Monday, September 22, 2008

KHI " ĐỒNG ĐÔ" THÁO CHẠY


Trương Minh Hòa

Lời nói đầu: Xin phép được mượn đỡ tựa đề của quyển sách được nhiều người biết đến là " hi đồng minh tháo chạy" của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng để đặt cho tựa bài viết "trớt quớt" nầy, vì nó không có bất cứ "quan hệ hữu cơ" nào với chuyện "ông Thiệu vô trách nhiệm bỏ chạy trước khi đồng minh tháo chạy ", nhưng là bài viết về tiền bạc, cơm áo. Người viết không phải là Kinh Tế gia, kinh tế thiệt, kinh tế giả, kinh tế già, kinh tế dỏm .... nhưng chắc chắn là "kinh tế giỡn", nhân thấy gần đây thị trường tiền tệ Hoa Kỳ biến động, gây ảnh hưởng đến toàn thế giới, nên có vài lời "đùa dai" với tiền, tiền và cũng là tiền ... "có tiền mua tiên cũng được", nhưng vì ham tiền mà đón gió trở cờ, làm ăn với Việt Cộng thì hổng bao giờ "mua được danh dự, tiếng tốt" bia miệng ngàn đời, đó là chân lý không bao giờ thay đổi, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, dù có nhiều tiền trong tay.

"BÍ QUYẾT kinh thương, BIẾT QUÍ tiền.
MÁCH HUYỆT thị trường, HUYẾT MẠCH tiên.
LẠI ĐỢI thời cơ, sinh LỢI ĐẠI.
THƯỜNG TRỊ bất ổn, THỊ TRƯỜNG yên.
HAO BẦU ngân sách, HẦU BAO giảm.
QUẢN LÝ lầm sai QUỶ LÁNG liền.
ĐỒNG ĐÔ La Mỹ, ĐỒ ĐÔNG khách.
KÊ -TÍNH cung-cầu, KINH TẾ chuyên"

Trên thế giới, từ sau hai cuộc thế chiến đến nay, ngoài lãnh vực quân sự, khoa học kỷ thuật ... ngay cả kinh tế, thì khó nước nào qua mặt được Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, khiến các cường quốc Âu Châu, vang bóng một thời là "đế quốc thuộc địa" từng là chủ nhân nhiều vùng đất khắp các châu lục, cũng phải chào thua, nên nhiều nước tỏ ra ganh tỵ; đó là lý do mà trong cuộc chiến tranh lạnh, hầu như không có quốc gia nào ở Âu Châu tham dự cuộc chiến tại Việt Nam, chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản; trái lại họ còn đâm sau lưng như trường hợp nước Pháp, Thụy Sĩ ... ngay cả Anh Quốc, được coi là thân cận, cùng ngôn ngữ, thế mà chính phủ nầy làm ngơ, để mặc cho Hoa Kỳ lãnh hết chiến phí, thiệt hại, bị tuyên truyền xuyên tạc lếu láo, nói trắng thành đen, do phong trào phản chiến khuynh tả, trong đó có sự đóng góp tích cực của "thằng thiền sư BỐN-LÙ", thích "tu đạo" và "thích âm đạo" là Thích Nhất Vẹm, chưởng môn, sáng lập ra phái "TIẾN-HIỆP", bản doanh tại Làng-Môn. Nhưng khi toàn khối Đông Âu và Liên Sô sụp đổ, thì Âu Châu là nơi hưởng lợi nhiều nhất lợi nhuận, an ninh quốc gia bảo đảm sau cuộc chiến tranh ý thức hệ, đánh bật gốc chủ nghĩa Cộng Sản, đầu tiên tại nơi nầy.

Từ một thuộc địa Anh, Hoa Kỳ giành được chủ quyền, vương lên thành đệ nhất siêu cường và đương nhiên là đồng Mỹ Kim được tất cả các quốc gia trên thế giới, ngay cả những nước Cộng Sản như Trung Cộng, Việt Nam ... các chế độ độc tài Miến Điện, Zimbawe ... dùng trao đổi trong nước, ngoại thương, trữ kim; những tên tham nhũng, nhà độc tài, vơ vét tiền trên mồ hôi, xương máu của dân, khi đem ra nước ngoài cất dấu, cũng phải tính bằng Đô La Mỹ. Quyền lợi Hoa Kỳ bao trùm hầu hết các châu lục, nên họ phải có một đạo quân nhà nghề, rải nhiều nơi nhằm bảo vệ các cơ sở kinh thương đủ dạng; do đó khi mà Hoa Kỳ có bất cứ khủng hoảng tài chánh, kinh tế nào, thì toàn thế giới bị ảnh hưởng trực hay gián tiếp.

Tại các quốc gia dân chủ, nhất là các cường quốc Âu-Mỹ, chuyện thay đổi chủ của các công ty, tập đoàn kinh tế, ngân hàng, hãng xưởng .... cũng giống như cảnh thay đổi bản hiệu và sự phá sản (Bankrupt) cũng giống như luật "luân hồi" của đạo Phật, ứng nghiệm trong lãnh vực kinh tế, tiền tệ, tích sản. Tuy nhiên, khác với sự tin tưởng về luật luân hồi của Phật Tử, các nhà đầu tư, chủ nhân, không phải đợi kiếp sau mới "trở lại" mà là ngay kiếp nầy, chỉ trong vòng thời gian ngắn, kẻ khánh tận "luân hồi" bằng công ty, thương vụ, làm ăn mới. Do đó, việc khánh tận ở các nước dân chủ là thường tình, luật pháp công nhận quyền khai phá sản cho bất cứ công dân, thương nghiệp nào, miễn làm sao không vi phạm "luật phá sản" được qui định, nếu không thì người khai "phá sản cuội" bị luật pháp chế tài, ở tù, bị cấm làm thương nghiệp, giám đốc một thời gian. Ở nước Úc, có nhà tỷ phú Alan Bond, một thời là "đế quốc kinh tế", nhưng bị phá sản và ông nhà giàu nầy có lúc phải ngồi tù 2 năm để trừ nợ, khi ra khỏi tù, chỉ có quyền đi chiếc xe trị giá dưới 3 ngàn Úc Kim, thế mà nay ông ta "lai sinh", trở lại trong danh sách các triệu phú, sau thời gian vắng bóng, sang tận Phi Châu khai thác hầm mỏ.

Từ nhiều năm qua, nhìn bề ngoài thì hình như nền kinh tế Hoa Kỳ coi bộ "không khá nổi", lúc phát triển, thời suy thoái, trồi sụt, khi lên, khi xuống, làm cho nhiều nước lo ngại, nhưng không thể " đảo ngược tình hình" là chọn một ngoại tệ khác để mua bán; dù các nước Âu Châu có đồng Euro, nhưng cũng phải đối chiếu với đồng Mỹ Kim trong quan hệ mậu dịch. Trung Cộng cũng nhìn thấy sự bất ổn định của đồng Mỹ Kim và cũng muốn áp dụng chiêu: "Hổn thủy mô ngư" trong tam thập lục kế, nên muốn đứng lên xưng hùng xứng bá, có ý đồ thành lập một "khu kinh tế mới" với đồng Yuan làm chuẩn; nhưng kế hoạch nầy chỉ mới đưa ra và bị mất hút ngay sau đó, vì đồng Yuan không ai tin, trị giá của nó càng tệ hại khi mà bọn gian thương, gian ác, gian hùng "Bắc Kinh" tùy tiện định giá, chẳng khác nào đám "côn đồ kinh tài" trong thị trường kinh tế, tài chánh thế giới. Ngày nay, đồng Yuan của Trung Cộng không được tín nhiệm quốc tế, nên họ đành phải dựa vào đồng Mỹ Kim để giao thương, mua dầu, làm tích sản. Do đó, số tiền chi ra cho Thế Vận Hội Bắc Kinh 2008 cũng phải tính bằng Đô La Mỹ, thì thế giới mới biết bao nhiêu.

Mặt khác, khi mà nền kinh tế của Trung Cộng vượt lên không ngờ như "bong bóng thổi bằng máy của các nước tư bản cung cấp" qua công thức "mượn đầu heo nấu cháo" với chính sách "lấy kinh tế thị trường nuôi và phát triển xã hội chủ nghĩa", vì nếu áp dụng kinh tế tập trung theo Marx, Maoist thì nước nầy chỉ có con đường quay về thời bộ lạc, nghèo đói như Bắc Hàn là bằng chứng điển hình cho sự thất bại "toàn bộ" của xã hội chủ nghĩa; Trung Cộng nhờ khả năng ma giáo "truyền thống", lợi dụng thời cơ, làm ăn chụp giựt, nhân công rẻ, hàng giả, hàng dỏm ... nên trở thành siêu cường và cũng là chủ nợ của Hoa kỳ sau thời gian ngắn.

Từ một tay giàu xụ, bỗng chốc trở thành con nợ của một nước mà chính Hoa Kỳ giúp đỡ, thì quả là chuyện đau lòng chăng?. Một điểm cần lưu ý là: Trung Cộng phải nhờ Hoa Kỳ, chớ Hoa Kỳ không cần giao thương với Trung Cộng hay bất cứ nước Cộng Sản nào như Liên Sô, Việt Nam ... thời chiến tranh lạnh, từ năm 1949 đến 1972, Hoa Kỳ đâu cần giao thương với Trung Cộng, mà đất nước vẫn hùng mạnh. Tuy nhiên Trung Cộng làm giàu, một phần cũng là nhờ Hoa Kỳ, nhất là thời kỳ suốt 8 năm của tổng thống Bill Clinton, kiêm "nhạc sĩ" chơi kèn Sexo lừng danh thế giới, từng cùng với nữ thư ký tập sự Tòa Bạch Ốc Monica Lewinsky qua bản "tình cho không biếu không" nhưng phải tốn nhiều triệu Mỹ Kim cho luật sư, ông nầy được một số người thuộc giới trốn lính trong cuộc chiến Việt Nam, khuynh tả cho là có tinh thần "CẤP TIẾN" nên tạo cơ hội "CẤP TIỀN" cho Bắc Kinh, với "gián điệp Trung Cộng" là John Huang, đưa hắn "trèo cao, lặn sâu" trong Tòa Bạch Ốc nhiều năm, nắm nhiều bí mật kinh tế và chính sách ngoại thương. Nhờ những trao đổi kỹ thật, giao hảo trong tinh thần "bạn hàng hợp tác", nên đến nay Hoa Kỳ thiếu Trung Cộng hàng ngàn tỷ Mỹ Kim và đồng tiền thì càng xuống giá.

Từ đó, lợi dụng cái thế thượng phong là làm chủ nợ của đệ nhất siêu cường, càng ngày nhà cầm quyền Trung Cộng tỏ ra lấn lướt, lên giọng lớn lối hù dọa các nước lân bang, áp lực các nước có dính dáng làm ăn phải đi theo ý muốn. Nên nhiều lần Trung Cộng đã "xâm phạm chủ quyền, nền độc lập" của các nước giàu mạnh trên thế giới, tự hào là "độc lập" qua vụ Đức Đai Lai Đa Ma, khi Ngài đi đến nước nào là Trung Cộng cảnh cáo ngay: "đón tiếp vị lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, làm phương hại đến mối bang giao"; trong khi đó, mỗi khi Trung Cộng đàn áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền, các nước dân chủ lên tiếng, thì được giới lãnh đạo Trung-Nam-Hải cảnh cáo: "Chớ nên xen vào chuyện nội bộ của Trung Quốc mà làm phương hại đến mối bang giao". Khi hai gia đình thân thiết, giao hảo với nhau, nhưng hai bên đều có quyền tiếp đón những người khách riêng, chớ nào gây áp lực bảo tiếp ai, đuổi ai, đó là lối xử thế công bằng, biết tôn trọng lẫn nhau. Cho nên thái độ của Trung Cộng là quá đáng, láu cá, thế mà cũng có nước phải "ngậm củ cải muối mà khen ngọt".

Việt Cộng cũng bắt chước, nên mỗi khi các cộng đồng người Việt tự do xây tượng đài chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh, bia thuyền nhân ... đều bị Việt Cộng dùng lối "ngoại giao xấc xược" nầy để tạo áp lực với các chính phủ: Việt Công bị thất bại ở Úc, Hoa Kỳ, vì hai nơi nầy người Việt tỵ nạn có đồng minh lá các chiến sĩ từng tham chiến ở Việt Nam, với tập thể hội cựu chiến binh, là đồng minh "đời đời bền vững" sẵn sàng gây áp lực với chính phủ để gạt tất cả những "ý đồ xâm phạm chủ quyền của đất nước mình"; tuy nhiên gần đây ở Pháp, Việt Cộng thành công bước đầu, tạo áp lực để chính phủ Pháp không cho thực hiện bia tưởng niệm anh hùng Trần Văn Bá, đây là một "vết nhơ" của cái nôi "dân chủ" thế giới, từ 1789 đến nay, là mối nhục của toàn dân Pháp qua một chính phủ coi nhẹ chủ quyền, độc lập của một cường quốc tại Âu Châu, chỉ vì chuyện buôn bán.

Một điểm khá lý thú là: khi chủ nợ cho vay, họ luôn cầu mong cho "con nợ" đừng bị khánh tận để trả nợ. Đó là cái lý do thầm kính mà "đại tư bản Hoa Kỳ" có khuynh hướng và muốn được "thiếu nợ" nhiều nước trên thế giới để bảo đảm sự giao thương, cho nên người ta không ngạc nhiên khi thấy Mỹ thiếu nợ Nhật, nay là Trung Cộng. Người giàu thường hay bị ganh tỵ là điều khí tránh khỏi, thời ông tổ Cộng Sản Karl Marx sống "cà lơ phát phơ" ở Luân Đôn, nhờ tiền giúp đỡ của người bạn là Engels, nhìn thấy giới kỹ nghệ giàu có mà ganh tức, thay vì cố gắng đi làm để có như người ta, thì Marx lại sanh lòng bất lương, viết sách dạy ăn cướp, giết người và từ đó, bọn bất lương, du thủ du thực, du côn, dốt nát, bất nhân, tiên phong có tên Lenin ... mới dùng "kinh ăn cướp" để làm giàu, chúng gọi là "chủ nghĩa Marx Lenin".

Sự thật thì Hoa Kỳ có nghèo và có bị phá sản hay không? Đây là câu hỏi mà nhiều người đặt ra khi thấy nước nầy dần dần trở thành "chúa chỏm" thời đại. Tại nước nầy, thỉnh thoảng có vài đại công ty lớn như Enron, đột nhiên ra đi, sau khi bị vỡ nợ bất ngờ, làm cho nhiều người chới với, mất việc và một vài tay giám đốc ngồi tù ... nhưng đây cũng là chuyện thường, khi mà:

"Ai buôn bán mà chưa hề khánh tận.
Ai trắng tay mà chẳng vỡ nợ bao giờ?
Dậy mà đi, dậy mà đi.."

Những chuyện vỡ nợ, đóng cửa các đại công ty là thường, dù ban đầu gây ồn ào, thị trường tài chánh chao đảo, nhưng rồi đâu lại vào đấy, khi mà "thời gian qua mau" và nền kinh tế lại phục hồi, cứ thế mà luân lưu, như bèo tan lại hợp, trăng khuyết lại tròn. Triệu chứng của đồng Mỹ Kim sụt giá hoài, dần dần làm thị trường kinh tế bất ổn; nhất là thời gian trước khi diễn ra thế Vận Hội Bắc Kinh, giá chứng khoán lên xuống không chừng, thị trường địa ốc giao động, lòi ra là nhiều công ty cho vay, có liên hệ chằn chịt nhiều công ty tài chánh nhiều nước, nhất là các nước tư bản, làm cho nhiều cơ chế tài chánh "mượn vốn nước ngoài" khó khăn, đứng bên bờ vực thẳm "hết tiền" cho vay tiếp; lý do là các công ty lớn ở Hoa Kỳ, nơi "lắm bạc nhiều tiền" Mỹ Kim, tung qua quá nhiều tiền, trải rộng nhiều nước, khiến "núi tiền" bị mòn dần, tất cả các công ty đều "hữu hạn" (Limited) với nguồn vốn giới hạn và khi đến tận cùng là núi tiền thành bình địa thì đưa đến "khánh tận", kéo theo nhiều "công ty tài chánh vệ tinh" tại quốc nội, hải ngoại và làm rung chuyển cả thế giới; khi công ty mẹ khánh tận, cổ phiếu liên hệ mất giá và từ đó kéo theo cả hệ thống kinh tế toàn cầu, gây ra cuộc khủng hoảng tiền tệ khó tranh khỏi, ví như ném một hòn đá xuống nước, gây ra những gợn sóng lan rộng dần.

