Thursday, October 2, 2008

Những Tên Điếm Chính Trị

Nhà báo Việt Thường

Triệu Lan: Thưa ông Việt Thường. Vừa qua đài Á Châu Tự Do (RFA) qua phóng viên Thanh Trúc có loan đi một bản tin cho biết là: tên thủ tướng Vẹm là Nguyễn Tấn Dũng đã cho “cách chức” một số nhân vật quanh biệt khu thủ đô Hà Nội. Và sự việc trong âm mưu của chúng trong vỡ kịch này như thế nào?. Ông có thể cho vài nhận xét để đọc giả khắp nơi được tỏ rõ vấn đề.

Nhà báo Việt Thường: Tôi xin đi ngay vào vấn đề và sự việc thì như thế này. Hiện nay nếu đọc giả để ý chúng ta sẽ thấy chỉ có mấy tên luồn cúi để tìm sôi thịt trong các đảng phái gọi là “chính trị”, các tổ chức chống Cộng Dỡm ở hải ngoại và lũ truyền thông tay sai nằm vùng bất lương, những tên thầy bàn vô công rỗi nghề, những tên đặc công đỏ nấp dưới dạng “văn hóa” của tập đoàn Việt Gian Cộng sản, bọn tay sai nấp dưới danh nghĩa “tị nạn chính trị Cộng sản”, đang dầy công tô điểm cho bọn Việt Gian Cộng sản trong nước để kiếm ăn và kiếm danh. Lại nửa nhiều người Việt chúng ta chỉ “nghe nói” về Cộng sản, chứ ít khi nào họ chịu bỏ công tìm hiểu Cộng sản là gì?. Nên một số đã “vô tình” cổ võ cho nghị quyết 36 của chúng, nghị quyết 36 của chúng với mục đích là: “Đoàn Ngũ Hóa Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại”, là cái bẫy mà tập đoàn Việt Gian Cộng sản đẵ giăng ra.

Muốn hiểu rõ bọn Việt Gian Cộng sản chúng ta phải hiểu rõ “bản chất” của chúng. Việt Gian Cộng sản chúng luôn luôn tạo ra hàng loạt “tin tức” có tính cách không quan trọng cho lắm, nhưng rồi chúng cố làm ra vẻ là quan trọng hóa những “tin tức” ấy, chúng nửa úp, nửa mở để cho cộng đồng người Việt hải ngoại của chúng ta phải ra công tìm cách đọc những “tin tức” loại bịp của chúng thì mới rõ. Bởi vì người Việt chúng ta không có người đặt vấn đề kiểm chứng “tin tức” loại này cho có hệ thống, đối tượng nào cần phải lật mặt chúng, đối tượng nào chúng ta cần phảt “bạt tai” chúng hay là đánh cho chúng thật mạnh thật đau. Vì vậy nên một số lớn chúng ta không thể hiểu bản chất bọn Việt Gian Cộng sản của chúng nó là như thế nào, các cáchTổ Chức của chúng. Cũng có nhiều người nói đến tổ chức của bọn Việt Gian Cộng sản nhưng họ lại hiểu một cách rất lờ mờ và không rõ thực chất của chúng nhiều. Kể cả một số những người ngoại quốc, thì thực ra mà nói là họ cũng hiểu rất lờ mờ, hời hợt qua cái lối suy nghĩ của người Tây phương, họ hiểu bọn Việt Gian Cộng sản qua nhiều tư liệu, nhưng tư liệu thật thì ít còn các tư liệu giả thì rất nhiều.

Lấy thí dụ câu chuyện nhân hôm nay chúng ta đưa ra để trao đổi thêm cho rõ là việc tên Nguyễn Tấn Dũng vừa mới ký nghị định để thay đổi toàn bộ bộ Tư lệnh của Quân Khu Hà Nội vừa xong, thì các đài RFA cho đến một số người có thể cầm bút viết bài. Như “bài viết” Lý Thái Hùng của đảng (bịp) Việt Tân cũng viết một bài. Vì bài viết của Lý Thái Hùng là loại “bài viết theo chỉ thị của đảng”, nên chẳng có gì để đọc. Đa số mọi người nếu nói thực sự thì họ chưa hiểu rõ mục đích Cộng sản đưa ra chuyện này để âm mưu gì. Như tất cả chúng ta hiện nay đều nhìn thấy trong nội bộ đảng Việt Gian Cộng sản không hề có phe “thân phương Tây” mà chỉ có một phe duy nhất là “phe tay sai cho Bắc Kinh Tầu Cộng”. Nói cách khác là chúng nó làm Việt Gian theo Tàu Cộng, cũng bình mới rượu cũ nhưng đã tạo cho nó có đường sống để chúng nó có thể tiếp tục hưởng thụ được. Vì Tầu Cộng không thể giúp nó sinh sống một cách bình thường về mặt kinh tế cho nên nó phải dựa vào phương Tây. Muốn như thế thì nó tìm cách tô điểm lại bộ mặt của nó cho có vẻ “Tây phương” một chút. Cho nên với sự hỗ trợ của một số nước phương Tây đã vì quyền lợi chính trị hoặc vì trong chiến lược hiện thời, hay lâu dài của họ mà họ đã nhắm mắt bỏ qua.

Nói đến quyền lợi của họ có nghĩa là quyền lợi của một thiểu số tài phiệt nhất định. Bởi vì chính phủ “Tây phương” cũng chỉ là công cụ của một số tài phiệt nào đó thôi. May nữa là vì dân chúng tỉnh ngộ, cho nên vì thế mà họ phải lừa nhân dân của họ. Nhưng điểm yếu của họ là muốn lừa kiểu gì thì lừa, thì nhiệm kỳ của người (Tổng thống) nào đó cũng có thời hạn mà thôi. Cho nên nếu chúng ta giải quyết được vấn đề là: mở mặt trận tuyên truyền thật sâu rộng trong tầng lớp dân chúng của những nước yêu chuộng hòa bình, mà chúng ta thường gọi là thế giới tự do thì chúng ta mới có thể có tiếng nói, có xu hướng làm cho những chính quyền đó họ không thể nào hoàn toàn đi theo lợi nhuận cho những tập đoàn kinh tế tài phiệt, mà họ cũng phải chú điểm đến những nhu cầu công lý, cùng suy nghĩ của đại đa số dân chúng ở các nước tự do.

Việc tên Nguyễn Tấn Dũng làm một quả “đột ngột cách chức” các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội, như vậy thì có nhiều người ban đầu có vẻ hỉ hả lắm, nhưng lại vô tình họ đã tác động vào một số những người mà ta gọi là đa số thầm lặng ở hải ngoại này. Đó cũng là lực chính chống Việt Gian Cộng sản từ xưa đến nay. Rất có thể sẽ có một số người đã mắc lừa vì họ đã nhìn việc làm của tên Dũng với một cặp mắt khác. Bởi vì họ nghĩ rằng tên Nguyễn Tấn Dũng là người kiên quyết đi theo đường lối “thân Mỹ”?!, để tuyên chiến với tụi “thân Tầu”. Như thế là họ sẳn sàng tiếp tay cho tụi có xu hướng đó để giúp đỡ cho tên Nguyễn Tấn Dũng, để có thể tách ra khỏi được áp lực của Tầu cộng và chống lại phe mà họ cho là “phe Tầu cộng”?.

Triệu Lan: Xin ông phân tích sự đúng sai, để đọc giả có thể hiểu thêm sự việc đó như thế nào?

Nhà Báo Việt Thường: Trên mặt hiện tượng thì nó có vẻ là đúng, vì so với các quân khu khác không có như thế. Tên Nguyễn Tấn Dũng đã cùng một lúc “thanh trừng”, nhưng chỉ đặc biết đối với Quân khu Hà Nội ra nghị định là thuyên chuyển hầu hết những nhân vật chóp bu của bộ Tư Lệnh Thủ Đô: Tư lệnh, phó Tư lệnh, Chính ủy, phó Chính ủy. Nhìn thực là lệnh “thanh trừng” tên Nguyễn Tấn Dũng ký ở đây với tư cách thủ tướng, nhưng đừng quên rằng hắn còn có một chức vị khác nữa là “Ủy Viên Bộ Chính Trị của tập đoàn Việt Gian Cộng sản”, có nghĩa hắn là một trong những chủ lớn nhất trong tập đoàn Việt Gian Cộng sản đấy!. Phân công hắn làm thủ tướng nhưng hắn còn một nhiệm vụ nữa mà Việt Gian Cộng sản phân công cho thằng Nguyễn Tấn Dũng, đó là hắn còn phụ trách “Đảng Ủy Công An Trung Ương”. Trong khi đó thì Nông Đức Mạnh, ngoài tổng Bí Thư Đảng Việt Gian ra hắn còn trực tiếp là “Bí Thư Đảng Uỷ Quân Sự Trung Ương”. Nghĩa là mọi sự hoán cải, thay đổi gì thì người chịu trách nhiệm chính tất nhiên là phải có hổ trợ bởi tất cả quân uỷ trung ương, cũng giống như là bộ chính trị hay là của các bộ quân sự thì chúng mới có thể làm được. Trong khi đó thì Nguyễn Minh Triết cũng là một “ủy viên bộ Chính trị” của Việt Gian Cộng sản, và đang giữ ghế chủ tịch nước, đồng thời với tư cách chủ tịch nước thì đương nhiên hắn là chủ tịch Hội đồng Quốc phòng, có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao của tụi ngụy quân Việt Gian Cộng sản. (Nguyễn minh Triết vì là chủ tịch nước nên cũng là chủ tịch Hội đồng quốc phòng, có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao ngụy quân Việt Gian Cộng sản (nói chung). Nhưng Nông Đức Mạnh là tổng bí thư lại kiêm bí thư đảng ủy quân sự trung ương, nên theo nguyên tắc “đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý” và “hồng hơn chuyên”, nên quyền lực về lính ngụy Việt Gian Cộng sản thì Mạnh là số 1 còn Triết là số 2).

Vậy thì ta hỏi lại việc tên Nguyễn Tấn Dũng ký thi hành thuyên chuyển như vậy không thể nào là ý kiến riêng của tên Nguyễn Tấn Dũng cả. Mà đó là phải có ý kiến, có sự đồng ý trong bộ Chính trị ít nhất là do những tên sau đây:

a. Thứ nhất là phải có sự đồng ý của Nông Đức Mạnh, bởi vì không những Nông Đức Mạnh là Tổng bí thư mà còn là “Bí thư đảng uỷ quân sự trung ương”. Chưa nói đến Vũ Quang Khánh cũng là ủy viên chính trị, đại tướng kiêm bộ Trưởng quốc phòng là thằng Phùng quang Thanh, cũng là phó bí thư tổng ủy quân sự trung ương. Rồi Nguyễn Minh Triết tổng ủy bộ chính trị, chủ tịch nước kiêm luôn chủ tịch Hội đồng Quốc phòng. Cũng có nghĩa là tổng tư lệnh tối cao của tụi ngụy quân. Chưa nói đến nửa là cũng phải có một nhân vật đồng ý, đó là Hồ Đức Việt ủy viên bộ chính trị Việt Gian Cộng sản, bí thư trung ương của Việt Gian Cộng sản đặt trách về tổ đảng nhân sự. Không thể nào không có bàn tay của các nhân vật đó cả. Chỉ có là mấy tay phụ trách các vấn đề khác, thí dụ như là tên Nghị thì phụ trách về bí thư của Hà Nội, hẳn cũng có trách nhiệm là phải báo cáo, chấn chỉnh. Rồi đến Nguyễn Gia Khiêm phụ trách về ngoại giao. Nghĩa là mấy tay quan trọng nhất đều chấp nhận cả thì mới có thể làm như vậy được. Như vậy thì việc tên Nguyễn Tấn Dũng thuyên chuyển quân khu thủ đô Hà Nội thì không có gì gọi là đột ngột cả. Nhưng chính tụi Việt Gian Cộng sản chúng nó “cố tình làm ra vẻ đột ngột” để tạo ra cho chúng ta có cái ảo tưởng rằng: nội bộ Việt Gian Cộng sản hiện nay “phe thân Mỹ” đang thắng thế, đang thay đổi đảng viên trong đảng Việt Gian Cộng sản, trong lực lượng ngụy quân của chúng nó. Mà đa số thờ ơ không biết rằng đây là cái trò hề của Hà Nội.

b. Chính vì một số người không có hiểu rõ tổ chức của tụi Việt Gian Cộng sản, sự phân công trong đảng của chúng như thế nào, cho nên chúng ta đã vô tình khi chúng ta chấp nhận với Việt Gian Cộng sản là: trong nội bộ của chúng có “phe thân Mỹ”, có “phe thân Tầu”, mà mọi người chưa hiểu rõ ràng, cứ cho Nông Đức Mạnh là “phe thân Tàu”, Nguyễn Tấn Dũng - Nguyễn Minh Triết là “phe thân Mỹ”. Nhưng thật sự thì Nông Đức Mạnh là người chủ chốt nắm quân đội, vừa là tổng bí thư, là người có chức vị cao nhất trong đảng Việt Gian Cộng sản, vừa là bí thư quân uỷ trung ương là người có chức vị cao nhất riêng về lãnh vực quân sự, thế mà lại bằng lòng để cho Nguyễn Tấn Dũng được ký lệnh để thay đổi nhân sự là như thế nào?!. Như vậy có nghĩa là Nông Đức Mạnh cũng bắt buộc thay đổi để trở thành “phe thân Mỹ” à?!.

Vậy thì chuyện tụi Việt Gian Cộng sản chúng có hai phe, có phe thân Mỹ và có phe thân Tầu tức là đã nói Sai. Hoặc giả có thể nói là: tất cả bọn chúng “thân Tầu”, hay “thân Mỹ” cả thì mới có chuyện đó?. Cho nên việc cách chức các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội này, thì hoặc có lợi cho phe thân Mỹ, hoặc có lợi cho phe thân Tầu thì mới có thể có sự nhất trí giữa những người mà một số người hiểu lầm cho đó là nó thân Tầu, rồi một số người cho rằng Nguyễn Tấn Dũng là “phe thân Mỹ”. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Như vậy Nguyễn Tấn Dũng có thân Mỹ hay không?!. Chúng ta đừng tin vào việc đó, mà phải thấy rõ là cái việc thuyên chuyển người của chúng nó, là vì có một lý do khác.

Triệu Lan: Thưa ông lý do đó là gì?

Nhà báo Việt Thường: Lý do thứ nhất là muốn làm cho hải ngoại cũng như trong nước bắt đầu trở lại “tụ” chung quanh Nguyễn Tấn Dũng, để làm thế nào tạo ra được một lực lượng lớn, đủ lớn để tưởng tượng rằng Việt Gian Cộng sản theo phe cởi mở và thân với phương Tây, đặt biệt đám thân với Mỹ là Nguyễn Tấn Dũng-Nguyễn Minh Triết, nên không có chuyện thân Tàu để đưa đến những cái tương lai chắc chắn và tốt đẹp hơn cho đảng Việt Gian bán nước của chúng. Vì vậy cho nên mọi người sẽ ủng hộ đường lối đó và không nên vạch tội và chửi bới chúng nữa, và như vậy là đã thay đổi rồi, có xu hướng thân (thiện) phương Tây. Bây giờ ta có thể thảo luận trao đổi với chúng nó, để mở rộng dân chủ hơn. Bởi vì thân Mỹ là có xu hướng cởi mở “dân chủ”, còn chuyện tự do thì người dân Việt nên ngồi chờ ... bao lâu thì chưa biết. Có thể đến năm 2050 chăng!.

