la gọi là… yểm trợ cho Lê Quang Liêm. Thực chất, Lê Quang Liêm chỉ đấu tranh …cuội!.
Nhà báo Vi Anh Bùi Văn Nhân, cựu dân biểu VNCH gia nhập, giúp sức Giáo Hội phe Lê Văn Bá Nguyễn Văn Cội về mặt truyền thông báo chí, đã cùng Nguyễn Thành Long (hiện là Hội Trưởng một phe GH/PGHH ở hải ngoại) giúp hòan thành quyển Hồi Ký Lê Quang Vinh cho bà Ba Cụt (Trần Thị Hoa tự Phấn), trong đó phỉ báng nặng nề Đức Hùynh Giáo Chủ PGHH. Ngoài ra, phe GH/PGHH của Lê Văn Bá – Nguyễn Văn Cội còn ấn hành quyển PGHH Yếu Lược do Lê Quang Liêm đứng tên tác giả, biên sọan bởi Tiến sĩ Phật học thân Cộng Lê Hiếu Liêm (Lý Khôi Việt), có nội dung xuyên tạc lịch sử PGHH và xúc phạm Đức Hùynh Giáo Chủ.
Phối hợp trong ngoài: Tôn Giáo – Kinh Tài Lê Văn Bá thường xuyên về Việt Nam làm ăn, xây trường học cho CSVN. Sau đó, Lee’s Sandwiches bỗng nhiên phát triển mạnh mẽ, lan nhanh xuống khu Little Saigon , dưới sự điều hành của Lê Văn Chiêu, con trai lớn của Lê Văn Bá. Đồng thời, để rảnh tay phát triển Lee’s Sandwiches, Lê Văn Bá và Nguyễn Văn Cội giao GH/PGHH hải ngoại cho Lê Văn Hướng (con thứ của Bá) làm Hội Trưởng và Nguyễn Trần Minh Châu (con thứ của Cội) làm Chánh Thư Ký.
Lê Văn Hướng từng tuyên bố trong vòng 5 đến 10 năm hệ thống Lee’s Sandwiches sẽ bành trướng lên tới 500 tiệm trên toàn cõi Hoa Kỳ, có thể cạnh tranh với Mc Donald! Tiền đâu ra mà Lê Văn Hướng tự tin nói như thế? Sự phát triển nhanh chóng của Lee’s Sandwiches hiện nay và tương lai (500 tiệm ?) chắc chắn phải cần một nguồn đầu tư lớn lao mà tự thân gia đình Lê Văn Bá (hay con là Lê Văn Chiêu) không thể nào có được số vốn lớn như vậy. Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Giám đốc Lee’s Sandwiches bỗng chốc nổi tiếng kinh doanh ở hải ngoại, được CSVN vinh danh, đồng thời cũng nổi tiếng là Mạnh Thường Quân trong các sinh hoạt cộng đồng NVHN.
Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Giám đốc Lee’s Sandwiches đã bị nhận diện trong buổi tiệc của Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết, cho thấy có mối quan hệ kinh doanh quan trọng và chặt chẽ với CSVN nên họ mới được mời tham dự. Điều nầy không thể không đặt dấu hỏi đã có bàn tay CSVN thúc đẩy Lee’s Sandwiches nhanh chóng phát triển kinh doanh, hay nói rõ hơn Lee’s Sandwiches là công cụ kinh tài, rửa tiền của cán bộ CSVN. Trong nước, họ phối hợp với cuộc đấu tranh tôn giáo cuội của Lê Quang Liêm, cựu Trung tá, Tỉnh Trưởng, Dân biểu VNCH nhưng thuộc gia đình đại liệt sĩ Việt Cộng, nên Lê Quang Liêm chống … Cộng một mất một còn mà chưa từng bị một ngày tù (ngang nhiên xé giấy quản chế của CSVN!) trong khi tín đồ PGHH thuộc hạ của ông ta thì lớp chết, lớp tù tội liên miên.
Tóm tắt:
Trên hết là CSVN Nguyễn Minh Triết từ Hà Nội điều khiển chỉ đạo: - Lee’s Sandwiches (Lê Văn Chiêu, Lê Văn Bá –Nguyễn Văn Cội) ở hải ngọai: Kinh tài cho CSVN - Lê Quang Liêm (Hội Trưởng GH/PGHH) trong nước: Công cụ đấu tranh tôn giáo cuội của CSVN Đúng là NỐI VÒNG TAY LỚN CỘNG SẢN: Chính trị - Kinh Tài – Tôn Giáo
Trân trọng,
Tuấn Phan
TinParis: Chúng tôi xin nhắc lại nguyên tắc căn bản giúp chúng ta nhận định đúng : " Không phải một người , trong quá khứ, đã từng chống cộng thì ngày hôm nay vẫn còn tiếp tục chống cộng " (Trường hợp Nguyễn cao Kỳ và những kẻ có tên dưới đây).
Đây chỉ là những con cờ mà Csvn đưa ra để thí quân, tương tự như trong Tết Mậu Thân những kẻ không phải là "cán bộ chiến lược" thì lộ diện ra hết, còn những tay "gộc" như tướng Nguyễn hữu Hạnh, Vũ ngọc Nhạ, v.v. thì nằm im thin thít. Đó là bài học mà chúng ta "không nên quên".
Hiện nay, có những kẻ "nội tuyến" cao cấp đang nằm trong các chính đảng gọi là "tử thù lịch sử của CSVN " mà TinParis đã và sẽ lần lượt vạch trần ra ở đây để đọc giả hiểu rõ. Chung quy, chúng phản bội cũng chỉ vì "tiền" chứ chúng có lý tưởng gì đâu!
Duới đây là Lý lịch trích ngang của những tên ăn cơm QG thờ MA cộng sản. Kính mong Vị nào biết rành rẽ hơn , xin bổ sung thêm để lật mặt bọn tay sai VC ở hải ngoại.
1/- Phạm Thư Đăng, gốc Đảng Dân Chủ/HKỳ có 1 thời làm trong Hội Đồng Giáo Dục của chính phủ Bill Clinton, từ chức về Nam Cali tổ chức TT dạy kèm Petrus Ký, ra ứng cử DB không ai bầu bỏ chạy mất lên Bắc Cali ..!! Bây giờ lộ mặt Việt gian nằm vùng.
2/- Hồ Văn Xuân Nhị, Jr. con của Msư HVXNhi, Sr. từng về Việt Nam rồi bị VC bắt và trục xuất, HVXNhi Jr. từng là ký giả cho tờ Dân Chủ của Duơng Hữu Chuơng tại Little Saigon, từng làm cho HĐ Bầu Cử Quận Cam, viết bài lai rai chống Cộng, nhưng không hiểu lý do nào lại có 50 vé dự tiệc tên NMTriết tổ chức tối 22/6/2007 [vé này do tên John Duơng, nguời từng làm việc tại văn phòng Cty Nhà Đất Bridgecreek của tài phiệt Triều Phát phát hành??] tại Dana Point đem ra bán, thiên ha. NVQG Tỵ nạn mới thấy cháy nhà lòi mặt chuột..??!!
3/- Nguyễn Xuân Hoàng, nguyên Gs Triết tại TH Petrus Ký truớc 30/4/75. Khi VC tấn chiếm Miền Nam VN, NXHoàng ở lại nhận bàn giao truờng Petrus cho VC, đón chào TBT đảng CSVN Lê Duẫn, phá tuợng bán thân Petrus Ký trước sân truờng và sau đó ra hải ngoại cùng vào làm cho tờ báo (?) Nguời Việt có Lý Kiến Trúc và Hoàng Nam. Cả 3 nguời này đã bị NVQG Tỵ nạn Nam Cali nhận diện và lên án là tay sai VC hơn 15 năm qua!. Sau NXHoàng bỏ báo Nguời Việt lên bắc California làm cho tờ Việt Mercury chủ truơng bãi bỏ Cấm vận, Giao Thuơng với VC. Tất cả các Gs TH Petrus Ký đều không chơi với tên Gs hai man NXHoàng!.
4/- Chồng Bs Kiều Quang Chẩn, vợ BS Quỳnh Kiều, cả hai đều từng làm tay sai cho VC trong việc trưng bày văn hoá Hồ tặc tại Viện Bảo Tàng Bowers Museum, Santa Ana, CA năm 1999, trong đó có những bức tranh nhục mạ các Thầy, Cha, Sư tôn giáo ở tại VN, bị cả CĐ/NVQG Tỵ nạn chống cộng, chống văn hoá vận VC Nam Cali biểu tình liên tiếp trong suốt cuộc triển lãm trên 1 tháng trời ! Không biết cách nào mà Bs KQChẩn, nguời chuyên buôn đồ cổ từ VN, có cả 1 Trống Đồng Đông Sơn cùng đem trưng bày ở Bowers Museum ?? Hai vợ chồng Ô. Bà bác sĩ này đã từng về VN qua chuơng trình Du Lich Hè mỗi năm giúp VC chữa răng, mỗ mắt, vá môi, phát thuốc và thuyết trình tại các ĐH Y Khoa. Bs Quỳnh Kiều là 1 trong số 18 tên Việt Kiều đã được nhà nước VC phát Huân Chuơng Yêu Nước dịp Tết 2007 vừa qua.!!. Khi tên NMTriết đến Nam Cali đã ghé thăm vợ chồng bác sĩ này. ??
5/- Trương Công Cảnh: Hội Trưởng Hội Ái Hữu Quảng Nam Đà Nẵng (mới bị truất phế), trước dây ở tiểu bang Washington đã đuợc nhiều đồng huơng NVQG Tỵ nạn trên Seattle (bang Washington) tố giác từng làm tay sai cho VC.
6/- Ts Nguyễn Trí Hiếu, gốc từ Âu châu [không rõ thành tích, lập truờng] tự nhiên sang Mỹ ở Little Saigon làm TGĐ ngân hàng First Vietnamese American Bank ngay! Từ khi khu này mới xây trụ sở, NVQG Tỵ nạn đã đồn ầm lên rằng đây là ngân hàng của VC bỏ tiền ra lập để "rửa tiền" (money laundering) và tìm mọi cách moi tiền nguời tỵ nạn. Anh này rất khôn ngoan, thuờng hay đến dự các buổi sinh hoạt của mọi Hội Đoàn, Đoàn thể đấu tranh chống cộng! Anh cũng đuợc giới thiệu và mời lên phát biểu! Anh cũng hứa hẹn đủ thứ , ba hoa linh tinh, nhưng không 1 cent đuợc bỏ ra đóng góp. Nay cháy nhà lòi mặt chuột !
7/- Gs Võ Kim Sơn, dạy tại CSU Fullerton Nam Cali [truờng này là truờng từng phản chiến, và giúp cho VC]. Bà này có talk show trên radio Bolsa ở Nam Cali . Khi có sự dằn co bọn SV/ VCộng đòi treo Cờ Máu ngày ra truờng , bà này không ngăn chặn và còn giúp SV tỵ nạn đấu tranh chống lại việc này. Gs Phản chiến ĐOÀN VIẾT HOẠT nhân cơ hội đề nghị treo cùng lúc 2 Cờ: 1 Vàng + 1 Đỏ đã bị các CĐ/NVQG Tỵ nạn phản đối rât mạnh mẽ và quyết liệt. Cuối cùng nhà truờng Fullerton treo Cờ Máu, lý do vì CHXHCNVN đã đuợc quốc tế công nhận. Và NVQG Tỵ nạn tại Nam Cali leo lên gỡ Cờ Máu xuống và thay vào đó Cờ Vàng, cờ chính nghĩa của NVQG Tỵ nạn. Nay bà đã lộ mặt là Việt gian!
