Tuesday, January 26, 2010

MỘT CHUYẾN VỀ QUÊ ĂN TẾT - Nguyễn Thị Thanh Dương

Nguyễn Thị Thanh Dương

Từ ngày đặt mua vé máy bay để cả nhà cùng về Việt Nam ăn Tết, anh Bông thấy lòng lâng lâng, vui vẻ, anh nôn nao chờ đợi từng ngày.

Anh sẽ về Việt Nam vào đúng ngày 23 Tết, kịp đưa ông Táo về trời, rồi hưởng 3 ngày Tết, những điều thật cũ mà bỗng mới trong anh, rồi anh sẽ đi thăm bà con, lối xóm, bạn bè gần xa, phố cũ thân quen…

Chỉ có mấy tuần lễ ở Việt Nam, mà anh sẽ sống lại cả một phần đời ròng rã mấy chục năm đã qua. Bao nhiêu kỷ niệm sẽ sống lại trong anh như chưa hề xa cách10 năm nay. Thấy người ta về chơi Việt Nam nhiều quá, anh cũng ham, nhưng mãi tới bây giờ vợ chồng anh mới có đủ điều kiện.Từ ngày được người chị ruột anh bảo lãnh sang Mỹ, vợ chồng anh miệt mài làm việc và sanh con đẻ cái, thì gìơ đâu, tiền bạc đâu mà về Việt Nam như thiên hạ? Bởi chị muốn, thà không về thì thôi, đã về phải cho đích đáng.

Cứ ngày nào rảnh là chị Bông lại đi mua đồ, lúc thì ở Mall đang on sale, lúc thì ở chợ Wal-Mart, chỉ còn vài ngày nữa là ngày lên đường, thì mấy cái va ly đã đầy ngắc.

Buổi tối, thấy chị đang xem xét lại các món quà, anh hỏi chị:

- Xong hết rồi hả em?

- Coi như…tạm xong!

- Ủa! còn thiếu món gì nữa?

- Đây nè, đọc đi thì biết! Chị đưa cho anh lá thư của má chị, từ Việt Nam gởi sang. Và anh đọc:

“ Hai con và hai cháu yêu quý của má,

Được tin gia đình con sẽ về Việt Nam vào dịp Tết này, má mừng quá trời. Má vốn hay mất ngủ, có tin vui này má càng mất ngủ hơn (vậy con nhớ mang về cho má ít thuốc ngủ).

Các con về đây má sẽ nấu các món ăn ngày Tết Việt Nam như cá lóc kho nước dừa, khổ qua nhồi thịt hầm, gỏi cuốn tôm thịt, bánh tráng cuốn tai heo, dưa giá, dưa món.. v..v.

Lâu lâu mới có dịp về Việt Nam, vậy con mua cho má đủ loại mỹ phẩm từ A tới Z, để nhà xài, và biếu tặng bà con lối xóm làm qúa.…

Đọc tới đây, anh quay ra phàn nàn với chị:

- Cái điệu này, em phải…bê luôn cả chợ Wal-Mart về cho má xài quá!

Rồi anh lại đọc thư tiếp: “Đó là phần quà lặt vặt. Sau đây là ba mục tiêu chính:

- Thứ nhất là khi về tới Việt Nam, con mua cho thằng em con một cái xe gắn máy, để nó có chạy với người ta.

- Thứ nhì là em gái con sắp lấy chồng, con cho má tiền để làm đám cưới và cho nó ít vốn để về nhà chồng làm ăn, buôn bán, có của thì họ đỡ khinh nhà mình con à!

- Thứ ba là con mua cho má đôi bông tai, sợi dây chuyền và chiếc vòng cẩm thạch đeo tay. Hồi nào tới giờ mang tiếng là có con gái ở nước ngoài mà má đơn sơ quá cũng kỳ. Má đeo vàng bạc lên người là làm tăng giá trị…cho con. Người ta sẽ khen con hiếu thảo biết lo cho má, biết thương yêu má…”

Anh Bông càng đọc càng toát mồ hôi như đang đọc một …truyện ma! Chịu không nổi, anh lại ngừng đọc thư:

- Em ơi, bộ má tưởng em vừa trúng số độc đắc hả? má có hiểu tụi mình đang phải trả góp tiền nhà không? Trả góp tiền hai cái xe không? Cả nhà mình toàn xài đồ on sale không?

- Em không nói làm sao má biết? Mà ngu gì nói ra cho mất…thể diện!

Anh Bông đọc tiếp lá thư “Thôi, má chỉ đơn sơ có bấy nhiêu. Chúc gia đình con lên đường bình an và đoàn tụ với má trong dịp Tết này. Má đang trông chờ các con từng giây từng phút.

Ký tên,

Mẹ hiền của các con.

Tái bút: À quên, con nhớ mua cho má vài chục mét vải “soa” để má may đồ bộ, vải soa ngoại mặc mới sang, nhìn vô là biết đồ “ngoại” liền.”

Anh Bông lại phê bình:

- Lạ lùng ghê! Ở Việt Nam đòi vải vóc,quần áo ngoại, trong khi người ở Mỹ lại thích về Việt Nam mua sắm quần áo, khen rẻ và đẹp.

- Người đời ai chẳng thích của lạ ! Chị bênh vực cho má chị.

Tưởng đã hết lá thư, ai dè vẫn còn một đoạn nữa :

“Tái bút đợt hai: À quên,ngoài ít thuốc ngủ như má đã dặn ở trên, con mua thêm vài thứ thuốc Tây khác như thuốc nhức đầu, đau bụng, thuốc cảm, cúm,thuốc ho, tiêu chảy, thuốc giảm đau, và…nhiều loại nữa mà bây giờ má chưa kịp nghĩ ra. Để phòng khi ốm đau là có thuốc uống liền, mà lại thuốc thứ thiệt nữa, bảo đảm sẽ khỏi bịnh, ở Việt Nam thuốc tây cũng làm giả nữa con ơi.

Tái bút đợt ba: À quên, Mấy lần trước con nói chuyện với má, khen nước mắm ở bển ngon lắm, toàn đồ xuất khẩu từ Thái Lan, từ Việt Nam qua. Nào nước mắm mực, nước mắm hai con cua, nước mắm cá cơm Phú Quốc.Vậy con có thể mang về cho má, mỗi nhãn hiệu vài chai để Tết này má ăn thử cho biết không?.Con sướng thiệt! đồ ăn nào cũng ngon, cũng rẻ, chứ má ở Việt Nam thứ gì cũng giả được hết, có ngày chết vì ngộ độc ăn uống không biết chừng! Thôi, hẹn được nếm thử nước mắm cao cấp của con mang về.

Nếu còn thiếu gì thì má sẽ gởi thư sang bổ sung sau”.

Anh Bông buông rơi tờ thư xuống bàn:

- Trời ơi, một lá thư tái bút tới ba đợt, mà còn e chưa đủ. Má em tưởng từ đây về Việt Nam gần như Sài Gòn -Chợ Lớn vậy đó, đòi xách về mấy chai nước mắm!! Lên máy bay, thời buổi chiến tranh, khủng bố này, ngửi mùi nước mắm là cả máy bay phải di tản khẩn cấp ngay.

Chị Bông than thở:

- Tội nghiệp má quá! Đến chai nước mắm cũng ước ao, vì ở Việt Nam món gì cũng rổm, cũng gỉa, bất chấp mạng sống của con người..

Anh Bông lẩm nhẩm tính toán:

- Không kể tiền máy bay, tiền quà cáp đáp ứng theo những yêu cầu của má em chắc cũng lên đến chục ngàn đô chứ ít gì!

Chị Bông gạt đi:

- Nhiêu thì nhiêu! Cả chục năm nay mới về, xài cho đáng, cho thật hoành tráng, người ta còn cho cha mẹ, anh em vài chục ngàn đô, xây nhà cao cửa rộng kia kìa.

- Người ta khác, mình khác. May mà gia đình anh ở cả bên này. Nếu không, hãy thử tưởng tượng má anh cũng ra một cái list như má em thì chắc mình phải…bán nhà để lo tròn chữ hiếu cho đôi bên ?

- Bởi biết vậy nên em mới dám dốc hết sức lực cho má em. Anh à, mình còn làm ra tiền, hãy vui vẻ để ăn một cái Tết Việt Nam và người nhận quà cũng vui vẻ nghe anh.

Chị dịu dàng năn nỉ, đó là những lúc chị cần đến anh, chứ bình thường, chị là người được anh năn nỉ. Vợ đã tính rồi thì làm sao anh cãi lại được?

Xếp lại gọn gàng kẹo bánh quà cáp xong, chị Bông quay ra xếp quần áo của chồng con và tới phần chị, chị lôi từ trong closet ra đủ loại áo quần, váy ngắn, váy dài, quần jean, quần tây, áo xanh, áo đỏ…Cái nào chị cũng ngắm nghía rồi bỏ vào valy.

Anh ngạc nhiên:

- Sao em mang nhiều quần áo thế? Em có phải là người mẫu đi trình diễn thời trang đâu? mình về Việt Nam có ba tuần, mang vài bộ là đủ rồi.

Chị lườm nguýt anh:

- Để người ta cười em hả? Việt kiều gì có ba bộ quần áo?

- Nhưng cái áo lạnh lông xù to kềnh to càng kia em mang theo làm gì? Chật cả va li

- Em sẽ mặc cái áo này. Chị khẳng định.

- Tết ở Việt Nam nắng ấm, mà em mặc áo lạnh? Anh kêu lên.

- Dĩ nhiên, ai mà không biết điều đó, nhưng cái áo lạnh lông xù đẹp thế này không mang về cũng uổng. Nếu không đời nào người ta biết rằng ở bên đây em đã mặc cái áo mùa Đông lộng lẫy như tài tử Hollywood này.

- Và đời nào người ta biết rằng em đã mua cái áo này ở tiệm đồ cũ có mười đồng bạc?

- Suỵt! Về bên Việt Nam anh đừng có lỡ miệng nói ra nhé. Nếu không đừng trách em.

Chỉ nhìn chị lúi húi xếp ra xếp vào hết bộ nọ đến bộ kia, anh cũng thấy hoa mắt và nhức cả đầu, thà lên giường, dù mất ngủ cũng còn sung sướng hơn .Tới khuya, chị vào giường thấy anh vẫn còn thao thức, chị ngạc nhiên:

- Tưởng anh ngủ rồi chứ? Bộ nôn nóng về Việt Nam nên chưa ngủ được hả?

Anh nói lẫy:

- Phải, nôn nóng quá nên lòng dạ nào mà ngủ được!

Trong bóng đêm chị không nhìn thấy khuôn mặt kém vui của anh, bởi chính lòng chị đang vui, đang nôn nóng thật sự, chị tưởng anh cũng thế. Chị âu yếm ôm lấy anh, thủ thỉ:

- Thôi ráng ngủ đi, mai còn đi làm, để dành sức khoẻ vài ngày nữa về Việt Nam chơi vui…

Chợt chị cao giọng vì chợt nhớ ra:

- Anh nè, em báo anh một tin vui nữa là dì Ba và dì Tư ở dưới quê Cần Thơ sẽ dẫn đàn con, đàn cháu lên Sài Gòn ăn Tết với tụi mình đấy, nên em cũng cần một ít tiền mặt để tặng hai dì và lì xì cho xấp nhỏ.

Anh giật cả mình:

- Lại thêm một món tiền chi phí nữa hả? Dì ba, dì Tư nào? Có phải hai bà Dì có ông bố ghẻ là anh em con chú con bác với bà ngoại kế của em đó không?

- Chứ còn ai vào đây nữa.Vòng vo tam quốc thế mà anh nhớ không sai tí nào! Chị tấm tắc khen anh.

Anh cố phân bày:

- Xét ra hai dì đâu có dính líu máu mủ ruột thịt gì với nhà mình đâu em.

- Dù sao cũng là liên hệ, là tình cảm bấy lâu. Mấy lần em gởi quà về, má cao hứng về quê chơi và cho hai dì chút tiền.Bây giờ nghe tin mình về Việt Nam ăn Tết, hai dì lên chơi đáp lễ.

Thấy anh không hào hứng, chị đề nghị:

- Hay là…em gọi phone về cho hai dì, nói đừng lên thành phố nữa, nghe?

Anh mừng quá, nói như reo lên:

- Đúng đó em, đường xá xa xôi, từ quê lên tỉnh tội nghiệp mấy dì quá.

- Nhưng bù lại tụi mình… sẽ về quê thăm họ để bày tỏ nhiệt tình, cũng vẫn biếu họ tiền và lì xì xấp nhỏ. Vậy anh chọn cách nào?

Anh cụt hứng:

- Cách nào cũng tốn tiền như nhau, có gì đâu mà lựa chọn?

Chị vẫn cao hứng:

- Khác chứ anh, nếu mình về quê, sẽ được nhìn lại cảnh làng quê êm đềm. Em sẽ nói hai dì nướng gà bọc đất sét cho anh thưởng thức món đặc sản đồng quê.

- Êm đềm cái gì? Trầy da tróc vẩy mới đến được ngôi làng khỉ ho cò gáy đó. Anh nhớ thuở mới cưới em, theo em về quê ngoại, mang tiếng ở Cần Thơ, tưởng đâu ngay bến Ninh Kiều, ai dè trong một ngôi làng hẻo lánh ở thị xã Long Tuyền, mấy lần xe, mấy lần đò, mấy lần đi bộ qua cánh đồng hoang mới tới… một con rạch, đứng bên này bờ phải hò hét lên thật to, cho người bên kia bờ nghe thấy mà đem ghe ra chở mình sang. Lúc đó mới thật sự tới được nhà hai bà dì của em. Cho nên anh chẳng ngu gì chịu gian khổ lần nữa để ăn món gà bọc đất sét nướng của dì em trong mùa đại dịch cảm cúm này.

- Ừ nhỉ, em quên mất đang dịch cúm gà. Khổ quá, Tết nhất người Việt mình cần có món gà để cúng quẩy, để làm cỗ, món nọ món kia, thế mà phải nhịn.Vậy thôi, cứ để hai dì lên thành phố cho mình đỡ mệt, bù lại, mình cho hai dì tiền rộng rãi để chi phí xe cộ đường xa.

Chị lại cao giọng lần nữa, và làm anh giật mình lần nữa:

- Anh nè !

Thấy anh nằm im, chị hỏi:

- Ủa, anh ngủ rồi hả?

- Em cứ “Anh nè” hoài làm sao anh ngủ nổi ? Mỗi cái “Anh nè” là thêm một chi phí, cũng như thư của má, mỗi lần tái bút má lại “À quên” là thêm những món cần gởi. Hai má con em giống nhau y chang.

- Anh nè, em mới nghĩ ra một điều vô cùng tuyệt vời, mình phải đi Đà Lạt nữa, mùa Xuân Đà Lạt chắc là đẹp lắm? thành phố của các loài hoa mà . Ngày tư ngày Tết bao cả nhà một chuyến du Xuân cho vui và thuê thợ quay phim, chụp hình làm kỷ niệm. Mình sẽ thuê một cái xe van lớn nghe anh. Nghĩ cho cùng, hồi còn ở Việt Nam, vợ chồng mình nghèo, đâu dám mơ đi Đà Lạt chơi, nay có điều kiện, tội gì không hưởng?

