Saturday, July 14, 2012

Phải làm gì khi nhật báo Người Việt nhục mạ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ” - Đào Nương Hoàng Dược Thảo




Hình ảnh đồng bào biểu tình trước toà soạn báo Người Việt khi báo này nhục mạ lá cờ vàng năm 2007

Đào Nương Hoàng Dược Thảo
Tuần báo Saigon Nhỏ số ra ngày Thứ Sáu 13 tháng 7, 2012

Từ nhiều năm nay, khi có dịp xuất hiện trên các diễn đàn có sự hiện diện của người Mỹ, Đào Nương tôi vẫn lập đi, lập lại rằng: Đừng đề cập tới chiến tranh Việt Nam như một chuyện của quá khứ khi mà người dân Việt Nam sinh sống tại miền Nam trước 1975 vẫn còn là những công dân hạng hai của chế độ cầm quyền hiện nay tại Việt Nam. Sự trả thù tàn độc của đảng cộng sản Việt Nam dành cho “thành phần” mà họ gọi là ngụy quân, ngụy quyền tức quân, dân, cán, chính của VNCH thì còn hiểu được. Nhưng sự thật thì, đã hơn 3 thập niên, đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn tiếp tục trả thù trên thế hệ con và cháu của “ngụy”. Thử đi vào những con đường chính của các thành phố miền Nam ngày nay xem thành phần chủ nhân của tất cả các cơ sở thương mại ở đó là ai? Họ là những người nói tiếng Bắc, nếu không phải là vợ con của cán bộ đảng CS cao cấp thì cũng là bà con trực thuộc của họ.

Không lẽ toàn thể dân tộc Việt Nam chỉ có bọn cán bộ Bắc Cộng là thông minh, là giỏi làm thương mại? Có phải họ giàu là nhờ làm ăn lương thiện trên thương trường? Thực tế đã chứng minh đó chỉ là một đảng cướp làm giàu nhờ cướp đất, cướp nhà của dân, bán tài nguyên thiên nhiên, bán biển, bán đất cho ngoại bang! Từ hai thập niên qua, chúng tồn tại nhờ cái tình cảm tiểu tư sản của người Việt hải ngoại gửi mỗi năm hàng chục tỷ đô la Mỹ về Việt Nam để trợ giúp cho thân nhân! Như thế thì chiến tranh Việt Nam, tiếng súng tại Việt Nam đã chấm dứt với người ngoại quốc nhưng với toàn dân Việt, nhất là những người Việt sinh sống tại miền Nam, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà, cuộc chiến đó chưa hề kết thúc, nếu không muốn nói rằng, cuộc chiến đó càng ngày càng sâu đậm, tỷ lệ thuận với sự tham ô và dã man của bọn Việt Cộng từ khi chúng chiếm trọn cả Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam không phải là một chính quyền dân cử của toàn dân Việt Nam mà mà một đảng cướp. Sau khi cướp được chính quyền, họ đã dùng quyền thống trị để cướp tài sản của dân, tài nguyên của đất nước làm của riêng.

Điều đó giải thích được tại sao tinh thần chống Cộng của các cộng đồng người Việt hải ngoại không hề suy giảm theo thời gian nếu không muốn nói là ngược lại. Bằng mọi cách, mọi phương tiện dù hạn hẹp, người Việt hải ngoại đã thành công trong việc gìn giữ lá cờ vàng ba sọc đỏ của dân tộc Việt Nam tung bay khắp nơi trên thế giới; trong khi ngọn cờ đỏ màu máu của Việt Cộng chỉ tóm gọn trong các cơ sở ngoại giao của Việt Cộng.
Khi chiến tranh chưa chấm dứt thì có nghĩa là lằn ranh Quốc Gia và Cộng Sản vẫn còn hiện hữu. Đối với người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại thì khi chọn đứng bên này hay bên kia chiến tuyến, chúng tôi sẽ nhận diện anh là bạn hay thù. Đối với 85 triệu người Việt Nam, đảng cộng sản là kẻ thù của dân tộc Việt Nam.

