Thursday, October 2, 2008

Chùa là cái "Tiệm", cần phân biệt:: Tiệm Phật và Chùa Phật


Trương Minh Hòa -

Nhà văn Phạm Xuân Đài tỏ ra rất là tâm đắc khi nhìn thấy bề ngoài, chánh điện, sư, ni, dù là quốc doanh cũng luôn có tác phong, lời nói thật là hiền, nên cho rằng: "chùa là cái thiện". Nhưng khi "chùa là cái thiện" chỉ có ý nghĩa đối với những nơi có "thầy" là bậc tu hành đàng hoàng, thanh tâm trường an lạc, nhất tâm tu tập, làm lành lánh dữ, coi cõi đời là cõi tạm, không màng danh lợi, của cải vật chất, những vị nầy thường có tìm nơi:

"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ.
Người khôn tìm đến chốn lao xao"
( Thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm)

Tuy nhiên ngày nay, tăng ni không phải ai cũng "thiện và tu hành" cả, nhất là thời kỳ mà đảng Cộng Sản vô thần đang thi hành triệt để cái thứ: "giáo chỉ vô thần Marl Marx được ban hành từ thế kỷ 19", coi tất cả các tôn giáo "đều là thuộc phiện", nên đảng Cộng Sản hạ quyết tâm tiêu diệt tôn giáo bằng mọi cách, trong đó có Phật Giáo là mục tiêu được nhắm tới từ lúc có mặt đảng Cộng Sản và tên quỷ vương Hồ Chí Minh. Đời người thường thất cảnh vàng thau lẫn lộn, thật giã khó phân minh, nên riêng Phật Giáo bị và đang "tấn kích ác liệt" từ trước 1975 ở miền Nam Việt Nam qua khối Phật Giáo Ấn Quang do thượng tọa Thích Trí Quang lãnh đạo; điển hình với vụ biến động Phật Giáo miền Trung 1966, thời chủ tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương Nguyễn Cao Kỳ cầm quyền, là một Phật tử thuần thành, tự xưng là "Buddha child" thì làm gì có đàn áp Phật Giáo?. Thế mà các "tăng ni" nầy lại vùng lên, phá rối sự an bình của dân chúng, làm lợi cho giặc Cộng.

Chùa là nơi tu tập, thờ Phật, phát huy đạo pháp, chớ không phải là nơi "xảy ra biết bao nghiệp báo" do một số TĂNG CHÚNG lúc TÚNG CHĂNG, có cái tâm "mượn đạo tạo tiền", tức là THAY MƯỢN thiền môn làm THƯƠNG MẠI, đưa đến cái quả cho các "tăng ni" trở thành "tu nhất kiếp giàu nhất thời', chỉ trong thời gian ngắn mà nhiều vị "thanh tâm trường kiếm bạc" trở thành "triệu phú Phật Giáo" mà không cần phải "lao động là vinh quang"; ra nước ngoài chỉ ngồi trước "tượng Phật" tụng kinh, gõ mỏ mà giàu xụ, trong khi đó những Phật tử thuần thành phải cày nhiềy job để:

"Một mình lo bảy, lo ba.
Lo nhà, lo cửa, Phật Đà cúng dâng.
Còn tiền, thầy tiếp ân cần.
Không tiền lạy Phật, thứ bần tránh xa".

Phật Giáo với các tăng ni luôn đặt vấn đề "hoằng pháp" để giữ gìn đạo, là truyền thống tốt đẹp ty ngàn năm, nên đạo vẫn vững. Tuy nhiên, trong cái "tình huống" đạo đời lộn xộn, nên ngày nay đã và đang có một số tăng ni biến thành "hoằng bạc" đi trước "hoằng pháp", làm cho uy tín Đức Phật bị giảm và đạo pháp, Đạo Phật càng "xuống cấp" với qua nhiều "sự cố" do một số kẻ mặc áo cà sa "nói năng y như Phật, nhưng không phải là Phật", tệ hơn là lũ công an, cán bộ Tôn Giáo vận của Cộng Sản, là thứ ma quái giả dạng tu hành, hóa trang thành Phật trong Tây Du Ký, khiến cho Tam Tạng, vì quá "trọng Phật, kính tăng" mà quỳ lạy, tưởng đâu phật, không nghe lời khuyên chí lý của đệ tử là Tôn Ngộ Không, xuýt là hỏng cả đại sự thỉnh kinh và Tam Tạng cũng nhiều lần vì nghe lời, tin theo ma quái, niệm chú làm vòng kim cố xiết lại, hại người chân chính. Ngày nay lũ ma quái vô thần "mượn đạo tạo đảng" nhởn nhơ tại nhiều tự viện ở Việt Nam và thò bàn tay lông lá ra tận hải ngoại thu tiền, làm công tác văn hóa vận, đánh phá, ru ngủ ..... Một điều thật đau lòng là: ở mọi thời đại, mọi nơi, bọn ma quái vẫn tác quái là nhờ tại hải ngoại còn có nhiều "Tam Tạng thời đại" nhắm mắt đi theo, đóng góp, cúng dường, CÔNG QUẢ dài dài và sau nầy nhiều người đã TÁ HỎA tam tinh khi biết những "vị sư khả kính" nói năng như Phật chính là "đỉnh cao trí tệ nòi người", là những cán bộ, công an ngụy trang "cũng cạo đầu, mặc áo cà sa" và một số vị tăng ni gốc tỵ nạn ló mặt là ma quái nằm vùng, đáng lưu ý là "sư về nguồn" đang là chủ nhân của những ngôi chùa đồ sộ, hiên ngang, công khai bảo lãnh "sư gốc Vẹm" từ Việt Nam sang, dần dần "sang tên" các ngôi chùa tích lũy từ mồ hôi nước mắt của Phật tử thuần thành đóng góp ..... khi có chùa trong tay, đủ tư cách pháp nhân như thương nghiệp, những tên công an giả tu sĩ Phật giáo có khả năng và phương tiện phát triển mạng lưới gián điệp nằm vùng, núp dưới bóng từ bi, rửa tiền bằng cách mua đất, cất chùa, rồi tiếp tục bảo lãnh "đồng bọn" từ Việt nam sang với danh nghĩa tu sĩ; cứ thế mà leo thang, khiến dân số "đảng viên" gia tăng, và sau cùng có đủ "dân số" để khuynh đảo các tổ chức cộng đồng qua hình thức bầu cử dân chủ. Thế là sau nầy, nguy cơ bị Cộng Sản "tiến vào cộng đồng, trận cuối là trận nầy" đang trở thành cái họa thực sự cho người tỵ nạn. Khi cờ đỏ thay cờ vàng treo ở các ngôi chùa, được sứ quán hổ trợ, thì người Việt tỵ nạn, Phật tử chân chính có còn nơi nào để dung thân? Đây là mối nguy, xuất phát từ chùa, như ở miền Nam trước 1975 với đám Phật Giáo Ấn Quang.

Ngày xưa, tại miền Nam, các vị tăng sĩ có chức vụ, được gọi là "TRƯỞNG", như thượng tọa Thích Tâm Châu, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo. Khi ra hải ngoại, vì đây là nước tự do từ cá nhân, doanh nghiệp, chính trị .... nên cái "tình huống" tác động vào chùa. Người dân ở các nước dân chủ đa số là thiếu nợ ngân hàng, từ nhà, credit card, xe .... nên giấc mơ làm chủ luôn có trong đầu. Ai thoát khỏi những món nợ "cơ bản" nêu trên, thì thanh tâm cũng trường an lạc, sống thoải mái đấy. Do đó, các tăng ni khi ra hải ngoại, sau thời gian mướn nhà để tu, nhờ Phật tử đóng góp "tiền từ cúng dường lâu năm, sư xây dựng gấp mười chùa xưa". Thế nên, các chức vụ có mang chữ CHỦ được áp dụng cho phù hạp với "trào lưu thời thượng", như ở Tây Úc, có thượng tọa Thích Phước Nhơn, xưng là "Viện Chủ Thiền Viện Phổ Quang", nay ông tu sĩ nầy đã "đạt quả triệu phú" là làm chủ 3 ngôi chùa, giao cho 3 ni cô "quản lý", nên kiếm thầy rất khó, vì không biết "giờ nầy sư ở đâu?".

Ngay cả chức sắc, lúc mới qua, thượng tọa Thích Tắc Phước, sau là huề thượng Thích Phước Huệ, cũng muốn có sỡ hữu, dù biết cõi đời là cõi tạm, nên gọi là "Giáo hội chủ". Cái thứ Viện chủ, giáo hội chủ, pháp chủ .... được nghe, đọc trên các hệ thống truyền thông, đây là giai đoạn "thầy làm chủ chùa" mà chùa do bá tánh đóng góp, phát triển từ lâu, nay thì thầy nào cũng là "tư bản Phật Giáo", có vị có vài ngôi chùa, có cả cư xá cho mướn, đúng là "tu nhất kiếp, giàu nhất thời". Thầy là chủ, viện chủ, pháp chủ, chủ chùa là cái chắc; từ đó Phật tử có quyền xưng là "Viện Tớ" cũng hỗng ai théc méc; nhưng chủ là các tăng ni thì YẾU, vì hổng có làm gì mà giàu có, đó là "chủ yếu", trong khi thì các thiện nam tín nữ, truất tiền trong ngân sách gia đình để đóng góp, làm việc cực khổ, đương nhiên là "tớ mạnh".

Sức bành trướng các tự viện "quá tải" nên tình trạng chùa trở nên "lạm phát" ở hải ngoại và tăng, ni càng gia tăng, khi làn sóng "đi sang thế giới Tây Phương cực lạc" để tu càng nhiều, nhất là những người nào nằm trong giáo hội do nhà nước đào tạo, chấp nhận thì được dễ dàng xuất cảnh "du tu" và ở luôn, gọi là "di-tu" (tức là di dân để tu). Công an, cán bộ Cộng Sản, mặc áo cà sa, xuất ngoại làm công tác tôn giáo vận, đọc những bài "tham luận Phật Giáo" ru ngủ, méo mó kinh Phật, nhưng có nhiều người u ám, coi là "lời vàng ngọc" bèn thu lại trong các dĩa DVD để phổ biến, cứ thế mà sư, ni từ trong nước sớm trở thành thần tượng. Tình trạng nầy là vấn nạn đe dọa đạo pháp, nên Phó Tăng Thống, huề thượng Thích Hộ Giác ra thông bạch ngày 26-9-2008 về việc các giáo hội ở Hoa Kỳ, Canada, Úc, Âu châu đã" tiếm danh" giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.

Hòa thượng Thích Quảng Độ, thay mặt hai viện Tăng Thống và Hóa Đạo từ trong nước, ký ngày 24 tháng 8 năm 2008 về việc tiếm danh của các giáo hội sau đây:

- Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại Canada do Thích Bổn Đạt điều hành.
- Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan do: Giáo hội chủ huề thượng Thích Như Huệ, thượng tọa Thích Bảo Lạc, Thích Quảng Ba ...
- Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất Âu Châu do huề thượng Thích Minh Tâm làm chủ.

Bản văn nầy được huề thượng Thích Hộ Giác phổ biến ngày 26-9-2008. Để phản ứng, một thông cáo, với bản thu thập 124 chữ ký của các giáo hội "tiếm danh" ký ngày 24-8-2008, theo hòa thượng Hộ Giác, thì trong danh sách ấy, có một số ít là nằm trong giáo hội, nhưng đa số tăng, cư sĩ, là không nằm trong tổ chức. Như vậy, đây là một màn "kịch nói" vô duyên theo kiểu "chiến tranh nhân dân", được dàn dựng để binh vực cho những kẻ "tiếm danh"; nhưng chỉ có 124 người là "còn dỡ", tuy nhiên điều nầy cũng chứng minh được cái nhóm nầy là "thiểu số", vì họ không có khả năng để xin chữ ký ít nhất cũng vài ngàn, chục, trăm ngàn Phật Tử, thì mới có giá trị là tiếng nói chung.

Như vậy, thì từ hàng chục năm qua, các giáo hội Phật Giáo ở hải ngoại nêu trên đã lợi dụng Phật và tiếm danh Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam để "thay mượn thiền môn làm thương mại", lừa đảo Phật tử để thu tiền, xây chùa, tích tụ ngân quỹ, tệ hơn là nhiều chùa bảo lãnh sư, ni từ Việt Nam sang. Đối với những tăng ni nào đi di dân dễ dàng, Phật tử có trí óc trung bình cũng biết họ là ai, ngoại trừ người của họ và những kẻ mù quáng, miễn bàn; nói chuyện với những người nầy, tốt hơn là nói với đầu gối. Một điều dễ nhận vào thời điểm tỵ nạn, là lúc mới sang, ni sư nào cũng nói "đạo pháp và dân tộc" thật tình lý, thu phục được quần chúng qua lập trường, nhưng khi xây xong chùa, sư có tiền là "lòng người thay trắng đổi đen". Điển hình là ở San Jose, lúc chùa Đức Viên mới khởi công, thì sư bà Đàm Lựu thường treo cờ vàng ba sọc đỏ lớn ở trước cổng; nhưng khi chùa xây xong là không thèm treo cờ, đã vậy còn rước tên sư Việt Cộng Thích Thanh Từ sang phá rối, nên dù sư bà Đàm Lựu (đạn) qua đời, nhưng việc làm nầy vẫn còn để lại cái "quả" lâu dài trong lòng Phật Tử. Chùa là cái thiện, nhưng một số thì "chùa là cái tiệm" khi lợi nhuận làm chóa mắt những ai muốn "giải thoát túi tiền trước khi tìm về bến giác". Tiệm Phật là thương nghiệp không vốn mà lời rất nhiều, lời dài dài, nên tiệm Phật trưng bày tượng Phật, bề ngoài càng "hiện đại" càng thu được nhiều khách thập phương chiếu cố; như các siêu thị, trưng bày hàng, quảng cáo, người tiếp thị ... càng lịch sự thì khách tới đông. Thương nghiệp lập ra là vì lợi nhuận, nên khách hàng nào có tiền là được chủ nhân tiếp đón niềm nở; đó là hiện tượng các "tăng ni chủ chùa" sau khi đã "làm chủ ngang hông" thì không tiếp đón niềm nữ các "chúng sanh nghèo" bỏ tiền ít vào thùng Phước Sương. Trái lại các khách cúng dường xộp, viên chức chính phủ cao cấp, thường được các tăng ni xăn xái tiếp, bợ. Ngoài ra, tăng ni một số nơi từ chối tụng kinh cho gia đình người quá cố nào không có nhiều tiền chi trả. Do đó, tụng kinh trở thành "dịch vụ của tiệm Phật ngày nay". Các tiệm Phật còn qui định giá cả để đọc kinh, cầu siêu, đúng như sinh hoạt của các thương buôn vậy.

