Friday, February 25, 2011

U.S. to hit Libya with sanctions


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
    U.S. to hit Libya with sanctions, shuts embassy
Ross Colvin and Alister Bull, Reuters
February 26, 2011, 10:52 am

WASHINGTON (Reuters) - The United States announced on Friday it would soon impose sanctions on Libya and bluntly said the legitimacy of longtime Libyan leader Muammar Gaddafi had been "reduced to zero."

White House spokesman Jay Carney did not specify what the measures were or when they would be imposed but said the sanctions would be coordinated with European allies.

With the Libyan crisis also being taken up at the United Nations, European Union governments agreed on the idea of imposing an arms embargo, asset freezes and a travel ban on the oil-producing North African nation, with diplomats saying a formal decision would be taken early next week.

Washington announced the sanctions move -- along with the closing of its embassy and withdrawal of U.S. diplomats -- after a chartered ferry and a plane carrying Americans and other evacuees left Libya earlier on Friday.

The Obama administration had been criticized for its relatively restrained response so far to Gaddafi's bloody crackdown on an uprising against his four-decade rule.

But U.S. officials said fears for the safety of the Americans had tempered Washington's response to the turmoil.

"(Gaddafi) is overseeing the brutal treatment of his people ... and his legitimacy has been reduced to zero in the eyes of his people," Carney said after Libyan security forces shot protesters in the streets of Tripoli on Friday.

"We are initiating a series of steps at the unilateral level and multilateral level to pressure the regime in Libya to stop killing its own people."

President Barack Obama discussed Washington's sanctions plan with the leaders of Britain, France and Italy on Thursday and Turkish Prime Minister Tayyip Erdogan on Friday.

CLINTON TO DRUM UP SUPPORT

The Obama administration said earlier this week it was studying a wide range of options, including the freezing of assets, a travel ban on members of Gaddafi's government, a "no-fly" zone over Libya and military action.

In a first step, the U.S. Treasury has told American banks to closely monitor transactions that may be related to unrest in Libya for possible signs that state assets were being misappropriated.

Several U.S. energy companies in Libya -- including Marathon, Hess and Occidental -- have continued working through the crisis as other foreign firms have curtailed or suspended operations.

If sanctions gain traction internationally, then Libya's oil output could be restricted.

"Although Libya is not a big supplier to the U.S., any sanctions imposed by the U.S. -- particularly on doing business with that country -- means the U.S. or other countries affected will still have to tap other suppliers," said Peter Beutel, president of trading consultants Cameron Hanover.

In New York, the U.N. Security Council was considering a French-British draft proposal for an arms embargo, financial sanctions and a request to the International Criminal Court to indict Libyan leaders for crimes against humanity.

The White House did not express direct support for the proposal but said it was discussing it with members of the Security Council, including the other four permanent members -- China, Russia, Britain and France.

Secretary of State Hillary Clinton will push for unity against Gaddafi on Monday at the U.N. Human Rights Council.

Washington once dismissed the Geneva-based council as toothless but Charles Ries, director of the Centre for Middle East Public Policy at Rand Corporation, said it might be a good venue to build consensus.

"The U.N. Security Council is a very risky proposition if, for example, the Chinese were not in favour of voting a resolution, and I don't think the administration feels confident that it has all of those ducks lined up," Ries said.

The United States resumed diplomatic ties with Libya in 2004 after Gaddafi agreed to abandon his pursuit of weapons of mass destruction.

U.S. economic sanctions were progressively removed after Libya agreed to accept civil responsibility for the bombing of Pan Am Flight 103 over Scotland in 1988.
(Reporting by Jeff Mason, Patricia Zengerle, Alister Bull, Andrew Quinn, Paul Eckert, David Morgan and David Lawder and Luke Baker in Brussels; writing by Ross Colvin; Editing by John O'Callaghan and Peter Cooney)
***
    Gaddafi son says fighting limited, sees end soon
Maria Golovnina, Reuters
February 26, 2011, 11:27 am

TRIPOLI (Reuters) - A son of Libyan leader Muammar Gaddafi tried on Friday to minimise the extent of fighting with rebels who have seized much of the country, and said he expected negotiated ceasefires in two flashpoint cities within a day.

Speaking in English to foreign journalists flown to Tripoli under official escort, Saif al-Islam Gaddafi said rebels who surrendered would not be harmed and that Libya needed reforms.

His account of the state of the country, however, seemed at odds with the control exercised for the past few days in much of the east by groups intent on ending Gaddafi's 41-year rule and with reports from residents in and around the capital itself.

The London-educated younger Gaddafi said there was no violence outside two western cities and branded as "lies" media reports that troops bombed civilians or were using mercenaries.

"We are laughing at these reports," he said, speaking amiably but with passion, dressed in a sweater and jeans and plainly at ease in a luxury hotel.

"Apart from Misrata and Zawiya, everything is calm ... Negotiations are going on and we are optimistic," the 38-year-old Gaddafi said, while acknowledging trouble in the east. "Peace is coming back to our country," he said.

"In Misrata, in Zawiya, we have a problem. We are dealing with terrorists. But hopefully they are running out of ammunition. Hopefully there will be no more bloodshed. By tomorrow we will solve this. The army decided not to attack the terrorists, and to give a chance to negotiation. Hopefully we will do it peacefully and will do so by tomorrow."

Since revolt broke out last week following the toppling of veteran strongmen in neighbouring Egypt and Tunisia, the east of the country has slipped from the control of Gaddafi's forces and residents have reported fighting ever closer to Tripoli.

"DESPERATE"

Residents of Misrata, Libya's third largest city, and Zawiya in the west, have said opposition fighters have taken control and have beaten back counter-attacks by the army.

As journalists from Reuters and other news organisations were driven by Libyan officials from Tripoli airport into the city late on Friday, the streets of the capital seemed unusually empty for what is normally a busy part of the weekend.

Earlier in the day, residents spoke of fighting and of some areas appearing to be in the control of Gaddafi's opponents.

In a characteristic show of defiance, the 68-year-old Gaddafi appeared before thousands of supporters in the central Green Square to vow he would "crush any enemy."

His son said opposition leaders were in a weak position: "The top people in these groups are desperate. We are telling them -- lay down your arms and we will not harm you."

Earlier, Turkish television aired comments Saif al-Islam made on Thursday, including the defiant statement: "We have plans A, B and C. Plan A is to live and die in Libya. Plan B is to live and die in Libya. Plan C is to live and die in Libya."

On Friday, the younger Gaddafi, who was seen as a potential reformer before the revolt struck this month, told the news conference: "We believe we do need to reform our country. We need to introduce many reforms.

"We are strong. We are united, all fighting for our country. We are all united against dark forces," he said. "There is a big conspiracy against our country. There are countries behind this campaign. This is what's happening in the east. They want to introduce an Afghan model to Libya ... It's not a secret. Al Qaeda issued a statement supporting these groups.

"It was a mistake not to allow foreign journalists to visit," he said. "That gave a chance to hostile TV channels to say whatever they liked. We were the victim of the media.

"They want to show Libya is burning, that there is a big revolution there. You are wrong. We are united."

At several points, his remarks were interrupted by applause from journalists working for Libyan state controlled media.

(Writing by Alastair Macdonald, editing by Alison Williams)
***
    Thousands killed in Libya unrest, says deputy UN ambassador Ibrahim Dabbashi

From correspondents in Tripoli
From: AFP
February 26, 2011 7:02AM

THOUSANDS of people have been killed in the Libya unrest, but strongman Muammar Gaddafi may kill himself rather than be caught by his opponents, Libya's deputy UN ambassador says.

Protesters shot dead in Tripoli

A UN ambassador says thousands of people have been killed in Libya as Muammar Gaddafi hardens on opponents.
"There are already thousands of people who have been killed, we expect more," said the diplomat, Ibrahim Dabbashi, who has turned against the Gaddafi regime.

Mr Dabbashi said that Gaddafi is "psychologically unstable".

"Gaddafi has the choice between being killed or commit suicide," said the envoy.

"He might seek to send some of his family members abroad but I believe he prefers to die in Libya because of his narcissistic character - he wants to act like a hero," he said.

His comments came ahead of a UN Security Council meeting on the Libya crisis. Western nations are pressing for international sanctions against Gaddafi's regime to force an end to the violence, which other accounts say has left hundreds dead.

Mr Dabbashi said "the dictator regime in Tripoli is in its last moments" and that thousands of people have headed for the main Martyrs Square in Tripoli in a standoff with Gaddafi's forces.

"The dictator, to show that he is still in control, he took all his army and his defenders to occupy the square before them," Dabbashi said.

"At the same time he sent terrorists in front of the demonstrators and they are shooting on all the demonstrators, trying to prevent them to move to the Martyrs Square."

The envoy said there are "mercenaries" from Algeria, Tunisia, Mali, Niger, Chad and Ethiopia fighting with Gaddafi's forces.

The Libyan envoy said the international community has to "send a clear message" to Gaddafi to halt the violence.

"Otherwise I think he will continue his killings and today you will have thousands of people killed in Tripoli. It is time to stop this."

Dabbashi has previously called for the United Nations to order a no-fly zone over Libya to halt air attacks on demonstrators.

Gaddafis will 'live and die' in Libya

Gaddafi son, Seif al-Islam Gaddafi, said his family will stay in Libya at all costs despite a bloody uprising shaking his father's regime.

"Our plan is to live and die in Libya,'' he told Turkey's CNN Turk news channel when asked whether his family had a "plan B" in the face of the simmering turmoil in the north African country.

Speaking with a voiceover translation to Turkish, he admitted the regime had lost grip of eastern Libya, but said the authorities would soon regain control of the region.

"There are over two million people in this area, the number of terrorists is 200 or 300 at most. People call us and beg for help. ... We cannot allow a handful of terrorists to control that part of Libya and its people," he said.

"Not the army but the whole nation will resolve this problem," he said when asked whether the military could attack the flashpoint city of Benghazi.

Seif al-Islam also targeted the media and especially Arab news channel Al Jazeera for what he called "lies" on civilian deaths and the activities of African mercenaries helping the regime.

"All fabricated news come from one channel, Al Jazeera. We know the reason," he said, accusing the channel of "supporting" terrorist groups.

He blamed "small terrorist groups" for provoking the turmoil, insisting that the Gaddafi family had no problem with street demonstrations.

"Street protests, peaceful demonstrations, political demands ... these are acceptable. ... Our problem is armed groups. ... This is the greatest problem. Our problem is not political demands," he said.

He said insurgent groups in the cities of Zawiya and Misurata stole army tanks and possessed guns and ammunition.

"As government, we do not fight against our people, we fight against those groups," he said.

Asked whether his father planned to bomb oil refineries if the situation got worse, he said: "We will never destroy oil. It belongs to the people."




Wednesday, February 23, 2011

Hãy Đứng Lên Đồng Bào Ơi !


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****




Tuesday, February 22, 2011

Chỉ Có Bạo Lực Mới Chống Lại Được Bạo Lực - Hướng Dương


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
Hướng Dương

Sau 40+ năm cầm quyền, Gadhafi đã ra lệnh cho quân đội, cảnh sát dùng bạo lực đàn áp cuộc nổi dậy của người dân Libya đứng lên đòi lật đổ chế độ độc tài của ông, gây ra gần 400 người chết. Nay có tin người dân Lybia đang chiến thắng bạo lực, chính thể Gadhafi sẽ sụp đổ. Chính vị đại sứ tại Liên Hiệp Quốc đã đứng lên kết tội Gadhafi là đã diệt chủng, đã giết chính người dân Lybia. Nhiều nhân viên trong chính phủ đã từ nhiệm, hai đại tá phi công đã lái máy bay đến Malta xin tị nạn chính trị. Một vài lực lượng quân đội đã từ chối đàn áp người dân. Dân chúng Lybia đã chống lại vũ lực bằng sự can trường, bằng cách chống trả lại áp lực của nhà cầm quyền độc tài Gadhafi mà không sờn lòng.

Từ đó chúng ta kết luận được rằng chỉ có bạo lực mới chống lại được bạo lực. Thật vậy, người dân Lybia đã dùng bạo lực chiếm những toà nhà của nhà nước và châm lửa đốt hết, tạo nên cảnh nhà cháy, lửa phừng phực bùng lên như máu căm hờn sôi sục trong huyết quản quân nổi dậy. Người dân Lybia đã dùng vũ lực để chống lại những kẻ dùng vũ lực đàn áp họ. Ngoài bạo lực, không có gì có thể ngăn chận bạo lực là vậy. Và người dân Lybia đã cho cả thế giới sửng sốt thấy sức mạnh mãnh liệt của sự căm hờn của đám đông.

Bọn độc tài dùng bạo lực để bảo vệ quyền lợi to lớn của chúng. Chúng không dễ gì nhượng bộ, nói chi đầu hàng. Chúng ta càng không trông mong gì chúng bố thí cho chúng ta. Những kẻ sống trong mơ tưởng luôn rêu rao rằng một ngày đẹp trời nào đó chúng sẽ sáng mắt ra và sẽ từ từ biến chuyển. Thật là một sự tin tưởng ngu muội, ngớ ngẩn, vô lý. Người dân các nước Trung Đông đã từng chờ đợi một ngày nào sẽ có sự thay đổi đó, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu. Chỉ thấy mỗi ngày mức khốn cùng của người dân càng gia tăng, con người càng sống khổ hơn con vật. Và cuối cùng họ đã phải vùng dậy, đã đứng lên đòi hỏi công bằng xã hội, đòi hỏi một cuộc sống ấm no, đòi hỏi hạnh phúc, nói tóm lại, họ đòi được thoả mãn những nhu cầu vật chất, những nhu cầu tối thiểu của con người, và họ đòi hỏi quyền được làm con người.

Họ vùng lên để nói sự bất mãn của họ, biểu lộ lòng căm phẫn của họ mặc dù họ biết những kẻ cầm quyền sẽ dùng bạo lực để chống lại. Nhưng lòng người dân tin vững chắc ở lẽ phải tất yếu, ở sự chiến thắng cuối cùng, mặc dù tạm thời có sự thiệt hại nhân mạng, tạm thời có tình trạng như thể họ sắp thua. Chỉ sau khi có thiệt hại nhân mạng thì sự sôi sục căm hờn mới lên cao tới tột đỉnh, khi đó người dân mới sử dụng đến bạo lực tối đa để chiến thắng bạo lực. Và bạo lực của người dân là bạo lực của đa số tất yếu phải thắng bạo lực của thiểu số là bọn cầm quyền độc tài thối nát tham quyền cố vị.

Ngọn lửa căm hờn của người dân bị bóc lột, bị đàn áp, bị bỏ cho sống một cuộc sống khốn nạn giờ đang bốc cháy khắp hơn một chục nước Ả rập ở vùng Trung Đông và đã lan sang Á châu với cuộc Cách Mạng Hoa Lài tại Trung Cộng. Những người dân bất mãn trên khắp thế giới sẽ lần lượt đứng lên đòi quyền sống, theo gót nhau trong cao trào nổi dậy chống bạo quyền. Và họ sẽ thắng dù phải đổ máu, họ sẽ dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Tại Tripoli, thủ đô Lybia, các thanh niên đã cướp những kho súng của nhà nước để có sức mạnh chống chọi lại vũ lực của nhà cầm quyền.

Toàn dân ta đã dùng vũ lực để chống bọn thực dân và đế quốc và cuối cùng đã chiến thắng chỉ vì lý do chúng ta là đa số. Súng và bom đạn của thực dân đế quốc đã bị đáp ứng lại bằng súng và bom đạn của dân ta. Nguyên tắc dùng bạo lực để chống lại bạo lực là nguyên tắc bất di bất dịch. Không gì có thể chiến thắng bạo lực ngoại trừ bạo lực. Nếu không chấp nhận đổ máu thì không thể có một cuộc nổi dậy thành công. Lịch sử đã chứng minh điều đó. Cuộc Cách Mạng 1789 của Pháp đã chứng minh điều đó. Chỉ có súng đạn mới nói chuyện được với súng đạn.