Khi tại bất cứ nước nào có quan hệ vốn từ các đại công ty Hoa Kỳ gặp khủng hoảng, cũng có khả năng kéo theo, gây ảnh hưởng trục tiếp đến đại công ty và gây ra cuộc khủng hoảng tiền tệ, là một trong những yếu tố tác động vào nền kinh tế toàn cầu; hệ thống kinh tài thế giới ngày nay ví như cấu trúc của một nguyên tử, với các neutron là đại công ty, quay chung quanh là nhiều Electron là chi nhánh, nên khi cái nhân bị bể thì các điện tử trở thành "không người lái" bay loạn xạ, làm hủy diệt luôn một cơ cấu, đó là sự phá sản của một đại công ty. Thời gian gần đây, giá nhà ở Hoa Kỳ giảm nhiều, gây bất ổn cho dân chúng, tình trạng nầy gây quan ngại không ít cho giới đầu tư địa ốc, thế là chính phủ Hoa Kỳ đứng ra làm "ân nhân" bom tiền cứu nguy, cân bằng một cách nhanh chóng mà trước mắt là cứu dân mình. Có thể nói chính phủ Mỹ là ông chủ lớn, là loại "chủ nhân của các chủ nhân" nên có khả năng bao trùm, bù lỗ, cứu nguy, bảo đảm cho dân Mỹ và thế giới.

Sau thời gian vật lộn với "đồng tiền" khiến tình hình tài chánh Hoa Kỳ và thế giới xáo trộn; ngày 7 tháng 9 năm 2008, bộ trưởng tài chánh Henry Paulson loan báo tung tiền ra để "tiếp quản" hai đại công ty Fannie Mae và Freddie Mac một cách "gọn nhẹ" chỉ cái gật đầu, vài lời tuyên bố, chớ không đọc bài "tham luận" tràng giang đại hải như các lãnh tụ "dốt Việt Cộng" mà không ra gì, nội dung bọng tuốt như ống đu đủ, chỉ toàn là từ ngữ "đao tao búa lớn" khỏa lấp cái dỏm, gian của một đảng cướp. Chính phủ Hoa Kỳ ra tay nghĩa hiệp, cứu nguy nền kinh tế khi cần, tung tiền "tiếp thu" và biến hai đại công ty thành "quốc doanh" mà khỏi cần phải nhờ công an, đánh tư sản như các nước Cộng Sản, lúc họ muốn "đánh tư sản" thì dùng bạo lực, gây phẩn uất cho khổ chủ. Nhưng chính Phủ Hoa kỳ không cần phải dùng "bạo lực cách mạng" theo kiểu Marx Lenin, nhưng các "nhà tư bản" phải năn nỉ, cầu cạnh chính phủ "đánh tư sản dùm", kẻ bị đánh lại mang ơn và dân chúng cùng hài lòng, đó mới là tuyệt chiêu. Có một số kẻ chỉ nhìn thấy các đại công ty Hoa Kỳ phá sản thì vội cho là: "nền kinh tế tập trung không tốt, thì kinh tế tư bản cũng không tốt luôn..." ( *)

Rồi, bóng đen vẫn bao trùm thế giới, dù sau khi cứu hai công ty; kế tiếp là ngân hàng Lehman Brothers rụt rịt khai "phá sản" với ngày thứ ba đen 16-9-2008, có khả năng kéo theo nhiều hệ lụy kinh tế, chẳng những cho nước, dân Mỹ mà còn lan rộng toàn cầu, tệ hại khôn lường, dự tính hơn cả cuộc khủng hoảng 1929; tin tức nầy vang dội, làm tung chuyển cả hệ thống tài chánh toàn cầu, cổ phiếu Âu Châu giảm 4 %, Á Châu giảm 4,5%, làm cho thị trường từ Bankok đến Thượng Hải, Tokyo lâm vào tình trạng bấp bên, nhất là Nga bị mất 10%, nên họ đành phải tạo đóng cửa, ngưng giao dịch. Rồi công ty bảo hiểm AIG cũng bên bờ vực thẩm, khiến cho thị trường chứng khoán Hoa Kỳ và thế giới giao động mạnh, đáng quan ngại. Cũng chính phủ Mỹ ra tay, tung ra số tiền khoản 871 tỷ vào ngày 21 tháng 9 năm 2008, cứu hết, cổ phiếu được phục hồi ( Rebounce) là điều tự nhiên.

Như vậy cái "người Mỹ thầm lặng" than vắn thở dài về tình trạng suy thoái kinh tế, nợ nần lút đầu và nhiều nước tỏ ra lo sợ cái ngày "Hoa Kỳ bị bankrupt" thật là thê thảm như ngày tận thế, người ta còn sợ rồi đây Trung Cộng sẽ thừa thắng xông lên, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc qua "cao trào cách mạng" theo lời "Bác Mao giáo dục" để khống chế toàn bộ nền kinh tế thế giới và từ đó tất cả các nước nào muốn "buôn bán với ngộ" thì phải xài tiền Yuan, chớ Đô La Mỹ, Euro là không có "chế độ giao thương" với Bắc Kinh, dù phải mua hàng dỏm, có nhiều độc chất như sửa bột Tam Lộc, nấu xương heo thành cao hổ cốt, lấy củ cải phơi khô bảo là nhân sâm, biến cỏ dại thành" đông trùng hạ thảo" ....

Sau thời gian "giả mù sa mương" để xem mấy tay "trưởng giả học làm sang" mới ló mòi, ôm mộng lên làm chủ cả, múa máy quay cuồng như Trung Cộng, vỗ ngực xưng tên, tung tiền như giấy lộn qua tổ chức Olympic hơn 40 tỷ Mỹ Kim, thi đua vũ trang, cho phóng vệ tinh có người lái vào năm 2003 và 2005, 2008 sắp phóng thêm "Thần Châu 7", dù không lên tới mặt trăng như Mỹ làm từ 1963, nhưng cũng là " một cường quốc không gia mới" cùng với Mỹ, Nga; bắn thử vài vệ tinh của mình để phô trương lực lượng, vói tay qua Sudan, ngầm giúp Bắc Hàn dưa bom nguyên tử ra hù; và ngang nhiên tung hàng giả, nhái, dỏm khắp nơi, ngay cả Hoa Kỳ cũng phải mua hàng rẻ của Tàu ... giờ đây, sau khi thấy "độc cô cầu bại" xuất chiêu, chỉ vung tay lên là thu gọn tất cả các nguồn tài chánh về một mối, gọn nhẹ vô cùng. Không phải cái lối "quốc hữu hóa, đánh tư sản, cải cách ruộng đất" theo chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, gây chết chóc. Trái lại "độc cô cầu bại Hoa Kỳ" xuất chiêu "đánh tư sản" nhẹ nhàng mà thu hết tài sản trong tay, không đổ chút máu mà còn được lòng người bị "đánh tư sản" hồ hởi phấn khởi, mời gọi, thế mới là tuyệt chiêu. Đánh tư sản ở nước "tư bản phản động" tuyệt vời là thế ấy, tại sao Trung Cộng, Việt Nam không chịu học hỏi để vừa "được tiền và lòng dân". Nước Mỹ không nghèo như nhiều người tưởng đâu, cái Ngân Hàng Trữ Kim Liên Bang là kho dự trữ "vĩ đại" và Hoa Kỳ là nơi in tiền thì làm sao cạn nguồn tiền; chỉ khi nào thế giới hết "giấy, nhiên liệu" thì nước Mỹ mới hết khả năng in tiền và dự trữ tiền.

"Chừng nào hết giấy in tiền.
Máy in hết chạy, Mỹ Kim không còn".

Đồng Mỹ Kim có câu: "In God We Trust" rõ ràng là họ chỉ tin Trời, chớ không tin bất cứ bạn hàng nào, nên tổng thống Nixon có câu: "không bạn, thù vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi". Đồng tiền không có lương tri, nhưng có sức mạnh vạn năng, mà người biết sử dụng biến tiền thành vũ khí lợi hại với những thế đánh ngoạn mục" bằng kiếm giấy": Khi cần thì tung ra cứu nguy và gom vào tay mình, khi không cần thì "giải tư" để cho việc canh tranh được công bằng, là đặc tính của nền kinh tế tự do.

Tiền là vũ khí "cực kỳ lợi hại" hơn cả bom nguyên tử, hỏa tiển liên lục địa. Nếu các công ty, định chế tài chánh Mỹ tung ra quá nhiều tiền, quan hệ làm ăn với các nước "cạnh tranh", lúc cơm lành, canh ngọt thì chẳng sao, nhưng khi nghịch, hay có vấn đề hụt vốn, nhưng chính phủ Mỹ không thèm ra tay nghĩa hiệp là làm khánh tận chủ đại công ty và làm thiệt hại cho nơi liên hệ không ít; tức là Hoa Kỳ là người cầm cán kiếm và các nước đang cầm lưỡi kiếm, cho nên dù các nước thù nghịch hiểu rất rõ vấn đề nầy, nhưng họ không thể làm gì khác hơn là "theo Mỹ, nịnh Mỹ" để làm ăn: "không có Mỹ, đố mầy làm nên trò khỉ"; nhiều nước ganh tỵ, tức, thù Mỹ, nhưng lại muốn giao thương "ôm đít Mỹ" như Trung Cộng, Việt Nam ... Tiền là huyết mạch, như máu, nên cần phải có một số lượng tương ứng để nuôi nền kinh tế; thiếu máu, dư máu đều không tốt. Cuộc chiến ở Gorgia, sự lớn mạnh của Trung Cộng, trổi dậy tinh thần đế quốc Sô Viết cũ ... kèm theo túi tiền trong nước Mỹ bị lủng, làm chới với nhiều quốc gia, trong đó có cả các nước không thân thiện và chỉ đợi đến khi tình hình cần thiết là chính phủ Mỹ ra tay vớt hết.

Từ lâu, hệ thống kinh thương, đầu tư, theo nguyên tắc tự do cạnh tranh, làm cho Hoa Kỳ khó kiểm soát được công việc tạo nhiều lợi nhuận của các công ty tư nhân; đôi khi họ vì quyền lợi cá nhân mà làm thiệt hại quyền lợi quốc gia, giao thương, giúp đỡ các nước thù nghịch như trao đổi kỹ thuật, bán thiết bị. Do đó việc gom các công ty quan trọng, có tầm ảnh hưởng quốc tế vào tay chính phủ là chiến lược "phòng thủ kinh tế" hữu hiệu; khi mà các công ty trở thành "quốc doanh" thì chính phủ Mỹ có thể kiểm soát, làm lợi cho đất nước. Do tình hình hiện nay, trong tương lai, không biết có công ty nào chịu không nỗi, khai phá sản và chính phủ ra tay "cứu vớt" nữa không?.

GHI CHÚ:(*) đài phát thanh SBS Úc Châu với bài bình luận của Vũ Nhuận vào sáng thứ bảy ngày 20 tháng 9 năm 2008 nói về khuyết điểm của "kinh tế tư bản" và kinh tế tập trung cũng khuyết điểm như nhau; nhưng không đưa ra giải pháp và cái nào khuyết điểm hơn. Khiến nhiều người hoang mang, coi hai nền kinh tế đều là "cá mè một lứa". Thường là các bài bình luận của đài không nói là lấy từ đâu, như vậy thì đây là những bài viết "tự biên tự diễn" của những người trong đài, được coi là "ý kiến cá nhân" hay của một nhóm người, nên không thể coi là quan điểm chung của tập thể người tỵ nạn, thế mà được nhồi nhét dài dài từ hàng chục năm qua.

Trương Minh Hòa

Nguyên văn bài phát biểu của Tông Giám Mục Ngô Quang Kiệt

NGUYÊN VĂN BÀI PHÁT BIỂU CỦA
ĐỨC TỔNG GIÁM MỤC GIUSE NGÔ QUANG KIỆT

TRONG CUỘC HỌP VỚI UBND TP HÀ NỘI
NGÀY 20.09.2008

Đức Tổng Giám Mục Hà nội phát biểu trước UBND 20/9/08Tôi hết sức cám ơn ông Chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố Hà nội cũng như là tất cả các ban ngành trong Thành Phố Hà nội đã dành cho chúng tôi một buổi tiếp xúc vừa trân trọng vừa cởi mở và chân tình. Những lời ông Chủ tịch nói kết thúc thật là đẹp và tất cả chúng ta ai cũng mong muốn, thật ra có một sự hài hoà trong cái khối đoàn kết thống nhất. Tuy nhiên muốn có cái hài hoà trong cái mối thống nhất thì đâu chỉ có cái tình mà phải có lý nữa, tục ngữ Pháp có nói rằng: những cái tính toán nó đúng mực nó mới là những người bạn tốt được. Muốn bạn tốt với nhau cũng phải tình lý phân minh chứ không phải chỉ có tình mà thôi. Chính vì thế tôi cũng xin có một vài lời cuối cùng trước những lời kết thúc của ông Chủ tịch.

Trước hết ông chủ tịch có nói rằng: Uỷ ban nhân dân TP đã tạo rất là nhiều điều kiện cho Giáo Hội Công Giáo trong những năm qua nhất là dịp Lễ Noel … chúng ta phải công nhận trong những năm gần đây có nhiều điều kiện, thế tuy nhiên khi như thế, khi nói tạo điều kiện vẫn còn mang cái tâm lý xin - cho: tức là cái này là ân huệ tôi ban cho anh đó. Nhưng mà cái tôn giáo là cái quyền tự nhiên con người được hưởng. Và nhà nước vì dân cho dân phải có trách nhiệm tạo cái điều đó cho người dân chứ không phải cái ân huệ chúng tôi xin. Không có. Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải là cái ân huệ "xin cho".

Cái thứ hai, ông chủ tịch có nói mọi cư xử phải vừa dựa trên pháp luật và cũng phải trên tình người, và công dân. Cái điều đó tôi rất đồng ý, rất là tâm đắc. Tuy nhiên trong cái thực chúng ta phải làm như thế. Đó về phương diện pháp luật chúng ta phải làm theo pháp luật, thì cái gì cũng phải có cơ sở pháp lý. Ông chủ tịch có nói rằng: đất đai thì nó từ ngàn xưa không biết nguồn gốc từ đâu mà đến thời Giáo Hội Công Giáo thì lại được trao cấp cái đó thì chúng tôi công nhận cái đó. Thế nhưng ít ra khi cấp như thế người ta có một mảnh giấy công nhận là đây được cấp. Và đến thời chính quyền sau có thể thay đổi, nhưng phải có giấy tờ để chứng minh cái sự thay đổi (và không ai có thể thay đổi được là làm sao?). Thế thì trên mảnh đất 42 chúng tôi chưa được cái văn bản nào của nhà nước nói về cái sự thay đổi đó. Không có đi vào cái diện cải tạo tư sản, không có đi vào cái diện cải tạo nông nghiệp, cũng không có cái văn bản nói lên sự tịch thu hay là trưng thut trao cho cơ quan nào … hoàn toàn không có. Thực ra có thể nói việc quản lý của cơ quan nào đó là chưa có hợp pháp, trên cái căn bản là chúng ta phải có giấy tờ, chứ bây giờ kẻ cướp vào nhà chúng tôi rồi ngang nhiên ở đó rồi không có giấy tờ gì hết và họ mạnh chúng tôi không đuổi ra được thì đương nhiên họ chiếm hay sao?! phải có giấy tờ, cần có văn bản pháp lý. Thế thì về vấn đề pháp luật thì vấn đề đất 42 chúng tôi chưa hài lòng với câu trả lời của ông. Chúng ta phải sống theo pháp luật, thì phải có văn bản giấy tờ của chính quyền. Thời chính quyền này có thể thay đổi, chính quyền sau có thể thay đổi nhưng phải có giấy tờ văn bản rõ ràng. Chúng tôi thấy đất 42 chưa có cái văn bản đó.