Từ ngày tên Nguyễn Tấn Dũng lên cầm quyền đến giờ, chưa thấy ai nói đến xuất thân của nó, và bây giờ muốn chứng tỏ Nguyễn Tấn Dũng là người thân với Mỹ, thì hành động đầu tiên của Nguyễn Tấn Dũng ở đây không phải tẩy chay, không phải cách chức, mà chỉ là thuyên chuyển các nhân vật ở quân khu thủ đô Hà Nội thôi. Nhưng mọi người cứ tưởng tượng là chúng nó bị cách chức, do dựa vào một bài phỏng vấn của “cái loa Thanh Trúc” của đài RFA (Á châu tự do) làm bộ bí mật phỏng vấn 1 sĩ quan Ngụy trong quân khu Hà Nội, tên này tạm dấu tên nói là: “Bây giờ cách chức, cho về nhà ..v.v.. đại khái như thế. Để dựa vào đó đám Vẹm và “cái loa Thanh Trúc” tung tin thất thiệt đó lên.

Khi Nguyễn Tấn Dũng ký lệnh cách chức Nguyễn Chí Vịnh, (anh em của Nguyễn Tấn Dũng) cùng là con trai của Nguyễn Chí Thanh. (Nguyễn Chí Vịnh là con chính thức công khai, còn Nguyễn Tấn Dũng là con hoang của Nguyễn Chí Thanh). Bởi vì khi ký thì ai cũng biết rằng Nguyễn Chí Vịnh bây giờ được nắm quyền lực lớn nhất, chỉ sau Phùng Quang Thanh (thái thú Tầu) và sau Nông Đức Mạnh, Lê Văn Dũng. Bây giờ hắn nắm toàn bộ Tổng cục II, mà chúng ta cũng đã biết là tổng cục II đã từng lũng đoạn không phải chỉ trong lãnh vực quân sự mà luôn cả kinh tế, ngoại giao ..v.v.. Ai cũng biết hắn là người của Tầu, thằng bố Nguyễn Chí Thanh là người của Tầu cả. Tôi đã có lần chứng minh rằng: Trong tất cả các thời trong bộ Chính trị của thời Hồ Chí Minh còn sống, kể cả sau khi Hồ Chí Minh chết, thì tụi Tầu Cộng như: Tô Uyên Chương chúng nó vẫn coi cái chết Hồ Chí Minh là bình thường thôi. Riêng khi Nguyễn Chí Thanh chết, đích thân cả Mao Trạch Đông, cả phó chủ tịch đảng Cộng Tầu là Lâm Bưu đích thân đến tận sứ quán Việt Gian Cộng sản tại Bắc kinh tặng bông hoa, nghiêng mình tưởng niệm. Đấy! Bọn này mới là con bài thực sự của Tầu bành trướng ngoài tên Việt Gian Hoàng Văn Hoan ra. Bọn nó nắm quyền lực nhiều hơn Hoàng Văn Hoan rất nhiều. Trong Chính trị bộ hạn chế Hoàng Văn Hoan. Bởi giai đoạn đó là Hoàng Văn Hoan đứng hạng bét trong Bộ Chính trị. Có người có danh là phải có nắm quân đội, nắm đủ các chúc vụ khác nửa. Điều đó cho thấy là nếu thanh toán đó thì thanh toán rất dễ.

Còn ai dám bảo rằng bộ Tư lệnh Quân khu Hà Nội của tụi Việt Gian Cộng sản là thân Tàu?. Lấy bằng cớ nào để nói như vậy?. Nên tất cả kiểu nói đó đều sai cả. Bây giờ Hà Nội mở rộng ra, những thằng (được cách chức) này ở Hà Nội đã lâu rồi, ăn no bụng rồi! Bây giờ thằng Dũng bằng cách “cách chức” này giúp đỡ cho tụi kia được “hạ cánh an toàn” mà khỏi bị khai báo về tài sản, khỏi bị tố giác ăn cướp, ăn cắp, tham lam, tham nhũng, thành ra bọn chúng đưa lớp trẻ lên. Cho thấy bây giờ thay thế cho mấy tên tướng tư lệnh đó chỉ là cấp đại tá, thật sự được nâng lên thiếu tướng. Tức là nó làm cho giới trẻ thích lên, rồi chúng nó đưa ra luận điệu cũng nhờ qua “cái loa Thanh Trúc” phỏng vấn tên cán bộ kia và được thổi phòng bởi Đài Á châu Tự Do (RFA). Số lực lượng trẻ rất thích Mỹ nên muốn được làm như là sẳn sàng được Mỹ trang bị vũ khí, huấn luyện. Từ xưa đến nay Mỹ huấn luyện bao nhiêu người?. Cả Bin Ladin cũng do Mỹ huấn luyện bây giờ thấy Bin Ladin chống ai?. Tên gian ác Hồ Chí Minh cũng là do lực lượng OSS của Mỹ giúp đỡ, cuối cùng Hồ Chí Minh tuyên bố câu: “đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào”. Cho nên những người hiểu biết đừng mong chuyện đó, coi chừng sai lầm.!

Chúng nó làm sao không biết được việc nó đưa ra một lúc 6 cái quyết định, để thay đổi toàn bộ Bộ Tư lệnh Hà Nội mà không làm ồn lên, đó là một chuyện rất đặc biệt. Để tạo cho cái mồm của tên đặc công đỏ Bùi Pín (Tín) gào ầm lên như là chuyện lạ lắm, làm như chuyện chính trị sắp có thay đổi, làm như có đảo chánh đến nơi. Nào là những bộ Tư lệnh thủ đô trách nhiệm bảo vệ trung ương, bảo vệ bộ Chính trị, bảo vệ dân vận … Đó là cái “láo”! Đó là không phải sự thật.

Tụi Việt Gian Cộng sản chúng là thầy của bạo lực, chúng rất có kinh nghiệm để lật đổ chính quyền, cho nên chúng nó cũng có kinh nghiệm ngăn chận để chống lật đổ chúng. Chúng ta hãy nhìn như nước Mỹ, nước Anh cũng thế nhà tù, trại tù rất nhiều, nhà tù xây kiên cố sợ tù trốn chạy. Nhưng thử hỏi ở Việt Nam có làm được như thế không? nhà tù Việt Gian Cộng sản không có kiên cố như nhà tù ở Mỹ, Anh, Pháp. Nhà tù của chúng xơ xài lắm, hàng rào tre, giây kẽm gai không ghê gớm. Vậy người tù có dám bỏ trốn không? Hiếm lắm! Chuyện phá trại tù là chuyện có thể nói không có xảy ra trong chế độ Việt Gian Cộng sản. Nên bọn chúng có kinh nghiệm trấn áp, những cuộc biểu tình có thể làm lớn được không? Chúng nó có kinh nghiệm về những cái đó. Cho nên không phải nó đã hình thành ra cái đơn vị này, mà ngay chính cả trong Tư lệnh Quân khu của Hà Nội cũng bị giám thị bởi đơn vị gọi là: “Lực lượng công an vũ trang” hay còn gọi là Biên phòng. Lực lượng đó bảo vệ biên phòng, còn kiêm cả các nhà tù, các sứ quán, dinh thự, công sở, nhà của các tên trung ương, các chức sắc lớn, nhỏ là do tụi Biên phòng (Trinh sát) chúng nó có trách nhiệm. Tụi Trinh sát đó thì không có trực thuộc bên phía công an, tức là nó chịu trực tiếp bởi quyền Tổng bí thư, cao hơn Nguyễn Tấn Dũng, tức là tên làm tổng bí thư đảng uỷ công an trung ương, cục-bộ trưởng công an là Lê Hồng Anh, cũng là uỷ viên Bộ chính trị (Lực lượng công an biên phòng chịu lệnh trực tiếp của Nông Đức Mạnh, của Lê Hồng Anh). Bên cạnh đó thì phải có Tổng cục bảo vệ, nghĩa là những người đi theo hầu hạ những thằng đó đều là do Tổng cục bảo vệ nắm cả. Chúng nó đi bảo vệ, hay lái xe ..v.v.. Chưa nói đến bên cạnh gọi là biệt khu thủ đô, thì lại có Bộ tư lệnh khác núp dưới cái tên Bộ tư lệnh bảo vệ “Lăng” (Hồ Chí Minh). Nhưng cũng đừng quên rằng Bộ tư lệnh đó nằm tại Khu Ba Đình, nơi các công sở chính của trung ương đảng Cộng sản với những tên chóp bu có nhà ở quanh đấy. Chính cái đó là chúng vừa bảo vệ lăng tên Việt Gian Hồ Chí Minh cũng vừa bảo vệ tụi chop bu kia.

Đấy là sự đan chéo, vỏ bọc chứ không phải là các anh có thể tổ chức hay làm một cuộc cách chức một cách dễ dàng. Mà trong mỗi một thằng từ thượng tướng làm chuyện gì thì nó đều được sự chú ý (rất chi tiết) từ khi nó còn ở cấp dưới rất thấp. Nó được huấn luyện đào tạo để trung thành và nhất là mọi diễn biến chúng nó đều biết trước cả rồi. Chúng nó chuyên phịa chuyện rồi la toáng lên, rồi biến chuyện Tầu cộng và Việt Gian Cộng sản ra một chuyện khác để tạo sự chú ý bên ngoài. Vì vậy không thể nào mua chuộc được những thằng đó cả. (vì hệ thống dòm ngó lẫn nhau của chúng nó đan chéo lên nhau dầy đặc). Nếu mua chuộc thì mua những thằng như: Nông Đức Mạnh, mua thằng Đỗ Mười, Lê Đức Anh, mua được những thằng như Phạm Văn Đồng, thằng Võ Nguyên Giáp. Chứ cần gì phải mua mấy thằng tép nhép làm chi?!. Nếu mua thì mua thằng chủ (Bắc Kinh) chứ cần gì mua con chó Việt Gian Cộng sản?.

Muốn mua chuộc hay lấy lòng thằng chủ, khi thằng chủ dắt chó đi đâu thì chó đi đấy. Chứ đâu có ai đi mua chuộc con chó để con chó lôi thằng chủ đi theo?. Mấy thằng tư lệnh quân khu Hà Nội giống như những con chó, đầy tớ, là cái phao của tụi chúng nó, chúng là những con chó lớn thế thôi. Cho nên chúng ta nhất là người Việt hải ngoại đừng hiểu lầm chuyện đó. Chúng ta đang quyết tâm chống Việt Gian Cộng sản thì phải nhớ rằng những thằng đấy chúng nó đã làm đơn xin vào đảng Việt Gian Cộng sản, chừng nào chúng nó còn ở trong đảng Việt Gian Cộng sản thì chúng nó đều là Việt Gian. Và khi chúng nó đã là Việt Gian thì chúng nó đều có xu hướng theo Tầu và nguyện làm tay sai cho Tầu hết. Bởi vì chỉ có mô hình của Tầu Cộng mới cho phép đảng của chúng nó tổ chức theo mô hình đó thực độc tài, làm chủ nhân ông cả kinh tế, cả chính trị, văn hoá thì làm sao chúng nó có thể theo thế giới tự do được?. Những người có một chút tư tưởng không đi theo con đường của chúng nó thì đời nào chúng nó kết nạp vào đảng chúng nó?.

Đấy là điều chúng ta phải nhìn thấy. Chúng nó, thằng nào mỗi khi mở mồm ra nói gì đó thì chúng ta yên chí thằng đó đi, nó đang có nhiệm vụ khác đấy!. Bởi vì kiểu sinh hoạt của chúng nó là chúng chẻ nhỏ hàng ngũ (đối phương) ra để chúng quản lý rất chặt chẻ. Từ tổ đảng 3 người cho đến chi bộ, chi đảng uỷ không có một chổ nào sơ hở cả. Chúng tổ chức hẳn hoi, sinh hoạt đảng của chúng nó, phân chia người nọ báo cáo tình hình người kia, tự bản thân anh phải báo cáo tư tưởng, lối sống ..v.v.. tất cả mọi thứ chúng nó nắm hết cả. Cho nên không phải dễ dàng để mua chuộc hay có thể làm những chuyện khác được. Chúng nó được bảo đảm rồi, nó chọn nhân vật của chúng để đưa lên, quyền lợi chúng đã có rồi, thì cần gì chúng nó phải chống?.

Chứng minh cho mọi người nhìn thấy là hiện nay trong đảng chúng nó có ai chống chúng chưa?!.Chưa. Những thằng ra mặt có vẻ “hơi” chống một tí như Võ Nguyên Giáp cũng chưa dám chống, nếu anh chỉ hơi tỏ vẻ bất mãn một tí. Chỉ một vài câu nói không bằng lòng với Lê Đức Anh thôi, thì nó cho thằng con rễ của Võ Nguyên Giáp là thằng Trương Vĩnh Bình, tức là con trai của thằng Trần Bạch Đằng (họ của Trần Bạch Đằng là Trương Gia ...) một tí lợi là im ngay. Thằng này là một trong những thằng nhà giàu nhất của Việt Nam . Thì có thể con rễ thằng đại tướng “cầm quần chị em” dám bộp nó chứ không chơi, tất cả chúng nó đều nói có lợi cho thằng Việt Gian Cộng sản cả. Chúng nó lúc nào cũng lộ ra những câu nói để bảo vệ đảng cả. Ví dụ nửa là thằng Trần Độ (nay đã chết), những ý kiến của thằng Trần Độ đưa ra là cũng để nhằm duy trì sự cầm quyền của bọn Việt Gian Cộng sản làm sao cho có hiệu quả hơn thôi, chưa bao giờ nó dám nói những chuyện khác, nó còn kể công lao của bọn Việt Gian Cộng sản, công lao của thằng đại Việt Gian Hồ Chí Minh, một thằng đại tội đồ của dân tộc Việt Nam. Con mắt nó nhìn thằng Hồ là “thánh nhân” số một của nó, lãnh tụ của nó. Nó tự hào là được thằng Hồ khen, nó vẫn tự hào là công dân số một của nước CH xã hội chủ nghĩa kia mà. Làm sao có chuyện thằng nọ chống tụi kia được?!. Nếu có chống thì chỉ là chúng nó bịp người dân và người ngoại quốc mà thôi, một chút xíu chống tụi Việt Gian Cộng sản cũng không, chứ vì nhân dân mà chộng bọn Việt Gian Cộng sản thì chuyện đó không bao giờ có rồi!

Chúng ta phải nhìn cho ra chuyện đó, còn nếu không là chúng ta cứ bị phân tán. Vốn dĩ chúng ta không có điều kiện để tìm hiểu, những người có điều kiện để tìm hiểu là một số giáo sư này, giáo sư nọ đều đủ bằng chứng kết tội chúng là Việt Gian đối với đất nước. Nhưng một số nhỏ những vị này cuối cùng cũng không dám gọi đúng tên chúng nó là bọn Việt Gian Cộng sản bán nước, mà chỉ gọi nó là “thừa sai” của Tầu Cộng (nếu không nhầm thì ông giáo sư Nguyễn Văn Canh là người đầu tiên gọi danh từ này - tại sao chỉ dám gọi chúng nó là “thừa sai” của Tầu Cộng?). Lê Chiêu Thống chưa dâng 1 tất đất nào cho Tầu cả. Lê Chiêu Thống chỉ yêu cầu Tầu (nhà mãn Thanh) giúp ông để về “phục quốc”, chống lại Tây Sơn thôi thì chúng ta coi ông là Việt Gian. Còn tụi Việt Gian Cộng sản này chúng nó dâng đất cho Tầu hẳn hoi, cắt biển, dâng người(đàn bà, con gái là tinh hoa của dân tộc), dâng tài nguyên ..v.v.. đủ tất cả các thứ, thì mấy ông giáo sư này không dám gọi chúng nó là Việt Gian? Mà chỉ gọi chúng nó là “thừa sai”!. Tại sao?.

