Sunday, January 24, 2010

Bài phát biểu của giáo sư Nguyễn Văn Canh trong buổi lễ Ngày Hòang Sa được tổ chức tại San Jose, Bắc California sáng hôm nay, 24 tháng 1/1/



Giáo sư Nguyễn Văn Canh
Thưa quý vị và quý đồng hương,

Hôm nay, người Việt hải ngoại chúng ta tại đây làm lễ truy điệu 74 chiến sĩ Hải Quân của quân lực Việt nam Cộng hòa đã bỏ mình trong trận chiến Hoàng Sa vào năm 1974. Lễ truy điệu được cử hành bằng một hình thức long trọng nhằm mục đích vinh danh các chiến sĩ ấy là anh hùng dân tộc. Họ đã mang thân xác của mình để bảo vệ phần đất tổ mà quân xâm lược bành trướng Bắc phương mang quân đến đánh chiếm.

Đó là một sư hy sinh cao quý mà toàn thể dân tộc Việt đều ngưỡng mộ.

Trong suốt cuộc chiến đấu bảo vệ tự do cho toàn dân Việt giữa thế kỷ trước chống lại sự xâm lăng của Cộng Sản quốc tế mà Hồ chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt nam đóng vai trò ủy nhiệm, trận chiến Hoàng Sa là một trận chiến nhỏ trong không gian và ngắn ngủi trong thời gian. Trận chiến này lại có một tầm quan trọng vượt trội vì ở đây hải quân VNVCH trực tiếp đối đầu với quân xâm lược Bắc kinh. Đó là trận chiến chống ngoại xâm để bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ.

Quan trọng hơn là ngoại bang xâm lược trong trường hợp này lại chính là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, qua cả ngàn năm đô hộ lúc nào cũng nhòm ngó, tìm cơ hội thuận tiện là thôn tính nước ta. Chính vì chiến đấu chống ngoại bang mang quân sang chiếm đất mà chính nghĩa của cuộc chiến hiện ra rõ rệt và sáng chói. Kẻ nội thù của dân tộc là VC cũng không dám phủ nhận. Chúng chỉ tìm cách khỏa lấp Chính Nghĩa ấy để chạy tội bán nước, một trọng tội đối với dân tộc không bao giờ được tha thứ.

Khi đặt vị trí buổi lễ vào trong bối cảnh như vậy, trận Hoàng Sa năm 1974 làm tiêu biểu cho cuộc chiến đấu toàn diện của quân lực VNCH chống lại ngoại bang xâm lược. Trong âm mưu xâm lược của ngoại bang này, VC là kẻ tay sai phát động cuộc chiến tranh ủy nhiệm cho chúng, với với chiêu bài quốc gia, dân tộc mang các khẩu hiệu độc lập, tự do. Như vậy, sự vinh danh 74 chiến sĩ Hải quân sẽ được hiểu là vinh danh cho toàn thể 300,000 chiến sĩ của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, đã hiến dâng cuộc đời mình để bảo vệ tổ quốc Việtnam. Chính các hi sinh của các anh hùng này đã nêu cao chính nghĩa của toàn thể dân tộc.

Tôi cũng cần phải nhấn mạnh rằng cuộc chiến đấu của nhân dân Miền nam chống ngoại xâm là cuộc chiến đấu có chính nghĩa. Chính nghĩa ấy đã bị bọn ngụy quyền Cộng sản dùng mọi phương tiện, xảo thuật làm lu mờ. Chúng dùng toàn thể sức mạnh của cả chế độ với guồng máy đàn áp đồ sộ, với hệ thống tuyên truyền qui mô để khỏa lấp tội phạm bán đất dâng biển của chúng cho quân xâm lược ngoại bang. Vì thế mà nhiều người hoặc bị đánh lừa, hoặc không nhận ra. Phải mất một thời gian dài từ sau năm 1975 và nhất là từ năm 2000, kể từ khi tập đoàn Cộng sản Việt nam công khai bán đất, dâng biển cho quan thày của chúng, một số người Việt mới bắt đầu tìm ra được sự thật.

Mãi cho tới khi quân bành trướng Bắc kinh công khai thiết lập huyện Tam Sa ở đảo Hải Nam vào tháng 11 năm 2007 để chính thức quản trị hai quần đáo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt nam, nghĩa là chính thức sát nhập hai quần đảo ấy vào lãnh thổ Trung Hoa, nhiều ngừơi mới bừng tỉnh. Cũng giống như dân Miền Nam chỉ bừng tỉnh sau khi VC chiếm và đặt hệ thống cai trị độc tài ở Miền Nam từ năm 1975.

Vì TC công khai sát nhập Hoàng Sa và Trường Sa vào lãnh thổ Trung Cộng, người Việt hải ngoại khắp nơi đã phản ứng mãnh liệt. Sinh viên trong nước biết được sự thực. Ngày 12 tháng 12, 07, hàng ngàn sinh viên ở Hà nội đã biểu tình phản đối trước tòa Đại sứ Trung Cộng tọa lạc trên đường Hoàng Diệu. Họ hô to khẩu hiệu: “Trung Quốc Xâm lược”,“Trường Sa là của Việt nam”, “Thanh Niên Việt nam đứng lên bảo vệ tổ quốc”….

Ngay sau đó, thư ký của Hồ cẩm Đào ở Bắc Kinh gọi điện thoại cho Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nông đức Mạnh đòi phải áp dụng mọi biện pháp chấm dứt các cuộc biểu tình chống Trung Cộng như vậy. Bốn ngày sau cuộc biểu tình lớn của sinh viên, nghĩa là ngày 16 cùng tháng, Tần Cương, phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao ở Bắc Kinh trong một cuộc họp báo quốc tế nhắn nhủ lãnh đạo VC rằng “Việt nam phải chấm dứt các cuộc biểu tình ấy”.

Người ta rất ngạc nhiên về các hành vi của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN (CHXHCNVN) nhằm đáp ứng đòi hỏi công khai của Bắc Kinh. Thứ trưởng Bộ Giáo dục Việt Cộng và trường Đại Học Công Nghệ Hà nội, nơi có nhiều sinh viên đứng ra kêu gọi biểu tình, ban hành liên tiếp 3 văn thư để thi hành “mệnh lệnh” của Tần Cương. Ba văn thư ấy chỉ thị cho các cấp lãnh đạo Đảng, và hành chánh các cấp áp dụng mọi biện pháp cần thiết để triệt để ngăn cản sinh viên biểu tình chống Trung Cộng. Ngay cả lời hô các khẩu hiệu như “Hoàng Sa và Trường Sa của Việt nam” cũng bị cấm. Toàn thể Đảng, Đoàn (đặc biệt đoàn Thanh Niên Hồ Chí Minh), toàn bộ hệ thống công an, cả quân đội ăn mặc thường phục được huy động để triệt tiêu các chống đối việc sát nhập hai quần đảo ấy vào đất của Trung Hoa.

Và lý do đòi VC cấm đoán các phản kháng của sinh viên là gì? Trung Cộng muốn cho mọi người đều hiểu rằng tiến trình dâng vùng biển này của Việt cộng cho Trung Cộng đã hoàn tất và Hoàng Sa và Trường Sa đã là tài sản của TC. Lãnh đạo TC mỗi khi phát biểu vể Biển Đông, chỉ nói một câu: Chủ quyền của chúng trên vùng này không thể tranh cãi được.

Việt Cộng phải có nghĩa vụ ngăn cấm công dân của mình chống lại việc dâng hiến ấy, dù Trung cộng biết rằng các cuộc biểu tình ấy chỉ làm hại uy tín của chúng trên trường quốc tế. Ngay cả đến uy tín của Trung Cộng phải được VC bảo vệ hay đề cao. Và chính Đảng CSVN với cả guồng máy của CHXHCNXN phải lo chu toàn trách nhiệm này. Suốt trong năm 2008 và quan trọng là lúc có đuốc Olympic Bắc kinh đi qua Việt nam vào tháng 4, toàn bộ guồng máy nhà nước gồm cả tòa án được vận dụng để trấn áp các cuộc biểu tình để thỏa mãn các đòi hỏi của Bắc Kinh.

Cảnh sát cơ động tràn ngập đường phố. Công an thường phục phục kích tại các vị trí nghi ngờ là nơi biểu tình, chặn cát nút đến các địa điểm ấy, đặc biệt là bảo vệ Tòa Đại sứ TC ở Hà nội, Toà Tổng Lãnh sự ở Sài gòn. Cảnh sát hay nhân viên an ninh giả dạng là dân thường bắt thanh niên sinh viên trên đường phố. Đảng ủy ở địa phương, xí nghiệp trấn áp nạn nhân và gia đình, canh gác bao vây nơi cư trú, áp lực các nhà trọ hay nơi sinh viên cư trú để chủ nhà đuổi sinh viên, không cho họ có nơi trú thân, đuổi học, chủ nhân hủy bỏ khế ước để công nhân liên hệ mất việc làm, bắt giam hoặc gọi nạn nhân đến văn phòng công an để thẩm vấn đe dọa, làm áp lực, truy tố ra tòa án, bỏ tù. Tóm lại phương pháp trấn áp Leninist được mang ra sử dụng triệt để chống lại sinh viên học sinh để làm vừa lòng quan thày.

Lãnh đạo VC không ngần ngại công khai cho cảnh sát ăn mặc sắt phục dàn ra suốt dọc lộ trình để bảo vệ hàng trăm thanh niên được TC gửi sang để ngang nhiên diễn hành và phô trương trên đường phố Sài gòn.

Lãnh đạo VC còn thi hành lệnh của Bắc Kinh một cách mẫn cán đến nỗi bắt giam và truy tố sinh viên biểu tình ngồi tại gia với biểu ngữ "Trường Sa là của Việt nam". Đó là trường hợp nữ sinh viên Phạm thanh Nghiêm ở Hải Phòng. Như trường hợp bắt giam blogger Mẹ Nấm ở Nha Trang, vì viết về Hoàng Sa, Trường Sa. Sự ngược đãi đối với Mẹ Nấm được coi là có một không hai trong lịch sử loài người. Nó mang nét đặc thù nổi bật trong guồng máy áp chế của CHXHCNVN mà người ta không tìm thấy ở bất cứ đâu trên quả đất này. Công an bắt giam Mẹ Nấm, cô lập đứa con dưới 3 tuổi đang cần sữa Mẹ. Khỏang 10 ngày sau, Mẹ Nấm phải đầu hàng.

Đảng CSVN có nhiều sáng kiến “siêu việt” như vậy để thực thi mệnh lệnh của quan thày ngồi ở Bắc kinh chỉ huy. Chúng thi hành rất là mẫn cán. Đảng CSVN thực sự công khai đứng về phía quân xâm lăng, thách đố lại toàn thể dân tộc và chính thức trở thành tay sai của giặc ngoai xâm và vì thế chúng đúng là Quan Thái Thú Người Bản Xứ. Chúng hành hạ ngược đãi, bóc lột dân chúng thay vì quan thày. Vì thế, không ai có thể trách cứ quân giặc để từ đó vận động nổi dậy chống lại ngoại bang (như trong 1,000 năm đô hộ giặc Tàu hay 100 năm độ hộ giặc Tây được.)

Hành vi công khai bảo vệ việc bán đất, dâng biển cho kẻ thù xâm lược của VC tự nó đã giúp đóng góp vào việc nâng cao Chính Nghĩa của quốc dân VN vì nó mà quân dân Việt nam Cộng Hòa chiến đấu. Chính nghĩa ấy nay được sáng tỏ hơn bao giờ hết.

Ngày Hoàng Sa Toàn Cầu được tổ chức dưới hình thức long trọng để làm cho chính nghĩa ấy sáng chói trong lòng dân tộc. Chính Nghĩa ấy là ngọn lửa nung nấu tinh thần đấu tranh của dân tộc. Nó tiêu hủy guồng máy tay sai của Bắc Kinh đã được quân giặc nuôi nấng và đặt vào cương vị thống trị để chế ngự đồng bào của chúng. Ngọn lửa ấy sẽ nung nấu chí khí hùng anh của thanh niên Việt đứng lên đòi lại lãnh thổ, lãnh hải như thanh niên Trần quốc Toản khi xưa và bảo vệ nền độc lập quốc gia chống giặc ngoại xâm.

Buổi lễ Ngày Hoàng Sa Toàn Cầu là tiếng nói của người Việt hải ngoại, là hành vi công bố cho thế giới biết rằng việc quân xâm lưọc Băc kinh dùng bạo lực chiếm đóng quân đảo Hoàng Sa và Trường Sa là bất hợp pháp, rằng Hồ chí Minh và Đảng Cộng sản Việt nam là kẻ phạm trọng tội đối với dân tộc Việt.

Ngoài ra, các tài liệu về Ngày Hoàng Sa Toàn Cầu sẽ được Trung Tâm Nghiên Cứu Việt nam gửi đến để lưu trữ tại 27 Trung Tâm Nghiên Cứu Về Đông Nam Á trên thế giới để có thể sự dụng về phương diên chính trị và pháp lý, kể cả về sau, trong công tác đòi lại các tài sản này của dân tộc.

Sau khi trình bày ý nghĩa, tầm quan trọng và mục đích của Ngày Hoàng Sa Toàn Cầu, GS Nguyễn văn Canh sử dụng các Bản Đồ cổ để chứng minh chủ quyền của VN trên Hoàng Sa, và trình chiếu các hình vệ tinh chụp các căn cứ kiên cố quân sự mà TC xây trên Hòang Sa và Trường Sa. Các căn cứ ấy mà ngày nay Trung cộng có được là ‘công lao, đóng góp’ của Hồ chí Minh và Đảng CSVN.

Sự phối trí các căn cứ ấy cho thấy Trung Cộng đã bắt đầu dàn lực lượng để bao vây Việt nam suốt mặt biển. Và trong đất liền, dần dần các dự án kinh tế mà lãnh đạo cao cấp Trung Ương và các tỉnh của CHXHCNVN ưu tiên dành cho Trung Cộng được ngụy trang như bauxite Tây Nguyên sẽ là căn cứ địa của các đạo quân thứ 5. Các căn cứ địa ấy được trải ra và bố trí khắp nơi trên lãnh thổ VN.

Khi tới một thời điểm chín mùi, thì việc chuyển giao toàn thể lãnh thổ cho Trung Cộng được hoàn tất trước mắt quốc tế.

Nhà Hán đã đổ bao xương máu trong 1000 năm đô hộ, không làm gì nổi dân Việt nam. Rất nhiều lần bị thất bại nhục nhã. Với đóng góp của Hồ chí Minh và đồng bọn, và chỉ sau vài thập niên, ngày nay TC đã tỏ ra hiên ngang, kiêu ngạo, vững tin, từ từ từng bước tiến tới trong âm mưu thôn tính Việt nam.

Liệu chúng có hy vọng đạt được mục tiêu này?.

Nguyễn Văn Canh

* Bài viết trong Email của Bác GS Tiến Sĩ. Nguyễn Văn Canh canhnguyen1@yahoo.com

Wednesday, January 20, 2010

CHÓ - Khuyết Danh


Khuyết Danh

Một con chó đến xin Ngọc Hoàng cho được đầu thai làm người Việt Nam. Ngọc Hoàng chấp thuận:

- Được, ta sẽ cho mi toại nguyện, mi còn xin điều gì nữa không ?

Chó nói:

- Con xin là người Việt nhưng được sống ở Hoa Kỳ, được ăn học ở Hoa Kỳ.

Ngọc Hoàng phán:

- Cũng được.

Ngọc Hoàng lại hỏi:

- Cho mi làm người Việt, cho mi sống ở Mỹ, ăn học trường Mỹ, thành tài ở Mỹ, mi sẽ làm những việc gì?

