Friday, April 18, 2008

Xảo Kế Truy Điệu

Kim Âu

Chắc hẳn để kỷ niệm 4 năm khai sinh và chuẩn bị tổng kết thành qủa ngũ niên của NQ 36, nên từ mấy tuần cuối tháng ba cho đến nay các Uỷ viên cao cấp của Uỷ Ban Về Người Việt Ở Nước Ngoài thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam khu vực Bắc Mỹ như Nguyễn Xuân Ngãi, Nguyễn Tường Bá, Hoàng Cơ Ðịnh, Hoàng Thế Dân; cán bộ tình báo phải khiển Diệu Chân, Lý Thái Hùng rậm rịch chuẩn bị và điều động tay chân thuộc hạ tổ chức truy điệu cho Hoàng Minh Chính - một tên cộng sản gộc trá hàng - mà họ coi như cha và thầy đã dẫn đường mở lối cho họ trở về với bác và đảng để đoái công chuộc tội nhằm vớt vát chút thực phẩm rơi rớt của những bữa tiệc trên xương máu dân tộc Việt Nam.

Hoàng minh Chính vốn là một tên cộng sản gộc. Ðọc qua tiểu sử, lai lịch của Chính không người nào dám bảo rằng Chính đã "hồi đầu thị ngạn". Chỉ có loại điên rồ hoạc càn rở ngu độn cỡ Hoàng Cơ Ðịnh mới tận lực biện bác.

Sau buổi diễn trò hề truy điệu, Hoàng Cơ Ðịnh về vắt óc nặn ra bài viết nhan đề "Tôi đi dự Lễ Truy Ðiệu cụ Hoàng Minh Chính".

Đọc cái tiêu đề đã thấy ngán ngẩm. Khoa bảng gì chữ nghĩa thấy phát ớn. Tưởng rằng Hoàng Cơ Ðịnh hiểu về Hoàng Minh Chính sâu xa hơn mọi người nhưng khi đọc qua lại thấy Ðịnh hết sức hời hợt khi chỉ góp một số chi tiết trong những bài viết của Hoàng Minh Chính, Nguyễn Minh Cần rồi dựa vào đó để tỏ vẻ khâm phục Hoàng Minh Chính là nhà ái quốc, nhà dân chủ vĩ đại.

Ðồng bào và chiến hữu hãy nghe Ðịnh tâm sự: "Ba năm trước đây, được tin cụ Chính qua Mỹ chữa bệnh, tôi tìm đến thăm Cụ để tỏ lòng tôn kính một người đi trước đã đóng góp đời mình cho những thăng trầm của Ðất Nước, đồng thời cũng mong có cơ hội học hỏi từ một nhân chứng sống của lịch sử.

Sao Hoàng Cơ Ðịnh một con người có bảy đại tội lại khiêm tốn và nhân nghĩa thế nhỉ?

Quả thật là ông Hoàng Minh Chính đã có những đóng góp rất lớn lao cho những thăng trầm của đảng Cộng Sản (chứ không phải cho Ðất Nước) và đảng Cộng đã trả ơn cho Chính rất là bội hậu. Mời quý đồng bào và chiến hữu đọc qua một vài đoạn trích trong bài viết của Nguyễn Thanh Giang.

trích Nguyễn Thanh Giang
(Hoàng Minh Chính -Từ nhà tù Sơn La đến trại giam B14 Hà Nội)

......

Năm 1940 được kết nạp vào đảng Cộng Sản và đứng trong tổ lãnh đạo chuẩn bị khởi nghĩa ở Hà Nội để hưởng ứng cuộc khởi nghĩa Nam Kỳ. Tổ này khi ấy gồm 4 người trong đó có Hoàng Minh Chính phụ trách Thanh niên Phản đế và bà Hằng (vợ tướng Trần Ðộ hiện nay) làm giao liên.
......

Sau mấy năm hoạt động bí mật, bỗng nhiên, 9 giờ tối ngày Tết Tây năm 1941, phó chánh mật thám sở mật thám Hà Nội tên Brear dẫn đầu một tốp lính cẩm ập vào bắt gọn cả bốn chiến sĩ cộng sản đưa về nhốt vào 4 xà lim ngay trong khuôn viên của sở công an Hà Nội bây giờ.
.........

May sao, ông đã được luật sư Phan Anh nhận bào chữa. Mặc dầu vậy, trong một lần được tiếp xúc với luật sư Phan Anh trong nhà tù, Hoàng Minh Chính vẫn căn dặn: "Ông muốn cãi thế nào cũng được, miễn là mong ông đừng làm thương tổn danh dự Ðảng của tôi". Rồi Hoàng Minh Chính tiếp tục chuẩn bị tinh thần chịu đựng cực hình để quyết chí giữ gìn bí mật cho Ðảng trong bất kể tình huống nào. Ông tự đặt hòn than đỏ lên cánh tay, lên đùi và nghiến răng chịu đựng. Thịt cháy còn để lại vết sẹo trên da cho đến ngày nay. Nhờ tài biện hộ của người trí thức yêu nước Phan Anh, Hoàng Minh Chính chỉ bị kết án 10 năm tù khổ sai và 10 năm biệt xứ.

Nhà tù Sơn La trước đây chỉ có khoảng vài chục tù nhân. Ðến nửa đầu thập niên 1940, khi Hoàng Minh Chính góp mặt thì con số đã tới 150, trong đó có cả Trần Ðộ và Lê Ðức Thọ.

......................

Giữa năm 1943, thực dân Pháp chuyển tuyệt đại đa số tù cộng sản Sơn La về Hoả Lò, chuẩn bị đưa đi Côn Ðảo. Vì cầu Hàm Rồng bị bom Mỹ đánh sập nên Hoàng Minh Chính và nhiều anh chị em khác vẫn được ở lại Hoả Lò. Ngày 9 tháng 3 năm 1945, Nhật đảo chính Pháp, lợi dụng sự bỡ ngỡ ban đầu của lính canh Nhật, 12 giờ 30 đêm ngày 12 tháng 3 năm 1945 ông đã cùng 9 anh em tù cộng sản vượt ngục để ngay sau đó liên lạc với Xứ uỷ và Trung ương Ðảng tiếp tục nhận nhiệm vụ cách mạng.

Tháng 12 năm 1946 Hoàng Minh Chính được giao nhiệm vụ thành lập đội Quyết tử quân. Chỉ trong thời gian ngắn, ông đã quy tập được gần 200 thanh niên, tuổi từ 18 đến đôi muơi gồm đủ mọi thành phần từ nội ngoại thành sẵn sàng chiến đấu hy sinh với khẩu hiệu "Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh".
........

Một đêm giáp tết âm lịch năm 1947, ông mang biệt danh Lê Hồng cùng với Ðặng Việt Châu (sau này giữ chức Phó Thủ tướng) chỉ huy đội quân quyết tử đột kích đánh sân bay Gia Lâm

Hoàng Minh Chính bị thương nhưng tin chiến thắng sân bay Gia Lâm vang dội làm cho địch rất hoang mang và động viên tinh thần quyết chiến quyết thắng của quân dân ta rất mạnh mẽ lúc bấy giờ.

...............

Rời quân ngũ, ông được giao làm Tổng Thư ký Ban Chấp hành Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, Uỷ viên Ban Chấp hành Liên đoàn Thanh niên Dân chủ Thế giới, rồi Tổng Thư ký đảng Dân chủ Việt Nam. Những năm 1957- 1960 ông được cử đi học Trường Ðảng cao cấp, trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Liên Xô.

Về nước, ông được gợi ý giữ các chức vụ: thứ trưởng Bộ Giáo dục, phó giám đốc trường Ðảng Nguyễn Ái Quốc, phó chủ nhiệm Uỷ ban Khoa học Kỹ thuật Nhà nước.

Tuy nhiên, vì ham mê lý thuyết Marx - Lenin, ông đã xin nhận chức Viện trưởng Viện Triết học. Năm 1994, sau 30 năm trở lại, trong một buổi lễ kỷ niệm ở Viện, một cán bộ đã phát biểu về ông như sau: "Anh (HMC) về phụ trách Viện được vẻn vẹn có mấy năm rồi phải ra đi. Tuy nhiên, ấn tượng sinh hoạt khoa học ở Viện vài năm đó thật là sôi nổi, hào hứng. Mọi người, và từng người làm việc hết mình. Ba bốn năm đầu của Viện Triết để lại một ấn tượng không phai mờ trong lòng mỗi người dù ở hay đi". hết trích

Ðoạn văn thượng dẫn chắc chắn cho mọi người thấy rõ ông Hoàng Minh Chính đã đóng góp phải nói là nhiều nhưng cho ai, cho sự nghiệp của Ðảng Cộng Sản hay Ðất Nước? Và xin mời đồng bào và chiến hữu đọc tiếp đoạn sau để thấy rõ nguyên nhân nào khiến Hoàng Minh Chính bị thanh trừng.

trích Nguyễn Thanh Giang

(Hoàng Minh Chính -Từ nhà tù Sơn La đến trại giam B14 Hà Nội)
............

Sau Ðại hội XX đảng Cộng sản Liên Xô họp hồi tháng 2 năm 1956, phong trào Cộng sản quốc tế bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, dần dần dẫn đến cuộc đấu tranh một mất một còn giữa những người giáo điều trong ban lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Quốc với những người theo chủ nghĩa xét lại trong ban lãnh đạo đảng Cộng sản Liên Xô.

Ðể chuẩn bị tham dự Hội nghị 81 Ðảng Cộng sản họp tại Moskva tháng 11 năm 1960, một ngày giữa tháng 9 năm 1960, sau 2 ngày thảo luận bế tắc của Bộ Chính trị, Chủ tịch Trường Chinh gọi điện thoại mời Hoàng Minh Chính lên giao nhiệm vụ chuẩn bị lý luận diễn giải và phân tích về những nội dung ý kiến bất đồng trong phong trào cộng sản.

(Những điểm cơ bản bất đồng giữa các bên là:

A - Chủ nghĩa xét lại hiện đại Liên Xô cho rằng:

- Chiến tranh không phải là định mệnh. Các chế độ xã hội khác nhau có thể cùng tồn tại hoà bình
- Các nước xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa không cần đối đầu quân sự mà có thể đua tranh nhau bằng kinh tế.

- Các nước có thể tiến lên chủ nghĩa xã hội bằng phát triển trong hoà bình chứ không nhất thiết qua đấu tranh vũ trang.

- Ðiều kiện quyết định để chiến thắng chủ nghĩa tư bản là các nước xã hội chủ nghĩa phải tạo ra một năng suất xã hội cao hơn hẳn so với các nước tư bản chủ nghĩa.

- Chống sùng bái cá nhân. Mở rộng dân chủ trong đời sống xã hội và trong các đảng cộng sản và công nhân quốc tế.


B - Chủ nghĩa giáo điều Mao-ít thì cho rằng:

- Bản chất chủ nghĩa tư bản đế quốc là xâm lược. Còn đế quốc, còn chiến tranh, chiến tranh là tất yếu.
- Chiến tranh hạt nhân không đáng sợ. Ðế quốc Mỹ chỉ là con hổ giấy có răng nguyên tử. Chiến tranh nguyên tử nổ ra thậm chí còn có lợi vì nó sẽ chôn vùi đế quốc sạch sành sanh để sau đó trên trái đất chỉ còn chủ nghĩa xã hội trăm lần tốt đẹp hơn.

- Các dân tộc Á, Phi , Mỹ La tinh đoàn kết lại chống hai siêu cường là đế quốc Mỹ và đế quốc xã hội xô viết.
- Liên Xô là con ngựa thành Troa, kẻ thù nguy hiểm số một của cách mạng thế giới.
- Chính quyền nở từ họng súng. Giành được chính quyền là được tất cả. Chiến tranh cách mạng là con đường duy nhất giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp.
- Làm cách mạng thường trực, tạo thời cơ giải phóng toàn nhân loại. (Chủ nghĩa Marx- Lenin, tư tưởng Mao Trạch Ðông là thống soái. Gió Ðông thổi bạt gió Tây.)

Thời gian gấp nên thời hạn chuẩn bị chỉ được phạm vi trong một ngày. Nghe Hoàng Minh Chính trình bày xong, chủ tịch Trường Chinh triệu tập Bộ Chính trị lại ngay để báo cáo và đã đạt được sự nhất trí cơ bản. Ðoàn đại biểu cấp cao của đảng Cộng sản Việt Nam do chủ tịch Ðảng Hồ Chí Minh dẫn đầu. Thành viên có tổng bí thư Lê Duẩn và uỷ viên Bộ Chính trị Nguyễn Chí Thanh. Kết thúc hội nghị, một bản tuyên bố chung ghi đầy đủ các quan điểm của đảng Cộng sản Liên Xô đã được thông qua. Cả 81 Ðảng nhất trí ký kết Tuyên bố chung, trong đó có đảng Cộng sản Việt Nam.

Tuy nhiên, cuối năm 1963, không hiểu do đâu, Bộ Chính trị bỗng nhiên triệu tập hội nghị Ban Chấp hành Trung ương IX, khoá III. Bản nghị quyết IX của hội nghị này quay ngoắt từ lập trường đã thống nhất với tuyên bố chung của 81 đảng Cộng sản sang lập trường của chủ nghĩa giáo điều Mao-ít. Ðiều đáng lưu ý là Chủ tịch Hồ Chí Minh và nhiều uỷ viên trung ương đã không tham gia biểu quyết nghị quyết IX, và, một phần nội dung rất quan trọng không được ghi trong văn bản mà sau đó chỉ được phổ biến bằng miệng. Tại Hội nghị các cán bộ cao cấp và trung cấp gồm chừng 400 người họp tại hội trường Ba Ðình trong tháng 1 năm 1964 để học tập Nghị quyết IX lớp đầu tiên, chủ tịch Trường Chinh tuyên bố: "Các đồng chí cần đặc biệt lưu ý một điều là Nghị quyết IX, do tình hình phức tạp trong phong trào cộng sản quốc tế, không thể viết hết ra những điều cần nói nhưng phải hiểu rằng: Ðường lối đối ngoại và đối nội của Ðảng và Nhà nước ta là thống nhất cơ bản với đường lối đối ngoại và đối nội của đảng Cộng sản và Nhà nước Trung Quốc".

Trước tình hình đó, Hoàng Minh Chính đã gửi hai bản kiến nghị. Một bản phê phán Bộ Chính trị của ta đã tự ý từ bỏ nguyên tắc đồng thuận đã được cam kết trong bản Tuyên bố chung 81 đảng Cộng sản. Một bản phê phán những sai trái của trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc trong chiến dịch đả kích đường lối của đảng Cộng sản Liên Xô mà đường lối này là được thực hiện theo tinh thần Tuyên bố chung.