8/- Ô. Bà LÊ VĂN CHIÊU: con của Ô. Lê Văn Bá (một trong các triệu phú Bạc Liêu trước 75), tín đồ trung kiên của PGHH. Nhưng khi đã làm ăn với VC thì lợi nhuận đã đánh mất lẽ phải và công chính dù 3 cha con Ô. LVBá. LVChiêu và LVHuớng đã biết Việt cộng từng hãm hại Đức Huỳnh Giáo Chủ tại Đốc Vàng và Việt cộng từng chặt đầu mổ bụng không biết bao nhiêu tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo, Cao Đài thời kỳ 45- 48 chỉ vì các lãnh đạo 2 tôn giáo này biết rõ bản chất Việt minh và Việt cộng là cộng sản, không đồng tình với bọn Việt Minh cuớp của giết nguời, và chống lại bọn Việt Minh là bọn cộng sản trá hình !!.
Xin đọc bài viềt dưới đây để biết rõ hơn vê Lê văn Chiêu
TinParis.- Chúng tôi đăng bài dưới đây của Tuấn Phan, một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo. Đây là một bài nhận định và phân tích tình hình rất có giá trị giúp chúng ta biết rõ những kẻ nôi thù (nội tuyến của CSVN trong hàng ngũ quốc gia). Đó là chưa kể đến những "tướng tá", hay những lãnh tụ Đảng Phái cam tâm làm "nô lệ" cho những kẻ chi tiền của Cộng Sản Việt Nam mà TinParis đã có dịp đưa lên trên Web.
Nhân dịp chúng tôi xin nhắc lại nguyên tắc căn bản giúp chúng ta nhận định đúng: "Không phải một người , trong quá khứ, đã từng chống cộng thì ngày hôm nay vẫn còn tiếp tục chống cộng" (Trường hợp Nguyễn cao Kỳ).
_____________________
Thưa quý vị,
Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Chủ nhân Lee’s Sandwiches có mặt trong buổi tiệc của Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết là điều không ngạc nhiên vì báo Nhân Dân Online ở Hà Nội từng đăng bài ca ngợi kèm ảnh cặp vợ chồng này. Theo báo Nhân Dân Online (nhandan.org.vn, cập nhật lúc 12 giờ ngày 12-5-2003 ở mục “Thời Sự, bản tin số 21), Lê Văn Chiêu (sinh năm 1955) và vợ là Quách Ngọc Yến (sinh năm 1954) được CSVN xem như một khuôn mẫu điển hình cho lớp doanh gia trẻ Việt kiều đã thành công lớn tại Hoa Kỳ qua Hệ thống bánh mì fast-food Lee’s Sandwiches.
Lê Văn Chiêu là ai?. Nguồn gốc Lee’s Sandwiches ra sao? Bến xe đò Hoàng ở San José, Bắc California đậu ngay trước cửa tiệm Lee’s Sandwiches. Đây là cái nôi của hệ thống Lee’s Sandwiches của Lê Văn Bá, quê Thốt Nốt, An Giang vượt biên sang Mỹ rất sớm.
Lê Văn Bá tạo cơ nghiệp từ nghề bán xe lunch, ở San José. Đã giàu có, Lê Văn Bá tức Ba Thận tung tiền đổi danh vọng, nhận chức Cố Vấn Chỉ Đạo cho Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo hải ngoại do Nguyễn Văn Cội làm Hội Trưởng, tách ra từ Giáo Hội phe Thái Hòa và Lê Phước Sang. Bề ngoài tố cáo đàn em Nguyễn Văn Cội là Cộng Sản và đánh cuội, thực sự là tạo cớ cho Nguyễn Văn Cội chia rẽ đoàn thể PGHH ở hải ngọai nhưng bên trong Lê Phước Sang vẫn giữ mối giao hảo thâm tình, đặc biệt về tiền bạc (với “thần tài” Lê Văn Bá hào phóng). Cấu kết với Chính phủ VNTD Nguyễn Hữu Chánh, phá hoại PGHH
Giáo Hội PGHH hải ngoại phe Lê Văn Bá và Nguyễn Văn Cội ủng hộ tổ chức Chính phủ VNTD của Nguyễn Hữu Chánh, gia nhập Nha Tuyên Úy của tổ chức này do Hòa Thượng Thích Giác Lượng làm Giám Đốc. Giáo Hội phe Lê Văn Bá Nguyễn Văn Cội móc nối với Lê Quang Liêm trong nước, được báo chí và đài phát thanh của Chính phủ VNTD của Nguyễn Hữu Chánh tuyên truyền mạnh mẽ cái gọi là đấu tranh tôn giáo của Lê Quang Liêm, và không quên quyên góp đô la gọi là… yểm trợ cho Lê Quang Liêm. Thực chất, Lê Quang Liêm chỉ đấu tranh …cuội!.
Nhà báo Vi Anh Bùi Văn Nhân, cựu dân biểu VNCH gia nhập, giúp sức Giáo Hội phe Lê Văn Bá Nguyễn Văn Cội về mặt truyền thông báo chí, đã cùng Nguyễn Thành Long (hiện là Hội Trưởng một phe GH/PGHH ở hải ngoại) giúp hòan thành quyển Hồi Ký Lê Quang Vinh cho bà Ba Cụt (Trần Thị Hoa tự Phấn), trong đó phỉ báng nặng nề Đức Hùynh Giáo Chủ PGHH. Ngoài ra, phe GH/PGHH của Lê Văn Bá – Nguyễn Văn Cội còn ấn hành quyển PGHH Yếu Lược do Lê Quang Liêm đứng tên tác giả, biên sọan bởi Tiến sĩ Phật học thân Cộng Lê Hiếu Liêm (Lý Khôi Việt), có nội dung xuyên tạc lịch sử PGHH và xúc phạm Đức Hùynh Giáo Chủ.
Phối hợp trong ngoài: Tôn Giáo – Kinh Tài Lê Văn Bá thường xuyên về Việt Nam làm ăn, xây trường học cho CSVN. Sau đó, Lee’s Sandwiches bỗng nhiên phát triển mạnh mẽ, lan nhanh xuống khu Little Saigon , dưới sự điều hành của Lê Văn Chiêu, con trai lớn của Lê Văn Bá. Đồng thời, để rảnh tay phát triển Lee’s Sandwiches, Lê Văn Bá và Nguyễn Văn Cội giao GH/PGHH hải ngoại cho Lê Văn Hướng (con thứ của Bá) làm Hội Trưởng và Nguyễn Trần Minh Châu (con thứ của Cội) làm Chánh Thư Ký.
Lê Văn Hướng từng tuyên bố trong vòng 5 đến 10 năm hệ thống Lee’s Sandwiches sẽ bành trướng lên tới 500 tiệm trên toàn cõi Hoa Kỳ, có thể cạnh tranh với Mc Donald! Tiền đâu ra mà Lê Văn Hướng tự tin nói như thế? Sự phát triển nhanh chóng của Lee’s Sandwiches hiện nay và tương lai (500 tiệm ?) chắc chắn phải cần một nguồn đầu tư lớn lao mà tự thân gia đình Lê Văn Bá (hay con là Lê Văn Chiêu) không thể nào có được số vốn lớn như vậy. Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Giám đốc Lee’s Sandwiches bỗng chốc nổi tiếng kinh doanh ở hải ngoại, được CSVN vinh danh, đồng thời cũng nổi tiếng là Mạnh Thường Quân trong các sinh hoạt cộng đồng NVHN.
Vợ chồng Lê Văn Chiêu, Giám đốc Lee’s Sandwiches đã bị nhận diện trong buổi tiệc của Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết, cho thấy có mối quan hệ kinh doanh quan trọng và chặt chẽ với CSVN nên họ mới được mời tham dự. Điều nầy không thể không đặt dấu hỏi đã có bàn tay CSVN thúc đẩy Lee’s Sandwiches nhanh chóng phát triển kinh doanh, hay nói rõ hơn Lee’s Sandwiches là công cụ kinh tài, rửa tiền của cán bộ CSVN. Trong nước, họ phối hợp với cuộc đấu tranh tôn giáo cuội của Lê Quang Liêm, cựu Trung tá, Tỉnh Trưởng, Dân biểu VNCH nhưng thuộc gia đình đại liệt sĩ Việt Cộng, nên Lê Quang Liêm chống … Cộng một mất một còn mà chưa từng bị một ngày tù (ngang nhiên xé giấy quản chế của CSVN!) trong khi tín đồ PGHH thuộc hạ của ông ta thì lớp chết, lớp tù tội liên miên.
Tóm tắt:
Trên hết là CSVN Nguyễn Minh Triết từ Hà Nội điều khiển chỉ đạo: - Lee’s Sandwiches (Lê Văn Chiêu, Lê Văn Bá –Nguyễn Văn Cội) ở hải ngọai: Kinh tài cho CSVN - Lê Quang Liêm (Hội Trưởng GH/PGHH) trong nước: Công cụ đấu tranh tôn giáo cuội của CSVN Đúng là NỐI VÒNG TAY LỚN CỘNG SẢN: Chính trị - Kinh Tài – Tôn Giáo
Trân trọng,
Tuấn Phan
Đêm trong mật khu Xuân Nhị và Trịnh Công Sơn
Trần Quan Long & Bắc Phong Sài Gòn
Trịnh Công Sơn, không hẳn chỉ là một tên nhạc sĩ phản chiến a dua theo VC, mà hắn là một tên cộng sản nằm vùng. Và hắn cho biết “tôi cảm thấy không có gì ân hận” về con đường theo cộng sản của hắn.
Trong một bài viết tựa đề “Ca khúc mang đến sự cảm thông giữa mỗi người” đăng trên báo “Ðại Ðoàn Kết” và được trích đăng lại trên báo Nhân Dân ngày 27/9/99, cơ quan ngôn luận của đảng CSVN. Ðây là một đoạn trên báo Nhân Dân, chúng tôi xin trích đăng từ một tiểu đoạn có tên như sau:
Thuở ấy Nhị Xuân. Em ở nông trường. Em ra biên giới
“Ðêm Nhị Xuân không còn thấy rõ màu đất đỏ và những bãi mía, bãi dứa cùng lán trại cũng khoác một mầu áo. Mưa xuống, hội trường dã chiến như một cái rá lọc nước thả xuống những giọt dài. Chúng tôi (Phạm Trọng Cầu, Trần Long Ẩn và tôi...) cùng anh em thanh niên xung phong nam nữ hát với nhau dưới một bầu trời được trang trí lạ mắt như thế. Ðêm cứ dài ra, và những tiếng hát cứ dài ra. Nước ở con kênh dâng lên. Mặc kệ. Cứ đứng, cứ ngồi, cứ hát. Những bàn tay xiết chặt, những cái vẫy tay trong đêm không nhìn thấy.Quá giờ giới nghiêm, xe nằm lại giữa đường, không được và thành phố. Ngủ lại chờ sáng. Về lại thành phố, trở lại công việc thường ngày. Nhưng ở Nhị Xuân, có hai mươi người con gái thanh niên xung phong đi về phía khác. Mấy tháng sau, tôi được tin tất cả hai mươi khuôn mặt tôi đã nhìn, đã gặp trong đêm hôm nào ở Nhị Xuân cùng nhau ca hát, đã hy sinh ở biên giới Tây Nam....” ( Trịnh Công Sơn )
Thế là đã rõ như ban ngày, từ “Nối Vòng Tay Lớn”, đến “Gia Tài Của Mẹ”, đến “ Người Con Gái Việt Nam Gia Vàng”... rồi sau đó, khi cả nước tang thương trong ngục tù thù hận, cả nước đói từng hơi thở tới miếng ăn, Trịnh Công Sơn lại ra “Em ra đi nơi này vẫn thế!”... Tất cả không là phản chiến trong cái nghĩa lương thiện của nó, mà là những lời nhạc của một tên cộng sản nằm vùng, phản bội, phục vụ có chỉ đạo từ bưng biền mật khu, từ Hà Nội... cho sách lược nhuộm đỏ miền Nam.
