Friday, May 29, 2009

Do or die

Quý vị có bao giờ thấy một vị Bác Sĩ trẻ tình nguyện đảm nhận ca giải phẩu, có thể gây tử vong cho chính mình … và Ông ta đã khóc (vì cảm động hay sung sướng) khi hoàn thành nhiệm vụ (ca giải phẩu thành công), cứu mạng sống cho một chiến binh Hoa Kỳ trẻ tuổi …

Một chiến binh chuyên viên tháo gỡ đan dược (EOD), cũng khóc khi cuộc giải phẩu lấy đầu đạn thành công …

Trường hợp này đã có thể giúp Quý vị nhớ lại những ca giải phẩu tương tự của các Bác Sĩ Việt Nam Cộng Hòa để lấy đầu đạn M.79 trong thân thể của những đồng bào nạn nhân … trước 1975 ... trong những hầm bao cát ….

Xin mời theo dõi.
BMH
Washington, D.C

Xin CLICK vào LINK dưới đây:


http://militarytimes.com/multimedia/video/rpg_surgery/
***

    Do or die


The RPG after it was removed from Pfc. Channing Moss on March 16, 2006.

A fellow soldier was impaled by a live RPG. For medics and a helicopter crew, there was only one choice
By Gina Cavallaro - Staff writer
Posted : Sunday Sep 23, 2007 11:09:48 EDT
Pfc. Channing Moss, left,
with his wife Lorena and daughter Ariana.

Spc. Channing Moss should be dead by all accounts. And those who saved his life did so knowing they might have died with him.

Watch the video

March 16, 2006. Southeastern Afghanistan. A fierce ambush and bloody firefight. It was over in a flash and Moss was left on the verge of death.

He was impaled through the abdomen with a rocket-propelled grenade, and an aluminum rod with one tail fin protruded from the left side of his torso.

His fellow soldiers worried: Could he blow up and take them with him? For all anyone knew, the answer was yes.

Still, over the course of the next couple of hours, his buddies, a helicopter crew and a medical team would risk their own lives to save his.

“Moss is an African-American and he’s gone to white. He’s in total shock from the loss of blood. But at the time, I really didn’t think about it. I knew [the RPG] was there but I thought, if we didn’t do it, if we didn’t get him out of there, he was going to die,” said flight medic Sgt. John Collier, 29, then a specialist.

“It was an extremely unusual set of events. He should have died three times that day,” said Maj. John Oh, 759th Forward Surgical Team general surgeon.

The 36-year-old’s surgical skill and command of his own nerves would be put to the ultimate test as, wearing helmet and body armor, he would operate to extract the ordnance from Moss’s booby-trapped body. One wrong move risked the lives of the patient, his own and those of the other members of the medical team.

He said the payoff was worth the gamble.

“For a soldier to be struck by an RPG and be flown and have surgery and survive … it’s unheard of,” said Oh. “It was a pretty remarkable experience.”

Infantryman to ‘Rocket Man’

Three months after the attack, Moss attended the birth of his second daughter, Ariana.

He expects to be discharged from the Army on medical disability by October. In the meantime, the soft-spoken Georgia native attends formation at Walter Reed Army Medical Center in Washington, D.C., on weekday mornings and meets with his case worker to schedule whatever medical appointments remain, including at least one more abdominal surgery.

He and his wife, Lorena, live near the hospital with their daughters, baby Ariana and her 3-year-old sister, Yulianna.

Moss is missing about two-thirds of his intestines, part of his pelvic bone and needs more repair to his left hip. A member of the staff at Walter Reed calls him “Rocket Man.”

But the infantryman, who joined the Army to help give his family a better life, said he knows he’s alive because of his fellow soldiers.

“I don’t think there has been a day in the last year and a half that I haven’t thought about them, that I haven’t prayed for them. They saved my life,” said Moss, 24, whose slender 135-pound frame belies the hearty young man who went to war 55 pounds heavier.

“I knew it was love of country and brothers in arms. I hope God watches over them if they get deployed.”

Ambush from the ridgeline

The day Moss was struck down, his unit, 2nd Battalion, 87th Infantry, 3rd Brigade Combat Team, 10th Mountain Division, had been in country barely a month.

The Alpha Company platoon set out from Forward Operating Base Tillman around 8 a.m. for a meeting with tribal leaders in the village of Srah Kandah in Paktika province near the Pakistan border.

It was the platoon’s first patrol in country.

Moss, then a private first class, was manning a Mark 19 machine gun in the turret of his up-armored Humvee, the last in a patrol of five U.S. vehicles and one pickup carrying about nine Afghans.

One Afghan would die in the ambush that wounded Moss, his squad leader and another Afghan soldier, who lost a hand.

The ambush came after a quiet hour of patrol in remote terrain.

“All of a sudden, I hear this explosion. Then I hear this ‘ping, ping, ping’ hitting the humvee,” Moss recalled.

Attackers unleashed “a large volume of RPG fire and small-arms fire,” said the platoon leader, Capt. Billy Mariani, who was a first lieutenant then.

“the attack came from a ridgeline to our right,” Mariani, 27, said. The shooters, he estimated, were only about 700 meters from the Pakistan border.

Mariani’s machine gunner laid suppressing fire on the ridgeline while his mortar section shelled the fighters’ positions. A hail of bullets and RPGs ripped toward them from behind hills and crags to the right. All the vehicles took rounds; the Afghan pickup was destroyed.

Moss was turning his machine gun turret to return fire when the first of three RPG rounds to strike his vehicle exploded on the truck commander’s door.

The second and third rounds struck the front of the vehicle; one smashed through the windshield, slicing the truck commander across the face before burrowing into Moss as he sat in the gunner’s sling.

“I turned to the driver and yelled at him to get out of the kill zone,” said Staff Sgt. Eric Wynn, 31, the truck commander. “That’s when we got hit again.”

The RPG might have exploded and killed them all, he said, had it not lodged in Moss’s body.

‘Hold on, hold on’

The projectile bored into Moss’s left hip at a downward angle, tearing through his lower abdomen and pulling with it some of the fabric from his uniform and his black web belt. The tip of the device stopped just short of breaking through the skin on Moss’s upper right thigh.

Wynn, with the tip of his nose sheared off and his torn upper lip hanging loosely, radioed his lieutenant and told him through a bloody gurgle of words that Moss had a tail fin sticking out of his body.

Platoon medic Sgt. Jared Angell, Moss’s best friend, pulled his buddy behind the passenger seat and used every piece of gauze and bandage he had.

“Luckily, his belt was there because it kept the RPG from going all the way through,” said Angell, 24, who was a specialist at the time.

While Spc. Andrew Vernon took Moss’s place on the gunner’s sling and driver Spc. Matthew Savoie maneuvered the vehicle into a safe position, Angell wrapped the gauze around the RPG’s tail to stabilize the protruding device and control Moss’ bleeding.

With gunfire still within earshot and barely five months out of basic training, Moss lay bleeding on the dusty ground far from home, waiting for the crew of the 159th Medical Company that would save his life for the second time that day.

“I didn’t really know what was in me. I could just hear my sergeant saying, ‘Hold on, hold on,’” Moss recalled. “I didn’t think that bird was ever going to come.”

What Angell remembers from that wait on the landing zone was Moss’s pleas for help.

“The screaming, his screams,” Angell said, his voice trailing off.

“I tried to keep him calm and needed to stabilize him so [the RPG round] wouldn’t move any further. He was very combative — you can imagine how uncomfortable he was. I told him, ‘If you fight with me, I’ll fight with you,’” Angell said. “I knew that with the things I did, I was going to buy him enough time to get to surgery.”

Help from above

As the medical team lifted off in its Black Hawk helicopter from Forward Operating Base Salerno for the 10-minute flight to the battle scene, all they knew was that there were urgent casualties and that the area was hot.

“I told my crew to lock and load because we didn’t know what was going on,” said Chief Warrant Officer 3 Jorge Correa, 33, then a chief warrant officer 2.

As the bird neared the evacuation site, the crew saw heavy smoke and a burning truck, and soldiers were “running back and forth.”

One pair of soldiers was getting ready to fire a mortar and stopped when they saw the helicopter, Correa said.

Correa and his co-pilot, Chief Warrant Officer 2 Jeremy Smith, 30, a warrant officer 1 at the time, landed the Black Hawk on a roadway a few meters away from a chugging plume of purple smoke that marked the landing zone. On touchdown, Collier jumped out and sped toward the wounded.

“When Collier came back to the aircraft, he told me immediately” about the RPG, said Correa, who delivered the news of Moss’s condition to his crew and asked if they were comfortable with the mission.

“They said, ‘yeah, we gotta get this guy to the hospital.’ At the moment, everyone was focused on the mission,” Correa said. “I know we risked our lives to save Pfc. Moss, but there was no hesitation.”

Wounded and dangerous

Moss was on a litter on the helicopter’s floor; other wounded soldiers were positioned on the floor and in seats. Correa and Smith pushed the helicopter’s speed to its limits.

Correa had previously flown medical evacuation missions in Iraq with the 30th Medical Brigade. For Smith, a former Bradley vehicle mechanic who went warrant, it was his first combat zone mission as a helicopter pilot.

“I didn’t really think about it until a couple of days later,” he said. “It was like, ‘wow, we had live ordnance on the helicopter.’”

Staff Sgt. Christian Roberts, the crew chief and veteran of medical evacuation flights in Iraq, said concerns for personal safety took a back seat to saving Moss.

“At the time, we weren’t thinking, ‘This helicopter could blow up,’” said Roberts, 33. “We were thinking, ‘This young soldier’s going to die and we need to get him some help.’”

“I never saw anybody with live ordnance in them,” he said. “I’ve seen decapitations, amputations, gunshot wounds to the head … I never thought I’d be flying along with a patient who had something in him that could blow up in your face.”

‘Everybody get out!’

Moss was nearly dead as the Black Hawk landed at the battalion aid station at Orgun-E, about 20 miles from the site of the ambush.

Collier signaled wildly over the roar of the helicopter’s engines to alert the aid-station staff that this was no ordinary patient.

Oh recalled that it wasn’t apparent just how delicate the situation was until they began cutting away Moss’s combat uniform and unraveling all the gauze bandages.

When he saw the tail fin of the RPG round, he yelled, “everybody get out!”

“I had never even seen an RPG before, but I figured anything with a rod and fins on it had to be a rocket of some kind.”

Oh asked for volunteers to stay in the operating room and help him save Moss’s life. Several soldiers raised their hands.

Oh and his volunteers strapped on body armor and helmets. They called in a two-man team from the 759th Ordnance Company (Explosive Ordnance Disposal).

Protocol, as far as Oh knew, dictated that someone in Moss’s condition be placed in a sandbagged bunker and listed as “expectant,” which means he would be expected to die because nothing could be done for him.

But Oh believed something could be done for the wounded soldier before him.

He “was still talking to me,” Oh recalled. He choked back tears as he explained: “When he comes in like that, there’s no way you can give up at that point.”

After the EOD team arrived, Oh warned the volunteers one last time that the surgery could cost everyone their lives.

The operating room crew prepped Moss for surgery.

Nerves-of-steel surgery

Still conscious, Moss assumed the worst.

“I didn’t know they had put anesthesia in my IV. I was blacking out and I thought I was dying. I thought they were just going to leave me,” Moss said.

X-rays revealed that while the detonator was still attached to the device, the warhead and fuse, the parts that would have created the largest explosion, were not there.

Still, EOD technician Sgt. 1st Class Daniel Brown and his partner, Spc. Emmanual Christian, warned the medical team that the detonator was sensitive to electric current and could explode, causing its own brand of damage.

“Once I found out we didn’t have the warhead, I wasn’t worried about blowing up the aid station or about people getting fragged. But it would have taken the surgeons’ fingers off and ruined their careers,” said Brown.

As an EOD technician, he had worked in places like Bosnia salvaging cadavers in mass graves, some with live ordnance still in their bodies. But Moss presented “a very rare situation,” he said.

“I was like, ‘Holy s---’ — these are the kinds of stories you hear about from old wars,” he said. “Most human beings we deal with are dead already.”

The team decided the device would have to be removed by pulling it through in the direction it had traveled. Moss would be opened up so the extent of damage to his abdomen — and the path of the projectile — could be assessed.

The damage was extensive. Moss’s intestines had been shredded, his pelvic bone crushed and he had lost a lot of blood. However, no major organs had been disturbed.

The medical team members contemplated the options and decided that first they would have to eliminate the tail fin.

Brown began sawing off the tail fin, which protruded just above Moss’s left hip. Brown said he needed to remain calm and steady, but there were moments when the situation was frightening, when everyone in the room was “wide-eyed, staring at each other.”

Using his scalpel for the most delicate incision of his life, Oh took the next step and cut the skin on Moss’s right thigh where the tip of the device came to rest. Then, as if delivering a ticking baby time bomb, Brown gently and steadily eased the blood-covered metal tube from Moss’s body.

“OK, there’s the belt buckle. It’s coming. Keep feeding it — you feed it and I’ll hold it,” Brown told the surgeons who coaxed the cylinder from Moss’s open abdominal cavity as Brown, crouched down to the level of the gurney, slowly pulled it out toward his own chest.

Moss’s belt clung to the tube as the rocket fully and finally came free.

Brown cradled the ordnance and rushed outside and then into a sandbag bunker.

Inside, breathing sighs of relief, the medical team patched up what remained of Moss’s lower abdomen so he could be airlifted.

Moss had been saved by his fellow soldiers for the third time that day.

After disposing of the RPG round, the intensity of what he had just done left Brown weak.

“I sat down. I lost control of my legs for a minute and I just lost it. Just talking about it right now ...,” Brown said during an interview after returning to the U.S.

Oh, who is currently in Baghdad working with the 28th Combat Support Hospital, said the event changed his life. He credits the bravery, training and skill of his team members for getting them all through the ordeal. But he knows how quickly things could have gone south that day.

“In the end,” Oh said, “it’s better to be lucky than good.”

Nguồn: http://militarytimes.com/news/2007/09/army_rpg_moss_070922w/

Hèn hay Hùa - Trần Văn Giang

Trần Văn Giang

Cả tuần nay cứ nghe ra rả các báo (báo in và điện bảo), các đài phát thanh hải ngoại lập lại các lời nói của các nhân vật thuộc lớp xướng ca “siêu sao” mà cộng đồng cũng đã từng biết tên tuổi thành tích; hoặc trích lục bàn loạn về các bài viết, hồi ký, sách mới xuất bản của các cựu đảng CS đang thoi thóp sắp mãn phần về cái tâm trạng gọi là “hèn” của họ khi phải sống dưới chế độ CS hoặc phải “làm việc” hay “cộng tác” với CS.