Kết quả là ông Hoàng Minh Chính bị ông Lê Ðức Thọ bất chấp luật pháp, không đếm xỉa gì đến Hiến pháp, không cần xét xử, ra lệnh bắt bỏ tù và đích thân tuyên án: cách chức viện trưởng Viện Triết học, khai trừ đảng tịch, tước quyền công dân, biệt giam cho đến khi nào chịu hối cải. Lần này ông bị ngồi tù 5 năm và sau đó là tiếp tục lệnh quản chế.

Tháng 6 năm 1981, nhân kỳ họp lần thứ nhất Quốc hội khoá VII, ông lại gửi bản kiến nghị nêu lên những sai sót khuyết điểm trong các chủ trương chính sách đối nội và đối ngoại do rập khuôn theo Mao-ít Trung Quốc đẩy đất nước vào khổ nghèo nghiêm trọng, lại do mất cảnh giác nên đã bị Trung Quốc đưa 6 vạn quân đánh vào 6 tỉnh biên giới phía bắc gây cảnh chết chóc tan hoang..........

Ông cũng thẳng thừng tố cáo ông Lê Ðức Thọ về tội lộng quyền, bất chấp luật pháp, bất kể đạo lý, tùy tiện bắt bớ, giam cầm, đày đọa nhiều ngưòi vô tội, có công với cách mạng....... hết trích

Qua những đoạn văn trích dẫn, hoàn toàn không có một chỉ dấu nào cho thấy Hoàng Minh Chính là một nhà Dân Chủ ngoài việc làm Tổng Thư Ký Ðảng Dân Chủ Cuội (công tác đảng Cộng Sản giao phó). Nhưng việc Hoàng Minh Chính dựa vào thế lực của thái thú Liên Xô tại Hà Nội để thuyết phục Hồ ủng hộ cho ông ta làm một cuộc đảo chánh "cung đình" nhằm lạạt đổ tập đoàn Lê Duẩn và Lê Ðức Thọ với mục đích tranh quyền lãnh đạo đảng cộng đó là một sự thật hiển nhiên. Trong cuộc tranh giành quyền lực đó, Chính thất bại và bị thanh trừng, đó cũng chỉ là chuyện thường tình trong nội bộ của những đảng cộng sản trên toàn thế giới.

Thủy chung, sau trước Chính vẫn là một tên cộng sản không hơn không kém. Vì vậy việc khoác cho tên cộng sản này một lớp áo dân chủ màu mè giả hiệu, đưa hắn xuất ngoại bằng bất kỳ một lý do nào chăng nữa cũng chỉ là một vở tuồng được tập đoàn phản dân, hại nước ở Bắc Bộ Phủ dàn dựng nhằm thực hiện những mưu đồ phân hóa để khống chế Cộng Ðồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở hải ngoại, gài bẫy triệt hạ những người yêu nước còn non kinh nghiệm đấu tranh ở quốc nội với mục đích dập tắt mọi sự phản kháng từ trong trứng nước, bảo đảm cho sự trường tồn của tập đoàn tư bản đỏ, độc tài toàn trị ở Bắc Bộ Phủ.


Nếu chúng ta nghĩ rằng, Hoàng Cơ Ðịnh thực tâm kính phục và tin Hoàng Minh Chính "Hồi đầu thị ngạn", "rùng mình hô giáng" biến ngay từ "Ðảng Viên Cộng Sản Trung Kiên" thành "Con Chim Ðầu Ðàn Của Phong Trào Dân Chủ" là chúng ta đã trúng kế của Ðịnh.


Chẳng qua đó chỉ là một màn diễn xuất đáng được giải Oscar. Chúng ta nên hiểu rằng việc tôn Hoàng Minh Chính thành biểu tượng của Phong Trào Dân Chủ là một vở kịch do tập đoàn Bắc Bộ Phủ dàn dựng nhằm tạo bình phong cho những tổ cán bộ tình báo phái khiển và một dúm tên đón gió, trở cờ tự nguyện làm tay sai cho Việt Cộng công khai hóa trò đấu tranh cuội, đa nguyên, đa đảng cuội.


Hoàng Cơ Ðịnh và đồng bọn cố tình chấp nhận sai lầm nhìn Cộng Sản Gộc ra Nhà Dân Chủ để được công khai làm tay sai Cộng Sản qua biểu tượng dân chủ giả hiệu, bằng những hoạt động dân chủ giả hiệu. Bởi lẽ đồng tình với SỰ THẬT Hoàng Minh Chính là CỘNG SẢN GỘC mà theo Hoàng Minh Chính thì không có lý lẽ để biện minh, không còn lớp vỏ nguỵ trang cho những hành động phản bội.

Chấp nhận tên CỘNG SẢN GỘC trở thành NHÀ DÂN CHỦ (GIẢ HIỆU) bọn gian nhân hiệp đảng có cơ sở lý luận để to mồm bịp bợm như lâu nay chúng vẫn ra rả: Chúng đi theo con đường của nhà DÂN CHỦ TIÊN PHONG HOÀNG MINH CHÍNH vạch ra chứ không phải đi theo kế hoạch của Bắc Bộ Phủ.

Cái quan trọng của vấn đề, cái cực kỳ gian dối và xảo quyệt của bọn gian nhân hiệp đảng là ở chỗ này: Nếu chúng ta nghĩ rằng họ đánh gía sai lầm về Hoàng Minh Chính nên làm bậy thì họ vẫn còn là Người Quốc Gia ngây thơ về chính trị!?!

Nhưng thật ra bọn gian nhân hiệp đảng này là một tập hợp của Cộng Sản và một số Tay Sai Cộng Sản đang thực hiện kế hoạch, mưu đồ nham hiểm của Cộng Sản; không chỉ với những người quốc gia ở hải ngoại mà với cả những người yêu nước đang đấu tranh tại quốc nội. Quan sát kỹ những hoạt cảnh đấu tranh phô trương một cách rất ư lộ liễu, phi lý của PHONG TRÀO DÂN CHỦ CUỘI chúng ta sẽ thấy rõ BẢN CHẤT của những HIỆN TƯỢNG.

Ðộc giả và chiến hữu hãy tự hỏi làm sao người ta có thể đấu tranh cho Dân Chủ thật sự trên cái nền của một đảng Dân Chủ Cuội (đảng Cộng Sản lập ra rồi giải tán trước đây) do Hoàng Minh Chính công bố phục hoạt.


Không! Một nghìn lần không, một triệu lần không!!

NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA ! HÃY NHÌN CHO TƯỜNG TẬN BẢN CHẤT CỦA SỰ VIỆC! NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA! HÃY NHÌN CHO ÐÚNG CHÂN TƯỚNG CỦA BÈ LŨ PHẢN QUỐC!

Bọn gian nhân hiệp đảng Việt Tân, Nhân Dân Hành Ðộng, Ðại Viẹạt Phản Ðảng, Việt Nam Quốc Dân Ðảng Phản Ðảng, Những Tên Ăn Cơm Quốc Gia Hưởng Chức Tước, Bổng Lộc Quốc Gia Phản Quốc Gia cùng đến phủ phục trước di ảnh của Hoàng Minh Chính hoàn toàn là bọn PHẢN QUỐC.

Chúng diễn vở tuồng truy điệu chẳng phải vì "nghĩa tử, nghĩa tận" với Hoàng Minh Chính (Người Cộng Sản Phản Tỉnh?!, Hồi Chánh Viên Cao Cấp?! Nhà Dân Chủ Lỗi Lạc?!.)

Chúng diễn vở tuồng truy điệu nhà DÂN CHỦ CUỘI là thi hành xảo kế để che mắt Người Việt Quốc Gia, để yên tâm công khai làm tay sai cho Cộng Sản, phản lại Tổ Quốc, Dân Tộc dưới lớp vỏ Người Quốc Gia Ðộ Lượng, Bao Dung, Tử Tế.


Ðồng bào và chiến hữu đừng nghĩ lầm rằng chúng là những Người Việt Quốc Gia vì sai lầm nên đem ngọn CỜ VÀNG đến làm lễ truy điệu Hoàng Minh Chính. Chúng là một bọn "Phản Quốc, Theo Cộng", đội lốt Người Việt Quốc Gia đem ngọn cờ thiêng liêng đến quy hàng cộng sản nhằm hạ nhục chúng ta.

Lũ gian nhân hiệp đảng này trong quá khứ hay hiện tại chức tước, danh phận đến đâu, tuổi tác có cao đến bực nào chăng nữa thì bản lai diện mục của chúng cũng chỉ là một bầy HẠI DÂN, PHẢN QUỐC.

26 năm trước, gia đình Hoàng Cơ Ðịnh và băng đảng dựng chiêu bài Kháng Chiến Ma xiết máu và tiền của đồng bào hải ngoại đã thành một đòn chí tử đánh tan vỡ đại cuộc, làm khánh kiệt niềm tin, gây phân hóa cùng cực.

22 năm sau, cái nhau sót của Mặt Trận Kháng Chiến Phở Bò mở mắt chào đời ngày 19-9-2004 sau NQ 36 sáu tháng (26 ố 3 ố 2004) và được đặt cho cái tên Việạt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng nhưng thật ra đó chỉ là trò thay hồn đổi xác để tiến hành những âm mưu mới.

Ẩn dưới lớp vỏ quốc gia, chúng xâm nhập và phá hoại, gây mâu thuẫn và chia rẽ trong những tổ chức của Người Việt Quốc Gia. Chúng đã tạo ra vô vàn tổ chức ngoại vi, bày ra những trò quái gở nhằm bôi xóa lịch sử và tội ác của Cộng Sản như việc biến Ngày Quốc Hận 30-4 thành Ngày Tự Do, trưng cầu Ngày Tỵ Nạn, Cờ Vàng Cờ Ðỏ song hành v.v. và Phong Trào Dân Chủ Cuội.

Kháng Chiến Ma là tuồng cải lương bình dân với hình ảnh khăn rằn, dép lốp, hũ gạo nuôi quân, thùng tiền kháng chiến. Dân Chủ Cuội là gánh hát hạng trung, là màn hề ở Havard (1) là vở kịch dở tại D.C (2) là trò truy điệu thách thức ở San Jose.


Phải công nhận Hoàng Cơ Ðịnh là tay trí xảo.Chúng ta hãy xem Ðịnh diễn vở tuồng nhân nghĩa:

trích Hoàng Cơ Ðịnh

Ðược tin cụ Chính mất, tôi không ngạc nhiên vì cụ đã cao tuổi và có bệnh hiểm nghèo từ nhiều năm qua, nhưng tôi vẫn xúc động bùi ngùi, mặc dầu mới chỉ có hai lần được gặp Cụ. Khi được biết Phong Trào Dân Chủ tổ chức lễ 49 ngày cho Cụ, tôi dắp tâm tới dự, coi như lần gặp gỡ thứ ba để vĩnh biệt Cụ

............ vì dân tộc Việt Nam có truyền thống văn hóa và đạo đức, chẳng ai lại đối xử như vậy với một lễ thất tuần của một người quá cố.

............ Những con người có Chân Tâm luôn luôn được kính phục và xứng đáng cho chúng ta noi theo. hết trích

Hoàng Cơ Ðịnh viết ra như vậy nhưng chúng tôi có đọc và nghiên cứu khá nhiều về Kháng Chiến Ma, Kháng Chiến Phở Bò do phải đối đầu với những trò phản quốc của băng đảng Việt Tân nên đã có nhận xét về Hoàng Cơ Ðịnh như sau:

trích: LOÀI RẮN ÐỘC. (
www.chinhnghia.com/loairandoc.htm)

........... thực chất toát ra từ qúa khứ và hiện tại đã chỉ rõ chính y mới là một tên tâm địa bất chính, vô giáo dục, bất nhân bất nghĩa đến mức vô luân, mang trong người giòng máu bất lương gia truyền.Chắc hẳn toàn thể diễn đàn không quên thành tích dơ bẩn của Hoàng Cơ Ðịnh:

1- Ðại tham nhũng: Thời VNCH, Ðịnh đã bị cả Ban Ðại Diện Sinh Viên và Giáo Chức tại trường Cao Ðẳng Hóa Học, Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ đứng lên tố cáo về tội tham nhũng, bị đưa ra Giám Sát Viện cách chức từ năm 1970.

2- Ðại bịp bợm: Lưu lạc vì nạn nước, lợi dụng thành tâm nhiệt vọng chống cộng của Người Việt Quốc Gia.

Ðịnh cùng anh em trong gia đình dựng chiêu bài Kháng Chiến giả hiệu để lừa dối đồng bào, độc quyền giữ lấy Vụ Tài Chánh của Mặt Trận và thực tế ra sao quý đồng bào, đồng hương đã rõ.

3- Ðại vô luân: Anh của y đã chết từ lâu nhưng quen thói vô luân y vẫn chủ tâm tiếp tục lừa gạt đồng bào hải ngoaị để tiếp tục vơ vét đến 14 năm sau, Hoàng Huân Minh tức HCM 2 mới được phép chết.

4-
Ðại bất nghĩa: khi công nhiên từ chối tấm hình chụp thi thể của anh ruột mình.


5-
Ðại bất nhân: khi không cho gia đình lập bàn thờ người quá cố ngay sau khi được tin HCM2 thảm tử

6- Ðại bất lương: khi điều động bộ phận K 9 dùng mọi thủ đoạn để bức hại những người cầm bút chân chính.

7- Ðại phản động: khi y và đồng bọn vẫn đeo đuổi mưu đồ bóp méo lịch sử để xoá bỏ tội ác của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam. v.v

Qua những bằng chứng nêu trên chắc hẳn mọi người đã thấy thực chất của Hoàng Cơ Ðịnh.

Con người là sản phẩm của gia đình, học đường và xã hội, trong đó giáo dục gia đình quan trọng nhất.

Hoàng Cơ Ðịnh là một người được xã hội và thời thế ưu đãi nhưng tính bất lương gia truyền không gột rửa được nên không làm được gì lợi ích mà chỉ gây ra tác hại kinh hoàng cho cộng đồng và đại cuộc cứu nước của dân tộc.

Hạng người như vậy thì có khác chi loài rắn độc. hết trích

Ðại gian ác mà nói chuyện nhân nghĩa chẳng qua là đóng kịch để che đậy mưu đồ. Như vậy đại tội thứ bảy của Hoàng Cơ Ðịnh vẫn đang tiếp tục. Ðịnh, Ngải và đồng bọn tô vẽ cho một tên CỘNG SẢN GỘC thành NHÀ DÂN CHỦ tiên phong để đám gian nhân hiệp đảng với Ðịnh và Ngải công khai làm trò "PHẢN QUỐC THEO CỘNG" dưới lớp áo DÂN CHỦ GIẢ HIỆU.

Bài viết này là lời cảnh báo gởi đến những người Việt yêu nước ở hải ngoại và quốc nội. Bạo quyền Cộng Sản là bọn cùng hung, cực ác; hiểm độc khôn lường
.