Bao nhiêu người đã chết vì ảnh hưởng, hậu quả, hệ quả của lời nhạc Trịnh Công Sơn? Vô số! Vô lượng! Vậy mà giờ đây vẫn có người bao che cho TCS, bênh vực TCS, chào đón TCS khi hắn ra nước ngoài, qua Canada... Dường như người ta không biết hắn là một tên VC đêm đêm lén ra mật khu với cộng sản, làm việc cho cộng sản. Chỉ hát với Phạm Trọng Cầu, với Trần Long An, với thanh niên xung phong tải đạn AK không sao? Chẳng lẽ từ Sài Gon lẻn ra bưng với VC chỉ để dạo đàn “Nối Vòng Tay Lớn”?. Còn “Bác cùng chúng cháu hành quân” để đâu?.
Theo chúng tôi được biết, về sau, để trả công lao cho tên nhạc sĩ nằm vùng này, Hà Nội đã cho Trịnh Công Sơn đi thăm Mạc Tư Khoa, tại cái nôi vô sản này của thế giới cộng sản, Trịnh Công Sơn đã lần đến lăng Lenin và sáng tác nhạc phẩm “Ánh Sáng Mạc Tư Khoa”. Về lại Hà Nội, bài này được hát trên đài vài hôm thì biến động ở Nga xẩy ra, và sau đó, đế quốc Liên Sô sụp đổ, “Ánh Sáng Mạc Tư Khoa” cũng theo đó mà chìm vào đêm tối thiên thu.
Không biết bên cạnh Trịnh Công Sơn, có bao nhiêu nhạc sĩ du ca, phản chiến ở Miền Nam làm việc cho cộng sản, nhất là những tên chưa lộ mặt ra ánh sáng và còn ẩn mình trong vỏ áo quốc gia chống cộng?.
Sau khi chúng tôi đưa ra ánh sáng về trường hợp Trịnh Công Sơn, không biết những ai từng là nạn nhân của cộng sản, có thấy lương tâm vẩn đục khi vẫn còn coi Trịnh Công Sơn là thần tượng, trong những chương trình hát theo đĩa, trong băng nhạc, trong âm thanh. Người ta sẽ thật vô tình khi vẫn để Trịnh Công Sơn ngồi chễm chệ trên nỗi đau của mình mà không biết tủi nhục.
Trần Quan Long & Bắc Phong Sài Gòn
Tuyên Cáo CĐNVQG Dallas và Fort Worth
Cộng đồng người Việt quốc gia Dallas và Fort Worth Ủy ban Phát Huy Chính Nghĩa Quốc gia 3221 Beltline, Garland, TX 75044 Điện thoại : 469-939-0762
*
* *
Tuyên CáoPhản đối và kêu gọi tầy chay nhạc hội trình diễn Ca nhạc Trịnh Công Sơn tại Houston và Nam Ca-li
Xét rằng:
1. Ngay sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Trịnh Công Sơn (TCS) đã công khai lên đài phát thanh Saigon kêu gọi các nghệ sĩ ca nhạc hát bài "Nối vòng tay lớn" để mừng chiến thắng CSVN cưỡng chiếm miền nam Việt Nam.
2. Sau năm 1975, TCS đã được chính quyền CSVN đề cao, nâng đỡ cung cấp nhà cửa và cho xuất ngọai qua Nga sô viết nhạc "Ánh sáng Mạc Tư Khoa" để ca ngợi Lê-nin và xã hội chủ nghĩa cộng sản quốc tế.
3. TCS công khai viết trên tờ Saigon Giải Phóng tiết lộ đã vào mật khu Việt cộng để tiếp xúc công tác với Mặt trận giải phóng miền Nam trong thời gian chiến tranh Việt Nam.
4. Trình diễn ca nhạc TCS là tiếp tay cho Nghị quyết 36 của CSVN, dướichiều bài tuyên vận rủ ngủ tinh thần đấu tranh của cộng đồng người Việt ti nạn hải ngọai, cũng như khơi lại vết thương đau cho những người tù nhân chính trị và nạn nhân CSVN.
Tuyên Cáo:
1. Cực lực phản đối các buổi tổ chức trình diễn nhạc hội tưởng nhớ nhạc sĩ phản bội TCS vào ngày 23-3-2008 tại hí viện Cullen Perfoemance Hall, Houston - Texas, và ngày 29-3-2008 tại Don Wash Audotorium, Garden Groven, California.
2. Yêu cầu các cơ quan đoàn thể, truyền thông báo chí, truyền thanh, truyền hình, cơ sở thương mại hãy từ chối quảng cáo, hay bảo trợ cho các buổi nhạc hội TCS.
3. Để vô hiệu hóa âm mưu tuyên vận CSVN dùng ca nhạc phản chiến TCS chiêu dụ cộng đồng người Việt hải ngoại, thiết tha kêu gọi quý đồng hương cương quyết tẩy chay các buổi trình diễn nhạc hội TCS nói trên.
Làm tại Dallas-Fort Worth, ngày 19 tháng 3 năm 2008 TM. Hai công đồng Dallas và Fort Worth Chủ tịch Ủy ban Phát huy Chính nghĩa Quốc gia DFW Thái Hoá Tố
SAO KÍNH GỞI:
- Quí vị chủ tịch cộng đồng, hội đoàn, tổ chức đấu tranh, đảng phái chính trị "Để kính tường trình"
- Quí cơ quan truyền thông báo chí, truyền thanh, truyền hình "Để xin phổ biến và quảng bá"
1. Ngay sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Trịnh Công Sơn (TCS) đã công khai lên đài phát thanh Saigon kêu gọi các nghệ sĩ ca nhạc hát bài "Nối vòng tay lớn" để mừng chiến thắng CSVN cưỡng chiếm miền nam Việt Nam.
2. Sau năm 1975, TCS đã được chính quyền CSVN đề cao, nâng đỡ cung cấp nhà cửa và cho xuất ngọai qua Nga sô viết nhạc "Ánh sáng Mạc Tư Khoa" để ca ngợi Lê-nin và xã hội chủ nghĩa cộng sản quốc tế.
3. TCS công khai viết trên tờ Saigon Giải Phóng tiết lộ đã vào mật khu Việt cộng để tiếp xúc công tác với Mặt trận giải phóng miền Nam trong thời gian chiến tranh Việt Nam.
4. Trình diễn ca nhạc TCS là tiếp tay cho Nghị quyết 36 của CSVN, dướichiều bài tuyên vận rủ ngủ tinh thần đấu tranh của cộng đồng người Việt ti nạn hải ngọai, cũng như khơi lại vết thương đau cho những người tù nhân chính trị và nạn nhân CSVN.
Tuyên Cáo:
1. Cực lực phản đối các buổi tổ chức trình diễn nhạc hội tưởng nhớ nhạc sĩ phản bội TCS vào ngày 23-3-2008 tại hí viện Cullen Perfoemance Hall, Houston - Texas, và ngày 29-3-2008 tại Don Wash Audotorium, Garden Groven, California.
2. Yêu cầu các cơ quan đoàn thể, truyền thông báo chí, truyền thanh, truyền hình, cơ sở thương mại hãy từ chối quảng cáo, hay bảo trợ cho các buổi nhạc hội TCS.
3. Để vô hiệu hóa âm mưu tuyên vận CSVN dùng ca nhạc phản chiến TCS chiêu dụ cộng đồng người Việt hải ngoại, thiết tha kêu gọi quý đồng hương cương quyết tẩy chay các buổi trình diễn nhạc hội TCS nói trên.
Làm tại Dallas-Fort Worth, ngày 19 tháng 3 năm 2008 TM. Hai công đồng Dallas và Fort Worth Chủ tịch Ủy ban Phát huy Chính nghĩa Quốc gia DFW Thái Hoá Tố
SAO KÍNH GỞI:
- Quí vị chủ tịch cộng đồng, hội đoàn, tổ chức đấu tranh, đảng phái chính trị "Để kính tường trình"
- Quí cơ quan truyền thông báo chí, truyền thanh, truyền hình "Để xin phổ biến và quảng bá"
Ngàn Năm Bia Miệng
NGÀN NĂM BIA MIỆNG
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Nghe đâu ở nam Cali, mợ xướng ca Khánh Ly và một nhóm trẻ nào đó đang sắp sửa làm lễ giỗ cho Trịnh Công Sơn (TCS). Buổi lễ là một nhạc hội hát nhạc của họ Trịnh. Có bán vé thu tiền. Nếu TCS dưới âm phủ còn sáng tác, chắc anh ta sẽ cao hứng để viết vào bản nhạc của mình “Bài Ca Dành Cho Những Xác Người” thêm những lời lâm ly bi đát sau đây: “Chiều đi qua Quận Cam, hát trên thân xác mình. Ta đã thúi, ta đã thúi, sao bây giờ người ta còn u mê mù quáng? Chiều đi qua Quận Cam hát trên thân xác mình, ta đã thúi, ta đã thúi, ta bây chừ thân chương xình như xác Minh râu”
Từ nhiều sự kiện xẩy ra cùng một lúc hiện nay, chúng ta mới nhận ra rằng chuyện có nhiều gia đình đem thân làm tôi mọi cho CS là một hiện tượng di truyền từ đời nọ sang đời kia, chứ chẳng phải là ngẫu nhiên. Miền nam Cali, người chủ xướng tôn vinh TCS nghe đâu là con trai của Trịnh Cung (?). Còn ở bắc Cali, tên quậy giấu mặt vụ Little Saigon là chồng của Madison Nguyễn. Tên này là con trai của Đoàn Văn Toại. Đoàn Văn Toại và Trịnh Cung là ai thì dân tỵ nạn hẳn không ai mà không biết. Các trường hợp bố con Nguyễn Cao Kỳ và Phạm Duy không là những yếu tố chứng minh giả thuyết di truyền kia đó sao?. Bố là Việt gian, muốn xem con có là Việt gian không thì dễ thôi. Thử DNA là xong ngay. Giá có nhà khoa học nào bỏ công ra nghiên cứu, biết đâu chẳng tìm ra được loại Gene Việt Gian này để từ đó tìm ra phương pháp phát giác và phòng ngừa Việt gian trong cộng đồng thì may cho người tỵ nạn mình biết mấy. Nhưng cũng còn phải nhờ vào hồng phúc của tổ tiên và các đấng anh hùng liệt nữ.
Về cái anh chàng nhạc sĩ họ Trịnh, tôi đã viết rồi, cách đây cũng khá lâu. Nay muốn viết thêm chút nữa nhân cái biến cố đang gây sóng gió này.
