Friday, November 13, 2009

SIÊU QUẬY VÀ SỰ VIỆC DU SINH HỒ PHƯƠNG “ĂN ĐÒN” - Siêu Quậy

Siêu Quậy
Source: http://conongviet.com/

Du sinh Việt Cộng ăn đòn, việc chẳng đáng gì để Con Ong Việt, để Quậy phải quan tâm đến, nhất là Quậy mới về hưu, mới rũ áo từ quan, ở nhà lủi thủi, tâm hồn hụt hẫng, ngơ ngẩn … lòng đang phân vân, nửa muốn “tới luôn bác tài” đi hết đoạn đường chiến binh. Nửa muốn rửa tay … gác bút, vui thú điền viên, nhàn du sơn thủy. Nên Quậy im lặng cả mấy tuần nay, mail không thèm “check”, “computer” không buồn mở ! Hôm nay buồn tình, “check mail”, dạo một vòng trên “nét”, vô tình ghé mắt vào Viet Tribune đọc bài viết “Vết thương người con, giọt lệ bà mẹ” thấy ngứa ngáy … không gãi không chịu nổi! Ngứa mà phải gãi chứ chẳng giống như cụ Hương: “ngồi buồn gãi….!!”

Thấy bà Trương Gia Vy uốn éo ngòi viết, tưởng tượng đến nước mắt bà lưng tròng, xót xa, nựng nịu thương cháu Hồ Phương, như mẹ thương con, thương như “thương thằng con trai đầu lòng Chouchou”. Quậy cầm lòng không đặng, cũng rưng rưng nước … bắt chước bà TGV, xuýt xoa: Chu choa!! … thương quá!! Thương cháu Hồ Phương quá; Cháu bé bỏng, size cầu thủ football, cao 6’ nặng 220lbs (nhớ ngày đi lính, Quậy con nhà nghèo, Size VN, gầy ốm vì từ bé thiếu dinh dưỡng nên phải uống no một bụng nước, nín tè mới vừa đủ 50 kí lô (110 lbs) để được nhập ngũ). Cháu còn trẻ người non dại, lỡ hung hăng kiểu con cán gộc quê nhà, có vậy thôi mà “cóp Mẽo” nỡ lòng nào tẩn cháu đến mềm xương!

Cháu ngoan! Cháu lễ phép, cháu thưa với bà TGV rằng: “Con học toán, con không biết nói văn hoa ….”. Con chỉ biết cầm dao xỉa xói. Tiếng Mỹ con ngọng nên con chỉ nói được có thế thôi: … in VietNam “I would kill you”. Chứ để con nói tiếng Việt, con nói “hoành tráng” hơn nhiều, con sẽ nói: “… Đù mẹ! ở Việt Nam tao lụi chết con đĩ mẹ mày !!

Chu choa!!, Tội nghiệp cháu Phương quá: “ … cháu con nhà nghèo, bố làm nhân viên thuế vụ, mẹ làm kế toán, gia cảnh đủ ăn (bữa cơm bữa cháo, bữa cơm beef-steak, bữa cháo bào ngư), nhưng vì cháu học giỏi nên được cả họ, cô gì chú bác vun đắp cho cháu đi du học Mỹ để mong có tương lai rạng rỡ hơn …”. Chu choa!!… thương cháu quá !!! Thấy bà Trương Gia Vi uốn éo thương cháu, Quậy cũng uốn éo, thốn cả …(ruột) … thọt lên đến tận cổ!

Không biết cháu Phương lừa bà hay bà TGV xí gạt đọc giả? Hôm nay Quậy vào Calitoday.com rồi vào: http://www:quangngai.gov.vn/quangngai/tiengviet/chuyennganh/cucthue/128423

Thấy bố cháu, Hồ Quang Vịnh làm đến Cục Trưởng cụ thuế vụ Quảng Ngãi lận. Quậy vội vàng gửi lời “congratulations”, chúc mừng cho Việt Tribune và bà TGV, cùng cả tổ luật sư (càng đông càng vui) … vì lòng nhân ái, vì chính nghĩa hết lòng bênh vực công lý cho cháu Hồ Phương và kêu gọi cộng đồng hỗ trợ cho cháu … Cháu ngoan của cáo Hồ! Bố cháu sẽ biết ơn các bà, các chú các bác. Lòng nhân ái, thương người, tranh đâu, yêu chuộng công lý là chính, tiền bạc là thứ yếu, đã có cả họ cả hàng cả hang cả hốc dân Quảng Ngãi è cổ ra chịu ….

Riêng Quậy tôi viết thẳng ruột ngựa gửi cháu Hồ Phương và bà TGV, chẳng có ý chấm mút vào chuyện thuế má Quảng Ngãi đâu đấy nhá!

Chợt nhớ đến mấy câu thơ dân gian, viết gửi tặng cộng đồng Bắc Cali::

Công An, Thuế Vụ, Kiểm Lâm
trong ba thằng ấy nên đâm thằng nào?
Công An, Thuế Vụ, Kiểm Lâm
trong ba thằng ấy, thằng nào cũng đâm . . . .

(Đâm tưới hạt xen, đâm luôn cả …. bố cháu!!!)

Kể từ sau khi Mercurymews tung ra loạt bài viết và đoạn phim về việc du sinh Hồ Phương bị cảnh sát San Jose “đục”, biết bao nhiêu bài viết, biết bao nhiêu ý kiến đóng góp, tranh cãi, “lời qua, tiếng lại” chạy đăng trên báo chí và truyên nhanh trên “net” trên các diễn đàn điện tử. Trong những bài viết liên quan đến việc này, Quậy tôi chỉ tâm đắc với một đoạn viết của ai đó phổ biến trên nhiều “mail-group” ngắn gọn nhưng đầu dủ ý nghĩa:

Gửi mấy ông "ruồi Bu"

Du học sinh VC bị cảnh sát đục thì để cho tòa đại sứ, tòa lãnh sư VC lo, mắc mớ gì mà làm om xòm cả lên vậy. Du sinh qua Mỹ đa số là con cái cán bộ, giầu có bạc triệu, bạc tỷ đô la do trộm cắp của công, tham nhũng, hiếp đáp, cướp đất cướp của của dân .....!!!.

Bộ mấy cha nội hết việc làm rồi hay sao? hay muốn kiếm điểm với Việt Cộng.

Riêng với Cộng Đồng Người Việt Bắc Cali, Quậy cắn cỏ ngậm vành xin với “Ông Tiên” đoái thương đám dân lành. Xin “Ông Tiên” bớt nóng giận, bớt hung hăng, bớt biểu tình, chớ dại dột gây sự với chánh quyền, chúng cháu lo sợ cho tương lai chúng cháu lắm, mai này lỡ xui xẻo, đụng đầu với “Cóp”, chúng nhìn trước nhìn sau, không thấy ai quay Video, chúng thục cho vài cái gậy “ba trắc” vào bụng, quật cho vài cái vào lưng vào đùi, đau thấy mụ nội mà không có thương tích gì cả, thì biết kiện cáo ai đây? hay chỉ còn biết kêu trời?… Kêu “Ông Tiên”: Ối “Ông Tiên” là “Ông Tiên” ơi, “Ông Tiên đánh chúng cháu, Ông Tiên mượn tay Cóp đục chúng cháu!!! Ối “Ông Tiên” là “Ông Tiên” ơi!!!

Siêu Quậy


Hoà Lan: Thư kêu gọi biểu tình ngày Nhân quyền

Cộng Đồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hòa Lan
Associatie van Vietnamese Vluchtelingen in Nederland

Wamberg 8, 5653 KV Eindhoven, Nederland
Tel: 040-2438563

www.congdonghoalan.com
Bank: 815519745 t.n.v. AVVN


Thư kêu gọi biểu tình ngày Nhân quyền
    Kính gởi:

    - Quý vị lãnh đạo tôn giáo
    - Đại diện các đoàn thể, tổ chức, ban đại diện địa phương
    - Quý đồng hương

    Thưa quý vị,
Nhân quyền là quyền căn bản của con người mà VN đã ký kết tôn trọng trong các công ước quốc tế.

Thế mà những quyền căn bản đó như quyền tự do báo chí, tự do thông tin, tự do hội họp … nhất là quyền tự do tín ngưỡng tại VN cho đến nay vẫn bị ngang nhiên chà đạp.

Mới đây qua vụ Tam Tòa, vụ Bát Nhã, và đặc biệt vụ các nhà tranh đấu dân chủ bị kết án tù, chứng tỏ nhà cầm quyền CSVN đã coi thường dư luận thế giới.

Để yểm trợ cho những tiếng nói bất khuất trong nước, CĐVNTNCS/HL sẽ tổ chức cuộc biểu tình cho nhân quyền vào

Ngày 10/12/2009 từ 14.00—16.00 giờ.
Địa điểm: trước tòa Đại sứ Việt Cộng, Nassauplein 12, 2585EB Den Haag

Chúng tôi tha thiết kêu gọi các đoàn thể, tổ chức, các đồng hương hãy bỏ chút thì giờ đến với chúng tôi tham dự cuộc biểu tình này.

Sự hưởng ứng của quý vị là một đóng góp tích cực cho công cuộc đấu tranh vì Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho VN.

Eindhoven ngày 6/11/2009
T/m BTV/CDVNTNCS/HL
Chủ tịch

Nguyễn Liên Hiệp

Diễn hành ngày Cựu Chiến Binh 11-11-2009



11.11.2009

Đáp lời mời của Ban Tổ chức Ngày diễn hành Veterans tại trung tâm thành phố Dallas, Texas, các Hội đoàn Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa tại địa phương đã phối hợp cùng hai Cộng Đồng Người Việt tại Dallas và Fortworth thuộc tiểu bang Texas để tham dự.

Đoàn diễn hành được dẫn đầu bởi Đại tá Lê Đình Luân theo sau bảng danh hiệu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa do Ong Thái Hóa Tố (Chủ tịch Cộng Đồng Dallas), Bà Thái Thu Thủy (Phó chủ tịch CD/Dallas) và C/H Nguyễn Thanh (BCH Cộng đồng Fortworth).

Kế đến là toán Quốc Quân Kỳ do Hội Ái Hưũ SVSQ Thủ Đức, Sau đó là 3 Sỉ quan Hải Quân với gươm chỉ huy hướng dẫn lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa được nâng mang bởi Quân Cán Chính VNCH với hai chiến hữu Thủy Quân Lục Chiến: một Hoa Kỳ và một Việt Nam theo sau. Sau cùng là đoàn xe của toán cố vấn Nha Kỹ Thuật và Lực lượng Đặc biệt VNCH, đoàn 31th Special Force Hoa Kỳ mang 3 lá cờ Mỹ Việt và hiệu kỳ của đơn vị 31th Special Force.

Đoàn diễn hành của VNCH đã được các giới chức Hoa Kỳ tham dự ngưỡng mộ và chào kính khi qua khán đài vì sự góp tay của Quân Cán Chính VNCH nâng lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ cùng đoàn quân Việt Mỹ đã một thời sát cánh bên nhau trong trận chiến bảo vệ tự do cho nền Cộng Hòa Việt Nam .

Một điều ngạc nhiên là các cơ quan truyền thông báo chí (ngoại trừ Đài Radio Dallas / Liên Bích) và ngay cả đài truyền hình SBTN tại Dallas và Fortworth đã vắng mặt một cách khó hiểu trong ngày diễn hành này dù họ đã được thông báo hàng mấy tuần lể trước đó và được nhắc lại trong tuần lể vừa qua.

Cũng được biết ngay tại thành phố này, nơi Tổng thống thứ 43 của Hoa Kỳ đã bị ám sát vào năm 1963, Tổng Thống Jonh F. Kennedy và cũng là nơi mà người ca sĩ Cộng Sản Đàm Thiện Hưng trong đoàn lưu diễn Việt Nam Duyên Dáng của Cộng Sản Hà Nội sẽ trình diễn trong dịp Thanks Giving sắp đến và đang được các cơ quan truyền thông này đăng quảng cáo rầm rộ, trong khi những tuyên cáo chống đối của hai Cộng Đồng và các Hội Đoàn đã bị bỏ quên??

NXDuc







Trách nhiệm của Cộng đồng và Truyền thông? - Trần văn Đức

Trần văn Đức

Một điều ai cũng phải công nhận rằng, muốn xây dựng một Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Hải Ngoại nầy thật vững mạnh là phải có sự yểm trợ thật hữu hiệu của hệ thống báo chí truyền thông. Không có sự tiếp tay nầy thì sinh hoạt của các Cộng Đồng tại địa phương sẽ bị giới hạn, mọi việc sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi chuyển tải những thông tin cần phổ biến cho toàn thể đồng hương trong vùng. Lẽ dĩ nhiên mọi sự yểm trợ nhau chỉ vì tấm lòng yêu chuộng lý tưởng Tự Do và trách nhiệm chung của mọi người dân đang sống đời tỵ nạn. Những ai đứng ra đảm trách các chức vụ Cộng Đồng là những người tự nguyện “ăn cơm nhà vác ngà voi,” đáng được kính trọng và giúp đỡ, đặc biệt là thành phần “Trẻ” thuộc thế hệ con cháu thứ hai. Thế nhưng sự việc không dễ dàng như những gì đã và đang xảy ra tại địa phương Dallas-Fort Worth.

Sau cuộc biểu tình rầm rộ thành công do 2 Cộng Đồng Dallas và Fortworth tổ chức để phản đối chương trình ca nhạc Việt Cộng có tên là “Vùng trời bình yên”vào năm 2004, mà một số lớn các tờ báo cũng như 2 trong số 3 đài phát thanh tại địa phương đứng ra quảng bá và hỗ trợ hết mình. Đây là một biến cố vô cùng quan trọng đã dẫn dắt và khởi đầu cho việc làm tan rã khối đoàn kết đã từ lâu sẵn có trong mọi sinh hoạt tại đia phương.

Theo cách hành xử ăn miếng trả miếng, các thành phần truyền thông nói trên đã liên kết lại với nhau thành một khối duy nhất hầu có những biện pháp để cưỡng chế các Cộng Đồng, chỉ còn lại một tờ bán nguyệt san Thế Giới Mới và một đài phát thanh đứng ra ngoài tổ chức của họ. Cái tên“ Hiệp hội truyền thông báo chí” đươc khai sinh vào ngày 26-12-2004 tại một quán phở... đã là một “tai ương” cho các tổ chức cộng đồng, hội đoàn và đồng hương. Với một quy luật khắt khe là từ nay mọi văn thư sinh hoạt đều phải thông qua ông chủ tịch mới đươc đăng tải và phải trả ít nhiều chi phí cho họ theo kiểu điều 4 hiến pháp của bọn cộng sản Việt Nam.

Những khó khăn chồng chất của cộng đồng và hội đoàn đều chỉ còn nhờ vào một tờ báo và một đài phát thanh còn lại. Cái “hiệp hội” đó mặc nhiên xoay lưng và biến thành một thế lực thù địch trong mọi sinh hoạt của đồng hương tại địa phương nầy. Điển hình là trong việc vận động quyên góp giúp đỡ đồng hương trong cơn bão Katina thuộc tiểu bang Louisiana, thay vì hợp tác với cộng đồng tại địa phương thì cái Hiệp hội truyền thông của họ lại tách ra làm một cuộc gây quỹ riêng, cứu trợ riêng. Hội của họ là chuyên viên của mọi tổ chức vui chơi ca hát, không kể thành phần ca sĩ nào dù quốc gia hay cộng sản, miễn sao thu được nhiều tiền.