Cửa hiệu Khánh Anh của sư "về nguồn" thích Minh Tâm ở Âu Châu, nghe đâu cửa hiệu Phật nầy tốn đến 40 triệu Euro, là cái tiệm Phật vĩ đại ở Âu Châu; do đó muốn có nhiều người "tham quan" thì thường mời các nhân vật tâm tiếng như Đức Đa La Đa Ma, có treo cờ vàng ... giống như một tiệm phở ở Saigon, ít ai biết, nhưng tình cờ, năm 2000, tổng thống Bill Clinton tới ăn, chủ làm ăn khắm khá nhờ nhiều người biết có tổng thống" thằng Mỹ" đến thưởng thức.

Tại Úc Châu, có hai giáo hội Phật Giáo:

- Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan, do huề thượng Thích Phước Huệ làm Pháp Chủ, không ăn nhập gì đến giáo hội phật giáo trong nước do huề thượng Quảng Độ, Huyền Quang lãnh đạo. Giáo hội chỉ hoạt động từ thiện, dạy dùng computer, mổ mắt cườm, cơm chay, xây tượng, vô quốc tịch ... và trước đây có lần, trong chùa toan tổ chức buổi tưởng niệm nhạc Trịnh Công Sơn, có đăng quảng bá trên các website của Việt Cộng, bị cộng đồng phản đối nên dẹp.

- Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất "Hải Ngoại" Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan, do huề thượng Thích Như Huệ làm Giáo Hội Chủ, qui tụ thượng tọa Bảo Lạc, Quảng Ba, Phước Nhơn .... từ lâu, bá tánh, Phật Tử, các đoàn thể quốc gia, cộng đồng cứ lầm tưởng đây là giáo hội Phật Giáo trực thuộc giáo hội trong nước do huề thượng Quảng Độ, Huyền Quang lãnh đạo, đang trong "pháp nạn" nên ủng hộ và kính trọng. Giờ đây, sau cái thông bạch của nhị vị huề thượng thẩm quyền nhất: trong nước là hòa thượng Quảng Độ, hải ngoại là huề thượng Thích Hộ Giác, thì mới bật ngữa là "tiếm danh"; như vậy từ lâu, các giáo hội nầy đã mạo danh giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để thu tiền, làm ăn, chẳng khác nào người ta mượn cái hiệu như: Mc Donald, K.F.C .... để bán đồ ăn. Nay nhờ giáo chỉ số 9 mà nhiều Phật tử biết "cúng dường nhằm Tiệm Phật, chớ hổng phải Chùa Phật".

Vị Giáo Hội Chủ Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan là huề thượng THÍCH NHƯ HUỆ, Ngài là bậc "cao tu", từng tung hoành ở miền Trung, lúc làm hiệu trưởng trường Bô Đề ở Hội An; theo cuốn sách "DÙA-THẦY CHẶT" của Đặng Văn Nhâm thì vị nầy từng tham gia chiến dịch đem bàn thờ Phật "xuống đường" năm 1966, có những hoạt động "tích cực" trong trận tổng công kích tết Mậu Thân và nhất là Ngài đã từng chiêu dụ ít nhất là 4 tín nữ cùng "tu tiếp hiện", có hàng chục "cái quả". Ngài đúng là bậc "GIĂNG-TÂM" (tức là cái tâm giăng ra xa, xin đừng nói lái mà mất hết ý nghĩa). Sau năm 1975, Ngài Thích Như Huệ được các Phật Tử bảo lãnh từ Nhật sang, nhờ tiền cúng dường, đóng góp, công quả, nên ngài có được "cơ ngơi" khang trang là ngôi chùa Pháp Hoa, tọa lạc ở đường Addison, tiểu bang Nam Úc (Adelaide). Sau nầy, do tranh chấp giữa hai cánh Phật Giáo cùng mang tên "Thống Nhất" mà Ngài huề thượng Thích Như Huệ đứng ra làm "Giáo Hội Chủ" để đương đầu với cánh "Phước Huệ công đức tùm lum" và nay thì mới biết cánh nầy cũng "tiếm danh".

Chùa Pháp Hoa do ngài Thích Như Huệ trụ trì, lối hành đạo của Ngài oai phong như một "Phật Giáo Hoàng" cũng đội mão, hành lễ tại Chùa và Ngài làm giáo hội chủ, pháp chủ lâu nay, sau thời gian thu được nhiều "quả" là Đô La, nên nhớ là kinh Đại tạng khó hiểu, cần dịch thuật mà chưa chắc đạt ý nghĩa, nhưng không thể sánh bằng "kinh Đô La", loại kinh xuất phát từ Hoa Kỳ lan rộng, thu hút người cả "phàm", tu hành, cũng như "ma quái vô thần Cộng Sản". Lâu nay Chùa Pháp Hoa biến thành Tiệm Phật mà nhiều người hổng hay, hổng biết, hổng thấy .... nhưng hiện tượng chùa lãnh người ở Việt Nam sang tu càng đông, khiến số Phật tử chân chính bỏ đi chùa khác và số khác trở thành: "cư sĩ trừ bị tại gia" vì biết làm tiệm Phật, chứ hổng phải là "chùa Phật" giống như tâm trạng của những người lỡ mua nhằm hàng dỏm, giả, đề câu "Made in China" vậy. Rồi hòa thượng Thích Như Huệ trở thành "Thái Thượng Hoàng", nhưng đáng lưu ý là Ngài phong chức, nhường ngôi chùa (nay có thể hiểu là Tiệm Phật) cho một người ở Việt Nam qua. Trong phần diễn đàn, đăng trên tờ Nam Úc Tuần Báo, số 662, một Phật tử ở Adelade là Mỹ Phúc, pháp danh Chân Mỹ Phúc viết: Bây giờ "lòng người đổi trắng thay đen" (theo lời của Hạnh Trung), nên hòa thượng Như Huệ cũng đã đổi thay. Việc phong chức trụ trì cho một người từ Việt Nam mới sang mấy năm sau nầy, cũng không cần tham khảo ý kiến PT gì cả. Họ không phải là người tị nạn Cộng Sản như HT Như Huệ, nên chúng tôi không đồng ý. Dư luận nói rằng: người trụ trì đang tại chức là cháu ruột của HT Như Huệ. Nếu sự thật đúng vậy, thì càng phi lý và bất chính, vì ngôi chùa là tiền bạc của đàn na tín thí đóng góp tạo thành, không phải của riêng một ai, hoặc một nhóm nào, lại càng không phải của cá nhân HT Như Huệ, cho nên HT Như Huệ không thể áp dụng phương cách cha truyền con nối được (ngưng trích).

Theo nguồn tin chưa phối kiểm, nhưng là tin đồn, thì hình như vị trụ trì từ Việt Nam sang, được Ngài phong chức, kế thừa "chủ nhân" ngôi chùa Pháp Hoa chính là "cái quả" mà Ngài đã gieo từ lâu, nay trở thành sư, được bảo lãnh từ Việt Nam? Tác giả Mỹ Phúc cảnh báo: "Hiện nay Việt Cộng đang thực hiện nghị quyết 36, mở chiến dịch tung sư, ni quốc doanh ra hải ngoại, trú ngụ rải rác trong các chùa để thi hành kế sách tôn giáo vận".

Trước những dư luận xôn xao về cái chùa Pháp Hoa lòi ra là "Tiệm Phật Pháp Hoa", một người trong giáo hội "tiếm danh" là Nguyên Hảo-Trần Thị Cúc, tự nhận là: "TM. Ban Hộ Trì Chùa Pháp Hoa" nên bà lối trình bày của bà nầy "ĐÓ CHỈ" là thứ: " Đ.....C.." thôi, chớ có lạ gì hạng người nầy; trong lá thư với tiêu đề: "Đến bà Mỹ Phúc, bà Lưu Bích Hằng", cũng đăng trên Nam Úc Tuần Báo, số 663, có đoạn ghi: "Quý thầy, cô là Tăng bào mặc dầu mới đến Úc, nhưng không phạm giới của Đạo và luật pháp của chính phủ ..... quyết tâm tu hành ..". Như vậy là bà nầy cố tình "tăng binh tăng, sải binh sải" nhằm bảo vệ cái tiệm Phật Pháp Hoa, hay là một "Tam Tạng thời đại", hoặc là người "từ Việt Nam sang" mới được Ngài Như Huệ cho phép đại diện, phát ngôn viên của Tiệm Phật Pháp Hoa?. Bà nầy viết tiếp: "Đàng sau vụ bà Diệu Đức, có những bàn tay của các thế lực đen nhúng vào, với những âm mưu phá ngầm Phật Giáo .." luận điệu của bà nầy sao mà giống "đảng và nhà nước" mỗi khi bị vạch mặt là la hoảng: "âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù nghịch". Như vậy, chắc là bà nầy đã từng "học tập chính trị rất bài bản" quả xứng đáng là phát ngôn viên của Ngài Như Huệ, pháp chủ, giáo hội chủ kiêm chủ chùa do tiền Phật tử đóng góp ... ngoài ra, còn cho đây là chuyện nội bộ của chùa, không ai có quyền can thiệp vào; đây cũng là luận điệu của các cán bộ Vẹm, phát ngôn viên từ mụ Phan Thúi Thanh đến Lê Dỏm, la hoảng: đây là chuyện nội bộ, không ai có quyền can thiệp vào .... Phật giáo Úc Châu như "hũ tương thúi" được đậy nắp dấu kỹ lâu năm, nay được mở ra, mùi xú uế bay lên nồng nặc; hết cái thúi của ngài Hề Thượng Thích Phước Xệ về vụ "cúng dường, cúng chiếu" với tín nữ Diệu Đức, là người "điều nghiên thiền Tiếp Hiện" rất kỹ, thuộc Làng-Môn của "giăng-tâm" Thiền sư Thích Nhất Vẹm (có kẻ u mê ám chướng, hay là thứ có quan hệ với đảng cướp Việt Cộng, coi thằng nầy là Phật Sống, như Đa Lai Đa Ma). Nay đến vụ HỀ THƯỢNG Thích Như Xệ, đang là vấn đề gây xôn xao dư luận giới Phật Tử ở Adelaide (Nam Úc), những Phật tử thuần thành, từng đóng góp tiền, công quả để "từ cái cơ ngơi tu hành, chùa to lớn gắp mười lần qua" và hề thượng nầy trở thành "Phật Giáo Hoàng" với chữ CHỦ dính liền, như cái "nền kinh tế thị trường gắng liền với xã hội chủ nghĩa". Ngài Hề Thượng Thích Như Xệ, hay là Thích Như Ghệ, cũng như hề thượng Thích Phước Ghệ (xin đừng hiểu chữ Ghệ là GÁI nhé, làm mất ý nghĩa).

Giáo Hội Phước Xệ Công Đức Tùm Lum thì không nằm trong giáo hội của huề thượng Quảng Độ, Huyền Quang; còn giáo hội của Ngài hề thượng Thích Như Xệ cũng tiếm danh. Do đó ở Úc có hai hệ thống "Buddha Super Market" chớ hổng phải là hai giáo hội, nên Phật Tử, biết tin ai mà tìm đường giải thoát? Và các tổ chức cộng đồng tin vào "vị lãnh đạo tinh thần" nào? Nếu là Tiệm Phật, thì sự hiện diện cái các Ngài được giọi là "lãnh đạo tinh thần", có khác gì chủ nhà, chủ đề li, chủ farm, chủ shop .... Vào những tiệm Phật, cũng giống như Tam Tạng lọt vào "động ma vương" chẳng những "thanh tâm không trường an lạc" mà còn tạo ra nghiệp báo, khi mà tại các cửa hiệu nầy, có quá nhiều ma quái "công an, cán bộ" từ Việt Nam sang và được sang tên chùa. Từ từ, phật Tử sẽ được "đoàn ngũ hóa" thành các "thành đoàn Phật tử Hồ Chí Minh" là hàng năm phải về hành hương ở chùa Đại Nam Quốc Tự ở Bình Dương của vị "đại sư trụ trì" Dũng Lò Vôi, cùng dắt tay nhau tiến lên" thiên đàng Cộng Sản: "thay vì" Niết Bàn" là coi như mạt pháp đấy..

Tình hình Phật Giáo ngày nay tại hải ngoại cũng như trước 1975 ở miền Nam tự do: Việt Cộng xâm nhập vào chùa, rồi "trèo cao, lặn sâu" thành chức sắc "lãnh đạo tinh thần", có trong tay cái tài sản lớn, nhân sự và Phật Tử, thật là đáng quan ngại. Tại Úc Châu, hiện tượng tăng ni từ Việt Nam sang, phát triển, như sư Minh Hiếu, là người có khả năng mua nhiều chùa, thuộc cánh Phước Huệ (nghe đâu chỉ trong thời gian ngắn, mua một lúc từ đến 3 chùa ở 3 tiểu bang: Tây Úc, Adelaide, Queensland ..). Một số Phật tử phàn nàn và có người cho biết là sư Minh Hiếu có lối đối xử với Phật tử như "quan quyền đối với dân giả" hay là ngày nay ở trong nước như" công an, cán bộ đối xử với dân" vậy. Hình như sư nầy học quen thói ở Việt Nam mà sang đây áp dụng, khiến nhiều Phật tử khó chịu, sư có thói quen là không chào ai, đợi người ta chào mình và đôi khi làm lơ. Theo một số tin nghe được, thì sư Minh Hiếu là người rất mê môn thể dục dành cho người dư giả là" đánh TENNIS", nên thay vì ngồi công phu, sư đánh Tennis cho "thanh tâm trường an lạc", sư nầy có cái job là "thuyết pháp", nhưng trình độ thì chưa biết như thế nào, vậy mà có người nghe và thu băng.

Trước tình hình Phật Giáo ngày nay, vấn đề làm sao ngăn ngừa bọn công an, cán bộ, gián điệp nằm vùng xâm nhập qua cửa chùa. Trước nhất là cái tâm, khi phát giác ra "chùa là cái tiệm" thì chính những Phật tử phải tránh xa, tẩy chay; khi mà cái thương nghiệp không có khách đến "cúng dường" thì dần dần cũng phải dẹp và nếu chùa là "sơ sở rửa tiền" thì sau thời gian lập ra, không có ai tới, chúng cũng phải dẹp, do thiếu quần chúng để làm nơi nương tựa; như du kích mà không có dân thân Cộng nuôi cơm, tiếp tế là trước sau gì cũng đói. Một điều quan trọng khác là "báo cáo với sở thuế" để cho chính quyền sở tại nắm vững nguồn tài chánh từ đâu là các" tiệm Phật" nhiều như thế? Đây là cách để tạo an bình cho xã hội, vì ở các nước dân chủ, tất cả mọi cơ sở, kinh doanh, kể cả các cơ quan từ thiện (Non-Profit) đều phải khai thuế lợi tức hàng năm. Chùa là cái tiệm cũng phải đóng thuế như ai, hảy làm càng sớm càng tốt để ngăn ngừa Việt Cộng xâm nhập, đánh phá và nhuộm đỏ cộng đồng tỵ nạn hải ngoại. Một điều cần lưu ý là: việc báo cáo sở thuế là giúp cho chính phủ có thêm tiền lo công ích, giúp nhân viên thanh tra có việc làm và giúp cho chính gia đình mình được sống yên ổn. Người báo cáo được bảo mật danh tánh hoàn toàn, chỉ cần 50 xu cũng cứu nguy cho Phật Giáo đang bị Việt Cộng vô thần đánh phá, lủng đoạn.