Đã đến lúc toàn dân ta cũng phải đồng lòng vùng lên, cùng nổi dậy lật đổ cái chính thể phản dân tộc, phản dân hại nước đang đè đầu cưỡi cổ dân ta. Chính bọn Cộng Sản Hà Nội đã phản bội cái lý tưởng mà chúng đề ra trong hai cuộc cách mang chống thực dân và đế quốc, cái lý tưởng dành lại độc lập để cùng xây dựng một xã hội công bình bác ái, xây dựng hạnh phúc cho toàn dân, mang quyền tự do dân chủ cho mỗi người. Từ vai trò lãnh đạo cách mạng, chúng nay đã tiêu biểu cho giai cấp phản cách mạng, chúng này là những thành phần cần bị lịch sử đào thải. Để chống bọn phản động mới, bọn phản cách mạng mới đó, chúng ta lại cần đến một cuộc cách mạng khác. Và thời điểm đã chín mùi, chưa lúc nào thời cơ lại thuận tiện hơn lúc này. Cả thế giới đang sôi sục căm hờn, chống độc tài áp bực, chống thối nát bóc lột, chống bất công xã hội. Những kẻ cùng khổ đang tay cầm tay reo hò, vùng lên tranh đấu, sẵng sàng dùng bạo lực để chống lại bạo lực, sẵn sang hy sinh tánh mạng để có được một tương lai tươi sáng.

Hô hào đứng lên tranh đấu, kêu gọi chúng ta đồng loạt vùng dậy là thể hiện lòng yêu nước cao độ của mỗi người dân Việt chúng ta. Toàn dân ta phải cam đảm đứng lên đả đảo độc tài, đả đảo bất công xã hội, đả đảo thối nát tham nhũng. Chúng ta phải vùng lên đòi quyền làm chủ đất nước, đòi quyền sống, đòi quyền bảo vệ mạng sống và tương lai của chúng ta và con cháu chúng ta. Chúng ta phải đứng lên tranh đấu để có được niềm hy vọng, bởi vì đã hơn sáu mươi năm chúng ta sống nhục nhã, vô vọng. Cơ hội đã đến để chúng ta đứng lên đập phá các nhà tù, các trại cải tạo, đó là cơ hội để đòi lại nhân phẩm cho chúng ta, đòi lại quyền tự hào của mỗi người dân Việt. Tổ quốc lâm nguy, với niềm tự hào này, chúng ta sẽ chiến thắng tất cả những kẻ nào hăm he xâm lược lãnh thổ ta.

Trách nhiệm của toàn dân ta đối với lịch sử đang cấp bách hơn bao giờ hết. Chúng ta không thể thờ ơ, hèn nhát để rồi mang tội với con cháu chúng ta, như lớp đàn anh chúng ta đã mang tội bỏ lỡ cơ hội vào cuối thập niên 1980, khi cao trào lật đổ chế độ Cộng Sản dâng lên như cơn thủy triều tại các nước theo chủ thuyết Mác Xít tại phương Tây.

Kết Luận:

Ông al-Houni, Đại sứ Libya tại Liên Minh các Nước Ả Rập tại Cairo đã tuyên bố: “Chính thể Gadhafi hiện nằm trong sọt rác lịch sử vì ông ta đã phản bội lại đất nước và dân tộc ông - "Gadhafi's regime is now in the trash of history because he betrayed his nation and his people." Tương tự, chúng ta cũng phải tuyên bố rằng chính thể cộng sản độc tài Hà Nội hiện cũng đang nằm trong sọt rác lịch sử vì các tên lãnh đạo chính thể đó đã phản bội tổ quốc và dân tộc Việt Nam.

Thời cơ đã đến, toàn dân ta hãy đồng lòng nổi dậy phá những xiềng xích đã trói tay chân chúng ta suốt 60 năm qua, lật đổ cái chế độ chuyên chính bất lương, mang lại hạnh phúc ấm no, công bình xã hội, và quyền làm con người cho tất cả mọi người dân Việt Nam, mang lại niềm tin và sự kiêu hãnh cho dân tộc Việt nam ta.

Hướng Dương txđ
21 tháng Hai năm 2011



THẦY VĨNH GIÊN VÀ TÔI - Nguyễn Duy Sâm

Nguyễn Duy Sâm
    Kính thưa Quý Ðồng Hương,
    Kính thưa các chiến hữu KBC 4524
Lời tâm sự với ba Giáo Sư: Vĩnh Giên, Phạm Thế Trúc và Nguyễn Văn Canh mà tôi muốn viết lên hôm nay, nếu làm buồn lòng, thì cậu học trò này cũng đành xin ba vị thứ lỗi. Tôi phải nói ra, vì đau lòng với Quốc Gia Dân Tộc. Theo sự hiểu biết nông cạn của tôi. Hành động của ba giáo sư tạo cho học đường mất kỷ cương, xã hội thêm hỗn loạn, góp thêm ý chí chiến đấu cho Võ Nguyên Giáp khi ông ta nói: “Chiến thắng năm 1975 chúng tôi đã nhìn thấy từ năm 1963“.

Trước ngày 01-11-1963 vài tuần tôi đến nhà NQT để học chung, khi tôi tới TVC đã đến đây rồi. Sau buổi học, chúng tôi thường ra sân đấu láo cho vui, nhưng hôm nay NQT nói : „Tôi cho các bạn một tin quan trọng chính quyền đã giết mấy thầy, rồi đem chôn dưới cầu Phan Thiết“, nghe NQT nói thì tôi ngạc nhiên tự hỏi: „Chuyện gì mà giết thầy chùa? Chính quyền lại đổ dầu thêm lửa nữa rồi! Nhưng tôi hơi thắc mắc, liền hỏi lại bạn: „Sao lại chôn dưới cầu Phan Thiết?“ NQT trả lời: “Chôn dưới cầu là nơi có nhiều người qua lại không ai dám đào lên để lấy xác“. Tôi vẫn chưa đồng ý với giải thích của bạn tôi, nên tôi nói tiếp: “Tao nghĩ, nếu chính quyền muốn phi tang, thì họ đem mấy xác đó ra biển cột đá thả xuống biển cho cá ăn là chắc „ăn“ nhất. Bạn tôi không nói gì thêm nữa. Chúng tôi chia tay. Từ lúc đó tôi thường suy nghĩ, tự đặt mình vào người của hai bên để biện hộ phần thắng cho mỗi bên, tôi vừa là luật sư biện hộ cho chính quyền, và cho cả phe chống chính quyền, vừa là công tố cho cả đôi bên, chưa bên nào thắng cuộc, thì biến cố 01-11-1963 xảy ra.

Sáng ngày thứ hai 02-11-1963 trong lễ chào cờ, sau khi vừa hát quốc ca xong, tôi hô suy tôn Ngô Tổng Thống thầy Hiệu Trưởng Ðặng Vũ Tiễn nhắc ngay: „Hôm nay không suy tôn Tổng Thống nữa“. Lúc đó tôi mới nhớ đảo chánh thì Tổng Thống bị lật đổ rồi còn gì mà suy tôn nữa!

Hôm đó, lớp chúng tôi hai giờ đầu học Pháp văn, do thầy Lê Choi phụ trách, nhưng suốt hai tiếng đồng hồ ông không dạy mà chỉ nói chuyện chính trị. Trước khi hết hai giờ, thầy Lê Choi khuyên chúng tôi: „Các cậu lớn lên làm gì mà sống thì làm, đừng làm chính trị, chính trị nó bạc như dôi“, ông vừa lấy bàn tay che miệng vừa nói: „Cái miệng của tôi méo cũng vì chính trị“ Có phải ông muốn nói một người làm chính trị được dân bầu lên làm Tổng Thống đúng nguyên tắc dân chủ mà bị lật đổ rồi bị giết là „bạc như dôi“, hay vì chính trị mà cái miệng của ông bị méo? Hay cả hai? Nghe nói Pháp hay ai đó đã đánh ông méo miệng?

Sau ngày 01-11-1963 xã hội mất kỷ cương, tình hình rất lộn xộn, tôi không dám tới nhà bạn tôi vì sợ tai vạ bất ngờ. Hai tuần sau, tôi đến nhà NQT vừa thăm bạn, và để hỏi xem việc mấy ông thầy chùa bị giết chôn dưới cầu Phan Thiết đã lấy xác lên chưa? Tôi hỏi: „Người ta đã lấy xác mấy ông thầy lên chưa“? Bạn tôi trả lời: “Có mẹ gì đâu, nói láo“.

Tôi đứng lặng người suy nghĩ, hai mạng người chết vì nói láo. Lời nói láo đó phát xuất từ Quốc Gia hay Cộng Sản? Hồi năm 1963 tôi đang lưỡng lự chưa dám kết tội bên nào, nhưng bây giờ thì tôi kết tội sự “nói láo” phát xuất từ miệng Cộng Sản. Tất cả những ai đã nói điếu đó là CS hay thân Cộng? Vì một câu nói mà làm hại chính quyền, thì không một ai là người dân quốc gia lại nói để làm hại chính phủ Quốc Gia. Bây giờ mới thấm thía lời thầy Lê Choi nói: „Chính trị nó bạc như dôi“, và lòng tôi buồn đau cho đất nước!

Thầy Vĩnh Giên đã làm gì sau ngày 01-11-1963? Thầy Nguyễn Quốc Biền đã chứng kiến những gì? Thầy đã kể lại như sau (Lời kể lại của thầy Biền được người viết dùng chữ nghiêng):

“II - Những Hoạt Ðộng Ðấu Tranh Chính Trị Của Thầy Vĩnh Giên:

Sau vụ một số Tướng Lãnh vâng lệnh Hoa Kỳ Ðảo Chính lật đổ Chính Phủ Nền Ðệ Nhất Cộng Hòa, giết TT Ngô Ðình Diệm và Ô. Cố Vấn Ngô Ðình Nhu: Thầy Vĩnh Giên và Thầy Phạm Thế Trúc đã cùng một nhóm học sinh khoảng 30 em, lợi dụng cơ hội nầy, đã chiếm một phòng học và một phòng trên lầu cư trú của Ông Hiệu Trưởng Lê Tá để làm bản doanh hoạt động cho chương trình đấu tranh của họ. Trong tình trạng biến động, tất cả các giáo sư đều phải tới trường để biết chỉ thị của Hội Ðồng Cách Mạng.

Do đó, Thầy Vĩnh Giên đã đích thân tới gặp hai giáo sư Công Giáo là Giáo Sư Nguyễn Quốc Biền và Giáo Sư Tô Hữu Ðạo mời lên phòng Ông Hiệu Trưởng làm việc. Khi lên tới phòng lầu Ông Hiệu Trưởng, tôi thấy Thầy Phạm Thế Trúc ngồi một mình và hai chân gác lên bàn với thái độ hách dịch như một người có đầy quyền uy. Thầy Giên nói lớn, ra lệnh: ”Bây giờ anh Biền và anh Ðạo ở đây, không được đi đâu hết” Nghĩa là họ định giam lỏng cả hai chúng tôi tại đó! Tức thì, tôi lớn tiếng nói với Vĩnh Giên và Phạm Thế Trúc: ”Tôi báo trước cho hai anh biết: Nếu hai anh giam giữ chúng tôi chỉ một tiếng đồng hồ thôi, đồng bào Công Giáo Bình Thuận sẽ cho hai anh một bài học đích đáng, mà chúng tôi không lường trước được hậu quả!” Bấy giờ, Thầy Vĩnh Giên vội vàng nói: „Thôi, mời các anh đi về và đừng đến đây nữa.!” (ngưng trích)

Tôi chưa biết thầy Vĩnh Giên bao giờ, nếu không có biến cố 01-11-1963 thì tôi cũng không có cơ hội biết ông. Ngày 02-11-1963, một anh học sinh Phan Bội Châu (PBC) đến trường Tiến Ðức tìm tôi, vì tôi đang là học sinh đại diện trường. Khi anh học sinh PBC đang nói chuyện với tôi, thì một đám học sinh Tiến Ðức khoảng 10-15 “bu” quanh tôi và anh nầy. Nội dung cuộc trao đổi giữa tôi và học sinh PBC là một chỉ thị của trường PBC mà trường Tiến Ðức chúng tôi phải thi hành. Tôi phải thành lập một đội bảo vệ 50 người để chuẩn bị cho cuộc biểu tình. Anh học sinh PBC vừa nói xong thi số học sinh Tiến Ðức đứng quanh tôi, nhao lên: ”Mình có đủ người rồi anh Sâm”. Trước lúc rời trường Tiến Ðức, anh học sinh PBC nói: “Các anh cử người thường xuyên liên lạc với PBC để nhân chỉ thị”.

Sau đó tôi tìm gặp các giáo sư, mời các thầy họp với chúng tôi để xin ý kiến. Ðến giờ họp, không một vị giáo sư nào đến tham dự với chúng tôi, thầy Ðỗ Cử còn nói riêng với tôi: “Em đừng để thấy dính dáng vào đây”. Sau cuộc họp đó, tôi tìm gặp riêng thầy Hiệu Trưởng, ông không nói nhiều, chỉ khuyên nhỏ tôi: ”Em đừng để học sinh đi biểu tình, phụ huynh không muốn”. Lời của thầy Hiệu Trưởng và thầy Ðỗ Cử cho tôi tự biết tình thế sẽ khó khăn. Tôi không thể làm vừa lòng thầy Hiệu Trưởng mà không đi biểu tình vì điều nầy sẽ nguy hiểm cho an ninh của tôi, vì đường từ nhà đến trường của tôi rất xa, từ Thương Chánh đến trường Tiến Ðức, tôi có thể bị bên chính quyền hoặc bên biểu tình đánh, mà bên chính quyền không đáng lo bằng bên biểu tình, tôi có linh tính lo sợ như vậy. Tôi cần sự cố vấn của các thầy, đặc biệt là thầy hiệu trưởng Ðặng Vũ Tiễn, nhưng không thầy nào giúp tôi.

Anh Hai, tôi không rõ anh học lớp nào, đã tình nguyện làm người liên lạc của trường Tiến Ðức với trường PBC để nhận chỉ thị, bảo tôi: ”Anh Sâm, trường PBC mời anh sang ăn cơm trưa bên đó, đừng về nhà, bên đó có heo quay ngon lắm”. Tôi trả lời: ”Ờ“ cho qua, trưa hôm đó tôi không đến.

Sáng ngày 04-11-1963 tới trường, tôi nhận được chỉ thị từ trường PBC: “Hôm nay 10 giờ đoàn biểu tình trường PBC sẽ đi qua đây, và học sinh trường Tiến Ðức nhập với đoàn của trường PBC để đi biểu tình”. Khi học sinh đã vào trong sân trường, toán bảo vệ của chúng tôi khóa cổng trường và tuyên bố: Hôm nay đi biểu tình. Các thầy thì họp ở văn phòng nhà trường, chúng tôi không biết các thầy họp chuyện gì? Vì khi chúng tôi họp có mời các thầy mà không một ai đến, cho nên khi các thầy họp, chúng tôi không dám tự ý vào xin ý kiến sợ bị đuổi ra. Tôi cố đi qua lại nhiều lần trước phòng họp, hy vọng được các thầy gọi vào nhưng không hề có. Ðã 10 giờ mà chưa thấy đoàn học sinh PBC tới như chỉ thị đã nhận, tôi bảo anh Hai đi liên lạc xem đoàn PBC đã đến đâu rồi? Anh Hai đã trở về và báo cáo: ”Ðoàn PBC đang trên đường Gia Long”. Lúc đó đã 11giờ, nhiều học sinh khiếu nại phải cho họ uống nước, tôi chỉ thị anh em bảo vệ mở cửa trường cho anh em ra uống, hẹn 10 phút sau sẽ trở lại. Nhưng ra khỏi cửa là họ đi luôn không ai trở lại. Chúng tôi chỉ còn 50 người trong toán bảo vệ đang họp khẩn để quyết định phải làm sao; đang họp thì thầy Vĩnh Giên và mấy anh học sinh PBC vào. Thầy Vĩnh Giên mặt hầm hầm hỏi tôi: ”Học sinh đâu hết rồi”, tôi trả lời: ”Thầy chỉ thị 10giờ là đoàn biểu tình của trường PBC sẽ đến trường Tiến Ðức; nhưng đã 11giờ mà PBC chưa tới, học sinh khát nước họ phản đối chúng em”. Ông tát vào mặt tôi ”Bốp” tỏa đom đóm, rồi ông ra lệnh: ”Trường Tiến Ðức phải tự tổ chức một cuộc biểu tình” và ông ra đi. Chúng tôi họp ngay sau đó và quyết định lấy xe của ty thông tin bên cạnh trường Tiến Ðức để dùng cho cuộc biểu tình.