Cái vấn đề thứ hai, ông chủ tịch có nói ra ngoài vấn đề pháp lý, chúng ta phải cư xử theo tình người, nguyện vọng của người dân thì chúng tôi thấy vẫn chưa được: biết bao nguyện vọng chúng tôi nêu lên, ít nhất là qua 15 lá đơn của Toà Tổng Giám mục Hà nội và Hội đồng Giám Mục bao nhiêu lần nữa, nguyện vọng chúng tôi về cái đất đó gắn bó với chúng tôi nó gần gũi với chúng tôi. Nguyện vọng thật là chính đáng nhưng không bao giờ được giải quyết cả. Cho nên có thể nói đó cho chúng tôi thấy cái lý thuyết, nguyên tắc ông chủ tịch đưa ra rất hay nhưng chưa thực hiện được, nguyện vọng cũng như pháp lý.

Chúng tôi không tranh chấp với nhà nước. Bằng chứng đó là, như ông chủ tịch có nói đó, trong tờ kê khai của linh mục Nguyên Tùng Cương, lúc đó là quản lý tòa Tổng Giám Mục, có 95 cơ sở. Chúng tôi có đòi cơ sở nào đâu, vì những cơ sở đó thực sự dùng vào những lợi ích chung. Chẳng hạn như cái trường Hoàn Kiếm, chúng tôi không bao giờ nói tới. Bệnh viện Xanh Pôn chúng tôi không bao giờ dám nói tới. Bệnh viện Bài Lao không bao giờ chúng tôi dám nói tới, vì sử dụng vào lợi ích chung. Nhưng khách sạn Láng Hạ chúng tôi sẽ nói tới, bởi vì sử dụng vào mục đích kinh doanh. Và cái Tòa Khâm Sứ đã thành cái nơi sàn nhảy, đã thành cái nơi kinh doanh buôn bán, đã có cái dấu hiệu buôn bán chia chác để làm cái trung tâm thương mại. Chúng tôi nói tới bởi vì nó rơi vào tay tư nhân thế nên chúng tôi nói, thế nên chúng tôi không tranh chấp với nhà nước. Nhưng chúng tôi nói lên cái tiếng nói của công lý. Bằng chứng cái trường Hoàn Kiếm bên cạnh, chúng tôi có bao giờ dám đòi đâu. Bởi vì nó phục vụ lợi ích chung, các bệnh viện nó phục vụ lợi ích chung. Do đó, chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc.

Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam. Đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng. Thế nhưng chúng ta không phải chỉ có tình cảm mong muốn là được mà phải có lý luận xây dựng thật là vững chắc trền nền tảng pháp lý. Một lần nữa chúng tôi xin hết sức cám ơn ông chủ tịch và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội đã dành cho chúng tôi một buổi tiếp đón thật là trân trọng và thân tình và hứa hẹn những trao đổi khác thì chúng tôi thấy hy vọng như thế chúng ta hiểu nhau hơn và mới có thể làm cho Thành Phố Hà Nội chúng ta nói riêng, tiến đến kỷ niệm ngàn năm Thăng Long được vui vẻ, xứng đáng là một thành phố hòa bình và trong hòa bình thì có công lý và làm cho đất nước chúng ta càng ngày càng phát triển.

Tôi xin cám ơn.

TGM Ngô Quang Kiệt


"Quyền Được Nói Đúng Giọng" !!


Nguyễn Thanh Ty

Trích ViệtNamNet Online: “Tựa đề trên, thật tình cờ, được dẫn giải khá đa dạng qua những nhân vật, câu chuyện của “Phát ngôn & Hành Động” tuần này.

“Quyền của chúng ta thì chúng ta làm”

“Những dự án khai thác hiện nay trên thềm lục địa Việt Nam thuộc quyền chủ quyền của Việt Nam. Quyền của chúng ta thì chúng ta làm. Chúng tôi đã nói rõ quan điểm với Trung Quốc như vậy”.

Tựa đề và đoạn văn trên được trích nguyên con trong bài báo của ViệtNamNet “ghi lại” trong cuộc trao đổi với báo chí của Thứ trưởng Ngoại giao Vũ Dũng sau khi “làm việc” với Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vũ Đại Vĩ từ ngày 23 đến 25/8 về vấn đề biên giới lãnh thổ giữa hai nước, đặc biệt về công tác phân giới cắm mốc.

ViệtNamNet đặt tựa đề “Quyền được nói đúng giọng” bằng mực đỏ, cỡ chữ lớn, to tổ bố cho bài báo trên, ngày 29/8/08, hẵn đã có một “ý đồ dự phóng”?

Người đọc thấy ngay và hình dung ra ngay cái “ý đồ” đó là một hình ảnh rất “ấn tượng” là cả Ban Biên tập của ViệtNamNet từ ông Tổng đến ông Phó biên tập và cả một lô, một lốc thợ viết lãnh lương tháng của đảng ta đang “hồ hởi phấn khởi” xoa tay, miệng cười toe toét, hả hê, tỏ rõ cái điều “thung thướng” rằng thì là “từ nay ta mới được quyền nói đúng giọng”, kể từ ngày “Bác Hồ muôn vàn kính yêu” mang cái “độc lập tự do” do Thiên triều ban thưởng về nước.

Đó là một “thông điệp” úp úp, mở mở bắn tiếng cho Bắc Kinh biết là “Này! Này! Đằng ấy từ nay chớ có làm phách nữa nhá! Hãy đợi đấy!”

Bởi từ ngày được (bị) hưởng cái “độc lập tự do” do Bắc Kinh ban phát cho, có điều kiện đính kèm, nên tập đoàn Bắc Bộ phủ từ ấy đến nay, suốt 78 năm, “không được quyền nói đúng giọng” của mình, mà buộc phải “nói ngọng” mỗi khi muốn tuyên bố điều gì có liên quan đến quốc mẫu vĩ đại.

Khi muốn bang giao với nước ngoài nào, nhất là với đế quốc Mỹ, thì phải thỉnh ý Bắc triều trước đã. Nếu Hoàng đế Bắc triều gật đầu chấp thuận và “mớm giọng” cho, thì lúc đó mới có quyền “bắt tay giao thiệp” và y theo “giọng được mớm sẵn” đó mà “tuyên bố, tuyên mẹ” với đối tượng.

Chẳng hạn như cái vụ gia nhập tổ chức WTO là một ví dụ xấu hổ. Phải đợi mãi đến 2 năm sau, Bắc Kinh gia nhập trước, rồi mới gật đầu cho phép Việt Nam lót lót vào sau một cách trễ tràng. Thay vì Việt Nam đã được mời vào trước, đã bị Tàu ngăn cản.

Lúc ấy thì thằng Tàu đã ăn và ị ra c… rồi! Việt Nam vào sau lo đi dọn c…!

Riêng cái chuyện “nói ngọng”, lâu nay, người trong nước cứ lấy làm thắc mắc, không hiểu tại sao các ông, các bà thuộc hàng trí thức của cái nước Cộng Hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam có bằng cấp cao (không kể loại dổm, giả, thi dùm, tại chức, chuyên tu, bổ túc…) lên tới tiến sĩ, thạc sĩ… mà vẫn cứ “lói ngọng” “thế nà”, “nàm thao” “con tâu tắng buộc gốc te”… mỗi khi thưa gởi với sếp “trên”, “báo cáo anh”!.

Có người lý giải rằng hiện tượng “nói ngọng” này được bắt chước từ chuyện Việt Câu Tiễn nếm phân Ngô Phù Sai.

Chuyên bên Tàu, từ cái thời Đông Chu liệt quốc.

Nước Việt (không phải Việt Nam) bị nước Ngô đánh chiếm. Vua nước Việt là Việt Câu Tiễn bị bắt cầm tù “cải tạo” tại Ngô.

Sau nhiều năm “cải tạo”, Câu Tiễn đã “học tập tốt, lao động tốt” lắm rồi vẫn cứ bị phê là “chưa tốt” nên không được “Nhà nước Ngô” “khoan hồng” thả cho về nước.

Một ngày kia, Việt Câu Tiễn nghe theo mưu kế của cận thấn Văn Chủng, là để lấy lòng vua Ngô, Câu Tiễn phải làm một việc “cực kỳ bức xúc” mà người đời không ai dám làm mới “biểu hiện” được lòng trung thành tuyệt đối của mình.

Đúng lúc ông Vua Ngô đang bị bệnh khó tiêu đã mấy tuần, lúc thì “tiêu chảy cấp”, lúc thì “bón rặn không ra”, bụng cứ nặng anh ách. Sâm, yến, bào ngư … ăn vào chẳng thấy ngon lành gì. Vua Ngô rất đau khổ. Y như đau khổ bệnh trĩ. Ngự y đã phục nhiều thang dược mà bệnh vẫn không thuyên giảm.

Đám quan trong triều Ngô lo lắng, nhiều đêm“trăn trở” ghê lắm mà vẫn không ai có cách gì giúp cho “long thể” được an khang.

Ngày kia, Ngô Phù Sai vừa mới từ trong toa lét ra, Việt Câu Tiễn vội chạy vào, thò tay vào bô phân ông này mới thải ra, bốc một nắm đưa lên mũi hít hít như chó đánh hơi và … le lưỡi nếm.

Sau hồi lâu nếm và ngữi xong, Câu Tiễn quì mọp xuống đất chúc mừng Vua Ngô sắp khỏi bệnh vì “phân đã có mùi thối và vị đắng” đó là triệu chứng báo hiệu lục phủ ngũ tạng đang hoạt động tốt trở lại.

Quả nhiên, mấy hôm sau Phù Sai khỏi bệnh hẵn.

Ngô Phù Sai cảm động tấm lòng “trung với đảng, hiếu với Vua” của Câu Tiễn, xét thấy như vậy là đã “học tập tốt” nên “khoan hồng” tha cho về nước.

Câu Tiễn về nước, nằm gai nếm mật mười năm, luyện tập binh mã, dự trữ lương thảo, quyết chí trả thù. Và cuối cùng đã trả được thù xưa.

Nước Ngô lại bị nước Việt thôn tính. Ngô Phù Sai đâm cổ tự vận chứ không chịu bị bắt để “đi học tập cải tạo”. Vì nghe đến bốn chữ “học tập cải tạo” là đã són trong quần rồi.

Nhưng từ khi nếm phân, Câu Tiễn lại bị chứng hôi mồm, mỗi khi nói phát ra mùi rất khó chịu.

Để lấy lòng vua, các quan trong triều đều lên núi hái một thứ rau tên là rau Trấp, rau này ăn được nhưng có mùi hôi, để nhai như nhai kẹo swing gum, khi nói cho có mùi lẫn với cái mùi của vua.

Ngày nay, các cấp lãnh đạo chóp bu của Bắc Bộ phủ đều xuất thân từ giai cấp bần cố nông cùng đinh, quê mùa cù lần, ít học dốt nát, nhưng nhờ giết người không ghê tay, mà một phát nhảy lên bàn độc, nên cả đám đều nói ngọng, nói nghịu.

Vì vậy, các quan chức trong triều dù có du học bên Nga, bên Tàu, bên Cuba, Bắc Hàn gì gì đi nữa, mà muốn được đặc biệt trọng dụng đều phải bắt chước điển tích trên, anh nào cũng phải đêm đêm thức khuya, đứng trước gương, cố méo mồm, méo miệng tập nói ngọng cho đúng với những tiếng mà “nãnh đạo” thường hay nói để nói theo cho hoà đồng, nhất là để tỏ lòng “trung với lãnh đạo, hiếu với đảng”.

Có được thăng quan tiến chức, mau hay chậm, cao hay thấp cũng đều do cách nói ngọng có giống được nhiều hay ít như lãnh đạo không. Chứ tuyệt nhiên không do tài năng chuyên môn. Vì vậy mới có chủ trương “hồng hơn chuyên”.

Nhưng cái chuyện “nói ngọng” trong nội bộ đảng ta, nhà nước ta là chuyện thường ngày ở huyện đâu có phải chuyện lạ “đột xuất” đâu mà tờ báo Online ViệtNamNet phải “hồ hởi phấn khởi” la to lên như bắt được vàng khối, chạy hàng tít đỏ choét như thế?

Đọc xuống dưới mới hiểu rõ! Thì ra là thế!

ViệtNamNet, tiếng nói bán chính thức của đảng ta, muốn nói bóng, nói gió với “ông chủ vĩ đại Trung Quốc” rằng từ nay “chúng tui đã được quyền nói đúng giọng với ông anh rồi nghen, chúng tôi không chịu nói ngọng nữa, nó xấu hổ nhục nhã lắm!”.

Do đâu mà tờ báo Online ViệtNamNet dám lên gân nói cứng ngon lành như vậy?

Để biết rõ, xin lược trích nội dung bài báo này:


“Có thể không ít người sẽ ngỡ ngàng khi nghe những phát ngôn “tròn vành, rõ chữ” như vậy từ Thứ trưởng Ngoại giao Vũ Dũng trước việc các dự án khai thác dầu của BP và Exxon Mobil trên thềm lục địa Việt Nam mà Trung Quốc không tán thành.


“Phát ngôn & Hành động ấn tượng nhất (cũng in chữ đỏ: NV) Đó là phát biểu vừa mềm dẻo vừa cứng rắn của Thứ trưởng Ngoại giao Vũ Dũng. Đây có thể nói là một phát biểu hay trong xu thế “đối thoại” tự chủ và trong quan hệ ngoại giao.

Theo Thứ trưởng bộ Ngoai giao Vũ Dũng: “Nếu đúng tiến độ, trong chuyến thăm chính thức Trung Quốc của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cuối năm nay, hai bên sẽ chính thức tuyên bố với thế giới việc hoàn thành toàn bộ công tác phân giới cắm mốc. Đây sẽ là một thành tựu chung có ý nghĩa lịch sử của Trung Quốc và Việt Nam. Lần đầu tiên, chúng ta có một đường biên giới do chính hai đảng cộng sản, hai chính phủ tự hoạch định”.

Như vậy, đó là một “tín hiệu vui”. Điều đáng quan tâm bây giờ là sau phát ngôn, vấn đề này sẽ được hiện thực hóa, diễn tiến theo hướng “hai bên cùng có lợi” thế nào, đó là điều người dân không chỉ VN mà cả TQ mong mỏi.

Bài báo kết luận:

“Tuần này, ‘Phát ngôn & Hành động ấn tượng’ (có lẽ là chuyên đề của VNNet? NV) đã đưa khá nhiều bình luận vào mỗi câu chuyện kể trên, vì thế ở phần này, chỉ xin nói thêm một câu “đúng giọng của mình”. Khi đã phải đánh đổi biết bao điều quí giá để có được quyền tự chủ của mình thì làm sao để nói được đúng giọng của mình, bộc lộ hết sức của mình cho những mục tiêu tốt đẹp – đó không chỉ là mối quan tâm của mỗi quốc gia mà cả với mỗi người”.

Ủa! Sao kỳ vậy cà?