Người xấu thì ở đâu chẳng có; bạn xấu, đồng nghiệp xấu, láng giềng xấu, người thân trong gia đình xấu ngay cả chính bản thân chúng ta trong đời sống hàng ngày đôi khi gặp ngày trở trời (bad day) bị ấm đầu cũng không tránh được việc cư xử “không đẹp” với người chung quanh. Nhưng sau đó, bản chất tốt (“tính bản thiện”) của con người cũng lại trở về. Còn nếu không, thì mọi người cũng phải tìm cách xa lánh người xấu bởi vì những cái độc địa của “người xấu” sẽ gây thiệt hại cho những người phải tiếp xúc sinh họat với họ cả về vật chât (hao tài, tốn của, tốn thời giờ, nhức đầu, lên máu, đau bao tử, táo bón, yếu tim) lẫn tinh thần (chán nản, tuyệt vọng, yếm thế, trầm cảm)

Những người xấu này chẳng sớm thì muộn rồi sẽ bị sống cô lập và không còn có ảnh hưởng gì đến chúng ta nữa. Cái khổ phải than thở kêu trời trách đất, muốn tìm mọi cách xa lánh, trốn thóat (vượt biên ?) cũng không được, chẳng đặng đừng muốn nói ở đây là cái đám người xấu xí đó lại là những người CS đã và đang lãnh đạo đất nước Việt Nam với một chính sách thật xấu xí tàn bạo kéo dài gần 100 năm rồi người dân Việt đã nhận ra là họ phải chịu đựng sự khống chế của CS từ thế hệ cha đến thế hệ con cháu qua sự việc CS dùng vấn đề nhu cầu thấp nhất và cần thiết của đời sống là cơm áo và an ninh như cặp còng số 8 để giữ họ sống mà cũng như đã chết trong cái chuồng khỉ XHCN; không làm sao thóat ra được!

Tuy vậy, CSVN gian ác đã thấy sự tan rã tất nhiên hàng loạt của các nước xã hội chủ nghĩa anh em (Liên xô, Đông âu) nên cũng e ngại đến lúc dân Việt đói quá thì có thể thiên đường XHCN sẽ loạn, sẽ sụp đổ; và hơn thế nữa là người dân Việt nhớ dai và cũng thù dai lắm chứ không dễ dãi mát tính như mấy đồng chí nhân dân của CS Đông âu (!) Cho nên CS mới có các chính sách “mở cửa,” “đổi mới,” “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa (!)” để nhằm xoa dịu bớt cơn đói và rét của dân. Dân Việt thấy cửa hé mở, bắt đầu “tự lo,” tìm kiếm sống bằng mọi phương cách. Sau một thời gian gọi là “đổi mới” dân đen lại nhận ra là chế độ “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” chỉ khác chế độ “bao cấp” một điểm rõ rệt nhất là: “các nhân vật lãnh đạo và đảng viên cán bộ cao cấp CS chẳng phải đổ mồ hôi mà họ giầu có nhanh một cách chóng mặt”. Ngoại trừ một số nhỏ nhân dân đen biết cách bám ống đu đủ hoặc đu dây theo quyền lực cai trị độc đoán và cực kỳ thô bạo của CS qua luật rừng, hối lộ, tiền cò, quà cáp thì ăn nên làm ra, còn đại đa số dân đen vẫn khổ hơn … chó! Đám thiểu số theo đóm ăn tàn ăn nên làm ra quên (lại quên!) không để ý đến cái tâm địa thâm độc của CS trong cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa:” có nghĩa là CS đến một lúc nào đó sẽ lại sẵn sàng trắng trợn thu lấy lại tất cả các của cải mồ hôi nước mắt của họ đã gây dựng ra trong giai đoạn “đổi mới.” (Một số lớn Việt kiều yêu nước đã trắng mắt về việc đem hết của về Việt Nam làm ăn với CS rồi phải bỏ của chạy lấy thân!) Sờ sờ trước mặt, chúng ta còn nhớ CS và chỉ có XHCN mới có cái màn cướp ban ngày quái gở gọi là “đánh tư sản mai bản???” – CS có vẻ ưa chuộng và rất thích hợp với 2 động từ: “Đánh” (đánh Mỹ cứu nước, đánh tư sản) và “Cướp” (cướp chính quyền, cướp đất)

Cộng đồng tỵ nạn sống ở hải ngoại xa cách quận Ba đình cả chục ngàn cây số, có cái may mắn được chính phủ dân chủ nơi tạm dung bảo vệ mọi quyền công dân, mà không (chưa) thấy có hành động sáng suốt can đảm, hay đưa ra một sáng kiến cụ thể khả dĩ để làm cho CS phải trả lại cho dân cái “tiền dân mênh mông” và những nhân quyền căn bản; đưa đám khỉ CS trở về lại rừng nơi mà khỉ đã đi ra mà chỉ biết cách ngồi chửi ngày chửi đêm; hết chửi đổng rồi quay ra chửi lẫn nhau hết ngày (thấy lửa cháy mà đứng ngòai la thì bố ai không la được!) Làm sao mà trách người dân đang sống dưới một chế độ đang dùng một thứ luật pháp (?) quái gở trên quả đất là (CS) muốn bắt ai thì bắt lúc nào cũng được; (CS) muốn ghép tội người mà họ (CS) không thích với tội gì cũng được!

Nhiều người dân bi quan đến độ phải kết luận là:

“HCM (và CSVN) từ cách mạng tháng 8/1945, đã dần dần đưa dân tộc vào con đường hết thuốc chữa!”

Hoặc:

“Bây giờ mà có phực hưng lại thì cũng chẳng còn gì để xây dựng …”

Đại đa số tiến sĩ, giáo sư mà CS đào tạo ở trong nước chỉ có một cách hót theo bài vở đã biên sẵn của CS chứ không có một khả năng xây dựng hay sáng tạo gì (họ biết là phải đi bên lề bên phải thì mới yên tâhn và có ăn!) Nếu mai đây may ra Việt Nam chưa mất vào tay tầu phù, thì sau khi diệt sạch đảng CS cũng phải cần khỏang 60 năm nữa (Có vẻ hơi bi quan?! Hay tự ti vì cho là Đông âu dân trí của họ khá hơn mình mà họ đã cần đến 20 năm!) những cảm tình viên của CS mới chết hết, con bịnh Việt Nam mới mong chữa lành bịnh. Xin phép nêu lên vài con số như thế để thấy tai họa CS đã bao trùm nặng và dầy trên đất nước đến mức độ nào (mà chưa thấy ai sáng mắt ra?…) Việt Nam cần phải có một thiên tài chính trị can đảm đứng lên dẫn dắt dân đen (Xin lậy giời cao đất dầy đừng cho chúng con một HCM thứ 2!!!). Hay phải có một phép lạ mới chóng hóa giải được cái trù dập khốn khổ mà HCM đã đưa dẫn tổ quốc và dân tộc Việt Nam vào. Các nước láng giềng như Hồng kông, Đài loan, Nam hàn, Thái lan, Tân gia ba sở dĩ họ từ từ khá lên sau đệ nhị thế chiến vì lãnh đạo của họ không phải là lọai như HCM. Vậy mà vẫn còn có nhiều con vẹt ngây thơ cứ ca bài “Việt Nam - HCM” làm cái quỷ gì không biết? Không có HCM, đất nước Việt Nam có lẽ không đến nỗi ra nông nỗi thối như hũ tương tầu ngày hôm nay.

Vẻ vang ở chỗ nào? Vinh quang chỗ nào? Đảng CS đã làm dân Việt hoang tưởng đến độ là họ đang sống đời lạc hậu nô lệ mà không biết mình là yếu kém nô lệ; cứ tưởng mình là anh hùng kiệt suất liệt sĩ cả. Trí thức Việt Nam hiểu biết một chút, có tư cách một chút không tài nào ngóc đầu lên nổi để tạo được một phong trào có sức mạnh có thể giúp dân chúng nói lên cái nguyện vọng thèm khát dân chủ tự do của dân. Trí thức XHCN đã có đủ kiên nhẫn xếp hàng lãnh tem phiếu; quý 1 ký thịt, 1 ký gạo như là vàng, như hàng hiếm; hoặc hoan hỉ nhận huân chương bằng khen của bác và đảng nhưng lại nhẫn tâm để mặc kệ dân đen lẻ tẻ dăm ba người, thiếu tổ chức đứng trước cơ quan chính quyền CS kêu oan; để cho công an, cảnh sát đánh dùi cui vỡ đầu vỡ trán giải tán; dăm ba ngày sau lại đâu vào đó như không có chuyện gì xẩy ra.

Người dân Việt trong nước có đáng bị gọi là “hèn” hay không? Xin hãy thận trọng nghĩ lại câu nói quen thuộc “hãy nhìn kỹ những gì CS làm” trước khi trả lời câu hỏi này. Đại đa số nhân dân đen đã bị cả đảng lẫn và bác thay phiên nhau “nhân danh nhân dân …” lợi dụng cái “văn hóa nhân dân …” vắt chanh “quân đội nhân dân” thành lập các “Ủy ban bóp cổ nhân dân ...” cho dân đi tù không thấy ngày về gặp lại cha mẹ vợ con qua cái gọi là “tòa án bịt mồm nhân dân …” Cứ mở miệng nói từ chuyện to đến chuyện nhỏ là có chữ “nhân dân …” (nhưng ngân hàng thì lại phải là “ngân hàng nhà nước” đấy; cho nhân dân vào ngân hàng là hỏng việc đảng ngay?) để hà hiếp (dâm) nhân dân nhiều lần ngay giữa ban ngày giữa chợ đông người. Nhân dân đen không có ai bênh vực cho cảnh thấp cổ bé họng của mình thì phải “sợ” (không phải là “hèn”) là chuyện dễ hiểu ...

Phần các ông trí thức có nhiều tuổi đảng, có nhiều huân chương “nhân dân này, nhân dân nọ … (nhà giáo nhân dân, hiệp sĩ công nghiệp, nghệ sĩ nhân dân …) có nhiều thành tích trói tay hay bịt mồm dân đen cho đảng “làm việc” mà bây giờ lại tự thú là “hèn!” “Hèn” là thế nào? Cứ căn cứ theo hòan cảnh sử xự của các ông trí thức loại này ở Việt Nam hiện nay thì theo tự điển tiếng Việt, trái (nghĩa) với “can đảm” (brave) không phải là “hèn” (coward) mà là “hùa” (conformed) chứ chưa phải là “nhát” (scared. afraid). Cả cuộc đời họ đã “hùa” theo CS phá hoại đất nước đến tận cùng, bây giờ vài anh cựu đảng viên CS (phần lớn đã bị thất sủng vì một vài lý do riêng nào đó!) ở cuối cuộc đời mới than thở, thốt lời tự thú qua vài cái “Hồi ký của một thằng hèn (hay thằng “hùa”?), “Tôi đã hết hèn (hay ’Tôi đã quá ngu đần?’)”… coi bộ không được ăn khách cho lắm!!!

Phải thẳng thắn công nhận là những người dân Việt có cái may mắn sống ở hải ngoại, nơi có môi trường thuận tiện hơn, nơi có nhiều tự do hơn để phát triển về giáo dục, tri thức, kinh tế và thông tin; phải có trách nhiệm đứng ra gánh vách công cuộc “diệt sạch (eradicate) cộng sản” để phục hưng đất nước chứ không thể trông cậy ở mấy ông trí thức tiến sĩ, giáo sư ở trong nước. Hiện nay Việt Nam có nhiều tiến sĩ thật; nhưng đại đa số các bác này được đào tạo từ một hệ thống giáo dục hạng bét trên thế giới thì khả năng của họ cũng thảm hại lắm!!! Đặc biệt nhóm “trí thức yêu nước” (còn gọi là chuẩn liệt sĩ) này rất nhậy cảm. Hơi động vào một tí là mấy bác ấy đã nhẩy cỡn la tóang lên và phang vùn vụt lại ngay là “cái lũ đó (người Việt sống tị nạn ở hải ngoại) đã chạy theo liếm giầy, ăn bơ thừa sữa cặn của đế quốc”. Oái oăm thật đấy ... Các bác đã nhậy cảm nóng tính mà lại hay dung cái văn hóa “ếch ngồi đáy giếng” chán ghê! Nói cho được việc đấy chứ! Cứ cho là các bác có giầu tưởng tượng nhưng cũng phải thành thật nhìn thấy dân Việt không kể gì sinh mạng cá nhân và gia đình bỏ chạy thoát ra khỏi chế độ CS sống đời tị nạn ở ngoại quốc không phải vì miếng “bơ thừa sữa cặn” hay thèm món “liếm giầy đế quốc” đâu các bác ạ!” Các bác cũng biết thừa là ở ngòai nước Việt Nam không một chỗ nào có “bơ thừa sữa cặn” cả. Tất cả thực phẩm thứ nhất phải đúng tiêu chuẩn mới đem ra bán đuợc; thứ nhì phải có tiền mới mua được. Các bác nếu còn không tin thì cứ kiểm lại với con cháu của các bác đang gởi ra ngoại quốc học (du sinh) trên đồng tiền của nhân dân. Dân tỵ nạn CS kém nhất phải đi cắt cỏ thì cũng sống với đầy đủ quyền công dân được luật pháp bảo vệ ngày cũng như đêm (đó là chưa muốn nói các bác cắt cỏ lúc buồn buồn uống vào vài chai bia mà có muốn chửi tổng thống Mỹ, thống đốc tiểu bang, dân biểu quốc hội, cảnh sát lúc nào cũng được chẳng ai dám động lến cái lông chân), vợ con các bác cắt cỏ mỗi người lái 1 ô tô riêng, gia đình các bác làm chủ 1-2 căn nhà, cơm no áo ấm quần áo mặc suốt ngày, con cái đi học đại học cả chứ không đến khổ như phải chạy xe ôm bữa đói bữa no đâu!.

Các bác tị nạn CS ở hải ngoại quan tâm về vận mạng của đất nước cho rằng con đường duy nhất phục hưng đất nước, đem lại thịnh vượng cho dân tộc là phải hoàn toàn lật đổ chế độ CS; lập một chính phủ đa đảng với các cơ chế dân chủ có quyền hạn và khả năng tự kiểm soát lẫn nhau (“check and balance”); và con đường diệt cộng này không đi đến đâu nếu không có sự tham gia của người dân trong nước. Nhưng đến nay, chỉ thấy có thất vọng. Thất vọng vì thấy là người dân Việt sống dưới XHCN bây giờ yếu đuối đến mức độ ngoài sức tưởng tượng: Cứ im lặng chịu đựng mọi sự bất công, kìm kẹp, cấm đoán, bắt bớ, kiểm duyệt của CS ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác; mà không tài nào có cách nổi dậy phản kháng, đòi hỏi nhân quyền. Chỉ vì đại đa số dân đen mỗi ngày phải quá bận tâm đến miếng ăn và sự an tòan của bản thân và gia đình. Chỉ vì hôm nay, có trên 50% dân số Việt Nam sinh sau ngày 30/4/1975. Ngay từ lớp 1 (nếu may mắn được đi học!) họ đã được CS dậy cho quên đi quyền công dân của mình; ngay từ lớp 1 (không đi lớp học cũng không sao!) họ đã được “học tập và sống theo gương đạo đức của HCM (?)” và phải học cách sống cho quen với cái bụng đói của mình (qua loa phát thanh của phường). Thực tế đã cho thấy dân trong hoàn cảnh tâm trí bị dồn ép đầy ắp các giáo điều tại hại của CS quốc tế mà thể xác lại suy dinh dưỡng, nhu nhược. Dân đã quá đói rách mà lại thiếu hoặc không có cơ hội đòan kết nào thì có muốn phản đối CS cũng không được; Chỉ rên rỉ than vãn, cầu trời may ra. Tất cả vấn đề khó nói khó làm này tựu trung ở yếu tố quyền lực: Đảng CS là đảng chính trị hơp pháp duy nhất nắm hết mọi quyền hành một cách tập trung; Đảng vừa là quốc hội lập pháp, vừa là chính phủ hành pháp trung ương và các ủy ban nhân dân (?) thành phố, phường, tỉnh, huyện; vừa là tư pháp với hệ thống “tòa án nhân dân” do đảng viên “xử lý”… đồng thời đảng chỉ huy cả quân đội, công an mật vụ cảnh sát; giữ quyền ban phát ân huệ kinh tế; sai khiến tôn giáo; kiểm sóat thông tin báo chí văn nghệ, tổ chức lễ hội, mít tinh. Đảng đã to mà lại nhiều tay nhiều tài đến thế. Thử hỏi là người dân có cái quyền và lực gì? Dựa vào chỗ nào? để có thể nói lên nguyện vọng của mình.

