Wednesday, January 25, 2017

Đám tang của Cha Bửu Đồng

    Đám tang của Cha Bửu Đồng (bị Cộng sản VN chôn sống) Tết Mậu Thân, 1968!
Tiểu sử

Linh mục Gioan Baotixita Bửu Đồng, sinh ngày 29-8-1912 tại Huế lúc 2 giờ ngày thứ năm, tức là ngày 17-7 năm Nhâm Tý. Thuở thiếu thời, cậu Bửu Đồng theo học trường Pellerin do các Sư Huynh Dòng La San hướng dẫn. Sau đó cậu vào Tiểu Chủng Viện An Ninh, Cửa Tùng, Quảng Trị ngày 01/09/1927 và Đại Chủng Viện Phú Xuân, Kim Long, Huế, ngày 02/09/1935. Thầy Bửu Đồng lãnh phép Cắt Tóc (04/06/1937), bốn chức nhỏ (18/10/1938 và 16/03/1940). Thầy chịu chức Năm (05/06/1940), chức Sáu (12/06/1940) và thụ phong Linh Mục (07/06/1941) do Đức Cha Lemasle (Lễ) truyền chức.

Xin Chúa báo ứng

Vào dịp lễ phong chức linh mục của cha Bửu Đồng năm 1941, tại nhà thờ Chánh Tòa Phủ Cam, một biểu ngữ treo trước nhà cụ Ưng Trạo với hàng chữ La-tinh: “Vindicat sanguinem”, có nghĩa là “Xin Chúa báo ứng”. Đó là biểu hiệu của cha Bửu Đồng và đích thân cha đã dịch bằng thơ là “Rưới đổ mưa dào kêu báo ứng”. Cha Bửu Đồng là hậu duệ của vua Minh Mạng – vị vua bách hại giáo hữu dữ dội. Toàn bài thơ cha Bửu Đồng trước tác như sau:
    Cách đà trăm năm hóa cành nầy,
    Nho nhà, nho rủ chiết thành cây:
    Tủi Ông Sơ Nội nghiêm trừ đạo,
    Mừng phước Ngoại Sơ hưởng cõi mây.
    Rưới đổ mưa dào kêu báo ứng (vindicat sanguinem),
    Tạc con bởi đá hóa sum vầy (ngài bị chôn sống về sau).
    Đời đời chúc tụng lòng nhân Chúa,
    Con hiến thân nầy tế lễ thay.
    J.B. Bửu Đồng LM. (1941)
Câu thơ thứ 5 trên đây được ứng nghiệm vào cuối đời linh mục Bửu Đồng vì “rưới đổ mưa dào” là cha đã chết vì đạo, và “kêu báo ứng” tức là để cùng báo đền ơn Chúa đã cho ông Sơ Ngoại là Thánh Phaolồ Tống Viết Bường, một vị võ quan tại triều vua Minh Mạng, được phúc tử đạo. Như vậy, vua Minh Mạng là ông Sơ Nội của các cha Bửu Đồng và Bửu Hiệp, còn Thánh Phaolồ Tống Viết Bường là ông Sơ Ngoại.

Nói tóm lại, về bên Nội: vua Minh-Mạng, tức hoàng đế, sinh Đức Ông Trấn Biên Quận Công. Đức ông sinh Mệ Hường Thuyền. Mệ Hường Thuyền sinh cụ Ưng Trạo là thân sinh của hai linh mục Bửu Đồng và Bửu Hiệp.
Đức Tổng Giám Mục Ngô Đình Thục chụp hình với gia đình Ôn Mệ Ưng Trạo trước Nhà Thờ Phủ Cam, Huế. Cha Gioan Baotixita Bửu Ðồng đứng hàng đầu, thứ hai từ phải sang trái, gần bên thân phụ là Ôn Ưng Trạo (cháu của Vua Minh Mạng)

Về bên ngoại: Thánh Phaolô Tống Viết Bường sinh bà Tống thị Đạm. Bà Đạm kết hôn với cụ Hồ Văn Bảo sinh cụ Hồ Văn Tháp. Cụ Tháp sinh cụ bà Hồ Thị Nguyệt, kết hôn với cụ Ưng Trạo.

Đời sống mục vụ

Khởi đầu, linh mục Bửu Đồng làm cha phó tại giáo xứ Kim Long từ ngày 26/06/1941, rồi chánh xứ Thần Phù (Thừa Thiên) từ 02/07/1943 và Gia hội (Huế) từ 18/02/1946. Gia Hội là một họ đạo đối diện với Thành Nội Huế, nằm bên bờ sông Gia Hội. Vào năm sau, cha đã rửa tội cho một người tên là Dương Cung Kính, bị Việt-Minh đem xử bắn tại sân vận động Huế. Chính cha đã đến giúp người tử tội nầy trong phút cuối cùng. Và ông Dương Cung Kính đã để lại một bức thư cảm tạ Chúa với lời lẽ rất cảm động.

Tiếp theo, cha làm giáo sư Dòng Thánh Tâm (Huế) từ 17/10/1947, sau đó làm chánh xứ Thủy Ba và Cổ Hiên (Quảng Bình). Năm 1949-1952, chánh xứ Phan Xá (Quảng Trị).

Sau ngày 20/07/1954, chia đôi đất nước, linh mục Bửu Đồng theo họ đạo di cư vào La Vang và lập ra giáo xứ La Vang Thượng (Quảng Trị) từ 1954-1958. Từ 1958-1963, ngài giúp giáo xứ Phú Cam (Huế). Từ 1963-1968, ngài coi sóc giáo xứ Sư Lỗ kiêm An Truyền (quận Phú Vang, Thừa Thiên).
Bài giảng đêm Giáng Sinh 1967 tại các Giáo Xứ Sư Lỗ và An Truyền của Linh Mục Bửu Đồng.

Vào dịp Tết Mậu Thân 1968, ngài bị bắt ngày 08/02/1968, bị đưa đi mất tích và bị chôn sống. Người ta tìm được xác ngài ngày 08/11/1969, chôn chung với linh mục Micae Hoàng Ngọc Bang và hai sư huynh Dòng La San tại Lương Viện Phú Thứ (Thừa Thiên). Ngài thọ 57 tuổi, trong đó 28 năm làm linh mục.
Linh MụcBửu Hiệp (Linh Mục Chủ Tế đứng bên tay phải) anh em ruột với linh mục Bửu Đồng

Thánh Lễ cầu nguyện cho Linh Mục JB Bửu Đồng, Linh Mục Micae Hoàng Ngọc Bang và hai sư huynh Dòng La San do Đức Tổng Giám Mục Philipphê Nguyễn Kim Điền và 12 linh mục trong giáo phận đồng tế tại nhà thờ Chánh Tòa Phú Cam, nơi sinh quán của ngài, ngày 12/11/1969 và an táng ngày 13/11/1969 cạnh mộ Đức Cha Allys (Lý).

