Monday, October 6, 2008

"Taste VietNam"

Thư ngỏ gửi Ban chấp hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do - Queensland,

Đồng kính gửi quý hội đoàn, đoàn thể, tổ chức, quý nhân sĩ trong cộng đồng (để tường. )

Kính thưa quý vị.

Trước khi đi vào nội dung của bức thư ngỏ này, chúng tôi kính xin mạn phép quý vị để lược duyệt qua bối cảnh của vấn đề đưa tới bức ngỏ này.

Vào ngày 26 tháng 9 vừa qua, ông Trần Hưng Việt cựu Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Queensland, hiện nay là trưởng ban phát thanh Việt ngữ của đài phát thanh 4EB tại Brisbane đã có đưa lên email list của những người sinh hoạt trong cộng đồng Úc châu nói chung và tiểu bang Queensland nói riêng (trong đó có cá nhân chúng tôi) về một bản tin đã được đăng tải trên một số các trang web điện tử của du sinh Việt Nam (những người đi du học từ Việt nam) trong đó có cả bản tin được loan tải trên trang nhà của đại học Queensland www.uq.edu.au/ news. Theo như nội dung của các bản tin này thì các du sinh Việt Nam đang theo học tại các trường đại học tại Queensland sẽ tỏ chức một buổi được gọi là "Vietnam students festival 2008" dưới tiêu đề "Taste Vietnam" vào ngày 3 tháng 10 từ 2 giờ chiều cho đến 7 giờ tối, vào cửa tự do.

Nội dung bức thư điện tử của ông Trần Hưng Việt yêu cầu Ban Chấp hành cộng đồng hoạch định những biện pháp đối cần thiết. Tiếp theo đó, Ban Chấp hành cộng đồng đã gửi thông báo cũng như điện thoại đến tất cả các hội đoàn, đoàn thể, tại Brisbane đến tham dự một phiên họp khẩn về vấn đề này tại văn phòng cộng đồng vào ngày thứ Hai 29 tháng 9 để bàn biệp pháp đối phó.

Kết quả của phiên họp là tất cả các hội đoàn, đoàn thể, tổ chức, đã đi đến đồng thuận là cộng đồng sẽ tổ chức một cuộc biểu dương nhằm phá lại buổi tổ chức này của du sinh Việt Nam . Đồng thời chỉ ra cho người Úc đi tham dự về bản chất thật sự của chế độ Việt Cộng được núp dưới chiêu bài văn hóa, qua các hình ảnh mới nhất về các sự vi phạm về nhân quyền, nhân phẩm con người, của chế độ Việt Cộng, đã được tất cả mọi người có mặt trong phiên họp lựa chọn cho cuộc biểu dương vào ngày 3 tháng 10.

1giờ 30 phút ngày 3 tháng 10 chúng tôi có mặt tại Queensland College of Arts nơi sẽ có buổi trình diễn của du sinh Việt Nam, trước sân cỏ đã có cả trăm du sinh Việt Nam đang tấp nập dựng lều rạp trưng bày các đồ triển lãm. Chúng tôi có gặp được vài vị (vì lý do tế nhị xin miễn nêu danh tánh) trong Ban Chấp Hành mở rộng (ngoài các vị trong ban chấp hành chính thức, cộng đồng tại Brisbane còn có nhiều thành viên khác không nằm trong ban chấp hành chính thức) có cho biết là vào tối ngày thứ Tư 1 tháng 10 tức 2 ngày sau khi Ban Chấp Hành đã có phiên họp khẩn với tất cả các hội đoàn, đoàn thể, thì Ban Chấp Hành cũng đã có một phiên họp với các du sinh thuộc ban tổ chức chương trình trên.

Cuộc họp trên ngoài Ban Chấp Hành cộng đồng và đại diện đảng Việt Tân của ông Đỗ Hoàng Điềm đã không có bất cứ đại diện của một hội đoàn, tổ chức nào có mặt tại phiên họp trên. Theo lời các vị này thì "vì thời gian quá cấp bách BCH cộng đồng không thể nào thông báo kịp đến các hội đoàn đoàn thể" và cũng theo lời các vị này thì phiên họp giữa BCH cộng đồng và đại diện du sinh đã đưa đến một sự "thỏa thuận và nhượng bộ" (mà BCH cộng đồng và đại diện đảng Việt Tân cho là một thắng lợi) Sự nhượng bộ đã được phía du sinh thể hiện như sau: phía du sinh sẽ không có treo cờ đỏ sao vàng, không có treo khẩu hiệu tuyên truyền, sẽ không có bất cứ một hình ảnh nào có liên quan đến chế độ cộng sản. Ngược lại, thì họ cũng sẽ "cho" bên Cộng đồng một chổ để một cái bàn trong khuôn viên do họ tổ chức để phân phát tryền đơn. Tóm lại, bên phía du sinh vẫn tiếp tục tổ chức chương trình Taste Vietnam, bên cộng đồng vẫn tiếp tục phân phát tryền đơn, việc ai người đó làm.

Kính thưa quý vị,

Từ những dữ kiện thực tế nêu trên, chúng tôi cho phép đi đến những nhận định như sau:

Hơn ai hết BCH Cộng Đồng phải biết rõ rằng chương trình Taste Vietnam không phải là do các du sinh không có ý thức về chính trị nhưng vì yêu nước Việt Nam, yêu văn hóa Việt Nam, muốn phổ biến đến người Úc cái hay, cái đẹp của văn hóa Việt Nam. Mà đây là cả một kế hoạch, một âm mưu, nhằm khuynh loát cộng đồng, nhằm bình thường hoá mọi sinh hoạt của Việt Cộng tại hải ngoại, dưới đủ mọi hình thức, nằm trong kế hoạch nghị quyết 36 của Việt Cộng, đã được các tay đầu lãnh Việt Cộng hoạch định ra.

Quý vị đã lý luận rằng: các em du sinh chỉ là những người trẻ người non dạ, thiếu ý thức về chính trị, cho nên chúng ta phải cần gần gủi với họ, tiếp cận họ, để lôi kéo họ về với chúng ta.

Kính thưa quý vị, các em du sinh đó có thể là những người trẻ người non dạ, nhưng đàng sau mấy em này là những tay Việt Cộng gộc, nằm trong toà đại sứ ở canberra , là những tay Việt Cộng gộc soạn thảo những kế hoạch kiều vận nằm trong ủy ban về người việt ở nước ngoài. bằng cứ là chương trình Tase Vietnam không phải là lần đầu tiên tổ chức tại Úc, trước đây qua tay du sinh, Việt Cộng cũng đã tổ chức một chương trình Taste Vietnam tại đại học Standford Bắc Cali để quảng cáo cho Việt Cộng, bằng chứng gần đây nhất là trên trang web điện tử của đại học Queesnland cũng đã cho biết là chương trình taste Vietnam lần này được sự hỗ trợ của tòa đại sứ Việt Cộng, được sự hỗ trợ của ủy ban về người Việt nước ngoài thuộc bộ ngoại giao Việt Cộng.

Điều nguy hiểm và quan trọng hơn cả là khi quý vị chấp nhận tham dự phiên họp chung với đại diện ban tổ chức chương trình Taste Vietnam (một điều chưa bao giờ xảy ra trong cộng đồng người Việt tại Úc) quý vị có ý thức được rằng, quý vị đã đi ngược lại với nguyên tắc căn bản của những người đấu tranh chống cộng là: Không Thỏa Hiệp Với Cộng Sản hay không?

Quý vị có nắm chắc rằng trước khi đi họp cùng với quý vị, các đại diện du sinh đó đã không hề được cố vấn bởi các tay Việt Cộng gộc là sẽ sẵn sàng nhượng bộ cộng đồng trong bất cứ trường hợp nào, miễn sao buổi triển lãm chương trình Taste Vietnam vẫn phải tiến hành một cách bình thường hay không? và nếu cần thì chụp vài tấm hình (kỷ niệm) với BCH cộng đồng để nếu có nhu cầu thì đem ra đáp ứng cho mục tiêu tuyên vận "kiều bào ta ở Úc tiếp tay phổ biến văn hóa Việt Nam ." Nhà nước ta làm sai trái, các chú, các bác, các anh chị, chống đối là phải lắm. Nhưng mà các chú, các bác, các anh chị ơi, đó là việc của nhà nước, chúng cháu không thể nào can thiệp được, thôi thì chúng cháu chỉ đóng góp phần mình vào công việc bảo tồn và nâng cao văn hóa Việt Nam, cũng là một hình thức đóng góp đấu tranh vậy.

Kính thưa quý vị. Việt Cộng chỉ mong có vậy, và đó là mục tiêu của họ. Bình Thường Hoá Tất Cả Mọi Sinh Hoạt Của Việt Cộng Tại Hải Ngoại, đặt cộng đồng hải ngoại vào tầm kiểm soát của họ.

Kính thưa quý vị,

Trở lại vấn đề phiên họp giữa BCH cộng đồng, đại diện đảng Việt Tân, và đại diện phía du sinh Việt Cộng, chúng tôi có một thắc mắc xin được nêu ra ở đây. Trong phiên họp gồm ba thành phần nêu trên thì bên nào đã đứng ra chủ động triệu tập phiên họp này?

- Phía du sinh Việt Cộng liên lạc với BCH cộng đồng đề nghị tổ chức phiên họp? nếu như vậy thì tại sao chỉ có đảng Việt Tân biết mà đến tham dự, còn các hội đoàn, đoàn thể khác thì không hề hay biết.

- BCH cộng đồng chủ động mời đại diện du sinh Việt Cộng và đảng Việt Tân, nhưng tại sao lại chỉ có đảng Việt Tân còn các hội doàn, đoàn thể khác thì bị loại ra?

- Đảng Việt Tân móc nối với du sinh Việt Cộng và đề nghị BCH cộng đồng họp chung? Nếu như vậy thì vai trò của BCH cộng đồng trong vụ này là gì? Đảng Việt Tân [Vietan Reform Party] với chủ trương tiếp cận và làm việc với Việt Cộng thì đã đành vì đó là sách lược của họ. Nhưng ngược lại thì tại sao BCH cộng đồng lại phải đi theo đảng Việt Tân để tham dự phiên họp trên? BCH cộng đồng là người của Việt Tân? Hay BCH cộng đồng là người của Việt Cộng?

Kính thưa quý vị,

Trong tinh thần cùng nhau đóng góp, xây dựng và phát triển cộng đồng người Việt Tự Do Queenlands, chúng tôi mong mỏi có được sự trả lời chính đáng từ Ban Dại Diện cộng đồng cũng như từ đảng Việt Tân [VTCC.]

Mong rằng tất cả quý vị đón nhận thư ngỏ này trong tình thần dân chủ, không quy chụp, để mọi vấn đề được sáng tỏ.

Trân trọng,
Đào Minh Tri



Link Đại học Queensland:
http://www.uq.edu.au/news/index.html?article=15943

Festival brings Vietnam to Brisbane

Students Ms Thanh Thanh and Ms Uyen Ha Students from Australia and abroad will enjoy a taste of Vietnam's culture, country and people at the Vietnam Students Festival 2008 (VSF2008) on October 3.

Held by the Vietnamese Students Association in Queensland, the festival has received support from The University of Queensland, Griffith University, the Vietnam Embassy in Australia, the Vietnamese Overseas Committee, some Vietnamese cities and provinces and high-profile resorts in Vietnam.

University of Queensland postgraduate student Truong Thuy, who is in charge of VSF2008 musical performance, said the festival would offer a special opportunity for cultural exchange and mutual understanding between Vietnamese students and their international friends.

“The theme of the event is ‘Taste Vietnam' and it will be a reflection of Vietnam beauty with a range of cultural and entertainment activities in an atmosphere of international friendship,” Ms Truong said.

Guests will enjoy Vietnam's traditional rich musical performance, photo and cultural object exhibition, cuisine and film show.”

Raffle tickets will also give guests the chance to win from a prize pool worth $1000.

“Guests to the festival can try their luck with special offers at Vietnam's renowned five-star resorts as well as a variety of traditional gifts.” Ms Truong said.

VSF2008 is held at Queensland College of Art, 226 Grey Street, South Bank, from 2-7.30pm on October 3. The festival is open to public and entry is free.

Media enquiries: Van Pham (0402 173 464) or rsvp@vsf.guvsa.com or Tegan Taylor at UQ Communications (07 3365 2659).


Phóng sự Taste Vietnam bùng nổ

Kính thưa quý vị,

Trong tuần qua, một sự kiện đã diễn ra ở Brisbane, Úc châu, tuy không lớn nhưng đã lôi kéo được sự chú ý của nhiều đồng hương khắp năm châu, đó là vụ du sinh từ VN sang tổ chức một Festival, hay hội chợ, mang chủ đề Taste Vietnam. So với những vụ biểu tình chống văn hóa vận "Duyên Dáng Việt Nam" hay buổi trình diễn mang tên "Người ấy và tôi em chọn ai", do Trịnh Hội làm MC cho một số văn nghệ sĩ từ VN sang, thì buổi biểu dương chống Taste Vietnam nhỏ hơn nhiều, nhưng nó lại mang một tầm vóc chính trị lớn không kém, nếu không muốn nói là sâu hơn, khó đối phó hơn, trong mặt trận chống văn hóa vận. VC đã đưa các mái đầu xanh đi đầu làm bình phong, như những bạo chúa thời xưa dùng dân để làm bia đỡ tên khi công thành.

Rắc rối nhất là trận văn hóa vận du sinh này mở ra một số vấn đề mà cộng đồng người Việt tị nạn ở Qld nói riêng, và trên thế giới nói nói chung, có những quan điểm cần được thống nhất. Nó cũng cho thấy sự trí trá của du sinh VC trong âm mưu văn hóa vận mà không phải bất cứ ai trong cộng đồng chúng ta, kể cả những người lãnh đạo cũng có thái độ dứt khoát cần thiết. Trận Taste Vietnam tại Qld hôm 3 tháng 10 vừa qua là trận mở màn.

Sự kiện bắt đầu như sau.

Vào ngày 16 tháng 9 vừa qua, website của đại học Queensland đăng một tin cho biết Hội Sinh Viên Việt Nam Queensland, mà theo chúng tôi hiểu là của du sinh từ Việt Nam, sẽ tổ chức một lễ hội với sự ủng hộ của đại học Queensland, đại học Griffith, tòa đại sứ Việt Nam tại Úc, Hội Đồng Người Việt Hải Ngoại, một số thành phố, thị trấn và các khu nghỉ mát có tiếng ở Việt Nam.

Truong Thuy, người lãnh đạo phần văn nghệ, một du viên hậu đại học cho biết: "The theme of the event is "Taste Vietnam", và chúng tôi xin tạm dịch là "chủ đề của buổi sinh hoạt là "Taste Vietnam".

Trong khi đó, trên website VietnamNet Bridge, du sinh Hoàng Sơn Trà, Trưởng Ban Tổ Chức, cũng nói "The theme of the event is "Taste Vietnam", "Chủ đề của sinh hoạt là Taste Vietnam và nó sẽ trình bày một số các hoạt động văn hóa và giải trí".

Đứng trước tin này, cộng đồng Người Việt Tự Do tại Queensland đã có phản ứng. Một buổi họp khẩn cấp với các hội đoàn đã được Ban Chấp Hành CĐ triệu tập và diễn ra vào đêm thứ Hai, 29 tháng 9. Nhiều đồng hương cho biết sở dĩ cộng đồng người Việt tị nạn Qld chống hội chợ Taste Vietnam này là vì đây là một sinh hoạt có tính cách văn hóa vận của CSVN, như trước đây chúng ta đã từng chống Duyên Dáng Việt Nam hay buổi ca nhạc "Người Ấy và Tôi Em chọn ai".

Để đối phó với khẩu hiệu Taste Vietnam của Việt Cộng, buổi họp đã quyết định dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đó là dùng lại chữ Taste tức là "Nếm" của VC mà đập VC. Chúng ta sẽ in ra 4 mẫu truyền đơn, phát cho quan khách tham dự buổi lễ này.

- Mẫu truyền đơn thứ nhất ghi "Taste Freedom of Press in Vietnam", tạm dịch là "Hãy nếm thử mùi vị tự do báo chí của Việt Nam", trong truyền đơn có hình của ký giả Ben Stocking bị công an VC đánh đổ máu trong khi làm phóng sự Thái Hà cùng với lời chú giải.

