Thursday, September 4, 2008

Phái đoàn Hoa Kỳ đến vấn an Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ

BUREAU INTERNATIONAL D'INFORMATION BOUDDHISTE l INTERNATIONAL BUDDHIST INFORMATION BUREAU
PHÒNG THÔNG TIN PHẬT GIÁO QUỐC TẾ
Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo,
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
B.P. 63 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France)
Tel: Paris (331) 45 98 30 85
Fax: Paris (331) 45 98 32 61
E-mail:
ubcv.ibib@buddhist.comWeb
Web:
http://www.queme.net/




THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 04.09.2008

Phái đoàn Hoa Kỳ đến vấn an Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ -
Ông Võ Văn Ái bình luận Phúc trình của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do tôn giáo trên thế giới
– TT. Thích Viên Định tường thuật buổi làm việc với Công an

PARIS, ngày 4.9.2008 (PTTPGQT) - Chiều thứ tư ngày 3.9.2008 Phái đoàn Hoa Kỳ đã đến Thanh Minh Thiền viện vấn an Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Phái đoàn do Bà Katia Bennett, Viên chức Chính trị Tòa Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Saigon, và Bà Laura Carey thuộc Văn phòng Dân chủ, Nhân quyền và Lao động Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ dẫn đầu.

Cuộc tiếp xúc, thăm viếng từ 14 giờ đến 15 giờ 15. Phái đoàn Hoa Kỳ tỏ vẻ quan tâm và hỏi han tình hình Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Đặc biệt là tình hình tang lễ của Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang vừa qua ở Bình Định, cũng như những vụ sách nhiễu đối với các Ban Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) ở miền Trung và Cao nguyên trung phần.

Sau cuộc gặp gỡ và qua cuộc điện đàm với Đạo hữu Võ Văn Ái, Giám đốc Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ cho biết cuộc gặp gỡ thân tình và thông cảm. Hòa thượng đã cho Phái đòan biết tình hình khó khăn, bị bức hiếp của Giáo hội trong thời gian nhà cầm quyền Cộng sản tổ chức Đại lễ Phật Đản LHQ cho đến nay. Hà Nội chưa có một sự thay đổi nào trong chính sách tôn giáo. Cái gọi là « tự do tôn giáo » chỉ là những hình ảnh thiết kế để xuất cảnh tuyên truyền quốc tế, chứ tín đồ trong nước chưa bao giờ được hưởng. Hòa thượng cũng cho phái đoàn biết sự khó khăn, ngăn cản vừa qua trong việc tổ chức lễ Chung thất Đức cố Tăng thống. Nhà cầm quyền đã ngăn cản chư Tăng, Phật tử thuộc GHPGVNTN về Tu viện Nguyên Thiều, Bình Định, dự lễ. Và ngay cả Đại lễ Vu Lan cũng bị ngăn cấm, quấy nhiễu tại các chùa thuộc GHPGVNTN, điển hình ở Quảng Nam – Đà Nẵng và Huế. (Xem chi tiết trong Thông cáo Báo chí phát hành ngày 2.9.2008 hoặc vào xem Trang Nhà Quê Mẹ: http://www.queme.net/

Cuối tháng 8 vừa qua, Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo trên Thế giới (US Commission on International Religious Freedom) cũng cho công bố Phúc trình về Tiêu điểm của chính sách Việt Nam (Vietnam Policy Focus). Qua đó tình hình đàn áp tôn giáo và các nhà bất đồng chính kiến trầm trọng đến nổi Ủy hội Hoa Kỳ đề nghị Chính phủ Hoa Kỳ đặt Việt Nam trở lại trong danh sách CPI (Country of Particular Concern, danh sách quốc gia đàn áp tôn giáo cần đặc biệt quan tâm, mà trước đây Việt Nam đã bị đưa vào trong 3 năm 2004 – 2006). Phúc trình này kể lại các cuộc tiếp xúc, điều tra tại Việt Nam qua chuyến đi hồi tháng 10.2007. Bìa của Phúc trình in bức hình Phái đoàn Ủy hội Hoa Kỳ gồm có các ông Eid, Leo, Cromatie và bà Gaer chụp chung với Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ tại Thanh Minh Thiền Viện.

Nhân việc Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo trên Thế giới phát hành bản Phúc trình 32 trang về tình hình đàn áp tôn giáo và nhân quyền tại Việt Nam hôm 25.8, ông Võ Văn Ái đã có lời bình luận với báo chí như sau:

« Bản Phúc trình của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo trên Thế giới không những phát hiện các vi phạm nhân quyền trầm trọng và quy mô tại Việt Nam, mà còn cho thấy hậu quả thảm hại của chính sách đàn áp của nhà nước Việt Nam trên toàn khối quần chúng. Ở vào giai đoạn khủng hoảng kinh tế trầm trọng ngày nay, các cộng đồng tôn giáo - đặc biệt là Phật giáo, một xã hội dân sự rộng lớn tại Việt Nam - có thể là liên minh quý hiếm để giải quyết vấn đề nghèo đói, thoa dịu những khổ đau của quần chúng bần hàn tại các tỉnh thành hay nông thôn. Ngược lại, nhà cầm quyền Cộng sản xem GHPGVNTN như kẻ thù, sách nhiễu, cô lập, bắt giam những thành viên của Giáo hội.

« Bản Phúc trình đến rất đúng lúc, nhất là trước khi Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cho công bố bản « Phúc trình thường niên về Tự do tôn giáo trên Thế giới ». Ông John Hanford, Đại sứ đặc mệnh về Tự do Tôn giáo trên Thế giới, tuy đến Việt Nam theo dõi và làm việc nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp gỡ giới bất đồng chính kiến như Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ là một. Vì vậy mà sự đánh giá về tình trạng Phật giáo của ông Đại sứ, đại quan chỉ dựa vào những thông tin do nhà cầm quyền Hà Nội cung cấp. Cho nên bản Phúc trình của ông năm ngoái chỉ phản ảnh quan điểm của Hà Nội nại cớ GHPGVNTN bị đàn áp là vì Giáo hội « làm chính trị ». Hy vọng năm nay, với những thông tin đầu tay của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo trên Thế giới ghi nhận trong bản Phúc trình về Tiêu điểm của chính sách Việt Nam sẽ cung cấp cho Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ về một viễn cảnh mới về tình trạng tôn giáo nói chung và Phật giáo nói riêng tại Việt Nam ».


Thượng tọa Thích Viên Định tường thuật cuộc làm việc với Công an tỉnh Bình Định.
Trong bản Thông cáo Báo chí phát hành hôm 2.9.2008 chúng tôi có thông tin về việc nhà cầm quyền cộng sản sách nhiễu, ngăn cấm GHPGVNTN tổ chức Lễ Chung thất Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang và Đại lễ Vu Lan tại các tỉnh miền Trung. Đặc biệt mời Thượng tọa Thích Viên Định đi làm việc khi Thượng tọa vừa về đến Bình Định tham dự lễ Chung thất tại Tu viện Nguyên Thiều. Bản thông cáo trước, chúng tôi chỉ mới trình bày Biên bản Làm việc của Ủy ban Nhân dân huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định, tố cáo Thượng tọa. Hôm nay, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin đăng tải bản Tường thuật buổi làm việc cùng những lời phát biểu của Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng Thư ký Viện Hóa Đạo, mà Ủy ban Nhân dân không chịu ghi vào biên bản như pháp luật quy định:

Bản tường thuật buổi làm việc tại Ủy ban Nhân dân Huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định

Cũng như mọi lần trước, từ bao năm nay, không lần nào bỏ sót, mỗi lần tôi về thăm quê, đều bị mời lên trụ sở làm việc, lần này cũng vậy, khi tôi vừa đặt chân về đến Tổ Đình Thập Tháp lúc 8 giờ sáng, ngày 19.8.2008, thì chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, lúc 8.30, đã có mặt bốn cán bộ Xã gồm các ông: Trưởng công an, Phó Chủ tịch Ủy ban, Chủ tịch Mặt trận, Ban Tôn giáo, vào đưa thư mời. Thư họ đề ngày hôm trước, 18.8.2008, khi tôi còn ở Sài gòn, mời 2 giờ chiều ngày 19.8.08 đến Ủy ban Nhân dân Huyện làm việc.

Thấy nội dung thư chỉ mời làm việc, không nêu rõ lý do, nên tôi nói với họ rằng: “Tôi không có quan hệ gì với nhà cầm quyền cộng sản cả, không là Hội đồng nhân dân, Dân biểu, Mặt trận, hay Giáo hội Phật Giáo Việt Nam thuộc nhà nước nên tôi không đi dự các cuộc họp của nhà cầm quyền, nếu tôi có mặt, họ bàn thảo những việc không có lợi cho dân, cho nước, mà lại có mặt tôi, họ bắt tôi chịu trách nhiệm hay sao? Tôi xin hoàn trả lại thư này”

Buổi chiều, bốn người cán bộ Xã lại đem thư khác đến. Thư này ghi: « Mời đến bàn về việc tôn giáo có liên quan đến ông”. Tôi cũng trả lời: “Thư này nội dung cũng không rõ ràng, tôn giáo nào, bàn về phương diện nào?”. Nên tôi cũng xin hoàn trả.

Tối hôm sau, họ vào đưa thư nữa, nhưng vì đã tối, các chú trong chùa nói rằng quí thầy đã nghỉ, nên không cho vào. Sáng hôm sau, họ vào đưa thư mời lần 3, có nội dung rõ ràng, với lý do: « Ông đã có hành vi nói xấu chế độ nước CHXHCNVN ». Tôi trả lời với họ rằng lần này thì nội dung rõ ràng, nên tôi đi, nhưng có trễ giờ không? Thì các cán bộ xã trả lời rằng: “Các ảnh sẽ chờ, thầy cứ đi”

Khi tôi vào đến Ủy ban Nhân dân huyện An Nhơn, như thường lệ là phần giới thiệu, phía nhà cầm quyền gồm có một vị tên là Thắng (tôi quên họ) đại diện cho Tỉnh, trước kia ông này làm Ban Tôn giáo tỉnh, nay đổi lại chức gì nghe mới lạ, tôi không nhớ, còn lại là các vị thuộc Huyện An nhơn gồm Chủ Tịch Ủy ban Nhân dân, ông Chủ tịch này cũng mới, buổi làm việc còn có các ông Phó Chủ Tich Ủy ban Nhân dân, đại diện Ban Tôn giáo, Mặt trận Tổ quốc, và vài vị không thấy nêu tên, có lẽ là công an an ninh với vài người quay phim.

Ba ông, Chủ Tịch, Phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân Huyện và ông Thắng đại diện Tỉnh thay nhau nói, nội dung như trong thư mời. Họ nêu ngày tháng những bài viết của tôi trước đây đăng trên mạng internet, những lần trả lời phỏng vấn trên Đài Á Châu Tự Do, cho rằng có nội dung nói xấu chế độ nước CHXHCNVN. Tiếp đến, họ đã chịu khó đọc từng đoạn các bài viết chống phá Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) của các nhóm : Thân hữu Già Lam, Tăng Ni Hải ngoại, Bát đại Hòa thượng, Về nguồn, Tâm thư Đạo Tình của Hòa thượng Tâm Châu, v.v... để lên án GHPGVNTN. Rồi họ ca tụng chế độ Cộng sản Việt Nam có tự do tôn giáo, nào là cho cúng giỗ đông người, cho xây chùa, đúc tượng to lớn, tổ chức lễ Phật đản Vesak, có các sư thuộc Gíao hội Nhà nước ra nước ngoài tuyên truyền tự do tôn giáo của Việt nam. Sau cùng, họ mới vào vấn đề chính là ngày hôm sau, 22.8, là Lễ Chung thất Đức Tăng Thống, GHPGVNTN có tổ chức gì khác không? Họ thay nhau nói rất nhiều.

Phần tôi phát biểu:

“Tôi nhận thấy quí vị nói đã nhiều, bây giờ cũng đã trưa, và đây chỉ là Ủy ban Nhân dân địa phương Huyện An nhơn, quí vị không có thẩm quyền giải quyết vấn đề tự do tôn giáo, nêú quí vị cần ý kiến của tôi, thì tôi chỉ xin nêu lên vài vấn đề để quí vị hiểu thêm thế nào là Tự do tôn giáo thôi.

- Vấn đề gọi là nói xấu chế độ:

Các bài viết của tôi, quí vị không nêu rõ bài nào, và vì viết đã lâu, tôi quên rồi, nay tôi không đề cập đến, ở đây, tôi chỉ nói về việc trả lời phỏng vấn trên đài Á Châu Tự Do trong thời gian tang lễ mà thôi.

Tôi chỉ nói lên những sự thật đã xãy ra ở Việt nam và trong tang lễ Đức Tăng Thống, không hề thêm bớt, và chỉ mới nói được một phần nhỏ, vì trong thời gian tang lễ, nhà cầm quyền đã cắt internet, phá sóng điện thọai, nên tin tức không đến được đầy đủ. Sau nầy, khi về đến Sài gòn, tôi nghe chư tăng và Phật tử than phiền rất nhiều, nhà cầm quyền các tỉnh đã tìm mọi cách ngăn chặn chư tăng, Phật tử về tham dự tang lễ Đức Tăng Thống còn nhiều gấp mấy lần những gì tôi đã nói trên đài Á Châu Tự Do. Những gì tôi nói, không phải là nói xấu, mà tôi chỉ nói sự thật xãy ra tại Việt Nam.

- Về việc nhà cầm quyền tuyên truyền có Tự Do Tôn Giáo tại Việt nam:

Tôi thấy quí vị cho rằng, cho xây chùa, mà thật ra chỉ là trùng tu chùa cũ, tự do cúng giỗ, là có tự do tôn giáo, thì chưa đủ nghĩa Tự do Tôn Giáo, mà đó mới chỉ là tự do cúng kiến, tự do thờ phượng mà thôi, chứ chưa phải là tự do Tôn Giáo đúng nghĩa.

Tự Do Tôn giáo phải có nhiều sinh hoạt truyền bá:

- Về Giáo dục: các trường Bồ đề nay còn đâu? Lấy gì dạy giáo lý cho con em Phật tử?

- Về Văn hóa: các nhà in, sách báo nay còn cơ sở nào đâu?

- Về Tổ chức Giáo Hội, các Khuôn hội, Vức hội nay thế nào? GHPGVNTN có mặt trên khắp thế giới, cả thế giới đều biết, ở ngay trên đất quê hương Việt nam thì bị nhà cầm quyền ngăn cấm.

Họ chống chế, cho rằng, Giáo dục chỉ tập trung để nhà nước lo. Báo chí thì có tờ Giác Ngộ. Trường thì có các trường Phật học. Gíao hội chỉ có Gíao hội thuộc Mặt trận là hợp pháp.

Tôi nói rằng trường Phật học chỉ lo cho chư tăng, tôi chưa nói do ai kiểm soát. Còn Phật tử thì việc truyền bá giáo lý ở trường nào? ở đâu? Báo chí thì Việt Nam chưa có tự do, 85 triệu dân mà không có một tờ báo, còn thua cả thời Pháp thuộc, khoảng năm 1930, mỗi miền, Phật giáo đã có 1 tờ báo. Còn tờ báo Giác ngộ là của Đảng cộng sản chứ không phải của Phật giáo, vì ở Việt nam không có báo tư nhân, không lẽ tờ báo Giác ngộ là tờ báo chui ?

Vừa rồi, tôi nghe nói nhà nước có đặt vấn đề xã hội hóa giáo dục và từ thiện. Bên Thiên chúa có nêu vấn đề cho mở trường tư, cho mở cô ký nhi viên. Riêng bên Phật giáo, GHPGVNTN, thì nhà cầm quyền không công nhận, còn Giáo hội Phật giáo Việt Nam thuộc Mặt trận Tổ Quốc thì như người câm, vì nằm trong tổ chức Mặt trận Tổ Quốc, tiếng nói phải thông qua Mặt trận Tổ Quốc, nên không bao giờ có tiếng nói, Phật giáo không có tiếng nói, tôi buồn vô cùng.

Vấn đề tổ chức lễ Chung thất thế nào, xin quí vị đến Tu Viện Nguyên Thiều để hỏi, tôi không biết.

Lời sau cùng tôi xin thưa với quí vị rằng: Chắc quí vị ai cũng biết ông cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, khi về già, mới tỉnh ngộ, nói rằng, “Trước kia, tôi nghĩ rằng yêu nước là phải yêu Xã hội chủ nghĩa, nhưng nay, nghĩ lại, tôi thấy rằng, yêu nước cũng còn có nhiều đường”.

Bây giờ đã 11 giờ trưa, nên họ lập biên bản, nhưng chỉ ghi phần họ nói, không ghi chép phần tôi nói câu nào cả, tuy vậy, họ có quay phim, và tôi thấy cũng không có gì đáng ngại, nên tôi ký tên rồi ra về.

Giác Hoa ngày 3.9.2008
Thích Viên Định

Wednesday, September 3, 2008

TƯƠNG QUAN GIỮA VĂN HÓA VÀ CHÍNH TRỊ


Đinh Lâm Thanh

Nhà văn Đinh Lâm Thanh
Kính thưa quý vị,

Từ sáng đến giờ các vị lãnh đạo tinh thần, các triết gia, quý vị tiến sĩ, quý giáo sư đại học cũng như những nhà nghiên cứu khoa học đã đề cập thật chi tiết nhiều khía cạnh chung quanh vấn đề văn hóa. Đến lượt tôi, tôi hân hạnh được ban tổ chức dành thời giờ để kết thúc ngày thuyết trình hôm nay bằng một bài tham luận.

Với tư cách một người cầm bút, một tù nhân chính trị cũng như một người tranh đấu tôi xin chân thành cám ơn ban tổ chức và xin trình bày đề tài ‘Tương Quan Giữa Chính Trị Và Văn Hóa’ mà tôi nghĩ rằng nh ững ý nghĩ tôi đưa ra có thể mang lại một vài điều cần thiết đối với việc bảo tồn và phát triển gia sản của chúng ta trong trận chiến văn hóa ngày hôm nay.

Kính thưa qúy vị,

Gần đây, một vài tổ chức văn học nghệ thuật thường đưa ra chủ trương rằng hoạt động văn hóa phải hoàn toàn tách khỏi môi trường chính trị. Vừa nghe qua thì đúng là văn hóa phải vượt ra ngoài tất cả xung đột ý thức hệ. Nhưng để ý suy nghĩ, nếu chủ trương nầy xuất phát từ nhà nước Việt Nam, thì đây chính là một kế hoạch chính trị được lồng vào không ngoài mục đích để phục vụ chế độ.