Ai cũng thấy lý tưởng cộng sản hôm nay chỉ còn viết trên nghị quyết, công hàm, diễn văn, khẩu hiệu băng rôn, pa nô và in khắc trên các cặp còng số 8 thôi chứ cứ nhìn cấp lãnh đạo CS (và con cháu họ) thì thấy các hình ảnh hoàn toàn trái ngược hẳn với giáo điều, cương lĩnh của chủ nghĩa vô sản mà họ cổ võ. Họ giầu vì tha hồ vơ vét cưỡng đoạt tài sản mồ hôi nước mắt của dân chúng, lũng đọan tài nguyên của quốc gia đồng thời công khai bày tỏ lòng thờ kính Phật Chúa, tin phong thủy tử vi mới là nghịch lý. Lần về thăm Việt Nam, gặp lại một số bạn cũ, họ hàng là đảng viên CS; khi thử nhắc đến vấn đề “học tập tốt, lao động tốt” thì anh nào cũng cười một cách nhạo báng lý tưởng CS và đạo đức HCM chỉ là vải thưa còn che mắt được ai?

Nhiều người dân luận ra là: “Nếu mình không đủ sức chống lại nó; thì phải chấp nhận chung sống với nó thôi!” (If you can not force it; then fit it!) Chẳng những chấp nhận chung sống mà còn phải miễn cưỡng nuôi sống nó dài dài!!! Con đường duy nhất để sống, để sinh tồn là làm mọi cách gia nhập đảng CS ... bởi vì sau này nếu muốn xin xỏ cái gì thì là đảng viên cũng dễ dãi hơn ... thế thì tội gì không gia nhập??? Vì vậy vấn đề “Việt nam là con bệnh hết thuốc chữa” là ở đây.

Tôn giáo lớn với tổ chức có sẵn như giáo phận, nhà thờ; giáo hội, chùa, tổ đình sẽ là nơi lý tưởng tập hợp được sự phản kháng của dân. Tôn giáo dường như sẽ là 1 giải pháp tốt nhất mà dân có thể nương tựa vào để từ đó xây dựng sức mạnh đối lập; để dần dần tiến đến 1 phong trào “tòan dân nổi dậy” lật đổ chế độ CS. Lịch sử Việt Nam cận đại cho thấy chính phủ Ngô Đình Diệm tương đối khá mạnh mà chỉ đụng vào Phật gíáo thôi đã bị chấm dứt một cách bi thảm. Trong khi CS hiện nay phải đương đầu với sự phản kháng khá rộng rãi của cả 4 tôn giáo lớn ở Việt Nam cùng 1 lúc: Phật giáo, Công giáo, Tin lành và Hòa hảo; thì hệ quả bi thảm sắp dành cho lãnh đạo CS chắc chắn sẽ gấp 4 lần bi thảm mà chính phủ Ngô Đình Diệm đã lãnh đủ CS gian ác đánh hơi được mối nguy nếu phải đối đầu với sự tập hợp và chống đối của tôn giáo, CS đang nỗ lực một mặt ra lệnh bắt bớ giam cầm, bịt mồm, loan tin thất thiệt lăng mạ uy tín các lãnh đạo tôn gíáo, một mặt ngày đêm gài người (dùng một số cán bộ công an CS làm sư và linh mục quốc doanh) để cố tình lũng đọan các tổ chức tôn giáo; ngăn chặn bằng mọi giá sự nổi dậy của dân qua ngõ tôn giáo.

Ngoài ra 1 khủng hỏang kinh tế (chẳng hạn như một suy thóai kinh tế trầm trọng) hay khủng hỏang quân sự (chẳng hạn như chiến tranh tòan diện với TQ) thật lớn xẩy đến cho Việt Nam lúc này cũng sẽ kéo theo sự sụp đổ của chế độ CS bở vì CS không hề được lòng của dân. Nhưng sự khủng hỏang này khó có thể tiên đóan là sẽ xẩy ra khi nào?

Chờ đến khi nào? CS đang ở thế phải phục tùng thiên triều TQ, thỏa mãn tất cả các đòi hỏi của TC để trước hết tránh chiến tranh trực tiếp với TC; một khác dùng TQ như là lá chắn kinh tế trong trường hợp kinh tế Việt Nam xụp đổ. Vì vậy không lạ gì khi thấy lãnh đạo CSVN hòan tòan bịt tai che mắt trước sự kêu gọi của toàn dân trong nước về việc để TQ khai thác “bauxite” và lãnh thầu các công trình xây cất, kiến thiết ở Việt Nam hiện nay.

Trí thức Việt Nam không cần phải kêu ca là cảm thấy “hèn quá!” mà nên can đảm tiếp sức với tôn giáo và nhân dân một cách tích cực để tỏ thái độ với đảng CS. Đã đến lúc không thể tiếp tục “hùa” với CS để hành động phản lại nguyện vọng chung của dân.

Không cần phải thật can đảm mà chỉ cần thật tình tin tưởng vào nhau là có thể làm cho CS xuống hố.

Trần Văn Giang (5/27/2009)

Thư của Ông Võ Văn Ái gởi Ông Nguyễn Quốc Nam


Thưa Anh Nguyễn Quốc Nam,

Ba lý do khiến tôi hồi âm góp ý với anh về bức thư «Kính thưa Quý Anh Chị Em» anh gửi lên mạng Internet hôm qua 28.5:

Một là thư gửi tới địa chỉ của tôi.

Hai là anh có lòng tốt xác nhận qua thư anh viết là «Việc YỂM TRỢ TỐI ĐA GHPGVNTN do Đại Lão HT THÍCH QUẢNG ĐỘ LÃNH ĐẠO đã, đang và sẽ là một chọn lựa RÕ RÀNG VÀ MINH BẠCH. Chúng ta đã minh chứng BẰNG NHỮNG HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA HIỆN NAY».

Ba là, câu anh viết: «KHÔNG PHẢI LÚC để chúng ta đem việc tranh chấp NỘI BỘ của GHPGVNTN vào các Tổ Chức Đấu Tranh, vốn đã có nhiều khó khăn, cũng vì những đánh phá vô ý thức, chỉ có lợi cho vc».

Dù thư anh viết đề cập chuyện anh đang thực hiện Bữa Cơm Xã Hội Tại Chùa Khánh Anh của HT Thích Minh Tâm, nhưng lại đề cập sâu đến Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) nhưng sai lầm khi cho rằng có «tranh chấp NỘI BỘ của GHPGVNTN». Nên tôi muốn góp ý về những điểm sai lạc của anh.

Góp ý thứ nhất: Có thể do anh chuyên hoạt động về chính trị đảng phái, ít có cơ hội nghiên cứu hay tìm hiểu về tôn giáo tại Việt Nam nói chung và Phật giáo nói riêng. Nên anh đã viết một câu không đúng với thực tại của Phật giáo tại Việt Nam khi nhận định rằng: «KHÔNG PHẢI LÚC để chúng ta đem việc tranh chấp NỘI BỘ của GHPGVNTN vào các Tổ Chức Đấu Tranh».

Chữ «tranh chấp NỘI BỘ» làm cho người ta nghĩ tới chuyện riêng, chuyện cá nhân, chuyện vặt vãnh của một tổ chức. Chứ không là chuyện ly khai nhau vì lập trường dân tộc hay chính trị. Anh có nghe ai nói cuộc đấu tranh giữa người Việt dân tộc và người Cộng sản độc tài là «chuyện Nội Bộ của Việt Nam không» ? Không. Nó là chuyện tranh đấu sinh tử giữa độc tài và dân chủ, giữa dân tộc và ngoại lai.

Thưa anh.

Việc mà anh gọi là «tranh chấp nội bộ của GHPGVNTN» liên quan mật thiết với cuộc đấu tranh chống độc tài Cộng sản hiện nay, không còn là chuyện nội bộ riêng tư như anh hiểu và anh không muốn dính vào hay lơ đi. Trái lại các «Tổ chức Đấu Tranh» như tổ chức của anh phải quan tâm, không thể tránh né. Việc ly khai và tranh chấp giữa nhóm của Hòa thượng Thích Minh Tâm (chùa Khánh Anh) với GHPGVNTN cơ bản xuất phát từ quan điểm chính trị giữa hai con đường tranh đấu hay thủ tiêu tranh đấu trước nạn độc tài Cộng sản đang làm đất nước điêu linh, dân chúng đói nghèo.

Trước khi đi sâu vào việc này, tôi cần mở dấu ngoặc để tránh ngộ nhận có thể xẩy ra. Tôi phân biệt Hòa thượng Minh Tâm như một Tăng sĩ trong nhiệm vụ dạy đạo cho quần chúng Phật tử với Hòa thượng Minh Tâm theo đường hướng chính trị mới của ngài. Tôi có thể đến học đạo hay bàn luận giáo lý đạo Phật với ngài như mọi tín đồ. Ở phạm vi này không có tranh chấp. Nhưng tôi có thể và có quyền bất đồng với ngài Minh Tâm trên phương diện lập trường hay đường hướng chính trị liên quan đến văn hiến dân tộc và giáo lý đạo Phật. Ở phạm vi này tôi đối diện với con người chính trị Thích Minh Tâm, chứ không là đối diện với một vị sư, một Tăng sĩ. Cũng thế, chùa Khánh Anh như một tự viện sinh hoạt tín ngưỡng, tâm linh, tôn giáo, thì Phật tử chúng tôi đến lễ Phật, học đạo, tu dưỡng thân tâm, y như người Công giáo đến giáo đường, nhà thờ. Không có mảy may tranh chấp. Tranh chấp chỉ xẩy ra khi vị trụ trì ngôi chùa ấy, vị linh mục một giáo xứ kia, có quan điểm chính trị khác với quan điểm dân tộc của tín đồ Việt Nam.

Vậy xin phân biệt hai phạm trù tôn giáo và thế sự khi thảo luận.

Nội bộ GHPGVNTN không có tranh chấp cá nhân, quyền lợi, mà có tranh chấp trên lập trường dân tộc tương ứng với Hiến chương của GHPGVNTN bản tu chính ngày 12.12.1973 thông qua Đại hội khoáng đại kỳ V tại Saigon, và đối diện với ý thức hệ ngoại lai cộng sản.

Ngày 7.1.2007, Hòa thượng Thích Minh Tâm tự ý triệu tập cuộc họp Tăng Ni, vượt khỏi khuôn khổ của Hiến chương và Quy chế GHPGVNTN. Từ cuộc họp này, mặc dù ngài đã là thành viên thuộc GHPGVNTN, nhưng ngài lại cho thành lập một tổ chức mới lấy tên «Tăng Ni Việt Nam Hải ngoại» do ngài làm Trưởng ban Điều hợp. Chín tháng sau, trong 3 ngày 21, 22 và 23.9.2007 ngài triệu tập «Đại hội Về Nguồn» tại chùa Pháp Vân ở thành phố Toronto, Canada, đẩy mạnh việc ly khai GHPGVNTN. Vì vậy từ đó mới có tên Nhóm Về Nguồn. Nhóm Về Nguồn của Hòa thượng Thích Minh Tâm kết hợp với nhóm Thân hữu Già Lam của Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ và Giáo sư Lê Mạnh Thát tại Bắc Mỹ đưa tới việc ly khai GHPGVNTN của 8 vị Hòa thượng, Thượng tọa ở Hoa Kỳ. Tám vị này thành lập tổ chức mới vào tháng giêng 2008, lấy tên «Cộng đồng Phật giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ» đứng đầu danh sách là Hòa thượng Thích Giác Nhiên, người đã về tham dự Phật Đản LHQ tại Hà Nội tháng 5.2008. Bức hình ngài Giác Nhiên đứng chụp trước Lăng ông Hồ Chí Minh phổ biến rộng rãi tại Hoa Kỳ.

Do phản ứng của Phật tử, và đặc biệt của Cộng đồng Người Việt Tị nạn chống đối khuynh hướng thỏa hiệp với Hà Nội của một số Tăng sĩ, Phật tử ở hải ngoại làm cho sinh hoạt tại các ngôi chùa này sa sút. Vì vậy mà trong năm 2008 có hiện tượng các nhóm ly khai GHPGVNTN bỗng trở về sử dụng lại danh xưng GHPGVNTN. Điển hình là tại Đại hội Về Nguồn do Hòa thượng Thích Minh Tâm chủ trì tại chùa Bát Nhã, Nam California, trong hai ngày 18 và 19.9.2008 đã lấy quyết định bỏ tên ly khai «Cộng đồng Phật giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ» để tiếm lại danh xưng GHPGVNTN tại Hoa Kỳ.

Thưa anh Nguyễn Quốc Nam,

Muốn hiểu rõ vấn đề «tranh chấp nội bộ GHPGVNTN» hay «thay đổi lập trường chính trị của Hòa thượng Minh Tâm trên phạm trù thế sự, và bất tuân Hiến chương cùng quy chế GHPGVNTN trên lĩnh vực giáo hội» anh cần đọc 2 văn kiện của Nhóm Về Nguồn do Hòa thượng Thích Minh Tâm cầm đầu, thì anh mới nắm vững vấn đề liên quan giữa tôn giáo, dân tộc và Cộng sản ngày nay:

- Văn kiện thứ nhất có tên “Tuyên Bố Chung” của một số Tăng Ni hải ngoại theo đường hướng Hòa thượng Minh Tâm ký ngày 9.9.2008. Nội dung phản chống Giáo chỉ số 9 do Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang ban hành ngày 8.9.2007 với chủ trương đấu tranh chống Cộng sản đàn áp GHPGVNTN, phản chống Thông bạch Hướng dẫn thi hành Giáo chỉ số 9 của Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ ban hành ngày 25.9.2007, cũng như Thông bạch Tiếm danh GHPGVNTN của Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ ban hành ngày 24.8.2008.

- Văn kiện thứ hai có tên Thông bạch công bố ngày 1.1.2009 thiết lập cái gọi là «Văn phòng Điều hợp Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất Hải ngoại Liên châu» trụ sở đặt tại chùa Khánh Anh ở Pháp sau cuộc họp tại Sydney, Châu Úc, giữa mười ba (13) vị Tăng sĩ do Hòa thượng Minh Tâm cầm đầu. Thông bạch này tố cáo 3 điều: Một là tố cáo Viện Hóa Đạo do Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ làm Viện trưởng và Văn phòng II Viện Hóa Đạo; hai là tố cáo các văn kiện kêu gọi đấu tranh của Viện Hóa Đạo gây ra đại nạn chia rẽ Phật giáo và không đúng với «sinh hoạt dân chủ ở xã hội ngày nay» ; ba là tố cáo những người Việt «nhân danh chống Cộng» gây rối sự tu học của các chùa viện, Tăng Ni, Phật tử ở hải ngoại.

