Thursday, July 9, 2009

Hai Chữ Danh Dự - Lê Văn Ân

Lê Văn Ân

Ngày 24 tháng 6 năm 2009, Cục Lưu Trữ Quốc Gia Hoa Kỳ cho công bố một đoạn băng ghi âm cuộc đối thoại giữa Tổng Tống Hoa Kỳ Richard Nixon và Henry Kissinger cho thấy mặc dù đã cam kết bảo vệ chính phủ VNCH, nhưng trong những cuộc nói chuyện riêng tư, vị Tổng Thống Hoa Kỳ này lại cho biết ông sẵn sàng “cắt đầu” cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, nếu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không chịu ủng hộ hiệp định hòa bình Paris năm 1973. Theo tin AFP thì trước lúc tuyên thệ nhậm chức nhiệm kỳ 2, Tổng Thống Nixon đã điện thoại cho ông Kissinger lúc đó là trợ lý thân cận của Nixon, yêu cầu ông này gây áp lực lên Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu buộc ông Thiệu phải ký hiệp định Paris. Ông Kissinger lại muốn nói chuyện với ngoại trưởng Trần Văn Lắm vì ông cho rằng ngoại trưởng Lắm là người “đần độn” và sẽ chẳng làm được gì. Ông Nixon đã yêu cầu ông Kissinger nói với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu rằng quốc hội Hoa Kỳ sẽ cắt viện trợ cho miền Nam Việt Nam nếu Việt Nam không ủng hộ hiệp định Paris. Nguyên văn lời của ông Nixon là: “Tôi không biết liệu những lời đe dọa đó có đủ mạnh hay không, nhưng tôi sẽ làm bất cứ điều gì kể cả cắt đầu ông ta nếu cần thiết”.

Cũng qua những đoạn băng vừa được tiết lộ thì cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã cho rằng Hoa Kỳ không giữ lời hứa bảo vệ Saigon 1975.

Khi tiếp xúc với ngoại trưởng Trần Văn Lắm, ông Richard Nixon còn nói ông “hứa sẽ làm mọi thứ có thể, để hỗ trợ cho Việt Nam Cộng Hòa và điều quan trọng cần phải nhớ là “chúng tôi biết ai là những người bạn”. Theo ông Ken Hughes, một chuyên gia về ông Nixon của đại học Virginia thì “ông Nixon muốn đạt được thỏa thuận này vì nó có thể cho ông thời gian một hoặc 2 năm giữa thời điểm ông rút quân hoàn toàn và cũng là thời điểm thắng lợi của phe Cộng Sản. Và điều này sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng việc sụp đổ miền Nam là do chính Việt Nam gây nên”. Theo ông Ken Hughes thì ông Nixon “ăn ở 2 lòng với miền Nam Việt Nam”.

Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cũng đã nhiều lần cho rằng làm đồng minh của Hoa Kỳ rất khó, làm kẻ thù của Hoa Kỳ còn dễ hơn hoặc “Hoa Kỳ phản bội chúng tôi”. Một tài liệu khác cũng cho biết Tổng Thống Nixon đã gởi cho Tổng Thống Thiệu một bức thư đe dọa sự kiện năm 1963 sẽ tái diễn nếu Tổng Thống Thiệu không chịu ký hiệp định Paris.

Qua những sự kiện nêu trên, chúng ta thấy Nixon đã từ bỏ danh dự của một Tổng Thống Hoa Kỳ trước khi phải từ chức vì không muốn bị truất phế - một cách bị lột danh dự, một “nghiệp báo nhãn tiền”, y như 3 anh em nhà Kennedy đã bị quả báo, hai chết một sống không bao giờ ra ứng cử Tổng Thống Hoa Kỳ – dù cho đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên – khi giết 3 anh em Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ vì họ muốn tự quyết vận mạng dân tộc họ. Nhưng nếu Nixon mất danh dự thì danh dự của Quân Lực và dân chúng VNCH càng sáng chói, cái huyênh hoang của Việt Cộng khi chúng gọi là đã chiến thắng chúng ta chỉ là cái huyênh hoang của tên tiểu nhân, một bên được viện trợ đầy đủ gấp 4 lần bình thường, một bên bị tước đoạt tất cả đạn dược, quân trang quân dụng. Chẳng khác nào tay không đánh với kẻ có vũ khí. Danh dự, Trách Nhiệm, Tổ Quốc của người lính Việt Nam Cộng Hòa ngày càng sáng chói. Cái cần thiết là tất cả người dân Việt Nam, quân cũng như dân phải làm sao để niềm hãnh diện vì đã tận trung báo quốc một lần nữa lại sáng chói khi phải chống lại chế độ Cộng Sản.

Ngày nay, đứng trước kẻ thù tàn độc là Việt Cộng, người dân Việt Nam phải làm gì? Bài viết “Phật Giáo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” của Thầy Thích Tánh Hải, Chủ trương Tự Do Tôn Giáo Hay Là Chết của linh mục Nguyễn Văn Lý là hai bài học quý báu, nếu áp dụng vào thực tế có thể cứu được dân Việt Nam qua cơn ngặt nghèo sinh tử hiện nay.

Thầy Thích Tánh Hải viết: “Không thể có ở bất cứ nơi nào trong tàng thư Phật Giáo, trong Đại Tạng Kinh nhà Phật để tìm thấy dấu tích về một loại hình giáo lý quay lưng trước khổ đau của đồng loại. Cũng không thể tìm đâu ra loại hình văn học thánh giáo để tư duy con đường đi đến giác ngộ bằng sự vô cảm trước sự thống khổ của chúng sinh. Trái lại, con đường của Đạo Bồ Tát để bước lên quả Phật là phải xả thân cứu đời, lấy cứu khổ, độ sinh trang nghiêm Thánh giáo ... Thế nhưng ngày nay có không ít kẻ hình tướng Tăng Bảo mà tâm phò Ác Quỉ, luôn miệng cổ võ loại hình học thuyết thuần túy … nọ kia theo kiểu “mũ ni che tai”, mặc cho hơn 80 triệu đồng bào đang bị đọa đày dưới ách bạo tàn XHCNVN”.

Thầy Thích Tánh Hải đã vạch rõ liều thuốc ngủ của Việt Cộng đối với Phật Giáo “TU HÀNH THUẦN TÚY” là một độc dược giết chết Giáo Hội Phật Giáo, Thầy viết: "Con bài “Tu hành thuần túy”, chiến lược tách quần chúng ra khỏi GHPGVNTN của Cộng Sản. Sau vụ Nhất Hạnh, âm mưu mọt cuộc “Đảo Chánh” GHPGVNTN không thành, XHCNVN chuyển sang chiêu thức mới: Con bài “tu hành thuần túy”. Chiêu thức nổi bật trong chiến lược nầy đó là mô hình Hồ tặc ngồi chung bàn với Đức Phật … Kêu gọi Tu Hành Thuần Túy trong mùa Pháp nạn, thật lạ chưa … Ai đời nhà cháy không lo chữa lại đi trang trí nội thất, thật là vớ vẩn đến hoang tưởng hết chỗ nói… tu hành thuần túy, làm văn hóa thuần túy xa rời đấu tranh giải trừ pháp nạn với quốc nạn, đó chính là cái loa tôn giáo vận, cái kiểu tuyên truyền của đảng CS.”

Thầy Thích Tánh Hải trong bài này đã vạch ra cho mọi người thấy Cộng Sản đang ru ngủ, đang đưa Tăng Ni vào con đường Mũ Ni Che Tai, không lý đến đau khổ của đồng bào. Đó là con đường không tìm thấy trong Đại Tạng Kinh Nhà Phật.

Trong khi đó, cách nay 9 năm, linh mục Nguyễn Văn Lý đã “Thống thiết và tha thiết kêu gọi: cho đến khi nhà nước CSVN thay đổi toàn bộ chính sách đối với các tôn giáo tại VN và Hội Thánh Công Giáo VN được hoàn toàn tự do thì: kính xin Đức Hồng Y, các TGM, GM trong HĐGMVN từ nay không họp chung nữa… vì họp mà không thể nào nói được những điều lương tâm đòi hỏi phải nói thì thà đừng họp… đừng đi tham dự các Hội nghị quôc tế… đừng xin phép bất cứ điều gì mà tự bản chất, Giáo hội lẽ ra được phép làm đúng chức năng của Giáo Hội mà không cần phải xin phép bất cứ quyền năng trần gian nào. Như việc trao ban chức Linh mục, việc bổ nhiệm các linh mục, …”. Ý của linh mục Nguyễn Văn Lý rất rõ ràng, không vì những cái bề ngoài mà phải quỵ lụy Việt Cộng. Cứ thi hành những gì mà Giáo Hội thấy cần làm, cứ làm, đừng để Cộng Sản xen vào những việc của Giáo Hội. v.v… Tiếc thay, linh mục Nguyễn Văn Lý đã bị chính các Đấng Bề Trên của ngài phê phán là làm chính trị, là qua mặt Bề Trên. Và cho đến hôm nay, linh mục Nguyễn Văn Lý lại phải vào tù Việt Cộng để chứng minh cho Bề Trên thấy dù có gian lao, dù có bị tù hãm, dù … chết (Tự do tôn giáo hay là chết) cũng không im lặng hay nói lời ủng hộ Việt Cộng khi ra nước ngoài, vì được làm nhà thờ, đi ngoại quốc, phong chức với sự đồng ý của Việt Cộng, chưa kể phải chia chác những gì mình thu lượm được với Việt Cộng. Nhất là nhắm mắt trước những tệ đoan xã hội do chính sách bóc lột tàn tệ của Việt Cộng, nhắm mắt làm ngơ trước sự đàn áp dã man con chiên, cướp đoạt tài sản Giáo Hội v.v… Đây cũng là một lối sống tôn giáo thuần túy.

Ngày hôm nay, giặc Tàu công khai xâm lấn bờ cõi, ngư phủ bị cấm ra khơi, người Thượng, người Kinh Cao Nguyên Trung Phần sẽ lần lượt bỏ đất mà đi, y như dân Do Thái ngày xưa. Hội Đồng Giám Mục, Tăng Ni thực hành “tu hành thuần túy, không làm chính trị” để con chiên, Phật giáo đồ cho Cộng Sản Việt Nam rồi Cộng Sản Tàu hành hạ, trấn lột, miễn các ngài yên ổn tu hành, đi ngoại quốc kiếm tiền.

Đã đến lúc lãnh đạo tôn giáo phải nhìn rõ đâu là Thánh Ý Chúa, đâu là Cứu Khổ Cứu Nạn, đâu là mảnh đất dung dưỡng bao nhiêu đời cha ông và đến đời mình. Nay sắp mất về tay người, hai chữ Việt Nam sẽ biến mất trên bản đồ thế giới. Nhưng liệu Việt Cộng có để cho quý vị bình yên để “tu hành thuần túy” hay không? Liệu không làm chính trị thì Việt Cộng có để cho quý vị bình yên không? Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã lấy làm xấu hổ khi thông hành ghi tên Việt Nam vì cán bộ Cộng sản VN khi đi ra nước ngoài đã buôn lậu, ăn cắp, không giữ vệ sinh và lịch sự tối thiểu. Mai này mất nước các ngài đi ra ngoại quốc sẽ gặp những ánh mắt tương tự các ngài nghĩ suy thế nào?

Một tin đồn đang lan dần trong các cộng đồng: Việt Cộng sẽ không cho Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt trở về Việt Nam! Nếu trường hợp đó xảy ra, Đức Hồng Y, Hội Đồng Giám Mục sẽ có phản ứng ra sao? Hay là quý ngài không làm chính trị, có nghĩa là không can thiệp vào việc Đảng và Nhà Nước? Trước khi là người Công Giáo (sinh ra 3 ngày mới rửa tội), các ngài đã là người Việt Nam, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.