Đọc suốt cả bài báo, được viết bằng giọng văn rất hý hửng, từng câu, từng chữ rất “hồ hởi tự hào”, nhắc đi nhắc lại nào là “nói đúng giọng”, nào là “quyền tự chủ”… ( chỉ còn thiếu điều ca lên mấy câu hát xẩm í a, í ới tí tửng nữa là đủ bộ lệ) mà chỉ thấy nói đến cái “dzụ” cắm mốc ở biên giới chứ có thấy chữ nói nào về biển hay hải đảo đâu.

Nhưng ở đầu bài lại tương một câu nhập đề rất ư là ngon lành: “Những dự án khai thác hiện nay trên thềm lục địa Việt Nam thuộc chủ quyền của Việt Nam. Quyền của chúng ta thì chúng ta làm. Chúng tôi đã nói rõ quan điểm với Trung Quốc như vậy.”

Cái dzụ cắm mốc biên giới thì lâu nay nhà nước ta vẫn cứ giấu như mèo giấu kít, nhưng cái mùi chua của kít mèo vẫn cứ bốc lên nồng nặc khiến cho người dân phải nhăn mặt bất bình, phẩn nộ khi biết rằng tập đoàn lãnh đạo Bắc Bộ phủ đã lén lút ký 2 hiệp ước về biên giới giao đất và biển cho Trung Quốc.

- Hiệp ước Biên giới Việt Trung ngày 30/12/1999, Việt Nam đã giao cho Trung Quốc 1.694 kí lô mét vuông đất dọc theo biên giới.

- Hiệp ước phân định vịnh Bắc Bộ ngày 25/12/2000, Việt Nam giao thêm cho Trung Quốc 11.000 kí lô mét vuông lãnh hải.

Rành rành trước mắt, ải Nam Quan, Thác Bản Giốc và hai đảo Hoàng & Trường Sa đã lọt về tay bọn Tàu khựa rồi còn “họp hành hoạch định” cái con khỉ gì nữa?

Tưởng cũng cần nên nhắc sơ lại cái “bài học năm 1979” mà Hoàng đế Đặng Tiểu Bình đã “thân tặng” cho Bắc Bộ phủ, để dạy cho chừa cái thói “ăn cháo đái bát” của tập đoàn Cộng sản Việt Nam, sau năm 1975, đã phản bội lại công ơn trời biển của Bắc triều trong hơn 20 năm đã dốc hết người và vũ khí để giúp Hà Nội xâm lăng miền Nam.

Vừa cướp được miền Nam xong hôm trước, hôm sau đảng cộng Việt Nam trở mặt với Bắc triều, chạy sang quì gối xin thần phục Liên xô ngay, ý đồ muốn quỵt nợ Trung Quốc.

Cái tội “ăn cơm tui mà phản tao” Tào Tháo rất ghét, nên đã đục cho đám chóp bu

Bắc Bộ phủ một trận phù mỏ, thụt lưỡi, á khẩu luôn.

Mãi đến năm 1999, bộ ba Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Võ văn Kiệt trật trần vai áo, đầu đội mũ gai, đi bằng đầu gối, lết đến Bắc Kinh xin dâng đất biên giới để tạ tội. Năm 2000 dâng thêm lãnh hải vịnh Bắc bộ, lúc đó Bắc triều mới chịu cho thần phục trở lại.

Kể từ đó, lãnh đạo Bắc Bộ phủ mới được Bắc Kinh mở khẩu cho, nhưng lại ra lệnh chỉ được nói ngọng chứ không được phép nói “tròn vành rõ chữ”.

Người dân Hà Nội kháo nhau rằng có lần Đỗ Mười và Lê Đức Anh cắp tráp, cầm quạt theo hầu Đặng Tiểu Bình trong dịp đi tham quan chùa Thiếu Lâm. Khi đi ngang chổ treo đại hồng chung, họ Đặng quay sang Mười và Anh hỏi đố:

- Các đồng chí biết cái này là cái gì không?

Mười và Anh lật đật cùng thưa:

- Dạ thưa Bác Đặng muôn vàn kính mến! Ấy à ái uông! (Đấy là cái chuông!)

Đặng nghe hai tên đệ tử nói ngọng tức cười quá, bèn đọc thơ của bà Đoàn thị Điểm để khen ngợi:

Một bầy thằng ngọng đứng xem chuông,

Nó bảo nhau rằng: ấy ái uông!

Mười và Anh nghe Hoàng đế Đặng khen lấy làm sung sướng lắm. Hai tay cứ đưa ra sau gáy gãi liên hồi.

Dzậy thì cái câu “nói đúng giọng” mà ông Thứ trưởng Vũ Dũng ngôn ở trên, Việt Nam Net moi ở đâu ra, hồi nào mà có vẻ hý hửng dữ vậy?

Thì đây, theo bản tin của BBC, ngày 27/8/08, trong buổi họp báo không được báo chí trong nước loan tải vì “lý do nhạy cảm!”, Thứ trưởng Ngoại giao Vũ Dũng khi được hỏi về phản ứng của Trung Quốc đối với các dự án của Việt Nam với các tập đoàn BP và Exxon Mobil, nói: “Tất cả các dự án Việt Nam đang tiến hành đều nằm trong vùng thềm lục địa tối thiểu 200 hải lý của ViệtNam”.

Và nhấn mạnh: “Quyền của chúng ta thì chúng ta làm”!

Đây là lần đầu tiên, một giới chức có thẩm quyền của Việt Nam “dám” đưa ra một lời tuyên bố mạnh mẽ như vậy. BBC bình luận.

Còn nhớ, vào tháng 6/07, khi bị Trung Quốc áp lực, lên tiếng cảnh cáo, Bộ Ngoại giao VN đã không dám có phản ứng nào khiến cho hãng dầu BP của Anh phải rút lại dự án hơn 2 tỷ Mỹ kim ký kết với Việt Nam liên quan đến các lô dầu khí ở thềm lục địa gần Hoàng Sa và vịnh Bắc Bộ thuộc phân giới của Việt Nam.

Tháng 11/07, khi Trung Quốc ngang ngược tuyên bố hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc vào huyện Tam Sa của mình đã làm cho người dân trong nước, cụ thể là sinh viên, học sinh phẩn nộ, biểu tình mạnh mẽ phản đối trước Toà Đại sứ và Lãnh sự quán Trung Quốc liên tục trong hai ngày 9 và 16/12/07. Nhà nước Việt Nam đã hèn nhát không dám hó hé một tiếng để tỏ thái độ thì chớ, lại còn hung hăng như chó dữ cắn càn, huy động hàng trăm công an đủ loại ra sức dẹp biểu tình, thẳng tay đàn áp, đánh đập, bắt bớ, bỏ tù dân mình, bóp nghẹt tinh thần ái quốc của sinh viên, học sinh để bảo vệ an ninh cho bọn Tàu khựa, cốt để đẹp lòng ông chủ Bắc Kinh.

Tại sao lần này, do đâu, Việt Nam lại có vẻ mạnh miệng như thế?

Có lẽ do nhờ thần Kim Qui ở hồ Hoàn Kiếm nổi lên báo điềm Qui Mã hay Mã Qui gì đó như lời đồn của dân Hà Nội khiến cho cái miệng “nhà quan” của ông Vũ Dũng cứng cựa “có gang có thép”chăng?

Cũng dám có lắm à nhen! Chớ chẳng phải là tin đồn “chó cán xe” không có cơ sở!

Bởi vì theo BBC, ông Vũ Dũng đã phải mất đến 2 ngày trước cuộc họp báo để “giải thích” với người đồng nhiệm Trung Quốc Vũ Đại Vĩ là vùng khai thác không thuộc vùng biển tranh chấp với Trung Quốc! Và ông Nguyễn Tấn Dũng cũng sẽ phải tiếp tục “giải thích” trong chuyến đi Trung Quốc dự trù vào cuối năm nay.

Đầu tiên là cái tin đồn Mã Qui.

Thần Kim Qui hôm nổi lên ở hồ Hoàn Kiếm để tắm nắng, dân chúng thấy trên lưng có chữ Mã rất rõ, bèn kéo nhau đổ xô đến xem, rồi bàn tán xôn xao, giống như bàn số đề.

Bàn rằng Mã Qui tiếng Hán Việt là ngựa rùa thì không có nghĩa gì cả. Chỉ có nói lái ngược lại “Mã Qui” là “Mỹ qua” mới thiệt đúng ý của thần Rùa.

Lời bàn “cà chớn chống xâm lăng” coi vậy mà linh ứng. Đúng là Mỹ qua thật!

Thời gian sau, quả nhiên Đại vương của đế quốc Mỹ là Biu Cờ Lin Tông bỗng dưng nổi hứng dẫn vợ và con gái sang chơi nước Cộng sản Việt Nam và ở chơi đến 4 ngày.

Đó là ngày 17/11/2000, một ngày trọng đại, sau 25 năm chấm dứt chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ, như Hà Nội từng rêu rao, để lấy cớ cưỡng chiếm miền Nam.

Vua quan Bắc Bộ phủ mừng húm, lật đật chiếu trãi đàng, vàng lót ngõ, thảm đỏ lót đường từ sân bay vô tới Phủ Chủ tịch để đón kẻ đại thù ,bây giờ lại đổi giọng, xưng tụng là khách quí kính mến.

Chuyện bên lề,cũng vì chuyến Mỹ qua này mà ông Tổng Biên tập báo Tuổi Trẻ bị mất chức vì ông ta chơi ngông, dám lên báo trưng cầu ý kiến bạn đọc cho biết “thần tượng” của mình hiện nay là ai? Hồ chí Minh hay Cờ Lin Tông?

Kết quả được trưng dẫn: Đại vương Cờ Lin Tông chiếm tuyệt đại đa số phiếu. Bác Hồ vĩ đại của ta xếp hạng đèn đỏ.Thế là ông Tổng bị mất chức liền tút xụyt.

Rõ là không có cái dại nào bằng. Đang ở trong chuồng cọp mà đi xỉa răng cọp!

Tiếp đến là tin Qui Mã.

Lần này là Qui Mã, ngược với lần trước, Mã Qui, được các thầy dùi lý giải y như Sấm Trạng Trình, cũng diễn nôm nói lái là “qua Mỹ”. Mỹ đã qua rồi, ta phải qua Mỹ đáp lễ, nước nhà mới có cơ yên ổn và mới hy vọng khấm khá, ngóc đầu lên nổi.

Đúng như lời thầy dùi bàn, sau chuyến Đại vương của đế quốc xâm lược Mỹ vi hành đến thăm hồ Trúc Bạch, nơi kỷ niệm của Thiếu tá Hải quân Mắc Ken (John Mc Cain) bất đắc dĩ xuống tắm cạn năm xưa, ngày 26/10/1967, thì đám chóp bu Bắc Bộ phủ thay nhau, áo mũ xênh xang lần lượt Mỹ du gọi là để đáp lễ.

Đầu tiên là Ngài Thủ tướng Phan văn Khải dẫn bầu đoàn thê tử làm một chuyến công du Hoa Kỳ từ ngày 19 đến ngày 25 tháng 6 năm 2005.

Chuyến Mỹ du đầu tiên này, Ngài Thủ tướng Khải tỏ ra rất cà ngơ, cà ngáo và cả quỷnh nữa, trước xứ sở của đế quốc Mỹ “hoành tráng” và giàu có “vĩ mô”quá sức tưởng tượng của Ngài, nên Ngài khớp cơ y như anh ca sĩ hát “Cà Ra Ô Kê” miệt vườn, lần đầu lên sân khấu “đại vĩ tuyến”, nên chỉ làm được có hai việc “để đời” lưu lại trong sự nghiệp chính trị của ông.

Việc thứ nhất là tìm đến trường Đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ ở Boston, Đại học Harvard, để rờ cho bằng được chiếc giầy của bức tượng ông John Harvard đặt trước sân trường.

Việc thứ hai là đến ở khách sạn Ommi Parker House, khách sạn cổ nhất ở Boston, để được tận mắt nhìn thấy cái bếp nơi mà ông Hồ đã từng là một nhân viên phụ bếp của khách sạn từ năm 1911 đến năm 1913, trước khi sang Nga Xô học môn Hấp tinh đại pháp của Đại Giáo Chủ Triêu Dương Thần giáo Xít Ta Lin.

Tóm lại chuyến Qui Mã của Thủ tướng Phan văn Khải hoàn toàn thất bại, không “ăn được cái giải rút gì” của đế quốc Mỹ cả nên bị phe Thái Thượng hoàng Đỗ Mười và Lê Đức Anh “nghiêm khắc khiển trách” rằng sai đi kiếm tiền về cho đảng mà không chu toàn trách nhiệm lại đi làm toàn chuyện ruồi bu nên cách chức cho về vườn đuổi gà cho vợ.

Chuyến Qui Mã tiếp theo, ngày 23 tháng 6 năm 2007, do Ngài Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cùng đám tay chân bộ hạ phất cờ rung trống, hát nhạc Rap, rềnh rang sang Mỹ. Lần này người Việt hải ngoại đem cờ vàng làm “bùa yếm” “dàn chào” khá tưng bừng náo nhiệt khiến cho Ngài Triết và đám tùy tùng hãi quá phải lòn cửa hậu.

Nhất là cái hôm ở Dana Point, một khu khách sạn sang trọng, cách Little Saigon chừng 40 Km về phía Nam, Ngài Triết được hàng nghìn người Việt chào đón bằng vô số cà chua và trứng thối, Ngài Triết rất “bức xúc” trước cảnh tượng này nên phải đem lời ngon tiếng ngọt ra dụ dỗ rằng: “ Hỡi Việt kiều yêu nước! Khúc ruột (thừa) ngàn dặm không thể tách rời của tổ quốc ơi! Hãy mau mau mang tài năng, trí tuệ và đô la nhiều nhiều về xây dựng quê hương kẻo trễ, ở đó có nhiều chùm khế ngọt và nhiều gái đẹp với giá rẻ”.

Nhưng tiếc thay, đám người biểu tình lại không ham khế ngọt với gái đẹp, họ tràn xuống đường hô vang các khẩu hiệu đòi tự do nhân quyền cho cha Nguyễn văn Lý, luật sư Lê thị Công Nhân, luật sư Nguyễn văn Đài.

Ngài Triết thất vọng, buồn quá, đành chuồn về xứ gấp gấp để ôm điều 4 Hiến pháp, không kịp gỡ gạc chút tiền lẻ nào của các tay tài phiệt Mỹ.

Thật là một chuyến đi nhiều tốn kém với kết quả thất bại ê chề.

Hai con MA xét thấy Triết đái tội lập công bằng cách liều chết ôm điều 4 để đảng khỏi phải tự sát nên tạm thời cho ở lại ôm ghế nhưng vẫn lên án treo để đó, chờ ngày đưa ra cẩu đầu trảm.

Chuyến Qui Mã thứ ba, ngày 24/6/2008, do Ngài tân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (thối thân của Phan văn Khải) con người “ưa thích sự thật và rất ghét giả dối” cầm lá cờ tiên phong trên đề mấy chữ “kinh tế thị trường - định hướng xã hội chủ nghĩa” xốc tới.

Rút kinh nghiệm thất bại của hai vị tiền nhiệm trong những lần trước, lần Mã Qui này Ngài Thủ Dũng áp dụng chiến thuật du kích sở trường của mình hồi còn làm giao liên ở trong bưng. Nghĩa là đi và đến đều âm thầm lặng lẽ, ngựa gỡ lục lạc, xe tháo cờ, người người ngậm tăm. Thời gian biểu và địa điểm hội họp ở Mỹ cho tay chân thay đổi từng giờ để gây một trận hỏa mù. Và dĩ nhiên sẽ dùng cửa hậu để vào là sẽ chắc ăn như bắp.

Cộng đồng người Việt hải ngoại ở Hoa Thịnh Đốn chạy theo dấu vết đuôi con lang quét lê dưới đất, tìm tin tức Thủ Dũng chính xác ở đâu để dàn chào, anh nào, chị nấy đều ná thở, mệt phờ râu tôm, ngất ngư con tàu đi cả đám.