- Trời ơi! Không phải chỉ má em tưởng em trúng số độc đắc. Mà chính em, làm như em đang xài tiền trúng số vậy đó. Em có biết là sau chuyến đi Việt Nam ăn Tết này, vợ chồng mình sẽ sạt nghiệp không?

- Nhằm nhò gì! Người ta năm nào cũng về, mình 10 năm mới về thì tốn kém mấy cũng chơi luôn.

Anh hờn mát quay mặt vào trong tường.Chị lại gọi:

- Anh nè…

Anh cảm tưởng như đang bị chị “khủng bố”, anh kinh hòang gắt :

- Gì nữa? Em có biết mỗi lần em gọi “Anh nè” là anh giật bắn người lên như vừa dẫm chân vào gai nhọn hay cục than đỏ hồng không?

Chị nũng nịu:

- Anh nè, lần này em chỉ muốn chúc anh ngủ ngon thôi mà. Good night anh !

Nói xong chị ôm hôn anh, dịu dàng và dễ thương quá, làm lòng anh mềm lại. Cái trò “mỹ nhân kế” của chị không bao giờ cũ đối với anh. Nhưng nghĩ tới sắp sửa phải ra bank rút cả chục ngàn đô cho một chuyến về Việt Nam ăn Tết, anh thấy xót xa quá!

Dĩ nhiên đi chơi là phải tốn kém, phải quà cáp cho người thân, nhưng cái giá này quá đắt, thậm chí vô lý, trong khi ở đây, cuộc sống hàng ngày có bao nhiêu lo âu tính toán, vậy mà về Việt Nam cứ tiêu xài vô tư, thoải mái, cho đẹp mặt đẹp mày. Rồi về lại méo mặt méo mày.

Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết?

Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa … ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ … vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.

Nguyễn thị Thanh Dương


Monday, January 25, 2010

Rudd's nephew in KKK anti-racism stunt



Prime Minister Kevin Rudd's nephew has been moved on and fined by police after donning a Ku Klux Klan hood for a bizarre anti-racism protest outside the Australian Open tennis tournament at Melbourne Park.

Artist Van Thanh Rudd and a friend said they donned the white outfits as a high-profile Australia Day protest against attacks on Indian nationals in Australia and the Federal Government's support for "genocidal regimes".

He accused the Federal Government of hypocrisy for rejecting refugees fleeing those regimes.

"The Australian Government is supporting governments like the Sri Lankan government, for example, in preventing Sri Lankan Tamils from escaping the Sri Lankan government," he said.

"Australia funds the genocidal Sri Lankan regime and then rejects the refugees who flee. In this country you could not get away with doing that against whites. So they're the basic reasons we're having the protest today."

Van Thanh Rudd said he chose Melbourne Park as a place that would get significant attention on Australia Day.

"I wanted to find a place that means a lot to people on Australia Day and also it being an area that's quite central in Melbourne ... also, in terms of making a theatrical sort of performance in this protest, it wouldn't be too hard hopefully to get a bit of attention," he said.

"I'm pretty certain [the public] won't like it too much - the aim is to create a bit of a scene, not by creating any violence or anything of course, but just parade about a bit.

"And we did not ask for permission to do it, so I guess we fully knew that it may only last 10 minutes."

Van Thanh Rudd is notorious for bold public statements in his artwork, including a painting which was banned by Melbourne City Council depicting Ronald McDonald running with the Olympic torch past a burning monk.

His works also include graffiti art and the $1.2 billion-priced 'Used Car from Afghanistan' - a piece containing a small piece of an Afghan civilian car, destroyed by an International Security Assistance Force (ISAF) missile in southern Afghanistan.

The two protesters were issued with an on-the-spot fine for offensive behaviour, but police have not confirmed how much the fine was for.

The protest came as Kevin Rudd welcomed new Australians at an Australia Day ceremony in Canberra, telling them they were becoming citizens not of "the lucky country" but of "the country which we have built together".

A spokeswoman for the Prime Minister's office said: "It's a matter for the people involved."

Several weeks ago Victoria Police reacted angrily to a cartoon in an Indian newspaper depicting one of the state's officers as a member of the Ku Klux Klan.

India's The Delhi Mail Today newspaper published the cartoon in response to the murder of Indian student Nitin Garg in Melbourne in early January.

The Indian media has suggested the attack may have been racially motivated, but Melbourne police say there is no evidence of that.

Today Australia's Race Discrimination Commissioner Graeme Innes said Australians are not racist people, but called for "pockets of racism" to be tackled "head on".

Source: http://www.abc.net.au/news/stories/2010/01/26/2801435.htm


Video: Rudd's nephew in anti-racism protest (ABC News)
    Rudd's nephew fined for 'inciting riot'
The Prime Minister's nephew has reportedly been fined for inciting a riot after he dressed in Ku Klux Klan attire and protested outside the Australian Open tennis tournament at Melbourne Park.

Van Thanh Rudd, an artist notorious for bold public statements, and another man were taken away in a police van.

James Crafti, a fellow member of the Revolutionary Socialist Party, says there was "absolutely no struggle" from the protesters.

"But they have been told they will be receiving fines of $200 for supposedly inciting a riot," he said.

Mr Crafti says the protesters were simply practicing free speech like other Australians.

"There were two people holding costumes and several others of us who were holding signs," he said.

"We've got people around the streets of Melbourne today waving around Australian flags, waving patriotic symbols.

"If you want to talk about inciting, that sort of thing would incite Indigenous people and make a lot of people upset."

Mr Crafti says as far as he is aware, Van Thanh Rudd and his uncle, Prime Minister Kevin Rudd, are not in regular contact.

"They're not estranged in any sense, but Van is very much his own person and has very different views in terms of the racism of this country," he said.

Van Thanh Rudd said today's protest was aimed at recent attacks on Indian nationals and the Federal Government's support for "genocidal regimes".

"The Australian Government is supporting governments like the Sri Lankan government, for example, in preventing Sri Lankan Tamils from escaping the Sri Lankan government," he said.

"Australia funds the genocidal Sri Lankan regime and then rejects the refugees who flee. In this country you could not get away with doing that against whites. So they're the basic reasons we're having the protest today."

A painting by Van Thanh Rudd depicting Ronald McDonald running with the Olympic torch past a burning monk has previously been banned by Melbourne City Council.

His works also include graffiti art and the $1.2 billion 'Used Car from Afghanistan' - a piece containing a small piece of an Afghan civilian car, destroyed by a NATO missile in southern Afghanistan.

Van Thanh Rudd said he chose Melbourne Park for today's protest because it gets significant attention on Australia Day.

A spokeswoman for Mr Rudd says his nephew's protest "is a matter for the people involved".

Source: http://www.abc.net.au/news/stories/2010/01/26/2801852.htm?section=justin

Hồng Y Phạm Minh Mẫn trả lời phóng viên Jerome Boruszewski (Báo La Croix) - VietCatholic News

VietCatholic News (25 Jan 2010 18:02)

1. Ngài có thể nói gì về mối quan hệ giữa Giáo Hội ở miền Nam Việt Nam và Chính quyền Việt Nam?

HY Phạm Minh Mẫn: Về mối quan hệ với Nhà Nước, nhờ bài học lịch sử thế giới dạy cho biết lối mòn cũ là thái độ và hành vi đối đầu với dây chuyền những hậu quả đau thương tạo nên nền văn hoá sự chết cho mọi dân tộc, tôi cố gắng đi theo con đường mới Công đồng Vatican II đã mở ra, là đối thoại và hợp tác với mọi tổ chức văn hoá và tôn giáo, kinh tế và chính trị trong cộng đồng xã hội, trên cơ sở sự thật và công ích. Cả hai vị Giáo Hoàng Gioan Phaolô II và Bênêđitô XVI đều nhắc lại con đường này cho các Giám mục Việt Nam trong những lần đi Ad Limina trong thập niên đầu của thiên niên kỷ thứ ba.

2. Ngài thấy tương lai của cộng đồng Công Giáo ở Việt Nam sẽ như thế nào? Điều gì làm ngài vững tin? Điều gì làm ngài lo âu?

HY Phạm Minh Mẫn: Điều làm cho tôi vững tin vào tương lai của cộng đồng công giáo tại Việt Nam, là niềm tin Kitô giáo, niềm tin vào Lời Cứu Độ, là Đường dẫn đến Chân Lý tròn đầy, Tình Thương vô biên và Sự Sống dồi dào. Lời được ghi lại trong Sách Thánh, Lời đâm rễ vào trong đời sống Giáo Hội, Lời như hạt giống được gieo vào nền văn hoá của các dân tộc. Lịch sử loài người xác minh chỉ có Lời của Chúa Tạo Thành và Cứu Độ tồn tại qua những đổi thay và thăng trầm trong lịch sử, còn mọi sự khác trong trời đất qua đi, cả các nền văn minh, các chế độ xã hội, những gì do trí khôn hữu hạn của con người nghĩ ra, tạo ra.

Điều làm cho tôi lo âu là: niềm tin đó, đặc biệt ở nơi người trẻ, nếu không có điều kiện thắp sáng bằng cách mở rộng và nâng cao kiến thức đức tin, không được nuôi dưỡng bằng Lời ban sức sống mới, dần dần sẽ phai mờ và suy yếu, méo mó và lệch lạc.

3. Có nhiều vụ tranh chấp đất đai giữa Giáo Hội và Nhà Nước. Tại sao những vụ này mỗi ngày một tăng thêm?

HY Phạm Minh Mẫn: Cơ chế pháp luật Việt Nam sau năm 1975 đã xoá quyền tư hữu của người dân. Tôi không rõ những người làm điều đó có ý gì, xây dựng một xã hội gọi là tiến bộ và công bằng hơn?... Nhưng thực tế cho thấy điều đó mở đường cho nhiều lạm dụng, bất công và bất ổn ngày càng lan rộng trong xã hội. Nguyên nhân? Có lẽ có nhiều. Tôi thấy có một nguyên nhân chính, đó là đi ngược chiều với truyền thống văn hoá cùng những giá trị đạo đức của dân tộc. Nền văn hoá cùng những giá trị đó từ ngàn xưa được xây trên tình nghĩa đồng bào tôn trọng lẫn nhau, tương thân tương trợ lẫn nhau, chứ không phải trên hệ thống quyền lực cùng bạo lực loại trừ đồng bào đồng loại. Lịch sử cho thấy công cuộc phát triển một xã hội tự do và dân chủ, bình đẳng và công bằng, văn minh và khoa học, mà thiếu tình nghĩa đồng bào, thiếu tình huynh đệ đại đồng, luôn để lại nhiều vấn đề nan giải, cản trở sự phát triển toàn diện của con người và đất nước.

4. Ngài có đối thoại với chính quyền về những vấn đế nóng bỏng đó không? Nếu có, ngài nghĩ gì về cuộc đối thoại này?

HY Phạm Minh Mẫn: Về vấn đề đất đai, trước tình hình bất công và bất ổn kéo dài rộng khắp, từ trong hệ thống Nhà Nước, cũng như từ phía các Giám mục Việt Nam, đều có đề nghị sửa đổi luật lệ. Cá nhân tôi cũng có gợi ý xem lại luật lệ và đối chiếu với truyền thống văn hoá dân tộc, với hệ thống thế giới toàn cầu hoá hôm nay. Hiện nay, chưa thấy kết quả cụ thể. Lý do chính có lẽ là chưa có sự thống nhất trong hệ thống Nhà Nước. Đức Hồng Y Glemp, giáo chủ Ba Lan, dựa vào lời khuyên của Thánh Phaolô và kinh nghiệm bản thân, có lời nhắc nhở là hãy kiên nhẫn và cầu nguyện. Có lẽ dựa vào lịch sử cứu độ, ông tin rằng việc đổi mới tâm trí con người và liên kết mọi người nên một là công trình của Chúa Thánh Thần, và con người cần cộng tác với tác nhân chính.

5. Ngài có thể nói gì về sự hỗ trợ mà ngài nhận được từ Vatican trong những tranh chấp này?

HY Phạm Minh Mẫn: Vatican nhắc nhở chúng tôi trung thành với đường lối của Chúa và giáo huấn của Giáo Hội, tránh chạy theo lối mòn cũ, đừng để phe hữu phái tả lôi cuốn đi sai lệch con đường cứu độ của Chúa.

6. Các thành viên Dòng Chúa Cứu Thế của giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở TP.HCM đã nói về vụ việc Bauxite trên Internet. Chánh văn phòng của Toà Tổng Giám Mục Giáo phận Hà Nội đã nói về vụ việc Đồng Chiêm rằng “chúng ta hãy cầu nguyện cho đất nước được thực sự công bằng, dân chủ và văn minh.” Chả lẽ ngài không nghĩ rằng người Công Giáo đã trở thành thành phần đối lập chính trị khi họ bình luận công khai như thế về những vấn đề nhạy cảm và khi họ nói công khai về dân chủ trong một đất nước cộng sản?

HY Phạm Minh Mẫn: Tôi nghĩ rằng mọi người trong trường hợp như câu hỏi đã nêu, đều bị chính quyền coi là chống đối Nhà Nước, còn chính họ thì coi mình là công dân có tự do và trách nhiệm vừa đấu tranh cho quyền làm người, vừa góp phần xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh hơn...Có một thời, người công giáo đã được dạy làm công dân như vậy. Tấm gương đấu tranh dưới hình thức cường lực và bạo lực của chính quyền hiện nay cũng là bài học cho gia đình và các tổ chức xã hội noi theo.

Ngày nay, giáo huấn của Giáo Hội, đặc biệt qua Đức Bênêđitô XVI, dạy người công giáo trước tiên hãy trở nên người công giáo tốt. Khi là công giáo tốt thì tất nhiên là công dân tốt trong thế giới hôm nay. Như thế, người công giáo cần quên đi bài học cũ, và học cùng hành bài học mới này.

Giới hữu trách đạo và đời, với thiện chí hợp tác xây dựng và phát triển đất nước, đều có trách nhiệm liên đới tạo điều kiện cho mọi công dân học và hành bài học mới này. Một điều kiện tối cần là liên kết gia đình, nhà trường cùng các tổ chức trong xã hội chung sức giáo dục con người trong xã hội hôm nay sống tốt đạo làm người, con người sẽ là công dân tốt trong xã hội ngày mai. Một điều kiện tối cần khác là hệ thống giáo dục trong đất nước không phải chỉ lo truyền đạt kiến thức khoa học kỹ thuật, song trước tiên là truyền đạt vừa kiến thức vừa kỹ năng sống đạo làm người cho thế hệ hôm nay và ngày mai. Và điều kiện tiên quyết là giới hữu trách cần xác định rõ nội dung cùng định hướng của môn học sống đạo làm người, và cần được mọi người thống nhất. Chu toàn nhiệm vụ giáo dục này, đất nước này sẽ xây thêm nhiều nhà trường đồng thời giảm đi con số nhà tù hay trại cải tạo.