Mạc Đăng Dung có dâng một vài cái bản (thôn), mà sau này chúng ta biết là những cái bản đó Việt Nam không thể lấy lại được rồi, không đáng bao nhiêu so với việc dâng đất dâng biển của tụi Việt Gian Cộng sản, mà Mạc Đăng Dung cũng bị lịch sử lôi ra nguyền rủa. Chúng ta chưa nói đến rằng giữa thời kỳ nhà Mạc so sánh với tụi Việt Gian Cộng sản ngày nay hoàn toàn khác xa nhiều rất. Dưới sự đô hộ của tụi Việt Gian Cộng sản, nước Việt Nam càng ngày càng tan nát, tang hoang. Tan nát từ kinh tế, nhất là truyền thống văn hoá của người Việt Nam đã bị xoá bỏ. Còn ngược lại Mạc Đăng Dung chỉ có giai đoạn đó, vì hoàn cảnh bắt buộc, nếu không làm như thế thì không giữ được cương vị của mình, nhưng khi đất nước đã yên ổn thì triều đại nhà Mạc lại là triều đại sản sinh ra nhiều tiến sĩ nhất. Cũng lại thời kỳ mà lần đầu tiên người thợ thủ công, nghệ sĩ Việt Nam xưa kia bị coi là nô lệ, sản xuất ra các sản phẩm, tác phẩm của mình để phục vụ cho cung đình, cho các nhà giàu có mà không ai biết đến tác giả là ai. Thì thời nhà Mạc là thời kỳ đầu tiên những người nghệ sĩ, thủ công này được ghi tên mình vào trong tác phẩm do mình sáng tạo. Vào giai đoạn đó thật lâu dài. Đời sống người dân rất là ổn định, thi cử đều đặn. Vì lý do đó không có cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại triều đình. Đấy là điều chúng ta phải so sánh được để thấy rằng với thời nhà Mạc suốt mấy trăm năm nay vẫn còn bị (lịch sử) “kỳ thị” như vậy. Còn bọn Việt Gian Cộng sản vẫn tiếp tục con đường làm tay sai, bán nước cho ngoại bang, thì các ông giáo sư, tiến sĩ trí thức lại không dám nói đến?!.

Triệu Lan: Thưa ông Việt Thường. Lý do nào họ lại không dám nói đến?.

Nhà báo Việt Thường: Tại vì những người nhân danh là giáo sư này, tiến sĩ nọ, đảng chính trị này, đảng chính trị kia. Họ chống chúng nó để có thể chúng cho vào đảng chăng?, Nghĩa là chống chúng nó để được chúng nó biết đến, để chúng nó ngồi xuống “đàm phán”, xong chúng nó thí cho cục xương?. Cho nên các ông “giáo sư, tiến sĩ” (nói ở trên) nhìn vào các hành động đó thì rất sai lầm. Người Mỹ họ không có ngu như mình nghĩ. Nói thẳng ra như vậy. Người Mỹ làm gì đều có mục đích của họ hẳn hòi. Nếu tụi Việt Gian Cộng sản tạo ra những tên Dân Chủ Cuội, thì người Mỹ cũng cho ra những thằng Đấu Tranh Chống Cộng Cuội, để cho hai thằng cuội nói chuyện với nhau. Cho nên ai đó đừng nghĩ là ông này ông nọ đại diện cho tổ chức kia được Tổng thống Bush, chính quyền Mỹ “mời” đến nói chuyện, nghĩa là sắp sửa về nước, được nắm chính quyền. Còn khuya!?. Mày đưa cho tao Thằng Cuội, thì tao cũng đưa ra Thằng Cuội thế thôi, để cho hai đứa cùng cuội mới “bàn chuyện” với nhau được. Ví dụ như: Mày đưa ra hai thằng cuội Trần Khuê, Hoàng Minh Chính, thì tao cũng có hai thằng cuội Nguyễn Xuân Ngãi, Đỗ Hoàng Điềm để cho cuội với cuội chơi nhau cho vui. Còn thứ cuội Nguyễn Đan Quế lại là loại cuội khác nửa. Chỉ có những tên hoạt đầu ham danh, hám lợi mới bị nhầm.

Cho nên khi thằng Nguyễn Tấn Dũng nhảy ra thì có nhiều người mừng lắm, đặc biệt là Nguyễn Quốc Quân (anh của Nguyễn Đan Quế) tưởng đã xong canh bạc để mình còn hưởng lạc nên mừng lắm! Nguyễn Quốc Quân khoe ầm lên là: “kỳ này ông Tổng thống Bush sang sẽ gặp Nguyễn Đan Quế”, làm như Nguyễn Đan Quế sắp sửa lên làm “phó Tổng thống” như kiểu Nguyễn Cao Kỳ. Cuối cùng thì Nguyễn Đan Quế có được gặp ai đâu? Cả đám cuống cuồng lên trong nước để tranh nhau xếp hàng chờ được gặp ông Bush. Cái thứ xếp hàng chờ gặp, thì xin nước Mỹ được gì đâu?. Nhưng xin cái gì?. Có người dân oan nào họ chờ gặp ai đâu?. Cho nên nếu nhìn vào các hiện tượng đó và nhìn vào việc thằng Dũng nó “thay đổi” cái này hoặc “thay đổi” cái kia. Nhưng chẳng có đứa nào nó đổi thay gì cả!

Mới đây nhất, nếu thằng Nguyễn Tấn Dũng nó làm chuyện “cách chức” đó là quan trọng, là có thật. Thì nó đưa ra thay đổi nhẹ nhàng từ từ. Ở đây chúng nó làm một “cú lớn” như vậy, nên không bao giờ Nguyễn Minh Triết lại công khai nói trên báo chí là: “điều 4 mà bỏ đi thì coi như là tự sát!”. Không bao giờ chúng nó nói chuyện đó cả. Vì không ai dám nói cái yếu điểm của mình ra cho người khác biết. Việc này cũng thế không đời nào thằng Nguyễn Tấn Dũng làm như thế cả. Nếu nó có ngu thì nó cũng chẳng làm như thế. Vì vậy chúng ta nên hiểu rằng khi nó làm như vậy là mục đích phục vụ cho một ý đồ nào đó của chúng nó. Cái ý đồ đó là gì? Ý đồ là chúng nó muốn rằng: lần sau chúng nó sang Mỹ thì những người Việt Nam chống Việt Gian Cộng sản hãy hiểu rằng hoàn cảnh chúng nó là muốn Việt Nam thân Mỹ. Điều mà chúng ta đang mong đợi?. Mai đây giả sử chúng nó vác bị, gậy sang Mỹ xin ăn mà lại là “phe thân Tầu”, thì chúng nó sẽ bị chúng ta gây khó khăn, vậy thì chúng ta phải ủng hộ chúng nó. Đấy là ý đồ của chúng nó muốn như vậy. Ủng hộ nó bằng cách nào?. Tức là những gì nó nói thì chịu gật đầu, rồi kế đến việc chúng nó kêu gọi buôn bán thì phải để cho chúng buôn bán đi. Chúng ta hãy hạ nhiệt đấu tranh xuống đi. Đấy là những việc công khai chúng ta cứ việc bàn đi. Nhưng trong chuyện đó chúng ta xem là một thằng nó thân Mỹ, mà nó lại để cho thằng thứ trưởng của nó là thứ trưởng sinh hoạt thông tin, là anh em ruột nhà nó làm báo bên Mỹ đây. Nó vừa mới ký lãnh tiếp thu Hội nhà báo kể cả phóng viên 7 người tất cả. Trông đó có cả phó tổng biên tập Tuổi trẻ, tổng biên tập báo Thanh niên, báo Pháp luật, như vậy thì nó theo Mỹ chỗ nào?.

Cho nên người Việt hải ngoại tị nạn Cộng sản chúng ta đừng có nghe loại người như thằng Bùi Pín (Tín). Xin lỗi!. Thằng đó chẳng biết cái quái gì cả. Nó chẳng biết gì, nó chỉ là một con rối do Việt Gian Cộng sản trong nước ra lệnh cho nó làm cái gì thì nó làm ùm lên cái đó. Hải ngoại thì có một thiểu số “giáo sư, tiến sĩ” (như trên đã nói), cũng vì quá ấu trĩ, thờ ơ nên đội nó lên trên đầu và cho nó như là một thằng cái gì cũng biết hết cả, nên việc gì về tụi Việt Gian Cộng sản thì phải hỏi ý kiến nó cả. Nó nói như thế mà người ta lại ào ào nghe theo. Hải ngoại cũng có một số các loại web tay sai như kiểu web Ánh Dương chẳng hạn, chuyên thổi cho thằng Bùi pín (tín) lên. Mấy anh đài phát thanh thì vội vàng: “thưa đại tá Bùi tín”, “phó tổng biên tập báo Nhân dân”. Cái chức phó biên tập báo Nhân dân vào thời kỳ Bùi pín (Tín) làm được, thì chó làm cũng được. Nói xin lỗi: Chó làm được. Thằng Bùi pín (Tín) nó có dám làm gì không?. Nó có viết được gì không? Mà nó có viết thật đâu? Có ai thấy nó nói chuyện gì không?. Có ai thấy nó nói cái gì sai về đảng của chúng nó đâu?. Về tính chất căn bản nhất là Bùi pín (Tín) không thể nào hiểu thế nào là Việt Gian. Nó không thể định nghĩa thế nào là Việt Gian cả.

- Bán nước!

- Bán đất!

- Bán dân!

Mọi việc chúng làm đều vì quyền lợi của một đảng Việt Gian Đỏ, như thế không gọi là Việt Gian thì gọi là gì?. Có bao giờ nó gọi tụi này là Việt Gian không?. Hay nó vẫn ca ngợi cờ đỏ sao vàng? Ca ngợi đảng của nó? Nó vẫn ca ngợi “Bác Hồ” (lưu manh) của chúng nó?. Cho nên những điều thằng Bùi pín (Tín) này nó làm, chúng ta không thể nào chấp nhận được. Nên chúng ta phải làm thế nào trong đa số mọi người hiểu được rằng: đã là Việt Gian rồi thì bất kể hành động nào của chúng nó đưa ra chỉ có hại cho nhân dân Việt Nam thôi. Ngoài ra còn có thể có lợi cho Tầu, cũng có thể có lợi cho Pháp, cũng có thể có lợi cho một tập đoàn nào đó của Mỹ, hoặc các nước khác như: Đại Hàn, Đài Loan, Nhật. ..v.v... Chứ không có lợi cho nhân dân Việt Nam hay nhân dân Mỹ, nhân dân Pháp, nhân dân Đài Loan hay Nhật ... phải như thế không?. Mà ngay cả đối với Tầu Cộng cũng vậy, có lợi cho tập đoàn cầm quyền Tầu. Còn thực sự nhân dân Tầu chỉ là nô lệ cho chúng thôi. Đây là điều chúng ta phải nhìn ra.

Nó đưa tin này lên để nó che đi cái tin quan trọng nhất mà đến bây giờ chúng ta chưa đưa ra được. Đó là gì? Là làm vòng đai kinh tế cho đảng nó, vòng đai kinh tế cho Tầu Cộng. Đó là một thứ mở đường cho Tầu Cộng vào Việt Nam và Nam Á Châu. Điều đó là điều chúng ta cần bàn đến. Đó là điều chúng ta cần cảnh cáo đối với nhân dân trong nước. Đó là không phải nó mở đường cho xe tăng của Tầu Cộng vào, vì người ta sẽ nhìn thấy nó lù lù và đó là kẻ thù nguy hiểm. Nhưng nó mở đường cho hàng hóa Tầu vào, những người Tầu vào trong Việt Nam . Rồi những thằng Tầu đó sẽ lấy vợ Việt Nam . Thì xem chỉ 10-20 năm sau những người Việt Nam sẽ trở thành “tầu lai” hết. 50 năm sau thì cứ mỗi ¼ người là Việt Nam có ¾ trở thành Tầu rồi. Từ đó biến thành một tỉnh của Tầu không có khó gì và Tầu cũng không cần phải làm gì. Vì tự những người sinh ra họ nhận họ là người Tầu và đến khi đó tất cả tự nhiên đều trở thành người Tầu cả. Cho nên bây giờ nó làm ra vẻ “còn khuya” chúng nó mới thân Tầu. Chúng làm như thế để có cớ đi tới các nơi khác buôn bán, những nơi mà (Tầu) chưa với tay được. Mình là Đài Loan nên mới dễ dàng đi sang Mỹ, sang những nước kia hơn là Tầu Cộng. Phải nhớ tất cả bọn đó đều là Tầu cả. Tầu thì chỗ nào cũng gọi là “Tầu” chúng nó đều hợp nhất với nhau.

Thế nên chúng ta cần phải tỉnh táo để biết được Việt Gian Cộng sản khi nào chúng nó làm cái gì có vẻ rùm beng hấp dẫn thì phải nhớ rằng: Đó Là Cái Bẫy, giống như những người đi câu họ thả mồi vào chỗ nào thì cá bu lại đớp chổ đó. Không có tên Việt Gian Cộng sản nào tự dưng “hạ cánh” xuống mà không có ăn đầy bụng cả. Thả mồi xuống là để câu. Chỗ có con mồi, có nơi bẫy cọp, bẫy heo rừng ..v.v.. Không! chúng ta đừng rơi vào cái bẫy đó.

Triệu Lan: Thưa ông cuối cùng điều lớn nhất là gì?. Làm sao để vinh danh Cờ Vàng và phải đánh xập cờ đỏ.

Nhà báo Việt Thường: Vinh danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, vinh danh những việc mà Việt Gian Cộng sản không thể nào có được trong suốt thời gian mấy chục năm qua. Việt Gian Cộng sản chúng nó không bao giờ thay đổi chế độ nô lệ dã man Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa hay Cộng Hoà Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam cả. Chúng không thể nào có thể bằng được 1/100 hay 1/1.000 của hai thể chế nền Đệ Nhất, Đệ Nhị Cộng Hòa của miền Nam Việt Nam . Và đừng bao giờ rơi vào bẫy của đám tay sai, chúng đưa ra lập luận rằng: “nhiều cựu sĩ quan, cựu viên chức Việt Nam Cộng Hòa?” ký tên là “Thanh niên” qua bài viết: “Cái Chết Của Một Lá Cờ”, vào ngày 25-07-2008 được đưa lên internet, do đám Đàn Chim Việt bọn tay sai Việt Gian cũng là cánh tay nối dài của đám Việt Gian Cộng sản trong nước còn ngót nghét lại. Chúng nó viết dài, viết bịp thì cứ viết, nhưng mục đích cuối cùng của chúng nó là muốn cũng xoá sổ và coi như lá cờ Việt Nam Cộng Hòa đã chết từ tháng 4/1975 rồi. Khi Dương Văn Minh đầu hàng thì lá cờ đó đã chết rồi. Và bây giờ cả một bọn tay sai chúng nó tại hải ngoại đang cố gắng làm công việc đó.

Nếu nói ngu như chúng nó, chúng nó đâu hiểu rằng: Một người sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa thì ít nhất phải có trình độ kiến thức trung học phổ thông (Tú tài 2-lớp 12 trở lên), chứ không phải như “sĩ quan” của quân đội Ngụy Việt Gian Cộng sản nhiều khi có tên không đọc rành chữ (khi đọc phải đánh vần), nên chúng chỉ biết húc đầu vào cho đến chết thôi. Nếu hỏi nước Pháp khi tham chiến, thì chính quyền Pháp lúc bấy giờ có cả bên Anh cũng đầu hàng thế thì cờ Pháp có chết không?. Charles De Gaulle lúc ấy chỉ là một anh đại tá như hàng trăm ngàn anh đại tá khác bình thường, chứ đâu có chức gì lớn hơn. Nhưng ông dám làm cái việc đứng dưới lá cờ Tam Tài đó để chống lại đối phương. Ông cũng chạy ra nước ngoài, nhưng đâu có làm chuyện gì phản bội nhân dân Pháp, cho nên bây giờ lá cờ Tam Tài vẫn còn. Thì hiện tại cũng thế, rõ ràng thực tế cho chúng ta thấy khi chúng ta bỏ nước ra đi Cờ Vàng ở hải ngoại chưa có, giờ đây Cờ Vàng ở khắp mọi nơi. Rồi như cuộc họp mặt của giới trẻ Úc vừa qua cho chúng ta thấy Cờ Vàng được dương cao như rừng. Như thế tại sao chúng nói cờ Vàng chết như mấy tên viết bậy trên web Đàn Chim Việt được?.