"Bách hoa tề phóng, bách gia tranh minh" (trăm hoa đua nở, trăm nhà đua sáng) là một chiêu thức đã cũ với những người từng trải bài học máu xương trong tranh đấu.

Ðối với những người tuổi trẻ yêu nước, thương nòi. Quý vị là niềm hy vọng, là tương lai của một Việt Nam Dân Chủ, Hùng Cường!

Chúng tôi cầu mong quý vị tỉnh táo tránh khỏi những cạm bẫy của bạo quyền và bọn tay sai.

Kim Âu

Ghi chú:

- 1 Vụ ở Havard không hề có một chức sắc của trường, HMC và đồng bọn vẫn trơ tráo loan tin giả

- 2 Vụ D.C. Ðỗ hoàng Ðiềm bào chữa cho VC


Wednesday, April 16, 2008

Bệnh mù loà

Nguyễn Châu

Trước 30 tháng Tư 1975, tại miền Nam và tại Mỹ, Pháp ..v..v.. đã có khá nhiều người bị mù lòa mà thuốc men và kỹ thuật chữa trị của Thế Giới Tư. Do không chữa nổị Chứng mù của một bộ phận trí thức miền Nam VN, của nhóm phản chiến Hoa Kỳ, của một vài tài tử, ca sĩ, của một số triết gia Pháp, Đức, của một số tu sĩ đầy vọng tâm ... Bệnh mù của họ kéo dài gần ba thập niên, tưởng đã trở nên kinh niên bất trị, nhưng không ngờ CSVN sau khi xâm chiếm Nam VN khoảng hai năm, đã phát minh được phương thuốc chữa bệnh mù cho hơn 20 triệu người miền Nam phản chiến hăng say nhất như Joan Baez, Jane Fonda ... Bệnh mù của Kissinger và một số nhà ngoại giao Tây Phương cũng được chữa lành. Họ được sáng mắt khi CSVN thi hành chính sách man rợ đối với "đồng bào ruột thịt miền Nam "như lùa hết quân dân cán chính của VN Cộng Hòa vào các trại tù được mở ra dọc theo núi rừng từ Nam ra Bắc, cưỡng bách dân miền Nam thực chất là một cuộc đày ải để cướp nhà, cướp đất, cướp của cải của họ tại các thành phố ... Hàng triệu người Việt liều chết bỏ nước ra đi, cả triệu người bỏ mạng trên biển Đông, trong rừng sâu, tại các vùng kinh tế mới "Khổ Thấy Mẹ!" và trong các nhà tù mang mỹ danh cải tạọ đi vùng Kinh Tế Mới

Chính sách tàn bạo và thâm độc của CS nói chung và CSVN nói riêng là một thần dược chữa chứng mù lòa cho những kẻ bị huyền thoại Giải Phóng mê hoặc, cho những người mù lòa do tham vọng cá nhân, chức quyền bốc hỏa làm mờ lương trị. Đa số những người mù lòa trước năm 1975 đã được sáng mắt để nhìn rõ thực chất của CS, thấy rõ "tính ưu việt" của tập đoàn "sinh ra trong đói nghèo, lớn lên bằng chiến tranh, giết hại, nuôi sống bằng sự dối trá và đang hấp hối bởi sự bất tài, bất lực và tham nhũng ..."

Tự nhận là đỉnh cao trí tuệ, sau 29 năm thống nhất lãnh thổ, xây dựng đất nước trong hòa bình, nhưng đảng CSVN vẫn không thực hiện được công việc xóa đói giảm nghèo cho nhân dân, mặc dù tài nguyên đất nước vô cùng phong phú: rừng vàng, biển "đô la," từ dầu mỏ và hải sản, Quỹ Tiền Tê. Thế Giới cấp cho chương trình Xóa Đói Giảm Nghèo 54 triệu Mỹ Kim, và tiền VN Hải Ngoại "chi viện không hoàn trả" cho thân nhân mỗi năm hơn 3 tỉ Đô la Mỹ. Tiền ấy đi về đâu, mà đại đa số nhân dân vẫn đói nghèo đến độ mẹ phải bán con nhỏ, con lớn 9-10 tuổi qua Cam-Bốt làm điếm, nhà Nước thì bán hàng chục ngàn phụ nữ qua làm vợ người Đài Loan, xuất khẩu nhân công, xuất khẩu con nuôi quốc tế. Trước tình cảnh này, nhiều cán bộ cao cấp của Trung Ương đảng CSVN, một số trí thức CS cũng đã sáng mắt nhìn thấy rõ bản chất ác quỷ của đảng ta, đã liều thân lên tiếng và đã bị đảng tru diệt không nương tay.

Thế mà tại hải ngoại, hiện nay vẫn còn một số người Việt mang danh tỵ nạn chưa được sáng mắt, vẫn mắc chứng mù lòa mà nguyên nhân chính là do lòng tham tiền bạc, hoặc mơ ước chút danh vị nào đó từ phía CS. Trong số người mắc chứng mù lòa này, ngoài một số cựu tù nhân chính trị đi theo thành phần "HO" không có ý thức quốc gia, không lý tưởng, vừa mới qua Mỹ được vài tháng đã quay trở lại VN làm việc cho kẻ đã muốn giết mình (Chu Tất Tiến - Sau 25 Năm Nhìn Lại VN ... trang 77), còn có một số luật sư, bác sĩ, kỹ sư, giáo sư, chủ báo, nhà văn, nhà thơ, thương nhân ... Số người này tìm cách len lỏi vào cộng đồng tỵ nạn để tuyên truyền cho chế độ CS bằng cách này hay cách khác, thầm lén hoặc lộ liễu. Họ lập ra những tổ chức "nhân đạo" với mục đích bòn rút tiền của VN Hải Ngoại đem về trong nước nói là "nuôi trẻ mồ côi, giúp người tàn tật", tổ chức Đại Nhạc Hội gây quỹ cứu trợ "thương phế binh" không phân biệt Bắc Nam cho học sinh, "mua thuốc và đưa các đoàn y tế về chữa bệnh, chủng ngừa, chữa bệnh mù tại VN" ... Người mù tại VN được sáng, nhưng số người hải ngoại tham danh hám lợi này lại không sáng mắt, cho nên họ đã hành động như nhà nước CSVN là một con số không to tướng, vì tất cả mọi vấn đề từ ấm no, học hành, y tế, trẻ mồ côi người tàn tật tại quốc nội đều do ngân sách của VN Hải Ngoại chi ra hết. Các viên chức đảng và Nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội chủ nghĩa VN khỏi phải bận tâm gì đến đời sống nhân dân, để chăm lo bòn rút công quỹ cho đầy túi riêng, đưa VN đạt vị trí thứ ba trong nấc thang tham nhũng tại các quốc gia Đông Nam Á. Số người hải ngoại tối mắt vì đeo kính hiệu Hòa Hợp Hòa Giải. HHHG là chiêu bài của cái gọi là Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời sau 30-4-1975 có mục đích dụ dỗ quân dân cán chính miền Nam đi trình diện để nộp mình vào ở tù một cách thoải mái, CS khỏi đi lùng bắt, tránh sự rối loạn nguy hiểm. Bằng chứng là sau khi đưa hết vào trại tù, thì CS không còn nhắc lại nữa, chỉ còn một số người mù tại hải ngoại đứng đầu là Kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng hô hào HHHG mà thôi. Tháng 7 năm 2000, đảng CSVN khẳng định là tiếp tục con đường xã hội chủ nghĩa và cảnh giác trước âm mưu "Diễn Tiến Hòa Bình," vẫn bảo vệ chế độ độc đảng bằng mọi giá, kể cả bỏ tù và triệt hạ các đảng viên CS phản tỉnh, phê bình sai trái của đảng trong việc trị quốc. Hầu hết các thành viên của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tìm cách trốn thoát ra ngoại quốc. Các tay cầm cờ ba màu ra đón quân "Giải Phóng" vào Sài Gòn như Đoàn Văn Toại, chẳng bao lâu sau đó bị CS bắt giam và đánh đập tàn nhẫn ... Sau khi được thả ra, Toại vượt thoát được sang Pháp, "bệnh mù" khỏi được một thời gian. Sáng mắt, Toại tố cáo tội ác của CSVN trong cuốn "Le Goulag Vietnamien" (Nxb. Laffont, Paris 1979.) Trong nhà tù, Đoàn Văn Toại đã gặp một cựu chiến binh CS 82 tuổi, cũng bị giam, mặc dầu cuối thập niên 1920, ông ta là một trong những lãnh tụ và sáng lập viên của đảng CS Đông Dương ... Ở Pháp một thời gian, không hiểu sao, Đoàn Văn Toại bị mù trở lại. "Bệnh mù tái phát" làm cho Toại có luận điệu nịnh bợ CS và đã bị trừng trị đích đáng.

Từ thập niên 70 đền 80 đảng và nhà nước Cộng Hòa Xã Hội chủ nghĩa VN gọi những người vượt biển ra nước ngoài là bọn người phản quốc, chống phá cách mạng, "là những thành phần rác rưởi, lưu manh, những kẻ phản động, phản quốc, bỏ nước ra đi theo ngụy". Chính Bộ Trưởng Y-Tế Nguyễn Thượng Nhân đã phát biểu là "nên treo cổ hết những kẻ phản động ấy!"

Thế nhưng đến thập niên 1990, thì đảng và chính phủ CSVN đã gọi họ là "Việt Kiều Yêu Nước" và một cách âu yếm hơn là "Khúc ruột ngàn dặm." Lập tức, trong những năm đầu của thập niên 90, ở Pháp và Nam California, Hoa Kỳ, bỗng nảy sanh một khuynh hướng mong muốn Hòa Hợp Hòa Giải với chính quyền CSVN. Bằng những bài báo dùng ngụ ngôn bóng bẩy kêu gọi kết hợp trong nước và ngoài nước, bằng những tập san xuất bản đều đặn với những bài xã luận nói về hợp sông, hợp suối, hợp lưu, bằng cách cho đăng những bài viết của những người CS đích thực như Trần Bạch Đằng, một nhà lý luận CS chuyên nghiệp, hay của những người có nợ máu với dân chúng như Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhóm chủ trương Hòa Hợp Hòa Giải này mong muốn có quan hệ tốt với CS, quên thù hận xưa, để cùng tiếp tay xây dựng đất nước. Một vài nhân vật nổi tiếng trong giới Y khoa và báo chí cũng tuyên bố kêu gọi về nước làm chính trị và xã hộị" (Chu Tất Tiến, sđd, tr. 89-90).

Những tổ chức tranh đấu trong Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại gọi nhóm này là cơ hội chủ nghĩa, hoặc tay sai CSVN, thậm chí còn buộc tội họ là Việt gian. Vì trên lý thuyết, nếu nhà cầm quyền CSVN thực tâm muốn cho đất nước thoát nghèo nàn và lạc hậu, thực tâm quên hận cũ, thù xưa, chào đón người Việt hải ngoại về cùng chung tay phục hưng đất nước, thì đó là một phước lớn của dân tộc Việt. Nếu được như thế, thì sẽ không còn phân biệt LÝ LỊCH quốc gia hay CS, không còn tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm bị giam giữ, tra tấn, ngược đãi trong các nhà tù; nhà cửa của người vượt biển được chính quyền CS trả lại nguyên vẹn, vô điều kiện, người bất đồng chính kiến không bị theo dõi, bắt giam hoặc hãm hại một cách bí mật ... Nhưng trên thực tế, người CS chỉ mong hải ngoại mang tiền về mà không mang theo chính trị. CSVN chỉ dùng những người đem lại lợi ích tiền của về trong nước và tuyên truyền chính trị cho họ ở hải ngoại mà thôi. Những kẻ mơ mộng, thơ ngây hoặc những tay ham mê chút lợi danh, vội vã trở về hợp tác với CS, chỉ sau một thời gian ngắn, đều phải "trở lại hải ngoại sống âm thầm, xa lánh bạn hữu và cộng đồng." Kinh nghiệm cho thấy khi một người thân Cộng ở hải ngoại, đã lộ mặt, bị cộng đồng lên án, tẩy chay, khi họ không còn chút uy tín nào nữa, thì người CS lập tức bỏ rơi. (Nhiều trường hợp cụ thể, về nạn nhân của hòa hợp, giao lưu, thiện nguyện, cứu trợ vân vân ... được nêu rõ trong tác phẩm của Chu Tất Tiến, từ trang 92 đến 95).

Chủ trương "hòa hợp hòa giải" với CSVN của kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng qua nhóm Thông Luận, nhóm Hợp Lưu Giao Điểm ... đã bị hầu hết Cộng Đồng Người Việt khắp nơi xem là ngây thơ và mù quáng, vì trên thực tế CSVN không bao giờ chấp nhận đa nguyên, họ bảo vệ đảng bằng bất cứ giá nào. Ngay cả với người đã nằm xuống, CSVN vẫn nuôi mối hận thù và đã ngược đãi họ. Nghĩa Trang Quân Đội VN Cộng Hòa ở Biên Hòa đã bị phá, bức tượng Tiếc Thương, một tác phẩm điêu khắc của Nguyễn Thanh Thu dựng trước cổng nghĩa trang, đã bị CSVN tiêu hủy đi.

Một số người Việt hải ngoại gọi là "Việt Kiều Yêu Nước" tình nguyện về quê hương giúp đỡ người dân tật nguyền, đau ốm, nghèo khổ ... sau nhiều lần đi về tự do thoải mái, họ đã bị nghi ngờ là nằm trong kế hoạch mà CSVN gọi là "diễn tiến hòa bình" của đế quốc chống phá chủ nghĩa xã hộị Cuối cùng, họ gặp khá nhiều phiền hà, như bị rút giấy phép, bị gọi đến trình diện, đến "làm việc" với công an, với Thành ủy, nhận chỉ thị về các hạn chế sinh hoạt của họ vân vân. Kết quả: họ phải tìm cách "bỏ của chạy lấy người."

Những công tác thiện nguyện do người Việt hải ngoại hoặc người ngoại quốc thực hiện ở VN, nếu chỉ trong giai đoạn ngắn, thì ít gặp trở ngại, nhưng nếu có kế hoạch lâu dài mà CS chưa gài được người vào tổ chức, thì nhất định sẽ gặp khó khăn và nguy hiểm. Giáo sư Chu Tất Tiến trong "Sau 25 năm nhìn lại VN ..." trưng dẫn trường hợp "ông Giám đốc Hãng Citroen Pháp Quốc, khi sang VN tìm thị trường, lang thang đi mua những cái "name tag" (tấm thể bài) của lính Mỹ cũ bán đầy ngoài đường, đã bị bắt giữ, vì nghi ngờ là gián điệp đi tìm tù binh! Ông đã chán nản bỏ sang Thái Lan và chỉ bay qua Sài Gòn để làm việc trong ít ngày rồi biệt luôn" (Chu Tất Tiến, sđd, tr. 89-92.)

