Monday, March 17, 2014

Có nên dùng hai chữ “Việt tanh” của “Việt tanh” Trần Khải Thanh Thủy? - Phan Nhân

    Có nên dùng hai chữ “Việt tanh” của “Việt tanh” Trần Khải Thanh Thủy?
Phan Nhân

Trong suốt thời gian qua, kể từ ngày mợ Trần Khải Thanh Thùy đã từ trong lòng của Việt cộng nhảy sang “đảng” Việt Tân, tức Mặt trận kháng chiến (ma) Hoàng Cơ Minh, và cho đến thời gian gần đây, mợ Thủy lại viết chuyện “ra khỏi đảng Việt Tân”. Trong khi đó, thì “đảng” Việt Tân lại nói đã “khai trừ Trần Khải Thanh Thủy”.

Ba cái chuyện “ra vô” giữa “đảng” Việt Tân và mợ Thủy, thì chẳng có dính dáng gì tới chúng tôi. Tuy nhiên, điều cần phải nói, là Trần Khải Thanh Thủy đã gọi “đảng” Việt Tân là “Việt tanh”, thì chúng tôi thấy không ổn. Không ổn là vì như thế này:

Như mọi người đã biết, khi viết hai chữ Việt cộng, thì Tây, Mỹ…. và cả thế giới này đều biết, vì chính họ cũng gọi đảng Cộng sản Việt Nam hay viết tắt là Việt cộng, là những người Việt Nam theo đảng Cộng sản, chứ viết hay nói khác đi, thì có lẽ đa số người Việt Nam, nhất là những người trẻ tuổi cũng không biết, chứ đừng nói chi đến người ngoại quốc!

Riêng về hai chữ “Việt tanh”, thì khi viết về những chuyện lừa bịp, khủng bố, giết người của Mặt trận Hoàng Cơ Minh từ lúc còn trong “chiến khu”, Thái Lan cho đến khi “lột vỏ” để trở thành “đảng” Việt Tân, thì người đọc sẽ không biết “Việt tanh” là tổ chức nào cả, hay họ nghĩ đó là một tổ chức mới được ra đời, chứ không phải “đảng” Việt Tân. Và “Việt tanh” mới là tổ chúc khủng bố, giết người, chứ không phải là Việt Tân.

Khi muốn vạch tội một tổ chức, một đảng phái nào ra trước ánh sáng, thì tất nhiên, phải gọi ngay cái tên của nó ra mà hài tội, chứ không vì sợ hay “kỵ húy” mà không dám viết thẳng ra cái tên chính lúc mới “đẻ” ra ở “chiến khu” Thái Lan, với người đứng đầu đảng là Hoàng Cơ Minh, rồi cái tên sau khi “lột vỏ” là “đảng Việt Tân”, vì nếu sợ, thì đừng viết, đừng nói.

Ngoài ra, khi viết hai chữ “Việt tanh”, đôi khi có những người trẻ tuổi, hoặc người ngoại quốc có thể sẽ hiểu lầm là “người Việt Nam… tanh”, có nghĩa “người Việt tanh hôi”. Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự chung của người Việt Nam.

Chúng tôi biết, đã có nhiều người đã gọi “đảng” Việt Tân bằng nhiều cái tên khác nhau, mà khi viết hay nói lên, thì mọi người sẽ hiểu ngay, mà không ảnh hưởng cho những người Việt Nam không dính líu với Mặt trận Việt Tân như:

“Mặt trận Phỏ Bò – Kháng chiến Phở Bò – Kháng chiến Bịp – Mặt trận Hoàng Cơ Minh.

Xin quý vị hãy đọc lại bài: Những sự thật về cái chết của Hoàng Cơ Minh của tác giả Nguyễn Toàn đã đăng trên văn Nghệ Tiền Phong trước đây, hoặc đọc một bài mới: Những món nợ máu gây ra bởi Mặt Trận Việt Tân của tác giả Lữ Giang, tức cựu thẩm phán Nguyễn Cần , để biết rõ những hành vi tàn ác, của Mặt trận Hoàng Cơ Minh. Nên biết, “đảng” Việt Tân ngày nay, luôn luôn tránh né và không dám nhắc tới cái tên Hoàng Cơ Minh và cái “Mặt trận kháng chiến – Đài phát thanh kháng chiến” Bịp với “mười ngàn tay súng kháng chiến quân” và “những trận đánh” ma.