Xin hãy bảo tồn 2 chữ DANH DỰ cho người Việt Nam, cho đất nước Việt Nam.

Lê Văn Ân

Tôn Giáo Trong Vai Trò Tranh Đấu Tự Do Dân Chủ Và Nhân Quyền Cho Việt Nam - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Hôm nay tôi xin trình bày đề tài: ‘Tôn giáo trong vai trò tranh đấu Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam’. Có thể nói, đây là một đề tài hơi nhạy cảm và phải thận trọng khi trình bày để tránh việc ngộ nhận của thính giả, tránh việc đáng tiếc của một vài vị xử dụng quyền tự do ngôn luận để chuyển đề tài qua một chiều hướng khác. Vậy xin thông cảm về những điểm mà tôi muốn lướt qua cũng như xin đừng đặt những câu hỏi có dụng ý chỉ trích cá nhân hay các vị lãnh đạo tinh thần mà xin chú trọng một cách tổng quát về vai trò của tôn giáo trong việc tranh đấu dành tự do dân chủ và nhân quyền cho đất nước Việt Nam. Tôi cũng xin phép không trả lời những câu hỏi cố ý dẫn đến việc chỉ trích cá nhân hay hành động cá nhân, nhất là của những vị lãnh đạo tinh thần, để cuộc thảo luận hôm nay đạt được kết quả một cách trung thực, là tất cả chúng ta đều mong muốn các tôn giáo dấn thân một cách tích cực hơn nữa để làm đầu cầu cho giới trẻ và các phong trào tranh đấu tại Việt Nam sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Kính thưa Quý Vị,

Tôn giáo là kẻ thù không đội trời chung với cộng sản, Cộng sản chủ trương vô thần vì chúng cho rằng tôn giáo là một loại thuốc phiện dùng để mê hoặc tín đồ. Một cách nói gian trá để che đậy một thực thể mà cộng sản rất lo sợ trước sức mạnh của tôn giáo. Lý do là người có tôn giáo thì đặt niềm tin vào Phật, vào Chúa, vào các Đấng Linh Liêng và tuân lời của các vị lãnh đạo tinh thần. Một mặt cộng sản chủ chương vô tôn giáo, diệt bỏ tất cả niềm tin vào các đấng linh thiêng nhưng mặt khác chúng lại dựng lên những huyền thoại chung quanh lãnh tụ để ru ngủ quần chúng và tạo sự ngưỡng mộ bắt người dân phải tôn thờ như các vị thần thánh. Điều nầy chúng ta không lấy làm lạ từ những tên đồ tể Marx, Lê, Mao, Castro đến Hồ đều được chúng thổi phồng, đánh bóng thành những vị thánh, cha già dân tộc rồi dựng tượng, đưa lên bàn thờ bắt dân chúng bái lạy từ lúc còn sống cho đến khi đã nằm yên trong lòng đất.

Cộng sản sợ tôn giáo vì chính tôn giáo là môi trường mà cộng sản khó xâm nhập và phát triển được. Trường hợp các xứ theo Hồi giáo, với lòng sùng đạo và tín hữu tuyệt đối trung thành với giáo chủ thì không bao giờ cộng sản có thể xâm nhập vào những quốc gia nầy. Cũng như trường hợp Tây Tạng, Tàu cộng đã dùng vũ lực cưởng chiếm xứ nầy, vị lãnh đạo tinh thần phải ra xứ ngoài lánh nạn nhưng các cuộc chống đối của dân chúng và sư sải vừa bất bạo động vẫn liên tục xảy ra từ trong nước ra đến hải ngoại. Điều nầy chứng minh cho chúng ta thấy, sức mạnh tôn giáo là một trở ngại cho việc xâm nhập và phát triển cộng sản.

Đối với Việt Nam là một quốc gia có thể nói rằng dân chúng gần như hoàn toàn theo một tín ngưỡng nào đó. Không Phật Giáo thì Công giáo, Tin Lành, Hòa Hảo, Cao Đài hay thờ Tổ Tiên, bách phân người có tín ngưỡng lên đến gần 95% trong tổng số dân chúng nhưng tại sao đất nước của chúng ta lại rơi vào tay vô thần cộng sản ? Tôi xin thưa, tất cả người Việt Nam chúng ta đã bị cộng sản bịp kể từ lúc chúng đội lốt tôn giáo để đánh phá Việt Nam thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà, cũng như năm 1975, vào cướp nước và cho đến tận ngày nay, năm 2009, chúng ta vẫn bị cộng sản chúng nó lừa bịp bằng những trò tôn giáo quốc doanh. Tôi nói bị bịp, vì mãi đến hôm nay, nhiều người từ trong nước cho đến hải ngoại vẫn còn ủng hộ, tiếp tế và nuôi dưỡng đám tôn giáo quốc doanh.

Nhiều người vẫn lầm tưởng cộng sản đã phản tỉnh biết ăn năn hối cãi bằng hình thức lập bàn thờ Phật và nuôi sư nữ ngay tại trong nhà (như trường hợp Lê Khả Phiêu) hoặc đúc tượng quỷ Hồ bằng vàng, đặt ngang hàng với Đức Phật trong chùa để cho khách thập phương mua vé vào thăm viếng (Chùa ở Bình Dương). Mai đây không biết ông cha quốc doanh nào vâng lệnh cộng sản đưa hình quỷ Hồ vào nhà thờ để cho tính hữu đến cầu nguyện nữa không, đó mới là điều cần phải cảnh báo với tất cả mọi người từ trong quốc nội ra đến xứ ngoài.

Tôn giáo và cộng sản là hai thái cực đối đầu nhau. Trong một quốc gia, nếu tôn giáo mạnh thì không có cộng sản, ngược lại nếu cộng sản mạnh thì sẽ không còn tôn giáo. Nhưng tại sao ở Việt Nam, một quốc gia với trên 95% dân chúng theo tôn giáo mà cộng sản vô thần ngự trị trên đất nước chúng ta đã trên 60 năm (miền Bắc) và trên 34 năm (miền Nam). Hơn nữa các tôn giáo vẫn bành trướng từ Nam chí Bắc với hình ảnh nhà thờ chùa chiềng mọc lên như nấm cũng như các giáo hội Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo vẫn hoạt động bên cạnh bạo quyền Hà Nội ? Đó là cộng sản Việt Nam đã kịp thời thay đổi chiến lược, che giấu chủ trương ‘vô tôn giáo’ cố hữu của chúng bằng hình thức đẻ ra những giáo hội quốc doanh nằm dưới sự điều động của Mặt Trận Tổ Quốc. Mục đích trước tiên để chứng minh với thế giới rằng Việt Nam cộng sản có tự do tôn giáo và sau nữa để bịp người dân, đồng thời xử dụng thành phần Cha Cố Sư Sải quốc doanh để trấn áp các thành phần tôn giáo nguyên thủy. Phải thành thực nói rằng cộng sản đã thành công một phần nào trong việc dàn dựng những công cụ tôn giáo để phục vụ một cách đắc lực cho chế độ. Thành phần quốc doanh nầy chẳng những nắm phần chủ động lèo lái các tôn giáo trong nước mà còn bành trước ra hải ngoại để tuyên truyền và phá hoại cộng đồng, trong đó thành phần lãnh đạo tinh thần đa số là những đảng viên cộng sản chính hiệu. Việc giáo dân, tín đồ gom góp tiền đưa về xây nhà chùa, nhà thờ thì cũng nằm trong chiều hướng khuếch trương các cơ sở tôn giáo màu mè cho cộng sản, tiền do các nơi thờ phượng trước sau gì cũng chui vào túi chế độ thì những hình thức bên ngoài không quan trọng, mà điểm chính là, tín đồ còn tin tưởng vào giới lãnh đạo tinh thần của mình hay hoặc còn một lòng sùng đạo hay không, khi khám phá ra giới lãnh đạo tôn giáo quốc doanh là những hạng người không xứng đáng … thì tinh thần giữ đạo trong người cũng sẽ chắc chắn mai một. Cộng sản Việt Nam luôn luôn lo ngại vấn đề tôn giáo và sự đồng nhất của tín hữu của các tôn giáo do đó, một kế hoạch nhằm chia rẽ giữa tôn giáo nầy với tôn giáo khác đã và đang xuất hiện nhằm đánh pha lẫn nhau. Ngoài ra có những thành phần chuyên nghiệp chuyên đánh phá các tôn giáo một cách công khai cũng là một trong những kế hoạch triệt tiêu tôn giáo ở Voệt Nam.

Lý do chính mà cộng sản lo sợ, nếu có sự đoàn kết chặt chẻ, nghĩa là có sự kết hợp tôn giáo, thì đây là nguy cơ cho chế độ vì tôn giáo là một thực thể có đủ các điều kiện về nhân lực, về đoàn kết, sự trung thành với chủ chăn và tinh thần đạo giáo thì dủ kẽm gai, súng đạn hay nhà tù cũng không thể nào cản đường những ccuộc xuống đường của con chiên, Phật tử v..v..

Lịch sử thế giới đã chứng minh rằng, sức mạnh Thiên Chúa Giáo đã đánh sập chế độ cộng sản Ba Lan rồi kéo theo nguyên cả khối đỏ Đông Âu-Châu từ bỏ cộng sản trong cuối thế kỷ vừa qua. Lịch sử Việt Nam cũng đã chứng minh, cộng sản phải dùng bàn tay Phật giáo để trực tiếp để giết chết nền Cộng Hòa Thứ Nhất và còn gián tiếp giúp cho cộng sản thôn tính một cách dễ dàng miền Nam, thì bây giờ chúng vẫn lo ngại tôn giáo là nguyên động lực có thể kết thúc chế độ bất nhân tàn bạo của chúng trong một ngày gần đây. Hơn nữa, bài học vùng dậy của người Tây Tạng, là một quốc gia Phật giáo, mà chính Đức Đạt Lai Lạt Ma là người lãnh đạo tinh thần đang sát cánh cùng dân chúng trong cuộc tranh đấu từ bất bạo động đến bạo động. Sự nổi dậy của dân Tây Tạng đã phơi bày cho thế giới thấy được âm mưu thâm độc trong chương trình diệt tôn giáo và bành trướng thế lực cộng sản tại Đông Nam Á. Cộng sản Việt Nam đang lo sợ sự nổi dậy của tôn giáo trong nước với sự yểm trợ của cộng đồng người Việt hải ngoại cũng như cả thế giới tự do, do đó chúng phát triển tối đa các tổ chức tôn giáo quốc doanh nhằm bưng bít sự thật và lừa bịp thế giới cũng như những người Việt ít theo dõi tình hình chính trị tại quê nhà.

Đối với tôi, tất cả hành động nào nhằm mục đích tranh đấu tìm tự do no cơm ấm áo cho người dân trong nước và mục đích dùng làm cũng vũ khí nhằm giải thể chế độ cộng sản đều nên cổ võ hoan nghênh. Nhưng ngược lại có những trường hợp lợi dụng các hình thức tranh đấu để mưu cầu lợi ich riêng tư cá nhân, bè nhóm phe đảng thì cần phải xét lại để công cuộc tranh đấu có ý nghĩa và tốt đẹp hơn. Tôi nhận thấy gần đây có một vài trường hợp đưa Chúa Phật xuống đường trong các cuộc biểu tình là những hình ảnh không được đẹp mắt, mất tính cách thiêng liêng của tôn giáo dưới con mắt người nước ngoài. Họ không thể hiểu được một cuộc biểu tình lại đem các đấng Tối Cao ra giữa đường để chứng kiến những hình ảnh không đẹp mắt, nghe những tiếng la hét, hoan hô đá đảo mà theo tôi nên tổ chức những buổi cầu nguyện trong chùa, nhà thờ hay trong các cuộc lễ lớn như…tổ chức cầu cho quốc thái dân an ở những vị trí trang trọng trong thành phố. Vẫn biết đây có thể là một hình thức cầu nguyện mới do các vị lãnh đạo tinh thần chủ xướng, nhưng qua tay lèo lái của những con buôn chính trị, những lần cầu nguyện đuợc lồng vào trong các cuộc biểu tình chính trị thì lại trở nên mất trang nghiêm làm buồn lòng tín đồ cũng như giáo hữu. Hơn nữa, hành động đưa bàn thờ xuống đường nhắc chúng ta nhớ lại thời kỳ đen tối vào năm 1966, khi Thích Trí Quang đưa Phật xuống đường để cản chân Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đang truy lùng những tên cộng sản lẫn lộn trong các đám biểu tình.