- Mẫu thứ nhì ghi "Taste Freedom of Speech in Vietnam", tạm dịch là "Hãy nếm mùi vị tự do ngôn luận ở Việt Nam", trong truyền đơn có hình linh mục Nguyễn văn Lý bị công an VC bịt miệng trước tòa án cùng lời chú giải.

- Mẫu thứ ba ghi "Taste the Humiliation and Sufferring of Vietnamese Women and Children", tạm dịch là "Hãy nếm mùi vị nhục nhã và chịu đựng của phụ nữ và trẻ em VN", trong đó có hình em bé VN ăn xin và các cô gái bán than cùng với lời chú giải.

Trong hội chợ mang chủ đề Taste Vietnam của du sinh VC, đồng hương chúng ta, mà lực lượng đông đảo nhất là các vị trong Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH đã đến biểu dương và phát truyền đơn chống văn hóa vận. Truyền đơn được phát ra như dự liệu, tuy nhiên đám du sinh BTC đã biến chiêu vào giờ chót, nghĩa là bỏ hẳn chữ Taste Vietnam, chữ mà chúng ta dùng để đập thẳng vào sinh hoạt văn hóa vận này.

Hoàng Sơn Trà nói gì về cái tên Taste Vietnam này? Xin mời quý vị theo dõi đoạn phỏng vấn sau đây. Hoàng Nguyên (HN) của đài 4EB hỏi:

HN: - Trước hết, xin anh cho quý vị thính giả của đài 4EB biết anh tên chi ạ?

Hoàng Sơn Trà (HSTrà): - Mình tên là Hoàng Sơn Trà.

HN: - Dạ thưa anh Trà, anh đóng vai trò gì trong ban tổ chức của ngày hôm nay à?

HSTrà: - Mình là một trong những người trong cái gọi là Organising Board, nghĩa là Ban Tổ Chức, thành viên Ban Tổ Chức.

HN: - Dạ. Anh cũng là một du sinh từ Việt Nam qua phải không anh?

HS Trà: - Dạ vâng. Mình là du học sinh.

HN: -Hiện nay anh đang học trường nào và theo đuổi cái course nào vậy thưa anh?

HSTrà: -Mình đang học về Business tại trường Griffith?

HN: - Xin anh cho quý vị thính giả biết chủ đích của buổi Taste Vietnam hôm nay là như thế nào ạ.

HSTrà: -.Cái này có thể đính chính lại một chút, lại một chút là vì nội dung hôm nay KHÔNG PHẢI LÀ TASTE VIETNAM, mà cái này là Vietnam Student Festival 2008, thì cái tên chính của nó là như vậy. Còn Taste Vietnam thì có lẽ một số bạn nào, kia, nói hay thế nào đấy, thì có một sự hiểu nhầm, thì em xin đính chính lại như vậy. Bởi vì cái này là lễ hội của sinh viên Việt Nam và do các sinh viên Việt Nam và những người sinh viên ở đây cùng tổ chức về văn hóa của Việt Nam. Và cái tên đó là do sinh viên Việt Nam.

HN: -Thưa anh, cái tên Taste Việt Nam chúng tôi thấy có quảng cáo trên các website rất là nhiều và để hẳn là Taste Vietnam, vậy từ khi nào thì cái tên Taste Vietnam đó không còn nữa à?

HSTrà: -Có lẽ là do một số bạn nói lên hay thế nào đấy, thì cái này chúng tôi sẽ kiểm chứng lại thông tin, bởi vì hiện nay không xác định được nó là từ khi nào, thì em sẽ kiểm chứng lại thông tin này sau. Bởi vì hiện nay em không thể nào biết được chính xác được, bởi vì không chính xác thì em sẽ không có phát biểu.

Như đã nói trên, trong website VietnamNet Bridge, chính du sinh VC Trưởng Ban Tổ Chức Hoàng Sơn Trà đã tuyên bố "The theme of the event is Taste Vietnam", nhưng khi được chúng tôi phỏng vấn, Hoàng Sơn Trà đã bảo là do bạn nào ấy nói, thông tin không chính xác. Bỏ đi cái tên Taste Vietnam, du sinh VC không những né được phần nào sự bén nhọn của các truyền đơn gậy ông đập lưng ông mà còn tạo bộ mặt nhũn nhặn như đây là một sinh hoạt nhỏ của du sinh, không có ý định tuyên truyền hay làm văn hóa vận cho Cộng Sản Việt Nam. Đây kể như là một bước lùi của đám du sinh VC trong BTC tổ chức, nhưng là một bước lùi để tránh đòn của ta vào giờ thứ 24.

Nhưng tại sao họ lại bỏ cái tên Taste Vietnam hay chủ đề Taste Vietnam ngay vào giờ phút chót này để né tránh?

CHIÊU THỨC GIỜ THỨ 24, BỎ CHỦ ĐỀ TASTE VIETNAM CỦA DU SINH VC

Kính thưa quý vị,

Số là sau buổi họp giữa BCH CĐ Qld và các đoàn thể hôm tối thứ Hai, 29/9/08, thì vào tối thứ Tư, 1/10/08, trước ngày Taste Vietnam khai mạc hai hôm, BCH CĐ Qld đã họp riêng với nhóm du sinh, trong đó có mặt của Hoàng Sơn Trà. Để hiểu tại sao Hoàng Sơn Trà lại bỏ chữ Taste Vietnam, xin mời quý vị phần phát biểu của ông Trương Minh Đức, một thành viên Ban Chấp Hành CĐ mở rộng, tức là thành viên được BS Bùi Trọng Cường mời thêm vào Ban Chấp Hành chớ không phải thành viên dân cử. Cũng nên biết thêm, ông Trương Minh Đức cũng đồng thời là đảng viên đảng Việt Tân, tức là đảng Vietnam Reform Party. Ông Đức nói:

- Hồi nãy tôi cũng có vào trong cái lều kia tôi thấy nó có "đề-cô-rê" trên một cái bảng hiệu là Taste Vietnam, tôi có nói với mấy người trong Ban Tổ Chức đó là theo cái cái THỎA THUẬN của, coi như là LÀ CÁC ANH BỎ CHỮ TASTE VIETNAM trên Website, trên tất cả letter head, trên tất cả những cái gì dính líu trong cái buổi hội chợ này, thì các anh phải bỏ ra, thì yêu cầu anh dẹp cái bảng đó đi. Thì họ đã dẹp cái bảng đó, họ chỉ còn để chữ Việt Nam mà thôi. Thì đó là một trong các chi tiết thêm mà tôi muốn trình bày.

Kính thưa quý vị,

Buổi họp mà ông Trương Minh Đức, đảng viên Việt Tân vừa đề cập là buổi họp riêng giữa BCH CĐ và du sinh hôm thứ Tư, 1/10/08. Nhận thấy sự thỏa thuận hay đề nghị du sinh bỏ cái tên hay cái bảng Taste Vietnam KHÔNG PHẢI LÀ Ý KIẾN MÀ BCH CĐ VÀ CÁC HỘI ĐOÀN QUYẾT ĐỊNH trong buổi giữa BCH CĐ và hội đoàn, chúng tôi hỏi thêm:

HN: - Dạ thưa anh Đức, ai là người đề nghị bỏ chữ Taste Vietnam đó à? Vì hôm thứ Hai tuần rồi Cộng Đồng có họp với lại tất cả các hội đoàn, không có ai có cái đề nghị là mình chấp nhận họ bỏ cái chữ Taste Vietnam, rồi đó, đây là cái điều kiện của mình cả. Như vậy trong cái buổi họp tối thứ Tư đó đó, ai là người đề nghị bỏ cái chữ Taste Vietnam đó à.

BS Bùi Trong Cường (BS BTCường): - Chính tụi nó.

Trương Minh Đức (TMĐ) chen lời: - Chính tụi nó, vì tụi nó thấy rằng là ...

BS BTC chen lời: - Ba sinh viên tụi nó quyết định là thứ nhất là tụi nó không có nhận tiền, trả lại số tiền đó, và số hai là nó bỏ cái chữ Taste Vietnam trên tất cả những cái bảng hiệu ...

TMĐ chen lời: Sau khi mà BCH Cộng Đồng cũng như một số những người mà họp trong đó đó, có nói với nó về cái chữ Taste Vietnam đó, là nó là một cái chuỗi, nó một một trong những cái slogan để mà nó vận động về nghị quyết 36 và văn hóa, đem văn hóa VC qua đây. Khi mà trình bày với mấy em về chuyện đó thì mấy đứa đó rất là ngại và nó sợ thì cuối cùng quyết định là nó bỏ luôn. Tự nó quyết định nhưng không ai đề nghị cả.

Kính thưa quý vị,

Đó là lý do tại sao du sinh VC bỏ cái chữ Taste Vietnam vào giờ chót. Người trả lời "Chinh Tụi Nó" đầu tiên là BS Bùi Trọng Cường, người nói tiếp theo là ông Trương Minh Đức. Ông Trương Minh Đức thì trong khoảnh khắc đã nói hai cách khác nhau, sau khi BS Cường đỡ lời thì ông Đức đã nói theo là "tự nó quyết định nhưng không ai đề nghị cả", nhưng xin mời quý vị nghe lại một câu của ông Đức khẳng định trước đó vài giây:

TMĐỨC: - Coi như là theo cái đề nghị, THEO CÁI ĐỀ NGHỊ CỦA CỘNG ĐỒNG TRONG CÁI PHIÊN HỌP VỪA RỒI đó là các anh bỏ các chữ Taste Vietnam trên Website, trên tất cả letter head, trên tất cả những cái gì dính líu trong cái buổi hội chợ này, thì các anh phải bỏ ra, thì yêu cầu anh dẹp cáo bảng đó đi.

Trước những phát biểu bất nhất, chúng tôi tạm đoán là chính du sinh đã quyết định bỏ cái tên Taste Vietnam, chứ BCH CĐ thì làm sao quyết định dùm du sinh VC được, nhưng du sinh VC làm như vậy là theo lời đề nghị của BCH CĐ.

Bỏ đi chữ Taste Vietnam mà hội chợ tiến hành tốt đẹp thì nghị quyết 36 của VC suy suyển bao nhiêu? Nếu như buổi ca nhạc "Duyên Dáng Việt Nam" hay "Người ấy và Tôi Em chọn ai" đổi đi cái tên ấy thì ta không chống nó sao?

Bỏ đi chữ Taste Vietnam chỉ là một chiêu thức luồn lách để thực hiện công tác văn hóa vận mà tránh được phần nào sự bén nhọn của các khẩu hiệu "Taste freedom of speech" vân vân của chúng ta, khiến công tác văn hóa vận của VC ít lộ liễu hơn. Một số đồng hương cho rằng cố vấn cho du sinh bỏ chữ Taste Vietnam là vẽ đường cho hươu chạy, hay giúp "mai phục hóa" công tác văn hóa vận của VC.

Thưa quý vị,

Cho dù Hoàng Sơn Trà, ông Trương Minh Đức và BS Bùi Trọng Cường có nói khác nhau, điểm ghi nhận ở đây là các vị ấy đã có thảo luận và thỏa thuận với nhau và cuộc thảo luận này diễn ra phía sau lưng của các hội đoàn.

BCH CĐ trước cũng như sau cuộc họp riêng ấy đã không thông báo với các hội đoàn, mà người ta biết được qua những sự tiết lộ bên lề.

TÀI TRỢ CỦA TÒA ĐẠI SỨ CSVN, ÔNG NÓI GÀ BÀ NÓI VỊT

Kính thưa quý vị,

Trong phần phát biểu của BS Bùi Trọng Cường mà chúng tôi vừa phát thanh, BS có nói là "tụi nó không nhận tiền, trả lại số tiền dó". Số tiền mà BS Cường nói là tiền tài trợ cho Taste Vietnam của Tòa Đại Sứ CSVN. Nói về vấn đề tài trợ này, Hoàng Nguyên hỏi BS Cường

HN: - Theo chúng tôi được biết, một nguồn tin mà một người trong buổi họp đó nói ra đó, là phía bên du sinh có nói rằng họ sẽ không nhận sự tài trợ của toà đại sứ CSVN trong lần này. Cái điều đó có đúng không bác sĩ?

BS BTC: -Họ nó rằng là họ sẽ trả lại cái số tiền một ngàn đó và họ bỏ cái tên của tòa đại sứ VN và họ bỏ cái tên của toà đại sứ VN ra khỏi cái danh sách của những nhà bảo trợ.

Song kính thưa quý vị, tại buổi hội chợ Taste Vietnam này, chúng tôi hỏi du sinh Hoàng Sơn Trà, thì anh ta nói hoàn toàn khác. Hoàng Nguyên hỏi Hoàng Sơn Trà:

HN: - Như vậy anh là một người trong Ban Tổ Chức. Theo anh biết thì cái tổ chức này có được cái sự ủng hộ của toà đại sứ VN hay không à?

HSTrà: - Cái việc ủng hộ thì tất cả những sự ủng hộ của tất cả mọi người đều được welcome, bởi vì tụi em là sinh viên, tụi em không có tiền và tất cả mọi sự ủng hộ tụi em đều vui lòng Và đặc biệt sự ủng hộ này thì phải được sự chấp nhận của ban tổ chức.

HN: - Dạ, cám ơn anh. Kế đến là chúng tôi muốn hỏi là chúng tôi được biết một nguồn tin là trong khi nói chuyện với BCH CĐ, đây là một nguồn tin mà tôi mới nhận được thôi, thi anh nói là sẽ không có nhận sự tài trợ của toà đại sứ CSVN. Điều đó có đúng hay không ạ?

HSTrà: -Cái này em không phát biểu như vậy.

Kính thưa quý vị, một lần nữa, chúng ta lại nghe ông nói gà, bà nói vịt. BS Cường thì nói du sinh nói sẽ trả lại số tiền cho toà đại sứ VC, còn xếp du sinh Hoàng Sơn Trà thì nói "Em không phát biểu như vậy", và đồng thời tuyên bố nhận mọi sự ủng hộ vì sinh viên không có tiền. Một trong hai bên phải có kẻ trí trá nói ngoa, nhưng có lẽ chúng ta đều hy vọng ông Chủ Tịch CĐ nói sự thật. Đó là một phần của kết quả thương thuyết giữa BCH CĐ và du sinh, sau lưng các hội đoàn.

MỤC ĐÍCH CỦA CUỘC THẢO LUẬN RIÊNG GIỮA BCH CĐ VÀ DU SINH VC

Nhưng mục đích của cuộc gặp gỡ riêng giữa du sinh và BCH CĐ là gì? Hoàng Nguyên hỏi Hoàng Sơn Trà, trưởng ban tổ chức Taste Vietnam:

HN: - Chúng tôi được biết là cách đây mấy hôm, hình như là hôm tối thứ Tư, quý anh trong Ban Tổ Chức có gặp gỡ với lại BCH của CĐ tại đây. Dạ, xin anh cho biết nội dung của cuộc gặp gỡ đó, để làm gì à?

HSTrà: Cuộc gặp này này thì để nhằm hiểu rõ hơn, bởi vì đó là sinh viên ở đây cũng có thông tin là những người ở đây họ có, sẽ biểu tình để phản đối .Thì em muốn đến để trình bày với các anh các chị biết rằng là tụi em làm, các sinh làm một cách thuần túy về văn hoá, không dính dáng về vấn đề về chính trị. Dạ vâng.

Du sinh VC thì có mục đích rõ ràng, vậy thì mục đích của BCH CĐ là gì?

Thưa quý vị, gặp gỡ du sinh cũng không hẳn là không tốt nếu như ta biết lợi dụng cơ hội này thuyết phục các bạn du sinh ấy về nhân quyền, dân chủ, hoặc nếu không thuyết phục được thì ta nêu ra yêu sách với họ về việc giúp đồng bào trong nước bằng cách phổ biến trong hội chợ tình trạng nhân quyền ở VN, tình trạng tự do bị bóp nghẹt ở VN hay tình trạng tranh chấp giữa các giáo dân và CSVN. Cho dù ta biết du sinh VC chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, đó là một cách dùng lửa thử vàng,

Xin mời quý vị nghe BS Cường nói về mục đích gặp gỡ của BCH CĐ với các du sinh VC. Hoàng Nguyên hỏi:

HN: - Dạ, xin BS cho biết cái mục đích của mình gặp gỡ các du sinh lần này để làm gì vậy BS?

