Mường Giang
Trước cách mạng 1789 của Pháp, vua Louis XVI lúc nào cũng tự coi mình là đấng con trời, vì nắm hết mọi quyền lực trong nước, lại thêm có sự tiếp tay của ba thế lực đương thời. Ðó là giai cấp tăng lữ, quý tộc và bọn khoa bảng giàu có, nhờ hút máu của đồng bào hèn nghèo bé miệng. Có thể coi xã hội Pháp thời đó như VN sau tháng 5-1975, quyền lực cả nước do đảng ôm trọn gói, cộng với một thiểu số khoa bảng và Việt kiều sa đọa vì quyền lực và lợi nhuận trước mắt mà bán rẻ danh dự của cuộc đời.
Ðó là lý do, khiến cho mọi tầng lớp xã hội Pháp thời đó, mà hầu hết là giới nông dân thợ thuyền, qua luồng gió dân chủ, tự do của Montesquieu, Jean Jacques Rousseau, Voltaire, đã đứng dậy đập tan chế độ bạo tàn, đưa cuộc cách mạng 1789 đến chỗ thành công. Ngày nay người Pháp, không ai quên được cái đêm 14-7, cảnh dân chúng Ba Lê phá vỡ ngục Bastille, kế tiếp là ngày 21-1-1793 đã bắt vua Louis XVI lên đoạn đầu đài xử tử, vì tội rước giặc về, để bảo vệ cái ngai vàng của mình, mà dày xéo quê hương tiên tổ. Do kết quả trên, từ đó về sau thế giới coi cuộc chính biến năm 1789, là một cuộc cách mạng vĩ đại. Nước Pháp sau đó, đã đổi mới toàn diện về chính trị, thay đổi hiến pháp, cải cách xã hội mở đường cho cuộc cách mạng 1848 tại Âu Châu, hoàn thành chủ thuyết Dân Tộc Tự Quyết, cải thiện đời sống của giới lao động, thợ thuyền.
Và không ai ngờ được mấy thế kỷ sau, vào năm 2011-2012 tại vùng đất Bắc Phi và Tế Á Tiểu Á nằm phía bên kia bờ Địa Trung Hải không xa nước Pháp là mấy, người Ả Rập cũng đã thức tỉnh đồng loạt đứng dậy làm cuộc Cách mạng SHIA (Hoa Lài) tại Bắc Phi, Trung Đông để đòi Dân Chủ Tự Do, Nhân Quyền và Chén Cơm Hơi Thở đang bị bọn lãnh chúa, bạo quyền, cưỡng đoạt suốt mấy chục năm qua, sau khi đất nước đã dành lại nền tự chủ từ tay lũ thực dân da trắng.
Cuộc cách mạng được thành công êm thắm tại Tunisia, Ai Cập nhưng hậu quả của nó đã làm chấn động toàn vùng. Tại Lybia, dù Gaddafi rất hung hăng thề quết sạch kẻ thù nhưng cuối cùng cũng phơi xác trong ống cống. Riêng tổng thống Yemen Ali Abdallah Saleh biết sợ, nên đã thoái vị để giữ mạng sống chờ ngày ra tòa án quốc tế đền tội chém giết đồng bào mình. Hiện chỉ lại thằng bờm Hafez al-Assad, tổng thống Syria dựa vào sự che chở của Nga Sô và Trung Cộng, ngày ngày thẳng tay bắn giết đồng bào mình, trước sự bó tay của Liên Hiệp Quốc, trong đó có Mỹ-Pháp-Đức và Anh. Sự hèn nhát vì tưlợi của những nước trên, bắt thang cho Iran, Bắc Hàn, Việt Cộng, Trung Cộng và Nga Sô càng lúc càng thêm hung dữ, đẩy nhân loại vào con đường tận thế trước mắt vì bom đạn và giá nhiên liệu cắt cổ, kể cả tại Hoa Kỳ.