Trương Minh Hòa


Kê Gọi “Xóa Bỏ Hận Thù Với Bọn Việt Gian Cộng Sản” Là Những Kẻ Nào Đây??

Long Quân

Nhờ lừa bịp, nhờ gian xảo, nhờ tận dụng tất cả các thủ đoạn MácXít lưu manh đê tiện nhất thế gian để cướp đoạt chính quyền, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam đã thao túng nước nhà hơn 50 năm qua. Dưới bàn tay chúng, quê hương cẩm tú ngàn xưa của người Việt Nam đang bước vào thế kỷ 21 với các “thành tích Xả Hội Chủ Nghĩa” đáng kể như sau:

- Dã man mọi rợ nhất thế giới !
- Lạc hậu ngu si nhất thế giới !
- Nghèo nàn khốn khổ nhất thế giới !

Và, đáng nguyền rủa hơn hết là cái dã tâm của tập đòan thổ phỉ kia khi chúng cố tình “xâydựng” Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại nhất thế giới !

Nay chúng ta thử bình tâm kiểm điểm lại xem. Từ Bắc chí Nam, từ dãy Trường Sơn tới bờ biển Nam Hải, có nơi nào, có làng nào, có gia đình nào, không một lần vang vọng tiếng khóc đau thương nức nở giữa đêm đen khuya vắng vì chồng, vì cha, vì con, vì cháu, bị lũ đầu trâu mặt ngựa tới bắt đem ra giữa đồng hạ thủ, rồi ghim lên ngực “cái án phản động, chống cách mạng vô sản”?

Đặc biệt từ ngày lũ đầu trâu mặt ngựa đó tràn vào Miền Nam như một bầy chó điên hổ đói dưới danh nghĩa “giải phóng”, hỏi có mái tranh nào tận nơi đồng quê hẻo lánh không thiệt mất đi ít nhất một thân nhân bị chúng bắt đi giam giữ vô hạn định trong các trại tập trung mệnh danh “Cải Tạo” để, hoặc bỏ mình trong chốn tù ngục tối tăm, hoặc trở thành phế nhân sau khi được phóng thích ? Có nhà nào hoàn toàn thiếu vắng một chiếc khăn tang vì đã không che dấu nổi mối căm thù chế độ độc tài tàn bạo và sự quyết tâm diệt trừ đại họa Việt gian bán nước ? Có xó xỉnh nào không dậy lên tiếng nguyền rủa nhiếc móc những thằng “mã tấu răng đen”, những tên cán bộ “Bắc kỳ nón cối” cực kỳ hung bạo, đội lốt chính quyền, công khai tràn vào nhà dân cướp đoạt tài sản ngay giữa thanh thiên bạch nhựt, trong cái chiến dịch gọi là “Đánh tư sản mại bản”?

Kinh hoàng thay cái cảnh ma vương quỷ sứ ồ ạt đục vách phá tường, thọc tay xuống hầm cầu, lật đổ bàn thờ ông bà tổ tiên bá tánh, kiếm tìm vơ vét từ vàng bạc châu báu cho chí tấm tã lót, cái chổi cùn cũng không tha, rồi mang đi chia chác với nhau, với tất cả nỗi say sưa cuồng loạn của một lũ cướp VC vô tổ vô tông, vô thần vô thánh, vô luật vô lệ !. Rủi cho những ai không có tiền của đem nộp cho lũ cướp Việt Gian Cộng Sản thì liền bị chúng thẳng tay đánh đập khủng bố cho tới chết, hoặc đày đi “kinh tế mới” để gọi là “trả nợ máu nhân dân”!

Cổ kim, có triều đại nào, có chế độ nào, đối đãi với người dân trong nước quá ư ác độc tàn tệ như thế chăng ? Người Việt khắp nơi, dù có mắc bệnh tâm thần loạn trí đi nữa, cũng không bao giờ quên được các hành động thú vật kia. Họ âm thầm “tính sổ” từng ngày, lòng tự hẹn lòng đời này không trả được mối thù huyết lệ này, thì trối trăn dặn dò con cháu đời sau phải nhớ lấy mà trả một cách đích đáng cho cha ông, cho chú bác, cho giòng họ, được thỏa dạ mát lòng nơi chín suối !

Thế mà từ khi Đế Quốc Liên Sô sụp đổ, báo hiệu cái giờ phút cáo chung vĩnh viễn của một chủ nghĩa vô luân tàn bạo mà bầy yêu bọn quỉ Hồ Chí minh đã tải nhập vào đất nước, gieo rắc mối họa tày trời cho tới nay, thì ở một vài nơi nào đó dưới bầu trời hải ngoại, người ta chợt thấy trồi lên một lũ “Ma cô Chính trị” khua môi múa mép, thống thiết kêu gọi đồng bào Việt Nam hãy quên đi chuyện cũ, hãy rộng lượng với kẻ thù, xóa bỏ giới tuyến Quốc Cộng, đề cùng nhau xây dưng lại đất nước trong tình “huynh đệ một nhà” (sic) ! Lũ “Ma cô Chính Trị” này dám coi hải ngoại như mù lòa câm điếc, dám lên mặt đạo đức, nhịp nhàng toa rập nhau diễn trò kẻ tung người hứng, liên tiếp ném ra những luận điệu sặc mùi tay sai cho Việt Gian Cộng sản.

“Hòa hợp Hòa giải, Xóa bỏ Hận thù, Đa nguyên đa Đảng, Giao lưu Văn Hóa ...” Đó là những khẩu hiệu rất mới mẽ, khá lạ tai, chưa từng nghe thấy trong thời gian bọn Việt Gian Cộng Sản còn đầy đủ bà con nội ngoại trong gia đình MácXít. Người ta chợt hiểu biết tại sao nó không mang tính hợm hĩnh đao búa như ngày nào. Và tại sao nó chỉ nêu ra những đề mục chỉ nhằm vào việc van xin sự khoan hồng tha thứ cho một “tội nhân” nào đó. Nó là ai vậy ?

Chẳng cấn tìm hiểu sâu xa, Cộng Đồng người Việt lưu vong hải ngoại cũng thừa biết “tội nhân” còn đang ẩn núp kia chính là tập đoàn Việt Gian Cộng Sản, chính là những tên Việt Gian MácXít cực kỳ hung bạo nay đã nhìn thấy cái họa sắp bị nhân dân trả thù, nên mới phải nhờ tới những hạng người mà Cộng Đồng hải ngọai đã đặt tên là “trí thức hàng binh”, cùng những tên “tay sai nằm vùng” có ăn có chịu với chúng xưa nay, đứng ra ướm thử một màn lừa bịp chạy tội xem sao. Bởi thế, trước sau chỉ có những tờ “báo lá cải” được Việt Gian Cộng Sản tài trợ mới có cái “liêm sỉ” đem phổ biến các luận điệu nghịch lý trơ trẽn, như mọi người đã biết.

Câu hỏi đặt ra ngay lúc này là lũ “ma cô chính trị” kia thuộc thành phần nào trong dân tộc ? Chúng từ đâu ra ? Suốt thời gian xảy ra cuộc chiến đẫm máu, chúng ẩn núp nơi nào, có công nghiệp nào chăng ?. Chúng có đóng góp giọt máu nào chăng cho cuộc đấu tranh gian khổ của toàn dân Việt ?. Bản thân chúng, gia đình chúng, họ hàng thân thuộc chúng, có bao giờ thực thụ nếm trải nổi khổ đau, niềm tủi nhục, dưới ách độc tài Mác Xít, để hôm nay dám ngông nghênh lên tiếng kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” với kẻ đắc tội ?

Hoặc giả chúng là những đứa vô tích sự đối với giống nòi, những gã hèn nhát trốn chạy ngay khi quân thù mới xuất đầu lộ diện trên quê hương 33 năm trước ? Hoặc giả chúng là hạng “tầm gửi” sống nhờ xương máu nhân dân Miền Nam trong những năm chinh chiến, hoàn toàn mù tịt về hiểm họa cộng sản, tự thủy chí chung chưa hề bị mất mát gì, nên chẳng biết thế nào là thù nhà nợ nước ? Hoặc cũng có thể chúng là loại dá áo túi cơm, thành phần trốn lính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nay có chút học thức, định tìm kiếm một chỗ ngồi trong guồng máy thống trị ? Hoặc giả chúng được miền Nam khi xưa ưu đãi, cho ra nuớc ngoài học tập, rồi ăn phải bùa của Việt Gian Cộng Sản, quay lưng phản bội quê hương ?.

Có thế mới nảy sinh ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong cộng đồng lưu vong ngày nay. Rõ ràng là kẻ chưa một lần “đau chân” ắt chẳng bao giờ biết “há miệng”. Kẻ trọn đời chưa hề chạm trán với quân thù, chưa nếm trải một ngày tù tội dưới bàn tay bọn chúng, thì làm sao cảm nhận được nỗi căm hờn, niềm tủi nhục, nó sâu đậm, nó nhức nhối tới đâu, khi bị cưỡng bức thọc tay khuấy cả vào một thùng phân người hôi tanh gớm tởm, trước tiếng cười nhạo báng của lũ cai ngục cộng sản Mác Xít ? Tất nhiên những kẻ ấy sẽ nhắm mắt nghe theo bất cứ đề nghị nào của tập đoàn Việt gian bán nước ! Kẻ không thiệt mất một mảy sợi lông nào vì Cộng Sản, không phải chứng kiến cái cảnh cha, anh trong nhà vô cớ bị lũ đầu trâu mặt ngựa lôi ra bắn giết, rồi quăng xác xuống hố sâu như ném một con chuột chết, thì làm sao hiểu được cái nghĩa vụ phải “thanh toán nợ nần máu xương” kia, cho linh hồn người chết được thanh thản siêu thoát ?. Tất nhiên kẻ ấy không ngần ngại tiếp tay cho bè lũ MácXít Cộng Sản Việt Nam tồn tại mãi mãi!

Đã hiểu như thế rồi, thì khó mà tha thứ lũ “Ma cô Chính trị” hầu hết đều lộ diện. Chúng đã thất bại thê thảm. Và vì chúng thất bại nên càng hỗn xược kích bác các hội đoàn, đoàn thể cách mạng, các tổ chức đấu tranh, là “quá khích”, là “mù quáng” ! Chúng còn đe dọa rằng cuộc đấu tranh giải trừ chế độ công sản của quốc dân Việt Nam khó lòng thành tựu, vì tập đoàn Việt Gian Cộng Sản đang có quyền lực trong tay !

Quyền lực ư ? Còn quyền lực nào vững chãi ghê gớm cho bằng quyền lực Đế quốc Liên Sô. Vậy mà cái gì đã xảy ra 15 năm trước đây tại cái tổ đình MácXít này ? Tất nhiên CViệt Gian Cộng Sản đã nhìn thấy. Tình hình Liên Sô, tự nó đã là một bài học cho tập đoàn tiếm ngụy Việt Gian Cộng Sản, ta khỏi cần tranh luận. Quá khích, mù quáng ư ? Hài hước thay, chính vì quá khích thi hành chủ nghĩa xả hội, vì mù quáng làm đầy tớ Nga, Tàu, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản mới lôi kéo nước nhà xuống vực thảm ngay nay, lôi kéo luôn bọn chúng vào cái nghiệp phải van lạy Hoa Kỳ, van lạy Tư Bản, ăn mày Tư Bản để sống sót một cách hèn hạ điếm nhục !

Nếu “quá khích” được quan niệm theo cái nghĩa “Đấu tranh triệt để, kiên tr씓mù quáng” được hiểu theo cái nghĩa “Dứt khóat đi thẳng một đường cứu dân cứu nước”, thì Cộng đồng Người Việt hải ngoại sẵn sàng “quá khích và mù quáng” cho tới khi quét sạch dấu vết bọn Việt Gian Cộng Sản trên quê hương !

Mấy tên “chính khách” hoạt đầu, mấy gã “trí thức hàng binh” bắng nhắng bên trời hải ngoại kia hãy biết rằng: Người Việt chống bọn Việt Gian Cộng Sản đang tiến bước trên đường hành quân khử bạo, mà bị lũ ma manh cản trở, thì cũng chả khác nào sợ dẫm phải một đống phân gớm tởm bên đường đó vậy ! Làm cho người chiến sĩ mất công đi rửa giày dép là một cái tội. Huống chi là còn đi nối giáo cho giặc, thì càng khó tha ! Việt Gian Cộng Sản với bọn tay sai cho chúng đều là ... Bọn Việt Gian !

Long Quân


Lá thư của cán bô. “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

Trần Trung Nghĩa

Lá thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.




thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

Virginia ngày 7-11-1995 (chữ viết và mực ngòi viết khác)

Thân gửi đồng bào hải ngoại.

Tôi rời Việt Nam tới thủ đô của thế giới tự do đã được gần một tuần. Hôm nay xin viết mấy lời cảm tạ tất cả các bạn. Sở dĩ có sự chậm trễ đó là do sau một chuyến bay dài, tôi quá mệt, lại fải làm thủ tục giấy tờ (fải … Nguyễn Chí Thiện như bao cán bộ CS văn hóa khác làm theo chỉ thị Nhà nước xóa văn hóa xử dụng đúng từ CS "f" thay thế cho "ph"), mong các bạn thông cảm. Tôi hiểu rất rõ việc tôi ra tù năm 1991, và việc tôi sang Hoa Kỳ chủ yếu là nhờ sự tranh đấu vận động không ngừng nghỉ của các bạn, cũng như của các bạn ngoại quốc. Tình cảm nồng nhiệt của các bạn khiến tôi hết sức cảm kích. Tôi khao khát được rời khỏi Việt Nam, (tác giả tập thơ Vô Đề không bao giờ “khao khát” muốn rời khỏi Việt Nam như Nguyễn Chí Thiện - trong bài thơ. Khi Mỹ Chạy ông viết ...

Khi mỹ chạy, bỏ miền Nam cho Cộng sản
Sức mạnh toàn cầu nhục nhã kêu than
Giữa tù lao, bệnh hoạn, cơ hàn
Thơ vẫn bắn, và thừa dư sức đạn!