Những tên mù trong hẻm Hợp Lưu Giao Điểm ở California khi về VN, những tưởng được biểu dương, ưu ái, nào ngờ bị xem như chó ghẻ. Lý do đơn giản: CS nghi ngờ bọn này là cò mồi của kế hoạch "Diễn Tiến Hòa Bình" mà chúng đang hết sức cảnh giác đề phòng. Vì mù lòa cho nên nhóm này không thấy được rằng CSVN không tin ai cả, ngay cả đồng chí với nhau ở Trung Ương cũng chơi nhau sát ván, tìm cách hãm hại lẫn nhau, thì biết tin ai.

Đại tướng CS Võ Nguyên Giáp nổi danh với trận Điện Biên Phủ, có số phiếu cao nhất trong kỳ Đại Hội đảng toàn quân tháng 9-1986, từng bị các đồng chí ganh tị, phanh phui lý lịch, để tìm cách hạ bệ. Võ Nguyên Giáp bị nghi là tay sai thực dân Pháp và bị mất tín nhiệm chỉ vì "cơ quan tổ chức của đảng CS lục trong Thư Khố của Pháp, thấy một lá đơn của cậu học sinh Võ Nguyên Giáp gửi quan Toàn Quyền Đông Dương xin học bổng du học, với những lời lẽ quỵ lụy không thể chấp nhận được đối với người cách mạng..." (Vũ Thư Hiên, "Đêm Giữa Ban Ngày" tr. 350.)

Võ Nguyên Giáp, bí danh là "Văn" bị kết tội âm mưu lập "bè phái chống đảng" rồi bị thất sủng... đã âm thầm chịu đựng hàng chục năm, nay 93 tuổi, kề miệng lỗ, mới dám liều mạng viết Cáo trạng kêu oan, đòi "công đạo" " (Thư của Võ Nguyên Giáp ngày 3/1/2004.)

Những người mù "bẩm sinh của đảng CSVN" như ông bà Vũ Đình Huỳnh, thân sinh của Vũ Thư Hiên, đến năm 1967, mới được đảng giải phẫu và sáng mắt ra để nhìn thấy nguyên hình của CSVN: "... chúng nó đến, con tưởng tượng được không, còn tệ hơn cả mật thám nữa kia. Tay bố to, còng không vừa, chúng nó cố nícch khoá vào đến bật máu ra mà chúng nó vẫn cố khóa cho bằng được." Đây là lời kể của bà Vũ Đình Huỳnh về cảnh công an đến nhà bắt ông Vũ Đình Huỳnh, người đã nuôi dưỡng, cận kề chăm sóc cho Hồ Chí Minh Vũ Đình Huỳnh viết: "Trong lòng bà, ông Hồ Chí Minh chết vào đêm cha tôi bị bắt ..." (ĐGBN, tr. 28). Bệnh mù của gia đình Vũ Thư Hiên được chữa khỏi sau 9 năm bị CS tù đày, cả nhà bị khổ đau, tan tác. Vũ Thư Hiên đã thấy và đã nói lên cho những người khác. "Nhờ đảng gỡ hộ cho tôi cái màng ảo tưởng, lần đầu tiên trong đời tôi thấy mắt mình nhìn rõ sự vật đến thế. Tất cả như tuột hết vẻ hào nhoáng bên ngoài, lớp vàng mạ bong ra, phơi hình thù thật của chúng, trần trụi, lõa lồ dưới ánh mặt trời

Cũng nhờ đảng, tôi trút bỏ được niềm sùng kính đối với ông Hồ Chí Minh. Tại sao tôi lại mê muội đến thế nhỉ. Ông làm sao yêu được đồng chí khi người làm việc sát cánh cùng ông trong những năm gian khổ, bị Lê Đức Thọ bắt giam mà ông vẫn điềm nhiên không hề can thiệp, dù chỉ tìm hiểu ngọn nguồn?..." (ĐGBN, tr. 456)

Một thí dụ cụ thể về "quên quá khứ, xóa bỏ hận thù để hòa hợp hòa giải": đó là trường hợp một bác sĩ có tiếng ở Nam California đã có công đón tiếp một phái đoàn CS qua Hoa Kỳ tính toán làm ăn. Ông ta cũng cả gan thách thức cộng đồng Người Việt bằng những lời cổ động cho việc hòa hợp hòa giải, rồi thách cộng đồng nếu có 500 người biểu tình chống lại việc ông về VN hợp tác thì ông sẽ bỏ ý định về. Lập tức Cộng Đồng Người Việt phản ứng bằng cách tập hợp hơn một ngàn người trước cửa phòng mạch của ông cựu sĩ quan quân y "ngụy" này và lên án ông quyết liệt. Tuy nhiên, ông bác sĩ "mù lòa" này đã nuốt lời, tiếp tục việc về nước, đinh ninh rằng mình đã lập được công chống cộng ... đồng hải ngoại, sẽ được đảng đón tiếp long trọng, sẽ mời ông vào phòng họp với cơ quan Nhà Nước cấp cao. Có ngờ đâu, khi ông bác sĩ "mù" này đến phi trường chỉ gặp được vài nhân viên cấp thấp đến chào hỏi mà thôi, không có một sự gọi là đón tiếp nào. Tại VN, ông bác sĩ "mù" này phải mò mẫm tự mình đi xin xỏ, xin giấy phép... khi muốn gặp một cơ quan nào cần giao dịch. Tại sao "Nhà Nước ta" lại nhạt nhẽo với các "Việt kiều yêu nước nà". Điều này người sáng mắt thấy được ngay. Đó là vì tên tuổi của ông bác sĩ này đã bị Cộng Đồng Người Việt xóa đi, còn giá trị nào nữa để đảng ta lợi dụng cho việc tuyên vận chiêu dụ hòa hợp hòa giải. Ông bác sĩ này đã bị hải ngoại tẩy chay, thì trong nước dùng làm cái gì? Ngoài ra, có thể CSVN còn suy luận rằng: nó là sĩ quan "Ngụy," làm bác sĩ, được Cộng Đồng Người Việt nuôi và giúp cho thành giàu có, thế mà khi mê đắm công danh, nó còn phản lại Cộng Đồng, thì đảng làm sao tin được một tên đã công khai phản chủ nó là Cộng Đồng Hải Ngoại.

Cho đến nay, Cộng Đồng Hải Ngoại đã có ít nhất là ba bác sĩ mắc bệnh lòa. Ông thì lòa vì lợi lộc, tiền bạc, ông thì lòa vì lời tâng bốc và hư danh ... Ông Họ Bùi ở Cựu Kim Sơn, từng theo Dương Thu Hương về Hà Nội yết kiến, lần thứ hai bị CS bắt giam nửa năm vì tội giao lưu; ông họ Phạm Phụ Khoa, quận Cam còn ai đếm xỉa; còn ông Nguyễn Lão Khoa xứ Cao Bồi bị thong manh, làm bồi bút, đi yết kiến Nguyễn Đình Bin, về VN hứa hẹn nhiều giúp đỡ, có lẽ vì lo sợ "không biết bỏ nắm xương tàn nơi đâu" trên đất Hoa Kỳ. Sau khi đi yết kiến thượng cấp tại VN, bác sĩ Nguyễn Lão Khoa về Hoa Kỳ, lại tìm cách lân la với Cộng Đồng Hải Ngoại, không hiểu ông đã khỏi bệnh chưa? Những người mù lòa nghèo khổ tại VN khi được sáng mắt ra thì có thể tự đi kiếm cái ăn, cái mặc, khỏi phải làm thân khất thực nhục nhằn. Nhưng những người trong Cộng Đồng Hải Ngoại mù vì lòng tham mà quên chính nghĩa dân tộc và hoài bão của Cộng Đồng, khi được sáng mắt ra thì đã muộn màng. Xin anh linh các Quân, Dân, Cán, Chính VN Cộng Hòa hộ phù cho những kẻ mù lòa lương tri sớm được sáng mắt trở về với chính nghĩa

Nguyễn Châu



Cái Bàn Ngồi Toilet và Chiếc Ghế của Lãnh Tụ


Nguyễn Thanh Ty

Tuần rồi, ngày thứ Bảy 15 tháng 3 năm 2008, truyền hình Mỹ đưa một tin thuộc loại chó cán xe, xe cán chó lên màn ảnh. Họ còn nói rằng nhà chức trách còn đang xem xét việc khởi tố hình sự người đàn ông liên can vì cho đó là một vụ án kỳ lạ.

Người viết khi xem xong bật cười vì đem chuyện này mà so với những chuyện lạ ở Việt Nam thì còn thua xa lắc, xa lơ. Và nếu cho đó là chuyện đáng đem khởi tố thì Việt Nam có vô khối chuyện lạ, quái đản cần đem ra ba tòa quan lớn để truy tố hơn nữạ Lúc đó toà án Việt Nam sẽ có việc làm quanh năm, không bao giờ sợ thất nghiệp.

Đó là tin một phụ nữ 35 tuổi ở Wichita, không biết vì lý do gì, cứ thích ngồi trên toilet, ngồi liền tù tì suốt 2 năm liền. Dĩ nhiên việc ăn, ngủ... và cả ị cũng ở trong toilet. Không thấy nói tới cái khoản thứ ba trong tứ khoái giải quyết ra làm saọ Và cả cái việc tắm rửa nữa!

Ngồi lâu đến nỗi bà ta bị dính cứng luôn vào bàn ngồi.

Bạn trai của bà hàng ngày phải mang thức ăn, nước uống vào cho bà và kêu bà hãy ra khỏi phòng tắm. Và lần nào cũng vậy, bà ta trả lời:

- Có lẽ ngày mai!

Theo anh ta, người đàn bà này không muốn rời phòng tắm.

Cuối cùng, anh ta phải kêu cảnh sát giúp đỡ. Sau thời gian những 2 năm!

Cảnh sát trưởng Quận Ness Bryan Whipple khi đến nơi thấy da của người đàn bà này có vẻ như phát triển ra xung quanh bàn ngồi của toilet. Ông cho biết:

- Bà ta không bị cột lại, không bị dán vào đó, cơ thể bà ta bị dính vào đó một cách tự nhiên. Thật khó mà tưởng tượng được.

Khi cảnh sát đến cấp cứu, ai cũng bị sốc, khi thấy bà ta đang ngồi trên toilet, cái quần kéo xuống đến dưới đầu gối, hai chân có vẻ tê cứng và teo lai. Tuy nhiên, lúc đầu bà ta từ chối, không chịu ra và cho biết bà ta không sao. Nhưng cuối cùng được mọi người thuyết phục là cần phải được bác sĩ kiểm tra bà ta mới chịu đồng ý rời bỏ... chổ ngồi. Cảnh sát phải mở bàn ngồi ra khỏi toilet vì nó dính quá chặt vào ngườị Cái bàn ngồi đi cùng với người phụ nữ này đến bệnh viện và nhân viên bệnh viện phải tìm cách gỡ nó ra. Ông Whipple cho biết anh bạn trai của bà ta không giải thích vì sao phải đợi đến hai năm mới chịu gọi cảnh sát và cũng không rõ bà ta có vấn đề tâm thần không.

Chuyện chỉ có vậy mà mấy anh truyền thông Mẽo cho là chuyện lạ, đưa lên truyền thanh, truyền hình ỏm tỏi, lại còn phải tốn ngân quĩ nhà nước để điều tra, khởi tố xì xằng rất là... rách việc. Nếu mấy anh Mẽo truyền thông này có phúc lớn, được sinh ra ở cái xứ Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì tha hồ săn tin và làm tin mệt xỉụ Vì ở cái xứ sở "đỉnh cao trí tuệ loài người" này, chuyện gì cũng lạ, cũng quái đãn hơn thiên hạ gấp trăm, gấp ngàn lần và rất đáng xử tội.

Ví dụ như chuyện quan lớn, quan nhỏ của đảng ta hùa nhau đi cướp đất, cướp nhà của dân khiến cho hàng ngàn, hàng vạn người đội đơn đi khiếu kiện để đòi lại tài sản. Nhà nước ta lại đồng lõa, toa rập nhau vu cho dân oan cái tội "bị khích động của bọn xấu hải ngoại" làm "mất trật tự công cộng" rồi "xử lý" bằng dùi cui, AK và hốt toàn bộ dân oan lên xe bắt chó gọi là giải quyết êm đẹp. Chuyện mấy bà, mấy ông ngày xưa từng đào hầm, gánh gạo lên núi nuôi cán bộ đảng ta để đánh Mỹ "đến cái lai quần", ngày nay bị đảng cướp "không còn cái lai quần", thành dân oan, ăn bờ ngủ buội, khiếu kiện lại đảng là chuyện dài "thường ngày ở huyện", nó vừa bi, vừa hài càng nói càng thêm cay đắng, không phải chủ đề của bài phiếm này. Bài này chỉ so sánh chuyện cái toilet ở Mỹ và cái ghế ở Việt Nam và nên hay không nên khởi tố "kẻ liên can" ra ba tòa quan lớn hay không.

Chuyện cái bà 35 tuổi ở Wichita ngồi suốt 2 năm liền trên bàn ngồi toilet trong phòng tắm nếu đem so với ông Phạm văn Tô ở Việt Nam, ngồi trên ghế suốt 33 năm liền tù tì một mạch mà sức khỏe không hề hấn gì, thì không nhằm nhò gì. Chỉ là chuyện lẻ tẻ, nhỏ như nốt ghẻ... ruồi. Đó mới thật sự là chuyện lạ hiếm có và hiếm quí. Nếu ông Tô không bị nghỉ hưu năm 1987 thì ông còn có thể mài đũng quần trên chiếc ghế thêm năm, mười năm nữa. Khi nghỉ hưu, thần khí ông vẫn tươi tốt như tiên ông đạo cốt, sắc mặt vẫn hồng hào, hơi thở vẫn điều hòạ Ông vẫn ăn ngày ba bữa, tắm rửa ngày ba lần. Duy có điều hàm răng ông không biết vì lý do gì, ngày càng nhô ra ngoài như mái hiên tâỵ . Theo người già có kinh nghiệm cho biết, có lẽ do ông thường xuyên lạm dụng hai tiếng "nhân dân" trên cửa miệng mỗi khi nói, nên mới sinh ra như vậỵ Dân ngu khu đen gọi nôm na là "vẩu". Ghép tên ông vào cho đủ bộ lệ là "Tô vẩu".

Suốt 33 năm mài đít quần trên ghế, ông "Tô vẩu" chẳng làm nên công trạng gì cho nước, cho nhà cả. Mà ngược lại, tai hại ghê gớm cho đất nước. Chuyện nhà thì rất thảm. Bà vợ ông bị bệnh tâm thần. Theo bác sĩ thì nguyên nhân dẫn đến bệnh là do một thời gian dài ông không chịu rời cái ghế nên bà thiếu thốn tình cảm vợ chồng. Vì lý do đó mà sau này ông dọn về ở hẵn nhà riêng với vợ. Chuyện đất nước lại càng tai hại khôn lường. Giang sơn Việt Nam vì ông mà mất luôn một lúc hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.