TCS, người nhạc sĩ có chút ít tài năng, chết cách đây đã 7 năm. Người ta cứ tưởng rằng anh ta chết cũng giống như chó chết là hết chuyện. Nhưng không, bọn phỉ quyền Hànội, kẻ đã lợi dụng tối đa cái tài mọn của Sơn lúc anh ta còn sống, lại manh tâm dựng dậy cái xác chết của anh ta để quậy phá, khuấy đảo sự an bình của cộng đồng những người Việt Nam tỵ nạn chúng ta, mặc dầu anh ta chết, và đã chết 7 năm nay rồi. Kẻ có công với bọn Việt gian CS, chúng nhớ ơn, tưởng niệm theo cái lý ăn-quả-nhớ-kẻ-trồng-cây là điều bình thường. Người tỵ nạn không ke (care). Nhưng những nạn nhân của sự phản bội, những kẻ tự xưng là tỵ nạn CS dựng dậy cái thây ma của kẻ đã đâm sau lưng mình để vinh danh, để nhớ ơn mới là điều thật khó hiểu, và cũng khó chịu nữa. Có phải tất cả chúng ta sắp trở thành những kẻ “người chết 2 lần” (lời TCS trong bài Đại Bác Ru Đêm) bởi những thứ “Mỵ Châu” thời đại đang lẩn quất trong hàng ngũ chúng ta?.
Người ta tổ chức giỗ chạp để tưởng nhớ người chết trong phạm vi gia đình, giữa những người thân thuộc hay bè bạn. Người còn sống thường chỉ vinh danh hay ca tụng một người đã chết một cách công khai ngoài xã hội khi người này: một là sau khi từ giã cõi đời, đã để lại công lao to lớn đối với một dân tộc, hay cho cả nhân loại; hai là đã nêu gương sáng chói về nhân cách hay đạo đức, xứng đáng cho người đời sau bắt chước và noi theo; và ba là có để lại một công trình nào đó về văn học, nghệ thuật, hay khoa học đem lại lợi ích cho xã hội. Nếu người thân hay bạn bè làm giỗ TCS trong phạm vi gia đình thì chẳng nói làm gì. Nhưng người ta làm công khai và lôi kéo cộng đồng tham dự là chuyện cần phải lên tiếng. Xét trên cả ba tiêu chuẩn, Trịnh Công Sơn có cái gì để lại đáng cho người Việt Nam tỵ nạn CS phải vinh danh và ca tụng một cách công khai và rình rang như thế?
Không phải bây giờ, mà ngay khi TCS vừa chết, cái chết của anh ta làm nổi lên không biết bao nhiêu dư luận khen chê. Lời khen không phải không có, mà tiếng chê lại càng không ít. Người chê lên án TCS là một tên phản bội, một tay CS nằm vùng, một con người tham sinh úy tử, ích kỷ, và hèn nhát. Có người cho rằng cái chết của TCS là một sự đền tội xứng đáng. Có người khác còn tiên đoán, TCS chết, nhạc của anh ta cũng sẽ chết theo. Còn những người khen đánh giá TCS là một nhạc sĩ thiên tài. Anh ta là một người yêu nước. Người khen, để biện hộ cho những cáo buộc của dư luận, cho rằng TCS đã phải đi giữa hai lằn đạn, ý nói anh ta là nạn nhân của cả hai phe Quốc cộng. Nhận định này đưa ra luận chứng rằng TCS cũng đã từng bị đầy ải tại các công, nông trường của CS.
Dư luận chê TCS nhận định và đánh giá anh ta như nói trên không saị TCS là một thanh niên trốn lính ai cũng biết. Hành vi đó cho thấy anh ta là một con người hèn nhát, ích kỷ, và vô trách nhiệm. Trong lúc trốn lính, TCS còn dựa vào sự bao che của một vài giới chức quen biết có thẩm quyền trong quân đội để viết nhạc, rong ruổi đây đó, tụ tập giới trẻ hát hò chống chiến tranh, xuyên tạc và chống báng công cuộc chiến đấu tự vệ của quân dân miền Nam, ca tụng và cổ võ bọn xâm lược miền Bắc. Đó là một hành vi phản bội. Như thế, TCS bị kết án là phản bội thì cũng đúng thôị Nếu anh ta không núp dưới sự che chở của người khác mà hành động đi ngược lại quyền lợi của Tổ Quốc thì tư cách của anh ta còn có thể biện minh được. Như thế có thể coi anh ta là một con người có lập trường và có bản lãnh. Nhưng đáng tiếc bản chất con người TCS tự nó đã là hèn nhát và phản bội rồi.
Có nhiều tác giả không nhận định và đánh gía TCS trên bình diện văn học thuần tuý, mà chỉ phê phán dưới khía cạnh chính trị qua cuộc sống và các ca khúc anh ta viết về cuộc chiến. Có nghĩa là những người đó chỉ cân nhắc và đánh giá TCS có công hay có tội đối với Quốc Gia, Dân Tộc, mà không phê bình về mặt nghệ thuật. Cái đó là một thiếu sót, bởi vì những người không biết gì về âm nhạc sẽ tưởng rằng tính tình TCS có chút nên chê trách thôi, nhưng anh ta là một thiên tài âm nhạc thật. Sự phê phán có phiến diện thật đấy, nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì nhạc của TCS thật sự cũng chẳng có gì đáng giá lắm để nói tới. Nó phần lớn khởi hứng từ chiến tranh, gắn liền với cuộc chiến, và đã gây ảnh hưởng không nhỏ vào việc làm sụp đổ chế độ của miền Nam. Có thể nói một cách không sai là nếu không có chiến tranh thì đã không có nhạc TCS. Và ngược lại, TCS cũng đã không được nổi tiếng nếu không có chiến tranh. Điều mà dư luận phê phán mạnh mẽ nhất vẫn là TCS là một nhạc sĩ phản chiến. Từ phản chiến đi đến phản bội.
Trong sáng tác, TCS đã viết ra rất nhiều lời ca có tính cách kết án chiến tranh một chiều. Ta hãy nghe TCS hát : "Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy, đại bác qua đây con thơ buồn tủi........Từng chuyến bay đêm con thơ dật mình, hầm trú tan hoang, ôi da thịt vàng từng đêm soi sáng lạ mắt quê hương. Hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng, hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng, cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn...."(bài Đại Bác Ru Đêm). Đây rõ ràng là những lời kết án nhắm vào Chính Quyền VNCH và đồng minh Mỹ. Đại bác qua đây. Từ đâu qua? Hàng vạn tấn bom trút xuống. Từ đâu trút xuống? Chính câu hỏi đã là một sự trả lời rồi. Sao không thấy TCS than khóc những cái chết do đạn pháo từ rừng bay đến, hoặc do những trái mìn của những kẻ từ bưng biền ôm ra. Còn nhiều và rất nhiều những câu hát như thế rải rác trong hàng trăm ca khúc mà TCS đã viết ra. Trong khi TCS khóc "từng vùng thịt xương có mẹ có em" (bài Đại Bác Ru Đêm), và tủi phận cho những "người già co ro buồn nghe tiếng nổ, em bé lõa lồ khóc tuổi thơ đi" (bài Người Già Em Bé), thì anh ta lại bỏ quên, không nhỏ được lấy một giọt nước mắt nào cho hàng ngàn nạn nhân vô tội bị CS giết hại tại Huế, nơi quê hương của chính anh ta.
Từ chỗ chống chiến tranh một chiều như thế, TCS đã trở thành một con người phản bội. Anh ta đã phản bội lại máu xương của những người đã gục ngã, hy sinh để bảo vệ cho mảnh đất mà anh đang sống, và được sống an bình. TCS có phải là VC hay không thì chuyện này chưa có bằng chứng xác đáng để kết luận. Thiển nghĩ, có lẽ TCS không phải là một dảng viên CS. Nhưng một điều có thể khẳng định, TCS là một công cụ phục vụ cho bọn xâm lược miền Bắc, và tự nguyện để cho VGCS lợi dụng.
Có người cho rằng Cái chết của TCS là một sự đền tội xứng đáng. Chúng ta nên thông cảm cho những nạn nhân của CS mà sự uất hận đã lên đến cực điểm. Chẳng nên bắt lỗi hoặc trách cứ họ. Tuy nhiên phải nhìn nhận rằng sự kết án đó có phần hơi hồ đồ. Cho rằng TCS đã gây tội ác đối với chúng ta, và anh ta chết là xứng đáng để đền tội. Vậy chúng ta những nạn nhân của tội ác kia, mai kia chúng ta chết, không lẽ chúng ta cũng phải đền tội sao? Không được. Chết là một định luật chung cho mọi người. Ai cũng phải chết, và loài nào rồi cũng đi đến cái chết. Do đó không thể nói cái chết của TCS là sự đền tội. Sự đền tội của TCS là sự khinh bỉ của dư luận khi anh ta chết.
Còn về những lời khen? Lời khen ngợi lớn nhất cho TCS là lời mợ Khánh Ly ngôn rằng TCS là một người yêu nước. Chữ NƯỚC ở đây không hiểu là thứ nước nào, mợ KL không cho biết, Nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa hay là nước Việt Nam Cộng Hòa?. Nếu mợ KL cho rằng TCS yêu nước VN xã hội chủ nghĩa, chúng ta khen mợ KL nói đúng. Còn nếu bảo rằng TCS yêu nước VNCH thì chuyện này cần phải làm cho sáng tỏ.
Sự thực là như thế nào cũng dễ tìm ra thôi. Chúng ta hãy nghe mợ KL hát: "Hãy sống dùm tôi, hãy nói dùm tôi, hãy thở dùm tôi. Thịt da này dành cho thù hận, cho bạo cường, cho tham vọng của một lũ điên..."(bài Hãy Sống Dùm Tôi).
Xin thử hỏi cái lũ điên tham vọng đây là ai, bọn phỉ quyền Hanoi hay Chính Quyền VNCH? Nếu lũ điên thù hận, bạo cường, và tham vọng kia là bọn phỉ quyền Hanoi, thì tại sao ngày 30-4-75, TCS lại lên đài phát thanh SG hát đón bọn này vào thành phố? Không lẽ TCS ngu đến độ vui mừng và hãnh diện đi đón lũ điên vào Saigon. Như vậy lũ điên tham vọng, thù hận, và bạo cường kia tất nhiên phải là Chính Quyền VNCH. Thật là oan nghiệt, kẻ xâm lược thì được TCS hân hoan đón chào là người "anh em ta về" (bài Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói), còn những người chiến đấu để tự vệ lại bị TCS gọi là lũ điên tham vọng, bạo cường, và thù hận. Mợ Khánh Ly cũng nên hiểu như thế chứ. Qua bài hát này, TCS đã nặng nề kết án cả chính thể VNCH của miền Nam, nơi anh ta trú thân an toàn để đi ca hát. Mợ KL tôn vinh TCS là một người yêu nước thì phải hiểu rằng nước đây chính là nươc VN xã hội chủ nghĩa thì mới là chính xác. Với sự tôn vinh này, người tỵ nạn CS Khánh Ly đã nhục mạ cả Chính Quyền và tập thể QLVNCH.