Một chuyện đau buồn nữa là gần đây giáo dân Việt Nam đứng lên đòi bạo quyền Hà Nội phải trả lại đất đai cho giáo hội công giáo, tình hình tranh đấu đang lên đến cao điểm với sự ủng hộ của các tôn giáo bạn cũng như dư luận nước ngoài thì cuộc biểu tình phải dẹp bỏ theo lời khuyến cáo của Vatican. Tôi nghĩ rằng đây là một cuộc tranh đấu của người công giáo mở đường cho các tổ chức khác nối tiếp để rồi bùng nổ và chấm dứt chế độ vô thần tàn bạo cộng sản. Nhưng tất cả mọi người đều lấy làm tiếc vì Vatican đã bị cộng sản lừa cho một vố lớn với những lời hứu hưu hứa vượn. Cộng sản đã nuốt lời và lợi dụng việc qua mặt được Vatican, chúng trở nên thô bạo hơn ra tay đàn áp người dân biểu tình đồng thời dùng công cụ san bằng mảnh đất của nhà chung để làm công viên và khu giải trí thành phố. Nếu vị Giáo Hoàng tiền nhiệm còn sống thì tình trạng tranh đấu tại Việt Nam, nếu không đạt được mục đích tối hậu lật đổ được chế độ cộng sản, thì cũng làm cho chúng biết mùi thất bại và không bao giờ dám đụng đến bất cứ một tôn giáo tại Việt Nam.

Trở về vai trò của tôn giáo trong cuộc tranh đấu dành tự do dân chủ nhân quyền cho Việt Nam hiện nay, tôi nghĩ rằng đây là một điều tối cần thiết và thật cấp bách. Nhiều vị lãnh đạo tôn giáo đã can đảm chịu tù đày, bất chấp quản thúc nhưng chưa đủ hiệu lực để thuyết phục và thúc đẩy toàn dân đứng dậy. Điều cần thiết là tất cả các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo phải đồng loạt dấn thân xuống đường bên cạnh Phật tử, con chiên để làm đầu tàu cho các cuộc tranh đấu. Tùy theo thời điểm cũng như hoàn cảnh, những hình thức tranh đấu có thể uyển chuyển nhưng phải nhiệt tình và liên tục hướng dẫn tín đồ và Phật tử đi đúng hướng để tiếp tay với tuổi trẻ, người lao động cũng như toàn dân Việt Nam. Chỉ có những tổ chức tôn giáo là nơi tập hợp con chiên Phật tử biết tuân lời vị lãnh đạo tinh thần một cách tuyệt đối, sống chế vì đạo. Chính các tổ chức tôn giáo mới có một sức mạnh đáng kể để có thể đánh gục bạo quyền cộng sản. Chính các tổ chức tôn giáo mới có một sự đoàn kết vững chắc và bền bĩ thì mới đủ khả năng tạo một cuộc cách mạng cho tự do tôn giáo, tự do dân chủ và nhân quyền. Người Việt đang trông chờ các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo vì chính các vị nầy chính là những chiến sĩ đầu đàn cho công cuộc tranh đấu của toàn dân.

Một điều đau buồn cho dân tộc Việt Nam, cộng sản đã âm mưu đào tạo một số lãnh đạo tinh thần theo kiểu quốc doanh, nghĩa là chỉ biết phục vụ chế độ. Chúng ta tôn trọng những vị chân tu vì họ đã dứt bỏ được những cái Tham-Thâm-Si tầm thường của con người để dấn thân vào con đường tu hành khổ hạnh, tìm hạnh phúc tinh thần vĩnh cữu cho cá nhân và phục vụ tín đồ giáo hữu đi theo con đường đạo pháp. Nhưng khi một vị tu hành nào chẳng những chưa dứt bỏ được những cái tầm thường mà còn tham thâm si hơn người phàm tục, trở thành con buôn tôn giáo, xem trọng vấn đề vật chất cũng như chủ tâm chạy theo bạo quyền cộng sản để an thân phì gia thì người Việt quốc gia phải dứt khoát loại bỏ thành phần nầy ra khỏi cộng đồng để khỏi ô uế đạo pháp cũng như nơi thờ phượng, đồng thời đây cũng là giải pháp để diệt ngay cai mầm mống cộng sản đang dùng lốt tôn giáo để mị dân, che mắt thế giới và củng cố quyền lực của chúng. Chúng ta đánh cộng sản mà đi nuôi dưởng, ủng hộ và thành phần lãnh đạo tôn giao đòi hỏi lập gia đình, buôn Chúa bán Phật, rồi vui vẻ đóng góp tiền của để nuôi dưởng thành phần nầy thì chính là giúp cho chế độ cộng sản. Sở dĩ tôi nói như vậy vì cộng sản tạo ra các hình thức tôn giáo quốc doanh không ngoài mục đích là để phá hoai chúng ta. Điểm quan trọng cần phải hiểu âm mưu của cộng sản : Chúng dựng lên các giáo hội quốc doanh với những thành phần buôn thần bán thánh, làm những chuyện ác đức, phá nát tinh thần đạo giáo, kiếm tiền kinh doanh không ngoài mục đích để cho tín đồ giáo hữu nhận thấy những nhà lãnh đạo tôn giáo đều bất xứng…tín đồ giáo hữu sẽ ghét cha, khinh thầy. Từ đó sẽ xa dần nhà thờ, tránh đến chùa lạy Phật thì đã con chiên Phật tử đã vào đúng quỹ đạo phá tôn giáo do cộng sản dàn dựng. Chúng không cần lên tiếng ngăn cấm tín hữu đến nhà thờ, cản trở tín đồ đến chùa mà chỉ cần những hình ảnh xấu xa của sư cha quốc doanh cũng đủ làm cho con chiên tín đồ chán nản và xa dần với tôn giáo của họ. Đó là âm mưu diệt tôn giáo của cộng sản.

Xin chân thành cám ơn Quý Vị
Đinh Lâm Thanh
Paris, 30 Juin 2009

Những Lắt Léo Trong Luật Quốc Tịch Của VN Với Người Việt Ở Nước Ngoài - Gs Hà Ngọc Cư

* Khi một người Tỵ Nạn Chính Trị xin nhập quốc tịch một nước khác có nghĩa là đã xin bỏ quốc tịch cũ thì không còn liên hệ gì với chế độ cộng sản. Vậy dừng thắc mắc với những âm mưu lắt léo về luật rừng ‘quốc tịch’ của chúng.

Gs Hà Ngọc Cư

Theo thông báo của Bộ Tư Pháp Việt Nam, “Luật Quốc Tịch Việt Nam” kể từ ngày 1 tháng 7 năm 2009 sẽ có hiệu lực thi hành. Theo luật này, người Việt Nam sinh sống tại nước ngoài “chưa mất quốc tịch Việt Nam phải ‘đăng ký’ với cơ quan đại diện Việt Nam ở nơi định cư để giữ quốc tịch gốc. Thời hạn đăng ký sẽ kéo dài 5 năm kể từ ngày Luật có hiệu lực.” Vẫn theo Bộ Tư pháp Việt Nam, “việc phải đăng ký giữ quốc tịch Việt Nam là giải pháp cụ thể để Nhà nước có thể xác định được những ai trong số hơn 3 triệu người Việt Nam định cư ở nước ngoài còn muốn giữ quốc tịch Việt Nam, qua đó xác định rõ tình trạng quốc tịch của họ, tạo điều kiện để làm tốt công tác quản lý về quốc tịch, thực hiện nhiệm vụ bảo hộ công dân định cư ở nước ngoài.”

Tuy nhiên, để hiểu rõ điều luật này không phải là việc dễ dàng, vì trong đó có nhiều lắt léo, đặc biệt là với người Việt Nam có quốc tịch Hoa Kỳ. Bài viết dưới đây của Giáo sư Hà Ngọc Cư, hiện là Giám đốc điều hành cơ quan CISS chuyên về di dân và tị nạn tại Houston, Texas, sẽ cho thấy điều đó.

Luật Quốc Tịch mới của nước CHXHCN Việt Nam có hiệu lực kể từ ngày 1 tháng 7 năm 2009.

Có hai điều khoản quan trọng có ảnh hưởng lớn đến người Việt định cư ở nước ngoài.

- Người Việt đã có quốc tịch mới muốn giữ quốc tịch Việt Nam (VN) thì phải đăng ký trong thời hạn 5 năm, kể từ ngày 1 tháng 7, 2009.

- Người nước ngoài khi nhập quốc tịch Việt Nam thì phải thôi quốc tịch nước ngoài.

Bây giờ xin bàn về những lắt léo của hai điều khoản này.

1. Nếu xin giữ quốc tịch Việt Nam thì hậu quả đối với quốc tịch mới của mình sẽ ra sao?

Vấn đề song tịch thay đổi theo luật lệ của từng quốc gia. Một số quốc gia như Pháp, Mexico, Ba Lan, Nga, Thụy Sĩ, Canada, Anh quốc,… cho phép công dân giữ quốc tịch của họ khi nhập quốc tịch mới. Một số quốc gia khác quy định rằng nếu công dân nhập quốc tịch một quốc gia khác thì đương nhiên mất quốc tịch của họ như Áo, Úc, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Nhật Bản, Hàn Quốc, Hòa Lan, Phi Luật Tân, Trung Hoa…

Riêng trường hợp Hoa Kỳ thì Hiến Pháp Hoa Kỳ không công nhận song tịch mà cũng không cấm song tịch. Trong thực tế nếu khi nhập quốc tịch nước ngoài mà luật pháp nước đó không đòi hỏi mình phải từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ thì bạn vẫn còn quốc tịch Mỹ.

Vấn đề của người Việt đã có quốc tịch Mỹ đối với luật quốc tịch mới của VN là làm đơn xin giữ quốc tịch Việt Nam có ‘nguy hiểm’ về quốc tịch Mỹ của mình hay không?

Như đã nói ở trên, nếu trong đơn xin giữ quốc tịch Việt Nam mà chính phủ Việt Nam không đòi hỏi mình phải bỏ quốc tịch Mỹ thì không đáng ngại. Nhưng ngoài việc xin giữ quốc tịch Việt Nam có mất quốc tịch Mỹ hay không còn có vấn đề đạo đức.

Khi tuyên thệ nhập quốc tịch Mỹ ta đã tuyên thệ xin bỏ quốc tịch cũ, bây giờ lại xin giữ quốc tịch cũ tức là đã bội thề, phạm vào chữ TÍN.

Luật quốc tịch mới của Việt Nam có luật ‘cứng’ và luật ‘mềm’.

- Luật quốc tịch ‘cứng’ quy định nguyên tắc một quốc tịch, tức là công dân Việt Nam có một quốc tịch là quốc tịch Việt Nam, nếu đã nhập quốc tịch Việt Nam thì phải thôi quốc tịch nước ngoài.

- Luật quốc tịch ‘mềm’ lại cho phép những trường hợp ngoại lệ có thể có đồng thời quốc tịch Việt Nam và quốc tịch nước ngoài. Những trường hợp này được Chủ tịch nhà nước Việt Nam cho phép khi nhập quốc tịch.

Nếu ‘Việt Kiều’ xin giữ quốc tịch Việt Nam thì họ được hưởng luật quốc tịch ‘cứng’ hay luật quốc tịch ‘mềm’?