Tôi biết anh không có thì giờ đọc hết các văn kiện thông qua các Thông cáo báo chí mà chúng tôi gửi đến anh thường xuyên, đưa tới sự hiểu lầm Phật giáo qua các câu viết trong thư anh. Cho nên tôi lấy ví dụ trước mắt mà nhiều người chứng kiến, kể cả anh, để anh dễ hiểu vấn đề. Đó là thái độ và hành xử của Nhóm Hòa thượng Minh Tâm và ông Lai Thế Hùng tại cuộc biểu tình trước LHQ ngày 8.5 vừa qua:

Như anh biết, vì hoạt động tại cơ quan Nhân quyền LHQ từ năm 1985 đến nay, nên tôi hiểu những vấn đề trầm trọng cần đối ứng. Ngày 8.5 là lần đầu tiên Hà Nội phải phúc trình trước Hội đồng Nhân quyền LHQ theo thể thức Kiểm điểm Thường kỳ Toàn diện (Universal Periodic Review). Cơ sở Quê Mẹ: Hành động cho Dân chủ Việt Nam và Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam đã chuẩn bị hồ sơ Nhân quyền từ một năm trước, rồi đi gặp gỡ vận động các chính phủ thành viên LHQ suốt một năm ròng. Nhờ vậy mà các câu hỏi đã cất lên chất vấn và khuyến cáo phái đoàn Hà Nội hôm 8.5 rút từ thông tin của chúng tôi cung cấp. Không có các chất vấn ấy, thì chỉ còn lại những lời khen tặng của các quốc gia thân Hà Nội. Anh có thể đọc bản phúc trình của chúng tôi, được đăng trên Trang nhà LHQ, rồi so chiếu với các câu chất vấn tất hiểu lời tôi nói. Đó là chuyện bên trong. Chuyện bên ngoài Điện Quốc Liên, chúng tôi nghĩ rằng Người Việt Hải ngoại cần nói thay cho người dân không có tiếng nói trong nước bằng một cuộc biểu dương. Vì vậy, ngày 10.04.2009 chúng tôi tung lời kêu gọi đồng bào khắp năm châu về tham dự Biểu tình trước LHQ Genève ngày 8.5 ngay vào lúc Phái đoàn Hà Nội phúc trình bên trong Điện Quốc Liên.

Ngay tại cuộc Hội luận ở Paris hôm 11.4 mà anh có mặt và do anh Nguyễn Phúc Tửng nhân danh Văn phòng Liên lạc các Hội đoàn Người Việt tại Pháp tổ chức để hậu thuẫn Lời Kêu gọi Tháng 5 Bất tuân dân sự - Biểu tình Tại gia của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Sau khi thuyết trình về Lời Kêu gọi này, tôi lên tiếng mời các đoàn thể có mặt tham gia Biểu tình ngày 8.5 và đã được hội trường hưởng ứng hoan nghênh. Sau đó chúng tôi nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt của nhiều đoàn thể, tổ chức, cá nhân tại các nước Tây Âu, Bắc Âu, Hoa Kỳ, Úc châu. Danh sách cuối cùng gồm có 40 tổ chức, hội đoàn, cộng đồng, đảng phái. Thế là cuộc biểu tình do Cơ sở Quê Mẹ kêu gọi trở thành cuộc Biểu tình của Người Việt Năm châu, từ hưởng ứng đến cộng tác.

Thế nhưng, ngày 23.4.09, mười ba ngày sau, Nhóm Hòa thượng Minh Tâm và ông Lai Thế Hùng ra thông báo kêu gọi Biểu tình cùng ngày cùng địa điểm trước LHQ Genève. Rồi sang ngày 5.5.09, đột nhiên HT Minh Tâm ra thư kêu gọi biểu tình suốt 3 ngày 6, 7 và 8.5.09, hai ngày đầu nhằm cầu nguyện. Chẳng có gì đáng nói về hai kêu gọi mới này, vì sống ở các nước dân chủ, ai cũng có quyền tổ chức biểu tình. Biểu tình cho lý tưởng nhân quyền thì càng đông lời kêu gọi, càng đông tổ chức càng quý. Miễn đừng trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Điều đáng nói và đáng buồn là những chuyện xẩy ra tại Công trường LHQ sáng ngày 8.5.

Việc tách làm riêng qua hai lần kêu gọi ngày 24.4 và 5.5 của Nhóm HT Minh Tâm – ô. Lai Thế Hùng làm cho Ban tổ chức Biểu tình của Người Việt năm châu lo ngại. Vì vậy, thông qua đường dây viễn liên với mấy chục tổ chức các nước, tôi nhân danh Trưởng ban Tổ chức xin ý kiến nhằm đối ứng tình hình. Những việc tôi thực hiện là do ý kiến chung. Tại Pháp, bốn đảng Liên Minh Dân chủ (anh Nguyễn Quốc Nam), Đại Việt Cách Mạng Đảng (anh Nguyễn Bắc Ninh), Tổ chức Phục Hưng (anh Trần Minh Răn) và Đảng Thăng Tiến (anh Nguyễn Mạnh Hà) đại diện cho Phái đoàn Pháp tham dự biểu tình đáp lời mời của tôi đến họp tại trụ sở Quê Mẹ tối ngày 5.5 để hội ý việc diễn tiến cuộc biểu tình tại Genève. Do dư luận xôn xao về sự xuất hiện của Nhóm HT Minh Tâm – ô. Lai Thế Hùng, nên không ai muốn xẩy ra tình trạng có 2 cuộc biểu tình. Đầu buổi họp anh Nguyễn Quốc Nam đề nghị nên nhượng bộ HT Minh Tâm. Nhưng tất cả các anh có mặt không đồng tình, các anh lập luận rằng việc khởi xướng biểu tình công bố hôm 10.4 không đến từ HT Minh Tâm, nay Ban tổ chức đã hình thành và đã công bố thì cứ tiến hành. Lại có người cho biết trong buổi họp rằng theo sự thăm dò của nhiều người, thì lúc đầu HT Minh Tâm không có ý tham gia biểu tình khi Hòa thượng khẳng định rằng: «Để cho ông Ái làm». Nhưng chẳng hiểu vì cớ gì 13 ngày sau (23.4) HT Minh Tâm lại ra thông báo riêng kêu gọi biểu tình riêng, thay vì tham gia chung với Người Việt Năm châu đã được xướng xuất 13 ngày trước đó (10.4.09) ?.

Trọng tâm buổi họp là mối âu lo trên một công trường mà có 2 bàn thờ tổ quốc, hai lễ chào quốc kỳ ! Do đó, tôi đề xuất rằng Ban tổ chức đã cậy nhờ Cộng đồng Việt Nam Tỵ Nạn tại Hòa Lan cáng đáng việc thiết lập Bàn thờ Tổ quốc, giàn âm thanh và lễ chào quốc kỳ. Vậy hãy nhờ Cộng đồng Hòa Lan liên lạc với HT Minh Tâm thương thảo để tiến tới việc chỉ có một bàn thờ Tổ quốc, một lễ chào quốc kỳ mà thôi. Sau đó ai muốn thực hiện cầu nguyện hay chương trình gì thì mỗi nơi tự lo lấy. Đề nghị của tôi được đa số tuyệt đối thông qua và đưa vào biên bản gửi đi hôm sau.

Ngày hôm sau, 6.5, anh Nguyễn Liên Hiệp, Chủ tịch Cộng đồng Việt Nam Tị nạn tại Hòa Lan điện thoại nói chuyện với HT Minh Tâm thì được Hòa thượng đồng ý dùng chung một bàn thờ Tổ quốc và một lễ chào quốc kỳ. Anh chủ tịch Hiệp báo tin vui này tới các thành viên trong Ban Tổ chức và cùng gửi cho HT Minh Tâm để biết. Anh Hiệp nói rằng gửi cho HT Minh Tâm cốt xem phản ứng ngài nếu anh viết sai sự thỏa thuận và hứa hẹn giữa anh và ngài. Nhưng ngài không hề phản ứng, tức ngài đồng ý với những chuyện ngài hứa khi được viết ra văn bản.

Than ôi, sáng ngày 8.5 tại Công trường LHQ Genève Hòa thượng Minh Tâm đã nuốt lời hứa qua 3 sự kiện:

Một là bắt mọi người phải quy phục chương trình riêng của Nhóm Minh Tâm – Lai Thế Hùng nếu muốn được sử dụng Bàn Thờ.

Hai là đồng bào khắp năm châu tề tựu về Công trường từ 6 giờ đến 8 giờ sáng theo lời kêu gọi ngày 10.04 của Cơ sở Quê Mẹ và Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam, đã bị HT Minh Tâm và ông Lai Thế Hùng 3 (BA) lần kêu cảnh sát Thụy sĩ đến đuổi đi. Chỉ những ai tháp tùng HT Minh Tâm mới được ở lại trên Công trường LHQ. Phái đoàn của Hòa thượng từ Pháp sang chỉ có 20 Phật tử, 8 vị Sư, cộng với 15 người thuộc một đảng chính trị ! HT Minh Tâm nói với những người bị đuổi rằng «Ông Võ Văn Ái không có giấy phép biểu tình» nên không ai được tới đây. Thật không có sự nhẫn tâm và kỳ lạ nào hơn cho một Tăng sĩ (HT Minh Tâm) và một chính trị gia (ô. Lai Thế Hùng) nói là «tranh đấu cho nhân quyền» lại kêu cảnh sát ngoại quốc đuổi người đồng hương đến tham dự biểu tình chống sự dối gạt của Phái đoàn Hà Nội ! Được tin này, tôi ra Công trường LHQ lúc 8 giờ sáng mang theo Giấy phép nhà chức trách Genève cho phép tôi tổ chức biểu tình ngày 08.05. Giấy ghi rõ tên tôi và tổ chức Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam. Nhờ vậy mới chận đứng việc mượn tay cảnh sát nước ngoài trục xuất người Việt đến biểu tình. Thử tưởng tượng việc này xẩy ra tại Saigon, thì bao nhiêu Phật tử, bao nhiêu công dân Việt đã đi vào nhà tù Cộng sản ?!

Ba là, khi sự việc xẩy ra không tốt, trong tư cách Trưởng ban Tổ chức, tôi kêu gọi mọi người bình tĩnh, không phản ứng, và chờ cho Nhóm HT Minh Tân – ô. Lai Thế Hùng cử hành xong lễ chào cờ và cầu kinh, thì chúng tôi mới bắt đầu chương trình của chúng tôi. Thế nhưng trong thời gian chúng tôi cử hành nghi lễ, rồi tới đọc Thông điệp của 8 Nhân sĩ quốc tế hỗ trợ cuộc biểu tình, hoặc các nhân sĩ, đoàn thể lên máy vi âm phát biểu, HT Minh Tâm và ông Lai Thế Hùng cho mở loa cực mạnh phát lời tụng kinh rất lớn mong át các lời phát biểu của chúng tôi. Là Phật tử, tôi vô cùng xấu hổ cho những lời kinh nguyện cao siêu đem sử dụng đàn hặc tiếng nói cho nhân quyền, dân chủ của Người Việt từ năm châu tụ về. Tôi sực nhớ tới chùa Giác Minh ở Đà Nẵng trong lễ Phật Đản vừa qua, Công an Đà Nẵng bắt loa phóng thanh để trước mặt chùa rồi vặn âm thanh cực mạnh phát những bài hát cách mạng để át tiếng tụng kinh của chư Tăng và Phật tử trong chùa !!!

Trên đây là sự thật mà tôi nghĩ anh Nam và đông đảo người chứng kiến không thể phủ nhận.

Ba sự kiện nêu trên là lời tra vấn lương tâm người Việt đấu tranh sau 34 năm lưu vong. Nhân quyền là thế ư ? Dân chủ là thế ư ? Tôn giáo là thế ư ? Đây không còn là sự tranh chấp, ganh đua vặt nữa, mà là lợi dụng nhiệt huyết của quân chúng đấu tranh cho những viễn đồ không mấy sáng sủa, hay âm mưu gì khác ?.

Hòa thượng Thích Minh Tâm xuất hiện đấu tranh cho nhân quyền lần cuối vào năm 2003, khi ngài tháp tùng với Phái đoàn của Mặt Trận, nay gọi là Việt Tân, vào Quốc hội Châu Âu ở Bruxelles. Sau đó ngài nghỉ hưu tranh đấu cho đến đầu năm nay, 2009, sáu năm sau mới xuất hiện trở lại với ông Lai Thế Hùng trong chuyến thăm viếng các quốc hội ở Châu Âu, rồi xuất hiện trong cuộc biểu tình ngày 8.5 vừa qua. Hòa thượng thông báo cuộc biểu tình 3 ngày, thì hai ngày đầu 6 và 7.5 dành cho việc cầu nguyện. Những ai có mặt tại Genève hai ngày 6 và 7 không thấy một vị sư hay Phật tử nào ngồi cầu nguyện cả. Ngoài hàng cờ vàng và bàn thờ sắp sẵn như cuộc chiếm đóng công trường, thay vì cầu nguyện nghiêm chỉnh. Bản thân tôi đã đến chụp hình cảnh «cầu nguyện» hoang vắng này. 8 vị sư có mặt hôm 8.5 thì một vị đến từ Canada là «bộ đội chiến trường Kampuchia» trước khi xuất gia, đời sống đức hạnh như thế nào đồng bào Phật tử ở Toronto biết rất rõ, ông là một trong những Tăng sĩ chủ súy sự ly khai GHPGVNTN tại Canada, một vị đến từ Úc (Ghi chú của teolangthang: Thích Quảng Ba), dù vị này luôn luôn tuyên bố chống Cộng rất tợn, nhưng là người được Thượng tướng Nguyễn Văn Hưởng, Thứ trưởng Bộ Công an, khen trong việc vận động tổ chức Phật Đản LHQ tại Hà Nội và việc chuẩn bị đưa Tăng Ni, Phật tử Hải ngoại về tham dự. Sự kiện này do Hòa thượng Thích Không Tánh cho biết khi bị bắt tại Hà Nội ngày 23.8.2007 trong chuyến đi cứu trợ Dân Oan. Hòa thượng nghe từ miệng ông Hưởng «khen ngợi» trong khi bị thẩm vấn tại Bộ Công an Hà Nội. Ông Hưởng ao ước chư Tăng trong GHPGVNTN nên noi gương vị Thượng tọa ở Úc này.

Nếu không có sự phản ứng mãnh liệt của quần chúng Phật tử và các Cộng đồng người Việt, thì Nhóm Về Nguồn đã thực hiện dự tính đưa 500 Tăng Ni và Phật tử hải ngoại về tham dự Phật Đản LHQ tại Hà Nội. 500 người chả là bao, nhưng ý nghĩa chư Tăng, Phật tử hải ngoại về Hà Nội dự lễ Phật Đản của nhà nước cộng sản mới là đòn tuyên truyền lớn lao. Giống như 200 Tăng thân Làng Mai theo chân Sư Ông Nhất Hạnh 3 lần về nước tuyên truyền giúp Hà Nội thoát ly khỏi danh sách CPC của Hoa Kỳ. Nhà cầm quyền Cộng sản giao việc tổ chức Phật Đản LHQ cho Giáo sư Lê Mạnh Thát. Giáo sư Thát đã sang Châu Âu giữa năm 2007 ở chùa Viên Giác của Thượng tọa Như Điển bên Đức và chùa Khánh Anh tại Pháp của HT Minh Tâm để vận động hải ngoại về tham gia Phật Đản LHQ ở Hà Nội. Thời gian này, chính hai Thượng tọa Thích Quảng Ba và Thích Như Điển đã điện thoại về Saigon vận động mời Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ và Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang ra Hà Nội dự Phật Đản. Nhưng đã bị Ngài bác bỏ và rầy la.