Tôi cầu mong người tin theo Chúa, trong mọi hoàn cảnh, kiên vững bước theo Chúa là Đường dẫn đến sự sống dồi dào, theo giáo huấn của Giáo Hội là ánh sáng của chân lý và tình thương. Chân lý và tình thương cứu độ của Chúa, khi được con người đón nhận, sẽ trở thành định hướng và động lực cho sự phát triển toàn diện con người và đất nước. Toàn diện có nghĩa là về mọi phương diện, văn hoá và xã hội, kinh tế và chính trị, thể xác và tinh thần, tâm trí và lòng đạo...

Tôi cầu mong cho mọi người công giáo, trong cầu nguyện cũng như trong hành động, luôn tìm và thi hành ý Chúa. Giáo huấn của Giáo Hội diễn tả ý Chúa mong muốn là mọi người, cả những nạn nhân của bạo lực, thành viên của phe hữu phái tả, bước đi trong ánh sáng chân lý và tình thương, không phải để trở nên tiến bộ hay hợp thời, nhưng để được phát triển toàn diện, để nhân phẩm được toả sáng và được nhìn nhận cùng tôn trọng, để trở nên chứng nhân Tin Mừng cứu độ của Chúa trong thế giới hôm nay.

7. Đức Ông Barnabê Nguyễn Văn Phương đã nói rằng “những người làm việc với ĐTC cố gắng theo dõi báo chí và lấy tin tức từ Internet để biết được tình hình ở Việt Nam. Nhưng về thông tin, sự vắng bóng đại diện Vatican ở Việt Nam quả là một ‘lỗ hổng’.” Ngài có đồng ý như thế không? Cụ thể là, sự tái lập bang giao giữa Vatican và Việt Nam có thể mang lại những gì cho cộng đồng Công giáo Việt Nam?

HY Phạm Minh Mẫn: Chức năng truyền thông xã hội là giúp mọi người tiếp cận với sự thật tròn đầy, sự thật phản ảnh thực tại cách trung thực. Thực tế cho thấy phương tiện truyền thông thường truyền cho xã hội một nửa sự thật, sự thật một chiều, hoặc sự thật bị cắt xén, bị bóp méo, sao cho có lợi cho người thông tin, cho việc tuyên truyền. Do đó việc đối thoại cùng hợp tác trên cơ sở sự thật và công ích, đòi hỏi các đối tác phải thường xuyên có mặt tại chỗ để lắng nghe từ nhiều phía, để theo dõi diễn biến ở nhiều mặt, để hiểu được lối nói và cách làm tại chỗ có ý nghĩa gì đối với sự thật và công ích. Như thế, sự hiện diện của đại diện Vatican tại Việt Nam sẽ giúp cho Vatican thi hành cách có hiệu quả hơn nhiệm vụ đồng hành với cộng đồng công giáo tại Việt Nam trên con đường đối thoại và hợp tác phát triển toàn diện con người cùng đất nước Việt Nam.

8. Ngài có muốn ĐTC Bênêđictô XVI viếng thăm Việt Nam không? Một cuộc viếng thăm như thế có thể mang lại những đổi thay nào cho Giáo Hội Công Giáo và cho người Công Giáo Việt Nam?

HY Phạm Minh Mẫn: Sau khi Đức Giáo Hoàng viếng thăm Trung Đông, nhiều người mong Ngài đến viếng thăm Việt Nam, để đem lại hoà khí cho vùng đất này, để thắp sáng lên niềm hy vọng cho nhiều người.

Ngày 24.1.2010

Hồng Y Tổng Giám mục
HY Gioan B. Phạm Minh Mẫn


The Miracle of Our Lady Of Tapao Mountain (Vietnam) ???




Miracle:The Virgin Mary Statue Comes Alive


http://www.youtube.com/watch?v=PxxygzM3p0Y


Mr Joseph "Cow" và Loretta Sanchez đề nghị Quốc Hội Hoa Kỳ đưa Việt Nam trở lại danh sách "những quốc gia đáng quan tâm"



josephcowlorettasanchez
Dân biểu Joseph Cao và DB Loretta Sanchez








Phan Khắc Từ Tên Lính Xung Kích Vô Dụng Của Tập Đoàn Việt Gian Bán Nước Hà Nội - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Sau khi VGCS đã thâu tóm được chính quyền về tay nhân dân (nói theo giọng điệu bịp của VGCS) thì trong giới linh mục công giáo người ta mới thấy rõ những ai là cộng sản chính chuyên, nhãn hiệu con nai vàng. Vương Đình Bích, một tên quốc doanh trong nhóm Lũ 4 Tên, vì một vụ đụng độ nhau, ngày 25-12-1997 đã viết thư gởi lãnh đạo Thành Hồ nói huỵch toẹt chẳng cần dấu giếm rằng: “Tôi đã thành khẩn nói với hai anh Từ và Cần là vấn đề thật của tổ chức chúng ta, không phải nhóm nghiên cứu mà là nhóm 4 anh em chúng tôi, Minh- Cần- Từ – Bích đã được lãnh đạo gầy dựng và giao nhiệm vụ điều động phong trào công giáo yêu nước tại thành phố này”. Bốn anh em chúng tôi đây là các tên Huỳnh Công Minh, Trương Bá Cần, Phan Khắc Từ, và Vương Đình Bích. Giáo dân quen gọi bọn này là Lũ 4 Tên, hay Tứ Nhân Bang. Kể cả những ông áo đen kỳ cựu như Hồ Thành Biên, Nguyễn Thành Trinh và những người khác, hết thẩy đều chỉ là thứ cỏ đuôi chó, chứ không phải CS có license. Sau ngày đổi đời, chúng ta thấy Phan Khắc Từ thế giá như thế đấy. Nhưng trước đó thì hắn được mọi người gọi bằng một cái tên đặc sệt mùi chợ búa là “ông Linh mục hốt rác”. Hắn là một linh mục công giáo thiệt, và làm nghề hốt rác thiệt.

Khoảng đầu thập niên 1970, dân Sàigòn lao xao đồn thổi về hiện tượng các linh mục dấn thân làm các nghề lao động chân tay để truyền giáo. Những vị khác như Đức TGM Nguyễn Kim Điền, lúc đó còn là linh mục, làm nghề đạp xích lô, thì rất ít người biết đến, bởi vì các ngài làm Tông Đồ cho Chúa thiệt, nên không muốn khoa trương. Trừ ra Phan Khắc Từ, sau một bài phóng sự có tiêu đề "Linh mục hốt rác" đăng trên báo Đại Dân Tộc (?) ở Saigon, đã trở thành một hiện tượng được rất nhiều người chú ý đến. Phóng sự kể về ông linh mục trẻ Phan Khắc Từ tự nguyện xin đi làm công nhân hốt rác để được sống như một anh công nhân hạng D. Việc phóng ra tên tuổi và tô vẽ cho Phan Khắc Từ, một tên CS còn trong bí mật lúc đó, nằm trong kế hoạch dân vận của VGCS.

Tuy Phan Khắc Từ đi hốt rác, nhưng hắn không phải đụng đến cái chổi, và luôn luôn phô trương cái mark linh mục của mình cho mục đích của hắn. Những người công nhân hốt rác khác thấy hắn là một ông cha nên kính nể, và chuyện gì cũng nghe theo hắn. Cái lợi trước mắt là hắn đi làm không phải mang cơm nước theo, mà được các công nhân cơm bưng nước rót tận miệng. Có lúc hắn uống rượu với công nhân say xỉn mất hết tư cách ngay bên cạnh đống rác hôi thối. Hắn đã giác ngộ “cách mạng” và thường thân thiết tâm sự vói các anh chị em công nhân: “Tôi được sống trong hoàn cảnh giáo hội toàn cầu đã thức tỉnh. Hiến chế mục vụ của cộng đồng Vatican 2 cứ vang vọng mãi trong tôi. Sao nhãng bổn phận trần thế, tức là sao nhãng bổn phận đối với tha nhân và hơn nữa đối với Thiên Chúa, khiến phần rỗi đời đời của mình bị đe dọa. Gần hơn, vừa lúc bắt đầu cuộc đời linh mục, tôi còn được nghe, được thao thức với những lời sám hối chân thành và những quyết định mạnh mẽ của một giáo hội Á châu nhỏ bé, vốn giàu có về văn hóa, tôn giáo, nhưng lại đau khổ, đói nghèo.”

Năm 1969, lần đầu tiên Phan Khắc Từ được đi dự đại hội Thanh Lao Công thế giới có xu hướng thân cộng tại Liban, được Mạc Tư Khoa đỡ đầu và tài trợ. Phan Khắc Từ nuôi ý tưởng phản bội Quốc Gia từ trước. Tại đại hội này, nhiều phái đoàn thanh niên công giáo lên tiếng đòi Mỹ rút quân, trả lại quyền tự quyết cho Việt Nam, và gọi chính quyền VNCH là bù nhìn, nên hắn càng thêm quyết tâm theo CS hơn. Sau Đại Hội Liban, Hắn ở lại Âu Châu. Hơn một năm tại Pháp, Phan Khắc Từ ngả hẳn theo khuynh hướng Thần Học Giải Phóng của nhiều giáo Sĩ Mỹ Châu Latinh, với phong trào Thanh Lao Công làm điểm tựa, cũng đồng thời là môi trường hoạt động cho hắn. Hắn rất ngường mộ vị Giám Mục đỏ Helder Pessoa Camara người Brazilian, và linh mục Camilo Torres Restrepo, người khởi xướng đội du kích chiến đấu tại Columbia, và phát động phong trào Thần Học Giải Phóng tại Mỹ Châu Latinh. Tại Paris, Phan Khắc Từ tham gia đình công, biểu tình đòi công bằng cho giới lao động, tham gia nhiều cuộc biểu tình của sinh viên và công nhân đòi hòa bình cho Việt Nam. Đánh dấu bước quay đầu phản bội quan trọng nhất của Phan Khắc Từ là trong thời gian ở Pháp, hắn đã đến gặp mụ Nguyễn Thị Bình, trưởng phái đoàn thương thuyết của cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để xin được ra bưng theo CS. Thị Bình bảo hắn hãy trở về Saigon chế bom xăng đánh Mỹ trong thành phố. Và Từ đã làm theo đúng như vậy.

Cuối năm 1970, Phan Khắc Từ trở lại Sài Gòn và lập tức hăng hái nhập cuộc với các phong trào đấu tranh tại đây. Hắn bắt đầu bằng sự góp mặt trong Mặt trận nhân dân tranh thủ hòa bình, rồi phong trào học sinh, sinh viên đòi quyền sống, phong trào chống tăng học phí, chống độc diễn, đốt xe Mỹ trên đường phố v.v... Nhà thờ Vườn Xoài trở thành nơi chế tạo bom xăng cho phong trào đốt xe Mỹ. Sau vụ đình công năm 1971 của công nhân hãng pin Con Ó để làm trở ngại cuộc hành quân Hạ Lào của QLVNCH, Phan Khắc Từ bị cảnh sát Saigon bắt nhốt vào khám Chí Hòa cùng với các tên Trương Bá Cần, Trần Thế Luân và Nguyễn Ngọc Lan. Cả ba cũng là linh mục. Sau một tuần được thả ra, bọn này còn làm eo với cảnh sát: "Chúng tôi chỉ ra cùng với các anh em công nhân khác". Cảnh sát bèn đưa cả ba lên xe, chở ra Quốc Lộ 4, đường về Lục Tỉnh, đẩy xuống vệ đường giữa cánh đồng vắng trong đêm khuya.

Năm 1974, VGCS đựng lên cái gọi là ủy ban bảo vệ quyền lợi lao động miền Nam. Nhờ nổi tiếng là linh mục hốt rác, Phan Khắc Từ được bầu làm chủ tịch ủy ban này. Từ ký tên gửi thư cho đại sứ Hoa Kỳ tại VN, tố cáo người Mỹ khinh miệt giới công nhân Việt Nam và đe dọa phát động chiến dịch chống sa thải. Người Mỹ đã biết bọn này là ai rồi nên họ tỉnh queo. Bọn này cũng tổ chức nhiều cuộc biểu tình chống tham nhũng và tố cáo Mỹ và VNCH vi phạm Hiệp Định Paris.

Năm 1974, Phan Khắc Từ vào bưng một tuần lễ để thụ huấn nghiệp vụ khuấy đảo, và khóa học khủng bố trong thành phố. Cũng trong năm này, hắn bị sa thải khỏi sở rác. Từ bèn nhảy sang hoạt động từ thiện trong một tổ chức CS trá hình khác là Mặt trận nhân dân cứu đói do hòa thượng Thích Hiển Pháp làm chủ tịch, và Từ làm phó chủ tịch. Phan Khắc Từ tâm sự: “Từ đó, tôi rất thân thiết với nhà chùa, tôi di chuyển hết nhà chùa này sang nhà chùa khác để tập hợp quần chúng, tố cáo chính quyền Nguyễn Văn Thiệu và phát gạo cho dân nghèo tại nhiều tỉnh từ miền Nam ra miền Trung. Kể cũng thú vị, nhiều đêm tối, một linh mục công giáo nằm gác chân với vài vị sư trên tấm phản, thì thầm bàn chuyện quyên góp, làm từ thiện”.

Từ sau 30-4-75 cho đến nay, Phan Khắc Từ luôn luôn cố thủ trong cái gọi là Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo, mà người dân miền Nam thường gọi mỉa là “ủy ban đàn két” hoặc “ủy ban đàn két gươm giáo”. Về nhân sự, tính đến cuối năm 2008, người ta đã tổng kết cái ủy ban này như sau: Theo báo cáo của UBĐK, hiện nay tổ chức này đã phát triển ra 39 tỉnh thành (trong 65 tỉnh thành cả nước), với hơn 400 linh mục, tu sĩ tham gia ủy ban các cấp. Theo điều tra của chúng tôi, ở trung ương, khóa 4 có 104 vị ghi danh, trong đó có 62 linh mục, tu sĩ. Thế nhưng, nhiều người nói đấy là “Hội của những người siêu cao tuổi” vì có tới 94 vị từ 60 tuôỉ trở lên (chiếm 91,2%). Số dưới 50 tuổi chỉ có 10 người (8,8%). Có những linh mục điếc nặng, hơn 100 tuổi như linh mục Nguyễn Chu Trình (đã mất). Có những linh mục đi họp phải có người cõng. Có một số “lẩm cẩm” nặng, nói không ai hiểu gì. Ông Vũ Thái Hòa nguyên chuyên viên Ban Tôn giáo Chính phủ cũng là ủy viên UB phải đi họp trên lưng đứa cháu. Ông Vũ Văn Chuyên trên ngực phải có biển đề số nhà, điện thoại, sợ đi lạc đường, công an biết lối đưa về … Có nhiều linh mục chỉ ghi danh, đi họp là một lần ra Hà Nội miễn phí máy bay để thăm bạn bè, chữa bệnh. Có một số chỉ đi họp một lần rồi biến mất tăm, như linh mục Trần Đức Hạnh (Cao Bằng). Ở Hà Nam , người ta cũng ghi danh 5 linh mục nhưng không thấy có ai xuất hiện. Tại một số nơi như Hà Nội, Bắc Ninh, Hải Phòng, Ban tổ chức chỉ xin các linh mục ghi danh và đến chụp một tấm hình mà cũng không được …..