Nếu theo luật ‘cứng’ thì khi xin giữ quốc tịch Việt Nam họ có bị nhà nước Việt Nam coi là mất quốc tịch nước ngoài không? Còn nếu theo luật quốc tịch ‘mềm’ thì họ phải nộp đơn lên Chủ tịch nhà nước để giữ quốc tịch nước ngoài không?

Theo lời Bộ Trưởng Tư Pháp Hà Hùng Cường trong buổi họp báo tại Văn phòng Chủ tịch nước ngày 4 tháng 12, 2008, thì: “Người Việt Nam định cư ở nước ngoài cho đến khi luật mới có hiệu lực vào ngày 1 tháng 7, 2009 vẫn được coi là còn quốc tịch Việt Nam. Tuy nhiên, trong thời hạn 5 năm, Việt kiều nào có nhu cầu thì làm thủ tục đăng ký giữ quốc tịch Việt Nam. Quá thời hạn đó sẽ mất quốc tịch Việt Nam song vẫn có thể xin trở lại quốc tịch Việt Nam, thậm chí họ vẫn giữ được quốc tịch nước ngoài khi xin trở lại quốc tịch Việt Nam nếu có vợ, chồng, cha, mẹ con đã là công dân Việt Nam.”

Không ai hiểu nổi lời giải thích của ông Bộ Trưởng Tư Pháp.

Nếu tôi có cha mẹ, vợ hoặc chồng, con đã là công dân Việt Nam thì khi xin trở lại quốc tịch Việt Nam sẽ không mất quốc tịch nước ngoài nghĩa là được quyền song tịch (đối với Việt Nam). Nhưng nếu không có cha mẹ, hoặc vợ chồng, hoặc con đã là công dân Việt Nam thì khi xin trở lại quốc tịch Việt Nam có mất quốc tịch nước ngoài không?

Vấn đề chủ yếu mà nhiều người Việt định cư ở nước ngoài quan tâm nhất sau ngày 1 tháng 7, 2009, khi Luật quốc tịch mới có hiệu lực thì chính phủ Việt Nam có còn coi họ là công dân Việt Nam để bắt họ phải thi hành những nghĩa vụ của công dân Việt Nam không. Một người muốn bỏ quốc tịch Việt Nam có cần phải làm đơn “Xin Thôi Quốc Tịch Việt Nam” như trước nữa không? Làm thế nào để chứng minh là mình đã ‘được’ mất quốc tịch Việt Nam. Chính quyền Việt Nam có cấp ‘giấy chứng nhận’ không?

Nếu Việt Nam tôn trọng nguyên tắc về lãnh thổ thì con cái ‘Việt kiều’ sinh ra trên lãnh thổ Việt Nam có đương nhiên có quốc tịch Việt Nam không? Đối với luật quốc tịch của Hoa Kỳ thì con của một công dân Hoa Kỳ (bố hoặc mẹ) thì dù có sinh ra ở đâu vẫn có quốc tịch Mỹ (nguyên tắc về huyết thống). Như vậy con của người Mỹ gốc Việt sinh tại Việt Nam là song tịch một cách ‘hiển nhiên’ kể từ lúc ra đời. Những đứa trẻ này vừa co khai sinh Việt Nam vừa có khai sinh Mỹ, như vậy sau này có phải làm đơn xin giữ quốc tịch Việt Nam không?

Nếu luật quốc tịch của Việt Nam chấp nhận nguyên tắc huyết thống thì con cháu của Việt Kiều sinh ở nước ngoài có được coi là công dân Việt Nam hay không (vì mang huyết thống Việt Nam)? Nếu có thì họ có quyền xin ‘quyền tự động có quốc tịch Việt Nam’ như trường hợp công dân Mỹ sinh con ở nước ngoài không?

2. Người nước ngoài xin nhập quốc tịch Việt Nam

Luật quốc tịch mới của Việt Nam đòi hỏi khi xin nhập quốc tịch Việt Nam thì phải xin thôi quốc tịch nước ngoài thì cũng không khác gì luật quốc tịch của nhiều quốc gia khác. Vấn đề là Việt Nam chấp nhận song tịch như thế nào mà thôi.

Đối với chính phủ Việt Nam thì công dân Việt Nam chỉ có một quốc tịch là quốc tịch Việt Nam nhưng đối với nhiều quốc gia khác thì mặc dầu bạn đã nhập tịch Việt Nam bạn vẫn không mất quốc tịch của nước họ mà không cần phải ‘đăng ký xin giữ quốc tịch cũ’, trừ trường hợp bạn không chính thức xin từ bỏ quốc tịch của họ.

Nhà nước Việt Nam nói công dân Việt Nam chỉ có quyền có một quốc tịch là quốc tịch Việt Nam. Điều đó không có nghĩa là luật này có thể áp đặt lên quyền công dân của các nước khác. Vì quyền có quốc tịch là chủ quyền của mỗi quốc gia. Khi xin nhập quốc tịch Mỹ bạn phải tuyên thệ từ bỏ các quốc tịch cũ, có nghĩa là đối với chính phủ Hoa Kỳ, bạn chỉ có một quốc tịch là quốc tịch Hoa Kỳ.

Nhưng chính phủ các quốc gia mà bạn có quốc tịch cũ vẫn có quyền coi bạn còn là công dân của họ vì đó là thẩm quyền của họ nên chính phủ Hoa Kỳ không thể can thiệp vào việc này được.

Vì vậy, khi một công dân Hoa Kỳ xin nhập quốc tịch Việt Nam, mặc dầu chính phủ Việt Nam đã bắt họ từ bỏ quốc tịch cũ, nhưng chính phủ Hoa Kỳ vẫn có quyền coi người đó là công dân Hoa Kỳ.

Nếu công nhận song tịch thì Việt Nam nên thẳng thắn và minh bạch.

Gs. Hà Ngọc CưViết riêng cho Người Việt
NV, Wednesday, July 01, 2009


Bài Phát Biểu Của Anh Nguyễn Minh Huy (Thanh Niên Cờ Vàng)

    Bài Phát Biểu Của Anh Nguyễn Minh Huy (Thanh Niên Cờ Vàng)
    Trong Lễ Kỷ Niệm Ngày QLVNCH tại San Jose 21-6-2009
Kính thưa quý bậc trưởng thượng
Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo,
Kính thưa quý hội đoàn, đoàn thể người Việt Quốc Gia,
Kính thưa quý cô chú bác quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,
Kính thưa quý anh chị và các bạn thanh niên sinh viên thuộc thế hệ hậu duệ,
Kính thưa quý đồng hương tỵ nạn Cộng Sản,

Hôm nay, trong ngày đại lễ trang trọng vinh danh Ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại miền Bắc Cali của chúng ta, chúng tôi vô cùng hân hạnh được cơ hội bày tỏ đôi lời tâm tình cùng với tất cả quý cô chú bác và đặc biệt các bạn thanh niên sinh viên thuộc thế hệ hậu duệ.

Đứng trước mối hiểm họa mất nước và âm mưu thôn tính của giặc phương Bắc và sự bán đứng Tổ quốc của nhà cầm quyền Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện đang xảy ra trên quê hương Việt Nam thân yêu, chúng tôi nghĩ rằng ngày đại lễ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa năm nay mang một tính cách vô cùng quan trọng và khẩn thiết hơn bao nào hết.

Trong suốt chiều dài lịch sử thăng trầm của quê hương Việt Nam, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã tiên phong làm tròn sứ mệnh cao cả và lớn lao: Đó là bảo vệ nền độc lập, tự do, chủ quyền và vẹn toàn lãnh thổ của Tổ quốc Việt Nam. Ngàn đời ghi vào sử xanh những chiến tích oai hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và sự hy sinh cao cả của biết bao quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa nhằm mục đích duy nhất là bảo vệ Tổ quốc và ngăn chặn mọi âm mưa xâm lăng của Cộng Sản.

Làm sao chúng ta có thể quên được những sự hy sinh oai hùng và chiến đấu dũng cảm của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đánh lui quân đội Cộng Sản Bắc Việt, tái chiếm lại Cố đô Huế và ngăn chặn được sự tàn sát tập thể của hàng ngàn người dân vô tội trong biến cố Tết Mậu Thân 1968. Làm sao chúng ta có thể quên được sự kiên trì, tấm lòng hy sinh và quyết tâm, và sự chiến đấu hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đẩy lui sự xâm lăng của Cộng Sản, cắm lại được lá Cờ Vàng ba sọc đỏ tung bay trên cổ thành Quảng Trị trong mùa hè đỏ lửa 1972.

Và kính thưa quý vị và các bạn thuộc thế hệ hậu duệ, làm sao chúng ta có thể quên được sự hy sinh dũng cảm của các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng vị quốc vong thân bảo vệ nền độc lập, chủ quyền và vẹn toàn lãnh thổ của Tổ quốc Mẹ Việt Nam trong trận hải chiến Hoàng Sa tháng Giêng năm 1974 chống lại sự xâm lược của Trung Cộng, trước sự nhu nhược, hèn yếu, và đồng lõa của tập đoàn Đảng Cộng Sản Việt Nam. Và còn còn biết bao nhiêu chiến tích oai hùng và sự hy sinh dũng cảm nữa mà chúng tôi sẽ không bao giờ kể cho hết.

Kính thưa quý cô chú bác, những quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, không những hiện đang sống tại hải ngoại, nhưng còn biết bao nhiêu các chú, các bác đã hy sinh rất nhiều và ngay cả chính một phần thân thể của mình hiện giờ đang bị nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam ngược đãi và đang sống lây lấc trên chính quê hương của mình, cho cháu đây là thành phần thuộc thế hệ hậu duệ được xin nghiêng mình chân thành cám ơn tất cả quý cô, quý chú, quý bác của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh rất nhiều trong công cuộc bảo vệ non sông Tổ Quốc.

Ải Nam Quan, Thác Bản Gióc là của Việt Nam! Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam! Tây Nguyên Trung Phần là của Việt Nam! Mỗi người con dân Mẹ Việt Nam phải có bổn phận bảo vệ giang sơn Tổ quốc. Không có một chế độ nào, một đảng phái nào, một tập thể nào, hay một cá nhân nào có thể bán đứng từng tấc đất, tấc biển của tổ tiên chúng ta!

Giờ đây các chú các bác trên đầu tóc đã điểm sương, thế hệ cha anh của chúng ta đã và vẫn còn đang tiếp tục tranh đấu cho lý tưởng Tự Do. Những chữ không nhiều nhưng hàm đầy ý nghĩa sâu sắc “Danh Dự - Tổ Quốc - Trách Nhiệm” của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đang được trang trọng trao đến tận tay của thế hệ hậu duệ với tất cả niềm tin yêu và hy vọng.

Hỡi các anh chị em của thế hệ hậu duệ, những người thanh niên sinh viên khắp nơi từ trong nước ra lẫn hải ngoại, chúng ta hãy cùng xiết chặt tay nhau, đoàn kết dưới lá Cờ Vàng dân tộc, dưới lá Cờ Vàng chính nghĩa của Tổ Quốc Việt Nam, cố gắng hết sức mình để đóng góp một phần trong công cuộc dành lại nền Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, và sự vẹn toàn lãnh thổ cho quê hương Việt Nam.

Xin chân thành cám ơn tất cả quý vị đã lắng nghe những lời chia xẻ tâm tình của chúng tôi và xin trân trọng kính chào quý vị!

Nguyễn Minh Huy


Wednesday, July 8, 2009

Cái bẫy đang xập xuống - Nguyễn Ðạt Thịnh

Nguyễn Ðạt Thịnh

Chuẩn tướng Larry Nicholson người đang chỉ huy trên 4,000 lính TQLC Hoa Kỳ và 650 lính A Phú Hãn tiến vào hai làng Nawa và Garmsir gần tỉnh lỵ Lashkar Gah trong cuộc hành quân Khanjar (Nhát kiếm).