Ngày 30 tháng 4 không chỉ là một ngày đau buồn của riêng miền Nam mà là ngày đại hoạ của đất nước, một trang sử đen tối của dân tộc! Nhìn lại, những gì xảy ra cho Việt Nam ngày nay kể từ khi Việt Cộng chiếm trọn đất nước: Chúng ta không chỉ mất đất, mất biển, mất đi chủ quyền đất đai vào tay Tàu Cộng mà tai hại hơn là sự tham ô và ngu xuẩn của bọn cán bộ cộng sản đã làm băng hoại đạo đức xã hội, suy đồi luân lý đạo đức của dân tộc Việt Nam. Nền giáo dục dựa trên căn bản lý lịch của bọn cộng sản đã, đang, và sẽ tiếp tục đưa những thế hệ trẻ Việt Nam vào con đường mù chữ hay biết chữ mà như mù so sánh với mức độ dân trí của các quốc gia lân bang. Biết vậy nhưng thay vì thay đổi tình trạng giáo dục trong nước thì chúng lại cho con cái của chúng sang Pháp, Úc, Canada, Hoa Kỳ... tỵ nạn về giáo dục. Chúng đã tạo ra những thế hệ trẻ không biết gì về lịch sử, về quá khứ đáng hãnh diện của tiền nhân nước Việt, về những đại họa mà đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc Việt Nam.

Ai có thể vui được trong ngày 30 tháng 4? Dù ở bên này hay bên kia chiến tuyến? Ngày nay còn ai không biết về tội ác của Hồ Chí Minh? Về những đại họa mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu từ khi Đảng CSVN thành lập. Ngày 30 tháng 4 không chỉ quan trọng với người Việt tị nạn cộng sản mà còn cả với những người ở miền Bắc Việt Nam. Đó là một ngày mà ngàn đời sau, lịch sử Việt Nam sẽ phải ghi lại: Đó là một ngày lịch sử đau thương cuả dân tộc Việt khi vì lợi ích chiến lược toàn cầu, Hoa Kỳ đã chọn một quyết định vô nhân đạo khi quay lưng với một đồng minh mà trong 20 năm chiến tranh, họ đã đẩy ra làm thành trì để ngăn chận sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Hậu quả của cái chiến lược “thua để thắng” đó của người Mỹ đã gây di hại lâu dài cho đất nước Việt Nam của chúng ta không chỉ vài chục năm sau cuộc chiến mà còn tồn tại kéo dài nhiều thế hệ sau.

Nhưng đó không phải là quan điểm của báo Người Việt, cơ quan ngôn luận đã khiến người Việt trong vùng Little Saigon biểu tình từ bao năm nay vì chủ trương thân cộng một cách lộ liễu của họ. Từ 20 năm qua, tôi đã lột mặt nạ báo người Việt nhiều lần. Từ thập niên 80, báo Người Việt đã sưu tầm tài liệu cho Việt Cộng khi cho tổ chức cuộc thi viết về nạn đói năm Ất Dậu song song với tin Việt Cộng kiện Nhật bản đòi đền bù cho nạn nhân nạn đói năm Ất Dâu (1945). Toà soạn báo Người Việt đã bị đốt sau khi đài truyền hình của Người Việt phát hình cờ Việt Cộng chạy trên sông Thủ Thiêm. Sau mỗi lần bị lột mặt nạ, báo Người Việt lại sa thải người chịu trách nhiệm biên tập. Sa thải kiểu “đèn trống quân” vì sau một thời gian, khi mọi việc lại lắng dịu thì người bị sa thải này lại được thu hồi vào vị trí cũ.

