Friday, June 26, 2009

Hình ảnh Sài Gòn theo dòng lịch sử

Cho đến trước thế kỷ 16, Sài Gòn - Gia Đác‹nh vẫn là miền đất hoang, vô chủ, địa bàn của vài nhóm dân cư cổ cho tới khi người Việt xuất hiện.. Những người Việt đầu tiên tự động vượt biển tới khai vùng đất này hoàn toàn không có sự tổ chức của nhà Nguyễn. Nhờ cuộc hôn nhân giữa công nữ Ngọc Vạn với vua Chân Lạp Chey Chetta II từ năm 1620, mối quan hệ giữa Đại Việt và Chân Lạp trở nên êm đẹp, dân cư hai nước có thể tự do qua lại sinh sống. Khu vực Sài Gòn, Đồng Nai bắt đầu xuất hiện những người Việt định cư. Trước đó, người Chăm, người Man cũng sinh sống rải rác ở đây từ xa xưa.

Posted Image

Giai đoạn từ 1623 tới 1698 được xem như thời kỳ hình thành của Sài Gòn sau này. Năm 1623, chúa Nguyễn sai một phái bộ tới yêu cầu vua Chey Chettha II cho lập đồn thu thuế tại Prei Nokor (Sài Gòn) và Kas Krobei (Bến Nghé). Tuy đây là vùng rừng rậm hoang vắng nhưng lại nằm trên đường giao thông của các thương nhân Việt Nam qua Campuchia và Xiêm. Hai sự kiện quạn trọng tiếp theo của thời kỳ này là lập doanh trại và dinh thự của Phó vương Nặc Nộn và lập đồn dinh ở Tân Mỹ (gần ngã tư Cống Quỳnh - Nguyễn Trãi ngày nay). Có thể nói Sài Gòn hình thành từ ba cơ quan chính quyền này.

Posted Image

Posted Image

Năm 1679, chúa Nguyễn Phúc Tần cho một nhóm người Hoa "phản Thanh phục Minh" tới Mỹ Tho, Biên Hòa và Sài Gòn để lánh nạn. Đến năm 1698, chúa Nguyễn sai Nguyễn Hữu Cảnh kinh lý vào miền Nam. Trên cơ sở những lưu dân Việt đã tự phát tới khu vực này trước đó, Nguyễn Hữu Cảnh cho lập phủ Gia Định và hai huyện Phước Long, Tân Bình... Vùng Nam Bộ được sát nhập vào cương vực Việt Nam.

Posted Image

Posted Image

Thời điểm ban đầu này, khu vực Biên Hòa, Gia Định có khoảng 10.000 hộ với 200.000 khẩu. Công cuộc khai hoang được tiến hành theo những phương thức mới, mang lại hiệu quả hơn. Năm 1802, sau khi chiến thắng Tây Sơn, Nguyễn Ánh lên ngôi và đẩy mạnh công cuộc khai khẩn miền Nam. Các công trình kênh đào Rạch Giá - Hà Tiên, Vĩnh Tế.... được thực hiện. Qua 300 năm, các trung tâm nông nghiệp phát triển bao quanh những đô thị sầm uất được hình thành.

Posted  Image

Năm 1788, Nguyễn Ánh tái chiếm Sài Gòn, lấy nơi đây làm cơ sở để chống lại Tây Sơn. Năm 1790, với sự giúp đỡ của hai sĩ quan công binh người Pháp, Theodore Lebrun và Victor Olivier de Puymanel, Nguyễn Ánh cho xây dựng Thành Bát Quái làm trụ sở của chính quyền mới. "Gia Định thành" khi đó được đổi thành "Gia Định kinh". Tới năm 1802, Nguyễn Ánh lên ngôi ở Huế, miền Nam được chia thành 5 trấn. Sáu năm sau, 1808, "Gia Định trấn" lại được đổi thành "Gia Định thành". Trong khoảng thời gian 1833 đến 1835, Lê Văn Khôi khởi binh chống lại nhà Nguyễn, Thành Bát Quái trở thành địa điểm căn cứ. Sau khi trấn áp cuộc nổi dậy, năm 1835, vua Minh Mạng cho phá Thành Bát Quái, xây dựng Phụng Thành thay thế.

Ngay sau khi chiếm được thành Gia Định vào năm 1859, người Pháp gấp rút quy hoạch lại Sài Gòn thành một đô thị lớn phục vụ mục đích khai thác thuộc địa. Theo thiết kế ban đầu, Sài Gòn bao gồm cả khu vực Chợ Lớn. Nhưng đến 1864, nhận thấy diện tích dự kiến của thành phố quá rộng, khó bảo đảm về an ninh, chính quyền Pháp quyết định tách Chợ Lớn khỏi Sài Gòn. Rất nhanh chóng, các công trình quan trọng của thành phố, như Dinh Thống đốc Nam Kỳ, Dinh Toàn quyền, được thực hiện. Sau hai năm xây dựng và cải tạo, bộ mặt Sài Gòn hoàn toàn thay đổi.

Đô thành Sài Gòn khi đó được thiết kế theo mô hình châu Âu, nơi đặt văn phòng nhiều cơ quan công vụ như: dinh thống đốc, nha giám độc nội vụ, tòa án, tòa thượng thẩm, tòa sơ thẩm, tòa án thương mại, tòa giám mục... Lục tỉnh Nam Kỳ là thuộc địa của Pháp và Sài Gòn nằm trong tỉnh Gia Định. Vào năm 1861, địa phận Sài Gòn được giới hạn bởi một bên là rạch Thị Nghè và rạch Bến Nghé với một bên là sông Sài Gòn cùng con đường nối liền chùa Cây Mai với những phòng tuyến cũ của đồn Kỳ Hòa. Đến năm 1867, việc quản lý Sài Gòn được giao cho Ủy ban thành phố gồm 1 ủy viên và 12 hội viên. Cho tới nửa đầu thập niên 1870, thành phố Sài Gòn vẫn nằm trong địa hạt hành chính tỉnh Gia Định. Ngày 15 tháng 3 năm 1874, Tổng thống Pháp Jules Grévy ký sắc lệnh thành lập thành phố Sài Gòn.

Trong suốt thời kỳ Pháp thuộc, Sài Gòn trở thành trung tâm quan trọng, không chỉ hành chính mà còn kinh tế, văn hóa, giáo dục của cả Liên bang Đông Dương.

Sài Gòn thời Pháp thuộc:

Posted Image

Posted Image

Posted Image


Posted Image

Posted Image

Posted Image

Trường Petrus Ký đang được xây, sở dĩ người Pháp đặt tên này là để vinh danh nhà học giả Trương Vĩnh Ký, người có công không nhỏ trong việc chính thức hóa chữ Quốc Ngữ (sau này trường này bị Đảng cộng sản đổi tên thành Lê Hồng Phong, xem như là trả công cho ông cựu thư ký của Đảng cộng sản).

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Khu vực Chợ Bến Thành thời sơ khai:

Posted Image
Chợ Lớn
Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Thảo Cầm Viên - Botanical Garden

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Tuyến xe lửa Sài Gòn (khi đó nhà ga nằm sát bên Chợ Bến Thành):

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Dinh Thống Đốc Nam Kỳ Norodom (Gouverneur de la Cochinchine) :

Khi quân Pháp rút khỏi miền Nam năm 1954 thể theo hiệp định Genève, đại tướng Paul Ely trao dinh Norodom lại cho đại diện của nhân dân miền Nam là Thủ Tướng Ngô Đình Diệm trong lễ chuyển giao. Đúng một tháng sau đó, dinh Norodom được chính thức đổi tên thành Dinh Độc Lập.

Posted Image

Từ năm 1949, Sài Gòn đã là thủ đô của Quốc gia Việt Nam. Đến năm 1954, Việt Nam Cộng hòa được thành lập, Sài Gòn trở thành thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất của quốc gia non trẻ này với tên gọi "Đô thành Saigon" (lưu ý, cách viết thông dụng là "Saigon"). Cũng năm 1954, thành phố tiếp nhận một lương dân cư mới từ miền Bắc Việt Nam. Với nghị định số 110-NV ngày 27 tháng 3 năm 1959 của Tổng thống Ngô Đình Diệm, từ 6 quận, Sài Gòn được chia thành 8 quận với tổng cộng 41 phường.