Phan Khắc Từ nằm trong cái ủy ban đàn két gươm giáo với chức vụ tổng thư ký, kiêm phó chủ tịch ủy ban, nhưng thực chất là chỉ để cho có mặt, đồng thời để theo dõi và quản lý ủy ban về mặt tư tưởng. Những chỗ hắn cần có mặt, trước hết là tại quốc hội để kiếm tí danh hão với đời. Phan Khắc từ làm đại biểu quốc hội CS 3 khóa từ 1987 đến 2002. Sau đó, tuy còn thèm muốn lắm, nhưng hắn đã trở thành con chó già vô dụng trong đàn chó săn của tên thợ rừng rồi. Chỗ thứ hai hắn muốn có mặt là nơi cai quản của một ông cha xứ. Tên giết người khét tiếng Lê Đức Thọ đã xây cho hắn ngôi thánh đường nguy nga đồ sộ trên đường Trương Minh Giảng, Saigon , gọi là nhà thơ Vườn Xoài để trả công cho hắn đã đắc lực giúp VGCS đuổi Mỹ. Đây là cơ ngươi, đúng hơn là nhà tư của hắn chứ chẳng phải là nhà thờ. Cho dù Đức Giáo Hoàng chứ chưa nói đến giám mục, tổng giám mục, hay hồng y, có thể đẩy hắn ra khỏi cái giang sơn này của hắn được. Và nơi thứ ba hắn muốn có mặt là những chỗ nào kiếm ra tiền.

Phan Khắc Từ ham tiền không phải là chuyện lạ, vì hắn có vợ con. Không phải ai có vợ con cũng là người tham lam tiền bạc cả. Phan Khắc Từ thì khác, đó là bản tính của hắn nữa. Số vốn của tờ báo Công Giáo và Dân Tộc được tài trợ bởi Lm Nguyễn đình Thi ở Pháp tới gần 150.000 dollars. Tiền vay thêm để tự kinh doanh cho việc điều hành tờ báo, như xí nghiệp làm bút bi, làm quạt trần, lập công ty may mặc, đầu tư trồng cao su với Singapore, lập khách sạn, mở trường dậy ngoại ngữ, trường dạy nghề, và máy computer v.v... Tất cả những cơ sở làm ăn trên đều do Phan Khắc Từ quản lý. Từ tiền bạc, quyền hành, đến đàn bà, tất cả Phan Khắc Từ thâu tóm vào trong tay hắn. Đây chẳng phải là những lời đồn trong thiên hạ, mà là từ trong nội bộ ủy ban đàn két đấu đá nhau rồi khui ra. Vương Đình Bích vạch trần những chuyệm lem nhem của Phan Khắc Từ công khai trên giấy trắng mực đen. Bích viết: "... về những biểu hiện suy thoái đạo đức trong đời tư của người thường trực UB Đoàn Kết, liên quan đến kinh doanh, tiền bạc và tình dục, gây hệ qủa xã hội là hai đứa con. Xét theo giáo luật, đương sự không còn tiêu chuẩn khách quan của luật độc thân để tiếp tục hoạt đông mục vụ và đại diện cho phong trào đoàn kết công giáo với tư cách linh mục của giáo hội". Cái ủy ban đàn két chia rẽ như thế mà dám mạ vàng hai chữ đoàn kết trên cái bảng hiệu của mình thì đúng là cùi không sợ lở.

Phải nhìn nhận rằng, Phan Khắc Từ là một con người khéo xoay xở. Những chức vụ trong ủy ban không kiếm ra tiền, mà có kiếm ra cũng chẳng bao nhiêu. Vả lại đấy là tài sản chung của ủy ban. Sau khi thôi không còn làm đại biểu quốc hội nữa, Phan Khắc Từ xoay qua làm nghề từ thiện, nuôi đà điểu và gia súc. Hiện nay hắn làm chủ 3 cơ sở từ thiện mang tên là Thiên Phước. Cơ sở Thiên Phước của Từ thường được nói đến nhiều nhất là nhà nuôi dưỡng và bảo trợ 130 trẻ em khiếm thị (mù) mà Từ rêu rao là nạn nhân chất độc da cam, tọa lạc tại ấp 6, xã An Nhân Tây, huyện Củ Chi.

Chuyện lem nhem làm mất mặt Phan Khắc Từ nhất là vấn đề vợ con. Khi Từ còn là một phu hốt rác, VGCS đã bố trí bên cạnh hắn một ả nữ sinh tên là Tư Liễu, một cán bộ hoạt động nội thành. Sau ngày 30-4-75, điều nghi ngờ của đám phu hốt rác bên cạnh Phan Khắc Từ đã trở thành hiện thực. Từ và Tư Liễu sống chung với nhau thành vợ chồng, tuy vẫn còn e dè kín đáo. Hơn một năm sau họ có con. Đứa con đầu lòng được Tư Liễu tổ chức ăn thôi nôi rất linh đình. Liễu làm cửa hàng trưởng một cửa hàng lớn của quận Bình Thạnh nên y thị mời đông đủ bọn cán bộ từ cấp huyện trở xuống. Vì thế, chuyện “linh mục” Phan Khắc Từ có vợ con đổ bể tùm lum. Một anh bạn tù của kẻ hèn này là anh em tinh thần trong nhà tu với Phan Khắc Từ, trước kia là sĩ quan trưởng chi an ninh quận Cái Bè, sau khi được thả, đã tìm đến thăm Từ. Anh ta bắt gặp cả vợ con Từ. Hắn không còn đường chối cãi nên đành phải thú nhận: “đảng đã tác thành cho chúng tôi”. Phan Khắc Từ nói đúng. Đảng, chứ chẳng bao giờ Chúa tác thành cho hắn. Hắn vâng lời đảng hơn là vâng lời Chúa, dù hắn là linh mục.

Việc một ông linh mục công khai có vợ con vẫn được coi xứ, đêm ngủ ôm vợ mà vẫn sáng ngày ra nhà thờ dâng Thánh Lễ, lại vẫn còn được dơ tay tha tội cho bổn đạo, là một chuyện vô tiền khoáng hậu trong Giáo Hội Công Giáo. Có ông cha nào như thế nhưng lén lút chúng tôi không nói. Phan Khắc Từ hắn ngang nhiên và công khai. Sự việc này gây liên lụy đến vị giám mục bề trên của Từ, hiện nay là Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Có rất nhiều giáo dân lên tiếng thống trách HY Mẫn là người để cho hiện tượng phản đạo này xẩy ra trong phạm vi trách nhiệm của ông. HY Mẫn không thể nói không biết, bởi vì dư luận đồn thổi tùm lum, Lm Vương Đình Bích trong giáo phận của ông đã lên tiếng công khai tố cáo, và nếu cần, HY Mẫn có thể cho người điều tra sẽ rõ trắng đen thôi. Kẻ phạm thánh vẫn hàng ngày thi hành chức vụ thánh, bề trên biết nhưng làm ngơ cho việc phạm thánh kéo dài. Như vậy thì đó là Phúc Âm hay là phản chứng của Phúc Âm? Chỉ tội nghiệp cho đám con chiên khù khờ, theo Chúa mà như người mù đi trong đêm tối, không biết đâu là chính lộ và đâu là vực thẳm.

Với một đời tư bê bối như thế, cho nên trong đạo ngoài đời chẳng còn ai tin tưởng Phan Khắc Từ. Đức cố HY Phạm Đinh Tụng trước đây đã có lần cấm Phan Khắc Từ không được làm lễ trong Tổng Giáo Phận Hànội của ngài. Trong khóa họp đầu năm 2010 của ủy ban đàn két, Phan Khắc Từ dẫn một phái đoàn đến viếng thăm tòa TGM Hànội nhưng không được tiếp đón. Cũng trong dịp này, Từ còn dẫn phái đoàn đến thăm tên tướng già Võ Nguyên Giáp, nhưng cũng bị Giáp từ chối luôn. Cái ủy ban đàn két của Phan Khắc Từ lúc này hơn kém chỉ là cái thây ma, Từ muốn vực dậy để gây thanh thế cho mình, nhưng hết cách. Nhà báo Nguyễn Kế Nghiệp thư ký tòa soạn báo Người Công Giáo VN, là một đảng viên CS không công giáo, có lần nói với một người bạn của ông: Ông có biết vì sao cái UBĐK vẫn còn tồn tại đến nay không? Nhà nước cũng muốn dẹp cái cây cảnh héo này lắm rồi, nhưng dẹp thì mấy chục cán bộ ở ủy ban và Báo làm gì mà sống? Tôi đố tay nào ở cơ quan này đi xin nổi việc ở nơi khác vì có biết làm gì đâu, tối ngày chỉ ngồi ăn sẵn, và dọa nhà nước về nguy cơ của Vatican để nhận lương mà thôi!

Vì thế mọi người mới chưng hửng, nhưng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Phan Khắc Từ chường mặt ra bênh vực cho bọn phá đạo trong vụ Đồng Chiêm. Từ tuyên bố chắc nịch, VN hoàn toàn có tự do tôn giáo. Hắn còn kêu gọi trừng trị những ai lợi dụng tự do tôn giáo để làm những việc sai trái. Việc bọn bán nước huy động cả đến một trung đoàn trừ gồm bộ đội, công an, và du đãng ban đêm lên Núi Thờ chỉ để phá bỏ cây Thánh Giá trên đó là một hành động triệt hạ tôn giáo chứ còn nghi ngờ gì nữa. Cả thế giới lên án bọn côn đồ Việt gian bán nước, chỉ trừ có “linh mục” Phan Khắc Từ cho rằng đó là một hành động chính đáng của nhà nước, và con kêu gọi phải trừng trị những nạn nhân của hành động triệt phá này. Người ta đặt câu hỏi tại sao Phan Khắc Từ lại giang thân ra làm công việc điên khùng như thế. Câu trả lời là hắn muốn tranh cái chức Tổng Biên Tập tờ báo Công Giáo Và Dân Tộc của cái ủy ban đàn két. Chức vụ này trước đây nằm trong tay Trương Bá Cần. Cần theo chân Hồ đi chầu Diêm Vương đã hơn nửa năm rồi, và chức vụ đó vẫn còn để trống. Người có khả năng điền khuyết là Thiện Cẩm, nhưng Thiện Cẩm không được VGCS tin cẩn bằng Phan Khắc Từ. Để cho chắc ăn, nhân vụ Đồng Chiêm, ông linh mục Phan Khắc Từ nhẩy ra giúp đảng đập con chiên của mình để lấy credit làm cái giá mua chức Tổng Biên Tập báo Công Giáo Và Dân Tộc. Hắn đã được toại nguyện, mặc dù Phan Khắc Từ chẳng biết báo chí là cái con mẹ gì.

Phan Khắc Từ tưởng rằng một ông linh mục tổng biên tập tờ báo công giáo độc chiếm trong nước đứng ra bảo đảm rằng VN có tự do tôn giáo là cả thế giới sẽ tin. Nhưng hắn đã lầm. Từ Hải Phòng hắn trốn chạy CS vào Nam lúc 15 tuổi. 15 năm sau, hắn trở thành linh mục, nhưng không phải là linh mục của Chúa, mà là của Satan. 72 tuổi đầu hắn còn tình nguyện làm một tên lính xung kích cho CS để kiếm một chút hư danh cỏn con. Hắn không biết hắn chỉ còn là một tên lính vô dụng, nói cho tượng hình hơn, là một con chó săn tồi cho bọn Việt gian bán nước tại Hànội, vì cuộc đời, lối sống, và tư cách của hắn chỉ là một chuỗi phản bội, bê tha tiền bạc và tình dục. Hắn đã trở thành con người hoàn toàn mù lòa. Hắn có tham vọng đem lại ánh sáng cho các em bé khiếm thị tại trung tâm ở Củ Chi của hắn. Thế nhưng rất tiếc, hắn không có ý hướng và khả năng làm cho đôi mắt của mình hết mù được.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất



VỊT KIỀU

    "Việt Kiều" hay Việt Cộng !

Phạm văn Tiền

Lê Văn Ninh_Lê Trọng Văn
Lê Văn Ninh (bên trái) và Lê Trọng Văn bên Lăng Hồ Tặc
Thành phố Arlington nơi tôi đang ở, vừa có một tên Việt kiều yêu Việt cộng từ “Lăng Bác” trở về. Hắn tưởng rằng sự ra đi lén lút của hắn chẳng ai biết, nhưng sự thật thì đã có nhiều lời bàn tán trong cộng đồng. Một số đồng hương cùng đi chuyến bay với hắn cũng đã thừa biết việc hắn làm.

Một chiến hữu thuộc gia đình Nha Kỹ thuật đã báo cho tôi về chuyện nầy từ tháng trước, nếu muốn biết rõ hơn thì hãy vào Internet xem báo “Hà nội mới” của Việt cộng thì chắc chắn hơn. Cá nhân người viết bài nầy cùng nhiều tờ báo tại địa phương cũng đã từng bị hắn kiện thưa ra tòa, vì đã lên tiếng tố giác những hành vi “tuyên truyền cho chế độ bạo quyền CSVN”của hắn cách đây 10 năm về trước.

Chẳng ai còn xa lạ gì với hắn, một tên chuyên sống nhờ nghề bán bảo hiểm cho đồng hương, cũng một thời là chủ nhiệm của tờ “Thời báo Texas ” mà hắn sang nhượng từ một người khác, đã bị chết yểu khi chủ trương bắt tay với bạo quyền cộng sản để cùng nhau xây dựng đất nước. Hắn lại còn chơi bạo hơn, bằng cách đăng nguyên hình những tên Việt cộng đi xe đạp, đội nón cối, mang dép râu đang hướng về cái gọi là “Một chân trời mới” trên hình bìa bề thế trong một số báo của hắn. Bị cộng đồng hội đoàn phản đối, ra tuyên cáo tẩy chay. Hắn cũng không nản lòng. Sẵn tiền của trong tay, hắn kiện cáo lung tung, nhưng rốt cuộc tiền mất tật mang chẳng ra tích sự gì. Tưởng rằng hắn sẽ được sáng mắt ra, sau hơn chục năm ngẫm nghĩ sự đời, ai dè chứng nào tật nấy, càng ngày càng u mê lú lẫn.

Sự xuất hiện của hắn trong cái gọi là “Đại hội Việt Kiều” đã không làm ngạc nhiên nhiều người, nhưng những lời tuyên bố ngây ngô của hắn mới là điều đáng nói. Hắn nhắm mắt bưng bô một cách thật trắng trợn, trơ trẻn về một tên tội đồ dân tộc giết người không gớm tay, gieo rắc thảm họa cộng sản cho cả dân tộc tới ngày hôm nay.