- nghĩa là “Mỹ” thua có quyền chạy ,,, nhưng chúng tôi vẫn chiến đấu và thừa sức để chiến đấu ,,, “thơ vẫn bắn và thừa dư sức đạn”)
...... cũng như các bạn, không phải vì sợ hãi tập đoàn Mafia Việt Cộng (Thi sĩ Vô Danh không sử dụng danh từ này mà dùng: loài dã thú, Quỷ Vương, con ác điểu, lũ mặt người dạ thú, bầy quỷ dữ ... không hề có chữ tập đoàn Mafia Việt Cộng) mà vì tình yêu tự do. Sóng gió trùng dương hung hãn, hải tặc không làm các bạn chùn bước. Biết bao người đã làm mồi cho cá biển, nhiều người chết cả gia đình. Đối với những người cầm bút có liêm sỉ (“sỉ” nguyên văn Nguyễn Chí Thiện), tự do ngôn luận là không khí, không thể thiếu. Tôi rời Việt Nam mục đích chủ yếu là chữa bệnh cho khỏe, (tương tự như câu trên, tác giả tập thơ Vô Đề không bao giờ muốn “rời Việt Nam mục đích chủ yếu là chữa bệnh cho khỏe” như ông Thiện viết ở trên “tác giả Vô Danh viết” ,,, Phải chiến đấu giữa muôn trùng nguy khốn, chứ ông đâu có nghĩ là mình phải rời việt nam, vì ông biết , ,, Cuộc chiến đấu này chưa phân thắng phụ " Cuộc chiến đấu này - Thơ Vô Đề) khỏe để đủ sức tiếp tục công việc chống tội ác mà tôi đã bắt đầu từ thủa thiếu thời như Voltaire có nói: "Kẻ nào tha thứ cho tội ác, kẻ đó là đồng phạm". Làm sao có thể hòa hợp với kẻ trời không dung, đất không tha, những kẻ đã bắn giết, tù đày hàng triệu đồng bào, những kẻ làm tay sai cho Nga, Tàu đẩy cả dân tộc xuống đầm lầy lạc hậu, phá hoại luân thường đạo lý, những kẻ coi:

Nhân quyền là chuyện hão
Nhân fẩm thời coi khinh
Nhân tâm không cần tính
Luôn mồm nói nhân đạo!

Cải cách ruộng đất năm 1955, sắc lệnth tập trung năm1961, hàng triệu đồng bào miền nam bị lưu đày sau năm 1975. Kinh tế Việt Nam nghèo nàn lạc hậu nhất hoàn cầu v..v.. Những thực tế khủng khiếp đó mà có thể phủ nhận!. Đúng là “Trúc rừng không ghi hết tội, nước biển không rửa sạch mùi tanh!”

Hồi còn ở trong nước, tôi cùng nhiều bạn rất phiền muộn khi nghe qua đài những nhân vật hô hào hòa hợp, hòa giải với cộng sản để tái thiết tổ quốc! Chúng tôi nghĩ có thể những người đó thật lòng, có thiện chí, nhưng ở xa, không hiểu rõ bản chất cộng sản nếu họ về nán sống, họ sẽ thay đổi quan điểm. Lục Du đời Tống có câu: “ Thính tri bất như kiến tri, kiến tri bất như cư tri, nghĩa là nghe mà biết (đoạn viết trang 2 hàng 2, nét chữ viết khác lạ, đặc biệt là hàng giấy để trống điền vào sau với tuồng chữ khác, và điền không hết hàng chữ). Nếu vị nào cho rằng tôi vì thù hận nói quá “lên”, xin mời hãy về định cư ở Việt Nam. Du lịch vài tháng chưa biết mấy đâu!. Ở trong chăn mới biết chăn có rận, đó là chân lý ông cha ta đã đúc kết.

Thưa các bạn, tôi không thù hận ai cả, Trừ những kẻ đã gây tội ác tầy trời với dân tộc. Biết yêu điều thiện phải biết ghét điều ác. Biết tôn kính đạo đức, fải biết khinh bỉ gian manh. Những trạng thái tâm tình đó không thể tách rời, đời đời kết dính. Tuy nhiên, vì lợi ích tối cao của đất nước, chúng ta có thể dằn lòng bỏ qua, bỏ qua chứ không quên! Nếu những kẻ đương cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân, bịt mắt, khóa miệng nhân dân, chịu tụt xuống ngồi ngang hàng với nhân dân để bàn việc xây dựng đất nước. Nghĩa là fải chấp nhận đa nguyên, đa đảng, tự do, thực lòng hối cải. (Tác giả Tập thơ Vô Đề “(Hoa Địa Ngục)” không thay đổi lập trường đang giữa giòng lịch sứ đấu tranh để chấp nhận đa nguyên đa đảng, không bỏ qua: vì “Thế lực đỏ (Cộng sản) phải đồng tâm đập nát, để nó hoành hành họa lớn sẽ lan nhanh …, phải quyết định gọn nhanh và nẩy lửa). Những điều này chỉ có thể xẩy ra khi nội bộ Đảng tiếm quyền phân hóa tan rã, nhân dân sẽ chớp lấy thời cơ vùng lên. Hiện tại sự phân hóa này đã sâu rộng. Nhân dân đã chán ghét chế độ cực quyền tới cao độ

Đảng đã thành thơ, thành vè, khôi hài, phỉ báng
Thành truyện tiếu lâm cười riễu trong dân
Khi trò chuyện nếu anh ca ngợi Đảng
Đời sẽ nhìn anh như một gã bị tâm thần!

Nhiệm vụ của chúng ta là thúc đẩy thật nhanh sự phân hóa đó. Tôi không có tham vọng gì cả ngoài tham vọng được thấy đất nước xum hòa, tự do no ấm. Thơ của tôi cũng chỉ nhằm tiêu diệt cái ác, để cho cái thiện được kết nẩy nở.

Các bạn thân mến, một số bạn muốn biết rõ việc tôi gửi tập thơ Hoa Địa Ngục ra hải ngoại như thế nào.Tôi xin kể lại tóm tắt. Thơ tôi toàn giữ trong đầu, không viết ra được, vì hồi đó công an thường xuyên kiểm tra lục soát căn buồng ngủ ở Hải Phòng của tôi. Tháng 6-1979 tôi bí mật đánh lạc hướng bọn theo rõi, đi ô tô buýt lên Hà Nội tôi bí mật tới nhà một "người bạn trong sạch", nghĩa là chưa bị tù, thành fần lao động ngồi trên căn gác xép, viết trong ba ngày, viết xong dấu lại đó. Tôi lại trở về Hải Phòng. Ngày 12-7-1979 (con số 7 bị đồ lại thành 4, 7 không xác định số nào đúng) tôi bí mật lên Hà Nội định tâm đợi ngày 14-7 quốc khánh Pháp sẽ trà trộn vào các đoàn ... (chừa một hàng trống và chử viết xa lạ, chỗ trống điền vào không đồng đều. Lý do nào chừa một hàng trống và chen vào đó là ngòi viết khác, nguyên văn của đoạn thêm vào là ") …ngoại giao, lọt vào sứ quán Pháp, tới ngày 13-7 sứ quán Pháp và thất vọng. (thắc mắc: tại sao lại có ngòi viết khác và tuồng chữ khác và cách viết không mạch lạc do một nhà thơ với ngàn bài không sai chấm , phẩy ??? . tại sao lại có khoản trống giữa câu " ngày 13-7" và "sứ quán "???). Cửa sứ quán đóng kín, các đoàn ngoại giao dều đi ô tô vào trong sân. Cửa chỉ mở khi ô tô tới. Tôi có ý định vượt qua bức tường rất thấp của sứ quán ở phố Hàm Long. Nhưng quan sát thấy sân sứ quán quá rộng. Bên trong có nhiều nhân công Việt Nam. Không thể thoát được! Tôi đành fải đợi tới sáng thứ hai 16-7-1979 đột nhập tới sứ quán Anh. Sứ quán Anh rất thuận tiện chỉ bước dăm bước là vào khu ngoài. Tôi dấu tập thơ trong bụng, nghiền nát 30 viên gardenal 0,1. Khâu vào gấu quần phòng việc thất bại sẽ tự sát trong xà lim. Độ 9 giờ sáng tôi bất thình lình vượt qua viên lính đứng ngoài (viên lính này mặc thường phục) lọt vào. Tôi bất ngờ vì trong fòng có 7 nam 1 nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn. Tôi nói là tôi là cán bộ ngoại giao tới cần liên hệ với sứ quán (“liên hệ” là chữ thường nói của cán bộ Cộng sản) với sứ quán. Họ hỏi giấy, tôi nói quên không mang giấy, vừa nói vừa lao vào căn fòng trong. Họ cản đường tôi, có một căn buồng nhỏ ở bên cạnh cửa mở một thiếu nữ ng; Anh trẻ đang trải tóc (văn tự của Nguyễn Chí Thiện khá lượm thuộm khác hẳn tuyệt tác Vô Đề (Hoa Địa Ngục) người được giới thiệu cho giải Nobel), tôi lao vào. Cô ta sợ quá rơi cả lược. Tôi vội nói: Tôi là ng: lương thiện, đừng sợ. Cô ta vẫn há mồm ra kinh hoàng. Một người fụ nữ Việt tới ôm lấy tôi, tôi đẩy bà ta ngã và chạy quanh cái bàn. Một ng: đàn ông đã chạy ra báo cảnh sát. Hai người khác đuổi tôi. Thế nguy, tôi xô chiếc bàn. mực, ghế đổ cả. Nghe tiếng ồn, ba ng: Anh đi ra. Mấy nhân viên Việt Nam dẹp sang 1 bên và nói với mấy ng: Anh: Nó là 1 thằng điên. Tôi vội nói: Tôi không điên. Tôi có một tài liệu quan trọng muốn trao cho các ông. Hãy cứu tôi. Miệng nói chân chạy vào buồng trong, khóa cửa (xóa chữ không đọc được) lại Ba ng: Anh theo tôi ngay. Tôi vội lấy tập thơ trong bụng ra, nhưng do vật lộn, nó đã bị tụt xuống tận đũng quần, Tôi fải cởi khuy quần mới lôi ra được và đưa cho người Anh đứng tuổi nhất. Tôi bảo ông ta cất đi rồi sẽ nói chuyện. Ba ng: Anh tiếp tôi gần 1 tiếng. Tôi nhờ họ mang tập thơ về Anh quốc và xuất bản, dặn họ không giao cho bất kỳ một người Việt nào ở trong nước. Tôi nói với họ về tình hình nhân quyền ở Việt Nam, về cuộc đời tù tội của tôi, về nguyện vọng muốn tố giác Cộng sản. Cuối cùng tôi hỏi họ có thể lưu tôi trong sứ quán được không. Họ nói việc vào đã lộ, công an đã vây ở ngoài ở lại sẽ khó khăn. Tôi không nài xin, vì mục tiêu tôi vào không phải xin tị nạn. Một ng; Anh hỏi tôi cần giúp đỡ tài chính không. Tôi cảm ơn, từ chối, bắt tay ba ng: và đi ra. Tôi đi đất, vì đôi dép nhựa của tôi đã bị văng mất khi xô xát vừa ra tới hè đụng 4 công an thường fục giơ thẻ ra, (thời đó Công An Việt Cộng không có mang hay đeo thẻ như Nguyễn Chí Thiện tưởng tượng, Công An Việt Cộng chỉ được đeo thẻ (Babge) chỉ sau năm 1994 mà thôi) mời tôi lên xe cảnh sát. Tôi bước lên. Hai công an đi mô tô, 2 công an đi xe đạp theo sau. Họ đưa tôi thẳng vào Hỏa Lò và hỏi cung ngay. Tới 4 giờ chiều tôi bị đưa vào buồng 14 xà lim 1, (xóa hai chử) gần buồng Kỷ viên Hoàng Văn Thọ và Trần Đăng Ninh hai lãnh tụ cộng sản bị giam ở đó trứớc 1945. (Nguyễn Chí Thiện ở ngoài đời thì làm sao mới vào tù thì biết ngay 2 buồng gần đó là buồng đã giam Hoàng Văn Thọ và Trần Văn Ninh). Tôi ở Hỏa Lò tới năm 1985 thì chuyển về xà lim bộ ở xã Thanh Liệt, Huyện Thanh Trì. Trong 6 năm ở Hỏa Lò, 3 năm nằm xà lim, 3 năm sống chung với lưu manh ở buồng chung (cán bộ thì xem là Lãnh tụ cộng sản là Thần là Thánh còn người tù thì ví như lưu manh, đây không phải là ngôn từ của nạn nhân cùng cảnh ngộ chung tù, tác giả các bài thơ trong tập thơ Vô Đề (Hoa Địa Ngục) lúc nào cũng yêu thương những nạn nhân tù tội khác). Các bạn thân mến, tôi muốn việc rời nước của tôi không làm một sai lầm là Đảng cởi mở, đừng bao giờ nói tới chuyện nhân đạo, lương tâm với cộng sản! Chúng chỉ hành động theo tính toán lạnh lung, tàn nhẫn. Năm 1991 chúng thả tôi vì bị choáng váng cực độ trước vụ tan rã của Liên Xô, vì sức ép của thế giới, vì cần đầu tư viện trợ. Năm 79, khi bị bắt chúng nói thẳng vào mặt tôi là giết ngay quá nhân đạo!. Phải cho chết dần mòn! Ra tù chúng theo tôi từng bước. Đe dọa những người tiếp xúc với tôi. Nay chúng để tôi đi vì cần được Hoa Kỳ ban cho Tối Huệ Quốc, cần đánh lừa những người thật thà là chúng đã rộng mở về chính trị, vì để tôi trong nước nguy hại hơn. Chúng biết chắc chắn là ra nước ngoài chúng sẽ bị tôi vạch mặt thêm. Nhưng ngày nay cái mặt của chúng đã quá lộ rồi , Ai ngờ một tiếng nói cách xa cả nửa vòng trái đất! Thưa các bạn, tôi tin rằng trong thế kỷ 20 này, Tổ quốc chúng ta sẽ tự do, dân chủ thật sự. Đó là điều tất yếu. Các bạn hãy kiên nhẫn. Trước khi ngừng lời tôi xin tặng các bạn 4 câu thơ tôi làm ra khi vừa vào xà lim năm 1979, và 4 câu tuyên ngôn thơ của tôi:

Thêm mấy chục năm sống nữa tích sự gì ?
Khi uổng phí cả đời thơ tận tụy
Nay chốn lao tù nếu ta ngã quỵ
Thơ đã trong trời, băng lưới thép bay đi!
Nhiên liệu : ngàn rên xiết
Đã phóng: ngàn ước mơ
Người lái con tầu thơ
Thần tự do bất diệt

Thân ái hẹn gặp các bạn trong những dịp khác.