Nhờ sự phát triển của kinh tế Việt Nam Cộng hòa và viện trợ của Chính phủ Hoa Kỳ, Sài Gòn trở thành một thành phố hoa lệ với mệnh danh "Hòn ngọc Viễn Đông". Việc Quân đội Hoa Kỳ vào tham chiến tại miền Nam cũng gây nên những xáo trộn đối với thành phố. Nhiều cao ốc, công trình quân sự mọc lên.. Lối sống của giới trẻ Sài Gòn cũng chịu ảnh hưởng bởi văn hóa Âu Mỹ. Thành phố trở thành một trung tâm về chính trị, kinh tế, văn hóa, giải trí.

Thời Ngô Đình Diệm

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image


Posted Image

Posted Image

Posted Image

Sau 1963

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image


Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted  Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Posted Image

Sau 30/4/1975

Posted Image


Posted Image


Posted   Image

Posted Image

Posted Image


Chinese todler world "yougest" smokers

Chinese toddler claims to be world's youngest smoker
  • Dad teaches Tong Liangliang to smoke
  • Smoking aims to soothe hernia pain
  • Now smokes a packet-a-day
Habit ... Tong Liangliang's dad taught him how to smoke as a way to deal with the pain of a hernia / Bohai Morning Post
A TWO-YEAR-OLD boy from the city of Tianjin in China is the world's youngest smoker.

Well, at least the youngest to admit it.

Except he didn't admit it, his dad did, after proudly teaching Tong Liangliang how to spark up between tantrums and milky vomits.

Liangliang's dad said his son was born with a hernia, and being too young for an operation, has taken up smoking to help him deal with the pain.

Now he's a pack-a-day man. Pack-a-day toddler. And he won't give up, screaming and throwing himself on the floor if he's refused a durry.

"The father wasn't aware how serious the toddler's habit had become until the child began to increase the number of cigarettes he smoked per day," news agency CRI said.

The Guinness Book of World Records is unlikely to accept the feat, as it has refused such requests before on the grounds that it "promoted a harmful habit".

Source: http://www.news.com.au/story/0,27574,25689021-401,00.html

Thursday, June 25, 2009

Giải thể bạoo quyền công sản Việt Nam - Lm Đinh Xuân Minh

GIẢI THỂ BẠO QUYỀN CỘNG SẢN VIỆT NAM LÀ HÌNH THỨC SINH HOẠT CHÍNH TRỊ VĂN MINH BÌNH THƯỜNG


Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh
Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh

Lời phi lộ:

„Quốc gia hưng vong, Thất phu hữu trách“. Chúng tôi nghiên mình khâm phục giới trí thức luật gia. Ít ra, đã có một số nhà luật sư tiêu biểu ngành luật, đã và đang hiên ngang anh dũng gióng lên tiếng nói bênh vực cho lẽ phải, cho công lý, và chống lại kẻ phản bội dân tộc. Họ đã không hổ thẹn với lương tâm. Hoan hô tinh thần giới trí thức luật khoa.

Nghe rồi nói mãi, rõ chán! Đã nói rồi vẫn chưa tin?

Lại thêm vụ bắt giam luật sư nữa. Luật sư Lê Trần Luật, người đấu tranh và bảo vệ Công lý cho các giáo dân xứ Thái Hà, bị cục A42, Công An CSVN, bắt giam (bắt cóc) vào thứ bảy, ngày 23-06-09, với tội danh: „Tuyên truyền chống lại nhà nước và đảng CSVN“.

Trước đó, ngày 13-06-09, tay sai bán nước Cộng Sản Việt Gian, đã „khẩn cấp“ bắt luật sư Lê Công Định, với lý do: „mưu đổ phản động“, „cấu kết tổ chức phản động lưu vong“…. Và tay nô tỳ vong nô Cộng sản Tổng cục An Ninh Vũ Hải Triều, kết án rằng: „tịch thu nhiều tài liệu, chứng cứ âm mưu lật đổ nhà nước Việt Nam“.

Có thật, những nhà đấu tranh cho công lý hoà bình, cho tự do dân chủ là thành phần phản động, cấu kết lưu vong, lật đổ bạo quyền Cộng sản Việt Nam???

Ai phản động? Lật đổ chính quyền là sao? Tại sao phải lật đổ? Chế độ này có cần phải lật đổ không? Kẻ nào phản bội tổ quốc và dân tộc? Ai làm nô lệ cho Hán Cộng? Ai đang bán nước hại dân?

Ai là phản động? Phản động là gì? Cần lật đổ chế độ Cộng sản, chế độ phản bội dân tộc?

Người Việt hải ngoại lưu vong là tập thể những người tị nạn cộng sản chống cộng. Và nếu nói theo danh từ Việt Cộng, thì họ là „thành phần phản động“. Phản động, là bày tỏ quan điểm khác chính kiến, qua lời nói và hành động. Bày tỏ quan điểm chính trị khác nhau là lối sinh hoạt chính trị rất ư là bình thường và tự nhiên tại các nước văn minh dân chủ tân tiến trên thế giới. Trong một nước văn minh dân chủ, thì phải biết tôn trọng ý kiến khác biệt của nhau. Ngay đến con cái trong một gia đình còn có những chiều hướng khác biệt: cha theo đạo Công Giáo, mẹ theo đạo Phật, con theo đạo Hồi, chị theo đường hướng đảng Xã Hội, em theo trường phái bảo thủ Cộng Hòa, cháu thuộc đảng hyppi Xanh … Vân vân và vân vân ... Mọi khuynh hướng chính trị tôn giáo dù khác nhau, những họ vẫn chung sống vui vẻ thuận hòa dưới một mái nhà, vì mọi nguời biết tôn trọng dị kiến của nhau. Đó là sinh hoạt theo tinh thần dân chủ thực tiễn!

Danh từ „phản động“ chỉ có trong những nước độc tài chậm tiến hại dân bán nước như những anh cán ngố Cộng sản Việt Nam áp đặt để trấn áp những tiếng nói dân chủ chân chính.

Tất cả những ai yêu dân chủ đều là „phản động“!? Thế, những kẻ bảo vệ độc tài, yêu bất chính, bán nước phì thân, hại dân lành, thì họ là gì, là ai? Và phải gọi họ là gì? Phản bội dân tộc? Việt gian tay sai Hán Cộng? Kẻ rước voi dày mồ? Bè lũ cõng rắn cắn gà nhà? Phường bố láo? Lũ phản quốc? Bọn phản bội? Bọn côn đồ du đãng lưu manh???

Chính vì những dị biệt ngỗ nghịch như thế, tất cả những người yêu tự do, chuộng công lý và lẽ phải, phải quyết tâm thay đổi chế độ Cộng sản ma cô trấn áp người dân!

Hoá ra là như thế! Bất kỳ ai bị chụp mũ cho hai chữ phản động, là đã lãnh bản án tù tội, không cần xử án! Thật dễ dàng! Bắt người kết tội như tìm ốc bắt nhái! Thì ra là vậy!

Những nước văn minh dân chủ tân tiến trên thế giới, những người an cư lạc nghiệp tại các nước này, đều là phản động, dưới con mắt Cộng sản?! Nhưng, điều nghịch lý ở chỗ: Những người bị coi là „phản động“, chưa từng dâng một thước đất cho ngoại bang, chưa từng bao giờ làm tay sai cho thế lực phản động Tầu Cộng, chưa bào giờ họ bán đứng giang sơn cho ngoại bang. Những người bị «kết án»«phản động», họ lại là những người yêu Chân Lý, ham thích Tự Do, yêu Tổ quốc và thương yêu đồng bào đích thực chân chính nhất.

Thế còn Việt Cộng? Họ là ai? Có phải, họ chính là kẻ phản động không? Chính họ là kẻ phản bội dân tộc?

Đích thị hắn! Chính những kẻ bán nước hại dân là những thành phần phản động, là những kẻ rước roi dày mồ. Chính Cộng sản cô hồn, những kẻ đàn áp người dân, trù dập những tiếng nói dân chủ, là thành phần phản bội quê hương và dân tộc. Họ chính là thành phần phản động cực kỳ nguy hiểm, vì họ đã và đang phá hủy môi trường sinh sống của người dân, và đưa cả dân tộc đến chỗ diệt vong.

Cộng sản đã làm gì cho dân tộc? Họ chỉ là phường bán nước hại dân! Làm tay sai Hán Cộng. Biến giang sơn lãnh thổ Việt Nam thành một tỉnh lỵ Trung Cộng.

Ai kêu gọi thay đổi chế độ Việt Gian Cộng Sản?