Tôi đồng ý rằng, nền văn hóa nhân loại phải vượt lên tất cả những vướng mắc nhất thời, nếu loay hoay vào những biến chuyển chính trị để tìm một hướng đi cho văn hóa thì có thể chúng ta đã đi ra ngoài mục tiêu tốt đẹp nhằm phục vụ con người. Nhưng đó chỉ là lý thuyết dù trong thời bình và dưới ảnh hưởng tự do dân chủ của một quốc gia đã có sẵn nền tảng văn minh vững chắc, đôi lúc cũng không thể tách chính trị và văn hóa ra làm hai lãnh vực riêng biệt. Huống gì so với hiện tình đặc biệt của chúng ta, một đất nước cai trị bởi Cộng sản và dân tộc bị phân hóa làm hai với hai nền văn hóa chống đối nhau thì vấn đề tách rời chính trị ra khỏi văn hóa không thể xảy ra.

Thật vậy, lãnh vực văn hóa và chính trị của một dân tộc bị phân hóa làm hai bởi một cuộc chiến tranh ý thức hệ không ranh giới thì hai lãnh vực nầy cần phải được kết hợp, dung hòa đồng thời bổ túc lẫn nhau để bảo vệ và phát triển nền văn hóa nhân bản đưa đời sống con người đến Chân Thiện Mỹ.

Một câu hỏi xin đưa ra : Vậy đối với Việt Nam chúng ta, dựa vào chế độ chính trị để làm nền tảng phát triển văn hóa, hay, phải dùng văn hóa để cãi tạo và xây dựng chế độ ?

Dù hiểu theo chiều nào thì văn hóa và chính trị là hai hành động lúc nào cũng phải liên quan mật thiết với nhau. Đất lành sinh trái ngọt hoặc nói ngược lại, cây tốt khó mọc từ bùn dơ. Vậy có thể kết luận, chế độ chính trị tốt tự nhiên sẽ nẩy sinh một nền văn hóa tự do nhân bản và ngược lại một nền văn hóa nô bộc là công cụ giúp cho chế độ càng ngày càng thêm độc tài thối nát.

Trước khi đề cập đến hai nền văn hóa riêng biệt cũng như hai khuynh hướng chính trị đối nghịch của Việt Nam tại quốc nội cũng như người Việt Quốc Gia hải ngoại, xin quý vị đừng đơn giản hóa và đóng khung hai danh từ ‘văn hóa’ cũng như ‘chính trị’ trong một nghĩa hạn hẹp, mà đề nghị có một hướng nhìn bao quát rộng lớn hơn.

Không thể hạn chế nền văn hóa của một dân tộc chỉ vỏn vẹn nằm trong phạm vi văn chương, ngôn ngữ và nghệ thuật mà cần phải đề cập đến truyền thống, phong tục cổ truyền, tập quán nhân gian, tôn giáo, y phục, ẩm thực … Cũng vậy, đối với hành động chính trị, không nên gò bó bằng những hình thức bên ngoài như hội họp xuống đường hô hào đá đảo mà phải nghĩ đến mục đích tối hậu của các hành động để tạo một tinh thần yêu nước, thương đồng bào, hướng về đất tổ. Vậy để được khách quan, cần nghiên cứu nhiều chi tiết dưới nh ững lãnh vực khác nhau trong chiều hướng phục vụ đời sống tinh thần lẫn vật chất của con người để người làm chính trị có một lối nhìn bao quát hơn. Đối với hành động văn hóa, nhất là hoàn cảnh chúng ta hiện giờ, cũng cần nới rộng phạm vi hoạt động ra, song song với các chương trình tranh đấu, xây dựng, bảo vệ lý tưởng, sự toàn vẹn quê hương và hạnh phúc của nhân dân Việt Nam để những suy nghĩ của người làm văn hóa khỏi bị lệch lạc.

Nói đến văn hóa và chính trị của Việt Nam trước và sau 1975 cũng như trong và ngoài nước thì thật không đơn giản. Từ việc thay đổi chế độ trong nước rồi nền văn hóa đỏ ra đời, đến môi trường tự do với các phong trào cách mạng đời sống Âu-Mỹ và việc bảo vệ văn hóa cổ truyền ở hải ngoại, là những ưu tư của những người hằng quan tâm đến vận nước và gia tài văn hóa dân tộc.

Chúng ta không thể khách quan xem việc bảo tồn văn hóa Việt Nam một cách đơn giải như dưới thời bình và trong một chế độ tự do dân chủ, vì nền văn hóa của tổ tiên để lại đã bị đổi chiều trong quốc nội và đang bị phá sản tại hải ngoại. Việc bảo tồn văn hóa của chúng ta không thuận buồm xuôi gió mà phải đương đầu trực diện trước một cuộc chiến khốc liệt, không ranh giới, không quy ước. Đó là cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản mà văn hóa chính là vũ khí của chiến trường để đối đầu với nhau.

Nếu xét về lượng, trận chiến hiện nay giữa ta và địch không cân xứng cả chính trị lẫn văn hóa. Cộng sản đã dốc toàn lực để ăn thua đủ trong giai đoạn quyết liệt một mất một còn với chúng ta. Hà Nội đã tung hết khả năng, từ vật lực đến nhân lực, đánh một lượt hai mặt chính trị lẫn văn hóa vào cộng đồng người Việt Quốc Gia. Chúng đã xử dụng môi trường văn hóa làm bàn đạp cho thế chính trị, hai mặt trận phối hợp nhịp nhàng và đồng bộ với nhau. Cộng đồng chúng ta trong thế bị động và chỉ có chống đở. Lượng đã yếu mà còn bị một số tổ chức hải ngoại kêu gọi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài chương trình phát triển và bảo tồn văn hóa là một điều bất lợi cho công cuộc tranh đấu hiện nay. Nếu chúng ta thiếu lý tưởng không có tinh thần để chống đở, bảo tồn và phát triển văn hóa cổ truyền dân tộc Việt Nam thì xem như chưa đánh đã thua ! Trước một đối thủ dư thừa nhân-vật-lực cộng thêm những thủ đoạn tráo trở gian manh, nếu chúng ta không sức, thiếu khả năng và sáng suốt thì chắc chắn chúng ta sẽ đi vào con đường hỏa mù mà kẻ thù đã giăng ra.

Không thể thuần túy và đơn giản kêu gọi giới trẻ theo học tiếng Việt, nghe một buổi thuyềt trình hay đọc vài cuốn sách là xong việc bảo tồn và phát triển văn hóa như chương trình của một vài tổ chức đề ra. Nếu chỉ có thế thì không khác gì chúng ta mời giới trẻ đến xem một cuộc triển lãm, nghe một chương trình ca nhạc xong rồi ai về nhà nấy. Như vậy làm văn hóa trong tình hình chính trị hiện nay thì chẳng đi đến đâu mà còn đem lại một kết quả ngược chiều. Điều quan trọng là phải biết tạo cho mọi người, nhất là thành phần trẻ có một tinh thần yêu nước, biết đâu là nguồn gốc dân tộc, đâu là lịch sử oai hùng, đâu là di sản của tổ tiên. Phải làm thế nào cho thế hệ trẻ hiểu được nỗi khổ tâm kẻ ra đi cũng như cảm thông thân phận của người ở lại, phải biết đâu là chính nghĩa, đâu là con đường phải tiến tới để mai kia còn quay về phục vụ quê hương.

Trước các chương trình đầu độc ru ngủ qua văn hóa của Cộng sản, chúng ta cũng phải dựa theo con đường chính trị để phát huy tính chất nhân bản để chống lại văn hóa vô sản, dùng tôn giáo đối đầu văn hóa vô thần, lấy tình người cãi tạo văn hóa loài thú !

Trong lúc địch ru ngủ chúng ta bằng văn hóa đỏ mà những người trong cộng đồng làm văn hóa bằng hình thức thụ động, chống đở hoặc chạy theo chiêu bài ‘loại chính trị ra khỏi văn hóa’, thì không khác gì chưa ra trận chúng ta đã đầu hàng vô điều kiện. Tóm lại trong hoàn cảnh hiện tại chúng ta không thể tách rời ‘chiến tranh văn hóa’ ra khỏi ‘chiến tranh chính trị’. Hai mặt trận phải song song hổ trợ cho nhau để đối đầu với Cộng sản khi chúng dùng văn hóa để phục vụ mưu đồ chính trị bất chánh. Nếu chúng ta muốn bảo tồn văn hóa nhân bản mà loại hẳn vấn đề chính trị ra ngoài thì lấy gì làm căn bản cho trận chiến không biên giới ngày nay ?

Xin ghi nhớ, chúng ta là những chiến sĩ trong cuộc chiến giữa hai nền văn hóa nhân bản và văn hóa vô sản. Kẻ thù với khả năng dư thừa sẵn có, chúng đang lấn áp chúng ta trên mọi lãnh vực. Nếu những nhà làm văn hóa không tiếp tay với Cộng đồng Người Việt Quốc Gia thì xin cứ làm văn hóa theo đường lối thuần túy, đừng hô hào lên tiếng đòi hỏi loại bỏ yếu tố chính trị ra ngoài vòng chiến. Thái độ và hành động nầy không khác gì việc tiếp sức cho kẻ thù, phá hoại công cuộc tranh đấu chung của toàn thể dân tộc Việt Nam hiện nay.

Xin chân thành cám ơn Quý Vị.

Đinh Lâm Thanh
Bruxelles, 20.8.2008

Những cạm bẫy của việt gian cộng sản


Trần Thanh

Khi đánh phá chúng ta, bọn việt gian cộng sản đã giăng ra rất nhiều cạm bẫy, những cạm bẫy mà thoạt nghe có vẻ như "hợp lý" nhưng nếu suy nghĩ kỹ, ta sẽ thấy đó là những đòn hiểm độc nhằm lái cuộc đấu tranh chống cộng của chúng ta đi xuống hố. Sau đây chúng ta thử điểm lại những cạm bẫy của bọn chúng và xác định thái độ của chúng ta trước những cạm bẫy đó phải nên như thế nào?

Cạm bẫy một:

Việt cộng và bọn tay sai thường nói rằng:

- Phương pháp chống cộng duy nhất và hay nhất là BẤT BẠO ĐỘNG.
- Người Mỹ rất ghét bạo động, những người chủ trương dùng bạo động để lật đổ cộng sản sẽ bị người Mỹ coi như bọn khủng bố! Người Mỹ là "thầy" của Việt Nam Cộng Hòa; họ mà ghét mình là nguy lắm!

Nhận xét:

Đây là một sự ngu dốt, một liều thuốc độc bọc đường mà bọn việt gian cộng sản và bọn chó săn tay sai cố tình nhồi nhét vào đầu chúng ta ba chữ "bất bạo động". Chúng ta phải linh hoạt tùy trường hợp mà có những sách lược đấu tranh cho phù hợp với thời thế. Sự đấu tranh có thể là: bạo động, bất bạo động hoặc kết hợp cả hai. Khi cần bạo động để giành lấy thắng lợi thì chúng ta phải hành động chớ không lẽ ngồi đó mà chờ sự thắng lợi nó ở trên trời rớt xuống cho mình hưởng? Nên nhớ: Chúng ta đấu tranh là để LÀM CÁCH MẠNG chớ không phải là để CANH TÂN hay sửa chữa cho cái chế độ cộng sản được tốt đẹp hơn!

Nếu nói một cách ví von, những chế độ chính trị ví như những phương tiện di chuyển thì chúng ta thấy cả thế giới hiện nay người ta đều đi xe gắn máy hoặc xe hơi, trong khi đó chỉ còn có bốn nước là Bắc Hàn, Trung Cộng, Việt Nam và Cu Ba là đi xe đạp. Chúng ta phải mạnh dạn vất bỏ chiếc xe đạp vào thùng rác lịch sử để tiến lên đi xe gắn máy. Chiếc xe đạp dù có được "CANH TÂN" tới cỡ nào cũng không bao giờ chạy nhanh bằng xe gắn máy hoặc xe hơi! Quý vị có đồng ý với chúng tôi không?

CÁCH MẠNG LÀ GÌ?

Về phương diện chính trị, cách mạng là xóa bỏ toàn bộ cái chế độ cũ thối nát để thành lập nên một cái chế độ mới, tiến bộ hơn, tốt đẹp hơn. Sự xóa bỏ được thực hiện bằng các biện pháp đấu tranh, có thể là bất bạo động, CÓ THỂ LÀ BẠO ĐỘNG, hoặc có thể là kết hợp cả hai.

Những người chủ trương theo khuynh hướng này phải được gọi là những "NHÀ CÁCH MẠNG", tựa như những nhà cách mạng Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh ..v..v... Những từ ngữ như : - nhà dân chủ, nhà bất đồng chính kiến không nói lên được hết vấn đề. Nó chỉ gói gọn trong phạm vi đòi lại những vật như chổi cùn, rế rách, hoặc đòi "canh tân" lại căn nhà chớ không phải là đòi lại toàn bộ căn nhà đã bị cướp!

Đã đến lúc chúng ta phải xác định lại danh xưng cho đúng. Khẩu hiệu đấu tranh của chúng ta là "ĐẤU TRANH ĐÒI TỰ DO" Có tự do thì chúng ta sẽ có tất cả! Không cần phải nói: đấu tranh đòi dân chủ, nhân quyền, đòi được tự do báo chí, tôn giáo, đòi lại nhà, đòi lại đất ..v..v.. Tất cả những thứ đó chỉ là những tiểu mục, tựa như những ngăn kéo trong một cái tủ lớn, mang tên là TỰ DO! Thằng Hồ Chí Minh nó biết tuyên bố "Không có gì quý hơn độc lập tự do" Nó đòi cái lớn nhất là cái nhà chớ nó đâu có thèm đòi những thứ tủn mủn, vụn vặt như chổi cùn, rế rách? Mục đích của nó là chiếm hết miền Nam chớ nó đâu có thèm những thứ vụn vặt như trao đổi tù binh, hiệp thương hai miền Nam Bắc! Khi nó đã chiếm được miền Nam thì nó tha hồ cướp bóc và vơ vét!!!

Điều rất nguy hiểm là những tên tay sai của việt cộng ở hải ngoại đã giải thích ba chữ "bất bạo động" nên được thể hiện trong những tình huống đấu tranh như sau:

1. Thảo luận với việt cộng và ngồi chờ nhà nước việt cộng giải quyết! Cái gọi là "Hội nghị Tiểu Diên Hồng" của tên ma đầu chính trị Hoàng Minh Chính là một ví dụ! Bọn việt gian cộng sản rất thích cái kiểu "đấu tranh" này. Bọn chúng sẵn sàng cung cấp cho những con chó đói những tiện nghi vật chất đầy đủ trong các khách sạn năm sao để ngồi thảo luận tới .... vài chục năm cũng được! Đôi bên cùng có lợi!

2. Xin-Cho: cứ gởi thỉnh nguyện thư, thơ ngỏ, đơn xin cứu xét rồi trước sau gì cũng .... được CHO!

3. Quỳ lạy: Nếu xin-cho không được thì nên quỳ lạy! Cứ quỳ lạy mãi, chừng vài chục năm thì sẽ được!

"Bất bạo động", hiểu theo ý việt cộng mong muốn, nó là như vậy! Đảng Việt Tân đi đâu cũng trương lên cái bảng hiệu "bất bạo động". Khi ra mắt đồng bào, họ thường đeo cái bảng hiệu to tổ bố đó ở trước ngực! Họ tự nhận là "bất bạo động" mà dư luận quần chúng lại xầm xì rằng họ chính là thủ phạm đã bắn chết vợ chồng ký giả Lê Triết và một vài người nữa, cách đây hơn 15 năm!

Bây giờ ta đề cập đến chính quyền Mỹ. Chúng ta mang ơn nhân dân Mỹ, mang ơn ba trăm triệu dân Mỹ đã đóng thuế để chính phủ có ngân quỹ giúp cho hàng triệu người Việt được định cư và làm lại cuộc đời tại nước Mỹ. Nhân dân Mỹ là những người rộng lượng. Trong hơn nửa thế kỷ qua, họ đã cưu mang khá nhiều dân tộc khác trên thế giới bằng số tiền thuế mà họ đã đóng cho chính phủ. Còn những chính quyền của Mỹ thì họ có những chiến lược khác nhau, có lúc có lợi cho chúng ta, có lúc bất lợi. Hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa thay phiên nhau lãnh đạo. Các nhà lập pháp của Mỹ cũng làm việc theo nhiệm kỳ được bầu, không có ai làm việc "muôn năm" như cái đảng cướp của bọn việt gian cộng sản!

Chúng ta cần chính quyền Mỹ yểm trợ công cuộc đấu tranh của chúng ta, và tất nhiên chúng ta cần kiên nhẫn để có kế hoạch vận động và "lóp bi" (vận động quốc hội) Tuy nhiên, chúng ta phải nhớ rằng trong cuộc đấu tranh này, YẾU TỐ QUAN TRỌNG NHẤT, QUYẾT ĐỊNH SỰ THÀNH BẠI CHÍNH LÀ TOÀN DÂN chớ không phải là nhờ những thế lực trên thế giới tác động vào. Sự yểm trợ của chính quyền Mỹ và thế giới chỉ là những yếu tố phụ. Vì vậy kế hoạch và chiến lược đấu tranh của chúng ta là phải căn cứ vào sức mạnh của toàn dân trong nước chớ không phải là căn cứ vào sự THƯƠNG GHÉT CỦA NGƯỜI MỸ! Nước nâng thuyền lên, đưa thuyền đi nhưng cũng chính nước sẽ lật thuyền!

Bọn việt gian cộng sản và đám tay sai thường xuyên cố ý đem "người Mỹ" (có nhà bình loạn còn gọi là"anh Hai"!) ra để hù dọa chúng ta. Người Mỹ ghét "bạo động"??? Ai mà không ghét bạo động? Chính chúng ta cũng ghét bạo động. Tuy nhiên, có một số trường hợp phải cần có bạo động để giải quyết bạo động, tựa như dĩ độc trị độc. Đấu tranh với bọn đại gian ác mà cứ đem cái "NHÂN BẢN" ra để nói chuyện thì đúng là diễn trò hề! Nhiều tên bưng bô ngu dốt cứ viện dẫn cái câu nói của vị đại thần Nguyễn Trãi: "Lấy chí nhân để thay cường bạo, đem đại nghĩa để thắng hung tàn" Bọn chúng lý luận: Vị đại thần Nguyễn Trãi đã đem "NHÂN BẢN" ra để đối xử với giặc Tàu thì bây giờ người quốc gia cũng phải noi gương như vậy! Phải tha thứ hết mọi tội lỗi cho những người cộng sản để cùng nhau hòa hợp hòa giải, cùng xây dựng đất nước!