Còn gì đau đớn và mỉa mai hơn, bởi vì miền Nam là nơi mợ KL sinh ra, lớn lên, được hưởng giáo dục đầy đủ, và đưa mợ lên đài vinh quang trong nghề hát xướng. Lại nữa, nếu TCS yêu nước VNCH, thì tại sao ngày 30-4-75 anh ta lên đài phát thanh reo hò ca hát: mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng bàn tay ta nắm nối chờ một ngày VN (bài Nối Vòng Tay Lớn). Anh em với TCS về Saigon vào ngày 30-4-75 là ai mà làm cho anh ta vui mừng đến thế. Và, những người anh em này từ đâu về? Hỏi tức là trả lời rồi vậỵ Mợ KL ca tụng TCS là người yêu nước. Nước ở đây như thế phải hiểu là nước VNCS. Không thể hiểu khác được. Mợ KL là một người tỵ nạn CS lại ca tụng tên phản quốc, công cụ tuyên truyền cho VGCS, là người yêu nước. Nước đó là nước Việt Nam CS. Sự thật đã được chứng minh. Vậy thì mợ KL thật ra là ai đây?
Cho rằng TCS trong cuộc chiến đã phải đi giữa hai lằn đạn cũng chỉ là lời biện hộ láo khoét. Thật vậy, chỉ nguyên một việc TCS lên đài SG hát nối-vòng-tay-lớn để mừng chiến thắng của VC và đón chúng vào thành như đã nói trên đã quá đủ để nói lên đường đi, chỗ đứng của TCS rồi. Không cần thiết phải dài dòng thêm. TCS rõ ràng đã đứng hẳn về một một bên, bên VGCS, chứ chẳng phải anh ta đứng ở giữa để bị lãnh đạn của cả hai bên. Miền Nam trước 30-4-75, có ai dám cho TCS ăn đạn không? Chắc chắn không. Hơn thế nữa, anh ta không phải là đã nhận được biết bao nhiêu ân huệ và ưu đãi của người miền Nam đấy sao? Việc chọn cho mình một chỗ đứng và những sáng tác của TCS đã làm cho anh ta trở thành người có công lớn đối với CS. Sự đãi ngộ của CS đối với TCS khi anh ta chết đã nói lên điều đó. Thiếu gì người đã từng lập công hãn mã đối với CS, khi chết đi đâu có được cái phước đức như TCS. Sự thật đã qúa rõ ràng. Tất cả mọi lời lẽ được tung ra để biện hộ và chạy tội cho TCS đều là giả trá, hoặc là vì thiếu hiểu biết, hoặc là có dụng ý.
Cũng trong luận điệu chống đỡ cho TCS, có người nói rằng đã một thời TCS bị CS đầy đi nông trường. Nói như vậy tỏ ra họ chẳng hiểu biết một tý gì về CS. Dưới chế dộ CS, nhất là vào thời Lê Duẫn, để tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội, tất cả mọi người (dĩ nhiên trừ bọn đầu sỏ ở Hanoi) đều phải tham gia vào sản xuất. Các văn nghệ sĩ được điều động đến các công nông trường tập thể vừa để thực tế (tiếng của VC) lao động, vừa để sáng tác hầu thúc đẩy tăng năng xuất. TCS có đi công, nông trường không phải là một biệt lệ, càng không phải là một sự đầy ải. Người nhạc sĩ sáng tác bản Tiếng Chầy Trên Sóc Bambo đã phải nằm ở một sóc thượng hơn nửa năm trời để viết ra bài hát. Và người viết ra bài “Tiếng Đàn Tà Lư” cũng phải vậy nữa.
TCS sống tại miền Nam, làm việc (dậy học) trong chế độ Cộng Hòa, được nhiều người nắm giữ quyền hành lúc đó che chở để khỏi phải ra trận, tức là đã hưởng những ơn huệ hơn người. Nhưng anh ta vẫn đi theo CS, và cuối cùng hoan hô, đón rước bọn xâm lược vào Saigon. Như thế TCS đã hiển nhiên là một tên phản bội người Việt Nam Quốc Gia. Thế thì tại sao những kẻ đã bị TCS phản bội, hiện nay lại muốn vinh danh cho TCS? Lý do gì? Xét cho cùng thì cái lý do duy nhất chỉ là để thi hành Nghị Quết 36/CP của bọn VGCS mà thôi. Bọn phỉ quyền Hànội tung ra NQ36 một cách công khai, không hề úp mở. Thi hành ở đâu trong những lãnh vực sinh hoạt nào, chúng đã ra chỉ thị rõ ràng cho các cơ quan thừa hành của chúng. Tài trợ bao nhiêu, chúng cũng không thèm giấu đút. Chỉ có kẻ đứng ra công khai thi hành Nghị Quyết tại các môi trường sinh hoạt thì chúng không tiết lộ. Vấn đề này, những người có kinh nghiệm về CS, các sĩ quan cảnh sát đặc biệt, và sĩ quan quân đội làm trong ngành tình báo hoặc phản gián của QLVNCH thì biết rành và biết rõ. Cho nên, chẳng hạn như những người đi nghe ca sĩ trong nước ra ngoài này hát rồi lên giọng “có thấy tuyên truyền gì đâu” thì thật là ngây thơ và ngu xuẩn. Nên biết rằng VGCS không bao giờ triển khai và thi hành NQ36 tại hải ngoại dưới bảng hiệu công sản, mà luôn luôn bọc nó bằng cái vỏ Quốc Gia, hay ít nữa là một cái gì đó vô thưởng vô phạt để dễ qua mặt người tỵ nạn.
Thực ra, VGCS chọn chủ đề vinh danh TCS xem ra cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì ở hải ngoại này, TCS, về mặt nhân cách và đạo đức, đã là một người mất hết cảm tình của người đồng hương rồi. Hơn nữa, nhạc của anh ta cũng chẳng còn mấy ăn khách và đang đi vào quên lãng. Nói thế không phải là cố tình hạ giá nhạc TCS. Người miền Nam rất bao dung, cởi mở, và ít có câu nệ, cả về lối sống lẫn trong thưởng thức văn nghệ. Vì những đức tính này, ngay trong thời chiến tranh, người ta có thể khá dễ dàng tìm đọc những thông tin của phía CS, hát và trình diễn công khai những bản nhạc của Văn Cao, Đoàn Chuẩn, Đặng Thế Phong, đọc thơ của Lưu Trọng Lư, Trần Dân, và ngay cả Tố Hữu, Chế Lan Viên. Ở hải ngoại, trừ ra những thứ nhạc, sách báo tuyên truyền bị gạt bỏ, còn những cái hay, cái đẹp nói chung trong sáng tác vẫn được đón nhận một cách niềm nở. Như thế mới thấy rằng nhạc TCS bị đào thải ở hải ngoại không phải hoàn toàn vì vấn đề đạo đức cá nhân của anh ta, mà vì chính tự bản thân những bản nhạc.
Những sáng tác của TCS xin tạm phân chia làm hai loại: nhạc phản chiến và nhạc tình cảm. Khoảng trên 50% hoặc hơn các sáng tác của Sơn là nhạc phản chiến. Sở dĩ tên tuổi TCS được bốc lên là do loại nhạc này. Loại nhạc phản chiến của TCS đều là dân ca, rất đơn điệu (monotone) và cũng tầm thường thôi. Trong thời còn chiến tranh và ngay tại miền Nam, từ thành thị tới thôn quê, trong khắp hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng vang tiếng nhạc phản chiến của TCS. Đáng tiếc là loại nhạc dùng để tuyên truyền này được viết để phục vụ cho cuộc xâm lược của CS, nên nó cũng buộc phải chết theo ngay khi nạn nhân của xâm lược (VNCH) đã chết. Điều đáng buồn cho TCS là những sáng tác loại này của anh ta bị cấm hát thời còn chiến tranh ngay trong những khu vực do VC kiểm soát. Nếu TCS không phải là CS, và nếu anh ta còn là một con người có liêm sỉ và biết tự ái thì anh ta đã phải nhận ra cái thân phận nô lệ của mình ngay từ ngày đó.Còn lại trong số các tác phẩm của TCS là nhạc tình cảm. Đem nhạc tình cảm của TCS so sánh với các nhạc phẩm của các tác giả khác, ta có thể đánh giá giá trị nghệ thuật của anh ta chính xác hơn. Nhạc TCS, lãng mạn không thể bằng cái lãng mạn của Thiên Thai, thơ mộng không qua mặt được Trăng Mờ Bên Suối, gợi cảm không so sánh được với Dư Âm, tình tứ còn thua xa Tiếng Thời Gian, hồn nhiên sao bằng được Sơn Nữ Ca, tha thiết còn dưới bậc của Giọt Mưa Thu, hay Con Thuyền Không Bến, quyến rũ làm sao bằng Ai Về Sông Tương hoặc Thu Quyến Rũ, du dương nhất định phải nhường bước Tiếng Sao Thiên Thai, ray rứt không thể bằng Nhớ Về Hànội, êm đềm dưới hạng của Làng Tôi hoặc Tình Quê Hương. Vân vân và vân vân. Hơn nữa, trong nhạc TCS, người ta không tìm được cái không khí của một gia đình ấm cúng, những hình ảnh quyến luyến như trong Tình Quê Hương hoặc Về Dưới Mái Nhà.
Nhạc TCS còn thua kém nhiều nhạc phẩm khác như thế, vậy mà có kẻ cho rằng TCS là một nhạc sĩ thiên tài. Thật đúng là nói láọ Người đó hoặc không biết gì về âm nhạc, hoặc không biết thưởng thức môn nghệ thật này. Vậy thì người ta vinh danh TCS là vinh danh cái gì? Thật khó mà tìm ra được câu trả lời.
Sự thật, TCS không phải là một nhạc sĩ tài ba như người ta tưởng, mà đúng ra anh ta là một tay phù thủy ngôn ngữ. TCS chỉ giỏi viết lời trong ca nhạc, tức là lời ca mà thôi. Công tâm mà nói, khó có thể phủ nhận TCS là người có tài về nghệ thuật “chế tạo” ngôn từ. Các bài hát của TCS nếu bỏ đi phần lời ca thì bản nhạc sẽ trở thành rẻ tiền ngay. Cho nên nhạc TCS nếu có được coi là hay thì nó hay ở phần lời ca chứ không phải hay vì âm điệu. Chẳng hạn để mô tả về thân phận nhược tiểu của người VN yêu nước, TCS viết: Người con gái VN da vàng, yêu quê hương như yêu đồng lúa chín. Muốn tố cáo Mỹ xâm lược, TCS nhẹ nhàng than thở: Người con gái VN da vàng, yêu quê hương nay đã không còn (bài Ca Dao Mẹ). TCS lên án chiến tranh hủy hoại tương lai dân tộc, anh ta viết: Khi chiến tranh về đốt lửa quê hương, bom đạn về đêm đêm đốt cháy tương lai (bài Đại Bác Ru Đêm). TCS nằm tưởng tượng ngày mai của anh ta ra sao rồi lớn tiếng thúc dục bộ đội VC và bọn phản chiến trong thành phố: Ta đã thấy gì trong đêm nay, đèn soi trăm ngọn đèn soi. Mặt đất rung rinh muôn triệu người phá ngục tù đi dựng ngày mới. Rạng đông soi sáng tương lai. Dòng máu anh em đã nhuộm mặt trời cùng xương khô lên tiếng nói, đời sống ấm êm nhân danh con người (bài Ta Đã Thấy Gì Đêm Nay). TCS trong khi ăn cơn Quốc Gia, uống nước Quốc Gia, hít thở không khí Quốc Gia, thế mà vẫn mong chờ, chờ cho được cái mơ ước: VN thống nhất với những tình thương vô bờ (bài Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói). Ôi cái tình thương vô bờ của CS mà TCS mơ tưởng nó đẹp làm sao như ta đang thấy ngày nay!Trong những dòng nhạc phản chiến, TCS sử dụng chữ nghĩa thật tài tình. Một câu hát của TCS có thể làm cho một binh sĩ phải buông súng, một em học sinh sẵn sàng xuống đường đốt cờ Mỹ, một cụ già muốn xét lại thái độ chính trị của mình: tại sao phải chống lại những người đi giải phóng quê hương, tại sao lại cam tâm làm nô lệ cho Mỹ v.v. và không thiếu học sinh sinh viên cảm thấy cuộc chiến là phi lý! Lời ca trong dòng nhạc phản chiến của TCS thật dễ sợ.
