Monday, May 9, 2011

Thông điệp Phật Đản của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ

Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế
International Buddhist Information Bureau
Bureau International d'Information Bouddhiste
Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo,
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
B.P. 60063 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France)
Tel.: (Paris) (331) 45 98 30 85
Fax : Paris (331) 45 98 32 61
E-mail: ubcv.ibib@free.fr
Web: http://www.queme.ne
*********
    THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 8.5.2011

    Thông điệp Phật Đản của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ
PARIS, ngày 8.5.2011 (PTTPGQT) - Viện Tăng Thống trong nước vừa gửi đến Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế Thông điệp Phật Đản của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, Xử lý Thường vụ Viện Tăng Thống kiêm Viện trưởng Viện Hóa Đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất để phổ biến. Phật Đản năm nay rơi vào ngày 17.5.2011.

Hai sự kiện LHQ đã là nội dung hiện đại cho Phật giáo trong ngày Đản sinh Đức Phật. Vì vậy Đại lão Hòa thượng viết rằng: “Ý nghĩa quan trọng thứ nhất mà chúng ta nhận thấy, là trong cuộc khủng hoảng tư tưởng và chính trị thế giới, biểu hiện qua các nạn độc tài và khủng bố ngày càng phổ biến, LHQ đã nhận ra chiếc phao cứu độ nhân sinh chính là giáo lý từ bi, khoan hòa, an lạc của Phật giáo. Ý nghĩa thứ hai không kém phần quan trọng, đặc biệt cho người có tín ngưỡng ở Việt Nam, là năm nay LHQ kỷ niệm 30 năm bản “Tuyên ngôn về Xóa bỏ Mọi hình thức Bất bao dung và Kỳ thị vì lý do Tôn giáo và Tín ngưỡng”. Hơn ai hết trên đất nước này, người Phật tử Việt Nam là nạn nhân trực tiếp của sự mất tự do tôn giáo và nhân quyền qua 36 năm đằng đẵng”.

Hòa thượng nhận định sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử, Phật giáo Việt Nam xuống đường đấu tranh thập niên 60 và tiếp diễn đến hôm nay, là vì “sự áp đặt ý thức hệ ngoại lai vẫn hiện hữu trên quê hương chúng ta, làm cho cốt nhục ly tán, kinh tế quẫn bách, xã hội điêu linh”.

Hòa thượng cũng nhấn mạnh “Lý tưởng tôn giáo của đạo Phật là tiền đề cho lý tưởng công bình xã hội biểu hiện qua văn hóa, kinh tế, chính trị. Không hề có những yếu tố phi xã hội trong giáo lý đạo Phật, vì thế người Phật tử luôn tôn trọng và đương đầu bảo vệ con người, chống lại những bất công hay bất bình đẳng xã hội, vốn là nguyên nhân chà đạp quyền sống của lương dân”. Nên Hòa thượng kêu gọi :

“Ngôi nhà Việt Nam sau một trăm năm bị ngoại xâm chiếm đóng, sáu mươi lăm năm huynh đệ tương tàn rồi độc tài toàn trị. Đã đến lúc người Phật tử không thể khoanh tay đứng ngó hay than thân trách phận, chờ đợi kiếp sau, mà phải đứng lên noi gương Ngài A Dục từ bỏ con đường bạo lực, mở lượng từ bi, khai thông trí tuệ, nối tiếp Con Đường Phật 2555 năm trước”. Sau đây là toàn văn bức Thông điệp Phật Đản:

GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
VIỆN TĂNG THÔNG
Thanh Minh Thiền viện, 90 Trần Huy Liệu, Phường 15,
Quận Phú Nhuận, TP. Sài gòn
---------------------------------------------------------------------------------------
Phật lịch 2555 TĐPĐ/VTT

THÔNG ĐIỆP PHẬT ĐẢN PL. 2555
của Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ,
Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống
kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN
    Kính gửi :
- Chư tôn Trưởng Lão Hội Đồng Lưỡng Viện, chư Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức Tăng ni.
- Cùng toàn thể Phật tử các giới trong và ngoài nước.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Kính bạch chư Tôn đức,
Thưa toàn thể Đồng bào Phật tử,

Thay mặt chư Tôn đức Trưởng lão Hội Đồng Lưỡng Viện, tôi trân trọng kính gửi đến chư Tôn Hoà Thượng, chư Thượng Toạ, Đại Đức, Tăng Ni cùng đồng bào Phật tử trong và ngoài nước lời chúc mừng nồng nhiệt nhân ngày Phật đản sinh, và bày tỏ tâm nguyện phát huy sự nghiệp hoằng pháp lợi sinh, chuyển vận thời cơ, hoàn mãn Phật sự.

Phật Đản năm nay mang hai ý nghĩa lớn có tính thế giới và nhân loại. Hai ý nghĩa đến từ một diễn đàn lớn rộng của tất cả thành viên quốc gia trên địa cầu, đó là LHQ. Thông điệp Phật Đản của ông Tổng thư ký LHQ, Ban Ki-moon, gửi Đại lễ Phật Đản LHQ lần thứ tám lấy chủ đề “Phát triển xã hội – kinh tế”, tổ chức tại Thái Lan năm nay, viết rằng:

“Quý vị đã chọn chủ đề hiện đại là Phát triển xã hội – kinh tế, đặt trọng tâm vào vấn nạn khổ đau của nhân loại mà đức Cồ Đàm Tất Đạt Đa phát hiện cách đây hơn 2500 năm khi Ngài rời bỏ cung điện, từ bỏ tư hữu thế gian để dấn thân vào thế sự. (…) Lời dạy của đức Phật chống tam độc, tham, sân, si, có thể làm sống dậy những cuộc hội luận đa phương về nạn đói đang tác hại gần một tỉ người trong thế giới sung mãn của chúng ta, về nạn bạo lực hung ác đang giết hại hàng triệu người mỗi năm, và sự gây hại môi trường một cách vô nghĩa mà con người gây ra cho nơi cư trú của chúng ta, là hành tinh trái đất. Nhiều tổ chức Phật giáo đã đem giáo lý của đức Phật vào thực hành. Tôi vô cùng biết ơn các tổ chức Phật giáo hậu thuẫn những hoạt động của LHQ để hoàn mãn các Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ, là kế hoạch của LHQ nhằm khắc phục các thách thức xã hội – kinh tế quan trọng mà thế giới phải đối diện”.

Ý nghĩa quan trọng thứ nhất mà chúng ta nhận thấy, là trong cuộc khủng hoảng tư tưởng và chính trị thế giới, biểu hiện qua các nạn độc tài và khủng bố ngày càng phổ biến, LHQ đã nhận ra chiếc phao cứu độ nhân sinh chính là giáo lý từ bi, khoan hòa, an lạc của Phật giáo.

Ý nghĩa thứ hai không kém phần quan trọng, đặc biệt cho người có tín ngưỡng ở Việt Nam, là năm nay LHQ kỷ niệm 30 năm bản “Tuyên ngôn về Xóa bỏ Mọi hình thức Bất bao dung và Kỳ thị vì lý do Tôn giáo và Tín ngưỡng”. Hơn ai hết trên đất nước này, người Phật tử Việt Nam là nạn nhân trực tiếp của sự mất tự do tôn giáo và nhân quyền qua 36 năm đằng đẵng.

Trong quá khứ hai nghìn năm lịch sử Việt, đối diện với bi kịch khổ đau trầm thống, nạn xâm lược, và bất bình đẳng xã hội, người Phật tử đã chung dự giải quyết với sự hòa đồng của các triều chính sáng suốt biết thương dân. Nhưng ngày nay, sự hòa đồng đã mất vì nạn tranh chấp ý thức hệ có tính quốc tế xâm lăng vào đầu não con người Việt. Nên lần đầu trong lịch sử, Phật giáo Việt Nam mới phải có cuộc đấu tranh xuống đường thập niên 60 để bảo vệ lý tưởng đạo đức Đông phương trước sức tấn công hung hãn của các ý thức hệ ngoại lai làm tha hóa xã hội và con người. Cuộc đấu tranh và vận động ấy tiếp diễn đến hôm nay, đầu thiên niên kỷ XXI, vì sự áp đặt ý thức hệ ngoại lai vẫn hiện hữu trên quê hương chúng ta, làm cho cốt nhục ly tán, kinh tế quẫn bách, xã hội điêu linh. Lý tưởng tôn giáo của đạo Phật trong cuộc vận động này đòi hỏi cải thiện các chính sách chỉ hiện hữu trên giấy tờ, điều luật tùy tiện, chứ thực tế không mang lại sự ấm no, hạnh phúc, tự do cho toàn dân.

Lý tưởng tôn giáo của đạo Phật là tiền đề cho lý tưởng công bình xã hội biểu hiện qua văn hóa, kinh tế, chính trị. Không hề có những yếu tố phi xã hội trong giáo lý đạo Phật, vì thế người Phật tử luôn tôn trọng và đương đầu bảo vệ con người, chống lại những bất công hay bất bình đẳng xã hội, vốn là nguyên nhân chà đạp quyền sống của lương dân, ngăn cản hạnh nguyện tu học để tiến thủ, ngăn cản sự thực hành Từ, Bi, Trí, Lực, theo chí nguyện Bồ tát cứu đời, ngăn cản tiến trình Giác ngộ là cứu cánh của đạo Phật.

Từ nguyên tắc chỉ đạo cứu khổ ấy, Ðạo Phật Việt Nam phát triển thêm nhiều nhân tố tích cực trong cuộc dấn thân bảo vệ nhân dân và đất nước. Lịch sử Phật giáo Việt, lồng trong lịch sử dân tộc, trên hai nghìn năm qua, đã bao lần minh chứng rằng HỘ DÂN, HỘ QUỐC và HỘ PHÁP hòa quyện trong nhau làm kim chỉ nam cho nếp sống và hành động của người Phật tử Việt Nam.

Ngôi nhà Việt Nam sau một trăm năm bị ngoại xâm chiếm đóng, sáu mươi lăm năm huynh đệ tương tàn rồi độc tài toàn trị. Đã đến lúc người Phật tử không thể khoanh tay đứng ngó hay than thân trách phận, chờ đợi kiếp sau, mà phải đứng lên noi gương Ngài A Dục từ bỏ con đường bạo lực, mở lượng từ bi, khai thông trí tuệ, nối tiếp Con Đường Phật 2555 năm trước.