Những tên bưng bô cho việt cộng đã quên rằng Nguyễn Trãi viết Bình Ngô Đại Cáo năm 1428, lúc ông được 48 tuổi và lúc đó cuộc kháng chiến mười năm chống quân Minh đã kết thúc (1418-1427) nghĩa là sau khi vua Lê Lợi chiến thắng giặc Tàu rồi thì mới dùng nhân đức để thu phục nhân tâm, những tên giặc Tàu bị bắt làm tù binh được đối xử tử tế và tha cho về nước. Còn bây giờ chúng ta đang chiến đấu chống cộng và đánh cộng, sự nghiệp chưa thành công mà đã muốn học đòi đem Bình Ngô Đại Cáo ra để áp dụng! Thằng ăn cướp nó đang trói tay mình, chỉa súng vào đầu của mình mà mình lại mở miệng nói" tao sẽ lấy cái CHÍ NHÂN ra để tha thứ cho mày!" Hề quá!!!

Học sử mà không biết vận dụng vào cuộc sống, lý luận một cách ngu xuẩn, hèn chi những tên đó chỉ có nước đi bưng bô cho việt cộng cũng là đúng!

Bạo động hiểu theo nghĩa hẹp là dùng vũ lực để giải quyết một chuyện gì đó, tất nhiên là phải có đổ máu và chết chóc. Cảnh sát của Mỹ được trang bị súng ống và nhiều phương tiện tối tân để chống lại bọn cướp. Ví dụ có một băng cướp đang cướp một nhà băng và bọn chúng đang bắt giữ một số con tin. Cảnh sát Mỹ sẽ bao vây nhà băng đó. Đầu tiên là họ sẽ thương lượng với những tên cướp nhưng nếu thương lượng không được thì họ phải dùng bạo lực để giải quyết, chớ không thể để sự việc kéo dài trong nhiều ngày, gây rối loạn xã hội.

Có ai trông thấy một người cảnh sát Mỹ trong khi đi thi hành nhiệm vụ mà chỉ mặc có một bộ đồng phục cảnh sát và $Ghoàn toàn không có trang bị súng, áo giáp, còng số 8 và máy truyền tin? Và nếu gặp một tên cướp có súng đang gây tội ác thì người cảnh sát đó sẽ tà tà tiến tới, dùng lời nói để thuyết phục tên cướp nên đầu hàng? Phải chăng đó là lấy chí nhân để thay cường bạo được áp dụng một cách đúng lúc?

Chính phủ Mỹ đã đầu tư hàng ngàn tỷ đô la để chế tạo những vũ khí tối tân để dùng trong lãnh vực quân sự, sẵn sàng đè bẹp đối phương để bảo vệ tổ quốc của họ. Như vậy tức là họ luôn luôn chuẩn bị bạo lực để đối phó với bạo lực. Nếu họ bị tụi khủng bố Osama Bin Laden tấn công thì họ sẵn sàng dùng những phương tiện quân sự tối tân nhất để đánh trả kẻ thù.

Vậy thì câu nói: -Người Mỹ rất ghét bạo động, những người chủ trương dùng bạo động để lật đổ cộng sản sẽ bị người Mỹ coi như bọn khủng bố! Người Mỹ là "thầy" của Việt Nam Cộng Hòa; họ mà ghét mình là nguy lắm!

Đây là lý luận ngu của những tên tay sai của cộng sản, cố ý nhồi nhét những cái ngu này vào đầu óc của chúng ta. Làm cách mạng là phải có đổ máu và hy sinh và những người hy sinh là những người dân Việt Nam, chớ không phải là dân Mỹ, khiến cho chính quyền Mỹ phải lo ngại. Bọn việt gian cộng sản muốn biến chúng ta thành những con chó có mối liên hệ với ông chủ là người Mỹ. Con chó mỗi lần nó muốn làm một điều gì, nó đều nhìn xem nét mặt của ông chủ của nó có hài lòng hay không! Bọn tay sai của cộng sản đã cố ý phao tin:

- Người Mỹ đã, đang và sẽ giúp việt gian cộng sản xuống cọp được an toàn!
- Người Mỹ đã, đang và sẽ giúp việt gian cộng sản được hạ cánh an toàn!

Những người bị nhiễm nọc độc tuyên truyền của bọn này, khi nghe những luận điệu này, sẽ trở nên hoang mang, giao động tinh thần đấu tranh. Ờ nhỉ, "ông chủ" của mình đã quyết định tha thứ cho việt cộng rồi thì mình còn đấu tranh cái gì nữa! Tụi nó được xuống cọp AN TOÀN, có nghĩa là nếu chế độ cộng sản bị sụp đổ thì tụi nó sẽ vẫn tiếp tục được sống một cách sung sướng như những hoàng đế trong những tòa lâu đài tại Việt Nam với hàng trăm nô lệ và chó bẹc giê phục vụ, canh giữ!!!

Tóm lại, cái cạm bẫy "BẤT BẠO ĐỘNG THÌ ĐƯỢC MỸ THƯƠNG", "BẠO ĐỘNG THÌ BỊ MỸ GHÉT" là do việt cộng và cái đám tay sai ở hải ngoại cố ý thổi phồng lên, biến nó thành một mốt thời trang chính trị, tựa như cây kim chỉ nam cho bất cứ những ai đang hoạt động chính trị, cũng đều phải rập theo cái khuôn đó để cho đảng việt cộng còn tiếp tục tồn tại lâu dài!!!

Thái độ xác quyết của chúng ta là: - Chúng ta chống cộng và diệt cộng là CHO ĐỒNG BÀO CỦA CHÚNG TA chớ không phải chống cộng giùm người Mỹ và cũng không phải là chống cộng để được chính quyền Mỹ thương!

Cạm bẫy hai.


Việt cộng và bọn tay sai thường nói rằng: - Nên đấu tranh bất bạo động và đòi dần từng phần. Ví dụ như năm nay ta đòi được tự do tôn giáo, rồi khoảng .... mười năm sau ta đòi được tự do hội họp; mười lăm năm sau, ta đòi được tự do ngôn luận; cứ thế, dần dần, ta sẽ đòi được tất cả. Đâu cần phải đấu tranh lật đổ chế độ cộng sản làm chi, sớm muộn gì mình cũng đòi được hết!

Nhận xét:

Giả sử có cả thảy mười quyền tự do căn bản cho con người và cứ MƯỜI NĂM thì chúng ta mới đòi được một quyền thì có phải là MỘT TRĂM NĂM SAU ta mới đòi được hết!!! Xin đừng quên, khoảng vài chục năm nữa có thể nhân loại sẽ bị tận thế, trái đất này sẽ tiêu tùng vì bị bọn Tàu phù phá nát! Chúng ta đã đòi những quyền tự do căn bản từ năm 1946 nhưng cho đến nay đã HƠN 60 năm, bọn việt gian cộng sản hoàn toàn không trả lại bất cứ một cái tự do nào hết! Đây là điều để mọi người cần suy nghĩ!!!

Tất cả những quyền căn bản của con người phải được công nhận cùng một lúc và được áp dụng trong một cái chế độ thực sự dân chủ thì mới có giá trị. Giả sử việt cộng chỉ trả lại cho chúng ta có một quyền, đó là quyền tự do tôn giáo mà chín cái quyền còn lại, bọn chúng vẫn cấm thì cái quyền "tự do tôn giáo" sẽ trở thành vô dụng! Ví dụ bọn chúng cho đi chùa và nhà thờ mà bọn chúng lại để tượng của thằng Hồ Chí Minh ngang với tượng Phật và Chúa thì chúng ta đi quỳ lạy cái thằng ác quỷ đó hay sao? Trong lãnh vực tôn giáo, chúng ta phải có toàn quyền được tự do tổ chức và điều hành tôn giáo của mình chớ không thể để cho bọn cầm quyền xía vào và bôi nhọ tôn giáo một cách thô bạo như vậy được! Được "tự do tôn giáo" mà bọn chúng lại cấm không được tụ họp quá năm người ở ngoài đường, như vậy thì những tín đồ đứng ở ngoài lề đường, đọc kinh cầu nguyện có thể bị bắt! Vào những dịp lễ lớn, các chùa và nhà thờ không thể đủ chỗ để chứa hết các tín đồ. Người ta phải đứng tràn ra ngoài các lề đường để đọc kinh. Nếu muốn gây khó khăn thì bọn chúng có thể tới bắt bớ các tín đồ vì tụ họp quá năm người ở ngoài đường!!!

Trước đây tôi có kể câu chuyện tiếu lâm về Trạng Quỳnh: - chúa Trịnh sai quân lính tới vườn rau nhà của quan Trạng để ỉa. Trạng Quỳnh "chấp hành" lệnh của vua không dám cãi nhưng ông ta tuốt gươm ra và nói:

- Tuân hành lệnh vua, tau cho bọn mi cứ tự do ỉa nhưng cấm đái, thằng mô mà đái thì tau chém đầu!

Bọn lính nghe nói vậy liền đồng loạt rút lui vì ĐÁI và ỈA LÀ CẶP BÀI TRÙNG phải đi đôi với nhau! Cho phép ỉa mà cấm đái thì việc được phép ỉa cũng vô dụng!!!

Xin đưa thêm một ví dụ khác: một số người đang đấu tranh đòi đa nguyên đa đảng. GIẢ SỬ bọn việt cộng nhượng bộ, cho phép đa đảng thì cũng vô dụng! Vì sao?

Bởi vì:

- Một chính đảng chính trị chỉ thực sự phát huy hết vai trò đối lập và xây dựng của mình trong một cơ chế chính trị thực sự là dân chủ. Một chính đảng đối lập phải được quyền có một tờ báo riêng, có đài phát thanh riêng, có chương trình phát hình trên đài truyền hình, được quyền tổ chức những buổi hội họp công khai để quảng bá chương trình và chính sách hoạt động của đảng mình đến với quần chúng.

- Ngoài ra, một yếu tố khác hết sức quan trọng là chính đảng đó phải đang hoạt động trong quốc hội và CÁI QUỐC HỘI ĐÓ PHẢI CÓ THỰC QUYỀN, có quyền giám sát và chế tài hai cơ quan hành pháp và tư pháp. Quốc hội là đại diện cho dân cho nên phải có thực quyền mới đúng với cái nghĩa NGƯỜI DÂN LÀM CHỦ ĐẤT NƯỚC! Chúng ta có thể thấy rất rõ những điều này trong những quốc gia dân chủ, ví dụ như Mỹ, Canada, Anh, Pháp ..v..v.. Còn Việt Nam dưới sự cai trị của bọn cướp thì sao? Ôi thôi, nói ra thêm buồn!!!

- Một điểm nữa, cũng rất quan trọng, đó là: đệ tứ quyền, tức là giới truyền thông báo chí, truyền thanh, truyền hình. Sở dĩ người ta gọi là đệ tứ quyền vì ảnh hưởng của nó rất mạnh, có thể làm một tổng thống phải từ chức hoặc toàn bộ nội các của ông ta bị sụp đổ!!! Đệ tứ quyền tồn tại song song với hành pháp, lập pháp và tư pháp, tuy nó không được ghi rõ trong hiến pháp. Người dân, thông qua đệ tứ quyền có quyền nêu ý kiến và chỉ trích chính quyền một cách trực tiếp. Hành pháp bị người dân thường xuyên giám sát, có khi khen có khi chê, cho nên buộc lòng họ phải làm việc rất cẩn thận, chớ không phải như bọn việt gian cộng sản, làm chết hàng triệu dân, bọn chúng cũng không hề bận tâm! Tất nhiên chỉ có những quốc gia DÂN CHỦ, TỰ DO mới có đệ tứ quyền, còn Việt Nam dưới chế độ cộng sản thì người dân chỉ có mỗi một "quyền" duy nhất, đó là "quyền" được làm nô lệ!!!

Xin đưa ra một chứng minh khác:

- Trong một bộ máy của chiếc xe hơi, tất cả các bộ phận đều có liên quan với nhau, hổ trợ cho nhau. Không bao giờ có một bộ phận nào hoạt động hoàn toàn độc lập mà không có sự liên hệ với những bộ phận khác. Tương tự như vậy: - một con người đã sinh sống và lớn lên trong một xã hội thì ít nhất phải có mối liên hệ với gia đình, bạn bè hoặc các tổ chức trong xã hội. Khi ta thay thế một bộ phận bị hư trong chiếc xe hơi, đôi khi chúng ta phải thay luôn những bộ phận có liên quan dù rằng những bộ phận đó chưa bị hư. Ví dụ như một piston của xe hơi bị hư thì người thợ máy sẽ đề nghị khách hàng nên thay luôn cả 6 CÁI PISTON dù rằng những piston khác chưa bị hư. Vì sao?

Vì sự hoạt động ĐỒNG BỘ. Tất cả đều phải tương đương với nhau và ăn khớp. Nếu một người sắm được một đôi giày thật đẹp và sang trọng thì phải sắm luôn một bộ veston, cà vạt, đồng hồ và nhẫn cho nó đủ bộ sang trọng!

Vậy thì nếu việt cộng cho tự do đa đảng mà các quyền tự do khác nó vẫn cấm thì được tự do đa đảng cũng vô ích! Được tự do đa đảng mà không được tự do đi lại thì cũng bằng thừa! Ví dụ như một đảng viên của đảng ABC gì đó muốn đi từ Sài Gòn ra Hà Nội mà xin giấy phép tạm trú không được, công an nơi đi và nơi đến nó gây khó khăn thì làm sao đi hoạt động cho đảng được? Cái HỘ KHẨU vẫn là một sự cản trở rất lớn cho bước đường tự do dân chủ. Hơn 60 năm rồi nó vẫn còn dai dẳng bám vào người dân!

Các loại tự do dân chủ, dân chủ và nhân quyền là những đồ phụ tùng của một hệ thống (system) cao cấp, ví dụ như của xe Honda, xe hơi hoặc máy bay. Nếu chúng ta đang đi xe đạp mà chúng ta đòi được một cái bu gi (tự do tôn giáo) của xe Honda thì chúng ta không thể gắn cái bu gi đó vào cái xe đạp được! Tôi đã nêu ra ví dụ này trong bài viết, tựa đề là "Tâm sự của cựu đại tá việt cộng". Để cụ thể hơn nữa cho dễ hiểu, chúng ta tạm ví như thế này:

- bu gi xe Honda = tự do tôn giáo
- bình điện xe Honda = tự do hội họp
- hai bánh xe của chiếc Honda = tự do báo chí
- bộ phận lọc gió của xe Honda = đa nguyên đa đảng
- piston của xe Honda = dân chủ, nhân quyền

* CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN = XE ĐẠP
* Tổng thống chế, bán-tổng-chế, đại nghị chế = xe hơi hoặc máy bay

Đại khái là như vậy và nên NHỚ RẰNG CHÚNG TA ĐANG ĐI XE ĐẠP (đang sống trong chế độ cộng sản)

Giả sử chúng ta đấu tranh đòi được hai cái bánh xe của xe Honda (tự do báo chí) thì liệu chúng ta có lắp vào chiếc xe đạp để đi được hay không??? Chúng ta không thể ngồi chờ MỘT TRĂM NĂM NỮA để đòi được từng bộ phận để ráp nó thành một chiếc xe Honda mà cái sườn xe vẫn là sườn xe đạp!!! (đảng lãnh đạo, đảng quản lý, đảng làm chủ!)

Cho nên biện pháp tốt nhất là PHẢI LÀM CÁCH MẠNG, ném bỏ chiếc xe đạp vào sọt rác lịch sử để sắm một chiếc xe Honda, làm mới lại hoàn toàn từ đầu.

Đây là cái mà bọn việt gian cộng sản hết sức lo sợ (người dân làm cách mạng) cho nên bọn chúng đã vung tiền ra để thuê mướn bọn chó săn ở hải ngoại tìm đủ mọi cách để đánh lạc hướng cuộc đấu tranh của chúng ta! Ví dụ như cái tổ chức Cao Trào Nhân Bản của ông Nguyễn Đan Quế. Cái lộ trình 9 điểm của ông ta chỉ là đi đòi những cái chổi cùn, rế rách, đòi cái nồi đất, cái cối xay lúa chớ không đòi lại cả căn nhà đã bị cướp! Nói rõ hơn, chủ trương của ông ta là CANH TÂN chế độ cộng sản, giống y hệt như chủ trương của cái đảng cuội của ông "thánh" dưa hấu Hoàng Minh Chính và của cái đảng Việt Nam Canh Tân Phở Bò!!!

Mới đây ông Quế có viết một bài tựa đề là "Mưu Sinh Thoát Hiểm" đăng trên báo điện tử VietNam Exodus ngày 22 tháng 8, 2008. Nội dung bài viết này, mới nhìn thoáng qua có vẻ như là "tiến bộ", "chửi" việt cộng mà thật ra là NÂNG BI, thổi ống đu đủ cho việt cộng! Ví dụ như ông ta nêu ra:

- Chỉ riêng 6 tháng đầu năm nay, việt cộng đã thu hút được một số đầu tư nước ngoài là 31 tỷ đô la. Đây là một con số kỷ lục! Rồi sau đó ông ta lên tiếng chê bai rằng thu hút được nhiều đầu tư nhưng không có nhân tài vì GIÁO DỤC QUÁ LẠC HẬU!!!

Ông ta muốn lái cuộc đấu tranh của chúng ta nhắm vào mục tiêu giáo dục!!! Ông ta kêu gọi phải làm .... "CÁCH MẠNG GIÁO DỤC"!!! (tại sao không làm cách mạng lật đổ bọn cộng sản?)

Như vậy có khác gì van xin thằng ăn cướp để nó nới lỏng cái sợi giây thừng đang siết cổ toàn dân cho dễ thở hơn một chút, mà không dám nghĩ đến việc chặt đứt sợi giây thừng và đâm chết thằng ăn cướp để giải quyết dứt điểm vấn đề!