Năm 1985, nhà cầm quyền CS ra lệnh dời nghĩa địa để lấy đất nên ngài được cải táng lần nữa và chôn tại núi Thiên Thai (Huế), chung với các linh mục quá cố.
Bài Văn Tế của Linh Mục Raphael Bửu Hiệp

Trong dịp Tết Mậu Thân 1968, có hai linh mục ngoại quốc và ba linh mục Việt Nam cùng hai sư huynh Dòng La San, một số tu sĩ và giáo dân đã bị chôn sống. Hai linh mục ngoại quốc thuộc Dòng Biển Đức là cha Urbain và cha Guy. Ba linh mục việt Nam là cha JB Bửu Đồng (Huế), cha Micae Hoàng Ngọc Bang (Huế) và cha Giuse Lê Văn Hộ (Quảng Trị).

Theo Miền Nam Việt Nam (facebook)



Saturday, January 21, 2017

Who is Mike Pence?

    RIGHT HAND MAN Who is Mike Pence? Donald Trump’s Vice President

by jon lockett

DONALD TRUMP’S running mate Mike Pence has served a very important role in recent months and that would continue when he’s taken to the White House – that of ambassador to the Republican Party.

Pence, the affable Indiana governor, has used relationships built over a dozen years in Congress to heal many of the wounds created by outspoken Trump during a fiery election campaign.

The 57-year-old attorney and former talk-show host would enter office as the 48th vice president and the first to serve a president with no prior experience in government or the military.

In an interview, Trump described Mr Pence as someone he would deploy to sell his agenda in Washington.

So who exactly is Vice President Mike Pence?

Mike Pence was raised a Democrat by Irish-Catholic parents in Indiana. Former president John F Kennedy was one of his early heroes.

His conversion to born-again Christianity, and the influence of Ronald Reagan, saw him switch allegiance to the Republicans.

He married his wife Karen in 1985 and they have three children – Michael, Charlotte and Audrey.

He has been in office for 15 years, first as a member of congress and then, since 2013, as Indiana’s governor.

Mr Pence also served as the chair of the House Republican Conference, the third highest-ranking Republican leadership position.

Why was he picked as Trump’s right hand man?


Pence is considered a safe choice, as a long-serving Republican official with close ties both to the party establishment and grassroots.

He has been lauded within his own party for his experience and his solid conservative credentials.

While in office he pushed for a reduction in government spending, quickly gaining a reputation as a canny conservative.

Paul Ryan, the Speaker of the House, has described him a “personal friend” and a “movement conservative”.

Pence is also an Evangelical Christian, and was an early supporter of the Tea Party movement.
What’s he best known for?

Mr Pence sparked public outcry when he signed the Religious Freedom Restoration Act, which was accused of worsening discrimination against the LGBT community.

Those that backed the proposal said it would expand “religious liberty” by allowing business owners to push back when government policy was in conflict with their beliefs.

But opponents said the law was discriminatory against lesbian, gay, bisexual and transgender individuals, and it was criticised by Tim Cook, the CEO of Apple, and other prominent business leaders.

After heavy critcism, Pence later signed a revised version of the law.

Is he afraid of Trump?

Definitely not. Although supporting the tycoon through his campaign, Mr Pence has not been afraid to publicly disagree with his outspoken ‘boss’.

Before he being picked as his running mate, Mr Pence labelled Mr Trump’s comments about banning Muslims as “offensive and unconstitutional”.

And he said Mr Trump’s leaked remarks about “grabbing p****” were offensive and indefensible.

Does he have ambitions for the ‘big job’?

Possibly. It is thought Mr Pence considered standing himself in 2016, while he fuelled speculation about a run in 2012 by visiting early primary states.

However, for the time being it looks like he’ll be very busy working alongside Mr Trump at the White House.




Vietnam Airspace world’s death capitals

    Map reveals countries at risk of dangerous airpocalypse
Death capitals of the world as a result of coal-fired power plants.
Picture: Harvard University/Greenpeace International

Olivia Lambert, news.com.au

COUNTRIES across the globe are burdened with disease and in the world’s death capitals, there could be 70,000 premature deaths a year by 2030.

Air pollution has become a major crisis in countries in Southeast Asia as well as South Korea, Japan, Taiwan and China.

A study from Greenpeace International and Harvard University has discovered coal-fired power plants built in these countries are slowly killing people and creating an “airpocalypse”.

Australia is the world’s biggest coal exporter, with Japan, South Korea and Taiwan our best customers.

Burning coal can lead to smog, acid rain and toxic air pollution and the environmental impacts are disastrous, with coal-fired power plants being the nations’ top source of carbon dioxide emissions.

There are a number of planned projects to expand coal power in the Southeast and East Asian regions. If coal-fired power plants presently planned or under construction are built, there will be 20,000 more premature deaths a year by 2030, the report states.

The air pollution will put people at risk of strokes, lung cancer, respiratory and cardiovascular disease, coronary artery disease and chronic obstructive pulmonary disease.

If coal-fired power plants are stopped, about 50,000 lives could be saved a year by 2030, the report found.

“Reliance on coal in emerging Southeast Asian countries will have substantial and long-lasting impacts on air quality and public health,” Harvard University lead researcher Shannon Koplitz said.

“We estimate that tens of thousands of premature deaths could be avoided through cleaner energy choices. These significant human health costs should be considered when making choices about Southeast Asia’s energy future.”

The research found if coal-fired power plant projects go ahead, coal emissions in Southeast Asia, Korea and Japan will triple.

The largest increases in air pollutants will be in Indonesia and Vietnam.

According to the research, the highest number of premature deaths would be in Indonesia, followed by Vietnam.

“Planned coal expansion in Southeast Asia is a particular concern because of these countries’ extremely weak emission standards for power plants. All countries in the region allow many times more pollution from new coal-fired power plants than China and India,” Greenpeace East Asia senior global coal campaigner Lauri Myllyvirta said.