Có như thế, chúng ta mới thành kính Nhớ Phật, trả ơn Phật trong ngày Phật đản năm nay.

Nam mô Bổn sư Thích ca Mâu ni Phật.

Thanh Minh Thiền Viện Ngày Phật Đản 2555,
Tây lịch 2011
Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống
kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN
(ấn ký)
Sa Môn Thích Quảng Độ

Thursday, May 5, 2011

Việt gian cộng sản Việt Nam đàn áp người Hmong

    Quân đội việt gian cộng sản Việt Nam dùng võ lực giải tán người Hmong biểu tình tại Điện Biên.

Hình trực thăng bay lên Ðiện Biên do một trang mạng xã hội đăng tải trước khi bị đóng. (Hình: BBC)

Source: http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20110505-quan-doi-viet-nam-dung-vo-luc-giai-tan-nguoi-hmong-bieu-tinh-tai-dien-bien

Trọng Nghĩa

Theo AFP, một nguồn tin từ giới quân đội Việt Nam ngày 5/5/11 xác nhận sự kiện binh lính được tăng viện lên tỉnh Điện Biên, miền Tây Bắc Việt Nam, để góp sức giải tán hàng ngàn người Hmong tập hợp biểu tình. Sự việc nổ ra từ nhiều ngày qua, nhưng mãi đến hôm nay mới được báo chí quốc tế loan tải.

Nguồn tin trên cho biết là các cuộc biểu tình đã khởi sự cách nay vài ngày tại tỉnh giáp giới Lào và Trung Quốc. Những người Hmong, còn gọi là Mèo, đã đòi quyền được thành lập vùng tự trị và quyền tự do tôn giáo. Theo nguồn tin này : “Một số vụ xô xát nhỏ đã xẩy ra giữa người biểu tình và lực lượng an ninh tại chỗ, buộc quân đội phải can thiệp để tránh không cho bạo động lan rộng”.

Một quan chức địa phương ở huyện Mường Nhé, cách thị xã Điện Biên khoảng 200 km về phía tây bắc, đã xác định với AFP rằng hôm nay, vẫn còn hơn 3.000 người Hmong tụ tập. Dù công nhận là tình hình phức tạp, nhưng viên chức này đã phủ nhận việc người Hmong biểu tình để phản đối chính quyền khi nói rằng : “Chúng tôi không biết họ muốn gì”.

Hãng AFP cũng đã tìm hiểu thông tin nơi lãnh đạo ngành công an tỉnh Điện Biên, nhưng điện thoại đã bị cúp ngay sau khi có câu hỏi về cuộc biểu tình.

Theo nguồn tin quân sự của AFP, chính quyền địa phương đã bắt giữ một số người và cho mở điều tra. Theo ông, người Hmong đã bị một số phần tử tại địa phương "kích động" nhân dịp kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ ngày 07/05/1954. Viên chức này cũng tỏ ý hết sức quan ngại trước nguy cơ tình hình xấu đi thêm : “Hôm nay thứ Năm tình hình nói chung là ổn định, nhưng chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai”.

Dẫu sao thì tình hình tại chỗ căng thẳng đến mức chính quyền đã phải điều thêm quân từ Hà Nội lên tăng viện cho bộ đội địa phương. Theo nhận định của AFP, có lẽ đây là cuộc biểu tình phản đối chính quyền nghiêm trọng nhất của các sắc dân thiểu số tại Việt Nam từ sau phong trào nổi dậy rầm rộ trong hai năm 2001 và 2004 của các nhóm ít người tại vùng Tây Nguyên Việt Nam. Vào khi ấy, chính quyền đã mạnh tay trấn áp khiến cho khoảng 1.700 người Thượng đã phải chạy qua lánh nạn tại Cam Bốt.

Riêng lần này, theo một tổ chức đấu tranh cho quyền lợi của người Hmong mang tên Trung tâm Phân tích Chính sách Công (Center for Public Policy Analysis), có trụ sở tại Washington, thì đã có 28 người Hmong biểu tình bị thiệt mạng và hàng trăm người mất tích. Số liệu này tuy nhiên không thể được kiểm chứng một cách độc lập.

Vấn đề khiến giới quan sát lo ngại là lịch sử quan hệ không mấy tốt đẹp giữa chế độ Việt Nam hiện nay với người Hmong. Trong cuộc chiến tranh kết thúc năm 1975, người Hmông là một sắc dân đã giúp lực lượng Mỹ chống lại lực lượng Cộng sản Việt Nam cũng như Lào. Ngoài ra, trong thời gian qua, tại các vùng hẻo lánh xa xôi, hiện tượng cường hào địa phương hay các hành vi ép buộc bỏ đạo không phải là hiếm hoi. Đó là những mầm mống dễ gây bất mãn.

Trong số 53 dân tộc thiểu số của Việt Nam, tổng cộng khoảng 10 triệu người, http://www.blogger.com/img/blank.giftheo Ngân Hàng Thế Giới, có gần 790.000 người Hmong. Một trong những yếu tố đáng quan ngại, theo định chế tài chánh thế giới, là tỷ lệ đói nghèo của người thiểu số cao hơn năm lần so người Kinh.

Cho đến trưa nay (05/05), chính quyền Việt Nam chưa thấy xác nhận nguồn tin nói trên, trong lúc báo chí trong nước hoàn toàn im tiếng.
---

    Vietnam troops clash with Hmong protesters
Source: http://www.abs-cbnnews.com/global-filipino/world/05/05/11/vietnam-troops-clash-hmong-protesters

By Ian Timberlake, Agence France-Presse

HANOI, Vietnam - Vietnamese soldiers clashed with ethnic Hmong after thousands staged a rare protest in a remote mountain area calling for greater autonomy and religious freedom, a military source said Thursday.

Trời rét, học sinh lớp 1, của một trường tiểu học ở huyện Mường Nhé, đi chân đất và ngồi trong những phòng học tranh tre tuềnh toàng


The Vietnamese army sent troop reinforcements after the demonstrations broke out several days ago in Dien Bien province in the far northwest of the communist nation, near the border with China and Laos.

Soldiers "had to disperse the crowd by force," according to the military source, who did not provide details of any casualties or the number of troops involved.

"Minor clashes occurred between the Hmong and security forces," he added.

Protesters numbered in their thousands and "the army had to intervene to prevent these troubles from spreading", the source said.

It is Vietnam's worst known case of ethnic unrest since protests in 2001 and 2004 in the Central Highlands by the Montagnards. About 1,700 of them fled to Cambodia after troops crushed protests against land confiscation and religious persecution.

In a statement citing Le Thanh Do, a senior provincial official, the Ministry of Foreign Affairs said Hmong had gathered since early May and camped in unsanitary conditions believing that a "supernatural force" would arrive to lead them to "a promised land."

"Abusing the information, some people instigated and campaigned for the establishment of a separate kingdom of Hmong people, causing disorder, insecurity and an unsafe situation," it said.

The mainly Christian Hmong, among Vietnam's poorest people, are a Southeast Asian ethnic group who helped US forces against North Vietnam during the secret wartime campaign in Laos. They faced retribution after the communist takeover.

A foreign diplomat said he heard "that all of a sudden some guy sort of declared himself king and gathered people together."

Some Hmong have previously called for a separate Hmong Christian state, he said.

A local official in Muong Nhe district, about 200 kilometers northwest of Dien Bien town, told AFP that more than 3,000 Hmong were still gathered on Thursday.

The scenic Dien Bien region is normally popular with Vietnamese travellers, some of whom warned each other on a Web chatroom to stay away from the area because of a "Hmong uprising".

The U.S.-based Center for Public Policy Analysis, an outspoken supporter of the Hmong cause, said 28 protesters had been killed and hundreds were missing. The claims cannot be independently verified.

In a statement from the Center, Christy Lee, executive director of the Washington-based campaign group Hmong Advance, cited "credible reports" of a major crackdown.

The operation was in response to Hmong people's protests for land reform, their opposition to illegal logging, "or because of their independent Christian and Animist religious beliefs," Lee said.

Local authorities had detained several people and opened an investigation, the military source said, adding the Hmong were "incited" by local people wishing to exploit the May 7 anniversary of Vietnam's victory over French colonial forces at Dien Bien Phu in 1954.

"We are very concerned," the military source said. "The Hmong called for freedom of belief and the setting up of a locally autonomous region."

Carl Thayer, an Australian-based Vietnam analyst, said sending military reinforcements would be "quite extraordinary" given Vietnam's multi-layered security apparatus which includes local militias and troops, and mobile riot police.
http://www.blogger.com/img/blank.gif
The foreign ministry statement made no mention of military involvement. It said "cadres" were dispatched to persuade the people not to believe "distorted" information.

"At present some of the people have returned home," it said.

Vietnam is a one-party state where public gatherings are strictly controlled and all traditional media are linked to the regime.
---
    U.S. Probes Reports of Deaths After Hmong Protests in Vietnam
Source: http://www.bloomberg.com/news/2011-05-06/u-s-probes-reports-of-deaths-after-hmong-protests-in-vietnam.html

By Bloomberg News - May 6, 2011 4:48 PM ET

The U.S. Embassy in Vietnam said it is looking into unconfirmed reports of deaths following protests by ethnic mihttp://www.blogger.com/img/blank.gifnority Hmong people in a remote mountain areahttp://www.blogger.com/img/blank.gif near the Laos border.

Vietnamese soldiers clashed with thousands of protesters calling for greater autonomy and religious freedom, Agence France-Presse reported yesterday, citing an unidentified military official. Twenty-eight people were killed and hundreds are missing, according to Washington-based humanitarian advocacy group the Center for Public Policy Analysis.

“We urge all parties involved to avoid violence, to resolve any differences peacefully and in accordance with Vietnamese law and internationally recognized human rights standards,” the U.S. Embassy in Hanoi said in a statement today. The Embassy is inquiring into “unconfirmed reports of possible deaths associated with these protests.”

The protests are the third known incident of unrest among Vietnam’s ethnic minorities in the past decade. In 2001 and 2004, Vietnamese security forces confronted Montagnards in the Central Highlands protesting religious persecution and the loss of their homelands, causing at least 1,000 to flee the country.