Virginia ngày 7-11-95 Chí Thiện

(chữ viết và mực ngòi viết khác xa, và chữ ký khác hơn chữ ký trong tập thơ Hạt Máu Thơ 2 - được in năm 1996).

Chú Ý: Các chữ được in đậm trên đây và nằm trong dấu Ngoặc ( ) là chữ do bạn đọc Trần Trung Nghĩa chú thích để các bạn có thể so

sánh cái Sai hay cái Vô Lý trong ngôn từ của người mang tên là Nguyễn Chí Thiện đã nói trước quên sau, nói sau quên trước.

Lá thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

Những Tên Điếm Chính Trị

Nhà báo Việt Thường

Triệu Lan: Thưa ông Việt Thường. Vừa qua đài Á Châu Tự Do (RFA) qua phóng viên Thanh Trúc có loan đi một bản tin cho biết là: tên thủ tướng Vẹm là Nguyễn Tấn Dũng đã cho “cách chức” một số nhân vật quanh biệt khu thủ đô Hà Nội. Và sự việc trong âm mưu của chúng trong vỡ kịch này như thế nào?. Ông có thể cho vài nhận xét để đọc giả khắp nơi được tỏ rõ vấn đề.

Nhà báo Việt Thường: Tôi xin đi ngay vào vấn đề và sự việc thì như thế này. Hiện nay nếu đọc giả để ý chúng ta sẽ thấy chỉ có mấy tên luồn cúi để tìm sôi thịt trong các đảng phái gọi là “chính trị”, các tổ chức chống Cộng Dỡm ở hải ngoại và lũ truyền thông tay sai nằm vùng bất lương, những tên thầy bàn vô công rỗi nghề, những tên đặc công đỏ nấp dưới dạng “văn hóa” của tập đoàn Việt Gian Cộng sản, bọn tay sai nấp dưới danh nghĩa “tị nạn chính trị Cộng sản”, đang dầy công tô điểm cho bọn Việt Gian Cộng sản trong nước để kiếm ăn và kiếm danh. Lại nửa nhiều người Việt chúng ta chỉ “nghe nói” về Cộng sản, chứ ít khi nào họ chịu bỏ công tìm hiểu Cộng sản là gì?. Nên một số đã “vô tình” cổ võ cho nghị quyết 36 của chúng, nghị quyết 36 của chúng với mục đích là: “Đoàn Ngũ Hóa Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại”, là cái bẫy mà tập đoàn Việt Gian Cộng sản đẵ giăng ra.

Muốn hiểu rõ bọn Việt Gian Cộng sản chúng ta phải hiểu rõ “bản chất” của chúng. Việt Gian Cộng sản chúng luôn luôn tạo ra hàng loạt “tin tức” có tính cách không quan trọng cho lắm, nhưng rồi chúng cố làm ra vẻ là quan trọng hóa những “tin tức” ấy, chúng nửa úp, nửa mở để cho cộng đồng người Việt hải ngoại của chúng ta phải ra công tìm cách đọc những “tin tức” loại bịp của chúng thì mới rõ. Bởi vì người Việt chúng ta không có người đặt vấn đề kiểm chứng “tin tức” loại này cho có hệ thống, đối tượng nào cần phải lật mặt chúng, đối tượng nào chúng ta cần phảt “bạt tai” chúng hay là đánh cho chúng thật mạnh thật đau. Vì vậy nên một số lớn chúng ta không thể hiểu bản chất bọn Việt Gian Cộng sản của chúng nó là như thế nào, các cáchTổ Chức của chúng. Cũng có nhiều người nói đến tổ chức của bọn Việt Gian Cộng sản nhưng họ lại hiểu một cách rất lờ mờ và không rõ thực chất của chúng nhiều. Kể cả một số những người ngoại quốc, thì thực ra mà nói là họ cũng hiểu rất lờ mờ, hời hợt qua cái lối suy nghĩ của người Tây phương, họ hiểu bọn Việt Gian Cộng sản qua nhiều tư liệu, nhưng tư liệu thật thì ít còn các tư liệu giả thì rất nhiều.

Lấy thí dụ câu chuyện nhân hôm nay chúng ta đưa ra để trao đổi thêm cho rõ là việc tên Nguyễn Tấn Dũng vừa mới ký nghị định để thay đổi toàn bộ bộ Tư lệnh của Quân Khu Hà Nội vừa xong, thì các đài RFA cho đến một số người có thể cầm bút viết bài. Như “bài viết” Lý Thái Hùng của đảng (bịp) Việt Tân cũng viết một bài. Vì bài viết của Lý Thái Hùng là loại “bài viết theo chỉ thị của đảng”, nên chẳng có gì để đọc. Đa số mọi người nếu nói thực sự thì họ chưa hiểu rõ mục đích Cộng sản đưa ra chuyện này để âm mưu gì. Như tất cả chúng ta hiện nay đều nhìn thấy trong nội bộ đảng Việt Gian Cộng sản không hề có phe “thân phương Tây” mà chỉ có một phe duy nhất là “phe tay sai cho Bắc Kinh Tầu Cộng”. Nói cách khác là chúng nó làm Việt Gian theo Tàu Cộng, cũng bình mới rượu cũ nhưng đã tạo cho nó có đường sống để chúng nó có thể tiếp tục hưởng thụ được. Vì Tầu Cộng không thể giúp nó sinh sống một cách bình thường về mặt kinh tế cho nên nó phải dựa vào phương Tây. Muốn như thế thì nó tìm cách tô điểm lại bộ mặt của nó cho có vẻ “Tây phương” một chút. Cho nên với sự hỗ trợ của một số nước phương Tây đã vì quyền lợi chính trị hoặc vì trong chiến lược hiện thời, hay lâu dài của họ mà họ đã nhắm mắt bỏ qua.

Nói đến quyền lợi của họ có nghĩa là quyền lợi của một thiểu số tài phiệt nhất định. Bởi vì chính phủ “Tây phương” cũng chỉ là công cụ của một số tài phiệt nào đó thôi. May nữa là vì dân chúng tỉnh ngộ, cho nên vì thế mà họ phải lừa nhân dân của họ. Nhưng điểm yếu của họ là muốn lừa kiểu gì thì lừa, thì nhiệm kỳ của người (Tổng thống) nào đó cũng có thời hạn mà thôi. Cho nên nếu chúng ta giải quyết được vấn đề là: mở mặt trận tuyên truyền thật sâu rộng trong tầng lớp dân chúng của những nước yêu chuộng hòa bình, mà chúng ta thường gọi là thế giới tự do thì chúng ta mới có thể có tiếng nói, có xu hướng làm cho những chính quyền đó họ không thể nào hoàn toàn đi theo lợi nhuận cho những tập đoàn kinh tế tài phiệt, mà họ cũng phải chú điểm đến những nhu cầu công lý, cùng suy nghĩ của đại đa số dân chúng ở các nước tự do.

Việc tên Nguyễn Tấn Dũng làm một quả “đột ngột cách chức” các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội, như vậy thì có nhiều người ban đầu có vẻ hỉ hả lắm, nhưng lại vô tình họ đã tác động vào một số những người mà ta gọi là đa số thầm lặng ở hải ngoại này. Đó cũng là lực chính chống Việt Gian Cộng sản từ xưa đến nay. Rất có thể sẽ có một số người đã mắc lừa vì họ đã nhìn việc làm của tên Dũng với một cặp mắt khác. Bởi vì họ nghĩ rằng tên Nguyễn Tấn Dũng là người kiên quyết đi theo đường lối “thân Mỹ”?!, để tuyên chiến với tụi “thân Tầu”. Như thế là họ sẳn sàng tiếp tay cho tụi có xu hướng đó để giúp đỡ cho tên Nguyễn Tấn Dũng, để có thể tách ra khỏi được áp lực của Tầu cộng và chống lại phe mà họ cho là “phe Tầu cộng”?.

Triệu Lan: Xin ông phân tích sự đúng sai, để đọc giả có thể hiểu thêm sự việc đó như thế nào?

Nhà Báo Việt Thường: Trên mặt hiện tượng thì nó có vẻ là đúng, vì so với các quân khu khác không có như thế. Tên Nguyễn Tấn Dũng đã cùng một lúc “thanh trừng”, nhưng chỉ đặc biết đối với Quân khu Hà Nội ra nghị định là thuyên chuyển hầu hết những nhân vật chóp bu của bộ Tư Lệnh Thủ Đô: Tư lệnh, phó Tư lệnh, Chính ủy, phó Chính ủy. Nhìn thực là lệnh “thanh trừng” tên Nguyễn Tấn Dũng ký ở đây với tư cách thủ tướng, nhưng đừng quên rằng hắn còn có một chức vị khác nữa là “Ủy Viên Bộ Chính Trị của tập đoàn Việt Gian Cộng sản”, có nghĩa hắn là một trong những chủ lớn nhất trong tập đoàn Việt Gian Cộng sản đấy!. Phân công hắn làm thủ tướng nhưng hắn còn một nhiệm vụ nữa mà Việt Gian Cộng sản phân công cho thằng Nguyễn Tấn Dũng, đó là hắn còn phụ trách “Đảng Ủy Công An Trung Ương”. Trong khi đó thì Nông Đức Mạnh, ngoài tổng Bí Thư Đảng Việt Gian ra hắn còn trực tiếp là “Bí Thư Đảng Uỷ Quân Sự Trung Ương”. Nghĩa là mọi sự hoán cải, thay đổi gì thì người chịu trách nhiệm chính tất nhiên là phải có hổ trợ bởi tất cả quân uỷ trung ương, cũng giống như là bộ chính trị hay là của các bộ quân sự thì chúng mới có thể làm được. Trong khi đó thì Nguyễn Minh Triết cũng là một “ủy viên bộ Chính trị” của Việt Gian Cộng sản, và đang giữ ghế chủ tịch nước, đồng thời với tư cách chủ tịch nước thì đương nhiên hắn là chủ tịch Hội đồng Quốc phòng, có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao của tụi ngụy quân Việt Gian Cộng sản. (Nguyễn minh Triết vì là chủ tịch nước nên cũng là chủ tịch Hội đồng quốc phòng, có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao ngụy quân Việt Gian Cộng sản (nói chung). Nhưng Nông Đức Mạnh là tổng bí thư lại kiêm bí thư đảng ủy quân sự trung ương, nên theo nguyên tắc “đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý” và “hồng hơn chuyên”, nên quyền lực về lính ngụy Việt Gian Cộng sản thì Mạnh là số 1 còn Triết là số 2).

Vậy thì ta hỏi lại việc tên Nguyễn Tấn Dũng ký thi hành thuyên chuyển như vậy không thể nào là ý kiến riêng của tên Nguyễn Tấn Dũng cả. Mà đó là phải có ý kiến, có sự đồng ý trong bộ Chính trị ít nhất là do những tên sau đây:

a. Thứ nhất là phải có sự đồng ý của Nông Đức Mạnh, bởi vì không những Nông Đức Mạnh là Tổng bí thư mà còn là “Bí thư đảng uỷ quân sự trung ương”. Chưa nói đến Vũ Quang Khánh cũng là ủy viên chính trị, đại tướng kiêm bộ Trưởng quốc phòng là thằng Phùng quang Thanh, cũng là phó bí thư tổng ủy quân sự trung ương. Rồi Nguyễn Minh Triết tổng ủy bộ chính trị, chủ tịch nước kiêm luôn chủ tịch Hội đồng Quốc phòng. Cũng có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao của tụi ngụy quân. Chưa nói đến nửa là cũng phải có một nhân vật đồng ý, đó là Hồ Đức Việt ủy viên bộ chính trị Việt Gian Cộng sản, bí thư trung ương của Việt Gian Cộng sản đặt trách về tổ đảng nhân sự. Không thể nào không có bàn tay của các nhân vật đó cả. Chỉ có là mấy tay phụ trách các vấn đề khác, thí dụ như là tên Nghị thì phụ trách về bí thư của Hà Nội, hẳn cũng có trách nhiệm là phải báo cáo, chấn chỉnh. Rồi đến Nguyễn Gia Khiêm phụ trách về ngoại giao. Nghĩa là mấy tay quan trọng nhất đều chấp nhận cả thì mới có thể làm như vậy được. Như vậy thì việc tên Nguyễn Tấn Dũng thuyên chuyển quân khu thủ đô Hà Nội thì không có gì gọi là đột ngột cả. Nhưng chính tụi Việt Gian Cộng sản chúng nó “cố tình làm ra vẻ đột ngột” để tạo ra cho chúng ta có cái ảo tưởng rằng: nội bộ Việt Gian Cộng sản hiện nay “phe thân Mỹ” đang thắng thế, đang thay đổi đảng viên trong đảng Việt Gian Cộng sản, trong lực lượng ngụy quân của chúng nó. Mà đa số thờ ơ không biết rằng đây là cái trò hề của Hà Nội.

b. Chính vì một số người không có hiểu rõ tổ chức của tụi Việt Gian Cộng sản, sự phân công trong đảng của chúng như thế nào, cho nên chúng ta đã vô tình khi chúng ta chấp nhận với Việt Gian Cộng sản là: trong nội bộ của chúng có “phe thân Mỹ”, có “phe thân Tầu”, mà mọi người chưa hiểu rõ ràng, cứ cho Nông Đức Mạnh là “phe thân Tàu”, Nguyễn Tấn Dũng - Nguyễn Minh Triết là “phe thân Mỹ”. Nhưng thật sự thì Nông Đức Mạnh là người chủ chốt nắm quân đội, vừa là tổng bí thư, là người có chức vị cao nhất trong đảng Việt Gian Cộng sản, vừa là bí thư quân uỷ trung ương là người có chức vị cao nhất riêng về lãnh vực quân sự, thế mà lại bằng lòng để cho Nguyễn Tấn Dũng được ký lệnh để thay đổi nhân sự là như thế nào?!. Như vậy có nghĩa là Nông Đức Mạnh cũng bắt buộc thay đổi để trở thành “phe thân Mỹ” à?!.

Vậy thì chuyện tụi Việt Gian Cộng sản chúng có hai phe, có phe thân Mỹ và có phe thân Tầu tức là đã nói Sai. Hoặc giả có thể nói là: tất cả bọn chúng “thân Tầu”, hay “thân Mỹ” cả thì mới có chuyện đó?. Cho nên việc cách chức các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội này, thì hoặc có lợi cho phe thân Mỹ, hoặc có lợi cho phe thân Tầu thì mới có thể có sự nhất trí giữa những người mà một số người hiểu lầm cho đó là nó thân Tầu, rồi một số người cho rằng Nguyễn Tấn Dũng là “phe thân Mỹ”. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Như vậy Nguyễn Tấn Dũng có thân Mỹ hay không?!. Chúng ta đừng tin vào việc đó, mà phải thấy rõ là cái việc thuyên chuyển người của chúng nó, là vì có một lý do khác.