Xin nói với ông Quế rằng: - việt cộng nó thu hút được 31 tỷ đô la đầu tư, đó không phải là công trạng gì của bọn chúng đối với toàn dân. Giả sử bọn chúng có thu hút được BA NGÀN TỶ ĐÔ LA đi chăng nữa thì người dân đen cũng vẫn nghèo đói, cùng đinh mạt hạng, còn hơn cả thời tên bạo chúa Lê Duẩn! Vì sao? Bởi vì ngày nào vẫn còn cái chế độ cộng sản hung tàn bạo ngược cai trị trên nguyên lý đảng lãnh đạo, đảng quản lý, đảng làm chủ thì ngày đó người dân còn phải làm nô lệ, sống không thấy ánh sáng mặt trời!

Ăn mày CHÓ trong chế độ Việt Gian Cộng Sản
Nếu đi theo cái lộ trình 9 điểm của ông Nguyễn Đan quế thì ngay cả con chó cũng phải đi ăn mày! Lý do vì những thứ cơm thừa canh cặn nơi các thùng rác đã bị những kẻ ăn mày tranh cướp hết rồi. Con chó hoang đi bới rác không có gì ăn thì nó phải đi ăn mày! Trước năm 1975, chúng ta thường nói đùa với nhau rằng " ... điệu này là ăn mày chó!", ý nói một tình huống sẽ xảy ra rất là tồi tệ. Vậy mà không ngờ bây giờ chuyện đó lại có thật, đang xảy ra trên quê hương Việt Nam! (xin xem hình đính kèm)

Nước ngoài càng đầu tư vào nhiều thì sẽ có thêm nhiều dân oan bị cướp đất. Lý do vì bọn cướp lấy cớ "quy hoạch đất" để xây dựng nhà máy và khu du lịch, bọn chúng sẽ cướp đất và cướp nhà của dân. Số tiền thu được nhờ đầu tư sẽ chui vào túi bọn cướp, người dân đen sẽ không hưởng được một đồng xu nào hết! Cũng tương tự như một người bị mắc bệnh sán sơ mít, lúc nào cũng rất đói, người ốm nhom, xanh xao, vàng vọt nhưng càng ăn vào thì càng ốm đói, bởi vì bao nhiêu chất bổ đều đã bị những con sán sơ mít hấp thụ hết rồi! Một người bị bệnh tiểu đường lúc nào cũng cảm thấy rất khát nước nhưng càng uống nước vào thì càng khát vì toàn bộ nước đều đi theo nước tiểu tuôn ra ngoài hết!!!

Trước đây ông Quế có viết một bài làm thầy dùi trong việc lật đổ chế độ cộng sản. Kế hoạch của ông như sau: ông kêu gọi việt kiều ở hải ngoại hãy đổ tiền về Việt Nam thật nhiều để dùng hệ thống kinh tế tư nhân đánh bại hệ thống kinh tế quốc doanh của việt cộng. Người dân trong nước thấy được sự ưu việt của kinh tế tư nhân, họ sẽ tẩy chay kinh tế quốc doanh, bọn cộng sản sẽ chết, chế độ cộng sản sẽ sụp đổ!!!

Đây là cái lý luận lưu manh và bịp bợm. Vấn đề chúng ta thấy là: chế độ việt gian cộng sản ví như con chó sói đang khát máu và bản chất của loài chó sói là sống nhờ máu tươi. Nó đang khát máu tưởng sắp chết, vậy mà bỗng dưng có người tiếp thêm máu cho nó thì nó sẽ sống hùng mạnh mãi mãi!!!

Ông Quế còn viết một số bài, viết bằng tiếng Anh, đăng trên các báo của Singapore nhưng tôi ngờ rằng một người nào khác viết giùm ông chớ ông không có đủ trình độ để viết những bài lý luận kinh tế chính trị bằng tiếng Anh như vậy! Kể cả những bài viết bằng tiếng Việt của ông, có thể là do một tên việt gian cộng sản răng đen mã tấu nào đó viết giùm ông chớ trình độ của ông tuy là bác sĩ nhưng về mặt chính trị thì rất kém, chỉ giỏi thổi ống đu đủ! Chỉ có những con người rất ngu xuẩn mới kêu gọi việt kiều đổ tiền về để đầu tư, để "cứu nước", để làm sụp đổ chế độ cộng sản theo kiểu lý luận của ông Quế!!!

Trước đây, năm 2005?, nhân ngày lễ Quốc Khánh của Mỹ, tòa tổng lãnh sự của Mỹ đã mời các "nhà dân chủ" đến dự buổi tiệc họp mặt. Ông Quế đã hồ hởi phấn khởi đến dự, trên ngực ông có đeo một tấm huy hiệu có in hình lá cờ đỏ sao vàng! Nói một cách ngắn gọn, ông Nguyễn Đan quế và các ông khác như Trần Khuê và Hoàng Minh Chính, Đỗ Nam Hải cũng chỉ là những tên cò mồi chính trị rất rẻ tiền, đối lập dỏm, cá mè một lứa, chuyên đi lừa bịp đồng bào! Cái tổ chức gọi là Cao Trào Nhân Bản của ông Quế cũng không khác gì cái đảng Dân Chủ 21 của ông Hoàng Minh Chính.

Đáng tiếc rằng ở bên Mỹ có một số tên cò mồi chính trị đã tích cực quảng cáo cho cái Cao Trào Nhân Bản và Lộ Trình 9 điểm của ông Quế. Hiện giờ cái lộ trình 9 điểm đó nó vẫn còn đang nằm trong .... thùng rác của thượng viện Mỹ!!! Người Mỹ họ đâu có ngu?

Trong Lộ Trình 9 điểm của ông Quế, ông ta đòi "phải tách rời đảng ra khỏi chính quyền". Đây là sự đòi hỏi không cần thiết và đòi hỏi ... ngu! Ông ta nêu ra tới 9 điểm cho có vẻ rậm đám nhưng chỉ toàn là đòi chổi cùn và rế rách. Tổng thống Mỹ vừa nắm chính quyền vừa là đảng viên của đảng Dân Chủ hoặc Cộng Hòa. Hầu hết tất cả các vị lãnh đạo của hành pháp Mỹ đều như vậy. Trong quốc hội cũng như vậy, các thượng nghị sĩ và dân biểu vừa là nhà lập pháp kiêm luôn là đảng viên của một đảng nào đó.

Vấn đề không phải là tách rời đảng và chính quyền mà tự nhiên sẽ có dân chủ. Chính đảng giúp cho những chính trị gia hoạt động hữu hiệu hơn, như cá với nước, tại sao lại tách rời họ ra khỏi môi trường xúc tác? Vấn đề là phải có một quốc hội có thực quyền để giám sát, chế tài và giúp đỡ hành pháp hoạt động hữu hiệu. Ngoài ra, hệ thống tư pháp và đệ tứ quyền của người dân cũng là yếu tố rất quan trọng, góp phần xây dựng và hoàn thiện chế độ dân chủ.

Trong khi đó, chế độ của bọn việt gian cộng sản được điều hành trên nguyên lý độc đảng, độc tài toàn trị. Yêu cầu nó tách rời đảng và chính quyền thì có khác gì nói con chó sói hãy ăn rau và trái cây, đừng có ăn thịt sống và máu tươi nữa!!! Như vậy thì tại sao không bắn bỏ con chó sói cho rồi mà cứ tìm cách CANH TÂN để biến nó thành con chim bồ câu???

KẾT LUẬN:

Cạm bẫy của việt gian cộng sản còn rất nhiều. Trong bất cứ tình huống nào, chúng ta phải dùng cái TRÍ để tự soi xét, nhận định và đánh giá vấn đề. Đặc biệt, không nên bị chi phối bởi bất cứ người nào, cho dù đó là một nhân vật rất nổi tiếng, hoặc cho dù đó là một sự trích dẫn một lời nói của một vị "thần thánh" nào đó! (Ai mà kiểm chứng được những lời nói cách đây mấy ngàn năm!!!) Nếu người đó nói sai thì chúng ta phải phản đối. Việt cộng và bọn tay sai thường dùng chiến thuật "cáo mượn oai hùm" để đưa chúng ta vào thế kẹt. Chúng thường mua chuộc hoặc mượn danh của một nhân vật nào đó rồi núp đằng sau người đó để bắn chúng ta!

Có những tên viết những bài bình luận lếu láo, phá thối cộng đồng rồi ký tên, dán kèm theo một lá bùa "linh mục", hoặc "đại đức" gì gì đó. Người đọc thấy bài viết rõ ràng là tuyên truyền cho cộng sản nhưng không ai dám lên tiếng vì sợ động chạm đến tôn giáo! Hoặc nếu có ai lên tiếng phản đối thì bọn việt cộng và tay sai sẽ làm ầm ỹ lên:

- À, thằng kia, mày dám nói xấu, dám xúc phạm đến tôn giáo của tao thì tao phải giết mày! Tao phải mổ bụng, moi tim, moi ruột gan của mày ra để dâng lên thần thánh, tạ tội với thần thánh!!!

Chính vì vậy mà con đường đấu tranh của chúng ta còn nhiều gian nan lắm!

Trần Thanh
Ngày 2 tháng 9 năm 2008

Hũ tương thúi Phật giáo Úc châu


Trương Minh Hòa

Nhiều người cứ tin tưởng một cách máy móc, nhất là giới Phật tử, thì chùa là nơi thanh tịnh, tăng ni là những người đã thấy được kiếp nhân sinh phù du như bọt nước, cõi đời là tạm bợ, giác ngộ chân lý của đức Phật, tình nguyện quy y "Phật-Pháp-Tăng" để kiếp sau được giải thoát khỏi kiếp luân hồi.

Từ chiếc áo cà sa, đầu cạo trọc, nói năng toàn là những lời nói từ tốn đượm vẻ hiền đức chững chạc, âm lượng khoan thai với những từ ngữ của đạo Phật toàn là chuyện "làm lành lánh dữ, từ bi, nhân ái, yêu thương ...", gặp nhau là chấp tay xá dài với câu mở đầu "Nam Mô A Di Đà Phật", thật là "thiện tai! Thiện tai!" (ngoại trừ tông phái thiền Tiếp Hiện của Sư Ôm Thích Nhất Vẹm, giáo chủ Lang Môn, khi gặp nhau không chấp tay mà ÔM hôn theo kiểu Liên Sô, như tổng bí thư đảng Cộng Sản Liên Sô Breznev ôm hôn Hồ Chí Minh khi gặp nhau trong thời hai tên nầy còn sống; nhưng chuyện hai người khác phái ôm hôn kiểu nầy dễ bị hiểu làm là GAY lắm), rảnh rang thì lần chuỗi hạt Bồ Đề để cho tâm tính bình lặng như mặt nước, lại thường hay mở rộng tấm lòng từ bi, kêu gọi Phật Tử đóng góp để cứu tế khi có thiên tai ở bất cứ nơi nào trên thế giới; một điều dễ nhận ra là: dù tăng ni với tấm long "đại-bác" đến đâu, cũng ít vị nào ai dám bán chùa do mình làm chủ, bá tánh đóng góp, để dành tất cả tiền cứu giúp những người lâm nạn như câu người ta thường nói: "Cứu một người còn có phước lớn hơn cất năm, bảy ngôi chùa".

Cho nên chùa là nơi có thể tin tưởng, vì nơi nầy toàn là những người hiền đức, không tranh đua, bỏ qua hết cả lục dục thất tình, danh lợi để mai sao khi viên tịch, hy vọng về Niết Bàn, thoát khỏi kiếp luân hồi. Thầy, ni cô là những người được nhiều Phật Tử tin cậy là có đạo đức, có kiến thức về Phật pháp, lại là người ngày đêm công phu kinh mõ kề cận "tượng Phật", đi xa hơn, trong xã hội, thầy là những vị" lãnh đạo tinh thần", được các M.C giới thiệu trịnh trọng trong các buổi lễ, sinh hoạt cộng đồng .... chức lãnh đạo nầy không có nhiệm kỳ, không người bầu, nhưng được giữ suốt đời. Tuy nhiên, cái địa vị mang tính cách "lãnh đạo" ấy có dính dáng đến đời, nhất là trong lãnh vực chính trị, ấy thế mà một số thầy rất hãnh diện làm "lãnh đạo tinh thần" nhưng lại tuyên bố "PHI CHÍNH TRỊ" thế mới là "trật đường rầy xe lửa", nhưng đó là "cái khôn" của những kẻ "láu cá vặt": khi hưởng lợi thì nhào ra lãnh trước, lúc hữu sự thì lặn mất; nhất là các sư từ Việt Nam sang, lợi dụng lối "phi chánh trị" để từ chối không chịu thuyết pháp bất cứ nơi nào có lá cờ vàng ba sọc đỏ, hát quốc ca, một số chùa mà trong lúc còn cần bá tánh đóng góp hoàn thành, thì treo cờ, nhưng sau khi khi đã xây xong là "phi chính trị"; hoặc là một số ngôi chùa hải ngoại do đám sư "về nguồn" trụ trì, lúc khánh thành thì treo cờ vàng cả chùa, từ cổng đến chánh điện, nếu cần phô trương cũng mời cả những vị danh tiếng như "Đức Đa Lai Đa Ma" khi đi ngang qua, đến chùa để dựa vào uy tín hầu lừa đảo bá tánh và những người quốc gia, sau nầy thì lột cờ, phi chính trị, hết xôi rồi chuyện .... đây là mưu đồ thâm độc, lợi dụng tôn giáo để triệt hạ biểu tượng tự do, hồn thiêng sông núi của dân Việt Nam. Phi chính trị nhưng không bao giờ "PHI ĐÔ LA" thế mới là lối tu ngày nay.

Vì sự tin tưởng theo tập quán "trọng Phật kính tăng" ăn sâu vào truyền thống của Phật tử, nên một số tăng ni thuộc loại: "mượn đạo tạo đời" cụ thể là: "mượn đạo tạo TIỀN" mới có môi trường hoạt động, tiếp tục gây bao "nghiệp báo", làm hoen ố uy danh Đức Pht và cả tôn giáo, nên việc "cúng dường, vung bồi công quả" cho những ngôi chùa với các " gian tăng" là vô tình tiếp tay cho kẻ gây thêm nghiệp báo, chớ không phải là có phước; nhất là từ ngày có đảng Cộng Sản vô thần, cán bộ Cộng Sản xâm nhập vào Phật Giáo từ trước 1975 đến nay, ngay cả hải ngoại cũng không tránh khỏi "công an giả sư" xuất ngoại thuyết pháp, thu tiền, tuyên truyền, ru ngủ, gây phân hóa hàng ngũ Phật Tử , làm công tác tôn giáo vận, cũng có khả năng gây dựng" chi bộ đảng" dưới tàng lộng tôn giáo, đường dây tình báo, gián điệp ... có thể nói là giới "ni sư từ Việt Nam" sang rất là đa dạng, khó khám phá, chỉ trừ khi thấy giấy "Công Vụ Lịnh" như tên gián điệp đội lớp tu sĩ Phật Giáo Thích Thông Kỉnh. Người Việt tỵ nạn, bỏ hết tài sản, mồ mả ông bà, kể cả việc coi thường mạng sống, bỏ nước vượt biển, vượt biên đi tìm tự do, thường lo sợ công an, cán bộ phát giác trên đường đi; nhưng ngày nay, công an, cán bộ tôn giáo vận, mặc chiếc áo cà sa, được một số cơ sở Phật Giáo hải ngoại, nhất là sư và chùa "về nguồn" ủng hộ, sư từ trong nước được tôn kính, thuyết pháp dạy đạo, được coi là "lời vàng ngọc" nên có thu vào dĩa CD, DVD để phổ biến, đây là thực tế phủ phàng.

Những người tỵ nạn Cộng Sản ngày xưa bị công an, cán bộ bức hại đủ điều, thì ngày nay lại chấp tay chào cung kính "công an, cán bộ tôn giáo vận" mặc áo cà sa mà cứ ngỡ đây là sư, thì quả là đau lòng cho đạo Phật và vong linh của hàng triệu người chết oan vì đại họa Cộng Sản, trên đường đi tìm tự do. Nhờ nhiều Phật tử "thuần thành" kiểu Tam Tạng nên mà quái Cộng Sản tiếp tục mượn áo cà sa, thuyết pháp ca ma Cộng Sản ở ngay tại "thế giới Tây Phương Cực Lạc", tiếp tục ru ngủ, thu tiền và làm công tác tôn giáo vận một cách an toàn.

Tại Úc Châu cũng có Phật tử, dù dân số ở đây khoản 200 ngàn, nhưng nghe đâu có đến 65 ngôi chùa và ngày nay đang trên đà "tăng vọt" khi có nhiều chùa bảo lãnh sư, ni ở bên Việt Nam sang tu học, bành trướng Phật Giáo, tình hình xuất ngoại rần rộ nầy của các tu sĩ Phật Giáo cũng là nghịch lý, vì trong nước Phật Giáo đang bị trù dập, đàn áp, nên rất cần những tu sĩ để cứu nguy cho đạo; mặt khác hàng triệu Phật tử đang cần các thầy, ni cô hướng dẫn quần chúng để bảo vệ đạo pháp; nhưng ở hải ngoại không cần sư, ni sang để "tu" và hoằng pháp; như vậy, họ xuất ngoại để làm gì? Phật Giáo Úc Châu cũng có những xáo trộn như ngoài đời, với cảnh lừa lọc, đấu tố theo kiểu cải cách ruộng đất; tuy nhiên vì các sư, ni rất là "thanh tâm trường an lạc" nên những chuyện động trời ở hậu liêu thường được che dấu rất kỹ, nhờ vậy mà chùa mới thu được nhiều tiền, thầy trở thành "tư bản Phật giáo" sau thời gian tu hành, tài sản hàng triệu Mỹ kim là điều có thật tại hải ngoại. Thời gian chân ướt chân ráo mới định cư, Phật Giáo Úc Châu có danh xưng là "Tổng Hội Phật Giáo Việt Nam Tại Úc Đại Lợi" và sau nầy sát nhập thêm Tân Tây Lan, khi chưa có tài sản thì "đệ đệ, huynh huynh" tình đồng đạo khắt khít như "chuông với mõ, như tương với chao", nếu nói theo cái tình hữu nghị Việt-Trung thì: "tình đồng đạo đời đời bền vững như răng với môi"; thế nên sau khi có tài sản do Phật tử đóng góp thì: "không có Tình đồng đạo vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi mà thôi".