Như vậy, cách mạng qua các thành tựu trên là một sự bỏ cũ thay mới, loại cái xấu cái tồi để thực hiện những điều hay tốt, làm cho an dân lợi nước. Trong dòng lịch sử VN cận đại, tài liệu có nhắc tới cách mạng mùa thu tháng 8-1945 do cộng sản đệ tam quốc tế, qua bình phong Việt Minh thực hiện. Thật sự CSVN đã cướp được chính quyền lúc đó, là vì nó đang bị rơi rải ngoài đường, bởi cả Nhật-Pháp , hai chủ nhân ông của VN đã buông tay. Còn Chính phủ đương thời Trần Trọng Kim thì hữu danh vô thực, vì bị bọn Việt Gian thiên tả nằm vùng lúc đó, hè nhau đoạt quyền dâng cho CSVN.
Tại Miền Nam, ngày 1-11-1963 cũng có cuộc "cách mạng" lật đổ nhà Ngô. Như vậy, nếu từ căn nguyên và ý nghĩa của cách mạng, mà tượng trưng là những năm 1789, 1848, 2011-2012 chúng ta sẽ không bao giờ dám nghĩ rằng, những biến cố chính trị vào năm 1945 hay 1963 tại VN, là một cuộc "cách mạng" như một vài người đã tự gán. Ðúng hơn, đó chỉ là những biến cố quân sự để cướp quyền lực, dành địa vị, thay vua, đổi màu cờ, tên nước. Bởi vì sau đó, mọi sự cũng chẳng có gì mới mẻ, ngoài các nhân vật cũ nhưng mới nhờ có kèm theo chức vụ hay lon lá to hơn khi còn trong chế độ cũ, tạo nên một cuộc đổi đời long trời lở đất, mở đường đưa lối, giúp VC cưỡng chiếm được toàn thể VN vào trưa ngày 30-4-1975, tạo nên những thảm kịch thiên cổ, có một không hai trong dòng sử Việt. Đó mới chính là “Đại Họa Mất Nước, Dân Tộc Bị Hủy Diệt“ về tay giặc Tàu, do đảng CSVN dâng bán cho Trung Cộng một cách công khai không cần che dấu, mà ngày nay bất cứ ai cũng biết. Bởi vậy mỗi năm cứ vào ngày 30-4-1975, người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản sống lưu vong khắp mọi nơi trên thế giới, bất kể là Dân hay Quân Cán Chính Miền Nam, đều trang trọng cử hành Ngày ĐẠI TANG CHUNG của DÂN TỘC VIỆT. Tóm lại chừng nào non nước Việt còn sống dưới ách gông cùm của VC và TC, ngày đó Người Việt vẫn còn Tưởng Niệm Ngày VN mất vào tay ngoại bang 30-4-1975.
Tại miền Nam VN, từ 1960-1975, cộng sản Bắc Việt không ngớt tấn công gây chiến khắp mọi miền đất nước, làm cho đồng bào lầm than, người lính trận ngày đêm thương vong, chết tủi. Sau khi chiến tranh chấm dứt, máu xương của Quân, Cán, Chính VNCH và gia đình, vẫn tiếp tục đổ thành núi xương sông máu, đánh động lương tâm của nhân loại, khiến cho Chính Phủ Hoa Kỳ và các nước Tự Do phải chấp nhận Cứu Giúp Thuyền Nhân Tỵ Nạn CSVN (đường bộ và đường biển), kéo dài tới năm 1989 thì chấm dứt.
Trong tình trạng nguy ngập “Chỉ Mành Treo Chuông“ của Đất Nước và Dân Tộc Việt hiện nay, càng lúc ngụy quyền Hà Nội càng tìm đủ mọi cách “đồng hóa công khai“ Dân Tộc Việt thành một thiểu số thuộc Hán Tộc, qua vụ Cờ Tàu Đỏ 6 Sao và mới nhất là buộc trẻ em Việt phải học tiếng Tàu, để sớm quên gốc nguồn Tiên Tổ Hồng Lạc. Để chống lại chủ nghĩa bán nước cho ngoại bang của CSVN, người Việt trong nước đã đứng dậy Thắp Sáng Lại Lich Sử Chống Tàu, qua các cuộc biểu tình phản kháng của những người tuổi trẻ, trong đó có Ca Nhạc Sĩ Việt Khang đã dùng chính máu của mình để viết lên hai nhạc phẩm bất hủ “VN Tôi Đâu và Anh Là Ai“, nhằm biểu lộ tinh thần yêu nước chống ngoại xâm.