Xin quý vị hãy nghe những lời xu nịnh khả ố dơ dáy, phát xuất từ một bộ óc phản bội mất tư cách của một con người không được bình thường. Tạp chí Quê Hương của Việt Cộng vừa loan tải” Ông Lê văn Ninh (kiều bào Mỹ) bày tỏ: "Năm 1945, ông sống tại cửa Bắc Hà Nội, Khi ấy mới 7 tuổi và được bố đưa dến trường Bảo Hộ( Chu văn An ngày nay) để nghe cụ Hồ nói chuyện. Sau đó sơ tán về quê, qua bất cứ ngôi làng nào ông cũng bắt gặp hình ảnh thân thương của Bác Hồ qua những bức ảnh như đang mĩm cười và dõi theo dõi ông. Tháng 8/1954 ông rời Hà nội vào Sàigon và tháng 4/1975 ông sang Mỹ. Từ đó đến nay dịp về dự Hội nghị người Việt Nam ở nước ngoài toàn thế giới lần thứ nhất và cũng là lần đầu tiên ông về thăm lại đất nước, thăm lại Hà nội bao năm xa cách.Và niềm vinh dự và xúc động hơn nữa là được vào thăm Lăng Hồ chí Minh. Ông cho biết ở Mỹ ông được nhiều tư liệu về cụ Hồ, vị lãnh tụ mà ông luôn kính trọng … Ông cũng cho biết ông luôn khâm phục đời sống giản dị của cụ Hồ và sau 64 năm rồi nhưng tình cảm của ông với cụ Hồ không thay đổi …”

Chắc có lẽ hắn đã ăn phải bùa mê, thuốc lú của bọn tà quyền, nên cứ nhắm mắt nhắm mũi hoan hô vạn tuế mà không biết mình đã nói những gì. Nếu hắn thương bác Hồ theo kiểu “Thương cha thương một, thương ông thương mười”, và chế độ cộng sản là ưu việt thì tội gì gia đình hắn phải bỏ của chạy lấy thân trên những chiếc tàu “há mồm” vào Nam năm 1954. Hắn quên thân phận mình cũng như biết bao người Việt Quốc gia khác chỉ là thứ rác rưới mà bọn cộng sản cần phóng uế ra ngoài, hay cái bọn chó chết kia sao không chết phứt đi cho rồi (theo ngôn ngữ của tên đồ tể ngoại giao Kissinger).


Nhờ ai mà gia đình, dòng họ hắn có được cuộc sống hôm nay, nếu không có sự đóng góp máu xương của những chiến sĩ đã nằm xuống trong cuộc chiến bảo vệ Tự Do. Giống súc vật còn có nghĩa tình với chủ, huống chi là một con người, ai nở ăn rồi quẹt mỏ như gà. Không ai có thể chấp nhận cái kiểu “ăn cháo, đá bát” của hắn.

Hắn thừa biết chế độ cộng sản tàn bạo thối tha như thế nào, sau hơn 35 năm cầm quyền đày đoạ dân lành: bán đất dâng biển cho ngoại bang, xuất khẩu lao động và phụ nữ ra làm nô lệ nước ngoài; đánh phá chà đạp tôn giáo, bắt giam những ai bày tỏ lòng yêu nước. Sẵn súng đạn trong tay, khiếp nhược với kẻ thù, nhưng rất tàn nhẫn với nhân dân trong nước; bỏ tù, tra tấn những người dân vô tội. Thử hỏi trên thế giới có một chế độ nào tự xưng là chính quyền của nhân dân mà hành xử tàn ác với chính đồng bào ruột thịt của mình như vậy?

Bất cứ một dân tộc nào cũng đều có một tổ quốc để yêu và một quê hương để nhớ. Không ai có thể quên được mảnh đất thân yêu nơi đã cất tiếng khóc chào đời. Ngôi trường ta học, con phố ta đi, mái nhà ta ở, cụm tre đầu làng, con sông, dòng suối. Bài quốc ca ta hát, lá quốc kỳ phất phới tung bay, mãi mãi là những kỷ niệm quý báu nhất của một đời người. Quê hương nếu ai không nhớ thì không lớn nổi thành người.

Mỗi người một hoàn cảnh và sự trở về có nhiều cách khác nhau. Có những người trở về bình thường thầm lặng, nhưng sự trở về của hắn để có dịp sắp hàng viếng thăm“Lăng Bác” là một sự phản bội đáng nguyền rủa. Những giọt nước mắt cá sấu hắn khóc, khi xúc động đứng trước cái xác khô ấy chỉ là một màn kịch được diễn trên sân khấu, mà hắn vừa là đạo diễn vừa là diễn viên. Nhiều người đã bảo hắn là một thằng khùng để tự hắn xử, không nên nói làm gì. Nhưng những sự huyênh hoang tự đắc xuất hiện mới đây trong các buổi sinh hoạt cộng đồng, tôn giáo tại địa phương, để tiếp tục tuyên truyền cho một chế độ phi nhân mới là điều đáng nói!

Không chỉ một mình riêng hắn được giấy mời trong cái gọi là “Đại hội Việt kiều” vào tháng 11 vừa qua, mà còn hàng trăm người khác, trong đó có cả những tên trí thức, các nhà khoa bảng có học vị cao, kỹ sư, bác sĩ. Những hình ảnh chờ xếp hàng để được nhận bằng “Tưởng lục” từ một tên chủ tịch nước lớp ba trường làng đã làm nhiều người ngao ngán ê chề! Nhiều câu hỏi được đặt ra, đó có phải là do phát xuất từ lòng yêu nhà nước “Xã hội chủ nghĩa” thật sự hay chỉ vì háo danh hão huyền ở giai đoạn cuối đời!

Ngoài hắn ra, còn có tin đồn về bác sĩ Nguyễn Ý Đức, cũng là cư dân Dallas, đã về tham dự “Đại hội Việt Kiều”. Nhưng theo lời minh xác mới đây trên các tờ báo địa phương, ông đã xác nhận ông không phải là thành phần về tham dự Đại hội Việt Kiều tại Việt Nam như trên các diễn đàn trên internet vừa qua. Ông chỉ làm theo lương tâm, bổn phận của một người thầy thuốc mà thôi.

Mặc dầu vậy, theo tin và hình ảnh được xác nhận từ trong nước, chuyện liên lạc chuẩn bị cho buổi ra mắt sách “Sức khỏe người già” mà ông là tác giả vào ngày 26-11-09 tại Hà nội, do Sở văn hóa Thể thao và Du lịch CSVN là một chuyện có thật hoàn toàn. Ông đã có những bài viết về Y khoa thật bổ ích trên hầu hết các diễn đàn, cùng những việc làm linh tinh khác. Ông cũng đã từng tham gia các công tác đấu tranh phục vụ cộng đồng, như nêu cao chính nghĩa quốc gia, xác nhận căn cước tỵ nạn cộng sản của chúng ta bằng cờ vàng ba sọc đỏ.

Nhưng cũng chính ông đã từng giao du với bạo quyền cộng sản, qua việc cùng giám đốc đài phát thanh Việt Nam hải ngoại Ngô ngọc Hùng sang tận Ba Lan để tiếp xúc mật với các cán bộ CSVN. Ông cũng đã từng bị chỉ trích về những nhận định quá đáng với bài nhận xét của mình rằng: “Người già Việt Nam ở Hoa Kỳ bị loạn cả tâm thần lẫn thể xác …”; qua việc cộng tác với trung tâm William Joiner thuê mướn 2 cán bộ VC Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Huệ Chi viết lại căn cước của người Việt Quốc Gia tỵ nạn CS trên toàn thế giới.

Ông đã từng tuyên bố trong buổi tiệc gây quỹ yểm trợ cho luật sư Trần Thái Văn vào ngày 02-11-2004 tại thành phố Arlington, Texas: “Tôi tin rằng luật sư sẽ đắc cử một khi được Đảng Cộng Hòa đưa ra tranh cử. Năm 1954, chúng tôi được bố mẹ đưa vào Nam vì không thể sống chung với cộng sản. Năm 1975, chúng tôi lại đưa con cái một lần nữa lánh nạn cộng sản. Thế nhưng bây giờ tuổi đã già, chỉ mong ở thế hệ trẻ tiếp tục đấu tranh cho quê nhà có tự do dân chủ là điều tối cần …”. Lời tuyên bố nầy đã được mọi người tham dự nồng nhiệt hoan nghênh. Nhưng qua những việc ông đã làm trong quá khứ và hiện tại, ngoài ông ra chẳng ai hiểu được ông, cứ nghĩ rằng ông là người của cả 2 miền chiến tuyến.

Bài nầy được viết ra trong lúc bọn tà quyền cộng sản vừa đem ra xét xử các nhà đấu tranh yêu nuớc. Trong phiên xử hôm thứ Tư 20-1-2010 tại Sàigon, toà án CSVN đã kết án rất năng nề 4 nhà đấu tranh dân chủ. Luật sư Lê công Định, Thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Huy Thức và Lê Thăng Long với tội danh lật đổ chính quyền. Cả thế giới đều lên án việc kết tội nầy, và đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN phải thả ngay tức khắc những nhà đấu tranh Dân chủ.

Các nhà lập pháp Hoa Kỳ vừa mới chân ướt, chân ráo rời khỏi Việt Nam qua cuộc viếng thăm hữu nghị, trong đó có Dân biểu Cao Quang Ánh, niềm tin của tập thể Người Việt Quốc gia. Nhưng những gì ông đã phát biểu đều làm nản lòng chiến sĩ. Trong một bản tin được báo chí CS phổ biến khắp nơi, hình ảnh xấc xược của tên Thứ trường VC Nguyễn Thanh Sơn choàng vai ông như một người “đồng chí” thân thiết đã làm thất vọng nhiều người. Càng thất vọng hơn khi ông tuyên bố “Muốn đẩy mạnh Tự Do, Dân chủ tại Việt Nam, không gì bằng đẩy mạnh và phát triển nền giáo dục với sự trợ giúp của chính phủ Hoa Kỳ, và ông đang cố gắng làm việc đó ...” Nhưng vượt lên trên hết mọi sự tệ hại là lời bao che cho bọn cầm quyền CS trong vụ đập nát tượng Đức Mẹ tại giáo sứ Đồng Chiêm:

“Tôi nghĩ đây không phải là việc làm của chính quyền mà là của một trong những người cấp nhỏ!”

Để kết luận cho bài viết nầy, người viết xin lập lại câu nói bất hữu của tên trùm CS Boris Yelsin. “Chế độ Cộng Sản sẽ không bao giờ thay thế được, mà chỉ có thể hủy diệt mà thôi”.

Arlington, những ngày cuối tháng giêng 2010
Phạm văn Tiền




Trần Thái Văn và Katherine Smith

By Google translate

Nếu ai tin vào sự thổi phồng của báo chí truyền thông, thì năm 2010 sẽ là năm vất vả cho đảng Dân Chủ. Đối với Cộng Hòa tại quận Cam, họ sẽ nghĩ rằng 2010 là năm tuyệt vời.

Katherine Smith
Katherine Smith
Họ nghĩ rằng họ sẽ có một cơ hội hoàn hảo để thay thế Dân Biểu Loretta Sanchez là người mà Cộng Hòa ghét cay ghét đắng. Họ chọn Dân Biểu Tiểu Bang Trần Thái Văn là đối thủ ra tranh cử và ngay từ đầu ông này đã làm Cộng Hòa bể mặt.

Bây giờ ngày tàn cuối cùng của Trần Thái Văn qua sự xuất hiện của Ủy Viên Giáo Dục Học Khu Anaheim Katherine Smith.

Hiện nay đã có nguồn tin chính thức Katherine Smith chuẩn bị tranh cử ở địa hạt liên bang 47, đây là ứng cử viên thứ ba của đảng Cộng Hòa nếu Phạm Xuân Quang vẫn tiếp tục tranh cử, bà ta có thể sẽ là người dẫn đầu trong kỳ sơ bộ của đảng Cộng Hòa.

Đây là một sự phân tích kết quả của cuộc chạy đua. Với một người Việt Nam ra tranh cử thuộc đảng Cộng Hòa, Trần Thái Văn sẽ khó mà thắng cử. Ngay cả nếu Phạm Xuân Quang bỏ cuộc, Văn sẽ đối phó với một cuộc tranh tài khó khăn với Smith.

Hãy nhìn vào các sự kiện. Katherine Smith là một Ủy Viên Giáo Dục lâu đời được sự ủng hộ của đảng Cộng Hòa bảo thủ tại Anaheim. Đây là nơi có một số phiếu lớn của Cộng Hòa.

Đối với cử tri Cộng Hòa trong địa hạt 47, Bà Smith có tên tuổi lớn, rất khó mà hạ được tên tuổi của bà này. Katherine Smith là ứng cử viên mà cử tri thuộc đảng Cộng Hòa trong địa hạt 47 sẽ bầu chỉ vì họ không muốn chọn một ứng cử viên gốc thiểu số, đó là một sự thật, cho dù có rất ít cử tri Cộng Hòa mang tính kỳ thị.

Do đó điều gì sẽ xảy ra? Thành thật mà nói, Katherine Smith dễ dàng trở thành ứng cử viên của đảng Cộng Hòa, nhưng lại là đối thủ dễ nhất cho Loretta Sanchez hạ đo ván.

Katherine Smith từng là đồng minh với nhóm kỳ thị thiểu số (Minuteman) Harald Martin và là lãnh tụ cho nỗ lực đòi Mễ Tây Cơ trả tiền học cho sinh viên gốc Mễ.

Điều này không được sự ủng hộ với khối cử tri gốc Mễ chiếm 37% trong địa hạt 47 trong những năm không có bầu cử. Đây là số lớn phiếu sẽ được vận động đi bầu trong kỳ này vì sự kỳ thị của bà ta.

Source: http://www.theliberaloc.com/2010/01/15/katherine-smith-for-congress-what-happens-now/
    Katherine Smith For Congress, What Happens Now
January 15, 2010
By Claudio Gallegos


If you believe the hype in the media, the word is that 2010 is going to be a harsh year for Democrats. For Republicans in Orange County, they believed it to be the perfect opportunity to take out the hated Loretta Sanchez. They recruited Assemblyman Van Tran to be the candidate and since that time, it has blown up in their faces. Now the final death knell to his campaign may have arrived in the form of AUHSD Boardmember Katherine Smith. It is now confirmed that Katherine Smith has taken the steps to run for Congress in the 47th District, which would make her the third Republican in the race, and as long as Quang Pham stays in, she likely becomes the front runner for the GOP nomination.