BS BTC: -Thật tình lúc đó chả có mục đích gì hết, nó đòi gặp, thì mình gặp, có vậy thôi.

Kính thưa quý vị,

Nghe đến đây thì chúng ta cũng đã thấy phía bên du sinh thì có mục đích hẳn hoi, là để thuyết phục CĐ, còn phía CĐ thì thật vô tư, không có chủ đích, gặp chỉ là để thoả mãn yêu cầu gặp gỡ của du sinh VC. Sự chuẩn bị tư tưởng, tinh thần tranh thủ chính trị của hai bên thật có cách biệt khá xa.

VĂN HÓA VẬN LÀ VĂN HÓA VẬN

Du sinh cố thuyết phục CĐ là họ chỉ làm văn hóa, không làm chính trị. Xin mời quý vị nghe suy nghĩ của BS Bùi Trọng Cường về công tác văn hóa vận này của du sinh VC:

BS BTC: - Ở đây chúng ta phải làm sao đó, cái vấn đề phải làm sao đó, để rằng chúng ta để cho các em đó, nó nhìn với mình, mình không phải mình qua đây rồi mình hận thù, rồi mình đi mình đả phá chúng nó, chúng nó đang làm một cái việc mà có thể nói rằng là chính mình, mình không có nhiều thì giờ để mà mình làm nữa. Thành ra cái vấn đề văn hóa là cái chuyện, cái chuyện tôi nói thật, tôi cũng cũng sẽ làm những cái việc văn hóa. Nhưng mà cái vấn đề chính trị đó là cái vấn đề của tụi mình, mình đang lo.

Kính thưa quý vị,

Cái chiêu bài làm văn hóa, không làm chính trị của VC dường như nghe quen quen. Đó là lập luận của ông bầu Thuần, người tổ chức đêm ca nhạc "Người ấy và Tôi, Em chọn Ai", với Trịnh Hội làm MC, mà CĐ người Việt ở Qld và New South Wales đã chống thật mạnh mẽ cách đây trên một năm. Đó cũng là lập luận của VC khi làm công tác văn hóa vận.

Sau khi nghe BS Bùi Trọng Cường nói như vậy thì ông Trần Hưng Việt, cựu CT CĐ Qld lên tếng. Trong phần này vì ông Việt đứng xa máy thu âm nên tiếng không được rõ. Chúng tôi xin tóm tắt là ông Việt đặt câu hỏi rằng nếu nói là du sinh làm văn hóa thì tại sao chúng ta lại chống Duyên Dáng Việt Nam khi họ cũng nói là họ làm văn hóa. Trong phần phát thanh sắp tới, giọng nữ là của bà Nguyễn thị Bạch Phượng, giọng nói gần microphone là của Hoàng Nguyên và BS Cường. Người nói chen vào sau cùng là ông Trương Minh Đức. Xin mời quý vị theo dõi:

Trần Hưng Việt: - Thưa BS, nói như vậy đó thì cái vấn đề như cái phần văn nghệ Duyên Dáng Việt Nam qua bên đây đó, chỉ là để phổ biến cái văn hóa văn nghệ VN...

BS BTC ngắt lời: - Thì tôi phản đối chớ, tôi phải đối chớ.

HN: - Tại sao mình phản đối Duyên Dáng Việt Nam mà mình không phản đối cái này à?

Nguyễn thị Bạch Phương: -Cái này nó còn nói ở đây rõ ràng là của tòa đại sứ VC hỗ trợ đây nè. Cái này đây là rõ ràng nha quý vị, cái này là từng chữ, cái bản này là của ...

HN: - Dạ trên đường đi đến đây tôi cũng có suy nghĩ cái Duyên Dáng Việt Nam cũng là làm văn hóa thôi, mà chúng ta chống, không lẽ nào mà cái này nó khác với Duyên Dáng VN?

Trương Minh Đức: - Taste Vietnam, trong cái chữ đầu là cái Taste Vietnam là nó cam kết nó sẽ bỏ cái Taste Vietnam đó.

Kính thưa quý vị,

Trước sự chất vấn tại sao ta chống buổi văn hóa vận Duyên Dáng Việt Nam mà BS Cường lại cho việc du sinh VC làm là "chúng nó đang làm một cái việc mà có thể nói rằng là chính mình, mình không có nhiều thì giờ để mà mình làm nữa", thì chúng tôi không có được câu trả lời của BS Cường. Sau khi ông Trương Minh Đức nói chen vào, đề tài bị chuyển sang việc du sinh bỏ chữ Taste Vietnam.

Kính thưa quý vị,

Nghe qua thì dường như sau buổi gặp gỡ riêng giữa BCH CĐ và du sinh thì du sinh đã phần nào thuyết phục được một vài người trong buổi họp ấy là họ không phải làm công tác văn hóa vận của nghị quyết 36 mà chỉ làm văn hóa. Đó là điểm du sinh đạt được sau cuộc hội kiến. Còn phía BCH CĐ đạt được những gì?

Thưa quý vị, BCH CĐ được 5 cái vé mời vào xem văn nghệ của Taste Vietnam. BS Cường phản ứng ra sao trước lời mời này? Ông Trần Hưng Việt hỏi:

THViệt: - Chúng tôi có thêm một nguồn tin nữa, là bác sĩ Bùi Trọng Cường được cái Ban Tổ Chúc phía bên kia chút nữa mời vào trong đó tham dự cái buổi lễ khai mạc, có hay không?

BS BTCường: - thì bây giờ cái câu trả lời là nó mời tôi vô trong đó, có mời, nó có nhận lời nó mời. Nó nói rằng là nó sẽ mời tối thiểu là 5 người trong cái nhóm anh em của mình, chớ không phải một mình tôi. Năm người. Và nó nói tôi chọn dùm cho nó năm người để nó mời vì cái số giấy mời nó chỉ có một trăm bảy mười mấy cái giấy mời thôi, mà bây giờ nó sợ là nó không có đủ chỗ để cho nhiều hơn. Nhưng mà nó mời mình năm người. Mà bây giờ đó, thì nó lại khác rồi. Vì bây giờ mới được cái tin đó là tụi Tòa Đại Sứ CS nó bay lên trên này ba đứa. Nó mời lên ba đứa. hỏng phải tụi nó bay lên ba đứa. Bây giờ đó, tụi sinh viên nó không muốn cho ba cái người đó đến đây. Tụi cảnh sát nó cũng không muốn cho ba người đó đến đây. Mà tôi chỉ mới biết đến đó thôi. Họ có đến hay không là cái chuyện của đám của nó.

THViệt: - Năm người. Nó mời mình năm người, bác sĩ có nhận lời chưa?

BS BTCường: - Nó mời rồi, mà tôi không có trả lời là tôi vô hay không vô, để coi cái tình hình trong buổi chiều hôm nay coi như thế nào.

Kính thưa quý vị,

Chúng tôi không biết nguồn tin ba nhân vật tòa đại sứ CSVN bay lên, việc du sinh không muốn và cảnh sát không muốn họ tham dự, thì BS Cường nhặt được ở đâu, khả tín đến độ nào. Việc du sinh VC đã nhận tiền tài trợ của toà đại sứ CSVN lại không muốn họ tham dự, mà lại mời BCH CĐ đang chống đối thì quả thật là điều trớ trêu, hoặc là một chiêu thức chính trị tuyệt vời. Về phía cảnh sát, chúng tôi không hiểu tại sao cảnh sát lại có quyền phát biểu ý kiến như vậy vì ba nhân vật CSVN ấy là nhân viên của ngoại giao đoàn, cũng là thành viên bảo trợ của buổi hội chợ.

Sau đó BS Bùi Trọng Cường có cho biết lý do để xem tình hình ra sao vì BS muốn cử người và bên trong xem sinh họat của du sinh VC như thế nào. Cuộc thảo luận giữa đồng hương tị nạn trở nên sôi nổi hơn nữa. Trong phần phát thanh sau đây, người hỏi BS Cường "OK là cái gì" ông Nguyễn Bửu Lộc, CT Hội Ái Hữu Không Quân, người ủng hộ việc đi vào xem du sinh trình diễn văn nghệ để biết tin tức là ông Nguyễn Hữu Nam, người phản đối việc BS Cường vào dự là ông Huỳnh Bá Phụng, CT Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH, và người đưa ra vấn đề về việc BS Bùi Trọng cần thông báo cho hội đoàn biết trước về cuộc họp riêng với du sinh VC là ông Trần Hưng Việt, giọng nữ là bà Ngyễn thị Bạch Phượng.

BS Bùi Trọng Cường: - Khi nói nói nó mời lên năm người, tôi nói là OK, để cái chuyện đó chiều hôm nay mới tính được. Có vậy thôi.

HN: - Dạ, có nghĩa là tới giờ này vẫn chưa có tính hả bác sĩ?

Nguyễn Bửu Lộc: - Tôi vừa nghe anh Cường nói là "nó mời năm người, tôi chỉ nói là OK", thì OK là cái gì xin anh Cường cắt nghĩa cho rõ ràng một chút. Anh đã nói "nó mời năm người, tôi nói là OK", nghĩa là làm sao? Nghe lại băng ...

Nguyễn Hữu Nam: - Thật ra thì chúng ta cũng cần có người đại diện vào để xem cái hành động của chúng xem nó làm làm sao. Phải có người đại diện cộng đồng của chúng ta, bất cứ người nào cũng được và vào trong đó để biết cái hành động và cái việc làm của đám du sinh này như thế nào. Bởi vì chúng ta đã họp và để nói rằng đây là cái văn hóa vận và cái nghị quyết ba mươi sáu thì chúng ta phải tìm mọi cách vì đại diện người người Việt tự do vào..

Huỳnh Bá Phụng: - Tôi có ý kiến. Nếu mà ông Chủ Tịch mà nhận lời vô đó là một cái dại vô cùng. Mà nếu mà muốn để cho, để vô trong đó để biết nó làm cái gì thì một người bình thường. Bởi vì nó sẽ nói rằng có sự hợp tác của ông CT CĐ Người Việt Qld. Còn một anh vô danh tiểu tốt nào trong cộng đồng cũng được hết.

BS Bùi Trọng Cường: - Thì đó, nó nói nó mời năm người, thì bây giờ tui nói là ai đi vô? Cái chuyện đó là chuyện tính sau. Nhưng mà bây giờ đó, bây giờ có lẽ nó khác rồi.

Trần Hưng Việt: - Cái, một điểm mà tôi nghĩ là các anh em hội đoà, đoàn thể rất là buồn đó, là ngay sau buổi hop với bên kia vào tối thứ Tư đó, có thể BS không có thể đủ thời giờ để BS mời các anh em vào buổi họp, nhưng mà từ đó tới bây giờ gần 48 tiếng đồng hồ rồi, BS có dư và ộng rãi thời giờ để mời anh em tới và BS trình bày dùm cho mọi người nghe là cái diễn tiến của buổi họp đó ra sao chớ không phải để cho anh em đợi, tìm kiếm, được tình cờ biết vào giờ phút chót và mời BS tới để mà đối chất như thế này.

Huỳnh Bá Phụng: - Tôi thấy như thế này nè. Chứng tỏ là ông Chủ Tịch không tôn trọng các hội đoàn và những thành viên trong cái cộng đồng này.

BC Bùi Trọng Cường: - Anh đừng có nói như vậy, anh Phụng.

Huỳnh Bá Phụng: - Tôi nói

BS BTCường: - Anh đừng có nói là tôi không tôn trọng.

HBPhụng: - Tôi nói

BS BTCường: - OK cứ việc nói đi. Anh nói thì thôi anh nói một mình anh thôi, tôi đi. (BS Cường kéo ghế bỏ đi)

Trần Hưng Việt: - Tôi đồng ý, tôi đồng ý cái chuyện đó là vì nếu tôn trọng hội đoàn đó, anh họp xong với phe bên kia đó, thì anh phải cho các hội đoàn đoàn thể biết.

Nguyễn thị Bạch Phượng: - Đừng nói mình không có phương tiện, mình có thể gởi email, và đó, mình không có email người này thì mình gởi những email người khác.

Một số đồng hương đề cử đai diện đài 4EB vào xem chương trình văn nghệ nhưng cá nhân chúng tôi đã từ chối. Nếu du sinh VC mời đài 4EB vào với tư cách truyền thông, chúng tôi có thể vào làm phóng sự như đã phỏng vấn Hoàng Sơn Trà, nhưng chúng tôi không thể dùng một trong năm vé mà du sinh VC mời BCH CĐ để vào được. Lý do là vì dùng những giấy mời ấy thì kể như chúng tôi là người đại diện cho CĐ. CSVN có thể mượn cơ hội này tuyên truyền là có được sự tham gia của CĐ chúng ta, như vậy là ta sẽ sụp bẫy của nghị quyết 36. Đối với BS Bùi Trọng Cường thì cái tin có hay không có ba nhân viên tòa đại sứ VC vào dự có thể có ý nghĩa khác nhau, nhưng đối với chúng tôi thì hội chợ Taste Vietnam này vẫn là một hoạt động văn hóa vận của VC, cho dù có hay không có mặt ba nhân viên tòa đại sứ này.

Sau khi cuộc họp giải tác, đồng hương tiếp tục cuộc biểu dương với khí thế mạnh mẽ. Sau phần quốc ca Úc và Việt, ông Trần Hưng Việt đã phát biểu và hô to khẩu hiệu như sau:

Trần Hưng Việt: - Chúng ta có mặt ở đây để nói lên sự phản đối của chúng ta trước âm mưu của nhà cầm quyền CSVN, lợi dụng tuổi trẻ VN, lợi dụng những sự hời hợt của những người ủng hộ cho chế độ của những người ủng hộ cho chế độ một cách lén lút và âm thầm; để chúng ta phản đối những âm mưu tiếp cận với nhà cầm quyền CSVN. Cho nên chúng ta không bao giờ lùi bước trước những âm mưu đó, và dù có những sự chối bỏ hay là những sự... gọi là ngụy biện cho rằng không có bàn tay của CSVN nhúng vào, chúng ta hoàn toàn không thể chấp nhận được. Do đó, chúng tôi xin thay mặt tất cả những đồng hương ở Qld này không có mặt được ở đây ngày hôm nay, xin cám ơn tất cả quý vị đã hăng hái góp sức tham dự cái cuộc chống đối này. Và xin mọi người cùng chúng tôi hô lên những khẩu hiệu sau đây để nói lên cái lập trường vững chắc của người Việt tị nạn chúng ta.
Đả đảo CSVN VN!

Tự do và nhân quyền cho VN!
Đả đảo những âm mưu tiếp cận với CS VN!
Đả đảo những âm mưu bắt tay một cách lén lút và hèn hạ với CSVN!
Đả đảo CSVN!

Kính thưa quý vị,

Khi thu phóng sự này chúng tôi đã được sự đồng ý của CĐ Qld. Chúng tôi rất ngần ngại và đắn đo hơn thiệt việc phát thanh những điểm mà dư luận có thể xem là vạch áo xem lưng. Tuy nhiên, trước sự tấn công bằng văn hóa vận của VC ra hải ngoại, chúng tôi thiết nghĩ không chỉ ở Queensland mà cả Úc châu, và trên toàn thế giới, người Việt tị nạn CS cần có một tiếng nói thống nhất, một thái độ chung và dứt khoát để đối phó với những âm mưu văn hoá vận này, đặc biệt là khi VC dùng du sinh như cừu non đi trước làm bình phong.

Trong giới du sinh, có lẽ phần lớn là các bạn trẻ vô tư đi du học, nhưng hầu như chắc chắn là có những tay cán bộ chỉ đạo núp dưới hình thức du sinh này. Những người lãnh đạo du sinh có phải là cừu non hay là cáo mang áo da cừu, chúng tôi sẽ có bài luận về sau. Xin chân thành cảm ơn quý vị đã theo dõi.

Hoàng Nguyên (4eb)
Hoang4eb@gmail.com



Sunday, October 5, 2008

TẠI SAO KHÔNG DÁM?...