Sáng hôm sau tôi tới trường họp gấp, để giải quyết những trở ngại mà tôi mới thấy tối hôm qua. Ðó là vấn đề pháp lý khi lấy xe thông tin. Tôi đưa ra câu hỏi: ”Nếu có đám biểu tình nào chống lại cuộc biểu tình của chúng ta, có thể hai bên sẽ đánh nhau, xe phát thanh của chúng ta có thể bị lật, hay đốt cháy. Sau đó nếu không đi tù cũng phải bồi thường những thiệt hại cho Ty Thông Tin, trách nhiệm chính là tôi. Bây giờ tôi đề nghị mỗi người chúng ta đóng 500 đồng, số tiền 25.000 đồng tôi giữ, nếu có chuyện phải bồi thường thì tôi lấy số tiền đó để bồi thường. Tôi hỏi anh em, ai có thể đóng được số tiền đó? Chỉ có một người có thế đóng được. Tôi quyết định, bây giờ về nhà kiếm tiền, hai hôm sau cho tôi biết. Hai hôm sau không bao giờ trở lại, vì kế họach tổ chức biểu tình của thầy Vĩnh Giên đã bị chính quyền dẹp tan. Ðây là thâm ý của tôi. Số tiến 500 đồng rất lớn cho mỗi học sinh vào thời đó.

Bốn ngày sau, hai anh học sinh PBC đến trường Tiến Ðức nói với chúng tôi: “Chúng ta biểu tình đòi chính quyền thả thầy Vĩnh Giên ra”. Tôi hỏi hai anh: ”Sao các anh biết thầy Vĩnh Giên bị chính quyền bắt?” Họ trả lời: “Chúng tôi tìm khắp nơi mà không thấy”. Tôi nói: ”Các anh ở bên thầy mà không biết, nếu không gặp tôi thì các anh sẽ bị chính quyền bắt”. Tôi cho các anh biết: ”Thầy Vĩnh Giên đã đi Phan Rí rồi”. Hai anh học sinh PBC ngơ ngác hỏi lại tôi: “Sao anh biết?”. Tôi trả lời: ”Có người cho tôi biết như vậy, nếu các anh không tin thì điều tra lại, còn chúng tôi, không đi biểu tình. Tại sao thầy Vĩnh Giên không cho các anh biết? Ðể học sinh phiêu lưu vì ông, tôi không còn tin tưởng ông nữa”. Rồi hai anh học sinh PBC ra về.

Thầy Vĩnh Giên là giáo sư do Bộ Quốc Gia Giáo Dục đào tạo, phẩm cách một giáo sư như một công chức chuyên nghiệp, mô phạm, trồng người của ngành giáo dục quốc gia, mà sao ông dùng vũ phu với tôi. Không lẽ bộ quốc gia giáo dục cho phép đánh người? Hay Tổng Thống Ngô Ðình Diệm đã chết thì kỷ cương, thể thống cũng chết theo ông sao?. Nếu bộ quốc gia giáo dục không cho phép ông đánh học sinh mà ông tự ý đánh, thì ông là giáo sư vô kỷ luật của bộ, bộ phải sa thái ông khỏi ngành giáo dục. Ông đánh tôi chỉ vì tôi không điều động được học sinh đi biểu tình chống chính phủ như ông muốn. Trong khi tôi chưa bao giờ là học sinh của ông, sao ông lại đánh tôi? Mà lại đánh ngay ở trường Tiến Ðức, là trường tôi đang học, trong khi đó, tôi đang là học sinh đai diện của trường, được toàn trường bầu lên (từ đệ thất đền đệ nhị). Có 3 ứng cử viên các lớp đệ Tứ, Tam, Nhị, được bầu lên sau buổi chào cờ thứ hai đầu tuần; chứ không phải do thầy Hiệu Trưởng hay một nhóm giáo sư chỉ định. Thầy Vĩnh Giên không nể mặt thầy hiệu trưởng Ðặng Vũ Tiễn của chúng tôi, tự động vào trường Tiến Ðức đánh tôi như chỗ không người, Thầy Vĩnh Giên là nhà giáo, lẽ nào ông lại không biết câu „đánh chó ngó chủ nhà“, thầy Vĩnh Giên để mất tư cách của một giáo sư trường trung học công lập Phan Bội Châu. Ngôi trường mà tôi đã học năm cuối của bậc trung học, cũng là nơi đào tạo ra những nhân tài cho đất nước. Nếu không nhờ lễ giáo gia đình, và sự giáo dục của các giáo sư: Lê Choi, Ðỗ Cử, Khôi Anh … Ðặc biệt thầy hiệu trưởng Ðặng Vũ Tiễn của trường Tiến Ðức; và thầy giám học Nguyễn Quốc Biền của trường Chính Tâm, mà tôi “thượng cắng chân hạ cánh tay” với ông thì việc gì sẽ xảy ra?

Thầy Nguyễn Quốc Biền viết tiếp:

“III -Thầy Nguyễn Văn Canh và Thầy Vĩnh Giên tổ chức Biểu Tình đập phá Trường Tư Thục Công Giáo Ngô Ðình Khôi

Ðược biết, trường trường Trung Học Tư Thục Công Giáo Ngô Ðình Khôi được Linh Mục Nguyễn Viết Khai xây cất vào năm 1957. Sở dĩ Linh Mục Nguyễn Viết Khai đặt tên trường là NGÔ ÐÌNH KHÔI với mục đích để lưu danh, ghi tên một Nhà Ái Quốc bị Việt Minh sát hại, sau ngày Cách Mạng Mùa Thu 19-8-1945. Trong cuộc Ðảo Chánh lật đổ nến Ðệ Nhất Cọng Hòa ngày 01 tháng 11 năm 1963, trường Trung Học Tư Thục Công Giáo Ngô Ðình Khôi do Linh Mục Nguyễn Viết Khai làm Giám Ðốc, Linh Mục Ðặng Ðình Chẩn làm Hiệu Trưởng, thầy Nguyễn Quốc Biền làm Giám Học.

Ðể đề phòng những chuyện không hay có thể xảy đến do những người hoạt đầu chính trị kích động, có thể lợi dụng quần chúng, nhất là những người có đầu óc kỳ thị tôn giáo, Ban Giám Ðốc quyết định thay đổi tên trường TƯ THỤC CÔNG GIÁO CHÍNH TÂM. Dầu vậy, vào ngày mồng 04-11-1963, Thầy Nguyễn Văn Canh, thầy Vĩnh Giên và thầy Phạm Thế Trúc đã huy động một số học sinh tham dự một cuộc biểu tình tuần hành qua nhiều đường phố, vừa hoan hô vừa đả đáo. Khi qua đường Gia Long, họ đập phá tiệm Mỹ Ngọc bán sách vở Công Giáo như báo chí, sách Phúc Âm, sách Kinh, sách Giáo Lý, cùng các Ảnh Tượng Chúa và Ðức Mẹ. Rồi đoàn biểu tình kéo đến trước Nhà Thờ giáo xứ Lạc Ðạo. Họ định vào phá Thánh Ðường, nhưng thấy nhiều giáo dân đứng trong khuôn viên sẵn sàng bảo vệ, nên họ không dám vào. Bây giờ, họ quay sang đập phá tiệm bà Nguyễn Thị Mẹo chuyên bán Tranh, Tượng Chúa và Ðức Mẹ, Thánh Gia, Tràng Hạt …. Tiệm nầy năm ngay trước cửa Nhà Thờ Lạc Ðạo. Cuối cùng Thầy Vĩnh Giên, Thầy Nguyễn Văn Canh và Thầy Phạm Thế Trúc huy đông đoàn biểu tình quay về trước tòa Tỉnh để đập phá Trung Học Tư Thục Chính Tâm (vừa mới đổi tên). Dưới sự lãnh đạo của ba thầy, đoàn biểu tình đập phá nhiều cửa kiếng. Lúc đó, tôi còn ở trong phòng Giám Học trên lầu, thấy có người dựt cửa sổ phòng tôi, tôi liền mở cửa chạy ra, thì thấy thấy Canh đang ném cách cửa sổ xuống sân. Tôi la lên: ”Anh Canh, anh là giáo sư Phan Bội Châu, tôi cũng là giáo sư Phan Bội Châu sao anh lại xử sự thế!”. Thầy Canh, lủi thủi, bỏ chạy xuống cầu thang! Nhờ sự xuất hiện của tôi, mà họ không dám kéo dài sự đập phá nữa!

Sau đó ít hôm, khối Công Dân Công Giáo, gồm giáo dân xứ Thanh Hải, giáo dân xứ Lạc Ðại, giáo dân xứ Vinh Phú, Vinh Thủy và xứ Mương Mán đã tổ chức biểu tình trước tòa Tỉnh Trưởng, yêu cầu ÔngTỉnh Trưởng: cho tái lập trật tự và an ninh cho học đường. Ðại tá Nguyễn Quang Hoành (vừa thay Trung tá Nguyễn Quốc Hoàng), Tỉnh Trưởng, muốn tránh những hậu quả có thể đáng tiếc sẽ xảy ra, đã thông báo cho nhóm người chiếm giữ bất hợp pháp trường Trung Học Phan Bội Châu biết, là đoàn người biểu tình sang tái lập trật tự cho học đường. Khi đoàn người biểu tình rời tòa tỉnh, tiến đến trước cổng trường Phan Bôi Châu, thì thầy Vĩnh Giên và các đệ tử cũng vừa hốt hoảng co dò mạnh ai nấy trốn! “

Rõ ràng ba giáo sư Nguyễn Văn Canh, Phạm Thế Trúc và Vĩnh Giên muốn gây hỗn loạn xã hội, kích động kỳ thị tôn giáo chưa phải là mục đích sau cùng. Vì nếu không thích ông Diệm, thì ông Diệm đã bị lật đổ và bị giết chết ngày 02-11-1963, cần gì có cuộc biểu tình chống ông Diệm ngày 04-11-1963. Hành động đập phá tiệm Mỹ Ngọc ở đường Gia Long và tiệm của bà Nguyễn Thị Mẹo đối diện nhà thờ Lạc Ðạo là hai tiệm bán sách báo, hình tượng Chúa và các hàng thuộc về đạo Công Giáo, là những tiệm buôn bán của tư nhân không dính dáng gì tới chính quyền. Những tiệm nầy có khác gì những tiệm bán tượng Phật ở thành phố Phan Thiết, hay trên toàn Miền Nam Việt Nam không? Việc âm mưu kích động tôn giáo của ba thầy chỉ là mặt nổi mà thôi. Còn ý định thầm kín là gây rối loạn xã hội để làm lợi cho Cộng Sản???

Nếu ba thầy, là cán bộ Cộng Sản nằm vùng thì tôi khỏi cần suy nghĩ và nói ngay: “Ðồ Cộng Sản vô tôn giáo”, nhưng các thầy là những cán bộ quốc gia được Bộ Quốc Gia Giáo Dục đào tạo, lại làm những điều trái ngược với những gì mà lý tưởng quốc gia đã giáo dục các thầy, và cũng được hưởng những quyền tự do căn bản của một nước dân chủ. Như vậy, ba thầy là ai? Nếu ba thấy không phải là Cộng sản, hoặc tay sai của chúng? Xin ba thầy hãy nói cho chúng tôi biết, ba thầy bị lừa dối “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” là của dân chúng Miền Nam. Tôi nghĩ ba thầy quá thơ ngây nghe lời tuyên truyền của Cộng sản. Do đó, các thầy phải can đảm thú nhận mình đã bị mắc mưu Cộng sản để được tha thứ, như chúng tôi đã tha thứ cho những người về chiêu hồi. Nếu không, chúng tôi xem ba thầy là những tên trí vận của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN) Bình Thuận. Cho đến khi MTGPMN bị Hà Nội khai tử, lúc đó ba thầy mới biết mình đã bị lừa dối làm tay sai cho CS Bắc Việt, con đẻ của Cộng sản Nga-Tàu, chứ chẳng MTGPMN nào cả.

Nếu ba thầy nghĩ rằng, hành động đập phá tượng ảnh tôn giáo là có thể tiêu diệt được tôn giáo, thì đó chỉ là ý nghĩ của những người vô thần. Ba thầy chắc còn nhớ Vua Lê Long Ðỉnh róc mía trên đầu thầy chùa. Triều đại Vua Lê Long Ðỉnh đã chết, nhưng Phật Giáo vẫn sống, mà còn sông mạnh. Cái bia miệng Lê Long Ðỉnh róc mía trên đầu thấy chùa không bao giờ chết.

Nếu ba thầy nghĩ đập phá hai tiệm Mỹ Ngọc và bà Nguyễn Thị Mẹo, bán sách báo, và tượng ảnh Công Giáo, thì người Công Giáo Bình Thuận không thể giữ đạo được thì quá lầm!

Về tôn giáo, thì các tôn giáo đều dạy chúng ta ăn ở ngay lành, làm lành lánh dữ. Tôi nghĩ, ta tin tôn giáo nào, thì giữ giới luật của tôn giáo đó, nhưng nên chân thành tìm hiếu tôn giáo khác để củng cố niềm tin của mình, để thấy cái tốt của tôn giáo khác, và ngay cả để cải đạo “vô tri bất mộ”, khi lòng mình “bất mộ” thì làm sao “ngộ” đạo nào được. Không tìm hiểu tôn giáo làm sao biết tôn giáo là gì?Ý thức tôn giáo của tôi như thế, nên tâm hồn tôi thanh thản vui vẻ với mọi người, trừ những người kỳ thị tôn giáo như ba thầy, đã đánh phá hai tiệm bán hàng đạo Thiên Chúa ở Phan Thiết ngày 04-11-1963, là thiển cận, kỳ thị tôn giáo, làm lợi cho Cọng Sản. Hay ba thầy là Công sản?

Bây giờ 2011 rất nhiều con Lạc cháu Hồng sống trên đất Âu Châu, Mỹ Châu quê hương của các Cố đạo bị giết ở Á Châu năm nào. Con cháu của các Ngài cư xử với chúng ta khác hẳn cha ông chúng ta đã cư xử với các Ngài là tổ tiên của họ. Họ không bắt ta phải bỏ đạo, đốt nhà phá Chùa của ta, mà còn giúp tiền xây Chùa, như Chùa Viên Giác tại thành phố Hannover ở nước Ðức. Tự do giảng đạo của chúng ta mà không cần xin phép như nước Cộng hòa - Xã hội - Chủ nghĩa Việt Nam hiện nay. Chúng ta là những người có niềm tin tôn giáo, đừng để những người vô thần lợi dụng lòng mộ mến đạo, để biến lòng sùng đạo của chúng ta thành quá khích tôn giá o….