Cuộc tranh chấp nổ ra nhiều nơi tại Úc Châu, điển hình như ở Tây Úc, một cư sĩ tên là Lê Tấn Kiết, tức là ông Mười Một, lấy pháp danh Đại Hỷ, dù không viết, đọc rành tiếng Việt (đương nhiên là kinh Phật cũng chưa chắc gì rành), nhưng cũng là người có tấm long "với Phật", là những người tỵ nạn đầu tiên đến vùng đất nầy, nên có cơ hội hơn nhiều người đến sau, qui tụ Phật tử, mướn căn nhà ở số 45 Money Street, lập ra "Niệm Phật Đường Chánh Giác", sau mua đứt căn nhà, đổi thành chùa Chánh Giác, ở ngay trung tâm phố Perth, nay có giá trị bạc triệu, có cả cư xá dành cho mướn. Vị cư sĩ nầy từng tuyên bố mục đích cất chùa với huê lợi hàng đầu với nhiều người rằng: "một ngôi chùa bằng ba cái SHOPS", dù nhiều người biết người xây chùa "không phải để tu" mà là THAY MƯỢN thiền môn làm THƯƠNG MẠI, nhưng vì kính Phật mà đi chùa, cúng dường, công quả, thế nên vị chủ chùa thu được nhiều lợi nhuận mà khỏi phải "lao động vinh quang", ai cũng biết vị chủ chùa nầy từ ngày qua Úc đến già, không đi làm gì cả, nhưng lại có nhiều tiền nhờ bá tánh "vung bồi công đức"; rồi dùng tiền đó chi, hiến tặng, đóng góp cho các hội đoàn, dần dần trở thành "ân nhân" hay "mạnh thường quân" của các hội đoàn địa phương, nên sớm trở thành "thân hào nhân sĩ"; thế nên, vị cư sĩ nầy từng có nhiều ảnh hưởng lớn đến Cộng Đồng Người Việt Tự Do Tây Úc trong suốt mấy thập niên qua, hầu như các buổi lễ cộng đồng, khi vị "lãnh đạo tinh thần" nầy có mặt, thì MC thường giới thiệu: "Bác Lê Tấn Kiết, đại diện chùa Chánh Giác"; ngay cả vị chủ tịch trẻ cộng đồng là luật sư Nguyễn Quốc Duy từng gọi ông Lê Tấn Kiết bằng câu: "NIÊN TRƯỞNG TỐI CAO CỦA CỘNG ĐỒNG" trên đài phát thanh SBS và đài phát thanh Tây Úc và trong các buổi lễ; giống như "chủ tịch Hồ Chí Minh VĨ ĐẠI" vậy.

Sự ảnh hưởng nầy được nhìn thấy qua các cuộc bầu cử cộng đồng, vị cư sĩ nầy thường là trưởng Ban Tổ Chức Bầu Cử, thời chủ tịch Nguyễn Quốc Duy, quỹ Lotto hiến tặng số tiền lên đến 320 ngàn cho cộng đồng, thay vì đại diện Lotto tới văn phòng cộng đồng trao tiền, thì lại kéo đến chùa Chánh Giác và ông Lê Tấn Kiết lên đài phát thanh SBS nói năng, khiến người dân tưởng đây là công lao do ông ta vận động vậy. Từ một người bình thường, không rành chữ nghĩa, dựa vào tượng Phật, uy tín Phật Giáo mà làm nên cơ nghiệp, uy danh là nhờ nhiều Phật tử thuần thành đóng góp.

"Nước lã mà quấy nên hồ.
Tay mơ, dựa Phật, tiền vô ào ào"

Tình hình nầy kéo dài đến năm 1982 khi có vị sư tên là đại đức Thích Phước Nhơn, được chùa bảo lãnh từ trại tỵ nạn, sang ở chùa Chánh Giác để tu; nào ngờ vị sư nầy muốn làm hội trưởng Phật Giáo Tây Úc, nên tranh chấp với cư sĩ Lê Tấn Kiết, thế là "mặt trận Phật giáo miền Tây không yên tỉnh" khai hỏa sau nhiều tháng ngày có lời qua tiếng lại, kình chống nhau quyết liệt ngay trong chùa. Vào lễ Vu Lan năm 1984, đại đức Thích Phước Nhơn vận động các "sư huynh" ở Tổng Hội Phật Giáo xuống dàn xếp, rồi cũng không xong, thế là một cuộc "đem Phật xuống đường" tại Tây Phương diễn ra, các chư tôn công đức mang tượng Phật, bàn thờ ra khỏi chùa Chánh Giác, có một số Phật tử ủng hộ, đau lòng thay, bàn thờ Phật lại đặt ngay trước ngả ba đường Money và Monger, đó là một "động chứa đĩ có licence" của người Úc; cũng như trước đây đám Thích Trí Quang đem cả tượng Phật đặt trên đống rác trong chiến dịch mang Phật xuống đường 1966 vậy. Rồi Đại đức Thích Phước Nhơn mang bàn thờ Phật đến "an vị" tại một căn nhà mướn ở đường Albert (North Perth) để tu tạm, sau đó dời lên vùng Wanneroo cất ngôi Phổ Quang rất lớn, xưng là viện chủ; nay thì thượng tọa Phước Nhơn tu hành thành đạt viên mãn, có trong tay 3 ngôi chùa, giao cho ba ni cô trụ trì, còn thượng tọa thì xưng là "phương trượng" như Thiếu Lâm Tự vậy; nên ngày nay Phật Tử không biết vị Phương Trượng đang ở đâu, vì có 3 chùa ở ba nơi khác nhau?. Một số Phật tử trước đây từng đóng góp công quả, khi đến chùa xưa, thì tự hỏi: "giờ nầy sư ở đâu?".

Tiếp theo là những thông báo khai trừ, trong một tờ QUYẾT ĐỊNH, do hòa thượng Thích Phước Huệ, là Viện Hội Chủ Tổng Hội Phật Giáo Việt Nam tại Úc Đại Lợi, số 04/83/ VHC/QĐ, đề ngày 4 tháng 12 năm 1983, có đoạn như sau: "Những hành động của ông Lê Tấn Kiết, chứng tỏ đương sự là một con người không có tư cách của một Phật Tử, không giữ được các hạnh tốt của một CÁN BỘ PHẬT GIÁO theo giáo luật ...". Cuộc xung đột kéo dài đến khi huề thượng Thích Phước Huệ cần "thu phục" chùa để tách Phật Giáo Úc Châu ra làm 2 cánh như trước 1975 ở miền Nam, nên vào tháng 5 năm 1999, hòa thượng Phước Huệ sang Tây Úc, được ông chủ chùa Chánh Giác Lê Tấn Kiết tiếp đón nồng nhiệt, tổ chức ngay buổi thuyết pháp vào lúc 7 giờ tối ngày 15-5-1999, ông chủ chùa tuyên dương rằng: "Hòa thượng Thích Phước Huệ có công đức VĨ ĐẠI đối với Phật Giáo Úc Châu ...". Được biết cánh "Phước Huệ Công Đức Tòng Lâm" có hơn 30 ngôi chùa, nay xây thêm đạo tràng ở Sydney, xây mấy chục tượng Phật ở Tân Tây Lan; theo lời đại đức Thích Phước Tấn, người lo xây tượng cho biết là: các người làm tượng phải giữ thanh khiết trong lúc làm việc trong vòng 5 năm, có nghĩa là người xây tượng không được "chút chút" với vợ hay bất cứ người khác phái (được quảng bá những lời phỏng vấn và gây quỷ trên đài phát thanh SBS ở Sydney do Ngọc Hân đảm trách trước đây), không biết có vị nào làm công tác xây tượng Phật nầy dám hy sinh đến 5 năm chuyện "giã gạo ban đêm" như bài hát: "tiếng chày trên sóc Bam Bo".

Tuy nhiên gần đây thì chính "sư phụ vô vàng kính yêu" của vị đại đức nêu trên đã có mối quan hệ HỮU CƠ (đừng nói lái mà làm mất tôn kính nhé) với một phụ nữ có pháp danh Diệu Đ... trong suốt 15 năm mà "thanh tâm vẫn trường an lạc" vì không ai biết, nay đã được phổ biến khắp thế giới. Đây cũng có thể chỉ là "phần tảng băng nổi" trong cuộc đời và sự nghiệp "tu đạo" của vị "giáo hội chủ" Phật Giáo Úc Đại Lợi và Tân Tân Lan, vì trước đây, khi còn tu ở Việt Nam cũng có "Năm Thợ May"; do đó trong bốn thứ khoái của các vị thâm Nho thời xưa, có cái khoái: "hòa thượng động phòng hoa chúc dạ", thì vị hòa thượng Phước Huệ chắc là đã biết biến "đời là bể khổ" thành ra "đời là bể sướng" và cũng có thể có nhiều người nữa trên đường "hành đạo" và cùng "đưa nhau vào cõi mơ hồ nào đây", nên không có cái tâm trạng "bỡ ngỡ" khi vị hòa thượng tu gần hết cả đời, bổng cưới vợ và biết được "hang Pác Pó" lần đầu mà động não: "mặt trời chân lý rọi trong tim". Hòa Thượng Phước Huệ thể hiện tinh thần "tu đạo" lẫn "đạo tu" theo phái Tiếp Hiện, không biết Ngài và thiền sư Thích Nhất Vẹm, ai khai sáng trước?. Tuy nhiên, trong cùng một con người như ngài hòa thượng Thích Phước Huệ mà đóng hai vai mới là chuyện phi thường: lúc mặc áo cà sa thì là cao tăng, nhưng khi cỡi áo cà sa thì là "người phàm", thật là vẹn toàn "đạo và đời", cái ranh giới giữa đạo-đời rất mong manh, chỉ cởi lớp áo là xong, không cần "kinh qua thời kỳ quá độ".

Tại Úc Châu, cánh Phước Huệ không có những hoạt động chống Cộng, nhưng từ thiện là "chủ yếu", lại thêm bảo lãnh sư từ Việt Nam sang tu, ngày nay nổi bật có sư Minh Hiếu, là người hoạt động mạnh, đi cổ động xây thêm chùa tại nhiều nơi ở Úc Châu. Không biết tiền đâu là làm rình rang như thế? Dựa theo tài liệu từ quyển Bạch Thư của hòa thượng Thích Tâm Châu, nhân chuyến đi thăm Úc Châu, phát hành năm 1994 tại chùa Phật Quang, với những biến cố như sau:
Từ 1994, hủ tương thúi Phật Giáo Úc Châu đã có, nhưng hủ tương nầy được che kín bằng "tượng Phật", huề thượng Thích Tâm Châu, sang Úc Châu năm đó, tình cờ xem lại cuốn phim thu băng ghi lại cảnh "biểu tình đấu tố" của một số Phật tử do đám Phước Huệ giựt dây tại thị xã Footscray ở tiểu bang Victoria (Melbourne) vào chiều ngày 4 tháng 11 năm 1993. Mục đích tối hậu là giành chùa Quang Minh do hòa thượng Huyền Tôn bỏ công sức gầy dựng.Ngày 7-6-1993, Hòa Thượng Thích Phước Huệ đã vận động chữ ký của các sư, ni theo ông, gồm 13 người, yêu cầu:

- Thu hồi các chúc vụ Giáo Hội của thầy Huyền Tôn.
- Thuyên chuyển thầy Huyền Tôn ra khỏi tiểu bang victoria.
- Cấm thầy Huyền Tôn không được tham dự các đại lễ.
Qua 3 yêu sách trên, đủ thấy là hòa thượng Thích Phước Huệ đúng là "công đức tùm lum, tà la". Lấy quyền và tư cách gì để đuổi một người ra khỏi tiểu bang, giáo hội? Trong khi nước Úc theo thể chế tự do, bất cứ công dân Úc nào cũng có quyền đi lại, lựa chọn nơi cư trú tự do. Cái "chế độ" hộ khẩu đâu có ở Úc, thế mà Phước Huệ muốn áp dụng.

Ngày 17 tháng 9 năm 1993, huề thượng Thích Huyền Tôn viết bức tâm thư gởi cho huề thượng Thích Phước Huệ, 6 trang đánh máy, với các điểm chánh:

- Lập Hội Đồng Quản Trị Chùa Quang Minh (Melbourne).
- Cho biết chùa PHƯỚC HUỆ (Sydney) là ngôi chùa của giáo hội hay là chùa tư của riêng hòa thượng Phước Huệ?
- Giáo Hội công nhận ba thầy: Tâm Minh, Bổn Điền, Quảng Nghiêm vẫn là người trong giáo hội.
- Thu hồi thầy Minh Trí, trụ trì chùa Quang Minh về nơi cũ.

Hòa thượng Huyền Tôn nhận là đã lầm lổi khi tôn phong thượng tọa Thích Tắc Phước, tức là Thích Phước Huệ lên ngôi vị Huề thượng (sau nầy chính Thích Phước Huệ bảo các đệ tử trong cánh làm cái lễ gọi là SUY TÔN HÒA THƯỢNG, được đài phát thanh SBS, do Ngọc Hân đánh bóng, ca tụng công đức trên toàn quốc, nghe lễ suy tôn, thính giả tưởng đâu là Ngài Phước Huệ là Giáo Hoàng vậy). Sự vận động ngầm, tổ chức của cánh Phước Huệ, nên vào ngày 25 tháng 10 năm 1993, có 4 người trong chùa Quang Minh gồm toàn là nữ: Nguyễn Thị Phú, Bùi Thị Hồng Nhung, Thái Ngọc Bích, Đoàn thị Kim Hoa, đồng ký tên gởi lên Hội Đồng Giáo Phẩm Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Úc Đại Lợi tố cáo huề thượng Thích Huyền Tôn có các tội như sau: chủ mưu bạo hành, hối mại quyền thế và hăm dọa ... họ yêu cầu:

- Khai trừ thầy Huyền Tôn ra khỏi giáo hội.
- Yêu cầu thầy Huyền Tôn bồi thường.
- Yêu cầu can thiệp với Bộ Di Trú đưa nội vụ ra tòa.

Chiều ngày 4 tháng 11 năm 1993, bà NGUYỄN THỊ PHÚ cùng với một số Phật Tử của chùa Quang Minh tổ chức một cuộc biểu tình nhỏ ngay tại trung tâm thành phố Footsray với biểu ngữ bô nhọ huề thượng Thích Huyền Tôn, bà Phú chấp tay lạy những người đi đường để xin chữ ký, hình ảnh nầy chẳng khác nào cảnh đấu tố "trí, phú, địa, hào ..." ở miền Bắc sau 1954. Đến ngày 5 tháng 11 năm 1993 (ngày hôm sau), bà Nguyễn Thị Phú với thỉnh nguyện thư và 200 chữ ký gởi lên huề thượng Thích Phước Huệ, yêu cầu trục xuất huề thượng Huyền Tôn ra khỏi chùa Quang Minh.

Vào ngày 6 tháng 11 năm 1993, có một lá thư của một người không tiện nêu tên, gởi đến các tăng ni, chư tôn trong giáo hội, phân tích rất kỷ và coi cuộc biểu tình của bà Phú là ÂM MƯU của Cộng Sản, cần phải đạp tan, nếu không có hại cho đạo pháp. Đến ngày 8 tháng 11 năm 1993, ni cô HẠNH THẮNG viết một bức tâm thư gởi đến chư huề thượng, thượng tọa, đại đức, thư nói rõ về cô Nguyễn Thị Phú và Bùi Thị Hồng Nhung là ân nhân của cô; nhưng hai cô nầy định kéo cô vào con đường "Đồng tình luyến ái", cô không chịu chiều theo, nên các cô kia ghen tức mà vu khống, đặt điều.

Sau này, sự thật phơi bày, ai tu thật, tu giả đều khó thoát khỏi "quả báo nhản tiền", sau đó cánh Phước Huệ phát triển mạnh, từ thiện với quỹ VABAT, tổ chức quyên góp tiền về Việt Nam cứu trợ, mổ mắt cườm thoải mái (có phổ biến và những cuộc điện đàm từ Việt Nam do các sư chùa Phước Huệ nói từ Việt Nam, đang làm việc từ tâm). Không cần dùng kiếng chiếu yêu, ma quái bị "kiếng thời gian" làm lộ nguyên hình, nên cái vụ Scandal của huề thượng Thích Phước Huệ là điều khó dấu, dưới ánh mặt trời không có gì bí mật, nhất là "cái cục cưng của anh ...." tiết lộ trước công luận về: "con đường tình ta đi..." từ lâu và dĩ nhiên là huề thượng Thích Phước Huệ nay đã thấm thía câu ca: "Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần sầu ...". Tuy nhiên, từ vụ nầy mới lòi ra vài tờ báo ở Úc Châu vẫn còn "kính tăng Phước Huệ" như là người CÔNG ĐỨC đầy mình nay thành CỨT-ĐÔNG bay mùi thúi khắp nơi, dù các vị nầy được coi là những nhà báo nổi tiếng, kỳ cựu ở Úc Châu trước đây, nhưng bây giờ thì đã "Đổi Mới" theo thời cuộc "đón gió và hơi đồng" mà làm ra của cải vật chất và từng ra vào Việt Nam. Những người làm trong các ban chấp hành cộng đồng mà về Việt Nam làm ăn, có cơ sở, thì không thể tin được; những người làm chủ báo mà về Việt Nam thường xuyên, được thoải mái đi đây đi đó, thì đây không phải là những cơ quan truyền thông chống Cộng, có lập trường rõ ràng, toàn là thứ "xanh vỏ đỏ lòng" nên đế cao cảnh giác, không nên mua báo là ủng hộ cho chúng có tài chánh hoạt động ngầm cho Việt Cộng qua nghị quyết 36.

Vài tờ báo nầy được đồng hương Úc Châu biết rõ cái mục đích làm truyền thong "thương mại" nên có thể quảng cáo cho bất cứ dịch vụ, thương nghiệp nào để có tiền, như quảng cáo các dịch vụ cho Vietnam Airline, các đoàn văn công, đánh bóng cả con gái của tên Việt gian Nguyễn Cao Kỳ là Nguyễn Cao Kỳ Duyên (có lần đang hình ả tươi cười khi về Việt Nam, có ý định đóng phim), họ "núp bóng văn nghệ" để làm lợi cho giặc Cộng. Từ đó, người ta đặt câu hỏi là: tại sao vài tờ báo nầy lại muốn nhận chìm xuồng vụ "Phước Huệ công đức tùm lum"? Nhưng đây cũng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", họ binh vực nhau dù biết sai trái cũng đều có cái NHÂN thầm kính bên trong, chớ không phải tự nhiên mà có, bên trong ắt hẳn có sự quan hệ chằn chịt quyền lợi, làm ăn, nhất là có cơ sở tại Việt Nam. Hy vọng sẽ có nhiều chuyện" tùm lum khác" cũng lần lượt phơi bày trước công luận như chuyện giải mật văn khố của các nước dân chủ trên thế giới vậy.