Ngày 22 tháng 9 năm 1958 ông đã viết một công hàm công nhận một bản tuyên cáo của Trung Quốc về chủ quyền của họ trên các quần đảo biển Đông, trong đó có đoạn:

Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa gửi thứ trưởng Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ Trung Quốc về hải phận. Công hàm này là cái cớ cho việc đổ bộ quân của quân đội Trung Quốc lên các quần đảo mà Việt Nam vốn có chủ quyền từ trước. Khi hai quần đảo này bị Trung Quốc lấn cướp, đảng ta mới quýnh lên hoảng hốt cãi chày, cãi cối rằng thì là:

Sự diễn giải của Trung Quốc về bản công hàm ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa như một sự công nhận chủ quyền của phía Trung Quốc trên các quần đảo là một sự xuyên tạc trắng trợn khi tinh thần và ý nghĩa của bản công hàm chỉ có ý định công nhận giới hạn 12 hải lý của Trung Quốc. Nhưng Tàu nó đâu có thèm nghe, nó còn hăm dọa lấy cái chỗ đội mũ của các quan thái thú trong Bộ chính trị nữa, nếu cứ để cho sinh viên biểu tình phản đối làm cho đảng ta sợ vãi cả ra quần, co rúm cả người lại. Vì vậy, mới có cái cảnh ngược đời là sinh viên và dân chúng Việt Nam đi đòi đất, đòi biển thì bị Cộng An Đảng và Nhà nước ta đánh phun máu đầu, bắt bỏ bót ráo trọị Còn bọn Tàu khựa kéo nhau ngang nhiên đi biểu tình khơi khơi, miệng hô to "Một giọt dầu Trường Sa, Hoàng Sa là một giọt máu của Trung Quốc" thì được Công An Nhân dân ta bảo vệ kỹ lưỡng y như bảo vệ ông nội của chúng vậy.

Còn cái ông "Tô vẩu" là ai mà lại phản quốc, cam tâm bán nước vây? Tô chỉ là một bí danh của một "ông kẹ" lúc còn núp trong bóng tối hoạt động cái gọi là cách mạng.

Tên thật của ông là Phạm văn Đồng, sinh ngày 01.3.1906 và tịch ngày 29.4.2000. Ông là một cộng sự đắc lực của ông Hồ chí Minh. Ông ngồi lỳ trên ghế Thủ tướng lâu nhất tại Việt Nam. Có lẽ cả thế giới nữa! Ông gắn bù loong cái mông mình vào chiếc ghế thủ tướng từ năm 1955 cho đến năm 1987 mới chịu nhổm lên để nghỉ hưụ. May mà mới chỉ có 33 năm! Cả cuộc đời làm thủ tướng dài đăng đẳng của ông, lịch sử phê phán chỉ mỗi một câu vỏn vẹn:

Thiếu quyết đoán trong điều hành đất nước và mắc những sai lầm nghiêm trọng, nhất là trong việc viết công hàm bán nước.

Thử hỏi chuyện ông "Đồng vẩu" ngồi ì trên chiếc ghế quyền lực suốt 33 năm làm toàn những chuyện hại dân, hại nước như vậy có đáng khởi tố hình sự không so với chuyện người phụ nữ chỉ ngồi trong toilet có 2 năm và không hề làm hại thằng tây đen nào cả? Đất nước khốn khổ Việt Nam vừa thoát khỏi cái ách của ông "Đồng vẩu" chưa kịp thở phào một tiếng cho nhẹ nhõm cái ... mình, lại mang ngay cái gông của "anh sáu Dân" còn tệ hại quá cha.

Đúng là cầu cho bạo chúa sống lâu! Anh Sáu Dân chiếm cái ghế, ban đầu gọi là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, từ ngày 08.08.1991, đến ngày 24.09.1992, chức danh này đổi thành Thủ tướng cho bảnh chọe Anh Sáu ngồi lết ở đó cho đến hết ngày 25.09.1997. Tính ra cũng hơn 7 năm, gấp ba lần hơn cái bà ở Mỹ. Anh Sáu Dân được đánh giá là một nhà chính trị. Quả đúng như rằng, làm chính trị là dùng thủ đoạn. Trong suốt thời gian ngồi trên ghế quyền lực, anh Sáu dở lắm thủ đoạn, khiến người dân miền Nam khóc ra máu. Xin lượt kê ra vài thủ đoạn để nhân dân xét xem nên khởi tố hình sự anh Sáu ở mức độ nào:

- Năm 1975, với chức Bí thư TP SàiGòn, anh Sáu dụ dỗ toàn thể Quân, Cán, Chính VNCH đóng tiền đi học tập 10 ngàỵ Sau đó, anh Sáu lùa hết vô trại lao cải, bắt khổ sai mút chỉ cà tha. Cả triệu gia đình miền Nam "hồ hởi phấn khởi" ca bài ca "Cải tạo và kinh tế mới" với điệp khúc "ra đi không hẹn ngày về".

- Anh Sáu Dân hợp lực cùng anh ba Duẫn hè nhau khiêng 16 tấn vàng ở Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam đem ra Bắc rồi hô hoán đổ vấy cho Tông tông Thiệu bợ ra nước ngoài.

- Hùa với anh Mười Hoạn xúm nhau cướp tài sản của người dân Nam dưới chiêu bài "đánh tư sản", "cải tạo công thương nghiệp", "di dân lên kinh tế mới" làm cho cả triệu người sống dở, chết dở.

- Nhưng công (hay tội) to nhất của anh Sáu để lại cho hậu thế đàm tiếu là hạ bút ký một Nghị định số 31/CP vào tháng 4 năm 1977. Nghị định này cho phép Công An bắt và bỏ tù bất cứ ai bị nghi ngờ là có "hành vi chống đối Nhà nước" mà không cần xét xử.

Lực lượng Công An dùng Nghị định này như một "Thượng phương bảo kiếm" để "tiền trảm hậu tấu" bất cứ người nào mà chúng không ưa. Bây giờ Công An đã trở thành "nạn kiêu kinh" của nước Việt Nam Cộng Sản mà không ai có thể đè nén được nữa.

Lý lịch trích ngang trong hồ sơ khởi tố anh Sáu ghi: Sáu Dân, bí danh, tên thật là Phan văn Hòa, sau đổi là Võ văn Kiệt. Sinh ngày 23 tháng 11 năm 1922.

Nhân vật thứ ba là Phan văn Khải cũng có thành tích ngồi lỳ không kém phần "hoành tráng".

Me xừ Khải bắt vít vào ghế phó thủ tướng từ năm 1991 cho đến 1997 rồi đổi sang ghế thủ tướng cho đến tháng 6 năm 2006 thì bị bọn MA trong bóng tối hậu trường chính trị làm áp lực, buộc từ chức.
Suốt hơn 15 năm ngồi cứng trên ghế quyền lực, Phan văn Khải không làm được trò trống gì. Nạn tham nhũng nở rộ, lan tràn như nấm gặp mưa. Ngày 16.6.2006, trước khi về vườn đuổi gà cho vợ, Khải than thở:

Điều tôi trăn trở là vì sao một số mặt yếu kém về kinh tế xã hội và bộ máy công quyền đã được nhận thức từ lâu, đã đề ra nhiều chủ trương biện pháp khắc phục nhưng sự chuyển biến rất chậm, thậm chí có mặt còn diễn biến xấu hơn. Tôi hết sức day dứt tệ quan liêu, lãng phí, tham nhũng, tiêu cực, đục khoét của công. Về những vụ đục khoét của công đã phát hiện thời gian gần đây là khuyết điểm và trách nhiệm của Chính phủ và của cá nhân tôi là người đứng đầu. Vì người đứng đầu mà không đủ quyền hạn cần thiết trong việc bố trí nhân sự dưới quyền, kể cả việc sắp xếp, thay thế, thi hành kỷ luật. Cơ chế này không gắn nắm việc với nắm người dẫn tới sự lựa chọn đánh giá cán bộ không thực sự dựa trên kết quả hoạt động thực tiễn, không khuyến khích được người có tài có đức. (Bài phát biểu từ chức của Phan văn Khải đọc trước Quốc Hội ngày 16.06.2006).

Suốt 15 năm ngồi dai, ngồi lỳ trên ghế thủ tướng, sự nghiệp chính trị của Phan văn Khải được người dân trong nước nhớ chỉ có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là câu than để đời của Khải trong lúc làm việc: "trên bảo dưới không nghe". Câu nói này đã diễn tả đầy đủ tình trạng hỗn quân, hỗn quan của chế độ Cộng sản sắp đến hồi mạt vận. Mọi cán bộ lớn, nhỏ trong đảng và Nhà nước đang đua nhau vơ vét tài sản để chuẩn bị bỏ chạy trước giờ chuông báo tử gõ ba tiếng.

Chuyện thứ hai, Khải là người lãnh đạo Việt Nam ở cương vị Thủ tướng đầu tiên đã thực hiện chuyến thăm lịch sử tới Hoa Kỳ vào ngày 19 tháng 05 năm 2005. Chuyến đi này đã đánh dấu một mốc mới trong quan hệ giữa hai quốc gia.

Nhưng cũng vì chuyến đi này mà Khải bị thân bại danh liệt. Khải phạm một lỗi lầm rất lớn là "cố sờ cho được chiếc mõm giầy" của bức tượng ông John Harvard đặt ngồi trước trường đại học Harvard bang Massachusetts, nên bị MA kết án là theo chân đế quốc Mỹ để ăn bơ thừa sữa cặn và buộc phải từ chức, giao chiếc ghế trải da hổ lại cho anh du kích Cà Mau có tên là Ba Dũng.

Tiểu sử anh Ba Dũng này, theo lời giới truyền thông ngoài luồng, đi theo lề bên trái, loan truyền rộng rãi trong dân chúng, thì cũng là con nhà thế gia vọng tộc. Tên thật của anh Ba là Nguyến Tấn Dũng, quê quán tại Cà mau, anh em cùng cha với Nguyễn Chí Vịnh, hiện đang nắm quyền sinh sát nhân dân ở Bộ Công An. Dũng và Vịnh đều là con rơi của tướng Nguyễn chí Thanh, cũng theo lời đồn đoán "có cơ sở".

Có cơ sở nghĩa là đường hoạn lộ của Dũng và Vịnh bỗng nhiên lên vù vù như hoả tiễn chứ không phải như diều gặp gió, vẫn là còn chậm, đều là nhờ "chút khí dư" của tướng Thanh. Cũng như Nông đức Mạnh nhờ hưởng "sái rớt" của ông Hồ mà ngủ một đêm thức dậy bỗng trở thành Tổng Bí thư của cái đảng Cộng sản, ăn trên ngồi trước, mặc dù rất i tờ rít về chuyên kinh bang tế thế!

Thật tình cả ba, nói riêng, và cả Bộ Chính trị hiện nay nói chung, theo nhận định của ông Đại tá Việt cộng phản tỉnh (cuội) Bùi Tín, thì đều là thứ ba trợn cả. Nhất là anh Ba Dũng, chỉ là thứ vai u thịt bắp mồ hôi dầu. Chỉ được mỗi cái to xác, đẹp trai như bố Thanh thôi, chứ cái đầu thì toàn là bã đậu. Một chữ Tây đọc cũng không nỗi.

Năm 1961, Dũng mới 12 tuổi xin vào du kích để làm liên lạc, làm y tá cứu thương. Chỉ 6 năm sau, 1967, Dũng gia nhập đảng Lao Động Việt Nam, nhảy lên làm Đại đội trưởng Đội phẫu thuật, rồi Chính trị viên trưởng đại đội Quân y thuộc Tỉnh đội Rạch Giá. (Có lẽ từ y tá biến thành bác sĩ rồi chăng?). Sau năm 1975, Dũng đóng lon thiếu tá, Trưởng ban cán bộ Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Kiên Giang. Rồi lần lượt thăng tiến không kịp thở: Ủy viên Tỉnh Ủy Kiên Giang, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Kiên Giang... Ủy viên Đảng ủy Quân khu 9, Đại biểu Hội đồng Nhân dân tỉnh Kiên Giang...

Tháng 1 năm 1995, Dũng nhảy lên các chức vụ: Thứ trưởng Bộ Nội vụ (1996) Đảng Ủy viên Đảng Ủy Công An Trung ương, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương đảng tại các kỳ Đại hội đảng thứ VI (1986) và thứ VII (1989), Ủy viên Bộ Chính trị và là Trưởng ban Kinh tế Trung ương, phụ trách vấn đề tài chánh của đảng (từ 1996-1997). Từ tháng 9 năm 1997 Dũng được bầu làm đại biểu Quốc hội khóa X và tiếp liền đó được Quốc hội thông qua giữ chức vụ Phó thủ tướng. Ngày 16 tháng 5 năm 2006, Phan văn Khải từ chức và đề cử Dũng làm người kế nhiệm được Quốc hội bỏ phiếu tín nhiệm với tỷ lệ 96,96% phiếu đồng ý trên tổng số đại biểu.

Tiếc quá, hôm ấy có một vài vị đại biểu ngủ gật say quá, quên bỏ phiếu, chứ không thì tỷ lệ sẽ là 100%, mới đúng là "đỉnh cao trí tuệ". Đối nước ngoài, Nguyễn Tấn Dũng được coi là vị Thủ tướng với nhiều điểm độc nhất vô nhị. Không học trường lớp nào cả mà từ anh du kích bỗng nhiên tốt nghiệp Cử nhân luật. Từ một y tá trở thành bác sĩ phẫu thuật. Là vị thủ tướng trẻ nhất của Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, Thủ tướng Việt Nam đầu tiên hội kiến Đức Giáo hoàng và cũng là Thủ tướng duy nhất trong lịch sử từng là thương binh trước khi trở thành Thủ tướng. (Dũng bị thương 4 lần).