Chó thưa:

- Con hứa khi là người và khi con ăn, học ở nước Mỹ, con thành tài, con là bác sĩ, luật sư, chuyên gia, con sẽ là Việt Kiều Yêu Nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, độc lập tự do hạnh phúc, con sẽ trung thành với Bác và Đảng.

Ngọc Hoàng phán:

- Vậy thì mi vẫn là Chó, mi xin đầu thai làm người làm gì?

Đồng chí Lê Đức Anh sau khi sang Liên Xô thay 1 con mắt bị hư. Trở về nước 1 thời gian sau Lê Đức Anh gặp lại ông y sĩ nhãn khoa của bệnh viện Lenin, người đã thay mắt cho Y. Lê Đức Anh ngỏ lời cảm kích về kỹ thuật y khoa của Nga đã lấy con mắt 1 loài chó rất hiếm để thay vào con mắt đui của Y.

LĐ Anh nói Y rất hài lòng vì con mắt mới nhìn rất rõ ngay cả ban đêm. Sau khi khen tặng hết lời, LĐ Anh nói đến 1 khuyết điểm rất nhỏ là:

“Từ khi thay con mắt chó vào, cứ nhìn thấy “phân người” là tôi thèm.”

Có 1 đám Chó đã nhiều kiếp làm chó, rủ nhau đến gặp Diêm Vương ở Âm Phủ để kể khổ và để xin được làm Người.

Nhưng đám Chó nầy vốn ngu dzốt nên không biết chúng phải nói sao với Diêm Vương. Chúng biết có 1 con Heo Nọc khôn hơn chúng nên chúng rủ Heo Nọc nhập bọn, cùng đến xin Diêm Vương cho làm kiếp người. Theo lời chỉ dẫn và theo bài bản của Heo Nọc, con Chó Đầu Đàn nói với Diêm Vương:

“Chúng tôi đã phải làm chó mấy chục kiếp nay, cực khổ quá đỗi. Làm chó trên trần thế chúng tôi bị con Người khinh khi, hành hạ, lợi dụng, con Người đã bạc đãi chúng tôi mà còn tàn nhẫn ăn thịt chúng tôi. Chúng tôi không muốn cứ tiếp tục luân hồi đầu thai làm kiếp Chó và kiếp Heo mãi. Xin Diêm Vương thương mà cho chúng tôi được đầu thai làm kiếp Người.”

Diêm Vương thấy bọn Chó, Heo đòi hỏi cũng có lý nên phán rằng:

“Đám Chó tụi bây ngu dzốt, hay ăn bẩn, ăn bậy nhưng có tính tốt là trung thành với chủ, cho dù chủ bây có làm bậy tụi bây cũng vẫn trung thành, vẫn vẫy đuôi, liếm gót chủ bây. Theo lời xin của tụi bây, Ta cho tụi bây được đầu thai làm Người nhưng tụi bây vẫn phải giữ cái cốt tính của loài Chó. Vậy tụi bây sẽ lên trần làm Người Việt Nam, tụi bây sẽ trung thành với Marx-Lenin và Đảng Cộng sản.”

Diêm Vương phán về Heo Nọc:

“Thằng Heo Nọc nầy có chút khôn xảo nhưng dzâm đãng, Ta sẽ cho Ngươi làm Người nhưng Ngươi không được lấy vợ có cưới xin đàng hoàng, xong Ngươi vẫn được chơi bậy theo kiểu Heo Nọc. Ngươi sẽ là lãnh tụ của đám Chó nầy.”

Nhưng các ngươi nhớ đây:

“Các ngươi là loài Chó, Heo, các ngươi không thể đội lốt Người mà sống lâu được. Ta vì thương hại nên cho các ngươi đầu thai làm Người Việt Xã Hội Chủ Nghiã, cho các ngươi có dịp trả thù người Việt, nhưng các người chỉ được tác heo, tác chó trong 60 năm thôi. Sau 60 năm các ngươi sẽ trở lại là Heo, Chó.”

So với loài Chó có ân nghĩa Không Quên Chủ, bọn người Việt no đủ ở các nước Âu Mỹ vác mõm, lộn mặt về nước đầu hàng, ca tụng, nâng bi, hun hít bọn Việt Cộng Tội Đồ của Dân Việt thật không bằng Chó.

Ngày xưa dân Việt có câu:
    Em như cục cứt trôi sông.
    Anh như chó đói chạy rông trên bờ.
Những năm 2000, dân Việt có câu phóng dzao:
    Cộng như cục cứt trôi sông.
    Dzịt Kìu Iu Nước ngồi trông trên bờ.
Chó nó đói nó thèm ăn bẩn, chó no đủ ở Xứ All You Can Eat mà thèm ăn bẩn mới thật là tệ.

Bọn Cộng sản lộng hành một thời, phạm trăm nghìn tội hại dân, giết dân, làm khổ dân, Ngọc Hoàng cả giận, gọi Thiên Lôi đến phán:

- Bọn Cộng sản tác yêu, tác quái dưới trần đã mấy chục năm nay. Ta đã cấm không cho chúng được hoành hành nữa xong vẫn còn nhiều tên ngoan cố không chịu làm theo lệnh ta mà rời bỏ quyền hành. Chúng vẫn tụ họp đú đởn với nhau. Lúc này đang có bọn Cộng họp nhau ở. Khanh xuống trần đánh chết hết bọn chúng cho ta.

Được lệnh của Ngọc Hoàng, Thiên Lôi vác búa xuống trần đánh chết hết bọn Cộng đang hội họp. Trong số Cộng bị sét đánh chết ấy có tên không phải là Cộng sản. Hồn tên này lên Thiên Đình kêu rêu y bị chết oan.

Ngọc Hoàng sai Nam Tào tra sổ lý lịch, quả nhiên tên kêu chết oan không phải là Cộng sản. Ngọc Hoàng cho gọi Thiên Lôi đến, hỏi:

- Ta sai Khanh xuống trần đánh chết bọn Cộng, sao Khanh lại đánh chết cả thằng không phải là Cộng?

Thiên Lôi phân trần:

- Ngài sai tôi xuống đánh chết hết bọn Cộng đang tu họp ở chỗ đó. Tôi làm theo lệnh Ngài. Trước khi ra buá tôi có xét giấy những thằng trong nhà đó đâu mà biết có thằng không phải là Cộng ở trong đó.

Thiên Lôi nói có lý. Ngọc Hoàng không biết phải làm sao. Tên chết oan cứ è ẹ khóc, đòi Ngọc Hoàng trả nó về trần thế, cho nó sống trở lại với vợ nó. Nhưng nó đã bị sét đánh chết, thân xác nó cháy queo, dù là Ngọc Hoàng cũng không thể làm cho nó sống lại được. Mà nó cứ nhèo nhẹo khóc mếu. Bực mình quá, Ngọc Hoàng chửi:

- Mày không phải là Công sản thì mày dẫn xác đến chỗ bọn Cộng sản hội họp làm ký gì? Mày đến đó mày ngửi đít các bố mày à

Khuyết Danh



Thư của một người dân trong nước gửi Dân Biểu Mỹ gốc Việt Cao Quang Ánh - Nguyễn Việt Nam

Nguyễn Việt Nam

Lời tác giả.- Xin được nhắc lại một lần nữa rằng tôi chỉ là một người dân Việt Nam, không ở Mỹ nên tôi không hề biết về nền chính trị cũng như sinh hoạt chính trị bên đó, tôi chỉ phát biểu những gì tôi thấy, tôi nghĩ về mục đích chuyến đi, cách viếng thăm và người dân Việt có biết gì đến ông Cao Quang Ánh hay không.


A. Mục đích chuyến đi của ông Ánh là đến Việt Nam tìm hiểu tình hình kinh tế Việt Nam, giúp Việt Nam xây dựng một hệ thống giáo dục tiên tiến như Mỹ đang có hầu mong tạo nền tảng vững chắc thúc đẩy tiến trình dân chủ, tự do và nhân quyền ở Việt Nam. Trong khi đó Chính phủ Việt Nam rất ao ước, mong sớm được giúp đỡ. Thưa ông Ánh như vậy có đúng ý định của ông không ạ ?
Vậy tôi xin hỏi ông câu thứ nhất rằng:

I. XIN ÔNG HÃY CHỨNG MINH CHO TÔI THẤY LUẬN ĐỀ KHOA HỌC LÀ : KHI HỆ THỐNG GIÁO DỤC VIỆT NAM PHÁT TRIỂN THÌ KÉO THEO NỀN TỰ DO, DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN SẼ ĐƯỢC PHÁT TRIỂN THEO. XIN ÔNG NÊU LÊN CÁC MỐI LIÊN KẾT CHẶT CHẼ GIỮA NỀN GIÁO DỤC PHÁT TRIỂN VÀ DÂN CHỦ, TỰ DO, NHÂN QUYỀN ?

Trong khi chờ đợi câu trả lời của ông tôi xin nêu ý kiến của tôi như sau:

NẾU ÔNG LÀM NHƯ TRÊN THÌ ÔNG ĐÃ BƯỚC VÀO BẨY CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN RỒI ĐÓ.
Theo tôi nhìn thấy HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ MỐI LIÊN HỆ BIỆN CHỨNG NÀO GIỮA HAI VẾ CỦA MỆNH ĐỀ: GIÁO DỤC PHÁT TRIỂN KÉO THEO NHÂN QUYỀN CẢI THIỆN.

Thưa ông Ánh mệnh đề trên tôi đã từng nghe người bà con với tôi – đã từng sĩ quan cao cấp của quân đội Việt Nam Cộng Hòa nói với tôi rồi, cách đây gần 20 năm lận, khoảng năm 1990. Ông ấy nói với tôi rằng: “Rồi đây ở Việt Nam, CỘNG SẢN CON SẼ ĐÁNH CỘNG SẢN CHA”

Tôi không hiểu gì cả nên hỏi lại ông: Cậu giải thích giùm con – CỘNG SẢN CON SẼ ĐÁNH CỘNG SẢN CHA là sao con không hiểu ?

Ông ấy nói rằng khi các thế hệ trẻ được đi du học nước ngoài về, họ sẽ mang theo kiến thức quản lý tiến bộ của phương tây áp dụng Việt Nam làm tan rã lý thuyết Cộng sản.

Lúc đó tôi còn trẻ, chưa có nhiều kiến thức, chưa đọc nhiều tài liệu do hải ngoại đăng tải nên gật gù khen hay, quá đúng.

Nhưng than ôi, ngày nay 20 năm sau nghe lại mục đích chuyến đi của ông cũng giống như lời nói của Cậu tôi năm xưa, đối chiếu lại tình hình thực tế Việt Nam tôi nhận ra mình quá ư là ấu trĩ, quá ư ngu ngốc khi tin là sẽ có CỘNG SẢN CON SẼ ĐÁNH CỘNG SẢN CHA.

Tôi xin chứng minh sự ngu ngốc của tôi cũng như của những ai tin là GIÁO DỤC PHÁT TRIỂN KÉO THEO NHÂN QUYỀN CẢI THIỆN.

Đã hơn 10 năm qua, các chương trình học bổng của Chính phủ Mỹ nổi tiếng ở Việt Nam như FULBRIGHT, VEF (VIETNAM EDUCATION FOUNDATION) ... đào tạo thạc sĩ. Ở Canada, Anh, Úc, Nhật hay Pháp cũng có. Tôi chỉ biết là Chương trình Fulbright mỗi năm cả nước Việt Nam được Đại Sứ quán Mỹ tuyển 25 học viên xuất sắc được sang Mỹ đào tạo thạc sĩ khoảng 2 năm 6 tháng. Như vậy khoảng 10 năm nay riêng chương trình Fulbright đã đào tạo được khoảng 250 học viên xuất sắc trở về Việt Nam làm việc, tôi tạm tính các chương trình học bổng khác cũng khoảng 750 học viên trong 10 năm qua. Vị chi khoảng 1000 học viên được hưởng đạo tạo thạc sĩ từ ngân sách chính phủ Mỹ, Pháp, Úc, Nhật ... còn chưa biết số lượng học viên đi du học tự túc là bao nhiêu, nhưng đã là rất nhiều ở Việt Nam rồi.

Vậy sau khi trở về Việt Nam họ đã làm gì được cho NỀN DÂN CHỦ, TỰ DO, NHÂN QUYỀN cho nhân dân Việt Nam. Tôi thấy hầu như BẰNG KHÔNG. May thay có vài người vừa lóe lên như Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung ... vừa mới viết được vài bài báo, thì bị bắt ngay.

Còn lại hàng ngàn người tốt nghiệp ở nước ngoài hiện đang ở đâu không thấy trong phong trào đòi tự do nhân quyền cho nhân dân, phải chăng họ đang được trọng dụng trong các Cơ quan quản lý nhà nước để từng bước cải tổ dần nên chính trị Việt Nam. Xin thưa với ông là KHÔNG CÓ AI TRONG ĐÓ CẢ ĐÂU, đừng hy vọng hảo huyền ông Ánh ạ.

Cả phía chính quyền CS và du sinh trở về đều không thể chấp nhận nhau được.

Phía bộ máy CS được hình thành từ những tên học hành lem nhem – kiến thức Mác Lê Nin giẻ rách không dùng được, đăng ký học các khóa tại chức bằng GIẢ – bằng ĐỂU tràn lan, Chúng chỉ ngoi lên được nhờ tài luồn cúi và chạy chọt. Vậy bọn này có bao giờ chấp nhận chịu sự điều hành của người giỏi hơn nó đâu. Vậy là bọn chúng cô lập, bè phái tẩy chay người du học, một thời gian họ chán nản buộc phải ra đi. Hơn nữa những du sinh không thể chấp nhận lối làm việc quan liệu của bộ máy CS, lương ít lậu nhiều, mánh khóe chơi nhau. Trong khi đó ngoài hệ thống nhà nước thì các Công ty nước ngoài đang đầu tư, Văn phòng của các tổ chức phi chính phủ ở Việt Nam đang chào đón họ với mức lương cao, cung cách làm việc chuyên nghiệp, vậy là họ sà vào hết tất cả 2 loại hình này. Với tư cách là một Dân Biểu ông có thể làm cuộc khảo sát để công bố cho Chính Phủ Mỹ và nhân dân được biết hiệu quả của chương trình giáo dục Mỹ dành cho Việt Nam.

Còn nhân dân Việt Nam được hưởng cái dân chủ, tự do nào hơn không ? Sau hơn 10 năm họ không được thêm gì cả. Vậy ai là người hưởng lợi từ những chương trình giáo dục này. Tôi xin trả lời chính xác là chính những du sinh là người hưởng lợi nhất. Họ được đi học không phải vì tự do nhân quyền cho nhân dân Việt Nam, mà bọn này đi học vì cá nhân họ, vì miếng cơm manh áo của gia đình họ, nên họ quên ngay những gì đã được hưởng trong mấy năm trời học ở nước ngoài. Về Việt Nam, việc đầu tiên là tìm ngày các văn phòng phi chính phủ, công ty nước ngoài nộp đơn xin việc. Với tấm bằng danh giá từ nước ngoài về họ dễ dàng được tuyển dụng với mức lương cao ở Việt Nam, thấp nhất cũng 600-700USD/ tháng, cao thì cũng 1,200-1,500 USD/ tháng. Họ hãnh diện với bạn bè, bà con hàng xóm với mức lương này, không hề biết đến cuộc đấu tranh dân chủ ở hải ngoại ra sao, ở Việt Nam như thế nào. Khi những du sinh này gặp nhau mối quan tâm của bọn chúng chỉ là cá nhân họ mà thôi: Mày xây nhà chưa ? Đã mua xe hơi chưa ? Hết mối quan tâm. Tôi đã quen vài thằng đã tốt nghiệp Mỹ về là như thế đó, những “hạt nhận tốt” như vậy đó, kết quả của chương trính GIÁO DỤC mà ông đang ủng hộ cho Việt Nam là vậy đó ông Ánh ạ.