Here is the analysis of how this race breaks down. With another Vietnamese Republican in the race, it will be very difficult for Van Tran to win. Even if Quang Pham were to drop out, Van would face a tough fight against Smith. Lets look at the facts. Katherine Smith is a long time school board member who is beloved by conservative Republicans in Anaheim, which contains the largest single voting bloc of Republicans in the district. She has some big name I.D. that cannot be beat. Katherine Smith will also appeal to Republican voters throughout the 47th CD who are looking for any excuse in the world to not have to vote for a minority candidate, and lets face yet, yes there are a few Republican voters who think like that.

So now what happens? To be honest, Katherine Smith may easily jump to the front of the pack in the race for the GOP nomination, but is clearly the easiest candidate for Loretta Sanchez to beat. Katherine Smith has a history of being close allies with Minuteman Harald Martin and was a leader in the effort to bill Mexico for having students in the district of Mexican ancestry. This will not go over well considering Latinos are still 37% of the electorate in the 47th District in an off year election. That’s a large number of people to have alienated going into a general election.

Of course Van Tran and Quang Pham have done their part to damage themselves. Either way you look at it, the Republican effort to take out Loretta Sanchez is melting down faster than Andy Quach’s dashboard after the crash. I guess Van Tran was asleep at the wheel when it came time to clear the field for him. Once again, Loretta’s personal bruja is carrying her to victory. Imagine, the Republican dream candidate taken out in the primary, no wonder Matt Cunningham and co. at Red County haven’t talked about this latest development yet. I wouldn’t want to talk about it either if my party was facing a similar prospect. But we aren’t and Loretta will once again win with 60% of the vote no matter who the opponent is.

Tiếc Thương! Cuộc Đời Và Chuyện Tình Alpha Đỏ

Trần Quốc Kháng

Để tưởng nhớ Cựu Đại Uý Trương Đình Hà, xuất thân Khoá 20 SQHD Trường Võ Bị Quốc Gia VN, đã an giấc ngàn thu ngày 16-01-2010, xin gởi đến quý vị bài "Cuộc Đời Và Chuyện Tình Alpha Đỏ". Nhờ quý vị cho phổ biến trên diễn đàn.

Câu chuyện ‘Alpha Đỏ’ này được viết từ hồi tháng 9 năm 2003 — khi ông Hà còn điều trị bệnh tâm thần ở Crestwood Manor, San Jose. Chúng tôi muốn thuật lại cuộc sống thăng trầm theo dòng lịch sử, có phần bi thảm, nhưng vẫn đậm nét hào hùng của ông Trương Đình Hà. Trong đó, có phần chuyện tình của ông và bà Nguyễn Thị Lệ Nga được ghi lại theo lời thuật lại của ông bà Nguyễn Phú Hữu (Khoá 20 VB) làm nhiều người liên tưởng đến ‘Đóa Hoa Sen’ — loài hoa ‘cao quý’, luôn luôn vươn lên cao, thường thấy nở trên ao bùn hôi thối.

Năm 2003, ông Hà đang bị ‘mất trí’. Khi đến thăm ông, ai mang nặng tình người đều cảm thấy thương xót cho thân phận người xấu số. Nhất là lúc nhìn ‘VẾT TÍCH tàn ác, bất nhân’ — do VC gây ra trong trại ngục tù — vẫn còn hiện rõ trên hai cổ chân ông Hà, quý vị sẽ cảm thấy rùng mình, ghê tởm trước hành động dã man của bọn ‘hình người dạ thú’.

Vì trước đây, ông Hà bị VC hành hạ rất dã man trong trại giam — ngụy danh là trại ‘cải tạo’. Chúng dùng giây kẽm gai, trói hai cổ chân ông. Mỗi lần ông Hà nhúc nhích thì mấy đầu giây kẽm gai, ‘cưa sâu’ vào hai cổ chân ông.

Cuối cùng, thương tích còn lại là những vết sẹo nối tiếp nhau, vòng quanh hai cổ chân ông, có chỗ sâu lõm vào bên trong ống xương, khoảng nửa đốt ngón tay!

Khi ghi lại ‘Cuộc Đời Và Chuyện Tình Alpha Đỏ’, chúng tôi không e ngại dư luận hoài nghi là chuyện ‘thêu dệt’ mà chỉ e ngại, khả năng của mình và giấy bút có giới hạn — không thể nào diễn tả được hết: Ý chí đấu tranh kiên cường, tinh thần bất khuất và chuyện tình cao đẹp như ‘Đóa Hoa Sen’ nở trong ‘vùng sình lầy XHCN’.

Mặc dù, viết theo đúng lời thuật lại của ông bà Nguyễn Phú Hữu, nhưng câu chuyện ‘truyền khẩu’ này, có thể bị ‘tam sao thất bản’ đôi chút? Nếu quý vị nào nhận thấy, có điểm nào sai sót, xin vui lòng cho biết. Đa tạ.

Trần Quốc Kháng

Phần 1
    Chuyện Đi Thăm Bệnh Nhân Tâm Thần
Vào lúc 10 giờ sáng ngày 9.2.2002, ông bà Nguyễn Phú Hữu dẫn chúng tôi đến thăm ông Hà ở Crestwood Manor. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp ông Hà mà là lần đầu tiên chúng tôi đến ‘Trung Tâm An Dưỡng Bệnh Nhân Tâm Thần’ thăm bệnh nhân. Hôm ấy, chắc ông bà Hữu cũng có tâm trạng tương tự như chúng tôi. Vì chỉ còn 3 ngày nữa là năm Nhâm Ngọ sẽ đến:

Cảnh chợ Tết trong các khu thương xá VN ở San Jose, với bánh chưng, kẹo mứt bầy bán bên những cành Đào cùng những chậu hoa Cúc, làm kẻ tha hương như chúng tôi chạnh lòng, nhớ đến những ngày Tết ở VN năm xưa. Đậm nét hơn cả là những kỷ niệm trong ngày Tết năm Ất Tỵ 1965, lần đầu tiên các SVSQ Khóa 21 đi dạo phố ở xứ hoa Anh Đào Đà Lạt.

Hơn 37 năm trời đã trôi qua. Nhưng tại sao kỷ niệm ấy lại cứ đeo đuổi kẻ tha hương đến tận bây giờ? Xin thưa: Thời kỳ SVSQ là giai đoạn đầu, thời kỳ đẹp nhất trong đời sống Quân Ngũ, tương tự như ‘mối tình đầu’ trong chuyện yêu đương.

Thật vậy. Trong thời kỳ ‘vàng son’ ấy thì Quân Lực VNCH nói chung và Tập Thể VB cùng các SVSQ Khóa 21 nói riêng, đều có ‘Mẫu Số Chung’: Cùng lập trường Quốc Gia Dân Tộc; cùng chung ý chí đấu tranh — cầm súng ngăn chặn ách nô lệ Mác-Lênin lan tràn vào miền Nam. Nhưng rất tiếc, thời kỳ ‘vàng son’ ấy không còn!

Càng hồi tưởng về quá khứ, chúng tôi càng cảm thấy ngậm ngùi khi gặp lại ông Trương Đình Hà, mẫu người hăng say trên chiến trận, nghiêm minh với thuộc cấp, chí tình với bạn hữu, bất khuất trong ngục tù — đích thực là cựu SVSQ ‘Võ Bị Truyền Thống’ điển hình.

Đặc biệt, ông lại có mối tình cao đẹp. Nhưng đáng tiếc, tất cả bị cuốn theo vận nước suy đồi. Đến nay, ông phải sống ‘đơn độc’ trong ‘Trung Tâm An Dưỡng Bệnh Nhân Tâm Thần’ Crestwood Manor.

Muốn vào bên trong Crestwood Manor, chúng tôi phải đi qua 2 lần cửa canh gác. Lần nào cũng phải nêu rõ lý do và tên thân nhân thì nhân viên an ninh mới chấp thuận mở cửa. ‘Trung Tâm An Dưỡng’ này có 3 ‘stations’ mà ông Hà thuộc về ‘station 2’. Cứ hai bệnh nhân sống chung một phòng. Trong đó, mỗi người đều có tủ riêng để đựng quần áo cùng những vật liệu khác. Ngày cũng như đêm, Crestwood Manor đều có ‘giám thị’ canh gác, đề phòng bệnh nhân ‘nổi cơn điên’ phá phách hoặc làm chuyện phạm pháp khác.

Chính ông Hà, hồi mới sang Mỹ tạm cư ở Missouri, đã có lần làm khu appartment sém cháy. Chẳng hiểu sao, người bảo lãnh của ông lại không được thông báo về chuyện ông mắc bệnh tâm thần? Trước khi đi Hoa Kỳ, trong buổi phỏng vấn của phái đoàn Mỹ ở VN, ông Hà đã cho biết ông mắc bệnh tâm thần, nhiều khi ‘nổi cơn điên’. Người Mỹ đại diện đã quả quyết với ông là khi sang Mỹ, cuộc sống của ông được chăm sóc từ A đến Z.

Tuy nhiên, khi tạm cư ở Missouri thì ông Hà ở một mình trong appartment, không có người chăm sóc — đề phòng khi ông ‘nổi cơn điên’. Vì vậy, khi hút thuốc, ông đã vùi điếu thuốc hút đang cháy dưới chiếc nệm, khiến căn phòng bốc khói mịt mờ. May mà có người phát giác kịp thời và dập tắt ngọn lửa. Sau đó, người bảo trợ mới xem giấy tờ của ông Hà thì tìm thấy số điện thoại của ông Nguyễn Phú Hữu.

Nhờ vậy, ông Hà đã được ông Nguyễn Thanh Đức đại diện K20 — đã hết lòng với bạn hữu — bay sang Missouri đón về San Jose và tạm trú ở nhà ông bà Hữu. Từ hồi đó đến nay, ông Hà vẫn được các chiến hữu có thiện tâm, như hai ông Phạm Hưng Long và Trần Hữu Bảo K20, thường đến Crestwood Manor thăm hỏi. Hy vọng, khi được bạn hữu chăm sóc và an ủi, tâm trí ông Hà dần dần sẽ bình phục.

Trở lại chuyện đi thăm ông Hà hôm ấy, sau khi ông Hữu làm xong thủ tục bảo lãnh cho bệnh nhân ‘xuất trại’ thì trên máy vi âm của Crestwood Manor vang lên tiếng gọi ông Hà. Chúng tôi không ngờ, chỉ trong vòng vài ba phút thì ông Hà, quần áo xốc xếch, chân đi khập khiễng, không giầy không vớ, bước tới văn phòng gặp chúng tôi. Ông Hữu mỉm cười bảo ông Hà:

- Về phòng, thay quần áo, đi chơi với tụi tao.

Ánh mắt ông Hà ngơ ngác, nhìn vợ chồng ông Hũu và chúng tôi rồi nói:

- Đi thì đi.

Chúng tôi tiến lại gần, ‘chào tay’ và hỏi ông Hà:

- Niên Trưỏng còn nhớ tôi không?

- Không.

Ông Hà cau mày, trông như đang cố gắng, moi trí nhớ, xem chúng tôi là ai?

- Ờ nhớ rồi, hôm trước đến nhà anh ăn phở.

Ông Hữu mừng rỡ:

- Đó, có trí nhớ, nhớ được rồi đó.

Quả thật, đó là điều đáng mừng. Trong mấy năm gần đây, bệnh tình của ông Hà có phần thuyên giảm. Hiện thời, ông có thể nhớ những điểm chính yếu trong quân ngũ, nhưng những chuyện hàng ngày — như làm gì, tiếp xúc với ai – thì ít khi ông nhớ được.

Ông Hữu cho biết, trên đầu và trên mặt ông Hà trước đây, có 4 nốt ruồi to như những hột cà-phê. Một nốt nằm trên cánh mũi trái. Theo sách tướng số, ‘những người như vậy thì thể nào cũng mắc bệnh tâm thần’. Đây là lý do, cách đây mấy năm, ông Hữu đã dẫn ông Hà đến phòng mạch, nhờ bác sĩ An cắt bỏ 4 nối ruồi ấy. Ông Hữu hy vọng, nhờ vậy tâm trí của ông Hà dần dần sẽ được phục hồi?

Sau khi dẫn chúng tôi đến phòng của ông Hà thì ông ‘giám thị’ ở Crestwood Manor, đi đến khu đổ rác để tìm kiếm đôi giầy. Vì ở đây, ai cũng biết ông Hà có ‘tật’, mỗi khi cởi giầy dép ra, mới cũ bất kể, đều đem liệng vào thùng rác! Chúng tôi đứng bên cạnh ông Hà, vừa quan sát căn phòng, vừa hỏi chuyện để thử xem tình trạng tâm trí của ông ra sao.

- Anh Hà ơi! Vợ anh tên là gì?

- Nguyễn Thị Lệ Nga.

- Bà ấy ở đâu bây giờ? Sao anh lại ở một mình?

- Vợ tôi chết rồi.

Trong lúc ấy, người giám thị tìm thấy đôi giầy của ông Hà thì vội vàng đem vào phòng. Ông Hữu vừa đi giầy cho ông Hà, vừa hỏi chơi:

- Tao thương mày, tao cột giây giày cho mày. Mày có thương tao không?

- Thương chứ, thương cả vợ mày luôn.

Ông Hữu làm bộ trừng mắt, nhìn ông Hà trách móc:

- Trời đất! Vợ tao mà mày thương hả?

Ông Hà điềm tĩnh, giải thích:

- Tao thương chứ đâu có yêu. Thương khác, yêu khác.

Tất cả chúng tôi đều cười. Có nhiều triệu chứng cho thấy, ông Hà có thể sẽ bình phục.

- Anh Hà ơi! Tại sao anh ‘mày tao’ với ông Hữu mà anh không ‘mày tao’ với chúng tôi?

- Tôi chơi thân với ông Hữu. Còn anh thì tôi giữ lịch sự.

Chúng tôi mỉm cười, rồi cúi xuống, tiếp tay với ông Hữu, buộc giây giầy cho ông Hà. Khi vén ống quần của ông Hà lên, thêm lần nữa, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng hai vết sẹo, trông tựa như mấy con rết rất lớn, quấn chung quanh hai cổ chân ông Hà. Có chỗ lún sâu, ăn mòn vào trong ống xương gần nửa đốt ngón tay. Nếu không là ‘VẾT TÍCH tàn ác, bất nhân’ do VC gây ra trong trại giam thì là vết tích gì đây?

Mỗi lần nhìn ‘vết tích’ ấy, thêm một lần chúng tôi cảm thấy rùng mình, ghê tởm hành động dã man của bọn ‘hình người dạ thú’. Làm sao VC có thể chối cãi về hành động tàn ác, bất nhân khi sử dụng giây kẽm gai, buộc chặt vào hai cổ chân ông Hà? Ngày cũng như đêm, mỗi lần cử động, lại thêm một lần ông bị mấy đầu nhọn giây kẽm gai, ‘cưa sâu’ vào chung quanh cổ chân.