Cuộc khánh thành chùa Thiện Minh ở Lyon tháng 8.2008, HT Minh Tâm đã mời Hòa thượng Thích Thiện Nhơn (có chức vụ lớn trong Giáo hội Phật giáo Nhà nước) và một cán bộ trong Ban Tôn giáo chính phủ sang tham dự.

Tôi không chụp mũ các vị trên đây là Cộng sản qua những hành xử họ làm. Tôi nhận định rằng Cộng sản hay không chẳng quan trọng. Ý nghĩ và hành động của người quốc gia nào gây thiệt hại cho lý tưởng dân tộc trên phạm vi nhân quyền, dân chủ, tự do tôn giáo, đều không thể chấp nhận, đều làm lợi cho việc cứu vãn ngày tàn của chế độ Cộng sản. Mặt khác, tôi biết rằng hiện nay đang manh nha khuynh hướng mới trong một số chư Tăng, Phật tử, như Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ, Giáo sư Lê Mạnh Thát, Nhóm Về Nguồn, Nhóm Thân hữu Già Lam (ở Hoa Kỳ, Canada, Châu Úc, Châu Âu). Khuynh hướng này nghĩ rằng «phải thỏa hiệp với Nhà nước Cộng sản để phát triển Phật giáo», nghĩa là thủ tiêu tranh đấu cho nhân quyền và tự do tôn giáo. Tôi tôn trọng ý kiến này của họ, nhưng tôi không thể theo họ, ủng hộ lập trường này của họ, lý do khiến họ viết hàng chục bài nặc danh vu khống và mạ lỵ tôi 3 năm qua. Vì sao tôi không ủng hộ họ ? Vì cái gương trước mắt tôi thấy, là năm 1981, cố Hòa thượng Thích Trí Thủ, cố Hòa thượng Thích Thiện Siêu, Hòa thượng Thích Minh Châu … những vị giáo phẩm trong GHPGVNTN, đã nghĩ như thế nên với tư cách cá nhân các Ngài gia nhập Giáo hội Phật giáo Nhà nước. Thế nhưng 28 năm sau, Phật giáo không được phát triển chút nào mà còn tiêu trầm, lại còn biến bộ phận Phật giáo trong Giáo hội Nhà nước thành công cụ chính trị phục vụ Đảng Cộng sản.

Góp ý thứ hai: Anh xác nhận trong thư anh rằng «Việc YỄM TRỢ TỐI ĐA GHPGVNTN do Đại Lão HT THÍCH QUẢNG ĐỘ LÃNH ĐẠO đã, đang và sẽ là một chọn lựa RÕ RÀNG VÀ MINH BẠCH. Chúng ta đã minh chứng BẰNG NHỮNG HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA HIỆN NAY». Đọc lên tôi thấy có điều mâu thuẫn nội tại. Anh không thể ủng hộ cuộc đấu tranh Giải trừ Quốc nạn và Pháp nạn của GHPGVNTN dưới sự lãnh đạo của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, cùng lúc với việc ủng hộ HT Minh Tâm, là người chống lại lập trường và đường hướng của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, chống lại GHPGVNTN.

Góp ý thứ ba: Chúng ta không thể nại cớ đừng làm gì, nói năng gì «có lợi cho Cộng sản» hay «ngư ông đang chờ trục lợi» để im lặng trên những hủ tục trong cộng đồng vốn chỉ làm trì hoãn cuộc đấu tranh và ngăn chận con đường chiến lược đưa tới tiến trình dân chủ hóa Việt Nam. Là một cộng đồng đấu tranh lấy lý tưởng dân chủ làm đầu, tức phải chấp nhận sự minh bạch trong đối thoại, trao đổi và phê phán. Chỉ có những hội kín, phát xít, cộng sản, mafia mới sợ công luận phê phán mà thôi. Không phê phán tất không có tiến bộ, không có khai mở kiến thức.

Chúng ta tranh đấu chống độc tài, ắt không thể công nhận lối làm việc, hành xử độc tài, độc đoán, riêng tư như kiểu vừa xẩy ra hôm 8.5 tại Công trường LHQ ở Genève của Nhóm HT Minh Tâm – ô. Lai Thế Hùng. Càng giấu diếm và không công khai thảo luận thì những lề thói ấy sẽ tiếp diễn làm hư hỏng cuộc đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ. Rồi những kẻ nằm vùng sẽ khai thác để phân hóa, ly gián làm hư thối cộng đồng. Trái lại nếu ta công khai thảo luận và khôn ngoan giải quyết mới là thượng sách phá vỡ sự khai thác của đối phương. Đừng quá sợ Cộng sản biết chúng sẽ cười, sẽ khinh. Chúng quá biết và biết rõ hơn cả chúng ta. Vấn đề của chúng ta hôm nay là vô hiệu hóa cái biết và sự khai thác làm ly tán cộng đồng của đối phương.

Góp ý thứ tư về việc khiếu kiện tại LHQ: Thư anh viết đề cao việc «tái in Cáo trạng VC» mà anh Nam cho là «HỒ SƠ vô cùng quan trọng (…) Làm được điều đó, chúng ta mới có được TƯ THẾ CHỦ ĐỘNG đánh vào MỘT TRONG NHỮNG TỮ HUYỆT của tập đoàn Mafia Hà Nội». Do đó mới có việc tổ chức bữa cơm gây quỹ tại chùa Khánh Anh của HT Minh Tâm.

Tôi đọc thấy phấn khởi. Tuy nhiên do lâu năm làm việc ở LHQ nên hiểu rõ các cơ cấu, thể thức, tôi bỗng e sợ cho anh nếu không làm đúng như khẩu hiệu anh minh xác «Tư thế chủ động đánh vào một trong những Tử huyệt của tập đoàn Mafia Hà Nội», tất sẽ làm cho đồng bào thất vọng.

Tôi đoán là anh Nam muốn nói tập hồ sơ nhân quyền mà anh và các bạn định dùng tố cáo Hà Nội tại LHQ theo thể thức Ecosoc 1503 ? Nếu đúng vậy, thì xin thưa rằng thể thức khiếu kiện Ecosoc 1503 nay chẳng còn hiệu lực gì. Hai mươi năm trước còn gây hiệu quả đánh động dư luận tại LHQ, vì thời ấy Hà Nội còn bị các nước Âu Mỹ bao vây kinh tế (Embargo) nên những chi tiết tố cáo còn được báo chí, LHQ quan tâm. Nhưng ngày nay Âu Mỹ làm ăn với Hà Nội một cách đồng lõa, báo chí lơ là chuyện vi phạm nhân quyền. Cho nên phải tìm những thể thức hoạt động khác, thích nghi xu thế toàn cầu mới mong đánh động dư luận. Không thể cứ «xưa sao nay vậy».

Tôi biết rõ thể thức Ecosoc 1503, vì cơ sở Quê Mẹ và Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam sử dụng và đệ nạp hồ sơ cho LHQ mỗi năm theo thể thức này, từ năm 1985 cho đến cuối thập niên 90. Khi thấy thể thức này vô hiệu lại tốn công vô ích khi thu tập và ngồi viết hồ sơ, nên chúng tôi đã bỏ, không đeo đuổi nữa. Có những cách làm, những việc làm khác hữu hiệu hơn.

Ecosoc 1503 là thể thức KÍN trong cơ cấu nhân quyền LHQ. Ai cũng có quyền nộp hồ sơ khiếu kiện. Nộp xong nhận được biên lai ghi nhận. Và thế là hết. Chẳng ai xét, chẳng ai lưu tâm giải quyết. Vì sao ? Vì trước kia trong Ủy hội Nhân quyền LHQ có hai phe kình địch một bên là Liên Xô một bên là Âu Mỹ tự do. Nộp hồ sơ xong còn phải vận động chọt ruột mới nhích tập hồ sơ đi từ cơ cấu này tới cơ cấu kia. Bao lâu chưa đưa ra khoáng đại thì coi như bỏ muối xuống biển. Tại các cơ cấu cấp dưới, phe Liên Xô vận động khối trung lập Châu phi, Châu Á, Ả Rập ngăn chặn tất cả hồ sơ khiếu kiện để vứt vào xọt rác.

Hôm 8.5 vừa qua, các quốc gia thân Hà Nội làm đuôi từ 6 giờ sáng để ghi danh phát biểu nhằm «mẹ hát con khen» Hà Nội. Bởi vậy mới có cảnh 15 quốc gia ghi danh mà không được phát biểu vì hết giờ. Trong số này có những nước dân chủ như Tiệp, hiện là Chủ tịch luân phiên Liên Âu, Irlande, Tây Ban Nha, Bỉ, v.v… Và khi phát biểu mỗi quốc gia chỉ được nói trong vòng 2 (hai) phút! Cơ cấu Nhân quyền LHQ là như thế đấy !

Thập niên 90, Liên Xô tan vỡ, thì tại Ủy hội Nhân quyền LHQ nẩy sinh khối liên minh độc tài tả - hữu mới, gọi là nhóm « Like Minded Group » (tôi dịch là Nhóm Ngưu tầm ngưu) để ngăn chận tất cả hồ sơ tố cáo nhân quyền hay tiếng nói của các tổ chức Phi chính phủ. Qua năm 2006, Ủy hội chuyển thành Hội đồng Nhân quyền LHQ, thì nhóm Ngưu tầm Ngưu chuyển thành «Trục Cực Quyền» (Axis of Sovereignty, xem phân tích trong TCBC của chúng tôi ngày 13.5.09). Nhóm này chỉ chiếm 10% như Tàu, Cuba, VN CS, Bắc Triều tiên, Birmanie, Sudan, Iran, v.v… vận động khối Ả Rập và Châu Phi chống lại mọi mưu toan bảo vệ nhân quyền.

Anh và các bạn hãy nhìn mấy con số sau đây để biết rằng việc tranh đấu cho nhân quyền không đơn giản là chuyện có một tập hồ sơ nộp cho LHQ là xong, khi chưa có sách lược nhân quyền toàn cầu và nhân sự hiểu biết vấn đề cùng nắm vững các cơ cấu LHQ:

Tại Đại hội đồng LHQ phiếu bầu cho Hoa Kỳ tụt từ 50,6% năm 1995 xuống 23,6% năm 2006. Về nhân quyền tại LHQ, Trung quốc tăng vọt từ 43% lên 82%, trong khi Hoa Kỳ từ 53% tụt xuống 22% !

Cho nên cái gọi là Hồ sơ nhân quyền Việt Nam có thành công hay không tùy thuộc vào ba yếu tố. Một là nội dung văn bản, tức tài liệu và cách viết. Hai là thể thức thu nhận tại LHQ có hiệu quả hay không. Ba là phương cách vận động bên trong thông qua các cơ cấu vừa phức tại vừa quan liêu. Tôi nói với sự hiểu biết và trong tư cách của người làm việc trong nội bộ LHQ 24 năm qua.

Thể thức Khiếu kiện 1503 như đã nói chẳng còn bao nhiêu hiệu lực. Và tôi dám khẳng định 99% là hồ sơ các anh sắp nộp, sau khi nhận được mẩu biên lai, là chìm vào hố lãng quên. Vì các cơ cấu nhân quyền LHQ chẳng giúp gì cho các anh, thêm Trục Cực Quyền sẽ tẩy phá tất cả những chuyện các anh dự tính.

Cho nên tôi rất e sợ câu viết của anh tuy rôm rả, hay ho: «HỒ SƠ vô cùng quan trọng (…) Làm được điều đó, chúng ta mới có được TƯ THẾ CHỦ ĐỘNG đánh vào MỘT TRONG NHỮNG TỮ HUYỆT của tập đoàn Mafia Hà Nội». Nếu anh không thực hiện được 20% của ý muốn sẽ làm thất vọng quần chúng đấu tranh đang trông đợi ở sự khôn ngoan, giỏi giắn và chuyên nghiệp của anh và các bạn.

Những lời viết trên có chói tai, phật ý, thì xin anh thông cảm. Vì biết mà không nói là bất nghĩa. Cộng sản đã lừa dân, mị dân 60 năm qua. Tôi kỳ vọng ở con người làm chính trị như anh không vô tình hay cố ý sa vào bước xe trước đã đổ.

Trân trọng

Võ Văn Ái



Hồ Chí Minh: Một “huyền thoại” - Lê Minh

Hồ Chí Minh: Một “huyền thoại”
về hủ hóa, thất bại kinh tế, trù dập và đàn áp dân tộc thiểu số.


Lê Minh phỏng dịch
Scott Johnson

Hồ Chí Minh mất năm 1969, và như thường lệ Hà Nội cũng đã tưng bừng tổ chức kỷ niệm ngày sinh nhật của ông ta. Không chỉ để “giữ thể diện”, chế độ CSVN cũng đang gắng giữ hình ảnh “người cộng sản làm ra tiền” để bám lấy quyền lực. Tuy nhiên, kể từ khi chiếc xe tăng Liên Xô của Bắc Việt cán đổ cánh cổng Dinh Độc Lập ở Sài Gòn, hơn 3 thập kỷ trôi qua Đảng CSVN đã liên tiếp đi từ thất bại này đến … thất bại khác.

Việt Nam ngày nay là một trong số những chế độ tham nhũng nhất trên thế giới, và trong năm 2008 được sắp hạng thứ 121 trên 180 quốc gia trong danh sách “Minh bạch Quốc tế”. Việt Nam cũng là một trong những quốc gia nghèo với thu nhập bình quân đầu người chỉ vài đô la một ngày. Mới đầu, người cộng sản đổ lỗi những thất bại về kinh tế lên “đế quốc Pháp, Mỹ”, nhưng dần dà họ không thể bào chữa cho luận điệu này được nữa. Năm tháng của công cuộc “Đổi Mới” càng chồng chất và con hổ Việt Nam vẫn còn mê ngủ trong rừng. Tuy nhiên, cuộc chiến thắng của người cộng sản trên toàn cõi Việt Nam, ngay từ đầu đã chết yểu, vì đã được an bài bằng các khuôn mẫu kinh tế lụn bại và nạn tham nhũng tràn lan,... cũng như hồ sơ vi phạm nhân quyền của họ, thì sự thất bại chẳng qua là một vết thương tự hoại.

Nguồn gốc của tất cả những vấn nạn của Việt Nam hôm nay bắt nguồn từ những định hướng ban đầu của nó. Trong thập niên 50s, Hồ Chí Minh và Đảng của ông ta đã ra tay giết khoảng 50,000 người ở miền Bắc. Đó là “Cuộc Cải Cách ruộng đất” mà thật ra là một cuộc cải cách về cách giam đói và giết hàng chục ngàn nông dân và chủ đất. Trước đó, trong suốt thập niên 30s và 40s, “Bác Hồ” và băng đảng đã loại bỏ các đối thủ chính trị bằng những cuộc ám sát. Hơn nữa, những cuộc giết người theo kiểu Mafia này đã giết và thủ tiêu những người quốc gia yêu nước chân chính thuộc các đảng phái như Quốc Dân Đảng và Đại Việt.