“Countries in Southeast Asia have the chance now to leapfrog dirty, outdated technology like coal and move to renewable energy. Vietnam already took the first step by cancelling 17 large coal-fired power plants, reducing the projected health impacts from the country’s massive coal expansion by more than one fourth. Governments across the region have the chance to urgently shift their energy policies and save the lives of tens of thousands of their citizens.”
A bird flies in heavy smog in Beijing, China. Picture: Lintao Zhang/Getty Images

The research said electricity was in high demand in Southeast Asia because of the rapidly growing population. That demand is also expected to increase to more than twice the global average and will be met by using coal.

China was previously Australia’s number one customer when it came to coal, but after it suffered an air pollution crisis, it pulled back on coal consumption.

But sadly, that won’t protect the country. The research said China could still feel the effects of the countries around it using large amounts of coal, and the emissions could seep across the Chinese borders.

The number of coal-fired power plants is expected to jump from 38 in Vietnam in 2011, to 133 in 2030.
Blue dots show emissions in 2011 while red dots show emissions in 2030.
Picture: Harvard University/Greenpeace International

The number of coal-fired power plants are also expected to increase from 147 to 323 in Indonesia, 160 to 172 in Japan and 30 to 77 in the Philippines.

The emissions in China and its “airpocalypse” last month should act as a warning to other countries.

China was on red alert after a blanket of pollution the size of Victoria smothered Beijing and more than 20 other cities.

Greenpeace Eat Asia said it was the most serious case of air pollution in 2016 and about 200 million people from six different provinces were suffering from hazardous levels of smog and another 260 million people were being exposed to heavy pollution.

“The ongoing ‘airpocalypse’ is further evidence that China must implement far stricter limitations on coal consumption and accelerate the restructuring of the economy away from heavily polluted areas,” climate and energy campaigner Doug Liansai said.



Wednesday, December 14, 2016

Cộng Sản Việt Nam Và Nhân Quyền - Trần Gia Phụng

    Cộng sản Việt Nam và nhân quyền - đàn gảy tai trâu
Trần Gia Phụng

Hiện nay, một trong những nước bị lên án vi phạm nhân quyên nặng nề nhứt trên thế giới là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam do đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) cai trị. Việc lên án CSVN vi phạm nhân quyền thật đáng hoan nghênh, nhưng chỉ kêu gọi suông CSVN tôn trọng nhân quyền thì thật vô ích, như đàn gảy tai trâu. Lý do đơn giản là vì đảng CSVN tồn tại cho đến ngày nay là nhờ lừa dối, nhờ độc tài, đàn áp, vi phạm nhân quyền có hệ thống, và nhờ các thủ đoạn dã man mà CS gọi là “tiêu diệt tiềm lực”. Vì vậy, nếu CSVN ngưng vi phạm nhân quyền thì chắc chắn CSVN sẽ bị sụp đổ, hết còn là CSVN.

1. Thế nào là tiêu diệt tiền lưc.

Ngoài việc đàn áp, bạo hành, CSVN còn phòng bị về lâu về dài, nên ra tay “tiêu diệt tiềm lực”. Với CS, tiêu diệt tiềm lực là tiêu diệt tất cả những mầm mống tiềm tàng có thể có hại cho tương lai CS, tức tiêu diệt tất cả những người tuy không chống đối CS, kể cả những người không hoạt động chính trị, nhưng không theo đảng cộng sản đông dương (CSĐD), bất đồng chính kiến, có khả năng tiềm ẩn, về sau có thể sẽ tranh giành ảnh hưởng hoặc có hại cho sự độc tôn quyền lực của đảng CS. Đây là chủ trương mà Hồ Chí Minh (HCM) đã nói trong cuộc tiếp tân tại Paris ngày 25-6-1946: “… Tất cả những ai không theo đường lối của tôi đều sẽ bị bẻ gãy…” (Jean Lacouture, Ho Chi Minh, Peter Wiles dịch từ tiếng Pháp qua tiếng Anh, Nxb. Penguin Books, Harmondsworth, 1969, tr. 130.) Một người Việt Nam có mặt trong buổi tiếp tân nầy và tận tai nghe những phát biểu của HCM là linh mục Cao Văn Luận. (LM Cao Văn Luận, Bên giòng lịch sử Việt Nam, 1940-1975, Tantu Research, Sacramento, California, 1983, tt. 60-61.)

Đảng CS cướp được chính quyền năm 1945. Chỉ gần 10 ngày sau khi HCM ra mắt nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (2-9-1945), tại Hà nội, đảng CS họp hội nghị Trung ương đảng CSĐD, đưa ra nguyên tắc căn bản là đảng CSĐD nắm độc quyền điều khiển mặt trận Việt Minh, và một mình thực hiện cách mạng. (Philippe Devillers, Histoire du Viêt-Nam de 1940 à 1952, Editions Du Seuil, Paris 1952, tr. 143.) Đảng CSĐD nắm độc quyền mặt trận VM. Mặt trận VM đang nắm chính quyền, cai trị đất nước. Như thế nghĩa là đảng CSĐD độc quyền cai trị đất nước. Ngày nay, CS công khai đưa chủ trương nầy vào điều 4 hiến pháp 1992, rồi điều 4 hiến pháp 2013.

Muốn độc quyền chính trị, độc quyền cai trị đất nước thì CS phải tiêu diệt tất cả những chướng ngại trên con đường chiếm đoạt quyền lực của CS, những gì có hại cho độc quyền chính trị của CS, những thành phần đối lập, kể cả những người không đảng phái nhưng có tiềm năng có thể sẽ tranh quyền với CS. Nguyên tắc “tiêu diệt tiềm lực” được thực hiện ngay từ khi HCM xuất hiện ở Trung Hoa năm 1924, rồi cướp được chính quyền năm 1945, và cho đến ngày nay.

2. Cộng sản tiêu diệt tiềm lực qua lịch sử

Năm 1924, Đệ tam Quốc tế Cộng sản ở Liên Xô gởi HCM, lúc đó có tên là Lý Thụy, viên gián điệp mới được đào tạo ở Moscow, qua Quảng Châu (Trung Hoa) hoạt động. Một trong những việc làm đầu tiên của Lý Thụy là bán tin tức cho Pháp bắt Phan Bội Châu tại nhà ga Thượng Hải ngày 1-7-1925 để giành lấy tổ chức của Phan Bội Châu. (Hoàng Văn Chí, Từ thực dân đến cộng sản, nguyên bản bằng tiếng Anh, Mạc Địch dịch, Paris, 1962, tr. 38. Tưởng Vĩnh Kính, Nhất cá Việt Nam dân tộc chủ nghĩa đích ngụy trang giả, Đài Bắc: Nxb. Truyện Ký Văn Học, 1972, bản dịch của Thượng Huyền, Hồ Chí Minh tại Trung Quốc, California: Nxb. Văn Nghệ, 1999, tt. 84-85.)