Quý vị nào đã sa cơ trong ngục tù VC thì hiểu rõ, trường hợp như ông Hà, không phải là trường hợp độc nhất, mà chỉ là trường hợp điển hình. Trong các ngục tù VC, ngụy danh là trại ‘cải tạo’, bên cạnh những người tù ‘bình thường’, có hàng ngàn tù nhân bị VC hành hạ ác liệt trong các phòng biệt giam. Họ phải chịu cực hình của bọn ‘hình người dạ thú’: Cùm kẹp, tra tấn, đánh đập và khủng bố tinh thần, để rồi phải mang tật nguyền suốt đời, hay chết đắng cay và tủi nhục nơi rừng thiêng nước độc.
    Cuộc Đời Nổi Trôi Theo Vận Nước
Ông Trương Đình Hà, quê ở xã Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Hồi niên thiếu ông sống với gia đình trong vùng kháng chiến chống Pháp do Việt Minh kiểm soát. Nhưng mấy năm sau, gia đình ông nhìn thấy bộ mặt thật gian manh Cộng Sản trong tổ chức này thì bỏ vùng kháng chiến về Đà Nẵng rồi vào Sài Gòn định cư.

Khi lên Trung Học, ông là học sinh xuất sắc, đã thành công khi theo ‘phong trào học nhẩy’ ở Sài Gòn — mỗi năm học 2 lớp. Thay vì phải học 7 năm, ông Hà hoàn tất chương trình Trung Học khoảng 3 năm rưỡi và đậu Tú Tài II Ban Toán.

Với sức học xuất sắc như vậy, ông Hà có thể thành công dễ dàng khi vào trường Cao Đẳng chuyên nghiệp, hay ghi danh vào phân khoa Đại Học. Nhưng vì sở thích và nhất là ý chí đấu tranh, ông Hà xin nhập học Trường Võ Bị.

Thật vậy, với bằng Tú Tài II hồi ấy, ông Hà cũng có thể đi kiếm việc dễ dàng. Lẽ dễ hiểu là chuyện thi cử thời Đệ Nhất VNCH, vẫn còn thi theo kiểu của Pháp, nên khó khăn hơn so với phương pháp ‘trắc nghiệm’ của Mỹ sau này. Tỷ số thi sinh đậu Tú Tài II trên toàn quốc — tại miền Nam — ở mức rất thấp. Vì đa số là các thí sinh là trường tư thục, hoặc thí sinh tự do.

Trong khoảng thời gian này, việt gian cộng sản Nguyễn Minh Triết đi thi Tú Tài II bị rớt. Tên ma đầu này liền sử dụng bằng GIẢ, xin nhập học Khóa Sĩ Quan Cảnh Sát. Sau khi bị phát giác, Triết bỏ trốn vào bưng theo tổ chức ma đầu, mệnh danh là ‘Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam’.

Quý vị nào là ‘bạn học’ cùng khóa SQ Cảnh Sát với Nguyễn Minh Triết, xin vui lòng cho biết thêm chi tiết chính xác hơn — để góp phần với các sử gia CHÂN CHÍNH, có thêm tài liệu chính xác, lật tẩy bọn bồi bút và các ‘sử gia ĐỎ’, thi hành quỷ kế xuyên tạc lịch sử của đảng giặc VC.

Trở lại chuyện ông Hà vào học Trường Võ Bị, năm thứ nhất ông ở đại đội B, sang năm thứ 2 ông Hà đổi sang đại đội G. Theo lời ông Hữu thuật lại, ông Hà rất giỏi Toán. Trong lớp học Calculus (Tích Phân & Vi Phân), đôi lần ông Hà ‘ngủ gà ngủ gật’ — vì đêm hôm trước, các SVSQ phải đi tập ‘dạ hành’ suốt đêm. Nhưng khi giáo sư là ‘Papa Phát’ gọi lên bảng thì ông Hà lại giải đáp mấy bài toán ‘hắc búa’, rất rành mạch, đúng 100%, khiến ‘Papa Phát’ ngạc nhiên. Nhiều lần như vậy, nên ‘Papa Phát’ rất cưng ông Hà.

Hôm học chiến thuật ‘Trung Đội Vượt Sông’, ông Hà là người duy nhất của khóa 20, đã bơi từ bờ bên này sang bờ bên kia của hồ Xuân Hương ở Đà Lạt.

Cuối năm 1965, sau khi mãn khóa, ông Hà gia nhập binh chủng Biệt Động Quân và thuyên chuyển về Tiểu Đoàn 36. Đơn vị của ông đã tham dự, hầu hết các trận đánh ác liệt trong vùng Bình Long, Bình Dương và Phước Long.

Là đơn vị trưởng, ông luôn luôn áp dụng ‘kỷ luật sắt’ để ngăn cấm dăm ba thuộc cấp làm chuyện ‘bê bối’. Nên đơn vị của ông, được dân chúng — trong vùng trách nhiệm — rất mến mộ. Nhờ khả năng chỉ huy và thành thạo võ Bình Định, nên những binh sĩ ‘ba gai’, nổi tiếng là ‘du côn’ trong đơn vị, đều nể sợ ông Hà.

Trong Liên Đoàn 3 BĐQ, người bạn chí thân của ông Hà là ông Đỗ Cơ Danh. Đôi bạn cùng Khoá 20, đều thích uống rượu, hút thuốc Bastos xanh và nhiều lần ‘thập tử nhất sinh’ bên nhau trên chiến trường. Có lần, đại đội của ông Danh bị hai tiểu đoàn VC bao vây. Nhiều người e ngại, địch quân quá đông nên đợi khi có phi cơ và pháo binh yểm trợ thì mới đem quân đến cứu viện. Nhưng ngược lại, ông Hà bất chấp. Ngay khi được tin ông Danh lâm trận, ông Hà liền tình nguyện đem quân đến giải vây.

Kết quả là hai tiểu đoàn VC đã bị 2 đại đội BĐQ — của ông Danh và ông Hà — phản công mãnh liệt. Nên chúng không chịu nổi tổn thất, đành phải rút lui khỏi chiến trường, để lại cả trăm xác chết cùng vũ khí đủ loại. Đây là một trong những chiến công sáng giá mà ông Hà đã nhận được huy chương cao quý của Quân Lực VNCH và Hoa Kỳ.

Một hôm sau khi hành quân về hậu cứ, ông Hà và ông Danh đến quán rượu — khu cấm quân nhân Mỹ lai vãng — thì không ngờ, bị quân cảnh Mỹ tới bắt giữ. Hai ông phản đối quyết liệt, vì quân cảnh Mỹ không có quyền bắt giữ quân nhân VNCH. Nhất là hai ông lại là Sĩ Quan, đơn vị trưởng. Nhưng cuối cùng, rất may mắn, không có chuyện ‘đổ máu’ xẩy ra.

Sau nhiều trận đánh ác liệt, ông Hà và ông Doanh thuyên chuyển đi đơn vị khác nhau. Ông Hà về TĐ34, còn ông Danh về TĐ 51. Nhưng rồi, không lâu sau, ông Danh tử trận tại Cát Lái. Ông Hà buồn khôn tả, đến nỗi bỏ luôn 2 ‘tật nghiền kinh niên’ là hút thuốc Bastos xanh và uống rượu, mà trước đó ông Hà không thể nào bỏ được!

Tuy nhiên, chuyện bất hạnh nhất trong cuộc đời của ông vẫn là chuyện ngục tù. Sau ngày miền Nam thất thủ năm 1975, ông Hà bị VC hành hạ dã man, ròng rã suốt 11 năm trời.

Khởi đầu, ông bị giam 4 tháng trong trại Hòa Cầm — Trung Tâm Huấn Luyện của VNCH — tỉnh Quảng Nam. Trong thời gian này, VC đang ‘say men chiến thắng’, nên rất sắt máu. Ai đụng đến ‘Bác và Đảng’ của chúng, nếu không mất mạng thì triền miên trong ngục tù.

Thế nhưng, ông Hà bất chấp. Khi VC ép buộc ông phải cúi đầu, tôn thờ ‘Hồ’ quốc tặc thì không ngờ, ông đã ‘cả gan’, kéo tấm ảnh Hồ Chí Minh từ trên tường xuống. Không những ông xé nát tấm ảnh họ Hồ, ném xuống đất, mà lại còn giẫm chân lên. Vì thế, ông bị chúng xúm lại, đánh đập túi bụi. Sau đó, trong phòng biệt giam, cai tù VC đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để khủng bố tinh thần và hành hạ thể xác ông.

Sau 4 tháng, VC chuyển ông sang trại Khai Hoa, quận Thượng Đức, tỉnh Quảng Nam. Ở đây suốt 1 năm, ông chấp nhận bị cùm chân, còng tay trong phòng biệt giam chứ không chịu đi làm lao động. Cai tù VC liệt kê ông vào thành phần ‘ác ôn côn đồ không thể nào cải tạo’, nên chuyển ông sang trại Tiên Lãnh, quận Tiên Phước.

Trong trại giam thứ 3 này, VC đã áp dụng nhiều phương pháp ‘thần sầu quỷ khốc’ để hành hạ tù nhân nào có tinh thần bất khuất cao độ như ông Hà. Thiết tưởng mức độ dã man, tàn ác không kém trại ‘Lý Bá Sơ’ khi xưa ở miền Bắc. Suốt 10 năm trời, khi thì ông Hà bị chúng tra tấn, đầy đọa, bỏ đói. Khi thì chúng ve vãn, hứa hẹn. Tất cả chỉ nhằm chủ đích, bắt ông Hà cúi đầu tôn thờ ‘Hồ’ quốc tặc và ‘đảng’ giặc VC.

Thế nhưng, ông Hà vẫn ‘trước sau như một’. Các bạn tù trong trại đều chứng kiến, mỗi lần VC cho ông Hà dự buổi ‘học tập’ thì lại thêm một lần nổi giận:

Sau khi nhận tài tiệu của VC phân phát thì ông Hà đọc lướt qua rồi gạch dưới, hoặc làm vòng tròn chung quanh với lời chú giải — đoạn nào VC ‘nói láo’, đoạn nào VC viết ‘rất ngu’, đoạn nào VC ‘bịp bợm’. Làm xong, ông đứng lên, cắt nghĩa cho chúng nghe, từng điểm sai trái với dẫn chứng xác thực. Vì vậy, bọn VC càng nổi nóng, thù oán ông Hà. Thay vì xử bắn ông Hà, bọn chúng sử dụng phương pháp hành hạ nạn nhân vô cùng thâm độc:

Chúng dùng giây kẽm gai, cột chân ông vào chiếc cọc sắt — đóng sâu ở giữa chiếc hố, to và sâu gấp hai, ba lần hố bom — rồi đổ nước ngập tới cằm ông Hà. Khi ông mệt mỏi, gục đầu xuống thì bị nước làm ngộp thở. Khi ông nhúc nhích hai bàn chân thì bị kẽm gai ‘cưa sâu’ vào hai cổ chân.

Thế rồi, đêm cũng như ngày, trời nóng hay lạnh, ông Hà đều phải ngâm mình dưới nước và đi tiêu đi tiểu tại chỗ. Dĩ nhiên, VC không cho ông ăn. Chủ đích của chúng là muốn kéo dài thời gian để ông Hà ‘chết dần chết mòn’ trong nỗi đau đớn cùng cực về thể xác; đắng cay cùng cực về tinh thần. Quỷ kế này còn gieo rắc kinh hoàng trong tâm trí của các tù nhân tại trại giam.

Thế nhưng, nhiều bạn tù, giàu lòng nhân ái và có tinh thần đồng đội cao. Họ đã lén lút, quẳng khoai mì xuống cho ông Hà ăn. Nhờ vậy, ông sống sót.

Tuy nhiên, sức người có hạn. Làm sao ông Hà có thể chịu đựng được lâu dài? Cuối cùng, ông bị mất trí. Sau nhiều lần thấy ông Hà ‘nổi cơn điên’ thì VC tỏ ‘lòng nhân đạo’ kiểu VẸM, cho thân nhân của ông đến đón.

Hôm đầu tiên, ông Hà trở về nhà thì tất cả gia đình, bạn hữu, họ hàng, lối xóm không ai nhận ra ông! Thân hình ông chỉ còn da bọc xương, nhiều nơi lở loét. Hai con mắt ông đỏ hoe, miệng thường hay nói lảm nhảm. Hai cổ chân ông sưng vù, to như hai bắp chuối — đầy mủ và rỉ máu thường xuyên.

Quý vị nào đã từng trải qua mấy trại giam nêu trên, chắc hẳn còn nhớ ông Hà và chứng kiến thảm cảnh dã man, tàn ác do VC tạo ra? Nhiều bạn tù của ông Hà, ngay sau khi được thả, đã đến thăm ông. Họ thuật lại tỷ mỉ cho gia đình ông nghe. Trong đó có bà Trương Đình Tân, em của ông Hà, hiện nay cư ngụ ở thành phố Perth, West Australia. Bà Tân vẫn còn nhớ từng chi tiết, từng câu chuyện ‘thần sầu quỷ khốc’ mà ông Hà đã chịu đựng hơn 11 năm ngục tù.
    Chuyện Tình Alpha Đỏ
Không ai có thể làm thống kê, kiểm điểm xem trên hai miền Nam Bắc VN, từ năm 1945 đến năm 1975, có bao nhiêu đôi ‘uyên ương’ — lẽ ra được hưởng hạnh phúc bên nhau suốt đời — thì bị xô đẩy vào 2 cuộc chiến kéo dài 30 năm do quốc tặc Hồ Chí Minh và đảng giặc VC chủ xướng. Tuy nhiên, cắn cứ vào số binh sĩ của hai phía, ở lứa tuổi đôi mươi bị tử trận, thì chắc chắn có hàng trăm ngàn chuyện tình đã kết thúc bằng máu và nước mắt.

Mấy năm trước đây, chúng tôi có viết về chuyện ‘Uyên Ương Gẫy Cánh’ để tưởng niệm các Tử Sĩ — Cựu SVSQ/Khóa 21VB — trong đó có mấy vần thơ:
    Kỷ niệm xưa bên hồ Than Thở
    Nụ hôn đầu sớm nở trao anh
    Không ngờ duyên kiếp mong manh
    Uyên Ương Gẫy Cánh trên cành yêu đương
Còn ‘Chuyện Tình Alpha Đỏ’ của ông Trương Đình Hà và bà Nguyễn Thị Lệ Nga thì cũng kết thúc, bi thảm tương tự như trên:

Hai người yêu nhau từ khi ‘chàng’ còn là SVSQ Trường Võ Bị và dĩ nhiên, họ mơ ước, được ‘trăm năm hạnh phúc’ bên nhau. Thế nhưng, chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, mạng sống con người mong manh như sợi tóc. Nên chàng và nàng, không dám tiến tới chuyện kết hôn. Vì sau khi kết hôn, nàng dễ dàng trở thành quả phụ, suốt cuộc đời còn lại, sẽ phải sống bên cạnh mấy đứa con thơ không có cha.