Nhưng chưa hết, khi thì tờ báo nầy, khi thì tờ báo kia tiếp tục đăng tải những bài báo Việt cộng từ trong nước để tiếp tục triệt hạ đánh phá chính nghĩa quốc gia, nếu ai phát hiện tố cáo thì họ chỉ cười huề vì nhầm lẫn in ấn. Trường hợp nghiêm trọng hơn khi có sự phản đối quyết liệt của các tổ chức cộng đồng, hội đoàn thì họ nhận khuyết sửa sai, nhưng rồi vẫn tiếp tục “đường xưa lối cũ”. Tờ Người Việt Dallas với bài “Xin kiếu đạo luật nhân quyền” của một tác giả Việt cộng rất hỗn láo và xấc xược; báo Kiến thức số 149 ngày 14-12-2006 trang 21 đã đăng bài của ký giả phản chiến người Úc “Wilfred Burchett” ca tụng Hồ chí Minh và ủng hộ CSVN chiếm miền Nam Việt Nam, cũng báo nầy số 257 ngày 8-1-2009 đã đăng bài có tựa đề là “Khát vọng tình yêu & hạnh phúc” đã trích dẫn lời nói của tên tội đồ dân tộc. “Các bản tuyên ngôn nhân quyền nổi tiếng trên thế giới đều khẳng định độc lập chủ quyền và bình đẳng của các quốc gia dân tộc, ... Hồ chí Minh cũng đã khẳng định điều đó và còn chỉ rõ. Đất nước độc lập mà nhân dân không được hưởng tự do và hạnh phúc thì độc lập ấy chẳng có nghĩa lý gì …” Mới đây nhất cùng với phong trào nhằm bôi nhọ uy tín đại lão hòa thượng Thích Quảng Độ và khối Phật giáo VIệt Nam thống nhất, tờ báo Trẻ tại địa phương cũng đã tiếp tay qua việc đăng tải bài viết của tác giả Xuân Hằng từ một tờ báo Việt cộng trong nước, số 623 ngày 24-5-2009 đăng nguyên lời phát biểu của sư quốc doanh Thích Quảng Niệm bôi bẩn việc làm của Ngài, bị độc giả phát giác nên đã có lời xin lỗi và đính chánh trong số 625 ... và còn nhiều bài vở “bất thường”. Đó là chưa nói tới nội dung đa số sao y nguyên văn bài vở lấy từ trong nước qua các mạng Internet.

Chuyện về cái gọi là “Hiệp hội truyền thông báo chí” tại địa phương Dallas- Fort Worth quả là một chuyện dài “Nhân dân tự vệ”, nên nhiều người đã gọi họ là nhóm phá làng phá xóm với biệt danh là “Truyền thông cảm cúm”cũng không có gì là quá đáng.

Cộng đồng tại địa phưong đã cố gắng vươn lên, phát triển và tồn tại đến ngày hôm nay cũng là do công lao to lớn cùng sự hy sinh vô bờ bến của nhị vị chủ tịch trẻ Thái hóa Tố và Nguyễn xuân Hùng, đặc biệt trong việc bầu cử “Cộng đồng là ta” tại hạt Tarrant County vào tháng 8 vừa qua. Thay vì tiếp tay hỗ trợ cùng cộng đồng trong việc bảo vệ chính nghĩa quốc gia thì nay cái gọi là “ Hiệp hội truyền thông” lại tiếp tục đi theo đường hướng riêng của họ, lại cũng chuyện ca hát Việt Cộng thương mãi lấy tiền, bất chấp sự phản ứng của tập thể đồng hương tỵ nạn!

Báo chí truyền thông sống còn nhờ đồng tiền của đồng hương qua các cơ sở quảng cáo thương mại; và việc tiếp tay bảo vệ đời sống tỵ nạn là bổn phận và trách nhiệm của tất cả mọi người. Mọi sự phản bội đều không thể chấp nhận được.

Lần nầy với chương trình ca nhạc được gọi là “Đại nhạc hội Thankgiving” vào ngày 28-11-2009 tới tại “Special events center” thành phố Garland, cũng như y trước đây của 2 năm về trước trong chương trình ca hát “Trải thảm đỏ” được dàn dựng bởi tên Việt cộng Lê Quang từ trong nước. Thành phần ca hát nồng cốt vẫn là đa số nghệ sĩ duyên dáng từ trong nước được bộ thông tin cộng sản tung ra trong kế hoạch nhuộm đỏ cộng đồng hải ngoại thông qua nghị quyết 36.

Lần nầy bọn tay sai lắm tiền nhiều của đã được hội “báo chí” đón nhận tiếp tay một cách thật nhiệt tình. Nhà nhà quảng cáo, người người quảng cáo, không những 1 trang mà 2,3 trang màu mè sặc sở. Các cơ sở phát thanh không còn chủ trương “Chống cộng dưới mọi hình thức” mà là “Tiếp cộng một cách công khai” nhiệt tình. Tha hồ mà nhặt bạc cắc bất chấp mọi sự phản đối của cộng đồng và đồng hương. Hình ảnh của tên văn nô Việt Cộng Đàm vĩnh Hưng được nằm chình ình trên trang nhất của hầu hết các báo thuộc hiệp hội truyền thông, người mà 2 năm trước đây đã có những lời lẽ xấc xược trên một tờ báo tại quốc nội “…

Chúng ta tôn trọng quyền tự do báo chí, cũng như chúng ta tôn trọng đời sống bình an của tất cả mọi người. Nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai vì tiền mà bán rẻ lương tâm, nhắm mắt làm ngơ tiếp tay với kẻ thù làm xáo trộn cuộc sống của chúng ta. Chuyện ca hát là chuyên bình thường cần phát triển ở bất cứ xã hội văn minh nào, ngoại trừ chế độ cộng sản. Tại Việt Nam cộng sản đã tàn nhẫn bịt mồm bịt miệng người dân, đã bỏ tù các nhà đấu tranh dân chủ, đã lên án những tác phẩm nghệ thuật đầy chính nghĩa của chúng ta, thì tại sao chúng ta lại cổ vũ, hỗ trợ cho những chương trình ca hát của chúng tại hải ngoại nầy.

Chúng ta những cộng đồng, hội đòan tại địa phương nghĩ gì về các chương trình ca hát “duyên dáng” của họ. Chúng ta có thể khoanh tay ngồi yên để bọn người tham tiền tự do tuyên truyền cho một chế độ cộng sản thối nát hay không! Chắc có người sẽ đặt câu hỏi rằng chuyện ca hát ai thích thì mua vé mà đi, không thích thì thôi chuyện gì mà phải chống, chúng ta đang ở một xứ sở tự do mà? Câu trả lời không chỉ đơn giản như vậy. Anh có quyền hành xử quyền tự do của mình, nhưng tuyệt đối không được gây phương hại tổn thương đến người khác dù đó chỉ là sự tổn hại về mặt tinh thần. Ai trong chúng ta cũng có người thân kẻ thuộc bị cộng sản sát hại tù đày. Ai trong chúng ta cũng đã qua một thời chạy giặc, thoát hiểm bỏ của lấy thân. Ai trong chúng ta cũng đã qua một thời xông pha lửa đạn, tù tội gông cùm ...

Chúng ta không buồn vì những sự bạc đãi của kẻ thù, nhưng chúng ta thật sự đau lòng vì những người bạn trong hàng ngũ chúng ta đã “đón gió trở cờ” và chúng ta không dễ dàng tha thứ cho những kẻ phản bội, tiếp tay với giặc đâm sau lưng chúng ta. Đừng lợi dụng phương tiện truyền thông để bắt tay với loài quỷ dữ. Đừng núp dưới chiêu bài chống cộng để đi đêm với Việt cộng, đừng dùng cánh tay phải đưa lên “đả đảo cộng sản” để rồi chuồi tay trái dưới gầm bàn để nhận tiền Việt cộng. Đừng tưởng không ai biết chuyện chúng làm. Sự thật muôn đời vẫn là sự thật, vì dưới ánh sáng mặt trời mọi việc rồi ra sẽ được phơi bày.

Ngày nào cũng vậy, cứ mở đài phát thanh thì nghe giọng eo éo của các chủ đài. Đây là tiếng nói trung thực của Người Việt Quốc gia, kiên quyết chống cộng dưới mọi hình thức, nhằm mục đích mang dư luận đến quần chúng để suy xét, chứ không phán xét…, nhưng sự thật thì không phải vậy. Con cá sống nhờ nước cũng như họ sống nhờ tiền. Chúng ta rất thông cảm cho họ, nhưng chỉ cầu xin và mong mỏi họ làm ơn đừng nhận những đồng tiền dơ bẩn do CS quăng ra để đồng hương được nhờ!

Là một thuyền nhân vượt biển đến đây vào khoảng thập niên 1980, cá nhân mình cũng đã đóng góp ít nhiều cho sự phát triển của tập thể người Việt quốc gia tại địa phương này. Quả tình mà nói qua chuyện ca hát Việt cộng lần nầy do một số tay sai nằm vùng, được cái gọi là “Hiệp hội truyền thông” quảng bá rầm rộ, đã thật sự làm nhiều người ê chề thất vọng. Chúng ta càng kính trọng, hoan hô việc 2 cộng đồng Dallas và Fort Worth đã mạnh dạn đứng lên đại diện cho tiếng nói của toàn thể đồng hương trong vùng bao nhiêu, thì chúng ta càng thấy thấm thía đau buồn mắc cỡ bấy nhiêu về việc làm bậy của cái gọi là “Hiệp hội truyền thông báo chí Dallas- Fort Worth”.

Một vị chủ nhiệm của một tờ báo “lớn” đã từng tuyên bố trong một cuộc họp của cộng đồng để phản đối “đại nhạc hội thảm đỏ” của hơn 2 năm về trước. “Chúng tôi báo chí truyền thông, không có quyền từ chối quảng cáo cho bất cứ ai, vì làm như vậy sẽ bị trái luật và có thể bị truy tố ra tòa”. Bây giờ ông và cái “hiệp hội” của ông sẽ trả lời sao khi tuyệt đối từ chối đăng “Tuyên cáo phản đối đại nhạc hội Việt cộng” lần nầy của cộng đồng, mặc dầu đã được nhờ “Cậy đăng” có trả tiền.

Xin quý ngài trong “ Hiệp hội truyền thông báo chí Dallas - Fortworth” hãy trả lời cho toàn thể đồng hương về sự khác biệt của 2 loại tiền, tiền nào là tiền Quốc gia và tiền nào là tiền Việt cộng!!! Và liệu Người Việt quốc gia chúng tôi có thể mang quý vị ra tòa về sự kỳ thị nầy không? Câu trả lời đúng sai đang nằm về phía lương tâm của quý vị.

Quý vị cứ tiếp tục quay đầu về phía “bên kia” trong việc làm ăn của qúy vị. Cộng đồng và đồng hương đã có cách tự bảo vệ lấy mình, không cần quý vị đâu. Mong một ngày nào đó “mắt quý vị sẽ được sáng ra” sau khi qua cơn hỏa hoạn. Có trễ lắm không!!.

Kính mong quý diễn đàn phổ biến giùm

Garland, ngày 11-11-2009

TNCT Trần văn Đức

Thursday, November 12, 2009

Ra đi và trở về… - Alfonso Hoàng Gia Bảo

Alfonso Hoàng Gia Bảo

Chiều thứ 7 (7/11) tuần qua hai tàu chiến Mỹ thuộc Hạm Đội 7 là USS Lassen và USS Blue Ridge cập cảng Tiên Sa - Đà Nẵng và đã neo lại nơi này trong chuyến thăm viếng kéo dài 3 ngày. Điều đặc biệt so với những lần tàu hải quân Mỹ ghé thăm trước đây là vị chỉ huy chiến hạm USS Lassen lại là một người Mỹ gốc Việt còn rất trẻ: trung tá hạm trưởng Lê Bá Hùng, sinh ra và lớn lên ở Huế và khi lên 5 tuổi đã phải cùng gia đình chạy trốn chế độ cộng sản vào ngay hôm sau ngày Sàigòn sụp đổ 1/5/1975.

Nay cũng bằng con đường biển ấy anh đã quay lại nơi mình ra đi 34 năm trước nhưng không phải bằng “con thuyền nhỏ bé tẻo teo” cùng tâm trạng trốn chạy, mà đường đường là một chỉ huy của chiến hạm hiện đại. Và điều quan trọng hơn cả theo chúng tôi là việc anh đã được đón tiếp trọng thị bởi chính hậu duệ của những người đã từng gây ra bao khốn khó cho dân chúng trước kia, khiến hàng triệu người phải bỏ nước ra đi.

Làm sao anh Lê Bá Hùng có được chuyến trở về ‘thần kỳ’như vậy trong khi còn không ít người cùng cảnh ngộ vẫn còn là chuyện chỉ thấy trong mơ? Và động lực nào giúp nhà nước VN mạnh dạn cho phép một thuyền nhân, nạn nhân của họ được quay trở lại quê hương trong tư cách đặc biệt như vậy?

Có một sự thực hiển nhiên là mấy năm gần đây ngày càng có thêm nhiều tên tuổi người gốc Việt tham gia chính trường, quân đội nhiều nước trên thế giới và việc này có nguồn gốc từ việc đã có hàng triệu người phải bỏ nước ra đi là các thế hệ cha mẹ họ sau biến cố 30/4/1975. Nhưng nói thế không có nghĩa Việt kiều các nước phải ‘mang ơn’ những chính sách hà khắc, một thời của Csvn qua việc bắt binh lính, công chức Sàigòn đi học tập cải tạo trong nhiều năm liền như một sự trả thù, trục xuất gia đình họ ra khỏi thành phố dưới chiêu bài “đi xây dựng vùng kinh tế mới” mà thực hất là đem con bỏ chợ, rồi cấm tiểu thương buôn bán qua hai lần đánh tư sản, v.v... khiến nhiều người vì không chịu nổi mà phải bỏ nước ra đi, mà là để khẳng định ngược lại, chính những sự thành đạt vượt trội hơn hẳn của họ so với những người cùng tuổi nhưng vì kém may mắn hơn đã phải học hành trong môi trường nhồi nhét của Csvn là những bằng chứng sống động về sự mù quáng và điên rồ của nhà nước Csvn thời ấy, và ngay cả đến cả bây giờ vẫn chưa có nhiều thay đổi..