PHẦN ĐỀ NGHỊ:

Nhân đây, xin "gợi ý" cho những tiến sĩ, giáo sư, học giả, học thiệt, học chơi, học giỡn học dỏm, học nhiều mà không hiểu, có học mà đếch có hạnh ... của nhóm GIAO ĐIỂM có thêm những đề tài để đưa lên trang web, xin đề nghị sau đây:

- Nhiều tác giả có viết đề tài: ĐỐI THOẠI VỚI GIÁO HOÀNG JOHN PAUL ĐỆ NHỊ, nhưng có lẽ viết bằng tiếng Việt, mà đăng trên Giao Điểm là trớt quớt, ngay cả những người Việt cũng ít ai vào đây để tìm hiểu vì biết trang báo điện tử nầy rất rõ lập trường; mặt khác khi còn sống, đức Giáo Hoàng cũng không quỡn đọc, nhất là viết bằng tiếng Việt; chắc chắn là mục đích của Giao Điểm là nhằm "khiêu khích" những tín đồ Thiên Chúa và kích động chia rẻ giữa các tôn giáo. Ai cũng biết Đức Giáo Hoàng John Paul Đệ Nhị là người làm tan cả khối Cộng Sản Quốc Tế qua mắc xích Ba Lan, nên những tác giả nầy "oán đức Giáo Hoàng" lắm, làm sụp đổ cả "chỗ dựa vững chắc như thành đồng vách sắt" của "đỉnh cao trí tệ loài người" tại Bắc Bộ Phủ. Cho nên xin đề nghị những cây viết "có lắm bằng cấp cao của Giao Điểm" nên viết đề tài thực tế, bằng tiếng Việt, thì có nhiều người đọc như: ĐỐI THOẠI VỚI THIỀN SƯ THÍCH NHẤT HẠNH hay là ĐỐI THOẠI VỚI HUỀ THƯỢNG THÍCH PHƯỚC HUỆ. (sau vụ scandal nầy)

- Cũng nhiều tác giả Giao Điểm viết đề tài: TẠI SAO KHÔNG THEO ĐẠO CHÚA?, nay đề nghị viết đề tài: TẠI SAO PHẬT TỬ KHÔNG THÈM ĐI CHÙA?

- Đề tài CÔNG GIÁO TRÊN BỜ VỰC THẨM của Charlie Nguyễn, xin đề nghị viết đề tài: PHẬT GIÁO TRONG THỜI MẠT PHÁP.

- Đề tài CÔNG GIÁO HUYỀN THOẠI VÀ TỘI ÁC cũa Charlie Nguyễn, xin đề nghị viết để tài: PHẬT GIÁO VÀ SƯ HỔ MANG, DÂM ÁC TĂNG ....

Chúc những cây viết Giao Điểm viết một cách trung thực, có luận lý của "người có học, có trình độ" văn hóa, để có thể tạm thuyết phục người đọc; chớ lối viết từ xưa đến nay theo kiểu "ngụy chứng, ngụy biện" theo tinh thần của các báo chí trong nước, là coi như thất bại, lòi ra cái dỏm trong đó. Nếu không cải thiện lối viết thì đề nghị nên mang bằng cấp về Việt Nam để "thân tặng" cho chủ nhân các Ao Cá Bác Hồ, cũng là góp một bàn tay phát triển kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.

Trương Minh Hòa

Con đi học, cha mẹ lao đao

Trương Minh Hòa

Tuổi đẹp nhất của một người là thời học trò với đầy mơ mộng, đây là đề tài được giới văn nghệ sĩ cảm hứng qua văn thơ, nhạc ... như nhạc sĩ Thanh Sơn với " Nỗi Buồn Hoa Phượng", nhà văn Pháp Anatole France lưu danh thiên thu qua một bài viết nói về cái tuổi học trò trong ngày đâu tiên được đi học, cũng vào mùa thu, lá vàng rơi man mác, với tâm trạng bở ngở của cậu bé khi đi ngang qua khu vườn Lục Xâm Bảo. Nhà văn Thanh Tịnh của Việt Nam có những lời văn thật cảm động, xúc tích về cái ngày khai trường: " Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những áng mây bàng bạc ...".

Tuy nhiên cái tuổi học trò Việt Nam không còn thơ mộng như ngày nào, kể từ khi có tên Việt gian Hồ Chí Minh, đảng siêu cướp Cộng Sản, ngay cả chốn học đường cũng biến thành nơi "đấu tranh giai cấp" quyết liệt như ngoài đời, với các quan chức từ ban giám hiệu đến thầy cô là "công an học đường" sẵn sàng đưa các em nào có những lời nói "phản cách mạng", hay những bài viết luận văn "tiêu cực", là "phản ánh" tư tưởng của gia đình, thế là cha mẹ bị mang lụy, bị gọi lên trình diện công an địa phương sau khi nhà trường "phát hiện" ra mầm non chống đảng có mối "quan hệ hữu cơ" từ gia đình, nhất là thành phần có vấn đề, nằm trong diện "trí, phú, địa, hào". Học đường cũng là một "cơ sở tình báo nhân dân" qua các em học trò muốn có điểm cao, cần phải "lập công dâng đảng, Bác" bằng cách báo cáo những lời nói, việc làm của bất cứ người nào, không phân biệt gia tộc, cha mẹ; nhà trường là nơi lao động vinh quang, với các kế hoạch nhỏ trồng trọt, lượm đồ phế thải, thi đua đủ thứ, còn việc học là thứ yếu.

Trong khuôn viên nhà trường, vấn đề phân biệt "giai cấp" rõ ràng với thành phần ưu tiên là gia đình đảng viên Cộng Sản được gọi là "gia đình cách mạng" và những học trò, học sinh thuộc các gia đình không Cộng Sản, tệ hơn là thành phần xấu do chính sách của đảng qui định .... ở miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, thì có thêm "thành phần ngụy quân, ngụy quyền" con em của họ sớm bị cho nghỉ học, vì lý lịch gia đình và em nào đến tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự, thì được đảng đày sang chiến trường Campuchea để đánh với quan Khmer Đỏ, giữ vững biên giới Tây Nam để bảo vệ thành trì của quan thầy Liên Sô ở Đông Nam Á, phần khác bị đảng lùa vào đoàn ngũ Thanh Niên Xung Phong, đưa đi nông trường nơi những vùng hoang vu, làm lao động, bỏ cả học hành, những đối xử tàn tê nầy lại được "nhạc sĩ quốc gia thờ ma Cộng Sản" là Trịnh Công Sơn cho là: "Em ở nông trường, anh ra biến giới". Trong khi đó con cháu cán bộ được ở lại học hành đến nơi đến chốn, sau nầy trở thành giai cấp lãnh đạo hậu duệ Cộng Sản; chốn học đường, khả năng, trình độ không quan trọng, nên các cô cậu ấm gốc đảng không có "chế độ thi rớt" hay là" ở lại", cứ lên lớp nếu lý lịch gia đình tốt, nhất là có thế lực trong đảng và nhà nước.

Trong hệ thống giáo dục "xã hội chủ nghĩa" với chủ trương chỉ nhằm đào tạo nhân tài cho tương lai đất nước, được lựa chọn từ các hạt giống đỏ, hệ thống nhà trường dành ưu tiên cho gia đình cán bộ, đảng viên và gia đình có quan hệ với đảng, đó là lối đào tạo: " Hồng hơn chuyên", làm mai một nhiều tài năng đất nước trong suốt từ 1954 đến nay, dù các thành phần khác có giỏi, thông minh hơn, nhưng không nằm trong thành phần "giai cấp" của đảng qui định, cũng coi như là không đủ điều kiện để tiếp tục con đường học vấn, sớm xếp bút nghiên theo lao động vinh quang, làm việc quần quật để nuôi thân, lập gia đình, cứ thế mà phát huy thân phận làm lao nô thời đại cho chế độ độc tài Cộng Sản từ đời nầy sang đời khác.

Biện pháp áp dụng thanh lọc học đường được biết với chính sách: "học tài thi lý lịch", áp dụng bằng nhiều hình thức, uyển chuyển tùy theo "tình huống", cho nên sau thời gian dài cai trị, chế độ Cộng Sản bị khiếm khuyết nhân tài trầm trọng, ngay cả những "hạt giống đỏ được tuyển chọn" từ đống hạt giống trong "gia đình đỉnh cao trí tệ loài người", khi xuất ngoại du học, không thể sánh bằng con cháu của "bọn đĩ điếm du côn, phản động, chạy theo đế quốc tư bản phản động "như lời mạt sát" rất là văn hóa cao "của tên thủ tướng có cái môi đẹp nhất nước Phạm Văn Đồng trước đây. Túi tiền của người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do rất lớn, nhân tài nhiều, thế nên đảng cướp Cộng Sản mới có "ý đồ" với tay ra chụp, nhưng không thành công, dù đã đổi giọng: "khúc ruột nghìn dặm nôi liền" để vừa có tiền và vừa chiêu dụ được "chất xám" lên đến hàng trăm ngàn ở hải ngoại.

Một sự thật là các khoa bảng xuất phát từ những gia đình tỵ nạn, ít ai ngu ngốc trở về làm đầy tớ cho những thằng dốt chỉ huy, nên đảng và nhà nước đã thất bại hoàn toàn sau nhiều năm mời gọi; tuy nhiên, trong hàng ngũ tỵ nạn, không tránh khỏi bọn gián điệp, nằm vùng trà trộn, chúng mang theo "hạt giống đỏ" âm thầm nẩy mầm, khi vươn lên thì người ta biết ngay, như hạt giống đỏ là thằng nhóc họ TRẦN, đậu bằng luật sư ở nước tự do, định cư ở texas, học luật tự do mà muốn "áp dụng luật rừng" theo kiểu ăn cướp, lòi mặt ngay sau khi khen "những tên khủng bố Việt Cộng là yêu nước" và mạt sát quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong việc "bảo quốc an dân", vì không chịu "đầu hàng đảng siêu cướp Cộng Sản" qua cái hình thức "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Tên luật sư nhóc tì, chó chết đó, là hạt giống đỏ nầy không rành tiếng Việt, nên sau đó nhờ ai đó viết dùm bản văn để biện minh sau khi bị phản ứng mạnh từ tập thể tỵ nạn, quân nhân. Đây là một trong những bằng chứng điển hình để người Việt tỵ nạn hãy nhổ hết những hạt giống đỏ vừa nẩy mầm để ngăn chận sự lây lan của chúng trong cộng đồng nếu phát giác ra. Những tổ chức, đoàn thể nào dung dưỡng cho "những hạt giống đỏ" nẩy mầm đều bị đồng bào cảnh báo, cá nhân dù có danh tiếng, thành tích tốt, nhưng khi dính vô hạt giống đỏ cũng dễ bị "thân bại danh liệt" nếu không nhìn thấy, hoặc là cố tình quan hệ.

Chính sách thanh lọc học đường không có trong thời thực dân, dù đây là thế lực ngoại bang cai trị, nên thời Pháp có nhiều học trò nghèo, học giỏi đổ đạt, thành danh. Cho nên chế độ Cộng Sản rất thâm độc, làm cho "nước nghèo dân ngu" là hai mục tiêu "chủ yếu" giúp đảng kéo dài thêm thời gian. Sau khi khối Cộng Sản Quốc Tế tan ra thành từng mảnh lớn qua sự sụp đổ của Nga, Đông Âu, thế giới còn các nước tàn dư, trong đó có Việt Nam, đảng cướp đành phải mở cửa, tạm thời thảo hiệp với "bọn tư bản phản động", ngay cả không từ chối liếm gót "kẻ thù số một" Hoa Kỳ để sống; nên chuyện đào tạo nhân tài được mở rộng, con cháu đảng lại được ưu tiên du học và bọn "đế quốc" ban cấp nhiều học bổng, đào tạo dùm nhân tài. Tuy nhiên, thành phần du học sinh đỏ vẫn có bản chất y như ông cha, hạt giống nào thì mọc ra cây ấy; từ lâu thế giới lầm to, họ đặt hy vọng là nhờ những sinh viên du học trở về, sau nầy biến đất nước độc tài thành dân chủ, nhưng những hạt giống đỏ du học, họ chỉ học những kiến thức khoa học, kỹ thuật, đồng thời "điều nghiên" những sơ hở, khuyết điểm của các nước dân chủ để tìm cách chống lại, biến luật di trú thành luật: buôn bán nô lệ, phụ nữ hợp pháp ... nên nhờ sinh viên du học mà đảng và nhà nước "xuất khẩu" người càng đông, thu vào hàng tỷ Mỹ Kim hàng năm, đó là bọn: "ngày xưa du học, ngày nay hại đời".

Trong tình hình mới, nhất là từ ngày mở cửa, người ngoại quốc đổ tiền vào, các cơ chế tài chánh, cấp viện quốc tế trợ giúp, nên học đường với chính sách "hồng hơn chuyên" trước đây không còn là hợp với thời cuộc nữa, nhưng vẫn là "chủ trương trước sau như một, dù sông có cạn, núi có thể mòn"; thế là đảng chuyển sang lối: "Tiên học phí, hậu học văn", đây là cái lọc học đường rất tinh vi và "hiện đại" hơn "học tài thi lý lịch" thời trước, lý do là đảng Cộng Sản ngày nay suy yếu, không thể áp dụng lối thanh lọc học đường bằng cách đuổi những học sinh thuộc các gia đình "phản động", chỉ cần "đánh vào túi tiền" của những gia đình nghèo, mà đa số là thành phần không nằm trong đảng, là thành phần phản động, có nhiều mầm mống chống đảng, là coi như cái lọc tốt, ngăn chận được những thành phần ngoài đảng có được cơ hội học hành, tiến thân, nâng cao dân trí và sau nầy có khả năng đưa đất nước đến dân chủ, tự do.

Chính vì cái chủ trương "Hồng hơn chuyên" được chuyển qua mục tiêu "đánh thủng túi tiền"của những gia đình "phản động" nên đảng và nhà nước phớt lờ để cho đám "cán bộ giáo dục" từ các trường từ tiểu, trung đến đại học, tha hồ mà vẽ vời ra nhiều thứ tiền thu khác, khiến phụ khuynh rất khó khăn; mặt khác thì tiền học phí gia tăng "không người lái", ban giám hiệu, thầy cô rất ư là "sáng tạo lẫn tối tạo" đẻ ra những thứ tiền khác, không nằm trong văn bản, chính sách của bộ giáo dục; những "kỹ sư tâm hồn" nầy cũng rất hồ hởi phấn khởi thu tiền, được đảng và nhà nước bật đèn xanh từ lâu, nhằm bù đắp tiền lương chết đói thế là chỉ có phụ huynh là người gánh chịu bao "vòi đỉa" hút máu từ nhiều phía qua đối tượng là "con em mình". Bọn cường hào ác bá trong ngành giáo dục từng gây bao khốn đốn cho nhiều gia đình nghèo từ nhiều thập niên, trong khi con chán cán bộ "cơ sở địa phương" có đủ tiền để đóng hay được đặc miễn; con cán lớn du học, phung phí tiền như nước; bọn cô chiêu cậu ấm nầy được cha mẹ cho đi du học, nhưng: "ăn chơi thì nhiều mà học chẳng bao nhiêu"; điển hình là câu ấm Hoàng Ty, chỉ một đêm vui chơi ở sòng bạc Hồng Kông, thua hơn 35 ngàn Mỹ Kim, như "mèo rụng lông"; tại hải ngoại, nhiều cô cậu con cháu công bà lớn thường hay mượn các sòng bạc quốc tế Casino làm nơi "trao dồi kinh sử".

Chương trình học chủ yếu là nhồi sọ, chú trọng vào môn "chính trị" với chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, văn thi nô Tố Hữu, Nguyễn Tuân nên những bài học lịch sử bị phớt lờ; trái lại những bài nào nói về Hồ Chí Minh, lịch sử đảng, thì được học kỹ, thường làm đề thi, thế là học sinh nào tinh ý, chỉ cần học những thứ ấy là dễ "trúng tủ". Ngay cả những nhân vật từng được đảng dùng để tuyên truyền như Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi được đánh bóng, đề cao hơn là những anh hùng dân tộc như Ngô Quyền, Hai Bà Trưng, Lê Lợi, Quang Trung, Trần Hưng Đạo ... nhất là ngày nay tập đoàn đảng Cộng Sản trở thành: "Thái Thú Trung Quốc gốc Việt", thì những trang sử hào hùng chống quân xâm lược từ phương Bắc được giảm nhẹ, vì đảng không muốn làm phật long "thiên triều, mẫu quốc", làm phương hại đến "tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững, như răng với môi". Sự kiện quyển sách "Tổ Quốc Ăn Năn" của Nguyễn Gia Kiểng cũng nhằm "lên án những anh hùng dân tộc chống Tàu" là bạo động, vua Quang Trung bị lôi ra hành hạ để làm gương cho các vị anh hùng khác, ắt là thiên triều Bắc Kinh vừa lòng; hình như ngài kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng cũng muốn gởi một thông điệp cho dân hải ngoại và trong nước: "chớ nên dùng bạo động để lật đổ Cộng Sản, mà hãy cùng nhau" đối thoại, đối lập ..." là lối đấu tranh "lộn địa chỉ" khi mà cái đảng cướp Cộng Sản luôn ngoan cố, không bao giờ chịu "đối thoại" đúng nghĩa, lối nầy được coi là: "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa".

Những chương trình giáo dục về tinh thần yêu nước bị lái sang "gắn liền với xã hội chủ nghĩa", nên trường học dưới chế độ Cộng Sản chỉ với mục đích tối hậu là làm ngu dân, tuy nhiên đây cũng là lò "đào tạo ra những con vẹt" giỏi về việc dùng từ ngữ lạ tai, xuất phát từ chế độ, với chủ yếu là đấu tố, gây hận thù lẫn nhau. Khi nghe bất cứ người dân Việt Nam nào, từ già, trẻ, nông dân, công nhân ... nói chuyện, người ta có cảm tưởng họ là những "nhà chính trị cao cấp" nói toàn là những từ ngữ rặc mùi "chính trị Marx Lenin" nghe qua như "tham luận" của các lãnh tụ Cộng Sản, đói cơm nhưng "NO TỪ NGỮ" là bản chất của chế độ. Trong chế độ Cộng Sản, no cơm ấm áo thì không có, nhưng: NO TỪ NGỮ và ẤM CỜ ĐỎ là mặt mạn.