Cũng nhờ sử dụng chính sách khủng bố này mà “Bác Hồ” và đồ đệ Võ Nguyên Giáp mới có thể nắm lấy được quyền lực. Cuộc thảm sát Mậu Thân năm 1968 tại cố đô Huế, cuộc thảm sát bằng cách ném vào lửa hàng trăm đồng bào Thượng ở làng Đak Sơn là những bằng chứng rõ rệt cho sự tàn ác của Hồ Chí Minh. Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, cộng sản cũng sát hại thêm tối thiểu 80,000 người trong các trại “Cải tạo” tập trung kiểu Stalinnit.

Ngày hôm nay con cháu của họ Hồ noi theo “huyền thoại” của ông ta bằng cách rập khuôn theo Trung Cộng, Bắc Hàn, Cuba, Miến Điện và Iran, duy trì quyền lực bằng bạo lực và kiểm duyệt báo chí. Vào Tháng 3 năm 2009, Hội Phóng Viên Không Biên Giới đã tuyên bố Việt Nam là “kẻ thù của internet”, và bất cứ công dân nào chỉ cần tuyên bố chỉ trích chế độ thì công an sẽ đến tận nhà với cái còng sắt.

Việc đàn áp người thiểu số vẫn tiếp diễn. Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ thừa nhận có chuyện hàng trăm người Thượng bị công an mật vụ giết và ngày hôm nay vẫn còn hàng trăm người Thượng bị cầm tù vì lý do chính trị và tôn giáo.

Thật ra người Thượng Đề-Ga từ mấy thập niên qua đã là nạn nhân của chính sách “diệt chủng” bằng nhiều cách triệt tiêu, giết dần mòn. Cuộc tàn sát những người thiểu số này bắt đầu từ năm 1975 qua việc xử tử hay nhốt tù hằng loạt các nhà lãnh đạo chính trị hoặc tôn giáo của họ. Phần hai của chính sách này là nhắm vào việc cướp đi nguồn sống của họ bằng cách cưỡng chiếm đất đai, buộc họ phải chạy đi lánh nạn ở nơi khác. Người Thượng hôm nay trở thành những người nghèo khổ ngay trên chính mảnh đất, những cánh rừng giàu có của họ, mà hiện đang bị các công ty của quân đội tận triệt khai thác.

Đàn áp tôn giáo đối với tín đồ Thiên Chúa Giáo vẫn tiếp diễn, và hồi tháng 4 năm 2008 có một nữ tín đồ người Thượng 42 tuổi tên là Puih Hbat bị bắt chỉ vì nhóm nguyện tại gia. Các quan chức của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ và Liên Hiệp Âu Châu đã điều tra trường hợp này nhưng cho đến nay vẫn không có thêm tin tức gì trong khi thân nhân của bà ta tin rằng bà đã bị giết chết trong tù.

Đảng CSVN chối bỏ những cáo buộc vi phạm nhân quyền nhưng tìm cách xoa dịu những quan tâm của các nhà đầu tư. Hồi năm 2006 Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh có tuyên bố “Tham nhũng đe dọa sự tồn vong của chế độ”, thế nhưng tham nhũng có hệ thống tiếp tục ăn sâu vào các giai tầng của chế độ. Vấn đề ở chỗ Hà Nội là một chế độ cứng đầu nhất và không như nước anh em Liên Xô trước đây, Hà Nội chưa bao giờ là một thể chế cộng sản tương đối dễ thở, chịu phủ nhận đường lối sắt máu của Stalin. Hà Nội từng lên tiếng phản đối việc Krushchev hạ bệ Stalin vì tội lạm sát và tệ tôn sùng lãnh tụ, mà vẫn gọi Stalin là “một người cộng sản chân chính”, mặc dầu Stalin đã từng giết hàng triệu người dân nước mình.

Ngày nay truyền thồng báo chí Việt Nam vẫn còn ra rả luận điệu hoang tưởng về “các thế lực thù địch phản động nước ngoài”. Hà Nội đi xa đến mức tố cáo Sáng Hội Người Thượng là khủng bố tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc. Thất bại với sự tố cáo phi lý này, Hà Nội tiếp tục đàn áp trả thù người Thượng.

Trong một trò hề lố bịch, tờ báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của nhà nước, trên số báo ngày 6 tháng 5 năm 2008 đã chạy hàng tít “Chủ nghĩa Mác-Lê Nin vô địch muôn năm”. Lời lẽ công kích chủ nghĩa tư bản này cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến các đoàn thương gia phương Tây đến Việt Nam kiếm lợi nhờ thị trường lao động rẻ.

Dầu sao công cuộc đổi mới cũng còn chậm chạp và những lời tuyên truyền ngon ngọt cũng chẳng thể cứu chữa được căn bênh di căn của cộng sản. Vào tháng 3 năm 2009, Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam có trụ sở tại Paris đã tiết lộ một “Tài liệu tuyệt mật” của đảng Cộng sản Việt Nam trong việc “nuôi dưỡng sợ hãi” để đàn áp người dân nhằm củng cố quyền lực đảng ít nhất “trong 20 năm tới”.

Như một chiến công kỳ lạ của Việt Nam đang tiếp diễn: Cộng sản ở bên ngoài, Tư bản ở bên trong và ... tham nhũng khắp mọi nơi. Cũng lạ thật, mặc dầu thù nghịch với tôn giáo nhưng chế độ Hà Nội lại tạo dựng riêng cho mình một thứ tôn giáo. Họ rập khuôn bắt chước ướp xác Hồ như Lê Nin để trưng bày và thần thánh hóa vì ông ta không lập gia đình. Sự thật thì Hồ có nhiều nhân tình và nữ văn sĩ Dương Thu Hương cho biết để giữ kín bí mật này, đảng đã ra tay hạ sát một người tình của Hồ tên là Xuân vào năm 1957. Bùi Tín, một cựu đại tá Bắc Việt, đào thoát vào năm 1989, cũng xác nhận các mối quan hệ tình cảm của Hồ, và cũng đừng quên là Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh, người leo rất nhanh trên bước thang danh vọng, bị đồn đãi là con rơi của Hồ Chí Minh!

Trong khi các thế lực tìm cách đánh thức Việt Nam, thì ngoại viện và các giao dịch thương mại cũng chẳng thể rũ sạch được hệ thống tham nhũng của Hà Nội. Chế độ này đang bám lấy quyền lực và việc chuyển tiếp đến một nền dân chủ thật sự đang bị đám con cháu cứng đầu của Bác là Đảng CSVN ngăn cản.

Lê Minh phỏng dịch theo "Ho Chi Minh’s Gift A legacy of corruption, economic ruin, repression and ethnic cleansing" của Scott Johnson, The Epoch Times 27/05/2009

http://tiengnoitudo danchu.org/ modules.php? name=News&file=article&sid=7566


---o0o---

Ho Chi Minh’s Gift
A legacy of corruption, economic ruin, repression and ethnic cleansing

By Scott Johnson May 27, 2009

Ho Chi Minh died in 1969, and on the anniversary of his birth this May the old guard in Hanoi predictably imposed another state celebration in his honor. More than just ‘keeping up appearances,’ the Vietnamese communist regime is fighting to retain ideological justification as today’s “money-making communists” cling to power. Since North Vietnamese forces in Soviet tanks first crashed the gates of the Presidential Palace in Saigon however, some three decades ago the Vietnamese communist party has done nothing but fail their people …. and fail them in spectacular fashion.

Vietnam hosts one of the most corrupt regimes in the world and in 2008 was rated by Transparency International as 121st ‘most corrupt’ amongst 180 nations. Likewise Vietnam is also one of the poorest with the average wage being a few dollars a day. Initially, the post war communists found an easy out, blaming its economic woes on French and American wars but as the years went by, the communist lie became harder to defend. Doi moi (renovation) grew older and the Vietnamese tiger remained asleep in the forest. The communist victory in Vietnam however, was doomed from the outset, predestined to birth a template for economic decay and endemic corruption ... and like their brutal human rights record, the failure in Vietnam is nothing less than a self-inflicted wound.

The origins of Vietnam’s problems can be traced to its conception. In the 1950s, Ho Chi Minh and his communist party murdered an estimated 50,000 people in Northern Vietnam. It was called the “Land Reform Program” but the only reform it did was the execution and starvation of tens of thousands of peasants and landowners. Earlier during the 1930s and 1940s, Uncle Ho and his gang eliminated their political opponents in a series of assassinations. Yes, murder, where the communists in mafia-like fashion shot and killed their opposition, thus ending the true Vietnamese nationalist parties, the Quoc Dan Dang and Da Viet.

It is through this use of terror that Uncle Ho and his cohort General Giap came to power forging the Viet Cong’s strategy of “terror.” The deliberate massacre of thousands of Vietnamese civilians in 1968 at the imperial city of Hue or the 1967 butchery of hundreds of tribal Montagnards by flamethrowers in the village in Dak Son would became a testament to Ho Chi Minh’s brutality. After taking over South Vietnam, the communists would further murder at least 80,000 Vietnamese people in Stalinist style re-education camps.

Today the children of Ho follow his legacy by mimicking China, North Korea, Cuba, Burma and Iran by maintaining power through brute force and censorship of the press. In March 2009 Reporters Without Borders declared Vietnam an “enemy of the internet” and all a citizen of Vietnam needs to do today is criticize the regime and security police will come for you with handcuffs.

The brutal repression of Vietnam’s tribal peoples also continues unabated. The U.S. State Department acknowledged killings of Montagnards by security forces and there are today hundreds of Montagnard political and religious prisoners rotting in Vietnamese jails.

The Montagnards of Degar people have in fact been subjected to decades of persecution in a “creeping” form of “ethnic cleansing.” The attack upon these indigenous peoples started in 1975 with the execution and imprisonment of their political and religious leaders. The next phase of attack was aimed at the Montagnards’s lifeblood, where the communists confiscated their ancestral lands to make way for forced migrations of ethnic Vietnamese. The Montagnards today have been driven into poverty and their natural resources, the once great forests of Vietnam have been deforested by companies controlled by the Vietnamese Army.

Religious persecution against Christians continues also and in April 2008 a 42-year-old Montagnard woman named Puih Hbat was arrested for having Christian prayer services in her home. Officials from the U.S. Embassy and the European Commission have investigated her case, yet Puih Hbat has not been heard of since and her family believes she may have been murdered in custody.

Vietnam’s Communist Party deny any such human rights violations, but have tried placating concerns raised by foreign investors. Party Chief Nong Duc Manh stated in 2006 that “Corruption threatens the survival of our regime,” and yet institutionalized corruption continues to plague the country at every level. The problem is, Hanoi hosts a most stubborn regime and unlike its former patron the Soviet Union, never undertook even the most palatable of communist admitted failings such as “de-Stalinization.” Hanoi responded to Krushchev’s denouncement of Stalin’s murderous reign with official idolization, calling Stalin a “marvelously noble ideal communist.” Never mind that Stalin killed millions of his own people.

Today Vietnam’s state press continues espousing paranoia of the threat to their sovereignty by overseas “hostile forces.” Hanoi went so far as to formally accuse the U.S. based Montagnard Foundation with terrorist allegations in the United Nations. While they lost this bogus bid to silence its critics Hanoi continues today to persecute the Montagnards with a vengeance.

In a comical farce, Vietnam’s leading newspaper the Nhan Dan actually ran an article on May 6, 2008 titled, “The Everlasting Vitality of Marxism.” Such diatribes against capitalism seemingly have no effect upon trade delegations from the West who eagerly reap the profits of Vietnam’s cheap labor markets. Yet reform is slow and party rhetoric won’t cure Vietnam’s deeply rooted communist ills. In March 2009, top secret politburo documents uncovered by the Paris based Vietnam Human Rights Committee described Hanoi’s plan to “maintain a climate of permanent fear” so they can “stay in power for another 20 years.”

So goes the strange saga of Vietnam. Communist on the outside, capitalist on the inside and…corrupt all over. It is stranger still, given their hatred of religion that Hanoi dared to promulgate its own religion. Yet they did exactly that in preserving Ho like Lenin for public display and proclaiming his saintly status, by alleging he was celibate! Truth be known Ho had numerous mistresses and the Vietnamese author Duong Thu Huong reports party officials murdered one such mistress named Xuan in 1957 by party officials just to keep the celibate myth alive. Bui Tin, the North Vietnamese Colonel who defected in 1989, also confirmed Ho’s sexual affairs, and lest we forget, communist party general secretary Nong Duc Manh long built his career on claims he was the illegitimate son of Ho Chi Minh!

Ho Chi Minh’s gift to the people of Vietnam however, was not his macabre corpse entombed in the stone monstrosity in Hanoi. His gift was authoritarianism, lies, corruption and repression built on the blood of the Vietnamese people. A gift of creeping ethnic cleansing, that glides across the Vietnamese landscape in a deathly bid to silence an ancient race of tribal people.

While the powers to be no doubt are trying to massage Vietnam out of its slumber, foreign aid and trade deals have yet to shake off Hanoi’s chains of corruption. The regime has entrenched its power and the transition to true democracy is held hostage by Uncle Ho’s ever recalcitrant children, the Vietnamese communist party.

Scott Johnson is a lawyer, writer and human rights activist who has focused on issues in South East Asia.


Thông Báo Lễ Kỷ Niệm Ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Úc Châu


TỔNG HỘI CỰU QUÂN NHÂN QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA ÚC CHÂU
THE ARVN VETERANS ASSOCIATION IN AUSTRALIA

P.O Box 91 Cabramatta 2166
Tel: (02) 9724 5193
Fax: (02) 9724 5193

THÔNG BÁO
Lễ Kỷ Niệm Ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa

* Để tưởng nhớ các Anh Hùng Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã Vị Quốc Vong Thân.
* Để vinh danh cuốc chiến đấu hào hùng, anh dũng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong sứ mạng bảo vệ Tự Do - Dân Chủ và Hạnh Phúc cho Nhân Dân Việt Nam, cũng như nhiệm vụ phải bảo toàn lãnh thổ đất nước Việt Nam.

Tổng Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại Úc Châu trân trọng kính mời Quý Đồng Hương và Quý Chiến Hữu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tham dự Lễ Kỷ Niệm Ngày QLVNCH tại Úc Châu được tổ chức tại các Tiểu Bang và Vùng Lãnh Thổ như sau:

* CANBERRA:

Thời gian: 11 giờ trưa Thứ Bảy ngày 20 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Đài Chiến Sĩ Trận Vong, Anzac Parade Reid ACT
Sau đó tiếp tân tại Nhà Hàng.

Mọi chi tiết liên lạc Chiến Hữu Trương Văn Thi: 6248 8976

* QUEENSLAND:

Thời gian: 10 giờ 30 sáng Thứ Bảy ngày 20 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Tượng Đài Úc Việt ngay công viên Roma Street Parkland, Brisbane City.
Sau đó mời Quý Quan Khách, Đồng Hương và Quý Chiến Hữu ở lại dùng bữa trưa.

Mọi chi tiết liên lạc Chiến Hữu Huỳnh Bá Phụng: 3372 6495

* NEW SOUTH WALES:
* LỄ TRUY ĐIỆU:


Thời gian: 5 giờ chiều Thứ Bảy ngày 13 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Trung Tâm Sinh Hoạt CĐNVTD/NSW, 6-8 Bibby Pl, Bonnyrigg NSW

* LỄ THƯỢNG KỲ:

Thời gian: 8 giờ sáng Thứ Sáu ngày 19 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Cabra-Vale Memorial Park, Cabramatta NSW.
Y Phục 2 buổi lễ: Quân Phục nếu có.