Nhận xét trên cũng chưa hoàn toàn đúng hẵn vì Việt Nam ta còn rất nhiều anh hùng lỗi lạc, nhân tài, giỏi hơn Ba Dũng nhiều. Cứ gì Ba Dũng phải độc nhất vô nhị. Chẳng hạn như Bác Ba Duẫn, chỉ là một anh thợ sơn, ăn nói như dùi đục chấm mắm cáy, một chữ bẻ đôi cũng rặn không ra, một sớm một chiều, chó nhảy bàn độc lên chức Tổng Bí thư, gạt phắc Bác Hồ "muôn vàn kính yêu" cùng Bác Giáp "anh hùng nhân dân" qua một bên, để một mình một ngựa lên đường chống Mỹ cứu nước. Chẳng hạn như Bác Đỗ Mười, chẳng học hành gì, chuyên thiến heo mà cũng ngất ngưỡng leo lên chức Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam cao vòi vọi, cũng là nhờ bàn tay đẫm máu tàn sát nhân dân để vơ vét tài sản trong hai thời kỳ "Cải cách ruộng đất" ở miền Bắc và "Cải tạo công thương nghiệp" ở miền Nam. Chẳng hạn như Bác Lê đức Anh, xuất thân là cai đồn điền cao su, hỗn danh là Cai Chột, dốt đặc cán mai, vẫn leo được tới chức Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa, hô mưa gọi gió một thời, và còn có cả văn tài viết hồi ký nữa đó sao? Nếu còn chịu khó lôi ra cho hết, thì thiếu cha gì anh hùng. Đã bảo "ra ngõ gặp anh hùng" mà lị!

Trong phạm vi hạn chế của trang, bài này chỉ đề cử một vài "anh hùng" thôi cũng đủ cho giới truyền thông Mỹ thấy lé con mắt, nể mặt quá ể rồi. Sở dĩ, anh Ba Dũng được người viết "quan tâm" kê khai lý lịch khá nhiều là để "nâng bi" trước, vì biết được lá số tử vi của anh Ba cho biết tương lai về sau còn sáng chói lắm. Bởi lịch sử 4000 năm văn hiến của ta có truyền thống cha truyền con nối rất "đậm đà bản sắc dân tộc" nên anh Ba chắc chắn sẽ ngồi ở cái ghế Thủ tướng còn dài, còn dai, còn... dại hơn năm, bảy lần Bác Tô, vì nhân dân cứ nhất định sẽ đè anh Ba xuống, yêu cầu anh Ba ngồi lại để phục vụ nhân dân. Và nhất là để hãnh diện khoe với thế giới rằng thì là Việt Nam anh hùng vẫn có "đỉnh cao trí tuệ" ngồi lì không thua gì đồng chí Phi-Đen Cát-Tờ-Rô Râu Xồm ở Cu Ba, người nổi tiếng ngồi lâu, đít chai như khỉ đỏ đít. Hy vọng mai mốt người viết sẽ hưởng ké được chút sái nhớt của anh Ba, y như anh họa sĩ bất tài nọ, suốt đời nhờ dựa hơi anh chàng nhạc sĩ phản chiến, phản phúc để đánh bóng tên tuổi của mình hơn là nhờ tài cầm cọ.

Hết đời cha, tới đời con. Mới đây, thiên hạ còn đang đau đớn tưởng nhớ đến cái tang thảm sát Tết Mậu Thân tròn 40 năm, thì thằng con lại rùm beng lập bàn thờ làm đám giổ ở phố Bolsa, cùng một vài thương nữ ca nhi hát hỏng, tưởng niệm vong hồn nhạc sĩ đó. Nhắc lại, nhạc sĩ này là một "đồng chí" của bọn đao phủ Hoàng phủ Ngọc Tường, Nguyễn đắc Xuân trong tết Mậu Thân ở Huế, đã giỏi tàng hình, lánh mặt nên không có ai chú ý nhắc đến tên và tội trong danh sách kẻ sát nhân. Quả là cay đắng cho người Việt tị nạn Cộng sản. Nói thêm về anh Ba Dũng một chút nữa rồi mau mau đậy cái hũ mắm lại kẻo thiên hạ (có kẻ không ưa) lại nhăn mặt, bịt mũi.

Dạo sau này, anh Ba Dũng xuất ngoại hơi nhiều, anh dẫn bầu đoàn thê tử đi khắp các nước tư bản bóc lột để ký kết hợp tác đầu tư (nói nôm na là đi ăn xin) mà miệng thì cứ y như nhân vật Bộ trưởng Ngoại giao Thổ Nhĩ Kỳ trong truyện "Những kẻ thích đùa", của tác giả Azit Nezin, huyên thuyên về một Việt Nam phát triễn kinh tế tột bực, một Việt Nam Tự Do, Dân chủ, Nhân quyền hơn triệu lần tư bản v.v... Kể từ anh Khải đến anh Triết rồi đến anh Dũng đi đến đâu cũng đều bị thế giới lật tẩy và lên án là chuyên viên lừa đảo. Như mới vừa rồi đây, ngày 02.03.08, Ba Dũng cũng dẫn phái đoàn Cái Bang Chín túi sang ba nước Anh, Ireland và Đức quốc đánh trống khua chiêng quảng cáo cho cái Nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam để ba nước này móc hầu bao đổ Đô la và Bảng anh vào cái lỗ trũng không đáy Việt Nam đã bị hai ký giả của tờ Thời Báo Tài Chính Anh Quốc (Financial Times) là Amy Kazmin và Victor Mallet lật tẩy về nạn lạm phát đang hoành hành. Tiếp theo ngày 05.03.08 cũng bị phóng viên Humphrey Hansley của đài BBC lật tẫy thành tích Nhân quyền láo xạo nữa, nói rằng Việt Nam không có ai bị bắt bỏ tù vì khác chính kiến cả. Chỉ có những kẻ vi phạm pháp luật mới bị xử lý mà thôi.

Nhưng thôi, dẹp ba cái chuyện nói láo như Vẹm lại đã, hãy nói về chuyện người ngồi trên cái ghế quyền lực và người ngồi trên cái bàn ngồi toilet trong phòng tắm, ai đáng đem ra xử Cẩu đầu trảm? Khi ký giả tờ Thời báo Tài Chính Anh Quốc ướm hỏi Ba Dũng dự tính sẽ ngồi ở chiếc ghế Thủ tướng bao lâu nữa thì Ba Dũng mau lẹ trả lời:

- Theo luật Lao động Việt Nam, tuổi về hưu là 60 và năm nay tôi gần 59 tuổi rồi. Điều đó có nghĩa theo Luật, tôi chỉ còn một năm nữa.

- Tôi chắc là người ta sẽ yêu cầu ông tiếp tục? Ký giả Amy Kazmin hỏi móc họng.

-Tôi nghĩ chuyện về hưu của tôi sẽ tùy thuộc vào quyết định của nhân dân và Quốc hội, bởi vì nội các của chúng tôi, nhiệm kỳ sẽ kéo dài từ 2007 đến 2011.

Ba Dũng trả lời tỉnh bơ như con ruồi xanh nhà bàn khiến cho anh chàng ký giả ráng nín cười gần muốn bể bụng luôn. Cả thế giới ai ai cũng biết tỏng tòng tong rằng cái Chủ nghĩa Cộng Sản nó còn phong kiến đế quốc gấp trăm, gấp ngàn lần cái đế quốc phong kiến thời trung cổ. Nhưng miệng nó thì lúc nào cũng bô bô rằng là "vì nhân dân, cho nhân, phục vụ dân". Thử hỏi xem Trung Quốc, Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam, nhân dân trong nước có khi nào được đi bầu những vị lãnh đạo cho đất nước mình không? Hay là cha con nó đóng cửa chỉ định lẫn nhau theo kiểu con vua thì lại làm vua, con sãi nhà chùa thì quét lá đạ Rồi thì đánh trống, khua chiêng, gõ phèng la lên rằng tuyệt đại đa số nhân dân tín nhiệm tỷ số 99,99%. Chuyện Vẹm nói hoài không hết.

Nhân cái tin một bà Mỹ 35 tuổi, không biết có bị "té giếng" không mà cứ thích ngồi lỳ trong toilet liền tù tì những 2 năm, đến nổi da mọc ra cả bàn ngồi khiến mấy anh Mẽo truyền thông loan tin rồi bình luận rối xồm xồm rồi mấy anh "Cớm" còn toan tính đòi đưa anh chàng bạn trai 36 tuổi khốn khổ của bà ta trong suốt hai trời, cơm dâng nước rót vào tận chổ mà chưa chắc đã được xơ múi nước non con mẹ gì, ra ba tòa quan lớn vì tội không báo sớm cho cảnh sát biết. Người viết phẩn chí, buồn tình cho cái nước Mỹ tư bản lắm tiền, rách việc lắm trò này quá nên viết bậy vài hàng cho đỡ tức và bớt đau khổ khi chợt liên hệ đến cái nước Việt Nam khổn khổ của mình đáng lẽ có khối thằng phải bị đưa ra Tòa Hình sự cho nó biết thế nào là lễ độ thì ngược lại chúng nó vẫn cứ nghiễm nhiên ngồi lỳ, ăn trên ngồi trốc, ba bốn chục năm, hết thằng này đến thằng khác. Trong khi đó hơn tám mươi ba triệu dân trong nước (đói rách rã họng, còn có mỗi cái khố che hạ bộ) thì ngày ngày cứ thắp nhang cầu nguyện cho "bạo chúa sống lâu", cho "ổn định chính trị", vì được đảng ta cho ăn bánh vẽ là có công đem độc lập, tự do, hạnh phúc đến cho nhân dân. Không nhìn thấy khẩu hiệu đỏ, vàng treo khắp nơi trong nước đó sao?. Nhà nước bây giờ "thoáng" quá rồi! Mọi người tha hồ làm giàu! Xe hơi cả triệu đô chạy đầy đường! Cả nước, sáu giờ sáng cùng uống cà phê, sáu giờ chiều cùng đi nhậu! Ai ai cũng được đội nồi cơm điện trên đầu! Tháng tháng lại được xem "văn hóa mới", không "thi hoa hậu hoành tráng" thì cũng "duyên dáng Việt Nam!". Chổ nào cũng đua nhau biểu diễn văn nghệ nhân dân, không "Bơi ra biển lớn" thì cũng"Chắp cánh bay cao".Nhà nước Xã nghĩa ta vì nhân dân, phục vụ nhân dân như vậy, sướng quá rồi còn gì nữa! Thử hỏi trên thế giới bọn đế quốc tư bản nào dám sánh bằng?. Chỉ có mấy thằng "phản động" ở nước ngoài luôn tìm cách nói xấu và chống phá nhà nước Xã hội Chủ Nghĩa tốt đẹp của ta mà thôi.

Ừ! Chống thì cho chống! Việt Nam là xứ tự do ngàn lần hơn tư bản mà. Chẳng phải là Bác Triết vừa mới khoe trong chuyến du Mỹ vừa rồi đó sao. Miễn là hàng năm chúng mày cứ kìn kìn gửi về năm, mười tỷ đô la và thường xuyên về thăm "quê hương chùm khế ngọt", ăn chơi xả láng, sáng về sớm, thì ta cứ hoan nghênh. Gì chớ cái vụ vừa chống cộng vừa nuôi cộng bằng tiền tỷ hàng năm thì các "Bác lãnh đạo cộng sản Việt Nam" nói trúng tim đen của người Việt tị nạn ở hải ngoại rồi, giống y chang anh Bút nói trúng tim đen anh Ba Dũng gốc là Việt cộng lại đem con qua Mỹ học, chê học ở Cuba, Trung cộng hay Bắc cộng vậy.

Nguyễn Thanh Ty

Tuesday, April 15, 2008

Cựu đại tá "Ngầu Pín"


Trần Thanh

Khi nhắc đến hai chữ "ngầu pín", ai cũng biết đó là bộ phận sinh dục của con bò. Một con bò khi bị làm thịt, hầu như không có bộ phận nào trong người nó bị bỏ phí. Tất cả đều được tận dụng: từ sừng bò, móng bò, da bò, bao tử bò, lòng bò, đuôi bòø v..v.. Tất cả đều được sáng kiến của con người chế biến thành những vật dụng hoặc những món ăn, món nhậu tuyệt diệu không chê vào đâu được!
Ngày nay, ngay cả dân Mỹ, dân Canada chính cống (da trắng, tóc vàng, mắt xanh) cũng rất sành ăn những món như phở bò, lòng bò, bao tử bò. Ở Bắc Mỹ bây giờ chúng ta không còn ngạc nhiên khi bước vào tiệm phở, thấy mấy ông tây bà đầm ngồi ăn phở ngon lành, sử dụng đũa rất thành thạo! Thậm chí, khi thiếu các món gia vị, các ông tây còn biết kêu người bồi - và phát âm bằng tiếng Việt hẳn hoi - cho xin thêm "ngò gai, ái quế, tương ớt"!!! Chưa hết, tôi đã gặp một ông Mỹ, vào tiệm kêu món phở "ngầu pín"! Vì ngồi cùng bàn nên sẵn dịp, tôi đưa đẩy một vài câu xã giao thì ông này bèn phô trương sự hiểu biết của mình về cái món "ngầu pín": đó là món ăn giúp làm tăng thêm khả năng sinh lý!!! Ngoài ra, các dân chơi cầu ba cẳng còn nấu ngầu pín với các vị thuốc bắc, biến nó thành một loại thần dược không thua gì Viagra!

Như vậy, khi một con bò bị mần thịt, toàn bộ cơ thể của nó đều hữu ích cho loài người, kể cả bộ phận sinh dục của nó: vừa là món ăn ngon lại vừa là liều thuốc bổ! Tuy nhiên, ít ai chú ý đến điểm này: ngầu pín vừa là ông thần Viagra, đem lại niềm vui cho dân nhậu kiêm dân chơi cầu ba cẳng nhưng đồng thời nó cũng là hung thần của rất nhiều người! Chuyện này xảy ra đã lâu, gần 100 năm, nhưng ta cũng nên nhớ lại. Đó là những dân nô lệ"An Nam mít", hay nói cho rõ hơn là những người phu đồn điền cạo mủ cao su dưới thời thực dân Pháp. Thời đó, những tên cai đồn điền (chẳng hạn như tên đại tướng việt cộng chột mắt Lê Đức Anh) thường dùng một loại roi, gọi là "roi cặc bò" để đánh những người nô lệ. Bộ phận sinh dục của con bò, nếu không làm món nhậu thì thường được đem phơi khô để làm roi đánh người. Loại roi này rất bền chắc, có sức đàn hồi như cao su, cho nên khi đem quất vào thân thể những người nô lệ thì tàn bạo hơn roi mây rất nhiều, nát da xé thịt, máu tuôn là cái chắc!

Dùi cui cả thế giới tròn
Phủ tay vãi thịt, thấm đòn nát da
So với hà nội thua xa
góc vuông chắc gỗ, cạnh già sắc lim!

Thi sĩ Nguyễn Hữu Nhật đã mô tả cây dùi cui của việt cộng hết sức rùng rợn và tàn ác nhất thế giới vì nó được làm bằng gỗ lim và có góc vuông sắc cạnh. Các tội nhân "ngụy phản động" bị đánh bằng loại dùi cui này thì chỉ có từ chết tới bị thương! Nếu sau đó họ có lết được sang Mỹ theo diện HO thì vài năm sau cũng chết vì bị nội thương quá nhiều!