Vietnam’s Ministry of Foreign Affairs said a “large gathering” of Hmong people took place in Dien Bien province in the country’s northwestern region after a rumor that a “supernatural force” would lead them to a “promised land.”

The crowd was incited to call for a separate territory for Hmong people, “causing disorder, insecurity and an unsafe situation,” the ministry’s statement said. Local officials have convinced many to return to their homes, it said.

“Significant numbers of Vietnam People’s Army troops from Hanoi, and security forces from Laos, have been deployed for special military operations directed againhttp://wwwhttp://www.blogger.com/img/blank.gif.blogger.com/img/blank.gifst the Hmong minority people,” Philip Smith, the executive director of the U.S. advocacy group, said in a statement on its website, citing other non-governmental organizations and people inside the region whehttp://www.blogger.com/img/blank.gifre the protests were taking place.

To contact the reporter responsible for this story: K. Oanh Ha Bloomberg News at oha3@bloomberg.net

To contact the editor responsible for this story: Bloomberg News at oha3@bloomberg.net



Tuesday, May 3, 2011

Nguyễn Thượng Long muốn gì ? - Lê Duy San

    Nhà Báo kiêm Nhà Hoạt Động Chính Trị Cộng Sản Nguyễn Thượng Long muốn gì ?
Lê Duy San

Trong bài “Tìm Mãi Yêu Thương”, sau một vài câu mào đầu, nhà báo kiêm nhà hoạt động chính trị Cộng Sản Nguyễn Thượng Long viết: “Tôi nghĩ rằng đã là người Việt Nam, dù là người chiến thắng hay là kẻ chiến bại, dù ở đâu trên mặt đất này thì ai ai vào ngày tháng đó cũng thở phào và không ít thì nhiều đều có chung cảm hứng yêu thương nhau như vậy”.

Ý nghĩ này chỉ đúng với đồng bào miền Bắc vì họ không còn lo con cái của họ phải “Sinh Bắc Tử Nam” nữa, không còn phải thắt lưng buộc bụng để nuôi quân. Còn đối với đồng bào miền Nam, nhất là những người đang sinh sống tại thành thị thì họ không thể nào có được cảm hứng như vậy, trừ những thành phần thân Cộng hay Việt Cộng nằm vùng, vì cả một tương lai đen tối đang chụp lên đầu họ ngay sau khi cánh cổng sắt của dinh Dộc Lập bị xe tăng của Việt Cộng dưới lốt quân đội Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam húc sập.

Tôi cũng không đồng ý với ông khi ông nêu lên một loạt những câu hỏi tại sao như:
    - Tại sao lại phải “Đào tận gốc, trốc tận rễ” đám Trí - Phú Địa – Hào … rồi bây giờ lại gọi đó mới chính là nguyên khí của đất nước !

    - Tại sao sau Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), Chủ tịch Hồ Chí Minh đã phải thay mặt Đảng thanh minh trước quốc dân đồng bào rằng: Một Đảng biết nhận ra khuyết điểm của mình, Đảng đó còn có thể tiến bộ, rồi ông lặng lẽ rút khăn tay lau nước mắt. ( !?).

    - Tại sao lại phải cải tạo thực ra là đánh sập công thương nghiệp tư bản tư doanh tới 2 lần (Miền Bắc sau năm 1954 – Miền Nam sau 30/4/1975). Sau 1986 đến nay lại phải làm lại gần như từ đầu.

    - Tại sao lại phải mở ra các “Pháp trường trắng” trong vụ đàn áp nhân văn giai phẩm và xét lại chống Đảng. Pháp trường trắng là: “Nơi không có đầu rơi, không có máu chảy, nhưng có người chết” – (Nguyễn Tuân). Thời gian và năm tháng đã trôi qua đã đủ để minh oan cho những con người tài hoa, dũng cảm và trung thực đó. Đến nay trên thực tế không ít người trong họ đã được vinh danh trở lại thì hỡi ôi người còn, người mất, người đang sống nhưng phải sống đời sống thực vật, cỏ cây, người tha hương biệt xứ mãi mãi ôm theo những ký ức đầy ám ảnh nặng nề, tại sao lại phải làm như thế ?

    - Tại sao sau ngày 30/4/1975 ngày con Lạc ở miền Bắc chiến thắng cháu Hồng ở miền Nam, người chiến thắng không thực lòng hòa hợp, hòa giải mà lại tạo ra những thương tổn không đáng có trong lòng những kẻ bại trận. Những ngày tháng tù đầy, cải tạo và phân biệt đối xử với quân nhân, viên chức chính quyền cũ và vợ con gia đình họ đến nay vẫn là những ký ức đầy hãi hùng.
Vì những hãi hùng này mà ngày đó hàng triệu người con đất Việt phải liều thân bỏ xứ ra đi, mong kiếm tìm một vận hội mới. Người chiến thắng không chỉ làm ngơ mà còn không hiếm những kẻ trục lợi dựa trên cuộc tháo chạy kinh hoàng diễn ra trong nhiều năm đã làm biết bao gia đình tan nát, bao nhiêu người phải chết trong tuyệt vọng, phải khuynh gia bại sản, phải nhơ nhuốc vì hải tặc, phải hoài thân trong bụng cá, phải bỏ xác trên đảo hoang. Người sống sót không mấy ai tránh khỏi những sang chấn tinh thần không dễ bình phục.

Là một nhà báo Cộng Sản và cũng là một nhà hoạt động chính trị, như chính ông đã tự nhận, dưới chế độ Cộng Sản, ông thừa hiểu thế nào là “Đấu Tranh Giai Cấp”, thế nào là “Chuyên Chính Vô Sản”, thế nào là “Bạo Lực Cách Mạng” vậy mà ông cũng không biết TẠI SAO thì kể cũng lạ !

Ông viết rằng: “Chưa người Việt Nam nào đã quên Tuyên Bố Thượng Hải ngày 28 /2 /1972. Đó là cuộc mặc cả trên lưng người Việt Nam ở cả 2 miền của Hoa Thịnh Đốn và Trung Nam Hải, là cú “Đi Đêm” đầy tai tiếng giữa Nixon và Mao”. Và ông viết tiếp: “Đặc biệt là sau khi Hội Nghị Ba Lê được các bên ký kết, Mỹ chính thức bước ra khỏi cuộc chiến, bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà, Mỹ không chỉ có lỗi với đồng minh chiến lược của mình, Mỹ có lỗi với cả dân tộc Việt Nam khi dửng dưng, ngoảnh mặt đi để Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa phần lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam (1974) và từ đó cho tới ngày 30 / 4 / 1975 trong tiếng gầm thét của cỗ máy chiến tranh trong tay người Việt Nam, chỉ có người Việt Nam chúng tôi ở 2 bên là ngã xuống trong cuộc lao vào nhau, chém giết nhau, thanh toán nhau chí mạng chứ đâu có người Mỹ”.

Sao ông chạy tội cho bọn đầu sỏ Cộng Sản Hà Nội khéo thế? Mỹ nó không giúp VNCH được nữa thì chúng bỏ. Chính bọn lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội của ông ta còn dửng dưng ngoảnh mặt đi coi như không thấy, không biết thì tại sao ông lại đi trách bọn Mỹ ? Việt Nam mất cả chục ngàn cây số vuông biên giới cũng như cả trăm ngàn cây số vuông lãnh hải, Việt Nam mất Hoàng Sa, Trường Sa là do Phạm Văn Đồng đã ký vào ngày 14/9/1958 và Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ mà bọn lãnh đạo Hà Nội của ông đã ký vào năm 2000 để nhượng thêm Biển Đông cho Trung Cộng sao ông không tránh móc chúng mà lại đi trách móc bọn Mỹ là người dưng nước lã?

Ông viết: “(Nếu) Sau hiệp nghị Giơnevơ 1954, phía Bắc vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân miền Nam họ sẽ sống với Đảng cộng sản. Đảng sẽ dúi vào tay họ khẩu AK47 được sản xuất từ Liên Xô. Nam vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân của miền Bắc. Họ sẽ sống với những người quốc gia. Trong tay họ là những khẩu AR15 được sản xuất ở Hoa Kỳ hay ở Tenavip. Điều gì sẽ xảy ra đây? Lịch sử sẽ phải viết khác đi chăng ? Tôi nghĩ rằng không thể. Người miền Nam mà sống ở miền Bắc cũng sẽ biết thế nào là đấu tố trong cải cách ruộng đất, thế nào là:
    “Mang bục công an đặt giữa trái tim người,
    Bắt tình cảm ngược xuôi theo luật đi đường nhà nước”
    (Lê Đạt)
Sẽ phải thắt lưng buộc bụng, phải làm viêc bằng 2 để xây dựng chủ nghĩa xã hội, vẫn phải dốc sức để “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào” như lời kêu gọi của ông Hồ Chí Minh. Người miền Bắc sống ở miền Nam cũng làm sao mà tránh khỏi những ngày quân trường Thủ Đức, có học hành chút ít như trang lứa chúng tôi tránh sao khỏi những ngày võ bị Đà Lạt !

Đúng, nhưng nói rằng: “Rồi tất cả cũng phải dốc sức để “Bắc Tiến”, để “Lấp sông Bến Hải !”, dốc sức để “Kéo dài biên giới Hoa Kỳ đến vĩ tuyến 17” như lời kêu gọi của ông Ngô Đình Diệm…” thì quả là quá cường điệu và lộng ngôn. Ông căn cứ vào đâu mà bảo rằng ông Ngô Đình Diệm nói như vậy hay sẽ nói như vậy ? Chính vì ông Ngô Đình Diệm không muốn cho người Mỹ đem quân vào VN để diệt bọn Việt Cộng gian ác của các ông nên đã bị người Mỹ dùng tiền mua chuộc một số tướng lãnh VNCH bất hảo giết.

Rồi ông kết luận: “Và nếu như lịch sử lại có một kết cục ngược lại, ngày 30 /4 / 1975 lại kết thúc chiến tranh ở Hà Nội ! thì liệu người dân Miền Bắc có thoát được những cuộc tập trung cải tạo để tẩy não như ngày nào ông Diệm “Tố Cộng”, lê máy chém đi lấy đầu cộng sản theo Luật 10/ 59 ! Vậy là bi kịch vẫn đến với dân tộc chúng ta như một thứ tiền định“.