Cho nên Người Việt tị nạn Cộng sản chúng ta phải ngẩng mặt lên, càng phải có nhiều người cùng viết ra và đồng thời chúng ta cũng phải lật mặt tụi tay sai của chúng, những tên chuyên viết hay đưa những bài viết bậy bạ kiểu hạ cấp này lên trên các web. Phải lật mặt bọn web Ánh Dương khi chúng cho đăng bài của thằng Bùi pín (Tín), những bài ca ngợi Lệ Thu, Tuấn Ngọc, ca ngợi Nguyễn Cao Kỳ ..v.v.. Chúng ta phải thấy được như trên Diễn Đàn Công Luận có bài của hai thằng ma họ Chế (Chế Trung Hiếu, Chế Trung Thành) đăng ngày 05-08-2008 viết bài chửi Mỹ thì cũng được đi. Việc chúng nó chửi thì cứ chửi, nhưng chúng ta phải thấy chúng nó lấy cớ chửi Mỹ để nó đề cao Ngụy quân Cộng sản của chúng. Chuyện đó không ai có thể chấp nhận được. Chúng đưa ra một bài ca ngợi Ngụy quân Việt Gian Cộng sản là ... “cho dân, vì dân”. Chúng nó đã vì cái gì, chứ chúng chưa bao giờ “vì dân” cả?.

Nên tất cả những ai còn có quan điểm coi trong đảng Cộng sản vẫn có người yêu nước, thì đó cũng là những lập luận không muốn nói là: Ngu Dốt. Ví như nghĩ rằng: Những con ở trong động điếm mà vẫn còn trinh, vẫn còn chung thủy, lương thiện. Nếu có lương thiện thì chúng nó đã từ bỏ động điếm đi ra ngoài để làm việc khác, cô đã vào động điếm là không còn trinh nữa rồi. Nếu muốn trở thành người tốt cô có thể ra khỏi động điếm, còn đằng này chúng nó chọn ở lại trong động điếm để làm Điếm Cộng sản, chúng kiêu hãnh vì được làm Điếm Cộng sản. Tức là chúng kiêu hãnh được làm việc cho bọn Việt Gian Cộng sản, chúng làm đơn để được xin vào đảng mà lại bảo chúng nó là người lương thiện, là người tốt có nhân phẩm?. Bọn Việt Gian Cộng sản hiện nay có thằng nào bị ai bắt buột phải vào cái đảng cướp đó đâu?. Chúng đều tự nguyện vào đảng Việt Gian cả chứ. Làm gì có chuyện như con Dương Thu Hương nói phét. Làm gì có chuyện người ta “mời” vào đảng, nên nó không thèm vào khoảng 5, 6 năm. Nói dóc tổ! về sau này mới thèm vào! Nói láo như Vẹm, càng nhìn thì càng thấy thái độ của nó lộ rõ như thế nào rồi.

Đừng bao giờ trông gì vào tụi cuội cả. Chúng nó đều có nhiệm vụ để thi hành, thời gian qua thì người dân chịu ảnh hưởng của miền Nam thì chúng nó chịu thua. Sau năm 1975 người ta nghe “nhạc Vàng”, người ta nghe đài (radio), người ta nghe nhạc Việt Nam người ta hát theo, thì chúng nó lại bỏ tù cả nhà người ta. Có người chỉ nghe “nhạc Vàng” mà chúng vẫn bỏ tù hàng mấy năm trời vẫn chưa được thả ra. Chúng nó đã từng làm những chuyện như vậy, nhưng rồi cuối cùng chúng nó vẫn khoái nghe “nhạc Vàng” miền Nam hơn ai hết. Chứng tỏ cái đầu của chúng nó đã bị dân miền Nam “tẩy não”.

Đấy! Hiện nay chúng ta thấy những thằng được mọi người gọi chúng là dân chủ cuội bây giờ chúng nó đã làm được gì?. Lâu lâu chúng nó lại đẻ ra một trò mới, cuội mới để có chuyện cho chúng nói, rồi một số người hải ngoại đã không chịu nhìn vào sự thật đó, cố tình biện hộ. Họ còn cố bào chữa cho chúng rằng:“Người ta ở trong nước sợ bị trấn áp nên phải như thế. Người ta làm sao dám nói mạnh được”. Có rất nhiều thí dụ mà họ không chịu mở mắt ra để nhìn. Vậy tôi không cần nói đâu xa, hãy nhìn Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, những người đó không phải là đấu tranh sao?, đối với Việt Gian Cộng sản họ có thể bị tra tấn bị đánh đập, bị bỏ tù. (Đấu tranh trên chiến trường bằng súng đạn bị bắn bị giết, hoặc bị thương tật, hay phải hy sinh thân xác của mình. Chứ không phải chỉ đấu tranh là ra đó để bị tù dăm ba ngày “tù”, hay là bị hoạch hoẹ bởi công an một tí rồi cho về như đám Đỗ Nam Hải). Chúng ta có thấy người lính Việt Nam Cộng Hòa nào từ chối công việc chống Cộng đó không?. Hay người ta sẳn sàng bỏ tất cả để đi ra chiến trận?. Đã có người nào nói là “bắn nhiều quá thôi cho tôi xin về”?, đâu có chuyện đó! Bây giờ những người lính Việt Nam Cộng Hòa đang sống chết ngắc ngoải, chứ không như cái thằng (lưu manh) Đỗ Nam Hải dù nó bảo có đi tù nhưng nó chẳng đi tù ngày nào cả, và bây giờ nào là sợ cái này sợ cái kia, sợ vì chữ hiếu ..v.v.. Như vậy những người lính Việt Nam Cộng Hòa đều bất hiếu hết à? Quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đều bất hiếu hết à? Đến nay lại thấy thằng Đỗ Nam Hải lại thò cổ ra?. Đám tay sai ở hải ngoại lại đội nó lên!. Lại thêm một lô thổi kèn đám ma thổi lên! Cứ làm như thằng này là “cứu tinh” của Việt Nam không bằng!. Tất cả các trò bịp bợm này đều là hề, đều là loại lếu láo hết.

Ta hãy nhìn vào một bài mới nhất trong web Đả Đảo Cộng sản có bài nói về một sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa khoá 20 Đà Lạt. Khi ra chiến trường anh dẫn quân đi đầu, anh đánh nhau với thằng Cộng sản theo lệnh của đám Nga-Tàu xâm lược miền Nam. Khi đang dẫn quân đi toán quân của anh chạm súng với đám Ngụy quân Cộng sản, anh vội vàng ra lệnh cho binh sĩ dưới quyền mình nằm xuống. Anh nhảy qua một bên, khi chưa kịp thì lựu đạn nổ làm anh cụt mất 1 chân, 1 tay. Nhưng sau khi được chữa khỏi anh ấy nhất định không muốn rời khỏi Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Anh đã xin ở lại làm việc và tiếp tục phục vụ trong quân đội, rồi anh đã học tiếp ngành luật. Sang đến Mỹ, với một thân một mình anh tự đào tạo thêm về những kỹ thuật sơ đẳng. Để anh làm việc gì? Đó là việc anh giúp cho bao nhiêu anh em thiếu (mất) hồ sơ, những anh hồ sơ cũ bị hỏng đi, gặp khó khăn trong việc chính thức đi Mỹ ..v.v.. Thì anh ra công giúp đỡ cho những bạn bè làm lại cuộc đời mới. Vậy người đó, chúng ta gọi họ là gì?. Đấy không phải là anh hùng à?. Hay là Hoàng Minh Chính mới là anh hùng?. Hay Trần Độ mới anh hùng?. Hay thằng Vũ Thư Hiên mới anh hùng?

Thằng Vũ Thư Hiên nó nói gì? Nó nói bố nó, mẹ nó, bạn nó, bản thân nó. Nó nói “thầy bói cũng được Thánh báo cho biết nó là quí nhân”. Quí nhân theo công thức của quí nhân. Nó nói như vậy nhưng cũng có thằng cong lưng xuống làm ngựa cho nó cưỡi mới là lạ?. Nhưng nó lại không chịu cưỡi đằng lưng mà nó cưỡi trên đầu cơ! Ngồi lên đầu! Giống như nó là thằng nài cưỡi con voi nên nó thượng lên đầu, tụi kia cũng cun kút, cun kút mà đi! trông rất là tội nghiệp. Ừ! thì con voi nó to như thế để cho người nhỏ ngồi lên. Đó là so sánh giữa người với voi. Còn đây tụi kia nó không phải là voi, nó cũng là người nhưng cứ để cho người khác ngồi lên đầu mà vẫn cun kút mà đi! Thế chúng nó là loại gì?.

Người có tật “khom lưng” mấy cũng nhìn ra. Nhiều kẻ! thấy kẻ thù là khom lưng lại nịnh hót, bợ đỡ, lại còn phong “thánh” cho nó đủ các thứ. Phong “thánh” cho nó vừa vừa thôi. Còn nhớ trước đây cũng có thằng đã từng phong “thánh” cho Dương Thu Hương và Trần Độ rồi đấy, thế rồi Dương Thu Hương, Trần Độ nó quay lại nó chửi như tát vào mặt. Bây giờ cũng có một số người chưa tiện nêu tên ra, họ cũng thổi thằng Trần Khuê ghê gớm lắm. Nhưng thằng Trần Khuê lại ví “bác Hồ” (lưu manh) của nó ngang với Vua Hùng, với Bà Trưng - Bà Triệu. Nhưng một ngày nào đó những chuyện thật sẽ tỏ lộ ra hết. Chuyện đời có những người chuyên đi nịnh hót, bợ đỡ người ta quá mức. Người ta làm đâu thì nhắm mắt khen đó, họ chẳng biết đúng hay sai nhưng cứ khen kiểu nịnh bợ. Vì thế lịch sử rất công bằng. Chúng ta hãy nhìn lại trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không thiếu anh hùng. Chúng ta thấy rằng không ai oai hùng bằng thương binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hiện nay. Vì hơn 33 năm rồi họ vẫn chịu đựng khổ cực về tinh thần, về chính trị, bất bình đẳng về kinh tế, bất bình đẳng về tòa án nhưng có người nào tự chối bỏ mình không là người chiến binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?. Chắc chắn là Không!.

Triệu Lan: Xin thay mặt đọc giả khắp nơi Triệu Lan cảm ơn nhà báo Việt Thường. Chúc ông bình an để tiếp tục công việc.

Nhà báo Việt Thường: Vâng! Xin hẹn quý đọc giả vào lần tới.


Wednesday, October 1, 2008

Bùi Tín: Một Lỗ Đen Thảm Họa !


Nam Nhân
(Quân nhân QLVNCH)


Mấy ngày qua, đặc công đỏ Bùi Tín cùng Lừa sĩ Nguyễn chí Thiện … được SBTN đưa lên để ba hoa chích chòe. Đây là hai thành viên sáng giá trong đoàn kịch "Tiểu Diên hồng", do Cuội Hoàng minh Chính, được lệnh Phan Diễn (nguyên thường trực ban bí thư việt-gian-cộng-sản, giống vị trí của Trương tấn Sang hiện nay), đem kịch bản sang Mỹ để cho ra mắt Cộng đồng người Việt tị nạn việt-gian-cộng-sản (xin tham khảo lá thư của Hoàng Tiến, một chiến hữu thân cận của Chính, mô tả ngày Chính lên đường xuất ngoại). Vở kịch trong lộ trình của nghị quyết 36 của việt-gian-cộng-sản bị thất bại thảm hại. Các diễn viên vào núi thao dợt lại lần cuối, chưa kịp công diễn đã bị công chúng chửi cho te tua. Thế là mạnh ai nấy chạy té đái ra núi. Bùi Tín nhanh như con gián, dzọt về Paris. Còn lừa- sĩ-Nguyễn chí Thiện, ngỡ rằng sắp thành nhân vật Hồ-việt-gian, trong cuộc họp ở Tân Trào (8-1945), ra khỏi núi sẽ giữ ghế "lãnh tụ tối cao" của Cộng đồng người Việt tị nạn việt-gian-cộng-sản, thay mặt Cộng đồng sẽ họp bàn tròn với "Phe đổi mới" hay còn gọi là "Phe thân Mỹ" trong nội bộ tổ chức việt-gian-cộng-sản. Nội dung cuộc họp dù che đậy kiểu gì thì cũng chỉ là "Quên quá khứ, Xóa bỏ hận thù" tiến tới "Hòa giải, Hòa hợp". Như thế có nghĩa là Cộng đồng người Việt tị nạn việt-gian-cộng sản sẽ bỏ hai chữ TỊ NẠN đi như tụi phở bò và tên già mất nết, trí thức Ngựa, tức Ls Trần thanh Hiệp đã "đề xuất". Sau đó sẽ lập 4 quỹ tình thương như đặc công đỏ Bùi Tín đề nghị, và bố của Trúc Hồ (chủ nhân SBTN và ASIA) cũng như Vũ thành An đã và đang tích cực hưởng ứng, cũng như những tên công an đầu trọc và áo trùng thâm, và nhiều thằng nhiều con vong bản khác. Đoàn viết Hoạt thì vận động để Cờ Vàng cho cờ đỏ chung chỗ; Toàn Phong Nguyễn xuân Vinh thì KHUYÊN con em người tị nạn việt-gian-cộng-sản HÒA ĐỒNG với du sinh, con em TƯ BẢN ĐỎ! Và những trò hề rẻ tiền của bè lũ Phan nhật Nam, Chu tất Tiến và nhiều kẻ nội gián khác trong Cộng đồng đang dần dần bị bóc mẽ, để quý bạn đọc thấy những bộ mặt chuột khi cháy nhà sẽ như thế nào!

Lừa sĩ Nguyễn chí Thiện đã và đang bị lột mặt nạ. Nhưng lũ nằm vùng cũng như một số mắt quáng gà và bị bệnh "nghễnh ngãng lý luận" cứ giả vờ lái chuyện nọ lộn vào chuyện kia. Mọi người đưa ra tang chứng rất rõ ràng, rất cụ thể mà ai ai có thiện chí và có óc phán đoán khách quan, đều có thể nhận ra Nguyễn chí Thiện, hiện nay cư ngụ tại Mỹ, đi theo diện HO, KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ LÀ TÁC GIẢ TẬP THƠ VÔ ĐỀ. Cái gọi là GIẢ nghĩa là MẠO NHẬN LÀ TÁC GIẢ TẬP THƠ VÔ ĐỀ. Nếu có muốn "cãi" hộ Thiện thì nên đặt việc phản biện ở cái tội ĐẠO VĂN (là ĐÚNG hay SAI; nếu sai thì sai ở chỗ nào). Còn giả ngây ngô để CHE mắt thiên hạ thì KHỜ lắm, như con đà điểu rúc đầu vào cát và cứ tưởng không ai nhận ra mình. Thật tội nghiệp!

Hôm nay, Nam Nhân tôi xin một lần nữa lật mặt tên đặc công đỏ Bùi Tín, để quý bạn đọc thấy cái chất lưu manh việt-gian-cộng-sản trong đầu óc của hắn, chưa bao giờ phai nhạt mà chỉ lưu manh hơn mà thôi. Xin được dẫn chứng qua bài "Từ thời cơ vàng đến thảm họa đen" của Bùi Tín, có đăng trên tờ lá cải danchimviet.com và trên tờ lá đa ánh dương của Thị Nở Bút vàng…khè! (1)

Bùi Tín chỉ làm cái việc tóm lược tất cả những sai phạm mọi mặt của tập đoàn việt-gian-cộng-sản, mà những sự việc đó đã được Bạch Hóa ngay chính trên báo chí của việt-gian-cộng-sản. Cái lưu manh trong nghề đặc công đỏ giúp Bùi Tín biết rằng phần nhiều mọi người bận làm ăn, lo cho con cái, gia đình, ít có thời gian cập nhật tin tức hàng ngày, nên cứ nghĩ đó là những điều còn trong bí mật, bị Bùi Tín phanh phui ra. Lũ nâng bi cho Bùi Tín hãy thử tìm xem trong bài viết nói trên của Bùi Tín có một thông tin nào chưa xuất hiện trên báo chí của việt-gian-cộng-sản không?