Đến năm 2007 thì vai trò đi đêm của báo Người Việt và cộng sản không còn là một nghi ngờ. Khi cuộc biểu tình của đồng bào Việt Nam chống báo Người Việt in hình VNCH trong chậu nước rửa chân đang sôi nổi thì hình ảnh ông Đỗ Ngọc Yến, cố chủ nhiệm và là người sáng lập ra báo Người Việt chủ tọa buổi họp với Nguyễn Xuân Phong và Nguyễn Tấn Dũng, nguyên lãnh sự CSVN tại San Francisco, được phát tán ra ngoài. Hình được chụp từ năm 1997, khi Nguyễn Tấn Dũng là trưởng phái đoàn thương thảo phía Việt Cộng trong Hiệp Định Thương Mại đầu tiên của Hoa Kỳ với Việt Nam sau khi bỏ cấm vận. Hai khuôn mặt quen thuộc trong cộng đồng người Việt tại Nam Cali hiện diện trong hình bên cạnh Đỗ Ngọc Yến là Võ Tá Chước, em trai của nhạc sĩ Võ Tá Hân và Lê Quí Biên. Tin đồn là chính Lê Quí Biên là người tung những bức ảnh này ra ngoài chưa được kiểm chứng thì tin Lê Quí Biên bị đụng xe chết ở Hà Nội bay đến Hoa Kỳ. Ngẫu nhiên hay dàn dựng? Chết vì tai nạn xe cộ ở Việt Nam thì không hiếm nhưng chết ngay khi hình ảnh đi họp với Việt Cộng cao cấp cỡ Nguyễn TấnDũng, Nguyễn Xuân Phong cùng với Đỗ Ngọc Yến “được” phổ biến khi cuộc biểu tình chống báo Người Việt đang diễn ra thì quả thật là một “tình cờ của lịch sử” vậy.

Nhưng tất cả những “lỗi lầm” kỹ thuật trên đây của báo Người Việt chỉ là chuyện nhỏ.

Người Việt tỵ nạn cộng sản hình như có trí nhớ rất ngắn nên chuyện vượt biên, mười phần chết bảy còn ba, chuyện tù cải tạo, chết năm còn một không sao hết. Tất cả rồi cũng qua và quảng cáo trên báo Người Việt vẫn nhiều, báo Người Việt vẫn tồn tại để làm công cụ tuyên truyền cho Việt Cộng với sự hợp tác của nhiều ông “ngụy quân, ngụy quyền”, những ông từng ở tù cộng sản lâu năm. Nhiều ông sĩ quan cao cấp, chính trị gia của VNCH vẫn dùng hội trường của báo Người Việt để ra mắt sách, để nói chuyện về dân chủ và nhân quyền trong khi các cuộc biểu tình đả đảo cuả đồng bào vẫn ở bên ngoài. Ngay cả các hội đoàn, đoàn thể đấu tranh chống Cộng, khi phân ưu, chia buồn cũng “nhào” vô mảnh đất này! Chúng tôi nêu ra vấn đề này, không phải để cạnh tranh nghề nghiệp mà muốn nói lên “cái vô tư” của một cơ quan ngôn luận đấu tranh chống cộng. Làm báo Việt ngữ chống cộng mà những người thuộc HĐQT báo Người Việt đi ra đi vào Việt Nam như đi chợ, không sao cả… Thế là thế nào? Phải chăng báo Người Việt đã có một cương lĩnh mới?

Có phải vì vậy mà ngày Chủ Nhật, 8 tháng 7-2012 vừa qua, trong phần Diễn Đàn, báo Người Việt đã có một cái “thư độc giả” “đáng giá”, một cái tát làm “vỡ mặt” người Việt Nam tị nạn cộng sản vẫn coi ngày 30 tháng 4 là một ngày đau buồn cuả đất nước. Mấy hôm nay, tôi nhận được nhiều cú điện thoại, nhiều điện thư phẫn nộ phản đối báo Người Việt về chuyện này. Nhưng theo tôi, bức thư “độc giả” này chỉ là một bằng chứng thêm về mối liên hệ “mật thiết” giữa những người đang điều hành nhật báo Người Việt và đảng cộng sản Việt Nam, vì ngày nay, 6 năm sau ngày ông Đỗ Ngọc Yến qua đời (ngày 17 tháng 8/ 2006) và 4 năm sau ngày lá cờ VNCH xuất hiện trên báo Người Việt trong chậu nước rửa chân, “độc giả” Sơn Hà đã lên tiếng một cách “dõng dạc, hùng hồn” trên mặt báo Người Việt số ra ngày Chủ Nhật 8 tháng 7, năm 2012 nhục mạ toàn thể người Việt tị nạn cộng sản, nhục mạ toàn thể quân dân, cán chính, của VNCH bằng một thứ luận điệu và ngôn ngữ cộng sản “nhà nòi”. Một bài viết mà khi đọc xong, Đào Nương tôi, một người làm báo không chấp nhận cộng sản, đã thấy rằng không còn ngôn ngữ gì để nói thêm ngoài việc xác định chiến tuyến giữa bạn và thù ngày nay đã rõ. Sau đây là nguyên văn bài viết của “độc giả” Sơn Hà trên mặt báo Người Việt để trả lời bài viết của Nguyễn Gia Kiểng về “Vết Thương Ngày 30 tháng 4”