Thầy Nguyễn Quốc Biền viết tiếp:

“IV Vụ Biến Ðộng Miền Trung:

Vụ nầy xảy ra trong thời Trung Tá Ðinh Văn Ðệ làm Tỉnh Trưởng Bình Thuận: Suốt tháng ba năm 1966, Biến Ðộng Miền Trung vô cùng sôi động. Tín đồ Phật Giáo và các quân nhân quân đoàn I dưới quyền lãnh đạo của tướng Nguyễn Chánh Thi chống nhóm Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu, Trung Tướng Nguyễn Hửu Có và Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Tướng Nguyễn Cao Kỳ vận động lôi cuốn được Thầy Thích Tâm Châu ủng hộ Chính Phủ: Khối Phật Giáo bị chia làm hai: Khối Vĩnh Nghiêm chiếm Việt Nam Quốc Tự do Thượng Tọa Thích Tâm Châu lãnh đạo. Khối Ân Quang do Thượng Tọa Thích Trí Quang lãnh đạo Phật Giáo Miềm Trung. Thị Trưởng Ðà Nặng, Bác Sĩ Nguyễn Văn Mẫn cũng theo Thượng Tọa Thích Trí Quang, không tuân phục chính quyền trung ưng Saigòn. Tướng Nguyễn Văn Thiệu và Tướng Nguyễn Cao Kỳ giả vờ mời Tướng Nguyễn Chánh Thi về Sàigòn họp, rồi bắt giữ luôn. Bao nhiêu vị tướng được cử ra Huế thay thế Tướng Nguyễn Chánh Thi đều bị Thí Tri Quang khươc từ hết. Quân nhân, công chức đều theo Trí Quang hết. Tình hình miền Trung kể như vô Chính Phủ.

Thượng Tọa Thích Trí Quang chỉ thị các gia đình Phất Tư đồng loạt đem bàn thờ xuống đường. Hội đồng nhân dân cứu quốc ra đời. Các tên Cọng Sản nằm vùng xuất đầu lộ diện gồm đủ thành phần: giáo sư Ðại học, sinh viên, học sinh, công chức, quân nhân, tiểu thương. Biến Ðộng Miền Trung lan rộng vài nhiều tỉnh Miền Trung, đặc biết sôi động ở thị xã Phan Thiết chúng ta: Phật Giáo đem Bàn Thờ Phật xuống đường chắn ngang trước chùa Phật Học Phan Thiết. Con người phụ trách xử dụng lực lượng học sinh để tranh đấu, quấy phá trật tự, an ninh ở học đường không ai khác lạ. Ðó là thầy Vĩnh Giên. Họ chiếm cứ học đường. Học phát thanh, viết khấu hiệu đả đảo Chính Phủ Thiệu-Kỳ đàn áp Phật Giáo, bắt bớ giam cầm các Chư Tăng, Phật Tử. Tình hình an ninh ở Phan Thiết vô cùng nguy ngập. Những ấp như Phú Hội, Tân Ðiền, Lãi An, Ðức Long, Gò Bồi, Việt Cọng, du kích về làng hoạt động hầu như công khai. Việt Cộng về nằm vùng ngay trong cả Tòa Tỉnh. Ngay chính Trung Tá Ðinh Văn Ðệ, Tỉnh Trưởng Tỉnh Bình Thuận cũng chính là một tên gián điệp Cộng Sản nằm vùng. Cháy nhà mới ra mặt chuột: Sau 30/04/1975, Dân Biểu Ðinh Văn Ðệ chiếm cứ ngay Hạ Nghị Viện Saìgòn đầu đội nón tai bèo, xử dụng xe Chủ Tịch Hạ Nghị Viện có cắm cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, chạy bon bon trên đường phố Sàigòn. Hiện nay, hàng ngày Ðinh Văn Ðệ mặc một bộ y phục màu trăng của tu sĩ, bước lặng lẽ ra vào nơi Thánh Thất Cao Ðài ở Tây Ninh. Không biết y sám hối vì cuộc đời đã trót nhúng chàm, hay buồn khổ lương tâm vì đã quá nhẹ dạ nghe Bác và Ðảng lường gạt vắt chanh bỏ vỏ, hay là còn nhận thêm nhiệm vụ mới để phá cho tan tành chốn Thánh Thất Cao Ðài tôn nghiêm.

Vì nhận thấy những cuộc đấu tranh sôi động ở Phan Thiết mỗi ngày càng biến khốc liệt, rất nguy hiểm cho cho sự sống còn của thị xã cũng như của đất nước, Khối Công Dân Công Giáo Bình Thuận đã tổ chức khẩn cấp một cuộc họp gồm nhiều thành phần trong các giáo xứ, đã đi đến quyết nghị: Sẽ tổ chức một cuộc biểu tình thực quy mô, tất cả thanh niên, thanh nữ sẽ mặc đồng phục màu đen, mỗi thành viên cầm một chai nước bằng thủ tinh, vừa để uống, vừa để tự vệ. Cuộc biểu tình sẽ xuất phát từ xứ Lạc Ðạo, qua Chùa Phật Học, qua đường Gia Long, qua Cầu, qua trường Phan Bội Châu, rồi về tập họp trước Tòa Tỉnh và hô khấu hiệu: Bất tín nhiệm Trung Tá Tỉnh Trưởng.! Sau cuộc họp, chúng tôi cho Ông Nguyễn Tài Viết, là một cán bộ Xây Dựng Nông Thôn, hay vào ra ở Tòa Tỉnh, xin gặp Trung Tá Tỉnh Trưởng và báo cáo khẩn cấp nội dung cuộc họp.Trung Tá Ðinh Văn Ðệ nghe xong, đã hoảng hốt và hứa sẽ tìm đủ mọi cách để dàn xếp xin các Thầy cho khiêng bàn thờ vào và sẽ tìm cách giải tỏa đám học sinh chiếm đóng học đường Phan Bội Châu. Vụ dẹp Bàn Thờ trước đường Chùa Phật Học, ông Nguyễn Tài Viết cho biết: Phải xuất kho đến 2.000 bao xi măng!

V- Ðại Tá Ngô Tấn Nghĩa đề nghị Giải Nhiệm Nghị Viên Vĩnh Giên.

Trong một dịp Ðại tá Tỉnh Trưởng Ngô Tấn Nghĩa tổ chức một cuộc họp toàn dân ấp Phú Hội để phố biến chỉ thị: yêu cầu đồng bào toàn ấp phải tuân hành chỉ thị của tỉnh.

Từ nay, mỗi đêm, đồng bào phải về ngủ tại thị xã Phan Thiết. Vì vấn đề an ninh, cứ mỗi đêm Việt Cộng lại lén về bắt đồng bào đóng thuế, đóng gạo. Trong phiên họp hôm đó có sự hiện diện của tôi với tính cách Chủ Tịch Hội Ðồng Tỉnh và Nghị Viẽn Vĩnh Giên tham dự. Trong lúc, Ðại Tá Tỉnh Trưởng đang nói chuyện với đồng bào, thì Nghị Viên Vĩnh Giên phát biểu: Thưa Ðại Tá, vì ấp Phú Hội buổi tối mất an ninh, nên đồng bào phải về ngủ tại thị Xã Phan Thiết. Rồi đây, thị Xã Phan Thiết mất an ninh, thì đồng bào sẽ về Sàigòn hay đi đâu? Lời phát biểu đó trước mặt dân, đã làm Ðại Tá Nghĩa vô cùng tức giận!.

Khi về, Ðại Tá Nghĩa nói với tôi: Nhờ Ông Chủ Tịch tổ chức một cuộc họp để giải nhiệm Nghị Viên Vĩnh Giên. Tuy nhiên, sau lúc suy nghĩ chín chắn, cân nhắc lợi hại, tôi đã không thực hiện được đề nghị đó.”

Ðó là những điều mà thầy Nguyễn Quốc Biền chứng kiến, riêng phần tôi trước 1975, tôi đã nghe thầy Vĩnh Giên thường hay ngủ đêm tại những vùng thiếu an ninh như Phú Hội, Lãi Yên. Nếu Ông ngủ những nơi đó để lo cho dân thì quá tốt, nhưng nếu đến những nơi đó để dễ dàng gặp Việt Cọng thì đáng lên án. Thời gian đại đội của tôi trách nhiệm an ninh ở vùng cây số 25, giáp Bình Tuy có hai chi tiết mà tôi quên không đề cập đến trong bài viết ”Nhớ Lại Những Ngày Sống với Ðại Ðội 290”.

Ðó là sự việc hai vị dân cử đến gặp tôi.

Người thư nhất, Bác Sĩ Ðinh Xuân Dũng, ông cùng đi với một người đàn bà độ chừng 50 tuổi. Người nầy khiếu nại với Dân Biểu Ðinh Xuân Dũng, tôi chiếm đât của bà ta, BS. Dũng yêu cầu tôi không trả hết thì xin trả cho bà ta một nửa. Tôi giải thích cho BS. Dũng hiểu: “Tôi thấy đất hai bên quốc lộ I do công binh khai quang để làm đường và giữ đường, nếu BS. tin của bà ta thì tôi xin trả hết”. BS. Dũng mừng quá liền nói: ”Nhiều quá chị cho tôi một miếng phía sau”. Hai tuần sau tôi nghe BS Ðinh Xuân Dũng bị VC bắt ở cây số 25, tôi thật ngạc nhiên và nghĩ: “Sao ông không cho tôi hay để bảo vệ”. Và “Tôi nghi bà kia là cơ sở nằm vùng để chỉ điểm cho VC biết ngày giờ BS. Dũng đến cây số 25”, hay còn vấn đề nào khác?

Người thứ hai, thầy Vĩnh Giên, ông đến cây số 25 đứng trước đường quốc lộ nhìn vào đồn, tôi nghe binh sĩ báo có người dân đứng trước cửa đồn, nhìn ra thì biết thầy Vĩnh Giên, tôi đi ra chào ông. Tôi biết ông, nhưng ông có nhớ tôi hay không?. Ông nói: “Tôi lên đây kiếm đất phát rãy”. Ðến đây dường như ông nhận ra tôi, nói vài câu xã giao rồi bỏ đi. Trong thời gian tôi chưa nhận được tin BS Dũng bị bắt, tôi không quan tâm đến sư có mặt của ông tại cây số 25, nhưng từ sau vụ BS Dũng bị bắt, tôi cho binh sĩ theo dõi để an ninh cho ông, nhưng khi tôi cho lính theo sát thì ông không đến nữa. Khoảng một tuần sau đó đơn vị tôi bị đánh. Ðiều lạ là điểm ông treo võng mỗi khi đến cây số 25 không thay đổi, cũng không phát một cây mặc dù ngày nào cũng thấy ông mang theo cây rựa phát rãy. Một điểm trùng hợp nữa, chỗ ông treo võng là đầu của tuyến phục kích của VC gần quốc lộ nhất, nơi đó chúng vừa đào một cái hầm lớn, tác chiến được ba mặt. Tại sao VC bắt BS Dũng mà không bắt thầy Vĩnh Giên???. Ðó chỉ là nghi vấn của tôi vào thời điểm đó. Nhưng hôm nay tôi nghĩ lập trường quốc gia của ông không vững, hay không có, hoặc thân Cọng được biểu lô qua những xáo trộn ở Phan Thiết có lợi cho VC mà ông tạo ra.

Tôi hy vọng Bác sỹ Dũng và thầy Vĩnh Giên còn sống để đọc bài viết nầy của tôi.

Và sau đây thầy Nguyễn Quốc Biền viết tiếp:

“ VI- Vì sao, tôi sang dạy trung học Phan Bội châu:

Vào năm 1961, Cha Nguyễn Viết Khai mời tôi ra Phan Thiết là Giám Học và dạy môn Việt Văn. Tôi dạy môn Việt Văn cho các lớp Ðệ Nhi và Ðệ Tam cho trường TH Ngô Ðình Khôi. Học sinh rất mến phục và ca ngợ. Một số học sinh Phan Bội Châu nghe tin đồn Giáo Sư Nguyễn Quốc Biền dạy Việt Văn hay, nên yêu cầu Ông Lê Tá, Hiệu Trưởng Trung Học Phan Bội Châu mời tôi sang dạy môn Việt Văn cho Trung Học Phan Bội Châu. Vì thế, Ông Lê Tá đã mời tôi. Khi tiếp xúc với Ông Lê Tá, tôi sẵn sàng nhận, nhưng xin Ông một ít điều kiện:
    1. Tôi xin vẫn giữ chức vụ Giám Học Trung Học Ngô Ðình Khôi

    2. Tôi xin vẫn dạy Việt Văn ở Trung Học Ngô Ðình Khôi

    3. Tôi xin dạy đủ 16 giờ một tuần cho cho Trung Học Phan Bội Châu

    4. Thời khóa biểu dạy ở Phan Bội Châu tùy tôi quyết định
Ông Lê Tá là người rất nghiêm nghị, biết quý trọng giáo sư và rất thẳng thắn. Ông đã theo dõi phương pháp dạy của tôi và khen ngợi: cách dạy linh hoạt, hấp dẫn, biết phân tích, biết tổng hợp, thu hút. Vì Ông mến thích cách dạy của tôi: nên Ông đã xin cho tôi vào Ngoại Ngạch Công Chức Bộ Quốc Gia Giáo Dục, vì có Văn Bắng Cử Nhân Văn Chương, nên được xếp vào giáo chức Ðệ Nhị Cấp. Tôi rất quý và biết ơn Ông.

Ông Lê Tá là vị Hiệu Trưởng có lương tâm, có khả năng và giàu nhiệt huyết với chức vụ, được giáo ban và học sinh mộ mến.”

Thưa ba Thầy, xin hiểu cho tôi, tôi rất đau lòng khi phải viết lên những lời trên đây mà các Thầy vừa đọc. Vì nếu các Thầy không phải là ba tên trí vận của Cọng Sản, thì tôi ân hận vô cùng.

Oberhausen, tết Con Mèo 2011
Nguyễn Duy Sâm

Cựu học sinh đại diện
Trường Trung Học Tư Thục Tiến Ðức
Niên khóa 1963-1964-1965.
Cựu Ðại úy Ðại Ðội Trưởng Ðại Ðội 290
Tiểu khu Bình Thuận


Sunday, February 20, 2011

ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT GIAN ĐÃ TỰ ĐƯA ĐẦU VÀO DÂY TREO CỔ, TẠI SAO LẠI HÔ HÀO THÁO GỠ CHO CHÚNG ? - Đinh Lâm Thanh


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
Đinh Lâm Thanh

Đến giờ phút nầy, số mạng đảng cộng sản Việt Gian đang nằm ngay trước miệng hố, chỉ cần một biến cố nhỏ thì toàn bộ tập đoàn sẽ rơi ngay xuống vực thẳm. Nhưng vẫn còn một số người hô hào ‘tranh đấu bất bạo động’ ‘hòa giải hoà hợp’ thì đúng là thành phần nầy thật can đảm, hay lì lợm (?), chịu đấm ăn xôi cho đến phút chót để tỏ lòng đền ơn đáp nghĩa với quan thầy Hà Nội.