Nicholson tuyên bố với phóng viên truyền thông, “Chúng tôi đánh để chiếm, mà hễ đã chiếm là chúng tôi giữ, chúng tôi tổ chức phòng thủ và chuyển giao công cuộc phòng thủ đó cho quân đội A Phú Hãn.”

Anh Dean Nelson, văn phòng trưởng Nam Á của Reuter nhận xét Nicholson “oai” như Churchill -- vị thủ tướng vô cùng cương quyết của Anh đã lãnh đạo người Anh chống lại những cuộc tấn công cuồng nhiệt của Ðức quốc xã trong suốt 5 năm dài (1940- 1945).

Và tôi, anh phóng viên già không còn theo các đơn vị đến chiến trường, quan sát mọi diễn biến để viết bài được nữa, đành ngồi nhà đọc phóng sự của người khác viết.

Nhưng vói cái kinh nghiệm dài 23 năm về chiến tranh phi quy tắc, tôi cảm thấy lo lắng cho 64,000 lính Mỹ đang tham chiến tại A Phú Hãn. Họ sẽ sa lầy như họ đã sa lầy tại Iraq và Việt Nam.

Vị Tổng Tư Lệnh của họ, tổng thống Barack Obama, vì muốn họ không sa lầy, nên đã quyết định không làm những điều vị Tổng Tư Lệnh trước, nguyên tổng thống George W. Bush đã làm.

Ông chỉ thị những gì cho Ngũ Giác Ðài để thực hiện những thay đổi đó? Dĩ nhiên những chỉ thị của ông là bí mật quốc phòng, những không tiết lộ được, nhưng ai cũng đoán được; đoán qua khẩu khí của cấp chỉ huy nhỏ, và qua mục tiêu quân sự của những cuộc hành quân như “Nhát kiếm”.

Ðại úy Bill Pelletier, một đại đội trưởng tham dự hành quân, nói với phóng viên AP, “chúng tôi không quan tâm đến bọn chỉ huy Taliban, chúng không phải là mục tiêu hành quân, chúng tôi quan tâm đến nhân dân; chúng tôi sẽ lắng nghe quý vị kỳ hào, bô lão trong làng nói về những ưu tư của họ.” Trung úy Kurt Stahl, bảo một anh phóng viên Pháp của AFP, “Chúng tôi sẽ nói nhiều hơn bắn, chúng tôi sẽ nói chuyện với dân làng trình bầy cho họ hiểu mục đích của Hoa Kỳ, và nghe họ nói về ước vọng của họ.”

Súng không còn lăm lăm trên tay nữa, người lính Mỹ đang làm công tác dân sự vụ

Rất rõ: lệnh của tướng Nicholson là thận trọng hỏa lực, bầy tỏ tối đa thái độ thân dân, bảo vệ và giúp đỡ dân.

Quân Mỹ tiến vào tái chiếm những làng xã phía Nam hạ lưu sông Helmand; tái chiếm có nghĩa là trước kia đã chiếm và đã mất. Ðiều này đương nhiên phải gợi lên nguyên nhân của sự thất thủ của những đơn vị A Phú Hãn chiếm đóng hai làng Vawa, Garmsir, và những làng khác.

Việc cánh quân Nicholson đặt nặng công tác dân vận, nặng hơn cả công tác chiến đấu quân sự giúp chúng ta hiểu rằng người Mỹ tưởng vùng hạ lưu Helmand thất thủ vì những đơn vị trấn đóng có thái độ thất nhân tâm.

Nguyên nhân thật của việc thất thủ phức tạp hơn; trên địa hạt nhân tâm người dân Helmand không thích chính sách của Mỹ chứ không phải không thích người lính Mỹ hay người thân binh A Phú Hãn.

Chính sách Mỹ chủ trương triệt hạ toàn thể những ruộng thẩu, nguyên liệu để chế tạo thuốc phiện và nhiều thứ ma túy khác.

Dân A Phú Hãn sống tại thung lũng Helmand trồng đến 103,000 mẫu thẩu trị giá 1 tỉ mỹ kim. Những nỗ lực phá hủy ruộng thẩu của Hoa Kỳ khiến A Phú Hãn chỉ còn thu về có 3.4 tỉ mỹ kim năm 2008, so với 4 tỉ năm 2007.

Như vậy thì lời lẽ thuyết phục người Helmand không phải là tiếng chào vui vẻ của anh GI Hoa Kỳ, mà là phương thức tạo lợi tức khác cho dân chúng.

Trên địa hạt chiến thuật, những đồn binh trong vùng hạ lưu sông Helmand thất thủ, khiến các tổ chức hành chánh tại những xã này cũng bị phá tan.

Nếu các tướng lãnh Hoa Kỳ không tìm được cách bảo vệ xã mà không tùy thuộc vào cái đồn binh đóng trong khuôn viên của xã, hay gần đó, thì họ đang tái bản những tác phẩm mà thế hệ trước họ đã viết tại Việt Nam.

Cái bẫy chiến tranh phi quy ước đang xập xuống đầu những người lính Mỹ có khả năng chiến đấu rất cao nhưng lại không biết làm công tác dân sự vụ.

Nguyễn Ðạt Thịnh


TRẦN THANH: LÝ VÀ TÌNH 13 - Bảo quốc Kiếm

Bảo quốc Kiếm

Trở lại tìm hiểu câu kết luận của Trần Thanh rằng: ”Mặt trận chính là ở hải ngoại” có đúng hay không, và vì sao ông ta đưa ra vấn đề này. Trong một bài trước, tôi đã nêu vài nhận xét, nay xin phép đi sâu hơn một chút về cuộc chiến nhằm đem lại Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho quê hương. Ở đây chỉ xin tóm lược vài ý chính, còn thực tế, muốn trình bày chuyện này không dễ gì dùng vài trang giấy mà có thể nói hết được.

1. Quá trình lịch sử của cuộc chiến 1945-1975 đã cho chúng ta thấy số phận Việt nam không nằm trong tay người Việt, mà chịu sự sắp xếp của những thế lực quốc tế.

2. Bây giờ Đồng bào trong và ngoài nước không ai hy vọng một cuộc nội chiến bằng vũ lực sẽ xảy ra.

3. Tất cả các nước đã bang giao với Việt nam Cộng sản.

4. Cả ba thứ đế quốc, Cộng sản, Tư bản, Tinh thần đang âm thầm tranh chiến hầu thống trị Dân tộc chúng ta.

Qua bốn nhận thức ngắn gọn như thế, tôi thấy một viễn cảnh kinh hoàng đang phủ lên đầu Dân Việt, nếu không chịu cảnh tỉnh. Cái chỗ khó là cuộc chiến này không nghe tiếng súng nổ, không thấy máy bay, xe tăng chuyển động, không thấy chất độc hủy hoại môi sinh; mà chỉ toàn là những bóng mờ Ma quỷ của sự lấn chiếm “tinh thần” dưới nhiều hình thức khác nhau. Các chính sách khủng bố, bao tử, trấn áp…đang được chế độ CS áp dụng một cách triệt để; cùng lúc những tiếng vọng bên ngoài lại ngân lên tha thiết về tự do, dân chủ, nhân quyền…Thế nhưng, có ai biết rằng “bản giao hưởng” ấy chỉ quy về một mục đích “dành quyền thống trị” một dân tộc vốn đã chịu nhiều khổ sở.

Như thế, cuộc chiến không còn là giai đoạn súng đạn, vì không ai yểm trợ chúng ta làm công việc này. Không phải người ta thương mến, mà là họ thực hiện câu: “hoà bình là giai đoạn tiếp nối chiến tranh”. Phải để người ta thở sau những giờ phút quá mệt mỏi, thì chiến cuộc sau mới tăng cao. Phải tạo ra “nhiều thứ lý tưởng tinh thần” thì trình độ chiến tranh mới lên đến tuyệt đỉnh ! Từ suy nghĩ này, cho thấy những kẻ bạo mồm nói chuyện “mặt trận chính là ở hải ngoại”; “phải tận diệt Cộng sản bằng bạo lực”…là những ý đồ đen tối; chứ không chỉ “phi thực tại” không thôi. Vì thế, khi chủ trương đẩy “mặt trận chính là ở hải ngoại”, là phe nhóm này cố tình che mắt người Việt trong nước để chúng thực hiện âm mưu: “DIỆT TINH THẦN TỰ CHỦ CỦA DÂN TỘC ĐỂ CHẠY THEO LÝ TƯỞNG TÔN THỜ NGOẠI BANG”. Chính vì vậy, khi nghe Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đưa ra một cuộc TỰ CỨU bằng cách kêu gọi toàn dân hành động phản kháng kẻ nội thù bán nước để dành lại QUYỀN TỰ QUYẾT DÂN TỘC, QUYỀN TỰ CHỦ QUỐC GIA, LẬP LẠI NỀN VĂN HOÁ VIỆT NAM, thì bọn chúng hoảng sợ.

Lịch sử thế giới cho thấy trong các cuộc xâm lăng, không có cuộc xâm lăng nào tồn tại lâu dài bằng XÂM LĂNG VĂN HOÁ. Một khi Văn hóa đã bị xâm lăng, thì Dân tộc ấy bị mất gốc, không thể tự chủ và do đó quốc gia họ sẽ trở thành lệ thuộc, Đồng bào họ sẽ bị biến thành nô lệ, mà có lúc, có người không tự biết. Ý thức được những nguy hiểm ấy, Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đòi hỏi nhà cầm quyền Cộng sản phải công khai hoá toàn bộ “việc nước” để toàn dân được biết; nghĩa là phải giành lại QUYỀN LÀM CHỦ TOÀN DÂN, chứ không thể chấp nhận một chế độ độc tài, độc trị, độc đoán … như chủ nghĩa Cộng sản hiện nay. Chính lời Kêu gọi ấy không thoả mãn cả Ba thứ đế quốc vừa nêu, cho nên trong đánh ra, ngoài đánh vào, kể cả việc chúng tự phân thân để ủng hộ; nhằm tạo môi trường xâm nhập vào Phật giáo như các vụ 1966-1968 trước đây. Và cuối cùng chúng sẽ mua chuộc hoặc qua mặt được những kẻ hững hờ, rồi dùng Sư đánh Sư như các Ông Thích tâm Châu, Thích tuệ Sỹ …Và dùng Phật tử giết Phật tử bằng những trò tình báo chính trị trong quá khứ cũng như hiện nay. Cả ba loại đế quốc cùng chung hướng, vì vậy chúng tập trung nhân lực tung hoả mù trong dư luận liên tu bất tận để khai thác câu: “không có lửa làm sao có khói”, hay ít ra cũng được câu: ”xấm xít không ít thì nhiều”… nghĩa là tạo ra vô số nghi ngờ, mà không ai biết đầu đuôi vào đâu cả. Một thí dụ mới đây nhất là ông Thiếu tá Liên Thành, cựu Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc gia Tỉnh Thừa thiên lại đưa ra một bài viết cho rằng Đỗ ngọc Yến là nhân viên của Phủ đặc ủy Trung ương Tình báo Việt nam chẳng hạn. Có nhiều người tin lắm chứ; nhưng không ai để ý rằng, với vai trò một Trưởng ty Cảnh sát Tỉnh, thì làm sao ông Liên Thành có đủ tư cách xác nhận chuyện của Phủ Tình báo Trung ương ? Họ tin vì họ không hề biết gì về nguyên tắc Tình báo, hệ thống tổ chức, cơ cấu điều hành … Nhưng, Thành cứ nói, có nói thì có người tin dù chỉ một hai người; nghĩa là có lời mà không mất vốn xu nào. Ngược lại, những vị biết chuyện lại chỉ ngồi cười theo nhịp “rung chữ ngũ chi đùi”, không thèm cải chính, mặc ai với ai, miễn mình không làm sai là được, hoặc nói cũng vậy thôi, ai làm nấy chịu, hơi đâu tranh luận … Họ quên mất rằng chính khái niệm vừa cầu an, vừa cao ngạo vô lý ấy, vừa hững hờ vô trách nhiệm ấy đã dẫn Dân tộc Việt đến những cuộc tắm máu rùng rợn trong lịch sử, đặc biệt từ 1954 đến 1975; và còn kéo dài sau này nữa. Một trong những tác hại ghê gớm là cuốn sách Biến Động Miền Trung của Liên Thành. Tiếp theo là dòng dõi nhà họ Hứa, những đồng chí giấu mặt của đảng này.