Nhờ vậy mà chuyến Qui Mã của Thủ Dũng thành công “rực rỡ”, gặt hái được hai thành quả đáng kể, qua mặt hai đồng chí Khải và Triết nghe một cái vù!

Tuy rằng ở Houston-Texas Ba Dũng cũng có hưởng được một ít cà chua và hột vịt lộn thối do bà con Việt kiều ở đó “âu yếm” thân tặng. Chỉ là chuyện nhỏ, nhỏ như con thỏ!

Cũng xin mở dấu ngoặc ở đây là trước khi Qui Mã, cái ghế Thủ tướng của Thủ Dũng bị cơn bão giá và lạm phát trong nước thổi mạnh đến cấp 7 làm cho lung lay sắp lật ngữa, lộn nhào. Lời đồn từ các nguồn tin vĩa hè lan tràn khắp nơi rằng thì là Ngài Thủ Dũng sẽ đi một chuyến tàu suốt sau khi ở Mỹ về. Lời đồn đoán càng có vẻ chắc như bắp hột khi bỗng dưng người ta thấy xe tăng T.54 được ai đó điều động chạy búa xua vào thành Hồ, án ngữ khắp các ngã đường.

Nhưng không ngờ kết quả là ngựa về ngược. Anh nào có máu mê cá độ phen này đã thua “lục diện” từ chết đến bị thương, tức thua sáu mặt là sặc máu.

Cái ghế của Thủ Dũng lại trở nên vững như bàn thạch!

Thành quả thứ nhất là Thủ Dũng đã gạ gẫm, mồi chài anh Tổng Bush bán được trái thanh long, một thứ trái cây ở miền Trung, trồng đại trà ở hai tỉnh Phan Rang và Phan Thiết, đang ế độ, thiếu điều chở ra biển Đông để đổ vì giới thương gia Đài Loan ép giá không chịu mua. Giá hiện nay tại Việt Nam là 1000 đồng/trái. Tại Mỹ (Boston=$5.00/trái).

Sở dĩ Bush chịu mua là vì nhờ đặc điểm của trái thanh long, lúc chín vỏ của nó tuy màu đỏ mà ruột vẫn màu xanh. Nếu như Thủ Dũng gạ bán trái sung thì chắc chắn Bush sẽ lắc đầu từ chối ngay, vì trái sung bản chất của nó là xanh vỏ đỏ lòng.

Thành quả thứ hai rất đáng đồng tiền bát gạo, bỏ công bị gậy đường xa là lời hứa “thiên kim” của Tổng Bush. Ngay từ Tòa Bạch Ốc bước ra, Thủ Dũng, mặt mày tươi rói, đã hớn hở cho báo chí biết ngay rằng: “Tổng thống Bush cam kết sẽ ủng hộ đối với chủ quyền, an ninh và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam”.

Bây giờ thì chúng ta đã hiểu vì sao và do đâu một giới chức cỡ Thứ trưởng Ngoại giao như ông Vũ Dũng lại có can đảm mạnh miệng tuyên bố, tuyên mẹ rằng “Quyền của chúng ta thì chúng ta làm”.

Chẳng bù với hai chuyến Mỹ du trước, Khải với Triết đang có mặt ở Mỹ, tay bắt mặt cười với giới lãnh đạo Mỹ, thì ở Việt Nam, Tàu khựa cho Tàu chiến lấn chiếm quần đảo Hoàng Sa, bắn chết ngư dân Việt Nam mà Hải quân Việt cộng chỉ đứng xa mà nhìn và Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam cứ im thin thít, câm như hến, không có một “động thái” nào khả dĩ phản đối.

Ấy, cũng bởi thằng đế quốc Mỹ lúc đó chẳng hứa hay hẹn điều gì cả.

Bây giờ thì “kẻ thù không đội trời chung” với ta đã chịu chống lưng cho ta rồi. Thiệt là khoẻ re như bò kéo xe!

Vẫn chưa nói hết cái điều hý hửng mừng rơn, mở cờ trong bụng của đảng ta.

Khi hãng dầu số 1của Mỹ Exxon Mobil đang thăm dò khai thác dầu khí ở thềm lục địa gần Hoàng-Trường Sa thì Trung Quốc lập tức theo mửng cũ, lên tiếng cảnh cáo y như lần trước đối với hãng dầu BP của Anh, còn kèm theo mấy phát súng thần công thị uy nữa. Nào ngờ lần này Trung Quốc đụng phải ổ kiến lửa, một đối thủ đáng gờm. Một loại đối thủ sừng sỏ nhất trên thế giới.

Lập tức, bà Nicole Thompson, phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Mỹ, phản ứng đáp trả ngay khi trả lời RFA ngày 28/7/08, biểu lộ sự phản đối bất cứ nỗ lực nào gây áp lực cho các công ty Mỹ hoạt động trong thềm lục địa của Việt Nam.

Lời tuyên bố này đã gián tiếp tỏ cho Trung Quốc biết Mỹ đã đứng về phía nào trong cuộc tranh chấp.

Thêm nữa, trong cuộc họp báo tại Hà Nội ngày 20/8/08. Đại sứ Mỹ tuyên bố: “Hoa Kỳ chắc chắn không muốn một ai can thiệp vào những doanh vụ của các công ty Mỹ đang thực hiện các hợp đồng thương mại. Chuyện muốn làm ăn với ai, làm ăn nơi nào là tùy thuộc vào quyết định của các công ty”.

Những lời tuyên bố đó báo chí trong nước không dám loan tải vì “nhạy cảm” (vẫn còn sợ cọp lẫn cứt cọp), đã thể hiện rõ ràng lập trường của Mỹ đã nêu.

Và bây giờ chúng ta hiểu ra một cách rõ ràng rằng do đâu ông Vũ Dũng đã “ăn mật gấu vuốt râu hùm” nên dám tuyên bố mạnh mẽ như vậy trong ngày 26/8/2008.

Và tờ ViệtNam Net Online đã nhảy cẩng lên, vỗ tay, khen lấy khen để ông Vũ Dũng “quá mức độ tình cảm” như vậy!

Nhưng cũng nhờ xuyên qua bài báo của ViệtNamNet mà chúng ta ở hải ngoại mới được biết thêm “lòng dân” trong nước ra sao đối với cái đảng cộng sản bán nước cầu vinh và cái nhà nước thổ tả Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nó hèn nhát đến mức độ thâm căn cố đế đến như thế nào.

Xin trích vài ý kiến bạn đọc bên dưới bài báo để hải ngoại chư quân tỏ tường:

- Email: nguoivienxu@yahoo.com

Hàng triệu triệu trái tim trên thế giới hoà cùng nhịp đập với Thứ trưởng Vũ Dũng trong phát biểu với báo chí về chủ quyền lãnh thổ của tổ quốc.

- Email: tuyetnga_xanh@yahoo.com

Tôi rất hoan nghênh sự phát biểu rõ ràng, thẳng thắn này. Tôi nghĩ phát biểu này ngắn gọn nhưng lại có sức minh chứng sâu sắc sinh động rất trân trọng đối với nguyên tắc có tính chất “hòn đá tảng” cho quan hệ giữa hai đảng, hai nhà nước và nhân dân Việt Nam – Trung Quốc cho hiện tại và cho tương lai với “16 chữ vàng” và phương châm “Bốn tốt” mà chính các nhà lãnh đạo Trung Quốc khái quát đề xướng.

- Email: bdquangvnaus@yahoo.com

Nghe câu này tôi có cảm giác rất lạ! Nó đúng như mong ước của hàng triệu trái tim người Việt. Non sông này, đất nước này, vùng biển này là của dân tộc Việt Nam thì cớ sao việc khai thác bình thường tài nguyên khoáng sản lại không thể được?

Email: quanghav@yahoo.com

Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy những câu nói có nội dung như ông Vũ Dũng phát biểu. Đã đến lúc chúng ta nên khơi dậy tính tự hào dân tộc bằng những lời nói và hành động cụ thể. Đã đến lúc nói thẳng vào sự thật, nhìn thẳng vào sự thật chứ hô hào sáo rỗng và che đậy những cái dở, như trong giáo dục hiện tại tôi chỉ thấy những dập khuôn máy móc thì khó tạo ra nhân tài cho đất nước, cho tương lai dân tộc. Chúng ta sẽ bị thụt lùi nếu chỉ biết tự thỏa mãn.

Trong lúc ông Vũ Dũng dựa hơi đế quốc Mỹ để nói cứng cái miệng thì ông Lê Dũng, cái lưỡi gỗ của chế độ, lại la làng chói lói như heo bị chọc tiết vì Trung Quốc vẫn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với Việt Nam bằng nhiều trò kiêu khích.

Theo đài Á Châu Tự do RFA:

“Giới thạo tin tại Washington nói với đài Á Châu Tự Do rằng trong thời gian gần đây nhiều tàu đánh cá của Trung Quốc lảng vảng quanh khu vực mà trước đây công ty BP của Anh thăm dò dầu khí theo hợp đồng với Việt Nam. Nguồn tin được đánh giá là đáng tin cậy nói thêm những tàu này là tàu quân sự vũ trang giả dạng tầu đánh cá, xuất hiện ở vùng Vịnh Bắc Bộ thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Tin cũng nói trong số những chiếc đang hoạt động giám sát ở khu vực Vịnh Bắc Bộ, có cả những chiếc trang bị tên lửa tầm ngắn, có thể là loại để chống chiến hạm.

“Tờ South China Morning Post số ra ngày 5 tháng 9 cho biết một địa chỉ web site mang tên Sina.com cùng ít nhất ba trang mạng khác có cùng nội dung đã đưa một kế hoạch mang tên "Càn quét Việt Nam trong vòng 31 ngày".

Trước những khiêu khích có tính chất nghiêm trọng này, Bộ Ngoại Giao Việt Nam đã lên tiếng chính thức phản đối với Bộ ngoại giao Trung Quốc tại Hà Nội và cho rằng những động thái này sẽ làm nguy hại đến mối bang giao giữa hai nước.

Trung Quốc trả lời một cách vòng vo rằng chính phủ nước này không khuyến khích một hành động nào như vậy, tuy nhiên việc công dân của họ bày tỏ chính kiến trên mạng thì vẫn được cho phép trong hiến pháp.”

Đối với Trung Quốc, mộng bá chủ toàn cầu của chúng từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi. Việt Nam luôn là miếng thịt mỡ thơm phứt mà bọn Tàu khựa luôn nhắm đến trước tiên để nuốt chững.

Vậy tại sao bọn chóp bu Hà Nội hết lớp này đến lớp khác vẫn không thấy và biết sợ mà xa lánh, vẫn cứ bám theo chúng, cứ anh anh, em em, đồng chí, đồng rận với 16 chữ vàng, 4 phương châm bịp bợm, để cho bọn chúng hiếp đáp, đè đầu đè cổ mãi vậy?

Câu trả lời duy nhất là chúng vì quyền lợi của đảng, của bản thân mà đành nhắm mắt chịu nhục để được Bắc Kinh giúp cho thế lực để được ngồi vững trên chiếc ghế quyền lực muôn năm.

Giờ đây, máu tham của Bắc Kinh ngày càng phơi bày rõ rệt, chúng muốn nuốt trọn hết tài nguyên khoáng sản của Việt Nam ngoài biển Đông.

Liệu đảng cộng sản Việt Nam có nên hoặc có dám thực lòng bắt tay với Mỹ để đối phó với Trung Quốc hay không? Có hai vấn đề được đặt ra là: Đi với Mỹ thì mất đảng, đi với Tàu thì mất nước.

Về phía nhân dân Việt Nam với truyền thống yêu nước chống ngoại xâm từ ngàn xưa thì đã một lòng quyết chiến rồi đấy, chỉ còn “đảng ta” với “nhà nước ta” có quyết chiến hay không vấn đề vẫn còn là dấu hỏi.

Mấy ông bạn già của Người viết có tính hay bi quan luận rằng: “Đối với bọn Bắc Bộ phủ hiện thời thì chúng nó thà mất nước chớ không bao giờ chịu mất đảng”.

Nếu quả đúng như thế thì đất nước đã đến hồi mạt vận. Chỉ còn nước bó tay!

Nguyễn Thanh Ty


Sunday, September 21, 2008

LỄ HÚY NHẬT ĐỨC THÁNH TRẦN HƯNG ĐẠO tại San Diego

LỄ HÚY NHẬT ĐỨC THÁNH TRẦN HƯNG ĐẠO,
VỊ THÁNH TỔ CỦA HẢI QUÂN QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA.

San Diego: Vào khoảng trung tuần tháng tám âm lịch hàng năm, Hội ÁiHữu Hải Quân và Hàng Hải San Diego thường phối hợp với Hiệp Hội Người Việt San Diego và Hội Người Việt Cao Niên để tổ chức Lễ Húy Nhật Đức Thánh Trần Hưng Đạo, vị danh tướng đời nhà Trần và cũng là danh tướng trong lịch sử Việt Nam, được Vua ban chức vị cao quý nhất thời bấy giờ là: TIẾT CHẾ QUỐC CÔNG HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG TRẦN QUỐC TUẤN, người đã ba lần đánh bại quân Nguyên Mông, đặc biệt là trận chiến thắng lẫy lừng trên sông Bạch Đằng Giang, máu của hàng vạn giặc thù loan đỏ cả một giòng sông, Thoát Hoan phải chui vào ống đồng để chạy trốn về Tàu, từ bỏ giấc mộng đô hộ dân Nam sau những lần thảm bại nhục nhã, vì thế Quân Chủng Hải Quân thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã tôn vinh Ngài làm Thánh Tổ, và hàng năm các đơn vị trong quân chủng Hải Quân đều làm lễ húy nhật để tưởng nhớ đến Ngài.

Lễ Giỗ Đức Thánh Trần Hưng Đạo năm nay được tổ chức vào chủ nhật, ngày 14 tháng 09 (nhằm ngày 15 tháng 08 âm lịch ), vào lúc 10 giờ sáng, tại Trụ sở Hiệp Hội Người Việt San Diego với đầy đủ lễ nghi quân cách, tế lễ cổ truyền, với sự tham dự đông đảo của các tổ chức, hội đoàn sinh hoạt tại San Diego, qua lời giới thiệu của ban tổ chức, MC Hải Quân Vũ Khắc Tiến như sau:

· Bs Lê Thế Dũng, Chủ Tịch Hiệp Hội Người Việt San Diego, Ds Bùi Quang Tiến, Giám Sát Trưởng Hiệp Hội, Ông Hoàng Văn Nhạn, Chủ Tịch Liên Hội Chiến Sĩ/VNCH/San Diego, Ông Trang Anh Dũng, Hội Trưởng Hội Người Việt Cao Niên San Diego, Ông Huỳnh Phước Toàn, Chủ Tịch Ủy Ban Phối Hợp Chống Nghị Quyết 36 Cộng Sản tại San Diego, Ông Trần Hương Tiết, Giám Đốc Đài Truyền Hình Việt PBS, Ông Nguyễn Nam Lê, Cố Vấn Hội Cao Niên San Diego, Ông Trần Phong, Đại Diện Hậu Duệ Liên Hội Chiến Sĩ VNCH/SD, Ông Nguyễn Văn Đệ, Hội Trưởng Hội Ái Hữu Hải Quân và Hàng Hải San Diego, Ông Dương Văn Thái, Hội Trưởng Hội Võ Bị Quốc Gia San Diego, Ông Vũ Công Dân, Chủ Nhiệm Nguyệt San Con Ong Việt, Ông Nguyễn Phúc Thiệu, Không Quân VNCH/SD, Ông Nguyễn Sỹ Anh, Đại Diện Gia Đình Sĩ Quan Trừ Bị QLVNCH San Diego, Ông Vũ Sơn, Hội Cao Niên Công Giáo San Diego, Ông Vũ Quốc Kỳ, Đại Diện Gia Đình Pháo Thủ San Diego, Ông Trần Ngọc Dương, Chủ Tịch Uûy Ban 8406 Yễm Trợ Dân Chủ & Nhân Quyền Cho Việt Nam, Ông Lê Lào, Cựu HT Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH/SD, Bà Phạm Nam Sách, Đại Diện Mặt Trận Quốc Dân, Ông Nguyễn Kim Hương Giang, Bà Võ Sum, Ông Tôn Thất Thuấn: Niên Trưởng Cố Vấn Hội Ái Hữu Hải Quân & Hàng Hải/SD, Ông Trần Văn Trí, Đại Diện Hội Giáo Chức San Diego, Ông Nguyễn Dương, Tổng Thư Ký Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam Hải Ngoại, Ông Nguyễn Quang Minh, Đại Diện Hội ÁiHữu Perus Ký San Diego, Ông Nguyễn Hoàn, Chùa Vạn Hạnh San Diego.