Tôi khuyên ông nên tìm đọc bài viết của giáo sư Hoàng Tụy “Giáo dục Việt Nam – xin cho tôi nói thẳng”. Đọc ổng sẽ thấy sự bệ rạc, thối nát và te tua của một hệ thống giáo dục CS xây dựng từ năm 1954 đến nay ở VN. Chỉ vì đăng bài này mà tờ báo điện tử tiasang.com bị đóng. Một bài viết chỉ nêu sơ sài thôi mà còn bị khóa miệng ngay tức thì, một tờ báo của bọn CS mà chúng còn thẳng tay không thương tiếc huống hồ ông hy vọng làm việc gãi ngứa cho CS để chúng cho dân Việt Nam hưởng tự do nhân quyền ư.

Không có cái ngớ ngẩn nào như cái ngớ ngẩn này ông Ánh ạ.

Để hiểu được nền giáo dục Việt Nam mà ông định kêu gọi giúp đỡ, tôi nghĩ ông nên tìm hiểu từ cái CĂN BẢN NHẤT. Một trong cái căn bản nhất tôi nêu đây không biết ông đã biết chưa – đó là bằng cấp. Hiện nay nói đến chuyện bằng cấp ở Việt Nam có 3 từ: BẰNG THẬT, BẰNG GIẢ VÀ BẰNG ĐỄU. Với 2 từ đầu tiên chắc ông hiểu nghĩa rồi, còn từ thứ 3 : Bằng đễu – ông có biết nó có nghĩa là gì không ? Nó là bằng giả những lại là bằng thật, nó là bằng thật nhưng lại là giả đấy ông ạ. Nói tóm lại nó KHÔNG PHẢI THẬT, CŨNG KHÔNG PHẢI GIẢ. Tôi xin giải thích để ông rõ như sau :
Quy trình để có được tấm bằng thật là:
    1. Thi tuyển vào đạt thì đăng ký học
    2. Trong quá trình học phải hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, bài luận, bài thí nghiệm ... đạt điểm tối thiểu điểm 5 ( trong thang điểm Việt Nam là 10)
    3. Phải vượt qua được bài thi tốt nghiệp hay luận văn tốt nghiệp.
    Và như vậy được cấp BẰNG THẬT.
Ông có biết rằng lâu nay, các quan chức Việt Nam muốn lên lương, muốn tiến thân thì phải có bằng Tiến sĩ, Thạc sĩ hay Đại Học. Nếu không có được thì bọn chúng sẽ bị “dậm chân tại chỗ” tức là không tiến hoặc không lùi trong con đường sự nghiệp, hoặc tệ hơn nếu không có bằng cấp thì chúng sẽ bị sa thải – đây là điều chúng sợ nhất. Vì nếu bị sa thải, với học vấn kém cỏi thì chúng sẽ bị đói, không ai tuyển dụng, không làm nên trò trống gì. Bám vào hệ thống công quyền chúng sẽ được tồn tại bằng cách hưởng lương thấp, nhưng mánh mung cực kỳ dễ nên sống khỏe, tách ra khỏi hệ thống này chúng được xem như người chết rồi.

Muốn tồn tại chúng phải có bằng, muốn có bằng thật chúng phải đi học, mà đi học là việc chúng không thể học được vì nhiều lý do lắm : trình độ kém làm sao tiếp thu kiến thức mới, lâu nay quen nhậu nhẹt mánh mung rồi giờ đầu óc chúng chai sạn rồi, không thể nạp kiến thức nữa. Muốn tồn tại chúng phải bằng mọi giá có tấm bằng. Vậy là chúng làm bằng 2 cách sau để có được tấm bằng nộp cho cấp trên như sau:

1. Mua bằng giả: Tức là bằng được in như thật nhưng không hề có lưu chiểu tại trường cấp nên dễ dàng bị phát hiện.

Đã có nhiều tên mua bằng kiểu này bị lật tẩy nên bọn khác thấy sợ không dám áp dụng nữa, vậy là chúng sáng tạo ra một cách độc đáo khác là không đi học vẫn có bằng.

2. Lấy Bằng Đểu: Chúng sẽ tìm thuê một sinh viên chính quy, đăng ký thi tuyển vào một lớp tại chức nào đó, nhưng tên người đăng ký là tên của thằng cán bộ, không phải tên của sinh viên học thay.

Trong suốt quá trình học, người sinh viên này đều có mặt đầy đủ, dự thi tất cả các bài thi đầy đủ kể cả thì tốt nghiệp ra trường, nhưng tất cả đều phải đứng tên thằng cán bộ này, người sinh viên chỉ đóng vai diễn thôi. Cuối cùng trường sẽ cấp BẰNG THẬT cho thằng cán bộ đó – dù hắn không một ngày đi học.

Đáp lại sự học thế của người sinh viên- thằng cán bộ phải trả “ lương” đóng vai trong suốt mấy năm học. Mà tiền thì chúng tham nhũng vô tư.

Vậy là chúng vẫn được tăng lương, được thăng chức, thêm nhiều bổng lộc hơn.

B. VỀ VIỆC CẤP VISA NHẬP CẢNH CHO ÔNG ANH

Tôi nghe ông kể rằng trước đây chính quyền CS đã không cấp Visa cho ông, nhưng sau đó họ đưa ra hai điều kiện nếu ông chấp nhận thì cấp Visa và ông đã chấp nhận, điều kiện 1 thì tôi không nghe rõ là điều kiện gì, tôi chỉ nghe rõ điều kiện 2 là không được tổ chức họp báo (PRESS CONFERENCE).

Thưa ông, ông chấp nhận điều kiện hai có nghĩa là ông chấp nhận cho chính quyền CS BỊT MIỆNG ÔNG, như chúng đã bịt miệng Cha Lý tại phiên tòa ô nhục. Bức ảnh chụp đó chắc ông đã xem nhiều lần, vì nó đã được truyền đi khắp thế giới, hình ảnh biểu trưng cho vấn nạn của nhân dân Việt Nam ngày nay.

Tôi coi hành động này là bước đầu ông đã đầu hàng CS rồi.

Ông nói ông yêu nước, yêu dân Việt vậy khi đến Việt Nam ông phải được quyền nói cho dân Việt ông đến Việt Nam để giúp cải thiện nhân quyền, nhưng CS đã bịt miệng ông rồi thì cả 86 triệu người dân Việt đâu biết đến ông, đâu biết ông gặp ai làm gì.

Nhưng ông đến Việt Nam không phải vì lý do cá nhân, không phải cá nhân ông tự đến, mà ông đến với tư cách DÂN BIỂU LIÊN BANG HOA KỲ, thật đáng tự hào làm sao. Vậy thì bọn CS phải tôn trọng ông – tôn trong vai trò Dân Biểu của ông – và cũng chính là tôn trọng nước Mỹ. Đáng ra, với tư cách đó ông có toàn quyền đi bất cứ đâu trên đất nước Việt Nam để thăm và tìm hiểu, được gặp bất cứ công dân Việt nào mà ông muốn gặp để trao đổi về tình hình nhân quyền tại Việt Nam như Hòa Thượng Thích Quảng Độ đang bị quản thúc trong chùa, Linh Mục Lý đang bị giam tù, bà Trần Khải Thanh Thủy cũng vậy, kể cả nhóm sắp bị đem ra xét xử như ông Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Huỳnh Duy Thức ... và cả ông Trần Anh Kim vừa mới bị kết án 5 năm 6 tháng tù vì lên án chế độ. Rồi một cô gái thuộc hàng LIỆT NỮ đang bị giam cầm là LÊ THỊ CÔNG NHÂN, để ông thông báo cho họ biết rằng họ không đơn độc, mà ngoài nhà tù này nhiều người vẫn nhớ tới và ủng hộ họ tiếp tục đấu tranh anh dũng. Ngược lại ông sẽ thông báo cho người Việt hải ngoại và dân Việt trong nước biết tình hình sức khỏe, quan trong là tinh thần bất khuất của họ trong tù.

Một Dân Biểu Liên Bang của Hoa Kỳ vừa đặt chân đến sân bay Nội Bài đã đưa cái mặt cho bọn CS DÁN TẤM BĂNG KEO KHÓA MIỆNG, thì thử hỏi ông làm sao hiểu được tình hình Việt Nam mà kêu gọi đồng bào hải ngoại giúp ông ủng hộ chương trình giúp Việt Nam xây dựng hệ thống giáo dục hiện đại.

Ông đến với tư cách một Dân Biểu Liên Bang Hoa Kỳ, đến để trợ giúp cho Việt Nam về tài chính, kiến thức, cách thức quản lý và cơ sở vật chất cho hệ thống giáo dục Việt Nam, chứ ông đâu đến Việt Nam để ăn bám bọn CS mà ông lại chấp nhận ở thế hèn hạ là phải bị BỊT MIỆNG rồi mới nhập cảnh Việt Nam.

Đáng ra bọn CS phải trải thảm đỏ, nâng niu ông, tạo mọi điều kiện để ông có thể tìm hiểu VN –
Ông phải được họp báo, được truyền hình trực tiếp các buổi nói chuyện của ông với quan chức CS, được các báo CS đăng bài, phỏng vấn và thông báo cho toàn dân VN biết.

Đằng này chúng canh giữ ông như một tội phạm, cho ông gặp những người chúng muốn, gặp vài quan chức CS bàn chuyện chúng cần (cần tiền để xây dựng hệ thống giáo dục), chứ tôi không hề nghe ông kể chuyện dân muốn, và lời hứa của các quan chức CS sẽ làm cho dân là gì ... tuyệt nhiên không hề có một chút gì giá trị đối với dân cả.

Ông thấy không, có cái chế độ nào hành xử quái đản như chế độ Hà Nội không ?

Chúng tiếp ông với cương vị là thượng khách, nhưng chúng lại dán băng keo lên miệng vị thượng khách này.

Người dân Việt Nam bị mang tiếng là đối tượng hưởng lợi từ các chương trình của Mỹ, nhưng họ không hề hay biết một chút gì cả về chuyến đi, mục đích hay kế hoạch của ông cả. Mà người hưởng lợi do chương trình trợ giúp của Mỹ đối với Việt Nam đó là:

1. Đối tượng hưởng lợi thứ nhất là LIÊN MINH MA QUỶ giữa quan chức và bọn Mafia nhà thầu xây dựng trường học, nhà cung cấp thiết bị trường học, ... thông qua đấu thầu ma, chúng siêu hạng về khoản này. Chúng sẽ giao cho một nhóm quản lý trường học, thư viện, phòng thí nghiệm, ký túc xá ... một đống công trình kém chất lượng chỉ sử tối đa 2 đến 3 năm sau đã xuống cấp trấm trọng, chúng lại kêu ca vòi vĩnh Mỹ cho tiền tu bổ, sửa sang. Được cho tiền chúng lại ăn tiếp. Cái vòng lặp là vậy đó.

2. Con cái những tên quan tham nhũng sẽ được vào học những trường tiêu chuẩn quốc tế mở ở VN – vì họ mới có tiền đóng học phí – bọn này học xong, dùng kiến thức học được sẽ kết hợp với quyền lực của cha hắn – đẻ ra những công ty cổ phần Mafia có vốn lớn, khống chế thị trường VN – bóc lột lại người dân Việt này – tôi liên liệu rằng sẽ có những công ty hàng không, Viễn thông, dầu khí tư nhân ra đời mà vốn đầu tư sẽ là nguồn tài trợ của Chính phủ Mỹ cho chương trình giáo dục VN đấy ông Ánh ạ. Chớ dại mà chui vào rọ CS.

Con em người dân thấp cổ bé họng chỉ được hưởng một quyền duy nhất là: CHẠY XE ĐẾN CỔNG TRƯỜNG QUỐC TẾ XÂY BẰNG TIỀN CHÍNH PHỦ MỸ, ĐỨNG NGOÀI CỔNG NHÌN MÀ THÈM RỒI ... RA VỀ.

Thưa ông Ánh, ngồi ở Việt Nam nghe lại ông trả lời các câu hỏi của đài hải ngoại, ông nói rằng sẽ giúp Việt Nam mà tôi thấy ông lơ mơ chẳng khác mấy ông Dân Biểu gốc Mỹ đã từng làm, toàn nói viễn vông trên trời, rồi viện trợ tiền cho CS ăn sạch, dân chẳng biết đến cái đặc ân đó chứ đừng nói được hưởng. Tôi nhớ hình như thời Tổng Thống Geogre Bush (con) trước khi hết nhiệm kỳ thứ 2 ông ấy có ký một khoản viện trợ không hoàn lại cho Việt Nam để trợ giúp công tác phòng ngừa và chữa trị bệnh HIV ở Việt Nam. Gói tài trợ trị giá khoảng 1 tỷ đô la. Hiện nay có ai báo cho dân Mỹ biết 1 tỷ đô la đó được CS VN dùng vào việc gì ? hết bao nhiêu ? Người bị HIV được hưởng bao nhiêu. Vô túi bọn quan chức CS bao nhiêu ?

Một việc làm phí phạm tiền của dân Mỹ để nuôi mập bọn CS mà thôi.

Ông hãy thay đổi cách làm cũ đi ... Phải đi vào chi tiết cụ thể, đừng viễn vông nữa ông Ánh à.

Tôi xin hiến kế cho ông cách mà người dân sẽ hưỡng thụ trực tiếp từ chương trình giáo dục mà ông đang dự định làm như sau:

Chính quyền CS luôn muốn có một hệ thống giáo dục hiện đại – OK Mỹ hứa sẽ giúp.

NHƯNG ông hãy yêu cầu Chính quyền CS phải thể hiện thiện chí trước khi bàn chuyện giúp bằng cách:

TỔNG BÍ TƯ NÔNG ĐỨC MẠNH HAY ÔNG CHỦ TỊCH NƯỚC NGUYỄN MINH TRIẾT PHẢI: TUYÊN BỐ HỦY BỎ NHỮNG BÀI HỌC: TRIẾT HỌC MÁC LÊ NIN, KINH TẾ CHÍNH TRỊ MÁC-LÊ ,TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH , LỊCH SỬ ĐẢNG VIỆT NAM. TRONG HỆ ĐÀO TẠO ĐẠI HỌC VÀ CAO ĐẲNG TẠI VIỆT NAM NGÀY NAY.

Vì hệ giáo dục Mỹ không hề chấp nhận hệ tư tưởng CS nhồi sọ cho sinh viên. Nên không thể nhồi nhét – vô bổ nữa, kêu gọi nhà cầm quyền hãy có lương tâm, thương xót cho cả triệu sinh viên phải đọc, học và trả lời đúng như sách viết, dù loại sách này họ biết nó không còn giá trị nữa.

Cả triệu sinh viên chán ngán phải nhai cái giẻ rách lý luận này, họ ước ao vứt vào sọt rác để có thêm thời gian học sâu chuyên môn của mình. Nhưng bọn lãnh đạo dốt muốn cho sinh viên phải dốt theo, bằng cách ép buộc học những thứ ngu xuẩn đó để không thể giỏi hơn chúng được.

Nếu ông vận động làm được điều này thì cả triệu sinh viên Việt Nam cảm ơn ông lắm lắm. Rồi các thế hệ trẻ sau này cũng sẽ được hưởng lợi tiếp theo. Làm được như vậy ông đã giải phóng được một phần sự áp chế của CS.