TCS cũng vẫn tỏ ra là một tay phù thủy chế tạo ngôn ngữ trong những sáng tác tình cảm của anh ta. Những chữ, những lời anh ta sử dụng rất tầm thường, bình dân, tự nhiên, không gò bó, nhưng lại tượng hình, giầu âm thanh và nhạc điệu, và cũng không thiếu cả ánh sáng, hơn nữa rất hàm xúc, mỗi chữ mỗi câu đều hàm chứa ý nghĩa của nó. Chẳng hạn câu: Trên bước chân em âm thầm lá đổ. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau (bài Diễm Xưa), hoặc: Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn. Mẹ ngồi ru con tiếng hát lênh đênh (bài Ca Dao Mẹ). Hầu như tất cả mọi lời ca trong nhạc TCS đều sản phẩm phù thủy cả. Tuy nhiên cũng có những câu, hát nhiều lần, hát mãi, người ta vẫn chẳng hiểu gì. Thí dụ: Mưa vẫn mưa bay trên hàng lá nhỏ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao. Tuy không hiểu nhưng người ta vẫn phải nhìn nhận cái hay vô hình ẩn hiện trong câu hát. Một lần nữa xin được nhấn mạnh, đó là tính chất phù thủy trong phần lớn các bản nhạc của TCS. Nói tóm lại, nhạc của TCS dù nhạc phản chiến hay nhạc tình cảm đều chỉ nặng giá trị ở lời ca, nhưng không mấy xuất sắc về âm điệu. Một nhạc sĩ có tài là một nhạc sĩ biết dùng âm thanh để nói lên tư tưởng của mình. Dùng lời để nói điều mình muốn nói như TCS sao gọi được là nhạc sĩ tài. Như vậy mà thổi TCS lên thành thiên tài âm nhạc liệu có quá đáng không? Xếp TCS ngồi chung chiếu với những Beethoven, Chopin, Mozart v.v., cái thế giới âm nhạc này sẽ nghĩ như thế nào?
Khi TCS chết, có một số văn nghệ sĩ bạn bè hoặc quen biết với Sơn ở hải ngoại đến nhang khói trước di ảnh của anh ta. Nhiều người bầy tỏ tiếc thương và thổi anh ta lên đến tận tầng mây xanh. Đó là thói quen mặc áo thụng vái nhau của một số văn nghệ sĩ của ta. Nhưng khi thấy VGCS tổ chức ma chay linh đình, và đồng bào tỵ nạn mạnh mẽ lên án anh ta, những người này từ đó tắt tiếng. Việc thương tiếc và trả nghĩa bạn bè là điều nên làm, nhưng không nên vì cảm tình riêng tư mà phủ lên quan tài người chết những tấm áo mà người chết đã không sắm nổi lúc sinh thời. Ngày nay, bọn người rắp tâm vực dậy cái thây ma TCS đã rữa, không phải vì tình cảm liên hệ với TCS, cũng chẳng phải vái cái thây ma TCS để mình được sáng giá lây, mà chỉ là để thi hành NQ36 của VGCS. Chuyện này VGCS không dám ra mặt làm. Chúng mượn tay thế hệ con cháu của những tên tay sai mang gene di truyền làm thay. Điều đó không có gì lạ. Chỉ là kẻ có công, người có của, ai cũng đều lợi cả. Muốn người đời sau nhớ đến TCS, người ta cần gì phải lập bia khắc chữ, nhạc hội nhạc hè chi cho phí công tốn sức. Nhân dân VN sẽ không bao giờ quên được TCS, sẽ luôn luôn nhớ đến và nói cho nhau nghe cái tên của kẻ nổi tiếng là hèn nhát và phản bội này. Nhân dân VN đã lập bia từ lâu rồi, đây gọi là bia miệng. Bia miệng mới là thứ công cụ ghi nhớ đời đời bền vững của loài người trên mặt đất.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Nghe đâu ở nam Cali, mợ xướng ca Khánh Ly và một nhóm trẻ nào đó đang sắp sửa làm lễ giỗ cho Trịnh Công Sơn (TCS). Buổi lễ là một nhạc hội hát nhạc của họ Trịnh. Có bán vé thu tiền. Nếu TCS dưới âm phủ còn sáng tác, chắc anh ta sẽ cao hứng để viết vào bản nhạc của mình “Bài Ca Dành Cho Những Xác Người” thêm những lời lâm ly bi đát sau đây: “Chiều đi qua Quận Cam, hát trên thân xác mình. Ta đã thúi, ta đã thúi, sao bây giờ người ta còn u mê mù quáng? Chiều đi qua Quận Cam hát trên thân xác mình, ta đã thúi, ta đã thúi, ta bây chừ thân chương xình như xác Minh râu”
Từ nhiều sự kiện xẩy ra cùng một lúc hiện nay, chúng ta mới nhận ra rằng chuyện có nhiều gia đình đem thân làm tôi mọi cho CS là một hiện tượng di truyền từ đời nọ sang đời kia, chứ chẳng phải là ngẫu nhiên. Miền nam Cali, người chủ xướng tôn vinh TCS nghe đâu là con trai của Trịnh Cung (?). Còn ở bắc Cali, tên quậy giấu mặt vụ Little Saigon là chồng của Madison Nguyễn. Tên này là con trai của Đoàn Văn Toại. Đoàn Văn Toại và Trịnh Cung là ai thì dân tỵ nạn hẳn không ai mà không biết. Các trường hợp bố con Nguyễn Cao Kỳ và Phạm Duy không là những yếu tố chứng minh giả thuyết di truyền kia đó sao?. Bố là Việt gian, muốn xem con có là Việt gian không thì dễ thôi. Thử DNA là xong ngay. Giá có nhà khoa học nào bỏ công ra nghiên cứu, biết đâu chẳng tìm ra được loại Gene Việt Gian này để từ đó tìm ra phương pháp phát giác và phòng ngừa Việt gian trong cộng đồng thì may cho người tỵ nạn mình biết mấy. Nhưng cũng còn phải nhờ vào hồng phúc của tổ tiên và các đấng anh hùng liệt nữ.
Về cái anh chàng nhạc sĩ họ Trịnh, tôi đã viết rồi, cách đây cũng khá lâu. Nay muốn viết thêm chút nữa nhân cái biến cố đang gây sóng gió này.
TCS, người nhạc sĩ có chút ít tài năng, chết cách đây đã 7 năm. Người ta cứ tưởng rằng anh ta chết cũng giống như chó chết là hết chuyện. Nhưng không, bọn phỉ quyền Hànội, kẻ đã lợi dụng tối đa cái tài mọn của Sơn lúc anh ta còn sống, lại manh tâm dựng dậy cái xác chết của anh ta để quậy phá, khuấy đảo sự an bình của cộng đồng những người Việt Nam tỵ nạn chúng ta, mặc dầu anh ta chết, và đã chết 7 năm nay rồi. Kẻ có công với bọn Việt gian CS, chúng nhớ ơn, tưởng niệm theo cái lý ăn-quả-nhớ-kẻ-trồng-cây là điều bình thường. Người tỵ nạn không ke (care). Nhưng những nạn nhân của sự phản bội, những kẻ tự xưng là tỵ nạn CS dựng dậy cái thây ma của kẻ đã đâm sau lưng mình để vinh danh, để nhớ ơn mới là điều thật khó hiểu, và cũng khó chịu nữa. Có phải tất cả chúng ta sắp trở thành những kẻ “người chết 2 lần” (lời TCS trong bài Đại Bác Ru Đêm) bởi những thứ “Mỵ Châu” thời đại đang lẩn quất trong hàng ngũ chúng ta?.
Người ta tổ chức giỗ chạp để tưởng nhớ người chết trong phạm vi gia đình, giữa những người thân thuộc hay bè bạn. Người còn sống thường chỉ vinh danh hay ca tụng một người đã chết một cách công khai ngoài xã hội khi người này: một là sau khi từ giã cõi đời, đã để lại công lao to lớn đối với một dân tộc, hay cho cả nhân loại; hai là đã nêu gương sáng chói về nhân cách hay đạo đức, xứng đáng cho người đời sau bắt chước và noi theo; và ba là có để lại một công trình nào đó về văn học, nghệ thuật, hay khoa học đem lại lợi ích cho xã hội. Nếu người thân hay bạn bè làm giỗ TCS trong phạm vi gia đình thì chẳng nói làm gì. Nhưng người ta làm công khai và lôi kéo cộng đồng tham dự là chuyện cần phải lên tiếng. Xét trên cả ba tiêu chuẩn, Trịnh Công Sơn có cái gì để lại đáng cho người Việt Nam tỵ nạn CS phải vinh danh và ca tụng một cách công khai và rình rang như thế?
Không phải bây giờ, mà ngay khi TCS vừa chết, cái chết của anh ta làm nổi lên không biết bao nhiêu dư luận khen chê. Lời khen không phải không có, mà tiếng chê lại càng không ít. Người chê lên án TCS là một tên phản bội, một tay CS nằm vùng, một con người tham sinh úy tử, ích kỷ, và hèn nhát. Có người cho rằng cái chết của TCS là một sự đền tội xứng đáng. Có người khác còn tiên đoán, TCS chết, nhạc của anh ta cũng sẽ chết theo. Còn những người khen đánh giá TCS là một nhạc sĩ thiên tài. Anh ta là một người yêu nước. Người khen, để biện hộ cho những cáo buộc của dư luận, cho rằng TCS đã phải đi giữa hai lằn đạn, ý nói anh ta là nạn nhân của cả hai phe Quốc cộng. Nhận định này đưa ra luận chứng rằng TCS cũng đã từng bị đầy ải tại các công, nông trường của CS.
Dư luận chê TCS nhận định và đánh giá anh ta như nói trên không saị TCS là một thanh niên trốn lính ai cũng biết. Hành vi đó cho thấy anh ta là một con người hèn nhát, ích kỷ, và vô trách nhiệm. Trong lúc trốn lính, TCS còn dựa vào sự bao che của một vài giới chức quen biết có thẩm quyền trong quân đội để viết nhạc, rong ruổi đây đó, tụ tập giới trẻ hát hò chống chiến tranh, xuyên tạc và chống báng công cuộc chiến đấu tự vệ của quân dân miền Nam, ca tụng và cổ võ bọn xâm lược miền Bắc. Đó là một hành vi phản bội. Như thế, TCS bị kết án là phản bội thì cũng đúng thôị Nếu anh ta không núp dưới sự che chở của người khác mà hành động đi ngược lại quyền lợi của Tổ Quốc thì tư cách của anh ta còn có thể biện minh được. Như thế có thể coi anh ta là một con người có lập trường và có bản lãnh. Nhưng đáng tiếc bản chất con người TCS tự nó đã là hèn nhát và phản bội rồi.