Xin đưa ra những vấn đề dưới đây để khẳng định rằng cộng sản Việt Gian đã tự động đào mồ chôn mình hay đang chui đầu vào sợi dây treo cổ tự kết thúc cái chế độ độc tài độc đảng của chúng. Xin góp ý như sau:

- Thứ nhất: Giặc Hồ và đồng bọn mang ‘búa liềm’ và mưu đồ nhuộm đỏ thế giới của Mác-Lê từ Nga Tàu về nước nhằm bán đứng những nhà trí thức chân chính cho Tây-Nhật, đồng thời lừa bịp cả dân tộc Việt Nam, qua các lần cướp nước từ Hà Nội (1945), Miền Bắc (1954) cho đến Miền Nam (1975). Trên 60 năm qua, đám cướp cộng sản đã làm gì cho Quê Hương, Tổ Quốc và Dân Tộc ? Trước hết, chúng chỉ là một bọn vô học, điếm chảy, lừa thầy phản bạn, chuyên nghề ăn cướp, chém giết dân lành…Cũng vì tiền bạc của cải của giới địa chủ, chúng đã tổ chức trò đấu tố để giết gần một triệu người Miền Bắc ngay sau khi cướp xong Hà Nội. Chúng dùng súng đạn cũng như mời quan thầy Nga Tàu chỉ huy các trận đánh nhằm đuổi Tây ra khỏi đất nước, và rồi, chúng đem thuyết cộng sản và dùng búa liềm để siết cổ móc họng người dân Miền Bắc trong ba mươi năm trời mà nạn nhân chính là thành phần nông-công-thương nghèo đói. Chính mưu đồ của đảng cộng sản không gì khác hơn ngoài việc cứu đói cho Miền Bắc, cai trị bằng những bộ óc dốt nát, do đó Hà Nội đã xua hàng triệu thanh thiếu niên miệng đang còn hôi sữa, tay vừa biết bóp cò … phải vai cột lưng mang nào là mìn, lựu đạn, súng cối để vào Nam đánh Mỹ cứu nước. Và rồi cơ hội đến, chúng được người ‘Mỹ đểu cáng’ và thằng ‘Tàu cộng đồng chí’ bật đèn xanh cho chúng chiếm luôn Miền Nam. Việt Nam đã ngưng tiếng súng đã ba mươi bảy năm nay, gần 40 triệu người lao động (kể cả trẻ con người già đều phải làm việc để sống), hàng trăm tỷ viện trợ nhân đạo và do chúng vay mượn của quốc tế, cộng với hàng trăm tỷ của người Việt nước ngoài gởi về, rồi đảng cộng sản đã làm được gì cho đất nước. Đó chưa kể đến giang sơn Việt Nam là vùng đất phì nhiêu, núi vàng biển bạc, ruộng cò bay thẳng cánh, tôm cá đầy sông đầy đồng nhưng người dân ngày nay vẫn đói vẫn khổ. Đó là do đất nước Việt Nam vô phước, cai trị bởi một tập đoàn ăn cướp đã dốt nát lại lưu manh. Không những chúng lấy của dân bỏ túi mà còn dùng tài nguyên quốc gia trả nợ súng đạn Nga Tàu. Như vậy còn tiền đâu để miễn phí, cấp học bổng và sách vở cho học sinh sinh viên, còn tiền đâu để chăm sóc vấn đề y tế và chữa bệnh cho dân nghèo, chăm sóc người già yếu bệnh tật cũng như trẻ mồ côi hoàn toàn miễn phí như các quốc gia khác…Đừng căn cứ vào những hình thức quảng cáo cảnh sống nhộn nhịp, nhà cao cửa rộng tại Việt Nam để đánh giá mức sống của người dân trong nước. Vì những dinh thự cao ốc, những nơi ăn chơi xây cất theo tiêu chuẩn quốc tế nầy đều là nhà ở cũng là nơi kinh tài, ăn chơi của tập đoàn cộng sản tham nhũng và bọn tỷ phú đỏ sống bám vào đáy quần Hà Nội. Chỉ có một thành công vượt bực của cộng sản Việt Gian được thế giới khen ngợi, đó là những tên đói rách từ rừng chui ra, trên người chỉ có hàm răng đóng bợn và dưới thì vỏn vẹn chiếc quần xà lỏn, nhưng với cái ‘nghề ăn cướp tiên tiến hiện đại’, thì chỉ một sáng một chiều, tên nào cũng trở thành tỷ phú chẳng thua gì những ông hoàng dầu lửa ở Trung Đông ! Cả thế giới đã vạch trần bộ mặt cộng sản Việt Nam và Hồ tặc bán nước trước quốc tế, bây giờ chúng phải câm mồm, không còn khoe khoang cái phách lối của những thằng dốt, và đợi sự trừng phạt của người dân Việt Nam. Đây là nút thắt thứ nhất của sợi dây thòng lọng mà chính cộng sản đã tự động chui đầu vào đó.

- Thứ hai: Trong lịch sử, từ thượng cổ đến thời hiện đại, từ Đông sang Tây, từ các xứ văn minh cho đến các bộ lạc hoang dã, người ta chưa bao giờ thấy vua chúa, chính phủ, người cầm quyền hay tộc trưởng đem bán đất nhượng biển cho ngoại bang. Thời đại nào, vua chúa nào, chính quyền nào dù chuyên chính độc tài, dù nghèo nàn ngu dốt hay chậm tiến thiếu văn minh đến độ nào đi nữa nhưng họ cũng lo khai phá, mở rộng đất đai và giữ gìn bờ cỏi. Chỉ trừ độc nhất ‘đảng vinh quang’ cộng sản Việt Gian, là một bọn ăn cướp, dám ngang nhiên bán đất, nhượng biển và trải thảm mời kẻ thù truyền kiếp vào đô hộ, đồng thời gập mình trước quan thầy Tàu cộng xin nhận làm nô lệ như thân phận của một chư hầu tỉnh lẻ !

Chính Hồ tặc và đồng bọn đã ma giáo dâng quần đảo Hoàng Sa Hoàng là lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa cho Tàu cộng để đổi lấy súng đạn đem vào giết hại đồng bào Miền Nam. Chính bọn chúng đã bán một phần đất liền trên vùng cực Bắc Việt Nam để lấy 2 tỷ Dollars chia nhau bỏ túi. Chính bọn chúng đã ký hợp đồng dâng hiến và trải thảm mời Tàu cộng vào khai thác Bauxite trên vùng đất màu mỡ của Miền Trung. Chính bọn chúng đã nhắm mắt giúp kẻ thù thải chất độc của bauxite để giết hại đồng bào ruột thịt chúng ta. Từ sông hồ đến lòng đất, chất thải Bauxite sẽ giết chết nguồn sống của người dân Việt Nam …Từ đây, đồng ruộng cây trái sẽ chết héo, tôm cá không còn nước sạch để thở và đàn bà con gái sẽ tuyệt giống không sinh nở gì được nữa. Đây là nút thắt thứ hai của sợi dây thòng lọng mà chính cộng sản đã tự động chui đầu vào đó.

- Thứ ba: Trước kỳ đại hội XI đảng, đa số người trong nước ao ước sẽ có một thay đổi nào đó, từ chủ trương đường lối cũng như bộ mặt của tập đoàn trung ương và bộ chính trị của đảng cộng sản. Nhưng tất cả đều thất vọng : Bình mới những vẫn rượu cũ, đã chua lè mà còn hôi thúi hơn nữa. Vẫn những bộ mặt ngu dốt, tham nhũng của những tên như Nguyễn Tấn Dũng, cọng thêm những thằng công an khát máu và nhất là chúng còn vô liêm sỉ đưa những đứa con ‘ăn hại đái nát’ vào trung ương bộ chính trị để dọn đường kế vị thay cho chúng trong các đại hội đảng tương lai. Hơn nữa một điều cần phải ghi nhận thêm, chúng đã ‘nhất trí’ giữ vững lập trường lối cai trị theo con đường cộng sản độc đảng, hoàn toàn không có vấn đề đa nguyên đa đảng. Chính điểm nầy làm mất niềm tin cuối cùng đối với những ai còn một chút hy vọng vào đảng cộng sản. Và đây cũng là cái tát vào mặt thành phần cò mồi, thành phần đui mù ngày đêm kêu gào phải đa nguyên đa đảng và hoà giải hòa hợp với đảng cộng sản, đồng thời phải xem đây là nút thắt thứ ba của sơi dây thòng lọng mà chính mà chính chúng đã tự động chui vào đó.

Ba nút thắt của sợi dây thòng lọng trên do chúng tự gây ra đang từ từ siết cổ đảng cộng sản Việt Gian. Điều nầy chứng tỏ rằng chính cộng sản tự đi tìm cái chết. Trước tình thế thuận lợi nầy chúng ta hãy tiếp tay kéo sợi dây thòng lọng cho chúng ngã xuống và liệng bọn chúng cùng với cái xác thúi Hồ tặc xuống ao cá tra để làm sạch đất nước. Tôi cam đoan, khi bọn cộng sản Việt gian bị giải thể, thì thành quả trước nhất, Bauxite không còn là hiểm họa đối với Việt Nam nữa.

Vậy thử hỏi, cộng sản còn gì nữa để một thiểu số trí thức hải ngoại vẫn đi theo điếu đóm ăn chực nằm chờ ? Mai đây, Hà Nội bị toàn dân gậy gộc vào tận hang ổ để hỏi tội thì những tên cộng sản gộc cũng không có giờ để vơ của đâm đầu chạy trốn. Như vậy thời vàng son đâu còn để ban chức thí tước cho mấy ông bà thường kêu gào hòa giải hòa hợp, điếu đóm từ mấy lâu nay. Cái chuồng ‘đại biểu nhân dân’ tại Hà Nội cũng rã đám và bầy ‘ngợm nhất trí’ hết đất dung thân, tranh nhau về rừng, lức đó còn đâu cái ổ ‘đảng chọn dân bầu’ để mấy ông bà trí thức hải ngoại cò mồi còn dịp xin phép về ứng cử ? Và còn đâu ‘cái nôi nhân loại’ là thiên đường tham nhũng, nơi ăn chơi trác táng để cho các ông bà về du hí và đảng phái xôi thịt mưu đồ hợp tác chia phần !

Vậy mà vẫn còn một số, ví dụ như vị đại trí thức (luôn luôn xưng là Tiến Sĩ, Bác Sĩ, Docteur, PhD) thường ồn ào trên các diễn đàn rằng «Những tên súc sanh ‘chống cộng bằng mồm’ và ‘chống hòa giải hòa hợp’ hãy cút đi nơi khác để cho người ta về Việt Nam bắt tay cộng sản chống Tàu !». Không biết vị nầy có biết rằng cộng sản Việt Nam không bao giờ dám chống Tàu ! Chính chúng nó cấm đoán và bắt bớ sinh viên yêu nước xuống đường chống Tàu cộng ? Chính chúng nó bán đất nhượng biển, chấp nhận làm nô lệ đồng thời trải thảm mời kẻ thù truyền kiếp là Tàu cộng vào cai trị đất nước ? Chính chúng nó dâng cả hai tay gia tài đất Mẹ, xương máu của dân tộc cho Tàu cộng để dựa thế mạnh kẻ thù hầu giữ vững ngai vàng ? Vậy hô hào về bắt tay với cộng sản để chống Tàu thì đúng là điên khùng lú lẫn. Đồng ý rằng người Việt Nam phải chống Tàu nhưng không thể mù quáng van lạy bắt tay với đảng cộng sản để chống Tàu !!! Đề nghị nhà ‘đại trí ngủ’ nầy thử vác cờ vàng về Việt Nam hợp tác với cộng sản để chống Tàu (như trong các mail vị nầy đã nhai đi nhai lại trên các diễn đàn) thì kết quả ra sao sẽ thấy ngay trước mắt. Đừng ngồi ở bên nầy cứ lếu láo một cách ngu xuẩn như vậy.

Nếu suy đi nghĩ lại thì thấy rằng, thà ‘trí ngủ’ nào bệnh hoạn, điên khùng, lú lẫn thường vào diễn đàn phun chuyện ba láp làm trò cười cho thiên hạ thì không đáng đề cập đến làm gì thêm bận tâm. Nhưng so với một số người ‘viết lách’, dùng ngòi bút, tuy che đậy bên ngoài bằng hình thức chống cộng nhưng cuối cùng cũng đi vào kết luận là phải tha thứ, hòa giải hòa hợp với một kẻ thù gian manh, ù lì, tráo trở là đảng cộng sản Việt Nam. Như vậy, người Việt Quốc Gia hải ngoại khó chấp nhận những lập luận lững lơ cố hữu của những người và tổ chức đi hàng hai hàng ba, vì, sai lầm của một người ít hiểu biết (hay điên khùng) còn có thể tha thứ nhưng đối với ma giáo của bậc trí thức thì phải coi chừng và cần tránh xa.

Tôi thường xác nhận một cách minh bạch rằng, (qua những bài viết có liên quan đến Tàu cộng) Chệt là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, chúng ta phải chống và đánh đuổi chúng tới cùng như tổ tiên ngày trước đã làm. Nhưng muốn thắng trận thì phải biết địch biết ta, phải nghiên cứu hoàn cảnh, thời thế, phương tiện cũng như khả năng chứ không thể hăng tiết muốn nói gì thì nói. Nghiên cứu đánh Tàu không đơn giản như hút điếu thuốc, uống ly café … mà trong tình thế hiện tại, người Việt hải ngoại tốt nhất là biểu tình, lập kiến nghị gởi các cơ quan công quyền thế giới. Những việc trọng đại có tính cách về công pháp quốc tế phải do những nhà chuyên môn (như các Luật sư Nguyễn Văn Canh, Luật sư Nguyễn Thành và một số đông đồng nghiệp khác tại Mỹ cũng như Châu-Âu) nghiên cứu, thu thập, đúc kết tài liệu để trình Liên Hiệp Quốc…Việc trước mắt, nếu cộng sản Việt Nam rả đám thì Tàu cộng trên đất nước Việt Nam cũng tan hàng. Vậy muốn chấm dứt sự hiện diện Tàu cộng sớm thì phải giải thể chế độ cộng sản Việt Nam ngay.

Trước làn sóng dân chủ, có người cho rằng cuộc cách mạng Tunisie và Ai Cập là một cuộc tranh đấu bất bạo động. Nhưng theo tôi, đây không phải bất bạo động mà chính là một hành vi bạo động ! Người dân không một tấc sắt trong tay, họ xuống đường bằng 'võ mồm', đưa tấm thân ra xô xát với bạo lực, dùng mồ hôi nước mắt và máu xương mình để đổi lấy tự do thì không thể gọi là bất bạo động như một số người vẫn cố chấp, giả mù pha mưa để nhập nhằng bảo vệ chủ trương tranh đấu bất bạo động.

Cái bánh vẽ cộng sản dành cho đám người cò mồi, hô hào hòa giải đã hết thời gian xữ dụng, bánh đã lên mốc lên meo, đã tan theo mây khói rồi, hãy vứt ngay vào sọt rác. Thử hỏi còn gì nữa để chạy theo đội cộng sản lên đầu rồi nhập nhằng kêu gọi hãy cộng tác với cộng sản…

Vậy trước tình thế thuận lợi hiện nay, chúng ta, từ trong nước cũng như hải ngoại, hãy ra tay kéo sợi dây thòng lọng nhằm siết chặt cổ tập đoàn cộng sản Việt Nam để cho chúng sớm cuốn gói theo chân bọn quỷ đỏ Mác-Lê-Mao và tên Hồ Dâm Tặc bán nước.

Đinh Lâm Thanh


Saturday, February 19, 2011

Vì sao lại quên đi căn cước của Người Tỵ Nạn Cộng Sản - Hà Lan Phương


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
Hà Lan Phương

Đã hơn 35 năm chúng ta lìa xa quê hương đất tổ. Đã hơn 35 năm chúng ta phải khóc cười trên xứ lạ quê người. Có bao giờ chúng ta tự hỏi vì sao phải chôn thân trên cõi tạm này ? Đề tài được viết và gửi lên các diễn đàn hôm nay không còn mới lạ gì với tất cả mọi người, đã có nhiều người nhắc nhở, viết tới viết lui, nhưng rồi chỉ như NƯỚC ĐỔ ĐẦU VỊT ? ĐÀN KHẢY TAI TRÂU !