Mấy nghìn năm Lịch Sử VN dài vằng vặt, từ buổi đầu dựng nước Văn Lang cho tới những niên lịch cận đại 1974, 1979-1984, 1988 đều là lịch sử chống giặc Tàu, giành lại lãnh thổ và bảo vệ nềnđộc lập tự chủ cho đất nước. Truyền thống trên qua bao đời đã trở nên Tư Tưởng yêu nước thương nòi, thấm sâu vào da thịt tim óc của người Việt. Nó sẽ không bao giờ dời đổi, dù cuộc thế có thịnh suy thì tinh thần yêu nước trên vẫn là một thứ Vũ Khí mà các Thế Hệ Việt đời đời trân quý gìn giữ, để chống ngoại xâm, mà kẻ thù truyền kiếp của Dân Tộc Việt chính là giặc Tàu, ngày nay đang ngự trị khắp đất Việt, từ bờ ra tới biểnđảo do chính Việt cộng cõng về.
-
“ ..Cám ơn Anh:
Những Trai Hùng Nước Việt Hai mươi năm quyết chết với sơn hà
Không thẹn lòng giữa lúc gặp phong ba
Tiết nghĩa sáng hơn trăng soi vằng vặt
Trang lịch sử dẫu nay còn khuất tất
Nhưng làm sao xóa được bước quân đi ?
Thành quách xưa như vẳng tiếng thầm thì
Hồn tử sĩ đêm từng đêm uất hận
Cũng vì ai mà máu xương chất ngất ?
Ai đã gieo thù oán khắp quê hương ?
Làm tuổi trẻ phải bỏ lớp xa trường
Cùng bom đạn tang thương đời lính chiến
Chỉ tội nghiệp thân trai trong quốc biến
Nắm xương tàn đành nát với cỏ cây
Ðời lính trận chịu thua thiệt đọa đầy
Rốt cục đã úa vàng trong nấm mộ
Quyết giữ nước nên đi vào tử lộ
Làm súng gươm phải vứt bỏ bên đường
Trên quê hương mà như mất quê hương
Tình đồng đội theo sóng đời tan tác
Nhưng các Anh vốn con Hồng cháu Lạc
Còn trên vai dấu ‘Sát Thát, Diệt Tàu‘
Những chiến công hiển hách rạng trời cao
Cũng đủ để làm vui người chiến sĩ
Thương các Anh mang nỗi sầu thế kỷ
Núi nghìn năm quên tuổi đứng cô đơn
Ðoàn quân xưa hào khí ngút mây vờn
Trời quái ác làm rã tan tận tuyệt
Thương cho bạn lết lê cùng Phan Thiết
Nay phận nghèo, què chột thảm thê ôi
Xưa vì ai phải bỏ hết một đời
Nay dâu biển mấy ai còn nhắc nhớ ?
Thương đồng đội tuổi hoa niên rạng rỡ
Cũng vì ai mà suốt kiếp hận đau
Người mất tích thì hồn phách nơi nào
Kẻ thương tật sống đầu đường xó chợ
Tháng tư đen tháng tư buồn còn đó
Giặc Hồ về mở tù ngục pháp trường
Gây kinh hoàng, gieo tang tóc thê lương
Khiến trời đất cũng bôn đào lánh nạn
Lính ở lại lãnh đòn thù quốc hận
Cùng dân đen chết rục rã xương khô
Xưa lót đường để ai dựng cơ đồ
Nay thân xác bón rừng xanh thêm lá
Thương biết bao những mảnh đời tơi tả
Tuổi trăng mơ làm góa phụ nữa đời
Rượu tiễn chồng bên án vẫn chưa vơi
Giờ chỉ có bóng trăng treo ngoài ngõ
Trang sử Việt nay đà ghi tỏ-rõ
Sau ba mươi bảy năm hận miên trường
Các Anh Là Niềm Hãnh Diện Quê Hương
Luôn rạng rỡ với Cờ Vàng trân quý
Cám ơn Anh:
Những Trai Hùng Thế Kỷ
Khắc trong tim của triệu triệu đồng bào
Lính cùng dân nay sát cánh bên nhau
Tình đoàn kết là tình yêu thiên cổ
Nước Văn Lang mấy ngàn năm còn đó
Những trai hùng đất Việt vẫn còn đây
Giờ quật khởi rồi sẽ có một ngày
Ðuổi Tàu đỏ dành lại non nước Việt..!“ (Cám ơn Anh – Thơ MG)
Cũng nhờ có sự đoàn kết của 15 Bộ đầu tiên thuộc nước Văn Lang với vật cổ là Trống Đồng và Tình Nghĩa Dòng Giống Lạc Long Quân & Âu Cơ, nên hơn 10 thế kỷ bị giặc Tàu đô hộ với trăm phương ngàn kế đồng hóa cho được dân tộc Lạc Việt, chẳng những tổ tiên ta đã không bị tiêu diệt mà còn phục hưng và cường thịnh nhanh chóng, sau khi được Ngô Vương Quyền dành lại nền độc lập tự chủ vào năm 939 sau Tây Lịch.