Chuyến ra đi của cha con anh Lê Bá Hùng 34 năm trước nhà cầm quyền Csvn có thể đã không hay biết, vì thời điểm ấy cả nước đã có đến hàng vạn gia cảnh như anh. Nhưng nay trên cương vị là chỉ huy một chiến hạm hiện đại trị giá những 800 triệu USD, phạm vi hoạt động lại trong vùng biển mà thời gian gần đây hải quân VN vì quá yếu kém nên đã bị ‘đàn anh’ TQ bắt nạt chèn ép ra mặt, chuyến trở về của anh chắc chắn đã có nhiều điều khiến các quan chức VN phải cân nhắc, suy tính. Và trong tình hình quan hệ Việt –Mỹ “ngày càng tốt đẹp” như đánh giá của nhiều người hiện nay, có vẻ như chuyến trở về vừa rồi của trung tá Lê Bá Hùng trên chiến hạm USS-Lassen là kết quả của một sự dàn xếp đầy cân nhắc giữa Mỹ và VN trong nỗ lực hợp tác để ngăn cản sự ‘lộng hành’ của hải quân TQ, khi nhớ lại rằng vị chỉ huy gốc Việt còn rất trẻ này chỉ vừa mới vừa được thăng chức hạm trưởng vào tháng 4 năm nay.

Chúng ta cũng có thể nhận thấy sự quan tâm của hải quân Mỹ đối với chuyến trở về của hạm trưởng Lê Bá Hùng ra sao khi hình ảnh của anh cùng các bài viết như “Lassen arrives in Vietnam”, “Vietnamese born U.S. commander and crew of 300 spread the spirit of cooperation throughout Vietnam”, “Vietnamese-born U.S. commander humbled at the opportunity to visit his birthplace after more than three decades” chiếm lĩnh gần hết trang chủ của hạm đội 7 và hôm qua 11/11 BBC Vietnamese lại vừa mới đưa tin VN đẩy mạnh tuyên truyền biển đảo qua hội nghị mới nhất diễn ra hôm thứ Ba 10/11 tại Hà Nội.

Trong bối cảnh như vậy, nếu không vì mục tiêu đối phó với TQ thật khó có thể lý giải vì sao nhà nước VN lại dễ dàng chấp nhận một việc tưởng chừng rất khó xử đối với họ khi phải chào đón đứa con của một “sĩ quan ngụy quân Sàigòn” năm xưa, trừ phi sự ‘chịu đựng’ này là một sự đánh đổi lấy bức thông điệp nhắn gởi đến các ‘đồng chí’ phương Bắc là đừng ép chuyện hải đảo với VN trở nên quá ‘khó xử’ cho những sĩ quan Mỹ gốc Việt như thuyền trưởng Lê Bá Hùng, cũng như nhiều người lính Mỹ cũng gốc Việt như anh. Không khó lắm để chúng ta nhận ra tâm trạng khá e dè của Csvn như muốn để TQ ‘tự hiểu’ lấy thông điệp này, qua việc một mặt họ cho phép chiếc USS Lassen cập cảng Đà Nẵng giao lưu thân thiện với hải quân VN nhưng mặt khác lại không muốn dân chúng chú ý đến sự hiện diện của nó, khi chỉ cho phép duy nhất tờ Tuổi Trẻ xuất bản ở miền Nam được đưa ra bản tin ngắn khoảng trên 300 từ hôm 7/11 “Hai chiến hạm Mỹ cập cảng Đà Nẵng trong 4 ngày” (vì chẳng lẽ không có lấy nổi một tờ báo nào đưa tin nữa thì coi kỳ quá!) trong khi hơn 699 tờ báo lớn nhỏ khác còn lại kể cả tờ Vietnamnet đều không được phép nhắc đến cái tên ‘Lê Bá Hùng’ cũng như chiếc chiến hạm do anh chỉ huy. Ngoài ra, nhà nước còn tráo trở gọi Hạm Trưởng Lê Bá Hùng là người Di Dân, chứ không dám nói thật ông là người Tỵ Nạn cộng sản.

Dẫu sao trên đây cũng chỉ là những suy đoán ngoại trừ một điều chúng ta có thể khẳng định chắc như ‘đinh đóng cột’ ngay từ bây giờ, đó là anh Lê Bá Hùng đã ‘ra đi trong nước mắt và đã trở về trong vinh quang’ sau 34 năm.

Trải nghiệm ra đi - trở về này hơn hai ngàn năm trước chúng ta cũng đã thấy được ghi chép qua câu thánh vịnh “Họ ra đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo; lúc trở về, về reo hớn hở, vai nặng gánh lúa vàng” (Tv 125, 6) thì chắc chắn phải có nhiều điều quí giá đáng để suy gẫm…

Với nhà nước Csvn chuyến trở về oai phong và hoành tráng của trung tá hạm trưởng USS-Lassen Lê Bá Hùng, một người gốc Việt chính hiệu ‘con nai vàng’ sự suy gẫm ấy chính là bài học ‘đắt giá’ cho các nhà lãnh đạo Csvn cần phải nhìn lại cách cai trị đất nước còn nhiều độc đoán như hiện nay, nếu họ không muốn các thế hệ đàn em họ mai sau lại phải tiếp tục lâm vào tình thế rất cần sự giúp đỡ của hải quân Mỹ đó có chiếc chiến hạm USS-Lassen và trung tá gốc Việt Lê Bá Hùng để bảo vệ hải đảo trong nhưng lại cảm thấy quá ‘khó ăn khó nói’ như hiện nay.

Sàigòn, 12/11/2009
Alfonso Hoàng Gia Bảo

Pictures source: http://www.nytimes.com/slideshow/2009/11/10/world/20091110VIETNAM_index.html


Hạm trưởng Lê Bá Hùng từ khu trục hạm USS Lassen bước chân lên bờ tại cảng Tiên Sa, Ðà Nẵng


Hạm trưởng Lê Bá Hùng: "Trở về Việt Nam sau 35 năm trong tư cách chỉ huy của một tàu chiến Hải quân Hoa Kỳ là một niềm vinh dự lớn lao".


Hạm trưởng Lê Bá Hùng trên khoang tàu của khu trục hạm USS Lassen


Người dân địa phương đón mừng, trò chuyện cùng Hạm trưởng Lê Bá Hùng tại Huế, quê quán của ông, nơi mà 4 anh chị em khác của ông bị kẹt lại sau khi hầu hết cả gia đình ông đã di tản vào năm 1975


Lê Bá Hùng chỉ biết rất ít tiếng Việt cũng như quá khứ của thân phụ và gia đình mình


Gặp lại người thân trong gia đình


Một tấm hình cũ của gia đình trong đó có cha mẹ của Hạm trưởng Lê Bá Hùng trước khi họ rời bỏ Việt Nam


Hạm trưởng Lê Bá Hùng thăm và cầu nguyện ở mộ phần tổ tiên gia đình


Thảm sát trên đảo Trường Sa - Đào Minh Trí

Đào Minh Trí

Câu chuyện sau đây được viết ra để tưởng niệm hơn 130 đồng bào trên " ghe ông Cộ " trên đường vượt biển tìm tự do đã bị cộng sản Việt Nam tàn sát dã man vào tháng Tư năm 1979 ở đảo Trường Sa, và cũng để gửi đến các con yêu quý của ba: Lê Chí Dũng, Lê Thị Đông Nghi, Tì Tì.


***
*

Chúa ơi cứu con với ! Tiếng thét đau thương, hãi hùng của người phụ nữ nằm sát cạnh tôi, cùng lúc với một giòng nước ấm văng vào mặt đã khiến cho tôi phải lấy tay vuốt mặt mình và bàng hoàng nhận ra toàn là máu, máu nóng đã ập vào mặt tôi từ người phụ nữ bên cạnh. Tôi ngẫng cao đầu lên một chút để nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ đang oằn oại với vết thương một bên đùi vỡ toác do đạn xuyên phá, máu tuôn xối xả. Tôi xót xa nhìn người phụ nữ đang lăn lộn vì đau đớn, nhưng cũng đành bất lực không cứu giúp gì được, vì ngay bản thân tôi cũng đang nằm bẹp dí xuống sàn tàu để tránh đạn. Đạn vẫn tiếp tục nỗ, tiếng rên xiết, la hét, kêu gào, của những người bị trúng đạn quyện vào nhau tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn đến rợn người, âm thanh giữa biên giới của sự sống và cái chết chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, mới còn nghe rên la đó.... một loạt đạn tiếp theo đã ghim chặt vào thân người, lập tức tiếng rên la im bặt, một con người đã vĩnh viễn ra đi, những người khác tiếp tục rên la, chờ đợi loạt đạn tiếp theo cướp lấy mạng sống của mình. Tôi tự nhủ thầm, muốn sống còn phải rời bỏ con tàu ngay lập tức. Tôi vùng dậy, và nhận ra con tàu đang chìm dần từ phía sau của thân tàu, phía trước của con tàu đã bị đạn pháo bắn gãy, đang chông lên trời. Trước mặt tôi, chung quanh tôi, máu thịt văng tung tóe, thây người nằm la liệt, một cảnh tượng hãi hùng mà tôi chưa từng chứng kiến. Thần kinh tôi tê cứng vì sợ hãi khiến tôi muốn khụy xuống, nhưng bản năng sống còn của con người trong tôi bừng sống dậy, tôi lao mình ra khỏi con tàu phóng xuống biển vừa lúc một cơn sóng biển chụp tới cuốn tôi rời xa con tàu. Thật là may mắn, tôi vừa rời xa con tàu thì dường như cùng một lúc, một trái đạn pháo kích rớt chính xác ngay giữa con tàu khiến con tàu gãy đôi và chìm xuống biển, mang theo toàn bộ số người có mặt trên tàu lên tới trên 130 người. Trên mặt biển bây giờ đã không còn thấy bóng dáng con tàu đâu nữa, thay vào đó là những vật dụng bể nát của con tàu, những tấm ván bể nổi trôi lềnh bềnh trên sóng nước. Xác người chết ! xác người chết trôi nổi quanh tôi, phụ nữ, đàn ông, con nít, già có, trẻ có. Tất cả, không một ai còn được toàn vẹn thân thể, không một ai còn sống cả..... Có lẽ tôi là người sống sót duy nhất còn lại của con tàu, ngoài tôi ra thì chỉ còn lại toàn rặt là xác của người chết. Máu, là máu, từng vệt loang dài chảy ra từ vết thương của những xác chết, theo giòng nước trôi quanh tôi. Thủy triều đang lên, tôi rùng mình nghĩ đến đàn cá mập đói đang lẫn quẩn quanh đây chờ thủy triều lên cao sẽ theo mùi máu mà kéo đến, thì cho dù tôi có còn sống thì vẫn phải làm mồi cho đàn cá mập như những xác chết kia mà thôi! Tôi vươn tay cố gắng chụp lấy một mảnh ván để bám vào, tôi bám chặt vào mãnh ván, nhắm mắt lại cầu nguyện, dọn mình chờ chết, và trong cái khoảnh khắc tuyệt vọng đó tôi đã nghĩ đến gia đình, nghĩ đến những người thân thương ruột thịt, đã không biết được rằng tôi đã bỏ thây giữa biển cả và làm mồi cho cá mập. Vĩnh biệt tất cả.

3 giờ sáng thành phố Nha Trang vẫn còn chìm trong giấc ngủ, hàng trụ điện bên đường Nguyễn Thái Học tỏa ánh sáng mờ mờ, soi bóng tôi trên đường. Vai mang cái phao ( loại ruột xe hơi được bơm căng lên ) giả làm dân đi tắm biển sớm ( đối với người dân Nha Trang thì việc có người đi tắm biển vào lúc 3- 4 giờ sáng là chuyện thường ) tôi rảo bước thật nhanh hướng về phía biển cho kịp giờ hẹn. Xuống tới bãi cát, tôi đưa mắt nhìn quanh dò xét địa thế, bãi biển vắng lặng không một bóng người, tôi yên tâm cởi bỏ áo ra chỉ mặc chiếc quần cụt, giả vờ làm vài động tác thể dục trước khi bước xuống nước. Từ xa, về phía biển có ánh sáng mù mờ của một chiếc thuyền câu đang tiến vào bờ, tôi lại đảo mắt nhìn quanh kiểm soát lần cuối trước khi rời bãi cát. Bước xuống nước, tôi nhoài người bơi nhanh về hướng chiếc thuyền câu, trả lời đúng mật mã, một bàn tay vươn ra kéo tôi lên chiếc thuyền. Thuyền lướt nhẹ trên mặt biển hướng về " Hòn Tre " cá nhân tôi thì phải nằm sát xuống khoang thuyền không được ngồi dậy cho đến khi tới chổ ẩn nấp ngoài đảo Hòn Tre. Hòn Tre là một hòn đảo lớn, nằm cách bờ biển và hải cảng Nha Trang khoảng chừng 6 cây số, cư dân trên đảo này rất ít chỉ chừng vài chục gia đình, hầu hết đều sinh sống bằng nghề chài lưới. Nơi đây cũng là nơi ẩn nấp của các tàu thuyền và ngư dân mỗi khi gặp gió bão. Con thuyền chạy được chừng hơn tiếng đồng hồ thì tới một cửa động nằm khuất sâu vào phía trong trên đảo Hòn Tre, rất khó mà tìm thấy nếu không quen thuộc được địa hình nơi đây. Từ phía ngoài nhìn vào, tôi chỉ nhìn thấy một màu tối đen, bằng ánh sáng của cái đèn (pin ) do người ngồi trước mũi soi sáng, chiếc thuyền câu từ từ lướt nhẹ vào động. Tôi được bỏ xuống đây để ẩn trốn chờ đêm đến sẽ ra " tàu lớn " một tốp 5 người đàn ông chạy ra đón tôi, ai nấy đều trần như nhộng, không mặc một thứ gì trên người ( sau này thì tôi cũng như họ vì không khí trong động rất oi bức khó chịu ) họ là những người đã đến trước tôi từ đêm hôm trước, cũng để chờ để ra tàu lớn. Trời đã sáng tỏ, nhưng từ phía bên trong động, chúng tôi nhìn ra bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy được một vệt ánh sáng rất mờ, yếu ớt chiếu sáng vào trong động. Lúc này trong động chúng tôi cũng đã lờ mờ nhìn thấy được nhau, thật là một cảnh tượng sống động có một không hai mà trong cuộc đời của tôi đã được tận mắt nhìn thấy, 5 ông A Đam của thời kỳ hồng hoang, ăn lông ở lỗ, trên người không một mảnh vải che thân, đang đứng giữa một thạch động thiên nhiên thì thào to nhỏ với nhau, vì cứ sợ bên ngoài nghe được. Nhưng thật ra thì có hét to lên cũng chẳng có ai người ta nghe thấy. Không khí trong động đã bắt đầu oi bức dần lên, tôi cũng phải lột bỏ cái quần cụt mang trên người để trở thành người tiền sử như những người khác. Qua câu chuyện, tôi được biết nơi đây là nơi cất giấu dầu chạy máy dùng cho chuyến vượt biển, mỗi ngày một ít số dầu tồn trữ được tăng dần lên theo với thời gian, và đây là giai đoạn chót cho nên 5 người họ đã ở lại luôn trong thạch động, chờ tối nay thì sẽ chuyển sang tàu lớn. Tôi được chia cho một ít cơm với muối mè đã được vắt cục lại với nhau để đở đói chờ đêm đến ra tàu lớn, nằm ngã lưng trên mặt đá lởm chởm, tôi liên tưởng đến chuyến vượt biển đêm nay và cầu nguyện ơn trên cho mọi việc được thông suốt, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến tương lai không biết rồi sẽ đi về đâu, tôi bồi hồi tất dạ. Đêm đến, ánh đèn pin từ cửa động chiếu ánh sáng vào, cùng với tiếng người nói chuyện với nhau. Rõ ràng là không phải những người trong ban tổ chức, mọi người nín thở chờ đợi, mọi người đều nằm ép sát mình xuống mặt đá, không dám cử động mạnh, cũng may là từ phía ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một màu tối đen, nên chúng tôi đã không bị phát giác. Thời gian chờ đợi tưởng chừng như vô tận, sau cùng thì nhóm người đó cũng bỏ đi, chúng tôi thở ra nhẹ nhõm. Một anh trong nhóm chúng tôi cho biết, đó là những người đi " soi mực " ban đêm và anh đoan chắc rằng họ chỉ vô tình đi lạc vào đây mà thôi. Vào khoảng giữa đêm thì chiếc thuyền câu liên lạc đã trở lại thông báo cho biết là: tối nay không thể khởi hành được vì có sự trục trặc do lý do an ninh. Mọi người lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng đành phải nhận lấy phần lương thực cho ngày mai và tiếp tục chờ đợi. Thời gian chờ đợi trong thạch động dường như dài vô tận, chúng tôi chỉ có việc ăn xong rồi nằm hoặc đi lại cho giãn gân cốt, trò chuyện thì hạn chế tối đa vì lo sợ bị phát giác.