Mặt khác, chẳng lẽ chúng ta, những người đã được giáo dục dưới mái học đường của Việt Nam Cộng Hòa, mà lại không thể có một từ ngữ nào cho “tương xứng” với những tổ chức chuyên môn đi lừa bịp niềm tin của đồng bào, mà phải chờ cho những kẻ từng ở trong cái ổ của Việt cộng, rồi nhảy sang cái ổ của Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức “đảng” Việt Tân, để khi họ “xì” ra những từ ngữ nào, thì cứ vội vàng chộp lấy, hứng lấy, rồi kêu “thơm” ?!

Cũng chính vì những lẽ trên, nên “đảng” Việt Tân đã và đang có những tổ chức và những trang Web ngoại vi, những tổ chức này thường phải núp dưới danh nghĩa là những tổ chức “từ thiện – xã hội…”. Riêng những trang Web ngoại vi của Việt Tân, nếu chịu khó để ý khi “ghé thăm”, thì ai cũng có thể thấy ngay là họ làm theo chỉ thị của Việt Tân, qua những bài viết, những tác giả, những hình ảnh, nói chung là nội dung của trang Web, thì sẽ biết ngay chính hiệu là của Việt Tân, mặc dù họ luôn cố gắng Cào đất để giấu như mèo giấu … vậy.

Về mợ Trần khải Thanh Thủy, đã tuyên bố một câu nghe như “sấm” như sau:

“Nếu ở Việt Nam, mình chấp cả bộ công an thì ở Mỹ mình chấp cả tổng vụ Việt Tân, cứ tu 7 kiếp đi hãy nói chuyện với một người (mentalité) và trình độ như mình...”

Thôi đi mợ Thủy, nếu “chấp cả bộ công an”, thì sao không ở ngay trong nước, để mà chống, mà “chấp”, mà phải “vọt” sang Mỹ, lại được Việt cộng cho con cái đi trước, để chờ mẹ theo sau …

Những sự thật là như vậy, thế nhưng trên đời này, không ít những kẻ từng là sĩ quan QLVNCH, mà cứ luôn bu - đeo - bám những tên Việt cộng, có mấy tên còn được Việt cộng đưa ra hải ngoại cùng cả vợ lớn, vợ bé, cả đôi ba dòng con cháu. Ấy thế, mà hễ bọn chúng “xì” ra một chút “ít”, thì liền hít hà, khen “thơm”, có khi viết bài, thì cứ “sao y bản chính” nữa. Thật tội nghiệp và thảm hại quá!

Trở lại với mợ Thủy, thì mợ cũng đâu có khác với mợ Bùi thị Kim Thành và nhiều “nhà tranh đấu” đang ở Mỹ nữa. Các mợ “tranh đấu” là để đi Mỹ, để “hòa nhập” vào với cái tập thể ngưởi Việt tỵ nạn cộng sản to lớn tại Hòa kỳ. Chúng tôi còn nhớ, trước đây đã có nhiều người ca tụng “bé Phương Uyên” là “đệ nhất anh thư”, đã có mấy giải thưởng gì đó, nhưng chúng tôi thấy cô này đáng tuổi con cháu của mình, nên muốn cho cô cố gắng để làm thêm những điều gì hữu ích cho đất nước. Nhưng bất ngờ, khi thấy “anh thư Phương Uyên” trả lời phỏng vấn của cô Trà Mi trên đài VOA, xin trích lại một đoạn như sau:

Nguyễn Phương Uyên: Uyên cầu cứu những ai có thể và có khả năng, nếu đem được Uyên và gia đình_ đem được ngày nào thì tốt ngày đó_ra khỏi cái ‘nhà tù lớn’ này, thì Uyên rất là cảm ơn.

Trà Mi: Nhìn vào thực tế những nhà dân chủ trước nay tìm lối thoát ra khỏi đất nước Việt Nam. Một là con đường tranh đấu của họ bị mờ nhạt đi. Hai là không mấy ai, nếu không muốn nói là không ai, có thể quay về để tiếp tục tranh đấu được nữa. Uyên thấy thế nào?

Nguyễn Phương Uyên: Nhưng đối với Uyên, một người còn quá trẻ và không đủ năng lực, nếu để Uyên trong tình trạng môi trường ở Việt Nam như thế này thì Uyên cũng không thể đóng góp gì lớn và nhiều cho phong trào đấu tranh dân chủ. Uyên nghĩ mình cần có đủ thực lực và được đào tạo trong môi trường đủ điều kiện để mình phát huy được khả năng. Khi đó trở về, mình sẽ giúp ích được cho nước nhà hơn là để Uyên bị đối xử trong môi trường hiện tại như thế này.

Trà Mi: Tìm được lối thoát đã khó. Ra được bên ngoài rồi, để trở về tiếp tục hoạt động, cống hiến như Uyên mơ ước đó, có khả thi hay không?