Lồng giữa những thông tin đã bạch hóa đó, Bùi Tín đưa người đọc bị ngấm nhè nhẹ cái nọc độc mà hắn đã viết trong các sách của hắn nhằm PHỦ NHẬN TRÍ THỨC QUỐC GIA (tức ở VNCH), ĐỀ CAO cái gọi là TRÍ THỨC việt-gian-cộng-sản (tức trí nô) và vẫn coi ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN là ƯU TÚ!!!???

Thí dụ 1: Trong cuốn Mây mù thế kỷ của Bùi Tín, hắn viết nơi trang 54 như sau: "Tôi đã gặp một số vị trong chế độ Sài-gòn cũ, có vị là trung tướng nói với tôi rằng "Nếu chúng tôi chiến thắng, tức miền Nam thắng miền Bắc, không chắc chính sách của chúng tôi đối với các ông đã hơn gì so với chính sách của các ông đối với chúng tôi. Có khi chúng tôi lại có những trại giam tàn bạo hơn."Ngay một số trí thức từng ở trong chính quyền miền Nam cũng tỏ ra phủ nhận bộ máy lãnh đạo của chế độ VNCH trước đây và phủ nhận cả lá cờ vàng ba sọc đỏ. Nhiều người trước đây đã là viên chức cao cấp trong chính quyền miền Nam đã nói với chúng tôi: "Chúng tôi muốn quên lá cờ vàng ba sọc đỏ đi vì nó tiêu biểu cho một chể độ quan liêu quân phiệt, tham nhũng và thối nát, chúng tôi không muốn thừa nhận lá cờ ấy. Chế độ ấy đã thất trận, thất trận do thối nát, thiếu sáng suốt, phải bỏ chạy ra nước ngoài." Ở trong nước, đồng bào ta, kể cả những người từng sống trong chế độ Sài-gòn cũ, cũng không nuối tiếc và hy vọng gì về những người "quốc gia" ở nước ngoài, vì họ không tác động có hiệu quả đối với đất nước, trong khi phần đông họ chỉ cổ vũ hận thù và một thời gian còn có không ít người chủ trương dùng bạo lực."

Thí dụ 2: Ở Mây Mù thế kỷ, trang 89, Bùi Tín viết như sau:"Tôi xin nói thật rằng những người "quốc gia"chưa tạo được niềm tin đối với đồng bào trong nước. Bà con ta đại khối gần 80 triệu người trong nước, tuy bị bộ máy tuyên truyền trong nước khống chế, điều kiện hóa, đã qua kinh nghiệm bản thân, hiểu được sự thật, chán ngấy với sự lãnh đạo cổ lỗ của đảng cộng sản, nhưng vẫn chưa được thuyết phục bởi người"quốc gia". Có người tuy biết rõ sự thật, hiểu tình hình đất nước, nếu phải lựa chọn, họ vẫn lựa chọn những người "cộng sản" hơn là người "quốc gia". Không phải họ mù quáng đâu mà họ thận trọng. Họ cần tìm hiểu, đánh giá qua thực tế đã. Họ băn khoăn tự hỏi: những người quốc gia từng cầm quyền ở miền Nam, từng có cơ hội biểu lộ khả năng kinh bang tế thế, sao lại gắn mình với thực dân Pháp? sao không xây dựng được miền Nam cho tốt đẹp? sao lại thất bại đến thế trong chiến tranh? Nay để họ cầm quyền thì sẽ ra sao? Họ đã nhìn lại mình ra sao? Hơn nữa họ hận thù như vậy thì họ sẽ trả thù như thế nào?"

Quan điểm chính trị của Bùi Tín, trên giấy trắng mực đen thật rõ ràng nhé, không có ai chụp mũ cả, vì "chụp mũ" là nghề đảng truyền của việt-gian-cộng-sản, hễ đuối lý thì chụp cho cái nón "phản động" hoặc bôi đen bằng những chuyện bịa đặt, không chứng cứ (như kiểu mấy thằng "Lao Ái của mụ Nứng"). Nghĩa là KHINH chính khách, tướng lãnh, trí thức VNCH như mẻ. Cho nên trong bài "Từ thời cơ vàng đến thảm họa đen", Bùi Tín chỉ dẫn chứng từ nhận xét của một tên cuội "đổi mới", có cái gốc ngụy quân việt-gian-cộng-sản như hắn, coi là một hình ảnh tượng trưng cho "trí thức" của cái gọi là "trí thức xhcn" để mà bốc thơm. Đó là Nguyễn Trung, được Bùi Tín tô vẽ như sau:"Ông Nguyễn Trung nguyên là cán bộ quân đội nhân dân, chuyển ngành sang bộ ngoại giao, làm đại sứ tại Bangkok (Thái Lan) rồi về hưu. Ông là một trí thức hiểu biết khá rộng, có tấm lòng với đất nước, có tư duy độc lập, không a dua nói theo đuôi để giữ mình."

Xin lưu ý quý bạn đọc rằng, chỉ vài ba dòng, Bùi Tín đã có thể ca ngợi cùng một lúc: nào là tầng lớp sĩ quan ngụy quân việt-gian-cộng-sản cũng trí thức lắm đấy; nào là ở dưới sự cai trị của việt-gian-cộng-sản mà trí thức cũng giữ được tư duy độc lập (?); không a dua nghĩa là không cần quan thầy, thế mà có sao đâu, vẫn được trọng dụng (làm đại sứ kia mà); vẫn thoải mái góp ý với "đảng"(việt-gian-cộng-sản), nghĩa là có tự do ngôn luận và tự do tư tưởng đấy chứ (?).

Tình hình kinh tế, văn hóa, xã hội, giáo dục, bảo vệ môi sinh…ở VN thì biết bao bài viết của người Việt ở hải ngoại như Ts Nguyễn phúc Liên, Mai vĩnh Thăng và cả hai chí hữu Tiểu Diên hồng của Bùi Tín là Ngô nhân Dụng, Âu dương Thệ… xem ra bị Bùi Tín cho là chưa xứng được chiếu cố tới? (mặc dù cả hai làm "ngựa bình kho", trò chơi của con nít, theo Tín vào núi họp hội đồng chuột để lập tổ chức họp bàn tròn với mèo cộng sản!).

Tại sao vậy? Bởi quan điểm về "nhân tài ưu tú" của Bùi Tín như hắn đã trình bày trên giấy trắng mực đen, là: "Có thể có một Góoc-ba-chốp nào đó, nhưng lại ở ngoài bộ chính trị". Và Bùi Tín khẳng định:"Sớm muộn sẽ có những con người như đã nói ở trên. Ở ngoài đảng khó có những con người như vậy. Bởi vì như tôi đã nói, ở miền Bắc từ trước đến nay, hầu hết những người ưu tú, hiểu biết, hoặc là ít nhiều tự nguyện, hoặc là bị thúc ép vào đảng." (Mây mù thế kỷ, trang 76). Và, Bùi Tín đã nói toạc móng heo rằng:"Cả trong quân lực VNCH và bây giờ họ có những quan điểm tiến bộ gần gũi với tôi."(Bùi Tín không nêu rõ tên nên không biết là ai: Lý tòng Bá hay Toàn phong Nguyễn xuân Vinh, chí hữu thân cận của Lừa sĩ Nguyễn chí Thiện, hay Nguyễn cao Kỳ???). Cuối cùng Bùi Tín khẳng định: "Chính chúng tôi, một số ít ỏi ở ngoài nước (chắc là đám ngựa và đà điểu theo Tín vào núi tập kịch Tiểu Diên Hồng) cùng với số anh em dân chủ trong nước đang ngày một đông đảo (chắc gồm tên ăn cắp xe của bạn gái và chôm tiền của dân oan là "nhà báo tự do" Nguyễn khắc Toàn; tác giả "chủ nghĩa Hồ chí…bất Minh" là "giáo sư" chưa học qua hệ phổ thông cấp 3, Trần Khuê, sao khuê của nhà văn Tưởng năng Tiến, và hiện nay Khuê còn là tổng thư ký của đảng dân chủ 21; "viện sĩ mua 200USD", chiến sĩ thi đua lao động khi còn cắp cặp cho các quan Nga-xô ở tổng cục địa chất, bạn thân của Trần Độ, Trần đức Lương, có bố đẻ là Mỹ gốc Việt, bạn thân của Trần đại Sơn, trưởng ban ám sát của Hồ việt-gian, đó là Nguyễn thanh Giang, kẻ lên tiếng bảo vệ báo ViệtWeekly; và có thể cả Lm Phan văn Lợi, người tin là nhiều đảng viên cộng sản tốt, và cũng đang kiên nhẫn mút chỉ chờ một Yeltsin Việt Nam! Đại loại là những tên cuội dân chửi mèo mả gà đồng như vậy!!!), sẽ tạo nên một lực lượng đối lập xây dựng (chắc là kiểu canh tân cách mạng đảng, canh tân phở bò sang phở đà điểu hoặc phở chó) không phải kiểu phá phách, gây hỗn loạn". (Mây mù thế kỷ, trang 80 - 81).

Chính do cái đầu óc lưu manh của đặc công đỏ dẫn giắt, nên trong bài "Từ thời cơ vàng đến thảm họa đen", Bùi Tín giả mù để chỉ kết tội có 14 thằng trong số hơn 3 triệu rưỡi đảng viên của cái tổ chức việt-gian-cộng-sản đó. Hắn giả vờ la lên như đau sót cho vận mệnh của nhân dân và đất nước VN:

"14 cái đầu bảo thủ của bộ chính trị không thể kìm hãm và bức tử toàn xã hội!"

"14 bộ mặt ấy nay đã lồ lộ tội làm tôi đòi cho bọn bành trướng cướp đất, cướp biển, cướp tài nguyên nước ta."

"14 gương mặt đen tối mang màu sắc tử thần của dòng sông Thị Vải mà họ góp phần bức tử vì tư lợi và tư thông với tư bản nước ngoài."

Bùi Tín cố tình làm cho mọi người quên là TOÀN BỘ TẬP ĐOÀN CỘNG SẢN từ hình thành cho đến tiếm được quyền đô hộ, với mọi cương lĩnh chính trị của các đại hội đảng của chúng và việc thực thi những cương lĩnh đó ĐỀU BIỂU HIỆN TỔ CHỨC CỦA CHÚNG LÀ MỘT TỔ CHỨC VIỆT GIAN, BAO GIỜ CŨNG LÀM HẠI NHÂN DÂN VÀ ĐẤT NƯỚC VN, LÀM LỢI CHO NGOẠI BANG. XƯA CŨNG THẾ, NAY CŨNG THẾ. CHỪNG NÀO CHÚNG CÒN NẮM HAY ĐƯỢC THAM GIA VÀO BỘ MÁY NHÀ NƯỚC THÌ CŨNG VẪN CỨ NHƯ THẾ, KHÔNG THỂ "CANH TÂN" HOẶC "ĐỔI MỚI" CHÚNG ĐƯỢC. CHỈ CÓ CÁCH DUY NHẤT LÀ LOẠI BỎ CHÚNG KHỎI BỘ MÁY QUYỀN LỰC VÀ SINH HOẠT CHÍNH TRỊ, CÀNG SỚM CÀNG TỐT CHO NHÂN DÂN VÀ ĐẤT NƯỚC VN TRÊN MỌI BÌNH DIỆN!!!

Hơn 60 năm trong nghề giết dân lành (ông Võ tử Đản ở Cali là nhân chứng sống), bối bút đỏ và đặc công đỏ, Bùi Tín giả làm cậu Phước (nhân vật của nhà văn tài ba Vũ trọng Phụng) để cất tiếng "em chã, em chã!" trong nách của chị vú em Bút Vàng… khè, rằng: "quyền lực nằm trọn vẹn trong tay 14 vị trong bộ chính trị, không có lấy một lá phiếu bầu của người công dân. Ai kén họ, ai chọn họ, ai cử họ? có ma biết!"

Đúng là ma không biết, nhưng đại đa số nhân dân VN trong và ngoài nước (kể cả hằng hà người nước ngoài), kể cả lũ lâu la đang theo điếu đóm cho Bùi Tín, như Bút Vàng, và chính ngay Bùi Tín cũng biết là CÁI TỔ CHỨC VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN ĐÃ THAM GIA CÁCH NÀY, CÁCH KHÁC BẦU RA 14 THẰNG ĐÓ (trong đó có cả Nguyễn minh Triết, Nguyễn tấn Dũng…mà Bùi Tín và Vũ thư Hiên…từng hướng dẫn lũ truyền thông bất lương rằng đó là "Phe đổi mới, cấp tiến và thân Mỹ" nữa kia đấy; mồm Bùi Tín là cái gì của con nít mà hay phọt bậy thế (ấy vậy mà Bút Vàng… khè cùng chí hữu húp lấy húp để và khen ngon, nên hễ Bùi Tín xuất hiện là vội cho nằm lên Ánh Dương, càng lâu càng khoái tỷ). Còn nếu bất mãn vì chẳng lợi lộc gì thì LÀM ĐƠN xin vào đảng (việt-gian-cộng-sản) làm gì???

Rồi Bùi Tín, cục cưng của Bút Vàng, lại tiếp tục làm cậu Phước, đóng vai ngây thơ tuổi hơn 8 bó để ngây ngô giở trò mà cha ông ta gọi là "đánh bùn sang ao": "Khi vài chục vạn công dân lương thiện (Tín cho thử thí dụ công dân nào không lương thiện? Dưới sự đô hộ của việt-gian-cộng-sản thì dù một tên trộm cho đến gái điếm, lũ cờ bạc bịp, rượu trà, trai gái cũng CHẮC CHẮN LƯƠNG THIỆN HƠN BẤT KỂ TÊN NÀO CÒN LÀM ĐƠN XIN VÀO ĐẢNG VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN, HOẶC CÒN CHƯA DÁM XÉ CÁI THẺ ĐẢNG VIỆT-GIAN!) có dũng khí lên tiếng, khi vài chục vạn đảng viên thường ở cơ sở chia sẻ với nhân dân nỗi nhục không có tự do…". Nam Nhân tôi thấy không cần trích hơn nữa. Quý bạn đọc có thể xem bài của Bùi Tín mà Nam Nhân tôi cho đính kèm dưới (để thấy thêm bộ mặt đặc công đỏ của Tín mà cho tới nay Bút Vàng vẫn ôm ấp cưng chìu như bà Phó Đoan cưng Xuân tóc đỏ vậy).

Tóm lại, tên đặc công đỏ Bùi Tín lại xuất hiện ở Cali, vì dựa vào tay sai Phan nhật Nam cõng lên SBTN cùng với Lừa sĩ Nguyễn chí Thiện để làm cái việc trấn an tụi truyền thông bất lương của các đảng phái, tổ chức cờ bạc bịp, đón gió trở cờ, và gây nhiễu thông tin, khiêu khích Cộng đồng Người Việt tị nạn việt-gian-cộng-sản. Nếu không có phản ứng thì chúng cùng đồng bọn lấn tới. Nếu bị lột mặt thì chúng lu loa rằng "bao nhiêu sự kiện trong nước như vụ việc Giáo xứ Thái Hà bị cướp đất, Tòa Khâm sứ cũng thế, cùng các vụ việt-gian-cộng-sản hợp đồng tấn công Đức TGM Ngô quang Kiệt và các vị Linh mục khác…, thế mà lại tấn công bọn chúng, thực thi âm mưu chia trí của bạn đọc".

Xin bạn đọc hiểu cho rằng, những vụ việc trên đã có nhiều quý vị anh minh tố giác và phân tích, cũng như nhiều hội đoàn đã tổ chức cầu nguyện hiệp thông. Từ vụ làm lễ tưởng niệm thằng việt-gian già, cuội dân chủ Hoàng minh Chính đến nay, những tên tay sai của việt-gian-cộng-sản đã phải lộ diện. Tuy nhiên, chúng vừa lưu manh theo bài học đã được việt-gian-cộng-sản cải tạo, vừa có phương tiện để nhiệt tình thực thi nghị quyết 36 của việt-gian-cộng-sản, nên việc lật mặt để vô hiệu hóa ngòi bút bất lương của chúng cũng cực kỳ quan trọng không kém. Quân lực VNCH xưa có những đơn vị chiến đấu trực diện với địch ngoài chiến trường thì cũng vẫn phải có đơn vị truy tìm lũ giặc len lỏi trong hàng ngũ ta. Hai nhiệm vụ đó bổ túc cho nhau và quan trọng như nhau.