Lời lẽ bóp méo sự thật của Nguyễn Gia Kiểng:

Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào. Nhưng lạ thay, ông Nguyễn gia Kiểng đã viết bài “Vết thương ngày 30 tháng 4” đưa lên mạng Internet, theo đó đã sặc mùi chia rẽ Nam Bắc, làm như thể miền Nam, Sài gòn là một miền đất khác Việt Nam, một dân tộc khác Việt Nam, làm như thể từ ngày 30 tháng 4, 1975 thì miền Nam Sài Gòn mất tất cả, bị xâm lăng tất cả! Không hiểu ông có thâm thù gì với cách mạng, thâm thù gì với dân tộc mà lại than thở như vậy. Ông quên mất điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới. Chỉ có người mất trí mới viết như ông Nguyễn Gia Kiểng rằng “Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã không đến trong niềm vui thống nhất đất nước, hòa giải và hòa hợp dân tộc mà mọi người mong ước”. Viết như vậy là hoàn toàn xuyên tạc và bóp méo sự thật. Sự thật là sau ngày chiến thắng 30 tháng 4, 1975 thì một loạt sự kiện lịch sử ra đời, đánh dấu sự thống nhất nước nhà. Đó là Việt Nam có một nhà nước thống nhất, bao gồm một Quốc Hội thống nhất, một chính phủ thống nhất, có cơ cấu tổ chức chính quyền các cấp thống nhất cả nước, nói chung có cơ cấu hệ thống chính trị các cấp thống nhất cả nước, có nền giáo dục thống nhất cả nước, có nền y tế thống nhất cả nước, cả nước có đồng tiền chung và một thị trường thống nhất, người Việt Nam đi lại tự do trên toàn cõi Việt Nam… Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng. Đặc biệt, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam mở rộng khối đại đoàn kết toàn dân tộc, bao gồm các giai cấp, các tầng lớp, các dân tộc, đồng bào các tôn giáo và không tôn giáo, người Việt Nam định cư ở nước ngoài, các nhân sĩ, các cá nhân tiêu biểu… xóa bỏ hận thù, thành kiến giai cấp, gác quá khứ, nhìn về tương lai, nêu cao tinh thần độc lập tự chủ, tự lực tự cường cùng nhau xây dựng và bảo vệ tổ quốc thống nhất. Nhân dân trong nước và cả thế giới chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 không hề có tắm máu, không hề có trả thù. Có một số người trong ngụy quân ngụy quyền, trong đó có số nợ máu với nhân dân, thậm chí đã có tội ác tày trời, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc, biết phân biệt chính nghĩa và phi nghĩa, trở lại cuộc sống có đạo lý, có nhân phẩm, làm ăn lương thiện, trở thành công dân của nước Việt Nam mới, thống nhất. Như thế là việc làm vô cùng nhân đạo, rất nhân quyền của cách mạng, chứ sao lại xuyên tạc “chính sách cải tạo là để tiêu diệt đại bộ phận thành phần tinh nhuệ và trí tuệ của miền Nam”! (ngưng trích)

Bài viết này đăng tải trong số báo ra ngày Chủ Nhật 8 tháng 7-2012. Đến ngày thứ Ba, báo Người Việt đăng lại một bài viết của vài độc giả phản biện lại luận điệu tuyên truyền này của Việt Cộng cũng trong phần thư dộc giả. Nhưng “đau buồn” nhất là sự khinh thường của báo Người Việt dành cho Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH. Lá thư phản kháng sự nhục mạ Tập Thể Chiến Sĩ VNCH là “bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ” của báo Người Việt ký tên ông chủ tịch Phan Tấn Ngưu chỉ được đăng bên cạnh những cái thư độc giả trong mục Diễn Đàn.