Học trò, sinh viên bị quàng khăn đỏ từ thuở nhỏ đến khi ra trường, không học được kiến thức, văn hóa hữu ích, nhưng chỉ toàn là chính trị Marx Lenin "lỗi thời", chủ yếu là xài từ ngữ, ngay nay còn có nạn "GHÉP CHỮ" nghe qua thật khó hiểu như: Động thái, Trang cụ, Điều kinh, giao hợp, cách tân ... hiện tượng nầy đang lan ra hải ngoại qua một số đài phát thanh đang sử dụng, là một báo động khác trong vấn đề chống văn hóa vận. Do thầy cô "thu tiền nhiều mà dạy chẳng bao nhiêu" nên học trò, học sinh, sinh viên không tin tưởng vào khả năng của mình, thế là các cô cậu, cha mẹ thường đến các chùa, miếu để cầu xin thần linh phò hộ cho thi đỗ, các thầy bói làm ăn khắm khá nhờ lối đào tạo nầy. Ngoài ra thì bằng cấp bị lạm phát qua lối: "học như chuyên tu, ngu như tại chức" với đội ngũ "tiến sĩ Cầu Muối" đang hùng cứ tại các trường đại học đào tạo, ngành nghề, cơ quan nhà nước; nạn mua bằng giả, thi dùm, bằng dổm, thì bùa đã và đang lan tràn hơn cả "dịch cúm gia cầm". Nhất là trong giới quan chức cầm quyền từ địa phương đến trung ương, họ muốn bao nhiêu bằng cấp cũng được, như tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trình độ lớp 7 mà ngay nay có vài bằng cử nhân treo văn phòng. Giáo dục phá sản, cũng nằm trong chính sách ngu dân để dễ cai trị, dân có học cao mà bị đám dốt cai trị thì có ngày những người có học sẽ đứng lên. Lối đào tạo nhân tài phục vụ cho đất nước theo chủ trương cố hữu "hồng hơn chuyên" đã giết chết nhiều thế hệ như nhà tư tưởng Trung Hoa thời xưa cảnh báo: "làm thầy thuốc sai lầm chỉ giết một người, làm chính trị sai làm giết một thế hệ và làm thầy giáo mà sai lầm, sẽ giết nhiều thế hệ"; do đó chế độ Cộng Sản không đào tạo được những tài năng cần thiết để phát triển, xây dựng đất nước; nhưng họ có khả năng đào tạo những "con vẹt chính trị", khoa bảng thiếu khả năng, trở thành thứ "gà già quanh quẩn cối xoay" với cái "nghiệp chuyên làm láo báo cáo hay".

Hàng năm, cứ vào mùa khai trường, học trò ngày nay không còn cái thuở nhìn "những áng mây bàng bạc ..." như Thanh Tịnh, trái lại thì "áng mây đen, mây mùa thế kỷ" đang vần vũ trên đầu phụ huynh và các cô cậu học trò cũng cảm thấy cái khó khăn của cha mẹ, phải chi trả đủ các món tiền phải đóng cho các "kỹ sư tâm hồn" chính là bọn "cường hào ác bá giáo dục", như những con cá mập luôn há miệng chờ:

"Gom bao học phí, lòng chưa phỉ.
Lệ phí phụ thu, túi chửa đầy."

Số tiền học phí tăng dần "không người lái" theo đà lạm phát của nền kinh tế "thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" trong khi lương hướng vẫn "bám trụ", công việc làm ăn khó khăn, may ít, rủi nhiều. Khi người dân khó khăn, thì các thầy cô cũng phải có nhu cầu "khó khăn" để đi theo vật giá, thế là các thứ tiền lỉnh kỉnh gia tăng theo, đẻ ra những phụ thu mới. Năm nay, dụng cụ và đồ dùng học sinh gia tăng đến 20% hơn năm rồi, sách vở thì phải mua sách khác vì hàng năm các "kỹ sư tâm hồn" đổi "giáo án" để kiếm thêm tiền, khác hơn cái "chế độ tư bản phản động" với các sách giáo khoa ít thay đổi, nên đứa lớn học xong, có thể giao lại cho các em, đỡ tốn tiền. Trung bình một học trò phải tốn ít nhất là 600 ngàn đồng Hồ mỗi năm, chưa kể ăn uống, đồng phục còn ở đại học thì phải tốn ít nhất là 3 triệu tiền học phí, chưa kể đến các thứ ăn ở, quần áo … tình hình nầy đè nặng trên vai các bậc phụ khuynh ở Việt Nam, liệu là các tổ chứ từ thiện hải ngoại hoạt động từ lâu nay nhằm giúp học sinh nghèo ở Việt Nam có còn đủ khả năng để giúp đỡ hàng triệu "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" đang "neo đơn" chờ những "tấm lòng vàng, nhiều khi bị bàn tay đỏ" bợ những mòn tiền tình nghĩa từ phương xa; nhưng nhiều khi ở nước ngoài chắt chiêu quyên góp từ đồng để giúp cho các học sinh nầy, thì trong lớp, thầy cô dạy về lịch sử Việt Nam, bài học chính trị chủ yếu chỉ đánh bóng đảng, gọi Hồ Chí Minh là yêu nước ... và những người đóng góp nuôi dưỡng, giúp đỡ cũng được các em gọi một cách "thân thương" là: "bọn phản động, ngụy quân, ngụy quyền", được thầy cô nhồi nhét trong các bài học.

Việc giúp đỡ các học sinh nghèo cũng không có gì là xấu, nhưng đây là việc làm "ruồi bu" khi mà nhu cầu trong nước quá lớn, trong khi đó, muốn chấm dứt cái "chế độ giáo dục Hồng hơn Chuyên, học tài thi lý lịch, tiên học phí hậu học chính trị", thì cái gốc chính là đảng Cộng Sản Việt Nam. Dồn mọi nổ lực đánh vào thành trì của đảng cướp, trường kỳ, cương quyết thì trước sau gì chúng phải sụp đổ; trong khi nhiều người cương quyết nhổ, diệt cỏ dại, thì cũng có người "mang phân bón, nước tưới" cho cỏ dại tốt, thì bao giờ mới diệt hết cỏ? Những người có tấm lòng nhân ái, bồ tác ... hãy nhìn thành quả của mình sau bao năm "làm việc thiện" có thay đổi được gì, ngoại trừ làm dùm một số công việc cho đảng cướp: xoa dịu lòng bất mãn của dân, sửa dùm mái trường, đào dùm cái giếng, làm dùm cái cầu nhỏ bắt ngang qua con kinh ... thế là cán bộ dùng số tiền nầy để xây nhà riêng, du lịch, ăn xài, cho con du học.

Trương Minh Hòa

Monday, September 1, 2008

Đánh Địch Phải Biết Địch

Nam Nhân
(Quân nhân QLVNCH)

Điều mà hiện nay, tuyệt đại đa số nhân dân VN, ở cả trong và ngoài VN đều phải thừa nhận, rằng tập đoàn việt-gian-cộng-sản là nguyên nhân gây ra mọi tai ương, bất hạnh cho nhân dân và Tổ-quốc VN, kể từ khi chúng xuất hiện cho đến ngày nào chúng còn tồn tại.

Những người VN chân chính đã đưa ra nhiều phương án, đường lối, hoặc với tính cách cá nhân, hoặc với tính cách của một đảng chính trị, hay hội đoàn, đoàn thể để loại bỏ tập đoàn việt-gian-cộng-sản ra khỏi bộ máy quyền lực, chiêu hồi, giáo dục chúng trở lại làm người VN yêu nước, hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ việt-gian, cả tư tưởng lẫn hành động.

Sự sụp đổ của thực- dân-đỏ Nga-xô và chư hầu Đông-Âu cũng như sự hình thành và lớn mạnh về phương diện của Cộng đồng người Việt tỵ nạn việt-gian-cộng-sản là hai yếu tố cực kỳ quan trọng cho việc phục quốc của toàn dân VN, chống các thế lực xâm lược, trước mắt là giặc Tàu-bành-trướng, thông qua lũ bán nước cầu vinh, là truyền thống của toàn thể đảng gọi là "cộng sản VN".

Cho đến lúc này, nếu chú ý, chúng ta sẽ thấy rằng, có nhiều phương án, lộ trình nói là nhằm đưa đất nước VN ra khỏi đói nghèo, lạc hậu; người dân VN trong và ngoài nước được thực sự là CHỦ NHÂN ÔNG của VN, nhưng nội dung cũng như các bước tiến hành của những phương án, lộ trình đó lại MÂU THUẪN VỚI MỤC TIÊU.

Loại trừ các sản phẩm của các tổ chức, đảng phái ma trơi, cuội, một số trí thức ngựa hay chính khách kiểu "nhà quàn", "nòng nọc trong lỗ chân trâu", đã bị vạch mặt chỉ trán, cũng như những các cá nhân, thực sự là con rối chính trị của việt-gian-cộng-sản cho ra, múa may để lèo lái các phong trào chống việt-gian-cộng-sản, hoặc đi vào ngõ cụt hoặc đi vòng vòng để rồi cuối cùng "hòa hợp" trong tay việt-gian-cộng-sản, như các "tác phẩm" của mấy anh du sinh phản chiến, thành phần thứ ba của VNCH xưa kia: nghĩa là loại "xanh vỏ, đỏ lòng" như Bs Nguyễn đan Quế, Ts quản trị Đoàn viết Hoạt (anh rể của việt-gian Trần đại Sĩ) … Chỉ xin nêu ra một chi tiết: Đối với quân việt-gian-bán-nước mà chỉ xin "nhân bản" thì có khác gì công nhân đấu tranh với giới chủ bóc lột hà khắc, chỉ để đòi bữa ăn giữa hai ca làm việc, từ "bánh bao không người lái" cho thành "bánh bao nhân đậu đen, hành lá"!!! Chưa có "phong trào" mà đã tưởng tượng ra "cao trào" như kiểu con cóc phình bụng. Chỉ đòi hỏi chút nhân bánh bao thì có nghĩa vẫn chấp nhận thân phận "công nhân bị bóc lột". Vẫn thừa nhận "tính hợp pháp" của lũ việt-gian bán nước cầu vinh. Cái NGU và cái LƯU MANH, GIẢ CHỐNG ĐỐI ĐỂ HỢP TÁC, của lộ trình 9 điểm (hòa bình và ổn định), của cựu du sinh phản chiến Nguyễn đan Quế, là như thế.

Xưa kia Nguyễn Đan Quế còn vận động và a dua phản đối cuộc chiến của những người chống việt-gian-cộng-sản, thế mà nay, chưa CÔNG KHAI nhìn nhận tác hại của QUAN ĐIỂM CHÍNH TRỊ PHẢN BỘI đó, lại có can đảm và liêm sỉ thực lòng chống việt-gian-cộng-sản? Vì thế hai vợ chồng mới ngu xuẩn, rơi vào "bẫy của Mỹ" lộ mặt CUỘI, để toe toét cười, cùng đeo cờ máu (cạnh cờ Mỹ) đến Tổng lãnh sự Mỹ ở Sài-gòn, hớn hở gặp vợ chồng CUỘI Trần Khuê, tác giả "chủ nghĩa Hồ chí Minh). Đúng là TRÂU CHÓ gặp nhau! Ấy thế mà vẫn có kẻ đầu bạc, lưng còng, giọng run run, ra rả tôn thờ, chắc hy vọng lỡ có ngày nước lụt, Đan Quế lên hương, phận khom lưng uốn gối sẽ được thơm nhờ!!! (Xin quý bạn đọc xem kỹ "lộ trình 9 điểm" của Nguyễn đan Quế, sẽ thấy rõ tính chất HÀNG HAI của Quế, tương tự vai trò "phản chiến" khi xưa, nghĩa là lưu dụng tất cả nhân sự là việt-gian-cộng-sản và tay sai thân tín của chúng để làm cái việc CHUYỂN GIAO QUYỀN LỰC CỦA CHÚNG cho … các thứ CUỘI, chắc gồm CUỘI "nhân bánh bao" là anh em Nguyễn đan Quế, Nguyễn quốc Quân và anh thợ già thổi kèn nâng bi!!!)

Nên nhớ rằng, tập đoàn việt-gian-cộng-sản suy nghĩ và hành động theo sự chỉ đạo của hai động cơ đặc thù: một là VIỆT-GIAN BÁN NƯỚC CẦU VINH; hai là LƯU MANH LỪA ĐẢO.

Kẻ nào vẫn còn là một thành viên cộng sản, trong hoàn cảnh hiện nay, đảng của chúng đang nắm quyền thống trị tuyệt đối trên mọi mặt, thì chúng ta không thể và không nên HỢP TÁC với chúng để LOẠI TRỪ đảng của chúng. Và, càng ngây thơ quá sức tưởng tượng, khi kỳ vọng vào việc ĐI TÌM NGƯỜI YÊU NƯỚC TRONG BỌN VIỆT-GIAN ĐẦU SỎ (đúng là tìm cơm trong đống cứt để … ăn)!?

Chúng ta cũng không thể phó thác việc đuổi việt-gian đương quyền cho lũ việt-gian vì giành ăn mà bị đồng bọn đá đít, bợp tai. Có thể cho chúng đi theo chứ không thể để chúng chỉ huy, và càng NGU hơn nữa khi đội chúng lên đầu mà thờ, như lũ NGU đã thờ thằng Trần Độ, hoặc gần đây đã khóc thương và quỳ lạy thằng việt-gian già Hoàng minh Chính hay quảng bá quan điểm "quên quá khứ, xóa bỏ hận thù; gây quỹ từ thiện gửi về giúp nước và không chấp nhận Quốc kỳ VNCH …" của các đặc công đỏ như Bùi Tín, Vũ thư Hiên, Nguyễn minh Cần, Nguyễn gia Kiểng, Đoàn viết Hoạt, Nguyễn đan Quế … Qua lịch sử, các thế hệ sau còn phỉ nhổ lên tên tuổi của lũ NGU và HÈN HẠ đã khóc thương, chia buồn về cái chết của Trần Độ, Hoàng minh Chính … Tội nghiệp cho con cháu của chúng.

Cũng thế, không thể CẢ TIN đến mức chẳng cần biết ất giáp gì, hễ một tên CUỘI CÒ MỒI nào của việt-gian-cộng-sản được "giới thiệu khéo ra hải ngoại", vẫn theo bổn cũ (mà vẫn mắc bẫy) nào là bị bắt về công an hỏi cung rồi tha vì lý luận đanh thép đến nỗi mấy con chó vàng cũng cụp đuôi; nào là bị đụng xe, bị khám nhà tịch thu cái này cái nọ; nào là đặt chốt canh cửa và gắn camera theo rõi 24/24 giờ (như kiểu Nguyễn đan Quế, thế mà Đỗ nam Hải rủ cả bọn Trần Khuê, Nguyễn chính Kết đến chụp ảnh, để giới thiệu những bộ mặt CHUỘT đi tìm dân chủ cho VN ra hải ngoại, mà không gặp trở ngại gì, thế mà cũng có kẻ ngây thơ hơn con nít, để tin cái trò tào lao đó!?). Thậm chí, như Hoàng cơ Định (Việt Tân), còn xin mỗi người "ngây thơ" 1USD cho đủ 1,500USD, tặng cho cuội Đỗ nam Hải vì lý do "dũng cảm". Đến khi lấy cớ vì chữ HIẾU, Hải xin ngưng hoạt động, nhưng không thấy Định đòi lại tiền, mà cuội Hải cũng lờ luôn. Nằm im một thời gian, cuội Đỗ nam Hải lại múa lại võ cũ, và cò mồi đồng bọn là Nguyễn chính Kết, bày trò phỏng vấn, thế mà vẫn có kẻ "ngây thơ cụ", tiếp tay cho lũ cuội lên các diễn đàn! Để làm gì vậy ? Để moi tiền ở hải ngoại nữa ư ? Nên giành thì giờ mà lo cho thương binh VNCH, đã có người khổ quá, phải tự thiêu rồi đó, sao không tìm hiểu xem thân nhân của vị thương binh đó cần được giúp đỡ và an ủi như thế nào. Vị đó chính là một trong những người hy sinh cả thân thể và chữ HIẾU để bảo vệ tự do, dân chủ và toàn vẹn lãnh thổ cho nhân dân và Tổ-quốc VN đấy! Có đâu làm như CUỘI Đỗ nam Hải, Nguyễn chính Kết và đồng bọn, cùng công an việt-gian-cộng-sản đóng trò MOI TIỀN của người Việt yêu nước ở hải ngoại, hệt như lũ phở bò và v.v…

Cũng cần nhắc nhở nhau KHÔNG THỂ LIÊN MINH với bọn có quá khứ là "du sinh, du ca phản chiến, thành phần thứ ba, tụi đội lốt tôn giáo hoạt động có lợi cho việt-gian-cộng-sản từ trước 4-1975". Dù nằm ở thành phần nào, thì chúng cũng ĐÃ hoặc ĐANG LÀ ĐỒNG MINH CỦA VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN, góp phần hiệu quả cho việc CẢ NƯỚC VN BỊ VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN ĐÔ HỘ, bởi chúng ĐÃ TRÓI TAY các lực lượng chống xâm-lược-đỏ từ trước 1975. Việt-gian-cộng-sản không cho chúng phần xương thừa nên CHÚNG MỚI GẦM GỪ mà thôi. Đó là lũ như Đoàn viết Hoạt, Nguyễn đan Quế, Nguyễn gia Kiểng, Lm Chân Tín, Thích trí Quang và đồng bọn, cũng như các thứ gọi là trí thức nằm ở Mỹ, Anh, Pháp, Đức … từ trước 1975, nhưng ngậm mỏ không dám hé răng tối thiểu nói được một lời công đạo cho cuộc chiến chống xâm-lược-đỏ của Quân, Dân, Cán, Chính VNCH. Đối với thành phần này, chỉ nên ủng hộ việc làm nào của họ có lợi chung cho công cuộc giải trừ việt-gian-cộng-sản, chứ KHÔNG THỂ đề cao họ như anh hùng cứu nước hay trao cho trọng trách lãnh tụ. Cụ thể nhất mà chỉ người nào có mưu đồ gì đó hoặc thực sự "mù chính trị" mới không thấy cái TÁC HẠI KHÔNG GÌ BÙ ĐẮP ĐƯỢC VÀ CÀNG LỚN THEO THỜI GIAN việc đặt Toàn phong Nguyễn xuân Vinh vào cái vị trí hiện nay. Cái sai lầm này, rồi đây cả nước VN sẽ phải trả một giá đắt đấy!!!