Đọc bài: "Từ thời cơ vàng đến thảm họa đen" của Bùi Tín, quý bạn đọc sẽ thấy:

Thứ nhất: Bùi Tín vẫn bảo vệ toàn đảng việt-gian-cộng-sản của nó. Và chỉ kết tội 14 thằng trong chính trị bộ của chúng mà thôi; cố tình làm lu mờ tội của lũ tội đồ đầu xỏ là các ban chấp hành trung ương của chúng trong 9 khóa trước, nghĩa là cả Hồ, Đồng v. v…;

Thứ hai: Bùi Tín vẫn lễ phép gọi 14 thằng tội đồ đầu xỏ (của khóa 10 này thôi) là "vị"; ngôn ngữ là biểu hiện của tư tưởng. Điều đó việt-gian-cộng-sản hiểu, và chúng ta cũng phải hiểu là Bùi Tín trân trọng, tùng phục 14 tên tội đồ đó. Ls Nguyễn văn Chức, nhà báo Việt Thường … có làm hại gì quyền lợi của nhân dân và đất nước VN không, thằng Bùi Tín đã gọi các vị đó là gì?

Thứ ba: Bùi Tín đề cao những gì là của việt-gian-cộng-sản, như đã chứng minh ở trên về nhân vật Nguyễn Trung. Không thèm đả động gì đến Trí thức Quốc gia đang ở hải ngoại.

Quý bạn đọc có thể còn tìm ra nhiều kẽ hở khác nữa của Bùi Tín mà Nam Nhân tôi chưa nhận ra. Xin được chỉ giáo.

Anh-quốc, ngày 1 tháng 10 năm 2008

Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)


Từ thời cơ vàng đến thảm họa đen

Tác Giả: Bùi Tín

Đăng ngày 24.09.08

“Thời cơ vàng” và “thảm hoạ đen” là 2 khái niệm của ông Nguyễn Trung thường dùng trên báo mạng Tia Sáng ở Hà Nội từ 3 - 4 năm nay.


Ông Nguyễn Trung nguyên là cán bộ quân đội nhân dân, chuyển ngành sang bộ ngoại giao, làm đại sứ tại Bangkok (Thái Lan) rồi về hưu. Ông là một trí thức hiểu biết khá rộng, có tấm lòng với đất nước, có tư duy độc lập, không a dua, nói theo đuôi để giữ mình.


Theo ông Nguyễn Trung, nước ta bước vào thế kỷ 21 với nhiều thời cơ thuận lợi quý hơn vàng. Hoà bình, thống nhất, mở cửa, đổi mới, thời đại của nền kinh tế tri thức, cuộc cánh mạng thông tin với computer, internet, vị trí đất nước nhiệt đới dựa vào Trường Sơn nhìn ra Thái Bình Dương, gia nhập tổ chức WTO, một dân tộc nhiều sinh lực, trẻ, cần cù cầu tiến ... là những nhân tố thuận lợi tạo nên thời cơ vàng ngay trước mắt của nhân dân ta.

Ông Nguyễn Trung nhận định rất đúng rằng tất cả vấn đề là ở lãnh đạo, là ở đường lối chính trị - kinh tế - văn hóa - đối ngoại, là ở bộ chính trị có ở tầm cao trách nhiệm và thử thách hay không; hoặc là sẽ dẫn đất nước vào thời kỳ phát triển cao, hài hòa, bền vững, có công bằng xã hội, có luật pháp nghiêm minh, có tình nghĩa dân tộc, có môi trường trong sạch, lành mạnh, nghĩa là có hạnh phúc cho toàn dân; hoặc là sẽ dẫn đến một xã hội sa sút về mức sống, đổ vỡ vì tham ô lãng phí, rạn nứt vì bất công, rữa nát về môi trường sống, nghĩa là đưa đất nước chìm dần vào thảm họa đen.


Vậy thì đến nay ta đã có thể sơ kết tình hình để phỏng đoán xem 14 vị trong Bộ chính trị hiện tại đang dẫn đất nước đến đâu, đến bến bờ “hạnh phúc cho toàn dân” hay đến bờ vực của “thảm họa đen”? Xin kính mời bà con ta trong cả nước cho ý kiến.


Theo tôi, theo dõi tình hình chặt chẽ hơn một chục năm nay, xu hướng hiện nay là nguy hiểm, cần báo động, vì bến bờ hạnh phúc cho toàn dân ngày càng xa vời, còn thảm họa đen thì cứ hiện dần lên lù lù ngay nhãn tiền, khá là đậm nét.


Đây rất nên là đề tài nghiên cứu, tìm hiểu kỹ, đánh giá một cách khách quan, khoa học, ngay cả trong cuộc họp Trung ương đảng CS cuối năm nay và cuộc họp thứ 4 của Quốc hội khoá XII sắp khai mạc vào ngày 20-10- 2008 tới, nếu như có một số vị quan tâm.

Những nét tiêu biểu của thảm hoạ đen


Chỉ xin chỉ ra vài dẫn chứng về môi trường. Khu vực Đồng Nai – Bà Rịa Vũng Tàu là khu vực trọng điểm hàng đầu về công nghiệp, đầu tư, khai thác dầu khí, du lịch của cả nước. Cả nước vừa được biết - quá ư chậm chạp - rằng dòng sông Thị Vải tại đó đang chết, nghĩa là bị ô nhiễm rất nặng nề bắt đầu từ năm 1994 đến nay, nghĩa là suốt 14 năm nay rồi; từ đó đến nay tôm cá quanh vùng vốn sung mãn đã chết dần và nay đã chết sạch; cuộc sống của 20 vạn cư dân ở 2 bên dòng sông Thị Vải vốn xanh tươi trù phú đã trở nên không thể sống nổi cho trẻ em, người già, cho cả người lao động, nghĩa là cho mọi người. Nước con sông Thị Vải nay ngả sang màu xám, mùi hôi tanh nồng nặc, chỉ cần nhúng tay xuống nước sông là móng tay đen sạm, bàn tay nhớp nháp, sau đó bị ghẻ lở. Không còn ai dám lội qua sông, chưa nói đến tắm rửa giặt rũ dọc theo 14 kilômét của dòng sông vốn nên thơ và trù phú này. Những thử nghiệm cho biết nhiều chất độc hại trong nước sông đã đạt đến gấp từ 1 nghìn đến 3 nghìn mức độ cho phép. Tội phạm gây nên thảm hoạ môi trường tại đây là nhà máy chế biến bột ngọt VEDAN, do tư bản Nam Hàn đầu tư 100%, dùng 1.800 lao động người Việt, bắt đầu xây dựng từ năm 1991, khai trương năm 1994, dùng nguyên liệu chính là sắn tươi (1 triệu tấn/năm). Cái gian xảo tội ác của bọn tư bản Nam Hàn VEDAN là tìm cách tẩu tán mỗi ngày 5.000 mét khối nước thải thối bẩn chưa hề thanh lọc xuống sâu dưới đáy sông, bằng nhiều ống bơm và ống xả chồng chéo nhau, thoát khỏi mọi kiểm tra kiểm soát của phía Việt nam từ trung ương đến địa phương, vốn cực kỳ vô trách nhiệm, lại dốt nát và tham nhũng, rất dễ bị mua chuộc bằng quà cáp và đôla (xin nhớ: tư bản Nam Hàn nổi tiếng là hung dữ với lao động Việt nam và rất ranh ma trong hối lộ, đút lót quan chức Việt nam. Bà con ta không quên Đỗ Mười khi sang Séoul trên cương vị tổng bí thư CS, đã nuốt mấy triệu đôla hối lộ nhưng không chùi sạch mép). Điều kinh dị ở đây không phải là mưu ma chước quỷ của tên phó chủ tịch hội đồng quản trị VEDAN tên là K.H.Yang mới đây leo lẻo xin lỗi phía Việt Nam và hứa bồi thường thiệt hại (bao nhiêu cho đủ!), hoặc thủ đoạn bịp bợm của 2 tên kỹ thuật viên Nam Hàn tên là Lâm Mậu Phủ và Vương Kim Điền được chủ giao cho việc điều hành hệ thống ống bơm và ống xả ma quỷ, luồn sâu đến 9, 10 mét dưới mặt sông. Điều kinh dị là sự im lặng, tê liệt của cả một hệ thống chính quyền từ xã Phước Thái, huyện Long Thành, đến chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh uỷ Đồng Nai, là sự mù mờ ấm ớ của các quan chức ở bộ Tài nguyên - Môi trường, ở bộ Kế hoạch - Đầu tư, các ban ngành của 2 bộ này, cho đến các đại biểu quốc hội của tỉnh Đồng Nai, cho đến các phó thủ tướng và thủ tướng. .. đều im re suốt 10 năm trời, kể từ khi vấn đề này bị phát hiện, qua hàng trăm lá thư tố cáo và kêu cứu của chính anh chị em lao động của VIDAN bị chủ đuổi vì dám nói lên việc làm tệ hại của chúng; và hàng trăm lá thư của nhân dân 2 bên bờ sông kêu cứu gửi chính quyền, trung ương đảng, thanh tra chính phủ, bộ y tế, hội phụ nữ, uỷ ban bảo vệ phụ nữ và nhi đồng, gửi các báo ... Tất cả đều rơi vào im lặng. Cả một hệ thống vô hồn, vô cảm, theo gương ù lỳ của Bộ Chính trị.


Cho đến nay, bộ trưởng Bộ Tài nguyên - Môi trường mới mở mồm “yêu cầu nhà máy SEDAN báo cáo về việc này”! (sau một cuộc kiểm tra không có kết luận, vì quá phức tạp rối rắm(!)). Ở bất cứ một nước dân chủ nào, công luận sẽ cất tiếng quyết liệt, và 2 bộ trưởng Môi trường và Đầu tư đã bị truy tố và mất chức từ lâu.


Một hệ thống chính quyền tê liệt, yếu ớt, quan liêu trước một thảm cảnh môi trường kéo dài 14 năm, một chính phủ lo chuyện đàn áp lương dân đòi lại đất, bắt bớ các công dân đòi tư do cho xã hội, làm ngơ trước sự tàn bạo tham lam của tư bản nước ngoài, một bộ chính trị 14 vị buông trôi trước mọi đau khổ của nhân dân thấp cổ bé họng đang lâm vào cõi chết tập thể, khi môi trường sống bị đe doạ tận gốc, vậy chính quyền ấy, bộ chính trị ấy có thể “biến thời cơ vàng thành hạnh phúc của toàn dân” hay không?


Môi trường đầu tư và môi trường chống tham nhũng sa sút rõ


Vụ án hối lộ của PCI - Pacific Consultant Institute (Nhật Bản ) và vụ án 4 nhà đầu tư Hoa Kỳ thuộc công ty kỹ thuật Nexus Technologies hối lộ một loạt công ty quốc doanh Việt Nam (từ dầu khí, điện lực, hàng không đến ngân hàng, quốc phòng...), 14 vị Bộ Chính trị bị dồn vào thế bí. Nếu hăng hái lao vào điều tra và xử lý thì những vụ bê bối bị phơi bày, có thể đụng đến những cấp cao nhất, nhưng nếu khoanh lại, ỉm đi như vụ Tổng cục II thì không thể được nữa, vì bộ máy tư pháp nghiêm của Nhật Bản và Hoa Kỳ đã khởi động không sao quay ngược. Đành phải chơi trò mua thời gian, miễn cưỡng, đủng đỉnh, từ từ vào cuộc, trì hoãn một cách bất lực sự bùng nổ của sự thật.


Hậu quả là các nhà đầu tư Nhật Bản, Hoa Kỳ (là 2 nước có vốn thực tế ODA và FDI, viện trợ và đầu tư, cao nhất) sẽ chờ đợi, cân nhắc kỹ và có thể nản chí.


Không phải ngẫu nhiên mà người phát ngôn của Ngân hàng thế giới WB cùng với báo Echos (Pháp) đều chỉ trích bộ trưởng dầu tư và kế hoạch Việt nam là “quá ngớ ngẩn và vụng về” khi chỉ trưng ra con số hứa hẹn đầu tư là 46 tỷ đôla, mà che dấu con số tiêu hoá, thanh khoản được có hơn 10 tỷ một năm. Họ lên lớp cho ông bộ trưởng Hà Nội là con số dự định đầu tư, có ý muốn đầu tư, chỉ là con số hứa hẹn miệng và trên giấy, chẳng có mấy ý nghĩa, một Bộ trưởng Đầu tư hơn ai hết không được tự ru ngủ mình, mà phải nhìn cho rõ sự thật là “vì sao mà tiếp thu đầu tư chậm như rùa bò”, chỉ hứa hão là “một cửa”, “thủ tục chỉ cần 2 tháng” mà thường vẫn kéo dài đến 2 năm!


Môi trường chống tham nhũng bị ô nhiễm và phá hoại bởi chính những người cầm đầu bộ máy chống tham nhũng, khi họ ngang nhiên bắt giam và tịch thu thẻ hành nghề của những nhà báo hăng hái chống tham nhũng nhất, kéo dài lê thê việc xét sử vụ án số 1: PMU 18 gần 3 năm trời mà chưa kết thúc cuộc điều tra! Chính phủ Anh, Thụy Điển, Nhật Bản... nhất loạt cảnh báo rằng họ sẽ không tiếp tục viện trợ nếu như việc xử dụng tiền viện trợ vẫn không minh bạch, phung phí tiền của chính phủ và của công dân đóng thuế của nước họ. Họ ghi nhận những lời hứa kiên quyết và vẫn còn chờ đợi việc làm.


Môi trường pháp lý vẫn còn tù mù


Trong thời đổi mới, vài chục bộ luật đã được thông qua, trường đào tạo luật sư mở rộng, toà án các cấp hoạt động, việc khiếu nại tăng nhanh, nhưng môi trường pháp lý vẫn tù mù, lạc hậu. Đầu tháng 9 này, Viện Điều tra Quốc tế vừa xếp Việt Nam vào thứ áp chót, nghĩa là gần “bét dem” về mặt pháp lý ở châu Á, nghĩa là về tôn trọng pháp luật, xử án công minh và thi hành án nghiêm chỉnh thì Việt Nam thua kém Thái Lan, Philipines, Indonesia, và cả Cambốt nữa.

Xin hỏi 14 vị trong Bộ Chính trị là các vị có quan tâm đến sự xếp hạng trên đây của cơ quan điều tra quốc tế về mặt pháp lý, để còn biết hổ thẹn và sửa chữa khuyết điểm rất nghiêm trọng của chính quyền do quý vị lãnh đạo, vì một nền pháp lý lạc hậu, trì trệ đến vậy thì làm sao có thể bảo đảm công bằng và hạnh phúc cho toàn dân.


Viết đến đây tôi nhận được điện thoại từ Hà Nội báo tin rằng ông Phạm Quang Nghị, uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành uỷ Hà Nội đang đích thân cùng viên giám đốc Sở Công an chỉ đạo cuộc đàn áp giáo dân đang cầu nguyện để đòi lại quyền sở hữu toà Khâm sứ công giáo 42 Nhà Chung, bằng biện pháp xử dụng công an, cảnh sát, dân quân cho đến bọn lưu manh của xã hội đen, được uống rượu để lao vào đập phá, hành hung, chửi bới và doạ nạt dân lành tay không. Vậy thì pháp lý ở đâu? bạo lực đến từ phía nào? Đâu là công bằng xã hội, là lẽ phải ở đời? Ông bí thư thành uỷ đang bảo đảm hạnh phúc cho toàn dân thủ đô như vậy hay sao? Ông có thích thú trước việc người dưới quyền ông đập chảy máu vỡ đầu trưởng đại diện hãng thông tấn AP ở Hà Nội Ben Stocking, rồi ông có xui người phát ngôn Lê Dũng chối bay chối biến? Pháp luật nào vậy, hay theo luật rừng?