Chính việt gian Cộng sản tha thiết kêu gọi „thành phần phản động hải ngoại“ về nước phục vụ xây dựng lại quê hương. Kêu gọi đồng bào ở hải ngoại về phục vụ nhà nước, thì có nghĩa: đồng bào ở hải ngoại có quyền thay đổi guồng máy thể chế bất tài, tham nhũng và bán nước hại dân hiện nay. Xây dựng đất nước: cũng trong ý nghĩa là phải giải thể chế độ bạo quyền này mới lo xây dựng đất nước được. Muốn xây dựng đất nước, cần phải thay đổi chế độ cộng sản độc tài đảng trị! Đó là con đuờng tất yếu duy nhất để đưa đất nước hùng cường vững mạnh, độc lập dân chủ đích thực!

Đã mời „khúc ruột ngàn dặm“ về thăm quê hương, xây dựng đất nước, thì người dân trong nước cần gì phải cấu kết với tổ chức „phản động lưu vong“? Chính nhà nước việt gian Cộng sản đang mời họ về! Cần gì phải cấu kết!?

Các phần tử „phản động“ đang nằm đầy rẫy trong nước, nằm ngay trong quân đội công an, nằm ngay trong guồng máy nhà nước và nằm ngay cả trong ban Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam. Người „phản động“ là 83 triệu dân. Còn mấy trăm cán bộ nồng cốt Đảng Cộng Sản là thành phần phản dân hại nước chính hiệu! Vậy ai phải bắt ai? Ai phải lật đổ ai? Và ai mới chính là tội đồ dân tộc?

Tất cả mọi người, mọi giới cũng chỉ „bằng mặt“ với chế độ thối nát tay sai Hán Cộng, nhưng họ đâu có „bằng lòng“ với chế độ tham nhũng này!

Mỗi cuộc bầu cử là hình thức thay đổi chính quyền. Nhà nước Cộng sản Việt Nam, mỗi khi mùa bầu cử gần tới, đều rên rỉ kêu gọi đồng bào đi bầu. Đi bầu, là thể hiện ý muốn thay đổi chính quyền. Chính vì nhà nước Việt Nam, một nhà nước được gọi là nhà nước xã hội, nhưng có những điều cực kỳ dị nghịch, nên cần thay đổi chính sách và guồng máy. Bởi vì, điều 4, trong cái gọi là Hiến Pháp xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, đã quy định đảng Cộng sản độc tôn, độc quyền lãnh đạo. Điều này có bố lếu bố láo không? Hiến Pháp gì mà chỉ áp dụng cho riêng đảng Cộng sản? Vì thế, chúng ta cần phải đi bầu để thay đổi cái chế độ trơ trẽn này. Thay vì, bầu bằng lá phiếu không được, thì chúng ta phải đi bầu bằng chân. Kiểu đi bầu bằng chân, cũng là hình thức thay đổi một chính thể. Đi bầu bằng chân là hình thức bỏ phiếu thay đổi một chính thể bạo quyền bất chính như hiện nay.

Kiểu đi bầu từ trước đến nay của Cộng sản, chỉ là hình thức „đi bầu đánh bùn sang ao“: Cộng vẫn Cộng! Tham nhũng vẫn hoàn tham nhũng! Độc tài vẫn ngự trị trên quê hương! Vì điều 4 ghi định, đảng Cộng sản Việt nam „độc quyền“ lãnh đạo, đồng nghĩa với: độc quyền bán nước, độc quyền hại dân, độc quyền tham nhũng. Chỉ thay người, nhưng không thay bản chất „đạo đức cách mạng Cộng sản“: cướp phá, bạo lực, xảo trá gian manh, tham nhũng, bán nước cầu vinh, tạo hận hù, gầy ra cảnh nồi da xáo thịt …

Chính vì chế độ Cộng sản có qúa nhiều những điều dị nghị, nên cần phải lật đổ là đúng nghĩa, đúng danh, đúng luật! Chẳng có quốc gia văn minh tân tiến nào trên thế giới, có kiểu loại „Hiến Pháp“ duy trì độc đảng cầm quyền, rồi rêu rao kêu gọi người dân đi bầu!? Hình thức bầu bán kiểu này, có qúa điểu cáng, nham nhiểm và nghịch lý không?

Kêu gọi người dân đi bầu thay đổi chính quyền, thì điều 4, trong cái gọi là Hiến pháp nước Cộng hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đã chọn rồi. Vậy, đi bầu có qúa trơ trẽn lắm không? Đi bầu ở Việt Nam có qúa ngỗ nghịch lắm không? Chính vì nghịch nhĩ, nên phải lật đổ chế độ này cho đúng pháp danh, cho hợp với thời đại văn minh tân tiến nhân loại và hợp lòng dân!

Có nguồn tin cho biết, Nguyễn Minh Triết, muốn là một Yelzin cho Việt Nam. Nhưng có lẽ, vì nay sức trẻ không còn, thế đã yếu, lực đã mai mòn, nên đi đâu, Triết cũng than vãn lo âu, cảnh cáo sự mau chóng sẽ sụp đổ của chế độ. Có lẽ, Triết không muốn lộ tẩy ước vọng của mình, nên phải biểu lộ nỗi u sầu âu lo của mình, hầu nhằm che dấu mục đích mình chăng? Chúng ta thấy, không một chủ tịch nhà nước Cộng sản nào từ trước đến nay, lo xa và lo ra như Triết hiện nay. Việc lo ra của Triết cũng có lý do chính đáng của nó, vì chế độ này khó tồn tại lâu được. Nó không đáp đúng nguyện vọng của toàn dân và không hợp với trào lưu văn hóa văn minh thế giới. Chúng ta nghe Triết phát biểu:

Trước sỹ quan chính trị, Nguyễn Minh Triết la hoảng: „Bỏ điều 4 Hiến Pháp là tự sát“.

Trong chuyến thăm Hoa Kỳ vào tháng 6 năm 2007, trước đại diện truyền thông trong nước, Triết lại nhấn mạnh sự lo ngại sự thành hình đảng phái trong nước. Triết sợ „lập đảng này đây khác, lên kế hoạch, lật đổ chế độ“.

Trong chuyến thăm hai ngày, từ 10-12 tại New Zealand, tháng 9 năm 2007, Nguyễn Minh Triết lại cảnh cáo sẽ đem ra trước phát luật những „ai đó muốn lật đổ chế độ này“.

Mới đây, hôm 17-06-09, tại buổi lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Học Viện Ngoại Giao, Nguyễn Minh Triết lo ngại và „cảnh giác với cách mạng mầu“, để lật đổ chế độ Hà Nội.

Kết luận

Xin cần ghi nhớ: Lật đổ tay sai Hán Tầu Cộng Sản Việt Nam, là bổn phận và trách nhiệm của mọi Công dân Việt Nam trưởng thành, 18 tuổi trở lên, không phần biệt già trẻ trai giái. Thay đổi guồng máy hiện nay trong nước, cũng là trách nhiệm lương tâm của những người con Việt tha hương, nếu họ còn ưu tư và quan tâm đến giòng sinh mệnh quốc gia dân tộc.

Thay đổi một chính thể, là cách sinh hoạt chính trị văn minh dân chủ rất bình thường! Thể chế bất nhân, bất nghĩa, bất chánh đạo này có cần lật đổ không? Thưa, cần qúa đi chứ! Vì chế độ này là chế độ hại dân hại nước, bán đất dâng biển cho Tầu Cộng. Chế độ này đã và đang biến dân tộc Việt Nam thành một tỉnh lỵ của Trung Cộng.

Giải thể bạo quyền bất chính, hay giải thể chế độ Cộng Sản, là cách thức bày tỏ lập trường chính trị trưởng thành của người công dân, nhằm thăng tiến xã hội và con người. „Giải thể chế độ Cộng Sản, con đường pháp triển tất yếu của Việt Nam“ (Bài xã luận của Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Giải; Lm Phêrô Phan Văn Lợi; 29-04-2006).

Chẳng có Pháp luật dân chủ văn minh nào cấm đoán người công dân không được phép thay đổi một chính quyền. Nếu „Hiến Pháp“ của nước nào có điều khoản cấm „lật đổ chế độ“, thì chế độ đó là một chế độ gian manh, bất lương, lường đảo rõ ràng nhất. Một chế độ thối tha, một chế độ mỵ dân, một chế độ xảo trá như thế cần phải lật đổ ngay lập tức!!!

Thay đổi cơ chế tham nhũng bất tài, bất công hiện này là điều bắt buộc phải làm, nên làm và cần thiết cấp bách. Nói như kiểu người Cộng sản: Lật đổ chế độ độc tài đảng trị bất nhân là phải „khẩn trương“. Và chế độ Cộng sản phải sụp đổ là điều tất yếu!