Nạn nhân thứ hai nổi tiếng của chủ trương tiêu diệt tiềm lực là Nguyễn Thái Học và Việt Nam Quốc Dân Đảng. Khi Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) khởi nghĩa tháng 2-1930, thì CSĐD rải truyền đơn báo động cho Pháp biết để Pháp đàn áp và truy bắt các nhà lãnh đạo VNQDĐ. (Hoàng Văn Đào, Việt Nam Quốc Dân Đảng, tái bản kỳ 2, Sài Gòn, 1970, tr. 108.) Sau vụ nầy, đảng viên VNQDĐ khắp các tỉnh miền Bắc bị Pháp bắt giam và bị đưa ra Hội đồng để hình để xét xử cả hàng ngàn người. VNQDĐ trở nên tê liệt một thời gian. Thanh niên Việt Nam yêu nước lúc đó muốn kiếm đường hoạt động chống Pháp, chỉ còn cách là theo đảng CS. Cướp được chính quyền năm 1945, Việt Minh cộng sản tha hồ hoành hành. Đầu tiên là giải tán tất cả các đảng phái hoạt động khắp nước. Sau đó, tuần tự giết tất cả những nhà lãnh đạo chính trị nếu họ không kịp trốn thoát. Trong danh sách dài nầy, vào năm 1945, có thể lần lượt kể Nguyễn Thế Nghiệp, Nguyễn Ngọc Sơn, Đào Chu Khải, Phạm Quỳnh, Ngô Đình Khôi, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Trần Văn Thạch, Bùi Quang Chiêu và 4 người con, Hồ Vĩnh Ký, Huỳnh Văn Phương, Phan Văn Chánh…

Việt Minh CS còn thẳng tay đàn áp tôn giáo. Cộng sản chia tôn giáo thành hai loại:
  1. Tôn giáo quốc tế, có nhiều liên hệ trên thế giới như Phật giáo, Ky-Tô giáo.
  2. Tôn giáo địa phương như đạo Cao Đài, đạo Phật giáo Hòa Hảo (PGHH).
Đối với tôn giáo quốc tế, CS đàn áp kín đáo, lẻ tẻ nhưng đều khắp mọi nơi. Đối với tôn giáo địa phương, CS công khai thẳng tay đàn áp, vì không sợ phản ứng quốc tế.

Trong ba tuần lễ kể từ 19-8-1945, tại Quảng Ngãi Việt minh (VM) giết 2,791 người, vừa chức sắc, chức việc, vừa tín hữu Cao Đài giáo, kể cả phụ nữ, trẻ em, và giết bằng nhiều cách “như chém đầu, chôn sống, thả biển, và cả hình thức “tùng xẻo” thời trung cổ.” [nguyên văn]. (“Bạch thư Cao Đài giáo” ngày 9-4-1999, tiếng Việt và tiếng Anh, do vị đại diện đạo Cao Đài là Ngọc Sách Thanh đưa ra tại San Bernardino, California, gởi cho Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc và Uỷ ban Quốc tế Nhân quyền.)

Theo thống kê của PGHH, trong các năm sau 1945, VM giết hại và chôn tập thể khoảng 10,000 tín đồ PGHH. (Nguồn: http://www.hoahao.org, trích tháng 8-2000.) Số tín đồ tương đương của đạo Cao Đài cũng bị VM sát hại. Không có con số thống kê về phía Phật giáo và Ky-Tô giáo, nhưng số người bị thủ tiêu của hai tôn giáo nầy có thể không nhỏ.

Qua năm 1946, CS tiếp tục đàn áp Quốc Dân Đảng trong vụ Ôn Như Hầu ở Hà Nội, vụ cầu Chiêm Sơn ở Quảng Nam. Do lợi thế cầm quyền với quân đội trong tay, từ tháng 7 đến cuối năm 1946, VM đánh dẹp hết các chiến khu QDĐ, bắt bớ, giam cầm và thủ tiêu hàng ngàn đảng viên đảng nầy. Báo Cứu Quốc của VM ngày 1-11-1946 loan báo đã bắt hơn 300 người vào ngày 29-10-1946, đa số bị đưa đi an trí. Đại đa số những người bị VM đưa đi an trí, nếu không trốn thoát, đều bị VM thủ tiêu luôn, nhất là khi chiến tranh Việt Pháp bùng nổ ngày 19-12-1946.

Trong khi kêu gọi toàn dân đoàn kết kháng chiến chống Pháp, VM lại lợi dụng tình trạng chiến tranh, tiếp tục tiêu diệt những đảng phái đối lập. Các nạn nhân nổi tiếng của CS lúc nầy có thể kể là Trương Tử Anh, Lý Đông A, Khái Hưng (Trần Khánh Giư), Huỳnh Phú Sổ (giáo chủ đạo Phật giáo Hòa Hảo).

Chủ trương “tiêu diệt tiềm lực” được VM thực hiện khắp nơi trên toàn quốc và ở mọi cấp bậc, từ trung ương xuống tới đơn vị thấp nhất là xã ấp, không phải là một ngẫu biến, hoặc rủi ro do hoàn cảnh đưa đẩy, mà là một chủ trương khủng bố có hệ thống, có kế hoạch của HCM và đảng CSĐD, xuyên suốt từ khi năm 1924 cho đến ngày nay.

3. Cộng sản tiêu diệt tiềm lực ngày nay

Từ khi cưỡng chiếm được Nam Việt Nam ngày 30-4-1975, CSVN tiếp tục kế hoạch tiêu diệt tiềm lực. Đầu tiên là bắt giam lớp sĩ quan và công chức cao cấp của Việt Nam Cộng Hòa. Có thể nói đây là thành phần tinh hoa ưu tú của miền Nam Việt Nam, đang độ tuổi tráng kiện để đóng góp xây dựng đất nước. Khối người nầy là vốn liếng chính của Nam Việt Nam. Cộng sản bắt giam, hành hạ những người nầy, thì Nam Việt Nam cạn kiệt nhân tài. Đây là cuộc tiêu diệt tiềm lực tập thể lớn lao nhứt trong lịch sử Việt Nam. Khối nhân tài còn lại của Nam Việt Nam chưa bị mắc lưới CSVN, phải vội lo ẩn mình, trốn tránh để khỏi bị bắt, hoặc vượt biên ra nước ngoài sinh sống.