Nhưng tôi cho rằng khi ông nêu vấn đề này thì bọn chúng sẽ “giãy nảy” lên mà xem. Chúng sẽ không chấp nhận đâu. Nếu vậy thì ông sẽ làm gì. Theo tôi nếu một yêu cầu chính đáng này mà chúng từ chối thì ông cũng đừng nên tiếp tục chương trình làm gì, dân vẫn khổ, quan chức thêm giàu mà thôi.

Thư đã dài, hy vọng ông đọc được những dòng này xuất phát từ tâm trí trong sang của một người dân trong nước.

Tôi mong sẽ được lắng nghe ý kiến phản hồi của ông sau khi đọc được lá thư này của tôi.

Nguyễn Việt Nam




ĐỒNG CHIÊM, CÁI BẪY SẬP - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Tháng 01-2007, sau khi Nguyễn Tấn Dũng sang Roma gặp Đức Giáo Hoàng về, thì xẩy ra vụ tượng Đức Mẹ Pieta tại giáo xứ Đồng Đinh, Phát Diệm, bị đập phá.

Tháng 9-2009, cũng Nguyễn Tấn Dũng, đi Âu Châu để vận động đầu tư, tuyên bố tuyệt đối không trả lại các tài sản, đất đai lại cho Giáo Hội Công Giáo VN, khi trở về, thì ngôi trường học của giáo xứ Loan Lý tại Huế bị chiếm đoạt bằng bạo lực.

Tháng 12-2009, sau khi Nguyễn Minh Triết đi Roma yết kiến Đức Giáo Hoàng trở về chưa đầy một tháng, thì có việc nhà cầm quyền địa phương đưa công an lên Núi Thờ của giáo xứ Đồng Chiêm, gần Hànội, để chỉ triệt hạ cây Thánh Giá dựng trên đó. Điểm đáng ghi nhận là sự kiện này xẩy ra trùng hợp khít khao với lịch trình viếng thăm VN của một phái đoàn Quốc Hội Hoa Kỳ, trong đó có dân biểu Cao Quang Ánh, một người VN tỵ nạn CS là thành viên. Điều lạ lùng là DB Ánh đang khi còn ở VN, đã không biết việc xẩy ra, nên không nói gì. Mãi cho tới khi trở lại Hoa Kỳ rồi, ông mới lên tiếng: “Tôi nghĩ đây không phải là việc làm của chính quyền, mà của một trong những người cấp nhỏ.”

Chuyện quan trọng xẩy ra, tại sao DB Cao Quang Ánh đã không biết để lên tiếng kịp thời. Tại sao về Mỹ ông mới lên tiếng, và còn lên tiếng để chạy tội cho bọn đầu lãnh Hànội như thế. Hành động đập phá Thánh Giá tại Đồng Chiêm là chủ trương của ban lãnh đạo trung ương đảng và nhà nước VGCS hay chỉ là việc làm tùy tiện của các cấp thừa hành tại địa phương như DB Cao Quang Ánh nhận định? Đây là vấn đề thật sự quan trọng, liên quan đến đường lối, chính sách của đảng VGCS chứ không phải chuyện tầm thường. Chỉ một chút hiểu biết về VGCS thôi, thì sẽ thấy rằng chúng giăng ra cái bẫy và đã mau chóng tóm gọn được con mồi.

Đồng Chiêm Trong Ngày Về Của Một Người Tỵ Nạn Thành Công

Chuyện xẩy ra tại giáo xứ Đồng Chiêm được báo chí tường thuật như sau: “Vào lúc 2 giờ sáng ngày 6 tháng 1 năm 2010, các lực lượng vũ trang của nhà cầm quyền Việt Nam vào khoảng 600 cho đến 1.000 người gồm dân quân tự vệ, công an, và cảnh sát cơ động với súng ống, chó nghiệp vụ, dùi cui, lựu đạn cay đã phong tỏa các giáo xứ Nghĩa Ải, Tụy Hiền, Đồng Chiêm, chặn lại tất cả các lối đi và khu vực Núi Thờ. Họ bắt đầu triệt hạ và đập phá Thánh Giá bằng bê tông trên núi này. Trước hành động phạm thánh như vậy, giáo dân Đồng Chiêm đã kêu gọi họ ngừng ngay những hành vi xúc phạm đó. Thế nhưng giáo dân đã bị cảnh sát ném lựu đạn cay và một số đã bị đánh đập tàn nhẫn trong đó có hai người bị thương nặng hiện đang còn phải nằm bệnh viện để điều trị.” (VietCatholic News 15-01-2010)

Trong nhiều ngày sau khi đã triệt hạ cây Thánh Giá, bọn công an côn đồ còn áp dụng nhiều hình thức đàn áp khác nhắm vào các linh mục, tu sĩ, và giáo dân liên quan đến vấn đề giáo xứ Đồng Chiêm, như bắt người, đánh đập linh mục và ký giả, đổ đá trục lộ giao thông để phong tỏa lối vào Đồng Chiêm, lục xoát nhiều nữ tu viện tại Hànội v.v. Với tất cả các hành vi đạo tặc và côn đồ trên được đem ra áp dụng, VGCS nhắm đến lợi lộc gì. Và đây là câu trả lời: “Giáo xứ Đồng Chiêm, một xứ đạo nghèo, riêng cái tên Đồng Chiêm đã nói lên sự đói nghèo ở mảnh đất ngập lụt này. Giáo dân đàn ông ở đây phải đi làm ăn xa xôi để nuôi sống gia đình. Việc đi làm ăn xa xôi, cô đơn và nhiều vất vả đã mang về giáo xứ này nhiều căn bệnh nguy hiểm. Có lẽ không nơi nào, một giáo xứ nhỏ, lại có nhiều người nhiễm HIV như ở đây. Ở đó không có tài sản để tranh chấp với ai, nhà nước và giáo xứ không có tranh chấp nào với Núi Thờ là nghĩa trang của giáo xứ cả hơn trăm năm nay. Ở đó cũng không có công trình quốc phòng, quân sự hay bất cứ dự án nào của quốc gia để ảnh hưởng ….” (VietCatholic News 14-1-2010: Không thể là chuyện tranh chấp và không thể không lên tiếng - Song Hà)

Trong những vụ đàn áp khác trước đây tại Thái Hà, Tòa Khâm Sứ, Tam Tòa, Loan Lý và nhiều nơi khác, VGCS nhắm đến cái lợi trước mắt là tiền bạc, và cái lợi khác là gián tiếp triệt hạ ảnh hưởng của tôn giáo. Những mảnh đất hay cơ sở cướp được có thể đem bán thu về tiền tươi hàng triệu dollars, hoặc biến thành nơi kinh doanh kiếm lợi. Yên trí hơn, tôn giáo không còn phương tiện để sinh hoạt chống lại CS nữa. Dưới chân ngọn núi Chẽ (hay Núi Thờ) là một nghĩa trang lâu đời, có hàng trăm năm, của giáo dân Đồng Chiêm, với hàng ngàn ngôi mộ. Như thế bọn VGCS ban đêm kéo đến đập phá cây Thánh Giá trên đỉnh núi để ăn cái giải gì? Tìm kiếm lợi lộc gì ở đấy? Cây Thánh Giá dựng trên núi đã hàng mấy chúc năm, nếu cho là xây cất bất hợp pháp, thì tại sao không cấm ngay từ khi bắt đầu xây? Lại nữa, dưới chân Thánh Giá là khu nghĩa trang, mồ mả cũng xây thì có là bất hợp pháp không? Những người chết trong các ngôi mộ kia, họ nằm đấy hợp pháp hay bất hợp pháp? Những ngôi mộ có sổ đen sổ đỏ hay giấy tờ gì chứng minh là hợp pháp không? Người chết là tín hữu, và cây Thánh Giá là biểu tượng của Đấng mà họ tôn thờ. VGCS triệt hạ cây Thánh Giá, sao không triệt phá luôn cả các mồ mả là hai thực tại liên hệ với nhau và luôn luôn đi đôi với nhau. Nghĩa trang riêng của người công giáo có cái dấu hiệu là cây Thánh Giá. Đó là điều ai cũng biết. Tại sao bọn Việt gian côn đồ chỉ bứng cây Thánh Giá. Đó là sự vô lý của vấn đề. Điều đó cho thấy, VGCS chủ tâm hủy diệt biểu tượng tôn giáo, nói cách khác là “triệt phá đạo”. Đó là kết luận duy nhất hợp lý cho vấn đề.

Sự kiện Đồng Chiên xẩy ra đúng vào lúc một phái đoàn Quốc Hội Hoa Kỳ đến thăm Việt Nam, trong đó có DB Cao Quang Ánh là một người VN tỵ nạn CS. Ngay khi DB Ánh còn đang công tác tại Việt Nam, tôi đã có viết một bài về chuyến đi của ông, nhan đề “Cậu Ánh Đi Sứ”. Bài này viết dưới dạng văn phiếm mục đích là tránh nặng nề và để cho dễ đọc. BD Ánh là một nhà tu xuất mới buớc vào làm chính trị đã thành công lớn liền, đắc cử làm dân biểu Quốc Hội Liên Bang. Tôi có cái nhìn về ông Ánh cũng giống như vói GS Nguyễn Chánh Kết, hai nhà tu xuất làm chính trị. Cả hai đều lương thiện, thành thật, có tâm hồn, nhưng lại ngây thơ, một đức tính rất dễ thương của con nít, và nếu có nữa thì chỉ nên có ở một nhà tu hành, nhưng người làm chính trị không nên và không bao giờ được có. Trong bài Cậu Ánh Đi Sứ, tôi kể câu chuyện rất xưa của nước Tầu thời Chiến Quốc, tể tướng Án Anh nước Tề đi sứ sang Tấn, hy vọng quí độc giả, đặc biệt DB Cao Quang Ánh, nếu muốn, có thể học hỏi được một cái gì hay trong đó chăng. Án Anh mặc áo rách, đi ngựa gầy, ngồi xe cà rịch cà tàng đi vào đền vua nước Tấn, nhưng đã làm cho vua tôi nước Tấn nể phục. Mặc dù ông thân hình nhỏ bé, nhưng cái tài lương đống của ông đã làm cho nước Tề trở nên cường thịnh. DB Cao Quang Ánh đi sứ VGCS, mặc dù là một người tỵ nạn, nhưng đã không gây rắc rối, mà còn củng cố thêm sự giao hảo giữa chánh quyền Mỹ và VGCS, được báo chí trong nước ca tụng là một chỉ dấu cho thấy. Đó là một thành công xét theo lập trường chính trị “Tôi ngay thờ Chúa, gái thờ chồng”. Nhưng trên quan điểm chống cộng của người tỵ nạn, tôi đã nói rất rõ, ông Cao Quang Ánh là một Dân Biểu Hoa Kỳ, ông được người dân Hoa Kỳ bầu lên và làm việc cho nước Mỹ, chứ không phải cho nước VNCH. Tôi còn nhấn mạnh, quyền lợi của dân tộc VN và của Hoa Kỳ chưa bao giờ đi song song và cùng chiều. Cho nên, người Việt tỵ nạn không nên kỳ vọng quá đáng vào đường lối của ông Ánh. Khi nói: “Dù còn bất đồng ý kiến trong một số vấn đề, nhưng tôi hy vọng hai bên sẽ hiểu nhau hơn và cùng làm việc cho tương lai của hai nước”, DB Cao Quang Ánh trên cương vị một Dân Biểu Mỹ không có gì đáng trách. Nhưng trên cương vị là một người VN tỵ nạn, ông Cao Quang Ánh đã không còn giữ quan điểm của người tỵ nạn nữa, và đã để mất đi phần nào cảm tình đồng hương dành cho ông. Lời tuyên bố trên cho thấy ông Ánh đi theo con đường mà chính quyền Mỹ luôn cổ võ và đẩy người tỵ nạn đi vào, là trở về phục tùng VGCS.

Đồng Chiêm Dưới Con Mắt Của DB Cao Quang Ánh

Cũng bởi DB Cao Quang Ánh là một con người thành thật như nhận xét của chúng tôi ở trên, nên mọi việc trong chuyến đi cũng như quan điểm và lập trường của ông liên quan đến các hoạt động trong chuyến đi đều được ông tuôn ra hết. Vì thế mà chúng ta mới biết được, trước các diễn biến nóng bỏng tại VN, ông suy nghĩ và hành động ra sao.

Trước hết nói đến mục đích của chuyến đi của ông, ông nói để nghiên cứu giải quyết vấn đề mìn bẫy mà quân đội Hoa Kỳ còn để lại sau chiến tranh. Nhưng đồng thời ông lại còn nói là để tìm hiểu những thay đổi tại VN. Vậy cái nào mới là mục đích chính. Nếu là để tìm hiểu thì ông tìm hiểu được những gì khi bị trói buộc bởi những điều kiện mà ông đã phải cam kết với kẻ cấp chiếu khán cho ông? Ông không được phép tiếp xúc với những nhà bất đồng chính kiến, không được thăm gặp các tù nhân lương tâm. Như thế thì ông hy vọng biết được cái gì? Chỉ tiếp xúc với các quan chức CS và thân nhân của ông thôi, sự hiểu biết của ông về những thay đổi tại VN được đánh giá như thế nào. Những tòa nhà cao tầng sang trọng, những cơ sở làm ăn khang trang cho ông thấy VN có phát triển, nhưng những cái đó thực sự nằm trong tay ai thì chắc chắn ông ông thể biết được. Chỉ hội họp, tiệc tùng trong những ngôi lầu son gác tía, tham quan, du ngoạn những chỗ xa hoa đài các, DB Ánh biết được cái gì. Chắc chắn ông không nhìn thấy hàng ngàn, hàng vạn những đứa trẻ thơ bị ném ra ngoài lề đường, không biết được người con gái VN phải bán thân làm đĩ tại khắp nơi trên thế giới, VN đứng đầu thế giới về nạn phá thai, ông cũng không thể hay rằng có nhiều sinh viên đại học phải bán đi một trái thận trong người để tiếp tục đèn sách v.v. Đấy là những nét thay đổi lớn tại VN. Nói chung VN có thay đổi thật, nhưng thay đổi theo chiều hướng đi xuống, căn cứ theo cái mốc khởi đầu là chế độ mà thân phụ của DB Cao Quang Ánh là một sĩ quan phục vụ.

DB Cao Quang Ánh đến Hànội ngày 5-01 thì ngay ngày hôm sau xẩy ra biến cố Đồng Chiêm. Một biến cố quan trọng như thế cả thế giới hay tin ngay sau đó. Không lý tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Hànội không biết? Nếu tòa đại sứ biết, không thể nào họ không thông báo tin tức cho các vị dân cử của họ có mặt tại chỗ hay. DB Ánh không được thông báo, điều đó thậm vô lý. Khi được báo chí hỏi, DB Ánh trả lời là cho mãi tới khi ông qua Cam Bốt hay Lào mới biết được. Điều tệ hại hơn nữa là ông không nhớ nổi chắc chắn lúc biết sự kiện Đồng Chiêm, ông đang ở Cam Bốt hay ở Lào. Có thể nghi ngờ rằng DB Ánh đang tìm cách dấu quanh, nhưng câu trả lời của ông đã tố cáo ông. Không biết DB Cao Quang Ánh đã nhìn ra chưa, VGCS lưu manh đã giương bẫy để triệt ông. Ông là một vị dân cử công giáo, có tinh thần chống cộng. Điều đó ai cũng thấy và tất nhiên VGCS rất sợ. Ông trở về quê hương, chúng bầy ra trò triệt hạ cây Thánh Giá ở Đồng Chiêm, nhưng lại ra điều kiện không cho ông lên tiếng, không cho họp báo để bịt miệng ông. Vấn đề đáng lý phải lên tiếng cấp thời, thì ông đã không được phép mở miệng. Hệ quả là ông trở nên một người xa lạ đối với đồng bào của ông. Họ hết còn tin tưởng và ủng hộ ông nữa. VGCS chỉ muốn có thế, và chúng đã thành công.