Một ngày một đem đã trôi qua, mọi người nôn nóng chờ tin từ con thuyền liên lạc, bóng đêm lại phủ đầy bên ngoài cửa động, con thuyền liên lạc đã trở lại và tiếp tục báo tin buồn vẫn chưa thể khởi hành được, chúng tôi nóng ruột thấy rõ, người đưa tin thì chỉ làm nhiệm vụ đưa tin và chuyển lương thực cho chúng tôi xong thì rút lui. Đêm thứ ba, bóng con thuyền đưa tin đã trở lại, lần này có vẻ hối hả hơn hai đêm trước, theo sau nó là ba chiếc thuyền câu khác nối đưôi nhau tiến vào thạch động, tôi đoán là giờ khởi hành đã tới. Quả đúng như tôi dự đoán, chúng tôi được lịnh " bốc " toàn bộ số dầu chạy máy lên bốn chiếc thuyền câu cùng với mọi người rời thạch động ra tàu lớn. Giây phút quan trọng đã đến, chúng tôi lần lượt chuyển hết số dầu lên thuyền, còn chúng tôi thì nằm sát xuống thuyền bên trên được phủ một tấm nylon để che kín. Bốn chiếc thuyền câu theo hàng dọc lặng lẽ rời thạch động hướng về tàu lớn. Khoảng nửa giờ sau, chúng tôi đã cập được sát tàu lớn đang bỏ neo chờ chúng tôi." tàu lớn " là một chiếc ghe đi biển của ngư dân, dài khoảng 15 thước, rộng chừng 3 thước, mà dân trong nghề đi biển gọi là " 3 lốc đầu bạc ", dầu được chuyển cấp tốc và nhanh chóng lên tàu lớn, chúng tôi cũng đã lần lượt leo lên tàu lớn. Tàu nhổ neo, chạy ở vận tốc bình thường như là một chiếc tàu đánh cá bình thường khác đang hoạt động quanh đó. Tôi leo lên mui tàu tìm chổ ngồi, tôi đã giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ số người có mặt trên tàu. Đông quá! chổ nào cũng có người ngồi chen chúc, nhưng rồi tôi cũng không lấy làm quan tâm cho lắm, miễn sao con tàu cứ tiếp tục hướng mũi ra khơi hướng về Philippine. "tháng ba bà già đi biển " câu thành ngữ của những người hành nghề đánh cá, rất đúng trong trường hợp của chuyến vượt biển đêm nay. Mặt biển phẳng như gương, bầu trời trong vắt với muôn vì sao lấp lánh.

Sau khi đã bỏ xa khu vực đánh cá trong vùng, con tàu mở hết tốc lực hướng mũi ra khơi. Mặt trời đã ló dạng từ phía chân trời, trời đã dần sáng tỏ, từ trên mui tàu tôi có dịp quan sát rõ hơn toàn bộ khung cảnh trên tàu, điều khủng khiếp đập vào mắt tôi đầu tiên là mặt nước biển chỉ cách bẹ tàu có chừng non 1 thước, chứng tỏ con tàu đang bị khẳm vì chở nặng con tàu như đang oằn mình trườn tới phía trước với sức nặng vượt quá mức cho phép. Trên khoang tàu la liệt là người, trước mũi, sau khoang, chổ nào cũng có người. Nắng đã lên cao, tuy mới sáng sớm nhưng nắng giữa đại dương đã mang lại cái nóng khó chịu trong người rồi, vài người đã cởi áo ra cũng như tận dụng hết tất cả những gì khả dĩ có thể che nắng được để tránh cái nắng đã bắt đầu gay gắt. Chỗ duy nhất có thể tránh nắng được là cabin tàu đã được dành riêng cho gia đình chủ tàu, các hầm tàu bình thường dùng để làm nơi chứa cá sau khi thu hoạch được, đã được gỡ bốc nắp hầm đi dùng làm nơi tránh nắng, nhưng có lẽ dưới hầm tàu không khí quá ngột ngạt oi bức nên cứ chốc chốc lại có người trồi lên để hứng lấy khỏang không khí trống trải trên tàu, có người leo lên khỏi miệng hầm thì cũng có người lại chui xuống dưới hầm tàu, cái quy trình " cắc cớ " này cứ thế mà tiếp diễn trong suốt cuộc di hành.Vài tiếng khóc của trẻ em đã nổi lên vì khát nước, chủ tàu ra lịnh cung cấp nước uống cho mọi người, người lớn thì được ba nắp " bi đong " con nít được gấp đôi trong ngày đầu tiên, cứ cách khoảng chừng 1 giờ đồng hồ thì lại cấp tiếp cho con nít, người lớn thì phải chịu nhịn lâu hơn. Vì ngồi trên mui cabin nên tôi đã nói chuyện được với gia đình chủ tàu, theo như họ cho biết thì chuyến đi đã bị gặp khó khăn do địa điểm bị tiết lộ ra bên ngoài bởi những người chung vàng cho chuyến đi, do đó thân nhân của những người này đã " canh me " rất sát chuyến đi. Đó cũng là lý do khiến chúng tôi phải chờ đợi trong thạch động hết hai ngày đêm, đêm thứ ba chủ tàu quyết định phải ra đi bằng mọi giá trước khi việc đổ bể. Tàu cập sát bờ biển nơi " kho gạo" để bốc người, số người dự trù chính thức là gần 60 người. Không ngờ, khi tàu cập vào bờ thì người ở mọi ngõ nghách túa ra leo lên tàu, và vì không muốn bị lộ nên chủ tàu đành phải chở hết số khách không có trong danh sách, sau khi kiểm soát lại thì được biết là con số người đã lên đến hơn 130 người.

Trời đã vào chiều, gió thổi lạnh, một đàn cá heo " dolphin " bơi cập theo hong tàu trông rất đẹp mắt, mặt trời đỏ ối đang từ từ lặn xuống chân trời, bóng tối bắt đầu phủ xuống, con trăng thượng tuần treo lơ lửng trên đầu, bóng con tàu trông thật cô đơn giữa biển cả mêng mông, con người đã trở nên vô cùng nhỏ bé trước thiên nhiên, đâu đó văng vẳng tiếng cầu nguyện, lúc đầu nhỏ, sau to dần lên, và không hẹn hầu như mọi người trên tàu đều cầu nguyện theo tôn giáo mình. Biển hoàn toàn vắng lặng, không có bóng một con tàu nào qua lại, không gian là một màu đen che phủ đến lạnh người, con tàu vẫn lầm lũi lướt tới, tôi được anh tài công người của chủ tàu đưa cho một " tấm bạt " loang đầy dầu mỡ để che lạnh, tôi cùng vài người khác quây quần phía bên trong tấm bạt cho bớt lạnh. Một ngày một đêm đã trôi qua trong an bình, mọi người thầm cảm tạ ơn trên đã che chở cho con tàu. Ngày thứ hai, nắng dường như gay gắt hơn, nắng như đổ lửa xuống những tấm thân đã rộp lên vì bị phỏng nắng, tiếng con nít khóc vang trời. Nước ! nước đã trở thành một thứ quan yếu bật nhất trên tàu, chủ tàu đã cử bốn thanh niên lực lưỡng đứng canh gác khu vực để nước. con nít được ưu tiên tăng lượng nước uống lên từ 6 nắp lên 8 nắp, nhưng người lớn thì bị giảm xuống chỉ còn có một nắp mà thôi. Ngày qua đi, đêm lại xuống, tiếng kinh cầu lại vang lên, thỉnh thoảng lại có tiếng nôn oẹ vang lên, đoàn lữ hành nằm dã dượi trân mình hứng chịu khí hậu lạnh lẽo của đại dương về đêm. Ngày hứng chịu cái nắng khủng khiếp, đêm về lại phải đón nhận cái lạnh, chỉ mới có hai ngày mà những con người khốn khổ đã teo hóp lại, sức đề kháng dường như đã không còn nữa. Ngày thứ hai cũng trôi qua bình an, nhưng đoàn người thì đã hoàn toàn đuối sức, ai nằm chỗ đó, phó mặc cho con tàu muốn đưa mình đi tới đâu thì đi.