Nguyễn Phương Uyên: Uyên cảm thấy việc trở lại từ sau 5-10 năm là khả thi và có thể.

Trà Mi: Và khi có được cơ hội trở về đó, liệu Uyên có làm được những gì như đã làm hay không? Uyên có trăn trở về những điều đó không?

Nguyễn Phương Uyên: Việc trở lại Việt Nam hay không đó không phải là vấn đề quan trọng bởi vì khi có thực lực, mình có rất nhiều cách để giúp ích cho nước nhà.

Trà Mi: Có ý kiến cho rằng Việt Nam bây giờ cần ngay chính những công dân đang sinh sống trong nước lên tiếng và tranh đấu cho lẽ phải. Bởi lẽ bên ngoài dù có ủng hộ hay hoạt động đến đâu cũng không mấy tạo được sự thay đổi bằng chính những người trong nước. Điều này có ngược với suy nghĩ của Uyên không?” (ngưng trích)

Chúng tôi đồng ý với những lời nói của cô Trà Mi rằng:

“Việt Nam bây giờ cần ngay chính những công dân đang sinh sống trong nước lên tiếng và tranh đấu cho lẽ phải. Bởi lẽ bên ngoài dù có ủng hộ hay hoạt động đến đâu cũng không mấy tạo được sự thay đổi bằng chính những người trong nước.”

Nhưng Nguyễn Phương Uyên không muốn thế, mà chỉ muốn “cả gia đình được ra hải ngoại, để tới 5-10 năm nữa, khi có thực lực rồi, trở về giúp ích được nước nhà…”

Trời đất ạ, đồng bào trong nước, cũng như những người thật lòng đấu tranh cho nền tự do, dân chủ của đât nước, họ đều mong đợi cho chế độ cộng sản sụp đổ, càng sớm càng tốt. Đàng này, “anh thư” Nguyễn Phương Uyên lại bảo mọi người hãy để cho đảng Cộng sản cai trị cho cho tới “5-10 năm sau, khi cô có đủ thực lực, sẽ trở về để giúp ích cho nước nhà.”

Chúng ta thử suy nghĩ, theo như lời của chính Phương Uyên nói, thì nếu cả gia đình cô được ra hải ngoại, tới 5-10 năm sau, thì cái “thực lực” đó nó sẽ ở đâu ra??? Câu trả lời thật quá dễ, rằng thì là, “thực lực” đó, gồm hai ông bà bố mẹ của cô “lúc đó đã lên chức lão rồi). Ngoài ra, sẽ có vợ chồng, con cái của Phương Uyên, vợ chồng con cái của các anh chị em của cô nữa. Và đó là “thực thực” của Nguyễn Phương Uyên!

Chúng ta đừng quên, suốt gần 39 năm qua, tại hải ngoại cũng đã từng có những tổ chức “có thực lực”, đã muốn trở về Việt Nam để quang phục đất nước, nhưng không một tổ chức nào làm nổi. Như thế, mà Nguyễn Phương Uyên lại tuyên bố như vậy, thì thử hỏi, có ai dám nghĩ, dám tin tưởng và dám chờ cho tới “5-10 năm sau khi có thực lực” thì Phương Uyên sẽ trở về Việt Nam để “giúp ích cho nước nhà”!!!

Nên nhớ, Phương Uyên chỉ muốn “giúp ích cho nước nhà” mà thôi.

Chúng tôi cũng chờ xem, trong tương lai, thử có tổ chức hay cá nhân nào đó, có thể sẽ đưa cả gia đình của Nguyễn Phương Uyên sang Mỹ hay một nước nào đó, để “5-10 năm sau có thực lực sẽ trở về để giúp ích cho nước nhà”. “ Mà “Thực lực” đây có thể là một “chiến khu” nào đó…

Tuổi trẻ tài cao là như vậy… Những mợ Bùi Kim Thành, mợ Trần Khải Thanh Thủy… rồi trong tương lai có thể sẽ có thêm những mợ khác… cũng thế mà thôi. Khi hô hào “chống Cộng”, thì tưởng như đất nước sẽ sớm thoát họa Cộng sản. Nhưng cuối cùng “Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào”, vì các “anh thư” chỉ đấu tranh, để được sang Mỹ với mấy tổ chức như “Cao Trào Nhân Bản” của anh em Nguyễn Quốc Quân - Nguyễn Đan Quế để “hòa hợp hòa giải” với đảng Cộng sản, như Luật sư Nguyễn Văn Chức đã viết, hoặc với Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức “đảng” Việt Tân”, để một mai trở về để “Canh Tân” đất nước.