Có nhiều tác giả không nhận định và đánh gía TCS trên bình diện văn học thuần tuý, mà chỉ phê phán dưới khía cạnh chính trị qua cuộc sống và các ca khúc anh ta viết về cuộc chiến. Có nghĩa là những người đó chỉ cân nhắc và đánh giá TCS có công hay có tội đối với Quốc Gia, Dân Tộc, mà không phê bình về mặt nghệ thuật. Cái đó là một thiếu sót, bởi vì những người không biết gì về âm nhạc sẽ tưởng rằng tính tình TCS có chút nên chê trách thôi, nhưng anh ta là một thiên tài âm nhạc thật. Sự phê phán có phiến diện thật đấy, nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì nhạc của TCS thật sự cũng chẳng có gì đáng giá lắm để nói tới. Nó phần lớn khởi hứng từ chiến tranh, gắn liền với cuộc chiến, và đã gây ảnh hưởng không nhỏ vào việc làm sụp đổ chế độ của miền Nam. Có thể nói một cách không sai là nếu không có chiến tranh thì đã không có nhạc TCS. Và ngược lại, TCS cũng đã không được nổi tiếng nếu không có chiến tranh. Điều mà dư luận phê phán mạnh mẽ nhất vẫn là TCS là một nhạc sĩ phản chiến. Từ phản chiến đi đến phản bội.
Trong sáng tác, TCS đã viết ra rất nhiều lời ca có tính cách kết án chiến tranh một chiều. Ta hãy nghe TCS hát : "Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy, đại bác qua đây con thơ buồn tủi........Từng chuyến bay đêm con thơ dật mình, hầm trú tan hoang, ôi da thịt vàng từng đêm soi sáng lạ mắt quê hương. Hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng, hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng, cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn...."(bài Đại Bác Ru Đêm). Đây rõ ràng là những lời kết án nhắm vào Chính Quyền VNCH và đồng minh Mỹ. Đại bác qua đây. Từ đâu qua? Hàng vạn tấn bom trút xuống. Từ đâu trút xuống? Chính câu hỏi đã là một sự trả lời rồi. Sao không thấy TCS than khóc những cái chết do đạn pháo từ rừng bay đến, hoặc do những trái mìn của những kẻ từ bưng biền ôm ra. Còn nhiều và rất nhiều những câu hát như thế rải rác trong hàng trăm ca khúc mà TCS đã viết ra. Trong khi TCS khóc "từng vùng thịt xương có mẹ có em" (bài Đại Bác Ru Đêm), và tủi phận cho những "người già co ro buồn nghe tiếng nổ, em bé lõa lồ khóc tuổi thơ đi" (bài Người Già Em Bé), thì anh ta lại bỏ quên, không nhỏ được lấy một giọt nước mắt nào cho hàng ngàn nạn nhân vô tội bị CS giết hại tại Huế, nơi quê hương của chính anh ta.
Từ chỗ chống chiến tranh một chiều như thế, TCS đã trở thành một con người phản bội. Anh ta đã phản bội lại máu xương của những người đã gục ngã, hy sinh để bảo vệ cho mảnh đất mà anh đang sống, và được sống an bình. TCS có phải là VC hay không thì chuyện này chưa có bằng chứng xác đáng để kết luận. Thiển nghĩ, có lẽ TCS không phải là một dảng viên CS. Nhưng một điều có thể khẳng định, TCS là một công cụ phục vụ cho bọn xâm lược miền Bắc, và tự nguyện để cho VGCS lợi dụng.
Có người cho rằng Cái chết của TCS là một sự đền tội xứng đáng. Chúng ta nên thông cảm cho những nạn nhân của CS mà sự uất hận đã lên đến cực điểm. Chẳng nên bắt lỗi hoặc trách cứ họ. Tuy nhiên phải nhìn nhận rằng sự kết án đó có phần hơi hồ đồ. Cho rằng TCS đã gây tội ác đối với chúng ta, và anh ta chết là xứng đáng để đền tội. Vậy chúng ta những nạn nhân của tội ác kia, mai kia chúng ta chết, không lẽ chúng ta cũng phải đền tội sao? Không được. Chết là một định luật chung cho mọi người. Ai cũng phải chết, và loài nào rồi cũng đi đến cái chết. Do đó không thể nói cái chết của TCS là sự đền tội. Sự đền tội của TCS là sự khinh bỉ của dư luận khi anh ta chết.
Còn về những lời khen? Lời khen ngợi lớn nhất cho TCS là lời mợ Khánh Ly ngôn rằng TCS là một người yêu nước. Chữ NƯỚC ở đây không hiểu là thứ nước nào, mợ KL không cho biết, Nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa hay là nước Việt Nam Cộng Hòa?. Nếu mợ KL cho rằng TCS yêu nước VN xã hội chủ nghĩa, chúng ta khen mợ KL nói đúng. Còn nếu bảo rằng TCS yêu nước VNCH thì chuyện này cần phải làm cho sáng tỏ.
Sự thực là như thế nào cũng dễ tìm ra thôi. Chúng ta hãy nghe mợ KL hát: "Hãy sống dùm tôi, hãy nói dùm tôi, hãy thở dùm tôi. Thịt da này dành cho thù hận, cho bạo cường, cho tham vọng của một lũ điên..."(bài Hãy Sống Dùm Tôi).
Xin thử hỏi cái lũ điên tham vọng đây là ai, bọn phỉ quyền Hanoi hay Chính Quyền VNCH? Nếu lũ điên thù hận, bạo cường, và tham vọng kia là bọn phỉ quyền Hanoi, thì tại sao ngày 30-4-75, TCS lại lên đài phát thanh SG hát đón bọn này vào thành phố? Không lẽ TCS ngu đến độ vui mừng và hãnh diện đi đón lũ điên vào Saigon. Như vậy lũ điên tham vọng, thù hận, và bạo cường kia tất nhiên phải là Chính Quyền VNCH. Thật là oan nghiệt, kẻ xâm lược thì được TCS hân hoan đón chào là người "anh em ta về" (bài Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói), còn những người chiến đấu để tự vệ lại bị TCS gọi là lũ điên tham vọng, bạo cường, và thù hận. Mợ Khánh Ly cũng nên hiểu như thế chứ. Qua bài hát này, TCS đã nặng nề kết án cả chính thể VNCH của miền Nam, nơi anh ta trú thân an toàn để đi ca hát. Mợ KL tôn vinh TCS là một người yêu nước thì phải hiểu rằng nước đây chính là nươc VN xã hội chủ nghĩa thì mới là chính xác. Với sự tôn vinh này, người tỵ nạn CS Khánh Ly đã nhục mạ cả Chính Quyền và tập thể QLVNCH.
Còn gì đau đớn và mỉa mai hơn, bởi vì miền Nam là nơi mợ KL sinh ra, lớn lên, được hưởng giáo dục đầy đủ, và đưa mợ lên đài vinh quang trong nghề hát xướng. Lại nữa, nếu TCS yêu nước VNCH, thì tại sao ngày 30-4-75 anh ta lên đài phát thanh reo hò ca hát: mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng bàn tay ta nắm nối chờ một ngày VN (bài Nối Vòng Tay Lớn). Anh em với TCS về Saigon vào ngày 30-4-75 là ai mà làm cho anh ta vui mừng đến thế. Và, những người anh em này từ đâu về? Hỏi tức là trả lời rồi vậỵ Mợ KL ca tụng TCS là người yêu nước. Nước ở đây như thế phải hiểu là nước VNCS. Không thể hiểu khác được. Mợ KL là một người tỵ nạn CS lại ca tụng tên phản quốc, công cụ tuyên truyền cho VGCS, là người yêu nước. Nước đó là nước Việt Nam CS. Sự thật đã được chứng minh. Vậy thì mợ KL thật ra là ai đây?
Cho rằng TCS trong cuộc chiến đã phải đi giữa hai lằn đạn cũng chỉ là lời biện hộ láo khoét. Thật vậy, chỉ nguyên một việc TCS lên đài SG hát nối-vòng-tay-lớn để mừng chiến thắng của VC và đón chúng vào thành như đã nói trên đã quá đủ để nói lên đường đi, chỗ đứng của TCS rồi. Không cần thiết phải dài dòng thêm. TCS rõ ràng đã đứng hẳn về một một bên, bên VGCS, chứ chẳng phải anh ta đứng ở giữa để bị lãnh đạn của cả hai bên. Miền Nam trước 30-4-75, có ai dám cho TCS ăn đạn không? Chắc chắn không. Hơn thế nữa, anh ta không phải là đã nhận được biết bao nhiêu ân huệ và ưu đãi của người miền Nam đấy sao? Việc chọn cho mình một chỗ đứng và những sáng tác của TCS đã làm cho anh ta trở thành người có công lớn đối với CS. Sự đãi ngộ của CS đối với TCS khi anh ta chết đã nói lên điều đó. Thiếu gì người đã từng lập công hãn mã đối với CS, khi chết đi đâu có được cái phước đức như TCS. Sự thật đã qúa rõ ràng. Tất cả mọi lời lẽ được tung ra để biện hộ và chạy tội cho TCS đều là giả trá, hoặc là vì thiếu hiểu biết, hoặc là có dụng ý.
Cũng trong luận điệu chống đỡ cho TCS, có người nói rằng đã một thời TCS bị CS đầy đi nông trường. Nói như vậy tỏ ra họ chẳng hiểu biết một tý gì về CS. Dưới chế dộ CS, nhất là vào thời Lê Duẫn, để tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội, tất cả mọi người (dĩ nhiên trừ bọn đầu sỏ ở Hanoi) đều phải tham gia vào sản xuất. Các văn nghệ sĩ được điều động đến các công nông trường tập thể vừa để thực tế (tiếng của VC) lao động, vừa để sáng tác hầu thúc đẩy tăng năng xuất. TCS có đi công, nông trường không phải là một biệt lệ, càng không phải là một sự đầy ải. Người nhạc sĩ sáng tác bản Tiếng Chầy Trên Sóc Bambo đã phải nằm ở một sóc thượng hơn nửa năm trời để viết ra bài hát. Và người viết ra bài “Tiếng Đàn Tà Lư” cũng phải vậy nữa.
TCS sống tại miền Nam, làm việc (dậy học) trong chế độ Cộng Hòa, được nhiều người nắm giữ quyền hành lúc đó che chở để khỏi phải ra trận, tức là đã hưởng những ơn huệ hơn người. Nhưng anh ta vẫn đi theo CS, và cuối cùng hoan hô, đón rước bọn xâm lược vào Saigon. Như thế TCS đã hiển nhiên là một tên phản bội người Việt Nam Quốc Gia. Thế thì tại sao những kẻ đã bị TCS phản bội, hiện nay lại muốn vinh danh cho TCS? Lý do gì? Xét cho cùng thì cái lý do duy nhất chỉ là để thi hành Nghị Quết 36/CP của bọn VGCS mà thôi. Bọn phỉ quyền Hànội tung ra NQ36 một cách công khai, không hề úp mở. Thi hành ở đâu trong những lãnh vực sinh hoạt nào, chúng đã ra chỉ thị rõ ràng cho các cơ quan thừa hành của chúng. Tài trợ bao nhiêu, chúng cũng không thèm giấu đút. Chỉ có kẻ đứng ra công khai thi hành Nghị Quyết tại các môi trường sinh hoạt thì chúng không tiết lộ. Vấn đề này, những người có kinh nghiệm về CS, các sĩ quan cảnh sát đặc biệt, và sĩ quan quân đội làm trong ngành tình báo hoặc phản gián của QLVNCH thì biết rành và biết rõ. Cho nên, chẳng hạn như những người đi nghe ca sĩ trong nước ra ngoài này hát rồi lên giọng “có thấy tuyên truyền gì đâu” thì thật là ngây thơ và ngu xuẩn. Nên biết rằng VGCS không bao giờ triển khai và thi hành NQ36 tại hải ngoại dưới bảng hiệu công sản, mà luôn luôn bọc nó bằng cái vỏ Quốc Gia, hay ít nữa là một cái gì đó vô thưởng vô phạt để dễ qua mặt người tỵ nạn.