Triệu Lan: Thưa ông lý do đó là gì?

Nhà báo Việt Thường: Lý do thứ nhất là muốn làm cho hải ngoại cũng như trong nước bắt đầu trở lại “tụ” chung quanh Nguyễn Tấn Dũng, để làm thế nào tạo ra được một lực lượng lớn, đủ lớn để tưởng tượng rằng Việt Gian Cộng sản theo phe cởi mở và thân với phương Tây, đặt biệt đám thân với Mỹ là Nguyễn Tấn Dũng-Nguyễn Minh Triết, nên không có chuyện thân Tàu để đưa đến những cái tương lai chắc chắn và tốt đẹp hơn cho đảng Việt Gian bán nước của chúng. Vì vậy cho nên mọi người sẽ ủng hộ đường lối đó và không nên vạch tội và chửi bới chúng nữa, và như vậy là đã thay đổi rồi, có xu hướng thân (thiện) phương Tây. Bây giờ ta có thể thảo luận trao đổi với chúng nó, để mở rộng dân chủ hơn. Bởi vì thân Mỹ là có xu hướng cởi mở “dân chủ”, còn chuyện tự do thì người dân Việt nên ngồi chờ ... bao lâu thì chưa biết. Có thể đến năm 2050 chăng!.

Từ ngày tên Nguyễn Tấn Dũng lên cầm quyền đến giờ, chưa thấy ai nói đến xuất thân của nó, và bây giờ muốn chứng tỏ Nguyễn Tấn Dũng là người thân với Mỹ, thì hành động đầu tiên của Nguyễn Tấn Dũng ở đây không phải tẩy chay, không phải cách chức, mà chỉ là thuyên chuyển các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội thôi. Nhưng mọi người cứ tưởng tượng là chúng nó bị cách chức, do dựa vào một bài phỏng vấn của “cái loa Thanh Trúc” của đài RFA (Á châu tự do) làm bộ bí mật phỏng vấn 1 sĩ quan Ngụy trong quân khu Hà Nội, tên này tạm dấu tên nói là: “Bây giờ cách chức, cho về nhà ..v.v.. đại khái như thế. Để dựa vào đó đám Vẹm và “cái loa Thanh Trúc” tung tin thất thiệt đó lên.

Khi Nguyễn Tấn Dũng ký lệnh cách chức Nguyễn Chí Vịnh, (anh em của Nguyễn Tấn Dũng) cùng là con trai của Nguyễn Chí Thanh. (Nguyễn Chí Vịnh là con chính thức công khai, còn Nguyễn Tấn Dũng là con hoang của Nguyễn Chí Thanh). Bởi vì khi ký thì ai cũng biết rằng Nguyễn Chí Vịnh bây giờ được nắm quyền lực lớn nhất, chỉ sau Phùng Quang Thanh (thái thú Tầu) và sau Nông Đức Mạnh, Lê Văn Dũng. Bây giờ hắn nắm toàn bộ Tổng cục II, mà chúng ta cũng đã biết là tổng cục II đã từng lũng đoạn không phải chỉ trong lãnh vực quân sự mà luôn cả kinh tế, ngoại giao ..v.v.. Ai cũng biết hắn là người của Tầu, thằng bố Nguyễn Chí Thanh là người của Tầu cả. Tôi đã có lần chứng minh rằng: Trong tất cả các thời trong bộ Chính trị của thời Hồ Chí Minh còn sống, kể cả sau khi Hồ Chí Minh chết, thì tụi Tầu Cộng như: Tô Uyên Chương chúng nó vẫn coi cái chết Hồ Chí Minh là bình thường thôi. Riêng khi Nguyễn Chí Thanh chết, đích thân cả Mao Trạch Đông, cả phó chủ tịch đảng Cộng Tầu là Lâm Bưu đích thân đến tận sứ quán Việt Gian Cộng sản tại Bắc kinh tặng bông hoa, nghiêng mình tưởng niệm. Đấy! Bọn này mới là con bài thực sự của Tầu bành trướng ngoài tên Việt Gian Hoàng Văn Hoan ra. Bọn nó nắm quyền lực nhiều hơn Hoàng Văn Hoan rất nhiều. Trong Chính trị bộ hạn chế Hoàng Văn Hoan. Bởi giai đoạn đó là Hoàng Văn Hoan đứng hạng bét trong Bộ Chính trị. Có người có danh là phải có nắm quân đội, nắm đủ các chúc vụ khác nửa. Điều đó cho thấy là nếu thanh toán đó thì thanh toán rất dễ.

Còn ai dám bảo rằng bộ Tư lệnh Quân khu Hà Nội của tụi Việt Gian Cộng sản là thân Tàu?. Lấy bằng cớ nào để nói như vậy?. Nên tất cả kiểu nói đó đều sai cả. Bây giờ Hà Nội mở rộng ra, những thằng (được cách chức) này ở Hà Nội đã lâu rồi, ăn no bụng rồi! Bây giờ thằng Dũng bằng cách “cách chức” này giúp đỡ cho tụi kia được “hạ cánh an toàn” mà khỏi bị khai báo về tài sản, khỏi bị tố giác ăn cướp, ăn cắp, tham lam, tham nhũng, thành ra bọn chúng đưa lớp trẻ lên. Cho thấy bây giờ thay thế cho mấy tên tướng tư lệnh đó chỉ là cấp đại tá, thật sự được nâng lên thiếu tướng. Tức là nó làm cho giới trẻ thích lên, rồi chúng nó đưa ra luận điệu cũng nhờ qua “cái loa Thanh Trúc” phỏng vấn tên cán bộ kia và được thổi phòng bởi Đài Á châu Tự Do (RFA). Số lực lượng trẻ rất thích Mỹ nên muốn được làm như là sẳn sàng được Mỹ trang bị vũ khí, huấn luyện. Từ xưa đến nay Mỹ huấn luyện bao nhiêu người?. Cả Bin Ladin cũng do Mỹ huấn luyện bây giờ thấy Bin Ladin chống ai?. Tên gian ác Hồ Chí Minh cũng là do lực lượng OSS của Mỹ giúp đỡ, cuối cùng Hồ Chí Minh tuyên bố câu: “đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào”. Cho nên những người hiểu biết đừng mong chuyện đó, coi chừng sai lầm.!

Chúng nó làm sao không biết được việc nó đưa ra một lúc 6 cái quyết định, để thay đổi toàn bộ Bộ Tư lệnh Hà Nội mà không làm ồn lên, đó là một chuyện rất đặc biệt. Để tạo cho cái mồm của tên đặc công đỏ Bùi Pín (Tín) gào ầm lên như là chuyện lạ lắm, làm như chuyện chính trị sắp có thay đổi, làm như có đảo chánh đến nơi. Nào là những bộ Tư lệnh thủ đô trách nhiệm bảo vệ trung ương, bảo vệ bộ Chính trị, bảo vệ dân vận … Đó là cái “láo”! Đó là không phải sự thật.

Tụi Việt Gian Cộng sản chúng là thầy của bạo lực, chúng rất có kinh nghiệm để lật đổ chính quyền, cho nên chúng nó cũng có kinh nghiệm ngăn chận để chống lật đổ chúng. Chúng ta hãy nhìn như nước Mỹ, nước Anh cũng thế nhà tù, trại tù rất nhiều, nhà tù xây kiên cố sợ tù trốn chạy. Nhưng thử hỏi ở Việt Nam có làm được như thế không? nhà tù Việt Gian Cộng sản không có kiên cố như nhà tù ở Mỹ, Anh, Pháp. Nhà tù của chúng xơ xài lắm, hàng rào tre, giây kẽm gai không ghê gớm. Vậy người tù có dám bỏ trốn không? Hiếm lắm! Chuyện phá trại tù là chuyện có thể nói không có xảy ra trong chế độ Việt Gian Cộng sản. Nên bọn chúng có kinh nghiệm trấn áp, những cuộc biểu tình có thể làm lớn được không? Chúng nó có kinh nghiệm về những cái đó. Cho nên không phải nó đã hình thành ra cái đơn vị này, mà ngay chính cả trong Tư lệnh Quân khu của Hà Nội cũng bị giám thị bởi đơn vị gọi là: “Lực lượng công an vũ trang” hay còn gọi là Biên phòng. Lực lượng đó bảo vệ biên phòng, còn kiêm cả các nhà tù, các sứ quán, dinh thự, công sở, nhà của các tên trung ương, các chức sắc lớn, nhỏ là do tụi Biên phòng (Trinh sát) chúng nó có trách nhiệm. Tụi Trinh sát đó thì không có trực thuộc bên phía công an, tức là nó chịu trực tiếp bởi quyền Tổng bí thư, cao hơn Nguyễn Tấn Dũng, tức là tên làm tổng bí thư đảng uỷ công an trung ương, cục-bộ trưởng công an là Lê Hồng Anh, cũng là uỷ viên Bộ chính trị (Lực lượng công an biên phòng chịu lệnh trực tiếp của Nông Đức Mạnh, của Lê Hồng Anh). Bên cạnh đó thì phải có Tổng cục bảo vệ, nghĩa là những người đi theo hầu hạ những thằng đó đều là do Tổng cục bảo vệ nắm cả. Chúng nó đi bảo vệ, hay lái xe ..v.v.. Chưa nói đến bên cạnh gọi là biệt khu thủ đô, thì lại có Bộ tư lệnh khác núp dưới cái tên Bộ tư lệnh bảo vệ “Lăng” (Hồ Chí Minh). Nhưng cũng đừng quên rằng Bộ tư lệnh đó nằm tại Khu Ba Đình, nơi các công sở chính của trung ương đảng Cộng sản với những tên chóp bu có nhà ở quanh đấy. Chính cái đó là chúng vừa bảo vệ lăng tên Việt Gian Hồ Chí Minh cũng vừa bảo vệ tụi chop bu kia.

Đấy là sự đan chéo, vỏ bọc chứ không phải là các anh có thể tổ chức hay làm một cuộc cách chức một cách dễ dàng. Mà trong mỗi một thằng từ thượng tướng làm chuyện gì thì nó đều được sự chú ý (rất chi tiết) từ khi nó còn ở cấp dưới rất thấp. Nó được huấn luyện đào tạo để trung thành và nhất là mọi diễn biến chúng nó đều biết trước cả rồi. Chúng nó chuyên phịa chuyện rồi la toáng lên, rồi biến chuyện Tầu cộng và Việt Gian Cộng sản ra một chuyện khác để tạo sự chú ý bên ngoài. Vì vậy không thể nào mua chuộc được những thằng đó cả. (vì hệ thống dòm ngó lẫn nhau của chúng nó đan chéo lên nhau dầy đặc). Nếu mua chuộc thì mua những thằng như: Nông Đức Mạnh, mua thằng Đỗ Mười, Lê Đức Anh, mua được những thằng như Phạm Văn Đồng, thằng Võ Nguyên Giáp. Chứ cần gì phải mua mấy thằng tép nhép làm chi?!. Nếu mua thì mua thằng chủ (Bắc Kinh) chứ cần gì mua con chó Việt Gian Cộng sản?.

Muốn mua chuộc hay lấy lòng thằng chủ, khi thằng chủ dắt chó đi đâu thì chó đi đấy. Chứ đâu có ai đi mua chuộc con chó để con chó lôi thằng chủ đi theo?. Mấy thằng tư lệnh quân khu Hà Nội giống như những con chó, đầy tớ, là cái phao của tụi chúng nó, chúng là những con chó lớn thế thôi. Cho nên chúng ta nhất là người Việt hải ngoại đừng hiểu lầm chuyện đó. Chúng ta đang quyết tâm chống Việt Gian Cộng sản thì phải nhớ rằng những thằng đấy chúng nó đã làm đơn xin vào đảng Việt Gian Cộng sản, chừng nào chúng nó còn ở trong đảng Việt Gian Cộng sản thì chúng nó đều là Việt Gian. Và khi chúng nó đã là Việt Gian thì chúng nó đều có xu hướng theo Tầu và nguyện làm tay sai cho Tầu hết. Bởi vì chỉ có mô hình của Tầu Cộng mới cho phép đảng của chúng nó tổ chức theo mô hình đó thực độc tài, làm chủ nhân ông cả kinh tế, cả chính trị, văn hoá thì làm sao chúng nó có thể theo thế giới tự do được?. Những người có một chút tư tưởng không đi theo con đường của chúng nó thì đời nào chúng nó kết nạp vào đảng chúng nó?.

Đấy là điều chúng ta phải nhìn thấy. Chúng nó, thằng nào mỗi khi mở mồm ra nói gì đó thì chúng ta yên chí thằng đó đi, nó đang có nhiệm vụ khác đấy!. Bởi vì kiểu sinh hoạt của chúng nó là chúng chẻ nhỏ hàng ngũ (đối phương) ra để chúng quản lý rất chặt chẻ. Từ tổ đảng 3 người cho đến chi bộ, chi đảng uỷ không có một chổ nào sơ hở cả. Chúng tổ chức hẳn hoi, sinh hoạt đảng của chúng nó, phân chia người nọ báo cáo tình hình người kia, tự bản thân anh phải báo cáo tư tưởng, lối sống ..v.v.. tất cả mọi thứ chúng nó nắm hết cả. Cho nên không phải dễ dàng để mua chuộc hay có thể làm những chuyện khác được. Chúng nó được bảo đảm rồi, nó chọn nhân vật của chúng để đưa lên, quyền lợi chúng đã có rồi, thì cần gì chúng nó phải chống?.