THE LITTLE SAIGON DAILY NEWS NO 36 SATURDAY OCTOBER 04, 2008


Những điều nên nói ....

Đào Nương

TẠI SAO KHÔNG DÁM?...

Như đã lập đi lập lại nhiều lần, Ðào Nương tôi và hệ thống báo Saigon Nhỏ sẵn sàng nhường diễn đàn cho ông Nguyễn Chí Thiện lên tiếng về những nghi ngờ của “đồng hương” bắt nguồn từ những lời tuyên bố bất nhất của chính ông Nguyễn Chí Thiện suốt 13 năm qua. Ông Nguyễn Chí Thiện không trả lời nhưng “bạn bè” ông Thiện thì ào ào lên bệnh vực ông Thiện và chụp mũ cho những người nghi ngờ là cộng sản. Thật là buồn cười. Ông Nguyễn Chí Thiện dù có thật là tác giả tập thơ Vô Ðề thì cũng chỉ là một thi sĩ đâu phải tổng thống hay thủ tướng mà các ông nhà văn Việt Nam tự do trong đó có cả các sĩ quan của QLVNCH phải chạy vòng vòng lo cho ông như thế. Thử tưởng tượng sau này (chắc không lâu) “đồng hương” có đầy đủ bằng chứng là ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả tập thơ Vô Ðề thì sao? Chuyện đâu còn có đó mà. Gương Phạm Xuân Ẩn còn đó.

Khi đi sâu vào chi tiết mới thật buồn cười. Ðào Nương tôi không có ác cảm gì với ông Thiện cả. Trái lại là đàng khác vì có đôi lần đi ăn với bạn bè chạm mặt ông, ông có khen Ðào Nương tôi đẹp. Ông chỉ thiếu chữ lão thôi. Số người nghi ngờ ông không thiếu những người có uy tín, phân tách sự việc một cách nghiệm túc. Khi Saigon Nhỏ giúp ông cơ hội “phục hồi” danh dự thì tại sao ông Nguyễn Chí Thiện lại từ chối. Trong khi đó những người ra tiếng bệnh vực ông Nguyễn Chí Thiện thì lại có nhiều ông nói dối, lật lọng còn hơn .... cuội. Cuội mà bênh ai thì người đó chỉ đi từ chết đến bị thương.

Ðào Nương tôi chỉ yêu cầu những người lên tiếng dùm cho ông Thiện trả lời dùm hai câu hỏi chính:

1. Tại sao ông Nguyễn Chí Thiện lại trả lời bất nhất, trước sau tương phản nhau về thời gian, sự việc xảy ra về cùng một sự kiện quan trọng trong đời sống ông ta.

2. Nếu là tác giả tập thơ Vô Ðề tại sao lại không dám nhận giảo nghiệm chữ ký dưới sự chứng kiến của công chúng và báo chí, truyền thanh, truyền hình. Nhất là khi những ông chạy cờ vừa cho biết ông đã nhận được bản chánh của tập thơ do Bộ Ngoại Anh trả lại?

Khi ông PNN khi chạy vòng vòng để bênh vực cho ông Nguyễn Chí Thiện, ông PNN trưng ra một bức hình nói rằng đó là bức hình của cựu Ðại úy Nguyễn Hữu Luyện và Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện chụp chung ở trong tù.

Không biết ông PNN và ông Nguyễn Chí Thiện ở tù cộng sản nào mà chụp được tấm hình này. Vì trong hệ thống nhà tù cuả Việt Nam , dù là dưới chế độ VNCH trước kia hay Cộng sản sau này, đều TUYỆT ÐỐI CẤM CHỤP HÌNH.

Một số anh em Biệt Kích Nhảy Bắc hỏi ông Luyện về tấm hình này. Lời xác minh cuả ông Nguyễn Hữu Luyện trên diễn đàn thaoluan9: “Anh Luyện nói anh không có ở tù chung với ông Nguyễn Chí Thiện bao giờ, mà anh Luyện chỉ được nghe tiếng ông NCT thôi”.

Thế giới đổi thay từng ngày. Những người chạy cờ cho ông Nguyễn Chí Thiện vì có dính líu vào “đại cuộc” thì Ðào Nương tôi còn hiểu được. Nhưng những ông mang danh trí thức trong cộng đồng tại sao không nhìn lại những dữ kiện khiến nhiều người nghi ngờ ông Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả tập thơ Vô Ðề. Hệ thống báo Saigon Nhỏ không phải vô cớ mà đặt vấn đề phải bạch hoá nghi án về văn học của tập thơ Vô Ðề mà ông Nguyễn Chí Thiện là tác giả hay không phải là tác giả? Nếu không được sự cộng tác của ông Nguyễn Chí Thiện thì chúng tôi cũng sẽ đi đến cùng để trả danh dự này lại cho tác giả đích thực của nó.

Trong số báo này, vì không được sự đồng thuận của ông Nguyễn Chí Thiện về cuộc giảo nghiệm chữ ký, Saigon Nhỏ xin đăng tải hai bức thư:

1. Thư của tác giả Vô Danh bằng tiếng Pháp trong ấn bản đầu tiên lọt ra hải ngoại vào năm 1979 trước khi báo Người Việt của ông Ðỗ Ngọc Yến và ông Minh Thi vào năm 1980 cho biết ông Nguyễn Chí Thiện là tác giả tập thơ Vô Ðề. Bản tiếng Pháp này có thể tìm thấy trong tuyển tập Chúc Thư của Một Người Việt Nam do báo Văn Nghệ Tiền Phong xuất bản, trong Tiếng Vọng từ Ðáy Vực do anh em ông Viên Linh-Nguyễn Hữu Hiệu xuất bản cũng như sau này trong Hoa Ðiạ Ngục của Nguyễn Chí Thiện cũng có.

2. Thư của ông Nguyễn Chí Thiện gửi cho ông Nguyễn Ngọc Bích để cám ơn về việc ông Bích đã dịch Hoa Ðiạ Ngục ra tiếng Anh. Hai bức thư này, một tiếng Pháp, một tiếng Việt này đã được một chuyên viên về giảo tự phân tách và kết quả đây là chữ viết của hai người khác nhau. Nếu quí vị chú ý đến những chữ g, p của ông Vô Danh bao giờ cũng có vòng tròn, chữ e, h của ông Vô Danh cũng đều đặn và có vòng tròn, chữ viết của ông Nguyễn Chí Thiện trong thư gửi cho ông Nguyễn Chí Thiện thì những chữ trên chỉ là một đường thẳng. Không cần phải mắt của một chuyên viên giảo nghiệm của FBI, INS chúng ta cũng có thể nhận ra bằng mắt thường sự khác biêt này..

Tuy nhiên, đây chỉ là một trong nhiều cuộc thử nghiệm khác mà báo Saigon Nhỏ khi đi tìm sự thật đã phát giác ra. Và chúng tôi xin nhường phần lên tiếng cho ông Nguyễn Chí Thiện trên diễn đàn Saigon Nhỏ hay một cuộc giải nghiệm chữ viết do chính nhân viên FBI chủ tọa với sự tham dự của nhiều nhân vật trong cộng đồng.

Nên nhớ ông Nguyễn Chí Thiện đến Hoa Kỳ trong cượng vị là tù nhân chính trị và là tác giả tập thơ Vô Ðề. Khi ông Nguyễn Chí Thiện không hợp tác thì hệ thống báo Saigon Nhỏ sẽ chuyển toàn bộ mọi nghi ngờ của chúng tôi cho cơ quan điều tra liên bang Hoa Ky tức FBI. Bằng cách này hay cách khác, nghi án này phải chấm dứt để trả lại danh dự cho tác giả của tập thơ Vô Ðề. Nếu sau khi cuộc điều tra kết thúc và FBI cho biết ông Nguyễn Chí Thiện đích thực là tác giả tập thơ Vô Ðề, người Việt hải ngoại sẽ hân hoan xóa bỏ mọi nghi ngờ về ông Nguyễn Chí Thiện để chúng ta tiếp nhận một thi nhân đã để lại cho chúng ta hàng ngàn câu thơ chống cộng hào hùng và bi thương. Và Ðào Nương tôi mong rằng đó là sự thật. Nhưng nếu kết quả của FBI ngược lại ...

Wait and see. Chờ xem vậy!

Đào Nương



Bút tích của Tác Giả Vô Danh, gởi kèm Tập Thơ Vô Đề. (năm 1980)


Thư của Nguyễn Chí Thiện gởi cho GS Nguyễn Ngọc Bích ngày 6 tháng 12, 1995 (Nguyễn Chí Thiện đến Hoa Kỳ ngày 01-11-1995)

Bản viết tay này đã được một chuyên viên giảo nghiệm lấy hết dấu tiếng Việt ra để dễ so sánh. Trong đó chúng ta dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy là tự dạng không giống nhau nhất là những chữ như g, p, l, e, n.

Chúng tôi không muốn tin vào những điều này nên muốn dành cho ông Nguyễn Chí Thiện một cuộc giảo nghiệm trước công chúng Việt Nam với sự hiện diện của một nhân viên công quyền Hoa Kỳ (có thể la một điều tra viên cuả FBI) để thẩm định. Bằng mọi cách nghi án này phải chấm dứt để trả lại danh dự cho tác giả của tập thơ Vô Ðề mà có thể đó chính là ông Nguyễn Chí Thiện. Chỉ tiếc là ông Nguyễn Chí Thiện đã không đồng ý nên vì thế nội vụ sẽ được Saigon Nhỏ chuyển qua một giai đoạn khác.



Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Đã Nói Sự Thật


Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Đã Nói Sự Thật Quá Hiển Nhiên: “…chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét …“

Nguyễn An Quý

Từ sáng sớm ngày 19 tháng 9 năm 2008, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã huy động một lực lượng hùng hậu gồm một số chó nghiệp vụ, một lũ côn đồ khá đông và hằng trăm công an đủ loại, có cả ông tướng công an Nguyễn Đức Nhanh trực tiếp chỉ huy đội xe cơ giới đến đập phá Toà Khâm Sứ. Cả thế giới bàng hoàng khi hay tin Toà Khâm Sứ bị đập phá.

Ngày 20 tháng 9 năm 2008, Uỷ Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội lại tổ chức một cuộc họp và có mời Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đến tham dự. Nội dung của buổi họp không thấy được phổ biến, nhưng qua lời phát biểu của Đức Giám Mục Hà Nội thì được biết buổi họp của Uỷ Ban nhằm mục đích kể công với Đức Cha Kiệt là Uỷ ban Hà Nội đã ban ân huệ cho Giáo phận Hà nội trong những năm vừa qua như được phép tổ chức các lễ hội, được phép tổ chức các ngày lễ Noel … đó là điều thứ nhất, còn điều thứ hai tức về chuyện Toà Khâm Sứ thì ông Chủ tịch Uỷ ban có đề cập ngoài vấn đề pháp lý, chúng ta phải cư xử theo tình người.

Người viết xin mở dấu ngoặc ở đây để nói về lời tuyên bố của ông Chủ tịch khi đề cập đến tình người trong cách hành xử về vụ việc Tòa Khâm Sứ. Thật sự thì cũng rất éo le vì chuyện văn chương chữ nghĩa của các nhà đỉnh cao trí tuệ thường khác với những người Việt Nam con rồng cháu tiên bình thường. Cứ xem đám đỉnh cao trí tuệ này đã giải quyết vụ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ theo tình người VC như thế nào thì rõ, tình người VC khác với tình người của người Việt Nam và cả nhân loại. Quả thật, thế gới đã ngậm đắng nuốt cay trong suốt thời gian qua, khi nhìn thấy sự việc lạ đời của một nhà nước tự xưng là nhà nước pháp quyền, lại đi đối phó với những người dân hiền hoà một cách điên rồ. Thế giới đã chứng kiến qua hình ảnh được đưa lên Net về cái tình người mà họ đang dùng là xịt hơi cay, đánh chảy máu mặt bà già, đánh bể đầu nhà báo Ben Stocking, tình người VC là những chiếc xe ủi đất cày phá Toà khâm Sứ, tình người VC là cho thành phần bất hảo đến đập phá đền Thánh Giêrađô Thái Hà, bắt Tượng Đức Mẹ Sầu Bi và Thánh Giá nhốt vào thùng sắt. Họ đã đem Mẹ và Thánh Giá đi đâu? chắc có lẽ để bắt Đức Tổng Kiệt phải trả tiền nộp phạt một triệu bảy trăm ngàn năm trăm đồng để đổi lại Tượng Đức Mẹ và Thánh Giá .

Xem ra tình người VC là của lũ vượn người, nên thường khác với tình người của nhân loại.

Đó là chuyện tình người mà Uỷ Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội đã nhấn mạnh khi nói chuyện với Đức TGM Ngô Quang Kiệt.

Bài phát biểu của Đức TGM Ngô Quang Kiệt được ghi âm rất rõ ràng, cả thế giới đều được nghe rõ mồn một với giọng nói khá bình tĩnh của một vị mục tử khi đang hiên ngang đối diện với bạo lực.

Khi đề cập đến vấn đề Uỷ Ban kể công với Giáo hội Công giáo, Đức Tổng Giám Mục đã phát biểu rất chính xác và rất tình người qua câu nói:

“Trước hết ông chủ tịch có nói rằng: Uỷ ban nhân dân thành phố đã tạo rất là nhiều điều kiện cho Giáo hội Công giáo trong những năm qua, nhất là dịp lễ Noel … chúng ta phải công nhận trong những năm gần đây có nhiều điều kiện, thế tuy nhiên khi như thế, khi nói tạo điều kiện vẫn còn mang cái tâm lý xin cho. Tức là cái này là cái ân huệ tôi ban cho anh đó. Nhưng mà cái tôn giáo là cái quyền tự nhiên con người được hưởng. Và nhà nước vì dân cho dân phải có trách nhiệm tạo điều đó cho người dân, chứ không phải cái ân huệ chúng tôi xin. Không có. Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải cái ân huệ “Xin Cho”

Không hiểu các nhà đỉnh cao trí tuệ có hiểu nổi câu nó rất rõ ràng mà Đức Tổng Giám mục Hà Nội đã nhấn mạnh bằng giọng nói rất mạnh mẽ: ”… chúng ta phải công nhận trong những năm gần đây có nhiều điều kiện, thế tuy nhiên khi như thế, khi nói tạo điều kiện vẫn còn mang cái tâm lý XIN CHO và Đức Giám Mục đã kết luận bằng lời tuyên bố quá minh bạch: “Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải xin cho”.

Xin các nhà đỉnh cao trí tuệ nhớ cho kỹ: Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải xin cho, không phải ân huệ để nhà nước kể công là nhà nước đã thế nầy thế nọ khi đề cập những vấn đề có liên quan đến tôn giáo.

Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội tưởng rằng buổi họp hôm 20 tháng 9 năm 2008 là để đe dọa cũng như ra mặt thị uy về quyền hành của những quan chức nhà nước Xã hội chủ nghĩa Việt Nam với Đức Giám Mục Hà Nội. Thế nhưng Đức TGM Hà Nội đã chẳng chút sợ sệt và cũng chẳng nể mặt ông quan nào cả dù ông lớn hay ông nhỏ, nên Ngài đã phát biểu một cách trung thực và thẳng thắn. Câu phát biểu rất thực tế và có giá trị lịch sử, nhất là trong khi cộng sản đang ra tay dùng mọi thủ đoạn đê hèn, bất chấp cả dư luận quốc tế để thủ tiêu, chà đạp nền công lý và chân lý qua hình ảnh Thái Hà và Tòa Khâm Sứ đang lâm nạn. Trong nghẹn ngào,

Ngài nói: ”…chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gí cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thực sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”

Sau buổi họp tại Uỷ Ban, lập tức tất cả các hệ thống truyền thông liền theo lệnh đảng đúng với khẩu hiệu trước sau như một của tập đoàn ông Hồ: nghe theo đảng, nói theo đài. Toàn bộ hệ thống báo đài bùng lên đem Đức Cha Kiệt lên bàn mổ với cái tài ăn gian nói dối của tập đoàn truyền thông báo chí đảng csVN. Những tay nhà báo đã cắt xén câu nói lịch sử này, nhắm mục đích vu cáo và ghép tội phản động cho Đức Cha Kiệt. Chuyện phản động hay phản lại chế độ cộng sản gian manh cũng đồng nghĩa với nhau, không hơn không kém chút nào, cho nên câu nói của Đức Cha Kiệt đã đi vào lịch sử .