Trời! Sao ông lại có thể “suy bụng ta ra bụng người” mà kết luận như vậy? Sao ông không chịu “động não” một chút ?

1. Người Quốc Gia là người Quốc Gia. Người Cộng Sản là người Cộng Sản. Chế độ miền Nam tuy không được hoàn toàn tự do dân chủ như các chế độ dân chủ tiền tiến Tây Phương nhưng cũng không độc tài, dã man và khát máu như chế độ Cộng Sản miền Bắc của ông. Ông không thể dùng cái đầu óc Cộng Sản của các ông mà suy diễn ra cái đầu óc của người Quốc Gia cũng như vậy.

2. Đảng Cần Lao Nhân Vị của Ngô Đình Diện hay Đảng Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu dù có độc ác hay tàn bạo tới đâu cũng không thể nào bằng đảng Cộng Sản của các ông.

Ông thừa hiểu rằng người Cộng Sản các ông chủ trương Tam Vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo. Còn người quốc gia chúng tôi chủ trương ngược lại: có gia đình, có tổ quốc, có tôn giáo. Người Cộng Sản các ông chủ trương “thà giết lầm hơn tha lầm”. Còn người Quốc Gia chúng tôi chủ trương ngược lại: “thà tha lầm hơn giết lầm”.

3. Về giáo dục, người Cộng Sản các ông chủ trương lấy học thuyết Mác Lê làm làm căn bản và áp đặt chủ nghĩa Duy Vật, một chủ nghĩa vô luân, vô đạo đức để đào tạo con người. Còn chính sách giáo dục của người Quốc gia chúng tôi chủ trương nhân bản và khai phóng, đặt trên căn bản Nhân Trị Chủ Nghĩa, lấy Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí và Tín làm đầu nhằm phát triển toàn diện con người trong chiều hướng tốt.

Người dân miền Nam không có được chính quyền miền Nam nhồi sọ thù hận nhân dân miền Bắc như nhân dân miền Bắc đã được bọn Việt Cộng Hà Nội nhồi sọ sự thù hận nhân dân miền Nam.

Bởi vậy có thể nói rằng kết luận của ông hoàn toàn sai. Và nếu ngày 30/4/75, kết thúc chiến tranh ở Hà Nội nghĩa là người miền Nam (người Quốc Gia) thắng trận, chắc chắn không hề có chuyện tập trung cải tạo để tẩy não như ngày nào ông Diệm “Tố Cộng”, lê máy chém đi lấy đầu cộng sản theo Luật 10/ 59 như ông Nguyễn Thượng Long viết. Phải nói là ông đã tưởng tượng mới đúng vì thử hỏi máy chém dưới thời ông Diệm đã chém được bao nhiêu cái đầu Việt Cộng, nhưng nội cái vụ Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc thì sách sử đã ghi rõ trên một trăm ngàn người dân vô tội miền Bắc đã bị giết chết một cách dã man và tàn bạo.

Ông viết tiếp: “Tại sao sau ngày 30/4/1975 ngày con Lạc ở miền Bắc chiến thắng cháu Hồng ở miền Nam, người chiến thắng không thực lòng hoà hợp, hoà giải mà lại tạo ra những thương tổn không đáng có trong lòng những kẻ bại trận. Những ngày tháng tù đầy, cải tạo và phân biệt đối xử với quân nhân, viên chức chính quyền cũ và vợ con gia đình họ đến nay vẫn là những kí ức đầy hãi hùng. Vì những hãi hùng này mà ngày đó hàng triệu người con đất Việt phải liều thân bỏ xứ ra đi, mong kiếm tìm một vận hội mới. Người chiến thắng không chỉ làm ngơ mà còn không hiếm những kẻ trục lợi dựa trên cuộc tháo chạy kinh hoàng diễn ra trong nhiều năm đã làm biết bao gia đình tan nát, bao nhiêu người phải chết trong tuyệt vọng, phải khuynh gia bại sản, phải nhơ nhuốc vì hải tặc, phải hoài thân trong bụng cá, phải bỏ xác trên đảo hoang. Người sống sót không mấy ai tránh khỏi những sang chấn tinh thần không dễ bình phục”.

Đến đây thì ta đã hiểu mục đích của Nhà Báo Nguyễn Thượng Long kiêm Nhà Hoạt Động Chính Trị của Cộng Sản Hà Nội muốn gì. Ông muốn chúng ta quên quá khứ, quên hận thù để Hoà Hợp Hòa Giải với bọn Cộng Sản Hà Nội. Nhưng chúng ta làm sao có thể Hoà Hợp Hoà Giải khi mà bọn lãnh đạo Hà Nội vẫn bấu víu vào Chủ Nghĩa Mác Lê? Làm sao chúng ta có thể Hoà Hợp Hòa Giải khi mà bọn lãnh Đạo Hà Nội vẫn chưa từ bỏ độc quyền cai trị? Làm sao chúng ta có thể Hoà Hợp Hoà giải được khi mà bọn lãnh đạo Hà Nội vẫn chưa chịu chấp nhận đa nguyên, đa đảng?
    Làm sao chúng ta có thể Hòa Hợp, Hòa Giải với bọn bán nước?
Xin đừng mơ tưởng.

Lê Duy San
30/4/2011


Sunday, May 1, 2011

Osama Bin Laden dead: US has the body



Tourist Shawnarie Mills poses for a picture with a poster showing the Statue of Liberty holding the head
of Osama bin Laden at Ground Zero in New York. Picture: AP

    Click link
    http://www.abc.net.au/reslib/201105/r760123_6379902.asx

    Full text: Barack Obama's speech
    http://www.whitehouse.gov/the-press-office/2011/05/02/remarks-president-osama-bin-laden?utm_source=wh.gov&utm_medium=shorturl&utm_campaign=shorturl

    The White House

    Office of the Press Secretary
    For Immediate Release
    May 02, 2011
    Remarks by the President on Osama Bin Laden
    East Room

    11:35 P.M. EDT

    THE PRESIDENT: Good evening. Tonight, I can report to the American people and to the world that the United States has conducted an operation that killed Osama bin Laden, the leader of al Qaeda, and a terrorist who’s responsible for the murder of thousands of innocent men, women, and children.

    It was nearly 10 years ago that a bright September day was darkened by the worst attack on the American people in our history. The images of 9/11 are seared into our national memory -- hijacked planes cutting through a cloudless September sky; the Twin Towers collapsing to the ground; black smoke billowing up from the Pentagon; the wreckage of Flight 93 in Shanksville, Pennsylvania, where the actions of heroic citizens saved even more heartbreak and destruction.

    And yet we know that the worst images are those that were unseen to the world. The empty seat at the dinner table. Children who were forced to grow up without their mother or their father. Parents who would never know the feeling of their child’s embrace. Nearly 3,000 citizens taken from us, leaving a gaping hole in our hearts.

    On September 11, 2001, in our time of grief, the American people came together. We offered our neighbors a hand, and we offered the wounded our blood. We reaffirmed our ties to each other, and our love of community and country. On that day, no matter where we came from, what God we prayed to, or what race or ethnicity we were, we were united as one American family.

    We were also united in our resolve to protect our nation and to bring those who committed this vicious attack to justice. We quickly learned that the 9/11 attacks were carried out by al Qaeda -- an organization headed by Osama bin Laden, which had openly declared war on the United States and was committed to killing innocents in our country and around the globe. And so we went to war against al Qaeda to protect our citizens, our friends, and our allies.

    Over the last 10 years, thanks to the tireless and heroic work of our military and our counterterrorism professionals, we’ve made great strides in that effort. We’ve disrupted terrorist attacks and strengthened our homeland defense. In Afghanistan, we removed the Taliban government, which had given bin Laden and al Qaeda safe haven and support. And around the globe, we worked with our friends and allies to capture or kill scores of al Qaeda terrorists, including several who were a part of the 9/11 plot.

    Yet Osama bin Laden avoided capture and escaped across the Afghan border into Pakistan. Meanwhile, al Qaeda continued to operate from along that border and operate through its affiliates across the world.

    And so shortly after taking office, I directed Leon Panetta, the director of the CIA, to make the killing or capture of bin Laden the top priority of our war against al Qaeda, even as we continued our broader efforts to disrupt, dismantle, and defeat his network.

    Then, last August, after years of painstaking work by our intelligence community, I was briefed on a possible lead to bin Laden. It was far from certain, and it took many months to run this thread to ground. I met repeatedly with my national security team as we developed more information about the possibility that we had located bin Laden hiding within a compound deep inside of Pakistan. And finally, last week, I determined that we had enough intelligence to take action, and authorized an operation to get Osama bin Laden and bring him to justice.

    Today, at my direction, the United States launched a targeted operation against that compound in Abbottabad, Pakistan. A small team of Americans carried out the operation with extraordinary courage and capability. No Americans were harmed. They took care to avoid civilian casualties. After a firefight, they killed Osama bin Laden and took custody of his body.

    For over two decades, bin Laden has been al Qaeda’s leader and symbol, and has continued to plot attacks against our country and our friends and allies. The death of bin Laden marks the most significant achievement to date in our nation’s effort to defeat al Qaeda.

    Yet his death does not mark the end of our effort. There’s no doubt that al Qaeda will continue to pursue attacks against us. We must –- and we will -- remain vigilant at home and abroad.

    As we do, we must also reaffirm that the United States is not –- and never will be -– at war with Islam. I’ve made clear, just as President Bush did shortly after 9/11, that our war is not against Islam. Bin Laden was not a Muslim leader; he was a mass murderer of Muslims. Indeed, al Qaeda has slaughtered scores of Muslims in many countries, including our own. So his demise should be welcomed by all who believe in peace and human dignity.

    Over the years, I’ve repeatedly made clear that we would take action within Pakistan if we knew where bin Laden was. That is what we’ve done. But it’s important to note that our counterterrorism cooperation with Pakistan helped lead us to bin Laden and the compound where he was hiding. Indeed, bin Laden had declared war against Pakistan as well, and ordered attacks against the Pakistani people.

    Tonight, I called President Zardari, and my team has also spoken with their Pakistani counterparts. They agree that this is a good and historic day for both of our nations. And going forward, it is essential that Pakistan continue to join us in the fight against al Qaeda and its affiliates.