Tạm ngưng ngang đó để nói về yêu sách thứ ba, mà những kẻ cuồng ngôn cho rằng đó là:

“Cái kiểu đề nghị "một đại hội đại biểu toàn dân trong và ngoài nước" của ông Quảng Ðộ nó bay mùi "hòa hợp hòa giải" mà bọn cò mồi chính trị đã dùng nhẵn thín, tựa như tờ giấy chùi đít, bây giờ đến phiên ông Ðộ dùng. Tại sao lại phải tập họp lại để van xin bọn việt gian cộng sản giải quyết nạn "bô xít"? Ðây là một hình thức gián tiếp công nhận cái chính quyền ăn cướp của bọn giặc là "hợp pháp"! Vì nó "hợp pháp" cho nên ông Ðộ mới van xin nó "triệu tập đại hội để giải quyết"! Cái thằng giặc nó đã cướp mất nhà của chúng ta, bây giờ những người bị cướp nhà lại rủ nhau van xin nó, xin nó triệu tập một buổi họp để cùng với nó giữ nhà khỏi bị mất vào tay thằng hàng xóm!

Để xem những lời lẽ này như thế nào, chúng ta cần xem trong Yêu Sách Thứ Ba này Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đã nói gì ?

“3. Yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam khẩn cấp triệu tập một đại hội đại biểu toàn dân bao gồm các nhà khoa học, các chuyên gia kinh tế, kỹ thuật cơ khí luyện kim, các chiến lược gia quân sự cùng đại biểu các thành phần dân tộc bất phân chính kiến, tôn giáo trong và ngoài nước để cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên’.

Như thế thì cái “mùi hoà hợp hoà giải” nó nằm ở đâu ? Trước khi đi sâu hơn vào vấn đề, tôi thiết tưởng cần xác quyết cụm từ “hoà hợp hoà giải” của Trần Thanh là ngược ngạo, vô lý. Không thể có chuyện chưa Hoà giải mà Hoà hợp được. Khi dùng như thế, tự Trần Thanh đã tố cáo âm mưu “hoà hợp hoà giải” mà ông cho rằng của đảng Việt tân, nhưng đích thị là của chính gã. Thế thì Thanh chửi Thanh chứ ai khác ? Nói cách khác Trần Thanh chính là Việt tân, chủ trương “hoà hợp với Cộng sản trước rồi mới Hoà giải sau”; nghĩa là còng lưng xuống làm tôi cho VC để hưởng lợi. Nhưng khi đã còng lưng, bò bằng đầu gối rồi, thì CS sẽ coi anh n“con chó ghẻ, vậy làm sao nó hoà giải với anh ? Ngược lại với Trần Thanh, tôi cho rằng, muốn “Hoà hợp” với nhau, thì trước hết phải “Hoà giải” đã. Không hoà giải được thì như ném lửa vào nước mà thôi, làm gì có chuyện hoà hợp được ? Nguyên tắc của Hoà giải là phải tôn trọng đối phương, xem nhau như hai cánh tay của một thân thể, xem quyền lợi trách nhiệm của mỗi bên ngang hàng nhau, thì mới nói chuyện được. Điều này Cộng sản có làm được hay không ? Phải chăng, vì thấy đây là điều mà bọn cầm quyền tại Bắc bộ phủ không thể đáp ứng, nên Trần Thanh hay Việt tân chủ trương Hoà hợp trước Hoà giải ?

Đọc và suy nghĩ Yêu Sách Thứ Ba của Đại lão Hoà thương Thích Quảng Độ, tôi thấy ngài đã đặt ra một cách hữu lý. “Yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam khẩn cấp triệu tập…”; nghĩa là nhà cầm quyền phải “tự hoà giải” với tất cả thành phần dân tộc, phải tôn trọng toàn dân trong và ngoài nước; phải xem mọi người Việt đều có quyền quyết định chung việc nước, phải từ bỏ điều 4 vô lý của Hiến pháp Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt nam do Đảng Cộng sản đặt ra… Do đó, không có chuyện: “Tại sao lại phải tập họp lại để van xin bọn việt gian cộng sản giải quyết nạn "bô xít"?, mà nhà cầm quyền Việt nam phải chính thức đứng ra triệu tập đại hội này, một thách thức mà Cộng sản khó thực hiện được. Hai chữ “van xin” mà Trần Thanh cố gắng đưa ra để phủ đầu kẻ khác, nghe nó ngộ nghĩnh làm sao ấy. Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ nói rõ ràng rằng: “để cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”; chứ chẳng phải “van xin” ai cả. Đã gọi là “cùng nhau”, thì trong đó không còn phân cao hạ, không đặt chuyện hữu quyền hay vô quyền, tất cả đểu bình đẳng; nghĩa là Cộng sản không thể độc quyền như từ trước đến nay. Cao hơn một bậc nữa, là “cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”, một điều mà đảng Cộng sản không thể nào thực hiện nỗi. Bởi vì, nếu chấp nhận điều này, thì Cộng sản đã tự mình thấy quyết định khai thác ấy là sai trái, làm hại Tổ quốc Dân tộc và Đồng bào Việt nam. Đây là sợi dây thòng lọng mà người Cộng sản khó thoát. Khi đặt ra vấn đề như thế, là đã kẹp chặt hai gọng kềm của lý thuyết. Nếu người Cộng sản thực hiện được, thì xem như đất nước Việt nam đã tự giải phóng, khỏi cần phải bàn tay quỷ quái nào thò vào nữa; bởi vì quyết định đã thuộc về tay đồng bào, không còn độc trị Cộng sản chủ nghĩa nữa. Nhưng điều này còn xa vời quá. Ngược lại, chế độ Cộng sản không chịu “triệu tập khẩn cấp một đại hội” như thế, thì tự họ phơi bày rõ thêm bộ mặt bán nước đã quá nhem nhuốc lâu nay trước quốc dân và quốc tế. Và ngay từ chỗ ấy, sự uất hận của toàn dân sẽ dâng cao, kể cả những người “nhân danh cầm súng bảo vệ Tổ quốc”. Tự những người ấy sẽ thấy rằng mình chỉ cầm súng để bảo vệ cái đảng Cộng sản bán nước, chứ có bảo vệ Tổ quốc nào đâu. Nếu đã nói rằng bảo vệ Tổ quốc, thế tại sao họ cúi đầu trước việc đảng họ dâng Bản giốc…Hoàng sa, Trường sa cho Trung cộng ? Tôi vẫn hy vọng sau những đêm dài trong bóng tối, người ta sẽ tỉnh cơn mê.

Mặt khác, khi viết toàn câu: ”cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”, là Hoà thượng Thích Quảng Độ đã tố cáo âm mưu nham hiểm của Trung cộng. Chính Trung cộng lập ra chủ trương này để đi từ kinh tế đến chính trị, quốc phòng hầu thôn tính Việt nam một lần nữa, mà lần này nguy hiểm dài lâu hơn ngàn năm trước đây. Một câu nói mang đầy tâm huyết của một người Việt ưu tư với khổ nạn của Dân tộc đã được thâu gọn lại: ”Trọng Thủy đã cưỡng bức Mị nương trên dãy Trường sơn”. Câu nói ấy không đơn giản, tuy ngắn gọn, nhưng tha thiết nhắc lại sự mất nước ngay từ thuở xa xưa vì bị lầm mưu “ân tình hữu nghị” của giặc phương Bắc. Cũng từ trong câu ấy, ngài đã nhắc nhở rằng:”TÂY NGUYÊN LÀ CHIẾC NỎ THẦN CỦA VIỆT NAM’, do đó, nếu kẻ cầm quyền không lưu tâm, thì cả quốc gia sẽ bại vong mai hậu. Một cảnh giác cao hơn nữa, là ngày xưa Trọng Thủy dụ dỗ Mị Nương, nhưng hôm nay Trọng Thủy không còn tư cách cũ, mà chàng cố tình CƯỠNG ĐOẠT; nghĩa là bất chấp mọi khen chê thế sự, miễn chiếm được mục tiêu trước mắt. Qua đó, chúng ta thấy ngay lời cảnh báo thâm trầm đối với kẻ cầm quyền, và cũng từ đó mở đường giải quyết quốc nạn. Nếu không triệu tập một đại hội toàn dân bao gồm cả trong và ngoài nước để lấy quyết định, thì chắc chắn Việt nam sẽ trở thành Tây Tạng trong một ngày gần đây. Đó cũng là con đường duy nhất để đảng Cộng sản Việt nam “giải quyết món nợ ân tình với Trung cộng” và thoát khỏi một lần tội lỗi bán đứng quê hương.

Bên cạnh những lý lẽ đơn sơ như thế, chúng ta thấy ngay rằng, nếu lần này Cộng đảng không triệu tập được một đại hội như Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đề nghị, thì tự người Cộng sản đã không chịu “HÒA GIẢI” với Đồng bào trong và ngoài nước, không chia xẻ bổn phận và quyền lợi với toàn dân; do đó dẫn đến việc KHÔNG THỂ HOÀ HỢP VỚI ĐẢNG CỘNG SẢN. Như thế, sự phản kháng của ngài đối với âm mưu “hoà hợp hoà giải” của Trần Thanh, của Viêt tân đã được trình bày rõ rệt. Có lẽ nhận chân được điều này, băng đảng họ Hứa đã bù lu bù loa nói ngược như vừa trình bày. Tôi xin nhắc lại rằng PHẢI HOÀ GIẢI DÂN TỘC TRƯỚC KHI CÓ THỂ HOÀ HỢP. Trần Thanh đừng hòng chơi trò “vừa ăn cướp vừa la làng”. Muốn hoà giải dân tộc, thì chính Cộng đảng cầm quyền phải làm trước, chứ không ai khác. AI ĐÃ TỪ CHA BỎ MẸ RA ĐI, THÌ CHÍNH KẺ ĐÓ PHẢI TRỞ VỀ, CHỨ CHA MẸ CHƯA BỎ CON BAO GIỜ. Nhưng ngặt nghèo thay, chỗ này làm đau lòng cả ba thứ đế quốc, nên Dân tộc Việt phải chống đỡ cả ba mũi giáp công.

Do kiên định LẬP TRƯỜNG DÂN TỘC, Giáo hội Phật giáo Việt nam không chấp nhận đem Dân tộc hiến dâng cho Ngoại Ma Ác đảng, vì thế qua bao nhiêu thời đại, bọn Quỷ dữ vẫn tiếp tục cắn xé. Và lần này thì miệng mồm băng đảng nhà họ Hứa đang nhuộm thắm máu tanh và dính đầy những ABOMINATIONS như Nguyên Thần của chúng.

Quý vị nghĩ gì khi đọc:

Ðây là một hình thức gián tiếp công nhận cái chính quyền ăn cướp của bọn giặc là "hợp pháp"! Vì nó "hợp pháp" cho nên ông Ðộ mới van xin nó "triệu tập đại hội để giải quyết"!”

Một luận điểm như thế có chấp nhận được không ? Theo cá nhân tôi, NHẤT ĐỊNH KHÔNG. Một điều dễ hiểu nhất là ĐÃ ĂN CƯỚP THÌ KHÔNG PHẢI CHÍNH QUYỀN, MÀ CHÍNH QUYỀN THÌ KHÔNG DO ĂN CƯỚP. Ở đây, nhà Chính trị, Tiến sỹ, Đảng viên…đã chơi trò con khỉ: “chính quyền ăn cướp” là vì lý do gì ? Đã là “ăn cướp” thì phải gọi là “Ngụy quyền”; còn nếu tôn xưng nó là “Chính quyền”, thì nó đâu phải là “ăn cướp” ? Chỗ léo lận này nghe quê quá đi thôi !