Một điểm khác nữa là trong thái độ xử trí công việc, DB Cao Quang Ánh đã tỏ ra là một con người thiếu bản lãnh của một nhà chính trị. Bà DB Loretta Sanchez trước đây có lần sang VN về vấn đề nhân quyền, nhưng bà đã không chấp nhận các điều kiện của VGCS đòi hỏi để được nhập cảnh. Bà Sanchez tuy là một dân biểu nhưng bà đi với tư cách cá nhân, còn DB Cao Quang Ánh đi trong phái đoàn chính thức của Hạ Viện Mỹ. Hai tư cách đó khác nhau xa lắm. Ông Ánh là người VN. Bà Sanchez không phải là người Việt, mà còn là một phụ nữ. Ông là một đấng mày râu VN, nhưng tỏ ra hèn và nhát hơn một vị nữ lưu gốc Spanish. Trong lãnh vực hoạt động cho quyền lợi của VN, xem ra DB Cao Quang Ánh thua xa bà Loretta Sanchez.

Điểm sau cùng và cũng là điểm quan trọng. Trong cuộc họp báo sau khi trở về Hoa Kỳ, DB Cao Quang Ánh đã tuyên bố một câu hết sức ngớ ngẩn. Ông nói: “Tôi nghĩ đây không phải là việc làm của chính quyền, mà của một trong những người cấp nhỏ.” Bị bưng bít như thế nên chẳng biết được cái gì tại chỗ khi ở Hànội, thế mà DB Ánh dám tuyên bố, triệt hạ cây Thánh Giá Đồng Chiêm là việc làm của cấp dưới, chứ không phải của nhà cầm quyền trung ương. Kể cũng ẩu thật. Ông căn cứ vào đâu để đưa ra lời nhận định hồ đồ đó? Hồi năm 1956 (?), sau khi giết hại hàng vạn đồng bào bị quy tội địa chủ, Hồ Chí Minh ra trước công chúng nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, tuyên bố, đấy là việc làm sai lầm của địa phương chứ “bác” và trung ương không muốn thế. Thế là huề dzốn. Lũ dân đen khốn khổ lại nhắm mắt tin tưởng và yêu “bác” như xưa. Khi đi tù về, một người bạn kể lại với tôi, thân nhân của anh là một địa chủ sống sót từ ngoài Bắc vô thăm. Ông ta rưng rưng nước mắt nói với bạn tôi: “May mà nhờ có bác biết kịp thời và can thiệp, chứ không thì chúng tôi chết cả nhà rồi.” Cứ coi như một chuyện tiếu lâm. Mánh lới lừa bịp của VGCS siêu như vậy đấy. Vài giọt nước mắt, một câu nói của Hồ đủ sức rửa sạch hết mọi tội lỗi của hắn và lấy lại được lòng tin của quần chúng.

Câu hỏi đặt ra là việc bách hại giáo dân Đồng Chiêm thật sự là việc làm của cấp dưới, hay là chủ trương của trung ương đảng và nhà nước VGCS? Tự hỏi, nếu đó chỉ là việc làm của cấp dưới thì các vụ đập tượng Đức Mẹ Pieta, vụ cướp trường học Loan Lý, và rất nhiều vụ khác nữa, cũng đều là việc làm của cấp dưới cả sao? Thật là vô lý, cấp dưới làm ăn bậy bạ như thế mà không đứa nào bị xử phạt. Nhiều trường hợo liên tiếp xẩy ra như thế mà không hề bị ngăn chặn và sửa sai. Trái lại, bọn cầm quyền trung ương còn lấp liếm, bao che, dung dưỡng thuộc cấp, đổ tội trên đầu các nạn nhân và bao giờ cũng dành lẽ phải về phần mình. Như vậy, thì chuyện trung ương chủ trương hay cấp dưới làm bậy đã rõ ràng. Như thế mà DB Cao Quang Ánh không nhìn ra. Lời tuyên bố của ông thật sự là sự chạy tội cho bọn VGCS đầu sỏ tại Hànội. Ông vô tình hay cố ý, muốn biết cũng đòi hỏi phải có chút ít thời gian.

Kết Luận

Vừa qua, trang Web Take2Tango có đưa ra một bảng thăm dò (poll) bằng cách kêu gọi người đọc vote cho một trong hai ý kiến sau đây:
    Câu 1 - Chúng ta cần “khẩn trương” gây quĩ để giúp DB Cao Quang Ánh tái đắc cử.

    Câu 2 - Chúng ta “tẩy chay toàn diện” mọi sinh hoạt liên quan đến DB Cao Quang Ánh.

    Kết quả bạn đọc vote cho câu 1 là 26%, cho câu 2 là 73%.
Vì không hiểu biết về kỹ thuật làm thăm dò, đàng khác nhận thấy cách đặt câu hỏi có vẻ gượng ép, không mấy thích hợp, chúng tôi thật sự không hoàn toàn tin tưởng việc thăm dò trên trang Web Take2Tango. Tuy nhiên kết quả thăm dò cũng cho thấy một chỉ dấu là DB Cao Quang đã mất đi phần nào sự tin tưởng và cảm tình mà đồng hương tỵ nạn dành cho ông. Những người trẻ trong cộng đồng tỵ nạn chúng ta như DB Cao Quang Ánh nên hiểu rằng khi dấn thân đi vào chính trường Mỹ, một đàng họ phải hành sử trách nhiệm dân cử theo con đường “tôi ngay thờ chúa, gái thờ chồng”, nhưng đàng khác, họ cũng nên giữ lấy cái nếp sống VN, nên thở hơi thở VN, và nên có trái tim đập theo nhịp sống của dân tộc VN.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Tuesday, January 19, 2010

Mr "COW"

    Nối Kết
Nguyễn Đạt Thịnh

Tôi muốn nối kết hai việc làm của dân biểu Cao Quang Ánh để nhận xét đúng hơn về con người của ông. Việt thứ nhất là ông bỏ lá phiếu Cộng Hoà duy nhất cho đạo dự luật cải tổ y tế, và việc thứ nhì là, mới đây, ông đi thăm Việt Nam và những điều ông nói về cuộc thăm viếng đó.

Tháng Chạp 2008 ông Ánh đắc cử dân biểu liên bang tại hạt New Orleans, một hạt đa số cử tri là người da đen và luôn luôn bỏ phiếu thiên về đảng Dân Chủ; việc ông đắc cử là một cơ may riêng của cá nhân ông, may vì đối thủ của ông bị truy tố về tội tham nhũng, diễn biến giúp ông gần như độc diễn, một mình chạy đua với một bóng ma chính trị.

Thành công như một phép lạ, ông trở thành đứa con cưng của đảng Cộng Hòa, mặc dù thời gian “cưng chiều” chỉ kéo dài không tới một năm.

Tháng 11/2009 ông “phản đảng” đem lá phiếu Cộng Hòa duy nhất bỏ cho dự luật cải tổ y tế, giúp dân biểu trưởng khối đa số hạ viện Steny Hoyer có thể hãnh diện tuyên bố với truyền thông, “quý vị chứng kiến tận mắt là dự luật cải tổ y tế được cả lưỡng đảng bầu chọn.”

Ông Cao không đem lá phiếu của mình tạo thắng lợi cho đạo dự luật cải tổ y tế, số phiếu cần để thắng là 218, ông chờ đúng lúc dự luật đã đạt được số phiếu này mới bỏ là phiếu “yea” của mình.

Nhưng lá phiếu không cần để thắng của ông, vẫn là lá phiếu cần để tô mầu “lưỡng đảng” chi việc hạ viện thông qua dự luật. Ngày hôm sau ông giải thích trên đài CNN, “Lúc nào tôi cũng quan tâm đến quyền lợi của những cử tri đã bầu tôi; tôi bỏ phiếu cho nhu cầu y tế của họ, dù lá phiếu này có chặt đứt tương lai chính trị của bản thân tôi.”

Mọi người ca tụng tinh thần trách nhiệm của ông, trong số những người ca tụng đó có tôi; tôi không biết những màn đi đêm trước khi ông bỏ phiếu thuận.

Nhân vật Bạch Cung chỉ định đặc trách liên lạc với ông Cao là bà Nancy-Ann DeParle; một nhân viên Bạch Cung nói hai người liên lạc với nhau thường xuyên, bà DeParle mở nhiều cửa công quyền cho ông Ánh để ông xin trợ giúp cho New Orleans về các mặt gia cư, giáo dục, y tế, và an ninh.

Cuối cùng chính tổng thống Barack Obama điện thoại cho ông và hứa hẹn bành trướng bệnh viện, và không đòi New Orleans trả những nợ cũ còn thiếu liên bang. Giờ này tôi đang tự hỏi, “ngoài những điều xin cho New Orleans, ông Cao còn xin ân huệ nào khác nữa không?”

Màn biểu diễn tại hạ viện đánh dấu sự thành công chính trị thứ nhất của dân biểu Ánh sau 11 tháng nghị trường. Ông bước qua cuộc vận động thứ nhì với vốn liếng thu lượm từ cuộc vận động thứ nhất:

Ông đi Việt Nam.

Ngày 13 tháng Giêng ông Ánh họp báo qua điện thoại; cô Tuyết Mai ghi nhận cuộc họp báo lên giấy và phổ biến trên website. Trong bản tin, cô Tuyết mai ghi là dân biểu Ánh nghĩ vụ hành hung tại Ðồng Chiêm “không phải là việc làm của chính quyền.”

Trang website của Đài Tiếg nói Việt Nam (VOV) đồng ý với ông Ánh là chính quyền không đánh đập giáo dân Ðồng Chiêm.

Ông Ánh tin là việc đàn áp, đánh đập giáo dân chỉ là lỗi lầm của cán bộ xã, ấpWebsite Dòng Chúa Cứu thế cho biết cây thánh giá tạm bằng tre đã được dựng lại ngay ngày hôm sau, sáng Chủ nhật 17/01. Một cuộc thi đua đang manh nha diễn ra, một bên “người lạ” cứ phá, cứ dỡ, bên kia giáo dân cứ dựng thánh giá tre, rẻ tiền, làm nhanh.

Trong lúc đó hãng thông tấn Pháp AFP (Agence France Press) tiết lộ dân biểu Ánh là con của một sĩ quan VNCH. Ông nói với AFP là để được Việt Cộng cấp chiếu khán, ông đã cam kết với chúng là sẽ không gặp những chiến sĩ dân chủ đang tranh đấu cho nhân quyền và tự do trong quốc nội, ông cũng không họp báo, không phổ biến những thông cáo báo chí.

“Chính phủ Việt Nam không muốn cấp chiếu khán cho tôi vì họ cảm thấy cuộc viếng thăm của tôi có thể tạo chấn động”, ông Ánh nói trong cuộc họp báo sau ngày ông trở về Hoa Thịnh Ðốn.

("The Vietnamese government did not want to issue a visa because they felt that my visit potentially could be, I guess you could say, explosive", Cao told a conference call after returning to Washington.)

“Ðể có được chiếu khán, tôi phải âm thầm về Việt Nam và âm thầm ra khỏi Việt Nam”.

Âm thầm vô, rồi âm thầm ra, nhưng ông Ánh vẫn nói tốt cho Việt Cộng; ông nói bà chị ông bảo ông là tình hình Việt Nam hiện nay đã có tự do mở tiệm buôn và tự do thờ phượng.

“Ai cũng nói tình hình cải thiện rất nhiều”, ông Ánh nói.

Tôi tự hỏi, con người dàn dựng được “cú” đánh ngoạn mục 3 tháng trước tại hạ viện, đang mưu tính gì nữa đây, và tìm thấy câu trả lời ngay trong bản tin của AFP viết về chuyến đi Việt Nam của ông Ánh.

Bản tin AFP viết, “Cao nói mục đích chính của ông trong chuyến thăm viếng 3 quốc gia Việt, Miên, Lào là nghiên cứu cách dọn dẹp những bom đạn chưa nổ do lực lượng Hoa Kỳ thả xuống trong thời kỳ chiến tranh; những quả đạn chưa nổ này đã giết chết nhiều ngàn người từ ngày chiến tranh chấm dứt.

Ông nói ngân khoản 3.6 triệu mỹ kim mỗi năm Hoa Kỳ giúp cho Lào chỉ là một phần tư số tiền Lào cần để dọn dẹp bom xì, đạn lép.”

Thì ra là như vậy: ông Ánh về Việt Nam để làm áp phe thầu dọn dẹp bom đạn. Ông bỏ bàn toán và thấy Hoa Kỳ phải cấp cho Lào 14.4 triệu mỹ kim (3.6 triệu X 4) mỗi năm; không biết ông có tìm ra thêm con số phải đòi Mỹ là bao nhiêu nữa để làm công việc dọn dẹp bom, đạn trên lãnh thổ Việt Nam chưa?

Khi ông bỏ phiếu “yea” cho luật cải thiện y tế, tôi viết bài khen ông là biết đặt nặng nhu cầu của cử tri hơn là lòng trung với đảng Cộng Hòa. Ðến giờ này tôi băn khoăn không hiểu lá phiếu của ông có phải là bạc cắc con tép đi trước để câu bạc triệu tôm hùm đi sau bây giờ không?

Làm cai thầu để mỗi năm kiếm vài chục triệu mỹ kim có thể hấp dẫn hơn là làm dân biểu bị bạn đồng viện gọi là Cow.

Và đó là lý do khiến ông thấy Việt Nam đang tự do, và giúp ông biết nhà nước Việt Cộng không hề đánh giáo dân Ðồng Chiêm.

Tôi xin ông Ánh đính chánh là tôi thiếu chính xác trong việc nối kết hai việc ông làm; sự im lặng của ông sẽ đồng nghĩa với một chữ “yes” nữa, chữ thứ 3 sau hai chữ “yes” ông đã nói tại hạ viện cuối năm ngoái, và tại Hà Nội tháng trước.

Nguyễn Ðạt Thịnh

ĐẾ QUỐC MỸ, "MỘT BỌN ĐÁNG CHẾT" !!! - Nguyễn Thanh Ty

Nguyễn Thanh Ty

Kể từ ngày thoát khỏi được cái thiên đường Xã hội Chủ nghĩa Dáo Mác với Lưỡi Lê sang Mỹ đến nay, nói nào ngay, đã gần 20 năm rồi chớ có ít ỏi gì, nhưng khẩu vị của tôi vẫn chưa quen được với đồ ăn, thức uống của bản xứ như Hotdog, Hamburger hay Pizza, Coca, Pepsi mà vẫn cứ cá kho mặn, cải muối, dưa chua, ly trà Đổ Hữu Bảo Lộc, mới đã cái thần khẩu, no căng cái bụng nhà quê của mình. Bọn Việt cộng cứ lu loa rằng cái đám “khúc ruột ngàn dặm” bám chân đế quốc Mỹ để được “bơ thừa sữa cặn” thật ra chỉ là do cái bệnh mê Mỹ quá nặng nên “suy bụng ta ra bụng người” mà thôi. Cứ nhìn vào thái độ xun xoe mấy năm gần đây của đám lãnh đạo Bắc Bộ phủ, kéo cả lô, cả lốc bầu đoàn thê tử sang Mỹ để cầu cạnh, van xin tư bản Mỹ trở lại Việt Nam thì thấy rõ ai là kẻ muốn được “bơ thừa sữa cặn”.