Các tổ chức cộng đồng khác sẽ phản ứng ra sao? Chúng ta có nên chấp nhận quan điểm “Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng. Đặc biệt, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam mở rộng khối đại đoàn kết toàn dân tộc, bao gồm các giai cấp, các tầng lớp, các dân tộc, đồng bào các tôn giáo và không tôn giáo, người Việt Nam định cư ở nước ngoài, các nhân sĩ, các cá nhân tiêu biểu… xóa bỏ hận thù, thành kiến giai cấp, gác quá khứ, nhìn về tương lai, nêu cao tinh thần độc lập tự chủ, tự lực tự cường cùng nhau xây dựng và bảo vệ tổ quốc thống nhất…”. Trong chúng ta, ai không là những nạn nhân trực tiếp của việc cộng sản bỏ tù người thân trong các trại tù cải tạo nhiều năm, chúng ta nghĩ gì, phản ứng ra sao với một cơ quan ngôn luân viết rằng:

Nhân dân trong nước và cả thế giới chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 không hề có tắm máu, không hề có trả thù. Có một số người trong ngụy quân ngụy quyền, trong đó có số nợ máu với nhân dân, thậm chí đã có tội ác tày trời, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc, biết phân biệt chính nghĩa và phi nghĩa, trở lại cuộc sống có đạo lý, có nhân phẩm, làm ăn lương thiện, trở thành công dân của nước Việt Nam mới, thống nhất” (Ngưng trích)

Người đau nhất trong vụ này là Nguyễn Gia Kiểng. Có thể nói rằng nếu không có báo Người Việt thì không hề có phong trào Dân Chủ Đa Nguyên kêu gọi hoà hợp, hoà giải của Nguyễn Gia Kiểng. Mấy năm sau này, Nguyễn Gia Kiểng đã đổi thái độ vì biết rằng bọn lãnh tụ CSVN không đủ lương tri và trí tuệ để chuyển hướng về chính trị. Bây giờ thì chính báo Người Việt lại “chơi” Nguyễn Gia Kiểng.

Xin nhắc lại vì nhiều vị sang Hoa Kỳ sau 1998 có thể chưa biết về điều này: luận điệu “chính sách cải tạo là một khoan hồng cuả nhà nước dành cho những người có nợ máu với nhân dân, có tội với cách mạng” lần đầu tiên được Nguyễn Xuân Phong, tên lãnh sự đầu tiên của Việt Cộng tại San Francisco tuyên bố trong bài phỏng vấn thực hiện bởi ông Vũ Bình Nghi và đăng tải trong báo Xuân Thời Báo 1998 năm 1998 khiến đồng bào tại Bắc Cali biểu tình rầm rộ hàng tháng trời. Báo Thời Báo cuả ông Vũ Bình Nghi cũng như Liên Hội Bắc Cali bị đồng bào Bắc Cali xem như là những tổ chức thân cộng từ ngày đó. Muốn biết mặt mũi của Nguyễn Xuân Phong thì xem hình trên. Y là người số 3 phía bên trái của cố chủ nhiệm Đỗ Ngọc Yến của báo Người Việt trong ảnh trên.

Luận điệu “chính sách cải tạo là một khoan hồng cuả nhà nước dành cho những người có nợ máu với nhân dân, có tội với cách mạng” này thật ra đã không còn được ngay cả chính những cán bộ cộng sản trong nước đồng ý. Nhiều bài viết của người trong nước đã kết án chính sách cải tạo của Việt Cộng dành cho quân dân cán chính miền Nam Việt Nam là sai lầm, là đào sâu sự chia rẻ giữa hai miền Quốc Cộng, giữa Miền Nam và Miền Bắc. Thật ra, đó cũng không hẳn là đúng nếu chúng ta nhìn vào thành phần lãnh đạo và cách hành xử cuả bọn lãnh tụ cộng sản ngày nay. Chính sách cải tạo giam giữ tất cả quân dân cán chính miền Nam nhằm mục đích tiêu diệt các cấu trúc gia đình, truyền thống đạo đức, luân lý cuả xã hội miền Nam để củng cố chế độ cộng sản ngày nay không còn đứng vững. Vì sự tham ô cuả đảng cộng sản không ngừng ở việc trả thù hay tiêu diệt, cướp tài sản của những người “thất trận” ở miền Nam. Ngày nay, bọn cấp trên của đảng đã bóc lột cấp dưới không khác gì chúng đã hành xử dã man với người miền Nam VNCH mà điển hình là vụ Đoàn Văn Vươn, “kỳ tài đất Tiên Lãng” đã chứng minh. Điều đó cho thấy gì? Cán bộ cộng sản ở đâu thì cũng thế: đó là những tên vô lại, vô học có được quyền hành trong tay nên chúng lợi dụng để cướp của, bóc lột người dân, tàn phá đất nước. Ở Nga, ở Đức, ở Tàu, ở Cuba, ở Bắc Hàn… chúng sẵn sàng làm tất cả những việc vô luân nhất, ngay cả việc bán nước để đạt được mục đích. Ý tưởng xây dựng đất nước, bảo tồn văn hoá dân tộc không hề có trong đầu của chúng. Đừng nhìn vào cái bề ngoài hào nhoáng của một Trung Cộng cường thịnh về kinh tế mà quên đi những vấn đề môi sinh và nhân quyền bị xâm phạm mà người dân Hoa Lục đang phải gánh chịu. Nhưng ít ra, bọn lãnh tụ Tàu cộng còn có tinh thần quốc gia dân tộc và trí tuệ để thực hiện những điều cần phải thay đổi để tồn tại, những điều mà bọn lãnh tụ cộng sản Việt Nam không hề có. Chúng ta chưa nhìn thấy một ánh lửa cuối đường hầm cho đất nước Việt Nam là vì thế.