Thế nhưng, theo tôi biết, loại dùi cui gỗ lim vuông góc này không ăn nhằm gì so với một loại vũ khí tra tấn hết sức hiểm độc mà bọn việt gian cộng sản vừa mới sáng chế ra khoảng 25 năm nay. Bởi vì loại vũ khí tra tấn này có thể làm chết và bị thương nhiều ngàn người, đặc biệt nó có thể gây di hại cho nhiều thế hệ trẻ sau này, ở trong cũng như ngoài nước. Đó là loại vũ khí "ROI CẶC BÒ", gọi nôm na là "ngầu pín", còn tên gọi tiếng Việt của nó là "bùi tín" (common noun - danh từ chung) Đúng vậy: ngầu-pín = bùi-tín!

Ông Bùi Tín là cựu đại tá trong cái gọi là "quân đội nhân dân" của bọn việt gian cộng sản. Ông cũng từng là nhà báo kiêm chức vụ phó tổng biên tập báo Nhân Dân. Vào năm 1990, nhân chuyến đi công tác sang Pháp, ông xin ở lại "tỵ nạn chính trị". Kể từ đó, ông đóng vai "người phản tỉnh", người "bất đồng chính kiến", thường xuyên viết bài chỉ trích đảng việt gian cộng sản, kể cả viết những bài "chê bai" tên việt gian đầu sỏ Hồ Chí Minh.

Sự thực về những bài viết của ông như thế nào? Tính từ năm 1990 cho đến nay, năm 2008, đã 18 năm dài, nhưng Bùi Tín vẫn rặt là một tên việt gian cộng sản, răng đen mã tấu, đỏ loét một màu từ đầu xuống chân, việt gian hơn cả những tên việt gian gộc trong bộ chính trị và trung ương đảng! Ta có thể tóm tắt những tư tưởng của hắn gồm những điểm chính sau đây:

1. Bùi Tín thường xuyên "chửi bác Hồ" (thực chất là ca ngợi) qua nhiều bài viết với những lập luận như sau: ông Hồ có sai lầm vì ông ta cũng chỉ là một con người như bao nhiêu người khác chớ không phải là một vị thánh. Tuy nhiên nói gì thì nói, trước hết ông Hồ vẫn là NGƯỜI YÊU NƯỚC!!! Cái sai lầm của "bác" Hồ là đã "lỡ dại", quá tin tưởng vào chủ nghĩa Mác Lê Nin - vốn dĩ có nhiều khuyết điểm - cho nên khi "bác" du nhập cái chủ nghĩa này vào Việt Nam, CÁC ĐÀN EM CỦA BÁC đã gây ra nhiều đau khổ, nghèo đói và chết chóc cho toàn dân như hiện nay! "Bác" vốn dĩ là người ôn hòa, yêu chuộng hòa bình, không muốn xâm lăng miền Nam nhưng các tên đàn em của "bác" như Lê Duẩn và Lê Đức Thọ là những kẻ hiếu chiến; và bọn chúng đã cô lập "bác", tước hết quyền hành, cho "bác" ra rìa để tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam!

*Nhận xét:

Nhiều tên trí thức ở hải ngoại đi bưng bô cho việt cộng cũng rập theo khuôn mẫu lý luận này của Bùi Tín. Ở trong nước có "nhà đối kháng" Hoàng Minh Chính cũng cùng một cốt truyện 1001 đêm, cùng một kịch bản y như Bùi Tín. Đặc biệt khi ông Chính đi sang Mỹ chữa bệnh, đã "diễn thuyết" ở đại học Harvard(?)(!), kể những chuyện hết sức ly ly, rùng rợn về "bác", chẳng hạn như:

- "bác" Hồ bị bọn Duẩn-Thọ buộc lưu đày sang Trung Quốc, bị tước hết quyền hành. Khi sống lưu vong ở bên Tàu, bác nhớ đồng bào miền Nam nên đã sáng tác mấy câu thơ chúc tết đồng bào nhân dịp xuân Mậu Thân, năm 1968!!! (Xuân qua thắng lợi vẻ vang. Xuân nay tiền tuyến chắc càng thắng to. Vì độc lập, vì tự do. Đánh cho Mỹ cút đánh cho ngụy nhào. Tiến lên chiến sĩ đồng bào. Bắc Nam sum họp xuân nào vui hơn!)
Nhờ "bác" chúc tết như vậy mà 6000 đồng bào ở Huế đã bị việt cộng lấy cuốc đập đầu rồi chôn sống!!!

- "bác" Hồ bị bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ âm mưu ám sát, suýt chết ở phi trường.

- Ông Dương Bạch Mai, phó chủ tịch quốc hội và "nhà đối kháng" Hoàng Minh Chính phải liều chết phóng vào phi trường báo nguy cho "bác" biết có âm mưu ám sát để bác đề phòng ..v..v..

- Ở trong nước hiện nay vẫn còn khoảng 60 phần trăm người dân còn sùng bái ông Hồ, do đó những người Việt ở hải ngoại không nên chửi bới ông Hồ! Không cần ca ngợi ông Hồ mà cũng không nên chửi bới ông Hồ!

Đây chẳng qua chỉ là một mưu đồ của bè lũ việt gian cộng sản nhằm chạy tội cho Hồ Chí Minh. Bọn chúng đã dàn dựng nên những cốt truyện ngàn lẻ một đêm hết sức ly kỳ mà mới đọc qua, ta tưởng là bọn chúng lên án tên Hồ nhưng thật ra là tìm cách gỡ tội cho tên Hồ, để cho "thần tượng" đại bịp của bọn chúng vẫn còn có vẻ linh thiêng, cao thượng để xứng đáng được ngự trong ngôi chùa Đại Nam quốc Tự ở Bình Dương, ngang với Phật Tổ Như Lai!!! "Bác" chỉ có mỗi một cái tội, đó là .... lỡ dại, quá "thật thà"(!), tin tưởng vào chủ nghĩa Mác Lê rồi du nhập nó vào Việt Nam. Còn lại toàn bộ những cảnh địa ngục trần gian, làm khoảng 10 triệu người đã bị toi mạng sau này là đều do bọn đàn em gây ra! "Bác" không hề chịu trách nhiệm về cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam, làm cho nhân mạng cả hai miền chết khoảng 7 triệu người, trong vòng 20 năm. Bởi vì "bác" chủ trương hòa bình, lo xây dựng miền bắc xã hội chủ nghĩa giàu đẹp. Mọi tội lỗi là do bọn Duẩn-Thọ hiếu chiến, muốn xâm lược miền Nam gây ra! "Bác" cũng không hề chịu trách nhiệm về mùa xuân đẫm máu, năm Mậu Thân 1968! Bởi vì lúc đó "bác" đang bị lưu đày ở bên Tàu! Truyện 1001 đêm do bọn chúng dàn dựng rất có lớp lang, thứ tự, có chủ ý hẳn hoi, và hai tên sứ giả đại bịp, được bọn việt gian cộng sản giao cho sứ mạng đi rao giảng huyền thoại .... bịp Hồ Chí Minh tại hải ngoại chính là Bùi Tín và Hoàng Minh Chính!

Chuyến đi sang Mỹ của nhà "phản tỉnh" Hoàng Minh Chính là nhằm mục đích giải độc, chạy tội cho Hồ Chí Minh và gián tiếp bào chữa cho bọn việt gian cộng sản. Ở hải ngoại chúng ta đang tìm cách đạp đổ huyền thoại Hồ Chí Minh thì những tên việt gian đang tìm cách níu kéo và đánh bóng thần tượng của bọn chúng. Thần tượng Hồ Chí Minh còn đứng vững thì bọn chúng còn có cớ để núp đằng sau để trục lợi, tiếp tục đè đầu cưỡi cổ người dân.

Không hiểu ông Hoàng Minh Chính lấy ở đâu ra con số thống kê 60 phần trăm dân số trong nước còn sùng bái tên Hồ tặc? Trong khi đó vào năm 2000, báo Tuổi Trẻ ở thành Hồ làm cuộc thăm dò ý kiến về "thần tượng", thì trong số 10 ngôi sao, "bác" Hồ bị tụt xuống hạng gần chót, thua tổng thống Mỹ Bill Clinton và thua cả các ngôi sao ca nhạc! Hậu quả là tổng biên tập báo Tuổi Trẻ bị cách chức!!!

Những câu chuyện hết sức bố láo như vậy chỉ có thể lừa bịp được trẻ em là cùng, vậy mà có nhiều thành phần trí thức (đúng ra là trí ngủ) ở hải ngoại lại tin như sấm, thế mới chết! Chắc có lẽ những tên này muốn về nước đi bưng bô cho việt cộng hoặc đã ăn phải bả đô la của việt cộng rồi! Và bọn việt gian khi chúng đưa ra những kịch bản láo lếu, bịp bợm như vậy mà cũng có người tin thì chắc chắn bọn chúng phải cười bò mà nói với nhau rằng: "Mấy thằng ngụy ở hải ngoại ngu như con bò. Bọn mình phịa chuyện lếu láo như thế mà cũng có đứa tin!!!" Chúng ta thường kể chuyện tiếu lâm, cười những tên bộ đội ngáo- ngố, khi mới vào miền Nam năm 1975, nào là: ngửa cổ nhìn những tòa cao ốc khiến nón cối bị rớt xuống đất; nào là bỏ rau muống vào bồn cầu để rửa, khi giật nước thì rau muống biến mất; nào là ăn cà rem lạnh quá, phải đem ra nắng phơi cho khô cho bớt lạnh!!! Những tên bộ đội ngáo là vì bọn chúng ở trong rừng từ nhỏ tới lớn nên khi vào thành phố như mán về thành, biến thành trò cười cho thiên hạ. Còn những người quốc gia đã bị bọn việt gian lừa nhiều lần, liên tục từ hồi cách mạng tháng Tám 1945 đến năm 1954, hơn một triệu người phải bỏ miền Bắc chạy vào miền Nam. Rồi biến cố 1975 xảy ra khiến hơn một triệu người phải bỏ nước ra đi một lần nữa. Thế mà gần hai mươi năm sau, bọn việt gian cộng sản lại ra hải ngoại phỉnh phờ, lừa bịp và lại cũng vẫn những nạn nhân đã từng bị lừa cách đây 60 năm, tựï nguyện đút đầu vào những cái bẫy rập cò ke của việt cộng! Thật không hiểu nổi! Đó là sự ngu ngốc rất đáng chê trách chớ không phải là khờ dại!!!

Qua những việc làm của những tên sứ giả như Bùi Tín, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, ta thấy rằng bọn việt gian cộng sản đã đánh giá trình độ chính trị của những người quốc gia tại hải ngoại rất thấp. Bằng cớ là chúng đã công khai viết nhiều bài tham luận chính trị và in thành sách hẳn hoi (như Bùi Tín, Trần Khuê), công khai ca ngợi Hồ Chí Minh như bậc thánh và mạt sát, nhục mạ chế độ VNCH cùng quân lực VNCH và lá cờ vàng ba sọc đỏ; và đồng thời vẫn ngang nhiên đi tới các cộng đồng người Việt tại hải ngoại để "diễn thuyết", vậy mà cũng có một số người nghe theo và ca ngợi bọn chúng là những "nhà dân chủ", những "nhà bất đồng chính kiến"!!! Đã có một nhà văn tại hải ngoại viết một bài tâng bốc "giáo sư" Trần Khuê là vì SAO KHUÊ!!!

Những trò bịp của Bùi Tín cho tới nay vẫn còn ăn khách, bằng cớ là những bài viết của hắn vẫn còn được đăng dài dài trên các tờ nhật báo lớn của người Việt tại quận Cam, đó là tờ Người Việt và tờ Việt Báo. Không kể đến trang nhà Đàn Chim Việt trên internet là "chiến khu" của việt cộng tại hải ngoại, nơi đó quy tụ đủ loại rắn rết việt gian cộng sản, chửi việt cộng sơ sài cho có vẻ "dân chủ"; trong khi đó, mục đích chính của bọn chúng là bôi nhọ Việt Nam Cộng Hòa!!!

Tại sao lại có hiện tượng "tư tưởng lớn gặp nhau như vậy" nếu không muốn nói là do bọn việt gian cộng sản chủ động giật giây, móc nối?

2. Người quốc gia yêu nước theo kiểu của người quốc gia, người cộng sản yêu nước theo kiểu của người cộng sản. Cả hai đều yêu nước và đều có công với đất nước. Người quốc gia không thể giành độc quyền yêu nước rồi lên án người cộng sản là việt gian bán nước!

*Nhận xét:
Kiểu lý luận này giống y chang lý luận của tên Võ Văn Kiệt, cựu thủ tướng của việt cộng. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, những thằng lưu manh chính trị thì phải tìm đến nhau để gây bè kết đảng! Mấy năm trước đây, tên Kiệt đã nhiều lần lên tiếng, kêu gọi người Việt ở hải ngoại nên quên đi hận thù quá khứ để cùng hòa hợp hòa giải với việt cộng, xây dựng đất nước giàu đẹp!

3. Bùi Tín "chống" cộng sản nhưng đồng thời hắn cũng không công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hòa. Ta hãy đọc một đoạn sau đây do hắn viết trong quyển Mây Mù Thế Kỷ, trang 55: " ... Về lá cờ vàng ba sọc đỏ, nó được dựng lên dưới thời thực dân Pháp. Dưới lá cờ ấy biết bao nhiêu người chết oan uổng, mẹ tôi đã bị quân đội viễn chinh Pháp bắn chết. Hàng chục vạn người bị chết trong cuộc càn quét của quân Pháp. Rồi sau này là những đợt tố Cộng, diệt Cộng. Thực chất là giết những người yêu nước ở miền Nam. Theo số liệu của Lầu năm góc, hơn 20,000 người bị tử hình, ám sát trong thời kỳ tố Cộng, thực hiện kế hoạch Phượng Hoàng. Phía bộ đội miền Bắc và giải phóng cũng có trên 28,000 chiến sĩ bị bắt ngoài mặt trận, bị giam trong các nhà tù mà lá cờ đó đại diện. Lá cờ ba sọc đỏ chưa hề chinh phục tôi."

*Nhận xét:

Xin quý ngài hoạt động chính trị lưu ý điều này. Đừng thấy Bùi Tín "chửi" cộng sản mà tưởng hắn là người cùng chiến tuyến với mình, vội vàng moi hết ruột gan cùng "tâm sự loài chim biển" mà trao cho hắn. Đó là giao trứng cho ác, sau này hối hận không kịp! Hiện nay hắn tạm thời đứng chung hàng ngũ với những người quốc gia vì NHIỆM VỤ ĐẶC CÔNG mà hắn phải làm. Nếu giả sử phe cánh của hắn trong nước có làm đảo chánh lật đổ được bọn đầu gấu và lên nắm quyền thì chỉ là bình mới rượu cũ, nghĩa là thay thế thằng việt gian cộng sản này bằng thằng việt gian cộng sản khác! Lúc ấy hắn sẽ quay ngoắt 180 độ mà chửi cộng đồng tại hải ngoại rằng: - lũ chúng bay chỉ là những thằng ngụy Việt Nam Cộng Hòa đi làm tay sai cho Pháp, Mỹ. Chúng bay là những thằng tham nhũng, hèn nhát, bất tài, thua trận, không xứng đáng đứng chung hàng ngũ với chúng tao!