Chương trình bắt đầu với nghi thức rước Quốc Quân Kỳ do Hội Ái Hữu Hải Quân & Hàng Hải phụ trách, Tế Lễ cổ truyền, tiếp rước Linh Vị Đức Thánh Trần do Hội Người Việt Cao Niên đảm nhiệm, sau phần Tế Lễ mọi người từ quân đến dân lần lượt lên niệm hương trước bàn thờ Đức Thánh. Không khí trang nghiêm của buổi lễ cũng đã nói lên được tấm lòng kính trọng của cháu con hậu bối đối với những bậc tiền nhân anh hùng cái thế đã hết lòng dựng nước và giữ nuớc. Tiểu sử của Ngài đã được Hội Trưởng Hải Quân Nguyễn Văn Đệ tóm lược những nét chính để nhắc nhở lại cho mọi người, nhất là lớp trẻ hiểu rõ thêm về sự nghiệp liệt oanh của người anh hùng đẵ làm nên những chiến tích lẫy lừng trong lịch sử ngàn đời dân tộc Việt.


Nghi thức rước Quân Quốc Kỳ

Hội cao niên tế lễ cổ truyền

Niệm hương

Hợp ca " Tiếng Sóng Vân Đồn "

· Phần cảm tưởng của Bs Lê Thế Dũng, Chủ Tịch Hiệp Hội Nguời Việt San Diego đã bổ túc thêm những điểm son nổi bật của Ngài như sau:

“ . . . Trong suốt thời gian từ năm 1206 khi Thiết Mộc Chân lên ngôi Thành Cát Tư Hản, cho đến khi nhà Minh lật đổ được nhà Nguyên vào năm 1368, người Mông Cổ đã cai trị 1/5 tổng số đất liền trên quả địa cầu, bao gồm hơn 50 quốc gia với hơn 100 triệu người. Ở Á Châu người Mông Cổ làm chủ đại lục Trung Hoa, ở phía Đông Aâu người Mông Cổ làm chủ ¾ diện tích nước Nga bây giờ, cùng với các nước như: Geogia, Ukraine, Thổ Nhỉ Kỳ, Hung Gia Lợi và các nước trong khối Hồi Giáo như Iran, Iraq . v . v . và nếu các Đại Hãn Mông Cổ (hoàng đế) không có thói quen chết sớm vì uống quá nhiều rượu thì quân Mông Cổ đã tấn công vào Tây Âu ra đến tận bờ biển Đại Tây Dương như họ đã dự trù. Trong lúc đế quốc Mông Cổ ở thời cực thịnh như vậy, chỉ có hai nước là quân Mông Cổ thất bại khi đánh chiếm, đó là Nhật Bản: bị thất bại 2 lần, và Việt Nam: bị thua đến 3 lần. Nói như thế chúng ta cũng có thể tưởng tượng sự đấu tranh của dân Việt lúc bấy giờ khó khăn đến như thế nào, và sự chiến thắng của dân Việt dưới sự chỉ huy điều khiển của Đức Trần Hưng Đạo và các tướng lãnh đời nhà Trần đã oai hùng như thế nào . . .

Sau Lễ Húy Nhật, phần thứ hai trong chương trình là: Bàn Giao Chức Vụ Hội Trưởng Hội Ái Hữu Hải Quân & Hàng Hải San Diego nhiệm kỳ 2008 đến 2010.

Chiếu theo Nội Quy và Biên Bản Bầu Cử của Hội, kết quả cuộc Bầu Cử chức vụ Hội Trưởng Hội Ái Hữu Hải Quân và Hàng Hải San Diego đã được tổ chức vào ngày 30 tháng 08 năm 2008, dưới sự chứng kiến của các Niên Trưởng Cố Vấn: Nguyễn Văn Mười, Nguyễn Kim Hương Giang, Tôn Thất Thuấn, bà Võ Sum, Hải Quân Phạm Nguyễn Cẩm Sa đã đắc cử chức vụ Hội Trưởng. Và trong ngày Lễ Thánh Tổ, Hải Kỳ của Quân Chủng được chính thức bàn giao giữa Cựu Hội Trưởng Nguyễn Văn Đệ và Tân Hội Trưởng Phạm Nguyễn Cẩm Sa, cùng thành phần nhân sự mới trong Ban Chấp Hành trước sự chứng kiến của đông đủ anh chị em Hải Quân, đại diện các tổ chức hội đoàn và đồng hương San Diego.

Tân Hội Trưởng đã ngỏ lời cám ơn đến mọi người và chương trình đã chấm dứt vào lúc 02 giờ chiều sau phần văn nghệ giúp vui và cơm trưa thân mật.

Đối với người Việt hải ngoại chúng ta, sống tha phương nơi đất khách quê người, khi thắp nén hương tưởng nhớ đến người xưa, lòng cảm thấy nhiều xót xa khi nhìn thấy dân tộc ta vẫn còn đắm chìm trong biển khổ dưới ách thống trị tàn độc của chế độ cộng sản. Hình thức cai trị ngày nay tuy có khác, nhưng sự tàn độc còn gấp trăm lần quân Mông Cổ ngày xưa, hàng triệu triệu người Việt đã chết đớn đau dưới tay những người cùng chung huyết thống.

Mong rằng anh linh các vị tiền nhân anh hùng dân tộc hộ trì cho người Việt ở hải ngoại gạt bỏ được những tị hiềm nhỏ nhặt, cùng nhau đoàn kết để ủng hộ cho người Việt trong nước, có can đảm đứng lên theo gương tiền nhân, đấu tranh lật đổ chế độ độc tài, bán nước, dành lại tự do hạnh phúc thật sự cho quê hương Việt Nam dấu yêu.

Trần Sơn.


Cộng Sản Hà Nội Chuẩn Bị Bắt TGM Ngô Quang Kiệt


Trích từ: http://vietcatholic.net/News/Clients/ReadArticle.aspx?Id=58899

Chương trình thời sự 19h ngày 21.09.2008 đài truyền hình trung ương VN phát đi bản tin trong đó một lần nữa cắt xén thông tin, bôi nhọ thanh danh Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Sau đó ra lời cảnh cáo Đức Tổng Giám Mục của UBND TP. Hà Nội với những lời lẽ xấc xược, vô văn hoá, và đầy đe doạ … Chưa từng có trong lịch sử hơn 60 năm của cộng sản VN, chính quyền lại công khai dùng phương tiện chính thống để mạ lị một Đức Tổng Giám Mục Công Giáo. Ngay cả với đức Giám Mục SG Nguyễn Văn Thuận trước kia, nó chỉ lẳng lặng bắt người đưa đi chứ không mở cả chiến dịch vu cáo bôi nhọ gớm ghiếc thế này …

Theo thông lệ của luật pháp ngụy quyền cộng sản, đây là một hình thức chuẩn bị dư luận để bắt người. Đức Tổng Giám Mục đã sẵn sàng cho việc cộng sản bắt giam Ngài. Các tu sĩ và giáo dân Công Giáo cũng sẵn sàng cho mọi tình huống. Bầu không khi căng thẳng đến ngột ngạt đang diễn ra tại Tổng Giáo Phận Hà Nội.

Giáo dân vẫn kéo về Hà Nội, đêm nay đang có khoảng 6000 ngàn người … Công an dày đặc tại các cửa ngõ Hà Nội. Người ta bắt đầu thấy lực lượng cảnh sát Hà Tây di chuyển về Hà Nội với số lượng lớn …

Dư luận cho rằng các việc làm này của chính quyền Hà Nội là có chỉ đạo của bộ chính trị đảng cộng sản, cho nên sắp có cuộc bách hại Công Giáo rất lớn diễn ra.

Xin quí ông bà anh chị, những người có lương tâm với quốc gia dân tộc, dù cho thuộc tôn giáo nào hãy lên tiếng, truyền tin, cùng tranh đấu cho quê hương Việt Nam đang quằn quoại trong bàn tay vấy máu của cộng sản vô luân.

Minh Lễ
VietCatholic News (Chúa Nhật 21/09/2008 15:59)

Thái Hà:

Bài trích Phúc Âm theo thánh Matthêu

Khi ấy, Đức Giêsu kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chủ nhà kia. .....

Hay vì thấy tôi tốt bụng mà đâm ra ghen tức?” thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót”. Đó là Lời Chúa.

Kính thưa Cộng Đoàn phục vụ, có lẽ thời khắc này là một trong những thời khắc đặc biệt trong lịch sử của Tổng Giáo Phận Hà Nội chúng ta. Và vì vậy cũng là một trong những thời khắc lịch sử đặc biệt của đời sống đức tin, của đời sống cộng đồng của tất cả chúng ta. Và hơn lúc nào hết đây là lúc chúng ta cần phải được lặng thinh trong Chúa và chiêm niệm quyền năng của chính Thiên Chúa chúng ta.

Trong Bài Đọc thứ nhất hôm nay trích trong sách Ngôn Sứ Isaia, chương 55 câu 6 đến câu 9, ngôn sứ Isasia chương 55 là của ngôn sứ Isaia đệ nhị. Isaia đệ nhị là một ngôn sứ vô danh, mà phần sách của ông được gắn vào phần sách của ngôn sứ vĩ đại tên là Isaia.Người ta chẳng biết ông Isaia đệ nhị tên riêng là gì cho nên người ta gọi là Isaia đệ nhị. Isaia đệ nhị là một ngôn sứ lưu đầy cùng với dân tộc mình ỏ Babylon, là một ngôn sứ cùng với dân tộc mình cảm nghiệm tình trạng bi đát của dân tộc mình trong chốn lưu đầy. Người Do Thái sau những huy hoàng của lịch sử thương mại, kinh tế chính trị và tôn giáo nữa. Và cả trong những thành công hay thất bại lớn lao trong lịch sử, thì dân tộc Do Thái lúc bấy giờ đã rơi vào một tình trạng hết sức bi đát. Đất nước của họ bị người Babylon thôn tính, đền thờ bị phá tan hoang. Những của Thánh trong đền thờ bị đưa về Babylon, người ta dùng cả những chén thánh trong đền thờ để mà nhậu mà xỉn với nhau trong đền Vua Babylon. Dân Do Thái mất tất cả từ vua cho đến dân đã dắt díu nhau làm một đoàn người bị đi lưu đầy, làm tôi mọi ở Babylon. Trong cái hoàn cảnh khó khăn ấy, trong cái hoàn cảnh tưởng là mất tất cả ấy, trong cái hoàn cảnh tưởng là không còn gì về phương diện tôn giáo, cả về phương diện chính trị và xã hội. Trong cái hoàn cảnh bị lưu đầy như vậy, ngôn sứ Isaia đệ nhị xuất hiện giữa đám dân lưu đầy, và ông nói cho dân Chúa biết chương trình của Thiên Chúa, nhìn bề mặt bên ngoài của lịch sử,. Dân Do Thái bấy giờ mất tất cả, kinh nghiệm bị sự lột bỏ tất cả, kinh nghiệm bị sự thất bại hoàn toàn. Đó không chỉ là kinh nghiệm của người Do Thái xưa, đó là kinh nghiệm của tất cả những con người, những cộng đồng thờ phượng Thiên Chúa cả sau này nữa. Đó cũng là kinh nghiệm của chính Chúa Giêsu. Thành ra chính kinh nghiệm của những người Do Thái bi lưu đầy khi Isaia đệ nhị đã cùng đi với họ. Kinh nghiệm đó nó trở thành như là hình mẫu của kinh nghiệm của tất cả những con người đặt niềm tin vào Thiên Chúa, nhưng mà thấy bề ngoài là mất tất cả.

Chính Chúa Giêsu Kitô trên thập tự đã là Đấng đã kinh nghiệm thế nào xem như bị Thiên Chúa, thế nào là bị thất bại hoàn toàn, thế nào là bị lột bỏ hoàn toàn. Và lịch sử của Giáo Hội từ xưa đến nay cũng vẫn vậy, lắm khi Giáo Hội thật là vinh quanh, nhưng thường khi là một giáo hội bị bách hại, một Giáo Hội ở vào thế yếu, một Giáo Hội bị lột bỏ tất cả. Ngay hiện nay cũng vậy trên nhiều nơi trên thế giới, trong đó có toàn Tổng Giáo Phận tại Hà Nội này.

Vậy trong cái hoàn cảnh bị lưu đầy như thế của dân Do Thái, ngôn sứ Isaia suy niệm về bản chất của lịch sử, suy niệm về uy quyền của Thiên Chúa trong lịch sử. Lịch sử xem ra bị chi phối bởi những quyền bính kinh tế, chính trị. Lịch sử xem ra được điều hành bởi qui luật kẻ mạnh được kẻ yếu thua. Lịch sử xem ra được chi phối bởi qui luật những kẻ có tiền, kẻ có quyền thì chà đạp lên con người yếu đuối, con người không có khả năng tự vệ, những con người nghèo khổ. Và cái lịch sử như thế, cái bề ngoài như thế xem ra vẫn còn tiếp diễn cho đến hiện nay, và sẽ còn tiếp diễn lâu lắm trên thế giới này. Lịch sử bề ngoài là như vậy, nhưng sâu xa ở bên dưới, ngôn sứ Isaia nhận ra một điều khác rằng là chân lý mà ngôn sứ Isaia muốn nói với chúng ta trong đọan văn mà chúng ta đọc hôm nay. Thứ nhất là ở sâu bên dưới cái lịch sử mà ta thấy có vẻ như là lịch sử của những kẻ mạnh, ở sâu bên dưới cái lich sử mà ta xem thấy như là lịch sử của những kẻ có quyền, là quyền bính của chính Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa mới là Đấng điều phối lịch sử này, Thiên Chúa mới là Đấng có thể vẽ đường cong hay là những đường ziczac. Chính Thiên Chúa mới nắm vận mệnh của lịch sử trong tay, mà nếu Thiên Chúa có kiên nhẫn trước tình trạng kẻ mạnh thắng, trước tình trạnh kẻ mạnh có thể chà đạp người yếu, ấy là lòng nhân lành của Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi con người với tất cả sự tự do của mình quay trở về với Thiên Chúa. Vậy trong cái hoàn cảnh như thế, ngôn sứ Isaia công bố: “Trời cao hơn đất chừng nào, thì đường lối củaq Ta cũng cao hơn đường lối các ngươi, và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng các ngươi chừng ấy”. Vậy người tin vào Đức Chúa, người tin vào Thiên Chúa là người được mời gọi rằng qua cái bề ngoài của lịch sử thì chính Thiên Chúa mới là Đấng cầm nắm vận mệnh trong tay. Vượt qua cái bề ngoài của những bất công, ta biết chính Thiên Chúa mới là Đấng thiết lập công lý và hòa bình cho chúng ta. Vì vậy những người tin vào Thiên Chúa cũng giống như như những người Do Thái xưa được mời gọi sống niềm tin vào một vị Thiên Chúa ẩn mình, một vị Thiên Chúa xem ra có vẻ như đang bất lực trước sự dữ, nhưng kỳ thực là vị Thiên Chúa đang dùng chính sự dữ của con người, đến cả tội lồi của con người để cứu con người. Một vị Thiên Chúa có khả năng mạnh mẽ đến nỗi con người có thể kiên nhẫn trước những cảnh khốn khổ của dân Người, chỉ để cứu dân Người và chỉ để tỏ bày quyền uy của Người.