    The American people did not choose this fight. It came to our shores, and started with the senseless slaughter of our citizens. After nearly 10 years of service, struggle, and sacrifice, we know well the costs of war. These efforts weigh on me every time I, as Commander-in-Chief, have to sign a letter to a family that has lost a loved one, or look into the eyes of a service member who’s been gravely wounded.

    So Americans understand the costs of war. Yet as a country, we will never tolerate our security being threatened, nor stand idly by when our people have been killed. We will be relentless in defense of our citizens and our friends and allies. We will be true to the values that make us who we are. And on nights like this one, we can say to those families who have lost loved ones to al Qaeda’s terror: Justice has been done.

    Tonight, we give thanks to the countless intelligence and counterterrorism professionals who’ve worked tirelessly to achieve this outcome. The American people do not see their work, nor know their names. But tonight, they feel the satisfaction of their work and the result of their pursuit of justice.

    We give thanks for the men who carried out this operation, for they exemplify the professionalism, patriotism, and unparalleled courage of those who serve our country. And they are part of a generation that has borne the heaviest share of the burden since that September day.

    Finally, let me say to the families who lost loved ones on 9/11 that we have never forgotten your loss, nor wavered in our commitment to see that we do whatever it takes to prevent another attack on our shores.

    And tonight, let us think back to the sense of unity that prevailed on 9/11. I know that it has, at times, frayed. Yet today’s achievement is a testament to the greatness of our country and the determination of the American people.

    The cause of securing our country is not complete. But tonight, we are once again reminded that America can do whatever we set our mind to. That is the story of our history, whether it’s the pursuit of prosperity for our people, or the struggle for equality for all our citizens; our commitment to stand up for our values abroad, and our sacrifices to make the world a safer place.

    Let us remember that we can do these things not just because of wealth or power, but because of who we are: one nation, under God, indivisible, with liberty and justice for all.

    Thank you. May God bless you. And may God bless the United States of America.

    END 11:44 P.M. EDT
US president Barack Obama has confirmed the United States has conducted an operation in which Al Qaeda leader Osama bin Laden was killed.

Mr Obama made the statement during an address broadcast around the world earlier this afternoon.

"The United States has conducted an operation that killed Osama bin Laden, the leader of Al Qaeda - a terrorist who is responsible for the murder of thousands of innocent men, women and children," he said.

The confirmation follows widespread media reports that bin Laden was killed in a mansion outside Pakistan's capital Islamabad last week.

Mr Obama said he was briefed last August on a lead that bin Laden was hiding inside "a compound deep inside Pakistan".

"Last week [it was] determined we had enough information to attack the compound," he said.

"Today at my direction, the United States launched a targeted operation against that compound in Abbottabad in Pakistan.

"A small team of Americans carried out the operation with extraordinary courage and capability. After a firefight, they killed Osama bin Laden and took custody of his body."

There were no Americans nor civilian casualties in the mission, Mr Obama said.

Early reports said bin Laden had been killed along with 20 other people.

"The death of bin Laden marks the most significant achievement to date in our effort to defeat Al Qaeda," Mr Obama said.

"Tonight is a testament to the greatness of our country... we are reminded that America can do whatever we set our minds to."

The 54-year-old Saudi had been the most wanted man in the world since 2001 when he helped orchestrate the September 11 terrorist attacks on New York and Washington.

"It was nearly 10 years ago that a bright September day was darkened by an attack on the American people," Mr Obama said.

"Nearly 3,000 citizens were taken from us, leaving a gaping hole in our hearts.

"We reaffirmed our ties to each other, our love of community and country.

"We were united as one American family.

"We were also united in our resolve to protect our nation... we went to war against Al Qaeda.

"The American people did not choose this fight. It came to our shores and started with the senseless slaughter of our citizens."

Mr Obama reaffirmed the US was not at war with Islam.

"Bin Laden was not a Muslim leader; he killed scores of Muslims."

Mr Obama said he had a message for the families of the victims of the September 11 attacks.

"We have never forgotten your loss nor wavered in our commitment to do whatever it takes to prevent further attacks on our shores," he said.

The killing of bin Laden is a major accomplishment for Mr Obama and his national security team, fulfilling the goal once voiced by Mr Obama's predecessor, George W Bush, to bring bin Laden to justice.

Mr Bush, who was in office at the time of the September 11 attacks and famously said he wanted bin Laden dead or alive, said his death was a "momentous achievement".

"The fight against terror goes on, but tonight America has sent an unmistakable message: No matter how long it takes, justice will be done," Mr Bush said in a statement.

US soldiers and Afghan militia forces launched a large-scale assault on the Tora Bora mountains after the attacks in pursuit of bin Laden.

The trail quickly went cold after he disappeared and many intelligence officials believed he had been hiding in Pakistan.

While in hiding, bin Laden had taunted the West and advocated his militant Islamist views in videotapes spirited from his hideaway.

Besides September 11, the US has also linked bin Laden to a string of attacks, including the 1998 bombings of American embassies in Kenya and Tanzania and the 2000 bombing of the warship USS Cole in Yemen.

The death of bin Laden will raise huge questions about the future shape of Al Qaeda and also have steep implications for US security and foreign policy 10 years into a global anti-terror campaign.

It will also raise fears that the United States and its allies will face retaliation from supporters of bin Laden and other Islamic extremist groups.

Chants of "USA, USA" rang out from tourists outside the White House as reports of bin Laden's death sent an electric charge through Washington.

A group of around 20 people gathered outside the fence of the presidential mansion sung the US national anthem and started shouting and cheering.

Despite the decade that has elapsed since the September 11 attacks, the event, one of the most traumatic in US history, still stirs raw emotions, and bin Laden's demise will be celebrated across the United States.

Source: http://www.abc.net.au/news/stories/2011/05/02/3205331.htm


Saturday, April 30, 2011

Biểu tình tại tòa đại sứ việt cộng Canberra, Úc châu nhân Ngày Quốc Hận 30-4

    Biểu tình tại Canberra đòi tập đoàn việt gian CSVN lập tức giải thể vô điều kiện nhân Ngày Quốc Hận 30-4-2011
DIỄN VĂN BIỂU TÌNH NGÀY QUỐC HẬN 30-4-2011 TẠI CANBERRA –ACT

Nguyễn Thế Phong





Chủ thuyết của CS và những người theo đảng CS luôn luôn ra rả một chân lý mà họ cho rằng trường cửu, bất di bất dịch. Đó là “Nơi nào có áp bức, bất công thì nơi ấy sẽ có chống đối, tranh đấu, nỗi dậy và cách mạng”. Chính vì thế sau gần 70 năm cai trị miền Bắc và 36 năm cai trị cả nước bằng vũ lực, giết chóc và tù đày, tà quyền và đảng CSVN biết và hiểu rõ hơn ai hết lý do và hậu quả của cuộc cách mạng Hoa Lài đã và đang xảy ra tại Bắc Phi và Trung Đông hiện nay.

Áp bức, tàn ác và bất công là hai thực tại tiêu biểu của chế độ CSVN. Chúng cực kỳ ác với dân và hèn với giặc. Thượng thì chúng đội giặc Tàu hạ thì chúng đạp người dân vô tội. Xã hội do chúng kiểm soát và lập ra thì đầy dẫy những bất công “vô tiền khoáng hậu”, tệ bạc nhất từ cổ chí kim của dân tộc và lịch sử Việt Nam. Hơn 2/3 dân số sống ngang ngữa với hay dưới mức nghèo đói, bệnh tật, đói khổ triền miên, trong khi đảng viên CS và thành phần lãnh đạo trung ương Đảng thì sống trong nhung lụa, tiền rừng bạc biển, tiêu xài phung phí, xa hoa như những những ông hoàng bà chuá, bỏ mặc dân chúng cho các cơ quan từ thiện quốc tế và “khúc ruột ngàn dặm” của những “Việt kiều yêu nước”

Những gì đã và đang xảy ra tại Bắc Phi và Trung Đông đang khiến cho tà quyền độc tài và độc ác CSVN phải lo sợ vì chúng còn bất hợp pháp, độc tài, tàn ác, áp bức và bất công gấp trăm lần những chế độ đang bị lật đổ tại Trung Đông và Bắc Phi. Giống như những chế độ CS khác đã bị đào thải, bạo quyền CSVN biết rất rõ rằng sớm muộn gì rồi chế độ độc tài của họ cũng sẽ đi cùng một hướng và chịu chung một số phận vì:

• Con người không bao giờ chấp nhận độc tài độc đảng. Đả đảo Cộng Sản VN…
• Con người không bao giờ chấp nhận áp bức, đàn áp, áp chế. Đả đảo Cộng Sản VN…
• Con người không bao giờ chấp nhận phi dân chủ hay những gì không do họ tự do chọn lựa hay bầu lên. Đả đảo Cộng Sản VN…
• Con người không bao giờ chấp nhận tội ác. Đả đảo Cộng Sản VN…
• Con người không bao giờ chấp nhận bất công. Đả đảo Cộng Sản VN…
• Con người không bao giờ chấp nhận gian trá và bất chánh. Đả đảo Cộng Sản VN… và
• Con người không bao giờ chấp nhận những kẻ phản bội Tổ Quốc, Bán Nước Cầu Vinh. Đả đảo Cộng Sản VN…

Bạo quyền CSVN biết rằng bạo lực và vũ khí chỉ có thể tạm thời giết được một số người nhưng không thể giết chết hoặc trấn áp hết tất cả mọi người. Càng độc tài thì càng gây phẫn nộ và chán ghét. Một ngày nào đó khi con người bị áp bức không còn sợ nữa thì ngày đó là ngày tàn của chế độ. Đó là những gì đã và đang xảy ra từ cuộc cách mạng Hoa Lài. Vì khi “Tức nước ắt phải vỡ bờ” “Bong bóng bơm quá căng ắt phải nổ” và “Nơi nào có Độc Tài, Bất Công và Áp Bức, nơi đó sẽ có Nổi Dậy và Cách Mạng” và vì con người đã KHÔNG CÒN SỢ NỮA kể cả đến cái chết.