Năm 1077 nhà Tống sai Quách Quỳ dẫn hơn 30 vạn quân sang xâm lược nước ta nhưng đã bị Lý Thường Kiệt chặn đứng tại phòng tuyến sông Như Nguyệt (Sông Cầu). Cũng tại đây Ông đã đọc một bài thơ của mình sáng tác với đại ý “sông núi nước Nam vua Nam ở, rành rành định phận tại sách trời, cớ sao lũ giặc sang xâm phạm, chúng bây sẽ bị đánh tơi bời.”. Sau khi nghe được bài thơ trên, tướng sĩ Đại Việt vô cùng phấn khởi. Cuối cùng đánhđuổi được giặc Tống chạy về Tàu. Đến nay hơn 10 thế kỷ đã trôi qua nhưng âm ba của tiếng thơ như vẫn còn ngân vang trong hồn Việt Sử vì nó chẳng khác nào Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của nước ta, sau khi thoát được ách đô hộ của giặc Tàu.
Năm 1428, sau 10 năm gian khổ, cuối cùng Bình Định Vương Lê Lợi đã đuổi được giặc Minh ra khỏi Đại Việt, thu hồiđược nền tự chủ cho dân tộc. Dịp này, Nguyễn Trãi viết “Bình Ngô Đại Cáo“ như một Bản Tuyên Ngôn Độc Lập lần thứ hai, để công bố với toàn dân cả nước biết về chiến thắng chống xâm lăng, từ nay đất nước lại độc lập hòa bình, chấm dứt sự tàn ác dã man của giặc Minh trong 20 năm chúng tạm chiếm được Đại Việt.
-
“..nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
dối trời, lừa dân đủ trăm ngàn kế
người bị ép xuống biển, dòng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập thuồng luồng
kẻ bị đem vào núi, đãi cát tìm vàng, khốn nỗi rừng sâu nước độc.”
Tóm lại người Việt bao đời, lúc nào cũng hăm nóng tinh thần yêu nước, cứu nước. Câu ca dao “giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh“ đủ nói lên tinh thần bất khuất của người Việt, không bao giờ chịu ngồi yên nhìn giặc cướp tàn phá quê hương đất nước của cha ông mình đã đổ máu xương xây đắp và gìn giữ. CSVN ngày nay ngoài tội bán nước cho giặc Tàu, còn là một đảng cướp, đã bị toàn dân cả nước ghét bỏ và khinh khi, nên trước sau hay sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt như những bạo quyền ác đảng tại Bắc Phi và Trung Đông.
Nhờ tra cứu lịch sử, ngày nay chúng ta mới nhận thấy ‘chính thể nào cũng có cái hay riêng của nó‘ . Trước ngày 30-4-1975, khi chiến xa T54 của Liên Xô được Bắc Việt đưa vào Sai Gòn, thì hầu hết các trí thức Miền Nam quen sống trong sự tự do tuyệt đối của Tây Phương, mà họ có dịp hưởng trong thời gian du học hay đọc qua sách báo, đã khinh bỉ hai nền Cộng Hòa bản địa và gọi đó là chế độ cai đội, đánh thuê cho ‘Tây-Mỹ’ .