Sở dĩ khơi lại nội dung này vì tình cờ dạo chơi trên các diễn đàn điện tử, đọc được chủ trương lập trường Ban Biên Tập, người viết mới té ngửa ra, đau như bị ai đấm vào mặt.
    XIN ĐỪNG GỬI BÀI VIẾT CÓ LIÊN QUAN ĐẾN VẤN ĐỀ CHÍNH TRỊ !
Họ tránh né vấn đề này để tâm hồn được thư thả thoải mái ăn chơi !

Bản thân không là kẻ cực đoan quá khích, không chủ trương sắt máu như bè lũ cộng sản. Người viết vẫn yêu thích những bài ca trữ tình, những áng văn bài thơ lãng mạn. Tôi vẫn yêu Việt Nam quê hương tôi đấy chứ !

Nhưng ít ra xin đừng quên bè lũ lưu manh Cộng Sản đã xâm chiếm đất nước chúng ta, xua đuổi chúng ta phải lìa xa nơi chôn nhao cắt rún !

Chúng ta còn nhớ chăng một ngày tháng tư đen ? Người người hớt hãi lo âu, người người gục ngã để bảo toàn khí tiết người chiến sĩ VNCH, người đâm đầu ra biển, ra sông, người trú ẩn nơi rừng sâu nước độc để tìm lối thoát khỏi bàn tay của quỷ đỏ.

Chúng ta còn nhớ chăng lũ người rừng vào dẫm nát thành phố Sài Gòn xinh đẹp của chúng ta ? Lũ người hỗn xược không biết KÍNH LÃO ông bà cụ bảy tám chục tuổi mà chúng nó cũng gọi bằng ANH bằng CHỊ

Chúng ta còn nhớ chăng lũ bất nhân lòng lang dạ thú đã xua đuổi bao nhiêu Thuơng binh đang điều trị trong Tổng Y Viện Cộng Hoà, lê lết ra ngoài đường phố không nơi nương thân ? không có thuốc men chữa chạy.

Và hàng trăm ngàn Quân Cán Chính của Nam Việt Nam bị đày đọa bức tử trong các trại tù trong rừng sâu núi thẳm ? Họ lãnh hình phạt lưu đày kiêm biệt xứ, chịu khổ nhục, mà không hề được đem ra toà xét xử cho công bằng. Các thành phần sinh viên học sinh thì không được tiếp tục học hành các em đã bị tròng vào cổ cái bản án CON CỦA NGỤY

Tôi viết ra đây tâm sự của một kẻ tha phương khốn khổ. Tôi biết còn rất nhiều người cũng mang một nỗi đắng cay như tôi. Nhưng họ không dám nói ra cứ âm thầm cất giấu trong cõi lòng sâu thẳm và đợi chờ đến một ngày khi chế độ cộng sản sụp đổ, …....

Có người bạn bảo tôi rằng: sống trong thời buổi này rất khó khăn tế nhị, phải sống sao để khỏi phật lòng cả hai phía. Tại sao người ta đang tâm luồn lách giữa hai chế độ để mưu cầu lợi ích cho bản thân. Chính vì lợi ích đó, mà nước mất nhà tan. Thế nên đã bao lâu tôi chôn mình vào bóng tối không nói năng gì nữa. Nhưng ….. bao nhiêu sự lố lăng cứ tiếp diễn khiến tôi phải viết lên những giòng tâm sự nầy!

Tôi không phiền trách các cháu của thế hệ thứ ba vì các cháu được sinh ra trong cảnh thanh bình yên ổn. Được chính quyền sở tại lo lắng bảo vệ từ miếng cơm manh áo. Các cháu không biết gì về chiến tranh VN, kể cả chân dung của người lính VNCH, những chiến sĩ quên cả mạng sống của mình bảo vệ an bình cho quê hương xứ sở. Tôi không trách các cháu mà có chăng là trách những bậc đàn anh, cha mẹ ông bà không chỉ bảo cho con cháu thấu rõ ngọn ngành nguồn gốc xuất xứ của gia đình. Các bậc tiền bối đã quên rồi cái thuở những giọt nước mắt ngắn, nước mắt dài tay xách nách mang đàn con chạy di tản, trốn giặc hủi cộng sản; sống chết không biết được ngày mai. THẾ MÀ hôm nay lại một vài đoàn thể như CS QG, Như Binh Chủng KQ tuyên bố: KHÔNG NÓI CHUYỆN CHÍNH TRỊ và hoan hỉ rủ nhau về VN, cứu giúp người nghèo trẻ mồ côi bịnh hoạn. Có bao giờ họ dám đặt câu hỏi vì sao người dân VN nghèo khổ như thế, vì sao trẻ em VN không nhà không cửa. Sau khi đã hơn 35 năm thống nhất đất nước theo miệng lưỡi của bè lũ Cộng nô ?????? Cộng sản làm gì được cho quê hương ? Hay toàn dân càng ngày càng xuống dốc, đạo đức suy đồi ? Các bậc tiền bối đã quên rồi nỗi nhục nhã do bọn cộng sản gây ra ? Nên hôm nay mạnh bạo kêu gọi quên đi chuyện quá khứ hầu xây dựng quê hương (theo giọng điệu của Võ văn kiệt) ; Cũng có người phiền trách tôi quá Cực Đoan khi cứ buộc tội cho bè lũ cộng nô. Đã bảo nó ĐỔI MỚI rồi mà sao cứ thù hận ? Xin lỗi mọi người, (những người binh vực bọn cộng sản VN) tôi không bao giờ quên được câu nói:
    CS không thể nào thay đổi nó mà chỉ TIÊU DIỆT nó thôi.
Xin đừng quên câu nói đó hỡi đồng bào VN. Đừng mù quáng theo bợ đỡ bọn dã nhân. Thời gian sụp đổ của bạo quyền không còn bao xa. Thanh niên VN, tuổi trẻ VN hãy vùng lên theo gương các nước bạn Ai Cập, Tunisie dẹp bỏ đi những chế độ hà khắc độc tài không biết thương dân. Toàn dân vùng dậy thì bạo chúa sẽ kinh sợ lùi xa. Đừng hèn nhát chỉ muốn sống an phận thì suốt đời không xây dựng được cái gì tốt đẹp hơn. Muốn chiến thắng thì phải biết đoàn kết, bài học BO ĐỦA CỦA THỜI NIÊN THIẾU chắc chúng ta vẫn còn nhớ Và cha ông chúng ta cũng đã dạy ĐOÀN KẾT THÌ SỐNG CHIA RẼ THÌ CHẾT.

Tôi hằng mơ có một ngày được quay về cùng đoàn quân quang phục với sắc cờ vàng rực rỡ. Các bạn yêu dấu của tôi hãy nghĩ đi, muốn sống trong vui vẻ hạnh phúc, ban phát tình yêu cho mọi người thì chúng ta phải được sống trong một chế độ DÂN CHỦ TỰ DO Không có sự phân chia giai cấp giàu nghèo.
    Chúng ta đừng quên VÌ SAO chúng ta phải sống ở quê người ???
    VÌ SAO chúng ta phải lìa xa họ hàng bạn bè lối xóm ???
    VÌ SAO XIN ĐỪNG QUÊN
    Tội lỗi của bè lũ hồ chí minh ngút trời !
    XIN ĐỪNG QUÊN
Paris 2011
Hà Lan Phương


Một trong những tội ác của cộng sản Việt Nam đã làm trong Tết Mậu Thân 1968



Mồ chôn tập thể Mậu Thân Huế 1968
Anh còn nhớ hay đã quên?
- Cuộc tàn sát - Mậu Thân-Huế 1968.mp3
- Cuộc tàn sát - Mậu Thân-Huế 1968p2.mp3

    Cái Chết Của Nghị Sĩ Trần Điền Tết Mậu Thân (1968) Tại Huế
Nguyễn Lý Tưởng

Năm 1998, nhân kỷ niệm 30 năm vụ "Thảm Sát Mậu Thân ở Huế" (1968-1998), Phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại có xuất bản một tuyển tập tài liệu nói về biến cố nầy, trong đó cá nhân chúng tôi cũng như một số bạn bè, với tư cách nhân chứng, đã thuật lại phần nào những điều mắt thấy tai nghe về Tết Mậu Thân ở Huế.

Rất tiếc, vì có nhiều vấn đề cần phải được trình bày ưu tiên nên chúng tôi chưa có dịp đề cập đến cái chết của Nghị Sĩ Trần Điền. Chúng tôi cũng có đọc một vài bài báo có đề cập đến trường hợp nầy, nhưng so với những điều chúng tôi thu nhặt được, có chỗ khác nhau. Vì thế, sau một thời gian tìm hiểu qua các nhân chứng trực tiếp, trong đó có Anh Trần Tiễn San là trưởng nam của nạn nhân, kể lại. Thể theo yêu cầu của một số bạn bè, nhân dịp Tết Nhâm Ngọ (2002), 34 năm sau biến cố Mậu Thân 1968, chúng tôi xin được phép nhắc lại chuyện xưa để tưởng nhớ một bậc đàn anh, một bậc thầy mà chúng tôi hằng quý mến.

1. VÀI NÉT VỀ CUỘC ĐỜI CỦA NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN:

Theo gia phả họ Trần, ông Trần Điền sinh ngày 19 tháng 3 năm Tân Hợi, giờ Dần tức 17 tháng 4 năm 1911, nhưng giấy khai sinh lại ghi ngày 01-01-1912. Ông bị Việt Cộng thảm sát trong Tết Mậu Thân 1968, lúc đó vào khoảng 67 tuổi.

Tổ tiên vốn là người tỉnh Phước Kiến, nhân việc người Mãn Thanh đánh chiếm Trung Quốc (đời nhà Minh), nên đã bỏ nước ra đi, đến lập nghiệp tại Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên. Đời tổ thứ sáu có Ông Trần Bá Lượng, thi đỗ cử nhân khoa Canh Thìn (1820) đầu đời Minh Mạng, được bổ nhiệm Tri Phủ Tân Bình (Gia Định). Tổ đời thứ bảy (con trưởng của Ông Trần Bá Lượng) tên húy là Dưỡng Độn, tự Thời Mẫn, hiệu Tồn Trai, thi đỗ tiến sĩ năm Mậu Tuất (1838) dưới thời Minh Mạng, sau vì kỵ húy vua Tự Đức (tên là Thời) nên được vua Tự Đức cho đổi tên là Trần Tiễn Thành, làm đến Thượng Thư Bộ Công, Bộ Hộ, Bộ Binh, Cơ Mật Viện Đại Thần, Phụ Chính Đại Thần, tước Cần Chánh Điện Đại Học Sĩ, đứng đầu triều. Sau khi vua Tự Đức mất, hai vị đồng Phụ Chính là Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết phế vua Dục Đức (con nuôi vua Tự Đức), lập vua Hiệp Hòa (em vua Tự Đức) lên ngôi, rồi lại phế vua Hiệp Hòa lập vua Kiến Phước.

Lúc bấy giờ, Ông Trần Tiễn Thành đã ngoài 70 tuổi, từ chức về nhà nhưng hai ông Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết vẫn sai người mang bản thảo đề nghị truất phế vua Hiệp Hòa đến nhà ông, xin ông phải ký vào "đồng ý". Ông từ chối.

Trưa ngày 30 tháng 10 Quý Mùi (tức 29-11-1883), vua Hiệp Hòa bị hai ông Nguyễn Văn Tường và Tốn Thất Thuyết ép phải uống thuốc độc chết. Quá nửa đêm hôm đó, hai ông Tường và Thuyết đã sai bộ hạ đến nhà ám sát ông Trần Tiễn Thành (bắt đầu ngày 01 tháng 11 Quý Mùi, giờ Tý tức 30-11-1883). Sử sách đời sau gọi vụ nầy là "Tứ Nguyệt Tam Vương" (trong 4 tháng có đến ba người được lập lên làm vua) đó là Dục Đức, Hiệp Hòa, Kiến Phước.

Trong số các con của ông Trần Tiễn Thành có ông Trần Tiễn Huấn (cử nhân, làm Tri Huyện Hậu Lộc) và Trần Tiễn Hối (đậu giải nguyên tức đậu đầu cử nhân, làm Án Sát tỉnh Bình Định), ông Trần Dương, hiệu Quế Lâm làm nghề thuốc Bắc, không ra làm quan. Sau khi Ông Trần Tiễn Thành bị mưu sát, con cháu bỏ quê, trốn tránh đi xa, bỏ chữ lót "Tiễn", chỉ lấy họ Trần. Đời thứ 8 là ông Trần Dương (hiệu Quế Lâm) sinh ra Ông Trần Chánh (đời thứ 9) là thân phụ của ông Trần Điền (đời thứ 10).

Ông Trần Điền tự Nghênh Hòe, hiệu Hà Trì, con thứ tư của ông Trần Chánh.

Sau khi đậu Cao Đẳng Tiểu Học Pháp Việt tại Huế (1931), Ông Trần Điền ra học trường Bưởi ở Hà Nội. Chương trình Tú Tài phải học 3 năm, nhưng ông chỉ học trong 2 năm và thi đậu Tú Tài Triết học Pháp (1933). Ông trở về Huế làm giáo sư Trung học tư thục Thiên Hựu (instituit de la Providence). Sau đó, ông qua ngành Hành Chánh, làm công chức tại Thanh Hóa (1-7-1936) và hoạt động cho Hội Hướng Đạo. Năm 1941, ông được thuyên chuyển về Huế làm Kiểm Sự tại Bộ Tài Chánh rồi lên tới Ngự Tiền Văn Phòng và Văn Hóa Viện. Năm 1944, ông thi đỗ Tri Huyện đứng hàng thứ 4 trong 5 thí sinh được trúng tuyển mà đa số đã có bằng cử nhân Luật. Từ 01-02-1944 đến 9-1945, ông làm tri huyện Tiên Phước rồi Đại Lộc (Quảng Nam). Sau khi Việt Minh cướp chính quyền tại Hà Nội, ông về Huế làm Thẩm Phán tại quận Hương Trà cho đến 19-12-1946. Khi cụ Trần Văn Lý ra làm Hội Đồng Chấp Chánh Trung Phần (tương đương Thủ Hiến), ông được cử làm Chủ Sự Phòng Thông Tin Trung Phần (từ 15-4-1947 đến 15-4-1948). Sau đó ông xin nghỉ giả hạn không lương vì không chịu hợp tác với Thủ Hiến Phan Văn Giáo (từ 16-4-1948 đến 5-10-1949). Từ 06-10-1949 đến 06-08-1951, ông làm Giám Đốc Thông Tin Trung Phần (dưới thời cụ Trần Văn Lý làm Thủ Hiến). Sau đó, ông làm Phủ Trưởng Triệu Phong (1952) rồi Tỉnh Trưởng Quảng Trị (1954-1955). Ông có công tái lập an ninh trật tự, lập các đồn hương vệ, kiểm soát được các đường giao thông trong quận. Sau Hiệp Định đình chiến 20-7-1954, thường gọi là hiệp định Genève, ông lo đón tiếp đồng bào Quảng Trị từ phía Bắc vĩ tuyến 17 di cư vào Nam. Tết năm 1955, Thủ Tướng Ngô Đình Diệm đến thăm tỉnh Quảng Trị, đã ban tặng cho ông Bảo Quốc Huân Chương.

Mùa Xuân năm 1955, nhân vụ đảng Đại Việt lập chiến khu Ba Lòng, ly khai chống chế độ của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm, ông bị mất chức Tỉnh Trưởng và bị bắt giam tại Huế 3 tháng, sau đó được tại ngoại hầu cứu. Trước ngày Lễ Quốc Khánh 26-10-1957 (Đệ I Cộng Hòa), Tòa án quân sự tại Huế họp phiên đại hình do Ông Nguyễn Tri Chỉ ngồi ghế Chánh Án, Thiếu Tá Nguyễn Văn Chuân (sau nầy là Thiếu Tướng, Nghị Sĩ...) ngồi ghế Công Tố, xử vụ Ba Lòng. Ông Trần Điền tự biện hộ, không cần đến luật sư . Ông bị kết án 6 năm tù nhưng theo lệnh của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông được miễn thụ hình (không bị ở tù).