Cuối năm nay, các đạo Luật về đất đai và Luật về báo chí sẽ được bàn cãi tại quốc hội, công luận đã và đang lên tiếng khá mạnh, với đầy đủ lý sự là: không phải sửa đổi, bổ xung luật đất đai, đã đến lúc đảng CS sòng phẳng trả lại quyền sở hữu ruộng đất cho nông dân, sau khi đã trả lại quyền sở hữu tư nhân cho các nhà thương nghiệp và công nghiệp. Về luật báo chí không thể trì hoãn việc công nhận quyền tự do báo chí của tư nhân nghĩa là của mọi công dân như đã ghi rõ trong Hiến pháp, trong các văn kiện quốc tế về nhân quyền mà Việt nam đã cam kết tôn trọng.


Môi trường văn hoá suy đồi đến bi thảm


Nhiều trí thức, nhà văn hoá, nhà kinh tế đã nêu lên, cuộc đổi mới từ 1986 đến nay ngày càng lệch hướng. Văn hoá bị coi rất nhẹ, theo nghĩa văn hoá là đề cao vị trí “con người” trong xã hội, phục vụ người công dân, chứ không phải đề cao vật chất, tiền bạc, quyền lực; “văn hoá đầu tư” cũng lệch hướng vì xây dựng khách sạn, sân golf, casino, khu du lịch cao cấp nhiều hơn là các nhà máy kỹ thuật hiện đại, trường học và bệnh viện. Chưa có lúc nào nạn nghiện ngập, xì ke ma tuý, cờ bạc, chơi đề, buôn lậu, buôn phụ nữ, trẻ em, nhảy nhót trần truồng ... có xu hướng phát triển không ngừng như hiện nay. Nhà nước tổ chức nhiều lễ hội, thi hoa hậu đủ kiểu hào nhoáng tốn kém để che dấu sự băng hoại về đạo đức và lối sống trong xã hội. Môi trường kinh doanh cũng phản văn hoá vì sự khống chế, hiếp đáp của các Tập đoàn kinh tế Quốc doanh đối với các nhà kinh doanh tư nhân ngay thật lương thiện và có tài năng.

Môi trường chính trị hư hỏng từ gốc


Vấn đề môi trường là vấn đề nóng bỏng, cấp bách ở Việt Nam. Môi trường mọi mặt đang kêu la cấp cứu.


Vấn đề con sông Thị Vải ở Đồng Nai bị bức tử 14 năm nay đang rẫy chết. Cả nước hãy quan tâm, lên tiếng và cấp cứu bà con ta ở huyện Long Thành đang sống dở chết dở. Hãy mời 2 bộ trưởng Tài nguyên - Môi trường và Đầu tư vào xắn quần lội xuống dòng sông đen ngòm ấy để may ra có thể giật mình nhận ra trách nhiệm của mình, không còn nể sợ tư bản Nam Hàn như cọp nữa.


Nhưng cần nhận rõ cái gốc của vấn đề là môi trường chính trị, là chế độ độc quyền của một chính đảng duy nhất, là quyền lực nằm trọn trong tay 14 vị trong bộ chính trị, không có lấy một lá phiếu bầu của người công dân. Ai kén họ, ai chọn họ, ai cử họ? có ma biết!

Cái gốc của vấn đề có thể gọi là “dòng sông Thị Vải về chính trị”, là chế độ độc đoán độc đảng phi nhân tính, là chế độ độc quyền đảng trị phản dân chủ lạc lõng giữa thời đại mới, gây ô nhiễm xã hội ngày càng nặng nề suốt hơn nửa thế kỷ, đã đến lúc phải xoá bỏ gấp; phải thay thế nó bằng một dòng sông chính trị đa nguyên đa đảng từ lá phiếu tự do của toàn dân, dòng sông chính trị trong trẻo, xanh mát, với hoa thơm quả ngọt, làng mạc trù phú, ấm no, hoà thuận, có môi trường pháp lý công bằng cho mọi người, môi trường đầu tư có văn hoá vì hạnh phúc nhân dân, môi trường kinh doanh lành mạnh có ganh đua bình đẳng, hội nhập hẳn vào thế giới dân chủ và văn minh.


14 cái đầu bảo thủ của bộ chính trị không thể kìm hãm và bức tử toàn xã hội!


14 bộ mặt ấy nay đã lồ lộ tội làm tôi đòi cho bọn bành trướng cướp đất, cướp biển, cướp tài nguyên nước ta.


14 gương mặt đen tối mang màu sắc tử thần của dòng sông Thị Vải mà họ góp phần bức tử vì tư lợi và tư thông với tư bản nước ngoài.


Khi vài chục vạn công dân lương thiện có dũng khí lên tiếng, khi vài chục vạn đảng viên thường ở cơ sở chia sẻ với nhân dân nỗi nhục không có tự do, nỗi nhục đất nước bị mất đất, mất biển, mất đảo, để dấn thân vì Tổ quốc, khi môt bộ phận ưu tú của tuổi trẻ nước ta vào cuộc, xuống đường, đòi tự do, đòi quyền làm chính trị, đòi trong sạch hoá mọi thứ môi trường, thắng lợi sẽ chắc chắn trong tầm tay.


Môi trường tự do như dưỡng khí cho cuộc sống xã hội. Môi trường chính trị tư do là then chốt, là chìa khoá để lành mạnh hoá các môi trường văn hoá, đầu tư, pháp lý, kinh doanh, mở đường cho phát triển bền vững, mà thế giới gọi là “phát triển xanh, sạch” - le développement vert, propre - tránh khỏi sự phát triển xô bồ, khập khiễng, phát triển bệnh hoạn, giả tạo và bất công.

Không có một con đường nào khác dẫn đến hạnh phúc cho toàn dân.


Nam Nhân
(Quân nhân QLVNCH)

Sám-hối hay dám chối?

Việt-đạo Quang

Nhờ sự phát triển của kỹ thuật hiện đại, việc thông tin và liên lạc trên thế giới nay đã trở nên dễ dàng hơn. Do đó mà người ta nhận thức được thực chất của chính-trị và của tôn-giáo. Ít ai còn công nhận rằng tôn-giáo không dính líu đến chính trị. Qua tín ngưỡng, con người nhận thức được mối tương quan và trách nhiệm của mình với tha nhân, và như vậy là có dính líu đến chính-trị. Tuy nhiên, trong chính-trị, người ta cũng biết dùng khái-niệm tôn-giáo để chơi ván cờ ăn thua giữa các phe phái. Điều hiển nhiên là người trong tôn-giáo nào cũng có cái tôi của mình. Vậy nên, muốn gây chia rẽ thì chỉ cần khơi lên cái tôi của họ. Tuy nhiên, khi lá bài chia rẽ tôn-giáo không còn hợp thời thì họ phải chuyển qua trò mê tâm pháp: hiện thân thành những hình ảnh của Thần Thánh, Tiên, Phật, hay Chúa Bà gì đó để khiến các tín đồ vái lạy và hít mê hương cho đến khi ngã gục.

Gần đây, bọn Việt gian cs đã nhân danh từ bi, bác ái, yêu thương và tha thứ để xúi dục các tín đồ ngưng việc đấu tranh cho nhân quyền và chính nghĩa ở Việt-Nam. Tuy nhiên, người Việt tự-do ngày nay không còn là cô Tấm ngây thơ trước thời bị bức tử. Họ đã đi qua cái chết để thành cô Tấm mới, biết và dám nói thật với Cám rằng: muốn đẹp thì phải bỏ cái tà tâm đi.

Đã là người có tín-ngưỡng, không ai không muốn tỏ lòng từ bi, bác ái. Đối với kẻ thù, dù tội có to lớn bao nhiêu cũng phải tỏ lòng tha thứ. Tuy nhiên, tha thứ không phải là tìm chỗ tránh kẻ thù hòng mong được an thân mà là giúp kẻ thù thức tỉnh, dù phải hy sinh mạng sống mình. Để kêu gọi bọn người có dã tâm sám hối quay về, nhà Phật có lời khuyên: buông dao đồ tể, quay đầu thành Phật. Bên Kytô giáo cũng khuyến khích: nếu ăn năn sám hối thì tội gì Chúa cũng tha.

Việc sám-hối ăn năn là một việc đáng khen ngợi. Tuy nhiên, sám-hối có sám-hối thật và sám-hối giả. Có người lý luận rằng việc sám-hối là của lương-tâm, ai có thể xét đoán được? Thế nhưng, không một tôn-giáo nào có thể phủ nhận rằng sám-hối không phải là chỉ lo tìm ơn tha thứ cho cá nhân mình, mà là từ bỏ cái dục vọng cá nhân để mở rộng tâm hồn đến với tha nhân, hòng mong xoa dịu được nỗi thống khổ, đặc biệt là những vết thương do chính mình tạo ra. Khi giác-ngộ, các vị La-hán đã để lại cho đời bài học rằng: họ ý thức được tội ác của họ trong qúa khứ và dốc lòng từ bỏ, mà không nối tiếc. Vì cái quá khứ đó là xiềng xích gông cùm họ và gây nên bao nhiêu tội nghiệp. Người trộm lành bị đóng đanh bên cạnh đức Giêsu cũng vậy: anh ta mạnh dạn thú nhận rằng, ‘chúng ta chịu như vầy là đích đáng…’ Chính mình gieo nhân thì chính mình phải nhận lấy quả. Chỉ khi nào dám chấp nhận cái quả của tội ác mình mới thực sự giác ngộ, mới được cứu rỗi. Tội mình phạm có dính líu đến xã hội, thì tại sao lại cho là việc ăn năn sám hối là việc cá nhân? Nếu là cá nhân thì đã không có gương của các vị La-hán, đã không có cuộc đối thoại giữa người trộm lành với đức Giêsu. Vì thế, chỉ cần xem cách kẻ dữ thi hành phép sám-hối là biết họ sám-hối thật hay giả. Khi người ta thực sự sám-hối, họ thành tâm từ bỏ quá khứ tội lỗi mình. Khi người ta đóng kịch, họ tìm lời biện bạch, chạy tội cho bản thân.

Hẳn nhiên, từ xưa đến nay có rất nhiều các lãnh đạo chính-trị hối-hận, ăn-năn các lỗi lầm quá-khứ của mình. Có thể, trong bè phái Việt gian cs cũng có những người bị lương-tâm dày vò. Tuy nhiên, sự hối hận của họ, nếu có, vẫn chưa được bọn Việt gian cho phổ biến. Ngược lại, những lời chạy tội của phường lưu manh thì được loan truyền dưới mọi hình dạng. Điển hình là bài ‘Đôi Điều về Những Sai Lầm và Bài Học Cấp Thiết’ của JB Nguyễn Hữu Vinh, được đính kèm với thư của ĐHY Phạm Minh-Mẫn.

Ngay từ phần mở đầu, Vinh đã vội vàng chạy tội cho Việt gian cs:

Trong quá trình lịch sử của đất nước Việt Nam hay bất cứ đất nước nào trên thế giới, không có cá nhân, tổ chức hay nhà nước nào thể nói rằng mình không có những sai lầm.

Không biết vì Vinh ít học hay quen miệng nói dối mà cho là sai lầm cũng đồng nghĩa với tội ác. Sai lầm thì có thể cảm thông, nhưng tội ác thì chỉ có thành tâm sám-hối mới rửa sạch được. Nếu nói là trong thời chiến cuộc sai lầm và tội ác giống nhau thì xét lại xem bọn Việt gian đã làm gì với dân tộc sau thời chiến? Vì kẻ thắng không có chính nghĩa nên sau cuộc chiến vẫn còn đổ máu, vẫn còn hận thù, vẫn còn loạn lạc. Người dân, từ lớn đến bé, vẫn bị đoạ đày, phải đi làm công, bị áp bức, bóc lột, bị buôn bán, không những trong nước mà cà nhiều nơi trên thế giới, thậm chí thua cả hàng súc vật. So ra họ còn khốn đốn và chiụ nhục hơn cả thời chiến. Chứng tích còn đó. Vậy đủ biết họ phạm sai lầm hay tội ác trong cuộc chiến.

Kế đó Vinh bắt mọi người, kẻ cướp cũng như nạn nhân, đều phải gánh chịu:

Những sai lầm của từng giai đoạn lịch sử, để lại cho hậu thế những hậu quả mà dù muốn hay không, tất cả đều phải gánh chịu và tìm cách sửa chữa.

Nếu tội của các nạn nhân của Việt gian cs là vì họ là người Việt-Nam thì làm sao họ sửa chữa được? Trong lãnh vực lương tâm, có thể cho rằng tất cả người Việt-Nam đều bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến do bọn Việt gian gây nên: một số chỉ biết thủ lợi cá nhân mà quên mất chính nghĩa. Việc sửa đổi tất cần khôi phục lại công tâm trong lòng người. Tuy nhiên, ở đây Vinh đang bàn đến việc sửa chữa trên lãnh vực lịch sử. Nếu cho rằng nạn nhân và bạo tặc đều phải chịu trách nhiệm về những đổ nát thì chỉ có bọn theo đóm ăn tàn, bọn buôn thần bán thánh mới nói được.

Vì sự thật không thể chối cãi, Vinh đành phải nêu lên trò chơi sám-hối của bọn Việt gian:

Nhiều quan chức Việt Nam đến cuối đời bước ra khỏi bộ máy nhà nước mới có thể nói lên những ân hận, những suy nghĩ và cả những nhận xét của mình về những việc làm có liên quan, về một giai đoạn nào đó có những sai lầm, khi đó họ mới có thể có thời gian nhìn lại mình chăng?

Hình như Vinh tuổi con tôm nên lý luận rằng về hưu là ly khai khỏi đảng cướp. Khổ nỗi con tôm này bị táo bón nên cứ đi ngang như cua: đã là đảng cướp thì giai đoạn nào là không làm ác mà còn cho là ‘về một giai đoạn nào đó có những sai lầm’?

Sau đó Vinh nêu điển hình lời tường trình của võ văn kiệt:

“Tiếc rằng một số năm sau đó, tư tưởng đại đoàn kết đã bị coi nhẹ, quan điểm giai cấp đã được vận dụng một cách máy móc, một chiều. Trong các chiến dịch cải cách ruộng đất và cải tạo công thương nghiệp, nhiều nhân sĩ yêu nước, nhiều nhà kinh doanh có công với cách mạng đã không được coi như bạn nữa, gây những tổn thất lớn về chính trị và kinh tế.

Cái đại đoàn kết của đảng cướp không dính líu gì với nạn nhân của chúng. Nó không phải là cái đoàn-kết của dân-tộc. Tại sao lại cho là cái đại đoàn kết mà võ văn kiệt nêu ra đây là của đảng cướp mà không phải là của dân? Không phải y đã nhìn nhận lỗi lầm trong chiến dịch cải cách ruộng đất sao? Xin thưa, vì võ văn kiệt vẫn ngầm ám chỉ rằng kế hoạch gây chiến tranh trên nước Việt-Nam vẫn là đúng, vì thế y mới nói: ‘Tiếc là một số năm sau đó…’ Như thế thì đâu phải là buông dao đồ tể, đâu phải là từ bỏ quá khứ tội ác.