(Đức quốc: Lễ kính ngày sinh nhật Thánh Gioan Tiền Hô, đấng làm chứng nhân cho Công lý lẽ phải. Thánh Nhân đấu tranh cho sự thật, ngài là quan thầy cho các nhà Luật sư: 24-06-2009)


Ngón tay giữa của Lê Công Định - Đinh Từ Thức

Đinh Từ Thức

Suốt tuần qua, từ trong nước tới hải ngoại, từ báo chí quốc doanh tới blog chống cộng đều nói tới việc Luật sư Lê Công Định đã “thú tội”, và xin “khoan hồng”. Điều này khiến tôi hoang mang, phải coi lại video "thú tội” do công an Việt Nam đưa ra, và định chép lại lời ông Định để đọc cho rõ. Nhưng chưa kịp chép, đã thấy DCV Online đăng lời chép lại (transcript) từ video. Để chắc ăn, tôi đã dò lại bằng cách tai nghe lời ông Định từ video, mắt đọc theo bản chép của DCV, thấy bản chép đúng với lời nói, nguyên văn như sau:

Cộng hoà Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc lập Tự do Hạnh phúc

Bản tường trình

Tôi tên là Lê Công Định, sinh ngày 1 tháng 10, năm 1968, đăng ký hộ khẩu tại địa chỉ 163/8 Xô viết Nghệ Tĩnh, tạm trú tại BB34 Toà nhà Mỹ Khang, khu 4 Quận 7, Tp. Hồ Chí Minh. Nghề nghiệp Luật sư.

Tôi xin trình bày hành vi vi phạm pháp luật của tôi theo Điều 88 Bộ luật Hình sự của nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam như sau.

Thứ nhứt, tôi đã tham gia khoá huấn luyện đấu tranh bất bạo động do tổ chức Việt Tân tổ chức từ ngày 1 tháng 3, 2009 tới ngày 3 tháng 3, 2009 tại Thái Lan. Trong đó … do hai người Serbia trình bày. Một người tên là Blado, còn người kia thì tôi không nhớ rõ tên. Tôi biết Việt Tân là tổ chức khủng bố đã huấn luyện cho một số người Việt Nam về đấu tranh bất bạo động ở Việt Nam.

Thứ hai, theo sự giới thiệu của Nguyễn Tiến Trung, tôi đã tham gia tổ chức Đảng Dân chủ Việt Nam do Nguyễn Sĩ Bình, Chủ tịch Đảng Nhân dân Hành động, đứng đầu. Ông Bình mời tôi tham gia ban Thường vụ của Đảng Dân chủ. Ngày 26 tháng 3, 2009 tôi sang Phukhet gặp ông Nguyễn Sĩ Bình và ông Trần Huỳnh Duy Thức để bàn về tình hình chính trị, kinh tế của Việt Nam, và về chủ trương thành lập thêm hai đảng là Đảng Lao Động Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam để thu hút thêm mọi người tham gia.

Trước mắt, tôi thống nhứt thành lập một blog mang tên là “Đảng Lao động Việt Nam” do tôi phụ trách và blog kia tên là “Đảng Xã hội Việt Nam” do anh Thức phụ trách. Và cũng tại Phukhet chúng tôi đã bàn về việc viết chung một cuốn sách mang tên là “Con đường Việt Nam” để tìm giải pháp cải cách tình hình xã hội kinh tế và pháp luật cho Việt Nam. Ngoài ra chúng tôi cũng đã nhận định thời cơ của sự thay đổi sẽ diễn ra vào cuối năm 2010, xuất phát từ tình hình kinh tế xã hội khủng hoảng. Sau khi về nước tôi đã lập một trang blog và viết lời tuyên cáo thành lập đảng Lao động Việt Nam nhưng do lỗi kỹ thuật chưa hoàn thiện và công bố thì nay tôi đã bị bắt.

Trong quá trình tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam tôi cũng đã góp ý chỉnh sửa một số văn phong và thuật ngữ của bản điều lệ của Đảng Dân chủ Việt Nam. Tôi cũng đã được ông Nguyễn Sĩ Bình chuyển cho tham khảo và nghiên cứu một bản tân hiến pháp nhằm phục vụ cho việc soạn thảo một bản hiến pháp của Đảng Dân chủ Việt Nam.

Tôi thấy rằng là những việc làm trên của tôi là vi phạm pháp luật Việt Nam. Tôi rất ân hận với những hành vi sai trái của mình và tôi mong được nhà nước xem xét, khoan hồng.

Ngày 17 tháng 6, năm 2009.

Người tường trình,

Lê Công Định

Có hai vấn đề trong “Bản tường trình” của Lê Công Định: Một là “thú tội”, hai là xin “khoan hồng”.

Trước hết về mặt “chính danh”. Lê Công Định không hề nói mình thú tội, hay nhận tội, mà đặt tên cho lời phát biểu của mình là “Bản tường trình”. Theo ngữ nghĩa, “bản tường trình” chỉ ghi lại những gì đã xẩy ra, còn những điều này có vi phạm pháp luật hay không, và người làm những điều đó có thú tội hay không, là chuyện khác. Khi Công an, và báo quốc doanh gọi Bản tường trình của Lê Công Định là “Lời thú tội”, hay “Bản thú tội”, rồi nhiều người khác cũng theo đó mà gọi, là đã cố ý hay vô tình áp đặt cho nó cái tên ngoài ý muốn của tác giả.

Đó là về hình thức. Về nội dung bản tường trình, Lê Công Định có thú tội phạm điều 88 không? Xin đọc lại lời phát biểu để tìm câu trả lời.

Lê Công Định nói: “Tôi xin trình bày hành vi vi phạm pháp luật của tôi theo Điều 88 Bộ luật Hình sự …” Lê Công Định không thú nhận mình đã vi phạm điều 88, mà chỉ “trình bày hành vi [đã bị cáo buộc] vi phạm pháp luật”, và kể ra những hành vi đó:

Thứ nhứt, tôi đã tham gia khoá huấn luyện đấu tranh bất bạo động do tổ chức Việt Tân tổ chức. Tôi biết Việt Tân là tổ chức khủng bố đã huấn luyện cho một số người Việt Nam về đấu tranh bất bạo động ở Việt Nam.

Cái hành vi thứ nhất này, chẳng những không phạm pháp, vì luật không cấm đấu tranh bất bạo động, mà còn nói ra một điều có vẻ khôi hài, đó là “một tổ chức khủng bố đã huấn luyện cho một số người đấu tranh bất bạo động”. Khủng bố và bất bạo động không đi đôi với nhau. Nói tổ chức khủng bố huấn luyện bất bạo động, có khác gì nói kẻ keo kiệt giứp đỡ người nghèo.

Hành vi thứ hai cũng không kém khôi hài: Tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam do Chủ tịch Đảng Nhân dân Hành động đứng đầu. Tham gia đảng này, do … chủ tịch đảng kia đứng đầu, thế là thế nào? Đảng Dân chủ Việt Nam trước đây là một đảng ngoại vi của Đảng Lao động, tức Đảng Cộng sản Việt Nam, được thành lập để đánh lừa dư luận thế giới rằng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là một chế độ đa đảng. Khi việc lừa bịp này không còn cần thiết, Đảng Dân chủ đã bị giải tán. Khi ông Hoàng Minh Chính phục hồi nó để thu hút đảng viên cũ và lấy thế hoạt động, đã cho nó cái tên mới là Đảng Dân chủ XXI. Như vậy, Đảng Dân chủ Việt Nam trong “Bản tường trình” của Lê Công Định là một đảng ma, hay chưa được thành lập. Tham gia một đảng không có trên thực tế, do chủ tịch một đảng khác đứng đầu, không thể coi là hành vi phạm pháp. Hơn nữa, Lê Công Định còn nói rõ, chỉ mới “tham gia tổ chức Đảng Dân chủ Việt Nam”, nghĩa là đảng này còn trong giai đoạn tổ chức, chưa thành hình, và chỉ mới được “mời tham gia ban Thường vụ”, chưa chính thức là thành viên ban lãnh đạo. Một đảng chưa ra đời, không thể có hành vi phạm tới điều 88 luật hình.

Bản tường trình cho biết những hành vi khác của Lê Công Định, gồm có:

1. bàn về tình hình chính trị, kinh tế của Việt Nam;

2. bàn về chủ trương thành lập thêm hai đảng là Đảng Lao Động Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam;

3. thành lập một blog mang tên là “Đảng Lao động Việt Nam”;

4. bàn về việc viết chung một cuốn sách mang tên là “Con đường Việt Nam” để tìm giải pháp cải cách tình hình xã hội kinh tế và pháp luật cho Việt Nam;

5. nhận định thời cơ của sự thay đổi sẽ diễn ra vào cuối năm 2010, xuất phát từ tình hình kinh tế xã hội khủng hoảng;

6. đã lập một trang blog và viết lời tuyên cáo thành lập Đảng Lao động Việt Nam nhưng do lỗi kỹ thuật chưa hoàn thiện và công bố thì bị bắt;

7. đã góp ý chỉnh sửa một số văn phong và thuật ngữ của bản điều lệ của Đảng Dân chủ Việt Nam;

8. tham khảo và nghiên cứu một bản tân hiến pháp nhằm phục vụ cho việc soạn thảo một bản hiến pháp của Đảng Dân chủ Việt Nam.