Theo bộ Encyclopedia of the Vietnam War, sau biến cố năm 1975, số lượng sĩ quan, công chức VNCH bị bỏ tù khoảng hơn 1,000,000 người trên tổng dân số Nam Việt Nam lúc đó khoảng 20 triệu người. Tất cả bị giam tại trên 150 trại giam; theo đó, khoảng 500,000 được thả về trong 3 tháng đầu; 200,000 bị giam từ 2 đến 4 năm; 250,000 bị giam ít nhất 5 năm, và năm 1983 (tức sau 8 năm) còn khoảng 60,000 người bị giữ lại. (Spencer C. Tucker, Encyclopedia of the Vietnam War, a Political, Social, and Military History, Vol. two, Santa Barbara, California, 1998, tr. 602.)

Trong số trên 1,000,000 người bị tù sau năm 1975, theo những cuộc nghiên cứu ở Hoa Kỳ và Âu Châu, có khoảng 165,000 nạn nhân đã từ trần trong các trại tù “cải tạo”. (Anh Do & Hieu Tran Phan, “Millions of lives changed forever with Saigon’s fall”, nhật báo Orange County Register, số ngày Chủ Nhật, 29-4-2001, phụ trang đặc biệt về ngày 30-4, tt. 2-3.)

Sau vụ tù cải tạo, CS tiếp tục tiêu diệt tất cả những mầm mống đối kháng, chẳng những bắt giết hay bắt giam tất cả những thành phần mà CS cho là phản động, chống đối CS sau năm 1975, mà CS còn giăng bẫy, lập ra những tổ chức “phục quốc” giả mạo, để phỉnh phờ và lùa những thanh niên yêu nước vào tù, tìm bắt những người ngấm ngầm liên kết với nhau để chống đối CS.

Về kinh tế, CSVN đuổi gia đình sĩ quan, công chức bị tù, đi kinh tế mới, vừa để cướp nhà cửa, vừa rất thâm hiểm là đánh sập khả năng kinh tế gia đình. Khi người tù trở về không có nhà để ở, không có tiền để sống, nên chỉ còn lo cho bản thân sinh tồn mà không còn cách gì chống đối CS. Đồng thời, CS đổi tiền, kiểm soát lưu thông tài chánh, thực hiện chính sách kinh tế chỉ huy, làm cho quần chúng đói kém, phải lo chạy gạo sinh sống cho gia đình, hết tham gia chính trị.

Nền kinh tế suy sụp, dân chúng đói kém, cán bộ cũng chán nản. Cộng sản lo ngại dân chúng nổi lên làm liều, liền cởi trói dần dần và quay lại nền kinh tế tự do, mà CS gọi là kinh tế thị trường, nhưng vẫn do nhà nước CS điều khiển theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Dầu vậy, chỉ có cán bộ CS và một thiểu số ở thành thị hưởng lợi, trong khi đại đa số ở nông thôn vẫn nghèo khổ.

Nền kinh tế chỉ huy bao cấp và nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa giành nhiều đặc quyền đặc lợi cho cán bộ đảng viên, nhứt là cán bộ cao cấp. Từ đó sinh ra tệ nạn tham nhũng, càng ngày càng trầm trọng, hết thuốc chữa.

Hiện nay, tệ nạn tham nhũng nặng nề nhứt là chuyện cán bộ CS dựa vào thế lực, cướp nhà, cướp đất bán cho người ngoại quốc, làm cho dân chúng oán thán và tạo thành phong trào dân oan trên khắp đất nước. Trước những bất công chồng chất, dân oan kết hợp phản đối thì bị đàn áp dã man. Nhiều cán bộ đảng viên hay cựu quân nhân CS, nhiều thanh niên dầu tốt nghiệp dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, nhưng không đồng ý với cách hành xử của nhà cầm quyền CS, đã lên tiếng bênh vực dân oan, thì bị quy ghép vào tội chống phá nhà nước CS và bị bắt giam.

Để giữ vững địa vị, CSVN quy phục Trung Cộng, ký mật ước Thành Đô (Cheng Du), tỉnh Tứ Xuyên (Sichuan) ngày 3 và 4-1990. Cộng sản không công khai nội dung mật ước Thành Đô, nên không ai biết rõ mật ước ký kết những gì? Tuy nhiên, càng ngày dân chúng Việt Nam càng thấy CSVN nhượng đất nhượng biển cho Trung Cộng. Đầu tiên là các hiệp ước mất đất mất biển trong hai năm liên tiếp 1999 và 2000. Sau đó là các vụ cho thuê đất, thuê rừng, vụ bauxite và gần nhứt là vụ Formosa ở Hà Tĩnh.

Vì lo ngại Tàu khựa càng ngày càng bành trướng, nhiều người lên tiếng báo động hiểm họa bắc phương.

Từ tháng 10-2001, luật sư Lê Chí Quang phổ biến bài viết “Hãy cảnh giác với Bắc triều”, chỉ trích nhà nước CS nhượng bộ Trung Cộng trong các hiệp ước về biên giới và lãnh hải, liền bị bắt ngày 21-2-2002 vì bị CS vu cáo tội “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”, và bị tuyên án 4 năm tù giam, 3 năm quản thúc.

Từ đây, càng ngày càng diễn ra nhiều cuộc biểu tình chống đối Trung Cộng. Tất cả cuộc tập họp lớn nhỏ, tất cả những ai viết báo, viết blog, dù hoạt động ôn hòa, bất bạo động, mà tỏ ý chống Trung Cộng, đều bị CSVN hành hung và bắt giam ngay. Như thế, chỉ vì muốn chạy theo Trung Cộng để bảo vệ quyền lực, CSVN quyết tâm tiêu diệt lòng yêu nước, tiêu diệt tiềm lực tranh đấu của người Việt Nam.