Từ 1957-1964, ông dạy học tại Huế và làm Hiệu Trưởng trường Bình Minh (do LM Nguyễn Văn Lập để lại). Mùa Hè 1964, theo lệnh của Thiếu Tướng Tôn Thất Xứng, Tư Lệnh Quân Đoàn I kiêm Đại Biểu Chính Phủ tại Vùng I, trường Bình Minh bị nhà nước tịch thu vì đó là tài sản của ông Ngô Đình Cẩn. Sau đó, ông Trần Điền rời trường Bình Minh qua làm Giám Đốc Viện Hán Học Huế (từ 17-6-1964 đến 15-8- 1966) thay thế Ông Võ Như Nguyện từ chức.

Từ 1964, ông và một số nhân sĩ Công Giáo tại Huế được mời vào Ủy Ban Đặc Biệt đại diện cho Giáo Dân bên cạnh Hội Đồng Linh Mục để cố vấn cho Đức Tổng Giám Mục Philipphê Nguyễn Kim Điền về các vấn đề văn hóa, xã hội, chính trị...

Tháng 9-1966, ông ứng cử vào Quốc Hội Lập Hiến tại đơn vị Thừa Thiên. Liên danh Nguyễn Văn Ngải-Trần Điền đắc cử, dẫn đầu phiếu. Ông có ra ứng cử Chủ Tịch Quốc Hội Lập Hiến nhưng thua ông Phan Khắc Sửu 3 phiếu ở vòng đầu.

Tháng 9-1967, ông đắc cử Nghị sĩ trong liên danh "Nông Công Binh" do Trung Tướng Trần Văn Đôn làm thụ ủy và được bầu làm Chủ Tịch Ủy Ban Canh Nông Thượng Nghị Viện.

Ông đã bị Cộng Sản sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế tháng 2-1968.

2. HOẠT ĐỘNG XÃ HỘI:

Ngoài các hoạt động trong lãnh vực hành chánh, chính trị, giáo dục như đã nói trên, ông còn là một nhà hoạt động thanh niên và xã hội nổi tiếng từ 1934 cùng thời với Tạ Quang Bửu, Hoàng Đạo Thúy, v.v...trong Phong Trào Hướng Đạo Việt Nam. Ông là một trong những người đầu tiên lập tráng đoàn Hướng Đạo tại Huế và tổ chức trại huấn luyện trung ương ở Bạch Mã (thừa Thiên). Năm 1934, ông chủ trương tạp chí "Bạn Đường" tại Thanh Hóa, ngoài mục đích huấn luyện Hướng đạo sinh, còn thêm phần nghị luận về văn chương và xã hội. Ông cũng đã thành lập một Ban Văn Nghệ của Hướng Đạo để đi trình diễn nhiều nơi, rất thành công. Ông là một trong những trưởng Hướng Đạo đầu tiên được lãnh "Bằng Rừng" và đã tham dự trại họp bạn quốc tế của tổ chức Hướng Đạo tại Úc (1952), được bầu chức Tổng ủy viên Hướng Đạo toàn quốc năm 1966. Ông được anh em Hướng Đạo quý mến như là bậc đàn anh đạo đức, gương mẫu và có tài hùng biện, xứng đáng với truyền thống của tổ chức nầy.

3. ĐỜI SỐNG GIA ĐÌNH:

Năm 1936, ông lập gia đình với bà Hà Thị Việt Nga, một nữ Hướng Đạo tại Huế (con Ông Hà Thúc Huyên - Thượng Thư Bộ Lễ - và bà Tôn Nữ Thị Hiệp). Qua tổ chức Hướng Đạo, ông bà Trần Điền đã gặp được Thiên Chúa và đã trở lại đạo Công Giáo năm 1937 mặc dầu cả hai ông bà đều xuất thân trong một gia đình danh gia, vọng tộc với truyền thống Nho học. Đặc biệt, hai cụ thân sinh của bà Trần Điền đã lập chùa Phổ Tế và đã quy y theo Phật. Ông bà sinh hạ được 10 người con, 4 trai và 6 gái. Ngoài thú đọc sách, nghiên cứu và bơi thuyền, ông không có một đam mê nào khác như hút thuốc lá, rượu chè, cờ bạc.

4. TẾT MẬU THÂN VÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN

Ông sống với gia đình tại Huế nhưng từ tháng 10-1966, ông vào Sài Gòn họp Quốc Hội Lập Hiến (1966-1967) rồi Thượng Nghị Viện (10-1967...), thỉnh thoảng ông về thăm gia đình vào những dịp Quốc Hội hưu khóa. Tháng 01-1968, ông về Huế ăn Tết với gia đình tại số 19 B đường Lý Thường Kiệt, Quận 3, Huế.

Từ tháng 08-1967, trong thời gian có cuộc vận động bầu cử Quốc Hội và Tổng Thống, Việt Cộng gia tăng các hoạt động phá hoại tại nông thôn Thừa Thiên, gây áp lực quân sự nặng nề toàn vùng I và đặc biệt tại hai tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên.

Tại quận Phú Lộc, phía Nam tỉnh Thừa Thiên, Việt Cộng xuất hiện quấy phá nhiều nơi, thỉnh thoảng pháo kích vào các đồn và căn cứ của quân đội VNCH trong quận, đánh các trụ sở xã, v.v... Sư Đoàn I Bộ Binh do Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng chỉ huy đã điều động chiến đoàn Dù của Thiếu Tá Đào Văn Hùng mở cuộc hành quân trong vùng Phú Lộc nhưng vì VC khéo giấu quân nên không phát hiện được gì. Trong lúc đó, tin tình báo cho biết khu rừng thuộc quận Hương Trà (Bắc Thừa Thiên) xuất hiện nhiều điện đài. Sư Đoàn 1 cũng cho hành quân vùng sông Bồ, nhưng cũng không có đụng độ. Tuy nhiên trong các cuộc hành quân trong vùng nầy, quân đội ta đã bắt được một số súng ống và dụng cụ giải phẩu chôn giấu của VC. Những dụng cụ nầy hoàn toàn mới. Ngoài ra còn bắt được những mô hình để nghiên cứu hành quân trong đó VC đã phác họa địa thế gồm thành lũy, hào sâu và chuẩn bị thang leo vô thành. Các dụng cụ y khoa đó, theo nhận xét của bên quân y thì có thể phục vụ cho cấp quân đoàn. Do những dữ kiện đó, nhiều người nghĩ rằng Việt Cộng có thể đánh Huế. Nhưng Tướng Ngô Quang Trưởng thì nhận đinh rằng VC có thể đánh quận Hương Trà hoặc có thể đánh vào một vị trí quân sự nào đó thuộc Bắc Thừa Thiên. Tướng Trưởng không ước tính rằng VC có thể đánh Huế.

Trước Tết Mậu Thân, Sư Đoàn 101 của Hoa Kỳ hành quân bắt được một chuẩn úy Việt Cộng, y khai dang thực tập đánh Huế. Tin Phòng Nhì và An Ninh Quân Đội cũng cho biết Việt Cộng có thể đánh Huế. Hai ngày trước Tết, ông Đoàn Công Lập, Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên báo cáo có đặc công Việt Cộng xâm nhập vào thành phố trong dịp Tết. Một số sinh viên, học sinh tham gia vụ tranh đấu chống chính quyền trung ương năm 1966, bị đàn áp, đã chạy theo Việt Cộng vào rừng, nay trở lại hoạt động nội thành, hướng dẫn cho bọn đặc công CS vào thành phố Huế ... Khoảng 20 tháng 12 năm 1967, trước lễ Giáng Sinh mấy hôm, Việt Cộng đã tấn công vào xã Thủy Phước (làng Công Giáo Phủ Cam) thuộc quận Hương Thủy, bên cạnh TP Huế. Chúng đã xâm nhập từ nghĩa địa phía sau núi Ngự Bình và phía lầu Jerard, bắn B.40 vào làm một số người chết và bị thương, một số nhà dân bị cháy. Với tư cách Dân Biểu tỉnh Thừa Thiên, ngay lúc đó, tôi có gởi một văn thư cho Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng đề nghi tăng cường hỏa lực cho Nghĩa Quân xã Thủy Phước với súng cối 60 ly và đại liên ... để có khả năng ngăn chận sự xâm nhập của địch từ hướng Nam Giao, Ngự Bình ... vào thành phố.

Trước tình hình như thế, Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB và Trung Tá Phan Văn Khoa, Tỉnh Trưởng Thừa Thiên-Huế, vẫn đinh ninh rằng Việt Cộng không thể đánh Huế được. Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư Lệnh Quân Đoàn I kiêm Đại Biểu Chính Phủ tại Vùng I cho chúng tôi biết ông đã tăng cường phòng thủ Huế hai đơn vị lính nhảy dù thiện chiến. Hai tiểu đoàn này đã được Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng bố trí ở quận Quảng Điền (Bắc Thừa Thiên) cách Huế 15 cây số và phía Nam phi trường Phù Bài, cách Huế 17 cây số về phía Nam. Do đó, khi Việt Cộng tấn công vào thị xã Huế thì hai đơn vị nầy đều ở ngoài thành phố, không làm nhiệm vụ bảo vệ Huế được...

Trước Tết, tôi có đến thăm Nghị Sĩ Trần Điền tại tư thất của ông, 19 B Lý Thường Kiệt, Quận Ba, Huế. Sau đó, tôi đi ra Quảng Trị và có đến thăm Nghị Sĩ Hoàng Xuân Tửu tại tư thất, đường Phan Thanh Giản, thị xã Quảng Trị vào sáng 30 tháng Chạp...Tôi có bày tỏ sự lo lắng của tôi về tình hình trong vùng. Cả hai vị đều tỏ ra quan tâm.

Tổng hợp các tin tức và tài liệu sách vở, báo chí của Việt Cộng cũng như của VNCH, nói về Tết Mậu Thân 1968 tại Huế, chúng tôi được biết:

Việt Cộng đã tấn công Huế vào đêm Giao Thừa Tết Mậu Thân (đêm 30 tháng 01-1968 bước qua sáng 01 tháng 2 năm 1968). Sáng mồng một Tết (01 tháng 2 năm 1968) người ta đã thấy Việt Cộng xuất hiện trên đường phố rồi.

Tại Cửa Chánh Tây, phía VNCH lúc đó có một Tiểu đội thuộc Đại Đội "Hắc Báo" (lính thám báo) trấn giữ. Phía Việt Cộng do Phan Nam (tức Lương) cán bộ Thành ủy nằm vùng phụ trách "đặc công". Theo lời Nam, chất nổ và vũ khí đã được đưa vào Thành nội trước 10 tiếng đồng hồ. Bọn đặc công CS đã hạ được vọng gác của Lực Lượng Thám Báo VNCH và dùng chất nổ phá cổng cho lực lượng chính quy CS từ bờ đối diện sông đào tràn vào thành nội. Rạng sáng mồng một Tết, đơn vị Hắc Báo chống không nổi phải rút lui. Việt Cộng đã đóng chốt, cố thủ trên thành kiên cố. Do đó, việc đánh đuổi chúng ra khỏi thành nội phải kéo dài nhiều ngày...

Tại khu vực An Hòa, một tiểu đoàn của Trung Đoàn E.9 (SĐ 309 Bắc Việt) có nhiệm vụ tấn công cầm chân Tiểu Đoàn 2 Dù của Thiếu Tá Thạch từ phía Bắc Thừa Thiên tiến vào làng An Hòa. Khoảng 2 giờ 30 sáng, một mũi đặc công VC đã vượt sông đột nhập cổng An Hòa và cùng với cánh quân của E.9 tràn vào làng An Hòa. Tuy nhiên từ chiều mồng một Tết, Tiểu Đoàn 2 Dù đã không còn ở làng An Hòa nữa. Cộng Quân chiếm cầu Bạch Hổ và phá hủy một nhịp cầu bên tả ngạn để chặn viện binh Mỹ.

Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 do Tướng Ngô Quang Trưởng chỉ huy đóng tại đồn Mang Cá bị một Dại Đội của Tiểu Đoàn 12 đặc công VC do Nguyễn Trọng Tấu chỉ huy tấn công. Đại đội nầy được chia làm 4 mũi từ thôn Triều Sơn Tây (thuộc quận Hương Trà, Bắc Huế) dùng phao ny-lông vượt sông rồi men theo bờ thành tiến vào Mang Cá. VC đã mở nhiều đợt tấn công vào đồn nầy nhưng không chiếm được vì quân VNCH trú đóng bên trong đã chống trả quyết liệt và bên ngoài Mang cá, có Thiếu Tá Nguyễn Hữu Đệ, Quận Trưởng Hương Trà và đơn vị Hải Quân Mỹ đóng ở Bao Vinh yểm trợ.

Tại phi trường nhỏ Tây Lộc (trong thành nội), một cán bộ nằm vùng VC đã cắt giây kẽm gai ở miệng cống Thủy Quang để cho đặc công VC chui qua cống vào bên trong, đốt kho đạn, kho xăng và khu nhân viên kỹ thuật. Tuy nhiên, lực lượng chủ lực của CS bị lạc đường qua trại Quân Cụ. Lính quân cụ ở đây chiến đấu rất hăng say, suốt mấy tuần, VC không chiếm được đồn nầy. Nhờ vậy, lực lượng phòng thủ bên phi trường, kịp thời bố trí, bảo vệ được sân bay.

Dũng, con trai hãng gỗ Lê Hữu Tý ở cửa Thượng Tứ, đang học ở Sài Gon, được bố gọi về đưa vào mật khu huấn luyện một tuần lễ, vừa mãn lớp huấn luyện, Dũng nhận công tác đưa đơn vị E.6 từ cửa Hữu vào Kỳ đài (cột cờ) để treo cờ "Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình" một tổ chức trá hình của CS Bắc Việt. Cờ rộng 94 mét vuông, gồm hai vạt xanh kèm lấy một vạt đỏ có sao vàng ở giữa (đây cũng là cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam). Đơn vị chiếm cột cờ thành nội nầy tiến ra cửa Thượng Tứ, rạp Hưng Đạo, đồn Cảnh sát Đông Ba. Các cơ sở khác như Ty Chiêu Hồi, Ty Thông Tin, Tòa Thượng Thẩm, v.v. đều bị chiếm ...

Phía Nam Huế do Đại Tá Thân Trọng Một của VC, người Thừa Thiên, biết rõ địa hình địa vật vùng nầy. Lực lượng của Một có "Đoàn 5" gồm 4 tiểu đoàn bộ, Trung đoàn 9 của SĐ 309 Bắc Việt, một tiểu đoàn ĐKB và 4 đội đặc công. Lực lượng của Thân Trọng Một đánh căn cứ thiết giáp VNCH ở đồn Tam Thai (An Cựu), nhưng không thành công vì hệ thống phòng thủ ở đây rất kiên cố. Cộng quân đã vượt sông An Cựu tiến vào thị xã Huế, 7 giờ sáng mồng một Tết người ta đã thấy Cộng quân ở ngoài đường phố. Chúng đã chiếm Đại đội quân cụ ở đường Nguyễn Huệ gần cầu Phủ Cam, Bưu điện, Ty Ngân khố, Tòa Đại Biểu Chính Phủ Trung Nguyên Trung Phần, Tòa Hành Chanh Thừa Thiên, Lao Xá Thừa Phủ và giải thoát hàng ngàn tù nhân. Phía VNCH còn giữ Đài Phát Thanh gần cầu Trường Tiền, Tiểu Khu, Ty Cảnh sát, trụ sở MACV (tức Khách sạn Thuận Hóa) và bến tàu hải quân. Những căn cứ nầy ở gần nhau nên hỗ trợ nhau khiến cho Cộng quân không chiếm được.