Trưa ngày thứ ba thì sóng gió đã nổi lên, mặt biển đã không còn phẳng lặng nữa, gió đã nổi lên kéo mạnh từng cơn, bầu trời vần vũ, mây đen kéo về đen kịt, từ xa từng ngọn sóng bạc đầu đang kéo tới. Sóng to , gió mạnh, khiến con tàu chao đảo liên tục, từng cơn sóng cao vời bốc con tàu lên cao, nhìn xuống dưới là một hố sâu thẳm đến rợn người. Tôi cùng những người khác trên mui phải leo xuống khoang tàu, vì quá nguy hiểm nếu cứ tiếp tục ở lại trên mui tàu. Đang ở giữa trưa mà tôi cứ ngỡ rằng là đang lúc chiều tối vì bầu trời tối đen, chủ tàu trấn an mọi người rằng :" Đây là chuyện thường thôi, chỉ là " gió Nam " gió Nam thì mấy người làm nghề biển coi như cơm bữa." Hư thật ra sao không biết, mhưng mọi người đã quá hoảng sợ và trở nên nhốn nháo, khiến con tàu đã bị sóng nhồi chao đảo lại thêm chòng chành như muốn lật úp. Chủ tàu phải hét lớn ra lịnh, không được nhốn nháo, nếu không muốn tàu bị lật thì ai ở đâu ngồi đó. Con tàu chuyển mình kêu răng rắc như muốn vỡ ra từng mảnh nhỏ, khiến mọi người đang lúc hoảng sợ càng thêm hoảng sợ, tiếng than khóc, tiếng gọi nhau vang lên thảm thiết, người ta dồn cục vào với nhau như để tìm sự che chở cho nhau. Mưa đã bắt đầu trút xuống, ngày càng nặng hột hơn, mưa giăng trắng xóa cả một khoảng không gian rộng lớn giữa đại dương, con tàu vẫn trồi lên hụp xuống tưởng chừng như muốn hất văng những thuyền nhân xuống biển. Con tàu đã phải chuyển hướng, không thể nào đi theo hướng đã định mà phải cập theo sóng để tránh cho tàu khỏi bị lật úp, người tài công chính của tàu, người nắm giữ sinh mạng của hơn 130 thuyền nhân, giờ đây đang gồng mình ôm chặt bánh lái với sự giúp sức của hai người khác để giữ cho con tàu khỏi bị lật. giữ cho con tàu khỏi bị lật đã là một việc vô cùng khó khăn lắm rồi, việc nhận rõ phương hướng đã không còn được đặt ra nữa. Con tàu đã thật sự lạc mất phương hướng, mặc cho sóng gió đưa đẩy, mọi người chỉ còn biết cầu nguyện và phó mặc số mệnh vào sự may rủi mà thôi. Cơn bảo vẫn tiếp tục quần thảo từ trưa đến tối, nhồi con thuyền xoay vòng giữa cơn bão dữ, những người trên tàu giờ đây đa số đã phải chui vào hầm tàu để tránh khỏi bị hất văng xuống biển. Đến tối thì cơn bão chấm dứt, mọi người ngoi ngóp bò dậy, may mắn thay suốt cơn bão dữ mọi người vẫn được bình an dù đã phải trải qua một ngày kinh hoàng khiến ai nấy không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc tiếp tục di hành thêm nữa. Có ánh đèn ! có ánh đèn ! một người la to, rồi nhiều người khác cùng la, cứ tưởng như là mơ. Nhưng quả thật, từ hướng bên phải của con tàu có ánh đèn leo lét khi ẩn khi hiện do sự trồi lên hụp xuống của con tàu.Tài công hướng mũi con tàu chạy thẳng vào nơi có anh đèn, trông thì gần, nhưng thật ra thì tàu phải chạy gần hai giờ đồng hồ mới đến được. càng đến gần thì mọi người nhận ra đó là một hòn đảo, đảo nhưng có ánh đèn, nghĩa là có người sinh sống trên đảo. Mọi người mừng rỡ quỳ tạ ơn trên đã dẫn dắt con tàu đến nơi bình an. Con tàu đang ngon trớn, bỗng nghe đánh..... ầm một tiếng lớn, tiếng máy tàu gầm rú liên hồi, anh tài công la lớn " Ghe mắc rạng " anh tài công cố gắng bằng mọi cách để xoay chuyển con tàu nhưng đành bó tay đứng nhìn, nhìn mũi tàu ghếch cao ở phía trước, tôi đoán là con tàu đã " cưỡi " lên đá ngầm rồi. Từng đợt sóng mạnh mẽ đánh vào mạng tàu như muốn phá vỡ con tàu ra làm trăm mảnh. Nhìn vào phía trong đảo, thấy không còn xa lắm, từ chổ con tàu gặp nạn vào đất liền khỏang chừng vài trăm thước. Phải rời tàu di tìm đi tìm phương tiện cấp cứu thôi, có người lên tiếng đề nghị. Thế là một số trai tráng khỏang chừng 20 người trong đó có tôi, tình nguyện rời tàu đi vào đảo tìm phương tiện cấp cứu, chúng tôi được quấn dây thừng thật chặt rồi lần theo đó mà vào chổ nông hơn để đi vào bờ, thật may mắn là vào lúc đó thủy triều đang rút xuống cho nên chúng tôi có thể đi bộ vào đảo được, dưới chân tôi là muôn ngàn những con cầu gai cùng với các loại vỏ nghêu, vỏ ốc, mà tôi đã phải dẫm lên khiến cho lòng đôi bàn chân bị cắt đứt ngang dọc, khiến đau rát buốt óc. Chúng tôi lần mò, nối đưôi nhau tiến vào đảo, đặt chân được lên bãi cát trên đảo, chúng tôi nằm nhoài ra nghĩ lấy sức. Hồi tưởng lại cơn bão vừa qua, tôi vẫn còn hãi hùng và thầm cám ơn ơn trên đã che chở, bằng không có lẽ giờ này chúng tôi đã vùi thây giữa lòng biển cả rồi. Lấy lại được sức, đoàn người tiếp tục bước sâu vào trong đảo, riêng tôi thì còn quá mệt nên cũng chẳng vội vã bước theo họ. Vì lý do đó, cho nên tôi trở thành người cuối cùng ở sau chót của đoàn người. Bất ngờ, hàng loạt đèn pha từ phía trong đảo bật sáng chiếu thẳng vào chúng tôi. Có tiếng hô to..... ai đó, đứng lại, vào đây làm gì? Lúc đầu chúng tôi nghe không rõ vì gió biển thổi cùng với tiếng sóng, hơn nữa họ lại nói tiếng Việt phát âm giọng Bắc khiến chúng tôi ngỡ là một thứ tiếng ngoại quốc, có thể là tiếng Phi. Chúng tôi đã vô cùng mừng rỡ vì biết được mình đã tới nơi chốn mà mình muốn. Chúng tôi vừa đưa cả hai tay lên trời, vừa làm dấu cho họ biết rằng chúng tôi đến đây là do thiện chí và cứ thế tiếp tục bước tới. Nhưng càng đến gần thì chúng tôi nhận ra rõ ràng là tiếng Việt chứ không phải là tiếng ngoại quốc. Có tiếng hô qua loa phóng thanh. Tất cả đứng lại..... nếu không sẽ bị bắn bỏ. Trời ạ...... chúng tôi đã lạc vào đảo của Việt Nam rồi! chúng tôi lập tức đứng lại, hai tay vẫn đưa thẳng khỏi đầu, chúng tôi hội ý với nhau là: để qua mặt được họ, chúng tôi phải nói rằng tàu vượt biên do nhà nước tổ chức ra đi. Khi nói như vậy, chúng tôi ngầm hai ngụ ý: Thứ nhất, khi biết là chúng tôi ra đi do nhà nước tổ chức thì họ sẽ tìm phương tiện giúp chúng tôi. Thứ hai, nếu không giúp được gì thì họ cũng sẽ không làm khó dễ chúng tôi, trường hợp tệ lắm là họ sẽ bắt trở về đất liền để đi tù, trong trường hợp này thì mọi người sẽ an toàn hơn cả. Giọng nói kia tiếp tục vang lên. Tất cả đứng yên tại chỗ đợi lịnh......Thời gian lặng lẽ trôi qua trong ngột ngạt. Khoảng chừng hơn 10 phút, thì đột nhiên từ phía bờ cát một loạt lửa da cam tóe lên cùng lúc với những tràng súng liên thanh nổ rền trời, tôi giật mình ngó về phía đoàn người. Tôi như bị hoa mắt vì thấy máu từ các thây người phun ra khắp nơi, thây người đổ ập xuống, tiếng rên la thảm thiết vang lên như muốn xé tan màn đêm. Việt Cộng giết người.....nghĩ thế xong là tôi vội vàng bò hết tốc lực để tránh ra xa khỏi đoàn người và đứng lên vùng chạy về phía biển, vài người khác trong đoàn người cũng cố gắng mang thương tích vùng chạy ngược trở ra biển, một số chỉ chạy được nữa chừng rồi thì ngã xuống nằm lại luôn. Bằng tất cả sức lực còn lại trong người, tôi chạy thẳng và nhào người ra biển, dẫm lên cầu gai, võ nghêu, võ ốc mà chạy càng xa, càng tốt, trong tôi bây giờ không còn có cảm giác đau đơn do bị cầu gai đâm thủng chân nữa, tôi hoàn toàn ở trong trạng thái vô cảm. Sau cùng thì tôi cùng vài người khác cũng đã chạy ra được nơi con tàu mắc cạn. Mọi diễn biến trên đảo đã được chúng tôi tường thuật lại, thực ra thì mọi người đã nghe được tiếng súng nổ tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng phần nào đoán ra được là đã co chuyện không lành. Khi nghe chúng tôi báo cáo lại mọi chuyện, mọi người đã vô cùng hoảng sợ. Tất cả đàn ông, trai tráng trên tàu, đều được huy động xuống để đẩy con tàu ra khỏi vùng đá ngầm. Trời đã phụ lòng người ! sức của con người làm sao chống chọi lại với sức mạnh của thiên nhiên, chúng tôi cố đẩy được con tàu xê dịch đi một chút, thì lập tức các ngọn sóng lại đánh đẩy con tàu trở về vị trí cũ. Đang lúc tất cả đang cố gắng đẩy con tàu thì súng lại nổ vang rền, đạn bay như rãi về phía con tàu. Có thiếng thét kinh hãi... có người trúng đạn... có người trúng đạn, tiếp theo là những tiếng khóc, tiếng kêu gào, khung cảnh rối loạn cả lên, mạnh ai người đó chạy tìm chỗ nấp, nhưng nấp vào đâu bây giờ, giữa trời nước bao la và con tàu khốn khổ đang phải hứng chịu những vết đạn từ những con người tàn bạo? Súng đã thôi nổ liên hồi, nhưng vẫn tiếp tục nổ cầm chừng, và thỉnh thoảng lại có người gào lên kêu cứu khi thân nhân mình trúng đạn. Phải ở vào hoàn cảnh trên thì mới có thể cảm nhận được hết cái không khí dã man, tàn bạo, đầy khủng bố mà không thể có ngòi bút nào lột tả được hết. Súng vẫn nổ lai rai, đoàn người vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để đẩy con tàu. Nhưng bất lực! hoàn toàn bất lực! mọi người đã kiệt sức vì đói lạnh, da thịt mọi người đã thâm tím đi vì lạnh. tất cả đều buông xuôi leo lại lên tàu phó mặc cho trời. Suốt đêm đạn vẫn nỗ, người tiếp tục chết vì đạn, tiếng kêu khóc vẫn cứ vang lên mỗi khi có người trúng đạn chết. Từ nơi xa xa, có thấp thoáng ánh đèn chiếu sáng từ một hòn đảo khác bên cạnh.
(nhạc buồn)

Trời sáng dần, tiếng kẻn buổi sáng phía trong đảo vang lên. Đoàn người tội nghiệp dõi mắt về hướng đảo trông chờ phép lạ. Trên đảo nhộn nhịp hẳn lên, bộ đội chạy tới chạy lui, gia đình thân nhân vợ con của bộ đội cũng chạy ra đứng nhìn con tàu nghiêng ngã. Đàn bà, con nít trên tàu được cho lên mui tàu hướng về trong đảo quỳ lạy xin được cứu giúp. Tiếng kêu khóc vang dội trời xanh, những con người Việt Nam khốn khổ đang quỳ lạy những con người Việt Nam khác ngừng tay bắn giết đồng bào mình. Lịch sử Việt Nam từ bao nhiêu ngàn năm nay chưa bao giờ có những trang sử ô nhục như thế này. Ô kìa.... phép lạ xảy ra, có bóng của những bàn tay vẫy phất như báo cho thuyền nhân biết là họ có thể vào bờ được rồi, những cái vẫy tay mời gọi từ phía trong đảo đã làm mọi người như sống lại. Ưu tiên cho đàn bà và con nít vào trước, dây thừng được lấy ra quấn chặt vào mình, cùng với sự giúp sức của vài thanh niên, sợi dây thừng dài được nối từ con tàu vào thân của những người xuống tàu lôi vào bờ. Đoàn người rời con tàu xa dần dần tiến vào bờ, dây thừng vẫn được quấn chặt vào người, cách bờ chừng 100 mét nhưng vẫn chưa thấy người từ trên bờ ra cứu giúp. Bỗng nhiên súng lại nổ. (Tiếng súng) Trời ơi ! súng nổ nhắm vào những người đang quấn chặt dây thừng ngang mình để vào bờ, thế là chỉ còn có chờ chết mà thôi, làm sao mà có thể chạy thoát được khi sợi dây oan nghiệt đang trói mọi người lại với nhau. Không một ai sống sót qua trò chơi man rợ của lủ người không tim trên đảo. Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên của những người chồng, người cha, khi nhìn thấy cảnh vợ con mình bị bắn giết vô cùng man rợ như trên. Đàn bà con nít lại được đưa lên mui tàu chấp tay hướng vào đảo mà van lạy xin được buông tha, đáp ứng lại những lời van xin thảm thiết này là những tràng đàn nổ tiếp theo, bóng người đàn bà với tư thế hai tay chấp vào nhau vì đang quỳ lạy ngã chúi xuống biển từ trên mui tàu, cùng lúc với các em trẻ bật ngữa ra sau dẫy chết vì trúng đạn. Tàn bạo, man rợ, không thể nào tả hết.

Nắng đã lên cao, từ trong đảo bóng dáng bộ đội cộng sản chạy lại ụ súng được mọi người trên tàu nhìn thấy rõ mồn một. Tấm phông che súng được kéo xuống, nòng súng được hạ xuống. Trời ơi !..... một cây súng pháo với nòng súng dài có đến 10 thước đang hiện ra trước mắt mọi người trên tàu. Kinh hãi,,,,, hỗn loạn trên tàu đã diễn ra, chỉ cần một trái đạn pháo từ khẩu súng đó mà trúng vào con tàu thì tất cả chỉ còn là tro bụi. Cầu nguyện, và dọn mình chờ chết, vì sẽ không còn ai sống sót sau khi trái đạn được khai hỏa bắn trực xạ vào một mục tiêu cố định là con tàu. Nhưng không, tấm phông đã được kéo lại che đậy khẩu súng, nòng súng đã được nâng lên cao, không còn ở vị trí sẵn sàng nhả đạn nữa Bóng dáng bộ đội lại chạy nhốn nháo, và họ đang lấp ráp chân " đế " của cây súng cối. Dã man, tàn bạo, bộ đội cộng sản Việt Nam vì tiếc một quả đạn súng pháo lớn, nên thay vào đó là đạn súng pháo nhỏ hơn, và dó là trò chơi giết người của họ.

Ầm.... quả đạn đầu tiên được bắn ra rớt xuống biển cách con tàu chừng vài thước, mọi người chưa kịp hoàn hồn thì. Ầm.... quả đàn thứ hai rớt chính xác ngay mũi tàu, thịt xương văng tung tóe, máu đổ chan hoà, cùng lúc với hàng loạt đạn lớn nhỏ vang rền khắp nơi, tay chân, máu thịt, vung vãi ở khắp mọi nơi trên tàu, con người lăn lộn, vật vã với vết thương, khung cảnh của địa ngục trần gian đang phơi bày trước mắt tôi. Sau tiếng thét đau thương, hãi hùng của người phụ nữ nằm bên cạnh tôi. Tôi vùng dậy, nhoài mình phóng ra khỏi con tàu, một ngọn sóng cuốn tôi ra xa cùng lúc với một trái đạn khác rớt ngay giữa thân tàu, con tàu gẫy đôi và chìm xuống biển. Tất cả sự kiện xảy ra chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, sau khi tiếng kẻng buổi sáng trên đảo vang lên.

Chung quanh tôi xác người chết trôi vất vưỡng khắp nơi, những người còn sống sót thì vẫn phải đang lặn hụp với từng cơn sóng biển, và từ trong bờ đảo những tên bộ đội khát máu vẫn giương súng nhắm bắn vào những người sống sót, rất may là nhờ sóng biển nhồi lên hụp xuống mà cái đầu tôi là một mục tiêu khó nhắm đích của những kẻ sát nhân, có người đang cố gắng bơi ra xa khỏi tầm đạn, nhưng nữa chừng thì tôi bỗng thấy nằm bất động trôi vật vờ trên biển, tôi biết rằng họ đã trúng đạn hoặc chết vì vết thương quá nặng.

Thủy triều đã lên cao, sóng biển không còn đánh mạnh nữa, và cũng chính vì vậy mà những người sống sót khó tránh khỏi tầm ngắm của lủ sát nhân. Tất cả đã vĩnh viễn ra đi, tôi cũng đã trôi ra xa khỏi tầm đạn và đang nằm chơi vơi giữa đại dương bao la, khung cảnh hoàn toàn im lặng đến rợn người. Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, nghĩ đến gia đình đang còn ở lại đất liền xa xôi, chỉ trong chốc lát nữa thôi những con cá mập sẽ kéo tới và tôi sẽ chết vì bị cá mập ăn. Nghĩ tới cá mập, tôi hoảng sợ mở mắt ra. Và kìa, từ hướng xa tôi nhìn thấy một chiếc thuyền câu đang trôi về hướng tôi. Thoạt đầu, tôi cứ tưởng bộ đội công sản Việt Nam hạ quyết tâm đuổi tận, giết tuyệt, nên không dám bơi lại gần. Nhưng nhìn kỷ lại thì tôi nhận ra trên chiếc thuyền đó hoàn toàn im lặng, không có một sự di động của bất cứ người nào trên thuyền, tôi hơi vững tâm và cố gắng bơi lại gần thuyền. Nắm được be thuyền và leo lên thì tôi trong thấy có người trên thuyền, nhưng mọi người dang nằm ở tư thế ẩn nấp. Thấy tôi leo lên thuyền họ bèn quay lại sụp lạy tôi và xin tha mạng, tôi không có thời giờ giải thích gì cả, bật ngữa ra nằm bất động trên sàn tàu. Sau khi đã hoàn hồn và hỏi chuyện nhau thì tôi mới vỡ lẽ ra họ cũng trôi dạt vào đây và cũng bị bắn như chúng tôi. Thuyền của họ xuất phát từ Phước Tỉnh, Bà Rịa, trên tàu gồm 13 người gồm 11 người đàn ông và 2 đứa trẻ, bé chị vào khoảng 9 tuổi, cậu em khoảng 6 tuổi. Ba của hai em bé này đã bị bắn vỡ đầu nằm chết ở phía mũi thuyền, một thanh niên khác bị bắn nát mất phần vai hai bên, hai cánh tay chỉ còn dính liền bởi phần da còn lại trên vai, đang nằm thôi thóp thở dưới hầm máy, tình trạng cho thấy là anh này sẽ khó thoát chết do vết thương quá nặng. Trong khi con thuyền đang trôi vật vờ như thế thì cũng có được 4 người khác từ chiếc tàu bị bắn chìm trước đó thoát chết, leo lên được con thuyền mà chúng tôi đang có mặt. Như vậy là tổng cộng số người thoát chết của hai chiếc thuyền là 16 người, con số trên 130 người đã bị bắn chết vùi thây dưới lòng biển lạnh.

Con thuyền cứ tiếp tục trôi vật vờ trên biển, nhưng càng lúc càng rời xa khu vực nguy hiểm, lúc này đã vào khoảng 10 giờ sáng, nhìn sang bên trái của con thuyền, chúng tôi nhìn thấy một hòn đảo khác cách chúng tôi không xa lắm. Nghĩa là con thuyền của chúng tôi đang nằm giữa vị trí của hai hòn đảo. Hòn đảo này tôi đoán có lẽ là hòn đảo mà chúng tôi đã thấy thấp thoáng ánh đèn từ đêm hôm trước, đêm hôm bị bộ đội cộng sản Việt Nam tàn sát. Chúng tôi quyết định phải rời xa hai hòn đảo này càng sớm càng tốt nếu còn muốn sống. ( Đây là một quyết định sai lầm mà chúng tôi đã phải trả giá rất đắt, sẽ được nói đến ở đoạn sau ) chúng tôi dùng mái chèo cố gắng chèo con thuyền ra khơi, vì bình xăng của con thuyền đã bị bắn vỡ chảy hết dầu. Gió đã đổi chiều, thổi con tàu tội nghiệp của chúng tôi trôi vào cõi vô định. Con thuyền này dài chừng 6 thước, rộng gần 2 thước, loại thuyền dùng để đi câu ven bờ biển chứ không thể đi xa hơn. Vậy mà nó cũng đã chở 13 con người vượt được hàng trăm hải lý để đến nơi đây cùng chung số phận như chúng tôi.