Trưa 30-4-1975, khi Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh cho QLVNCH đang chiến đấu với giặc Hồ buông súng, thì phần lớn số trí thức trên, chính họ đã ôm chân Mỹ để chạy trước giữ mạng và loại này, ngày nay điểm mặt vẫn còn không ít ở khắp các nẽo đường hải ngoại, cũng chứng nào tật đó, chỉ trích, đâm thọt và làm thái thương hoàng trong các hội đoàn, tổ chức của ngươì Việt Quốc Gia đang tỵ nạn Cộng Sản.
Nhưng cái điều đáng nói là lúc đó, nếu cây cột đèn có chân thì nó cũng nhổ giò để chạy theo Mỹ để giữ mạng, vì đâu có ai ngu khờ giỡn mặt với lũ hung thần dã man quỷ đỏ, trừ những người lính trận VNCH. Vì vậy, cả Sài Gòn trong ngày được cán bộ gọi là ‘giải phóng‘ rất vắng vẽ trầm lặng, bởi hầu hết các lãnh tụ đã bỏ chạy, đâu còn ai hô hào xuống đường, tuyệt thực, ký giả đi ăn mày để chống chính quyền Miền Nam VN tham nhũng, bầu cử gian lận, tham quyền cố vị như các bài báo của ký giả ngoại quốc có mặt lúc đó đã tường thuật, sau khi họ bị CSVN trục xuất ra khỏi nước.
Ðiều này cho thấy đồng bào Nam VN nói riêng và cả nước đã nhận ra sự lầm lẫn của mình, nhất là sau 37 năm được sống thực với Cộng Sản trong cảnh thiên đường Xã Nghĩa, khi họ đã tưởng ‘giết được TT Ngô Ðình Diệm ngày 2-11-1963‘ hay ‘làm cho VNCH sụp đổ vào trưa ngày 30-4-1975‘ là thân phận của mình đã được giải phóng ? như các lãnh tụ CS từ Hồ Chí Minh trở xuống đã hứa hẹn. Năm 1976, Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị giải thể, cũng từ đó cả nước, chứ không riêng gì Quân, Công, Cán, Cảnh VNCH bị lùa vào các tầng địa ngục trần gian, để sáng mắt nhận rõ rằng ‘đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn vào chính thân phận của chúng ta, đang quằn quại trong chế độ CS, mà nhận định và rút tỉa kinh nghiệm, để mà sống sao cho đáng kiếp người.
Dưới ách thống trị của CS ngày nay, chắc đã phần nào giải tỏa được những ấm ức của đồng bào Miên Nam, về lý do là tại sao trong một quốc gia mệnh danh là Tự Do Dân Chủ như VNCH, mà qua hai nên Cộng Hòa, cả hai vị Tổng Thống Diệm và Thiệu đều cố ý hạn chế tự do của người dân lúc đó ?. Bởi vì bất cứ một quốc gia nào, ngoại trừ các nước CS độc tài đảng trị, thì nhiệm vụ đầu tiên của chính quyền là phải thiết lập trật tự, hạn chế bớt tự do tuyệt đối của cá nhận, bằng cách tập trung quyền hành có lợi cho đồng bào và đất nước về trung ương. Ðó là lý do, từ khi lập quốc cho tới ngày nay, người dân Hoa Kỳ đã giao hết quyền hành cho chính phủ Liên Bang, hay như Thù Tướng Richelieu (Pháp) và Bismark (Phổ) cũng đã thực hiện vào đầu thế kỷ XX.
Không phải đợi tới ngày nay, người ta mới đặt câu hỏi về sự cần thiết của ‘cách mạng‘ mà chính lịch sử cũng từng hoài nghi về sự cần thiết đó, nhất là đối với VN qua ba cuộc "cách mạng" 1945, 1963 và 1975 ? hoàn toàn không mang lại điều gì mới mẻ và lợi ích cho đồng bào, trái lại chỉ nuôi béo cò một thiểu số có liên hệ mà thôi. Ðó cũng là lý do tại sao ngày nay cả nước VN từ trong ra tới hải ngoại, hầu như mọi người đều có chung một lý tưởng ‘quyết tâm giải phóng VN‘ ra khỏi ách thống trị của ngoại bang, chẳng những là xích xiềng của đế quốc đỏ, mà còn có bọn thực dân mới qua lớp son hào nhoáng ‘hợp tác làm ăn buôn bán‘ nhưng thực chất là vơ vét tài nguyên của đất nước và bóc lột đồng bào chúng ta, đến tận xương tủy, tới độ người nghèo không ai có thể nghèo hơn, phải bán con cháu ra nước ngoài để lao tác và làm điếm khắp năm châu bốn bể, có ai mà không khóc không thương không căm thù bọn đầu gấu đang ngự trị tại Bắc Bộ Phủ ?