Và mợ Trần Khải Thanh Thủy cũng đã nói: “ra khỏi Việt Tân, để trở về với cộng đồng”. Chúng ta hãy chờ xem có “cộng đồng” nào sẽ “dang tay ra” để đón mợ Thủy, một con người không có một chút khiêm nhường, nên đã tự khoe khoang : “một người có trình độ như mình”, và đã được Việt cộng cho đi thẳng sang Mỹ để đoàn tụ với “chồng” là Việt Tân?!

Và còn một điều khác nữa, là mợ Thủy đã so sánh những số tiền “nhuận bút” cao thấp, nhiều ít do Việt Tân và các tờ báo đã trả khi viết bài. Đồng thời, mợ Thủy cũng cho biết mợ đã được Việt Tân gửi tiền về cho mợ từ khi còn ở trong nước, cho đến khi sang Mỹ, thì Việt Tân đã cấp cho mợ hàng tháng từ 400 (bốn trăm Mỹ kim). Nhưng sau đó, đã giảm xuống còn 200 (hai trăm) rồi “khai trừ” mợ luôn.

Do đó, mợ Thủy mới tức tối , nên viết bài gọi Việt Tân là “Việt tanh”. Nói cho cùng, nếu mợ Trần Khải Thanh Thủy quả thực như mợ đã khoe khoang “một người có trình độ như mình”, thì hà cớ phải viết bài chửi rủa Việt Tân làm gì cho nó mệt xác, vì một người “có trình độ”, mà nếu bị Việt tân “khai trừ”, và không chi tiền cho nữa, thì nó cũng giống như một phụ nữ có đầy đủ những cái đẹp, nhưng vì một lý do nào đó, mà bị ông chồng ổng bỏ, thì cứ làm theo như những câu thơ dưới đây của thi sĩ Nguyễn Bính:
Ngạo với nhân gian một nụ cười.”
Còn nếu đã bị “chồng bỏ” và đuổi thẳng tay ra khỏi nhà rồi mà không thể “điểm phấn tô son lại”, không thể “Ngạo với nhân gian một nụ cười”. Nghĩa là không thể tìm cho mình một “ông chồng” bằng hay hơn “ông chồng” trước. Vì thế, nên mới tức tối, uất ức, lồng lộn khiến cho tâm bất an, nên ngày đêm phải nghĩ ra những cách để viết ra những bài chửi để “thả thù” hoặc cho đỡ tức…

Cuối cùng, chúng tôi muốn nói: nếu “đảng” Việt Tân vẫn cứ tiếp tục “trọng dụng”, vẫn chi mỗi tháng 400 (bốn trăm Mỹ kim) như lúc đầu, thì mợ Trần Khải Thanh Thủy có viết bài để chửi “Việt tanh” hay không???

Nên nhớ, nếu “tanh” thì chỉ riêng Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức “đảng” Việt Tân và mợ Trần Khải Thanh Thủy mới “tanh”. Vì thế, chúng tôi phải nói lại là “VỊT TANH”. Nghĩa là cả bầy VỊT đều TANH, vì chúng từng ở cùng trong một chuồng với những đống phân rất Tanh hôi, chứ người Việt Nam không hề có “tanh”.

Nhớ cho kỹ nhé “VỊT TANH” Trần Khải Thanh Thủy!

Nhưng còn nữa quý vị. Cái nhà báo Trần Nhật Phong đã viết trên trang BBC Việt ngữ một bài dài, nên chúng tôi không thể nói hết ở đây. Nhưng có một điều chúng tôi cần phải nói một câu này, Trần Nhật Phong đã viết “đảng Việt Tân không được một thể chế nào công nhận”.

Tại sao phải nói đến các “thể chế” hay chính phủ nào không công nhận Việt Tân, mà hãy nói ngay rằng:

Chính những người Việt Nam tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại; có được bao nhiêu người “công nhận” Việt Tân, hay đa số họ đều nhờm tởm, ghét bỏ Việt Tân, bởi những chiêu thức lừa bịp nhằm triệt tiêu niềm tin của cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại vào chính nghĩa trong công cuộc đấu tranh chung của cả dân tộc Việt, cùng những hành vi khủng bố tàn ác, dã man ngay trên đất Hoa kỳ cũng như tại “cánh rừng chiến khu” trong quá khứ trên đất Thái Lan.

Xin những người thực lòng đấu tranh cho dân chủ, tự do cho đất nước và đồng bào tại quốc nội: Hãy cố gắng tìm đọc những tài liệu về Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức “đảng” Việt Tân để đừng bao giờ bị rơi vào những chiếc bẫy nguy hiểm, để rồi tự nộp mình vào các nhà tù của đảng Cộng sản Việt Nam!

Phan Nhân

No comments:

Post a Comment