Các nhà đỉnh cao trí tuệ nên suy nghĩ một chút cho thấm thía cuộc đời khi đang nghe và đối diện với thực tế về tiếng kêu của dân oan, những bất đồng chính kiến một cách ôn hoà của những con người đang ước mong nạn cộng sản sớm chấm dứt trên đất Việt Nam ”… chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam …”

Câu nói của Đức Cha Kiệt đã phát xuất tự đáy lòng đầy nổi trăn trở, trăn trở khi đứng trước cảnh bất công nên đã Ngài hiên ngang nói với Uỷ Ban thành phố Hà Nội: “chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam …”. Đây là hình ảnh quá thực tế mà những ai đã được xuất ngoại chắc cũng thấm thía như Đức Cha Kiệt khi cầm cái hộ chiếu thì được như là một ân huệ của nhà nước ban cho, cho nên lại phải làm sao để được cấp hộ chiếu nữa, vô cùng nhục nhã.

Ai cấp cái hộ chiếu Việt Nam ? Có phải nhà nước “Cộng Hoà Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam ” do đảng cộng sản độc tài lãnh đạo cấp không nhỉ?

Chính cái nước CHXHCNVN này đã làm ô danh Dân tộc Việt Nam ...” chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam…” hay nói đúng hơn là chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu do đảng cộng sản Việt Nam hay nhà nước cộng sản Việt Nam cấp.

Câu này cũng tương tự như câu phát biểu của một vị tranh đấu trong nước: “Tôi lấy làm xấu hổ khi phải sống dưới chế độ cộng sản Việt Nam ”.

Câu nói của Đức Cha Kiệt lại càng phù hợp với những hành động đã và đang trải qua mà nhà nước CHXHCNVN đã đem ra áp dụng tại Thái Hà và Toà Khâm Sứ.

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN đem những bằng chứng giả tạo ra để cố xoá tan quyền sở hữu của Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà, hầu chiếm dụng đất đai một cách bất hợp pháp, và đã bị các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội phản đối.

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN hứa lèo với Vatican là sẽ trả Tòa Khâm Sứ, rồi phớt lờ và dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt luôn, bằng các vội vả lập công viên.

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN đánh đuổi nhà báo của hảng thông tấn AP là Ben Stocking, cho công an hành hung gây thương tích mà cả thế giới thấy rõ mồn một qua hình ảnh xuất hiện trên các trang mạng toàn cầu, rồi ông Lê Dũng đại diện cho nhà nước CHXHCNVN lại chối bai bải: không hề có chuyện an ninh đánh đập nhà báo gì cả.

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN mới tờ mờ sáng đã đem lực lượng đầu gấu, công an đủ loại, chó nghiệp vụ và dưới sự chỉ huy của tướng công an Nguyễn Đức Nhanh điều động đội cơ giới đến cày xới, phá Toà Khâm Sứ để thực hiện một cái công viên ô nhục. Có nhà nước nào đi làm công viên theo như cách làm như nhà nước CHXHCNVN không ?

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN đem thành phần ưu tú là con cháu của ông Hồ mang danh nghĩa Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh cùng với lũ đầu gấu đến nơi trang nghiêm thờ tự, trong lúc giáo dân đang đọc kinh cầu nguyện lại pha trò mất dạy múa hát và ca bài như có bác Hồ, bác Cáo để tìm cách khiêu khích với giáo dân.

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN mà đại diện là Uỷ Ban Nhân dân do ông Hoàng Công Khôi ký một văn bản gọi là “Quyết định xử phạt hành chánh trong lĩnh vực đất đai” gởi Toà Tổng Giám Mục Hà Nội đã không dám đặt thẳng vấn đề tịch thu Tượng Đức Mẹ Sầu Bi và Thánh Giá được đặt tại Toà Khâm mà lại dùng lối viết văn bản mập mờ, nhằm đánh lận con đen như phạt Toà tổng giám mục Hà Nội về hành vi tự ý để các đồ vật lên thửa đất 42 phố Nhà Chung (sic). Thử hỏi tang vật và đồ vật mà công an và người của nhà nước đến tháo gỡ tại Toà Khâm Sứ rồi bỏ vào xe bịt bùng đem đi là tang vật gì nhỉ? Tại sao lại không dám công khai ra lệnh tịch thu Tượng Đức Me, tịch thu Thánh Giá và tại sao lại không dám công khai chở trên xe bình thường mà lại bỏ vào xe bịt bùng nhỉ?

Không nhục sao được khi nhà nước CHXHCNVN điên khùng mở chiến dịch vu cáo, nhục mạ Đức Cha Kiệt, các Cha Dòng Chúa Cứu Thế và sai khiến thành phần bất hảo đến đe dọa giáo dân cầu nguyện, nhưng có ai sợ đâu?

Nhà nước CHXHCNVN có thấy nhục nhã khi điều động bọn đầu gấu đến quậy phá giáo dân cầu nguyện tại Thái Hà, tại Toà Khâm Sứ, nhưng giáo dân vẫn cứ bình an, coi sự quấy rầy như không có, họ đặt tâm trí vào việc cầu nguyện và không một chút bận tâm, họ coi thường và họ đã thương cầu nguyện xin tha thứ cho hạng người vô liêm sĩ do nhà nước xúi bẩy.

Biết bao giờ kể hết về những chuyện nhục nhã mà nhà nước CHXHCNVN đã làm trong suốt mấy chục năm qua từ khi nhà nước của ông Hồ xuất hiện? Làm sao kể hết được? giấy vở nào đủ để viết hết được? Nội cái những người lãnh đạo của nước CHXHCNVN khi đến nước ngoài đều chuyên môn phải đi cửa hậu thôi cũng đã cảm thấy nhục nhã trăm bề rồi.

Người viết chỉ nêu sơ về sự nhục nhã của nhà nước CHXHCNVN qua vụ dùng đòn phép đê tiện nhất, để cố tình chiếm đoạt đất Thái Hà và Toà Khâm Sứ, cố tình chà đạp công lý và sự thật một cách điên rồ, qua hành động sử dụng thành phần bất hảo để thực hiện kế hoạch cả vú lấp miệng em, như một phương cách duy nhất của đảng csVN, khi phải dùng kế sách để bảo vệ sự gian dối của nhà nước một cách trơ trẽn, cũng đủ nhục nhã với toàn thế giới rồi.

Thật nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam là ở chỗ ấy.

Nói chi đến cái nhục của các nhà lãnh đạo Bắc Bộ phủ, đi đâu cũng đem cái bùa đất nước tôi nghèo lắm, để van lạy và cầu xin viện trợ với cái tựa đề rất ruột: cứu đói giảm nghèo. Thế nhưng bao nhiêu tiền viện trợ nhân đạo của các nước đổ vào cho chương trình xoá đói giảm nghèo, đều lọt vào tay các nhà đỉnh cao trí tuệ hết trơn. Nhục ơi là nhục.

Đảng đỉnh cao trí tuệ hãy nghe Đức Cha Kiệt than thở để biết lòng yêu nước của một vị Giám mục ra sao? “… chúng tôi muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật, nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng “.

Đó là nỗi trăn trở của một người yêu nước nồng nàn đó các nhà trí tuệ ơi. Đảng cộng sản Việt Nam đã làm băng hoại bao thế hệ người Việt Nam rồi. Hãy can đảm lột xác đi cho dân tộc được nhờ với. Chừng nào còn chế độ cộng sản Việt Nam cai trị đất nước thì rõ ràng ai cũng lấy làm nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam đi nước ngoài cả, chứ không phải chỉ một mình Đức Cha Kiệt mà thôi đâu.

Bởi vì nhà nước cộng sản Việt Nam đã đào tạo giới trẻ trở thành Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh để phục vụ đảng một cách điên rồ, không cần suy nghĩ, như vụ đảng đã điều động lực lượng thanh niên nhà Hồ đến nhảy múa, ca hát, quậy phá Thái Hà và Toà Kâm Sứ khi giáo dân cầu nguyện.

Ôi ! còn gì nhục nhã hơn?

Nguyễn An Quý
Seattle, Tháng Mân Côi 2008

Chí Thiện hay Chí Ác

Duyên Lãng Hà Tiến Nhất

Quí độc giả đọc cái tiêu đề trên xin đừng vội cho rằng người viết có ý phỉ báng hay kết án ông Nguyễn Chí Thiện (NCT), người hiện đang sống tại miền Nam California, Hoa Kỳ là kẻ cùng hung cực ác (chí ác). Không, nghĩ thế là sai và tội nghiệp cho người viết. Với tiêu đề trên, chúng tôi chỉ có một suy nghĩ đơn giản là: nếu ông NCT chính thực là nhân vật Vô Danh, tác giả của tập thơ Vô Đề, thì ông đáng được suy tôn như cái tên của ông là chí thiện. Ngược lại, nếu ông NCT không phải là tác giả thật của tập thơ, mà cứ nhận vơ vào là của mình thì đúng là một tên đạo tặc chí ác. Chúng tôi đã đọc và luôn coi tác phẩm Vô Đề (Hoa Địa Ngục 1) như là một bài Trường Hịch viết bằng thơ thúc dục người dân VN đứng lên cứu nước. Với một tác phẩm tuyệt tác cả trên bình diện văn học lẫn chính trị (lịch sử đấu tranh của Dân Tộc) như vậy thì lẽ dĩ nhiên tác giả phải được ghi công xứng đáng. Nhưng trái lại, nếu ông NCT cầm nhầm tập thơ Vô Đề thì sự đạo thơ của ông gây ra hai hậu quả nghiêm trọng là: thứ nhất, làm tan rã hàng ngũ chống cộng của người Việt tỵ nạn, và thứ hai, làm xói mòn tinh thần quật khởi của những người chống bọn VGCS bán nước và nô lệ hóa nhân dân. Việc làm này không thể không bị kết án. Như vậy thì vấn đề ông NCT là chí thiện hay chí ác tùy thuộc vào việc ông có phải là tác giả thật của tập thơ Vô Đề hay không.

Cũng xin được nói cho rõ, người viết không đủ thẩm quyền, khả năng, và điều kiện để đưa ra kết luận, nghĩa là không tự đặt mình đứng về phe bênh hay chống ông NCT, mà chỉ muốn đóng góp một vài ý kiến mong soi sáng thêm vấn đề đang được dư luận bàn cãi. Vậy câu hỏi cần đặt ra là làm thế nào và căn cứ vào đâu để biết ông NCT có phải là tác giả thật của tập thơ quốc bảo kia hay không.

1. Tóm Lược Sự Vụ

Để quí độc giả, nhất là những quí vị không thường xuyên theo dõi và am hiểu tường tận vấn đề, người viết xin được tóm tắt khái quát sự việc xẩy ra như sau.

Vào ngày 16-7-1979, một người đàn ông Việt Nam ốm yếu đã vượt qua trạm gác của công an xông vào bên trong tòa nhà sứ quán Anh tại Hànội. Người này trao cho các nhân viên sứ quán một tập thơ chép tay bằng tiếng Việt, kèm theo một lá thư bằng tiếng Pháp. Lá thư chỉ đề trống không: Monsieur (thưa ông) và không ký tên. Trong thư, người này yêu cầu giúp đem tập thơ ra ngoại quốc để phổ biến dùm. Tập thơ này không có tiêu đề (tên tập thơ) nên ở ngoại quốc người nhận nó để phổ biến thấy vậy gọi là thơ Vô Đề. Tập thơ cũng không đề tên người sáng tác nên người ta gọi tác giả là Khuyết Danh (hay Vô Danh). Qua năm sau (1980) tập thơ ra mắt tại Hoa Kỳ. Con đường đi của tập thơ được ông NCT cho biết như sau:

Hỏi: Xin ông cho biết về chi tiết về bước đường của tập thơ khi nó được đưa vào Sứ Quán Anh?

Ông NCT: Tập thơ được Sứ Quán Anh chuyển về Bộ Ngoại Giao Anh, Bộ Ngoại Giao Anh đưa cho Giáo Sư Holly, một học giả người Anh biết rành tiếng Việt. Ông Holly trao 1 bản photocopy cho ông Đổ Văn của đài BBC. Ông Đổ Văn trao cho ông Châu Kim Nhân, ông Châu Kim Nhân chuyển cho ông Hồ Anh Báo Văn Nghệ Tiền Phong (VNTP). Báo Văn Nghệ Tiền Phong trích 1 số bài và đăng dần. Xin lưu ý! Là vì vấn đề bang giao, Bộ Ngoại Giao chưa muốn xuất bài mà đăng dần. Xin lỗi quý vị ! Bộ Ngoại Giao Anh chưa muốn cho đăng toàn thể tập thơ do đó Bộ Ngoại Giao Anh vẫn giữ lại trang bìa của tập thơ và một số hình ảnh đi kèm với bản thảo tập thơ. (trích từ Radio VNHN phỏng vấn ông NCT ngày 10-12-2003).

Tạp chí VNTP đăng tập thơ và đặt tên cho nó là Bản Chúc Thư Của Một Người Việt Nam , còn tác giả ghi là Khuyết Danh. Sau đó không bao lâu, người ta lại thấy xuất hiện hai ấn bản khác với hai tên sách khác nhau là Tiếng Vọng Từ Đáy Vực và Hoa Địa Ngục và tên tác giả là NCT. Đây là nghi vấn đầu tiên về tập thơ. Hai nhà xuất bản này từ đâu mà có tập thơ để in? Trên đất Mỹ này người ta không sợ bị thưa ra tòa về tội ăn cắp bản quyền tác phẩm sao? Tác phẩm này được ông Nguyễn Ngọc Bích dịch sang tiếng Anh. Người giữ bản quyền là ông Bích và ông Thiện.

Ngay sau khi tập thơ ra đời thì đã có một số người lên tiếng phủ nhận tư cách tác giả của ông NCT, đồng thời đặt nghi vấn ông NCT là ông Thiện giả, đầu tiên là cụ Lê Tư Vinh trong mặt trận Cách Mạng Hưng Phục Việt viết trên tờ Vạn Thắng. Ông NCT được sang Mỹ tỵ nạn ngày 1-11-1995 được nhiều cá nhân và đoàn thể đón rước một cách long trọng. Điều này chứng tỏ dư luận lúc đó không tin những người tố cáo ông Thiện. Nhưng càng ngày dư luận xem ra càng ngả về phe chống đối ông NCT qua những bài viết xuất hiện trên NET. Những bài viết này phân tích sâu sắc và dẫn chứng cụ thể những mâu thuẫn về đời tư và thơ của ông Thiện. Trong khi đó cũng có một số khác đứng ra bênh vực cho ông NCT. Trong gần hai thập niên qua, dư luận chống đối có lúc mạnh lúc yếu. Hiện nay là đợt chống đối ồn ào nhất với rất nhiều người có tiếng tăm nữa tham gia vào bên này hoặc bên kia.