Lại nói đến hai chữ “hợp pháp” là pháp nào, pháp của ai, đối với ai ? Thử hỏi, hiện nay, người Việt nói chung, và người Tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại nói riêng có lập ra bản Hiến pháp Việt nam nào không ? Tuyệt nhiên không có. Như thế thì lấy cái Hiến pháp nào để nói nó hợp hay không hợp ? Ngược lại, trước Quốc tế, chế độ Cộng sản Việt nam với quốc hiệu Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt nam, các quốc gia đã thừa nhận và bang giao, trong đó có Nhà nước Vatican đang vờ vĩnh mơn trớn, nhưng thực tế liên hệ ba mươi mấy năm qua như thế nào thì mọi người đã rõ. Vậy thì, nó là kẻ cầm quyền, nó có Hiến pháp, nó được quốc tế công nhận … thì lấy hai chữ hợp pháp mà nói với ai ? Cho nên, ở đây chúng ta chỉ có thể nói chế độ Cộng sản không hợp lòng dân, Phi Dân chủ, Phản Nhân quyền, bán đứng Tổ quốc, hãm hại đồng bào … do đó, chúng ta đấu tranh để giành lại những gì mà người dân đã bị chế độ cướp đi; phục hồi quyền sống đúng nghĩa của một con người; chứ không thể nào dùng chữ hợp pháp. Nếu anh đủ trình độ và tư cách, xin hãy đến trước Hội đồng Liên hiệp quốc để đuổi nó đi xem sao ? Nếu nói đến Hiến pháp, thì hiện nay chỉ nó mới có, vì nó là kẻ cầm quyền, bất kể Hiến pháp ấy như thế nào; vậy không lẽ anh nói “nó không hợp pháp của nó” hay sao ? Và nếu nói như thế, thì chính anh mới là kẻ công nhận chúng, chứ ai khác ? Còn người dân trong nước, hẳn nhiên phải dựa trên Bản văn Hiến định ấy mà đấu tranh, đòi hỏi loại trừ những văn kiện méo mó cấp thấp hãm hại đồng bào; từng bước đòi cải thiện sinh hoạt chính trị, chứ có con đường nào khác ? Từ những đấu tranh lẻ tẻ tập hợp thành lực lượng quy mô để buộc chúng phải thay đổi cho đến lúc chúng không thể đứng vững. Thế là hoàn thành sứ mạng. Nhưng sự đấu tranh phải là đấu tranh chính trị, và đặt căn bản trên quyền lợi tối thượng của Tổ quốc, Dân tộc, Đồng bào, chứ những chuyện “đòi nhà liên gia”, “đòi dùm ngoại bang”, thì không thể nào thành công được. Tại sao ? Bởi vì mục tiêu giới hạn, mệnh lệnh từ xa, dễ dàng thỏa mãn…và không mang lại lợi ích chung mà toàn dân mong đợi !!! Xin đừng mạnh mồm xúi dại đẩy “đại sự quốc gia” xuống “trò chơi trốn tìm xó bếp”.

Tóm lại, qua mười bốn bài (kể cả bài đầu tiên) tôi đã cố gắng tìm hiểu những phản công của nhóm đảng nhà họ Hứa trước Lời kêu gọi của Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất do Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, nhân danh Hội đồng Lưỡng viện đưa ra. Thiết nghĩ, sự sai khác, sự bất đồng là một chuyện rất bình thường trong xã hội. Không những từ những tập hợp người (hay thú) từ hai trở lên thì nghiễm nhiên đã hàm chứa sự xung đột; mà ngay trong mỗi con người, thì cái tâm thức cũng đã biến dịch không ngừng nghỉ. Sự xung đột giữa đúng sai, phải trái, thiện ác … có thể xảy ra trong từng sát na thời gian. Có thể với một điều gì đó, hôm qua mình cho là sai, nay lại cho là đúng; và ngược lại. Như thế, không ai tranh chấp, tranh luận với mình cả, thì sự tương khắc cũng xảy ra. Bởi một điều dễ hiễu là, nếu không “tương khắc”, thì không có “tương sinh’, mà nếu không có hai thứ trái ngược này thì cuộc sống không còn nữa, vũ trụ tan rã. Không thể có chuyện “âm hợp với âm” hay “dương hợp với dương” mà sinh ra vạn loại. Sự sống phải do “phối hợp âm dương” nghĩa là từ xung đột mà có. Nhưng sự xung đột ấy không hủy hoại nhau, mà là “tương tác” để “tương tồn”. Đây không phải là một triết lý cao xa gì, mà là hiện thực ai cũng có thể nhận biết hằng ngày.

Từ cảm niệm rất nhà quê, thô thiển, cạn cợt này, tôi liên tưởng đến những động thái ngông cuồng của Trần Thanh, Trương minh Hoà, Trần lệ Tuyền … của đảng họ Hứa. Bên cạnh những thứ này, còn thêm Trần tú Uyên, Sacle, Lamourze Nguyen, Josephnguyen, con vện Vĩnh long phụ hoạ … đã cho thấy họ là những kẻ mang thân người, nhưng tâm là tâm thú. Hành động của những kẻ này còn thua cả loài TRÂU. Tôi nói như thế, vì từ nhỏ mặc dù nhà nghèo không có trâu, và không được chăn trâu mướn, nhưng hàng ngày theo các bạn ra đồng chăn trâu, tôi thấy rõ khi những CON TRÂU LẠ đến, thì những con TRÂU LÀNG muốn đánh nhau, chúng cũng phải ĐO SỪNG trước đã. Nếu SỪNG KHÔNG CÂN, thì chúng không đánh. Còn ở đây thì khác, bọn người nhà đảng Hứa không cần biết đến người mình nói với là ai, bọn chúng chỉ vì “thiên lệnh” ĐI CẮN NGƯỜI TA, miệng mồm đầy máu me, dơ dáy. Những ngôn ngữ còn thua cả bàng sanh khổ thú, thì bọn chúng là ai ? Xin thưa ngay, BỌN CHÚNG LÀ NHỮNG CON THÚ CON LÀM THEO LỆNH CỦA CON THÚ MẸ. Nhưng lần này chúng đã bị xui.

Tạm chấm dứt loạt bài này hôm nay, và nếu cần sẽ tiếp tục.

TÔI DỨT KHOÁT KHÔNG ĐỂ CHO LOÀI THÚ NÀY BÁO HẠI NHÂN SINH.

Bảo quốc Kiếm-21-6-09

Đại Hội "Chính Ngĩa" lần thứ 7 của 81 Biệt Cách Dù và Lực Lượng Đặc Biệt tại Houston

Đại Hội "Chính Ngĩa" lần thứ 7 của 81 Biệt Cách Dù và Lực Lượng Đặc Biệt tại Houston, ngày 4 tháng 7 năm 2009

Ngày Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, thứ 7 ngày 4 tháng 7 năm 2009 vừa qua, tại TPHouston - Texas, Biệt Cách 81 Nhảy Dù và Lực Lượng Đặc Biệt đã tổ chức Đại Hội lần thứ 7 mang tên "Chính Nghĩa"

Sau những buổi Đại Hội vào ngày thứ sáu 3 tháng 7 và sáng thứ bảy 4 tháng 7, vào lúc 7 giờ 15 chiều ngày thứ bảy 4 tháng 7, Lực Lượng 81 Biệt Cách Dù và Lực Lượng Đặc Biệt đã tổ chức tiếp tân tại Nhà hàng Ocean Palace trên đường Bellaire. Đã có tất cả các Chiến Sĩ thuộc 81 Biệt Cách Dù và Lực Lượng Đặc Biệt ở các Tiểu Bang trên toàn nước Mỹ về tham dự, tại Houston ngoài Hội 81 BCDLLĐB Houston còn có các Quân Binh Chủng thuộc Quân Lực VNCH cùng tham dự:

Trường Sĩ Quan Võ Bị Đà Lạt, Trường Sĩ Quan Bộ Binh Thủ Đức, Quân Chủng Hải Quân, Quân Chủng Không Quân, Binh Chủng Nhảy Dù, Binh Chủng Thủy Quân Lục Chiến, Binh Chủng Biệt Động Quân, Quân Cảnh v.v ...

Sau Nghi Lễ Rước Quốc Quân Kỳ là phần Chào Cờ Mỹ - Việt, phút mặc niệm các Chiến Sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc và phần khai mạc của Ông Hội Trưởng 81 BCDLLĐB Houston, phần phát biểu của Đại Tá Phạm Văn Huấn, nguyên Chỉ Huy Trưởng 81 BCDLLĐB, sau đó là phần phát biểu của Thiếu Tướng Văn Thành Cao.

Sau phần nghi lễ là phần văn nghệ.

Buổi tiếp tân chấm dứt vào lúc 23 giờ cùng ngày



Tuesday, July 7, 2009

R.I.P. Michael Jackson: The Greatest of All Time













Watch Classic Michael Jackson videos

Source: http://new.music.yahoo.com/blogs/hiphopmediatraining/120653
    The Most Memorable Moments From The Michael Jackson Memorial
Source: http://new.music.yahoo.com/blogs/stopthepresses/54003

Below are several of the biggest moments from Michael Jackson's memorial. Some are light-hearted, some are heart-breaking, but all are memorable.

Brooke Shields, a very good friend of Jackson's, shared some of her favorite memories. Ms. Shields choked up a bit at the end of her speech, giving a voice to many in the audience and at home who must have felt the same way.

The Reverend Al Sharpton credited Jackson with demolishing racial barriers. Sharpton also called on fans to not focus on the scars of Jackson's career, but to focus on the journey. To Jackson's kids he said: "There wasn't nothing strange about your daddy."

Magic Johnson's humorous story about how he was shocked to discover that a huge star like Michael Jackson enjoyed Kentucky Fried Chicken gave fans an insider's glimpse into an unknowable icon.

With all the star-power in the room, it was less expected that a 12-year-old from the U.K. would make a huge impression at the memorial, but Shaheen Jafargholi's performance of the Jackson 5's "Who's Loving You" inspired a raucous round of applause.

Jennifer Hudson is no stranger to tragedy. Perhaps that's why her performance of "Will You Be There" came across as one of the memorial's most special moments.

Michael's brother Jermaine Jackson performed MJ's favorite song: "Smile." The lyrics were especially poignant: "Smile, what's the use of crying/You'll find that life is still worthwhile/If you just smile."

Perhaps the most touching moment came at the very end of the memorial when Michael's daughter, Paris, expressed her love for her late father.

    Michael Jackson Memorial Fit For A King
Source: http://new.music.yahoo.com/blogs/hiphopmediatraining/147357/michael-jackson-tribute-fit-for-a-king/

The build-up to the event promised to make it one of the biggest spectacles ever televised-but seeing Michael's brothers push his 24-karat gold casket down the aisle as a choir sang the gospel hymn "Soon and Very Soon" sent a message that the memorial would be treated as an intimate funeral even though there were some 20,000 in attendance.

Family, friends, and fans memorialized Michael Jackson in a two-hour ceremony held at the Staples Center in downtown Los Angeles, officially settling any debate over whether he was truly the King of Pop. Despite the star-studded roster of speakers such as sister Janet, Mariah Carey, Usher, Stevie Wonder, John Mayer, Jennifer Hudson, Magic Johnson, Brooke Shields, Smokey Robinson, Queen Latifah, and Kobe Bryant, the tribute never came off as artificial. Instead, it was an often-touchingly sincere celebration of life.