Trong khi trích dẫn lời võ văn kiệt:

Nếu dùng cách cảm hóa để giải quyết thù hận thì có thể triệt tiêu được thù hận và tạo ra sức mạnh càng ngày càng dồi dào hơn. Nếu cứ còn chia rẽ do hận vì bại, kiêu vì thắng, thì có ích gì cho bản thân, cho đất nước, cho hình ảnh VN trên trường quốc tế?

thì Vinh muốn ám chỉ ai cảm hóa ai? Rồi khi nói đến giả thuyết ‘hận vì bại, kiêu vì thắng’ Vinh có phân biệt giữa hận thù và bảo tồn chính nghĩa không? Khi người ta nhỏ mọn cố chấp những thiệt thòi cá nhân, họ nhớ cái thiệt thòi của cá nhân họ trong quá khứ. Tuy nhiên, người lính Việt-Nam Cộng-Hòa không nhỏ mọn như thế đâu. Họ tưởng niệm sự mất mát và thiệt thòi của dân-tộc như một nữ thuyền nhân đau đớn vì bị hải tặc xâm phạm tiết hạnh. Mà cái thiệt thòi đó không phải chỉ trong dĩ vãng nhưng vẫn còn diễn tiến trong hiện tại. Người lính Việt-Nam Cộng-Hòa mang thanh gươm báu trên mình không phải để trả thù cá nhân mà để bảo vệ chính nghĩa và dân tộc. Trái lại, đảng cướp Việt gian thì có cái kiêu điên rồ vì thắng: chúng ăn mừng Tết Mậu Thân, ngày 30 tháng Tư 75, chúng đưa tiết hạnh của các thiếu nữ Việt Nam ra làm mồi nhử khách du lịch. Đã làm cướp xưng hùng một cõi thì cũng có cớ để mà kiêu hãnh, đằng đây chúng đi cướp của dân để rồi bao phen dâng cúng tài nguyên, sông núi do cha ông gậy dựng nên cho bọn cướp cs quốc tế.

Khi nói đến việc cướp tài sản của dân thì Vinh cho đó là sự sai lầm

mới xảy ra cách đây chỉ hơn vài chục năm và nguyên nhân vụ việc đó, chỉ do một câu nói theo ý nghĩ của ông Đỗ Mười.

Việc nhỏ như lên mạng để lấy tin tức cũng bị đảng cướp kiểm soát chặt chẽ từ khi mạng lưới vi tính lan đến Việt-Nam, vậy mà việc làm có dính líu đến thể diện của đảng, xảy ra trong vài chục năm mà cho là vì lơ là. Ý nghĩ của đỗ mười quả có sức huỷ hoại như ý nghĩ của Tần Thủy Hoàng.

Khi nhìn đến hậu quả của kế hoạch cướp của giết người của đảng thì Vinh nhận sét rằng:

Những hậu quả lâu dài của nó là gì nếu không nói là những nạn nhân và những người biết sự thật sẽ mất đi niềm tin ở một nhà nước dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản luôn được cho là sáng suốt tài tình.

Ai cho là đảng cướp Việt gian cs sáng suốt tài tình? Nếu là Vinh thì làm gì có chuyện ‘mất đi niềm tin’, có chăng cũng chỉ là việc lo lắng giấy không gói được lửa.

Sau đó Vinh nêu lên việc Toà Khâm Sứ và đất của giáo sứ Thái-Hà, nhưng luôn luôn trung thành với sứ mạng bảo vệ danh dự của Việt gian hồ chí minh, bằng đưa ra những bánh vẽ do cáo hồ tạo nên. Ý rằng: hồ khơi mào cuộc chiến bất nhân nhưng vẫn có lý tưởng yêu nước. Ôi, nếu cứ nắm chặt lá bùa bịp bợm thì biết đến chừng nào mới hồi tỉnh ăn năn?

Việt-đạo Quang


Cái chết của bạo chúa

Cái chết của bạo chúa

LM. Anphong Trần Đức Phương

(Hãy Xỏ Gươm Vào Vỏ… (Mat-thêu 26,51)

Bạo chúa Phalaris hành hình dân chúng
Có một câu chuyện cổ nói về lãnh chúa Phalaris (Khỏang 570-554). Phalaris sinh ở đảo Crete, sau đó di chuyển đến ở Agrigente (Đảo Sicile, thuộc nước Ý hiện nay). Nhờ thời cuộc và mưu trí, ông đã lập nên sự nghiệp và ông đã trở nên một ‘lãnh chúa’; rồi khi đã nắm trọn quyền hành, ông trở nên một ‘bạo chúa’, hà hiếp dân lành, bắt dân chúng phải chịu ‘sưu cao thuế nặng’, chiếm các đất đai của dân chúng để xây các lâu đài. Càng nhiều quyền thế, ‘bạo chúa’ càng trở nên tàn bạo, không còn biết nghe lời nói phải. Ai chống đối và chỉ trích chính sách tàn bạo của ông đều bị bắt bỏ tù hoăc giết chết; kể cả nhà hiền triết Zenon rất được mọi người mến chuông thời đó, cũng bị buộc tội vì dám can gián ‘bạo chúa’. Nhưng ‘bạo chúa’ cũng có nhiều nịnh thần tâng bốc ông, làm ông ta càng ngày càng trở nên hống hách, tàn bạo hơn. Có một kẻ nịnh thần tên là Bedilos nghĩ ra một khổ hình để giết những người mà ‘bạo chúa’ không ưa. Anh ta làm một con bò mộng bằng đồng, bụng rỗng có thể đút vừa một người vào trong đó rồi nung nóng lên để xử tội. Bạo chúa thấy sáng kiến đó rất tốt để ông trừng trị những kẻ nào dám chống đối việc cai trị tàn bạo của ông. Nhưng ‘bạo chúa’ này cũng có tính ‘quái gở’ như thường thấy nơi các ‘bạo chúa.’ Ông liền bảo Bedilos là người có công sáng chế ra một khí cụ tuyệt vời như vậy, sẽ được ‘danh dự’ thử nghiệm trước. ‘Bạo chúa’ sai nhốt Bedilos vào trong bụng con bò đồng và nung lên. Thế là kẻ nịnh thần Bedilos phải lãnh khổ hình trước tiên. Tiếp theo là bao nhiêu người khác mà ‘bạo chúa’ không ưa đều bị giết như vậy. ‘Bạo chúa’ cho đốt lửa chầm chậm để nung con bò đồng, có ý cho người bị tử hình trong đó phải chết đau đớn từ từ và phải la hét lên những tiếng khủng khiếp để răn đe kẻ khác. Còn ‘bạo chúa’ thì cười nói vui vẻ khi nghe những tiếng rên la đau đớn khủng khiếp đó.

Nhưng bạo chúa nào cũng chỉ có một thời! Dân chúng càng ngày càng khổ cực và uất ức vì bị áp bức bất công (mà "đâu có áp bức, đấy sẽ có bùng dậy!") Dân chúng thấy không còn cách nào chịu đựng được sự cai trị độc tài và quá tàn bạo của ‘bạo chúa’ và các kẻ nịnh thần, nên liều chết vùng lên và lật đổ được chế độ, bắt tên bạo chúa Phalaris và những kẻ nịnh thần phải đền tội bằng chính khổ hình khủng khiếp mà bao người dân lành đã phải chịu.

Trong lịch sử nhân loại, đã có biết bao bạo chúa và những nịnh thần. Tât cả đều tàn bạo cách này hay cách khác, nhưng tất cả đều ‘mù quáng’ (nhất là do các nịnh thần tâng bốc) cứ tưởng như chế độ của mình là muôn đời tồn tại, mà quên rằng ‘cái chết đến cho mọi người’ và mọi sự ở đời này đều qua đi cùng với thời gian. Những bạo chúa như Tần Thủy Hoàng, Néron… thời xưa, và những Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Polpot… thời nay, cũng đã lần lượt phải bước qua ‘cửa tử’ để lại cả một quá khứ xấu xa cho bao đời phỉ nhổ, chẳng bao giờ có thể phai mờ, như cha ông chúng ta đã nói: “Trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ…”

Nhìn vào những cuộc đàn áp ngày nay trên quê hương Việt Nam, đặc biệt trong vụ chiếm đất ở Thái hà và đất Tòa Khâm Sứ (Hà Nội), chúng ta thấy sự kiện ‘đàn áp bất công’ vẫn tiếp tục tái diễn ở Việt Nam. Đây không phải là sự chiếm đất duy nhất. Chúng ta nhớ lại những cuộc chiếm đất đai của nhân dân, của các tôn giáo ở Miền Bắc Việt Nam, được mệnh danh là ‘Cải cách ruộng đất’, đi kèm theo là những cuộc đấu tố dã man vào giữa thập niên 1950, giết bao nhiêu người lành, vô tội; vừa bị mất nhà cửa, mất ruộng vườn, còn bị vu oan cho bao nhiêu điều xấu xa. Sau khi chiếm Miền Nam cũng có bao nhiêu cuộc lấn chiếm đất đai của nhân dân. Các cán bộ địa phương đã dựa vào quyền thế, lộng hành chiếm đất đai ở các địa phương, kể cả chiếm đất của những người dân thiểu số để cho gia đình cán bộ làm nhà ở; hoặc để bán cho các công ty nước ngoài khai thác. Hầu hết người dân vì ‘bé cổ thấp họng’ nên đành đau khổ chịu đựng, chỉ có một số lên tiếng chống đối, như ở vùng Hố nai (Biên Hòa), ở Thái Bình (Bắc Việt), hoặc một số rất nhỏ đi lên tỉnh để khiếu nại. Nhưng cuối cùng cũng thất bại, không lấy lại được gì, mà nhiều trường hợp còn bị tù đày khốn khổ.

Bây giờ đến việc lấn chiếm đất đai tại Thái hà, phá khu vực Tòa Khâm Sứ. Giáo dân và hàng giáo sĩ không biết làm gì hơn là cầu nguyện và muốn nói lên những bất công chung của dân tộc thay bao nhiêu người uất ức khác. Nhưng cuộc bầy tỏ ý kiến này cũng đang bị đàn áp mạnh mẽ. Nhà nước đã dùng lại những chính sách của cộng sản Sô viết xưa: dùng thông tin một chiều để vu cáo bậy bạ, xúi dục một số kẻ vô lương tâm (những kẻ nịnh thần) để viết những bài chửi bới lung tung, thu tập các nhóm ‘cao bồi du đãng’, biến thành những kẻ hung bạo đến đập phá tại Thái Hà, tấn công những nhóm tín hữu đang cầu nguyện; ngoài ra, còn hăm dọa ‘bỏ tù’ họ.

Tuy nhiên, cuộc bầy tỏ ý kiến lần này ở Thái hà và Hà nội đã không còn phải chỉ là riêng của Thái hà, của Hà nội nữa, mà đã trở thành tiếng nói của toàn dân Việt Nam. Hơn nữa, những biến cố này đã có tiếng vang khắp thế giới, chẳng những nơi các công đồng người Việt nam ở hải ngoại, mà còn vang vọng mạnh mẽ trên các phương tiện truyền thông quốc tế.

Nhìn vào thái độ của người tín hữu âm thầm cầm cầu nguyện, không bạo động, có người cho là Giáo hội Công giáo đã quá ‘nhẫn nhục’ khi đứng trước những phản ứng hung bạo của công an và cán bộ và những lối cư sử bất công của nhà nước. Hơn nữa lại có một số kẻ xấu ‘xúi xiểm’ dương đông kích tây, để xúi bẩy hàng giáo phẩm và giáo dân đi đến ‘bạo động’; nhưng Chúa Thánh Thần vẫn làm việc trong Giáo Hội, vẫn soi sáng cho giáo dân và hàng giáo sĩ khôn ngoan, sáng suốt và khéo léo, như chính Chúa Giêsu đã nói với các Tông đồ: “Thày sai các con đi như chiên giữa sói rừng: Hãy khôn ngoan như con rắn và đơn sơ như chim bồ câu.” (Matthêu 10,16). Giáo hội không gây bạo động, chỉ cầu nguyện, và tiếp tục ‘chịu những đau khổ, những nhục mạ, như cha ông trước đã từng chịu đựng và đổ máu ra qua hàng thế kỷ dưới triều đại nhà Nguyễn trước đây. Rồi triều Nguyễn cũng đã qua đi, còn Giáo hội Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển.

Ngày xưa trong vườn ‘Cây Dầu’, khi nhóm người hung bạo đến bắt Chúa Giêsu, có những cử chỉ rất hỗn xược, Chúa Giêsu vẫn dịu dàng chấp nhận. Phêrô (theo Phúc Âm Thánh Gioan 18, 10) thì không chịu nổi thái độ xấc xược đó, nên đã rút gươm chém một tên, nhưng Chúa Giêsu ôn tồn bảo Phêrô: “Con hãy xỏ gươm vào vỏ, ai dùng gươm sẽ chết vì gươm!” (Matthêu 26,52); rồi Chúa Giêsu nói tiếp: “Con tưởng Thày không thể kêu với Chúa Cha được sao? Người sẽ cấp ngay cho Thày hơn mười hai đạo binh thiên thần…” (Matthêu 26,53) và như vậy chắc chắn sẽ quét sạch mọi kẻ gian ác đang đứng đó!

Nhưng chương trình chịu khổ nạn để cứu nhân lọai của Thiên Chúa thì khác hẳn lối suy nghĩ của loài người. Trong dinh Tổng Trấn, Chúa Giêsu đã nói với Philatô: “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc thế gian này, những người của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do Thái. Nhưng nước tôi không thuộc về thế gian này. (Phúc Âm Gioan 18, 36…). Ở mọi nơi, mọi thời, Giáo Hội Chúa luôn bị bách hại cách này hay cách khác (Bóng tối luôn ghét Ánh sáng). Nhưng noi gương Chúa, Giáo hội vẫn âm thầm chấp nhận chịu đựng, không bạo động, mà trái lại còn theo Lời Chúa “cầu nguyện cho những kẻ bách hại mình” (Mat. 5, 44… Luc. 6, 27…) Vâng lời Chúa, Thánh Phaolô cũng nhắc nhở các tín hữu: “Hãy chúc lành cho những người bách hại anh em, chúc lành chứ đừng chúc dữ… (Thơ Rôma 12, 14).

Tuy không bạo động, nhưng Giáo hội cũng không sợ hãi, luôn giữ vững Đức Tin trước mọi mọi cuộc bách hại tàn bạo qua từng thế kỷ, theo lời Chúa đã bảo: “Chúng con đừng sợ…” (Luca 12,4…). Thánh Phaolô cũng nói với Giáo dân thành Philipphê: “Anh em đừng sợ những kẻ chống đối anh em…” (Phil. 1,28..). Khi trao quyền điều hành Giáo Hội trần gian cho Thánh Phêrô, Chúa Giêsu đã nói: “Con là Đá, trên đá này, Thày sẽ xây Giáo Hội của Thày, và không quyền lực nào có thể thắng nổi…” (Matthêu 16,18…) và Chúa đã hứa “Chúa vẫn ở cùng Giáo Hội mọi ngày cho đến tận thế” (Matthêu 28,20) để che chở gìn giữ và giúp Giáo Hội vượt qua mọi cuộc bách hại tàn bạo nhất qua mọi thời đại.

Hơn nữa, nhờ ơn Chúa Thánh Thấn soi sáng, dù luôn bị bách hại, Giáo hội vẫn có những giáo dân, những tu sĩ nam nữ hiến thân cả cuộc đời để phục vụ nhân loại, không phân biệt mầu da, chủng tộc, tôn giáo. Giáo hội vẫn cố gắng hiện diện các nơi: làm các trường học để mở mang văn hóa; xây cất các bệnh viện, các nhà cô nhi, viện dưỡng lão, các trại phong cùi để săn sóc giúp đỡ những con người đau khổ trên thế giới. Ngay ở Việt nam hiện nay, dù gặp nhiều khó khăn, nhưng Giáo hội cũng vẫn hiện diện nơi các trại phong cùi qua các tu sĩ nam nữ để săn sóc các bịnh nhân.

Luôn tin tưởng vào việc Chúa quan phòng, các tín hữu cùng toàn thể Giáo Hội của Chúa luôn cầu nguyện và phó thác; đồng thời chấp nhận mọi đau khổ, khốn khó để sống Tin Mừng và tiếp tục đem tình thương của Chúa đến cho mọi người, kể cả những ai bách hại họ. Chính những đau khổ, những hy sinh, những giọt máu đổ ra vì chân lý là mầm mống để tình thương của Chúa được phát triển khắp nơi trên thế giới, và Đức Tin, qua các thử thách, tôi luyện, sẽ được tinh tuyền và vững mạnh trong những tâm hồn thành tâm thiện chí trên thế giới.

Xin dâng các hy sinh và hiệp lời cầu nguyện nhiều cho Quê hương và Giáo hội Việt nam, cho toàn thể Gíáo hội, nhất là các nơi đang bị bách hại.

LM. Anphong Trần Đức Phương