Sự thể có hai bên tranh luận là điều tốt, bởi vì như thế sự thật mới dễ lòi ra. Phía chống không thừa nhận ông NCT là tác giả của tập thơ vô đề. Còn phía bênh nỗ lực chống lại quan điểm đó. Mỗi bên đều gồm có những nhân vật tai to mặt lớn trong giới cầm bút, đồng thời cũng không kém năng nổ trong các sinh hoạt chống cộng hiện nay. Phe chống nêu lên rất nhiều điểm nghi ngờ về gia đình, thân thế, sự nghiệp văn chương, cả đến văn phong, ý thơ và khẩu khí trong thơ khi họ so sánh những dữ kiện có được lấy từ 3 nguồn tài liệu, một là từ các cuộc trả lời phỏng vấn và thuyết trình của ông NCT lâu nay, hai là từ các bài viết và tuyên bố của các thân hữu của ông Thiện, và ba là từ trong tập thơ Vô Đề và tập thơ Hoa Địa Ngục II mà ông Thiện mới xuất bản sau này. Đây không phải là một bài biên khảo, nên chúng tôi xin miễn trích dẫn dài dòng. Nhiều tác giả đã nêu những lập luận và dẫn chứng công phu và khá thuyết phục trên mạng lưới toàn cầu. Muốn biết tường tận xin mời rà trên các websites sẽ có đầy đủ. Người viết cũng cần nói thêm là nếu cả tác giả Vô Danh và ông NCT là một người thì là điều tốt, còn nếu là hai người khác nhau thì thật là việc tối nguy hiểm cho cộng đồng tỵ nạn chúng ta, vì CS đã nằm chung và đang đắp chung chăn với chúng ta rồi đấy. Theo phe chống thì ông NCT chỉ là người mạo nhận tác giả, tức là người sang đoạt thơ của người khác, hay gọi là đạo thơ. Mục tiêu của phe chống là trả về cho nhân vật Vô Danh tác phẩm thơ Vô Đề. Trong khi đó phe bênh ông NCT cố gắng chứng minh ông Thiện hiện nay là ông Thiện thật. Họ đưa ra những nhân vật có tiếng tăm hoặc hàng xóm láng giềng, hoặc ở tù chung với ông Thiện xác nhận lý lịch của ông. Phe bênh cho đến nay tỏ ra yếu thế ở 2 điểm. Một là không đưa ra được một dẫn chứng nào cụ thể và có sức thuyết phục cho những điều phe chống tố cáo. Hai là xem ra họ cố ý đánh lạc hướng dư luận theo cung cách “ông nói gà bà nói vịt”. Họ cố thuyết phục dư luận rằng ông NCT hiện nay là ông Thiện thật (chứ không phải giả). Trong khi phe chống không phủ nhận diều đó. Họ chỉ phủ nhận tư cách tác giả của tập thơ Vô Đề của ông Thiện mà thôi. Bà Hoàng Dược Thảo báo Saigon Nhỏ đặt vấn đề thành một Nghi Án Văn Học. Người viết rất hoan nghênh ý kiến này của bà Hoàng Dược Thảo. Chính vì thế nên mới dám tham gia vào cuộc tranh luận mong tìm ra sự thực của vấn đề, mặc dầu người viết chỉ là kẻ tiểu tốt vô danh.

2. Làm Cách Nào?

Câu hỏi đầy đủ là làm thế nào để xác định được ông NCT và tác giả Vô Danh của tập thơ chỉ là một người. Chuyện này thật khó, nhưng khó thiết nghĩ cũng phải làm vì nó liên quan đến văn học và sinh mệnh của Dân Tộc. Người viết xin được đưa ra mấy phương cách sau đây:

2.1- Chờ năm sau

Trong cuộc phỏng vấn trên đài radio VNHN (Vietnam Hải Ngoại) ngày 10-12-2003, ông Trung Chính hỏi ông NCT tại sao Bộ Ngoai Giao (BNG) Anh giữ lại trang đầu và một số hình ảnh như ông vừa nói ở trên? Ông NCT trả lời:

- Xin lỗi quý vị! Bộ Ngoại Giao Anh chưa muốn cho đăng toàn thể tập thơ do đó Bộ Ngoại Giao Anh vẫn giữ lại trang bìa của tập thơ và một số hình ảnh đi kèm với bản thảo tập thơ .... Theo tôi đoán thì vào cuối năm 2009, nghĩa là 30 năm sau ngày tôi đưa bản thảo tập thơ vào Sứ Quán Anh, người ta sẽ giải mật thì trắng đen sẽ rõ.

Câu trả lời cho thấy ông NCT sẽ để cho BNG Anh là người có thẩm quyền sẽ làm chuyện này thay cho ông. Họ sẽ xác nhận ông là người đã vào Tòa Đại sứ Anh (TĐS Anh) tại Hànội và chính là tác giả của tập thơ. Nếu được như thế thật thì quá tốt rồi. Chỉ còn hơn một năm nữa thôi, thời gian chẳng bao lâu nữa, chúng ta ráng chờ thử xem. Tuy nhiên có một thắc mắc lớn ở đây là TĐS Anh hôm ông Vô Danh đột nhập vô có kịp chụp hình và ghi tên tuổi của ông ta không. Nếu không thì mọi việc kể như trớt luốt hết. Làm sao BNG Anh dám chứng thực ông NCT chính là ông Vô Danh, tác giả của tập thơ Vô Đề nếu không đủ chứng cớ hình ảnh và tên tuổi của ông Vô Danh. Căn cứ vào đâu?

2.2- Chẻ mâu thuẫn để tìm sự thật

Phương pháp này rất nhiều tác giả trên internet đang làm. Đó là đi tìm những bất nhất, những mâu thuẫn nội tại nằm ngay trong lý lịch, gia cảnh, văn phong, ý thơ, và khẩu khí trong thơ của ông NCT để tìm ra sự thật. Sự thật tìm thấy dù có sức thuyết phục nhưng vẫn chưa đủ để khuất phục những người đặt tình cảm lên trên lý trí, quyền lợi phe nhóm trên quyền lợi dân tộc. Chính vì thế cuộc tranh luân hai phe bênh/chống vẫn cứ kéo dài. Như đã nói trên, chúng tôi xin được miễn làm công việc này, vì không muốn mất thì giờ làm những việc người khác đã làm. Chỉ có điều hơi đáng tiếc là nhiều bài viết làm theo phương pháp này đã nặng phần kết án hơn là vạch trần sự thật để thuyết phục. Riêng người viết chỉ xin nêu bài thơ “Tôi Muốn Sống Với …” để nói lên lòng thán phục sự kinh luân và khẩu khí của tác giả bài thơ. Đem so sánh bài thơ này với những bài trong tập thơ Hoa Địa Ngục II của ông NCT thì thấy có sự cách biệt rất xa về ý thơ, khẩu khí, và kiến thức uyên thâm của tác giả Vô Danh.

Bài thơ: Tôi muốn sống với …

Tôi muốn sống với Võ Tòng đả hổ
Với Quan Vân Trường mặt đỏ râu đen
Vào lính ngự lân cùng Athos làm quen
Bạn với D'Artagnan, Porthos và Aramis !
Tôi muốn tới Palestine, mồ Jesus Christ
Cùng Ai-Van-Hô làm cuộc Thập Tự Chinh
Sống một ngàn đêm lẻ trong dinh
Dựng lên bởi thần đèn giúp A-La-Đanh cưới vợ
Sang châu Mỹ đất tân kỳ man rợ
Cùng Jack London đi xe chó tìm vàng
Tôi muốn sang Nga yến tiệc với Nga Hoàng
tiếp chuyện André một chiều trên bến nước
Cùng Petchorine giữ Caucase dạo bước
Đấu súng, đấu gươm, khiêu vũ chan hòa
Gặp Dostoi trong đêm trắng pha trà
Mặc tuyết rơi, ngồi bên ấm Samovar
An ủi chàng sinh viên giết người Raskolnikov
Khuyên Phillippovna lấy chàng ngốc hiền hòa
Tiếp tục hành trình tôi tới Tây Ban Nha
Theo Don Quichotte đi phò nguy cứu khổ
Sống thỏa thê tôi trở về đất tổ
Vào Lam Sơn tìm gặp vua Lê
Ngồi câu thuyền bên Nguyễn Khuyến ở thôn quê
Thơ rượu với Tú Xương bên bờ sông Vị
Bàn với Nguyễn Du về mệnh tài đố kỵ
Về đời Kiều oan khổ đau thương
Tới phường Khán Xuân cười với chị Xuân Hương
Tới quân Nam Xương viếng vợ chàng Trương chung thủy
Nghe anh chàng Trương Chi nghệ sĩ
Ca lời ca đau khổ mộng mơ
Theo Bắc Bình Vương giống trống mở cờ
Tiến đánh Thăng Long núi Nùng sông Nhị
Tôi muốn sống thật nhiều và tỉ mỉ
Ngược thời gian lịch sử bao đời
Cho thỏa lòng ham sống anh ơi
Bị chà xéo trong cõi đời hiện tại
Cõi đời thèm cả sắn và khoai !

(Thơ Vô Đề - 1962)

Một ông NCT mà tôi đã gặp nhiều lần ở vào tuổi 23 (1939-1962), sống trong thời loạn lạc, rồi VGCS lên cầm quyền mà có được cái sở học bao la thông kim bác cổ như thế để sáng tác ra một áng thơ tuyệt tác trên thật là đáng kinh ngạc. Thật khó hiểu.

2.3- Đặt giả thuyết

Đặt ra một giả thuyết rồi chứng minh giả thuyết đó là thật là phương pháp đáng tin cậy nhất để tìm ra sự thật. Trước khi đặt giả thuyết, tôi xin nêu một trường hợp gần như tương tự với trường hợp ông NCT do chính bản thân tôi kinh nghiệm.

Số là vào khoảng năm 1980, tôi ở trại giam K6 Tân Lập, Vĩnh Phú. Người cùng tổ, cùng đội, nằm cạnh tôi là anh Lê Văn Chính, một sĩ quan cảnh sát. Anh làm thơ và toàn là thơ “phảng động”. Anh chửi từ Hồ Chí Minh chửi xuống. Đi lao động hai đứa tôi thường làm việc bên nhau. Anh đọc thơ cho tôi nghe. Tập thơ anh luôn mang bên mình, nhét vào một miếng quần hay áo vá nào đó. Tai nạn xẩy ra vì cái tính hay “cải thiện linh tinh” của anh. Một hôm anh bị tên quản giáo bắt vì trong túi anh nhét đầy rau cỏ. Tên cán bộ khám xét cả người anh mới lòi ra xấp thơ. Tên quản giáo đọc qua không nói gì rồi cho anh về đội. Gặp tôi anh kể lại. Tôi chỉ nói với anh một câu: mày rửa cổ đi là vừa. Vài bữa sau, trong khi đội đi lao động, tên quản giáo miễn lao động cho Chính, kêu anh ở lại nhà lô bắt làm kiểm điểm và viết lại tập thơ mặc dầu hắn đã nắm trong tay tập thơ của anh. Hắn nói thuộc được bao nhiêu viết bấy nhiêu. Trong lúc viết kiểm điểm, Chính được cung cấp nước trà và thuốc lào, đôi khi thuốc lá. Thời gian viết không hạn chế. Anh kéo dài đến gần một tháng trời. Viết xong, anh lại đi lao động như bình thường. Cả hơn một tháng sau sự việc êm ru như không hề có chuyện gì xẩy ra. Tình trạng này khiến tinh thần Chính bị căng thẳng cực độ. Một buổi tối, trong lúc cả đội đang sinh hoạt phê và tự phê, anh quẫn trí chạy đi thắt cổ định tự tử, nhưng anh em cứu kịp. Vì cú tự tử hụt, tên quản giáo ra lệnh cho nhà bếp mỗi ngày cung cấp nước nóng cho Chính tắm rửa. Một thời gian sau, anh bị chuyển trại cùng với một số anh em khác. Trước khi đi, Chính đưa cho tôi một tấm hình 4x6 của anh cùng với địa chỉ của một người bà con ở đường Cô Bắc, Saigon (tôi còn nhớ tên người và số nhà nhưng xin miễn tiết lộ) nhờ tôi nếu có được tha sớm thì liên lạc để báo tin cho gia đình biết về anh. Sau khi ra tù, tôi về sống ở miền Lục Tỉnh và có gởi thơ liên lạc nhưng không được trả lời. Tôi hoàn toàn mất liên lạc vói Lê Văn Chính cho đến bây giờ.

Qua kinh nghiệm trên và căn cứ vào sự hiểu biết hạn hẹp của tôi về CS, tôi suy nghĩ về trường hợp tác giả Vô Danh như thế này.

Ông Vô Danh ra khỏi TĐS Anh liền bị công an túm cổ ngay. Có thể ông bị ăn đòn trên đường về cơ quan, nhưng ở cơ quan thì chắc là không. Công an không thể không muốn biết ông làm gì trong TĐS Anh nên nhất định chúng phải bắt ông viết lại tập thơ Vô Đề. Hơn nữa chúng còn phải khai thác thêm có những ai khác nữa liên hệ trong việc này, cũng như chúng cần phải biết tên tuổi, địa chỉ, thân nhân, và bạn bè của ông. Đó là những chuyện tối thiểu bắt buộc của một cơ quan thẩm vấn. Những suy nghĩ của người viết về trường hợp tác giả Vô Danh phù hợp với những gì xẩy ra cho anh Lê Văn Chính vừa kể trên. Nó được chính ông NCT xác nhận trong một cuộc phỏng vấn trước đây trên đài Radio VNHN như sau:

Hỏi: Sau khi lọt vào Sứ Quán Anh họ đã tiếp ông như thế nào? Ông bị bắt lại trong trường hợp nào?

Ông NCT: Họ đã tiếp tôi, tôi trình bày chi tiết, nhưng vì vấn đề bang giao họ không thể cho tôi tị nạn chính trị. Khi tôi trở ra thì công an vây bắt ngay, và bắt cả đứa cháu của tôi. Tôi bị đưa vào giam ở Hỏa Lò. Ở trong Hỏa Lò, họ đã đối xữ tử tế với tôi cho ăn uống đàng hoàng, trà đường thuốc lá …v..v.. để yêu cầu tôi viết ra. Mục đích của cộng sản là để điều tra xem tập thơ có phải là của một tập thể hay chỉ là một cá nhân tôi. Nếu tôi ú ớ là họ biết ngay tập thơ của nhiều tác giả. Tôi vừa chép lại vừa nghĩ: nếu mình chép ra hết sớm ngày nào thì chúng nó sẽ tống giam hành hạ mình sớm ngày đó. Nên tôi chỉ giả bộ ngẫm nghĩ và chép lại dần dần. Nhưng một thời gian cả tháng sau, chúng nó cũng biết đó là những bài thơ riêng của tôi nên chúng tiếp tục giam tôi từ ngày 16-7-1979.

Chúng tôi nghĩ rằng tác giả Vô Danh có thể đã viết lại tập thơ, vì thứ nhất, dù có chết thì ông cũng đã đạt được mục đích là gởi tập thơ đi, và thứ hai, làm việc này ông đã thí mạng cùi rồi thì không còn sợ gì nữa mà không viết. Nhưng cho rằng ông tiết lộ tên tuổi, địa chỉ và thân nhân, bạn bè thì chắc chắn không. Một người thông minh, can đảm và có quyết tâm như ông, đã mang sẵn tinh thần Kinh Kha “một ra đi là không trở về” rồi, thì ông chấp nhận cái chết cho riêng mình thôi, chứ không muốn gây liên lụy và đau khổ cho bất cứ ai khác. Lý do tập thơ không có tác giả (Vô Danh) là vì để tránh việc rủi ro có thể xẩy ra trước khi vào được trong sứ quán Anh. Cũng chính vì lý do ông ngoan cố không chịu khai ra tên tuổi nên cuối cùng khi không còn khai thác được gì nữa, có thể công an đã thủ tiêu ông. Đó là giả thuyết tôi đặt ra. Cho dù tòa Đại Sứ Anh có muốn can thiệp cho ông, công an chỉ cần hỏi ông Đại Sứ một câu thôi: người đó tên gì. Sứ quán không trả lời nổi thì cũng bằng huề cả làng thôi chứ làm gì được nhau đây.

Đặt giả thuyết như trên đây rồi, vấn đề còn lại là phải chứng minh được tác giả Vô Danh đã chết. Nếu ông đã chết, (chết bình thường hay bị công an thủ tiêu) thì giả thuyết đã được chứng minh. Nếu may mắn ông còn sống thì giả thuyết không cần chứng minh nữa. Truờng hợp này ông Vô Danh và ông NCT là một người hay là hai ngưòi khác nhau đã rõ trắng đen. Trong hoàn cảnh và điều kiện hiện nay, việc chứng minh này rất khó, nhưng thời gian chắc chắn sẽ làm sáng tỏ việc này dù ông Vô Danh còn sống hay đã chết. Cái kim bọc giẻ lâu ngày cũng bị lòi ra thôi.