Tuy không quen với “bơ thừa sữa cặn” của đế quốc, nhưng sống lâu ngày bên cạnh nó, dù muốn hay không, vẫn cứ bị lây cái mùi bơ sữa, giống như mấy anh Chà Và Ấn Độ, dẫu tắm xà bông thơm loại nào đi nữa mồ hôi vẫn cứ có mùi cà ri tỏa ra điếc mũi.

Vì lây cái mùi “bơ sữa” nên dần dà tôi quên mất tiêu mối hận lòng và cái “tội ác” của đế quốc Mỹ đã gây ra cho miền Nam. Duy chỉ có bài học trong trại tù “Cải tạo” do Cán bộ quản giáo dạy đi, dạy lại suốt gần 6 năm rằng “ta đánh cho đế quốc Mỹ cút khỏi Việt Nam vĩnh viễn, không bao giờ dám trở lại nữa” là không thể nào quên được.

Quả nhiên Mỹ đã không trở lại thật. Chỉ đến khi Việt Nam anh hùng “chiếu lót đàng, vàng lót ngõ, thảm đỏ lót sân bay” trân trọng kính mời “Ngài”, thì Đại vương Biu Cờ Lin Tơn của đế quốc mới chịu dời gót ngọc hạ cố, sang chơi “thăm dân cho biết sự tình”.

Kể từ cái ngày “Trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời đế quốc chói qua tim” ấy, cái ngày hai nước Việt Mỹ ô kê sa lem, xóa bỏ hận thù bất cộng đái thiên, bắt tay, ôm hôn nhau thắm thiết đến nay, lãnh đạo ta cứ xoành xoạch kéo nhau đi Mỹ cứ như đi chợ cầu Ông Lãnh. Con cái lãnh đạo ta cứ nhất định đổ xô du học Mỹ chứ không chịu sang Liên Xô, Trung Quốc hay các xứ Đông Âu như thời “Có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”.

Mối bang giao Việt Mỹ vừa mới được chắp cánh, liền cành, tưởng đâu cũng giống như tình hữu nghị Việt Trung, đời đời bền vững như 16 chữ vàng y và 4 hảo lớ của Hán triều tặng. Ngờ đâu …

Thấy dzậy mà không phải dzậy. Tay thì ngửa ra xin tiền mà mối thù đế quốc Mỹ của đảng ta ngày nào vẫn cứ còn nguyên khối trong bao tử.

Mới đây, Ngài chủ tịch Nguyễn Minh Triết đã cầm lòng không đậu cái ấm ức trong bụng lâu nay nên đã (cố ý) hớ hênh xì ra “tui nói chuyện dzới ông Ô Ba Ma, dzừa động viên ổng mà dzừa phân hóa nội bộ nước ổng”. Ghê chưa! Nói có một câu ngắn ngủn mà phân hóa được nội bộ nước Mỹ. Quả nhiên là tài nghệ phi thường. An Nam sử ắt phải chép: “Trước Triết, sau Triết, chưa từng có ai làm được việc này!”. Xưa nay chưa hề có nhà ngoại giao nào đến nước người ta vừa cầu cạnh, xin xỏ lại vừa tìm cách “phân hóa nội bộ” nước người ta lộ liễu, trắng trợn như thế.

Tưởng đâu chỉ có ông Chủ tịch nước sểnh miệng nói bậy, ngờ đâu “nhân dân ta” trong nước cũng được đảng ta giáo dục nói đều như thế, nói y như thế.

Mới rặc ròng đây, mối thù đế quốc Mỹ cũng đã được một ủng hộ viên “đá bóng” Việt Nam biểu lộ một cách rất “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội” y chang Ngài Chủ tịch Triết, qua lời bình phẩm trận đá banh ở Lào, “giải trình” vì sao đội tuyển U23 Việt Nam thua đội Malaysia 0-1 trong trận chung kết.

Hai “sự cố” này xảy ra liên tiếp như “một cú hích” thúc cùi chỏ vô hông, làm cho tôi giật mình, tỉnh giấc “bơ thừa sữa cặn” để mà nhớ lại tội ác của đế quốc Mỹ lâu nay bị bỏ quên.

Bán độ

Theo thông tấn xã nhà nước TTXVN tường thuật: Ngày 17/12/2009 vừa qua, trong trận chung kết môn túc cầu nam của Đông Nam Á Vận hội, đã thua đội U23 Mã Lai với tỷ số 0-1 ở phút 84 của hiệp nhì, dù rằng trong trận đấu ở vòng bảng, VN đã thắng Mã Lai 3-1.

Lời bình luận của ủng hộ viên nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam anh hùng như sau:

“Trong môn thể thao lào cũng cần có tư duy chiến thuật, kỹ thuật và thể nực. Thể nực mạnh nà quan trọng trong môn bóng đá. Vậy thì muốn có một thể trạng tốt phải có sự ăn uống đầy đủ. Có một môi trường sinh khí tốt. Hay nà có một lền thể dục thể thao mạnh. Từ sau cuộc chiến tranh xảy ra đến giờ những cầu thủ của ta nà con cháu của những bộ đội trên chiến trường đi Trường Sơn vào Lam đánh Mỹ. Những người đi đánh Mỹ lày thường nà thể trạng yếu và có thể nà thương binh. Thương binh thể trạng yếu, họ nấy vợ sinh con, đẻ cái mất dinh dưỡng, vì vậy thể trạng của các cầu thủ lày không thể lào khoẻ được. Vậy nà Việt Lam thua nà hoàn toàn do đế quốc Mĩ chứ không phải do chính quyền hay do nhân dân Việt Lam không biết đá bóng.” (Nguyên văn được chép ra từ Youtube, luôn cả các chữ ngọng)

Nhưng đàng sau trận chung kết với bàn thua kỳ lạ của đội Việt Nam, người ta đã đặt ra nhiều dấu hỏi: Có phải Việt Nam thua là do bán độ hay do thể lực yếu như người “iu lước” nói trên đổ lỗi lên đầu đế quốc Mỹ?

Trên một blog (bshohai.blogspot.com) của bác sĩ Hồ Hải với bài viết nhan đề “Nói chuyện Triết học của người ngoại đạo: Bóng đá và Tiền” ghi lại nhận xét của mình chuyện nghe được từ môt cò cá độ bóng đá. Trích:

“… Xem hiệp 2, tôi nghe bình luận viên thông báo: Nếu huy chương vàng, sẽ được thưởng nóng 200.000USD. Nếu huy chương bạc, cũng sẽ được thưởng nóng 100.000USD do một công ty truyền thông đình đám. Thấy hôm nay cả hiệp 1 các chàng trai Việt đá cứ như gà mắc tóc, dù có tấn công áp đảo. Tôi trộm nghĩ, nếu thế thì chỉ cần huề hai hiệp chính, chắc các cháu sẽ có một số tiền mà người ta thường gọi là bán độ. Rồi hai hiệp phụ sẽ thanh toán cũng chưa muộn.

… Vào phút 60 trận đấu, một tay cò nói rằng: Nó bán cho thua luôn, vì kèo bây giờ là đá đồng Việt Nam lún tiến. Tôi hỏi lún tiền là sao? Cậu ta bảo: Bố ơi! Bố không hiểu thì đừng có hỏi, vì hỏi mà biết thì sẽ ghiền, mà ghiền thì sẽ hết nhà đấy bố. Cứ ngỡ cậu ta nói chơi. Ai ngờ là thật. Phút 84 định mệnh khi cậu hậu vệ biên có bóng, không chịu phá ra biên khi bóng quanh quẩn ở khu 16,50 mà lại đưa cho cầu thủ Malaysia. Điều gì đến đã đến. Thế là cầm vàng mà để vàng rơi…

Với tình hình “ổn định chính trị” như hiện nay ở trong nước, mà nói theo kiểu Bs Hồ Hải thì đúng là luận điệu của bè lũ “phản động”, lợi dụng tự do ngôn luận, nghe lời xúi dục của bọn “chống cộng cực đoan” hải ngoại “nói xấu đảng và nhà nước ta”.

Ta thua “nà do đế quốc Mỹ nàm cho thể nực ta yếu” chứ Nhà nước ta đâu có bán độ.

Đế quốc Mỹ: đúng là một bọn đáng chết!

-Nhưng lần trước, cách đây mấy năm, đội tuyển Việt Nam đã đoạt chức vộ địch SEAgames, tổ chức thi đấu ở sân Mỹ Đình một cách ngon lành thì thể lực sao lại tốt thế?

- Đó nà do tài nãnh đạo của Đảng ta trong việc rèn cán, chỉnh đội theo tư tưởng Bác Hồ. Chẳng nghe câu: “Mất mùa nà tại thiên tai - Được mùa nà tại thiên tài đảng ta” sao?

- Ừ nhỉ! Đúng quá đi chớ.

Bán danh dự

Miên man lại liên tưởng tới cái vụ kiện “chất độc da cam”. Đảng ta đi kiện Mỹ đến mòn cả giày, tốn hao tiền bạc không biết bao nhiêu mà kể, cù cưa, cú cứa hơn cả chục năm mà bọn đế quốc chẳng chịu sùy ra đồng nào để gọi là bồi thường an ủi.

Kể cũng lạ, Mỹ sử dụng thuốc khai quang diệt cỏ trong những vùng rừng rậm ở miền Nam, từ vĩ tuyến 17 đến tận mũi Cà Mau, để lũ khỉ, đười ươi, dã nhân Việt cộng hết chỗ ẩn núp làm hang ổ, đêm đêm mò ra đào đường, đắp mô, gài mìn bẫy giết hại dân lành.

Chất thuốc này được sử dụng lần đầu tiên vào ngày 12/01/1962, trong chiến dịch Ranch Hand từ 1962-1971. Giai đoạn từ 1967 và 1968, giai đoạn Hà Nội gia tăng cường độ quấy rối miền Nam rất khốc liệt, chất thuốc này được rãi nhiều nhất và thực sự chấm dứt vào 30/6/1971.

Rãi thuốc ở miền Nam mà nạn nhân bị nhiễm độc lại là dân miền Bắc! Ngọn gió Mác Lê hay gió Mao Hồ biến thành gió chướng đã thổi ngược chiều từ Nam ra Bắc chăng?

Hà Nội thành lập “Hội nạn nhân chất độc da cam” khai khống lên rằng hơn triệu người bị nhiễm chất độc với hậu quả là gây ung thư đến loạn thần kinh, từ 100 ngàn đến 150 ngàn trẻ em được sinh ra với tật nguyền, để đi kiện 37 công ty hóa chất Hoa Kỳ sản xuất ra chất khai quang.

Có một chi tiết rất buồn cười bên lề chuyện Hà Nội đi kiện. Khi được tòa án Mỹ hỏi Việt Nam đã có cuộc khảo sát độc lập và uy tín để thẩm định dứt khoát sự hiện diện chất độc của dioxin trong những vùng đất và mạch nước ngầm ở những vùng đã bị khai quang chưa thì Hà Nội ú ớ trả lời rằng chưa vì có khó khăn trong việc nghiên cứu. Tòa hỏi tiếp: Thế thì sao gọi là chất độc da cam? Hà Nội lập tức trả lời mạnh mẽ: Việt Nam có đủ bằng chứng hẵn hoi là các thùng chứa thuốc độc đó còn đang nằm ở kho Tân Sơn Nhất và Long Bình. Chất đó có màu da cam! Cả toà án Mỹ hôm đó, ngày 10/3/2005, cười ngất. Sau khi giải thích cho phái đoàn Hà Nội biết rằng, sở dĩ nó có tên là “da cam” là vì công ty sản xuất chất khai quang đã sơn ký hiệu màu vàng cam trên thùng chứa để người xử dụng biết, tránh mọi sự nhầm lẫn với thuốc khác, chứ thuốc không có màu vàng cam. Các ông nói như thế là “Thầy bói sờ voi” không có cơ sở khoa học, không đáng để bàn cãi. Và dĩ nhiên tòa án Mỹ bác bỏ đơn kiện. Hà Nội vẫn cay cú như cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, kháng cáo tiếp ngày 22/2/08, hy vọng rằng không được chì cũng được chài, không được củ mài cũng được củ khoai lang. Ai ngờ tòa án Mỹ cũng thẳng tay bác bỏ luôn.

Vậy tại sao lắm trẻ em sinh ra sau chiến tranh lại bị dị tật như thế? Nhất là ở miền Bắc!

Trái núi nằm sờ sờ trước mắt, cố tình không thấy, lại thấy hạt bụi trên lông mày!

Đó là môi trường ô nhiễm và âm mưu của thâm độc của người bạn “tốt”: Đại Hán.

Ngoài vấn nạn môi trường ô nhiễm ra, thực phẩm, trái cây, thuốc sát trùng, vật dụng độc hại trăm thứ hằm bà lằng của “nước lạ”, của người anh em phương Bắc “rất quen”, rất thân thiết bên kia biên giới, ào ạt tràn ngập đất nước VN, giết dần, giết mòn người dân với sự tiếp tay che chở, bảo bọc của tập đoàn lãnh đạo Hà Nội đã trực tiếp gây ra hậu quả mà VN cứ đổ riệt cho “Chất độc da cam” của Mỹ để lại.

Bác sĩ Trần Thanh Thảo, Phó Giám đốc Y tế Tiền Giang, Sở Y tế Tiền Giang, Chi Cục An toàn Vệ sinh Thực phẩm, vừa phát hiện(!) nhiều mẫu rượu, ít nhất là 14 mẫu, có chứa độc tố aldehyde, hàm lượng cao, gây chóng mặt buồn nôn, rối loạn nội tiết, có thể làm mất trí nhớ, gây ung thư và dị tật cho thai nhi.

Những hệ quả tai hại do chất độc có màu cam của đế quốc Mỹ và thực phẩm có độc tố của “nước lạ” đã để lại và đang tiếp tục gây ra hàng ngày, hàng giờ cho xã hội Việt Nam ngày càng nhiều. Dễ nhận biết nhất là bệnh lãng trí, mất trí nhớ và si khờ.

Bộ Y tế chưa có thống kê nào cho biết về con số có bao nhiêu triệu người trong nước mắc những chứng bệnh này nhưng chắc chắn một điều là hầu hết quan chức lãnh đạo của đảng ta hiện nay đều là con cháu của “bộ đội vượt Trường Sơn vào Lam đánh Mỹ” đã “bị sinh ra thiếu dinh dưỡng lên có thể nực yếu” đã mắc phải bệnh si khờ, lãng trí.

Sau đây là vài chứng cớ điển hình còn nóng hôi hổi cho thấy bệnh si khờ đã vào tận xương tủy của Bộ Chính trị:

Nhầm lẫn bán nước.

Ngài Đào Duy Quát, Thường trực Phó ban Tư tưởng Trung ương kiêm Tổng biên tập báo điện tử Cộng Sản Việt Nam cho dịch và đăng lại nguyên văn từng chữ bài báo của Trung Quốc, tường thuật cuộc diễn binh, tập trận của hải quân chúng trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, cùng những lời tuyên bố ngạo mạn rằng đảo là của chúng. Sau khi bị nhân dân phát hiện và phản đối việc làm ngu xuẩn đó, Ngài Quát phân bua rằng “chuyện nhầm lẫn nhỏ thôi, không có gì!”.

Biển đảo của mình bị giặc chiếm lấy lại a dua nói hùa theo rồi bảo là nhầm lẫn. Ôi! Chỉ có cái thứ ăn phân mới có thể mở mồm nói ra như thế mà thôi!