Mọi chi tiết liên lạc:

CH/ Lã Anh Dũng 0420 307 953
CH/ Hoàng Lập Chí 0425 884 454
CH/ Tô Ngọc Kim 0422 120 075
CH/ Thái Chi 0416 048 541

* SOUTH AUSTRALIA:

Thời gian: 6 giờ chiều Thứ Bảy ngày 20 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Dom Kompnica Hall, 260-262 Grand Junction Rd, Athol Park, SA 5012

Mọi chi tiết liên lạc Chiến Hữu Nguyễn Văn Tây 0401 536 111

* VICTORIA:

Thời gian: 6 giờ chiều Thứ Sáu ngày 19 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Trung Tâm Sinh Hoạt Hội CQN/QLVNCH - VICTORIA
48 Geelong Rd, Footscray VIC 3011 (Map 42: B,3)

Ch/Tr: Lễ rước Quốc Quân Kỳ - Chiếu tài liệu Quân Lực VNCH - Văn Nghệ Karaoke

Mọi chi tiết liên lạc:

CH/ Long 0401 256 918
CH/Đan 0423 085 609
CH/ Linh 0413 141 355
CH/ Kiệt 0403 634 697

* WESTERN AUSTRALIA:

Thời gian: 6 giờ chiều Thứ Bảy ngày 20 tháng 6 năm 2009
Địa điểm: Jade Chinese Seafood Restaurant, 40 Francis St. Nortbrige WA 6003

Giá vé ủng hộ: 30$.

Mọi chi tiết liên lạc Chiến Hữu Nguyễn Văn Thanh 0413 354 031

Sự hiện diện của Quý Đồng Hương và Quý Chiến Hữu là niềm khích lệ cho Ban Tổ Chức.

Úc Châu, ngày 18 tháng 5 năm 2009
TM.Ban Chấp Hành Tổng Hội
Mai Đức Hòa
Chủ Tịch

TRẦN THANH: LÝ VÀ TÌNH (3) - Bảo quốc Kiếm

Bảo quốc Kiếm

Trước khi tìm hiểu tiếp tư tưởng chủ đạo của nhóm Hứa vạn Thọ qua bài viết của Trần Thanh, chúng ta cần nghe thêm một ý kiến độc đáo khác; một đồng chí của họ là Kim âu Hà văn Sơn. (Đoạn văn trả lời Tiến sỹ Nguyễn phúc Liên do người khác đăng lại, chứ tôi không nhận được bài chính từ Hà kim Âu). Bản nông dân rất ngỡ ngàng, khi ông chủ báo này đưa ra nhận định:

“Đất nước lâm nguy không phải vì tham vọng xâm lăng của Trung Cộng mà TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC VIỆT NAM LÂM NGUY VÌ TẬP ĐOÀN CỘNG SẢN CAI TRỊ ĐANG ĐÀN ÁP QUỐC DÂN ĐỂ DÂNG ĐẤT, DÂNG BIỂN CHO TRUNG CỘNG”.

Theo ngu ý của bản nông dân thì lối suy nghĩ này là của Hán Chệt “chăm phần chăm”. Ông Hà văn Sơn sơn giải thích thế nào về “truyền thống” đánh cướp Việt nam của giặc Tàu phương Bắc từ trước Tây lịch, mà tiêu biểu là tên Đồ Thư thời Tần thủy Hoàng ? “ Nếu “đất nước lâm nguy không phải vì tham vọng xâm lăng của Trung cộng”, thì là vì cái gì hả ông Sơn ? Ông nói rằng:”vì tập đoàn Cộng sản cai trị đàn áp quốc dân để dâng đất dâng biển cho Trung cộng”, là một quái luận chính trị; hay nói nôm na là “một trò xỏ lá chính trị” để chạy tội cho Trung cộng. Ông nên nhớ rằng, nếu không có quan thầy NGA HOA, thì không có Cộng sản Việt nam. Không có thằng nào ngu đến nỗi người ta không đòi mà dâng, Cộng sản Việt nam cũng thế thôi. Trong bài đầu tiên tôi đã phân tích rõ vai trò chủ đạo tư tưởng của Trung cộng:”chủ nghĩa Mác Lê, tư tưởng Mao trạch Đông”. Như thế thì, đập vỡ tham vọng bành trướng của Trung cộng, phá vỡ hệ thống tư tưởng Mao là vấn đề cần thiết, cấp bách. Nhưng làm sao để thực hiện hai điều ấy trong lúc đồng bào đã chịu đựng quá tải sự đàn áp liên tu bất tận trong mấy chục năm qua, và chúng ta đang ở trong thế yếu ? Chỉ có một phương pháp duy nhất là khơi động tự hào Dân tộc, lòng yêu nước chân chính qua một cuộc biểu dương tinh thần bằng cách nào đó. Tôi sẽ nói rõ hơn trong phần sau, nhưng trước mắt đã thấy các ông chạy tội xâm lăng cho Trung cộng. Điều rất dễ hiểu là nhà tôi không đóng cửa, nhưng nếu người hàng xóm không qua lấy cắp, thì làm sao tôi mất của ? Trẻ con còn hiểu được huống chi người làm chính trị ? Vì vậy diệt tư tưởng ăn cắp, tức tư tưởng Cộng sản Mao “không cần biên giới quốc gia” mới là quan trọng. Xưa nay, nhiều nhà chính trị đều đồng ý với nhau một quan điểm là CỘNG SẢN BẮC VIỆT LÀ TAY SAI CỘNG SẢN NGA HOA, thế sao nay nhóm đảng nhà thổ này lại nói ngược ? Thì ra, theo nhóm này, tất cả những kẻ cầm quyền miền Nam, những nhà chính trị miền Nam trước đây đều sai cả ? Họ đảo ngược vai trò TRÙM CỘNG SẢN thành thứ yếu để chạy tội cho nó ??? Tiếp tục xem thêm vài ý nhỏ của Hà văn Sơn, khi ông ấy viết:

“Theo chúng tôi:

1. Vấn đề cấp bách và chính yếu tiên quyết là phải GIẢI THỂ CỘNG SẢN VIỆT NAM TRƯỚC ĐÃ. TRUNG CỘNG KHÔNG NGU DẠI GÌ XÂM LĂNG VIỆT NAM TRẮNG TRỢN ĐỂ CÁC CƯỜNG QUỐC KHÁC CÓ CỚ NHẢY VÀO LÀM NÚT CHẶN Ở VỊ TRÍ CHIẾN LƯỢC VIỆT NAM.

2. Ông Quảng Độ đã:"Hỗ trợ (vô tình hay hữu ý?) cho CSVN trong lúc bí lối trước Cao Trào Quần Chúng Quốc nội đang NỔI DẬY phản đối. Bằng cách kêu gọi "biểu tình tại gia" thay vì hô hào xuống đường, đồng thời còn kêu gọi Người Việt TỴ NẠN CỘNG SẢN Ở HẢI NGOẠI HÒA GIẢI VÀ HỢP TÁC VỚI CHẾ ĐỘ TOÀN TRỊ CỦA CỘNG SẢN”.

Trong ý kiến thứ nhất, thì không riêng gì Kim âu, mà cả “Nhôm âu” tui cũng muốn. Nhưng vấn đề đặt ra là LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ THỂ GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN KHI MÀ SIÊU QUYỀN LỰC QUỐC TẾ ĐỨNG VỀ PHÍA HỌ ? Trong bài 2, tôi đã dẫn chứng cụ thể tình hình Việt nam rồi, ở đây không lặp lại nữa. Nhưng luận điểm chính trị của Hà văn Sơn tự có vấn đề. Lấy gì để bảo đảm rằng:”Trung cộng không dại gì xâm lăng Việt nam trắng trợn” ? Chúng đã xâm lăng từ thời hơn hai ngàn năm trước, khi chưa có chủ nghĩa Cộng sản kia mà. Vậy thì, chỉ có CHỆT MỚI TIN TÀU, chứ người dân Việt bị thống trị gần ngàn năm thì ai mà tin cho được. Một việc cụ thể mà nhóm này có nhắc lại là trận đánh tại Hoàng sa năm 1974 của Quân lực Việt nam Cộng hoà. Lúc đó, Đại Đồng minh Mỹ của chúng ta đang có mặt, nhưng khi Tàu phù đánh tới, thì các ngài Đồng minh lại cao bay. Hải quân Việt nam đã ngã xuống cho Tổ quốc mình, chứ ai khác. Vậy thì lấy cái gì để bảo đảm rằng:”Các cường quốc khác có cớ nhảy vào để làm nút chận ở vị trí chiến lược Việt nam” ? Tôi không biết dùng chữ gì cho xứng đáng với câu văn ngắn ngủi này; nhưng về mặt chính trị, theo bản nông dân có hai vấn đề nghiêm trọng. Thứ nhất, tư tưởng của nhóm này hoàn toàn tin tưởng vào Tàu chệt một cách vô lý. Việt nam chịu đựng ngàn năm chưa đủ sao, lúc đó đâu có chủ nghĩa CS mà Tàu vẫn cứ cướp kia mà ? Hiện tại, tình trạng Tây Tạng không phải là bài học bằng máu đó sao, kẻ cướp đâu sợ công lý ? Một cường quốc văn minh như Hoa kỳ nói đủ thứ Nhân quyền, Tự do, Dân chủ…nhưng khi muốn đánh vào Iraq thì vẫn đánh như thường, bất chấp sự không chấp thuận của Liên hiệp quốc, có sao đâu ? Cho nên phải hiểu rằng, TẤT CẢ MỤC ĐÍCH BỌN ĐẾ QUỐC ĐỀU GIỐNG NHAU, CHỈ KHÁC NHAU PHƯƠNG PHÁP. Ý thứ hai của nhóm này cũng đáng sợ, đó là sự thủ tiêu tinh thần TỰ CHỦ của Dân tộc Việt. Ông Sơn lý luận nghe mà ghê. Ông hoàn toàn đặt vận mạng Dân tộc vào trong tay kẻ khác. Ông đợi chờ, hy vọng ở sự “nhảy vào làm nút chận”, mà ông quên đi rằng, chính vì tư tưởng ấy, Việt nam đã trở thành bãi chiến trường cho Tập đoàn vũ khí Nga-Hoa-Mỹ, và cuối cùng vì quyền lợi của quốc gia họ, họ đã thỏa thuận bàn giao Việt nam cho “tập đoàn chiên ngoan Hồ chí Minh”.

Chúng tôi cũng hiểu rằng, trong mọi cuộc đấu tranh, chúng ta cần sự giúp đỡ quốc tế; nhưng cũng phải hiểu rằng SỰ GIÚP ĐỠ KHÔNG PHẢI LÀ CĂN BẢN, MÀ CHÍNH TINH THẦN TỰ CHỦ MỚI QUAN TRỌNG. Trong thực tế, không kẻ nào cho không cái gì cả; và cũng không kẻ nào nhận ân huệ không điều kiện kể cả những chữ rất đẹp như TỪ THIỆN QUỐC TẾ (RC), hay NGHĨA VỤ QUỐC TẾ theo như CS chẳng hạn. Qua vài kiến giải như thế, tôi thấy một câu hỏi cần đặt ra với nhóm này là: CÓ PHẢI CÁC NGƯỜI LẠI MUỐN ĐẶT VẬN MỆNH VIỆT NAM VÀO TRONG BÀN TAY CỦA THẦN LỪA DỐI THẾ GIAN HAY KHÔNG ?

Qua ý thứ hai của ông Kim âu Hà văn Sơn và cũng là của nhóm đảng chửi Hứa vạn Thọ, Trần Thanh …:

- Ông Quảng Độ đã: "Hỗ trợ (vô tình hay hữu ý?) cho CSVN trong lúc bí lối trước Cao Trào Quần Chúng Quốc nội đang NỔI DẬY phản đối. Bằng cách kêu gọi "biểu tình tại gia" thay vì hô hào xuống đường, đồng thời còn kêu gọi Người Việt TỴ NẠN CỘNG SẢN Ở HẢI NGOẠI HÒA GIẢI VÀ HỢP TÁC VỚI CHẾ ĐỘ TOÀN TRỊ CỦA CỘNG SẢN”.

Trước hết, theo thiển kiến cá nhân tôi, khi đọc lời kêu gọi của Hoà thượng Thích quảng Độ, tôi cho rằng không thể dùng chữ “vô tình” được. Ngài nhân danh Viện trưởng VHĐ, Xử lý Viện Tăng thống GHPGVNTN, thì không phải là nói chuyện tào lao. Còn chuyện các vị bình phẩm thế nào là một chuyện khác. Tôi không dám nhân danh ai, nhưng bản văn ấy cho thấy VỚI TẤT CẢ TINH THẦN CỦA MỘT VỊ LÃNH ĐẠO GHPGVNTN NGÀI KÊU GỌI BẤT TUÂN DÂN SỰ BIỂU TÌNH TẠI GIA ĐỂ KÍCH ĐỘNG TINH THẦN DÂN TỘC TRƯỚC NẠN NỘI THÙ VÀ NGOAI XÂM. Đó là MỘT HỮU Ý CHỨ KHÔNG PHẢI VÔ TÌNH. Bản nông dân xin phép trình bày thiển ý bằng “ngôn ngữ người” (chứ không dùng âm vọng bàng sanh khổ thú như nhóm Hứa vạn Thọ, Trần Thanh…) để độc giả cùng suy nghĩ.

Trước hết, qua nhận xét: ”Cao trào quần chúng đang nổi dậy” của ông Sơn có thật hay không ? Có, có chứ, nhưng chỉ mới “thấp trào”, thì đã bị bọn CSVN bóp nghẹt ngay, đó là trường hợp “chống rước đuốc”, chống “Tàu phù”. Có thật, nhưng câu hỏi đặt ra là, các đảng phái chính trị, những tôn giáo quốc tế, sao không nhân cơ hội ấy để thổi phồng ngọn lửa đấu tranh, mà để CS giết ngay từ trứng nước ? Lúc đó cái đảng của nhóm Hứa vạn Thọ … ở đâu, những người chủ trương phải “diệt chế độ” ở đâu mà không tiếp tay ? Cái tổ chức HỮU THẦN ở đâu mà không nhân đó để DIỆT VÔ THẦN ? Tất cả chỉ là một trò lươn lẹo, đê tiện. Kim âu còn mạnh miệng hơn khi chê trách:”Bằng cách kêu gọi “biểu tình tại gia” thay vì hô hào xuống đường”. Chúng ta thử phân tích vấn đề này xem sao, và tôi vẫn xin thưa lại, đây là ý kiến cá nhân tôi mà thôi. Để có thêm một chút về tư cách chính trị của đảng Hứa vạn Thọ, Trần Thanh, Trương minh Hoà, Trần lệ Tuyền, Hà kim Âu … xin đọc và suy gẫm đoạn sau đây của Trần Thanh:

“Yêu sách hai: Cũng rất thối và rất ngu!

Ðây là yêu sách ruồi bu. Có khác gì chúng ta yêu cầu một con đĩ tuột quần ra để chúng ta kiểm tra sự toàn vẹn của cái .... màng trinh của nó! Toàn dân có biết được sự toàn vẹn hay không toàn vẹn của lãnh thổ thì giải quyết được điều gì ? Thân phận nô lệ vẫn làm nô lệ! Chính vì muốn được làm nô lệ cho nên ông Ðộ chỉ dám yêu sách đòi kiểm tra "cái màn trinh của con đĩ" chớ không dám vùng lên đạp đổ bạo quyền!