Đảng CS liên tục khủng bố, bắt giam tất cả những người yêu nước có khả năng tập họp thanh niên, tập họp quần chúng chống Trung Cộng, như luật sư Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức, Phạm Hồng Sơn… Vì những người có khả năng lãnh đạo bị CS bắt giam hết, nên hiện nay tuy dân chúng rất uất ức CS, còn đảng CS đang mục nát rệu rã vì tham nhũng, nhưng rất tiếc, do kế hoạch tiêu diệt tiềm lực của CSVN, tất cả những nhân tài có khả năng lãnh đạo đều bị CS tiêu diệt, nên chẳng có người nào, hay tổ chức nào có thể lãnh đạo quần chúng để xô ngã chế độ CSVN. Đó là kết quả của chủ trương tiêu diệt tiềm lực của CSVN từ bấy lâu nay.

Kết Luận

Tiêu diệt tiềm lực, đàn áp, vi phạm nhân quyền là chủ trương sống còn của đảng CS. Đảng CS không bao giờ từ bỏ tiêu diệt tiềm lực, từ bỏ đàn áp, từ bỏ vi phạm nhân quyền. Cộng sản mà từ bỏ tiêu diệt tiềm lực, từ bỏ đàn áp, từ bỏ vi phạm nhân quyền, thì chắc chắn dân chúng sẽ đứng lên lật đổ chế độ CSVN. Cộng sản Việt Nam biết rõ điều nầy, nên luôn luôn thủ sẵn búa liềm, súng đạn, đàn áp dân chúng, vi phạm nhân quyền có hệ thống và nhân đó còn để cho tham nhũng tha hồ thao túng, cướp bóc tài sản dân chúng, chia sẻ lợi quyền với nhau, chia sẻ tài sản với nhau, để cùng nhau tiếp tục sống còn.

Vì vậy kêu gọi CSVN tôn trọng nhân quyền không khác gì đàn gãy tai trâu, vì trâu có bao giờ biết nghe đàn đâu? Còn CSVN có cần biết nhân quyền là gì? Chúng chỉ biết có đảng quyền, lợi quyền, như lời Việt trong Quốc tế ca của CS: “Bao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình”. Cộng sản chỉ ăn cướp mới gom được vào tay bao nhiêu lợi quyền trong thiên hạ, chứ tất cả những kế hoạch kinh tế của CS đều thất bại.

Tuy nhiên, không lẽ cứ để CSVN tiếp tục cỡi mãi lên đầu lên cổ dân chúng Việt Nam mà không phản ứng? Cần phải có hành động gì để làm giảm thọ CSVN? Đó là câu hỏi lớn xin đặt lại cho mọi người ở trong cũng như ở ngoài nước, chúng ta phải làm gì trong tình hình hiện tại?

Trong khi chờ đợi, xin người Việt hải ngoại hãy tích cực yểm trợ phong trào dân chủ trong nước, góp tay xây dựng phong trào dân chủ mạnh dần mới có lúc nổi dậy giải thể chế độ CS. Và cũng xin người Việt hải ngoại hãy kêu gọi các nước mà người Việt đang sinh sống, hãy có biện pháp kinh tế thiết thực chế tài, buộc đảng CSVN phải giảm vi phạm nhân quyền. Có đi thì mới có đến. Có bắt đầu mới có kết thúc. Nhanh chậm gì rồi cũng có lúc sẽ đến, có lúc sẽ kết thúc chế độ CSVN độc tài toàn trị.

Viết xong bài nầy thì được tin nhân dịp kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền năm nay, Thứ Bảy 10-12-2016, cộng đồng người Việt hải ngoại khắp nơi trên thế giới sẽ rầm rộ tổ chức mít-tinh lên án CSVN vi phạm nhân quyền. Riêng tại Toronto, các hội đoàn sẽ cùng nhau tổ chức mít-tinh trước trụ sở Quốc hội tỉnh bang Ontario (Queen’s Park) vào đúng ngày Thứ Bảy 10-12-2016, từ 13 giờ đến 15 giờ, phản đối CSVN và yêu cầu chính quyền Canada cân nhắc vấn đề viện trợ khi dùng tiền thuế của dân để giúp đỡ một nước vi phạm nhân quyền như Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Kính mời đồng bào tham dự đông đảo.

Trần Gia Phụng
04/12/2016





Tuesday, September 20, 2016

Philippines President "The Punisher" Duterte

'I repeat it, f*** you': Duterte swears and flips the bird at EU Parliament
F— you.

This is President Rodrigo Duterte’s message to the European Union (EU) after the European Parliament issued a resolution urging Philippine authorities to launch an immediate investigation into the rising death toll in his administration's war on drugs.

Duterte made this pronouncement on Tuesday in a speech at the Sulong Pilipinas-Local Governance Dialogues at SMX Convention Center in Davao City.

“Iyong nabasa ko ang EU condemnation sa akin, sabihin ko sa kanila, 'F— you.' You are doing it in atonement of your sins. Ginawa nilang istrikto-istrikto kasi may guilt feelings iyan sila. Ako dito, sino ang pinatay ko, assuming it to be true? 1,007? Who are they? Criminals? You call it genocide? Ilan ang pinatay nila?” he said.

Duterte pointed out that some EU nations also committed human rights violations while occupying other countries in the past.

“Tapos itong EU ngayon has the gall to condemn me. Sige, I repeat it, f— you,” he said, before raising his middle finger as the audience applauded.

Duterte has made international headlines with his profane response to criticism of the rising death toll in the drug war. He had previously threatened to quit the United Nations over a statement by human rights officials asking him to investigate the killings, and responded with a profanity-laced tirade when asked about the possibility of discussing human rights with United States President Barack Obama.

In a resolution last week, the European Parliament said that while it agrees that drug trafficking and abuse in the Philippines "remain a serious and national concern," it is also concerned "by the high numbers killed during police operations in the context of an intensified anti-crime and anti-drug campaign."

It also urged the Philippine government to "launch an 'immediate investigation' into them and adopt 'specific, comprehensive policies and programmes', in full compliance with national and international obligations and respect for human rights."

The European Parliament is composed of lawmakers from 28 European countries.

Can't kill them all

Addressing the EU and the US, Duterte said he already released list of politicians, judges, police, and other government officials involved in drugs.

“We are in a war against our self. There is an internecine thing going on. Hindi lang ninyo alam, you don’t know, kasi you remain to be stupid,” he said.

“Sinabi ko, I showed it to media, 'Even if I wanted to kill them all, I cannot because of the sheer number…' It was just putting up an idiomatic ideology of killing people,” Duterte added. —JST, GMA News




Thursday, August 25, 2016

How Barack Obama sold out Syrians

    How Barack Obama sold out Syrians to appease Iran
Terry Glavin

Last Sunday marked the three-year anniversary of the most egregious use of weapons of mass destruction in the 21st century: the sarin gas massacre in Ghouta, Syria, where President Bashar Assad caused the death by asphyxiation of 1,300 men, women and children. No particular fuss was made over the milestone, and it’s not hard to understand why.