Chỉ có thể coi là vi phạm điều 88, những hành vi sau đây:

a. Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;

b. Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt gây hoang mang trong nhân dân;

c. Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Tất cả 8 hành vi liệt kê trên đây, đều còn nằm trong giai đoạn bàn thảo, chưa có điều nào được thi hành, nên khó có thể cho là những hành vi phạm pháp. Chỉ trừ trường họp công an chứng minh được Lê Công Định có những tài liệu với “nội dung chống Nhà nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”, thì có thể buộc tội theo khoản “c” của điều 88, nhưng Lê Công Định không nói mình có làm ra hay tàng trữ hoặc phổ biến loại tài liệu này. Vậy, không thể coi “Bản tường trình” của Lê Công Định là bản thú tội.

Bây giờ, sang vấn đề thứ nhì, là xin khoan hồng. Lê Công Định đã kết luận “Bản tường trình” của mình như sau:

Tôi thấy rằng là những việc làm trên của tôi là vi phạm pháp luật Việt Nam. Tôi rất ân hận với những hành vi sai trái của mình và tôi mong được nhà nước xem xét, khoan hồng.

Một người, trong hoàn cảnh bị giam giữ, không có luật sư bên cạnh, sau khi trình bầy những hành vi bị coi là phạm pháp (nhưng thật ra không hề phạm pháp) của mình, đã cho rằng việc làm của mình vi phạm pháp luật, rất ân hận và mong được khoan hồng. Lời kết luận này không khôi hài, mà mỉa mai nhức nhối. Đó là lời nói của kẻ yếu thế trong một hoàn cảnh đặc biệt, với quân vũ phu: Tôi đã làm những điều như vậy đấy [nếu cho rằng tôi có lỗi], tôi rất ân hận và xin được khoan hồng.

Nhận lỗi về điều không do mình làm, không phải chỉ có thể xẩy ra với một cá nhân, như Lê Công Định, mà đã từng xẩy ra với cường quốc số một trên thế giới, là Hoa Kỳ.

Trưa ngày 23 tháng 1, 1968, con tầu trinh sát Pueblo của Hoa Kỳ đang làm công việc thăm dò đáy biển để vẽ bản đồ ở hải phận quốc tế, cách đất liền 16 hải lý, bỗng nhiên bị 6 tầu hải quân Bắc Triều Tiên ập tới tấn công, và 2 chiến đấu cơ Mig bay thấp thị uy trên đầu, hạ sát một thủy thủ, và bắt tất cả 82 người còn lại trong đoàn làm con tin. Hạm trưởng Bucher bị bắt phải ký giấy thú tội đã xâm phạm hải phận Bắc Triều Tiên, nếu không ký, thủy thủ sẽ bị giết từng người một, và ông đã phải ký. Rồi tất cả mọi người đều phải ký giấy thú tội, và cùng chụp hình để phổ biến. Khi chụp hình, hơn nửa số con tin đã dùng ngón tay giữa của mình ra dấu như một lời chửi thô tục. Khi dân Mỹ xem hình, thay vì buồn cho những anh hùng nhát gan của mình, đã cùng nhau cười hô hố.

Chẳng những đòi người bị bắt nhận tội, Bắc Triều Tiên còn bắt chính quyền Hoa Kỳ nhận tội và xin lỗi, mới chịu thả con tin. Sau 11 tháng thương lượng, Washington chịu nhận tội và xin lỗi, với điều kiện sau khi ký giấy, sẽ tuyên bố những gì viết trong lời tuyên bố nhận lỗi đều không phải là sự thật. Bắc Triều Tiên đồng ý, vì họ kiểm soát truyền thông, chỉ cần chữ ký nhận tội của Mỹ để khoe với dân chúng, còn Mỹ tuyên bố thế nào, dân họ không thể biết. Các con tin được tha ngày 23 tháng 12, 1968.

Khi coi video về “Bản tường trình” do Công an Việt Nam phổ biến rộng rãi từ ngày 18 tháng 6, tôi không chú ý theo dõi ngón tay giữa của người đọc tường trình, vì theo ý tôi (có thể nhận định sai), cả “Bản tường trình” đã là một ngón tay giữa của Lê Công Định. Công an đã tưởng ông thú tội, như mấy anh nhà quê Bắc Triều Tiên đã tưởng đám con tin trên tầu Pueblo thành tâm thú tội, vội vàng cho phổ biến tối đa hình ảnh để khoe thành tích, không biết đó là những hình ảnh lăng mạ chính mình.

“Bản tường trình” của Lê Công Định đã được “cầu chứng” trước dư luận quốc nội và quốc tế. Trước hết, nó là bằng chứng chế độ Hà Nội đã trắng trợn vi phạm nhân quyền, kể cả đối với người trí thức và danh tiếng như Luật sư Lê Công Định, vì ông đã bị công an và báo chí quốc doanh xử trước khi tòa án xử theo đúng quy định của luật pháp trong xã hội văn minh. Thứ nhì, khi ra tòa, nếu chỉ căn cứ vào “Bản tường trình” ngày 17 tháng 6 để ra hình phạt, thì rõ ràng tòa án công cụ của Đảng đã áp đặt một bản án thiếu cơ sở, vì “Bản tường trình” cho thấy Lê Công Định không hề phạm pháp. Ngược lại, khi ra tòa, nếu Lê Công Định bị phạt dựa trên những lởi nhận tội khác với “Bản tường trình” đã được cầu chứng trước dư luận, tức là nhà cầm quyền cộng sản đã dùng biện pháp dã man để ép cung bị cáo.

Tóm lại, dù Lê Công Định cố ý hay không, “Bàn tường trình” của ông cũng là một biểu tượng sỉ nhục dành cho nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.



Nixon từng dọa sẵn sàng 'cắt đầu' Nguyễn Văn Thiệu

Nixon: 'Cut off his head if necessary'
Source: http://www.nixonlibrary.gov/forresearchers/find/tapes/finding_aids/january1973.php

Một số đoạn băng ghi lại các cuộc đối thoại của cựu Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon mới được Cục Lưu trữ Quốc gia Hoa Kỳ công bố cho thấy mặc dù cam kết bảo vệ Việt Nam Cộng Hòa, tuy nhiên vị cựu tổng thống Hoa Kỳ này lại hứa trong những cuộc nói chuyện riêng rằng ông sẵn sàng 'cắt đầu' cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu nếu ông Thiệu không chịu ủng hộ hiệp định hòa bình với phe Cộng sản Miền Bắc.

Những đoạn băng này dường như xác nhận cáo buộc của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu rằng Hoa Kỳ không giữ lời hứa sẽ bảo vệ Sài Gòn khi Sài Gòn thất thủ vào năm 1975.

Hôm thứ Ba, Cục Lưu trữ Quốc gia Hoa Kỳ đã công bố băng ghi âm ghi lại hơn 150 giờ các cuộc đối thoại của cựu Tổng thống Nixon, người thường ghi lại các cuộc nói chuyện của mình, trong đó có thể nghe thấy vị cựu Tổng thống chỉ trích giới truyền thông và Quốc hội Hoa Kỳ đã hủy hoại những nỗ lực cứu vãn cuộc chiến tranh ở Việt Nam.

Bản tin của hãng thông tấn Pháp AFP cho hay vài giờ trước lễ tuyên thệ nhậm chức nhiệm kỳ hai vào tháng Một năm 1973, Nixon đã điện đàm với trợ lý hàng đầu của ông là ông Henry Kissinger và yêu cầu ông này gây áp lực buộc Tổng thống Việt Nam Cộng hoà Nguyễn Văn Thiệu phải ủng hộ Hiệp định hòa bình Paris, vốn chấm dứt hầu hết sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ ở Việt Nam.

Ông Nixon đã yêu cầu ông Kissinger nói với phía miền nam Việt Nam rằng quốc hội Hoa Kỳ sẽ cắt viện trợ cho chính quyền Sài Gòn nếu họ không ủng hộ các thoả thuận hòa bình.