Chính vì thế mà hôm nay đây, sau 36 năm cai trị tàn ác, dã man, vô nhơn đạo, bất công và độc tài của Bạo Quyền CSVN. Quả Bóng đã đến hồi nổ tung, cái đập ác ôn kia đã đến hồi vỡ nát vì toàn dân Việt trong cũng như ngoài nước đã hết sức chịu đựng rồi. Đồng bào trong nước đã bước qua ngưỡng cửa của sự sợ hãi rồi. Người dân VN đã không còn chọn lựa nào khác hơn là phải đứng lên sống chết một phen với bè lũ bán nước hại dân này vì chế độ này đã ép con người đến chỗ tận cùng của bất công, tận cùng của nghèo đói, tận cùng của dã man, tận cùng của áp bức và tận cùng của sự chịu đựng.

Vì thế, Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Úc Châu chúng tôi hôm nay thề quyết sẽ cùng với đồng bào quốc nội:

• Quyết tâm giải thể chế độ CSVN bằng mọi giá. Chúng phải ra đi… Ra đi, ra đi, ra đi.
• Đồng chung quan niệm rằng chủ quyền của đất nước sẽ lâm nguy, tự do và nhân quyền của người dân VN sẽ không bao giờ có được ngày nào tà quyền CS còn cai trị VN. Chúng phải ra đi….
• Đòi hỏi Tà quyền CSVN phải bước xuống ngay lập tức và vô điều kiện hầu toàn dân có thể cứu nguy Tổ Quốc từ tay giặc Tàu xâm lăng. Chúng phải ra đi
• Đòi hỏi Tà Quyền CSVN phải lập tức giải thể vô điều kiện vì chế độ do Hồ Chí Minh tạo ra là một chế độ ăn cướp chánh quyền, bất hợp pháp. Chúng phải ra đi….
• Đòi hỏi Tà Quyền CSVN phải lập tức giải thể vô điều kiện vì tà quyền này hoàn toàn phi dân chủ và độc tài đảng trị không do dân thực sự được tự do chọn lựa và bầu lên. Chúng phải ra đi….
• Đòi hỏi Tà Quyền CSVN phải lập tức giải thể vô điều kiện vì tà quyền này là một đảng cướp Mafia đỏ vừa làm trọng tài thổi còi vừa đá banh vừa quyết định giải thưởng cho chính mình. Nhà Nước của CSVN không phải là một nhà nước pháp quyền mà là một nhà nước đạo tặc. Chúng phải ra đi…..
• Đòi hỏi Tà Quyền CSVN phải lập tức giải thể vô điều kiện vì tà quyền này là một nguỵ quyền diệt chủng, tàn ác, giết người, thủ tiêu không gớm tay: “Cải Cách Ruộng Đất, Mậu Thân, Mùa Hè Đỏ Lửa, Đại Lộ Kinh Hoàng, Tập Trung Cải Tạo, Đánh Tư Sản Mại Bản, Vùng Kinh Tế Mới, Thanh Niên Xung Phong, Vượt Biên, tiêu diệt Người Dân Tộc Thiểu Số, T àn sát Hoà Hảo, Cao Đài v.v...” Tội ác của tà quyền này quá nhiều lá rừng không đủ viết. Chúng phải ra đi….

Hỡi những cán bộ và đảng viên CS còn lương tâm và lòng yêu nước hãy đoái công chuộc tội bằng cách đứng lên và đứng về phía đồng bào và chánh nghĩa khi toàn dân nổi dậy lật đổ bạo quyền.

Hỡi những sĩ quan, tướng lãnh và bộ đội còn lương tâm và lòng yêu nước trong quân đội, hãy đoái công chuộc tội bằng cách đứng lên lật đổ bạo quyền phản quốc và hại dân hiện nay và tuyệt đối đứng về phía đồng bào khi toàn dân nổi dậy đòi tự do, dân chủ và quyền bảo vệ đất nước.

Hỡi toàn thể đồng bào trong nước, thời cơ đã đến, vận nước đã đến hồi thay đổi, bạo quyền đã hết thời, cộng đồng thế giới đã chứng tỏ ý chí và khả năng hổ trợ cuộc nổi dậy chánh đáng của người dân các quốc gia đã nổi dậy. Đừng sợ nữa. Kẻ sợ hãi đây phải chính là CS chứ không phải chúng ta vì “Ý dân là ý Trời” mà ý của toàn dân VN là TỰ DO – DÂN CHỦ - VÀ TOÀN VẸN LÃNH THỔ.

Do đó đây cũng là ý của Trời. Hãy đứng lên hỡi đồng bào ơi. Hãi ngoại chúng tôi nguyện hỗ trợ hết lòng bằng mọi phương tiện, tài chánh và thông tin có được cho cuộc nổi dậy lật đổ bạo quyền của đồng bào.

Và hỡi những đảng viên hay tay sai CS ngoan cố không đọc được ý dân và ý trời hãy lắng nghe bài vè và lời cảnh báo sau đây của toàn dân VN để mà quay đầu trở về với đồng bào và chánh nghĩa trước khi quá muộn. Bài vè dân gian này nói về cái tượng Lê-nin mà CSVN cho dựng đối diện với Cột Cờ tại Hà-Nội. Bài vè ấy như sau:
    Lê-nin quê ở nước Nga
    Cớ sao lại đứng vườn hoa nước này?
    Ông vênh mặt, ông chỉ tay:
    “Tự -Do, Hạnh Phúc? Lũ mày còn xa.
    Kìa xem gương của nước Nga
    Bảy mươi năm lẻ có ra đếch gì?”
    Đảng mình cái đảng vứt đi
    Chúng ta theo Đảng còn gì là thân?
• VN Tự Do Muôn Năm
• VN Dân Chủ Muôn Năm
• VN Toàn Vẹn Lãnh Thổ Muôn Năm
• Đồng Bào Quốc Nội Muôn Năm
• Các nhà đấu tranh dân chủ và nhân quyền muôn năm.











    Lễ đặt vòng hoa tại Đài Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận vong







Senator Gary Humphires
Liberal Senator for the ACT








- Bài diễn văn tại Tượng Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh VN – Canberra ngày 30-4-2011

Nguyễn Thế Phong

Kính thưa quý vị quan khách và đồng hương,

Trong khi chúng ta tề tựu nơi đây để vinh danh sự hy sinh tột cùng và cao cã của những lính Úc và người lính quân đội VNCH cho tự do và dân chủ của miền Nam VN cách đây 36 năm thì đã có một nguồn tin báo chí cho biết rằng vị Chủ tịch của Hội Cựu Chiến Binh (RSL) Úc Châu đã tìm cách tổ chức một cuộc diễn hành của cựu chiến binh Úc và Việt-Cộng vào năm 2012 hầu kỷ niệm 50 năm ngày quân đội Úc khởi sự tham chiến tại VN.

Bản tin này đã gây một cơn bàng hoàng, thất vọng, đau đớn và giận dữ cho những cựu chiến binh người Úc gốc Việt , cộng đồng người Việt và những cựu chiến binh Úc là những chiến hữu đã từng chiến đấu, vào sanh ra tử sát cánh với QLVNCH chống lại cuộc xâm lăng của quân đội CS gần 50 năm qua.

Ý tưởng diễn hành với Việt Cộng để kỷ niệm ngày quân đội Úc tham gia chiến trường VN là một ý tưởng cực kỳ sai trái và vô đạo đức trên mọi phương diện:

1. Không giống như Thổ Nhĩ Kỳ, Nhật Bản và Đức Quốc, những quốc gia kẻ thù của người lính Úc nay đã là những nước tự do và dân chủ. Ngày hôm nay, VN vẫn còn bị cai trị bỡi những kẻ thù khát máu của 504 chiến binh Úc tử trận và không có tự do, không có dân chủ và không có nhân quyền. Những chiến binh Úc tham chiến và tử trận tại VN đã chiến đấu và bảo vệ cho 3 quyền căn bản quý giá này của người dân VNCH, đó là: Tự-Do, Nhân-Quyền và Dân-Chủ. Đi diễn hành với kẻ thù trong khi chúng chưa thay đổi và còn tiếp tục tước bỏ, chà đạp trên những nhân quyền căn bản nhất của con người ngày hôm nay là một hành động làm ô uế và sĩ nhục đến danh dự và sự hy sinh của các chiến sĩ Hoàng Gia Úc Đại Lợi đã nằm xuống và tham chiến tại VN.

2. Không giống như mục đích cao cã và danh dự của quân đội Hoàng Gia Úc khi tham gia vào cuộc chiến VN là để bảo vệ Tự Do và Dân Chủ cách đây gần 50 năm, mục đích của bộ đội Việt Cộng là tiêu diệt Tự Do hầu áp đặt thể chế Độc Tài và Cộng Sản trên người dân VN. Nước Úc và những cựu chiến binh Úc tham chiến tại VN của chúng ta vì thế không có gì để phải hoà giải với kẻ thù và quân đội của kẻ thù của Tự Do và Dân Chủ cả. Chúng ta cũng không có gì phải Xin Lổi hay xin xỏ từ Bạo quyền CSVN cả. Nếu có chăng là chính những kẻ thù này phải XIN LỖI và BƯỚC XUỐNG để trao trả lại cho người dân VN những gì mà các chiến binhÚc đã chiến đấu và hy sinh cho. Đó là: Tự Do và Dân Chủ. Nếu có chăng là Hội Cựu Chiến Binh Úc Châu phải vinh danh và bảo vệ danh dự của những chiến sĩ Úc đã hy sinh và tử trận bằng cách tham gia và đồng hành với Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn CS tại Úc Châu, cộng tác với Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH Úc Châu và lên tiếng hổ trợ tối đa cho người dân VN để đòi hỏi DÂN CHỦ và TỰ DO cho VN thay vì nghĩ đến việc diễn hành chung với chế độ ĐỘC TÀI và CHÀ ĐẠP NHÂN QUYỀN CSVN.

Vào năm 2012, chúng ta hãy nhất quyết bằng mọi giá bảo đảm được rằng Ngày Kỷ Niệm 50 Năm Quân Đội Hoàng Gia Úc Đại Lợi Tham Chiến Tại VN phải được tổ chức một cách DANH DỰ và ĐÚNG ĐẮN tại nơi đây và tại đất nước này và những cựu chiến binh Úc tham chiến tại VN đi diễn hành cùng với những chiến hữu của QLVNCH và Quân Đội Đồng Minh ĐỒNG CHIẾN TUYẾN. Tôi xin được lặp lại lời tuyên bố của ông Nguyễn Văn Bon, Chủ tịch CĐNVTD-VIC khi ông nói: “Quý vị phải chọn lựa một trong hai điều: hoặc là diễn hành với Bạn hay là diễn hành với Kẻ Thù – Quý vị không thể làm cả hai”. Sự chọn lựa và bổn phận của Hội Cựu Chiến Binh Úc RSL trong trường hợp này cực kỳ đơn giản và rõ ràng: RSL ÚC TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ ĐI DIỄN HÀNH VỚI KẺ THÙ.