Yêu sách ba: Ngu xuẩn và tình nguyện đi làm chó săn, tay sai cho bọn việt gian cộng sản!”

Đọc thêm một đoạn khác, chúng ta thấy thêm bốn chữ “tự sướng trong quần”. Cộng hai tư tưởng ấy lại, cho phép chúng ta kết luận ngay cái đảng của Họ Hứa là đảng MẶT RÔ NHÀ THỔ. Vì vậy, trong tư tưởng của chúng chỉ có “cái của đàn bà”, và “tự sướng trong quần”, mà thôi. Trên đầu bọn chúng không có cái gì khác, ngoài hai cái này ! Có điều là những tay này nghe đâu toàn là Tiến sỹ, nhà văn, nhà báo, nhà chính trị…., thì ra, tất cả cái “nhà” ấy chỉ là giả dối, mà tư tưởng thật sự chỉ là cái NHÀ THỔ. Tiếc thay, cái thứ văn hoá Alexandre De Rhode, văn chương Moses đã sống lại tự bao giờ, nên nó trở thành trần truồng và đần độn làm sao ấy !!!

Tôi vẫn cố suy nghĩ về câu: ”Toàn dân có biết được sự toàn vẹn hay không toàn vẹn của lãnh thổ thì giải quyết được điều gì ?

Một câu nói mà ai cũng có thể hiểu được rằng nó chứa đựng sự PHẢN DÂN CHỦ, KHINH THƯỜNG ĐỒNG BÀO, COI NHẸ TỔ QUỐC. Và chính đảng MẶT RÔ NHÀ THỔ CỦA HỨA VẠN THỌ ĐÃ KHÔNG CHE DẤU SỰ NGHIÊNG HẲN VỀ PHÍA ĐỘC TÀI CỘNG SẢN. Việc nước là việc của toàn dân, chứ không phải của riêng đảng Cộng sản. Quốc gia này là của toàn dân chứ không phải của riêng đảng Cộng sản. Do dó, việc đòi hỏi công khai hiệp ước Lãnh thổ, Lãnh hải là quyền và bổn phận của người dân. Có biết rõ nó như thế nào mới có thể tranh đấu, mới có thể tố cáo chúng trước công luận quốc tế; mới có thể vạch mặt bọn tay sai bản địa bán đứng Tổ quốc Việt nam, chứ sao lại “không giải quyết được gì”, hỡi lũ ngông cuồng trong nhà thổ họ Hứa kia ? Trường hợp “lãnh hải mở rộng” đã cho thấy rõ rằng, CSVN đã bưng bít đến cuối cùng, để rồi trong đó chẳng hề có Hoàng sa, Trường sa chi nữa. Vậy thì, điều kiện DÂN BIẾT rất quan trọng, chứ sao lại không. ? Hành động của CSVN là một hành động độc tài chuyên chính, tác hại đến Tổ quốc, Dân tộc và Đồng bào Việt nam, lại được bọn đảng chính trị Nhà thổ Hứa vạn Thọ bao che, bằng cách trách mắng người đòi hỏi một quyền tự nhiên của đồng bào mình. Vậy họ là ai ? Một yêu sách đòi hỏi nhà cầm quyền phải công bố văn bản định mệnh quốc gia, mà chúng cho là RUỒI BU, là RẤT THÚI VÀ RẤT NGU; vậy chúng làm chính trị cái gì, ngoài chính trị NHÀ THỔ ? Tại sao đầu óc những người này có thể liên hệ việc nhà cầm quyền Cộng sản phải trình trước quốc dân bản hiệp ước biên giới Việt Trung với chuyện “con đĩ tuột quần” ? Và như thế, chúng coi Tổ quốc Việt nam là cái gì, đồng bào Việt nam là cái gì ? Đây không chỉ là ĐẠO CHỬI, ĐẢNG CHỬI, mà là một hành động XEM THƯỜNG TỔ QUỐC VÀ ĐỒNG BÀO VIỆT NAM CHÚNG TÔI. Nhứt định đòi hỏi nhóm đảng này phải trả lời trước công luận.

Câu nói:

“Toàn dân có biết được sự toàn vẹn hay không toàn vẹn của lãnh thổ thì giải quyết được điều gì ?” là một câu nói của bọn độc tài Cộng sản, bởi vì chúng cho rằng ĐẢNG LÃNH ĐẠO, NHÀ NƯỚC QUẢN LÝ VÀ NHÂN DÂN LÀM CHỦ; nhưng sao nay lại do miệng cái đảng nhà thổ Hứa vạn Thọ tung ra ? Mẹ kiếp ! Một thằng lãnh đạo, một thằng quản lý, vậy còn cái gì để làm chủ, ngoài sự làm chủ nô lệ ? Thế mà, khi Hoà thượng Thích quảng Độ kêu gọi dân chúng đòi lại quyền làm chủ thực sự, thì bọn người này lại nói ngược:” Chính vì muốn được làm nô lệ cho nên ông Ðộ chỉ dám yêu sách đòi kiểm tra "cái màn trinh của con đĩ" chớ không dám vùng lên đạp đổ bạo quyền!”. Ngoài Đắc lộ, với tác phẩm PHÉP GIẢNG TÁM NGÀY ra, tôi chưa thấy một áng văn chương hay chính trị nào mang tư tưởng và lời văn như thế. Xem thế, bọn chúng còn tàn bạo, còn thô bỉ, còn tồi tệ… hơn cả Cộng sản Việt nam, vậy thì chúng chống Cộng hay tôn Cộng sản cao hơn một bậc ? Chúng là ai ? Chúng phục vụ cho ai, với mưu đồ gì ???

Lại câu: ”Chớ không dám vùng lên đạp đổ bạo quyền”, là một trò láo khoét, trơ trẽn không chịu nỗi. Một đảng chính trị, một người làm chính tri, còn không muốn biết CS đã đang làm gì về lãnh thổ quốc gia, mà lại muốn đạp, là đạp cái gì ? Các người bảo Phật giáo sao không đạp đổ, thì sao không hỏi các Giáo hội khác, như Giáo hội La mã với quyền lực quốc tế, sao không đạp đổ ? Sao không hỏi các đảng phái chính trị, trong đó có ĐẢNG NHÀ THỔ HỨA VẠN THỌ, sao không đạp đổ CS đi ? Có phải sau khi biết chuyện mất Bản giốc, Nam quan, GHPGVNTN lên tiếng, thì trò chơi đòi Toà khâm sứ xuất hiện để hướng dư luận qua ngõ khác ? Có phải khi vấn đề Trường sa, Hoàng xảy ra, GHPGVNTN lên tiếng, cũng trò chơi nhà thờ Thái hà được trưng diễn. Bây giờ đến chuyện Bô xít tây nguyên, hết kế sách rồi, chúng bây lại giở trò chửi rủa thô tục, dơ dáy nhất trần gian. Đó không phải là sự thành công đâu, mà là một thảm bại của “hủ mắm Đảng+chính quyền+ tôn giáo”, một “độc tài tuyệt đối” bằng máu lệ nhân sinh đã hôi hám suốt mấy ngàn năm.
Bây giờ, thử xem xét chuyện “biểu tình tại gia thay vì hô hào xuống đường” nó có đúng, có thực hiện được hay không ?

Trước hết, tôi xin quay lại cái định nghĩa “hàng cá” của tôi ngay từ bài đầu là: “Sai khác là sự sống. Sai khác không phải hủy diệt nhau”. Quan niệm của tôi như thế, bởi vì tôi nhận chân những tương sinh tương khắc, dị đồng, phối hợp…của vạn sự vạn vật như thế. Đừng nói đơn vị con người, mà chỉ ngay trong mỗi bộ phận con người nó ôm đủ vô số khác biệt, nhưng nó đâu có hủy diệt con người ? Sán là một loại độc trùng, nhưng không có sán thì cũng chết, phải vậy không ? Trong một thân cây, nó chứa cả lửa lẫn nước, nhưng đâu hủy diệt lẫn nhau ? Từ chỗ nhìn nhỏ nhoi ấy, tiến lên một bước là tư tưởng con người về nhân sinh, xã hội, kinh tế, chính trị…tất phải có những khác biệt. Nếu không có sự khác biệt, thì nhất định xã hội loài người không phát triển. Hai cực khác chiều hút nhau, hai cực cùng chiều đẩy nhau, cái đó dễ nhận nhất. Vậy thì, là một con người có lý trí, mà chính thần GOD của La mã đã công nhận nơi sách Sáng thế ký, chương 3, câu 22 rằng:

”Nầy về sự phân biệt điều thiện và điều ác, loài người đã thành một bực như chúng ta; vậy bây giờ chúng ta hãy coi chừng, e loài người giơ tay lên hái trái cây sự sống mà ăn và được sống đời đời chăng”.

Đó là nói về dạng tôn giáo Tây phương cao xa diệu vợi. Còn thực tế thì sao ? Trong nhà, giữa cha con, chồng vợ…đều có những bất đồng. Vậy thì, thành viên của một gia đình chúng ta phải làm gì ? Tôi không trả lời thay quý vị, nhưng mọi người đều tự hiểu rằng chúng ta cần sự bình tĩnh thảo luận, giải thích một cách “đúng như chính nó” để người khác cùng hiểu. Tạm lấy chút ý này để đối chiếu với những lời thô bỉ nhất, mất dạy nhất… của đảng chửi Hứa vạn Thọ, thì quý vị biết trình độ họ ở loài nào, mặc dù họ đang mang thân người trong hiện kiếp ? Sở dĩ tôi nhắc lại câu “kinh” trên đây, là muốn nhắc nhở “nhóm Trời con” này rằng, các ngươi đã phản lại ngài rồi đấy; các ngươi đã làm nhục ngài rồi đấy. “Loài người đã thành một bậc như chúng ta”, nhưng nay “loài người chính truyền” lại chỉ biết có mấy chữ “con đĩ tuột quần”, “kiểm tra cái màn trinh con đĩ”; vậy không lẽ ông Trời của các ngươi cũng chỉ có thế trong tư tưởng hay sao ???

Bất đồng ý kiến là chuyện thường tình như nước và lửa cùng tồn tại trong một thân cây. Vật thực vô tri không hủy diệt nhau, sao con người lại thế ? Bất đồng hay sai khác là để tương tác, cộng sinh và phát triển; tư tưởng ấy mới là của con người chứ. Nhưng ở đây, qua những bài viết của đảng nhà thổ Hứa vạn Thọ, cho chúng ta thấy, hoàn toàn mang ý đồ “tiêu diệt kẻ khác”; như thế, cũng có nghĩa là họ thuộc ngoại nhân giới ! Hơn thế nữa, họ là một đảng chính trị, những nhà tư tưởng, văn hoá… thì lời văn của họ, ý đồ của họ chỉ làm cho văn hoá thui chột, xa rời Dân tộc tính, phá vỡ sự đoàn kết quốc gia, đấy các thế hệ tương lai phản Tổ quốc, chống Dân tộc, hãm hại đồng bào…chứ là gì khác ??? Vậy, những người này phục vụ cho ai, ngoài Thần chiến tranh hoàn vũ ? Giữa con người và con người, khi bất đồng ý kiến, thì chúng ta có thể trình bày bằng ngôn ngữ loài người chứ ? Vậy tại sao họ không dùng cái thông minh “ngang bậc với thần GOD” như ngài thừa nhận, mà lại phải dùng đến “ngôn ngữ bàng sanh khổ thú”, “ngôn ngữ đầu đình xó chợ”, “ngôn ngữ đá cá lăn dưa”, “ngôn ngữ du thủ, du thực”, “ngôn ngữ đầu sông cuối bãi”, “ngôn ngữ mặt rô nhà thổ”, “ngôn ngữ mọi rợ man di”, “ngôn ngữ giang hồ đĩ điếm”, “ngôn ngữ trần truồng đần độn”, “ngôn ngữ bất nhân vô liêm sỉ”…??? Như thế, họ làm cái việc để tỏ rõ Đạo lớn, Đảng lớn của Hứa vạn Thọ, Trần Thanh … đó sao ?

Đọc đi, đọc lại, suy xa nghĩ gần mãi, tôi vẫn không hiểu được đoản khúc:

“Thân phận nô lệ vẫn làm nô lệ! Chính vì muốn được làm nô lệ cho nên ông Ðộ chỉ dám yêu sách đòi kiểm tra "cái màn trinh của con đĩ" chớ không dám vùng lên đạp đổ bạo quyền!”

Phải chăng đây là những tiếng nghé ngọ, âm a, vâu vâu, ịt ịt, be be….của một bầy lục súc đang tâm đi dưới cái gậy của “ông chủ”? Ai chấp nhận:”nô lệ vẫn làm nô lệ” , chứ “Ông Độ” đâu có chấp nhận, nên ông mới “yêu sách đòi kiểm tra cái màn trinh của con đĩ” của CON MẸ CỘNG SẢN, nên chúng nhảy đỏng lên mà chửi ? Bởi vì, nếu thật sự CON MẸ CỘNG SẢN CÒN TRINH, thì bọn con chúng đâu cần phải sợ người ta kiểm tra ? Do CON MẸ CỘNG SẢN ĐÃ LÀM ĐĨ, ĐÃ MẤT TRINH MÀ CỨ TO MỒM NÓI CÒN TRINH, nên lũ con mới kêu thất thanh khi bị “yêu sách đòi kiểm tra cái màn trinh” chứ ? vậy thì “Ông Độ” này phải là thứ GAN TO BẰNG TRỜI, mới dám “yêu sách”, chứ người bình thường ai dám nói ? Và phải chăng, do ông dám nghĩ, dám nói, nên chúng mới lùa “bầy lục súc” này ra để chửi, chứ có thằng nào dám tranh luận với ông đâu ? Nếu bọn chúng là “những con người thật sự”, thì chắc chắn những bài nghiên cứu nghiêm cẩn đã được viết ra để phân tích những lợi hại về chính trị, kinh tế, văn hoá…cho mọi người cùng hiểu. Rồi từ những chung cùng suy nghiệm ấy, chúng ta cùng nhau tìm một phương pháp hay nhất để “lật đổ chế độ” Cộng sản Việt nam. Có quái đản lắm không khi mà một người đề nghị một phương pháp (dù hay dù dở) chống lại giặc thù, thì bọn chúng đua nhau chửi, trong lúc những cá nhân tổ chức chính trị, tôn giáo khác “ngậm miệng ăn tiền”, thì chúng không đụng đến. Vậy thì ngoài giặc thù của Tổ quốc, Dân tộc, Đồng bào ra, chúng ta có thể hiểu ĐẢNG CHÍNH TRỊ NHÀ THỔ HỨA VẠN THỌ, TRẦN THANH … là ai ???

Tạm ngưng ngang đây để suy nghiệm về kết quả những lời kêu gọi “bất tuân dân sự, biểu tình tại gia” đã có một kết quả cao, rất cao. Tất cả những ai ủng hộ cho lập trườnng Dân tộc đã xuất hiện; và bọn “tôi tớ hèn mọn, rất hèn mọn” cũng đã lộ mặt để chứng tỏ “nô lệ vẫn làm nô lệ” của chúng. Băng đảng CHÍNH TRỊ NHÀ THỔ HỨA VẠN THỌ, TRẦN THANH … đã lộ nguyên hình.

Bảo Quốc Kiếm
25-5-09