Chứng minh cho mọi người nhìn thấy là hiện nay trong đảng chúng nó có ai chống chúng chưa?!.Chưa. Những thằng ra mặt có vẻ “hơi” chống một tí như Võ Nguyên Giáp cũng chưa dám chống, nếu anh chỉ hơi tỏ vẻ bất mãn một tí. Chỉ một vài câu nói không bằng lòng với Lê Đức Anh thôi, thì nó cho thằng con rễ của Võ Nguyên Giáp là thằng Trương Vĩnh Bình, tức là con trai của thằng Trần Bạch Đằng (họ của Trần Bạch Đằng là Trương Gia ...) một tí lợi là im ngay. Thằng này là một trong những thằng nhà giàu nhất của Việt Nam . Thì có thể con rễ thằng đại tướng “cầm quần chị em” dám bộp nó chứ không chơi, tất cả chúng nó đều nói có lợi cho thằng Việt Gian Cộng sản cả. Chúng nó lúc nào cũng lộ ra những câu nói để bảo vệ đảng cả. Ví dụ nửa là thằng Trần Độ (nay đã chết), những ý kiến của thằng Trần Độ đưa ra là cũng để nhằm duy trì sự cầm quyền của bọn Việt Gian Cộng sản làm sao cho có hiệu quả hơn thôi, chưa bao giờ nó dám nói những chuyện khác, nó còn kể công lao của bọn Việt Gian Cộng sản, công lao của thằng đại Việt Gian Hồ Chí Minh, một thằng đại tội đồ của dân tộc Việt Nam. Con mắt nó nhìn thằng Hồ là “thánh nhân” số một của nó, lãnh tụ của nó. Nó tự hào là được thằng Hồ khen, nó vẫn tự hào là công dân số một của nước CH xã hội chủ nghĩa kia mà. Làm sao có chuyện thằng nọ chống tụi kia được?!. Nếu có chống thì chỉ là chúng nó bịp người dân và người ngoại quốc mà thôi, một chút xíu chống tụi Việt Gian Cộng sản cũng không, chứ vì nhân dân mà chộng bọn Việt Gian Cộng sản thì chuyện đó không bao giờ có rồi!

Chúng ta phải nhìn cho ra chuyện đó, còn nếu không là chúng ta cứ bị phân tán. Vốn dĩ chúng ta không có điều kiện để tìm hiểu, những người có điều kiện để tìm hiểu là một số giáo sư này, giáo sư nọ đều đủ bằng chứng kết tội chúng là Việt Gian đối với đất nước. Nhưng một số nhỏ những vị này cuối cùng cũng không dám gọi đúng tên chúng nó là bọn Việt Gian Cộng sản bán nước, mà chỉ gọi nó là “thừa sai” của Tầu Cộng (nếu không nhầm thì ông giáo sư Nguyễn Văn Canh là người đầu tiên gọi danh từ này - tại sao chỉ dám gọi chúng nó là “thừa sai” của Tầu Cộng?). Lê Chiêu Thống chưa dâng 1 tất đất nào cho Tầu cả. Lê Chiêu Thống chỉ yêu cầu Tầu (nhà mãn Thanh) giúp ông để về “phục quốc”, chống lại Tây Sơn thôi thì chúng ta coi ông là Việt Gian. Còn tụi Việt Gian Cộng sản này chúng nó dâng đất cho Tầu hẳn hoi, cắt biển, dâng người(đàn bà, con gái là tinh hoa của dân tộc), dâng tài nguyên ..v.v.. đủ tất cả các thứ, thì mấy ông giáo sư này không dám gọi chúng nó là Việt Gian? Mà chỉ gọi chúng nó là “thừa sai”!. Tại sao?.

Mạc Đăng Dung có dâng một vài cái bản (thôn), mà sau này chúng ta biết là những cái bản đó Việt Nam không thể lấy lại được rồi, không đáng bao nhiêu so với việc dâng đất dâng biển của tụi Việt Gian Cộng sản, mà Mạc Đăng Dung cũng bị lịch sử lôi ra nguyền rủa. Chúng ta chưa nói đến rằng giữa thời kỳ nhà Mạc so sánh với tụi Việt Gian Cộng sản ngày nay hoàn toàn khác xa nhiều rất. Dưới sự đô hộ của tụi Việt Gian Cộng sản, nước Việt Nam càng ngày càng tan nát, tang hoang. Tan nát từ kinh tế, nhất là truyền thống văn hoá của người Việt Nam đã bị xoá bỏ. Còn ngược lại Mạc Đăng Dung chỉ có giai đoạn đó, vì hoàn cảnh bắt buộc, nếu không làm như thế thì không giữ được cương vị của mình, nhưng khi đất nước đã yên ổn thì triều đại nhà Mạc lại là triều đại sản sinh ra nhiều tiến sĩ nhất. Cũng lại thời kỳ mà lần đầu tiên người thợ thủ công, nghệ sĩ Việt Nam xưa kia bị coi là nô lệ, sản xuất ra các sản phẩm, tác phẩm của mình để phục vụ cho cung đình, cho các nhà giàu có mà không ai biết đến tác giả là ai. Thì thời nhà Mạc là thời kỳ đầu tiên những người nghệ sĩ, thủ công này được ghi tên mình vào trong tác phẩm do mình sáng tạo. Vào giai đoạn đó thật lâu dài. Đời sống người dân rất là ổn định, thi cử đều đặn. Vì lý do đó không có cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại triều đình. Đấy là điều chúng ta phải so sánh được để thấy rằng với thời nhà Mạc suốt mấy trăm năm nay vẫn còn bị (lịch sử) “kỳ thị” như vậy. Còn bọn Việt Gian Cộng sản vẫn tiếp tục con đường làm tay sai, bán nước cho ngoại bang, thì các ông giáo sư, tiến sĩ trí thức lại không dám nói đến?!.

Triệu Lan: Thưa ông Việt Thường. Lý do nào họ lại không dám nói đến?.

Nhà báo Việt Thường: Tại vì những người nhân danh là giáo sư này, tiến sĩ nọ, đảng chính trị này, đảng chính trị kia. Họ chống chúng nó để có thể chúng cho vào đảng chăng?, Nghĩa là chống chúng nó để được chúng nó biết đến, để chúng nó ngồi xuống “đàm phán”, xong chúng nó thí cho cục xương?. Cho nên các ông “giáo sư, tiến sĩ” (nói ở trên) nhìn vào các hành động đó thì rất sai lầm. Người Mỹ họ không có ngu như mình nghĩ. Nói thẳng ra như vậy. Người Mỹ làm gì đều có mục đích của họ hẳn hòi. Nếu tụi Việt Gian Cộng sản tạo ra những tên Dân Chủ Cuội, thì người Mỹ cũng cho ra những thằng Đấu Tranh Chống Cộng Cuội, để cho hai thằng cuội nói chuyện với nhau. Cho nên ai đó đừng nghĩ là ông này ông nọ đại diện cho tổ chức kia được Tổng thống Bush, chính quyền Mỹ “mời” đến nói chuyện, nghĩa là sắp sửa về nước, được nắm chính quyền. Còn khuya!?. Mày đưa cho tao Thằng Cuội, thì tao cũng đưa ra Thằng Cuội thế thôi, để cho hai đứa cùng cuội mới “bàn chuyện” với nhau được. Ví dụ như: Mày đưa ra hai thằng cuội Trần Khuê, Hoàng Minh Chính, thì tao cũng có hai thằng cuội Nguyễn Xuân Ngãi, Đỗ Hoàng Điềm để cho cuội với cuội chơi nhau cho vui. Còn thứ cuội Nguyễn Đan Quế lại là loại cuội khác nửa. Chỉ có những tên hoạt đầu ham danh, hám lợi mới bị nhầm.

Cho nên khi thằng Nguyễn Tấn Dũng nhảy ra thì có nhiều người mừng lắm, đặc biệt là Nguyễn Quốc Quân (anh của Nguyễn Đan Quế) tưởng đã xong canh bạc để mình còn hưởng lạc nên mừng lắm! Nguyễn Quốc Quân khoe ầm lên là: “kỳ này ông Tổng thống Bush sang sẽ gặp Nguyễn Đan Quế”, làm như Nguyễn Đan Quế sắp sửa lên làm “phó Tổng thống” như kiểu Nguyễn Cao Kỳ. Cuối cùng thì Nguyễn Đan Quế có được gặp ai đâu? Cả đám cuống cuồng lên trong nước để tranh nhau xếp hàng chờ được gặp ông Bush. Cái thứ xếp hàng chờ gặp, thì xin nước Mỹ được gì đâu?. Nhưng xin cái gì?. Có người dân oan nào họ chờ gặp ai đâu?. Cho nên nếu nhìn vào các hiện tượng đó và nhìn vào việc thằng Dũng nó “thay đổi” cái này hoặc “thay đổi” cái kia. Nhưng chẳng có đứa nào nó đổi thay gì cả!

Mới đây nhất, nếu thằng Nguyễn Tấn Dũng nó làm chuyện “cách chức” đó là quan trọng, là có thật. Thì nó đưa ra thay đổi nhẹ nhàng từ từ. Ở đây chúng nó làm một “cú lớn” như vậy, nên không bao giờ Nguyễn Minh Triết lại công khai nói trên báo chí là: “điều 4 mà bỏ đi thì coi như là tự sát!”. Không bao giờ chúng nó nói chuyện đó cả. Vì không ai dám nói cái yếu điểm của mình ra cho người khác biết. Việc này cũng thế không đời nào thằng Nguyễn Tấn Dũng làm như thế cả. Nếu nó có ngu thì nó cũng chẳng làm như thế. Vì vậy chúng ta nên hiểu rằng khi nó làm như vậy là mục đích phục vụ cho một ý đồ nào đó của chúng nó. Cái ý đồ đó là gì? Ý đồ là chúng nó muốn rằng: lần sau chúng nó sang Mỹ thì những người Việt Nam chống Việt Gian Cộng sản hãy hiểu rằng hoàn cảnh chúng nó là muốn Việt Nam thân Mỹ. Điều mà chúng ta đang mong đợi?. Mai đây giả sử chúng nó vác bị, gậy sang Mỹ xin ăn mà lại là “phe thân Tầu”, thì chúng nó sẽ bị chúng ta gây khó khăn, vậy thì chúng ta phải ủng hộ chúng nó. Đấy là ý đồ của chúng nó muốn như vậy. Ủng hộ nó bằng cách nào?. Tức là những gì nó nói thì chịu gật đầu, rồi kế đến việc chúng nó kêu gọi buôn bán thì phải để cho chúng buôn bán đi. Chúng ta hãy hạ nhiệt đấu tranh xuống đi. Đấy là những việc công khai chúng ta cứ việc bàn đi. Nhưng trong chuyện đó chúng ta xem là một thằng nó thân Mỹ, mà nó lại để cho thằng thứ trưởng của nó là thứ trưởng sinh hoạt thông tin, là anh em ruột nhà nó làm báo bên Mỹ đây. Nó vừa mới ký lãnh tiếp thu Hội nhà báo kể cả phóng viên 7 người tất cả. Trông đó có cả phó tổng biên tập Tuổi trẻ, tổng biên tập báo Thanh niên, báo Pháp luật, như vậy thì nó theo Mỹ chỗ nào?.

Cho nên người Việt hải ngoại tị nạn Cộng sản chúng ta đừng có nghe loại người như thằng Bùi Pín (Tín). Xin lỗi!. Thằng đó chẳng biết cái quái gì cả. Nó chẳng biết gì, nó chỉ là một con rối do Việt Gian Cộng sản trong nước ra lệnh cho nó làm cái gì thì nó làm ùm lên cái đó. Hải ngoại thì có một thiểu số “giáo sư, tiến sĩ” (như trên đã nói), cũng vì quá ấu trĩ, thờ ơ nên đội nó lên trên đầu và cho nó như là một thằng cái gì cũng biết hết cả, nên việc gì về tụi Việt Gian Cộng sản thì phải hỏi ý kiến nó cả. Nó nói như thế mà người ta lại ào ào nghe theo. Hải ngoại cũng có một số các loại web tay sai như kiểu web Ánh Dương chẳng hạn, chuyên thổi cho thằng Bùi pín (tín) lên. Mấy anh đài phát thanh thì vội vàng: “thưa đại tá Bùi tín”, “phó tổng biên tập báo Nhân dân”. Cái chức phó biên tập báo Nhân dân vào thời kỳ Bùi pín (Tín) làm được, thì chó làm cũng được. Nói xin lỗi: Chó làm được. Thằng Bùi pín (Tín) nó có dám làm gì không?. Nó có viết được gì không? Mà nó có viết thật đâu? Có ai thấy nó nói chuyện gì không?. Có ai thấy nó nói cái gì sai về đảng của chúng nó đâu?. Về tính chất căn bản nhất là Bùi pín (Tín) không thể nào hiểu thế nào là Việt Gian. Nó không thể định nghĩa thế nào là Việt Gian cả.

- Bán nước!

- Bán đất!

- Bán dân!

Mọi việc chúng làm đều vì quyền lợi của một đảng Việt Gian Đỏ, như thế không gọi là Việt Gian thì gọi là gì?. Có bao giờ nó gọi tụi này là Việt Gian không?. Hay nó vẫn ca ngợi cờ đỏ sao vàng? Ca ngợi đảng của nó? Nó vẫn ca ngợi “Bác Hồ” (lưu manh) của chúng nó?. Cho nên những điều thằng Bùi pín (Tín) này nó làm, chúng ta không thể nào chấp nhận được. Nên chúng ta phải làm thế nào trong đa số mọi người hiểu được rằng: đã là Việt Gian rồi thì bất kể hành động nào của chúng nó đưa ra chỉ có hại cho nhân dân Việt Nam thôi. Ngoài ra còn có thể có lợi cho Tầu, cũng có thể có lợi cho Pháp, cũng có thể có lợi cho một tập đoàn nào đó của Mỹ, hoặc các nước khác như: Đại Hàn, Đài Loan, Nhật. ..v.v... Chứ không có lợi cho nhân dân Việt Nam hay nhân dân Mỹ, nhân dân Pháp, nhân dân Đài Loan hay Nhật ... phải như thế không?. Mà ngay cả đối với Tầu Cộng cũng vậy, có lợi cho tập đoàn cầm quyền Tầu. Còn thực sự nhân dân Tầu chỉ là nô lệ cho chúng thôi. Đây là điều chúng ta phải nhìn ra.

Nó đưa tin này lên để nó che đi cái tin quan trọng nhất mà đến bây giờ chúng ta chưa đưa ra được. Đó là gì? Là làm vòng đai kinh tế cho đảng nó, vòng đai kinh tế cho Tầu Cộng. Đó là một thứ mở đường cho Tầu Cộng vào Việt Nam và Nam Á Châu. Điều đó là điều chúng ta cần bàn đến. Đó là điều chúng ta cần cảnh cáo đối với nhân dân trong nước. Đó là không phải nó mở đường cho xe tăng của Tầu Cộng vào, vì người ta sẽ nhìn thấy nó lù lù và đó là kẻ thù nguy hiểm. Nhưng nó mở đường cho hàng hóa Tầu vào, những người Tầu vào trong Việt Nam . Rồi những thằng Tầu đó sẽ lấy vợ Việt Nam . Thì xem chỉ 10-20 năm sau những người Việt Nam sẽ trở thành “tầu lai” hết. 50 năm sau thì cứ mỗi ¼ người là Việt Nam có ¾ trở thành Tầu rồi. Từ đó biến thành một tỉnh của Tầu không có khó gì và Tầu cũng không cần phải làm gì. Vì tự những người sinh ra họ nhận họ là người Tầu và đến khi đó tất cả tự nhiên đều trở thành người Tầu cả. Cho nên bây giờ nó làm ra vẻ “còn khuya” chúng nó mới thân Tầu. Chúng làm như thế để có cớ đi tới các nơi khác buôn bán, những nơi mà (Tầu) chưa với tay được. Mình là Đài Loan nên mới dễ dàng đi sang Mỹ, sang những nước kia hơn là Tầu Cộng. Phải nhớ tất cả bọn đó đều là Tầu cả. Tầu thì chỗ nào cũng gọi là “Tầu” chúng nó đều hợp nhất với nhau.