Đoạn băng ghi lại lời ông Nixon nói rằng: "Tôi không biết liệu lời đe doạ đó sẽ có đủ mạnh hay không nhưng tôi sẽ làm bất kỳ điều gì, kể cả cắt đầu ông ta nếu cần thiết”.

Ông Kissinger thì cho rằng sẽ dễ dàng hơn khi 'mạnh tay' với Ngoại trưởng Việt Nam Cộng hòa Trần Văn Lắm, người đang có mặt tại thủ đô Pháp để tham gia thương lượng.

Cũng theo lời ông Kissinger, lúc đó là cố vấn an ninh quốc gia của ông Nixon, người đã ký hiệp định hoà bình ở Paris 3 ngày sau đó với các giới chức ngoại giao hàng đầu của cả hai miền Nam-Bắc Việt Nam, thì ông Lắm là một người 'đần độn' và sẽ 'chẳng làm được điều gì'.

Tuy nhiên, theo một đoạn băng khác thì ông Nixon đã gặp Ngoại trưởng Lắm sau đó trong tháng tại Toà Bạch Ốc và hứa sẽ 'làm mọi thứ có thể' để hỗ trợ chính quyền Việt Nam Cộng hòa.

Ông Nixon nói rằng điều quan trọng cần phải nhớ là 'chúng tôi biết ai là những người bạn'.

Ông Ken Hughes, một chuyên gia nghiên cứu về ông Nixon tại Đại học Virginia nói rằng các đoạn băng cho thấy ông Nixon là người 'ăn ở hai lòng' với Miền Nam Việt Nam.

Ông Hughes cho rằng ông Nixon tin là phe cộng sản sẽ thắng tuy nhiên ông đã không thể chấm dứt cuộc chiến trước khi tái tranh cử và thậm chí sau đó ông đã muốn Nam Việt Nam khí Hiệp định Hoà Bình Paris.

Cũng theo ông Hughes thì ông Nixon muốn đạt được thoả thuận này vì nó sẽ cho ông thêm thời gian 1 hoặc năm giữa thời điểm ông rút quân hoàn toàn và thời điểm thắng lợi của phe cộng sản. Và điều này sẽ khiến cho người ta cảm thấy rằng việc sụp đổ của Miền Nam chính là do lỗi của chính họ.

Hãng thông tấn AP trích lời nhà sử học Luke A. Nichter nói rằng hoàn cảnh xung quanh việc ông Nixon chấp nhận thoả thuận hoà bình này có thể sẽ là điều mà các học giả ghi nhận nhiều nhất trong số những tư liệu mới được công bố này.

Ông Nixon mất năm 1994 và ông Thiệu qua đời năm 2001 trong thời gian sống lưu vong ở Boston, Hoa Kỳ.

Source: http://www.voanews.com/vietnamese/2009-06-24-voa14.cfm
------------

Nixon ready to 'cut off head' of South Vietnam leader

WASHINGTON (AFP) — Despite pleges to protect South Vietnam, former US president Richard Nixon privately vowed to "cut off the head" of its leader unless he backed peace with the communist North, tapes released Tuesday showed.

The tapes appear to confirm charges by South Vietnam's late president, Nguyen Van Thieu, who tearfully accused the United States of breaking its word to protect Saigon when the southern capital fell in 1975.

The National Archives released more than 150 hours of new tapes from Nixon, who notoriously recorded his conversations. Nixon is heard railing against the media and Congress for allegedly undercutting the war effort in Vietnam.

Hours before his second inauguration in January 1973, Nixon telephoned top aide Henry Kissinger and urged him to press Thieu to back the Paris Peace Accords which ended most US military involvement in Vietnam.

Nixon asked Kissinger to tell the South Vietnamese -- truthfully or not -- that the US Congress would cut off aid to the Saigon government unless it supported the accords.

"I don't know whether that threat goes far enough or not but I'd do any damn thing that is -- or cut off his head if necessary," Nixon said.

Kissinger indicated it would be easy to strong-arm South Vietnam's foreign minister, Tran Van Lam, who was in the French capital for the talks.

"The foreign minister is an ass and he won't be able to do anything," said Kissinger, then Nixon's national security adviser, who sealed the agreement in Paris three days later with top diplomats from the two Vietnams.

But Nixon met the foreign minister later that month at the White House and promised to do "everything that we can" to assist South Vietnam, according to another tape released Tuesday.

"Your independence -- your ability to keep the communists (inaudible), your ability to keep South Vietnam under your control, the opportunity to have an international agreement of their own choice -- this for me is very important," Nixon said.

"The main thing to remember: we know who our friends are," Nixon said.

North Vietnamese troops seized Saigon in 1975, after Nixon had resigned in the Watergate scandal.

Thieu in a bitter farewell address called the United States an "inhumane ally," saying the Nixon team forced him to sign the Paris Peace Accords under false promises to assist South Vietnam.

Copyright © 2009 AFP. All rights reserved.

Source: http://www.google.com/hostednews/afp/article/ALeqM5hfqJPDWhzOTLYkHCDxLb-dOtSZag
----------------------------

As President Nixon was negotiating an end to U.S. military involvement in Vietnam in January 1973, he faced a political obstacle: South Vietnam's president was reluctant to sign a proposed peace treaty that he feared would leave his government vulnerable to communist takeover and bring his downfall.

Nixon’s response was to threaten President Nguyen Van Thieu with a halt to the U.S. aid on which South Vietnam depended. The support of U.S. congressional leaders would hinge on Thieu initialing the agreement immediately, Nixon instructed diplomat Henry Kissinger to tell Thieu.

“Is that going too far?” Nixon asked Kissinger on Jan. 20, 1973. “In other words, I don’t know whether the threat goes too far or not, but I’d do any damn thing, that is, or to cut off his head if necessary.”

The conversation between Nixon and Kissinger is part of 154 hours of Nixon tapes released this morning by the National Archives and Records Administration, along with thousands of archival documents. Nixon’s voice in the tapes is often a mumble with an occasional burst of profanity breaking through.

The tapes hold secretly recorded conversations between Nixon and his associates during January and February 1973. During that period, Nixon was working to negotiate an end to the Vietnam War and contending with the aftermath of the Watergate break-in that would drive him from office the following year.

Nixon also discusses the Supreme Court decision that legalized abortion, Roe vs. Wade, and its effect on the America family.

Tuesday’s release marks the third release of Nixon tapes since the National Archives assumed control of the Nixon Library in Yorba Linda two years ago, and the 13th release since 1980. This brings the total log of publicly available tapes from the Nixon White House to 2,371 hours. There are still 700 hours of material that the National Archives is processing and expects to release in coming years.

Even as Nixon was contending with decisions of historic consequence in early 1973, the tapes reveal, he was seeking ways to shore up the Republican Party. On Feb. 23, 1973, he placed a call to George H.W. Bush, then the Republican National Committee chairman.

The call was “nothing of great importance,” Nixon said, but he wanted to inform Bush of what he witnessed during his recent visit to the South Carolina state Legislature.

“I noticed a couple of very attractive women, both of them Republicans, in the Legislature,” Nixon tells Bush. “I want you to be sure to emphasize to our people, God, let’s look for some ... . Understand, I don’t do it because I’m for women, but I’m doing it because I think maybe a woman might win someplace where a man might not ... . So have you got that in mind?”

“I’ll certainly keep it in mind,” Bush replies.

“Boy, they were good lookin’ and bright,” Nixon continues. And he had been informed, further, that “they’re two of the best members of the House.”

“Well, that’s terrific,” Bush says.

-- Christopher Goffard

Source: http://latimesblogs.latimes.com/lanow/2009/06/new-tapes-nixon-threatens-vietnam-leader-wants-gop-to-find-attractive-women-.html

source: http://m.news.com.au/BreakingNews/pg/0/fi378597.htm

Jackson 'on medication' before death

The death of Michael Jackson


LOS ANGELES (Reuters) - Michael Jackson, the child star turned King of Pop who set the world dancing but whose musical genius was overshadowed by a bizarre lifestyle and sex scandals, died on Thursday. He was 50.

Jackson was pronounced dead at 2:26 p.m. PDT (9:26 p.m. EDT) after arriving at a Los Angeles hospital in full cardiac arrest, said Fred Corral of the Los Angeles County Coroner's office. The cause of death was not known and an autopsy would likely take place on Friday, he said.

Jackson was taken ill at home and his personal physician tried to resuscitate him but could not, his brother Jermaine told reporters. He was taken by paramedics to the hospital, where doctors worked for more than an hour to try to revive him before pronouncing him dead, the brother said.

Late Thursday, his body was flown by helicopter from the hospital to the coroner's office.