Thực ra, VGCS chọn chủ đề vinh danh TCS xem ra cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì ở hải ngoại này, TCS, về mặt nhân cách và đạo đức, đã là một người mất hết cảm tình của người đồng hương rồi. Hơn nữa, nhạc của anh ta cũng chẳng còn mấy ăn khách và đang đi vào quên lãng. Nói thế không phải là cố tình hạ giá nhạc TCS. Người miền Nam rất bao dung, cởi mở, và ít có câu nệ, cả về lối sống lẫn trong thưởng thức văn nghệ. Vì những đức tính này, ngay trong thời chiến tranh, người ta có thể khá dễ dàng tìm đọc những thông tin của phía CS, hát và trình diễn công khai những bản nhạc của Văn Cao, Đoàn Chuẩn, Đặng Thế Phong, đọc thơ của Lưu Trọng Lư, Trần Dân, và ngay cả Tố Hữu, Chế Lan Viên. Ở hải ngoại, trừ ra những thứ nhạc, sách báo tuyên truyền bị gạt bỏ, còn những cái hay, cái đẹp nói chung trong sáng tác vẫn được đón nhận một cách niềm nở. Như thế mới thấy rằng nhạc TCS bị đào thải ở hải ngoại không phải hoàn toàn vì vấn đề đạo đức cá nhân của anh ta, mà vì chính tự bản thân những bản nhạc.
Những sáng tác của TCS xin tạm phân chia làm hai loại: nhạc phản chiến và nhạc tình cảm. Khoảng trên 50% hoặc hơn các sáng tác của Sơn là nhạc phản chiến. Sở dĩ tên tuổi TCS được bốc lên là do loại nhạc này. Loại nhạc phản chiến của TCS đều là dân ca, rất đơn điệu (monotone) và cũng tầm thường thôi. Trong thời còn chiến tranh và ngay tại miền Nam, từ thành thị tới thôn quê, trong khắp hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng vang tiếng nhạc phản chiến của TCS. Đáng tiếc là loại nhạc dùng để tuyên truyền này được viết để phục vụ cho cuộc xâm lược của CS, nên nó cũng buộc phải chết theo ngay khi nạn nhân của xâm lược (VNCH) đã chết. Điều đáng buồn cho TCS là những sáng tác loại này của anh ta bị cấm hát thời còn chiến tranh ngay trong những khu vực do VC kiểm soát. Nếu TCS không phải là CS, và nếu anh ta còn là một con người có liêm sỉ và biết tự ái thì anh ta đã phải nhận ra cái thân phận nô lệ của mình ngay từ ngày đó.Còn lại trong số các tác phẩm của TCS là nhạc tình cảm. Đem nhạc tình cảm của TCS so sánh với các nhạc phẩm của các tác giả khác, ta có thể đánh giá giá trị nghệ thuật của anh ta chính xác hơn. Nhạc TCS, lãng mạn không thể bằng cái lãng mạn của Thiên Thai, thơ mộng không qua mặt được Trăng Mờ Bên Suối, gợi cảm không so sánh được với Dư Âm, tình tứ còn thua xa Tiếng Thời Gian, hồn nhiên sao bằng được Sơn Nữ Ca, tha thiết còn dưới bậc của Giọt Mưa Thu, hay Con Thuyền Không Bến, quyến rũ làm sao bằng Ai Về Sông Tương hoặc Thu Quyến Rũ, du dương nhất định phải nhường bước Tiếng Sao Thiên Thai, ray rứt không thể bằng Nhớ Về Hànội, êm đềm dưới hạng của Làng Tôi hoặc Tình Quê Hương. Vân vân và vân vân. Hơn nữa, trong nhạc TCS, người ta không tìm được cái không khí của một gia đình ấm cúng, những hình ảnh quyến luyến như trong Tình Quê Hương hoặc Về Dưới Mái Nhà.
Nhạc TCS còn thua kém nhiều nhạc phẩm khác như thế, vậy mà có kẻ cho rằng TCS là một nhạc sĩ thiên tài. Thật đúng là nói láọ Người đó hoặc không biết gì về âm nhạc, hoặc không biết thưởng thức môn nghệ thật này. Vậy thì người ta vinh danh TCS là vinh danh cái gì? Thật khó mà tìm ra được câu trả lời.
Sự thật, TCS không phải là một nhạc sĩ tài ba như người ta tưởng, mà đúng ra anh ta là một tay phù thủy ngôn ngữ. TCS chỉ giỏi viết lời trong ca nhạc, tức là lời ca mà thôi. Công tâm mà nói, khó có thể phủ nhận TCS là người có tài về nghệ thuật “chế tạo” ngôn từ. Các bài hát của TCS nếu bỏ đi phần lời ca thì bản nhạc sẽ trở thành rẻ tiền ngay. Cho nên nhạc TCS nếu có được coi là hay thì nó hay ở phần lời ca chứ không phải hay vì âm điệu. Chẳng hạn để mô tả về thân phận nhược tiểu của người VN yêu nước, TCS viết: Người con gái VN da vàng, yêu quê hương như yêu đồng lúa chín. Muốn tố cáo Mỹ xâm lược, TCS nhẹ nhàng than thở: Người con gái VN da vàng, yêu quê hương nay đã không còn (bài Ca Dao Mẹ). TCS lên án chiến tranh hủy hoại tương lai dân tộc, anh ta viết: Khi chiến tranh về đốt lửa quê hương, bom đạn về đêm đêm đốt cháy tương lai (bài Đại Bác Ru Đêm). TCS nằm tưởng tượng ngày mai của anh ta ra sao rồi lớn tiếng thúc dục bộ đội VC và bọn phản chiến trong thành phố: Ta đã thấy gì trong đêm nay, đèn soi trăm ngọn đèn soi. Mặt đất rung rinh muôn triệu người phá ngục tù đi dựng ngày mới. Rạng đông soi sáng tương lai. Dòng máu anh em đã nhuộm mặt trời cùng xương khô lên tiếng nói, đời sống ấm êm nhân danh con người (bài Ta Đã Thấy Gì Đêm Nay). TCS trong khi ăn cơn Quốc Gia, uống nước Quốc Gia, hít thở không khí Quốc Gia, thế mà vẫn mong chờ, chờ cho được cái mơ ước: VN thống nhất với những tình thương vô bờ (bài Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói). Ôi cái tình thương vô bờ của CS mà TCS mơ tưởng nó đẹp làm sao như ta đang thấy ngày nay!Trong những dòng nhạc phản chiến, TCS sử dụng chữ nghĩa thật tài tình. Một câu hát của TCS có thể làm cho một binh sĩ phải buông súng, một em học sinh sẵn sàng xuống đường đốt cờ Mỹ, một cụ già muốn xét lại thái độ chính trị của mình: tại sao phải chống lại những người đi giải phóng quê hương, tại sao lại cam tâm làm nô lệ cho Mỹ v.v. và không thiếu học sinh sinh viên cảm thấy cuộc chiến là phi lý! Lời ca trong dòng nhạc phản chiến của TCS thật dễ sợ.
TCS cũng vẫn tỏ ra là một tay phù thủy chế tạo ngôn ngữ trong những sáng tác tình cảm của anh ta. Những chữ, những lời anh ta sử dụng rất tầm thường, bình dân, tự nhiên, không gò bó, nhưng lại tượng hình, giầu âm thanh và nhạc điệu, và cũng không thiếu cả ánh sáng, hơn nữa rất hàm xúc, mỗi chữ mỗi câu đều hàm chứa ý nghĩa của nó. Chẳng hạn câu: Trên bước chân em âm thầm lá đổ. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau (bài Diễm Xưa), hoặc: Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn. Mẹ ngồi ru con tiếng hát lênh đênh (bài Ca Dao Mẹ). Hầu như tất cả mọi lời ca trong nhạc TCS đều sản phẩm phù thủy cả. Tuy nhiên cũng có những câu, hát nhiều lần, hát mãi, người ta vẫn chẳng hiểu gì. Thí dụ: Mưa vẫn mưa bay trên hàng lá nhỏ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao. Tuy không hiểu nhưng người ta vẫn phải nhìn nhận cái hay vô hình ẩn hiện trong câu hát. Một lần nữa xin được nhấn mạnh, đó là tính chất phù thủy trong phần lớn các bản nhạc của TCS. Nói tóm lại, nhạc của TCS dù nhạc phản chiến hay nhạc tình cảm đều chỉ nặng giá trị ở lời ca, nhưng không mấy xuất sắc về âm điệu. Một nhạc sĩ có tài là một nhạc sĩ biết dùng âm thanh để nói lên tư tưởng của mình. Dùng lời để nói điều mình muốn nói như TCS sao gọi được là nhạc sĩ tài. Như vậy mà thổi TCS lên thành thiên tài âm nhạc liệu có quá đáng không? Xếp TCS ngồi chung chiếu với những Beethoven, Chopin, Mozart v.v., cái thế giới âm nhạc này sẽ nghĩ như thế nào?
Khi TCS chết, có một số văn nghệ sĩ bạn bè hoặc quen biết với Sơn ở hải ngoại đến nhang khói trước di ảnh của anh ta. Nhiều người bầy tỏ tiếc thương và thổi anh ta lên đến tận tầng mây xanh. Đó là thói quen mặc áo thụng vái nhau của một số văn nghệ sĩ của ta. Nhưng khi thấy VGCS tổ chức ma chay linh đình, và đồng bào tỵ nạn mạnh mẽ lên án anh ta, những người này từ đó tắt tiếng. Việc thương tiếc và trả nghĩa bạn bè là điều nên làm, nhưng không nên vì cảm tình riêng tư mà phủ lên quan tài người chết những tấm áo mà người chết đã không sắm nổi lúc sinh thời. Ngày nay, bọn người rắp tâm vực dậy cái thây ma TCS đã rữa, không phải vì tình cảm liên hệ với TCS, cũng chẳng phải vái cái thây ma TCS để mình được sáng giá lây, mà chỉ là để thi hành NQ36 của VGCS. Chuyện này VGCS không dám ra mặt làm. Chúng mượn tay thế hệ con cháu của những tên tay sai mang gene di truyền làm thay. Điều đó không có gì lạ. Chỉ là kẻ có công, người có của, ai cũng đều lợi cả. Muốn người đời sau nhớ đến TCS, người ta cần gì phải lập bia khắc chữ, nhạc hội nhạc hè chi cho phí công tốn sức. Nhân dân VN sẽ không bao giờ quên được TCS, sẽ luôn luôn nhớ đến và nói cho nhau nghe cái tên của kẻ nổi tiếng là hèn nhát và phản bội này. Nhân dân VN đã lập bia từ lâu rồi, đây gọi là bia miệng. Bia miệng mới là thứ công cụ ghi nhớ đời đời bền vững của loài người trên mặt đất.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Subscribe to:
Comments (Atom)