Syrians are now being burned to death by napalm. A primitive version of the Vietnam-era incendiary jelly is routinely packed into the crude barrel bombs Assad’s forces have been dropping on civilian neighbourhoods at a rate of about 220 a week since October, when his friends in the Kremlin assured the world that the Syrian regime had stopped using barrel bombs altogether.

It has been almost three years since U.S. President Barack Obama walked back from his chemical-weapons “red line” in Syria and joined Russian President Vladimir Putin in the pantomime that resulted in the Sept. 27, 2013, UN Security Council Resolution (UNSCR) 2118, which called on Assad to surrender his chemical weapons stockpile. Ghouta has been unavoidably mentioned in recent days only in passing, following the disclosure by the Organization for the Prohibition of Chemical Weapons that its investigators had detected the precursors of nerve agents at facilities Assad had failed to declare under UNSCR 2118. It seems the Syrian president has been lying all along about getting out of the murder-by-sarin business.

Minor details anyway, all that, because by this March, the Syrian-American Medical Society (SAMS) had already found that among the 161 verified chemical attacks in Syria, three of every four occurred after UNSCR 2118. The SAMS study — titled, A New Normal: Ongoing Chemical Weapons Attacks in Syria — reveals that the Assad regime merely switched from sarin to chlorine gas in its bombardment of civilians areas.

Any public reflection of the Ghouta massacre or of the many lies Obama has told about his response to the event would have been redundant this week, thanks to new evidence that supports the proposition that from the beginning, all that mattered to the U.S. president as far as Syria was concerned was his foreign-policy vanity project: détente with the Iranian ayatollahs. And now, nearly half a million Syrians have been obliged to die for what has turned out to be a caveat-riddled, vaguely enforceable nuclear deal the White House struck with Assad’s backers in Khomeinist Iran.

As far back as Iran’s aborted Green Revolution in 2009, Obama’s supplications to the country’s ruling theocracy have amounted to diplomatic shivs in the backs of its youthful democratic insurrectionists, mash notes written directly to Supreme Leader Ali Khamenei and the scuttling of programs documenting the regime’s human-rights outrages. As laid bare in The Iran Wars, the just-published book by Wall Street Journal foreign correspondent Jay Solomon, all the rationalizations the White House has been palming off ever since Ghouta have been falsehoods and cheap alibis.
People lie dead after an attack on Ghouta, Syria, in 2013. Shaam News Network/The Associated Press files

Obama’s chemical red-line reversal had nothing to do with clever triangulation, war weariness, nation-building at home, the absence of “good guys” in the Syrian revolutionary opposition or the devilish complexity of the struggle. It was because Iran’s negotiators threatened to call off the nuclear talks if he used the unanimous Senate resolution he’d been given to punish Assad for Ghouta, senior American and Iranian officials told Solomon. At the time, Obama’s emissaries were meeting Iranian negotiators secretly in Oman. Iran’s Islamic Revolutionary Guard Corps “would not accept a continued engagement with the U.S. if their closest ally was being hit,” Solomon reports.

Once facing the most youthful, pro-American, pro-democracy uprisings of all the Arab Spring convulsions, Assad is now more firmly entrenched than at any time since the early days of 2011. His Baathist regime and its Shabiha death squads now enjoy bottomless bank loans and military aid from Beijing, seasoned Iranian Quds Force commanders to direct the strategies of battle, Iranian-sponsored mercenaries from as far away as Central Asia and bloodthirsty Shia militiamen from Hezbollah. And for nearly a year now, Russia’s direct and generous assistance.

The Kremlin’s air force has added internationally outlawed cluster munitions to the napalm, shrapnel and chlorine Assad’s barrel bombers are raining down on the people of Aleppo, Homs, Idlib and Daraya. In less than 11 months, the Russians have killed more Syrian civilians than the Islamic State of Iraq and the Levant has managed to slaughter in more than three years of rampaging back and forth across the vast Syrian Desert.
The aftermath of an attack on Ghouta, Syria, in 2013. Shaam News Network/The Associated Press files

Aleppo is the final stronghold of Syria’s revolutionary opposition. Besieged and ravaged, it is now under constant bombardment. No UN humanitarian convoys have been able to make it into the city’s eastern districts and a brief break in the siege late last month was won not by U.S. Secretary of State John Kerry and his parlour diplomacy, but by a ragtag coalition of rebels and Islamist groupuscules.

Yet it’s hard to fault the rebels for the company they’re now keeping. Obama has refused to equip, or to arm, any rebel groups fighting Assad or his forces. And while the Russian bombardment of Aleppo was ascending in a grisly crescendo these past few weeks, the U.S. president was fine-tuning an offer to Putin: the coordination of U.S. and Russian military and intelligence agencies, coordinated air attacks, a joint command and control headquarters and an accelerated bombing campaign to target Jabhat Fateh al-Sham, a gruesome crowd that broke ties with al-Qaida only last month.

It’s true that there are few “good guys” left in the Syrian opposition. Five years ago, the population of Syria was about 22 million. The number of Syrians the UN counted as refugees in February was 4.8 million and of the people remaining within Syria’s borders 13.5 million require humanitarian assistance. More than half of them have had to flee their homes. Most of the “good guys” are dead.
Syrian President Bashar Assad, left, and Russian President Vladimir Putin in 2015. 
Alexei Druzhinin/RIA-Novosti/Kremlin Pool Photo via The Associated Press files

There are heroes still in Syria, though, and none are more heroic than the non-violent, non-sectarian Syrian Civil Defence brigades. They’re the White Helmets activists who have pulled 60,000 people from the rubble of Syria’s cities since 2011. More than 130 organizations around the world have nominated the White Helmets for this year’s Nobel Peace Prize, and it would be a great thing if they won it.

It would be even better if this year the Nobel committee took back the peace prize it awarded Obama in 2009 for doing absolutely nothing. He didn’t deserve it then. He certainly doesn’t deserve it now.





Warning: ‘The confrontation will be bloody’ Philippines’ strongest warning yet to China

    Philippines warns Beijing against invading
Philippine President Rodrigo Duterte has issued his strongest warning yet to the Chinese government.