Một điều RẤT ĐÁNG MỪNG là nhiều người đã nhìn ra tổ chức gọi là đảng cộng sản VN thực chất là một TẬP ĐOÀN VIỆT-GIAN. Đã nêu đúng tội, gọi đúng tên của chúng: việt-gian-cộng-sản, ngụy quân cộng sản, ngụy quyền cộng sản. Đã gọi đúng những tên tự xưng hoặc được đồng bọn suy tôn "lão thành cách mạng" là "việt-gian già".

Cái còn cần lo lắng là, chúng ta đang ĐÁNH việt-gian-cộng-sản nhưng việc HIỂU BIẾT VỀ TỔ CHỨC VÀ NHỮNG ÂM MƯU CỦA VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN còn HỜI HỢT.

KHÔNG THỂ tìm hiểu việt-gian-cộng-sản như một người ngoài cuộc, một người đứng ở góc độ quyền lợi kinh tế, quan điểm chính trị, trên cơ sở LỢI và THẾ của nước họ.

Chúng ta phải đứng trên LẬP TRƯỜNG của NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA ĐANG MƯU CẦU PHỤC QUỐC. Nghĩa là chúng ta là những người ĐANG ĐI TIẾP CON ĐƯỜNG XÂY DỰNG VÀ BẢO VỆ TỔ QUỐC VN của Quân, Dân, Cán, Chính VNCH, mà biểu trưng cho chính nghĩa và sự đoàn kết đấu tranh loại bỏ sự đô hộ của tập đoàn việt-gian-cộng-sản buôn dân bán nước, tay sai cho các tập đoàn tài phiệt nước ngoài và đặc biệt là mấy nước lớn, vẫn ôm mộng nô dịch toàn thế giới, trước mắt là Tàu-bành-trướng và phải cảnh giác sự quay lại của Nga-thực-dân-mới trên đất nước VN thân yêu mà tổ tiên Lạc Hồng đã đổ bao xương máu để truyền lại cho chúng ta, đó là Quốc kỳ VNCH.

Phải nhớ MỘT SỰ THỰC LỊCH SỬ là Quốc kỳ Vàng đã cùng tiền thân của QLVNCH, và sau này cùng QLVNCH, lực lượng trụ cột chống mọi thế lực xâm lược, bảo vệ Tổ quốc và Toàn Dân VN, từ Nam chí Bắc. Cho đến hiện nay vẫn là như vậy. Chưa từng có lực lượng nào, ngoài QLVNCH đã đem sinh mạng, tuổi trẻ và hạnh phúc gia đình để tập hợp dưới Quốc kỳ Vàng, chiến đấu hào hùng và lâu dài chống mọi thế lực xâm lược, có thành quả lớn lao và phải chịu nhiều hy sinh cả vật chất lẫn tinh thần lâu dài như vậy. Ngoài kẻ địch ra, đặc biệt phải chịu sự . PHẢN BỘI và BÔI NHỌ của chính một số không nhỏ những kẻ ĐÃ và ĐANG CHỊU ƠN BẢO VỆ!!!

Cho nên, dù là cá nhân hay hội đoàn, đảng phái chính trị … dù có LỚN TIẾNG CHỐNG CỘNG đến đâu, mà chưa nhận ra chân tướng VIỆT-GIAN của tập đoàn gọi là đảng cộng sản; chưa thấy được tính chất KHAI MỞ, BẤT KHẢ THAY THẾ và TIÊU BIỂU của Quốc kỳ Vàng trong chiến đấu chống xâm lược các loại; chưa thấy cả trong quá khứ cho đến hiện nay và trong tương lai, thì QLVNCH và hậu duệ đã, đang và vẫn sẽ là lượng trụ cột chống các thế lực xâm lược, bảo vệ và giữ được ổn định chính trị, an toàn xã hội cho Tổ quốc và Toàn Dân VN, khi việt-gian-cộng-sản bị loại bỏ, tránh tình trạng vô chính phủ, cướp bóc, trả thù …, đặc biệt ngăn chặn các tổ chức, hội đoàn, đảng phái, các tổ chức tôn giáo, có căn cốt chủ nghĩa thời cơ, tham vọng bẩn thỉu, nhân có lỗ hổng quyền lực mà ôm nhau nhảy vào lấp chỗ trống để rồi công sức toàn dân lại bị chiếm đoạt. Rồi khi củng cố được quyền lực, chúng lại đẩy Nhân dân xuống thân phận nô lệ của thế quyền hoặc thần quyền hoặc cả hai loại đó liên minh với nhau.

Chỉ sau khi có sự ổn định chính trị, an toàn xã hội một thời gian, đủ cho người dân bị việt-gian-cộng-sản đô hộ bình tĩnh lại, tự tin trong thân phận mới, có sự giúp đỡ của quốc tế trong một số lãnh vực cần thiết, bấy giờ Người Dân mới đủ sáng suốt để làm cái việc "Chọn Mặt Gửi Vàng". Chỉ trong hoàn cảnh như vậy, mới có thể thuyết phục các lực lượng vũ trang, các đảng viên cộng sản trung và sơ cấp của việt-gian-cộng-sản thức tỉnh tinh thần DÂN VIỆT, cùng nhau "hòa giải, hòa hợp", "xóa bỏ hận thù", chung tay xây dựng và bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, tự do và hạnh phúc cho mọi tầng lớp Nhân Dân. Nhưng KHÔNG ĐƯỢC QUÊN QUÁ KHỨ, nếu không muốn vấp ngã trở lại những sai lầm của QUÁ KHỨ!

Từ khi việt-gian-cộng-sản được Nga-xô, Tàu-bành-trướng tuyển mộ, đào tạo, huấn luyện và trợ giúp để giành quyền đô hộ VN, vì quyền lợi Nga-Tàu, thì chỉ có những người Việt trung thành với lý tưởng Quốc gia, Dân tộc, đã tập hợp dưới Cờ Vàng (sau này là Quốc kỳ VNCH) để chống xâm-lược-đỏ Nga-Tàu, mà tay sai của chúng là tập đoàn việt-gian-cộng-sản bán nước cầu vinh. Từ đó ra đời nước VNCH, căn cứ địa của toàn dân VN chống xâm lược đỏ và Quân lực VNCH là lực lượng trụ cột trong nhiệm vụ lịch sử VN là chống xâm-lược-đỏ. Trước cũng là như vậy mà nay vẫn thế, có thêm chút độc đáo là từ hơn 33 năm nay, người quân nhân QLVNCH, móc tiền túi của mình để TỰ TRẢ LƯƠNG CHO MÌNH.

Cho nên KHÔNG THỂ TIN vào lũ miệng nói "chống cộng", nhưng lại nói hoặc viết sách, báo BÔI NHỌ QLVNCH và tầm thường hóa hoặc phủ nhận Quốc kỳ VNCH, hoặc lưu manh là đòi hải ngoại treo chung Cờ Vàng và cờ MÁU! Đó là loại người, nói cho dễ hiểu: trộn chung CƠM với CỨT và cho vào mồm ăn ngon lành!!! Đấy là CHÓ hai chân rồi, nên đuổi chúng đi với chó bốn chân mà chạy, nhảy là ĐÚNG NHẤT!

Bây giờ xin phép đưa một thí dụ, còn nóng hổi, để chia sẻ với bạn đọc, về sự mơ hồ của không ít người, về việt-gian-cộng-sản, ưng dựa vào thông tin và bình luận của truyền thông nước ngoài, đặc biệt là các Ban tiếng Việt của đài nước ngoài như RFA, BBC (mà trong nước có người đọc thành "Bọn Bú C..".)

Đó là dựa vào tin thằng việt-gian Nguyễn tấn Dũng, "sau khi đi Mỹ về", đã ký lệnh thay đổi nhân sự chóp bu của ngụy quân việt-gian-cộng-sản ở quân khu thủ đô. Sự thay đổi nhân sự được mấy anh chị thiếu cả thông tin lẫn lương tâm nghề nghiệp, chế biến thành "Cách Chức"!? Và, còn thêm hành ngò là Dũng là "cấp tiến" QUYẾT nhảy vào lòng Mỹ để … CHỐNG CHỦ CỦA TOÀN THỂ BỌN CHÚNG LÀ TÀU-BÀNH-TRƯỚNG. Cho nên Dũng phải bất thần cách chức cả lũ đầu nậu ở Hà-nội, vì chúng "Thân Tàu", và đưa "Tay Chân" của mình vào, vì sợ bị "đảo chánh".

"Chống cộng" mà chẳng hiểu nghiên cứu về CỘNG ra sao, đến nỗi không hiểu sự vận hành bộ máy đô hộ của việt-gian-cộng-sản là: "đảng LÃNH ĐẠO, nhà nước QUẢN LÝ" cụ thể là như thế nào ? Có thể họ hiểu, nhưng vì chúng ta có bệnh "Bụt Chùa nhà không thiêng", mang tâm lý vọng ngoại, nên thấy mấy tên "LÀM CÔNG" cho nước ngoài là tưởng cái gì họ cũng đúng, cái gì họ CŨNG VÌ LỢI ÍCH của chúng ta.

Nên nhớ, với thân phận "LÀM CÔNG, Ở ĐỢ", họ bị BẮT BUỘC phải làm vì QUYỀN LỢI CỦA CHỦ, nghĩa là những kẻ thuê mướn họ. Nếu làm khác tý chút là bị đuổi tắp lự, về nhà giặt quần cho vợ! Chính vì chúng ta quên điều đó, nên gần như toàn thể cái bọn làm công cho nước khác trong lĩnh vực truyền thông cũng quên thân phận ở đợ, để tưởng cầy cáo đã là chó sói rồi đây, mà dựng lông, nhe nanh với đồng bào.

Về tổ chức, nhân sự, bộ máy của việt-gian-cộng-sản vận hành như sau: trong lực lượng vũ trang (tức lính ngụy và công an ngụy) cũng có bộ phận phụ trách về tổ chức nhân sự, theo hai hệ: bộ phận tổ chức nhân sự của đảng (việt-gian) đưa ra ý kiến có tính QUYẾT ĐỊNH về mở rộng hay thu hẹp tổ chức; về đề bạt, thuyên chuyển, cử đi học, định mức kỷ luật, khen thưởng, giới thiệu sinh hoạt đảng (việt-gian) nơi khác, nhận giấy giới thiệu sinh hoạt đảng (việt-gian) cùng hồ sơ đảng tịch (việt-gian) ở cơ sở đảng (việt-gian) nơi khác chuyển tới và v.v… Còn hệ thứ hai là thuộc cái gọi là "cơ quan chức năng", tức là một bộ phận của cơ quan hành chánh sự nghiệp, do nhà nước quản lý. Trong lính ngụy thì tổ chức nhân sự theo hệ đảng (việt-gian) nằm trong cái gọi là "đảng ủy quân sự trung ương" (hiện nay Nông đức Mạnh là bí thư và Phùng quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng ngụy quyền việt-gian là phó bí thư và Lê văn Dũng, chủ nhiệm tổng cục chính trị, cũng là phó bí thư). Còn hệ hành chánh sự nghiệp thì nằm trong tổng cục chính trị của Lê văn Dũng, có tên là cục tổ chức cán bộ.

Bên công an ngụy thì hệ đảng (việt-gian) nằm trong cái gọi là "đảng ủy công an trung ương", do Lê hồng Anh là bí thư và Nguyễn khánh Toàn là phó bí thư thường trực. Hệ hành chánh sự nghiệp nằm trong cái gọi là "tổng cục xây dựng lực lượng", và có tên là cục tổ chức và cán bộ. Tổng cục xây dựng lực lượng của công an ngụy có nhiệm vụ giống tổng cục chính trị của ngụy quân vậy.

Nếu hiểu được khái niệm "đảng (việt-gian) lãnh đạo, nhà nước (ngụy quyền) quản lý" thì sẽ không hưởng ứng võ nói láo của mấy anh, chị "làm công, ở đợ" cho nước ngoài (không được phép suy nghĩ bằng não của mình, nói theo ý mình căn cứ trên sự kiểu biết của mình, tóm lại: là một thứ nô lệ truyền thông, có "đếch gì" mà đòi vênh váo!). Mục đích của sự GIAN LẬN TRUYỀN THÔNG này là muốn giúp sức cho lũ chính khứa cơ hội về quan điểm có 2 phe trong chóp bu việt-gian-cộng-sản: "phe bảo thủ thờ Tàu phù đại hán là Nông đức Mạnh, Nguyễn phú Trọng, Đỗ Mười … tức phe Bắc", còn lại là "phe cấp tiến, muốn đổi mới, mở cửa với phương Tây, đặc biệt là Mỹ, gồm Nguyễn minh Triết, Nguyễn tấn Dũng và cánh miền Nam".

Để làm gì ? Xin thưa, để sau khi nuốt viên thuốc ỉa chảy đó, chúng sẽ đưa ra luận điệu rằng, hãy nhìn xem sự sụp đổ của Nga-xô và chư hầu Đông Âu, là nhờ "phe cấp tiến trong đảng (cộng sản)",
như Gorbachev và Yeltsin ở Nga-xô. Về việc này, nhà báo Việt Thường đã có trả lời phỏng vấn nhiều lần với web VietnamExodus, xin miễn phải nhắc lại, vì khá dài.

Chúng tôi xin trở lại việc Nguyễn tấn Dũng được vinh danh là "cấp tiến", như vậy khác gì bịa chuyện ở VN có con chó "cấp tiến" lắm, ngửi mùi cứt là nó bỏ chạy, lại còn biết nói tiếng người và đi hai chân, mặc đồ bộ.

Chưa nói đến nguyên nhân, mà chỉ nói thể thức thì những tên ngụy quân đầu não của Hà-nội không phải bị "cách chức hết" như tin bịa đặt.

Thứ nhất là tên trung tướng tư lệnh, Nguyễn như Hoạt được THĂNG lên để giữ nhiệm vụ của một tên cũng lon trung tướng, nhưng lại là ủy viên trung ương chính thức của đảng việt-gian. Đó là Phạm xuân Hùng, giám đốc học viện quốc phòng, vì tên này qua giữ ghế tổng tham mưu phó.

Thứ hai là, trong bộ tư lệnh cũ của ngụy quân ở Hà-nội, tên đại tá chính ủy Phùng đình Thảo, được lên lon thiếu tướng, và nay còn là phó bí thư đảng bộ (việt-gian) bộ tư lệnh thủ đô Hà-nội, mà bí thư là tên Phạm quang Nghị, ủy viên bộ chính trị đảng việt-gian, kiêm bí thư thứ nhất thành ủy việt-gian ở Hà-nội. Chắc bạn đọc còn nhớ, thằng Phạm quang Nghị này lên như diều vì nó từng là trợ lý của thằng Nông đức Mạnh (được xếp là thân Tàu đấy), nó còn là đệ tử ruột của Đỗ Mười (hệt thằng Tô huy Rứa vậy) và cũng là đàn em thân tín của thằng Nguyễn khoa Điềm!!!

Tư lệnh ngụy quân ở Hà-nội hiện nay là thằng Phí quốc Tuấn, đeo lon đại tá, từ Hà Tây về.

Như thế, có nghĩa việc thuyên chuyển, đề bạt được làm từ trong đảng việt-gian trước, tức sự đề xuất và chuẩn y từ đảng ủy (việt-gian) quân sự trung ương với ban tổ chức trung ương (do Hồ đức Việt, một thân tín của Mạnh từ Thái nguyên về phụ trách) và ban bí thư trung ương (việt-gian) thực hiện (do Trương tấn Sang thường trực ban bí thư thông qua). Như thế có nghĩa là đảng (việt-gian) lãnh đạo, bấy giờ mới chuyển qua cho Dũng ký lệnh mà thôi, nhà nước quản lý là như vậy!

Hãy tìm đọc thông báo của ban bí thư trung ương việt gian, có đăng trên báo điện tử "đảng cộng sản" đấy. Và, thử hỏi, với cơ chế tổ chức và nhân sự hiện nay của thành phố Hà-nội, kể cả của bộ tư lệnh ngụy quân của Hà-nội, với Phạm quang Nghị (phe bảo thủ đấy) giữ cả bí thư thứ nhất thành ủy việt-gian, kiêm luôn bí thư đảng bộ việt-gian của bộ tư lệnh ngụy quân thì AI LÀ CHỦ CỦA HÀ NỘI, "phe cấp tiến thân Mỹ" hay "phe thân Tàu phù đại hán" ???

Kết luận khách quan, đúng với sự việc đang tồn tại thì phải thấy rằng: Tụi chóp bu việt-gian-cộng-sản hiện nay là những CON CHÓ của Tàu phù đại hán. Trong đó có con nào liếm tay hoặc vẫy đuôi với Mỹ cũng chỉ vì chúng ngửi thấy hơi USD không chỉ của Mỹ mà rất quan trọng là USD của Cộng đồng người Việt tị nạn việt-gian-cộng-sản đấy (năm 2007 kiều hối chúng nhận được là 5,5 tỷ USD, năm 2008 này chúng đang hí hửng là có thể lên tới hơn 8 tỷ USD). Vui chút chút vậy thôi, rồi chó nào vẫn về với chủ đó, cho dù chủ có đánh hay làm thịt.

Cho nên phải nhắc nhau rằng dù tên nào đóng vai cấp tiến thì cũng chỉ là phấn son của vai tuồng mà thôi. Toàn thể đảng của chúng là VIỆT GIAN. Và TOÀN THỂ CHÓP BU CÁI tổ chức việt-gian đó là ĐÀN CHÓ của Tàu-phù-đại-hán-bành-trướng mà thôi.

Cần thấy như vậy thì mới hiểu, nhiệm vụ của những người Việt Nam yêu nước cả trong và ngoài VN, cần phải vạch mặt những cá nhân, tổ chức, đảng phái, phong trào là tay sai của việt-gian-cộng-sản, mà đặc biệt là tay sai của cả Nga và Tàu-phù-đại-hán nữa. Lũ nằm vùng tay sai cho Tàu trong cộng đồng tị nạn việt-gian-cộng-sản ở Pháp và nhất là ở Mỹ, nơi có đông người Việt cư ngụ. Đừng thấy chúng năng nổ "chống cộng" mà lơ là cảnh giác, vì chúng là lá bài của Tàu-phù-bành-trướng chi tiền và phương tiện cũng như hỗ trợ thanh thế để "có uy tín" nhằm lèo lái và thôn tính cộng đồng chúng ta vào âm mưu bành trướng đại hán ở cả trong và ngoài VN!!!

Anh quốc, ngày 30 tháng 8 năm 2008
Nam Nhân
(Quân nhân QLVNCH)