The self-styled "King of Pop," whose hits included "Thriller" and "Billie Jean," leaves behind a mountain of debt and an unfulfilled series of comeback concerts set for London in July. Many hoped the shows would rake in millions and erase his financial troubles.

Jackson's dramatic, one-gloved stage presence and innovative dance moves were imitated by legions of fans around the world who mourned his death.

His lifetime record sales tally was believed to be around 750 million. With his 13 Grammy Awards and boundary-breaking music videos he was one of the most successful entertainers of all time.

But Jackson's belief that "I am Peter Pan in my heart," his preference for the company of children, his friendship with a chimp, his high-pitched voice and numerous plastic surgeries also earned him critics and the nickname "Wacko Jacko."
Jackson led a reclusive life after his acquittal in 2005 on charges of child molestation, the second time he had faced ultimately unproved allegations of abuse of young boys.

"I am absolutely devastated at this tragic and unexpected news," said Quincy Jones, who helped arrange the music on the album "Thriller" and produced the "Off the Wall" album, said in a statement.

Celebrity tributes poured in for the singer who was one of the first black entertainers of the MTV generation to gain a big crossover following.

Pop star Madonna said: "I can't stop crying over the sad news ... I have always admired Michael Jackson. The world has lost one of the greats but his music will live on forever."

JACKSON'S HEALTH A QUESTION

Detectives from the Los Angeles Police Department's Robbery Homicide division searched Jackson's home in the Holmby Hills neighborhood of Los Angeles, saying they had been directed to do so by Chief William Bratton because of the media frenzy.

Police called the investigation an "every day" event and said they were assigned due to the high profile nature of it.

But Jackson was plagued by ill health throughout his adult years leading to speculation about his condition when he died.

As Jackson grew older he appeared to lighten his skin to a pale white -- which he said was caused by the skin pigmentation condition vitiligo. Last year he was photographed in Las Vegas in a wheelchair for reasons that were never explained.

Yet, even as he seemed to be sick, Jackson planned the series of comeback concerts in London starting July 13 to help erase debts that the Wall Street Journal reported ran to $500 million, citing people familiar with Jackson's finances.

He had been rehearsing for the past two months, including Wednesday night at Los Angeles' huge Staples Center arena.

Brian Oxman, a spokesman for the Jackson family, told CNN that the family had been concerned about the pop star's health and had tried in vain to take care of him for months.

"Michael appeared at rehearsals a couple of times, he was very seriously trying to be able to do those rehearsals. His use of medications had gotten in the way, his injuries which he had sustained performing, where he had broken a vertebrae and he had broken his leg from a fall on the stage, were getting in the way," Oxman told CNN.

But the promoters of the London shows, AEG Live, said in March that Jackson had passed a 4-1/2 hour physical examination with independent doctors.

CHILD STAR TO MEGASTAR

Jackson was born on August 29, 1958, in Gary, Indiana, the seventh of nine children. Five Jackson boys -- Jackie, Tito, Jermaine, Marlon and Michael -- first performed together at a talent show when Michael was 6. They walked off with first prize and went on to become a best-selling band, The Jackson Five, and then The Jackson 5.

Jackson made his first solo album in 1972, and released "Thriller" in 1982, which became a smash hit that yielded seven top-10 singles. The album sold 21 million copies in the United States and at least 27 million worldwide.

The next year, he unveiled his signature "moonwalk" dance move, gliding across the stage and setting off an instant trend, while performing "Billie Jean" during an NBC special.

But his personal life was troubled.

In 1993, Jackson was accused of sexually abusing a 13-year-old boy, but no charges were filed against him and the matter was settled out of court in 1994 with the boy's family.

The same year, Jackson announced he had become addicted to painkillers and abruptly canceled a world tour to promote his album, "Dangerous."

In 1994, Jackson married Elvis Presley's only child, Lisa Marie, but the marriage ended in divorce in 1996.

"I'm so very sad and confused with every emotion possible. ... This is such a massive loss on so many levels, words fail me," Presley said in statement.

Jackson married Debbie Rowe the same year and had two children, before splitting in 1999, and he later had another child with an unidentified surrogate mother.

He is survived by three children named Prince Michael I, Paris Michael and Prince Michael II, known for his brief public appearance when his father held him over the railing of a hotel balcony, causing widespread criticism.

Dozens of fans gathered near Jackson's modest boyhood home in Gary, to pay their respects to the entertainer who left the city long ago. Some deposited flowers or toys and others blared his hit songs from their car stereos.

In Los Angeles, fans waited outside the hospital, the coroner's office, and in New York, people gathered at the Apollo Theater in Harlem, singing Jackson hits and dancing in celebratory tribute.

(Additional Reporting by Jill Serjeant, Dan Whitcomb, Alex Dobuzinskis and Laura Isensee in Los Angeles, Andrew Stern in Chicago and Michelle Nichols in New York; Writing by Frances Kerry, editing by Anthony Boadle)


    Cuộc đời Michael Jackson qua hình ảnh

Đến với âm nhạc từ khi còn bé, Michael Jackson từng bước thống trị thế giới nhạc pop với giọng ca ngọt ngào và những điệu nhảy mê hoặc.

Huyền thoại có cuộc đời sôi động ấy đã ra đi hôm 25/6, sau 50 năm ca hát cho con người.

Image
Michael sinh ra ở bang Indiana, Mỹ, trong một gia đình đông anh emImage
Michael Jackson (giữa) đến với âm nhạc từ khi còn là một cậu bé.
Michael chơi cùng các anh trai trong nhóm nhạc gia đình The Jackson 5

Image

Trong những năm 1980, với những buổi biểu diễn solo gây tiếng vang, Michael Jackson đã khẳng định vị thế thống trị làng nhạc pop với hàng loạt ca khúc hit, trong đó có Thriller.

Image

Khi thế giới bắt đầu lên cơn sốt Michael, những tin đồn về ông vua nhạc pop cũng bắt đầu nổ ra. Trong đó có tin, anh phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi màu da của mình.

Image
Năm 1984, Jackson bị đồn có tình cảm với nữ diễn viên Brooke Shields.

Image

Tháng 5/1994, Michael kết hôn với Lisa Marie Presley, con gái của huyền thoại nhạc rock & roll Elvis Presley.

Họ chia tay 19 tháng sau đó. Lisa tiết lộ, cô chưa bao giờ cảm thấy tự hào được sống chung với ông vua nhạc pop.

Image

Năm 1996, Jackson tuyên bố, y tá của anh Debbie Rowe đang mang thai đứa con của hai người. 10 ngày sau tuyên bố đó, họ kết hôn. Họ có hai đứa con và ly dị năm 1999.

Image

Rowe giao quyền chăm sóc con cho Jackson. Anh còn có đứa con thứ ba với một phụ nữ vô danh. Tháng 11/2002, Michael Jackson bị lên án mạnh mẽ khi một tấm ảnh giữa hai cha con bị tung lên báo chí.

Trong ảnh, Jackson đang chơi trò mạo hiểm với con trai bằng cách trùm đầu đứa trẻ, dọa thả xuống từ một cửa sổ khách sạn ở Berlin, Đức.

Image

Bên cạnh sự nghiệp lẫy lừng của mình, Michael Jackson thường xuyên đối mặt với các cáo buộc lạm dụng tình dục trẻ em.

Năm 1994, nam ca sĩ ra tòa vì bị cáo buộc lạm dụng một cậu bé 11 tuổi. Sau đó, Jackson và gia đình cậu bé giải quyết thông qua thương lượng.

Năm 2005, Jackson tiếp tục phải hầu tòa vì bị tố cáo sàm sỡ với trẻ em. Nhưng ca sĩ được tuyên trắng án.

Image

Những lo ngại về tình hình sức khỏe của Michael Jackson bắt đầu nổ ra trong những năm gần đây, từ khi anh gặp phải những vấn đề về da, do hậu quả của các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ liên tiếp.

Image

Jackson đã lên kế hoạch cho chuyến lưu diễn trở lại vào tháng sau.
Hồi tháng 3, vé của 50 buổi diễn đã được bán sạch chỉ trong vài giờ.

Image
Image

Các đĩa nhạc của Michael Jackson đã tiêu thụ được con số kỷ lục là 750 triệu bản.
Anh nhận được 13 giải Grammy danh giá trong sự nghiệp của mình.

Image

Ở tuổi 50, sau khi xây dựng nên một huyền thoại trong làng nhạc pop, Michael qua đời hôm 25/6.

Vệ sĩ cho biết, siêu sao nhạc pop yêu và ngưỡng mộ người phụ nữ này. Cô ấy đã cùng anh trải qua những thăng trầm của cuộc đời.

Image
Ca sĩ Michael Jackson. Ảnh: Uno.