Không biết sau bài viết này, những “nhân vật” đã từng đăng đàn, họp báo chống báo Việt Weekly trước đây khi báo này đăng bài viết Bài Học Khó Thuộc của Hà Văn Thùy (số ra ngày 24 tháng 5 năm 2007) như các ông Trần Phong Vũ, ông Đỗ Thái Nhiên, Nguyễn Chí Thiện… sẽ làm gì? Các ông có lên tiếng họp báo kêu gọi đồng bào tẩy chay không đọc báo Người Việt, không đăng quảng cáo trên báo Người Việt như khi báo Việt Weekly đăng một bài viết cũ của Hà Văn Thủy, một tác giả trong nước? Để đối phó với tờ VW, một buổi họp báo diễn ra từ 1 giờ đến 4 giờ chiều, Thứ Bảy, ngày 16 Tháng Sáu, 2007 tại hội trường Nhật Báo Viễn Đông. Sau đó “Bản Lên Tiếng tố cáo lập trường thân Cộng và xuyên tạc lịch sử của tuần báo Việt Weekly tại Nam California” với hàng trăm nhân sĩ, đại diện tất cả các Hội Đoàn, Đoàn Thể của người Việt tị nạn CS được phổ biến rộng rãi. Điều này liệu có xãy ra khi sự nhục mạ không chỉ dành cho tập thể chiến sĩ VNCH mà còn cho toàn thể người dân sinh sống tại Miền Nam trước 1975?

Khi đăng bài của Hà Văn Thùy, báo VW cũng ghi: “Ý kiến của tác giả phản ảnh quan điểm cá nhân trên tinh thần diễn đàn, không phải của tòa soạn” thì nhật báo Người Việt cũng bắt chước báo VW viết tương tự như vậy: “Các bài viết đăng trên phụ trang diễn đàn Người Việt không nhất thiết phản ảnh quan điểm của nhật báo Người Việt, mà chỉ là quan điểm riêng của từng cá nhân”.

Đừng biện luận rằng đây chỉ là một cái thư độc giả. Vì ai là độc giả này? Một tên cán bộ đảng như Nguyễn Xuân Phong hay là cả cái Bộ Chính Trị CSVN mượn tay của một diễn đàn tự nhận là lớn nhất ở hải ngoại để nhục mạ cả VNCH là tay sai cho giặc Mỹ chỉ cần qua hình thức một cái thư “bạn đọc” như thế thì thật là quả dễ dàng. Vì thế người viết là ai không quan trọng, quan trọng là người đã đăng, đã phổ biến bài viết mới là quan trọng. (Luật pháp Hoa Kỳ có ấn định rõ về điều này)

Với lá thư nhục mạ VNCH là tay sai cho giặc Mỹ này trên báo Người Việt, hệ thống báo Saigon Nhỏ nhận định rằng báo Người Việt là một công cụ của đảng cộng sản Việt Nam và do đó, hệ thống báo Saigon Nhỏ không thể đứng cùng chiến tuyến với báo Người Việt được.