2.4- Giảo nghiệm bút tự

Ông NCT trước đây có thách thức thử nghiệm DNA để xác nhận nhân thân của ông. Đúng là chuyện ruồi bu. Thật là tức cười. Thử DNA xác nhận được cái gì? Sao ông NCT lại thách thức như thế nhỉ? Nhưng còn giảo nghiệm chữ viết thì khác, nó có thể làm sáng tỏ dược đôi điều, nhưng với điều kện là tập thơ Vô Đề phải là nguyên thủy từ TĐS Anh, và chữ viết của ông NCT phải được viết trước mặt nhân viên giảo nghiệm. Ngoài ra thì chuyện gì cũng có thể nghi ngờ được cả. Chúng tôi xin được nêu lên một số thắc mắc làm tiền đề cho những gì chúng tôi sẽ trình bầy sau đó:

- BNG Anh trước đây đã giao ra bản chính hay bản phụ (copy)? Bộ này chưa hề lên tiếng xác nhận.

- Chính thức giao cho ông Đỗ Văn hay cho ai? Ông Đỗ Văn cũng chưa hề lên tiếng.

- Có thể ông Vô Danh đã viết lại tập thơ cho công an. Vậy thì công an cũng có trong tay bản chính vậy?

- Tại sao ông NCT ra ngoại quốc rồi mà không tới thăm xã giao BNG Anh theo phép lịch sự thông thường để cám ơn người Anh và để xin lại tập thơ, mà lại nhờ ông Nguyễn Ngọc Bích viết thư xin dùm?

- Tại sao người Anh không trả lại tập thơ cho ông NCT mà lại trao cho người khác?

- Nếu ông Vô Danh không viết lại tập thơ do công an yêu cầu khi bị bắt, và BNG Anh giao tập thơ lòng vòng như thế, thì liệu tình báo CS có khả năng biến tập thơ Vô Đề do ông NCT viết lại trong thời gian ông được huấn luyện thành bản chính, còn bản do tác giả Vô Danh viết giao cho TĐS Anh đã bị thủ tiêu rồi không?

Từ những tiền đề trên và căn cứ vào hai sự thật hiển nhiên nhưng không chứng minh được, thứ nhất, tình báo VGCS hoạt động trong các cộng đồng tỵ nạn đông như rươi, và thứ hai, ngay từ hồi chiến tranh VN, thời ông Đỗ Văn làm giám đốc ban Việt ngữ đài BBC, đã có tình báo VGCS len lỏi vào đài này rồi, người viết sau đây vẫn xin đưọc tiếp tục giả thuyết đã nêu trên (tác giả Vô Danh đã bị thủ tiêu) để trình bầy những lý giải của mình.

Khi tập thơ được phổ biến tại hải ngoại, thì để tương kế tựu kế, công an mới tìm một người khác thay thế cho nhân vật Vô Danh hầu sử dụng sau này cho mục đích của VGCS. Người đó là ông NCT. Ông NCT là người có những điều kiện mà công an đã tính toán cho những công việc mà chúng sắp đặt. Chúng huấn luyện và đưa ông Thiện đi giam từ nhà tù này sang nhà tù khác, cho ở chung với các tù nhân chính trị quan trọng mà chúng biết rằng không thể nào giam giữ họ suốt đời được. Cho nên việc cha Nguyễn Văn Lý, ông Nguyễn Hữu Luyện, ông Phan Nhật Nam v.v. lên tiếng xác nhận NCT là ông Thiện thật chứ không phải Thiện giả là chuyện không có gì lạ cả. Họ đều đã bị mắc lừa công an, và công an chỉ cần có thế thôi. Bởi vì tập thơ không đề tên tác giả, và ông Vô Danh không khai tên tuổi với công an khi bị bắt, nên chúng chọn người có bất cứ tên gì. Chuyện đó không thành vấn đề.

Để tìm nhân dạng của một người bằng cách giảo nghiệm chữ viết, cần phải có hai tuồng chữ để xác định cả hai có phải là do cùng một người viết hay không. Chữ của ông NCT thì dễ dàng rồi vì ông Thiện vẫn ở tại nưóc Mỹ này. Còn tác giả vô danh mà ông NCT tự xác nhận là chính ông thì chữ viết phải là chữ trên tập thơ Vô Đề bản chính được trao cho SQ Anh. Phải cẩn thận như thế bởi vì bản chính tập thơ Vô Đề hiện nay vẫn còn là một bí ẩn, tung tích rất mù mờ. Chữ viết trên tập thơ BNG Anh trao cho GS Holly rồi đến tay ông Đỗ Văn nếu là một bản copy đã chuyền qua tay không biết bao nhiêu người trong hàng mấy chục năm trời nay (1979-2008) tại sao nó không thể biến thành chữ của ông NCT được. Điều mà nghề tình báo có thể làm dễ như trở bàn tay. Chỉ cần đánh tráo là xong, và việc đánh tráo có thể xẩy ra ngay tại văn phòng của ông Đỗ Văn bởi chính nhân viên của ông. Người này chụp lén bản văn rồi gởi về cho Hànội. Bọn phản gián Hànội sẽ có một tập thơ khác giống nguyên con về mặt nội dung và hình thức, chỉ hơi khác về tuồng chữ nhưng không mấy người nhận ra để gởi sang Luân Đôn đổi cho ông Đỗ Văn. Ông Đỗ Văn không hề biết gì, đem in và phổ biến. Còn ông NCT ở Hànội chịu khó vất vả một chút, học thuộc tập thơ và những điều phải học khác cho đến khi trơn tru rồi thì được cho đi đóng kịch tại các trại giam. Nếu giảo nghiệm chữ viết trên tập thơ do ông Đỗ Văn đem in thì kết quả ông NCT nhất định sẽ là ông Vô Danh, chắc chắn 100% vì tập thơ đã bị đánh tráo rồi. Chính vì lo ngại như thế nên người viết nhấn mạnh là phải giảo nghiệm chữ viết trên bản chính tập thơ Vô Đề từ BNG Anh trao ra nếu hiện nay họ còn giữ.

Ngoài ra để biết sự thật cũng không nên quên tìm hiểu con đường được sắp đặt cho ông NCT sang tỵ nạn tại Hoa Kỳ.

Chúng ta chỉ biết có một ông đại tá người Mỹ gốc Nhật tên Masuoko là người vận động và bảo lãnh cho ông NCT qua Mỹ. Tự dưng sao ông Masuoko biết đến người tù NCT? Dư luận đồn đoán Việt Tân là tổ chức mà VGCS dùng để mai mối NCT vói ông Masuoko và móc mối ông đại tá làm công việc này. Đấy mới chỉ là lời đồn đoán. Nhưng sự thực trước mắt là từ khi sang đến Mỹ, ông NCT trở thành con gà nòi của đảng Việt Tân. Ông NCT đi đâu, ở đâu cũng đã có ông Nguyễn Ngọc Bích lo chu đáo. Khi ông NCT bị tấn công, ông Nguyễn Ngọc Bích đưa lưng ra đỡ. Lại nữa hiện nay khi ông NCT lâm nạn thì các con gà Việt Tân như mệ Bút Vàng, nhà văn Chu Tất Tiến nhẩy choi choi lên phản công. Người ta chưa một lần nhìn thấy ông NCT thân mật cặp kè với người ân nhân của mình là ông Masuoko trước đám đông trên đất nước Mỹ này? Tất cả không phải là chuyện bình thường mà đáng nghi ngờ là một kế hoạch được sắp đặt tỉ mỉ và chu đáo.

Hiện nay qua sự phổ biến của BS Tôn Thất Sơn trên internet, nhà văn Phan Nhật Nam vừa đưa ra một xác minh về bản chính của tập thơ Vô Đề như dưới đây:

Theo tài liệu tôi (BS Tôn Thất Sơn)nhận được từ nhà văn Phan Nhật Nam, thì số phận tập thơ như sau: Tập thơ chép tay, nguyên bản được Bộ Ngoại Giao Anh giao trả vào tháng 7/2008 cho GS Lê Mạnh Hùng, chồng bà Lê Phan là con gái của cựu thù tướng VNCH Phan Huy Quát. Tiếp theo, tập thơ được chuyển tiếp cho ông Đinh Quang Thái, đài Little Saigon rồi được đưa đến tay ông NCT đang ở chung nhà với PNN tại 4117 McFadden # 410, Santa Ana- CA 92704 - USA.Tập thơ này được NCT giao cho người anh ruột là Nguyễn Công Giân cất giữ ở Hendron - Virginia - USA. (tin lượm trên internet).

Khi đang viết những dòng này, chúng tôi lại đọc được trên NET báo Saigon Nhỏ cho biết ông NCT thông báo mới nhận được tập thơ Vô Đề từ BNG Anh gởi qua. Thật kỳ la, sao người Anh sớm không gởi, trễ không gởi, lại gởi ngay vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng này. Sao BNG Anh không mời ông NCT sang để trao mà lại gởi, gởi tay hay gởi bưu điện? Hẳn còn nhiều chuyện ly kỳ lắm chứ chẳng chơi.

Cẩn tắc vô ưu, có hai câu hỏi được đặt ra để cảnh giác về sự kiện ông Phan Nhật Nam tiết lộ:

- Thứ nhất, Tại sao BNG Anh lại trả tập thơ cho GS Lê Mạnh Hùng? Có phải người Anh không tin ông NCT là người Vô Danh đã đột nhập vào TĐS của họ tại Hànội?

- Thứ hai, tập thơ đi chu du vòng vo tam quốc như thế liệu có bảo đảm nó không ghé thăm một người nào đó của phản gián Hànội không?

Nếu đã như thế thì giảo nghiệm chữ viết trên văn bản này có gì là bảo đảm.

Như trên chúng tôi đã nói, BNG Anh từ trước đến nay chưa nói nửa lời về vấn đề tập thơ. Tập thơ được người Anh đã trao lại cho ai đó luôn luôn chỉ là tin đồn. Đây là một việc quan trọng có liên hệ đến nền văn học VN và vận mạng của Dân Tộc, tại sao người nhận tập thơ do BNG Anh trao lại không công khai mà cứ phải âm thầm dấu đút!

2.5- Cách làm tốt nhất

Vấn đề là phải tìm cho ra thực sự bản chính tập thơ Vô Đề hiện ở đâu. Nếu nó còn nằm trong tay BNG Anh thì kiếm cách để xin lại. Vì vấn đề không còn trong phạm vi cá nhân nữa mà có liên quan đến văn học của đất nước và hơn nữa, vận mệnh của cả Dân Tộc, nên một tổ chức nào đó của ngưòi Việt tỵ nạn có thể đứng ra để xin. Người viết thiết nghĩ Văn Bút VN Hải Ngoại (VBVNHN) là tổ chức chính danh nhất để làm công việc này, vì VBVNHN là thành viên của Văn Bút Thế Giới, còn có tiếng nói quốc tế mà mọi người tôn trọng. Gánh vác việc này, VBVNHN nên nhờ hậu thuẫn của Văn Bút Quốc Tế, nhất là Hội Văn Bút Anh Quốc. Xin được bản chính tập thơ, mọi sự sẽ trở nên rõ trắng đen, và cộng đồng tỵ nạn chúng ta sẽ được yên ổn.

3. Đôi Điều Về Ông Nguyễn Chí Thiện

3.1 Lập trường và đường lối

Người tỵ nạn biết về ông NCT không qua văn thơ của ông cho bằng sự xuất hiện của ông trong những events của cộng đồng với các bài nói chuyện của ông. Ông chống cộng “bằng mồm” khá hấp dẫn, không hùng hồn nhưng dễ lôi cuốn. Các bài nói chuyện của ông thưòng là ứng khẩu. Có thể nói là ông chưa để lộ một dấu hiêu nào trong các lần nói chuyện khiến người nghe có thể nghi ngờ về lập trường chống cộng của ông. Nhưng nếu muốn hiểu lập trường của ông thì cần phải có một đối tượng khác để so sánh thì mới tường tận được. Còn như nếu muốn biết đường lối chống cộng của ông thì nên nhìn vào một số các hoạt động của ông cũng như những thành phần mà ông thường bắt bồ (make friends). Trong số những người miền Bắc không phải là đảng viên CS, đã ở tù CS nhiều năm đi tỵ nạn, có hai nhân vật nổi bật nhất là ông NCT và ông Việt Thường (VT). Người viết đã đọc và nghe hai nhân vật này bầy tỏ quan điểm về các vấn đề của đất nước hiện nay nên có ý muốn nêu lên sự so sánh giữa hai vị này hầu giúp quí bạn đọc được dễ dàng hơn trong việc nhân định về lập trường chính trị và đường lối hành động của ông NCT.

Lập trường của ông Việt Thường tóm tắt trên mấy điểm chính yếu như sau. Ông đã:

a. Dùng chính những văn kiện của đảng CSVN để chỉ ra rằng đảng CSVN chỉ là một cơ sở đảng của đảng CS Liên Sô, nó giữ nhiệm vụ chiếm cứ đất nước VN cho Đệ Tam QTCS, cho nên nó là một đảng Việt gian.

b. Chứng minh một cách cụ thể đảng CSVN trước kia là lính đánh thuê cho Liên Sô. Ngày nay chúng ngang nhiên trắng trợn dâng đất cho Tầu cộng. Do đó nó là một đảng bán nước.

c. Luôn luôn đề cao Quân Lực VNCH và chủ trương chỉ có QLVNCH mới có đủ khả năng chống lại VGCS đưa đến thành công nếu biết đoàn kết và phát huy tinh thần chiến đấu của tập thể này.

d. Đặt một lằn ranh quốc/cộng rõ rệt, và qua sự bầy tỏ của ông, người ta biết ông đứng ở vị trí nào. Ông kiên quyết chống lại việc hòa hợp hòa giải với CS, cho nên ông gọi những thành phần chủ trương đa nguyên đa đảng là dân chủ cuội.

So sánh với bốn điểm lập trường trên của ông VT, chúng tôi nhận thấy ông NCT chỉ hô hào chống cộng một cách chung chung, không xác định được một lập trường rõ rệt là CS bán nước, CS là Việt gian. Ông NCT không hề nói đến vai trò QLVNCH trong vấn dề chống cộng, và đặc biệt, ông chủ trương chấp nhận đa nguyên đa đảng với VGCS. Về điểm này ông phát biểu:

- Về bản chất thì CS không bao giờ có thể hòa hợp với chúng ta được vì điều kiện đầu tiên để hòa hợp là phải bình đẳng. Bình đẳng có nghĩa là phải đa nguyên, đa đảng, cùng nhau bàn chuyện xây dựng đất nước. Chỉ khi nào CS chấp nhận dân chủ đa nguyên thì chúng ta mới có thể bỏ qua những tội ác của họ và mới có thể nói đến chuyện hòa hợp, chung lưng, chung sức xây dựng lại đất nước VN của chúng ta (ông NCT gặp gỡ giới văn nghệ sĩ tháng 11-1995 tại trung tâm Eden, Tall Church, Virginia).

Chính vì chủ trương đa nguyên đa đảng với VGCS nên ông NCT thường sát cánh với những hạng người như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Bùi Diễm, Nguyễn Ngọc Bích, và nhất là đảng Việt Tân. Lập trường chính trị của những nhân vật này và đảng Việt Tân ra sao thiết tưởng mọi người đã rõ. Họ chủ trương đa nguyên đa đảng vói VGCS, nói rõ ràng hơn là hòa hợp hòa giải với VGCS. Riêng đối vói ông Nguyễn Ngọc Bích, chủ tịch Nghị Hội Người Việt Tại Hoa Kỳ, một tổ chức hữu danh vô thực ngoại vi của dảng Việt Tân là người mà ông NCT xem ra gần gũi và gắn bó nhất. Càng ngày người ta càng thấy lằn ranh phân chia rõ ràng giữa hai đường lối đều tự coi là chống cộng. Một bên chủ trương triệt để nhổ cỏ chế độ CS để thiết lập một đất nước tư do dân chủ thực sự. Một bên chủ trương sinh hoạt đa đảng với CS để có được chỗ đứng trong guồng máy cai trị đất nước. Tùy thuộc vào sự thành công của một trong hai chủ trương này trong tương lai, người dân VN hoặc là được hoàn toàn giải phóng, hoặc biến thành một thứ nô lệ kiểu mới, bởi vì khi các thế lực trong và ngoài nước lấy tham vọng quyền hành và quyền lợi tiền bạc làm mục tiêu đấu tranh thì thân phận người dân vốn nô lệ vẫn cứ là nô lên mà thôi. Nói rằng ông NCT chống cộng, đúng, nhưng mới chỉ đúng có một nửa. Ông NCT chỉ chống cộng “bằng mồm”, còn trong hành động, ông chống cộng theo lối Bùi Tín và Việt Tân. Điều này thì chúng ta đã thấy quá rõ ràng. Hành động mới là cái đáng lo. Khi ông NCT thâu tóm được các phe phái chống cộng về một mối, thì lúc đó có lẽ VGCS sẽ phải xuống nước chấp nhận đa nguyên đa đảng thật. VGCS chắc cũng chỉ mong có thế.