Xin đừng để cho sự hy sinh và những cái chết vinh dự và cao cã của các ccựu chiến binh Úc Đại Lợi của chúng ta trở thành công cụ tuyên truyền cho Tà quyền độc tài CSVN. Đừng để cho họ xử dụng nó để cứu vãn chế độ đang bị dân chúng VN cực kỳ chán ghét và đang bị đe doạ bởi cơn sóng thần lật đổ các chế độ độc tài khởi đi từ Bắc Phi và Trung Đông hiện nay.

Mọi người trong chúng ta hãy vinh danh tên tuổi của các chiến sĩ Úc-Việt Nam Cộng Hoà. Xin hãy bảo vệ thanh danh của họ. Xin đừng baop giờ quên rằng họ đã chết cho: TỰ DO và DÂN CHỦ. Cuộc chiến mà họ đã chiến đấu chưa chấm dứt. VN ngày nay vẫn chưa có TỰ DO và DÂN CHỦ. Cách thức và hành động thích hợp và xứng đáng nhất chúng ta những người còn sống có thể làm được để vinh danh những người chiến sĩ Úc-Việt Nam Cộng Hoà đã nằm xuống là: TIẾP TỤC ĐẤU TRANH CHO ĐẾN KHI VN HOÀN TOÀN TỰ DO và DÂN CHỦ.

• Các chiến sĩ Hoàng Gia Úc Đại Lợi dũng cảm hy sinh cho TỰ DO và DÂN CHỦ tại VN muôn năm.
• Các chiến sĩ VNCH đã anh dũng chiến đấu và hy sinh bên cạnh các chiến sĩ Úc và Đồng Minh cho TỰ DO và DÂN CHỦ muôn năm.
• Các nhà đấu tranh DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN và TỰ DO tại VN muôn năm.

LEST WE FORGET
---
    30-4-2011 speech at the VN War Memorial in Canberra
Ladies and gentlemen,

As we gathering here this year to honour the ultimate sacrifice of the Australian soldiers and the soldiers of the Republic of Viet-Nam for freedom and democracy 36 years ago, there was a reported attempt by the National President of the Australian RSL to organise a parade of Australian ex-servicemen and the Viet-Cong troops in 2012 to commemorate the beginning of Australian troops involvement in VN War.

The reported news has caused tremendous shock, disbelief, anger and disappointment among tens of thousands of Vietnamese Vietnamese-Australian veterans, Vietnamese-Australians and Vietnam veterans who had fought side-by-side with us against the Communist invasion forces nearly 50 years ago.

The idea of marching with the Viet-Cong to mark the Australian troops’ involvement in VN War is fundamentally flawed and immoral in many aspects:

1. Unlike Gallipoli, Japan, Germany, the Australian soldiers’ former enemy countries are now free and democratic. Today, VN is still ruled by the ruthless enemy of our 504 Australian dead soldiers with no freedom, no human rights and no democracy. These soldiers and more than 50 thousand Vietnam veterans had died and fought to protect these 3 precious and fundamental things for the people of the Republic of VN: FREEDOM, HUMAN RIGHTS and DEMOCRACY. To march with their enemy who has not changed and still denying the people they had fought and died for these fundamental rights TODAY is to sully and desecrate their sacrifices and deaths.

2. Unlike the honourable purpose of the Royal Australian Arm Forces’ involvement in VN War that was to defend democracy and freedom 50 years ago, the purpose of the Viet-Cong army was to destroy democracy and freedom, to impose dictatorship and communism against the wish of the Vietnamese people.

Australia and our rightful Australian diggers have NOTHING to reconciliate with the enemy of freedom and democracy and its ex-soldiers. WE have NOTHING to apologise for or favour to be asked from the evil Vietnamese Communist regime. If anything, it is them who must APOLOGISE and STEP DOWN to give back the Vietnamese people the freedom and democracy our soldiers had died and fought for. If anything, the RSL Australia should honour the sacrifices of our diggers by joining with the Vietnamese-Australian community, the Vietnamese veterans and with the people of VN to fight for DEMOCRACY and FREEDOM today and not considering marching with the Dictatorial and Human Rights abusive regime.

In 2012, let us make sure that the 50th Anniversary to commemorate the involvement of our Australian Royal Arm Forces (Aussie diggers) in VN War is PROPERLY and HONOURABLY marked HERE in Australia with their proper comrades-in-arms: the ex-service men and women of the Republic of Viet-Nam and former allied forces ex-servicemen. I would like to echo the expression of Mr Bon Nguyen – President of the VCA-VIC, who said: “ You must either march with your friends or with your foes – you cannot do both”. The choice and the obligation the RSL has on this matter is clear. It MUST NOT MARCH WITH THE FOES.

Do not let the holy and honourable deaths and sacrifices of our Australian soldiers become a propaganda tool for the evil and dictatorial Vietnamese Communist government to prop up their unpopular and hatred regime against the tidal waves of anti-dictatorial regimes in North Africa and the Middle East.

Let us honour their names. Let us protect their names. Let us never forget what they had died for: FREEDOM and DEMOCRACY. The battle and the war they fought have not yet finished. VN today is not yet FREE and DEMOCRATIC. The best and the most appropriate way for each and every one of us to honour our Australian soldiers’ deaths in VN is to fight on on their behalf until VN is finally FREE and DEMOCRATIC.

• Long live our heroic Australian soldiers who died for FREEDOM and DEMOCRACY in VN.
• Long live our heroic Republic of Viet-Nam soldiers who fought and died side-by-side with the Australian soldiers for FREEDOM and DEMOCRACY in VN
• Long live the freedom and democracy campaigners in VN.

LEST WE FORGET
_____________

VTVN: Phóng sự Biểu tình Quốc Hận 30/4 ở Canberra
VNTV (Channel 31) - Melbourne Australia


http://www.c31.org.au/schedule/view/episode/20893
http://www.c31.org.au/schedule/view/episode/20912



Monday, April 25, 2011

Tin buồn



ROME (NV)
– Bà Ngô Đình Nhu nhũ danh Trần Lệ Xuân đã về nước Chúa vào hồi hai giờ sáng lễ Phục Sinh, Chúa nhật 24 tháng 4 năm 2011 tại một bệnh viện ở thủ đô La Mã của nước Ý.

Bà Ngô Đình Nhu đã trút hơi thở cuối cùng thanh thản và an bình với tất cả các con và cháu nội ngoại quây quần bên giường bệnh.

Bà đã nhận lãnh các phép bí tích cuối cùng với tràn đầy ân sủng của Chúa Phục Sinh.

Bây giờ Bà đã “đoàn tụ” với Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu và cô trưởng nữ Ngô Đình Lệ Thuỷ mà bà hết lòng yêu thương quý mến.

Xin quý vị độc giả dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Maria an vui trên Thiên Quốc.
    Trân trọng báo tin,

    Trương Phú Thứ (Luật Sư)
    Ngô Đình Trác (con trai bà Ngô Đình Nhu)
ooOoo



Bà Ngô Đình Nhu, nhũ danh Trần Lệ Xuân, đã qua đời hồi 2 giờ sáng Chủ nhật, trùng ngày lễ Phục Sinh 2011, tại một bệnh viện ở Rome, Ý.

Luật sư Trương Phú Thứ, người duy nhất phỏng vấn bà Nhu thời gian sau chiến tranh, và đang liên lạc với bà Nhu thường xuyên để thực hiện cuốn hồi ký của bà, loan báo tin này qua email hôm Chủ Nhật.

Bà Ngô Đình Nhu "trút hơi thở cuối cùng thanh thản và an bình với tất cả các con và cháu nội ngoại quây quần bên giường bệnh," theo tin của Luật sư Trương Phú Thứ. "Bà đã nhận lãnh các phép bí tích cuối cùng với tràn đầy ân sủng của Chúa Phục Sinh."

Bà Nhu, sinh năm 1924, là quả phụ ông Ngô Đình Nhu, em trai và cố vấn Tổng thống Ngô Đình Diệm. Vì Tổng thống Diệm không có gia đình, bà Nhu được xem là Đệ Nhất Phu Nhân Việt Nam Cộng Hòa.

Sinh trưởng trong một gia đình trí thức quý tộc, bà học trường Albert Sarraut ở Hà Nội, tốt nghiệp tú tài Pháp. Thân mẫu bà là cháu ngoại vua Đồng Khánh; thân phụ bà là Luật sư Trần Văn Chương, sau này là đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Hoa Kỳ.

Năm 1943, bà kết hôn với ông Ngô Đình Nhu, và chuyển sang đạo Công Giáo. Bà lấy tên thánh là Maria.

Trong thời Đệ Nhất Cộng Hòa, bà Nhu là Dân biểu, chủ tịch Hội Phụ nữ Liên đới. Tuy nhiên, nhiều lời phát biểu của bà trên báo chí và một số hành động khác của bà bị cho là góp phần gia tăng sự bất mãn, dẫn tới cuộc đảo chánh 1 tháng 11 năm 1963.

Vào lúc cuộc đảo chánh xảy ra, bà Nhu và trưởng nữ Ngô Đình Lệ Thủy đang công du Hoa Kỳ để vận động công chúng Mỹ ủng hộ Việt Nam Cộng Hòa. Sau đảo chánh, bà không về lại Việt Nam.

Bà có bốn người con, hai trai hai gái, trong đó trưởng nữ Ngô Đình Lệ Thủy đã thiệt mạng năm 1968 trong một tai nạn giao thông ở Paris.

Saturday, April 23, 2011

Tháng Tư Buồn - Gs Mai Thanh Truyết




Mai Thanh Truyết

Không biết tự lúc nào sau ngày 30 tháng tư năm 1975, mỗi năm vào dịp nầy lòng tôi dường như chùng xuống. Mặc dù công việc hàng ngày vẫn chu toàn 8 giờ để trả nợ áo cơm, một vài giờ cho cái business consultant của tôi, và thì giờ cho các buổi phỏng vấn hay ngồi suy tư và viết bài hay đi đó đi đây… tôi vẫn cảm nhận được một nỗi niềm u uẩn nào đó trong tôi.