Từ nay, hệ thống báo Saigon Nhỏ sẽ ngừng đăng tải bài viết của những tác giả còn cộng tác với báo Người Việt cũng như kêu gọi đồng bào Việt Nam tị nạn cộng sản hãy đọc kỷ bài viết trên đây cuả báo Người Việt và suy nghĩ: Đã đến lúc quí vị có nên dễ dãi, tha thứ cho hành động của Việt gian? Nếu câu trả lời là không thì xin quí vị hãy suy nghĩ thêm là có nên yểm trợ cho những cơ quan ngôn luận hay những diễn đàn thân cộng tại hải ngoại khi họ đã lộ diện. Chúng ta không cuồng tín nhưng chúng ta biết rất rõ ngày nào bọn Việt Cộng còn nắm chính quyền thì dân tộc Việt Nam còn bị đày đọa, thất học, sống đời nô lệ để phục vụ cho bọn thiểu số đảng viên cộng sản sống xa hoa vương giả trên máu, mồ hôi và nước mắt của người dân Việt. Chúng ta, Người Việt tị nạn cộng sản có tự do, có dân chủ, có tài lực thì xin hãy nghĩ đến 85 triệu đồng bào ruột thịt ở bên nhà. Việt gian đáng phỉ nhổ hơn Việt Cộng vì chúng có thể có một chọn lựa khác hơn là con đường… bác đi tức con đường bi đát của dân tộc. Sau vụ này, báo Người Việt sẽ tìm cách xoa dịu sự phẫn nộ của người Việt tị nạn cộng sản bằng cách sa thải ngay vị chủ bút, TTK toà soạn như đã từng đối xử với ông Vũ Ánh hay Vũ Quí Hạo Nhiên trước đây trong vụ cái chậu nước rửa chân có lá cờ vàng một thời gian rồi sẽ thu dụng lại. Lần này, sau ông “du sinh” Phạm Phú Thiện Giao từ Đông Âu sang, không lẽ lại là ông Hạo Nhiên hay ông Đinh Quang Anh Thái lên thay? Kẹt thật! Cách hay nhất là báo Người Việt nên xin với ông Tổng Biên Tập cuả 700 tờ báo trong nước phái sang một người để chắc chắn rằng quí vị đi đúng lề phải của nhà nước ta. Không cần phải màu mè “Cơ quan Tranh Đấu Thời Sự Văn Nghệ Giáo Dục” như hiện nay. Vì Tranh Đấu thì phải chống ai chứ không lẽ chống … Thời Sự Văn Nghệ Giáo Dục. Khi báo Người Việt không chống cộng thì báo Người Việt chống ai? Hỏi tức là trả lời.

Đảng cộng sản Việt Nam đã có 700 tờ báo lề phải trong nước ca tụng cho “Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam mở rộng khối đại đoàn kết toàn dân tộc, xóa bỏ hận thù, thành kiến giai cấp, gác quá khứ, nhìn về tương lai, nêu cao tinh thần độc lập tự chủ, tự lực tự cường cùng nhau xây dựng và bảo vệ tổ quốc thống nhất” làm trò cười cho cả nước thì còn có thể hiểu được. Nhưng việc đảng có thêm một tờ báo sống giữa lòng thủ đô tị nạn và ca tụng đảng đến như báo Người Việt thì quả thật là một “thành công vĩ đại” cuả đảng cộng sản Việt Nam trong lãnh vực tuyên truyền ở hải ngoại vậy. Ôi còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này với những người tị nạn cộng sản đã mất tất cả trên đường lưu vong! Đến được đất nước tự do mà vẫn bị làm nhục đến như thế này thì quả là… nhục thật! Và cũng thật ngậm ngùi khi nghĩ đến: Oan hồn của hàng triệu chiến sĩ VNCH đã hy sinh khi chiến đấu, đã chết trong các trại tù cải tạo chỉ vì muốn bảo vệ lý tưởng tự do và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam trước hiểm hoạ xâm lăng cuả cộng sản, của hàng triệu người đã hy sinh trên đường vượt biên tìm tự do, hàng triệu đứa trẻ không được sống cho ra con người chỉ vì lý lịch của mẹ cha… Ngậm ngùi thay!

Đào Nương Hoàng Dược Thảo

No comments:

Post a Comment