3.2- Cá nhân

Người viết vậy mà có chút duyên với ông NCT. Chúng tôi có mặt trong nhiều trường hợp ăn uống chung đông người với ông NCT và một lần khác tại một tư gia, bữa ăn chỉ có ông NCT, vợ chồng chủ nhà và tôi. Lần ăn tại tư gia chúng tôi đã cố tìm hiểu về lập trường của ông và của những người chung quanh ông như ông Nguyễn Ngọc Bích, Bùi Tín v.v. nhưng đều bị thất bại. Ông Thiện rất ít cởi mỏ, nói rất ít, nói chuyện thiếu niềm nở, ông làm như luôn luôn có một cái gì đó giấu kín trong lòng. Đặc biệt ông không bao giờ cười và không nhìn thẳng vào mặt người đang đối thoại. Trong những bữa ăn đông người, ông Thiện thường tìm một chỗ không kín đáo để đứng một mình, hầu như không chào hỏi ai. Khi cần phải phát biểu với mọi người thì ông nói, còn không thì ông lặng lẽ ngồi ăn, rất ít chuyện trò, ăn xong lặng lẽ đứng lên ra về. Tóm lại ông NCT là một con người chính trị khép kín. Khép kín là biểu hiện của một người khôn ngoan, nhưng cũng là dấu hiệu của một con người mang tâm sư mà không thể nói ra được.

4. Thay Cho Lời Kết

Ngay ở trên đầu bài, người viết đã nói rõ mình không đủ thẩm quyền, khả năng, và điều kiện để đưa ra kết luận, nghĩa là không tự đặt mình đứng về phe bênh hay chống ông NCT, mà chỉ muốn đóng góp một vài ý kiến mong soi sáng thêm vấn đề đang được dư luận bàn cãi. Ông NCT chí thiện hay chí ác không phải là kết luận của chúng tôi. Kết luận tùy thuộc vào những khám phá về vấn đề sau khi đã được công luận công bình phán xét. Phần người viết, chúng tôi muốn noi theo lối làm truyền thông của người Mỹ: we report, you decide. Mong được thông cảm.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Bí Quyết Để Thắng


Lê Văn Ấn

Ngày 25.9.2008, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) đã gởi thư trả lời văn thư của Ủy Ban Nhân Dân Việt Cộng Hà Nội, xác nhận Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt và linh mục Vũ Khởi Phụng, các giáo sĩ Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật và Nguyễn Ngọc Nam Phong “không làm bất cứ điều gì ngược lại giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo”, kèm theo bản nhận định và quan điểm của HĐGMVN về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay, theo đó, HĐGMVN nhận định:

Tình hình:

- Tình trạng khiếu kiện đất đai hiện đang diễn ra khắp nơi trên đát nước chỉ vì tình trạng tham nhũng, hối lộ, và không quan tâm đến quyền tư hữu của người dân.

- Truyền thông, thay vì là nhịp cầu liên kết và cảm thông thì lại là phương tiện gieo rắt hoang mang và nghi kỵ.

- Một số người có khuynh hướng dùng bạo lực trong các vấn đề lớn của xã hội kể cả lãnh vực gia đình và học đường.

Quan Điểm:

- Phải giải quyết tận gốc vấn đề đất đai bằng cách tôn trọng quyền tư hữu của người dân theo tinh thần “mọi người đều có quyền tư hữu cho riêng mình hay chung với người khác và không ai có thể bị tước đoạt tài sản của mình cách độc đoán” theo điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc.

- Truyền thông phải tôn trọng sự thật.

- Phải chấm dứt bạo lực mà một số người đã xử dụng trong những ngày gần đây.

Kết luận:

Phải xây dựng đất nước trên nền tảng công bằng, sự thật và tình yêu.

Trong khi đó, đài phát thanh Vatican hôm 20.9.2008 đã cho rằng Hà Nội thất hứa với tín đồ Công Giáo.

Thái độ mà HĐGMVN đã chọn, là thái độ cương quyết hợp thông với Tổng Giáo phận Hà Nội, nhất là với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Công nhận những việc làm của Ngài từ trước tới nay không có gì vi phạm giáo luật. Những điều mô tả về tình hình hiện tại của đất nước rất chính xác, tham nhũng và hối lộ là căn bệnh trầm kha của Việt Cộng, căn bệnh này đưa tới sự chiếm đoạt đất đai và hà hiếp dân chúng. Truyền thông một chiều, không tôn trọng sự thật, trâng tráo đến độ bất kể liêm sỉ khi xuyên tạc lới phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội đã làm cho thế giới ghê tởm. Nay Hội Đồng Giám Mục vạch trần sự thật này, Việt Cộng không thể chối cãi? Trước mắt mọi người, Việt Cộng đã dùng bạo lực đối với dân chúng trong tay không một tấc sắt, thậm chí, dùng bạo lực cả với ký giả ngoại quốc. Tình hình mà Hội Đồng Giám Mục đưa ra là Sự Thật. Đoạn văn miêu tả tình hình đất nước của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là một bản cáo trạng tố cáo tội ác của Việt Cộng trước cộng đồng Công Giáo Việt Nam và toàn thế giới. Lời kết án tuy dịu dàng nhưng rất đanh thép. Một bài học mà những tên chóp bu Việt Cộng rất căm hận, nhưng ĐÓ LÀ SỰ THẬT.

Trước cuộc họp của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Việt Cộng hy vọng 2 điều, một là Hội Đồng Giám Mục một cách nào đó, gián tiếp hay trực tiếp xác nhận việc làm của Đức Tổng Giám Mục là “quá hăng say, vượt qua giới hạn của sự bình tĩnh ….”. Và như vậy, HĐGM đã tách rời Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi đại khối của Giáo Hội Công Giáo. Sau đó, Việt Cộng tha hồ mở chiến dịch tấn công, vu cáo TGM Ngô Quang Kiệt, Giáo Hội Công Giáo chia rẽ …. Điều thứ 2 mà Việt Cộng mong muốn là thái độ của HĐGMVN sẽ như những lần trước, áp dụng kế hoạch “xin – cho”. Chỉ biết xin, còn cho hay không là quyền của Việt Cộng, phú thác vận mạng Giáo Hội cho Việt Cộng.

Trước cuộc họp của HĐGNVN, toàn thể giáo sĩ và giáo dân cũng rất lo ngại, sợ rằng HĐGMVN sẽ có thái độ do dự, sợ hãi, không dám nói lên Sự Thật, đặt mình dưới sự “bảo hộ” của Việt Cộng, như thế sẽ làm cho sức mạnh của Giáo Hội tan biến, như vậy, chẳng khác chi HĐGMVN đã chối bỏ Sự Thật, làm nản lòng mọi người, dư luận thế giới coi thường, Việt Cộng khinh rẻ và thừa thắng xông lên, đàn áp, lấn chiếm, lũng đoạn Giáo Hội. Nếu sự việc này xảy ra, giáo sĩ và giáo dân hết nơi nương tựa, chủ chăn đã đi sau đàn chiên và sẵn sàng bỏ chạy trước đoàn chiên khi có nguy biến xảy ra.

Nhưng đọc bài Quan Điểm của HĐGMVN toàn thể giáo sĩ và giáo dân thở phào nhẹ nhỏm. Các Chủ Chăn đã có thái độ binh vực Sự Thật và Công Lý. Các Chủ Chăn đã xác nhận: Giáo Hội không làm chính trị, nhưng không đứng bên lề xã hội và Giáo Hội “có trách nhiệm rao giảng giáo huấn của Giáo Hội về xã hội nhằm thăng tiến con người và đời sống xã hội cách toàn diện”. Việt Cộng hết đường vu vạ cho Giáo Hội Công Giáo làm chính trị.

Sau khi đã nhận định rõ tình hình hiện tại của xã hội Việt Nam hiện nay, HĐGM đã đưa ra quan điểm của mình: - Việt Cộng phải tôn trọng quyền sở hữu đất đai, tài sản của dân chúng, vì “không ai có thể bị tước đoạn tài sản của mình cách độc đoán” như điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà Việt Cộng là một thành viên. - Việt Cộng phải chấm dứt việc dùng các phương tiện truyền thông để bóp méo sự thật, xuyên tạc hành vi và lời nói của dân chúng theo ý Cộng Sản. - Phải chấm dứt việc dùng bạo lực. Nhà Nước mà dùng bạo lực với dân chúng, chắc chắn nhà nước đó không phải của dân chúng.

Trên đây là quan điểm tuy còn tiêu cực, nhưng cũng đã chỉ dẫn cho Việt Cộng một con đường tôn trọng sự thật, tôn trọng sự công bằng và như vậy, mọi người mới được sống trong một xã hội đầy tình thương.

Nếu Việt Cộng còn một chút lương tri của con người, chắc chắn chúng sẽ phải xấu hổ. Nếu Việt Cộng không còn biết xấu hổ là gì, vì đã mất nhân tính thì dư luận cũng đã, qua quan điểm của Giáo Hội, thấy rõ Việt Cộng là những kẻ không thể hợp tác được, những cam kết, những lời hứa của chúng không có giá trị. Giáo dân cũng như dân chúng trong và ngoài nước đã thấy rõ lập trường phục vụ công bằng, sự thật của HĐGMVN.

Có thể nói HĐGMVN đã xóa tan mây mù nghi ngờ của giáo sĩ và giáo dân, xóa tan những hy vọng của Việt Cộng về một HĐGMVN nhu nhược, thậm chí dễ bảo, coi trọng những quyền lợi vật chát mà chúng đã ban phát … hơn nhiệm vụ rao giảng Công Bằng và Sự Thật của mình.

Nhưng, tương lai Giáo Hội Công Giáo phải làm gì để đem lại công bằng, Sự Thật cho giáo dân và dân chúng Việt Nam ? Giáo Hội đã lên án Việt Cộng dùng bạo lực, không thể nào Giáo Hội dùng bạo lực để đối đầu với Việt Cộng. Vũ khí hiện tại và đã chứng minh rất hữu hiệu trong những ngày qua là CẦU NGUYỆN, một hình thức mà khách quan gọi là đấu tranh bất bạo động. Giáo dân đã nhẫn nại, chịu đựng những bạo lực của Việt Cộng khiến chúng không thể dùng bạo lực đáp trả bạo lực, tạo nên một Thiên An Môn Hà Nội. Tuy nhiên: “Hãy cầu nguyện như mọi sự đều do sự cầu nguyện, và hãy làm việc như mọi sự thành bại đều do sự làm việc mà có”. Nói cách khác, cầu nguyện và làm việc có giá trị như nhau. Thánh Phanxicô ngày xưa đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng của Chúa, trong khi đó thánh Terêxa Hài Đồng Giê Su chỉ cầu nguyện với Chúa trong bốn bức tường của Dòng Camêlô, thế mà kết quả truyền giáo của 2 ngài như nhau. Đây là một ví dụ cụ thể giữa cầu nguyện và làm việc.

Các tôn giáo, nhất là Công Giáo lấy cầu nguyện làm gốc, cầu nguyện là hiệp thông với Thiên Chúa. Nhưng, ngoài cầu nguyện ra, Giáo Hội phải hành động. Hành động ra sao chắc chắn các Chủ Chăn phải biết, Ba Lan đã CẦU NGUYỆN. Họ cầu nguyện rất nhiều. Và họ cũng đã HÀNH ĐỘNG. Phát lệnh đầu tiên mà Đức Gioan Phao Lồ II ban cho dân chúng Ba Lan là ĐỪNG SỢ và YÊU NƯỚC. Chính Việt Cộng đã nhận ra đường lối cầu nguyện và hành động của Đức Thánh Cha Gioan Phao Lồ II đã đưa Ba Lan đến tự do dân chủ, do đó, chúng đã cho người dịch quyển sách “His Holyness, John Paul II and The Hidden History of Our Time” (Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lồ II, và lịch sử ẩn dấu của thời đại chúng ta) của 2 tác giả Carl Bernstein và Marco Politi ra Việt ngữ để cho công an của chúng học tập hầu có thể đối phó với Giáo Hội Công Giáo nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung.

Hoàn cảnh hiện nay của Việt Nam chắc chắn phải khác với Ba Lan ngày xưa. Ba Lan lúc đó phải đối đầu với một thế giới Cộng Sản với những nanh vuốt hiếu chiến, hiếu sát dã man nhất lịch sử loài người. Việt Nam ngày nay, tuy phải đối phó với một đảng Cộng Sản cô đọng tất cả kinh nghiệm tàn ác, dã man, lươn lẹo của hơn 70 năm kinh nghiệm dụng ác của Cộng Sản Quốc Tế, nhưng cũng có những phương diện khiến cho Cộng Sản không còn áp dụng tối đa sự độc ác của chúng.

Trước ngày 14.9.2008, ai nói rằng “Bác Hồ Chí Minh là anh hùng dân tộc, là người yêu nước, có công với nước v.v…” chắc chắn sẽ có kẻ đồng ý, và cũng có lắm người không đồng ý, nhưng sau ngày 14.9.2008, mọi người khi nghe câu nói trên đều khinh khi kẻ thốt ra lời nói đó. Vì Hồ Chí Minh đã bị chính các đại đồng chí Trung Quốc vĩ đại của ông ta tố cáo và lên án đích danh Hồ Chí Minh là một tên bán nước, một tội đồ của dân tộc Việt Nam . Bản án đó là công hàm do Phạm Văn Đồng vâng lệnh Hồ Chí Minh ký gởi cho Trung Cộng, công nhận lãnh hải do Trung Cộng vẽ lại, ‘ăn gian’ của Việt Nam hàng triệu mét vuông, trong đó có 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đây là một đòn chí tử đánh vào “bách hội huyệt” của Việt Cộng, vì lâu nay Việt Cộng núp bóng huyền thoại của Hồ Chí Minh để phỉnh gạt bao nhiêu thế hệ thanh niên Việt. Nay thần tượng sụp đổ.

Các phương tiện truyền thông hôm nay như điện thoại cầm tay, internet, TV, radio v.v… đã vô hiệu hóa hầu hết những xuyên tạc, vu khống, và nhất là xé tan bức màn bưng bít thông tin của truyền thông Việt Cộng, không kể những điều mắt thấy tai nghe của dân chúng nhờ du lịch, về thăm quê hương, trao đổi hàng hóa, v.v… cũng là những lợi khí để hành động. Nhưng điều quan trọng nhất, ích lợi nhất là người dân không còn sợ Việt Cộng. Một Nguyễn Văn Lý coi ở tù là những ngày “làm công tác tông đồ trong 4 bức tường”, một Lê Thị Công Nhân có sắc đẹp, có học thức, có rất nhiều phương thế để giàu sang phú quí, thậm chí có thể thoát khỏi tù tội ra hải ngoại sống một cuộc đời tự do dân chủ, nhưng cô ta đã CHÊ những thứ đó, nhất quyết ở lại cùng dân tộc đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ tự do. Còn nhiều nữa kể không hết, dù trước đây mấy năm số người công khai đấu tranh cho tự do dân chủ chỉ đếm đầu ngón tay. Nay chỉ nguyên Khối 8406 đã có hàng vạn người.

Có thể nói Việt Nam có hoàn cảnh thuận lợi hơn Ba Lan ngày trước rất nhiều. Có điều là chúng ta có làm hay không. Đứng lên đồng loạt, đồng lúc, đồng tâm chúng ta sẽ đem lại Công Bằng Sự Thật và Tình Yêu cho dân tộc. Bí quyết để thắng chúng ta đã có, điều tiếp theo là chúng ta phải cầu nguyện theo tôn giáo mình và phải làm.

Lê Văn Ấn