Thế nên chúng ta cần phải tỉnh táo để biết được Việt Gian Cộng sản khi nào chúng nó làm cái gì có vẻ rùm beng hấp dẫn thì phải nhớ rằng: Đó Là Cái Bẫy, giống như những người đi câu họ thả mồi vào chỗ nào thì cá bu lại đớp chổ đó. Không có tên Việt Gian Cộng sản nào tự dưng “hạ cánh” xuống mà không có ăn đầy bụng cả. Thả mồi xuống là để câu. Chỗ có con mồi, có nơi bẫy cọp, bẫy heo rừng ..v.v.. Không! chúng ta đừng rơi vào cái bẫy đó.

Triệu Lan: Thưa ông cuối cùng điều lớn nhất là gì?. Làm sao để vinh danh Cờ Vàng và phải đánh xập cờ đỏ.

Nhà báo Việt Thường: Vinh danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, vinh danh những việc mà Việt Gian Cộng sản không thể nào có được trong suốt thời gian mấy chục năm qua. Việt Gian Cộng sản chúng nó không bao giờ thay đổi chế độ nô lệ dã man Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa hay Cộng Hoà Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam cả. Chúng không thể nào có thể bằng được 1/100 hay 1/1.000 của hai thể chế nền Đệ Nhất, Đệ Nhị Cộng Hòa của miền Nam Việt Nam . Và đừng bao giờ rơi vào bẫy của đám tay sai, chúng đưa ra lập luận rằng: “nhiều cựu sĩ quan, cựu viên chức Việt Nam Cộng Hòa?” ký tên là “Thanh niên” qua bài viết: “Cái Chết Của Một Lá Cờ”, vào ngày 25-07-2008 được đưa lên internet, do đám Đàn Chim Việt bọn tay sai Việt Gian cũng là cánh tay nối dài của đám Việt Gian Cộng sản trong nước còn ngót nghét lại. Chúng nó viết dài, viết bịp thì cứ viết, nhưng mục đích cuối cùng của chúng nó là muốn cũng xoá sổ và coi như lá cờ Việt Nam Cộng Hòa đã chết từ tháng 4/1975 rồi. Khi Dương Văn Minh đầu hàng thì lá cờ đó đã chết rồi. Và bây giờ cả một bọn tay sai chúng nó tại hải ngoại đang cố gắng làm công việc đó.

Nếu nói ngu như chúng nó, chúng nó đâu hiểu rằng: Một người sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa thì ít nhất phải có trình độ kiến thức trung học phổ thông (Tú tài 2-lớp 12 trở lên), chứ không phải như “sĩ quan” của quân đội Ngụy Việt Gian Cộng sản nhiều khi có tên không đọc rành chữ (khi đọc phải đánh vần), nên chúng chỉ biết húc đầu vào cho đến chết thôi. Nếu hỏi nước Pháp khi tham chiến, thì chính quyền Pháp lúc bấy giờ có cả bên Anh cũng đầu hàng thế thì cờ Pháp có chết không?. Charles De Gaulle lúc ấy chỉ là một anh đại tá như hàng trăm ngàn anh đại tá khác bình thường, chứ đâu có chức gì lớn hơn. Nhưng ông dám làm cái việc đứng dưới lá cờ Tam Tài đó để chống lại đối phương. Ông cũng chạy ra nước ngoài, nhưng đâu có làm chuyện gì phản bội nhân dân Pháp, cho nên bây giờ lá cờ Tam Tài vẫn còn. Thì hiện tại cũng thế, rõ ràng thực tế cho chúng ta thấy khi chúng ta bỏ nước ra đi Cờ Vàng ở hải ngoại chưa có, giờ đây Cờ Vàng ở khắp mọi nơi. Rồi như cuộc họp mặt của giới trẻ Úc vừa qua cho chúng ta thấy Cờ Vàng được dương cao như rừng. Như thế tại sao chúng nói cờ Vàng chết như mấy tên viết bậy trên web Đàn Chim Việt được?.

Cho nên Người Việt tị nạn Cộng sản chúng ta phải ngẩng mặt lên, càng phải có nhiều người cùng viết ra và đồng thời chúng ta cũng phải lật mặt tụi tay sai của chúng, những tên chuyên viết hay đưa những bài viết bậy bạ kiểu hạ cấp này lên trên các web. Phải lật mặt bọn web Ánh Dương khi chúng cho đăng bài của thằng Bùi pín (Tín), những bài ca ngợi Lệ Thu, Tuấn Ngọc, ca ngợi Nguyễn Cao Kỳ ..v.v.. Chúng ta phải thấy được như trên Diễn Đàn Công Luận có bài của hai thằng ma họ Chế (Chế Trung Hiếu, Chế Trung Thành) đăng ngày 05-08-2008 viết bài chửi Mỹ thì cũng được đi. Việc chúng nó chửi thì cứ chửi, nhưng chúng ta phải thấy chúng nó lấy cớ chửi Mỹ để nó đề cao Ngụy quân Cộng sản của chúng. Chuyện đó không ai có thể chấp nhận được. Chúng đưa ra một bài ca ngợi Ngụy quân Việt Gian Cộng sản là ... “cho dân, vì dân”. Chúng nó đã vì cái gì, chứ chúng chưa bao giờ “vì dân” cả?.

Nên tất cả những ai còn có quan điểm coi trong đảng Cộng sản vẫn có người yêu nước, thì đó cũng là những lập luận không muốn nói là: Ngu Dốt. Ví như nghĩ rằng: Những con ở trong động điếm mà vẫn còn trinh, vẫn còn chung thủy, lương thiện. Nếu có lương thiện thì chúng nó đã từ bỏ động điếm đi ra ngoài để làm việc khác, cô đã vào động điếm là không còn trinh nữa rồi. Nếu muốn trở thành người tốt cô có thể ra khỏi động điếm, còn đằng này chúng nó chọn ở lại trong động điếm để làm Điếm Cộng sản, chúng kiêu hãnh vì được làm Điếm Cộng sản. Tức là chúng kiêu hãnh được làm việc cho bọn Việt Gian Cộng sản, chúng làm đơn để được xin vào đảng mà lại bảo chúng nó là người lương thiện, là người tốt có nhân phẩm?. Bọn Việt Gian Cộng sản hiện nay có thằng nào bị ai bắt buột phải vào cái đảng cướp đó đâu?. Chúng đều tự nguyện vào đảng Việt Gian cả chứ. Làm gì có chuyện như con Dương Thu Hương nói phét. Làm gì có chuyện người ta “mời” vào đảng, nên nó không thèm vào khoảng 5, 6 năm. Nói dóc tổ! về sau này mới thèm vào! Nói láo như Vẹm, càng nhìn thì càng thấy thái độ của nó lộ rõ như thế nào rồi.

Đừng bao giờ trông gì vào tụi cuội cả. Chúng nó đều có nhiệm vụ để thi hành, thời gian qua thì người dân chịu ảnh hưởng của miền Nam thì chúng nó chịu thua. Sau năm 1975 người ta nghe “nhạc Vàng”, người ta nghe đài (radio), người ta nghe nhạc Việt Nam người ta hát theo, thì chúng nó lại bỏ tù cả nhà người ta. Có người chỉ nghe “nhạc Vàng” mà chúng vẫn bỏ tù hàng mấy năm trời vẫn chưa được thả ra. Chúng nó đã từng làm những chuyện như vậy, nhưng rồi cuối cùng chúng nó vẫn khoái nghe “nhạc Vàng” miền Nam hơn ai hết. Chứng tỏ cái đầu của chúng nó đã bị dân miền Nam “tẩy não”.

Đấy! Hiện nay chúng ta thấy những thằng được mọi người gọi chúng là dân chủ cuội bây giờ chúng nó đã làm được gì?. Lâu lâu chúng nó lại đẻ ra một trò mới, cuội mới để có chuyện cho chúng nói, rồi một số người hải ngoại đã không chịu nhìn vào sự thật đó, cố tình biện hộ. Họ còn cố bào chữa cho chúng rằng:“Người ta ở trong nước sợ bị trấn áp nên phải như thế. Người ta làm sao dám nói mạnh được”. Có rất nhiều thí dụ mà họ không chịu mở mắt ra để nhìn. Vậy tôi không cần nói đâu xa, hãy nhìn Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, những người đó không phải là đấu tranh sao?, đối với Việt Gian Cộng sản họ có thể bị tra tấn bị đánh đập, bị bỏ tù. (Đấu tranh trên chiến trường bằng súng đạn bị bắn bị giết, hoặc bị thương tật, hay phải hy sinh thân xác của mình. Chứ không phải chỉ đấu tranh là ra đó để bị tù dăm ba ngày “tù”, hay là bị hoạch hoẹ bởi công an một tí rồi cho về như đám Đỗ Nam Hải). Chúng ta có thấy người lính Việt Nam Cộng Hòa nào từ chối công việc chống Cộng đó không?. Hay người ta sẳn sàng bỏ tất cả để đi ra chiến trận?. Đã có người nào nói là “bắn nhiều quá thôi cho tôi xin về”?, đâu có chuyện đó! Bây giờ những người lính Việt Nam Cộng Hòa đang sống chết ngắc ngoải, chứ không như cái thằng (lưu manh) Đỗ Nam Hải dù nó bảo có đi tù nhưng nó chẳng đi tù ngày nào cả, và bây giờ nào là sợ cái này sợ cái kia, sợ vì chữ hiếu ..v.v.. Như vậy những người lính Việt Nam Cộng Hòa đều bất hiếu hết à? Quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đều bất hiếu hết à? Đến nay lại thấy thằng Đỗ Nam Hải lại thò cổ ra?. Đám tay sai ở hải ngoại lại đội nó lên!. Lại thêm một lô thổi kèn đám ma thổi lên! Cứ làm như thằng này là “cứu tinh” của Việt Nam không bằng!. Tất cả các trò bịp bợm này đều là hề, đều là loại lếu láo hết.

Ta hãy nhìn vào một bài mới nhất trong web Đả Đảo Cộng sản có bài nói về một sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa khoá 20 Đà Lạt. Khi ra chiến trường anh dẫn quân đi đầu, anh đánh nhau với thằng Cộng sản theo lệnh của đám Nga-Tàu xâm lược miền Nam. Khi đang dẫn quân đi toán quân của anh chạm súng với đám Ngụy quân Cộng sản, anh vội vàng ra lệnh cho binh sĩ dưới quyền mình nằm xuống. Anh nhảy qua một bên, khi chưa kịp thì lựu đạn nổ làm anh cụt mất 1 chân, 1 tay. Nhưng sau khi được chữa khỏi anh ấy nhất định không muốn rời khỏi Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Anh đã xin ở lại làm việc và tiếp tục phục vụ trong quân đội, rồi anh đã học tiếp ngành luật. Sang đến Mỹ, với một thân một mình anh tự đào tạo thêm về những kỹ thuật sơ đẳng. Để anh làm việc gì? Đó là việc anh giúp cho bao nhiêu anh em thiếu (mất) hồ sơ, những anh hồ sơ cũ bị hỏng đi, gặp khó khăn trong việc chính thức đi Mỹ ..v.v.. Thì anh ra công giúp đỡ cho những bạn bè làm lại cuộc đời mới. Vậy người đó, chúng ta gọi họ là gì?. Đấy không phải là anh hùng à?. Hay là Hoàng Minh Chính mới là anh hùng?. Hay Trần Độ mới anh hùng?. Hay thằng Vũ Thư Hiên mới anh hùng?

Thằng Vũ Thư Hiên nó nói gì? Nó nói bố nó, mẹ nó, bạn nó, bản thân nó. Nó nói “thầy bói cũng được Thánh báo cho biết nó là quí nhân”. Quí nhân theo công thức của quí nhân. Nó nói như vậy nhưng cũng có thằng cong lưng xuống làm ngựa cho nó cưỡi mới là lạ?. Nhưng nó lại không chịu cưỡi đằng lưng mà nó cưỡi trên đầu cơ! Ngồi lên đầu! Giống như nó là thằng nài cưỡi con voi nên nó thượng lên đầu, tụi kia cũng cun kút, cun kút mà đi! trông rất là tội nghiệp. Ừ! thì con voi nó to như thế để cho người nhỏ ngồi lên. Đó là so sánh giữa người với voi. Còn đây tụi kia nó không phải là voi, nó cũng là người nhưng cứ để cho người khác ngồi lên đầu mà vẫn cun kút mà đi! Thế chúng nó là loại gì?.

Người có tật “khom lưng” mấy cũng nhìn ra. Nhiều kẻ! thấy kẻ thù là khom lưng lại nịnh hót, bợ đỡ, lại còn phong “thánh” cho nó đủ các thứ. Phong “thánh” cho nó vừa vừa thôi. Còn nhớ trước đây cũng có thằng đã từng phong “thánh” cho Dương Thu Hương và Trần Độ rồi đấy, thế rồi Dương Thu Hương, Trần Độ nó quay lại nó chửi như tát vào mặt. Bây giờ cũng có một số người chưa tiện nêu tên ra, họ cũng thổi thằng Trần Khuê ghê gớm lắm. Nhưng thằng Trần Khuê lại ví “bác Hồ” (lưu manh) của nó ngang với Vua Hùng, với Bà Trưng - Bà Triệu. Nhưng một ngày nào đó những chuyện thật sẽ tỏ lộ ra hết. Chuyện đời có những người chuyên đi nịnh hót, bợ đỡ người ta quá mức. Người ta làm đâu thì nhắm mắt khen đó, họ chẳng biết đúng hay sai nhưng cứ khen kiểu nịnh bợ. Vì thế lịch sử rất công bằng. Chúng ta hãy nhìn lại trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không thiếu anh hùng. Chúng ta thấy rằng không ai oai hùng bằng thương binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hiện nay. Vì hơn 33 năm rồi họ vẫn chịu đựng khổ cực về tinh thần, về chính trị, bất bình đẳng về kinh tế, bất bình đẳng về tòa án nhưng có người nào tự chối bỏ mình không là người chiến binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?. Chắc chắn là Không!.

Triệu Lan: Xin thay mặt đọc giả khắp nơi Triệu Lan cảm ơn nhà báo Việt Thường. Chúc ông bình an để tiếp tục công việc.

Nhà báo Việt Thường: Vâng! Xin hẹn quý đọc giả vào lần tới.