4. Bùi Tín tuy ngoài miệng "chống cộng" nhưng hắn vẫn tự hào hắn là kẻ THẮNG TRẬN, là nhân vật lịch sử đã từng vào dinh Độc Lập vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 để tóm cổ Dương Văn Minh. Và vì tự hào là kẻ thắng trận cho nên hắn vẫn có thái độ kiêu căng, khinh miệt quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Dưới con mắt của hắn, những người lãnh đạo quân lực VNCH là những kẻ bất tài, tham nhũng và hèn nhát cho nên mới bị thua trận! Hắn đã từng viết những cuốn sách như "Mặt thật tướng ngụy", "Chân dung tướng ngụy", "Dưới bóng tòa đại sứ Mỹ" với bút hiệu là Thành Tín. Mới đây, ngày 26 tháng Giêng năm 2008, trên báo điện tử VietNam Exodus có đăng video về cuộc phỏng vấn cựu đại tá Vũ Lăng, con trai của nhà văn Vũ Trọng Phụng. Đại tá Vũ Lăng đã kể lại ông ta đã từng "được" Bùi Tín hỏi cung!

*Nhận xét:
Quý vị nào còn lờ mờ chưa rõ thì cứ tìm đọc những bài viết của Bùi Tín có đăng trên nhiều báo điện tử trên internet. Hoặc tìm đọc những "tác phẩm" của hắn như Hoa Xuyên Tuyết, Mây Mù Thế Kỷ để thấy hắn nhận xét như thế nào về chế độ VNCH, về quân lực VNCH! Những chữ viết của hắn còn sờ sờ ra đấy, trên giấy trắng mực đen chớ không phải là những lời nói bay đi theo gió!

5. Bùi Tín chủ trương hòa hợp hòa giải với việt gian cộng sản, kêu gọi mọi người quên đi quá khứ, xóa bỏ hận thù. Hắn đã chủ trương gây quỹ "Tình Thương" để giúp đỡ những thương phế binh của cả hai miền Nam Bắc.

*Nhận xét:
Hòa hợp hòa giải với việt cộng thì dứt khoát là chúng ta không chấp nhận. Nhiều người đã lên tiếng về vấn đề này, không cần phải mất thời gian nói thêm ở đây. Điều lưu manh của Bùi Tín là hắn đi gây quỹ của đồng bào ở hải ngoại - đại đa số đã từng là nạn nhân của cộng sản- để giúp những tên thương binh việt cộng đi xâm lược miền Nam. Thực chất là hắn đi gom tiền để cúng dường cho bọn tham nhũng cộng sản chớ thực sự số tiền quyên góp không thể nào tới tay những người thương phế binh. Những thương phế binh của VNCH chúng ta còn lo chưa xuể, tại sao lại phải đi lo cho những tên việt cộng miền Bắc, vốn trước kia từng đi xâm lược và cầm súng bắn giết đồng bào miền Nam? Hãy để cho đảng việt gian cộng sản của bọn chúng lo!

6. Bùi Tín chỉ là kẻ phản tỉnh dỏm, một tên đặc công việt cộng đóng chốt ở hải ngoại để phá rối cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Hắn đã lộ bộ mặt thật của hắn rất rõ ràng qua buổi trả lời phỏng vấn của đài BBC ngày 24 tháng Giêng năm 2008. Trong cuộc phỏng vấn này, hắn đã lên tiếng BÊNH VỰC cho bọn việt gian cộng sản trong vụ tàn sát sáu ngàn người dân vô tội ở Huế, hồi tết Mậu Thân năm 1968. Hắn cho rằng không hề có chỉ đạo của cấp trên tàn sát thường dân. Đó chẳng qua là do cấp dưới túng thế khi rút lui rồi làm bậy!!!

* Nhận xét:
Hắn đã cởi bỏ lớp áo ngụy trang "phản tỉnh" vứt đi rồi. Hoặc có lẽ hắn nghĩ rằng không cần phải ngụy trang nữa vì mọi người đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của tên đại tá ngụy quân cộng sản Bùi Tín!

7. Không những bênh vực cho bọn việt gian cộng sản mà hắn còn công khai ca ngợi lá cờ máu của việt cộng. Hắn đã viết như sau trong quyển Mây Mù Thế Kỷ, trang 56: " .... Tôi thấy lá cờ đỏ sao vàng đã có một thời kỳ oanh liệt, đó là thời kỳ khởi nghĩa cách mạng tháng 8, năm 1945, thời kỳ kháng chiến chống Pháp và trước đó, còn tiêu biểu cho cả cuộc khởi nghĩa Nam Bộ năm 1940. Nó có cả một quá trình lịch sử hào hùng và đi cùng với nó là bài quốc ca có tựa đề là Tiến quân ca. Nhiều người cho rằng cần phải giữ lá cờ đỏ sao vàng vì nó tiêu biểu cho một thời kỳ lịch sử, được Quốc hội Việt Nam chấp nhận, được công nhận ở Liên Hiệp Quốc là lá cờ chính thức làm lễ chào cờ khi đón các vị nguyên thủ quốc gia và thay mặt đất nước Việt Nam trên trường quốc tế"

Hai tay hắn đội lá cờ máu trên đầu để thờ, còn chân thì chà đạp lên lá cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hòa: " .... Cho đến ngày nay một số người Việt quốc gia đã nghĩ đến một lá cờ khác, họ không công nhận lá cờ Vàng ba sọc đỏ là quốc kỳ nữa với lý do nó tiêu biểu cho một thời kỳ, một chế độ tham nhũng do thực dân đế quốc dựng lên. Một số người quốc gia còn nói với tôi là không thể chấp nhận lá cờ Vàng ba sọc đỏ đại diện cho sự thối nát, sự thất trận, bất lực trong cuộc chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay cộng sản, đến nỗi họ phải bỏ đất nước ra đi" (Trích Mây Mù Thế Kỷ, trang 56, tác giả Bùi Tín)

Nhận xét:

Tên Bùi Tín tự hào lá cờ máu của hắn được quốc hội bù nhìn của bọn việt gian cộng sản công nhận, được Liên Hiệp Quốc công nhận, được làm lễ chào cờ khi đón các vị nguyên thủ quốc gia và thay mặt đất nước Việt Nam trên trường quốc tế. Chà, oai quá! Hãnh diện quá!

Bùi Tín quên rằng nếu bọn việt gian cộng sản bị lật đổ thì lá cờ máu sẽ bị quăng vào sọt rác. Lúc ấy lá cờ vàng ba sọc lại tiếp tục tung bay ở Liên Hiệp Quốc! Còn việc được quốc hội bù nhìn của bè lũ việt gian công nhận thì có gì đáng hãnh diện?

Qua 7 điểm nêu trên, ta thấy rất rõ ràng, Bùi Tín chỉ là một tên phản tỉnh dỏm, một tên đối lập cuội, đánh phá cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Những thành phần này rất nguy hiểm vì chiếc áo khoác bên ngoài của bọn chúng. Chẳng thà là kẻ thù công khai ngoài mặt trận, màu cờ sắc áo hoàn toàn khác biệt, chúng ta dễ đánh. Đấu tranh chống bọn giặc Trung Cộng dễ hơn là chống bọn việt gian cộng sản. Dễ hơn là vì cứ thấy thằng nào mắt hí, nói tiếng Tàu líu lo là chúng ta nổ súng. Trong khi đó việt gian cộng sản cũng là một loại giặc, vừa ngoại xâm, vừa nội xâm và chúng ta khó đánh hơn giặc Tàu. Bởi vì chúng thường núp sau tấm bình phong "người Việt Nam, con Rồng cháu Tiên" và chúng trà trộn, sống lẫn lộn trong toàn dân và biết nói tiếng Việt. Chúng thường lý luận như thế này:

- Tại sao các anh (những người quốc gia) lại thù ghét chúng tôi? Chúng tôi cũng là người Việt Nam như các anh, cùng ăn cơm với nước mắm Phú Quốc như các anh, cùng con Rồng cháu Tiên, cùng nguồn gốc Lạc Long Quân, Âu Cơ! Chúng ta là anh em cùng một bọc trứng trăm con. Trong quá khứ chúng tôi có sai lầm "chút đỉnh"(!) Nhưng thôi hãy quên đi quá khứ và cùng hướng về tương lai để cùng xây dựng đất nước giàu đẹp! Thôi nín đi em, anh đã chơi rồi, còn chi nữa đâu!*

LỜI KẾT:

Những thành phần phản tỉnh dỏm, đối lập dỏm như Bùi Tín hết sức nguy hiểm bởi vì bọn chúng đánh phá ngay trong nội bộ của những người quốc gia, lèo lái mục tiêu đấu tranh của chúng ta đi lạc hướng và tung ra nhiều hỏa mù khiến cho hàng ngũ của chúng ta bị rối loạn. Và càng nguy hiểm hơn nữa khi chúng ta tin tưởng bọn chúng, coi bọn chúng như những người đồng chí hướng, đứng chung hàng ngũ đấu tranh. Có nhiều tên chửi cộng sản rất dữ dội, nghe nổ đôm đốp như Từ Châu điện quang pháo. Nhưng nếu phân tích kỹ thì ta thấy: chửi mà không phải chửi! Hoặc chúng áp dụng chiến thuật xen kẽ, cứ 10 bài viết "chửi cộng sản" thì xen kẽ một nhát dao đâm vào lưng những người Việt quốc gia. Chiến thuật này đang được tờ nhật báo Người Việt ở quận Cam, tiểu bang California ở Mỹ áp dụng! Tôi xin nêu ra đây một ví dụ:

Hồi năm ngoái 2007, nhân dịp ngày 30 tháng 4 có một người tự xưng là cựu thiếu tá quân lực VNCH, cựu giáo sư dạy toán bậc trung học, viết một bài cậy đăng trên một tờ báo địa phương, nói về ý nghĩa ngày 30 tháng 4. Trong suốt bài viết từ đầu đến gần cuối, ông ta chửi cộng sản rất dữ dội, kể tội cộng sản từ năm 1945, đến vụ cải cách ruộng đất, đến tết Mậu Thân 1968, rồi đến những tội ác của cộng sản trước và sau năm 1975. Nhưng khi đọc đến phần kết luận, chỉ vỏn vẹn khoảng 10 giòng thì tôi giật mình! Vì trong phần kết luận, tác giả kêu gọi người Việt ở hải ngoại nên quên đi quá khứ, xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải với cộng sản!!! Mục đích của bọn việt gian cộng sản là như vậy. Nguyên một bài viết tràng giang đại hải dài sáu bảy trang, chúng chỉ cô đọng vào mười giòng cuối cùng! Và bọn chúng dùng tiền bạc mua chuộc chính những người cựu quân nhân VNCH, cựu tù cải tạo nói lên những điều chúng muốn nói!

Ngày nào chúng ta còn bị chi phối bởi những hình tướng bề ngoài là ngày đó chúng ta còn thua cộng sản. Có nhiều người sống ở hải ngoại đã mấy chục năm mà vẫn còn "ngượng mồm" không dám gọi Hồ Chí Minh bằng thằng! Còn nể sợ Hồ Chí Minh tức là còn nể sợ bọn việt gian cộng sản, từ thằng đầu gấu trong bộ chính trị xuống đến thằng công an khu vực tép riu. Khi về nước tới phi trường, vừa trông thấy bọn công an hải quan là sợ muốn té đái ra quần, nó chưa đòi tiền đã vội móc tiền ra đưa cho nó! Có người viết thơ ngỏ đăng báo gởi mấy tên đầu gấu như Mạnh, Triết, Dũng. Nội dung lá thơ là than phiền, chê trách mà cứ "kính thưa Ngài" lia lịa, từ đầu đến cuối! Vừa đánh vừa run vừa lạy thì đánh làm gì? Đó không phải là lịch sự, có học. Đó là hèn nhát!

Khi nhìn những tên việt gian cộng sản đầu gấu, chúng ta phải nhìn xuyên qua bộ quần áo sang trọng mà bọn chúng đang mặc, để thấy rõ chân tướng bên trong của bọn chúng là những tên cướp, những tên việt gian cộng sản phản dân, hại nước. Toàn bộ những chức vụ ghê gớm của bọn chúng nghe nổ đôm đốp như điện quang pháo, chúng ta phải phớt lờ, coi như không có. Còn bị chi phối bởi những chức vụ như "chủ tịch nước", "thủ tướng chính phủ", "tổng bí thư đảng", chưa đánh đã té đái ra quần, lo chắp tay vái lạy thì muôn đời sẽ làm nô lệ! Khi tôi nghe nhắc đến cái tên "Nguyễn Văn Sang" thì tôi hình dung ra ngay đó là tên công an áo đen, đảng viên cộng sản được kết nạp hồi trước năm 1945. Năm 2006 tên này đã được bọn việt gian cộng sản trao tặng huân chương Đại đoàn kết dân tộc. Đó là con quạ đen mang thánh giá chớ không phải là "Giám Mục" đang cai quản giáo xứ Thái Bình. Trong cuộc đấu tranh đòi lại tòa Khâm Sứ của giáo dân Hà Nội, tên này đã đóng vai trò trung gian, hòa hợp hòa giải. Thế là chết giáo dân Hà Nội rồi! Kẻ thù ở ngay trong hàng ngũ đấu tranh của mình chớ ở đâu xa!

Bùi Tín chính là ngầu-pín, một cây roi cặc bò rất nguy hiểm đang đánh phá cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại. Những bài viết của hắn sẽ ảnh hưởng đến nhiều lớp người trẻ sau này, nhồi nhét vào đầu họ những sự hiểu biết rất sai lạc về lịch sử. Nếu chúng ta không cảnh giác và tẩy chay, vạch mặt những tên đặc công việt cộng nằm vùng thì những cây roi cặc bò sẽ tiếp tục quất trên đầu trên cổ chúng ta. Hãy nhìn thấy rõ hắn chính là cây roi cặc bò chớ đừng bị chi phối bởi chức vụ đại tá hay phó tổng biên tập báo Nhân Dân của hắn!

Trần Thanh
Ngày 17 tháng 2 năm 2008

Chú thích:
* Một câu trong bài hát Sang Ngang của Đỗ Lễ "Thôi nín đi em lệ đẫm vai rồi buồn thương nhớ ơi" Câu này thường bị sửa lời lại để mô tả sự lưu manh, đểu cáng của mấy thằng ma cô chuyên đi dụ dỗ những người con gái ngây thơ.