Nhầm lẫn bán danh

Vedan nhận giải, cộng đồng ngã ngửa.

Công ty Vedan VN gây ô nhiễm môi trường suốt 14 năm, xả nước thải ra sông Thị Vải khiến cho hàng ngàn gia đình nông dân sống hai bên bờ sông điêu đứng, tán gia bại sản. Bộ Tài nguyên Môi trường đang loay hoay chứng minh thiệt hại về hành vi gây ô nhiễm của Vedan để đòi bồi thường cho nông dân, số tiền bồi thường thiệt hại lên đến 569 tỷ đồng thì hay tin Vedan VN nhận giải thưởng “Sản phẩm an toàn vì sức khoẻ cộng đồng 2009”. Tin này đã khiến cho “cộng đồng” “ngã ngửa”. Sau khi bị nhân dân phát hiện và phản ứng thì Ban Tổ chức bảo là “trao nhầm giải”. Nhưng “trao nhầm đến ba sản phẩm” một lúc cho công ty Vedan thì rõ ràng lãnh đạo nhà nước bị lãng trí cả đám.

Theo bà Nguyễn thị Sinh, Giám đốc Trung tâm Tư vấn phát triển thương hiệu và chất lượng (NATUSI) cho biết đã có sự “nhầm lẫn” khi xét thưởng cho Vedan. “Do sự sơ suất từ nhân viên trung tâm chúng tôi trong quá trình xử lý hồ sơ và thông báo gửi giấy chứng nhận cho công ty Vedan.

Chiều ngày 27/10, tại buổi họp báo tại Hà Nội do Bộ KH-CN tổ chức về giấy chứng nhận “Top 100 sản phẩm vì an toàn sức khoẻ cộng đồng” của công ty Vedan, ông Ngô Quí Việt, Tổng cục trưởng Tổng cục Tiêu chuẩn - Đo lường - Chất lượng khẳng định, việc cấp Giấy chứng nhận sản phẩm an toàn vì sức khoẻ cộng đồng 2009 là thiếu sót của Ban Tổ chức TN – MT, yêu cầu thu hồi giấy chứng nhận đã cấp cho doanh nghiệp này.

Còn ông Bộ trưởng Bộ TN-MT, Phạm Khôi Nguyên, thì bảo rằng: “Hôm nay tôi mới biết việc Vedan được trao giải nên tôi không đánh giá, không bình luận”.

Có điều khôi hài là, trong lúc bà Nguyễn thị Sinh khẳng định: “Vedan VN không được cấp giấy khen cho 3 sản phẩm này. Vedan VN lên sân khấu chỉ là để nhận chứng nhận ủng hộ 100 triệu đồng cho đồng bào bị bảo lụt”, thì ông Yeh Sheau Yeh (tên Việt là Diệp) Giám đốc thuộc văn phòng Tổng Giám đốc Vedan VN, đứng ngẫn tò te ra, đầy vẻ ngạc nhiên: “Ơ hơ!Sao lại bảo không cấp cho Vedan VN? Ba Giấy chứng nhận cho 3 sản phẩm, Cty còn cầm đây mà, chẳng lẽ lại là giấy giả? Buổi trao chứng nhận còn có cả một Thứ trưởng đại diện Bộ KHCN, 1 phó chủ tịch UBND TPHCM, đại diện VCCI (Phòng Thương mại công nghiệp VN) nữa mà!”

Lãng trí bán miệng

Ông Nguyễn Thành Rum

Ông này là Giám đốc Sở Văn Hóa-Thể thao- Du lịch cũng mắc bệnh si khờ và lãng trí nên trả lời nhà báo những câu hỏi về chuyện dùng hình ảnh lính Trung Quốc thay cho bộ đội cụ Hồ trong dịp kỷ niệm 65 năm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam một cách rất ngu ngốc.

Mẫu pano được chọn để kỷ niệm có hình một đoàn quân mặc lễ phục, súng đeo trước ngực, mắt nhìn thẳng. Sau lưng đoàn quân này là bóng một vài cao ốc. Bên trên đoàn quân là lá cờ đỏ, quốc kỳ VN. Tuy hình ảnh đặt bên dưới với dòng chữ “Kỷ niệm 65 năm ngày thành lập Quân đội Nhân Dân Việt Nam” nhưng các quân nhân ấy lại là hình lính Trung Quốc. Ông Nguyễn Quang Vinh, phóng viên báo Lao Động, sau khi biết chuyện, đã gọi điện cho ông Hoàng Tuấn Anh, Bộ trưởng Văn hóa-Thể thao-Du lịch và ông Phạm bá Hoa, Đại tá, Cục trưởng Cục Tư tưởng Văn hóa thuộc Tổng cục chính trị, Bộ Quốc phòng, để báo tin. Các ông này đã cho kiểm tra và những tấm pano theo mẫu “bậy bạ” từng được dựng nhiều nơi đã được tháo dỡ.

Tuy nhiên, để trả lời thắc mắc chung của nhiều người là tại sao mẫu pano ấy ra đời và sẽ có những ai chịu trách nhiệm về chuyện này, Đài Á Châu Tự do, phóng viên Trân Văn đã hỏi ông Nguyễn Thành Rum và được ông trả lời rất “ngu ngốc và quan liêu” như sau: “… À … Cái đó đó, có nghĩa là như thế này nè … đối với một số nhân viên của tôi đó. À … anh em nó có sơ suất cái chuyện đó nhưng nó đã, nó đã chỉnh sửa lại cái hình đó chứ không phải là nó lấy nguyên xi. Bị vì … anh… anh đã thấy lá cờ Việt Nam đúng không?Nhưng mà có điều là mình sử dụng cái hình ảnh của người khác là sai về nguyên tắc bản quyền. Cho nên cái đó là … là … sau khi anh em nó làm thì chúng tôi đã cho thu hồi cái đó. Và chúng tôi có kiểm điểm anh em vì sao sử dụng như thế? Bị vì đó là mình sử dụng, mình phải tính toán đến tác quyền, tính toán đến cái sự thương lượng trao đổi với người ta về nhiều mặt.”

Thật là ngu hết cỡ thợ mộc, ngu đến độ bó tay chấm cơm. Lãnh đạo văn hóa mà tệ hại như thế chẳng trách gì đạo đức xã hội ngày càng sa đọa, suy đồi.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng

Trong lúc ngư dân Quảng Nam – Đà Nẵng tiếp tục bị lính hải quân Trung Quốc truy đuổi bắt giữ người, thu ghe thuyền, đánh đập dã man thì Ngài Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng lại vì bệnh lãng trí quên mất nổi khổ của ngư dân mình cứ ra sức ca tụng tình hữu hảo Việt Trung ngày thêm thắm thiết.

Theo báo SàiGòn tiếp thị thì:

Hồi cuối Tháng Chín vừa qua, nhiều tàu đánh cá của ngư dân Quảng Ngãi tránh bão Số 9 tại quần đảo Hoàng Sa đã bị lính Trung Quốc không cho vào đảo, và sau đó đánh đập, tra khảo, thu giữ tài sản của ngư dân Việt, khi tàu Việt Nam liều tấp vào đảo để tránh bão, “lính đảo bắn chóe lửa quá trời quá đất. Hai ghe đi đầu chạy dạt ra vì lo trúng đạn. Vài lần như thế, không còn ai dám mon men đến cửa cảng nữa.Neo từ ngoài khơi, những ngư dân Việt Nam “nhìn từng đoàn ghe tàu của Trung Quốc, Hong Kong, Nhật Bản chậm rãi vô tránh bão mà buồn bực.”

Trong lúc ấy, Hãng Tân Hoa Xã trích lời ông Phó Chủ tịch Trung Quốc Tăng Khánh Hồng nói với Thủ tướng Việt Nam, Nguyễn Tấn Dũng rằng Trung Quốc sẵn sàng hợp tác với Việt Nam để ''giải quyết đúng đắn các vấn đề biên giới do lịch sử để lại và đẩy nhanh việc cùng khai thác trong các vùng biển Nam Trung Hoa (Biển Đông)''. Ông Nguyễn Tấn Dũng lúc đó đang ở Nam Ninh để tham dự Hội chợ Trung Quốc-ASEAN lần thứ hai từ ngày 19-22 tháng Mười, nói rằng Trung Quốc và Việt Nam đang ''tăng cường hiểu biết và tin cậy lẫn nhau'' và quan hệ song phương đã có những kết qủa tốt đẹp.

Ông Dũng cũng hân hoan nhắc lại các nguyên tắc như ''ổn định lâu dài, hướng tới tương lai, láng giềng thân thiện và hợp tác toàn diện'' 16 chữ vàng trong quan hệ giữa hai nước.

Thủ tướng mà bị bệnh si khờ, nói năng nhố nhăng như thế thì đất nước còn mong gì độc lập với tự do? Ách nô lệ ngoại bang kề cổ đã sắp đến ngày rồi!

Đại tướng Phùng Quang Thanh

Tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng VN, sau khi sang Hoa Kỳ trở về, ba hoa xích thố với thông tấn xã VN và phóng viên trong nước rằng, trong cuộc gặp gỡ với thượng nghị sĩ James Webb ở thủ đô Washington DC, ông đã thuyết phục được ông này sẽ không ủng hộ, còn vận động để chống lại nghị quyết lên án Việt Nam về nhân quyền tại thượng viện Hoa Kỳ. Lập tức, văn phòng ông James Webb ra tuyên bố cãi chính là trong cuộc gặp với ông J.Webb trong tháng 11/09, tướng Thanh không hề nói gì đến chuyện này.

Vậy là sao? Tại tướng Thanh bị bệnh mất trí nhớ nói nhầm chăng?

Người dân kháo nhau rằng, trước khi tướng Thanh du Mỹ để “mở ra một giai đoạn hợp tác mới” với đế quốc Mỹ, Bộ chính trị đã mật giao cho tướng Thanh nhiệm vụ là phải cố gặp cho được nghị sĩ J.Webb, người vừa sang thăm Việt nam cùng bà vợ người Việt, hiện rất có thế lực, để vận động ông này cản trở việc thông qua nghị quyết rất tệ hại ấy. Không biết có phải vì bệnh “lãng trí” ông đã quên mất chuyện ấy. Khi về nước, sợ Bộ Chính trị vặn hỏi rồi mắng mỏ nên tướng Thanh “bốc phét” rằng mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Không ngờ bị lật tẩy “nói láo” quả tang. Thật là ê mặt cho một đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng của nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết

Ví dụ điển hình về “bệnh lãng trí si khờ” trên của anh Rum và hai anh Thủ Dũng và tướng Thanh tuy “hoành tráng” thật, nhưng vẫn không “có chất lượng cao” bằng, nếu đem so với căn bệnh “ngớ ngẩn” thâm căn cố đế của Ngài Nguyễn Minh Triết.

Hồi trước, mỗi khi nghe Ngài Triết ban phát lời vàng ngọc trên Tivi, trên đài nói, ai cũng nghĩ và cho rằng Ngài gốc nông dân, nên nói năng kiểu bình dân học vụ, thô thiển nôm na, nhà quê mách qué. Thiên hạ cười xòa, coi đó là chuyện tiếu lâm ông Chủ tịch nước vui tính pha trò cho nhân dân dzui dzẻ cả làng.

Nhưng vừa qua, chỉ trong một thời gian ngắn có mấy tháng, Ngài Triết vận dụng hết mười thành công lực trong bí kiếp võ lâm “thọt lét” chọc cười thiên hạ, đã xuất chưởng đánh ngã hết một loạt các tay hề sân khấu, chuyên khều nách cho khán giả cười để hốt bạc cắc như Bảo Quốc, Hoài Linh, Chí Tài, Minh Béo…luôn cả Nguyễn ngọc Ngạn của Thúy Nga Paris.

Sau chuyện đi Mỹ “dzừa động viên dzừa phân hóa nội bộ của Ô Ba Ma”, đến chuyện “Việt Nam dzới Cuba, một anh gác, một anh ngủ để canh chừng nền hoà bình thế giới” đã làm cho thiên hạ cười nôn ruột rồi, Ngài Triết hình như cho rằng như thế cũng chưa phát huy hết cái “tinh hoa” của mình đang “thời kỳ phát tiết quá độ”, nên về nước mở một “Đại hội Việt Kiều”, mời nhân tuyển “Dzịt Kìu yêu nước là yêu Xã hội Chủ nghĩa” của 101 nước trên thế giới về để xem và nghe Ngài diễu hài.

Trong cái hôm tại hội trường Mỹ Đình, 900 Dzịt Kìu cùng cả ngàn “đại biểu” trong nước ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, miệng há hốc ra, mắt mở trừng trừng không chớp, tai vễnh lên, căng hết độ để theo dõi diễn viên hài Nguyễn Minh Triết trỗ tài.

Trên sân khấu, Nguyễn Minh Triết miệng nói, cái đầu lúc quay bên trái, lúc nghiêng bên phải, đồng bộ theo cánh tay chém gió nhịp nhàng, cái mặt thì cứ ngơ ngơ trông rất quỷnh, rất Hai Lúa. Lúc ấy, dù ai khó tính cách mấy, dù cố giữ vẻ nghiêm trang trong hội trường cũng phải phì cười trong bụng.

Sau khi “nổ sảng” về một chuyến “đại thắng lợi, đại thành công” về ngoại giao của mình trong chuyến Mỹ và Âu Châu du, Triết bắt đầu tiếu lâm về chuyện “tham nhũng” của Việt Nam như sau:

“… Như vậy đó, tôi muốn nói dzới các đồng chí, dzới các quí vị rằng cái vai trò, cái vị thế của mình bây giờ cũng ngang hàng dzới người ta, cũng nói năng đúng mức, cũng đàng hoàng …

Chúng ta từ một nước trong chiến tranh, chưa có kinh nghiệm trong quản lý. Là ở nước người ta đó, thì muốn tiêu cực, muốn tham nhũng cũng khó vì cái hệ thống luật pháp nó chặt chẽ. Còn ở Việt Nam của mình, thì có khi không muốn tham cũng động lòng tham. Cái người thủ quỹ cứ giữ tiền khư khư ở quỹ lúc nào cũng có số dư, cho nên lúc bí quá, thì em mượn một chút. Mượn thì hổng thấy ai đòi hết, thấy hông thì em mượn thêm. Chứ hông phải người Việt Nam tham nhũng nhất thế giới đâu. Nói một hồi thì thấy người Việt Nam tham nhũng nhất thế giới, hông phải vậy. Cho nên tôi đề nghị quí vị ở nước ngoài khi nghe những thông tin này rồi nhìn về Việt Nam cũng đừng có hốt hoảng nghĩ rằng sao trong nước mình tiêu cực quá. Mà hồi xưa mấy ổng quánh giặc sao giỏi thế mà bây giờ mấy ổng tiêu cực thế. Đây là qui luật muôn đời. Con người ta trong mỗi người ai cũng có hỉ nộ ái ố hết trơn. Chúng ta là con một nhà, là con Lạc cháu Hồng, cùng một bọc trứng sinh ra. Trên thế giới này ít có nơi nào có cái đó lắm á …”

Nhưng, sau cái “Đại hội Vịt Cừu” ấy, sau cái sự phát biểu “linh tinh” ấy, Ngài Chủ Tịch nước Nguyễn Minh Triết lại bị sao quả tạ của Bộ Chính trị giáng xuống đầu tá hỏa tam tinh. Ngài bị buộc phải ngồi viết “bản kiểm điểm” “phê và tự phê” bản thân trước khi bị đá văng ra khỏi chức vụ trong nhiệm kỳ tới, vì đã phát ra những lời nói ngô nghê, ngốc nghếch rất thối khiến cho cả đám trong Bắc Bộ phủ bị bẻ mặt, ê càng có ông Chủ tịch nước quá ngu dốt.