Gavin Fernando
@GavinDFernando

PHILIPPINE President Rodrigo Duterte has issued his strongest statement yet against the Chinese government.

Amid rising tensions over the disputed South China Sea, Mr Duterte warned of a “bloody” confrontation if China crosses into the Philippines’ Economic Exclusive Zone.

“We do not want a quarrel,” he told soldiers at an army camp east of Manila. “I would walk the extra mile to ask for peace for everybody.

But I am sure and I guarantee to them that if they invade us, it will be bloody and we will not give it to them easily. It will be the bones of our soldiers, you can include mine.
Rodrigo Duterte has issued his strongest warning yet.Source:AP

“We will not raise hell now because of the judgement but there will come a time that we will have to do some reckoning about this.”

His more aggressive stance is at odds with statements he made earlier this week, in which he said he prefers to engage China in a diplomatic dialogue rather than say anything confrontational that could anger Chinese officials into calling off possible talks.

Asked if a date had been set for the bilateral talks, Mr Duterte said, “Yes. Nearer than you think. Within the year, maybe.”

An international arbitration tribunal ruled last month that China’s massive territorial claims in the South China Sea based on historical grounds were invalid under a 1982 UN treaty, in a major setback for Beijing, which has ignored the decision.

Aside from China and the Philippines, four other governments are contesting ownership of parts of the South China Sea, a busy passageway for shipping. The region is also believed to sit atop sizeable deposits of gas and oil worth trillions.

Source: http://www.news.com.au/world/asia/philippines-strongest-warning-yet-to-china/news-story/2819d0e2a1fea9ce3cb9e09acc3491ca#
 __________________________________________


teolangthang.blogspot.com đám súc sinh đảng cộng sản Việt Nam có dám như tổng thống Phi Rodrigo Duterte ??




Monday, May 23, 2016

Người việt nam hèn - Phan Hân

    Người việt nam hèn hạ
Phan Hân

Cách đây đã lâu, tôi đọc“người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Ðài Loan), chưa bàn tới hay/dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn như “Người Mỹ xấu xí,” ”Người Nhật Bản xấu xí,” rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” … nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?

Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?

Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Ðừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ… nhà trường. Tóm lại, đừng đổ thừa nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.

Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân.

Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”

Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,…

Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?

Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.

Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!

Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.

Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?

Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng…

Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.

Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.

Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.

Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.

Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.

Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.

Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.

Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.

Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!… Còn rất nhiều tin.

Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.

Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”

Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Ðó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết… chết. Không hơn không kém.

Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
  • Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt. 
  • Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
  • Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
  • Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.

Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.

Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.

Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!

Nghe nói cụ Tản Ðà có câu:
    Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
    Cho nên quân ấy mới làm quan.
Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.

Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?

Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?

Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?

Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?

Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?

Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta – những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.

Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Ðời chúng mày chỉ cần độc lập-tự do-hạnh phúc.

Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?

Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.

Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?

Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.

Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
****
Bổ sung: Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1ý: “Vậy bạn có hèn không?” He he… Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn,” tôi gọi là “chúng ta.” Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?

Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Ðúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng,” không biết “thủ dâm tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn… cừu! He he…

Bổ sung tiếp: “….Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây….” (trích comment của khongnoibiet).
    Tự Do Phải Tranh Ðấu Bằng Xương Máu Và Cả Tính Mạng.
Phan Hân



Friday, May 20, 2016

CÁC THẦY CHƠI BẠO LẦN NỮA MAY RA CỨU NƯỚC ĐƯỢC KHÔNG ?

Biết Đâu Chừng Nhờ Các Thầy Mà CS Sụp ?
 
Source: facebook
Năm 63 Các Thầy Thích Trí Quang , Thích Đôn Hậu .v.v.. tung ra chiêu "Mùa Pháp Nạn" quá hay ! Ở Huế lúc đó các Thầy quyền lực vô song . Trong các chùa thường chỉ có một vài Nhà Sư, chú tiểu, nhưng khi cần chống TT Diệm thì cần con số lên tới vài ba chục là có ngay ... Chỉ cần cho cạo đầu , mặc áo ca sa vào là xong ngay . Nếu chính quyền đưa lính vào kiểm soát thì các Thầy la lên "đàn áp tôn giáo".

Rồi bàn thờ Phật xuống đường, kêu gọi dân biểu tình la lối, kiếm người tự thiêu. Thế là Ngô Đình Diệm bó tay chịu chết và sụp đổ ngay.

Đến thời CP Trần Văn Hương ... thời các ông Thiệu Kỳ, các chiêu cứ tiếp tục lập lại. Chính phủ Thiệu Kỳ tất cả đều tất bất xang bang.

Từ năm 64 trở di, "ông Diệm chết rồi, nhưng Thiệu Kỳ còn đàn áp Phật Giáo"... Thế là các Thầy tiếp tục đem bàn thờ Phật, hàng trăm người mặc áo cà sa vàng ngồi xuống đường phố Sài Gòn cho tới 75... Bắc loa kêu gọi "Còn Thiệu Kỳ là Phật Giáo còn pháp nạn , còn chiến tranh ... Chỉ có hòa hợp hòa giải với CS Mặt trận giải phóng là giải pháp duy nhất ". Thiệu run sợ tứ bề thọ địch không dám cựa quây.

Nhìn gương ông Diệm chết thảm, Nguyễn Cao Kỳ rút lui còn TT Thiệu thì bị chế diễu là "Con chiên tân tòng" nên đành nhịn tới bến.

Đến cuối tháng tư 75, các Thầy vẫn còn kêu gọi xuống đường biểu tình.

Bây giờ xin các Thầy ra tay cứu nước một phen -- Áp dụng ngay các phương thức đấu tranh hữu hiệu dưới hai thời Cộng Hoà .- Đập tan các tượng Hồ Chí Minh trong các chùa chiền . CS chắc chắn phải lo sốt vó.

Biết đâu CS sụp đổ ? Biết đâu CS run sợ các Thầy ?

Vạn sự mang ơn các Thầy. Chỉ có các Thầy mới cứu nước được ngay lúc này mà thôi.
Biết đâu các Thầy cứu dân thoát khổ ? 





Friday, May 6, 2016

ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?!!!


ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?!!!

Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh ?
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỷ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh ?
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh ?
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh ?
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm ... đất nước sẽ về đâu…?
Trần Thị Lam (Hà Tĩnh)

Trình bày: Phượng Mai & Trần Chí Phúc


 
Diễn ngâm: Hồn Nhiên 

Việt Nam Tôi Đâu??
Nhạc và lời: Việt Khang