Chiều xuống dần, không gian yên tỉnh, không có một bóng dáng của bất cứ một con tàu nào khác ngoài con thuyền của chúng tôi lạc lõng giữa đại dương. Tối đến, chúng tôi phát giác ra một chuyện chết người khác, con thuyền đang bị vô nước từ phía dưới lườn tàu, thế là chúng tôi tìm cách chặn nước không cho tràn vào, và cử người canh chừng để tát nước liên tục. cứ hai người cho mỗi phiên trực tát nước, số phận của 16 người sống sót trên con thuyền này sẽ tùy thuộc vào hai người có nhiệm vụ tát nước ra khỏi tàu, nếu chẳng may họ buồn ngủ, hoặc mệt quá mà chểnh mảng thì con thuyền sẽ chìm và mọi người cũng sẽ chìm theo con thuyền, nhưng biết làm sao hơn đây! khi mà tất cả mọi người ai cũng còn mang nét mặt kinh hoàng vì mới vừa phải trải qua một biến cố quá đau thương và.... phó mặc cho mọi việc cho Thượng Đế.

Một đêm kinh hoàng trôi qua, người sống phải sống cùng xác chết trên một diện tích vô cùng chật hẹp của con thuyền, vấn đề vệ sinh chung đã được đặt ra, là phải giải quyết cái xác chết vẫn còn ở trước mũi thuyền. Thật là tội nghiệp cho hai đứa trẻ, chúng kêu khóc thảm thiết không cho thủy táng người cha thân yêu của mình. Chúng tôi cũng đành phải chìu lòng của hai em, nhưng sang đến ngày thứ ba thì chúng tôi phải giấu hai em mà thủy táng người quá cố để bảo vệ sức khỏe cho những người còn lại. Sau này biết được các em đã lăn lộn khóc lóc vô cùng bi thảm, chúng tôi chỉ còn biết rớt nước mắt dỗ dành hai em. Tình trạng của anh thanh niên bị thương dưới hầm tàu đã trở nên tồi tệ hơn vì không có thuốc men chạy chữa, vết thương đã thối rửa, biết là anh cũng sẽ không qua khỏi, tối ngày thứ ba, sau khi thủy táng người đàn ông ba của hai đứa trẻ, chúng tôi quyết định nấu cho anh chút cháo trộn với đường cát như là bửa ăn tối cuối cùng trước khi ra đi, tôi là người đã đút cháo cho anh ăn, suốt bửa ăn anh cứ liên tục kêu cứu cầu sống, tôi chỉ còn biết gạt lệ an ủi với anh là cố gắng chút cháo, rồi mọi người sẽ được cứu sống. Sáng hôm sau, chúng tôi thấy anh đã nhắm mắt lìa đời, thân thể anh tái xanh vì đã không còn máu. Chúng tôi cũng đã thủy táng anh và cầu nguyện cho linh hồn anh sớm được siêu thoát.

Đã hơn một tuần lễ lênh đênh trên biển, có một điều thật lạ lùng là chúng tôi không hề nhìn thấy bất cứ một thương thuyền nào qua lại vùng biển này cả. Không lẽ chúng tôi đã lạc vào một vùng biển chết? Lương thực còn được mấy kí gạo sau ngày bị bắn dùng để nấu cháo cầm hơi cũng đã hết, nước uống thì đã hết từ trưa, cơn đói khát đang đốt cháy ruột gan mọi người. Một ngày đói khát đã bắt đầu và sẽ còn tiếp tục không biết kéo dài đến bao lâu. Cầu nguyện, chỉ còn có biết cầu nguyện thôi, tất cả mọi việc đều đã được sắp đặt và an bày do Thượng Đế, con người đã trở thành vô cùng nhỏ bé trước thiên nhiên, vũ trụ.

Lại một ngày đói khát nữa, cái khát làm cho da thịt như muốn bốc khói, môi nức nẻ, đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi thức ăn, nước uống. Tội nghiệp hai đứa trẻ, suốt ngày chúng cứ nói đến miếng ăn mà trước đây mẹ chúng làm cho chúng ăn, hoặc thứ nước uống mà chúng thích. Mọi người như mê loạn đi vì đói và khát. Dường như lời cầu nguyện của chúng tôi đã thấu tới trời xanh. Chiều hôm đó, trời đổ cơn mưa, những hạt mưa như những nước cam lồ trong chuyện thần tiên, tưới mát thân thể chúng tôi, chúng tôi say sưa ngữa mặt lên trời hứng lấy nước mưa mà uống, lấy thêm " can nhựa " trên tàu hứng lấy nước mưa dự trữ. Nhưng trời mưa lại dẫn đến một vấn đề khác. Thuyền ngập nước, thế là mọi người xúm vào tát nước cho thuyền khỏi chìm, rất may là cơn mưa không kéo dài. và còn may hơn nữa là từ đó cho đến ngày được cứu, cứ vài ngày lại có một cơn mưa ngắn giúp chúng tôi có đủ nước uống. Vấn đề nước uống đã được giải quyết, nhưng còn thức ăn? chúng tôi đã không còn được bất cứ một thứ gì để có thể ăn được. Cơn đói cứ dày vò, ám ảnh chúng tôi liên tục, người chúng tôi đã teo lại chỉ còn lớp da bọc lấy xương, hay nói cho đúng hơn là những bộ xương biết bò, vì chúng tôi không thể nào đứng vững được nữa. Một hôm tôi bò xuống hầm máy để cố gắng kiếm thử xem còn gì có thể ăn được không, tôi trông thấy một chai " xá xị " mới nhìn tôi cứ tưởng đó là một chai đựng dầu nhớt gì đó của mấy người thợ máy bỏ quên, nhưng tôi cứ cầm lên và ngữi thử. Một mùi thơm ngào ngạt bốc thẳng vào óc tôi, khứu giác tôi dường như mở ra tối đa để hít lấy mùi thơm đó. Mùi thơm của mỡ heo, đúng vậy, chai xá xị kia là một chai dùng để đựng mỡ heo dành để chiên đồ ăn của các ngư phủ. Tôi thọc ngón tay vào miệng chai và đưa lên miệng mút. Trời ạ! thật là một thứ cao lương mỹ vị mà tôi chưa hề được thưởng thức qua bao giờ, tôi cứ mút lấy mút để cái thứ nước sền sệt nhưng vô cùng tuyệt hảo đó. Chợt nhớ lại những người ở trên, đặc biệt là hai đứa trẻ, tôi bò trở lên với chai xá xị, không ai còn để ý đến tôi vì mọi người đều đã nằm liệt. Tôi bò đến hai đứa trẻ, thò ngón tay tôi móc một ít mỡ heo nhét vào miệng các em, như là một liều thuốc tiên các em bừng tỉnh lại, tôi ra dấu cho các em cứ bình tỉnh mà mút mỡ heo, nhắm chừng các em đã dần dần có chút sinh lực trở lại, tôi trút một ít mỡ heo vào cái chén nhựa cho các em, còn lại tôi dùng một chiếc đũa thọt vào chai xá xị có mỡ heo và kêu mọi người lại mút lấy chiếc đũa thần kỳ diệu. Nhờ có chai xá xị mỡ heo mà chúng tôi có được một bữa tiệc sang trọng nhất trong đời. Và cũng nhờ chút mỡ heo tuyệt vời đó mà em bé trai có chút sinh lực ngồi nghịch phá cái máy radio nhỏ xíu bất khiển dụng, cái radio bị vỡ lòi ra mấy sợi dây kẻm nhỏ, một bác lớn tuổi trên thuyền có sáng kiến uốn mấy sợi kẻm nhỏ đó thành những cái móc câu, dùng cước cột các móc câu đó lại, cạy các con ốc nhỏ bám theo be thuyền làm mồi. Kết quả thật bất ngờ khích lệ, buổi đầu tiên bác câu được hai con cá lớn độ bằng bàn tay người lớn. Cái cột buồm vô dụng được bác ấy chẻ ra từng miếng nhỏ dùng để nhóm bếp. Cũng may là trên thuyền còn có được cái hôp quẹt còn xử dụng được. Hai con cá được bác nướng lên chia đều cho mỗi người. Từ đó chúng tôi được chia ra làm công việc chẻ cột buồm để giữ lữa, bác ấy làm công việc câu cá. Ngày nào có được vài con cá thì bác chia đều cho mỗi người được một miếng bằng hai ngón tay, ngày nào không câu được thì mọi người nhịn đói uống nước mưa cho qua cơn đói.

Chúng tôi đã trôi trên biển 20 ngày qua rôi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của một chiếc thương thuyền nào, mỗi khi chiều xuống tôi thường bò lên trước mũi thuyền nằm trông ngóng bóng dáng một con thuyền. Nằm nhìn những con chim hải âu săn mồi trên biển mà lòng tôi tan nát, không ngờ rằng cuộc đời của mình lại kết thúc trong bi thảm như thế này. Sợ nhất là mỗi khi chiều về, màn đêm chuẩn bị buông xuống, chung quanh là một màu tối đen, không khí chết chóc cứ như lẫn quẩn đâu đây. Hoặc những khi trời nỗi cơn giông, từng lượn sóng cao như mái nhà bốc con thuyền lên cao, rồi nhận con thuyền xuống đáy, rồi lại bốc lên, cứ như thế kéo dài hàng mấy giờ đồng hồ liền khiến chúng tôi vô cùng sợ hãi. Tình trạng cô đơn giữa đại dương bao la kéo dài cho đến tuần lễ thứ ba thì chúng tôi nhìn thấy con tàu đầu tiên. Thật là không còn gì để diễn tả được nỗi vui mừng của chúng tôi, chúng tôi reo mừng, reo la cầu cứu, vì nghĩ rằng chắc chắn là mình sẽ được cứu. Nhưng, ô kìa ! chiếc thương thuyền vẫn lạnh lùngrẽ nước phăng phăng chẳng buồn ngó đến chúng tôi, mặc dù khỏang cách của đôi bên quá gần, gần đến nổi chúng tôi có thể nhìn thấy thủy thủ trên chiếc tàu buôn đang tập trung trên bong tàu để nhìn chúng tôi. Con tàu khuất dạng ở chân trời, chúng tôi ngỡ ngàng, hụt hẫng, sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Sao lại có những người vô lương tâm đến như vậy? thấy người sắp chết sao không cứu? ngần ấy câu hỏi cứ quay trong đầu tôi cho tôi đến khi tôi lịm người đi vì mệt mỏi và thất vọng.

Lại có thêm bóng dáng một chiếc tàu buôn từ đàng xa, như được tăng thêm sức, tôi cùng vài người khác vùng dậy trèo lên mui ra dấu cầu cứu, và cũng như chiếc tàu thứ nhất, họ lạnh lùng bỏ đi mặc cho chúng tôi kêu gào đến kiệt sức. Từ đó trở đi, mỗi ngày chúng tôi nhìn thấy hàng chục chiếc tàu buôn qua lại trong vùng nhưng không một chiếc nào chịu cứu vớt chúng tôi. Thậm chí, có ngày chúng tôi còn nhìn thấy hạm đội của Mỹ đang thao dượt trên biển với máy bay phản lực lên xuống trên các chiến hạm. Từ dữ kiện này, tôi đoán là chúng tôi đang ở đâu đó trong vùng vịnh Philipine. Chiều ngày thứ 30 trên biển, chúng tôi tuyệt vọng trong mòn mỏi, không còn hơi sức để kêu cứu nữa, mặc cho các tàu buôn vẫn qua lại nhìn chúng tôi sắp chết. Tôi nằm xoải trên mui con thuyền đưa mắt hững hờ nhìn chiếc tàu buôn mang hàng chữ Nhật chở đầy những cây gỗ với đường kính hai người ôm, chiếc tàu buôn đó, cũng như những chiếc khác trước đây, cũng lạnh lùng băng qua trước mặt chúng tôi mà đi thẳng, tôi cũng chẳng buồn ngó theo làm chi vì quá chán ngán với thế thái nhân tình. Khỏang độ hai tiếng đồng hồ sau, tôi đang nằm nhìn mặt trời xuống dần thì bỗng giật mình vì tiếng còi hụ ngân dài, tiếng còi hụ giữa biển khơi nghe vang dội, tôi nhổm mình dậy nhìn thì trông thấy từ đàng xa chiếc tàu buôn chở gỗ mà tôi nhìn thấy từ chiều đang tiến về hướng chúng tôi. Và..... Trời ạ ! thủy thủ trên tàu đang nhộn nhịp với dây thừng và phao cấp cứu, và quan trọng hơn nữa là nó đang giảm dần tốc độ để lựa thế lại gần thuyền chúng tôi mà tàu chúng tôi không bị lật do sóng vỗ. Dùng thân tàu to lớn như ngọn núi, chiếc tàu buôn chận lại các ngọn sóng đang vỗ về phía tàu chúng tôi như một bà mẹ đang bảo vệ đứa con bé bỏng của mình, các thủy thủ đang cố gắng quăng các sợi dây thừng sang phía chúng tôi. Họ đã cứu chúng tôi, sau khi đã cột được dây thừng vào thuyền chúng tôi, họ đã kéo được con thuyền cập sát hong chiếc tàu buôn, chiếc thang dây được buông xuống, chúng tôi từng người một dưới sự phụ giúp của các thủy thủ trên chiếc tàu buôn, chúng tôi đã lần lượt lên được chiếc tàu buôn an toàn. Leo lên được bong tàu chúng tôi ngã sóng xoài xuống và nằm im không cử động gì được nữa, vì tất cả sinh lực còn lại đã được dồn lại cho việc leo lên chiếc tàu buôn to lớn kia sau gần hai tiếng đồng hồ cố gắng thực hiện. Con tàu nhỏ bé tội nghiệp của chúng tôi được kéo theo sau chiếc tàu buôn, nhưng sau đó có lẽ vì lý do an toàn đã được cắt bỏ, nhìn chiếc thuyền bé nhỏ tội nghiệp đã cưu mang chúng tôi một tháng trời ròng rả trên biển đang từ từ chìm xuống biển, chúng tôi không hẹn mà ai cũng bật lên tiếng khóc chào vĩnh biệt con thuyền.