Vì vậy, khi học xong Trường Võ Bị, chàng xông pha trên chiến trường. Còn nàng, sau khi tốt nghiệp đại học Văn Khoa, đành an phận với trách nhiệm của cô giáo. Hai người chỉ còn biết hứa hẹn, trao đổi thư từ, mỗi năm đôi ba lần gặp gỡ, hoặc làm thơ để thỏa lòng mong nhớ. Hết năm này sang năm khác, chàng và nàng mỏi mòn chờ đợi, đất nước thanh bình thì mới xây dựng tổ ấm.

Nhưng chẳng ngờ, miền Nam thất thủ năm 1975. Chàng bị đảng giặc VC hành hạ trong ngục tù. Còn nàng phải sống trong chế độ Mafia Đỏ — cực khổ đủ điều — nên phải nghĩ đến chuyện vượt biển tỵ nạn.

Nhưng làm sao giải thoát cho chàng ra khỏi trại tù? Trong thời gian ấy, VC chỉ cho bà mẹ của chàng đến thăm. Làm sao, nàng có thể gặp chàng để bàn tính chuyện vượt biển? Nàng thất vọng, nhưng nhất quyết, thà chết cả đôi, chứ không bao giờ đi lánh nạn một mình.

Thế rồi, nàng mỏi mòn, đợi chời hết năm này đến năm khác, chỉ thiếu điều ‘hóa thành đá’ — giống như Hòn Vọng Phu. Nỗi khổ của nàng, còn trầm trọng hơn nỗi khổ của thiếu phụ trong câu chuyện ‘Hòn Vọng Phu’. Vì thiếu phụ ấy, còn có con mà bồng, nên đỡ cảm thấy cô đơn. Ngược lại, nàng thì không.

Đọc đến đây, thể nào cũng có người thắc mắc: Nàng chưa kết hôn với chàng thì động lực nào ép buộc, nàng phải trung thành với kẻ ‘đã ngã ngựa’ — sống trong ngục tù, không biết đến năm nào mới được thả ra?

Nhất là trong thời Mafia VC thì chuyện ‘phù thịnh’, chuyện ‘thay trắng đổi đen’, hoặc sa ngã v.v. đều là chuyện ‘rất bình thường’. Thi sĩ Khuyết Danh, tác giả của tập thơ Vô Đề đã viết:
    Hạnh phúc, niềm tin, nhân phẩm, luân thường
    Đảng đến là tan nát cả
Ai đã từng sống dưới chế độ Mafia Đỏ thì nghiệm thấy, đó là sự thật. Những giá trị tinh thần trong xã hội VN bị băng hoại trầm trọng. Nhiều người bị VC đầu độc, trở thành những kẻ vô luân. Đường lối cai trị của chúng dồn ép con người, dễ dàng sa vào cảnh ‘bần cùng sinh đạo tặc’, hành xử với nhau như loài cầm thú.

Một ngàn năm giặc Tàu đô hộ dân ta. Một trăm năm thực dân Pháp giầy xéo đất nước ta. Nhưng chưa có thời kỳ nào, xã hội VN lại có nhiều chuyện vô luân, nhiều chuyện bất nhân như thời giặc Cờ Máu.

Chứng cớ điển hình là sau khi chiếm được miền Bắc, giặc Cờ Máu xách động người nghèo, đấu tố người giàu. Thảm trạng cướp cuả giết người trong những năm “Cải Cách Ruộng Đất” diễn ra khắp nơi. Luân thường đạo lý trong xã hội tiêu tan. Con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng. Họ hàng hoặc bạn hữu nghi kỵ nhau, tố cáo nhau, hậm hực với nhau như ‘chó với mèo’ — tranh nhau ăn!

Khi VC chiếm được miền Nam thì hàng trăm ngàn, hay cả triệu gia đình tan nát vì chiến dịch ‘Hoa Nở Về Đêm’? Trong khi người chồng bị VC giam trong trại tù thì người vợ ở nhà sa vào cảnh bần cùng. Đảng giặc gian manh lại còn thâm độc, âm thầm ‘bật đèn xanh’, cho cán bộ, bộ đội, hay công an đến nhà dụ dỗ, hăm dọa và lừa gạt.

Trước cảnh ‘cây gậy và củ cà rốt’ có bao nhiêu thiếu nữ, vẫn giữ lòng son sắt với chồng trong lúc bị sa cơ? Có bao nhiêu người đã ‘thay dạ đổi lòng’? Có bao nhiều người bị sa ngã, hoặc bị lừa gạt?

Dù sao, chiến dịch “Hoa Nở Về Đêm”, vô hình trung đã được tên thổ phỉ VC là Nguyễn Hộ ‘xác nhận’. Khi thảo luận với đồng đảng về cách đối xử với thành phần ‘Quân, Cán, Cảnh VNCH’ thì hắn nói:

‘Nhà của chúng, ta ở; vợ của chúng, ta lấy; con của chúng, ta sai. Còn chúng, ta cho vào tù trong những khu rừng thiêng nước độc...’.

Hệ quả là nhiều tù nhân, sau khi đi tù trở về thì nhà cửa, vợ con đều bị ‘cán ngố’ cướp trắng tay. Trong nhiều trường hợp, chúng còn đểu cáng đến độ, lúc người tù trở về không nơi tá túc thì chúng cho ở tạm trú một đêm. Chờ đến khi ‘tối lửa tắt đèn’, chúng làm tình với người vợ cũ của tù nhân, rồi cố tình gây tiếng động!

Hiện thời, sau 27 năm chiến tranh chấm dứt, nhưng thảm cảnh đói khổ, lầm than và tệ đoan xã hội, càng ngày càng gia tăng. Có hàng trăm ngàn phụ nữ, hay cả triệu phụ nữ và bé gái, không những phải ‘bán trôn nuôi miệng’, mà lại còn cầu mong có thai với khách làng chơi, để bán con từ khi còn ở trong bụng mẹ nhằm kiếm được những món tiền ‘béo bở’!

Trong xã hội xô bồ, bẩn thỉu như thế, vô luân như thế, liệu còn bao nhiêu người vẫn vươn lên, để cuộc sống có tình, có nghĩa, có thủy chung? Không ai biết, nhưng chắc chắn, họ là thành phần thiểu số.

Như vậy, hiếm hoi lắm mới tìm thấy ‘tấm lòng vàng’. Hiếm hoi lắm mới chứng kiến ‘câu chuyện tình cao đẹp’ — như khi đọc ‘Hồn Bướm Mơ Tiên’, hay xem phim ‘Roméo Và Juliette’.

Vì vậy, ai cũng ngạc nhiên, ‘chuyện lạ, khó tin nhưng có thật’: Trong thời Mafia VC, có thiếu nữ trẻ đẹp, duyên dáng, gia đình khá giả — không hiểu vì tâm hồn cao thượng bẩm sinh, hay vì lòng thủy chung với người tình cũ — đã vui mừng kết hôn với chàng ‘Alpha Đỏ’, mang bệnh tâm thần, từ trại ngục tù VC trở về quê cũ.

Chẳng hiểu quý vị có cảm nghĩ thế nào? Còn chúng tôi thì liên tưởng đến ‘Đóa Hoa Sen’ — loài hoa ‘cao quý’, luôn luôn vươn lên cao, thường thấy nở trên ao bùn hôi thôi.

Đúng là như vậy. Ông Trương Đình Hiến, anh của ông Hà, thường nhắc lại ‘kỷ niệm hi hữu’ trong buổi lễ kết hôn của chàng và nàng: Giữa lúc cô dâu và chú rể đang trịnh trọng tiếp đón quan khách thì chú rể ‘nổi cơn điên’, đứng nói lảm nhảm rồi bỏ vào phòng nằm ngủ! Nhưng nghi lễ vẫn tiến hành. Mặc dù cô dâu đứng ‘lẻ loi’, nhưng vẫn vui vẻ và hãnh diện khi kết hôn với ông Hà!

Sau khi nghe câu chuyện tình này, có lần chúng tôi đã tự hỏi, Đức Bồ Tát, hay Đức Mẹ Maria, đã xếp dặt cho nàng đến với chàng? Hiển hiện, ai cũng biết là nàng không mưu cầu hạnh phúc ái ân, hay ‘giầu sang phú quý’. Vì kết hôn với kẻ mắc bệnh tâm thần thì không bao giờ đạt được những điều mong ước ấy, mà ngược lại còn ‘mang gánh nặng’ vào thân!

Đấy là chưa kể, thể nào cũng có kẻ dèm pha, thế này, thế nọ. Nhưng nàng bất chấp. Vì tình yêu, vì tình xưa nghĩa cũ, vì lòng nhân ái thúc đẩy, nàng muốn ở bên cạnh chàng để nuôi nấng, chăm sóc và an ủi. Nàng hiểu rõ, vì thảm họa Cộng Sản nên chàng bị sa vào cảnh nghiệt ngã, cần có bàn tay của nàng săn sóc.

Chỉ tiếc rằng, với ‘tấm lòng vàng’ như thế, nàng sống chung với chàng không được bao lâu thì bị ngăn cách. Chàng phải vào nhà thương điên Biên Hòa. Còn nàng, phải sống lẻ loi ở Sài Gòn.

Thế rồi, vào một buổi chiều mưa to gió lớn. Nhưng nàng bất chấp, vẫn giữ đúng như lời hẹn, đi xe đạp từ Sài Gòn đến Biên Hòa thăm chàng. Chẳng ngờ khi về, đường ướt đẫm nước mưa, nàng ngã, nằm bất tỉnh bên lề đường. Sau khi được chở vào nhà thương, khoảng mấy ngày thì nàng tắt thở — vì vết thương nhiễm trùng ‘sài uốn ván’!

Trong khi ấy, chàng ở Biên Hòa không hề biết tin nàng đã qua đời. Chàng đâu có ngờ, buổi chiều mưa to gió lớn hôm nao là lần cuối cùng, hai người gặp nhau.

Khi viết đến đây, chúng tôi muốn gởi ‘nén hương lòng’ về nơi an nghỉ cuối cùng của người quá cố để tỏ lòng mến mộ ‘Tấm Lòng Vàng’ của bà ‘chị dâu Võ Bị’.

Chính ông bà Nguyễn Phú Hữu — hai người biết rõ về ‘Cuộc Đời Và Chuyện Tình Alpha Đỏ’ — cũng vì lòng mến mộ và tình chiến hữu, nên thường xuyên chăm sóc ông Hà rất tận tình. Kể cả việc đón ông Hà về nhà hớt tóc, tắm rửa, lo thuốc men, hay dẫn ông Hà đi ăn, nhất là vào những ngày nghỉ như Tết Nguyên Đán hay lễ Giáng Sinh.

Đây cũng là trường hợp hiếm hoi làm chúng tôi nhớ đến chuyện ‘Lưu Bình, Dương Lễ’ hồi xưa. Vì ở xứ Mỹ này, đa số người Việt tỵ nạn đều bận rộn về gia đình và sinh kế. Nên ít có người làm được những điều ‘thiện nguyện’, tận tụy săn sóc, giúp ông Hà, như ông bà Nguyễn Phú Hữu đã làm.
    Đôi Điều Suy Ngẫm
Bên cạnh tình ‘huynh đệ chi binh’ nồng thắm nêu trên, ‘Cuộc Đời Alpha Đỏ’ của ông Trương Đình Hà chỉ là trường hợp điển hình cho thấy, tinh thần bất khuất của khá đông tù nhân — Cựu Quân Nhân VNCH — khi sa cơ thất thế, bị đầy đoạ dã man trong ngục tù, nhưng nhất quyết, không cúi đầu theo đảng giặc VC “thờ Mao Chủ Tịch, thờ Stalin”.

Đồng thời, khi viết về ‘Cuộc Đời Alpha Đỏ’, chúng tôi còn muốn tỏ lòng tri ân các Thương Phế Binh VNCH. Họ là những người đã cầm súng — trong hàng ngũ Quân Lực VNCH — phục vụ Chính Nghĩa, để miền Nam đứng vững 20 năm (1954-1975).

Nhờ vậy, hàng chục triệu đồng bào, trước 1975, KHÔNG phải đi vượt biên, vượt biển, hay sa vào thảm cảnh, nghèo khổ lầm than như bây giờ. Sau 1975 thì đại nghĩa “Diệt Cộng An Dân”, càng ngày càng sáng tỏ. Ai cũng nhìn thấy mặt thật ‘phản dân hại nước’ của quốc tặc Hồ Chí Minh và đảng giặc VC.

Do đó, giúp đỡ Thương Phế Binh VNCH ở VN là nghĩa cử, nên làm. Tuy nhiên, xin quý vị đề cao cảnh giác và tìm hiểu kỹ càng về chuyện quyên tiền giúp Thương Phế Binh, hoặc việc Từ Thiện khác.
    Loài ác quỷ, giả lòng nhân ái
    Lũ ma đầu mặc áo cà sa
    Tạo mà sương, ẩn náu tâm tà
    Che tội ác, lừa bịp thiên hạ
Đó là hiện tình trong cộng đồng tỵ nạn VC ở hải ngoại — đúng như mấy vần thơ của tác giả Phạm Thanh Phương diễn tả. Còn tình trạng ở VN thì hiển nhiên, tồi tệ hơn cả ngàn lần. Chuyện điển hình như hồi Tết Nguyên Đán năm ngoái, đài Á Châu Tự Do và giới truyền thông ngoại quốc đã tường trình — tóm lược là:

‘Cán bộ VC, từ Bắc vào Nam, đã tham nhũng, ăn cắp cả tiền quỹ của người NGHÈO KHỔ thì không còn là CON NGƯỜI NỮA’.

Đấy là chưa kể, ở nhiều nơi, quà Giáng Sinh của trẻ em, hay xe lăn của Thương Phế Binh — do các hội ‘Từ Thiện’ ở hải ngoại gởi tặng — đều bị VC tịch thu, vì không có tiền trả thuế cho bọn VC! Như vậy, tiền giúp Thương Phê Binh, tiền ‘Từ Thiện’, tiền ‘Ái Hữu’ v.v. làm sao tránh khỏi nanh vuốt của bọn “hình người dạ thú’?

San Jose 29-9-2003

Trần Quốc Kháng

Copyright by Trần Quốc Kháng:

Tác giả GIỮ BẢN QUYỀN tất cả các bài viết phổ biến trên Internet, hoặc báo chí ở hải ngoại. Bất cứ ‘cơ quan ngôn luận’ hay cá nhân nào TỰ Ý lấy bài viết của chúng tôi trên Internet (không do chúng tôi gởi đến địa chỉ của họ), để sử dụng với mục đích MỜ ÁM — như vài ba tuần báo ở Nam Bắc California đã làm — hoặc cắt xén, hoặc sửa chữa, dù vài ba chữ, nhằm xuyên tạc nội dung, sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm trước công luận và luật pháp.

Ngược lại, chúng rất vui mừng khi nhận được Email của quý vị có THIỆN Ý, muốn phổ biến bài viết của chúng tôi — trên Website, Đặc San, Tuần Báo, Nhật Báo v.v. Xin vui lòng liên lạc với chúng tôi qua địa chỉ Email Tran_Quoc_Khang@Yahoo.com. Chúng tôi sẽ hoan hỷ phúc đáp.