Đức tin không nằm ở chỗ là ta thấy, mà đức tin nằm ở chỗ ta tin điều ta không thấy bằng mắt thường. Mà kinh nghiệm lịch sử chứng minh cho chân lý đức tin. Giáo hội khởi thủy là nhóm những người bần hàn, nghèo khổ và thất học. Giáo hội khởi thủy là những con người sống chui sống nhủi. Nếu anh chị em đã có dịp đến Roma, đi vào những vùng bây giờ gọi là Catacomb mà đi xuống, chúng tôi cũng đã đi thăm địa đạo Củ Chi mà so với Catacomb tại Roma thì đó chỉ là trò con nít. Tại Catacomb chúng ta phải đi mấy chục mét sâu dưới đất, ở đấy chúng ta vẫn gặp những nhà nguyện, ở đấy chúng ta sẽ gặp nơi chốn ngày xưa các Đức Giáo Hoàng phải ẩn thân. Catacomb vốn là một khu nghĩa địa của người Roma xưa. Những người Kitô hữu đầu tiên xưa bị bách hại đến độ phải chui xuống ở dưới đất, sống như một lũ chuột ở dưới đất vậy., Sống ở mấy chục mét ở dưới mặt đất, một nhóm người như thế tưởng là sẽ không thể nào đứng vững nồi trước cường quyền của đế quốc Roma, nhưng nhóm người ấy đã trở thành nhân tố quan trọng nhất, đỡ lấy cái lịch sử của cả nhân loại này, văn minh của nhân loại cho đến bây giờ. Phần lớn mà phần rất quan trọng, cách riêng là văn minh Tây Phương được đặt nền trên những giá trị Kitô Giáo, bắt đầu bởi những con người sống lũ chuột ở dưới mấy tầng hầm ở Catacomb kia thưa quý anh chị em!

Đấy là một bằng chứng của lịch sử cho thấy Thiên Chúa có thể vẽ đường thẳng, bằng những đường cong, có khi cong queo chẳng có đường có lối gì. Đường lối của Thiên Chúa cao cả và cao vời hơn đường lối của con người, đường lối của chúng ta rất nhiều. Đó là điều thứ nhất ngôn sứ Isaia đệ nhị trong cảnh lưu đầy muốn nói với chúng ta.

Điều thứ 2, ngôn sứ Isaia đệ nhị nói với chúng ta đó là “ Hãy tìm Đức Chúa khi Người còn cho gặp, kêu cầu Người lúc Người ở kề bên. Kẻ gian ác, hãy bỏ đường lối mình đang theo, người bất lương, hãy bỏ tư tưởng mình đang có, mà trở về với Đức Chúa, và người sẽ xót thương, vễ với Thiên Chúa chúng ta, vì Người sẽ rộng lòng tha thứ”.

Hỡi những kẻ gian ác trong đó có cả chúng ta nữa, hỡi những kẻ bất lương trong đó có cả chúng ta nữa. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta được mời gọi hãy quay trở về với Thiên Chúa, hãy tận dụng thời gian mà Thiên Chúa kiên nhẫn trước sự gian ác của con người. Bởi vì sự kiên nhẫn ấy có mục đích bày tỏ lòng xót thương, bày tỏ ơn cứu độ. Sẽ đến một ngày sự kiên nhẫn đó chấm dứt, sẽ đến một ngày mà những kẻ mạnh mẽ nhất trên thế gian này phải đi vào cõi chết. Cái ngày ấy, cái giờ ấy ta không thể quay đầu trở lại được nữa. Cái giờ ấy sẽ là cái giờ mà ta không còn gặp được một vị Thiên Chúa nhân lành nữa mà sẽ gặp một vị Thiên Chúa công thẳng.

Vậy nếu còn thời gian ở thế gian này, là còn thời gian mà chúng ta để quay đầu trở lại. Vậy tất cả những ai là những kẻ bất lương, những ai là những kẻ gian ác, mà tất cả chúng ta cách này hay cách khác, ở mức độ này mức độ khác, vẫn là những người chưa hòan toàn lương thiện, vẫn được mời gọi quay trở về với Thiên Chúa. Để nói như Thánh Phaolô trong bài đọc 2 hôm nay: “Đối với tôi, sống là Đức Kitô”. Để chính Đức Kitô chính là sự sống của chúng ta, chính Đức Kitô sẽ là sức mạnh của chúng ta, kính thưa anh chị em.

Và đấy là một vài điều mà Lời Chúa hôm nay muốn nói với chúng ta. Đọc Lời Chúa, những tư tưởng của Lời Chúa áp dụng trong hoàn cảnh cụ thế đối với chúng ta như thế nào, thưa anh chị em? Sách xưa bảo, Đức Khổng Phu Tử bảơ”Thiên dụng nhân, chi tương ái tương lợi, nhi bất dụng nhân chi tương ố tương phản giã”. Nghĩa là ông trời muốn con người ta tương ái tương lợi tức là yêu thương lẫn nhau làm lợi cho nhau, chi bất dụng tức là ông trời không muốn, nhân chi tương ố tức là người ta làm hại nhau. Trời muốn cho người ta yêu nhau làm lợi cho nhau, chứ không muốn cho người ta ghét nhau và làm hại nhau, ngay cả những con người không có lòng tin vào Kitô Giáo như Đức Khổng Phu Tử, vì bấy giờ Kitô Giáo vẫn chưa xuất hiện để truyền Trung Quốc. Thì với cái lương tri bình thường của con người, với cái tâm thành đi tìm sự thiện, Đức Khổng Phu Tử đã có thể nhận ra ý của trời, cuộc đời của người ta là gì, và muốn người ta làm lợi cho nhau chứ không muốn người ta ghét nhau và làm hại nhau. Ngay cả những con người không có lòng tin Kitô Giáo cũng biết rằng sự gian dối không thể làm căn bản để xây dựng xã hội, xây dựng lịch sử. Ai trong chúng ta cũng vậy thôi, mình có thể là người nói dối, nói dối nhiều lần, nhưng mình mà phát hiện ra người nào nói dối mình thì mình chịu không nổi. Cái lương tâm của một con người bình thường, cái lương tri của một con người bình thường chứ chưa có những con người tin vào Chúa Giêsu Kitô dậy cho chúng ta biết rằng sự gian dối không thể xây dựng xã hội, xây dựng đời sống cá nhân, cũng như đời sống cộng đồng, đời sống gia đình.

Vậy nếu như xã hội chúng ta vẫn còn được xây dựng trên cơ sở của một sự gian dối, thì lúc bấy giờ xã hội chúng ta trong thực tế đã đi vào trong bế tắc và sẽ bị sụp đổ vì chính những sự gian dối đó. Nếu gia đình của chúng ta không phải xây dựng trên sự thật mà là trên sự gian dối, thì gia đình của chúng ta sẽ suy sụp. Nếu đời sống cá nhân của mỗi người chúng ta, không được xây dựng trên sự thật mà xây dựng trên sự gian dối thì lúc bấy giờ chúng ta cũng sẽ bị suy sụp trong đời sống cá nhân, đó là quy luật mà sự thật thì đôi khi hết sức đơn giản.

Tôi lấy thí dụ một sự kiện đang xảy ra đối với chúng ta, sự thật là Tòa Giám Mục vẫn còn giữ đầy đủ giấy tờ sở hữu cái thưở đất của số 42 Phố Nhà Chung. Sự thật là ngày xưa Tòa Giám Mục Hà Nội đã cho Đức Khâm Sứ của Tòa Thánh, khi Đức Khâm Sứ đến làm việc tại Hà Nội mượn cái thưở đất ấy để làm văn phòng và sự thật là trước khi Đức Khâm Sứ rời Việt Nam, người đã trả lại cho Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội mảnh đất ấy. Sự thật là cho đến bây giờ mảnh đất ấy vẫn là mảnh đất thuộc quyền sở hữu của Tòa Tổng Giám Mục và cũng một sự thật khác là cho đến bây giờ từ nhiều năm nay Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội không được xử dụng cái mảnh đất vốn là của mình và đang là của mình. Sự thật là ngày hôm qua, ngay từ 4 giờ sáng đã chặn 2 đầu của Phố Nhà Chung, với lực lượng cảnh sát cơ động, với xe ủi, với cả chó nghiệp vụ nữa, người ta canh giữ để vội vã làm ở đấy một vườn hoa để nói làm vườn hoa đó là chính nghĩa. Sự thật là người ta đã phải vội vã và góp phần lén lút để làm điều đó, đó là sự thật thưa anh chị em.

Sự thật là Đức Tổng Giám Mục đã lên tiếng, để khiếu nại để phản đối cái hành vi ấy đó là sự thật thưa anh chị em.Và chúng ta được mời gọi tôn trọng cái sự thật đó, tôn trọng cái sự thật rằng chính Tòa Giám Mục chứ không phải ai khác, đang làm chủ sở hữu đích thật của mảnh đất ấy.

Cũng vậy sự thật là có một ngày nọ theo lời Đức Tổng Giám Mục mới kể, và trên đài cũng như trên internet đã tường thuật, một ngày nọ họ đã mời tất cả kể cả giám mục Nguyễn Văn Căn, sau này là Đức Hồng Y Nguyễn Văn Căn cho đến nhân viên rốt hết trong Tòa Giám Mục đi họp. Và sau một buổi họp về đến nhà thì người ta xây bức tường ngăn giữa Tòa Giám Mục và Tòa Khâm Sứ bây giờ đấy. Đã được xây lên sự thật là như vậy.

Sự thật là mảnh đất của chúng ta đây, cha già Vũ Ngọc Bích chẳng bao giờ ký giấy bàn giao. Sự thật là cha già Vũ Ngọc Bích ở cái tòa nhà bây giờ là bệnh viện Đống Đa cho đến năm 1973. Sự thật là mãi đến thập niên 90, người ta xây một căn nhà bé bé chống mấy cây cột và cha già Bích chống gậy cóc cóc ra cản và người ta đã không xây được. Nếu xưa Cha già Bích đã ký giấy bàn giao, thì người ta chỉ cần nói một câu: “Cụ à, cụ đã ký giấy rồi mà”. Thì một con người tốt lành có lương tri như cha già Bích sẽ chống gậy đi về thôi. Sự thật là ngài chẳng bao giờ ký cho nên ngài có thể làm. Như vậy, sự thật là cha già Bích đã không hề hiến gì, sự thật là Nhà Dòng Chúa Cứu Thế vẫn là chủ và là sở hữu toàn bộ khu đất này. Thế mà sự thật ấy chúng ta miệt mài đi tìm vẫn không đạt được, sự thật ấy vẫn không được tôn trọng.

Chúng ta cần phải xây dựng đời sống cộng đồng, đời sống gia đình, đời sống cá nhân, trên nền tảng của sự thật và đó mới là con đường hợp với ý của Thiên Chúạ Có điều là để xây dựng đời sống chúng ta trên sự thật ấy, chúng ta đôi khi phải chiến đấu với những sự gian dối vốn đầy dẫy trên thế gian. Thưa anh chị em, trong khi đi chiến đấu với sự gian dối đó, thì đâu là con đường của chúng ta. Tôi không muốn nói đến luân lý Kitô Giáo, tôi chỉ muốn nói đến ngay con đường của Đức Khổng Phu Tử: “Thiên dụng nhân chi tương ái tương lợi”, trời muốn người ta thương nhau và làm lợi cho nhau, “nhi bất dụng nhân, chi tương ố tương phản giã” người ta ghét nhau và làm hại nhau. 60,000 mét vuông đất của Dòng Chúa Cứu Thế và do giáo xứ Thái Hà này đã được xử dụng rất nhiều vào những công việc, bệnh viện Đống Đa còn đây, kho bạc còn kia, ủy ban nhân dân phường còn kia, trụ sở Hội Chữ Thập Đỏ còn kia, và còn biết bao nhiêu cơ sở khác còn đây. 60,000 mét vuông ấy chúng tôi đâu có xin hết.

Có một người kia có 6 hecta đất, ngày nọ người anh em đến trồng đất xây nhà xây cửa trên ấy mấy chục năm, khi người chủ sở hữu về già bèn xin lại một lẻo đất nho nhỏ và bảo “anh để cho tôi một lẻo đất ấy, tôi xây cái từ đường thờ bố tôi”. Cái người đã dùng mảnh đất mấy chục năm ấy bèn sừng cổ lên nói với ông chủ sở hữu đích thật rằng: “này anh đừng có đi ăn cắp nhớ, đất này là đất của tôi”. Anh chị em thất có hợp đạo lý không? Chắc là không.

Có một người kia có 6 sào ruộng, người ta đã trồng cấy ở trên đấy 50 năm, bây giờ xin lại một mảnh đất nho nhỏ để mai táng bố mình. Người nọ xài mấy chục năm rồi bây giờ quay lại với đạo lý uống nước nhớ nguồn bảo với người chủ sở hữu đích thật “Thôi hãy nhường lại cho chủ sở hữu một mảnh đất nhỏ để nó chôn bố nó”. Bây giờ anh đã không làm như thế mà đứng lên chửi bới, thì kẻ ấy có phải là kẻ uống nước nhớ nguồn không? Ăn quả nhớ kẻ trồng cây không? hay là kẻ ăn cháo đái bát thưa anh chị em.?

Thôi không nói vấn đề pháp lý, tôi chỉ nói vấn đề đạo lý. Cũng tương tự như vậy đối với khu 42 Phố Nhà Chung, chúng ta đang sống trong một hoàn cảnh ở đó, chúng ta được mời phải tôn trọng sự thật, tôn trọng đạo lý, tôn trọng công bình. Mà đời sống gia đình cũng vậy thưa anh chị em chứ không phải đời sống xã hội. Những người vợ vất vả ngày đêm, không mong gì hơn là người chồng hãy trân trọng sự vất vả ấy. Những người chồng làm việc vất vả không mong gì hơn là khi về nhà được hưởng một nụ cười tươi của vợ, được thấy vợ con trân trọng đến nỗ lực của mình, có khi là những thành công, có khi là những thất bại nhưng mình đã làm hết mình cho gia đình. Sự thật là mình đã sống hết mình cho vợ con, vợ con chỉ cần nhớ đến điều đó. Đấy là tôn trọng sự thật và gia đình sẽ êm ấm. Những người anh, người em đã giúp nhau khi còn trẻ, khi về già tiếp tục giúp nhau trong tình anh em. Và mỗi người tôn trọng sự thật là mình cần đến người khác. Điều đó sẽ làm cho gia đình chúng ta hòa thuận, v.v.và v.v. Nhưng người con không thể tát vào mặt bố mình hay mẹ mình được, sẽ không thể bất hiếu với bố mình hay mẹ mình được. Nếu chúng ta thừa nhận trên một sự thật rằng, ta có mặt trên đời này là nhờ công ơn của bố mẹ. Thành ra nếu đời sống gia đình, đời sống cá nhân không được xây dựng trên sự thật, trên công lý thì chúng ta sẽ suy sụp.

Vậy thưa anh chị em, hôm nay trong hoàn cảnh đặc thù của Tổng Giáo Phận chúng ta, trong hoàn cảnh của Giáo Xứ Thái Hà chúng ta. Chúng ta được mời gợi đặt đời sống đức tin, đời sống tôn giáo của mình vào trong cái khung cảnh này để suy niệm về đường lối của Thiên Chúa. Thiên Chúa đang uốn, đang vẽ những đường thẳng, những đường cong. Ta không biết Người vẽ thế nào, ta chỉ biết chắc một điều là nếu đường lối của Thiên Chúa cao hơn đường lối của con người. Nếu Người là chủ của lịch sử thì chắc chắn Người sẽ thắng. Và vì chúng ta tin là sự thật sẽ thắng, thì chúng ta sẽ cống gắng xây dựng đời sống ca nhân, đời sống gia đình và đời sống xã hội trên sự thiện và sự thật. Cho dù bề ngoài xem ra sự thiệt và sự thật đang yếu thế. Nhưng chính Thiên Chúa là Đấng làm cho kẻ đầu hết sẽ phải xuống hàng chót, và kẻ hàng chót sẽ phải lên hàng đầu. Chính Người sẽ làm cho công cuộc đi tìm sự thật, và tôn trọng sự thật của cá nhân cũng như của cộng đồng chúng ta đạt đến đích.