Tối đến, chúng tôi được cho uống nước mát ướp lạnh, một loại nước uống thông dụng của người Đại Hàn có pha đường. Thật là một cảm giác khó tả, khi cầm ly nước trong tay nhưng chưa uống được vì quá vui mừng vì đã được cứu sống, tất cả xảy ra như trong một giấc mơ. Sáng hôm sau chúng tôi được cho ăn cháo loãng với nước tương ( xì dầu ) chúng tôi ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhưng vì sợ chúng tôi bị bội thực, thủy thủ trên tàu đã không cho chúng tôi ăn nhiều, vậy mà cũng có người sau khi ăn xong bèn quay qua ói xối xả vì bội thực. Sau khi tìm hiểu, chúng tôi được biết đây là một chiếc tàu chở mướn của một công ty hàng hải Nhật Bản với thủy thủ đoàn và Thuyền Trưởng là người Đại Hàn, chiếc thuyền đang trên đường chở gỗ từ Pakistan về Okinawa một hòn đảo nằm về phía cực Nam nước Nhật. Viên Hoa Tiêu cho chúng tôi biết diễn biến của sự việc như sau: Lúc chiều ( là lúc mà tôi nhìn thấy chiếc thuyền ) ông ta đã thấy con thuyền của chúng tôi và đã báo cáo lên Thuyền Trưởng xin phép được tiếp cứu, nhưng viên Thuyền Trưởng cho biết là ông ta không được phép làm vậy, nếu không tất cả nhân viên kể cả ông sẽ bị mất việc và gặp rắc rối, vì vậy mà chiếc tàu vẫn tiếp tục hải trình như tôi đã thấy. Tuy nhiên, viên hoa tiêu vẫn cứ tiếp tục van nài Thuyền Trưởng với lý do là sẵn sàng bị mất việc, chứ thấy người sắp chết mà không cứu là không được. Hơn nữa, theo tin tức khí tượng cho biết thì tối nay bão sẽ kéo tới và chắc chắn rằng con thuyền vượt biên sẽ bị nhận chìm xuống biển. Viên thuyền Trưởng đã khóc và chấp nhận vớt chúng tôi. Vị trí mà chiếc tàu buôn đã cứ chúng tôi nằm cách đảo Lữ Tống ( Luzon ) của Philippine khoảng 60 cây số. Và nếu chúng tôi có sống sót qua cơn bão này thì chúng tôi sẽ trôi ra tới Ấn Độ Dương, vì gió đã đổi chiều và chúng tôi sẽ khó có cơ hội được cứu thoát vì đó không phải là hải trình của tàu buôn.

Chúng tôi cũng đã tường thuật lại chuyến vượt biên kinh hoàng của chúng tôi cho Thuyền Trưởng và toàn thể thủy thủ trên tàu được biết. Sau khi nghe chúng tôi tường thuật, Thuyền Trưởng đã đánh điện vào đất liền thông báo cấp tốc,vì trước đó qua tin tức ông cũng đã biết được chuyến vượt biên kinh hoàng này do những người sống sót trước đó tường thuật lại. Số là trong cái đêm kinh hoàng dó, khi chúng tôi bị bộ đội cộng sản Việt Nam tàn sát dã man, thì có 8 người đàn ông nhìn thấy có ánh đèn trên một hòn đảo ở từ phía xa, cách nơi chiếc thuyền bị nạn chừng vài hải lý, nên thay vì ở lại chờ chết, họ đã lặng lẻ dùng các can nhựa có trên tàu để bơi về phía hòn đảo có ánh đèn đó để tìm sinh lộ. Họ đã tìm đúng sinh lộ, vì đó là hòn đảo thuộc chủ quyền của Philippine. Họ được cứu và đưa về đất liền ngay đêm hôm đó. Đêm đó, quân trú phòng trên đảo được lệnh báo động và sẵn sàng để cứu vớt các thuyền nhân mắc nạn, họ cho biết là có nghe tiếng súng nổ suốt đêm, và súng pháo kích sáng hôm đó, nhưng không thể làm gì khác hơn được là đứng nhìn, vì hòn đảo đang diễn ra cuộc tàn sát thuộc chủ quyền của Việt Nam. Tóm lại, trong khi chúng tôi vẫn còn đang lênh đênh trên biển đúng một tháng, thì đã có 8 người trên chiếc " ghe ông Cộ " đã được cứu thoát do bơi sang đảo Phi.

Nhận được tin từ vị Thuyền Trưởng, Bộ Nội Vụ Nhật Bản đã đồng ý cho chúng tôi cập bến Okinawa, Thuyền Trưởng hoan hỷ loan báo tin này cho chúng tôi biết và chúc mừng chúng tôi thoát nạn. Ba ngày sau, chúng tôi cập bến hải cảng Okinawa. Người đầu tiên bước lên tàu để đón chúng tôi là một thông dịch viên tiếng Nhật, anh tên là Nguyễn Gia Hùng, một sinh viên du học tại Nhật Bản trước năm 1975, hiện đang phụ giúp với hội Caritas Nhật lo giúp đỡ những thuyền nhân Việt Nam đang tị nạn tại Nhật Bản. Chúng tôi đã vô cùng xúc động vì nghĩ mình đã được tái sinh lần thứ hai. Chúng tôi bịn rịn bắt tay từ giả các vị ân nhân cứu mạng mình để lên đất liền làm thủ tục tị nạn, những người này cũng đã khóc khi tiển chúng tôi bước xuống cầu tàu. Bước xuống tàu, chúng tôi đã nhìn thấy một rừng phóng viên báo chí, các hãng thông tấn thế giới đang chờ sẵn để lấy tin tức, một cuộc họp báo đã được tổ chức liền tại chỗ dưới sự hướng dẫn và thông dịch của các anh thuộc tổ chức Người Việt Tự Do tại Nhật Bản. Sau dó chúng tôi lên xe bus về trại tị nạn tại quận Motobucho, một trại tị nạn dành cho người Việt tị nạn được coi là lớn nhất nước Nhật với vỏn vẹn chừng 300 người Việt hiện đang tạm trú để chờ các quốc gia đệ tam nhận đi định cư. Ngày hôm sau, tất cả các báo chí, đài truyền hình Nhật Bản đều cho chạy đi bàn tin đầu với hình ảnh và tin tức về chuyến vượt biển kinh hoàng do tội ác cộng sản gây nên, và 30 ngày đói khát lênh đênh trên mặt biển của chúng tôi. Cầm trên tay tờ báo, nhìn vào hình ảnh của chính mình, tôi đã rúng động không còn nhìn ra được mình nữa, thay vào đó là một bộ xương với hộp sọ nhô cao lên. Đôi giòng lệ đã âm thầm chảy xuống vì hạnh phúc. Tôi biết mình đã thực sự sống sót.

Chủ nghĩa cộng sản đã là một thảm họa của nhân loại, kể từ khi thứ chủ nghĩa này xuất hiện trên thế giới, nó đã giết chết không biết là bao nhiêu nạn nhân vô tội. cuộc vượt biển tìm tự do đầy bi thảm và kinh hoàng của tôi cũng chỉ là một sự đóng góp vào kho tàng tội ác của chủ nghĩa cộng sản. Điều đáng quan tâm là hiện nay đất nước và dân tộc Việt Nam vẫn còn bị chìm đắm dưới sự độc tài, toàn trị của đảng cộng sản Việt Nam. Chỉ có một con đường duy nhất là phải chấm dứt cái chế độ man rợ này, không thể nào nói chuyện hòa hợp hòa giải với những con người với đầu óc chai cứng vì đặc quyền, đặc lợi, mà họ đang thụ hưởng trên từng thân xác của những con người Việt Nam bất hạnh.

Đào Minh Trí


Trung Tá Võ Phi Sơn - Đỗ Văn Phúc

Đỗ Văn Phúc
Trung Tá Võ Phi Sơn
Ba mươi lăm năm sau ngày Quốc Hận 30-4-1975. Có ai ngờ những em bé ngày nào bám chéo áo mẹ, hốt hoảng và ngơ ngác trước cơn bão táp đen tối đang ập vào miền Nam thân yêu, nay đang trưởng thành trên quê người với nhiều thành tích đáng nể.

Gần như mỗi ngày, mỗi tháng, chúng ta đều nghe đến một vài tên tuổi mà sự thành đạt của họ trên các lãnh vực đã làm cho gia đình và cộng đồng hãnh diện. Họ đã làm cho người bản xứ thay đổi cách nhìn về người tị nạn VN. Và cũng chính họ, sẽ đánh bật hình ảnh của những kẻ phản bội Brian Đoàn, Ysa Le, Trâm Lê …

Các em xứng đáng là tương lai Việt Nam. Nhất là các em mà trong lòng luôn ấp ủ hình ảnh quê hương quá lá Quốc Kỳ màu vàng ba sọc đỏ, các em biết nói lời biết ơn với sự hy sinh của các thế hệ cha anh.

Hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu một hậu duệ của Quân lực VNCH. Đó là tân Trung tá Võ Phi Sơn ở Miami, Florida.

Võ Phi Sơn vừa được vinh thăng Trung Tá vào ngày 1 tháng 3 năm nay 2009 và đang đảm trách việc cố vấn, huấn luyện cho một nước Ả Rập.

Là con của cựu Trung tá Phi công Võ Phi Hổ, khóa 17 Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, Sơn cùng gia đình may mắn thoát được khỏi Việt Nam vào những ngày tang thương cuối tháng 4 năm 1975. Sơn đến Hoa Kỳ khi mới lên 5 tuổi, hoàn toàn bở ngỡ trước cuộc sống mới xa lạ. Trung tá Hổ đã may mắn đoàn tụ gia đình tại đảo Guam, và được đưa về định cư tại Miami, Florida từ cuối tháng 5, 1975.

Nhờ truyền thống gia đình và theo gương bố, là một hoa tiêu khu trục phản lực lỗi lạc của Phi Đoàn 534 thuộc Không Đoàn 92 Chiến Thuật ở Phan Rang, Sơn và các bốn anh chị em lớn lên, học hành thành đạt nơi quê hương mới.

Từ lớp 9, Sơn đã giữ vai trò Chủ tịch của National Honor Society và Science Society tại trường Trung Học. Năm 1985, Sơn đỗ thủ khoa tại W.R. Thomas Junior High với nhiều giải thưởng lớn của liên bang như: Award of Honor do The National Leadership Organization trao tặng; The American Legion School Award do The American Legion trao tặng.

Tiếp theo những năm chót trung học, việc học của Sơn thăng tiến mạnh hơn. Sơn còn là một boyscout với các cấp hiệu cao nhất. Sơn đoạt đai nâu Karate khi vừa học xong trung học. Sơn chơi Trumpet rất xuất sắc, đoạt nhiểu giải tại địa phương và cấp tiểu bang Đặc biệt, Sơn cũng là một cầu thủ football giỏi như đoạt các giải Football School Athlete of the Year 1988, giải Outstanding in Football Performance, Academic Achievement and School Leadership. Sơn từng đem giải nhất cho trường về môn chạy bộ.

Ngoài thể lực, Sơn còn giỏi về việc học, nhất là môn toán.

Sơn đã tốt nghiệp Tối Ưu trên tổng số 597 học sinh của lớp 1988; đoạt giải The Best Student of the Year và Outstanding Math Student Award cùng rất nhiều giải khác với nhiều hiện kim.

Noi theo gương bố, Sơn tình nguyện vào quân đội và được các Nghị sĩ giới thiệu theo học trường Võ Bị West Point khoá 92. Khi trả lời phỏng vấn của đài truyền hình và báo chí địa phương, Sơn đã nói đến sự trả ơn của mình cho quê hương đã rộng lòng dung nạp gia đình: “Khi tôi bắt đầu hiểu biết, tôi được nghe nói rằng xứ sở này có nhiều cơ hội cho tài năng phát triển nên tôi đã cố gắng học hành, và nhờ những cơ hội này, tôi đã có ngày nay. Tôi nghĩ đây là lúc tôi có chút cơ hội đền đáp lại.”

Ra trường, Thiếu Úy Võ Phi Sơn lần lượt phục vụ tại nhiều đơn vị như Sư đoàn 2 Thiết Giáp, Sư đoàn 4 Bộ Binh, Sư đoàn 82 Nhảy Dù. Anh lái các phi cơ trực thăng OH-58 AC, Apache tham chiến tại chiến trường Afghanistan. Lần lượt từ cấp Trung đội trưởng, đại đội trưởng, Phụ tá ban 3, Ban 1 cấp Trung đoàn. Hiện Trung tá Võ Phi Sơn là Cố vấn phụ trách huấn luyện Trực thăng cho quân đội các nước Ả Rập đồng minh.

Võ Phi Sơn đã được báo The Miami News giới thiệu với nhiều lời ca ngợi về sự thành công của gia đình nói chung và cá nhân anh nói riêng.

Đặc biệt, tuy hành quân xa xôi, lúc nào Sơn cũng mang theo trong người lá cờ vàng thân yêu của Tổ quốc Việt Nam (xem ảnh). Bên cạnh những người con ưu tú thế hệ 2 như Đại Tá Lữ đoàn trưởng Dù Lương Xuân Việt, Đại Úy Phi công F-18 Elizabeth Phạm, Đại Úy Phi công Michelle Vũ, Nhà văn Minh Trần Huy (Giải văn học Gironde Pháp), Philipp Roesler (Bộ trưởng Kinh Tế Đức), Phi hành gia Eugene Trịnh, Trung tá Hạm trưởng Lê Bá Hùng, Võ sĩ Phan Nam, Trung tá Bác sĩ Paul Đoàn (Y sĩ trưởng Đoàn Quân Y Viễn Chinh 379 tại Tây Nam Á)…, Võ Phi Sơn đang làm rạng danh người Việt tại quê người.

Chúng ta vinh danh các em, các cháu, không chỉ vì những thành tựu rực rỡ, mà chính vì tấm lòng các em, các cháu luôn hướng về cội nguồn; không như những kẻ hợm hĩnh chim chưa đủ lông đủ cánh đã vội vã quay lưng với cha anh và phủ nhận quá khứ.

Chúng tôi chúc mừng Trung tá Võ Phi Sơn. Cầu mong sẽ có ngày nghe đến nhiều vị tướng tài ba mang các họ Việt Nam trong quân đội Hoa Kỳ.

Đỗ Văn Phúc


VÀI Ý KIẾN VỀ VỤ HỆ THỐNG TRUYỀN THANH, TRUYỀN HÌNH VNHN - Lính Già Wichita

Lính Già Wichita WICHITA

Đầu tiên, tôi xin tự giới thiệu là một HO, cũng sắp đến tuổi về hưu rồi thành ra cũng chưa đủ già để trở nên lú lẫn, mà vẫn ngày hai buổi đi cày để trả nợ áo cơm.Là một thính giả của Đài PTVNHN từ những ngày đầu tiên mà Wichita bắt được làn sóng của Đài. Tiếng nói của Đài đã trở thành người bạn thân thiết của nhiều gia đình VN. Tôi cũng đã hân hạnh viếng thăm Đài nhân dịp về tham dự buổi Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế tại NY cách đây mấy năm. Trước sự nghèo nàn, chật vật của Đài chúng tôi rất thông cảm và thương các anh chị em nhân viên đã có rất nhiều hy sinh.