Bộ Chỉ Huy chiến dịch của Việt Cộng đóng tại làng La Chữ (Hương Trà, Thừa Thiên) và tại đây đã xảy ra một trận đánh rất ác liệt với Sư Đoàn Không Kỵ Hoa Kỳ do trực thăng chuyển quân đến. Phía Hoa Kỳ có 9 trực thăng bị bắn hạ và khảong 100 binh sĩ tử trận. Theo hồi ký của Văn Tiến Dũng thì phía Việt Cộng có hai tướng lãnh tử trận.

Sau khi chiếm toàn bộ quận Ba (Hữu Ngạn) thành phố Huế, Việt Cộng chia nhau đi kiểm soát từng nhà, bắt người. Chúng cho xe chạy đi khắp nơi kêu gọi các thành phần quân nhân, công chức trình diện. Chúng đã bắt được ông Nguyễn Văn Đãi, Phụ Tá Hành Chánh tại Tòa Đại Biểu Chính Phủ Vùng I, lúc đó đang có mặt tại Huế. Ông Bảo Lộc, Phó Tỉnh Trưởng Thừa Thiên đang có mặt tại tư thất (đường Lý Thường Kiệt) đối diện với Tòa Lãnh Sự Mỹ, cũng bị bắt đem tạm giam tại trường Thiên Hữu (đường Nguyễn Huệ). Những người nầy được giải lên núi và đưa thẳng ra Bắc trước khi Cộng quân rút lui khỏi thành phố nên không bị giết tập thể.

Tại Huế, Việt Cộng đã lập ra "Liên Minh Dân Tộc, Dân Chủ, Hòa Bình" và đưa Lê Văn Hảo (GS Đại Học Văn Khoa), lên làm Chủ Tịch và Thượng Tọa Thích Đôn Hậu (chùa Thiên Mụ) và Bà Nguyễn Đình Chi (cựu Hiệu Trưởng trường Đồng Khánh) làm Phó Chủ Tịch và Hoàng Phủ Ngọc Tường (GS trường Quốc Học, thoát ly theo Việt Cộng mùa Hè 1966) làm Tổng Thư Ký... Chúng lập tòa án nhân dân tại thành nội và Gia Hội (khu vực bị chúng kiểm soát lâu ngày) để xét xử thành phần quân nhân, cảnh sát, đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng, v.v... Một số thường dân thuộc thành phần buôn bán cũng bị bắt đem ra xét xử ... Một số người bị giết một cách dã man như Thiếu Tá Từ Tôn Kháng (Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn Thừa Thiên) bị giết trước mặt vợ con tại 176 đường Bạch Đằng (gần cầu Đông Ba, Huế), ông Lê Đình Thương (Phó Thị Trưởng Huế), ông Lê Ngọc Kỳ (Việt Nam Quốc Dân Đảng), Phạm Đức Phác (Việt Nam Quốc Dân Đảng), vợ chồng ông Trần Ngọc Lộ (Đại Việt Cách Mạng), ông Trần Mậu Tý (sinh viên, Đại Việt Cách Mạng)... ông Võ Thành Minh (nhân vật Hướng Đạo nổi tiếng) bị bắt tại từ đường cụ Phan Bội Châu (Bến Ngự Huế) và bị giết ...

Những sinh viên trong các Phong Trào Tranh Đấu chống chính phủ tại Sài Gòn thoát ly theo Việt Cộng vào mùa Hè 1966 như Nguyễn Đắc Xuân, Trần Quang Long, Hoàng Phủ Ngọc Phan...cũng xuất hiện tại Huế trong Tết Mậu Thân. Phan Chánh Dinh (tức Phan Duy Nhân) xuất hiện ở Đà Nẵng ... hướng dẫn Việt Cộng đi bắt bạn bè (trước đây đã tham gia Việt Nam Quốc Dân Đảng hay Đại Việt Cách Mạng ...) và những ai có tinh thần chống Cộng mà chúng biết.

Việt Cộng cũng đã vào nhà thờ Phủ Cam bắt đi ba, bốn trăm thanh niên, đàn ông trong đó có anh em Lê Hữu Bôi, Lê Hữu Bá (từ Bến Ngự chạy đến Phủ Cam ẩn núp) ... Số người nầy đã bị giết tập thể một cách dã man tại Khe Đá Mài (vùng núi thuộc quận Nam Hòa, Thừa Thiên). Hàng trăm, hàng ngàn người bị chôn sống tại vùng Gia Hội, Tiểu Chủng Viện, khu lăng Đồng Khánh, chùa Therevada Gia Hội, An Ninh Thượng, Chợ Thông, Lang Xá Cồn ... Phú Vang, Phú Thứ ... Những nạn nhân gồm đủ mọi thành phần từ các nhà tu hành như Linh Mục Bửu Đồng, Linh Mục Hoàng Ngọc Bang, Linh Mục Urbain (Dòng Thiên An) LM Guy (Dòng Thiên An), LM Lê Văn Hộ (Quảng Trị), các Thầy Dòng La San ở Phú Vang ... cho đến học sinh, sinh viên, thường dân buôn bán...Đặc biệt chúng đã giết các bác sĩ người Đức đến giúp giảng dạy tại Đại Học Y Khoa và giúp bệnh viện Huế như BS Alterkoster, BS Discher, Ông và Bà BS Krainick ... đem chôn sống tại chùa Tuyền Vân. Tổng số nạn nhân tại Huế, Thừa Thiên lên đến trên 4.000 người. (Chúng tôi đã có dịp trình bày chi tiết về Tết Mậu Thân trong tuyển tập tài liệu "Thảm Sát Mậu Thân ở Huế" tái bản 1999 có bổ túc và hiệu đính).

NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN ĐÃ BỊ VIỆT CỘNG BẮT VÀ SÁT HẠI TRONG TRƯỜNG HỢP NÀO ?

Tất cả mọi người trong gia đình Nghị Sĩ Trần Điền đều có mặt đông đủ vào dịp Tết , kể cả người con trai trưởng là anh Trần Tiễn San (Sĩ Quan Biệt Động Quân). Thấy Việt Cộng xuất hiện, anh San liền cởi bỏ bộ đồ quân nhân, mặc quần đùi chạy trốn. Để tránh bom đạn, dân cư ngụ chung quanh khu Dòng Chúa Cứu Thế Huế trong đó có gia đình Nghị Sĩ Trần Điền, kéo nhau chạy vào ẩn núp trong nhà Dòng. Tất cả mọi người chạy vào phòng sinh hoạt của nhà Dòng, riêng Nghị Sĩ Trần Điền và mấy người con trai vì quen biết với các Linh Mục nên được đưa vào trong khu nội viện của Dòng, nơi dành riêng cho các tu sĩ ở. Nghị Sĩ Trần Điền ẩn trốn trong một căn phòng kín bên trong nhà Dòng.

Được hơn một tuần, đến ngày mồng mười tháng Giêng âm lịch (tức 8 tháng 2-1968) Việt Cộng đến Dòng Chúa Cứu Thế, kiểm soát và lùa tất cả mọi người ra ngồi ngoài sân, bắt công chức, quân nhân, thanh niên, sinh viên học sinh ngồi riêng theo thành phần của mình và bắt kê khai lý lịch từng người. Khi chúng đến trước mặt Nghị Sĩ Trần Điền và hỏi ông là ai ? Ông trả lời "Tôi là Nghị Sĩ Trần Điền". Bọn chúng không hiểu "nghị sĩ" là gì thì ông giải thích cho chúng hiểu ông là người được dân bàu vào làm đại diện dân tại Quốc Hội.

Ông và hai người con trai của ông bị tách riêng ra khỏi đám đông dân chúng và bị dẫn qua bên sân nhà thờ cũ, quay mặt ra đường Quỳnh Lưu.(Đường nầy nay đã đổi tên mới). Mọi người đều bị trói tay lại phía sau lưng. Anh Trần Tiễn Hà, con trai thứ của Nghị Sĩ Trần Điền thừa lúc lộn xộn đã bỏ trốn khỏi Dòng Chúa Cứu Thế, chạy đi ẩn núp ở chỗ khác. Còn anh Trần Tiễn San vẫn đi chung với ông cụ.

Tại sân nhà thờ cũ phía sau lưng nhà thờ lớn (thường gọi là nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp hay nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Huế), anh Trần Tiễn San đang ngồi trước liền đổi chỗ ra ngồi cuối cùng, rồi tự cỡi trói và bỏ trốn. Anh San trốn thoát được còn Nghị Sĩ Trần Điền cùng những người còn lại thì bị dẫn đi về phía chợ An Cựu. Người ta thấy đoàn người đi dọc theo bờ sông An Cựu về ngã Lang Xá Cồn. Lúc đó trong người ông chỉ mặc một bộ áo quần ngủ, bên ngoài khoác thêm một áo choàng bằng vải nỉ. Trong mười ngày đầu tháng 2 năm 1968, quân đội Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ đã tái chiếm khu vực Hữu Ngạn (Quận Ba) Huế, do đó Việt Cộng chưa kịp lập Tòa Án Nhân Dân tại đây như đã làm ở Thành Nội và Gia Hội (phía Bắc sông Hương). Mãi đến tuần cuối tháng 2-1968, toàn bộ Thành Nội Huế mới được giải tỏa, quân đội VNCH kiểm soát hoàn toàn thành phố Huế. Những nạn nhân bị giết chết cá nhân hay bị chôn sống tập thể hoặc bị bom rơi đạn lạc được chôn trong thành phố Huế, trong cuối tháng 2 và tháng 3/68 đã được cải táng. Riêng các nạn nhân bị bắt đi mất tích, chưa ai biết chết sống ở đâu, mãi đến tháng 4 năm 1968, nhờ các cuộc hành quân của quân đội VNCH mở rộng để bình định các vùng nông thôn nên người ta đã phát hiện ra nhiều mồ chôn tập thể tại Phú Vang, Phú Thứ, Hương Thủy, Nam Hòa,v.v... Ngày 09 tháng 4 năm 1968, Quân Đội và Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn đã khám phá ra nhiều mồ chôn tập thể tại Lang Xá Cồn, cách An Cựu chừng 5 cây số thuộc quận Hương Thủy. Một người con nuôi trong gia đình Nghị Sĩ Trần Điền đã đi theo đoàn người đi tìm thân nhân, đến tại Lang Xá Cồn và nhận ra xác của Nghị Sĩ trong một mồ chôn tập thể. Ông bị chôn chung với một số người khác, áo quần còn nguyên vẹn, trong người vẫn còn giấy tờ tùy thân như thẻ căn cước bọc nhựa. Mặt của ông nằm úp xuống, dính với lớp đất sét ướt. Vì là mùa Đông, mưa lạnh, nên xác của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị thối rữa.

Người con nuôi nầy đã trở về nhà báo tin cho bà Trần Điền và các con. Gia đình liền báo tin đi khắp nơi cho bà con họ hàng biết. Đài Phát Thanh Huế cũng đã đọc tên các nạn nhân vừa tìm được xác ... Chính Quyền tỉnh Thừa Thiên cũng như gia đình đã báo tin cho Quốc Hội (Thượng Nghị Viện) biết. Báo chí và các đài phát thanh tại Sài Gòn và khắp VNCH đều loan tin về cái chết của Nghị Sĩ Trần Điền.

Thi hài của nạn nhân được đưa về quàn tại tư gia và gia đình đã tổ chức lễ tẩm liệm, nhập quan. Hiện diện trong ngày hôm đó có Trung Tướng Trần Văn Đôn, Nghị Sĩ Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Thượng Nghị Viện cùng Bà Luật Sư Nguyễn Phước Đại (Phó Chủ Tịch Thượng Nghị Viện), Thiếu Tướng Nguyễn Văn Chuân (Nghị Sĩ trong liên danh Nông Công Binh của Trung Tướng Trần Văn Đôn)... và phái đòan từ Sài Gòn ra thăm.

Lễ an táng được tổ chức một cách long trọng tại tư thất vào lúc 15 giờ 30 ngày 12 tháng 4 năm 1968 trước sự hiện diện của Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư Lệnh Vùng I Chiến Thuật đại diện Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Luật Sư Nguyễn Văn Huyền, Chủ Tịch Thượng Nghị Viện, Nghị Sĩ Hoàng Xuân Tửu, Phó Chủ Tịch Thượng Nghị Viện, Trung Tướng Trần Văn Đôn (Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng TNV) và đại diện chính quyền địa phương, đại diện các đoàn thể chính trị từ trung ương đến địa phương. Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm đã đọc bản Tuyên dương công trạng và gắn Bảo Quốc Huân Chương đệ tứ đẳng cho Cố Nghị Sĩ Trần Điền.Chủ Tịch Thượng Nghị Viện và Nghị Sĩ Trần Văn Đôn đã đọc điếu văn nói lên lòng thương tiếc một người bạn đồng viện xuất sắc, một chiến hữu có nhiều khả năng và tâm huyết đối với quốc gia, dân tộc. Quan tài được đưa đến an táng tại nghĩa trang Dòng Chúa Cứu Thế Huế. Lễ hạ huyệt vào lúc 17 giờ 30 chiều ngày 12-4-1968. Hôm đó bầu trời âm u, nhiều mây và có gió lạnh vào cuối mùa Đông còn sót lại, gây cho mọi người một hình ảnh vĩnh biệt đầy thương tiếc.

Tại Sài Gòn, lễ truy điệu cố Nghị Sĩ Trần Điền đã được tổ chức lúc 16 giờ 30 ngày 22 tháng 4 năm 1968 tại Hội Trường Diên Hồng (Thượng Nghị Viện VNCH) có mặt đầy đủ các Nghị Sĩ, Dân Biểu. Về phía chính phủ có Phó Tổng Thống VNCH, Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ,-Luật Sư Nguyễn Văn Lộc, Thủ Tướng Chính Phủ,-các vị Tổng Bộ Trưởng, Ngoại Giao Đoàn. Vợ con, họ hàng, bạn bè của Cố Nghị Sĩ cũng có mặt đầy đủ trong buổi lễ ruy điệu nầy.

Một buổi lễ cầu nguyện cho Cố Nghị Sĩ Trần Điền cũng đã được tổ chức tại Vương Cung Thánh Đường Sài Gòn do Thượng Nghị Viện và Hội HướngĐạo VN tổ chức.

Gia đình đã chọn ngày mồng mười tháng Giêng âm lịch hằng năm (là ngày ông bị Việt Cộng bắt) làm ngày húy nhật.

NẮM TRO TÀN:

Sau năm 1975, gia đình đã cải táng và gởi bình tro cốt của ông vào nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Huế. Khoảng 1990, trước khi qua định cư tại Hoa Kỳ theo diện Cựu tù nhân chính trị (HO), anh Trần Tiễn San (Thiếu Tá Biệt Động Quân) là con trai trưởng của Cố Nghị Sĩ Trần Điền, đã từ Sài Gòn ra Huế gặp Cha Bề Trên Dòng Chúa Cứu Thế xin nhận lại bình tro cốt của ông cụ để đưa vào để ở Sài Gòn vì ở Huế cũng không còn ai là họ hàng gần.

Gia đình cố Nghị Sĩ Trần Điền gồm có bà cụ và các con trai, một số con gái, cháu chắt ... hiện đang định cư tại Hoa Kỳ. Xin cám ơn anh Trần Tiễn San đã giúp chúng tôi một số tài liệu về gia phả họ Trần và cố Nghị Sĩ Trần Điền. Nếu có điều gì sai sót, xin quý vị bổ túc cho. Xin cám ơn.

Nguyễn Lý Tưởng