Vệ sĩ Matt Fiddes vừa hé lộ một số thông tin về chuyện yêu đương bí mật của ngôi sao nhạc pop. Anh cho biết: “Tôi sẽ không tiết lộ tên cô ấy, nhưng tôi nghĩ gia đình Michael biết có một người đặc biệt trong cuộc đời anh ấy. Michael yêu và ngưỡng mộ cô ấy. Người phụ nữ này đã luôn ở bên anh ấy, trải qua thăng trầm của cuộc sống".

"Tôi không rõ họ yêu nhau trong bao lâu. Tôi biết cô ấy đã bên anh ấy một thời gian, trong những hoàn cảnh khác nhau. Nhưng giờ đây mọi thứ phụ thuộc vào việc cô ấy có muốn lộ diện hoặc gia đình có muốn tiết lộ thông tin riêng tư này không”, Matt nói.

Image
Michael có mối quan hệ tình ái với một người phụ nữ giấu mặt. Ảnh: Uno.

Tay vệ sĩ sở hữu rất nhiều trường võ thuật ở Anh cho biết, Michael không dùng thuốc loại nặng. Matt nói: “Michael không phải là người nghiện ma túy. Không có cocaine hay cái gì điên rồ tương tự. Theo tôi được biết thì anh ấy chỉ sử dụng những loại thuốc được kê đơn”.

Nói về cáo buộc lạm dụng tình dục trẻ em, Matt bộc bạch: “Michael rất ngây thơ và cả tin. Chúng tôi không bao giờ nghi ngờ Michael. Chúng tôi biết anh ấy vô tội ngay từ đầu và theo chúng tôi nghĩ, động cơ của vụ việc này là từ tiền bạc”.


Nhìn Lại Vài Hình Ảnh Cũ Để Không Quên

Tất cả đều chạy Giặc CS và hướng về Tự Do










việt cộng khủng bố




Nhà báo kiêm nhà văn, trước đây thiên Tả, Olivier Todd, đã viết trong cuốn La Chute de Saigon, Sự Sụp Đổ Của Sài Gòn, rằng: le 30/04/75 est une date charnière TROP OUBLIEE, ngày 30/04/1975 là một mốc thời gian then chốt đã dễ bị lãng quên, và bọn CSVN đánh đuổi Pháp, Mỹ ra khỏi VN, sau đó lại ... dâng cho Nga đất nước VN, là nơi giữ một vị trí quan yếu trong vùng Đông Nam Á.

(Lời người dịch: Ngày nay sau khi Liên Sô sụp đổ, thì CSVN lại dâng VN cho Tầu Cộng).

Là người ngoại quốc, mà ông ta còn ... cho rằng người ta ... đã quá mau quên ngày 30/04/1975. Thật là xấu hổ khi người VN, nạn nhân trực tiếp của CSVN, mà lại không biết tưởng nhớ ngày Quốc Hận.

source: http://www.congdongnguoiviet.fr/DienDan/0903NhinLaivaiHinhAnhH.htm

Wednesday, June 24, 2009

Phụ Nữ Iran xuống đường

Trần Thị Sông Dinh

Những phụ nữ trẻ trung với tinh thần thách thức, bất chấp đàn áp của chính quyền, can đảm đứng lên đòi tương lai, chính là một thế hệ phụ nữ trẻ của Iran ngày nay

– Cả thế giới ngạc nhiên và thương cảm khi nhìn thấy video chiếu cảnh cô gái trẻ Neda ngã gục trên đường phố Iran, trái tim chảy máu, máu chảy ra miệng, ra mặt, tràn xuống người, và đọng thành vũng trên đường phố …

Cô ta đã chết, nhưng cô ta được phong thành thánh tử đạo, thành lời hiệu triệu cho toàn dân Iran, nhưng thanh niên Iran, những cô gái trẻ Iran tiếp tục xuống đường lấy sinh mạng đổi lấy công lý, và dân chủ cũng như dân quyền cho dân tộc Iran,…

Không chỉ có Neda, mà ngày nay trên đường phố Tehran, chúng ta thấy rất nhiều cô gái trẻ, che mặt, mặc áo màu đen, xuống đường, bất chấp đàn áp, bất chấp mình bị đánh đập,…

Họ trở thành một lực lượng tiên phong trong cuộc đấu tranh gay go này với các lực lượng đầy bạo lực của chính quyền.

Một cô gái 19 tuổi nói với CNN là “Khi họ đánh đập tôi, tôi nói hãy đánh đi. Tôi đã bị đánh nhiều lần rồi, và thêm một lần nữa chẳng hề chi. Tôi chỉ muốn giúp đỡ, hỗ trợ những chị em, những anh em của tôi mà thôi.”

Giữa một thế giới tranh chấp, và hổn loạn, người ta thấy xuất hiện một thế hệ phụ nữ mới trên đường phố, họ đứng giữa trái tim của cuộc tranh đấu để đối đầu với chính quyền bạo lực. Họ ăn mặc truyền thống với khăn quấn cổ, khăn choàng đầu,…

Một số đang lượm đá làm vũ khí để đấu tranh lại với chính quyền, và một video còn cho thấy cảnh một phụ nữ xuống đường đấu tranh lại che chỡ cho một binh sĩ của chính phủ đang ra tay đàn áp, khi binh sĩ này bị thương và ngả xuống,… Trái tim của những phụ nữa đấu tranh của Iran đầy lòng nhân ái của người chị, người em và người mẹ,…

Tại trường đại học Shiraz, cảnh sát bạo động dùng dùi cui đánh những người phụ nữ đang mặc áo thụng màu đen, khiến một người đàn ông phải hét lớn: “Quân khốn nạn, không được đánh đập họ.”

Khi các lực lượng an ninh của chính quyền tấn công, và ra tay đánh đập, một phụ nữ đấu tranh nhìn thẳng vào mặt các người lính đàn áp, và hỏi: “tại sao các anh lại giết anh trai của các anh?”

Cô gái trẻ mới 19 tuổi này còn trả lời với CNN là “Chúng tôi đều nói với họ, nếu bạn là người Iran, bạn không nên đàn áp đồng bào của bạn, chính đồng bào của các bạn”.

Những người phụ nữ bất khuất này chính là linh hồn mới của cuộc tranh đấu tại Iran, họ trở thành biểu tượng của cuộc tranh đấu, nhất là từ khi cô gái trẻ Neda bị bắn ngả gục và chết trên đường phố khiến cả một thế giới thương cảm và rung động,…

Theo Karim Sadjadpour, một giáo sư trợ giảng của viện Carnegie Endowment for International Peace đã nhận xét rằng chính hình ảnh của Neda và những phụ nữ khác bất khuất đấu tranh trên đường phố đã tạo ra nét biểu tượng của cuộc đấu tranh lần này, khác với cuộc cách mạng vào năm 1979, mà lúc ấy người ta chỉ thấy những người đàn ông đầy râu ria mà thôi. Lần này là cuộc cách mạng của phụ nữ trẻ bất khuất. Họ là lực lượng tiên phong của Iran ngày nay.

Giám đốc của Viện Nghiên Cứu Iran là Abbas Milani tại đại học Stanford cũng đồng ý rằng Neda trở thành biểu tượng cho tất cả phụ nữ Iran có dính líu vào cuộc đấu tranh lần này.

Ngay cả con gái của cựu tổng thống Iran là Ali Akbar Hashemi Rafsanjani cũng đã bị bắt khi xuống đường đấu tranh và được trả tự do ngay sau đó.

Cuộc tranh đấu nhiều lúc cũng rất bi hài. Một hành động thách thức khác diễn ra ngay trên đường phố khi một phụ nữ tuổi đôi mươi đã khoe cơ thể của mình, mái tóc của mình trên đường phố Iran. Điều này đối với phương tây không lạ, nhưng đối với Iran, phụ nữ theo truyền thống phải che người, che tóc ở nơi công cộng.

Trên đường phố Tehran, nhiều phụ nữ xuống đường hơn cả giới đàn ông. Một phụ nữ nói: “Cho đến ngày nay, phụ nữ không có cơ hội tự bộc lộ cho chính mình, để nói rằng chúng ta là quan trọng trong tương lai của chúng ta. Nhưng, đến giờ phút này, họ có thể đóng vai trò quan trọng trong tương lai của chúng ta. Thật là cơ hội tốt cho chúng ta.”

Phụ nữ Iran đang làm cách mạng, bây giờ không còn là chuyện gian lận của bầu cử, mà là chuyện người phụ nữ Iran xuống đường cho tương lai Iran và cho cả chính mình…

Trần Thị Sông Dinh