Riêng người viết lại thấy tội nghiệp và thương hại cho ông í lắm lắm. Bởi khả năng ông í có chừng đó, và còn nhiều ông tai to mặt lớn khác trong guồng máy lãnh đạo đảng ta cũng vậy nữa, khả năng cũng chỉ ở lớp ba trường làng, thì làm sao có tri thức, kiến thức bằng những nhà lãnh đạo khác trên thế giới mà bắt mấy ổng phải ăn nói đàng hoàng nghe cho lọt lỗ tai được.

Vì lòng thương hại đó, người viết mách cho Bộ Chính trị một kế nhỏ rất có lợi cho việc đi kiện các công ty Mỹ đã sản xuất ra “chất độc da cam”, sẽ chuyển bại thành thắng, chuyển nguy thành an. Lợi dụng bệnh mất trí, si khờ nói nhăng nói cuội đó mà ta bảo đảm 100% thắng kiện. Cái sự mách nước này coi như làm việc nghĩa, mua phúc cho con cháu, hoàn toàn miễn phí.

Sở dĩ Toà án Mỹ nhiều lần bác đơn khiếu kiện của Ủy ban “Hội chất độc da cam” do Hà Nội đâm đơn kiện ròng rả hơn 10 năm mà chẳng nên tích sự là vì Hội này trả lời ấm ớ hội tề, không có cơ sở khoa học chứng minh về di chứng chất độc da cam ngoài những đứa trẻ bị dị tật được mang theo làm chứng cớ.

Lần này ta dắt theo một lô các nhân vật lãnh đạo của đảng ta, ít nhất là những người hùng được “vinh danh” trong bài viết này, để cho tòa án Mỹ phỏng vấn và thử máu. Những câu trả lời ngớ ngẩn, lờ khờ do máu bị nhiễm chất độc da cam khi vượt Trường Sơn trong thời gian đánh cho “Mỹ cút Ngụy nhào” của lãnh đạo ta sẽ là điều kiện “ắc có và đủ” để thắng kiện.

Nhân chứng, vật chứng hiển nhiên, ba toà quan lớn Mỹ phen này thua là cái chắc.

Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí, một công đôi ba việc, người viết vừa trả được thù xưa, cái tội phản bội đồng minh, bỏ của chạy lấy người, tiếp tay làm sụp đổ miền Nam, giờ bị thua kiện, phải bồi thường hàng tỷ đô la. Đám chóp bu Hà Nội sẽ tranh nhau số tiền khổng lồ này như chó tranh xương, cắn nhau chí chết.

Quả là nhất tiễn song điêu.

Đế quốc Mỹ đã chạy khỏi Việt Nam 34 năm rồi mà hậu chấn “bơ thừa sữa cặn” vẫn còn tác động đến chế độ Cộng sản VN dữ dằn đến thế.

Chắc có người đọc xong bài này sẽ xoa tay, cười mím chi con cọp, phán rằng: Đế quốc Mỹ: ‘Thực là một bọn đáng chết’ !

Nguyễn Thanh Ty

CA SĨ HẢI NGOẠI VỀ CA HÁT Ở VIỆT NAM, TRÁCH CHI NHỮNG KẺ CHỈ BIẾT LỢI NHUẬN - Đỗ Văn Phúc

Đỗ Văn Phúc

Ngày xưa, ông Đào Duy Từ tuy là một nhân tài lỗi lạc, nhưng vì là con của một đào hát cô đầu, nên không được đi thi để ra làm quan như các sĩ tử khác. Xã hội Việt Nam cho đến thời Cộng Hoà, vẫn coi những người hoạt động trong giới ca hát là thấp kém nhất; không có trong sự xếp loại “Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh”. Vì thế, mới có chữ “Xướng Ca Vô Loài”. Khác với xã hội Tây Phương mà nghệ thuật trình diễn đã được coi trọng từ hàng trăm năm trước, nhất là khi có quan điểm tân tiến về bình đẳng xã hội; Việt Nam ta vẫn coi nhẹ nghề ca hát, kịch trường. Một phần do ảnh hưởng phong kiến, một phần cũng do tự những giới trong nghề trình diễn phần lớn xuất thân kém cỏi và ít chịu thăng tiến về kiến thức và phẩm cách. Họ thường nổi lên do chút tài thiên phú. Có một số ít học, mà không qua các lớp đào tạo để có những kiến thức cơ bản trong nghề và các kiến thức về xã hội. Vì thế, một phần của giới này có lối sống buông thả, thiếu phẩm hạnh, thiên về lợi danh.

Theo làn sóng người di tản tỵ nạn Cộng Sản, các ca sĩ nhạc sĩ cũng có mặt rất sớm trên mảnh đất tự do. Sau đó, những chuyến vượt biên, đoàn tụ đã đem lại thêm rất nhiều người tài danh để đủ khả năng hình thành một sinh hoạt văn nghệ sống động tại Hoa Kỳ và các nước tự do – là món ăn tinh thần không thể thiếu được của những người Việt mới định cư, chưa hội nhập vào đời sống văn hoá hoàn toàn khác lạ của các nước sở tại.

Những năm khi còn ở trong các trại tù Cộng Sản, chúng tôi luôn luôn nuối tiếc về sự “khai tử” của nền văn hoá văn nghệ phong phú của miền Nam Tự do. Nhưng nhờ các ca, nhạc sĩ di tản, nền văn hoá, văn nghệ đã được hồi phục và phát triển mạnh. Các bản nhạc được ghi chép lại, trình diễn và phổ biến rộng rải đã trở thành niềm vui và hy vọng cho hàng triệu người Việt chúng ta không những ở hải ngoại mà cả ngay trong nước. Đó là điểm son mà chúng tôi không hề quên.

Người Việt hải ngoại đã trả công xứng đáng cho các ca, nhạc sĩ, các chương trình Thúy Nga, Asia, các đại nhạc hội tổ chức khắp nơi bằng sự tham dự đông đảo, bằng các bài báo vinh danh, quảng bá. Những tưởng rằng tấm lòng của họ sẽ chung thủy với sự cổ vũ, đùm bọc của đồng hương.

Nhưng mấy năm gần đây, làn sóng những ca (có vài nhạc sĩ) quay bước trở về Việt Nam để mua nhà, mở tiệm, ca hát càng ngày càng tăng. Thậm chí có những ca nhạc sĩ còn lếu láo tuyên bố ca tụng Cộng Sản và được Cộng Sản ban cấp bằng khen ve vuốt. Những người này không lâu trước đây còn đứng trên sân khấu Asia, Thúy Nga, mặc áo lính, hát những bài ca tụng chế độ Cộng Hoà, vinh danh người lính miền Nam; thì đùng một phát, trở mặt thấy xuất hiện trên sân khấu Sài Gòn. Có những ca sĩ trở mặt nhiều lần, từ đỏ sang vàng, kiếm được chồng sang, kiếm được chút vốn, lại trở từ vàng sang đỏ. Có kẻ sau khi về đỏ, bị lừa bịp, hất cẳng lại từ đỏ sang vàng nhanh đến chóng mặt.

Sự trở cờ, quay mặt này làm hao tốn không ít bút mực lời bàn trên các trang web, báo chí hải ngoại. Người ta lên án, chê bai thậm chí thoá mạ bằng nhiều chữ rất tàn độc. Đa phần là do các ca sĩ đã luống tuổi, giọng ca đã bể không còn hơi. Ở hải ngoại, khan giả còn chút cảm tình mà chấp nhận. Họ tưởng có thể mò về Việt Nam để được vỗ tay vì chút dư âm của dĩ vãng xa xưa. Người ta đã miệt thị những kẻ này bằng các chữ khó nghe như “con Nhện Trắng Gò Công”, “Nguyễn Cao Kỳ Cẩu”, “Trịnh Hủi” …

Người viết bài này đã hơn một lần lên tiếng đề nghị không nên mất thì giờ về những ca sĩ này. Vì xét cho cùng, họ không phản bội điều gì cả. Họ không tôn thờ lý tưởng nào mà chỉ là những người làm tiền, kiếm danh vọng. Ngoài một số ít các ca nhạc sĩ có trình độ, có ý thức chính trị như Lê Dinh, Duy Khánh, Lam Phương, Ngọc Minh đa số không hề có chút lập trường, nhận thức chính trị nào. Họ ra đi khỏi Việt Nam là để trốn chạy một chế độ mà họ không thể sống thoải mái được như trong một xã hội tự do. Điểm này có vẻ nghịch lý, vì kinh tế cũng là một phần trong phạm trù chính trị. Nhưng trong thâm tâm họ, họ không có cái tầm nhìn như thế. Vì thế, khi có cuộc sống thoải mái ở nước ngoài, mà lại được đi về Việt Nam ca hát, thì họ tận dụng ngay cơ hội. Mục đích của họ chỉ là tiền và danh thôi.

Lỗi là tại chúng ta đặt quá nhiều kỳ vọng vào họ và đánh giá họ cao hơn nhiều thực chất của họ. Đơn thuần, họ là những nghệ sĩ, chỉ biết đồng tiền và danh vọng.

Những nhạc sĩ khi viết bản nhạc do tình cảm thắm thiết với đối tượng, âm điệu nhạc sẽ có hồn, và lời nhạc sẽ thanh thoát (đó là Chiều Mưa Biên Giới, Anh Đi Chiến Dịch, Ngày Trở Về, Quê Nghèo …) ; trái lại thì chỉ là những nốt sol, đô, mị ráp vội vàng cho đủ một bài ca, cho đúng nhạc lý, và lời thì chắp vá, ngọng nghịu đến vô duyên.

Người ca sĩ khi hát vì sự đồng cảm với nội dung bài hát thì giọng hát tuyệt vời, thấm vào từng thớ thịt, giòng máu người nghe, làm cho họ xúc động đến rơi lệ. Ngược lại, thì chỉ là một giải trí cho qua thời gian mà không để lại một ấn tượng nào.

Trong cuốn phim “From Here to Eternity”, khi Binh Nhì Angelo Maggio (do Frank Sinatra đóng) bị tên Thượng Sĩ Phì Lũ Fatso Judson (Ernest Borgnine) bắt nhốt và đánh chết; người bạn rất thân là Binh Nhì Robert Lee Prewitt (Montgomery Cliff) đã thổi ba hồi kèn tiễn biệt lúc sáng mai với nước mắt ràn rụa. Âm vang thổn thức từ đáy con tim của người lính nghệ sĩ đã làm cho cả doanh trại đều ngồi dậy nhìn ra và cảm xúc tột cùng.

Chúng ta đang sống trong một xã hội tư bản do chúng ta lựa chọn và chấp nhận (dù chì là sự lựa chọn bắt buộc giữa hai chế độ Tư bản và Cộng sản). Chế độ Tư bản dựa trên lợi nhuận, và luật cung cầu. Khi có cầu, thì mới có cung. Hết nhu cầu về phương diện này, thì nhà sản xuất xoay qua cung cấp cho mặt khác đang có nhu cầu nổi lên. Họ làm thế vì lợi nhuận chứ không hoàn toàn vì lòng yêu thương phục vụ khách hàng. Dù rằng trên các quảng cáo, luôn luôn mở miệng nói :”We are here for you”. Phải nói rằng “we are here for money!” mới đúng.

Các ca nhạc sĩ, các nhà sản xuất băng đĩa không là ngoại lệ. Họ phải sống trước đã. Ngay cả anh chị em cựu tù nhân chính trị cũng thế thôi. Những năm mới qua Mỹ, đi làm thuê cho các hãng xưởng, họ rất hăng hái chống cộng. Họ lên án văn hoá phẩm VC, họ chê trách những ai nghe nhạc VC, đọc báo VC. Nhưng sau khi có một số vốn bỏ ra đầu tư, những người kinh doanh về sách báo, băng nhạc, phim ảnh đã sớm chiều theo thị hiếu khách hàng mà nhập cảng những băng nhạc, DVD từ Viêt Nam với nội dung ban đầu là những bài hát cho trẻ em, rồi đến những băng hài hước rẻ tiền, và sau đó, không ngần ngại nhập luôn những băng phim truyện mà chắc chắn có ít nhiều tuyên truyền cho CS.

Câu trả lời của họ luôn luôn là: “Mình buôn bán, thì khách hỏi gì phải tìm cho có!!!”

Các vị chủ chợ, địa ốc, chuyển tiền thì khỏi nói. Làm sao mà họ không bị quyến rũ bởi mức lời hàng chục, hàng trăm ngàn đô la mỗi tháng?

Chúng ta thử nghe một đoạn của ông Nam Lộc, một MC chuyên nghiệp mà nhiều người tị nạn rất ngưỡng mộ khi trả lời phóng viên Xuân Hồng của đài BBC trong chương trình “Lá Thư Hàng Tuần” phát thanh sáng Thứ Bẩy 26 tháng 5, 2007 tại Hoa Kỳ

Trích: Xuân Hồng: Xin ông Nam Lộc cho biết các chương trình ca nhạc của Trung tâm Asia thường dựa vào những yếu tố nào để thực hiện?

Nam Lộc: Thưa anh, Asia Entertainment là một trung tâm ca nhạc và sinh hoạt nghệ thuật tư nhân phục vụ cho khán thính giả người Việt tại hải ngoại. Do đó khi thực hiện các chương trình ca nhạc, chúng tôi hoàn toàn dựa vào cảm quan cùng nhu cầu thưởng ngoạn của người tiêu thụ. Chính vì thế mà hầu hết các nhạc phẩm được sử dụng và trình bày trong mọi đĩa nhạc đều là những ca khúc được khán thình giả yêu thích hoặc yêu cầu, vì nó phản ảnh đúng tâm trạng, hoàn cảnh cùng nỗi niềm và thị hiếu của người nghe. Có thế thì khán thính giả mới mua DVD và trung tâm mới có lợi nhuận để tiếp tục thực hiện các sản phẩm mới. Ngưng trích

Vậy thì khi Cộng Đồng tỵ nạn chống Cộng tích cực thì họ làm băng nhạc, hát các bài chống Cộng. Khi Cộng Đồng chống Cộng yếu đi, và có thể kiếm tiền ở quốc nội, thì họ đi hai hàng. Khi Cộng Đồng hải ngoại không còn là con bò sữa, do những đợt di dân sau này với hàng loạt khán thính giả mới đến Hoa Kỳ càng ngày càng đông không thiết tha gì với nhạc cũ miền Nam thì họ bắt buộc phải chuyển qua loại nhạc khác mà có thể là nhạc từ Việt Nam; hay mò về Viêt Nam quay phim, ca hát ca tụng Việt Cộng để kiếm tiền ở Việt Nam.

Tóm lại, một khi đã bước vào vòng doanh thương, chỉ có tiền là "mục tiêu tối hậu". Tổ quốc, đồng bào chỉ là những khái niệm xa lạ, mơ hồ. Tiền đếm được, mua được những ước muốn, áo quần, nữ trang đua đòi vì nhu cầu ăn diện của giới nghệ sĩ rất cao.

Cái lỗi là do chúng ta đã kỳ vọng vào những điều mà họ không hề có; và đánh giá họ quá cao so với tầm vóc của họ. Nhưng cũng xin đừng quơ đũa cả nắm mà mắng mỏ người ta là xướng danh vô loài, tội nghiệp cho những nghệ sĩ có lòng và có tư cách.

Đỗ Văn Phúc
Cuối Đông năm Canh Dần, Jan. 2010