Thời gian gần đây, sự kiện nổ lớn đã kéo nhiều người vào cuộc tranh cãi chung quanh lời cáo giác của ông Hồng Phúc – Giám đốc chương trình - là Vợ chồng Ông Dương Văn Hiệp và Ông Ngô Ngọc Hùng là 3 trong số 4 Giám đốc đã có tiếp xúc với cán bộ Cộng sản. Theo các dữ kiện đã được nêu ra, chúng tôi có thể nghĩ rằng là hệ thống phát thanh và truyền hình VNHN đã có sự xâm nhập của CS và cả ba nguời qua tố giác của ông HP đã thật sự có vấn đề. Dựa vào đâu mà chúng tôi dám nghĩ như vậy. Thứ nhất dựa vào sự lấp liếm chối quanh, giải thích lòng vòng, bao che của những nhân vật liên hệ. Tục ngữ có câu “có tật giật mình“ cũng đã nói lên điều đó. Ngay tự khởi đầu sự tổ chức của Hệ Thống PT&TH VNHN cũng có vấn đề. Thứ nhất Hệ thống không phải là một công ty kinh doanh có tính cách gia đình mà 2 trong số 4 Giám đốc lại là 2 vợ chồng mà đây là một tổ chức có mục tiêu chính trị nên điều nầy không thể chấp nhận được. (Ngoại trừ đây thật sự là một hệ thống truyền thông tư của ÔB DVH mà lời Ngô Ngọc Hùng bảo là Đài là của toàn thể thính giả thì là những lời mỵ dân, phỉnh gạt). Thứ hai là trình độ lý luận, nhận thức chính trị, miệng lưỡi của Ô,B Dương Văn Hiệp, Ngô Ngọc Hùng và ngay cả của Ông Hồng Phúc cũng không đủ sức để “chiêu hồi“ tên Nguyễn Sĩ Tuệ - Đệ tam tham tán đặc trách người Việt tại Hoa Kỳ, ngay cả miệng lưỡi cỡ Tô Tần, Trương Nghi thời Chiến Quốc sống lại cũng đành bó tay thôi. Vì các CBCS cỡ trung cấp trở lên nhất là giữ một chức vụ quan trọng tại một tòa đại sứ như Hoa Kỳ thì cái tính Đảng trong con người chúng đã thâm căn cố đế biết là chừng nào rồi. Bọn chúng là một lũ hình nộm không tim óc, tai điếc, mắt đui thì quý vị có tranh luận để thuyết phục thì cũng như nước xao đầu vịt mà thôi. Sự tiếp xúc của cặp vợ chồng DVH và tên Tham Tán toà Đại sứ CS cũng đã có quá trình trên 4, 5 năm thời gian ấy quá dài vì nếu tên nầy đã được có ý hồi chánh thì chúng ta đã đọc thấy tin tức xin tỵ nạn chính trị cách đây 1, 2 năm rồi. Thành ra có “hồi chánh“ thì cặp vợ chồng DVH có khả năng hơn tên Tham tán kia. Sự tiếp xúc của cặp vợ chồng nầy chúng tôi nghĩ không phải chỉ có hai lần có tính công khai 1 tại nhà hàng, 1 tại nhà riêng trong hai dịp sinh nhật và tất niên. Để có mặt tham dự trong một bữa tiệc tất niên tại nhà riêng thì sự thân mật giữa chủ và khách phải ở vào mức độ thân thiết chứ không thể hời hợt được. Trong đời thường rất hiếm khi có một sự gặp gỡ lần đầu giữa hai cá nhân mà đã thấy tâm đầu ý hợp để có thể mời nhau tham dự một buổi tiệc gia đình huống gì đối tượng lại là người ở về phía được xem như là kẻ thù chung. Nếu điều nầy thực tế đã xảy ra thì chúng ta cũng thấy tư tưởng cùng chính kiến của cặp vợ chồng DVH như thế nào rồi. Đến đây chúng tôi xin đặt một câu hỏi là bằng cách nào và nhờ vào sự trung gian móc nối của ai mà cặp vợ chồng DVH quen biết với tên Tham tán toà Đại sứ CSVN. Đề nghị Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia DC nên đặt vấn đề và tìm hiểu nhân vật nầy là ai.

Ở Hải ngoại nầy có một cái nghề ít vốn; có khi không cần vốn mà lại thu nhập cao, hái ra tiền mà lại nhàn nhã đó là nghề buôn bán niềm tin tôn giáo, tình bác ái, chính trị của đồng bào. Cái nghề nầy chúng ta thường thấy ở một số các vị thầy tu, các người hô hào làm từ thiện và một số các chủ báo, các chủ tịch hội đòan, đài phát thanh v..v .. Trong lãnh vực chính trị; đầu tiên là tìm mọi cách để chứng tỏ mình có tâm huyết với đất nước, quê hương, chống Cộng triệt để. Khi đã gây được tiếng vang, tên tuổi thì xem là “công ty, tiệm buôn“ của mình đã có tầm cỡ, đã có đủ điều kiện để “ngã giá”, để “ký hợp đồng“ với cá nhân, tổ chức tay sai hoặc ngay chính của kẻ thù chung là bọn CS để hốt bạc. Vì nhiều khi dù có được sự đóng góp, yểm trợ của đồng bào tỵ nạn thì những thu nhập ấy cũng đầy gian nan, và không có lớn chỉ là lượm bạc cắc đâu có bằng giao dịch với CS lắm tiền sẵn sàng chi ra hàng trăm ngàn đô thậm chí hàng triệu đô để làm tay sai cho chúng nó.

Đến đây chúng tôi xin điểm qua một vài luận điểm của vài cá nhân nhằm bênh vực cặp vợ chồng DVH.

1. Chúng tôi đã đọc một bài nhan đề Bức Tâm Thư của một người ký tên Chính Tâm trên tờ báo của ông Nguyễn Tường Thựơc (Ông nầy lớn miệng, thích dùng danh từ đao to búa lớn nhưng thực chất thì thiếu điềm đạm và khả năng không là bao) mổ xẻ để chụp mũ ông Hồng Phúc nhằm bênh vực cho cặp vợ chồng DVH. Trước nhất ông tự gọi mình là Chính Tâm nhưng thật sự tâm ông không chính chút nào khi chỉ đả phá ông HP mà không đề cập gì đến cặp vợ chồng DVH. Cái kiểu phê phán nầy rất giống kiểu của “tiền sư” Nhất Hạnh và nhóm Giao Điểm khi chỉ lên án Mỹ và VNCH trong cuộc chiến VN trước 1975 mà không có một lời - sợ mất lòng – nói đến cái nguyên nhân gây nên cuộc chiến là CSVN, tay sai Nga Tàu. Ông Chính Tâm phân tích chi ly nhưng hoàn toàn suy diễn mà không đưa ra một bằng chứng đáng thuyết phục nào để chụp mũ là ông HP mới chính nguời giao dịch với CS. Theo chúng tôi thấy ông HP tiếp xúc với tên CBCS thì công khai trong 1 bữa tiệc tại nhà hàng mà có tính bất ngờ vì chỉ mới được biết và trước nhiều người chứ không phải là trong phòng riêng hay là tại một địa điểm bí mật. Ông Chính Tâm trích dẫn lời ông HP nói là “tranh luận gay gắt“ là phải có to tiếng, thậm chí là phải đập bàn, đập ghế hoặc là phải có chưởi nhau, gây gỗ hoặc có xô xát mới có thể gọi là “tranh luận gay gắt“ được; chứ còn mức độ như của Ông HP và tên CS kia phải là tâm tình của hai người bạn thân theo như sự suy diễn của ông Chính Tâm. Trước tiên ông Chính Tâm hiểu sai về chữ “tranh luận“. Để chỉ sự kiện hai bên đưa ra những lý luận để thuyết phục bên kia hoặc giành phần có lý, chính đáng về mình; tiếng Việt có các từ tranh luận, tranh biện, biện luận, tranh cãi, cãi lộn và mức độ thấp nhất là chưởi nhau. Chữ tranh luận được dùng trong những trường hợp có tính cách văn hóa, nghiêm chỉnh hơn là cãi nhau hay cãi lộn. Trường hợp của ông HP và tên Tham tán CS hai bên dù có “tranh luận gay gắt“ thì cũng chỉ nằm trong giới hạn lịch sự và văn hoá cũng như sự hiểu biết tối thiểu, vì đây đang ở trong một bữa tiệc sinh nhật của một người bạn giữa đám đông có vai vế do đó không thể có trường hợp to tiếng cãi lộn như Ông Chính Tâm đã bắt buộc. Sự kiện hai nguời trao đổi danh thiếp, báo cho nhau dù có ghi thêm số điện thoại cell phone của tên Tham tán thì cũng chưa thể chứng tỏ sự thân thiết dù mới quen của hai bên được. Trong hành động nầy theo chúng tôi hiểu là một ý đồ có tính nghề nghiệp .Tên Tham tán thì có ý móc nối, ông HP thì có ý giới thiệu cho y đọc những bài viết chống Cộng trong tờ Tạp chí TGNN của mình. Thêm nữa, thái độ của tên Tham tán CS rất tự tin và có vẻ kẻ cả điều nầy đã cho chúng ta thấy rằng y; thứ nhất là một tay có bản lĩnh, thứ nhì là y đã có một chỗ dựa vững chắc nếu không muốn nói là y đang ở vào một tư thế bất khả bại vì đã nắm được con chủ bài trong tay rồi.

Ông Chính Tâm có ý suy diễn để chụp mũ thì chúng tôi xin bày cho ông cách suy diễn như thế nầy thì mới hợp tình hợp lý hơn nè: Ông HP thấy cặp vợ chồng DVH có một mối làm ăn khá quá, thu nhập cao nhờ hợp đồng béo bở nên có ý nhảy vào nhằm chia chác thị trường may ra có được một hợp đồng ngon lành nào không bằng cách chào hàng rằng trong tay cũng có một tờ báo tầm cỡ chẳng thua gì Hệ thống TT&TH VNHN của cặp vợ chồng DVH. Suy diễn cho vui thế thôi chứ ông Chính Tâm sức mấy dám nghĩ tới vì như thế chẳng hóa ra là công nhận cặp vợ chồng DVH là có liên hệ mật thiết hay đang hợp tác với tòa Đại sứ CSVN hay sao.

2. Về cái sự ví von của Ông Nguyễn Đình Toàn trong giai thoại của Khổng Tử để chứng minh là “thấy vậy mà không phải vậy“ và cho rằng ông HP thì nhiều kinh nghiệm hơn các vị NNH và vợ chồng DVH nên có đối chất công khai thì họ làm sao mà hơn nổi ông HP. Từ rất lâu tưởng có hơn 50 năm rồi từ thuở còn tập tễnh làm thơ học trò tôi vẫn kính trọng Ông NĐT, vẫn thích đoạn trích trong kịch thơ “Khúc ca Phạm Thái“ của Ông, nhưng hôm nay thì tôi rất thất vọng về cái kiến thức lý luận của ông .Khi ông bảo cặp DVH và ông NNH là trẻ người, non dạ thì làm sao mà tranh luận lại Ông HP; nói ra điều này là ông dù đang bênh vực họ nhưng lại vô tình phản đối lại họ, hại họ trong khi họ đã hùng hồn tuyên bố là họ có đầy đủ bản lãnh nào là đang làm công tác tuyên truyền hồi chánh, người thì bảo là vào hang cọp để mó dái cọp. Đem một sự kiện đơn giản như là sự hiểu lầm vì đứng hơi xa thấy người học trò cưng vốc nắm cơm mà cho là người ấy đang ăn vụng để so sánh bào chữa cho cặp DVH và NNH thì thật là gượng ép, không đủ thuyết phục. Ba vị nầy đã có tiếp xúc - phải nói là trên mức độ thân mật - với cán bộ của một chính quyền phản dân hại nước mà bản thân quý vị nầy vẫn rêu rao là kẻ thù chung mà cho là không có gì quan trọng hoặc có hại cho chính nghĩa mà tập thể người Việt Tỵ nạn CS vẫn đang đeo đuổi. Chính họ đang đem niềm tin của đồng bào làm vật rao bán đấy.

3. Về một bài viết bênh vực vợ chồng DVH trên báo điện tử Take -2-tango khi ví von ông HP như một đầu bếp chánh của một nhà hàng. Chỉ mới đoạn mở đầu mà tác giả đã để lộ một sự kém cỏi về lý luận như thế thì bài viết sẽ khó thuyết phục được người đọc. Không thể đem sự tranh chấp trong một nhà hàng ăn để ví von với trường hợp của Đài PT VNHN được. Vì trong một nhà hàng, sự đổ vỡ nếu có thì cũng chỉ làm hại cho chính chủ nhân của nhà hàng chứ còn thực khách nếu thấy nhà hàng kỳ nầy tệ quá thì sẽ không đến nữa, nhà hàng ế ẫm. Còn với Hệ thống TT&TH VNHN là một cơ quan truyền thông với mục tiêu đấu tranh nhằm hỗ trợ cho công cuộc quang phục quê huơng nếu đi sai đường thì tác hại to lớn biết là dường nào.

Trước khi kết luận chúng tôi xin đưa ra một dấu hỏi là liệu có khi nào Hệ Thống TH&TH VNHN đã có nhận sự tài trợ từ tòa Đại sứ CSVN. Xin quý bà con suy ngẫm.

Chuyện vợ chồng DVH có tiếp xúc với CS là sự thật không thể chối cãi dù có cố gắng biện minh cách nào đi chăng nữa. Đến đây chúng tôi có một giả thiết rằng ví như ông HP tố cáo xuất phát từ một ý đồ xấu như biết vợ chồng DVH sắp đá mình ra khỏi đài hoặc là xấu hơn nữa là đang “thi hành nghị quyết 36“ của CS như Giáo sư Kim đã phán thì lại nảy sinh ra một vấn đề mới là có khi nào đây là 1 sự đổ bể ngoài dự liệu do sự tranh dành quyền lợi giữa hai bên trước nhà “tài trợ“ là CSVN ? Nếu tình huống nầy có thật thì sự tố cáo của ông HP cũng có lợi cho công cuộc đấu tranh chung của chính nghĩa Quốc gia của người Việt hải ngoại; mặc dầu cũng gây một số tổn thất chứ nếu không để đến một lúc Hệ Thống TT&TH VNHN thật sự chỉ là chi nhánh của hệ thống TT&TH quốc nội thì hậu quả sẽ không thể lường đưọc.

Để kết luận chúng tôi xin đưa ra 2 ý kiến như sau:
    1. Vợ chồng DVH và Ông Ngô Ngọc Hùng nên rời khỏi chức vụ Giám Đốc của Hệ Thống TT&TH VNHN. .Riêng ông HP thì đã xin nghĩ nên không đề cập đến.

    2. Mở một cuộc họp khoáng đại có sự tham dư của nhiều nhân sĩ để tu sửa nội quy làm Đài thật sự trở thành tiếng nói chung của khối nguời Việt Quốc gia tại Hải ngọai. Nếu cần thay đổi tên gọi, tổ chức nhân sự như của một hội đoàn gồm có các Ban chấp hành, Giám sát và cố vấn. Tài chánh chỉ là một Ban trong Ban Chấp hành mà thôi, kêu gọi sự tham gia, yểm trợ vật chất, tinh thần và tài năng của nhiều người tâm huyết để duy trì và phát triển Đài.

    Tuy nhiên, nếu HTTT&TH VNHN là của tư ÔB DVH thì xin miễn bàn.

    Chấm hết.
Lính Già Wichita 11/11/09