Viewers were drawn with emotion when Jermaine Jackson took to the stage to perform his brother's favorite song, "Smile." The elder Jackson wept as he struggled through the song originally recorded by Charlie Chaplin.

When Stevie Wonder sang "They Won't Go When I Go," he amended part of the lyric in Michael's honor. "Michael, they won't go where you've gone," Stevie sang.

Usher was one of the most visibly moved performers as he delivered a chilling rendition of Michael's "Gone Too Soon." Usher frequently sang directly to Michael's mother, Katherine Jackson, and knelt before her when he finished.

One of the most surprisingly sincere tributes of the morning was John Mayer's acoustic interpretation of Michael's "Human Nature." Mayer offered minimalistic vocals, mainly offering the song as a touching instrumental.

The ceremony closed with two even more powerful gestures. Lionel Richie kicked off his and Michael's pleas for global peace, "We Are the World" and "Heal the World," joined by background singers and dancers from Michael's comeback tour "This Is It" that was scheduled to begin next week. Michael's middle child, daughter Paris, 11, accompanied her aunts and uncles on stage to convey her love for her late father.

Motown founder Berry Gordy, The Reverend Al Sharpton, Pastor Luscious Smith, and Rev. Dr. Martin Luther King Jr. children Martin Luther King III and Bernice King were among those who offered uplifting speeches about Michael's legacy.


Monday, July 6, 2009

Việt Nam Chọn Ai là Đồng Minh (?) - Lê Nguyên Hồng

Lê Nguyên Hồng

Nếu Việt Nam chọn đồng minh Trung Cộng?

Việt Nam là một chú “cá” bé đã nhiều lần bị con “cá” Mập Trắng Trung Quốc tấn công, mà bài học nóng “anh hai” CSTQ dạy cho Việt Nam tháng 02/1979 vẫn còn nguyên giá trị và dấu tích đau thương. Nhưng đó không phải là tất cả! Vì một lý do nào đó hai nước láng giềng xung đột vũ trang cũng là chuyện thường thấy.

Quan trọng nhất là hiện nay Trung Quốc quá dư thừa dân số (khoảng 1 tỉ 300 triệu), chưa kể đến lực lượng Hoa Kiều khoảng vài trăm triệu rải ra khắp các nước trên thế giới. Cái gì quá nhiều thì không quý! Kể cả bạc vàng châu báu và con người cũng khôn g là ngoại lệ. Vậy thì Trung Quốc chỉ cần đất đai và tài nguyên mà thôi. Như vậy chúng ta có thể đoán ra số phận của dân tộc Việt Nam sẽ ra sao, nếu Việt Nam hoàn toàn bị khống chế trong bàn tay của “đồng minh” Trung Quốc?

Nếu Việt Nam chọn đồng minh là Mỹ?

CSVN thời trước năm 1975 tuyên truyền rằng Mỹ là quân cướp nước. Nhiều người tin (! Nhưng ngày nay chúng ta hãy kiểm chứng xem sự thật như thế nào? Sau năm 1945, người Mỹ đổ quân ra đồn trú làm nhiệm vụ quốc tế tại rất nhiều quốc gia là đồng minh của họ. Có thể kể ra như Nhật Bản, Nam Hàn vv…, cho đến nay chưa thấy người Mỹ cướp nước của ai, dù chỉ là vài thước đất, hay vài cm lảnh hải. Chỉ thấy các nước đó có tự do dân chủ văn minh, và đều là những nước giàu có hùng mạnh.

Không nói đâu xa, năm 1975 so sánh hai miền Nam và Bắc Việt Nam với nhau cũng đã thấy một trời và một vực rồi. Thì ra quân “cướp” này có vẻ cũng đáng yêu đấy chứ! Nếu một mình tôi có giá trị như là một quốc gia, thì tôi cũng tự giác cho người Mỹ “ăn cướp”, “cai trị” giống như Nhật Bản, Hàn Quốc ngay lập tức, còn cái “độc nập” và “tự ro” theo kiểu cộng sản thì thôi, cũng phải xin kiếu… cả nón!

“Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”

Thế mà “mười sáu chữ vàng” của “người anh” Trung Quốc, với đủ những mỹ từ tốt đẹp, không hề có từ nào là từ “ăn cướp”, thì lại làm mất đi hàng trăm km2 lãnh thổ của Việt Nam, mất đi hàng chục ngàn km2 lãnh hải, hàng trăm hòn đảo lớn bé, nổi, chìm tại Hoàng Sa và Trường Sa! Là anh, muốn cho đàn em phục mình thì phải gương mẫu, quảng đại, hào phóng. Nhưng rõ ràng Trung Quốc (do ĐCS nắm quyền) không có những đức tính ấy. Vì vậy, những kẻ nào trong TƯĐCSVN nuôi ý định núp bóng “người anh” hẹp hòi kia, hãy coi chừng, kẻo hối thì không bao giờ còn kịp nữa!!!

Tuy vậy, nhưng hãy tin rằng: Người Mỹ không dám bỏ rơi Việt Nam trên bàn cờ chính trị thế giới!

Thứ nhất, duyên nợ của nhân dân Việt Nam và nhân dân Mỹ vẫn còn. Những hứa hẹn chiến l ược về kinh tế sẽ đem lại những mối lợi không nhỏ nhờ công nghệ Khai Khoáng, Hóa Dầu, Du Lịch vv… vẫn có sức hút mạnh các nhà đầu tư Mỹ tại Việt Nam.

Thứ hai và là điều quan trọng nhất, đó là vị trí chiến lược của Việt Nam trong cuộc “so găng” giữa Mỹ với chính Trung Quốc nếu khả năng này xảy ra. Hiện nay Nga đã là NATO + 1, dù bề ngoài họ (Nga, Mỹ) có vẻ “gân guốc” với nhau. Nhưng dù sao thì điều đó cũng rất có lợi cho các nhà sản xuất vũ khí (Nga và Mỹ) hốt bạc nhờ vũ khí bán đắt hàng mà thôi. Vậy thì mối đe dọa đối với vị trí siêu cường số 1 của người Mỹ không có ai khác ngoài Trung Quốc!

Ngày 12/06/2009 đại tướng Carrol Howic Chandler, tư lệnh không quân Mỹ khu vực Thái Bình Dương bất ngờ thăm Việt Nam. Sự kiện tiếp theo đó là tàu chiến của hải quân Mỹ xuất hiện để tìm và khai quật hài cốt binh sỹ Mỹ trên biển. Hai sự kiện này có vẻ như vô tình nhưng nó lại diễn ra đúng lúc tình hình trên Biển Đông căng thẳng bởi lệnh cấm đánh bắt cá của Trung Quốc, trên vùng biển mà họ cho rằng thuộc quyền kiểm soát của họ. Tại sao lại là một vị đại tướng tư lệnh không quân Mỹ thăm Việt Nam, mà không phải một binh chủng nào khác?

Đại tướng Carrol Howic Chandler
Trong chiến tranh hiện đại thì không quân là một lực lượng phản ứng nhanh, có thể đánh đòn phủ đầu chớp nhoáng. Máy bay phản lực còn là phương tiện thông dụng chuyên chở và tấn công bằng bom (nhất là Bom Nguyên Tử). Không quân Mỹ cũng là lực lượng hùng mạnh nhất thế giới. Chỉ riêng Pháo Đài Bay B52 (mỗi chiếc trị giá khoảng 800 triệu USD) nước Mỹ đã có hàng ngàn chiếc bị liệt vào danh sách “quá hạn sử dụng” và đem vứt bỏ tại các nghĩa địa B52 như ở căn cứ không quân Davis Monthan, thành phố Tucson, tiểu bang Arizona. Những chiếc máy bay đó vẫn có thể bay tốt, nhưng Người Mỹ đã vứt bỏ vì dư thừa quá nhiều và nó được cho là đã lỗi thời với quân đội Mỹ.

Một trong những thành công lớn nhưng vẫn còn trong vòng bí mật đó là Người Mỹ (và cả Người Anh) đã chế tạo thành công loại máy bay hình dạng đĩa mà nhiều người quen gọi là Đĩa Bay từ cuối thập niên 50 của thế kỷ truớc. Loại Đĩa Bay này chính là một phát minh quan trọng của các nhà khoa học thời Đức Quốc Xã mà Người Mỹ đã đoạt được phát minh này, như một chiến lợi phẩm trong Thế Chiến 2. Những hiện tượng UFO xuất hiện trên bầu trời Nước Anh và Nước Mỹ từ năm 1957 đến nay, được cho là của Người Ngoài Hành Tinh và những câu chuyện về những vụ nổ UFO kỳ bí, sau này người ta điều tra ra được nhờ phương pháp Đồng Vị Phóng Xạ phân tích mảnh vỡ UFO mới biết được là nó do con người chế tạo nên.

Nếu loại máy bay Đĩa Bay này được trang bị vũ khí hạt nhân, thì việc vô hiệu hóa hệ thống radar của đối phương và tấn công hủy diệt đối phương trong chớp nhoáng không còn là vấn đề.

Sự xuất hiện của tư lệnh không quân khu vực Châu Á Thái Bình Dương tại Việt Nam là một lời “nhắc nhở” sức mạnh của không quân Mỹ đối với Trung Quốc!

Có thể thấy rõ mối quan ngại của Người Mỹ đối với sự lớn mạnh của Trung Quốc, đặc biệt là khi Trung Quốc phóng thành công tàu vũ trụ Thần Châu. Tuy nhiên, người Mỹ hay lo xa, trên thực tế Trung Quốc rất yếu về không quân, hải quân. Họ chỉ mạnh pháo binh và bộ binh (chiến thuật Biển Người) mà thôi.

Việt Nam hãy thân Mỹ, hãy biến người Mỹ thành đồng minh thân cận của mình. Giống như những chú cá nhỏ khôn ngoan nép mình dưới bụng chú cá Nhà Táng khổng lồ, vừa dễ bắt mồi vừa được an toàn cho bản thân, mà mình thì chẳng mất gì. Tuy nhiên, một yêu cầu đơn giản đặt ra là, ĐCSVN cần phải chấp nhận dân chủ kiểu Mỹ, xóa bỏ độc quyền chính trị. Như vậy vừa tháo bỏ được xiềng xích oan khiên mà nhân dân Việt Nam phải chịu đựng nhiều năm qua, vừa tạo cơ hội phát triển lành mạnh cho đất nước. Nếu hợp tác toàn diện với Mỹ và thực hiện dân chủ đa nguyên đa đảng, có thể ĐCSVN sẽ phải rời khỏi vị trí lãnh đạo đất nước. Nhưng cái lợi cho đất nước, cho nhân dân thì đã nhìn thấy quá rõ, qua những tấm gương thân Mỹ như Nhật Bản, Nam Hàn, Thái Lan v.v…

Vừa rồi đại sứ Mỹ tại Việt Nam ông Michael Michalak đã tuyên bố về vấn đề tự do tôn giáo là, Việt Nam chưa đến mức phải đưa vào danh sách CPI. Đó là sách lược của Người Mỹ. Việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPI không khó vì đã có đủ bằng chứng. Nhưng điều cần làm ngay là không để ĐCSVN tuột khỏi tay Người Mỹ và hoàn toàn chạy theo quan thầy là ĐCSTQ mới là điều mà Người Mỹ cần quan tâm hàng đầu.


Người Việt Nam cũng đừng ảo tưởng về một nước Mỹ sẽ chiến đấu một cách vô điều kiện, mà không có gì gắn với những quyền lợi hoặc là vị thế của mình. Và đó cũng là điều bất công đối với họ! Người Mỹ quan tâm đến Việt Nam, chính là quan tâm đến quyền lợi của nước Mỹ. Đó cũng là điều mà các cử tri Mỹ mong muốn các vị tổng thống của họ phải làm tốt!

Vị trí quan trọng của Việt Nam trên bàn cờ chính trị thế giới vẫn đang là cơ hội còn bỏ ngỏ.

Lê Nguyên Hồng