Tóm lại hơn 80 năm qua, bao nhiêu thế hệ VN đã hy sinh vì nước, khiến cho máu chảy thành sông, xương chất cao như núi nhưng rốt cục dất nước và thân phận của người Việt vẫn chưa được giái phóng. Tất cả đều còn nguyên vẹn, cho dù CSVN đã giành được chính quyền trọn nước nhưng đã không mang lại sự thống nhất trong lòng người và đời sống ấm no hạnh phúc cho hơn 80 triệu người Việt. Tất cả cũng chỉ vì đảng Cộng Sản và chủ thuyết Mác-Lê-Mao-Hồ, chỉ có phá hoại mà không xây dựng được xã hội, tham nhũng mọi tài nguyên của đất nước vào trong tay một thiểu số cầm quyền, chà đạp lên phẩm giá của con người, làm cho VN ngày nay vẫn còn lạc hậu hằng bao thế kỷ so với các nước trong vùng, dù đảng có tuyên truyền nhưng sự thật đâu làm sao giữ kín được.
Tuy ngày nay phương tiện truyền thông báo chí của nhân loại đã đạt tới mức siêu phàm không thời nào sánh được nhưng thế giới bên ngoài, kể cả Người Việt hải ngoại, liệu có được bao nhiêu người, biết được một cách chính xác về cuộc sống lầm than đen đủi , tủi cực và khổ đau của tuyệt đại đa số đồng bào nghèo cả nước, cho dù VN ngày nay đã đổi mới, không còn sống cô lập và bít kín với thế giới bên ngoài, sau bức màn sắt như những năm tháng trước thập niên 90 của thế kỷ XX.
Nói chung VN ngày nay không còn có cảnh hàng rào kẽm gai, dao găm mã tấu nhưng thân phận nô lệ vẫn không thay đổi như 70 năm về trước. Bởi vì cuộc sống của người Việt trong nước, dưới ách nô lệ mới của đế quốc đỏ, còn đắng cay ngậm ngùi gấp ngàn lần, nếu so với thời bị giặc Tàu, Tây và Nhật đô hộ. Người dân Việt ngày nay, ngoại trừ một thiểu số liên hệ với đảng và có thân nhân Việt Kiều, tất cả còn lại đã chết khựng qua thủ đoạn cai trị độc ác siêu phong kiến của những khuôn mặt già nua vô hồn, vô tình, vô nghĩa của đảng. Nói chung dưới ách thống trị của đảng CS ngày nay, dù là Hồ Chí Minh, Lê Duẩn hay Nguyễn Tấn Dũng... tất cả cũng chỉ là một, tàn ác và tinh vi gấp một triệu lần sự đô hộ của Pháp và Nhật trước đó.
Lịch sử VN suốt mấy ngàn năm, trang nào cũng đẵm đầy máu lệ, chứ không phải chỉ có giai đoạn đau thướng mất nuớc, dưới thời các vị TT Thiệu và Hương. Nay cũng đã hơn ba mươi bảy năm (1975-2012), mà đồng bào cả nước vẫn phải sống trong hàng rào kẽm gai, trước súng đạn mã tấu dao găm, trong màn lưới vô hình rình rập của công an, bộ đội, cán bộ và ngay chính thân nhân mình trong thân phận của kiếp đời nô lệ, phó thường dân, ngay chính trên quê hưng mình, mới là điều thương tâm thống hận.
Đó cũng là ý nghĩa thiêng liêng mà hàng triệu người Việt Quốc Gia tỵ nạn Cộng sản đang sống lưu vong tại hải ngoại, hằng năm không bao giờ quên được ngày 30-4-1975, một ngày Tang Chung của Dân Tộc, đã bị Đệ Tam Cộng sản Quốc Tế cướp nước và tước đoạt quyền sống của Toàn Dân Việt.
Mường Giang
No comments:
Post a Comment