Bỏ qua những ngày tháng nghiệt ngã còn lại ở Việt Nam trước khi vượt biên, phải thành thật mà nói lúc đó tôi không có thì giờ để buồn như hôm nay, vì miếng cơm manh áo và mãi lo tìm đường ra đi (cứu nước?) cho một gánh nặng với 4 đứa con dại…

Bỏ qua những năm đầu tiên sống đời tị nạn, tôi cũng chưa thực sự quan tâm gì mấy cũng như không co thì giờ để buồn…như tôi buồn hôm nay vì cuộc vật lộn với cuộc sống mới

Chỉ trong vòng 20 năm trở lại đây, khi gia đình tương đối ổn định và sau khi bắt đầu bước vào con đường tranh đấu cho Việt Nam qua ngã môi trường, tôi mới thực sự cảm thấy buồn. Và mỗi năm nỗi buồn đo càng se sắc hơn, ngậm ngùi hơn.

Buồn để mà buồn một mình!

Không thể nào nói tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn được. Mà tôi hiểu và hiểu rất rõ nỗi buồn thực sự của tôi vì hai lý do: - Đất Nước còn điêu linh, - và Bà con mình vẫn còn chìm đắm trong nỗi nhục nhằn làm công dân hạng hai cho một chế độ phản dân tộc chưa từng thấy trong lịch sử Việt Nam.

Nhìn lại những ngày bắt đầu từ giữa tháng tư năm 75, có thể nói cả thành phố Sài Gòn đang lên cơn sốt. Nào là chạy đôn chạy đáo thăm dò tình hình…mặc dù biết rằng miền Nam đang trong cơn hấp hối, nhưng cũng mong tìm và hy vọng một phép lạ. Nào là, đối với những người có chút tiền, lo chạy đi đổi tiền, làm…áp phe, hay do là tin tức tìm đươờng ra đi.

Tin tức đồn đãi nhiều khi trái ngược nhau, tin vui lẫn với tin buồn.

Nhưng nỗi buồn của tôi thực sự buồn khi rời trụ sở USAID ở đường Lê Văn Duyệt sau khi làm thủ tục…ra đi. Cầm tấm thẻ vô tri có hình của một ông giáo trẻ đầy nhiệt huyết, mà khi về lại Việt Nam năm 1973, nguyện sẽ làm một cái gì cho thanh niên Việt Nam. Tôi không thiết ăn cơm chiều hôm đó. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là ngày thứ tư 09/4/1975.

Tới thứ hai tuần sau đó, lên Đại học Cao Đài Tây Ninh, tôi lại được mấy anh chàng CIA trẻ đóng trên đài phát tuyến ở đỉnh Núi Bà cho tôi biết rằng ngày mai, họ sẽ rút về Mỹ và khuyên tôi nên rời bỏ quê hương qua một giọng Bắc rất rành rọt. Suốt các buổi lên lớp sau đó, tôi nói như người mất hồn, một tâm trạng mà chính giờ phút viết lên dòng chữ nầy, tôi lại thêm một lần phiêu diêu nữa.

Đi? Ở? Hai chữ nầy ám ảnh mãi nơi tôi trong suốt thời gian còn lại cho đến ngày 30/4 năm đó.

Hình ảnh Ba tôi lẩn quẩn trong đầu. Hình ảnh một ông giáo già đã về hưu từ lâu, căm cuội viết thư cho con mình đi du học mỗi buổi sáng thứ năm trong tuần, để rồi, sang sáng thứ bảy đem thư ra Bưu điện gửi đi cho kịp chuyến máy bay Air France bay về Pháp, để cho con mình nhận được thư đúng ngày thứ hai. Việc nầy xảy ra đúng như in, không hề sai sót suốt hơn hai năm trời cho đến khi Ba tôi mất. Ba tôi mất ngày chủ nhựt và thứ hai sau đó tôi vẫn nhận được thư ba tôi viết trước khi nhận được điện tín của anh tôi.

Còn Má tôi. Một người mẹ già gặp lại và sống với con chưa đầy hai năm…Mà cũng chính trong thời gian nầy, tôi luôn bận bịu với những đam mê cho cuộc sống, chuẩn bị cho con đường công danh của mình… thì làm sao tôi có thì giờ chăm sóc hay hỏi han đến mẹ già. Và mỗi khi nhìn lại mình, chính tôi cũng phải tự thú rằng mình cũng không có thì giờ để nghĩ đến mẹ mình nữa trong thời gian nầy. Tôi thật có tội với má tôi.

Trở lại thời gian giữa tháng 4 năm xưa. Tâm trí tôi luôn bị ray rứt với tâm trang nửa Ở nửa Đi.

Đi không đành cũng vì mẹ già đơn côi.

Đi không đành cũng vì bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ kíu kéo lại để làm một cái gì cho quê hương.

Và đi cũng không đành vì một suy nghĩ non dại (mà chắc cũng có nhiểu người suy nghĩ như tôi), đó là Mình có thể đối thoại với người cộng sản, vì trước khi họ là cộng sản, họ là người Việt Nam với đầy đủ dân tộc tính; vì vậy mình có thể hợp tác được.

Khi đã biết sai lầm thì đã muộn, tôi phải trả cái giá gần 8 năm trong nhà tù lớn Việt Nam dưới chế độ nầy.

Chiều thứ hai 28/4, khi một tên phi công (tôi không muốn nhắc tới tên nầy lên đây, vì làm sao tôi quên được tên những kẻ phản bội quê hương) dội bom dinh Độc Lập, và từ đó lịnh giới nghiêm 24/24 được ban hành. Tôi liền chạy lên nhà một người bạn vong niên trên cư xá giáo chức ở đường Tự Đức.

Tôi đã chứng kiến được gì và đã học được gì?

Xin ghi lại vài dòng để chiêm nghiệm nỗi đau thương, nhục nhằn của những đứa con Việt trước cảnh quốc phá gia vong. Đó là:

Hình ảnh một Trung tá TQLC chạy từ Đà Nẵng về nhà người anh cũng ở cùng cư xá, hình ảnh giọt nước mắt lưng tròng khi anh cổi chiếc áo trận và cắt từng nút áo cũng như hai bông mai bạc trên cầu vai. Anh nói với người anh qua giọt nước mắt và trong từng tiếng nấc Anh xem như em đã chết rồi ngày hôm nay.

Hình ảnh từng đoàn trực thăng Mỹ chiếu đèn sáng rọi vào mặt chúng tôi trên sân thượng của cư xá trong lúc tháo chạy và chở người đi ra hạm đội.

Hình ảnh những người lính tôi không còn nhớ Dù hay Thủy Quân Lục Chiến tiếp tục chiến đấu ở cầu Phan Thanh Giản trên con đường đi ra Ngã tư Hàng Sanh. Tiếng súng bắt đầu ngay sau khi tướng Minh tuyên bố đầu hàng lúc 10 giờ 37 phút sáng 30/4. Tiếng súng chỉ im lặng lúc xế trưa, có nghĩa là tất cả anh em binh sĩ đã chiến đấu cho đến quả lựu đạn cuối cùng.

Chuyện ĐI và Ở đã được tôi quyết định ở khúc quành định mệnh nầy.

Qua ngày thứ năm 1/5, lệnh trên radio yêu cầu (bắt thì đúng hơn) mọi công chức phải đến trình diện tại trụ sở làm việc của mình. Sáng đó, tại cư xá có mặt Ông Khoa trưởng, Ông Phó Khoa trưởng và một số giáo sư, tôi và một giảng nghiệm viên tình nguyện vào Trường Sư phạm xem tình hình.

Mọi sự có vẻ êm xuôi vì họ chưa có người vào tiếp quản, ngoài một số cơ sở địa phương thôi. Nhưng một hình ảnh khác làm bẽ bàng và làm đảo lộn những suy nghĩ tốt đẹp trong tôi khi nhìn thấy một số đồng nghiệp của mình mới chỉ vừa cách đây một ngày, nay đã mang băng đỏ cách mạng từ cung cách hướng dẫn chỗ để xe, cho tới thái độ trong lúc nói chuyện. Đáng phỉ nhổ nhựt là những người ngày nào thưa anh, xưng em với tôi, mà nay trở mặt dương dương tự đắc tự xưng tôi, tôi, anh, anh một cách trơ trẻn.

Có những chị giáo sư thước tha, dịu hiền trong khi lên lớp mà nay ngoài băng đỏ, thậm chí còn để lá cờ vàng ba sọc đỏ dưới chỗ chân bàn đạp xe hơi nữa. Và hơn nữa, có giáo sư trong suốt thời gian chưa đầy hai năm ngắn ngũi của tôi, đã xem tôi như thần tượng mặc dù biết tôi đã lập gia đình rồi, thường xuyên đi ăn uống chung; thậm chí đã dám cùng tôi nhậu thịt chó nữa… Người đó bây giờ là một công thần của chế độ.

Trên đây, tôi xin diễn lại bức tranh vân cẩu chập chùng những ý nghĩ lộn xộn trong những ngày quốc phá gia vong. Xin chia xẻ cùng bà con. Đây không phải là lời tự thú hay than thở, hay nói về mình.

Nơi đây tôi chỉ muốn nói lên vài điều suy nghĩ chủ quan. Đó là:

Truyết, mầy đừng bao giờ mơ tưởng người Việt cộng sản là người Việt Nam.

Tình đời như chiếc lá, đổi trắng thay đen và lòng người thật khó lường (hơi cải lương một chút).

Và để thoát khỏi ý nghĩ tiêu cực trong những ngày đau thương của Đất và Nước, tôi tự điều hướng cho chính mình cần phải hành xử trong tương lai như:

Đứng trước quá khứ, hãy ngả mũ. Đứng trước tương lai, hãy XẮN TAY ÁO (H.L.Mencken).

Người khôn ngoan đi tìm nguyên do lỗi lầm ở bản thân. Kẻ khờ dại đi tìm nguyên do ở người khác. (Câu nói của Khổng Tử giản dị như vậy mà còn có kẻ không học được!).

Xin góp phần vào những Ngày Buồn Tháng Tư .

Mai Thanh Truyết
West Covina 15/4/2011