Xin Đấng Giêsu là Đấng đã đổ máu ra để làm chứng cho sự thật giúp cho chúng ta kiên vững trong cuộc tìm kiếm và sống sự thật trong đời sống cá nhân, trong đời sống gia đình và trong đời sống xã hội. Amen

Ngọc Loan

Trích từ: http://vietcatholic.net/News/Clients/ReadArticle.aspx?Id=58907


Toà Khâm Sứ, Lịch sử có sang trang?


Bảo Giang

Theo tin tức trong hai ngày qua, thì vào lúc 4 giờ sáng, đoàn quân vô đạo lý, không có lương tri con người, nhưng rặt nặng tình đảng do nhà nước Việt cộng chỉ đạo đã đổ xuống khu vực Tòa Khâm Sứ những toán quân tinh nhuệ để thi hành nghiệp vụ chủ yếu của đảng cộng sản là: Đ"ất của dân thì chiếm, đất của Nước thì dâng cho quan thày” như sau:

Toán một. toán đặc vụ công an đến bao vây toà Tổng Giám Mục.

Toán hai, toán đầu gấu đến cô lập dòng mến thánh giá,

Toán ba, toán đặc công đằp mô hai đầu đường dẫn vào phố nhà chung,.


Toán bốn, toán khuyển nghiệp vụ Nguyễn đức Nhanh đến Toà Khâm Sứ để chỉ huy cuộc phá rào và phá hủy các cơ sở và tài sản của Toà Khâm Sứ cũ.

1. Tại sao có sự việc trở mặt, từ đối thoại lại chuyển sang “đột phá” cưỡng chiếm như vậy?

Hỏi như thế thì thật là ấm ớ và không hề biết Việt cộng là cái gì. Theo đó, trước khi giải thích câu hỏi trên, tôi buộc phải ghi lại đây những cái cá tính đặc thù của Việt cộng cho độc giả nhớ đã, sau đó, chúng ta sẽ đi trở lại vấn đề sau:

Ngày 3-2- 1930 cộng sản do Hồ chí Minh lãnh đạo đã cấy vào xã hội Việt Nam lý thuyết Tam Vô là Vô gia đình, vô tôn giáo, và vô tổ quốc. Để thực hiện cho bằng được sách lược này, Hồ chí Minh và Việt cộng đã triệt để áp dụng khủng bố chính trị trên toàn cõi Viêt Nam bằng cách bịt mắt, bịt mặt và dẫn người đi ban đêm và cuối cùng là nở hoa trong mùa đấu tố 54-57 mà có đến ngoài 60,000 ngàn người Việt Nam đã phải chết vì đòn mã tấu của chúng. Cuộc khủng bố chính trị này không ngoài mục đích trấn áp nhân tâm và cấy vào lòng ngươi dân Việt Nam sự hoang mang, sợ hãi. Kế hoạch thứ nhất thành công, chúng bươc sang giai đoạn thứ hai. Tiêu diệt niềm tin giữa con người với con người.

Đây là sách lược cơ bản của Việt cộng, nên cho dù, chúng có phải chui vào lòng đất với cùng cái chế độ phi nhân ấy thì cái tàn bạo vô luân, vô đạo lý của chúng cũng không bao giờ rời xa chúng.

Kế đến, với chủ trương dùng phương tiện biện minh cho cứu cánh. Cộng sản không từ chối bất cứ những loại thủ đoạn độc ác nào đối với con người. Hãy nhìn cuộc cưỡng chiếm bằng bạo lực này, rối đọc các bài báo, nghe các bài phát biểu trên đài phát thanh và tivi của chúng tố cáo từ Giám Mục Hà Nội cho đến các Linh Mục, và giáo dân vi phạm pháp luật của chúng thì sẽ thấy được cái gian ác của chúng ra sao.

Theo đó, không có việc Việt cộng , hay Nguyễn tấn Dũng trở mặt với Toà Giám Mục, từ đối thoại sang chiếm đoạt, nhưng đó chỉ là một phương cách biểu lộ rõ nét hơn về cái phẩm chất gian trá của Việt cộng mà thôi.

2. Nhưng chúng làm như thế để làm gì khi chúng muốn bước vào cuộc sống văn minh của nhân loại?

Hỏi như thế là tự chúng ta suy diễn ra và bảo rằng chúng muốn bước vào cuộc sống văn minh của nhân loại, và tưởng rằng chúng muốn từ bỏ con đường gian ác mà thôi. Chứ thực ra, chúng chưa bao giờ bày tỏ ý nguyện muốn được sống và sống tử tế với con người. Nói cách khác, bằng cách này hay cách khác, chúng luôn luôn rình rập cuộc sống của con người để đưa ra những thủ đoạn hầu biến con người hiền lành ngây thơ thành những công cụ gian ác và tráo trở của chúng mà thôi.

Chứng minh. nhiều người cho rằng, việc Nguyễn Tấn Dũng đi thăm điện Vatican, diện kiến đức Giáo Hoàng, và việc xuống Tòa Giám Mục, đi thả bộ với đức Tổng Giám Mục đến khu đất Tòa Khâm Sứ là biểu hiệu của một đối thoại giữa con người với con người.

Tôi không tin là thế, nhưng chính tên Việt cộng này đã giả dạng như con người còn chút nhân tâm, đến để rình rập tìm hiểu xem, những con người thật với lương tâm chân thật kia đang nghĩ gì, và sẽ làm gì, để chúng tìm phương cách đưa ra những đòn mã tấu đúng lúc để "hạ" những nhân tâm ấy. Sự việc này đã chứng minh một cách rõ ràng vào sáng 19-9-2008 khi chúng đổ quân tới bao vây Toà Giám Mục Hà Nội, cô lập dòng Mến Thánh Gía và cưỡng chiếm Toà Khâm Sứ cũ là tài sản hợp pháp đã có hàng trăm năm trước của tòa Giám Mục Hà Nội.

Tòa giám Mục có trở tay kịp hay không. Giáo dân có trở tay được hay không? Thương ơi, những con chiên hiền lành đang làm mồi cho đoàn sói lang cắn xé vì tưởng nhầm chúng muốn thành chiên!

Như thế, nếu ai còn tin vào cái nhân tính của những Dũng, Triết thì hôm nay phải tận mắt nhìn thấy và chứng minh được rằng: Đoàn kiêu binh ác cộng kia đã dừng tay lại. Nhĩa là, chúng không còn hung hăng, thách đố và tiếp tục cày sới và đập phá trên khu đất ấy nữa. Bởi lẽ, chẳng có một tên cán bộ ở phường khóm nào lại có quyền hành hơn tên ở cấp huyện, và chẳng có tên ở cấp huyện nào cao hơn tên ở cấp tỉnh và chẳng có một tên ma bùn nào ở cấp tỉnh lại quyền hành rộng lớn hơn cả Thủ Tướng và Chủ Tịch nước. Theo đó, lệnh này phải phát xuất từ cái gọi là phủ thủ tưóng! Không thể ở các cấp thừa hành khác được (vì nó thuộc hành chánh).

Như thế, cộng sản đến với con người là vì mưu cầu lợi dụng con người, chứ không phải vì cộng sản muốn học theo cái nhân bản tính của con người. Theo đó, Nguyễn tấn Dũng muốn lợi dụng hình ảnh của Đức Giáo Hoàng, Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt để đánh bóng cá nhân mình và lừa nngười khác hơn là một kẻ còn chút lương tâm đến nói chuyện với con người.

3. Rồi sẽ ra sao?

Câu hỏi thật khó trả lời. Bởi vì, trả lời theo ý nghĩ của con người thì hẳn nhiên là rất khó đúng. Mà trả lời theo cái sách của Việt cộng thì chúng ta không trả lời được. Lý do đơn giản là, ta không có được cái gian ác như chúng. Theo đó chỉ có cách đoán mò là cuộc đối đầu này có thể có đoạn kết như sau: Cường bạo dẹp công lý. Và Công Lý thì chờ thời cho chúng chết. Tại sao?

Như trên tôi đã viết, cuộc đổ bộ và cưỡng chiếm Tòa Khâm Sứ hiện nay, tuy rất hung hăng nhưng nó vẫn còn nằm trong việc chúng dựa lưng vào tàu cộng và muốn dò tìm phản ứng của quốc dân Việt Nam ra sao. Tôi viết là phản ứng của toàn dân Việt Nam vì tôi tin rằng, việc, tuy mang tính cách tôn giáo nhất thời, nhưng không chỉ nằm trong phạm vi tôn giáo. Trái lại, mang một ảnh hưởng chung đến cuộc diện có liên quan đến nền độc lập của Việt Nam.

Tuởng nên nhắc lại rằng, Tàu cộng và Việt cộng, dù muốn dù không cũng đang nương tựa vào nhau mà sống. Thế lực của tôn giáo (công giáo, rồi sẽ đến phật giáo) là thế lực giữ niềm tin và chi phối đời sống của nhân dân. Nếu thế lực này không còn. Nghĩa là ý thức Độc Lập của Dân Tộc đã bị cộng sản triệt tiêu, không còn cơ sở đứng vững trong lòng dân tộc thì giấc mộng vô tổ quốc, xin làm nô lệ của Hồ chí Minh và của Việt cộng mới có cơ sở hực hiện. Bởi lẽ, ngày nay, sau những công hàm bán nước của Hồ chí Minh Phạm văn Đồng năm 1958, rồi đến những nghị định thư về đường biên giới và hải phận do những Lê Khả Phiêu, Lê Dức Anh, Đỗ Mười, Nguyễn mạnh Cầm ký, mà Việt cộng chưa công khai hóa cái tính nô lệ cho tàu là vì còn ngại những thế lực dân tộc, tuy âm thầm nhưng rất mạnh mẽ tiềm ẩn trong lòng các Tôn Giáo tại Việt Nam.

Dĩ nhiên, khi chúng chưa triệt hạ được hoặc chưa khống chế đươc toàn bộ sức mạnh từ tôn giáo, thì việc chúng muốn phất cờ tầu trên đất Việt chưa có thể thực hiện được. Nên lý luận của chúng vào thời điểm này là phải triệt hạ cho bằng được những thế lực tôn giáo, mang trọn ý nghĩa của công bằng và đạo lý mà chúng cho là thế lực thù địch trước đã. Khi thế lực này không còn, việc phất cờ tàu trên đất Việt chỉ còn là thời gian mà thôi.

Để thực hiện chủ trương này, Việt cộng đã tích cực sử dụng ng hững đòn phép sau:

a. Tôn Giáo hạ tôn giáo:

Với chủ trương này, chúng vờ cởi mở với Vatican, cho các Giám Mục công giáo ra ngoại quốc (ngoài việc chúng hưởng lợi thực tiễn về ngoại giao và tài chánh do viện trợ từ ngoại quốc) chúng còn gây ra lòng ghen tương đố kỵ cho các tôn giáo khác vì tưởng rằng tôn giáo của họ bị chèn ép không được hưởng những quy chế “rộng rãi” như Công Giáo. Từ đây tạo ra một vết nứt thật khó mà hàn gắn. Đây là con giao tối thâm độc của nhà nươc Việt cộng này,

b. Cùng một tôn giáo:

Vờ cho vị Giám Mục (Thượng Toạ) này có tiếng nói ưu quyền hơn Giám Mục khác, để, vì tính con người ai lại chẳng muốn cơ sở và địa phận của mình, cũng như tiếng nói của mình được lắng nghe. Từ suy nghĩ ấy, người ta rất dễ rơi vào cái bẫy cài mà chúng đã giăng sẵn là: Đi theo chúng thì được tự do hành giáo và mang hạnh phúc cho con chiên. Nhưng thực tế là không có bất cứ một điều gì lợi hơn. Trái lại, gây ra những lỗ hổng để rước lấy tai hoa cho tôn giáo mà thôi. Xin nhớ rằng, sự đối xử phân biệt này là mục đích chia rẽ trong nội bộ của một tôn giáo, do Việt cộng chủ trương.

Khi Công Giáo, Phật Giáo, hai thế lực mạnh nhất trong lòng dân tộc không thuận nhau, không còn chung đường tìm đến công lý đạo nghĩa cho dân, chuyện gì sẽ xảy ra? Cờ tàu hay cờ tây? Ai ra đó mà tranh đấu? Chẳng lẽ bọn Việt cộng lại có thể lãnh đạo toàn khối Việt Nam chống tàu cộng hay sao? Chúng chưa ký thêm các hiệp định bán nước nữa đã là may mắn rồi!

Theo đó, cuộc cưỡng đoạt Tòa Khâm Sứ cũ trong ngày 19-9-2008 chẳng qua là một bước thăm dò mà thôi. Việt cộng sẽ nhắm chừng vào phản ứng ấy mà đi bước kế tiếp:

Bây giờ thì chưa, nhưng nếu Dức Tổng Giám Mục Hà Nội đột phá với mươi, lăm nghìn người xuống đường để phản đối. Ảnh hưởng có đấy, nhưng có khả dĩ ngăn chặn được cánh tay bạo ác không?

Trường hợp không phải chỉ có một mình Hà Nội với Dức Tổng xuống đường,.mà cà Thái Bình, Lạng Sơn, Bác Ninh, Bùi Chu, Phát Diệm, Hưng Hoá, Thanh Hóa, Vinh, đồng loạt ở đâu tập họp tại đấy, kéo dài thời gian ra thì chuyện chúng muốn dùng bạo lực để trấn áp công lý cũng không dễ.

Tuy nhiên bấy nhiêu vẫn chưa đủ, nhưng cần tiếp tay tại tất cả các địa phận trong nam nữa. Và đặc biệt. các tôn giáo bạn, từ Tin Lành đến Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Phật giáo Hoà Hảo,.Cao Đài, cộng chung lại có ít nhất 4/5 dân số cùng tđồng loạt tiếp tay trên toàn quốc thì công lý phải được đền trả

Riêng người Việt tại hải ngoại thì phải nhận thức được rằng, Đây có thể là là cơ hội cuối để chúng ta đáp đền ơn nước non. Nếu cứ vẫn như nghe tiếng sấm vang xa xa mà không thiết thực đóng hóp toàn bộ sức lực của mình vào công cuộc vận động chung. Từ Mỹ sang Úc,. Âu Châu Canada … không đồng loạt có những cuộc biểu dương hỗ trợ và kêu gọi các chính phủ địa phương yểm trợ cuộc đòi công lý tại quê nhà thì cuộc lưu đày hôm nay chưa biết đến bao giờ chấm dút …

Kết:

Con Đường Thái Hà và Toà Khâm Sứ đã mở ra. Mở ra trong chính nghĩa. Giờ là lúc, toàn dân, chứ không phải chỉ riêng Hà Nội dân thân để đưa đất nước vào vận hội mới.

Từ bước chân này, Lịch Sử có thể chuyển sang trang mới. Trang Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lý. Ngươc lại, nếu phản ứng lă thụ động, là quá yếu ớt, hoặc không đủ sức bật thì bạo tàn sẽ nghiền nát công lý và khéo mà câu chuyện đầu môi nhiều người vẫn nói là: Ai ơi chớ vội làm giàu, thằng tây nó tếch thằng tàu nó qua … có cơ hội thực hiện đấy.

Người Việt ta sẽ làm gì cho Non Sông vào lúc này. Có phải chăng là:

Xương trắng tiền nhân xây đất mẹ,
Máu hồng con cháu giữ quê hương.

Bảo Giang